14
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 1 PHN MT Đy tô phsang mt bên vi khuôn mt dn di, Cm Phương kêu lên: - ChSáu… chđâu ri? Đang làm vic trong bếp, chSáu vi chy lên: - Cm Phương gi tôi? Cm Phương xmt: - Sáng nào cũng ph, hết phli mì p la, ri bún… tôi ăn không ni. chSáu ân cn: - Thế Cm Phương thích ăn gì, tôi đi mua. Xôi gà nhé? Nguy nguy lc đầu, Cm Phương kêu lên: - Tri ! Chkhông thnghĩ ra mt thgì khác được hay sao? ChSáu rt rè hi: - Cao lu hay mì Qung? Cm Phương nhăn mt gt pht: - Thôi… thôi… ChSáu bi ri: - Thit tình là tôi cũng không biết đổi món gì cho cô khi ngán na đó. Cm Phương cau có: - Chmang tô phnày đi đổ dùm tôi đi. ChSáu kêu lên: - Kìa… Cm Phương… - Sáng nay tôi không mun ăn gì c. - Thế thì tôi pha sa cho Cm Phương nhé. Cm Phương tc lưỡi: - Li na! Chkhông biết là tôi sung sa đến phát khiếp sao? ChSáu thnh: - Nhưng Cm Phương cũng phi dùng mt thđó để lót dch. Cm Phương cn nhn: - Chán chghê. Vmt thc thm, chSáu nghiêng đầu hi:

PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

1

PHẦN MỘT

Đẩy tô phở sang một bên với khuôn mặt dằn dỗi, Cẩm Phương kêu lên:

- Chị Sáu… chị đâu rồi? Đang làm việc trong bếp, chị Sáu vội chạy lên: - Cẩm Phương gọi tôi? Cẩm Phương xụ mặt: - Sáng nào cũng phở, hết phở lại mì ốp la, rồi bún… tôi ăn không nổi. chị Sáu ân cần: - Thế Cẩm Phương thích ăn gì, tôi đi mua. Xôi gà nhé? Nguầy nguậy lắc đầu, Cẩm Phương kêu lên: - Trời ạ! Chị không thể nghĩ ra một thứ gì khác được hay sao? Chị Sáu rụt rè hỏi: - Cao lầu hay mì Quảng? Cẩm Phương nhăn mặt gạt phắt: - Thôi… thôi… Chị Sáu bối rối: - Thiệt tình là tôi cũng không biết đổi món gì cho cô khỏi ngán nữa đó. Cẩm Phương cau có: - Chị mang tô phở này đi đổ dùm tôi đi. Chị Sáu kêu lên: - Kìa… Cẩm Phương… - Sáng nay tôi không muốn ăn gì cả. - Thế thì tôi pha sữa cho Cẩm Phương nhé. Cẩm Phương tặc lưỡi: - Lại nữa! Chị không biết là tôi sợ uống sữa đến phát khiếp sao? Chị Sáu thở nhẹ: - Nhưng Cẩm Phương cũng phải dùng một thứ gì đó để lót dạ chứ. Cẩm Phương cằn nhằn: - Chán chị ghê. Vẻ mặt thắc thỏm, chị Sáu nghiêng đầu hỏi:

Page 2: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

2

- Hay là một ly sữa ca cao nóng nhé? Thở hắt một cái, Cẩm Phương phán: - Thôi được. Nếu tôi không chịu dùng điểm tâm, coi bộ chị cứ đứng đây đôi

co với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ thở dài. Ông bà chủ ngôi

nhà này hiếm con, chỉ có Khoa và Cẩm Phương nên cô chủ mè nheo suốt ngày đến phát mệt.

Một lát sau, đang ở trong bếp chị Sáu lại giật mình bởi tiếng gọi của Cẩm Phương:

- Chị Sáu ơi! Chị lên đây cho tôi nhờ chút xíu thôi à. Chút xíu thôi của Cẩm Phương làm chị ngán ngẩm. Trong phòng cô chủ nhỏ

như vừa qua cơn địa chấn, một núi áo quần đang vương vãi từ trên giường cho đến sàn nhà.

Cẩm Phương cười cầu tài: - Chị dọn giùm tôi đi! Chùi hai bàn tay còn ướt mèm vào ống quần, giọng chị Sáu thở hắt một cái: - Sao lại như thế này? Cẩm Phương cong môi: - Tôi lục tìm chiếc khăn mu-soa mới mua. - Cô tìm thấy chưa? Cẩm Phương bặm môi: - Nó nằm lọt xuống tận đáy tủ nên tôi phải xới tung quần áo mới tìm thấy

được. Đây nè… Trước vẻ mặt chưng hửng phải chị Sáu, Cẩm Phương giọng hồn nhiên: - Tôi và Tú Anh đi mua ở siêu thị đấy nhé. Chị nhìn xem, người ta thêu một

nhành huệ màu trắng thật dễ thương. Thời trang bây giờ người ta chuộng hàng thêu, mà phải thêu tay mới đúng mốt đó.

Chị Sáu lắc đầu nhè nhẹ. Để tìm một chiếc khăn thêu, cô chủ nhỏ đã không ngại ngần ném tất cả áo xuống mà chị đã mất công ủi trong mấy buổi chiều. Mở miệng cằn nhằn cũng không được, mà im lặng kể ra cũng... tức.

Chìa chiếc khăn tay trước mặt chị Sáu, Cẩm Phương sôi nổi: - Chị thấy đẹp không? Chị Sáu đáp cho qua chuyện: - Cô đã chọn tất nhiên là phải nhìn được mắt.

Page 3: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

3

Cẩm Phương bật cười. Cô tung chiếc khăn thêu lên và đón bắt lấy một cách nhí nhảnh, giọng vui vui:

- Sao lúc nào mặt chị cũng dàu dàu. Ái chà… Lặng lẽ nhặt một đóng quần áo dưới sàn cho vào tủ, chị Sáu nhỏ nhẹ: - Giờ tôi đang bận làm bếp. Lát nữa rảnh việc tôi sẽ tranh thủ ủi lại đóng đồ

này cho cô. Lần sau, muốn tìm thứ gì đó cô đừng… xáo tung mọi thứ như thế này nữa nhé!

Cẩm Phương tròn mắt: - Không xới lên, sao kiếm được. Không muốn chọc giận cô chủ, chị Sáu nín thinh. Cẩm Phương quen được

cưng chiều nên mưa nắng thất thường. Chị không dại gì để làm cho Cẩm Phương nổi giận.

Cẩm Phương chợt hỏi: - Chị có biết mẹ tôi đi đâu không? - Bà chủ đến công ty từ lúc sớm. Cẩm Phương nheo mũi: - Ngôi nhà này rộng quá nên buồn chết đi được. Đã thế, ba mẹ tôi và Khoa

lại cứ đi suốt. Tiếc là tôi không có một đứa em gái. Nếu có một đứa em gái thật dễ thương, tôi sẽ chiều chuộng nó, chưng diện cho nó thật đẹp. Chiều chiều dắt nó đi dạo phố chơi. Cứ ở miết trong nhà như thế này, buồn kinh khủng. Giá mà ba mẹ tôi có khoảng… một chục đứa con nhỉ, lúc ấy trong nhà lúc nào cũng vui.

Chị Sáu lắc đầu cười. Chỉ một Cẩm Phương chị đã mệt hết hơi, nếu có khoảng… một chục Cẩm Phương coi bộ chị chết quá.

Giọng chị nhỏ nhẹ: - Tôi xuống dưới nhà chuẩn bị cơm trưa, lát nữa tôi lên dọn phòng sau. Cẩm Phương so vai: - Tùy chị thôi… Chỉ còn lại một mình, Cẩm Phương chống tay lên bệ cửa sổ, mộng mơ nhìn

ra vườn. Ngoài trời đang mưa tầm tã. Sau màn mưa trắng xóa, cảnh vật như mờ hẳn đi. Những luống hồng tỉ muội xác xơ…

Vừa nhìn thấy Vũ Phong - anh chàng thuyền phó tàu viễn dương bước qua

cửa cổng, nơi có giàn hoa giấy màu trắng đang vãi những cánh hoa mỏng manh rụng đầy sân, Cẩm Phương liền phóng lên giường giả vờ ngủ.

Page 4: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

4

Gõ nhẹ cửa phòng, chị Sáu gọi:

- Cô chủ à…

Nằm im lặng không lên tiếng, Cẩm Phương cố nhịn cười khi hình dung vẻ mặt thất vọng của Vũ Phong vì không gặp được cô. Tiếng dép của chị Sáu xa dần. Giọng chị vang vọng trong hành lang:

- Sao ngủ lẹ thật. Đúng là tuổi ăn, tuổi ngủ. Mới đặt lưng xuống là đã ngủ say như chết.

Đang cười đắc ý, chợt cô bỗng giật mình vì cửa phòng bật mở. Giọng Khoa oang oang;

- Chị Doanh… anh Vũ Phong đang ngồi chờ chị nãy giờ đó.

Vùng ngồi dậy, Cẩm Phương cằn nhằn:

- Sao em vào phòng chị mà không gõ cửa?

- Nghe chị Sáu bảo là chị đang ngủ rất say, gọi mãi vẫn không nghe nên em đoán là chị… giả vờ đó thôi.

Cẩm Phương kêu lên:

- Em tài ghê ha.

Khoa cười cười:

- Vì em là em của chị mà.

Cẩm Phương nhướng mày:

- Chị cũng đang buồn ngủ kinh khủng đây. Em ra tiếp chuyện với anh Vũ Phong đi.

- Anh Vũ Phong đến đây tìm chị mà.

Cẩm Phương nguýt dài:

- Dù sao đi nữa em cũng là… người quen của anh Vũ Phong. Khách của ai người đó tiếp. Hôm hai chị em mình cùng đứng mua hàng với anh Vũ Phong ở siêu thị, nếu em không chỉ nhà cho anh ta thì đâu có chuyện chị cứ bị quấy rầy suốt mấy tháng nay.

Khoa gãi đầu:

- Lúc đó, em thấy anh Vũ Phong cũng dễ mến.

- Mới gặp người ta lần đầu, sao em biết được.

- Em có tài đoán người mà.

- Em giỏi ghê.

Khoa mỉm cười:

Page 5: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

5

- Từ hôm đó đến bây giờ dễ chừng cũng mấy tháng rồi, nhận xét của em về anh Vũ Phong vẫn không thay đổi.

Cẩm Phương phán: - Nếu mến anh Vũ Phong, em cứ xuống mà nói chuyện với anh ấy. Khoa gãi đầu: - Chị biết là anh Vũ Phong đến đây vì lý do gì rồi mà. - Chị không biết! - Anh Vũ Phong rất mong được gặp chị. - Nhưng chị không thích nói chuyện với anh ấy. Phán xong, Cẩm Phương liền kéo chăn trùm kín đầu. Khoa ngồi xuống ghế, giọng mềm mỏng: - Chị Doanh à! Anh Vũ Phong đã đội mưa gió đến đây để gặp chị, lẽ nào chị

để anh thất vọng ra về. - Đến được thì về được. Chị có bắt ảnh phải lội nước đâu. - Tội nghiệp anh. Cẩm Phương ca cẩm: - Khoa tội nghiệp đã bao nhiêu người rồi. Tuần trước là một anh chàng luật

sư. Cách đây nửa tháng là anh chàng Việt kiều. Suy cho cùng, người tội nghiệp chỉ là chị. Chị phải tiếp chuyện với những anh chàng giả bộ làm quen với em.

Khoa cười khì vì Cẩm Phương đã nói trúng phóc về cậu. Cậu nói giọng vui vẻ:

- Làm chim xanh nhưng em cũng khổ, biết đâu nay mai lại trở thành bia đỡ đạn không chừng.

Cằn nhằn Khoa một hồi, Cẩm Phương cũng không đành lòng. Thở hắt một cái, cô đành đi xuống phòng khách để gặp Vũ Phong.

Vừa nhìn thấy Cẩm Phương xuất hiện ở cầu thang, Vũ Phong bật đứng dậy giọng vồn vã:

- Chào Cẩm Phương… Cô mỉm cười gượng gạo. Chợt nhìn thấy chiếc gạt tàn đầy ắp và vỏ thuốc

trống không ở trên bàn, cô khẽ so vai nhẹ. Vũ Phong đã đốt một buổi chiều mưa buồn bằng gói Dunhill xanh. Thật lạ lùng. Hai lá phổi của những anh chàng si tình có lẽ mờ và lốm đốm vì khói thuốc.

- Chiều chủ nhật, Cẩm Phương không đi đâu chơi à? Cô lạnh nhạt trả lời:

Page 6: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

6

- Không... anh không thấy là trời đang mưa đó sao? Vũ Phong cười: - Lội mưa, đó cũng là một cái thú phải không Cẩm Phương? Cẩm Phương so vai: - Tôi sợ bị cảm lạnh lắm. - Thế mà tuần trước, anh lại bắt gặp Cẩm Phương và một cô bạn… tung tăng

lội nước dưới mưa. Nếu lúc đó không bận chuyện, có lẽ hôm ấy anh đã xung phong lội mưa với Cẩm Phương cho vui.

Cô nheo mũi: - Tôi đâu có… vui nếu bị ai phá đám. Đến nhà tôi hoài, anh chưa thấy là tôi

đã đủ khổ hay sao? - Sao lại… khổ? Cẩm Phương nheo mũi: - Khi nào bị quấy rầy và bị làm phiền, anh sẽ có ngay câu trả lời. Câu trả lời kênh kiệu của Cẩm Phương làm Vũ Phong hơi ngượng. Anh cười

giả lả: - Anh biết là Cẩm Phương đùa. Cô tỉnh tỉnh: - Tôi đâu có đùa. - Cẩm Phương hệt như một chú nhím con dễ thương. Giọng cô chế giễu: - Thế sao? Vũ Phong trầm giọng: - Cách nói chuyện gai góc của Cẩm Phương vừa hồn nhiên, vừa dễ thương. Cô dài giọng: - Hình như anh thường thích… thi vị hóa mọi chuyện liên quan đến tôi. Tôi

đâu có được như anh nói. Vũ Phong nheo mắt nhìn Cẩm Phương: - Cẩm Phương là một cá biệt dễ thương. Cô chống cằm nhìn ra vườn. Thật là chán với một điệp khúc… dễ thương

của Vũ Phong. Anh cứ đến đây quấy rầy cô mãi mà không chán hay sao. Nhìn như hút vào đôi rèm mi cong cong trên khuôn mặt đẹp của cô, Vũ

Phong hạ thấp giọng:

Page 7: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

7

- Nếu là họa sĩ, anh chắc mình sẽ có một tác phẩm thật độc đáo khi cầm cọ vẽ chân dung Cẩm Phương.

Quay mắt nhìn Vũ Phong, cô hếch chiếc mũi xinh xắn lên: - Rất tiếc là anh không làm nghệ thuật. Một người luôn bận rộn với các phi

vụ làm ăn, lại muốn làm nghệ thuật, kể ra hơi lạ đó. - Cẩm Phương nghĩ sao về anh? Cô rùn vai: - Những anh chàng lênh đênh sóng nước trên tàu viễn dương như anh có lẽ

chỉ nghĩ đến chuyện… kiếm tiền để làm giàu. Dụi nửa điếu thuốc còn cháy dở vào gạt tàn, Vũ Phong khẽ liếc nhìn Cẩm

Phương. Cô ngồi lọt thỏm trong ghế, hai tay khoanh trước ngực, hơi khuỳnh ra một chút do bộ ngực nở nang.

Chiếc áo màu da bò của cô làm buổi chiều dường như sáng lên. Đôi mắt của cô hơi lém lỉnh, mở to và rèm mi rất đỗi hiền lành. Chỉ có những lời nói của cô là gai góc.

Vũ Phong khàn giọng: - Cẩm Phương chưa hiểu nhiều về anh. Cô mỉm cười: - Để làm gì. Tôi và anh là những người xa lạ. - Cẩm Phương không sợ anh buồn sao? Cẩm Phương nhún vai thay cho câu trả lời. Cô lục lọi dưới gầm bàn một hồi

rồi cầm lấy máy điện thoại chơi game. Cô chẳng thích ngồi nói chuyện với Vũ Phong, anh ta có vẻ nhạt nhẽo hay sao ấy. Ngoài việc ngắm trộm cô, hình như anh ta chẳng biết nói gì cho ra hồn.

Giọng Vũ Phong tha thiết: - Anh rất mến Cẩm Phương. Nghẩng phắt đầu nhìn anh, cô nhếch môi giễu cợt: - Từ hôm gặp anh ở siêu thị đến bây giờ, tôi cũng chưa có một câu nói nào

đáng để anh đem lòng để… mến. Anh… mến tôi như thế cũng hơi vội vàng. - Chỉ cần một ánh nhìn, người ta cũng có thể bị tiếng sét. Cẩm Phương so vai: - Nhưng cũng chỉ với… một ánh nhìn, người ta cũng tự biết là cần chấm dứt

những chuyện viếng thăm để khỏi làm phiền đến kẻ khác. Lặng người, Vũ Phong nhìn sững đôi môi hồng đang cong lên với vẻ đầy

khiêu khích. Đây không phải là lần đầu tiên Cẩm Phương đối xử với anh như

Page 8: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

8

thế. Vũ Phong không hiểu được tại sao anh lại có đủ kiên nhẫn để cứ đến đây và lại ra về trong nỗi thất vọng vô bờ. Một thằng đàn ông trải đời như anh lại nhiều đêm trằn trọc mất ngủ vì một cô nhóc sinh viên nghĩ cũng vớ vẩn khôi hài. Qua đường không biết bao cô gái từng trải, cuối cùng lại thấp thỏm đau tim vì một con bé kênh kiệu.

Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, Cẩm Phương giọng lạnh nhạt: - Anh có cần gặp… Khoa không, tôi gọi nó xuống tiếp chuyện với anh. Giọng Vũ Phong khàn khàn: - Không, cám ơn. Chào Cẩm Phương, tôi về… Liếc nhìn khuôn mặt đẹp thật kiêu sa đài các, từ Vũ Phong chợt dâng lên một

nỗi khát vọng. Một ngày nào đó, Cẩm Phương sẽ thuộc về anh. Anh sẽ chiếm đoạt cô, lúc đó anh sẽ nghiền nát cô ra, tơi bời nhan sắc…

Ông Bửu giật mình quay lại khi nghe tiếng cười khúc khích của Cẩm

Phương: - Ba… - Sao con dậy sớm thế? Cô nũng nịu: - Giờ mà sớm sao? - Mọi ngày, con gái của ba vốn vô địch về môn ngủ nướng cơ mà. Cô cong môi: - Con bị đánh thức vì những tiếng bước chân của ba trên ban công đó. - Ba đang tập thể dục, con không thấy sao? Cô nghiêng đầu hỏi: - Sao ba không ra vườn? Ông Bửu mỉm cười, giọng lơ đãng: - Trời hơi mưa nhẹ nên… ông già đành phải đứng trong nhà để tập thể dục

buổi sáng. Cẩm Phương đưa ngón tay lên môi: - Thứ bảy tuần sau là ngày gì, ba có nhớ hay không? Giọng ông Bửu băn khoăn:

Page 9: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

9

- Ngày đó, ba… có hẹn với khách hàng à? Cẩm Phương kêu lên: - Trời đất! Con có biết chút gì về công chuyện làm ăn của ba đâu. Nhíu mày suy nghĩ một hồi, ông Bửu “à” lên một tiếng thật lớn: - Sinh nhật con gái của ba! Cẩm Phương xụ mặt: - Vậy đó, ba không quan tâm đến con gái của ba chút nào. Ông Bửu vỗ nhẹ lên vai cô: - Đừng giận ba. Dạo này công việc bộn nề nên ba hơi đãng trí. Suýt nữa, ba

quên mất. Cẩm Phương chu môi nũng nịu: - Ba sẽ tặng gì cho con đây? Ông Bửu sôi nổi: - Con thích gì, ba sẽ mua tặng con thứ đó ngay lập tức. Nào, con nói đi… Cẩm Phương bặm môi: - Con thích được tặng một món quà thật đắt tiền và độc đáo. Ông Bửu trêu cô: - Ba vừa nghĩ ra rồi. Cô háo hức: - Ba nói đi… - Một con chó xù Nhật Bản hay là chiếc áo choàng lông thú? Cô giậm chân: - Trời đất! Ông Bửu tỉnh tỉnh: - Cả hai thứ này đều đạt được các tiêu chuẩn của con vừa đặt ra. Cẩm Phương xụ mặt: - Con nghỉ chơi với ba luôn đó… Nói xong, cô vùng vằng bước vào phòng của mẹ cô, giọng giận dỗi: - Mẹ ơi! Con chẳng muốn tổ chức sinh nhật nữa đâu. Đang xếp lại tấm drap trên giường, bà Bửu không giấu được ngạc nhiên nhìn

thấy vẻ mặt phụng phịu của cô: - Sao vậy con?

Page 10: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

10

Cẩm Phương chưa kịp nói gì thì ba cô đã bước vào với giọng cười vang. Cốc nhẹ lên đầu cô, ông nói giọng thương yêu:

- Ba đùa một tí cũng hờn mát. Đúng là cô con gái quen được cưng chiều. Cô mở to mắt: - Chứ không phải ba định tặng… chó xù hay áo lông thú cho con sao? Ông Bửu cười lớn: - Ba biết con gái ba đời nào chấp nhận những món quà tầm thường như thế. Cẩm Phương bật cười: - Ba sành điệu ghê. Ông Bửu phán: - Chiều ý con, ba mẹ sẽ tặng cho con một món quà thật đắt tiền và sang

trọng. Món quà ấy chắc chắn sẽ làm con hãnh diện với bạn bè vì giá trị của nó. Dù gì con cũng là con gái của một giám đốc công ty giày da xuất khẩu mà. Một đại tiệc sẽ được tổ chức thật linh đình để mọi người biết được ái nữ của giám đốc Bửu Truyền được cưng chiều như thế nào.

Bà Bửu kêu lên: - Kìa anh! Chúng ta không nên phô trương như thế. Chỉ cần một bữa tiệc đơn

giản nhưng đầy ý nghĩa là đủ. Còn quà tặng, không nhất thiết phải đắt tiền như Cẩm Phương đòi hỏi đâu.

Ông Bửu cười vang: - Em không giống với anh và con chút nào. Quay sang Cẩm Phương đang thắt thỏm nhìn bà, bà Bửu trầm giọng: - Mẹ mong rằng, sang tuổi hai mươi mốt con sẽ khác hơn Cẩm Phương ạ. Cô xụ mặt: - Những đòi hỏi của con có gì là quá đáng đâu khi mà gia đình mình giàu

như thế. Bà Bửu khẽ thở dài. Con gái của bà đẹp quá. Chính vẻ đài các của Cẩm

Phương khiến bà Bửu mơ hồ lo sợ. Sắc đẹp thường là con dao hai lưỡi. Bà đã có quá nhiều kinh nghiệm đắng cay để biết được điều ấy. Con gái bà không chỉ đẹp mà còn được vợ chồng bà nuông chiều, liệu điều đó có tốt cho nó hay không?

Ông Bửu giọng vui vẻ: - Em nên chiều con đi, dù sao đó cũng là ngày vui của con. Và đây cũng là

dịp để anh cho mọi người thấy giám đốc Bửu Truyện xài tiền như thế nào. Bà khẽ thở dài. Chồng bà dạo này thay đổi rất nhiều, ông thường ca tụng đến

sức mạnh vạn năng của đồng tiền và những hào nhoáng bên ngoài của con người. Sự thay đổi của ông làm cho bà nhói đau trong tim.

Page 11: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

11

Miên man với những suy nghĩ muộn phiền, bà Bửu chỉ cảm thấy vui vui một chút khi lại nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của Cẩm Phương:

- Sáng nay ba diện thật bảnh, mẹ nhìn xem. Ngẩng đầu lên, ông Bửu đang đứng trước mặt bà trong bộ veston thật sang

trọng. Thật nghịch ngợm, cô giật chiếc cravate màu rượu chát trên tay ông Bửu: - Con sẽ thắt cravate cho ba. Kiểu nghệ sĩ một chút ba nhé. Ông Bửu cười xòa: - Được thôi. Mẹ con chọn cravate, còn con thì thắt. Còn gì hạnh phúc bằng. Thắt cravate cho ông Bửu xong, Cẩm Phương lại vỗ vỗ vào chiếc cặp da của

ba cô đang đặt ở trên bàn: - Có tài liệu mật không hở ba? Ông Bửu mỉm cười: - Trên phương diện kinh tế, những giấy tờ này cũng tạm xem là “mật”. Cẩm Phương mở to mắt: - Thế sao? - Con biết không, lèo lái cả một công ty không phải là chuyện đơn giản. Ba

thích câu nói ở một bộ phim mà ba rất thích: “Thương trường là chiến trường chứ không phải là thiên đường”. Ba mong rằng con hoặc Khoa sẽ kế tục sự nghiệp của ba sau này.

Cẩm Phương bặm môi: - Con chịu thôi. Công việc linh doanh phải dành cho đàn ông mới thích hợp. Ông Bửu sôi nổi: - Con không thích nối nghiệp ba sao? Cẩm Phương mỉm cười: - Vâng… Mới thử tưởng tượng hình ảnh một nữ giám đốc có khuôn mặt

khắc khổ lạnh lùng ngồi sau bàn giấy là con phát sợ rồi. Con không muốn trở thành một rô bốt.

Nghe cô tuyên bố, cả ba cô và mẹ cô không nhịn được cười. Ông Bửu giọng vui vẻ:

- Nếu con gặp và nói chuyện với bà Giang Châu - giám đốc của công ty giày da Sao Mai, có lẽ con sẽ suy nghĩ khác đi. Dù ngoài bốn mươi tuổi, nhưng bà ta vẫn trẻ đẹp và lịch lãm.

Cẩm Phương giọng tinh nghịch:

Page 12: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

12

- Có đẹp bằng mẹ của con không?

- Dĩ nhiên là thua, không ai sánh được với bà Bửu Truyền, phải không mình?

Cẩm Phương cao giọng:

- Công việc sẽ làm nhan sắc của bà Giang Châu dần dần bị…phai tàn đi.

Mẹ cô thân ái quàng tay lên vai cô, giọng dịu dàng:

- Điều đáng sợ nhất là tâm hồn bị phai tàn đi, con gái ạ. Thời gian là kẻ thù của sắc đẹp. Sắc đẹp không thể đặt tới sự vĩnh hằng vì ngay bản thân cuộc sống của con người cũng không thể tồn tại mãi mãi. Sắc đẹp chỉ là phù du.

Ông Bửu xách cặp bước ra khỏi phòng.

Ông ngoái đầu lại, giọng pha chút bông lơn:

- Anh đi đây, để em và con gái có thể tự do thoải mái bàn luận về cái đẹp.

Cẩm Phương chống tay lên cửa sổ nhìn ông Bửu đang bước xuống bậc tam cấp. Chú Tư tài xế đang nổ máy chờ ba cô.

Vẫy tay với ông, giọng cô trong trẻo:

- Chúc papa một buổi sáng vui vẻ.

Quay lại với mẹ cô đang ngồi trước gương, Cẩm Phương nghiêng đầu ngắm nhìn. Cũng như mọi ngày, bà Bửu Truyền trang điểm thật nhẹ. Khuôn mặt thanh tú của bà càng trở nên quý phái với búi tóc được giữ lại bằng chiếc trâm cài…

Cẩm Phương cười nho nhỏ:

- Con nghĩ thật là lạ lùng. Ba sống hết sức thực tế còn mẹ lại bàng quan với thế sự. Ba và mẹ dường như đang ở trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mẹ cô khép mắt lại, giọng dịu dàng:

- Những người đàn ông và đàn bà thường dung hợp nhau nhờ những điểm tương phản. Như căn phòng màu khói hương này đây, nếu không có chiếc rèm cửa màu nâu và lọ cúc đại đóa màu vàng ở trên bàn, có lẽ sẽ trở nên buồn tẻ biết bao. Ba và mẹ tìm được ở người bạn đời của mình những cái thiếu ở bản thân để bổ sung cho nhau.

Cẩm Phương cắn môi suy nghĩ vẩn vơ.

Giọng nói ngập ngừng và vẻ mặt buồn rầu của mẹ khiến cô liên tưởng đến sự tương phản đến nhức nhối của hai màu trắng đen. Liệu có thể tìm kiếm ở đó một sự hòa hợp được chăng?

Cẩm Phương chớp nhẹ mắt. Cô nghiêng đầu ngắm nghía mẹ thật lâu rồi khẽ nói:

- Mẹ rất đẹp. Mẹ biết không?

Page 13: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

13

Cẩm Phương không cường điệu. Dù ngoài bốn mươi nhưng khuôn mặt của bà vẫn còn lưu giữ phần nào nét đẹp thời con gái. Đặc biệt đôi mắt của bà đẹp vời vợi u uẩn.

Bà Bửu cười buồn và sửa lại cổ áo xộc xệch của Cẩm Phương, bà hôn nhẹ lên trán cô:

- Người con gái nào cũng chỉ có một thời, Cẩm Phương ạ. - Sao lại chỉ một thời? - Một thời thôi. Sắc đẹp chỉ là phù du. Thời gian sẽ làm sắc đẹp tàn phai. Cái

mà người ta còn lưu giữ được mãi chính là tâm hồn. Cẩm Phương phụng phịu: - Con mong rằng, với con một thời sẽ trở thành… một đời. Bà Bửu thở nhẹ: - Con còn quá trẻ, chưa hiểu hết được đời. Cẩm Phương chăm chú nhìn mẹ cô: - Ba và mẹ rất khác nhau. Bà Bửu khẽ cắn môi. Cẩm Phương không phải là người đầu tiên có nhận xét

như thế. Bà cũng không hiểu tại sao chỉ trong một thời gian ngắn chồng bà lại thay đổi nhiều đến thế. Cách đây mấy chục năm, cô nữ sinh Thái Hà nhận lời cầu hôn của chàng thanh niên họ Bửu để trở thành bà Bửu Truyền vì sự tương hợp giữa hai người. Không ngờ theo thời gian, giữa ông và bà đã dần dần có một khoảng cách không nhỏ.

Cẩm Phương lặng lẽ ngắm nhìn mẹ cô. Mẹ cô là một phụ nữ thiên về sống nội tâm. Bằng một linh cảm riêng, Cẩm Phương đoán có lẽ mẹ cô không yêu ba cô lắm. Phải chăng mẹ gắn bó với ba bằng nghĩa hơn là tình. Cô nhớ lại hai gam màu đen-trắng, mãi mãi tương phản nhau đến nhức mắt. Bỗng dưng cô cảm thấy tội nghiệp ba và tội nghiệp mẹ. Cô buột miệng hỏi:

- Có phải thời con gái mẹ rất đẹp? Bà Bửu cười nhẹ: - Sao con lại hỏi mẹ câu hỏi ấy? Cẩm Phương cười: - Đến bây giờ mẹ vẫn đẹp. Mong sao sau này con cũng giữ mãi vẻ đẹp lâu

dài như mẹ. Bà Bửu trầm giọng: - “Sắc đẹp là món quà đầu tiên tạo hóa ban cho phụ nữ và cũng là thứ đầu

tiên tạo hóa lấy đi”. Lúc khác, mẹ sẽ kể cho con nghe về câu chuyện buồn của một thiếu phụ từng có thời kỳ xuân sắc - bạn rất thân của mẹ.

Page 14: PHẦN MỘT Đ - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa01.pdfco với tôi đến chiều quá. Mang tô phở thơm phức xuống bếp, chị Sáu khẽ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

14

Cẩm Phương trố mắt: - Mẹ muốn nói đến dì Đan Phượng? - Không! Thời con gái, mẹ rất thân với một cô gái rất đẹp - Tường Ly. - Dì ấy hiện ở đâu hở mẹ? Khuôn mặt bà Bửu xa vắng, co rúm lại vì đau khổ: - Mẹ cũng không biết nữa.