Upload
sach-ca-ngua
View
247
Download
12
Embed Size (px)
DESCRIPTION
Cuốn sách là tuyển tập những Tản văn và Thơ được viết bởi Lê Ngọc Minh, cùng Truyện ngắn được viết bởi Lê Ngọc Mẫn - hai tác giả của Người đi bán nắng. Những trưa nắng, tôi tự hỏi mình đã đi đên đâu, đi xa đến tận nơi nào, để những ngày tháng tuổi thơ lại xa xôi và khó với đến thế? Tôi thèm cái "" nghèo"" thưở trước, tôi thèm cái cảnh đi ăn trực nhà hàng xóm khi hết cơm. Tôi nhớ những người bạn thời thơ ấu, giờ chẳng biết họ ở đâu nữa? Cô bạn thân thiết vô cùng ngày bé, trả tôi một nụ cười xã giao nhàn nhạt khi trưởng thành gặp lại. Những con người nơi ấy đều đã đi tìm một đều gì đó và chẳng thể nhớ nhau. Mẹ cũng không đủ thời gian để hát ru. Tất cả chỉ văng vẳng ở một miền ký ức nào đó. Ngày mà muốn gặp mọi người, tôi sẽ mở cửa chạy ra ngoài thay vì mở máy tính và điện thoại, dường như ngủ lại mãi mãi trong tâm trí của tôi. Bao thương nhớ, xa vời mãi mãi...
Citation preview
Minh Mân
(Ề Â ịỷ ỊC lụ c
' C U / d u ỉ ỷ ( ừ U K Ị / u à t K Ị / ................................................./
CYLAdn/cúcẤưà/tãm/fiần/............................ 29
^ỳtoa/ dại/ của/ IcuKj/..................................... 33
cYÌÃb đm v M W x a n b đ ả ..................................... 46
cìfỉ)ướo ưầ pAíw mưa/............ .... .................50
C(ể'nv à/........................ ......................................... 65
^ỎAV m ụn/ uề m ưa/................. .......................... 69
0)1/ tim/ mũa/ tẲw........................................ 72
^ỳtãiỷ lỷêiA/ ttueonq/ khi/ càn/ c& ứĩể/.............. 90
Sóch Có Ngựa .... 98
c€ u ấ i/ IcuKj/ ^ê jtâ n c j/ cYY lật............................ /0 4
á i r w j b ă n g v ầ n g
ti lũn cũn chạy men theo bờ ruộng. Đôi giày vải ướt nhoét dính đầy
bùn. Em cúi xuống, cố gắng đứng thăng bằng, thọc tay cởi giày ra rồi gọi:
- Anh Châu, đợi Ún với!
Tôi đứng im, thấy Ún đứng cách mình một quãng xa, miệng em mấp máy nói gì đó, bóng em trải dài xuống mặt ruộng lõng bõng nước đầy gốc rạ. Tôi lần từng bước chân trên bờ ruộng để quay lại, giơ hai tay bế phốc Ún lên bậc mương, rửa chân tay cho em rồi chạy lại chỗ gò đâ't. Bọn thằng Long đã ngồi ở đây từ bao giờ. Đứng xa thế mà tôi vẫn nghe thấy tiếng bọn bạn đọc ầm lên câu vè:
Thằng Long nhìn thấy Ún, nhăn mày lại, vênh mặt hỏi tôi:
Sách C á Ngựa
7
- Mày đem theo con quái vật kia làm gì?
Rồi nó hất hàm về phía Ún, Ún giật mình
làm rơi giày, tay níu chặt vào áo tôi. Tôi quay
lại nhìn Ún, rồi nhìn Long:
- Có Ún mới có điện thoại quay phim.
Long hỏi ngay:
- Đâu đâu?
Tôi móc điện thoại di động nhỏ xíu Ún
cho mượn cất trong túi quần ra đưa cho Long,
nó đứng dậy, nhìn về hướng ruộng khoai lang
nhà mình, gọi to:
- Ê ... Gọi thằng Thu "kim loại" ra đây hộ
với, đào ít thôi không mẹ tao chửi chết...
Ún cứ nép sau lưng tôi, cái mặt thỉnh
thoảng ngó sang nhìn Long. Thằng Long da
trắng, phơi nắng suốt cũng chẳng đen đi là
mấy, hai mắt sáng như sao, tròn vo.
Thằng Thu chạy lại, quần rách một mảng
hải:
iệng ông.
Lại còn vẽ trò rào ruộng. Phí cả buổi chiều tao
chui vào bới.
Sách Cá Ngựa
8
- Vụ... vụ gì thế? - Miệng thằng Mít cứ há hốc nhìn vào cái điện thoại.
Long quay ra nói với cả bọn:
- Giờ có điện thoại rồi, việc cứ thế mà tiến hành. Tao nói tóm gọn nhé, bọn mình mai tìm cách quay trộm cảnh ông Ha đánh bà cụ Đốc, rồi có chứng cớ lên báo xã bắt ông bỏ tù.
Tôi hỏi Long, e ngại:
- Mày tính làm thật hả Long?
Long nhăn mặt, tai đỏ phừng phừng:
- Thế mày định để ông í hành hạ cụ già mãi à, mày sợ thì ra khỏi bọn ngay, bọn tao không có mày cũng làm được.
- Mày tính bọn mình sẽ đứng ở đâu quay phim? Đứng ở trước mặt ông í, hay trèo trộm lên nóc dỡ mái nhà ra quay?
Long hạ giọng xuống:
- Thế mày định sao? Nói đi.
Tôi npĩYi im. Quav sane nhìn thằng Mít,
thấy thằ S á c h C á N g ự a gác, lạiquay san0 u .u m u, m u Cả bọnlại ngồi im. Mặt trời cứ đổ dần xuống, Ún đánh bạo quay sang nhìn thằng Long, ỏn ẻn:
WU' ửiên mái
- Chui vào vườn nhà ông Tiến được
không? Nhà ông sát nhà ông Đốc, nhìn thẳng vào cửa...
Thằng Long lườm con Ún ngay lập tức:
- Ai cho mày bàn chuyện của bọn tao?
Ún níu chặt áo tối, vênh mặt cãi:
- Em làm gì sai?
Long hất tay, quát:
- Xưng mày tao đi, con điên, bày đặt anh em.
Ún vênh mặt han nữa:
- Tao làm gì sai?
Thằng Long cứ nhìn cái mặt vênh vênh của Ún, tức không làm gì được.
Thu cười, tay đập đập lên vai Long bảo:
- Tao thấy được đây, chui vào vườn nhà
ông Tiến ngồi rình đi, ông đi chợ suốt ngày mà,
í 1*,1'Sách Có Ngựa ằn8ôn8Đốcđí •
Cả bọn lao nhao hưởng ứng. Long đưa máy lại cho tôi rồi dặn:
10
¿ j í / ^ n í ? ¿ Ầ ^ t n
- Mày học cách quay phim nhé, rồi
mai đúng 6 giờ có mặt ở đây, bọn mình tiến hành. - Rồi Long quay ra cả bọn - Được không
chúng mày?
Tôi nhét điện thoại vào túi quần, nhìn
thấy trời nhá nhem tối, quay lại xốc Ún lên
lưng. Ún một tay ôm cô tôi, một tay chọc chọc
vào lưng thằng Thu, nghiêng mặt hỏi:
- Sao lại gọi anh là Thu "kim loại"?
Thu quay lại cười, tay xoa xoa đầu Ún,
trả lời:
- Vì bố anh tên là Đồng.
Ún cười tít, nhe hết răng:
- A, giống tên bác em! Em lại cứ tưởng
anh hay đi nhặt sắt, hihi.
Thu cũng cười. Tôi đi nhanh ra phía
mương, cõng em lội ruộng về nhanh cho kịp bừa.
***
, Tôi Sách Cá Ngựa i t m " sdu Băc B * m giữa
vùng núi và đồng bằng, cả người, cả cảnh vật. Ở đây không nhiều người, mọi người biết nhau hết, gia cảnh không nhà nào giống nhà nào,
11
N h ữ n g trưa vâng, tôi tự hỏi mình đã đi đến đâu, đi xa đến tộn nơi nào, để nhừng ngày tháng tuổi thơ lọi xa xôi và khó với đến thế? Tôi thèm cái "nghèo" thuở trước, tôi thèm cói cảnh đi õn trực nhà hàng xóm khi hết cơm. Tôi nhớ nhừng người bọn thời đu thơ, giờ chăng biết họ ở đâu nữa? Cô bọn thân thiết vô cùng ngày b á trỏ tôi một nụ cười xã giao nhàn nhọt khi trưởng thành gộp lọi. Nhừnạ con người nơi ấy đều đã đi tìm một điẻu gì đó và chang thể nhớ nhau. Mẹ cùng không còn đủ thời gian đề hát ru. Tốt cỏ chỉ văng vâng ở một miền kí ức nào đó.Ngày mà muốn gộp mọi người, tôi sè mở cửa chạy ra ngoài thay vì mở máy tính và điện thoại, dường như ngủ lọi mỏi mãi trong tâm trí của tôi.
Bao thương nhớ, xa vời mỏi mãi
trên m ái nh à 604 - 69 - 3440-0
8 "936062 " 8035511 Giá: 65.000VNĐ
Thức dậy trên mái nhàC o p y tish t© 2 0 1 4 by NguoltreVi« AHright r e s e iw j