Upload
matta-production
View
253
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
1
TRUYỆN DÀI
BIỂN NGÀY VẮNG ANH
Tác giả: Hoài An
CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH
Ngồi một mình trên bãi biển - cô đăm chiêu nhìn về phía xa xăm của biển cả. Cô
nhớ có một phim ngắn cô từng xem. Một người cha chèo thuyền vượt sông khi
cô con gái còn rất nhỏ. Vào ngày định mệnh ấy người cha đã không trở về. Cô
con gái nhỏ ngày nào cũng ra bờ sông để đợi cha. Đợi qua năm này sang năm
khác, mùa này sang mùa khác - đến khi cô gái nhỏ trở thành một cụ già thì dòng
sông cũng cạn. Cô gái nhỏ giờ trở thành một bà già lao mình từ trên bờ xuống
lòng sông cạn và cái cô thấy là xác một con thuyền giữa lòng sông - con thuyền
mà cha cô đã ra đi ngày nào. Và dường như trong một giấc mơ nào đó, cô gái
nhỏ lại được trở về trong vòng tay ấm áp của cha cô.
Cô ngồi lặng lẽ thu vào tầm mắt mình ánh hoàng hôn cuối ngày rơi trên biển của
xóm chài. Nếu cô cứ tiếp tục đợi anh ở đây - sẽ có một ngày anh trở về vẹn
nguyên như chưa bao giờ ra đi - hay một ngày nào đó biển sẽ cạn...
"Em yêu anh nhiều như biển rộng bao la, không bờ không bến" - Cô đã nói với
anh trìu mến biết bao khi anh hỏi cô liệu cô yêu anh nhiều đến chừng nào.
"Anh yêu em còn nhiều hơn em yêu anh" - Vậy là tình yêu đó còn sâu hơn biển,
rộng hơn bầu trời.
Em muốn ở đây đợi anh trở về như trong bất kỳ cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào
mà em từng đọc. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng em đợi anh như thế này. Cảm
ơn vì đã yêu em nhiều hơn biển rộng.
Cô gái trèo lên chiếc xe đạp thể thao và đạp đều chân trở về. Mái tóc bồng bềnh
trôi trong gió khiến cô mang một vẻ đẹp tỏa sáng. Đang chạy thì bất ngờ từ trong
2
một con hẻm nhỏ phía tay phải một chiếc xe đạp cuộc thả dốc không phanh, lao
thẳng về phía cô khiến cô lảo đảo tay lái rồi ngã xuống. Cô nhắm nghiền mắt
như sợ đang có một chiếc xe tải nào lao tới và nghiền nát lấy cô - hậu quả của
một trí tưởng tượng phong phú do đọc quá nhiều tiểu thuyết. Đang lo sợ - Cô
bổng cảm nhận có một bàn tay nào đó đang cố gắng giúp cô đứng dậy. Một
giọng nói đàn ông ấm áp và quen thuộc vọng lại từ một tiềm thức xa xăm nào đó
"Cô ơi, cô có sao không".Cô vẫn nhắm nghiền mắt lại, vẫn bị cú ngã bất ngờ làm
cho đầu óc choáng váng và cái âm thanh phát ra từ giọng của một gã trai nào đó
khiến trái tim cô đột ngột đè nặng một nỗi nhớ sâu xa. Cô không muốn mở mắt vì
không muốn phá vỡ chính cái thanh âm quen thuộc mà cô vẫn trăn trở và khát
khao được nghe nó mỗi đêm. Anh chàng không còn cách nào khác - đành dùng
hết sức bế cô vào trong lề vì cú va chạm giữa đường đang làm cản trở những
phương tiện lưu thông xung quanh. Anh để cô nằm trên một bãi cỏ sạch, tay
phải đỡ lấy sức nặng của cái đầu đang buông thỏng của cô. Anh lay mạnh hơn
- Cô ơi, cô không sao chứ
Cô từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô là hình ảnh quen thuộc của người đàn ông đã
ra đi cách đây 3 năm về trước, người mà cô vẫn hằng ngày đợi anh trở về trên
bến cảng. Hơi ấm của anh đang rất gần cô. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô dường
như đang hốt hoảng thay vì một sự trìu mến, yêu thương như ngày xưa. Có phải
là cô đang mơ hay đây là sự thật. Hay cú va chạm kia đã khiến linh hồn cô được
bay đến bên anh để lại thể xác khổ đau ở lại trần gian.
- Cô không sao rồi.
Cô dường như không thể ngăn nỗi mình - cô đưa tay trái lên vì một tay phải vẫn
còn bị mắt kẹp trong vòng tay ôm một phía của anh. Cô khẽ đưa tay miết lên đôi
lông mày ngang và rậm mà anh sở hữu. Đôi lông mày ấy vẫn chau lại với nhau
như vậy đấy. Dấu hiệu của một người suy nghĩ, vất vả và chất chứa đầy những
lo toan. Anh đã từng nói "Anh lo cho cuộc sống của hai đứa mình. Tất cả gánh
3
nặng hãy để anh gánh trên vai. Em hãy cứ sống vui vẻ và hạnh phúc bên anh
thôi nhé".
Trước thái độ khác lạ của cô gái, anh thanh niên không phản ứng lại nhưng lại
để cho bản thân mình bị cuốn vào mạch cảm xúc của cô. Dường như có một
điều gì đó về cô gái này mà anh đã từng biết, từng quen và có lẽ đã từng có kỷ
niệm. Bất giác, anh đáp lại cô bằng một ánh mắt trìu mến.Trong một sự điên rồ
nào đó, cô đã quả quyết rằng người đàn ông đang giữ cô trong lòng chính là anh
- rằng anh đã bị tai nạn và mất trí nhớ - rằng anh đang sống ở gần đây và quên
hẳn về cô. Nhưng chính định mệnh đã mang anh về lại bên cô trước khi mọi thứ
quá muộn. Cô bất giác thấy mắt mình nhòa đi và cô ngất xỉu
NGÔI NHÀ TRÊN NÚI
- Cô tỉnh dậy rồi sao? – Anh nói
- Đây là đâu?
- Đây là nhà tôi. Cô biết đấy, cô đã ngất xỉu và tôi không biết phải làm gì nên đã
đưa cô về nhà tôi...Giờ đã rất khuya. Tôi có nấu cho cô một ít cháo và (gãi đầu)
cô muốn ra ngoài ăn hay tôi đem lên đây cho cô.
Cô không phản kháng trước anh, cô không gào lên như bất kỳ cô gái nào thấy
mình đang nằm trong không gian của kẻ lạ. Cô chỉ muốn như vậy - bất chấp
nguy hiểm - chỉ để tìm lại những cảm giác mà cô đã mất - bên một người đàn
ông cô vừa gặp mà .cô tin chắc rằng đó chính là anh. Trái tim cô mách bảo cô
điều đó, nó mạnh hơn tốc độ phân tích của lý trí để làm cô phản xạ trước người
lạ. Anh đã không nhận ra cô. Người mà anh đã nói dù có biến thành tro bụi anh
cũng sẽ tìm thấy.
Từ góc nhìn từ chiếc bàn gỗ đóng đơn sơ nhìn từ ngôi nhà nhỏ trên núi này, cô
có thể nhìn thấy biển một màu xanh đen chìm trong màn đêm vô tận.
4
- Sáng mai là ngày cưới của tôi - Cô nói với giọng thản nhiên
Anh cũng thản nhiên đáp lại
- Tôi luôn muốn mình trở thành kẻ cướp cô dâu - cô biết đấy - để thử độ hấp dẫn
của bản thân
- Có lẽ bây giờ có rất nhiều người đang tìm tôi
- Nếu cô vẫn muốn kết hôn - tôi sẽ đưa cô về nhà
Và giữa những cơn gió biển thổi đều một buổi tối mùa xuân, trên chiếc xe đạp
của anh, anh đã đưa cô trở về nhà.
- Cô có thể cho tôi biết tên cô
- Hoài An
- Nghĩa là mãi mãi được bình an - Anh đáp lại
- Còn anh
- Tôi là BIỂN.
- Một cái tên rất…Biển
Khi chiếc xe đạp đi tới một con hẻm nhỏ, một mùi hoa bất ngờ xâm chiếm lấy
tâm trí anh. Đó là hoa sử quân tử. Trong ánh đèn đường hắt lên hàng rào -
những chùm hoa sử quân tử đung đưa như những vì sao sáng. Cô luôn yêu loài
hoa này. Loài hoa thích bám vào những hàng rào và khi chúng nở ra thành chùm
chúng không khác những vì sao sáng. Dưới giàn hoa sử quân tử ngày nào cô và
anh đã trao nhau nụ hôn đầu đời. Lúc đó lòng cô đau nhói một cảm giác, một
lòng biết ơn khó hiểu, một lời cảm ơn thầm thì mà cô đã chẳng bao giờ nói ra.
Cảm ơn anh vì đã cố gắng quên đi người vợ sắp cưới đã ra đi, cảm ơn vì đã
chấp nhận em trở thành một phần đời mà anh sẽ tiếp tục đi và hạnh phúc. Nụ
5
hôn đầu đời khi đó không thật sâu, không thật nồng vì cô biết nó còn đượm mùi
nhớ nhung nụ hôn của một người khác. Nhưng khi đó cô đã thật sự hạnh phúc
- Anh dừng trước hẻm thôi, tôi không muốn phải giải thích dài dòng
Biển và cô chia tay nhau.
- Nếu như cô muốn biết vì sao tên tôi là Biển. Chúng ta có thể gặp nhau thêm lần
nữa!?
Cô im lặng không nói gì. Con đường phía trước mà cô sẽ đi sẽ không còn mang
bóng dáng của biển nữa. Đó là quyết định mà phải thật khó khăn lắm cô mới làm
được.
Và cô kết hôn. Nhưng hôn nhân không đủ sức để khiến cô quên đi anh. Chồng
cô vốn chỉ muốn có cô để làm vừa lòng gia đình nên cuộc sống của hai vợ chồng
chỉ là trên danh nghĩa, hoàn toàn không có hạnh phúc. Nhưng cả hai vì những
mục đích riêng tư đều cảm thấy không có lý do gì để phá vỡ cuộc hôn nhân ấy.
Một thời gian sau…
Chiều nay hoàng hôn lại buông xuống trên bến cảng. Cô quay trở lại bến cảng
để tìm về một hồi ức xa xăm nào đó hay cô đang cố gắng tìm kiếm ai đó giữa
chốn này. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Biển - cô đã tin Biển chính là anh.
Nhưng Biển không phải là người mất trí và Biển không phải là anh.
-Cô tới đây để tìm tôi sao!
Hoài An ngạc nhiên quay đầu lại. Trong lúc quay mái tóc buông thỏng bị gió
ngược chiều thốc mạnh về phía anh
6
- Tóc cô thơm mùi hoa Sử Quân Tử - Anh lém lỉnh nói
- Muốn một tách cà phê chứ - Anh đề nghị
- Tôi muốn biết vị cà phê trên núi như thế nào
- Tôi nghĩ cô không thể leo nỗi dốc với chiếc xe đạp ấy đây.
Cô khẽ nhăn mũi, và đứng bật dậy, trèo lên xe và cuộc đua dọc theo con đường
mòn nhỏ lên núi bắt đầu. Dọc đường là những cánh bướm sặc sỡ bay trong
nắng hoàng hôn. Chiều buông có lẽ là lúc chúng bay về với tổ ấm hay cuộc sống
của loài bướm quá ngắn ngủi nên chúng phải tận dụng từng giây từng phút của
cuộc đời để hưởng thụ, để bay. Lên gần đến cuối con dốc. Cô bặm môi, nhỏng
mông lên khỏi cái yên xe thấp và ra sức dồn lực vào đôi chân mang giày thể
thao. Lực từ bàn chân tác động vào bê đan và đẩy cô tiến về phía trước. Khi họ
leo lên đến đỉnh con dốc và nhìn thấy căn nhà nhỏ của anh thì cũng là lúc mặt
trời vừa xuống núi. Trong cái bóng tối nhập nhòa ấy, cô vẫn kịp nhận ra ngôi nhà
gỗ đơn sơ quay mặt về phía biển. Trước nhà là một cây bông sứ hoa trắng đang
mùa nở hoa và tỏa ra một mùi hương đặc trưng. Dường như trong cái bóng tối
nhập nhòa ấy, cây bông sứ in dáng trên bầu trời một nỗi buồn cô quạnh. Nếu là
cô - cô sẽ trồng hai cây để chúng có đôi có bạn.
Ánh đèn dầu trong nhà được thắp lên để lộ một căn phòng diện tích khoảng 30
mét vuông ấm cúng và sạch sẽ. Toàn bộ nội thất trong nhà đều làm bằng gỗ
pallet - thứ gỗ mà cô yêu. Căn nhà gỗ đúng là chỉ dành cho sinh hoạt của một
người. Không gian dưới nhà là dành cho khu vực bếp và chiếc bàn ăn được đặt
ở một vị trí trung tâm. Phía trên là gác xép để ngủ. Anh liếc nhìn tay cô rồi nói. --
- Vậy là cô kết hôn thật đấy ư!
7
Trong lúc đợi cô trả lời và cũng vì đã kịp phát hiện ra mình là gã trai vô duyên
nhất trần đời, anh đi về phía góc bếp nấu một bình nước để chuẩn bị pha cà
phê.
- Anh thấy tôi giống loại người thích bịa chuyện sao!
- Vậy ra chuyện tôi giống người yêu cũ của cô đã chết trong một lần đi tàu cũng
là sự thật - Biển nói một nửa như đau buồn, một nửa như hy vọng. Anh không
biết anh hy vọng điều gì. Nhưng có lẽ việc giống một ai đó trong cuộc đời của
người con gái này làm anh có một cảm giác anh là người quan trọng đối với cô.
Mà việc anh là người quan trọng đối với cô để được điều gì. Những ý nghĩa ấy
khiến anh tự cảm thấy bối rối. Anh vừa muốn khơi gợi lại vùng ký ức đã bị tổn
thương ấy của cô để anh có thể biết anh giống người yêu cô đến mức nào, nửa
lại phập phồng, lo lắng vì sợ sẽ làm trái tim yếu đuối của cô xúc động.
Anh di chuyển về phía cô. Cô đã tìm thấy chỗ của mình bên chiếc bàn tròn với
một chiếc ghế duy nhất chứng minh chủ nhân của nó không có ý định mời bất kỳ
một người khách lạ nào ghé thăm nhà mình.Ít ra là trước khi cô bước vào đây.
BIỂN tiến về phía chiếc bàn gỗ pallet tròn, đứng rất gần cô, giọng ngập ngừng:
- Nếu tôi thật sự là người yêu của cô. Khi gặp lại tôi vào buổi chiều hôm ấy. Liệu
cô có từ bỏ đám cưới vì tôi không?
Cô nhìn BIỂN với một ánh mắt khó hiểu. Giờ đây trong mắt cô, BIỂN lại là anh,
với đôi lông mày châu lại với nhau bên trên cặp mắt nâu chứa đựng một nỗi
buồn sâu thẳm mà cô biết nguyên nhân của nỗi buồn ấy vì đâu. Cô đã cố gắng
để cho ánh mắt ấy vui lên mỗi ngày bên cô.Nhưng cho tới giờ phút này - cô cũng
không thể biết liệu bên cô có làm cho ánh mắt anh thật sự vơi bớt đi nỗi buồn.
Và An An không hiểu vì sao cô lại nói với BIỂN về anh
8
- Anh biết không. Hôm trước khi anh ấy đi biển chúng tôi đã cãi nhau.Tôi đã
ghen. Tôi đã thật sự ghen với mối tình đầu của anh ấy. Có quá nhiều chuyện xảy
ra giữa chúng tôi trước cái ngày định mệnh ấy - và tôi đã nghĩ rằng anh ấy nói
yêu tôi chỉ vì anh ấy muốn có một người vợ phù hợp, và tình yêu duy nhất của
anh ấy chỉ là cô gái trước kia, rằng khi đã lấy được tôi làm vợ anh ấy sẽ đi tìm
một cô gái khác ngọt ngào hơn tôi để vui chơi để trả thù tình...Tôi đã tin vào điều
đó. Và nó đã dày vò tôi khiến tôi rất đau đớn. Và tôi đã khiến anh ấy xa tôi khi
mà trái tim tôi không hề muốn như vậy...
Nghe câu chuyện của cô một nỗi xúc động trào lên trong anh. Anh khẽ đặt tay
lên bờ vai đang run rẩy của cô, nói nửa đùa nửa thật
- Vậy những khi cô buồn cô có thể xem tôi là anh ấy nếu cô cảm thấy thật sự
cần. Tôi không ngại đóng vai người khác đâu.
Trong cái khoảng khắc im lặng nhường lời cho gió biển thổi qua những nhánh
dương xào xạc - cô đã không biết rằng BIỂN đã bước vào cuộc đời cô.
Tín hiệu còi báo từ bình đun nước vang lên báo hiệu nước đã sôi.
- Nào nước sôi rồi. Tôi có cà phê bột pha sẵn. Chỉ bỏ bột cà phê vô nước nóng
là uống liền.
- Anh là đàn ông mà thích uống thứ cà phê đàn bà đó à! - Cô trêu anh
- Tôi không muốn tốn thời gian bên ly cà phê nhỏ giọt. Cà phê giúp tôi tỉnh táo để
làm việc hơn là để thư giãn.
Cô lắng nghe BIỂN như ghi nhớ một điều gì. Vậy là cô đã tìm được điểm khác
nhau giữa hai người đàn ông này : anh của cô thích uống cà phê pha phin...
BIỂN HAY CHÍNH LÀ ANH?
9
Nằm gối đầu vào bóng tối cô đơn trên chiếc giường ngủ màu trắng, cô thao thức
với những suy nghĩ về BIỂN:
- Có khi nào ở cạnh tôi, cô nghĩ tôi là BIỂN mà không phải là ANH ấy? - BIỂN
đã cố nhìn sâu vào đáy mắt cô khi anh hỏi cô câu hỏi ấy.
BIỂN hiểu nỗi lòng của cô. BIỂN hiểu mỗi khi bên BIỂN cô không thể không nghĩ
về ANH, không thể không nghĩ đến giọng nói ấm áp, ánh mắt buồn, và bàn tay
rám nắng của ANH. Đã có bao lần cô muốn được chạm vào bàn tay thô ráp của
BIỂN hoặc để BIỂN nắm trọn lấy đôi tay gầy của cô để hơi ấm ngày xưa lại sưởi
ấm trái tim cô quạnh của cô thêm lần nữa. Nhưng giữa BIỂN và cô là một
khoảng cách quá sâu - khoảng cách đó chính ANH là người đứng giữa. Cô đã tự
hứa với trái tim mình sẽ không yêu ai ngoài anh. Nhưng khi biết rằng BIỂN và
ANH là hai con người khác nhau, cô đã cảm thấy mình không thể giữ trọn lời
hứa ấy. Và trong những suy nghĩ ngốc nghếch của cô ngày đó, cái đêm trước
ngày cưới ấy, trong nỗi sợ hãi mà cô vẫn nghĩ rằng do mình đọc tiểu thuyết quá
nhiều, cô sợ mình sẽ quên ANH, cô sợ mình sẽ yêu BIỂN, cô sợ mình sẽ phản
bội lại lời thề nguyền mà trái tim mình đã trao cho ANH. Và để giữ trọn lời hứa
ấy, cô đã quyết định kết hôn với người mà cô không yêu. Nhưng giờ đây, sau 3
tháng bên cạnh BIỂN, cô đã yêu BIỂN rồi chăng, cô đã phản bội lời thề của
chính mình, và giờ đây cô không thôi cảm thấy trái tim mình rỉ máu với nghĩ chua
cay rằng cô đã là một cô gái đã có chồng, rằng cô không còn trong trắng, rằng
BIỂN không thể nào có tình cảm với cô. Vậy mà cô vẫn tiếp tục gặp anh, vẫn
thản nhiên như giữa cô và anh không hề có một hố sâu ngăn cách. Và chiều nay
sao Biển lại nhắc về anh, sao BIỂN lại mong muốn biết được câu trả lời mà
chính bản thân cô cũng không thể trả lời được BIỂN hay là ANH đang thực sự ở
trong trái tim cô ?
DẬY SÓNG
10
Nơi yêu thích nhất của An An ở căn nhà trên núi là gác xép. Nằm nơi gác xép ấy
cô có thể đưa mắt nhìn thấy biển rộng và điều thú vị từ góc nhìn ở gác xép ấy là
cô có cảm giác biển như ôm trọn lấy núi và cô đang sống hoàn toàn cô lập với
thế giới bên ngoài. Căn gác xép nhỏ chỉ vừa đủ một chiếc nệm cho một người
nằm và đặt một chiếc bàn gỗ con con. Ở một góc gác xép cô đã không hỏi ý chủ
nhân của nó và treo lên một giỏ hoa hồng tươi. Nằm ở đây cô có thể nghe được
rõ ràng tiếng xào xạc của những cội dương già hát xung quanh nhà. Và thấy
màu sắc sặc sỡ của những cánh bướm mỏng manh bay lượn dưới những tia
nắng chan hòa trên những đám cỏ dại. Cô thích nằm ở đó hàng giờ với một
quyển sách trên tay - thường là tiểu thuyết tình cảm. Anh đã phải "cay đắng"
nhường cô giang sơn của mình và tuyệt nhiên không dám bước lên gác xép nửa
bước. Cô đặt quyển sách, úp nó vào lồng ngực căn phồng của mình, khẽ mỉm
cười thú vị khi thấy anh là một gã trai ngốc nghếch đáng yêu. Cô nói vọng
xuống:
- Anh đã pha xong cà phê chưa vậy?
- Tôi vừa nói với cô là nó đang chảy. Tại sao cô lại quẳng cái lọ cà phê bột pha
sẵn của tôi xuống núi.
- Nhưng tôi đã xin lỗi anh và đền bằng bịch cà phê pha phin rồi sao - Cô nói vọng
xuống, mừng thầm vì anh không nhìn thấy nụ cười ma mãnh của cô.
Tưởng anh sẽ chịu thua, nhưng cô không ngờ anh lại đáp trả lại cô một lời đề
nghị táo bạo
- Vì tôi đã pha chậm, nên tôi sẽ mang cà phê lên tận nơi cho cô nhé
11
Cô định hét lên anh là kẻ lợi dụng nhưng lại kịp phát hiện ra mình cũng là đứa
đàn bà trơ trẽn. Cô đã tự cho phép mình nằm trên chiếc giường riêng của đàn
ông và để bảo vệ chính mình, cô đã không cho phép anh bước lên không gian
riêng tư mà cô tạo ra mà vốn trước đây nó là của anh. Căn gác xép nhỏ ấy quá
riêng tư và quá đỗi lãng mạn, bình yên tới mức nếu như có anh bên cạnh cô, cô
không dám chắc là mình có thể giữ được bình tĩnh.
- Anh muốn tôi vừa cúi lom khom vừa tọng cà phê vô họng hả? - Cô đáp lại, lấy
cớ là căn gác xép chỉ để nằm mà không đủ không gian để ngồi.
- Vậy thì cô cứ nằm, tôi sẽ cúi lom khom đút cà phê vào họng cho cô nhé
Một thoáng ngập ngừng giữa hai người. Lát sau chính BIỂN phải phá vỡ sự yên
lặng bất thường ấy.
- Sao vậy! Bình thường cô nói nhiều lắm mà. Sao đột ngột im lặng vậy. ANH
người yêu của cô ngày xưa cũng đút cà phê cho cô uống kiểu đó hả? -
Một thoáng im lặng. Sau đó là tiếng chân người bước rầm rầm xuống bậc cầu
thang ngắn tầm 2 m bằng gỗ. Và một cái tát nảy lửa vào mặt BIỂN khi anh còn
chưa kịp nhận ra câu nói đùa của mình đã làm cô tổn thương. Cô lao ra khỏi
nhà. Bỏ lại đôi giày thể thao. Bước như bay từng bậc cầu thang dẫn xuống núi.
BIỂN phóng như bay đuổi theo cô. BIỂN nhanh chóng bắt kịp - nắm chặt lấy
cánh tay, kéo giật cô về phía anh. Anh ôm cô vào lòng, ghì chặt lấy đôi vai đang
run rẩy của cô.
- Anh xin lỗi. An An - anh xin lỗi.
12
- Tại sao anh có thể coi thường tôi như vậy. Anh thấy tôi là kẻ vô công rồi nghề
suốt ngày chỉ bám theo anh nên anh coi thường tôi ư! Anh đừng tưởng anh có
cái nhìn giống....(giọng cô run rẩy)...thì anh có thể muốn gì ở tôi cũng
được...Ngay cả anh ấy cũng không có quyền bỡn cợt tôi như vậy.
Cô lấy tay đẩy anh khỏi cô. Rồi gạt lọn tóc xoăn lòa xòa trước khuôn mặt đẫm
nước mắt. Cô quay lưng bỏ đi không để cho BIỂN kịp nói thêm điều gì. Trước
mắt cô là 600 bậc cầu thang dẫn xuống núi...
Anh chàng "khờ khạo" ấy không hiểu rằng đằng sau cái vẻ bề ngoài thản nhiên
mỗi khi An An ở bên BIỂN là cả một tâm hồn đang dậy sóng của cô, là nỗi giằng
xé muốn rời xa BIỂN nhưng lại thấy chính mình hằng ngày vẫn tìm cách ở cạnh
anh, nằm vùi mình trong chiếc chăn ấm để được ngửi thấy mùi đàn ông mà anh
để lại trên chiếc giường ấy sau mỗi đêm. An An đã phải giằng vặt với nội tâm
của chính mình. Và trong thâm tâm cô luôn nghĩ BIỂN hẳn sẽ coi thường cô. Và
giờ đây lời trêu đùa dường như vô hại của BIỂN lại như giọt nước tràn ly làm trái
tim An An tan nát.
BIỂN đứng trơ trọi một mình trên núi để mặc cho cơn gió thốc vào anh mỗi lúc
một mạnh dần, mạnh dần. Anh không để ý là cơn mưa hè đầu mùa đang bất
ngờ kéo đến....
BIỂN hệt như ANH. Hay đàn ông ai cũng giống nhau. An An vừa cúi mặt chạy
xuống từng bậc cầu thang vừa khóc mà không để ý những con gió biển lạnh
buốt đang thốc mạnh vào mình.
- Cái đó em cho anh - nhưng cái anh cần là một thứ khác - Câu nói của ANH
ngày nào ấm ù lấy tai cô.
Cô đã cho ANH bờ môi của cô, đã cho anh những vuốt ve mơn trớn trên da thịt
13
mỗi khi anh ôm cô vào lòng. Và trong sự bàng hoàng của chính mình, cô ngày
đó đã không nghĩ rằng anh lại coi tình yêu đó là một sự dê dãi...Những lời nói đó
của ANH đã bót nghẹt lấy trái tim cô. Và BIỂN giờ đây cũng bông đùa cô ư?
Cơn giông kéo đến từng đợt. Gió biển thổi ù ù qua đôi vai gầy của An An. Những
trái dương đầy gai nhọn rơi xuống - ném gai vào da thịt cô bắt cô xua tan đi
những ý nghĩ về ANH và về BIỂN đang dồn nén trong đầu. Cơn mưa đầu mùa
hạ rơi như trút nước.
Mặc kệ cô cứ lao xuống núi. An An vẫn luôn yêu mưa mà. Mưa cũng tốt mà. Vì
mưa giúp xóa đi những giọt nước mắt, vì nước mắt hòa cùng mưa mặn đắng
nên sẽ chẳng ai biết là cô đang khóc, cô sẽ đổ tội cho mưa làm mắt cô tấy đỏ.
Bất ngờ An An cảm thấy như có một tiếng ào ào đang đổ xuống người mình. Cô
ngẩng mặt lên thì phát hiện ra một nhánh dương già đang rơi xuống với tốc độ
chóng mặt. May mắn là nhờ cô ngẩng mặt lên theo phản xạ tự nhiên nên nhánh
dương đã rơi qua đầu cô - đánh mạnh xuống nền đất. Trong tít tắt cô suýt bị
nhánh dương đập lên đầu, cô ớn lạnh khi suy nghĩ về cái chết vụt qua đầu.
Chưa kịp định thần thì "oạch" cô bị trượt trên một bậc cầu thang vì chân vướng
phải nhánh dương đang ngán đường trong khi tâm trí đang hoàn toàn lơ đênh.
Thấy tay chân không bị trầy xước, An An yên tâm đứng dậy, nhưng cô phát hiện
ra đôi chân không chịu nghe lời mình và cô đành ngồi yên tại chỗ.
Mưa đẩy những chiếc lá vàng từ trên cao rơi xuống vai cô. Bất giác cô nhặt một
chiếc lá vàng, đặt lên lòng bàn tay mình và khẽ hát:
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em”
14
Một sự ấm áp lan tỏa lấy tâm trí cô. Ngay trong giây phút này cô không cảm thấy
cô đơn vì mặc những sóng gió mà ANH và cô đã trải qua thì cô vẫn tin rằng ANH
vẫn muốn đưa cô đi đến suốt cuộc đời như lời bài hát năm nào ANH vẫn hát cho
cô trong tiếng đàn ghi ta vụng về. Em biết là anh vẫn luôn ở cạnh em và bảo vệ
em theo cách của riêng anh. Rồi cô bất giác nghĩ về BIỂN.
Bất ngờ An An thấy những hạt mưa không còn rớt trên đầu mình. Cô quay lưng
lại thì thấy BIỂN đang đứng đằng sau cô với chiếc dù trên tay.
- Đừng nói gì nữa được không em? - Giọng anh bỗng trở nên ngọt ngào hơn
bao giờ hết.
Anh lấy tay đưa cho cô chiếc dù. Rồi bước xuống bậc thang thấp hơn bậc thang
của cô. Anh ngồi xuống để mặc cho mưa rơi xuống người từng hạt ướt át.
- Nào, đây là cách duy nhất anh có thể đưa em về đó
An An không còn cách nào khác đành miên cưỡng nghe theo sự sắp xếp của
anh nhưng trong lòng lại cảm thấy giận chính bản thân mình.Cô đã tát anh và bỏ
chạy như bay ra khỏi căn nhà của anh và giờ đây cô lại dê dàng để anh cong
mình trên lưng thế ư. Cô đưa tay vòng qua cổ anh và nhanh chóng thấy hai tay
mình khóa chặt trước bầu ngực mạnh khỏe của anh mà cô có thể dê dàng cảm
nhận nó qua lớp chiếc áo thun cá sấu màu đỏ. Chiếc dù rơi xuống đất bị cuốn đi
theo gió cùng với chiếc lá vàng trên tay cô.
Trên con đường trở lại căn nhà nhỏ, An An áp sát người vào lưng BIỂN, nghe
thấy nhịp thở có đôi lúc vội vàng, gấp gáp của anh mỗi khi vượt qua một khúc
quanh co, cô giữ lại mọi lời muốn nói vào một giây phút khác để chỉ giành tất cả
giây phút ấy cảm nhận trọn vẹn nhịp thở của BIỂN.
Từ xa xa cô đã thấy cây bông sứ trước nhà đứng đó như đang chào đón
cô. Một cảm giác thân quen như cô chính là chủ nhân của ngôi nhà đột ngột
15
trào dâng trong tâm trí. Anh với cô trên lưng đã vượt qua mấy trăm bậc
thang. Càng lên cao, nhịp thở của BIỂN càng gấp gáp và nhịp thở ấy lan qua làn
áo trên lưng anh tràn vào da thịt cô. Cô thấy như có một sức nóng khó hiểu lan
tỏa khắp cơ thể và tâm trí mình mặc cho trời chỉ vừa ngớt cơn mưa hè đột ngột
và toàn thân cô vẫn đang ướt át. Cô đột nhiên cảm thấy môi mình khô lên từng
đợt. Giọng như lạc hẳn đi vì nó như thuộc về một người nào khác
- Em thích anh
Khi nói những lời này cô đang nghiêng đầu về phía bờ tai bên phải của anh, môi
cô gần như chạm vào tai anh khi cô cố gắng nói với anh thật khẽ. Rồi rất nhanh
sau đó cô thầm ước rằng tiếng gió xào xạc trong những cội dương già đủ lớn và
tiếng sét bất ngờ xé ngang bầu trời ngay cái giây phút cô thốt ra lời nói ấy - sẽ
khiến anh xao lãng và không biết cô đã nói câu gì khờ dại với anh. Cô nhắm mắt
lại thấy tim mình đập từng hồi.
An An đã không biết rằng đôi mắt của BIỂN khi đó bỗng cay xè, vầng trán nhăn
lại như vừa chịu đựng một nỗi đau nào đó bất chợt dậy lên trong tim. Chân anh
vẫn bước đi về phía trước trên từng bậc thang ẩm ướt
An An tiếp tục nhắm mắt lại trước sự im lặng của BIỂN. Nhắm mắt vì cô không
biết phải nói điều gì hay làm điều gì. Không lẽ cô phải hét to lên để anh hiểu
được trái tim cô ư? Anh đã không nghe thấy. Anh không nghe thấy lời em nói
cũng được. Mà sao đến nhịp trái tim em đập mạnh từng đợt từng đợt gần anh
đến vậy anh cũng không nghe thấy sao Biển?
- A, Mà lúc nãy em làu bàu cái gì vậy. Em có biết là anh cong em mệt lắm không.
Bản tính kiêu hãnh lại nỗi lên trước câu nói làm đau người khác của BIỂN, cô
quyết định đổi sang mặt lạnh với anh.
16
-Anh thả tôi xuống, tôi không bắt anh phải cong tôi
Rồi ngay lập tức cô buông tay ra khỏi BIỂN, vùng vằng đòi xuống. BIỂN cũng
biết rằng An An bị thương không nặng, chỉ vì lúc ấy cô quá sợ hãi, cộng với việc
bị đau ở mắt cá chân khiến An An trong chốc lát không thể đứng dậy được cho
tới khi anh xuất hiện và cong cô trên lưng. Cô đâu biết rằng anh cũng lo lắng lắm
chứ. Anh lo nếu anh không viện cớ rằng chân cô đang đau để cong cô trở lại
ngôi nhà trên núi, cô sẽ tức giận mà bỏ anh tiếp tục chạy xuống núi trong mưa,
biết đâu với niềm kiêu hãnh của mình, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi.
An An ngạc nhiên khi thấy chân mình có thể đi lại được mặc dù hơi đau có lẽ vì
dây chằng ở mắc cá chân bị giãn. Tuy nhiên, cô quyết định sẽ kiêu hãnh bước đi
mà không cần đến BIỂN. Về đến nơi An An thấy cửa nhà mở toang hoang cho
thấy BIỂN đã chạy đi tìm cô mà không kịp suy nghĩ điều gì - cô thầm nghĩ.
Nhưng khi vừa bước chân vào bên trong, An An đã không thể tin vào mắt mình,
chồng cô đang ngồi ở đó, nơi chiếc ghế gỗ duy nhất bên chiếc bàn ăn trong nhà
BIỂN.
-Anh ta làm cái quái gì ở đây? Chẳng phải anh ta nói là đi Singapore 1 tuần lê
sao.
Vừa lúc đó BIỂN cũng bước vào. Thấy BIỂN, Nguyên - chồng An An đứng dậy
chào.
Qua màn chào hỏi An An thở phào nhẹ nhom khi biết Nguyên chưa phát hiện ra
điều gì. Thật tình cờ, công ty Nguyên đang muốn mua lại ngôi nhà của BIỂN vì
nó nằm trong kế hoạch xây dựng biệt thự nghĩ dưỡng trên núi. Kế hoạch đó có
giá trị ra sao, An An không hề hay biết và cô cũng không quan tâm đến công việc
của chồng. Sau nhiều lần gọi điện thuyết phục để xin cuộc hẹn cà phê không
thành, Nguyên đã quyết định tìm đến BIỂN mà không hẹn trước. Giờ đây khi biết
17
được An An là bạn thân của BIỂN anh tỏ ra khá vui vẻ mặc dù trong đáy mắt
chứa đựng nhiều sự nghi ngờ và mưu tính mà cả BIỂN và An An đều không
nhận ra.
Sau màn bắt tay xã giao và hứa hẹn sẽ gặp nhau với tư cách là những người
bạn giữa Nguyên và BIỂN - Nguyên đưa An An lên xe hơi và chạy xuống núi
theo con đường mòn dành riêng cho xe lên xuống núi.
Ngồi trên xe An An giật mình nhớ ra là trước khi lao mình xuống bậc cầu thang
và tát BIỂN cô đã quên không đóng cửa sổ, và mưa thì rất thích những cô gái
quên đóng cửa phòng. Cô khẽ chau mày khi quyển sách bỏ quên trên nệm cô
chưa đọc được dù chỉ là một trang giấy. Tựa quyển sách là "Em hận anh".
EM BIÊT TRINH NGUYÊN KHÔNG THUỘC VÊ ANH
Sau những giây phút im lặng trên suốt chặng đường đi, vừa về đến phòng,
Nguyên đóng cửa rồi bất ngờ ôm An An. Anh ghì cô chặt rồi cả hai xoay vòng từ
cửa ra vào tiến tới chiếc giường trải ga màu trắng. Cùng với cú xoay vòng ấy, khi
tiến tới mép giường, anh buông cô khỏi chiếc ôm của mình và đẩy mạnh cô
xuống giường. Hành động của Nguyên khiến An An giật mình quay về một thực
tại mà bấy lâu bên Biển cô vẫn phủ nhận. Rằng cô là một cô gái đã có chồng.
Nguyên bắt đầu nới lỏng cà vạt và tự cởi từng cúc áo sơ mi của mình. Trong
giây phút ấy An An dường như muốn vùng dậy và bỏ chạy. Sau những mệt mỏi
của trái tim chiều nay bên Biển và sự gặp gỡ bất ngờ với Nguyên ở ngôi nhà
trên núi, cô chỉ muốn được nằm yên tĩnh như những hôm mà Nguyên đi công
tác. Sau khi cà vạt và chiếc áo sơ mi đã bị Nguyên vứt phăng xuống sàn. Anh
không đợi thêm nữa và bắt đầu lao vào cô, để thân mình ấp lên người cô. Anh
bắt đầu đưa môi mình đi tìm môi cô. Nhưng An An cảm thấy môi mình nặng trĩu,
cô không đủ sức, hoặc không có đủ đam mê để cảm thấy bờ môi mình mở ra và
đón nhận. Cô cứ vậy mím chặt lấy đôi môi, mệt nhoài trong một sự kháng cự mà
18
cô biết chính cô là người sẽ thua cuộc trước Nguyên - chồng cô. An An không
biết rằng trong lúc hôn cô, đôi mắt Nguyên ánh lên một toan tính đến khó lường.
Trong lúc đó, Biển cũng đang đau đớn quằn mình trong căn gác xép nhỏ nơi
ngôi nhà trên núi. Anh ghen. Anh cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt với ý nghĩ An
An đang ở bên cạnh chồng. An An như một cánh diều đang bay cao. Và anh
cũng là cánh diều bay bên cạnh. Cả hai cùng bay trên một bầu trời mà mỗi
người bị ràng buộc bởi một sợi dây khác nhau. Trong lòng anh, An An vẫn là cô
gái trẻ con. An An có thể muốn bứt sợi dây ràng buộc của mình để được tự do
theo gió bay đến bên anh. Hoặc đến khi cánh diều cô có rớt xuống đất khi không
còn sợi dây ràng buộc, thì anh biết An An cũng sẽ tin rằng anh sẽ tình nguyện
bỏ cuộc rong chơi của mình để hạ cánh xuống mặt đất cùng cô, để hai cánh diều
được ở bên nhau mãi mãi. Nhưng giữa bão giông cuộc đời, có những điều mà
chỉ mỗi tình yêu thôi cũng chưa đủ để người ta đưa nhau đi đến hết cuộc đời.
Bởi anh biết rằng cánh diều của anh bị ràng buột bởi một sợi dây quá chặt với
biết bao nhiêu trách nhiệm mà anh không thể chia sẽ cùng cô. Sợi dây đó đưa
anh bay lên cao. Nhưng việc bứt bỏ nó để hạ xuống mặt đất cùng An An để cả
hai được bên nhau là một điều liên quan tới rất nhiều người. Và điều quan trọng
- nếu An An đã quen bay trên cao trong gió lộng với cuộc sống đủ đầy cùng
Nguyên - khi ở dưới mặt đất cùng anh, liệu cô có hạnh phúc như cô nghĩ?. Nước
mắt của thằng đàn ông không thể rơi, nhưng lòng anh chất chứa bao điều mà
đôi lúc khóc cũng không thể diên tả được nỗi đau quặng trong tim. Anh đành
câm lặng và nghe hơi thở mình dồn dập với bao suy nghĩ về cô đang hành hạ
chính mình.
Căn nhà trên núi trở nên vắng lặng khi không có bóng dáng của An An. Mùa
mưa đã về cùng với những cơn mưa cứ đổ dồn, đổ dồn không phải xuống mặt
đất, xuống cỏ cây mà xuống cõi lòng tan nát khô héo của Biển. Làm sao để anh
có thể nói cho An An hiểu anh chính là người đàn ông của cô năm xưa, trước
đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, vẫn là một tình yêu không thay đổi dành cho
19
cô gái vừa bướng bỉnh vừa nhu mì ấy. Cũng ở trong cái thành phố biển nhỏ bé
ấy, nhưng hai con người cách xa nhau cả một tình yêu và nỗi nhớ. Có lúc Biển
muốn xuống núi, để mong được vô tình nhìn thấy người anh yêu đi đâu ngang
lối. Nhưng rồi Biển lại viện cớ cơn mưa hè đột ngột rơi cản bước chân anh tìm
đến với người con gái anh yêu thương.
GẶP LẠI…
Nhưng rồi Nguyên chủ động liên lạc. Biển, Nguyên và An An gặp nhau trong một
góc quán cà phê nhỏ của thành phố biển. Những bờ đá bên dưới bị đập, bị đánh
từng hồi bởi những đợt sóng lớn của biển, mà sao bờ đá ấy vẫn đứng yên cho
sóng đánh? Vì sao vậy? Vì sao tình yêu là đau khổ mà người ta vẫn cứ đứng đó,
mặc gió giông và mưa bão để chỉ đợi chờ người mình yêu sẽ lại đến. Vì sao
cuộc sống lại đẩy em và anh vào trong một hoàn cảnh, một ngõ cụt không lối
thoát như hiện tại. Nhìn An An bên cạnh chồng, Biển ngỡ ngàng trong cơn đau
quặng thắt. Ngỡ ngàng bởi lẽ ngỡ là sẽ chẳng sao khi An An đi bên chồng, ngỡ
là trái tim mình có thể chịu đựng được. Nhưng trái tim của người đàn ông cũng
dê tổn thương, dê vỡ khi đứng trước người đàn bà mình yêu thương. Muốn gần
gụi, muốn đụng chạm, muốn yêu thương thật nhiều…mà An An là thuộc về một
người đàn ông khác không phải là anh. Có bao giờ người ta nhìn thấy mặt biển
đầy ắp nước mà trong lòng biển lại cạn khô. Cái nhìn bên ngoài không thể là cái
thực sự bên trong. Bề ngoài Biển vẫn nói cười với Nguyên, nhưng lòng anh cạn
kiệt, và khô héo vì nỗi nhớ hằng đêm với người con gái đang ngồi bên cạnh
Nguyên, người mà Nguyên gọi là vợ. Đang nói chuyện thì tiếng chuông điện
thoại của Nguyên vang lên. Anh nghe điện thoại rồi nhíu mày nói với An An rằng
anh có việc đột xuất, An An nên ở lại quán với Biển, lát anh sẽ quay lại đón.
Bóng Nguyên trôi trong ánh hoàng hôn chiều tà để lại chiếc bóng của An An và
Biển đối mặt với nhau. Bóng tối bắt đầu chiếm dần không gian trong quán cà phê
nhỏ nằm sát bờ biển. Một nhân viên đi tới đặt lên bàn hai người một ngọn nến
20
đặt trong một vỏ chai thủy tinh. Ngọn nến lập lòe trong vỏ chai, hắt ánh sáng yếu
ớt lên chiếc bàn gỗ. Cơn sóng ngoài kia vẫn vỗ cồn cào.
- Anh xin lỗi chiều hôm đó…
An An đặt tay lên môi Biển, kịp ngăn lại bất kỳ những lời gì anh có thể thốt ra.
Rồi bất giác cô rụt tay lại, chợt nhận ra cái hố sâu ngăn cách giữa anh và cô.
Ngôi sao hôm buổi đêm đã mọc ở một góc trời. Ngôi sao ấy mọc ngay chính
giữa căn nhà trên núi của Biển. Dù sống ở bất kỳ nơi đâu, dù khoảng cách giữa
Biển và An An có xa đến mức nào, thì mỗi khi nhìn thấy ngôi sao ấy, cô sẽ biết
được rằng nó đang soi sáng cho căn nhà nhỏ của anh bớt đơn độc và cô sẽ
chuyển những lời yêu thương theo ngôi sao ấy đến với anh, đến cửa sổ căn gác
xép nhỏ của nhà anh, nơi hơi ấm của anh để lại là thứ mà cô luôn khao khát để
được ấp mình vào chăn chiếu mỗi ngày…Tin nhắn của Nguyên vào điện thoại
của Biển, Nguyên nhờ Biển chở An An về vì anh không về kịp. An An từ chối nói
sẽ đi taxi. Nhưng Biển nhìn cô với ánh mắt nhường nhịn.
- Anh nhớ giàn hoa sử quân tử, để anh đưa em về…?
- Em về nhà của em và Nguyên, không phải về con hẻm ngày trước… - An An
kéo Biển trở về với thực tại.
Bản nhạc buồn trong quán cà phê vẫn đều đều vang lên khi hai người rời khỏi
quán “Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời, yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi, yêu
đôi tay ngà làn má thắm, nhớ sao nhớ sao thuở ấy”.
Biển vẫy một chiếc taxi khiến An An ngạc nhiên
- Anh sợ chạy xe đạp tới đây sẽ nhiều mồ hôi nên anh… - Biển ngập ngừng.
An An nhìn chiếc đầm trắng xinh xắn mà mình đang mặc. Lòng chợt hiểu cả
chính cô cũng điệu hơn một chút khi biết người sẽ gặp hôm đó là Biển. Và không
21
biết tự bao giờ, Biển lại biết cách bộc lộ cảm xúc trước cô như vậy. Nhưng như
vậy để được gì! An an bất giác rùng mình một cảm giác khó tả.
BÂY GIỜ HOẶC KHÔNG BAO GIỜ
Chiếc taxi đi theo hướng về nhà An An theo ý của cô. Giàn hoa sử quân tử trước
nhà An An vẫn đong đưa theo gió. Bao năm rồi nó vẫn không thay đổi…Bất giác,
trời chuyển giông, đẩy những cánh hoa sử quân tử rụng dưới mặt đất tìm đường
xô đẩy nhau trong gió và cát bụi. Nước mắt của trời bắt đầu rớt xuống. Ừ, thì
mưa, mưa và bóng tối giúp xóa đi khóe mắt cay xè...
An An toan bỏ đi thì bất ngờ Biển nắm cổ tay An An kéo về phía anh.
- Anh chỉ muốn biết câu trả lời của em. Nếu đêm trước ngày cưới em gặp lại
anh và anh chính là người yêu của em trước đây, em có hủy đám cưới với
Nguyên vì anh không?
Những cánh hoa sử quân tử vẫn xao xác xô đẩy nhau trong cát bụi.
- Anh đã hỏi em câu này…Và em đã kể cho anh nghe rằng trước chuyến đi
biển định mệnh ấy, em và anh ấy đã cãi nhau vì một cô gái khác, mối tình đầu
của anh ấy…
Biển siết cổ tay An An mạnh hơn
- Anh chỉ muốn biết em có không cưới Nguyên vì anh ấy không?
Lọt thỏm trong những khe ánh sáng của ngọn đèn đường hắt trên những chùm
hoa sử quân tử, xiên ngang những hạt mưa đêm…Mưa rơi qua luồng ánh sáng
ấy rồi đột ngột biến mất trong bóng tối. Rồi lại nhanh chóng rơi xuống ánh sáng
trắng của chiếc áo An An đang mặc. Bóng đêm nhập nhòa chứng kiến hai chiếc
bóng của hai kẻ si tình không chịu rời nhau mặc cho cơn mưa đổ xuống buốt
22
lạnh. Và đối lại, dù cho quả tim ấm nóng bên trong, hai chiếc bóng ấy lại cứ dành
cho nhau những lời cay đắng. An An cố gắng dứt tay cô khỏi tay Biển.
-Vì sao anh lại quan tâm tới quá khứ của em. Chuyện anh có vẻ bề ngoài giống
anh ấy thì đã sao kia chứ. Anh thì có liên quan gì tới em. Anh thậm chí còn
không thích em có mặt ở căn nhà gỗ của anh. Trong nhà anh chỉ có một cái bàn,
một cái ghế, anh đâu muốn đón nhận em vào cái cuộc sống tẻ nhạt, chán ngắt
của anh. Em ghét anh.
Giọng nói của An An dồn dập vào tai Biển. Biển siết cổ tay của cô mạnh hơn.
Trong bóng tối, An An cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Biển đang nhìn
xoáy vào cô trong khi bàn tay vẫn siết chặt tay cô. Ba tiếng “em ghét anh” lặp đi
lặp lại trong đầu cả hai, dồn dập. Biển biết rằng anh không thể để tuột mất An
An. Vì chính anh đã chứng kiến Nguyên đi vào hotel tay trong tay với một cô gái
khác. Anh phải dành lại vì An An xứng đáng được tôn trọng và yêu thương thật
sự.
Biển vẫn to tiếng với An An, nhưng những lời anh thốt ra lại mang một ý nghĩa
khác hẳn. Now or never!
- Anh yêu em…- Biển thấy tim mình đập liên hồi khi nói ra 3 tiếng ấy mặc dù
trước đây, anh đã từng nói yêu An An dưới giàn hoa sử quân tử này đây. Và nếu
trước đây An An đã chìm mình trong nụ hôn ngây ngất của anh thì giờ đây
không gian như ngừng lại giữa hai người. Ba tiếng “Anh yêu em” ấy vang lên dịu
ngọt…mà cay đắng quá đỗi. Nó cay đắng đối với người con gái đã có chồng. Nó
cay đắng vì trong giây phút ấy An An biết rằng cô cũng yêu người đàn ông đang
nắm chặt cổ tay mình không rời. Cô yêu anh vì chính là anh, là Biển, chứ không
phải là ai đó của quá khứ. Không gian vẫn đứng yên ngăn cách hai người với
những nỗi niềm riêng. Nhưng cả hai đều không biết rằng Nguyên đang đậu xe ở
một góc khuất, quan sát cả hai từ phía xa. Nguyên cho chiếc xe hơi từ từ trờ tới
chỗ Biển và An An. Ánh đèn xe hơi lóa vào mắt... đánh thức hai kẻ si tình.
23
Nguyên cầm dù bước xuống. Biển buông cổ tay An An ra. Anh đánh mắt nhìn
sang Nguyên khi anh lại gần. Ánh mắt nửa thách thức, nửa dè chừng. Trái lại,
Nguyên vẫn giữ thái độ vui vẻ.
- Anh về nhà không thấy em đâu nên đoán là em ở đây?
An An lên xe theo Nguyên. Biển đứng lại một mình dưới giàn hoa sử quân tử
trong mưa. Anh dựa vào bức tường, nơi làm điểm tựa của giàn hoa thân quen
và nhiều kỷ niệm. Đã đến lúc cần phải nói cho An An biết rằng anh chính là
người đàn ông năm xưa và vạch trần sự lăng nhăng của Nguyên. Nhưng Biển
không biết rằng Nguyên đang đi một nước cờ khó đoán để phục vụ cho mục
đích cá nhân của anh ta, và An An không nằm trong mục đích đó.
SỰ THẬT…
Nguyên không lái xe đưa An An về nhà mà đưa cô tới bờ biển. Anh đậu xe trên
lề. Cả hai vẫn ngồi trong xe vì ngoài trời vẫn đang mưa. An An không lên tiếng
hỏi vì sao anh đưa cô tới đây, vì khi đi với Nguyên, dù đi bất kỳ đâu cũng là vô
nghĩa, nên cô không muốn hỏi han. Thấy An An ướt sũng người, Nguyên đưa
cho An An một chiếc khăn choàng. An An khẽ chau mày, bất ngờ vì chiếc khăn
choàng đã có mùi phụ nữ. Ánh mắt Nguyên không nhìn An An mà nhìn ra phía
biển. Biển tối mờ trong mưa
- Khoan nói về chiếc khăn. Nói về Biển trước đi. Cô và anh ta, tôi muốn nghe
sự thật
An An cảm thấy bối rối. Cô cảm thấy mình bị xúc phạm khi chính chồng mình
thốt ra với mình những lời ấy. Dù tình cảm của cô dành cho Biển là thật, nhưng
chưa bao giờ dám đi quá giới hạn cho phép của một người phụ nữ đã có chồng.
Cô đưa tay choàng chiếc khăn lụa qua vai, thể hiện rằng nếu Nguyên để cho cô
yên thì cô cũng sẽ không hỏi anh về chiếc khăn lụa. Nguyên quay mặt về phía
24
An An, chỉnh lại chiếc khăn lụa cho cô.Nguyên dường như quan tâm đến chiếc
khăn hơn là người đang choàng nó.
- Tôi nghĩ đã đến lúc cả hai chúng ta trả tự do cho nhau – Nguyên đột ngột
nói.
An An vừa nghe lời tỏ tình của Biển thì ngay lập tức lại nghe những lời này của
Nguyên. Cô sửng sốt không nói nên lời.
- Tôi chỉ muốn trả cô về đúng chỗ mà cô muốn. Cả hai chúng ta đều là nạn
nhân của một cuộc hôn nhân sắp đặt không tình yêu. Nếu ba mẹ tôi không sỉ vả
người con gái tôi yêu là một con điếm, và ngăn cản chúng tôi thì hẳn tôi và cô sẽ
không phải chịu đựng nhau…Biết làm thế nào được khi tôi không yêu một cô gái
như cô mà lại yêu một con điếm.
Nguyên nhún vai. Anh lại nhìn ra phía biển mà không nhìn vào An An.
- Món quà chia tay của tôi dành cho cô…Cô biết đấy, tôi đã phải mất công
cho thám tử điều tra. Và hôm nay tôi cũng giải tỏa được mối nghi hoặc trong
lòng mình… Biển chính là gã người yêu của cô ngày xưa…
An An lặng đi trong nước mắt. Cô không dám tin lời Nguyên nói là sự thật.
Nhưng bản năng mách bảo điều cô cần làm lúc này. Cô mở cửa xe. Bỏ chiếc
khăn lụa rớt lại bên cạnh Nguyên rồi bước ra ngoài. Cô vẫy một chiếc taxi và mất
hút qua cái gạt nước cửa kính xe hơi của Nguyên. Trong xe, Nguyên dõi theo
chiếc taxi đang tăng tốc với một nụ cười nửa miệng. An An không phải là cái
đích mà Nguyên muốn có. Cô chỉ là con cờ để Nguyên đạt được một thứ khác!
VÌ ĐÓ CHÍNH LÀ ANH
An An đã đứng trước cửa căn nhà gỗ run rẩy. Bên trong đèn đã tắt. Chỉ còn lại
bóng tối đơn chiếc cùng cây bông sứ đang run rẩy trong cái gió lùa của biển cả
đêm mưa. Chiếc đầm trắng ướt át đang mặc trên người cô bị những cơn gió
25
bông đùa luồng lách, nghịch ngợm nó từ bên trong và đánh phần phật trong gió.
Có lẽ Biển đã đi ngủ. Biển đã chẳng quan tâm gì tới cô. An An cứ vậy đứng chơ
vơ trong cơn lạnh đến tím tái thì bất ngờ, cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp
ôm mình từ phía sau. Biển đang ôm siết cô vào lòng, siết chặt hai cánh tay anh
đang luồn bên dưới vòng ngực đang run rẩy của cô, và khóa chặt ngay trước
vùng dây thần kinh cảm giác nơi cơ bụng. Anh nhẹ nhàng cắn vào vành tai trái
của cô. Sau đó dùng lưỡi đi vào trong vành tai và ở lại âu yếm nơi mềm mại ấy.
An An đắm chìm trong một sự đê mê đột ngột. Cô không kháng cự. Cả anh và
cô đều hiểu những hành động cả hai làm cho nhau trong giây phút ấy. Giây phút
ấy, không gì có thể ngăn cản được họ, bởi vì họ vốn thuộc về nhau. Biển xoay
An An lại về phía anh. Anh nhìn sâu vào đáy mắt đang ngấn nước của An An.
Anh đưa hai tay vào sau eo cô và nhẹ nhàng cúi xuống đi tìm đôi môi mà anh
vẫn luôn khao khát. Anh siết chặt vòng eo của cô, đẩy sát vào người anh. Trong
lúc hôn nhau đắm đuối, cả hai chà xát ngực vào nhau, chà xát trái tim thổn thức
vào nhau. Bàn tay An An chà nhẹ lên bầu ngực của Biển. Cô biết rằng nơi bầu
ngực phía bên trái có một vết bớt. Cô đưa tay vào giữa khoảng trống của hai
chiếc cúc áo sơ mi, đưa những ngón tay mềm mại vào trong làn da bên dưới
chiếc áo và dò tìm. Biển như hiểu ý cô. Vẫn ôm siết cô trong lòng mình, vẫn để
cô dò xét bên trong mình cuồng nhiệt, nhưng anh thôi không hôn cô. Anh khéo
léo đẩy An An về phía cửa căn nhà gỗ trong khi bản thân cũng di chuyển theo
cô. Anh đưa tay tra chìa vào ổ khóa và cánh cửa nhanh chóng mở ra. Biển đẩy
An An vào bên trong. Anh đẩy cô vào một góc nhà. Cô dựa vào tường còn anh
thì giữ tư thế ở phía ngoài. Nụ hôn lại tiếp diên. Anh đẩy lưỡi vào trong sâu hơn.
Đồng thời ép phần đàn ông của anh vào phần đàn bà của cô một cách mãnh liệt.
Chiếc đầm trắng mỏng manh dường như bị sức nóng của phần đàn ông của anh
làm cho rách toạt. Anh đáp lại lời yêu cầu của bàn tay cuồng nhiệt của cô. Anh
đưa tay, mở từng cúc chiếc áo sơ mi của mình. Khi chiếc cúc cuối cùng bị cởi ra.
Anh hoàn toàn đê mê khi thấy lòng bàn tay mềm mại của An An đang chà sát
vào vết bớt nơi ngực trái của mình. “Anh yêu em”. Biển thốt lên những lời đó
26
trong một cơn say ngây ngất vì tình yêu An An dành cho anh. Anh đưa người
tách nhẹ ra khỏi cơ thể của cô – An An đã nhanh chóng phản ứng lại bằng cách
nắm vào núm vú đàn ông nơi bầu ngực anh, không cho anh xa cô, cô không thể
nào chịu nỗi việc lạc mất anh thêm một lần nữa trong đời – nhưng rất nhanh sau
đó, Biển lại đưa một cú dấn người thật mạnh vào phần đàn bà của An An. Anh
sung sướng phát hiện ra rằng, theo bản năng mách bảo, phần đàn bà của An An
mở ra và đón nhận anh, cách nhau chiếc quần jean và một làn áo trắng ẩm ướt.
Biển vòng tay ra sau lưng An An. Anh đưa tay kéo nhẹ chiếc khóa sau lưng cô.
Chiếc đầm trắng từ từ được nới lỏng. Anh đưa cả hai tay ôm siết bờ vai của An
An, đồng thời kéo nhẹ chiếc áo đầm từ trên vai xuống. Anh như muốn rên lên khi
trước mắt anh là một bầu ngực trắng muốt phập phồng dưới lớp áo ngực màu
da. Chiếc đầm trắng đã rơi xuống sàn. Phần đàn bà của An An chỉ còn cách anh
một chiếc quần jean anh đang mặc…Và đêm ấy cả hai đã quấn quýt lấy nhau.
Căn gác xép nhỏ chỉ vừa đủ một người và thêm một khoảng trống nhỏ. Có lẽ vì
cái khoảng không gian quá nhỏ bé ấy, nên cả hai như quấn trọn cơ thể vào
nhau. Cơ thể An An nằm trên cơ thể của Biển, cô hôn lên vết bớt trên ngực anh.
“Em yêu anh”. Và trong đêm ấy, khi sóng biển ngoài kia vẫn vỗ đều, khi An An
đã gối đầu trên ngực anh ngủ bình yên. Biển thấy mằm mặn một vị nơi bầu ngực
bên trái. Ừ, thì người anh yêu đã để lại nơi chứa đựng trái tim ấy giọt nước mắt
yêu thương!