27
Rain Watch – Người trông mưa. Chương 1: Khi cơn giông tới. -Gồm Gồ- Đó là buổi sáng. Giọt mưa cuối cùng rơi xuống mặt cát phẳng, bốc thành hơi khi nó vừa chạm mặt đất. 47 độ C nhiệt không khí, mưa từ đầu chân trời đến cuối chân trời, cát phẳng đa màu phủ ngập đồi nối đồi. Chẳng phải sao Thổ hay vùng sa mạc nào đó trên Trái Đất. Đó là năm 235, nhưng không phải trước hay sau công nguyên. Đó là năm 235 P.D, một bộ lịch mới trên Trái Đất cũ, báo hiệu kỉ nguyên nhân loại đã chấm dứt. Mưa tạnh. Từ đằng xa đụn cát có cái gì đó nhô lên. To lớn, chậm chậm, một bộ giáp sắt trắng với con mắt máy tính đỏ lừ trồi lên từ cát. Khi ấy mưa đã tạnh và cát đã khô, nếu bạn có một bộ máy đo phóng xạ thì sẽ thấy nó nhảy múa loạn xạ như đàn châu chấu ném vào đá than. Không có con người sống với xương và thịt nào bên trong bộ giáp đó cả. Bản lẽ tự thân bộ giáp đó…sống. Tôi biết thế vì đó là Gồm Gồ, một cái tên cục mịch xứng với thân hình thô kệch…tên tôi mà, sao không biết được. Gồm Gồ tôi xé mặt đất như một tờ giấy, từ đó lộ ra một cây cột gỗ màu trắng, thẳng tuột và trơn khiến cát lăn trên nó như nước mưa trên giấy chống thấm. Với cánh tay trái giáp sắt rắn thép, chỉ một cánh tay thôi, thật đó, tôi nâng cây cột và cắm nó xuống mặt đất. Và từ đằng xa đâu đó, trong tầm mắt nhìn được, những cây cột khác được dựng lên. Hơn chục cây cả thảy với bốn màu khác nhau. Tôi nhìn về hướng cột màu trắng và chiếu đến đó đèn lade báo hiệu. Chỉ ít

Rain Watch Novel

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Working title for my novel, in vietnamese

Citation preview

Page 1: Rain Watch Novel

Rain Watch – Người trông mưa.

Chương 1: Khi cơn giông tới.

-Gồm Gồ-

Đó là buổi sáng. Giọt mưa cuối cùng rơi xuống mặt cát phẳng, bốc thành hơi khi nó vừa chạm mặt

đất. 47 độ C nhiệt không khí, mưa từ đầu chân trời đến cuối chân trời, cát phẳng đa màu phủ ngập

đồi nối đồi. Chẳng phải sao Thổ hay vùng sa mạc nào đó trên Trái Đất. Đó là năm 235, nhưng không

phải trước hay sau công nguyên. Đó là năm 235 P.D, một bộ lịch mới trên Trái Đất cũ, báo hiệu kỉ

nguyên nhân loại đã chấm dứt.

Mưa tạnh.

Từ đằng xa đụn cát có cái gì đó nhô lên. To lớn, chậm chậm, một bộ giáp sắt trắng với con mắt máy

tính đỏ lừ trồi lên từ cát. Khi ấy mưa đã tạnh và cát đã khô, nếu bạn có một bộ máy đo phóng xạ thì

sẽ thấy nó nhảy múa loạn xạ như đàn châu chấu ném vào đá than. Không có con người sống với

xương và thịt nào bên trong bộ giáp đó cả. Bản lẽ tự thân bộ giáp đó…sống. Tôi biết thế vì đó là Gồm

Gồ, một cái tên cục mịch xứng với thân hình thô kệch…tên tôi mà, sao không biết được. Gồm Gồ tôi

xé mặt đất như một tờ giấy, từ đó lộ ra một cây cột gỗ màu trắng, thẳng tuột và trơn khiến cát lăn

trên nó như nước mưa trên giấy chống thấm. Với cánh tay trái giáp sắt rắn thép, chỉ một cánh tay

thôi, thật đó, tôi nâng cây cột và cắm nó xuống mặt đất.

Và từ đằng xa đâu đó, trong tầm mắt nhìn được, những cây cột khác được dựng lên. Hơn chục cây cả

thảy với bốn màu khác nhau. Tôi nhìn về hướng cột màu trắng và chiếu đến đó đèn lade báo hiệu.

Chỉ ít phút sau chúng hồi đáp với cờ hiệu. Đó là đội của tôi, hai thành viên đứng dưới cây cột trắng.

Đội trông mưa. Một thế giới tạo ra nghề nghiệp mới. Cách đây rất lâu, một qua bom bùm trên biển

khơi. Thế đó, nước biển không ở yên tại biển. Chúng di chuyển lên đất liền, mang theo sói mòn và

hủy diệt. Biển cạn, đất diệt nhưng loài người vẫn tồn tại, và song song đó là chúng tôi: Những dị

nhân. Tôi trông như một bộ giáp quá khổ người thường với con mắt máy độc nhất trông rất ngầu.

Phóng xạ và đột biến cho tôi khả năng tương tác với mặt đất, mặt phẳng, tách và mở chúng dễ dàng

như giấy. À, quên mất, quay trở lại công việc. Chúng tôi là những người trông mưa, Rain Watch theo

cách họ gọi. Một công việc khá đơn giản trên lý thuyết: Ra ngoài đường, đứng đó và nhìn các cơn

mưa tới, dự báo và dự đoán đường đi của cơn mưa. Ngoại trừ vài điểm: Phóng xạ, phóng xạ và

phóng xạ. Chúng tích tụ trong không khí, mặt đất và đặc biệt là trong những đám mây tích nước. Con

Page 2: Rain Watch Novel

người bình thường không thể chịu được điều đó, họ còn không chịu được khi đứng gần chúng tôi.

Ói, nôn mửa, hoa mắt là mức nhẹ nhất mà con người thường phải chịu khi chạm vào dị nhân. Đặt hai

thứ gần nhau thì sẽ có một cái ngủm. Nhưng chúng tôi “yêu” con người, chí ít ra theo cái cách chúng

tôi từng là họ, với một chút đặc biệt và khác biệt.

Đồng đội của tôi chạy lại. A, cậu này đặc biệt lắm vì hoàn toàn giống người. Chỉ trừ cái điểm là…sao

nhỉ? Phải rồi, cu cậu có thể đứng trong cơn mưa phóng xạ đến cả giờ đồng hồ. Và tôi dám thề là

giống cái của loài người…Hừm. Nhột thật…nếu xếp mà biết tôi nói thế thì chết, để sửa lại. Và tôi dám

thế là cánh phụ nữ loài người lén lún ống dòm cu cậu từ xa, nói loáng thoáng về cái vẻ hào hoa tóc

vàng điển trai. Tại sao tôi biết á? Cái con mắt lade này có thể nghe lén đến cả dặm đó!

- Đội trưởng, con mèo đâu rồi?

- Lạ nhỉ. Đáng lẽ nó phải tới rồi chứ? Cờ đâu, Koch?

Koch là tên của cu cậu, đặt bởi chính thánh mẫu, người đã cho chúng tôi mục đích tồn tại. Hy vọng

người yên nghỉ dưới ánh nắng vàng. Dù là đội trưởng của nhóm Rain Watch ba người nhỏ bé này, tôi

có chút ghen tị với Koch vì diễm phúc được chính thánh mẫu đặt tên. Tôi không sự thích cái tên Gồm

Gồ cho lắm…vì nó…nghe gồm ghề làm sao ấy. Hừm…đó có phải là tính từ không? Và tôi nhìn từ xa,

con mèo Mono – một dị nhân mà theo giảng giải của bộ khoa học Rain Watch thì có mẫu gien của

loài động vật có vú, bốn chân, lông lá và tai nhọn gọi là mèo. Thế là đi kèm với cái tên Mono chúng

tôi gọi là mèo Mono. Hay là Mono mèo. Nghe đâu cái giống mèo thật sự tuyệt chủng rồi thì phải.

- Đội trưởng đâu có đưa cho em.

- Rõ ràng tôi đưa cho cậu mà?

- Không hề, lúc cơn mưa tới đội trưởng chả đưa cho con mèo vì nó chạy nhanh nhất là gì!

- Ối..trời..ơi!

Mono, con mèo đi hai chân đang cào cấu lá cờ báo trong niềm hân hoan tột độ. Xời…thảo nào giống

mèo tuyệt chủng.

- Đây là lần thứ ba mươi ba đội trưởng đưa cờ cho con mèo nhà ta giữ. Cứ cái đà này thì phải

cắt cơm để dành tiền mua cờ mới! – và tên Koch lấy ra ngay một cuốn sổ ghi ghi chép chép.

Có ai đó thật sự đếm mấy cái vớ vẩn này sao??

- MONO! LẠI ĐÂY!

Con mèo Mono giật mình ngẩng đầu lên, nó nhìn từ xa và đáp lại:

- Meo meo meo! Mèo mẻo meo méo?

Page 3: Rain Watch Novel

Mono nói được tiếng người nhưng cứ mỗi lần bị la là giả ngu như thế đó. Bằng cái dậm chân vĩ đại,

tôi làm lún mặt đất thành con dốc từ chỗ Mono đang nằm tới chỗ mình đang đứng. Và con mèo

trượt dài trên đường ống đất theo cái dáng cực kì xì tin hoàng-tử-mặc-áo-choàng-cờ-rách.

- Meo! Chào xếp. – Á à, nó còn cười tươi nữa, không chút ăn năn hối lỗi.

- Hừm! Báo cáo thông số phóng xạ.

- Em chưa kịp đo mà, meo!

- …Đi lại đằng kia và đo thông số mau.

- Dạ! – Mono nhếch đuôi lên sẵn sàng phóng.

- E hèm…Để lại cờ. – Gồm Gồ tôi phải rướn người kéo đuôi em nó lại.

Nhiều khi tôi không hiểu tại sao một quân đội mang sứ mệnh cao cả như Rain Watch lại có thể tuyển

những dị nhân dở hơi thế này. Điều kì diệu là, chúng tôi vẫn hoàn thành công việc.

Và Mono để lại hai lá cờ. Chúng sẽ được treo lên trên cao để định vị hướng gió và độ ẩm. Xác định

được đường đi khả kiến của cơn mưa. Sau đó, chúng tôi xác định đường đi của những cụm phóng xạ

vô hình. Ngay dưới chân cột, phần chạm vào mặt đất được gọi là “tĩnh”. Ở trên thân cho tới đỉnh cột

gọi là “động”. Độ phóng xạ ở phần “tĩnh” ít và chậm thay đổi. Trong khi đó phần động thì sẽ liên tục

biến chuyển, tác động bởi các khối phóng xạ vô hình di chuyển. Khi chúng tôi chôn cây cột gỗ dưới

đất và cát, toàn bộ cây cột trở về trạng thái “tĩnh”, lượng phóng xạ đo được là của chính mặt đất. Mà

mặt đất thì…có độ phóng xạ ổn định.

Sau đó cây cột được dựng lên và mỗi thành viên của một nhóm Rain Watch cẩn thận đo lượng

phóng xạ thay đổi theo các mức cột. Sau đó đem so chúng với mức đo được ở phần cột chôn dưới

mặt đất. Chẳng cần phải là khoa học gia hay chuyên môn trí thức gì, chúng tôi nhận được một cái

thiết bị nhỏ trong lòng bàn tay, bấm một cái nút và nó sẽ nói độ phóng xạ mà cái mũi kim nhọn nó

đang đâm vào. Cây cột tôi đang đứng đây chẳng hạn, mặt đất có độ phóng xạ (dpx) là 5….xem nào…

giữa cột là 8. Đỉnh cột là 7. Độ chênh lệch không đáng kể, như vậy chỉ có thể là sai số lẻ tẻ gì đó,

chẳng có khối phóng xạ to đùng nào di chuyển qua đây cả.

- Koch, đồng hồ thế nào?

- Báo cáo đội trưởng, không có gì biến động cả.

- Meo meo meo! – Mono gật đầu vẫy đuôi vui vẻ từ xa. Ý nói mọi thứ vẫn ổn.

Không có gì đặc biệt. Đó là điều đáng mừng. Rồi chúng tôi lại di chuyển đến một khu vực mới, cẩn

thận tránh va chạm trực diện với những khu di trú của loài người. Đến khi tối ập và không có cơn

Page 4: Rain Watch Novel

mưa nào phát hiện trong khu vực, chúng tôi nghỉ ngơi. Dĩ nhiên đâu đó vẫn có những nhóm Rain

Watch khác hoạt động để canh chừng ban đêm, nhưng nhóm Gồm Gồ tôi thì chẳng có ai nhìn và

quan sát ban đêm giỏi cả. Họ đồn rằng, những dị nhân canh đêm đáng sợ đến mức ông kẹ phải kiểm

tra gầm giường trước khi đi ngủ. Nhưng ông kẹ là gì, và giường là cái gì? Tôi chỉ lượm lặt các thành

ngữ tản mác của loài người mà chẳng bao giờ hiểu được chúng nói gì cả. Là dị nhân bạn không muốn

lạc bước đến khu cư trú của loài người đâu, nhất là ban đêm, nếu không muốn bị chục quả hỏa tiễn

nã xuống từ xa.

- Đội trưởng, tại sao chúng ta lại đi giúp loài người? – Koch hỏi trong khi chuẩn bị bữa tối:

món chuột đồng phóng xạ tuyệt hảo.

- Tại sao cậu lại hỏi thế Koch? Trong cả đám cậu giống con người nhất mà.

- Em không biết. Nhưng giống thì đã sao, đó chỉ là hình thức bên ngoài.

- Bởi vì…họ dạy chúng ta ngôn ngữ?

- Chỉ một người. – Koch đáp. Đúng vậy, chỉ duy nhất một người đã mang ngôn ngữ đến cho dị

nhân, mang theo sự khai sáng và giác ngộ.

- Cậu chỉ biết một người, nhưng có nhiều người hơn thế nữa.

- Đội trưởng, trước khi trở thành thế này. Tức là…dị nhân ấy. Anh có nhớ mình là gì không?

Xé một miếng thịt chuột thật to. A! Cái vị béo ngậy khai khai. Chỉ có điều tôi không ăn giống “người

thường” – tức là qua cái miệng. Tôi không có miệng. Miếng thịt còn nóng chảy mỡ nhảy múa trên

tay, tôi mở khẽ cái lớp giáp trước ngực và quăng miếng thịt vào đó.

- Không. Này Mono. – tôi quăng miếng thịt lên trời, nó rơi theo cái hình vòng cung để Mono

đớp. Mèo Mono thích thế lắm.

- Méo! Ngon tuyệt cú mèo!

- Con người. Họ săn chúng ta. Sợ chúng ta, họ nhìn từ khoảng xa với ánh mắt dè chừng. Đôi

khi em nghĩ, họ có biết đến những gì chúng ta đang làm không?

Tôi nhìn sang Mono, dị nhân chạy nhanh nhất nhóm mà nói:

- Mono, cậu là người chuyên đi cảnh báo khi có mưa tới. Cậu có tiếp xúc loài người trực diện

nhiều hơn cả. Họ thế nào?

- Mẻo? Mono méo khẩu súng từ xa. Loại bắn một lần ý. Đạn sáng bừng bừng méo ra lên trời

như Rồng Thở.

Tôi phiên dịch lại:

- Mono dùng súng báo hiệu từ xa, thế đó. Nhưng nếu cậu muốn gặp con người thì dễ mà.

Page 5: Rain Watch Novel

- Em biết em biết. Đội trưởng không cần nói nữa. Thôi ăn đi nào.

- Cho Mono thêm một xiên nữa! – Mono réo lên như một đứa trẻ.

Cơn mưa mà chúng tôi vừa núp sáng nay …Đó là cái cảm giác không dễ chịu gì bạn biết đó. Nằm trốn

sâu dưới đất, thở qua máy lọc (tích hợp với máy đo phóng xạ) trong khi sỏi đá cát như mọc chân tìm

đường vào mọi chỗ trên cơ thể bạn. Thực ra mọi cơn mưa đều có chút phóng xạ. Nhưng khi nói đến

một cơn mưa phóng xạ thực sự, chúng tôi nói đến cái màu đen kinh tởm và độc hại của nó. Bạn sẽ

muốn chạy cho đến móng chân bật máu, mắt hoa lên và bất tỉnh còn hơn là dừng lại. Nếu là người

bình thường thì bạn có thể tắc thở trước khi bị ướt bởi mưa. Nhưng kể cả với các dị nhân phóng xạ,

cơn mưa vẫn đủ độc để giết chúng tôi trong vài giờ đồng hồ.

Và mặc dầu cơn mưa sáng này không phải ở mức độ đó. Nhưng biết đâu nó bỗng dưng thích thêm

phóng xạ và biến đổi thì sao? À, nếu là thế thì: bạn nằm dưới đất, trốn cơn mưa đó cho đến khi cái

cảm giác rát bỏng nóng nóng tan biến hoàn toàn khỏi lớp đất đá phủ trên lưng bạn. Cảm giác đó biến

mất vì bạn đã chết, tức tưởi và mềm nhừ như món rau rong luộc. Cơn mưa phóng xạ thực sự sẽ vừa

giết bạn, vừa đốt cháy dây thần kinh để bạn chết không đau đớn. Việc trốn xuống đất sẽ tốt hơn vì ít

ra bạn sẽ không chạy nhầm theo cái hướng cơn mưa di chuyển. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nó đi qua

Dẫu sao thì, ghê chết đi được. Sau cái cảm giác sống sinh tử như thế, bạn phải để đùa giỡn và thư

giãn để giữ cái đầu lạnh và trấn tĩnh trong chiến trận.

Tôi thích những giây phút ngồi lửa trại thế này. Nhẹ nhàng, thanh tịnh và ấm cúng. Ngẫm lại, có

những đồng đội cà chớn thế này là cần thiết để giữ cho đầu óc bạn tỉnh táo trước đủ thứ câu hỏi. Tại

sao phải giúp con người? Bạn là ai trước khi đột biến? Những thứ năng lực này từ đâu ra? Chuột

đồng phóng xạ có bao nhiêu cách chế biến? Làm sao để nhóm lửa không cần củi?

- Liệu chúng ta có mãi thế này không nhỉ? Ở cùng nhau, ăn thịt chuột, canh mưa…? – bất chợt,

một câu hỏi. Kì lạ là, nó đến từ tôi. Người ít đặt câu hỏi.

- Ha. Dĩ nhiên là không! – Koch cười khểnh.

- Và lí do là…? – tôi hy vọng Koch đùa.

- Thì ngày nào đó em thăng chức lên làm chỉ huy. Còn đội trưởng vẫn làm việc vặt!

- Hahahaha. Hy vọng cậu đùa. – chức vụ hay địa vị không phải là thứ quan trọng với tôi.

Nhưng tôi không chắc điều đó về Koch.

Mono lên tiếng:

- Moe! Chúng ta đã meo bao nhiêu năm rồi? – nó muốn hỏi chúng tôi đã là đồng đội bao

nhiêu năm.

Page 6: Rain Watch Novel

- Hừm…ba mùa tuyết và một cuộc chiến tranh. – tôi đáp.

- Liệu có mãi thế này không nhỉ? – Mono chọc chọc cái đuôi vào miếng thịt đang quay trên

than.

Koch búng một miếng da chuột nướng giòn lên khung chung để Mono với đớp ăn. Cu cậu hào hứng

nhảy qua đầu tôi để đớp, đáp xuống ngon lành bằng cái đuôi dẻo như lò xo.

- Hề. Cho dù sau này em lên chức vụ cao cũng không quên ơn đội trưởng đâu! – hơ, cái thằng

khốn nạn này, chưa lên có dấu hiệu lên chức mà đã ra vẻ ban ơn rồi.

- Trong mắt tôi cậu mãi là thằng đầu bếp quèn nấu món thịt chuột đồng phóng xạ.

- Và khi em lên làm chỉ huy thì đại đội Rain Watch sẽ có công thức chuột đồng phóng xạ bảy

món. Tất cả mọi người sẽ có, ngoại trừ đội trưởng!

- Ha. Nếu tôi mà có lưỡi để nếm thì đã khác. Bảy món của cậu cũng như gạch đá sỏi cát thôi.

Aha! Có bảy cách chế biến cơ à! Chắc là luộc, nướng, luộc rồi nướng, nướng rồi luộc và…hừ, nghĩ mãi

không ra.

- Meo. Sếp nghĩ ngày mai sẽ có cơn meo nào không?

- Chắc chắn. Đang có một cơn mưa luẩn quẩn trong khu vực.

- Đội trưởng có nghĩ nó có hình thành mưa phóng xạ được không? – Koch chọc chọc miếng

thịt chuột, mà giờ đang được nướng trên củi hồng đỏ thơm. Cái tiếng xèo xèo mỡ thịt nó rơi

xuống đủ biết là ngon và thơm rồi. Chỉ tiếc là tôi không thể nếm được cái vị đó.

- Đến lúc đó thì tính. Các cậu đâu phải là lính mới, hà.

- Meo meo. Đến lúc đó em chạy một cái là xong.

Chúng tôi chia nhau miếng thịt chuột cuối cùng. Cái con mèo Mono đó thật khốn nạn, ăn mà nhai

chóp chép tỏ vẻ thèm thuồng thấy rõ. Hời…nhưng cũng nhờ thế mà tôi mường tượng được miếng

thịt mình đang bỏ vào bụng ngon thế nào. Ồ, các bạn không biết sao? Khi tôi nói bỏ vào bụng thì

đúng nghĩa đen là bỏ vào bụng. Mở cái nắp trên bộ giáp ở bao tử ra, bỏ thức ăn vào. Tôi không có

miệng, và nói tiếng bụng. Theo như sách vớ va vớ vẩn gì đó của loài người thời tiền P.D thì nói tiếng

bụng là cả một tài năng. Nếu tôi sống thời đó thì mua được bao nhiêu miếng thịt chuột một ngày

nhỉ? Hay là liệu có đủ tiền để lắp cái lưỡi nếm đồ ăn? Câu hỏi…câu hỏi, và thật lắm câu hỏi.

Tôi dùng bàn tay đồ sồ của mình tách mặt đất để nó nuốt lấy lửa trại. Đã đến giờ nghỉ ngơi. Koch và

Mono liền sau đó ngáp rõ to và ngủ say như chết. Nhưng tôi thì không. Nghĩa vụ của tôi là bảo vệ họ,

thức canh như Rồng Thở của Thành phố Đen. Một đội Rain Watch tối thiểu phải có ba thành viên với

ba vai trò. Quản Tế là cái chức vụ Koch đang làm. Ghi chép, số liệu, nấu nướng, săn bắn và dự đoán.

Page 7: Rain Watch Novel

Đó là công việc cần cái đầu, thường dành cho các dị nhân thông minh và không có khiếm khuyết về

não bộ. Vì họ thường là đám thông minh nên dễ thăng tiến. Còn Mono thì ngoài cái việc làm chuyện

mèo mả ra, là Chân Chạy. Tức chỉ cần chạy thật nhanh, có khả năng giao tiếp nhất định để truyền tin.

Trên cái sứ mà phóng xạ bao phủ, chẳng có thiết bị liên lạc nào hoạt động ổn định xất. Ngoại trừ,

xem nào, cái thứ có dây nối với nhau dùng để liên lạc, người ta kê tai áp miệng vào để nói là gì nhỉ?

A, điện thoại. Nhưng phải là điện thoại dây cơ. Còn mấy thứ nào không dây chúng tôi (tức cả hội

Rain Watch), biến thành thiết bị đo phóng xạ hết. Cuối cùng có Gồm Gồ tôi đây, một Hộ Vệ. Thường

dành cho những dị nhân có sức chiến đấu cao, khỏe mạnh và không có khả năng chạy tốt. Một Hộ Vệ

mà chạy nhanh sẽ chỉ bỏ rơi đồng đội mà thôi. Nhìn Koch và Mono đắp cờ ngủ như hai con gián Búp

Ba.

Một hộ vệ, hoặc anh cố sống cố chết bảo vệ đồng đội. Hoặc anh trở thành cái tạ bị bỏ lại giữa bè lũ

quái thú ăn thịt để đồng đội chạy. Thề trên danh dự của con mắt này, tôi sẽ bảo vệ cả hai, Koch và

Mono, bằng cả tính mạng.

Sáng sớm. Gió đứng và mây dựng. Bốn bề tứ phía đều không còn bất cừ đội Rain Watch khác nào

ngoài chúng tôi.

- Tiến hành đo! – tôi ra lệnh.

- Vâng thưa xếp! – cả hai đồng thanh.

BÍP BÍP! Cái máy đo phóng xạ réo lên. Đúng hai tiếng, to và chói.

- Phóng xạ đang đi qua đây. – một guồng phóng xạ vô hình đi qua đây. Nhưng hướng nào?

Tôi nhìn về phía hai cây cột nơi mà Koch và Mono đang đứng. Tôi giơ tay lên, múa may quay cuồng

báo hiệu về độ chênh phóng xạ thay đổi được. Koch và Mono cũng thế. Rồi tôi nhìn cờ trên đỉnh cột,

gió đang xuôi từ chỗ hai đứa kia đến nơi tôi đứng. Mức phóng xạ của tôi cũng cao hơn hẳn hai điểm

kia…và nó tăng dần, từng nấc, từng nấc một.

Tất cả chỉ đến một điều tất yếu. Nhưng vẫn còn hy vọng là một cơn mưa phóng xạ không thực sự

hình thành. Bạn biết đấy, ngoài gió ra thì nó còn phải mang theo độ ẩm, hơi nước để trữ phóng xạ

tích lại. Cách duy nhất để biết là theo chiều gió mà chạy. Tôi ra hiệu, chỉ về hướng cơn gió bằng tay

trái và bắt đầu chạy. Mono lao tới hướng Koch bằng cả bốn chân, và như đã luyện tập từ trước, dễ

đến cả trăm lần…Chúng biến thành cặp đôi trò hề, hiệp sĩ giáp chói lòa trên lưng “ngựa trắng” như

mấy câu truyện cổ tích vớ vẩn của loài người. Và phóng đi, nhanh hơn tôi, vượt qua và không quên

chế giễu một câu:

Page 8: Rain Watch Novel

- Mau lên đại ca béo. Chậm là bị cắt cơm đó.

- GRr! – hừ. Chúng bay cứ đợi đấy. Ta để dành tiền mua được tên lửa đầy thì chúng bay hít

cát.

Tôi chạy văng cả dầu bôi trơn cho khớp của bộ giáp và tự hỏi đã bao lâu rồi mới thấy một cơn mưa

phóng xạ thực sự. Rồi sau đó thay vì cái nóng thường lệ, một luồng gió giật trái chiều thổi tới mang

theo cát và cái lạnh ẩm của nước.

Độ ẩm, nước, chúng đang ở đây. Mọi điều kiện để tạo thành cơn mưa phóng xạ. Tôi dùng đôi bàn

tay để tách đôi đụn đất cản đường và thấy hai đứa đồng đội cà chớn đứng thẳng trên hai chân.

Nó không chỉ đơn thuần là bất kì cơn mưa phóng xạ thông thường nào. Mà là cơn mưa phóng xạ lớn

nhất tôi từng thấy: Vẽ hằn một viền đen đầy tầm mắt trên đường chân trời.

- Chuẩn bị tác chiến. – con mắt độc nhất của tôi lóe đỏ lên.

Và ngay khi tôi vừa ra lệnh, tình hình lại trở nên kì dị hơn bao giờ hết. Koch thốt lên:

- Cơn mưa…tách ra làm hai?

Bỗng dưng cả đội phải ly tán.

Chương 2: Cơn mưa song sinh.

-Gồm Gồ-

Trước sự ngỡ ngàng của chúng tôi, cơn mưa tách ra làm hai phần bằng nhau di chuyển nghịch

hướng. Tôi chỉnh con mắt điện tử của mình và quan sát những cây cột rải đều khắp cả vùng. Chúng

mang theo những lá cờ để nhìn đoán hướng gió. Nhưng chúng chẳng nói lên điều gì sất, múa vòng

loạn xạ như bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình nào đó.

Mono duỗi chân, cong đuôi khởi động với ánh mắt tự tin pha lẫn háo hức. Nếu cu cậu thấy những gì

tôi đang thấy đây thì chắc chẳng cười nổi đâu. Cờ dự gió này…chúng thật vô dụng.

- Đội trưởng? – Koch hỏi chờ đợi kết quả quan sát của tôi.

Nhưng tôi phải nói gì đi? Dưới tư cách là một đội trưởng, kẻ phải ra quyết định với cái đầu lạnh.

- Có chuyện gì vậy? – Koch hỏi lại, xoay xoay cây bút chì, nóng lòng chờ đợi câu trả lời của tôi.

Page 9: Rain Watch Novel

Nếu Rain Watch được sinh ra để bảo vệ loài người, vậy câu trả lời chỉ có một.

- Koch, vị trí khu định cư gần nhất của loài người. Tôi muốn hai cậu mỗi người phải tìm cách

liên lạc đến ít nhất một khu.

- Dạ. Hướng Đông có khu định cư Monet. Bên phía Tây là hai cư trú lưu động, nhưng vị trí của

họ được cập nhật mới nhất cách đây…một tuần.

Một tuần…Một khoảng thời gian mập mờ để chắc rằng họ còn ở đó không. Xem nào…Mono chạy

nhanh nhất cả đám. Ok!

- Được rồi. Koch!

- Dạ có!

- Cậu chạy hết sức có thể về Monet. Mono.

Con mèo bung móng, uốn đuôi thành lò xo sẵn sàng thực thi nhiệm vụ.

- Hai thành phố về phía Tây. Meo!

- Hai khu cư trú lưu động… - tôi khẽ nhắc.

Koch nhìn tôi một mà hỏi:

- Vậy còn đội trưởng.

- Tôi sẽ ở đây và quan sát. Chú ý tín hiệu âm thanh.

- Rõ.

Và cả hai phóng đi, chạy hết sức có thể. Koch lạch bạch với tốc độ của loài người hai chân trong khi

Mono lấy đuôi làm đà đẩy, rồi phóng nhanh đến mức bốn chân chỉ khẽ liếm đất, cuốn theo sau là

cơn lốc gió nhè nhẹ. Trong khi Mono đã nhanh chóng mất dạng thì Koch vẫn còn lạch bạch chạy trên

hai chân. Ha, nếu đó là tôi thì chỉ có nước lăn thôi.

Chạm tay lên mặt đất tôi cảm nhận độ cứng mềm của nó. Năng lực của tôi là tách và di chuyển mặt

đất. Cấu tạo ra từ sự cộng hưởng và rung với tần số cường độ cao của bàn tay. Không chỉ mặt đất mà

tường đá, vật thể lớn đều có thể dễ dàng bị tách vỡ. Nhưng nó hiệu quả hơn cả khi dùng trên mặt

đất. Và tôi khoét một khoảng lõm dưới lòng đất để tạo ra cái mà cả ba đứa đặt tên là:

Bom đất.

Bạn khoét một lỗ sâu dưới mặt đất, phủ lên đó mảng đất sét. Táp lên lớp đất sét phủ bên trên và thế

là trọng lực lo phần còn lại! BÙM!

Số lượng tiếng Bùm và cột gỗ là cách chúng tôi dùng tạm để liên lạc.

Page 10: Rain Watch Novel

BÙM BÙM BÙM….BÙM BÙM!

3 tiếng liền, nghỉ, 2 tiếng liền mạch. Tín hiệu báo cần chi viện hỗ trợ. Rồi sau đó, tôi leo lên cột gỗ to

nhất gần đấy, quan sát bốn bề từ xa.

Nhưng chẳng ai đến, chẳng có tín hiệu thân thuộc nào đáp lại.

Chợt. Một sinh vật có hình dạng người xuất hiện đằng xa nhỏ như đốt ngón tay…và chỉ trong nháy

mắt áp sát đến mức to như bàn tay. Kẻ địch?

-Mono-

Mono…meo? Mono là gì á? À thì…meo!

Mono là cái tên của tui đó, được đặt để thể hiện thứ bậc và sức mạnh. Mono thuộc họ mèo nè, chân nhanh thoăn thoát, mũi thính thập thình, móng sắc vun vút. Lướt qua gió, cảm nhận cả thế giới qua mùi vị, chém đứt từng hạt cát bất kính dám cả gan bắn lên mặt. Méo!!!! Và đâu đó, từ xa, Mono ngửi thấy…hừm, bỗng dưng thấy đói.

- À, mùi máu.

Máu? Mà rõ ràng là máu người, mùi tanh thơm, mùi của màu đỏ. Mũi Mono nhạy đến mức ngửi được cả màu sắc đó! Nhưng sao nhiều máu quá?

Mono meo phải dừng lại. Nghe nào…suỵt…im lặng. Ba nhịp tim, ba con người. Hai bự, một nhọ. Chuyện gì thế? Có ba người gần đây và chẳng còn ai khác. Con người có bao giờ lảng vảng xa khỏi những ngôi nhà bự và cỗ xe tăng của họ đâu? Thật đáng ngờ!

- Phải kiểm tra.

Mono meo này mũi thính lắm. Ngửi tù xa mà biến được quần áo màu vàng hay màu đen. Và cái đó là phải luyện tập á! Lâu năm nữa là đằng khác. Hừm!...Tập trung, xem nào… 3 người, nhưng mùi thật lạ, 2 người lớn nam và nữ, 1 đứa bé trai. Họ phát ra cái mùi thịt thối và hoại tử, phỏng và bỏng của phóng xạ. Và…ba quả tim với ba nhịp đập. À không, chỉ còn hai thôi. Họ là ai?

Mèo Mono dùng cái đuôi dẻo ơi là dẻo uốn thành lò xo.

Húp ba hu là ba la hu!!!!

15 mét cách mặt đất chỉ trong chưa tới một giây. Hề hề, đáp lên đỉnh của tòa nhà một cách dễ dàng. Thế rồi mèo ta đây luồn vào cửa sổ, thoăn thoắn cuốn xuống thanh vịn cầu thang. Trượt điệu đà, thật mượt mà và..

Xoảng!

Thanh vịn cầu thang gãy cái xoảng! Grr!! Cái thứ đồ dởm và dở hơi. Nhưng không sao! Đuôi Mono dẻo và lanh lắm: Chộp một phát vào thanh sắt lòi ra trên trần bê tông.

Hoang Minh Le, 25/04/15,
Nguyên tác vẫn cho là nam. Nhưng trong truyện tranh là nữ.
Hoang Minh Le, 25/04/15,
Lưu ý, mèo Mono có hệ ngôn ngữ không được ổn định, dùng xem kẽ giữa chữ và số.
Page 11: Rain Watch Novel

Bíp…bíp…bíp.

Chúng có hình tròn, răng cưa ở giữa, đèn đỏ bíp bíp khó chịu. Theo định nghĩa và mô tả này thì chắc là cái thứ nếu dẫm lên phải thì thành thịt nướng….Hừm, thịt mèo có ngon không nhỉ?

Cái sàn nhà dày đặc những bẫy bom và dây điện, cách nhau đều đặn từ lối vào duy nhất của căn nhà cho đến căn phòng ba người. Kích hoạt móng vuốt, Mono meo bám lên trần nhà và ung dung bước vào căn phòng. Chợt...Mono sực nhớ ra là:

- Mẹt! Độ phóng xạ của mình là bao nhiêu nhỉ??

Và khi cu cậu loay hoay tìm cái đồng hồ phóng xạ thì mới nhận ra nó đã vỡ tan hoang đâu đó từ cú trượt điệu đà, thật điệu đà khi nãy. Cái đồng hồ phóng xạ hình chữ nhật, hộp chì, chạm hình mèo dễ thương…vỡ tan tành và ngáp ngáp. Trong nửa giây sau đó, phóng xạ làm kim đo bật ra khỏi cái hộp vỡ, nó làm một vòng lượn thật đẹp trên không trước khi chạm xuống bãi mìn và bẫy.

- (Méo Mẻo Mị!?) – tiếng mèo.

Phiên dịch: Chết toi rồi.

Và khi tòa nhà nổ tung trước sức mạnh của bom mìn thì Mono mèo ta phóng với tốc độ thần chớp, đục thủng bức tưởng yếu ớt của tòa nhà và lăn trên thảm cát trong khi tay ôm lấy người duy nhất tim còn đập: một đứa bé trai, tóc vàng ngắn.

- Ha..hặc..khụ khụ - đứa bé thở hắt và tỉnh dậy.- A! Chít meo! Tránh meo, tránh ra meo meo!!

Mono lập tức nhảy lại đầy cảnh giác. Cu cậu chưa bao giờ chạm vào ở cạnh một con người xương thịt như thế này cả. Các dị nhân chẳng khác gì khối phóng xạ chết người nguy hiểm.

- Ma..mẹ..mẹ ơi. Bố… bố mẹ? A! Khụ. – Thằng bé sờ soạng như người mù, từ từ đứng dậy với máu và mủ chảy từ mắt và mũi. Lỗ chỗ ở vùng cổ, nơi có làn da mỏng nhất ở nửa trên cơ thể, giờ đây đổi thành cái màu da non mới mọc và lỗ chỗ những vết thâm đen kì quái.

- Bệnh phóng xạ. – Mono thốt lên.- Chú…là ai? Khụ. – thằng bé lại khụy xuống vì cơn đau.- Không! Meo! Tránh ra, tu i ngừi đ ầy phúng xẹ nguy miểm lắm!!- Bố...mẹ…bố mẹ cháu?

Thế rồi căn nhà giờ đổ sụp xuống khi mà những cột móng yếu ớt cuối cùng của nó khụy xuống. gần 250 năm kể từ khi nó được xây nên, hơn 200 năm từ khi cơn bão phóng xạ. Nó sụp xuống cái rụp y hệt như tương lai con người trên mảnh đất phóng xạ này.

Mà Mono là người kích nổ đống bom đó. Hờ, nếu hai ông bà kia có còn sống thì cũng thứ lỗi cho cái con mèo bất cẩn này với. Mono cũng là cái khối phóng xạ di chuyển vật vờ…càng ở gần cậu bé bao nhiêu thì tính mạng nó càng nguy hiểm gấp bội lần.

Mi không được phép lại gần đứa trẻ đó. Rain Watch được thành lập để cứu loài nhưng không theo cái cách mà mi có thể lại gần để cứu nó. Thiên thần, ác quỷ đôi bờ vai hiện lên và bảo:

- Thiên thần: Mono meo! Mi phải cứu đứa trẻ đó!

Page 12: Rain Watch Novel

- Ác Quỷ: Mono mèo à! Mi phải thực hiện nghĩa vụ của một Rain Watch trước! Để mặc nó!- Mono: AAAA! Phải làm sao đây! - Thiên Thần: Mà khoan…một mạng người với cả trăm mạng người…Không được! Bỏ mặc đứa

bé, đi báo mưa cho các trại tị nạn ngay!- Ác Quỷ: Đệt. Thôi thì… đừng cứu ai cả! Đi ăn kem mau!.

Mono gào rú lên rồi dùng đuôi bật lò xo phóng đi. Cu cậu đã chọn:

- Tui sẽ méo cậu cậu, bé trai! - Ha..a. Hự - và rồi bằng đôi tai siêu thính, Mono cảm thấy nhịp tim nó yếu dần đi. Ấy vậy cùng

lúc ấy cu cậu nghe thấy một âm thanh khác thường. Tích lích tích lích tắc như thể điện nổ lớp chớp phát ra từ trong thân thể nó.

- Gào rú!!! Chế độ bốn chân! – Mono hét lên như thể các siêu nhân trong truyện tranh tung chưởng. Bốn chân mặt đất, đuôi lò xo và mắt ánh chớp…Mono chạy đi tìm người giúp đỡ.

Có một điều Mono nhỏ bé quên rằng là… Nếu cu cậu đi tìm người cứu đứa bé…thì cũng đồng thời cảnh báo về cơn mưa.

- Thiên thần: Hờ…vậy thì là một công đôi việc.- Ác Quỷ: Cứ đà này thì mình thất nghiệp mất.

Chương 3: Vị vua không ai mời.

~ Gồm Gồ ~

Thuật lại từ chương trước…

“…Một sinh vật có hình dạng người xuất hiện đằng xa nhỏ như đốt ngón tay…và chỉ trong nháy mắt

áp sát đến mức to như bàn tay. Kẻ địch?...”

Tôi là một bộ giáp gần 200 kí lô, cử động chậm, nặng trình trịch mà phải đối đầu với một thứ di

chuyển nhanh hơn cả Mono. Tôi là một Hộ Vệ của biệt đội Rain Watch. Một Hộ Vệ thông thường

chẳng có khả năng chạy, và vì không có khả năng chạy anh phải đứng lại mà bảo vệ đồng đội.

Bóng hình lạ nó bất chợt đổi hướng, ngoặt trái, rồi lại phải như zic zac. Rõ ràng nó có hai chân, cao to

cỡ Koch, chạy quét bụi mù mịt bốn phương tám hướng không biết chi sao lần. Khi chiến trường trở

nên hỗn loạn, bạn phải trả lời bằng sự hỗn loạn. Năng lực của tôi là chấn động. Cả thân người tôi là

một cỗ máy động đất, rung chuyển tạo sự cộng hưởng mà làm đất lún sụt, xoay chuyển.

Tôi là Gồm Gồ. Một cái tên được đặt bởi Mẹ Lớn. Một cái tên khô khan, cứng cỏi, cục mịch. Một cái

tên hoàn hảo cho một kẻ gây chấn động. Và tôi tạo sự hỗn loạn với chấn động của mình.

Page 13: Rain Watch Novel

Mặt cát bị bóp cổ, bị cuốn vào chân trái tôi nện vào. Mặt đất thở hắt, chết và nứt toác. Bất cứ kẻ

nào ở tâm chấn mà mắt mũi dán trên trời thì sẽ thấy cả chúng đảo lộn quay vòng. Những hố bom

đất cũng vì thế mà nổ hàng loạt, nổ không theo một trật tự nào cả. Và khi chúng nổ như thế tức là có

chuyện không lành.

Đồng đội của tôi, tức Koch, Mono và những đội Rain Watch biết có chuyện không lành.

Thế rồi giữa bão cát hỗn loạn, hắn chạm tôi. Một bàn tay giống con người thò ra từ bão cát chạm

vào con mắt điện tử của tôi. Rồi nó biến thành một khẩu súng đạn bông cải tự chế. Mặt đất dưới

chân tôi lún, đầu cúi xuống, trượt chùm đạn khỏi mắt. Thay vì vào con mắt duy nhất, đạn rã vào đầu

giáp sắt. Tôi đấm, bằng tay phải vào màn cát. Tôi làm lún đất, bằng tay trái để cho kẻ thù vô hình kia

mất thăng bằng. Nhưng hắn nhanh quá, lọt thỏm giữa hay cái tay gồm gồ và điểm chỉ vào con mắt

máy tính của Gồm Gồ tôi.

Tôi thấy…mình chết, con mắt điện tử bị bóp vụn thành sáu mảnh vỡ. Từng mảnh vỡ phản ánh một

hiện thực khác. Mỗi mảnh vỡ là một đường thời gian khác. Sáu cách kết thúc khác nhau, không có

kết thúc nào tôi thắng.

- Hê, năng lực của cậu thật thú vị, Gồm Gồ phải không?

- Hả? Cái gì?

Tôi hoàn toàn ổn, không vết xước, không bị thương, không sao cả. Tôi chấn tĩnh và quét 180 độ

những gì đang diễn ra. Mọi thứ hoàn toàn bình thường, không có bão cát sa mạc hay đất lún gì cả.

Trước mặt tôi là một dị nhân có hình dáng giống người với vài ba thứ máy móc kì quái bám vào da

thịt. Ngực trần với lồng ngực trái bắng kính, thay cho tim là một thứ ánh sáng tím pha đen di chuyển

tựa như dải ngân hà. Hắn không có mắt mà là một hệ thống camera quan sát toàn diện. Quần bò vải

nâu, súng ngắn, đạn và ống nước cắt ngắn để đựng lương thực. Tôi biết gã này.

- Sao, nhận ra tôi chưa hả?

- AA! Ối. Trời. Ơi! Anh là Thời Cát.

- Vinh hạnh? Ha, đúng, vinh hạnh. Và tiếp theo cậu sẽ hỏi làm sao tôi biết tên một đứa tiểu tốt

vô danh như cậu.

- Làm sao anh biết tên một đứa tiểu tốt vô danh như em?

- Thời gian và các biến cố. Trong vạn tình huống có thể xảy ra, cậu tự giới thiệu với cái tên

Gồm Gồ. Đôi lúc láu cá tự nói mình là Koch. Nhưng tôi Koch, và hắn nấu ăn thì ngon tuyệt.

- Năng lực của anh là nhìn thời gian phải không?

Page 14: Rain Watch Novel

- Không chỉ nhìn, mà còn là giả lập, phân tích, vặn xoắn và bẻ cong. Như cuộc hội thoại chúng

ta đang có, một tình huống trong 1764 tình huống ôn hòa.

- Thưa đại ca, cái em vừa thấy là gì?

- Ha. Một khả năng. Và để cắt ngắn ngôn từ dài dòng, tôi sẽ trả lời các thắc mắc quan trọng

cậu sẽ hỏi. Sẵn sàng chưa?

Ờ…sẵn sàng? Chính xác thì tôi phải sẵn sàng cái gì? Tôi đang đứng trước một huyền thoại, một anh

hùng với sức mạnh điều khiển thời gian. Chiến công của anh được ghi trong đá phiến, thành chuyện

cổ tích cho các dị nhân nhỏ tuổi, có hàng chục ca khúc hát ca tụng, nhà nhà dựng tượng như thần hộ

mệnh…thật ra thì trong căn hộ tôi có một dàn tranh ảnh và truyện tranh dựa trên nhân vật Thời Cát.

Bối rối, xấu hổ, ngại ngần…tôi biết chắc là thể nào Thời Cát cũng đọc ra cái độ mến mộ ấy. Ảnh là

chúa tể thời gian, vận mệnh, thấy cả vạn nẻo trong trăm đường!

- Hoang mang đủ chưa. Câu trả lời đây: Tôi sẽ cho cậu chữ ký.

- (đấy, biết ngay mà!)

- Tôi ở đây vì một chuyện hệ trọng. Gồm Gồ, nếu phải chọn giữa Koch và Mono, cậu sẽ cứu ai?

Và Thời Cát vĩ đại, người có thể nhìn thấy tương lai đã hỏi tôi như thế. Ảnh biết câu trả lời là gì, lựa

chọn của tôi, nhưng vẫn hỏi. Và anh chạm vào con mắt tôi khi hỏi như thế để thể hiện mức nghiêm

trọng của tình hình.

- Tôi đã biết cậu sẽ nói thế nào và chỉ có khẳng định với chính bản thân, cậu mới đủ dũng khí

để thực hiện sứ mệnh đó. Gồm Gồ? Koch hay Mono?

Không ai đi cân đo đong đếm bạn bè, huống chi là đồng đội vào sinh ra tử. Một chiến binh có mã

lệnh mà họ phải tuân theo. Theo mã lệnh và tin vào chính nghĩa. Và tôi đọc mã lệnh ấy, dưới dạng

một câu hỏi:

- Mệnh lệnh của tôi là đời tôi. Tôi chọn con đường giúp hoàn vẹn sứ mệnh ấy.

- Mệnh lệnh của cậu là gì?

- Là bảo vệ nhân loại, đồng đội và bản thân.

Thế ấy đấy, Thời Cát mỉm cười và nói:

- Koch và Mono. Người nào sống sẽ giúp đỡ nhân loại nhiều hơn? Chọn cẩn thận.

Và câu trả lời là…

Page 15: Rain Watch Novel

Chương 4: Trí khôn của ta đây.-Koch-

Một số người tự đặt tên, số khác thì tự hào được Mẹ ban tặng cho tên. Tôi là Koch, một cái tên được đặt bởi Mẹ. Cái tên được đặt theo một ngôn ngữ lâu đời từng được sử dụng trước vụ nổ. Một ngày nọ tôi hỏi Mẹ nó có ý nghĩa gì:

- Nấu ăn, nó có nghĩa là nấu ăn.- Tại sao lại là nấu ăn?- Koch, ngồi yên và để mẹ tiêm thuốc!

Tôi chưa bao giờ hỏi tại sao và cái tên cứ thế mà bám theo thôi. Tôi học chữ, học ngôn ngữ của nhân loại, học cách di chuyển của Mẹ, cách Mẹ quan sát, mọi cử chỉ… Nhưng tôi cũng học nấu ăn, thứ mà bà không biết. Tôi trở thành một Koch, một đầu bếp theo cách mà Mẹ đã đặt. Số phận đó không phải được đặt bởi Mẹ, tôi học nấu ăn với một sự tò mò kì lạ. Chúng ta làm nên số phận của chính mình. Và rồi khi ngày đầu tôi trình bày món ăn đầu tiên, gọi là “trà đá” – viết theo tiếng Việt:

- Nóng quá! Áu! Koch, cậu học món này ở đâu đó. – và theo thời gian, Mẹ không gọi chúng tôi là con nữa. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao bà lại nhất quyết gọi như thế.

- Dạ…”trà đá” ạ.- Món này gọi là trà nóng và bỏ đá sỏi vào! – và bà giận, giận thật sự vì lúc nào cũng bận tối

tăm mặt mũi. Bà không bao giờ ngủ và món “trà đá” đó lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá.

Tại sao tôi lại nhớ Mẹ Lớn? Tại sao lại là lúc này?

Có lẽ vì tôi sợ… lần đầu tiên kể từ khi Mẹ mất.

Ấy vậy tôi cũng hào hứng khi nhớ lại khi thấy cơn mưa phóng xạ tách làm hai, di chuyển như thể chúng có ý thức. Đầu tôi bị ngập lụt bởi các câu hỏi, sự tò mò về thế giới, hòn đá kia làm từ chất gì, tại sao Mono ăn hoài một món không chán, bí mật của đội trưởng Gồm Gồ là gì?

Những dòng suy nghĩ nhảy múa trong đầu, chân tôi vẫn chạy và quan sát bốn bề. Có lúc cơn mưa bị khuất tầm nhìn sau một tòa nhà bỏ hoang. Chúng cứ ẩn hiện, lấp ló sau một đồi cát, khi thì lại trốn tìm với cái khung cốt thép còn sót lại mớ xe bỏ hoang. Rồi cơn mưa lớn dần lên, không phải vì nó tự dưng phình ra mà là tôi tiến lại gần hơn. Thình lình, có người. Tám người.

Con người, hai chân, hai tay với đồ bảo hộ và trang bị vũ khí. Chúng không phải những cư dân bình thường hay lực lượng phòng vệ con người suốt ngày quanh quẩn tại khu cư trú. Tụi này càng không phải lực lượng khám phá hay thám thính. Đây là vùng đất chết, những thành phố đã bị bóc lột tới từng hạt gạo cuối cùng, đất trũng khiến mưa độc tích tụ và thấm sâu vào nền đất. Không gì có thể mọc ở đây và không có gì đáng sống ở đây. Đây là vùng mà theo hiệp định phân ranh lãnh thổ thì chỉ có dị nhân hoặc tụi thổ phỉ cướp bóc lui tới.

Chỉ trong ít giây nữa họ sẽ phát hiện ra một nguồn phóng xạ phập phồng là tôi đây. Và cho dù tôi giống người đến 99%, thứ khác biệt giữa một dị nhân và con người chính là khả năng chịu đựng phóng xạ. Tôi chỉ cần giữ khoảng cách, câu giờ và tiêm nhiễm độc phóng xạ ở mức khiến chúng phải rút lui hoặc nói sự thật.

Page 16: Rain Watch Novel

Tôi không có khả năng chiến đấu, tôi không có một kế hoạch chiến đấu. Tôi là một đặc nhiệm của Rain Watch với năng lực có một không ai.

Trí khôn, như trong “Trí khôn của ta đây” – truyện cổ tích Việt Nam.

- Các người là ai? Là phường trộm cắp hay thổ phỉ.

Đám năm người nọ lập tức quay mình, phản xạ thần tốc quay về phía tôi. Giờ đây đã có cái nhìn rõ hơn, tôi nhận ra…chúng mặc một bộ đồng phục như nhau. Nhận xét: có tổ chức, quân đội, được tranh bị và đào tạo cẩn thận.

- Còn mi là ai…không phải là người. – chúng nhận ra mức phóng xạ cao khác thường của tôi. Chúng biết tôi không phải người thường.

Phải rồi. Tôi không phải là người.

- Koch, tiểu đội Ăn Xin thuộc lực lượng Rain Watch.- Một dị nhân phóng xạ? Cậu trông rất giống con người. – thế rồi ngay lập tức hắn bắt đầu

bấm đồng hồ. Một người thường không nên tiếp xúc với dị nhân quá lâu.

Và rồi cả hai bên đồng thanh:

- Tại sao ngươi lại ở đây?- Tại sao các người ở đây?

Chỉ một tên đại diện mà bắt chuyện. Đằng sau đó bốn kẻ còn lại đã hạ vũ khí xuống, xì xầm to nhỏ gì đó qua điện đài. Bọn chúng có cách gọi điện đài trong vùng đất ngập xạ này sao? Và chúng nói chuyện với ai? Với mục đích gì? Phải chi con mập Mono ở đây thì chắc chắn nó sẽ nghe được.

- Một cơn mưa phóng xạ nguy hiểm đang hướng tới đây. Tôi nhận nhiệm vụ từ đội trưởng mà đi thông báo với trại tị nạn gần nhất.

- Ra thế. Vậy cứ để chúng tôi lo. Xin tự giới thiệu, biệt đội trinh thám.- Trinh thám? Tại sao lại cử người thật đi trinh thám ở dải đất này?- Cậu chưa biết sao? Có một cuộc nội chiến ở trại tị nạn tại phía tây. Chúng tôi…đề cao cảnh

giác xung đột leo thang. Với gió này bao lâu sẽ tới?

Con người và những cuộc xung đột quyền lực của họ. Họ chẳng khác gì đám dị nhân chúng tôi cho lắm. Thật thú vị.

- Ba mươi cho đến bốn chục phút. Các anh đi gấp, theo hướng này là tới nhà nhanh nhất.

- Rồi rồi. Cảm ơn, bọn tôi sẽ lên đó.

Tôi rút con dao làm bếp ra và truyền năng lực của mình lên đó. Năng lực hiếm có, chẳng mấy ai có

được. Tôi điều khiển và thay đổi độ phóng xạ của các vật thể chạm phải. Tôi chạm vào con dao,

tưởng tượng phóng xạ đi từ khắp cơ thể truyền vào tay, lên cán dao, liếm vào lưỡi dao. Con dao làm

từ đá phát xạ nhận lấy nguồn năng lượng mới mà háo hứng, phát sáng ấm đỏ đầy nguy hiểm.

- Xin lỗi. Tôi nói dối. Hướng đó chẳng dẫn đến đâu cả. Các người là ai? Thổ phỉ hay tội phạm?

Page 17: Rain Watch Novel

Và mặc dù chẳng biết võ vẽ gì mi phải lựa thế đứng thật khiêm nhường, bề thế đầy nguy hiểm.

- Hả? Sao? Trộm cắp gì ở đây?

- Im, để tao lo.

Dưới lớp mặt nạ và đồ bảo vệ, tất cả bọn chúng đều như nhau cả. Tôi đang chuyện với ai? Liệu có

phải thủ lĩnh của bọn chúng? Nếu chúng quyết định nổ súng thì toi đời cái mặt đẹp trai này.

- Hừm. Được rồi. Cậu đã ép đến thế thì để tôi nói thẳng: Đừng xía vào mâu thuẫn của con

người.

- Và…thế là sao?

- Có một cuộc chiến đang diễn ra. Nếu có một cơn mưa tiến tới khu cư trú của chúng thì…đã

sao chứ. – và cái điệu bộ tay giang ngang làm ngơ phất phủi.

Tôi yêu Mẹ nhưng sợ những con người như thế này. Họ chẳng có gì giống Mẹ cả.

- Điều này vi phạm hiệp ước giữa Rain Watch và Liên minh con người.

- “Không vi phạm hay tham gia vào công việc nội bộ”. Rain Watch không cần tham gia xử lý

cuộc chiến. Chương 2, điều 4.

- “Để bảo vệ nhân loại, bất chấp tính mạng và hiểm nguy”. Chương 1, điều 7. Nếu các người

không đi, tôi đi.

- Vậy…đường ai nấy đi.

Nhưng tôi thề là nghe thấy tiếng kẻ nào đó trong đám năm tên kia mơn trớn khẩu súng. Tôi cần

thêm thời gian, thêm thời gian để tiêm nhiễm phóng xạ ở mức chúng mê sảng.

- Tất cả mấy việc này vì mớ tài nguyên vô nghĩa nào đó thôi sao? – và cho dù có lo lắng hay

quan tâm, bạn đang trong một cuộc chiến tâm lý sống còn, mặt bạn phải đơ, giọng phải lạnh

tanh và vô cảm. Phải tạo cảm giác quyền lực, bề thế, như kẻ trên tầm thế giới.

- Hê. Mày là dị nhân phóng xạ, có bao giờ biết phải khổ cực đi kiếm thức ăn và đất đai thế nào

không! – một tên khác hét lên.

- Ha. Và các mớ thuốc phòng xạ. Chúng bán với giá cắt cổ, lao động cưỡng ép nhưng kể cả

nước để rửa đít còn không có!

Mà nói thật, nghe chúng lồng lộn nói như thế quả thật là…

Không nhịn cười nổi.

- Hahahahha…E hèm…Vậy nên tất cả vấn đề của các ngươi (lên giọng)! Chỉ cần trở thành dị

nhân phóng xạ là xong?

Page 18: Rain Watch Novel

- Chẳng ai điên đến mức tắm trong cơn phóng xạ đó cả.

- Nhưng năng lực của ta. Ta có thể tạo một siêu nhân. Một dị nhân phóng xạ.

Món quà dụ khị đó lập tức làm chúng nín lặng. Trầm tư trước một cơ hội nghe ảo không tả. Dĩ nhiên,

tôi chẳng có cái năng lực nào như thế. Tôi chỉ cần mua thời gian, chậm chạm từ từ khiến chúng mê

sảng phóng xạ.

- Nhìn con dao này. Thấy gì không. Ồ ồ ồ! Đầy phóng xạ.

Tôi cầm con dao bằng tay trái, con dao nóng đỏ vì phóng xạ. Năng lực truyền tải phóng xạ kích hoạt!

Rồi sau đó, ngay khi chúng vừa lấy đồng hồ phóng xạ ra đo tôi khéo léo múa con ra sau lưng mà

chuyền qua tay phải. Nửa kín, nửa hở như một nhà ảo thuật.

- Phóng xạ biến mất. – hắn thốt lên ngạc nhiên.

- Nhưng…có phải là cùng con dao khi nãy? – tôi hỏi thay cho chúng, chủ động tạo sự ngờ vực.

Lần này tôi tung hứng con dao từ phải sang trái, ngay trước mặt. Và ngay khi nó chạm vào

tay trái thì phóng xạ cao đột biến trở lại.

- Mi là… cái quái chi?

- Aha. Ta là một dị nhân tạo ra các dị nhân khác. Chỉ với một lượng phóng xạ vừa đủ, biến hóa,

thích nghi, phát triển và…

Con dao nóng chảy, hóa thành bụi than đỏ khi bị tra tấn bởi phóng xạ như thế. Chết tiệt, con dao

mới mua, tôi cũng không ngờ là trò này xảy ra. Giờ con dao đã thế, nói gì tiếp đây?

- Trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác. – vâng, dĩ nhiên tôi không hy vọng con dao nó tan

biến thành vụn như thế. Hình ảnh diễn đạt chẳng ăn nhập gì với lời nói cả.

Nhưng, chúng bỏ rơi cả vũ khí mà thốt lên:

- Tuyệt vời ông mặt trời!

- Ối trời đất ơi!

- Cái ma thuật gì đây!

Tôi phải lấy cán dao gõ vào xương hông mấy phát để biết mình còn tỉnh.

- Các ngươi sẵn sàng để thức tỉnh chưa? Để trở thành một con người mới!

Và mi phải cao giọng, chân phải nhún, tay chìa ra như thể ban ơn. Một kịch sĩ thật sự. Tôi không thể

biến người thường thành dị nhân. Tôi còn không hiểu được tại sao mình lại một dị nhân. Tôi cần loại

bỏ chúng vì nhiệm vụ.

Page 19: Rain Watch Novel

BÙM! BÙM! Bùm bùm bùm! Bùm!

- Aaaa! – Lại thêm tiếng nổ rền trời chuyển đất.

- Cái gì thế. Sấm sét sao? – Không, không phải sấm sét.

Tôi thất thần hồn. Đó là bom đất của đội trưởng nhưng chúng không nổ theo bất kì quy luật nào.

Chúng chẳng nói lên thông điệp nào vậy có nghĩa là…Đội trưởng đang gặp nguy hiểm. Làm gì đây?

Cứu đội trưởng hay tiếp tục nhiệm vụ? Có cách nào thỏa mãn cả hai không?

- Một nhiệm vụ. Một thử thách trước khi các ngươi được giáng thế. – tôi nói. Phải rồi, lợi

dụng bọn chúng để ứng cứu đội trưởng.

- Cứ nói!

Rồi sau đó tiền xu. Tiền không từ trên trời rơi xuống mà từ bốn phương tám hướng bay tới. Chúng

bay như đạn bắn, uốn dẻo đường xong, đục phá những con người trần mắt thịt như bia đạn. Không

một tiếng động vang lên, máu bị bít bởi các đồng xu. Tôi cảm nhận thấy ba luồng phóng xạ nguy

hiểm đang tiến tới: Cơn mưa, một cái gì đó và kẻ nguy hiểm nhất trên quả đất này.

“Game Maker”

Chương 5: Thổi rau nguội.

Trẻ em có ông ba bị, dị nhân có Game Maker.

Đừng thách thức quyền lực của Game Maker, đừng nghi vấn sức mạnh của Game Maker.

Một tiểu đội Rain Watch đứng đầu là đội trưởng. Các đội trưởng báo cáo cho Thống Lĩnh. Thống Lĩnh

báo cáo cho Tổng Thống. Và kể cả Tổng Thống cũng phải kiêng sợ Game Maker. Hắn càng chẳng phải

có cái tên Game Maker, mà do sợ quá, kính trọng quá mà gọi thành.

Kẻ làm ra luật, coi cả thế giới như một trò chơi, coi sinh mệnh như quân cờ.

Game Maker.

- Vi hi hi vi hii. Vui quá là vui nhỉ? Vì lí do gì mà mi ở đây?

- Ông…là ai?

- Vật là thú vị! Vế người nghĩ nị là chi?

Page 20: Rain Watch Novel

Mặt chữ V, cằm nhọn, mắt híp như kẻ chỉ không có mũi và cái miệng vẽ bằng chì màu trên khuôn

mặt phẳng lì. Game Maker tóc vàng hoe, mái ngang má hai bên với kiểu chán chữ M. Còn nữa, hắn

lơ lửng! Lơ lửng đó! Chân không chạm đất, giầy hề với quần jean xanh, áo phông trắng tinh không tì

bẩn. Rồi còn những đồng xu nữa, chúng lơ lửng, xoay vòng và có khuôn mặt ở trên. Tôi có thể nghe

các đồng xu thì thào to nhỏ. Chúng thậm chí có mùi phóng xạ riêng.

- (Những đồng xu đó…sống?)