12
GHI LẠI MỘT CHUYẾN ĐI Hôm thứ Tư, anh Lê Trung Hưng gọi điện thoại nhắn lại nói anh Trà Văn Tứ muốn nói chuyện với tôi có chút việc. Tôi gọi liền cho anh Trà Văn Tứ thì được biết anh Tứ rủ tôi cùng một số các anh em Khòa 2 Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia hiện ngụ tại Houston ngày chúa nhật (08 tháng 03 năm 2015) lên Dallas thăm anh Mai Viết Địch đang nằm nhà thương vì bị té trúng đầu hồi tuần rồi. Vì có buổi hẹn vào chúa nhật, nên tôi chưa trả lời anh Tứ liền và hẹn sáng thứ Năm tôi sẽ gọi lại anh. Vậy mà rồi suốt đêm thứ Tư tôi không ngủ được, một là đi Dallas với anh em hoặc là ở lại giữ lời hứa cho buổi hẹn cách nay gần hai tháng. Với sự cho ý kiến của vợ tôi: “Mình phải đi thăm anh Mai Viết Địch với các anh ở Houston nới đúng” , mặc dù vợ tôi chưa biết anh Mai Viết Địch là ai; mà nói gì vợ tôi, ngay cá nhân tôi cùng Khóa 2 với anh nhưng lâu quá, có tới 48 năm, tôi chưa gặp lại anh Mai Viết Địch lần nào làm sao tôi nhớ gương mặt anh cho nổi. Thành ra, mấy chữ “Bạn cùng Khóa 2 /HVCSQG” chẳng những như một thôi thúc tôi phải theo ý kiến của vợ tôi là phải đi thăm anh Mai Viết Địch ngay mà thôi, mà nó còn là một bổn phận, một trách nhiệm, và một chút tình bằng hữu nữa! Thế là tôi hứa với anh Trà Văn Tứ là tôi sẽ cùng đi với anh lên Dallas vào chủ nhật này.

khoa2canhsatquocgia.com · Web viewTừ trái: Anh Nguyễn Hồng Son, anh Trà Văn Tứ, anh Phạm Viết Từ,anh Lê Văn Thuận tại nhà anh chị Phạm Viết Từ ngày

Embed Size (px)

Citation preview

GHI LẠI MỘT CHUYẾN ĐI

Hôm thứ Tư, anh Lê Trung Hưng gọi điện thoại nhắn lại nói anh Trà Văn Tứ muốn nói chuyện với tôi có chút việc. Tôi gọi liền cho anh Trà Văn Tứ thì được biết anh Tứ rủ tôi cùng một số các anh em Khòa 2 Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia hiện ngụ tại Houston ngày chúa nhật (08 tháng 03 năm 2015) lên Dallas thăm anh Mai Viết Địch đang nằm nhà thương vì bị té trúng đầu hồi tuần rồi.

Vì có buổi hẹn vào chúa nhật, nên tôi chưa trả lời anh Tứ liền và hẹn sáng thứ Năm tôi sẽ gọi lại anh. Vậy mà rồi suốt đêm thứ Tư tôi không ngủ được, một là đi Dallas với anh em hoặc là ở lại giữ lời hứa cho buổi hẹn cách nay gần hai tháng. Với sự cho ý kiến của vợ tôi: “Mình phải đi thăm anh Mai Viết Địch với các anh ở Houston nới đúng”, mặc dù vợ tôi chưa biết anh Mai Viết Địch là ai; mà nói gì vợ tôi, ngay cá nhân tôi cùng Khóa 2 với anh nhưng lâu quá, có tới 48 năm, tôi chưa gặp lại anh Mai Viết Địch lần nào làm sao tôi nhớ gương mặt anh cho nổi. Thành ra, mấy chữ “Bạn cùng Khóa 2 /HVCSQG” chẳng những như một thôi thúc tôi phải theo ý kiến của vợ tôi là phải đi thăm anh Mai Viết Địch ngay mà thôi, mà nó còn là một bổn phận, một trách nhiệm, và một chút tình bằng hữu nữa! Thế là tôi hứa với anh Trà Văn Tứ là tôi sẽ cùng đi với anh lên Dallas vào chủ nhật này.

Từ trái: anh chị Lê Văn Thuận, anh chị Phạm Viết Từ, anh Trà Văn Tứ và LVT tại nhà anh chị Phạm Viết Từ ngày 08-03-2015.

Từ trái: Anh Nguyễn Hồng Son, anh Trà Văn Tứ, anh Phạm Viết Từ,anh Lê Văn Thuận tại nhà anh chị Phạm Viết Từ ngày 08-03-2015.

Bình bông hồng do anh chị Lê Văn Thuận chọn với tấm thiệp ghi lời cầu chúc anh Mai Viết Địch sớm bình phục.

Từ sáng sớm, vì là ngày đầu tiên đổi giờ, nên tôi không dám ngủ trễ nhưng khi lên giường sao tôi cứ thao thức hoài, trông bương cho mau tới giờ xuống đường đón anh Trà Văn Tứ đến cho quá giang lên nhà anh chị Lê Văn Thuận cách chỗ tôi chừng 45 phút lái xe , theo như hai anh em hẹn nhau là đúng năm giờ sáng anh sẽ ghé qua tôi.

Đúng năm giờ sáng, trời còn khá lạnh, anh Trà Văn Tứ đến và hai anh em cùng nhau lên nhà anh Lê Văn Thuận. Trời chưa sáng hẳn, nên đường sá còn vắng ngắt, vừa chạy vừa trò chuyện với nhau vậy mà xe tụi tôi tới nhà anh chị Lê Văn Thuận đúng 06 giờ sáng. Anh chị Thuận đã thức dậy rất sớm và chị Thuận đã chuẩn bị sẵn nước trà cùng bánh

trái thiệt chu đáo mang theo để ăn dọc đường cho chuyến đi lên Dallas mất khoảng 5 giờ lái xe. Và cũng cùng lúc đúng 06 giờ sáng ấy, cháu Yên, con trai thứ tư của anh chị Lê Văn Thuận mang xe lại và lái xe chở anh chị Lê Văn Thuận và anh Trà Văn Tứ với tôi cho chuyến đi này.Trời mùa Đông, rồi lại mưa nên chẳng những đường sá trơn trợt mà còn lạnh nữa, nhưng cháu Yên đã lái xe trong suốt lộ trình dài hơn 300 miles rất an toàn. Thế là qua chặng đường dài như thế với mưa mù, cháu Yên đã đưa mấy anh em chúng tôi đến nhà anh chị Phạm Viết Từ thuộc vùng Arlington (Texas), cách Dallas không xa, vào lúc 11 giờ 30 phút.

Nghe anh Lê Văn Thuận gọi điện thoại nói chuyện với anh Phạm Viết Từ, tôi cứ mường tượng hoài mà không nhớ ra anh Từ như thế nào, ở trung đội nào? Mãi tới khi tới nhà anh Phạm Viết Từ, tôi mới ngờ ngợ nhận ra gương mặt anh Phạm Viết Từ rất quen với nét hiền cố hữu hồi những ngày còn trong Học Viện. Khi nói chuyện với anh qua vài mẫu chuyện anh kể lại được biết sau khi ra trường, anh Phạm Viết Từ về làm ở Lâm Đồng cho tới những ngày cuối tháng ba 1975.

Từ trái: anh Trà Văn Tứ, anh lê Văn Thuận, anh Phạm Viết Từ và cháu Yên, thứ nam của anh chị Lê Văn Thuận, người có công giúp cho chuyến đi từ Houston lên Dallas thăm anh Mai Viết Địch của anh em Khóa 2 HVCSQG ngụ ở Houston và trở về tới nhà an toàn, bình an, tốt đẹp.

Thật bất ngờ, có anh Nguyễn Văn Thơ vừa được ái nữ của anh đưa ba cháu đến thăm anh em chúng tôi. Anh Thơ bị tai biến từ tám năm trước, anh đi đứng rất khó, phải dùng gậy nhưng đôi chưn rất yếu, bước đi khó, mà cả cánh tay trái của anh cũng ít chịu theo ý anh mỗi khi muốn cầm lấy vật gì; nhưng anh rất tự tin và cố gắng làm những việc mà anh nghĩ anh có thể làm được. Anh còn nhớ và lập lại rất rõ tên tôi. Anh nói một lời làm mọi người có mặt rất cảm động: “Gặp lại được mấy anh em sau 48 năm xa cách nhau là tôi mừng lắm rồi!” Nhìn anh Nguyễn Văn Thơ một hồi và nghe cách anh nói chuyện là tôi nhớ lại dáng rất quen quen của anh ngày nào, trắng trẻo, thêm chút đẹp trai nữa. Được biết gia đình anh qua Mỹ được một năm thì chị Nguyễn Văn Thơ mất; và rồi anh ở vậy lo cho hai con, một gái và một trai. Hai cháu thương ba và nhất là từ ngày anh bị

bịnh tới nay các cháu nguyện không lập gia đình để tận lực lo lắng săn sóc cho anh. Thật đáng quí biết bao tấm lòng hiếu thảo của các cháu đối với anh Nguyễn Văn Thơ.

Anh Nguyễn Văn Thơ vừa mới đến nhà anh chị Phạm Viết Từ với đôi chân rất yếu và được anh Trà Văn Tứ và ái nữ của anh Nguyễn Văn Thơ dìu anh vào nhà.

Các anh Nguyễn Hồng Son, anh Lê Văn Thuận, anh Trà Văn Tứ giúp anh Nguyễn Văn Thơ ngồi vào ghế an toàn.

Hàng ngồi: anh nguyễn Văn Thơ. Hàng đứng, từ trái: anh Lê Văn Thuận, anh Phạm Viết Từ, anh Trà Văn Tứ, Lương văn Tụng, anh Nguyễn Hồng Son.

Buổi điểm tâm do anh chị Phạm Viết Từ tiếp đãi ân cần với bình hoa chuẩn bị lê đường thăm anh Mai Viết Địch. Từ trái: Anh Phạm Viết Từ, anh Lê Văn Thuận, anh Trà Văn Tứ, Lương Văn Tụng, trưởng nữ của anh Nguyễn Văn Thơ, chị Lê Văn Thuận, chị Phạm Viết Từ, anh Nguyễn Hồng Son, anh Nguyễn Văn Thơ.

Sau khi dùng bữa điểm tâm ở nhà anh chị Phạm Viết Từ xong, mấy anh em ở Houston cùng với các anh Nguyễn Hồng Son, anh Phạm Viết Từ, rồi có anh Nguyễn Phi Hường của Trung Đội 24 nữa lên xe đến bịnh viện Arlington (Texas) để thăm anh Mai Viết Địch. Anh Nguyễn Văn Thơ đi đứng khó, nên ảnh ở lại để các cháu đưa anh về lại nhà. Tại bệnh viện chúng tôi được chị Mai Viết Địch cùng thân nhân gia đình xuống tận cửa ra vào đón tiếp. Chúng tôi thấy bà con thân nhân anh chị Mai Viết Địch ở phòng chờ đợi

cũng đông lắm. Có cả vợ chồng người em gái của anh Mai Viết Địch và con, rễ của anh chị ấy cũng mới từ Houston vừa lên tới.

Từ trái: anh Huỳnh Ngọc Thuận, anh Mai Viết Địch, anh Nguyễn Văn Sáu, anh Huỳnh Hồng Quang chụp tại tiệm cà phê Tiptop (California) kỷ niệm nhơn kỳ họp mặt 46 năm Khóa 2 /HVCSQG. (Hình do anh Nguyễn Văn Sáu gởi)

Theo qui định của bệnh viện trong việc thăm nuôi các bệnh nhân trong phòng hồi sức được giới hạn mỗi lần chỉ hai hoặc ba người vào thôi, hết lượt này đến lượt khác. Theo hướng dẫn của chị Mai Viết Địch và gia đình, toán đầu tiên có anh Trà Văn Tứ, anh Nguyễn Hồng Son và tôi vào thăm trước. Khi vào phòng anh Mai Viết Địch, tôi thấy anh mở mắt rồi lại như muốn nhắm mắt lại. Chị Mai Viết Địch lay lay anh dậy và nói với anh : “Anh, có các bạn Khóa 2 Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia ở Houston và Dallas vào thăm anh kìa!”. Tôi quan sát thấy anh mở mắt ra và như nhận ra được anh Trà Văn Tứ là bạn cùng Trung Đội với anh, nên anh muốn nói điều gì nhưng không nói được và như có chút gì hơi nghẹn ở cổ, đôi mắt anh lại nhắm lại và rồi anh cố đưa bàn tay cao lên và đập mạnh vào bàn tay anh Trà Văn Tứ đang để kề bên bàn tay của anh như một lời cử chỉ nhận ra bạn mình rồi. Một cử chỉ của anh làm tôi rất cảm động và thương bạn mình biết bao! Nguyễn Hồng Son và tôi đứng nhìn anh mà trong lòng đầy xúc cảm. Tôi lấy bàn tay xoa nhẹ lên bàn tay bên này của anh và trong lòng cầu nguyện cho anh mau bình phục.

Anh em khóa 2/HVCSQG ngụ Dallas, Arlington, Houston đến bịnh viện Arlington chờ vào thăm anh Mai Viết Địch. Từ trái anh chị Lê Văn Thuận, anh Phạm Viết Từ, anh Trà Văn Tứ, anh Nguyễn Phi Hường, Lương Văn Tụng và anh Nguyễn Hồng Son tại phòng khách của bịnh viện Arlington (Texas, Hoa Kỳ) (Hình do cháu Yên, con trai anh chị Lê Văn Thuận chụp)

Chị Mai Viết Địch mừng đón anh em Khóa 2 từ dưới phòng khách bịnh viện Arlington.(Ngồi: anh Trà Văn Tứ; từ trái (hàng đứng): anh Lê Văn Thuận, LVT, anh chị Huy (em rể và em gái của anh Mai Viết Địch), Chị Lê Văn Thuận, anh Nguyễn Hồng Son, anh

Phạm Viết Từ, anh Nguyễn Phi Hường, Ái nữ của anh chị Mai Viết Địch, chị Mai Viết Địch, con rể của anh chị Huy, cháu Yên (con trai của anh chị Lê Văn Thuận).

Hết toán ba anh em chúng tôi ra, và các toán của các anh chị Lê Văn Thuận, anh Nguyễn Phi Hường, anh Phạm Viết Từ cùng các thân nhân khác lần lượt được chị Mai Viết Địch và gia đình lần lượt hướng dẫn vào thăm anh Mai Viết Địch. Khi việc thăm trong phòng hồi sức xong, các anh chị lại cùng nhau ngồi hai bên dãy ghế trong phòng chờ đợi, và anh Lê Văn Thuận thay mặt tất cả cách anh em Khóa 2/HVCSQG có mặt cùng toàn thể các anh em Khóa 2/ HVCSQG khắp mọi nơi gởi lời kính thăm và cầu chúc anh Mai Viết Địch sớm bình phục và chia sẻ với chị Mai Viết Địch cùng gia đình và các cháu nỗi lo mà chị cùng các cháu đang gặp phải. Sau cùng, anh Lê Văn Thuận cũng khuyên mọi người tùy theo tín ngưỡng riêng của mình, xin góp lời cầu nguyện cho anh Mai Viết Địch tai qua nạn khỏi và sớm hồi phục.

Chị Mai Viết Địch nói lời cảm ơn anh Lê Văn Thuận trước khi anh em Khóa 2 ra về. (Từ trái Người quay lưng là em gái của anh Mai Viết Địch, anh Lê Văn Thuận, chị Mai Viết Địch, chị Lê Văn Thuận; hàng thứ 2: LVT, anh Trà Văn Tứ, anh Phạm Viết Từ.)(Hình do cháu Yên , con trai anh chị Lê Văn Thuận chụp.0

Để đáp lời anh Lê Văn Thuận, chị Mai Viết Địch gởi lời cảm ơn các anh em Khóa 2 Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia đã đền thăm anh Mai Viết Địch hôm nay cũng như các bạn ở xa gọi điện thoại hoặc gởi điện thư thăm hỏi từ hôm biết anh vào bệnh viện tới nay lời biết ơn chân thành nhất của chị và các cháu. Gia đình em gái của anh Mai Viết Địch cũng ngỏ lời cảm ơn anh em cùng khóa 2 với anh Mai Viết Địch đã ân cần thăm hỏi anh ấy nữa.

Từ trái: hàng trước: anh Trà Văn Tứ chào từ giã chị Mai Viết Địch trước khi ra về, chị Lê Văn Thuận, anh Lê Văn Thuận; hàng thứ hai: anh Nguyễn Hồng Son, anh Phạm Viết Từ. (Hình do cháu Yên, con anh Lê Văn Thuận chụp)

Khi rời Arlington , Dallas (Texas), trên đường trở về lại Houston trong một chiều mưa nặng hạt, hai bên đường rừng cây như trầm mặc u hoài, nhưng trong lòng mấy anh em chúng tồi, mà nhất là anh chị Lê Văn Thuận và anh Trà Văn Tứ khi chúng tôi chia tay nhau về lại nhà, tôi thấy các anh chị rất vui, một niềm vui rất đậm mà tràn ra ngoài giữa buổi chiều còn mùa Đông khá lạnh với gió cũng lạnh và mưa dai ướt cả rừng cây hai bên đường xa lộ 45 xuôi về hướng Nam, nơi mà chúng tôi vừa mới đi qua …

Thật không uổng phí chút nào về một chuyến đi thăm lại các bạn cũ một thời còn trai trẻ ngày nào mà nay ngồi nhớ lại cũng đã có đến 48 năm rồi, từ lúc quen nhau nhửng ngày còn chung mái trường Học Viện CSQG ! Thời gian và dòng đời không bỏ sót một ai qua những mái đầu tóc bạc trắng nhưng tình đồng môn có lẽ vẫn còn đọng lại trong lòng những bằng hữu ấy chút tình thân thiết lắm, khó phôi-pha!

Lương Thư TrungHouston, chiều ngày 08 tháng 03 năm 2015