Upload
others
View
1
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
NƠIEMQUAYVỀCÓTÔIĐỨNGĐỢI—★—
Tácgiả:IchikawaTakujiNgườidịch:ThanhNhãNhãNampháthànhNXBVănHọc-2015
epub©vctvegroup22-01-2018
Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com
Tặngem,ngườicongáidùcóthếnàovẫnluônởcạnh,khôngrờixaanh.
GIỚITHIỆU
Cuộcđờivốnlànhữngchuỗihộingộvàchialy.Hộingộlàđểchialy.Chialylàđểcóngàyhộingộ.Satoshi vàYuko, vốn là hai người bạn đồngmôn thời trung học,
đangsốngnhữngngàyvợchồngsonhạnhphúcthìtaihọabấtngờậpđến: Yuko có thể sẽ ra đi mãi mãi. Đối diện sự thật đau buồn ấy,SatoshivàYukođãchămsócnhau,trởthànhchỗdựachonhau,chiasẻvớinhautừngcơnđau,từngniềmvuinhỏbé,trântrọngtừnggiâyphútởbênnhau.Vẫngiọngvănnhẹnhàngphachúthàihước,như thểmộtcậubé
mớilớnđangthủthỉkểchuyện,IchikawaTakujimộtlầnnữakhắchọabứctranhtìnhyêuvàchialybằngnhữnggammàusángtrong.Mỗitácphẩmcủaônglàmộtlầnthanhlọctâmhồnngườiđọc.Chỉcầncótìnhyêuthìsựchialycũngkhôngcònđángsợ.IchikawaTakujisinhnăm1962tạiTokyo.Saukhitốtnghiệpkhoa
kinhtếtrườngĐạihọcDokkyo,NhậtBản,ôngvàolàmtạimộtcôngtyxuấtbảnnhưngchỉđược3 tháng thìxinnghỉviệcvàđidu lịchvòngquanhnướcNhậtbằngxemáy.Sauđóônglàmtạimộtvănphòngnhỏchuyên về thuế suốt 14 năm trước khi nghỉ hẳn để chuyên tâm vàocôngviệcviếtlách.Từnăm1997,ôngbắtđầugiớithiệunhữngtácphẩmcủamìnhlên
mạng internet.NơiEmQuayVềCóTôiĐứngĐợi là tiểu thuyếtđầutiêncủaôngbướcrakhỏimạng internetđểxuấtbản thànhsáchvàonăm2002.Tácphẩmsauđócũngđượcdựngthànhphimtruyềnhình.
1
Kýứcbansơnhất,chínhlàmàutrắngsángđẹpđẽcủaáolótnhìnthấyqualầnáosơmicủaem.Muốnkểtừlầngặpgỡđầutiên,chodùthếnào,cũngphảibắtđầu
từđây.Tuổimườilăm,bócđihếtthảyvỏbọcbênngoài,emđơngiảnmà
tựnhiên,làmộtcôbébẽnlẽnhướngnội.Sau lễKhaigiảng, cáchọc sinhmớiđều tụ tập trong lớphọc,để
chotiện,giáoviênsắpxếpchỗngồitheothứtựphátâmcủatênhọcsinh,khôngphânbiệtnamnữ,sauIgarashilàInoue,vìvậylẽtấtnhiênlà tôiđượcxếpngồiphíasauem, trướcmắtchính là tấm lưngmảnhmaicủaem.Tôichẳngrõvìtiếttrờiấmáphayvìnguyêndogì,lúcđóemkhông
mặcáokhoáchaygilê,màchỉmặcđộcmộtchiếcsơmitrắng.Cặpmắttôibịhútchặtvàocáicổnhỏnhắncủaem,nhữngđường
congthanhmảnhtrêncơthểemtựanhưmộtđứabévẫnchưabướcvàotuổidậythì.Emmặcmộtchiếcáongựcnhỏchebầungựclại,khiếntôicảmthấy
cógìđókhônghàihòa.Ấntượngcủatôivớithứđógiốngkiểunhỏmộtgiọtmựcđỏxuống
nềntoantrắng.(Nhưngtrênthựctế,cáitôinhìnthấyxuyênqualớpáosơmimàuxanhnhạtấylàmàutrắngcủachiếcáongực.)Haiđặcđiểmtráingượccủaemkhimườilămtuổiấykhiếntôibối
rối,cólẽđâychínhlàcơduyênđầutiênkhiếnhaingườiđếnvớinhau.Vềsau,tôikểchuyệnnàychoYukonghe,emnhìntôivớinụcười
khóhiểu.“Thựcra,hồiemmười lămtuổi,vốnchẳngcầnthiếtphảimặcáo
ngực,nhưngmà,ănmặcquákhácbiệtvớinhữngbạngáikhácthìlạingại,vả lạiởtuổiấyngườitaaichẳngmuốnlàmnhữngchuyệnvượtquásứcmìnhchứ.”Emtiếplời:“Cóđiều,nếuhồiđóanhInouenóichuyệnnàyvớiem,emsẽcảm
thấynộitâmmìnhbịngườikhácnhìnthấu,cókhihômsauchẳngdámđihọcnữa.”Tôi thởphàomột hơi dài vìmayhồi đó đã khôngnói gì.Bởi tôi
khônggiỏitrongviệcnắmbắtnộitâmcủangườikhácnênthườnggâytổn thươngchongườikhácbằnghànhđộng thiếu suynghĩmàmìnhkhôngbiết.Chúngtôiđãgặpnhaunhưvậy,nhưngtrongmộtkhoảngthờigian
tươngđối dài, emgầnnhư chẳng có sứcnặnggì trong lòng tôi, vócdángthuầnkhiếtcủatôivàlốiănmặcphôtrương,chỉđểlạichotôiấntượngkhônghàihòa.Nhậphọc không lâu, em liền thamgia đội thể dục nhịp điệu của
trường,độinổitiếngcảnước,ngaysauđấytôigianhậpđộiđiềnkinh(nếutrởlạihaimươinămtrước,độituyểnnàycũngcóngườitừngvôđịchởgiảithiđấuthểthaocáctrườngtrunghọctoànquốc,nhưnghiệntạiđólàmộtđộinhỏyếu,thậmchímuốntiếptụcduytrìthôicũngđãkhókhănlắmrồi).Tôinghĩhaichúngtôiđềucótưchấtbẩmsinh.Emcómộthìnhthểưuviệt,cáiđầunhỏnhắntôithậmchícóthể
giấuđượctronglòngbàntay,thânthểmảnhmaihếtsức,đôichândẻodai,khỏemạnh,nhảycaohơncácđốithủthôngthường.Từnhữngvịtổtiênsốngtrongrừngrậmvàthảonguyên,tôilầnlượt
kế thừa hai đặc điểm thoạt nhìn tựa như tươngphản nhau, đó là sựnhanhnhẹnvàsứcbền.Vìvậy,mùathunămlớp11ấy,haichúngtôiđềutrở thànhtuyểnthủtrongtop3củatỉnh.Cảngàychúngtôiđềunghĩxemlàmthếnàođểnhanhhơn,dẻohơn,chínhxáchơn,gầnnhưchẳngcóthờigianđâumàđểtâmđếnnhữngviệckhácnữa.Banămcấpbachúngtôiđềuhọcmộtlớp,nhưngcơhộitiếpxúcvìýthứcđược
sựtồntạicủađốiphươngcóthểnóilàvôcùngítỏi.Chẳng hạn, mặc dù chúng tôi đi cùng một chuyến xe buýt đến
trường, nhưng trừ giai đoạn thi cử, đội tuyển nghỉ ra, hai chúng tôichưabaogiờngồichungmộtchiếcxe.Bình thường, em bắt chiếc xe đầu tiên của buổi sáng đến trường
thamgiabuổi tậpsángcủađội thểdụcnhịpđiệu.Hai tiếngđồnghồsau, tôimớixuấthiệnởbếnxebuýtđó.Nhữngbạnhọckhácthì lênmộtchuyếnxebuýtnàođógiữahai thờiđiểmtrên.Tôichuyênmônchọnchuyếnxemuộnnhưthế,xétchocùng,làvìtôicựcghéttiếngồnàoầmĩtrênxecủabọnbạncùnglớp.Chiếcxebuýtmà tôi lênmỗi sángchỉ cóhaingười, cứnhư là xe
riêngvậy,trênxengoàitôiracòncómộtbạnnữ,cũngcóbệnhghétđôngngườigiốngtôi(cókhicònnặnghơn).Côbạnngồiởtrênđầuxe,còntôingồiởphíacuối.Tấtnhiên,khivàolớp,tiếthọcđầutiênđãbắtđầu,nhưngởtrường
chúng tôi không có cácgiáo viênnhàquê,hayphànnàn về chuyệnnày.Họchẳngnóigìcả,nhưngsẽviếtthêmmộtdòngvàolờinhậnxétcuốihọckỳ.Tôicảmthấyđâylàmộtviệclàmhếtsứclịchsự.Tôiđi đôi dép trongnhàmàcáchọc viên lớphọcbanđêmdùng
vào,đểcuốnsáchdànhchogiáoviênđượccácanhkhóatrêncholênbànthaychosáchgiáokhoa,chậmrãithầmgiónglêntronglòngtiếngchuôngvàolớpđãchậmmấtbamươiphútđồnghồ.Cácthầycôgiáogiốngnhưmấyconrốitrênkênhtruyềnhìnhgiáo
dục,giảngbàichánkhôngchịunổi,đốivớitôi,tácdụnggâybuồnngủcònhơncảlũruồinhặngvove.Vìvậy,hầuhếtcáctiếtbuổichiềutôiđềutựtiệncoinhưmiễnphảihọc,mộtmìnhchuivàophòngcủađộiđiềnkinhđọctácphẩmcủanhữngnhàvănAnhmàtôiyêuthíchnhưAlanSillitoe,JohnFowles.Thầy cô giáo cácmôn thường hỏi Yuko nguyên nhân tại sao tôi
khôngđihọc.
Rủithay,banămcấpba,emhầunhưđềungồiởvịtrítrướcmặttôi.Vớisự thậtấyvànhưthểdựđoántrướcmốiquanhệsaunàycủa
haichúngtôi,cácthầycôgiáođềutựtiệncoiemlàgiámsátviêncủatôi.Tấtnhiên,Yukokhôngthểnàobiếtđượctôiởđâu.Trướccâuhỏi
củathầycôgiáo,emlúcnàocũnglộravẻmặtlúngtúng,trảlờirằng:“Emkhôngrõ.”Suốtbanămcấpba,kiểuhỏi–trảlờinàyđãlặpđilặplạivôsốlần,trongtâmtríem,“Inoue”và“Emkhôngrõ”lúcnàocũnggắnliềnvớinhau.Sựthựclà,khiấychúngtôichẳngbiếtgìvềnhaucả.Emkhôngbiếttôiđangởđâu,tôicũngchỉnhìnthấymỗichiếcáo
ngựcmàutrắngcủaem.Không lâu saukhi lên lớp12,mang trong lòngmột chúthốihận
cùnghyvọng,tôikếtthúccuộcsốngthiđấuthểthaotạitrườngcấpba,mặc lên người bộ đồ chật cứng gắnmác “sĩ tử”, vùi đầu vào nhữngngàythángtẻngắt.Mặcdùvậy,tôicũngkhônghysinhthờigianchạybộcủamình.Bởi với tôi, chạybộcũng tựnhiênnhưhít thở,mà,giốngnhưhít
thở,đólàviệckhôngthểthiếu.Đểviệchọc tậpđạthiệuquảcaonhất trong thờigiancóhạn, tôi
quyếtđịnhtậptrungđọcbốncuốnsáchthamkhảodùngchoônthiđạihọc:từvựngtiếngAnh,cácmẫucâutiếngAnh,tácphẩmcổđiểnvàchữHán.Nhưthếvừatiếtkiệmlạivừađơngiản,phùhợpvớitínhcáchcủatôi.Cònvớicácmônxãhội,tôichẳngđịnhôntập,dựđịnhđếnlúclàmbàithisẽpháthuytrựcgiácphithườngcủamình,kiếmđượcđiểmsốnhiềuhơnxácsuấttrongphầntrắcnghiệm.Trong kỳ thi thử toàn quốc duy nhấtmà tôi tham gia, thành tích
môntiếngAnhvàQuốcngữđềulọtvàosố5%hạngtrên,cóđiều,trựcgiácphithườngmọikhilạikhôngpháthuyđượctrongbàithicácmônxãhội,khiến tôinhậnđượcđiểmsốkhôngđẹpđẽgìchocam.Tínhbìnhquânrathìthànhtíchtấtnhiênthuộcdạnghếtsứcbìnhthường.
Cóđiều,quakỳthithửlầnnày,tôichorằngphươngpháphọctậpcủamìnhvềcơbảnlàkhôngsailầm.Phươngpháphọctậphiệuquảcaonàykhiếntôicóđượcrấtnhiều
thờigian,thậmchícònquádưdật,tôibènthỏasứcchạybộđểbùđắplạikhoảngtrốngấy.Trênsânvậnđộngtrườngđãkhôngcònchỗchohọcsinh lớp12
nữa. Vì vậy, tôi đành kiếm không gian chạy bộ trong công viên tựnhiêncáchtrườngkhôngxalắm.Ngàyhômđó,saugiờ tanhọc, tôiđạpxeđếncôngviên tựnhiên
nhưthườnglệ.Nếu bảo là số mệnh đã định sẵn, thì có cảm giác như là xong
chuyệnrồimớiravẻtađây,nhưnghồitưởnglại,vẫncóthểnóirằng,cuộcgặpmặtcủachúngtôiquảthựcgiốngnhưtrờicaođãsắpđặtsẵnvậy.Hômđótôiđiđườngtắtmàbìnhthườngkhônghayđi,cắtngang
qua sân trường đại họcQuốc gia, còn John, con chó giàmắc bệnhviêmtaigiữaemnuôithìcứquẩnquanhchỗcộtbiểnchỉđườngởcổngcôngviênkhôngchịuvề,nhữngđiềunàycuốicùngđãtrởthànhnhântốkhiếnchúngtôigặpnhau.Tôidựngxeởhàng ràobãiđỗxegầncổngcôngviên,khởiđộng
chonóngngười,sauđóchạydọctheoconđườngdẫnvàorừng.Nhữngcànhcâyđãnhuốmsắcthukhekhẽđungđưatheogió,phátranhữngtiếng rì rào, giống như bọn trẻ con huýt sáo. Tôi chầm chậm chạytrongánhnắngvàngrảixuốngquanhữngkẽlá.Khônglâusau,trênconđườngnhỏphíatrướcxuấthiệnbóngdáng
một thiếu nữ, tóc dài tung bay trong gió, chiếc áo khoácmàu vàngnhạtphốivớiváyngắnkẻô,bêncạnhcómộtconchócựckỳxấuxí.Chẳngrõvìsao,bónglưngemkhiếntôithấythânthiếtlạthường.Lúctiếnlạigần,sựthânthiếtấydầndầnbiếnthànhcảmgiáctựahồnhưtừngquenbiết,tôicảmnhậnđượcnhịptimcủamìnhtăngnhanhrõrệtmàchẳnghiểutạisao.Tôilạichạythêmmấybướcnữa.Chắclànghethấytiếngbướcchân
tôi,côgáichậmrãixoayngười,sauđónói:“Chàocậu,Inoue.”Lúc đó tôi vẫn không ý thức được em là ai, thật sự là quá ngốc.
Trướcmặtcôgáikhôngquenbiếtlạigọirađượctênmình,tôihơilúngtúng.Cônhìntôivớibộmặtđầyvẻngạcnhiên.Sựimlặngvụngvềđènặngkhiếntôithấytứcthở.Vì ngại khôngnhìn thẳng vàomắt em, tôi chỉ còn biết nhìn đăm
đămvàođôichântrắngmuốtthondàibêndướichiếcváyngắnkẻô.Chânemgiốngnhưnhữngtiasángchiếuxuyênquatầngmâyxuốngmặt đất, sáng bóng và thẳng tắp. Xét theomột nghĩa nào đó cũngkhiếnngười tacảmthấythiếumấtsựquyếnrũmàcongáiở lứatuổinàylẽranêncó.Nétngâythơ.Tôiđộtnhiêný thứcđượccôgáinày làai.Nếuemmặcáosơmi
trắng,cólẽtôiđãnhớrangayđượcrồi,cóđiềutôikhôngnóisuynghĩnàyra.“Chàocậu,Igarashi.”Tôinói.Giờnhớlại,cólẽđâymớilàlầnđầuthựcsựgặpgỡcủahaingười.Trênhaiđườngthẳngsongsongkhôngbaogiờgiaonhau,contrai
củanữ thầnVenusđã thêmvàomộtbiếnsố.Emđángyêuvôcùng,mộtcôgáiđángyêunhưvậykhôngngờlạilàngườihếtsứcthânthuộcởngaybêncạnhmình,điềunàykhiếntâmtrítôicứxaođộngkhôngyên.“Cậucóvẻthíchchạybộnhỉ.”Ngheemnóivậy,tôiđỏmặtmàchẳnghiểuvìsao.Chữ“thích”này,
khiemnóirabằngchấtgiọngnhỏnhẹhơirunrunấy,tronglòngtôibấtgiáckhẽrunglên.“Đúngthế,thích.”Tôicócảmgiácnhưthểmìnhđangthổlộđiềugì
đó,lạihốthoảngbổsungthêm:“Chạybộấy.”“Ừ.”Emnói,“mìnhcũngthích.”Tôingạcnhiênnhìnvàogươngmặtem.
“ÝmìnhlàtảnbộvớiJohntrongkhurừngnày…”Emnói,nhoẻnmiệngmỉmcười.Tómlại,hồigặpnhaunămmườilămtuổiấy,chúngtôiđãdầndần
bịđốiphươngthuhút.Cóđiều,chỉlàvẫnchưaquenvớitìnhcảmđó,khôngbiếtnênxửlýnhưthếnào,đànhphảiđèmộttảngđálên,chonóchìmxuốngđáylòng.“Tại saohồi trướcchúng takhônggặpnhau trongrừngcâynhỉ?”
Tôihỏi.Emchớp chớpđôimắt to: “Đúng thế,hômnaymìnhđợiở cổng
côngviênlâuhơnthườngngàymộtchút.”Ồ…“Mìnhthìđếncổngcôngviênsớmhơnthườngngàymộtchút.”Tôi
nói.“Vậythìxemra,thườngngàychúngmìnhtoànđểlỡcáimộtchút
ấy.”Emnói.“Hìnhnhưlàthếđấy.”“Haylàngàymaicũnggiốngnhưhômnay,ởlạiđâythêmmộtlúc
nhỉ?”Nghethấyemnóivậy,tôicócảmgiácsâuthẳmtronglòngcóthứgì
đóđangcấptốcdânglên.Đúngthế,nóithậtlòng,chínhtrongthờikhắcấy,tôiđãyêu.
2
Kểtừlầnđó,gầnnhưngàynàohaichúngtôicũnggặpnhautrongrừng,rasứctròchuyệnnhưthểmuốnbùđắplạithờigianbanămđãqua.Cảm giác này, giống nhưmình luôn sống cô độc trong một căn
phòngchậthẹp,khẽđẩycánhcửara,bướcsangphòngbêncạnh,liềnpháthiệnemđãởngayđó.Vốndĩhaingườiởrấtgầnnhau,vậymàmấtcôngđicảmộtvòng.Ởhànhlangđốidiện,vàcảphíatrướcnữa,cóvôsốcáccánhcửa,nhưngchẳngcócáinàohấpdẫntôi.Tôihiểuhaingườithìtốthơnmộtngười,mặcdầuvậy,nếuhỏibangườicótốthơnhaingườikhôngthìtôicócảmgiáclàkhôngthể.Thoắtcáiđãđếnmùaxuân.Tưởng chừng như tháng Tư đến sớm hơnmọi khi cảmột tháng,
nhưng,đâycólẽchỉlàảogiáccủatôi.YukotheohọcmộttrườngcaođẳngởTokyonêndọnvàokýtúcxá
sinhviênởkhuSetagaya.Tôithìquyếtđịnhhọcởtrườngsưphạmtỉnhnhà.Đề thichỉcóhaimôn tiếngAnhvàQuốcngữ,xuấtphát từ lýdo
thựcdụng,tôimớiđăngkýthiđạihọcSưphạm,chứhoàntoànkhôngcóýđịnhlàmthầygiáo.TôicònđồngthờiđăngkýcảkhoaSưphạmcủamộttrườngđạihọctưthụcởTokyonữa.TiếngAnhvàQuốcngữthicòntạmđược,nhưngmônXãhộithìđãlậpnênkỷlụckhótinvềxácsuất (nóiđúngsự thật là tiệmcậnvôhạnvớiđiểm0),kếtquả làtrượt.Trựcgiácphi thườngkiađãpháthuy tácdụngphụ.Đội tuyểnđiềnkinhcủahaitrườngđạihọcnàyđềurấtnổitiếng,đâycũnglàmộtđộngcơkháckhiếntôiđăngký.Nhưngvìđộngcơkhôngthuầnkhiếtnàycủatôi,tươnglainướcnhàcólẽsẽmấtđimộtngườithầygiáotàinăng,hễnghĩđếnđiềunày,lòngtôilạithấynhoinhóiđau.
Kếtquảnàylàmchohaichúngtôibịtáchxavềmặtkhônggian,cóđiều,chúngtôivẫngắngtậndụngcáccơhộicóhạnđểcóthờigianbênnhau.Tính tình thuầnphác theokiểu thuyếtduy linh[1] khiến cảhaiđềuhơiedèđiệnthoại,vìvậy,mọisựgiaolưucủachúngtôiđềucậynhờcảvàothưtín.Cólẽ,chínhsựgấpgápkhôngthểđợichờnàyđãgâyratácdụng
ngược,chỉcầncócơhộigặpnhau,chúngtôi liềndùngphươngthứctrựctiếpnhấtđểtìmhiểuđốiphương.Nóithựclòng,chúngtôiđềucònquátrẻ,lạisởhữuthânthểmềm
dẻo,hấpdẫnhơnbấtcứai,khôngthểnàobỏquasựtồntạicủachúngđược.Tôivẫncòngiữbứctranhtựhọahaingườithờibấygiờ,thoạtnhìn
trôngnhưquảngcáocủaCalvinKleinvậy.Haingười chỉmặcđồ lótnằmtrêngiường,tựacặpmèođangphơinắng,gươngmặtngậptrànhạnhphúc.Vớisựhồnnhiênvàtòmò,chúngtôingắmnhìnthếgiớixalạmìnhvừađặtchânvàovớiconmắtchoángngợp.Trênthựctế,chúngtôirất ítkhicóthờigiantựdothoảimái,một
tháng chỉ được gặpmột hai lần, những chỗ đểmộtmình bên nhaucũngcựckỳítỏi.Nếumaymắn,gặplúcngườinhàđềurangoàihết,chúngtôicóthểchậmrãihưởngthụniềmkhoáilạcáiântrongphòngtôi.Nếucôngviênvắngngười,chúngtôicóthểvuốtvenhau.Trongsảnh lớn của nhà ga lúc đêm khuya, chúng tôi có thể ôm nhau vàolòng,khiđợiđèngiaothôngởngãtưđườngbuổichậptối,chúngtôicóthểkhẽhônnhau.Tôi không đủ tiền đi khách sạn, vì chẳng ai nghèo hơnmột sinh
viêntheođuổiđiềnkinhnữarồi,nhưngchúngtôivẫnrấtthỏamãn.Vìthiếusuynghĩ,nênchúngtôiđãcoinhẹrấtnhiềuthứtrướcmắt,
songtôinghĩ,đâycũnglàchuyệnbấtđắcdĩ.Thìthế,liệucóbaonhiêungườimườimấytuổiđầucóthểnghĩngợisâuxađây?Đammênhụcdục tràodângvôhạn, thậmchí cònướcvọngviển
vônglàcóthểbaylượngiữakhôngtrung,cóainghĩđượcrằng,thânxácnàysẽtrởthànhgôngxiềngcủacảđờingười?
Chuyệnđóxuấthiệnmàkhônghềcóđiềmbáotrước.Đốivớitôi,cuộcđờisausựkiệnđó,lànhữngđợttấncôngdồndập
hếtđợtnàyđếnđợtkhác.Nóivắntắtlại,Yukođãcóthai.Dẫu biết phương pháp tránh thai của chúng tôi cực kỳ vụng về,
khôngđầyđủ,nhưnghaiđứavẫnkhó lòngtinnổisựsống lạicó thểđượcsinhramộtcáchđơngiảnnhưthế.Mặcdùvẫnkhôngngừngrướidòngnướcsinhmệnhngọtngàonhưnướccamlộ lênmảnhđấtmàumỡ,nhưngcảhaihầunhưkhôngnhậnthứcđượcýnghĩacủahànhviấy.Nhẩmtínhthờigian,emsẽváccáibụngtođùngnhưsắpnổtung
trướcngàysinhđếnthamdựlễtốtnghiệp.Chúngtôinghĩ,mặcdùvậythìcũngcóthểcốlấyđượcbằngtốtnghiệp.Tốtnghiệpxong,emsẽđilàmngay,consẽdotôichămsóc.Tuythứtựhơibịđảongượcnhưngkhinàotôitốtnghiệp,haiđứasẽkếthôn.Chúngtôichorằngđiềuđócó thể thực hiện được, vả lại còn đặt ra kế hoạchmột cách hết sứcnghiêmtúcnữa.Thếnhưng,saukhinóichuyệnmangthaivàkếhoạchvềsaucho
bốmẹ hai bên, chúng tôi mới ý thức được suy nghĩ này ấu trĩ đếnchừngnào,tầmnhìncủachúngtôihạnhẹprasao.Chúngtôichỉsuynghĩ trong thế giới của hai người, hoàn toàn không tính đến nhữngngườikhácvànhântốxãhội.Bốmẹhaibên(đặcbiệtlàbốmẹYuko)cực lựcphảnđốiviệcsinhđứatrẻrađời,đềunóirằngtranhthủcònsớmmàbỏđứatrẻđilàlựachọntốtnhất.Trướckhihọnóirachuyệnnày,chúngtôichưatừngnghĩđến.Câu
nói kinh khủng này khiến sắcmặt chúng tôi táimét, chuẩn bị phảnkhángnhữngôngbốbàmẹlạnhlùngkia.Trongtayhọtoànlàvũkhíhạngnặngnhưxãhội, thường thứcvàđạođức.Chúng tôi lại chỉ cólòngnhiệthuyếtbảnnăngcùngsựbốcđồngphi logic,với thứvũkhínghèonàn làhaibàn taykhông,cùng lắm là thêmmấyhònđánhỏ.Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn giống như những quốc gia non trẻ vùngBalkanchủtrươngdântộctựquyết,dũngcảmthamgiachiếnđấu.
Thếnhưng,bàihọclầnnàyđãkhiếnchúngtôiýthứcsâusắcrằngchodùvàothờiđiểmnào,trongnhữngcuộcchiếntranhkiểunhưthếnày,ngườibịhạithựcsựluônlàkẻyếukhôngthamgiachiếnđấu.Điềumấtđi,làđứaconlẽrađượcsinhratrênđờicủachúngtôi.Khi đó, cái thai củaYuko vẫn chưa vào thời kỳ ổn định, kết quả
chẩn đoán sau đó cũng xác định tử cung của em có vấn đề, nhưngchúngtôivẫnluônchorằng,chínháplựccủacuộctranhchấpđãdẫnđếncáichếtcủađứabé.Saukhimọisựkếtthúc,Yukonằmtrêngiườngbệnhrơmrớmnước
mắtnóivớitôi:“Emxinlỗi.”“Khôngcầnxinlỗi.”Tôinói.“VìYukocònđaulònghơncảanhnữa.Nếuphảixinlỗi,thìcảhai
chúngmìnhcùngxinlỗiđứaconlẽrađượcsinhratrênđờinàyđi...”TôivừanóivừacầmtayYukolên.“Giánhưcóthểmangđứatrẻđếncõiđờinàytrongsựchờđợicủa
mọingườithìtốtbiếtbao...”Đúngvậy,Yukothìthầm.“Này,anhnóixemconchúngtalàtraihaylàgái?”Yukokhẽhỏi.“Có lẽ là, anh cảm thấy có lẽ là congái,một cô bé chạynhanh,
nhảycao,giốnghệtnhưYukoấy.”Tôicảmthấycólẽlàvậy.“Mộtngàynàođấytrongtươnglai,hóathâncủađứatrẻnàysẽlại
đếnvớichúngtaphảikhôngnhỉ?”“Đúngthế,vìvậy,đâychỉlàsựchialynhấtthời.”Saunày,tôivẫnnhớrõmồnmộtcuộcđốithoạilúcđó.Vả lại,khipháthiệndựđoán lúcđócómộtsự tươngđồngkỳdiệu
vớihiệnthực,tôicócảmgiácmơmànggầnnhưchóngmặt.Sựviệcnàyđãphủbóngđenlạnhlẽoxuốngnhữngngàythángtiếp
theocủachúngtôi.Emkhôngcòntậpthểdụcnhịpđiệunữa,cũngtầmthờigianđó,tôi
đổbệnhvàrờibỏcuộcsốngđiềnkinh.Bốmẹcấmchúngtôiqualại,cảmgiácởbênnhaucònkhókhănhơnlúctrước.Chúngtôitrốntránhsựgiámsátcủabốmẹ,lénlútdùngtêngiảviếtthưchonhau.Thờibấygiờ,điệnthoạidiđộngvàemailvẫncònchưaphổcập,nói
mộtlời“Hello”thìcảtuầnsaumớinhậnđượchồiđáptừđốiphương,giốngnhưlàphihànhgiavũtrụchuyểnthưqualạigiữaTráiđấtvàsaoThiênVương vậy.Theomột nghĩa nào đó, chúng tôi không khác gìcáccặptìnhnhânthếkỷthứ18,chỉcóthưtínlàcáchthứcliênlạcduynhất.Vềsau,khiYukotốtnghiệpcaođẳng,làmviệcởmộtcâulạcbộthể
thao trong vùng, tình hình có cải thiện hơn.Với lý do đườnghoàngchínhđánglàcôngviệc,emcóthểtựdoởbênngoàiđếntốimuộn.Buổitối,chúngtôichậmrãitảnbộtrênconđườnglớnkhôngngười
qualại,ngồitrênchiếcghếdàiởsânvậnđộngkhôngmộtbóngngườimànóichuyện.Lúcđó,sứckhỏecủatôirấtkém,gầnnhưphảisốngmộtcáchlêlết
gắnggượng,khoảngthờigianởbênemlàthứduynhấtgiúptôichốngchọiđược.Cứthếđượchainăm,tôitốtnghiệpđạihọc.Đúngnhưquyếtđịnhbanđầu,tôikhônglàmthầygiáomàchọnmột
vănphòngđạidiệntưphápnhỏởthịtrấnbêncạnh.Theoướcđịnhnămmườichíntuổi,chúngtôimuốnnhâncơhộinày
đểkếthôn.Mặcdùđứabéđãchết,chúngtôivẫnmuốnchuẩnbịsẵnsàngnơichốnđểconbé(thằngbé?)đượcsinhralầnnữa.Lúcchúngtôituyênbốsẽkếthôn,sựphẫnnộcủabốmẹemnằm
ngoàisứctưởngtượngcủatôi.Họnghiêmkhắctráchmócembaolâuvẫnlénlútqualạivớitôi,còncảquyếtrằngtôi làngườixấuxanhất.Bốmẹtôithìnghiêngvềhướngchấpnhậncuộchônnhâncủachúngtôi,nhưngcólẽbởingạibốmẹem,nêncũngkhôngnóithẳngra.
Tấtnhiên,chúngtôikhôngmơmộngxavờirằngbốmẹsẽgiơcảhaitaylênmàchúcphúc,nhưngcũngkhôngngờlạinhậnđượcsựphủđịnhdứtkhoátđếnthế.Làconcáicủahọ,chúngtôiđãbịtổnthương,nhưngvìđứatrẻsẽrađờicủamình,haiđứatôiđãquyếttâmtựlập.TôivàYukothuêmộtcănhộhaibuồngởkhoảnggiữanơilàmviệc
củahaiđứa.Buổitốihômchuyểnđốnghànhlýđơnsơđến,chúngtôikýtênvào
đơnđăngkýkếthôntrênchiếcbàngấpnhỏxíuvànênvợnênchồng.
3
“Này,anhcóthấygầnđâyemgầyđikhông?”Yukonói.Tôinhìnlạilầnnữagươngmặtemphíabênkiabànăn.“Gầyđihả?”Tôikhẽ lắcđầu, trả lời:“Nhìnmặtemcònđầyđặnhơnhồi trước
ấy.”“Thếạ?”“Ừ.”Tôigậtđầu,tiếptụcănthịtmuốitrongđĩa.Trongquánrấtyêntĩnh,bảnnhạc“ASummerPlace”mởnhènhẹ,
càngtônlênbầukhôngkhítĩnhlặng.Cholầnđầutiênkỷniệmngàycưới,chúngtôiđãtớimộtnhàhàng
Ývenđườngquốclộ,cáchcănhộcủahaiđứachừngmườiphútđibộ.Bêntrongrấtvắngkhách,nhânviênphụcvụnhànrỗiđứngđó,ngâyngẩnnhìnracửa.“Emgiảmcânà?”Tôihỏi.Emvừadùngdĩaxiêncảixoong,vừatrảlời:“Chẳngrõnữa,gầnđây
emkhông cân,nhưng cảm thấyquầnáođều rộnghết, váy cũng trởnênlỏnglẻo,hơilolo.”“Hừm.”Tôingẫmnghĩgiâylátrồihỏi:“Haylàđãtrởlạivócdáng
nhưlúctrướcrồi?”Hồi emcòn tập thểdụcnhịpđiệu, thể trọngchỉ chừngbốnmươi
cân.Mặcdùphảingừngtậpdomangthaivàbịsẩythai,vócdángcũngkhôngthayđổinhiều.Nhưngsaukhikếthôn,thểtrọngYukodầndầntănglên,giờđãđượcbốnmươilămcânrồi,chủyếulànhờsựcốgắngcủaem.Haichúngtôimuốncóembé,vìvậyYukocầnmậphơnmộtchútđểthânthểthíchứngvớiviệcmangthai.“Mặcdùemđanggắngsứcănuống...”
Phíasaucâunóibuôngracùngtiếngthởdàinàyẩnchứamộtcâuhỏiuuất:tạisaovẫnchưathểcóthai?Chúngtôichờmongđượcgặplạiđứatrẻđãmấtkia,lúcnàocũng
cócảmgiácthếgiớicủahaingườikhônghoànchỉnh.TôivàYukođềuchorằng,đứabéchắcchắnsẽ lấpđầyphầntrốngtrải trongnội tâmcủa hai đứa.Mặc dầu không được bốmẹ thừa nhận, không tổ chứcnghilễnào,nhưngchúngtôivẫnlàmộtcặpvợchồngchỉnchukhônghổthẹnvớiai,đứabéhoàntoàncóthểđếnvớithếgiớinàymộtcáchquangminhchínhđại.Thếnhưng...“Xemracốgắngmãicũngkhôngđượcđềnđáp...”Tôi tiếp lời em: “Có điều, dạo gần đây da em sáng bóng, thế có
phảilàtrạngtháisứckhỏeđangrấttốtkhông?”“Vâng.”Yukogậtđầu, “cảmgiácnhư trongcơ thể trànđầynăng
lượng.Emcònnghĩ,khôngkhéođâychínhlàthờiđiểmthíchhợpđó.”“Cũngtứclà,”tôigiơngóntaytrỏlên,“đứanhỏấycókhicònsuy
nghĩchuđáohơnchúngta,nóbiếtrõmìnhnênrađờivàolúcnào.”Từhồisốngchung,chúng tôiđãkhôngdùngcácbiệnpháp tránh
thaikhilàmtìnhnữa.Nhưngnghĩlại,nếulúcđóYukocómang,emsẽphảibỏcôngviệclàmhuấnluyệnviên,cuộcsốngcủahaichúngtôisẽlậptứcnhuốmmàusắcbầncùng.Tôimớilànhânviênkiếntậpởvănphòng,chỉnhậnđượcmộtkhoảntiềnlươngítỏiđếnđángthương,sinhhoạtphíhầunhưđềudựavàothunhậpcủaem.Thếnhưng,mùaxuânnămnay thu nhập của tôi đã tăng lên đáng kể, rốt cuộc cũng nhậnđượctiềnlươngngangvớinhữngngườikhác.Haiđứacũngđãcómộtkhoảntiếtkiệmdùkhôngnhiều,kểcảgiờemcónghỉviệcluôn,chúngtôivẫnứngphóđược.Yukomỉmcười:“Đúngthế,thậtlàmộtđứatrẻthôngminh.”“Vìnólàconhaichúngtamà.”“Thếsao?”“Đúngvậy.”
“Nhưngmà,nămnayđúnglàchớpmắtmộtcáiđãquarồi...”Rakhỏinhàhàng,chúngtôimentheoconđườngdànhchongườiđi
bộvenđườngquốclộđivềnhà.Đãmuộnlắmrồi,nhưngđèncủadòngxecộkhôngngớtkhiếnxung
quanhrõnhưbanngày.“Khônghốihậnchứ?”Nghetôihỏithế,emchầmchậmlắcđầu.Tôihỏitiếpluôn:“Khôngmuốngặpbốmẹemà?”“Khôngcógìđâu.”Emđáp,dùngngóntaymảnhmaivénmáitócđangbaytungtrong
cơngiódịudàngcủangàyxuân.“Emđãlàngườitrưởngthànhrồi,nếuhọkhôngtánđồngcáchsống
củaem,emcũngkhôngthểtánđồngsuynghĩcủahọ.”Emlẩmbẩmnóitiếp.“Nếukhông,chẳngphảilàrấtcólỗivớiđứatrẻsắprađờihaysao?
Bốmẹ nói cuộc hôn nhân của chúng ta là sai lầm, nếu khuất phụctrướccáchnóicủahọ,thìcũngphủđịnhluôncảđứatrẻsẽrađờitrongtươnglaicòngì.”Yukomỉmcườibuồnbã.Tháiđộgắnghếtsứcưỡnngựclênmàsốngcủaemkhiếntôiđauở
trongtim,cólúctronglònglạingậptràncảmgiácnônnaokhôngthểbiểuđạtthànhlời.Lấymìnhlàquyếtđịnhchínhxácchứ?LiệuYukocócònmộtconđườngđờikhác,bằngphẳnghơn,thoải
máihơn?Hễnghĩtớiđây,tôiliềncảmthấykhôngthởnổi,tưởngchừngnhư
khôngkhíởxungquanhđãtrởnênloãngtoẹt.Đêmhômđó,tôiômchặtlấyem,nói:“Đúngđấy,hìnhnhưlàhơi
gầyrồi.”Emvẫnởtrạngtháilânglângvìkhôngquenuốngrượuvang,ngước
đôimắtnhậpnhèmlênnhìntôi.
“Anhcũngthấythếà?”“Ừ.”Đúnglàtôicảmthấynhữngđườngcongởhôngemđãphẳng
hơn.“Đứabé,liệucóđếnkhôngnhỉ?”Emthìthàonói.Tôiđặt tay lênphầnbụngdướiphẳng lì trơnnhẵn,bật cười khúc
khích,vẽmộtvòngtrònxungquanhcáirốnkháđẹpcủaem.“Khôngvấnđề.Cólẽlàđangcạnhtranhởđâynày,bọnchúngđều
muốnvềnhấtmà.”“Đúngthế.”Yukolẩmbẩmnói,khẽngápmộtcái.Tôinằmngửabêncạnhem,nhìnchămchúlêntrầnnhàmờmờtối,
chỉ látsauđãnghethấytiếngthởđềuđặncủaem.Ngựcemkhekhẽphậpphồngbêndướilớpchănlen.Bầungựcđúnglànhỏhơntrướcmộtcỡ,cóđiềutôiđịnhtạmthời
khôngnóirađiềunày.Tôinhớđếnbónglưngmảnhmaicủaemhồimườilămtuổi,tựnóivớibảnthân:đúngthế,sovớihồiấy,ngựcYukođãđầyđặnhơnrấtnhiều.
4
Tôi lẩm bẩm trongmiệng bài hát “Chiếc cốcmàu xanh trong kýức”,trộnxalátchuẩnbịchobữatối.Mấyngàynay,tôitoànăntốimộtmình.Mùaxuânnămnay,Yukochuyểntừnhânviênchínhthứccủacâu
lạcbộsanglàmhuấnluyệnviênvũđạotựdo,thunhậptănglênnhưngphảilàmviệcrấtmuộn.Tôithìtráingượcvớiem,ngàylạiquangàychỉlàm một công việc tẻ ngắt, hôm nay chẳng khác gì hôm qua, nếukhôngcósựkiệngìđộtbiến,hằngngàyđúngbảygiờtốilàsẽvềđếnnhà.Vìvậy,banngàyYukolàmsẵnđồănchotôirồimớiđilàm.Tốinaylạichỉcómộtmình,tôilấyđồănYukođãlàmsẵn,chuẩnbị
ănbữacuốicùngtrongngày.Tôiđặtâuxalátđãtrộnxonglênbànăn,đổnướckhoángvàocốc.Lúcnày,ngoàicửavọnglạitiếngbướcchânquenthuộc.Tiếngleo
cầuthang“cộpcộp,cộpcộp”,nghemàchỉmuốndùnglàmhiệuứngchoquảngcáogiầytrêntivi.Ngaysauđó,cửamởra,cótiếngYukovanglên:“Emvềrồi.”Cólẽ
do ảnh hưởng tâm lý, tôi có cảmgiác em không được hoạt bát nhưthườngngày.“Vềsớmthếem,khôngphảicólớplúcchíngiờà?”Tôihỏi.Yukovàophòngkhách,cởichiếcbalôtotướngrakhỏivai,thởdài
mộttiếng,ngồixuốngghế.“Khôngạ,embịnhầm,từsáugiờchiềunaylàbuổihọpvàkiểmtra
sứckhỏeđịnhkỳcủanhânviên.”“Kiểmtrasứckhỏe?”“Vâng.”Emnhấpmộtngụmnước khoáng thấmcổhọng, vẻmặt
bấygiờmớithưtháiphầnnào.“Câulạcbộthểdụcthểthaochínhlà
bánsứckhỏelấytiềncòngì?”“Đúngthế.”“Vìvậy,họcũngcóyêucầutươngứngvớicácnhânviên,thôngqua
cáccuộckiểmtrasứckhỏeđịnhkỳđểnângcaoýthứcvềsứckhỏecủamọingười.”“Ừ.”Tôigậtđầu,hỏi:“Thếđãkiểmtranhữnggìrồi?”“Đocácsốđothânthể,sosánhvớikếtquảlầntrước.Ngheđồnlà
nếuvòngeotăng lênthìsẽảnhhưởngđếnđánhgiáthànhtích.Cònphảiđotỷlệmỡtrongcơthể,chỉsốsứcmạnhcựcđại,khảnănghấpthụôxy...”KhitôihỏikếtquảkiểmtracủaYuko,vẻmặtemđộtnhiêntrởnên
phứctạp.“Emkhôngcònlànhânviênchínhthức,lẽrakhôngcầnthiếtphải
làmkiểmtrasứckhỏe...”Ngưngmộtlát,emthẽthọttiếplời:“Emcảmthấykhôngđượcổn
lắm,vìvậychỉđểhọđokíchthướcthânthể...”“Ừ?”“Kếtquả,tấtcảcácchỉsốđềuthấphơnlầntrước.”“Đúnglàgầyđirồi.”Emlắcđầu,nói:“Khôngchỉgầyđithôiđâu,cảvócngườicũngthấp
đinữa.”“Vócngười?”“Vângạ.”Hỏi ramới biết, hômnay kết quả đo chiều cao của em là 1mét
59,5.Bathángtrước,khiemcònlànhânviênchínhthức,chiềucaolà1mét61,5.Thấpđimấthai cm, chuyệnnày có thểquy cho sai sốđượckhôngnhỉ?Vảlại,vòngngựctừ81cmbiếnthành78cm,vòngeotừ57cmthu
lại56cm,vòngmôngtừ84cmcòn lại82cm,tấtcảcácsốđođềunhỏđi.
“Rốtcuộclàchuyệngìvậy?”Yukotựanhưmuốnbậtkhóctớinơi,nhìntôinởmộtnụcườikỳlạ
rồilắcđầu.“Dạogầnđâyănuốngthếnào?”Tôihỏi.“Khôngthayđổi,thậmchícònthèmănhơntrước...”“Ồ.”Kểcảmấtcảmgiácthèmănthìcũngkhôngthểgiảithíchđược
hiệntượngchiềucaothấpđi.Tựahồđangtìmkiếmmộtkýứctrôinổigiữakhôngtrung,tôinheomắtlại.“A,nhưngmà...hìnhnhưanhđãđọcởđâuđấy,lúcngườitagầyđi,
do lượngmỡdưới gót chângiảmbớt, cơbắp thunhỏ lại nên có lúcchânsẽnhỏđi,vócdángsẽthấphơn.”VẻmặtuámđầybấtancủaYukotrongchớpmắtđãsángbừnglên.“Chắclàthếđấynhỉ?”“Chắcchắnlàthếrồi.”Tôimỉmcườivớiem.“Sựthayđổinhịpđộ
côngviệcthểhiệnngaytrêncơthểđấy.Đâylàtínhiệubáorằngemkhôngnênquásức.”“Đúngrồi,haylàbớtđivàibuổidạynhỉ?”“Cólẽnhưthếthìtốthơnđấy.”“Ừm,emsẽsuynghĩ.”Mặcdùvậy,khôngthểgạtđiđượchếtnỗibấtantronglòng,Yuko
bảotôirằngkểtừhômnaytrởđi,mỗingàyemsẽđocácsốđocơthểrồighichéplại.Cólẽnhưvậysẽtốthơn.Chínmươiphần trămnỗibấtan lànhữngảo tưởngkhôngcăncứ
bànhtrướngratrongtâmtríngườita.Chỉcầndùngnhữngconsốrõràngđểchứngminh làcó thể tiêu trừhoàn toàn.Khiấy, tôiđãnghĩnhưthế.
5
“Nhớlạihồihọccấpba,anh,em,còncócảJohnnữa...”Yukovươnvainói.Chúng tôi đang đi tản bộ dưới ánh nắng tháng Năm chiếu qua
nhữngkẽlá.“Cucậu,giờvẫnkhỏechứnhỉ?”Nghetôinóivậy,embậtcườikhúckhích,chữalời:“Khôngphảicu
cậu,màlàconbéấy...”“Gìhả?TênJohnmà...”“Nhưnglạilàchócái.”CáitênJohnnàycũngphổbiếngầnnhưtươngđươngvớitênTaro
dùngchođànôngởNhậtBảnvậy.“Emđặttênchonóđấy.”“Chậc chậc, chậc chậc, em đúng làmột người đặt tên không có
tráchnhiệm.”“ConchótrướcđấyemnuôicũngtênlàJohn.”Yukomỉmcười.“Nólàchóđực?”Emgậtđầu.“Nóchếtgiàtừhồiemcònbétí,bốthấyemđaulòngnênxinmột
conchócủangườitavềđểanủiem,chínhlàconJohnbâygiờđấy.”Tựahồđanglụctìmlạinhữngkýứcxaxăm,Yukonóivớitôibằng
ngữđiệurấtchậmrãi.“Hồiấyemcònnhỏ,cứnghĩrằngconchónhỏấychínhlàJohntái
sinh,nêngọinólàJohnnhưmộtlẽđươngnhiên,rồinódùngcáitênấyluôn.”“Lúctáisinh,chẳnglẽcảgiớitínhcũngthayđổiluônà?”
“Cóchứ,chắcchắnlàcó.Gấucóthểtáisinhthànhsóccơmà.Táisinhthìkhôngcóhạnchếgìcả.”Nếuđúnglàthếthật,tôimuốnbiếnthànhmộtthứhoàntoànkhác
tôicủahiệntại.Đúngthế,vídụ,tôimuốnbiếnthànhmộtthứgìđókiểunhưđồng
hồcátlàmbằngthủytinh,lúcnàocũnglắngnghetiếngcátchảybêntrongmình, lặng lẽ khắchọa thời gian, có lẽ cuộcđờinhưvậy cũnghayphết.“Nhưngmà...”Yukođộtnhiênrơivàotrầmtư,dừngbướclại,uuấtnhìntôi.“Nghenóinhữngđứatrẻchưarađờiđãchếtthìkhôngthểbướcvào
ThiênĐường,chuyệnnàycóthậtkhôngnhỉ?”Tôitứckhắcđáp:“Khôngđâu,saolạinghĩthế?”“À, em cảm giác Thiên Đường giống như phòng chờ ấy, những
ngườimuốntáisinhởđóđợiđếnlượtcủamình.”“Thếà?”“Đúngvậy.Thếnênemnghĩ,nhữngđứa trẻkhông thể lênThiên
Đườngthìkhôngthểnàotáisinh...”TôikhôngrõtạisaoYukolạinóiranhữnglờinày.Nhưngchuyện
emhyvọngcóthểgặplạiđứaconđãmấtcủachúngtôithìtôirõhơnaihết.Từhồiđóchúngtôiđãyêuđứatrẻchưathểđếnvớithếgianấyrồi.Chúngtôimuốngặpcon,cầmbàntaynó,vuốtvemáitócnó...Haichúngtôiđềunghĩvềcùngmộtchuyện.
6
Khônglâusau,chúngtôiđếnđích.Đólàmộtcáiđìnhcũkỹởchỗsâunhấttrongkhurừngmàhồicấp
ba,hầunhưngàynàochúngtôicũngđến.Dùđanglàgiữatrưa,chỗnàycũngrấttối.Ởnơiđây,chúngtôiđã
vôtưtròchuyện,khôngngừnghônhítnhau,tựanhưnhữngđứaconcủaánhsáng.Yukongồitrênchiếcghếbănggỗdàicómùiâmẩm,lấybộđồđan
lentrongtúira.Mấyngàytrước,embắtđầuđanbíttấtchođứaconsẽchào đời trong tương lai của chúng tôi. Tôi cười em, nói: “Vẫn cònchưacódấuhiệumangthaicơmà.”Thếlàemđáp:“Emcódựcảm,tuyrằngkhôngthểgiảithíchrõ,nhưngtrongcơthểhìnhnhưcóngườiđanggõcửaấy.”Tính toán thời gian, thời điểmđứa bé ra đời hẳn là vàomùa khá
lạnh,vậynên,emđãdùngsợilenmàumâmxôi,đannhữngchiếcbíttấtcựcnhỏ,nhìncóvẻrấtvừavớiđámbúpbêđồchơi.Tìnhmẫutửkhiếnconngườitabộclộsứctưởngtượngphongphú,
làmmộtngườiđànôngnhưtôicảmthấykhôngthểnàotinnổi.TôithayáoT-shirtdàitaybằngvảicottonvàgiàychạy,đứngtạichỗ
vậnđộngchonóngngười.“Nhưngcuộcđờicủachósaolạingắnngủithếnhỉ?”Tôinói.NghĩđếnconJohnđời thứhaicũngđãcao tuổi, tâmtrạng tôicó
chútchánnản.Emvẫnkhôngngừngtayđanbíttất,ngẫmnghĩgiâylát,rồinóivới
tôi:“Vìchókhôngthamlamnhưconngười.”“Ừ.”
“Chó chẳngbaogiờmuốn làmviệcnọ việc kia, chỉ ngoanngoãnchấpnhậnsựthựcrằngmình‘đếnvớithếgiannày’,nhưvậylàđãthỏamãnlắmrồi,sauđócứ lặng lẽmàsốngquamộtđời,chẳngphải thếsao?”Tôithầmnhủ,conngườiđúnglàrấtthamlam.Đôikhi,nghĩđếnsự
ngắnngủi củađờingười, tôi thấyhơi buồn.Trướckhi gặpYuko, tôichẳngbaogiờnghĩđếnnhữngchuyệnnày,nhưnggiờhễnghĩđếnviệcthờigianmìnhđượcởbênemchỉcónăm,sáuchụcnămnữalàtronglònglạithấytiếcnuối.Cóđiều,kểcảlàmột,haitrămnăm,chắchẳncũngsẽcócảmgiácnhưvậythôi.“Thôianhđichạymộtvòngđây.”“Vâng.”TôiđểYukolạitrongđìnhhóngmát,chạyvàorừng.Cómộtdạo,tôihoàntoànthoátlykhỏicuộcsốngthểthao,nhưng
giốngnhưmộtthứtìnhcảmquyến luyếnthúcvàosau lưng,dầndần,tôilạibắtđầuchạybộtrởlại.Chạyđượcchưađầychụcbước, tôi cócảmgiácnhưquay lại thời
học cấpba.Mặtđấtmềmxốp,mùihươngngửi được thuởấy, và cảnhữnghạtánhsángbaylượntựanhưtơliễu...tấtcảnhữngthứấysaomàthânthiếtthế.Tôichạyvềphíamùaxuânnămmườibảytuổi.Thựctế,thờigiankhôngthểnàoquaytrởlại.Nhưngconngười tasởhữumộtnăng lựcrấtkỳdiệu,có thểkhéo
léolợidụngkýứcđểđingượcdòngchảythờigian.Cứthế,mộtngườicóthểtựdoqualạitrongdòngthờigianmàmìnhtừngđiqua,rắclêncuộcđờinhạtnhẽovôvịthứgiavịchuacay.Cóthểnói,nhữngngườigiàgầnnhư làchìmngập trong thứgiavịấymàsốngquangày.Cóđiều,cảmgiáccủatôilúcnàychẳngdínhdánggìđếnnănglựctrờisinhcủaconngườiấycả,màthựcchấthơngấpbội.Đườngđidạoquanhcotrongcôngviêntựnhiênnàydàichừngnăm
dặm.Tôichạymộtvònghếtbốnmươiphútrồilạiquayvềchỗcáiđìnhnhỏ.
Yukokhôngởđó.Trênghếbăngđểchiếcbíttấtđandở.Tôingẫmnghĩgiâylát,rồibướcvềphíaconđườngnhỏbanđầuđãchạyqua.Gióxuyênquacáctáncâythổilárungrinh,tấulênmộtđiệunhạc
hàihòa.Tôigiẫmmạnhxuốngthảmlárụngẩmướt,tiếptụcđisâuvàorừng.Thoángsau,ngườithiếunữđứnggiữabóngchiềuchạngvạngmàu
xanhsẫmthuhúttrọnánhmắtcủatôi.Lúcnày,tôicómộtảogiáckỳdiệu.Kýứctrởvề.Emmặc chiếc váyngắn có viền ren.Tức là váy củađội cổđộng.
Bêntrênlàáonỉchuiđầu.Đôichânthẳngtắp.Khônghiểutạisao,tôiđộtnhiêncócảmgiáchụthẫngcơhồmuốn
phátđiênlên.Yukongoảnhđầulại.Tựanhưmộtđứa trẻbịpháthiệnđangnghịchngợm,emnhìn tôi
với vẻ mặt kỳ lạ, vừa giống như đang giận, lại vừa giống như đangkhóc.Tôichạylêntrước,chẳngnóichẳngrằng,ômchặtlấyem.“Satoshià…”Emgọitôi,âmđiệuchaođảogiữangạcnhiênvànghi
hoặc.“Saothếem?”“Dạ.”HồixưaYukocũnggầygòthếnàyư?Tôiđộtnhiênthấythươngcảm,lạiômemchặtthêmnữa.“Satoshi?”“Ừ,khôngcógìđâu.”“Vậyà?”“Ừ.”Yukogọitôitheonhiềucáchkhácnhau.“Satoshi”,“Inoue”,“chồng…”
Dườngnhưemsửdụngcáccáchgọinàymộtcáchvôthức,nhưngtôiluônnghĩ,nhữngcáchxưnghônàyphảichăngđạidiệnchonhữngcảmxúckhácnhau?Tôicảmthấyrấtkhópháthiệnrađượcquyluậtbêntrong,cuốicùngđànhgạtsangmộtbênkhôngnghĩđếnnữa.Nhưng chữ “Satoshi” buột ra khỏimiệngYuko lúc này có lẽ liên
quanđếnvẻbithươnggầnnhưrơilệấycủaem.“Emlàmgìởđóvậy?”Trênđườngvềnhà,tôihỏiYuko.“Chẳnglàmgìcả, lúcngồimộtmìnhđợianh,chẳnghiểusao,đột
nhiênthấybấtanlắm,thếnên…”Giọngemnhỏdần,gầnnhưkhôngnghethấy,“nênlàđitìmanh.”“Emđúnglànhưđứatrẻấy.”“Satoshi,anhsaovậy?”“Gìcơ?”“Tạisaolạiômchặtlấyemthế?”Tạisaonhỉ?Tạisaolúcấytôilạicódựcảmmìnhsẽđánhmấtem?“Anhcũngchẳnghiểunữa.Yuko,trongkhoảnhkhắcnhìnthấyem,
kýứccủalầngặpgỡđầutiêntrongkhurừngấylạixuấthiệntrongtâmtríanh…”Vàrồidướisựdẫndắtcủanhữngquytắcvôhình,tôiđãđitớiđiểm
tậncùngcủadựcảmấy.Nhưnglúcđó,tôi lạichẳngthểnàonhìnrõđượcconđườngdẫntớiđiểmtậncùng.“Anhkhônghiểu.”“Anhlạthậtđấy.”Cóđiều,Yukovẫnmỉmcườivuivẻ.
7
Yukoômchặtlấycơthểmình,mởtomắtnhìntôi.Emchỉmặccóđồlót,vìlạnh,làndatrắngtrẻonổihếtcảdagà.MộtngàythángSáu,cơnmưalạnhrảríchrơinhưnhữngsợitơbạc
mảnhmai.“Nhanhlên,xinanhđấy.”Tôiđangkhoanhtay,nhìnemchằmchằmkhôngchớpmắt.“Anhthếnày,đúnglàhạcấpquáđấymà.”“Không,đâychỉlàquansátđơnthuần,khôngcóýgìkhác.”Tôivừa
nói,vừahạcánhtayxuống,bướcvềphíaem,“cóvẻnhưchẳngthayđổigìcả.”TôibắtđầuđotừphầneocủaYuko.Vìđãlàmhàngngàynênđộng
táchếtsứcthuầnthục.Yukoghi lạinhữngconsốtôiđọclênvàosổghichép,sắcmặtsa
sầm.“Vẫnnhỏđi.”“Vậyhả?”Tôiđónlấycuốnsổtrêntayem.“Tuy rằng mỗi ngày đều có tăng giảm, nhưng so với một tháng
trước,cóthểnhậnthấyrõràng,cácsốđođãnhỏđirồi.”“Đúnglàvậy.”Emkéoquầnbò,nhặtáosơmiởdướichânlên.“Anhgiúpemđochiềucaothêmlầnnữa.”Embướcvàobếp,đứngdựalưngvàochạnbát.Vìlàcănhộđithuê,
khôngthểlàmbẩntườnghoặccộtnhà,chúngtôibènkhắcdấulênbềmặtngangcủachạnbátđểghilạichiềucao.
“1mét57,2.”Nghetôinói,Yukothởdàimộttiếngnặngnề.“Gầnnhưxấpxỉbằngchiềucaocủaemnămmườitámtuổi...”CâunóivôýnàycủaYuko,khôngngờlạitươngđồngvớisuynghĩ
đangxoaychuyểntrongđầutôi.“Phảirồi,cóthứgìgiúpemnhớlạicácsốđohồiấykhôngnhỉ?”Yukonhìnvàokhôngtrung,ngẫmnghĩmộtlúc.“Chắc là có,hồiem tập thểdụcnhịpđiệu,hìnhnhưcóghi chép
trongsổtậpluyện.”Emnóiđoạn,đivàophòngtrong.Mộtlúcsau,emcầmmấyquyểnvởquaytrởlại.“Ở trong này,” em nói, mở quyển vở ra, cho tôi xemmột trang
trongđó,“đâylàghichéphồithángChínnămemmườitámtuổi.”“Đúnglà1mét57,2.”“Đúngthế.”“Cácsốđokhácthìsao?”“Đềugiốnghệt,thậtkhiếnngườitasởntócgáy.”Chínhxác,mặcdùcósailệchvàimm,nhưngtấtcảcácsốđogần
nhưlàđồngnhất.“Quảđúngthế.”Tôinhủthầmtrongbụng.Ảogiácmàtôicảmthấyhômởcôngviên.“Cũngcónghĩa là,Yukoà,giờemđã trở lại thờiđiểmmười tám
tuổi.”Dường như không hiểu tôi nói gì, em nhìn tôi với ánhmắt nghi
hoặc.“Nghĩalà,emkhôngđơnthuầnchỉthấpđi,vócdánggầyđi,màlà
đangđingượclạiquátrìnhtrưởngthành.”“Emđangnhỏđi?”“Anhnghĩlàthế.”Tôinắmtayem,dẫntớitrướctủquầnáo.
“Emxem,ngườigầyđi,nhưngmặtlạiphínhra,đâychínhlàYukohồihọccấpbađấy.”Khiphụnữgầnhaimươi,khuônmặtbắtđầubiếnđổi,cơhồnhư
muốnquẳngđidấuvếtcủathờithiếunữ:mákhôngcònđầyđặnnữa,đườngnétchiếccằmtrởnêngóccạnhrõràng.GươngmặtYukocũngtrải qua quá trình ấy giống như những thiếu nữ khác, để trở thànhgươngmặt củaphụnữ trưởng thành.Nhưng lúc nàyở trong gương,khôngphải làngườitrưởngthànhcũngkhôngphải làthiếunữ,màlàmộtcôgáiởtrongthờikỳkhôngthểgọitên.Yukogiốngnhưtrôngthấycôemgáisongsinhxacáchnămnăm
naymớitrùngphùng,nhìnchằmchằmvàogươngbằngánhmắtvừanhiệtthành,vừakỳlạ.Kếđó,emtrịnhtrọngnói,nhưthểchaxứđangđọclờiChúadạy:“Đúngvậy,đâyđúnglàemnămmườitámtuổi,nhưngmà,tạisao
nhỉ?”Tôicũngkhôngcóđápánchínhxác.Mặcdùvậy,tôivẫnnghĩcách
tìmkiếmmộtlờigiảithíchhợplýtrongkhokiếnthức.“Cólẽ...doảnhhưởngcủahormone.”“Hormone?”“Ừ,cóthểlàtácdụngphụcủahormonetăngtrưởng.”Tấtnhiên,đâychỉlàtôitùytiệnnóibừa,nhưngtôicũngmuốngiải
thíchsựviệcxảyravớiemtừgócđộhiệnthực.Cóđiều,lúcnày,chúngtôiđãlờmờnhìnthấynhữngđườngnétcủa
sự thực. Sự kiện này, bảo là nằm trong phạm trù của thế giới thầnthoạithìđúnghơnlàthuộcvềlĩnhvựcbệnhlýhọc.Đâykhôngphảilàbíẩncủacơthể,màlàmộthiệntượngnàođócóliênquanđếnbíẩncủathờigian.Mặcdù thế, tôi vẫnmuốn tómchặt lấy cái đuôi của thếgiớihiện
thực, kiên trì cho rằng đây là một loại bệnh, vì vậy đã thuyết phụcYukohẵngcòndodựmấyhômnữacùngđibệnhviện.“Trướckhitớibệnhviện,hômnay,emmuốnanhđivớiemtớimột
chỗ.”Yukonói.“Được,điđâuvậy?”“Muađồ.”Tôigậtđầu.“Muagì?”Yukohơidodựrồikhẽnói:“Emmuốnmuaáongực,đồcủaemgiờ
đềutoquárồi,cảmgiácrấtkhôngthật.”TrongđầutôixuấthiệnhìnhảnhbầuvúnhỏnhắncủaYukođung
đưatrongcănphòngquárộng.“Thếchắclàkhóchịulắmnhỉ?”“Đúngthế,nhưngmàđànôngcácanhkhómàhiểuđược.”Vậylà,chúngtôiđếntrungtâmmuasắmởngoàithịtrấn,muahai
chiếcáongựcvàmộtchiếcváycỡsố7.ThứSáu,chúngtôiđixeđiệnđếnbệnhviệnĐakhoaởthịtrấnbên
cạnh.Haibênđườngtừgavàobệnhviệnlàhàngcâybạchdươngtựanhư
línhgác,buôngxuốngconđườngdànhchongườiđibộnhữngcáibóngnặngnề.TôinhìnxuốngYukođangđibêncạnh,cảmthấyvócngườiemlùn
đithấyrõ,điềunàykhiếntôihơisốc.Trênđầuem,ởnhữngchỗtócđenrẽra,cóthểtrôngthấylànda
đầunhợtnhạt,trướcđây,tôichưabaogiờchúýđếnmàusắcnày.“Yuko,saumườitámtuổi,emlạicaolênnữađúngkhông?”“Vângạ,vìemthuộcloạidậythìmuộn,thậmchítốtnghiệpđạihọc
xongemvẫncòncaothêmchútnữa.”Đúngthế,emđúnglàmộtthiếunữtrưởngthànhmuộn.Mùaxuân
nămmườilămtuổi,emvẫnthiếunhữngthứmàtuổiđólẽranêncó,trôngnhưthểmộtcôbévàonhầmlớphọcvậy.“Hồimớilêncấpba,emcaotầmnàonhỉ?”“Hìnhnhưchỉ1mét52hay53gìđấy.”TôilụctìmhìnhảnhcủaYukothờiđótrongkhokýức.Cóđiều,khi
ấyemlúcnàocũngngồitrênghếquaylưnglạiphíatôi,rấtkhónhớrađượcrốtcuộcemcaochừngnào.”“Béthếthôià?”“Vâng,thếthôiạ.”“Khônghiểusao,anhthấyhơikhótin.”“AnhInoue,hồiđóanhđãcaonhưbâygiờrồià?”“Đúngvậy,tốtnghiệpcấphailàanhđãcao1mét77rồi,từđótrở
đikhôngthayđổigì.Anhkhácvớiem,thuộcloạidậythìsớm.”“Chậc, nếu thế thì hồi chúng ta gặp nhau, chênh lệch những 25
phân,muốnhônnhauchắchẳnlàrấtkhókhănđấy.”“Cólẽthế.Nhưngmà,anhkhôngtưởngtượngnổi.”“Tưởngtượnggìcơ?”“Cảnhchúngtahônnhauhồimườilămtuổiấy.”“Ừ,đúngthế.Nhưngmà,hìnhnhưhơibịthiệtthòirồi.”“Thiệtthòi?”“Emnhớ,lầnđầutiênchúngtahônnhaulàhồimườitámtuổinhỉ?
Nhưngmà,hồimườilămtuổi,chắcchắncónụhônmàchỉtuổiấymớicóđượcthôi.”Tôitưởngtượngxemnụhônnămmườilămtuổirốtcuộclànhưthế
nào.Hẳn làphảikhácvớinụhônnămmười tám tuổi, tràn trềnghiêm
túc,dốccạnsứclực,thiếutựnhiênđếnđángthương.“Đúng thế,chúngmìnhkhókhăn lắmmớigặpđượcnhau,hồiấy
đúngranênhônnhaumộtlần.”HônnhauvớiYukonămmười lăm tuổi, điềunày có sứchấpdẫn
khôngthểtinnổivớitôi.
8
Đếnbệnhviện,đầu tiênchúng tôiphải tớiquầy lễ tânđểxemsẽkhámởkhoanào.Sànnhàvà tườngbệnhviện látbằng loạigạchkiểumớimàibóng
loáng,trôngnhưđạisảnhcủakháchsạn làmchúngtôiquênmấtnơinàylàbệnhviện.“Cảmgiácchỗnàychẳngliênquangìđếncáichếtvớicảbệnhtật
ấy.”Haichúngtôingồi trênbộsôphagiảda,nhìnmấytấmbiểntreo
trênbảnghướngdẫn:khoaTiêuhóa,khoaNgoại,khoaHôhấp,khoaPhụsản,khoaTimmạch,khoaThầnkinh,khoaGâymê,khoaNội1,khoaNội2,khoaNội3…Chúngtôidùngphéploạitrừ,gạtsangbênnhữngkhoatrôngcóvẻ
không liên quan lắm, còn lại khoa Phụ sản và khoa Nội. Nhắc đếnhormone,cảmgiácchắclàthuộcvềkhoaPhụsản,cònkhoaNội,hìnhnhưkhoanàyxử lý tấtcảcácphảnứnghóahọcxảyra trongcơthểngười,kểcảvấnđềhormone.“Saogiờ?”“Thếnàythì…”“AnhthấychắcchắnnhấtlàkhámkhoaNội.”“ThếthìđikhámkhoaNộiđi.”Yukomặtcứngđờ,nhìnchằmchằm
vềphíatrước,khẽgậtđầu.Tôiđăngkýxong,cầmthẻsốquaylạibêncạnhem.“Số215.”TôiđưathẻsốchoYuko.“Tứcđây làsốngườiđăngkýkhámkhoaNộingàyhômnay, tính
đếnlúcnàyà?”“Anhnghĩthế.”
“Đôngthậtđấy.”Tôigậtđầu.“Đúngvậy,thếgiớinàyđầyrẫybệnhtật.”“Vậysao?”“Đúngthế,vìsốlượngbệnhtậtcònnhiềuhơnsốngườiấychứ.”“Cóchuyệnnàythậtạ?”“Cómà,thếcónghĩalà,mộtsốngườiđãbịviêmkếtmạcrồilạicòn
bịbệnhviêmtaigiữagiàyvònữa.”“Thế…thếchắclàkhổsởlắm.”“Chắcvậyđấy.”Nói thì nói thế, nhưngngười trongphòng đợi quả thực đông đến
phátngán.Phòngđợirộngđủđểchơibóngrổ,nhưngtoànbộghếdàikêởđóđềuđãchậtkínnhữngngườithânthểkhôngkhỏemạnh.Mộttiếngsau,tôihạgiọngcằnnhằnvớiYukobêncạnh.“Chẳnghiểusao,đợiởđâyanhcứliêntưởngtớinướcNgathờichế
độcũấy.”“Tạisao?”“Đểcóđượcđồănvàquầnáo,ngườiNgaphảixếpthànhhàngthật
làdài,kiênnhẫnchờđợiđếnlượtmình.”“Thếạ?”“Ừ,tínhtoánrathìtrungbìnhngườiNgaphímộtnửacuộcđờivào
việc‘chờđợi’.”“Anhđangđùaemphảikhông?”“Không,sựthậtđấy.”Mộtlúcsau,Yukonói:“Nhưngmà,chúngtacũngchẳngkém.”“Ýemlàsao?”“Chẳngphảichúngtacũngphíphầnlớncuộcđờichoviệcchờđợi
sao?”“Vídụnhưlàđợiđứaconchưarađời?”“Vâng,chínhlàýnày.”
Lạimườiphútnữatrôiqua.Nhìnsốhiệutrênmànhìnhđiệntử,rốtcuộchaichúngtôicũngquađượckhoảnggiữa.“Bônsêvích…”“Gìcơạ?”“Không có gì, bôn sê vích là gì nhỉ?Vừa nãy nói đến nướcNga,
trongđầuanhcứhiệnracáichữnày.”“Khôngrõlắm,cóphảilàtêncủachínhđảngkhông?Lenin,Cách
mạngthángMười…hìnhnhưlàchuyệnxảyrathờikỳấy.”Hừm.“MônLịchsửthếgiớicủachúngtacóphảichỉhọcđếncáchmạng
Phápthôikhôngnhỉ?Nhữngchuyệnsauđóemchỉnhớloángthoáng.”“Đúngvậy,thầygiáodạymônLịchsửthếgiớiấy…cáiônggiàtoàn
lạcđề,lúcgiảngbàichẳnghiểuthếnàomàgiảngthànhkháiluậnvănhọcthờiTrungcổ.Ôngấytênlàgìấynhỉ?”Yukomỉmcườithíchthú.“Emvẫncònnhớ,nhưngmàkhôngnóichoanhbiếtđâu,anhtựđi
mànghĩ.”“Thậtquáđáng…”“Đây làmuốn tốt choanh thôi, anhcũngkhôngmuốnmắcbệnh
đãngtríngaytừbâygiờchứ?”Tôivội lục tìmtrongkýức, tựanhưmòmẫmtìmchiếccúcáorơi
xuốnggầmtủlạnh.“À,hìnhnhưtênthầyấygợiđếnmộtloạibệnhnàođó.”Nghe tôi nói thế, thoạt đầuYukohìnhnhưkhônghiểu lắm.Nghĩ
ngợimộtlúcemmớihiểuraýcủatôi,liềncườitítcảmắtlại,cáimũichunchun.“Đúngthếthật,nhưngmàliêntưởngkiểunàythậtchẳngralàmsao
cả,thầygiáođángthươngquáđimất.”“Vậyà?”“Vâng.”
Tôinhìnvàokhoảngkhông,lạilầntheokýức.“Phảirồi,hìnhnhưlàcódínhdángvớimộtloạibệnhtruyềnnhiễm,
làgìấynhỉ?Toànbịmọingườiđemralàmtròcười.”Ngaysauđó,cáitênấyđộtnhiênlóelên.“Kuramiya,thầyKuramiya.”“Đúngrồi.”Đámbạncùnglớppháthiệnra,têncủaôngthầyđãbốnnămchục
tuổinàyhơigiốngvới“bệnh truyềnnhiễmvikhuẩnchlamydia”, suốtngàyđemralàmtròđùavớinhau.“NghenóithầyKuramiyamắcvikhuẩnchlamydia.”Đúng làchẳngra làmsaocả, thầygiáobịđemra làmtròcườiấy
cũngrấtđángthương.Tôi trầm ngâm giây lát về cuộc đời người đàn ông phải nhờ liên
tưởngđếnmộtloạibệnhtìnhdụcngườitamớinhớnổitênấyrồinóivớiYuko:“Đúngrồi,thầygiáođócókhánhiềukhuyếtđiểm,nhưlàkhôngthể
giảnglịchsửthếgiớisauthếkỷ19chẳnghạn,nhưnganhnghĩthầyấylàngườitốt.”“Emcũngnghĩthế.”
9
Đợi hai tiếng bamươi lăm phút,màn hình điện tử rốt cuộc cũngxuấthiệnsố215.“Tínhsaogiờ?Anhcũngvàocùngnhé?”“Khôngcần,khôngsaođâu,emđimộtmình.”“Cónóirõđượckhông?”“Được.” Yuko đứng dậy khỏi ghế, đi vào phòng khám treo biển
“KhoaNội1”.Cònlạimộtmình,tôi lấymộtquyểnTậpsanĐộcgiảcực kỳ cũ trên giá để tạp chí bên cạnh băng ghế, bắt đầu đọc câuchuyệnbêntrong,đólàcâuchuyệnvềchúchimcánhcụthoàngđếbịlạcchamẹ.Tôimớiđọcđượcvàitrang,Yukođãquaylại.“Nhanhthế,khámxongrồià?”Yukolắcđầu.“Bâygiờđixétnghiệm, lấynướctiểutrước,sauđóđếnphòngxét
nghiệmmáu lấymáu, rồi sangphòngchụpX-quangchụpphimxemxươngcógìkhácthườngkhông.”“Bácsĩbảosao?”“Ờthì,hìnhnhưnóirấtnhiều,nhưngemkhônghiểucholắm.Bảo
làtuyếngiápthếnọthếkia,tuyếnyênvàSHTthếnàythếnọ…”“Vậyphảiđợikếtquảxétnghiệmà?”“Vâng,emđinhé.”“Ừ.”Yuko lắc lư cái cốc giấy trên tay, nhìn tôimỉm cười rồi biếnmất
trongnhàvệsinhnữ.Hômấy,chúngtôikhôngnhậnđượckếtluậnnào,thứSáutuầnsau
mớicókếtquảxétnghiệm,mọiviệcđềubịđùnlạiđếnlúcấy.
10
“Kếtquảxétnghiệmđềuâmtínhcả.”Bácsĩnhìnmặttôi,mỉmcười.“Sứckhỏechịnhàkhôngcógìbấtbìnhthườngcả.”Vịbácsĩấycógươngmặtcânđối,rấtđẹptrai,khiếnanhtatrông
chẳnghềgiốngmộtvịbácsĩ,màgiốngnhưmộtdiễnviênđượchâmmộ số 1 đang diễn kịch vậy, ấn tượng nàymãi không sao thay đổiđược.Vìvậy,những lời tuôn ra từmiệnganh ta,nghenhư thểđangđọcthuộckịchbản,thiếuđicảmgiácchânthực.“Các sốđocủachịnhỏhơn…”Bác sĩ chuyểnánhmắt sangphía
Yuko,“chịcógiảmbéoquáđộkhông?”Yukokhôngthểhiệncảmxúcgì,khekhẽlắcđầu.“Tôikhông.”“Vậysao?”Bácsĩgậtđầuthậtmạnh,“gầnđâymôitrườngsốngcó
gìthayđổikhông?”“Từmùaxuânnămnay,lượngcôngviệctăngthêm.”“Côngviệccủachịlà…”“Huấnluyệnviênmúa.”“Phảirồi,phảirồi,tôinhớrarồi.”Bácsĩviếtgìđólênbệnhán,rồilạingẩngđầunhìnchúngtôi,sau
đó,anhtahướnglòngbàntayphải lêntrên,điệubộnhưmuốnnângthứgìđó.MộtđộngtáchếtsứcHollywood.“Chuyệnlàthếnày,cóthểdùngcôngthứcnănglượngthunạpvà
tiêuhaođểgiảithích,đâykhôngphảilàbệnh.”“Bácsĩ,nhưngtrườnghợpcủacôấy,ngaycảchiềucaocũngthay
đổi.”Tôinói.“Vềchuyệnnày,tôinghĩcóthểgiảithíchbằngrấtnhiềucách.”Bác sĩ đặt ngóngiữa tay trái lên trên thái dương, hơi nghiêng cổ:
“Chiềucaocủangườitamỗingàyđềuthayđổi,ngaysốđobuổisángsớmvàchậptốiđãkhácnhaurồi,tuổitáchoặcvậnđộngquáđộcũngcókhảnănglàmchokhoảngcáchgiữacácđốtsốngthunhỏlại.Nếulàpháinữ,tócbúi lênhoặcxõaxuốngcũngkhiếnchiềucaocókhácbiệtnhấtđịnh,phảivậykhông?”Sớmđãđoánđượclàanhtasẽnóinhưthế,ngaytừđầuchúngtôi
đãkhônghyvọngđiềugì.“Tôihiểurồi.”TôithúcgiụcYukođứngdậy.“Nếukhôngyêntâm,anhchịđiềnsốđohàngngàyvàobảngnày,
một thángsauquay lạiđây.”Bácsĩnói, lấy tronghộpcôngvăntrênbànramộttờgiấy,đưachotôi.“Tôibiếtrồi,vậyđinhé.”Tôinhậntờgiấy,gấplạirồibỏvàotúiáo.Tôicứnghĩlànênbắttaychàotạmbiệtnhưngtấtnhiên,chúngtôi
khônglàmthếmàrờikhỏiphòngkhám.“Anhcứthấytaybácsĩnàychẳngthuyếtphụcgìcả.”Nghetôinóithế,Yukobậtcườikhúckhích:“Emcócảmgiáckiểu
nhưvừaănkhoaitâychiênvừaxemtiviấy.”“Đúngthế,chínhlàcáicảmgiácnày,xemrađẹptraiquácũngsẽ
tạothànhtrởngạitrongcôngviệc...”“Nhưngmà,đốivớimộtsốkiểuphụnữ,vẻngoàiđẹp trai,ngược
lại,cóhiệuquảrấtlớnđó.”Yukonói.“Thậtà?”“Vâng.”“Yuko,emcũngthấythếà?”Emnhìntôi,vẻmặtnhưthểđangnói:Anhhẳnlàphảibiếtchứ.“Vìvậy,nhữngphụnữấyvàemlàởhaivùngđốicực.”Emlạikèm
thêmmộtcâu.“Vảlại,sởthíchcủaemthuộcvềnhómthiểusố.”“Ngườiđượcnhómthiểusốchọntrúngchínhlàanhphảikhông?”“Vìanhrấtđặcbiệt.”Emvừanói vừađáhòn sỏinhỏ trênđườngdànhchongườiđibộ
lên.ĐâylàthóiquencủaYukolúcđibộ,vìvậytấtcảgiầydacủaemđềubịsờnmũi.“Nhưngmà,anhInouenày,hồicấpbacónhiềucôthíchanhmà.”Điềunàyhoàntoànnằmngoàidựđoán,tôikhôngkhỏingạcnhiên.“Hơikhótin,cóaitỏbàygìvớianhđâu.”“Vìhầuhếtnhữngcôđó làcácthiếunữnhumì,chỉbiết tơ tưởng
tronglòng,phầncònlạilànhờôngtrời.”“Nhưngmà,thếchẳngphảilàtìnhduyênrấtkhóthànhhaysao?”“Đúngthế,cólẽlàvậy.Trênđờinàyđâuđâucũngcónhữngngười
yêuđơnphương,sốđónhiềuhơnnhữngcặptìnhnhâncóthểởbênnhaunhiềulắm.”“Đúngvậy,trênđờinàytoànlàyêuđơnphương.Ngoàira,những
cặp nam nữ ở bên nhau vì thỏa hiệp và tính toán cũng nhiều hơnnhữngkẻyêuđơnphươngnhiềulắm.”“Thếạ?”“Khôngrõlắm,anhchưađếm,chỉnóithếthôi.”“Ồ.”Yukokhẽlẩmbẩm,lạiđábaymộtviênsỏinhỏ.
11
Saumùahè,Yukokhôngcònlàcôgáitrưởngthànhnữa.Chiềucaocủaemchỉcòn1mét54,bầungựccònnhỏhơnnữa,eo
nhỏnhưeothiếunhivậy.Sựthayđổicủagươngmặtlàkhótinnhất,dungmạoemtựahồnhư
trởlạivẻmặtcủathiếunữmườisáutuổi.Đemtấmảnhchụpbằngmáychụplấyngayhồinhàtrườngtổchứcđithamquanmùathunămlớp11raso,YukođangmỉmcườitrongảnhvàYukođangđáviênsỏinhỏtrướcmặtgầnnhưkhôngkhácgìnhau,cùnglắmlàchỉchênhnhauba,bốnngàytuổi.Yukolàmộtphụnữ23tuổi,chỉcóthểnhìnrasựthựcnàyquacửchỉ,lờinóiphảnánhthếgiớinộitâmcủaemmàthôi.“Hômnay,sếpgọiemđếnnóichuyện.”Chúngtôiđidạomátbênbờkècủaconkênhphíasaucănhộ, lũ
đomđómtrôngnhưnhữngchiếcđèntrangtrírẻtiền,nhấpnháytỏasángyếuớt.“Anhtabảogì?”Ánhmắttôinhìntheoviênsỏinhỏbịemđávănglên,từtừbiếnmất
nơicuốiquầngsángcủangọnđènđường.“Anhtabảodạonàyemgầyđinhiều,ấntượngthayđổihẳn,hỏi
emlàsứckhỏecóvấnđềgìkhông.”“Ấntượngthayđổihẳn.”Làngườichứngkiếnmộtloạtnhữngbiến
đổitrêncơthểYuko,tôicảmthấyđâylàcáchnóigiảmnóitránh.Nếuchọntừthíchhợpthìphảilà:hệtnhưđãbiếnthànhmộtngườikhác.“Nếuemđộtngộtnghỉviệc,sẽrấtkhótìmngườithaythếemlàm
huấnluyệnviênmúangay.Vìvậy,sếprấtlolắnglàđếnlúcđókhôngcóaiđứnglớp.”“Sauđóthìsao,emtrảlờithếnào?”Tôihỏi.
“Tạmthờiembảovớianhtalà,emkhôngsao,chỉlànhịpsốngcóhơithayđổi,vìvậymớigầyđi,chẳngqua...”Yukotiếplời:“Hìnhnhưđãtớigiớihạnrồi.”Câunàynghenhưmộttiếngthởdàinặngnề,tựahồnhưemmuốn
tuyênbốmộtquyếtđịnhmangtínhbướcngoặtnàođó.“Giớihạn?”Yukolặnglẽgậtđầu.“Đồngnghiệpvàcáchộiviêncâulạcbộthấyemtrởnênthấpnhỏ
thếnàyđềucảmthấykhôngthểnàotinnổi.”“Đúngthế,thấpđiđếncả7cm,aichảthấylạ.”“Đấy,nóithếnàonhỉ,emcứcảmthấyánhmắtcủamọingườinhìn
mình.Chỉcầnemcómặt,bầukhôngkhídườngnhưlậptứcđôngđặclạiấy.”Giốngnhưđổtinhbộtvàolànnướctrongsuốt,khônggiantrongvắt
tứcthìtrànđầynghihoặcvàtòmò.“Sau này có lẽ em sẽ còn khiếnmọi người hoảng loạn hơn, bản
thânemcũngsẽbuồnkhổhơn.”“Yuko?”“Vâng.Vì vậy, trướckhi sự thayđổinàydừng lại, emđịnh sẽxin
nghỉviệc,nghỉngơimộtthờigian.”“Mộtthờigian”rốtcuộclàđếnbaogiờ?Lúc này, tôi lại nhớ đến câu hỏi bấy lâu nay vẫn luôn canh cánh
tronglòng.TạisaoYukolạithànhranhưvậy?Cuốicùngrồiemsẽthếnào?“Khôngkhéo,sẽchẳngcóngàyemtrở lạivị tríấynữa.”Yuko lại
nói.Tôivốnmuốnnói“khôngcóchuyệnđóđâu”,nhưngconngườitôi
làvậy,tronglòngkhôngthựcsựnghĩnhưthếthìmiệngsẽchẳngthểnàonóirađược,chỉđànhlặnglẽnhìnchằmchằmxuốngdướichân.“Tạisaolạithếnàynhỉ...”
Câunóinghenhưtiếngthởdàicảmthántạisaocứláixeđichơithìtrờilạiđổmưa,nhưngđóchínhlàkhoảnhkhắcYukobộclộnỗikhổsởkìmnéntronglòngsuốtcảmộtthờigiandài.NghĩđếnnỗikhổsởcủaYuko,tôilạicàngthấythươngemhơn.“Mặcdùkhôngrõnguyênnhân,nhưngdùthếnào,anhnghĩhiện
tượngkỳlạnàysẽkhôngtiếpdiễnmãiđâu.”Tôivừanói,vừahyvọngnhữnggìmìnhnóilàsựthật.“Vậyư?”“Ừ.Chẳngbaolâunữa,hiệntượngtrẻlạinàysẽhếtthôi.”“Vâng,thậtnhưvậythìtốtquá.”Yukothấpgiọnglẩmbẩm,lạiđá
văngmộthònsỏinhỏởvenđường,hònsỏibayxuốngconkênh,phátramộttiếng“tõm”khekhẽ.“Nếutìnhtrạngnàycứtiếpdiễn,emsẽthếnàonhỉ?”Yukohỏi.Tôicảmthấyđâylàmộtcâuhỏicốýlàmkhóngườinghe.Emthật
sựmuốnnhậnđượccâutrảlờitừtôisao?Tôichẳngmuốntrảlời,màcũngkhôngmuốnnghĩnữa.“Embiếnthànhtrẻmườituổi,biếnthànhtrẻnămtuổi,biếnthành
trẻsơsinh,sauđó...”Tôigiảbộkhôngnghethấyemnóigì,địnhtiếptụcđivềphíatrước,
nhưngđộtnhiênnhậnra,Yukođangnắmchặtvạtáomình,thânhìnhcúigằmrunrun.“Đừngđi...”Tôichầmchậmquayngườilại,nắmlấyhaicánhtaynhỏnhắnrun
rẩycủaem.Embuôngvạtáođangnắmchặtra,nhàovàolòngtôi.“Cho dù kết cục xấu nhất đang chờ đợi emphía trước, anh cũng
nhấtđịnhphảiởbênemđếnthờikhắccuốicùngnhé,xinanhđấy.”Tôikhomngười,áptránmìnhvàotránem.Đúngvậy.Tôikhôngthểngoảnhmặtlàmngơ.Bởilẽ,chuyệnnàyxảyravớiYukocủatôi,chứkhôngphảiaikhác.
“Emkhôngđịnhđikhámbácsĩnữaà?”Tôihỏi.TrántôicảmnhậnđượcYukogậtđầu.“Anhbiếtrồi,vậythìmộtmìnhanhsẽchămsócem,chodùkếtcục
nàođangchờchúngtađichăngnữa.”Nướcmắtemchảytrênmặttôi,rơixuống.“Dùthếnào,emcũngluônlàvợanh.”“Emcảmơn.”Yukothìthào.
12
Sang thángChín,khibầu trờidần trongxanhhơn,Yukoxinnghỉcông việc huấn luyện viên dạy múa đã làm suốt ba năm liên tiếp.Chuyệnnàykhácvớinhữngvấnđềxuấthiệntrướcđó(chẳnghạnnhưáongựcnhỏđimộtcỡ,taykhôngvớiđượccôngtắcđèn),màlàmộtsựkiệnmangýnghĩatrọngđại,vềcơbảnđãthunhỏthếgiớicủaemlạimộttầng.Nếuemtrởnênủdộtthìcũngchẳngcógìlạ.Bởi lẽ, em thực sự thíchcôngviệcấy…khiêuvũ, truyềnniềmvui
củaviệcnhảymúachonhữngngườikhác.Có điều, ít nhất là ngoài mặt, em cư xử không có gì khác xưa.
Khôngđi làmnữa,embènởnhàcốkiếmviệckhác làm,bùđắpsaukhoảngthờigiannhànrỗi.Emtrởnênhếtsứcnhiệt tìnhvớiviệcbếpnúc,đặcbiệt thích làm
nhữngmónănđòihỏinhiềuthờigianvàcôngsức,kếtquảlà,hầunhưngày nào chúng tôi cũng có một bữa tối long trọng, thịnh soạn.Ngoảnhđingoảnh lại, tôiđã tăng thêmhaicân,nhưngviệcănuốngnàyđối với bản thânYuko thì hìnhnhưkhônghiệuquả.Đồng thời,quầnáohiệntạicủaYuko lần lượtkhôngthểmặcđượcnữa,emcầntrangphụcmới,màhầunhưtấtcảquầnáomớicủaemđềudoemtựmaylấy,việcnàylàcốnghiếnrấtlớnchokhoảnthuchigiađìnhvốnkhôngđượcsungtúclắmcủachúngtôi.Trênphươngdiệnnàođó,nócũngchứngminhrằngthờigianlàtiềnbạc.Nếukhôngcótiềnthìdùngthờigian…Hoặccóthểnóirằng:Nếukhôngcóthờigianthìdùngtiềnđểgiải
quyết.Tôinghĩ,đạiđểchínhlànhưvậy.
Yukovẫnchuẩnbịchođứatrẻcóthểchàođờitrongtươnglai.Emđãđanđượcbađôibíttất,giờđangđanmộtbộáoliềnthânbằnglenmàuvàngchanh.Thếnhưng,từthờiđiểmđó,tronglòngtôiđãgợnlênmộtnỗisợ.Chiều cao củaYuko chỉ còn chừngmộtmét rưỡi, thể trọng chưa
đếnbốnmươicân,vừagầyvừanhỏ,giốngnhưhồihọclớp9vậy.Đểkhôngvướngvíukhilàmviệcnhà,Yukotoàntếttócthànhbím
nhỏ,nhìnkiểugì,emcũnggiốngnhưmộtcôbéhọcsinhcấphaicóphongtháigiàdặnkhácthường.Tómlại,nỗisợcủatôilàtrongtrạngtháinày,Yukoliệucócònkhảnăngsinhnởnữakhông?Giảsửítlâunữa,hiệntượngđảongượcnàydừnglại,việcYukomangthaivàsinhconliệucókhiếncơthểmẹphảichịugánhnặngquálớnhaykhông?Tôitừngđềcậpnỗilolắngcủamìnhvớiem.Khiđó,chúngtôivừalàmtìnhxong,Yukonửathứcnửangủ,uểoải
đáp:“Khônglođâuanh,ítnhấtbâygiờvẫnchưacóvấnđềgì,tựemcóthểcảmnhậnđược.Nếuđếnlúcnhưanhnói,emsẽchoanhbiết.”Tôi đặt tay lên phần ngực bằng phẳng của Yuko, bầu ngực chưa
pháttriểnhếtcủaemkhiếntôicócảmgiáctộilỗi.“Nóithựclòng,anhcứcảmthấymìnhkhôngnênlàmtìnhvớiem.”Embậtcườikhúckhích,đếnnỗicảngườirunglên,chỉcóđiều,hai
bầungựckialạichẳngcóvẻgìnhưđangcườicả.“Chúng ta là vợ chồng cơmà?Đừng nghĩ những chuyện đó. Em
thíchlàmvớianhmà,đừngtướcđoạtniềmvuicủangườita.”“Anhbiếtrồi.”TôihônlênvầngtránướtmồhôicủaYuko.Tôithầmnhủ,nếungàynàođóviệcnàykhiếncơthểemphảichịu
áp lực, thì buộc sẽ phải dừng lại.Vả lại, tôi cảm giác ngày đó cũngkhôngcònxanữa.Tôivươntay,lầnsờchỗbụngdướicủaem.Lớplôngmumềmmại
cuốnlấyngóntaytôi.“Emcóđểýthấykhông?Chỗnàythưađirồi,cứnhưtócmáutrẻsơ
sinhấy.”
Yukonằmngửa,gậtgậtđầu.“Thậtkhôngthểtinnổi,emrõrànglàmộtphụnữtrưởngthànhhai
mươibatuổithếmàngựcchỉtobằngcáibôngphấntrangđiểm,lôngmuởchỗấythìphấtphơnhưhoabồcônganh…”Yukođặttaylênngóntayđangrờrẫmchỗđócủatôi.“Emcứnghĩmãikhôngbiếtrốtcuộcmìnhlàngườithếnào,người
lớnhaylàtrẻcon?”Phầnbụngdướicủaemrunlêntheotiếngthởdài.“Chuyệnnàythì,dùsaoYukovẫnlàYuko,thếchẳngphảitốtlắm
rồisao?”Tấtnhiên, thếnàykhông thểnàoổnđược,nhưngemvẫnngoan
ngoãngậtđầu.“Vâng,nếuanhnóithế…”
13
Mỗingày,tôiđềubịnhữngcảmgiáckhôngthíchứngquấnlấy.BởikhitôitưởngmìnhđãquenrồithìYukolạiđãtrởnêntrẻhơn,
nhỏnhắnhơn.Emlúcnàyđãthuốcmộtlĩnhvựcnằmngoàitầmhiểubiếtcủatôi.
Em còn nhỏ hơn cả lần đầu tiên tôi gặp nữa. Nhưngmà, điều nàykhiếnmỗingàytôiđềucópháthiệnmới.Chẳnghạnnhư, tócemdầnbiến thànhmàuhổphách, lànda trở
thànhmàungàvoihơixanhxao,trônghơigiốngngườiBắcÂu.Ngheemkể,hồinhỏchínhvìmáitócvàmàudanàymàemthường
bịlũtrẻconxungquanhbắtnạt.Mỗikhitrôngthấycôbégầyguộccómáitóchổpháchđóđeotạp
dềđứngtrongbếp,tôilạicảmthấyhếtsứckỳlạ.Cảnhtượngấytrôngvôcùngthiếutựnhiên,tựanhưtiếtmụcẩmthựcchuyêndànhchotrẻcontrênkênhtruyềnhìnhgiáodụcvậy.Tấtnhiên,cùngvớiđólàcácthểloạivấnđềkhácnhau.Vấn đề quan trọng nhất là cố gắng không để những người khác
trongkhuchungcưpháthiện,maymàhàngxómđa số lànamgiớiđộc thân sốngmộtmình, xác suất đụngmặthọ vàobanngày là rấtthấp.Nếucólờiđồnnàynọ,bảorằngcócôbétrôngnhưhọcsinhcấphairavàocănhộcủatôithìsẽcựckỳphiềnphức,khôngkhéotôisẽbịchủnhàđuổiđimất.Lúcmuathựcphẩmvàđồdùnghàngngày,Yukođềutránhmuaở
tiệmnhỏgầnnhàmàratrungtâmmuasắmtrướccửaga.Mặcdùgiáởđóđắthơn,nhưngđểtránhánhmắttòmòcủacácbànộitrợthìcũngchẳng còn cáchnàohơn.Kể cả vậy, emcũng tránhkhông rangoàivàobanngày.Bộdạngemtrôngnhưhọcsinhcấphai,thờigianlẽra
phảiđihọc lại lang thangngoàiphố,chỉ riêngviệcnày thôicũngđãkhiếnngườiđiđườngđểýđếnrồi.Đếnchiều tối,khi trênphố toàn làhọcsinh,emmới trà trộnvào
đámhọcsinhấynhanhchóngmuađồchoxong,cẩnthậnkhônggâychúýchongườikhác,rồilẳnglặnglẻntrởvềcănhộ.Giốngnhưcâytrởvềrừngvậy.
14
Chẳngmấymàđãvàocuốithu,trướccửaga,hàngcâybạchdươngvenđườngbắtđầurụngxuốngnhữngchiếclávàngnhạt.Nhữngchiếclághilạikýứccủamùaxuânvàmùahạdầndầnphủkínmặtđường.Dùkhông rõ rệt lắm,nhưng từ thời điểmnày, cử chỉ và cáchnói
năngcủaYukobắtđầucósựthayđổi.Cóđiều,chuyệnnàycũnglàlẽđươngnhiênthôi,khicơthểtrẻlại,
tổchứcnãobộcũngsẽtrẻlạitheo.Thuyếtnhịnguyênchủtrươngtinhthầnvà thểxác táchrờinhau làảotưởngthờicổđại.Trongthếgiớihiệnthực,tinhthầnvàthểxácgắnbóvớinhaumộtcáchhữucơ,giốngnhưhaiconrắnquấnchặtlấynhauvậy.Dấuhiệuđầutiênkhiếntôiýthứcđượcđiềunày,làemkhônggọi
tôibằng“chồng”nữa.Lúc trước tôicónói, tùy theotâmtrạngkhácnhaumàcáchYuko
gọitôisẽthayđổi.Giờnghĩlại,“chồng”cólẽlàcáchxưnghôYukosửdụngkhitiềmthứccủaemnhậnramìnhlàvợtôi.Tấtnhiên,chúngtôilàvợchồng,đồngthờicũnglàtìnhnhân,làanhem,làbạnhọc.Mặcdùchậmrãi,nhưng tỷ trọngnàybắtđầunghiêng lệchvềmộthướngnàođó.Cànglúc,emcàngỷlạivàotôi.Nhữngkhoảngkhắctôicócảmgiácnàyđãnhiềuthêm.Tôicòncócảmgiác,emkhôngkiềmchếhammuốncủamìnhnữa,
yêu cầu bắt đầu nhiều thêm. Đối với chuyện này, tôi không ngại,nhưngtôisợemsẽcòntiếptụcthayđổi.
15
Mộthôm,emnóivớitôi:“Satoshià…”“Gìthếem?”“Emcóchuyệnnàymuốnnhờanh.”Chúngtôiđangquấnchăntrêngiường,xemchươngtrìnhẩmthực
trêntivi.“Chuyệngìthế,đạitiểuthư?”Yukovéomạnhtaitôimộtcái.Emghétbịtôigọilàđạitiểuthư.“Anhbiếtrồi,anhbiếtrồi,cóchuyệngìnào?”“Àthì…”Yukongậpngừnggiâylát.“Gìnào?”“Satoshi,nếuanhkhôngthấykhóchịu…”“Gì?”“Nhânlúcvẫncònkịp…”Nghe tớiđây, tôi lập tứchiểu ra,đúng rồi, chúng tôi còn sótmột
chuyệncựckỳquantrọngchưalàm.“Ýemlàhônlễphảikhông?”Nghetôihỏivậy,emkhẽgậtđầu.“Tranh thủ bây giờ vẫn cònmiễn cưỡngmặc được váy cưới, em
muốncùnganhtraolờithềướcvĩnhviễn.”Đây chẳng qua chỉ là hình thức… nói ramột câu như thế rất dễ
dàng, nhưngmà, chắc chắn em không phải chỉmuốnmột thứ hìnhthức.Tôinghĩ,emđanghyvọngcóthểkhắcghimãimãitrongtâmtríkýứcvềviệcmìnhtừngtồntại,vàsựthựcrằngchúngtôilàmộtcặpvợchồnggắnbóthânthiết.(Tấtnhiên,emcũngmuốnmặcváycướimộtlần,đólàgiấcmơcủa
mọicôthiếunữ.)Tôinói:“Anhcũng luônnghĩvềchuyệnnày,anhkhôngthấykhó
chịumộtchútnàocả,màcòncảmthấynórấtcóýnghĩanữacơ.”“Thậtạ?”“Tấtnhiênrồi.”Tôigậtđầu.“Emvuiquá,emcảmơnanh.”Kếđó,emnói:“Yêuanhquánè”rồihônlênmôitôimộtcái.“Lạinữarồi.”Tôinghĩ.ThếnàycũngkhônggiốngphongcáchcủaYuko.“Emvuiquá”và
“Emcảmơn anh” thì không vấnđề gì, nhưng “yêu anhquánè” thìkhônggiốngnhưlờiemnói,bìnhthườngemcũngkhônghônhítnhưvậy.Tấtnhiên,cóthểnóilàemquávuinênmớilàmvậy.Nhưngtôivẫn
cócảmgiácemđãthayđổi,dầndầnmấtđikhảnăngtựkiềmchếcủangườitrưởngthành,đangtừngbướcquaylạithờithiếunữbuôngthả.TôinhìnchằmchằmvàoYukođangđắmchìmtrongniềmvui,chợt
cảmthấylạlẫm,nhưthểxỏchânvàođôigiàydamớimuavậy.
16
ChúngtôikhôngtheođạoCơĐốccũngkhôngphảitínđồcủađạoPhật,vìvậytổchứchônlễởđâukhôngphảilàvấnđềtínngưỡng,màthuầntúychỉlàvìtiệnlợi.“Bìnhthườngphảiđặttrướcmộtnămcơmànhỉ?Khôngthểđăng
ký xong là tổ chức luônđược sao?ThượngĐế chắc không cónhiềuthờigiannhưthếđâu.”“Vậysao?”“Ừ.”“Nhưngmà,nếuThượngĐếbiếttìnhcảnhcủachúngta,liệuôngấy
códànhriêngchochúngtamộtchútthờigiankhôngnhỉ?Nhưlànhịnmộtbữaăntrưachẳnghạn…”“Cóthểkhông?”“Chắclàcó…”ChuyệnxảyravớiYuko,vốndĩcó thểnói là“saisótcủaThượng
Đế”,đãvượt rangoài tầm trí tuệcủaconngười rồi.Cơ thểcủamộtphụnữđingượclạidòngchảythờigian,điềunàychỉcóthểquytráchnhiệmchomộtaiđóở trên trờimà thôi.Nếuđúng thế thật,bọnhọnhéthônlễchúngtôivàothờigianbiểucủamìnhcoinhưbồithường,chắccũngkhôngbịtrừngphạtgìđâu…tạmthờikhôngnóiđếnchuyệnaitrừngphạtai.Tấtnhiên,suynghĩvềThượngĐếchỉlàmộttỉdụcũngcóthểnói
nhữngcáchkhácnữa,vínhưbảođâylàvậnmaybấtngờ,hoặcmộtcơhộitốtvừakhéogặpđược,vânvân.Trên thực tế, đúng là chúng tôi đã tổ chức hôn lễ theomột cách
khôngthểtưởngtượng.
17
Cũngnhưbạngắngsứcchàxát tấmkínhmờthếnàocũngkhôngthểnhìnthấyphíabênkia,đúnglàcómộtsốnỗlựckhôngthểnàođạtđược kết quả…tất nhiên, bản thân người ấy thì không hề biết. Tôitưởngtượngracảnhtượngmấytỷconngườiđangchămchúchàxátcửa sổ củamột tòa nhà kiến trúc khổng lồ.Hầu hếtmọi người đềuđangchàxátkínhmờnhưngtrongđócũngcónhữngngườiđangchàxátkínhtrongsuốt.Đólànhữngngườithànhcông.Nhưng tỷ lệ cực kỳ nhỏ.Rất nhiều người đã không thể thực hiện
được tâmnguyện củamình.Phần kínhmà tôi đang chà xát có lẽ làthủy tinhmờ.Dẫu cho cầu nguyện thành khẩn thế nào, hiện tượngYukobédầnđivẫnkhônghềdừnglại.Điềunàylàmtôirấtđaulòng.
18
TảnbộvàongàyChủNhậtđãtrởthànhthútiêukhiểncủaYuko.Đối với người suốt cả ngàyở lì trongnhànhư em, có lẽmặt trời
ngàycuốituầngiốngnhưviênbảothạchđangtỏarahàoquangquyếnrũlơlửnggiữakhôngtrungvậy.Chúng tôi đi xuyênqua rừng,đi qua cây cầunhỏ,nhặtđinhốcở
côngtrưởngbỏhoang.Nhưngngàyhômđó,chúngtôiđinhiềuhơnbìnhthườngmộtquãng
đường.“Hìnhnhưbịlạcrồi.”Tôinói.“Embiếtmà,anhbỗngdưngítnóihẳnđi,ánhmắtbắtđầulơđãng
ngónghiêng.”Yukonói.“Hìnhnhưsắpmưarồi?”“Khôngsao,chúngtacứđitiếpđi.”Tôibịmộtcôbétrôngbềngoàichỉchừngmườituổikéotaylôiđi,
mặcdùvậy,tôivẫnthấyrấtvuisướng.Mộtlúcsau,mưarơitítách.Cảconđường trảinhựabịnhữnghạtmưanhuộmthànhmàuđen
kịt,làmtôiliêntưởngđếnlàndacủangườibệnh.TôidodựkhôngbiếtcónênnóiýnghĩnàyvớiYukokhông,cuốicùngquyếtđịnhsẽkhôngnói.Đâylàmộtliêntưởngchẳngcóýnghĩagìcả,vảlạicònvạchtrầnbóngđenámảnhtronglòngtôiranữa.Mưacànglúccàngto.Chúngtôichạyđitìmchỗtrú.Chạyđượcmộtlúc,Yukogiơngóntaylênchỉ.“Maunhìnchỗkia.”
Quanhữnggóccạnhdocácmáinhàtạonên,cóthểtrôngthấymộttòathápnhọnnhôcao.“Đólàgì?”“Hìnhnhưkhônggiốngvớinhàởbìnhthường.”“Đixemkhông?”“Ừ.”Chạykhoảngmộtphút,chúngtôiđếntrướcmặttòakiếntrúcấy.ĐólàmộttòanhàkiểuTâyrấtcổxưa.Trêntấmbiểngỗtreoởcột
cửacómấychữviếttay.Donhiềunămbịmưagióvùidập,tấmbiểngỗấytrôngnhưthểbộtròchơighéphìnhđangđượcghépdởdang,tuyvậyvẫncóthểnhìnratrênđóviếtchữ“GreenChurch”.“Mộtnhàthờ.”“Hìnhnhưlàthế.”Bướcđếngầnmớithấytrênđỉnhthápnhọncómộtcâythánhgiá.“Tạmthờivàođâytránhmưanhé.”“Cóthểtựtiệnvàođượckhông?”“Cửamởmà,vừakhéotranhthủcơhộinàycầunguyệnvớiThượng
Đế.”Tôinói.Chúngtôivàotrongsânnhàthờ.Trongsâncâycốiumtùmxanhngát,thậmchícòntạocảmgiáchơi
âmu,conđườngnhỏlátđáđixuyênquamảngcâycốirậmrạp.Chúngtôiđitớitrướccửalễđường,quyếtđịnhtrúmưaởđó.Maythay,phíatrênôcửavừahaycómộtmáinhànhỏchìaracó thểchemưa.Mébênphảilàhànhlangngoằnngoèothôngraphíasaukhunhà.“Satoshi,nhìnkìa!”Yukokéokéoốngtayáocủatôi.Tôinhậnraemđãđẩycánhcửaphíasaumìnhmởrachừng10cm.“Khôngkhóa,cóthểnhìnđượcbêntrong.”Quakhecửa,cóthểtrôngthấynhữnghạtbụilấplánhbaylượngiữa
quầngsángmàuxámnhạt,bêntrongcómộtbanthờnhỏvàhaihàngghếđẩu.
“Nhàthờnàygiảndịthật.”“Đúngthế,nhưngmà,khiếnngườitacócảmgiácrấtấmáp.”“Vậysao?”Chúngtôibấtgiácđivàobêntrong.Ởđâydườngnhưlơlửngmộtthứmùicủathờigianxưacũ,thứmùi
cóthểgắnkếtvớinhữngkýứcquantrọngthờiấuthơ.Chúngtôibướctrênsànnhàkẽocàkẽokẹt,đivềphíabanthờ.“Ồ,Satoshinày!”Yukoômchặt lấycánhtaytôi,hơicóvẻbấtan
thìthầmnóinhỏ:“ThượngĐếđangnhìnkìa.”ĐólàbứctượngJesustreophíasaubanthờ.Yukochắptaytrướcngực,mắtnhắmnghiền,đầucúixuống.Tôivừachămchúnhìnchiếccổmảnhmaicủaem,vừakhekhẽnhủ
thầmtrongdạ:MongrằngThượngĐếcóthểnghethấylờicầunguyệncủaem.Độtnhiên,saulưngchúngtôivanglêntiếngnói.“KhóalễngàyChủNhậtđãxongtừsángrồi.”Chúngtôikinhngạcquayđầulại,pháthiệnmộtngườidatrắngcao
lớnđangđứngởsaulưng,trôngôngtaphảicaohơntôiđếnmườimấyphân.Ôngtamặcáosơmivảibôngmàuxanhlamvớiquầncộcnhungkẻ
đenđãbạcmàu.Đángchúýnhấtlàmáitócxoăntítmàucam,trôngcứnhưthểmónmìÝvậy.“Xinlỗi,chúngtôimuốntránhmưaởđâymộtlúcthôiạ.”Tôichưakịplêntiếng,Yukođãcúiđầuxinlỗiluôn.Ngườiđànôngcóvẻnhưđãhiểu,ôngtanhúnvai.“Thìralàthế,nếuvậyxinmờicứthoảimái,nơinàykhôngtừchối
bấtcứai.”Sauđó,ôngmỉmcười.“TôitênlàJohnBirdman,làmụcsưcủanhà
thờnày.”Trôngbềngoàinhưmộtđứatrẻquákhổ,nhưngnhữngnếpnhăn
trênmặtlạigiốngmộtngườigiàđãmệtmỏivớicuộcđời,cóđiềudùsaovẫnđoánđượcôngnhiềutuổihơntôi,vàtrẻhơnbốmẹtôi.Ôngkhiếnchúngtôicócảmgiácthânthiết,hìnhnhưkhôngchỉvìôngcùngtênvớiconchógià“John”màhaichúngtôirấtyêuquý,nụcườicủaôngvừacósựngâythơrạngrỡcủatrẻcon,lạivừamangvẻhòaáicủangườilớntuổi.“Chỗnàylạnhquá,cómuốnvàonhàtôingồikhông?”Chúng tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải, ông đã lại
trưngranụcườivừanhưtrẻthơvừanhưngườigiàấy,nóitiếp:“Nhàtôiởngaysaulễđườngnàythôi,cócảsữanóngnữa.”Đây làmột lời đềnghị rấthấpdẫn,hai chúng tôi lập tứcgật đầu
đồngý,thậmchícònquêncảcảmơn.Cóđiều,cuộcsốngthườngngàycủachúngtôivốnđãxavờinhữngthônglệxãgiaoấyrồi.Chúng tôi xuyênquahành langxungquanh lễđườngđi sangnhà
ông.Ôngđiphíatrước,khôngngớtnóigìđó.Cóđiều,ôngnóinhanhquá,lốiphátâmtiếngNhậtvớikhẩuâmAnhấyrấtkỳquặc,gầnnhưkhônghiểuđượcôngđangnóigì.“…à?”Tôichúýthấyôngcứhỏiđihỏilạicâuhỏinày,bènbướclênđibên
cạnh,yêucầuôngnhắclại.“À,tôiđanghỏi,haingười làanhtraivàemgáià?”TôicảmnhậnđượcthânhìnhYukochợtsữnglại.Đầuóctôitrongchớpmắtđãxoaychuyểnvôsốýnghĩa,nhưngvẫn
buộtmiệngđáptheophảnxạ:“Khôngạ,chúngtôilàvợchồng.”Birdmandừnglại,dángvẻthậtgiốngchúchimbồcâungừnguống
nước,hệtnhưcáitêncủaông.Giâylátsau,ôngchậmrãiquayngười,lầnlượtnhìnkỹgươngmặthaichúngtôi,rasứclắcđầu.“Chuyệnnày,nghecóvẻrấtkỳlạ.”“Làvìcôấytrôngnhỏquáphảikhôngạ?”“Đúngvậy.”Birdmannói.“Nhưngmà,”tôihướngánhmắtnhìnsangphíaYuko,“dùbềngoài
côấynhưvậy,nhưngthựctếcôấybằngtuổitôi,đãhaimươibatuổirồi.”Tôiđãchuẩnbịsẵntưtưởng,chờôngcườinhạođâylàtròđùacủa
ngườiPhươngĐôngbịara.Song,bấtngờthay,ônglạinóibằnggiọnghếtsứcbìnhtĩnh:“Ởđâyhìnhnhưcólýdogìphảikhông,nếuđược,cóthểkểchotôi
nghekhông?”Nóiđoạn,ônglạidẫnchúngtôibướctiếp.
19
Trongphòngkháchnhàmụcsư,ôngmờichúngtôiuốngsữanóng,lạicònnhỏthêmmộtgiọtsirôhoaquả.Thânthểlạnhcóngdầnthấyấmáptrởlại.TôithựcthàtrìnhbàysựviệcxảyrachomụcsưBirdmannghe,ông
lặnglẽsuynghĩmộtlúc,rồichậmrãingẩngđầuvàhỏi:“Tứclà,hiệntượngnàybắtđầutừmùaxuânnămnay?”“Đólàlúcchúngtôinhậnra,nhưngmà,cólẽđãbắtđầutừtrướcđó
rồi…”Saukhikểmọichuyệnchoông,tôidườngnhưthấynhẹnhõmhơn
nhiều.Nhữngthứbímật,chínhvìkhôngcóhìnhdạng,nênmớicàngthêmnặngnề.MụcsưBirdmancóvẻrấtđángtincậy,màkểcảkhôngphảithế,tôi
cũngkhônghềdodựkểhếtmọichuyệnra,cólẽvìtôicũngmệtmỏirồi.“Xemchừng,haingườiđãđaukhổmộtthờigiandàirồi.”Tôi thầm nghĩ, cảm giác ấy hình như không giống đau khổ. Thế
nhưng,cáicảmgiáckhôngthểnàongủđượcgiữađêmthâucólẽcũngtươngtựnhưđaukhổ.“Tôichỉ làmộtngườibìnhthường,vìvậychẳngthểnàođưaralời
khuyêngìvềhiệntượngnày…nhưngmà,từgócnhìncủamộtmụcsư,mỗi điều kỳ lạ dường như đều bị ảnh hưởng rất lớn bởi ý chí củaThượngĐế.”Ôngnói.“Nếuđúng làvậy,rốtcuộcThượngĐếkhiếnYukonhỏ lạiđể làm
gì?”Tôihỏi.Birdmanchầmchậmlắcđầu.“Chuyệnnày thì tôikhôngrõ,có lẽ,đápánchính làở trong lòng
haingười.”“Thêmmộtcốcsữanóngnữanhé?”Dườngnhư chỉ đợi cuộc trò chuyện của chúng tôi ngắt quãng, vợ
củamụcsưBirdmanbướcvàophòngkhách,lúcnãychịvừađứngdậy,cólẽlàđểđihâmnóngsữachochúngtôi.Vócngườichịrấtnhỏnhắn,hìnhnhưnhỉnhhơnYukovàicm.Chị
làngườiNhật, trông rất xinhđẹp, tháo vát.Theonhư tôi thấy,hìnhnhưchịkhoảngtrêndướibamươi.Nhưngvềchuyệnphânbiệttuổitácphụnữ,tôiđãmấthếtlòngtinởmìnhrồi.Chị vừa rót sữa từ chiếcbình sứ trắngvàocốccủachúng tôi, vừa
hỏi:“Yuko,saoemmặcđồcứnhưtrẻconthếkia?”Yukomặcmộtchiếcáongắnkiểubúpbêtựmaylấybênngoàiquần
yếmmàutrắng.“Tuyrằngcơthểbịthunhỏlại,nhưngmộtcôgáihaimươibatuổi
ănmặc thời trangmột chút cũng chẳng phải tội lỗi gì, đúng khôngnào?”HômnayYukoănmặchệtnhưmộthọcsinhnữthamgiathichạy
việtdãvậy.Tôiđãnhìnquenmắt, cũngkhôngđể tâm lắm,cóđiều,nếubảođâylàtrangphụccủamộtphụnữhaimươibatuổithìđúnglàquátrẻcon.“Đivớichịvàođâyđượckhông?Chắcởđâychịcóđồhợpvớiem
đấy.Đằngnàothìquầnáoemcũngẩmhếtcảrồi,nênthayrađi.”Yukobối rốinhìn tôi, thấy tôi khẽgậtđầu,emnói: “Vậyxin làm
phiềnchịạ.”rồitheovợmụcsưBirdmanrakhỏiphòngkhách.“Chịnhàthậtxinhđẹp.”“À, cảm ơn anh.” Ông có vẻ rất ngượng ngùng, giống như một
chàngtraitrẻ.“Chacôấy làngườiNhật,mẹ làngườiViệtNam,haidântộcđều
nổi tiếng lànhiềuphụnữđẹp.”Mục sưBirdmanđứng lên khỏi ghế,cầmkhungảnhtrêntủbátđĩađưachotôi.“Đâylàảnhchụphồicôấychíntuổi.”
Tôichămchúnhìnbứcảnhtrêntay,mộtcôbéxinhxắncómáitócđendàiđangmởtomắtnhìntôi,côđứnggiữamộtcặpnamnữ,chắclàchavàmẹ.“Năm thànhphốSàiGòn thất thủ, côấy rời khỏiViệtNam, trên
ngườichỉmangtheotấmảnhnày.”“Haingườiđứngsaulàchamẹchịấyạ?”“Đúngthế.Chacôấylàviênchứccủahãngbuôn,khisangHàNội
nhậmchứcđãquenvớimẹcôấy,lúcđóbàvẫncònđangđihọc,cuốicùnghaingườikếthôn,rồisinhravợtôi.”“Nghegiốngnhưchuyệntrongtiểuthuyếtvậy.”“Đờingườiítnhiềuđềucóthànhphầncủamộtvởkịchmà.Sốnglà
thếđó.”Thậtsựnhưvậysao?Tất cảmọi người đều sốngmột cuộc đời có thể kể lại cho người
khácnghe,giốngnhưtiểuthuyếtcủaCharlesDickensư?NhưchịvợcủamụcsưBirdmannàychẳnghạn.NhưYukochẳnghạn…“Chamẹcôấytrởthànhvậthysinhcủalửachiếntranhđềuđãqua
đời.Yorikovợtôicùngvớidìcôấy,điđườngbộquaTâyÁ,ĐôngÂu,cuốicùngdừngchânởnướcPháp.”Tôinhìnlạibứcảnhtrêntaykỹhơn.Lúcđóhọđangnghĩgì?Chamẹcôbécòntrẻquá,trôngchẳngcó
gì làdínhdángđếncái chếtcả.Tiếng sột soạtphát ra từáochoàngđencủaThầnChết,phảichăngđãtruyềnđếntaihọrồi?“Nóivậy,mụcsưvàchịnhàquennhauởPháp?”Ônglắcđầu.“Không. Cô ấy tốt nghiệp trường Nhật ở Pháp rồi cùng dì sang
HồngKông,họctrườngthưkývănthư,saukhihọcxongthìlàmviệcchomộtnhàmáycủaPhápởđó.Chúngtôiquennhauvàothờiđiểmấy.”
Tôilặnglẽgậtđầu,trảkhungảnhlạichomụcsư.“Quê tôi ở Glasgow, Scotland, bố tôi làm việc ở nhà máy luyện
thép.Trongthịtrấnnơitôisốngấy,hầunhưtấtcảmọingườiđềuliênquanđếnnhàmáyluyệnthép,cáchnàyhaycáchkhác.”Ôngđặtkhungảnhtrởlạitủbátđĩa,dịchquadịchlạimấylần,điều
chỉnhsaochovịtríbàyđượcđẹpnhất.“Mọingườiđềuchorằngchóngchầygìtôicũngsẽlàmviệcởnhà
máy luyện thép,nhưng tôi lại trở thànhmụcsư, rời thị trấnnhỏquêhươngđikhắpthếgiới.”Ôngnóinhỏthêmmộtcâu:“Tôilàmộtkẻthahương.”Rồichìmvàotrầmmặc.Chỉgiâylátsau,ônglạicấttiếng:“Cuốicùng,tôiphiêubạtđếnhònđảonhỏởViễnĐông,tìmđược
ngườibạnđờicủamình.Cólẽ,mụcđíchchuyếnduhànhcủatôichínhlàđểgặpđượcYokiro.”Ôngnóirằng,họdicưđếnNhậtBảnvìnơinàylàmộtquêhương
kháccủachị.“Nămnămtrước,bàngoạicủaYokirovẫncònkhỏemạnh,vả lại,
tôinghĩ,dòngmáuchảytrongcôấykhaokhátnơinàyhơnbấtkỳđiềugìkhác.“Yoriko làviênngọccủaĐôngDương.”Câunói thốt ra từmiệng
người đànôngScotland cao lớnnày, tựahồnhưkhôngphải để chongườikhácnghe.Chiều cao của hai người họ chênh nhau khoảng hơn bốn mươi
phân,tôirấtmuốnhỏimụcsưBirdmanxemhọhônnhauthếnào.Tấtnhiên,tôikhôngthểđặtramộtcâuhỏibấtlịchsựnhưthếđược.Mộtlúcsau,vợmụcsưBirdmantrởlại.“Haingườinhìnrađâymộtchútđượckhông?”Nghetiếngchịgọi,chúngtôihướngmắtraphíacửaphòng.Yuko
đứngởđó,vìxấuhổnêncảthùytaicũngđỏửnglên.
Emmặcváyliềnthânxanhlam,khoácáolenmởcổmàutrắngsữa,tóc không tết bímnhưmọi khi nữamà tết thànhmột búi hình dạngphứctạp,đôimôicũngtôchútsonnhạt.“Thếnào?Maunóiđichứ.”TrướcsựthúcgiụccủavợmụcsưBirdman,tôibướcvềphíaYuko,
vừanhìnđămđămvàomắtem,vừanói:“Đẹpvôcùng,cứnhưlàbiếnthànhmộtngườikhácấy.ĐâylàYuko
thứbamàanhkhôngbiếtđấy.”“Vậyạ?”Yukođi vềphía cửa sổđểnéánhmắt của tôi.Tớimột
khoảngcáchnhấtđịnh,emmớiquayđầulại,khẽnói“cảmơn”bằnggiọngyếuớt.VẻđẹpcủaYukoẩnchứamộtlýdođặcbiệt.Từđôimắt trẻ thơ củaem toát ra ánhnhìnmêhoặc.Chínhnhờ
tínhcáchképmâuthuẫnnày,màemsởhữuvẻbíẩnđẹpmêhồnmàkhôngaicóthểtìmralờigiảiđáp.ChịYorikonóivớichồng:“À,cótintốtlànhnàyemmuốnbáocho
anh.”“Gìvậy?“Đôivợchồngtrẻnàymuốncửhànhhôn lễởnhàthờcủachúng
ta.”“Hônlễ…”“Đúngthế.”Mụcsưngơngácnhìnvợ,sauđónémánhmắtnghihoặcvềphía
tôi.“Thực tình, chúng tôi vẫn chưa chính thức tổ chức hôn lễ, vì vậy
đangtìmnơicóthểtổchứcnghilễnày.”Nghetôinóivậy,ôngliềnlộvẻkhóxử.“Chà,cậucũngthấyrồiđó,lễđườngởđâyrấtchậthẹp,thậmchí
khôngđủchỗngồiđểmờikháchkhứađâu…”“Chuyệnnàykhôngsao,họmuốntổchứchônlễchỉcóhaingười.”
Vợôngnói.ChịYorikonhắc lạinguyênvănmột lượtnhững lờiYukođãnóiở
phòngbênkia:chúngtôivàhaibênchamẹđãcắtđứtquanhệ,vìbímậtcủaYukonênhaichúngtôicũngsốngcôlập,bởivậytronghônlễkhôngcầnmờiaicả.Ngheđầuđuôimọichuyện,mụcsưgậtđầumấylầnliền.“Rõrồi.Hồitrướccũngcómấycặpvợchồngtổchứchônlễvớirất
ítngườithamdựtrongnhàthờnày,nhưnghônlễchỉcóhaingườithìmớilàlầnđầutiên.Dẫuvậy,tôisẽcốhếtsứcgiúphaibạn.”TôiđưamắtliếcnhìnYuko.Emcốýlàmbộlườmtôimộtcái,tựa
nhưđangnói:“Ngàymưa,khôngngờlạixảyrachuyệnnhưthếnày.”Sauđó,haichúngtôiđềumỉmcười.
20
Mưatạnh,mộtdảicầuvồnghaitầngvắtngangbầutrờiphíaĐông.Chúngtôihầunhưkhôngnóinănggì,lẳnglặngđitrênconđường
vềnhà.Cảhaiđềuđanghồi tưởng lạihạnhphúcmàcơnmưamangđến.Cóthểcửhànhhônlễrồi!ChịYorikovợmụcsưBirdmancònnóisẽchoYukomượnváycưới
chị dùngkhi kếthôn, có thểhơi rộngmột chút, nhưnghình thểhaingườivốntươngđồng,chỉcầnnhồithêmmộtsốthứvàotrongbộlễphụckhoatrươngđểcheđậylàđược,vìvậychuyệnnàykhôngthànhvấnđề.MụcsưBirdmannóiviệccònlạilàchuẩnbịnhẫn.Tấtnhiênlàýnóinhẫncưới.Nhữngthủtụcnàykhiếnchúngtôicóđượcniềmvuimới.Cảmgiácmìnhvàthếgiớirộnglớnngoàikiacóliênhệvớinhau.Thậttuyệt.Ngayngàyhômđó,chúngtôiliềntớitiệmđáquýởtrungtâmmua
sắmtrướccửagađểđặtnhẫnbạc.Nếukhắcngàythángvàchữđầutênlênnhẫnthìmấthaingày.ChúngtôiđãhẹnsẽtổchứchônlễvàothứSáu,tứcnămngàynữa,vìvậychắcchắnlàkịp.Nhânviêncửahàngtừđầu chí cuối vẫn không xóa bỏ được nghi vấn rằng “chúng tôi đangdiễntrò”.MặcdùYukoănmặcnhưngườilớn,nhưngnếuđểchoemnói“Tôimuốnmuanhẫncưới”,cóthểnhânviêncửahàngsẽđưachoemmộtchiếnnhẫntrangsứcbằngnhựamất.
21
Về đến nhà, vìmuốn rũ bớtmệtmỏi sau chuyến đi dạo quá lâu,chúngtôivàophòngtắmtrước,đổđầynướcvàobồnrồicùngngâmmìnhtrongđó,nướcngậpđếntậnvai.Hồitrước,dùcốthếnàocũngkhônglàmđượcchuyệnnày,nhưngvì“kíchcỡ”củaYukođãthunhỏlại,nênngaychiếcbồntắmnhỏcủanhàchúngtôicũngcóthểchứađượccảhaingườicùnglúc.“Thậtlàmộtngàykỳlạ.”Chúngtôiđốidiệnnhau,ngâmmìnhtrongbồntắm.“Nhữngngườichẳnggiốngai.”Yukongồilọtthỏmgiữahaiđầugốitôi.Quakhúcxạcủalànnước,tôithấyphầnngựcYukocònphẳnghơn
cảthựctế.Tôi kể choYuko câu chuyện của chịYorikomà tôi nghe được từ
mụcsưBirdman.“Thìralàthế.Chịấycựckỳđặcbiệt,vảlạicònrấtcókhíchất,đến
cảviệchiệntượngkỳlạnhưthếxảyravớiemchịấycũngcóthểchấpnhậnnhanhchóng.Emđãkểhếtmọichuyệnchochịấynghe,khônggiấugiếmgìcả,cảmthấytronglòngdễchịulắm.”ChịYorikotừnhỏmấtchamẹ,lạikhôngngừngchứngkiếnnhững
cáichếttrongchiếntranh.Nhữngnămthángtànkhốcnhưthếkhôngngờlạivunđắpnêntínhcáchdịudàngnhânái,điềunàykhiếntôicảmthấy nội tâm của người ta quả thực linh hoạt đếnmức khó thể nàotưởng tượngnổi.“Tuyrằngkhôngnóihẳnra,nhưnganhcứcócảmgiác,bảnthânmụcsưcũngtừngtrảiquanhiềutrắctrở.”“Thếạ?”“Ừ.Contraingườicôngnhânnhàmáyluyệnthépsaolạitrởthành
mụcsư?Tại saoôngấyphải rờibỏquêhươngđiphiêudukhắp thếgiới?Bêntrongchắcchắnphảicónguyênnhângìđấychứ.”“Cólẽchínhnhữngnguyênnhânấyđãkhiếnhaingườigắnkếtvới
nhau.”“Đúngthế,kiểunhưsựcôđộcgắnkếthaingườivậy.”“Thậtà?”“Ừ.”Chúng tôi ra khỏi bồn tắm, gội đầu cho nhau. Mái tóc màu hổ
pháchcủaYukodàyhơnvẻbềngoàirấtnhiều,gộirấttốnthờigian.Emngồicúiđầutrướcmặttôi,trôngthậtnhỏnhắn.Tôivừagộiđầu,vừa ngắmnhìn thân thể em,muốn xác nhận lạimột lần nữa nhữngđườngnéttrẻthơấy.Nếunóirằngtrênthânthểngườiphụnữ,nhữngbộphậncànggần
khuvựctrungtâmthầnbíkiacàngquyếnrũ(tạmthờikhôngnhắcđếncáigònhỏtrênngực),vậythìmóngtay,móngchânhoặcxoáytóctrênđỉnhđầuchínhlànơikémhấpdẫnnhất.Tôichầmchậmđưaánhmắtdịchchuyểntừnhữngđầumútcủacơthểấyđếnkhuvựctrungtâm.Cáicổnhỏnhắnđếnmứcthiếutựnhiên.Chỗhõmxươngquaixanhbịphủlênmộtcáibóngmơhồ.Ngónchânnhỏnhưviênkẹo,cẳngchânthẳngtắptựanhưkhông
cócảmgiáccủasựsống,đầugốinhònnhọn.Tấtcảcácbộphậnấyđềuhoàntoànkhônggợinênchútmơtưởng
tínhdụcnàochongườikhác.Nói thực lòng,đếncảphầnbụngdướiphẳng lì cùngvới túm lông
muphíabêndướicủaemcũngkhôngthểnàokhiếntôihưngphấn.HiệngiờtôichỉcóthểlàmtìnhvớiYukotrongbóngtối.Cólúclàm
tình, trongđầuhiện lên thân thểđã từng trưởng thànhcủaem, thựcchẳng khác nào là tự thủ dâm cả. Tôi cảm thấy thế này thật khôngđúng,nhưngchỉcầnYukomuốn,tôivẫnsẽtiếptụclàmtìnhvớicơthểnhỏbéấy.Đêmđó,tôilạilàmtìnhvớiYukolầnnữa.
Tôi cảmnhận rằng, đối với em, làm tình khôngphải vìmuốn cóđượcđiềugì,màlàđểkhôngđánhmấtthứgìđó.Emsợmất.Mấtđimọithứmàcơthểhaimươibatuổisởhữunhưng
cơthểmườibatuổilạikhôngcó.Âmthanhemphátraquáđỗithêlương,tôicócảmgiácmìnhđang
phạmphảimộtsailầmnghiêmtrọng.
22
Mấyngàysauđóbậntốimắttốimũi.Nào làphảibỏcôngsứcđi tìmđôigiàydacỡ22đểphốivớiváy
cưới,nàolàđilấynhẫncướiđãlàmxong,rồiđếntiệmlàmtócđểcắttóc…vânvân.(Tấtnhiên,đâyđềulàviệccủaYuko,cóđiều,docộnghưởngtâmlý,tôicũngsốtruộttheo.)Trênthựctế,tôicũngcầnphảichuẩnbịmộtbộlễphụckiểuáovest
đuôitômhayvesttuxedogìđấy,nhưngmụcsưBirdmannóikhôngcầnphảicâunệhìnhthứcquá,vìvậytôiđịnhmặcbộvestđilàmđẹpnhấtcủamình.Cứbậncuốnglênnhưvậy,thoắtcáiđãđếnngàythứSáu.Tôiđilàmnhưthườnglệ.Buổilễdựđịnhbắtđầulúcsáugiờtối.Khi
tôixongviệcđếnGreenChurch,Yukochắchẳnđãtrangđiểmthànhmộtcôdâuxinhđẹprồi.Lúcrakhỏinhà,tôithấynụcườicủaYukolúctiễnmìnhcóvẻgìđó
khôngđượctựnhiênlắm.Chắclàdocăngthẳngtrướclễcưới,nhưngmãiđếntậntrướckhibuổilễbắtđầu,tôimớibiếtsựthựchóarakhôngphảinhưvậy.
23
Khitôiđếnnhàthờ,mụcsưBirdmanđangđứngởcửađợi.“Hômnayxinnhờông.”Nghetôinóivậy,ôngrốirítgậtđầu.“Mấychuyệnnghilễcứđểtôilo.Chỉlà,cóchút…”Mụcsưđitớibêncạnhtôi,khomngườixuống,ghémiệngvàobên
taitôithìthào:“Yukocóchútvấnđề.”“Vấnđề?”Tôinhớđếnnụcườikhông tựnhiên lúc sáng sớmnay
củaYuko,“côấysaorồiạ?”Ônggiơngón cái vàngón trỏ ra, biểu thị rằng vấnđề không lớn
lắm.“Chúngtamauvàothôi.”TrướcsựthúcgiụccủamụcsưBirdman,tôibướcvàolềđường.Ông
bảotôingồi tạmxuốngghếdànhchotínđồ,sauđóngồixuốngbêncạnh.Vách tường lễ đường bị ánh nến trên ban thờ nhuộm thànhmàu
camnhànnhạt.Hìnhnhưtôiđãthấymàusắcnàyởđâuđórồi,ngẫmnghĩmộtlúcmàkhôngsaonhớranổi.Vềsau,tôiđộtnhiênsựcnhớ,đólàmàucanhbíđỏYukolàmtốihômtrước.“Saovậyạ?”Tôihỏimụcsư.“Chuyệnlàthếnày…”Mụcsưdườngnhưđangchọnlựatừngữ,ngậpngừngmộtlúc.“Côấyhơi…tâmtrạnghơikhôngđượcổnđịnh.”Ôngnóixong,lạicònnháymắtrấtđiệunghệ.“Mộtchútthôi,thựcsựchỉcómộtchútchútthôi.”Chẳng lẽ emcũngxuấthiện triệu chứngkiểunhưbệnh trầmcảm
trướchônnhân,nhưngnghĩkỹ thì lại thấykhông thểnào,vì thực tếchúngtôiđãkếthônrồimà.“Làthếnày,lúcmặcváycướiđãxảyravấnđề.”Nghemụcsưnóithế,tôirốtcụccũngthởphàonhẹnhõm.“Thìralàthế,tôicòntưởnglà…”Ônglắcđầu,ngắtlờitôi,nóitiếp:“Khôngchỉváycưới,cảgiàycũngkhôngvừanữa.Vảlại,nghenói
tốiqualúcthửnhẫncũngpháthiệnracóchútvấnđềnhỏ.”Tôi bóp chặt cái hộp đựng nhẫn để ở túi trong của bộ vest, cảm
thấytrongđóngậpđầynỗibithươngkhôngthểbiểuđạtthànhlờicủaYuko.“Từlầntrước,tốcđộthunhỏhìnhnhưtăngmộtcáchđộtbiến.Cô
ấyrấtbấtan.”NghemụcsưBirdmannóivậy,tôilẳnglặnggậtđầu.Lẽratôiphảiđểýthấyrồi.Khôngchỉlànụcườithiếutựnhiênbuổi
sáng hôm nay, tối hôm qua hoặc còn sớm hơn nữa, em đã luôn ởtrongtrạngtháibấtan.Vậymàtôihoàntoànkhôngchúý,emđãphảinỗlựclớnnhườngnàođểgiảbộnhưkhôngcóchuyệngìxảyra.“Tóm lại, buổi lễ vẫn cứ tiếnhành theo kếhoạch.Bây giờ vợ tôi
đangcốgắngtrangđiểmchoYuko.Sauđó,chúngtasẽcửhànhhônlễ.”Mụcsưbảotôiđưanhẫnchoông.Ôngcầm lấyhộpđồ trangsức,mởnắpra,sauđóđặtchiếcnhẫn
vàorãnhcủachiếcđếphủvảixatanh.“Sovớiviệcbéorakhôngxỏnhẫnvàođược,chuyệnlầnnàychẳng
quachỉlàvấnđềvặtvãnh.”Mụcsưnói.“TôilochotâmtrạngcủaYuko.”“Tôisẽcốhếtsứcđểhômnaytrởthànhmộtngàyghidấuấnsâu
đậmtrongkýứccôấy.”Mụcsưnóixong,nhẹnhàngđặtbàntaytolớnlênvaitôi.ChúngtôikiênnhẫnđợiYukochuẩnbịxongxuôi,giốngnhưnhững
ngườiNgađợichờphânphối, lạivừagiốngnhưnhữngcặpvợchồngtrẻđợichờđứabérađời.Khoảngbamươiphútsau,mộtcôbémởcửalễđườnglặnglẽbước
vào.Khoảngkhắcấy,tôithấybấtandữdội,căngthẳngđếnnínthở.Bởilẽ,côbéấycònnhỏhơnYukomàtôitrôngthấybuổisớmnay
nhiều.Chỉtrongcómộtngàyngắnngủi,lẽnàođãthayđổinhiềuđếnthếrồiư?Côbémặcváyliềnthânmàunhạt,mởtomắtnhìntôitrântrối.Tựanhưmuốncắtđứtánhmắtđangquấnchặtvàonhaucủachúng
tôi,mụcsưBirdmancấttiếng:“CôbénàytênlàYurie,tôimờicôbéđếnđánhđànorganchobuổi
lễhômnay.”“À,thìralàthế,tôibiếtrồi.”Mục sư nói vậy, tôimới để ý thấy gươngmặt của cô bé vàYuko
hoàntoànkhácnhau,tócđen,mắtmộtmíthanhtú,sốngmũicao…Chỉlà,tôiđãbịnéttươngđồngphổbiếncủacáccôthiếunữlàmchomêmuộinênmớirơivàothứảogiáckỳquặcấy.“Lầnđầugặpmặt,chúcmừngcôdâuchúrể.”Giọngcôbénghetrongtrẻovuitai,côcòncúiđầurấtthấpnữa.“Cảmơnem.”Tôibốirốiđápkhekhẽ.Bộdạngnàycủatôithậtsựrấtthiếuphongđộcủangườilớn,nhưng
thếnàycũngđãlàcốhếtsứcrồi.“Côbémớimườimộttuổi,nhưngđãlàmộtngườichơiđànchuyên
nghiệprồi.TiếtmụcThánhcavàongàyChủnhậttoàn lànhờcôbéđệmđànchođấy.”“Thìralàthế.”Tôigậtđầu,lạiđưamắtsangphíacôbé.Mườimộttuổi.Ánh mắt thuần khiết của cô bé làm tôi thấy hơi ngượng ngùng.
Chẳngbaolâunữa,Yukocũngsẽquaylạiđộtuổinày.CôbéngoảnhmặtquanhìnmụcsưBirdman.“CôYorikonóichuẩnbịsắpxongrồi,mụcsưcũngsẵnsàngđi.”“Ồ,vậyhả.”Mục sưgiải thích với tôi trình tự cuối cùng rồi cầmnhẫn vàKinh
Thánhđitớitrướcbànthờ.Tôikhôngthểthuậtlạitỉmỉnhữngchuyệnxảyratiếpsauđóvìquá
đỗicăngthẳngvàhưngphấn.Thoạttiên,trongđầutôicứxoaymòngmòngnỗilovềYukovàcái
nhẫn,sauđónỗiloấydườngnhưchảycảvàocácmạchmáu,đẩytôivàomộttrạngtháigầnnhưsayrượu.Vìvậy,kýứccủatôicũngvỡvụnranhưcủamộtgãsayvậy,lạicònchẳnghềchuẩnxác.Nhưngmộtsốmẩukýứcthìlạihằnrõtrongtâmtrítôi,vídụnhư,
lúc xuất hiện cùng với chị Yoriko ở cửa lễ đường, bộ váy cưới trênngười Yuko phơi ra những đường nét không tự nhiên…một số chỗphồng lên, còn chỗ vốn dĩ căng phồng lên thì lại bẹt gí, hõm vào.Dườngnhưemđãkhócrấtlâu,haimắtsưngđỏlên.Còntiếngđànmàcôbémườimộttuổidiễntấu,cùngnhữnglờidài
dằngdặcmụcsưdẫnratừsáchPhúcÂmtheoMáccôhayThưgửitínhữuEphesothìtôichẳngnhớgìcả.SongnhữnglờiBirdmannóivàocaotràocủabuổilễtôilạikhắcghi
vàoóckhôngsótchữnào.“ChúngtaởtrướcmặtThượngĐếchứngkiếnđôibạntrẻnàykết
đôi,cầuxinChúaTrờichúcphúc.”Kýứcthậtkỳlạ.Trongđầuhìnhnhưcómộtngười tíhoncựckỳ tỉmỉ, lần lượt lựa
chọn từngkhoảnhkhắcmột.Tôikhôngbiết tiêuchuẩnchọn lựađó.Hoặccóthểnói,trongđầucómộtbànđánhbipinball[2]chứchẳngcóngườitíhonnàocả.Chodùthếnào,khoảnhkhắccảmđộngnhất,căngthẳngnhấtấy
đãđượcghilạirõnét,dánnhãn“Đồquý”,cấtvàotrongkhosách.
TôithànhkínhcầmtaytráiYukolên,đeonhẫnvàongónvôdanh,chiếcnhẫnthoángcáiđãtrượtxuốngtậncuốingóntay,thậmchícònnhanhchóngxoaymộtvòngởđó.Tôibấtgiác rùngmình.Đểchiếcnhẫnkhỏi rơi, em ra sứcépchặt tay trái lại, giữ lấyniềmvui lúcđócùngchiếcnhẫnởbênmình.Yukongẩngđầulênnhìngươngmặttôi,nởnụcườiantâmvàvuisướng,sauđónhữnggiọtlệtotướnglãchãtuôn rơi.Nướcmắt tựa như cơnmưa đột nhiên đổ xuống giữa ngàynắngráo,lanđếntấtcảnhữngngườicómặtởđó.Tôithấysốngmũimìnhcaycay,gươngmặtYukotrướcmắtmờhẳnđi.Tôingoảnhđầusangnhìn,pháthiệnmắtmụcsưBirdmancũngươnướt,mũiđỏửng,gần như đồng màu với mái tóc của ông. Yoriko dùng khăn tay bịtmiệng, trongđôimắtđẹpầngậcnước.Thậmchí cảcôbéchơiđànkhuấtsauchiếcđànorgan,đôivaicũngkhôngngừngrunrẩy.Tôikhomngườixuống,Yukohơikiễngchânlên,tôithấychânemtrượtrakhỏiđôigiàydanhỏxíu.Đểminhchứngchotìnhyêuvĩnhcửu,chúngtôihônnhau.Môiemấmnóng,cóvịmằnmặn.Vàokhoảnhkhắcđó,đànorgantấulêncaovút,tôicảmthấychúng
tôiđãnhậnđượclờichúcphúccủaThượngĐế.Khiấy, tôiđắmchìmvàoảotưởng,cảmgiácnhư lời thềướcvĩnh
cửuđãđượcThượngĐếnghethấyvàbiếnnóthànhhiệnthựcbởitráchnhiệmcủaNgười.“Chođếnkhicáichếtchialìahaingười.”Chúngtôihẵngcòntrẻ,cảmgiáccáichếtchỉrơixuốngđầunhững
kẻđenđủinàođó(kiểunhưđêmkhuyađiquađườngrayđụngphảitàuchởhàngmỗitốichỉchạyquacómộtlần),còncáchcuộcsốngthườngnhậtcủachúngtôixalắm.Cũngcónghĩa là,vào lúcnày, ítnhất trái timchúngtôicũngcảm
nhậnđược tìnhyêuvĩnhhằngchânchính.Tôinghĩ,chínhhôn lễđãkhiếnhaichúngtôicótâmtrạngnày,thựcsựlàrấttuyệtvời.Kết thúc nghi lễ, chúng tôi quay về nhàmục sưBirdman bắt đầu
buổitiệccướichỉcóbốnngười.Côbéchơiđànđãvềtrước,nóirằng
muốnxemphimtruyềnhìnhcóthầntượngthamgiadiễnxuất.Mườimộttuổilànhưthếđấy.Chúngtôicùnguốngrượuvang,chụpảnh,vuivẻtròchuyện,chúcmừngchongàyhômnay.Nếungười ngoài nhìn thấy cảnh tượngnày, chắc chắn sẽ lấy làm
thắcmắccógìmàphảichúcmừng.Đaphầnchắcsẽthấycáitổhợpbốnngườinàythậtkhóhiểu,mộtcôbécungcáchgiàdặn,mộtphụnữtrưởngthànhtrôngnhưcôbécon, lạicòncảmộtngườiđànôngcaolớnkhôngrõtuổitácvàmộtthanhniênvừamớilộtbỏnhữngvếttíchmăngsữa.Ngườiphụnữtrưởngthànhtrôngnhưcôbéconkểchomọingười
nghemộtcâuchuyện.Chịchămchúnhìnvàoánhtrăngmàutrắngngảrọiquacửasổ,nói:“ỞViệtNamquêhươngtôi,cómộttruyềnthuyết,xảyratừrấtlâu
rồi,kểrằngởmộtvùngnọ,cómộtchàngtraitrẻtênlàCuội…”Mộthôm,Cuộiđeorìuvàotrongnúisâu.Anh tađi tớibênbờsuối,pháthiệnramộtcáihangẩnsaubóng
câyumtùm.Tronghangcóbốnconhổcon.Cuộibènvungrìulêngiếthếtlũhổấy.Giậtmìnhngoảnh lại,Cuội trông thấyhổmẹdữ tợnđang tiếnvề
phíamình.Anhtahétlênhoảnghốt,vộitrèolêncâycaogầnđó.Conhổmẹđimộtvòngxungquanh lũhổcon,bứt lácủacáicây
cạnhđó,bónvàomiệnglũcon.Mộtsựviệckỳlạđãxảyra,lũhổconlậptứcsốnglại,đứngdậybìnhthường.Saukhicảnhàhổrờiđi,Cuộitụttừtrêncâyxuống,đánhcảgốccái
câythầnkỳkiađemvềnhà.Trênđườngvềnhà,anhtagặpmộtôngcụchếtbênbờsông,liền
giãnátlácâybỏvàomiệngônglão,chỉmộtchốcsau,ônglãođãcảitửhoànsinh.“Câynàyquý lắmđấy, tuyệtđốikhôngđược làmnóbịôuếđâu.”
Ônggiàđểlạicâunóiấyrồiđimất.Cuội về đếnnhà, trồng cây trong vườn,mỗi ngày đều dùngnước
sôngtrongvắttướitắmchămsóc.Chỉcầnnghenóicóngườichết,anhtalậptứcmangtheolácâytìmđến,giúpngườiđósốnglại.DanhtiếngcủaCuộinhanhchónglankhắpcảvùng.Vềsau,anhcứusốngcongáicủamộtvịtrưởnglãotronglàng,rồi
kếthônvớicôgáiấy.Cuội đã dặn dò vợ nhất thiết không được làm cây bị ô uế. Thế
nhưng,mộtngàykia,khianhtađivàonúi,ngườivợđãđổphânvàogốccây.Kếtquả,mặtđấtnứttoác,câythầnbậtrễ,baylêncao.Cuộiởtrongnúivềnhà,trôngthấycâybaylơlửnggiữakhôngtrungthìhoảnghốtvôcùng,vộinhảylêntoankéonótrởvề.NhưngcâythầnkéotheocảCuộicàngbaycàngcao,cuốicùngbaylênmặttrăng.“Bóngtrăngtrắngngà,cócâyđato,cóthằngCuộigià.Cuộiơita
nóiCuộinghe,ởcungtrăngmãilàmchi…[3]”chịYorikocấttiếnghátnhịpnhàng.“ỞViệtNam,cứđến tếtTrung thu là lũ trẻconđềuhátnhưvậy.
Tấtnhiên làhátbằng tiếngViệt.Khônggiốngnhư truyền thuyếtcủaNhật, cómột con thỏ trênmặt trăng, theo truyền thuyếtViệtNam,trênmặttrăngcómộtônggià”.Tớiđây,chị im lặnggiây látnhư thểđang lật trang,sauđó lạibắt
đầuthongthảkểtiếp.“Chuyệnnàychịnghebàngoạikểlại,ởquêbà,truyềnthuyếtnày
cònđượcthêmvàomộtđoạnnữa.”Lúcnày,Yorikohơivươnngườiranhìnchúngtôidườngnhưmuốn
nói,tiếpsauđâymớivàochủđềchính.Chúngtôichỉlặnglẽnhìnchị.Yorikokhekhẽgậtđầulạikểtiếp:“Quêbàngoạiởmột làng củangườiKinhgần thị trấnBắcNinh.
Truyềnthuyếtkểrằng,hồixưaCuộitừngđiquangôilàngđó,cómộttrưởnglãotronglàngquađời,anhtađãdùnglácâythầncứusốngôngấy.Tronglàngcómộtcặpvợchồngtrẻ,congáinhỏcủahọđãchếttừmộtthángtrước.ThếlàhaivợchồngđếncầuxinCuội,hyvọnganhtacóthểcứusốngđứabé.Nhưngvìđứabéđãđượcmaitángrồinênkể
cảCuộicũngkhônggiúpđượchaivợchồng.”ChịYorikodừng lạiởđó,nhưđangđợi lờikểcủamình thấmvào
timchúngtôi.Chịlắclưngườitheomộtquyluậtnhịpnhàng,nhưthểđangđếmsố.Đứaconbịmất.Vợchồngtrẻ.MãitôimớiđoánđượcchịYorikođịnhnóigì.“Trước lờikhẩncầucủacặpvợchồng,Cuộicũngkhôngbiếtphải
làmsao.Lúcnày,vịtrưởnglãovừađượccảitửhoànsinhkiađitới,hỏirằng:“Dùphảitrảgiáthếnào,haingườicũngmuốncongáisốnglạiphảikhông?”Cặpvợchồngtrẻkiagậtđầu:“Tấtnhiênrồiạ.”Kếtquả,vị trưởng lão chỉ vào người vợ: “Vậy thì, chị này ăn lá cây đi, ướcnguyệncủahaingườisẽthànhsựthực.”Yorikothởdàimộttiếngnhưthểđặtmộtdấuchấmcâu,ngừngkể.Đợimộtlúc,tôithúcgiục:“Sauđóthìsaoạ?”“Haingườilạicólạiđứacon.”Yorikonói,“đứacongáiđãchếttrở
vềthếchỗcủangườivợ,ngườivợbiếnthànhcongái.Saunày,khicongáitrưởngthành,haingườilạitrởthànhvợchồnglầnnữa.
24
LúcchúngtôirakhỏinhàmụcsưBirdmanthìđãgầnnửađêm.Bầutrời khôngmột gợnmây, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống bóng haichúngtôikhôngngừngnhảymúatrênconđườngtrảinhựa.Tôimởtomắtngẩngđầunhìnbầutrời,nhữngmuốntìmcâythần
vàCuộitrênđómàkhôngthấymộtbóngdángnào.“Vợbiếnthànhcongái.”ChịYoriko đãnói vậy.Nhưngmà, con của chúng tôi chưa thành
hìnhđãrờikhỏithếgiannày,vậythì,rốtcuộcYukosẽbiếnthànhgìđây?“Ngườivợ trẻ lạinhưcongái,dầndần lớn lên, sauđósốnghạnh
phúcbênngườichồng.”Tôinghĩ,cólẽđâymớilàđoạnchịYorikomuốnkểchochúngtôi
nghe,chịấymuốndùngcâuchuyệnnàyđểxoadịunỗibấtantronglòngYuko.GiữatruyềnthuyếtlưutruyềntrênbánđảophíaTâyxaxôivà cặp vợ chồng trẻ sống trong thị trấnnhỏở đảoquốcViễnĐôngnày,chắcchắncómộtmốiliênhệđángđểsuyngẫm.Đúnglàchúngtôi mong gặp lại con, nhưng Cuội sẽ không xuất hiện, Yuko cũngkhôngănthứlácâythầnkỳấy.Vìvậy,đứatrẻđãchếtsẽkhôngtrởvềthếchỗcủaYuko,saunàyemvẫnlàem,chodùthânthểcóthunhỏlạiđichăngnữa.Hyvọngconcóthểgặplạichúngtôitheocáchthôngthường,khi
màYukolớntrởlại.Yukotừnãyvẫnyênlặngđibêncạnhtôi.Thỉnhthoảng,nhưsựcnhớragìđó,emvungchânđábayviênsỏi
venđường,nhưngđộngtácấyhômnaycóvẻthiếutậptrung.“Cảmgiáccủaembâygiờthếnào?”Tôihỏi.
Emngẩngđầunhìntôi,nhoẻnmiệngmỉmcười.“Vui lắm.Emhạnhphúc, lòng thấyyênbình lắm.Đúng làmột lễ
cướituyệtvời,chảyhếtcảnướcmắt.”“Đúngthế,anhcũngkhóctheoemđấy.”“Anhnhìnđây.”Yukochìataytráiratrướcmắttôi.Nhẫncướiđeo
ởngóngiữa, “nếuđeovàongón taynày thì vừanhư in, cứđeokiểunàymộtthờigianđãnhé.Nếusovớiđộlớncủathếgiớithìđộchênhlệchgiữangónvôdanhvàngóngiữagầnnhưcóthểnóilàbằngkhôngđấy.”“Đúngthế.”Emkhoáccánhtaytôi,sauđóápmặtvàođó.“Chúngtalàmộtgiađình.Hômnaychẳngquachỉthêmmộtngày
kỷniệmnữathôi.”“Đúngthế,đúngvậymà.”Saunày,tôimớihiểuhàmýcủaYuko.“Chúngtalàmộtgiađình.”Tạisaokhôngphảilà“vợchồng”màlà
“mộtgiađình”?Tôinghĩ,trongcụmtừ“mộtgiađình”màYukonóiđó,ngoàitôivà
em,cólẽcòncócảđứaconlẽraphảisinhratrênđờinàynữa.“Đứacongáiđãchếttrởvềthếchỗcủangườivợ.”Từ câu nói này của chị Yoriko, Yuko đã trông thấy điều mà tôi
khôngthểthấy.Mộthômnọ,khichúngtôiđãkếthônđượcmộtnăm,emtừngcó
mộttrảinghiệmhếtsứckỳlạ.Vìcảmgiácquáthiếuchânthực,emlạithấykhôngquantrọnglắm,nênvẫnluôncấtnóvàomộthốctối tựanhưnhàkhochứađồtrongtâmtrí,thậmchícònkhôngkểchotôi.Thế nhưng, sau khi nghe chị Yoriko kể chuyện, emmới biết trải
nghiệmcủamìnhmangmộtýnghĩasâusắc.Tốihômđó,emviếttrongnhậtký:“Điềunày,đốivớitôi,vừalàmộtsựanủi,đồngthờicũngđemđến
chotôiniềmvuisâusắc.CâuchuyệnchịYorikokểsauhônlễtuyệtđốikhôngphảilàngẫunhiên.Cólẽ,chínhvìđểngheđượccâuchuyệnấytừchị,chúngtôimớigặpgỡvợchồngmụcsưBirdman…”
25
Vềtớinhà,chúngtôiđitắm,sauđólêngiường,nhưnghưngphấnquáđỗinênkhólòngngủngayđược.Tôithầmnhủ,thìrađâychínhlàcảmgiác làmchúrểtrongđêmhônlễ.Yukocũngđỏbừngmặtnhìnchằmchằmlêntrầnnhà.Vợchồng tânhôngiốngnhưbữacơmvừanấuxong,vẫncònhơi
nóngnghingút.Nhìntừgócđộxãhội,đêmnaymớilàbắtđầuthựcsựcủabọnhọ,cũngcónghĩa là,đêmđầu tiên saukhiđượcchính thứcthừanhận.Thếnhưng,tôilạiquyếtđịnhcoiđâylàđêmcuốicùng.Mấuchốtlà
làmthếnàođểnóivớiYuko.Tôithấycăngthẳnghệtnhưngườichồnglầnđầulàmtìnhvớivợvậy.Mộtlúcsau,Yukoxoayngườilại,gáccẳngchânthonnhỏmátlạnh
lênđùitôi.EmmặcáoT-shirtvàquầnngắnmàutrắng,nằmrúcmìnhtrong chăn. Tôi lấy làm kinh ngạc trước độ đàn hồi của chiếc quầnngắnnhỏchechắnphầnthândướiấy.ChiếcquầncộcYukođangmặcchính làchiếcmàemthíchnhất, từhồichưabị thunhỏ,emđã luônthíchmặcnórồi.Tuyrằngcơthểemlúcnàyđãbiếnthànhcôbéconmườibatuổi,nhưngnóvẫnhếtsứcvừavặn.Cáithứnàymàcởirathìchỉlàmộtmảnhvảibéxíucóthểnắmgọntronglòngbàntay,nhưngbêntrongdườngnhư lạiẩnchứabímậtgìđómàđànôngchẳngthểnàohiểunổi.Chúngtôinhúcnhíchngườitrongchăn,cởibỏáolótvàquầncộc
củađốiphương.Tôibỗngsựcnhớ lại tấmlưngbướngbỉnhcủaYukohồimười lămtuổi.Hồiấy,dẫunằmmơtôicũngkhôngngờđượccómộtngàymình lại thành thạođếnmứcdùnggótchâncũng lộtđượcquầnlótcủaemra.Xemchừng,đúnglàtôiđãtiếnbộrấtnhiều.Thếnhưng,đâyđã làđiểmcuốicùngcủachúng tôi rồi,khôngcó
saunàynữa.Haichúngtôitrầnnhưnhộngômchặtlấynhau,tựanhưmuốnđem
trọn cả cơ thể đối phương đặt vào trongmình. Thân thểYukomátrượi,nhỏđếnmứckhiếnngườitakhôngdámtinlàthật.Mộtthứcảmgiácgầnnhưlàthươngxót,thúcgiụctôigọitênem.“Yuko…”Sauđó,tôihạquyếttâm.Nếugiờmàkhôngnói,emsẽkhôngthể
biếtđượcýnghĩacủahànhvisẽlàlầncuốicùngnày.Tôicảmthấynhưvậythựckhôngcôngbằng.“Yuko,đêmnaylàlầncuốicùngcủachúngta.”TôivốntưởngYukosẽtừchốitôinhưđứatrẻchưahiểuchuyệnđời,
thậmchícònchuẩnbịsẵntâmlýđểkhuyêngiảiem.Thếnhưng,emlàmộtngườitrưởngthành,trưởngthànhnhấttừtrướctớinay.“Vâng,emcũngcảmthấynhưvậythìtốthơn.Nhưngchồngà,anh
chịuđượckhông?”Yukonói.Đãlâulắmrồiemkhônggọitôilà“chồng”nữa,naybỗngdưnggọi
lạilàmtôithấyhơilúngtúng,nhưngrốtcuộcvẫnnửađùanửathậtđáplại:“Chậc,nếukhôngnhịnđượcthìvừanhìnảnhhồitrướccủaYukovừatựsướng.Cáitấmchụpmặcđồlóthồitrướcấy,tấmmàbọnmìnhbảogiốngnhưquảngcáocủaCalvinKleinấy,anhthấysexycựckỳ.”“Emkhôngđểtâmđâu.Ngườikhácmàthếemsẽthấyghét,nhưng
nếulàSatoshi,emsẽkhôngđểtâmđâu.”Yukonói.Nghe Yuko trả lời thẳng thắn như vậy, tôi lại thấy hơi ngượng
ngùng.Tómlại,chúngtôiđãsinhhoạtvợchồnglầncuốicùngtrongchính
cáiđêmbắtđầuấy.Cứnhưvậy,Yukolầnlượtmấtđinhữngthứemtừngsởhữutrước
đây.Đốivớitôi,đâycũnglàmộtđêmhếtsứcbithương.
26
CuốithángMườimột,chúngtôiđidulịchởvùngSan’in.TôivàYukodựđịnhcoiđâynhưchuyếndulịchtrăngmậtcủahai
đứa.Hồicấpbađithamquan,từngđếnthànhphốnhỏbờbiểnNhậtBảnnày,nóđãđểlạichochúngtôinhiềukỷniệm,vìvậylầnnàyhaiđứaquyếtđịnhtrởvềthămlại.Tôicốănmặcsaochotrẻtrunghơn,lạicònphảicóphongcách,đồngthờiluônluônchúýkhiđisánhvaivớiYukophảitrôngsaochothậttựnhiên.Tôihyvọngítnhấtthìhaiđứacũngđượccoinhưmộtcặpanhtraiemgái tuổi táccáchnhautươngđối lớn.Mặcdùvậy,càngởnhữngthànhphốnhỏcổkính,hẻo lánhthìcàngdễcảmnhậnđượcánhmắttòmòcủangườiđịaphương.Cólẽ,thànhphốcàngcổkính,ngườitacàngbảothủ;cànghẻolánh,lònghiếukỳcủaconngườitacàngmạnh.“Khôngsaochứ?Liệungườitacóhiểulầmlàanhphạmtộidụdỗ
trẻconrồibáocảnhsátkhôngnhỉ?”TôihỏiYuko.“Khôngsaođâu,rấthiếmngườicó thểnhưanh,nhìnchẳngcó tí
hammuốnnàocả.”“Thếà?”“Nếu bị người ta hiểu lầm, anh cũng sẽ không bị coi là kẻ dụ dỗ
muốnkiếmtiềnbẩnđâu,cùnglắmchỉbịcoinhưmộtgãbiếntháicôđộcsaymêcáccôthiếunữmàthôi.”“Nhưvậythìbảnchấtcàngtồitệ.”Thấytôilộvẻkhóxửramặt,Yukovuivẻbậtcườithànhtiếng.“Nhớ rõ chưa hả?Sau khi tới khách sạn, ở chỗ nào có người thì
phảigọianhlà‘anhtrai’đấynhé.”“Biếtrồi,chồngạ.”TôisầmmặtnhìnYuko,cònemthìchỉhờhữngnhúnvainhìn lại
tôi.“Anhyêntâmđimà,anhtraicủaem.”DiễnxuấtcủaYukoởkháchsạncũngrấtkhá.Mặcdùthế,tôivẫnthườngcảmthấytrongnụcườimangtínhdịch
vụcủanhânviênkháchsạnlộravẻhiếukỳ.Vìkhôngmuốnbịcoilàbiến thái, tôi cógắngnóinănghànhđộngnhưmột thanhniênbìnhthường,nhưngcáchlàmnàyhìnhnhưcònkíchthíchtrítòmòcủahọhơn.Dángvẻtôivốnđãkhônggiốngthanhniênbìnhthườngcholắm,bâygiờ,lạicànggiốngnhưmộtkẻbiếntháicôđộchơn.Đểné tránhánhmắt củamọingười, chúng tôi lẳng lặng lênkhỏi
kháchsạn,đirabờbiển.Bờbiểnkhôngmộtbóngngười.Chúngtôinắmtaynhaudạotrong
rừngthông.“Cảmgiácthậtthânthương,từlầnđóđếngiờđãsáunămrồinhỉ?”“Cũngchừngấy,lầntrướclàmùathunămchúngtamườibảytuổi.”Yukonhưsựcnhớragìđó,cúiđầubậtcườihinhhích.“Saothếem?”“À,Satoshià,hồiấy,emtrôngthấyanhđimộtmìnhởbãiđáđằng
trướckiakìa.”“Thếà…”“Anhtoànởmộtmìnhthôi.”“Anhtoànởmộtmình,nhưngmàkhôngphảianhthíchthế.”“Vậyà?Lúcvềanhcònbịmuộngiờcơmtối,ngườiướtnhưchuột
lộtnữa.”“À,đúngvậy.”“Chuyệngìđãxảyra?Anhtrượtngãà?”“Không,khôngphải.”ĐểgiảithíchchoYukohiểu,tôidẫnemđếnchỗđó.“Đâylà…”“Hangđấy,tuyrấtnhỏthôi.”
Tôikéotayemđivàobêntrong.“Anhpháthiệnrachỗnày.”Tôidanghaicánhtayra,“Cảmgiác
nơiđâycựckỳyêntĩnhnênanhbènngồilênkhốiđákiamộtlúc.Kếtquả,chẳngbiếtnướctriềubắtđầulêntừlúcnào,bãiđánốiliềnvớibờbiểnđãchìmtrongnước.”Gươngmặt Yuko lập tức hiện lên vẻ bất an. Tôi bảo giờ này thì
chưavấnđềgìđâu.Emlạithúcgiụctôikểtiếp.“Sauđó,thậtsựlàrấtnguy,nướctriềulênnhanhquá.Tronghang
cũnglõngbalõngbõngnhữngnướclànước.Anhhơidodựrồinhảyxuốngbiểnbơivàobờ,vìvậycảngườimớiướtsũngnhưchuộtlột.”Yukochằmchằmnhìntôivớivẻrấtlạ,tôikhôngbiếtemđangnghĩ
gìnữa.Mộtlúcsau,Yukonói:“Satoshinày…”“Gìem?”Yukomỉm cười: “Satoshi à, anh là giỏi nhất đấy.” Nói đoạn, em
vònghaitayômeotôi,ápmặtlênngựctôi.Tôikhônghiểumìnhgiỏinhấtởđiểmnào,nhưngvẫnvuốtvelưng
em,hạgiọngnói:“Đúngvậy.”“Hồiấycũng thế.”GiọngYukonghènnghẹn, tựahồnhưcómột
ngườitíhontrongngựctôiđangthìthầm,“Giánhưhồiấy,cảtrướcđónữa,cảtrướctrướcnữa,chúngtacũngcóthểởbênnhauthìtốtbiếtmấy.”“Chúngtavẫnluônởbênnhaumà,lúcnàoanhcũngởbênem.”“Lúcấyanhchỉởbêncạnhemthôi,khônggiốngnhưbâygiờ.”“Cũngphải…”“Chúngtagặpnhauhồimườilămtuổi,từkhiấy,emđãluônthích
anh.” Yuko nói. Em vẫn ápmặt vào người tôi, rồi tiếp: “Satoshi à,hômấy, empháthiệnanhmộtmìnhđi trênbờbiểnkhôngphải dongẫunhiênđâu.Lúcnàoemcũngtìmkiếmanhmộtcáchvôthứcấy.”“Ừ.”
“Hồiấyemmuốncùnganhchui vào cáihangnày, cùnganhướtnhưchuộtlột,cùnganhcườivang,thờigianđượcởbêncạnhanhcàngdàicàngtốt.”Yukotáchkhỏitôi,xoayngườiđirangoàihangđộng.Tôiđộtnhiênnhậnrachỗngựcáosơmiđãướtsũng.
27
Ănbữatốiởnhàhàngxong,chúngtôivềphòngmình,nhìn thấychăn nệm đã được trải sẵn, trong lòng chợt dâng lênmột cảm giácphứctạp.“Xemranhânviênphụcvụcũngphânvânlắmnhỉ.”Chănnệmcủahaichúngtôicáchnhauchừngnửamét.“Vítrịrấtnhạycảm.Nóithếnàonhỉ,cảmtưởngnhưcáchtrảichăn
nệmnày là kết quả đấu tranh giữa tiêu chuẩn đạo đức, ý thức nghềnghiệpvàsựchuđáovớikháchhàngcủangườinhânviênđó.”Tôikêhaibộchănnệmsátvàonhau.“Anhkhôngthấynhưthếnàykhôngđượctựnhiênàanhtrai?”“Ừ.”Tôi trầm tư,“anhkhôngcóanh traiemgáigìnênchẳng rõ
lắm.”“Emcũngthế.”Cuốicùng,chúngtôitựthỏahiệpbằngcáchsángsớmmaisẽđẩy
chănnệmvềvịtríbanđầu.Tắm xong, hai đứa bọn tôi cùng xem chương trình Món ăn quê
hươngtrênkênhtruyềnhìnhđịaphương–chươngtrìnhẩmthựclàmộttrongnhữngchươngtrìnhtiviyêuthíchnhấtcủatôi.Trongđókhôngcóácý,khôngcónhữnghànhvicốýlàmthươngtổnngườikhácchỉđểchọcchongườitacười,cũngkhôngcócáichết,chỉcósángtạovàtrậttựmàthôi–sauđó,bọntôirúcvàotrongchăn.“AnhSatoshinày.”Yukonói.“Gìem?”“Emcóthểsangchỗanhkhông?”“Được,emquađây.”
Yukongọnguậythânhìnhtrongchiếcchănkínmít,chuivàobêncạnhtôi.“Thếnàythíchthật.”Yukoômchặtngườitôi,từemtỏaramùitóc
ướtthoangthoảng.“Hônđượckhông?”Rốtcuộchànhvithếnàolàđượcphép,hànhvinàolàkhông,bản
thântôicũngkhôngrõrànglắm.Vuốtvenhaumàkhônggiaohợp,rốtcuộccóýnghĩagì?Trongkhi
tôiđangmảinghĩchuyệnnày.Yukođộtnhiênhônlênmiệngtôimộtcái,kiểunhưnụhônchúcngủngongiữaanhtraivàemgáivậy.“Đãchẳngcòncảmgiácgìnữa.Emcũngthửrồi,chẳngquachỉhơi
nhộtmộtchút.”Yukonóirồiáptránlênngựctôi.“Nhưngmà,anhSatoshià,có thểômnhauvớianhthếnày,cảm
giácthíchlắm.”“Vậyư?”“Vâng.Ngượclại,emcònthấylàmtìnhcũngchẳngcógìhayhocả.
Cảmgiáctuyệtdiệulúcđó,đaphầnkhôngphảidobảnthânviệclàmtìnhtạora.”Cólẽlàthế.Bởivì,lúcnàyđây,tôicũngđangcảmnhậnđượcmột
cảmgiác tuyệt diệu tương tự.Có lẽ đây chính là sự bù đắp đặc biệtdànhchongườiđãmấtđiquánhiềuthứ.“Ngàymailàphảivềrồi.”“Ừ.”“Nháymắtcáilàđãhếtthờigiannhỉ.”“Chơivuikhông?”“Có.Đâylàlầnđầutiênngườitađidulịchvớianhmà.”“Cóthểquaylại.”“Đượcđấy,chúngtahãyquaylạinhé.”Thếnhưng,chúngtôiđềuđãchuẩnbịtưtưởng:lầndulịchnàycólẽ
vừalàlầnđầutiên,cũngvừalàlầncuốicùng.Cóđiều,haiđứavẫngiả
bộnhưkhôngbiếtgì,thảsứcđắmchìmtrongquãngthờigianđặcbiệtcủađêmtốikhiếntimngườitađậpdồnlênấy.
28
KhắpnơitrênphốlớnđềutranghoàngnhữngmónđồGiángsinhlấplánhlóamắt.ChúngtôingồixeđiệntớithànhphốbêncạnhđểmuaquàGiáng
sinhchoYuko.Emmuốnmuasáchvănhọccóchúâm,loạidànhchohọcsinhtiểuhọc.“Gầnđây, thườngxuyênxuấthiệnnhữngchữHánemkhôngbiết
đọc.”Yuko thổ lộvới tôi,nétmặtcóvẻ rấthoangmang.Emđangdần
dầnmấttrínhớ.Sựthựcnàylàmtôilolắngkhôngyên,xétchocùng,đây là cảmgiácphẫnnộ trước sựbất lực củabản thân.Ngaycảkhithỉnhthoảngnhắcđếnchuyệncũthờicấpba,kýứccủaemcũngbắtđầulácđácxuấthiệnnhữngkhiếmkhuyếtởchỗnọchỗkia.Yukokhoáctaytôi,đibêncạnh.Đãtừlâurồi,chúngtôikhôngcòn
nắmtaynhauđitrênđườngnữa.Vìchiềucaochênhlệchquálớn,nhịpvungtaykhôngthểnàođồngđềuđược,rấtkhóđểđicạnhnhau.Mứcđộthunhỏcủaemhìnhnhưđãtiếnthêmmộtgiaiđoạn.Mộtthángtrước,Yukođãvượtquaranhgiớicủathờikỳđặctrưng
giớitínhthứhai[4].Kinhnguyệtcủaemđãdừnglại,lôngmucũnghoàntoànbiếnmất,ngoàira,tuykhôngrõrệtcholắm,nhưnggiọngnóicủaemcũngtrởnêncaohơn,thanhmảnhhơn.Nhìnngangnhìndọcthếnào,emcũngchỉgiốngmộthọcsinhtiểuhọcmườihaituổi.Yukohợpvớichiếccặpsáchđeohaivaihơnsơnmóngtaymàuđỏ,emđãthựcsựquaylạitầmtuổiđórồi.Chỉcầnpháthiệnraconmồidướiđất(nắpchainướchoặctờquảng
cáo của thẩmmỹ viện bị vo viên quăng dưới đất), em đều đá văngchúngđivớimộttháiđộnhiệttìnhkhácthường.Conmồivẽnênmộtđườngparaboltuyệtđẹp,bayđixatít.Nếuemkhôngtậpthểdụcnhịp
điệumàtrởthànhcầuthủbóngđá,hẳnlàcũngsẽpháttriểnrấttốt.Chúngtôivàohiệusáchlớnnhất,đithẳngđếngiáchuyênđểsách
thiếu nhi, mua vài ba quyển. Bài ca mừng Giáng sinh của CharlesDickens,NhữngngườikhốnkhổcủaVictorHugo,vàcảDảibănglốmđốmcủaConanDoylenữa,đềulànhữngtácphẩmthíchhợpvớihọcsinhcuốicấptiểuhọc.ĐốivớimộtngườihầuhếtthờigiangiammìnhtrongnhànhưYuko, tiểu thuyếtgiốngnhưcánhcửa sổma thuậtđểemhénhìnrathếgiớibênngoài.Cănphòngnhỏtrongnhànhờmộtcuốnsáchmàcóthểrộngđếnmấychụcdặm.Yukovuivẻômđốngsách,vừađivừabảoemcũngmuốntặngquà
cho tôi.Nói thực lòng, vì chiphí cho lễ cưới và chuyếndu lịch, tìnhhìnhkinhtếcủachúngtôilúcnàytươngđốicăngthẳng.Mặcdùtôilấylàmvui trướcđềnghị thiện chí củaem,nhưngnghĩ đếnvấnđề sinhhoạtphí(dùlàtôitặngđồchoem,hayemtặngđồchotôi,cũngđềurútratừcùngmộtcáiví),tôilạithấyhơikhóxử.Tôinhanhchóngtínhtoán trongđầu,nghĩxemcómónquànàokhôngcần tốnquánhiềutiềnhaykhông.Tôimuốnemcảmnhậnđượcniềmvuikhitặngquà,màcũngphảikhiếnngườinhậnlàtôithấyvuivẻnữa.Ýnghĩacủaquàtặng,chínhlàphảinhưvậy.Rốt cuộc, tôi cũng nghĩ ra đượcmột thứ. Tôi kéo tay Yuko, đẩy
cánhcửa lớn trang tríxanhđỏcủa trung tâmthươngmại.Bên trongchậtcứngkháchđimuaquàGiángsinh.Gươngmặtngườinàocũngtràntrềhạnhphúc,tựanhưđãtạmthờigạthếtnhữngnỗi lo lắngvàbấtanthườngngàyđi,dànhriêngbuổitốingắnngủihômnayđểthỏasứcđắmchìmtronghạnhphúc.Hômnaychắchẳnphảilàngàytổngđiểmhạnhphúctrênthếgiớiđạtmứccaonhấttrongnăm.Chúngtôiđithangcuốnlêntầngcaonhất.Tôitìmthấymụctiêuở
cuốidãyhàngthựcphẩm.“Anhmuốnthứnày.”“Thứnày?”Chỗđócómộtbốtchụpảnhlấyngay.“Đúng thế, anhmuốn có ảnh của Yuko.” Tôimóc túi lấy vé tàu
tháng,rúttừbêntrongramộttấmảnhchụpchungđưachoemnhìn.“Lúcnàoanhcũngmangảnhemtheobênngười,nhưngảnhnàythìhơikhácvớiYukocủahiệntại.”Đólàảnhchụpđúngmộtnămtrước,trongbuổitiệcGiángsinhdo
câu lạcbộnơiYuko làmviệc tổchức.Yukomặcáo lencaocổmàuđenvàminijupemàunâusẫm.Tôiđứngbêncạnhemnhưmộtvậtlàmnền,mặcbộđồTâycôngsởchẳnghềbắtmắt.Trôngemtràntrềtựtin,làmộtphụnữtrưởngthành,biếtrõvềbản
thânvàthếgiớixungquanh.“Emmàcũngcólúcthếnàyđấy.”Yukothởdàilẩmbẩm.“Lúcấylàlúcấy,bâygiờlàbâygiờ.Tómlại,anhmuốncóảnhcủa
Yukobâygiờ.”Haichúngtôichuivàobốtchụpảnh.“Chụpchungnhé.”“Ừ,ảnhmộtnămtrướccũnglàhaingườichụpchungmà,nhưngở
trongnàychậtquá.”“Emcóthểngồilênđùianh.”“Hừm.”Tôiđiềuchỉnhcáighếđặtbêntrongxuốngmứcthấpnhấtvàngồi
lên.SauđóYukongồilênđùitôi.Emômcổtôi,ápmặtvào.“Nhưthếnàycóphảitrônggiốngmộtcặphơnkhông?”Đúng là giống, nhưngmà, để người khác trông thấy thì phải giải
thíchthếnàođây?Tôilonơmnớp,mặcdùcórèmchenhưngtôivẫncócảmgiáckiểunhưđangômnhaugiữaánhmắtnhìnchằmchằmcủabaongười vậy, rất làkhông tựnhiên.Tôi vội vàng lấy tiềnxu ra,bỏvàolỗ.Nhìnmấy tấmảnhđược in ra,Yukocườiphá lên.Trongcảđống
ảnhấy,mặttôiđềubịchemấtphầntừmũitrởxuống.Đãthế,trongnăm tấmảnh thì cóđếnbốn tấmbịnhắmmắt, trôngcóvẻ lo lắng,giốngnhưmộtconvậtnhỏtrongbóngtốiđộtnhiênbịánhsángchiếuvàovậy.(Thựcsựlàtôiđãrấtlolắng.)
“Satoshi,anhđúnglàthiêntài.Saoanhcóthểnhắmmắtđúnglúcthế?”“Không biết nữa, chẳng qua là lúc anh nhắmmắt thì tình cờ cửa
trậpsậpvàothôi.Vảlại,anhthìquantrọnggì,chỉcầnemchụpđẹplàđượcrồi.”Trongcáctấmảnh,Yukođềunởmộtnụcườihoànmỹ.Nụcườixa
xămlàmsốngdậynhữngkhátkhaothuởnhỏ.Nếulúcấytronglớpcómộtbạngáithếnày,cólẽtôisẽrấthoangmang,chẳngbiếtlàmsaochophảitrướccảmgiácnhiệtthànhkhôngthểgọitêntràodângtừcõisâuthẳmtronglòngmình.Chúng tôi ra quầy vănphòngphẩm,nhờnhân viên épnhựa tấm
ảnhduynhấtmàtôimởmắt.Làmthànhdạngthẻxong,tấmảnhtrôngcứnhưmộttácphẩmnghệthuậtquảngcáodonhiếpảnhgiachuyênnghiệpchụpvậy.Quảngcáodùngngườimẫulàmộtthiếunữxinhđẹp,đểthêmchúcsắctháihàihước,ngườitacholóvàokhunghìnhmộtcáimặtđànông.Sảnphẩmđượcquảngcáohẳnlàkemđánhrănghoặcthựcphẩmđónghộpgìđó.“Đợiđã.”Yukocầmảnhrachỗquầythungân,hìnhnhưmuốnnhânviênbán
hàng gói tấm ảnh lại. ThấyYuko lấy tấm ảnh ra, cô nhân viên bánhàng trẻ tuổi lộ vẻ khó xử, tôi đứng từ xa cũng trông thấy.Chắc làtrungtâmthươngmạinàyquyđịnhkhôngmuahàngthìkhôngphụcvụgóibọc.Cônhânviênhìnhnhưđangtìmcấptrên,mắtcônhìnquanhgianhàng,cuốicùngchạmvàoánhmắttôi.HìnhnhưcôđãnhậnđịnhtôilàngườigiámhộcủaYuko.Ánhmắtcônhânviênnhưthểđangnói:Làmsaobâygiờ?Tôirất
khóquyếtđịnh.Tôicũngdùngánhmắttrả lời:Trẻconnóthíchthế.Nểtìnhhôm
naylàngàytốtlành,liệucóthểlàmtheoýconbéđượckhông?Tôibiếtrồi–cônhânviênmỉmcườivớitôi.Cảmơn–tôicũngdùngnụcườibàytỏsựbiếtơn.
Thếnhưng, thếnày thìđãhoàntoàncoiYuko làmộtđứa trẻrồi,chuyệnnàykhiếntôiáynáyvôcùng.Emlàvợtôichứkhôngphảimộtđứatrẻ.Yukoquaylạibêncạnhtôi,cầmmộtgóinhỏbọctronggiấygóiquà
màuxanh,cònbuộcthêmchiếcnơlụamàuhồng.“Giángsinhvuivẻ.Đâylàquàemtặnganh.”“Cảmơnem.VậylàanhcóthểluônởbênYukocủahiệntạirồi.”“Đúngthế,đểchúngtamãimãiởbênnhau.”Lúcnóinhững lờinày,ánhmắtemchanchứa tìnhcảmmàngôn
ngữ không thể biểu đạt hết. Bốnmắt nhìn nhau, tôi thấy xót xa vôcùng.TôiđưatayvuốtmáitócmàuhổpháchcủaYuko,hônlênđỉnhđầuemmộtcái.“Đúngthế,mãimãiởbênnhau.”Thếnhưng,giọngnóicủatôinghethậttrốngrỗngvàyếuớt.Lúcchúngtôiđợithangmáyđểđixuống,độtnhiênnghesaulưng
cóngườigọi:“CóphảianhInoueđấykhông?”Ngoảnh đầu nhìn lại, đó là một gương mặt mà tôi hết sức quen
thuộc.“Ồ,thìralàcôFujisawa…”Côlànhânviênnữduynhấtởvănphòngđạidiệntưphápmàtôi
làmviệc.Cònnhânviênnamduynhấtchínhlàtôi.Cũngcónghĩalà,nơitôilàmviệcrấtđơngiản.Côvàolàmởvănphòngtrướctôimộtnăm,nhưngchắclànhỏhơn
tôibatuổi.Đôimắtđenvàsángthườnghayđảoquađảolạiphíasaucặpkính.“Quả nhiên là anh Inoue. Hôm nay anh không mặc vest, không
giốngthườngngàycholắmnêntôicũngkhôngdámchắcchắn.”Sauđó,FujisawahướngánhmắtsangphíaYuko.“Đâylà…”“À,nólàcháugáitôi,tênlàYuko.”
Tôichưanghĩkỹcàngđãbuộtmiệngnóiluôn,nhưngcôlậptứctìmrachỗsơhở.“Hả?AnhInoue,hìnhnhưanhkhôngcóanhchịemgìmà!”“Ơ…”“Không,chúngemlàanhemhọ,bốanhấylàanhtraicủamẹem.”Tôichưakịpnghĩ,Yukođãtrảlờitrướcrồi.“Đúngvậy, làanhemhọ,đây làemhọYukocủa tôi.Cònđây là
đồngnghiệpcủaanh,côFujisawaKumi.”Haingườivừanói“Hânhạnhlàmquen”vừagậtđầuchàonhau.Cũng may là họ mới gặp nhau lần đầu, không cần phải lo lắng
FujisawaKumipháthiệnrabímậtcủaYuko.“MuaquàGiángsinhhả?”Fujisawahỏi.“Vâng.Hômnaytómđượcônganhhọhàophóng,bắtanhấymua
đồchoem,thếnênbọnemmớiđếnđây.”“Cóônganhtốttínhnhưvậyhaythậtđấy.”Fujisawanói, có điều câunàyhìnhnhư khôngphải nói với tôi và
Yuko.Bìnhthường,ởvănphòngchúngtôihầunhưkhôngbaogiờnóichuyện,biếtcựckỳítvềđờitưcủanhau,chỉbiếtlà:tôicóvợ,khôngcóanhchịem,sốngởthịtrấnbêncạnh;còncôthìđộcthân,cóhaiemgái,sốngcùnggiađìnhởthịtrấnnày.Câunóivừanãycủacôhìnhnhưđãbaohàmcảlờinhậnxétvềtôi
màlầnđầutiêntôiđượcnghe.“Chịnhàđâuạ?Khôngđicùngà?”Côhỏi.Côchỉthuậnmiệnghỏivậy,nhưngtôi lạikhôngsaotìmđượccâu
trảlờithíchhợp,mộtkhoảnglặngkéodàixuấthiện.FujisawaKumitinhý,nhậnrabầukhôngkhíđãthayđổi,bèncốý
nóibằnggiọngđiềuđùacợt:“Chậc, xin lỗi nhé, có phải tôi vừa hỏi chuyện không nên hỏi
không?”“Không,hoàntoànkhông.”Tôihốthoảngtrảlời.Cólẽtạigiọngtôi
nghiêmtúcđếnmứchơimấttựnhiênnêngươngmặtKumithoánglộvẻsợhãi.“Chịdâuembịcảmnênphảiởnhà.”LạilàYukonhanhtríxoaychuyểncụcdiện.Tôigầnnhưhoàntoànkhôngcónănglựcbịachuyệntrongnhững
trườnghợpnhưthếnày.“Thìralàvậy,thếthìnhấtđịnhphảichúýnghỉngơiđấy.Tênchị
nhàhìnhnhưcũnglàYukođúngkhôngnhỉ?”Yuko chính làYuko, vì vậymới giới thiệu với Fujisawa em tên là
Yuko,nhưnglúcnày,ởnơiđây,Yukođangđóngvaimộtngườikhác,lẽraphảibịaramộtcáitênkhácmớiđúng.Nhưngmà,giờnóigìcũngđãmuộnmấtrồi,tôithấyhơichóngmặt,đànhmiễncưỡngtrảlời:“Đúngthế,cũngtênlàYuko.Haingườitrùngtênnhau,lúcởcùng
rấtdễlẫnlộn.”“Ra là vậy.” FujisawaKumi cười vui vẻ, “tôi vẫn luônmuốn được
gặpchịnhàmộtlần.AnhInouetừngkể,chịấylàngườirấttuyệt.”Ởbêncạnhtôi,bờvaiYukokhẽnhúcnhích.“Tôitừngnóithếà?Tôichẳngnhớgìcả.”Tôicócảmgiácmìnhđangđitrênmépcủasânthượngtòanhà.“Cónói.Lúcnàoấynhỉ?Hồicuốinămhoặcđầunăm,mọingười
trongvănphòngđiuốngrượu,anhInouelúcấyhơisayrồi.”“À.”“Chịnhàlàmhuấnluyệnviênởcâulạcbộthểthaonhỉ,đúnglàmột
côngviệcthúvị.”Yuko ngắt lời Fujisawa Kumi: “Đã không còn là huấn luyện viên
nữa.Chịấybảođãxinnghỉviệcrồi.”Bầukhôngkhíimlặngkỳlạlạibaotrùmbangười.“À…” Fujisawa Kumi muốn làm dịu bớt không khí, cố gắng tìm
kiếmchủđềthíchhợp,“Tôi…đếnđâymuaquàchoemgáiút.”“Ừ.”Tôigậtđầu.
“Nótên làYumi,mớimườihai tuổi thôi.Tôiđangkhôngbiếtnênmuagìđây.Yuko,cógợiýgìchochịkhông?”Đối với người biết sự thật như tôi, Fujisawa Kumi đã hỏi nhầm
người.Thếnhưng,tấtnhiêntôichẳngthểnàonói:Trênthựctế,emấyhơncôđếnbatuổicơđấy.“VừanãyembắtanhSatoshimuasáchchođấy.”Yukogiơgóiquàđangcầmtrêntaylên.“Sách thì không được. Yumi chẳng có trí tưởng tượng gì cả, nó
khôngthểcảmnhậnđượcmàusắc,âmthanhvàmùivịquacâuchữtrongsáchvởđâu.”“Nếuthếthì…”Yukotrầmngâm.Đốivớimộtphụnữhaimươiba
tuổi,nhữngthứmàmộtcôbémườihaituổimuốncóchắchẳnđãbịcất vào sâu bên trong nhà kho ký ức rồi.Hoặc là bị nhét dưới gầmchiếcgiườngnhỏđãkhôngdùngđếnnữahoặcgiấuởphíasauconbúpbêvảiđãlâurồikhôngcònômấp.“Vậy,bâygiờYukomuốnthứgì?Ngoàisáchraấy?”“Emà?”Yukonghiêmmặtnghĩngợimộthồi.“Emmuốn cómột cái chảo rán, đang tìm xem có loại bằng thủy
tinhkhông,vìtrongsáchnóinhômkhôngtốtchosứckhỏe.”Câu trả lời của em hẳn là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của
FujisawaKumi,côlậptứcngẩnngườira.Mộtcôbémườihaituổiđầukhôngngờlạichúýđếnvấnđềsứckhỏe,cònmuốnmộtcáichảoránbằngthủytinh,chuyệnnàykhôngkhỏikhiếnngườitaphảigiậtmìnhngạcnhiên.Nhìn phản ứng của Fujisawa Kumi, Yuko vội vàng bổ sung thêm
mộtcâu:“À,emnghemẹembảothế.”“Chịcũngnghĩvậy.”Kumirốtcuộccũngthấythoảimái,khẽthởdàimộttiếng:“Nhưng
mà,Yukođúnglàrấtngườilớn,kháchẳnvớiYuminhàchị.”
“Thếạ?Emchẳngngườilớnđượcnhưchịnóiđâu.”Yukodườngnhưmuốnđábaymộthònsỏivôhình,độtnhiêngiơ
chânphảira.“Nhưng mà nhắc đến mới nhớ, anh Satoshi thế nào ạ? Ở văn
phòng,mọingườinghĩthếnàovềanhấy?”LầnnàyđếnlượtYukobắtđầuđặtcâuhỏivớiFujisawaKumi.Tôivừamớitránhđượcvỏdưa,giờlạigặpngayvỏdừa.“Chuyệnnày…”FujisawaKumichằmchằmnhìnvàomặttôikhôngchớpmắt,ngẫm
nghĩcâutrảlờithíchhợp.Trênmặttôinhưthểcókhắcbảnhướngdẫnvậy.“Nếudùngmộtcâuđểkháiquát,thìanhInouelàngườirấtngầu.”Đánh giá này thật quá sức tưởng tượng, lần này đến lượt tôi đớ
người ra. Tôi vẫn luôn cho rằng, những người được hình dung là“ngầu”chỉtồntạitrongphimảnhhoặctiểuthuyếtmàthôi.“Kiệmlời,lúcnàocũngrấtbìnhtĩnh,khôngnóithừacâunào.”TôiliếcmắtquansátYuko,mặcdùemgiảbộnhưchẳnghềđểtâm,
nhưngbờvaivẫnkhekhẽ rung lên.Tôi lập tứcnhậnraemđangcốnhịncáigì.“Đúngthếđấy,bóng lưnganhấy trôngnhưthể truyềnđạtđiềugì
đó,lạicònđượmvẻubuồnnữa.Chậc,rấtlàngầu.”“Thếà?”Tôicócảmgiácnhưcôđangmiêutảmộtngườihoàntoàn
khôngquenbiếtvớimình.“Tôiluônnghĩvậynhưvậyđấy.”FujisawaKumitrảlờiđầynghiêm
túc.Từtrướcđếngiờ,tôihoàntoànkhôngbiếtmìnhlàmộtngườiđàn
ông“ngầu”cơđấy.“Haythậtnhỉ,hồitrướcemkhôngbiếtlàanhSatoshilạicónhững
đặcđiểmnày.”NgheYukonói thế,Fujisawamỉmcườiđáp: “Đúng thế.Nếunhìn
thấyanh Inoue lúcđang làmviệc, suynghĩcủaemchắc sẽhơikhácđấy.Anhhọemchẳngnhữnghàophóngmàcònrấtđẹptrainữa.”“Hì, emđúng là sướng thật, có anhhọ tuyệt vời như thế, lại còn
cùngemđónđêmGiángsinhnữachứ.”Ngườimàhọđangnhắcđến,nghexuôinghengượcthếnàocũng
cóvẻtuyệthơntôibốn,nămlần.Vậycũngchẳngcógì,bởi trongđêmGiángsinh, tổngđiểmhạnh
phúccủatoànthếgiớinhiềuhơnbìnhthườngđếnbốnlần.Mặcdùvậy,vìtronglònglúcnàocũngnơmnớp,tôiluônbịmộtthứ
cảmgiáckỳlạbaobọclấy,thânthểtựahồnhưmuốnbaylên.Haingườihọvừacườikhúckhích,vừabàntánchuyệngìđó.Không
lâusau,FujisawaKumingoảnhđầulạibảotôi:“Tôiphảiđirồi,thậtlàngạiquá,làmlỡmấtbaonhiêuthờigiancủa
haianhem,chịnhàcònđangđợinữachứ.”Trongkhoảnhkhắcđó,tôibỗngngớrakhônghiểucôđangnóivề
ai.TôiliếcmắtnhìnYuko,nhớramộtYukokhácđangđợiởnhà,khiấymớikịpphảnứng,mặcdùđãchậmmấtmộtbước.“Đúngvậy,Yukobịcảmđangđợi…”CònYukobiếnthànhtrẻconthìđangởđây.“TôicũngphảinhanhđimuaquàchoYumirồivề thôi.”Fujisawa
Kumibậtcườikhúckhích,“Nhưngkhôngthểmuasáchhaymuachảođược.”“Thậtngạiquá,khôngthểgợiýgìchochịđược.”ThấyYukoxinlỗi,FujisawaKumilắcđầu,mỉmcười.“Làmgìcóchuyệnđó,khôngsaođâu.Cóđiều,YukovàanhInoue
tuylàanhemhọ,nhưngtrônggiốngmộtcặptìnhnhânhơnđấy.Chịnghĩ,chịYukonhàanhInouechắchẳncũnglàmộtphụnữtuyệtvờinhưemđây.AnhInoueđúnglàcóconmắtnhìnngười…”Fujisawa Kumi muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng lời ra đến
miệngrồilạinuốtvào,biếnthànhmộttiếngthởdàikhekhẽ.Rốtcuộccômuốnnóigì?Vẻthấtvọngvàbấtanthoánglộratrên
gươngmặt cô có ý nghĩa gì?Tôi chưa kịp tìm ra đáp án, cô đã nói“Vậytôiđitrướcnhé”,rồiquayngườibiếnmấttrongdòngkháchmuahàngđôngđúcồnàocủađêmGiángsinh.Cảnh đêmphản chiếu trên cửa kính tàu, không hiểu vì sao, luôn
khiếnngườitaliêntưởngđếngiấcmơcủamộtchúchóbấthạnh.Thươngcảmvàthiếuthốnsắcmàu.Thỉnhthoảng,quanhữngđườngnétmàuđencủacánhrừng,cóthể
trông thấy ánh sáng yếu ớt, tựa hồ như những người cô độc đangkhôngngừngphátđitínhiệuvớingườikhác:“Tôiởđâynày!”Cólẽ,mộtngàynàođótôicũngsẽgàolêngọingườikhácnhưthế.Yukonãygiờvẫnnhìnchămchămrangoàicửasổ,độtnhiêncất
tiếng:“CôKumirấtđángyêu.”NếuFujisawaKuminghethấycâunày, liệusẽnóigìnhỉ?Tôi thật
tìnhmuốnnhìnthấyvẻmặtcủacôkhinghemộtcôbémườihaituổikhenmình“đángyêu”.“Côấyrấttinhý,khôngngờlạinóichúngtagiốngtìnhnhân.Trình
độbiểudiễncủaanhkémquá.”Yukolộraánhmắtmệtmỏi,quansátcảnhđêmkhôngngừnglùivề
phíasaungoàicửakính.Mộtlúcsau,emđộtnhiênnhỏgiọnglầmbầmmộtcâu.“Côấy,cóvẻthíchanhđấy.”Yukonóivớitháiđộquáđỗihờhững,nhưthểđangtrầnthuậtmột
sựthựchiểnnhiênvậy.“Tạisaoemnghĩthế?”“Tạisaoà?”Yukochămchúnhìntôi,nhưđangnhìnmộtvật lạ,“Aicũnghiểu
cả,nhưlàcứnóiđếnquảbóng,tấtcảmọingườiđềubiếtnóhìnhtrònvậy.”
“Nhưnganhchẳnghiểugìcả.”“Satoshi,ýthứcvềbảnthâncủaanhkémquáđấy.Hồihọccấpba
đãthếnàyrồi.Tâmýcủangườitanhưthếmàanhchẳnghềnhậnra,tìnhcảmchẳngđượcđáptrảgìcả.”GiọngđiệuYukotựanhưhơigiậndỗi.“Nhưngđócóphảilỗicủaanhđâu.”Tôicứngđầuphảnbáclại.“Embiết.Emkhôngtráchmócanh,chỉlà…”Yukochầmchậmlắcđầu,nởmộtnụcườibuồn.“NếucôKumiấycóthể…”Lúcnày,tàuvừakhéochạylêncầu,tiếngsắtthépvachạmvanglên
ầmầm.“Gìhả?Anhkhôngngherõ.”“Khôngcógì.”“Thậtkhông?”“Ừ.Này,ngàiJamesBond.”“Cáigìvậy?”“Vìanhrấtngầumà.”Yukonhưđãthoátrakhỏisựuuấtbaotrùmlênemmớirồi,lạibật
cườivuivẻ.“AnhlàJamesBondhả?”“Lúcấyemphảicốnhịnlắmmớikhôngbậtcườiđấy.Satoshi,anh
thậtsựrấtngầuà?”“Khôngbiếtnữa.Nếuanhmàngầuthìnhữngngườiítnóiđềungầu
hết.”Saukhicườimộtlúc,Yukonghiêmmặtlại,thongthảnói:“Nhưngmà,quantrọnglàtrongmắtcôKumiấy,anhlàthế.Đốivới
côấy,anhchínhlàngàiJamesBond.”“Anhđâucómêgáigiốnganhtachứ.”“Không phải chuyện ấy. Anh chính là hìnhmẫu anh hùng trong
lòngcôKumiấyđấy.”“Quảlàmộtanhhùngquátầmthường.Nếucôấynghĩthếthậtthì
lýtưởngcủacôấythấpquáđi,chắcchắnlàcôấychưagặpgỡnhiềuđànôngrồi.”“Chuyện này không liên quan gì đến số lượng. Trong lòng mỗi
ngườiđềucóhìnhmẫuanhhùngcủa riêngmình.Anhhùngcủaemchínhlàanh,côKumiấycũngthế,chỉcóvậythôi.”Tôithầmnhủ,nếumìnhđúnglàanhhùngthìđãcóthểlàmcơthể
Yukokhôiphụcnguyêntrạng.Anhhùngtrongphimảnhthậmchícòncứuđượccảthếgiới.Tôichẳngphảilàanhhùnganhhiếcgìcả.Tuyệtđốikhông!Tàubắtđầugiảmtốc,mộtlúcnữathôilàsẽđếngacầnxuống.Rất
íthànhkháchxuốngtàu.Điquacửasoátvérabênngoàiga,thịtrấndườngnhưđãhoàntoànchìmvàobóngtối,tĩnhmịchnhưtờ.“Cảnhvậtbuồnquá,dùlàtrongđêmGiángsinh.”“Cứnhưcảthếgiớichỉcònlạihaichúngmìnhthôiấynhỉ.”“Ừ.”Chúngtôiđivàoconngõnhỏdẫntớikhuchungcư.“Này.”Đimộtlúc,Yukođộtnhiêndừngbước.“Saothế?”“Emmệtrồi.”“Thếà?”“Anhcõngemđi.”“Đượcthôi.”Tôiquaylưngvềphíaem,rùnngườixuống,Yukovònghaitayôm
lấycổtôi,dựacảngườilênlưngtôi.Tôiđứngdậyđitiếp,pháthiệnracơthểemnhẹmộtcáchkhácthường.NghĩđếnviệcmìnhđangmấtđiYukotừngchúttừngchútmột,timtôilạinhưbịdaocắt.Saulưngtôi,Yukothìthầmbằnggiọnguểoảibuồnngủ:
“ChodùđêmnaylàđêmGiángsinhcuốicùng,emcũngkhônghềthấybuồn.”“Ừ.”“Anhbiếttạisaokhông?”“Tạisao?”“Vìlúcnàyđâyemđangcựckỳhạnhphúc.”“Vậyà?”“Vâng.Thếnàylàđủlắmrồi.Emcũnggiốngnhưlũchóvậy,không
thamlamnhiều,thỏamãnvớicuộcđời,sauđótừtừtanbiến.”Tôicốnhịnkhôngkhóc,nhưngnướcmắtvẫn từnơinàođóchảy
trànra,cảmgiácâmấmlàmướtgòmálạnhbăng.QuaTết,lạibắtđầumườihaithángmới.Cảmgiácnhưchúngtôiđangsờlênmặtvảimớicủamườihaichiếc
sơmimớimua.NhưngcólẽYukokhôngđợiđượcđếnlúcxỏtayvàochiếc áo thứmườihai kianữa.Dầndần, chúng tôi đã chấpnhận sựthựcnày.Haiđứachưanóivềsựkiệnnàymộtcáchcụthể,thếnhưng,ánhmắtnhìnnhau,đầungóntaychạmvàonhau,nhữngchitiếtnhỏnhặttrongcuộcđốithoạicựckỳbìnhthường…tấtcảđềuthấmđẫmvịbấtanvàhoảngsợvới thờikhắc sẽậpđếnbất cứ lúcnàoấy.Yukosốngtrongsựcamchịubìnhtĩnh,tựanhưchờđợicáingàyđó.Conngườitakhôngcảmthấysợhãiđốivớinhữngsựviệctrướckhi
sinhratrênđời.Trướckhisinhvàsaukhichếtđềukhôngtồntạitrênthếgian,xét
theonghĩanày,haiđiềuấylàtươngđương.Hồicònnhỏxíu,tôitừngcómộtkhoảngthờigianhơinhạycảmvới
vấnđềnày.Khithấyảnhchụpbốmẹthờitrẻkhôngcómình,tôicảmthấyhếtsứckhótin,liềnđihỏihọ:“Tạisaolạikhôngcócon?”“Vìlúcđó,convẫnchưađượcsinhratrênthếgiớinày.”Kếtquảlàtôibiết,chodùmìnhkhôngtồntạithìthếgiớivẫncứtiếp
tụctồntại,lạicòncảmthấyhếtsứcbuồnbựcvìchuyệnnàynữa.Cóđiều,thôngthườngngườitasẽkhôngphiềnnãovìvấnđềnày.
Bởi sự không tồn tại trước khi chúng ta sinh ra thuộc về “quá khứ”.Vậythì,giảnhưhiệntượngnàyxảyravàomộtthờiđiểmnàođótrongtươnglai,rốtcuộcsẽnhưthếnàonhỉ?NgàyChủnhậtcuốicùngcủathángMột.Chúngtôiđạpxeracôngviêntựnhiên.Yukongồighếsau,haitay
nhétvàotúiáokhoácdạcủatôi,ômtôirấtchặt.Trờitrongvắt,xanhthăm thẳm, nhưng không khí lạnh lẽo vô cùng, tôi băng qua nhữngluồngkhílạnhấy,taigầnnhưđôngcứngcảlại.Từsángsớm,Yukođãuểoải,tâmtrạngủdột,nhưngkhiđếngầncôngviên,emcấttiếng.“Này,anhSatoshi.”Yukogọitôitừphíasau.“Gìhảem?”“Anhnghĩtạisaongườitakhôngthởbằngmiệng,màlạithởbằng
mũi?”Tôingẫmnghĩgiây lát rồi trả lời:“Khôngbiết.Anhchẳnghiểugì
cả.”Yukovuivẻbậtcườikhanhkhách.“Chuyệnnàyấyà…”Emdừnglại,cốlàmravẻhuyềnbí,khiếntôi
nghĩđếnmộtđứanhỏđanghehéchongườikhácxemchiếcvỏốcđẹpđẽgiấutronglòngbàntay.“Chuyệnnàyấyà, làđểtránhbịkhóthởlúchônnhauchứcòngì.Chínhvìngườitacómũi,nênmớihônnhaulâuđược.”Yukonói,đoạnápđôimôilạnhbuốtlêngáytôi.Thếthì,mũicủangựathìsao?Mũicủaếchxanhthìsao?Bộóclạnh
cứngcủatôibậtranhữngcâuhỏiấy.Cóđiều,đóchỉlànhữngcâuhỏibịđôngcứngdotưduybịđôngcứngmangđếnmàthôi.Nghĩlạithìlâulắmrồi chúng tôikhôngcónhữngnụhônđểcáimũiđượcpháthuycôngnăngnàyrồi.“Cũngmay làcómũi,ngườitamớihônnhauđượcrấtnhiều lần.”
Yukonói.“Đúngthế.”Tôigiậmxuốngbànđạp,gậtđầumấylầnliền.Côngviênmùađônggầnnhưkhôngcóngười.Venbờnướccómộtônggiàđangđứng,trôngôngnhưthểmộtlùm
câykhôhéo,mộtngườicònđangsống,nhưnglạicứngđờnhưđãchết,cảmgiáchơithởcủasựsốngrấtmongmanh.Cóvẻnhư,đâylàmộtđặcđiểmcủacáichết,đểthúcgiụcngườisốngchuẩnbịsẵntâmlý.Đến chỗ cái đình quen thuộc của chúng tôi, tôi cởi áo khoác dạ,
khoác lênngườiYuko.Chiếcáobọckín cảem, thâmchíphần thừacònkéolệtsệtdướiđất.“Thếnàylàkhônglạnhnữarồinhé.”“Vângạ.”Tôi dànhmột lúc lâu để chậm rãi vận động cho nóng người, thả
lỏngcáccơbắpbịcứnglạivìquálạnh.“Vậykhoảngbốnmươiphútnữaanhquaylạinhé.”“Vângạ.”Yuko lấycuốnDảibăng lốmđốmmớibắtđầuđọctrongba lôvải
nhựara,ngồitrênghếbăng.“Emởđâyvừađọcsáchvừađợianh.”“Khôngbịlạnhchứ?”“Khôngđâu,emcómangmiếngdángiữnhiệt,còncảáokhoáccủa
anhnữa,ấmlắm.”“Vậyanhđinhé.”“Vâng,anhđiđi.”TôiđểYukolạitrongcáiđìnhnhỏ,chạysâuvàotrongrừngcây.Chạyđượcmột lúc, tôingoảnh lạinhìn,Yukodườngnhưđãhoàn
toànchìmđắmtrongthếgiớisáchvở.Emchoàngchiếcáokhoácvừadàivừarộng,haitaynângcuốnsách,dángđiệuhệtnhưmộtyêutinhrừngrậmphiênbảnhiệnđại,hoặcmộtnàngtiểumanữđanghọcviệc.
Tómlại,làmangđếnchongườitamộtthứcảmgiáckhôngthực.Bởilẽ,bảnthânsựtồntạicủaemđãkhôngthựcrồi.Vừađúngmộttuầntrước,emđónngàysinhnhậtlầnthứhaimươi
tư.Thếnhưng,tuổihaimươitưcủaemthậtkhôngthểnàotinnổi:caochưa đến 1mét 40, chỉ nặng chừng bamươi cân, không đọc đượcnhững chữHán nhiều nétmà không có chú âm, chăn nệm gấp rồicũngkhôngthểcấtlêngiátrongtủâmtường,nếukhônggiẫmlênghếthìkhôngdùngđượcbồnrửa.Hơntámgiờtốiđãbuồnngủ,nhưngnếutắthếtđènthì lạisợhãiđếnnỗikhôngngủđược.Đâychínhlàngườivợđãhaimươitưtuổicủatôi.
29
Tôichạymộtvòngquanhcôngviênmấtkhoảngbốnmươiphút,sauđóquaytrởlạicáiđìnhnhỏ.Yukođangngồibógốitrênghếbăng,cuốnDảibănglốmđốmđể
mởtrêncáibàngỗ.Cơngiólạnhthithoảngthổiqualậtnhữngtrangsách.“Anhvềrồi.”“Anhvềrồià…”Yukouểoảingẩngđầuđáp.“Saothếem?”TôibướcđếnbênYuko,cúingườinhìnvàogươngmặtem.Haimá
emđỏửng,đôimắtướtđẫm.“AnhSatoshi,em…hìnhnhưcógìđókhôngổn?”Timtôithắt lại, lậptứcđặttay lênmáem.Làndaemnóngbừng,
ướtsũngmồhôi.“Emthấykhóchịuà?”Tôihỏi.Yukochậmrãilắcđầu.“Không khó chịu, nhưng mà, không hiểu sao, đầu óc cứ quay
cuồng.”“Sốtrồi.Mauvềnhàthôi.”Tôicõngemtrênlưng,chạyvềphíabãiđểxengoàicửacôngviên.“Embịthếnàytừlúcnào?”“Từlúcsángsớmemđãthấylàlạrồi,nhưngkhôngrõrệtlắm.”Trẻconđạikháiđềulànhưthế,khônghiểurõvềcơthểmình.Xem
ra,khólòngyêucầuYukotựchămsócmìnhnhưtrướcđượcrồi.Saunàytôicầnphảichúýnhiềuhơnđếntìnhtrạngsứckhỏecủaem.
Yukongồitrênyênsauxeđạp,vòngcánhtayômlấyeotôi,ápchặtvàongườitôi.Nhiệtđộcơthểemtruyềnqualớpáodàybịchtớingườitôi.Saulưngcócảmgiácnhưbịánhmặttrờitụlạichiếuvàovậy.“Áokhoác.”“Hả?”“Emđangmặcnày,anhkhônglạnhà?”“Không sao. Chạy bộ xong vẫn còn nóng. Với lại, trên lưng anh
đangcómiếngdángiữnhiệtđặcbiệtnữa.”Yukobậtcườikhanhkhách,chậmchạpnói:“Emmàlàmiếngdán
giữnhiệtà?”Mặcdùkhôngcóchứngcứ,nhưng từgiọngnóiấy, tôi lại cómột
thứdựcảmchẳng lành.Nói thực lòng,cảmgiácấykhágiốngvớidựcảm về sự mất mát mà tôi đã nhiều lần cảm thấy. Phải chăng sốtkhôngđơnthuầnchỉvìbịcảm?Phảichănghiệntượngthunhỏđãlạipháttriểnđếnmộtgiaiđoạnmới?Phảichăngtìnhhìnhsẽcàngthêmnghiêm trọng?Những ý nghĩ này biến thànhmột thứ chất dịch lạnhbuốtchảyvàocácmạchmáucủatôi,đổđầycảlồngngực.Tôivừađạpxe,vừakhôngngừnghỏihanYuko.“Khôngsaochứem?”“Khóchịukhôngem?”“Lạnhkhôngem?”Yukolạikhôngđểýđếnnỗibấtantronglòngtôi,thậmchícòncó
hơithíchthú,emnói:“Sốt,cảmgiáccòn thíchhơnấy,giốngnhưuốngrượuvậy.Thích
thếnàythìlúcnàoemcũngmuốnuống.”“Trẻconkhôngđượcuốngrượu.”“Emcơmà…”“Gìhả?”“Emkhôngphảitrẻcon,emđãhaimươitưtuổirồi.”“Chậc.Nhưngmà không thể uống rượu, không tốt cho sức khỏe
đâu.”Yuko vốn không thích uống rượu nhưng cơ địa lại thuộc loại bao
nhiêu rượu cũng uống được hết.Ngộ nhỡ lúc tôi không có nhà, emuốngcạnmộtchairượuvangthìrấtcóthểsẽtrúngđộccồncấptính,vìvậycầnphảinóirõchoemhiểu.“Yuko,đúnglàemđãhaimươitưtuổi,nhưngmàcáccơnăngcủa
cơthểlạitươngđươngvớimộtembéchínhaymườituổi.Chúngtacầnphảicẩnthậnchuyệnnày.”“Embiếtrồi,đừngcoiemnhưtrẻconthế.”“Đượcrồi,đượcrồi.”Taiphải tôibịnhéomạnhmộtcái từphíasau.Hồitrước,emcòn
nươngtay,nhưngdạogầnđâyđãtrởnênkhôngnểnanggìnữa.Vànhtaiđôngcứngđauđếnmứctôisuýtnữathìrơinướcmắt.
30
Vềđếnnhàrồi,tôilậptứcbảoYukothayquầnáonằmlêngiường.Từ lúcnày,nhiệtđộcủaembắtđầutăng lênnhanhchóng.Emlạnhđếnnỗicảngườirunlênbầnbật,luônmiệngnói:“Lạnhquá,emlạnhquá.”Hồitrước,haiđứachúngtôigầnnhưkhôngcóduyênvớibệnhcảm, trongnhàchẳngcócặpnhiệtđộ, cũngchẳngcó thuốchạ sốt.Tôimuốnrahiệuthuốcđểmua,nhưnglạikhôngyêntâmđểemởnhàmộtmình,chỉbiếtluốngcuốngđứngbêncạnhgiường.“AnhSatoshi,emlạnh.”Emvừakhónhọcthởhổnhển,vừanóinhưmêsảng.“Anhbậtmáysưởilênngayđây,sẽấmhơnmộtchút.”TôivôcùnghốihậnvìđãdẫnYukoracôngviên.Nếuemcứvậymàrađithìtôisẽphảilàmsaođây?Vìemthởcũngrấtkhónhọc,nênmấylầntôiđãnghĩvậy.Cứcách
nămphúttôilạiđặttaylêntránYukođểthửnhiệtđộ,nhưnglàmvậykhôngthểnàobiếtđượcbệnhtìnhcủaem.Tôirốitungcảlên,khôngbiếtnênlàmsaochophải.Đâylàlầnđầu
tiêntôithấyYukobệnhnặngđếnmứcnày,cảmgiácemcònnhỏbévàgầyguộchơnbềngoàigấpbội,tựahồcáikhônggianchỉcótôivàemđãbịthếgiớihiệnthựcnàybỏrơivậy.Tôichỉbiếtcứmấyphútlạimáymócvénmáitócbịmồhôilàmướt
đẫmcủaYukolên.Một tiếng sau, bệnh tình của em dường như đã ổn định lại phần
nào,khôngcòncogiậtnữa,nétmặtcũngdịuhơnnhiều,nhưnghơithởvẫngấpgápnhư trước,mặtđỏbừngbừngvì sốt.Tôi sờ tay lêntrán,cảmgiácnhiệtđộcòncaohơnlúcnãy.Cóchuyệnnhưvậysao?
Tứclà,quátrìnhnhiệtđộtănglênlạikhiếnngườitadễchịuấy.Lúcnày,tôimớiýthứcđượccầnphảihạsốtchoem,vộivàngchạy
vào bếp lấy đá viên trong ngăn đá tủ lạnh bỏ vào chậu rửamặt, đổthêmnước.Đợichonướclạnhbuốt,tôinhúngkhănmặtvào,rồinhẹnhàngvắtkhô,quaylạibêncạnhem.HìnhnhưYukođãngủ.Tôi chườmkhăn lên trán, em chỉ cóphảnứng rất yếu, khônghề
tỉnhlại.Cứvậy,tôithaykhănchườmchoemhếtlầnnàyđếnlầnkhác,canhgiấcngủchoem.CólúcYukonhưmơmơmàngmàng,phátranhữngâmthanhúớ
nghe không rõ, lại khôngngừng lẩmbẩm: “AnhSatoshi, Satoshi…”Tôi tưởngemtỉnhgiấc tìmtôi,vộivàng trả lời:“Anhởđây.”Nhưngemkhôngcóphảnứnggì.Cólẽemđangnằmmơ.Monglàtrongmơemđượckhỏemạnh.Bởi chỉ cần tỉnh lại, sẽcómộtcơ thểđauđớnđangchờđợisẵn,vìvậy,ítnhấtthìtronggiấcmơcũngđừngđểembịkhóchịu.Tôingồibấtđộngnhìnchằmchằmvàogươngmặtsayngủcủaem,cảmtưởngmìnhnhưmộtngườibảovệgiấcmơvậy.Mộtlúcsau,emlắcmạnhđầu,nhưthểđangtừchốiđiềugìđó.“Mẹ…”Nóixongcâuấy,từđôimắtnhắmnghiềncủaemứaramộtgiọtlệ.
Khoảnhkhắcấy,cảmxúcbaolâunayvẫndồnnéntronglòngemđãkhôngsaokhốngchếđượcnữa,tràoquađậpchảytrànrangoài.Cảmxúcmàemvẫnluôngiấukínvìtôi,dườngnhưđãbịtôitrôngthấybằngmột phương thức không được thích hợp lắm, tôi thấy áy náy tronglòng.Trướcđây,haiđứachúngtôihầunhưkhôngbaogiờnóichuyệnvề
việcemvàchamẹcắtđứtquanhệ.Thếnhưng,đốivớiYukogiờđãquayvềthờiniênthiếu,chamẹ,đặcbiệtlàmẹ,quantrọngbiếtnhườngnào!Mộtlầnnữa,emđãkhiếntôiýthứcđượcsựthựcnày.Ángchừngkhoảngbamươiphútsau,Yukotỉnhlại.“Cảmgiácthếnào?”Tôihỏi.
Emchaumày,bảorằngemđauđầu.“Hìnhnhưemnằmmơ.”Tôivừathaykhănchườmtrêntránemvừa
nói.ÁnhmắtkhôngtậptrungnhìnvàomộtđiểmnàođócủaYukođảo
quađảolại,emngẫmnghĩmộtlúc.“Emchẳngnhớnữa.Mơthếnàoấynhỉ?Nhưngmàgiờemvẫncòn
thấyrấtbuồn.”Tôikhôngdámnóigì,chỉlẳnglặnggậtđầu,lấynướckhoángtrong
tủlạnhra.“Cóvẻemtoátkhánhiềumồhôi,phảibùnướcvào,cóngồidậy
đượckhông?”Em chầm chậm nhỏm người lên, với sự thận trọng tựa như đang
thaotácmộtcỗmáyhếtsứctinhvi,chỉuốngmộtchútnướcrồitrảlạitôi.“Khóchịuquá,khônghiểusao,cứcảmthấycănnhàlúctolúcnhỏ
vậy.”Nóixong,Yukolạinằmxuốnggiường.“Tạibịsốtđấy.Giờanhrahiệuthuốcmuathuốc,emởmộtmình
khôngsaochứ?”Yukokhekhẽgậtđầu,dặntôivềsớm.“Ừ,anhsẽcốvềthậtnhanh.Phảirồi,emcómuốnăngìkhông?”
Tôinói.“Khôngạ.”“Nhưngcầnphảiănchútgìđóđểbổsungdinhdưỡng.”Yukongẫmnghĩgiâylát,đoạnnói:“Quýt.Nếulàquýt,cólẽcònăn
được.”“Anhbiếtrồi.Thếanhsẽmualoạiquýtngonnhấtchoemnhé.”Tôimặcáokhoácđiracửa,ngẫmnghĩgiâylát,rồixỏchânvàođôi
giàychạy.Tôimuốnhànhđộngthậtnhanh.Tôimở cửa, ngoảnhđầunhìn lại, phát hiệnYukođangnằm trên
giườngnhìnmình.Lúcbốnmắtnhìnnhau,emmỉmcườinóigìđấy,
nhưng âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng lẩm bẩm, tôi chẳng thể nàongherõđược.Tôibảoem,anhsẽquayvềngay,rồiđóngcửalại.Lúcđó,tôirất
muốnkhóc,nhưngbảnthâncũngkhônghiểutạisaolạithế.Tôiđạpxeđạp,phóngvềphíahiệuthuốctrướccửaga.Tôicảmthấymìnhrấtcôđộc.Nhưmộtngườiđãtrảiquamọisựly
biệttrênđời,tráitimbuốtgiáđếnđángsợ.Ngườiquakẻlạiđềulạnhlùnghờhững,trôngnhưnhữngbứchọangườivẽbằngsơntrênphôngcảnhsânkhấuvậy.Tôi thầmnhủ,xétchocùng,conngười luônsốngcôđộc trên thế
giớinày,hoặccóthểnói,mọingườiđềusốngtrongthếgiớikhépkíncủariêngmình.Vìvậy,tráiđấtnàycósáutỷthếgiớinhỏchồngchéolênnhau,giữachúngchẳngcóbấtcứmốiquanhệnàocả.Xétvềmặtbảnchất,conngườilàmộtloàisinhvậtcôđộc.Lúc này, tôi đột nhiên lại nghĩ: chẳng phải Yuko chỉ bị cảm thôi
sao?Cớgìmìnhphảinghĩnghiêmtrọngthế?Chắcchắnlàthứngônngữkhông lời củaYukođãkhống chếnội tâm tôi, kiểunhưmột lờinguyền,chắcchắnlàthếrồi.Tôilắcđầu,muốngạtphăngtâmtrạngutốiấyđi,dồnthêmsứclực
vàochânđạp.
31
Tầngmột của trung tâmmua sắm trước cửa nhà ga có cửa hàngthuốc.Trongquầychỉcómộtcôbánhàngxinhđẹpmặcáoblutrắng.Cặpkínhgọngtitankhiếncôtrôngcóvẻkhônghợpvớinơinày.Tôicócảmgiáccô thíchhợpvớinhữngnơicóbầukhôngkhíhọc thuậthơn, ví dụ như làm nhân viên quản lý sách trong thư viện công lậpchẳnghạn.Khitôiđếngần,cônhoẻnmiệngmỉmcườingọtngào,hơinghiêng
đầu,vénmái tócdài lên.Khônghiểusao, tôichợtnghĩđếncônàngSolitaire[5]trongphimJamesBond.GiốngnhưtôivàJamesBondkhácnhau đếnmấy vạn dặm, cô và Solitaire cũng chỉ có vài điểm tươngđồngrấtnhỏbémàthôi,kiểunhưđườngviềnchântóc,độcongcủalôngmày…“Chotôimuathuốc.”Nghetôinóivậy,côvẫngiữnguyênnụcười thânthiện,cấtgiọng
trongtrẻohỏi:“Triệuchứngthếnàoạ?”“Bịsốt.”Côchìatayraphíatôi,ýnhưđanghỏi:“Bảnthânanhbịà?”“À,không,ngườibịsốtlàvợtôi.”“Chịnhàcóđauhọnghayđaumũikhông?”“À,cônóithếthì,hìnhnhưcũnghơiho.”“Vậyạ,tôinghĩnhữngloạithuốccảmtổnghợpnàytươngđốithích
hợp.”Cônói,đoạnlấyvàihộpthuốctrêngiáđểhàngphíasaurabàytrướcmặttôi.“Tôinênchọnloạinào?Cókhácbiệtgìkhông?”“Ừm,khácnhauchứ,cóloạithìtrongthànhphầncócảvitamin,có
loạilàviênnang,cóloạiuốngkhônggâybuồnngủ.”
Lúcnày, tôi độtnhiênnhớ ra, lạihỏi: “Những thuốcnày, trẻ concũnguốngđượcphảikhông?”Trongnháymắt,côbánhànglộvẻnghihoặcnhưngrồilậptứclấy
lạinụcườiđãđượchuấnluyệnkỹcàng.“Trẻconmấytuổiạ?”“À,khoảngmườituổi,caochừng1mét35.”Câu trả lời nàynghe có vẻhết sức kỳquặc,nhưng cô vẫnnhanh
nhảutrảlời:“Nếuthếthìcóloạithuốccảmchuyêndùngchotrẻem,tôinghĩmualoạiđóthìtốthơn.Vảlạiviênthuốccònbọcđườngnữa,rấtdễuống.”“Vậytôimualoạidànhchotrẻemấy.”Tôiđáp.“Nếusốtcaokéodài,trongmộtsốtrườnghợpnênuốngcảthuốc
hạsốtnữa.”Cônóitiếp.“Thếtôimuacảthuốchạsốt.”“Loạichotrẻemhả?”“Loạichotrẻem.”Tôi rất tòmòmuốnbiết cônghĩ thếnào về việc vợ tôi lại chỉ có
mườituổinhưngtôicốlàmchoxongviệc.“Cònnữa,bánchotôimộtcáicặpnhiệtđộ,tốtnhấtlàloạinàocó
kếtcấuđơngiảnấy.”Kếtcấucủacặpnhiệtđộvốnđãrấtđơngiản,tôilạicònnóithêm
mộtcâunhưthế,xemracóvẻhơihoảngloạn.Côrờikhỏiquầy,đitớitủ thuốc, lấycho tôicáicặpnhiệtđộ“đơngiản”.Dángvẻấycủacôvẫnlàmtôiliêntưởngđếnmộtnhânviênquảnlýthưviệnthôngminh,mẫncán,cóthểthuộclàutấtcảdanhmụcsách.Trảtiềnxongxuôi,côvừađưahóađơnchotôi,vừanói:“Hãygiữ
gìnsứckhỏe,à…làchịnhàbịbệnhnhỉ?”“Vâng,làvợtôi,cảmơncô.”Trôngcôcóvẻvẫnrấtthắcmắc,nhưngtôichẳngcóthờigiangiải
đápnghivấncủacô,vộivàngchạyvềphíaquầythựcphẩm–màrốt
cuộcnêngiảiđápnghivấncủacôthếnàođâychứ?Tôimuốntìmloạiquýtngonnhất,nhưngkiếnthứccủatôivềhoa
quảthựcsựrấtnghèonàn,cuốicùngđànhmualoạiđắtnhất.Tôibỏđồvừamuavàogiỏtrướcxeđạp,lênxephóngvềnhà.Lúcnàytôiđãkhôngcòntâmtrạngbuồnđaunhưlúcđinữa,trong
lòngtrànđầymộtthứcảmxúclânglângkhócóthểmiêutảđượcbằnglời.Tôikhônghiểucảmxúccủamìnhsaolạithayđổinhưthế,nhưngcảmthấylàmộtngườichồng,hoặclàmộtngườiđànông,thìphảinênnhưthế.Đúngvậy,ngàiJamesBondạ!Rốtcuộccũngvềnhà,tôinhảykhỏixeđạp,bướcmỗibướchaibậc
cầuthangchạylêntầng.Thế nhưng, lúc đến trước cửa căn hộ, chẳng hiểu sao tôi lại đột
nhiênthấysợ,chẳngthểnàomởcánhcửaấyramộtcáchdứtkhoátđược.Tấtnhiên,việcđóchỉdiễnratrongvàigiâyngắnngủi,songtôiđãnghĩđếnrấtnhiềuchuyện.Vídụnhưbộdạngmìnhlúcvùimặtvàobộđồlótcómùihươngcủaem(thứtượngtrưngchobộngựcđãtừngrấtgợicảmcủaYuko)màrơilệ.Trítưởngtượngquáphongphúcũnglàchuyệnphảisuynghĩ.Đặc
biệtlàkhinópháttriểntheochiềuhướngxấu.Tôicốýđằnghắngmộttiếng,tựtạochomìnhmộtcáicớrồinhẹ
nhàngđẩycửavào.Trongphòngtĩnhlặngnhưtờ.Tôimongđượcnghethấytiếngthở
đềuđặncủaYukolúcngủ.Tôicởigiàychạyra,đivàophòng trong.Yukođắpchăncheđến
tậntai,mặtquayvàotường.Tôinínthở,muốnxácnhậnlạitiếngthởcủaem,muốnnhìnchorõxemcáichăncóphồnglênxẹpxuốngtheonhịpthởhaykhông.Thếnhưng,emcứyênlặngnhưconbúpbêbịđứtdâycótvậy.Dựcảmbiquandẫuchochỉchiếmcó15%,cũngđủsứcmạnhchiếnthắnghơn85%dựcảmlạcquancònlại.Saothếnhỉ?!
Khôngthểcóchuyệnngượcđờinhưvậyđược.Tôihếtsứcbấtan,khôngkìmnénđượchétlênvớiYuko.“Anhvềrồi.”Khôngcóphảnứng,tôicaogiọnghơnnữa,nhắclại:“Anhvềrồi,Yuko.”Sauhaigiâyimlặngdàiđằngđẵngđángsợ,emtrởmìnhquaylại,
nhìnvàomắttôi.“AnhSatoshi,emcôđơnquá.”
32
Trướctiên,tôiđặtcáicặpnhiệtđộmớimuavàomiệngYuko,đọclạiphần“Nhữngđiềucầnchúý”tronghướngdẫnsửdụngthuốc,pháthiệnrabụngđóithìkhôngthểuốngthuốcđược.“Ănquýtkhôngem?”Tôihỏi.Yukonghiêngnghiêngđầutỏvẻđồngý.Tôibócvỏ,gỡmúihaiquả
quýtbàyrađĩa,đặtbêncạnhgốicủaem.Âmthanhđiệntửvanglên,báohiệuđãđoxongnhiệtđộ,tôi lấycặpnhiệtđộtrongmiệngYukora,đọcconsốtrênmànhìnhhiểnthị.“Bốnmươimốtđộ.”Tôitưởngmìnhnhìnlầm,đổimấygócđộkhácnhauxemđixemlại
vàilần,nhưngkếtquảvẫnlàbốnmươimốtđộ.Nétmặttôihìnhnhưquánghiêmtrọng,khiếnYukobấtanhỏi:“Baonhiêuđộthếanh?”Ýđịnhbịaracâutrảlờilóelêntrongóc,nhưngtôilàngườikhông
quennóidối,gầnnhưđãtrảlờitheophảnxạ:“Bốnmươiđộ,khôngổnrồi.”Cầnphảiđưaemđibệnhviệnngay,cầnphảinghĩxemnênlàmnhư
thếnàotrướcđã.Thếnhưng, trongđầuóchỗn loạncủatôi, trìnhtựcácviệcphảilàmhoàntoànrốibungrốibét,giốngnhưnhữngconsốbậtramộtcáchngẫunhiênvậy.ThayđồchoYuko,đểemănquýt,sauđấygọitaxi…Không,nêngọi taxi trước.Sauđó, tìmbệnhviệnnào làmviệccả
ngàyChủnhật…Khôngđúng!Nênlàm…“AnhSatoshi?”Nghe tiếng gọi củaYuko, tôimới giậtmình rời khỏi thế giới hỗn
độnấymàtrởlạicănhộcủamình.
“Saothếem?”“Emmuốnuốngnước.”“Ừ,anhbiếtrồi.”“Anhlấythêmmộtítđáviên,chovàotúinilôngđểemhạsốt.”“Nhưngmà,phảiđibệnhviệnđấy.”Yukolắcđầutỏýkhôngmuốnđi.“Hồi bé emcũng thường sốt đến bốnmươi độ.Khi ấy cũng toàn
chữaởnhàthôi.”Vậysao?Xemchừng,cáchxửlýkhibịsốtcaobốnmươiđộcủatôi
vàemcókhoảngcáchrấtlớn.Vớitôi,sốtbốnmươiđộhiểnnhiênlàcựckỳnghiêmtrọngvànguyhiểm,cònemthì lạicoiđấychỉ làhiệntượngsinhlýcótínhchukỳ,mặcdùrấtđángghétnhưngchỉcầnxửlýthíchđángthìsẽvượtquađược.Tôingẫmnghĩmộtlúc,rốtcuộcđưaramộtbiệnphápthỏađáng,nếuởnhàđãdùnghếtmọicáchmàvẫnkhôngcódấuhiệuthuyêngiảm,đếnlúcấytôisẽđưaemđibệnhviện.Yukotrảlời,đồngý.Tôibắtđầuthựchiện“mọicách”.Đầutiên,đểbùnước,tôichoYukouốngsữachualàmmátcổhọng
(cóthểnóimộtnửacơthểemlàloạiđồuốngnày),sauđóănloạiquýt“đắtnhất”.Có lẽ loạiquýt tôimuađắtnhưngchất lượng lại rất kémnêntrôngemnhưthểđangcốgắnghoànthànhnhiệmvụ,cứđưatừngmiếngtừngmiếngquýtvàomiệngmộtcáchhếtsứcbịđộng,nhưđangănnhữngviênthuốcmàucambọctronggiấylàmtừbộtgạonếpvậy.Dẫusaothìtrongbụngcũngcóthứgìđórồi,tôichoemuốngthuốc
cảmvàthuốchạsốt.“Thuốcnàyngọtthế.”Yukonói.Tôi vốnđịnhnói đây là thuốcdành cho trẻ em,nhưng lời ra đến
miệngrồilạigắngnuốttrởvào,chỉgậtđầumộtcái.Sauđó, tôinhanhchónggiúpem thayđồngủ rồi quấnem trong
chiếcchănấmáp,độngtáccủatôinhanhnhẹncứnhưnhânviênsửachữatrongtrườngđuaxevậy.
Lúcthayđồ,tôipháthiệnracơthểYukohìnhnhưlạinhỏđimộtnấcnữa.Bêndướilàndabịcơnsốtlàmchođỏửnglênlộradảixươngsườnmảnhkhảnh.Phầneobêndướichiếcquầnngắnbằngvảibôngcủa trẻem thật sựquámongmanh, thân thểcócâncó lạngmàemtừngsởhữugiờđâyđãhoàntoànbiếnmất,chỉcònlạinhữngthứgợichongườitamộtcảmgiácyếuớt,điềunàyđãkíchthíchmộtthứgìđótrongtôidângtràolên,gầnnhưlàcảmgiácvềsứmệnh.Tôidùnghếtđáviêntrongngănđátủlạnhlàmsáutúichườm,lần
lượtđặtlênbẹn,dướinách,cổvàtránYuko.Trênngười đắpđầy đá viên, trông emnhưmột thi thể củangười
mớiquađờimuốnhiếnxác.Đúng làmột liêntưởngkinhkhủng,nhưng lúcnàyđây,dùcóbảo
phảinghĩđếnnhữngviệcvuivẻthìtôicũngkhôngnghĩnổi.“Lạnhkhông?”Tôihỏiem.Yuko lắcđầu,bảo là thấy rấtdễchịu.Haimươiphút sau,embắt
đầuthiuthiu,látsauđãngủthiếpđi.Cólẽtrongthuốccóthànhphầnnàođógâybuồnngủ,nhưngvẻmặtemđãnhẹnhõmhơnnhiềurồi.Chẳngbiếttừlúcnàobầutrờingoàicửasổđãtốiđen.Đêmmùađông tựanhư chương cuối cùng của đời người, lúc nào
cũngđếnsớmhơndựkiến.“Chưatốiđâu,phảimộtlúcnữacơ.”Đangkhinghĩnhưthếtrongđầu,chúngtađãnhanhchóngbịđẩyvàobóngtối. Nếu để Yuko của hiện tại nêu ý kiến, có lẽ em sẽ bảo rằng:“Khôngđượcthamlamthế.”Tôidùng lònướng làmnónglạibánhpizzacònthừatừhômtrước
ăn thaybữa tối.Chẳnghiểusao,mónsúp lơxanhvôvị lạikhiến tôibuồnbãkhôntả.Hoặcđâychỉ làcảmgiáccôđộckhidùngbữamộtmìnhcũngnên.Nghĩđếnviệccònnăm,sáunghìnđêmthếnàyđangđợiphíatrước,tôikhôngkhỏicảmkháirằngtùytheogócnhìnmàcảmgiácdàingắncủađờingườisẽcósựkhácbiệtlớn.Sợ làmphiềngiấcngủYuko,tôirónrénthaycáctúinướcđá,đặt
taylêntránem.Hìnhnhưnhiệtđộđãhạxuốngnhiều,nhưngvẫnđang
sốtcao.TôivừalấykhănbônglaumồhôitrêntránYuko,vừaquansátgươngmặtemlầnnữa.Đôi môi mỏng mảnh, sống mũi nhỏ nhắn, nơi khóe mắt nhắm
nghiềncủaemvẫncònlưulạidấuvếtthuởtrước.CôbénàyquảthựcchínhlàYukocủatôi.Thếnhưng…Tôicóyêucôbénàykhông?Tôitựhỏimìnhnhưthế.Tôi có thể lập tức trả lời “Tất nhiên là có”.Với tôi, em rất quan
trọng,tôimuốnbảovệemmãimãi.Thếnhưng,rõrànglàcóthứgìđókhácvớitrướckia.Hiệngiờ, bầungực của emchẳngqua chỉ làmột hình ảnh tượng
trưng,nhưng thứemmấtđi chắcchắnkhôngchỉ có thế.Trong tìnhyêutôidànhchoem,trongtìnhcảmemdànhchotôi,thứgìđómang“tínhchấtbầungực”cũngđãbiếnmấtkhôngcòntămtích.Tôithầmnghĩ,chắclànhưthếrồi.
33
Mườihaigiờđêm,Yukotỉnhlạimộtlần,nhiệtđộgiảmxuốngcònba mươi tám độ bảy. Tôi giúp em thay áo ngủ, cho em uống mấyngụmsữachuarồiem lạingủ thiếpđi.Nhiệtđộcủaemgiảmxuốngphầnnàokhiếntôithởphàonhẹnhõm,quyếtđịnhđêmnaycứngủđiđã.Tôichuivào trongổchăncủamình,quansátYukonằmngủbên
cạnh.Trongbóng tối, gươngmặt trắngmuốt củaYukomơhồẩnhiện.
Chẳng hiểu vì lẽ gì, tôi chợt nghĩ đến bức tượng nàng Thi thần đặttrongphòngmỹthuậtcủatrườngcấpba.Tínhchấtvĩnhcửu…Tôi nghĩ, nếu Yuko cũng có thể như bức tượng kia,mãimãi giữ
nguyêndángvẻnàythìtốtbiếtmấy.ChodùkhôngthểtrởlạilàYukonhưtrướckiacũngchẳngsao,tôi
chỉmongsaoemđừngphảimộtthânmộtmìnhđingượcquỹđạothờigiannữa.Tôikhôngcầnbầungựchaybộphậnsinhdụccó thể tiếpnhậntôi.Chỉcầngiữlạithânthểđểtôicóthểvuốtvelàđượcrồi.Emđừngbỏlạitôimộtmình,đừngbiếnmấtđiđâuđó.Tôicứnghĩmiênmannhưvậyrồidầnchìmvàogiấcngủ.
34
Sángsớm,tôibịYukođánhthức.Nhìnđồnghồthấymớihơnsáugiờ.“AnhSatoshi?”“Ừ.”“Chàobuổisáng.”“Chàobuổisáng,cảmgiácthếnàoem?”“Khôngvấnđềgìđâu.Xin lỗivìkhôngthể làmbữasángchoanh
được.”“Đừngđểýchuyệnnàynữa.”Tôi bò ra khỏi giường, bước tới bên cạnhYuko, sờ trán em, vẫn
thấyhơinóngtay.Tôicầmcáicặpnhiệtđộđểởđầugiườngchovàomiệngem.Khi
đangđánhrăngrửamặt,tôinghethấyâmthanhđiệntửvanglênkhekhẽ.“Baonhiêuđộ?”“Dạ.”“Gìhảem?”“Bachínđộ…tư.”Đây nhất định không phải nhiệt độ của người “không vấn đề gì
đâu.”“Hômnayanhkhôngđilàmnữa.”Nghetôinóithế,emlínhí:“Emxinlỗi.”“Chẳngsaocảđâu,anhchưabaogiờnghỉphépcả,anhsẽcânđối
đượccôngviệc.Đừngnóichuyệnnàynữa,hômnayphảiđibệnhviện,tiêmmộtmũilàkhỏingayấymà.”
Yukolắcđầumấylượtliền,nóirằngkhôngmuốnđi.“Ởbệnhviệnanhsẽnóithếnào?Bảoemlàvợanhà?Cộtghithẻ
bảohiểmchảghivậylàgì?”“À,thìracònvấnđềnàynữa.”Trướckhiemnóirachuyệnnày,tôihoàntoànkhônghềnghĩđến.
ThẻbảohiểmghiYukolà“vợtôi”,trênđócònghicảngàythángnămsinhnữa.“Thìcóthểnóilàquênmangthẻbảohiểm.”“Không được, làm thế viện phí sẽ đắt lắm.Uống thuốc hôm qua
mualàđủrồi.”“Emnóithìnóivậy,nhưngmà…”“Embảokhôngsaothìlàkhôngsao,tựembiết.Đếnchậptốichắc
chắnsẽđỡ.”“Ừm.”Rốtcuộc,tôivẫnbịYukothuyếtphục,quyếtđịnhlàmtheolờiem
nói.Tôicócảmgiácdườngnhưmìnhmớibiếnthànhđứatrẻcầnđượcchămsócvậy.Hơn tám giờ, tôi gọi điện đến văn phòng, người nghe máy là
FujisawaKumi.Tôinóivớicôlàvợtôibịsốt,côhỏivớivẻrấtlolắng:“Khôngsaochứ?TừđợtGiángsinhđãbịcảmrồimà,cóphảilàlầnđókhôngchữatrịchokhỏihẳnkhôngthế?”Suýtnữathìtôibuộtmiệnghỏicônóivậylàsao,maymàtìmđược
đoạnđốithoạingàyhômấytrongmộtgócnhỏcủacáikhokýức.“À,đúngthế,chắclàthế,hẳnlàthếrồi.”“Thếanhphảigiữgìnnhé.”“Ừ,cảmơn.”“NgưỡngmộchịYuko thậtđấy.”Cô lẩmbẩmnhư thể tựnóimột
mình.Tôiđịnhhỏicôtạisao,nhưngcôđãtạmbiệtrồigácmáy.Tôinhìnchằmchằmvàoốngnghe,Yukothấyvậyhỏi:“Saothếanh?”“Khônghiểusaocôấylạinóilàngưỡngmộem.”
“ChắcchắnlàcôKumiấymuốnđượcanhchămsóckhibịcảmấymà.”“Thếà?”“Vâng.”Tạisaovậynhỉ?ĐúngnhưYukonói,đếnchiềutối,nhiệtđộcủaemđãgiảmxuống
còn37 độ rưỡi. Lúc này, cuốiDải băng lốmđốm tôi đọc choYukonghe cũng sắp đến chương cuối cùng rồi.Đại khái cứ đọc chừng batrang,nhiệtđộlạigiảmxuống0.1độ.“Emnóitrúngphóc.”“Ừm,việccủamìnhemrõnhưlòngbàntayấymà.”“Thếư…”Cólẽ,emcũngbiếtrõmìnhđangsắpđiđâu.GiốngnhưSherlock
Holmes có thể dự đoán đượcmọi điều vậy. Còn tôi chính là bác sĩWatsonchỉbiếtluốngcuốngđứngbêncạnh.Cólẽnhưvậyđấy.Từngàyhômđó,Yuko liên tục sốt caonhiều lần vànằmnguyên
mộtchỗ.“Nhớrarồi,hồibéemyếulắm.Hồilớpmột,hìnhnhưđihọcmột
nămthìnửanămphảinghỉởnhà.”Yukonói.“Mỗilầnđềuănsữachuasốngquangàyà?”“Vâng,emchỉănđượcmỗimónđóthôi.”Yukochunmũi,nhìntôivớivẻmặtkỳquái.“Nếutrênthếgiớinàykhôngcósữachua,emsẽthếnàonhỉ?”“Conngườitalàloạisinhvậtlinhhoạtlắm,anhnghĩchắcchắncó
thểtìmđượcthứkhácthaythế.”“Chẳnghạnnhưlà…”“Chẳnghạnnhưlàsữatáchbéo.”Yukonhănmặt,“ọe”mộttiếnggiảbộnhưmuốnnônra.
“Emmàuốngmónđó,chắcchắnđãthànhmộtngườikháchẳnbâygiờ.”“Thếà?”“Vâng,chắcchắnluôn.”“Cólẽlàvậy.Nóisaothìnói,mộtnửacơthểcủaYukocũnglàdo
sữachuatạothành.”Nếuthaythếbằngsữatáchbéo,cólẽemsẽbiếnthànhmộtngười
hoàn toànkhác thật cũngnên.Hoặc thànhmột sinh vật khác, ví dụnhưmộtchúchónhỏlôngtrắngthíchđábaynhữnghònsỏinhỏchẳnghạn.Cuối thángBa,khiYuko lạisốtcao lầnnữa,tôiđãquyết tâmlàm
mộtviệc.Tôingồixuốngbêncạnhgiường,nóivớiYukođangthởgấp:“Đợi
lầnnàyhạsốtxong…”“Dạ?”“Đếnnhàemmộtchuyếnnhé.”Yukolộvẻngạcnhiên,ngướcđôimắtươnướtlênnhìntôi.“Nhàemởđâymà.”“Đúngrồi,anhnóilà…đếnnhàbốmẹem.”Gầnđâytôiluônnghĩvềvấnđềnày.Chodùtronghìnhdạngnào,
Yukocũngnêngặp lại bốmẹmột lần.Như lũ sóc thu thập sẵnquảthôngđểchuẩnbịchomùađông,nghĩđếnngàyđórồisẽđến,chúngtôicũngcómộtsốviệccầnphảilàmxongxuôitrướcđã.“Đượckhôngạ?”“Chẳngcógìđượchaykhôngđượccả.ChỉcầnYukomuốn,anhsẽ
cốgắnghếtsức.”“Nêngặpthếnàochoổnđâyạ?”“Tự nhiên… không cần phải nói dối. Không cần thiết phải giải
thích,sẽchỉgâythêmhoangmang.Chỉcầngặpmặtthôilàđược.”“Em…”
“Saovậy?”“Emsẽkhócmất.Liệubốmẹemcócảmthấykhông thể tinnổi,
chorằngemlàmộtđứaconquáivậtkhông?”“Cứthuậntheotựnhiênthôi,chắcchắnsẽổn.”“Vângạ…”Haingàysau,Chủnhật.Ngày đông cũ kỹ đã bị thu về, ngày xuânmới tinh chưa ai chạm
đến,tựanhưtấmlều lấp lánhcủagánhxiếcdiđộngphủ lênthếgiớinày.TôiđểYukongồilênyênsauxeđạp,đạpđếnnhàbốmẹem.Thời
tiết rất dễ chịu, tôi bất giác ngâmnga bài “Ticket to ride” trong khiYukongồisaulưngkhôngngừnghokhekhẽ,tựanhưdưâmcủamùađôngđangrơirớtratừmiệngemvậy.“Đếnnơibâygiờđây.”“Cảmgiácthânthiếtlắm.”“Mấynămrồichưađếnnhỉ?”“Emnghĩgầnđượchainămrồi.”“Vậyà?”“Vâng.”Đây cũng là khung cảnh rất thân thiết với tôi.Trong khoảng thời
giantừlúcsắptốtnghiệpcấpbađếnkhihaimươituổi,tôiđãvôsốlầnqua lạinơinày.NgôinhàkiểuNhậtcũkỹ,câysồi,câyđanquế,câymộc hương cành lá sum suê trong sân vẫn giống hệt như thuở đó,khôngthayđổigìcả.TôidừngxeđạplạitrướccổngnhàYuko.“Anh đợi emở đây.Anhmà chạmmặt bốmẹ, chỉ sợ sự việc sẽ
thànhrarấtphiềnphức.”“Vângạ.”Yukogậtđầuvớivẻmiễncưỡng,chậmchạpbướcvềphía
cửanhàmình.Emhơi dodựngoảnhđầu lại nhìn tôi, tôi đưa tay rahiệuthúcgiụcembướctiếp,rốtcuộcemcũnghạđượcquyếttâm,lại
nhấcchânlên.Yukovừamởcổng,conchógiàJohnchẳnghiểutừđâuchạyxồra,
sủalênnhữngtiếngyếuớt.“John!”JohnxíchlạigầnchânYuko,mũiphátranhữngtiếng“khịtkhịt”.“John,màykhỏekhông?”Con Johnhìnhnhư đã nhận ra ngay cô bé đứng trướcmặtmình
chính là Yuko. Có lẽ, cho dù em có biến thành một chú chó lôngtrắng,Johncũngnhậnrađược.Yukocúingườixuống,ápmálênđầuJohn.“Taonhớmàyquá,Johnà.”“Cháulà…”Khôngbiếttừbaogiờ,mẹYukođãđứngbêncạnhem.Yukongẩng
đầulên.Suốtmộtlúclâu,mẹemyênlặngnhìnemchằmchằm.“Yukoà?”Thếnhưng,dườngnhưđầuóccủamẹemđãxoaychuyểnrấtnhanh
đểtìmcáchgiữmìnhlạitrongthếgiớihiệnthực.“Cháu…cháulàai?”“Con…”“Cháu…cháurấtgiốngvớiYukocongáibáchồinhỏ.Thậtsựrất
giống.”“Cháu…cháulàYuko.”“Yuko?”Mẹemkinhngạcnhìnchằmchằmvàocongáimình.“TêncháucũnglàYuko?”“…Vângạ.”Tìnhmẹ,chẳngcólýlẽlýluậngìcả,màlàtìnhcảmtràoratừnơi
sâu thẳmnhất trong trái tim.MẹYukochỉmột lòngmuốnômchầmlấy cô bé trước mặt nên đã bất chấp mọi mâu thuẫn về mặt logic.Khôngphảicôcongáihaimươitưtuổicủabàquayvềdướihìnhdạng
mộtcôbéchín tuổi,mà làmộtcôbé trùng tên,cựckỳgiốngvớicôcon gái thuở bé, ngẫu nhiên xuất hiện…bà đã quyết định nghĩ nhưvậy.MẹemnhẹnhàngđặtbàntaylênmáitócmàuhổpháchcủaYuko.“Congáibác…đãlấychồngrồi,từbấyđếngiờchưagặplại,nhưng
cháugiốngnólắm.Cháulàmbáccảmthấyvôcùngthânthiết…”“Bọncháu…giốngnhauđếnthếạ?”“Ừ,đúngvậy,giốngnhaulắm.Cháusốngởđâuthế?Tạisaolạiđến
nhàbác?”Yukokhôngthểtrảlời,chỉbiếtyênlặng.“Chắc là có duyên gì rồi, hai bác cháumình nói chuyệnmột lúc
nhé?”MẹYukolạitiếplời,tựanhưngaytừđầubàđãkhôngmongcócâu
trảlời.“Vângạ.”“Cháu,thíchuốngsữachuakhông?Cóthíchdùngnướcsôilàmsữa
chuanóngkhông?”“Thíchạ.”“Thế,vàotrongnhànhé.”Vậylà,haingườicùngbiếnmấtvàotrongngôinhà.
35
Trênđườngvề,Yukokhôngnóimộtlời.TừlúcYukođượcrủvàonhàchođếnlúchaimắtemđỏlựngbước
rachừngbốnmươiphút,trongkhoảngthờigianđóđãxảyrachuyệngìnhỉ?Tôichỉbiếtchờemkể.Điđượcnửađường,Yukorốtcuộccũnglêntiếng.“AnhSatoshi.”“Gìem?”“Hômnay…cảmơnanh.”“Vậyà?Emcảmthấygặplạimộtlầnthíchkhông?”“Dạ,thíchlắm.”Yukoápđầuvàolưngtôi.Cónhữngrungđộngkhekhẽtruyềnđến,
tôibiếtlàemđanglặnglẽkhócthầm.“Nhưngmàcòn…”“Gìvậy?”“Đau lòng lắm,đặcbiệt làkhinghĩđếnchuyệnkhông thểgặp lại
nữa.”“Cóthểlạiđếnthămnữamà.”Qualớpáongoài,tôicảmnhậnđượcYukođanglắcđầu.“Emquyếtđịnhrồi,hômnaylàlầncuốicùng.Nếutiếptụcgặpnữa,
sợrằngsẽkhiếntấtcảđaulòng.”“Vậysao?”“Vâng.”Quyếtđịnhcủamộtcôbéchíntuổi lạidựatrêntiềnđề làmộtkết
cục,nghĩtớiđiểmnày,timtôiđaunhưdaocắt.
“Cảmgiácbốmẹđãpháthiệnragìđórồi.”Yukonói.“PháthiệnraYukochínhlàYuko?”“Vâng.”CổhọngYukophátramộttiếng“ựcực”,có lẽ làtiếngnuốtnước
mắt.“Mẹnói,giờmẹhốihậnvôcùngvìkhiđóđãphảnđốichuyệncưới
xincủacongái,cònnóilàbốmẹđãsairồi.”“Ừ.”“Mẹnói bốmẹchỉmongcongáimìnhđượchạnhphúc thôi,nói
xong,mẹkhócnấclên.”“Yuko,emtrảlờithếnào?”“Emkhôngnóigìcả,emchỉcốkìmnướcmắtthôi.”Nóitớiđây,Yukoimlặng,còntôithìkhôngngừngđạpxe.Mộtlúcsau,Yukolạilêntiếng.“Sữachuanóng…”“Hả?”“Mẹlàmchoem,ngonlắm.”“Sữachuanóngcủamẹ?”“Vâng.Mùivịấychỉcómẹmớilàmđược.”“Thếà…”Yukolấykhăngiấytrongtúitôiralaunướcmũi.“Bốlấyảnhhồinhỏcủaemra,cứnóimãilàgiốngquá,giốngquá,
cònnhìn chằm chằm vàomặt emnữa, cảm tưởngnhư bố đang xácnhậngìđấyấy.”“Thếà?”“Bốmẹnóiđinóilạimấylần,bảoemlạiđếnnữanhé.”“Thếthì,emnóithậtrađi.”“Khôngđược,emsẽkhônglàmthếđâu.Sựthựcmàđauthươngthì
khôngbiết vẫnhơn.Emmuốnbốmẹnghĩ rằngemhẵngcòn sống.
Rờikhỏithếgiớinàytrướcbốmẹlàđiềubấthiếunhất.”Đúnglàthế.Nhưngmà,nhưvậycóthậtsựổnkhông?Yukokhông
đaukhổư?Yukodườngnhưđãnhìnthấuđượcsuynghĩcủatôi,emnói:“Satoshi,trongthờikhắccuốicùngcủaem,chỉcầncóanhởbênlà
đượcrồi…”Lúcgầnvềđếnnhà,Yukođangimnhưthócđộtnhiênnói:“Anh,
nhìnnày.”Yukovươncánhtayra,giơtớitrướcmặttôi.“Dâychuyền,mẹchoemđấy.”Trênngóntayemđangđongđưamộtsợidâychuyềnbằngbạc.“Nghe nói là của bà ngoại chomẹ.Mẹ nói, vốn định để em đeo
trongđámcưới.”“Ừ.”“Nguyệnvọngcủamẹkhôngthểthựchiệnrồi.”“Nhưngmà,cuốicùngmẹvẫntraođượcdâychuyềnchoemrồi.”“Đúngthế.Emhỏimẹlàemnhậncóđượckhông?Mẹgậtđầumấy
lầnliền,bảolàđược.”“Mẹembiếtđấy,YukochínhlàYuko.”“Thếạ?”“Chắcchắnrồi.”Chắcchắnrồi…mẹYukochắchẳnđãchorằngmìnhđangmơmột
giấcmơngắnngủi.Tronggiấcmơấy,thờigianchảyngược,gặpđượcYukothuởnhỏ,vảlạicònhoànthànhđượcnguyệnvọngbấylâunữa.“Emsẽgiữgìnsợidâychuyềncủamẹ.”Yukonói.
36
Tôingắmemlúcngủ.Dướiánh trăng, sắcmặtemnhợtnhạt vôcùng, trôngcứnhư thể
mộtmónđồsứ,mỏngmanhdễvỡ.Cáimiệnghehémởtựanhưđangmuốnnóigìđó,phátratiếngngáynhènhẹ.Tôi chợtnghĩ,phải chăng số lượnghơi thở củamột đời người đã
được quyết định từ khi họ sinh ra?Một người nào đómà chúng takhôngthểnhìnthấyđược(cóthểlàtửthần,hoặclàthiênsứ)cứlặnglẽđếm.Khiđếmđếnconsốđượcđịnhtrước,bọnhọsẽmanglinhhồncủangườiấyrađi.TôithầmnóivớiYukođangsayngủ:Thởchậmmộtchútnữa.Đừngđểngườikhácmanglinhhồnemđi.Đừngvộivàng.Chầmchậmthôi.…Bởianhvẫncầncóem.
37
Cuộc gặp với bốmẹ đúng là đã khiến tâm lý củaYuko thay đổi.Cách nói năng già dặn cùng với những cử chỉ dịu dàng chỉ phụ nữtrưởng thànhmới cómà thỉnh thoảngemvẫnbiểu lộ ra, giờđâyđãhoàntoànbiếnmất.Thếgiớitinhthầncủaemđangnhanhchóngđuổikịpvớisựthayđổicủavẻbềngoài.Vợ tôi chín tuổi, chẳng những vậy, ngày mai em có thể sẽ biến
thànhtámtuổi.Đến lúcnày,haichúngtôicùngrangoàicũngkhôngphải lo lắng
ánh mắt kỳ quặc của người khác nữa. Mặc dù tôi có hơi đau lòng,nhưngngườitahìnhnhưđềuđãcoitôilàôngbốtrẻtuổicủaYukorồi.Vìvậy,vàomùaxuânấmáp,cứđếncuốituầntôiđềudẫnYukora
ngoài.Tôichorằng,ánhnắngcóhiệuquảtrịliệuvớingườibệnh,màđối
vớiYukolúcnày,ánhnắnglàthứcầnthiết.Chuyểnquamùaxuân,Yukovẫnnhưđãhẹnsẵnvớiaiđóvậy,cứ
khoảngnửathángemlạisốtcaomộtlần,khôngrakhỏigiườngđược.Mặcdùđốiphươngrấtchilàtuânthủthờigian,nhưngrõràngemđãchọnlầmđốitượngđểhẹnhò.Kểcảkhikhôngsốtcao, từđôicánhmôimỏngmảnhkiacủaem
cũng không ngừng phát ra những tiếng ho, như thể muốn phun rabóngđenchephủtrong lòngvậy.Âmthanhấythoạt tựanhưnhữnglời thương cảmvôngần, lại cóphầngiốngnhư tiếng chiếc cốc thủytinhđặtlênbàntrongngôinhàlạnhlẽothiếuhơingườivậy.
38
Tôinắm tayYuko,đi trênconđườngdànhchongườiđibộ trongcôngviêntựnhiên.Có lẽbịánhnắngấmápcủamùaxuânthuhút, trướcmặtvàsau
lưng chúng tôi, đâu đâu cũng toànnhữnggia đìnhhoặc cặpđôi yêuđươngđang thong thả tảnbộgiữasắcxanhmátmắt.Tấtcảbọnhọđềumang khuônmặt hạnh phúc. Tại sao những người tụ tập trongcôngviênnàyđềutrônghạnhphúcgiốngnhau?Chắchẳnhọcũngcónhữngnỗikhổriêngchứ.NhữngthờigianvàkhônggiankiểunhưđêmGiángsinhvàcôngviêncólẽđềusởhữunhữngđặcđiểmchung,chínhlàhạnhphúcvàsựthuậnhòa.Không lâu sau, tôi vàYukođi tới quảng trường lớn, rồi ngồinghỉ
trênghếbăng.TôilấynướckhoángtrongbalôrađưachoYuko.Chính giữa quảng trường, bọn trẻ con đang vui vẻ đá bóng.Trên
nhữngbăngghếxungquanhchúngtôi,cáccặptìnhnhânđangnóivềtươnglaivàmơướccủamình.Hồitrước,chúngtôicũngthế.Chúng tôihồimười tám tuổi vốn rấthạnhphúc, vàcòncho rằng
hạnhphúcnàysẽkéodàimãimãi,khiđó,suynghĩnàyđãchiếmtrọnđầuóccủahaiđứa.Tôichỉvàonhữngcâyanhđàoxungquanhquảngtrường.“Hồi bọnmìnhhọc cấpba,ở chỗkiamới lànhững câynonnhỏ
xíu.”Để những cây anh đào có thể chống đỡ cho nhau, cứ vài cây lại
đượccốđịnhvớinhaubằngmộtthanhgỗngang,hìnhảnhấylàmtôiliêntưởngđếndụngcụniềngrăng.“Vâng.Johncứmuốnbớicâylên,lầnnàocũngphảimấtcôngngăn
nólạiđấy.”TôiluônthửhỏidòYukonhữngchuyệnngàyxưakiểunhưthế.Nếu
emvẫncònnhớđượcchuyệnđóvàcóthểtrảlờitôi,tôisẽvuisướngvôcùng.“Emcònnhớnơichúngmìnhhônnhau lầnđầu tiênkhông?”Tôi
hỏi.“Hử,nhớchứ,ởcáiđìnhnhỏtrongrừngấy.”“Lầnđầu tiênvuốtvenhaucũngởchỗđó luôn.Ýanh là lầnđầu
tiênanhđượctrựctiếpsờvàongựcYuko.”Yukoliếcnhìntôivớiánhmắtkhótin.Mỗilầnthấyvẻmặtấycủa
em,tôilạicócảmgiácnhưthểbịbỏrơimộtmìnhtrênmộthànhtinhcáchxamặttrời.“Ônggiàbảovệcứđúngtámgiờrưỡitốilàxuấthiện,quátlên:sắp
đóngcửabãixerồi,cóaicònxekhông?”Mộtlúcsau,Yukonói:“Đúngrồi,emvẫnnhớ.Ônggiàấygiờcòn
khỏekhôngnhỉ?”“Chắcchắnlàvẫncònkhỏelắm,hômnaysẽlạiquát:sắpđóngcửa
bãixerồi,cóaicònxekhông?”“Thếạ?”“Ừ.”Trong công viênmùa xuân, nếu có thể nói chuyện với Yuko thế
này, tôicũngsẽ làmộtngườihạnhphúc.Cảmgiácchính lànhư thếđấy.
39
Cứthế,ngàylạingàyquađi.Thế giới nhưmột gã đànông cố chấp không biết thế nào là linh
động,chỉbiếtghilạithờigianmộtcáchchuẩnxácnhất,mỗingàyđềuđưachúngtađếntươnglaithêmđúngmộtngày.(ChỉcóYukolànằmngoàisựvậnhànhcủathếgiớiấy,tựđitheothờigiancủariêngmình.)Chúngtôithườngtớinhàmáybỏhoanghoặcbướctrênđườngdành
chongườiđibộtrongkhurừnggỗtạp,cólúccònlênkhánđàicủasânđiềnkinhngoàithịtrấn,langthangkhắpnơitìmkiếmnhữngkýứccủahaiđứađãtíchtụnhưđốnglárụng.TôivàemcònđếnnhàhàngÝđãănhômkỷniệmmộtnămngày
cưới.TôigọimónthịtlợnránmềmkiểuMilan,Yukogọipizzaxúcxíchcay,nhưngemănkhônghếtnửacái.Emănđượcrấtít,điềunàykhiếntôirấtbấtan.Hômkỷniệmmộtnămngàycưới,trôngemthonthảthếmàănnhiềuđếnkhótin.Sựkhácbiệtnàyđãbiếnthànhmộtcáithướcđo lạnh lùng dự đoán trước tương lai của Yuko. Yuko đang khôngngừngmấtđitừngthứtừngthứmột,đốivớiem,cólẽkhôngcầnphảichothêmthứgìvàobêntrongcơthểmìnhnữa.Mộthômkhác,chúngtôiđixeđiện,rồichuyểnsangxebuýt,đến
trườngcấpbahaiđứatừnghọc.Vì lúc ấy là trưaChủ nhật, sân trường gần như không thấy bóng
người.Điquacổngtrường,xuốngcondốcdàichừngnămmươimétlàđếncửachínhtòanhàlớphọc.Yukovừađivừađánhữnghònsỏinhỏtrênconđườngtrảinhựa.“Đangđixuốngdốc,nhưthếsẽbịngãđấy.”“Khôngsaođâumà.”Vừadứtlời,emđãtrượtmộthònsỏi,cơthểlậptứcmấtthăngbằng.
Tôivộivươntayđỡngaylấyem,nhưngchiếcgiàyemđangđiđãvăngra,lănxuốngcondốc.“Cảmơnanh.”Yukonói.“Khôngcógìmà.”“Giàycủaem…”“Ừ.”“Rộngquá,khôngvừachânnữa.”“Vậyphảimuađôimớirồi.”“Emxinlỗi.”“Khôngcầnphảixinlỗianhmà.”“Nhưngmà,lạibắtanhphảitiêutiền…”“Khôngsaođâu.”Tôinhỏnhẹtrảlờiem.Yukogiằngtaytôirađi
nhặtgiày.Tôinhìntheobónglưnggầyguộcấycủaem,thầmnhủ:Đừngđểý
chuyệntiềnnonglàmgì,emcònđangphảichịuđựngchuyệnđaukhổhơnnhiều.Những thứ kiểu như giày dép ấy, em cần thì baonhiêu anh cũng
muachoem.Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, anh có thểmua cho emmười
nghìnđôigiàycũngđược.TôidẫnYukođivàokhulớphọc,thaydéplêdànhriêngchokhách,
chúngtôiđidọctheohànhlangtốitămvắnglặngnhưtờ.Thithoảng,tiếngnhữnghọcsinhthamgiahoạtđộngthểthaotrênsânvậnđộngtheogióbayđến.TôivàYukolêncầuthang,đivềphíaphònghọchồilớp12.“Hơisờsợ.”“Sợ?”“Vâng.Nếubị người khácpháthiện,người ta sẽmắngbọnmình
đấy.”“Chẳngsaođâu,bọnmìnhlàcựuhọcsinhtrườngnàymà.”
“Vâng,nhưngemlạichẳngcócáicảmgiácấy.”“Thếà?”“Vângạ.”Sovớisáunămtrước,lớphọcchẳngcógìthayđổi.Tôinhìnđống
bànghếxôlệchbừabãi,dườngnhưlạinghethấytiếngcườicủađámbạnhọcthờiđó,vàcảtiếngồnãhòhétnhaunữa.Chúngtôithựcsựtừngởnơinày.Yukođitớibêncửasổ,ngồixuốngvịtríởgiữahàngghếấy,ngoảnh
đầulại,nhìntôichằmchằmvớiánhmắtchínchắnkhônghợpvớivẻbềngoàicủaemcholắm.Yukomườibảytuổi.Tôichậmrãiđitới,ngồixuốngghếsaulưngem.“Inoue,Inouecóđâykhông?”Yukonói.Embắtchướcthầygiáo,trầmgiọnghếtmứccóthể.Tôichỉlặnglẽ
lắngnghemànđộcdiễncủaem.“Igarashi,emcóbiếtInoueđiđâukhông?”Sauđó,giọngemtrởlạibìnhthường.“Khôngbiết,emkhôngbiếtạ.”Thếrồi,thânhìnhemrunglênkhekhẽ,bậtcườikhúckhích.“Lầnnàocũngthếà?”“Vâng,lầnnàocũngthếnàyđấy.”“Tạisaothếnhỉ?”“Anhnóichuyệngìcơạ?”“Dù chuyển lớpmấy lần, đổi chỗmấy lần, sao chỗngồi của bọn
mìnhlúcnàocũngđứađằngtrướcđứađằngsauthếnhỉ?”Yukochớpchớpđôimắtto,ngẫmnghĩmộtlúclâu,mớinói:“Chắchẳn làcóngườicảmthấyhaiđứamìnhnênởbênnhau,vì
vậychỗngồicủabọnmìnhmớiluôndínhvàonhaunhưthế.”“Thếà?”
“Vâng.”Trongđầutôilạibậtramộtcâuhỏi:Nếuđúnglàvậythật,cáingười
chẳng hiểu đang ở đâu đó kia, tại sao lại tách hai đứa chúng tôi ranhanhnhưthế?Đểhaingườigặpnhau,quấnquýtsâuđậm,rồilạichiatách,thếnàycóphảilàquáđánglắmkhông?“Phảicảmơncáingườikhôngbiếttênkiamớiđược.Nhờphúccủa
ôngta,emđãcóđượcniềmvuilớnnhấttrongđời.”Yukonói.Tôiđưamắtnhìnem,timnhưbịkimđâm.Emnhìntôivớiánhmắt
bìnhthản.“Vậysao?”“Vângạ.”Sauđó,Yukodịudàngmỉmcười,vẻmặtkhôngphảicủacôbétám
tuổicũngkhôngphảicủaYukohaimươitưtuổi,màlàYukonămmườibảy,lúcnàocũngđểtôitrôngthấycáibónglưngmảnhkhảnhkia.
40
Rakhỏilớphọc,chúngtôiđithẳngđếnsânvậnđộng.Ởmộtgócsân,độiquầnvợthìnhnhưsợlàmphiềnngườikhác,chỉ
dùngcómộtbênsânbóng,tập luyệnmộtcách lặng lẽ.Ngoàihọra,sânvậnđộngkhôngcònaikhác.Rốtcuộchọsợlàmphiềnaiđâynhỉ?TôinóivớiYuko:“Độiđiềnkinhhìnhnhưđãbiếnmấtrồi.”“Saoanhbiết?HômnaylàChủnhật,cókhiđangnghỉ.”“Cóthể,nhưngmà,emnhìnkìa.”Tôichỉvàomộtchỗcỏdạimọc
um tùm,“chỗđóvốn làvị trí xuấtphát, chẳng thấyđườngchạyđâunữarồi.”“Thếtứclà…”“Cólẽđãgiảitánrồi,dẫucócòn,thìcũngchỉcóvàithànhviênhữu
danhvôthựcthôi.Anhlạimấtđimộtnơicóthểquayvềrồi…”“Thếạ?”“Ừm.Tấtnhiênđâylànóivềtâmhồnthôi,khôngphảilàquayvề
thực sự.Nhưngmà,nói thếnàonhỉ, cảmgiáckiểunhưcănnhàhồinhỏmìnhtừngởđãchìmxuốngđáynướcấy.”“Cảmgiácnàyrấtlàthêlương?”“Không,khôngphảithêlương,chuẩnxáchơnthìlàxótxa.”Yukokiễngchânlên,nhìnchằmchằmvàomặttôi,hỏi:“Khônggiốngnhauạ?”“Cũnggiốngnhaumà.”“Không,khônggiốngnhau.”“Emkhônghiểu.”Tôisuynghĩmột lúc,dịch lạikháiniệmtrongđầumìnhthànhthứ
ngônngữthíchhợpvớiem.
“Vídụ,nhưlàconJohnnhé.”“Vâng.”“Giờnógiàlắmrồi,khônglâusausẽchết,thânxáctrởvềvớiđất.”“Vâng.”Yukocúiđầuđáp.“Khinghĩnhưthế,emcóthấyngựcđauthắtkhông?”“Cóạ.”“Đấychínhlàxótxa.”“Đấylàxótxa…”“Đúng rồi. Nếu con John đã chết, em nghĩ đến nó, sẽ cảm thấy
tronglòngcómộtchỗtrốngrấtlớn,rấtlàđaubuồn…đâychínhlàthêlương.”Yukocúiđầulàmthinhgiâylát,độtnhiênngẩngmặtlên.“À,emhiểurồi.Tuyrằngtươngtựnhau,nhưngvẫncókhácbiệt.”Kếđó,emnởmộtnụcườingâythơtựanhưđứatrẻvừađượcmở
mangđầuóc,nóiliênhồi:“Emhiểurồi,emhiểurồi.”Thếnhưng,emlạikhôngthểhiểunổinguyênnhântạisaotôithấy
xótxa.Nỗixótxagiốngnhưmộtdựcảm.Khinhìnthấysânvậnđộnghoangvắng,tôibịmộtthứcảmgiáchụt
hẫngkhông saokhống chếnổi bao trùm,nênmới dùng từ “xót xa”nàyđểthaythếchocảmgiácấy.Mấtđiđứaconlẽrađãcómặttrênđờinày,mấtđitìnhthânvớibốmẹ,lạimấtđinơicóthểquayvề,tiếpsau đây tôi sẽmất đi thứ còn quan trọng hơnnữa.Tôi có cảmgiácđiểmxuấtphátđãbiếnmấtkiatượngtrưngchotươnglaicủamình.“Bọnmìnhđếnnhàthểthaonhé?”“Ừ,đixemthếnào.”Hômnaycóthểđộithểdụcnhịpđiệucũngđangtậpluyện,ítnhất
thìthờicủaYukolànhưthế,màđốivớimộttrườngnổitiếngvềphongtràothểdụcnhịpđiệuthìcũngnênnhưthế.Tronghầuhếtcáctrườnghợp, kết quả chính là phần thưởng dành cho số thời gian bỏ ra tập
luyện.Cửanhà thể thaođangmởhehé,bên trongvẳngra tiếnghòhét
tươitrẻ,mạnhmẽcủacáccôgái.Chúngtôilenlénnhìnvàotrong,hơnhaimươithànhviêncủađội
thểdụcnhịpđiệuđangcầmcácđạocụkhácnhauchạynhảytrênsànnhàđượclaubóngloángcủanhàthểthao.Vừanhìnthấynhữngthiếunữthânhìnhmảnhmaiấy, tôi liềncómộtảogiácmãnh liệt.Nhưngchỉlàcảnhtượngtôitừngtrôngthấysáunămvềtrướcbấtchợtquayvềmàthôi…Yukomườibảy tuổi, thânhìnhnhỏnhắnmặcbộáobó sátngười
màuđỏcam,nhảycaohơntấtcảmọingười.Yukothìthầmvớitôi:“Cóvẻnhưnơiđểemtrởvềvẫncòn.”“Đúngthế.”“Nhưngemđãkhôngthểtrởvềđượcnữarồi.”“Ừm…”“Thànhrabộdạngnày,chẳngthểnàođigặphuấnluyệnviênđược
nữa.”“Ừ…”“Thếnày,thìlàxótxahaylàthêlương?”Tôingẫmnghĩmộtlúc.“Anhnghĩ,làvừaxótxalạivừathêlương.”Khôngđúng,thựctếlà,trênthếgiớinàyvốnchẳngtồntạingôntừ
nàocóthểbiểuđạtđượctâmtrạngcủaYuko.Tôinghĩ,sovớiviệcmấtđi“nơicóthểtrởvề”thì“vẫncònnơichốnmàkhôngthểtrởvề”chắcchắnđauđớnhơnbộiphần.“Vềđi.”TôikéobàntaylạnhbuốtcủaYuko.“Nơi anhvàemnên trở về chính lànhàcủa chúngmình.Nơiđó
chính là tất cả. Vả lại, ngoài hai chúngmình ra, không cần ai khácnữa.”
Chúngtôibắtđầubướcđi.Yukokhẽáptaylênngực,ngẩngđầunhìntôi.“Thếgiớilớnhaynhỏ,cónhiềuhayítngườiliênhệvớimình,thời
gian ở bên nhau dài hay ngắn, những thứ ấy đều chẳng có ý nghĩanhiềulắm.Bởilẽ,hạnhphúc,chỉtồntạitrongtráitimnhỏbénhườngnày.”“Đúngthế,chỉcầntrongtráitimtrànđầyhạnhphúc,cóthểkhông
cầnnhữngthứkhác…”
41
ThángSáu.Trờiđãmưaliêntiếpmấyngàyliền.Tôi cứ ở lì trong nhà, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ kính nhỏ, cảm
tưởng nhưmình bịmột thứmàngmỏng bằng keo trong bao bọc cảmấylớp.Thếnhưng,trờivẫncứmưatầmmưatã.Nhữnggiọtnướclạnhlẽo,
trong suốt, ngày đêmkhôngngừng nghỉ đổ xuống thế gian này.CóbảongoàicửasổđangcócáNapoleon[6]bơingangqua,chắctôicũngchẳnglấylàmngạcnhiên.Yukođãsốtsuốtbốnngày,đếngiờvẫnkhôngthấycódấuhiệuhạ
sốt.Đãkhôngcònáongủđểthaynữa.Trướcmắttôigiặtrồiphơitạmtrongnhà,nhưngphơibaonhiêulâu,quầnáovẫncứvừaẩmvừalạnh.Vảlại,nhữngquầnáonàyđãquárộngvớiYukorồi.Tôinghĩ,erằnghiệngiờemchỉởtrạngtháisáuhoặcbảytuổi.Em
đãtrởnêngầyvànhỏhơnnhiềurồi.TôilấykhănbôngtrêntránYukoxuống,ngâmtrongchậurửamặt.
Tôilơđãngngắmnhìnchiếckhănbôngtrắngnổidậpdềnhtrongnướcsuốtmộtlúc.Độtnhiên,tôinhậnraYukođangnhìnmìnhkhôngchớpmắt.“Emthấythếnào?”“À,emvừanằmmơ.”“Mơ?Mơthếnào?”“Mơ thấy em lúc trưởng thành trần truồng ôm nhau với anh
Satoshi.”“Ồ.”“Cảmgiácấmáp,dễchịulắm.”
“Thếà?Cóvẻlàmộtgiấcmơđẹpnhỉ.”“Vâng.”TôivừalấysữachuamớilàmchoYukoăn,vừanói:“Yukonày…”“Dạ…”“Ngàymaianhphảiđilàm.Nếuxinnghỉnữasẽbịtrừlương,quan
trọnglàkhôngthểgâyphiềnphứcchovănphòngđược.”“Vâng.”“NhưnganhkhôngthểđểYukoởnhàmộtmìnhđược,vìvậy,anh
đãquyếtđịnhnhờngườiđến.”Yukobấtannhìntôi.“Nhờngườiđến?”“Aiạ?”“Khôngcầnlolắng,ngườiđóhiểurấtrõvềtìnhhuốngcủaem.”Emnhắmmắtlạingẫmnghĩgiâylát,ngẩngđầulên:“Vợcủamục
sư.”“Đúngrồi,chínhlàchịYoriko,emcònnhớchịấykhông?”“Tấtnhiênrồi,làmsaoquênđượcchứ?”TuyYukonóivậy,nhưngemđãdầndầnquênđirấtnhiềuchuyện.
Nhưthểtừnggiọt từnggiọtnướckýứcđangchảysangmộtvậtchứanhỏhơn,rấtnhiềukýứccủaembịvungvãirangoàivàchảyđiđâuđó.Yuko cho tay vào ngực áo, lấy chiếc nhẫn cưới lồng vào sợi dây
chuyềnđưachotôixem.“Satoshi,choemxemcủaanhnào.”Tôigiơtaytráilên,chìaratrướcmặtYuko.“Ướcgìhaichiếcnhẫnnàymãimãiởbênnhau.”Yukođưabàntaynhỏbécủaemnắmchặtlấyngónđeonhẫncủa
tôi.Tayemvừanóngvừaẩm.“Đượcmà,chắcchắnlàđược.”Tôinói.“Vậysaoạ?”
“Ừ.”“CũngnhờchịYorikomàchiếcnhẫnnàymớicóthểởđây.”“Đúngthế.”Yukobắtđầuhodữdội,embuôngngóntaytôira.Tôivỗlưngcho
emqualớpchăn,taykiabưngcốcđưalạigầnmiệngem.Yukonhấpmộtngụmnướcnhỏ, cùng lắmcũng chỉ thấmđược cổhọng, rồi lắcđầu.“Khôngsaođâuạ,emđỡrồi.”Emtrôngcóvẻrấtmệtmỏi,nằmthởdốctrêngiường.Một lúc lâu sau,Yukođộtnhiênnói: “Ghét trờimưaquá,emvẫn
muốnđicôngviên.”“Khỏiốmlàđiđược.Chỉcầntạnhmưa,màcũngsắpđếnmùahè
rồi.Anhsẽmuachoemmộtcáiváyliềnthânmàutrắng,mặcđồmớirồicùngđichơicôngviên.”“Vuiquá…muathêmmộtđôixăngđanmàuhồngnữanhé.”“Đượcrồi,muathêmmộtđôixăngđanmàuhồng.”“Cảmơnanh…”Mộtlúcsau,Yukolạichìmvàogiấcngủ.
42
Ngàyhômsau,chịYorikođếnnhàchúngtôilúcgầntámgiờsáng.Hômqua,lúcYukođangngủ,tôiđãgọiđiệnthoạinóichochịbiếttìnhhình.ChịYorikovuivẻnhậnlờichămsócYukongay.Ngoàichịra,tôichẳngnghĩrađượcaiđểnhờvảnữa.Nếukhôngđược,tôiđịnhhômnaysẽtiếptụcxinnghỉởvănphòng.Vừatrôngthấytôi,câuđầutiêncủachịYorikođãlà:“Yukothếnào
rồi?”“Vẫnđangngủ.Vừađonhiệtđộ,bachínđộhai.”“Vậycơà,sốtcaoquá.”“Cứnhưvậysuốt.”Tôivừanóivừamờichịvàonhà,“Sovớihồiđó,
côấylạinhỏđinhiều,chịđừngngạcnhiênnhé.”ChịYorikonhìn tôi,khẽgậtđầu, lẳng lặngđivềphíagiường.Chị
đứngbênđầugiường,đưatayvénmáitócdài,khomngườichămchúnhìn gươngmặt đang say ngủ của Yuko. Nét mặt chị hơi biến đổi,nhưngtôikhônghiểuđiềuđócóýnghĩagì.“Đúnglànhỏđinhiều,trôngchỉnhưđứatrẻchừngsáutuổi.”“Em cũng thấy thế, gần đây tốc độ nhỏ lại dường như đã bị đẩy
nhanhlên.”“Vậyà…”Chị Yoriko lại khom thân hình nhỏ nhắn, nhìn gươngmặt Yuko
khôngchớpmắt.Trôngthếnày,haingườihọtựanhưmộtđôitượngđượctạcratừđôitaycủacùngmộtnhàđiêukhắc.Nếukhôngcóvậtthamchiếu,nhìnchịYorikothấycaohơnthựctếrấtnhiều.Cólẽlàdochịcógươngmặtnhỏnhắnmàtaychânlạikháthondài.“Côấyxinhthậtđấy.”Chịnói.“Đúngvậy.Cóđiều,emthấychịcũngrấtxinhđẹp.”
“Cảmơn.”Chịngoảnhđầulạinhìntôi,mỉmcười,“Đượcnghecậunóinhữnglờinhưvậy,chịvuilắm.”“Vậyạ?”“Đúng thế. Vì cậu Inoue không phải là người nói ra những điều
khôngnghĩtronglòng.”“À,phảirồi,cólẽlàvậy.”“Tuyrằngthờigianquenbiếtkhôngdài,nhưngđiềunàythìchịvẫn
nhìnrađược,đâylànănglựccầnthiếtđểsinhtồnmà.”Tôinhớlại,mụcsưBirdmantừngkểchotôinghevềnhữnggìchị
từngtrảiqua.Yorikotiếptụcnói:“Cólẽ,Yukoxinhđẹpnhưvậy, làvìcôấyđã
đánhmấtmọithứ.Côấycóđượcsắcđẹpnhưmộtsựbồithườngvậy.”NóinhưvậythìchịYorikocũngmấtđirấtnhiềuthứ.Vìchiếntranh
loạnlạcmàchịmấtđichamẹ,vìsinhtồnmàchịmấtđiquêhương.Nếunóiđâychính lànguyênnhânchịxinhđẹpnhưvậy, thìsắcđẹpnàycũngthựckhiếnngườitathươngcảm.ChịYorikođưatayrờlêntránYuko,Yukolậptứcmởmắt.Emnở
mộtnụcườibìnhthảnnhưthểvẫnđangchìmđắmtrongdưâmhạnhphúccủagiấcmơ.“À,chịvợmụcsư.”YukođưacặpmắtngáingủnhìnchịYoriko.ChịYorikomỉm cười gật đầu. “Lâu lắm không gặp rồi, rất vui vì
đượcgặplạiem.”“Emcũngvuilắm,lễcướithậtsựrấtvui.”“Đúngthế,làlễcướivuinhấtmàchịtừngthamdự.”NétmặtYukobỗngnhiêntrởnêncungkínhkhácthường,emnói
vớichịYoriko:“Cảmơnchị,chịYoriko.”“Cảmơnchịcáigì?”“Cũngnhờcóchị,bọnemmớitổchứcđược lễcưới tuyệtvờinhư
thế.Mỗilầnnhớđếnnó,emđềumuốnnóicảmơnchị.”ChịYoriko im lặngnhìn chămchămvào gươngmặt nonnớt của
Yuko,mộtlúcsau,chịđưangóntayvénmáitócbịmồhôirịnralàmướtcủaem,chậmrãicấttiếng:“Chị chẳngqua chỉ làmđiềumình thích thôi.Chị cũng đã rất vui
mà.”Chịnheomắtlạinhìnlênkhoảngkhông,tựanhưđangdõinhìnvào
mộtchốnxaxôinàođótrongtâmtrí.“Chịnghĩhaiđứacũngđểýthấyrồi,vợchồngchịkhôngcócon.Vì
vậy…”Chịnói tiếp,“Chịcoihaiđứanhưconmình, trong lòngcảmthấyrấtvuisướng.”“Nhưngmà,chịYoriko,chịvẫncònrấttrẻmà?Khôngngờlạicoi
bọnemnhưcon…”ChịYorikonởmộtnụcười,lắclắcđầu.“Đừngnhìnbềngoàicủachịthếnày,chịbatámtuổirồiđấy.Phụ
nữkhôngcóconnêntrẻlâu.Vớilạivócngườichịnhỏnhắn,trôngtrẻhơnsovớituổithựctế.”Suyđoáncủa tôi khôngngờ lại lệchđếngầnmười tuổi.Thếnày,
khôngtínhđếntôi,chịYorikocoiYukonhỏdạinhưcongáimìnhcũngchẳngphảichuyệnlạ.“ChịtừnggặpphảimộtchuyệnởViệtNamhồinhỏ,kếtquảlàchị
khôngthểsinhnởđượcnữa.”Yukonãygiờvẫnimlặngđộtnhiêncấttiếng:“Xảyrachuyệngìvậy
ạ?Cóphảichuyệnấyđángghétlắmkhông?”Chị Yoriko thở dài nặng nề, nhìn chằm chằm vàomóng tay của
mìnhmộtcáchvôthức.Móngtaycủachịnhỏquá,cảmgiácnhưmộtthứđồtạotácvậy.Móngtaynhỏnhưthế,đimuasơnmóngtaymộtlầnchắcdùngnămnămmớihết.“Khichiếntranhxảyra,ổkhóaởtronglòngmộtsốngườisẽ‘lách
cách’bungra.Bọnhọsẽlàmramộtsốhànhvitànkhốcmàthờibìnhkhólòngtưởngtượngnổi.”“Chịđãgặpphảichuyệnnhưthếạ?”“Ừ.Cóđiều,chịvẫncònmaymắn,cóthểsốngsótthếnày.Súng
ống và đạn dược phải chăng là rất đáng sợ?Chỗ đáng sợ nhất củachiếntranhchínhlàlàmchotâmhồnngườitatrởnênméomó,khiếnbọnhọchẳnghềdodựsửdụngsúngđạntrênthânthểngườikhác.”Chị Yoriko nghiêng đầu nhìn Yuko, tựa như đang nói: “Em hiểu
đượckhông?”“Nhưngmà,nếumàlàem,dùxảyrachuyệngì,emcũngsẽkhông
dùngđếnsúngđạnđâu.”“Đúngrồi,Yukodĩnhiênlàngườinhưthế,chịnghĩlàcórấtnhiều
ngườicũnggiốngnhưem.Nhưngmà,dùởthếgiớinào,thờiđạinào,cứmườingười thìchắcchắncũngcómấyngườikhôngnghĩ thế.Bởinhữnghànhvikiểuđósẽkhôngbịtrừngphạt,bọnhọliềnchẳnghềdodựmàlàmtổnthươngngườikhác,hoặccóthểnói,cónhữngngườirấtmuốnlàmtổnthươngngườikhác.”ChịYorikonói.“Thậtlàđángghétquáđimất.”Yukolẩmbẩm.“Cáchtốtnhấtlàsốngtrongmộtthếgiớinhỏhẹp,nhưvậythìcó
thể giảm thiểu khả năng gặp phải những kẻ như thế.” Nét mặt chịYorikodịulạiphầnnào,“Thếgiớicủahaingườiđãđủnhỏrồi,vảlạicònkhépkínnữa,chẳngnơinàotồntạiácýcả.”“Đúngthế,emchỉcóanhSatoshithôi.”LúcYukonóicâunày,hìnhnhưemrấttựhào.“Đâylàđiềuhạnhphúclắmđấy.Conngườitabâygiờhìnhnhưđều
ra sứcmuốn xây dựngmối liên hệ với những người khác. Có thêmquanhệvớimộtngười,dườngnhưsẽcóthểcóthêmđiềutốt.Cứnhưmộttròchơikhôngcóchiềusâuvậy.”Đờichóthìngắnngủi,cònlòngngườithìchậthẹp.Tôichợtnghĩđếnđiềunày:khimưucầusốlượng,conngườitasẽ
đánhmấtđithứgìđó.“À,cókịpgiờkhôngđấy?”NghechịYorikonhắc,tôiliếcnhìnchiếcđồnghồmànhìnhtinhthể
lỏngđặttrênbàn.“À,emphảiđirồi.”
“KhôngcầnlochoYukođâu.”“Vâng,thếxinnhờchị.”Tôibướcracửa,xỏchânvàođôigiàylười.“Phảirồi,mụcsưBirdmanvẫnkhỏechứạ?”“À,khỏelắm,bậnrộnđikhắpnơi,cứnhưcongấuvừaquagiấcngủ
đôngấy.”“Gấu?”“Đúngthế,gấutrắng,nghenóiloàinàysốngởmiềnBắcCực.Anh
ấycũnglớnlênởphươngBắc.Nhưngmàchịulạnhkémlắm,đếnmùađônglàgầnnhưngủđôngsuốt.”Trongđầutôihiệnrahìnhảnhmụcsưđangchậmchạpđiquađilại
trongnhà.“Emluôncócảmgiácvẻbềngoàicủamụcsưcóthểkhiếnngườita
bìnhtĩnhlại.”“Đúng đấy, rất có sức hút, chỉ nhìn anh ấy thôi đã cảm thấy rất
hạnhphúcrồi.”“Thíchthật.”“Khônggìsánhđược.”ChịYorikokhéoléonháymắt,thúcgiụctôiđãđếngiờrồi.Tôichào
tạmbiệtYukođangnằmtrêngiườngrồirakhỏinhà.
43
Mấtbangày,Yukomớihạsốt.Cảbangàyliền,chịYorikođềuđếnnhàtôi,vìvậyhaingườiđãtrởnênhếtsứcthânthiết.Cólẽvìhọvốndĩđãrấtgiốngnhau.
44
“ChịYorikokểchoemnghenhiềuchuyệnlắm.”“Vậyà.”Yukongồiởphíađốidiệnbànăn,trướcmặtemlàmóncanhngô
vàbánhmìtròn,nhưngcóvẻemchẳngđụngđếnchútnào.Yukocòngầyhơnnữa,chỉcònđôimắtsáng lấp lánh làhếtsứcnổibật,giốngmắtcủabúpbênhân tạohơn làcủamộtcôbécómáu thịt.Làndatrắngtinhkhiếtsaukhibịmồhôithấmướt,ánhlênnhưđồsứ.“Emcònnghechịấykểchuyệncủamụcsư,thậtkhôngthểtinnổi.”“Vậyà?”“Vâng,nhưngmà…”“Gìem?”Yukomuốnnóigìđó,hơihémiệngra,nhưnglờirađếncửamiệng
lạitanbiếnnhưbọtnước.Saumộtkhoảngimlặngkéodài,embắtđầukểcâuchuyệncủamụcsư.Đóđúnglàmộtcâuchuyệnhếtsứckhótin.
45
MụcsưBirdmancómộtemtrainhỏhơnôngbatuổi.Dướingườiemtraiấycòncómộtemgáicũngnhỏhơnbatuổinữa,
nhưngtrongcâuchuyệnnày,côemgáichỉđóngmộtvainhỏkhôngđángnhắcđến.MụcsưBirdmanvàemtraihầunhưkhôngcóđiểmchungnào.Từ
nhỏôngđãcóthânhìnhcaolớn,cườngtráng,cònngườiemtraithìbịđẻthiếuthángnênrấtgầygòsovớilũtrẻcùngtranglứa,Birdmanlàngườithựctế,dựavàohànhđộng,mưucầukếtquả,tinthờsứcmạnhtrongkhiemtraiônglạilàmộtngườimơmộng,ngoàinhữngthứtrongđầumình,anhtachẳnghứngthúvớibấtcứsựvậtnàokhác,gầnnhưlàmộtloàithựcvậtbiếtnói.Ngoàira,Birdmankhôngtinvàosựtồntạicủa ThượngĐế, nhưng em trai ông lại làmột tín đồ CơĐốc trungthành,lạicòntintheopháichínhthống.EmtraiôngchorằngnhữnggìviếttrongKinhThánhđềulàsựthực.Mọingườitrongnhàđềurấtbuồnbực,khônghiểuđiềugìđãkhiến
emtraiBirdmanthànhranhưvậy,tómlại,giốngnhưchúnhócLinus[7]
chẳngbaogiờrờichiếcchănbôngcủamình,emtraiôngđiđâucũngmangtheoKinhThánh.CóthểnóianhtađãhọcnóivàhọcchữbằngKinhThánh,mởmiệngralànói:“KinhThánhviếtthếnàythếkia.”Birdmancảmthấyrấtghétngườiemtrainày,hễcócơhộilàlạichế
giễutínngưỡngcủacậuta.Emtraiôngkhônghềphảnbác,gươngmặtlúc nào cũng nở một nụ cười điềm tĩnh, lặng lẽ nhìn thẳng vàoBirdman.SựviệcxảyravàonămBirdmanmườibatuổi,cònemtraiôngmười
tuổi.Một ngày thứ Sáu cuối tháng Hai năm đó, Birdman hùa với hai
ngườibạnnghịchngợm, lập ramộtcáibẫynhỏđểem traiôngchuivào.Khi bầu trờimàuxám tro chuyển sangxám sẫm,mặt trời sắp tắt
hẳn,Birdmanvàhaingườibạncùngvớiem traiông, tổngcộngbốnđứatrẻđếntrướccửanhàthờbênngoàithịtrấn.Điquanhàthờnàylàđãđếnvùngđấthoangdã.Trậntuyếtđếntậnhômtrướcmớidừngphủkínmặtđất,bốnphíaxungquanhnhuộmmộtmàutrắngxóa.Birdmanvàhaiđứabạnliếcmắtnhìnnhau,rồicườikhìkhì,đặttay
lênvaiemtrai.“Này,embiếtrồiđấy,bađứabọnanhgiờbịcấmvàonhàthờrồi
(lúcbọnhọlấysơnviếtchữ‘quảbáo’lêncánhcổngkhunghĩađịaphíasaunhàthờ,thìbịmụcsưpháthiện),nhưngbọnanhvẫncóquyềncầunguyệnThượngĐếchứnhỉ.”“Anh,anhkhôngtinThượngĐếcơmà?”“Không,làmgìcóchuyệnấy.”Không cho em trai có cơ hội suy nghĩ kỹ càng,Birdmannói tiếp
luôn:“Tómlại,bâygiờbọnanhmuốnvàotrongnhàthờ,làmlễynhưtrongsáchấy.Nóichunglàcầnđếnsựgiúpđỡcủaem.”Birdman chỉ vào túi áo khoác phồng lên của em trai mình, bên
tronglúcnàocũngđểcuốnKinhThánh.“Embiết rấtnhiềucâuchuyện thúvị trongKinhThánh,cònchưa
baogiờbỏquabuổilễChủnhậtnàocả.”“Nhưngmà,hômnaymục sư điNewcastle rồi, nhà thờđóng cửa
mà.”“Không sao.”Mộtđứabạn tên làColin lấy trong túi ramột chiếc
chìakhóađồngthau.Đólàcontraicủaôngchủtiệmtạphóaduynhấttrongthịtrấn.“Chìakhóađánhlại.Lúcmụcsưđếnlắpkhóa,anhđãlàmthêmmộtcáinữachochắcăn.”Nhữnglúcmụcsưđivắng,bọnhọđãnhiềulầndùngchìakhóanày
lẻn vào nhà thờ, vừa uống rượu ăn cắp từ cửa hàngmang đến, phìphèo thứ thuốc lá rẻ tiềnmùi vị đáng ghét, vừa nói xấu người lớn,
chẳngcònnơinàothíchhợplàmchuyệnấyhơnlàtrongnhàthờcả.“Khôngđượctùytiệnđivàođâu.”Ngheem trainói thế,Colinngửahẳnđầu raphía sau. “Chẳng lẽ
bọnanhlàngườixấuà?”“Đừngnóingốcthế,ThượngĐếkhônghẹphòinhưvậyđâu.Ngài
làmviệckhôngnghỉngơiquanhnăm,mụcsưcómặthaykhôngcũngthếcả.”Birdmannói.Mặcdù vậy, em traiBirdman vẫnphảnđối.Colin chẳngbuồnđể
tâm,cứthếmởcửanhàthờ,đẩycánhcửanặngnềlàmbằnggỗtùngđỏra.MộtđứabạnkháctênlàWillbướcvàotrongsảnhlễđầutiên.“Lạnhquá,nhưcáihầmbăngvậy.”Kếđó,BirdmanvàColinbướctheosauWill(vớingườiemtraimiễn
cưỡngđitheoởgiữa)đivàobêntrong.Birdman đã quen thuộc với cảnh tượng bên trong, nhưng em trai
ông thìgầnnhưbị lễđường tối tămkhôngmộtbóngngười làmchokhiếp sợ.Cậu ta dừng bước, nhìn chằmchằmvào tượng chúa Jesusđượcnhữngtiasángyếuớtchiếuvàoquaôcửasổ.“Khôngđược,vẫnkhôngđược…”EmtraiBirdmanthấpgiọnglẩmbẩm.“Chẳngsaocả.”Birdmannhẹnhàngđặttaylênvaiemtrai.“Nếuđâylàtộibángbổkhôngthểthathứthìbọnanhđãchẳngthể
nàovàođâyđược.ThượngĐếvạnnăngcơmà?”Birdmanđẩymạnhvàolưngemtraimộtcái.“Maurachỗbanthờđi.”Emtraiôngnhưthểbịmộtsợidâyvôhìnhdẫndắt,hơicưỡnglại,
nhưnggầnnhưkhônghềchậmbướcđivềphíabanthờ.Birdmanvàhaitênbạnđảomắtnhìnnhau,bắtđầuchầmchậmlùi
lại.Khiemtraiđitớichỗbanthờ,bọnhọđãrađếncửanhàthờ.“Chà,emtraicaoquýcủaanh.”
NgheBirdmannóithế,emtraiôngliềnngoảnhđầulạinhìn.“Anh chomàymột cơ hội tuyệt vời để trắc nghiệm niềm tin của
màyvớiThượngĐếnhé.Bắtđầutừbâygiờ,màycóthểcầunguyệnvớiThượngĐếsuốtcảđêmluôn.Nếuniềmtincủamàylàthật,vậythìmàykhôngcầnđểtâmđếnlạnhlẽovàđóikhátlàmgì.Sángsớmmai,anhsẽđếnđónmày.”NgườiemtrainhìnthẳngvàoBirdmanvớivẻmặtbìnhtĩnhđếnđộ
hơikhácthường.ÁnhmắtấykhiếntrongmộtkhoảnhkhắcBirdmanchợtcảmthấykhiếpsợ,nhưngôngvẫnkiềmchếđược,hậmhựcđóngcửanhàthờlại.Bênngoài,ônggầmlêngiậndữ:“Cólũquỷsứmớitinvàophéplạ
củaThượngĐế!”Sauđó,ôngdẫnhaingườibạnrờikhỏinhàthờ.Tấtnhiên,Birdmanhoàntoànkhôngcóýđịnhnhốtemtraimình
đếntậnsánghômsau.Nếu làmvậy thật,có thểemtraiôngsẽchếtcóngởđó,ngườinhàcũngsẽhoảngloạnđitìmkiếmkhắpnơi.Nhốtnólạimộttiếnglàđủrồi.Chỉcầnnhìnthấyemtraimìnhrunrẩyvìvừalạnhvừađóivàsợhãibóngtối,nhìnthấygươngmặtthườngngàyvẫngiảbộnghiêmtúcấyméoxệchđi,Birdmanđãthỏamãnlắmrồi.“Ê,ê,saoThượngĐếkhôngđếncứuchúmày?”Ôngmongmỏiđượctrôngthấyvẻmặtemtraimìnhlúcnghethấy
câunóinày.Mộttiếngđồnghồsau,bọnhọquaytrởlạinhàthờ,nínthở,nghe
ngóngtìnhhình.“Khôngnghethấygì,taotưởnglànóphảiđanggàokhóccơđấy.”
Colinnói.Birdman lẳng lặng thúcgiụcColinmởkhóa, cửađượcđẩy ranhẹ
nhàng.Bêntrongtốiđennhưmực.“Đènđâu?”“Nguồnđiệnchínhbịcắtrồi,cócầnbậtlênkhông?”
“Thôikhỏi,bịngườitapháthiệnthìphiềnlắm,đènpinlàđủrồi.”Họdùngđènpinchiếukhắpcả lễđườngnhưngkhông thấybóng
dángemtraiBirdmanđâu.Birdmanlớntiếngkêulên:“Này!Maurađây!Emởđâuthế?”WillvỗvỗlênvaiBirdman,“Khôngcó,tìmkhắpnơirồi.”“Nhưng…”Birdmanvungmạnhtay,“saolạithếđược?”“Khóakỹ lắm.Ngoài lốiđóra,khôngcòn lốinàoravàođượccả,
emtraimàychạyđiđâumấtrồinhỉ?”Colinhỏi.“Khôngbiết.Chẳnglẽthiênsứcắpnóđirồi!?Taocũngđangmuốn
hỏiđây.”“Tómlại,rabênngoàitrướcđã.”Họquyếtđịnhchianhaura tìmxungquanhnhà thờ, lấy lễđường
làmtrungtâm,dầndầnmởrộngphạmvitìmkiếm,cuốicùngđãmởrộngthànhmộtvòngtrònbánkínhnămtrămmét.VẫnkhôngthấyemtraiBirdmanđâu.Hơntámgiờtối,bangườiýthứcđượcvấnđềđãnằmngoàiphạmvi
mìnhcóthểgánhvác.Bọnhọcânnhắcmấysựviệc,cuốicùngđưarakết luận“Sựan toàncủaem traiquan trọnghơn tất cả”,quyếtđịnhcầucứungườilớntrongthịtrấn.Bangườilượcđichuyệnxảyratrongnhàthờ,chỉnóivớibốmẹvà
cảnhsátrằngemtraiBirdmanđãmấttích.Cuộc tìm kiếm diễn ra suốt cả đêm. Cảm giác sốt ruột nôn nao
khiếnBirdman thấynhưcó lửađốt trong lòng.Tuycũngcóphần tựtráchbảnthân,nhưngchínhsựbấthợplýcủasựviệccàngkhiếnôngthấylolắng.Ônghếtsứclochosựantoàncủaemtrai,lúcnàocũngđiđầuđộingũ tìmkiếmkhắpchốn trongvùngđồnghoangdãphủđầytuyếttrắng.
46
ĐếnkhiBirdmanngheđượctinpháthiệntungtíchcủaemtraithìđãlàsángsớmngàythứBảy,bầutrờiphươngĐôngbắtđầusángtrắnglên.Sauđó,ngườithanhniênpháthiệnraemtraiôngđầutiênkể lại,
emtraiôngnằmcuộnmìnhdướimộtgốccâytrongkhurừngcáchthịtrấnbadặmvềphíaBắc.Người thanhniênấy cònnói: “Thật không thể tinnổi,hoàn toàn
không có dấu chân nào. Trong rừng tuyết phủ dày chừng ba mươiphân,màởđâyđãkhôngcótuyếtrơitừhômthứNăm.Nếucậuấyđiđếnchỗđó,thìphảiđểlạidấuchânmớiđúng,nhưnglạichẳngcógì.Xung quanh cậu ấy phủ toàn tuyết trắng tinh, giống nhưmột chiếckhănlụanhẹnhàngtrảixuốngvậy.”Chuyệnnày,nêngiảithíchthếnàođây?Emtraiôngkhônghérăngnửalờivềchuyệnđãxảyra,bướngbỉnh
ngậmchặtmiệnglại,chỉcườibuồnbãvớimọingườithaycholờinói.Tấtnhiên,đốivớiBirdmanthìnhưvậylàquátốt,tuythế,ôngvẫnhếtsứchyvọngcóthểngheđượcsựthựctừmiệngemtraimình.Em trai ông sức khỏe yếu, suýt chútnữa thì bị viêmphổi.Cậu ta
nằmtrêngiường,ngườigắnđầyốngdẫn,khôngngừngphátratiếngthởyếuớt,nhìnlêntrầnnhàvớiđôimắtvôhồn.Dùquátrìnhbấthợplý nào dẫn đến kết quả này, nguyên nhân đầu tiên vẫn là bản thânmình.Cứnghĩđếnđây,Birdmanlạicảmthấytâmtrạnghếtsứcnặngnề.Chỉcầnthờigianchophép,Birdmanđềucốgắngtranhthủởbên
cạnhgiườngnhìnemtraiđangsayngủ.Điềunàycólẽchẳngýnghĩagì,nhưngôngluôncócảmgiácchỉcầnrờiemtrairatronggiâylátlàsẽxảyrachuyệngìbấttrắcnênhếtsứclolắng.
ChậptốingàyChủnhật,emtraiôngđãhồiphục,cóthểngồidậyuốngsữanóng.Khingườinhàđãxuốngtầngmộthết,chỉcònlạihaianhem,Birdmanlầnđầutiênnóiranghivấnbấylâuvẫnđènéntronglòng.“Rốtcuộcđãxảyrachuyệngì?”Đôi mắt ươn ướt vì sốt cao của em trai nhìn chằm chằm vào
Birdmankhôngchớp,cậuchầmchậmlắcđầu.“Emkhôngthểnói,anhà.Emđãhứalàkhôngnóichobấtcứai.”“Hứa?”Emtraiông lặng lẽnhìnchămchúvàođầungón taybàn tay trái,
nhưthểvừalấynhữnglờimìnhnóiracầmtrêntayđểngắmnghía.“Đúng thế, hứa,một lời hứa cực kỳ quan trọng.Nếu emnói cho
ngườikhácbiết,sựviệcsẽhỏngbét.Vìvậyemkhôngthểnóiđược.Đólàvìmuốntốtchomọingười.”“Mọingười?Nóixemrốtcuộclàemhứavớiai?”“Aiư?TấtnhiênlàThượngĐếrồi.”“ThượngĐế,này,đừngcómànóibậy.”Birdmangiậndữphátratiếngcườichóitai,cònemtraiôngthìchỉ
buồnbãhướngánhmắtxuốngtấmgatrảigiườngmàutrắng.Saumộthồiimlặng,emtraiôngkhẽlẩmbẩm:“Ngườitheođuổiphéplạthựcralàchínhbảnthânanhđấy.”Bangàysau,emtraiôngquađời.
47
Em trai đột ngột qua đời trong tình huống không ai đoán trướcđược.(CólẽchỉmìnhBirdmandựcảmđượckếtcụcnày,tựanhưngườiemtraiđãchọnkhoảngthờigianngắnngủiđúnglúcôngrangoàiđểchết.)Bácsĩkhikhámcũngnóiemtraiôngđangtừtừhồiphục,màtrên
thựctế,tìnhtrạngcủacậutrôngcũngkhálêntừngngày.Thếnhưng,trêntráncậudườngnhưđãkhắcmộtdấuấnvôhình,
địnhsẵnlàsẽđisangmộtthếgiớikhác.Khôngai tráchmócBirdmanvề cái chết củangười em trai.Song
chínhbảnthânBirdmanlạikhôngthểthathứchomình.Khiấy,ôngđãhạquyếttâm,đếnnămmườilămtuổisẽrờinhàrađi.Khôngthểởlạingôinhànàyđượcnữa.Hànhviấylàkhôngthểthathứđược.Không,trênthếgiannàyvốnchẳngcónơinàođểmìnhsốngcả.
48
Bảytuầnsaukhingườiemtraichết.Hôm ấy, Birdman và gia đình cùng đến nhà ông trẻ William ở
Aberdeen.Mộtngàysươngmùmờmịt,trờirấtlạnh.Birdmancùngbốmẹvàemgáibướcnhữngbướcnặngnềtrênconđườnglátđádẫnrađườngquốc lộ.Ông trẻWilliambị xơgan, bác sĩ điều trị nóiông sẽkhôngcầmcựđượcđếnmùahè.Ôngcũnggầnchínmươituổirồi,lạinghiệnrượuthuộcloạivôđối,nhữngngườixungquanhôngđềucảmthấyôngđãhếtcách rồi.ChaBirdmannói,muốnđến thăm lúcôngvẫncòntỉnhtáo,vìvậycảnhàhọcùngđi.Ra tớiđườngquốc lộ,phảiđi thêmnửadặmnữamớiđếnbếnxe
buýt.Trờimưalâmthâm,tầmnhìnmờmịtnhưcảnhtượngtrongmắtcủa
ngườigià.Lúc đợi xe ở bến, một người đàn ông luống tuổi vỗ nhẹ lên vai
Birdman.Birdmankinhngạcnhìnngườiđó,ôngtađưachoôngmộtmảnhgiấyngảvàng.Ôngnhậnlấyđọchàngchữviếttrênđó.“CùngThượngĐếtrảiquakiếpsốngnày.”Birdmanđãquáquenthuộcvớinétchữnguệchngoạcnày.“Mảnhgiấynàyởđâuravậy?”Ngườiđànôngấylặnglẽchỉvềphíaconđườngtrướcmặtchạyra
trungtâmthịtrấn.ÁnhmắtBirdmandichuyểntheongóntayôngta,độtnhiêntrôngthấymộtcậubéđangđiquatừchỗrẽcủaconđường.Bờvaimảnhkhảnh,cáicổnhỏnhắn,máitócxoănmàunâuđỏ.Khôngthểnhìnnhầmđược.“Bốơi,đợiconmộtchút.”Birdmannóixong,liềnchạyvềphíaconngõnhỏnơibóngcậubé
biếnmất.Làemtraimình.Birdmantinchắcvậy.Nhưngcùng lúc,nhữngcâuhỏikhôngngừngtuônraxoaychuyển
trongtâmtríông:chẳnglẽđâychínhlà“phéplạ”?Ngườiđólàai?Rốt cuộc cũng chạy đến cổng ngõ, Birdman định thần chăm chú
nhìn con đường lát đá bị nướcmưa làm cho ướt,mơ hồ trông thấykhoảngkhôngmờmịtphía trướccóbóngáosơmi trắngđangđungđưa.Birdmanlạichạylên,nhưngkhiđếnngãtưtiếptheolạichẳngthấy
bóngdángemtraiđâunữa.Ôngngóquanh conđường vươn sanghai bên, thấy em traimình
đangđitrênconđườngnhỏchậthẹpbêntayphải.Ôngbắtđầuchạy.Sauđó,emtraiônglạibiếnmấtởchỗrẽtiếptheo…Cứđuổitheonhưvậychừngmườilămphút,chẳngbiếttừlúcnào,
Birdmanhoàntoànmấtdấuemtrai.Ôngngẩnngườiđứngtrongconngõnhỏtốităm,khôngngừngthởhổnhển.“Cólẽmìnhsẽchẳngbaogiờđuổikịpemtrai.Bởimìnhmuốnbắt
được vonghồncủa thằngbé.”Birdmannhớđếnmảnhgiấy vo viên,ẩmướttronglòngbàntaymình.“CùngThượngĐếtrảiquakiếpsốngnày.”Chẳnglẽvìđểnóicâuấy,thằngbémớicốtìnhxuấthiệntrướcmặt
mình?Đâychínhlà“lờihứa”mànónhắcđến?Birdmanmệtmỏilắcđầu,đivềphíabếnxenơimọingườiđangđợi.
49
Khi Birdman quay lại, cha ông luôn miệng đặt ra một tràng rấtnhiềucâuhỏi,ôngchỉchánnảnlắcđầu,giảbộnhưkhôngnghethấy.Vìlỡmấtmộtchuyếnxenênchaôngrấttứcgiận.Đợichuyếnxetiếptheotrongmưađúnglàchẳngdễchịuchútnào,
nhưngBirdmanvẫncốlàmbộchẳnghềđểtâm.Ông vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đưamắt nhìn ngó xung
quanh,ngườiđànông luốngtuổiđãđưamảnhgiấychoôngcũngđãbiếnmấttămmấttích.Cảmgiác thời gian chờ đợi trôi qua chậm chạp vô cùng,một lúc
sau,rốtcuộcchuyếnxetiếptheocũngđến.Birdmancùngngườinhàlênxe,ônglạingoáinhìnbếnxequacửasổlầnnữa,nhưngvẫnkhôngthấybóngdángngườiđànôngkiađâu.Cólẽ,ngườiđócũngchỉlàmộttrongcácvonghồnmàthôi.Lênxeđượcchừngmườilămphút,chiếcxeđộtnhiêndừnglại.“Saothế?”Mộthànhkháchhỏi.Tàixếlớntiếngnóiđểtấtcảmọingườitrênxeđềunghethấyđược:
“Đằngtrướchìnhnhưcóchuyện,đườngbịphongtỏarồi.Tôixuốngxemtrướcđã,mọingườiđợimộtchút.”Vìtòmò,cáchànhkháchcũnglầnlượtxuốngxetheongườitàixế.
Birdmanngănbốvàemgáiđangđịnhđứngdậy,buôngmộtcâu:“Conđixemsao”rồitheonhữnghànhkháchkhácxuốngxe.Xebuýtcủahọvừachạytớigầncâycầudài.Tàixếvừađixemxéthiệntrườngmặtmàytáimétquaytrởlại.“Chuyệngìthế?”Mộthànhkháchhỏi.Cặpmôi tay tàixếrunrẩy trả lời:“Xerơi từ trêncầuxuốngsông
rồi…làxebuýtcủacôngtychúngtôi…chiếcxechạychuyếntrước…”
Đâychínhlà“lờihứa”,là“phéplạ”.EmtraiôngvàngườinàođómàcậucholàThượngĐếđãcóthỏa
ước.Cậusẽtrảgiábằngtínhmạngmình,thayvàođóThượngĐếsẽcứugiađìnhcậukhỏitainạn.Vàđiềuđóđãđượcthựchiện.Trênchiếcxebịrơiđótổngcộngcóhaimươi lămhànhkhách,chỉcóhaingườisốngsót.CảnhàBirdmanđãđitớirìavựccủacáichết-dùhọkhônghềýthứcđượcđiềuđó-rồilạiquayđầu,trởvềvớithếgiớicủangườisống.Tấtcảđềunhờmảnhgiấykia.“CùngThượngĐếtrảiquakiếpsốngnày.”VàBirdmanđãtuântheocâunóiấy.
50
Mộtthờigiandàisauđó,khitôihỏimụcsưBirdmantườngtậnvềtìnhhuốnglúcđó,ôngtừngnóithếnày:“Đếngiờtôivẫnkhônghiểucholắm,ngườicóthỏaướcvớiemtrai
tôi rốt cuộc có phải ThượngĐế hay không?Đó có lẽ làmột ngườikhác.Bởitôinghĩ,ThượngĐếchắchẳnsẽkhôngđòihỏingườitaphảiđánhđổibằngđiềugìđó.”“NghexongcâuchuyệncủamụcsưBirdman,emmớithấythìralà
thế.”Yukonói.“Gìcơ?”“Lờihứa.”“Lờihứa?Lờihứagìcơ?”“Khôngthểnói,bímật,nếunóichongườikhácbiếtsẽhỏngbét.”“LiênquanđếnmụcsưBirdmanà?”Yukolắcđầu.“Không,liênquanđếnem.”Emhokhekhẽ,đôimắtươnướtngướcraphíangoàicửasổ.“Mộtbímật.”Lời em nói nghe thương cảm hơnmọi lần trước đó, khiến tôi vô
cùngbấtan.
51
Tháng ngày chầm chậmdịch chuyển, cuộc sống thường nhật củachúngtôitrôiquamộtcáchbìnhyên.Mùahènămnaynhiệtđộkhôngcaolắm,đếncuốithángBảycólúc
trờivẫnseselạnhliêntiếpmấyngàyliền.TôirấtlochosứckhỏecủaYuko,nhưngsovớimùađông, tình trạngcủaemcóvẻổnđịnhhơnnhiều.Thựctế,Yukođãchẳngănnổithứgìnữa,dùkhôngbịcảmemcũngnằmtrêngiườngsuốtcảngày.Chỉcầntôirờikhỏinhà,emliềncảm thấyhết sức bất an.Tôi ở vănphòng vềnhà, có lúc còn trôngthấyemngủthiếpđimàmắtvẫncònngânngấnnước.Để em khỏi cô quạnh, tôimua điện thoại di động, còn lưu số di
độngvàobộnhớđiệnthoạiởnhà,càiđặtsẵnmọithứchoem,chỉcầnấnmộtnútlàgọiđượcchotôingay.(Đốivớimộtcôbé“nămtuổi”nhưem,ấnhếtchuỗisốđiệnthoạidiđộngdàithượtmàkhôngsaisốnàođòihỏinỗlựcrấtlớn.)TôinóivớiYuko,nếukhôngcóchuyệngìđặcbiệtthìđừnggọiđiện
tronggiờ làmviệc,vìvậyem luôngọivàodiđộngcủa tôi trong thờigiannghỉtrưa.“AnhSatoshià?Anhđanglàmgìthế?”“Anhđangăncơmhộp.”“Thếạ?”“CònYuko?Emđanglàmgì?”“Chẳnglàmgìcả,emđangđợianhvề.”“Emnày.”“Dạ?”“Nếuemcứthế,thờigiansẽcànglúccàngdài.Emđọcsách,xem
chương trìnhẩmthực trên tivi,hoặc làmchuyệngìkháccũngđược,
nhưthếanhsẽrấtnhanhvềvớiem.”“Emchẳngmuốnlàmgìcả.Satoshiơi…”“Gìthếem?”“Embuồnlắm,mauvềnhàđi.”“Được rồi, nhưng anhphải làm việc đến chiều tối cơ.Đây là quy
định.”“Thếạ?”“Đúngthế.Emkiênnhẫnđượckhông?”“Nhưngmà…embuồnquá.”“Ừ.Anhbiếtrồi,nhưngmàvẫnphảicốchịumộtlúcnữa.”“…Vângạ.”Vậylà,hàngngàycứđếnbuổitrưa,chúngtôilạilặplạinhữngcuộc
đốithoạigiốnghệtnhau,tựahồnhưcảthếgiannàychỉcònlạicóhaingười.Saukhidậpmáy,tôiđưamắtnhìnxungquanhmộtlượt.LầnnàoFujisawaKumicũngnhìntôi,nétmặtlộrõvẻngạcnhiên.Yukođãnói,cứnhưlàthầngiaocáchcảmvậy.Đúnglàthếthật.Vảlại,đâycònlàsựgiaocảmthânmậtchỉcóthể
thựchiệntrongthếgiớikhépkín,điệnthoạidiđộngcủatôichỉkếtnốivớimìnhYuko.Tôicònnghĩ,nếutrênđờinàychỉcóhaithuậtsĩthầngiao cách cảm,đếnmộtngàynọkhihai người gặpnhau,hẳn làhọcũngcócảmgiácnhưvậy.
52
TôiquyếtđịnhgửiYukođếnnhàtrẻtưnhân.Tôikhôngyêntâmđểemởnhàmộtmình,vảlại,nếuemlãngphíhếtthờigianvàoviệcchờđợi thì thật quá đáng tiếc. Tuy rằng con người luôn sống trongmộtkhoảngthờigianhữuhạn,nhưngthờigiancònlạicủaemthựcsựquángắnngủi.Gửivợmìnhđếnnhàtrẻ,điềunàyrốtcuộccóýnghĩanhưthếnào?
Tôicũngtừngsuynghĩmộtthờigian.Làmnhưvậycólẽsẽtổnthươngđến lòng tự tôncủaem,nếuvậy,cókhảnăng tôi sẽ từbỏkếhoạchnày.Cóđiều,nỗilocủatôihìnhnhưlàthừathãi.Tôinghĩ,nếuemnói
ghétđếnnhàtrẻ,đóchỉlàdosựbấtanđốivớinhữngnơimìnhchưabiếtđếnthườngthấyởmộtcôbénămtuổimàthôi,hoặclàdosợtiếpxúcvớingườilạ.Song,emkhônghềtỏrabấtan,ngượclạicònvuivẻnhậnlờiđinhàtrẻ.Tốihômtrước,tôiquyếtđịnhcắttócchoYuko.Chămchútvẻngoài
mộtchútcũnglàlễtiếttốithiểukhiđigặpngườilạ.Tôitrảibáophủkínsànnhà,đặtmộtchiếcghếlêngiữa,đểYuko
ngồivào.Saukhitháobímtóccủaemra,tôipháthiệntócYukodàiđếnnganglưngrồi.Mặcdùnhữngbộphậnkháccủaemđềupháttriểnngược chiều, nhưng riêng tóc thì vẫn không ngừng dài ra, điều nàykhiến tôi cảm thấy hơi lạ.Tôi thận trọng cắt tóc em từng chút từngchútmột,cắtphầntócphíasauđếnbờvai,tócmáiphíatrướcthìtỉađềuđặnphía trên lôngmày.Tôivốnkhôngphải thợchuyênnghiệp,thêm vào đó là Yuko lại bị ngứa, ngọ nguậy mấy lần, do đó cũngkhông thểnói là cắt đẹpđược,nhưngcảmgiácđã sáng sủahơn lúctrướcrấtnhiều.Hìnhnhưemcũngrấthàilòng,đitớitrướcgươngsoiđisoilạimấylần.
Trướckhibắtđầubịthunhỏlại,Yukothườngcắttócchotôi.Hồiấychúngtôichẳngcótiền,vảlại,mỗingàyđilàmtôicùnglắmcũngchỉgặphaibangười,vìvậycảmthấykhôngcầnthiếtphảiđitiệmcắttóc.“Tócanhcứxoăntítlại,cắttócchoanhgiốngnhưlàcầmdaochặt
củiđitrongbụirậmấy.”Lầnnàoemcũngnóithế.“Tệthếcơà?”“KiểunhưđốtnươnglàmrẫybênbờsôngAmazonấy.”“Nhưngmà…”“Gìcơạ?”“Cơthểconngườitađềudonhữngđườngcongtạothành,tóccũng
có thể xoăn chứ.Nếu chỉ cómỗi tóc thẳng tuột, ngược lại còn cảmthấykhôngtựnhiênấy.”“Lýdogìlạquá,ngườikhácchẳngainghĩthếđâu.”“Vậyà?”“Vângạ.Thếnhưng,anhthíchtócemđúngkhông?”“Thíchchứ.”“Kểcảthẳngđếnmứckhôngtựnhiên?”“Dĩnhiên.”“Cảmơnanh.Emcũngthíchtócxoăncủaanh.”Gần đây, tôi thường quênmất rằng bọn tôi từng có những tháng
ngàynhưthế.Hômđầu tiênđinhà trẻ,chúng tôicuốngcuồng làmhếtmọiviệc
cầnlàmtrongbuổisáng,rakhỏinhàsớmhơnbìnhthườngmườilămphút.TôiđặtYuko lênghếsauxeđạp,phóngđếnnhàtrẻ trướccửaga.“Saohả?Cólolắnggìkhông?”“Không,khôngcógìđâu.”“Emcóhòahợpđượcvớilũtrẻconkháckhông?”“Được.Vìemrấtthíchtrẻconmà.”
Có đôi lúc, em cũng nói chuyện giống như một phụ nữ trưởngthành.Mặcdùnhìnvẻbềngoàivàhànhvi,emchỉlàmộtcôbécon,nhưngnhữngmảnhkýứcđãkhiếnemcómộtnhâncáchképkỳlạ.Đếntrướctòanhà,tôidắttayYukoleolêncầuthangbộbêncạnh
thangmáy.Tayemmátlạnh,từnhữngngóntaynắmchặtcóthểcảmnhậnđượcemcăngthẳngthếnào.“Yukoà.”Tôinói.“Dạanh?”“Tanlàm,anhsẽđếnđónemngay.”“Vâng.”“Trướclúcấy,emcứchơivuivẻởđâynhé,sẽquenđượcrấtnhiều
bạnđấy.”“Vângạ.”Thếnhưng,nhữngngóntayemvẫncứtúmchặtlấytaytôi.Khiđếnnhàtrẻ,tôitraoYukochocôbảomẫurađón.Côcònrất
trẻ,đemlạichongườiđốidiệnmộtcảmgiácthoảimái.Vừathấytôi,gươngmặtcôliềnhiệnravẻnhưthểđangsuyđoángìđó,rồilậptứcchuyểnthànhnụcười.“Ôngbốnàytrẻquá.”Tôikhôngnóigì,chỉcườicườivớicô.“À,phảirồi,congáianhtênlà…”“Yuko.”Yukonói.“Yuko,tênnghehayquá.”“Cảmơnạ.”Tôilẳnglặngnghehaingườinóichuyện,lénnhìntrộmYuko,thầm
lo rằng cuộc đối thoại kiểu như vậy sẽ khiến em tổn thương. Thếnhưng,Yuko chỉ chămchúnhìn lũ trẻ con đang chơi trongnhà,mặtkhôngbiểulộcảmxúc.“Mấyhômtrướcđãngheanhnóivềtìnhhìnhcụthểrồi,còngìcần
bổsungnữakhôngạ?”
Tôingẫmnghĩgiâylát,đoạnnói:“Mộtkhoảngthờigiandàitrởlạiđâycháuluônsốngmộtmình,khôngquentiếpxúcvớingườikhác,vìvậyđừngbắtcháuphảithamgiavàonhómngay,tốtnhất làtừtừđểmộtthờigianrồimớichocháunóhòanhập.”“Tôihiểurồiạ,tôisẽchúý,còngìnữakhôngạ?”“À,phảirồi, trongmắtngườikhác,đôi lúcconbécónhữnghành
độngkỳquặc.Cóđiều,tôihyvọngcáccôđừngđểý,vìtìnhtrạngcủacháu rất đặc biệt. Tôi nghĩ, có lẽ cháu rất khác những bạn bè đồngtranglứa.”“Tìnhtrạngđặcbiệt?”“Vâng,hếtsứcđặcbiệt.”“Đólà…”Rằngcôấyđãhaimươibốntuổirồi,cókhicònlớnhơncôđấy…
Câunóinàyđãrađếncửamiệng,nhưngrốtcuộc tôichỉnởmộtnụcườimậpmờ,khôngnóigìcả.Saugiâylátimlặng,tôinóitiếp:“Vậyxinnhờcô.”Rồiđiracửa.“Satoshi…”Vọng qua tiếng cười đùa lảnh lót của lũ trẻ, giọng nói lí nhí của
Yukolọtvàotaitôi.Ngoảnhđầunhìnlại,tôipháthiệnemđangđứnggiữacănphòng,ngượngngùngvẫytayvớimình.Lũtrẻconchạyquachạylạixungquanhem,cònemchỉbẽnlẽncười,nóivớitôi:“Điđườngcẩnthận.”“Ừ,đinhé.”Tôimởcửa,bướcrabênngoàilớphọc,lạingoảnhđầunhìnthêm
lầnnữa,tìmkiếmbóngdángYukoquacánhcửasắpđóngsậpvàoấy.Emđứngngâyragiữalũtrẻcon,nhìntôikhôngchớpmắt.Tôigiơtayphảilên,nhữngngóntayđanvàonhaurahiệuchoem.
Yukokhẽgậtđầu,lạinóigìđấyvớitôi,nhưngâmthanhđãbịtiếngồncủalũtrẻnhấnchìm,tanbiếnkhôngcòntămtích.Sauđó,cửađónglại,chỉcònlạikhônggiantĩnhlặng.Yukodõimắtnhìntheotôiđira,trôngdườngnhưcòncôđộchơncảlúcởnhàmộtmình.
53
Yukokhôngnóinhiềuvềcuộcsốngởnhàtrẻnhưngtôinghĩemvàđámtrẻconcũngkháhòahợp.Lúcởnhà,cuộcsốngcủahaiđứacũngkhôngthayđổigìđặcbiệt,tuầnđầutiêncứvậymàbìnhlặngtrôiqua.Cuốituần,chúngtôi lạiđếncôngviêntựnhiên,đitrênconđường
nhỏ trêncaochạyquanhkhuđầm lầy trong rừng.Yukomặcbộváyliền thânmàu trắngvàđôixăngđanhồng tôimuachoem.Nhìnbộdạngemlúcnày,chẳnghiểucớgì,tôibỗngnhớtớibónglưngemkhigặpnhaulầnđầu.Chiếcáolóttrắngthấpthoángdướilầnáosơmi.Đódườngnhưlàcảnhtượngđãxảyratừrấtrấtlâurồi,tưởngchừng
nhưnhìnthấytừtậnkiếptrước.
54
Hômấy,trướckhihếtgiờlàmđộtnhiêncókháchgọitôiđi,kếtquảlàtôiđếnnhàtrẻđónmuộnhơnbìnhthườngbốnmươiphút.NghĩđếnYukocóthểcảmthấybấtan,tôitựnhiênrảochânbướcnhanhhơn.Tàuvừavàoga,tôinônnóngđợicửatoamởra,rồilậptứcxôngàorasân,chạytớichỗsoátvé,laovútlêncầuthangcủatòanhàcónhàtrẻtrongđó.Lúctôithởhổnhểnmởcửara,pháthiệnthấyYukoởngaycửa.“Yuko.”Emlậptứcchạyđếnbêncạnhtôi,vùimặtápchặtvàobụngtôi.“Anhđếnmuộnquá…”“Xinlỗi.”Tronglớpvẫncònmấyđứatrẻ,bọnchúngchỉliếcnhìnmộtcáilúc
tôivàocửa,rồi lại lập tứcquayvề thếgiớicủariêngmình.Lũ trẻấycũngđangđợingườilớntrongnhàđếnđón.Cólẽ,bắtđầutừgiờhẹn,Yukođãluônđứngtrướccửađợitôiđến.“Anhxinlỗi.”Tôilặplạilầnnữa.“Ừ.Chúngmìnhmauvềnhàđi.”Từdướibụng tôi khẽvang lên tiếngnóiúớcủaem.Tôi chàocô
giáotrựcbanmộttiếng,rồidẫnYukođira.Haitayemcứômrịt lấyngườitôi,mặtdánchặtvàobụng.Đếnchỗcầuthang,tôinói:“Được rồi, buông tay ra nhé.Nếu cứ ômanh chặt thế này,mình
khôngxuốngđượccầuthangđâu.”Embấtđộngmộtlúc,rồitừtừbuôngcánhtayra,rờikhỏingườitôi.
Nhưng emkhôngđi tiếp,mà cúi đầunhìn chằmchằmxuống sàn ximăng.“Yuko?”
Bấygiờtôimớichúý,nướcmắtđangchảytừcặpmắttotròncủaemrơitítáchxuốngsàn.Tôiđưatayrờthửvàobụngmình,quảnhiênáosơmiđãướtsũng
nướcmắt.Nãygiờ emvẫn cốnhịn khôngkhóc lên thành tiếng.Tôivuốtnhẹlênvaiem,Yukolậptứcnhàovàolòngtôi,khóctoánglên.“Satoshi,anhSatoshi…”“Ừ.”“Emlolắm,sợxảyrachuyệngì,emlolắm,emcôđơnlắm.”Tôi cúingười xuống, vòngcánh tayôm lấy thânhìnhbénhỏcủa
Yuko,chầmchậmvuốtlưngem.“Emnghĩ,mìnhkhôngđượckhóc,vìvậycứnhịnmãi.Emsợkhóc
sẽbịnhàtrẻđuổivề,sẽphiềnphứcchoanh,thếnêncứnhịnmãi.”Tôi vốn định nói: sẽ không sao đâu, đừng để ý mấy chuyện đó.
Songnhữnglờiấybịchặnlạibởimộtkhốinóngbừngphìnhlêntrongcổhọng,khôngcónơiđểtràora.“Lầnsauemsẽcốgắngnhịn,kiênnhẫnchờanh,vìvậy…”Yuko
vừakhócthútthít,vừakhôngngừngnói“xinlỗi”.
55
Vềtớinhà,cólẽvìđãvữngdạ,Yukolậptứcngủthiếpđi,haimáđỏhồng,hơithởhìnhnhưcũngrấtgấpgáp.Tôiloemlạiphátsốtnữa,liềnđưataysờlêntránem,quảnhiênthấyrấtnóng.Tôinhìnđồnghồ,xácnhận thờigiannàyởnhà trẻvẫncònngười, liềncầmđiện thoạilên.Ngườingheđiệnchínhlàcôgáitrẻquenthuộckia.“Congái tôi…bị sốt,có thểmai sẽphảixinnghỉmộtngày.”Tôi
nói.“Vậyạ?TôithấyYukohìnhnhưnhiềutâmsựnặngnềlắm,cứđứng
mãiởtrướccửa.Satoshimàcôbénói,chínhlàanhphảikhôngạ,côbénóiSatoshisẽđếnđónngaybâygiờđây.Chắclàkiểusốtlàmnũngthôi.Cóthểlàdocảmxúckíchđộngquágâyphátsốt…”“Vậyạ?”Tôi quyết định nói với cô chuyện mình vẫn nghĩ ngợi suốt trên
đườngtừnhàtrẻvềnhà.“Chuyện là, khi nào thu xếp xong công việc, tôi định sẽ ở cùng
Yukomộtthờigian,kểcảbanngày…Từgiờđếnlúcđó,tôimuốngửiYuko đến nhà trẻ, tuy tôi và cô cũng chỉ vừamới quen biết, nhưngmà…”“A,ralàvậyạ.”“Vâng.”Côdườngnhưrất thôngcảm,nói:“Làmvậycó lẽsẽ tốthơncho
Yuko.Cóđiều,liệuanhcóquámệtmỏikhôngạ?”Ngaysauđó,côlạinóitiếp:“Ởlớp,Yukotrôngrấtbuồn.Tôicómờimọcthếnào,côbécũng
khôngchịuhòanhậpvớinhữngđứatrẻkhác,lúcnàocũngmộtmìnhbêncửasổngướcnhìntrời.Chắclàđangnhớbố.”
“Yukoấyạ?”“Vâng.Thỉnh thoảngcôbécũngnóichuyệndămcâuvới tôi,hầu
như lầnnào cũngbắt đầu bằng ‘Satoshi thếnày thế kia’, làm tôi cócảmgiácnhưcôbéđangnóivềngườiyêumìnhvậy.”Thấytôivẫnimlặng,cônóitiếp:“Nếucứnhưvậymãi,đếnlúccô
bélấychồngsẽmệtlắm.Haylà,anhđịnhcảđờikhôngchocôbérờixamình?”“Đúngvậy,vìđólàvợtôimà.”Tôiđáp.Côbảomẫunhưnghethấymộtcâunóiđùahiếmthấytừmộtngười
nghiêm túc, trongđiện thoại vẳng ra tiếngcườikhôngđược tựnhiêncholắm.Từlúcnộpđơnxinnghỉviệclênvănphòngđếnlúchoàntoànthoát
thânkhỏicôngviệc, tổngcộngmấthơnhai tuần.Vìcònphải tuyểnngườimới,bàngiaocôngviệc,dùgìthìgìcũngphảimấtchừngấythờigian.Trongkhoảngthờigiannày,Yukovẫnđinhàtrẻnhưtrước.KhitôibảoYukomìnhmuốnnghỉviệc,emnhưthểmuốnbậtkhóc
ngaylậptức,hỏitôi:“Cóphảivìemnênanhmớinghỉviệckhông?”“Không, anhmuốn lúc nào cũng ở bên cạnhYuko, thế nênmới
nghỉviệc.”Vừadứtlời,Yukođãômchầmlấytôi.“Vuiquáđimất,cảmơnanh.”Emnóixong,ápgòmámềmmạilêncổtôi.Tôikhôngnóidối.Thờigiancònlạicủachúngtôisợrằngkhôngnhiềunữa.Tìnhcảm
dùởbênnhaucảtrămnămcũngcảmthấykhôngđủấy, làmsaocóthểdốctrọnlênembâygiờ?Chodùhaimươibốntiếnglúcnàocũngởbênnhauvẫnkhôngđủ.“Nhưngmà,tiềnăncủachúngmìnhtínhsaođâyạ?”Mộtlúcsau,Yukololắnghỏitôi.“Yuko,cólẽemquênrồi,nhờnỗlựccủahaiđứamình,chúngmình
đãcómộtsốtiềntiếtkiệmnhấtđịnh,vìvậykhôngsaocảđâu.”
Tôi tựnói tiếpvớimình:Vả lại,emgầnnhưchẳngăngìnữarồi,tiềnăncủachúngmìnhthựcsựlàrấtít.Vậy là,chúng tôibắtđầudínhchặtnhưhìnhvớibóng.Giảsửhai
ngườibịmộtsợidâyvôhìnhbuộcvàonhau,chắcrằngsợidâyấycũngchỉ dài mấy mét là cùng. Ban ngày, chúng tôi đến những nơi thânthuộc, tối đến lại ômnhaungủ.Những vuốt ve không còndục tính,mangđếnchotôimộtthứcảmgiáchưngphấnmangtínhaufheben[8].Nóiđànôngvàđànbàlàmtìnhlàởtrongtrạngtháithânmậtnhất
chẳngquachỉ làmộtảotưởng.Bởi lẽ từ“thânmật”nàykhôngphảidùngđểchỉquanhệthểxác,màlàsựpháttriểncủathếgiớinộitâm.Chúngtôicũngthườngđếnnhàmáybỏhoang.Chẳngrõchỗđóvốnsảnxuất thứgìnữa,nhưng trênkhoảngđất
trốngumtùmcỏbaláấy,chỉcầnđitìmlàsẽcóthểthấyvôsốđinhốc.Nhữngđinhốclàmbằngđồnghoặcđồngthaugiốngnhưvănvậtđạibiểuchoniênđạinàođó,thậmchícòncảmnhậnđượcývịnàođóbêntrongchúngnữa.TôivàYukomangđầytúiđinhốcnhặtđượcvềnhà,sauđóđổvàochaithủytinhmiệngrộng.Đãcómườisáuchaixếphàngtrêngiásách.Rốtcuộccóthểlênđếnbaonhiêuchaiđây?Cóthuậttoánđểtính
rađượcđápán,nhưngtôiluôncốkhôngnghĩđếnnó.YukovừanhìnnhữngchiếcchaiđựngđinhốcđặtgiữađốngđĩaCD
củaJoeSatrianivàchồngtiểuthuyếtcủaPaulAuster,vừanói:“Trôngcứnhưmẫuvậtýnhỉ.”“Đúngthế,kiểunhưhóathạchcủathứgìđó.”Cómộtthứđượcgọilàhóathạchtiêuchuẩn,chỉhóathạchđạibiểu
chomột thờiđạinàođó,vídụđạibiểuĐạiCổsinh làsâuba lá,đạibiểuchoĐạiTrungsinhlàhoacúcđá.Giảsửnhưvậy,thếthìnhữngđinhốcởméngoàicùngbênphảichính làhóa thạch tiêuchuẩnđạibiểuchothờikỳYukomườibốntuổi,ngoàicùngbêntaytráithểhiệnthờikỳembiếnthànhnămtuổi.Dẫusau,thờigiancũngđangtrôiđi,chodùtheochiềuhướngnào
chăngnữa.
56
Những đêm không ngủ được, tôi thường kể chuyện ngày xưa choYukonghe.“Satoshingủrồià?”“Chưa,vẫnthức.Saothếem?”“Emkhôngngủđược.”“Ừ?”“Emsợ,lỡcứthếnàyngủđisẽkhônggặplạianhđượcnữa.”Tôiđưangóntaytrỏgạtmáitócướtmồhôitrêntránem.“Khôngsaomà,anhsẽ luônởđây.Khitrờisáng, lạicómộtngày
giốngnhưhômnayđangchờđợichúngmình.”“Vâng…”Trongbóngtối,hiệnramộtgươngmặt trắngtrẻo,nhỏnhắn.Em
nhắm nghiềnmắt, nói với tôi: “Nhưngmà… anh Satoshi, dù anh ởđây,cólẽemsẽkhôngởđâynữa,cóthểsẽbịđưađếnnơinàokhác.”“AisẽđưaYukođichứ?”Emvẫnnhắmmắt,lắcđầu.“Emkhôngbiết…”“Khôngsaođâu,anhsẽtúmchặtlấyem.”“Vâng.”Bóngtốivàtĩnhlặngbaovâychúngtôi.Tôicócảmgiácmìnhnhưmộtngườichết,nằmtrongquantàibịvùi
sâudưới lòngđất,nhưng lại làmộtbộthihàihạnhphúc,cùngngườimìnhyêutaynắmchặttaymơgiấcmơtiềnkiếp.“Yuko,trướckhingủ,cómuốnanhkểchochuyệngìđókhông?”
“Vâng,anhkểđiạ,xinanhđấy.”“Đểanhnghĩđã,vậythì,kểchuyệnhồichúngmìnhmớigặpnhau
nhé.Emcònnhớkhông?”“Chỉnhớmộtchútthôi,mộtchútxíu.”“Vậysao?Thếđểanhkểchoemchuyệnnàynhé.”Cóthểanhchưabaogiờkểvớiemnhưnghồiđó,cókhoảngthời
giananhtừngbịmộtcôbéthuhút,bịthuhútmộtcáchdèdặt,mơhồ.Vừanhậphọcanhliềngianhậpđộiđiềnkinh.Phòngcủađộiđiền
kinhởtầnghaicủanhàthểthao,từđócóthểquansátrõràngcácđộithểdụcđangtậpluyện.Trướcmặtlàđộimúabalêvàđộicầulông,méđốidiệnlàđộibóngbànvàđộithểdụcnhịpđiệu.Trongđộithểdụcnhịpđiệu,cómộtcôbéđặcbiệthấpdẫnsựchúý
củaanh.Côấynhảyrấtcao.Caohơntấtcảnhữngngườikhác.Kiểunhưkhôngcócânnặngấy(thựctếlàcôấyrấtmảnhmai).Động tác nhảy choãi chân thật quá tuyệt diệu, trôngnhư thể chú
chimruồiđanglơlửnggiữakhôngtrungvậy.Đúngthế,Yuko,đóchínhlàem.Nhưnganhlạikhôngýthứcđượcđiềunày,vìemmàanhthấytrong
lớphọc,bóng lưng lúcnàocũngcứngđờkhôngtựnhiên,chẳngbaogiờtrùngkhớpvớihìnhảnhcôgáinhảynhótgiữakhôngtrungkiacả.Emtronglớphọc,giốngnhưmộtcônàngtheochủnghĩagiáođiềucóthểchéptaylạicuốnTưbảnluậnvàosổvậy.Tómlạilàmộthọcsinhchămchỉđếnđộkhiếnngườitathấyghét.Vềsau,khianhnóichuyệnnàyvớiem,emtrảlờilà:“Theoemthấy,anhmớilàngườilậpdịvìanhchẳngcóýthứctập
thểgìcả,chỉbiếtsốngtheonguyêntắccủamình.Anhchẳngbaogiờhọc tiếtđầu tiêncả,đếnchiều thì chẳngbiết từ lúcnàođãbiếnmấtkhỏilớphọcrồi.”
Đúng thế đấy, khoảng cách giữahai chúngmình lớnnhư vậy đó.Vàocáithuởbanđầuấy.Tấtnhiên,emtronglớphọckhôngphải làkhôngcósứchấpdẫn.
Anh thíchnhìnchămchúvào lưngem,đườngcongkéo từcổxuốngcằmcủaem trôngđẹpđẽvôcùng,dườngnhưbaohàmmộtvẻđẹpmangtínhcổđiểnhaytínhsốhọcnàođó.Cựckỳđẹp,thậtđấy.Nhưngngoàiđiềuđóra,anhchẳngnghĩgìkhác,vìngườihấpdẫn
anhlàcôgáiởtrongnhàthểthaokiacơ.Bắtđầu từbaogiờanhnhậnra,haingườivốn làcùngmộtcôbé
nhỉ?Cảmgiácnhưhẹnhògiấumặtvậy.Thườnghaycóchuyệnnhưvậy:haingườilạbịsắpđặtgặpnhau,đểrồisaumớipháthiệnrađốiphươngthựcrachínhlàngườibêncạnhmình.Điềunày,khiếnanhcảmthấyhếtsứcmớilạ,từđótrởđi,anhcàng
bịemthuhútmạnhmẽhơn.“Gìạ?”“À,đãbuồnngủrồinhỉ.”“Thếtốinaykểđếnđâythôinhé.”
57
Nóitớiđây,cònmộtchuyệnnữa.Chuyệnxảyravàomùaxuânhồichúngmìnhmớilênlớp11.Sau
khitậpxongởđộiđiềnkinh,anhchợtpháthiệnramìnhbỏquênđồ,liềnquay lại lớphọc trướckhivềnhà.Trong lớp lúcấycònmộthọcsinhnam.Têncậutalàgìthìanhđãquênrồi,chỉnhớmọingườiđềugọicậu
ta làHippo,có lẽ làbắtnguồntừâmtiếtcủachữ“Hippopocrates”[9]
hoặc“Hypochondria”[10].Màcũngcóthểlà“Hypocrisy”.Hippobiếtanhvàonhưnggiảvờnhưkhôngbiết, tiếp tụcchuyên
tâm làm việc mình đang dang dở. Cậu ta gác chân lên mặt bàn,nghiêng ghế, dùng bút chì vẽ gì đó vào cuốn vở A3 trên tay. Anhchẳngquantâmlắm,lấyđồxongrồiđịnhrakhỏilớpngay,khôngngờlạibịHippogọigiậtlại.“Inoue,cậuxemtranhnàyvẽthếnào?”Anhbướctớitrướcbàncủacậuta,liếcnhìncuốnvở.TrongtranhchínhlàYukođấy.Emmặcđồngphục,đangchămchú
nhìngì đó, bên cặpmôimỏngmímchặthơi lộ ra chiếc răngkhểnhbênphải…cảthóiquencủaemhồiấycậutacũngvẽgiốngnhưin.“Vẽkháthậtđấy,đâylàIgarashià?”Anhnói.“À,đúngđấy,chínhlàcôấy.Cònnữađó,cậumuốnxemkhông?”Cậutalậtquyểnvở,hìnhảnhemlầnlượtxuấthiện.Emđangcười.Emđangvênhmặtlên.Emđangâusầu.“TạisaolạivẽIgarashi?”AnhhỏiHippo.
“Thếcònphảinóià?”Hippokhoa trươngáp tayvàongực,chầmchậmnói,“Vìtớthíchcôấy.”Nghecậutanóivậy,tronglònganhbỗngđaunhóilên.Nóithếnào
nhỉ?Kiểunhưlờitỏtìnhcủamìnhmàlạiđượcthốtratừmiệngcậutaấy.Mấtmặtquá,anhliềnrờimắtkhỏicậuta,cảmgiácnhưmìnhvừatrúngbẫy,hơitưngtức.Anhcốgắngkhôngbộclộcảmxúc,làmbộhờhữngnói:“Ralàthế,
chẳngtráchtrongtranhcóthểcảmnhậnđượccảtìnhyêucủacậu.”Anhnóivớicậutamộtcâukháchsáokiểumấynhàbìnhluậnhay
nói, ít nhiều cũng có chút châm chọc, nhưng Hippo lại chẳng nghĩđượcsâuxa,rasứcgậtmạnhđầu.“Thếđã…tỏtìnhvớicôấychưa?”Anhkhôngkìmđược,hỏi.Nhưng lúcấyanhcũngkhônghiểusao
mình lại hỏi như thế nữa, anh chẳng khi nào nhìn rõ được nội tâmmình.Hippotrảlờilà:“Chưa,vảlạicảđờinàytớcũngkhôngđịnhbàytỏ
vớicôấyđâu.VìngườicóthểởbênIgarashikhôngphảilàtớ,tớchỉlàmộtvaiphụởbêncạnhdõitheomàthôi.”“Saocậubiết?”Anhhỏi,nhưngHippochỉnởmộtnụcườitinhquái,
cứlảinhàlảinhảinhữngcâunóimậpmờ.Anhchỉcoinhưgióthoảngbêntai,cómỗicâucuốicùnglàinsâuvàoócanhrõmồnmột.“Inoue,đánglẽcậuphảibiếtcâutrảlờichứ.”Này,emnghĩ thếnào?Hipporốtcuộc làngười thếnàonhỉ?Như
thểcậutathấytrướcđượcmốiquanhệcủahaichúngmìnhấy.Khônglâusaucậutađãchuyểnsanghọctrườngkhác.Đúnglàmộtngườikỳlạ.Hồi xưa em từng bảo Hippo là “thần Cupid không nói thẳng”,
chẳnglẽđúnglàvậythật?Đúngthật,quachuyệnnày,ýthứcvềsựtồntạicủaemtronganhcàngmạnhmẽhơn,chẳngbaolâusauthìchúngtađãởbênnhau.Nhưngmà,anhcũngtừngnghĩthếnày.Cólẽhaichúngmìnhđều
khôngnhận ra, rằng trênngười chúngmình cónhững kýhiệunhậnbiếtmàngườixungquanhđềunhìnthấyrõràng.Cólẽtấmthẻbằngđồngthautrêncổđãkhắcrõtêncủađốiphương:thẻcủaanhthìkhắcchữYuko,cònthẻcủaemthìkhắcchữSatoshi.Vìvậy,Hippokhôngphảilàngoạilệđặcbiệtgì,nhữngngườixungquanhhầunhưaicũngđềucóthểdựđoánđượctươnglaicủachúngta.Cólẽ,mọingườiđềunóisaulưngchúngtathếnày:“IgarashiYuko?
À,đừngtheođuổicôấythìhơn,vìcôấysắpsửalấycáicậuInouekiarồiđấy.Đúngvậy,tôitìnhcờgặphaingườiởcôngviênmà.”Này,dầndầnemcũngbắtđầunghĩthếphảikhông?
58
Khônglâusau,lạiđãđếnmùathu.Những chuyện ngày xưa kể choYuko tăng dần theo số đêm. Số
bìnhđinhốcthuthậpđượccũngcànglúccàngnhiều.Chiếcbìnhthứmườibảyđượcdánnhãn“bốntuổi”.CuốithángChín.Chúngtôiđếnmộtkháchsạnởvùngcaonguyên.ĐólànơiYuko
hồinhỏtừngtớicùngbốmẹ,đểlạinhữngkýứcrấtsâusắc.Tôinghĩ,trongcuộcsốngcăncơnày,thỉnhthoảngxaxỉmộtlầncũngkhôngcógìkhôngổn,vìvậyđềnghịđưaemđidulịch.Bêncạnhkháchsạnlàtrạichănnuôivàcôngviêngiảitrí.Yukobâygiờchỉnhớđượclầnđóemđếnđâyđãcùngmẹngồitrongđuquayhìnhcốccàphêxoaytròn.Mẹngồiđốidiệnvớiemmỉmcười,bênngoàilancan,bốemmuốn
thuhìnhảnhhaimẹconvàoốngkínhđangnóigìđó…bóngbốemhếtđi trước lạiđi sau, lúcgần lúcxa,ôngđangkhôngngừngấnnútchụp,nhưthểmuốnlưugiữlạimãimãinhữngkhoảnhkhắchạnhphúcnày.“Vềphòngnghỉngơimộtlúcrồirangoàinhé.”Dokhôngquenđitàuhỏađườngdài,Yukocóvẻrấtmệt.Tôilocho
sứckhỏecủaem,nênmớiđềnghịnhưvậy.“Dạ,embiếtrồi.”Yukonởmộtnụcườikhôngđượctựnhiênlắm,ngướcnhìntôi,khe
khẽ gật đầu. Làm xong thủ tục nhận phòng ở đại sảnh khách sạn,chúng tôi được dẫn đếnmột cănphòng có tầmnhìn rất đẹpở tầngbảy.“Ngườicủakháchsạnsẽnghĩthếnàonhỉ?”“Gìcơ?”
“Vềchúngmìnhấy.”Vừavàophòng,Yukoliềnhỏitôinhưthế.Tôivừacấtquầnáovàotủ,vừanhoàingườiquavaiemnói:“Chuyệnnàyấyà,nếulàngườicótrítưởngtượngphongphú,cólẽ
sẽnghĩ, đây làmộtôngbố trẻ và congái.Đếnđây khôngphải vàocuốituầnthếnày,vậythìchắcchắnôngbốđangthấtnghiệprồi.Vảlại,không thấyngườivợđâu,nhânviênphụcvụ trongkháchsạncóthểsẽsuyđoán,xemravừamấtviệc,anhđồngthờicònbịvợbỏrơiluôn.Để tìm lại những ký ức về thời kỳ còn hạnhphúc, anh ta bèncùngcongáiđếnkháchsạnmàhọđãtừngtrúchânnày.”Yukongồitrêngiường,haichânđạploạnxạ,bậtcườihinhhích:“Haythậtđấy.Nhưngmàcómộtbímậttolớn,thựcrachúngmình
lạilàmộtcặpvợchồng.”“Đúng thế, chúngmình là vợ chồng, mà còn tổ chức lễ cưới rồi
nữa.”“Còncócảnhẫncướinữa.”Yukodùngngóntaylắcchiếcnhẫnđeotrêncổ.“Cởi giày ra nằmmột lúc đi, nghỉ ngơi cho khỏe, hồi sức lại rồi
chúngmìnhđitảnbộ,đếntrạichănnuôikỷniệmkia.”“Kỷniệm?”“Đúngthế,bắtđầutừgiờ,chúngmìnhsẽtạorakỷniệm.”
59
TôingồibấtđộngnhìnchằmchằmvàoYuko,ngắmem lúcđangngủ.Làndatrắngmuốtkhiếnngườitaliêntưởngđếnmộtmónđồsứdễvỡ.Dườngnhưmơthấychuyệngìkhônglành,haihànglôngmàycủa em khe khẽ nhíu lại, cổ họng thỉnh thoảng phát ra những âmthanhúớmơhồ.Em là vợ tôi,một nửamà tôi không thể thay thế bằng bất cứ ai
khác.Tôinhữngmongcóthểngưngthờigiancủaemlại,vìemcứmãiở
trạng thái củamột cô bé con như thế này cũng chẳng sao. Cho dùkhông thểômấpnhau,chodùemquênhếtnhữngkỷniệmcủahaiđứa.Chỉcầnemcóthểởbêncạnhtôi…Nghĩtớiđây,nướcmắtkhôngkìmđượcmàtuôntrào,tôihoảnghốt
chạyvàonhàtắmrửamặt.Khitôiquaytrởra,Yukođãtỉnhlại,nhổmdậyngồitrêngiường.“Emhếtmệtrồihả?”Tôihỏi.Yukovừakhekhẽngápvừagậtđầu.“Emmuốnđitrạichănnuôi.”Bầukhôngkhímátmẻlữnglờphiêuđãngtrêncaonguyênmùathu.
Gió thổi layđámcỏ trong trại chănnuôi, đem theocảmùi củamùađông, hơi lành lạnh.Chúng tôi tay nắm tay đi trên đường dành chongườiđibộxungquanhtrại.Yukovừađánhữnghònsỏinhỏtrênmặtđường,vừavuivẻcườivang.“Saomàvuithế?”Tôihỏi.“Satoshi,đicùngvớianhemvuilắm.Tạisaothếnhỉ?Tómlạilàvui
cựckỳ.”“Thếthìtốtrồi.”
“Cònanhthìsao?”“Gìcơ?”“Satoshi,anhcóvuikhông?”“Vui.”“Tạisao?”“VìcóthểởcùngvớiYuko,vảlại,chỉcầnYukothấyvui,anhcũng
vuirồi.”“Tạisao?Anhcóphảilàemđâu?”“Chuyệnnàythì…”Tôingẫmnghĩmộtlúc,nói:“Vìchúngmìnhlàvợchồng,vợchồngthìphảinhưthế.”“Hừm…”Emngẩngđầulênnhìngươngmặttôi.“À…”“Gìem?”“Cảmgiácvuivẻnàycóthểtrởthànhkỷniệmkhônganh?”“Cóchứ,nhữngcảmxúcnàychínhlàkỷniệmquýgiánhất.”Tôitrả
lờiem.Yukokhẽgậtđầu,lạiđábaymộtviênsỏi.Đibộmộtlúc,chúngtôigặpmộtđànngựacóvàicon.“Oa,ngựa,toquá.”Yukocóphầnhàohứng,lớntiếngnói,emchạyđếnbêncạnhhàng
rào,vươnngườisangchămchúngắmnhìnđànngựa.“Bọnchúnglàmộtgiađìnhphảikhông?”Emngoảnhđầuhỏitôi.“Anhkhôngrõ,nhưngcómấyconngựaconđấy.”“Chắcchắnlàmộtgiađìnhrồi.”“Thếà?”“Chắctrămphầntrăm.”Yukonghiêmtúcnhìnlũngựa.Mộtgiađình.
Đó làgiấcmơemkhaokhát, chờđợi,nhưng lại không thể thànhhiệnthực.Gióthổitungmáitócmàuhổpháchcủaem.Tôinhẹnhàngđặttay
lênbờvaiYuko.“Đượcrồi,chúngmìnhđithôi,gióchỗnàylạnhquá.”Yukonghelờigậtđầu,khoáctayvàotaytôirồibướcđi.“Emđãbiếtthếnàolàđủrồi…”Yukolínhínói,giọngemnhỏđếnnỗicơhồcóthểbịlầmlàtiếng
gió.“Satoshi,vìemđãcóanh…”Tôichẳngnóiđượclờinào,chỉbiếtlẳnglặnggậtđầu.Chúngtôiquyếtđịnhăntrưaởnhàhàngtrongtrạichănnuôi.Bên
trongvắnglặngnhưtờ,ngoàihaichúngtôirachẳngthấykháchkhứanàokhác.Tôigọimónxúcxíchvớirauthơm,nhưngYukonóikhôngmuốnăngìcả,khôngmuốngọimón.“Chẳngmấykhiđếnđượcđây,ănmộtchútđiem.”“Vâng…”Yukonhưthểđangđắnđosuynghĩ,nhìnchằmchằmvàothựcđơn
mộthồi,cuốicùngnói:“Thế,emănkem.”Lúctôiănxúcxích,Yukoxúctừngmiếngkemnhỏđưavàomiệng,
nhưthểđangănmóncuốicùngtrênđờinàyvậy,đángyêuvôcùng.“Ngonquá.”“Nguyênliệukháchẳnmà,ởđâydùngsữabòtươithuhoạchtừtrại
chănnuôiđó.”“Lầnđầutiênemănkemngonthếnàyđấy.”“Vậysao?”“Dạ,cảmgiácnhưniềmvuichấtthànhđốngthoángcáiđãtrànvào
cơthểmìnhquamiệngấy.”ĐãlâulắmrồitôikhôngthấyYukoănthứgìngonlànhnhưthế.“Anhthởphàonhẹnhõmđấy.”Tôinói.
“Gìcơạ?”“À.Anh lúc nào cũng rất lo lắng, vìYuko chẳngmuốn ăn gì cả.
Thấyemănngonlànhnhưvậy,rốtcuộcanhcũngyêntâmmộtchútrồi.”“Thếthì,từgiờemcócầncốgắngănuốngkhôngạ?”“Ừm,đượcthếthìtốtnhấtđấy.”“Nếuemcốgắng,anhsẽthưởngchoemcáigìchứ?”“Đượcchứ,emmuốngìnào?”“Cáinàyá…”Yukongậpngừng,ngẩngđầulênnóivớitôi:“Muốn
cóthư.”“Thưá?”“Vângạ.AnhSatoshi,anh từngkể thếcòngì, trướckhimìnhkết
hônanhtừngviếtchoemmộtchồngthưdày,giờemvẫnmuốnnữa.”“Nhưngmà,lúcnàochúngmìnhchẳngởbênnhau?Muốnnóigìthì
cóthểnóingaylậptức,chạmvàonhaulàlòngđãhiểulòngrồimà.”“Nhưngmàemvẫnmuốn,khôngđượcạ?”“Khôngphảilàkhôngđược,nhưngmà,viếtgìbâygiờnhỉ?”“Thìviếtnhưviếtthưchongườiyêuấy.Đimà,viếtthưchoemđi,
emsẽcoichúngnhưcủabáuđấy.”Yukongồiởphíabànđốidiện,bênmépdínhđầykemmàutrắng,
mỉmcườivới tôi.Trôngmặtembuồncườiquákhiếntôibấtgiácbậtcườithànhtiếng.“Anhbiếtrồi,thế,anhsẽviếtchoemnhữngláthưkhiếnemcảm
động vô cùng, chan chứa tình cảmnóngbỏngđếnmức tan chảy cảbăngNamCực.Nhưngmà,emphảiănngoanvàođấy.”“Vângạ,embiếtrồi.”Sauđó,tâmtrạngYukohếtsứcvuivẻ,emchưatừnghàohứngnhư
thếbaogiờ.Nụcườicủaemlàmtôithấyấmcảcõilòng,tiếngcườicủaemkhiếntôinhẹnhõmvàvuivẻ.
60
Khuvuichơihầunhưkhôngcóai.Cảnhtượngthiếuvắngmùicủahiệnthựcấytrônggiốngnhưcảnhvậttronggiấcmơđangđợichờđứatrẻđãchìmvàogiấcngủghéthăm.TôivàYukonắmtaynhauđitrongkhuvuichơivắngvẻ.“Saohảem?Nhớrachuyệngìà?”Tôihỏi.Yukođộtnhiênchớpchớpđôimắttotròn,nghiêngnghiêngcáicổ.“Khôngrõlắm.Vòngđuquayhìnhcốccàphêởđâunhỉ?”“Ởđâunhỉ?Đitiếptớiđằngtrướckiaxemsao.”Vòngquayngựagỗkhôngaingồi.Xeđiệnhìnhgấuconvẫndừngmãiởchỗđó.Tàulượnsiêutốcmãikhôngrờiga.Nhữngcảnhvậtchúngtôiđiquađềudừnglạigiữadòngthờigian,
trôngnhưđangđợiaiđó.CólẽlàđangđợiYukotrởlạighéthămsauhơnmườinămxacách.Khônglâusau,rốtcuộchaiđứatôicũngđếnđượcchỗấy.“Đâyrồi…”“Tìmthấyrồi,vòngđuquayhìnhcốccàphê.”Những cốc cà phê cũ kỹ lặng lẽ nằmđó, giốngnhưnhữngngười
đangngồixổmgiữachốnhoangvu.Chúngtôiđưavéchongườiquảnlýmặtmũi lạnh lùng như vệ binh canh gác điện thần, ngồi vào bêntrongmộtcốccàphêmàunâunhạt.Thoángsau,cótiếngchuôngđínhđínhđongđongvang lên,chiếc
cốc chầm chậm chuyển động. Mười hai cốc cà phê tự động xoaychuyểnnhưnhữnghànhtinh,chạytheohìnhcánhcungtheomộttrậttựnhấtđịnh.Chúngtôingồiđốidiệnnhau,ngắmnhìnnhữngcốccà
phêlướtquatrướcmắt,chừngnhưđãtrởthànhcưdântrênmộttinhcầunhỏbé.“Conmắtthườngluônmùlòatrướcđiềucốttử.”Chiếcbànnhỏtrướcmặttôicóaiđóviếtlênmộtcâunhưthế.“Satoshi?”Mộtlátsau,Yukonói.“Gìem?”“Emnhớrarấtnhiềuchuyện.”“Thếà?”Tiếngnhạcnềnlạcđiệuvanglênchóitai,rấtkhóngherõtiếngem
nói.“Nhớraemvàmẹtừngngồiởđây,bốởngoàihàngràovẫytayvới
mẹconem…”“Cũngnhớlạiđượccảcảmgiáchạnhphúckhiấychứ?”“Vâng.”Yukonắmchặt tay tôi.Nhữngngón tayem run lênkhekhẽ,như
thểhiệntâmtrạngkíchđộng.“Satoshi.”“Ừem.”“Emđãtừngrấtrấthạnhphúc,thậtđấy.”MắtYukođungđưatheonhữnggiọtlệtràora.“Nhớlạinhiềuchuyệnlắm,baonhiêuchuyệnmàtrướcnayemvẫn
quên…nhớbốmẹem,nhớnụhônđầutiênvớianh,nhớlầnđầutiênchúngmìnhômnhau…”Tậnđáylòngtôilóelênmộttiasángtrắng.“Tạisao…tạisaolạiquênnhữngchuyệnquantrọngnhưthếchứ?”Tôikhôngnóigìcả,chỉchămchúnhìnvàocôbégầyguộc trước
mắtmình.Trêngươngmặtnonnớtấy,thấpthoánghiệnlênnụcườitôithườngthấytrướckia.“AnhSatoshinày?”
“Gìem?”“Bốmẹ,vàcảanhnữa,đãmangđếnchoemvôsốniềmvui.”“Ừ.”“Nếu vẫn còn đòi hỏi, liệu có phải sẽ bị ai đó trách móc hay
không?”“Không…anhnghĩlàkhôngđâu.”Ánhsángphátratừnơisâuthẳmđáylòng,biếnthànhdòngnước
ấmápchảytrànkhắpthânthểtôi.“Nếunhư có thể…”Đôimắt ươn ướt củaYukonhìn chằm chằm
gươngmặt tôi,“emmuốnmột lần trở lạicơ thểngười trưởng thành,đượcanhômchặtvàolòng…”“Chắcchắnsẽlàmđượcmà.”Tôinói,nhưngâmthanhnghechừng
quáđỗiyếuớtvàmongmanh.“Giánhư…mộtngàynàođó…đượctrởlạicơthểbanđầu.”Tôi gắng gượng rặn ra tiếng từ cổ họng: “Chúngmìnhhônnhau
nhé,sauđó,sẽômnhaumãimãi.”“Chođếnkhihaingườihòalàmmột?”“Đúngthế,chođếnkhianhcóthểdùngđôimắtemnhìnsựvật,em
cóthểngheâmthanhbằngđôitaianh.”“Emvuiquá…”Sauđó,Yukođộtnhiênkhôngnóigìnữa.Cánhcửathờigianvừahémởđãbịđónglại,ánhsángtrítuệtrưởng
thànhdầndầntanbiếntrongđôimắtem.Yukongâyngôngắmnhìncảnhsắc lướtqua trướcmắt.Chốc látsau, tiếngchuôngvang lên lầnnữa,cốccàphêngừngxoaychuyển.Đầuóchơivángvất,tôidẫntheoYukorờikhỏinơiđó.
61
Trởvềkháchsạn,Yukovàophòngnằmlêngiườngluôn.Cólẽtạiđãthấmmệtnênemngủrấtnhanh,rấtsâu.Hoànghônmùathunhuộmcănphòngthànhmộtmàuđỏsậm.Tôi
vừanhẹnhàngvuốtvemái tócYuko,vừahồi tưởng lạinhững thángngàytrướckia.Mấynăm trước, cũng trong lớphọcbịnhuộm thànhmàuđỏ sậm
thếnày,saugiờtanhọc,tôivàYukotừngnóichuyệnvớinhau.Khiđóhaiđứahẹnhòchưađượcbaolâu.Vìngượngngùngkhôngdámtrựctiếpbộcbạchtâmtưcủamìnhvới
đốiphương,chúngtôichỉbiếttraođổithôngquamộtthứlýluậntìnhyêutrừutượng.“Mìnhấyà,chỉcầnyêuđượcmộtngườilàđủrồi.Đờingườigiống
như một giấc mộng thoảng qua mà thôi. Chẳng hạn như lũ chuồnchuồnấy, cuộcđời củachúngchỉkéodàimộtmùahè, trongnhữngthángngàyngắnngủi ấy, không thể cónhiều cuộcyêuđươngđược.Này,cậuthấyđúngkhông?”ĐếngiờtôivẫncònnhớrõnétmặtnghiêmtúccủaYukolúcấy.Tôi
ngheemnóithế,bấtgiáctainóngbừnglên,cảmgiácdườngnhưYukođangtỏtìnhvớimình:Cảđờinàyemchỉyêumộtmìnhanhthôi.Tôicũngtrảlờidứtkhoát,nhưthểđangđọclờituyênngôn:“Mìnhcũngchỉcầnmộtngười,chỉyêumộtngườilàđủrồi.”“Giốngnhưchuồnchuồnấyà?”“Đúng thế,nhưngmàmìnhnghĩ, thờigiansốngbênnhaunếucó
thểdàihơnmộtchút…”Tôiđáp.Sauđó,chúngtôiđềunởnụcườivôâuvôlo.Cólẽdotácdụngtâmlý,tôiđộtnhiêncảmthấyhơithởYukotrở
nêngấpgáp.Timtôinhóilênnhưbịkimchích,hoảnghốtđặttaylêntránem…rấtnóng,sốtcaokhánghiêmtrọng.Tôi gọi điện cho quầy phục vụ, nhờ họ mang cặp nhiệt độ lên
phòng.Chỉlátsau,liềnnghecótiếnggõcửa.Tôimởcửara,bênngoàicó
mộtnữphụcvụtrẻđangđứng.“Tôimangcặpnhiệtđộlênchoanhạ.”Cônói,đưachiếccặpnhiệt
độchotôi.“Cảmơn,vợtôihìnhnhưsốtrấtcao.”“Vợanh?”“Không,làcongáitôi,congáitôibịsốt.”“Cócầngọibácsĩđếnkhámkhôngạ?”“Đểxemsốtnhưthếnàođã.”Vìvậy,côởlạiphòngđợitôiđonhiệtđộchoYuko.“Bamươichínđộbảy…”“Sốtcaoquárồi.”Nétmặtcôlậptứctrởnênrấtnghiêmtúc,“tôiđi
liênlạcvớibácsĩngayđây.”“Xinlỗi,làmphiềncôquá.”Nửatiếngsau,bácsĩcủaphòngkhámtưkýhợpđồngvớikháchsạn
đãtới,anhtatiêmchoYukomộtmũi,kêđơn,bêntrênviếttênmấyloạithuốckhácnhau.Tronglúcấy,Yukothẫnthờnhìnchúngtôivớiánhmắthữnghờvôđịnh,tựanhưđangnửatỉnhnửamơ.“Tôisẽđimuathuốc.”Côphụcvụcầmđơnthuốcđirangoài.“Phiềncôquá.”Khitrongphòngchỉcònlạihaichúngtôi,Yukomớikhẽlẩmbẩm:“Khókhănlắmmớiđidulịchđược,emlạithànhrathếnày.”“Khôngsaođâu.”Tôidùngngóntayquệtmồhôitrêntránem.“Cókhóchịukhông?”
Yukochậmrãilắcđầu,trôngemcóvẻrấtmệtmỏi.“Chắclàmũitiêmcótácdụngrồi,khôngkhóchịugìcả.”“Cómuốnăngìkhông?”“Khôngạ,emchẳngmuốnăngìnữarồi.”“Vậyư?”“AnhSatoshinày…”“Gìem?”“Mìnhvềnhàđi.”Khônghiểuvìduyêncớgì,câunóinàycủaemkhiến lòngtôiđau
đớnnhưdaocắt.“Vềnhà?”“Vâng,vềnhàchúngmình,emmuốnvềnhà.”Yukonói.“Nhưngmà…”TôinắmbàntaynóngbừngcủaYuko,“nếuvềtrong
tình trạngsốtcao thếnày, sẽ làgánhnặngquá lớnđốivới sứckhỏecủaem.”“Em khôngmuốn ở đây nữa,muốn về nhà. Satoshi, em xin anh
đấy.”Yukonănnỉ.“Ngủmộtláttrướcđã.Nếutỉnhlạimàhạsốt,anhsẽsuynghĩ.”“Vângạ.”Sauđó,Yukolậptứcngủthiếpđi.ThếgiớitrongmộngmớithựcsựthuộcvềYuko,trạngtháitỉnhtáo
cólẽlàmộtphòngtiếpkhách,chỉvìgặpgỡtôimàYukomớiđếnđó.Ýnghĩ này thoáng lóe lên trong tâm trí tôi.Cứ thếnày,Yuko đangbướctừngbướcrờikhỏithếgiớinày,mỗilúcmộtxadần.SaukhiYukongủchừngmườilămphút,côphụcvụquaylại.“Tôimuathuốcvềrồiđâyạ.”“Cảmơncô.”“Congáianhthếnàorồiạ?”“À,chắclàmũitiêmcótácdụng,dễchịuhơnrồi,thoángcáilàngủ
luôn.”Côgậtđầu,chămchúnhìngươngmặtYuko.“Congáianhxinhquá.Tôichưagặpcôbé thếnàybaogiờ,cảm
giácnhưmộtnàngtiênrừngnhỏbéđiquacánhcổngthầnbínàođóđếnnơiđâyvậy.”“Yukoxinhđẹplàcónguyênnhânđấy.”“Nguyênnhân?”Tôikhôngtrảlờicâuhỏicủacô,mànóisangchủđềkhác.“Cóthểphiềncôgọigiúpmộtchiếctaxikhông?”“Tấtnhiênlàđượcạ,nhưnganhmuốnđiđâu?”“Raga.Chỉcầncongáitôihạsốtlàchúngtôisẽvềnhà.”Hìnhnhưcôđangngẫmnghĩgìđó,yênlặnggiâylát.Khôngbiếtcó
phải là thóiquenhaykhông,côcắnchặtmôidưới,nhìnchằmchằmvàoYukokhôngchớpmắt.“Mộttiếngnữalàhếtgiờlàm,tôisẽláixeđiTokyo.Ngàymailàlễ
cướicủamộtngườibạn, tôiđãhẹntrướctốinaysẽngủởnhàngườiquenrồi.Nếubốconanhmuốn,tôicóthểtiệnthểláixeđưahaingườivềnhà.”“Khôngcầnđâu,tôikhôngmuốnlàmphiềncô…”“Đằngnàotôicũngđiquagầnthịtrấnnhàanhmà.”“Nhưngphảirakhỏiđườngcaotốctrước.”“Không sao đâu, dù sao tôi cũng không vội.Vả lại, ngồi tàu hỏa
khôngtốtchosứckhỏecongáianhđâu.”TôinhìngươngmặtYuko…cólẽcôphụcvụnóiđúng.“Vậy,xinnhờcô.Cóđiều,xincôđểtôitrảtiềnphíđườngcaotốc.
Kểcảlàvậythìcũngrẻhơnvétàucủahaichúngtôinhiềulắmrồi.”“Oa,vậythìtốtquá,cảmơnanh,tôicũngkhôngkháchsáođâu.”Côđanhaitaytrướcngực,mỉmcườivớitôi.Làmộtnhânviênphục
vụ,cólẽcôcóthểđoánbiếtđượctâmtưcủatôi,nênmớichấpnhậnđềnghịnày.Nhưvậy,tôicũngcóthểan lòngmàđinhờxecôđược
rồi.“À,quênmấtchưanói,tôilàNishidaAkane.”“Tôi…”“Tôibiếtrồi,anhlàanhInouephảikhôngạ?AnhInoueSatoshivà
béYuko,vậylátnữachúngtagặplạinhé.”Sauđó,côrónrénchânđirakhỏiphòng.
62
Một tiếng sau, chúng tôi làmxong thủ tục trảphòng,ngồi lên xecủaNishidaAkanelênđườngvềnhà.Nhiệt độYuko đã giảm xuống còn ba bảy độ tám, có lẽ do tiêm
thuốc,cũngcóthểlàdothuốcuốngtrướclúcxuấtphátđãcóhiệuquả,từ lúc lên xe emđãngủ thiêm thiếp.Thỉnh thoảngxe chạyqua chỗtiếpnốitrênmặtđường,emmớimởmắtvìthânxebịrunglên.“Vẫnchưavềnhàạ?”Yukohỏi.“Mộtchútnữathôi.”Nghetôinóithế,emlạidựađầuvàovaitôingủtiếp.“Tôinghĩtrướcmườihaigiờđêmlàcóthểđếnnơi,cònchừngmột
trămnămmươicâysốnữa.”NishidaAkanenói.Ánhđènmàucamnhạt chiếuxuốngmặtđường, conđườngcong
congbiếnmấttrongmànđêm.“Phongcảnhnàykhiếnngườitacảmthấyhơicôđơn.”Nghetôinóithế,cônhìnthẳngvềphíatrước,gậtgậtđầu.“Thônquêmà.Anhđicùngtôi,thựctếlàđãgiúptôimộtviệclớn
đấy,mộtmìnhđicólẽsẽthấysợ.”“Cólẽthế.”Mộtchiếcxetảiđườngdàiphátraâmthanhnặngnề,chạyqualàn
vượtxe.Ngọnđènđuôixedầndầnxakhuất,khônglâusauthìhòavàobóngđêm.“KhinãyanhcónóiđếnbímậtcủaYuko,nguyênnhâncôbéxinh
đẹpnhưvậylàgìthếạ?”Côcấttiếnghỏilầnnữa.Câuhỏinày,giốngnhưmột sựdẫndụngọtngào, làm tâm trí tôi
rungđộng.Tôinghĩcóthểvìtôimệtrồi,hyvọngcóngườilắngnghe
nhữngngày thángbấthạnh tôi vàYukođã trải qua.Tôi cũngmongthôngqualờikể,sẽcóthêmmộtngườicóthểgiữgìnbímậtnày.Mặcdùthế,trướckhibắtđầukể,tôivẫndodựmộtlúclâu.Nishida
vẫnkiênnhẫnlặnglẽchờđợi.“Vídụnhé,cócâuchuyệnnhưthếnày…”Tôibắtđầukể.“Vâng.”Côgậtđầu.“Cómộtcặpvợchồngtrẻhạnhphúc.Haingườicũngkhôngham
cầugìnhiều,tựthỏamãnvớihạnhphúcđơnsơ.”“Haingườitrongcâuchuyệnấyạ?”“Đúngthế,haingườitrongcâuchuyện.”Tôiđáp,lạinóitiếp,“Ngày
lạiquangày,họcứsốngmộtcáchbìnhthườngnhưthế,lặpđilặplại,nhưngrồi,mộthôm,thânthểngườivợbắtđầuthunhỏlại.”“Thunhỏ?”“Đúngvậy,khôngrõtạisao,thânthểcôbắtđầuđingượcquỹđạo
thờigian.”Nishidanắmvôlăng,vẫnyênlặngchămchúnghe.“Banđầuhọtưởnglàmộtloạibệnh,cònđibệnhviệnkhám,nhưng
khônggiảiquyếtđượcvấnđềgì.Trongkhiđó,ngườivợcứdầndầnnhỏ lại, từ haimươi ba tuổi cô biến thànhmười tám tuổi,mười lămtuổi,cuốicùngbiếnthànhmộtcôbéconchưatrưởngthành.”“Thậtlàmộtcâuchuyệnkhótin.”“Vâng,thậtlàrấtkhótin.”Tôihítsâumộthơi,nóitiếp:“Ngườivợấyđẹpvôcùng.Bởilẽ,côsốngởmộtnơinằmngoàithế
giớihiệnthựcnày.Ngoàira,tínhcáchképcũngkhiếncôcósứchấpdẫnlạthường.Trongthânthểmộtcôbécónộitâmcủamộtphụnữtrưởngthành.Cóđiều,thếgiớinộitâmcủacôchẳngbaolâusaucũngdầndầntrùngkhớpvớivẻbềngoài.”“Đâychínhlànguyênnhâncôấyxinhđẹp?”“Khôngthểtinnổiphảikhông?”
“Vâng.Cóđiều,đâycóphảilàmộtcâuchuyệnkhông?”“Đúngvậy,làmộtcâuchuyện.”“Nếuthếthì…”hìnhnhưcôđangngẫmnghĩgìđó,mộtthoángsau,
cômớinói,“bàihọctrongcâuchuyệnnàylàgì?”“Bàihọc?”“Vâng,nhữngchuyệnngụngôn thếnàykhôngphải làđềucóbài
họcsao,chẳnghạnnhưlòngthamsẽhủyhoạibảnthân,ngườichínhtrựcsẽđượcđềnđáp…vânvân…?”“À,đúnglàthếthật.”Tôingẫmnghĩgiâylát.“Đúngrồi,chẳngcóbàihọcgìcả,cóchăngchỉlàsựthươngcảmvà
tìnhyêuthôi.”“Sựthươngcảm?”“Đúngthế,cáikếtcủacâuchuyệnkhiếnngười tadựcảmđượcsự
phânlyvĩnhviễn,vìkhôngthểnàogặpđượcngườivợtrướckhicôấyđếnthếgiannày.”“À,đúngvậy,sớmmuộn…”“Vì vậy, ta phải ý thức được sự hữu hạn của thời gian, nói thế,
nhưngcũngchẳnglàmnổichuyệngìđặcbiệtcả.”“Nhưngmà,trongđócòncótìnhyêusâuđậm…”“Đúng.Chúng tôi…à không, không chỉ hai người đó, tất cảmọi
ngườiđềusốngtrongmộtthờigianhữuhạn,đemtìnhyêucấtởmộtnơinàođó,chỉđếnnhữngngàythángđặcbiệtmới lấynóra,bàytỏvớiđốiphương…”“Khônghốitiếctìnhyêuchođiư?”“Chínhlàthếđấy.Đâykhôngphảibàihọc,màlàtâmtrạngcủatôi
lúcnày.”Chúngtôilạichìmvàoimlặng.Trongxetrànđầytiếngììcủađộng
cơvàtiếngrungđộngtừmặtđườngtruyềntới.“Tôitin,tincâuchuyệnđólàthật.”Nishidađộtnhiênmởmiệng,“vì
anh từng nói ‘vợ tôi bị sốt’, thế nên, cô bé kia chắc chắn là vợ củaanh.”Chúngtôinhìnvàomắtnhauquatấmgươngchiếuhậutrongxe,cô
đangmỉmcười.“Cámơncô,tôi thấythoảimáihơnnhiềurồi, trướcnaytoànmột
mìnhnghĩngợilungtung.”“Vâng.”“Tạisaoconngườilạicóđượcmộtthướcđocaovọthẳnlênsovới
chiềucaocủamìnhthếnhỉ?”“Thướcđo?”“Tưduycủaconngườicóthểrongruổitrongquákhứhoặctương
laitínhbằngnghìnnăm,chụcnghìnnăm,trongkhithờigiansinhtồncủaconngườilạivôcùngngắnngủi.”“Đúngvậy.”“Conngườisẽkhôngngừngkhôngnghỉmuốncóđượcthứgìđó,cố
gắngcónhiềuhơn,nhiềuhơnnữa.Thếnhưng,đâylạilàsailầm.”“Cóphảivậykhông?”“Chúngtanênsốngnhưlũchóấy.”“Chó?”“Đúngthế,giốngnhưlũchó.”Tôitrảlời.Đúngnhưlờicônói,chúngtôiđãvềđếnnhàlúcgầnmườihaigiờ
đêm.TôibếYukođangsayngủxuốngxe.“Cảm ơn cô nhiều lắm, có muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới lên
đườngkhông?”Nishidavẫncầmvôlăng,ngẩngđầunhìntôi.“Khôngcầnđâuạ,nếunghỉởđây thì sẽ lười chẳngmuốnđi tiếp
nữa.”“Vậyà?Thếcôđiđườngcẩnthậnnhé.”NishidaAkanenổmáyxe, về số,nhưngkhông lái xeđi luôn,mà
nhìnchằmchằmlênbầutrờiđêmquacửakínhphíatrướcxe.
“Tôi…ngườiyêucủatôi...”“Hả?”“Chúrểtronglễcướingàymai,làbạntraicũcủatôi.”Trong chốc lát, tôi không tìm được lời nào thích hợp, chỉ biết im
lặngđợicônóitiếp.Côthởdài,đoạnnói:“Tấtnhiên,vìnhiềunguyênnhânkhácnhau, tôibắtđầuhoàinghichuyệnyêumộtngườinàođórồi.Tôiđithamdựlễcướingàymai,vốnlàmuốnbớilỗicủacôdâu.Nhưngmà…”“Nhưngmà…”“Bâygiờtôicảmthấy,yêumộtngườivẫnlàmộtviệcrấttuyệtvời.”“Cônghĩvậysao?”“Đúngthế.Saukhigặpđượchaingười, tôinhậnra tìnhyêuchân
chínhthựcsựcótồntại,mặcdùtìnhcảnhcủahaingườihếtsứchiếmhoi…cóphảitôinóichuyệnlạlắmkhông.”“Không,tôihiểuđược.”“Vìvậy,monghaingườiđượchạnhphúc.”“Chúngtôiđãvôcùnghạnhphúcrồi.”“Đúng thế, cómột số cặp vợ chồng, dù sống với nhaunămchục
nămcũngchẳngbiếtthếnàolàyêu.Chuyệnnàychẳngcanhệgìvớithờigiancả,phảivậykhông?”“Tôi cũng cố gắng nghĩ thế,mặc dù rất khó. Tôi cảm thấy, nếu
ngườitamuốncóđượcquánhiềuthứ,ắtsẽmấtđisựthànhthực.”Cuốicùngcônói“Chúchaingườisốnghạnhphúc”rồirờiđitrước
mắtchúngtôi.Tôivừađưamắtnhìntheochiếcxechạyđi,vừathầmnghĩ:Thờigian làdonội tâmconngười taquyếtđịnh.Nếu thế,chodù
mộtgiây,cũngcóthểcoinhưvĩnhhằng.MìnhcóthểyêuYukođếnvĩnhhằng.Nếukhôngnghĩnhưthế,tôisẽchẳngthểnàochịuđựngđượchiện
thựctànkhốcnày.
63
Vàotrongnhà,tôinhẹnhàngđặtYukolêngiường,sờlêntránem,thấyvẫnchưahạsốt.Tôiđivàobếp,lấynướckhoángtrongtủlạnhrótracốc,sauđó lại trởvềbêncạnhYuko,ngồi trongquầngsángmàucamhắtratừchiếcđènnhỏ.“Yuko.”Tôithìthàogọitênem.Yukochừngnhưvẫnluôntỉnhtáo,thânthể
khônghềnhúcnhích,haimắtđãngaylậptứcmởra.“Vềđếnnhàrồi,nhàcủachúngmình.”“Vângạ.”“Uốngtínướcnhé,emranhiềumồhôilắm.”Em nhổm dậy trên giường, đón lấy cốc nước từ tay tôi, khe khẽ
nhấpmộtngụmnhưthểđangnếmthửmóngìđó,trongcổhọngphátraâmthanh“òngọc”.“Ngonquá.”“Thậtà?”Emtrảcốcchotôi,rồilạinằmxuống,nghiêngđầunhìngươngmặt
tôichămchú.“AnhSatoshi…”“Gìem?”“Xinlỗi,emthậtlàtùytiện.”“Tùytiện?”“Nóilàmuốnvềnhàấy.”À, thì ra là chuyện này. Tôi im lặngmỉm cười, rồi nói với Yuko:
“Anhcũngmuốnvềmà,khôngcógìđâu.”“Thậtthếạ?”
“Ừ.”“Chỗnàyvẫntốthơn,emmuốnquayvềlắm,dùthếnàoemcũng
muốnquayvề.”Yukonói.“Đúngđấy,anhcũngthế.”Vìnơinàylàchốnriêngcủahaichúngtôi.Haiđứađãbắtđầusống
nhưvợchồngởđây,đâycũnglànơichúngtôitrởthànhngườitrưởngthànhsaukhicắtđứtvớibốmẹhaibên.“Đượcrồi,maungủđi,sángmailàsẽhạsốtấymà.”Nghetôinóithế,Yukochầmchậmlắcđầu.“Khôngmuốnngủ,emghétngủlắm.”“Nhưngmà…”“Anhkểchuyệngìđóđi,giốngnhưmọikhiấy.”“Nhưthếthìngủđượchả?”“Vâng.”“Thế,kểchuyệngìbâygiờnhỉ?”Yuko chầm chậm vươn tay về phía tôi. Tôi nắm chặt lấy bàn tay
nhỏbécủaem.Ngóntayhaichúngtôiđanvàonhau.Mộtdòngấmápchảyquađầungóntay,cảmgiácnhưthểđặttaydướiánhmặttrờivậy.“Kểchuyệnhồichúngmìnhmớigặpnhauđi,hồichúngmìnhgặp
nhaulầnđầutiênấyanh…”Yukonói.“Kểmấylầnrồimà.”“Kểlạimộtlầnnữađi…xinanhđấy.”“Đượcrồi…”Tôibắtđầukể.Lầnđầutiênanhgặpem…Kýứcbansơnhất,chínhlàmàutrắngsángđẹpđẽcủachiếcáolót
nhìnthấyqua lầnáosơmicủaem.Muốnkểtừ lầngặpgỡđầutiên,chodùthếnào,cũngphảibắtđầutừđây.Tuổimười lăm,bócđihếtthảyvỏbọcbênngoài,emđơngiảnmàtựnhiên,làmộtcôbébẽnlẽnhướngnội…
Yukotừtừnhắmmắtlại.Tôikhôngkểnữa,rúttaykhỏitayem.“Satoshi…”Yukonói,mắtvẫnnhắmnghiền.“Anhtưởngemngủrồi.”“Chưangủmà,anhkểtiếpđi,đểemnghegiọnganhnữa…”Lờiemnóilàmtôisữngsờ,toànthâncứngđờlại.“Saothếem,Yuko?”Tôirunrungiọnghỏiem.“Mắtem…mắtemkhôngnhìnthấygìnữarồi…”“Yuko!”Tôihétlớn,Yukorasứclắclắcđầu.“Đừngnóitothế,anhnóinhẹnhàngmộtchút…”Cổhọngtôinghẹncứng,khôngnóinênlời.“Mặcdùhơi sớm thật…nhưngmà, chúngmìnhkhông thểmong
cầuquánhiều…”“Ừ…”“Satoshi, trong lớp học đó, may mà người ngồi sau lưng em là
anh…anhSatoshi,maymàngườiemyêulàanh…”“…Ừ.”Tôi kiềm chếhết sức không đểnướcmắt chảy xuống, vậynhưng
nướcmắtcứchảykhiếnhìnhảnhemnhòeđi.“Satoshi,maymàemlấyanhlàmchồng…”“Anh…anhcũngnghĩthế.”“Chà,nếuchúngmìnhkhônggặpnhauởđó thì sẽ thếnàonhỉ?”
Yukonói.“Anh…anhlàmộtkẻlậpdịkhôngthíchqualạivớingườikhác,nếu
khônggặpđượcYuko,chắchẳnvẫncònđanglẻloimộtmình…”“Không đâu…” Yuko thở dốc đau đớn, “không ai biết quan tâm
ngườikhácbằnganhcả,vìthế…”“Yuko.”“Dạ.”
“Đừngbỏlạianhmộtmình,anhkhôngmuốnthếnày!”Trongquầngsángmàucam,Yukolặnglẽmỉmcười.“Em xin lỗi… em cũng không muốn rời xa anh, nhưng mà…
Satoshi…”“Ừem.”“Emcómộtnguyệnvọng…”“Gìcơ?”“Anhchưabaogiờnói‘Anhyêuem’vớiemcả.”“Nóinhữnglờiấyanhngượnglắm.”Mặt tôi đầmđìanướcmắt, nhưng vẫngắnggượnggiữnguyênnụ
cười.“Thếạ?”“Ừ,vìvậy…chỉcóthểnóimộtlầnthôi.”“Vângạ,emđangngheđây…”Tôinhẹnhànghônlêntránem.“Anhyêuem,Yuko.”Giọngtôikhảnđặc,yếuớtnhưgiọngtrẻcon.“Bởivì,emlà…”“Dạ.”“Bởivìemlàngườivợduynhấtvàkhôngthểthaythếcủaanh…”Emcấttiếng.“Ngheanhnóithế,emvuilắm.Cảmgiácrấtthích.Giờemphảiđi
đây…”Sauđó,emhạthấpgiọngthìthào.“Byebye…Satoshi.”Ngóntayem,trượtkhỏibàntaytôi,rơixuốnggiường.
64
Tôimơthấymộtgiấcmơ.Trongmơ,tôitìmkiếmYukokhắpkhurừngrậmcâycốiumtùm.
Trongthờigianbịkéodàiravôtận,tôiômtheotráitimđãđóngbăng,lênhữngbướcchânnặngnềđikhắpnơitìmkiếmbónghìnhem.Trảiquamấyngàyđêm,rốtcuộctôicũngđếnđượcmộtnơithânthuộc.Đólàchiếcđìnhnhỏmàhaichúngtôitừngghéquavôsốlần.Yukođangởđó.“Emđangởđâyà,anhcứđitìmemmãi.”“Emsẽmãimãiởđây,vìvậyanhđừnglàmmặtbuồnsonhưthế.”“Ừ,nhưngmà,anhthựcsựquácôđơnrồi.”“Emxin lỗi.”Yukokhẽ thì thầm, vươn tay ra,nhẹnhàngvuốt ve
mắtvàmôitôi.Bàntayemlạnhbuốtnhưnướcdướivựcsâu.“AnhSatoshinày?”“Gìem?”“Chúngmìnhhônnhaulầnđầuchínhlàởchỗnàynhỉ?”“Ừ.”“Cònnữa,lầnđầutiênanhsờvàobộngựckhôngđầyđặnlắmcủa
em,cũnglàởđâyđấy.”“Ừ…”“AnhSatoshinày.”Yukolạinói,“Mỗingày,mỗimộtkhoảnhkhắc
ở bên anh đều khiến emnhớnhung, cứ nghĩ đếnnhững việc chúngmìnhcùnglàmvớinhau,nướcmắtlạirưngrưng.Nếubằngchứngmộtconngườiđãtừngsốngcóthểđượcđổithànhnhữngkỷniệmnhưvậy,thế thì, Satoshi, anh chính là sinhmệnh của em… anh có nghĩ thếkhông?AnhSatoshi?”
Thếnhưng,tôilạichẳngthểtrảlờicâuhỏicủaem,bởitôiđãtỉnhgiấc,đểlạiemởthếgiớitrongmơấy.Tôingẩngđầulên,thìranãygiờnửangườitrênvẫnnằmrạptrên
giườngcủaYuko,rồingủthiếpđitrongtưthếnhưđangcầunguyệngìđó.Ánhsángnhànnhạttrướclúcbìnhminhlữnglờtrongnhànhưmột
mànsươngmàutrắngsữa.TôitìmkiếmbónghìnhYukotrongthứánhsángnhờnhờđó.Thếnhưng,tìmkhắpnơicũngkhôngthấyemđâu.Chínhgiữagiườngcómộtvệthõmmờmờ,nhưkýứcvềthânthể
em.Chẳng những thế, trên đó còn lưu lại cả sợi dây chuyền bạc vàchiếcnhẫncướimàtrướckhichếtemlúcnàocũngđeotrêncổ.Emđãđirồi.
65
Thậtlạlàmặcdùvậy,cuộcsốngvẫncứtrôi,ngàyquangàygiốngnhưtrước.Mộtngườiphụnữđãbiếnmất,nhưngthếgiớinàyvẫncứbấtdibất
dịchkhắchọathờigian.Tôinhìnnhữngconngườiđangbậnrộnvớicuộcsốngkiabằngđôimắttrốngrỗng,tựnhốtmìnhtrongcănphòngký ức, lần lượt bày ra những hồi ức về em.Mọi chỗmọi nơi trongphòngđềunhưcôngtắcbậtlênmànhìnhcảmứng,khơigợilạinhữngkýứcvềYukotrongtôi.Lúcnàyđây,trêntủchạntrongbếphiệnlênbóngdángđãkhông
còntồntạicủaYuko.Nhữngvếtkhắctrênthànhtủ làghichépvềquátrìnhtăngtrưởng
ngượccủaem.Tôigiơtayvuốtvetừngdấuvết,lụctrongkýứcnhữngchuyệnđãqua.Nhữngvếtkhắcấybắtđầutừmộtmétnămbảy,đếnmộtmétba lămthìkết thúc.Từđó trởđi,chúng tôikhôngđochiềucaonữa.Lúcđó,Yukochỉmặcđồlót,vòngtayômchặtlấyngười,mởtomắt
nhìntôi.Đâychỉlàhànhviquansátthuầntúy,khôngcóýgìkhác.Khiấy,mặcdùngoàimiệngtôinóithế,nhưngthựctếthìđãbịđôi
mắt sáng ấy của em làm chomê đắmmất rồi. Bấy lâu nay tôi vẫnkhôngthểthẳngthắnbộcbạchvớiemchuyệnnày.Vàonhữngthángngàykhác,nhữngchiếctấtnhỏ,nhữngbộđồsơ
sinhmàemđan, làmtimtôirungđộngmãnhliệt,đólànhữngmảnhvỡcủagiấcmơmàemkhôngthựchiệnđược.Tôinắmchặtbộđồtrẻemmàuvàngchanh,rơinướcmắtvìYuko,vìđứaconlẽraphảiđượcđếnvớithếgiớinày.
66
Tôi,BirdmanvàchịYoriko tổchức lễ tang trang trọngchoYuko.Đượcchônvùidướilòngđấtkiakhôngphảihàicốtcủaemmàlàmấymónquầnáovàvậtdụngthườngnhậtemưathích,cảđôigiàydađãsờnmũivàmườibảychiếcchaiđựngđầyđinhốcnữa.Tôikhônglậpbiamộmàtrồng lênmộtcâyđanquếnongiốngcáicâyởvườnnhàem,cứđếnmùathulàtỏahươngthơmngát.Lẽ ra tôi nên mời bố mẹ em đến tham dự tang lễ, nhưng Yuko
khôngmuốnthế,vảlại,họhẳncũngkhólòngchấpnhậnnổisựthậtrằngcongáimìnhđãkhôngcòntrêncõiđờinàynữa.Có lẽ tôi cần chuẩn bị vài lời giải thích sao cho hợp lý hợp tình,
tránhđểsaunàycóngườihỏitạisaokhôngthấyYukonữa.Đôikhi,vìsựthựcchínhlàsựthựcnênkhôngđượcngườitachấpnhận.BirdmandẫnmấyđoạnvềsựphânlytrongKinhThánh,trongkhi
ông đọc kinh, chị Yoriko nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay chị rất ấm,chínhnhờhơiấmnày,tôimớigắnggượngquađượcthờikhắcbiệtlycuốicùng.Saukhiquayvềnhàhọ,chịYorikonhưthườnglệmờitôiuốngsữa
nóng.Chị ngồi trên sô pha đối diện với tôi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy
chiếccốcmàutrắng,nói:“Đếnnay,vợchồngchúngtôicũngtừngtrảiquavài lầnlybiệt,từ
đóbiếtđược,chodù thờigian trôiquabaonhiêu lâu,nỗiđau lybiệtcũngsẽkhôngnhạtbớt.Nógiốngnhưmộtcănphòngnhỏmàutrắngởtrongtimmìnhấy,khôngbaogiờbiếnmất.Vìmộtvàichuyệnnhỏnhặttrongcuộcsốngthườngngày,cánhcửacănphòngấycóthểsẽbịmởra,chúngtalạitrởvềvớikhoảnhkhắcphânlyđó…”
“Chỉ cần còn sống, số lượng căn phòng nhỏ trong tim sẽ khôngngừng tăng lên.”MụcsưBirdman tiếp lờichịYoriko,“Chúng tôinóinhữngđiềunày,khôngphảimuốnkhơigợichocậuđiềugì,chỉlàđangtrầnthuậtlạimộtsựthựcmàthôi.Đauđớnchínhlàởnơiđây.”Birdmannói,đặttaylênngựcmình.“Nhưngmàchúngtavẫnphảitiếptụcsống.”
67
Cứ thế, tôidầndầnnắmbắtđượckỹnăngđểsốngchungvớinỗiđau.Trảiquamấyphenthayđổi,tôi lạivềvănphòngđạidiệntưpháp
trướckialàmviệc.Nghenóingườithanhniêntrẻthaythếtôilàmđượcmộtthángđộtnhiênnộpđơnxinthôiviệc.FujisawaKumirấtvuikhithấytôiquaylại,thếnhưng,quaytrởlạivớicuộcsốngtrướckia,tôilạicàng ý thức được mình đã mất Yuko, càng chìm vào cảm giác hụthẫng.Sốngnhưvậychừngmộttuần,tôipháthiệnraquyểnnhậtkýcủa
Yuko.Nhậtkýđượcđểtronghộpgiàymàubetrongtủquầnáo.Lúcđó,tôiđangtìmđôigiàylườiđilàm,tìnhcờpháthiệnra.Cuốnnhậtkýbắtđầuviết từngàychúng tôiđểý thấyYukođang
thunhỏ.Vănviếttrongcuốnnhậtkýchẳnghềcóchútsắctháitìnhcảmnào,
cùngvớinhữngghichépvềchiềucaovàcânnặng,nógiốngcuốnvởghichéplạinhữngquansátkháchquancủaemvềbảnthânmìnhhơnlàmộtcuốnnhậtký.Lậtđếntrangnào,sắctháicũngvậy,chỉghi lạihiện tượng từ từ thunhỏ của các bộphận trên cơ thể emmột cáchnhạtnhẽo.Khihếtnửacuốnsổ,cácghichépđộtnhiênkết thúc.Duychỉcó
trang cuối cùng là giọng văn khác hẳn với kiểu văn hành chính lúctrước,cảmộttranggiấykínđặcghi lạinhữnglờichanchứatìnhcảmtrongcõi lòngem.Nhữngdòngấyđượcviếtvàobuổi tốihômchúngtôilàmlễcướiởnhàthờGreenChurch.“Congáiđãchếttrởvềthếchỗngườivợ.”Câunày của chịYoriko…đã cứu rỗimình, đồng thời cũngmang
đếnchomìnhmộtniềmvui sâusắc.Những lờichịYorikonói sau lễcưới ấy tuyệt đối khôngphải làngẫunhiên.Có lẽ, chính vì đểnghenhữnglờiấycủachị,bọnmìnhmớigặpgỡvợchồngmụcsưBirdman.CáiđêmhômmìnhvàSatoshikếthônđượctrònmộtnăm,mìnhđã
mơmộtgiấcmơvôcùngkỳlạ.Đếngiờ,mìnhvẫnnhớrõnhưin.Mìnhđitrongkhurừngrậmrạp,đangtìmkiếmđứaconđãmấtcủa
mìnhvàanh.Nhưngmà,nghĩlạithìhồiấymìnhđãgặprấtnhiềugiấcmơgiống
nhưthế.Khônglâusau,mìnhđitớibênmộtconsuốinhỏnướctrongvắt.Ởđócómộtônggià,mìnhnhíchchânbướclạigầnônggiàấyđể
nhìnkỹhơn,khôngngờđó lạichính làôngnộiđãquađờibốnnămtrướccủamình.“Ôngđangđợicháu,Yuko.”Ôngnộinói,nởnụcườithânthiết.“Cháuđangtìmconcháu.”Ôngnộigậtđầu,giơngóntaychỉvàobụicâyxanhmướtmọcbên
cạnh:“Cáicâynàycóthểthựchiệnướcnguyệncủacháu.”“Cây?Câythìlàmsaođượcạ?”Ôngnộikhekhẽlắcđầu,nói:“Đừngnônnóng,sớmmuộncháusẽ
biếthàmý trongđó.Giờchỉcần tin lờiông, làm theo lờiôngnói làđược.”Sauđó,ôngđặt tay lên vaimình, dẫnmìnhđến cạnh cái cây ấy.
Mìnhnhậnramùithuốclámàhồinhỏvẫnhayngửithấykhiôngômmình,nhưngđãquênmấtlàthuốcláhiệugìrồi.Ôngnộihấtcằmrahiệu,thúcgiụcmình:“Háimộtchiếc lángậm
trongmiệng,nuốtxuống,ướcnguyệncủacháusẽđượcthựchiện.”“Concháucóthểtrởlạiạ?”Ôngnộinởnụcườibuồn:“Đừngnônnóngmongcócâutrảlờinhư
thế.Trướckhiđiềuướcđượcthựchiện,chắcchắncầnthờigianrấtdài,chẳngnhữngvậy,Yukoà,bảnthâncháusẽvôcùngđauđớnđấy.”
Kế đó, ông nhìn vàomặtmình, nói như thểmuốn xác nhận lại:“Chodùlàthế,cháuvẫnchịuđượcphảikhông?”Mìnhlẳnglặnggậtđầu,háixuốngchiếclánhỏgầnmìnhnhất,gấp
lại rồichovàomiệng.Mùicỏxanhxộc thẳng lênmũi,cóđiều,hìnhnhưkhôngcóvịgì,mìnhnhaivàibacáirồinuốtchiếcláấy.”“Vậylàđượcrồiạ?”Ôngnộinheomắt lại thànhmộtđườngchỉmảnh,nhìnmìnhmỉm
cười,rồiđưabàntayxoalêngươngmặtđầynhữngnếpnhănhằnsâu.“Tiếpsauđây,cháuchỉcầnđợi làđượcrồi,tuykhôngbiếtchắclà
baogiờ,nhưngđứabéchắcchắnsẽtrởlại.”Sauđó,ôngnộixoayngườiđivàotrongrừng,mớiđiđượcchừngba
bướcônglạichậmrãingoảnhđầu,bảomìnhmộtcâu.“Chuyện này không được kể với bất cứ ai nhé, khi cháu nói với
ngườikhác,ướcnguyệnsẽchảyrakhỏitaycháunhưnướcấy.Nhớkỹchưa?”Lúcnày,mìnhtỉnhgiấc.Khiấymìnhkhônghềnghiêmtúcsuynghĩvềýnghĩacủagiấcmơ
này.MìnhkhôngkểvớianhSatoshivềnó,chẳngphảivìgiữ lờihứavớiôngnội,chỉ làcảmthấykhôngđángnhắcđếnnó.Bắtđầutừlúcấy,thânthểmìnhbắtđầuthunhỏlại,nhưngmìnhchẳngbaogiờliêntưởngnguyênnhâncủahiệntượngnàyvớigiấcmơkia.ChođếnkhingheđượccâuchuyệncủachịYorikongàyhômnay.CònmộtchuyệnnữamìnhchưanóivớiSatoshi.Saukhibịsẩy thai,mình từngđibệnhviệnphụsảnmấy lần.Dựa
trêncáckếtquảxétnghiệm,bácsĩchẩnđoán,dotửcungmìnhnhỏvàcứngnênchodùcóthailầnnữa,khảnăngsẩyvẫnrấtlớn.Cólẽ,mìnhsẽkhôngthểsinhconđượcnữa…MìnhkhôngthểnóisựthựcnàychoSatoshivẫnluônmongchờcó
conđược.Trướcmặtanhấy,mìnhchỉbiết tiếp tụcgiảbộnhưcũngđangchờđợilầnhoàithaitiếptheo.Lúc này, mình đang suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ, nghiền ngẫm ý
nghĩa câunói của chịYoriko,nghiềnngẫmýnghĩa củagiấcmơấy,nghiềnngẫmýnghĩacủaviệcthânthểmìnhthunhỏlại.Mìnhnghĩ,cólẽ,mìnhđangcóđượccuộcđờimới.ChịYorikonói:“Congáiđãchếttrởlạithếchỗcủangườivợ.”Bởivậy,trongbụngmình,đứatrẻkhiấychắcchắnđãbiếnthành
mộttếbàonhỏxíu,đanglặnglẽchờđếnngàynóđượctáisinh.ChịYorikocònnói:“Ngườivợbiếnthànhcongái.”Nếumìnhcứkhôngngừngnhỏlạithếnày,sợrằngcuốicùngmình
cũngsẽ trở thànhmột tếbàonhỉ.Khihai tếbàonàychập lại thànhmột,mìnhsẽtrởlạithếgiớitrướckhisinhra.Haitếbàoởđóđợingàytáisinh,mơvềngàyđượckếthợpvớianh
Satoshi.Rốtcuộcbaogiờmớicóthểtrởlạithếgiannàylầnnữanhỉ?Ởnơi
ấycólẽchẳngcócảkháiniệmvềthờigian,vìvậy,cólẽlàmườinămsau,cólẽcònphảilâuhơnnữa.Nhưngmà,chắcchắnmìnhsẽgặplạianhSatoshi.Mìnhlúcấyvàmìnhcủahiệntạicólẽsẽhơikhácnhau.Bởilẽ,mìnhtáisinhchínhlàvìđiềuấy.Mìnhsaukhitáisinh,chắcchắnsẽđứngtrướcmặtanhSatoshinhư
làmộtngườiphụnữcóthểsinhcondễdàng.AnhSatoshià…Nhấtđịnhphảitìmđượcemđấynhé.Emnhấtđịnhsẽquayvềbênanh.Chẳngnhữngthế,trongbụngem,còncóđứaconmàchúngtađể
mấthồiấy.AnhSatoshi,chúngmìnhhãytrởthànhmộtgiađìnhđi…Anhvàem,vàcảđứaconcủachúngmìnhnữa.Đâylàướcnguyệncủaem.
68
Yukoà,Em còn nhớ không? Đề nghị của em trong nhà hàng trên cao
nguyênấy.Lúcđóemmuốnanhviếtthưchoem.Vìvậy,lúcnàoanhcũngviết
thưchoYukođây.Anhđãviếtđược rấtnhiều thư rồi, tất cảđềucất tronghộpđựng
giàymàubecùngvớicuốnnhậtkýcủaemấy.Đúngthế,trongkhianhchờđợiem,ngàythángđãthấmthoáttrôi
qua.Anhvẫnởtrongcănhộhồiấy(đâylànơiemcầnquayvề,đồđạc
bài trí trongnhàgầnnhưvẫnynguyênnhư trước),vẫnđi làmởvănphòngđạidiệntưphápấy.Banămtrước,FujisawaKumiđãkếthôn,nghỉ việc ở vănphòng rồi.Có điều, bây giờmùanào anh cũng vẫnnhậnđược thưcủacôấy, ví dụnhư thưhỏi thămvàomùahè,hoặcthiệpGiángsinh.Trongthư,lúcnàocôấycũnghỏi:“Chịnhàkhôngbịcảmchứ?”Thậtđúnglàkiểucôấy.Bốmẹemvẫnkhỏe.Chỉlà…Johnđãkhôngcònnữa,nósốnghếttuổithọrồi.Cậu chàng… à không… cô nàng chứ… cũng giống nhưmọi con
chókhác,đãrấtthỏamãnvớicuộcđờimàrờixathếgiớinày.Dạogầnđây,thỉnhthoảnganhđếnnhàbốmẹemchơi,bangười
tròchuyệnvềnhữngkỷniệmvớiem.Họkểchoanhngherấtnhiềuchuyệnvềemhồinhỏ.Máitócem
hồiđóquảnhiênlàmàuhổphách.Anhcònnghe,hồinhỏemchỉuốngmỗisữachua.Anhkhôngnóigìvớibốmẹemcả,vìemkhôngmuốnanhnóisự
thậtchohọ,nhưnganhcũngchẳngbịarađượclờinóidốinàohợplý(anhvốnkhônggiỏinóinhữngchuyệnmìnhkhôngnghĩtronglòng).Nhưnganhcảmthấybốmẹemđãbiếtrõchuyệnxảyravớiem,vì
nhữngkhinhắcđếnem,vẻmặthọbaogiờcũngrấtbuồnthương.VợchồngmụcsưBirdmanđiViệtNamrồi.Mấynămtrước,dìcủachịYorikođãvềđótrước,giờsứckhỏebàấy
khôngđượctốtlắm,chịYorikosangViệtNamđểchămsócbà,mụcsưBirdmancũngđitheoluôn.Chuyệnnàylàmanhthấycôđơnlắm.Bởivì,nhữngngườicóthểnóichuyệnvớianhvềnhữngngàytháng
sốngcùngemđãkhôngcònởđâynữa.Đúngrồiđó,anhlàngườicósốcôđộcmà.À,Yuko.Anhnhớemlắm,thậtđấy.Trongnhậtkýemviếtchúng tachắcchắncó thểgặp lạinhau,vì
vậyanhvẫnluônchờđợi.Anhcảmgiácemsẽxuấthiệntrongkhurừngởcôngviêntựnhiên,
thếnênanhthườnghayrađó.Thờigiancứthếtrôiđi,chớpmắtmộtcáiđãmườinăm.Mùathunămnay,anhđãbamươitưtuổirồi.Yuko,rốtcuộcemđangởđâu?Cuốimùahè,làngiómátlạnhlướtquamặt.Cũngnhưnhữngngàycuốituầnkhác,hômấy,tôilạichạybộtrên
conđườngnhỏtrongcôngviêntựnhiên.Cơngióthổitrênmặtthoangthoảnghươngvịcủamùathu.Lácây
ẩmướttỏarahơinước.Ánhnắngvàngruộmchiếuxuốngquanhữngkẽlá,bầukhôngkhíchẳngbaogiờthayđổicủakhurừngluônkhiếnlòngngườibìnhlặng.
Ởnơi sâu nhất trong rừng, qua những cành cây, tôi thấp thoángthấy bóngdángmộtphụnữ.Cóđiều, ởnơi giữa banngày banmặtcũngrấttốitămnày,rấthiếmkhicóphụnữxuấthiện.Chẳnglẽlàảogiác?Tôi dừng bước, định thần quan sát, nhưng không sao thấy được
bónghìnhấyđâunữa.Cólẽlàảoảnhtạonênbởiđámlácâyngảvàng.Lầnnàocũngthế,tôiđãquenrồi.Khóemiệngtôihiệnramộtnụcườitựgiễu,tôilạichạytiếp.Khônglâusau,tôiđếnchỗcáiđìnhnhỏ.Phảinhưlúcthường,tôisẽchạythẳngqua,nhưngmộtthứhiệnlên
trongkhóemắtđãkhiếntôidừngbước.Thứấyđượcđặtởtrênchiếcbàngỗ.Tôinínthở,nhẹnhàngđưataycầmnólên.Lengkeng,nóphátranhữngâmthanhtrongvắt.Đólàmộtcáichaithủytinhđựngđinhốc.
HẾT
•Chúthích•
[1]Thuyếtduylinh(hayvậtlinh)làmộtquanđiểmtriếthọcchorằngmọivậtđềucólinhhồn.
[2]Tròchơicómộtbànđặt thẳngđứng,phía trêncónhiềunútvàđếmsố,dướicùnglàhaicầngạt.Khichơibisẽrơitừtrênxuống,vàphảiđiềukhiểnhaicáicầngạtđểhấtbilênnhữngnútphíatrênđểghiđiểm.
[3]Bàihát“ThằngCuội”củanhạcsĩLêThương.[4]Lànhữngđặctrưnggiớitínhxuấthiệntrongquátrìnhdậythìở
ngườivàphátdụcởđộngvật.Vídụ:namgiớimọcrâu,vỡgiọng,mọclôngởbộphậnsinhdục,nữgiớithìcókinhnguyệt…
[5]NhânvậtnữchínhdoJaneSeymourthủvai trongtậpLiveandletdiecủaseriesphimĐiệpviên007.
[6] Cá chài đầu bướu,một loại cá khá hiếm ở khu vực Thái BìnhDương.
[7]Linus vanPelt lànhânvật trong series truyện tranhPeanutnổitiếng,chúkhôngbaogiờrờitaykhỏichiếcchănbôngcủamình.
[8]Kháiniệm“phủnhậnbiệnchứng”trongtriếthọc.[9]Thầythuốcvĩđại,ngườisánglậpranềnyhọchiệnđại.[10]Chứngnghibệnh,ngườimắcchứngnàythườngtinhoặcámảnh
rằngmọi triệuchứnghaycảmgiác trêncơ thểmìnhđều làdấuhiệucủabệnhtật.