222

Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

  • Upload
    others

  • View
    3

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 2: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 3: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 4: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

epub©vctvegroup12-12-2017

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 5: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

ĐỪNGBAOGIỜNÓILỜICHIAXA

(LaurieFariaStolarz)

Page 6: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Một

Tôi giậtmình choàng tỉnh, lưngướt đẫmmồhôi – cảm giác ớn lạnhchạydọc sống lưng.Vội vàng kéo chăn trùm lênngười, tôi vẫn còn cảmnhậnđượctimmìnhđangđậpthìnhthịch.

Vànghenhóiđaunơicổtay.

Tôi với taybậtđèn rồi sămsoi chỗđau.Mộtvệtđỏđangdầnchuyểnsangmàutímthẫmômtrònlấycổtay.Chộplấycâybútđểtrênchiếcbàncạnhgiường,tôigạchthêmmộtđườngvàomảnhgiấyđãgiữtrongsuốthaituầnkểtừkhidọnđếnngôinhànày–đểđánhdấulầnthứsáuchuyệnlạlùngnàyxảyra.

Lầnthứsáu.

Lầnthứsáutôithứcdậyvớinhữngvếtthâmtímtrêncơthể.

Lầnthứsáutôinằmmởmắttrântrân,hoảngsợđếnmứckhôngtàinàongủlạiđược.

Vìgiọngnóicứmãiámảnhtrongcơnácmộng.

Từ lúc dọn đến ngôi nhà này, tôi liên tục có những giấcmơ kì quái.Trongmơmơtỉnhtỉnhđó,tôinghethấygiọngmộtgãcontrai.Tôichưabaogiờnhìnthấymặthắnta.Chỉlàgiọngnói,hắncứthìthầmbêntaitôinhữngthứtôikhônghềmuốnnghe–rằnglinhhồnlàcóthật,rằngtôicầnphảilắngnghehắn,nếukhông,hắnsẽkhôngđểtôiyên.

Maymắnthay,tôicóđủsứcmạnhđểkhiếnmìnhthứcdậy.Nhưngmỗilầnhắntaghìlấytôi–đềumạnhđếnnỗiđểlạidấuvếtnhưlúcnày.

Tôibiếtmọichuyệnnghecóvẻrấtkìquặc,thoạtđầutôiđãcốtìmchomìnhvàilờigiảithíchhợplý–cóthểtôiđãbẻtaysaitưthếtronglúcngủ;cóthểtôiđãvatrúngcạnhgiườnghoặccuộnmìnhtrongmộtthếsailầm

Page 7: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

nàođó.

Tôicốtựnhủvớibảnthânrằngnhữnggiấcmơvớvẩnnàychỉlàkếtquảcủasựcăng thẳng–khiphảiđiđếnnửavòngđấtnướcđểđếnđượcnơinày,khiphảichuyểntrườngvàchiataytấtcảbạnbè.Ýtôilà,đâylàgiaiđoạnbảnlềđểthíchnghivớicuộcsốngmới.

Nhưngtôibiếtcóđiềugìđóhơncảcăngthẳng.Vì,bêncạnhnhữngcơnđauvàvếtthâmtím,nhữngvếtthâmquầngdướimắtvìmấtngủ,tôicảmgiácnhưmọithứđangngàycàngtrởnêntồitệ.

“Brenda?”,mẹtôihỏi,bàđangtựangườivàocửaphòng.“Saoconlạidậyvàogiờnày?”

Tôigiấunhẹmcổtaymìnhtrongchăn,tôivẫncònngửithấymùicủahắn–cứnhưmùiquảtáobịchínquámức–lởnvởnquanhgiườngmình.

“Conđãkhôngngừngrênrỉtronglúcngủ,”mẹnóitiếp.

Tôiliếcnhữngconsốđỏrựcnhưmàulửatrênchiếcđồnghồtựđộng.4:05phútsáng.“Chỉlàcơnácmộngthôiạ,”tôinhúnvai.

Mẹgậtđầu,taymânmêdảithắtlưngáongủcủamình,mẹimlặnghồilâutrướckhingậpngừnghỏithêm:“Conkhôngcònnghethấygiọngnóilạnữa,đúngkhông?”

Tôichămchúnhìnmẹ,thầmnghĩliệubàcóthểgiúptôigiảiquyếtmọichuyệnkhông;chắclàkhôngrồi.Vậynêntôilắcđầu,nétmặtmẹtừcăngthẳngtrởnênnhẹnhõm.Bàthởhắt,cốgượngcười, tayvẫnbồnchồnvòthắtlưng,cólẽ,mẹđanglolắngchosựtỉnhtáocủatôi.

Chẳngcógìngạcnhiên.

Vìchínhtôicũngđangđauđầuvìnó.

Đâykhôngphải là lầnđầu tiênbamẹchứngkiếncảnh tôigiậtmìnhtỉnhdậylúctrờitờmờsáng.Khôngphảilàlầnđầutiênhọthanphiềnvềnhữngtiếngrênrỉ,vànhìntôivớiánhmắtkhiếpsợ-ánhmắtnhưthểnóirằngtôisắpphátđiênđếnnơi.

Cũngkhôngphảilầnđầubamẹpháthiệnnhữngvếtthâmtrênngười

Page 8: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

tôi.

Lần đầu vết thâm xuất hiện ởmắt cá chân –một vệt tím thẫm, trầyxước.Đêmấy, tôiđãvàophòngbamẹ,hỏihọ cónghe thấygiọngainóikhôngvìlorằngkẻnàođóđãđộtnhậpvàocănnhà–vàcũngđểđoanchắcrằngnhữngtiếngthìthầmấyhoàntoànkhôngnằmtronggiấcmơcủatôi.

Bamẹbảokhông,họkhônghềnghethấybấtcứtiếngđộnggì.Họđặcbiệtlolắnghơnsaukhibađãđikiểmtrakhắpnhàvìtôicứkhăngkhăngcó tiếngnóinàođó;như thểhọđang lo lắng cho tôi, chứkhôngphải lolắngcùngtôi.

“Mẹmangchoconmộtlysữanóngnhé?”,mẹgợiý.

“Khôngạ,cámơnmẹ.”Tôiđáp,vẫncònngherõmồnmộtgiọngnóiđếntừgiấcmơ.Nócứvăngvẳngtrongtaitôi–mộtthứâmthanhchậmrãi,cóvầnđiệucứlặpđi lặp lạihaitừtrongtêntôimộtcáchmảimiết:Brenda,Bren-da,Bren-da.

“Giờ con chỉmuốnngủ lại,” tôi nói dối, đưamắt liếc nhìnmình quagươngtrangđiểm.Đôimắtmàuxanhláthườngngàygiờvằnđỏ.Tóctaitôirốibù–nhữnglọntócquănmàuhạtdẻbịbuộcmộtcáchcẩuthảthànhchỏmtócđuôigà,vìtôikhôngthuộctýpcongáiưachảichuốt.

Vàvìtôikhônghềđượcyêngiấctừkhidọnđếnđây.

“Chúcmẹngủngon,”tôinóikhẽ,rồinằmphịchxuốnggốiđểmẹantâmquay lại phòngmình. Tôi trùm kín chăn qua đầu, nhẩm thầmmột giaiđiệu,vớihyvọngmìnhsẽbìnhtĩnhlại.

Vàhyvọnggiọngnóimaquáiấysẽbiếnmất.

Page 9: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hai

Giờhọcởtrườngsánghômsau,thầyDubois,giáoviêndạytiếngPháp,chocả lớp thựchànhhội thoại theocặp.Tôiđóngvai Isabelle,bạncùngcặp với tôi, Raina sẽ là Marie-Claire. Bọn tôi bắt đầu nói chuyện về sởthích,về lịchhọcvàsauđó,khi thầyDuboisđangchămchú treonhữngtấmảnhphômai Pháp lên tường – cũng là lúcRaina và tôi đã cạn vốntiếng Pháp – cô bạn nói với tôi (bằng tiếng Anh) rằng mình cũng mớichuyểnđếnvùngnàyhồicuốinămngoái.

“Chẳng còn gì tệ hơn khi phải bỏ lại sau lưng toàn bộ cuộc sống củamình,”côbạnthanthở,đưatayrasauthắtbímmáitócmàucàphêcủamình.

Tôigậtđầu,lòngđượmbuồnkhinghĩvềlũbạncũ,khôngbiếtngaylúcnàybọnchúngđanglàmgìnhỉ.

Vàliệuchúngcónhớtôikhông.

“Mìnhđểýthấycậuvẫnchưakếtbạnvớiai,”Rainatiếptục.“Hômrồimình thấy cậungồimộtmình trong căn tin.Đó làhội chứng tự cách lykhỏixãhội.Vànếukhôngcógìthayđổi,cậusẽbịcholàngườiđãtựsátvềmặttinhthầnđấy.”

“Tựsát?”

Rainagậtđầu,vẫntiếptụcthắttóc,cốdồnhếtđámtócconđangrớtravàobímtóc,mặcdùcôbạnnàyđãcẩnthậndắthàngmớkẹpmáitrênđầu.“Nhưvậylàtựgiếtmìnhđấy–đờihọcsinhcủacậusẽchẳngcòngìthúvị.Mọingườiđềuđãlậpbècảrồi.”

“Lậpbè?”

“Ừ”,Rainamở tođôimắtnâu củamình, tỏ vẻhơingạcnhiênkhi tôi

Page 10: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

khônghiểuđượcngônngữbạnấyđangsửdụng–đặcbiệtlàkhibọntôiđangcùngnhaunóichuyệnbằngtiếngmẹđẻ.“Mọingườiđềuđãcónhómrồi,”Rainagiảithích.“Cậusẽbịcôlập,nếucậumuốnvậy....”

“Trướcgiờmìnhthậtsựchưanghĩnhiềuđếnchuyệnnày.”

“Cậunênbắtđầunghĩ làđượcrồiđấy,”Raina làmmặtnghiêmtrọng.“Vìchẳngcònnhiềuthờigiannữađâu.”

Tôicaumày,cốhiểuđượcýtứđằngsaulờinóicủacôbạnmớinày.

“Muốnngheýkiếncủamìnhkhông?”Rainanóitiếp.

Tôimởmiệngđịnhđổisangđềtàikhác,vềbàitậptrongbuổitiếptheo,nhưng,Rainađãnhanhnhảuđưaraýkiếncủamình: “Tạisao lạikhôngđếnMasachusettsthưởngngoạn,chỉmấtmộttiếnghaimươiphútláixetừBoston...,vàomộtngàyđẹptrờithếnày.Ngắngọnlạilà:CậunênkếtbạnvớimìnhvàCraig.”

Ngaykhiđó,mộtcậucontraivớimàutócnâuvàkhuônmặtlấmtấmtànnhang,tôiđoánđólàCraig,xoayghếvềhướngbọntôi.“Aikêumìnhđó?”

“Craig,đâylàBrenda;Brenda,đâylàCraig,”Rainagiớithiệu.

“Enchanté”[1], Craig giả giọng Pháp đặc sệt. “Nhưng hãy gọi mình làJean-Claudechođếnkhichuônghếtgiờreolên.”

Rainaphìcười,rồigiảithíchchoCraigvề“tìnhtrạng”củatôi.Theonhưlờicôbạn,tôichỉcòncómộttuầnđểxóasổtrạngtháicôlập,nếukhông,tôisẽbịchứngtrầmuấtmãimãi.

“ĐừngđểýtớiRaina,”Craigthôngcảmchohoàncảnhdởkhócdởcườicủatôi.“Nhỏđórấtthíchtrầmtrọnghóamọichuyệnbằnggiọngđiệusặcmùichuyêngia.”

“Gìcũngđược...”Rainanguýtdài, vừabuộc tóc lại. “Mìnhchỉnóiđúngthôi.”

Craignhúnvai,quaysangtôi.“Cậuthấysao?Mộtchiếcbàndànhchotrois[2],bắtđầutừmainhé?”“Ghêquáđimất,”Rainanhănnhó,rõràngnhỏ

Page 11: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đangnóivềkhảnăngphátâmtiếngPhápcủaCraig.

“Nghethúvịđấy.”Tôinhoẻnmiệngcười,tựtinnhủthầmvớilòngrằngđâylàlầnđầutiêntôicócảmgiácthoảimái,kểtừkhidọnđếnnơinày.

Page 12: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Ba

Tôiđangởphòngmìnhkhichuôngđồnghồdướilầuchậmchạpvanglênmườimộttiếng,đã11giờkhuya,nhưngtôikhônghềmuốnlêngiường.Tôi săm soi cổ taymình, để ý thấy vết đỏ đã dần chuyển sangmàu tímthẫm,timtôiđánhthịchđầynặngnềtheotừngtiếngchuông.

Tôiđãlàmxongtấtcảbàitập,tắmrửavàsắpxếplạikệsách,cốhếtsứcđểkhôngcảmthấybuồnngủ.Thếnhưngsaukhidọndẹptủquầnáo,chạyvòngvòngtrongphòngvàdànhhơnmộtgiờnghiêncứunữtrangcủahãngQVC,tôibắtđầungủgàngủgật.

Chođếnkhitôinghethấytiếnggõcửa.

“Vàođiạ,” tôi lên tiếng,nhủbụngđó làmẹ.Bàhaycó thóiquenđếnphòngtôivàonhữnggiờthếnày.

Nhưngcửakhôngmở.

Tôingồibấtđộngtrêngiường,thòtaybậtcôngtắcđèntrêntường.“Mẹ...cóphảimẹkhông?”Khôngaitrảlời.

Tôi thở hắt, lê chân đến bên cửa. Tôi thử vặn nắm đấm, nhưng nókhônghềxoay,cứnhưtôiđangbịkhóabêntrong.

“Mẹ?”tôi lặplại,cốgắnghếtsứcđểxoaynắmđấm.Tôiđậpmạnhtaylêncửavớihyvọngbamẹsẽnghethấy.

Nhưngkhôngaixuấthiện.Vàcửakhôngmởđược.

“Brenda,”một giọngnói thì thào từ đâu đó phía sau tôi. Là hắn – kẻtronggiấcmơ.

Tôiquaylại,timđậpdữdội.

“Emđãsẵnsàngđểnóichuyệnchưa?”,giọnghắntavanglênđềuđều.

Page 13: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôiđảomắtnhìnkhắpphòng,nhưngkhônghề thấygãởbất cứđâu.Mọithứtrongphòngtôigiờđộtnhiênkháchẳn.Giườngtôiđangđượctrảibằngmột tấmdrapmàu xanhbiển, thay vìmàuhồngnhưmột tích tắctrước.Tấmhuychươngmônbơivàmônbóngnướcmàtôidànhđượccáchđâynămnăm,mọi khi vẫnđược treo trên tường, giờ đã được thay bằngnhữngthứliênquanđếnmônkhúccôncầu:cờ,gậyđánhvàrấtnhiềutấmápphíchdánchằngchịtkhắpphòng.

Chắcchắnđâykhôngphảilàphòngtôi.Tôiđanglạcvàođâuđây?

Vàtôikhôngnêncómặtởnơiquáiquỉnày.

“Chúng ta cầnnói chuyện,” giọnghắn ta lại vang lên. Tôi có thể cảmnhậnđượchơithởcủahắnngaysaucổmình.

Tôiquayphắtlại,nhưngchẳngcóaiởđó.Đènbỗngnhiêntắtphụt,vàtôichìmtrongbóngtối.

Mộtgiâysau,ánhtrăngrọiquacửasổ,làmsánglênmộtgócphòng,nơitôithấycómộtbóngđenđanglướttrêntường.

Tôihốthoảngchạylạivềphíacửa,dùnghếtsứcbìnhsinhđểvặnkhóa.

Nhưngkhôngíchgì.

“Đừngsợ,”bóngđennói,bướcđếnchỗcóánhtrăngđểtôicóthểnhìnthấykhuônmặthắn–đôimắtmàuxanhbuồnbã,đôimôicongtròn.Hắnchắchẳnchỉtrạctuổitôi,cùnglắmchỉmườibảyhaymườitámtuổi,caohơntôiítnhấtnămphânvớimáitócmàuhạtdẻ.

Khihắntiếnđếngầnhơn, tôiquansát thấy trên tránhắncómộtvếtcắt,cóvẻhắntađãbịđánhbởimộtthứgìđấy.Vếtthươngmớivàsâu.

“TêntôilàTravis,”hắngiớithiệu.“Tôiđãchờrấtlâuđểgặpđượcngườinhưem.”

Trongbộtrangphụctoànmàuđen,từchiếcáothunômsátngựcđếnđôigiàycaosudướichân,hắntanhìntôichămchú–tuyệtnhiênkhônghềchớpmắt.

“Ngườinhưtôi?”Tôihỏi.

Page 14: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hắntagậtđầuvàtiếngầnhơnnữa.“Ngườicóthểthấyvànghetôinói.Tôiđãchờrấtlâu.”

Tôicốlùithêmbướcnữa,nhưngkhôngthể,ngườitôiđãđụngtớithànhcửa.

“Xinlỗivềviệccổtayem.”Hắnđưatayđịnhchạmvàonó,nhưngtôiđãkịpgiấutaymìnhsau lưng.Tôikhôngcốý làmembịđau,”hắntiếptục.“Tôichỉmuốngiữemlại,đểemkhôngthểrờikhỏigiấcmơcủamìnhbằngcáchthứcdậy.”Hắnbướcthêmmộtbướcnữa,bâygiờhắnchỉcáchtôivàixăngtimét.“Việcấyrấtkhóđốivớinhữnghồnma.Chúngtôikhôngbiếtrõsứcmạnhcủamình,đặcbiệtlàkhichúngtôimuốngiaotiếpvớinhữngngườikhôngngủ,hoặcđangchuẩnbịthứcnhưem.Thậtsựrấtphứctạp.”Hắnmỉmcười.

Tôi lắcđầu,cốgắngtỉnhdậy.Cólẽhắntahiểutôiđanglàmgì,vìchỉmộtgiâysau,hắnvộivàngnắmchặttaytôi.

“Làmơn,”hắnnàinỉ,gươngmặttrởnênvôcùngthảmnão.“Đừngrờibỏtôiđêmnay.”

“Không!”,tôihét,giậtmạnhtaymìnhrakhỏihắn.

Hắncốníulại,nhưngtiếngthétđãđánhthứctôidậy.

“Brenda?”Giọngbatôilolắng,ôngđãmởtoangcửaphòng.

Tôingồibậtdậy,cốlấylạinhịpthởbìnhthường,quansátthấymọithứtrongphòngđã trở lạinhư thườngngày–drap trải giườngmàuhồngvàtấmhuychươngtreotrêntường.

“Conổnchứ?”Bakiểmtrakhắpphòng.

Tôimiễncưỡnggậtđầu,mặcdùchẳngthấybấtcứthứgìổn–mặcchotaytôivẫncònđangấmvàtêrần.

Page 15: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bốn

Giờăntrưacủangàyhômsau,thayvìngồicôđơnmộtmình,tôinhậpbọnvớiRainavàCraig.Ngoàiviệclomìnhsẽbịtrầmuất,tôithựcsựđangrấtcần trògiải trínàođó.Tôikhông thểnàongừngsuynghĩvềgiấcmơđêmqua.

Ướcgìcóaiđóđểtôicóthểgiãibàyhếtmọithứ,mọichuyệngiờđâygiốngnhưnhữnggìtôiđãnếmtrảikhiemgáitôiquađời.Khiấy,tôiđãcốgiảithíchchomọingườihiểucảmgiáccủamình–vềđiềutôibiếtsẽxảyra–nhưngbấtlực.

Nhưngsuychocùng,làmsaohọcóthểhiểuđượcchứ?

Làmgìcóaicóthểhiểuđượcmộtđiềucựckìvôlý:tôiđãnhìnthấyemgáimình,Emma,trongbộđồngphụcnữsinh–conbéluônthíchmặcnókhithamgiacáchoạtđộngởtrườngnhưbánbánhgâyquĩtừthiện,họpnhóm,hayđơngiản chỉ làđi loanhquanh trongnhà.Emmađãhônmêtrongsuốtsáuthángliền.

Nhưngtôi lạinhìnthấyEmmavàongàyhômấy.Nómởcửatrước,đingang qua phòng khách rồi đến hôn tạm biệt tôi, sau đó con bé tan đi,khôngnóilờinào.

TôibiếthồnmacủaEmmađãxuấthiện.Tôibiếtemđãquađời.Nhưngkhitôinóiđiềuấyvớimẹ,bàchỉgiậndữdậmchânxuốngđất,mẹkhôngtintôi,mẹbảotôithậtđộcácvàvôcảmkhi lạibịaracâuchuyệnkhủngkhiếpnhưvậy.Nhưng,chỉchưađầynămphútsau,bađãđiệnthoạivềtừbệnhviệnbáorằng–Emmavừamất.

Craignémphịchmộtbátđầyứthịtgàchiêntrướcmặttôi.“Saorồi”,cậuấyhấtmặt.

Page 16: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Rainacaumày. “Cậu thật lòngmuốnhùdọangườibạnchỉmớiđiăntrưavớitụimìnhngàyđầutiênà?”

“Thậtra,”tôixenvào,“thúvịđấychứ.”

Craigcóvẻkhoáicâutrảlời.Cậuấycườitoétmiệng,khoecảkhehởnhỏ–nhưngkháduyên– giữahai răng cửa. “Mìnhbiết côbạnnày rấtđượcmà.”

Bọntôichơitròđổithứcănchonhaunhưhồicòntiểuhọc–Craigchotôivàimiếnggàchiênđểđổilấymộtítbơđậuphộng.Sauđó,Craigrủcảbatụtậpvàocuốituần.“MìnhvàRainasẽđưacậuđidạomộtvòngthànhphố.”

“Chỉmấtkhoảngnămphútthôi,”Rainaphatrò,rồiliếcmắtvềphíavếtthâmtrêncổtaytôi.

Tôi vội kéo tay áo che lấy cổ tay, rồi ra dấu tán thành buổi đi chơi.ChúngtôihẹnsẽgặpnhauvàođúngbảygiờtốithứBảy.Craigđềnghịsẽđếnđóntôi,vậynêntôichohaingườibạnmớibiếtđịachỉnhàmình.

“Cậuđùaà?”Rainagiậtbắnngười,suýtnữaphunrangụmsữadâuđanguống.“Cănnhàcóbồntắmđầymáu?”

“Cậunóisao?”Tôihoangmang.

“Cógìnghiêmtrọngđâu,”Craigravẻlạcquan.“Chuyệnthườngngàyởhuyệnấymà,chỉlànhàcậucó...”

“Bồntắmđầymáu!”Rainaxenngang,kếtthúccâunóigiùmbạnmình.“Bọnmôigiớibấtđộngsảnkhôngnóigìvớicậuvềlịchsửcănnhàsao?”

Tôilắcđầu,Rainakểlạichotôinghecâuchuyện:mộtthanhniênmườibảytuổiđãbịsáthạitrongcănnhàđó,cảnhsátđãtìmthấythithểcậuấytrongphòngtắm,vàhungthủchínhlàbạntraicủamẹcậuta.

“Thựcra,đólàmộtnhátthẳngvàođầu,”Craiggiảithích.“Gãbạntraiấyđãnệncậuthiếuniêntộinghiệpbằngmộtchiếcxàbeng,cậutađãngãgụcxuốngbồntắm.”

“Vậynênchiếcbồntắmđầymáu.”Rainanóithêm.

Page 17: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Tuyệt,”tôilẩmbẩm,nghĩvềngườithanhniêntronggiấcmơcủamình–hắncómộtvếtchémtrêntrán.

“Nghiêmtúcmànói,”Rainatiếptục,“mìnhkhôngthểhiểunổisaocậucóthểngủngongiấctrongcănnhàấy.Mọingườinóinơiđóđãbịmaám.”

“Mìnhđãkhôngtàinàongủđược,”tôichùnggiọng.“Ýmìnhlà,khôngthườngxuyênlắm.”

“Cũngdễhiểuthôimà,”Rainatrầmgiọng.“Mìnhkhôngphải làngườithíchnóichuyệnthôlỗ,nhưngrõràngcócặpmắtnàođóđangnhìnléncậu,ngaycảkhicậuđangthayđồđấy.”

“Hoàntoànkhôngcógìlàthôlỗ.”Craigthởdài.

Rainađưachotôimộtmiếngchemắtkhingủ,giảithíchrằngthứnày“rấtcônghiệu”,mỗikhinhỏbịmấtngủ.

“Đólàlýdomànóchưatừngđượcsửdụng.”Craigcạnhkhóe.

Trongkhihaingườibạnmớimảimênóikhíchnhau,tôitựalưngrasaughế,uểoảinhaimóncácủamình.

“Cậuổnchứ?”Craiglolắnghỏi,cólẽcậuấyvừanhácthấyvẻmặtthấtthầncủatôi.

“Đúng đấy,” Raina nói thêm, “cậu cứ trơ ra như một bức tượng. Tụimìnhăntiếpthôinào.”

“Mìnhphảiđiđây,”tôiuểoảirờikhỏibàn.Tôiômlấymớsách,bướcrakhỏicăntin,khôngbuồncầmtheomiếngchemắtcủaRainavìrõràngnóchẳnggiảiquyếtđượcnhữngthứkìlạđangxảyratrongnhàtôi.

Vàtrongnhữnggiấcmơcủatôi.

Page 18: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Năm

Vừavềnhà,tôiđãvộivàngnémtậpsáchxuốngsàn,laongayđếnbànmáy vi tính. Tôi tìm trên Google địa chỉ nhà mình. Một bài báo từ tờAddisonGazettengaylậptứcnhảyra.

Cótấtcảmọithôngtinvềngôinhàcủatôi,vềviệcrốtcuộcnócũngđãđượcbánchobamẹtôinhưthếnào–saunhiềunămđượcraobántrênthịtrường.Thậtra,giađìnhtôikhôngphảilàgiađìnhđầutiênsốngởđâysausựkiệnchiếcbồntắmđầymáu.Đãtừngcóhaigiađìnhsốngởđây,nhưngchỉtrongthờigianngắn–sáuthángchogiađìnhđầutiên,vàsáunămchogiađìnhkếtiếp.Tấtcảhọđềunóirằngđãchứngkiếnnhữngchuyệnrấtkìlạvàođêmkhuya.

Bài báonói sâuhơn về lịch sử cănnhà và vụ án xảy ra cách đây haimươinăm.RainavàCraigđãnóiđúng.Mộtthanhniênmườibảytuổiđãbị giết. Thi thể củanạnnhânđãđược tìm thấy trongphòng tắmvới vếtchémtrênđầu.

“TravisSlather,”tôilẩmnhẩmtênngườithanhniênxấusố.Cổhọngtôiđộtnhiênđắngngắt.Tôinhắmmắt,cốliênkếttấtcảsựviệc,hồitưởnglạigãtraitronggiấcmơđêmqua.

HắnnóitênhắntalàTravis.

Theonhưbàibáo,Jocelyn,mẹcủaTravis,đãcómặtởnhàlúcvụánxảyra,nhưngbàtađãbịđánhđậpdãman.Cảnhsátđãpháthiệnbàđangnằmthoithóptrênhànhlang.Tôichămchúđọctiếpmẩutinnóivềhungthủ,hắntalàtìnhnhâncủamẹTravis,đãtừngcótiềnánvềhànhvibạolực,vàhiệngiờgãsátnhânđangphảichịumứcánchungthân.

Tôi lạnhngườingoái lạinhìncănphòngcủamình–mườngtượnglạinhữnghìnhảnhtronggiấcmơđêmqua–draptrảigiườngmàuxanhbiển

Page 19: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

–lờmờđoánđượcđâytừnglàcănphòngcủangườithanhniênxấusốnọ,điềuấycàngkíchthíchtôitracứunhiềnhơn.

Tôinhấpvàotrang“NhữngCănNhàBịMaÁmỞAnh.”Tôirêchuộttớibứcảnhnhàmình.Vẻngoàitươngđốigiốngvớihiệntại–màusơnnâu,nhữngbậcthanggỗ,thùngthưmàuđen–duychỉcócâysồitrướcnhàthìgiờđãcaohơnhẳn.Vàcửasổtrêntầnghai–chỗphòngtôi–đãkhôngcònbịchắnngangbởinhữngthanhgỗ.

Tôilạnhtoátngười.

Tôitruycậpthêmnhiềutrangkhác,đểtìmhiểuthêmthôngtinvềmavàchuyệnbịám, tôi lục lọiđếncảnhững trangwebcánhâncủanhữngngườitựtuyênbốkiếptrướccủahọchínhlàElvis,MarilynMonroehaylàKurtCobain–chođếnkhitôitìmđượcthứđángđọc.

Đólàmộttrangwebnóivềviệcbịmaámnóichung,ngườitachorằngsởdĩ linhhồnkhôngsiêuthoátđượcvìhọcòncónhữngviệcchưahoànthành lúc cònsống.Họ thườngcố tiếpxúcvớinhữngngười cónăng lựcngoạicảmđặcbiệt,đểnhờngườiấytháogỡnhữngkhúcmắchộmình.

Đểhọcóthểđượcthanhthảnannghỉ.

Tôicócảmtưởngnhưaiđóvừabópchặttimmình.NgoạitrừmộtlầngặpEmma,tôichưabaogiờnghĩđếnviệcmìnhcóđiềugìđóđặcbiệt,chứđừngnóiđếnnănglựcsiêunhiênhuyềnbí.

“Brenda?” Ba gõ cửa phòng. “Con ổn chứ?Con đã trốn trên phòng cảchiềurồiđấy.Baconmìnhcóthểchơigamecùngnhau.”

“Tạisaobamẹkhôngnóivớicon?”,tôicốkiềmchế.

Bamởtoangcửa.“Chuyệngì?”

“Cănnhànàybịmaám,cómột thanhniênđãbịgiếtởđâyhaimươinămtrước.”

“Conbắtđầutincómatừlúcnàovậy?”

“TừkhiEmmachết,”giọngtôikhảnđặc.

Ba liếc xuống dưới nhà, để đảm bảo rằng mẹ không thể nghe thấy

Page 20: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

nhữnggìtôivừathốtra.“Bữatốisẽsẵnsàngtrongbamươiphútnữa,”ôngcốlờsangchuyệnkhác.

Đã là qui định bất thành văn trong nhà rằng chúng tôi không đượcphépnhắcđếnEmma.Từkhiemgáitôiquađờinămnămtrước,mọiviệcxảy ra như thể em gái tôi chưa hề tồn tại trên cõi đời này. Bamẹ thuêngười đến dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của Emma, và biến căn phòng ấy trởthành phòng làm việc –một căn phòng làm việc chưa từng được ai sửdụng.Mẹcắmđầuvàocôngviệctạixưởngkẹo,tăngcabấtcứkhinàobàcònđủsức,vìmẹkhôngmuốncóthờigianrảnhđểsuynghĩbấtcứđiềugì–vàcũngđểkhỏiphảiởnhà.Vậynênkhôngkhítronggiađìnhrất lạnhlẽo.

Vàinămquađi,mọichuyệncũngđãdầnkháhơn–nhưngmẹthìvẫnvậy.

MộtphầntrongtôivẫntráchmìnhvìtainạncủaEmma.Hômấy,conbéđãmượngiàypatincủatôiđể luyệntậptrongvườn,nhưngtôikhôngchịu.VậynênEmmađànhphảiđạpxeracôngviên.Embăngquangãtưmàkhôngquansátcẩnthận.

VàEmmađãkhôngbaogiờtrởvềđượcnữa.

“Conmuốnhỏibamộtcâu,”tôinhìnchằmchằmvàomắtông.Banhìnsanghướngkhácđểnéánhmắtcủatôi.

“Đâylàmộtcănnhàtốtvớinhữngconngườituyệtvời,”ôngquaylưngnóilầmbầmvớibứctường.“Chấmdứttạiđây.”

“Chưachấmdứtđâu,”tôilắcđầu.“Saobakhôngnóivớicon?Bakhôngnghĩtrướcsaugìconcũngsẽbiếtsao?”

“Takhôngtinvàochuyệnmaquỉ,”ôngnạt.

“Không,”tôibẻlại.“Batin.”

“Bữatốisẽsẵnsàngtrongbamươiphút,”ônggằngiọng,mởcửaphòng.

Tôigọivớitheorằngmìnhkhôngđói,nhưngtôikhôngnghĩôngnghethấy.

Page 21: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Vìbatôiđãđimất.

Page 22: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáu

Suốt đêmqua tôi đã cố không chợpmắt, tôi đốt thời gian bằng cáchlangthangtrênmạng.

VàtôiđãkhámpháthêmnhiềuđiềuvềTravis.

Về niềm yêu thích khúc côn cầu, vàmọi thứ liên quan đếnmôn thểthaonàycủaanhta;Travisrấtthíchđicắmtrại,dùthờitiếtcólạnhđếncỡnào.VàTravisđãphảichịuđựngnhữngmấtmátlớnvềmặttinhthần.

BaanhấyđộtngộtquađờivìcơnđautimkhiTravismớilênbảy,đểlạicậubéTravistộinghiệphoàntoàntuyệtvọng.

Tấtcả–nhữnghìnhảnhđờithườngvàcảmxúccủaTravis,vềnhữngđiểmtươngđồnggiữa tôi vàanhấy–đãgiúp tôikhôngbuồnngủ trongsuốtgiờhọc,đầuóctôicứquaycuồngvớinhữngcâuhỏi.

Nhưng ngay lúc này, khi buổi học đã kết thúc, tôi gần như kiệt sức.Chiếcghếxebuýtthôcứngmọingàycũngtrởnênêmái.Tôidựahẳnvàoghế,đắmchìmtrongthếgiớiriêngcủamìnhnơicuốixe,mắtchămchămnhìnquacửasổ,chờđếnlượtxuống.

Độtnhiêntôicảmgiáccóaikhềuvai.Tôivộivàngquaylại.

Làanhta,đangngồighếngaybêncạnhtôi–Travis.

“Xinchào,Brenda.”Đôimắtxanhthẳmcủaanhtanhìntôikhôngchớp.Vếtchémngaytránđãbiếnmất.

Tôiháhốcmồm,bấtngờtrướcvẻbảnhtraicủaTravisvớibờvairộngvàánhmắtrấtsâu.Tôinhìnquanh,tựhỏikhôngbiếtcònaikháccóthểnhìnthấy anh ta nữa không, nhưng có vẻ như chỉ cònhai chúng tôi trên xe,nhữnghọcsinhkhácđãxuốnghếtởnhữngtrạmtrước.

Page 23: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Travistrườnngườivềphíatôi,vịntayraphíasauthànhghế,đểlộphầncánhtayrắnchắcvàmộtvếtxướcnơingóntaycái.“Emđãtìmhiểuvềtôi,”Travislêntiếng.

Tôigậtđầu,giấu taymìnhđi, sợ rằnganhtasẽ lạichộp lấy taymìnhnhưtronggiấcmơ.

“Emđãtìmđượcthứcầntìmchưa?”Anhtahỏitiếp.

Tôilắcđầu,biếtrằngmìnhvẫnchưa.VàongàyEmmaxuấthiện,tôibiếtemấycómụcđíchrõràng:tạmbiệttôi.TôichưabiếtTraviscầngì.

“Anhmuốngì?”tôilêntiếng,tựhỏibằngcáchnàoanhtacóthểngồiởđây,ngaylúcnày.

Travismỉmcười trướcvẻbối rốicủatôi. “Trướctiên,”anhtanói,ngồisátlạigầntôihơn,“tôikhôngmuốnlàmembịthương.Nhưngtôithựcsựcầnsựgiúpđỡcủaem.”Tayanhtalướtdọctheothànhghế,chỉcòncáchtaytôimộtinch.“Tôiđúnglàngốckhiđãcốgiữemtronggiấcmơ.”Travisliếcnhìncổ tay tôi. “Tôicầnemlắngnghevàgiúpđỡtôi,nếukhông, tôikhôngthểnàothanhthảnrađi.”

Tôihítmộthơithậtsâu,nghĩvềemgáimình,Emma.Xéttheomộtkhíacạnhnàođó,tôicũngđangkhôngthanhthản.

Travisnuốtnướcbọt,tiếptụcthuyếtphụctôi.“Tôisẽgiúplạiem.”

“Tôikhôngcầngìcả,”tôirunruntrảlời.

“Hoàntoànkhôngchứ?”

Tôinhìnsanghướngkhác,lẩntránhcâuhỏicủaTravis,cảmnhậnhơithở nóng ran của anh ta nơi cằmmình. Thoang thoảngmùi hương củabánhtáo.

Mộtgiâysau,xebuýtdừngtạitrạmcủatôi.

Travis hốt hoảng nắm lấy tay tôi, tim tôi đậpmạnh. “Em sẽ giúp tôichứ?”anhtahỏi.

Tôimímmôi, thấyrõvẻkhẩntrươngtừgiọngnóicủaanh.Mộtphần

Page 24: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

trongtôimuốnđồngý,phầncònlạichỉmuốnthoátrakhỏigiấcmơnàyvàkhôngbaogiờngủlạinữa.

“Xuốngxe?”ngườiláixebushỏilớn.

MắttôichạmvớiánhnhìncủaTravis,tôiliếckhẽđôimôiđầyđặnvàhàmrăngtrắngsángcủaanh.

“Nàaaaaay?”báctàilạihét.

Mộtgiâysau,cócảmgiácnhưaiđóđanglayngườitôi.Tôimiễncưỡngmởmắt,mộtcôgáitócvàngvớicặpkiếngcậnmàuxanhlángồighếbêncạnhđangcốđánhthứctôi.Mọingườitrênxeđềuquaylạinhìn–đangcóítnhấthaimươihànhkháchtrênxe.Báctàinhìntôiđămđămquakiếngchiếuhậu.“Xuốngxechứ?”

Tôigậtđầu,ômgọnlấysáchvởrồibướcracửa.

Page 25: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bảy

Vềđếnnhà,tôicốngủlạiđểtiếptụcgiấcmơkhinãy,nhưngcuộcgặpgỡvớiTraviskhiếntâmthứctôitỉnhnhưsáo.Mặcdù,tôiđãgầnnhưkiệtsứchoàntoàn.

Trongbữaănsánghômsau,mẹlàmmónbánhsữanướng,éptôiphảiănthậtnhiều.Mẹnóibamẹđanglolắngtrướcvẻnhợtnhạtcùngvớiđôimắt thâm quầng của tôi. Nhưng saumột đêm chỉ ngủ chập chờn đượckhoảnghaitiếng,tôikhôngănnổithứgì,đànhgượnggạonhấmnhápmộtítxirôdâu,tâmtrítôicứlởnvởnhìnhbóngcủaTravis.

Tôimệtkinhkhủng.

Cuốicùng,saukhicắnđượcvàibamiếngbánhvànhấmnháplyxirôtrongkhoảngmườilămphút,tôixinphéprờibàn,bướcthẳnglênphòngtắmtrênlầu.Tôiđóngsậpcửarồikhóalại,cảmnhậnđượchơilạnhđangchạydọcvaimình.

Đâykhôngphải lầnđầu tiên tôibướcvàođây.Nhưng từ saukhibiếtnhữnggìđãtừngxảyratrongcănnhànày,tôichỉsửdụngphòngtắmdướinhà,haynóicáchkhác, tôiđã lẩntrốncănphòngnàynhưnétránhmộtcănbệnhdịch.

Tôirảomắtnhìnquanh,tựhỏikhôngbiếtcáchđâyhaimươinăm,nơinàytrôngnhưthếnào?Tườngcósơnmàuvàngnhưbâygiờkhông?Gạchvẫnđượclátloạinàychăng?Vẫnkiểuvòinướcnàysao?

Vàcònchiếcbồntắm?

Đưamắtnhìnnó,timtôiđậpmạnhđếnnỗicócảmgiácnhưnghethấyđược.Hìnhảnhcủahaimươinămtrướclóelêntrongtâmtrítôi–mặcdùkhiấytôikhônghềcómặtởnơinày,thậmchí,tôivẫnchưađượcsinhra.

Page 26: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TôihìnhdungđượcgươngmặthoảngsợcủaTraviskhinhìnthấylưỡixàbengoannghiệt.Tôinhưđangxemlạithướcphimquaychậmcảnhanhtatừtừgụcngã,chúingượcđầuxuốngchiếcbồntắmbằnggangnày.

Tôiquaymặtđi,rùngmìnhvìớnlạnh.Nhiệtđộtrongphòngchắchẳnđãxuốngdướimườiđộ.

“Brenda?”mẹtôigõcửa.“Conổnchứ?”

“Conkhỏeạ,” tôihờhữngđáp,chămchúquansátbộsưởinhiệtđượclắpdướicửasổ,tựhỏiliệunócócònhoạtđộngđượckhông.

“Mẹthêmbánhvàodĩachoconnhé?”,mẹhỏitiếp.

Tôitừchối,buồncườivìcâuhỏicủamẹ.Ýtôilà,bàđãkhôngthèmđểýtớidĩabánhcủatôivẫncònnguyêntrênbànhaysao?

Tôixoalòngbàntayliênhồi,hơchúngtrướcbộsưởinhiệtvớihyvọngkhôngkhísẽấmdầnlên.Nhưngtấtcảnhữnggìtôicảmnhậnđượcchỉlàsựlạnhlẽo–cáilạnhdườngnhưthấmđếntậnxương,khắpngườitôisởngaiốc.

Ngaykhiđấy,cóthứgìđóchạmvàotôitừphíasau,tôikhôngngănnổicảm giác nhờn nhợn đang chạy dọc sống lưng. Giật mình, tôi vội vàngngoáilại.Nhưngkhôngmộtai–khôngmộtngườinàođứnggầnchậurửamặthayđangngồitrongbồntắm,mặcchotôilinhcảmcóánhmắtaiđóởđâuđâyđangquansátmình.

“Mẹ,”tôigọi,thắcmắckhôngbiếtliệubàcócònđứngbênngoài.

Khôngaitrảlời.

Chắcmọithứchỉdotrítưởngtượngcủatôimàra,phảitỉnhtáolạithôi.

Nhữngthanhchắnngangcủabộsưởicũnglạnhlẽogiốngnhưnơinàyvậy.Tôingồixổmxuống,dántaimìnhvàosátthanhchắn.Tôimuốnkiểmtraxemliệutôicóngheđượctiếngđộngcơbêntrongmáykhông,nhưngmọithứvẫnimlìm.

Mộtgiây sau, tôi thoáng thấycóvậtgìđó lấp lánhgiữanhững thanhchắn.Trônggiốngnhưmộtmónđồtrangsứcnàođó,cólẽlàmộtsợidây

Page 27: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

chuyền.Tôicốlentayvàođểlấyvậtđóra,nhưngnólạinằmquásâubêntrong.

“Brenda,”lạilàtiếngmẹtừphíasaucánhcửa.

Tôi hít một hơi thật sâu. Mùi táo chín đặc quện trong không khí.“Travis?”,tôithìthầm.

“Brenda?”mẹtôilặplại.“ThứcdậyNGAY!”bàgõmạnhthứgìđóxuốnggầnđầutôi.Tiếngđộnglàmtôigiậtmìnhchoàngtỉnh.

Tôiđãkhôngcònởphòngtắm.Tôiđangởnhàbếp,đầutôigụcvàotấmkhănăn.Trướcmặt tôi,đĩabánhvẫncònnguyên. “Conxin lỗi,” tôingồithẳngdậy.Mẹđangnhìntôichằmchằm,taycầmxẻngchiênbánh–chắcđâylàthứbàđãdùngđểkêutôidậy.“Conngủquênạ.”

“Bamẹthựcsựđangrấtlolắngvềconđấy,”mẹnhắcnhở.

“Conxinlỗi,”tôilặplại.

“Concóđangdùngchấtkíchthíchkhông?”,giọngmẹhơirunlênvìgiậndữ.

Tôilắcđầu,mệtmỏiđếnmứckhôngcòncảmthấybuồncườitrướcsuyluậnngớngẩncủamẹ.Tôicầmlấycondaocắtbơ,xinphépcáolui–lầnnàylàthật–rồibướcthẳnglênphòngtắmtrênlầu.

Bộsưởinhiệtnằmgọntrongtầmmắttôi.Cũngnhưtronggiấcmơ,nóđãđượcsơnmàubạc,nhưngtôivẫncònthấythấpthoángmàusơnxanhcũdướilớpsơnmới,ởnhữngchỗbịtrócra.Tôichạmvàochiếcmáy,rùngmìnhvìbầukhôngkhílạnhlẽotrongphòng,taytôisởndagà.Tôingồibệtxuống,cốnheomắtnhìnvàogiữanhữngthanhchắn.

Tôiđãthấynó–sợidâychuyềntronggiấcmơcủamình.

“Brenda?”mẹtôigọi,mởtoangcửaphòngtắm.“Cóchuyệngìvậy?”

Tôilắpbắp,nhưngkhôngthốtđượclờinào.

Mẹnheomắt,chămchămnhìnvàocondaotrêntaytôi.“Conđanglàmgìđó?”

Page 28: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Conlàmrơisợidâychuyềncủamìnhạ,”tôiđáp.

Mẹgậtgùnhưngtôibiếtmẹkhôngtinmấy.Tuynhiên,mẹvẫnđểtôilạimộtmình, saukhinhậnxét vềđộ lạnh trongphòngvàbảo rằng cầnphảikiểmtralạibộđiềuchỉnhnhiệtdướilầu.

Hơikhókhănmộtchút,nhưngcuốicùng,tôicũngđãlấyđượcsợidâyrakhỏinhữngthanhchắnbằngcondaocắtbơcủamình.

Đó làmộtsợidâychuyềnbạc,mặtdâyhìnhtrái tim.Tôimânmêtaymìnhdọc theosợidây,đểý thấychốtgắnvẫncònrấtchắcchắn,nhưngmộtmắcnốiđãbịđứt.NhữngchữcáiJASđượcchạmkhắctỉmỉrấtđẹptrênmặtdây.

Tim tôi đậpnhanh, rùngmìnhnhớ lại những bài báo trênmạng khitrước.TêncủabàSlatherlàJocelyn.

ChắchẳnsợidâynàythuộcvềmẹcủaTravis.

Page 29: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tám

Tốithứbảy,CraigvàRainađưatôiđichơivòngquanhthànhphố,đầutiêncảbọnghéquánkem/pizzatrênđườngTrungTâm,sauđólàtiệmcắttócnamchoCraig, tiếp theo làmộtcửahàngbán rauxanhởgócđườngbántấtcảmọithứ,từrauxanhđếnchổiquétvườn.Điểmdừngchâncuốicùngcủabađứalàmộtquáncàphê,theonhưlờiRaina,đâylàđịađiểmhấpdẫnnhấtthànhphốnày.

Mệtrãrời,tôigọimộtlúchaitáchcàphêđậm.

“Cậuđùaà?”Raina laoaioái. “Têncủaquán làStanley”s, chứcóphảiStarbucks[3]đâu.Mọingườiởđâyaicũngchỉuốngcómộtlythôiđấy.”

RainavàCraigchỉkêumộttáchcàphêbìnhthườngchomỗingười,sauđó,Rainadẫncảbađếnquầytínhtiềnởgócquán.

“Nănglượngcòndưdùngđểlàmgìthế?”Rainanheomắt.

“Làsao?”

“Hai tách càphêđenđậm?”Raina chaumàynhìn tôi với ánhmắt tòmò.“Cậusẽkhôngthểnàongủđượcđâu.Nếulàmình,chắcmìnhcònđủnănglượngđểnhảylòcòquanhphòngcảđêmluônđấy.”

“Sẽlàmộtđêmthứctrắngđấynhé,”Craigđếthêm.

Tôihớpmộtngụmnước,biếtrằngdẫumuốnngủ,tôivẫnlosợvềnhữngthứsẽđếntrongmơ.Tuynhiên,từsaugiấcmơtrênxebuýthômnọ,từlúctôilụctìmtrênmạngtấtcảnhữngthôngtinliênquanđếnTravis,tôicứthấpthỏmliệumìnhcóđượcgặplạianhtanữakhông.

Liệuanhấycólạithìnhlìnhnắmlấytaytôi?

Vàkhiếntimtôiđậpmạnh.

Page 30: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Đãdễ chịuhơnchưa?”Craighỏi. “Khingủ trongmột cănnhàmới, ýmìnhlàvậy.”

Tôinhúnvai,nghĩđếnsợidâychuyềnmìnhvừatìmthấy.Tôiđãgiấunóvào sâu trongchiếcgiày tennis cũcủamình,bêncạnhđôi giày trượtpatin–thứmàtôiđãkhôngchoEmmamượn.

Mặcdùbâygiờ,đôigiàyđãkhôngcònvừavớichântôinữa,nhưngtôivẫngiữ lạiđôigiàykể từ saungàyấy,nhưmộtcáchđểnhắcmình luônnhớvềquákhứ.

“Mìnhđãhỏingườiquenvề cănnhà của cậu,”Craignói tiếp. “Bamẹmìnhđãsốngởthànhphốnàytừrấtlâu.Thậtra,cảcâuchuyệnvềvụgiếtngười...cònđángbuồnhơnnhữnggìtụimìnhnghĩ.”

“Còncóđiềugìẩnkhuấtđằngsausao?”Rainathắcmắc.

Craiggậtđầu.“Hóarakhiấy,Travisđangcốchechởchomẹcậuta.Lúcvềnhà,Travisđãthấymẹmìnhbịgãtìnhnhânđánhđậptànnhẫn.Travisđã đánh lạc hướng tênmáu lạnh ấy, bằng cách dùngmình làm vật thếthân.Tuynhiên,khigọicho911,mẹTraviskhôngthểmởmiệngnóiđượclờinào.Mìnhđoán,chắcbàấyquáhoảngsợ.Vậynên,mẹTravisrốtcuộclạitrốnvàonhàkhodướicầuthang,vìbàấykhôngchịunổikhiphảinghetiếngnhữngcúđấmđangnệnvàongườicontraimình.”

“Thậtlàmộtngườimẹtốt,”Rainacườinhếchmép.

Craignhúnvai.“MìnhnghĩmẹTraviskhiấyđangrấthoảngloạn.Saukhisựcốxảyra,bàđãkhôngngừngtựtráchmình.Hayítra,đólànhữnggìmìnhnghekểlại.”

“Bàấyhiệngiờđangởđâu?”Tôihỏi.

“Cũngtrongthànhphốnày,”cậuấyđáp.“Bàtađangsốngtrongmộtcănhộnhỏđằngsauhồ.Mìnhnghebamẹmìnhbảovậy.”

“Cậunêncẩnthậnđó.”Rainamỉamai.“Nghegiọngcậucóvẻgiốngdânthànhphốrồiấynhỉ.”

“Nghe có vẻ giốngdù sao vẫn tốthơnnhìn có vẻ giống,”Craig không

Page 31: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

chịuthua,chỉvàoáolencủaRaina.Côbạnnàyđangmặcáođồngphục,cóinhìnhmột con cámậpkhổng lồ–biểu tượng của trườngbọn tôiđanghọc, con cá đang bơi dưới hàng chữ “Những vết cắn ấn tượng từ trườngAddison”.

“Mìnhđãmơthấyanhấy,”tôixenvào,kếtthúccuộcđấuvõmồmcủahaingườibạn.

“Cậuđãmơthấyai?”Rainahỏilại.

“TravisSlather.”

“Ừm,cậuđangnóivớvẩngìvậy?”Craigcaumày.

Tôihítmộthơithậtsâurồikểlạitấtcảmọichuyện:từviệctôiđãnghethấygiọngnóicủaanhta,đếnviệctôithứcdậyvớinhữngvếtthâmtímkìlạtrêntay,vàcảviệcTravisđãxuấthiệndạogầnđâyđểnhờtôigiúpđỡ.

“Mìnhđãnóicănnhàấybịámrồimà,”Rainachậclưỡi.

“Nhưng cũng có thể cậu đã mơ thấy anh ta vì cậu ám ảnh với câuchuyện bọnmình kể,” Craig trầm ngâm. “Thỉnh thoảng,mình vẫn bị ácmộng.”

“Khôngđờinào,”tôiđáp.“MìnhđãmơthấyTravistừtrướckhibiếtvềvụgiếtngười, trướckhimìnhbiếtchuyệncănnhàmìnhđangsốngđãbịám.”

“Vậycậucóđịnhgiúpanhấykhông?”Craigngậpngừng.

“Mìnhkhôngbiếtnữa.”tôilắcđầu.

“Này, ít ra thì anh chàng có bảnh trai không?” Raina thở dài. “Mìnhngheđồnanhấyrất“hot”đấy”.

“Thôinào,”Craigkếtthúccâuchuyện.

Nhưng tôi nhoẻn miệng cười trước câu hỏi của Raina. Tôi đã cố đểkhôngcười,nhưngkhônghiểusaovẫntoétmiệngra,haimáđỏbừng.

VìđúnglàTravisbảnhtraithật.

Mộtphầntrongtôiđangrấtnónglòngmuốngặplạianhấy.

Page 32: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 33: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Chín

Tôiđangởphòngmình, saukhi thay chiếc áo thun rộng rãi và chiếcquầnđùibằngvảiflannel,tôinhấmnhápmộtcốcsữanóng,thứcuốnggâybuồnngủrấthiệuquả.Trướckhileolêngiường,tôimởtoangcửasổ,từnglàngiómátnhẹtrànvàophòng.

Bầutrờiđêmnaythậtđẹpvớiánhtrăngtrònvànhvạnhđiểmxuyếtbởinhữngvìsaolitilấplánh.Tôikéorèmcửarộnghơn,cốthưgiãnbằngcáchnghĩđếnnhữngđiềuthậtđơngiản,nhưlàtrậnkhúccôncầungàymai,vàmónthịtnguộichobuổisáng,nhưngtimtôicứđậprộnràng,đầuóclânglângtrênmây.

VìtấtcảnhữnggìtôinghĩđượcchỉlàTravis.

Tôihítmộthơithậtsâu,tựphátchomìnhmộtcáithậtmạnhđểbìnhtâmlại,nhưngkhiquaysang,tôiđãthấyTravisngồibênthànhgiường.

“Chào,Brenda,”Travismởlời.“Emđangđợitôi,đúngkhông?

Tôigậtđầu,đỏbừngmặt.

“Tốt,tôicũngđangđợiemđây,”anhđứngdậy,đưatayvềphíatôi.

TôinắmtayTravis,cảhaiđứngyên,nhìnđămđămvàomắtnhau.“Tôimuốngiúpanh,”tôinói,tayTravisthậtấm.

“Emchắcchứ?”

Tôigậtđầu lầnnữa,khẽđưamắt liếcvầngtránTravis,khôngcònvếtchémởđónữa.

“Nóvẫnởđó,”Travisđưataylêntrán.“Nhưngtrôngnóchẳngđẹpđẽgì,vậynêntôiđãgiấunóđi–mộttrongnhữngquyềnnăngcủalinhhồnđấy.”Anhmỉmcườiphatrò.

Page 34: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Vẫncònđauchứ?”

Travisgậtđầu,nắmchặttaytôigiữalòngbàntayanh,taytôimềmhẳnđi.“Nósẽkhôngbaogiờlànhlạiđược.”

“Chờđã,”tôicắtngang,háohứcđưachoanhxemsợidâychuyền.Tôibướcđếnchỗtủ,mởrộngcửa.

Đôigiàytrượtpatinđậpvàomắttôi.

Tôibướcgiật lùi, tayrunrẩy.Cổhọngthắtnghẹnlại.Mọikhi, tôivẫngóiđôigiàytrượtvàotrongtấmgiấynâu,vàgiấuvàosâutronghốctủ,đằngsauchiếcvaly.“Saothứnàylạixuấthiệnởđây,”tôithìthầm.

“Brenda,”Travishỏi.“Emổnchứ?”

Tôilắcđầu,khônggiảithíchnổichuyệngìđangxảyra.Mẹđãsắpxếplại tủ của tôi khi tôi đanghọc ở trườngư?Hay ba tôi đã nhúng tay vàochuyệnnày?

Travisbướclạigần,vịnlấyvaitôitừphíasau.“Chỉlàđôigiàytrượtthôimà,”anhnói.

“Không,” tôi đáp, cảmnhận đượcmắtmình đangnhòe đi vì lệ. “Anhkhônghiểuđâu.”

“Tôihiểu,”Travisnóikhẽ.“Tôihiểunhiềuhơnemtưởngđấy.Đâychỉlàđôigiàytrượt.ĐâykhôngphảilàEmma.VàchúngcũngkhôngnênlàvậttượngtrưngchoEmma.”

“Anhđãbàyratrònàysao?”tôigiậndữquaylạinhìnTravis.

“Đừng buồn nào.” Anh đưa tay chậm những giọt nướcmắt nóng hổiđanglăntrênmátôi.“Tôichỉmuốnemđượcvuithôi.Emgáiemcũngvậy.Vàemkhôngthểnàovuivẻđượckhilạigiấuquákhứbằngmộttấmgiấynhưthế.Hãynghĩđếnnhữngkỉniệmđẹpcủahaichịemkhiemmuốnnhớvềemấy.Đừngnghĩđếnđôigiàytrượtnàynữa.”

“Saoanhlạibiếtemgáitôimuốngì?”

“Tôichỉnóilêntừkinhnghiệmcủamìnhthôi.”

Page 35: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TôimuốnnổiđiênlênvớiTravis,nhưngtôikhôngthể.Thậttốtkhilạicóthểđượckhóc.KểtừsaucáichếtcủaEmma,tôiphảigiấunhữngcảmxúccủamình,nhưnggiờthìkhôngcòngìcóthểngănchúnglạiđượcnữarồi.

Travisômtôilâuhơnbấtkìaikhácđãtừngômtôi,chođếnkhinhữnggiọtnướcmắttôikhócvìEmmakhôdần.

“Cámơn,”tôidụimắt,cốlấylạivẻmặtbìnhthường.

“Khôngcógì.”Travismỉmcười,nắmlấytaytôi,dắttôibướclạichỗtủ.Anhlấysợidâychuyềntừtrongchiếcgiàytennis.“Tôiđãthấyemgiấunóởđây,”anhnói. “TôiđãtặngmẹmónquànàyvàoNgàyCủaMẹ.Tôivẫncònnhớbuổisánghômấy,tôiđãcốlàmmónbánhnướng,nhưngrốtcuộctrôngchúnglạigiốngcụcthankhônghơnkhôngkém.Vậynênhaimẹcontôiđànhphảiăntạmngũcốcthếbữa.”Traviscườivang,taymânmêmặtdâychuyềnhìnhtráitim.“Dùvậy,tôicũngđãtặngmẹmónquànày,cùngvớimộtbóhoathậtđẹp.Vàocáingàymàtôibịgiết,tênkhốnđóđãgiậtnórakhỏicổbàvànémnóbayvàophòngtắm.Sợidâyđãrơivàomáysưởinhiệt,vàmẹđãkhôngthểnàotìmlạiđược.”

“Rấttiếcvìnhữnggìđãxảyđếnvớianh.”

Travisnhúnvai.“Đờilàvậy.Khôngcógìchắcchắncả.Nhưbatôivậy...mọi người đều biết ông rất khỏemạnh.Nhưng rồi, lại cómột ngày ôngkhôngbaogiờtrởvềnhàđượcnữa.”

Tôi gật đầu, chạnh lòng nghĩ đến Emma. “Nhưng ít ra, anh đã tậnhưởngcuộcsốngcủamìnhchứ?”

“Rấtđángsống.”Travislạimỉmcười,mắtanhtadánchặtvàomắttôi.“Tôichỉcómộtđiềuânhậnduynhất.”

“Điềugì?”

“Không sốngđủ lâu đểnói vớimẹ tôi rằngmọi chuyện xảy ra khôngphảidolỗicủabà.Tôilàmvậylàđểcứumẹ–đểđánhlạchướngtênkhốnkia–đólàdotôimuốn.Đólàsựlựachọncủatôi.”

Page 36: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Nhưngkhiấyanhchỉmớimườibảytuổi.”

“Tôibiết.”

“Vàanhkhônghềthùhậngìsao?”

Travisnhúnvai.“Cóíchlợigìcơchứ?Mẹtôiđãlàmtấtcảnhữnggìcóthể,nhưngbàkhôngphảilàmộtngườiphụnữmạnhmẽ.Tôibiếtvậy.Gãbạntraimẹcũngbiết.Vậynênhắntamớiđánhđậpbàtànnhẫnnhưthế.Hơnnữa,emhoàntoàncóthểxoayngượcvấnđềvànóirằngđóchínhlàlỗicủatôi.Nếumẹtôiđãquáyếuđuốiđếnnỗikhôngdámlàmgìnhưvậy,đángratôiphảitốcáohắntavớicảnhsáttừlâutrướckhichuyệntồitệkịpxảyra.”

“Ummm...”tôiậmừ,thầmthánphụclòngvịthacủaanh.

“Hơnnữa,”Travisnóitiếp,“cuộcsốngquángắnngủichonhữngdằnvặt.Nhưngđólạilàcáchmẹtôiđangsống,dùđãquađếntậnhaimươinăm.Vàđócũnglàcáchemđangsống,đúngkhông...vớiEmma?”

Tôinhúnvai,quaymặtnhìnhướngkhác. “Saoanh lạibiếtquánhiềuthứvềtôinhưvậy?”

“Tôiởtronggiấcmơcủaemkiamà.Tôibiếttấtcảmọithứvềem.”

Tôigậtđầu,đôichútthấtvọngvìđâychỉlàgiấcmơ,vàrốtcuộctôicũngphảithứcgiấc.

“Vậynên,emsẽgiúptôichứ?”anhhỏi,đặtsợidâychuyềnvàolòngbàntaytôi.“Emsẽgiúptôiđemnóđếnchomẹtôivànóivớibàrằngtôikhônghềtráchbàgìcả.”

“Sauđóchuyệngìsẽxảyra?”tôihỏi.

Traviscắnmôi,anhchạmvàomặt tôi.Từngngóntayanhnhẹnhànglướttrênmátôi.“Tôisẽđượcgiảithoát.”

“Tôicũngnghĩvậy,”tôinói,cảmnhậnrõsựthấtvọngtrongchấtgiọngmình.

“Nhưngtôimuốndànhthờigianchoemtrướcđã.”Anhlướttaymình

Page 37: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đếncằmtôi.“Tôimuốngặpemnhiềuhơntrướckhithờikhắcấyđến.”

“Khinàonósẽđến?”

Anhvénlạimộtvàisợitócbịdínhtrênmặtvìnướcmắtkhinãycủatôi,bướcđếngầntôihơn,môianhchỉcòncáchtôimộtinch.“Dùchuyệngìcóxảyrađinữa,”anhthìthầm,lờđicâuhỏicủatôi,“đừngthứcgiấcngaybâygiờ.”

Mộtgiâysau,tôicảmnhậnđượcnụhôncủaanh.“Chúngtakhôngcònnhiềuthờigian,”anhthìthầmkhirờira.“Emsắpphảithứcgiấc.Tôicóthểcảmnhậnđược.”

“Vậygiờthìsao?”

“Hãyđểtôiômemchođếnkhinàotôicóthể.”

Travisxiết chặt tôi trongvòng taycủaanh.Tôi cốkhông tỉnhdậy,đểđắmchìm trong giâyphútnày càng lâu càng tốt.Nhưng tiếng chimhótngoàitrờiđãkhiếntôithứcgiấc.

TôiđảomắttìmTravis.Sợidâychuyềncủamẹanhnằmtrênchiếcgốibêncạnhtôi.Nhưnganhđãkhôngcòn.

Page 38: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mười

Nhiềungàysauđó,tôitìmmọicáchđểngủđược–uốngsữanóng,giảmbớtlượngđườngvàocơthểvàtránhxacàphêhaybấtcứthứgìcóthểlàmtôimấtngủ.Rainacũngđểý thấyđiềukhác lạ,côbạnnàynghĩrằngtôiđangcómộtbíquyếtlàmđẹpnàođó,chứkhônghềnghĩtớichuyệntôiđingủsớmmỗitốivàcónhữnggiấcngủngắnbấtcứkhinàotrongngày.

ĐểđượcgặpTravis.

Tronggiấcmơ,Travis và tôihànhuyênvớinhaumọi thứ–vềnhữngbản nhạc yêu thích của anh ở thập niên 80 (bản Back to the future vàFerris Bueller’s Day Off), về chuyện tôi đã bắt đầu đi bơi trở lại và cảchuyệnanhrấtnhớhươngvịkemdâu.Chúngtôinóivềâmnhạcthuộcgucủahaiđứa,nhữngnơimàchúngtôiđãghéthăm.Vàcảnhữngđịadanhmàanhchưakịpđặtchânđến.

ChúngtôithậmchícònnhắcđếnEmma.

TronglúcbamẹthậmchícònkhôngchophéptôinhắcđếntênEmma,Travisthìngượclại,anhchămchúlắngnghekhitôinóivềngàyEmmaxảyratainạn,vềsáuthángliêntiếpsauđókhiemấyhônmê,vàngàyEmmavĩnhbiệtthếgiớinày–hồnmacủaemđãđếntạmbiệttôi.

“EmđãnhớvềEmmatrongsuốtkhoảngthờigianđó,”tôinóivớianhvào đêm cuối ở bên nhau. “Đã nhiều lần em tự hỏi không biết giờ nàyEmmađangởđâu,giámàconbécònsống,emsẽhọctừEmmanhữngtròlẻcủanó–nhưcáchlàmkẹomậtong,mónănkhoáikhẩucủaem–hoặclàcáchgiữbóngvàrêbóngkhichơikhúccôncầu.EmchỉmongEmmađượchạnhphúc...dùởbấtcứnơinào.”

“Emmasẽluônnhưvậy,”anhâuyếmômtôivàolòng.“Emkhôngcầnphảibuồnbãvềbấtcứđiềugìnữa.”

Page 39: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Anhchắcchứ?”

Anhdịudàngnhìnvàomắttôi.Anhkhẽkhàngnângkhuônmặttôirồinhìntôinồngnàn.“Cònhơncảchắcchắnnữa.”

“Emkhôngmuốnmấtanh,”tôinói,cốngăndòngnướcmắt.

“Bâygiờthìvẫnchưa,”anhvỗvề.“Vậynên,emđừngthứcdậy.”

“Emsẽcố.”

Tôivàanhđidạoquanhhồ,nơimàkhixưaanhvàbamìnhthườngđicâu cá. Travis chọnmột chỗ gần mặt nước rồi trải một tấm thảm dày.Chúngtôingồiđốidiệnnhau,taynắmtay,chânxếpbằng.

“Ướcgìanhđượcởbênemmãimãi,”tôithìthầm.

Travisvuốtvenhữngngóntaytôitrongbàntayấmápcủaanh,tôinhưcảmnhậnđượchươngvịngọtngàocủatìnhyêuđangchạydọcsốnglưngmình.“Anhsẽluônởbênem,”anhnói.

“Nhưngkhôngcònđượcnhưbâygiờnữa,emsẽkhông thểnhìn thấyanh.”

“Sẽkhôngcôngbằngnếuanhcứởlạinơinàymãi.Emcòncócuộcsốngriêngcủaemnữamà.”

“Cólẽ,cuộcsốngcủaemchỉđángsốngkhicóanh.”

Anhmỉmcười, cụngnhẹ tránanhvào trán tôiđầy tìnhcảm.Rồianhhôntôi,nụhônngọtngàomùitáochín.“Anhsẽluônởbênem,”Travisthìthầmvàotaitôi.“Đừngbaogiờnóilờitạmbiệt.”

Tôi tựađầuvào lònganh,nhữnggiọtnướcmắtnónghổidàndụahaibênmá.

Chúngtôitiếptụcômvàhônnhau,chođếntậnkhibìnhmìnhlódạng,chiếunhữngtianắngxuốngmặthồ...vàtôithứcdậy.

Page 40: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mườimột

Những tianắng chói changùaqua cửa sổphòng, tôinheomắt, cuộnngườitrongchăn,tựhỏisaochuôngbáothứclạikhôngreo,đặcbiệtlàkhihômnaylạilàngàytôidựđịnhđếngặpmẹcủaTravis.

Khoảngmườigiờ,Craigđếnđóntôi.CậuấytìnhnguyệnchởtôiđếncănhộcủabàSlather.Trướcđóvàingày,tôiđãkểchoCraigvàRainatấtcả–vềsợidâychuyền,vềemgáitôi,EmmavàcảnhữngyêuthươngtôidànhchoTravisđãnảynởtrongvòngchưađếnmộttuần.

“Cậuhồihộpchứ?”Craighỏi,khiđỗxegầnkhunhàbàSlather.

Đâylàmộtkhunhàliênhợpvớikiếntrúcgiốnghệtnhau,giốngđếncảnhữngbụicâytrướcnhà,cứnhưnhữnglátcắtbánhhoànhảo.CănhộcủamẹTravisnằmởgầncuối.Mộtchiếcxehơicũđậuởbênngoài,vàitờbáomớiđượccuộntrònnhétvàokhecủathùngthư.

“Cậucómuốnmìnhđicùngkhông?”Craighỏi.

Tôi lắcđầu,bước rakhỏixe, taygiữchặt sợidâychuyền.Phải leo lênmườibậcthangmớiđếnđượccửanhàbàSlather.Tôichậmrãibước lêntừngbậc,cốđiềuhòanhịpthở–đểtimtôikhôngcònđậpnhanhnữa.

Đếnbậcthangthứtám,tôiquaylạivànhìnvềhướngxecủaCraig.Cậuấyrahiệuchiếnthắng,tôicũnglàmnhưvậy,cảmthấyvuivìCraigđãđicùngtôiđếnnơinày.

Taytôihơnrun,tôihítmộthơithậtsâurồitiếptụcđinốthaibậcthangcònlại.Tôinhấnchuôngcửa.Cótiếngdichuyểnbêntrongngôinhà.Cửamởvàigiâysauđó.

“Tacóthểgiúpđượcgìchocháu?”Ngườiphụnữhỏi.

MẹTravisgiàhơntôitưởng,cóvẻnhưbàđãgầnbảymươituổivớimái

Page 41: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

tócbạcvàmiệnghơimóm.

“BàcóphảilàJolelunSlatherkhôngạ?”Tôihỏibằnggiọngrunrun.

“Cháulàai?”Đôimắtnhỏmàuxanhbiểncủabànhìnchằmchằmvàotôi.

“Cháuđanggiữmộtthứcủabà,”tôinóitiếp,lờđicâuhỏi.

BàSlathertoanđóngcửa,nhưngtôiđãkịpngănlạibằngcáchđưachânmìnhchắnngang.Tôiđungđưasợidâychuyềntrướcmắtbà.

“Cháulấynóởđâuvậy?”bànhìnrađường,đểxemliệutôicóđếnđâycùngaikhác.

“Travisnhờcháuđưalạithứnàychobà.”

“Cháulàai?”,bàhỏilại.

“Cháulàbạncủacontraibà.”

“Contraitađãchếtlâurồi.”MẹTravislạitoandậpcửalại,nhưngchântôivẫncònđangchắnngangđấy.

“Làm ơn,” tôi nài nỉ. “Cháu biết mọi chuyện nghe có vẻ điên khùng,nhưnghãynghecháunói.Cháuđãmơthấyanhấy.”

Bàlắcđầu,đểmặctôiđứngngoàicửa,rồibảorằngbàsẽđiệnthoạichocảnhsát.

“Chờđãạ,”tôimởtoangcửa.

MẹTravisnhấcđiệnthoạilênrồibắtđầunhấnnút.

VậynêntôiđànhphảikểlạitừngchitiếtmàTravisđãkểchotôinghe–vềNgàycủamẹvàmónbánhnướngcháythànhthan,vềbóhoaanhấyđãtặngbàvàcảviệcsợidâychuyềnđãbịgiựtrakhỏicổbànhưthếnào.“Nóđãbịnémbayvàophòngtắm,”tôinói.“Bàđãtìmnóởkhắpmọinơinhưngkhôngthấy.Vìsợidâychuyềnđãbịkẹtvàomáysưởinhiệt.”

BàSlatherthảngthốtđánhrơiđiệnthoại.Bàlấytaychengangmiệngmình.

Page 42: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Travismuốnbàbiếtrằnganhkhônghềtráchbàvìcáichếtcủaanh,”tôitiếptục.

“Saocháulạibiếttấtcảnhữngchuyệnnày?”Bàhỏi,bướcđếngầntôi.

“CháuđãmơthấyTravis,”tôilặplại,đưasợidâychuyềnchomẹanh.

BàSlathercầmlấy,toannóigìđó.Nhưngmiệngbàchỉmấpmáychứkhôngsaothốtnổinênlời.

“Cháubiếtthứnàyđãkhôngcònýnghĩagì,”tôinói,“cólẽnócũngđãkhôngcòncầnthiếtnữa.Điềuquantrọngnhấtngaylúcnàylàbàkhôngnênsốngtrongânhậnnữa.”

Vàtôicũngsẽnhưvậy.

Page 43: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mườihai

Hôm nay là chiều thứ bảy. Đã ba tuần kể từ ngày tôi ghé thăm bàSlather.

ĐãbatuầnliềntôikhôngcònmơthấyTravis.

TôiđangngồitrongquánStaleyvớiCraigvàRaina,mộttáchcàphêcỡlớnđangởtrướcmặttôi,khákhôihài,cóvẻnhưtôingàycàngghiềnhươngvịnhànnhạtcủacàphêởquánnày.

“Dạonàycậukháhơnchưa?”Craigquantâm.

Tôi nhún vai, trưng ramột vẻmặt yêuđời. Sự thật đúng là vậy, cuộcsống của tôi giờđâyđãdễ chịuhơn, chỉ trừ việc vắngbóngTravis trongnhữnggiấcmơcủamình.

Thậtkìlạ,việcdọnnhàđiđếntậnnửavòngđấtnước–chỉđểtránhxamọithứliênquanđếnEmma–rốtcuộclạimangemđếngầntôihơn.Chỉvừamớihômqua,khiđanglàmmónbánhbơđường,tôivôtìnhnhắcđếntênEmma trướcmặt bamẹ – ngày xưa, Emma và tôi vẫn thường tranhnhauliếmítbơcònsótlạiởtrêncácvậtdụnglàmbánhnhưmuỗng,tô,đồkhuấybơ–nhưngkhôngainạttôi.Bamẹchỉimlặngnhìnnhau,mặcdùtôisẽchẳngcácượcgì,nhưngtôidámchắcmìnhđãthấymộtnụcười,rấtnhẹ,trênmôimẹ.

Nhưngđốivớimẹ–vàđốivớitôivàba–đóđãlàmộtphépmàu.

Cáchđókhoảnghai tuầnrưỡi, tôimởtủ,nhìnđôigiàytrượt,nhìnnómộtcáchđúngnghĩalầnđầutiêntrongsuốtnămnămqua–đôigiàytrắngvớisọcđỏ,dâybuộcmàuhồng,vàmộtvếtxướckhátotrênmặtvìcólầntôiđãbịngãsaucútậpxoaymình.

Tôilôiđôigiàyravàđặtnótrênbàn,tôisẽbịbuộcđểnhìnthấynómỗi

Page 44: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

ngày.Mộtvàingàysau,cảmgiácbângkhuângđãkhôngcòn,giờthìnó,đốivớitôi,chỉđơngiảnlàmộtđôigiày.Khôngcòngìhơn.Vậynêntôiđãtặngđôigiàychohộitừthiện,kíứcvềđứaemgáibébỏngcủatôigiờchỉcònlànhữnglúcbọntôicùngnhaulàmbánhbơ,vànhữngkhicảhaiđùagiỡnchuixuốnggầmbànăn.

“Trôngcậuxinhrahẳnđấy,”Rainanháymắt,đưataychỉnhlạikẹptóc.“Mìnhnghilàcậuđãchikhátiềnchocácloạimỹphẩmxịnđấy.”

“Ừ,cảmơncậu,” tôivuivẻđáp, liếcmìnhquachiếcgương treo tườngđằngsauRaina.Saukhiđượcngủđủgiấc,tôiđãkhôngcònlàmộtthâymabiếtđinữa.Nhữngtiavằnđỏtrongđôimắtxanhtrongtrẻocủatôicũngbiếnmất. Cảm giác chán chường,mệtmỏi đã qua đi, làn da của tôi đãmượtmàhơn cáchđâymột tháng rấtnhiều.Mái tóc của tôi cũng vậy –chúngkhôngcònlànhữnglọnmàuhạtdẻbịbuộcmộtcáchcẩuthảthànhchỏm tóc đuôi gà. Bây giờ chúng đã được chải gọn gàng và buông xõaxuốngvai.

“Vậynên,cóthểkếtluậnrằng,nhàcủacậuđãkhôngcònbịmaámnữađúngkhông?”Craigmỉmcười,để lộmộtkhehởrấtduyêngiữahaichiếcrăngcửa.

“Cũng không hẳn vậy,” tôi đáp, nhìn xuống cổ taymình, vết bầm đãhoàntoànbiếnmất.“Ýmìnhlà,mìnhcólinhcảmTravisvẫncònquanhquẩnđâuđây,thithoảng,mìnhlạingửithấyvịtáochíncủaanhấytrongkhôngkhí.”

Cũngnhưmộtbuổisángnọkhithứcdậy,tôithềrằngđãcóaiđóvừanắmtaytôi.Vàingàytrướcđó,khiđangthayquầnáo,tôithoángthấycâygậy khúc côn cầuđược treo trên tường, nhưng khi tôi ngoảnh lại, nóđãbiếnmất.

“Vậy,Travisvẫncònởbêncậu,”Craigkếtluận.

“Theomộtcáchnàođó,mìnhđoán,anhấysẽmãimãiởbênmình.”

“Lãngmạnthậtđấy,”Rainatrầmtrồ,côbạnnàyđangchođườngvàocàphê.“Màbiếtđâu,Traviscóthểgiớithiệuchomìnhlinhhồnđộcthânnào

Page 45: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đónhỉ?”

Tôicườivang,lòngtựhỏikhôngbiếtliệungaylúcnày,Traviscóđangquansáttôi,liệuanhấycóđanghạnhphúcvớinơithuộcvềmình.

Vàliệutimanhấycóđangnhóilên,nhưtôi.

“Cậucóthể làmbàđồngđượcrồiđấy,”Raina láu lỉnh. “Cậubiếtđấy...nhữngngườidùngkhảnăngtâmlinhcủamìnhđểgiúpcáclinhhồngiảioan.”

“Mìnhchẳngcónănglựcđặcbiệtnàocả.”

“Vậythìcậugọinólàgì?Theonhưmìnhđượcbiết,chẳngcómấyngườigiaotiếpđượcvớicáclinhhồnđâuđấy.Vậythìđólàgìđâyhử?”

Tôitoétmiệngcười,lòngmiênmannghĩvềchuyệncủamình.Vềanh.Vềnụhôncuốicùngcủachúngtôibênbờhồ, taychúngtôiquyệnchặt,môichúngtôitanvàonhau.

“Thúvịthậtđấy,”Rainanheomắtvớitôi.“Chắcmìnhcũngphảihẹnhòvớimộthồnmathôi.”

“Đúngrồi,”Craiggậtgù,“chứlàmgìcóngườibìnhthườngnàodámyêucậu.”

Tronglúchaiđứabạnkhíchbácnhau,tôitựangườirasaughế,bấtthầnnhậnthấyhơiấmtronglòngbàntaymình.

Vàmùitáochínthoangthoảngđâuđây.

(Hãytưởngtượngbạnđangởmộtthếgiớiviễntưởngtrongtươnglai...)

Page 46: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

THẾGIỚIKHÔNGHOÀNHẢO(ScottWesterfeld)

Page 47: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Một

•KIERRAN

Nhưmọingày,tôilạisuýttrễgiờhọcmônKhanHiếm.

Đâykhôngphảilàmôntínhđiểm,vậynênchỉcómộtvàitênmọtsáchsiêngnăngmớihọchànhchămchỉmônnày.Sốcònlạitronglớpchỉxuấthiệnlấylệ,vàcốchốngchọivớicơnbuồnngủtrongsuốtgiờhọc.Dĩnhiên,khôngaimuốnrớtmônnàycả,vìđiềuđócónghĩalàphảilặplạimộthọckìdàiđằngđẵngvớinhữngchuỗingàyquansátloàingườicổđạiđóikhátvàbệnhtậtnhưthếnào.MônLịchSửítracònthúvịhơn,vìnónhắcđếnnhữngtrậnchiến;cònmônKhanHiếmHọcđúnglànỗiámảnhcủabọnhọcsinh.

VậynênkhitôirónrénbướcvàolớpvàthấythầySolomonđãviếtsẵntrênbảngthìkhôngnénnổitiếngthởdài.

ÝTƯỞNGCHOBÀINGHIÊNCỨUCUỐIKHÓA.

“Quênthứgìhả,Kierran?”MariaBorsottilêntiếng,côbạnngồikếbàntôiđãmởsẵncuốnsổtừthờixaxưacủanhỏđểghichú.

Thậtbấtcông,tôingồiphịchxuốngghế.Đángratênbàitậpsẽtựđộngxuấthiệntrênmànhìnhvitính.NhưngmộttrongnhữngluậtlệcủamônKhanHiếmHọclà:khôngđượcsửdụngnhữngcôngnghệhiệnđại.Giốngnhưcácbậctổtiêntộinghiệpcủachúngtôinămxưa,bọntôiphảitựdựavào trínhớcủamình,hoặc làgiốngnhưMariaBorsotti lúcnàyvậy,nhỏđangviếtnguệchngoạclênnhữngtranggiấy.

Phảiviếtbằngtayư?Chomônhọcchỉtínhđậurớt?Đờinhảmnhíthật.

Ướcgìtôichẳngphảilàtrùmđãngtrí!Vìbàinghiêncứucuốikhóalàdạngainghĩđượcýtưởnggìtrướcsẽđượcxíphầntrước,vậynênhồithứ

Page 48: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáutuầnrồi,đứanàocũngtranhnhau lùngsụctrênmáytínhđểtìmracănbệnhnàodễchịunhất.

Bọntôibuộcphải“đeo”mộtcănbệnhthờixưavàongườitrongsuốthaituần.Mụcđíchcủabàinghiêncứunàylàđểgiúpchúngtôihiểucuộcsốngthậtsựtừhồixalắcấynhưthếnào;cứnhưthểmộttiếngdànhchomônKhanHiếmHọcmỗingàylàchưađủấy.

Nhưnghômấy, tôi lạibịxaonhãngvìBarefootTillman,cônàngxuấthiệnsaugiờhọcvàrủtôicùngthảoluậnvềviệccắmtrạiởNamCực.Thậtkhó lòng từ chối Barefoot – cô bạn cao gần haimét và là hoa khôi củatrường.Saukhimảimêbànluậnvềcácloạiđồgiữnhiệtvàloàichimcánhcụt,tôicỡiphithuyềnđếnthẳngchỗleonúicủamìnhtrênđỉnhAn-pơ.Vàđóchínhlàkhởiđầucủahaingàycuốituầnbậnrộnmàtôiđãkhônghềmảymaynghĩvềbệnhdịch,chiếntranhhaycácvấnđềtươngtự:nàolàđimua sắmcùngmẹ trênMặtTrăng, vùiđầuvàomáy tínhđểnghiên cứungônngữ cổ xưa (lớphọc kịch của tôi đang chuẩnbị cho vởHamlet) vàdànhnguyênngàyChủnhậtđểxâythửnhàtrênNamCựcchomônKĩSưCaoCấp.KhoảnhkhắcduynhấtmônKhanHiếmtrượtquanãolàkhitôivàthằngbạnthânShochơitrậngiả,vàtôiđãhàohứngthốtlên“Woa,hồixưachắcngườitachếttrậnnhiềulắm!”Nhưngvừalúcấy,tôibịmáybaycủaShothảbomnênlạiquênbéngtấtcả.

Và bây giờ là thứHai, quá trễ để nghiên cứu gì nữa rồi. Khi giờ họcchínhthứcbắtđầu,mànhìnhmáytínhsẽmờđi–cùngvớilịchhoạtđộngtrongngày,rồibảngtheodõitỉsốbóngđáưathích,vàngaycảđồnghồchỉthờigianđềusẽbiếnmất.Thếgiới lúcnàychỉđượcnhìnđộcnhất theokiểukìquáicủamônKhanHiếmHọc:chỉcònmộthướngnhìn,khônggìkhácngoàinụcườimỉmđắcýcủaMariaBorsotti.

“Tộinghiệpbồtèo,Kierran,”nhỏnháymắt.

“Cứumìnhvới,”tôithìthầm.

Mariaquaymặtsanghướngkhác.“Đểcoimìnhcònýtưởngnàosótlạikhông...”

ThầySolomonbắtđầugiờhọcbằngcáchhúnghắngho.Thầytừngbảo

Page 49: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đólàcáchtổtiênthuhútsựchúýcủangườikhác,vìhọthườngxuyênbịbệnh.

“Nào,hyvọngcácemđãsẵnsàngchomộtkinhnghiệmmangtínhbướcngoặttrongđời.”

Nhữngtrànrênrỉnhỏlanrakhắplớphọc.

Thầy Solomonđưa tay ra hiệu cho bọn tôi giữ trật tự. “Tinh thần lạcquan sẽ là chìakhóa chohai tuần tiếp theo.Các emkhôngnênnảnchínhưvậy.Thậtra,cànghiểurõđờisốngxaxưalànhưthếnào,cácemcàngthấyhạnhphúcvớicuộcsốnghiệntạiđấy.”

Đó là vấn đề của môn Khan Hiếm Học: biến cả lũ chúng tôi thànhnhững đứa tội nghiệp không bao giờ dám than phiền – ngay cả đối vớinhữngđiềuđángbựcmìnhnhất,vídụnhư,mônKhanHiếmHọc.

Mariacúigậpngườivàthìthầm,“Ôi,tệquá.Mìnhđểđâumấttờgiấyghi chú rồi.Nhưng thầySolomonđãnói thầyấycònmộtvàiý tưởngđểdànhđấy.”

Tôi nuốt nước bọt. Thầy đã đe rằngmột đề tài ácmộng sẽ dành chonhữnghọcsinhnàochưanghĩđượcgìchoriêngmình.Cólẽlàbệnhdịchhạch.Haylàbệnhnấmbànchân,nghecóvẻkháhơn,nhưngthậtracũngtệnhưnhau.Tôicócảmtưởngmìnhgiốngmộtđứatrẻkhờkhạođanglúngtúngởphòngtậpthểhìnhvìkhôngcóhuấnluyệnviên,phảitựchạytạichỗthayvìđượcchạytrênmáy.

“Aixungphongnóitrướcnào?”ThầySolomonhỏi.

Nhiều cánh tay đưa lên,mọi người đềuháo hức đăng kí ý tưởng củamình.Tôinhưđôngcứng tại chỗngồi,nãođangcốgắnghoạtđộngmộtcáchvôvọng.ThầySolomongọiBarefootTillmanđầutiên.

“Embệnhcảm,đượckhôngạ?”,cônàngnhẹnhànglêntiếng.

Tôiliếcxéocôbạn.ChínhbởiBarefootmàtôiđãquênbéngmấtbàitậpnày,vàgiờcôlạithảnnhiênđăngkíbệnhcảmà?Saukhiđãcoirấtnhiềuđoạnphimvềnạnđóivàbệnhdịch?Thờinay,thỉnhthoảngngườitavẫncònbịcảmlạnhkiamà.Nhưnhữnglầnthamquanhaiđầucực,bộquần

Page 50: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

áogiữnhiệtlúcnàocũnglạnhnhưđákhitôixỏlênngườilầnđầuvàobuổisáng.Cựckìkhóchịu.Và“cảmlạnh”chẳngthấmthíagìsovớicáilạnhởNamCực.

Mộtnụ cười xuấthiện trênmôi thầy Solomon. “Emcó chắc rằng emmuốnthửcănbệnhgâyrấtnhiều...tranhcãinàykhông?”

Barefoothơingạcnhiêntrướccâunóicủathầy,nhìnkhuônmặtnhamnhởcủaMaria,tôibiếtrằngnhỏđãtừngnghĩtới“bệnhcảmlạnh”,vànếuđứalắmmưunhưMariakhôngmuốndínhlíugìđếnnó,Barefootchắcsẽgặprắcrốilớnđây.

“Emchịuđượcạ,”cônàngấpúng.TayBarefootđanglénlútchỉtrỏtrênmànhìnhvớihyvọngyếuớtrằngsẽkiếmđượcthứgìhayhohơn.Nhưngtất nhiên là vô vọng, vì đời nào nàng truy cập được vào hệ thống. ThầySolomonđãkhóahếttấtcả.ĐâycũnglàmộtbàihọctừmônKhanHiếm,bạnphảitựđộngnão,khôngđượcỷlạivàocôngnghệhiệnđạivìtổtiênchúngtađãtừngchếtvìsựlườibiếng.

Tấtnhiên,dùgìBarefootvẫnkhákhẩmhơntôi.

“Vậythì,”thầySolomonnháymắt,“bệnhcảmsẽthuộcvềem,Tillman.Tậnhưởngnhé.”Nhiềucánhtaykhácgiơlên.

ThầySolomonchậmrãiđảomắtmộtvòngquanhlớp.Trògiơtayphátbiểucũnglàmộtbước-lùi-công-nghệkhiếnmônhọcnàylàthảmhọa.Bạnphảichờđếnlượtmìnhđượcnêulênýkiến,thayvìtranhnhaunóivangcảlớphọc.

LaoWrigleygiơtaycaohơncảthảy.

“Emmuốnsửdụngcácphươngtiệngiaothôngthờitrước,vàkhôngcầndùngđếnphithuyềnnữaạ.”Nhỏhấttóc.“Dùsaođinữa,thìbaemcũngsẽchởemđihọcbằngtrựcthăng.”

“Ý tưởng táobạođấy,” thầySolomonnheomắt, ánhmắt cóphầnmamãnhcủathầykhiếntimtôiđánhthịch.“Nhưngcòncáclớphọcởnhữngchâulụckháccủaemthìsao?”

Laotựmãnrêtaylêntờgiấyghichúcủamình.Tuychưađạtđếntrình

Page 51: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

độláucánhưMariaBorsotti,nhưngnhỏcũngđủkhônngoanđểchéplạitấtcảnhữngghichútừmànhìnhxuốnggiấytrướckhigiờhọcbắtđầu.

“BàigiảngchocáclớphọcởchâuÁđềucósẵntrênmạng,emchỉcầnhọc trực tuyến, khôngphảidùngđếnphi thuyền.Môn lặn thìở tậnđảoBahamas,nhưngsẽcótàuchạyđếnđấyhaichuyếnmộtngày,vàcóvàighếhànhkháchtrêntàuạ.”

ThầySolomongậtgù.“Bàinghiêncứuhoànhảo,Laoà,nhưngthầynghĩem sẽ rất ngạc nhiên khi khámphá ra rằng các loại tàu thuyền đều rấtchậmđấy.Emcóbiếttổngcộngsẽmấtbaonhiêuthờigiankhông?”

Laotựtingậtđầu.“Haigiờtấtcả,thưathầySolomon.Nhưngemsẽlàmđược,nếutổtiênchúngtatừnglàmđược.”

“VậycònsinhhoạthàngngàycủaemthìsaođâyWrigley?EmsẽkhôngcócơhộithamdựnhữngbữatiệctrênMặtTrăngtrongvònghaituầnđấy.”

Vẫngiữbộmặtnghiêmtúc,Laoxoatay. “Thưathầy,mônKhanHiếmHọcsẽchẳngcònýnghĩagì,nếutakhôngchấpnhậnhysinh.”

Tôitrợntrònmắt–nhưthểLaoWrigleyvừaxungphonglàmmộtcảmtửquâncứucảthếgiới.NgaycảMariacũngphảinhướnmày(ĐâylàmộtđiềuthúvịcủamônKhanHiếm:nógiúpbạnnhậnranhữnggiátrịtiềmẩncủaviệcgiaotiếpbằnghìnhthể).Chúngtôiphảicốlắmmớikhôngcườiphálên.

ThầySolomongậtđầurồibắtđầuràsoát“nạnnhân”tiếptheo.

Nãy giờ, các nơ-ron thần kinh trong não tôi đều hoạt động hết côngsuất.Saotôilạikhôngnghĩraphươngánkhôngsửdụngphithuyềnnhỉ?Tôicứmãitậptrungvàonhữngthứcănbản:dịchbệnh,đóikhát,dịtậtcơthể.Phươngtiệnlạchậucóvẻantoànhơnviệcđểconvikhuẩnnàođấychạytrànlantrongngười.

Tôicốnặnócnghĩđếnnhữnggìcổxưanhất.Khôngphithuyền(bịđứakhácxíphầnrồi).Khôngmáytính(À,đúngrồi).Khôngđồgiữnhiệt(muốntôichếtcóngởNamCựcchắc?).Khôngđượcbảolãnhtíndụng (nghĩa làsao–tôiphảikiếmviệclàmư?).Ýtưởngnàocũngđềulàthảmhọa.

Page 52: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TôiđoánđâychínhlàđiểmnhấncủamônKhanHiếmHọc:khôngchừachobạnbấtcứlốithoátnào.

“Nghĩđượcgìchưa,Kierran?”Mariathìthầm.

Tôinghiếnrăng,buồnbựcnghĩđếnviệccácbậctổtiênđãnỗlựctìmmọicáchđểchốngchọivớinạnđói,caochạyxabaytrướcnanhvuốtcủalũsưtửvàkhôngđểcácvikhuẩnbệnhtậthoànhhànhtrongcơthểmình.Vậythìtạisaotôilạiphảirướccáchiểmhọađóvàongườichứ?

Ý tưởng về lũ sư tử khá sáng tạođấy, tôi đang tựhỏi khôngbiết liệumìnhcónênchọnđềtàibịthútruyđuổi,vàlàmravàiconmãnhthúđểngàyngàynólạihùngdũngđuổibắttôivài lần.Nhưngcóvẻnhưvậysẽlàmphiềncôgiáodạykịchcủatôi,chắccôsẽphảinhảybổvàohangđộnglũgấutronglúctậpvởShakespearechobọntôimất.

ThầySolomonràsoáttừngđứamộttronglớp,tôingồiim,gầnnhưnínthở,haitaybuôngthõng.

Thằng bạn thân Sho chọnnạnđói, nó bảonó đang thíchmốt “mìnhdây”.KhungsinhhọctựđộngsẽkhôngđểShochếtđược,mặcdùhệthốngấycũngđãđểmặcchokhánhiềungườiphátphìchỉ sauhai tuần.ThầySolomonđồngý,nhưngbuộcShohứarằngnóphảiuốngnhiềunước.

JudyWatsonchọnmùchữ,nghĩalàcôbạnnàychỉđượcdùngcácbiểutượngvàrakhẩulệnhđốivớimáytính.Thật làýtưởngsángtạo,nhất làcàngngàycàngcónhiềukẻlườiđọcsách.Tôicốliêntưởngđếnvàiđềtàiliênquan,nhưngkhôngcáinàocóvẻhợp lý–vàđằngnào tôicũngcầnphảibiếtchữđểhọcthuộclờithoạichovởHamlet.

Hầuhếttụibạnđềuchọnbệnhtật:bệnhungthưhoặclàbệnhtruyềnnhiễm, và thậm chí làmột ít loài kí sinh trùng nào đấy. Dan Stratoviagiànhbệnhmùsông[4].ThầySolomonchophépDanđượcnhìnmáytínhđểlàmbàitập,dùsaothìDancũngđãdựđịnhlắpmộtđôimắtkhác,vậynênchắccậutacũngkháhàilòngvềđềtàicủamình.

Thứduynhấttôinhớđược lànhữngcănbệnhcócái tênngộnghĩnh,nhưbệnhho gà chẳnghạn.Nhưngkhụckhặc suốthai tuần thìđúng là

Page 53: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

phiềnphứcto.

“Trôngcậucăngthẳngmớiđángyêulàmsao,”Mariathìthầm.

ThầySolomonliamắtvềphíabọntôi.“MariavàKierran,haiemcógìmàthảoluậnsôinổitừđầubuổihọcđếngiờvậy?”

“Thưa thầy, Kierran cómột ý tưởng cực ‘độc’ ạ,”Maria dõng dạc, tôihuýchvàochânnhỏmộtcáithậtlực.

“Chắcchắnrồi,Maria,”thầyôntồn.“Nhưngđểtôingheđềtàicủaemtrướcđã.”

Mariacườimỉm.“Emchọnrốiloạnhócmônạ.”

ThầySolomongậtgù–rõràngnhữngtừMariavừathốtrarấtcógiátrị.“Hơimạohiểmvớituổimườisáucủacácem,emcónghĩvậykhông?”

“Sẽrấtlýthú,thưathầy,đượctìmhiểutâmlýcủacácthiếuniênthờicổđạiạ.”Nhỏnhúnvai,“Điềuđấyluônkíchthíchtrítòmòcủaemkhiđọcvềnó.”

“Đúnglàvậy.Vậyhãydừngviệccânbằngcáchócmônlạiđinhé.Cònýtưởngcựcđộccủaemlàgìvậy,Kierran?”

TôilờđinétmặttinhquáicủaMaria.“Dạvâng,emđangnghĩđếnviệcthửgìđấy...kháclạ.”

“Tuyệt.Thếđólàgì?”

Là gì đâynhỉ? Là gì đượcđây?Tôiđiên cuồngnghĩđến thứ gì có thểgiúpíchchoviệcleonúicủatôi,nhưbệnhsợđộcaochẳnghạn.HoặclànângcaokỹnăngsốngởBắcCực,nhưcảmgiácchết cóngvì lạnh.HoặcgiúptôihiểuđượcvởHamlettốthơn,vìvàothờinữhoàngElizabeth,cũngcórấtnhiềuloạibệnhlạ...

Với ý nghĩ vừa trượt ngang qua đầu ấy, đại văn hào WilliamShakespeaređãcứurỗichođờitôi.

“Ngủạ,”tôilínhí.

“À,” thầy Solomon đan tay vào nhau, vẻ mặt hài lòng. “Rất truyền

Page 54: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

thống.”

“Tấtnhiênạ,nhưngýemkhôngphảilàngàynàocũngngủtriềnmiên.”Tôivộivãnóithêm.“Màchỉthỉnhthoảngmộtvàiđêm,nhưtổtiêntavậy,đượckhôngạ?”

“À, thầykhôngđịnhsẽbắtemngủtámtiếngmộtngàyđâu”, thầynóithêm.“MiễnlàemcóthểNgủChuyểnĐộngMắtNhanh.”

Tôi gật gù, vờ như mình biết được “Ngủ Chuyển Động Mắt Nhanh”nghĩalàcáiquáigì,trongkhiđangmônglungsuynghĩ,Támtiếngmộtđêm?Saocácbậctổtiêncóthểhoànthànhxongmọiviệctrongngàyđượcnhỉ?Hầunhưvài thángmột lần, tôimớidànhramộtgiờđể tái tạo lạicác tếbào.

Vẻ losợchắchẳnvừathoángtrênmặt tôi,vì thầySolomonnói thêmrằng“Thầynghĩmộtsốtổtiêntacũngchỉngủkhoảngba,bốntiếngmộtđêm.Cólẽemnênnghiêncứuthêmvềđềtàinày.”

Tôicườingờnghệch,mừngthầmtrongbụngvìđãthoátkhỏibệnhdịchhạch.

Page 55: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hai

•MARIA

KhôngphảivìKierranlà“hotboy”củalớphaycóvẻngoàiquáhấpdẫn.

Nhưngniềmđammêxêdịchcủacậuấyđúng làcósứcquyếnrũđặcbiệt, nhất là mỗi khi Kierran vội vàng bước vào lớp sau khi phóng phithuyềnvềtừNamCựcvớinhữngbôngtuyếtcònvươngtrêntócvàđôimôiđỏauvìlạnh.Đặcbiệtlàhômnay,KierrantrôngcàngcuốnhúthơnnữakhiđãquênbéngmấthạnnộpýtưởngchomônKhanHiếmchỉvìmảimêchơitrênvùngđấtlạnhlẽoấy.Màvớithờitiếtnhưthếnàythìcóaidámlếtchânlênđấynhỉ?

Vậynênkhilớphọckếtthúc,tôivộivàngđếnchỗKierran.

“Cócầnmìnhcứubồkhông?”Tôiđềnghị.“ỞphòngSinhHọc,mìnhcónuôimộtchúchuộtbiếtngủđấy.”

Kierrannhìntôivớiánhmắtnhưthểtôisắptrêuchọccậutalầnnữa,nhưngrồicậuấycũnggậtđầu.Chúngtôidựđịnhbắttaythựchiệnđềtàingaylậptức,vàcậuấycólẽcònchưabiếtbướcđầutiênđểngủđượclàgì.

ShoWalters đi vượt quamặt bọn tôi, vui vẻ vỗ vai Kierran. “Ý tưởngtuyệtnhỉ.Chỉnằmđấyvàkhôngcầnphảilàmgì.”

“Ừ, haymà.” Kierranhuých bạn. “Việcnghỉ ăn của cậu cũng đâu khókhănmấy.”

“Hây,nhưngmìnhthíchănlắm!”Shonóivọnglại,rồilémlỉnhnhìntôitrướckhibiếnmấtvàokhunhàăn.

Tôi trợntrònmắt, tựhỏikhôngbiết liệukếhoạchvĩđạicủamìnhcóphảilàvônghĩa.Shosốngtheonguyêntắcrằngbàitậpvềnhàlàvớvẩn,hiểu bài là việc quá sức và nỗ lực chỉ dành cho những đứa đần. Nếu

Page 56: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Kierrancũnggiốngvậy,thìnãygiờtôiđãphícôngtạodángđểthuhútcậuấymất.

NhưngrồiKierranlầmbầm.“Mìnhthìkhôngthíchchỉnằmmộtchỗ.Mìnhcònphảixâymộtngôinhàbằngtuyếtnữa.”

Tôimỉmcười.Nhàbằngtuyếtư?Cólẽanhchàngnàyxứngđángvớisựcốgắngcủatôirồiđây.

Khinhữnghọcsinhcuốicùngbướcrakhỏilớp,Kierrannhìntôibằngánhmắttòmòxenlẫnngạcnhiên.“Vậyđólànhữnggìmìnhcầnlàmđểngủà?Chỉnằmđấykhônglàmgìhết?”

“ĐólànhữnggìmàchúchuộtMikeycủamìnhlàmđấy,”tôiđáp.“À,vànócóthởnữa.”

“Ừ,nhưngnóchỉlàmộtconchuột.Khôngbiếttổtiênkhixưacócảmthấychánmỗilúcngủkhôngnhỉ?”

“Cậukhôngthểchánkhiđangtrongtìnhtrạngvôthức,ngốcạ.”

“Ừ,đúngnhỉ,vôthức.Vậycũnggiốngnhưcậuđangtrảiquamộtcuộcphẫuthuật,đúngkhông?”

“Không,giốngnhưlà...”tôilắcđầunguầynguậy.“Kierran,cậukhônghềbỏchútthờigiannàođểnghiêncứuvềđềtàicậuchọn,đúngkhông?”

“Mìnhbậnsuốthaingàycuốituầnmà.”

“Vậysaorốtcuộccậulại‘sángtác’raýtưởng‘ngủ’vậy?”

“À,lànhờvởkịchmàmìnhđangtập.Tênhoàngtửthầnkinhtrongvởkịchấynghĩđếnviệctửtự,anhtachorằngcáichếtchẳngcógìđángsợvìnóchỉgiốngnhưmộtgiấcngủdài.”Kierrannhúnvai.“Chỉvậythôi.”

“CậuđãđọcHamletrồià?”,tôilúngtúng.KierranBlacklạitiềmẩnmộtsứchấpdẫntuyệtvờiđếnvậyư?

Chắchẳnrồi,vìcậutađãdámgọinhânvậtvĩđạinhấttrongnềnkịchhọclà“tênhoàngtửthầnkinh”.

“Ừ,mìnhbiếtchữmà,”Kierrancạnhkhóe.“Saocậungạcnhiêndữvậy?

Page 57: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bộcậunghĩmìnhsuốtngàychỉchạylongnhongtrênphốthôisao?”

“Cậudễthươngquáđimất.”

Kierrantrònmắtnhìntôi,rồibuồnbãliếcquachiếcphithuyền,thởdàithườnthượt.“Xuấtphátthôi.Tronghaituầntiếptheo,mìnhsẽphảilãngphíbatiếngđồnghồmỗingàyrồiđây.”

Tôi dẫnKierranđến thẳng lớp SinhHọc củamình, nơi có chú chuộtMikeyvàchiếcmáybiếnđổicấutrúcSinhhọc.Tôiđãcàisẵnchươngtrìnhtắtsựcânbằnghócmôntrongcơthể‒thứluônkhiếnchúngtôilúcnàocũngbìnhtĩnh,tậptrungvàtẻnhạt.

Nhữngnổiloạncủatuổimớilớnơi,taođếnđây.

MộtvàiđứatronglớpKhanHiếmđãcómặtởđấy,tụinócũngđangcầntắt hệ thốngmiễndịch toànphần và tự tái tạo tế bào các cơ quan.Conrôbốt quản lí đang làm nhiệm vụ củamình, kiểm tra giấy cho phép vàquansátxungquanhđểchắcrằngkhôngaitựbiếnđổicấutrúcsinhhọccủamìnhmộtcáchtháiquáhoặcchưađượcphép.Và,tấtnhiên,bằngcáchnàođấyBarefootđãxoayxởđượcđứnghàngđầutiên.

Kierran lững thững đi bộ xung quanh chuồng của Mikey, chăm chúquansátthânhìnhđangrunlêntừngchặpcủachúchuột.“Nóđangngủ,đúngkhông?”

TôichạmmộtngóntayvàoMikeyquakhehởcủanhữngthanhsắt,vànóliềnkhịtkhịtmũi.

“Chưađâu.Nóchỉđangnghỉngơithôi.Cậukhôngthấyđôimắtnhỏxíucủanóvẫnđangmởà?”

Kierran nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông của chú chuột. Mikey khẽ nhúcnhíchrồilạinằmim.

“Coinè,mắtcủanónhắmlạirồi!Nóđãngủrồi,đúngkhông?”

Tôithởdài.“Đểrơivàotrạngtháingủphảimấthơnhaigiâyđấy,ngốcà.Trongnhữngcâuchuyệncổ,thỉnhthoảngngườitalạikhôngthểnàongủđược,cóthểvìnhữngvấnđềrắcrốitrongtìnhcảm.Đógọilà‘trằntrọc.’”

Page 58: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Kierranngẩngmặtnhìntôi.“Mànày,saocậulạibiếtnhiềuthế?”

“Vìmìnhthíchnghiêncứu.Thếgiớicảmxúccủatổtiênchúngtathậttuyệt.Họluônphảiđấutranhđểchếngựcảmxúctronglòng.”Kierranlạiđang vuốt ve lưng củaMikey. “Chỉ cần gặp gỡmột chàng trai bảnh baohoặcmộtcôgáixinhđẹpcũngđủkhiếnhọphátđiên.”

“Việc ấy vẫn xảy ramà,” Kierran đáp. “Mình quên béngmất việc suynghĩýtưởngchomônnàychỉvìBarefootnóichuyệnvớimìnhthôiđấy.”

“Không liênquan tớiđiềumìnhnói,” tôinạt. “NhỏBarefoot chỉ làđồphiềntoái,chứkhôngphảilànhânvậtcóthểkhiếnngườikhácđiênđảovìmình. Khi xưa, những kẻ si tình còn kêu gào thảm thiết, khóc lóc hàngtiếngđồnghồnữakìa.Họthậmchícòntrằntrọccảđêmấychứ.”

Kierrancườisặcsụa.“Nghegiốngnhưbịđauđớnvậy.”

“CậukhôngthèmđểýchútgìđếnmônKhanHiếmà?Nỗiđaucũngcógiátrịcủanó.Đólàlýdochúngtakhôngbaogiờphátminhrachấtcóthểchấmdứtcảmgiácấymãimãi.”

Mikeycóvẻnhưđãngủthựcsự.LẽnàoKierrancókĩnăngvuốtveđặcbiệt nào đấy. Ý nghĩ ấy khiến tôi phì cười, cảm giác bực bội vì BarefootTillmanđãdịulại.

“Đólàlýdocậuchọnđềtàiliênquanđếncáchócmônà?”Kierranhỏithêm.“Đểđượcđauđớn?”

“À...cũngkhônghẳnlàđau.Nhưngcậuchưahềbănkhoănliệukhixưa,cảmxúccủatổtiênchúngtasốngđộngrasaoà?Đặcbiệtkhiở lứatuổibọnmình.Rấtsôinổi,ồnàovà...kịchtính.Ýmìnhlà,vìsaocậulạithíchxuốngNamCựcvàchịuđựngcái lạnhởdướiđấy?Vìnórấtthúvị,đúngkhông?”

KierranlạichămchúquansátchúchuộtMikeyđangngủngongiấc.“Ừ.Nhưnglạnhđâucókhiếnmìnhmấthếtlýtríđâu?”

“Nhưngđâuphảiaicũngđượctrảiquacảmgiácđó.Nhấtlàtrongthờiđạinày.”

Page 59: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Mình đoán vậy,” Kierran nhún vai rồi nhăn răng cười. “Nhưng nhớđừngđaukhổhaytuyệtvọngquámức,Mariaà.À,vớilạiđừngsángtácthơnữa.”

Tôikhôngnhịnnổiphảicườiphálên.“Đừnglo.MìnhsẽcốkhôngtrởthànhnàngOphelia[5]miễnlàmìnhkhônggặpgãhoàngtửthầnkinhnàotronghaituầntiếptheo.”

Dãyxếphàngđợimáybiếnđổikhungsinhhọcđãvắngdần.Phầnlớntỏađếncáclớphọccachiều,mộtsốđangvừatròchuyệnvừacườigượnggạokhinghĩvềcănbệnhkhủngkhiếpcủamìnhtronghaituầntiếptheo.DanStratovaiađangdụimắtlialịa,nhưthểcómộtconsâurómđangbòngọnguậytrongđấy.

Tôiháohứcđợi,kểtừbâygiờ,hócmôncảmxúccủamìnhđãbắtđầuởtrạngtháikhôngcânbằng.Haituầntiếptheochắchẳnsẽlàkỉniệmđángnhớđây.Mặcdùkhungsinhhọctrongcơthểchắcchắnsẽkhôngkhiếntôiphátcuồngđếnmứctựvẫn,nhưngbiếtđâutôisẽtrởthànhnhàthơvớitâmhồnbaybổngthìsao...

“Đinào,phảibắttayvàonghiêncứuthôi,”tôikéorộngmànhìnhmáytính,lớpSinhHọcvàchuồngcủaMikeymờdầntrướcmắt.“Nếutụimìnhkhôngtìmraphươngphápđểngủ,cậusẽphảitrằntrọcsuốtđêmđấy.”

Page 60: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Ba

•KEIRRAN

Vấnđềđầutiênlàphảitìmđượcmộtvậtdụnghỗtrợhợplý.

Vừavềđếnnhà,tôinhanhnhảuxinbachokêmộtchiếcgiườngtrongphòng.Ônglậptứcnghiêmsắcmặtvàkéotôingồixuống.

“Mườisáutuổivẫncònquátrẻđểcómộtchiếcgiườngtrongphòng,contraià.Cònnhớlầntrướcbaconmìnhđãnóichuyệnkhông,chỉcầnmộtsựđiều chỉnhnhỏ trongkhung sinhhọc sẽ làmgiảmđángkể... hammuốnđấy?”

Tôithởdàingaongán.“Ba,khôngliênquantớiviệcấy.”

“Cô bạn gái mà con mê mẩn vào mùa hè năm trước tên gì ấy nhỉ?Chrissyà?”

“Christine,”tôiđáp.“Vàvấnđềconđangnóikhôngliênquangìđếncáccôgáicả.Đâylàmộtbàitậpởtrường.”

Batôiômbụngcườingặtnghẽo,cườiđếnrungcảngười.“Khálắm,cậunhóc.”

“Thậtmà.BàitậpởlớpKhanHiếmHọcđấy.”Tôibắtđầugiảithíchvềđề tài củamình, nhưng cũng nhưmọi khi, não của ba vẫn không thèmhoạtđộng.Vàothờicủaông,khônghềcólớpKhanHiếmHọcnàocả,vậynênkhôngđờinàoônghiểuđượctôiđangvấtvảvớicáimônchếttiệtchỉtínhđậurớtnàynhưthếnào.

Ngaykhitôivừa“trảbài”xong,vẻnghiêmtrọngđãngaylậptứcquaytrởlạitrênkhuônmặtba.“Vậy,Kierran,concóđốitượngnàođặcbiệtmuốntâmsựchobabiếtkhông?”

Page 61: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôilạirênlênlầnnữa.Chẳngíchgì.Maymàmẹkhônglảngvảngđâuđây,nếukhôngtôicònxấuhổgấpbộiphầnmấtthôi.“Quênchuyệnconvừanóiđi.”

“Chắcchứ,contrai?Baluônsẵnsàngkhiconcầnbấtcứlúcnàođấy.”

Tôitrốmắtnhìnbarồibuồnbãbướclênphòng.

Nửađêm,tôiđãsẵnsàng.

Mộtchồngáokhoácpaca[6]cũngkhôngđếnnỗilàmộtchiếcgiườngquátệ. Ít ranócòn thoảimáihơnnhiềusovớiđốngvậtdụngmàtôi làmtừtuyết.Tôinằmphịchtrênđốngáogiữnhiệtrồinhắmnghiềnmắt,cốcảmnhậnnhữngthayđổiđangdiễnratrongcơthểmình.

Đãtámtiếngđồnghồtrôiquakểtừ lúcMariatắtvimạchtựtraođổichất,thứgiúpchocơthểtôicóthểhoạtđộngliêntụctrongsuốthaibốngiờmộtngày.Tronghaituầntiếptheo,cáctếbàocủatôisẽ lạichiathờigiantheonhưcáchthứccổxưa:phávỡnhữngphântửkhitôithứcvàtáitạolại lúctôiđangngủ.Khônghiệuquảbằngviệchaiquátrìnhấycùngdiễnrasongsong;nhưngítratôikhôngcầnphảikiểmsoátgìcả.NgaycảchúchuộtMikeycònlàmđượcmà.

Tôitắtđènđểphòngmìnhtốiomgiốngbầutrờibênngoàirồinằmyênkhôngnhúcnhích,haimắtkhéplại,hồihộpchờđợinhữngthayđổitiếptheo.

Theonhưmáytínhthôngbáo,phảitrảiquanămbướcđểrơivàogiấcngủ.Bướcmộtkhádễdàng,đểđầuócthưthái,khôngnghĩngợigìtrongvòngvàiphút.Bướchai,tạotưthếngủgiốngnhưnhữngphimtruyệnthờixưa:nằmbấtđộng,nhưđangvừatrảiquamộtcuộcphẫuthuậthaylàvừabịđánhvàođầuvậy.Bướcnàyđúng làphíthờigian,nhưngcũngmay làkhingủthựcsự,bạnsẽkhôngcònnhậnthứcđểcảmthấynhàmchán.

Tôikhôngmongđợimấyởbướcthứba–sựxuấthiệncủanhữnghànhđộngkìquặcnhưlàmộngdu,tựtròchuyệnmộtmìnhkhingủ,ácmộngvàcòncóthứgọilà“tèdầm”(đừnghỏidồntôirằngđólàgì).Bướcthứbasẽmau chóng qua nhanh, rồi đến bước thứ tư và thứ năm, nhưng tôi vẫn

Page 62: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

chưa tìmhiểukĩởhaibướcnày.Đêmnay, tôichỉhyvọngmìnhsẽ thựchiệnthànhcôngbướcmột.

Vậynêntôiđợithêmlátnữa...

Vàđợi...

Khônghẳnlàmọithứđềuvôvị.Tôiđãsuynghĩvềnhiềuthứ:lờithoạicho vởHamlet, cuộc trò chuyện vô bổ với ba, Barefoot Tillman trong bộbikini hấp dẫn, chú chuộtMikey,Maria sẽ dễ thươnghơn biếtmấynếunhỏbớt láucáđimột ít.Nhưngđóvẫnkhôngthựcsự làngủ.Tôiđãsuynghĩquánhiều,vậylàtráingượchẳnvớitrạngtháivôthức;độtnhiêntôinhạybénhẳnvớimọiâmthanhtrongphòng,mọilolắngtrongtâmtrívàđặcbiệtcảmgiácngứangáykhóchịubêntrongthânhìnhđangbấtđộngcủamình.

Đáng ra tôi không được phép di chuyển, nhưng tay chân tôi cứ ngọnguậy liên tục.Một tiếngđồnghồđầu tiênkết thúcvớicảnh tôi lăn lộntrênđốngáovàđãnémmộtnửatrongsốchúngtứtungkhắpphòng.(Liệuđâycóphảilàýnghĩathựcsựcủatừ“trằntrọc”khôngnhỉ?)Tôichẳngrơivàotìnhtrạngvôthứcquáiquỉnàocả,nhưngrồitôichợtthắcmắclàmsaobạn biếtmìnhđã rơi vào trạng thái vô thức, vì khi ấy chắc chắn bạn sẽchẳngnhậnthứcđượcgì.Vậylàtôicứnằmđấynghĩngợi,suyđoánlungtung...

Cuốicùng,tôingồiphắtdậy,khôngthèmquantâmđếnviệcliệumìnhcótrượtmônKhanHiếmHọchaykhông;cảmgiácchánngấyvìkhôngtàinàongủđượcđốivớitôiđãđủlắmrồi.

Ngạcnhiênthật,batiếngđồnghồcủatôivậylàđãtrôiquagầnhết.

Nhưngcóvẻnhưcũngkhônglâulắm.Cóphảivìtrướcgiờtôichưatừngnằmyênmộtchỗlâuđếnvậy,nêntôikhôngbiếtsosánhvớithứgìkhôngnhỉ?Hay làđã cómộtkhoảnghụtnào trong suốtkhoảng thời gian trằntrọcvừarồichăng–mộtgiấcngủngắnchẳnghạn?

Nếuđúngvậythậtthìchuyệnngủnghêcũngkhôngđếnnỗitệhạilắm–chỉgiốngnhưmộtchuyếndulịchvượtthờigianthôi.Đầutôihơinằng

Page 63: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

nặngmộttí,nhưngtôibiếtchỉcầnmộtcơngiónhẹởNamCựcsẽthổibaynhữngmệtmỏihiệntại.Tôikhoácáogiữnhiệt, leolênphithuyền,vớiýnghĩ lầnđầutiênxuấthiệnrằngthậtrađềtàimônKhanHiếmHọccủamìnhcũngcóchútthúvị.

Mãiđếntậnngàyhômsau,tôimớibắtđầucảmthấymộtviệckìlạvừaghéthămmình.

Page 64: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bốn

•MARIA

KierranBlack trông cứnhưmộtkẻbại trận.Kẻbại trậnvớiđầybôngtuyếtvươngtrênngười.

“Cậuổnchứ?”

Kierrankhẽrùngmình.“Mìnhổn,Mariaà.MìnhvừamớighéquatrạmAmudenScottởNamCực.”

“Hả,Kierran?Cậukhôngđùachứ?”Tôi với tayquakhoảng trốnggiữabàntôivàbàncậuấy,đưatayphủinhữngbôngtuyếtcònrớtlạitrêntócKierran.Đầungóntaytôinhưđangnhậnđượcnhữngnụhônlànhlạnh,nụhônđólậptứctanchảytronglòngbàntay.

“Mộtđiềukìlạvừaxảyra,”Kierranhớnhởkhoe.“MìnhđangthămthúcôngtrìnhcủamìnhtrênNamCựcvớimộtchiếcđènhàngióđá[7],thìđộtnhiênmìnhhứngchímuốnngồibệtxuốngtuyết,việcmàchúngtađánglẽkhôngnênlàmvàomùađông.Mìnhcứngồiđó,vàmấtdấuthờigian...chođếnkhikhungsinhhọccảnhbáomìnhcónguycơbịlạnhcóng.

Hàmtôicứngđơ.“Nghĩalàcậuđãngủ?Đúngkhông?”

Kierrangậtđầu, tôinén tiếng thởdài.Ngay cảKierranBlack cũngđãvượthơntôirồi.Tôivẫnchưacảmthấygìkhác,ngoàitrừviệcdễcáugắtvớimẹhơn,suốtsángnaymẹluônmiệngcàmràmvềbộquầnáocủatôi.Cứ như trước giờ tôi chưa bao giờ diện toànmàu đen từ đầu đến chânkhôngbằng.

“Mìnhcũngkhôngchắcnữa,”Kierran tâmsự.Nhữngbông tuyết trênngườicậuấyđãbắtđầutanmauhơn.“Vìtốiquamìnhchẳngthuhoạchđượcgìmấy.”

Page 65: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Nhưngcậucũngđãngủđượcmộtítđúngkhông?Cảmgiácgiốngnhưthếnào?”

“Mìnhkhôngbiết.”Kierrannheomắt.“Mìnhnghĩkhingủ,chúngtasẽkhônghềbiếtrằngchúngtađangngủ.Vậynên...nóchảgiốngthứgìcả.”

Tôinhướnmày.Tôiđãtừnghyvọngđềtàichomôn

KhanHiếmnàysẽgiúpKierranBlackthúvịhơn.

Nhưngdườngnhưnóchỉkhiếnđầuóccậuấyhoạtđộngchậmchạpđi.

VừakhitôiđangđịnhkiểmtratrênhệthốngxemliệuhiệntượngcủaKierrancóphảilàbìnhthườngkhôngthìmànhìnhmáytínhmờdần.Giờhọcđãbắtđầu.

“Ngàyđầutiênthếnàorồicácem?”,thầySolomonhứngkhởi.

“Emphảiđổiđềtàithôi,thưathầy.”LaoWrigleynóitrướctiên.“Khôngantoànchútnàocả.”

Bạnấynóimàkhôngthèmđưataytrước.MọikhithầySolomonsẽbắtbẻlại,nhưnghômnay,thầylạibìnhtĩnhđantaylạivớinhau,nhưthểthầyđãbiếttrướcthếnàocũngsẽcóvàilờiphànnàn.“Khôngantoànư?”

“Hoàn toàn không!” Lao nắm chặtmép bàn. “Sáng nay em đã đi họcbằngthuyền,vàbiểnlộnxộnkinhkhủng!”

“Ýemmuốnnhắcđếnsóng,đúngchứWrigley?”

BarefootTillman,vẫnthườngkhoekhoangvềthànhtíchlướtsóngcủamình,mímmôicườitủmtỉm.TôicũngnhănrăngcườivớiKierran,nhưngcậuấykhôngđáplại.

Nétmặtcậuấyđangbìnhthảnmộtcáchkìlạ,Kierrankhôngbuồnđểýngaycảkhinhữngbôngtuyếtcuốicùngtanratrêntóc,thànhnhữnggiọtnướcchảyxuốngcổvàchuitọtvàoáo.Mảimêngắmhìnhảnhấy,tôinhậnrasựtrùnghợpngẫunhiênrằngtrênlưngmìnhcũngđangđọngvàigiọtmồhôi.

Tôicườithầmtrướcsuynghĩngônghêcủamình.

Page 66: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Biểnthìphảicósóngchứ,”thầySolomonkiênnhẫngiảithích.“Nhưngnhữngcontàuđãđượcthiếtkếđặcbiệtđểđốiphólạivớimọibiếncố.Vậynênthầychắcchắnviệcđilạitrênbiểnvẫnrấtantoàn.”

Laolắcđầulialịa.“Thưathầy,đúngvậychứạ?Nếutàuthuyềnantoànnhưvậy,saovẫncòntừgìđấyđểchỉviệcnóbịúpmặtxuốngmặtnước?”

“Emnóisao?”

“Đắmtàu,thưathầySolomon.”Laodõngdạc.“Đólàtừchuyêndụngđểámchỉhànhđộngcontàuúpmặtxuốngmặtnước.Emđãtrathấytừấytrênmáytính,nhưngemkhônghềthấyngườitadùngtừnàychotàuhỏa!Ngay cảxehơi cũngkhông có– chỉ cómỗi tàubiển thôi. Thầynghĩmàxem!”

“Wrigleythânmến,thầynghĩrấtítkhảnăngcontàuemđangsửdụngcónguycơsẽbịđắm.”

“Nhưng thật tồi tệ!” Lao gục đầu vào tay. “Đã vậy em còn tính toánnhầm.”

“Tínhnhầm?”

“Hóaralàmấthaitiếngđồnghồchomỗivòng.”

ThầySolomoncườikhẩy.“Dĩnhiênrồi,Wrigley.Emkhôngđịnhquayvềsao?”

Tôinhướnmày.Đốivớitôi,haitiếngđồnghồmỗingàychỉdùngđểdichuyểnđãlàmộtthảmhọa.Chỉtốnkhôngtớinămgiây,tôiđãcóthểởbấtcứnơinàomàmìnhmuốntrêntráiđất.NếutớiSaoHỏathìcũngchỉmấtbaphútngồiphithuyền.

Laongướcmặtlêntừtaymình,nuốtnướcbọt,tôiđểýthấymặtcôbạntáihơnhẳnmọingày.“Bốngiờmỗingày!Vàkhiemđangcốđọcsáchvàosángnay,nhữngcơnsóngdậpdềnhđãkhiếnemcảmthấyrấtkhóchịuạ.”

“A...” thầySolomongật gù. “Thầynghĩ emđãbị triệuchứnggọi làsaysóngrồiđấy.Látnữa,emcóthểtratrênmáytínhđểxemnghĩacủatừấy.Nhưngkhôngvấnđềgì,đềtàinàyđâucấmemkhôngđượcuốngthuốc.”

Page 67: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Thầyphì cười. “Nhưng tiếc làkhôngcócáchgìđểgiảiquyếtvấnđềmỗingàyphảiđivềhaivòng.Thầyerằngemphảirángchịuvậy.Cònnhữngbạnkhácthìsaonào?”

Nhiềucánhtaykhácgiơlên,tôiquansátLaokĩhơn.Đúnglàmặtbạnấycómàugìthậtkìlạ.Trắngbệchvàtáinhợt,giốngmàucủanhữngconsóng.Cóphảiđólàlídongườitagọiđâylàhiệntượngsaysóngkhôngnhỉ?

Barefootgiơtay.“Bệnhcảmcủaemđangtiếntriểnrấttốt.Emrấtthíchgiọngnóicủaemhiệngiờ.”

Tôinhướnmày.Giọngcủanhỏtrầmhơn,cứnhưlàđanggầmgừ.ĐềtàivớvẩncủaBarefoothìnhnhưcònkhiếngiọngnóicủanhỏquyếnrũhơnthìphải.

Nhưng ít ra thì hômnayKierran không say đắmngắmBarefoot.Đôimắtcậuấyvôhồn,thẫnthờnhìntấmbảngđen.

Tôivộivànggiơtay.“ThầySolomon,emnghĩđangcógìđấykhôngổnvớibạnKierranạ.”

Ngheđến tênmình,Kierrangiậtbắnngười, thoát khỏi trạng tháimơmàngrồinhìntôichằmchằm.“Không,emổnạ.”

“Mìnhchỉmuốnkiểmtrathôi,”tôimỉmcườingọtngào.

“Thầy chắc chắn Kierran đang cảm thấy hơi khác thường.” ThầySolomonchậmrãilêntiếng.“Thuậtngữcủahiệntượngnàylà“buồnngủ”.Nhưngcácemsẽcònthấynhiềuđiềuthúvịnữavìđềtàicủachúngtasẽvẫncòntiếp tục.Hômnaymớichỉ làngàyđầu tiên thôimà,vàđừngcónhaingấunghiếntayáocủaemnữa,Shoà.”

“Tayáocủaemkhôngănđượcđâuạ,thưathầy!”

“Nhưng trông rất ngứamắt!” thầy Solomon thởdài, rồi lại ngaongánnhìnLaoWrigley.Côbạnđangphátranhữngâmthanhkìlạtừcổhọng,mặtthìrõmộtmàutrắngcủabọtsóng.

Tôinhìnxuốngcuốntậpcònmớinguyêncủamìnhrồicầmbút.

Màutrắngcủabọtsóng,tôihíhoáy.Dướingòibútcủatôi,từngnétchữ

Page 68: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

hiện ra nguệchngoạc và thật xấu xí.Hầunhư suốthọc kì này, tôi chưatừngđộngtayđểviếtbấtcứgì.

Chỉlàđộtnhiên,tôimuốntôvẽgìđólênmặtgiấytrắngtinhmàthôi.

Laolạitiếptụcvớinhữngtiếngđộngkhụckhặckỳquặc.

“Hừm,hômcó lẽchúngtanênkết thúcbuổihọcsớm,” thầySolomonnói.“Vìlýdosứckhỏe,emvàthầynênđếnthẳngKhoaSinhHọc,Laoà.Vàcácemcònlại,hãytậndụngnhữnggiâyphútrãnhrỗiđầybấtngờnàymànghĩvềđềtàicủamìnhđinhé.Vàghichúlạinhữngthayđổibêntrongcácem.”

Tôimỉmcườitrướccâunóicủathầy,rồiviết,Nhữngthayđổibêntrongtôi...

Cónhiềuthứtôiphảighichúđây.

Page 69: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Năm

•KEIRRAN

Cáiđềtàichếttiệt.

Hơncảviệcphíphạmthờigianba tiếngmỗingày làviệcnão tôi liệthẳnđisuốthaimốttiếngcònlại.Suốtcảtuần,tôilượnlờquacáclớphọccứnhưthâymatrongtròchơiđánhtrậncủaSho.Độtnhiên,lờithoạichovởHamletbiếnmấtkhỏiđầutôi.TôicốgắnggiảithíchvớicôParkerrằngtất cảđềudo lỗi của thầySolomon,nhưng cô lạnh lùngđáp lại rằngđókhôngphải là lýdochínhđáng,vì tấtcảcácdiễnviênnămxưađềungủmỗiđêm.

Đúnglàvậy...nhưnghọbiếtcáchngủnhưthếnào!

Vậy nên đến nửa đêm, tôi lại, một lần nữa, ngán ngẩm nhìn chiếcgiườngtựtạocủamìnhvớinhiềucảmxúcrốirắm.Mộtmặt,đốngáokhoácpacanhănnhúmchỉkhiếntôinảyraýđịnhquấnchặtthầySolomonbằngốngtayáo.Nhưngđồngthời,trôngchúngkháđángyêu.Tôilạimuốnnằmphịch lênchồngáoêmáinàymàkhôngsuynghĩgì thêm.Cảmgiácmơmànglạiđến.

Cólẽtốinay,mọithứsẽtiếntriểntốtđẹphơn.

Tôi bayngười lên “giường” củamình, úpmặt xuống chiếcmũ áođầylông.Lớplôngcừudàycộmđềuđặngợnsóngngaymũimỗikhitôihítvàothở ra. Tôi ra lệnh cho căn phòng tối đi, không gian yên ắng bao trùmchungquanh...

Tiếngchuôngđiệnthoạichợtvanglên,phávỡbầukhôngkhíimlìm.

“Aiđấy?”tôithởdài.

“Làmình,”giọngMariavanglên.“Mìnhghéquachỗcậunhé?”

Page 70: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Ừm,bâygiờthìkhôngđược.”

“Hây,nghegiọngcậu...Ôi,khỉthật!Mìnhquênbéngmấtbâygiờlàmấygiờ.Cậuđangngủđúngkhông?”

“Vẫnchưa,”tôilầmbầm.“Nhưngcólẽmìnhđangởgiaiđoạnmột.”

“Ừ,mìnhxinlỗi,”Marialínhí,nhưngvẫnchưachịucúpmáy.Hơithởđềuđặncủanhỏtrôingậpkhônggiancănphòng,hòavàomànđêm.

Tôiphávỡsựimlặngđếnkìquặcnàybằngcáchlêntiếng,“Mìnhnghĩđêmnaymọithứsẽkhákhẩmhơn.Hyvọngđâycũnglàđêmcuốimìnhphảitrằntrọcnhưthếnày.”

“Giườngcủacậuthoảimáichứ?”

“Ừ thì...” tôi khôngmuốn kể toẹtmọi rắc rối liên quan đến ba tôi vàchiếc giường choMarianghenênđành trả lời qua loa. “Mìnhquênmấtchuyệngiườngchiếu.Vậynênmìnhđangnằmtrênmộtchồngáokhoácpacađâynày.”

“Không có giường à?” Tiếng cười khúc khích của Maria vang khắpphòng.“Vậyítracậucũngđangmặcđồpijamachứ?”

“Pi–cáigì?”

Nhỏ lại cười lầnnữa. “Cậu khôngnênmặc đồ thườngngày trong lúcngủ,ngốcạ.Tổ tiên takhixưacómột loạiquầnáochỉdùngđểmặc lúcngủ.Vẫncònhìnhảnhlưulạitrênhệthốngmáytínhmà.Hèngìcậulạingủkhôngđược.”

“Mìnhkhôngnghĩđólạilàvấnđề,”tôilầmbầm.

“Ừm,mình cũng nghĩ không phải ai cũngmặc pijama.Một số ngườiđơngiảnchỉkhôngmặcgì,vàtrầntruồnglúcngủ.”

“Nghehợplýhơnđấy.”Tôivộivànglộtáothun.Đãdễchịuhơnrồiđây,vậynêntôiđátunggiàyvàkéonốtchiếcquầnrakhỏingười.“Ôi,thoảimáiquá.”

“Cậuđã...”Mariaấpúng.

Page 71: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Cámơnvìlờigợiýnhé.”Tôinằmyêntrên“giường”,cảmnhậnsựmềmmạicủa lớpáogiữnhiệtđangchạmvàoda thịtmình. “Nằmtrongbóngđêmnhưthếnàykìlạthật.Cứnhưmìnhđangởtrạngtháikhôngtrọnglựcvậy.”

“Khôngtrọnglựctrongbóngđêm,”Marialặplại.

Haimímắt của tôi sụp xuống, có thứ gì đó nằng nặng đang đè lênngười,kéotrôimọisuynghĩtrongđầutôingaylúcnày.“Ồ,kìlạthậtđấy.Cứnhưthếgiớiđangbịxóasạch...”

“Thếgiớibịxóasạch...”

“Cậuđanglàmgìvậy?”

“À,mìnhđang ghi chép lạimột số thứ,”Maria đáp. “Mìnhđang... ghichúchođềtàicủamìnhđấymà.”

“ThầySolomonchắcsẽcảmkíchlắmđây,”tôitiếptụclàubàu.

“Khôngphảichothầy.Màchỉđểchoriêngmìnhthôi...Cậumuốnnghekhông?”

Chắchẳn tôi đãđồng ý, vìMariabắtđầuđọc cho tôinghe.Đoạn ghichép rất ngẫunhiên, khônghề liềnmạchnhư bất cứ cuốnnhật kí nào,từngcâuchữrờirạchầunhưchẳngmangýnghĩagì.Cóvầnđiệunhưngvônghĩa,nhưnhữngđámmâyvụnvặtcủangôntừđangtrôibồngbềnh.

NhưngdùMariacóviếtthứgìđichăngnữa,giọngđọctruyềncảmcủanhỏrấtđángđồngtiềnbátgạo.Cảmgiácdễchịulânglângkhắpngườitôi,bóngtốixungquanhnhẹđưa tôisangbước thứhai, thếgiới rốtcuộcđãbốchơi.Chắcchắnliềnsauđó,tôiđãvượtquabướcbốnvàbướcnămchỉtrongmộtphầnnghìngiây.

Vàtôiđãsẵnsàngđểtiếptụcbướcvàochặngthứnăm...nơicónhữnggiấcmơ.

Page 72: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáu

MARIA

SaukhiKierranđãchìmvàogiấcngủ,tôilặngthinhlắngnghehơithởcủacậuấyđếntậnmộtlúclâusau.

Làndatôiđangcóvấnđềgìđấy,cựckìnhạycảmvớilớpquầnáobósátđangmặc,vàvớicảbầukhôngkhíxungquanh.Khinãy,lúctròchuyệnvớiKierran, tôiđãđiềuchỉnhbớtánhđènđểkhớpvớihìnhảnhcănphòngcậubạnmàmìnhmườngtượngtrongđầu,vàngaylúcnày,bóngtốicứnhưmộtvậthữuhìnhđangđèlênlớpdamỏngmanhcủatôi.

Tranggiấytrắngtôicầmtrêntaynhưphảnquangtrongmànđêm,vàdườngnhưnóđangnhắcnhởtôi.Cứnhưnóbịđóichữsaukhitôiđãthìthầmđọcnhữngghichépcủamình.

Đặcbiệt là chia sẻ chomột cậu trai trầnnhưnhộngvà sắpchìmvàogiấcngủ.

TôicóthểhìnhdungđượctrongtríhìnhảnhKierrannằmngủyênlànhvàngoanngoãngiữamộtđốngáokhoácêmphồng.Tôinhưphátđiênlênvới ý nghĩ rằng ngay lúc này,mình không thể chạm vào cậu ấy. Nhưngcũngcó thể,khoảngcáchchỉkhiếntâmhồnchúngtôikếtnốigầnnhauhơnmàthôi.

Chắchẳncáchócmôntrongcơthểtôiđangchạybấnloạn.Trướcđâytôichưahềtưởngtượngtớihìnhảnh“tôi” trongđêmnay;khôngphải lànhữngcuộcnổiloạnngoạnmục,haylàbứcbốiđếnmứcđậppháđồđạc;cảmgiácấydễchịuhơn,chỉ lànỗinhớnhung,khátkhaođếnmãnhliệtdấylênnhịpnhàngtheonhịpthởcủaKierran.

Tôi lại bắtđầu viếthíhoáy, cố giải tỏa sựức chế củamình lên trang

Page 73: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

giấy.Từnghàngchữxuấthiện liên tục,đồng thời với tiếngđộngầmầmđangdầnxuấthiệnxungquanh.Phảimấtmộtlúclâusau,tôimớinhậnranhữngâmthanhấykhôngxuấtphát từ trongđầu tôi–mà là từcửasổ.Nhữnggiọtmưanặnghạtđangđậpxốixảvàocửa,làmmờđikhungcảnhnhữngtòanhàxungquanh.

Tôinhónchân,đặttaylênlớpkính,cảmnhậnhơilạnhđangthấmvàodathịt,vàđộtnhiêntôimuốnleorangoài–đứnggiữatrờimưa.Cácnhânvậtnữbịphụtìnhtrongtiểuthuyếtđờixưavẫnhaylàmvậy:họđứngdướimưa,gàothétđểnguôingoainỗiđauđớntronglòng(sauđóhọngãbệnhvàsuýtchết,tuynhiêntôicóthểbỏquaphầnnày).

Tôidánmắtnhìntrờimưarồibuôngtiếngthởdài...

Cănhộhiệnnaykhônggiốngnhưngôinhàcảgiađìnhtôitừngởlúcbacònsống.Nơinàykhôngcócửachínhđểbướcrangoài;bạnchỉcóthểdichuyểntừnhàđếnnhữngđịađiểmkhácbằngcáchsửdụngphi thuyền.Khuvườnvàbụi cỏxungquanhcũngchỉđểngắmchứkhôngchạmvàođược,nhữngngọnnúiđằngxavàcáckhucôngviênquốcgiacũngvậy,tấtcảđềuđượcngăncáchvàbảovệcẩnthận.

Thếgiớihoànhảomộtcáchngungốc.

Đầungóntaytôicẩnthậnlầntrênmépkhungcửasổ,nhưngkhôngcónútnàođểấn,cũngchẳngcóchốthayổkhóa.Tôichỉmuốnmưarớttrêntaymình!Nhưngnếuđậpvỡcửasổthìlạiquánguyhiểm.

Cảmgiácbứt rứtkhóchịu trong lòngcàng lúccàng tệhơn;cácmạchmáu cứ như đang bị nghẽnmột chỗ. Và hơn hết thảy, tôi lại nghe thấytiếngKierranBlackthởđềuđều–cuộcđiệnthoạivẫnchưabịngắt.

Cứnhưthểcậuấyđangởbêntrongconngườitôi,nhịpthởchầmchậmấycứbámvàođầutôi,tưởngchừngnhưcóthứgìđấyvôhìnhvàrấtcổxưađangkếtnốicảhai.

Tôingồibệtxuốngsànvớicuốntậpcủamình,chộplấycâybútrồiviếtchớpnhoáng.

Nơigianphòngkhônghềcócửa

Page 74: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TráitimtôiđangkhắckhoảimongchờMuốnchạmvàohơithởanh,nhưngkhôngthểRấtgầnmàsaocũngrấtxa...

“Ôi,khỉthật,”tôithốtlên,nhìnchămchămvàohàngchữnguệchngoạccủamình.Tôi...vừasángtácthơ.

Tôi cần phải rời khỏi nơi này, cần chạm tay vàomưa và hít thở bầukhôngkhíngoàitrời.Tôivớitaylấyáokhoácrồichạythẳngvềhướngphithuyền,kiểmtramáytínhxemliệucónơinào–bấtcứnơinàocũngđược– đangmưa.ĐồngHồ KhíHậu thông báo rằng trời đangmưa tầm tã ởParis,mưaphùnởDelhi,còngiómùađanglướtquavùngMadras–tấtcảchỉmấtnămgiâyđểdichuyển.

Tôingồi lưỡng lựtrongphi thuyền;cóvẻhơisai lầmnếuphảiđiđếngầnmườingàncâysố.Tôimuốnnhữnggiọtmưatạichínhnơiđây,ngaybênngoàikhungcửasổcơmà.

Rồitôiliếcthấybảngchỉdẫnthoáthiểmtreotrêntường–sơđồtòanhàcùngvớicáchthoátkhỏinơinàynếuphithuyềnchẳngmaybịhỏng–vànhoẻnmiệngcười.

“Sân thượng,” không muốn phải lội bộ thêm ba mươi tầng theo lốithangbộ,tôiralệnhchophithuyền.

Một khoảng khôngmênhmông đập vàomắt tôi. Và tất nhiên, hoàntoàn trống rỗng. Tôi ngước mắt nhìn qua khung kính, những giọt mưanặnghạtđangmuốnphủlấpcảngọnnúiởtítphíaxa.Ngaycảnhữngvìsaotrênbầutrờinhưcũngbịcuốntrôitheotừngcơngió,ánhtrăngmờảohuyễnhoặc...

Ánhtrăngmờảohuyễnhoặc?Oái,Tôilạiđangnghĩđếnthơcarồi!

Tôiđảomắttìmtấmbảngmàuđỏchỉlốithoáthiểmkhigặphỏahoạn,cẩnthậnchoàngthêmáokhoáctrướckhiđitheohướngmũitên.Chắchẳnngoàikiatrờiđangbão lớn, tôicóthểngherõcảtiếnggióđanggàothéttheonhịpmưa.

CHỈDÙNGĐỂDITẢN,tấmbảngtreotrêncửacảnhbáo.

Page 75: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôi cắnmôi, chạm lòngbàn tay lênbềmặt kim loại lạnh lẽo, thoángchútlưỡnglựtrướcýnghĩtáobạocủamình.

“Đồláucá,”tôilẩmbẩm.ĐólàđiềuKierrannghĩvềtôi,khibiếttôihíhoáy ghi chú lại những thay đổi của cậu ấy để gây ấn tượng với thầySolomon.

Đâylàcánhcửađểthoátkhỏithếgiớihoànhảongungốcnày,cánhcửachỉdùngđểmởtrong trườnghợpkhẩncấphoặchỏahoạn,vàcóvẻnhưmọithứtrongtôicũngđangbốccháymộtcáchđúngnghĩa...

Tôixômạnhcửa,mộttiếngrítvanglênầmĩđếnchóitai.Hàngloạtđènxungquanh từ chân cầu thangđến trầnnhàđộtnhiênnhấpnháy sángchói.Chuôngbáođộngvang lêngiọngnói tựđộng,hỏi tôinguyênnhâncủavụviệckhẩncấp,nhưngtôilờđivàbướcthẳnglênhướngmáinhà.Đithêmhaidãycầuthangnữalàđếnmộtcánhcửakhác,dánđầybiểncảnhbáonhữngmốihiểmhọađangrìnhrậpởthếgiớibênngoài:nàolàgióthổilớn,nhiệtđộthấp,lốiđikhôngcóràochắnantoàn,ánhnắngchưađượclọctiasánggâyungthư...Tôithậntrọngđẩycửa,luồnggióthổithốcquậtcánhcửamởtoangvớiâmthanhkimloạivachạmloảngxoảng.Mưaùavàonhư trút. Tôi đông cứng lại trong chốc lát; bóngđêmmạnhmẽbênngoài quả thựcđầy quyềnuy.Giọngnói bình tĩnh, đềuđều từhệ thốngchuôngvẫntiếptụcvanglên,hỏitôiđámcháyxuấtpháttừđâuvàkhuyêntôinênbướcrangoài.

Giómỗi lúcmộtmạnhhơntheo từngbướcchâncủatôi.Mớiđiđượcmộtkhoảngngắn,áokhoáccủa tôiđãbị thổibạtđi,mấthút trongmànđêm.Những giọtmưa lạnhnhưđá rơi ào ạt từ bầu trời, tưới ướt khuônmặt,haicánhtaytrầnvàcảtâmtrạngngộtngạtbêntrongtôi.

Tôixòe tay,đónnhận từnghạtmưa rơixuống lòngbàn taymình,hámiệnguốngtừngngụmnướclạnhlẽo,bậtcườisảngkhoáivàthầmướcgiámàKierranởbêncạnhmìnhngaylúcnày.

Haiphútsau,bảovệxuấthiệnvàđưatôivềlạicănhộcủamình.

Page 76: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 77: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bảy

•KEIRRAN

“Cácem,diễnxuấtthầnlênnào!”côParkergàolên.

Cảbọnchỉimlặngnhìncôrồichánnảnbuôngkiếm.Bọntôiđãluyệntậpcảnhnàysuốtmấytiếngđồnghồ,nhưngvẫnkhôngthànhcông.TấtcảđềudolỗicủaôngShakespeare;rấtkhóđểđổikiếmchonhaungaygiữatrậnchiếnmộtcáchtìnhcờ.Phảicốgắngthôi.

Dànbinhlínhchờsẵnsaucánhgàcũngbắtđầumệtmỏi.Cứmỗilầncảtốpđãsẵnsàng“hànhquân”mộtcáchhoànhtrángvàosânkhấu,côParkerlạicắtngangđểthanphiềnvềtrìnhđộdiễnxuấtcủamọingườichưathậtthuyếtphục.XuilàkhôngđứanàochọnđềtàimônKhanHiếmlàchếtdobịđầuđộc–khôngthìbiếtđâuđấy...

“Thôi,nghỉgiảilaođi,”rốtcuộccôParkercàunhàuralệnh.

Mọingườiùavàonhàvệ sinhhoặcchạyđếnchỗphi thuyền.Tôiđútgươmvàovỏ,vộivàngleoxuốngsânkhấu,tìmđếnhàngghếkhángiảvắngngắt.Nơiyên tĩnhnàyđúng làchỗ thưgiãn lý tưởngđểquênđicáccâuthoạidàithườnthượt,nhữngphânđoạnkhónhaivàcảnhữngyêucầuhócbúacủacôParkervềkịchnghệ.

Tôilủixuốnghàngghếcuốicùng,cáchlốiđichínhgiữakhoảngvàichỗngồirồingảđầurasau.Mắttôitựđộngnhắmlại,bóngđenêmdịutheonhautìmđếnsaucáinhắmmắtấy.

Ngủhóaralạilàđiềutuyệtdiệu.Bâygiờtôiđãngủđượcsáutiếngmộtđêm, chưa tính giấc ngủ trưa. Lãng phí ngần ấy khoảng thời gian trongngàyđãkéođiểmsốcủatôiđithụtlùi,nhưngtôilạikhoáicảmgiácđượcđắmchìmvàogiấcngủmớingay.

Page 78: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Kểtừsaugiấcngủđầutiên,đêmnàoMariacũngđọcmộtvàiđoạnghichépcủanhỏchotôinghe.TheolờiMaria,đócũnglàmộtphongtụcthờixưagọilà“câuchuyệnhàngđêm”.Vàmặcchođoạnghichúcủanhỏchỉlànhững câu văn rời rạc, nhưng tôi lại bị cuốn hútmột cách kì lạ. ChínhgiọngnóitruyềncảmcủaMariađãđưatôivàobướcthứnăm.

Bước thứ năm, theo ngôn ngữ của Shakespeare, nghĩa là “nằm mơ.”Địnhnghĩanguyênthủycủatừnàyđãbiếnmấtkhiconngườikhôngcầnphảingủhàngđêm.Bâygiờ,ngườitachỉ“mơ”cómộtngôinhàthậtoáchhaylàđượcnổitiếng.

Tôivẫnluônbănkhoănvềsựgầnnghĩacủahaicáchnóinày.Liệutôicómuốnsởhữumọithứtronggiấcmơcủamìnhkhôngnhỉ?Vàliệutôicódámmạohiểmbiếnnhữngđiềuấy thànhsự thực,hay làmãi giữnóantoàntronggiấcmơcủariêngmình?

“Kierran,”mộtgiọngnóithìthàobêncạnhtôi.

Tôigiậtbắnngười,mởtomắt.

“Cậuổnchứ?”Mariavẫntiếptụcthầmthì.

“À, xin lỗi.”Tôi chớpmắt, thoáng lưỡng lựkhôngbiết liệuđây là thậthaymơ.“Mìnhchỉđangngủtrưa.”

“Tuyệt.”Mariacườitủmtỉm.“Vởkịchthếnàorồi?”

“CôParkerchêdiễnxuấtvẫnchưađạt.”Tôithởdài.“Phảithếnàomớilàđạtnhỉ,mạnhmẽnhưmộtcơnbãothổitungmáinhàà.”

“Ôi...”nhỏthởnhẹ.“Mộtcơnbãocũngthúvịđấychứ.”

Tôinhănrăngcười.Mariađãkểchotôinghevềchuyếnmạohiểmcủanhỏlênsânthượng,vềviệcnhỏđãnhảymúađiêncuồngdướimưa–vàtấtcảnhữngthứấycũngđãchuivàogiấcmơcủatôi.

Nhỏnhíchtớisátbên,thởphìphòvàotaitôi.“Mìnhmuốnhỏicậumộtcâu.”

“Chúngtakhôngcầnphảithìthầmđâu,”tôichộtdạ.“Đanggiờgiảilaomà.”

Page 79: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Nhưngmìnhthíchthìthầm.Vìnhưvậy,mọithứsẽ...kịchtínhhơn.”

Tôithoángrùngmình.

“Kierrannày,”Mariađảoánhmắtnhìnsânkhấuvắnghoe,nơidànđènđangchậmchạpchuyểnmàutừđỏthẫmsangxanhdương.“Tốinay,khimìnhđọcchocậunghe...nếumìnhtrựctiếp...Ýmìnhlà,sẽthúvịhơnnếumìnhngồingaybêngiườngcậu,đúngkhông?”

Tấtnhiên,tôibiếtMariađịnhnóigì.Tôicũngđãlờmờđoánđượcđiềunàymộtgiâytrước.

SựthựclàdạogầnđâytôicảmthấyhơisợMaria.

TâmtrạngMariacàngngàycàngkhóhiểu.Vàtrongánhsángmờmịtcủakhánphòngnày,côbạnnhưđãsẵnsàngbùngphátcảmxúccủamình,đặcbiệtnếutôicólỡnóisaiđiềugì.

“Maria, thậttuyệtkhimỗiđêmcậuđềuđọcchomìnhnghe.Mìnhrấtthích giọng nói của cậu,mình không nghĩ rằngmình sẽ ngủ được nếuthiếunó.Tuynhiên...”

“Rằngcậuchỉthíchmỗigiọngcủamìnhthôià?”Mariavặnlại.

“Không!” Những giấc mơ đã xuất hiện theo những lời thì thầm củaMaria.Nhữnghìnhảnhtrongmơvẫncònđangđọnglạitrongtâmtrítôi,rõràngvàsốngđộngnhưthực.Nhưngtôinàodámnóitođiềuấylêncơchứ?“Chỉlà...việcnằmmơhơikìcục.”

Marianhưngừngthở.“Cậuđãnằmmơ?Từkhinàovậy?”

“Từlầnđầutiêncậuđọcchomìnhnghe,”tôiấpúng.

“Vàcậukhôngthèmkểmìnhnghe?”

“Vìchuyệnđóhơikìcục.”

Nhỏtiếnsátbêntôi,mắtchớpchớp.“Kìcụcchỗnàochứ?”

Tôicorúmlạitrênghế,nãotôiđangphảnđốiviệcđờisốngtrongmơvàthựctạiđangđụngnhauchanchát.Tôithừngườinghĩđếnbướcthứnămcủagiấcngủluônkhiếnmímắttôigiậtgiật,taytôirunrunvàmỗisángtôi

Page 80: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đềuthứcdậyvớimộtvếtnướcmiếngđãkhôtrênmá.LiệuMariacóhiểuđượcnhữngđiềuđókhông?

Bâygiờđãlàtuầnthứhai,mọiđềtàiđềubắtđầubiếnthànhthảmhọa.BệnhcảmcủaBarefootTillmantrởnênquáiđảnhơn–mắtcônàngsưnghúpvàđỏquạch.Mũithìchảyrachấtgìđónhờnnhờnnhớpnhớpcómàusắckìlạ, làmchoBarefootlúcnàocũngphảikèkèkhăngiấyđểlausạchchúngđi.NgaycảDanStratovia–vớiđôimắttrắngđụcnhưsữavàlàndalấmtấmnhữngchấmtrắng–cũngnéxaBarefoot.MặcdùDanphảiđeobệnhmùvàongười,nhưngcậuấyvẫnhọcđượccáchlỉnhđinhanhchóngmỗikhinghetiếngsụtsịtkhóchịucủacôbạn.

“Đượcthôi,mìnhsẽkểchocậunghe.Nhưngthựcsựlàrấtkìcụcđấy.”

“Nhưthếnào?”

Tôinuốtnướcbọt. Tôi thật sựphải kể choMarianghe vềnhữnggiọtnướcmiếngcủamìnhsao?“Ừthì,cậubiếtBarefoot....”

“BarefootTillman!”Mariarítlên.“Cậumơthấynhỏđóà?”

“Không!Chỉlà...”

“Chỉlàđanglợidụngtôichứgì!”đầuMarianhưsắpbốckhói.“Lợidụnggiọngnóicủatôiđểcậuđivàogiấcngủmỗiđêm!”Nhỏgầmlên,giọngnóioangoangvangvọngkhắpkhánphòng.“Tôilàgìcơchứ,mộtthiếunữlẳnglơtrongtácphẩmcủaCyranodeBergeracchắc?”

“Không!Ừm...Cyranolàaivậy?”

“Đồquêmùadốtnát!Tôikhôngtincậunữa!”

Marianhảyxuốngghế,hậmhựcbướcđimộtmạch.

“Maria,chờđã!”,tôivộivàngđứngdậygọivớitheo.

“Đókhôngphảilà...”

“Tạm biệt, Kierran... và chúc một giấc ngủ ngon vào tối nay!”, tiếngMariavẫncònlanhlảnh.

DưâmtừtiếngđóngsầmcửacủaMariakhuấyđộngcảbầukhônggian

Page 81: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

yênlặngcủakhánphòng.Saukhiđãbuồnbãngồilạixuốngghế,tôigiậtmìnhngạcnhiênkhi thấymọingườiđềuđãcómặtđôngđủ: tất cảđềuđangháhốcmồmnhìntôikhôngchớpmắt.

Tôingửacổ,thầmcầunguyệnrằngmìnhchỉđangnằmmơ.

Sauvàigiâyimlặngtuyệtđối,mộttiếngvỗtaychầmchậmvanglên.LàcôParker,ngườiđangngồivắtvẻotrênthànhsânkhấu,côvừavỗvayvừacườitoetoét.

“Ghichúnhécácem,”côhùngdũngnóilớn.“Đómớichínhlàkịchnghệđấy!”

Page 82: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tám

•MARIA

TrờiđãvềđêmvàKierranvẫnchưađiệnthoại.

Tôiđangngâmmình trongbồn tắm, chỉ cónướcmới làmdịuđi tâmtrạngđangcựckì tồi tệ lúcnày.Tôinhắmmắt, chìmxuốngchođếnkhinướcngậpđếnhếtđầu,đểkhôngcònphảicảmnhậnkhônggianimlặngđángsợxungquanh.

TôivẫnkhôngtinđượcnhữnggìKieradámlàm,ăncắpnhữnglờithơcủatôiđểmơvềBarefoot.Đãvậylạigiảvờngâythơkểlạichotôinghenữachứ, đồ phản bội! Nhưng quan trọng hơn thảy là cậu ấy vẫn chưa điệnthoạiđến.

Cólẽtừđâyđếnchết,bọntôisẽkhôngthèmnhìnmặtnhaunữa.

Tôivẫnnằmimdướinước,nínthở,tưởngtượngđếnkhuônmặtthảmthươngcủaKierrankhinghetintôibịchếtđuốitrongphòngtắm.Sauvụồn ào ở sân khấu,mọi người đều sẽ biết Kierran đã giết tôi bằng chínhnhữnggiấcmơđángghétcủacậuta.Tôitưởngtượngthêmđếncảnhtintứcấylankhắpthếgiới,nhữngbàithơkiệttáccủatôiđượcpháthiệnvàpháttánvớitốcđộchóngmặttrêntấtcảkênhthôngtin.Tôithầmđắcýkhisosánhcáichếtthiênthầncủamìnhvớibộmặtsưnghúp,dínhđầynướcmũicủaBarefootTillman.

Lượngôxytrongphổitôiđangcạndần,đầutôibắtđầukêuongong,timthìđậpmỗilúcmộtmạnhhơntronglồngngực...

...chođếnkhikhungsinhhọctựđộngbuộctôiphảingẩngmặtđểhítlấykhôngkhí.

“Tôichưamuốnngồidậymà!” tôi lầmbầmgiữanhữngtiếng thởhổn

Page 83: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

hển.Thếgiớihoànhảongungốc.

Tôilạitiếptụcthừngườinhớlạihìnhảnhnộkhíxungthiêncủamìnhban sáng.Trướcđây,mỗi khiphátđiêndonhữnghócmôncảmxúc tánloạn, tôi chỉ cómộtmình – chứ chưa bao giờ tôi nổi khùng trướcmặtnhiềungườinhưsựcốsángnay.

Tôicốnhớlạitìnhtiếtvụviệc,chínhxácbắtđầutừthờiđiểmnàovànhưthếnàomàmọiviệclạiđilệchhướngnhưvậy.Khitôihùnghổbỏđi,Kierrancónóivớitheođiềugìđấy,nhưnglúcấy,đầuóctôimụmẫmhẳnđi,chẳngngheđượcgì.

Tôichộtdạnhớđếnnhữngcuốntiểuthuyếtmìnhtừngđọc,nhữngcâuchuyệnvềnhữngláthưbịthấtlạc,hoặcđượcgiaoquátrễ,hoặcgiaochonhầmngười;vềtìnhyêubịchiacắtchỉvìnhữnghiểulầmđángtiếc...VậykhiấyKierranđãnóigìnhỉ?Liệucậuấycóđanggiảithíchgìđấy?

Chuôngđồnghồđiểm lên từng tiếng, đã chính thứcđến giờngủ củaKierran.Tôiđãchỉnhchuôngnhắcnhởtừsauđêmngủđầutiêncủacậuấy,đócũnglàđêmtôinhảymúangoàitrờimưa.

SaoKierranvẫnchưađiệnthoại?

Tôirềnrĩtrongđaukhổ,lạichìmdầnvàonước.Tôiđãlậplờithềrằngsẽkhôngbaogiờgọicậuấy.Lờithềđốivớitôingaylúcnàyđộtnhiêncósứcmạnh ngang với sự cảnh báo của khung sinh học bên trong cơ thểmình.Vàchắcchắntôisẽchết,nếutôiphávỡmộttronghai.

Từng phút một chậm chạp trôi qua. Kierran thật sự ngủ được nếukhôngcógiọngnóicủatôisao?Tôinằmyên,sôigantưởngtượngđếncảnhKierran sẽđiện thoại choBarefoot,nhờnhỏđóđưa cậu ta vào giấcngủ.Khôngđược.Cậutacầntôi...

NhưngkhôngđờinàotôichủđộngđiệnthoạichoKierran.Mộtnữanhhùngchânchínhsẽkhôngbaogiờphávỡlờithềcủahọ.

BacủaKierrankhángạcnhiênkhinhìnthấytôi.

“ChúBlackphảikhôngạ?CháulàMaria,bạncủaKierran.”

Page 84: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Ồ?”Ôngtrốmắtnhìnbộđầmđendàiđangdínhsátvàothânhìnhướtsũng,cùngtìnhtrạngvớimáitóctôingaylúcnày.

“CháuhọcchunglớpmônKhanHiếmvớiKierran.CháucóviệccầnnóichuyệntrựctiếpvớiKierranạ.”

“LớpKhanHiếm...?”MắtbaKierađộtnhiênlóe lên,ôngnhoẻnmiệngcười.“À,tanhớlàKierrancónhắcđếncháu.”

“Thậtkhôngạ?”

“À,nókhôngnhắcđến tên.”Ông cười khúckhích. “Nhưngmộtngườichaluônđểýđếnnhữngchuyệntếnhịnày.”

“Chuyệntếnhị?”,tôingậpngừng.MắtbacủaKierranmởtohơn,tôiđãquyếttâmphảikiềmchếcảmxúccủamình.“Ừm,cháubiếtcólẽKierranđangngủ,nhưngcháuchỉgặpbạnấymộtlátthôiạ...”

“Ngủ?” Ông lặp lại đầy ngạc nhiên, như thể nó là thứ ngôn ngữ củahànhtinhkhác.“ThậtraKierrankhôngcóởnhà.”

Tôinhíumày.Bây giờđã lànửađêm... và rồimột tiahy vọng lóe lêntrongtôi.

Kieraquábuồn!Nênkhôngthểngủđược!

“Trằntrọc,”tôilẩmnhẩm.

“Sao?”BaKierranhỏilại.

“Cậuấyđiđâuvậyạ?”tôihỏitiếp,quyếttâmcủatôiđãthấtbại.

“CólẽbácvàcháunênnóichuyệnmộtlátvềKierran.Haiđứacònquánhỏvà...”

“Kierran...đâu...rồi...ạ?”

BaKierran imlặng,mặtôngđãthoángvẻsợhãi. “Ừm,theobác,cháunênvềnhàvàkiểmtralạikhungsinhhọccủamình,cháugáiạ.”

Tôigầmgừ,taythunắmđấm,baKierrancảnhgiácbướclùilại,vôtìnhvavàovàođốngáokhoácđangtreolủnglẳngtronghànhlang.

Page 85: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Nhữngchiếcáopacadàycộm,trắngtinhcócổlótbằngda...

Tôimỉmcười.“KierranđangởNamcực,đúngkhôngạ?”

“Bâygiờ,cháugái...”

Tôi chộp lấy một chiếc áo khoác rồi mặc vào người. Sau đó tôi xỏnguyêncảbànchânvẫncònmangdépcủamìnhvàođôiủngcaođãđểsẵnbêncạnhphithuyền.“Cháukhôngthểđếnđấyđược!”ôngkêulên.“Khôngantoànchútnàocả!”

“Antoànchứạ!”,tôicườikhanhkhách.“Bácđangnóichuyệnvớimộtcôgáiđãtừngdạochơikhitrờiđangbãođấy.”Bướclịchphịchtrongđôiủngquákhổ,tôitrèolênphithuyền.“NamCực!”

“TrạmAmundsen-Scott?”Hệthốngmáyhỏilại.

“Chínhxác.”

“Chờđã!”BaKiera yếuớtđưa taynhưmuốnngăn tôi lại.Nhưngôngđếntừthếgiớimàcáchormoncảmxúcđềuđượccânbằng,thếgiớimàtôiđãbỏlạisaulưng;chắchẳnbaKierrankhôngđờinàotinđượccómộtconnhócdởngười,quầnáoướtsũngnàođấylạimòtớinhàông,vàbâygiờthìđangtiếnthẳngđếnNamCực.

Tôiậmừchàoôngrồibiếnmất.

Ánhmặttrờilàthứrấthiếmhoiởnơitậncùngtráiđấtnày.Trờitốinhưmực,lạnhlẽo,xungquanhchỉmộtmàutrắngtoát.

Tôi co rokéoáokhoácchặthơnnữa.Bên trongphi thuyền,hệ thốngmáytínhđãréorắtầmĩvớimộtloạtcáccảnhbáo:nhiệtđộkhắcnghiệt,giórét,tửvong.

Nhưngtấtcảđềuvônghĩađốivớitôingaylúcnày.

Tôi cẩn thậnbước xuống từngbậc thang; trạmdừngnày chống bằngnhữngcâycột,nhưthểnósợphảichạmvàotuyết.Gióthổivùvùtừngcơnlạnh lẽo dưới váy, khiến hai đầu gối trần trụi của tôi chỉ muốn khuỵuxuống.

Page 86: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mộtngườiphụnữđangbướcđicorotrongbộđồgiữnhiệtvàáopacađộtnhiêndừnglại,nhìntôivớiđôimắtkhôngthểnàomởtohơn.

“CôcóthấyKierranBlackđâukhôngạ?”, tôihỏi, lưỡitôinhưđãđôngcứngngắc.

“Cậuhọctròđóhả?”Ngườiphụnữhỏilại,rồichỉtayvềhướngchiếclềucáchkhoảngmộttrămmét.“Nhưngtanghĩcháukhôngnên...”

Tôilàubàuvàitừvônghĩarồibắtđầuchuyếnhànhtrìnhkhốcliệt,từngbướctừngbướcđingangquanhữnglácờtơitảcắmxuốngnềnbăngcủacácquốcgiađãtừngđặtchântừthờixaxưa.Chiếcváytôiđangmặcgiờđâyđãtrởthànhchiếctủ lạnhdiđộng, thảtừnggiọtnướcđãđóngbăngtrênngườitôirớtxuốngđất.

Khi đón nhận cái lạnh tê tái trùm khắp người, tôi mới chịu tin vàonhữngcuốntiểuthuyếtmàtrongđấy,nhânvậtnữchínhđãchếtchỉvìđilang thang.Vào thờiấy, chỉ cầnmột cơnmưanặnghạt cũngđủcướpđisinhmạng củahọ, nên chết vì những cơn gióNamCực âu cũnghợp lý.Từnghơithởcứnhưxévàophổitôi,máitócẩmướtcũngđãđôngthànhđábêntrongmũtrùmđầucủachiếcáokhoác.

Khungsinhhọctựđộngbắtđầudọasẽgọisựtrợgiúpcủaytế,nhưngtôimặc kệ‒ Kierran vẫn thường khoe rằngđội y tếmất khánhiều thờigianmớiđếnđượcchỗnày.Tôicắmcúiđi,dánmắtvàotúplềuphíaxa.

Tuyếtkhôngngừngquậtvàomặt,lenlỏirơivàođôiủngkhiếnbànchântôivừalạnhvừaẩm,haiđầugốichỉmuốndínhlạivớinhau.Tôisẩychântrượtngãnênbuộcphảilôitayrakhỏitúiáoấmápđểchốngxuốngmặtđấtgiữthăngbằng.Nếunằmgụcởđây,chắctôisẽđôngthànhtảngbănglớnrồivỡvụnramấtthôi.

Đầutôikêuongong,timđậprờirạc,cảthếgiớinhưvừathugọntrongchiếcáokhoácnày.

Cóánhlửalậplòetrướcmắttôi...

Mộtbóngngườiđangđivòngquanhlều,tayhuơhuơvậtgìsangsáng.BộnãogầnnhưđãchếtcủatôingờngợnhớraKierrancónhắcgìđóđến

Page 87: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

thứgọilàđènhàn.

TôigọitênKierran,nhưngphổitôichỉhítđượcmộtlượngkhôngkhívôcùngnhỏ,khôngđủphátthànhtiếng.Tôivẫntiếptụcdichuyển,tậptrungnghĩđếnánhđènấmápđangnằmtrongtayKierran.

Tôicốsứcbướcloạngchoạngchođếnkhiđãđủgầnđểcảmnhậnhơiấmđấy.Taytôi theobảnnăngvôthứchướngvềphíaánhđèn, từngđầungóntayđãbắtđầuchuyểnsangmàuxanhtái.

Kierranrốtcuộccũngnghethấytiếngbướcchân,cậutavộivàngquaylại,ngơngácnhìntôinhưngườimấthồn.

“Maria!Cậu...?”ChiếcđènrơikhỏitayKierranrớtxuốngđất,tắtphụtđi.

Tôi khuỵuxuốngbên cạnh chiếcđèn, rên lên vì thất vọng. Tôi vội vãchạmtayvàovỏđènvẫncònđangấm...rồitaycủaKierranchoàngquavaitôi,ngaylúcnàytôichỉmuốngiếtcậuấyvìđãkéotôirakhỏichútấmápcònsótlạiđó.

Tôigầnnhưkhôngcònbiếtgìnữa,chỉlờmờđoánđượcmìnhđangbịlôiđixềnhxệch.Rồiđộtnhiêntôicảmnhậnđượcthứgìđórấtấm,cựckìấmxungquanhmình.Tôiyếuớtmởmắtravàtrôngthấykhuônmặtđầylo lắng pha lẫn ngạc nhiên của Kierran đang nhìn tôi không chớp, bêntronglềurựcrỡánhsángnhântạo.

“Cậulàmgìởđâyvậy?”Kierranvộicởiáokhoác,vàcảáogiữnhiệtngaytrướcmặttôi.“Cậubịđiênhả?”

Vẫnvớitấmlưngtrần,Kierranchoàngtấmáogiữnhiệtquangườitôi,chấtcấutạotrongchiếcáoấynhưhònthanđốtnóngdatôi.TôichỉgậtđầurồilườmKierran.Cócảmtưởngnhưchỉcầnnhấpnháyhàngmilàđôimắttôisẽvỡramất.

“Đếnđểgặpcậu,”tôithềuthào.

“Mìnhxinlỗi,”Kierranấpúng.“MìnhchưabaogiờmơthấyBarefoot,dùchỉmộtlần!Mìnhchỉtoànmơthấycậu,ngaytừđêmđầutiênrồicơ,”cậutanuốtnướcbọt. “Thậtkìcụcvàkhótinđúngkhông,mọingườiđềunóinhững giấcmơ là không thật. Nhưng thỉnh thoảng, chúng sẽ thành sự

Page 88: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

thật...Cậuhiểuýmìnhkhông?”

“Ừ,mìnhhiểu,”tôitrấnanKierranquatiếngrênhừhừ.TôiđangcórấtnhiềuđiềumuốnnóivớiKierran...

Nhưngngaykhiđấy,khungsinhhọcnhậnrarằngtôiđangởmộtnơiantoànvàấmấp,nênđãtựđộngkhiếntôithiếpđi,đểtôikhôngliềumạngtựđôngcứngmìnhlầnnữa.

Thếgiớihoànhảomộtcáchngungốc.

Page 89: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Chín

•KEIRRAN

“Vậy làchúng tađãởchặngcuốicủacuộchànhtrình,” thầySolomonkêulênvuivẻ.

Barefoot sụt sịt với tờkhăngiấyđượcgấp làm tư.Cônàngđãđỡhơnhẳn;nướcmũicũngkhôngcònchảylòngthòng.NhưngmọingườivẫncònengạigiữkhoảngcáchvớiBarefoot.

“Nhưngtrướckhichúngtaquaytrởlạithếgiớihiệnđại,thầynghĩcácemnênchiasẻmộtítkinhnghiệmvớinhau.”Thầydangrộngtay.“Aixungphongnào?”

LaoWrigleyđưatayđầutiên.“Emcảmthấygầngũivớibamìnhhơnạ.”

“Ừm,”thầySolomonnói.“VìemđãbắtbaláitrựcthăngđưaemđiđivềvềtừBahamasmỗingàychứgì?”

“Cáikhólócáikhônmàthầy,”Laonheomắt.

“Thầynhìnmúibụngcủaemnày!”Shohớnhởnhảyrakhỏichỗngồi,vénáolênrồixoayvòngvòngđầyhạnhphúc.“Emcólẽsẽkhôngbaogiờănnữa.”

“Thầyrấtnghingờlờituyênbốcủaemđấy,”thầySolomonnhếchmôi.“À,thầynghĩđólàxươngsườnđấy,chứkhôngphảimúibụngđâu.Cònemnàomuốnchiasẻgìkhông?Ừ,nóiđi,Stratovia?”

“Vâng,”Danphátbiểu.“Emđãnhậnrabệnhtậtchẳngcógìthúvịcảạ.”

“Ừ,bàihọctừviệckhôngnhìnthấygìđósao?Ítracũngcóbạnnhậnthứcđược tầmquan trọngcủamônKhanHiếm.Họckìnàycũngkhôngphảilàlãngphí,đúngchứ?”

Page 90: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Emnói nghiêm túc đấy ạ,” Dan đưa cao cánh tay vẫn còn lốm đốmtrắngcủamình.“Mẹemcònphảihốthoảngkhinhìnthấyemnhưthếnày.Vàemđangrấtnónglòngđượclắpđôimắtmới.”

ThầySolomonthởdài.“Chỉcònhômnaynữathôi,cốgắngnhé.Vàcóchuyệngìvuivẻvớihaichúchimnonđangnắmtaynhauởcuốilớpvậy?”

Bọntôilậtđậtbuôngtaykhicảlớpđồngloạtquaylại,nhìnhaiđứanhưngườingoàihànhtinh.TụibạnđổlỗichoWilliamShakespeaređãbiếntôithànhmộtđứangớngẩn.Tụinóluôntrợntrònmắttrướcthứngônngữcổxưamàthỉnhthoảngtôivẫnthốtratừmiệngmình.

Nhưng nguyên nhân của sự thay đổi này sâu xa hơn tụi nó nghĩ, vàShakespearekhôngliênquangìcả.

“Vâng,thưathầySolomon,”Mariadõngdạc,“emhọcđượcrằngnhữngnhânvậtnữtrongcáctiểuthuyếtngàyxưakhôngyếuđuốinhưemtừngnghĩạ.Hóarabạnthậtsựcóthểsẽchếtchỉbằngcáchđilangthangbênngoài dưới nhiệt độ lạnh giá. Đặc biệt là khi người bạn đang ướt sũngnước.”Maria chỉ tay vào chỗ thâm tím vì giá rét ngay dướimá bên trái,thoạtnhìnrấtdễnhầmlànhỏcóbaconmắt.MẹMariabuộcnhỏphảihứarằngsẽsớmđighéplạida,nhưngtrongthờigiannày,Mariađangcốdưỡngtrắnglạiphầndaấy.

“Tuyệt,”thầySolomoncảmthán.“Nhưngcóvẻkhôngliênquangìđếnđềtàimàemđãchọnbanđầunhỉ?”

“Em cam đoan với thầy,” giọng Maria chắc nịch. “Việc các hóc mônkhôngcânbằngvàviệcbịchếtcóngởNamCựcluônsonghànhvớinhauạ.”

“Khámpháthúvịđấy.Cònemthìsao,Black?Emsẽnóigìvớicảlớpvềcảmgiáckhiđượcngủnào?”

Cảmgiácgìnhỉ?Tôihítmộthơithậtsâu,tựhỏiliệumìnhnênlàmgìkhikếtthúcbuổihọchômnay.Đềtàinghiêncứuđãhoànthành,tôiđãcóthểchỉnhlạikhungsinhhọcđểtiếntrìnhđồnghóavàdịhóaxảyrađồngthời–tôikhôngcầnphảingủnữa.

Page 91: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Nhưngtôivẫnmuốnnằmmơchứ?Đãkhôngcònquákhácsovớiđờisốngthực,vìgiờtôivàMariađãchínhthứclàmộtđôi.Nhưngtôivẫncứtòmòkhôngbiếtnhữnggiấcmơsẽchotôithấyđiềugìtiếptheo,vàliệuđờisốngcủatôicóbớtthúvịhơn,khitôisẽkhôngbaogiờđượcchạmvàobướcthứnămcủagiấcngủnữakhông?

“Emrấtvuivìđãthử,thưathầy.”

“Emđãhoànthànhtốtcácquátrìnhcủagiấcngủchứ?”

“Tốtạ.Emđãtrảiquatấtcả:giấcngủđếnnhanh,nhữngcơnmơ,vàcảnhữngvệtnướcmiếngdínhlạitrênmiệngvàosánghômsau.”

Maria nháymắt với tôi. Bọn tôi đã thỏa thuận sẽ không đề cập đếnchuyệnnhỏcũngđãtừngmơ,khibịkhungsinhhọclàmchobấttỉnh.Haylàviệccáchócmôntrongngườitôicũngđangbắtđầuchạyloạnxạ.Đêmqua,tôiđiênrồđếnmứcđãphóngphithuyềnsangĐanMạchchỉđểđượcnắmtayMariadướitrờimưa.

Đềtàinghiêncứucủabọntôiđãkếtthúctốtđẹpvềmọimặt.

“Vậyemđãmơthấynhữnggì,Black?”thầySolomonnheomắt.

Mariavớingườisangxiếtchặtlấytaytôi.

“Vềmôn KhanHiếm, thưa thầy,” tôi trả lời. “Emmơ về chiến tranh,bệnhdịch,nạnđói.Tấtcảnhữnghiểmhọamàthếgiớingàynaycủachúngtađãmaymắnthoátkhỏiạ.”

“Thậtư?”ThầySolomomnhướnmày.“Từchuyênmônnghĩalàácmộngđấy.Vậyemnênthởphàonhẹnhõmvìđãđượcsốngởthờiđạinàyđinhé.”

“Chắcchắnrồiạ,”tôiđáp,ngherõtiếngngòibútcủaMariasộtsoạtkhinhỏđanghíhoáyghichéptrongcuốntập,nhỏđãnghĩthêmđượcnhiềungôntừvàhìnhảnhqualờinóidốitrắngtrợncủatôi.Vàtôiquyếtđịnh:khoanđiềuchỉnhlạikhungsinhhọcchiềunaychichovội.

Ítraphảiđểtôimơthêmmộtđêmnữađã.

Page 92: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

ĐỪNGQUÊNEM(JustineLarbalestier)

Page 93: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Một

TôiđangrảobướcthìbắtgặpRobbiedướisông.

Trờitốiđennhưmực,cảlàngvẫncònchìmtronggiấcngủ.Tôichỉănqualoavàimẩubánhrồicắmđầuđimảimiết,cốtìmcáchthoátkhỏinơinày.Vàmônglungnghĩvềnơimìnhsẽđến.

Tôilenlỏimentheotriềnsôngdướiánhtrăngmờảo,tựhỏikhôngbiếtbaolâumớiđếnđượcthànhphố.Tôisẽcầnbaonhiêuthứcăn?Baonhiêuđôigiày?Mộttiếngcúrúcngaytrênđầukhiếntôigiậtmìnhsẩychânngãkhụyuxuống.Khiđã lấy lạiđượcbìnhtĩnh, tôi liếc thấyRobbieđangtátnướclênmặtvàlưnganh.

LàndacủaRobbieánhlênnhưphủkimtuyến.ĐóchỉlàdobóngnhữnggiọtnướcphảnchiếudướiánhtrăngvàtươngphảnvớimàudanâusạmcủaRobbie,nhưngcũngđủđểkhiếntôingừngthở.

Lầnđâu tiên trong đời tôimảimêngắmmộtngười nào đó đếnmứcmuốnchạmvàohọ.Taytôiđưavềhướnganhtrongvôthức.

“Jean!”Robbiegọi,anhquaysangnhìntôirồimỉmcười.“Jeannie.”

Tay tôi lập tức rơi thõng xuống, damặt tôi căng lại, nóng bừng. Tôikhônghềthấychóngmặt,nhưngvẫnsợrằngmìnhsẽxỉumất.Tôichưatừngngheanhgọitênmình.

“Robbie,”tôiđáp,bướcgầnđếnbờsônghơn.

“Maiemsẽlênđồichứ?”

Tôigậtđầu,vẫnkhôngtưởngtượngnổimìnhđangnóichuyệnvớianh.Robbie...khôngđẹptrai,nhưngcóđiềugìđóởanh,mộtsứchấpdẫnkìlạkhiến tôi chỉmuốn chạmvào conngười ấy. Tôiđã từngnghe các cô gáikhácbàntánvềanh.

Page 94: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Robbiehỏitôiliệucómuốnđínhhônvớianhkhông.Tôiư,mộtngườilần đầu tiên nói chuyện với anh? Tôi rùngmình. Tôi biết cảm giác củamìnhlúcnàycóvẻkhôihài,dườngnhưtâmthấtvàtâmnhĩđanghúthếtmáutừphổivàcáctếbàokháctrongcơthểđểdồncảvềtim.Từnglờinóicủa Robbie càng khiến chúng hoạt động nhanh hơn. Đính hôn? Tôi vàanh?

MaiđãlàngàylễLammas.Ngàyđầutiênsẽlàlễhộiănmừngvụmùamới.Bạnsẽmangtheohaiổbánhmìmớiralòđếnnhàthờnhưlễvật–mộtdànhtặngchoChúa,vàmộtdànhchonhữngngườitronglàng–nếubạncòntrẻvàvẫnchưa lậpgiađình,bạncó thểđínhhôn.Đósẽ làmộtđámcướigiả.Nếuthậtsựcótìnhcảm,đếndịpLammaslầnsau,sẽlàđámcướithựcsự.Nếukhông,mọithứsẽquaylạibìnhthường.

Cáccôgáisẽngồisẵntrênđồi,chờcácchàngtraiđếnngỏý.Tôichỉsẽchịungồiđó,nếungườingỏýlàRobbie.

Dukháchthườngđếnxemvàchụpảnhtừngđôitraigái,tayđượcbuộcvào nhau bằngmột chiếc khăn.Những người phương xa rất thích cảnhtượngngộnghĩnhnày.Họnghĩchúngtôicũngngộnghĩnh.

TôikhônghềchorằngRobbiengộnghĩnh.Ởanhtiềmẩnmộtđiềugìđấyrấthoangdãvànguyhiểm,khôngphảiđơngiảnchỉvìbamẹtôikhôngthíchanh,màcònvìthứkhôngkhíkì lạxungquanhanhluônkhiếntôirùngmình.Luồngkhívừanónglạivừalạnh.

TôithoạtđầuđịnhbỏtrốnvàongàyLammas.Vìbamẹmuốntôiphảiđínhhônvàodịpnày.Họchotôiđượcnghỉmộtngày.Vậynênthờigiankháthongthảđểchuẩnbịchochuyếnđi.

“Anhsẽgặpemởđấychứ?”Robbiehỏi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn đôimôi đangmấpmáy của anh. “Vâng,” tôi đáp.“Hẹngặpanhtrênđồi.”Tôiquyếtđịnhsẽởlại.

Vàongày lễLammas,ngườitabuộcdâyruybăngmàuxanhvàđỏvàosừngcủanhữngchúbò,vớimụcđíchtrừtà.Đểbảovệngôinhàcủamình,ngườitacũngtreođầythánhgiáởcửasổvàcửachính.Truyềnthuyếtnói

Page 95: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

rằngngàylễLammasthườngxuấthiệnnhiềulinhhồnxấuxa.

Tiệmbánhmìcủagiađìnhtôicũngkhôngphảingoạilệ,thánhgiáđượctreo đầy khắp trần nhà. Tôi sống ở đó với bamẹ, hai người anh Angus,Fergusvàvợcủahọ,SheilavàMaggie.Tấtcảchúngtôilúcnàocũngmặtmũiđỏbừng,mồhôinhễnhại,ngườilấmlembộtvìphảilàmbánhmìtừsángsớmđếntậnchiềutà,từngàynàyquangàynọ.TrướcngàyLammas,côngviệccònnhiềuvàvấtvảhơnvìgiađình tôiphảinướng thậtnhiềubánhđểphụcvụchocảlàng.

Mộtcuộcsốngkhủngkhiếp.

Nhưng du khách lại thích vậy. Họ thích chúng tôi, họ thường để lạinhữngđồngxuvànhữngtờgiấybạcvàocáilonởquầybánh,phầnlớnđềulàngoạitệ.Côngviệccủatôilàđếmtiền,phânloạivàđemđếnngânhàngđểđổilại.Chứkhôngphảilàgửiởngânhàng.Hoàntoànkhông.

Bamẹtôikhôngtinvàonhàbăng.Khôngtinvàonhữngngườixalạ.Họkhông tinvàobấtcứ thứgìkhácngoàingôi làngchậthẹpđầykháchdulịchnày,bamẹluôntựhàorằngnórất“truyềnthống”.Tiềnđượcgiấudướigốicủabamẹ.Chiếcgốiđộnđầyrơm,gốicủatôicũngvậy.

Phía trướcnhàđượcdùng làmtiệmbánh,phía sauđểsinhhoạt,bêntrênlàcăngácgỗọpẹpđểngủ.Khôngđiện,khôngtruyềnhình,khôngmáythuthanh.Lòsưởihoạtđộngbằngcủivàthan.Khitrờisậptối,giađìnhtôidùngánhsánglòeloẹtcủanếnvàánhlửalòsưởiđểquansátmọithứ.VàomùaHạ,cảnhàđingủrấtsớm,trướccảkhimặttrờikịplặn,vàmùaĐôngcũng không khác gì.DùĐônghayHạ, chúng tôi đều thứcdậy trước khimặttrờimọclại.

Bamẹbịámảnhbởiviệcduy trìnhững lối sốngcũkĩ,nhưng tôiđọcđượctừsáchvởrằngngàyxưa,mọingườiđềutựlàmthứcănchogiađìnhhọ.Khôngcólòbánhmì.Vàcũngkhôngcókháchdulịch.Bạnchỉcầnmờingườihàngxómdùngcơmnếuhọđếnthăm.

Cáinhìncủabamẹtôivềquákhứchẳnggiốngmấysovớinhữnggìtôiđượchọchayđọcđược.Bamẹtôitinvàothiênthần,ácquỉvànhữngbảnnhạcxaxưa.

Page 96: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Họtinrằngthếgiớisẽlàmãimãinhưvậytừngàynàyquangàykhác,từnămnàyquanămkhác,từthếkỉnàyđếnthếkỉkhác.

Vàhọkhôngcảmthấykhóchịutrướccáinhìntòmòvàthíchthúcủanhữngdukhách.

“Bộhọđãcómặtởđâytừmộtthếkỉtrước?Hayhaithếkỉtrướcrồià?”

Mẹbảorằngtôibịđiên,bathìlờđi.AnhAngusdọasẽđánhtôinếutôidámmởmiệngnóitớiđiềunàylầnnữa,cònMaggiethìcườikhúckhích.Bọntôikhônghợpnhau:nhữngônganhtrai,vợcủahọvàtôi.

Từlâulắmrồi,tôiđãmuốntrốnkhỏinơinày.Tôikhôngyêugiađìnhmình.Thậmchítôicònkhôngthíchhọ.Tôimuốnđượcsốngtrongmộtgiađìnhđúngnghĩa, nơi sẽ để tôi được tiếp tục đến trường dù đã qua tuổimườilăm,nơitôisẽđượcvàođạihọc,vàtrởthànhbácsĩ.Mộtgiađìnhsẽchotôimộtcuộcsốngthậtsự,trongmộtthếgiớithậtsự.Mộtgiađìnhnơisẽđểtôirađitìmcuộcsốngcủariêngmình,khitôimuốn.

Nhữngngườianhcủatôikhôngthèmmàngđếncuộcsốngxungquanh,đặcbiệtlàAngus.Anhtôihàilòngvớinhữnggìđangcóởhiệntại,vàđangrất nóng lòng được thay ba trông coi tiệm bánh. Angus và Fergus thấychẳngcógìbấtthườngkhikhôngđượchọchànhđếnnơiđếnchốn,lấyvợởtuổimườisáu,cóconởtuổimườitám,chẳngbiếtđếnnơinàokhácngoàigiađình, tiệmbánhvànhà thờvàomỗi chủnhật, vàhiếm lắmmớiđếnquánrượuđểháthòcùngbạnbè.Họthíchthúvớicôngviệcgiaobánhmìbằngchiếcxeđẩycũkĩ.

Bạn chắc chắn sẽngạcnhiên khi biết rằng bamẹ tôi không sử dụngnhữngthứcógắnđộngcơ.

Họkhôngthíchnhữngngườilạ.

VàđặcbiệtlàRobbie.

Robbiekhôngcógiađình,anhlàtrẻmồcôi.

Ngườitatìmthấyanhtrênmộtchiếcnôiđượcthảlềnhbềnhtrênsông.Mọingườiđềunóiđólàchiếcnôidoácquỉgửiđến,dùvậy,mộtngườithợ

Page 97: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

xayvẫnđồngýnhậnnuôiRobbietộinghiệp.Ôngtakhôngcócon.Nhưngchỉtrongvòngnămnămsau,vợônglạisinhlầnlượtđếnbađứatrẻ.CậubéRobbiekhôngcònđượcxemnhưcontrainữa,cậugiờđâyđượcđốixửnhưmộtngườihọhàngxaxôi.

Robbievẫntiếptụcsốngvớingườithợxay,vợ,contraivàcongáiông.Tớimùa vụ, anhmiệtmài bánmặt cho đất, bán lưng cho trời như baongười khác. Nhưng anh không làm cho gia đình đã nuôi nấng mình.Robbielàmthuêchobấtcứngườinàotronglàng.

BamẹtôichorằngRobbiechẳngcóđiểmgìtốtđểchọnlàmchồng.

Bamẹ khôngmuốn tôi rời khỏinơinày.Họ khôngmuốn tôi đượcđihọc,thậmchíhaingườicònkhôngchotôiđọcsách.KhitôithanphiềnvềviệccuốnCấuTrúcSựSốngquígiácủamìnhđãbiếnmấtđầybíẩn,mẹbảorằngtôikhôngviệcgìphảicầnđếnnhữngthứnhưvậynữa,vìbâygiờtôiđãgầnmườisáutuổivàkhôngcònđếntrường(họéptôiphảinghỉ),vàrằngtôiđãquátuổilấychồng.

Tôigầnnhưđãthuộclòngcuốnsách,nhưngchẳngnghĩalýgì.Chỉkhicầmđượcnó,tôimớicóthểmườngtượnglạinhữngsơđồhoạtđộngvàcấutrúccủatấtcảcáchệthống:hệtimmạch,hệtiêuhóa,tuyếnnộitiết,tuyếnbàitiết,sựmiễndịch, lớpbiểubì,cơbắp,hệthầnkinh,cáccơquansinhsản,sựhôhấp,bộxương;vàđểnhẩmđinhẩmlạitrongđầu...Cuốnsáchchínhlàtươnglaimàtôiướcaođếncháybỏng.Tươnglaimàbamẹđãgiậtkhỏitaytôi.

VậytạisaolạikhôngđínhhônvớiRobbienhỉ?Họmuốntôidínhchặtvớiaiđóởngôilàngnàykiamà?VàcóvấnđềgìđâunếungườiđókhôngphảilàMcPherson,haylàCavendish,haylàMacilduy?

Hy vọngbamẹ sẽ khôngnổi giận.Vànếu thật là vậy, đínhhôn cũngkhôngphảilàmộtcuộchônnhânthậtsự.Đâychỉlàmộtphongtục.Mộttronghaingườicóthểdừngcuộcchơi,nếuhọmuốn.

Vàcóthể,chỉlàcóthểthôi,tôisẽthuyếtphụcđượcRobbiebỏtrốnđếnthànhphốcùngtôi.Anhsẽhọcnhạcvàchơiởcácquánrượu.Còntôisẽchăm chỉ làm việc ở các khumua sắm, câu lạc bộhay thậm chí là tiệm

Page 98: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

bánhđểcóthểđượchọcbấtcứkhinàotôimuốn.Tôisẽcầnmẫnlàmviệcchođếnkhiđủtiềnvàotrườngđạihọc,nơitôicóthểhọcđượcmọithứvềykhoa,vềcơchếhoạtđộngcủacơthểconngười.TấtcảnhữngbímậtkìdiệumàtôivẫnchưađượcbiếttừCấuTrúcSựSốngcủaGoldstein.

Page 99: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hai

Tôivềlạinhàvàođúngnửađêmvàleolêngiường.TôicứtưởngmìnhsẽkhôngngủđượckhinghĩvềviệctôivàRobbieđínhhôn,nhưngvừanhắmmắt, tôiđãnhanhchóngchìmvàogiấcngủsâu, thậmchí tôicònkhônghaybiếtkhimọingườixungquanhlụcđụcthứcdậyvànướngbánh.

Ánh mặt trời chói chang đã đánh thức tôi. Tôi nằm yên trên chiếcgiườngrơmtronggiâylát,đểtậnhưởngcảmgiácnhữngtianắngđangrớtlạitrêndamình.

NgàylễLammas.

Tôimặcbộđầmđẹpnhấtcủamình:bộđầmtựmaybằngsợi vải thôkệchmàgiađìnhtôitựdệt,tuykhôngđếnnỗisầnsùinhưrơm,nhưngtấtnhiên làkhôngđờinàomềmmạibằngnhữngxấpvảiđượcmuaở tiệm.Tôitựhứavớilòng,mộtngàynàođó,tôichắcchắnsẽmặcnhữngbộđầmngườikhácmaychomình.

“Dậychưa,Jeannie?”mẹtôigọi.

Tôichạyvộixuốngdướilầu.

“Trôngconxinhlắm,”bàđưachotôimộtcáitúinhỏrồichỉnhlạidâynơtrênáochotôi.“Đâylàbánhmì,phômaivàvònghoa.”

“Concámơnmẹ,”tôilêntiếng.

“Hãykhiếnbamẹđượctựhàonhé.”

“Vâng.”

Tôi cầm lấy chiếc túi rồi đi lên đồi để gặp Fiona, và chờRobbie. Trờixanhbiếc,khônghềcóchútdấuhiệunàolàsẽmưacả.

Fiona cười tươi rói và vẫy tay liên tục khi nhìn thấy tôi. Fiona đang

Page 100: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đứngtrênđỉnhđồi.Tôivộivàngbướclênđó,khôngquêngậtđầumỉmcườichào những cô gái khác, và cố tránh những cặpmắt hiếu kì của các dukháchđangbấmmáylialịavềphíabọntôi.TôingồibêncạnhFitrênđỉnhđồi,dướitàncâytonhất,cốlấylạinhịpthởbìnhthườngsauchuyếnđicủamình.

“Saocậulạichọnchỗcaoquávậy,”tôitráchmóc.

“Nhưngnhìnnày,”Fiphảnbiện,“từđâycậucóthểphóngtầmmắtvềphíabiển.Vànhữngchấmđenlitikia–mìnhnghĩđólànhữnghònđảođấy.”

Tôinheomắtnhìn theohướngFiona chỉ.Mọi thứđềumờmờ ảo ảo,nhất là cảnh trời đấtđanghòa sắc xanhvàonhau. Tôi làubàu, “có lẽ làvậy.”Tôithíchhướngnàocóthểnhìnthấythànhphốhơn.HoặclàRobbiecũngđược.

“Tụimìnhcũngcóthểnhìnthấyaiđangngỏlờivớiainữa.Trêncaolàchỗngồilýtưởngcủanhữngngườinhiềuchuyệnmà.”

“Chínhxác.”Tôivuivẻ,đólàlýdomànămnàobọntôicũngchọnđịađiểmnày.Tôibẻđôiổbánhmìcủamình.“Cậucómangtheodaochứ?”

Fiona gật đầu rồi đưa con dao nhỏ cho tôi. “Có cả đồ chua nữa này,mìnhđemtheotừcửatiệmđấy.”

“Trôngngon quá!” tôi xắt látmiếng phômai rồi xếp đều lên hai nửabánhcủamình,Fionachothêmđồchuaởtrên.

Trongkhiăn,bọntôiliếcthấymộtvàicậucontraidừnglạivàđổivònghoavớingườimìnhthương.TôitựhỏikhôngbiếtđếnkhinàoRobbiemớixuấthiện,vàFionasẽnóigìđâynhỉ.

“CóvẻnhưDougievàSusanđãquaylạivớinhau.”

“Aimàbiếttrướcđượcchuyệngìsẽxảyra?”tôinóivớivẻtừngtrải,mặcdùtôirấthiếmkhigặpđượchaingườibạnnàykểtừkhikhôngcònđượcđến trường.Thoạtđầu, tôi cònkhôngbiếtDougievàSusanyêunhau.Filuônhứasẽcậpnhậtthôngtinchotôi,nhưngbọntôicũngítgặpnhau,trừnhữnglầnđilễnhàthờ.“Dougievừamuamộtchiếcxehơiđấy.Trôngcòn

Page 101: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mớilắm,chắcchỉmớisửdụngbốn,nămnămthôi.MìnhcáđólàlídomàSusanquaylạivớiDougie.”

Tôicảmthấyngườimìnhhơinónglênvìghentị.Nếutôidiễmphúccóđượcmộtchiếcxe, tôisẽthoátđượcnơiđịangụcnàycònnhanhhơncảbánhmìchíntronglò,hyvọngrằngkhiấysẽcóRobbiebêncạnh.Giámàtôiđượcaiđótậpláixechonhỉ. “Cậutađểchiếcxeởđâuthế?”tôithắcmắc.Xehơi,xe tảivànhữngphươngtiệntươngtựvậykhôngđượcphépvàolàng.Bãiđậuxebusdànhchodukháchlàởbênhôngthànhphố,họphảicuốcbộđểđếnđượcnơitôisống,vàtấtnhiên,khôngthểthiếunhữngtiếngcàmràmtrênmỗibướcchân.

“Ngoàibãicùngvớinhữngchiếcxehơivàxebuýtkhác.Chứcònởđâuđượcnữa?”

Tôigậtđầu,nhận thấymìnhhơingớngẩn.Dougieđâucầnphảigiấuchiếcxe.BamẹDougiekhôngmuốncậuấychônchânmãimãiởngôilàngnày.

“Còncậuthìsao?”tôihỏi,chùitayvàováy.“Cậucó...”

Aiđóvừaho.Tôingẩngmặtnhìnlên,cốnéntiếngthởdài.KhôngphảiRobbie,màlàSholtoMcPherson:gãtraikhóưanhấtlàng.Hắntaluônchorằngchỉcầndángdấpdongdỏngcao,đôimắtxanh,tócvàngvànướcdatrắng,làmọithiếunữtrênthếgiannàyđềuquìsụpdướichânhắn.Cólẽđúngvớimộtsốcônàng,nhưngsẽchẳngđượclâu–chỉcầnchưahếtmộtnửađoạnhộithoạilàcảmtìnhbanđầuđãtanbiếnmất.

“Vònghoacủaemđâu?”hắnhỏi.

“Cáigìcủatôi?”tôibốirốihỏilại,cốýrũváyxuốnggiấukínvònghoacủamình với hy vọng hắn ta sẽ hiểu ý và bỏ đi chỗ khác. Fi cười khúckhích.

“Nếuchúngtamuốnđínhhôn,đầutiênchúngtaphảiđổivònghoachonhau.”

“Chúngtasẽkhôngđínhhônvớinhau.”

“Sao?”

Page 102: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Tôikhôngmuốnđínhhônvớianh,Sholtoà.Tôikhôngthích.”

Sholtonhìn tôi trừng trừngnhư thểđộtnhiên tôivừanóibằngngônngữ của loài bò. Bọn tôi học cùng trường (cho đến khi tôi bị buộc phảinghỉ),vàtrongsuốtkhoảngthờigianđó,tôichưahềnóimộtlờitửtếvớihắnta.Sholtochỉ làmộtgãtoxác,haybắtnạtngườikhác, íchkỉvàxấubụng.

“Tạisaokhông?”

“Tôikhôngthíchanh,Sholto.Chưabaogiờ.”AnhkhôngphảilàRobbie,tôinghĩthầm.

“Được thôi,” hắn gằn giọng, chắc hắn nghĩ tôi đang bịma ám. Sholtkhôngtinnổilạicóngườitừchốiđínhhônvớihắn.

“Tôikhôngthíchanh,ngaycảkhianhlàmộtdukhách.Vàgiàuhơncảnữhoàng.”

“Nhưng...”

“Tôithàchếtcònhơnđínhhônvớianh.”

“Cứchờđấy,”hắntacaucórồibỏđimộtmạch.Trênđườngxuốngđồi,Sholtodừnglạivàđềnghịđínhhônvớimộtcôgáitrônghơilạmặt.Chắchẳncôtađếntừngôilàngkhác,nhưngcólẽcôtacũngđãbiếtđếntiếngtămcủagãnàynênkhôngnhậnlời.

Ficườilớnrồihuýchtaytôi.“Làmtốtlắm.”

“Thìhắntalàgãđầnmà.”

“Đúngvậy.Ê,nhìnkìa,anhtraicủaSholto,Charliekìa.”

“Anhấyđanglàmgìởđâyvậynhỉ?”

“BaCharliedọasẽgiếtanhtanếuanhtakhôngsớmcóbạngái.”Fionagiảithích.

“NhưngCharlieđâuthíchcongái.”

“CậunghĩlàbaCharliesẽchấpnhậnlýdoấyà?”

Page 103: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôikhôngnghĩvậy.Cũngnhưtôikhôngnghĩbamẹsẽđểtôiquaylạitrườnghọc.“TộinghiệpCharlie.”

Fionagậtđầu.“Tộinghiệpanhấy.”

“Vậycậucódựđịnhđínhhônvớiaiđókhông?”tôitrêuFiona.

Fimỉmcười.“Mìnhchỉđếnđâyđểngắmmọingườithôi,nhưmọilần.Cậubiếtbamẹmìnhrồimà.”

BamẹFionakhônggiốngnhưbamẹtôi.Họcóxehơi,cómáythuthanhvàmộtcáitivi.Khicònbé,thỉnhthoảngtôivẫnlénquanhàbạnấyđểcoiké.Tôiđắmchìmtrongnhữngcâuchuyệnvềcáccôgáikhônghềcócuộcsốngđángnguyềnrủanhưtôi.Vàđócũnglàlầnđầutiêntôibiếtđượcthếnàolàmộtbácsĩ,ngaylậptứctronglòngtôidấylênquyếttâmrằngmộtngàynàođó,tôicũngsẽlàbácsĩ.Giámàtôisinhraởmộtnơikhác,cóbamẹkhácthìhaybiếtmấy.

BamẹFionamuốnbạnấyđượchọcđạihọcở thànhphố,nơiôngbàngoạicủaFionađangsống.Họchorằngtuổimườilămlàquásớmđểđínhhônhoặclấychồng.Vàmườisáu,mườibảyhaymườitámtuổicũngvậy.BacủaFilớnlêntronglàng,nhưngôngđãrađirồiquaylạivớivợ,cùngnhữngkếhoạchsẽthuhútthêmnhiềukháchdulịchđếnlàng.BamẹFicónhữngquanđiểmsốnghoàntoànkhácvớibamẹtôi.

Cũngcónhữngngườikháctronglànggiốngvậy,họchỉvờnhưđangcómộtnếpsốngcổxưađể lấy tiềncủadukhách.Họ thíchbềmặtcủanếpsốngấy,chứkhôngphảibảnchất.Khôngnhưbamẹtôi,nhữnggiađìnhgiốngnhưgiađìnhFionakhôngtinvàothầnthoại,họkhôngmuốncongáiphảikếthônkhichưađủtrưởngthànhđểnhậnthứcđượcmụcđíchcuộcsốngcủamìnhlàgì.

Nhưngđóchỉlàsốít,cáchsốngcủabamẹtôivẫnchiếmđasố.Nóchỉđangdầnthayđổimộtcáchchậmchạp.

“Cậumaymắnthậtđấy.”

Fionakhôngnóigì.Nhỏcònbiếtnóigìnữacơchứ?Fionahiểuhếttấtcả.

Page 104: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Vònghoacủamìnhhéorũhếtrồi.”TôinhặtvònghoatừdướiváylênrồibỏvàolòngFiona.

“Cậusẽđínhhônthậtư?”Fithoángbốirối,nhưthểnhỏđangcốtỏravuimừngnhưngvẫnkhônggiấuđượcnỗibuồnphiềntronggiọngnóicủamình.TôiướcRobbienênnhanhchânhơn.

Fiona khôngmuốn tôi trở thành cô dâu trẻ con. Rất nhiều du kháchnhìnbọntôigiốngvậy.Cólần,mộtcôgáihỏitôisaolạichấpnhậnđượccuộcsốngnày.Tôiđànhphảinóidốirằngtôiđangrấthạnhphúckhiđượcduytrìnéttruyềnthốngcủangôilàngmình,vàrằngtôikhônghềmuốncómộtcuộcđờikhác.

Côgáiấycómáitócngắn.Khôngphảilànhữngbúitócnặngnềdàiquámông.Côtakhôngmặcnhữngchiếcváydàithườnthượtvànhữngchiếcáobằngsợivảisầnsùi.Tôichỉmuốnđánhcôta.Hoặclàtìmmộtcáchnàođóđểcướpđicuộcsốngcủacôgáilạmặtấy.

VàgiờthìFionađangnhìntôibằngchínhánhmắtmàcôgáingàyấyđãnhìn.Nhỏthươnghạitôi.Robbieđâurồinhỉ?Anhtakhôngtộinghiệpchotôiư?

“Cóthểcó,”tôiđáp,mặtFionaxụxuống,“màcũngcóthểkhông.”

“Tụimìnhlàmmộtvònghoakhácnhé?”nhỏgợiý.“Xungquanhđâycórấtnhiềuhoacúcđấy.”

“Cậungồivớimìnhđượclâukhông?”

“Đếnbữatrưa,”Fionađáp.“Mìnhcònphảiphụtrôngcoicửahàng.Cậucóthểghéquanếumuốn.Mìnhmớimuamộtxấptạpchímớiđấy.”

“Tuyệt,”tôihàohứng.

Bọntôiháinhữngbônghoacúcxungquanhrồikếtdọctheothânhoa,làmthànhmộtvònghoakhác.Nhựatừthânhoatứarakhiếntaybọntôidinhdínhthơmnồng,hươngthơmngọtngàocủamùahè.

“Mọichuyệncũngkhôngđếnnỗitệnhưcậunghĩđâu,”tôitrầmtưnóivớiFiona,lòngkhônnguôinỗinhớRobbievớilàndarámnắngvàđôimắt

Page 105: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

màuxanhlá,giánhưanhđangởđâylúcnày.

“Khôngcógì thúvị cả,”Fiona lầmbầm,nhỏvẫnđang tiếp tụcbẻcúcdại.

Mọithứđãquátrễrồi.KhoảngcáchgiữatôivàFionacànglúccàngxa,kểtừkhitôirờibỏtrườnghọc,nhữngbôngcúcdạiđẹpđẽtrongvònghoatôiđangcầmtrêntaydườngnhưcàngkéotôivàngườibạnthânnhấtcủamìnhxamãi,xamãi.Fionabuồnbãthudọnmọithứrồichàotạmbiệttôi,dùrằngcònlâulắmmớiđếnbuổitrưa.

Tôiđauđáunhìntheobạnmìnhchođếnkhikhuấtdạng,rồinhìncảnhmọingườitronglàng,từngđôitraigái,từngtốpdukháchnhộnnhịpqualạitrướcmắt.CònRobbie,anhđâurồi?Tôiquaylạivớiviệcbứtvàkếthoa.Tôiđãkếtđượckhakhávònghoa.

Anhlừatôiư?Khôngthểnào.Tôiđãbỏlỡcơhộitrốnthoátrồisao?Timtôitưởngnhưđangvỡvụnthànhtừngmảnhthìmộtgiọngnóivanglên.

“Nhiềuvònghoaquánhỉ.”

“Đúng vậy,” tôi thờ ơ ngẩngmặt lên.Mắt anh xanh thăm thẳm. “Emđangđịnhlậpkỉlụcthếgiớiđấy.Anhđoánxememđãkếtđượcbaonhiêucáirồi?”

“Anhkhôngđoánđược–nhữngcôgáikhéoléonhưemcóthểkếtđượccảtáchỉtrongnháymắt.”

“Thật không đấy?Mười hai cái trongmột giây à? Em không giỏi đếnmứcđóđâu.Emđãchờởđâycảbuổisáng.”

Robbiengồiphịchxuốngbên cạnh tôi. Tôi lén lút liếcnhìn anh, chứkhôngdámnhìn thẳngvàođôimắthúthồnấy.Anhđeo câyđànviolonphíasaulưng,máitócxoănmàuđenđượcbuộclạibằngmộtsợidâybằngda.

Tôicóthểcảmnhậnđượcrằnganhđangởrấtgầntôi,gầnđếnmứctôicóthểngửiđượcmồhôicủaanh.

“Emcứngồivậymànghịchhoathôià?Cònđượcbaonhiêungàynhư

Page 106: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

thếnàynữa?”anhhỏi.Tôikhôngdámchắcrằnganhcóđangnhìntôihaykhông.Tôiđangcúimặtvụngvềngắmnhữngbônghoacúc.

“Chỉcómỗihômnaythôi.Vàđãgầnnửangàytrôiquarồi.Maiemphảiquay lại với việc nướng bánh.” Tôi đánh tiếng thở dài thườn thượt. Liệuanhcóngỏlờivớitôikhôngnhỉ?

“Côngviệccũngkhôngđếnnỗitệ,đúngkhông?”Bàntayanhhứngtrọnnhữngvònghoa,rồilặnglẽtháotừngbôngra,nhưthểchúnglàmộtchuỗitrànghạt.

Tôikhôngbiếtphảitrảlờinhưthếnào.“Emkhôngthích,”tôibuồnbãđáp,vìcôngviệcấycũngmờmịtnhưchínhcuộcđờitôivậy.Khôngphảilòbánhmì,khôngphảingôilàngnày,khôngphảicuộcsốngnày.Tôimuốnđếnmộtnơikhác,nơitôiđượchọchànhsinhsốngvàtrưởngthànhnhưmọingười.Tôikhôngmuốnmìnhbịbaoquanhbởibộtmìvàánhmắthiếukìcủanhữngdukhách.

“Anhyêunơinày.”Anhnhẹnhàngnói,tôikhẽliếcquađuôimắtmình–anhvẫnđangmỉmcười,nhưngsaotôithấytimmìnhdườngnhưđanglỗinhịp.Tôiđãhyvọnganhcũngkhátkhaorờibỏnơinàygiốngnhưtôi.

“Thật ư?Nhưng bọnhọ...”Hầuhếtmọi người trong làng đều xa lánhanh,họchorằngđôimắtxanhcủaanhnhìnrấtgiốngácquỉ.Mặcdùmộtnửadânởlàngnàycũngsỡhữuđôimắtxanh.Nếunhìnkĩ,mắttôicũnglàmàuxanh.

Anhnhúnvai, rồiquaysangtôingaykhitôivừangẩngmặt lên.Ngaychínhthờiđiểmnày,anhnhìntôi;vàtôiđangnhìnanh.

Tôinínthở.Robbiesắpngỏlờivớitôi.

Anhvẫnnhìntôikhôngchớpmặt.Tôiđểýthấymộtvệtsưngtrênmũianh.Cóvẻnhưnóđãtừngbịgãy.Vàkhôngchỉmộtlần.CòncómộtvếtsẹongaydướimắttráicủaRobbie.Trướcgiờtôichưabaogiờnhìnanhgầnđếnvậy.Tôikhẽhỏi:“NgàiđãđiđâuvậyhửquíôngRobbie?Tôiđãchờngàicảngàyrồiđấy.”

Anhcườivang.“Anhđixâynhà.”

Page 107: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Giờthìđếnlượttôicười.“Emkhôngtinđâu!”

“Chúngtaphảicónơinàođểsốngchứ.Nơinàyđãđôngđúclắmrồi.”Anhnhíchđếngầntôihơn.Vùngnhântrungdướimũianhlấmtấmmồhôi.“Anhrấthạnhphúcvìđêmqualàthật.Anhcứngỡrằngmìnhđãmơ.Mặcdùanhkhôngdámngủ.”

“Khôngphải làmộtgiấcmơđâu,” tôikhôngdámnhìn thẳngvàoanhnữa,nênđànhcúimặtnhìnxuốngđôitayđangdínhmàuxanhtừláhoacúccủamình.

“Anhthíchvẻnhợtnhạtcủalàndaem.Ngaycảnhữngchấmtànnhangcũngnhạtmàu.”Robbieđểnhữngvònghoaxuống,rồicầmlấytaytôi.“Emđínhhônvớianhnhé?”

Nhữnglờitôimongngóngtrongsuốthômnaycuốicùngđãđượcthốtra.

Tôingướcnhìnđôimắtxanhsâuhunhútđầyhấplựccủaanh,khôngcòn nghĩ được gì khác ngoài anh. Anh lại gần hơn nữa, môi chúng tôiquyệnvàonhau,tayđanchặtlấynhau.Cảmgiáctừanh,mùivịcủaanh,hươngtrênngườianh;tưởngchừngnhưtôichỉmuốnnổtung.

TôichưahềnóiEmđồngýbằnglời,nhưngtốiđó,tôivàanhđãtaytrongtayđếnnhàtôi,nhữngnămthángchỉdànhriêngchohaiđứasắpsửabắtđầu.

Ba,mẹ,Angus,Fergusvàhaingườichịdâu,khôngaimỉmcười.Mặtcảnhàlạnhnhưđá.NhưngkhôngaingăncảntôivàRobbie.

Page 108: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Ba

Nhữngngườitrong làngkháonhaurằngRobbie là taychơiđàntàibanhấtthếgiới.

Vàđúnglàvậy.

Khianhchơinhạc,nétmặtanhhoàntoànthayđổi,ánhmắtnhưthểanhđếntừmộtnơikhác.Mộtchốnrấtxanơinày.Trongvùngcũngcóvàingườichơigiỏi,nhưngkhôngaiđượcnhưRobbie.CứnhưmọitâmtưtìnhcảmcủaRobbieđềutruyềnhếtlênnhữngngóntayđiệunghệkhianhtấulênmột bản nhạc nào đó. Không thể cầm được nướcmắt khi anh chơinhữngbảntìnhca,khôngthểkhôngcuồngchânnhảykhianhchuyểnquanhữngkhúcnhạcvuinhộn.Tôi chưa từngbiếtđếnnhạccôngnàohoànhảohơnanh.

Quáhoànhảo,họnói.

Ngườitacònkháonhaurằnganhchỉcắtmóngtayvàochủnhật.QuỉSaTăngđãtạoraanh,chínhvậynênanhmớicótàinăngthầnkìđó.Vàtrướcgiờ chưa có ai từng nhìn thấymột người nước da rámnắng có đôimắtxanhnhưvậy.

Họđoánchúngtôisẽsớmchiatay.Khoảngmộtnămlàcùng.

Đêmđầutiêntrôiquathậtkhókhăn.Khôngphảivìngôinhàđangxâydangdở củaRobbie.Chỉ trong vòngmườihai giờ, anhđã tựmìnhdựngxongmộtngôinhànhỏvớimáinhà,bốnbức tường,nềnnhà,vàkhoảngtrốngđểlắpcửachínhvàcửasổ.Còncócảlòsưởikháchắcchắn.Tôithầmthắcmắc liệucóvị thầnthánhnàođãđếngiúpanhkhôngnhỉ.Ngaycảchiếcgiườngcũngkhônghềtệ.

Khôngphảivìngôinhà,màlàvìnhữngđứatrẻ.

Page 109: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôikhôngmuốnsinhcon.

Bọn tôibước vàonhà,môi vẫnkhông rờinhau.Tôi tưởng chừngnhưmuốntanra trướcnhữngnụhônnồngnànmãnh liệt.Tay tôimơnmantrênáoRobbie,cảmnhậntừngđườngnétcủatấmlưngvạmvỡvàlầnlượtcởitừngkhuyáođểchạmvàolàndaấmápcủaanh.Anhkéomạnhváytôilên rồi vuốtveđùi tôi.Cơ thể tôi căng rađếnnỗi tôikhẽ rên lên, rồi tôikiềmmìnhlại,chụplấytayanh.

“Không,Robbie,”tôicốthốtlêntừngtiếngmột.

Anhđămđămnhìntôi.“Khôngư?Nhưngchúngtađãđínhhônrồimà.”

“Embiết.”Tôibuônganhra,ngồilênchiếcgiường.Cũngchẳngcònnơinàokhácđểngồi.Nhàkhôngcóghế.Chỉcómộtchiếcthùnggỗđựngđồcủaanh,vàmộtchiếctúixáchchứađồcủatôi.Anhngồixuốngbêntôi.Rấtgần.

Timtôiđậpđiêncuồng.Tôithởhổnhển,lòngtựhỏinhữnghammuốnluônkhiếntimmìnhrộnrãnhưvậysao.

“Emkhôngthểcócon.”

“Em không thể? Thật sao?” Anh buồn bã nhìn tôi. “Anh luôn ao ướcđượclàmbố.”

Tôihítmộthơithậtsâu.Tôicảmnhậnđượcđùianhđangchạmvàotôidùdathịtcảhaiđangcáchnhaubởinhữngsợivảiáoquầnthôráp.Áoanhđangnằmlănlóctrênsàn.“Ýemlà,emkhôngmuốnsinhembé.”

“Khôngbaogiờư?”Anhhốthoảng.

“Không phải bây giờ. Em còn quá trẻ. Và em khôngmuốn ởmãi nơinày...”

“Nhưngchúng tađãđínhhôn.Sao em lạiđồngýnếunhưemkhôngmuốn...”

“Emmuốn!Emmuốnđượcởbênanh.Chúngtasẽcùngnhaurờikhỏiđây.Emmuốnquaylạitrườnghọc.Emmuốnđượchọchànhthậtgiỏi.Emmuốnvàođạihọcởthànhphố.Emmuốntrởthànhbácsĩ.”

Page 110: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Bácsĩư?”GiọngRobbie thảng thốtnhư thể tôivừanói tôimuốn trởthànhmộtngọnnúi.

“Đúngvậy,nhưngnếuchúngta,anhbiếtrồiđấy.Vànếuem...”Saotôilạibốirốiđếnmứckhôngthểbậtnổitừ“cóthai”hay“tìnhdục”vậynhỉ?Nếutôitrởthànhbácsĩ,tôisẽphảithườngxuyênlặplạinhữngtừấy.Mặttôiđỏbừng.Tôicóthểtựlýgiảinguyênnhâncủahiệntượngnàymộtcáchkhoahọcrằngđólàsựgiãnnởcủanhữngmạchmáutrênkhuônmặt,dẫnđếnsựtậptrunghồngcầu–nhưngtôikhôngthểnàongănchomặtmìnhthôiđỏ.

“Em khôngmuốn vậy vì em sợ việc có thai sẽ ngăn cản giấcmơ trởthànhbácsĩcủaemđúngkhông?Cóphảiđólànhữnggìemmuốnnói?”Anhmỉmcười.

Tôigậtđầu.

“Emcũngbiếtrằngcónhiềucáchđể...”

“Vâng,embiết”,haimátôivẫnđangnónghổi.“Nhưngnhữngcáchđấykhông an toàn. Và nếu có an toàn, chúng ta cũng không thể thực hiệnđược.”Theonhưtôibiết,khôngaitronglànguốngthuốcngừathai.Thậmchíhầuhếthọcònkhôngbiếtcóthứthuốcấytồntạitrênđời.Chỉcómộtdượcsĩởcáchđâybangôilàng,vàchắcchắnôngtasẽkhôngkênhữngloạithuốcmàmìnhkhôngtin.

“Nghĩa làemsẽkhôngbaogiờhônanhnữasao, Jeannie?”Anhchồmtới,hônvàomôitôi.Timtôilạibắtđầuđậpthìnhthịch.

“Vâng,” tôi thềuthào,ấnmôimìnhvàomôianh.Môi lànơi tậptrungnhiềudâythầnkinhhơnhẳnnhữngcơquankháctrongcơthể.

“Vâng,emsẽhôn,haylàvâng,emsẽkhônghôn?”

“Vâng,emsẽhônanh,”tôilầnlượthônmôitrên,rồiđếnmôidướicủaRobbie.Miệnganhhơihára.Lưỡianhđangchạmvàolưỡitôi.

Chúngtôihônnhausâuhơn.Anhmơntrớnmặt,rồitóc,rồiđếnlưngtôi.Tôinhưrunlêntrướctừngcửđộngcủatayanh.

Page 111: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Ôi,”tôikhẽrênlên.

Trước giờ tôi chưa từng trải qua cảm giác này. Nóng bỏng. Đầy hammuốn.Robbieđangtừtừkéováytôilên.

“Robbie,”tôithìthào.

“Anhchỉ chạmvào thôi,” anhâu yếm trả lời.Anhcúi xuống,hônvàobắpđùicủatôi,rồianhnhìntôi,cườirạngrỡ,“Chỉchạmthôithìđâuthểnàocóembéđược,đúngkhông?”

Nhưngchạmsẽkíchthíchtamuốnnhiềuhơnthế.

Suốtđêmấy,bọntôiquấnlấynhauvàrồilạiđẩynhauraxa.Trờigầnhừngđông,cảhaimớingủthiếpđivìmệtnhoài.

Sánghômsau,Robbienóivớitôirằnganhsẽđợi.“Anhkhôngbaogiờépemlàmnhữnggìmàemkhôngmuốn.”

“Anhhứachứ?”

“Ừ,anhhứa,”anhngọtngàovuốtvemátôi.Tôinổihếtcảdagà.“Nhưnganhkhônghứarằnganhsẽkhôngthanphiềnvềviệcđóđâu.”Anhmỉmcười.“Emnghiêmtúcđấychứ?Đólànhữnggìemmuốnsao?”

“Vâng, emmuốn trở thành bác sĩ.” Tôi chưa hề có ướcmơ nào khác.Ngoạitrừanh,anhlàướcmơrấtmớicủatôi.

“Vàrờikhỏinơinày?”

“Vâng!”Tôicóthểhìnhdungđượcsựtựdoởthànhphố.Nơimànhữngngườitagặpsẽkhôngbiếtđượctasốngởđâu,làmviệcgì,bamẹvàtấttầntậtnhữngngườihọhàngkháclàai.

“Vậythìanhsẽđicùngem,”anhchậmrãinói.“Nhữnggìanhướcaochỉlàđượcchơinhạcvàtìmđượcmộtnửacủamình.Giờthìanhđãtìmthấycôấy.Hyvọnganhvẫnđượctiếptụcchơinhạcởthànhphố.”

“Tấtnhiênrồi,Robbie.Córấtnhiềucâu lạcbộở thànhphố.Cónhiềunhạccông,nhưngemdámcárằngkhôngaichơicừnhưanhđâu.”

Anhcườivang. “Tấtnhiênrồi.Đâuphảiai cũngđượcQuỉSaTănghộ

Page 112: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mệnhnhưanhchứ!”

Vậylàmỗiđêm,bọntôilạigầnnhau.Bọntôihôn,ômnhauvàkhônglàm gì khác nữa,mặc cho cả hai đều khao khát như thế nào. Ban ngày,Robbienhậnlàmtấtcảmọiviệc:bánvéchodukhách,chơinhạcchohọ,sửahàngràochonhàMcKenzies,sửacổngnhàthờ...

Ngườitakhôngchotôiquaylạilớphọccũ,vậynêntôisẽkhôngđượcngồigầnFiona.Họyêucầutôiphảihọcvớibọnnhỏhơntôimộtnăm.

Tôikhôngquantâm.Tôihọchànhchămchỉhơntấtcảmọihọcsinhtronglớp.Côgiáocũcủatôiđãbắtđầuchotôimượnsáchlạivàlầnnày,tôikhôngcầnphảigiấudiếmaicả.CôđưatôimộtquyểnCấuTrúcSựSốngkhác–quyểnmàmẹđãlấytrộmcủatôi.Tôithềsẽkhôngbaogiờlàmmấtnólầnthứhai.

Tôisẽtốtnghiệp.Tôisẽvàođạihọc.Tôikhôngquantâmrằngtronglịchsửnhàtrường,chỉcóhaihọcsinhbướcchânvàogiảngđườngđạihọc,vàkhôngaitrongsốhọlấyđượctấmbằng.Tôisẽkhác.CảtôivàFiona.

Robbienóirằnganhchưahềtiếpxúcvớicôgáinàogiốngnhưtôi.Khitôimảimênóivềtrườngđạihọc,vềthànhphố,anhnhìntôikhôngchớpmắtnhư thểđó làviệckhông tưởng.Cómột lần,anhnói, “Vàkhiđã trởthànhbácsĩ,emsẽquaylạinơinàychứ?”

ĐólàtrậncãinhauđầutiêncủatôivàRobbie.Tôikhônghiểusaoanhlại yêu quí nơi này đến vậy; anh không thểnàohiểuđược sự chán ghéttrongtôiư.

“Họghêsợanhđấy,”tôibựcbội.Trênđườngtrởvềtừnhàthờvàosánghômđó,mộtthằngoắtconnhàMacilduyđãcốtìnhdẫmlênchânRobbie.Nhưnganhvẫncoinhưkhôngcóchuyệngìxảyra.

“Khôngphảiaicũngvậy.”

“Họnghĩrằnganhlàácquỉ.”

“Ngườitachỉđangghentyvớianhthôi.”

“Hãyxemhọđãlàmgìtrênkhuônmặtanhnày,”tôixótxachạmvào

Page 113: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

vếtthẹodướimắtanh.“Ởthànhphố,sẽkhôngaiđốixửvớianhnhưvậy.”

“Làm sao embiết được,” Robbiehằnhọc rồi cầm lấy cây đàn bước rakhỏicửa.

Chúngtôikhôngngồigầngiađìnhtôikhilàmlễởnhàthờ.BamẹchưabaogiờmờitôivàRobbieđếnăntốicùnghọ.Mấythángsau,mẹmớiđếnthămtôi.SaukhibàchắcchắnrằngRobbieđãđikhỏi.

“Cănnhàtồitànvậy,”bàbĩumôinhậnxétrồingồilênchiếcghếRobbietựtayđóng.Tôingồitrêngiường.“Conxứngđángđượcsốngởnhữngnơiđẹphơnthếnày.”

“Conthíchnơinày.”Robbievừađóngthêmmộtcáighế,vàmộtcáitủ,đểđựngnhữngchiếcđĩamuatừcửahàng,vàmộtbộdaolàmbếpmàgiađìnhFionađãtặngbọntôi.Bộdaodánnhãn“XuấtxứtừTrungQuốc”.Tôichưabaogiờđượcsởhữunhữngthứởxanhưvậycả.

“Nókhôngxứngvớiconđâu.”

“Nhưngconthíchanhấy.”Mỗingày,tôilạiyêuRobbienhiềuhơnmộtít.Anhkhôngchỉkhơilêntrongtôinhữngkhaokháttộtđộ,anhcònlàmchotôivui.

“Nósẽđánhconđấy.”

Tôilờđi,vờnhưkhôngnghethấygì,chờđợibàsẽtómlấytôirồitróilại.Nhưngtôichợtnhậnrađâylànhàmình,bàsẽkhôngdámchạmvàongườitôi.“Robbiekhôngphảilàngườihungdữvậyđâumẹ.”Nỗinhớkhuônmặt,chiếcmũianhbấtchợtùađếncồncàotrongtôi.

“Cứchờmàxem.”

“Mẹuốngtrànhé?”bọntôivẫnchưacóbếplò,nhưngchỗnhómlửađãkhôngcònmờmịtkhóinhưtrướcđâynữa.“Sẽkhônglâulắmđâu.”

Mẹlắcđầu.“Saoconcònđihọclại?”

“Conthíchhọc.”

“Nóchoconhọcà?”

Page 114: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TôichợtnhậnramẹchưahềnóiđếntêncủaRobbie,dùchỉmộtlần.

“ConcóbiếtchuyệnnhữngconbònhàMcKenziesbịmắcbệnhkhông?”

Tôigậtđầu.“VàcủanhàCowansnữa.”

“ChẳngphảinóđãsửahàngràochonhàMcKenziessao?”

“Mẹmuốnámchỉgì?”,tôihỏi,nhẹnhõmtrướcsựkhángcựcôngkhaicủamình.Đốidiệnvớibàtrongngôinhàcủariêngmìnhđãchotôithêmsứcmạnh.“Thỉnhthoảng,lũbòcũngphảibịbệnhchứ?”

“Người ta đang bàn tán xôn xao với nhau đấy,”mẹ nhếchmép cười.Khôngkhóđểđoánđược“ngườita”ởđâylàai.Giađìnhtôichắcchắnlànhữngngườikhơimào.

“Họlàvậy.”Tôichợtthấyghêsợtrướcsựxấuxacủanhữngngườixungquanh.

“Connêncầumongđừngcócáichếtnàodiễnrađi.”

“Ngườitachết?”tôihỏi.

“Không,lũbò.”

“Thỉnhthoảng,lũbòvẫnphảichếtchứ.”

Mẹnghiếnrăng.“Nếuconcóembéthìsao?”bàhỏi,đưachotôimộtgóithảo dượcmà bà vừa lôi ra từ túimình. “Thứnày sẽ giúp con được giảithoát.”

Saukhimẹrờikhỏi,tôichôngóithuốcấydướigốchoaanhthảotrongvườn.Haingàysau,câyhoaấyđãchết.

Page 115: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bốn

Lầntiếptheo,mẹghéthămvớimộtmộtổbánhmì.Trôngmẹrấtmệtmỏi,kháchẳnmọikhi.TôiđẩycuốnsáchsangmộtbênđểbàcóthểđểổbánhtrênchiếcbànmàRobbievừađóngxong.Bàngồiphịchxuốngghế,đánhtiếngdàithườnthượt.“Conđịnhsốngvớinóđếncuốiđờihaysao?”

Tôingồi lênmộtchiếcghếkhác. “Tấtnhiênrồi,” tôiđáp.Tôiđangrấthạnhphúc.VìđượchọchànhvàđượcởbênRobbie–tôiđãđượcđặccáchlênlớp.GiờthìtôilạiđượcngồigầnbênFiona.

Mẹbậtkhócnứcnở.

Trướcgiờtôichưatừngthấymẹkhóc.Tôilaylayvaibà.

“Mẹyêucon,”bànghẹnngào.Trướcgiờtôicũngchưatừngnghemẹnóinhữngđiềunày.TôiđãtừngthấycảnhnhữngôngbốbàmẹnóivớinhữngđứaconcủahọrằnghọyêuchúngởnhữngbộphimcoikéởnhàFiona,nhưngtôichưatừngtậnmắtchứngkiếncảnhnàyởngoàiđời.Vậynên,tôibốirốikhôngbiếtmìnhnênnóigì.

“Chuyệngìvậymẹ?”

“Hãyhứavớimẹrằngsauđợtđínhhônthửnày,consẽkhôngkếthônthật.”

“Conkhôngthểhứavậy.Conyêuanhấy.”Đólàđiềutráitimtôiđangcảmnhận,dùtôivẫnchưathổlộvớiRobbie.

“Convẫnchưacóthai,đúngkhông?”

Tôilắcđầu,tôivẫnchưanóivớimẹrằngsẽkhôngbaogiờxảyrachuyệnđó.Tôikhôngmuốnmẹbiếtvềnhữnggìđãxảyra–vàkhôngxảyra–giữabốnbứctườngnày.

Page 116: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Mẹđãcốgắng,”bàquẹtnướcmắtrồiđứngdậy.

“Mẹnóivậylàýgìạ?”

“Mẹđãcốgắngkhuyênconnêntránhxanó.”

“Nhưngconmuốnởbênanhấy.Conđangrấthạnhphúc.Trướcđâyconchưabaogiờđượchạnhphúcnhưthếnày.”

Mẹnhìntôichằmchằm,đôimắtbàđỏauvìnướcmắt.“Nólàmaquỉ,concũngbiếtmà,đúngkhông?Nókhôngphảilàngườitốt.”

“Mẹ ơi,” tôi buông tiếng thở dài. Sao bà lại tin vào những chuyện đóđượcnhỉ?“Đôimắtmàuxanhlácâykhôngnóilênđượcđiềugìcả.Ngaycảmắtmẹcũnglàmàuxanhlácâykiamà?”

“Nhưng không giống như nó,” bà lắc đầu. “Con nên tin dần đi. Nhìnngôinhànàymàxem.Bốcđầyyêukhí.Bamuốnconvềnhà.Ôngấysẽđợichođếnkhitròđínhhônnàykếtthúc,chỉcầnconhứamộtđiều.”

“Điềugìạ?”

“Rằngconsẽkhôngkếthônthật.”

BàvẫnkhôngchịunhắcđếntênRobbie.“Không,consẽkhônghứa.Vàocuốinămnay,convàRobbiesẽchínhthứcthànhvợchồng.Đólànhữnggìconmuốn.”Vàrờikhỏingôilàngkhủngkhiếpnày.

“Thậtsailầm.”

Tôiimlặngkhôngnóigì.

“Conchắcchứ?”

“Vângạ,”giọngtôichắcnịch.

“Mẹvềđây,”bàbuồnbãlêntiếng.

“Sớm vậy sao? Để con pha chomẹ tách trà nhé. Mẹ ăn bánh nướngkhông?Contựlàmđấy,”tôinóirồiđưataychỉvềhướngbếplòmàRobbieđãchấtđầythanvàođấy.

Mẹlắcđầu.“Không.Mẹphảiquaylạilòbánh.Chỉcómỗibaconởđấy

Page 117: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

vớihàngtácôngviệc.”

Bà đưa tay chạm vàomá tôi. Lại thêmmột hành động trước đâymẹchưatừnglàm.

Saunày,tôimớibiếtrằngFionađãđếnđểdặntôivàRobbiephảicẩnthận,nhưngbạnấyđãquá trễ.Giađìnhtôidẫntheomột toánngườiđãkéođếnnhàtôitrước.

Khiấy,bọntôiđanghônnhau.Taytôiđangởtrongáoanh,anhthìômlấyeotôi.Tôiướcgiámàcócáchnàođấyđểcóthểvừasinhconvừacóthểvàođạihọcvàtrởthànhbácsĩđượcnhỉ.

Robbiethìthầmvàotaitôinhữnglờithậtngọtngào.

“Emyêuanh,”tôinhìnanhtrìumến.Mãiđếntậnsaunày,tôivẫncònmangtrongtimcảmgiáchạnhphúcvìđãnóinênđượcđiềuấy.

“Anhcũngyêuem,Jeanie,”anhnhìnthẳngvàomắttôi,khẽchạmtayvàomôitôi.“Mãimãilàvậy.”

Chínhkhiấy,đámngườikiađậpcửathìnhthịch.

TôivàRobbiegiậtnảyngười.Anhômchặtlấytôi.

Batôi,Angus,vàFergushùnghổbướcvào.Theosauhọ,tôicònthấycảmẹ,Sheila,Maggievàphânnửasốdânlàng.Mộtsốhọxáchtheođuốc.Batôithìvácmộtchiếcrìu.

“Chuyệngìvậy?”tôivàRobbieđồngthanh.TôirútngườiđếnsátRobbie,ghìlấytayanh.

“Cómộtcuộchọp,”batôilêntiếng.“Chúngtôimuốnmờicậuđến.”ÔngnhìnthẳngvàoRobbie,khôngbuồnliếcnửamắtđếntôi.

“Cámơnvìlờimời,”Robbieđáp,anhcàngômtôichặthơn.“Nhưngtốinaytôiđãcókếhoạchriêng.”

Tôigậtđầu,biết rằngngay lúcnay,nếu tôi cất tiếng, giọng tôi sẽ runđếnnỗichẳngainghethấygì.

“Cậuphảiđivớichúngtôi,”giọngbachắcnịch.

Page 118: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Baaaaa?”Tôilắpbắp.“Conmuốnanhấyởlại.”Tôiquýnhlên.

“Nào,Jeanie,”Angusxenvàobằnggiọngđạođứcgiả. “Đểcậuấyđiđi.Bọnanhlàmvậychỉvìemthôi.”

“Chínhxác là làmgì?”Robbiebìnhtĩnhhỏi lại. “Tôithấymìnhkhôngcầnphảiđiđâukhỏinhàmìnhcả.”

“Cứlôinóđi,”Anguslạnhlùng.

Cảbatiếnlạigần.Bọntôivộivàngbướcluilại,càngghìchặtnhauhơnnữa.

“Không,” tôi yếu ớt lên tiếng. Lúc này, tôi chỉ muốn thét lên, nhưngChúaơi,cổhọngtôicứnghẹncứnglại.

Angusvồlấytôi.TôituyệtvọngrờikhỏiRobbievàbắtđầuquậttayloạnxạ.Tôiđãcốđấmvàomặtngườianhđángsợcủamình,nhưngnỗisợhãikhiếntôichẳnglàmnêntròtrốnggì.HìnhnhưkhiấytôicóđámộthaicáigìđấyvàoốngchânAngus.Giámàtôimanggiày.

Càng lúccàngnhiềugãđànôngkéođếnnhà tôi.Tôinhác thấycócảSholto McPherson và ba hắn ta, lũ thanh niên nhà Macilduy, nhàMcAndrewses, Cavendishes và McKenzies. Bọn chúng đang cố ngănRobbiekhôngđượcđếngầntôi.Anhđãcốgắngchốngtrả,nhưnglũngườitồitệấyquáđông.

“Thảanhấyra!”tôigàolên,nhưngtôiđãkhôngthểnghethấytiếngcủamìnhnữarồi.Cóquánhiềungườiđanglahét,đậpphá,chửithề.Tiếngbátđĩarơiloảngxoảng.Tiếngbànghếbịđậpvỡvụn.

ĐámđôngấylôiRobbierangoài,vẫnkhôngngừngnệnnhữngcúđònác nghiệt xuống người anh. Robbie tội nghiệp đánh trả bằng tất cả sứcbìnhsinhcủamình.Tôinhìnthấymáutrênmặtanh.“Robbie!”

Hai tay tôi đang bị bẻ ngoặt ra sau. Tên khốn SholtoMcPherson vàFergusđangcốgiữtaytôilại.TôithụimộtcúvàongaymặtSholto.Taytôiđaukinhkhủng,nhưngrấtxứngđáng.Tôiướcgìcúvừarồiđãđậpbểmũihắn.

Page 119: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Robbie!”Tôiđãkhôngcònnhìnthấyanhnữarồi.

“Đừng gào lên nữa nào, con gái,”mẹ tôi giờmới lên tiếng. Sheila vàMaggieđangđứngsaulưngbà.“Angus,Fergus,Sholto,mấyđứađiđượcrồiđấy.Chúngtađãcóđượcconbé.”

Ngaykhibatênấyrờikhỏi,tôinhảybổvềphíacánhcửa,nhưngmẹđãnhanhtaytómlấytôi.Bàvàhaingườichịdâuđèchặttôixuốngsànrồigiữnguyêntưthếấy.

“Thảconra,mẹ.Đểconđếnvớianhấy.”

Tôicốgồngmìnhđứngdậy,nhưngMaggieđangngồilênchântôi.Chịtanhănrăngcười. “Côcũngđâumuốnđínhhônvớiquỉdữ,đúngkhôngnào?”

“Anhấykhôngphảilàquỉdữ.”

“Dẹpcáinụcườingớngẩnđóngay,Maggie,”mẹgiậndữgắt.“Đâykhôngphảilàtròcười.”

Maggieimlặngkhôngnóigì,nhưngánhmắtchịtavẫnđangcườiđắcý.NếuSheilavàmẹkhôngđangghìlấyvaitôi,tôithềsẽtựtaymócngayđôimắtđángnguyềnrủaấy.

“Cácngườisẽlàmgìvớianhấy?”tôikhónhọchỏitừngtiếngmột.Rấtkhóđểnóinênlờikhitôiđangcốngănnhữngdòngnướcmắtđangchựctuônra.Tôisẽkhôngkhóctrướcmặtbọnhọ.

“Phánxét,”mẹtừtốnđáp.“Mọithứđềurấtcôngbằng.”

Tôirấtnghingờvềđiềuấy.Tôinhắmnghiềnmắt,haimátôiđangnónghổi.“Chuyệngìsẽxảyđếnvớianhấy?”

“Nhữnggìnóđángđượcnhận!”

“Đólàgì?”Robbieđángđượcởbêncạnhtôi,ởmộtnơixahẳnngôilàngkinhkhủngnày,nhưngchắcchắnbọnhọkhôngđờinàobantặnganhcơhộiđó.“Haicongiữnólạinhé.Mẹđiphatràđây.”

Tôi khôngbiết thời gianđã trôi quanhư thếnào chođến khi Fergus

Page 120: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

bướcvàovàthìthầmđiềugìđóvàotaimẹ.Vàigiờư?Nhưngvớitôi,tưởngchừngnhưvàithángđãtrôiqua.Họlôitôidậy.Tôingồiphịchlêngiường,thẫnthờđưamắtnhìnkhungcảnhhoangtànvỡvụnxungquanh,cốlắngtainghenhữngtiếngthì thầm,nhưngtôikhôngthểnghethấygìcả.Tôiđang cố hết sức để không phải suy nghĩ, không phải tưởng tượng. Tôikhôngdámnghĩtớicảnhbọnhọđãđốixửvớianhnhưthếnào.

“Chúngtamuốnconthấythứnày,”cuốicùngmẹcũngquaysangnóivớitôi.

Tôiđứngdậy,ngườiđaunhứcvìnhữngvếtbầmđámngườiấyđãgâyrachomình.Tôichoàngkhănquavai,nhưnggiờthìchẳngthứgìcóthểsưởiấmđượctôinữarồi.

Họdắttôixuôitheohướngdòngsông.Mẹtôi,Sheila,MaggievàFerguscùngnắmtaynhaunhưthểmọingườiđangthưởngthứcmộtchuyếndãngoạibắtbướmđêm.Tôithoánghyvọngbốnconngườiấyđềutrượtchânténhào.Giámàtôicóthểlàmđauđượchọ.

“Chỉngayphíatrướcthôi,”Ferguslêntiếng.

“Conkhôngđượclàmrùmbenglên,”mẹquaysangtôi,mặtlanhtanh.“Nếukhông,bọnhọsẽđốixửvớicongiốngnhưvậy.”

Tôithoángthấyđámgiẻrách.Nửabịngậptrongnước,nửaởtrênbờ.

Nhưngđókhôngphảilàgiẻrách.Cổhọngtôinghẹncứngnhưcómộtviênđákhổng lồchắnngang.Tôiđổsụpxuốngbênanh.Đầuvàvaianhchìmtrongnước.Anhkhôngnhúcnhích.

“Robbiechưatừnglàmhạiaicả,”tôi la lên.Tôitháodâytróichoanh,haicánhtaytộinghiệpđãbịbẻngoặtrasaulưngđầythôbạo.Sợidâytróiướtsũngvàrấtkhóđểcởibỏ.Từngngóntayanhgãyvụnvàsưngphồnglên.Cảlòngbàntaycũngvậy.Tôithởgấp,khôngbútmựcnàocóthểnóilênđượctâmtrạngcủatôingaylúcnày.

AnhkhôngcònlàRobbiemọingày.Mũianhbịđánhthảmthươngđếnnỗigầnnhưnóbịméohẳnsangmộtbên.Màumắtanhtốiđi,khôngcònlàmàuxanhlácâynữarồi.Làndaanhtáixanh,nhưthểkhônghềcómạch

Page 121: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

máunàochảydướilàndaấy.AnhcũngkhôngcómùicủaRobbie.HọđãđánhcắpRobbiecủatôiđixa,xamãi.

“Nólàmaquỉ,”mẹgằnlêntừngtiếng.“Mộtphùthủy.”

“Anhấylàchồng,làtìnhyêucủacon.”

“Chỉlàđínhhônthôi,”bàbẻlại.“Khôngcógìlàthậtcả.Nóđãmêhoặccon.”Bànắmlấytaytôi,kéotôirakhỏichỗnước.Ngườitôitêcứngđếnnỗitôikhôngthểgạttaybàra.Tôikhôngkhóc,tôikhônggàothét.Trongtôi,mọithứđềuđãchết.

“Nócócặpmắtmàuxanhlácây,”mẹnóitiếp.“Vàcảcáicáchnóchơinhạc. Không ổn chút nào. Không ai biết bamẹ nó là ai. Con cũng biếtchuyệnlũbònhàMcKenzieschếtmàđúngkhông?Ngaysaukhinóphụsửahàngrào.”

Tấtcảđềugiảdối.Nhữngthứkhônghềxảyratrongnhữngbộphimtôiđã coi cùng Fiona, trong những cuốn sách bọn tôi đã cùng nhau đọc.Khôngphảilàthếnày.Khôngphảitrênthếgiớinày.Khôngphảitrongđấtnướcnày.

Bọnhọđiêncảrồi.

Tạisaotôilạiphảisinhratrongngôilàngchếttiệtnày?Chỉcáchthànhphốchưatớimộttrămdặm,nhưngxahơncảmộttrămnăm.

Đám người ấy lôi tôi đến nhà thờ rồi buộc tôi rửa mình bằng nướcthánh.Hẳnmộtsốngườiđãrấtbuồnkhikhôngthấykhóibốclên,haybọtnướcsủiđiởnhữngvùngdamàtôiđãchạmvàoRobbie.

“Tộinghiệp conbéphải đínhhôn vớimaquỉ. Bây giờ thì cô gáimaymắnnàyđãđượctựdo.”

Giámàtôiđủmạnh,tôiđãtátthẳngvàomặtnhữngkẻnày,tôisẽđấmđátúibụivàgàolênthậtlớn.

Nhưngtôikhôngcònchútsức lựcnàonữarồi.Tấtcảnhữnggì tôicóthểlàmđượcchỉlàxinphéphọchotôiđượcchôncấtRobbie.

Mẹ tôi can thiệpvào, vậynên rốt cuộchọcũngđồngý.Nhưngkhông

Page 122: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đượcchônởđấtnhàthờ,vàkhôngđượccắmthánhgiálêntrên.

Page 123: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Năm

Fionacùngbamẹbạnấyđếnphụtôimộttay.

Fionakhócrấmrức.Mẹbạnấycũngvậy.Ướcgìhọđừngkhócnữa,vìnócứkhiếnmắttôicaycay.Họtròchuyệnvớitôi,tôinghe,nhưngkhôngnắmđượcgìcả.Mọitừngữcứtrôituộtrakhỏitaitôi.

Tôi gụcmặtxuống,đauđớnnhìn từng lớpđấtđangphủ lênbờngựcvạmvỡ,lêntaychân,lênkhuônmặttáixanhđầythươngtíchcủaRobbie.Vàrồikhoảnhkhắctangthươngnhấtđãđến,khingườiRobbiebịphủlấptoànbộ:chẳngcònlạigì,chỉtoànmộtmàuxámxịtcủađất.

Sauđó,giađìnhFionakéotôivàorừngrồiđếnbãigiữxe.Tôikhônghỏichúngtôisẽđiđâu.Tôigầnnhưkhôngthấyđượcgìcả.TâmtrítôivẫncònámảnhbởicảnhtượngRobbietộinghiệpbịchìmtrongnước,Robbievớitừnglớpđấtphủlênngườianh.Tôicốnhớđếnnhữnglúcanhcười,khiđôimắtanhvẫn cònmàuxanh lá, vậymà tất cảnhữnggì tôimường tượngđượcchỉlàchiếcmũiquặtđi,đôibàntaygãynátvàvếtdâythừngcứavàocổtaycủangườitôiyêu.

“Khỉthật,”baFionachửithề.

Tôiđangngồitrongxecủahọ.Fionabêncạnhtôi.Mẹbạnấyngồiphíatrước ra sức vặn khóa, nhưng không ích gì. Bênngoài,mặt trời đãhừngđông.Tôiđãbắtđầuthấyrõcảnhvậthaibên.

“Saovậyạ?”tôihỏi.

“Xechếtmáyrồi,”Fionatrảlời,bướcrakhỏixe.Tôibướcxuốngtheo.

Ba Fiona cau có săm soi dànmáy,miệng lầm bầm. “Thử lại lần nữaxem,”ôngbựcdọc.

“Mìnhxinlỗi,”Fionabùingùinóivớitôi.Tôikhôngchắcnhỏmuốnxin

Page 124: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

lỗivềviệcgì.Robbie?Ngôilàng?Chiếcxehơi?

“Mìnhcũngvậy,”tôichẳngbiếtnóigìhơn.

BaFionađóngsầmnắpđậydànmáy.Ôngquaysangtôi,giọngáynáy.“Bácxin lỗi con, Jeannie,nhưngcó lẽ chúng taphảiquay trở lại làngđểnhờDougiesửahộchiếcxe.Ôngtalàbậcthầycủađộngcơ.Chúngtasẽrờikhỏichốnnàyngaykhichiếcxeđượcsửaxong,”ôngnói.“Báchứađấy.Cảgiađìnhbácsẽkhôngquêncháuđâu.”

“Cậuđếnởnhàmìnhnhé,”Fionađềnghị.“Chođếnkhichiếcxechạylạiđược.”

Tôilắcđầu.Chuyệnđólàkhôngthể.ĐãcóquánhiềubấtđồnggiữabamẹFionavàbamẹtôi.

“Mình sẽ ở lại nhà củamình và Robbie,” tôi đáp, cố không nghĩ đếnnhữngđiềukhủngkhiếpvừaxảyraởđấy.“Mìnhvẫncònđủtiềnđểxoaysởđếnhếtnămhọcnày.”Tôichưabaogiờsốngmộtmình,nhưngcănnhàấylàcủatôi.TừngphầncủacănnhàđềuđượcRobbietựtayxâynên.Tôicầnphảiởđó.

“À,”Fionacúimặt.BọntôiđangởtrongbếpnhàFiona.Bamẹbạnấyđãracửatiệm.Cònhơnmộtgiờnữa,buổihọctrêntrườngmớibắtđầu.

“Saovậy?”

“Cănnhà.Bọnhọ...”

“Bọnhọđãlàmgì?”

“Đãkhôngcòngìnữarồi,Jeannieà.Bọnhọđãđậpnátcănnhà.”

Lầnnày, tôiòa lênkhócnứcnở,nhìn thấy trướcmắtmìnhhìnhảnhRobbievỡvụnnhưchínhcănnhàyêuthươngcủatôivàanh.

Mẹđếntìmtôivàogiữabuổihọc.ThằngbéTommy,concủaAngusvàSheilabịđaubụng,vàkhôngairảnhtayđểchămthằngbé.

Mẹnhờtôitrônggiúp.

Tôilữngthữngbướcđibênbà.Khôngnóimộtlờinào.Tôicũngkhông

Page 125: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

chạmtayvàongườibà.Tôiđãthềrằngsẽkhôngbaogiờnóichuyệnhaychạmvàobấtcứaitrongsốhọ.

Mẹkhôngnóigìvềsựtrởlạicủatôi,nhưngcómộttúixáchđựngđồcủatôitrênchiếcgiườnglúctrướctôivẫnnằm.Khôngsáchvở,khôngtiềnbạc,khôngcónhữngthứRobbieđãtặng,chỉcóquầnáo.

Họđánhthứctôidậyvàonửađêmđểphụlàmbánh.Vàkhiđếngiờđihọc,tôilạiphảitrôngchừngTommy.

Tôicắmđầuvớiviệctrộnbột,nặnvàrồiđưabánhvàolò,khôngmuốnsuynghĩgìthêm.

Cuốituần,tôiđibộđếnnhàFiona.Chiếcxevẫncònđanghỏng.Dougiekhôngbiếtphảilàmsaovớinó,ôngđãđặtmuamộtvàilinhkiệnmới,nêncólẽtuầnsausẽhoànthành.

Tôikhôngthểnàochờđếnđó.Fionađưatôitiền,thứcăn,nướcuốngvàđịachỉcủadìbạnấyởthànhphốcùngvớichiếcxeđạpcủamình.

Chiếcxebịthủnglốpkhitôiđiđượcchưatớimộtdặm.Tôiđànhđểlạibên đường rồi đeo hết đống hành lý lên vai. Nhưngmới chỉ bước đượcthêmhaibướcnữa,tôiđãngãkhuỵaxuốngvớicơnđaukhủngkhiếpbêntrongcơthể.

Batìmthấytôivàváctôivềlạilòbánh.Bàthầylangsaukhixemquabảotôibịđóivàkhátnước(bịkiệtsứcvàmấtnước,nếulàmộtbácsĩthựcthụsẽnóivậy).Tôinằmtrêngiườngnguyênngày,chỉđểuốngnướcvàtiểuvàochậugầnđó,lòngkhôngnguôithùhậngiađìnhvàngôilàngnày.

BamẹFionađãmuamộtchiếcxekhác.Lầnnày,batôi,Angus,Fergusđãkịppháthiện trướckhi chúng tôikịp rakhỏibìa rừng.Họkhônghỏibọntôiđangđiđâu.Cảbachỉđứngsừngsữngtrướcxe,nhưnhữngcâysồikhổnglồ.Mặtkhôngbiếnsắc.MặcchobacủaFionarasứcthuyếtphục,bavàhaingườianhcủatôikhôngbuồnđáptrả.

Tôitheohọvềlạilàngtrongimlặng.

Mùahèlạiđến,vàlạiđếnngàylễLammas.Tôi,mườibảytuổi,gầnnhưlàgóaphụvớinỗituyệtvọngkhôngthểthoátkhỏinơinày.Đãmộtnăm

Page 126: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

rồi,cólẽFionađãvàođạihọc,cólẽbạnấyđangthoảimáitựdovớicuộcsốngởthànhphố.Vàtôi,vẫnchônchânởnơinày.

TôichấpnhậnđínhhônvớiCharlieMcPhersonvì tôikhôngchịunổidùchỉlàmộtngàyởtạingôinhàcủachínhbamẹmình.Hơnnữa,anhtacũngkhôngmuốnchạmvàotôi,cũngnhưtôikhôngthíchchạmvàoanhta.Charliekhôngthíchcongái,tôikhôngthíchaingoàiRobbie.

Charlielàmộtchàngtraitốtbụng.Việcđínhhônmanglạilợiíchchocảhai.ChúngtôikhôngsốngchungnhàvớigiađìnhcủaCharlie,mặcdùcănnhàcủatôivàanhtacũngkhágầnđấy.BaCharlierấtvuimừngkhithấycontraimìnhtìmđượcmộtcôgáinàođấynênôngđãphụanhxâynhà.CănnhàmớikhônggiốngnhưcănnhàtrướcđâycủatôivàRobbie,cótậnbốnphòng, tuycửasổvàcửachínhkhôngđượcchạmtrổkhéo léobằng.Tuy nhiên, nơi này vẫn tốt hơn lò bánh, dù rằng thỉnh thoảng tôi phảiđụngmặtvớigãemtrairỗngtuếch,ngungốcSholtocủaCharlie.

Cuộcsốngcứthếlặnglẽtrôi.Charlievàtôiđãdànhdụmđượckhakhátừsốtiềnkiếmđượccủadukhách.Hóaraanhcũngthíchrờikhỏinơinàygiốngtôi.Khiđếnđượcthànhphố,bọntôisẽlàmbấtcứcôngviệcnàocóthểvàquaytrởlạitrườngđạihọc.Charliethíchnhữngconsốđếnnỗianhmuốncómộtcôngviệcđượctiếpxúcvớichúngmỗingày,cóthểlàthầygiáodạyToán.TuyanhkhôngphảilàRobbie,khôngphảilàFiona,nhưngtôimến anh.Và tôi biết anh khôngdính líu gì đến cái chết củaRobbie.Khôngnhưbaanh,cácgãemcủaanhvàmộtnửasốđànôngởngôilàngnày.

Nỗiđautronglòngtôiđãdầnnguôingoai.Dùchỉlàmộtít.

Page 127: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáu

Thoảng khi, tôi lại nhớ cồn cào những kỉ niệm cũ, và vào ngày lễLammastiếptheo,khitôiđãmườibảytuổi,đãtrònmộtnămkểtừmùahèngọtngàokhiRobbie lúng túngngồi bên cạnh tôi, ngỏ ýmuốn tôiđínhhôncùnganh,Robbiecủatôiđãquaylạilàng.

TôibấtchợtgặplạiRobbiekhiđangxáchnướctừgiếngvềnhà,taycònlạibếBonnie,congáimớisinhcủaMaggievàFergus.Anhungdungbướclạigầntôi,anhcaohơntrongtrínhớcủatôi,quầnáocũngđẹphơn.Tôiháhốcmiệng.Miệng tôicứmởra.Rồingậm lại.Rõ rànghìnhảnhcủaanhđanghiệnhữu sắc nét trên võngmạc của tôi, nhưngnão tôi hoàn toànkhôngthểgiảithíchnỗi.

“Robbie?”

Mũicủaanhđãkhôngcònbịlệch.Vếtthẹotrênmácũngđãbiếnmất.Bonnievùngvằngtrêntaytôi,nóđangcốnghịchtóctôibằngđôibàntaymũmmĩmcủamình.SaongườiđócóthểlạilàRobbieđượcchứ?

Anhbướcđếngầntôi,vàdừnglạikhichỉcòncáchtôimộtbướcchân.Khôngailahét,haycốngănanhlại,haynémđávềphíaanh.Khôngaiháhốcmồm.Khôngainhìntheohướnganh.Robbielàmộthồnma.

Khônggian im lặngnhư thểcómột lớpsươngdàyđặcđangdầnphủxuốnglàng.Cửđộngcủamọingườiđềutừtừchậmlại,vàrồibấtđộnghẳn.Bonnieđãkhôngcònnghịchtóctôinữa.Nướcdãirơirakhỏimiệngconbé,nhưngkhôngrớtxuốngđất.

“Anhlà...”,tôilắpbắp,khôngbiếtnênsắpxếpcâuhỏicủamìnhnhưthếnào.TôichỉmuốnđặtBonniexuống,chạytớivùiđầuvàolònganh.

Robbienhìntôichămchú.Dadẻanhhơitáixanhnhưthểanhđangcó

Page 128: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

điềugìđấykhôngổn.

Tôiđểthùngnướccùngvớiđứacháugáiđãbấtđộngcủamìnhxuốngđất.

“Vócdángemđãthayđổi,”anhchậmrãilêntiếng,“nhưngkhuônmặtemthìvẫnvậy.Khôngmấtquálâuđểemtìmđượcđốitượngkhácđúngkhông?Vàcảviệcsinhconnữa.”

“Con?”tôibốirối.“Đứatrẻnàykhôngphảiconem,Robbieà.ĐâylàconcủaFergus.Saoanhlạinóichuyệnlạvậy?Vàanhđãởđâutronghainămqua?”

“Ởnơithuộcvềanh,Jeanieà.Anhđãtừchốilấymộtngườicaoquínhưnữhoànglàmvợvìanhđãkhôngthểnàoquênđượcemvàlờithềhẹngiữahaichúngta.”

“Anhđãởđâu,Robbie?Anh–anhđãchếtrồicơmà.Emđãđauđớnbiếtchừngnàokhinhìnthấythithểanh.Vàchínhemđãchônanh.”Mắttôicayxè.HìnhảnhthithểRobbienằmdướimồvẫnhiệnlênrõràngtrongkíức tôi.Khuônmặt tímbầmvànhữngngón taygãynát.Vàgiờanhđangsừngsữngdướitrướcmặttôi,khôngmộtvếttrầyxước.Tôimuốnchạmvàoanh,muốn đến gần anh, ngửimùi trên cơ thể anh để chắc chắn đây làRobbiecủatôi.

“Anhđãkhôngmàngđếnsựgiàusang,khôngmàngđếnvẻđẹpcủacôấy.Anhcũngkhôngmàngchúýđếnmùihươngngọtngàocủacôtachỉvìmọithứtrongtâmhồnanhđềuhướngvềem.Emđâucònlàthiếunữ,phảikhông?”

“Emvẫn.”

“Emvẫn?”giọnganhlộrõvẻngạcnhiên.“Nhưngemđãlạiđínhhônrồimà.Ngườitabảovậy.”

“EmđãđínhhônvớiCharlieMcPherson.AnhcònnhớCharliechứ?”

“Nhưngemđãbảorằngemsẽđợianh?Emsẽkhôngđểaichạmđếnemngoàianhcơmà?”anhgiậndữ.

Page 129: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Emchưahềlừadốianh,”tôibìnhtĩnhđáp.“Anhđãchếtrồi.Chínhtayemđãchônanh.Anhđãyênnghỉdướisáutấcđất,vàkhôngcódùchỉmộtnhánhhoarảitrênmộ.”

“Vàđólạilàlốiđiđếnvươngquốcdướilòngđất.”

Tôikhuỵuxuống,haynóiđúnghơn,haichântôiđãkhôngcontrụvữngnữarồi.“Vươngquốcdướilòngđất?”

“Đólànơinhữnglinhhồntrúngụ.Nơiấyđượcthốngtrịbởi luậtcủavuavànữhoàng.Vànữhoàngcủavươngquốcấyđãyêuanh.”

Thiênthần.Maquỉ.Chốnthiênthai.Đólànhữngthứbamẹtôi luônđặtniềmtinvàtôiluônđượcdạytrêntrườnghọcrằngđiềuđókhônghềtồn tại. “Họởdưới lòngđấtư?Những linhhồnấy?”Tôi chạmtayxuốngđất,mânmêtừnghạtcáttrênđầungóntaymình,chờđợimộtthứgìrấtđỗimơhồ.

Robbiengồixuốngbêntôi,anhtiếnsátđếntôi.Anhcómùicủađất.Đôimắtanhtohơnbaogiờhết.Vàxanhhơnnhiềunữa.Tôichạmvàotayanh.Đôibàntayấmáp,nhưthểmáuvẫnđangtuầnhoàndướilớpdaấy.Tôicứtưởngtayanhsẽrất lạnh.Dathịtchúngtôi tiếpxúcvớinhau,nógợi lạitrongtôicảmxúckhixưalúcanhvẫncònsống:hammuốn.

Anhtrườnđếnsáthơnnữa.Môianhgầnđụngvàomôitôi.Hơithởcủaanhnhưhơithởcủađất.Tôimuốnhônanhđếncháybỏng.

“Anhcóthểgiếtem,”anhnói.Anhđặthaitayanhlênhaibênđầutôi.“Anhđãmạnhhơnrấtnhiều.Anhcóthểbópnátsọem.”

“Emyêuanh,”tôinói,cảmthấyvuivìgiọngmìnhkhônghềcóchútrunsợ.

“Đólàcâucuốicùngemnóivớianhtrướckhiđámngườiấylôianhđi.”

Khôngphảivậy.Lờicuốicùngkhiấylàtôigàothéttênanhtrongtuyệtvọng,bằnghếtsứcbìnhsinhcủamình.

“Liệubâygiờ,điềuấycócònđúngkhông?”anhhỏi,tayanhtăngsứcéplênđầutôi.

Page 130: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Luônluônlàvậy,Robbieà.Điềuấyvẫnmãiđúng,dùanhđãnằmdướilòngđấthơnhainămrồi.”Mộtgiọtnướcmắtnónghổilăndàitrênmátôi.

“Vớianhthìchỉmớibốntuần.Anhmớixaemmộtthángthôiđấy.”

“Bốntuần?”tôihỏilại.Anhmườitámtuổikhiđámdânlànggiếtanh,vàbâygiờ,anhvẫnmườitám.Dùbâygiờtôicũngđãxấpxỉtuổianh.

“Emđãlấychồngkhácrồiư?”

Tôilắcđầu.“CharlieMcPherson,anhtakhôngphảilàmộtngườichồngđúngnghĩa.”

“Emđãquênmọithứvềanh,đúngkhông?”

“Không...”

“Khônggì?Tìnhyêucủachúngtađãkhôngtồntại?Đứatrẻnàykhôngphảiconem?Vàchiếcnhẫntrêntayemlàthuộcvềcôgáikhác?”

“Bonniekhôngphảiconcủaem.Tạisaoanhlạikhôngngheemnóicơchứ?Vàchồngem...Charlie!AnhcònnhớCharliekhông?Anhtakhônghềcóhứngthúvớipháinữ.Emvẫncònnguyênvẹnnhưcáingày...”giọngtôichùngxuống.“Nhưcáingàyhọgiếtanh.”

“Lờithềxưacủachúngtađãtanthànhmâykhóirồiư?”Robbiebuồnbãnói tiếp.Anhđangđọcmộtbàidiễnvăn, chứkhôngphảiđangnghe tôinói. Anhmỉm cười, nhưng chỉ là nụ cười nửamiệng. “Em đã lấy chồngkhác.Emđãcócon.”

“Emkhônghề!Emkhônghề!Anhhãynhìnđứatrẻnàyđi!Anhhãyđểýđếnmái tóccủanóấy!Vàcảđôimắthơi lénữa.Nógiốngynhưmẹnó,Maggie.Conbéchẳngthểnàolàconem.”

“Saoemlạikhôngđợianhcơchứ?”Từngngóntaytayanhấnmạnhvàohộpsọcủatôi.Tôitựhỏikhôngbiếtphầnnàosẽbểtrướctiênnếuanhbắtđầubóp.Vàtôisẽchếtnhanhcỡnào?

“Chờđã!Anhđãchết,Robbieà.Chínhemđãômlấythânthểgãynátcủaanhtronglòngmình.Mũianhlệchhẳnsangmộtbên.Đôimắtanhdạiđi.Baem,anhtraiem,SholtoMcPherson,bahắnta,vàngaycảChanhà

Page 131: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

thờ,ngườiđànôngđứcđộnhấtngôilàngnày...tấtcảhọđãkếtliễucuộcsốngcủaanh.”

“Đúngvậy,”rốtcuộcanhcũngchịunghetôinói.“Họđãnguyềnrủatrênthithểanh,saukhiđãđánhđậpanhtànbạo.”

“Vậytạisaobâygiờngườianhlạiấm?Linhhồnanhkhôngđầuthailênkiếpkhácư?”

“Không,” Robbie đáp. “Sau khi chết, linh hồn anh đã chìm sâu tronglòngđấtchođếnkhianhlạcvàothếgiớiấy;mọivếtgãyởxươngđềuliềnlại,vếtbầmtrênkhuônmặtđềubiếnmất.”

“Vết thẹokhi trướcđãkhôngcòn.Vàcảvết sưngngaymũicũng thế.”Tôichạmngóntaymìnhvàochiếcmũigiờđãtrởlạibìnhthườngcủaanh.Tôicóthểcảmnhậnđượcsứcmạnhtừbàntayanh.Anhsẽkhôngmấtquánhiềusứcđểchấmdứtcuộcsốngcủatôi.

“Ởdướiđấy,mắtcủatấtcảđềulàmàuxanhlácây.”

“Họlàhuyếtthốngcủaanh?”

Anhgậtđầu.“Dânlàngđãnóiđúng:anhlàngườikhácthường.Anhlàphùthủy,làmaquỉ,anhcóhuyếtthốngvớinhữngbậcthầnlinh.”

“Có thểhọ làmaquỉ vìhọđãbị chếtgiốngnhưanh.Vànếunhưemchết,” tôidọaanh,nhưnge sợ rằnganhsẽ làm theo lờidọa của tôi, “emcũngsẽlàmaquỉ.”

Ngay khi ấy, lực từngón tay anh lênđầu tôi tăngmạnh. Tôi cốnuốttiếng thét vào trong. Anh chợt cười lớn, đưa tay trái vuốt nhẹ má tôi.“Ngườianhcũngấmnhưemđâynày.”

Tôibuông tiếng thởphào.Anhvẫn chưagiết tôi vội. “Anhkhông cònmùihươngkhixưanữa,”tôinóivớianh.

“Nóđãbịrửasạch.”

Robbieđãchuyểnquatưthếngồibógối.

“Anh phục vụ cho nữ hoàng trong bốn tuần, không ngày nào, cô ấykhôngđềnghịanhtrởthànhchồngcủacôấy,vàanhkhôngmảymaynhận

Page 132: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

lời.Vậynênnữhoàngđànhbấtlựcđểanhrađi.Họnóirằngemđãkhôngchungthủy.”

“Họhoàntoànsailầm.”

“Họnóivớianhrằngkhianhquaytrởlại,emđãlấymộtngườiđànôngkhácvàsinhmộtđứatrẻ.Họnóiemsẽquênmấttênanh.Anhđãcườivàomặthọ,nhưngkhôngtựtinbằngkhihọcườivàoanh.”Giọnganhchùnghẳn.“Vàhọđãkhôngnóidối.Emthấyđấy,họkhôngthểnóidối.”

Cũnggiốngnhưtrongnhữngbàitìnhca,tuynhiên,tấtcảnhữnggìanhnghechỉtoànlàdốitrá.“Họđãsai,Robbieà.Emchưabaogiờquêntêncủaanh.Khôngngàynàoquađimàemkhôngnhớđếnanhcả.Emkhôngsinhcon,emđínhhônvớingườiđànôngchưahềchạmvàongườiem.Vàemsẽkhôngbaogiờyêuai,ngoàianh.”

“Emđãkhôngđợianh.”

“Emsẽkhôngbaogiờyêuaikhácnữa.Emđãcốbỏ trốnkhỏinơiđịangụcnày.Emmuốntrốnchạykhỏibọnngườiácđộcấyvàmọithứchúngđãgâyrachoanh.Emđãcốrấtnhiềulần.Nhưngkhôngthể.”

“Đúngvậy,”anhôntồnnói.“Họđãểmbùaem.Emkhôngthểnàorờikhỏi,dùemcóchạynhanhđếncỡnào.Conđườngbỏtrốncủaemđãbịchắnngang.”

“Sao?Bùaà?”Tôicóbiếttừnày.Nhưngsaotôilạikhôngnhớnổinghĩacủanólàgìnhỉ?

“Bamẹem.Họđãsửdụngmáucủaanhđểtróichânemởlạinơinày.Chừng nào anh còn ở dưới lòng đất, khi ấy em sẽ không thể nào ra đi.”Robbieđứngdậy,anhkéotôiđứnglêntheo,rồimỉmcườinhìntôivớiđôimắtnồngnàn.Anhnắmlấytaytôi.“Đitheoanh.”

Tôiđibêncạnhanh.Khỉthật.Bamẹtôiđãdùngmathuật–làmáucủaRobbie–đểngănkhôngchotôibỏtrốn.Tôicứnghĩlòngthùhậncủatôidànhchohọkhôngthểnàolớnhơnđượcnữa.XecủabamẹFionabịhỏng,chiếcxeđạpbịthủnglốp,cơnđaubuốttrongngười.Chínhbamẹtôilàthủphạmcủatấtcảnhữngtròấy.

Page 133: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tôivàanhbướcrakhỏilàng,quacảbìarừngvàbãixebuýtcủakháchdu lịch. Tất cảmọingườiđềuđãđông cứng lại,một sốhọđang liamáychụphìnhvềphíalàng,sốkháctrongtưthếquayrahướngbiển.

Anhdẫntôiđếnbờváchđá.Phíadưới,đạidươngđangvỗtừngconsóngmạnhmẽ.Trờikhôngmộtchútgió.Nhữngconchimhảiâucũngbấtđộngnhưtượngtrênbầutrờirộnglớn.

“Họđãgiếtanhđểgiữemởlại,”tôicămphẫn.

Robbiecườilớn.“Không.Họgiếtanhvìhọkhôngmuốnanhtồntại.Cònchuyệnbùachú làdosự tính toáncủa lũngườiấy.Sao lạicó thểđểphímáucủaquỉnhưvậychứ?”

“Emsẽtiêudiệtđámngườiấy.”

Anhvẫncườikhôngngớt.“Anhsẽgiúpem.”

Tôiđặttaylênngựcanh,khôngcónhịpđậpcủatim.Tôichạmvàocổhọnganh,nơiđãkhôngcònmạchmáu.“Ngườianhvẫncònấm,”tôinhẹnhàng.

“Nhưngđốivớithếgiớinày,anhđãchết.”

Tôi tiến lại gầnđểmôi tôi có thể chạmvàomôianh.Khôngkhí giữachúng tôi nhưđặc quánh lại. Tôi cảmnhậnđượchơi ấm từmiệng anh,nhưngkhônghềcảmnhậnđượchơithởcủaRobbie.Tôichỉnghethấymỗimùiđất.Tuynhiên,trongtôivẫncồnlênhammuốnđượcthuộcvềanh.

“Anh đã tin em rồi chứ? Về Bonnie và Charlie?” Tôi hỏi, nhìn chămchămvàođôimắtcực-kì-xanhcủaanh.

Anhmỉmcười.NụcườiđầutiênmàtôithấygiốngRobbiecủatôinămxưa. “Nhìnđứatrẻấykhônggiốngemmấy.VàanhvẫncònnhớCharlie.Anhtừngcócảmtìnhvớicậutavìcậutacũngbịmọingườixalánhgiốnganh.”

“Tốt,”giọngtôitươitỉnh.“Vậylànhữngngườiởnơianhđangsốngđãnóidối,đúngkhông?”

“Họkhôngthểnóidối.”

Page 134: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Nhưnghọcóthểhiểulầm,đúngkhông?Họđãnóivớianhnhữngđiềukhônghẳnlàdốitrá,nhưngcũngchẳngphảilàsựthật.Họđãkhôngnóiemcócon,đúngkhông?AnhnghĩvậychỉvìanhđãthấyembếBonnie.”Robbiegậtđầu.

“Emchưahềnóidốianh,chưabaogiờ,Robbieà.”

“Ừ,”anhchạmtaylênmátôi.“Anhđãquênmấtđiềuđó.Nơianhđangsốngđãkhiếnanhquênđinhiềuthứ.”

“Nhưnganhcócònnhớcáingàyanhbịépphảirờibỏthếgiớinày,emvàanhđanglàmgìkhông?”tôibốirối,bướclạigầnanhhơn.

“Chúngtahônnhau.Vàđangômlấynhau.”Robbieđáp,dísátmôianhvàomôitôi.“Vàmơntrớncơthểnhau.”

Tôigậtđầu.“Khiấy,emđãnghĩmìnhsẽnổtung.”

Anhcườisảngkhoái.“Emcũngvậy.Vàanhcũngvậy.Hếtlầnnàyđếnlầnkhác.Emkhiếnanhphátđiênlênđấy.”

“Nhưng emkhông thể làmgìhơn.Emkhông thể vì chuyệnphải làmmẹ,làmvợmàđànhlòngtừbỏgiấcmơcủamình.Trừviệcđượcởgầnbênanh.”

“Nhưngsaunày,emsẽlàmmộtngườimẹ,ngườivợtốt;emđãnóivậy.Saukhiemđãtrởthànhbácsĩ.”

“Nhưngbọnngườixấuxaấyđãcướpđicáisaunàycủachúngtarồicònđâu.”

“Cũngkhônghẳn vậyđâu Jeannie, tình yêu của anhà.Nơi anhđangsống,ởđấycóngọcngà,cótơlụa,vảivócvàvàngbạc.Vàcónhiềusáchhơnanhđãtừngđượcthấy.Tấtcảsẽlàcủaem,nếuemđicùnganh.Nếuemvẫncònnhớđếnlờithềgiữahaichúngta,tấtcảnhữnggìemcầnlàmchỉlàđitheoanh.”Anhphóngánhmắtvềhướngbiển,bướcthêmmộtbướcnữađểtiếnđếngầnváchđá,tayanhcầmchắctaytôi.

“Anhmuốnemchết,vàtừbỏthếgiớinàygiốnganhư?”

“Ừ,”anhcườitươihơnbaogiờhết.“Chúngtasẽđượcởbênnhaumãi

Page 135: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mãi.Nơiemvàanhsắpđếnsẽđẹphơnnơinàygấpngànlần.”

Anhtiếptụcchạmmôivàomôitôi.Tôinhưbịđiệngiật.CảmxúctrongtôicònmãnhliệthơnnhữngnụhôntrướcđâycủatôivàRobbie.Anh,tuytimđãngừngđậpvàkhôngcònhơithở,nhưngtôivẫnkhaokhátanhnhưcáingàytôingắmanhtắmtrênsông.

“Saoemphảiở lạinơinàychứJeanie?Hãyrờibỏgiađìnhemđi.Emchưatừngyêuhọ,màhọcũngchẳnghềthươngem.Hãyđitheoanh,hãyđếnvớithếgiớicủaanh.Họthôngtháihơntấtcảmọingườitrênthếgiớinày.Họ sẽdạy embất cứ thứ gì emmuốnhọc.Ởđó, em sẽdễdàng trởthànhbácsĩhơnlàởlạiđâyđấy.Vàthếgiớiđócũngrộnglớnnhưtráiđấtvậy.Chúngtasẽcùngnhaukhámphánhữngđiềutuyệtdiệuởnơithầnkìấy.”

“Nhưng,emchỉlàmộtđứacongáibìnhthường.Liệuhọcóđốixửvớiemtheocáchhọđãđốixửvớianhkhông?”

“Tấtcảchúngtađềulàdịthường,”anhgiảithích.“Chỉkhácnhauởtínhchất nhiềuhay ít, nhưng khôngmột ai trong ngôi làng này là không códòngmáucủaquỉ.”

Tôimuốncãilạianh,nhưngđúnglàbamẹtôiđãtừngểmbùa,vàtôicóthểcảmnhậnđượcphầnnàođộchínhxáctronglờinóicủaRobbie.Fionavàbamẹbạnấychưabaogiờdámcôngkhaiphảnđối lạibamẹ tôi.Họcũngchưatừnghémôinửalờivớicáccấpquảnlíbênngoàingôilàng.BamẹFionahiểu,vàtôicũnghiểu.Rằngluậtlệởngôilàngnàykháchẳnvớiluậtlệởthếgiớibênngoài.

“Nhìntheomộtphươngánhsángkhác,”anhchậmrãinóitiếp,“mắtemcũnglàmàuxanhlácâyđấy.Điềuđấycũngphầnnàogiảithíchđượcdòngmáutrongngườiem.Hãyđivớianh,Jeanie.”Robbiekéotôisátlạigầnanh.Tôicảmnhậnđượctìnhyêucủaanhdànhchotôi.Vàtôimuốnđượcởbênngườicontrainàymãimãi.

Anhbướcthêmmộtbướcnữađếnsátmépváchđá.“Chỉcóanhvàem,Jeanieà.”

Page 136: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Từngvụnđánhỏphíadướichântôirơixuống.Chúngchạmvàothànhvựcrồilọtthỏmxuốngđạidươngsâuthẳmbêndưới.

“Khôngđược,”tôilắpbắplêntiếng.Timtôiđangđậpdồndập.“Emđãdànhdụmđượcmộtíttiền.EmvàCharliesẽchạytrốnlênthànhphố.Bâygiờthìemđãcóthểthoátkhỏinơinày,đúngkhông?Vìanhđãtrởlạimặtđất,vậynên...”

“Lờinguyềnđãbịphá.”Robbiegậtđầu.

“Anhđicùngemnhé,Robbie?Chúngtasẽcùngđếnthànhphố.Emvàanhsẽkếthônthậtsự.Anhchơinhạc,ngườitasẽtrảtiềnchoanh.Anhlàngườinhạccôngtàihoanhấtmàemtừngbiết.Chẳngmấychốc,anhsẽlàngườigiàucó!”

Robbieđáchân,thêmnhiềuđấtvàsỏirơiquamépvực.“Ởdướikia,anhcũnglàngườigiàucó.”

“Hãyđivớiem,Robbie!”Tôicốtưởngtượngđếnhìnhảnhngườimìnhyêukhiđangởthànhphốvớinhữngcaoốcvàcácloạixehơi,nơisẽkhôngcónhiềucâycốivàhoacỏ.TrướcgiờtôichỉđượcngắmnhìnRobbieởnơibémọnnày.Ngôilàngbénhỏ,đếncảngọnđồi,táncâyhaylàdòngsôngcũngđềubénhỏnốt.Thậtkhóđểtưởngtượngtrôngtôisẽnhưthếnàokhiđếnmộtnơikhác.

Anhlắcđầu.“Thànhphốchỉlànhữngngôinhàbằngsắtthép,nơiđấychỉcóxecộ,khóibụi,tiếngồnvàônhiễm.Không,Jeannie,emphảiđivớianh.”

Bọntôiđãởsátmépvựclắmrồi,chỉcầnbướcthêmmộtbướcnữalàtôivàanhsẽkhôngcònởthếgiớinàynữa.

“Emkhôngmuốnchết.”

“Đókhôngphảilàcáichết,Jeannieà,”anhhôntôinồngnhiệt.“Chỉlàmộtcuộcsốngmới.Mộtthếgiớirộnglớnhơn.”

“Emrấtmuốncómộtcuộcsốngthậtsựvớianh.Emrấtmuốn.Mộtcuộcsốngtáchbiệthẳnvớigiađìnhemvàngôilàngnày.Nhưngemcònmuốn

Page 137: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mộtRobbiecócontimbiếtđập.MộtRobbie trướcđâycủaem, trướckhianhxuốngthếgiớidướilòngđất.Robbie, làmơn,làmơnhãyđicùngvớiem.”

Anhvòngtayquaômchặtlấytôihơnbaogiờhết.Anhhônlêntrántôi.Cổhọngtôinghẹnlại,từngdòngnướcmắtnónghổidàndụatrênmá.

“Anhkhôngthể,”anhbuồnbã. “Khimặttrờimọc,quầnáocủaanhsẽhóathànhlôngvũ,cònthânthểanhsẽhóathànhtro.Đốivớithếgiớinày,anhđãchết,Jeannieà.”

Tôicuốngquýthônlênmiệnganh,đôimắtanh,haibênmávàcổanh.“Nhưngkhôngphảianhđãdừngthờigianlạirồisao?”

Anh cười vang. “Mặt trời vẫn chuyểnđộng vàđại dương vẫn vỗ sóng.Anhchỉlàmộtlinhhồncóquyềnnăng,chứđâuphảithượngđế.”

“Chúngtacònbaolâunữa?”tôithìthầm.“Mộtgiờ?Haigiờ?”

“Nhiềunhấtlàmộtgiờ.”Tôicùnganhnằmxuốngđất.

“Hoặclàemcóthểđicùnganh,Jeannie.Cócảmộtthếgiớituyệtđẹpởbêndưới...”

“Nhưngnữhoàngcủaanhsẽnghĩgìvềem?Vàliệuhọcóchiarẽchúngtakhông?Chúngtakhôngthểtintưởnghọ.Hãynhìncáchhọđãnóivềemnhưthếnàotrướcmặtanh.”

“Nhưngrồichúngtasẽchiếnthắng,Jeannieà.Họsẽtôntrọngnhữngngười thắngcuộc.Ởđấy,emcóthểhọcđể trở thànhbácsĩ.Thếgiớiđấybaolalắm,hơnhẳnnơinày.”

“Nhưngemkhông tinvào thếgiớiấy,Robbieà.Đã rấtkhóđể tinvàothànhphốrồi.”

“Chúngtasẽhạnhphúc.”

“Nếuemthayđổiquyếtđịnh,liệuhọsẽđểemquaylạithếgiớiemđangsốnghiệntạikhông?”

“Emsẽhóathànhlinhhồn,Jeannieà.”

Page 138: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Emkhôngmuốnbịhóathànhtro.”Tôilắcđầu,lầntaycởitừnghộtnúttrênáoanh.Robbieđãvứtáokhoáccủaanhsangmộtbên.

“Anhsẽkhôngbaogiờquênem.”

Anhcởiphăngváycủatôirồihônlênbụngtôi.Mátôinóngranlên.

“Anhvẫnlàanh,phảikhôngRobbie?Dùđãkhôngcòncontim.”

“Đúngvậy.”

Tôivàanhquyệnvàonhau.Chúngtôiquấnlấynhau.Chúngtôihônlêntừngphầnnhỏnhất trên thân thểnhau.Bóngđêmtrongphútchốcbaotrùmkhắpnơi.

“Anhphảiđiđây,”anhômtôithậtchặt.“Emđicùnganhchứ?”

Mộtnửatrongtôimuốnvậy.Tôimuốnởbêncạnhanhmãimãi.Vượtquacáichết,đếnthếgiớicủaanh.Nhưng...

“Emyêuanh,”tôinghẹnngào.“Sẽluônlàvậy.Khôngaikhácngoàianh.”

“Đócóphảilàlờihứakhông?”

“Vâng,”tôiđáp,từ“emhứa”vẫnđangvangvọngtrongtimtôi.

Anhlạihôntôi.Anhômtôitiếnđếngầnmépvực.Tôicảmnhậnrõrệtsức nặng từ người anh, cơ thể anh đang dần trượt xuống – về phía đạidươngvàvươngquốccủaanhnơisâuthẳmdướilòngđất.Robbieđangkéotôitheoanh.

“Robbie,không,”tôithốtlênvộivã.“Cólầnanhđãhứavớiem,anhcònnhớchứ?Anhnói rằnganhsẽkhôngbaogiờépem làmnhữngđiềuemkhôngmuốncơmà.Emkhôngmuốnanhlàmnhưvậy.”

Anhngướcnhìntôi.Sóngsánhnướctrongđôimắtxanhbiếccủaanh.Tôiđãkhôngbiếtrằngmộtlinhhồnvẫncóthểkhóc.

“Anhđãhứarồi.”

“Anhyêuem,”anhbuồnbã.

Rồianhbuôngtaytôi.Tôibướclùilại.Vàanhrơixuống.

Page 139: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Tạmbiệtanh,Robbiecủaem.”

Saulưngtôi,quầnáocủaanhthoángchốchóathànhlôngvũ.Cơngióthoángquathổichúngbaylảtảtrongkhôngtrung,xadần.Tôiquaytrởlại,nhặtlạiváyáođãbịgióthổilănlóc.Tôimặclạitrangphụcrồirảobướcvềlàng, khôngbuồnđểmắtđếnnhữngngườikháchhiếukìđangnhámáyảnhliêntục,nhữngngườidânlànghạnhẹpkhôngdámvượtrakhỏiquákhứ.

Maggienhảybổra,chìchiếttôivìđãđểconcủachịtalạimộtmình.Tôilờđi,xáchlấythùngnướcrồilữngthữngbướcvềnhàCharlie.

Mộttuầnsau,chúngtôiđãởtrênthànhphố,trongmộtcănhộchothuêrẻtiền.Tôilàmviệcởmộttiệmbánh,cònCharliethìchọntòabáođểpháttriển sựnghiệp.Cảhaiđềuđượcquay lại trườnghọc.Ở thànhphố,mọingườiđềuđượcbìnhđẳng.

MộtđứatrẻđãđượcsinhravàothángNăm:FayGreene.CảhaitừtrongcáitênấyđềulàvìRobbiecủatôi.

Page 140: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

TINVÀOTÌNHYÊU(GabrielleZevin)

Page 141: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Một

Chắchẳnbạnbiếtcôgáinày.

Tóccôấykhôngngắn,khôngdài,màutóckhôngđậmcũngchẳngnhạt.Mọithứđềuởmứcđộlưngchừng.

Côhayngồingaygiữalớp,vàkhiđixebuýtđếntrường,côcũngngồiởhàngghếgiữa.

Cô tham gia nhiều câu lạc bộ, nhưng chưa bao giờ là nhóm trưởng.Thỉnhthoảng,côlàthưkí;bìnhthường,côchỉlàhộiviên.Khihỏichuyện,ngườitamớibiếtrằngcôcóthamgiasơnđạocụchovởkịchcủatrường.

Côluônluônđượchẹnđếncácbuổikhiêuvũ,nhưngcôkhôngphảilàsựlựachọnđầutiêncủamọingười.

Nóichínhxáchơn,côchưatừnglàsựlựachọnđầutiêncủabấtcứai.Sở dĩ cô có bạn thân vì bạn thân củangười bạnđóđã dọnnhàđếnnơikhác.

Côcómộtnhómbạnđểcùngnhauăntrưamỗingày,nhưngChúaơi,họmớiđángchánlàmsao.Thỉnhthoảng,côkhôngchịunổibọnhọ,nênđànhănmột mình trong thư viện. Thật lòngmà nói, cô thích sách hơn conngười,vàngườithủthưluônvuivẻmỗikhinhìnthấycô.

Côbiếtcónhiềungườicòntệhơnmình–côkhôngnghèo,khôngxấuxí, không lạnh lùngvàcũngkhôngbịdèmpha.Tấtnhiên, cônhận thứcđượcrằngsởdĩcôkhôngbịdèmphavìkhôngaithèmđểmắtđếncôcả.

Điềuấykhôngcónghĩalàcôkhôngcónhữngđiểmtốt.

Cô khá xinh, có lẽ là vậy, nếu có ai đó chịu khó ngắm nhìn. Cô họckhôngđếnnỗitệ.Côkhôngnhậunhẹt,khôngđuaxe.CônóiKHÔNGvớichấtkíchthích.Côluôncómặtđúnggiờởmọicuộchẹn.Vànếuphảiđến

Page 142: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

trễ, côsẽđiện thoạibáo trước.Vàcôcảmthấy tâmhồnmìnhđãchếtđimộtít,chỉmộtítthôi.

Cônghĩ,Bạnnghĩbạnhiểutôi,nhưngthậtrabạnchẳnghiểuquáigìcả.

Rồinghĩ,Chẳngcóaitrongsốcácngườihiểuđượctâmhồntôi.

Hoặc,Chẳngcóaitrongsốcácngườinhậnthấyvẻđẹpcủatôi.

Vànghĩ,Hãynhìntôiđi,nhìntôiđi,nhìntôiđi.

Đôilúc,côlạimuốnhéttoánglên.

Khikhác,côlạicóýđịnhnhétđầumìnhvôlònướngbánh.

Nhưngcôkhônglàmvậy.

Côchỉviếttấtcảmọisuynghĩcủamìnhvàomộtcuốnnhậtkívàchờđợi.

Chờđợicóngườisẽđọcnó.

Page 143: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hai

Nhânviênthưviệnnămnaylàmộtngườimới,tuổisuýtsoátvớiđámhọctrò.VớinhữngchiếcváyngắncũnbósátngườicùngvớiáolenmỏnghànghiệucủahãngMary Janes, trôngchị ta chẳngkhácgìdânănchơi.Nhữngcậusinhviênnămnhấtmọikhichẳngbaogiờbénmảngđếnthưviện,naylạithườngxuyênluitớichỉđểngắmnhìnbộngựchấpdẫncủachịta.VịthủthưnàycũngtrànngậpnhữngýtưởngvànhữnggợiývềcácloạisáchnênđọcmàPaige(hìnhnhưtôiđãquênnhắctêncôgáikhinãylàPaigeđúngkhông?)luôncảmthấyvôcùngtẻnhạt.Paigethíchthủthưcũ hơn,một người phụ nữ đứng tuổi với làn da xámnhưmàu sơn trêntường.

“Chào,Paige,” chị ta thì thầmmột cáchbí ẩn. “Emsẽ thích cuốnnàyđấy.Sáchmới.”ChịđặtmộtquyểnsáchlênbàntrướcmặtPaige.Bìacuốnsáchmàuđen.Khônghìnhảnhminhhọagì,chỉcótựađềbằngnhũbạc:Ngườibấttử.

Paigecaumàyhoàinghi.“Sáchnóivềgìvậyạ?”

“Truyệngiảtưởng,”chịtađáp.

“Emkhôngthíchthểloạinày.”Paigechorằngtruyệngiảtưởngchỉdànhchonhữngkẻyếuđuối,haymơmộngviễnvông.

Ngườiđốidiệnbậtcườilớntiếng.“Nócũngrấtlãngmạnnữađấy.”

Hầu hết những truyện lãngmạn hiện đại đều nhảm nhí, Paige nghĩthầm,nhưngPaigekhôngmuốnlàmchịtamấthứng,nênđànhậmừ.“Ừthì...”

Chị ta lại cười vang. Chắc hẳn đây là týp người luôn thích cười. “Chịkhôngépemphảiđọcđâu.Nhưngcứcoiquavàidòngthửxem.Nếuthật

Page 144: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

sựcuốnsáchnàykhônghợpgucủaem,cứxếpnólạitrênkệtrảsáchlúcđiranhé.”

Paigenhúnvaiđọcđoạnđầutiên:

Cóhailoạingườitrênthếgiớinày:loạingườitinvàotìnhyêuvàloạingườikhôngtin.Tôitinvàotìnhyêu.

Paigegấpsáchlại.Đúnglàkhôngphảithểloạisáchyêuthíchcủacô.Paigeluôntựxếpmìnhvàoloại“khôngtinvàogì”.

Cô bước đến chỗ kệ sách để xếp nó lại (Thủ thư cũ chưa bao giờ cónhữnglờiđềnghịkhiếmnhãnhưthếnày).TêncủatácgiảbắtđầubằngchữR,đãcósẵnmộtkhoảngtrốngđềchờcuốnNgườiBấtTửlấpvào.

Paigeđangdợmrúttayrakhỏikệsáchthìđộtnhiêncócảmgiácnhưaiđóđangnhìnmình.Côđứngbấtđộngtronggiâylátđểtậnhưởngcảmgiácđượcngắmnhìn.Cuốicùng,mộtcáchđầychậmrãi,côquaylại.

Chắc chắn rằngPaige chưa bao giờnhìn thấy, hoặc bị nhìn thấy, bởingườithanhniênnàytrướcđây.Đôimắtanhtalàmộttổhợpmàusắckìlạ:conngươimàutímthẫmlấmtấmánhbạcphaxám.Anhmặcáokhoácbằngdabóng,giốngnhưbìacuốnsáchcôvừamớixếp lênkệkhinãy.Ởanhcómộtnétgìđókhácổquái,nhưngcôkhôngxácđịnhđượccụthểđólàgì.Anhta,dùcómiêutảthếnàođichăngnữa,cựckìđiểntrai.

“Sáchkhônghayà?”anhhỏi.

“Cóngườinghĩcólẽtôisẽthíchnó,nhưngcuốnnàykhôngthuộcthểloạisáchtôimuốnđọc,”côtrảlờinhanh.“Tôithíchsáchmanghơihướngcổđiểnhơn.”

“Tệthật.Tôiđãhyvọngmìnhsẽcómộtvàigợiýnàođó.”

“WutheringHeights,”côgợiý.

“Tôiđãđọcrồi.”

“TheTinDrum.”

Vâng,anhtacũngđãđọcrồi.Côkểtênhàngloạttựasáchkhác,vàanhđềuđãđọcquatấtcả.

Page 145: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Trừphicuốnsáchđómớixuấtbản,”ngườithanhniênlạmặtkếtluận.“Tôiđãđọcquahếttấtcảmọicuốntiểuthuyết.”

Anh ta là đồ nói dối, cô nghĩ thầm.Hoặc làmột kẻ ưa khoe khoang.Cũngcólẽlàcảhai.Nhưngloạicontraithíchnóidối(haykhoekhoang)vềviệchammêđọcsáchluônkhơigợitínhhiếukìtrongcô.“Anhlàhọcsinhmớià?”

Ngườithanhniênmỉmcười,nhưngkhuônmặtchẳngcógìvuivẻ.“Cứcho là vậy đi. Đây là ngôi trường thứ một ngàn của tôi rồi đấy.” Tiếngchuôngbắtđầugiờhọcreolên,anhđauđáunhìncôtronggiâylát.“Thậttiếckhibạnkhôngthíchđọcsáchmới,Paigeà.Tôicứhyvọngmìnhsẽtìmđượcaiđóđểnóichuyệnởnơinày.”Anhnhìnthẳngvàomắtcô,lầnđầutiêntrongđời,Paigemớibiếtcảmgiáckhiđượcaiđónhìnmộtcáchthựcsựvàđúngnghĩa. “Làmmộthọc sinhmớiđúng là côđơn thật,” anhnóinhanh câu cuối, như thể khôngmuốnnói ra nhưng lại không kìm lòngđược.

Vàrồianhbỏđi.

Saunày,nếucôlặpđilặplạiđoạnhộithoạinàytrongtâmtrímìnhlầnthứmộtngàn,hoặccóthểhơnthếnữa,côsẽphảibănkhoănkhônghiểuvìsaongườithanhniênấylạibiếttêncôdùanhtachưatừnghỏiqua.Nhưngngaybâygiờ,điềucônghĩchỉlà,Làmmộthọcsinhmớiđúnglàcôđơnthật.Côlấymộtcâybúttừtúicủamìnhrồiviếtdòngchữ“Mọingườiđềucôđơn”vàolòngbàntay.Trướcgiờcôvẫnnghĩmìnhlàngườiduynhấtcảmthấylạc lõngởnơinày, và côđã tìmmọi cáchđể giấunỗi côđơnấy tận sâutrongđáylòng,tươngtựnhưcáchbạnmuốngiấumộtvếtsẹokhủngkhiếpvậy.

CôlấylạicuốnNgườibấttửtừkệsách.Côđọclạiđoạnđầutiên:

Cóhailoạingườitrênthếgiớinày:loạingườitinvàotìnhyêuvàloạingườikhôngtin.Tôitinvàotìnhyêu.

Cóvẻnhưlầnnàyđãkhác,dễchịuhơnlầnđầurấtnhiều.

Page 146: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi
Page 147: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Ba

Tốihômấy,côcốgắnghọcnhưngkhôngtàinàotậptrungđược.

Côcầmlấycuốnsáchmượnởthưviện,nhưngcũngchẳngkháhơn.Nóchỉkhiếncônhớđếnánhmắtmàutímubuồnkia.

Côkhôngmuốnnghĩnhiềuđếnanhhaybấtcứmộtaikhác.Khibiếtnhauquárõ,ngườitalạikhiếnnhauthấtvọng,vàcôđãtừngthấtvọngrấtnhiềulầntrướcđây.

Côbiếtgiữacôvàanhchẳngcógì;chẳngcógìđángkể...

Tuynhiên...

Côđặtsáchsangmộtbên.

Côngắmmìnhquagươngrồitựhỏikhôngbiếtliệulúcsángtrôngmìnhcókhácbâygiờkhôngnhỉ.

Bacôgõcửa:mẹcủaPaigegọiđiệnvềvàmuốnnóichuyệnvớicô.

“Conđangđọcsách,”Paigetrảlời.“Consẽđiệnthoạilạichomẹsauạ.”

Paigequyếtđịnhsẽthayđổi.Từgiờ,côsẽchảitócđổvềbêntrái.

Page 148: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bốn

Côsẽthayđổi,côsẽkhôngcònlàcôcủamọingàynữa.

Vậynêncôsẽkhôngquaylạithưviệnvàongàyhômsauđểtìmlạianh.

Cô quyết định kéomọi việc diễn tiến thật chậm rãi. Cũng như đangnghiềnngẫmmộtcuốnsáchhayvậy–bạnsẽkhôngmuốnlướtquanhanh,bạn chỉmuốn lật từng trang, từng trangmột, và cố kéodài thời gianđểkhôngphảilậtđếntrangcuốicùng,nhữngdòngcuốicùng,nhữngchữcuốicùng, càng lâu càng tốt.Cômong... không, côbiết chắcmình sẽ tìm thấyanhlầnnữa.Hoặcanhsẽtìmcáchgặplạicô.Côphảithậtkiênnhẫn.

Côkhôngdámhỏibạnbèmìnhvề “anhchàngmớixuấthiện.”Cô sợnếumìnhlỡmiệngnóira,mọingườisẽtruytìmtungtíchcủaanh,vàkhiđó,anhsẽkhôngcònlàcủariêngcô.Côkhôngmuốnchiasẻanhchobấtcứai.Cômuốnanhmãimãilàbímậtcủariêngmình.

Thậttuyệtkhicómộtbímật,cônghĩthầm.

Vàogiờăntrưa,Poly,ngườimàcôxemlàbạnthânnhất,khen,“Trôngcậuhômnaylạthậtđấy.”

“Làdotóccủacậuấy,”mộtngườibạnkháclêntiếng.“Cậuấychảitócđổsangbêntrái.”

Thậttuyệtkhicómộtbímật,Paigenghĩthầm.

Page 149: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Năm

Côcốđợithêmbangàynữarồimớiquaylạithưviện.

Penn-tênnhânviênthưviệnmới-phátchoPaigemộttờrơikhicôđingangquabànkiểmsách.“Chịsẽthànhlậpmộtcâulạcbộsáchdànhchonữsinh,”chịtakhoe.“Emmờimọingườiđếnnhé,Paige?”

Paigegậtđầu.CômuốnhỏiPennliệuchịtacóthấycậuhọcsinhmớiởtrong thưviện,nhưng rồiPagie sựcnhớcô thậmchí cònkhôngbiết tênanhlàgì.

“Cuốnsáchđầutiênsẽlàcuốnsáchmàhômrồichịđãgiớithiệuvớiemđấy,NgườiBấtTử.Khởiđầubằngnhữngcuốnsáchmới luôn làmộtđiềuthúvị.Chịbiếtemkhôngphảilàmộtcôgái“mơmộng”,nhưng,đểchịkểemnghenày, chịđãđọcngấunghiến cuốn tiểu thuyết ấy suốthaingàycuối tuầnđấy, thậm chí chị còn không buồn ănnữa cơ. Chị cònđọcnóngaycảkhichịđangláixe.Cuốnsáchthựcsựrấthấpdẫn.Chắcchắnemsẽthíchchàngtraitrongtruyện”.

“ChịPenn,emphảiđiđây.”

“Đượcrồi,emlấythêmmộtíttờrơivàphânphátchobạnbèemhộchịnhé?”

Paigenhậnlấyxấptờrơirồirảobướcđếnkhusáchmới.Độtnhiên,côcảmthấyhồihộp.Nếuanhkhôngởđóthìsao?Vànếuanhởđónhưnganhlạikhôngnhớracôlàaithìsao?Thàkhôngđượcgặplạianh,chứcôkhônghềmuốnvếthứhaixảyrachútnào.Tạisaocôlạinghĩanhsẽquaylạinơimàhaingườiđãgặpnhaulầnđầunàynhỉ?Vàtạisaocôlạichờtớibangàymớiquaylạiđây,nhỡanhđãbiếnmấtrồithìsao?Vàvìcáiquáigìmàcôlạikhôngchoanhsốđiệnthoạicủacôvàohômnọkiachứ?

Page 150: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Khuvựcsáchmớihoàntoànvắnglặng,chẳngcóaingoàicôvàsách.Côkhom người, vờ như đang lựa cuốn tiểu thuyết nào đó ở kệ thấp nhất.Nhưngthựcra,mắtcôđangnhòenước.

Màylàmộtconngốc,côtựtráchmình.

Màythậmchícònkhôngbiếtanhtanữacơmà,côbuồnbã.

Nhưngbấtchợt,mộtbàntayđặtlênvaicô.

“Tôi đã gầnnhư từ bỏ hy vọng,”một giọngnói ấm áp vang lên. “Mỗingàytôiđềuđếnđâykểtừkhichúngtagặpnhau.”

Côquaylại,Chúaơi,khuônmặtanhhoànhảođếntừngđườngnétnhưmộtbứchọa.Paigecắnmôi,cốkhôngbậtcười–ánhmắtanhđangnhìncôtrôngthậtngộnghĩnh,cứnhưanhvừabướcratừmộtcuốnsách.Anhđưatayđỡcôđứngthẳngdậy.“TêntôilàAaron.”

Họnóichuyệnsuốtkhoảng thờigiancòn lạicủagiờnghỉ trưa.Thoạtđầu, câu chuyện chỉ liênquanđến sách, nhưng rồi đề tài đượcmở rộnghơn.Cônhậnthấymìnhđãtâmsựvớianhnhữngđiềuchưabaogiờthổlộvới ai. Thậm chí cô còn nhắc đếnmẹmình. “Mẹ đã rời bỏ ba vào nămngoái.Mẹnóimẹđãyêungườikhác,nhưngemkhôngtin.Emnghĩchỉlàmẹkhôngcònyêubanữa.Điềuđóđãthựcsựkhiếnemdèdặttrướctìnhyêu.”

Anhcườivang.“Mọingườiđềudèdặt.”

“Anhcũngvậyà?”

“Ừ,anhđãtừngthềkhôngbaogiờdínhđếnchuyệntìnhcảmnữa.”

Côthắcmắckhôngbiếtcâuchuyệncủaanhlàgì.

Càngkhônghiểuvìsaoanhlạiởđâyvớicô.

Khôngcầncômởmiệnghỏi,anhđãâuyếmtrảlời,“anhởđâyvìemlàngườithúvịnhấtởcáichốnchếttiệtnày.”

“Và,dùsaođinữa,anhvẫncòntin,”anhnóitiếp.

Anhkhôngnóianhcòntinđiềugì,vàcôkhôngmuốnhỏi.

Page 151: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Chuônghếtgiờnghỉvang lên,Paigemiễncưỡngđứngdậy–bảnchấtcủacôvẫnlàmộtcôgáichămchỉ.

“Anhdámcá,nếuchúngtacứngồiyênlặngnhưthếnày,sẽkhôngaiđểýđếnemvàanhđâu.”

Paigenghĩthầm,Anhnóiđúng.Từxưađếnnay,đãkhôngaibuồnđểýđếnemrồi.

Anhnhưđọcđượcsuynghĩcủacô,“Đólàvìhọkhôngchịunhìnkĩ.”

“Anhđọcđượcsuynghĩcủaemdễdàngvậysao?”côhơibốirối.

“Ừ,đólàvìanhđanglắngngheembằngcảtráitim.”

Chuông vang lên lầnnữa, nhưng lầnnày, Paige lại ngồi phịch xuốngcùngAaronvàsách.

“Emrấtvuivìanhđãởđây,bêncạnhem,”Paigeấpúng.

“Anhcũngvậy.”

Anhnắmlấy taycô.NhữngchữtrướcđâyPaigeviếtvào lòngbàn taymìnhđãgầnnhưmờhết.

Họtrốntrongthưviệnsuốtcảbuổichiều,mặcdùrõràngPaigekhôngthuộcthànhphầnhọcsinhthíchtrốnhọc.Penncũngkhôngnhìnthấycảhai,hay ít ra, chị ta cố tìnhnhưvậy.Penn,nhưcácbạnđã thấy, cócảmtìnhvớiPaige.CólẽvìchịđãtừnglàPaige.Chịtacũngđãtừngchẻngôitócởgiữa.

Khônghiểubằngcáchnàomà rốt cuộcanhvàPaigeđãởnhàcôvàocuốibuổihọc.

Trongphòngcô.

Việcđầutiênanh làmlàngắmnghía tủsáchcủacô, lần lượtđọc têntừngtựasách.“Emđúnglàmộtconmọtsáchđấy,”anhhàilòngnói.Paigeđỏmặt–đọcsáchchưatừngmanglạichocôđiềugì,ngoạitrừsựthưgiãnchobảnthân.Vàchắcchắnnóchưahềđemlạichocômộtngườibạntrai.

“Thỉnhthoảng,emthíchsáchhơncảconngười,”côthúthật.

Page 152: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Anhcũngvậy,”Aaronđáp.

Khi ba của Paige đi làm về, cô hỏi Aaron liệu anh cómuốn gặp ôngkhông.

Aaronlắcđầu.“Đểkhikhácvậy.Anhkhônggiỏiứngxửtrướcngườinhà.Dùlàngườinhàcủaanh,haylàcủabấtcứaikhác.”Nóirồi,anhnhảyvụtquakhỏicửasổphòngPaigekèmmộtcáinháymắt,đểlạitrongcôniềmhụthẫngkhônnguôi.

Page 153: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáu

Mọichuyệnkhônghoàntoànhoànhảo.

CómộtđiềuAaronkhônghềđảđộngđến.

Làgiađìnhanh.

Cùngquákhứ.

Tạisaoanhlạirờibỏcácngôitrườngtrướckia.

Rờibỏnhữngnơianhđãtừngsống.

Vànhữngcôgáianhđãtừngyêu.

Nhữngthứliênquanđếnanhđềucógìđấykhôngổn.

Anhmườibảytuổi,làmộthọcsinh,mộtngườihamđọcsáchnhưnglạikhôngcókếhoạchvàođạihọc.

Anhkhôngbaogiờăngì.

Anhrấtthườngxuyênvắngmặttạitrường.

Vàcôchưatừngđếnnhàanh.

Dĩnhiên,côchưahềgặpaitronggiađìnhanh.

Nhưngaicũngcórắcrốiriêngcủahọ,Paigetựnhủ.Khôngaihoànhảo,côchỉbiếtchắcmộtđiều,rằnganhcónétđẹpmêhoặclòngngười,vàanhkhiếncôcảmthấycôcũng làngườixinhđẹp.Khicônói,anhchămchúlắngnghe.Vàkhinhìncô,anhnhìnbằngcảtráitim.Và...

PaigeđangngồiởlớpKhoahọcthìđộtnhiêncóaiđóvỗvàovaicô.“Lâulắm rồimình không gặp cậu trong giờ ăn nhỉ,” April vui vẻ, đây làmộttrongnhữngngườibạnthườngăntrưacùngPaige.“Cóchuyệngìà?”

“Mìnhbậnvớicôngviệctạicâulạcbộsáchởthưviện,”Paigenóidối.Cô

Page 154: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

khônghiểuvìsaocôlạinóidối.Côtrảlờitrơntrukhônghềsuynghĩgì.Côlôimộttờtrongxấptờrơinhàunhĩđượccônhétsâutrongbalôsuốthaituầnnay–mớichỉcóhaituầntừlúccôgặpanhthôisao?Côtưởngchừngnhưmìnhđãquenbiếtanhtừlâulắm–vàđưachoApril.

“Tuyệt,”April reo lên, khôngbuồn liếc sơquanộidung. “ChịPennđãphát chomìnhmột tờ rồi. Mà này, mình có chuyệnmuốn nói với cậu.Thángtớilàbuổidạvũcủatrườngrồinhỉ?”

Paigesuýtnữađãquênkhuấymất.Côđangbịphântâmvìnhữngđiềuquantrọnghơn.“Ừ,đúngrồi.”

“Anhtraimìnhmuốnmờicậuđicùnganhấy.”

AnhtraicủaApril,thậtchẳngbiếtmiêutảsaongoàihaitừnhàmchán.Thứnhất,anhtahọckémhơnPaige.Thứhai,anhtahơithừacân.Thứba,anh ta rất thíchdiễnmànhội thoạinhư trongcácbuổi thựchành tiếngnướcngoài,Paigengờrằnganhtamuốnthựchànhhộithoạihơnlàkhiêuvũvớicôtrongđợtlễhộisắpđến.Nghĩđếnđấy,Paigebậtcười.

“Tạisaocậulạicười?”Paigecaumày.“Cậuthậtthiếutếnhịkhilạiphálêncườinhưvậy.”

“Mìnhxinlỗi.Mìnhchỉlàđangmãinghĩđếnmộtchuyệnkhác...Thậtđấy.Cómộtchuyệnkhákhôihàiđãxảyrakhinãy.”

“Chuyệngìvậy?”AprilnhìnPaigebằngánhmắtkhóchịu.

“Chỉ làmộtcâuchuyệncười thôi.Đó là...đó là...”Paigekhông tàinàonghĩđượcthứgìđánggâycười,vậynêncôquaylạiđềtài.“Nhưngđiềucốtyếulà,mìnhkhôngđangcườianhcậu.Chỉlà...nếuanhấymuốnmời,saoanhấylạikhôngnóitrựctiếpvớimình?”

ÁnhmắtApril dịu lại. Paige đã làmnguôi được cơn giận của cô bạn.“Anhấyngượng,Paigeà!Cậucũngbiếttínhanhấyrồiđấy!Vậycậusẽđivớianhtraimìnhchứ?”

“Mìnhđangcặpvớimộtngườikhác,”Paigeđáp.

“Mìnhchưahềnghecậunhắcđến,”giọngAprilđanhlại.

Page 155: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Chỉmớigầnđâythôi.”

“Vậy,cậusẽdắtanhtađếnbuổilễhộichứ?”

“Mìnhvàngườiấyvẫnchưabànđếnviệcnày,”Paigethúthật.

“Vậychắcmốiquanhệgiữacậuvàanhtacũnghờihợtlắmnhỉ.”

Paige không buồn trả lời. Cô biết thật sựmối quan hệ giữamình vàAaronnhưthếnào,vàcôkhôngquantâmngườikhácnghĩgì.

“Đừngkểchuyệnhômnayvớiai,đượckhông?”Aprilnàinỉ.“Dùsaođinữa,cậucũngkhôngphảilàsựlựachọnđầutiêncủaanhtraimình.Chínhmìnhlàngườiđềnghịanhấymờicậu,vìmìnhnghĩthếnàocậucũngsẽnhậnlời.

MặcdùPaigeđãgiữđúnglờihứavàkhônghềtiết lộvớiainửalờivềchuyệnanhtraiAprilbịcôtừchối,(thậtra,côcũngchẳngcóhàohứngđểkể),AprillạiđirỉtaikhắptấtcảbạnbèrằngPaigeđanghẹnhò.Tốiđó,PaigenhậnđượcđiệnthoạitừPolly.“Khinàobọnmìnhđượcgặpanhấyđây?”Pollythắcmắc.

“Sẽsớmthôi,”Paigeđáp.CôđoanchắcPollysẽlàngườiđầutiênđượcgặpAaronvàothờiđiểmthíchhợp.

“Thếthìtiếtlộchomìnhmộtítthôngtinđi,”Pollykhăngkhăng.“Chỉcầncậunóitêncủaanhtathôi.Cậukhôngcầnphảinóicảhọđâu.Chỉcầncáitênthôi.”

“Aaron”,Paigemiễncưỡngtrảlời.

“Anhtahọcchungtrườngvớibọnmìnhà?”

PaigeđáprằngcôvẫnchưasẵnsàngđểkểvềAarontronglúcnày.

“CậunhấtđịnhphảicùnganhtađếnbuổidạvũđấyPaige!Chúngtacóthểđicùngnhau–mìnhvàLuke,cậuvàAaron.”

PaigeghétngaycảkhitêncủaAaronđượcphátratừmiệngcủangườibạnthânnhấtcủamình. “Khôngđược,”côcaumày. “Aaronkhônggiốngnhưnhữngchàngtraikhác.”

Page 156: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Paige,mìnhnóinghiêmtúcđấy.”

Mặcdùbiếtrằngkhôngnênnói,Paigevẫnnhắcđếnbuổilễhộivớianhvàotốihômấy,trongphòngcô.“Embiếtrằnganhkhôngthích,nhưngliệuanhcómuốnthửcùngemđếnđấymộtlầnkhông?”

Anhlắcđầuvànóirằnganhđãtừngđếnhàngtrămbuổidạvũnhưvậytrướcđây.

“Ôi.”Paigecốgiấunỗithấtvọngcủamìnhbằngcáchlặngimđọcnhữngtựasáchtrênkệsáchcủacô–WutheringHeights,JaneEyre,Frankenstein...

“Màtạisaoemlạicầnnhữngbuổilễhộingớngẩnthếnhỉ?Emkhôngbiếtrằngemcóvịtrínhưthếnàotrongtráitimanhsao?”

Thật lòng, Paige không biết. Paige rất thích đượcmọi người trầm trồngắmnhìnkhicôbướcvàocùngvớimộtanhchàngđiểntrainhưAaronởbuổidạvũ.Côđãphảitrảiquahàngtábuổidạvũchánphèovớicácônganhtraicủanhữngcôbạn.

“Nghe này, Paige,” anh dịu giọng. “Anh muốn chúng ta ở bên nhau,nhưnganhkhônggiốngnhưnhữngngườibạntraikhác.”

Lầnđầutiênanhtựnhậnmìnhlà–bạntraicô.Côthầmướcgiánhưanhnóivậytrongmộtkhônggiankhác,khônggianlãngmạnthườngđượcmiêutảtrongnhữngcuốntiểuthuyếttìnhcảmmàcôtừngtuyênbốrằngmìnhkhôngthíchđọc...

“Emcóhiểukhông?”anhhỏi.

Paigeđáp rằngcó,nhưng thật lòngcôkhônghiểu. “Cóphải... cóphảianhđãcóbạngáikhácrồikhông?”Côhơilắpbắpkhinhắcđếntừbạngái-cảmgiácthậtmớimẻvàlạlẫm.

Aaronthởdài.Anhcầmlấytaycô.“Tấtnhiênlàkhôngrồi.”

Paigegiậtmạnhtaymìnhrakhỏitayanh.“Anhchưatừngkểemnghebấtcứthứgìvềanhcả.”

“Anhmuốnkểemnghetấtcả,nhưnganhkhôngthể...Vìnósẽlàmtổnthươngnhiềungườikhác,hơnlàchínhbảnthânanh.”

Page 157: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Giađìnhanh?”

Anhgậtđầu.“Nếuanhnóivớiem,vàemtiếtlộchobấtcứmộtaikhác,anhsẽphảirờikhỏinơinày.Nhưvậychẳngkhácnàoanhđãchết,anhsẽbiếnmất,thậmchícònkhôngkịpchàotạmbiệtem.”

“Anhcóthểtinem,”côcứngcỏiđáp.

“Anh...anhthậtsựkhôngthíchnóivềnhữngchuyệnnhưthếnày.”

“Vậy thì anhkhông cầnphảinói,” côdịudàng. “Nhưngemchỉmuốnanhbiếtrằng,anhcóthểtinởem.”

Anhnhìncô,khẽkhànggậtđầu.“Anhsẽtin.”

TiếngbacủaPaigegọivọnglêntừtầngdưới.“Bữatốixongrồiđây!”

“Anhđiđây,”Aaronvộivãlêntiếng.

PaigekhôngbiếthàmýcủaAaronlàanhsẽrađimãimãihaychỉtrongvàitiếng.Cônắmvộilấytayanh,bàntaykhônhưgiấy.“Hứarằnganhsẽquaylạivớiemnhé.Emrấtmuốnbiếtcâuchuyệncủaanh,emmuốnbiếtmọithứvềanh.”

“Ừ.”AnhnhảyvụtrakhỏicửasổnhàPaige.

“Ăntốinào!”bacôlặplại.

Paigebướcxuốngbếp.Họsẽănmónmìốngvàphômai,vậyhômnaylàthứba.BacủaPaigenấusáumóncốđịnhvàosáungày trong tuần.Chủnhật,ôngsẽđặtbánhpizza.

“Bađãkêucongầnmườiphútrồiđấy.Conkhôngnghethấyà?”ôngcaumàyhỏi.

“Conđangđọcsách,”Paigeđápgỏnlọn.“Lạilàsách,”bacôchậclưỡi.

Vừaănxong,Paigeđãvộivàngchạyvềphòng,nhưngkhôngcóAaronởđấy.Côcốvùiđầuvàođốngbàivởmàmìnhđã lãngquênsuốtthờigiangầnđây,nhưngmãianhvẫnchưaxuấthiện.Rốtcuộc,côquyếtđịnhsẽleolêngiườngđọctiểuthuyết,nhưngtrướckhikịpđọctrangnào,côđãthiếpđi.

Page 158: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Paigevẫncònđangmơmàngkhinghethấycógiọngaiđóthìthầmbêntaimình.

Côvớitaybậtđèn,chắchẳnkhinãybacôđãvàophòngtắtnó.

“Đừng,”Aaronnói vội, “cómột vài câu chuyện chỉnênđược kể trongbóngtối.”

Khianhmườibảytuổi,bệnhlaohoànhhànhkhắpthànhphốnơianhsống.Baanhlàngườiđầutiênmắccănbệnhquáiácnày,vàchỉtrongvòngchưatớisáutuần,ôngđãquađời.

Paigekhôngngừngthắcmắctronglòng,Thờiđạinàyngườitavẫnphảichếtvìbệnhlaoà?

Cả gia đình – Aaron, mẹ, chị anh đều nhiễm bệnh. “Thật lòng anhkhôngbiếtphảimiêutảnhưthếnào,”anhtrầmgiọng.“Thựcsựrấtkhủngkhiếp.Khichứngkiếntừngngười,từngngườimìnhyêuthươngchếtdần,chếtmòntrongđauđớn,vàbiếtrằng,mìnhrồicũngsẽtừbỏthếgiớinàytheocáchnhưvậy.”

Chịanhmấtkhoảngmộttuầnsaucáichếtcủabaanh.Aaronvàmẹbiếtrằngthờigiandànhchohọkhôngcònnhiều.“Cảmgiáckhiấythựcsựrấtkhóchịu,” anhbuồnbã. “Như thểemđangở trongmột cănphòngbằnggương,vàbốnbứctườngxungquanhnhưnhỏlại,nhỏlại.”

Paigecốtìmlấytayanh.Cômuốnchạmvào,muốnvỗvềanh.Nhưngđànhbấtlựctrướcbóngđêmvàtrạngtháimơmàngcủamình.

Khôngcònsự lựachọnnàokhác,mẹanhđếngặpmộtthầyphùthủytrongthànhphố.

Phùthủy?ThànhphốnơiAaronsốngởđâutrênthếgiớinàythếnhỉ?ĐâylàthờiTrungCổsao?“Thầyphùthủy?”Paigedịudànghỏilại.

“Mẹ anh đã làm hết sứcmình,” Aaron ôn tồn đáp. “Câu chuyện anhđangkểxảyraởmộtkhônggiankhác.Mộtthờigiankhác.”

Thầyphùthủyđưachobàmộtcốcnướcđặcquánh,sẫmnhưmàumực.Ông ta nói thứnước đó là thần dược được pha chế từmột loại lá cây ở

Page 159: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mexicovànócó thểchữadứtcănbệnh laophổi củahaimẹcon.Khôngcònsựlựachọnnàokhác,họnắmchặttaynhau,uốngcạnliềuthuốcthầnkì kia. “Phổi của anh vàmẹnhưđược rửa sạch,” anh kể lại. “Nhữngbứctườngbằnggương tưởngnhưđangép chặt anh trong thoáng chốcđã vỡtan.”

Nhưnganhvàmẹkhôngchỉđãlànhbệnh.

Họđãsốngquanămmươithànhphố.Mẹanhđãlàmđámcướimườihailần.Bàlấychồngkhácmỗikhingườichồngcũbắtđầucảmthấynghingờ.Aaroncũngđãcóbạngái.“Rấtnhiều,”Paigecườikhúckhíchtrướclờithúthậtrấtchântìnhcủaanh.Rấtnhiềubạngái,nhưnghọrồicũngvượtquatuổicủaAaron.Anhsinhnăm1876.Vàanhsẽmãimãimườibảytuổitrongsuốtphầnđờicònlạicủamình.

Paigenóivớianhrằngcôkhôngtinvàonhữngcâuchuyệnthầnkìnhưvậy,và rằnganhbịa ra lýdonàychỉvìanhkhôngmuốnđếnbuổidạvũcùngcô.

“Anhchưabaogiờnóidốiem,”anhtìmlấytaycô.Mắtcôđãquendầnvới ánh sángmờ ảo của ánh trăng đang rọi qua cửa sổ. Anhđỡ cô bướcxuốnggiườngrồiđứngcùngcôtrướcchiếcgươngtrongphòng.

“Emcóthấykhông?”

Côlắcđầu.Côkhônghiểumìnhnênthấygì,vìcôvẫnchưarờimắtkhỏianh.

“Emhãynhìnvàogương.Emsẽkhôngthấyanh.Anhkhôngtồntạiởthếgiớinày.”

Côlàmtheo.Côđảomắtliêntụcgiữaanhvàchiếcgương.Côchạmtayvàomặtanh.Taycôđượcphảnchiếulại.Nhưngmặtcủaanhthìkhông.Điềunàykhiếncôthựcsựhoảngsợ:trôngnhưcôđangđứngmộtmình.Côchỉcómộtmình,từtậnđáylòng,Paigerấtsợcảmgiáccôđơnnày.

“Tạisao?”côthắcmắc.

“Anhkhôngbiết.”Anhcốphatrò.“Hơikhókhănchoanhkhiphảisửasoạnvàobuổisáng,nhưnganhsẽcốhếtsức.”

Page 160: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sauđó,anhlôimộtcondaogậptừtúicủamình.

“Condaodùnglàmgìvậy?”Paigelắpbắp.Cổhọngcôluônluônnghẹncứnglạimỗikhihoảngsợ.

Aaronbấmmũidao,rồiápsátvàotaymình.Anhấnnhẹmũidaovàomạchmáu.Thoángchốc,Paigenhưbịthôimiên,côkhôngcửđộngđượcchântay,chỉbiếtđauđáunhìnanh.

AnhrạchmộtđườnghìnhchữJlêntaymình.

“Đừng!” Paige thảng thốt. “Làm ơn đừngmà! Em tin anh. Anh khôngphảichứngminhgìcả.”Côcốngănanhlại,côlosợchữ“J”mớichỉlàkítựđầutiêncủamộttừdàingoằnnàođó,nhưngAaronlạiđẩycôra.

“Saoanhlạitựhànhhạmìnhnhưvậychứ?”côthútthít.

Chỉmộtgiâysau,vếtcắtđãtựđộnglànhlạingaytrướcmắtcô.Cômânmêcánhtayhoànhảo,lạnhgiácủaanhrồikhẽđặtmộtnụhônlênnó.

“Anhmuốnemthamgiabuổidạvũ,nhưnganhkhôngthểđếnđócùngem,”anhvỗvềcô.“Anhđãđếnđấyvôsốlầnrồi.”

Nhưngchưabaogiờvớiem,cônhủthầm.

“Vàbuổidạvũnàocũnggiốngnhau,”anhnóitiếp.

Cô gật đầu. Lònghơi thất vọng, nhưng cô vẫn vui vì đãđược anh tintưởngkểchobímậtcủamình.

“Anhthựcsựrấtyêuem,”anhnói.

“Emcũngrấtyêuanh.”

Cảhainằmbênnhau,mộtlátsau,côlạichìmvàogiấcngủ.Khicôthứcgiấcvàobuổisáng,anhđãđikhỏi.Nếukhôngcócảmgiácmệtmỏiđangxâmchiếmkhắpngười,cólẽcôsẽnghĩrằngchuyệnđêmquachỉ làmộtgiấcmơ.

Paige quyết định sẽ không tham gia buổi dạ vũ, nhưngAaron thuyếtphụccônênđi. “Emchỉcómộtđêmdạvũduynhấttrongđờithôi,”anhnhẹnhàng.

Page 161: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Khôngđúngtrongtrườnghợpcủaanh,”côbẻlại.“Vàngaycảemcũngvậy.Anhcũngbiếtlàchúngđượctổchứchàngnămkiamà.”

Anhbậtcười.“Điđinào,”anhnóitiếp.“Anhkhôngmuốnemlỡmấtdịpnàychỉbởivìanh.”

Vìanh,côsẵnlònghysinhtấtcả,nhưngcôkhôngnóira,vìcôkhôngmuốnanhnghĩcôlàngườiủymị,yếuđuối.Paigeghétkiểungườinhưvậy.“Anhđicùngemtớibữatiệcnhé,”côlạinàinỉ.

Aaronkhẽlắcđầu.

BaPaigebấtngờgõcửakhicôđangsửasoạnđếnđêmtiệc.“Bavàođiạ,”Paigelêntiếng.Aaronđãkịpẩnmìnhphíasaukệsách–Paigekhôngđượcphépđưabạntrailênphòng.

“Conđẹp lắm,” ba cô vui vẻ. “Chàng traimaymắnnào sẽ là người đicùngconvậy?”

“Khôngaiạ,”Paigeđứngdậykhỏibàntrangđiểm.“Ngườiconmuốnđicùngkhông thểđếnđược, vậynên con sẽ khôngđi vớimột ai khác.”CônháymắtvớiAaronquagương.Côkhôngthểnhìnthấyanh,nhưngcôbiếtrằnganhvẫnđangdõitheocô.

Buổidạvũđơngiảnchỉlàmộtđêmnhảynhót,nhưtấtcảnhữngđêmnhảykhácmàPaigeđã từng thamdự.Nghe trên lý thuyết thì cóvẻ vui,nhưngthựctếlạichánngắt.ChâncủaPaigebắtđầucảmthấyđauvìđôigiàycaogót,côướcđángramìnhnêndànhbuổitốiđểvuivẻbênAaronthìtốthơn.

Gầncuốibuổitiệc,PaigetìnhcờgặpApril.“Bạntraicủacậuđâurồi?”

“Anhấykhôngđếnđược.”

“Lẽracậunênđivớianhmìnhnhỉ.”

Paigenheomắt.CôbiếtmìnhkhôngnênnóithêmgìvớiApril,nhưngcôkhôngkiềmđược. “Nghenày,April,chuyệnngớngẩnđósẽkhôngđờinàoxảyra.Vậynên,làmơnđừngđềcậpđếnnữa.”

Khicôvừabướcvàophòng,Aaronđãđợisẵncôởđó.Anhđeomộtchiếc

Page 162: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mặtnạ.Côchết lặngtrướcvẻđẹpđếnhúthồncủaanh. “Chúngtasẽcómộtđêmdạvũcủariênghaiđứamìnhnhé”,anhnhẹnhàng.

Anhhôncôvàkéocôlạisátanhhơn.Toànthâncôrunrẩy.

“Thỉnh thoảng, thật khóđể tin rằng anh là thật,” cô xúc động. “Cũngnhư,thậtkhóđểtinrằnganhlàcủaem.”

“Anhcũngvậy,”anhnói.

“Không,emnóithậtđấy.Chỉlà...anhquáhoànhảo.”

Aaron lắc đầu. “Anh không phải vậy. Tin anh đi, anh không hề hoànhảo.”

Paigekhẽliếcvàochiếcgươngtrêntường,nơilẽranêncóhìnhảnhcủacôvàAaronphảnchiếuvào.

Vàsựthựcbaogiờcũngđángbuồn.Aaron,lẽdĩnhiên,khôngthểnhìnthấyquagương,chỉcómỗihìnhảnhcủacô,đangtựômlấykhôngkhí,mộtcáchđơnđộc...

Page 163: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bảy

“Aprilnghingờrằngcậuchưahềcóbạntrai.”PollykểlạivớiPaigevàobuổi sángngay sauđêmdạvũ.HômnayAaronnghỉhọc,nênPaige chởPollyvềnhà.

Paige cười lớn. “Nhỏ đó đang tức tối vìmình không đi đến buổi tiệccùnggãanhtraichánngắtcủanhỏđấy.”

Pollycườitheo.“Nhưngmìnhnóinghiêmtúcđấy,cậuđangquábímậtvềmọithứ.Saovậy?”

“Vìđơngiảnđólàmộtbímật.”

Pollylắcđầu.“Chịgáimìnhcũngđãcómộtngườibạntraigiốngvậy.”

“Giốngvậylàsao?”

“Làkhôngmuốngặpgỡbạnbècủachịấy,haylàdẫnchịgáimìnhđếnnhữngnơicôngcộngvànhữngthứtươngtựvậy.Rốtcuộc,hắntahóarađãcóbạngáikhác.”

“Aaronkhôngphảiloạingườiđó.”

“Thoạtđầu,bạntraicủachịgáimìnhcũngkhônggiốngloạingườiđó!”

“Nghenày,Polly,cậukhôngbiếtcậuđangnóigìđâu.”

“Vậycậuhãygiải thíchchomìnhhiểuđi.Mìnhthực lòngđangrất lolắngchocậuđấy.”

Nghethậtkìlạ,nhưngkhônghiểusaosựquantâmcủaPollylạikhiếnPaigecảmthấythinhthích.Đãtừlâulắmrồi,chưatừngcóaitỏraquantâmcôđếnvậy.CôđãrấtnónglòngmuốnkểchuyệncủaAaronchoaiđónghe. Vậy nên, cô buộc Polly thề phải giữ im lặng, rồi Paige kể hếtmọichuyện.

Page 164: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Pollyimlặngmộtlúclâu,sauđó,côbạncómộtcửchỉthậttồitệ:cườiphálên.“Paigeơi,”Pollyquẹtnướcmắt,“cậubịlừarồi!”

“Ýcậulàsao?”

“Mìnhnóithậtlòngđấy,cậubịhắntalừarồi!Thầyphùthủy?Nghecứnhưtiểuthuyếtvậy.Hắntaphịađấy.Cólẽvớicôgáinào,hắntacũngphịagiốngvậy.Theomình,hắntachỉ...”

“IMNGAY!CậuchẳngbiếtcáiquáigìcảvềtìnhyêucủamìnhvàAaroncả.Cậuchỉkhôngmuốnmìnhđượchạnhphúcthôi,đúngkhông?”

“Paige,đừngkíchđộng.”

Paigethắngxelại,dùcònrấtxanữamớiđếnnhàcủaPolly.“Cậuxuốngxeđi.”

Khichỉcònlạimộtmìnhtrongxe,taycủacôrunlẩybẩy,tưởngchừngnhưcôkhôngtàinàothởđược.CôphảigặpAaronngaybâygiờ,đểchạmvàoanhvàtựnhắccônhớrằnganhlàthật.

Vừavềđến,PaigeđãthấyAaronđợisẵncôtrongphòng.Anhđãvàotừcửasổ.

“Chuyệngìvậyem?”anhlolắng.

“Emvừacãinhauvớimộtngườibạn.”

“Vậyà,”anhâuyếmlùatayvàotóccô.

“Saohômnayanhkhôngđihọc?”Paigehỏi.

“Mẹanhbịbệnh.”

“Emcứnghĩhaimẹconanhsẽkhôngbaogiờbệnhđượcchứ?”

“Vềmặtsứckhỏethìđúngvậy,”anhthởdài.“Nhưngcònvềtinhthầnthì...”

“Giánhưemcóthểgiúpđượcgìchoanh.”

“Emđanggiúpanhđóchứ.”

Paigenhìnđắmđuốivàođôimắtmàutímcủaanh.

Page 165: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Côsẽkhôngquantâmliệuanhcóđangnóidốicôhaykhông.Vìđólàmộtlờinóidốingọtngào.

Đêmhômấy,Paigegặpácmộng.

Côđangởtrongthưviệncủatrường.Côđangđứngởkhuvựcsáchmới.Đưamắtvềgócphòng,côthấyaiđóhônAaron–làchịPenn!PollycũnghônAaron. Sauđó,April còn cởi áo của anh.Và rồi, tất cảnhững cô gáiPaige thường ăn trưa chung đều đang âu yếm Aaron. Kinh tởm nhất làngaycảmẹPaigecũngđanghônanh.PaigeyếuớtgọitênAaron,nhưngcóvẻnhưanhkhôngnghethấy.Anhquayvềhướngcótiếngkêuđểxemđólàai, vàchínhkhiấycôđauđớnnhậnrangườicôđangkêukhôngphải làAaron.Đóchỉlàmộtmiếngbìacứngcắthìnhcủaanh.Tấmbìamỏngvàsángbóng:mộtconbúpbêbằnggiấygiốngnhưthật.

Page 166: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tám

Ngàyhômsauở trường,mọinơiPaigeđiqua,dùcôkhôngchắc lắm,hìnhnhưmọingười(đặcbiệtlàcáccôgái)đềubàntánvềAaronvàlénlútnhìn vềhướng cô.Cô thoángnghe thấy từng từ cáchquãngnhư là: anhchànghọcsinhmới...thưviện...Aaron...bấttử...trangsách...

Paigenhưhóađá, côhầunhưkhông thở, khôngnhấcnổibướcchân,miệngcôcứngđờ.Chỉcóthểlà:Pollyđãkểvớimọingườicâuchuyệncủacô,vềbímậtcủaanh.Côkhôngdámnghĩđếnhậuquảsẽnhưthếnào.

Côhấp tấp chạy đếnđiểmhẹn thường gặp củahai người ở thư viện.Khôngcóanhởđó,chỉcómỗichịPenn.

“Đừngquêncâulạcbộsáchngàymainhé.Rấtnhiềungườithamgiarồiđấy,emvẫncònkịpthờigianđểđọccuốnNgườibấttử”.

“Tôikhôngrảnhđểquantâmđếncâulạcbộdởhơicủachị!”

“Paige,embịsaovậy?”

Paigechạyàorakhỏithưviện,khôngbuồnđáplạicâuhỏicủachịPenn.

Côvộivãláixevềnhàvớihyvọnganhđãchờsẵncôtrênphòngnhưmọikhi,nhưngsựthựccũngkhôngphảivậy...

Paigetuyệtvọngquỳsụpxuống,côcầunguyệntrongnướcmắt.“Chúaơi,làmơn,làmơnchoconđượcgặpanhấy...Làmơnchoconđượcgặpanhấy...Làmơnchoconđượcgặpanhấy...”

Côbiết rằng cô khôngxứngđáng với anh (và có lẽ sẽ khôngbao giờ),nhưngítra,cômuốnnóimộtlờixinlỗi.

Page 167: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Chín

Paigekhônghềngủđượcmộtgiâynào.Côkhôngmàngđếnchuyệnđihọc,nhưnglạikhôngmuốnvuộtmấtcơhộirằnganhcóthểởtrường.

Vàobuổitrưa,Paigehộctốcchạyvàothưviệnđểtìmanh.Nơinàyhômnay ồn nào và náo nhiệtmột cách khác thường. À, đúng rồi, Paige nghĩthầm.CâulạcbộsáchchánngắtcủachịPenn.PaigeliếcthấyPolly,Aprilvà những cô gái khác tụ tập quanh bàn, khung cảnh khiến cô tạm thờiquên Aaron trong giây lát. Thật ngứamắt khi phải trông thấy các cuốnsáchbìađenngớngẩnđangnằmtrênđùinhữngngườikia.Côghétnhìnthấyhọtrongthưviện.Thậtnựccười!Cứlàmnhưbọnhọtrướcgiờsaymêđọcsáchlắmvậy!Đâylàthếgiớiriêngcủacô.PaigeghétcảcôảPennlẳnglơvớichiếcáohởhangchỉnênmặcđểđivevãnbọncontrai.

PennvuivẻvẫytaygọiPaigenhưthểchưatừngcóchuyệngìxảyragiữahọvàohômqua.“Paige,rấtvuivìemđãđến...”

PaigegiảithíchvớichịPennrằngcôđếnkhôngphảiđểthamgiacâulạcbộ,màđểgặpmộtngười.“Emrấttiếc,nhưngnếucóthể,emsẽgópmặtởnhữngphútcuối,”Paigenói.CôthoángthấyAprilđangthì thầmgìđóvớiPolly.KhôngcầnnghecôcũngbiếthọđangnóivềcôvàAaron.

Paigebướcđếnkhusáchmới.Hoàntoànvắnglặngnhưngàyhômqua.

CôđặttaylênkệsáchnơicôxếplạicuốnNgườiBấtTửvàobuổiđầucôgặpanh.Côloángthoánghyvọngrằng,nếucôlặplạinhữnghànhđộnglúctrước, có thểChúasẽ rủ lòng thươngchocôgặp lạianh lầnnữa.Nhưngkhông có tác dụng gì.Dù sao đi nữa, cô cũng không thể lặp lại được, vìcuốnsáchđặcbiệtđóđãbịngườikhácmượnmất.

Paigengồisụpxuốngsàn,gụcđầulêngối.

Page 168: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Lẽdĩnhiên,âmthanhduynhấtcônghethấylàtừcâulạcbộsáchcủachịPenn.

Giámàbọnhọbiếnmấtkhỏinơinày.

Côcốlờđi,nhưngkhôngthể.Họquáồnào.

“Theomình,”cônghemộttrongsốhọbàntán,“đoạnbuồnnhấtcủacâuchuyệnlàkhianhtanóirằngbaanhtabịlaophổi.”

“Không,đoạnbuồnnhấtlàkhianhtaphảirađivìbímậtcủamìnhđãbịtiếtlộchứ,”mộtgiọngnóikhácchenvào.

“Không,phải làcảmgiáccôđơncủacôgáikhianhđộtngộtbiếnmấtmớiđúng...”

“Đúng rồi,nhưngcáccậucónghĩ là cô ta thậtđáng thươngkhông?Ýmìnhlà,khônghiểuvìsaoanhtalạichọncôgáiấynhỉ?Thậmchíkhôngaibuồnđểmắtđếncôta.”

“Vấnđềlà...”

Paigenhưđangngộpthở;timcôđậpnhanh,mạchmáucănglên,côcócảmtưởngnhưtimmìnhsắpvỡra.Hoặccóthểlàngừngđập.Nhữngkẻnàykhôngthảoluậnvềcuốnsách.Họchỉđangbàntánvềcô!

Paigevùngdậy,giậndữquaylạichỗkhinãy.

ChịPennnhìnthấycôđầutiên.“Paige,thamgiacùngnhé,”chịtavuivẻ.

“KHÔNGĐƯỢCNÓIVỀTÔI!”Paigerítlên.

Mộtvàicôgáicườikhúckhích.

Pennnuốtnướcbọt.Chịvẫnđứngyênởđấy. “Khôngainóivềemcả,Paigeà.”

“Có,cácngườicónói.Tôinghethấy.Taitôiđâucóđiếc!”

ChịPennbướclạigầnPaige.“Khônghề.Bọnchịchỉđangthảoluậnvềcuốnsáchthôi.”ChịPennđưaratrướcmặtPaigecuốnsáchNgườibấttử.“Bọnchịđangbànvềtínhcáchcủanamnhânvậtchính,Aaron.”

Page 169: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Paigenhìnmộtlượtquanhbàn.Tấtcảmọingườiđangnhìncôvớiánhmắthằnhọc.

Cuốicùng,Polly lêntiếng. “EmnghĩchắcPaigeđanghiểu lầm,vìbạntraicủabạnấycũngtênlàAaron.”

“À...”chịPennnhoẻnmiệngcườirồithởphàonhẹnhõm.“Cũngdễhiểuthôi!”chịnheomắt. “Vàtấtnhiên,đôimắtcủabạntraiemkhôngthể làmộttổhợpsắctímkìlạ,vàkhôngsốngtronghìnhhàicủamộtthanhniênmườibảytuổidùđãmộttrămnămchụctuổi,đúngkhôngPaige?”Bọncongáicườiồlên.

“Imđi,”Paigenóikhẽ.

Nhưngcóvẻnhưkhôngainghethấy.

“IMĐI!”

Cũngkhôngainghe.

“ĐỪNGLẤYTÔIRALÀMTRÒHỀNỮA!”

Không gian bỗng chốc lặng phắt. Mọi người đang hoảng sợ thực sự.NhìnPaigelúcnàynhưthểcôđangsẵnsàngkếtliễutínhmạngcủabấtcứai,nhưngcôkhôngbuồnquantâm.

Pollynhẹnhànglêntiếng.“Chờđã,mìnhhiểurồi.Mình...mìnhchỉmớibắtđầuđọccuốnsáchvàođêmqua,vàvẫnchưađọcxongnữa–chịPenn,emxinlỗi–nhưngmìnhnghĩmìnhđãhiểuramọichuyện.Gãtraimàcậugặp...Hắntađãmượncâuchuyệncủahắntừcuốnsáchnày,đúngkhông?”

“Không,”Paigelạnhlùngđáp.“Anhấykhôngbaogiờlàmvậy!”

“Nhưngđúnglàvậy.Mìnhchắcchắnđấy.Hắntathậmchícònlấytrộmcảcáitên!”

“ĐỪNGNÓINỮA!Chínhcômớilàngườiđãkhiếnanhấybiếnmất!”

PollytỏýkhôngbiếtPaigeđangnóigì.

“Đồdốitrá!Tôibiếtcôđãkểchomọingười!”

“Paige,”Pollyrụtrè.“Bìnhtĩnhlạiđi.Mìnhthềlàmìnhkhônghềnói.”

Page 170: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

ChịPennvẫnđanggiơ cuốnsách trướcmặtPaige.Khôngsuynghĩ gìthêm,Paigebấtthìnhlìnhgiậtlấycuốnsáchtừtaychị.ChịPennhơiloạngchoạngtrướctìnhhuốngbấtngờ,nhưmuốnvađầuvàothànhghếởphíasau.Côchạyàođi,ômchặtcuốnsáchNgườiBấtTửtrướcngực.

Côđivềphíabãiđậuxe.Maymắnthay,nhàđểxevẫnchưabịkhóađểcáchọcsinhnămcuốicóthểláixeđiănbênngoàitrường.

Paigekhôngvềnhà.Côsợmìnhlạidínhthêmrắcrốinàođó.Côchỉlái,lái,vàsuynghĩ,vàsuynghĩ...

Không,khôngthểnào.

Cuốicùng,côquyếtđịnhđỗxeởbãixecủamộtrạpchiếuphimtrongthịtrấnkếbên.

Nhưng,lỡnhư...

CôvớilấycuốnNgườibấttửởbăngghếsaurồibắtđầuđọc.

Page 171: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mười

Bạnchắchẳncóbiếtcâuchuyệnnày.

Côđọctựasách:NgườiBấtTử,tácgiảAnnabelleReve.

Côgiởtrangđầutiên.

“Cóhailoạingườitrênthếgiớinày:loạingườitinvàotìnhyêuvàloạingườikhôngtin.Tôitinvàotìnhyêu.”Côlậtnhanhquacáctrangkhác.

“...Làmmộthọcsinhmớiđúnglàcôđơnthật...”

“...anhởđâyvìemlàngườithúvịnhấtởcáichốnchếttiệtnày...”

“Đólàvìhọkhôngchịunhìnkĩ.”

“Nhưvậychẳngkhácnàoanhđãchết,anhsẽbiếnmất,thậmchícònkhôngkịpchàotạmbiệtem.”

Paigekhôngdámlậtđếntrangcuốicùngcủacuốnsách.Côcảmthấymìnhbịxúcphạmnghiêmtrọng.NhưthểcókẻnàođóđãghiâmlạitừngcuộcnóichuyệngiữacôvàAaronvàsauđóviếtlạithànhlờivănđểcảthếgiớiđềuđượcbiết.Vàđọc!Ngaycảnhữngđiềuriêngtưnhấtgiữahaingười,nhữngđiềumàkhôngaicóthểbiết.SựkhácbiệtduynhấtlàtêncủaPaige.Trongcuốnsách,PaigeđượcgọilàJane.Đọccáitênấykhiếncôcảmthấymìnhđangbịthiêucháy.Vàbịxóasổkhỏicuộcđờichếttiệtnày.

Paige vội vàng lật đến phần tiểu sử tác giả. “Annabelle Reve”, cô lầmbầm,“sốngởthànhphốNewYorkvớicontraicủamình.CuốnsáchNgườiBấtTửlàtácphẩmđầutaycủatácgiả.”CócảmộtbứchìnhcủaAnnabelle,cóvẻnhưnhàvănnữnàychỉmớihơnbamươituổi.Côtađẹpthật,Paigetựnóimộtmình.Cứnhưaiđóvừabướcratừmộtbứctranhcổ.Vàrồi,PaigeđểýđếnđôimắtcủaAnnabelle–một sựkếthợpgiữasắcxámvà tím,giốngnhưlà...

Page 172: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Paigeđọclạiphầntiểusử.Khônghềnhắcđếnngườichồng.Chỉnóivềmộtđứacontrai.

Khôngcầnphải tìmhiểu thêmgì cả, giờPaige chỉbiếtduynhấtmộtđiều:bằngmọigiácôphảitìmđượcAnnabelleReve.

PaigegọiđếnTổngđàithôngtinvìcôđoanchắcAnnabellesẽđăngkítênởđấy,vàđúngvậy.Khôngsốđiệnthoại,nhưngcóđịachỉnhàvànơiđókhôngmấyxathịtrấnPaigeđangsống.Paigenhẩmtínhchỉmấtkhoảngbốnmươiphútlàđếnnơi,nếugiaothôngtốt.

Page 173: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mườimột

Đã từng rất quen thuộc với New York vì khi còn bé,mẹ thường dẫnPaigeđixemnhạckịchởsânkhấuBroadwayvàothứTưmỗituần.VậynêncôtìmracănhộcủaAnnabelleRevekhôngmấykhókhăn.

Đó làmột tòanhàxinhxắn,manghơihướmcổđiểnvớimộtsảnhđivàorấtấntượngvà,khôngmaychoPaige,còncócảmộtngườigáccổng.

“CháuđếnđâyđểtìmcôAnnabelleReve”,Paigecốnóibằnggiọngtựtinnhấtmàmìnhcóthể.

NgườigáccổngbảorằngcôReveđãđivắng.

“Ừm...CháucóthểvàonhàvàđợicôRevevềạ.CôRevelàdìcủacháu.Côấyđangmongđượcgặpcháu,”Paigenóidốimộtcáchdễdàng.“Cháukhôngsốngởthànhphốnày.”

“Nghe này, cô nhóc. Ta rất muốn giúp,” người gác cổng hằn giọng.“NhưngcôRevekhôngnhắcgìđếnchuyếnviếngthămcủamộtcôcháugáicả.Cháucóthểngồichờngaytạiđây,đâylàtấtcảnhữnggìtacóthểlàm.”

Paigeđànhngồiởbăngghếmàuxanhláởsảnhchờvàđợi.Chỉvàiphútsau,côđãngủthiếpđi.

Khichoàngtỉnhdậy,PaigetrôngthấyAnnabellReveđangnhìnmìnhchămchămbằngđôimắtxámtímquanthuộc.

“Ngườigáccổngbảorằngtôicómộtngườicháugáiđangđợiởsảnh,tôiđoánđólàem.”Annabellecườinhẹ.CôbắttayPaige.“Annabelle”.

“Paige”.

“Emmuốnlênnhàtôichứ?”

PaigegậtđầurồilẽođẽobướctheoAnnabellevàothangmáy.

Page 174: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Khiđãvàonhà,Annabellevừabậtbìnhđunnướcsôivừalêntiếng.

“Tôiđãnhậnđượcrấtnhiềuthưtayvàthưđiệntử,nhưngemlàngườiđầutiêndámmạnhdạntìmđến,”Annabellenóivọngtừnhàbếp.“Cuốnsách chỉmới xuất bảnđượcmột tháng, chắc tôi phải rút tênmìnhkhỏidanhsáchđăngkíởTổngĐàiThôngTinmất.”

Paigekhôngnóilờinào.

“Đólàlídoemcómặtởnơinày,đúngkhông?”Anabellehỏi. “VìcuốnsáchNgườiBấtTử?”

“Vâng.”

“Đằngnàothìemcũngđãđến...Màemnóiemtừđâuđếnấynhỉ?”

“NewJersey,”Paigeđáp.Côtựnóivớilòng,tôibiếtbàbiếttôitừđâuđến.Bàbiếttấtcảmọithứvềtôi.Aaronđãkểchobànghetấtcả.

“Cũng không xa lắm, nhưng hơimất công nhỉ. Vậy, emmuốn biết gìnào?”

Paigemuốnhỏirấtnhiềuthứ,nhưngcôchỉhỏimộtcâuduynhất.“CóAaronởđâykhôngạ?”

Annabellexuấthiệntừnhàbếpvớimộtchiếckhay, trêncóấmtràvàhaichiếctách.“Sao?”

“Aaroncóởđâykhôngạ?”

AnnabellegậtgùrồirótchoPaigemộttáchtrà.“NếuemmuốnhỏivềnhânvậtAarontrongtruyện,theomộtcáchnàođó,anhtavẫnởđây,trongđầutôi,vàtôiđãviếttoànbộcuốnsáchngaytrongchínhcănhộnày.

Vànếuýemmuốnhỏivềcontraitôi,Aaron?Tôithậtlòngkhônghiểuvì saoemmuốnbiết về thằngbé,nhưng tuầnnày,Aaronđãquanhàbanó.”

“TôinghĩbaAaronđãchếtrồichứ?”giọngPaigelạnhtanh.

“Trongtruyệnthìđúnglàvậy.Nhưngtrongđờisốngthật,haichúngtôichỉvừamớilidị.Cóvẻnhưtôilàngườisắcsảo,cònchồngcũcủatôi,anh

Page 175: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

ấykhôngđượcnhưvậy.”

“Nhưng...nhưng... phầncòn lạiđều là sự thậtđúngkhông?”Paige lắpbắp.“Ýtôilà,Aaronlàcóthật.Ýtôilà,tôibiếtanhấy.”

“Paige...”NữnhàvănnhìnthẳngvàomắtPaige.ĐôimắtấygiốngAaronđến nỗi Paige gần như bật khóc vì nỗi nhớ anh khôn nguôi trong lòng.“Aarontrongcuốnsáchkhôngcóthậttrênđời,chỉcócáitênlàthật.Aaron,têncontraitôi.Thằngbéchỉmớibốntuổi.”Annabellemỉmcườihiềnlành.“Khithằngbélớnthêmchútnữa,chắcnósẽgiếttôivìviệcnàymất.”

“Bàđangnóidối.Chắcchắnbàđangnóidối.”Paigeđứngphắtdậy,bướcđếnchỗkệsáchcủaAnnabelleReve.“Vìnếukhôngnóidối,tạisaobàlạibiếttấtcảmọithứvềtôinhưvậy?Làmsaobàlạicóthểviếtcảcuộcđờitôivàocuốnsáchnhưvậy?”

AnnabellelạigầnPaige,nhẹnhàngnắmlấytaycô.“Tôixinlỗivìnhânvậttrongcâuchuyệncủatôikhá...ừm...giốngem.Nhưngtôinghĩemđãlầm.”

“TRÁNHXATÔIRA!CHỈCẦNNÓIVỚITÔIAARONĐÂURỒI!”Paigethét lớn. “TÔI BIẾT BÀ ĐANG GIẤU ANH ẤY Ở ĐÂU ĐÓ. AARON ĐÃNHẮCĐẾNBÀ.ANHẤYNHẮCĐẾNMỘTNGƯỜIMẸBỆNHHOẠN,LÚCNÀOCŨNGBẮTAARONTỘINGHIỆPDỌNNHÀTỪNƠINÀYĐẾNNƠIKHÁC!”

“Tôi...”

Paigebậtkhócnứcnở.“Tôibiếttôiđangmấtbìnhtĩnh.Tôibiếtmìnhchẳngcógìtốtđẹp.Nhưngtôikhôngthểsốngthiếuanhấy.Làmơnđừngkéoanhấyrakhỏicuộcđờitôi.TôiyêuAaron.Tôitinvàotìnhyêu.”Paigengồiphịchxuốngsàn.Côgụcđầulêngối, toànthânrunrẩy. “Tôitinvàotìnhyêu,”côthìthầm.“Tôitinvàotìnhyêu.Tôitinvàotìnhyêu...”

Annabellebướcvộivàophòngngủ.Nhàvănbuộclòngphảiđiệnthoạichongườigáccổng,vàtiếptheolàcảnhsát.

Page 176: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Mườihai

SuốtmộttuầnPaigebịlưutạiđây,ngườitathậmchícònkhôngchocôđộng đến cây bút chì, cô tưởng như mình đang điên lên thật sự. Mọichuyệnvừaxảyđếnvớicôđềukhôngcóvẻlàthật,trừphicôcóthểviếtlạitất cả. Lẽ dĩ nhiên, cô cònmuốn viết cho Aaron, dù cô biết rằng,mìnhkhôngcòncơhội gặp lại anh,dùchỉmột lần, vàđángbuồnhơn, cô cònkhôngbiếthiệngiờanhđangởnơinao.

BácsĩhỏiPaigeliệucôcóbiếtvìsaomìnhlạiởđâykhông.Côđáp,“Vìbamẹtôikhôngthíchbạntraitôi,nênhọmuốnchiarẽtôivàanhấy.”

Bácsĩgậtgù,nhưngkhôngnóigìcả.

“Bọnhọrấtnhẫntâm,”Paigelạnhlùngnóitiếp.“Ôngbiếtbamẹtôiđãlidị,đúngkhông?”

“Tôinghĩcólẽcôđãtừngnhắcđếntrướcđây.”

“Tôimuốnnói...tôimuốnnóirằng...bamẹtôithậtđángghét.”

“Tôirấttiếc.”

“Tôi...tôisẽkhônggiốngnhưhọ.Khôngbaogiờ.”Côchùnggiọng.“Tôibịbuộcphảiđếnnơinàyvìôngnghĩ tôibịđiên.Nhưngmọingườikhiyêuđềuđiêncả,đúngkhông?Đólàlẽthườngtình.Ôngcóbiếttheotôi,cáigìmớithậtsựlàđiềuđiênrồnhấtkhông?”

“Không.”

“Điều thật sựđiên rồnhất làkhôngđượcnếmtrảihươngvị của tìnhyêu.”

Bácsĩlạigậtgù,khôngrõliệucóphảiôngđangđồngtìnhvớiPaigehaykhông.

Page 177: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Tôimuốncôxemthứnày,”ônglêntiếng.ÔnglấycuốnsáchNgườiBấtTửtừhộcbàn.

Vừanhìnthấycuốnsách,haitaycôbấuchặtmặtbàn.

“Cuốnsáchkhiếncôhốthoảngà?”Paigekhôngđáp.

“Cônóirằng,”ôngtatiếptục,“nhàvănAnnabelleReveđãđánhcắpđờitư của cô, những chi tiết vềmối quanhệ giữa cô vàAaron, con trai củaAnnabellevàviếtthànhcuốntiểuthuyếtnày?”Paigegậtđầu.

“Vànếu tôinóivới cô rằngAnnabelleđãviết cuốn tiểu thuyếtnày từtrước khi cô gặp Aaron, thì sao? Liệu cô sẽ thay đổi suy nghĩ củamìnhchứ?”Paigekhôngđáplại.

“Vànếutôinóivớicôrằngngườithủthưởtrườngđãtừngthấycôđọccuốnsáchnày,thìsao?”

“Côtalàmộtảlẳnglơ,”Paigegầmlên.“Ôngnênnhậnthấyđiềuđóquacáchănmặccủacôta.”

“Vậycôtađãnóidốivềviệcđãnhìnthấycôđọccuốnsáchnày,đúngkhông?”Paigekhôngđáp.

“CôđãtừngngheđếnnguyênlýOccamchưa?”

“Rồi,”Paigeđáp.“BọntôiđãđượchọcvềnóởmônKhoahọc.Nguyênlínàynóirằngnhữngphươngánđơngiảnnhấtthườnglànhữngphươngánđúng.”

“Tốt.Vậycôhãynóitôinghe,phươngánnàosauđâydễhiểuhơnnhé:Annabelleđãđánhcắpchuyệnđờitưcủacô,vàđanggiấungườibạntraibấttửAaron,dùrằngkhôngai–ngaycảbamẹ,bạnbècô–từngthấyanhchàngnày,hoặclàcôđãđọctácphẩmcủaAnnabellevàthấynhânvậtnữtrongtruyệngiốngmìnhđếnnỗicôđãtựchorằngđólàcâuchuyệncủamình?”

“Tôibiếtnhữnggìtôibiết,”Paigeđáp.“Mọingườibiếtnhữnggìhọbiết.Chúngtabiếtnhữnggìchúngtabiết,thưabácsĩ.”

Paigeđichầmchậmquanhphòng.RồicôcầmlấycuốnsáchNgườiBất

Page 178: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tử vàdùnghết sứcbìnhsinhnémvàongườibácsĩ. “Tấtcảnhữnggì tôibiếtlàtìnhyêucóthểkhiếnngườitađiêndại,”Paigegàolên.

Phảinhiềutuầnsau,ngườitamớidámchoPaigesửdụngbútchì.

“Aaronthươngnhớ,có...”côviếtrồilạibuồnbãvònátmảnhgiấy.Côđãkhôngthểliênlạcvớianhđượcnữarồi,côkhôngbiếtkhinàomìnhcóthểgửiđượcbứcthưnày,vàsẽgửiđiđâu...Côlorằnganhđangtìmmọicáchđểliênlạcvớicô.Ởnơinày,khôngcóthứgìgọilàriêngtưcả.Họlụcsoátphòngcômỗingày.Họnói làmvậy làđểgiúpcômauhồiphục, làđểcôđượcantoàn.Vậynêncôđànhphảitưởngtượngrằngcôđangviếttênanhlênphíađầu tờgiấy, và từ tận trong trái timmình,nơimọi thứvẫncòntrongtrẻovàtinhkhiết,côbiếtrằngmìnhđangviếtchoanh.

Viếtchoanh,vângđúngvậy.

Côlạilấythêmmộttờgiấytrắngkhác.

“Aaronthươngnhớ,”côthìthầmvớimìnhrồiviếttiếp,“Cóhailoạingườitrênthếgiớinày:loạingườitinvàotìnhyêuvàloạingườikhôngtin.Emtinvàotìnhyêu....”

Page 179: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

KHÔNGHỐITIẾC(MelissaMarr)

Page 180: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Một

Tuyđượctổchứcngoàibãibiểnnhưngkhôngkhíbuổitiệclạikhánhạtnhẽovàbuồn tẻ. Tiếng trò chuyệnồnàođếnmứcát cả tiếngnhạc.NếuAlanađangsayvà thuộcmẫungườixuềxòa, thìviệcnàysẽchẳnghềgì.Nhưngcôlạitỉnhnhưsáo–vàđangcăngthẳngcùngcực.Lẽthường,biểnlànơicôluôntìmthấyđượcsựanbìnhvànhẹnhõm;dườngnhưbiểnlànơiduynhấtđemlạichocôcảmgiácrằngthếgiớivẫnđangtheomộttrậttựnàođó.Nhưngtốinay,Alanalạithấylosợ.

Mộtgãtraingồixuốngbêncạnhcô, tayhắncầmcốcnước. “Emcóvẻkhátnước.”

“Cámơn,tôikhôngkhát”–côliếcnhìnhắnrồivộivàngnémánhnhìncủamình sanghướng khác – “và không cóhứng thú với anh.”Giọngnóingọtngàoư.Côsẽkhôngbaogiờhẹnhòvớinhữnggãnhưvậy.Baonămquamẹcô cũngđãngọtngào với rấtnhiềungườiđànông.VàđókhôngphảilàconđườngAlanađãchọn.Khôngbaogiờ.Thayvàođó,côchămchúnhìncasĩđanghát.Anhtatrôngbìnhthường,khônghấpdẫncũngchẳngcuồngnhiệt.Nhưnganhtakhádễthươngvàhiềnlành.ĐósẽlàmẫuđànôngAlanachọnđểyêu–antoànvàdễbỏ.

Cômỉmcườivớichàngcasĩ.GiaiđiệusâulắngtrongbảnnhạccủaTheBeatlesnghenặngtrĩuvàdaydứtnhưmộtbàithơlãngmạn...Hoặccóthểlà do tâm trạng của cô đang khácmọi ngày chăng? Nhưng cũng chẳngquantrọnggì,Alanađangcốcảmnhậnâmnhạcvàlờđigãtraivớithânhình hấp dẫn cùng những lọn tóc xoăn dài đang ngồi sát sạt bên cạnhmình.

Gãtócxoăn,tuynhiên,lạikhônghiểuýcủaAlana.

“Emcólạnhkhông?Cầmlấynày.”Hắnđưachocômộtchiếcáokhoác

Page 181: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

dàibằngdamàunâu.Trôngnóvôcùnglỗimốt,đặcbiệtkhisovớinhữngbộquầnáosangtrọngkháctrongbữatiệcđêmnay.

“Không,cámơn.”Alanaxíchlạigầnđốnglửahơn.Tiếngcủicháyreotítách,thỉnhthoảnglạixuấthiệnnhữngđốmsánglitinhưnhữngtiasángcủapháobông,dướilànkhóiấmáp.

“Emsẽbịlạnhtrênđườngvềđấyvà...”

“Làmơntránhxatôira.”Alanakhôngbuồnliếchắnta.Phéplịchsựtốithiểuđãkhôngcònhữuích.“Tôikhôngphảiloạingườidễdãi,tôikhôngcóhứngthúvớianhvàtôicũngkhôngsayđếnmứcbịrơivàomộttronghaithứtôivừađềcập.Nghiêmtúcđấy.”

Gã ta cười phá lên, không có vẻ gì như đang bị xúc phạm. “Em chắcchứ?”

“Biếnđi.”

“Nhưthếnàysẽdễchịuhơn.”

Hắntabấtngờxenvàogiữacôvàđámlửa,ngồiđốidiệnvớicô.

VàAlanabịbuộcnhìnthẳngvàovớihắn.Dướiánhsángmờảocủalửavàánhtrăng,trônghắntahấpdẫnhơncônghĩ.Từnglọntócdàyloănxoăndàiđếntậnthắtlưng;mộtvàilọntócmangmàuxanhcủatảobiển,chiếcáosơmicàihờnútđểlộphầnnàokhuônngựcvạmvỡ,rắnchắcnhưmộtphotượng.

Gã ta khom người, ngồi xổm trên cát. “Mặc kệ Murrin có buồn haykhông,nhưngrấtđángđểanhcóđượcemđấy.”

GãTócXoănđưataynhưthểhắnsắpsửachạmđếnkhuônmặtAlana.

Alanavộivànglùilạithậtnhanhchođếnkhithoátkhỏitầmvớicủakẻlạmặt.Côđứngthậtvữngtrêncát,chotayvàotúixách.Taycôchạmlấybìnhxịthơicay,vặnchốtantoànnhưngvẫnchưarútravội.Xéttheomặtlogic,côđanghànhđộnghơicườngđiệu.Vẫncònnhiềungườiquanhđây,Alanađangkháantoàn.Nhưngcóđiềugìđóởkẻđốidiệnkhiếncôthấylosợ.“Lùilại.”

Page 182: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Đốiphươngkhôngdi chuyển. “Emcóchắckhông?Sẽ tốthơnchoemnếu...”

Côrútchiếcbìnhxịtrakhỏitúixách.

“Tùyemthôi.Sẽcòntệhơnkhihắntagặpemđấy.”Gãtócxoănngưnglạinhưthểhắnđangchờcônóigìđóhoặclàsẽđổiý.

Alanakhôngbuồnđáplạinhữnglờinhậnxétvônghĩacủagãtócxoăn–vàchắcchắncôsẽkhôngthayđổiýđịnhđểbướclạigầnhắnta.

Hắnthởdài.“TôisẽquaytrởlạisaukhiMurrinbuôngthaem.”

Sauđóhắnchánnảnquaylưngbướcvềphíabãiđậuxegầnnhưvắngngắt.

Alanachămchúquansátchođếnkhicôchắcchắnrằngkẻquấyrốiđãđikhỏi.Dùhắncóđangsayrượuhaysaođinữa,côcũngkhôngbuồnquantâm.Alanatừngthamgianhiềukhóahọctựvệtrênđườngphố,từnglắngnghevôsốnhữngbàigiảngvềsựantoàn,vàcôluônmangtheobìnhxịthơi cay bênmình –mẹ cô đã thành công trong việc hướng cho con cáinhận thức được tầm quan trọng của việc này. Nhưng điều đó không cónghĩarằngAlanamuốnápdụngmộttrongsốnhữngbàihọctrên.

Alanachậmrãiđưamắtnhìnquanh.Cómộtvàingười lạởbuổi tiệc,nhưng hầu hết khách tham dự đều là bạn cùng trường, hoặc là nhữngngười Alana đã gặp đâu đó trong thành phố nhỏ bé này. Ngay bây giờ,không ai trong số họ chú ý đến cô.Một vài người có lẽ còn không biếtAlanacóthamdựbuổitiệc.CólácđácvàicặpmắtđãquansátkhithấycôcựcãivớiGãTócXoăn,nhưngkhihắntađikhỏi,nhữngcặpmắtấycũngquaysanghướngkhác.

Alanakhônghiểuliệukẻlạmặtkhinãychỉmuốngâysựhaythậtsựđãcólờinguyềngìđấy...Hayhắntacốýnóivậyđểcôrờikhỏibuổitiệcsớmhơn;khiấy,côsẽchỉcómộtmìnhvàdễbịtấncônghơn.Mọikhiđểvềđếnnhà,Alanasẽphảiđi chunghướngvới tênkhiếmnhãkia,nhưngphòngtrườnghợphắntađangnấpđâuđótrongbãigiữxe,côquyếtđịnhsẽđixahơndọctheobãibiểnrồibăngngangquavịnhHighway.Sẽmấtnhiềuthời

Page 183: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

gianhơnnhưnghắnđãthựcsựlàmAlanahoảngsợ.Côcócảmgiácmìnhnhưmộtconmồiđangbịrìnhrập.

Alanamảimiếtđi chođếnkhi thấyđám lửa trại chỉ còn làmộtđốmsángnhỏphíaxa,vàtấtcảnhữnggìcôngheđượcngaylúcnàychỉlàtiếngsóng vỗ rì rào, côbất giácbuông tiếng thởphàonhẹnhõm.Côđã thoátkhỏinguyhiểm,vàbâygiờ,côđangđứngởnơiđượccholàyênbìnhvàantoànnhấtcủariêngmình–dảiđásanhô.BànchânAlanacảmnhậnrõrệttừvẻmịnmàngcủacátđếnsựthôcứngnhưngmátlạnhcủasanhô.Thủytriều đang rút dần ra xa về phía ánh trăng. Thật hoànhảo, chỉ có cô vàbiển.Côcầnlắmcáicảmgiácthưtháinày.Alanathongthảbướclạigầnrìađá,nơisóngđangvỗnhẹtừngcơn.Nhữngcontraibiểnđuvàothànhđá,nhưnhữngchiếcrăngđenbịcùn.Côđichântrần,giữthăngbằngtrênnhữngphiếnđá,vuivẻđónnhậntừngconsóngđivềphíamình,cảnhvậtxungquanhđemđếnchoAlanasựthoảimáimàGãTócXoănđãlấymất.

VàrồicônhìnthấyGãTócXoănngaytrướcmắtmình,hắnđangnhìncôđămđăm.“Saohắntalạiđếnđượcđâytrướcnhỉ?”

Cô rùng mình, nhưng chợt nhận ra rằng đó không phải hắn. NgườithanhniênnàybềngoàitrôngkhágiốngGãTócXoăn,nhưngmáitóccủaanhtathẳngvàtốimàuhơn.Chỉlàmộtngườilướtsóng?HaylàbạncủaGãTócXoăn?Ngườilướtsóngđangkhôngmặcđồchuyêndụng.Cóvẻnhưanhtađang...khỏathân.Rấtkhóđểnhậnxétchínhxácvìanhtađangẩnmìnhgiữanhữngconsóng;nhưngítra,cóthểchắcchắnrằngngườinàyđangkhôngmặcáovàngâmmìnhdướinướcbiểnlạnhnhưbăng.

AnhtađưatayvẫyAlana,vàcônghĩmìnhđãnghetiếngngườithanhniênlạmặtnói.“Anhsẽkhônglàmhạigìemcả.Emcóthểđếnnóichuyệnvớianhđượckhông?”

Đó là do cô tưởng tượng thôi, chắc chắn là vậy. Bị dọa đếnmức hốthoảngbởiGãTócXoănkhinãyđốivớiAlanađãđủlắmrồi.KhônglýnàoAlanalạingheđượcngườithanhniênđónóigiữatiếngsóngvỗrìràovàvớikhoảngcáchquáxanhưvậy,khôngđờinào.

Nhưng,theomộtcáchnàođó,cólẽhọvừanóichuyệnvớinhauthật.

Page 184: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

NỗisợhãichoángngợptâmtríAlana,lầnthứhaitrongcùngmộtđêm,côquaylưngchạymộtmạch.Gótchâncôtronglúcvộivãđãvôtìnhcứatrúngvỏcontraiđanghámiệnggầnđấy.Máutóera,vàvịmuốicủanướcbiểnkhiếnAlanaphảicaumàyvìcảmgiácnhứcbuốtkinhkhủng,nhưngcôvẫnnénđauđi tiếp.Khẽ liếc rasau,cô thấyngười thanhniênấyvẫnkhôngdichuyển,anhtavẫnđangđauđáudõitheocôvớiánhmắtbuồnmiênman.Nỗisợhãicủacôdườngnhưđãlênđếntộtđộ.

Vàngaylúcấy,côchợtnhìnthấymộtchiếcáokhoácdamàuđennằmlănlóctrêncát;cóvẻnhưđâylàphiênbảnđậmmàuhơncáiáokhoácmàGãTócXoănđưachoAlanakhinãy.Alanadẫmlênáo,đểlạitrênlớpvảidấumáuhòavớinướcbiểncủanguyênmộtbànchân.Lớpvảikhôngmịnnhưdathú.Thayvàođó,chấtliệumàcôvừadẫmlênnhớpnhápmộtcáchkhóhiểu,dacáthìđúnghơn.

Đâyđúnglàmộtlớpdacá.

Cô liamắt khỏi lớp da tốimàu ấy, nhìn chằm chằm về hướng ngườithanhniên.Anhtavẫncònđangđứngyêngiữabiển.Nhữngconsóngvỗxungquanhcứnhưđạidươngđangdangđôitaybảovệ,chechắnchoanhtavậy.

Anhtamỉmcườinóirồinhẹnhànglêntiếng,“Cầmlấyđi.Bâygiờnólàcủaemđấy.”

Lần này, Alana biết chắc rằng cô đã nghe thấy giọng nói của ngườithanhniênkìlạ;côcảmnhậnrõrệttừngchữ,từngchữmộtchạmvàodathịtmìnhcứnhưcómộtcơngiólàmkhuấyđộngmặtnướcvốnyênbình.Côkhôngmuốncúixuống,côkhôngmuốncầmlớpdaấylêntay,nhưngAlanakhôngcưỡnglạiđược.Giờthìcôđãbiếtchắcngườithanhniênấythậtsựlàngườicá.Anhtalàmộtsinhvậtkìảo,vàđúngrakhôngnêntồntạiởthếgiớinày.

Khicònlàmộtcôbé,Alanachỉthấybuồncườitrướcnhữngcâuchuyệnkhótinmàbàngoạihaykểvềngườicá,nhưngngaylúcnày,côlạichộtdạbởitháiđộquảquyếtcủabàlúcxưa.Theođịnhnghĩa,ngườicákhôngbướclênthếgiớiloàingười,họsẽkhôngbaogiờlộtbỏlớpdacủamình.Họchỉ

Page 185: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

lànhữnghuyềnthoạiđầymàusắckìbí.ĐólànhữnggìAlanacònnhớtừlờikểcủabà–nhưngngaylúcnày,mộttênngườicáđangbảocôlấyđilớpdacủaanhta.

Cũnggiốngnhưgãtraiởbuổitiệc.

Alanađứngyênbấtđộng,cốgắnkếttrongtâmtrínhữngviệcvừaxảyra,vàđangxảyratrongchínhkhoảnhkhắcnày.

Hai tên người cá.Mình đã gặp hai tên người cá đáng sợ... Cả hai đang cốgiăngbẫymình.

Ngay lúc ấy,Alana chợthiểu ra, những câu chuyện cổ tíchđều là sailầm.Khôngphảilỗidocô.Alanakhônghềmuốnđứngđâyvàchỉnhìnanhta,nhưngcôđãkhôngthểtựkiểmsoáthànhđộngcủamìnhnữarồi.

Mìnhđãmắcbẫy.

Trong chuyện cổ tích, chính ngư dânmới là người giăng bẫy nhữngnàngtiêncátộinghiệp.Alanavôtìnhnhậnrarằng,cólẽnhữngngưdânấykhôngdámthúthậtrằngchínhhọmớilàngườibịmắcbẫy.Conngườikhôngtàinàocưỡnglạiđượcsứchútcủalớpdaấy,cũngnhưbiểnkhôngtàinào từ chốinổi sứchút củamặt trăng.MộtkhiAlanađã cầm lớpdaquáigởấytrêntay,nghĩalàcuộcđờicôsẽgắnchặtvớingườithanhniênkia.Alanabiếtanhtalàai,côbiếtrõrằngbẫyđanggiăngtrướcmắtmình,nhưngcôcũngkhôngkhácgìngườingưdântrongnhữngcâuchuyệnmàcôđượcnghetừtấmbé.Alanakhônglàmchủđượcmìnhnữarồi.Côômlấylớpda,cắmđầuchạy,vớihyvọngmìnhsẽchuyểnđượclớpdachếttiệtnàychoaikháctrướckhianhtakịptìmthấycô,trướckhiMurrintheocôvềnhà–anhtachắchẳnphảilàMurrin,ngườimàGãTócXoănđãnhắcđến,ngườimàtênsỗsàngđónhậnxétrằngcòntệhơncảhắn.

Page 186: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Hai

Murrinnhìntheocôgáiđangcắmđầuchạy,biếtrằngđãđếnlúcmìnhcầnđitheocôấy.Ngườicongáiđóđãmangtheolớpdacủaanh:Murrinkhôngcònsựlựachọnnàokhácngoàiviệctheochâncô.Nhưnggiámàcôấyđừngchạythìtốthơn.

Thừngườimộthồilâu,anhlữngthữngbướclênbờ,tìmđếnhangđộngnhỏbằngđásathạchgầnđấy.Bêntronghangđộng,anhđãcấtkhánhiềuquầnáocủaloàingười:giàysăng-đan,quầnjeansbạcmàu,mộtvàichiếcáosơmivàmộtcáiđồnghồ.NgườiemtraiVeikkođãmượncủaMurrinchiếc áo sơmi bằng vảimềmmà anh thíchnhất; vậynênMurrin đànhmặctạmchiếcáođínhnhiềunúttrênđấy.Anhghétphảicàinhiềunút.Các thành viên trong gia đìnhMurrin thỉnh thoảngmới lên bờ nên họkhôngcầnnhiềuquầnáolắm;nhưngđốivớianh,việcdungoạntrênmặtđấtđãtrởnênthườngxuyênđếnnỗimộtchiếcáothiếutươmtấtcũngđủkhiếnMurrincảmthấykhôngthoảimái.Anhvộivàngcàitạmvàibahộtnútrồirảobướcđitìmcôgáiấy–ngườimàanhđãchọntừdướilòngđạidương.

Murrinkhôngnghĩcôgáiấylạitìmthấylớpdacủamìnhtheocáchnhưthế này, và vào thời điểmnày. Anh dự định sẽ nói chuyện với cô trước,nhưng khiMurrin vừanổi lên từmặtnước, anhđã thấy cô ở đấy – chứkhông phải ở buổi tiệc. Anh lặng lẽ quan sát cô, cố tìm cách thoát khỏinhữngconsóngmàkhôngkhiếnngườianhyêuphảigiậtmình,nhưngrồiMurrin cảm nhận được: cô ấy đang chạm vào lớp da của anh. Lẽ ra nókhôngnênnằmởđấy.Mọiviệckhôngphảisẽxảyratheocáchnày.Anhđãcómộtkếhoạchkháckiamà.

Ngườicákhôngthểcùnglúcchọncảbiểnvàbạnđời,vậynênMurrinđãkiênnhẫnđợichođếnkhitìmđượccôgáithậtsựkhiếntráitimanhxao

Page 187: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

động.Saungầnấythờigiansốngdướiđáybiển,Murrinthậtchẳngdễdàngtìmđượcngườixứngđángđểanhchấpnhậntừbỏviệcvẫyvùngdướiđạidươngsâuthẳm.

Nhưnganhđãtìmđược.

Vậy nênMurrin khôngmuốn ý trung nhân củamình phải hoảng sợ,anh chỉmuốn chinhphục chứ khôngmuốn giăng bẫy cô, nhưng khi côdẫmchânlênlớpdacủaanh,mọikếhoạchđềutantheomâykhói.ĐịnhmệnhđãtróichặtMurrinvớingườicongáikia.Giờanhphảilàmnhữngcôngviệctươngtựvớiviệc trướcđâychaanhtừng làm:thuyếtphụcconngườiphảitinvàoanhsaukhichínhanhđãgiăngbẫyhọ.Việcanhkhônghềđặtlớpdaởnơicôgáikiađãnhìnthấychẳngthayđổiđượcgì.GiờthìMurrinbuộcphảitìmcáchxoadịunỗisợhãicủacôấy, tìmcáchthuyếtphụccôtatintưởnganhvàhyvọngsẽcócáchnàođóđểcôấythathứchoanh:tấtcảđềulànhữngđiềuMurrinkhônghềmuốnxảyrachútnào.

ÝchícủaloàingườikhôngđủmạnhmẽđểtừchốisứcquyếnrũtừlớpdasẽgắnkếtMurrinvớingườicongáinọ.Tìnhyêusẽkhôngthểnảynở,tuynhiên,đốivớinhữngngườicá,họđượcnuôidạyvớisuynghĩrằng,tìnhyêu chỉ là thứ xa xỉ không dành riêng chohọ. Truyền thống quan trọnghơn.Việctìmđượcmộtngườibạnđời,xâydựnggiađìnhlàcầnthiếthơncả.

VàkếhoạchđingượclạitruyềnthốngbằngcáchtìmhiểutrướcvềđốitượngcủaMurrinđãbịxóasổ.NhờVeikko.

Trong khunhà vệ sinh khá bẩn ở bãi đỗ xe trên bãi biển, Alana chợttrông thấymột cô gái chỉ đangmặcmột chiếc áomỏngmanh cùng vớichiếcquầnđùingắncũncỡn.Côgáiấyđangrunlêntừngcơn,cólẽkhôngphải do trời lạnhmà vìmới chích xongma túy, hoặc vì cô ta đang đóithuốc.Thường,nhữngkẻnhưvậysẽtậptrungthànhnhómnhỏlẻ,nhưngcôgáinàychỉcómộtmình.

Lớpdađộtnhiêncửđộng,vàbiếnthànhmộtchiếcáokhoácxinhđẹpngaykhiAlanapháthiệnracôgáikia.Tuyệt.Alanalânlabướclạigần,đưaáochocôgáilạmặt.“Đâynày.Côcóthểdùngnóđểsưởi...”

Page 188: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Nhưngcôgáikiađãvộivàngbước lùi lại,khuônmặt tỏvẻhốthoảngđếncựcđộ.Côtasợhãiđưamắtnhìnchiếcáo,rồinhìnkhuônmặtAlanavàlolắngđảomắtliếckhungcảnhvắngnhưtờxungquanhmình.“Tôisẽkhôngnóivớiaiđâu.Làmơnđấy.Chỉ...”

Alananhìnxuống.Lớpda,vẫncònđangtronghìnhdạngcủachiếcáokhoác,nhưngnhuốmđầymáu.Nhữngchỗbịnướcbiểnthấmvàokhinãyđãbiến thànhmàuđỏ tươidưới ánhđènđường. Trongkhoảnhkhắc, côchợt thấyhốihậnvìđã làmtổnthươngngườicá.Côngoái lạinhìnphíasau:một dãynhững giọt giống-y-như-nước-mắt chạy dài từ phía xa đếntậnchâncô.Quansátkĩhơn,Alanathấynhữnggiọtnướcấychuyểnsangmàutrắngbạc,cứnhưcóaiđóvừalàmđổthủyngânlêncát.Chúngkhôngtan ra,mà vẫn giữ nguyên hình giọt nước vốn có củamình, nằm thăngbằngtrênmặtđất.Alananhìnlạitấmáovànhậnrarằngmàumáutrênáocũngđãchuyểnsangmàubạc. “Thấychưa?Khôngsaocả.Cứcầmlấyđi.Sẽ...”Nhưngcôgáikhinãyđãbiếnmất.

“...ổnthôi,”Alanakếtthúccâunói.Côchớpmắtliêntục,cốngănnhữnggiọtnướcmắtthấtvọngđangchảydàitrênmá.“Tôichỉmuốnaiđóchìatayrađểtôicóthểtốngkhứđượcthứnàythôimà!”

SaukhikhámpháđượcthânphậnthậtsựcủaMurrinvàGãTócXoăn,Alanabuồnbãbiết chắc rằng cô không thể thoát khỏi lớpda, tuynhiênnếuaiđóvôtìnhchạmvàonó,côsẽđượcgiảithoát.NếubâygiờAlanađểchiếcáokhoácxuốngđất,cóthểsẽkhôngaibuồnđểmắtđến.Côphảitìmđượcngườisẵnlòngchạmvàothứkìquáinày.

Hai lần cố gắng tiếp theo của Alana đều chẳng được gì. Kết quả đềugiốngvậy:ngườitatrốmắtnhìnchiếcáokhoácbằngnétmặtkinhsợvàghêtởm,vìtrôngnóchẳngkhácgìchiếcáokhoácbịdínhđầymáu.Chỉkhihọquayđi,nómớiquayvềtrạngtháicũ.

Vàcũngdosứchấpdẫnđến têngườiđã từngkhiếnAlanakhông thểcưỡngnổimìnhmàcầmchiếcáovùngchạy,côgiờđâykhôngtàinàorờibỏ được nó. Alana thừ người nhớ lại những thứ cô biết về người cá, vềnhữngcâuchuyệncôđượcnghetừbàmìnhthuởấuthơ.Ngườicábướclên

Page 189: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

bờ.Họ sẽ lột lớp da củamình, và nếu họ bất cẩn, những ngư dân hoặcnhữnganhchàngđộcthânkhácsẽđánhcắplớpdaấy.Ngườichồngmớisẽgiấunhẹmlớpdađóđi,đểnhữngmỹnhânngưsẽởbênhọmãimãi.

Nhưngbàlạikhôngnhắcgìđếnngườicánam;bàcũngkhôngnhắcđếnviệcnhững thiếunữngườicáđãgiăngbẫy loàingười.Trongcâuchuyệncủabà,nhữngngườicámớiđángthươnglàmsao,họbịcướpđoạtsựtựdođểquayvềvớiđạidươngvìlớpdađãkhôngcòn.Họlànạnnhân,conngườimớilànhữngkẻbấtlương–vìđãđánhlừacôvợngườicáyếuđuốivàtrấnáphọ.Nhữngcâuchuyệnấykhárõràng:ngườicáđãbịmắcbẫy...Nhưngtrongthếgiới thật,Alanacảmgiácnhưchínhmìnhmới làngườibịmắcbẫy.

Trênđường láixevềnhà,Alanacứthầmướcngoạivẫncònbêncạnhmình.Côtưởngchừngnhưmìnhđangquayvềlàmộtcônhócnămxưavớinỗinhớbàdadiết;bàluôngiúpcônhìnmọithứmộtcáchmớimẻvàtốtđẹphơn;trongkhimẹkhôngđemlạichoAnalacảmgiácđó.

Alanađỗxebênngoàitòanhà,xecủanhữngngườisốngtrongtòanhàsẽđượcđỗdọctheoconđườngnày.Alanamởcốpxe.Côcẩnthậnxếplạilớpda.Saukhiđãđảomắtnhìnquanhmộtlượt,Alanacúimặtchạmvàolớpdamềmmượt.Và rồimộtcáchvô thức, cômởcốpxe,giấunóởbêndướihộpđồnghềkhẩncấpdùngmỗikhixebịchếtmáy.Cóvẻnhưkhôngcònsựlựachọnnàokhác:côphảibảovệlớpda,đểanhkhôngthểchạmvàonó–vàcũngđểnhữngngườikháckhôngthểchạmvàoanh.

Bảovệmộtnửacủamình.SuynghĩấybấtngờxuấthiệntrongtâmthứcAlana, dù cô chẳnghềmuốn.Cô sập cốpxe rồi từ tốn tiến vềphíamui.Theothóiquen,côdựangườivàomuixerồihítthởbầukhôngkhítronglànhcủađêmđen.Sươngđêmvẫnchưađếnnỗilạnhlắm.

Alanangướcnhìnmặttrăng,côthìthầm,“Bàơi,conđangrấtkhóxử.”

RồiAlanatiếptụcchờđợi.Anhtađãđến.Côbiếtrằngsớmmuộngìanhcũngsẽxuấthiện.Nếuphảinóichuyệnvớianhkhicómẹlảngvảngbêncạnh,bàsẽvuimừngrằngrốtcuộcAlanađãchịudắtanhchàngnàođấyvềnhà...chỉcàngkhiếntìnhtìnhthêmtệhơn.

Page 190: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tốtnhấtmìnhnêngiảiquyếtmọichuyệnởbênngoài.

Page 191: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Ba

MurrinlặnglẽngắmnhìnhìnhảnhAlanathẫnthờdựangườivàoxe,chiếcxerấtđỗiquenthuộcvớianhtừnhữngbuổichiềukháthườngxuyênanhthấynóđượcđỗbênbãibiển.Xekháchóimắtvớimàuđỏnâu,vàmộtbênchốtcửabịhỏng.Thếnhưng,ngườicongáicủaanhthìngượclại,nhãnhặn,xinhxắnvàkhôngkémphầncươngnghị.Máitóchạtdẻcắttém,ômlấykhuônmặttráixoan,thanhthoátgầnnhưhoànhảo.Khingắmnhìncôtừnhiềuđợtthủytriềutrướcđây,Murrinbiếtrằngtráitimcôluônhướngvềbiển,vàMặtTrăngđốivớicônhưmộtbáuvật.Việcchờđợikhábuồntẻ,nhưnganhvẫnkiênnhẫntìmhiểuthóiquencủacôvàlậpkếhoạchtiếpcậncô.Tuymọithứđãkhôngcòntheoýmuốn,nhưngMurrinsẽcốgắngcứuvãntìnhhình.

“Vợ?”Timanhtrượtmấtmộtnhịpkhibốirốithốtlêntiếngkêuấy,cuốicùng,anhđãcóthểnóichuyệnthựcsựvớicô.Anhbướcđếngầnchiếcxe,vàvẫngiữmộtkhoảngcáchnhấtđịnhvớingườicongáiấy.Saunhiềunămtìmkiếm,anhkhaokhátđượcchạmvàomộtnửayêu thươngcủamình,nhưngbây giờ vẫn chưaphải lúc thíchhợp.Có lẽmọi việcđangdiễn rakhôngnhưnhữnggìMurrintừngtưởngtượng.

Côngồithẳngdậy,trònmắtnhìnanh.“Anhgọitôilàgìvậy?”

“Vợ.”Anhchậmrãiđáp,taybuôngthõngdọctheohaibên.Dùđãtừngquansátkĩcàngthếgiớiloàingườivàtiếpxúcvớikhánhiềungườitrongsốhọ,Murrinvẫnkhôngchắcvềcáchxưnghôcủamình.Hìnhnhư,kêucôấylà“vợ”chưaphảilàmộthànhđộnghợplí.

Anhbốirốigiảithích.“Anhvẫnchưabiếttênkháccủaemlàgì.”

“Alana.TênduynhấtcủatôilàAlana.”Côdịchchuyểnthếngồi,xếphẳnhaichânvềmộtbên,trôngrấtgiốngvớidángngồicủamộtcôgáingườicá.

Page 192: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Thậtquyếnrũ.Tuynhiên,lờinóithìhoàntoànngượclại.

“Tôikhôngphảilàvợanh,”côlạnhlùng.

“AnhtênMurrin.Emcóthể...”

“Tôikhôngphảilàvợanh,”côlặplại,giọnghơilớnhơn.

“Emcóthểđibộvớianhchứ,Alana?”Anhyêunhịpđiệutừtêngọicủacô–Alana,tìnhyêucủaanh,chốnbìnhyêncủaanh,Alanacủaanh.

NhưngkhiMurrindợmchânbước lạigần,mặtcôcau lại,nhìnchămchămvàoanhbằngtháiđộthậntrọngnhưlúccôởngoàibãibiển.Anhđãtừngrấtthíchtínhcáchđấy.Mộtsốcôgái loàingườianhtừnggặp luônsẵnlòngdễdãivớiMurrindùcảhaimớichỉnóichuyệnđôibacâu.Anhkhôngmuốnvợmìnhgiốngvậy.Tuynhiên,tháiđộxacáchcủaAlanangaylúcnàylạikhiếnanhthoángbuồn.

“Emđidạocùnganhnhé,Alana?”Murrinhấtđầuvềphíatrước,cốthểhiệnvớingườiđốidiệnrằnganhkhôngphảilàmộtmốiđedọalớn.“Anhmuốnnóichuyệnvớiem,đểanhvàemcóthểhiểunhau.”

“Lanie?”Một bản sao củangười con gái anh yêu, nhưng lớn tuổihơnđang đứng dưới ánh đèn nhìn hai người, chắc hẳn đó làmẹ của Alana.“Bạncủaconà?”Bàmỉmcườinhìnanh.“TêntalàSusanne.”

MurrinbướcvềphíamẹcủaAlana.“CháulàMurrin.Cháu...”

“Tụiconđangchuẩnbịđirangoài,”Alanavộivàngcắtngang.Côchộplấytayanhrồikéođi.“Uốngtrà.”

“Trà?Vàogiờnàyà?”MẹAlanacười tủmtỉm. “Được thôi, congáiyêu.Sángmairồihãyvềnhé.Chắcngàymaimẹcontalạidậytrễmấtthôi.”

Cảhaibướcđitrongimlặng,Alanacốnghĩrađiềugìđểnói,nhưngcôkhôngtàinàotìmđượctừngữđểbắtđầucâuchuyện.Côkhôngmuốnhỏianhrằngvìsaoanhlạicósứchútđốivớicônhưvậy.Alanađoáncólẽvìmột hấp lực kì lạ nào đó đã khiến cô không thể nào bỏ rơi lớp da củaMurrin.Bọnhọđãđượcgắnkếtvớinhau.Côbâygiờđãlàmộtphầntronganh.CôkhôngmuốnhỏirằngliệuMurrincóđanggiốngnhưcô,rấtmuốn

Page 193: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đưatayrađểchạmvàođốiphươnghaykhông.Nhưngcómộtđiềucôbiếtrằng,phảilàmộtnỗlựcrấtlớnđểngănmìnhkhônghànhđộngvậy.

Đâykhôngphảilàthật.Côliếcnhìnanhquađuôimắt,mạchđậpnhanh.Sẽkhônglàmãimãi.Mìnhcóthểcáchxaanhta.Mìnhcóthể.Vàmìnhmuốnvậy.

Alananhétsâuhaitayvàotúi,tiếptụcimlặngbướcđibênanh.Thôngthường,banđêmlàthờigianmàngườita–không,chínhxáclàgiớitrẻ–cảmthấytrốngvắngvàmuốnxíchlạigầnnhau.Alanakhôngmuốngiốngnhưmẹmình:mãi tin tưởngvàonhữnggiấcmơkhông có thật, cứ chạytheoảotưởnghuyễnhoặcrằngnhữnghammuốntầmthườngcóthểnảynở thành tìnhyêu.Sẽkhông làvậy.Khôngbaogiờ. Thực ra, cảmgiác saynắnglúcđầusẽchỉkhiếntachuốclấynhữnghệlụycùngnhữnggiọtnướcmắtđaukhổvềsaumàthôi.Vậynên,tacầnphảibiếtcáchchấmdứt,trướckhigiaiđoạnrắcrốibắtđầungaysauđó.Nhữngcuộctìnhchóngvánhsẽlýthúhơn,vàAlanaluôntuânthủtheonguyêntắcSáuTuần:côsẽkhônghẹnhòvớiaivượtquásáutuần.NghĩalàcôcầnphảitìmcáchtựgiảithoátmìnhkhỏiMurrin trongvòngsáu tuần, vàngườiduynhấtcó thểbàycôcáchlàmnhưthếnàochỉcóthểlàchínhanhta.

Anhdừnglạitrướcmộtquáncàphêtrôngkhácổxưa.Murrinđưamắtnhìncô.“Nơinàyđượckhông?”

“Được.”Mộtcáchvôthức,côrúttayrakhỏitúivàchìavềhướnganh.Alanacaumàytrướchànhvingớngẩncủamình,nênvộivàngkhoanhtaytrướcngực.“Đâykhôngphảilàmộtcuộchẹn.Chỉlàvìtôikhôngmuốnanhtiếpxúcvớimẹtôithôi.”

Murrinimlặngmởcửavàoquán.

“Anh làmgì vậy?”Côbiếtmìnhđanggắt gỏngmột cáchvô lý,nhưngkhônglàmsaolýgiảiđượcsựíchkỉcủamìnhngaylúcnày.Saolạimởcửachotôichứ?Tôicónhờanhđâu?Tôitựlàmđượcmà.

Murrinbuôngtiếngthởdài.“Anhthàtựhủyhoạibảnthânmình,chứkhôngbaogiờlàmhạiđếnmẹem,Alanaà.”Anhnhườngđườngchocôđitrước.“Hạnhphúccủaem,cuộcsốngcủaem,giađìnhcủaem...giờđâylà

Page 194: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

nhữngđiềutốiquantrọngđốivớianh.”

“Anhcóbiếttôilàaiđâu.”

Anhnhúnvai.“Mọiviệcchỉđangdiễnrađơngiảntheocáchcủanó.”

“Nhưng...”cônhìnanhchằmchằm,cốtìmlờilẽnàođóđểphảnbáclại,đểkhiếnanh...Gì vậynhỉ?Mìnhđang cự lại việc cóngườiđangmuốnmìnhhạnhphúcà?“Thậtvớvẩn.”

“Cứngồi xuống trước, rồi ta sẽnói chuyện.”Murrin bước về phía gócbàn xa nhất, để tránh ánh sáng khá chóimắt ngay giữa quán. “Cómộtchiếcbànngayđằngkia.”

Còn nhiều bàn trống khác nữa, nhưng Alana không có ý kiến gì. Cômuốncókhônggianriêngđểnóichuyện.Đểhỏianhcáchphábỏsợidâyliênkếtvôhìnhgiữacôvàanh;vàsẽkhôngdễđểbànvềvấnđềnàynếucóquánhiềuđôitaiđanglắngnghexungquanh.

Murrinkéoghếmờicô.

Alanadợmngườingồixuống,cốkhôngtỏvẻcảmđộngtrướccửchỉlịchthiệpcủađốiphương,vàlờđiánhmắttòmòcủacáccôgái–vàcảmộtsốanh chàng – trước vẻ hấp dẫn hiển nhiên củaMurrin. Anh dường nhưcũngkhôngbuồnđểtâm,ngaycảkhicáccôấyđộtngộtdừngcâuchuyệnchỉđểngướcmặtlêncườivớianhkhianhđingangquabàncủabọnhọ.

Khôngthểnàotráchhọđược.Alanachẳngvuivẻgìkhibịmắckẹttrongtìnhhuốngoáiămnày,nhưngđiềuđókhôngcónghĩarằngcôkhôngxaolòngtrướcvẻđẹpcủaMurrin–tấtnhiên,cảmgiácấykhôngmãnhliệtđếnmứccômuốnsốngchungvớianh,nhưngmỗi lầnnhìnMurrindùchỉ làthoángqua,timcôđềulỗinhịp.Vẻngoàikhônglàgìcả.Anhtađangcốbẫymình.

Murrinngồixuốngghếđốidiện,chămchúnhìnAlanađếnnỗicôphảirùngmình.

“Anhmuốngì?”Alanalêntiếng.

Anhđưataynắmlấytaycô.“Emcómuốnởđâykhông?”

Page 195: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Không.Tôikhôngmuốnởbấtcứđâu,vớianh.”

Anhchùnggiọnghỏi,“Vậyanhphảilàmsaođểvừalòngemđây?Làmsaođểanhcóthểđượcgầnbênem?”

“Anhkhôngthể.Tôimuốnanhrờikhỏinơinày.”

KhuônmặtMurrin lúc này thể hiệnmột loạt những trạng thái khácnhau,thậtkhóđểđoánđượcanhđangnghĩgì,anhchỉimlặngkhôngđáplạilờiAlana.Thayvàođó,anhlậtsơquabảngthựcđơnkhálớnrồiđọctêntừngloạinướcuống.“Mocha?Americano?Macchiato?Trà?Sữa?”

Côcứtưởngsẽdồnđượcanhthốtlênđiềumàcôcần.Nhưngcólẽtháiđộlạnhlùngkhôngmấyhiệunghiệm.Vànếusựquyếtliệtkhôngcòncóíchgì,côquyếtđịnhsẽápdụngcáchkhác:mềmmỏng.Côhítmộthơithậtsâu.

“Mocha.”Côkhomngườiđứngdậyđểlấytiềntừtúiquầnjean.

Anhngẩngmặt,mừngrỡcứnhưmộtembévừađượcchokẹo.“Emcònmuốndùngthêmgìnữakhông?”

“Không.”Côvuốtthẳngtờnămbảngrồichìaratrước.Thayvìcầmlấy,anhchỉcaumặtbướcđếnquầynước.

“Chờđã.”Côvớitayđưatờtiềnraxahơn.“Anhcầmlấynày.”

Anhlạicaumàyrồilắcđầu.“Anhkhôngthể.”

“Đượcthôi.Tôisẽtựđimuaphầnnướccủamình.”CôbướcngangquamặtMurrin.

Bằng tốcđộ không thểnàonhanhhơn, anh vội vã chắnngang lối đi,khiếncôsuýtđâmsầmvàongườianh,côphảitìtaylênngựcanhđểlấylạithăngbằng.

Murrinkhẽthởdàirồiđặttaylênvaicô,“Đểanhđượcmuachoemmộttáchcàphênhé,Alana?Làmơnđi!Điềuđókhôngcónghĩarằngemsẽnợanhbấtcứthứgìđâu.”

Mềmmỏng, cô tự nhắcmình. Từ chốimột tách cà phê quả là không

Page 196: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mềmmỏngchútnào.

Côimlặnggậtđầu,nhậnđượcánhmắtấmáptừkẻđốidiện.

Alanangồixuốngghế,âmthầmquansátMurrinđanglướtđinhưbaygiữa những chiếc bàn đông đúc. Murrin có vẻ không mấy để tâm đếnnhữngcặpmắtđangngướcnhìnmìnhđầyngưỡngmộ.Anhdichuyểnkhánhanh,vàkhôngmấytựnhiên.Rấtnhiềulần,anhngoáilạiphíasauchỉđểđượcthấycô,mộthànhđộngrấtưrụtrèvàbốirối.

Đối với anh, cô thực sự quan trọng vậy sao? Alanamảimiết nhìn theoMurrincứnhưcómộtsứcquyếnrũkìlạnàođấy,mặcdùbiếtrõrằnganhkhôngthựcsựthuộcvềcô,rằngcôkhôngmuốndínhchặtcuộcđờimìnhvới anh,nhưng sao lòng cô vẫn thoáng chútbângkhuâng.Dophépthuậtcủangườicáư?Alanabuộcmìnhphảitậptrungánhnhìnsanghướngkhác,rồibắtđầusuynghĩvềnhữngthứmìnhcầnnói,vàcầnhỏiđểgiảiquyếtêmđẹpnhữngrắcrốihiệntạigiữahaingười.

Vài phút sau, và lại không mấy khó khăn, Murrin thoăn thoắt giữanhữngchiếcbànđôngđúc,haitaycầmgọnhailynướcvớimộtchiếcdĩatrênmỗi ly.Chiếcđĩađầu tiêncómộtmiếngbánhsandwitchdày, chiếcdĩacònlạixếpđầybánhngọtvàsocola.Murrinđưachocôloạinướccôđãgọi.

“Cámơn,”côlínhí.

Anhvui vẻ gậtđầu rồingồi xuống,đặtnhững chiếcdĩa vào giữabàn.“Anhnghĩrằngemsẽmuốnănchútgìđó.”

Cônhìnkhôngchớpmắtvàohaidĩabánh.“Tấtcảlàchotôisao?”

“Anhkhôngbiếtemthíchthứgìnhất?”

“Đólàanhrờikhỏiđây,”côlạnhlùngđáp.

KhuônmặtMurrinchuyểnsangnghiêmtúcthựcsự. “Anhkhôngthể.Làmơnđấy,Alana,emcầnphảihiểurằngđólàtụclệbaođờinaycủagiađìnhanh.Anhkhônghềcóýđịnhkhiếnembịmắcbẫy,nhưnggiờthìanhkhôngthểrờikhỏiemnữarồi.Anhkhôngđủsứcmạnhđểlàmviệcđấy.”

Page 197: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Anhcóthểlấylạichứ?Ừm,lớpdacủaanhđấy?”Cônínthở.

Murrin lạinhìn côbằng ánhmắtbuồnbã; đôimắt anhươnướtnhưmặtbiểnđêm.“Nếuanhvôtìnhpháthiệnđượcnơiemgiấunó,vàkhôngphảidoemcốtìnhsắpđặt.Mộtsựtrùnghợpngẫunhiên.Hoặcnếunhưanhđủtứcgiậnđểtìmnó,saukhiemđãlừadốianhbalần.Ừ,đúnglàcócáchđấy,nhưngchúngrấthiếmkhixảyra.Theomộtcáchtựnhiênnhất,emsẽphảigiấulớpdaấy,vàanhsẽchỉđitìmnókhicónguyênnhângìđó.”

Alanađãtừngnghingờ–không,chínhxáclàtừngbiết–việcthoátkhỏimớrắcrốinàysẽchẳngdễdàngchútnào,nhưngcôvẫnmuốnhỏi,đểđượcngheanhnói.Côcảmgiácđượcmắtmìnhđangnhòenước.“Vậychúngtasẽphảilàmgì?”

“Giờthìchúngtađãhiểunhauhơn.Anhhyvọngembiếtanhthựclòngmuốnởbêncạnhem.Cònemlạihyvọngrằnganhsẽcócáchnàođóhữuíchđểgiúpemrờibỏanh.”Giọnganhnghebuồnbãđếnmứccôcảmthấyđôichútáynáy.“Vàvẫnluônlàvậy,baothếkỉnay,từthếhệnàyđếnthếhệkhác.”

Page 198: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bốn

Cảhai lại tiếp tụcnói bângquơ vềnhững chủđề vô thưởng vôphạt.Thỉnhthoảng,Alanalạibậtcườikhúckhích.Murrinbiếtrằngcôđangrấtthoảimáikhitròchuyệncùnganh,nhưngmỗikhiAlanabiếtmìnhđangđiquávạchphâncáchmàcôtựđặtra,anhliềnthấymặtngườicongáiấychaulạivớinhữngcâuhộithoạicộclốc,lạnhlùng.TrongAlanatồntạimộtýchímạnhmẽmàMurrinvẫnthầmthánphục,nhưnganhlạibuồnkhithấysựmạnhmẽđóđangchốnglạianh.

Anhđểmắtquansáttừngcửchỉkhicôtiếpchuyện;lắngnghetừnggiaiđiệucủangôntừkhicômiênmankểvềcuộcsốngcủamìnhởvùngđấtduyênhảinày.Murrinbiếtđâylàmộtsựkếthợpcóchủý–côđangmuốnlàmchủtìnhhìnhđểcóthểthoátkhỏianh.NhưngMurrinđãhọcđượctínhnhẫnnạivàkhéoléotừđạidương–nhữngđứctínhmàbấtcứngườicánàocũngcầnphảicóđểcóthểsinhtồn.Chaanhđãtừngbảotrongtìnhcảmcũngkhông thểnào thiếuđượcsựnhẫnnạivàkhéo léo, vàmặcdùMurrinkhôngnghĩrằnganhsẽbướctheoconđườngcủacha,anhcũngđãnghetheolờiông.Vàđêmnay,Murrincảmthấyvuivìđiềuđơngiảnấy.

Quánnướccuốicùngcũngvắngngắt, chỉcòn lạiMurrinvàAlana,côđangngápmộthơirõdài.

“Emcầnphảinghỉngơi,Alanaà.”Anhđứngdậyvàchờsẵn.Đôimắtcôgiờđãnặngtrĩu,chỉmuốnsụpxuốngbấtcứ lúcnào.Có lẽmộtgiấcngủngonsẽgiúpíchchocảhai.

Cô không đưa mắt nhìn anh, chỉ yếu ớt đặt tay mình vào tay đốiphương,vànhẹnhàngnắmlại.

Murrinđôngcứngngười,chờđợihànhđộngtiếptheocủaAlana.Anhkhôngcócâutrảlời,cũngkhôngtàinàogiảithíchnổinữa.Chưacóaicảnh

Page 199: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

báovớiMurrinrằng,chỉcầnmộtvachạmđơngiảntừngườicongáiấylạilàmthức tỉnh tronganhcảmgiácnônnaobồnchồnmộtcáchkì lạđếnvậy:anhsẽchiếnđấuđếnhơithởcuốicùngchỉđểgiữAlanađượcgầnbênanh,đểbảovệvàđemlạihạnhphúcchocôấy.Cảmgiáccũngnhưkhianhđangoằnvaivẫyvùngdướisứcépcủađạidươngvậy.

Alana không phản ứng lại trước cái nắm tay củaMurrin, nhưng quảthật,đãcógìđó rấtkhác trongcô;dườngnhưcảvũ trụvừahòa lại làmmột.CảmgiácyênbìnhvốnrấtkhónắmbắtđangđongđầytrongtâmtrícủaAlana.ChưacóaitừngđemđếnchoAlanacảmxúcnày,chỉtrừnhữnglúccômộtmìnhđứngtrêndảiđásanhôdướiánhtrănghuyềnảo.CôthửbuôngtaymìnhrakhỏitayMurrin–anhkhôngngănlại–cảmgiácấytanbiếndần.Nhưkhicônhìnthấybiểnđangrútraxadầnkhỏitầmmắtcủamình,nhữngconsóngđangnấpởmộtgóckhuấtnàođómàcôtìmhoàichẳngthấy.Nướcbiểnsẽchẳngthểnàogiữlạiđược,dùAlanacócốgắngchụplạitrongtaymình;cảmgiáclầnnàykhônggiốngvậy,màlàthứgìđóhữuhìnhhơn.CônắmlạitayMurrin,vànhìnchămchămvàohìnhảnhtayhọquyệnvàonhau.Anhlàhữuhình.

Vàthuộcvềbiển...

Liệucóphảivìchạmvàoanhcũngnhưchạmvàobiểnkhôngnhỉ.CôrêngóntaymìnhgiữacáckhớptaycủaMurrin.LàndacủaanhcũngkhôngkhácgìAlana.Ítralàbâygiờ.Cáiýnghĩrằnganhbướcratừmộtthếgiớikhác,không thuộc thếgiới loàingười,gầnnhưkhiếncô lạimuốnbuôngtaykhỏianh.Nhưngchỉlàgầnnhưthôi.

“Anhsẽkhông làmtổnthươngemđâu,Alana.”Anhthì thầmvớimộtngữđiệurất-ư-không-giống-con-người.

Côrùngmình.Têncủacôchưabaogiờlạingheđẹpđếnthế.“Ngườitakhônggọitênnhauởbấtkìcâunóinàođâu.”

Anhgậtgù,nhưngvẻmặtlạithấtthầnđếnvôhồn.“Nghĩalàemkhôngthíchvậy,đúngkhông?Anhthíchtênem,nhưnganhcóthể...”

“Khôngcógì.Chỉlà...tôikhôngbiếtnữa...tôikhôngthíchvậy.”Côđưamắtnhìnxuốnghaibàntayđangnắmlấynhau,nhìnquaanhvànhìnlại

Page 200: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

mình,rồicôvẫngiữnguyêntaymìnhtrongbàntayấy.Alanađãquámệtmỏivàbốirối,phútgiâyduynhấtđemlạichocôcảmgiácyênbìnhchỉlàkhicôchạmvàoanh.

Khicảhaiđãbướcrakhỏiquán,Alanalạichuyểnchủđềlầnnữa.“Anhsẽởđâu?”

“Vớiem?”

Côcườiphálên.“Ừm,khôngđượcđâu.”

“Bâygiờthìanhkhôngthểởquáxaem,Alanaà.Hãynghĩđếnnómộtcáchthoảimáihơnđi.Anhcóthểngủbênngoài.”Murrinnhúnvai.“Bọnanh không phải lúc nào cũng sống trong nhà.Ngoại trừmẹ anh, vì bà...cũnglàloàingườinhưem.“

Alana trầmmặt suy nghĩ. Cô biếtmẹ Susanne sẽ không có ý kiến gì,thậmchíbàcònmừngramặtkhibiếtAlanadẫnmộtngườikhácpháivềnhàấychứ,nhưngđểMurrinnằmkềnhtrênsofanghĩalàcôđãchấpnhậnbịkhuấtphụcrồiư.Vậynênmìnhsẽbảoanhtangủbênngoàigiốngnhưmộtconvậtà?Dùsaođinữa,anhấycũnglàmộtconvậtrồi,đúngkhông?Côdừnglại,Murrincũngkhôngbướctiếpnữa.

Mìnhđangnghĩcáiquáigìmàlạitínhđếnchuyệnđểanhtalọtvàonhàthếnhỉ?Murrinkhôngphảilàconngười,anhtalàngườicá.Aimàbiếtanhtađangsốngtheoluậtgì–vàliệuthếgiớicủaanhtacóluậtlệkhôngkiachứ.Rốtcuộccôcũngkhôngkhácgìmẹmìnhư?Mêmẩntrướcnhữnglờinóisáo rỗng, vàđưanhữngngườiđànông lạmặt vềnhà.NhưngMurrinđãgiăngbẫycô.Vàanhtakhôngphảilàngườiduynhấtđịnhlàmvậy.Mộtsốviệckìquáiđangxảyravàcôkhônghềthíchvậychútnào.Côlạnhlùngbuôngtayanhra.“Cáigãđịnhđưachotôilớpdacủahắnởđámlửalàaivậy?Tại saohaingười...Hắn tanóianhcòn tệhơncảhắn...”Alananhìnthẳngvàomặtkẻđốidiện.“Vàtạisaolạilàtôi?”

Murrinấpúng, anhkhông tàinàogiải thíchnổi vì sao chínhem traimìnhlạimuốnquyếnrũAlana.AnhđoánrằngchínhVeikkođãđánhcắplớp da của anh trai và lén đặt nó ở chỗ Alana phát hiện thấy; nhưngMurrinkhôngngờđược rằngVeikkocũngđãcố tiếpcậnAlana trướcđó.

Page 201: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Saolạicóchuyệnđó?VeikkovẫncònthùhằnanhvềsựrađicủaZoeư,nhưng hai anh emđã nói chuyện rất rõ ràng rồimà.Veikko bảo rằngnóhiểu...vậytạisaonócòntiếpcậnvớiAlana?

Murrin băn khoăn không biết liệu anh có nên trấn an Veikko rằngAlana sẽ được an toàn không nhỉ, vì Alana không giống Zoe, Alana sẽkhôngthểnàođộtngộtbiếnmấttrongtròchơitrớtrêunàycủatạohóa.CólẽcậuấymuốnbảovệAlana?Vàmình?MurrintựgiảithíchvớilòngvềviệcVeikkođãlénđểlớpdacủaMurrintrênlốiđicủaAlana.Khiấy,khôngcònngườicánàokháctrênbờbiển.

Mọichuyệnthậtkhóhiểu...vàcũngkhôngtiệnnóiratronglúcnày.

Alanakhôngcầnphảidínhđếnnhữngviệcrắcrốinhưvậy,Murrinnhủbụng.Anhvộidẹpnhữnglolắngvànghingờtrongtâmtrírồitrảlờingắngọn,“Veikkolàemtraicủaanh.”

“Emtrai?”Murringậtđầu.

“Hắntakhiếntôisợphátkhiếp.”MặtAlanađỏbừng,nhưthểnỗisợhãilàđiềugìđóđángxấuhổ.MọicửchỉcủaAlanalúcnàythểhiệnsựgiậndữvẫncònđongđầytrongánhmắtcủacô:haitaysiếtchặt,lưngthẳng,màynhíulại.“Hắntabảoanhcòntệhơncảhắn,vàhắntasẽquaylại.Hắn...”

“Veiko – Vic – cậu ấy hơi cứng nhắc khi giao tiếp với... loài người.”Murringhétphảidùngtừđó,nhưngkhôngthểnàotránhđược.Vàđólàsựthật.Anhkhôngphải là loàingười,giốngcô...Vàsẽkhôngbaogiờ làvậy.Đólàđiềumàcảcôvàanhcầnphảiđốimặt.Murrintiếnlạigầnhơn,mặcchoAlanađanggiậndữ,vìanhhiểucôđangrấtcầnsựanủi.

“Saohắntanóianhcòntệhơncảhắn?”

“Vìanhmuốnlàmquenvớiemtrướckhianhtiếtlộthânphậnthậtsựcủamình.Lớpdacủaanh...”Murrinbốirối,anhkhôngbiếtliệucónênkểvớiAlana rằngVeikkođãcố tìnhđặt lớpdacủaanhởnơimàcôđã tìmthấy.“Nókhôngnênnằmđấy.Vàemkhôngnênxuấthiệnởđấy.Anhđãdựđịnhsẽđếnlàmquenvớiem,vàhẹnhòvớiemnhưcáchmàloàingườivẫnlàm.”

Page 202: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Ồ.”Alanakhoanhtaytrướcngực.“Nhưng...”

“Vicnghĩanh“tệ”hơncácthànhviênkháctronggiađìnhvìanhđangđi ngược lại với truyền thống... hay ít ra là anhđã dự định vậy.”Murrinmỉmcười. “Cậutanghĩthậttệhạikhianhphảichinhphụcđượcemrồimớitiếtlộthânphậnthậtsựcủamình.Nhưngtấtcảđãkhôngcònquantrọngnữarồi...”

“Vìsaonhưvậylạilà“tệ?”

“Đó cũng là câu hỏi trong lòng anh nhiều năm nay.” Murrin buôngthõngtay.“Vàanhsẽkhôngdạynhữngđứaconcủaanhnhưvậy...nếumộtngàynàođóanhcódiễmphúcđượclàmmộtngườicha.Dùgìthìchúngtacũngđãđượcởbênnhau.”

“Chúngtakhôngđangởbênnhau,”Alananghiêmmặt.

Trongkhoảnhkhắc,Murrinbốirốiđếnmứcanhkhôngbiếtphảinóigì.Rồianhlínhílêntiếng,“anhxinlỗi.”

“Tôikhôngthíchtròyêuđương,Murrinà.”NhữngngóntaycủaAlanachạmvàotayMurrinmộtcáchvôthức.

“Anhkhôngcốýgiăngbẫyem,nhưnganhcũngsẽkhôngbuôngemrađâu đấy.”Murrin tưởng rằng Alana sẽ phản đối, sẽ nổi điên lên, nhưngcũnggiốngnhưđạiđươngsâuthẳm,tínhcáchcủaphụnữthậtkhóđoán.

Alanacườinhẹ,khôngphảivìcôđangvui,màđểchoMurrinthấyrằngcôrấtnguyhiểm.“Vậytôiđoánrằngmìnhphảithuyếtphụcanhdầnvậy.”Côấythậthoànhảođốivớimình.

Page 203: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Năm

Batuầntiếptheo,từngchútmột,mốinghihoặctronglòngAlanadầnđượcthaythếbằngmộtthứtìnhcảmkìlạchớmnở.Cũngchẳngmấtgìkhimình vui vẻ với anh ta. Đó không phải lỗi của anh ấy. Cô bắt đầu nói vớiMurrinrằngcảhaicóthểlàbạn.NgaycảkhiAlanakhôngthểđuổiMurrinđi, cô khôngnhất thiếtphảihẹnhò với anh, và rõ ràng cũngkhông cầnphảikếthônvớianh.

Một đêm, Alana chợt giật mình tỉnh giấc, và mông lung nghĩ đếnMurrin.Cảhaiđãlàbạn.Đúnglàanhđangngủsaysưatrênghếsofanhàcô,vàhàngngàyvẫnănuốngchungvớiAlana;nhưngđiềuấychẳngnóilêngìcả.Đóchỉlàmộtthựctếhiểnnhiên.VìMurrinkhôngcònnơinàokhácđểđi.Anhkhôngthểngủtrênbãibiển.Murrinđơngiảnchỉlà...mộtngườibạntốtvẫnluônởbêncô.

VàMurrinluônđemlạiniềmvuichomình.

Alanarónrénbướcvàophòngkhách.Murrinđangđứngyêntrướccửasổ,haimắtnhắmnghiền,mặthơingửalên.Nétmặtanhuuấtmộtcáchkhótả.Côimlặngđứngsaulưnganhmộtlúclâurồimớirụtrèlêntiếng.

“Murrin?”

Anhngạcnhiênquaylại,nhìnAlanachămchú.Vẻuuấtấyđongđầycảánh mắt Murrin, nhưng chỉ với một cái chớp mắt nhẹ, anh đã nhanhchónglấylạisựtươitỉnhthườngngày.“Emkhôngkhỏesao?”

“Không.”Côvụngvềnắmlấytayanh.“Anhmệtà?”

“Tấtnhiên là không rồi.”Anhmỉmcười,nhưng cô vẫn thấynỗibuồnphảngphấttrongnụcườigượnggạođó.

“Vậychuyệngìđãxảyravậy?”

Page 204: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Khôngcógìđâu.”AnhhấtđầuvềphíaphòngcủaAlana.“Emvềphòngngủđi.Anhổnmà.”

Côchỉimlặngsuynghĩvềmọichuyện,vềviệcanhbịbuộcphảixagiađình,xabạnbèvàmọithứthânthuộc.Chủđềtrongnhữngcuộchộithoạihàngngàygiữahaingườichỉ lànhữngmongướccủaAlana,nhữngđiềukhiếncôcảmthấyvuivẻvàtâmtrạngcủacôđangnhưthếnào.Nhưngcólẽchínhanhmớilàngườicầnđượcchiasẻ,saukhiđãtrảiquanhiềubiếnđổi lớnnhưvậy. “Hãynóiemngheđi.Chúngtađangcốgắngthànhbạnmà,đúngkhông?”

“Bạn?”anhlặplại.“Đólàđiềucảemvàanhđanghướngtớiư?”

Cô không biết mình nên nói gì nữa.Mặc chomọi thứ đang diễn rachẳngmấybìnhthường,nhưngviệcởbênMurrinđemlạichocôcảmgiácbìnhyênđếnlạthường.Alanachạmtaylênmáanh,rồinhẹnhàngvuốtvenó.Murrinlàchàngtraitốt.

Côkhẽkhànglêntiếng,“Emđangcốđểhiểuanhhơn.”

“Anhcũngvậy.”Anhnghiêngmặttựavàolòngbàntaycô.“Nhưng...anhcũngđangrấtthậntrọng.”

Côlướtnhẹđầungóntayxuốngvaianh.ChỉcầnmộtsựtiếpxúcmỏngmanhgiữatayAlanavớilàndaanhcũngđủđemlạichocôcảmgiácrằngcả thế giới hoàn hảo vừa nằm gọn trong đôi bàn tay nhỏ bé củamình.Nhữngngàyvừarồi,côđãthửluồntaymìnhvàotayMurrin,giảvôtìnhchạmvaimìnhvàongườianh–chỉlànhữngvachạmnhẹnhàng,đểthửxemliệuđiềudiệukìấycóluônxuấthiện.Vàđúngvậy.Ngaylúcnày,timAlanađangđậpthìnhthịch.

Murrinkhôngdichuyển.

“Khôngcầnphảihứagìcả,”côthìthầmrồihônanh–tưởngchừngnhưkhôngcòngìcóthểđemlạichocôcảmgiácấmáphơnthế.Alanakhôngthở, không di chuyển, không nghĩ được gì khác, mà chỉ lâng lâng tậnhưởng.

Ngàyhômsau,MurrincẩntrọngquansátAlana.Anhkhôngchắcviệc

Page 205: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

gì vừa xảy ra, liệu nụ hôn ấy có ý nghĩa gì, hay chỉ đơn giản là sự cảmthông.Côgáianhyêuđãtừngkhẳngđịnhchắcnịchrằnghọlàbạn,chỉlàbạn.Anhimlặngchờđợi,nhưngAlanakhôngđềcậpgìđếnnụhônhômtrước–vàcũngkhônglặplạihànhđộngđó.

Cólẽđóchỉlàmaymắnbấtngờ.

Haingàytiếptheo,cô lạicưxửvớianhbìnhthườngnhưkhoảngthờigiantrướckhicóNụhôn:tốtbụng,thânthiệnvàđôilúcphớtlờanhnhưthể chuyện vừaqua chỉ là sự tình cờ.Murrinbiết chắc rằngkhôngphảivậy.Tuynhiên,Alanavẫnchưacóhànhvinàokhácthường.

Vàongàythứba,côbấtngờngồiphịchxuốngbêncạnhanh.MẹAlanađangởlớphọcyoga,bàvuimừnghẳnkhithấyAlanadẫnbạntraivềnhà;Murrin cònngờ rằng bà sẽ không phản đối nếu anh ở chung phòng vớiAlana. Chỉ có Alana là người đã đặt ra khoảng cách – ngườimà giờ đâyđangchủđộngngồisátbênMurrin,nhìnanhchămchămvớinụcườitủmtỉm.

“Anhcóthíchemhônanhgiốngnhưhômnọkhông?”cônheomắt.

“Có.”

“Vậy...”

“Anhkhônghiểu.”

“Chúngtagiảvờnhưđanglàbạn...nhưngthậtra,chúngtađanghẹnhò.Đúngkhông?”Alanamânmêtayáocủamình.

Anhnínthởchờđợi,nhưngAlanakhôngnóithêmgìnữa.Vậynênanhngậpngừnghỏi, “Vậycònkếhoạchthuyếtphụcanhrờikhỏiđâycủaemthìsao?”

“Emkhôngchắcnữa,”côthừngười.“Emkhôngthểhứarằngmãimãi,nhưngemđangnghĩvềanhtrongmọikhoảnhkhắc.Trướcđây,emchưabaogiờthấymìnhhạnhphúcnhưthếnày.Cóđiềugìđó...rấtkìdiệukhichúngtachạmvàonhau.Emkhôngnghĩđólàthật,nhưng...”

“Khôngthật?”anhlặplại.

Page 206: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“LàdohấplựccủaNgườiCá,đúngkhông?Cũngnhưsứchấpdẫnkhôngthểcưỡnglạibuộcemđãphảicầmlấylớpdacủaanhmàbỏchạy.”Alanathoáng dừng lại, rồi nói nhanh. “Có phải hai điều ấy là tương tự nhaukhông?”

MurrinnhẹnhàngchoàngtayômAlanarồidịudàngkéocôngồitrênđùi mình, khẽ khàng luồn tay vào mái tóc thơm mềm của người yêu.MurrinđểmặcnhữnglọntócrốicủaAlanaquấnvàotaymình.

“Cũngkhônghẳnvậy,”anhđáp.

Alana caumày, bắt đầu đẩy anh ra. “Nhưng em nghĩ đó chỉ là...mộtphépmàunàođấy.”

Anhâuyêmxoađầucôrồiômcôchặthơnnữa.“Tìmđượcmộtnửacủamình,yêusayđắmvàchứngkiếncôấycũngđangyêuanhquatừngngày,đóchẳngphảimớilàphépmàuthựcsựsao?”

VàAlanacủaMurrin,mộtnửahoànhảocủaMurrinkhôngrờiđinữa.Côchồmđếngầnanhhơnđểhôn...Nụhônkhôngphảivìsựcảmthông,haydobốirối,màchỉđơnthuầnvìtìnhyêuđangdầnchớmnở.

Mọithứthậthoànhảo.MurrinvòngtayômchặtAlanahơnnữavàbiếtrằng,dùkhôngmấythànhcôngtrongbướcđầutiếpcậnvớiAlana,nhưngmốiquanhệcủacảhaiđangổndầnlên.DùAlanachưanóira,nhưngcôđãyêuanh.

Alanacủaanh,bạnđờicủaanh...

Buổi tối tiếp theo,Murrin cầm theomột túingọc traiđến tiệm trangsứcmàgiađìnhanhvẫnthườngghéqua.HiệukimhoànDavischuẩnbịđóngcửatrongítphútnữa,nhưnghaivợchồngngườichủtiệmchưabaogiờkhướctừbấtcứcuộcviếngthămnàocủaMurrin.ÔngDavismỉmcườikhithấyMurrinbướcvào.“ĐểtôigọichoMadellinevàbáovớibàấyrằngtôisẽvề trễ.”ÔngDavisbướcvào,khóatráicửavàcàihệ thốngantoàn.NếuMurrinnhắmmắt,anhvẫnsẽmườngtượngđượcrõràngtừnghànhđộngcủaôngtheonhưtrínhớcủamình.Baonămnay,mọithứvẫnvậy,chẳngcógìthayđổi.

Page 207: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

KhiôngDavisvàotronggọichovợ,Murrinngồiđợingoàiquầy.Anhmởbọc vảimàmình đãmang theo cho chuyến viếng thăm lần này rồi cẩnthậnxếpnhữngthứtrongđấylênmộtmiếngdamềm.

Ông Davis đã điện thoại xong, ông mở miệng toan nói điều gì đấy,nhưngchắcchắnDavisđãquênbéngmấtmìnhđịnhnóigìsaukhiôngđảomắtnhìnraquầy.Davisxămxămbướctới,chỉliếcthoángquaMurrin,ánhmắtôngđangdánchặtvàonhữngviênngọctrai. “Chưabaogiờcậumangđếnnhiềuvậy...”

“Vì lầnnày tôi cầnmuamột thứ.”Murrin chỉ tay vào quầy trưngbàybằngkính.“Tôi...sắpkếthôn.”

“Đólàlýdochochiếcvòngđeocổ,đúngchứ?”Daviscườihiềntừ,đuôimắtôngnheolại,hằnrõnhữngnếpnhănđềuvàdàynhưgâncủatảobiển,trôngchúngkháđẹpmắtđốivới làndanhữngngười có tuổinhưDavis.Ngườiđànôngnàyhiểutìnhyêulàgì:đếntậnlúcnày,Davisvàvợvẫncònâuyếmnhìnnhauvớinéttrìumếnđongđầytrongánhmắtcảhai.

Ônglạibướcvàotrongvàxuấthiệnvớichiếchộpđựngmộtchiếcvòngđeocổ.ChúngđượckếtbằngnhữngviênngọcmàMurrinđãkìcông lựachọnbấylâunay.

ChoAlana.

Murrinmởnắphộp,taymânmêtừngchitiếtmột.“Hoànhảo.”

Davis lạimỉmcười, rồiôngcẩn trọngđemnhữngviênngọcđangbọctronglớpvảiđếnbànkiểmtra.SaunhiềunămmuabánngọctraivớigiađìnhMurrin,việckiểmtrangọc–từhìnhdáng,kíchthướcđếumàusắc,độtrơnbóng–diễnrakhásơsài,nhưngvẫnlàmộtkhâutrongquátrình.

TừngcửchỉcủangườichủtiệmđãquáquenthuộcvớiMurrin.Mọikhi,anh chỉ im lặng ngồi chờ. Nhưng lần này, anh lại chăm chú quan sátnhữngchiếctủtrưngbày.

KhiDavis lại gần,Murrin chỉ vào dãy những chiếc vòng tay bằng đá.“Giúptôilựamộtchiếc,nhé?”

Page 208: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

NgườichủtiệmbáogiásẽtrảchosốngọctraicủaMurrinrồinóithêm,“Cậumuốnlựachiếcvòngtayvớigiátrịthếnào?”

Murrin nhún vai. “Tôi chỉ muốn vợ mình hài lòng. Những thứ kháckhôngquantrọng.”

Alanakhôngmấyngạcnhiênkhi thấyGãTócXoăn–Vic–đangdựalưngvàothànhtườngbênngoàiquáncàphênơicôđangngồichờMurin,khianhlấplửngrằngcóviệcphảiđi.Gầnđây,cônghĩmìnhđãtrôngthấyVic khá nhiều lần. Nhưng cô không buồn dừng lại. Cô không chắc liệumìnhcónênlêntiếngkhông.KhilầnđầubắtgặpVicâmthầmquansátmình,côđãđịnhhỏiMurrinvềgãemtrainày,nhưngcôcũngkhôngrõmìnhnênnóigì.

VicbướcnhanhhơnvàrồicũngđãđuổikịpAlana.“Emsẽnghenhữnggìtôinóichứ,Alana?”

“Tạisaotôiphảinghe?”

“Vìemsẽkếthônvớianhtraitôi,vàtôiđanglochoanhấy.”

“Murrincóvẻnhư...khôngmấy thânthiếtvớianh.Vàanhấyvẫnổn.Rấthạnhphúc.”Alanacảmthấytứcngực,mộtnỗisợmơhồđangdấylêntronglòngcô.CảmgiáchoàntoànkhônggiốngnhưmỗikhicôởbêncạnhMurrin.

“Vậylàemchưahềnhìnthấyanhtraitôimiênmannhìnvềhướngbiểnsao?Anhấykhôngnhớbiểnà?”Nétmặtđắc thắngcủaVicđãnói rằng:hắntabiếttỏngcâutrảlời.“Murrinsẽkhôngthừanhậnđâu.EmđãgiăngbẫyMurrinkhiđánhcắplớpdacủaanhấy.Murrinkhôngbaogiờnóivớiemrằnganhtakhônghạnhphúc,nhưngthỉnhthoảng,emsẽthấyanhấythểhiệnđiềuđấyrangoài.Murrinsẽsốngtrongđaukhổ,vàdầndầntrởnênghétem.Mộtngàynàođó,emsẽvôtìnhthấyanhấymỏimắtnhìnvềhướngbiển...cóthểlàchưa,nhưngcứchờmàxem.”

Alana lặngyênsuynghĩ.Côđã từng thấyMurrinvào tốihômnọ,khianhnghĩ côđang say giấc.Ánhmắt anhdõi vềnơi xa xăm, đốimặt vớihướngbiển,mặcdùanhkhôngthểnàonhìnthấybiểntừcănhộ.Vẻmặt

Page 209: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

khắckhoảicủaanhkhiấy,mỗikhinghĩlạiđềukhiếnAlananhóilòng.

“Murrinsẽchuyểnsangthùhậnem.Chúngtôiluônnhưvậy.”Viccườimỉamai.“Cũngnhưcáchemthùhậnchúngtôi...”

“TôikhôngthùhậnMurringìcả,”Alanabìnhtĩnhđáp.

“Cólẽbâygiờthìkhông.Mặcdùemđãtừngvậy.”Vicđưataynghịchlọntóc xanh lá cây củahắn. “Emhận anh ta vì đã bẫy em.Đúng là trò đùanghiệt ngã của số phận khi chúng ta lạimắc bẫy nhau. Bạn đời của tôicũngthùhậntôi.Zoe...têncôấylàZoe.Zoeđã...”

“Đãnhưthếnào?”

“Tôi ngờ rằng đến giờ vẫn vậy.”Hắn lặng thinh, nétmặt trầmngâm.“Nhưngrốtcuộcthìngườicánhưchúngtôisẽhậnemthôi.Vìemđãlấyđithứmàchúngtôixứngđángcó:sựtựdo.TôiđãkhôngmuốnnổigiậnvớiZoecủatôi...”

AlanalặngngườinghĩvềviệcMurrinbịmắcbẫy,vềviệcanhsẽnổigiậnvớicô,thùhậncôvìđãbuộcanhphảilênbờ.NétcayđắngtrongánhmắtcủaViclàthứcôhoàntoànkhôngmuốnthấyởMurrin.

“Vậytôiphảilàmsao?”

“Loàingười không thể gắnkết cùng lúc vớihaingười cá... chỉ cầnemchạmvàolớpdacủatôi.Khiấy,Murrinsẽđượctựdo.”

“Tạisaoanhlạilàmvậy?Chúngtasẽ...”AlanacốkhôngrùngmìnhkhinghĩđếnviệcphảigắnkếtcuộcđờicôvớiVic.“Tôikhôngmuốnlà...bấtcứthứgìcủaanhcả.”

“Tôikhôngphảimẫungườicủaemư?”Hắnbướclạigầnhơn,vẫnnhamhiểmvàbảnhtrainhưlầnđầutiêncảhaigặpnhau.“Alana,tôiđãcólinhcảmrằng tôisẽpháhỏng tấtcảkhigặpem.TôimuốngiúpMurrin theocáchanhấyđãgiúptôi.Nếukhôngnhờanhtrai,tôivàZoevẫncònđang...mắcbẫynhau.Tôiđãbịbuộcphảicáchxabiển.VàMurrinđãgiải thoátchocảhai.”

“ThậttuyệtkhianhmuốngiúpMurin,nhưngtôikhôngmuốnphảiởbên

Page 210: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

anh.”Alanalạirùngmìnhtrướcýnghĩkinhkhủngấy,nhưnglầnnàychỉlàthoángqua.

Vic gật đầu. “Chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn. Tôi sẽ không hỏi emthíchMurrinởđiểmnào...Tôicũngkhôngcầntìmvợ.Cólẽtôiđãkhôngbiếtlựachọncáchnóikhichúngtagặpnhaulầnđầu.TôikhôngthểnàođầykinhnghiệmvớicáccôgáiloàingườinhưMurrinđược...”

Alananhưđôngcứnglại.“Ýanhlàsao?”

“Thôinào,Alana.Giống loài của chúng tôi không có tính chung thủyđâu.”Veikođưataychỉvàochínhhắntavớiánhmắt tựmãn. “Cócôgáinàolạinỡtừchốichúngtôicơchứ...hàngtrămcôgáirồiđấy...À,nhưngkhôngcónghĩalàMurrintừngcặpbồvớingầnấycôđâu...Cảmxúccủaemlúcnàychỉlàbảnnăng.Nóchưaphảilàtìnhyêuthậtsựmàchỉlàsựphảnứngcủacáctếbàothầnkinh.”

NộitâmAlanađangbịgiằngxégiữanỗighentuôngvàsựcamchịu.Vicđãthốtranhữngđiềucôchưahềnghĩđến.Theomộtcáchnàođó,đóchỉlàbảnsaohoànhảovềlogicđằngsauquiluậtSáuTuầncủaAlana.

“Tôinợanhtacáiơnnày,”Viccườinhếchmép.“VàemcũngđâuthựcsựyêuMurrin,đúngkhông?”

Alanakhôngkhóc,mặcdùđólàviệccômuốnlàmnhấtngaylúcnày.CôvẫnchưanóinhữnglờiấyvớiMurrin,nhưngcôđãdựđịnhsẽthổlộtìnhcảmvớianhấy.Rằngcôđãyêu.Mìnhcóphải là conngốckhông?Liệumọichuyệncóđúnglànhưvậy?

CôđãtừnghỏivậyvớiMurrin,nhưngliệuanhấycónóidốikhông?Nếumộtngàynàođó,Murinsẽhậncô,cólẽbâygiờcônêngiảithoátchoanhấy.VìAlanathậtlòngkhôngmuốncóbấtcứsựthùghétnàochengiữacôvàMurrin.

NếuVicđangnóisựthật,khôngcònlídogìđểgiữMurrinlạibêncô,vàrấtnhiềulídođểbuôngtayanhấy.Sẽsớmthôi.Murrinkhôngthuộcvềcô.Vàanhchưabaogiờthậtsựthuộcvềcô.Murrinthuộcvềđạidương,vàcácmốiquanhệhờihợtvớinhữngcôgáikhác.HayVicđangnóidối?Nhưng

Page 211: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

nhữngđiềuhắntavừatiếtlộcóvẻhợplý:conngườikhôngyêunhanhnhưvậy;vàhọcũngkhôngdễdàngphábỏmọiluậtlệ.Chỉcóthểdophépthuậtcủangườicá.Alanacốdẹpđinhữngsuynghĩngổnngang trong lòng,hítmộthơithậtsâurồibìnhtĩnhlêntiếng.“Vậytôivàanhphảilàmthếnàođây?”

Page 212: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Sáu

MurrintìmthấyAlanađangngồinơirìađá,nhưngcôkhôngmấyvuivẻ.CóvẻnhưAlanavừamớikhóc.

“Anhà,”côhờhữnglêntiếng.

“Emổnchứ?”Anhkhôngmuốntỏraquátòmò:MurrinvẫnkhôngdámtinrằngAlanađãchấpnhậnviệcanhhiệndiệntrongcuộcsốngcủacô.

Thayvìtrảlời,Alanađưatayvềphíaanh.

AnhngồixuốngphíasauAlana,cô tựangườivàongựcanh.Từngconsóngrìràodướichânrìađá,thỉnhthoảngchúnglạivỗmạnhvàobờthành,làmbọtsóngvăngđếncảchỗcôvàanhđangngồi.Murrinthởdài,đưatayhứngnhữngtianướcliti.Nhà.Anhchưabaogiờtưởngtượngđếnkhungcảnhnày:Alanavànướcbiểnthânyêu,cảhaiđềuđangchạmvàoanh.

Tuyệtvời...ngoạitrừviệcAlanacóvẻbuồn.

“Emkhôngnghĩ...rằngchúngtalạiyêunhauquánhanhnhưthếnày.Emmuốnanhđượchạnhphúc,”côthìthầm.“Ngaycảkhimọithứđangkhônglàthật...”

“Làthật.”MurrinlấytừtúiáokhoácchuỗivòngngọctrairồiướmvàocổAlana.“Vàanhđangrấthạnhphúc.”

Alanamânmêtừngviênngọclángmịn,đẹphoànhảođếntừngchitiết.“Emkhôngthể....”Côlắcđầunguầynguậy.“Anhkhôngnhớnóà?”

“Biểnư?Nóvẫnởngaybênanhđấythôi.”

“Nhưnganhcónhớ...đượcquaylạithànhngườicávàvùngvẫydướikia?Và gặp gỡ những thành viên khác?” Cô kéo tay anh vòng quanh ngườimình.

Page 213: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Anhsẽkhôngbaogiờrờibỏemđâu,”Murrinvỗvề.Mẹanhvẫnthườngthậntrọngnhìnrabiểnnhưthểbiểnlàkẻthùluônsẵnsàngcướpmấtgiađìnhbà,nếubàbấtcẩn.Đókhôngphảilànhữnggìanhmuốn.AnhchoàngtayômAlanachặthơnnữa.“Anhđangởnơianhcầnphảiở.”

Alanagậtđầu,nhưngMurrincóthểcảmnhậnrõràngtừnggiọtnướcmắtcủacôđangrơilãchãtrêntayanh.

AlanađãsuynghĩkìcàngvàquyếtđịnhrằnglàmtheokếhoạchcủaViclàhoàntoànngungốc.Hắntađúng:côcầnphảigiải thoátMurrintrướckhianhhậncôvìđãngăncáchanhvớibiển.Murrinđangkhôngsángsuốt.CólẽphépthuậtbuộcMurrinphảiởcạnhbênAlanađãkhiếnanhkhôngthểthúnhậnrằnganhđangkhắckhoảinhớvềbiển.NếuMurrinquayvềvới đại dương... anh sẽ được gặp lại đồng loại củamình.NhưngđiềuđókhôngcónghĩarằngAlanamuốn liều lĩnhdínhcuộcđờimìnhvớiVic–vậynêncôsẽlàmtheokếhoạchcủariêngmình,kếhoạchmàcôtừngnghĩradạotrướcnhưngđànhtừbỏvìnóquánguyhiểm.

Vàkhôngcòncầnthiếtvìcôđãyêuanh.

MurrinđangngủsaygiấckhiAlanarờikhỏicănhộ.Côđịnhhôntạmbiệtanh,nhưngđànhthôivìsợrằngsẽkhiếnanhthứcgiấc.

Saukhikhóacửanhà,Alana lặng lẽbướcxuốngđườngvàmởcốpxe.LớpdacủaMurrinvẫncònnằmđấy.Đâycũnglàmộtphầncủathânthểanh,cũngnhưcơthểmàmỗitốicôvẫnnũngnịudựavàokhicùngngồixemtivivớiâmlượngvặnnhỏ.Alanacẩnthậnômlớpdavàolòng,cốngăncảmgiácấmápđanglantỏakhắpngườirồivùngchạy.

Côvẫnchưakhócđâu.Vẫnchưa.Côsẽdànhnhữnggiọtnướcmắtđangchựctràorachonhữngkhoảnhkhắcsaunày.Việctrướctiêncôcầnlàmlàchạy thật nhanh ra biển trước khiMurrin phát hiện được. Trời vẫn cònchưasánghẳn,nhữngconsóngvẫncònđangchạytítđằngxa,chưachạmđượcđếnbờ.

AlanađoánthếnàoMurrincũngsẽxuấthiện.Anhsẽphảilầntheosứchútcủalớpda,dùviệcấysẽmấtkhôngítthờigian.Alanabiếtmìnhcầnphảikhẩn trương trướckhiMurrinkịp tìmtới,nhưngđồnghànhvớinó

Page 214: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

vẫnlànỗiđauđếnxélòng.

Mọichuyệnrồisẽổn.

Alanabướcthậtchậmrãixuốngnước.SóngtừngcơnmãnhliệtchồmvàongườiAlana,giốngnhưmộtthứsinhvậtkì lạđangchựchúcđổđầugốiAlanađểkéocôchìmxuốngmặtnướcmãimãi;nhữngsợitảobiểndàitrơnnhớtquấnvàochânAlanakhiếntimcôđậpnhanhhơnbaogiờhết.

Sẽtốthơnchocảhai.

Murrin đã xuất hiện. Cô nghe rõ giọng anh đang hốt hoảng. “Alana!Đừng!”

Nếuemkhônglàmvậy,thìcuốicùngcảemvàanhđềusẽđaukhổ.

LớpdađộtnhiênnặngtrĩutrongtayAlana;mườiđầungóntaycôbámchặtlấynó.

MurrinđangởngayphíasauAlana.“Đừng...”

Côkhôngngheđượcphầncòn lại.Alanađểmặcnhữngconsóngkéochânmìnhđi.Cônhắmnghiềnmắtvàchờđợi.Tuynhiên,bảnnăngsinhtồnđãmạnhmẽhơnbấtcứsứcquyếnrũnàokhác,côbuôngtaykhỏilớpdađểnổiđượctrênmặtnước.

Alanacảmnhậnđượcanhđangởngaybêncạnhcô,anhđangchạmvàocô, và lớpdacáđãphủ lấy thândưới củaMurrin,đưaanhquayvềhìnhdạngngườicá.Côhấttaymìnhrakhỏianh,rồicắmđầubơimộtmạchvàobờ,bỏlạianh,bỏlạiđạidươngrộnglớnđangchờngàyMurrinquayvề.

Tạmbiệt.

Alanakhôngbiếtnhữnggiọtnướcvừa rơiquamôimình lànướcmắthaynướcbiển,vìchúngđềumặnchátnhưnhau.

Khiđãđứng trênbờcát,Alanavẫncòn thấyMurrinởphíaxa tít tắp,anhđãkhôngthểnàongheđượcgiọngcônữarồi,dùbâygiờcôcóđổiývàmuốnanhvềlạibênmình.Nhưngcôsẽkhôngbaogiờlàmvậy.Tìnhyêudựatrênphépthuậttựbảnthânnóđãyểumệnhngaycảkhichưabắtđầu.NhưngmộtphầnnàođótrongAlanabiếtrằng,sẽkhôngdễdàngchútnào

Page 215: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

đểcôcóthểnguôingoainỗinhớanh.

Mìnhkhôngthậtsựyêuanhta.Đóchỉvìnhữngphépthuậtcònsót lạimàthôi.

AlanaloángthoángthấyVicđangchămchúquansátcôtừphíaghềnhđá.Hắntacólẩmbẩmgìđónhưngcôkhôngtàinàongheđượcgiữatiếngsóngvỗrìrầm,vàrồihắntacũngmấtdạng.Cảhaiđềuđãbiếnmất.ChỉcònlạimỗiAlanađangtựanủimìnhrằngmọichuyệnđềusẽêmđẹp.

Nhưngsaotimcôvẫncứnhóiđau?

Page 216: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Bảy

Nhiềutuầnsau,MurrinvẫnlặnglẽdõimắtnhìntheoAlana,người-đã-không-còn-là-một-nửacủaanhđứngthẫnthờtrêndảisanhô,nơicũngđãkhôngcònlànhàanh.Murrinbốirốikhôngbiếtphảilàmgì.Côđãchốibỏanh,đãtrảanhvềlạivớiđạidương,nhưngsaocôlạibuồnkhổthếkia.

Nếuemkhôngyêuanh,saoemlạikhóchảAlana?

Vàrồimộtngày,MurrinthấyAlanađangcầmtrêntaychuỗingọctrai–mónquàcủaanhlúctrước.Côngồitrêncát,taymânmêtừngviênngọcmộtcáchđầynângniuvàtrântrọng.Vàcũngnhưmọikhi,mắtAlanaluônnhòelệ.

Murrinâmthầmnổilêncạn,tìmđếndảisanhônơianhđãgặpcôlầnđầutiên,nơianhtừnglặngyênquansátthóiquencủaAlanađểtìmcáchchinhphụccô.Vàlầnnàysẽkhókhănhơn,vìcôđãbiếtquánhiềubímậtvềanh.Murrinnấpphíasaugờđá,nhanhchónglộtbỏlớpdacávàgiấunóvàomộthangđộngkínđáogầnđấy.Nhữngconsaobiểnkhổnglồđangníuvàobên trên gờđá, khiếnMurrin không khỏi lo rằng liệuAlanađãđể ýthấy anh chưa. Vậy là rốt cuộc, sau baonhiêu biếnđộng, thì những suynghĩcủaMurrinvẫnluônhướngvềAlana,vềniềmvui,vàcảnỗibuồncủacô.

Alana không hề biếtMurrin đang đến gần. Anh lặng thinh đứng saulưngcômộthồilâu,rồimớikhẽlêntiếng.“Saoembuồnvậy?”

“Murrin?”Côvộivàngnhétchuỗingọctraivàotúirồibốirốiquaylưnglại,mắtvẫnkhôngquênđảomộtvòngxungquanhđầycẩntrọng,chắchẳncôđangtìmlớpdacủaanh.“Anhđiđi.Emđãbuônganhrarồimà.Điđi.”

“Không.”KhoảnhkhắcđượcđứngthậtgầnAlanamàanhhằngướcaobấylâunayđãthànhhiệnthực.Murrinbấtgiácnhoẻnmiệngcười.

Page 217: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

“Nóđâurồi?”côhỏi,vẫnđangtòmònhìnvềnơithủytriềuđangrút.

“Emmuốnanhđưachoem...”

“Không,”côkhoanhtaytrướcngực,mặtcaulại.“Emkhôngmuốnlặplạihànhđộngcũnữa.”

“Anhgiấunórồi.Vàemsẽkhôngthểnàochạmvàonó,nếuanhkhôngcho phép.” Anh bước lại gần hơn, lần này cô không ngoảnh đi – nhưngcũngkhôngchạmvàoanhnhưanhtừnghyvọng.

“Anh,ừm,đangtrầnnhưnhộngđấy.”Côấpúngrồiđỏmặtnhìnsanghướngkhác.AlananhặtchiếctúicủamìnhlênrồilôiramộtchiếcáolendàitaycùngvớichiếcquầnjeanmàhaingườiđãcùngnhaulựaởtiệmđồcũvàotuầnđầutiêncôvàMurringặp.Côđưachúngchoanh.“Đâynày.”

VuimừngquáđỗikhibiếtrằngAlanamangtheoquầnáocủaanhbêncạnh–nghĩalàcôluônhyvọngmộtngàynàođó,anhsẽquaylại–Murrinhàohứngmặcquầnáovàongười.“Đidạovớianhnhé.”Côgậtđầu.

Khi hai người mới đi được vài bước, Alana đã lên tiếng trước, “Anhkhông có lý do gì phải cómặt ở đây cả. Em đã phá bỏ lời nguyền. Anhkhôngcần...”

“Lờinguyềnnào?”

“Lờinguyềnbuộcanhphảiởcạnhem.Vicđãgiảithíchvớiem.Bâygiờanhđãcóthểthoảimáihẹnhòvớicáccôgáingườicákhác.Nhưvậysẽtốthơnchocảanhvàem.”

“Vicđãnóivậyà?”anhhỏilại.VeikkođãthuyếtphụcAlanadámmạohiểmcảtínhmạngđểrờibỏMurrinsao?Nghĩđếnđây,timMurrinđánhthịchmộtnhịp,nhưthểanhvừabơiquamộtcơnsóngdữtrongtrậnbãolớn.“Vàsaoemlạitinnó?”Mácôlạiửngđỏ.

“Cậutađãnóigìvớiem?”

“Hắntanóirằnganhsẽhậnem,vìemmàanhđánhmấtquêhươngđạidươngcủamình,vàrằnganhsẽkhôngbaogiờnóiđiềuđấychoembiết.Viccònbảocảmgiáccủaemđốivớianhchỉlànhấtthời...cũngnhưhàng

Page 218: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

trămcôgáikhácmàanhđã từng...”MặtAlanavẫncònđangđỏ. “Emđãthấyanhvàođêmnọ,Murrinạ.Khiấy,ánhmắtanhbuồndadiếtlắm.”

“Vàgiờkhianhđangởdướiđạidương,vẫnbuồndadiếtvàluônhướngvềem.”MurrinkéoAlanalạigầnhơn,ômchặtngườicongáibébỏngvàogọntrongvòngtaymình,hôncônồngnànhơnbaogiờhết.

“Emkhônghiểu.”Alanachặntayngangmôimình,nhưthểcóđiềugìđókìlạtrongnụhôncủaanh.“Tạisao?”

Ngaycảmặtbiểnlúchoànghôncũngkhôngmangvẻđẹpđếnngạtthởnhưhìnhảnh củaAlana lúcnày, với đôimôibặm lại vàhaimắtmở to.Murringiữchặtcôtrongvòngtaymình,nơicôsẽthuộcvềvàcũnglànơianhmuốn cômãimãi ở đấy. “Vì anh yêu em. Đó là cách chúng ta thểhiện...”

“Không,ýemlà,bâygiờanhđâucầnphảiyêuemnữa.Emđãgiảithoátchoanhrồimà.”GiọngAlananhẹvàxaxămnhưmộtcơngió.

“Anhchưabaogiờphải yêuem.Anhchỉphảisốngchungvớiem,nếuanhkhôngtìmđược lớpdacủamình.Nhưngnếumuốnrờikhỏiem, thìanhsẽcócáchtìmthấynó.”

Page 219: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Tám

AlanavẫncònnhìnMurrinbằngánhmắtnghihoặc,nhưnglầnnàyđãcóthêmmộtcảmgiácmới–hyvọng.

“VicnóidốivìanhđãgiúpmộtnửacủaVicrờikhỏicậuấy.CôgáikiađãrấtmệtmỏivìVicthườngxuyênhẹnhòvớicáccôgáiloàingườikhác...Côtađãrấttuyệtvọng.”Murrinnhìnsanghướngkhác,cólẽanhđangxấuhổvìemtraimình.“Giađìnhanhkhôngbiếtgìvềviệcnày,họcóthểđãnghingờ,nhưngVicchưabaogiờhémôinửalờivềnhữngtội lỗicủanó.Anhnghĩnóđãthathứchoanh.Nóđãnóivậy...”

“Sao?”

“Nólàemtraianh.Vàanhđãtintưởngnó...”

“Emcũngvậy.”Alanavòngtayquacổngườiyêu.“Emxinlỗi.”

“Sớmhaymuộngì thìchúngtacũngcầnphải làmrõmọichuyệnvớiVic.” GiọngMurrin nghe buồn và nặng trĩu tâm sự. “Nhưng nếu nhữngngàysắptới,Viccónóibấtcứđiềugìvớiem...”

“Thìemsẽkểanhnghe.”

“Sẽkhôngcònbímậtnàogiữahaichúng ta,nhé.”Anhnói rồi lại cúixuốnghônAlana.

MôiMurrincóvịcủabiển.Alananhắmhờmắt,tậnhưởngniềmhạnhphúckhitayanhđangnhẹnhànglướttrêndamình,vàtaycôcũngđangđặttrênngựcanh.ĐâychínhlàcảmgiácmàAlanaluônmơthấymỗiđêmtừngàyMurrinrờixamình.Timcôđậpmạnhnhưtừngcơnsóngngoàixakhianhdịudàngchuyểnnụhônxuốngcổ.

Anh ấy là củamình. Anh yêumình. Chúng tôi có thể... “Vợ xinh đẹp củaanh,”anhmấpmáymôitrêndacô.

Page 220: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Vớiđôichútmiễncưỡng,Alanabướclùi lại. “Lầnnày,chúngtasẽhơikháchơnlầntrướcnhé.Emvàanhsẽtiếntừngbướcchậmhơn.Emmuốnanhbêncạnhem,nhưngkếthônởtuổiemthìchẳnghềtốtchútnào.Emcòncókếhoạch...”

“Đểhẹnhòvớinhữngchàngtraikhác.”

“Không, không hẳn vậy.” Alana ngồi xổm xuống cát. Thấy anh khôngnhúcnhích,cô liềnníu tayđểanhcó thểngồixuốngcạnhmình.Rồicôkhẽkhàng,“Emkhôngmuốnhẹnhòvớinhữngchàngtraikhác,nhưngemchưasẵnsàngđểkếthôn.Emcònchưahọchếttrunghọcnữamà.”CôtủmtỉmliếcnhìnMurrin.“Emluônnhớđếnanh,nhungemkhôngmuốnđánhmấtemđểcóanh.Vàemcũngmuốnanhchínhlàanhnữa...Anhkhôngnhớkhoảngthờigianđượcvùngvẫydướiđạidươngkiaư?”

“Anhnhớchứ,nhưngnỗinhớấysẽnguôingoaidần.Mọiviệcđềusẽổnhơn,theocáchcủanó.”

GiọngMurrinrấtbìnhthản.SaukhipháthiệnrằngVicđãnóidốiquánhiềuthứ,lầnnàycôbiếtMurrinđangnóithật.NhưngAlanavẫnkhôngquênvẻmặtuuấtcủaMurrinkhicôbắtgặpanhđangđauđáunhìnvềphíabiển.

Alanahỏitiếp,“Nhưngnếuanhtiếptụcđượcthoảimáibơilộidướilànnước? Và chúng ta vẫn sẽ... hẹn hò. Anh vẫn là anh. Em sẽ tiếp tục đếntrường,và,ừm,vàođạihọc.”

“Emsẽvẫnlàcủaanhchứ?Vàemcóbuồnkhông,khianhởdướibiển?”

Alana bật cười trước câu hỏi ngộ nghĩnh của người yêu. “Anh ở dướibiểnchứđâuphảianhhẹnhòvớicôgáikhácđâunào?”

“Vậychúngtasẽcầnnhữnggì?”

“Nhiều lắm.Đó là sự kiênnhẫn, tin tưởng và khôngđánhmất chínhmình.”AlanavùiđầuvàongựcMurrin,nơicôluôntìmthấysựbìnhanvàthưthái,cũngnhưmónquàmàbiểnvẫntặngcôvậy.

Saomìnhcóthểnghĩrằngsẽtốthơnkhichiaxavậynhỉ?

Page 221: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

Murrinmỉmcườihiềnlành.“Chúngtasẽcónhau.Anhsẽcóbiển,cònemđượcđếntrường?Nghecóvẻnhưanhđãcómọithứ,vàem...”

“Vàemcũngvậy.Emsẽcóanhvàthờigianđểthựchiệnnhữngướcmơcủamình.”

Alana đã phá bỏ luật lệ Sáu Tuần của mình, nhưng yêu một ngườikhôngcónghĩarằngsẽtừbỏtươnglaiđểcóđượcngườiđó.VớiMurrin,côsẽcócảhai.

Murrin thò tay lấychuỗingọc từ túiAlana.Mộtcáchđầy trịnh trọng,anhđeovàocổngườicongáimìnhyêu.“Anhyêuem.”

Côhônanh,chỉlàmộtnụhônnhẹtrênmôi,rồiđáplại.“Emcũngyêuanh.”

“Sẽkhôngcònlớpda,khôngcònbấtcứsựquyếnrũnàokhác,”anhnóitiếp.

“Chỉcóchúngta.”Côhạnhphúc.

Vàđómớichínhlàđiềutuyệtvờinhấtcủamọiphépmàu.

Page 222: Đừng bao giờ nói lời chia xa - Sachvui.Com · tôi. Lần đầu vết thâm xuất hiện ở mắt cá chân – một vệt tím thẫm, trầy xước. Đêm ấy, tôi

•Chúthích•

[1]EnchantétrongtiếngPhápnghĩalà“rấthânhạnh”.[2]“Trois”trongtiếngPhápnghĩalà“ba”,ýchỉbangười.[3]Starbucks:mộtnhãnhiệucàphênổitiếng[4]Mộtloạibệnhxuấtpháttừvùngnhiệtđới,domộtloạikísinhtrùng

sốngdướisônggâyra,cóthểdẫnđếnmùlòanếubạnvôtìnhrửamặtbằngthứnướcấy.

[5]Ophelia:vợchưacướicủahoàngtửHamlet.[6]Áodacómũtrùmđầu,dùngđểchốnglạnhcủangườiEs-ki-mô.[7] Loại lò đốt xách tay dùngnhiên liệu khí có tác dụng tạo ra lửa và

nhiệtđộcao.