22
Tác gi: Nguyn Qunh Nương AI BC NHP CU Phn 2 Hoàng Thnh siết nhbàn tay mm mi ca Diu Thanh: - Lnh không em? Diu Thanh cười hin: - Không! Hoàng Thnh dìu Diu Thanh ngi xung chiếc ghế đá gn đó: - Công vic ca em thế nào ri? Diu Thanh hào hng: - Tt cđâu đã vào đó, chcòn đợi ngày khai trương na thôi. Hoàng Thnh nhìn Diu Thanh không chp mt: - Xem vem rt đam mê công vic này! Diu Thanh nhon ming cười: - Em cũng không biết, nhưng em mun được làm nhng gì mình thích! Hoàng Thnh trm ging: - Em đúng là mt cô gái đặc bit, Diu Thanh. Nếu là nhng cô gái khác, hn người ta chnhà để hưởng thmà thôi. Diu Thanh nhging: - Ni cũng mun em nhà. Nhưng em không mun da dm vào ni hay tía má! Hoàng Thnh định nói cái gì đó nhưng anh im lng. Hoàng Thnh đung đưa đôi giày màu trng trước mt Diu Thanh: - Em xem! Diu Thanh tròn vo con mt: - Cái này... Hoàng Thnh n vào tay Diu Thanh: - Tun trước lên Sài Gòn, anh đã tìm khp nơi đó. Đôi này ging đôi ca em nht ri! Diu Thanh nhìn Hoàng Thnh cm động: - Cám ơn anh Hoàng Thnh, anh lúc nào cũng tt vi em hết! Hoàng Thnh lng khng, anh ôm qua bvai thanh mnh ca Diu Thanh: - Anh không chtt vi em mà còn... yêu em na, Diu Thanh! www.vuilen.com 22

Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Phần 2

Hoàng Thịnh siết nhẹ bàn tay mềm mại của Diệu Thanh:

- Lạnh không em? Diệu Thanh cười hiền: - Không! Hoàng Thịnh dìu Diệu Thanh ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó: - Công việc của em thế nào rồi? Diệu Thanh hào hứng: - Tất cả đâu đã vào đó, chỉ còn đợi ngày khai trương nữa thôi. Hoàng Thịnh nhìn Diệu Thanh không chớp mắt: - Xem vẻ em rất đam mê công việc này! Diệu Thanh nhoẻn miệng cười: - Em cũng không biết, nhưng em muốn được làm những gì mình thích! Hoàng Thịnh trầm giọng: - Em đúng là một cô gái đặc biệt, Diệu Thanh. Nếu là những cô gái khác,

hẳn người ta chỉ ở nhà để hưởng thụ mà thôi. Diệu Thanh nhẹ giọng: - Nội cũng muốn em ở nhà. Nhưng em không muốn dựa dẫm vào nội hay tía

má! Hoàng Thịnh định nói cái gì đó nhưng anh im lặng. Hoàng Thịnh đung đưa

đôi giày màu trắng trước mặt Diệu Thanh: - Em xem! Diệu Thanh tròn vo con mắt: - Cái này... Hoàng Thịnh ấn vào tay Diệu Thanh: - Tuần trước lên Sài Gòn, anh đã tìm khắp nơi đó. Đôi này giống đôi của em

nhất rồi! Diệu Thanh nhìn Hoàng Thịnh cảm động: - Cám ơn anh Hoàng Thịnh, anh lúc nào cũng tốt với em hết! Hoàng Thịnh lựng khựng, anh ôm qua bờ vai thanh mảnh của Diệu Thanh: - Anh không chỉ tốt với em mà còn... yêu em nữa, Diệu Thanh!

www.vuilen.com

22

Page 2: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Diệu Thanh ngẩng lên, nàng nhìn anh với ánh mắt thật thơ ngây: - Hoàng Thịnh... Hoàng Thịnh nâng đôi bàn chân của Diệu Thanh lên: - Mang vào xem có vừa không em! Hoàng Thịnh mang giày vào cho Diệu Thanh, nàng ngượng nghịu: - Để em làm cho, Hoàng Thịnh! Hoàng Thịnh không trả lời, bàn tay anh vuốt ve đôi bàn chân mềm mại của

Diệu Thanh: - Vừa khít phải không?

Diệu Thanh nhoẻn miệng cười:

- Đẹp quá! Cám ơn anh!

Hoàng Thịnh chợt nhìn xoáy vào đáy mắt của Diệu Thanh, anh từ từ hạ môi mình xuống đôi môi đang run rẩy của Diệu Thanh. Cái va chạm làm cho Diệu Thanh hoảng sợ, nàng đẩy vội Hoàng Thịnh:

- Không được, Hoàng Thịnh! Hoàng Thịnh giật mình, anh luýnh quýnh: - Diệu Thanh... anh xin lỗi... anh... Diệu Thanh cười dịu dàng: - Em không trách anh đâu. Hoàng Thịnh ủ bàn tay Diệu Thanh trong bàn tay ấm áp của mình: - Cho anh một cơ hội để yêu em, được không Diệu Thanh? Diệu Thanh lí nhí: - Hãy để mọi chuyện tự nhiên đi anh! Hoàng Thịnh hôn nhẹ lên vầng trán vương những sợi tóc con của Diệu

Thanh: - Anh yêu em nhiều lắm, Diệu Thanh! Diệu Thanh để những lời yêu thương say đắm của Hoàng Thịnh ru ngủ trái

tim bé nhỏ của mình. Diệu Thanh chợt giật mình: - Đã mười một giờ rồi sao! Hoàng Thịnh tháo đôi giày khỏi chân Diệu Thanh, anh dìu Diệu Thanh đứng

lên: - Anh đưa em về, không khéo ngoại la em chết! Diệu Thanh bật cười trước sự lo lắng của Hoàng Thịnh:

www.vuilen.com

23

Page 3: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Em xin phép ngoại rồi, anh không cần lo đâu! Hoàng Thịnh đưa đôi giày cho Diệu Thanh: - Em nhớ mang nó vào dịp khai trương đó! Diệu Thanh nheo nheo mắt: - Em nhớ rồi. Thôi, anh cũng về đi. Hoàng Thịnh cười hiền:

- Em vào nhà đi, anh phải quay lại công trình.

Diệu Thanh chợt gọi anh:

- Hoàng Thịnh!

Hoàng Thịnh quay lại, anh thấy Diệu Thanh đong đưa đôi giày trong tay:

- Anh có nghe người ta nói khi yêu nhau mà tặng giày thì người yêu sẽ mang giày rồi chạy mất không?

Hoàng Thịnh như từ trên cung trăng rơi xuống trái đất: - Thật không? Diệu Thanh nhoẻn miệng cười: - Từ từ, em sẽ chứng minh cho anh biết! Hoàng Thịnh cười dịu dàng, ánh mắt anh nhìn Diệu Thanh say đắm: - Anh tin em, Diệu Thanh! Diệu Thanh cười với anh: - Anh về đi. Khuya rồi! Hoàng Thịnh vẫy vẫy tay: - Em vào nhà trước đi! Diệu Thanh gật đầu, nàng khép cổng rồi mất hút sau cánh cửa. Hoàng Thịnh

nhìn theo cái áo bà ba uyển chuyển theo dáng đi của Diệu Thanh. Diệu Thanh đụng phải Hồng Châu, cô ngồi bên bàn trang điểm: - Đi gì mà khuya vậy, Diệu Thanh? Diệu Thanh cười khỏa lấp: - Tao quên. Xin lỗi nghe! Hồng Châu nhẹ giọng: - Đừng có để ngoại tao khó xử với nội của mày! Câu nhắc nhở của Hồng Châu làm cho Diệu Thanh giật mình, nàng gật gù: - Tao hứa sẽ không như vậy nữa đâu!

www.vuilen.com

24

Page 4: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Hồng Châu chuyển đề tài: - Ngày mai mày chuẩn bị đi! Diệu Thanh tròn mắt: - Tao? Chuẩn bị cái gì? - Ngày mai quý tử của ngoại về đó! Diệu Thanh thoáng tư lự một hồi, nàng chợt hỏi: - Tao nên gọi quý tử của ngoại là gì đây, Hồng Châu? Hồng Châu tự nhiên: - Theo vai vế nó phải gọi tao là chị, mày là bạn tao thì nó cũng phải gọi bằng

chị. Nhưng thực tế mình nhỏ hơn nó bảy tuổi. Vậy nên cứ tùy cơ ứng biến! Thấy Diệu Thanh im lặng, Hồng Châu lên tiếng: - Không cần phải lo lắng đâu! Nó về rồi đi ngay, không bao giờ ở nhà quá ba

ngày đâu mà mày sợ. Diệu Thanh tròn mắt: - Sao kỳ vậy? Hồng Châu thản nhiên: - Có gì đâu mà kỳ, nó tụ tập bạn bè, ăn chơi quậy phá, đâu có thời gian rảnh

đâu mà ở nhà! Diệu Thanh ngạc nhiên: - Anh ta không có chuyện gì để làm sao? Hồng Châu thở dài: - Nó còn đi học! Diệu Thanh tròn vo cái miệng: - Cái gì? Hồng Châu đều đều: - Đầu tiên là Đại học Kinh tế, mới học có một năm nó bỏ học. Đại học Ngân

hàng thì nó theo được hai năm rưỡi. Bây giờ vừa theo kỹ sư lại vừa làm kiến trúc sư!

Diệu Thanh gật gù: - Theo như mày nói thì anh ta cũng khá thông minh! Hồng Châu kêu lên: - Không phải khá mà là quá thông minh! Cây cầu mới ở đây xây dựng theo

bản thiết kế của nó đó!

www.vuilen.com

25

Page 5: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Diệu Thanh kêu lên ngạc nhiên: - Cái gì? Hồng Châu dài giọng: - Lẽ ra nó được làm giám sát công trình luôn, nhưng vì chưa tốt nghiệp lại

không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này nhưng nó không chịu, nó muốn thành công bằng năng lực của nó. Kết quả thất bại thảm hại vì người giám sát công trình là Hoàng Thịnh.

Diệu Thanh mơ hồ: - Thiết kế của anh ta được sử dụng đã là vinh dự rồi, xem ra anh ta cũng

được đó chứ! Hồng Châu thở dài ngao ngán: - Được gì mà được, làm thì ít mà quậy phá thì nhiều! Diệu Thanh không hiểu: - Ngoại để cho quý tử của mình ăn chơi như vậy sao? Hồng Châu làm một cái nhún vai: - Ai bảo nó là quý tử của ngoại! Diệu Thanh lại im lặng. Hồng Châu đưa cho Diệu Thanh nửa trái dưa leo: - Đắp không? Diệu Thanh cầm lấy, nàng cho vào miệng nhai ngon lành. Hồng Châu kêu

lên: - Để đắp mặt nạ chứ không phải để ăn đâu! Diệu Thanh nhíu mày: - Có tác dụng gì không Hồng Châu? Hồng Châu ngả người trên giường: - Thử đi rồi biết! Thật nhanh, Hồng Châu đã chìm vào giấc ngủ. Diệu Thanh không sao chợp

mắt được, nàng đang lo lắng cho cuộc gặp gỡ với quý tử của ngoại hay vì trái tim nàng đang nhớ đến ai?

Kính... Koong... Kính... Koong...

Hồng Châu lười biếng, cô nhéo Diệu Thanh một cái:

www.vuilen.com

26

Page 6: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Mở cửa đi, Diệu Thanh! Diệu Thanh giọng ngái ngủ: - Mày mở đi! Hồng Châu cự nự: - Mày gần hơn mà, xuống đi! Diệu Thanh mệt mỏi bò dậy, mắt nhắm mắt mở xuống cầu thang. Tiếng

chuông cửa mỗi lúc một dồn dập. Diệu Thanh nhanh chân, nàng lớn giọng: - Tới liền, đừng ấn nữa! Cái mái tóc dài quá mông của Diệu Thanh rối bù, nàng tra chìa khóa vào ổ: - Tới ngay! Diệu Thanh nghe cái giọng khàn khàn cự nự:

- Làm cái gì mà lâu lắc quá vậy? Coi chừng tôi đuổi việc đó!

Diệu Thanh ngẩng lên, không hẹn cả hai cùng hét lên:

- Á... á...

- Á... á...

Diệu Thanh chỉ thẳng vào mặt anh:

- Tên biến thái, anh còn dám đến đây? Vạn Bách nhìn gương mặt không giống ai của Diệu Thanh: - Cô nói ai biến thái? Cô mới biến thái đó, làm người ta giật cả mình! Diệu Thanh nhíu mày không hiểu anh nói gì khi Bích Phượng đứng bên cạnh

Vạn Bách chỉ chỉ lên mặt nàng. Diệu Thanh sực nhớ, nàng vội đưa tay phủi phủi những lát dưa leo trên mặt xuống. Vạn Bách thấy làn da hồng hào mịn màng để lộ những sợi gân li ti trên mặt nàng, một cái gì đó làm cho Vạn Bách xao xuyến đến lạ. Diệu Thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của anh bằng tiếng hét kinh hoàng:

- Á... Hồng Châu ơi! Ngoại ơi! Vú Tần ơi! Nhà mình bị tên biến thái đột nhập... gọi cảnh sát đi!

Sau tiếng hét và cái giọng lảnh lót của Diệu Thanh, Hồng Châu xuất hiện làm cho mọi người thêm một phen hú vía:

- Trời ơi! Hồng Châu làm cái gì thấy ghê vậy? Hồng Châu đưa tay sờ những miếng dưa leo trên mặt: - Có gì đâu mà ghê! Diệu Thanh níu tay Hồng Châu: - Hồng Châu!

www.vuilen.com

27

Page 7: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Hồng Châu nhìn Diệu Thanh hỏi: - Mày la lối gì mà om sòm vậy? Tên biến thái nào dám đột nhập, chỉ tao coi! Diệu Thanh chỉ thẳng vào mặt Vạn Bách: - Hắn nè! Hồng Châu muốn té xỉu, cô lắp bắp: - Cái... gì! Diệu Thanh giãy nảy: - Hắn đó, cái tên đã... ở cầu mới đó! Hồng Châu kêu lên: - Không thể nào! Mày có nhầm lẫn gì không? Vạn Bách chỉ Diệu Thanh: - Ai vậy Hồng Châu? Diệu Thanh hết nhìn Vạn Bách rồi nhìn Hồng Châu: - Mày quen tên biến thái này hả? Hồng Châu nuốt nước bọt chưa biết phải trả lời với Diệu Thanh thế nào thì

tiếng bà Hồng Nhạn phía sau mừng rỡ: - Vạn Bách! Con về rồi sao? Vú Tần cũng vui vẻ: - Cậu Ba! Bà Hồng Nhạn quay lại nhìn vú Tần: - Nhanh, vào trong làm cơm đi! Vú Tần gật lia lịa: - Dạ, tôi sẽ chuẩn bị nhiều món mà cậu Ba thích! Nói rồi, vú Tần hớt ha hớt hải bước đi. Vạn Bách quay lại anh cười hiền: - Nội! Giá như mà trời có sập xuống Diệu Thanh cũng không giật mình bằng cái

tiếng “nội” thốt ra từ miệng Vạn Bách, nàng lắp bắp: - Cái gì... nội... Bà Hồng Nhạn cười trìu mến: - Con đi đâu cả mấy tháng không về nhà, nội nhớ con muốn chết luôn nè! Vạn Bách nắm nhẹ tay bà Hồng Nhạn khi bà nựng nịu trên má anh: - Nội!

www.vuilen.com

28

Page 8: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Diệu Thanh nhìn Vạn Bách muốn rách khóe, nàng khẽ kêu: - Ngoại! Vạn Bách giật mình, anh quay lại nhìn Diệu Thanh: - Cái gì? Ai cho cô gọi nội của tôi là ngoại hả? Bà Hồng Nhạn nhẹ nhàng: - Vạn Bách! Sao lại nói chuyện với Diệu Thanh như vậy. Diệu Thanh giống

như cháu ngoại của nội! Vạn Bách khó chịu: - Ở đâu nội lại có thêm đứa cháu ngoại vậy? - Chuyện dài dòng lắm, có dịp nội kể con nghe. Bây giờ mấy đứa vào nhà

đã! Diệu Thanh giãy nảy: - Ngoại... không được! Bà Hồng Nhạn chưa kịp thắc mắc thì Hồng Châu đã lên tiếng: - Ngoại! Diệu Thanh nói... Vạn Bách chính là cái tên biến thái... đã giở trò

với Diệu Thanh tối hôm đó! Bà Hồng Nhạn lắp bắp: - Cái gì? Diệu Thanh rưng rưng nước mắt: - Là thật mà ngoại! Bà Hồng Nhạn quay lại nhìn Vạn Bách: - Có thật vậy không, Vạn Bách? Vạn Bách tròn mắt: - Thật cái gì nội? Bà Hồng Nhạn nhỏ giọng: - Có thật con đã... có ý định cưỡng bức... Diệu Thanh... ở cầu mới. Còn tống

Diệu Thanh và Hoàng Thịnh vào đồn nữa, đúng không? Vạn Bách quét nhanh đôi mắt đa tình của mình lên người Diệu Thanh, đôi

mắt anh dừng lại trên bờ môi đỏ hồng của Diệu Thanh mà anh từng chạm vào, anh kêu lên:

- Là cô? Diệu Thanh chỉ thẳng vào mặt Vạn Bách: -Là anh ta đó ngoại!

www.vuilen.com

29

Page 9: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Bà Hồng Nhạn nhìn Vạn Bách giận dữ: - Là thật sao Vạn Bách? Vạn Bách thản nhiên: - Con chỉ đùa với cô ấy thôi mà! Bà Hồng Nhạn gắt nhỏ: - Đùa, con đem danh dự con gái người ta ra đùa như vậy sao? Vạn Bách làm một cái nhún vai: - Con không cố ý. Nếu con biết Diệu Thanh là cháu ngoại của nội thì con đã

không... Bà Hồng Nhạn nạt ngang: - Là Diệu Thanh hay ai khác thì cũng không được! Vạn Bách đều giọng: - Được hay không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi! Diệu Thanh ứa nước mắt: - Anh... Vạn Bách cười nửa miệng: - Hay cô muốn tôi chịu trách nhiệm? Nhưng tối hôm đó tôi vẫn chưa làm gì

mà, đúng không? Diệu Thanh nhìn cái mặt vênh váo của Vạn Bách mà tức sôi gan. Không làm

gì sao? Anh cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, anh “bóc tem” gò ngực trinh nguyên của nàng. Diệu Thanh vung tay tát mạnh lên mặt Vạn Bách:

- Anh là đồ tồi! Quá bất ngờ, Vạn Bách lãnh trọn cái tát của Diệu Thanh. Bà Hồng Nhạn giật

mình: - Diệu Thanh, không được làm bậy! Diệu Thanh giận dỗi: - Ngoại! Bà Hồng Nhạn nhẹ giọng: - Vạn Bách đã nói nó không cố ý. Con cũng nên bỏ qua cho nó đi! Diệu Thanh giãy nảy: - Ngoại! Hồng Châu chen vào: - Đừng làm ngoại khó xử Diệu Thanh!

www.vuilen.com

30

Page 10: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Diệu Thanh hết nhìn Hồng Châu đến Vạn Bách, rồi lại nhìn bà Hồng Nhạn. Nàng gật đầu lia lịa:

- Được, con sẽ không làm ngoại và Hồng Châu phải khó xử đâu. Con đi khỏi đây là được chứ gì?

Diệu Thanh giận dữ bỏ đi, bà Hồng Nhạn gọi theo: - Diệu Thanh! Con định đi đâu? Diệu Thanh dừng lại: - Con sẽ rời khỏi đây! Bà Hồng Nhạn kêu lên: - Không được! Ta đã hứa với nội con là chăm sóc chu đáo cho con. Con bỏ

đi như vậy làm sao ngoại và nội con yên tâm được! Diệu Thanh ngoái đầu, đôi mắt nàng ráo hoảnh không một chút cảm xúc: - Nội con càng không yên tâm khi con chung nhà với tên biến thái đã... Hồng Châu chạy vội đến bên Diệu Thanh: - Có gì từ từ giải quyết, ở đây mày đâu có quen ai. Hơn nữa, tối nay là khai

trương lớp nhảy rồi. Diệu Thanh thoáng im lặng. Bà Hồng Nhạn nhẹ nhàng: - Ngoại đảm bảo với con những chuyện tương tự như vậy sẽ không xảy ra

nữa đâu! Diệu Thanh liếc Vạn Bách một cái bén ngót. Bà Hồng Nhạn thúc giục: - Con mau nói đi, Vạn Bách! Vạn Bách ôm qua eo Bích Phượng: - Có người yêu con ở đây, con không thèm đụng đến cô ta đâu. Nội yên tâm

đi! Bà Hồng Nhạn nhìn Bích Phượng từ đầu đến chân, đây không biết lần thứ

mấy Vạn Bách đưa bạn gái về nhà. Mặc dù bà rất muốn Vạn Bách lập gia đình, nhưng những cô gái anh đưa về, bà không ưng ý được ai. Tiếng vú Tần í ới:

- Mời bà, cô Hai, cậu Ba, cô Út ăn cơm! Vạn Bách kéo tay Bích Phượng: - Đi! Bích Phượng theo Vạn Bách vào nhà. Bà Hồng Nhạn và Hồng Châu dỗ dành

Diệu Thanh: - Vào thôi! Đừng để ý đến Vạn Bách, nó là vậy đó! Diệu Thanh “hừ” nhỏ một tiếng, nàng lẳng lặng vào nhà.

www.vuilen.com

31

Page 11: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Vạn Bách đưa ly nước cam cho Bích Phượng:

- Em uống đi! Bích Phượng nhận ly nước trên tay Vạn Bách, cô hớp một ngụm nhỏ: - Ở đây có gì vui không, Vạn Bách? Vạn Bách ngồi xuống bên cạnh Bích Phượng: - Vui buồn tùy thuộc vào tâm trạng của mỗi người. Bích Phượng nhìn Vạn Bách:

- Còn anh, anh vui hay buồn?

Vạn Bách cười khanh khách:

- Anh đương nhiên là vui vì vừa cắt được mấy cái đuôi liên tiếp.

Bích Phượng dẩu môi:

- Vậy thì anh phải cám ơn em đó! Vạn Bách trầm giọng: - Đương nhiên rồi! Bây giờ em về phòng nghỉ ngơi đi. Đợi chiều, Minh

Khoa về đến, chúng ta cùng đi! Bích Phượng gật gù, cô uống hết ly nước cam rồi về phòng. Vạn Bách cũng

đứng lên. … Diệu Thanh gọi Hồng Châu: - Hồng Châu! Cho tao mượn cái máy sấy tóc! Miệng nói, tay Diệu Thanh tự nhiên trên bàn trang điểm của Hồng Châu.

Nàng ngồi xuống ghế bắt đầu sấy tóc. Vạn Bách muốn lọt con mắt ra ngoài khi thấy Diệu Thanh gợi cảm với chiếc khăn trắng quấn quanh người, nàng huyên thuyên:

- Chiều nay mày đến phòng nhảy trước nghe. Hoàng Thịnh đến đón tao! Vạn Bách kêu lên trong đầu: - Hoàng Thịnh, là cái gã kỹ sư đã cứu nàng chăng? Vạn Bách trề môi: - Anh hùng cứu mỹ nhân?

www.vuilen.com

32

Page 12: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Diệu Thanh lại lên tiếng: - Gần tới giờ rồi sao mày không dậy chuẩn bị đi, còn nằm dài ở đó nữa. Diệu Thanh quay lại định gọi Hồng Châu, nhưng nàng giật bắn người như

giẫm phải lửa. Nàng nhìn Vạn Bách muốn rách khóe: - Anh... anh vào đây hồi nào? Vạn Bách ngồi dậy trên giường: - Tôi vào trước khi cô vào! Diệu Thanh xấu hổ, nàng lựng khựng: - Sao anh không lên tiếng? Vạn Bách vẫn thản nhiên: - Cô đâu có gọi mà bảo tôi lên tiếng! Diệu Thanh ú ớ trong cuống họng: - Ờ... thì... à... tôi... Diệu Thanh nhìn thấy đôi mắt của Vạn Bách nhìn chăm chăm vào người

mình, nàng cụp mắt, đôi bàn tay nàng quấn quanh người. Diệu Thanh gắt gỏng: - Không được nhìn! Lời nói của Diệu Thanh hình như không có tác dụng, đôi mắt của Vạn Bách

như muốn nuốt chửng lấy cái thân thể bé nhỏ của nàng. Diệu Thanh xấu hổ, đôi gò má nàng đỏ còn hơn ráng chiều:

- Đồ biến thái... tôi đã bảo không được nhìn mà! Diệu Thanh giận dữ ném mạnh cái máy sấy tóc xuống bàn, nàng quay lưng

định bước đi. Nhưng Vạn Bách đã nhanh hơn, anh kéo mạnh tay Diệu Thanh lại:

- Diệu Thanh, khoan đã! Diệu Thanh chới với, Vạn Bách nhanh tay đỡ Diệu Thanh, anh kéo Diệu

Thanh ngã vào người mình, chiếc khăn duy nhất trên người Diệu Thanh rơi xuống đất. Đôi cánh tay của Vạn Bách siết qua cái cơ thể mềm mại và mát lạnh của Diệu Thanh. Nàng giật nảy người đẩy vội Vạn Bách ra:

- Anh... làm cái gì vậy? Diệu Thanh nhìn mình trống trơn không một mảnh vải che thân, nàng lại

nhào vào lòng Vạn Bách: - Không được nhìn!

Vạn Bách một lần nữa đón lấy Diệu Thanh, trước mặt anh Diệu Thanh như một nữ thần, đẹp một cách thuần khiết. Bất giác bàn tay Vạn Bách nâng nhẹ cằm Diệu Thanh. Anh không kịp để cho Diệu Thanh phản ứng bờ môi anh cuốn

www.vuilen.com

33

Page 13: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

lấy đôi môi run rẩy của Diệu Thanh. Nụ hôn của Vạn Bách làm cho Diệu Thanh bất động. Thật lâu, Diệu Thanh đẩy vội Vạn Bách. Vạn Bách ngã xuống giường kéo theo Diệu Thanh. Diệu Thanh đè trên người Vạn Bách để cho Vạn Bách thấy cái gò ngực đẹp tuyệt vời của nàng. Cái mái tóc vừa được Diệu Thanh sấy khô rơi trên mặt Vạn Bách làm cho anh xao xuyến đến kỳ lạ, Vạn Bách cố nâng đầu, đôi môi anh khẽ chạm vào môi Diệu Thanh. Bất ngờ Diệu Thanh bật dậy, tay nàng quơ lấy cái mền của Hồng Châu, nàng rời khỏi phòng như cơn lốc, để cho Vạn Bách tần ngần nhìn theo...

Hồng Châu lỉnh khỉnh tay xách nách mang:

- Sao vào phòng của chị?

Vạn Bách ngồi dậy, anh ôm cái gối vào lòng:

- Tôi có chuyện muốn hỏi?

Hồng Châu để đống đồ lên bàn:

- Chuyện gì?

Vạn Bách làm một cái tằng hắng:

- Chị định mở lớp học nhảy sao?

Hồng Châu gật gù:

- Chị và Diệu Thanh đã chuẩn bị xong cả rồi, chiều nay nếu rảnh thì đến nghen!

Vạn Bách nhíu mày:

- Chiều nay?

Hồng Châu gật nhẹ:

- Chiều nay khai trương. Em rủ bạn bè đến ủng hộ nhiều vào. Hồng Châu nhìn cái máy sấy tóc trên bàn: - Diệu Thanh mới qua đây hả? Vạn Bách chợt hỏi: - Chị quen sao với Diệu Thanh? Hồng Châu bỏ cái máy sấy tóc vào ngăn kéo: - Chị quen với Diệu Thanh lúc mới về Việt Nam, hai đứa hợp tính nhau nên

chơi thân. Sau đó Diệu Thanh muốn mở lớp học nhảy, nhưng bên Hiệp Thành không phát triển như huyện mình, nên Diệu Thanh mới qua đây.

Vạn Bách nhíu mày: - Sao Diệu Thanh lại ở nhà chúng ta?

www.vuilen.com

34

Page 14: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Nói ra cũng là tình cờ. Hôm em định... Diệu Thanh, đó là hôm Diệu Thanh qua đây tìm chị. Vì xảy ra chuyện đó mà gia đình Diệu Thanh không cho Diệu Thanh sang Vĩnh Trạch nữa. Cũng may trong một lần đi chùa ngoại tình cờ gặp nội của Diệu Thanh, họ là bạn thân lúc xưa.

Hồng Châu nói đến đây, Vạn Bách hiểu ra:

- Nên nội Diệu Thanh gửi gắm Diệu Thanh cho nội?

Hồng Châu gật gù:

- Đúng vậy. Em đừng có làm cho ngoại phải khó xử!

Vạn Bách đứng lên anh cho hai tay vào túi quần:

- Chị chuẩn bị đi. Ban nãy Diệu Thanh hối chị dữ lắm đó!

Hồng Châu nhìn đồng hồ, cô cuống quýt:

- Ấy chết! Chị trễ thật rồi!

Hồng Châu luýnh quýnh. Thật nhanh họ đã có mặt tại phòng nhảy “Bạch mã hoàng tử”.

Minh Khoa xuýt xoa:

- Công nhận hai cô chủ của phòng nhảy này đẹp thật!

Vạn Bách không trả lời, đôi mắt anh không rời trên cái thân thể đầy những đường cong gợi cảm của Diệu Thanh. Bích Phượng chen vào:

- Xem ra họ cũng khá chuyên nghiệp!

Diệu Thanh nhoẻn miệng cười:

- Ở đây ngoài dạy nhảy hiện đại cũng có mở lớp dạy múa nữa. Mọi thể loại chúng tôi đều nhận học viên. Các bạn có thể suy nghĩ rồi đăng ký.

Hồng Châu chạy ra với bộ đồ bốc lửa: - Diệu Thanh, tới tiết mục của mình rồi! Diệu Thanh gật đầu: - Tao biết rồi! Diệu Thanh quay lưng. Thật nhanh, nàng và Hồng Châu xuất hiện trên sân

khấu. Mọi người trầm trồ: - Trời ơi! Sexy quá!

www.vuilen.com

35

Page 15: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Điệu nhạc vang lên cũng là lúc Diệu Thanh và Hồng Châu uốn người. Bỗng chốc không khí trầm xuống, mọi người đang dõi theo từng bước chân, từng cử động của Diệu Thanh và Hồng Châu. Điệu nhảy đã kết thúc mà không khí vẫn còn lặng thinh. Thật lâu, một tràng pháo tay thật dài làm vỡ tan bầu không khí đó, mọi người reo hò thích thú:

- Họ nhảy đẹp quá! - Cái này chỉ thích hợp cho giới trẻ thôi!

Như để trả lời, Diệu Thanh đã nhanh chóng xuất hiện trên sân khấu trong bộ đồ bà ba thật thướt tha, mái tóc dài của nàng càng làm cho điệu múa thêm mượt mà. Những bước chân của nàng như thể trên mây rất nhẹ nhàng và uyển chuyển. Vạn Bách say đắm nhìn Diệu Thanh, nàng như một nàng tiên từ trên trời lạc chân vào trần gian này để cho Vạn Bách phải xao xuyến. Minh Khoa khàn giọng:

- Tao phải nhập hộ khẩu ở Bạc Liêu này thôi!

Bích Phượng bĩu môi:

- Cô ta thì có gì hay ho!

Trên kia, bản nhạc đã kết thúc, Diệu Thanh với nụ cười rạng rỡ trên môi. Nàng ôm bó hoa to tướng vào lòng:

- Mến! Sao anh đến đây? Mến cười hiền: - Nội và tía má không đến được, anh phải đến để chúc mừng em rồi! Diệu Thanh hôn nhẹ lên má anh: - Cảm ơn anh đã đến! Hoàng Thịnh xuất hiện, đôi mắt anh thoáng sầm lại: - Diệu Thanh! Diệu Thanh nhẹ cười với Hoàng Thịnh: - Anh đến lâu chưa? Hoàng Thịnh nhìn Mến khó chịu: - Ai vậy? Diệu Thanh ôm qua cánh tay Mến: - Anh ấy là Mến, là người bạn thân nhất của em. Hoàng Thịnh nhìn Mến từ đầu đến chân, anh không tin Diệu Thanh có thể

làm bạn với một tên nông dân như thế, song anh vẫn lịch sự: - Chào anh. Tôi là Hoàng Thịnh, kỹ sư. Còn anh?

www.vuilen.com

36

Page 16: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Mến thật thà: - Tôi là tá điền cho nhà của Diệu Thanh! Hoàng Thịnh nhếch mép: - Ra là vậy! Diệu Thanh chen vào: - Mến đang theo học Đại học Thủy sản đó anh!

Hoàng Thịnh cắt ngang cuộc nói chuyện:

- Đôi giày của anh thế nào?

Diệu Thanh vui vẻ:

- Rất tốt!

Mến gọi Diệu Thanh thật khẽ:

- Diệu Thanh!

Diệu Thanh quay lại:

- Sao vậy Mến?

Mến nhỏ giọng:

- Hôm trước, em nhờ anh đăng ký đó, tuần sau chúng ta xuất phát. Em nên lựa lời xin nội với tía má đi!

Diệu Thanh hí hửng:

- Em biết rồi. Cảm ơn anh!

Mến đã lẩn khuất vào đám đông. Hoàng Thịnh khó chịu:

- Em và Mến có vẻ rất thân nhau?

Diệu Thanh gật đầu: - Thì em đã nói em và Mến chơi với nhau từ thuở nhỏ mà! Hoàng Thịnh chợt hỏi: - Mến rủ em đi đâu vậy? Diệu Thanh đưa ngón tay lên môi suỵt khẽ: - Bí mật! Hoàng Thịnh định nói cái gì đó nhưng Hồng Châu đã xuất hiện: - Hai người qua kia nhập tiệc đi! Diệu Thanh kéo tay Hoàng Thịnh: - Đi anh!

www.vuilen.com

37

Page 17: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Những tiếng “dzô, dzô” làm cho phòng nhảy thật náo nhiệt. Những bản nhạc sàn ầm ầm làm cho mọi người thêm hào hứng. Diệu Thanh không biết mọi cử chỉ của nàng đã bị đôi mắt sáng của Vạn Bách thu lại hết...

Hồng Châu kéo cái nón rộng vành thấp xuống:

- Nắng là kẻ thù số một của sắc đẹp mà! Diệu Thanh cười hì hì: - Đen cho chắc da chắc thịt, mày ơi! Thanh Bình cầm cái loa trong tay: - Điểm dừng đầu tiên của chúng ta là... ruộng muối của nhà Mến! Diệu Thanh vỗ tay xuýt xoa: - Hay quá! Bích Phượng bĩu môi: - Mới nghe đã thấy mặn chát rồi, vui nỗi gì chứ! Minh Khoa gắt nhỏ: - Em nói gì kỳ vậy, Bích Phượng? Diệu Thanh nhíu mày, nàng nhìn Bích Phượng, phồng má: - Vậy thì đừng có đi! Đi chiến dịch tình nguyện đâu có ai ép. Bích Phượng định cãi lại, nhưng cô thấy cái nhíu mày trên mặt Vạn Bách

nên đành im lặng. Lệ Hằng nhẹ giọng: - Trước khi đến ruộng muối của gia đình Mến, chúng ta phải ghé nhà Diệu

Thanh trước! Bích Phượng lại kêu lên: - Chi vậy? Diệu Thanh chợt buồn: - Hi vọng đội trưởng ra mặt, nội sẽ đồng ý! Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà sang trọng, bà Ngọc Thắm vui mừng: - Diệu Thanh! Diệu Thanh sà vào lòng nội, nàng nũng nịu: - Nhớ nội ghê!

www.vuilen.com

38

Page 18: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

Bà Ngọc Thắm bẹo đôi gò má bầu bĩnh của Diệu Thanh: - Nhớ mà cả tháng không về thăm nội! Diệu Thanh dài giọng: - Con bận mà nội! Giọng ông Ngọc Quân trầm trầm: - Sao không vào nhà? Diệu Thanh bật dậy, nàng chạy đến bên ông Ngọc Quân:

- Tía!

Và Diệu Hà cũng vừa đến.

- Má!

Bà Diệu Hà cười hiền:

- Con đưa bạn về nhà chơi hả? Mau vào trong để má kêu Bé Ba làm cơm!

Diệu Thanh kêu lên:

- Thôi khỏi má!

Bà Diệu Hà ngạc nhiên:

- Sao lại khỏi?

Diệu Thanh nhẹ giọng:

- Con về xin nội với tía má cho con... Bà Ngọc Thắm biết Diệu Thanh sắp vòi vĩnh, bà cười hiền: - Chuyện gì? Diệu Thanh ôm qua cánh tay của bà Ngọc Thắm: - Nội, con muốn tham gia chiến dịch “Mùa hè xanh” của tỉnh nhà. Nội đồng

ý nghe nội! Bà Ngọc Thắm buông gọn: - Không được! Diệu Thanh giãy nảy: - Nội! Thanh Bình chen vào: - Đây là một chiến dịch rất hữu ích, con xin nội cho Diệu Thanh được tham

gia. Hồng Châu phụ họa:

www.vuilen.com

39

Page 19: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Nội! Nội cho Diệu Thanh tham gia nghe nội? Chiến dịch này được nhiều người ủng hộ lắm đó nội? Ngoại con cũng đồng ý cho con tham gia nè!

Bà Ngọc Thắm đẩy nhẹ gọng kính: - Nội biết chứ, nhưng Diệu Thanh không được! Ông Ngọc Quân trầm giọng hỏi bà Ngọc Thắm: - Hay mình quyên góp tiền mặt được không má? Bà Ngọc Thắm gật nhẹ: - Cũng được đó! Thanh Bình kêu lên: - Không đâu nội, đây là chiến dịch thể hiện sức trẻ của thanh niên. Cái mà

chúng con cần thể hiện là tình cảm gắn kết giữa các huyện nhà!

Bà Diệu Hà nhẹ nhàng:

- Nhưng Diệu Thanh từ nhỏ đâu có đi xa, nó lại không biết tự chăm sóc cho mình.

Diệu Thanh cự nự: - Má! Con lớn rồi! Bà Ngọc Thắm quả quyết: - Nội rất hiểu nhiệt huyết của các con, nhưng Diệu Thanh không thể tham

gia được. Các con đi đi! Diệu Thanh nhìn nội, nàng giận dỗi: - Nội! Lệ Hằng dịu dàng: - Nếu như nội đã không muốn thì em cũng đừng miễn cưỡng! Diệu Thanh ấm ức: - Nội không thương con! Bà Ngọc Thắm gắt nhẹ: - Con ăn nói với nội như vậy sao? Diệu Thanh ỉu xìu, mắt nàng rưng rưng ngấn lệ: - Lúc nào nội cũng ngăn cản những việc mà con thích. Nội không thương

con. Bà Ngọc Thắm thở ra một cái: - Ta sẽ cho con tham gia nhưng với một điều kiện! Diệu Thanh hí hửng:

www.vuilen.com

40

Page 20: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Điều kiện gì con cũng chịu hết! Mọi người bật cười trước điệu bộ của Diệu Thanh. Bà Ngọc Thắm nhẹ

giọng: - Khi nào con thêu đủ một trăm bông hồng, nội sẽ cho con đi! Không hẹn, tất cả mọi người cùng kêu lên:

- Hả! Một trăm bông hồng.

Diệu Thanh gật lia lịa:

- Nội hứa rồi đó nha? Con sẽ lập tức thêu một trăm bông hồng cho nội!

Bích Phượng kêu lên:

- Bây giờ cô thêu biết bao giờ mọi xong?

Hồng Châu đồng tình:

- Đợi mày thêu xong chiến dịch này kết thúc luôn rồi!

Diệu Thanh mỉm cười đầy thách thức:

- Mọi người chờ Diệu Thanh năm phút thôi!

Nói rồi Diệu Thanh quay vào nhà:

- Bé Ba, mang kim chỉ cho Út!

Thật nhanh, Bé Ba mang hộp kim chỉ cho Diệu Thanh. Mọi người đang quan sát từng đường kim của Diệu Thanh, ai cũng nhăn mặt như khỉ ăn ớt, họ không thể nhìn ra Diệu Thanh đang thêu cái gì. Diệu Thanh bật dậy nàng đưa chiếc khăn vừa hoàn thành cho bà Ngọc Thắm:

- Nè nội! Bà Ngọc Thắm nhíu mày: - Cái gì đây Diệu Thanh? Diệu Thanh chỉ tay vào chiếc khăn: - Cái này số mấy? Bà Ngọc Thắm đáp như một phản xạ: - Một trăm! Diệu Thanh gật gù, nàng lại chỉ tiếp: - Cái này chữ gì nội? Bà Ngọc Thắm lại trả lời: - Bông hồng! Diệu Thanh reo lên:

www.vuilen.com

41

Page 21: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Vậy thì đúng rồi. Một trăm cộng với bông hồng, không phải một trăm bông hồng thì là gì?

Bà Ngọc Thắm muốn bật ngửa. Diệu Thanh vặn vẹo câu nói của bà. Mọi người thì phì cười vì sự bướng bỉnh của Diệu Thanh. Diệu Thanh hếch mũi:

- Bây giờ nội đồng ý cho con đi rồi, đúng không? Bà Ngọc Thắm gật nhẹ: - Nội đồng ý, nhưng tía má con thì không? Diệu Thanh chợt hiểu, nàng kêu lên: - Nội ăn gian!

Bà Ngọc Thắm mỉm cười:

- Con cũng ăn gian!

Diệu Thanh giận dỗi, nàng giậm giậm chân:

- Không chịu đâu!

- Nội cho phép con đi, nhưng con xin tía má đi! Diệu Thanh quay lại nhìn ông Ngọc Quân và bà Diệu Hà: - Tía... má... Bà Diệu Hà lắc đầu: - Con xin tía đi! Diệu Thanh nũng nịu: - Tía! Ông Ngọc Quân khàn giọng: - Con đừng có mè nheo, tía không đồng ý đâu! Diệu Thanh định gân cổ lên cãi nhưng vừa lúc Bé Ba chạy ra: - Bà ơi! Có điện thoại! Mọi người chợt im lặng để bà Ngọc Thắm nói điện thoại. Bà Ngọc Thắm

đưa điện thoại lại cho Bé Ba: - Con đi đi! Diệu Thanh như không tin vào tai mình, nàng lắp bắp: - Nội! Bà cười hiền: - Không đi, coi chừng ta đổi ý! Diệu Thanh nhảy chân sáo véo von:

www.vuilen.com

42

Page 22: Phần 2 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/aibacnhipcau/aibacnhipcau02.pdf · không có kinh nghiệm. Lúc đó, ngoại nói để ngoại lo cho nó vụ này

Tác giả: Nguyễn Quỳnh Nương AI BẮC NHỊP CẦU

- Đi, con đi chứ! Cảm ơn nội! Ông Ngọc Quân kêu lên: - Má! Bà Ngọc Thắm nhẹ giọng: - Để Diệu Thanh đi, má tự biết tính! Cả đoàn chào tạm biệt cả nhà rồi xuất phát. Đích đến của họ là ruộng muối

nhà của Mến, một trong những nhà nghèo nhất trong huyện!

www.vuilen.com

43