12
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 53 PHN NĂM Khuôn mt bun tênh, Cm Phương ngi trên bc thm nhóng ra ngoài đường. đang mong đợi Đăng Hoàng đến. Đợi anh ân cn… hi vvết thương ca cô. Và sau đó là nhng li xin li du dàng ca anh. Cm Phương khliếc đồng hkhi nhìn thy Đăng Hoàng đang đẩy cng dt xe vào. Như thường l, hôm nay anh cũng đến sm khong mười phút trước gidy. Đăng Hoàng lng thng bước lên bc tam cp. Ngang qua chCm Phương đang ngi, anh dng li, ging lnh nht: - Sao cô không nghtrưa? Câu hi chiếu lca Đăng Hoàng làm Cm Phương nhói tim. Và cũng chng chđợi câu trli ca Cm Phương, anh bước vi lên thm, xăm xăm đi xuyên phòng khách để đến phòng ca Khoa. Cm Phương nhếch môi cay đắng nhìn theo dáng đi ngang tàng ca anh. Tri ! Ti sao cô li ngi đây như mt con ngc. Cô chanh chàng sinh viên đá lnh y. Cô và anh thuc hai tng lp xã hi khác nhau. Thế thì ti sao cô li quan tâm đến anh kia ch. Cm Phương cn môi suy nghĩ. Khoa tht… ác khi đã vô tình knhng câu chuyn không đầu không đuôi vĐăng Hoàng. Mt chân dung hoàn chnh vanh đã dn dn khc đậm trong cô, tnhng mng phác ha ri rc khác nhau. Cô mun xóa nhòa nhng n tượng tt đẹp vanh nhưng điu đó xem ra tht khó. Cm Phương khép mt li… Có lĐăng Hoàng li bt đầu mt bài dy mi, anh chng bao gibn tâm suy nghĩ vcô – mt cô gái lý sluôn mang nhng điu phin toái khó chu đến cho anh. Khthdài, cô nghĩ đến Khang V. Anh cũng có nhng đim tương đồng vi Vũ Phong. ChĐăng Hoàng là khác. Anh là mt anh chàng cao ngo. Anh không hchoáng ngp trước vđẹp ca cô. Lnh lùng và vô cm, đó chính là anh. Tht kl, không hiu ti sao hình nh anh chàng tcao tđại đó chin hu mãi trong suy nghĩ ca cô. Cô điên mt ri. Cm Phương cht mng rkhi thy Khang Vdng chiếc Toyota trước cng. Ít ra scó mt ca anh vào lúc này cũng giúp cô thoát khi tâm trng day dt, ht hng như thế này. Đi đến bên cô, Khang Vhi ging quan tâm: - Sao em li ngi đây?

mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

53

PHẦN NĂM

Khuôn mặt buồn tênh, Cẩm Phương ngồi trên bậc thềm nhóng ra ngoài

đường. Cô đang mong đợi Đăng Hoàng đến. Đợi anh ân cần… hỏi về vết thương của

cô. Và sau đó là những lời xin lỗi dịu dàng của anh. Cẩm Phương khẽ liếc đồng hồ khi nhìn thấy Đăng Hoàng đang đẩy cổng dắt

xe vào. Như thường lệ, hôm nay anh cũng đến sớm khoảng mười phút trước giờ dạy.

Đăng Hoàng lững thững bước lên bậc tam cấp. Ngang qua chỗ Cẩm Phương đang ngồi, anh dừng lại, giọng lạnh nhạt:

- Sao cô không nghỉ trưa? Câu hỏi chiếu lệ của Đăng Hoàng làm Cẩm Phương nhói ở tim. Và cũng

chẳng chờ đợi câu trả lời của Cẩm Phương, anh bước vội lên thềm, xăm xăm đi xuyên phòng khách để đến phòng của Khoa.

Cẩm Phương nhếch môi cay đắng nhìn theo dáng đi ngang tàng của anh. Trời ạ! Tại sao cô lại ngồi đây như một con ngốc. Cô chờ gì ở anh chàng sinh viên đá lạnh ấy. Cô và anh thuộc hai tầng lớp xã hội khác nhau. Thế thì tại sao cô lại quan tâm đến anh kia chứ.

Cẩm Phương cắn môi suy nghĩ. Khoa thật… ác khi đã vô tình kể những câu chuyện không đầu không đuôi về Đăng Hoàng. Một chân dung hoàn chỉnh về anh đã dần dần khắc đậm trong cô, từ những mảng phác họa rời rạc khác nhau. Cô muốn xóa nhòa những ấn tượng tốt đẹp về anh nhưng điều đó xem ra thật khó.

Cẩm Phương khép mắt lại… Có lẽ Đăng Hoàng lại bắt đầu một bài dạy mới, anh chẳng bao giờ bận tâm suy nghĩ về cô – một cô gái lý sự luôn mang những điều phiền toái khó chịu đến cho anh.

Khẽ thở dài, cô nghĩ đến Khang Vỹ. Anh cũng có những điểm tương đồng với Vũ Phong. Chỉ có Đăng Hoàng là khác. Anh là một anh chàng cao ngạo. Anh không hề choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô. Lạnh lùng và vô cảm, đó chính là anh. Thật kỳ lạ, không hiểu tại sao hình ảnh anh chàng tự cao tự đại đó cứ hiện hữu mãi trong suy nghĩ của cô. Cô điên mất rồi.

Cẩm Phương chợt mừng rỡ khi thấy Khang Vỹ dừng chiếc Toyota trước cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát khỏi tâm trạng day dứt, hụt hẫng như thế này.

Đi đến bên cô, Khang Vỹ hỏi giọng quan tâm: - Sao em lại ngồi đây?

Page 2: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

54

Cô mỉm cười: - Không phải là em ngồi đợi anh đâu nhé. Anh soi vào đôi mắt đẹp: - Em không mong chờ anh sao? Cô chớp mi không trả lời. Có lẽ Khang Vỹ cũng đã nhận ra dường như đã có

một sự thay đổi rất lớn trong cô. Cô có mong chờ Khang Vỹ không? Không. Cô cũng không hiểu tại sao giữa cô và anh đã có một bức tường ngăn cách. Không còn là bồn chồn mong đợi ngóng trông. Tâm hôn cô hoàn toàn nguội lạnh khi có anh ở bên cạnh.

Khang Vỹ ngồi xuống bậc thềm cạnh Cẩm Phương, giọng dịu dàng: - Mẹ anh gởi lời thăm em, chiều chủ nhật anh đón em sang chơi với bà nhé. Cẩm Phương khẽ lắc đầu: - Cám ơn anh, nhưng em bận… Khang Vỹ nhướng mày. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Cẩm Phương,

giọng trầm buồn: - Nếu em bận, thì sáng chủ nhật. Cô ngập ngừng: - Buổi sáng… em cũng… bận… Khang Vỹ gượng cười. Nuốt một tiếng thở thật dài vào tận đáy ngực, Khang

Vỹ nói giọng khắc khoải: - Anh chẳng hiểu vì sao em lại thay đổi một cách lạ lùng. Em có biết là anh

rất buồn hay không? Cẩm Phương cúi mặt. Trong ánh mắt thiết tha của Khang Vỹ có cả sự oán

trách. Một chút ân hận dâng lên mi mắt. Cẩm Phương không thể tự trả lời được về sự thay đổi khó hiểu của mình.

Chợt thèm được yên tĩnh, thèm được khóc. Chưa bao giờ cô thấy khổ sở như thế này.

Đăng Hoàng vừa đi ngang qua chỗ hai người vào lúc giải lao. Dù cố gắng tự chủ nhưng khuôn mặt Cẩm Phương vẫn thoáng ửng hồng.

Những người đang yêu thường nhạy cảm một cách phi thường, Khang Vỹ cảm thấy máu nóng dồn lên ở mặt. Thì ra là thế. Nhếch môi cười chua chát, anh gằn giọng:

- Chẳng lẽ thằng sinh viên ấy đã chinh phục được trái tim của em? Cô kêu lên: - Không…

Page 3: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

55

Khang Vỹ nhìn như xoáy vào đôi mắt đẹp: - Em hãy nói thật đi, có phải hắn đã quyến rũ em không? Cô rầu rĩ: - Anh đừng hỏi gì nữa, có được không? Khang Vỹ chua chát: - Anh hiểu tên sinh viên nghèo ấy muốn gì ở em. Hắn không yêu em đâu,

chẳng qua hắn chỉ muốn đào mỏ… Cô giận dữ: - Anh vừa nói cái gì thế. Anh không có quyền xúc phạm đến Đăng Hoàng. Khang Vỹ nhếch môi: - Em bênh vực cho hắn sao? Em hãy nói đi, giữa em và hắn là như thế nào? Cẩm Phương khép mắt lại. Hàng mình cong che giấu nỗi buồn tan tác. Cô

nói một cách khó nhọc: - Em có những tự do cho riêng mình, không ai có thể giẫm đạp lên những gì

thuộc về riêng tư của người khác. Khang Vỹ ngồi bạnh hàm im lặng. Trong cuộc chạy đua với Vũ Phong, anh

là người chiến thắng. Thế mà… Hắng giọng, anh cố vớt vát: - Những lời hứa hẹn của hai gia đình bây giờ chẳng lẽ không có một chút giá

trị nào sao? Anh đã bàn với mẹ của anh, lễ cưới của chúng ta sẽ được tiến hành đúng một tháng sau. Anh mong rằng những gì đang diễn ra với em chỉ là nhất thời. Anh yêu em và em cũng yêu anh. Đó là điều quan trọng nhất.

Cẩm Phương đưa hai tay ôm lấy đầu, cô rên rĩ: - Nhưng em… không yêu anh. Em đã ngộ nhận về tình cảm em dành cho

anh. Đó không phải là tình yêu. Câu trả lời của cô làm anh choáng váng. Khang Vỹ sững sờ nhìn Cẩm

Phương. Anh không hề chờ đợi một câu nói phũ phàng đến như thế. Nắm chặt hai vai

của Cẩm Phương, giọng anh giận dữ: - Thế đó là gì? Cô khàn giọng: - Chỉ là những choáng ngợp về phong thái đầy lịch lãm của anh. Đó không

phải là tình yêu. Những gì anh dành cho em có lẽ cũng không thể gọi là tình yêu. Giữa chúng ta là sự ngộ nhận. Em là một con nhỏ đỏng đảnh. Ngoài vẻ đẹp kiêu sa, em chẳng có gì để lôi cuốn người khác. Em là một con nhỏ đáng ghét.

Page 4: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

56

Tiếc là đến bây giờ em mới nhận ra được điều đó. Nhờ Đăng Hoàng, em mới hiểu được giá trị thực của mình.

Khang Vỹ thảng thốt:

- Em điên rồi. Thằng sinh viên khố rách áo ôm đó sẽ làm hỏng cuộc đời em.

- Hãy để mặc em.

Cay đắng nhìn cô, Khang Vỹ chợt sụp đổ khi thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Cẩm Phương. Không phải là một Cẩm Phương kiêu kỳ của mọi ngày. Cô yêu tên sinh viên ấy thật rồi sao?

- Hắn không xứng đáng với em.

- Em mới chính là người không xứng đáng với Đăng Hoàng.

Bốn mắt nhìn nhau. Cả anh và cô đều chứa chất đau khổ.

Cô thở hắt nhè nhẹ. Những điều cô vừa nói với Khang Vỹ chính là những gì đang thổn thức từ trái tim bất trị của cô.

Biết làm sao được. Cô đã quá mệt mỏi sau những đêm trắng không ngủ. Hiện tại cô cảm thấy vô vọng hơn bao giờ hết. Cô không dám nghĩ nhiều đến Đăng Hoàng. Lời nguyền rủa cao ngạo của anh vẫn còn vang vọng mãi trong cô. “Một ngày nào đó, cô sẽ khóc để cầu cạnh tình yêu của tôi”.

Không. Cẩm Phương kiêu sa này không bao giờ ngốc nghếch để hành động như thế.

Cô cố gắng tìm những điểm “yếu” của anh đã khiến cô phải từng căm ghét anh. Mái tóc được cắt ngắn như một tân binh, thái độ ngang tàng đến bất cần của anh… Càng suy nghĩ, Cẩm Phương càng thấy mình bất lực. Oái oăm thay, hình như chính những cái đó đã làm anh trở nên đặc biệt hơn những người khác.

Cẩm Phương khe khẽ thở dài, rầu rĩ nhìn Khang Vỹ ngồi chết lặng trên bậc thềm.

Một lát sau, Khang Vỹ trầm giọng:

- Anh về.

Anh buồn bã đứng dậy, lặng lẽ từ giã cô.

Thế đấy. Mọi nổ lực của mẹ anh và anh dường như đã trở thành một con số không thật lớn.

Tiếng sập cánh cửa xe giận dữ của Khang Vỹ chợt bứt Cẩm Phương ra khỏi vùng suy tư. Cô uể oải đứng dậy. Ngang qua phòng của Khoa, giọng trầm ấm của Đăng Hoàng đang đều đều vang lên. Anh đang giảng cho Khoa phần “Sóng cơ học”. “Một hòn đá ném xuống mặt hồ yên lặng, một gợn hình tròn lan rộng ra trên mặt nước…”. Anh đã giảng với Khoa như thế.

Page 5: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

57

Sóng đang dậy lên từ tâm hồn bão táp của Cẩm Phương, sóng không có biên độ và tần số như thứ sóng mà Đăng Hoàng cùng Khoa đang khảo sát. Chợt Cẩm Phương thèm được khóc hơn bao giờ hết.

Cẩm Phương sốt ruột nhìn đồng hồ. Chợt thót tim lại khi thấy Đăng Hoàng

lầm lũi dắt xe vào cổng. Khi anh đa ngang qua phòng khách, cô bỗng hơi run vì sợ anh biết được… âm mưu của cô. (Cách đây nửa tiếng, cô đã cố tình sai Khoa đi công chuyện cho cô. Tại sao cô làm thế, chỉ có con tim cô mới rõ).

Vờ chăm chú đọc sách, cô chỉ ngẩng đầu lên khi Đăng Hoàng thả người ngồi xuống ghế.

Cau có nhìn ra cửa, anh định bụng lát nữa sẽ dũa Khoa một trận tơi bời về tội đến giờ học lại bỏ đi đâu mất.

Anh hơi giật mình khi Cẩm Phương đột ngột lên tiếng: - Anh chờ Khoa một lát, nó có nhờ tôi xin phép anh học trễ độ nửa tiếng. Đăng Hoàng so vai: - Bài vở còn nhiều, hôm qua tôi đã dặn Khoa là phải nổ lực chạy nước rút.

Thế mà cậu ấy lại như thế. Cô nhỏ nhẹ: - Khoa học có được không anh? Đăng Hoàng hắng giọng: - Tôi tin là Khoa sẽ đậu cao. Khoa vốn có sở trường về những môn tự nhiên.

Dù chỉ dạy toán cho Khoa nhưng tôi biết là Khoa cũng giỏi ngoại ngữ. Cô bặm môi: - Tôi lại rất yếu Anh ngữ. Anh thẳng thắn: - Tôi nghe Khoa nói là cô học rất giỏi. Cô mỉm cười: - Tôi không được như Khoa nói đâu. Tôi đang định nhờ anh chỉ bài cho tôi

cách sử dụng các giới từ trong tiếng Anh vì nghe Khoa nói anh cũng giỏi Anh ngữ không kém gì toán học.

Anh vội nói: - Xin lỗi, tôi rất bận.

Page 6: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

58

Cô chớp mi: - Tôi chỉ làm phiền anh những lúc anh nghỉ giải lao thôi. Đăng Hoàng so vai: - Tôi vẫn còn nhớ là mình… chỉ đủ trình độ để dạy lớp sáu. Cô mở to mắt: - Anh vẫn còn giận tôi sao? Anh thở hắt nhè nhẹ: - Tôi làm gì có quyền giận ai. - Anh không thể quên những gì tôi nói sao? Đăng Hoàng nhướng mày: - Đó là bài học không thể quên, bài học vào đời. Cẩm Phương nhếch môi: - Anh có biết là anh cao ngạo lắm không? Đăng Hoàng trả lời nhát gừng: - Đó chỉ là thứ vũ khí tự vệ sắc bén của những thằng khố rách áo ôm như tôi

trước những con người tự kiêu… như cô. Cuộn tròn cuốn sách trong tay, cô cố kìm những giọt nước mắt chực trào ra.

Vẫn còn nhớ giọng nói dịu dàng của anh, cử chỉ ân cần của anh lúc đưa cô vào bệnh viện. Chỉ mới mười ngày thôi mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.

Cô cắn môi: - Tôi biết là mình rất đáng ghét. Nếu anh không ghét tôi mới là chuyện lạ. Đăng Hoàng nhíu mày. Anh khẽ liếc khuôn mặt buồn buồn của Cẩm

Phương. Không phải là một Cẩm Phương kiêu kỳ với những lời lẽ như dao sắc. Trước mặt anh là một Cẩm Phương thật yếu đuối. Khuôn mặt thật dễ thương với rèm mi buồn. Một chút mềm lòng. Đăng Hoàng khàn giọng:

- Thế thì tại sao cô không làm cho mình… hết đáng ghét đi? Cẩm Phương lùa tay vào những sợi tóc ngắn: - Tôi đang cố gắng làm điều đó. Chỉ mong rằng mình sẽ trở thành một con

người khác. Đăng Hoàng chăm chú nhìn cô. Ánh mắt ấm áp pha một chút ngạo mạn của

anh làm cô suýt bật khóc. Cô chỉ cần anh… không ghét cô là đủ. Cúi mặt xuống, cô sợ nhìn vào đôi mắt của anh. Lạnh lùng, dửng dưng hay

yêu thương? Cô sợ đối diện với sự thật. Tốt hơn hết là để cô tiếp tục rối mù trong ảo ảnh của mình.

Page 7: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

59

Mất đi vẻ gai góc thường ngày vẫn có, cô bối rối cắn móng tay. Đăng Hoàng trầm giọng: - Chân của cô đã lành hẳn chưa? Câu hỏi của anh khiến cô cảm động, giọng cô nhỏ nhẹ: - Như anh thấy đó, tôi đã có thể đi lại bình thường. Anh mỉm cười: - Vậy là tốt. Cô ngẩng đầu lên: - Chỉ tiếc là ba tôi đã… chặt cây ổi đó mất rồi. Anh tò mò: - Thế cô thích leo trèo lắm sao? Cẩm Phương hồn nhiên: - Bộ anh chưa bao giờ leo lên cây sao? Đăng Hoàng vui vẻ: - Sao lại không, tôi thường leo lên cây đào trước ngõ nhà tôi. Cô chu môi: - Thế thì anh đã hiểu cái thú leo cây, tại sao còn hỏi tôi. Đăng Hoàng cười cười: - Nhưng cô là con gái. Cẩm Phương nheo mũi: - Tôi nhớ là anh đã bảo tôi không phải con trai cũng không phải con gái. Anh thú vị: - Cô vẫn còn nhớ sao? - Sao không nhớ được, vì câu nói đó mà tôi đã bị đo ván, đạp nhầm miểng

chai. - Tôi xin lỗi. - Tôi đâu có giận anh. - Cô đừng nên leo trèo như thế nữa. Cẩm Phương mỉm cười: - Không hiểu sao tôi lại thích như thế. - Những trái ổi xanh ấy có gì ngon. Cô bặm môi:

Page 8: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

60

- Tôi đâu thích ăn ổi. - Thế cô phóng lên cây để làm gì? Cẩm Phương chớp mi: - Ngắm mây trời. Anh không thấy là ngồi trên cây, dường như mây trời xanh

hơn. Đăng Hoàng lắc đầu cười. Cô gái đang ngồi trước mặt anh thật đặc biệt. Khi

hồn nhiên, lúc kiêu kỳ. Tính cách nào mới thật là của cô. Giọng anh hóm hỉnh: - Leo lên cây cũng được thôi nhưng xin đừng quên mang dép khi phóng

xuống đất. - Và đừng nên… nổi giận khi đang còn vắt vẻo ở trên cây. Cả anh và cô lại cười. Đăng Hoàng giọng thật ấm: - Hôm đó tôi thật có lỗi với cô. Cẩm Phương ngượng ngùng: - Nhưng do tôi… ném trái ổi lên đầu của anh. - Tại tôi tất cả. Lẽ ra, tôi phải đợi cô xuống đất rồi hãy… quát mắng. Cẩm Phương nhăn mũi lại: - Tại tôi mà. - Không hoàn toàn như thế đâu. Cô nhướng mắt nhìn Đăng Hoàng. Một chút ấm áp trong đôi mắt của anh

làm cho quả tim đỏng đảnh của cô chợt bối rối. Cô cười hiền: - Vậy thì, tại… trái ổi. Tôi với anh huề nhau nhé. Anh bật cười: - Đồng ý thôi. Nhướng mày nhìn anh, cô nghịch ngợm: - Tôi sợ anh… quên huề quá. Nhiều lúc thấy anh ngầu dễ sợ. Thồi thì, ngoéo

tay đi. Cẩm Phương chìa ngón tay mảnh mai phơn phớt hồng về phía anh chờ đợi.

Sự hồn nhiên của cô lây sang anh, Đăng Hoàng ngoéo tay với cô. Một thoáng thật xôn xao của nắng chiều, một chút hương thơm của tháng

tám, một cái chớp mắt thật nhẹ…

Page 9: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

61

Khoa bước vào. Cậu sững người đúng một phút khi nhìn thấy Đăng Hoàng và Cẩm Phương gần như chụm đầu vào nhau. Một bất ngờ lớn. Khoa cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Có nằm mơ, cậu cũng không thể tưởng tượng nổi chị của cậu lại có thể mỉm cười thân ái với Đăng Hoàng. Người mà chị ấy “căm ghét nhất trong những người đáng ghét”.

Đăng Hoàng bắt đầu buổi dạy.

Bài dạy chiều nay của anh không được suôn sẻ cho lắm. Lời giảng của anh cứ ngắc ngứ, nghe đến nhọc nhằn. Giao cho Khoa một bài tập giải tích thật khó, anh như trút được một gánh nặng vô hình. Nhìn cậu học sinh đang vả mồ hôi trán ra để đánh vật với từng con số trong đề, Đăng Hoàng hơi áy náy. Nhưng anh không còn cách chọn lựa nào khác. Có một điều gì đó thật lỳ lạ đang xâm chiếm anh, làm cho anh cảm thấy bối rối.

Châm một điếu thuốc cài lên môi, anh bước ra vườn…

Tì tay lên ông cửa kính màu nhìn xuống khoảng vườn nho nhỏ, Cẩm Phương có thể kín đáo ngắm nhìn Đăng Hoàng mà không sợ anh nhìn thấy. Có lẽ những nhà sản xuất kính trên thế giới đã chế tạo kính màu để… người ta có thể lặng lẽ nhìn nhau.

Như mọi ngày, Đăng Hoàng có thói quen đi dạo trong vườn giữa giờ giải lao. Một tay cầm cuốn sách, tay kia là điếu thuốc cháy dở. Anh chỉ dừng lại khi cần suy nghĩ một điều gì đó ở quyển sách. Kiểu đứng rất ngang tàng. Một chân trụ xuống đất, một chân đạp vào thân cây theo thế tấn trong võ thuật. Nếu không có quyển sách đang cầm trên tay, có lẽ người ta sẽ lầm tưởng là anh đang luyện khí công.

Cẩm Phương thót cả tim khi Đăng Hoàng chợt ngẩng phắt đầu lên, nhìn lên ô cửa sổ phòng cô. Dù biết chắc là anh không thể nhìn thấy một Cẩm Phương đang ngượng ngùng như một tên ăn trộm bị bắt quả tang, cô vẫn phải phân vân tự hỏi liệu ô kính màu có phản chủ hay không? (Coi bộ lát nữa, cô sẽ xuống vườn ngó ngược lên phòng để… kiểm tra chất lượng của nó).

Đăng Hoàng lại tiếp tục đọc sách. Cách vẫy tàn thuốc của anh cũng thật ngang tàng. Giờ thì Cẩm Phương đã thật sự bị anh chàng tóc ngắn thật ngắn, ngông nghênh và cao ngạo chinh phục hoàn toàn.

Đăng Hoàng ném mẩu thuốc còn cháy dở xuống đất. Thở hắt một cái thật mạnh, anh lặng lẽ nghĩ về anh và Cẩm Phương. Hai người với hai thân phận khác nhau. Chợt nhớ lại cảnh Cẩm Phương cố ý đánh võng chiếc Toyota chạy qua vũng nước với chuỗi cười khanh khách hôm sinh nhật của cô. Những hành động và lời nói sỉ nhục của cô đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.

Đăng Hoàng cau mày suy nghĩ. Cẩm Phương là một cô gái đỏng đảnh quen được nuông chiều, muốn gì được ấy. Sự tử tế của cô với anh biết đâu lại là… một trò đùa mới của cô.

Page 10: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

62

Cẩm Phương hoàn toàn hụt hẫng khi chạm trán Đăng Hoàng ở cổng. Khuôn mặt anh đột nhiên lạnh lùng. Anh cố tình không nhìn cô. Một chút chua chát và cay đắng trong ánh mắt của anh. Cẩm Phương nhìn theo Đăng Hoàng ngẩn ngơ. Chiếc quần Jean bạc màu. Chiếc áo kaki màu cỏ úa. Ngàng tàng. Ngạo nghễ. Anh lách người và xe qua cánh cửa cổng. Sau lưng anh, cô gái kiêu sa Cẩm Phương mặt buồn tênh.

Buổi tối.

Cẩm Phương đã khóc ướt đẫm cả mặt gối. Cô giận Đăng Hoàng kinh khủng. Rồi chợt sững sờ khi nhận ra rằng cô đã… yêu Đăng Hoàng. Dù hết sức cố gắng, nhưng cô không thể gạt được hình bóng của anh đã ngự trị trong trái tim khổ sở của cô. “Con tim có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể hiểu được”.

Anh thật kiêu ngạo. Có lẽ anh khinh ghét cô ghê lắm. Đôi mắt lạnh căm của anh đã nói lên rất nhiều. Tại sao cô lại yêu anh. Cô điên mất rồi.

Nhớ đến đôi mày rậm của anh. Nhớ dáng đi ngang tàng. Nhớ phong thái đĩnh đạc. Rất đàn ông.

Cô lại nhớ anh đã ân cần chăm sóc cho cô như thế nào. Cử chỉ dụi dàng hôm nào của anh, giờ nhớ lại chỉ càng làm trái tim cô thêm tan nát.

Cẩm Phương úp mặt vào gối. Đăng Hoàng có hiểu là cô yêu anh hay không? Tại sao anh lại thờ ơ với cô. Chợt nhớ đến lời cảnh báo của mẹ - nhan sắc là phù du, cô lại trào nước mắt.

Đăng Hoàng ơi, em phải như thế nào để được anh yêu. Em yêu anh mất rồi. Rất vô tình, Khoa đã khắc họa những hình ảnh thật đẹp về anh. Anh đến với em một cách âm thầm trong vô thức. Khi hiểu ra thì đã quá muộn. Em không thể xóa bỏ hình ảnh của anh trong tâm hồn của em. Giờ thì em đã hiểu thế nào là yêu, là đau khổ. Với Khang Vỹ, em chưa bao giờ có cảm giác dằn vặt khổ sở như thế này.

Cẩm Phương chuồi thân vào tấm chăn đơn mỏng manh. Chợt ứa nước mắt khi nhớ lại Đăng Hoàng đã từng bảo, cô không thể nào chạm tay đến quả bóng hạnh phúc.

Chuông đồng hồ trên tường báo nhạc hai giờ sáng. Vòng hai cánh tay xuống gáy, Cẩm Phương mở to mắt nhìn lên trần nhà. Tại sao cô lại yêu Đăng Hoàng kia chứ. Khang Vỹ rất yêu cô, tại sao cô lại cự tuyệt anh.

Page 11: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

63

Khí áp thất thường của thành phố về đêm làm căn phòng chợt se lạnh. Cẩm Phương vùng đứng dậy bật đèn sáng choang. Sục sạo một hồi, cô tìm được một tờ tạp chí thời trang. Lơ đãng ngắm nhìn các siêu người mẫu trên thế giới trong những bộ y phục thật quyến rũ, Cẩm Phương khẽ thở dài. Nhan sắc chỉ là phù du. Lời nói của mẹ như văng vẳng bên tai cô.

Càng về sáng, Cẩm Phương càng khó ngủ hơn. Cô trằn trọc đếm số không biết bao nhiêu vòng, thế mà vẫn không ngủ được.

Mẹ cô gõ cửa phòng khi nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa. Uể oải mở cửa cho mẹ, đôi mắt xinh đẹp của cô không giấu được vẻ muộn phiền.

Rất tinh tế, bà Bửu nhận ra ngay điều bất thường nơi con gái, giọng bà lo lắng:

- Có chuyện gì thế Cẩm Phương?

Cẩm Phương cười gượng:

- Con ngủ được một giấc thật dài, quên cả tắt đèn.

- Con đừng dối mẹ.

Nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của cô và đống tạp chí lộn xộn trên nệm giường, bà Bửu nói thật khẽ:

- Con đừng giấu mẹ. Hình như con và Khang Vỹ giận nhau, phải không Cẩm Phương?

Cẩm Phương không giấu được bối rối. Thật lâu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt bà, giọng cô thật xúc động:

- Nếu con bảo rằng con không yêu Khang Vỹ, mẹ có tin không?

Bà Bửu sững người. Ôm lấy vai cô, bà dịu dàng bảo:

- Mẹ có thể tin được điều đó.

Cô mở to mắt:

- Mẹ không ngạc nhiên sao?

Bà trầm giọng:

- Mẹ chỉ bất ngờ vì đó cũng là suy nghĩ của mẹ. Mẹ đã từng nghĩ rằng có thể con chưa thật sự yêu Khang Vỹ. Thật ra, con chỉ choáng ngợp trước những hấp dẫn của Khang Vỹ mà thôi.

- Thế thì tại sao mẹ lại nhận lời với gia đình người ta?

- Khang Vỹ là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho con, chính vì thế mà ba mẹ đã nhận lời.

Cẩm Phương ngước nhìn mẹ, giọng cô như trách móc:

Page 12: mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa05.pdf · cổng. Ít ra sự có mặt của anh vào lúc này cũng giúp cô thoát

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

64

- Mẹ đã từng hiểu thế nào là hạnh phúc. Nếu sống với một người chồng không có tình yêu, chắc gì con có hạnh phúc như mẹ mong muốn.

Mẹ cô khẽ thở dài. Câu hỏi Cẩm Phương đang trăn trở cũng chính là một dấu hỏi trong cuộc đời làm vợ của bà. Bà đối với chồng chỉ có lòng kính trọng chứ không có tình yêu. Những năm tháng đã trôi qua một cách tẻ nhạt, muộn phiền dù cuộc sống của bà rất sung túc. Lẽ nào bà có thể để Cẩm Phương trở thành một cái bóng bên cạnh Khang Vỹ.

Thật dịu dàng, mẹ cô vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Bà hỏi giọng thắc thỏm: - Thế con đã yêu ai? Cẩm Phương nuốt một tiếng thở dài. Cô nghiêng người nằm xuống giường và nài nỉ mẹ: - Mẹ đừng hỏi con một câu rất khó trả lời. Mẹ nằm xuống đây với con. Chưa

bao giờ con cảm thấy mệt mỏi và hụt hẫng như thế này. Bà Bửu xoa nhẹ vai cô. Giọng bà thật dịu dàng: - Ngủ đi con. Cẩm Phương choàng tay ôm ngang người mẹ. Chẳng hiểu tại sao, từ trong

sâu thẳm trái tim cô luôn có cảm giác thiếu thốn tình cảm, cho dù ba mẹ đã rất yêu chiều cô. Một nỗi cô đơn thật mơ hồ thỉnh thoảng xâm chiếm tâm hồn của cô.

Vật vờ một lúc, Cẩm Phương chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết…