327

Thành Phố Trộm

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

THÀNHPHỐTRỘM—★—

Tácgiả:DavidBenioffNgườidịch:ĐỗTuấnAnh

NhãNampháthànhNXBHộiNhàVăn-2016

ebook©vctvegroup01-12-2018

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Mụclục

Mởđầu123456789101112131415161718192021222324252627Lờicảmơn

ChươngMởđầu

Ôngtôi,dùngdao,đãđoạtmạnghaitênĐứckhiôngcònchưađủmười tám tuổi. Tôi không nhớ có ai kể cho tôi nghe cả, đó là điềudườngnhưtôivẫnluônbiết,giốngnhưtôibiếtđộiYankeemặcáokẻsọckhiđấucáctrậnởsânnhàvàáoxámkhiđấusânkhách.Nhưngkhôngphảitôisinhrađãbiếtchuyệnđó.Aiđãkểchotôinhỉ?Bốtôithìkhôngrồi,ôngkhôngbaogiờchia sẻnhữngbímật,mẹ tôicũngkhông,bàtránhđềcậpnhữngchuyệnkhôngvui,tấtcảnhữngchuyệnmáume, ung nhọt, hoặc quái dị. Không phải bà tôi, bà biết tất cảnhữngchuyệndângiancủacốquốc-hầuhếtđềukinhdị, trẻconbịchósóixơitáivàbịnhữngmụphùthủychặtđầunhưngchẳngbaogiờnóivềcuộcchiếnkhicótôinghe.Vàtấtnhiênlạicàngkhôngphảilàông tôi,người tươi cười canhgiữnhữngkýứcđầuđời của tôi,ngườiđàn ôngmắt đenmảnh dẻ, trầm lặng vẫn dắt tay tôi khi băng quađường,ngồitrênbăngghếcôngviênđọctờbáotiếngNgatrongkhitôiđuổitheolũchimbồcâuvàlấycànhquegãychọcphábọnkiếnthợ.

Tôi lớn lên cáchnhàôngbàhai khốinhànênhầunhưngàynàocũnggặphọ.Ôngbàcó riêngmộtcông tybảohiểmnhonhỏ,hoạtđộngngoàicănhộbênđườngsắtcủahọởBayRidge,chủyếuphụcvụnhữngngườiNganhậpcưkhác.Bàtôi lúcnàocũngnóichuyệnđiệnthoại,bánhàng.Khôngaicưỡnglạiđượcbà.Bàhớphồnhọhoặcbàlàmhọhoảng,vàdùlàcáchnàođinữathìhọcũngđềumua.Ôngtôiphụ trách bàn làm việc, giải quyết tất cả giấy tờ. Hồi còn nhỏ, tôithườngngồitronglòngông,trònmắtnhìncáiđốtcụtngóntrỏbàntaytráicủaông,tròntrịavànhẵnthín,haiđốttrêncùngbịtiệnngọtnhưthểđẻ raôngđãkhôngcóchúng rồi.Nếu làmùahèvàđộiYankeeđangthiđấu,mộtchiếcradio(sausinhnhậtbảymươituổicủaôngthì

thànhmộtchiếctivimàu,bốtôimuachoông)tườngthuậttrậnđấu.Ôngkhôngbaogiờđánhmấtcáigiọnglơlớcủamình,ôngchẳngbaogiờđibầucửhoặcnghenhạcMỹ,nhưngônglạitrởthànhmộtngườihâmmộcuồngnhiệtcủađộiYankee.

Cuốithậpniênchínmươi,mộttậpđoànbảohiểmđềnghịmualạicôngtycủaôngbàtôi.Đólà,theolờitấtcảmọingười,mộtđềnghịkhátốt,vậylàbàtôiyêucầuhọtănggấpđôigiálên.Chắcchắnlàhọđãcòkèmặccảrấtnhiều,nhưngngaycảtôicũngcóthểbảovớitậpđoànđórằngcòkèvớibàtôichỉtổtốnthờigian.Cuốicùnghọtrảchobànhữnggìbàmuốnvàôngbà tôi - theo truyền thống,báncănhộcủahọvàchuyểnđếnFlorida.

HọmuamộtngôinhànhỏtrênbờVịnh,mộtkiệttácmáibằngxâynăm1949bởimộtkiếntrúcsư-lẽrađãtrởnênnổitiếngnếuôngtakhôngchếtđuốiđúngvàonămấy.Trần trụi vàuynghi với chất liệuthépvàbêtôngđúc,tọalạctrênmộttriềndốctrơtrọitrôngthẳngraVịnh,nókhôngphảingôinhàtavẫnhìnhdungchomộtcặpvợchồngnghỉhưu,nhưnghọđâucóchuyểnxuốngmiềnNamđểhéotàndướiánhmặttrờirồichết.Hầunhưngàynàoôngtôicũngngồitrướcmáytính,chơicờvuaonlinevớimấyôngbạngià.Bàtôi,buồnchánvìănkhôngngồi rồi trongmấy tuầnsaukhi chuyểnvề, tự tạo raviệc làmchomìnhtạimộttrườngđạihọcngoạitrúởSarasota,dạyvănhọcNgachonhữngsinhviênrámnắng,cóvẻnhưcánhnày(theonhưmộtlầntôighéthămlớphọc) liên tụcpháthoảngvìsựbángbổcủabà,kiểuchâmbiếmnặngnềcủabà,vàkhảnăngbàthuộc làu làunhữngvầnthơPushkin.

Tốinàoôngbàtôicũngdùngbữatrênsânthượng,trôngthẳngquanhữngvũngnướctốiomvềphíaMexico.Họngủđểmởmọicửasổ,lũbướmđêmđậpcánhvàotấmlướichắn.KhônggiốngnhữngngườinghỉhưukháctôigặpởFlorida,họkhônglolắnggìvềtộiphạm.Cửatrướcthường xuyên không khóa và không cóhệ thống báo độngnào.Họ

khôngthắtdâyantoànkhiởtrongxe,họkhôngdùngkembảovệkhira ngoài nắng. Họ quả quyết rằng chẳng gì có thể giết được mìnhngoạitrừchínhChúa,màhọthậmchícònchẳnghềtinvàoôngta.

TôisốngởLosAngelesvàviếtkịchbảnvềnhữngsiêuanhhùngđộtbiếngien.Hainămtrước tôiđượcđềnghịviếtmộtbàichândung tựthuậtchomộttạpchívềkịchbản,vàđượcgiữachừngthìtôinhậnramìnhđãsốngmộtcuộcđờithậtnhàmchán.Chẳngphảitôikêucagì.Ngaycảđọcbảntómtắtsựtồntạicủatôicũngchán-phổthông,đạihọc,làmlặtvặt,họcsauđạihọc,làmlinhtinh,lạihọcsauđạihọc,siêuanhhùngđộtbiếntôiđãcómộtquãngthờigiantồntạithúvị.Nhưngtronglúcvậtvãchoxongbàiviết-tôiquyếtđịnhrằngtôikhôngmuốnviếtvềcuộcđờimình,ngaycảnămtrămtừcũngkhông.TôimuốnviếtvềLeningrad.

ÔngbàđóntôiởsânbaySarasota,tôicúikhomxuốnghônhọcònhọngước lênmỉmcườivới tôi, lầnnàocũnghơingỡngàng trướcsựhiệndiệncủathằngcháunộingườiMỹkhổnglồ(vớichiềucao1m90thìtôilàmộtngườikhổnglồbêncạnhhọ).Trênđườngvềnhàchúngtôimuacásòngởchợcáđịaphương,ôngtôinướngnómàkhôngchothêmgìngoàibơ,muốivàchanhtươi.Giốngnhưbấtkỳmóngìôngnấu,nócóvẻdễlàmđếnkhótin,mấtvẻnvẹnmườiphút,vàngonhơnbấtcứthứgìtôiđãăntrongnămđóởLA.Bàtôikhôngnấuăn,bànổitiếngtronggiađìnhtôivìkhôngchịusửasoạnbấtkỳthứgìcầukỳhơnmộtbátngũcốc.

Sau bữa tối bà tôi châmmột điếu thuốc còn ông tôi rót ra ba lyvodkalýchuađennhànấu.Chúngtôilắngnghedànđồngcacủalũvevàdế,phóngmắt rangoàiVịnh tốiđen, và thỉnh thoảng lạiđập tayxuamuỗi.

“Cháumangtheomáyghiâm.Cháunghĩbiếtđâuchúngtacóthểnóichuyệnvềcuộcchiếntranh.”

Tôinghĩđã thoángthấybà tôinhướngmắtkhibàbúngtàn thuốc

xuốngmặtcỏ.

“Gìcơạ?”

“Cháuđãbốnmươituổirồi.Giờcháulạimuốnbiếtà?”

“Cháubamươibốnmà.”Tôinhìnsangôngtôivàôngmỉmcườivớitôi.“Cóchuyệngìchứ?ÔngbàlàdânQuốcxãsao?ÔngbàđangchegiấuquákhứQuốcxãcủamìnhà?”

“Không,”ôngnói,vẫnmỉmcười.“ÔngbàkhôngphảilàQuốcxã.”

“Ôngbànghĩcháubốnmươituổithậtà?”

“Bamươitư,bốnmươi…”Bàkêuchẹpchẹp,baogiờcũngđikèmcáiphẩytaykhinhkhỉnh,xuađisựnguxuẩn.“Aithèmquantâm?Kếthônđi.Kiếmlấycôvợ.”

“BànóigiốnghệtnhữngngườibàkhácởFloridavậy.”

“Ha,”bànói,hơitựái.

“Cháumuốnbiếtnónhưthếnào.Cóđiềugìmàkhủngkhiếpvậy?”

Bàvừahấtđầuvềphíaôngtôivừatrỏđầuđiếuthuốcđangcháyvàotôi.

“Nómuốnbiếtlànhưthếnàokìa.”

“Bàyêudấuà,”ôngtôinói.Chỉthếthôi,khônggìnữa,nhưngbàtôigậtđầuvàdụitắtđiếuthuốccủabàlênmặtbànkính.

“Cháunóiđúng,”bàbảotôi.“Cháumuốnviếtvềcuộcchiếntranh,cháunênviết.”

Bàđứngdậy,hônlênđầutôi,hônlênmôiôngtôivàmangmấycáiđĩavàotrongnhà.Trongítphútchúngtôingồiđólặnglẽ,lắngnghetiếngsóngvỗbờ.Ôngrótthêmvodkachohaiôngcháu,hàilòngthấytôiđãuốnghếtlycủamình.

“Cháucóbạngáichứ?”

“Ừhứ.”

“Côdiễnviênấyà?”

“Vâng.”

“Tathíchcôấy.”

“Cháubiếtôngthíchmà.”

“ConbécóthểlàngườiNga,”ôngnói.“Nócóđôimắt…NếucháumuốnnóichuyệnvềLeningradthìchúngtanóivềLeningradvậy.”

“Cháukhôngmuốnnói.Cháumuốnôngnói.”

“Vậyđượcrồi,thìtanói.Mainhé?”

Ônggiữlời.Suốtcảtuầnsauđóngàynàochúngtôicũngngồicùngnhau trên tầng thượng bằng bê tông và tôi ghi âm lại những câuchuyệncủaông.Mấytiếngđồnghồbuổisáng,nghỉăntrưa,rồilạitiếptụctrongbuổichiều-ôngtôi,mộtngườivốnghétnóiquáhaicâuliêntiếptrướcmặtngườikhác(ngườikhácởđâynghĩalàngoàivợôngra),đãlấpđầyhếtcuốnbăngnàyđếncuốnbăngkhácbằnglờicủamình.Quánhiềutừchomộtcuốnsách-sựthậtcóthểsẽlạlùnghơnhưcấu,nhưngnócầnmộtbiêntậpviênxuấtsắchơn.Lầnđầutiêntrongđờitôinghe thấyông tôivăng tụcvànóicởimởvề tìnhdục.Ôngkểvềthời thơấucủamình,vềcuộcchiến,vềchuyện tớinướcMỹ.Nhưngchủyếuôngkểvềmộttuầntrongnăm1942,tuầnđầutiêncủanămđó, cái tuầnônggặpbà tôi, cóngười bạn thânnhất, vàgiết hai tênĐức.

Khiôngkểxongnhữngcâuchuyệncủamình,tôihỏiôngvềvôsốcácchi tiết, tên tuổi,địadanh,điềukiện thời tiếtcủanhữngngàycụthể.Ôngchịuđựngchuyệnnàymộtlúc,rồicuốicùngôngchồmngườitớitrướcvàấnnútDỪNGtrêncáimáyghiâm.

“Chuyệnđãlâulắmrồi,”ôngnói.“Takhôngnhớlàlúcđótađangmặcgìnữa.Tacònkhôngnhớlàmặttrờicólórakhôngnữa.”

“Cháuchỉmuốnchắclàcháughilạimọithứthậtđúng.”

“Khôngđượcđâu.”

“Đâylàcâuchuyệncủaôngmà.Cháukhôngmuốnpháhỏngnó.”

“David…”

“Mộtvàichỗcháuvẫnchưahiểuđược…”

“David,”ôngnói.“Cháulànhàvăncơmà.Bịabừađi.”

Chương1

Cháuchưabaogiờchịuđóinhưthếcả,cháucũngchưabaogiờbịrétnhưthế.Khibọntangủ,nếubọntacóngủ,bọntalạimơvềnhữngbữatiệcmàbọntađãchénvôtộivạbảythángtrướcđó-cơmannàolà bánhmì phết bơ, khoai tây viên, xúc xích - chén không phải suynghĩ,nuốtmàkhônghềthưởngthức,bỏlạitoànnhữngmẩutođùngtrênđĩa,nhữngtảngmỡ.ThángSáunăm1941,trướckhibọnĐứctới,bọn ta cứ nghĩ làmình nghèo.Nhưng đếnmùa đông thì tháng Sáudườngnhưvẫnlàcảmộtthiênđường.

Suốtđêmgiólùadaidẳngvàdữdộiđếnnỗitagiậtcảmìnhmỗikhinóngừnglại,nhữngtấmbảnlềcửachớpcủaquáncàphêhoangtànnơigócđườngngừngnghiếnkenkéttrongvàigiâyđồnghồđángngại,nhưthểmộtconthúdữđangrìnhrậpđãđếngầnvàlũthúnhỏimbặtđivìkhiếpđảm.NhữngcánhcửachớpthìđãbịtháoxuốnglàmcủiđốttừthángMườimột.ChẳngcònmẩugỗvụnnàoởLeningrad.Mọitấmbiểngỗ,nhữngthanhgỗcủaghếbăngtrongcôngviên,gỗlátsàncủanhữngtòanhàđổnát-tấtcảđềubiếnmấtvàcháytrongbếplòcủaaiđó.Cảlũchimbồcâucũngbiếnmất,bịtómvàhầmtrongbăngđunchảylấytừsôngNeva.Chẳngaingạixẻthịtchimbồcâucả.Chínhlũchómèomớiđángngại.Hồi thángMườithìngười tangheđồn làcóngườiđãquayconchónhànuôivàxảnóthànhbốnphầnchobữatối;bọn ta cứ cười và lắc đầu, không tin chuyện đó, và cũng băn khoănkhônghiểuthịtchóliệucóngonkhôngnếuchođủmuối-vẫncònrấtnhiềumuối,ngaycảkhitấtcảmọithứkhácđãhếtsạchthìbọntavẫncònmuối.ĐếnthángMộtthìnhữnglờiđồnđạiđóđãtrởthànhmộtsựthậthiểnnhiên.Chỉnhữngnhàquyềnthếnhấtmớicònđủsứcnuôiănmộtconthúcưng,vậylàlũthúcưngnuôibọnta.

Cóhai thuyết vềngười béo vớingười gầy.Một sốngườinói rằngnhững ai béo trước chiến tranh có cơ sống sót nhiều hơn:một tuầnkhôngăncũngkhôngthểbiếnmộtngườiphụcphịchthànhbộxương.Nhữngngườikhácthìbảongườigầyđãquenăníthơnnêncóthểxoayxởtốthơnvớicúsốckhibịđói.Tađứngvềphíađộithứhai,thuầntúyvìlợiíchcủabảnthân.Từkhisinhratavốnđãlàmộtđứacòicọc.Mũito, tócđen,dasầnsùi trứngcá -phải thừanhậnrằng takhôngphảihìnhmẫuýtrungnhâncủađámcongái.Nhưngchiếntranhđãlàmtatrởnênhấpdẫnhơn.Nhữngngườikhácteotópđikhitemphiếukhẩuphầnbịcắtrồilạibịcắt,nhữngngườivốntrôngnhưlựcsĩrạpxiếclúctrướccuộcxâmlăngtọpđimộtnửa.Tachẳngcócơbắpgìđểmàmất.Giốngnhưlũchuộtchùvẫnbươnbớitrongkhibọnkhủnglongthìđổrạpxungquanh,tađượccấutạođểchịusựthiếuthốn.

ĐêmGiao thừa tangồi trên sân thượngởKirov, khu chungcư tasốngtừlúclênnăm(mặcdùnókhôngcótênmãiđếntậnnăm1934khiKirovbịbắnvàcảnửathànhphốđượcđặttheotênông),theodõinhữngquảkhícầuphòngkhôngmàuxámbéotrònkéotừngbầydướimây,chờđợimáybaynémbom.Vàoquãng thờigianđó trongnămmặttrờinấnnátrêntrờichỉcósáutiếngđồnghồ,hớthảichạytừchântrờinàysangchântrờikianhưbịmađuổi.Đêmnàobốnngườibọntacũngngồi trên sân thượng trực ba tiếngđồnghồ, trangbị nhữngxôcát,kềmsắtrồixẻng,quấnsùmsụptrongbaonhiêuáosơmirồiáolenáokhoácbọn ta tìmđược, theodõibầu trời.Bọn ta là lực lượngcứuhỏa.BọnĐứcđãquyếtđịnhrằngđánhchiếmàoạtthànhphốthìquátốnkém,nênthayvàođóchúngbaovâybọnta,hòngdồnbọntachếtđói,chếtbom,chếtcháy.

Trước khi chiến tranh nổ ra có một nghìn một trăm người sốngtrongKirov.ĐếnđêmGiao thừaconsốnàycònsuýtsoátbốn trăm.HầuhếttrẻnhỏđượcsơtántừtrướckhiquânĐứckhépvòngvâyvàothángChín.Mẹvàemgáita,Taisya,đếnVyazmaởvớicậuta.Đêm

trướckhihọlênđườngtacãinhauvớimẹ,lầnduynhấthaimẹconcãinhau-haychínhxáchơn,lầnduynhấttacãilại.Bàmuốntađicùnghọ, tấtnhiên, tránhxakhỏi lũ xâm lược, vào sâu tít giữa vùng trungtâmcủađấtnướcnơimáybaynémbomkhôngthểtìmđược.NhưngtasẽkhôngrờiPiter.Ta làmộtngườiđànông,tasẽbảovệthànhphốcủamình,tasẽlàmộtNevskycủathếkỷ20.Cólẽtacũngkhônghẳnđếnmứclốbịchthế.Tađãcãiratrò:nếukẻnàocònlànhlặnmàcũngbỏ trốn thì Leningrad sẽ rơi vào tay bọn phát xít. Và không cònLeningrad,khôngcònThànhphốCôngnhânchếtạoxetăngvàsúngtrườngchoHồngquân,thìnướcNgalàmgìcòncơhộinàochứ?

Mẹtanghĩrằngđólàmộtlýlẽngungốc.Tacònchưađủmườibảytuổi.Takhônghànvỏ thépởTổhợp[1] và chưa thểnhậpngũ trongvònggầnmộtnămnữa.ViệcbảovệLeningradchẳngliênquangìđếntacả;cótachỉtổthêmmộtmiệngănnữa.Taphớt lờnhữnglờixúcphạmấy.

“Conlàlínhcứuhỏa,”tabảobà,vìđúnglàthếthật,hộiđồngthànhphốđãrasắclệnhthànhlậpmườinghìnđơnvịcứuhỏa,vàtalàvịchỉhuyđầykiêuhãnhcủaĐộiCứuhỏaTầngNămKirov.

Mẹ ta chưađếnbốnmươi,nhưng tócbàđãngảbạc.Bàngồiđốidiệnvớitabênbànbếp,cảhaitaycầmlấymộtbàntayta.Bàlàmộtphụnữrấtnhỏnhắn,chỉtầm1m50,vậymàtừ lúcsinhratavẫnsợbà.

“Conngốcquá,”bàbảo ta.Có thểcâunàynghe thậtxúcphạm,nhưngmẹtavẫnluôngọitalà“thằngngốccủamẹ”vànhờthếmàtanghĩ đó làmột biệt danh âu yếm. “Thànhphốđã cóở đây từ trướccon.Nósẽcònởđâysaucon.Taisyavàmẹcầncon.”

Bànóiđúng.Mộtthằngcontraicóhiếuhơn,mộtthằnganhtraitốthơnthìhẳnđãđicùngbà.Taisyatônthờta,nhảybổvàotamỗikhitađihọcvề,đọcchotanghenhữngbàithơconcócngớngẩnmànóviếtlàmbài tậpđểvinhdanhnhững liệt sĩ cáchmạng,vẽhìnhbiếmhọa

chândungmũitocủatatrongsổcủanó.Nóichungtachỉmuốnbópcổnó.Takhônghềthíchthúgìchuyệnlangthangkhắpnướcvớimẹvàđứaemgái.Tađãmười bảy tuổi, ngập trànmộtniềm tin vào sốphận anhhùng củamình. Lời hiệu triệu củaMolotov trong bài phátbiểutrênđàivàongàyđầutiêncủacuộcchiếntranh(CHÍNHNGHĨATHUỘCVỀCHÚNGTA!KẺTHÙSẼBỊĐÁNHBẠI!CHÚNGTANHẤTĐỊNHTHẮNG!)đãđược in trênhàngnghìn tấmápphíchvàdánlênnhữngbứctườngthànhphố.Tatintưởngvàosựnghiệp;tasẽkhôngchạytrốnquânthù;tasẽkhôngbỏlỡchiếnthắng.

SánghômsaumẹtavớiTaisyalênđường.Họđixebuýtmộtchặngđường, vẫy đi nhờ xenhàbinh từng chặng, và đi bộ khôngbiết baonhiêudặmđườngnôngthôntrongnhữngđôiủngđãbongđế.Họmấtbatuầnmớiđếnnơi,nhưnghọđãlàmđược,cuốicùngcũngantoàn.Bàgửi cho tamộtbức thưkể lại hành trình,nỗi kinhhoàng vàmệtmỏi.Có lẽbàmuốn ta thấycó lỗivìđãbỏ rơihọ,và tađã thấy thếthật,nhưngtacũngbiếthọđikhỏithìtốthơn.Trậnchiếnlớnsắpdiễnravàhọkhôngthuộcvềnơimặt trận.Ngày7thángMườiquânĐứcchiếmVyazmavànhữngbứcthưcủabàkhôngđếnnữa.

Tamuốnnói là tanhớhọkhihọđi rồi, cónhiềuđêm ta thấycôđơn,vàluônnhớcácmónăncủamẹ,nhưngngaytừkhicònbétađãluônhìnhdungracảnhchỉcómộtmình.Nhữngtruyệndângiantayêuthíchkểvềnhữngđứatrẻmồcôitháováttựtìmđượcđườngquakhurừngtămtối,sốngsótquamọihiểmnguybằngcáchgiảiquyếtvấnđềthôngminh,mưutríhơnkẻthù,tìmthấyvậnmayngaygiữahànhtrìnhlưulạc.Takhôngnóilàtahạnhphúc-tấtcảbọntađềuđóiđếnkhôngcònbiếthạnhphúc làgì -nhưng lúcđóta tinrằngcuốicùngthìđâychính làÝnghĩa.NếuLeningrad thất thủ, nướcNga sẽ sụp đổ; nếunướcNgasụpđổ,chủnghĩaphátxítsẽthốngtrịthếgiới.Tấtcảbọntađềutinnhưthế.Đếngiờtavẫntin.

Ta còn quá trẻ chưa thể nhập ngũ nhưng đã đủ lớn để đào hào

chốngtăngvàobanngàyvàgácsânthượngvàobanđêm.Thànhphầntrongđộicủatalàđámbạncùngtầngnăm-VeraOsipovna,mộtnghệsĩcellotàinăng,vàanhemsinhđôitócđỏnhàAntokolsky,bọnchỉcónăngkhiếuduynhấtthểhiệnrangoàilàkhảnăngđánhrắmrấtđều.Trong những ngày đầu của cuộc chiến bọn ta hút thuốc lá trên sânthượng,làmdángnhưngườilính,cantrườngmạnhmẽvàcằmvuôngvức,dõimắtkhắpbầutrờitìmquânthù.NhưngđếncuốithángMườihaithìởLeningradchẳngcònđiếuthuốcnàonữa,ítnhấtcũngkhôngcóđiếunàoquấnbằngthuốc lásợi.Mấymốngvãquábènnghiền lákhôra,vấntronggiấy,vàgọiđólàÁnhsángMùathu,camđoanrằngnếuchọnđúngláthìsẽcómộthơiratrò,nhưngởKirov,nơicáchxacáicâygầnnhấthiệncònđứngvững,điềunàychưabaogiờlàmộtlựachọn. Bọn ta dành thời gian rảnh đi săn chuột, bọn này chắc hẳntưởng rằng việc lũmèo trong thành phố biếnmất là sự đáp lại chonhữnglờicầunguyệncủachúngngàyxưa,chođếnkhichúngnhậnrarằngtrongđốngrácchẳngcòngìđểăn.

SaunhữngthángoanhtạcbọntađãbiếtcáchphânbiệtđủloạimáybaykhácnhaucủaquânĐứcnhờtiếngrúđộngcơ.ĐêmđólànhữngchiếcJunkers88,vốndĩnhưthếđãnhiềutuầnrồi,thaythếchobọnHeinkelvàDorniermàchiếnsĩquântađãbắnhạthànhthạo.Đãđànhbanngày thànhphốđiêu tàn là vậy,nhưng lúcđêmxuống thì lại cómộtvẻđẹplạlùngtrongcảnhbaovây.TừsânthượngởKirov,nếucótrăng,bọntacóthểnhìnthấytoàncảnhLeningrad:cáichópnhọncủathápBộTưlệnhHảiquân(đượcvẩysơnxámchotốimờđitrướcmáybaynémbom);PháođàiThánhPetervàPaul (nhữngđỉnhthápđượcphủlướingụytrang);nhữngmáivòmcủaNhàthờThánhIsaacvàNhàthờ Thượng Huyết. Bọn ta nhìn thấy cả những khẩu đội đang điềukhiểnụsúngphòngkhôngtrênsânthượngcáctòanhàlâncận.HạmđộiBalticđãthảneotrênsôngNeva;họlữnglờởđó,nhữngngườilínhgáckhổnglồmàuxám,nãnhữngkhẩupháolớnvàotrậnđịapháocủa

bọnQuốcxã.

Đẹpnhấtlànhữngtrậnkhôngchiến.NhữngchiếcJu88vàSukhoilượnvòngtrênthànhphố,khôngnhìnthấyđượctừphíadướitrừphichúng lọt vào tầmmắt của những chiếc đèn pha cựcmạnh. NhữngchiếcSukhoicóngôisaođỏlớnsơnởmặtdướicánhđểcáckhẩuđộiphòngkhôngcủaquântakhôngbắnnhầm.Cứvàiđêmbọntalạiđượcchứngkiếnmộttrậnđánhđượcrọiđếnnhưtrênsânkhấu,nhữngchiếcmáy bay ném bom của quânĐức nặng nề và chậm chạp hơn nhọcnhằn quay sườn để xạ thủ của chúng có thể ngắmbắn những chiếctiêm kíchNga nhanh thoăn thoắt.Khimột chiếc Junkers rơi xuống,phầnkhungcháyrừngrựccủachiếcmáybayrơirụngnhưmộtthiênthầnbịđàykhỏithiênđường,tiếnghòreotháchthứcvangdậytừcácsânthượngtrênkhắpthànhphố,tấtcảcácxạthủvàlínhcứuhỏakhuanắmtayđểhoanhôngườiphicôngchiếnthắng.

Bọntacómangtheomộtcáiđàinhỏtrênsânthượng.ĐêmGiaothừabọnta lắngnghetiếngchuôngđồnghồSpasskyởMoscowchơibảnQuốc tếca.Vera tìmđượcnửa củhànhởđâuđó; cô ta cắtnóthànhbốnmiếngtrênmộtcáiđĩarướidầuhướngdương.Khicủhànhđãhết,bọntaquệtsạchchỗdầucònlạibằngbánhmìchiatheokhẩuphần.Bánhmìkhẩuphầncóvịkhônggiốngbánhmì.Nókhôngcóvịđồ ăn. Sau khi quân Đức ném bom các kho thóc Badayev, các lònướngbánhcủathànhphốtrởnênsángtạo.Tấtcảnhữngthứcóthểchothêmvàocôngthứcmàkhôngkhiếnngườitangộđộcđềuđãđượcchothêmvàocôngthức.Cảthànhphốđangchếtđói,khôngmộtaicóđủmàăn,ấythếmàtấtcảmọingườiđềunguyềnrủathứbánhmìấy,cáivịmùncưa,nócứngnhưđákhitrờilạnh.Ngườitagãycảrăngvìcốgặmnó.Thậmchícảbâygiờ,thậmchícảkhitađãquênkhuônmặtcủanhữngngườimàtayêuquý,tavẫncònnhớvịcủathứbánhmìđó.

Nửacủhànhvàmộtổbánhmì125gamchialàmbốn-đólàmộtbữatươmtất.Bọntanằmngửara,quấnmìnhtrongchăn,vừatheodõi

nhữngquảkhícầuphòngkhôngcộtdâydàilơlửngtronggió,vừanghetiếngđánhnhịptrênđài.Lúcnàokhôngphátnhạchaytintứcgì,đàiphátthanhlạitruyềnđiâmthanhcủamộtcáimáyđánhnhịp,cáitiếngtích tích tích tích bất tận ấy cho bọn ta biết là thành phố vẫn chưakhuấtphục,quânphátxítvẫncònbênngoàicửangõ.TiếngmáyđánhnhịpđượcphátđilànhịptimđậpcủaPitervàquânĐứcchưabaogiờlàmnólặngcâm.

ChínhVeralàngườipháthiệnrangườiđànôngđangtừtrêntrờirơixuống.Côtahétlênvàchỉtay-thếlàtấtcảbọntađềuđứngdậyđểnhìnchorõ.Mộtánhđènpharọi thẳngvàongườinhảydùđang laoxuốngthànhphố,cáidùlụacủahắnnhưmộtbầuhoatuliptrắngphíatrênđầu.

“MộtthằngĐức,”OlegAntokolskynói,vàcậutanóiđúng;bọntacó thểnhìn thấybộquânphụckhôngquânĐứcQuốcxãmàuxám.Hắnởđâuranhỉ?Khôngaitrongbọntanghethấyâmthanhnàocủacuộckhôngchiếnhoặctiếngsúngphòngkhông.Gầncảtiếngđồnghồbọntacònkhôngnghethấytiếngmáybaynémbomđiquatrênđầu.

“Cókhibắtđầurồi,”Veranói.MấytuầnnaybọntađãngheđồnlàquânĐứcđangchuẩnbịmộtđợtnhảydùồạt,mộtcuộcđộtkíchcuốicùngđểngắt cái gaiLeningrad khốn khổ khốnnạn ra khỏi lưng độiquântiếncôngcủachúng.Bấtkỳphútnàobọntacũngtưởngchừngnhư ngẩng đầu lên là thấy hàng nghìn tênQuốc xã lơ lửng về phíathànhphố,mộtcơnbãotuyếtnhữngchiếcdùtrắngkínđặccảbầutrời,nhưnghàngchụcánhđènphaliaquabóngtốivàkhôngthấytênđịchnàonữa.Chỉcóđúngmộttênnày,vàcăncứvàocáivẻmềmoặtcủacơthểtreotoòngtengdướidâydùthìhắnđãchếtrồi.

Bọn ta nhìn hắn lơ lửng trôi xuống, cứng đờ trong ánh đèn pha,thấpđếnnỗibọntanhìnthấymộtchiếcủngđencủahắnđãrơiđâumất.

“Hắnđangrơivềphíabọnmình,”tanói.Gióthổihẳnvềphíaphố

Voinova.Cặpsinhđôinhìnnhau.

“Luger,”Olegnói.

“BọnkhôngquânĐứckhôngmangsúngLuger,”Grishanói.CậutachỉsinhsớmhơnnămphútvàlàchuyêngiavềvũkhícủaquânQuốcxã.“WaltherPPK.”

Veramỉmcườivớita.“SôcôlaĐức.”

Bọn ta lao về phía cửa cầu thang, bỏmặc dụng cụ cứu hỏa củamình,laoầmầmxuốngcầuthangtốiom.Bọntalàmộtlũngốc,tấtnhiên rồi.Chỉ cần trượt chânmột cái trênnhữngbậc thangbê tôngnày,khôngcònmỡhaycơbắpgìđểđệmchocúngã,sẽcónghĩalàgãyxương,vàgãyxươngcónghĩalàchết.Nhưngkhôngaitrongbọntabận tâm.Khi đóbọn tađều rất trẻ vàmột tênĐức chết đang rơixuốngphốVoinovamangtheonhữngmónquàtừdasVaterland[2].

Bọn ta băng qua khoảnh sân chung rồi trèo qua cổng sân đangkhóa.Tấtcảđènđườngđềutắttốiom.Cảthànhphốđềutốiom-mộtphầnđểgâykhókhănchomáybayđịchnémbomvàvìphầnlớnđiệnđượcdành cho cácnhàmáy chế tạo vũ khí nhưng trăngđủ sángđểquansát.PhốVoinovarộngthênhthangvàvắngtanh,sáutiếngđồnghồsaulệnhgiớinghiêm.Khôngthấybóngdángxecộ.Chỉquânđộivàchínhquyềnmớitiếpcậnđượcxăngdầu,vàtoànbộxedânsựđãđượctrưngdụng trongnhững thángđầucuộcchiến.Nhữngdảigiấygiăngngang cửa sổhàng quán,mà theonhư trên đài nói với bọn ta là đểtăngkhảnăngchốngvỡchochúng.Cóthểđiềuđólàđúng,mặcdùtađãbướcqua rấtnhiềumặt tiềnquánởLeningrad -nơi chẳngcòngìtrongkhungcửasổngoàimộtdảigiấyphấtphơ.

Rađếnngoàiphốbọn tanhìn lên trờinhưngkhông thấyhắnđâunữa.

“Hắnđâumấtrồi?”

“Cáccậucónghĩhắnđãđápxuốngmáinhànàođókhông?”

Nhữngánhđènphađang liaquétbầu trời,nhưng tấtcảđềuđượcđặttrênnócnhữngtòanhàcaotầngvàkhôngchiếcnàocógócchiếuxuống được phố Voinova. Vera kéo giật cổ áo choàng của ta, mộtchiếcáochoànghảiquâncũrộngthùngthìnhcủachatamàđếnlúcđóvẫncònquárộngđốivớita,nhưngấmhơnbấtkỳthứgìtacó.

Taquaylạithìnhìnthấyhắnđangliệngxuốngphố,thằngĐứccủabọnta,chiếcủngđenduynhấtcủahắnmiếttrênvỉahèđóngbăng,cáichópnấmtođùngtừchiếcdùtrắngcủahắnvẫncăngphồngtronggió,thổihắn vềphía cổngkhuKirov, cằmhắngục xuốngngực,mái tócđenlấmtấmnhữngmẩubăng,mặthắnkhôngcònmộtchútmáudướiánhtrăng.Bọntađứngimphắcnhìnhắnlướtlạigầnhơn.Mùađôngnăm đó bọn ta đã nhìn thấy những thứmà không đôimắt nào nênnhìn thấy,bọn tacứ tưởng làmìnhkhôngcònngạcnhiênđượcnữa,nhưngbọntađãnhầm,vànếulúcđótênĐứccómóckhẩuWaltherramàbắnthìchẳngaitrongbọntakịpnhấcchânmàchạy.Nhưngngườichếtvẫncứchếtvàcuốicùnggiócũngdịuđi,chiếcdùxẹpxuống,vàhắnrơiphịchxuốnghè,bịkéolêthêmvàimét,mặtcàyxuốngtrongnỗinhụcnhãsaucùng.

Bọntabulạiquanhtênphicông.Hắnlàmộtkẻcaolớn,vạmvỡ,và giả sử lúc trướcmànhìn thấy hắnmặc thườngphục đi bộ quanhPiter,kiểugìbọntacũngbiếthắnlàkẻtràtrộnngaylậptức-hắncócơthểcủamộtkẻđượcănthịthằngngày.

Grishaquỳxuốngvà lấykhẩusúngngắncủatênĐứcrakhỏibao.“WaltherPPK.Bảorồimà.”

BọntalậtngửatênĐứcra.Bộmặttáinhợtcủahắntrầyxước,damặtbịmàitrênnhựađường,nhữngchỗxướccũngnhợtnhạtnhưchỗdacòn lành lặn.Ngườichếtrồikhôngbịbầmtímnữa.Takhôngthểbiếtđược làhắnđãchết trong trạng tháihoảngsợhaybấtchấphayyênbình.Chẳngcóvếttíchnàocủasựsốnghoặctínhcáchtrênmặthắn,trônghắnnhưmộtxácchết-đẻrađãlàxácchếtrồi.

OleglộtlấyđôigăngtaydamàuđentrongkhiVeranhắmvàocáikhănvàcặpkính.Tatìmthấymộtcáibaođeovàomắtcácủatênphicôngvàrútramộtcondaocầmvừataycócáichắnngóntaybằngbạcvàphầnlưỡiđơndàimườilămxentimétkhắcnhữngchữmàtakhôngđọcđượcdướiánhtrăng.Tađútlưỡidaotrởvàobaorồiđeovàomắtcáchânmình,cảmthấylầnđầutiêntrongnhiềuthángrằngcuốicùngthìsốphậnchiếnbinhcủamìnhcũngđangtrởthànhsựthật.

OlegtìmthấycáivícủangườichếtvàvừanhănnhởcườivừađếmnhữngđồngmarkĐức.Verabỏtúimộtchiếcđồnghồbấmgiờ,togấpđôimộtchiếcđồnghồđeotaythôngthường,màtênĐứcđãđeovòngquanhcổ taychiếcáokhoácphicông.Grisha tìm thấymộtcặpốngnhòmgấplạitrongbaoda,haibăngđạndựphòngchokhẩuWalther,vàmộtcáichaidẹt.Cậutamởnắp,híthít,vàchuyểnchotacáichai.

“Cognac?”

Tanhấpmộtngụmvàgậtđầu.“Cognac.”

“Cậutừnguốngcognacbaogiờchưa?”Verahỏi.

“Tớuốngrồimà.”

“Baogiờ?”

“Tớxemnào,”Olegnói,vàcáichaiđượcxoayvòng,bốnđứabọntangồixổmquanhtênphicôngxấusố,nhấmnhápthứrượucóthểlàcognachaybrandyhoặcArmagnac.Chẳngai trongbọntaphânbiệtđược.Cólàgìđinữathìcáicủađóấmsựckhivàotrongbụng.

Vera chằm chằmnhìnmặt tênĐức.Vẻmặt cô ta chẳng có gì làthươngxót,sợhãi,chỉtòmòvàkhinhbỉtênxâmlượcnàyđãđếnthảbom xuống thành phố của bọn ta nhưng thay vào đó lại thả chínhmình.Bọntakhôngbắnrơihắn,nhưngdùsaobọntavẫncảmthấyhânhoanchiếnthắng.KhôngcóaiởKirovtừngbắtgặpxácquânthù.Sángrabọntasẽlàchủđềbàntáncủakhuchungcư.

“Cáccậunghĩ làmsaomàhắnchếtnhỉ?”Verahỏi.Khôngcóvết

đạnbắnnàolàmnhamnhởcáixác,khôngmộtsợitóchayvếtdacháynào,hoàntoànchẳngcódấuvếtbạolực.Dacủahắntrắngquáđỗisovớingườisống,nhưngchẳngcógìxuyênquanó.

“Hắnbịchếtcóng,”tabảobọnhọ.Tanóichắcnịchvìtabiếtđúnglànhưthếvàtakhôngcócáchnàođểchứngminhcả.TênphicôngđãbungdùrangoàiởđộcaohàngngànméttrênbầutrờiđêmLeningrad.Khôngkhíởtầngđấtcũngđãlàquárétđốivớiquầnáomàhắnmặc-huốnghồgiữa tầngmây, bênngoài buồng lái ấmáp củamình, hắncàngkhôngbaogiờcócơhộinào.

Grishanângcáichailênchúc.“Uốngvìcáirétnào.”

Cáichailạiđivònglầnnữa.Nóđãchẳngđếnlượtta.Lẽrabọntaphảinghethấytiếngđộngcơxecáchđóhaikhốinhà,thànhphốsaugiờgiớinghiêmyêntĩnhchẳngkhácgìcungtrăng,nhưngbọntacònđang bận uống thứ rượu Đức của mình, chúc tụng này nọ. Chỉ khichiếcGAZngoặtvàophốVoinova,những lốpbánhxenặngnềmiếtrầmrầmtrênmặtđường,đènpharọithẳngvềphíamình,bọntamớinhậnramốinguyhiểm.Hìnhphạtchotộiviphạmlệnhgiớinghiêmmàkhông có giấyphép là hành quyết không cần xét xử.Hìnhphạtchotộibỏchiđộicứuhỏalàhànhquyếtkhôngcầnxétxử.Hìnhphạtchotộihôicủalàhànhquyếtkhôngcầnxétxử.Tòaánđâucònhoạtđộngnữa;sĩquancảnhsátthìđangởtiềntuyến,nhàtùcònmộtnửavàsụtgiảmnhanhchóng lắm.Aimàcó thứcănchokẻ thùcủanhànướcchứ?Anhphạmphápmàbịbắt,anhchếtchắc.Khôngcó thờigianđâuchobấtkỳthủtụcpháplýnào.

Vậy làbọn tabỏchạy.Bọn tabiết rõKirovhơnaikhác.Mộtkhibọntađãchuiđượcvàobêntrongcổngsânvà lọtvàobóngtốibuốtgiácủanhữngtòanhàngổnngang,khôngaicóthểtìmđượcbọntachodùhọcólùngsụccảbatháng.Bọntangheđượctiếngmấyngườilínhquát bọn ta đứng lại, nhưngquan trọnggì; tiếngnói thôi khônglàmbọntasợ,chỉcóđạnmớitạorasựkhácbiệtmàlạichưacóaibóp

cògìcả.Grishalaođượctớicổngđầutiên-cậutaphầnnàocótốchấtvậnđộngviênnhấttrongđámbọnta-cậutanhảyvọtlênnhữngthanhsắtvàđungườilêntrên.OlegởngaysaucậutacòntathìởngaysauOleg.Cơthểbọntayếuớt,cơbắpteotópvìthiếuprotein,nhưngnỗisợhãigiúpbọntaleolêncổngnhanhchưatừngthấy.

Leo gần đến đầu cánh cổng ta ngoái lại nhìn thì thấyVera đã bịtrượt chân trênmộtmảngbăng.Cô tangước lênnhìn ta,mắt cô tatrònxoekhiếpđảm,bò lồmcồmtrongkhichiếcGAZphanhxịch lạibêncạnhxáctênphicôngĐứcvàbốnngườilínhnhảyra.Họcòncáchchụcmét,súngtrườnglămlămtrêntay,nhưngtavẫncònđủthờigianđểđungườiquacổngvàbiếnmấtdạngvàotrongKirov.

TaướcgìtacóthểnóivớicháurằngýnghĩbỏmặcVerachưabaogiờxuấthiệntrongtâmtríta,rằngbạntađanggặpnguyhiểmvàtađãđếncứucôtakhôngmộtchútdodự.Tuynhiênsựthậtlàđúngkhoảnhkhắcấytacămghétcôta.Tacămghétcôtavìđãvụngvềđúngthờiđiểmtồitệnhất,vìđãngướclênnhìntavớiđôimắtmàunâuđầykhiếpsợấy, lựachọnta làmngườicứuvớtchodùGrishamới làngườiduynhấtcôtatừnghôn.Tabiếtmìnhkhôngthểnàosốngnổivớikýứcvềđôimắtấynàixinta,vàcảcôtacũngbiếtđiềuđónữa,vàtavẫncămghétcôtangaycảkhitanhảyxuốngkhỏicánhcổng,xốccôtađứngdậy,vàđẩycôtalênnhữngthanhsắt.Tathìyếu,nhưngkhiấyVeracũng chẳng thểnàonặngđếnbốnmươi cân.Ta đẩy cô ta lên cánhcổngtrongkhiđámlínhquáttháovàgótủngnệnrầmrậptrênvỉahèvàkhóanòngsúngtrườngroànhroạchlênđạn.

Vera laoqua cánh cổng và ta cuống cuồng trèo sau cô ta, khôngđếmxỉagìđámlính.Nếutadừnglại,họsẽvâylạiquanhta,bảovớitarằngtalàmộtkẻthùcủanhànước,bắttaquỳxuống,vàbắnvàosauđầuta.Lúcnàytalàmộtmụctiêungonăn,nhưngcóthểhọđangsay,cóthểhọcũnglàgiaithànhphốnhưtamàcảđờichưatừngnổphátsúngnào;cóthểhọsẽcốtìnhbắntrượtvìhọbiếttalàmộtngườiyêu

nướcvàlàchiếnsĩbảovệthànhphốvàtalẻnrakhỏiKirovchỉvìmộttênĐứcđã rơi cảnămngànmétxuốngconphốcủa ta vàcó thằngnhócNgamườibảy tuổinàomà lạikhông lẻnranhòmtậnmắtmộtthằngphátxítđãngủm?

Cằm ta đã lên ngang đầu cổng thì ta cảm thấymấy bàn tay đeogăngchộpquanhmắtcáchânmình.Nhữngbàntaycứngcáp,nhữngbàntaycủacánhquânđộiđượcchénhaibữamỗingày.TanhìnthấyVerachạybêntrongKirov,khônghềngoảnhđầunhìn lại.Tacốghìchặtlấynhữngsongsắt,nhưngđámlínhlôituộttaxuống,lẳngtavàovỉahè,vàđứngtrướcmặtta,nhữngmũisúngTokarevchọcthẳngvàomáta.Khôngaitrongđámlínhtrôngquámườichíntuổivàkhôngaicó vẻ gì là ngần ngại vãi tung tóe nhữngmảng óc của ta trên khắpđườngphố.

“Trôngcáithằngnàynhưsắpvãicứtraquầnđếnnơi.”

“Mày tiệc tùng ở đây đấy à, con trai? Tìm được ít rượu schnappsphỏng?”

“Nólàthằngphùhợpchođạitáđấy.NóđivớithằngĐứcđược.”

Haingườibọnhọcúixuống,xốcnáchta,dựngtađứngdậy,giảitatớichiếcGAZvẫnđangnổmáy,vàtốngtavàoghếsau.HaingườilínhcònlạinắmhaitayhaichânxáchtênĐứclênvàlẳnghắnvàothùngxebêncạnhta.

“Giữấmchonó,”mộtngườinói,vàtấtcảđềucườiphálênnhưthểđólàcâutiếulâmbuồncườinhấttừngđượcnói.Họchuivàotrongxevàđóngsầmcửalại.

Tatựnhủrằngmìnhcònsốngvìhọmuốnhànhquyếttagiữacôngchúng, nhưmột lời cảnh báo những kẻ hôi của khác.Một vài phúttrướctađãcảmthấymìnhoaihùnghơntênphicôngchếtbaonhiêu.Còngiờthì,khibọntalaovunvúttrênđườngphốtốiom,lượnvòngtránhnhữnghốbomvàgạchđáràoràođổxuống,hìnhnhưhắnđang

nhìntacườikhẩy,cặpmôitrắngbệchcủahắnnhưmộtvếtsẹorạchngangbộmặtđôngcứng.Chungsốphậnthôicon.

Chương2

Giả sử cháumà lớn lên ở Piter thì cháu sẽ phải biết sợ khuChữThập[3],vếtnhơtămtốibằnggạchđỏtrênbờsôngNeva,mộtnhàkhotànbạo,lúcnhúcnhữngkẻlầmđườnglạclối.Sáunghìntùnhânsốngở đó trong thời bình. Ta ngờ là đến thángMột chỉ còn quãngmộtnghìn.HàngtrămngườibịgiamvìnhữngtộivặtđượcthảvàocácđơnvịHồng quân, thả vào cối xay thịt Chiến tranh Sấm sét[4] của quânĐức.Hàngtrămngườinữachếtđóitrongcácxàlim.MỗingàylínhgáclạikéonhữngbộxươngbọcdarakhỏikhuChữThậpvứtlênnhữngxetrượttuyếtchấtđốngtámlớpxácngười.

Khitacònbé,chínhsựimlặngcủanhàtùđómớilàđiềukhiếntasợnhất.Ngườitabướcquachắcmẩmsẽnghethấytiếnggàothétcủanhữngkẻbặmtrợnhoặctiếnglaócủamộttrậnẩuđả,nhưngkhôngmộttiếngđộngnàothoátrakhỏinhữngbứctườngdày,nhưthểcáctùnhânbêntrongphầnlớnđangchờbịđưaraxétxửhoặcmộtchuyếnđiđếncáctrạicảitạolaođộnghaymộtviênđạnvàođầu-tựcắtlưỡiđểphảnđốisốphậncủamình.Nơiđólàmộtpháođàingược,đượcthiếtkếđểgiữquânthùởbêntrong,vàtấtcảmọithằngnhócởLeningradđềutừngnghecâunàycảtrămlần:“MàymàcứnhưthếthìsớmmuộngìcũngvàokhuChữThập.”

Tachỉvừathoángthấyxàlimcủamìnhthìlínhgácđãthúctavàotrong,nhữngchiếcđèncủahọrọihắtvàonhữngbứctườngđásầnsùi,mộtxàlimrộnghaimétdàibốnmét,vớinhữngchiếcgiườngtầngchobốn người và tất cả đều trống trơn. Ta nhẹ cả người vì điều đó, takhôngmuốnchiasẻbóngtốivớimộtngườixalạcónhữngđốtngóntayxămtrổ,nhưngsaumột lúc-nhiềuphút?nhiềugiờ?-sự imlặngtămtốibắtđầutrởnênrõrệt,mộtthứcóthểlenlỏivàotrongphổivà

dìmngườitachếtđuối.

Cơbảnthìbóngđêmvàcảnhtrơtrọikhônglàmtasợhãi.DạođóởPiterđiệncũnghiếmnhưthịtlợnmuốixôngkhói,vàcănhộcủataởKirov lúc ấy cũng trống trơn khi giờ đâymẹ vàTaisya đã đi sơ tán.Nhữngđêmdàitốiomvàtĩnhlặng,nhưngbaogiờcũngcótiếngđộngở đâu đó. Tiếng đạn cối bắn đi từ phòng tuyến của quânĐức;mộtchiếcxenhàbinh rồmáydọcđại lộ;bàgiàhấphối trên tầng rên rỉtronggiường.Nhữngâmthanhkinhkhủng,quảthế,nhưngcũngcònlàâmthanh-thứđểtabiếtrằngtavẫncòntrênđờinày.GianxàlimđótrongkhuChữThậplànơiduynhấtthựcsựyênlặngmàtatừngvào.Tahoàntoànkhôngnghethấygì;tachẳngnhìnthấygì.Họđãgiamtavàophòngchờtửtội.

Dù ta vẫn tưởngmình đã được tôi luyện trong cuộc vây hãmđếnmứcnàonhưtrướckhibịbắt,thìsựthậtvẫnlàthángMộtấytachẳngcan đảmhơn chút nào so với hồi thángSáu - trái với những gìmọingườivẫn tin, trảinghiệmkinhhoàngkhônghềkhiếnngười tadũngcảmhơn.Dùvậy,cólẽkhingườitalúcnàocũngsợthìdễchegiấunỗisợhơn.

Tacốgắngnghĩramộtbàiđểhát,mộtbàithơđểngâm,nhưngtấtcảngôntừbịkẹtcứngtrongđầutanhưmuốikẹttrongmộtcáilọrắcbịđóngbánh.Tanằmtrênmộttầnggiườngtrên,hyvọngbấtkểhơinóngnàotồntạitrongkhuChữThậpcũngsẽbốclênvàtìmthấyta.Trờisángchẳnghứahẹnđiềugìngoàimộtviênđạnvàosọ,vậymàtavẫnmònmỏichờánhsángbanngàylenlỏivàotrong.Khihọtốngtavàoxàlim,tanghĩmìnhđãnhìnthấymộtlỗcủasongsắtsáttrầnnhà,nhưnggiờ thì takhông thểnhớđược.Ta thửđếmđếnmộtnghìnđểquachút thờigiannhưng lầnnàocũngnhằmkhiđến tầmbốn trăm,nghe thấynhữngconchuộtmàhóa ra làchínhngón tay tacào trêntấmđệmxácxơ.

Đêmdàinhưvô tận.BọnĐứcđãbắn rụngcáimặt trời chóchết,

chúnglàmđượcthếmà,saokhôngchứ,nhữngnhàbáchọccủachúnggiỏinhấtthếgiới,thểnàochúngcũngtìmracách.Chúngđãtìmđượccáchngừng thời gian lại.Ta vừamù vừa điếc.Chỉ có cái rét và cơnkhátnhắctanhớrằngmìnhcònsống.Khingườitaquácôđơn,ngườitasẽbắtđầungóngđợinhữngngười línhgác,chỉđểnghethấytiếngbướcchâncủahọ,ngửithấymùivodkatronghơithởcủahọ.

KhôngbiếtbaonhiêungườiNgavĩđạiđãmònmỏirấtlâutrongnhàtù.ĐêmđótabiếtđượcrằngtasẽkhôngbaogiờlàmộtngườiNgavĩđại.Chỉ vài tiếngđồnghồ trơ trọimộtmình trong xà lim, chẳnghềphảichịuđựngtratấngìngoàibóngtốivàsự imlặngvàcáirétcămcăm,vàitiếngđồnghồthếthôimàtađãgụcngãmộtnửarồi.NhữngkẻcantrườngsốngsóthếtmùađôngnàyquamùađôngkhácởSiberiasởhữuphẩmchấtgìđómàtakhôngcó,niềmtinlớnlaovàosốphậnhuyhoàngnàođó,bấtkể làvươngquốccủaChúa trờihoặccông lýhayhyvọngbáothùmongmanh.Hoặccũngcóthểlàhọđãsuysụpđếnnỗihọtrởthànhkhôngkhácgìlũsúcvậtđứngbằngchânsau,làmviệc theo lệnhchủ,ănbấtkể thứbẩn thỉugìhắn trútxuốngchohọ,ngủtheolệnhvàchẳngmơgìhếtngoàisựkếtliễu.

Cuối cùng cũng có tiếng động, tiếng bước chân, nhiều tiếng ủngnặngnề lộpcộptronghànhlang.Mộtchiếcchìakhóaxoaytrongổ.Tangồidậytrêngiườngvàvasọvàotrầnnhà,đủmạnhkhiếntacắnbậpvàomôi.

Haingườilínhgác-mộtngườigiữcâyđèndầu,thứánhsángđẹpđẽnhấtmà ta từng thấy, đẹphơnbất kỳ tia nắngnào - áp giảimột tùnhânmới,mộtngườilínhtrẻtuổimặcquânphụcliếcquanhxàlimnhưngườihỏithuêxemxétcănhộanhtađangcânnhắc.Ngườilínhcaoráo và đứng thẳng tắp; anh ta đứng lừng lững so vớimấyngười línhgác,vàmặcdùhọcósúngngắntrongbaocònngườilínhkhôngcóvũkhí,nhìnanhtanhưthểsắpsửaralệnh.MộttayanhtacầmchiếcmũlôngAstrakhancòntaykiacầmđôigăngtayda.

Anhtanhìntakhinhữngngườilínhgácvừađikhỏi,đóngcửaxàlimlạivàđóngchốt từbênngoài,mangtheoánhsángđi.Mặtanhta làthứcuốicùngtathấytrướckhibóngtốitrởlại,vìthếnólưulạitrongtâmtrí ta:đôi lưỡngquyềnnhôcaocủadânCossack,cặpmôinhếchkhoáichí,máitócvàngrơm,đôimắtđủxanhđểlàmhàilòngbấtkỳcôdâuArya[5]nào.

Tangồitrêngiườngcònanhtađứngtrênsànđávàcăncứvàocáiimphăngphắcđótabiếtrằngkhôngaitrongbọntaxêdịch-bọntavẫncònchằmchằmnhìnnhautrongbóngtối.

“CậulàdânDoTháià?”anhtahỏi.

“Gìcơ?”

“DânDoThái.NhìncậunhưdânDoThái.”

“NhìnanhnhưmộtthằngQuốcxã.”

“Tôibiết. Ich sprecheeinbisschenDeutsch[6]nữa.Tôi từngxungphonglàmgiánđiệp,nhưngkhôngaichịunghetôiấychứ.VậyracậulàdânDoThái?”

“Anhquantâmlàmgì?”

“Đừngcóxấuhổvìđiềuđó.TôichẳngcóvấnđềgìvớingườiDoTháicả.EmanuelLaskerlàkỳthủcờvuayêuthíchthứhaicủatôi.ChỉdướimộttítẹosovớiCapablanca…CapablancathìlàMozartrồi,thiêntàithựcthụ;khôngthểnàomêcờvuamàlạikhôngyêuCapablanca.NhưngLasker, không còn ai giỏi về tàn cuộc hơn.Cậu có đồ ăn gìkhông?”

“Không.”

“Chìatayrađây.”

Câunàycóvẻnhưmộtcáibẫygìđó,mộttròbọntrẻconchơiđểđánhlừanhữngđứakhờ.Anhtasẽđậpvàotaytahoặccứđểmặcnóthếchođếnkhitanhậnrasựngungốccủamình.Nhưngkhônglờiđề

nghịthứcănnàolạicóthểbịtừchốiđược,ngaycảkhiviểnvôngnhất,nêntachìatayvàobóngtốivàchờđợi.Látsaumộtmẩugìđólạnhvànhờnmỡnằmtronglòngbàntayta.Takhôngbiếtanhtalàmthếnàomàtìmđượctayta,nhưnganhtađãlàmđược,màkhônghềphảimòmẫmgì.

“Xúc xích đấy,” anh ta nói. Và rồi, saumột thoáng ngập ngừng,“Đừnglo.Khôngphảithịtlợnđâu.”

“Tôiănthịtlợn.”Tahíthítmẩuxúcxíchrồinhấmmộtmiếng.Nókhácxa thịt thậtkiểunhưbánhmìkhẩuphầnkhácxabánhmì thật,nhưngcómỡtrongđó,vàmỡlàsựsống.Tanhaimẩuxúcxíchđóhếtsứcchậmrãi,cốgiữchonócònthậtlâu.

“Cậunhaitothật,”anhtabảota,mộtlờitráchmóctừbóngtối.Tanghe thấy tiếngcótkétcủa lòxođệmgiườngkhianh tangồixuốngmộttrongnhữngcáigiườngtầngdưới.“Vàlẽracậuphảinóicámơnchứ.”

“Cámơn.”

“Khôngcógì.Cậutênlàgì?”

“Lev.”

“Levcáigìmớiđược?”

“Anhquantâmlàmgì?”

“Chophảiphép,”anhtanói.“Vídụnhưnếutôi tựgiới thiệubảnthânthìtôinói,‘Xinchào,tôitênlàNikolaiAlexandrovichVlasov,bạnbègọitôilàKolya’.”

“AnhchỉmuốnbiếtxemtôicómộtcáitênDoTháihaykhông.”

“Vậycậucóà?”

“Ừ.”

“À.”Anhtathởphàosungsướng,hài lòngkhithấybảnnăngcủamìnhđượcxácnhận.“Cámơn.Khônghiểutạisaocậulạisợchomọi

ngườibiếtđếnthế.”

Takhôngtrả lời.Nếuanhtakhôngbiết tạisaothìgiải thíchcũngchẳngđểlàmgì.

“Vậytạisaocậulạiởđây?”anhtahỏi.

“HọbắtquảtangtôiđanglộtđồcủamộttênĐứcđãchếttrênphốVoinova.”

Tinnàylàmanhtahốthoảng.“BọnĐứcđãvàotớiVoinovarồicơà?Vậylàbắtđầurồià?”

“Chẳngcógìbắtđầuhết.Hắnlàphicôngnémbom.Hắnbậtdù.”

“Cánhphòngkhônghạđượchắnà?”

“Cáirétđãhạhắn.Tạisaoanhlạiởđây?”

“Đạingungốc.Họtưởngtôilàkẻđàongũ.”

“Vậytạisaohọkhôngbắnanh?”

“Tạisaohọkhôngbắncậu?”

“Tôikhôngbiết,”tathúnhận.“Họbảotôi làngườithíchhợpchoôngđạitá.”

“Tôikhôngphải làkẻđàongũ.Tôi là sinhviên.Tôiđangbảovệluậnvăn.”

“Thậtsao?Luậnvăncơà?”Nghecóvẻnhưlàlờibiệnhộnguxuẩnnhấttronglịchsửđàongũ.

“Công trìnhvề truyệnConchósăntrongsân củaUshakovo,qualăngkínhphântíchcủaxãhộihọcđươngđại.”Anhtachờxemtanóigì,nhưngtachẳngcógìmànóicả.“Cậubiếtcuốnđóchứ?”

“Không.Ushakovoà?”

“Khốnnạnthaychotrườnglớptệhạithờibuổinày.Lẽrangườitaphảibắtcậuhọcthuộclòngnhiềuđoạn.”Nghegiọnganhtanhưmộtônggiáosưgiàcáubẳn,mặcdùnhìnthoángquathìtađoánanhtachỉhaimươi.“‘Trongcáilòmổnơichúngtôihônnhaulầnđầu,không

khícòntanhnồngmùimáucủalũcừu.’Dòngđầutiên.MộtsốngườichođólàcuốntiểuthuyếtvĩđạinhấtnướcNga.Vậymàcậulạichưabaogiờnghenóiđếnnó.”

Anhtathởdàivôcùngngánngẩm.Mộtlátsautanghethấytiếngsộtsoạtkháclạ,nhưthểmộtconchuộtđangmàimóngvuốttrênbọcnệm.

“Cáigìvậy?”tôihỏi.

“Hử?”

“Anhkhôngnghethấytiếngđóà?”

“Tôiđangviếtvàosổtay.”

Ta thìmởmắtcũngchẳngnhìnxahơnsovớikhinhắmmắt,vậymàthằngchanàycònviếtvàosổtaycơđấy.Giờthìtacóthểngheratiếng sột soạtđó là câybút chìmiết trêngiấy.Sau vàiphút cuốn sổđóngsậplạivàtanghethấyanhtanhétcuốnsổvàotúiáo.

“Tôibiếtviếttrongbóngtối,”anhtanói,ngắtcâubằngmộttiếngợkhẽ.“Mộttrongnhữngnăngkhiếucủatôiđấy.”

“GhichépvềConchósăntrongsânà?”

“Chính xác. Nghe chỗ này xem có lạ không nhé? Chương sáu:RadchenkongồimộtthángtrờitrongChữThậpvìngườibạnthânnhấtlúc trước của chàng… Ừm, tôi không muốn làm lộ mất cái hay đi.Nhưngtôiphảinóidườngnhưlàđịnhmệnhkhihọgiảitôivàođây.TôiđãđếntấtcảmọinơiRadchenkotừngđến-mọiquánănvànhàhàngcũngnhưnghĩatrang,ítracũnglànhữngchỗbâygiờvẫncònnhưngtôichưabaogiờởtrongnày.Mộtnhàphêbìnhcóthể lập luậnrằngchừngnàotachưatrảiquamộtđêmtrongChữThậpthìcònchưathểhiểuđượcRadchenko.”

“Thậtmaychoanhcòngì.”

“Ừm.”

“Vậyanhcónghĩsángrahọsẽbắnchúngtakhông?”

“Tôinghingờđiềuđóđấy.Họkhônggiữchúngtaquađêmchỉđểsángramangđibắn.”Nghegiọnganhtacóvẻkháhíhửngvềđiềuđó,nhưthểbọntađangtròchuyệnvềmộtsựkiệnthểthao,nhưthểkếtcụcchẳngcógìlàtotátcảchodùcóthếnàođichăngnữa.

“Támngàynaytôikhôngỉađượctínào,”anhtatâmsự.“Tôikhôngnóiđếnchuyệnỉamộtbãitướng-cảmấythángrồitôichưaỉađượcbãitướngnào-ýtôilàhoàntoànkhôngỉatínàosuốttámngàyliền.”

Bọntalặngthinhmộtlúc,cânnhắcnhữnglờiđó.

“Cậunghĩmộtngườicóthểchịuđượcbaolâumàkhôngđiỉa?”

Đólàmộtcâuhỏithúvịvàngaybảnthântacũngtòmòmuốnbiếtcâutrảlời,nhưngtakhôngcócâutrảlờinàochoanhtacả.Tanghethấy tiếnganh tanằmxuống,nghe thấy tiếnganh tangápđầy sungsướng,khoankhoáivàmãnnguyện,tấmđệmrơmvươngnướcđáicủaanhtaêmáinhưmộtcáigiườnglôngvũ.Sựimlặngkéodàimộtphútvàtacứtưởngngườibạntùcủatađãngủrồi.

“Nhữngbứctườngnàychắcphảidàycảmét,”cuốicùnganhtanói.“Đâycó lẽ lànơiantoànnhấtPiterđểngủquađêm.”Vàrồianhtacũngchìmvàogiấcngủ,chuyểntừnóisangngáychóngvánhđếnnỗithoạtđầutatưởnganhtagiảvờ.

Xưa nay ta vẫn luôn ghen tị với những người dễ ngủ.Đầu óc họchắchẳn làphải thanhsạchhơn,nhữngvánsàn trongsọđượcquéttướcchuđáo,tấtcảlũquáivậtnhỏbébịnhốtchặttrongmộtcáirươngsắtđểởdướichângiường.Tađẻrađãlàngườimấtngủvàđócũngsẽlàcáchtachết,lãngphíhàngnghìngiờtrênhànhtrìnhthèmkhátsựvôthức,thèmkhátđượcmộtcáivồcaosunệnvàođầu,khôngmạnhlắm,khôngđủmạnhđểgâytổnthươnggì,chỉlàmộtcúnệnratròchota ngủ thiếp đi cả đêm.Nhưng đêmđó ta không có cơ hội nào.Tatrừng trừngnhìnvàobóng tối chođếnkhibóng tốinhòa thànhmàu

xám,chođếnkhitrầnnhàbêntrêntabắtđầuthànhhìnhvàánhhừngđônghắtxiênvàoquacáiôcửasongsắtmàcuốicùnghóa ra làcóthật.Chỉđến lúcđó tamớinhậnramìnhvẫncònmộtcondaoĐứcđeoquanhốngchân.

Chương3

Mộttiếngđồnghồsaukhitrờisáng,haingườilínhgáckhácđếnmởcửaxàlim, lôibọntarakhỏigiường,vàbậpcòngvàocổtaybọnta.HọphớtlờnhữngcâuhỏicủatanhưngcóvẻthấybuồncườikhiKolyayêucầumột tách tràvàmộtphần trứngốp lết.NhữngcâuđùachắchẳnlàphảirấthiếmhoitrongkhuChữThập,vìnóchẳngphảilàcâuđùahayhogì,ấyvậymànhữngngườilínhgácvẫnvừacườinhănnhởvừa thúcbọn tađidọchành lang.Đâuđócóngườiđangrênrỉ,mộttiếngrênkhekhẽvàdaidẳng,mộttiếngcòitàuthủyvăngvẳngtừrấtxa.

Takhôngbiếtbọn tađang trênđườngđếngiá treocổhaybuồngthẩmvấn.Quacảđêmkhôngngủnghêgì;trừcómộtngụmtừcáichaicủatênĐức,cònngoàirachẳngđượchớpđồuốngnàotừlúcởtrênsânthượngcủaKirov;mộtcụcubằngnắmtaytrẻconđãsưnglênởchỗtrántađậpvàotrầnnhà-đólàmộtbuổisángtồitệ,thựcsự;trongsốnhữngngàytồitệnhấtcủata-nhưngtamuốnsống.Tamuốnsốngvàtabiếtmìnhkhôngthểđườnghoàngđốimặtánhànhquyết.Tasẽquỳmọptrướcngườitreocổhoặcđộixửbắnvàviệndẫntuổitrẻcủamình,kể lểvềcơmannàonhữnggiờ tađãphụcvụ trênsânthượngchờ đợi bom rơi, tất cả nhưng chiến lũy ta đã góp công xây dựng,nhữngchiếnhàotađãđào.Tấtcảbọntađều làmhết, tấtcảbọntađều phục vụ sự nghiệp, nhưng ta làmột trong những đứa con chânchínhcủaPitervàtakhôngđángphảichết.Cóhạigìđâuchú?BọntôiuốngrượucognaccủamộttênĐứcđãchết-vìthếmàđồngchímuốnkếtliễutôisao?Đồngchímuốnthắtdâythừngquanhcáicổgầynhẳngcủa tôivàđóngsậpnão tôi lạimãimãichỉvì tôiđãăncắpmộtcondaosao?Đừng làmthế, thưađồngchí.Tôikhôngnghĩmìnhcógìvĩ

đại,nhưngcòncóđiềugìđótốtđẹphơnthếnày.

Nhữngngườilínhgácdẫnbọntađixuốngmộtcầuthangđá,nhữngbậcthangmònbóngbởihàngtrămnghìngótủng.Mộtngườiđànônglớn tuổi với cáikhănxámnặng trịchquấnhai vòngquanhcổngồiởphíabênkianhững song sắtngăndưới chân cầu thang.Lão tanémchobọntamộtnụcườinhănnhởmómmémvàmởkhóacổng.Mộtlátsaubọntabướcquamộtcánhcửagỗnặngnềrangoàinắng,thoátrakhỏiChữThậplànhlặnvàcònsống.

Kolya,khôngxúcđộnggìvớiviệccóvẻnhưvừađượcphóngthích,vốc tuyếtsạchđầyhaibàntayđeocòngvà liếm.Vẻ lì lợmcủahànhđộngđólàmtaghentị,giốngnhưýnghĩvềvịnướclạnhtrênlưỡita.Nhưngtakhôngmuốnlàmbấtkỳđiềugìchọcgiậnnhữngngười línhgác.CúđàothoátcủabọntakhỏiChữThậpcóvẻnhưlàmộtsailầmquái lạ và ta chắcmẩm sẽ lại bị tống vào trong nếu làm điều gì đókhôngphải.

NhữngngườilínhgácgiảibọntađếnmộtchiếcGAZđangchờsẵn,tiếngđộngcơlớnchạyrìrì,nhữngốngxảphunkhóixăngbẩnthỉu,haingườilínhngồitrênhàngghếtrướcnhìnbọntavớivẻhờhững,nhữngchiếcmũlótlôngcủahọkéosụpxuốngtrán.

Kolyanhảytótvàoghếsaumàkhôngthèmchờlệnh.

“Cácquýngài,tớinhàhátoperanào!”

Nhữngngườilínhgác,chuẩnmựcvốnđãxuốngcấpsaunhiềunămlàmviệctạiChữThập,lạihôhốcườivớiKolya.Haingườilínhkiathìkhông.MộtngườiquaylạivàchằmchằmnhìnKolya.

“Màynóimộttiếngnữalàtaobẻgãycáicánhtaychóchếtcủamàyngayđấy.Vàotaytaothìmáyđãănmộtviênđạnvàođầurồi.Đồđàongũkhốnkiếp.Mày”-vàcâunàylàdànhchota-“lênxe.”

MiệngKolyađãmởsẵnvàtabiếtsắptochuyệnrồiđây;taylínhkiatrôngkhôngcóvẻgìlàchỉdọasuôngcònKolya,rõmồnmột,không

cókhảnănglưutâmđếnmộtlờihămdọavớvẩn.

“Tôi không đào ngũ,” anh ta nói.Dù hai bàn tay bị còng anh tacũngxoayxởđẩyốngtayáokhoácbêntráilên,cảốngtaytráicủacáiáolenquânđội,ốngtaytráicủahaichiếcáosơmibêndưới,vàchìacánhtaychongườilínhngồighếtrước.“Anhmuốnbẻgãytay,cứbẻđi,nhưngtôikhôngphảilàkẻđàongũ.”

Cảmộthồilâukhôngainóigì-Kolyatrừngtrừngnhìnngườilính.ngườilínhtrừngtrừngnhìnlại,còncảđámbọntanhìnvàchờđợi,thấyấntượngtrướcmànđọýchínàyvàtòmòxemaisẽthắng.Cuốicùng,taylínhchấpnhậnthấtbạivàngoảnhmặtkhỏiKolyarồinạtta.

“Vàoxe,thằngchókia.”

Cánhlínhgácnhănnhởcười.Đâylàmàngiảitríbuổisángcủahọ.Họkhôngcómàntratấnnàotronglịch,khôngcóhàmrăngnàomàbẻ,khôngcómóngtaynàođểrútkhỏinhữngđầungóntaycủamộtngườiđanggàothét,vậylàhọtiêukhiểnbằngcáchnhìnta,thằngchó,hốihảchuivàobăngghếsaucạnhKolya.

Tay lính láixerấtnhanh,hoàn toànkhôngđếmxỉagìđếnnhữngvệtbăngtrênđường.BọntalaophămphămdọcbờsôngNevađóngbăng.Tađãbẻdựngcổáokhoáclênđểchemặttrướccơngiótápvàodưới lớp vải bạt.Kolya chẳng có vẻ gì là khó chịu vì cái rét.Anh tachămchúnhìncáichópcủaNhàthờThánhJohnRửatộibênkiasôngvàkhôngnóinănggì.

Bọn ta rẽvàocầuKamennoostrovsky,nhữngcáikhungvòmbằngthépcũcủanóphủmộtlớpsươnggiá,nhữngcộtđèntuatủatrụbăng.LênđếnđảoKamenny,chỉhơichậmlạitítiđểđivòngquanhmộthốbomcàynátgiữa lòngđường, rẽvàomột lốiđidàihaibên lànhữnggốcchanh,vàđỗ lại trướcmộttòadinhthựbằnggỗhoànhtrángvớimáicổngđỡbằngcộttrắng.Kolyangắmnghíangôinhà.

“GiatộcDolgorukovtừngsốngởđây,”anhtanóitronglúcbọnta

bướcrakhỏixe.“TôiđoánkhôngaitrongcácanhtừngnghenóiđếngiatộcDolgorukov.”

“Một lũquý tộcđãbịvặncổ,”mộtngười línhvừanóivừarahiệubằngnòngsúngtrườngchobọntabướcvềphíacửatrước.

“Mộtvàingười,”Kolyathừanhận.“Vàmộtsốngườibọnhọđãngủvớivuachúa.”

Giữabanngày trôngKolyanhư thểvừamớibước ra từmột trongnhữngtấmápphíchcổđộngdántrêncácbứctườngtrênkhắpthànhphố;nhữngđườngnéttrênkhuônmặtanhtathậthàosảng-cáicằmmạnhmẽ,mũi thẳng tắp,mái tócvàng lòaxòa trước trán.Anh ta làmộtkẻđàongũbảnhtrai.

Cánhlínhápgiảibọntabướclênhiên,nơinhữngbaocátđãchấtđốngcao thànhmộtổsúngmáy.Haingười línhngồigầnkhẩusúngcủa mình, hút chungmột điếu thuốc. Kolya đánh hơi không khí vàthèmthuồngnhìnđiếuthuốcvấnbằngtay.

“Thuốcláthật,”anhtanói,trướckhinhữngngườidẫnđườngnainịtsúngốngcủabọntađẩymởcửatrướcvàlùabọntavàobêntrong.

Trướcnay tachưabaogiờởbên trongmột tòadinh thự,mớichỉđọcvềchúngtrongcáccuốntiểuthuyết:nhữngmànkhiêuvũtrênsànốpbóngloáng,đámgianhânmúcxúptừnhữngchiếc liễnbằngbạc,quýngài gia trưởngnghiêmnghị trong thưphòng chất đầy sách củamìnhđangcảnhcáocôcongáikhóclóchãytránhxathằngranhxuấtthânhènkémđóra.NhưngmặcdùnhìntừbênngoàingôinhàcũcủagiatộcDolgorukovvẫncòntránglệ,cáchmạngđãvàotớibêntrong.Sânnhàlátđácẩmthạchnhemnhuốccảnghìndấuủngbùnđất,mấythángtrờikhônglauchùi.Giấydántườngámkhóibongtróckhỏiphàochântường.Khôngcóđồđạcnguyênbảnnàocònsótlại,khôngmộtbức tranh sơn dầu và những chiếc bìnhTrungHoa lúc trước hẳn đãtreodọctườngvàngựtrêncácgiágỗgụ.

Hàngchụcsĩquanmặcquânphụchốihảđilạitừphòngnàysangphòng khác, chen chúc trênmột dải cầu thang đôi uốn cong khôngcònhàngchấnsongtayvịnvàcontiệnnào,cólẽđãbịlôixuốnglàmcủiđốttừnhiềutuầntrước.NhữngbộquânphụckhôngphảicủaHồngquân.Kolyađểýthấytađangchămchúnhìn.

“NKVD[7].Chắchọtưởngbọntalàgiánđiệp.”

Ta chẳng cần đến Kolya nói cho ta biết những người này là củaNKVD.Từnhỏ ta đã biết quânphục củahọ trôngnhư thếnào, vớinhữngchiếcmũkêpivểnhnhọnhaimàuxanhvànâuđỏcùngnhữngkhẩuTokarevgàibao.TađãbiếtsợhãicảnhnhữngchiếcPackardcủahọ đỗ rì rì ngoài cổng Kirov, những chiếcQuạ đen, chờmangmộtcôngdânxấusốnàođóđikhỏigiađìnhhọ.NKVDđãbắtítnhấtmườilămngườitrongtòanhànơitasống.Thỉnhthoảngnhữngngườibịbắtquay trở về nhà sau vài tuần, đầu họ cạo trọc cònmặt họ tái nhợtkhôngchútsứcsốngnào,lảngtránhánhmắtcủatatrêncầuthangkhihọlêlênnhàmình.Nhữngconngườisuysụpđượctrởvềnhàđóhẳnlà phải biết họ hiếm hoi và may mắn đếnmức nào, ấy thế mà họchẳngcóvẻgìlàsungsướngvìmìnhcònsốngsót.Họbiếtchuyệngìđãxảyravớichatanênhọkhôngdámnhìnthẳngvàomắtta.

Nhữngngười lính vẫn thúcbọn tađi tới trước chođếnkhi bọn tabước vàomột phòng nắng ở phía sau cùng ngôi nhà, những cửa sổkiểu Pháp cao trưng ramột khung cảnh đẹpmắt của sôngNeva vànhữngtòachungcưthâmtrầm,lặnglẽcủakhuVyborgtrênmạnbênkiasông.Mộtngườiđànônglớntuổingồimộtmìnhbênchiếcbàngỗđơnsơkếgiữaphòngnắng.Ôngtakẹpốngngheđiệnthoạigiữamặtvàvaiđểcóthểvừanguệchngoạcbútchìtrênmộttậpgiấyvừalắngnghe.

Ôngtaliếcnhìnbọntatronglúcbọntachờđợiởngưỡngcửa.Nhìnôngtanhưmộtcựuvõsĩđấmbốcvớicáicổdàyvàcáimũibẹtgí,méoxệch.Nhữngquầngthâmdướiđôimắtsùmsụpcủaôngtasâuhoắm,

cũngnhưnhữngnếpnhănchạyngangtránôngta.Máitócmàuxámcủaôngtađượchúisátrạtdađầu.Cólẽôngtatầmkhoảngnămmươituổi,nhưngnhìnôngtanhưthểôngtavẫncóthểđứnglênkhỏighếvàhạgụctấtcảbọntamàkhônglàmxộcxệchbộquânphụccủamình.Ba ngôi sao kim loại lấp lánh trên ve cổ áo khoác của ông ta. Takhôngbiếtchínhxácbangôisaobiểuthịcáigì,nhưnglàsốngôisaonhiềuhơnbấtkỳaikháctrongtòadinhthự.

Ôngtalẳngtậpgiấylênbànvàtacóthểthấyrằngkhôngphảiôngtađãghichépgì,nhưtatưởng,màđơngiảnchỉvẽnhữngchữX,hếtlầnnàyđếnlầnkhác,chođếnkhicảtranggiấykínđặcchúng.Chẳnghiểusaođiềunày lạikhiến ta thấysợhơncảbộquânphụchoặccáimặthầmhốcủaôngta.Mộtngườivẽtranhvúvêhoặcchócóvẻcòngiốngnhưmộtconngườitacóthểhiểu.NhưngcònkẻchẳngvẻgìhếtngoàinhữngchữXthìsao?

Ôngtachămchúnhìnbọnta,Kolyavàta,vàtabiếtlàôngtađangđánhgiábọnta,lênántộiáccủabọntavàtuyênbọntaántử,tronglúcvẫnnghemộtgiọngnóitruyềnđiquađườngdây.

“Tốt lắm,” cuối cùngông tanói. “Tôimuốnxong việc trướcbuổitrưa.Khôngngoạilệ.”

Ôngtagácmáyvàmỉmcườivớibọnta,vàcáinụcườiđóchẳngănnhậpgì vớimặtông ta giốngnhư chínhông ta và cái bàngỗ tuềnhtoàngcủamìnhchẳngănnhậpgìvớiphòngnắng lung linhcủangôinhàquýtộclâuđời.Tayđạitá(vìđếnlúcđótachorằngđâychínhlàtayđạitámàcánhlínhđãnóiđếnđêmhômtrước)cómộtnụcườiđẹpđẽ, hàm răng trắngmột cách đángngạcnhiên, cáimặt tàn bạo củaôngtatrongkhoảnhkhắcchuyểntừđedọasangchàođón.

“Kẻđàongũvàtênhôicủa!Lạiđây,lạigầnđâynữanào,chúngtakhôngcầncònglàmgì.Takhôngnghĩcácanhchàngnàysẽgâyrắcrối gì.”Ông ta ra hiệu vớimấyngười lính, đámnàymiễn cưỡng rútchìakhóaravàmởcòngchobọnta.

“Tôikhôngphảilàkẻđàongũ,”Kolyanói.

“Khôngà?Điđi,”ôngtaralệnhchonhữngngườilính,khôngthèmnhìnđếnhọ.Nhữngngườilínhtuânlệnh,bỏbọntalạivớitayđạitá.Ôngtađứnglênvàbướclạiphíabọnta,khẩusúngngắntrênbaothắtlưngcủaôngtađậpbànhbạchvàohông.Kolyathẳngtắpngười,đứngnghiêmchoviênđạitásămsoi,cònta,khôngbiếtphải làmgì,đànhlàmtheoanhta.ViênđạitácứthếtiếnchođếnkhicáimặtbầmdậpcủaôngtagầnnhưchạmvàomặtKolya.

“Cậukhôngphảilàkẻđàongũ,vậymàđơnvịcủacậulạibáocáolàcậumấttíchvàngườitatìmthấycậuởcáchnơimàlẽracậuphảicómặtcảbốnmươicâysố.”

“Ừm,cómộtlờigiảithíchđơngiản…”

“Còncậu,”ôngtatiếptục,quaysangta.“MộttênlínhdùĐứcrơixuốngkhuphốcủacậumàcậukhônghềbáocáochochínhquyền.Cậuquyếtđịnhlàmgiàuchobảnthâncònkệthànhphố.Chuyệnđócũngcómộtlờigiảithíchđơngiản?”.

Ta cần nước.Miệng ta khô khốc đếnmức cảm giác như có vảy,giốngnhưdacủamộtconthằnlằn,vàtađãbắtđầuthấynhữngđốmsángnhỏchơivơitrướcmắt.

“Thếnào?”

“Cháuxinlỗi,”tanói.

“Cậuxinlỗi?”Ôngtanhìntalâuhơnmộtchútvàbậtcười.“À,ừm,cậuxinlỗi,thếthìđượcrồi,tốtlắm.Chừngnàocậucònbiếtlỗithìđólàđiềuquantrọngnhất.Nghenày,chàngtrai,cậucóbiếttađãhànhquyếtbaonhiêungườirồikhông?Takhôngmuốnnóilàtheolệnhta,ýtalàtựmìnhratayấy,vớikhẩuTokarevnày…”Đếnđâyôngtavỗvàokhẩusúngtrongbao.“Cậucómuốnđoánkhông?Khôngà?Tốt,Vìtakhôngbiết.Takhôngđếmxuể.Màtalàloạingườiluônmuốnbiết.Tatheodõimọithứ.Tabiếtchínhxácbaonhiêuphụnữmàtađãchén,

mànhiềuraphếtđấy,tintađi.Cậulàmộtanhchàngđẹptrai,”ôngtanóivớiKolya,“nhưnghãytinlờita,cậukhôngđuổikịptađâu,ngaycảnếucậucósốngđếncảtrămtuổi,màđiềuđóthìcóvẻđángngờlắm.”

TaliếcsangKolya,tưởnganhtasẽnóicâugìđónguxuẩnvàlàmcảhaibọntabịgiết,nhưngKolya,riênglầnnày,khôngnóinănggì.

“Xinlỗilàthứcậunóivớithầyhiệutrưởngkhicậulàmgãymộtviênphấn,”viênđạitánóitiếp.“Xinlỗichẳngănthuagìvớitộihôicủavàđàongũ.”

“Bọncháunghĩbiếtđâuhắncómangtheochútthứcăn.”

Viênđạitáchằmchằmnhìntamộthồilâu.

“Cókhông?”

“Chỉcóchútcognac.Hoặcbrandy…cólẽlàschnapps.”

“Chúngtabắncảtángườimỗingàyvì tội làmgiảthẻkhẩuphần.Cậucóbiếthọnóigìvớichúngta,trướckhichúngtanhétđạnvàonãohọkhông?Họbịđói.Tấtnhiênlàhọbịđói!Tấtcảmọingườiđềuđói.Điềuđókhôngngănđượcchúngtabắnlũăncắp.”

“CháukhôngăncắpcủangườiNga…”

“Cậuđãăncắptàisảncủanhànước.Cậucó lấythứgìtừcáixáckhông?”

Talưỡnglựđếnlúckhôngdámnữa.

“Mộtcondao.”

“A.Kẻcắptrungthực.”

Taquỳxuống,gỡcáibaonơimắtcáchânra,nộpchoviênđạitá.ÔngtachămchúnhìnthứdaĐức.

“Cậumang thứ này trên người cả đêm à? Không ai lục soát cậusao?”Ông ta buột ramột tiếng rủa khẽ,mệtmỏi vì lỗi kémcỏi đó.“Thảonàobọntađangthuacuộcchiến.”Ôngtarútlưỡidaoravàsămsoidòngchữ.“MÁUVÀDANHDỰ.Ha.CầuChúathôngvàođít lũ

conhoangnày.Cậubiếtsửdụngnóchứ?”

“Gìạ?”

“Condao.Rạch,”ôngtavừanóivừarạchkhôngkhíbằnglưỡithép,“thìtốthơnlàđâm.Khóchặnhơn.Nhắmvàocổhọngấy,vànếucáchđókhôngănthua,hãynhằmvàomắthoặcvàobụng.Đùicũngtốt,ởđùicónhữngtĩnhmạchlớn.”Tấtcả lờichỉdẫnnàyđikèmvớihànhđộngthịphạmhùnghồn.“Vàđừngbaogiờdừnglại,”ôngtavừanóivừanhảysátlạigầnhơn,lưỡithéploangloáng,“đừngbaogiờnươngtay;giữcholưỡidaochuyểnđộngkhôngngừng,giữđốiphươngởthếthủ.”

Ôngtađútlưỡidaovàobaovàlẳngnóchota.

“Giữđi.Cậusẽcầnnóđấy.”

TađưamắtnhìnKolya,anhtanhúnvai.Toànbộchuyệnnàyquáđỗilạlùngkhóhiểunênchẳnghơiđâucăngthẳngđầuóc,cốxácđịnhxembọntađangđứngởđâu.Taquỳxuốngmộtbêngốivàgàilạicondaovàomắtcáchân.

ViênđạitáđãđirachỗnhữngcánhcửasổkiểuPháp,ngắmnhìnnhữngbôngtuyếtcủangàyhômtrướcđangthổiquadòngNevađóngbăng.

“Bốcậulàmộtnhàthơ.”

“Vângạ,”tathừanhận,đứngthẳngngườivànhìnvàosauđầuviênđạitá.Suốtbốnnămrồikhôngmộtaingoàigiađìnhtanhắcđếnchata.Tamuốnnóilàtheođúngnghĩađen.Khônglờinào.

“Ôngấyviếtđượcđấy.Chuyệnxảyrathật…khôngmay.”

Tacó thểnóigìđượcchứ?TachằmchằmnhìnủngmìnhvàbiếtrằngKolyađangnheomắtnhìn ta, cố xácđịnhnhà thơkhôngmaynàođãđẻrata.

“Hômnay cảhai cậuđều chưaăngì,” viênđại tánói, khônghỏihanmột câu. “Trà đen và bánhmì nướng, nghe thế nào? Biết đâu

chúngtatìmđượcchútxúpcáởđâuđó.Borya!”

Mộttaysĩquanhầucậnbướcvàophòngnắng,câybútchìgàisauvànhtai.

“Lấychonhữnganhchàngnàychútđồănsáng.”

Boryagậtđầuvàbiếnđinhanhynhưlúcxuấthiện.

Xúpcá.Tađãkhôngđượcănxúpcákểtừmùahè.Ýnghĩvềnóthậthoangdạivàđầychấtngoạilai,giốngnhưmộtcônàngkhỏathântrênmộthònđảoởTháiBìnhDương.

“Lạiđằngnày,”viênđạitánói.ÔngtamởmộtcánhcửakiểuPhápvàbướcrangoàitrờilạnh.Kolyavàtađitheoôngtadọcmộtlốiđirảisỏidẫnquakhuvườnxácxơvìsươnggiá,xuốngtớibờsông.

MộtcôgáimặcáokhoáclôngcáođangtrượtbăngtrênsôngNeva.Trongmộtmùađôngbình thường thìcháusẽ thấyhàng trămcôgáitrượtbăngvàomộtbuổichiềucuốituần,nhưngđâykhôngphảilàmộtmùa đông bình thường. Băng rất cứng và đã như thếmấy tuần rồi,nhưng còn hơi sức đâu cho những vòng số tám?Đứng trên lớp bùnđóngbăngởmépsông,Kolyavàtachămchúnhìncôtatheocáchmàcháuvẫnnhìnconkhỉđixeđạpmộtbánhtrênđườngphố.Côtaxinhđẹpđếnquáiđản,máitócsẫmmàucủacôtarẽngôiởgiữavàbuộclạithànhmộtbúilỏng,đôigòmàbịgiótápửnghồnglênđầyđặnvàkhỏekhoắn.Taphảimấtmấygiâymớinhậnratạisaonhìncôtalạilạlùngnhưthế,vàrồithìđiềuđóthậthiểnnhiên-ngaytừxangườitacũngcóthểthấylàcôgáiđượcănuốngrấttửtế.Mặtcôtakhôngcógìtêtáituyệt vọng.Cô ta cócái vẻuyểnchuyển tựnhiêncủamộtvậnđộngviên;cácđộngtácxoaytròncủacôtarấtnhanhgọn;côtakhônglúcnàobịhụthơi.Cặpđùicủacôtaắthẳnphảituyệtlắm-dài,trắngvàkhỏekhoắn - và ta cảm thấy thằngnhỏcủamìnhcứngngắc lên lầnđầutiênsaunhiềungày.

“ThứSáutớiconbésẽlấychồng,”viênđạitánói.“Nólấymộtcái

đồbị thịt, taphảinói thế,nhưng tốt thôi.Thằngđó có thể chu cấpđượcchoconbé.”

“Đólàcongáiôngà?”Kolyahỏi.

Viênđạitánhănnhởcười,hàmrăngtrắngcủaôngtachẻcáimặthầmhốralàmđôi.

“Cáccậukhôngnghĩlàconbétrônggiốngtasao?Không,không,điểmnày thìmaychonó thật.Nócókhuônmặtcủamẹvàkhíchấtcủachaconbénàysẽchinhphụcthếgiới.”

Chỉđếnlúcđótamớinhậnrahàmrăngcủaviênđạitálàgiả,cóvẻnhưcómộtcáicầu trùm lấy toànbộhàmtrên.Vàtabiết,độtnhiênnhưng chắc chắn, là người đàn ông này từng bị tra tấn cho đến khichảymáumắt,chođếnkhiôngtatiểutiệnramáuvàđạitiệnramáu.

Nhưngdùsaoviênđạitácũngsốngsót,vànhìnôngtathìtachợtbănkhoănkhônghiểuôngtacóthấylạlùngkhôngkhimàôngtađãởgầnhàmcámậpđếnthếmàvẫnbằngcáchnàođóvùngvẫytìmđượcđườngvàobờ,rằngôngta,kẻđãtừngchờđợi lòngnhântừcủamộtngườikhác,lúcnàylạicóthểtựmìnhquyếtđịnhcóbanphátđiềuđóhaykhông.Ngaylúcnàyôngtachẳngcóvẻgìlàtrăntrở;ôngtanhìncôcongái trượtbăng,ông tavỗhaibàn taygiậpđốtkhicô taxoaytròn.

“Thếđấy,thứSáunàylàđámcưới.Ngaycảgiữalúcnày,ngaycảgiữatấtcảchuyệnnày,”viênđạitávừanóivừarahiệubằnghaibàntayýnóiLeningrad,nạnđói,cuộcchiến,“nóvẫnmuốnmộtđámcướithựcsự,mộtđámcướiđâurađấy.Cũngtốtthôi,cuộcsốngvẫnphảitiếpdiễn,chúngtađangchiếnđấuvớilũdãmannhưngchúngtavẫnphảilàconngười,ngườiNga.Vậynênchúngtasẽcónhạc,khiêuvũ…mộtổbánh.”

Ôngta lần lượtnhìn từngngườibọntanhưthểcógìđótrọngđạiliênquanđếncáitừổbánhvàôngtacầncảhaibọntahiểurõ.

“Truyềnthốnglàthếrồi,vợtabảo,chúngtacầnmộtchiếcbánh.Đámcướimàkhôngcóbánh thì sẽ làđiềmgởkinhkhủng.Thếnàynhé,tađãđấutranhcảđờimìnhchốnglạinhữngđiềumêtínnôngdânấy,đámchacốdùngchúngđể làmchongườidânnguđầnvàsợhãithôi,nhưngbàvợta…bàấymuốncóbánh.Tốtthôi,tốtthôi,thìcứlàmbánhđi.Mấythángrồibàấytíchtrữđường,mậtong,bộtmì,tấttầntật.”

Tasuynghĩvềđiềunày,nhữngtúiđường,những lọmậtong,chỗbộtmìchắchẳnphảilàbộtmìthựcthụchứkhôngphảithứđồmốcvớtvéttừmộtcáisàlandínhngưlôi.CảnửakhuKirovcókhicũngsốngsótđượchaituầnchỉnhờchỗbộtnhãocủabàta.

“Bàấycótấtcảmọithứmìnhcầnrồi,tấtcả-chỉtrừcótrứng.”Đếnđâylạilàvẻtrịnhtrọng.“Trứng,”viênđạitánói,“thìkhótìmlắm.”

Suốtmấygiây liền tất cảbọn tađứng lặng thinh,nhìncôcongáicủaviênđạitáxoayvòng.

“Cókhihạmđộicómộtítđấy,”Kolyanói.

“Không.Họkhôngcó.”

“Họcó thịt bòđónghộpmà.Tôiđãđổimộtbộbài lấy ít thịt bòđónghộpcủamộttaythủythủ…”

“Họkhôngcótrứng.”

Takhôngnghĩlàmìnhngu,nhưngphảimấtmộtlúcthậtlâutamớihiểurađiềuviênđạitáđangyêucầu,vàmấtnhiềuthờigianhơnnữađểlấyđủcanđảmhỏiôngta.

“Bácmuốnbọncháuđitìmtrứngạ?”

“Mộttá,”ôngtanói.“Bàấychỉcầnmườiquả,nhưngtatính,mộtquảcóthểbịvỡ,mộtđôiquảcóthểbịung.”Ôngtanhậnravẻbốirốicủabọntavàôngtalạinởcáinụcườikỳdiệucủamình,bópvaibọntađủmạnhđểkhiếntađứngthẳnghơn.“LínhcủatabảolàởLeningradkhôngcóquảtrứngnào,nhưngtatinrằngởLeningradcáigìcũngcó,

ngaycảbâygiờ,vàtachỉcầncửđúngngườiđitìmthôi.Mộtcặptrộmcắp.”

“Chúng tôi không phải kẻ trộm cắp,” Kolya nói, rất đoan chính,nhìnthẳngvàomắtviênđạitá.Tamuốnđấmanhta.Đằngthằngthìlẽrabọntađãchếtcứngcòngqueo,bịchấtlênmộtchiếcxetrượttuyếtcùngđámxácchếtcòn lại củangàyhômđó.Bọn tađãđượcphóngthích.Mạngsốngcủabọntađượctrảlạiđểđổilấymộtnhiệmvụđơngiản.Mộtnhiệmvụlạlùng,cóthểlàthế,nhưngcũngđơngiảnkhôngkém.Vậymàgiờđâyanhtasắpsửapháhỏngnó-anhtađangnàixinviênđạnchomình,bảnthânđiềuđóđãtệrồi,anhtalạicònnàixincảviênđạnchota,nhưthếthìcàngtệhơn.

“Cáccậukhôngphảilũkẻcắpấyà?Cậuđãrờibỏđơnvịcủamình-không,không,ngậmmồm,đừngcónóigìcả.Cậuđãbỏđơnvịcủamìnhvàgiâyphútcậulàmđiềuđóthìcậuđãtừbỏnhữngquyềncủamìnhtrêncươngvịmộtngườichiếnsĩ-quyềnđượcmangsúng,đượcmặccáiáokhoáckia,đôiủngđó.Cậulàmộttênăncắp.Còncậu,MũiTo,cậuhôiđồcủamộtcáixác.Đó làxácmộttênĐứcnêncánhânmànóithìtakhônglấythếlàmphậtlònglắm,nhưnghôicủacũnglàăncắp.Đừngcógiởtrònữa.Cảhaicậulàbọnkẻcắp.Nhữngtênkẻcắpkémcỏi,đúngthế,nhữngtênkẻcấpbấttài,chắcchắnrồi,nhưngcáccậugặpmay.Trộmmàgiỏithìđãkhôngbịbắt.”

Ôngtaquayngườivàbướctrởlạivềphíangôinhà.Kolyavàtanấnnálại,ngắmnhìncôcongáicủađạitá,chiếcáokhoáclôngcáocủacôtalấploángtrongánhnắng.Đếnlúcnàychắchẳncôtađãnhìnthấybọnta,nhưngcôtakhônghềthừanhậnbọnta,khônglúcnàoliếcvềphíabọnta.Bọntachỉlàhaitrongsốnhữngkẻongvecủabốcôtavàvìthếnênhoàntoànchánchết.Bọntacốngắmlấyngắmđểcôả,cốgắngkhắcsâuhìnhảnhđóvàotâmtrímìnhđểdùngđếnsaunày,chođếnkhiviênđạitáquátlênvớibọntavàbọntavộivàngchạytheoôngta.

“Cáccậucósổtemphiếuđấychứ?”ôngtavừahỏivừasảinhữngbướcdài,màngiảilaocủaôngtađãchấmdứt,lạibắtđầusẵnsàngchomộtngàydàilàmviệc.“Nộplạiđây.”

Taghimchặt sổcủamìnhở túi trongáokhoác.Ta tháoghimvàthấy Kolya lấy sổ của anh ta ra từ chiếc tất gấp lại. Viên đại tá lấychúngtừtaybọnta.

“Mangtrứngchota trướcsángthứNăm,cáccậusẽđượcnhận lạichúng.Cònkhôngthì,hừm,cáccậucócảthángMộtđểăntuyết,vàcũng sẽ chẳng có temphiếunào chờđợi các cậu vào thángHai cả.Đấylàgiảsửngườicủatakhôngtìmthấycáccậuvàgiếtcáccậutrướclúcđó,màngườicủatathìrấtgiỏiviệcđó.”

“Họkhôngtìmđượctrứngcòngì,”Kolyanói.

Viênđạitámỉmcười.“Tathíchcậu,chàngtrai.Cậusẽkhôngsốngthọđâu,nhưngtathíchcậu.”

Bọntabướcvàotrongphòngnắng.Viênđạitángồixuốngbànlàmviệc và chằm chằm nhìn chiếc điện thoại màu đen. Ông ta nhướngmày,nhớrađiềugìđó,mởngănkéobàn,vàlấyramộtbứcthưgấplại.ÔngtachìanórachoKolya.

“Đâylàmộttờlệnhmiễngiớinghiêmchohaicậu.Bấtkỳaigâykhódễgì chocáccậu,hãychohọxemcáiđó,cáccậu sẽđượcđingay.Cònđây,cáinàynữa…”

Ôngtarúttrongvírabốntờ100rúpvàđưachoKolya,anhtaliếcnhìnbứcthưcùngmấytờrúprồinhétvàotúi.

“Với chỗ đó lẽ ra ta đãmua được cả nghìn quả trứng hồi thángSáu,”tayđạitánói.

“VàsẽlạinhưthếvàothángSáutới,”Kolyanói.“BọnĐứckhôngquađượcmùađôngđâu.”

“Vớinhữngngười línhnhưcậu,”đại tánói,“chẳngmấychốcnữachúngtasẽphảimuatrứngbằngnhữngđồngmarkĐứcchoxem.”

Kolyahámiệngđịnhbiệnhộ,nhưngviênđạitáđãlắcđầu.

“Cáccậuhiểuđây làmộtmónquàchứhả?Cáccậumangcho tamộttátrứngtrướcthứNăm,tatrảlạicuộcsốngchocáccậu.Cáccậuhiểusựhiếmhoicủamónquànàychứ?”

“Hômnaylàthứmấy?”

“Hômnay là thứBảy.CậuđàongũkhỏiđơnvịvàomộtngàythứSáu.KhimặttrờimọcsángngàymaithìlàChủnhật.Từchỗnàytrởđithìcậuxácđịnhđượcngàythángchứ?Đượcà?Tốt.”

Boryaquaylạimangtheobốnlátbánhmìnướngtrênmộtchiếcđĩaxanh.Bánhmì đã được phết thứ gì đó bong bóng, có lẽ làmỡ lợn,bóngloángvànhờnmỡngonlành.Mộtsĩquanhầucậnkhácbướcvàophòngsauanhta,bưnghaitáchtràbốckhói.Tachờtaysĩquanhầucậnthứbamangnhữngbátxúpcávào,nhưngchẳngbaogiờthấyanhta.

“Ănnhanhlên,cácchàngtrai,”đại tánói.“Cáccậuphảicuốcbộnhiềuratròđấy.”

Chương4

“MũiTo.Tôithíchcáitênđó.Chacậulàaivậy,MũiTo?”

“Anhkhôngbiếtôngấyđâu.”

“Ôngấymàlàmộtnhàthơcótácphẩmđãxuấtbảnthìkiểugìtôicũngbiết.”

“Đừngnhắcđếnchuyệnđónữa.”

“Cậulàngườikhótínhphếtnhỉ?”

Bọn ta lại đi qua cầu Kamennoostrovsky, lần này là đi bộ. Kolyadừnglạiởgiữacầu,haibàntayđigăngđặttrênthànhcầu,nhìnxuốngdòngsôngvềphíadinhthựDolgorukov.Congáiviênđạitákhôngcòntrượtvẽhìnhnữa,nhưngKolyamặckệcứđứngnhìnmộtlúc,hyvọngcómànbiểudiễnlại.

“Côấyđãmỉmcườivớitôi,”anhtanói.

“Côấykhônghềcườivớianh.Anhđangnóichuyệngìvậy?Côấythậmchícònkhôngnhìnchúngtanữa.”

“Cólẽcậuđangghenthôi,bạncủatôi,nhưngchắcchắnlàcôấyđãcườivớitôi.Tôinghĩtôiđãtừnggặpcôấyrồi,ởtrườngđạihọc.Tôinổitiếnglắm.”

“Vớitưcáchlàkẻđàongũà?”

Kolyaquayngườilạikhỏithànhcầuvàgườmgườmnhìnta.“Tôisẽnệngãyrăngcậunếucậucòngọitôilàkẻđàongũlầnnữa.”

“Tôisẽcắmcondaovàomắtanhnếuanhđịnhlàmthế.”

Kolyanghĩngợimộtlúcrồiquaylạivớikhungcảnhdòngsông.

“Tôisẽậpvàocậutrướckhicậukịprútdaora.Lúccầnlàtôinhanhcựcluôn.”

Ta đã định rút dao ra ngay lúc đó, chỉ để chứng tỏ là anh ta đãnhầm, nhưng anh ta không có vẻ gì là vẫn đang tức giận còn ta thìmuốnđitiếp.

Bọn ta băngqua cầu, về lại đất liền, vàhướng vềphíaNam theođườngPesochnaya,dòngsôngởphíatayphảibọnta,đườngrayhangỉcủatuyếnđườngsắtPhầnLanởbêntrái.Khôngcóđoàntàunàochạytừ thángChín,khibọnĐứcbaovây thànhphốvàcắtđứtmọi tuyếnđườngPhầnLan,Moscow,Vitebsk,Warsaw,Baltictấtcảbịcắtđứtvàvôdụng.GiờđâysựkếtnốiduynhấtcủathànhphốvớiphầncònlạicủanướcNgalàđườnghàngkhông,màrấtítmáybaycóthểlọtquađượcsựtuầntracủaLuftwaffe.

“Tấtnhiênlàchúngtacóthểbỏtrốn.Nhưngsẽrấtkhókhănnếukhông có tem phiếu.” Anh ta ngẫm nghĩ vấn đề. “Đám NKVD thìkhôngđánglolắm.Trongquânđộingườitabảobọncảnhsátcóvàonhà thổ cũng không tìm được ả điếm nào.Nhưng không có sổ temphiếuthì…gaygophết.”

“Chúng taphải tìmđược trứng,” tabảoanh ta.Bọn tađangđượcbướcđitrongánhmặttrờivàhítthởkhôngkhílànhờlệnhcủaviênđạitá;nếucáigiáphảitrảchosựphóngthíchnàylàmộttátrứngthìbọntasẽ tìmbằngđượccái tá trứngkhốnkiếpấy.Khôngcóchỗchosựmặccảhayxoayxở.

“Tìmđượctrứnglàkếtquảtốtnhất,tôiđồngý.Khôngcónghĩalàtôikhôngđượccânnhắccác lựachọncủamình.Cóthể trong thànhphố chẳng cònquả trứngnào cả.Thế thì saođây?Cậu vẫn còngiađìnhởPiterchứ?”

“Không.”

“Tôicũngkhông.Thếlạihayđấy.Chỉphảilochothânmìnhthôi.”

Những tấmbiểnđượcdán lên tườngcácgiannhàkhocháynhamnhở. ĐỒNGCHÍĐÃGIANHẬP LỰC LƯỢNGNHÂNDÂNTÌNH

NGUYỆNCHƯA?Khôngcótòanhàdânsinhnàoởkhuvựcnàyvàđườngphốvắngtanh,khôngmộtaikhácđilạidướibầutrờinhợtnhạt.Bọntachẳngkhácgìhaingườicuốicùngsốngsótsaucuộcchiến,haingườibảovệcuốicùngcủathànhphố,chỉcócondaoăncắpcủatavànhữngnắmđấmđượckhoelànhanhnhẹncủaKolyađểđẩy lùiquânphátxít.

“KhuChợGiời làcơhộitốtnhấtcủachúngta,”Kolyanói.“Cáchđâymấythángtôiđãởđó.Ngườitavẫncóbơvàphomát,íttrứngcá,biếtđâu.”

“Thếtạisaongườicủađạitálạikhôngtìmđượcquảtrứngnào?”

“Đólàchợđenmà.Mộtnửahàngởđólàđồăncắp.Ởđócậuthấyngười ta đổi chác sổ tem phiếu, tất cả các loại phạm pháp. Họ sẽkhôngbánchobấtkỳaimặcquânphục,nhấtlàquânphụccủaNK.”

Đócóvẻlàmộtlậpluậnhợplý.KolyahuýtsáomộtbàihátkhôngraâmđiệunàođóanhtatựnghĩravàbọntabướctheohướngNamvềphíaChợGiời.Mọi việc đang khá khẩmhơn.Ánhànhquyết khôngcònngaytrướcmặt.Tacónhiềuthứcăntrongdạdàyhơnnhữnggìtađã có suốtmấy tuần, vàmón nước trà đen đậm đặc khiến người tathêmhănghái.Haichântacócảmgiácđủmạnhmẽđểđưatađếnbấtkỳđâutacầnđến.Aiđó,ởđâuđó,cómộttátrứng,vàsớmmuộnbọnta sẽ tìm ra chúng.Còn trong lúcnày ta sung sướng tưởng tượng racảnh congái viênđại tá đangkhỏa thân trượt băng trên sôngNeva,cặpmôngtrắngmịncủacôtalấplánhtrongnắng.

Kolyađậpvàolưngtavàtraochotamộtnụcườinhănnhởđầydâmđãngnhưthểanhtađãnhìnthấucáihộpsọbằngthủytinhcủatavậy.

“Mộtcôemquáđỉnhnhỉ?Cậucómuốnlàmthửmộtnhátkhông?”

Takhôngnóigì,nhưngKolyacóvẻquádạndàykinhnghiệmtiếptụcnhữngcuộctròchuyệnmộtchiều.

“Bíquyếtđểchinhphụcphụnữlàphớtlờcótoantính.”

“Gìcơ?”

“Ushakovo.ĐólàmộtdòngtrongConchósăntrongsân.Ồchờchút,cậuchưabaogiờđọcConchósăntrongsânmà.”Kolyathởdài,chánnảnvìsựdốtđặccủata.“Chacậu làmộtthànhviêntronggiớivănchương,vậymàôngấylạiđểcậumùchữ.Kểcũnghơibuồn.”

“Tạisaoanhkhôngcâmmồmlạiđừngcónhắcđếnchatôi?”

“Radchenko,nhânvậtchính,làmộtngườitìnhtuyệtvời.Ngườitatừkhắp Moscow tìm đến để xin lời khuyên của chàng ta về tán tỉnh.Chàngkhôngbaogiờrờikhỏigiường,chàngchỉnằmđó,uốngtrà…”

“GiốngOblomov.”

“Không hề giống Oblomov! Tại sao mọi người lúc nào cũng nói‘GiốngOblomov’vậynhỉ?”

“BởivìngheđúnglàgiốnghệtOblomovmà.”

Kolyadừngbướcvànhìnxuốngta.Anhtacaohơncảmộtcáiđầuvàvairộnggấpđôi,vàanhtalừnglữngtrướcmặttalúcnày,ánhmắtđầyđedọa.

“TấtcảmọithằngngốchọcđạihọcđềubiếtrằngGoncharovkhôngbằngmộtnửaUshakovotrêncươngvịnhàvăn.Oblomovchẳnglàgìhết.Oblomovchỉlàmộtbàihọcluânlýchogiớitưsản,mộtthứvớvẩnngười tabắtbọn trẻđọcđểchúng lớn lênkhông lườinhác.Cònđâynhé,Radchenko-Radchenkolàmộttrongnhữngngườihùngvĩđạicủathứ tiếng này. Chàng ta và Raskolnikov và Bezukhov cùng với… tôikhôngbiếtnữa,cóthểlàChichikov.”

“Anhđangphunnướcbọtvàotôiđấy.”

“Hừm,cậubịphunnướcbọtlàđánglắm.”

TatiếptụcbướcvềphíaNamcònKolya,dùrấttứcgiận,chẳngmấychốccũngsảibướctheo.Sốphậnđãxôđẩybọntalạivớinhau,điềuđódườngnhưkhôngthểbàncãigìđượcnữa.TừlúcđóđếnthứNăm,

bọntalàmộtcặpvợchồng.

Bênkiamặt băngphủ tuyết trên sôngNevabức tượng thiên thầnvàngvẫnngựtrênđỉnhchópmạvàngcủaThánhđườngPetervàPaulcho dù người ta kể là quânĐức đã hứa hẹn traoHuân chươngChữthậpSắtchotaypháobinhnàobắnrụngđượcnó.KolyahấthàmrahiệuvềmạnPetrograd.

“Tôiđangđóngquântrongpháođàikhivườnthúbịnémbom.”

“Tôinghekểlàlũkhỉđầuchóchạyquanhthànhphố,vàmộtconhổSiberia…”

“Đóchỉ làchuyệncổtíchthôi,”anhtanói.“Khôngconnàothoátrađược.”

“Biếtđâumộtvàiconrađược.Làmsaomàanhbiết?”

“Khôngconnào thoát rađượchết.Nếucậumuốn tựhuyễnhoặcbằngthứgìđóngọtngàođểgiúpcậungủđược,xincứviệc,nhưngđólàmộtlờidốitrá.”Anhtanhổnướcbọtxuốngđất.“BọnĐứcđốttrụitoànbộchỗđó.ConvoiBetty…Tôiyêuconvoiđó.Hồicònbébaogiờtôicũngđingắmnhìnnó.Cáicáchnótắmrửa,lấyvòihútnướcvàtựphunlênthânmình…Nóthậtduyêndáng.Cậusẽkhôngcholàthếđâu,nótokhủngkhiếpluôn,nhưngđúngthếđấy.”

“Nóchếtrồià?”

“Thế tôi vừa nói gì với cậu hả? Tất cả chúng đều chết hết. TuynhiênBettythìphảinhiềugiờsau.Cáikiểurênrỉcủanó…Tôiđanggácvàtấtcảnhữnggìtôimuốnlàmlàchạytớibắnvàotimnó.Chấmdứtphăngđi.Cậusẽkhôngbaogiờmuốnnghetiếngmộtconvoihấphốiđâu.”

Phảimấtmột chặng cuốc bộ dàimới đến đượcChợGiời, có khiphảisáucâysố,quacầuLiteiny,quaVườnMùahènơinhữngcâyduvàsồiđãbịđốnhạbằngrìu,quaNhàthờThượngHuyết,vớimặttiềnlànhữngmảnhghéppháplamcùngcácmáivòmhìnhcủhànhvươn

cao, được xây chính tại nơiHryniewiecki đã cho nổ banh xác chínhmình vàNgahoàng.Bọn ta càng bước xa vềphíaNam, đườngphốcàngthêmđôngđúc;mọingườiđềulènchặtbalớpáo,cúirạpmìnhvàogiómàbước,khuônmặthọnhănnhúm,thảmhạivàxanhrớtvìthiếu sắt. TrênNevskyProspekt tất cả các cửa hàng đã đóng cửa từmấythángnay.Bọntanhìnthấyhaingườiphụnữtầmhơnsáumươituổiđangbướcsátbênnhau,vaichạmvai,mắtdántrênvỉahècảnhgiácvớimảngbăngtrơncóthểgiếthọ.Mộtngườiđànôngvớibộriaméphảimãhoành tráng xáchmột cái xô trắng đựng đầy đinhmàuđen.Mộtthằngbé,khôngquámườihaituổi,nắmdâythừngkéomộtchiếc xe trượt.Một thân hình nhỏ quấn trong chăn nằm trên cái xetrượt,mộtbànchânnhợtnhạtkéolêtrênmặttuyếtđôngcứng.Cácụbêtôngrăngrồngrảiđầytrênphố,chúnglànhữngkhốibêtôngchịulựcđượcxếpthànhhàngđểngănchặnbướctiếncủaxetăngđịch.MộtthôngbáointrênbứctườngviếtCẢNHBÁO!PHÍABÊNNÀYPHỐLÀNƠINGUYHIỂMNHẤTTRONGTHỜIGIANNÉMBOM.

ĐạilộNevskytrướcchiếntranhlàtráitimcủathànhphố,đượcxâyđểsánhvaicùngnhữngđạilộlộnglẫycủaLondonvàParis,nhữngkiốttrênvỉahèbàybánhoaanhđàovàsôcôla,nhữngngườiđànônglớntuổiđeotạpdềđứngsauquầyởcủahàngEliseyevtháicátầmvàcáthanhunkhói,thápđồnghồcủatòathịchínhvươncaolêntrêntấtthảymọiồnào,chomọingườibiếthọđãbịmuộnbấtkểlàcóđiđâuchăngnữa.NhữngchiếcPackardđenvụtqua,nhấncòiinhỏi,chởcácđảngviêntừcuộchọpnàysanghộinghịkhác.NgaycảkhicháuchẳngcótiềnđểmuathứgìvàchẳngcóchỗnàoquantrọngđểđithìNevskyvẫn luôn làmộtchốn tuyệtvờiđểdạobước.Vào thángSáumặt trờimãiđếntậnnửađêmmớilặnvàkhôngaimuốnbỏphíánhsáng.CháucóthểngắmnhìnnhữngcôgáixinhđẹpnhấtPiterđangchằmchằmnhìn qua cửa sổ sáng trưng của những cửa hàng lộng lẫy, săm soinhữngchiếcváymớinhấtđangbàybán,nghiêncứuđườngcắtđểhọ

cóthểtựmaychiếcváyởnhànếuhọxoayxởxoáyđủvậtliệuởchỗlàm.Ngaycảkhicháuchẳngbaogiờnóigìvớinhữngcôgáiđó,ngaycảkhicháubaogiờcũngngắmnhìntừxa…

“Cậulàtraitân,đúngkhông,”Kolyanói,cắtđứtdòngsuynghĩcủatađúnglúcmộtcáchmamịkhiếntagiậtmình.

“Tôiá?”tahỏi,ngơngẩn.“Anhđangnóicáigìvậy?”

“Tôi đang nói về sự thật là cậu chưa bao giờ quan hệ với cô gáinào.”

Nhiềukhi tabiếtcónóidốicũngchẳngđể làmgì; tròchơiđãkếtthúctrướckhinóbắtđầu.

“Anhquantâmlàmgì?”

“Nghenày,Lev,giảsửchúngtacốgắnglàmbạnthìsaonào?Cậunghĩthếnàovềđiềuđó?Đằngnàochúngtacũngsẽđicùngnhauđếnkhinàotìmđượcchỗtrứngđó,nênthôithìcứcốmàhòathuậnnhỉ?Thếnàynhé,cậucóvẻlàmộtanhchàngthúvị,hơicộccằn,hơicáubẳntheokiểuDoThái,nhưngtôithíchcậu.Vànếucậukhôngphảilúcnàocũngươngbướngbỏmẹkiểuđấythìcókhitôicóthểdạydỗcậuchútgìđó.”

“Vềgáigúà?”

“Vềgáigú,đúngthế.Vềvănchương.Vềcờvua.”

“Anhbaonhiêu tuổi,mườichínà?Làmsaomà lúcnàoanhcũnglàmnhưthểanhlàchuyêngiavềtấtcảmọithứvậy?”

“Tôihaimươi tuổi.Và tôikhôngphải làchuyêngiavề tấtcảmọithứ.Chỉcógáigú,vănchươngvàcờvua.”

“Tấtcảđấy.”

“Ừm.Vàkhiêuvũnữa.Tôikhiêuvũđỉnhluôn.”

“Anhmuốnđặtcượcgìchomộtváncờnào?”

Kolya liếcnhìn tavàmỉmcười.Anh ta thởra,hơi thởcủaanh ta

bốcthànhkhóitrênđầu.

“TôisẽlấycondaoĐứcđócủacậu.”

“Vậytôisẽđượccáigì?”

“Cậusẽkhôngđượcgìhết.Cậusẽkhôngthắngđược.”

“Nhưngcứcholàtôithắngđi.”

“Tôicònchắckhoảngmộttrămgamxúcxíchloạiđó…”

“MộttrămgamxúcxíchđổilấymộtcondaoĐức?Tôikhôngnghĩthế.”

“Tôicómấybứcảnh…”

“Ảnhkiểugì.”

“Ảnhcáccônàng.GáiPháp.Cậusẽhọcđượcnhữngthứcậucầnphảihọc.”ẢnhnhữngcônàngPhápnghecóvẻlàmộtphầnthưởngđángđểchơi.Takhônglochuyệnthuamấtcondao.CónhiềungườiởPitercóthểthắngtavềcờvua,nhưngtabiếthếttêncủahọ.Chatatừng là vôđịch thànhphốkhiông cònở trườngđạihọc; vàonhữngngàythứNămvàChủnhậtôngthườngđưatađicùngtớiCâulạcbộCờvuaSpartakởCungTiềnphong.Nămtalênsáu,huấnluyệnviêncâulạcbộtuyênbốtalàmộttàinăng.Mấynămliềntalàmộttrongsốnhững kỳ thủ trẻ hàng đầu, giành được những tấm ruy băng và huychươngnhỏtạicácgiảiởkhắptỉnhLeningrad.Điềuđókhiếnchatarấttựhào,mặc dùôngquá khácngười nên không sao thừanhậnmìnhquan tâm đến chuyện thi thố và ông chẳng bao giờ để ta trưng bàynhữnggiảithưởngcủamìnhtrongcănhộcủagiađình.

Nămmườibốntuổi,tabỏcâulạcbộ.Tađãnhậnrarằngmìnhlàmộtkỳthủgiỏinhưngsẽkhôngbaogiờlàkỳthủvĩđại.NhữngngườibạncủataởSpartak,vốnbịtahạđovánthườngxuyênkhibọntacònnhỏ hơn, đã bỏ ta lại phía sau, tiến lên một đẳng cấp khác mà takhôngthểvớitớichodùtacóchơibaonhiêuvánđinữa,cóđọcbaonhiêu sách, có nghiền ngẫmbaonhiêu thế tàn cuộc trên giường khi

đêmvề.Tagiốngmộtngườichơipianođượctậptànhbàibảnbiếtphảiđánhnốtnàonhưngkhôngthểbiếnthứâmnhạcđóthànhcủariêngmình.Mộtkỳthủxuấtchúnghiểuđượcváncờtheomộtcáchmàanhtakhôngtàinàodiễngiảinổi;anhtaphântíchbàncờvàbiếtphảilàmthếnàođểcảithiệnvịtrícủamìnhtrướckhibộnãocủaanhtanghĩrađượclờigiảithíchchonướcđiđó.Takhôngcóđượcbảnnăngđó.Việcrờibỏcâulạcbộkhiếnchatathấtvọng,nhưngtakhôngbuồnvềđiềuđó.

Cờvuatrởnênhấpdẫnhơnrấtnhiềukhitakhôngcònphảilolắngvềthứbậccủamìnhtrongthànhphố.

KolyadừnglạiởquánKvissisanavàchămchúnhìnquamộtcửasổkínhtấmlớnphủnhữngchữthậpdánbăngdính.Nhàhàngbêntrongtrống trơn, tấtcảbànghếbịdọnđi, chẳngcòngìngoài sànnhàvảisơn linoleum và một tấm bảng phấn trên tường vẫn còn ghi nhữngmónđặcbiệtcủathángTám.

“Cólầntôiđưamộtcônàngđếnđây.Móncừunướngcốtlếtngonnhấtthànhphố.”

“Vàsauđóanhđưacôấyvềnhàvàlàmtìnhvớicôấyà?”tahỏi,cựckỳchâmbiếmnhưngngaylậptứclạisợrằnganhtađãlàmchínhxácnhưthế.

“Không,” Kolya nói, ngắm nhìn hình phản chiếu củamình trongcửasổvàgạtmấysợi tócvàng lòaxòadướivànhmũ lôngmàuđen.“Bọn tôi làm tình trước bữa ăn tối. Sau bữa ăn bọn tôi đi uống ởEuropa.Côấyphátcuồngvìtôi,nhưngtôithíchmộtcôbạncủacôấyhơn.”

“Vậytạisaoanhkhôngđưacôbạnkiađiăntối?”

Kolyamỉmcười,mộtnụcườibaodungkểcảchotênbộhạđầuócđơngiảncủaanhta.

“Phớtlờcótínhtoán.Cậucầnđượcdạydỗ.”

Bọn ta tiếp tụcbướcdọcNevsky.Lúcđó làmộtgiờchiều,nhưngmặttrờimùađôngđãxuốngthấptrênbầutrờiphíaTây,nhữngchiếcbóngcủabọntadàingoằngratrướcmặt.

“Vì vậy hãy bắt đầu chậm rãi thôi,” anh ta nói, “hãy bắt đầu từnhữngkiếnthứccơbản.Cócônàngnàomàcậuthíchkhông?”

“Khôngcóaiđặcbiệt.”

“Ai nói là cô ta cầnphải đặc biệt chứ”?Cậu là trai tân,Cậu cầnnhững cặp đùi ấm sực và một nhịp tim, chứ không phải TamaraKarsavina[8].”

“CómộtcôgáitênlàVerasốngtrongtòanhàcủatôinhưngcôấylạithíchngườikhác.”

“Tốt lắm.Bướcđầutiên,đừngcólovềngườinàokhác.HãylovềVeraấy.Côtacóđiềugìđặcbiệtnào?Tạisaocậulạithíchcôta?”

“Tôikhôngbiết.Côấysốngtrongcùngtòanhàvớitôi.”

“Đólàmộtlýdo.Còngìnữanào?”

“Côấybiếtchơicello.”

“Nhạccụtuyệtvời.Mắtcôấymàugì?”

“Tôikhôngbiết.”

“Cậukhôngthíchcônàng.Cậukhôngbiếtmắtcôtamàugì,nghĩalàcậukhôngthíchcôta.”

“Tôicóthíchcôấy,nhưngtấtcảnhữnggìcôấyquantâmlàGrishaAntokolsky,vậynênbiếtđểlàmgìchứ?”

“Tốt,”Kolyanói,rấtkiênnhẫnvớigãđệtửtẻngắtcủamình,“cậunghĩlàcậuthíchcôtachỉvìcôtakhôngthíchcậuthôi.Điềuđócựckỳdễhiểu,nhưngtôinóichocậubiết,cậukhônghềthíchcôtađâu.HãyquênVerađi.”

QuênVerakhôngcóvẻgìlàquảkhókhăn.Tađãdànhcảbanămnay cố gắng mường tượng trông cô ta khỏa thân sẽ như thế nào,

nhưngchỉlàvìcôtasốngdướitahaitầngvàmộtlần,ởbểbơitạitrungtâmthanhthiếuniên,tađãnhìnthấynúmvúcủacôtakhidâyáobơicủacôtabị tuộtra.Nếukhôngvìcôtasợhãi trượtchântrướccổngKirov, lúc này ta đã không phải lang thang qua các đường phố củaPiter vớimột tay đàongũ chậpmạch, đi tìm trứng.Cô ta khônghềngoảnh lại khi đám lính tómđược ta.Có lẽ cô tađang sờ soạngvớiGrishatrongmộthànhlangtốiomcủaKirovtronglúctabịgiamtrongChữThập.

“Congáiviênđạitárấtxinh.Tôithíchcôta.”

Kolyaliếcnhìnta,thíchthú.

“Ừ, con gái viên đại tá rất xinh. Tôi thích sự lạc quan của cậu.Nhưngcônàngđókhôngphảidànhchocậu.”

“Côấycũngđâuphảidànhchoanh.”

“Cậucó thể sai vềđiềuđóđấy.Giácậunhìn thấyánhmắtcôấytraochotôi.”

Bọntađiquamộtđámchoaichoaikhiêngthangghếvànhữngxôvôitrắngđangbậnbịusơnđèlênnhữngbiểntênđườngphốvàsốnhà.Kolyadừnglạivàchằmchằmnhìnchúng.

“Ênày!”Anhtaquát thằngbégầnnhất,nóníchnhiều lớpáo lenđếnnỗihẳncháusẽphảitưởnglànóbéo,trừphicháunhìnthấylớpdamặtchảyxệcủanó,mắtnósángrựcmàuđenphíatrênnhữnghốcthâmsâunhưhốcmắtmộtônggià.Rấtíttrẻconcònbénhưthếnàybịbỏ lại trongthànhphố;hầuhếtđãđượcsơtántừhồi thángChín.Nhữngđứaởlạithườnglàconnhàrấtnghèo,nhiềuđứalàtrẻmồcôivìchiếntranhvàkhôngcógiađìnhngườithânnàoởphíaĐông.

“Chúngmàyđanglàmcáiquáigìvậyhả?”Kolyahỏi.Anhtaquaysangta,sữngsờvìhànhđộngbấtkínhnày.“BọnranhconvôlạiđangpháhoạiProspekt.Ê!Thằngranh!”

“Mútchimtaođâynàyrồiướcgìthìước,”thằngnhócmắtđenvừa

nói vừa sơn trắng số nhà trên cánh cửa củamột tiệm sửa đồng hồ.NgaycảKolyacũngphảibấtngờtrướcmệnhlệnhnày.Anhtabướclạigầnthằngbé,túmlấyvainó,vàxoayngườinólại.“Màyđangnóivớimộtchiếnsĩđấy,thằngranh…”

“Kolya,”tacấtlời.

“Màynghĩđâylàlúcđểquậypháchắc?MàyvàlũranhconGypsybạnmàymuốnchạyloăngquăngvà…”

“Anhnênbỏtaykhỏingườitôi,”thằngbénói.

“Màycòndọa taonữacơà?TaođãbắnbọnĐứcsuốtbốn thángnaymàgiờmàycònmuốndọataoà?”

“Kolya,” ta nhắc lại, lần này thì lớn giọng hơn. “Chúng làm theolệnh đấy. Nếu lọt vào bên trong thành phố, thì quân Đức cũng sẽkhôngbiếtmìnhđangđiđâu.”

Kolya nhìn từ thằng bé mắt đen đếnmấy tấm biển tên phố sơntrắngrồiđếnta.

“Làmsaomàcậubiết?”

“Vìcáchđâyhaihômtôicũngđãlàmthếrồi.”

Kolyathảthằngbéra,nóhầmhầmnhìnanhtamộtlúcnữarồimớiquaylạicôngviệc.

“Ừm, thôngminhphết đấy,”Kolyanói, và bọn ta đi tiếp vềphíaChợGiời.

Chương5

Giảsửcháucóthứgìđómuốnmua,bánhoặcđổichác,cứtìmtớiChợGiời.TrướcchiếntranhnhữngquầyhàngđườngphốđượccoinhưNevskyProspektcủangườinghèo.Saukhicuộcphongtỏabắtđầu,khinhữngcửahànghàonhoáng lần lượtđóngcửa,khicácnhàhàng lấyxíchkhóacửacòncánhhàngthịtkhôngcòntíthịtnàotrongcácngăntủ, thìChợGiời trở nên phát đạt. Phu nhân của các viên tướng đổinhữngxâuchuỗihổpháchlấynhữngbaobộtmì.Đảngviênmặccảvớinhữngngườinôngdânđãlẻnvàotừvùngnôngthôn,cãivãvềchuyệnbaonhiêucủkhoai tâyđổi lấymộtbộđồăncổbằngbạc.Nếucuộcmặccảkéodàiquá lâu,nôngdânsẽkhinhkhỉnhxua tayvàquayđikhỏiđámthịdân.“Vậythìđimàănđồbạccủacácngườiđi,”họnóicâuđóvớimộtcáinhúnvai.Hầunhưlầnnàohọcũngcóđượccáigiámà họ đòi hỏi. Bọn ta bước từ quầy này sang quầy khác,mắt nhìnnhữngchồngủngda,mộtsốcáivẫncònvấymáutừchânnhữngngườichủcũ.SúngtrườngvàsúngngắnTokarevđềurẻ,dễdàngmuađượcchỉvớivàirúphoặchaitrămgambánhmì.SúngLugervàlựuđạnthìđắthơn,nhưngsẵncónếucháuhỏiđúngngười.Mộtquầybánnhữngcốcđấtvớigiámộttrămrúpmộtcốc-bùnBadayev,ngườitagọinólàthế,đượclấytừlòngđấtbêndướinhàkhothựcphẩmbịnémbomvàthấmđầyđườngchảyra.

Kolyadừng lạiởquầycómộtngườiđànônghomhem, lưngcòngđeomộtmiếngchemắtvàngậmchiếctẩukhôngchâmlửađứngbánnhữngcáichaikhôngnhãnmácchứathứrượumàutrắng.

“Cáigìđây?”Kolyahỏi.

“Vodka.”

“Vodka?Làmtừcáigì?”

“Gỗ.”

“Đókhôngphảilàvodka,ôngbạn.Màlàcồngỗ.”

“Anhcómuốnhaykhôngthìbảo?”

“Chúngtađếnđâycóphảivìcáinàyđâu,”tabảoKolya,cònanhtathìphớtlờta.

“Uốngcáinàybịmùmắtđấy,”anhtanóivớiôngchủsạp.

Người đànông chộtmắt lắc đầu,phát chán với sự dốtnátnhưngvẫnchịukhóbỏchútcôngsứctốithiểuđểbánđượchàng.

“Anhrótnóquavảilanh,”lãotanói.“Bảylớp,sauđólàantoàn.”

“Nghenhưmộtthứrượutiêndànhchothánhthầnnhỉ,”Kolyanói.“ÔngnêngọinólàBảyTầngTộilỗi.Đólàcáitênhaychomộtthứđồuống.”

“Anhcómuốnkhông?”

“Tôisẽlấymộtchainếuônguốngmộtchútcùngtôi.”

“Cònquásớmđốivớitôi.”

Kolyanhúnvai.“Tôithấyôngnhấpmộtngụm,tôisẽmuacảchai.Cònkhôngthìtôibiếtnóigìvớiôngđược,chiếntranhbiếntôithànhmộtkẻhoàinghi.”

“Haitrămrúpmộtchai.”

“Mộttrăm.Uốngđinào.”

“Anhđanglàmgìvậy?”tahỏianhta,nhưnganhtathậmchícònchẳngthèmliếcnhìnta.

Lãochộtđặtcáitẩulạnhtanhxuốngbàn,tìmđượcmộtcáilyuốngtrà,vànhìnquanhquầytìmmộtmảnhvải.

“Đây,”Kolyanói,chìa ramộtcáikhăn taymàu trắng.“Sạchđấy.Tươngđối.”

Bọntanhìnlãogấpcáikhăntaylạibalầnvàphủnólênmiệngly

trà.Lãorótrượutừtừ.Ngaycảởngoàitrời,giórítàoào,cáithứđócònbốclênmùinhưthuốcđộc,giốngnhưmộtchấttẩyđượcdùngrửasànnhàmáy.Lãochộtbỏcáikhăntayquamộtbên,lúcnàynhìnnóloanglổmộtthứcặnđầybọt.Lãotanângcáilylên,nhấp,rồilạiđặtlyxuốngbàn,vẻmặtkhônghềthayđổi.

Kolya kiểm tramứcdungdịch trong ly, để cho chắc làngười bánhàngđãthựcsựnhấpmộtngụm.Hàilòng,anhtacầmlylênvàchúcbọnta.

“VìđấtmẹNga!”Anhtaựcmộthơihếtchỗcồngỗ,đậpchátcáilyxuốngbàn,quẹtmiệngbằngmubàntay,vàặcặc.Anhtatúmlấyvaita,cốgiữngườichovững,mắtanhtatrợntrònvàầngậcnước.

“Ônggiếttôirồi,”anhtavừanói,thềuthàochỉvừađủđểnhữngtừđóchuirakhỏicổhọng,vừachỉtayđầybuộctộivàolãochột.

“Tôi cóbảoanhuốngnhanh thếđâu,” lão trả lời,mặt lạnh tanh,cắmcáitẩutrởlạivàomiệng.“Mộttrămrúp.”

“Lev…Lev, cậu còn ở đó chứ?”MặtKolya buông xuống chỗ ta,nhưngmắtanhtakhôngtậptrungđược,nhìnxuyênthẳngquata.

“Buồncườilắm.”

Kolyanhănnhởcườivàđứngthẳngngườilên.“KhôngthểlừađượcmộtngườiDoThái,lẽratôiphảibiếttrướcmớiphải.Giỏilắm,trảtiềnchoôngtađi.”

“Gìcơ?”

“Trảđi,”anhtavừanóivừarahiệuvềphíalãobánhàngđangchờđợi.“Trảtiềnchoôngtacòngì.”

“Tôilàmgìcótiền.”

“Đừngcócố lừa tao, thằngranh!”Kolyagầm lên,chộp lấycổáokhoáccủatavàlắcđếnkhitathấyxươngcốtcủamìnhkêuláchcách.“Taosẽkhôngchấpnhậnbấtkỳtròtrộmcắpnào!”

Bấtthìnhlìnhanhtabuôngtara,thọctayvàotúiáokhoáccủata,lôiranhữngmẩugiấyvụn,mộtđoạnchỉvàbăngvảithô,chẳngcógìgọi là gần giống với tiền cả. Kolya thở dài và quay sang người bánhàng.

“Cóvẻnhưbọntôikhôngcótiềnrồi.Tôielàtôisẽphảihủygiaodịch.”

“Màytưởng,” lãochộtvừanóivừaphanháokhoácđểchobọntathấychuôicủamộtcondaoPhầnLan,“taokhôngdámthẻothịtmàychắc?”

“Đằngnàotrongbụngtôicũngcómộtlychấtđộcrồi.Vậytạisaoôngkhôngthửđi?”

Kolyamỉmcườivớilãovàchờđợiphảnứng.ChẳngcógìđằngsauđôimắtxanhcủaKolya,khôngsợhãi,khôngtứcgiậnhaykíchđộngtrướcviễncảnhmộttrậnđánhnhau-khônggìhết.Cáinày,vềsautanhận ra, chính là biệt tài của anh ta: nguyhiểm làmanh ta trở nênbìnhtĩnh.Xungquanhanhtamọingườisẽđốimặtnỗisợhãicủamìnhbằngnhữngcáchthôngthường:camchịu,điêncuồng,giảvờbỡncợt,hoặcchútkếthợpnàođócủacảba.NhưngKolyathì,tanghĩ,khôngbaogiờhoàn toàn tin vàobấtkỳ thứgì trongđó.Tất cảmọi thứvềcuộcchiếntranhđềulốbịch:sựmanrợcủabọnĐức,nhữngluồngđạnvạchđườngbắnchéocánhsẽsángrựcbầutrờiđêm.Đốivớianhtathìtấtcảdườngnhưlàcâuchuyệncủangườikhác,mộtcâuchuyệnchitiếtđếnlạ lùngmàanhtaxỏchânvàovàgiờthìkhôngthểnàothoátrađược.

“Biếnđikhôngtaocắtmõmmàybâygiờ,”lãochộtvừanóivừanhaiđuôichiếctẩukhôngchâmcủamình,tayđểtrêncándaogăm.Kolyachào và cất bước sang quầy bên cạnh, hơn hớn và thư thái như thểtoànbộcuộcmuabánđãdiễnradễdàngvàsạchsẽ.Tađitheosau,timcònđậpthìnhthịchtronglồngngực.

“Chúng ta tập trung vào tìm trứng thôi,” ta nói. “Tại sao anh cứphảiđikhắpnơichọcghẹomọingườivậy?”

“Tôicầnmộthớp, tôi làmmộthớp,vàbâygiờ tôicảmthấysốngtrở lại.” Anh ta hítmột hơi thật sâu và thở ra qua cặpmôi chu lại,ngắmnhìnhơikhóibốclênkhôngtrung.“Lẽracảhaiđứamìnhđềuchếttừđêmquarồi.Cậucóhiểuđiềuđókhông?Cậucóhiểulàbọntamaymắnthếnàokhônghả?Vìvậycứvuivẻđi.”

Tadừnglạiởquầycómộtbàgiànôngdânđầuđộikhănđứngbánnhữngmiếngthịtmàuxamxám.Kolyavàtanhìnchỗthịt.Trôngcóvẻkhátươi,bóngnhoángmỡ,nhưngcảhaiđềukhôngmuốnbiếtđóđãtừnglàconvậtgì.

“Bàcóquảtrứngnàokhông?”tahỏibàgià.

“Trứngà?”bàlãohỏi,nghiêngngườilạiđểnghechorõ.“TừthángChínđếngiờlàmgìcó.”

“Bọncháucầnmộttá,”Kolyanói.“Bọncháucóthểtrảgiácao.”

“Các cậu có trả một triệu rúp,” bà lão nói, “cũng chẳng có quảtrứngnàođâu.ỞPiterthìkhông.”

“Vậyởđâu?”

Bà lãonhúnvai,nhữngnếpnhănchằngchịt trênmặtbà sâuđếnnỗinhìnnhưđượcchạmkhắc.“Tôicóthịt.Cáccậumuốnmuathịtthìbatrămhaimiếng.Khôngcótrứng.”

Bọntađitừquầynàysangquầykhác,hỏitấtcảmọingườixemhọcótrứngkhông,nhưngkhôngmộtaiởChợGiờinhìnthấyquảnàotừthángChínđếngiờ.Mộtvàingườiđưaragiảthiếtvềcácnơicóthểtìmthấy trứng: các sĩ quan cấp cao của quân đội có trứng được chở tớibằngmáybaytừMoscow;nôngdânởngoàithànhphốcungcấptrứngchobọnĐức,cùngvớibơvàsữatươi,đểđổilấymạngsống;mộtônggiàsốngởgầnKhảihoànmônNarvanuôigàtrongmộtcáilồngtrênsânthượng.Tinđồncuốicùngnàyngherõrànglàvôlý,nhưngthằng

nhóckểvớichúngtôiquảquyếtlàđúng.

“Anhgiếtmộtcongà,cóthểsẽănđượccảtuần.Nhưngnếuanhgiữnósống,ừm,mỗingàymộtquả trứng,cùngvớikhẩuphầnđượccấp,anhsẽquađượcđếntậnmùahè.”

“Cậusẽphảichogàănnữachứ,”Kolyanói.“Aimàcóthứcănchogàbâygiờ?”

Thằngnhóc,máitócđenxoăncủanóxòerabêndướicáimũlưỡitraiHảiquânĐếquốcNgacũ,lắcđầunhưthểđólàmộtcâuhỏingớngẩn.

“Gàthìcáigìnóchảăn.Mộtthìamùncưa,chúngchỉcầncóthế.”

Thằngnhóc bán thứmàmọi người gọi là kẹo thư viện, được làmbằngcáchxébỏnhữngbìasách,lộtlớphồdángáyrađemluộckỹ,vàbiếnnóthànhnhữngcáithanhmàtacóthểgóivàogiấy.Thứđócóvịnhưsápvậy,nhưngcóproteintronglớphồ,proteingiữchoconngườitasống,vậylànhữngcuốnsáchcủathànhphốbiếnmấthệtlũchimbồcâu.

“Vàcậuđãnhìnthấynhữngcongàđó?”Kolyahỏi.

“Anh trai emnhìn thấy.Đếnđêm,ông già đó gác chuồnggà vớimộtkhẩusúngsăn.Tấtcảmọingười trong tòanhàđều thèmmuốnnhữngcongàđó.”

Kolyaliếcnhìntavàtalắcđầu.Tấtcảbọntangàynàochẳngnghecả chục chuyện hoang đường khác nhau về cuộc phong tỏa, câuchuyệnvềnhữngtủthịtbímậtchấtđầynhữngtảngthịtbòđônglạnh,nhữngkhothựcphẩmxếpđầyhộptrứngcávàxúcxíchthịtbê.Baogiờcũnglàanhtraihoặcanhhọcủaaiđóđãnhìnthấykhobáu.Mọingườitinvàonhữngcâuchuyệnđóvìnóhợpvớiniềmxáctíncủahọrằngai đó,ởđâuđó,đangchè chén trongkhi cả thànhphốcòn lạichếtđói.Vàhọnghĩđúng,tấtnhiên-congáiviênđạitácólẽkhôngăntốivớithịtngỗngnướng,nhưngcôtacònđượcăntối.

“Ônggiàđókhôngthểởtrênchuồnggàsuốtngàyđược,”tôibảothằngnhóc. “Ôngấyphải đi lấy khẩuphần chứ.Ôngấyphải đi lấynướcvàđivệsinh.Chắccảmấythángnayphảicóngườivồlũgàrồi.”

“Ông ấy đái từ trên sân thượng xuống. Còn khi phải giải quyếtkhoảnkia,emkhôngbiết,cóthểđóchínhlàthứôngấycholũgàăn.”

Kolyagậtgù,cóvẻấntượngvớicáchthứcrấtthôngminhcủaônggiàđểgiữchobọngàsốngsót,mặcdùtatinchắcrằngthằngnhócđãbịarađiềunàykhimôinómấpmáy.

“Lầngầnđâynhấtcậuđiỉalàbaogiờ?”Kolyahỏita,mộtcáchđộtngột.

“Tôikhôngbiết.Chắclàmộttuầnrồi?”

“Còntôilàchínngàyrồi.Tôiđếmmà.Chínngày!Khicuốicùngnócũngxảyra,tôisẽmởmộtbữatiệclớnvàmờinhữngcônàngxinhđẹpnhấtởtrườngđạihọc.”

“Mờicongáiđạitánữa.”

“Tôisẽmời,nhấtđịnhrồi.Bữatiệccứtcủatôisẽtuyệthơnnhiềubữatiệccướimàcôấyđangchuẩnbị.”

“Bánhmìkhẩuphầnmới lúcchui rađau lắm,” thằngbé tócxoănnói.“Bốembảolàdochấtcellulosengườitachovàotrong.”

“Bọnanhtìmônggiàvớilũgàởchỗnào?”

“Emkhôngbiếtđịachỉ.NếucácanhbướcvềphíaStachekProspekttừKhảihoànmônNarva,cácanhsẽđiqua tòanhàcủaôngấy.CómộttấmápphíchlớncủaZhdanovtrêntường.”

“CóápphíchcủaZhdanovtrêncảnửasốtòanhàởPiter,”tanói,bắtđầuthấybựcmình.“Tasẽphảiđibộthêmbacâysốnữađểtìmmộtlũgàkhônghềtồntạisao?”

“Thằng bé không nói dối đâu,” Kolya vừa nói vừa vỗ vai thằngnhóc.“Nếunónóidối,bọntasẽquaylạiđâybẻgãyngóntaynó.Nó

biếtbọntalàNKVDmà.”

“CácanhkhôngphảilàNKVD,”thằngnhócnói.

Kolya lấy bức thư của đại tá từ túi áo khoác ra đập đập vàomáthằngnhóc.

“ĐâylàthưcủamộtđạitáNKVDgiaonhiệmvụchobọnanhđitìmtrứng.Cậuthấythếnàovềđiềuđó?”

“Anh có cảmột bức thưnữa từStalin, giaonhiệm vụ cho anh tựchùiđítmìnhchứ?”

“Ôngấysẽphảigiaonhiệmvụchoanhỉađã.”

Takhôngởlạiđủlâuđểbiếtcuộctròchuyệnkếtthúcthếnào.NếuKolyamuốnlêlakhắpthànhphốtìmkiếmnhữngcongàcổtíchấy,đólàviệccủaanh ta,nhưng trời sắp tốivà tamuốnvềnhà.Đãhơnbamươitiếngđồnghồnaytakhôngngủ.TaquayngườibướcvềhướngKirov,cốgắngnhớxemtađãnhétbaonhiêubánhmìbêndướiviêngạchlátbịbongratrongbếp.CólẽVeracógìđóchota.Côtanợtasaucáicáchcôtabỏchạy,khônghềngoảnhlạinhìnchodùchínhtađãcứucôta.TachợtnhậnrarằngchắchẳnVeravàmấyđứakianghĩlàtađãchết.Tatựhỏikhôngbiếtcôtaphảnứngnhưthếnào,côtacókhóckhông,vùimặtvàongựcGrishatrongkhicậutavỗvềcôta,hoặccókhixôcậutara,giậndữ,vìGrishađãbỏchạy,bỏrơicôta,trongkhi taở lạisauvàcứucôtakhỏicáichếtchắc.CònGrishathìnói,“Anhbiết,anhbiết,anhlàđồhèn,hãythathứchoanh,”vàcôtasẽthathứchocậuta,vìVerathathứchoGrishatấtcảmọichuyện,rồicậutalaunướcmắtchocôta,nóivớicôtarằnghọsẽkhôngbaogiờquênta,sựhysinhcủata.Nhưngtấtnhiênlàhọsẽquên-trongvòngmộtnămthôilàhọsẽkhôngcònhìnhdungranổikhuônmặtcủatanữa.

“Cậukia.Cậulàngườiđitìmtrứngà?”

Mảiđắmchìmtrongmàntưởngtượngtủithân,mấtmộtlúctamới

nhậnracâuhỏiđólàdànhchomình.Taquaylạithìthấymộtgãhộpháp để râu quai nón đang chằm chằm nhìn mình, hai cánh taykhoanhlạitrướcngực,nhúntớinhúnluitrêngótủng.Gãlàngườitolớnnhất tatừngnhìnthấy,caohơnnhiềusovớiKolyavàngựccũngrộnghơn.Haibàntayđểtrầncủagãnhìnđủbựđểđậpvỡsọtaranhưđậpmột quả óc chó.Bộ râu quai nón của gã dày và đen bóng nhưđược chải dầu.Ta tự hỏimột người to lớn như thế sẽ cần tọng baonhiêuthứcănmỗingày,vàbằngcáchnàomàgãgiữđượcthịttrêncáikhungxươngkhổnglồấycủagã.

“Ôngcótrứngà?”tahỏi,mắtsángrựcnhìngã.

“Cậucógìchotôi?”

“Tiền.Chúngtôicótiền.Chờđã,đểtôigọibạntôi.”

TachạytrởlạiChợGiời.LầnđầutiênkểtừkhigặpKolya,tasungsướngkhinhìnthấycáiđầuvànghoecủaanhta.Anhtavẫnđangđùacợtvớithằngbétócxoăn,cólẽlàđangmiêutảgiấcmơcủaanhtavềmộtbãicứthoànhtráng.

“Xin chào, cậu ta kia rồi!” anh ta hét lên khi nhìn thấy ta. “Tôitưởngcậubỏtrốnđimàkhôngcótôirồi.”

“Cómộtngườibảolàôngtacótrứngđấy.”

“Tuyệt vời!”Kolya quay sang thằng nhóc. “Con trai, rất vui đượcgặpđấy.”

Bọntacuốcbộtrởlạilốitađãđến,quanhữngquầyhànglúcnàyđãđóngcửanghỉđêm.Kolyađưachotamộtcáikẹothưviệncógóigiấy.

“Củacậuđây,bạncủatôi.Đêmnaychúngtamởtiệc.”

“Thằngnhócchoanhà?”

“Chotôiấyà?Nóbánchotôiđấy.”

“Baonhiêu?”

“Mộttrămhaicái.”

“Mộttrăm!”TatrợnmắtnhìnKolyatronglúcanhtabócthanhkẹocủamìnhvàcắnmộtmiếng,nhănmặtvìcáimùivị.“Vậylàchúngtachỉcònlạibatrăm?”

“Đúngrồi.Sốhọcrấtấntượng.”

“Tiềnđólàđểmuatrứngmà.”

“Àthìchúngtalàmsaocóthểđisăntrứngđượcnếukhôngcóchútgìđóđểgiữchomìnhđứngvững.”

GãrâuquainónđangchờbọntaởrìaChợGiời,vẫnđứngkhoanhtay.GãchămchúnhìnKolyakhibọntalạigần,ướclượnganhtagiốngcáchmộtvõsĩquyềnAnhđánhgiáđốithủ.

“Chỉcóhaingườicáccậuthôià?”

“Thếôngcầnbaonhiêungườibọntôi?”Kolyahỏilại,mỉmcườivớigãhộpháp.“Nghenóilàôngbántrứng.”

“Tôibántấtcảmọithứ.Cáccậucógìchotôi?”

“Bọntôicótiền,”tanói,kháchắcchắnlàbọntađãnóiquachuyệnnàyrồi.

“Baonhiêu?”

“Đủ,”Kolyanói.“Bọntôicầnmộttátrứng.”

Gãrâuquainónhuýtsáo.“Cáccậugặpmayrồi.Tôichỉcóngầnấy.”

“Cậuthấychưa?”Kolyavừanóivừachộplấyvaita.“Cókhókhăngìđâu.”

“Theotôinào,”gãhộphápvừanóivừabăngquađường.

“Chúngtađiđâuđây,”tahỏitronglúcbọntađitheo.

“Tôi cấtmọi thứ ở trong nhà.Ở ngoài này không an toàn. Línhtrángcứvàingàylạiđến,cướptấtcảmọithứhọmuốn,ainóigìlàbịchúngbắnngay.”

“Àthìnhữngngườilínhđangởngoàikiabảovệthànhphố,”Kolya

nói.“Họkhôngthểchiếnđấuđượcnếuchếtđói.”

TayhộphápliếcnhìnchiếcáokhoácquânđộicủaKolya,đôiủngcấpphátcủaanhta.

“Thếtạisaocậukhôngchiếnđấubảovệthànhphố?”

“Tôiđangđi làmnhiệmvụ chomộtôngđại tá.Ôngkhôngcógìphảilolắngcả.”

“Ôngđạitánàycửcậuvàanhchàngkiađilàmnhiệmvụtìmmấyquảtrứng,làthếà?”Gãhộphápnhănnhởcườivớibọnta.Hàmrănggãlấplóanhưnhữngconsúcsắckhôngđánhdấugiữabộrâuđen.GãkhôngtinKolya,tấtnhiênrồi.Aimàtinđượcchứ?

Bọn ta đi dọc theo kênh Fontanka đóng băng, mặt băng rải rácnhững xác chết bị bỏmặc, vài cái xác được phủ tấm vải liệm đượcgiằngbằngđá,nhữngxácchếtkhácđãbịlộtbỏquầnáoấm,bộmặttrắngnhợtcủahọngửalênnhìnchằmchằmbầutrờiđangtốidần.Gióbắtđầuthứcgiấckhiđêmđếnvàtanhìnmáitócvàngdàicủamộtphụnữđãchếttungngangmặtbàta.Đãcóthờibàtarấttựhàovềmáitócđó,gộihailầnmỗituần,chảicảhaimươiphúttrướckhiđingủ.Giờthìmáitócđóđangcốgắngbảovệbàta,đểchechắnsựthốirữacủabàtakhỏimắtnhữngngườixalạ.

Gãhộphápdẫnbọntađếnmộttòanhàgạchnămtầng,tấtcảcáccửasổđềuđượcđóngbítbằnggỗép.Mộttấmápphíchkhổnglồ,caohai tầngnhà,miêu tảmộtngườimẹ trẻđangbếđứaconđãchết rakhỏitòanhàcháy.LŨGIẾTTRẺCONCHẾTĐI!dòngchữviết.Saukhilụclọitrongtúiáokhoáctìmchìakhóa,gãhộphápmởcánhcửatrướcvàgiữnómởchobọnta.TatúmlấytayáoKolyatrướckhianhtakịpvàotrong.

“Taisaoôngkhôngmangtrứngxuốngđây?”tahỏigãhộpháp.

“Tôicònsốngvìtôibiếtphảilàmănnhưthếnào.Vàtôikhônglàmăntrênđườngphố.”

Tacóthểcảmthấybìudáicủamìnhsăn lại,haiquảcànhútnhátcủatanépsátvàocơthể.NhưngtasinhravàlớnlênởPiter,takhôngphảilàmộtthằngngốc,vàtanóimàcốgiữgiọngbìnhthản.

“Tôithìkhônglàmăntrongcănhộcủangườilạ.”

“Cácquýngài,cácquýngài,”Kolyavừanóivừacườingoácmiệng.“Khôngcầnphảiđanghithếchứ.Mộttátrứng.Ragiáđi.”

“Mộtnghìn.”

“Một nghìn rúp? Chomột tá trứng?” ta cười phá lên. “Chúng làtrứngFabergé[9]chắc?”

Gãhộpháprâuđen,vẫngiữcửamởngỏ,trừngmắtnhìnxuốngta.Tangừngcười.

“Đằngkiangườitabánnhữnglyđấtgiámộttrămrúp,”gãbảota.“Cáinàohơn,mộtquảtrứnghaymộtcốcđất?”

“Nghenày,”Kolyanói,“ÔngcóthểđứngởđâycảngàymàmặccảvớianhbạnDoTháinhỏcủatôi,hoặcchúngtacóthểnóichuyệnnhưnhữngngườiđànôngtrungthực.Bọntôicóbatrăm.Chúngtôichỉcóngầnấy.Đồngýchứ?”

Gãhộphápvẫngườmgườmnhìnta.Gãvốnđãkhôngưatatừđầu;giờđâykhi đãbiết ta làmộtngườiDoThái ta có thể thấy là gã chỉmuốnlộtdamặtta.GãchìabàntaykhổnglồrachoKolya,rahiệulấytiền.

“Àkhông,ởđiểmnàythìtôiphảiđứngvềphebạnđồnghànhcủamình,”Kolyavừanóivừalắcđầu.“Trứngtrước,tiềnsau.”

“Tôisẽkhôngmangchúngrađâyđâu.Tấtcảmọingườiđềuđangchếtđóivàaicũngcósúng.”

“Ông to con kinh khủng thế nàymà phải sợ cơ à,” Kolya châmchọc.

GãhộphápnhìnKolyavớivẻnhưtòmò,nhưthểgãkhôngthểtin

nổirằnggãđangnghethấycâuxúcphạmđó.Cuốicùng,gãmỉmcười,khoehàmrăngtrắngnhưsúcsắc.

“Cómộtngườinằmúpmặtởngoàikia,”gãvừanóivừahấthàmvềphíakênhFontanka.“Khôngphảivìđói,khôngphảivìrét.Sọcủahắnbịđậpvỡbằngmộthòngạch.Cáccậucómuốnhỏitạisaomàtôibiếtkhông?”

“Tôihiểuýông,”Kolyanói,rấtnhũnnhặn.Anhtanhòmvàotrongbóng tối của tiền sảnh tòa nhà. “Ừm, nói gì thì nói chứ, gạch vẫnnhanhhơn.”

Kolyavỗvàolưngtavàbướcvàotrong.

Tất cảnhữnggì tabiếtmáchbảo tahãybỏchạy.Ngườiđànôngnàyđangdẫnbọntavàomộtcáibẫy.Chínhhắnvừamớithựcsựkhaibáomìnhlàmộttênsátnhân.Kolyađãnguxuẩnthừanhậnchínhxácbọntacóbaonhiêutiềntrongngười.Khôngnhiềunhặngì,nhưngbatrămrúpvàhaicuốnsổtemphiếu-thứmàgãhộphápchắchẳnđinhninhbọntacólàquáđủđểbịgiếttrongthờibuổinày.

Nhưnglàmgìcònlựachọnnàokhác?QuayxuốngKhảihoànmônNarvavàtìmmộtônggiàcổtíchcùngcáichuồnggàcủaôngtahaysao?Bọn tađangđánh liềumạngsốngcủamìnhkhibướcvào trongtòa nhà, nhưng nếu không sớm tìm được trứng thì đằng nào bọn tacũngchết.

TađitheoKolya.Cánhcửađónglạisaulưngbọnta.Bêntrongtốiâmu,khôngcóđiệnchonhữngcáibóngđènvàchỉcóánhngàyrơirớthắt vàoquanhữngkhehở trong lớpgỗép che cửa số.Tanghethấytiếnggãhộphápđiphíasaumìnhvàtaquỳxuốngmộtbêngối,sẵnsàngrútdaora.Gãđiquatalêncầuthang,haibướcmột.Kolyavàtaliếcnhìnnhau.KhiRâuĐenđãkhuấttầmmắt,tarútcondaoĐứcra đút vào trong túi áo khoác. Kolya nhướngmày, có lẽ lấy làm ấntượng bởi hành động đó, hoặc có lẽ chế giễu ta. Bọn ta đi lên cầu

thang,lêtùngbậcmột.Vậymàvẫnphảithởhổnhểnkhilênđếntầnghai.

“Ôngkiếmđượctrứngởđâura?”Kolyahỏi,gọivớilêngãhộphápđã ở phía trên bọn ta cảmột nhịp cầu thang.Gã khổng lồ leo cầuthangdễnhưchơi.GãvàcongáiviênđạitálàhaingườisungsứcnhấttatừngnhìnthấyởPitermấythángnay.Talạitựhỏikhôngbiếtgãlấyđâurasức.

“Tôibiếtmộttaynôngdân,anhtalàmviệcởmộtnôngtranggầnMga.”

“TôitưởngquânĐứcchiếmMgarồi.”

“Chúngchiếmrồimà.BọnĐứccũngthíchtrứngcủahọ.Ngàynàochúngcũngđếnvàvéttấtcảnhữnggìchúngtìmđược,nhưngbạntôigiấuđượcmộtít.Khônggiấuđượcnhiều,nếukhôngchúngpháthiệnrangay.”

Gãhộphápdừnglạitrêntầngbốnvàđậpthìnhthìnhvàocửamộtcănhộ.

“Aiđấy?”

“Anhđây,”gãnói.“Cùngvớihaikháchhàng.”

Bọn tanghe thấy tiếngchốtcửa trượt lui vàcánhcửamởra.Mộtngườiđànbàđộimũ lôngcủađànôngđeocái tạpdềđồtể lấm lemmáuvừahấpháymắtnhìnKolyavàta,vừaquệtmũibằngmubàntayđigăng.

“Điềutôibănkhoănlà,”Kolyahỏi,“ôngbàlàmthếnàođểgiữchotrứngkhôngbịđônglại.Vìtrứngmàbịđôngthìchẳngíchlợimấychobọntôi,tôielàthế.”

MụđànbànhìnKolyanhưthểanhtađangnóitiếngNhật.

“Chúngtôiđểchúngcạnhấmsamovar,”gãhộphápnói.“Đinào,làmchoxongđi.”

Gãrahiệuchobọn tavào trongcănhộ.Mụđànbà lặng lẽ tránhsangbênchobọntaquavàKolyabướcthẳngvào,tỉnhbơnhìnquanhvớimộtnụcườinhưthểanhtavừamớiđượcmờivàochỗởcủacôbạngáimới.Tachờởcửachođếnkhigãhộphápđặttaylênvaita.Nóichođúngthìgãkhônghềđẩyta,nhưngvớimộtbàntaytonhưthếthìlựctácđộngcũngchẳngkhácgì.

Nhữngchiếcđènbấcthắpsángcănhộnhỏvànhữngcáibóngdàicủabọntađổlêntường,vắtngangnhữngtấmthảmsờnráchtrênsàn,cáiấmsamovarđồngởgóc,vàmộttấmvảitrắngtreoởphíagócxacănphòng-ngănriêngmộtkhuvựcngủ,tađoánvậy.Khigãhộphápđóngcửa,tấmvảicăngphồnglênnhưváycủamộtngườiphụnữtronggió.Trongkhoảnhkhắctrướckhinórũxuốnglạitanhìnthấynhữnggìởphíasaunó-khônggiường,khôngđồđạcgìhết,chỉlànhữngtảngthịt trắng treo trênmóc, treobằngnhữngdâyxíchnặng từmộtốngsưởi, với tấmnhựa dưới sànnhà đểhứng thứ rỏ xuống.Có lẽ trongkhoảngnửagiâyđồnghồtanghĩđólàthịtlợn,cóthểnãotacốthuyếtphụcmắt ta rằng khôngphải chúng đangnhìn thấynhững gì chúngnhìnthấy:mộtcáiđùiđãlộtdachỉcóthếlàđùicủaphụnữ,mộtbộxươnglồngngựctrẻcon,mộtcánhtaycắtrờikhôngcònngóntayđeonhẫn.

Condaonằmtrongtaytatrướckhitakịpnhậnralàtacầnnó-thứgìđócửđộngphíasautavàthếlàtaquayngoắtlạimàrạch,hétầmlên,khôngthểthốtlênthànhlờinào,cổhọngthítchặt.Gãhộphápđãrútmộtđoạnốngthépdàihơnbatấctừtúiáokhoácra;gãnhảyraxa,quánhanhnhẹnsovớivócdángtolớnnhưthế,dễdàngnéđượclưỡithépĐức.

Vợgãhộpháprúttừtúitạpdềramộtcondaophay.Mụtacũngnhanh,nhưngKolyahóara lại làngườinhanhnhất trong tấtcả,vừaxoaytrênchânsauvừagiángchomụđànbàmộtcúmócbằngtayphảivàohàm.Mụđổvậtxuốngsàn.

“Chạyđi,”Kolyanói.

Tachạy.Tatưởngcửakhóa,nhưnghóarakhôngphải;tatưởngcáiốngnướccủagãhộphápsẽnệnvỡsọta,nhưngkhôngphải;vàtađãởbênngoàihànhlang,laovọtxuốngcầuthang,nhảygầnnhưcảmộtnhịpxuốngthẳngchiếunghỉphíadưới.Tanghethấymộttiếnghéttocuồng nộ hoàn toàn không thành lời và tiếng rầm rầm của đế ủngđóngđinhsắtcủagãhộphápnệntrênvánsànkhigãlaoquaphòng.Tađứngđóvớibàntayđặttrênhàngtayvịn,thởkhôngrahơi,khôngmuốnchạy thêmnữa,khôngthể leo lạicầu thang tốiom lêncănhộcủanhữngkẻănthịtngười.Tanghethấyâmthanhkhủngkhiếpcủathépđậpvàosọhoặcgỗdán.

TađangphảnbộiKolya,bỏmặcanhtakhianhtakhôngcómộttấcsắttrongtaycòntathìcómộtcondaotốt.Tacốdồnýchínhúcnhắcđôichân,đưamìnhtrởlạitrậnđánh,nhưngtaruncầmcậpđếnnỗikhôngthểnàogiữyênbàntaycầmdao.Lạinhữngtiếngthét,tiếngchanchátcủaốngnướcđậpvàocáigì?Vụnthạchcaotừtrầnnhàlảtảrơixuốngđầuta.Tacorúmngườitrêncầuthang,đinhninhlàKolyađãđitongrồi,đinhninhlàtakhôngthểnàochạynhanhkịpđểthoátkhỏigãhộpháp-vợgãsẽrócthịttabằngvàicúchặtđiệunghệvớicondaophaynặngtrịchđó,vàchỉtronggiâylátthôinhữngbộphậncủa ta sẽ treo lủng lẳng trên xích sắt trong khi nhữnggiọtmáu cuốicùngcủatanhỏxuốngtấmnhựa.

Tiếnggàothéttiếptục,nhữngbứctườngrungchuyển,Kolyachưachết.Tanắmcondaobằngcảhaitayvàđặtmộtchânlênbậcthangtrướcmặt.Tacóthểlẻnvàotrongcănhộtronglúctênănthịtngườiđókhôngđểý,cắmcondaovàolưnggãnhưnglúcnàyđốivớitalưỡidaodườngnhưthậtmỏngmanh,quánhỏđểgiếtnhữngtênkhổnglồ.Nósẽchọcvàogã,làmchảychútmáuvàgãsẽquaylại,chộplấymặtta,vàbópchomắttaphọtrakhỏihộpsọ.

Tabước thêmmộtbướcnữa thìKolya laovọt rakhỏicănhộ,đôi

ủngcủaanhtatrượtmiếttrênsànkhianhtasuýtnữađãchạyquacầuthang.Anhtangoặtlại,vừalaongườixuốngcầuthang,vừatúmlấycổáotavàlôitachạytheo.

“Chạyđi,thằngngốc!Chạy!”

Bọntachạy,vàcứkhinàotaloạngchoạnghoặcsuýtvấpngãtrênmộtbậcthangtrơntrượtlàbàntaycủaKolyađãởđóđỡta.Tanghethấytiếngquáttháophíatrên,nghethấycáithânthểnặngnềquỷdữấynệnuỳnhuỳnhxuốngnhữngbậcthangphíasaubọnta,nhưngtakhônglúcnàongoảnhlạivàtachưabaogiờchạynhanhhơnthế.Giữatấtcảnỗikinhhoàngđó,tiếngquáttháovàtiếngbướcchânnệncùngtiếnggótủngcủabọntamiếttrênbậcthanggỗ,còncómộtthứkhácnữa,mộtthứkỳquặc.Kolyađangcười.

Bọntarađượcđếncửatrướccủatòanhàvà laorađườngphốtốiom, bầu trời đêm đã bị những ánh đèn pha chiếu loang loáng rạchngangdọc.Haibênvỉahècũngvắngtanh;khôngcóaiởgầnđểgiúpbọn ta. Bọn ta chạy ra giữa phố, lao một mạch qua ba khối nhà,ngoảnh lại nhìn qua vai để xem gã hộ pháp còn đuổi theo bọn takhông,nhưngkhôngthấygãđâucả,khônglúcnàogiảmtốcđộ.Cuốicùngbọntatrôngthấymộtchiếcxequânđộiđangchạyquavàbọntalaorachắnđường,giơtaylên,buộcngườiláixephảiđạpphanh,lốpxetrượtmiếttrênmặtđườngđóngbăng.

“Tránhđườngngay,bọnchóđẻnày!”ngườiláixequát.

“Cácđồngchísĩquan,”Kolyanói,haibàntaygiơ lên,giọngbìnhtĩnhvàvớivẻtựtinđángsợnhưmọikhi,“cónhữngkẻănthịtngườitrongtòanhàđằngkia.Chúngtôivừathoátđượcchúng.”

“Tòanhànàochẳngcóbọnănthịtngười,”ngườiláixenói.“ChàomừngđếnLeningrad.Giờthìtránhquamộtbên.”

Mộtgiọngnóikhácbên trongxecất lên, “Chờmộtchút.”Một sĩquanbước ra.Nhìnông tagiốngmộtgiáo sư toánhơn làngười của

quân đội, bộ riamépmàu xám tỉa gọn và cái cổ gầy guộc.Ông tachămchúnhìnbộquânphụccủaKolyarồinhìnthẳngvàomắtanhta.

“Tạisaođồngchíkhôngởcùngtrungđoàncủamình?”ôngtahỏi.

Kolya rút bức thư của viên đại tá trong túi áo ra đưa cho viên sĩquan.Tacóthểthấyvẻmặtcủaôngtathayđổi.ÔngtagậtđầuvớiKolyavàrahiệuchobọntavàotrongxe.

“Chỉchochúngtôiđi.”

NămphútsauKolyavàtabướcvàolạicănhộcủanhữngkẻănthịtngười, lần này được hộ tống bởi bốn người lính chĩa những khẩuTokarevvàocácgócphòng.Ngaycảkhiđượcnhữngngườicóvũkhíbaoquanh thìnỗi sợhãi vẫn làm tagầnnhưchếtngộp.Khi tanhìnthấycáixươnglồngngựctreolủnglẳngtrênxíchsắt,cáiđùivàcánhtaylộtda,tachỉmuốnnhắmtịtmắtlạivàkhôngbaogiờmởranữa.Nhữngngười lính,chaisạnđếnthế,đãquenmangnhữngthi thểnátbươmcủađồngđộimìnhrakhỏichiếntrường,ngaycảhọcũngphảingoảnhmặtkhỏinhữngdâyxíchđangđungđưa.

Gãhộphápvàvợgãđãbiếnmất.Chúngđãbỏlạisaulưngtấtcảmọi thứ,nhữngchiếcđèndầu vẫncòn sáng, trà cònnóng trongấmsamovar, nhưng chúng đã biếnmất vàomàn đêm. Viên sĩ quan lắcđầu,liếcnhìnquanhcănhộ.Nhữngcáilỗhoanghoáctrêntườngnhưnhữngcáimiệngháranơicáiốngsắtđãnệnvào.

“Chúng tôi sẽ đưa tên chúng vào danh sách, hủy tem phiếu củachúng,tấtcảnhữngviệcđó,nhưngnếuchúngcóbịbắtthìcũnglàdoănmaythôi.Ngaylúcnàychẳngcònmấycảnhsátnữa.”

“Hắn trốn ở đâu được chứ?”Kolya hỏi. “Hắn là tên khốn to xácnhấtởPiter.”

“Vậy thì tốthơncả là cậuhãyhyvọngcậunhìn thấyhắn trước,”mộtngười línhnói, lầnngón tay dọc rìa nhamnhở của cái lỗ thủngtrêntường.

Chương6

“Anhnệnmụngấtxỉuluôn,”tabảoKolyatronglúcbọntalêbướcvềphíaBắcquathápđồnghồcủagaVitebsk,hoànhtrángnhấttrongtấtcảcácnhàgaởLeningrad,ngaycả lúcnày,khimàđãkhôngcóđoàn tàu nào chạy gần bốn tháng qua và những cửa sổ kínhmờ đãđượcbítlại.“Đấmrađấm,nhỉ?Chưađánhđànbàbaogiờ,nhưnglúcđó thì phải thế mới được.” Đó là cách mà bọn ta quyết định nóichuyện, thoảimái và tựnhiên,hai thanhniên thảo luậnvềmột trậnquyềnAnh.Đó là cáchduynhất đểnói chuyện.Cháukhông thểđểquánhiều sự thật len vào trong cuộc trò chuyện, cháu không thể tựmồmmìnhthừanhậnnhữnggìmắtcháuđãthấy.Cháuchỉcầnhécửaramộtxentimétthôi,cháusẽngửithấymùithốirữabênngoàivànghethấy tiếnggào thét.Cháukhôngđượcmởcửa.Cháugiữchođầuócmìnhtậptrungvàonhữngcôngviệccủangàyhômấy,cuộcsăntìmđồănnướcuốngcùngcáigìđóđểđốt,vàcháuđểdànhnhữngthứcònlạicho đến khi cuộc chiến kết thúc.Còi báo giới nghiêm chưa cất lên,nhưngcũngkhôngcònnhiềuthờigian.BọntaquyếtđịnhquađêmởKirov,ởđótabiếtmìnhcònđủgỗvụnchomộtlòsưởiấmáp,vàmộtnồiđầynướcsôngđểphatrà.Chặngđườngcũngkhôngxalắm,nhưnglúcnàykhicơnsợđãhếttalạicảmthấymìnhnhưmộtônggià,cơbắpchântanhứcmỏivìchạy.Bữasángvớiviênđạitátuyệtvờithậtđấy,nhưngnócũngkhiếnchodạdàycủatabịdãnra,vàcơnđóiđãquaytrởlại.Giờthìnótrộnlẫnvớicảmgiácbuồnnôn,vìtakhôngthểnàoxuađượchìnhảnhbộxươnglồngngựccủađứabérakhỏiđầu.Khitagặmcáikẹothưviệnđôngcứng,tanghĩnócómùivịnhưdangườiđểkhô,vàtaphảicốbắtmìnhnuốtcáithứđóvào.

Kolyatậptễnhbướccạnhta,chânanhtacũngrệurãchẳngkémgì,

nhưngdướiánhtrăngnhìnanhtavẫnvôtưnhưmọikhi,chẳnghềđeođẳngbấtkỳýnghĩkhóchịunào.Cóthểtâmtríanhtathanhthảnhơnvìanhtađãphảnứngdũngcảm,mạnhmẽvàquyếtđoán,trongkhitacorúmngườitrêncầuthangtối,chờđượccứu.

“Nghenày,tôicảmthấylàtôi…Tôimuốnxinlỗi.Tôiđãbỏchạyvàtôixinlỗi.Anhđãcứutôi.”

“Tôibảocậuchạycơmà.”

“Vâng,nhưng…lẽratôinênquaylại.Tôicódao.”

“Cậucócondao,phảirồi.”Kolyacười.“Cứnhưnógiúpđượccậunhiềulắmkhôngbằng.Giámàcậunhìnthấychínhmìnhlúcđó,khuakhoắngvàohắn.DavidvàGoliath,haha.Hắnchỉchựcăn tươinuốtsốngcậu.”

“Tôiđãbỏanhmộtmìnhtrongđó.Tôitưởngchúngsẽgiếtanh.”

“A,chúngcũngtưởngnhưthế.Nhưngtôiđãbảocậu lànắmđấmcủatôinhanhlắmmà.”Anhtatungvàicúđấmvàokhôngkhí,gầmgừnhưmộtvõsĩ:phùy!phùy!

“Tôikhôngphải làkẻhènnhát.Tôibiết lúcđónhìntôigiốngthếlắm,nhưngtôikhôngphải.”

“Nghe tôinày,Lev,” anh taquàng tayquanhvai ta, buộc taphảiđuổitheosảichândàicủaanhta.“Cậukhônghềmuốnvàotrongcănhộđó.Chínhtôimớilàthằngnhàquêngungốcđòivàobằngđược.Vìvậycậukhôngnợtôilờixinlỗigìcả.Vàtôikhôngnghĩcậulàkẻhènnhát.Bấtkỳaicómộttítỉnhtáonàocũngsẽchạyhết.”

“Anhkhôngchạyđấythôi.”

“Quad erat demonstrandum[10],” anh ta nói, hài lòng với tiếngLatinđơngiảncủamình.

Tacảmthấykháhơnđôichútvềmọichuyện.Kolyađãbảotachạy.Gãhộpháplẽrađãcóthểchọcmộtlỗvàosọtadễdàngnhưđứabéchọcngóncáivàocáibánhanhđào.Cóthểlàtađãkhônghànhđộng

mộtcáchanhhùnggì,nhưngtacũngcóphảnbộiđấtnướcđâu.

“Đóthựcsựlàmộtcúđấmcựcđỉnh.”

“Tôikhôngnghĩmụtacóthểgặmđượcđứabénàotrongmộtthờigiannữa.”

Kolyanhănnhởcườivớicâunóiđó,nhưngnụcườikhôngkéodàiđượclâu.Nhữnglờinóicủaanhtalàmtâmtríbọntatrởlạivớicáithứthịttrắngbệchđó,tấmnhựaướtsũngmáurỏ.Bọntađangsốngtrongmộtthànhphốmàlũphùthủyhoànhhànhtrênđường,mụphùthủyBabaYagavàchịemcủamụta,chuyênbắttrẻconvàxảchúngthànhtừngmảnh.

Mộthồicòivanglên,tiếngrúdàivàcôđơnđó,chẳngmấychốctấtcảcòitrongthànhphốđềuhòatheotiếngrúcủanó.

“BọnĐứctớirồiđây,”Kolyanói,vàbọntarảobước,bắtthânthểrệurãcủamìnhdichuyểnnhanhhơn.BọntacóthểnghethấytiếngđạnpháotrútxuốngphíaNam,nhịpùngoàngvẳnglại,khiquânĐứcbắtđầuđợttấncônghàngđêmvàoTổhợpKirov,nơichếtạomộtnửasố xe tăng và động cơmáy bay cùng với súng hạng nặng.Hầu hếtcánhđànông làmviệcởđó lúcnàyđangởngoài tiền tuyến,nhưngphụnữđãtiếpquảncácmáytiệnvàmáyép,vậynênTổhợpkhôngbaogiờ lỡnhịp, than lúcnào cũng cháy trong lò, khói lúcnào cũngcuộn lên từcácốngkhóibằnggạchđỏ,cácnhàmáykhôngbaogiờngừnghoạtđộng,ngaycảkhibomrơithủngmáinhà,ngaycảkhithithể của những người phụ nữ phải được khiêng ra khỏi dây chuyền,nhữngbàntaylạnhtoátvẫncònnắmchặtdụngcụ.

Bọn tahốihảđi quanhững tòanhà cổkínhđẹpđẽ củaVitebskyProspekt,vớinhữngmặttiềnbằngđátrắng,nhữngcáiđầuthầnrừngsừng dê nhăn nhở nhìn xuống bọn ta từ trên các trán tường, đượcchạmkhắctừthờicủacácNgahoàng.Mỗitòanhànhưvậythườngcómộthầmtránhbomdướitầnghầm;cáccôngdânsẽbịlùaxuốngđó,

hàngchụcngườitúmtụmquanhđộcmộtánhđènlelói,chờtiếngcòibáoyên.Lúcnàyđạnpháođangrơigầnđếnmứcbọntacóthểnghethấy chúng rít trong không trung.Gió ầm ào hơn, rú rít qua nhữngkhungcửasổvỡcủacáccănhộbỏkhông,nhưthểChúavàquânĐứcđangđồngmưuthổisậpthànhphốcủabọnta.

“Ở tiền tuyến, cậu sẽgiỏi xácđịnhđạnpháo sắp rơi xuốngđâu,”Kolyavừanói,haitaynhétchặttrongtúiáokhoác,vừabướcvàoluồnggiómớilúctrướccònởphíasaubọnta.“Cậunghelàsẽbiếtngay:quảđósẽrơixuốngcáchmộttrămmétvềphíatrái;quảkiasẽrơixuốngsông.”

“TôicóthểphânbiệtmộtchiếcJunkersvớimộtchiếcHeinkelngaykhinghethấytiếng.”

“Tôi mong là thế. Junkers nghe như tiếng một con sư tử cònHeinkelnghenhưtiếngmuỗi.”

“Hùm,vậythìgiữamộtchiếcHeinkelvớimộtchiếcDornier.Tôichỉhuyđộicứuhỏatrêntầng…”

Kolyagiơ tay lên rahiệu cho ta im lặng.Anh ta dừngbước và tađứnglạicạnhanhta.

“Cậunghethấychứ?”

Ta lắng nghe. Ta không nghe thấy gì ngoài tiếng gió mùa đôngdườngnhưđangđồngthờithổiđếntừmọihướng,tậphợpsứcmạnhtừvịnhPhầnLan rồigầmrúxuôimọi conphốngang.Ta tưởngKolyanghethấytiếngmộtquảđạnpháolaovềphíabọntanêntangướclêntrời, như thể ta có thể nhìn thấy thần Chết đang đập cánh về phíamình,nhưthểtacóthếnéđượcnónếunhìnthấy.Cuốicùnggiócũngdịuđi,thởnhẹnhànghơn,mộtđứatrẻsaukhihếtcơnhờndỗi.Đạnpháonổ vềphíaNam, cách vài cây số căn cứ vào tiếngnổ củanó,nhưngđủgầnđểlàmvỉahèrungchuyểndướichânbọnta.Nhưnghóara không phải Kolya đang nghe tiếng gió hay đạn pháo. Ai đó bên

trongtòanhàcổđangchơiđànpiano.Takhôngnhìnthấyánhsángnàoquacácôcửasổ,khôngthấyánhnếnhoặcđènnàođangcháy.Nhữngcưdânkhácchắchẳnđãxuốnghầmtrúbom(trừphihọquáyếuvìđóihoặcquágiànênkhôngthèmbậntâmnữa),bỏlạiphíasauthiêntàilạcloàinàychơiđàntrongbóngtối,phóngtúngvàchínhxác,khoe tàibằngnhữngđoạn fortissimoképnhưvũbãođược tiếpngaysau đó bởi các nốt pianissimomongmanh dịu nhẹ, như thể anh tađangcãinhauvớichínhbảnthânmình,vừalàgãchồngvũphuvừalàngườivợcamchịu.

Âmnhạclàmộtphầnquantrọngtrongtuổithơcủata,trênđàiphátthanh và trong các phòng hòa nhạc. Cha mẹ ta say mê đến phátcuồng;chúngtalàmộtgiađìnhkhôngcótàinăngchơinhạcnhưnglạivôcùngtựhàovềkhảnăngthẩmâm.TacóthểnhậnrabấtkỳbàinàotrongsốhaimươibảykhúcluyệncủaChopinchỉsauvàinốtnhạc;tabiết tất cả các tác phẩm của Mahler, từ Lieder eines fahrendenGesellenchođếnBảnGiaohưởngsố10dangdở.Nhưngtiếngnhạcmàbọn tangheđêmđó thì tachưabaogiờđượcnghequavà từđóđếnnaycũngchưabaogiờnghelại.Nhữngnốtnhạcbịnghẹt lạibởicửasổkínhcùngkhoảngcáchxavàgiólùabấttận,nhưngsứcmạnhcủanóvẫndộiqua.Đólàâmnhạccủathờichiếntranh.

Bọntađứngtrênvỉahè,dướimộtcâycộtđènkhôngcóđiệnchăngkín sương muối, tiếng súng lớn bắn về phía Nam, những đámmâymỏngphủmờmặttrăng,lắngngheđếnnốtnhạccuốicùng.Khitiếngnhạcdứt,cóđiềugìđógờngợn:mànbiểudiễnquáxuấtsắckhôngthểkhôngđược thừanhận,ngườinghệ sĩ quá tàinăngkhông thểkhôngđược tán thưởng. Cảmột hồi lâu bọn ta đứng lặng, ngước nhìn lênnhữngcửasổtốiom.Cuốicùng,khicảmthấyđãthểhiệnđủsựtôntrọngđểbướctiếp,bọntatiếptụchànhtrình.

“Maymàkhôngcóaichẻchiếcpianocủaôngtaralàmcủi,”Kolyanói.

“Cólàaiđinữathìcũngkhôngaiđichẻcâypianocủaôngtađâu.Cókhi chính làShostakovich cũngnên.Có lẽ ông ấy sốngở quanhđây.”

Kolyatrừngmắtnhìntavànhổnướcbọtxuốngvỉahè.

“NgườitasơtánShostakovichtừbathángtrướcrồi.”

“Khôngphảithế.Ôngấyxuấthiệntrêntấtcảcácápphíchcơmà,độicáimũcứuhỏaấy.”

“Phảirồi,vịanhhùngvĩđại,chỉcóđiềuôngtađangởKuybishev,huýtsáonhữnggiaiđiệucủaMahlermàôngtađạolại.”

“ShostakovichkhônghềđạonhạccủaMahler.”

“Tôicứ tưởngcậusẽđứngvềphíaMahlercơđấy,”Kolyavừanóivừaliếcnhìntavớicáinhếchmôikhoáitrá-cónghĩalà,giờthìtabiết,anhtasắpsửanóiđiềugìđóchướngtai.“CậukhôngưngdânDoTháihơndânngoạiđạosao?”

“Họ đâu có thuộc về các phe khác nhau. Mahler viết những tácphẩmâmnhạcvĩđại.Shostakovichviếtnhững tácphẩmâmnhạcvĩđại…”

“Vĩđại?Haha.Tayđólàmộtthằngbồibútvàđạonhạc.”

“Anhthậtlàđồngốc.Anhchẳngbiếtgìvềâmnhạccả.”

“TôibiếtlàShostakovichđãlênđàihồithángChínvànóivềnghĩavụáiquốcvĩđạicủachúngtachốnglạichủnghĩaphátxít,vàbatuầnsauôngtađãhúpcháoởKuybishev.”

“Đóđâuphảilàlỗicủaôngấy.Họkhôngmuốnôngấychếtvàhọbắtôngấyphảirađi.Cứthửnghĩsẽtồitệnhưthếnàochotinhthầncủa…”

“Ồ, tấtnhiênnhỉ,cứ thửnghĩđến thảmkịchđóxem,”Kolyanói,chuyểnsangcáigiọnggiáosưmàanhtadùngkhicầnchâmbiếmcayđộc.“Chúngtakhôngthểđểnhữngngườivĩđạiphảichết.Tôimàcó

quyềnthìtôisẽ làmngược lạingay.Cứđưanhữngngườinổitiếngratiềntuyến.Shostakovichbịănmộtviênđạnvàođầuấyà?Cứthửnghĩđến cơn căm giận trên khắp cả nước mà xem! Trên khắp thế giới!NHÀSOẠNNHẠCNỔITIẾNGBỊBỌNQUỐCXÃSÁTHẠI.AnnaAkhmatova,bàtacũnglênđàinữa.Cậunhớchứ?KhuyênbảotấtcảchịemphụnữcủaLeningradhãykiêncường,hãyhọccáchbắnsúngtrường.Giờthìbàtađangởđâunào?BắnbọnĐứcư?Hừm,không,tôi không tin.ỞTổhợp,mài vỏ đạnpháo à?Không, bà ta đang ởTashkent,sònsònbơmratiếpnhữngvầnthơáikỷđãlàmnêntêntuổibàta.”

“Mẹvàemgáitôicũngđisơtánđấythôi.Điềuđóđâucóbiếnhọthànhnhữngkẻphảnbội.”

“Mẹvàemgáicậukhônghềlênđàikhuyênbảotấtcảbọntahãykiêncường.Nghenày,tôikhôngtrôngđợicácnhàsoạnnhạcvàcácnhàthơphảilànhữnganhhùng.Tôichỉkhôngưabọnđạođứcgiả.”

Anh taquẹtmũibằngmubàn tayđigăngvà liếcnhìn lại vềphíaNam,nơinhữngquảđạnpháonổthắpsángbầutrời.“Màcáitòanhàkhốnnạncủacậuởđâuvậyhả?”

BọntavừamớirẽquagócđườngvàophốVoinovavàtađưataylênđểchỉvàoKirov.Tađangchỉvàokhoảngkhông,nhưngcảmộtlúclâutathậmchícònkhôngnghĩđếnviệchạtayxuống.ChỗmàKirovtừngđứnglúcnàylàmộtđốngđổnát,mộtquảđồidốctoànnhữngtấmbêtônggãyvỡ,mộtchồnggạchđávàthanhsắtcongqueocùngnhữngmảnhkínhvỡvụnlấplánhdướiánhtrăng.

Nếuchỉcómộtmình,hẳntacứđứngtrântrốinhìnnhữngđốngđổnátấycảmấytiếngđồnghồngơngẩn.Kirovlàcuộcsốngcủata.VeravàOlegcùngvớiGrisha.LyubaNikolaevna,bàcôđộcthântrêntầngbốnvẫnxembóichỉtayvàsửaváychotấtcảphụnữtrongtòanhà,bàtừngnhìnthấytađọcmộtcuốntiểuthuyếtcủaH.G.Wells trongcầuthangmột đêmhè và hôm sau đã cho ta cảmột thùng đầy các tác

phẩm của Robert Louis Stevenson, Rudyard Kipling và CharlesDickens. Anton Danilovich, người lao công, sống dưới tầng hầm vàquáttháobọntamỗikhibọntanémđátrongsânhoặcnhổnướcbọttừsânthượngxuốnghayđắpnhữngngườituyếtđànôngvàđànbàbậybạ - lấy cà rốt làm thằngnhỏ và tẩy bút chì làmnúmvú.Zavodilov,nghe đồn là dân anh chị,mất hai ngón trên bàn tay trái và lúc nàocũnghuýtsáoghẹogái,ngaycảkhihọxấuòm,cókhigáicàngxấuanhtacànghuýtsáotohơnđểcổvũtinhthầnhọ-Zavodilov,kẻtổchứcnhữngbữatiệcthâuđêmđếnsáng,mởnhữngđĩanhạcjazzmớinhất, của Varlamov cùng nhóm Thất tấu của anh ta hoặc EddieRozner;nhữngngườiđànôngvàđànbàmởphanhcúcáocườinóivànhảynhót ra tận hành lang, khiến cánh già phẫnnộ, nhưng lại làmbọntrẻranhphấnkhíchquyếttâmsaunàynếucóphải lớn lênthì ítnhấtcũnglàlớnlênđểgiốngnhưZavodilov.

Đólàmộttòanhàcũkỹxấuxíluônnồngnặcmùithuốckhửtrùng,nhưngđólànhàcủatavàtakhôngbaogiờnghĩnósẽsụpđổ.Talộivào trong đống đổ nát, cúi xuống lẳng quamột bên những tảng bêtônglớn.Kolyatúmlấytayta.

“Lev…đivớitôi.Tôibiếtmộtchỗkhácmàbọntacóthểngủquađêmđược.”

Tagiậtrakhỏitayanhtavàtiếptụcbớibằnghaibàntay.Anhtalạitúmlấytavàlầnnàyanhtagiữtaytathậtchặt,nêntakhônggiằngrađược.

“Dướiđấykhôngcóaicònsốngđâu.”

“Làmsaomàanhbiếtđược.”

“Nghenày,”anhtavừanóiôntồnvừachỉvàomộtsốcâycọcnhỏmàuđỏđãđượccắmvàođốngđổnátởmộtloạtcácđiểm.“Ngườitađãđàobớiởđâyrồi.Chắchẳntòanhàđãđổsậptừđêmqua.”

“Đêmquatôicònởđâymà.”

“ĐêmquacậuởChữThập.Đinào.Đivớitôi.”

“Ngườitavẫnsốngsótmà.Tôiđãđọcthấychuyệnđó.Cótrườnghợpngườitasốngsótnhiềungàyliền.”

Kolyanhìnquađốngđổnát.Giólàmcuộnlênnhữngcơnbãonhỏtoànbụibêtông.

“Nếucóngườicònsốngởtrongđóthìcậucũngkhôngthểlôihọrabằngtaykhôngnhưthếđược.Cònnếucốởđâysuốtđêmđểlàmviệcđó,cậucũngkhôngtrụđượcđếnsángđâu.Đithôi.Tôicóbạnbègầnđây.Chúngtacầnvàobêntrong.”

Talắcđầu.Làmsaotacóthểrờibỏnhàcủamìnhđược?

“Lev…tôikhôngcầncậuphải suynghĩngay lúcnày.Tôichỉcầncậuđitheotôi.Hiểuchứ?Theotôinào.”

Anhtakéotaxuốngtừtrênđốngđổnátvàtayếuđếnmứckhôngthể cưỡng lại được, quámệt - không thể đau đớn hay giận dữ hoặcương ngạnh. Tamuốn được ấm. Tamuốn được ăn. Bọn ta bước đikhỏinhữnggìcònlạicủaKirovvàtakhôngngheđượctiếngbướcchâncủamình.Tađãtrởthànhmộtbóngma.Khôngcònlạiaitrongthànhphốbiếtđầyđủtênhọcủata.Takhôngcảmthấyquáxótxagìchobảnthân,chỉlàmộtcảmgiáctòmònhạtnhẽorằngdườngnhưtavẫncònsống,hơikhóimàtathởravẫnhiệnhữudướiánhtrăng,gãcontrai của dân Cossack này vẫn sải bước bên cạnh ta, vừa chốc chốcngoảnhsangnhìntachochắcrằngtavẫnđangbướctiếp,vừakiểmtrabầutrờiđêmđềphòngmáybaynémbom.

Chương7

“Vàođi,”cônói,“vàođi.Haingườichếtcóngrồikìa.”

Có thể thấy làbạncủaKolyađã từngxinhđẹp trước cuộcphongtỏa:mái tócvàngbếtbẩncủacôxõaxuốngngang lưng;cặpmôicôvẫncòncăngmọng;vàcôcómộtcáilúmđồngtiềnhìnhlưỡiliềmbêntrênmá tráimỗikhicômỉmcười.Khôngcó lúmđồng tiềnđốixứngnàobênmáphải,kểcũng lạ,và tachợtnhận thấy làmìnhcứchămchămđợicômỉmcườiđểtalạiđượcthấycáilúmđồngtiềnlẻloiđó.

Kolyahônlêncảhaimácôkhicôramởcửavàmáudồnlênmặtcô,khiếncôtrôngthậtkhỏekhoắntronggiâylát.

“Ngườitabảoanhchếtrồi!”

“Chưa đâu,” Kolya nói. “Đây là Lev, bạn anh. Cậu ấy nhất địnhkhôngchịuchoanhbiết tênđệmhoặchọcủamình,nhưngbiếtđâucậuấylạichoembiết.Anhcócảmgiácemlàmẫungườicủacậuấyđấy. Lev, đây là Sonya Ivanovna.Một trong những cuộc chinh phụcđầutiêncủatôivàvẫnlàmộtngườibạnthân.”

“Haha!Kểracũnglàmộtcuộcchinhphụcđoảnthọ,phảikhông?NapoléontạiMoscow?”

Kolyanhănnhởcườivớita.AnhtavẫnquàngmộttayquanhngườiSonya,ôm sát cô vàomình.Côđãnhồimình vào trongmột cái áokhoácđànôngcùngbahaybốnlớpáolen,nhưngngaycảphíadướicáiđốngấytavẫnthấyrằngcơthểcôchẳngcònlạinhiềunhặngì.

“Vụđólàcảmộtmànquyếnrũkinhđiển.Gặpcôấyởlớplịchsửnghệthuật.Giảithíchchocôấytấtcảnhữngtròbiếntháicủacácbậcthầy,từnhữngcậubécủaMichelangelochođếnnhữngbànchâncủaMalevich-cậubiếtrồichứ?Ôngtathườngvẽbànchânngườiquảngia

củamìnhvàobuổisángrồiđêmđếnlạixóclọvớinhữngbứcvẽ.”

“Đúnglàbaxạo.Chẳngcóaikháctrênđờitừngnghethấychuyệnđócả,”côthúnhậnvớita.

“Côấyđượcbiếttấtcảvềnhữngtayhọasĩdâmdậtđó, làmnướccủacôấytuônlênhláng,chắcphảibằngcảhailyvodka,thếđấy.Tôiđãđến,tôiđãthấy,tôiđãthắng.”

Côghésátvàongườita,sờtayáokhoáccủata,vànóivớitabằnggiọngthìthầmrấtkịch:“Dùsaothìanhtacũngđãđến[11].Cáiđóthìtôicôngnhậnvớianhta.”

Takhôngquennghephụnữnóivềtìnhdục.Nhữngthằngcontraimàtabiếtthìkhôngbaogiờngậmmồmvềchủđềđó,mặcdùkhôngaitrongsốchúngcóvẻlàmộtchuyêngialớn,nhưngcánhcongáithìgiữ những chuyện như vậy để nói trong các hang ổ đóng kín củachúng.Ta tựhỏikhôngbiếtGrishađãngủvớiVerachưa,nhưng rồinhớra rằngcảGrishavàVerađềuđãchết,chônvùidướinhữngbiamộlàmbằngbêtôngđổnát.

Sonyanhậnthấyvẻthảmhạitrênmặttavàtưởngrằngtabốirốivìcuộcnóichuyệntrơtrẽncủahọ.Côtraochotamộtnụcườiấmáp,khoeracáilúmđồngtiềnhìnhlưỡiliềmđó.

“Đừnglo,cưng.Khôngaitrongbọntôiphóngtúngđượcnhưbọntôitưởngđâu.”CôquaysangKolya.“Cậuấythậtdễthương.Anhgặpcậuấyởđâuvậy?”

“CậuấysốngởtòanhàKirov.BênVoinova.”

“Kirov à?Là tòanhàđổ tối hômqua?Tôi xin lỗi nhé, cậubédễthương.”

Côbọc lấy ta trongvòng taycủamình.Cảmgiácgiốngnhưđượcmộtconbùnhìnôm.Tachẳngcảmnhậnđượcchútthânthểnàodướiquầnáocủacô,chỉ làhết lớpnàyđến lớpkhácvải lenámkhói.Dùsaocảmgiácvẫnthậtdễchịukhicómộtngườiphụnữtỏraquantâm.

Ngaycảkhicôấychỉđangtỏralịchsự,cảmgiácvẫnthậtdễchịu.

“Đinào,”côvừanóivừacầmtayta,găngtaydachạmvàogăngtayda. “Bâygiờ đây là nhà cậu.Nếu cậu cầnngủở đâymột đêm,mộttuần,đâylàchỗngủcủacậu.MaicậucóthểgiúptôimangítnướcởsôngNevalên.”

“Mai bọnanh có việcphải làm rồi,”Kolyanói, nhưng côphớt lờanh ta,dẫnbọn tavào trongphòngkhách.Mộtđámsáungườingồithànhnửavòngtrònquanhmộtbếplòđốtcủi.Nhìnhọnhưđámsinhviênđạihọc,cánhđànôngvẫnđểnguyênkiểutócmaivàriamépcầukỳ,nhữngngườiphụnữthìđểtócngắnvàkhuyêntaikiểuGypsy.Họđắpchungmấycáichănnặng trịch,nhấp trà,nhìnnhữngngườimớiđếnbọntamàkhôngchàohỏigì.Tahiểucảmgiáckhóchịucủahọ.Nhữngngười lạ nhẹ thì gây chuyệnbựcmình cònnặng thì làm chếtngười-ngaycảkhihọkhôngcóýđịnhxấugì,baogiờhọcũngcầnăn.

Sonya giới thiệu bọn ta với mọi người, nêu tên tất cảmọi ngườitrong vòng, nhưng không ai nói năng gì cho đến khi Kolya kết bạnbằngcáchmởthanhkẹothưviệncủaanhtaravàchuyểnnóđimộtvòng.Khôngthểnàosungsướnggìmàgặmcáicủađó,nhưngcũngcòncó thứđểmàăn, thứđểmàchomáu tuầnhoàn,vàchẳngmấychốccâuchuyệnlạibắtđầu.

Bạncô,hóara,đềulàcácbácsĩvàytá,chứkhôngphảisinhviênđạihọc.Họvừamớixongcatrựchaimươitưtiếngđồnghồ,cưachâncắttay,gắpđạnrakhỏinhữngkhúcxươngvỡnát,cốgắngvávíulạinhữngngười línhquècụtmàkhôngcósựgiúpđỡcủa thuốcmêhaymáudựtrữhoặcđiện.Họthậmchícònkhôngcóđủnướcnóngđểkhửtrùngdaomổchotửtế.

“CậuLevđâysốngởKirov,”Sonyavừanóivừachỉvàotabằngmộtcáinghiêngđầuđầycảmthông.“CáitòanhàtrênphốVoinovatrúngbomtốiqua.”

Nhữnglờirìrầmthôngcảmcấtlên,nhữngcáigậtđầukhẽkhàngđểbàytỏsựchiabuồn.

“Lúcbomnổcậucóởtrongkhông?”

Ta lắc đầu. Ta liếc nhìn Kolya, anh ta đang dùng mẩu bút chìnguệchngoạcghichépvàocuốnsổcủamình,khôngđếmxỉagìđếnbọnta.Taliếcnhìnlạiđámbácsĩvàytáđangchờđợicâutrảlời.Đâylànhữngngườixalạ.Saophảitrútgánhnặngbiếtsựthậtlênhọlàmgì.

“Lúcđótôiđangởvớibạn.”

“Mộtsốngườithoátrađược,”mộtngườibácsĩnói,đólàTimofei,mộttaytrốngđầychấthọasĩđeocặpkínhkhônggọng.“Tôinghecóngườiởbệnhviệnnóithế.”

“Thậtà?Baonhiêungười?”

“Khôngbiết.Lúcấykhôngtậptrungnghelắm.Xinlỗi,làvì…đêmnàochẳngcótòanhàbịđánhsập.”

Tinđồnvềnhữngngườisốngsótlàmtinhthầntathêmphấnchấn.Khutránhbomdướitầnghầmcóvẻkiêncốnếumọingườikịpxuốngđó, có thểhọđã thoát được.Vera và cặp sinhđôi baogiờ cũng laoxuốnghầmcùngvớigiađìnhmìnhkhicòibáođộngcấtlên.TayanhchịZavodilov thìngược lại takhôngnhớđãbaogiờnhìnthấyanhtatronghầmchưanữa.Anhtangủsuốtlúccòibáođộngcũnggiốngnhưanhtangủsuốtcácbuổisángvớimộtcáikhănlạnhđắptrêntránvàmột cô nàng trần truồng bên cạnh. Hoặc ít nhất thì đó là ta tưởngtượngrathế.Không,anhtasẽkhôngđờinàokịpxuốnghầm,nhưngnóiđithìphảinóilại,ZavodilovvắngmặtởKirovrấtnhiềuđêm,chămlomốilàmănbíhiểmcủaanhtahoặcuốngtrongcănhộcủamộttaytộiphạmnàođó.

Sonyarót thêmhai táchtrà loãngvàchiamột táchchotavàmộttáchchoKolya.Tatháođôigăngtaylenralầnđầutiênkểtừbữasáng

trongvănphòngcủaviênđạitá.Chấtthủytinhấmápcócảmgiácnhưmộtsinhthểgiữahaibàntayta,mộtsinhvậtnhỏvớinhịptimvàmộtlinhhồn.TađểchohơitràxônglênmặtvàphảimộtlúcsaumớinhậnralàSonyavừahỏitamộtcâu.

“Saocơ?”

“Tôivừahỏi,giađìnhcậucóởtrongtòanhàkhông?”

“Không,họrakhỏithànhphốtừthángChínrồi.”

“Thếthìtốt.Giađìnhtôicũngvậy.CácemtraitôiđếnMoscow.”

“VàgiờthìquânĐứccũngđangởcửangõMoscowrồi,”Pavelnói,mộtthanhniênmặtchuộtvẫnchằmchằmnhìnvàolòsưởisắtnãygiờvàkhônggiaotiếpbằngmắtvớibấtkỳai.“Chúngsẽchiếmnótrongvàituầnnữa.”

“Cứ để chúng chiếm đi,” Timofei nói. “Chúng ta sẽ chơi tròRostopchin[12] với chúng,đốt trụi tất cảmọi thứvà rút lui.Chúng sẽtìmđâuranơitrúẩn?Chúngsẽăngì?Cứđểmùađôngchămsócbọnchúng.”

“Chơi tròRostopchin…ẹ.”Sonyanhănmặtnhư thểcôvừađánhhơi thấy thứ gì đó tệhại. “Anh làmông tanghenhư thểmộtngườihùngvậy.”

“Ông ấy là người hùng còn gì nữa.Cô không nên học lịch sử từTolstoy.”

“Vâng,vâng,BátướcRostopchintốtđẹp,ngườibạncủanhândân.”

“Đừngcó lôichính trị vàođây.Đây làvấnđềchiến tranh,chứcóphảiđấutranhgiaicấpđâu.”

“Đừng lôi chính trị vào đây ấy à?Ai phải lôi chính trị vào làmgìchứ?Anhnghĩchínhtrịkhôngcandựvàochiếntranhchắc?”

Kolyacấttiếngdậptắtmànhầmhè.Anhtađangnhìnvàotáchtrà,cầmnótrongcảhaibàntay.

“BọnĐứcsẽkhôngchiếmđượcMoscowđâu.”

“Thôngtinđólàtheochuyêngianàovậy?”Pavelhỏi.

“Theotôiđấy.BọnĐứcởcáchthànhphốbamươicâysốhồiđầuthángMười hai. Lúc này chúng đã ở cách xamột trăm cây số.ĐộiquânWehrmacht[13] trước giờ chưa lần nào rút lui cả. Chúng khôngbiếtcáchrútlui.Tấtcảnhữnggìchúngđượchuấnluyện,tấtcảnhữnggìchúngnghiêncứutrongsách là tấncông.Tấncông, tấncông, tấncông.Giờthìchúngđangrút luivàchúngsẽkhôngdừng lạichođếnkhichúngnằmtrắngbụngởBerlin.”

Cảhồi lâukhôngainóimột lờinào.CánhphụnữchămchúnhìnKolya,mắthọbừng sánghơnmộtchút trênnhữngbộmặthốchác.Tấtcảhọđềuhơihơiphảilònganhta.

“Xin thứ lỗi cho tôi vìđãhỏi, thưađồngchí,”Pavelnói,phamộtchútchâmbiếmvàotừđồngchí.“Nhưngnếuđồngchílàmộtnhânvậtquan trongnhư vậy trongquânđội, tiếp cận với những thông tin cơmậtđếnthế,tạisaođồngchílạiđangngồiđâyvớichúngtôi?”

“Tôi không thể nói về những mệnh lệnh của mình,” Kolya nói,khônghềnaonúngtrướcgiọngđiệuxúcphạmcủataybácsĩ.Anhtanhấpmộtngụmtràvàngậmthứnướcấmtrongmiệngmộtlúc.AnhtanhậnthấySonyavẫnđangnhìnmìnhvàanhtamỉmcườivớicô.Cảnhóm đều im lặng. Không ai nhúc nhích gì, nhưng cơ chế đã xoaychiều,KolyavàSonyaởtrungtâmánhđènsânkhấuvànhữngngườicònlạibọntalàcáckhángiảlặnglẽ,bănkhoănkhônghiểumìnhcóđượcnhìnthấytídathịtnàokhông.Màndạođầuđãbắtđầu,chodùlàhọngồicáchxanhau,chodùlàcảhaiđềuđangđượcquấntronghếtlớplennàyđếnlớplenkhác.Taướclàmộtngàynàođósẽcócôgáiđắmđuốinhìnmìnhnhưthế,nhưngtabiếtđiềuđósẽkhôngbaogiờxảyra.Cáikhungvaihẹpnày,đôimắtdớndácvàsợhãinhưmắtmộtcon thú gặm nhấm - ta không phảimẫu người khiến người ta thèm

khát.Tệnhấtlàcáimũicủata,cáimũiđángghétcủata,cáimỏchovô vàn lời chế giễu. Làmột người Do Thái ở Nga đã đủ tồi tệ rồi,nhưnglàmộtngườiDoTháivớicáimũinhưlấytừtranhbiếmhọabàiDo Thái, ừm, nó khiến người ta căm ghét bản thân vô cùng. Nhìnchung thì ta tự hào là người Do Thái, nhưng ta khôngmuốn có vẻngoàicủangườiDoThái.TamuốntrôngnhưngườiArya,tócvàngvàmắtxanh,ngựcnởnangvàcằmkhỏekhoắn.TamuốnmìnhtrôngnhưKolya.

Kolya nháymắt với Sonya và uống hết tách trà. Anh ta thở dài,chămchúnhìnnhữngmẩubãtràdướiđáytách.

“Mọingườicóbiếtlàchínngàynaytôichưaỉađượckhông?”

Đêm hôm đó tất cả bọn ta ngủ trong phòng khách trừ Kolya vàSonya,hai kẻ cùngđứng lên theomộtmậthiệunàođó vàbiến vàophòngngủ.Đámcònlạibọntađắpchungchăn.Bọntanằmsátvàonhauđểlấyhơiấm,nhưthếngaycảkhibếplòđãhếtcủilúcnàođótrongđêm,tacũngkhôngđếnnỗiruncầmcậpquáđáng.Cơnrétkỳthực còn không hành hạ ta nhiều bằng những tiếng rên ư ử nghènnghẹtcủaSonya.Tiếngkêucủacônghesungsướngkhông thểchịunổi,cứnhưthểKolyađangchơiphăngđitấtcảnhữngkhốnkhổkhốnnạn của sáu tháng rồi, chơi bay cảnh đói rét cùng bom đạn và bọnĐức.Sonyathậtđángyêuvàtốtbụng,nhưngnằmnghecơnkhoáicảmcủacôthìthậtlàtồitệ-tamuốnmìnhmớilàkẻđưamộtcôgáixinhđẹp bay bổng khỏi cuộc phong tỏa này bằng thằng nhỏ của mình.Thay vào đó ta đangnằm trên sàn cănhộ củamột người xa lạ bêncạnhmộtngườiđànôngtakhônghềbiết,kẻgiậtmìnhthonthóttronggiấcngủvàbốcmùinhưmộtcáibắpcảiluộc.

Takhôngcholàmànmâymưaấykéodàilâu-aicósứcđâurachonóchứ?-nhưngcảmgiácnhưthểnódiễnracảnửađêmliền,Sonyarênưử,Kolyanóibằnggiọngthìthàomàtakhôngsaongheđượcquanhữngváchtườngmỏng.Giọnganhtangherấtđiềmtĩnh,nhưthểanh

tađangđọcchocônghetừmộtbàibáovậy.Tatựhỏianhtađangnóivớicôcáichết tiệtgìkhôngbiết.Người taphảinóigìvớimộtcôgáimàmìnhđangtẩnnhỉ?Cóvẻnhưđólàmộtđiềuquantrọngcầnphảibiết.Có lẽ anh tađang tríchdẫncái taynhàvănmà lúcnàoanh tacũngkểsaysưađó.Cólẽanhtađangkểchocônghevềchuyệnđánhnhauvớivợchồngtênănthịtngười,nhưngcóvẻkhôngphảilàchuyệnđó.Tanằmtrongbóngtốilắngnghehọ,trongkhigiólayrungnhữngkhungcửasổvànhữngmẩuthancuốicùngnổbéptronglò.Âmthanhcôđơnnhấttrênđờinàylàtiếngnhữngngườikhácđangânái.

Chương8

SánghômsaubọntađứngbênngoàimộttòanhàcáchKhảihoànmônNarvahaikhốiphố,ngướcnhìnlênmộttấmápphíchlừnglữngcủaZhdanov.

“Nhấtđịnh là chỗnày rồi,”Kolya vừanói vừagiậmchânchoấmmặcdùdườngnhưđiềuđó làkhôngthể, trời lạnhhơncảngàytrướcđó.Chỉcómộtđámmâymỏnghìnhxươngcágiăngtrênbầutrờixanhbất tận.Bọn ta bước vềphía cửa trước của tòanhà.Cửađượckhóachặt, tất nhiên rồi. Kolya nện rầm rầm lên cửa, nhưng không ai ra.Bọn ta đứng đó như những thằng ngốc, vỗ hai bàn tay đi găng vàonhau,vùicằmvàodướinhữngnếpkhănquàngcổ.

“Vậybâygiờchúngtalàmgìđây?”

“Thếnàocũngphảicóngườirahoặcvào.Hômnaycậubịlàmsaođấy?Cậucóvẻhơicáubẳn.”

“Tôichẳngbịlàmsaohết,”tanói,nhưngngaychínhtacũngnghethấy vẻ cáu bẳn trong giọngmình. “Mất cả tiếng đồng hồmới đếnđượcchỗnày,lạiphảiđợicảtiếngđồnghồnữamớivàođượctrong,vàsẽchẳngcóônggiàvớicáilồngđầygànàocả.”

“Không,không, cóđiềugìđóđangđeođẳngcậu.CậuđangnghĩđếnKirovà?”

“TấtnhiênlàtôiđangnghĩvềKirovrồi,”tagầnlại,tứcgiậnvớianhtavìđãhỏicâuđótrongkhikhôngphảitađangnghĩgìvềKirovcả.

“Dạomùa thubọn tôicómột tay trungúy tên làBelak.Chất línhtrángthấmđếntậnxươngtủy,cảđờimặcquânphục,chiếnđấuchốngbọnBạchvệ,đủcả.RồimộtđêmôngấythấycáithằngnhócLevinấykhócvìmộtláthưcậutavừanhậnđược.Đólàtạimộtchiếnhàobên

ngoàiZelenogorsk,ngaytrướckhiquânPhầnLanchiếmlạinó.Levinkhôngnóiđược,cậutanấcnghẹnghêlắm.Cóngườichết,bịquânĐứcgiết. Tôi không nhớ làmẹ, hay bố cậu ta,mà có khi là cả nhà, tôikhôngbiết.Nhưngtrởlạicâuchuyện,Belakcầmláthư,gấpnólạirấtchỉnchu,nhétvàotúiáokhoáccủaLevin,vànói,‘Đượcrồi,cứxảrađi.NhưngsaulầnnàytôikhôngmuốnthấycậukhócnữađếnkhinàoHitlertreolủnglẳngdướisợidâythừng.’”

Kolyađămchiêunhìnxaxăm,ngẫmnghĩnhững lờinóicủatrungúy. Chắc hẳn anh ta cho là chúng thâm thúy lắm. Với ta thì chúngnghethậtgượnggạo,kiểunóimàchatavẫnghét,câuđốithoạigiảtạodomột taynhàbáonàođóbịarachomột trongcácbàibáosôinổi“Những anh hùng trên mặt trận!” mà tờ Sự thật Thiếu niên Tiềnphonglầnnàocũngđăng.

“Thếlàcậutathôikhóc?”

“Ừm,cậutangừngngaylúcđó.Chỉthútthítmộtchútthôi.Nhưngđêmấycậutalạibắtđầu.Đókhônghẳnlàvấnđềchính.”

“Vấnđềchínhlàgì?”

“Không có thời gian để than khóc. BọnQuốc xãmuốn chúng tachết.Chúng tacó thểkhócbaonhiêu tùy thích,nhưngđiềuđócũngkhôngthểgiúpchúngtađánhbạichúng.”

“Aikhócnào?Tôicókhócđâu.”

Kolyakhôngnghetanói.Cógìđókẹtgiữahaicáirăngcửacủaanhtavàanhtacốlấymóngtaycạynóra.

“VàingàysauBelakgiẫmphảimộtquảmìn.Ghêgớmvôcùng,lũmìnấy.Nhữnggìchúnggâyrachocơthểngườita…”

Giọnganhtalạcđi,hồitưởngđếnthithểnátbấycủangườichỉhuycũ,vàtacảmthấythậttồitệvìtađãxúcphạmngườitrungúytrongsuynghĩcủamình.Có thểnhững lờicủaông tanghe thật sáo rỗng,nhưngôngtachỉđangcốgiúpngườichiếnsĩtrẻ,làmanhtatạmnguôi

ngoaibikịchởquênhà,vàđiềuđócònquantrọnghơn làcáchdiễnđạtchânthực.

Kolya lạinện rầm rầmvàocửa tòanhà.Anh ta chờmộthồi, thởdài,đămđămnhìnvàođámmâyđơnđộcđangtrôingangbầutrời.

“TôimuốnđượcsốngởArgentinamộthainăm.Tôichưabaogiờnhìnthấyđạidương.Cậuthấychưa?”

“Chưa.”

“Cậucấmcảuquá,anhbạnDoTháicủatôi.Nóichotôibiếttạisaonào.”

“Đimàtẩnmộtconlợnấy.”

“À.Cóthếchứ!”Anhtakhẽđẩytamộtcái,nhảylùiraxa,vunghaitaynhưmộtvõsĩ,làmravẻđangsogăngvớita.

Ta ngồi xuống bậc cửa. Ngay cả một chuyển động nhỏ như vậycũnglàmtahoahếtcảmắt.BọntađãuốngthêmtràởchỗSonyakhithứcdậy,nhưngkhông có thức ăn, và ta đangđểdành chỗkẹo thưviệncòn lạicủamình.Tangướcnhìn lênKolya, lúcnàyanhtađangđứngnhìntavớivẻquantâm.

“Đêmquaanhđãnóigìvậy?” tôihỏianhta.“Lúcanhđang,anhbiếtđấy,lúcanhởcùngcôấyđấy.”

Kolyanheomắt,ngơngácvớicâuhỏi.

“Vớiaicơ?VớiSonyaấyà?Tôiđãnóigìấyà?”

“Anhnóivớicôấysuốttừđầuđếncuốicòngì.”

“Khibọntôilàmtìnhấyà?”

Bản thân cụm từ đónghe cũng đủ xấuhổ rồi. Ta gật đầu.Kolyanhăntrán.

“Tôikhôngbiếtlàmìnhđãnóigìnữa.”

“Anhnóisuốttừđầuđếncuốimà!”

“Thìvẫnnhững thứmọikhi thôi, tôiđoán thế.”Mộtnụcười chợt

làmrạngbừngmặtanhta.Anhtangồicạnhtatrênbậucửa.“Nhưngtấtnhiênrồi,nếucậuchưabaogiờđếnmộtnước,cólẽcậukhôngthểbiếtphongtụcởđóthếnào.Cậumuốnbiếtphảinóinhữnggì.”

“Tôichỉhỏimộtcâuthôimà.”

“Ừ,nhưngcậuđang tòmò.Tạisaocậu lại tòmò?Vìcậuhơihồihộpmộtchút.Cậumuốnlàmmọiviệcthậtbàibảnkhicậucócơhội.Cậulàmvậy làkhônngoanlắm.Tôinghiêmtúcđấy!Bỏcáitròcấmcảucủacậuđi.Cậunhậnlờikhenkémhơnbấtkỳaikhácmàtôibiết.Giờthìnghenày:phụnữkhôngthíchngườitìnhimthinthítđâu.Họđangtraochocậumộtđiềuquýgiávàhọmuốnbiếtlàcậutrântrọngnó.Gậtđầuchotôimộtcáixemnàođểchứngtỏlàcậuđangnghe.”

“Tôiđangngheđây.”

“Ngườiphụnữnàocũngcómộtngườitìnhtrongmơvàmộtngườitìnhácmộng.Thằngngườitìnhácmộng,hắncứthếnằmđèlêntrêncôấy,lấybụngđèbẹpcôấyxuống,thìthụtthằngnhỏcủahắnraravàovàođếnkhixongviệc.Hắnnhắmtịtmắt,khôngnóinăngmộtlờinào;cơbảnthìhắnchỉphọttinhvàotrongcôgáitộinghiệpđó.Cònngườitìnhtrongmơthì…”

Bọntanghethấytiếngxìnxịtcủacángxetrượttrênmặttuyếtđóngcứng vàquay ranhìn thấyhai côgái đangkéomột cái xe trượt chởnặngnhữngxôbănglấytừsông.Họđangđihướngthẳngvềphíabọntanêntađứnglên,phủiáokhoác,nhẹnhõmvìbàigiảngcủaKolyađãbịgiánđoạn.Kolyađứngcạnhta.

“Các quý cô! Các cô có cần giúp một tay khiêng chỗ băng đókhông?”

Mấycôgái liếcnhìnnhau.Cảhaiđềutầmđộtuổi ta,chịemruộthoặcchịemhọ,vớicùngkhuônmặttobèvàmôitrêncólôngtơ.Họlà gái Piter, không tin tưởng người lạ, nhưng nói gì thì nói, leo cầuthanglêncănhộcủamìnhvớibốnxôbăngthì…

“Cácanhđếnđâytìmai?”mộtngườihỏi,vớivẻnghiêmtrangtrịnhtrọngcủamộtngườithủthư.

“Bọntôiđếnnóichuyệnvớimộtquýôngvềnhữngcongàcủaôngấy,”Kolyanói, lựachọn sự thành thật vì lýdogì không rõ.Tachắcmẩmcáccôgáisẽcườibọnta,nhưngkhônghề.

“Ôngấysẽbắncácanhnếucácanhlêntrênđó,côgáithứhainói.“Ôngấykhôngđểbấtkỳailạigầnmấycongàấyđâu.”

Kolyavàtanhìnnhau.Anhta liếmmôivàquay lạivớihaicôgái,khoeranụcườiquyếnrũnhấtcủamình.

“Tại sao các côkhôngđể chúng tôi xáchxônhỉ.Chúng tôi sẽ lochuyệnvềônggiàđó.”

Đến tầng năm, vãmồhôi qua tất cả những lớp len, hai cái cẳngchimcủatarunlẩybẩyvìquásức,tabắtđầuhốihậnvìquyếtđịnhđó.Chắcchắnphảicómộtcáchdễdànghơnđểvàobêntrongtòanhà.Bọntanghỉnhữngđợtdàiởmỗichiếunghỉ, tavừathởhổnhểnvừathả lòngbàn tay, tháobỏcảgăngđểsămsoinhữngvếthằnsâumàquaicủanhữngchiếcxôcứavàolòngbàntaymình.KolyadòhỏicáccôgáivềthóiquenđọccủahọvàkhảnănghọđọcthuộcđượcnhữngkhổmởđầucủaEugeneOnegin.Ta thì thấymấycôgái cóvẻnhạtnhẽo,đùđờ,chẳngcógì làhoạtbáttrongánhmắthaysôinổitronglờinói,nhưngchẳngcóailàmKolyathấychán.Anhtatánchuyệnvớihọnhưthểhọlànhữngkẻvuinhộnnhấttừngtôđiểmchomộtbuổivũhội từ xưa đến giờ, hết nhìn vàomắt người này lại sang người kia,khônglúcnàođểchocókhoảnglặng.Đếntầngnămthìđãquárõlàcảhaicôgáiđềuphảilònganhta,vàtacócảmgiáclàlúcnàyhọđangcốxácđịnhxemaitronghaingườinắmthếthượngphong.

Mộtnỗighentị lạitràolêntrongta,cáicảmgiácbấtcôngấytrộnlẫnvớitứcgiậnvàcămghétchínhmình-tạisaohọlạithíchanhta?Cáiđồbahoakhoáclácấy!Vàtạisaotalạiđicaycúvớianhtavìsự

chú ý của họ chứ?Xét cho cùng thì ta cũng đâu có đếm xỉa gì đếnnhữngcôgáinày.Khôngmộtaicótígìđánggọilàhấpdẫnđốivớita.Ngườithanhniênkiađãcứumạngtahômquavàhômnaytanguyềnrủaanhtabởivìmấycôgáitrởnênbẽnlẽntrướcmặtanhta,máudồnlênmặthọ,mắtdánxuốngsànnhàvànghịchnghịchcúcáokhoác?

NhưngSonya thì ta thích.Sonyavới cái lúmđồng tiềnhình trănglưỡiliềmvàsựthântìnhcủacô,chàomừngtavàonhàmình,mờitraocho tamột chỗ ở bất kỳ lúc nào ta cần, mặc dù chỉ một tuần nữakhôngcóthứcănlàcôsẽchết-quádễđểđọcđượchìnhdánghộpsọcủacôdướilàndagầnnhưtrongsuốt.CólẽtathíchcôđếnthếlàvìtagặpcôbamươiphútsaukhichứngkiếnnhữngbiamộcủaKirov.Cóthểgươngmặtcôgiữchotakhỏiđắmchìmquásâuvàonhữngngườihàngxómcủamìnhbịmắckẹtdướinhữngtảngbêtôngđổnát.

Thậmchíngaycảkhinhữnghìnhảnhđólọtvàotâmtríta,chúngcũngkhôngcóngạnh,chui tuộtđi,và tanhậnramình lạiđangnghĩđếncongáiviênđạitá,hoặcchínhviênđạitá,hoặcgãhộphápđuổitheobọntaxuốngcầuthangvớicáiốngthépcủagã,hoặcngườiphụnữởChợGiờibánnhữngcốcđấtBadayev.GiảsửnhưtacónghĩgìđếnKirovthìtòanhàmớilàthứmàtanhớ,sânchơituổithơcủata,vớinhữnghành langdàiđược thiếtkếquá lý tưởngcho tròđuổibắt,những cầu thang có các khung cửa sổ kính chì phủ dày bụi đến nỗingườitacóthểtựhọachândungcủamìnhbằngđầungóntay,khoảnhsânnơimànămnào tấtcảbọn trẻcũng tụ tậpsauđợt tuyết rơidàyđầutiênchotrậnnémtuyếtthườngniên,từtầngmộtđếntầngba-đấuvớitừtầngbađếntầngsáu.

Chưagìmàcảmgiácnhưđámbạnvàhàngxómcủata -VeravàOlegcùngGrishavớiLyubaNikolaevnavàZavodilovđã trở thànhhưảo,cứnhưthểcáichếtđãxóasạchcuộcđờitrướckiacủahọvậy!Cólẽtavẫnluônbiếtlàmộtngàyhọsẽbiếnmất,vàthếlàtagiữkhoảngcáchvớihọ,cườikhinghehọnóiđùavà lắngnghenhữngkếhoạch

củahọnhưngkhôngbaogiờ thực sự tinvàochúng.Tađãhọcđượccáchtựbảovệmình.Khicảnhsátbắtchatađi,tanhưmộtthằngđờđẫn,khôngsaohiểunổi làm thếnàomàmộtconngười - conngườiươngngạnhvàthôngminhấylạicóthểkhônghềtồntạinữa,nhưthểôngchẳngquachỉlàmộtlànkhóithuốcmàmộtngườilínhgácbuồnchánphảra trongmột thápcanhởSiberia,mộtngười línhgácđangbănkhoănkhôngbiếtngườibạngáiởnhà có lừadối anh ta không,mắtanhtanhìnxaxămquanhữngcánhrừngnổigió,khôngđểýgìđếnbầutrờixanhbaolanhưcáidạdàytrênđầuanhtađangchỉchựcnuốtchửnglànkhóileolétcùngngườilínhgácvàtấtcảmọithứmọcratrênmặtđấtbêndưới.

Kolya đang vừa chào tạm biệt các cô gái vừa thả những chiếc xôxuốngbêntrongcửacănhộcủahọvàrahiệuchotalàmtheo.

“Cẩnthậnkhilêntrênđó,”mộttronghaicôgáinói,làcôbạodạnhơn,tađoánthế.“Ôngấytámmươituổirồi,nhưngôngấysẽbắnhạanhtrongtíchtắcđấy.”

“TôitừngởtiềntuyếnchiếnđấuvớiquânĐứcrồi,”Kolyanói,trấnancôgáibằngmộtnụcườivàcáinháymắt.“Tôinghĩmìnhđủkhảnăngxửlýmộtônggiàkhótính.”

“Nếulúcđixuốngmàcácanhthíchăngìthìbọnemđangnấuxúpđấy,”côgáithứhainói.Côbạodạnnémchocônàymộtcáinhìnvàtatựhỏi,vớichúttòmòthậtsự,khôngbiếtcôtabựcmìnhvìlờimờiănhaycửchỉlẳnglơấy.

Kolya và ta bước lên nhịp cầu thang cuối cùng dẫn lên cửa sânthượng.

“Kế hoạch là thế này,” anh ta bảo ta. “Cứ để tôi lo phần nóichuyện.Tôigiỏixửtríngườigià.”

Tađẩycánhcửamởravàgióậpvàobọnta,thổitungnhữngvụnbăngvàbụivàomặtbọnta,nhữnghạtrắncủathànhphố.Bọntacúi

đầuxuốngvàtiếnvềphíatrước,haigãBedouin[14]trongcơnbãocát.Trướcmặtbọntalàmộtảoảnh,thứchỉcóthểlàmộtảoảnh-mộttúplềuđượcđóngbằngnhữngthanhgỗvàvảidạnỉ lợpmái,cáckhehởđượcnhét bằngmẩu vải len vàbáo cũ.Ta làmột thằngnhóc thànhphốtrămphầntrăm;tachưabaogiờtớimộtnôngtranghoặcthậmchílànhìnthấymộtconbò;nhưngtabiếtđâylàmộtcáichuồnggà.Kolyanhìn ta.Mắtbọn tađanggiàngiụanướcvìgió,nhưngcảhaibọn tađềuđangcườisungsướngnhưnhữngthằngđiên.

Cómộtcánhcửaxậpxệởmộtđầucủachuồnggàvớichốtmócsắtkhôngcàigắnphíangoài.Kolyakhẽkhànggõlêncánhcửa.Khôngaitrảlời.

“Xinchào?Đừngbắnchúngtôi!Ha,ha!Àthìbọntôichỉmuốnđếnthămông…Xinchào?Đượcthôi,tôisẽmởcửađây.Nếuđólàmộtýtồi,nếuôngnghĩđếnviệcnổsúngthìhãynóiđiềugìđóđinào.”

Kolyabướcquamộtbênkhungcửa,rahiệuchotalàmtheo,rồiđưađầumũigiàykhềumởcửara.Bọntachờđợimộttiếngchửirủaquáttháohoặcmộtphátsúngsănnổđoàng,nhưngcảhai thứđềukhôngthấy.Khi có vẻđãan toàn,bọn tanhòmvào trongchuồnggà.Bêntrongtốiom,đượcthắpsángbởimộtngọnđèndầuduynhấttreovàomócgắn trên tường.Sànchuồngđược trải rơmcũnồngnặcmùicứtgà.Mộtbêntườngxếphàngnhữngcáihộp làmtổtrốngkhông,mỗicáiđủrộngchomộtcongà.Mộtthằngbéngồiởđầukiachuồnggà,lưngdựavàotường,đầugốicosátvàongực.Nómặcchiếcáokhoáclôngthỏcủaphụnữ.Nhìnnóthậtlốbịchnhưngấmáp.

Mộtngười chếtngồi trên lớp rơmbêndướinhữngcáihộpổ,dựalưngvàotường,chântaycứngđờvàthõngthượtnhưmộtconrốibịbỏbê.Ôngtacóbộrâudàitrắng,bộrâucủamộtkẻvôchínhphủthếkỷ19,vàlàndagiốngnhưsápnếnnóngchảy.Mộtkhẩusúngsănkiểucổvẫnnằmvắtngangtronglòngôngta.Nhìnbềngoàicóthểthấylàôngtađãchếtđượcmấyngàyrồi.

Kolyavàtatrântrốinhìnkhungcảnhtangtócđó.Bọntađãbướcvàothảmcảnhriêngtưcủamộtngườikhácvàbọntacảmthấydaydứtkhilàkháchkhôngmờimàđến.Ítnhấtthìtacũngcảmthấythế.NỗihổthẹnkhôngtácđộngđếnKolyanhưlàđốivớita.Anhtabướcvàotrongchuồng,quỳxuốngcạnhthằngbé,nắmlấyđầugốinó.

“Cậucósaokhông,chúlínhnhỏ?Cậumuốnchútnướckhông?”

Thằngbékhôngnhìnanh ta.Đôimắtxanhcủanó trông tođùngtrêngươngmặtchếtđói.Tabẻmộtgócthanhkẹothưviện,bướcvàotrongchuồnggà,vàchìatayra.Ánhmắtthằngbéchậmrãihướngvềphíata.Nócóvẻđãghinhậnsựcómặtcủatavàchỗđồăntrêntaytanhưngrồilạingoảnhđichỗkhác.Nóđãđờđẫnlắmrồi.

“Đâylàôngcủacậuà?”Kolyahỏi.“Chúngtanênmangôngấyraphố.Cứngồiđâymộtmìnhthếnàyvớiôngấysẽkhôngtốtchocậuđâu.”

Thằngbémởmiệngvàngaycảcửchỉđódườngnhưcũnglàmnókiệtsức.Môinónứtnẻ,nhưthểchúngđãđượcdánchặtvàonhau.

“Ôngkhôngmuốnrờilũgà.”

Kolyaliếcnhìnnhữngcáiổtrốngtrơn.

“Tôinghĩbâygiờthìkhôngsaonữarồi.Đinào,cómấycôgáidễthươnglắmởdướitầng,họsẽchocậuítxúp,chútnướcđểuống.”

“Tôi khôngđói,” thằngbénói, và tabiết là sốphậncủanóđượcđịnhđoạtrồi.

“Dùthếnào thìcũngcứđivớichúng tôi,” tanói.“Ởđâyrétquá.Chúngtôisẽlàmcậuấmlên,lấychocậuítnước.”

“Tôicònphảicanhlũgà.”

“Lũgàđisạchrồi,”Kolyanói.

“Khôngphảitấtcả.”

Ta không nghĩ thằng bé có thể trụ được đến ngàymai, nhưng ta

khôngmuốnnóchếtởđây,mộtmìnhvớixácchếtrâudàivànhữngcáihộpổgà trốngkhông.NgườichếtcóởkhắpPiter: chất thànhđốngsau nhà xác thành phố; đốt trong những hầm thiêu xác bên ngoàinghĩa trangPiskarevsky; rải rác khắpmặt băng của hồLadoga,mộtthứchobọnmòngbiểnrỉa,ấylànếunhưvẫncònmòngbiển.Nhưngchỗnàycònlàchốncôquạnhhơnbấtkỳnơinàokháctatừngthấyđểlìabỏcõiđời.

“Nghenày,”Kolyavừanóivừa lắcmộtcáihộpổgàtrốngkhông.“Chẳngcóaiởnhàcả.Cậuđãlàmộtngườilínhgácgiỏi,cậubảovệđượclũgà,nhưnggiờthìchúngđirồi.Hãyđicùngchúngtôi.”

Anhtachìabàntayđigăngra,nhưngthằngbéphớtlờnó.

“LàRuslanthìôngđãbắncácanhrồi.”

“Ruslanà?”Kolyaliếcnhìnthithểcủaônggià.“Ruslanđúnglàmộttaygớmmặtđấynhỉ?Cáiđó thì tôi thấy rồi.Tôimừng làcậu thuộcmẫuchuộnghòabình.”

“Ôngnóivớitôi làtấtcảmọingườitrongtòanhàđềumuốnlũgàcủachúngtôi.”

“Ôngấynóiđúngđấy.”

“Ôngbảohọsẽlênđâyvàcắtcổôngcháutôinếuchúngtôiđểhọlàmthế.Ăncắplũgàcủachúngtôivàluộcchúngnấuxúp.Vìvậymộttronghaiôngcháutôiluônphảithức,cầmkhẩusúngsăn.”

Thằngbénóivớigiọngđềuđều,khônghềnhìnđếnbọnta,mắtnómờđụcvàlờđờ.Giờthìtacóthểthấylànóđangrunlẩybẩy,răngnóđánh lập cậpvàonhaukhinókhôngnói.Nhữngmảng lông tơmàunâu nhạt lan ra trên haimá và cổ, nỗ lực cuối cùng của cơ thể nónhằmtựgiữnhiệt.

“Ôngbảotôilàlũgàsẽgiữchoôngcháutôisốngsótđếnkhicuộcbaovâykếtthúc.Haiquảtrứngmỗingày,ngầnấyvàkhẩuphầnđượcphátlàđủchochúngtôi.Nhưngchúngtôikhôngthểgiữchochúngđủ

ấm.”

“Cậuphảiquênlũgàchếttiệtấyđi.Đinào,đưataychotôi.”

ThằngbétiếptụcphớtlờbàntaychìaracủaKolyanêncuốicùngKolyarahiệuchotagiúpanhta.Nhưngtađãnhìnthấythứgìđó,mộtchuyểnđộngở chỗ lẽ ra khôngcó chuyểnđộngnào, chútđộngđậybêndướiáolôngcủathằngbé,nhưthểtráitimkhổnglồcủanóđangđậpdữdộiđếnnỗinhìnthấycảvếtđậpdộilên.

“Cậucócáigìởđóvậy?”tahỏi.

Thằngbévuốtnhẹmặt trướcáokhoác lông, trấnancái thứnằmbêndưới.Lầnđầutiênánhmắtcủathằngbégặpánhmắtta.Dùnóđangyếuớtđếnthế,chỉcáchvạchđíchvàimilimét,tavẫncóthểnhậnthấyvẻrắnrỏiởtrongnó,mộtýchísắtđámànóthừahưởngtừônggià.

“LàRuslanthìđãbắncácanhrồi.”

“Ừ,ừ,cậucứnóiđinóilạimãithôi.Cậucứuđượcmộtcongà,phảikhông?Đólàconcuốicùng.”Kolyanhìnta.“Mỗingàymộtcongàđẻđượcbaonhiêuquảtrứngvậy?”

“Làmquáinàomàtôibiếtđược?”

“Nghenày,cậubé,tôisẽtrảcậubatrămrúpchocongàđó.”

“Người ta từng đề nghị trả choông cháu tôimột nghìn. Lầnnàoôngcũngnóikhông.Lũgàcóthểgiữôngcháutôisốngcảmùađông,ôngbảothế.Ôngcháutôisẽlàmgìvớimớrúpđóchứ?”

“Đimuachomìnhítđồănchứsao?Congàđósẽchếtnhưtấtcảnhữngconkhácnếucậugiữnóởđây.”

Thằngbé lắcđầu.Nóingầnấyđãkhiếnnókiệtsứcvàmimắtnósụpxuốngthấphơn.

“Đượcrồi,haylàthếnày?Đây,đưathứđóchotôi,”Kolyavừabảotavừagiật lấy thanhkẹothưviệntừ tay ta.Anhta thêmvàođóthỏi

xúcxíchcuốicùngcủamìnhcùngbatrămrúpvàđặttấtcảvàolòngthằngbé.

“Đó là tấtcảnhữnggìchúng tôicó.Giờ thìhãynghe tôi.Cậusẽchếtởđâyđêmnaynếucậukhôngchịurờiđi.Cậucầnphảiănvàcậucầnphảirờikhỏisânthượng.Chúngtôisẽđưacậuxuốngchỗcáccôgáiđóởtầngnăm…”

“Tôikhôngthíchhọ.”

“Cậucóphảicướihọđâumà.Chúngtasẽđưachohọchỗtiềnnàyvàhọsẽchocậuănchútxúprồiđểcậuởlạivàiđêm,lấylạisức.”

Thằngbékhôngcònchúthơisứcnàođểngaycảlắcđầumộtcáchyếuớtnhất,nhưngquyếttâmcủanóthìđãquárõràng.Nósẽkhôngđi.

“Cậusẽởđâycanhchừngcongàà?Cậusẽchonóăncáiquáigìmớiđượcchứhả?”

“TôiởlạivìRuslan.”

“Ngườichếtthìđãchếtrồi.Cậusẽđivớichúngtôi.”

Thằngbébắtđầucởicúcáokhoác.Nógiữcongàlôngmàunâusátvàongựcmìnhnhưmộtđứatrẻsơsinhđangbú.Đólàcongànhỏbéthảmhại nhấtmà ta từng thấy, xơ xác và đờđẫn.Một con chim sẻkhỏemạnhhẳncũngxéxácđượcnótrongmộtcuộcẩuđả.

Nó chìa con gà ra cho Kolya, anh ta chằm chằm nhìn con gà,khôngbiếtphảinóihaylàmgì.

“Cầmlấy,”thằngbénói.

Kolyanhìntarồilạiquaysangnhìnthằngbé.Tachưabaogiờthấyanhtabốirốinhưthế.

“Tôiđãkhông thểgiữ chochúng sốngđược,” thằngbénói. “HồithángMườichúngtôicònmườisáucon.Vàđâylàtấtcảnhữnggìcònlại.”

Bọn ta đãmuốn con gà kinh khủng, nhưng giờ đây khi thằng béđangđềnghịchokhông thì ta lại cảmgiáccóđiềugìđó thậtkhôngphải.

“Cầmlấy,”thằngbénói.“Tôimệtmỏivìchúnglắmrồi.”

Kolyanhậnlấycongàtừtaythằngbé,giữcongàtránhxakhỏimặtmình,lonócóthểbổnhữngbànchânđầymóngnhọnvàomắtanhta.Nhưngcongàchẳngcótíbạolựcnàocả.NónằmlịmtrongtayKolya,runrẩyvìrét,ánhmắtđờdạichẳngnhìnvàođâucả.

“Hãygiữấmchonó,”thằngbénói.

Kolyamởáokhoácravàđútcongàvàotrong,ởđónócóthểnhétmìnhvàogiữacáclớplenmàvẫncònchỗđểthở.

“Giờthìđiđi,”thằngbénói.

“Hãyđivớichúngtôi,”tanói,mộtnỗlựccuốicùngmàtabiếtcũnglàvôích.“Cậukhôngnênởmộtmìnhngaylúcnày.”

“Tôikhôngởmộtmình.Điđi.”

TanhìnKolyavàanh tagậtđầu.Bọn tahướngvềphíacánhcửaxậpxệ.Trênđườngđira,tangoáilạivàliếcnhìnthằngbé,đangngồiđólặnglẽtrongcáiáokhoácnữcủanó.

“Cậutênlàgì?”

“Vadim.”

“Cảmơncậu,Vadim.”

Thằngbégậtđầu,mắtnóquáxanh,quátosovớikhuônmặtnhợtnhạt,vêuvaocủanó.

Bọntađểnólạimộtmìnhtrongcáichuồnggàvớiônggiàđãchếtvà những cái ổ trống không,một cái bấc cháy leo lét trong đèn, batrămrúpvàchỗđồănchẳngđượcngóngàngđến trong lòngcáiáokhoáclôngthỏcủanó.

Chương9

Sonyađãnhặtnhạnhđượcmộtgiỏgỗvụntừnhữngthanhxàvỡnátcủamột trường điều dưỡng trên đảoVasilevsky; bếp lò của cô cháynóng rực khi bọn ta ngồi xuống trước nó, uống trà loãng và chằmchằmnhìncongàyếuớt.Bọntađãsắpxếpmộtcáiổtạmbợtừmộthộpthiếcđựngbánhquycũvàlótmộtlớpgiấybáovụn.Congànằmthulutrongđó,đầurủxuốngức,phớtlờthìakêxaymàbọntađãrắclênnhữngmảnhvụncủabàixãluận,NgườidânMoscowkêugọichúngtahãymạnhmẽ.QuỷthamabắtMoscowđi.CảmgiácchungởPiterlànếucuộcbaovâybắtbuộcphảixảyra,tốthơncảlànóxảyravớibọn ta,vìbọn tacó thểchốngchọivớibấtkỳđiềugì, trongkhibọnquanchứcbéoúởthủđôcó lẽsẽrađầuhàngtayOberstleutnant[15]

gầnnhấtnếuchúngkhôngnhậnđượckhẩuphầncá tầmhằng tuần.“BọnchúngtệkhôngkhácgìbọnPháp,”Olegvẫnthườngnói,mặcdùchínhOlegcũngbiết rằngnói thế làhơiquáđáng.KolyađãđặtchocongàbiệtdanhCụcCưng,nhưngchẳngcótítrìumếnnàotrongmắtnókhinóchằmchằmnhìnlạibọnta,ngơngẩnvàngờvực.

“Nócócầnphảiquanhệrồimớiđẻtrứngkhôngvậy?”tahỏi.

“Tôikhôngnghĩthế,”Sonyavừanóivừacạymộtvảydakhôtrênmôimình.“Tôinghĩlànhữngconđựcsẽthụtinhchotrứng,nhưnggàmái sẽ tựmìnhđẻ trứng.Chú tôi quản lýmộthợp tácxãgia cầmởMga.”

“Nhờthếmàchịbiếtvềgàà?”

Côlắcđầu.“TôithậmchícònchưabaogiờđếnMga.”

Tấtcảbọntađềulànhữngđứaconcủathànhphố.Tachưabaogiờvắtsữabòhoặcxúcphânhayđánhđốngcỏkhô.HồiởKirovbọntaluônchếgiễunhữngngườinôngdân từcácnông trang tập thể,kiểu

tóctaixấuòmvàcáicổđầytànnhangcủahọ.Giờthìđếnlượtđámdânnhàquêthahồvừacườivừađánhchénthịtthỏvàthịtlợnvừagiếttrongkhibọntacốsốngsótvớibánhmìkhẩuphầnmốcmeo.

“Từgiờđến thứNămnósẽkhông thểnàođẻđượcmườihaiquảtrứng,”tanói.“NóthậmchícònkhôngsốngnổiđếnthứNăm.”

Kolyangồitrênmộtcáighếsắtkhônglưngdựa,đôichândàiduỗithẳng ra phía trước người, nguệch ngoạc ghi chép vào cuốn sổ củamìnhbằngmẩubútchìmỗilúcmộtcụtdần.

“Đừngvộiđánhmấthyvọng,”anhtanói,khôngngướclênkhỏitròviếtláchcủamình.“NólàmộtcongàmáiLeningrad-nórắnrỏihơnvẻbềngoài đấy.BọnĐức chẳngđã tưởngchúng sẽănmừngGiángsinhởAstoriacòngì?”

BọnQuốcxãđãinhàngnghìntờgiấymờitớidựmộtbữatiệcmừngchiến thắng hoành tráng mà Hitler dự định tổ chức ở Khách sạnAstoriasaukhichinhphụcđượccáimàhắnđãgọi,trongmộtbàidiễnvăn trước lũ tiểuyêucầmđuốccủamình, là“cáinôicủaphong tràoBolshevik,thànhphốcủalũkẻtrộmvàdòibọ”.Cácchiếnsĩcủachúngta đã tìm thấy mấy tờ giấy mới trên xác của những tên sĩ quanWehrmacht bị tiêu diệt.Chúng đã được in lại trên báo, được sao lạithành hàng nghìn bản, và được đóng lên các bức tường khắp thànhphố.Những tay bồi bút củaBộChính trị không thể nàonghĩ ra tròtuyêntruyềnnàohiệuquảhơnthế.BọntacămthùsựnguxuẩncủabọnQuốcxãkhôngkémbấtkỳđiềugìkhác-nếuthànhphốthấtthủ,bọntasẽkhôngđểlạibấtkỳkháchsạnnàochobọnĐứccóthểnhấmnháp rượu schnapps trong quầy bar piano và nghỉ đêm trong cácphòngsuitdeluxe.Nếuthànhphốthấtthủ,bọntasẽkéosụpnócùngvớimình.

“Có khi nó xấu hổ đấy,” Sonya nói. “Có khi nó khôngmuốn đẻtrứngkhibịtấtcảchúngtanhìnvào.”

“Cókhinócầnuốngthứgìđó.”

“Hừm,thôngminhđấy.Hãyđikiếmchonóítnước.”

Khôngainhúcnhích.Bọntaaicũngđóivàmệtvàcùnghyvọngaiđósẽđứnglênđi lấynước.Bênngoàiánhsángtắtdầntrênbầutrời.Bọn tanghe thấy tiếng rì rì củanhữngchiếcđènphađangđượcbậtlên,nhữngsợitócbóngđènkhổnglồtừtừsángrực.MộtchiếcSukhoiđơnđộclượnvòngbêntrênthànhphố,tiếngcánhquạtầmìđềuđềuvàtrấnan.

“Nóđúnglàthứcủanợbétíxấuxínhỉ?”

“Tôi thấy nó dễ thương đấy chứ,” Sonya nói. “Nhìn nó giống bàtôi.”

“Cólẽchúngtanênlắcnó,đểxemtrứngcórơirakhông…”

“Nócầnuốngnước.”

“Ừ,lấychonóchútnướcđi.”

Một tiếngđồnghồnữa trôiqua.Cuốicùng,Sonyachâmđèn,bậtđài lên,vàrótmộtchútnướcsôngtừbìnhramộtcáiđĩa lótnhỏ,rồiđặtvàotronghộpcủaCụcCưng.CụcCưngchằmchằmnhìncônhưngkhônghềcốgắnggìđểuốngnước.

Sonyavềlạichỗngồivàthởdài.Saumộtlúcđểlấylạisức,côquaysangcáigiáđanbêncạnhghế,nhặtlênmộtchiếctấtrách,kimchỉ,vàmộtquảtrứngbằngsứdùngđểmạngmàcônhétvàotronggótchiếctấtđểkéodãnsợivảira.Tachămchúnhìnnhữngngóntaykhẳngkhiucủacôlàmviệc.Côxinhxắn,nhưngbàntaycônhìnnhưbàntaycủathầnChết,bợtbạtvàkhôngcóthịt.Tuynhiêncôrấtbiếtcáchsửatất.Chiếckimlấploángdướiánhđènkhinócắmvàorồira,vàorồira,dụtagầnvàogiấcngủ.

“Emcóbiếtai làđồconđĩ ranhđồibạikhông?”độtnhiênKolyahỏi.“NatashaRostov.”

Cáitênđóquenquen,nhưngtakhôngthểnàonhớrađượcngay.

Sonyacaumàynhưngkhôngngẩng lênkhỏicôngviệcđanmạng.“CôgáitrongChiếntranhvàhòabìnhấyà?”

“Anhkhôngtàinàochịunổicáiđồđĩđượiấy.Aicũngphảilòngcôả-tấtcảbọnhọ,thậmchícảnhữngngườianhcủacôả-vậymàcôtachẳngquachỉlàmộtảõngẹochánphèo.”

“Cóthểvấnđềchínhlàởchỗđó,”Sonyanói.

Tađãhơigàgậtnhưngtamỉmcười.Bấtchấptấtcảnhữngphẩmchấtkhóchịucủaanhta,takhôngthểnàokhôngcócảmtìnhvớimộtngườiđikhinhbỉmãnhliệtđếnthếcảmộtnhânvậttưởngtượng.

Sonya mạng kín những lỗ thủng trên chiếc tất bằng hai bàn tayxương khô khéo léo.Kolya vừa gõ gõ đánh nhịp ngón tay trên ốngquần,vừacaucóvớiýnghĩvềNatashaRostovvànỗibấtcôngcủabaođiềuđó.CụcCưngruncầmcậptrongcănphòngấm,cốrụtcáiđầucómỏvàotrongthân,nhưthểnóđangmơmìnhlàmộtconrùavậy.

NhàviếtkịchGerasimovkêugọitrênđài:“Lũhènnháthãychếtđi!Bọngieo rắcnỗi sợhãihãy chếtđi!Nhữngkẻphát tán tinđồnhãychếtđi!Hãyđưachúngraxétxử.Kỷluật.Cantrường.Mạnhmẽ.Vàhãy ghi nhớ điều này: Leningrad không sợ chết. Cái chết phải sợLeningrad.”

TakhịtmũivàKolyangoảnhsangnhìnta.

“Saothế?CậukhôngthíchôngbạnGerasimovà?”

“Cógìmàthích?”

“Dù saoông ấy cũng làmộtngười yêunước.Ôngấyở đâyngayPiternày,chứkhôngphảiantoànởđâuđócùngAkhmatovavàbèlũcủabàta.”

“EmđồngývớiLev,”Sonyavừanóivừatungthêmmộtnắmvụngỗnữavàotronglò.Nhữngcụcthanhồnghắtsánglênmáitócvàngcắt

ngắncủacôvàtrongmộtkhoảnhkhắchaicáitainhỏnhắncủacôcómàuđỏthắmvàtrongsuốt.“Ôngtachẳngquacũngchỉlàtênvớvẩn,thếthôi.”

“Ôngtacòntồitệhơnthế,”tanói,vàtacóthểnghethấynỗitứcgiậnlenvàotronggiọngmình.“Ôngtatựxưnglànhàvăn,nhưngôngtathùghétcácnhàvăn-ôngtachỉđọchọđểxemhọcóviếtgìnguyhiểmkhông,cógìphạmthượngkhông.Vànếuôngtaxácđịnhlàcóthìcoinhưxongrồi;ôngtatốcáohọtrongTổngbanVănhọc,ôngtacôngkíchhọtrênbáo,trênđài.Aiđóởmộtủybannàođóởđâuđósẽbảo, ‘À,đồngchíGerasimovnói rằngngườinày làmộtmốiđedọa,màGerasimovlàmộtđồngchícủachúngta,thếnênkẻkiachắcchắnphảilàmộtmốiđedọa…”’

Ta bỏ dở câu không nói nữa.Giọng nói tức tối của ta nghe nhưvọngoangoangtrongcănhộnhỏ,mặcdùtanghĩ làdomìnhtưởngtượng,donỗixấuhổcủatakhibộclộquánhiều,quásớm.SonyavàKolyachămchămnhìnta-côcóvẻlolắngchota,trongkhianhtathìtỏvẻđangbịấntượng,cứnhưthểbấylâunayanhtavẫnđinhninhtavừacâmvừađiếcvàgiờmớivừanhậnrarằngtacũngbiếtnói.

“ChacậulàAbrahamBeniov.”

Takhôngnóigì,nhưngKolyađâucóđưaramộtcâuhỏi.Anhtagậtgùnhưthểmọithứbỗngnhiêntrởnênsángtỏđốivớianhta.

“Lẽratôiphảiđoánrađượctừsớmhơnchứnhỉ.Tôikhônghiểutạisaocậulạimuốngiấugiếmmộtđiềunhưvậy.Ôngấylàmộtnhàthơ,mộtnhàthơchânchính,khôngcónhiềungườinhưthếđâu.Cậuphảitựhàomớiđúng.”

“Anhkhôngcầndạytôitựhàovềôngấy,”tabậtlại.“Nếuanhhỏitôimộtlônhữngcâuhỏingungốcvàtôikhôngmuốntrảlờithìđólàviệccủatôi.Tôikhôngmuốnnóivềgiađìnhmìnhvớinhữngngườixalạ.Nhưngđừngbaogiờbảotôiphảitựhàovềchamình.”

“Được rồi,”Kolya giơ hai tay lên nói, “được rồi, tôi xin lỗi.Ý tôikhôngphảithể.Ýtôichỉlàchúngtađâuphảinhữngngườixalạnữa.”

“Tôicảmthấynhưlàmộtkẻngốcvậy,”Sonyanói.“Thứlỗichotôi,Lev…tôichưahềnghenóiđếnchacậu.Ôngấylàmộtnhàthơà?”

“Mộtnhàthơlớn,”Kolyanói.

“Thườngthườngbậctrungthôi,ông luônbảothế.Ôngnóivới tôirằngvớithếhệcủaôngthìcóMayakovskyvàbaongườikhác,cònôngthìởngaykhúcgiữacùngnhữngngườikhác.”

“Không,không,đừngngheôngấy.Ôngấylàmộttácgiảlớn.Thựcsựđấy,Lev,tôinóithếkhôngphảiđểlấylòngđâu.‘Mộtnhàthơgià,Mộtthờinổitiếng,Gặpởquáncàphê.’Bàithơtuyệtvời.”

Đó là bài thơ xuất hiện trongmọi tuyển tập, ít nhất cũng là cáctuyểntậpđượcintrướcnăm1937.Tađãđọcnóhàngchụclầnkểtừkhingườitađưachatađi,nhưngđãnhiềunămrồitakhôngnghethấymộtgiọngkhácnóilênnhanđềđó.

“Vàôngấybị…ôngấybị…”NóiđếnđâySonyahấtcằmlàmmộtcửchỉ,mộtcửchỉngoàikia.Nócóthểnghĩalàbấtkỳđiềugì:bịtốngđếnSiberia, bị bắnvào sauđầu,bị thủ tiêu theo lệnhcủaai đãđấy.Điều cụ thể thì chẳng bao giờ biết được.Ông ấy bị khai trừ à? cômuốnhỏithế,vàtagậtđầu.

“Tôithuộc lòngcảbàithơđó,”Kolyanói,nhưngquả làanhtađãgiaơnchotakhikhôngngâmlạinó.

CửacănhộmởravàTimofei,mộttrongnhữngtaybácsĩmàtađãgặpđêmhômtrước,bước tớihơ taybên lò sưởi.Khinhận thấyCụcCưngđangnằmtrongcáihộpổcủanó,anhtakhomxuốngsămsoinó,haitaychốnglênđầugối.

“Cáicủanàyởđâurathế?”

“Kolya và Lev mua nó từ một thằng bé ở gần Khải hoàn môn

Narva.”

Timofeiđứnglênvànhănnhởcườivớibọnta.Anhtalôirahaicủhànhlớntừtúiáokhoác.

“Kiếmđượcmấythứnàyởbệnhviện.Thoạtđầukhôngcókếhoạchchiasẻđâu,nhưngcóvẻnhưchúngtacótriểnvọngđượcmộtnồixúpngonlànhtốinayrồi.”

“CụcCưngkhôngphảiđểchovàonồiđâu,”Kolyanói.“Chúngtôicầnnóđểlấytrứng.”

“Trứng à?”Timofei trònmắt nhìn bọn ta, sangCụcCưng, rồi lạinhìnbọnta.Cóvẻnhưanhtanghĩbọntađangnóiđùa.

“Tất cảmọi người đều từ bỏ hy vọng vàoCụcCưng,” Kolya nóitiếp, “nhưng tôi thì nghĩ nó có khả năng đấy. Anh có biết gì về gàkhông?AnhnghĩtừgiờđếnthứNămnócóthểđẻđượcmộttátrứngkhông?”

“Cậuđangnóicáiquáigìvậy?”

Taybácsĩcóvẻmỗilúcmộtcáukỉnhhơn.Kolyahầmhầmnhìnlạianhta,bựcmìnhvìgiọngđiệucủaanhta.

“AnhcónóitiếngNgakhôngvậy?Bọntôiđangchờtrứng!”

Thoạtđầutatưởngcuộchộithoạisẽchuyểnthànhbạolực,nhưthếhẳnsẽlàđiềutồitệ;bọntacầncácbácsĩcònKolyathìhoàntoàncóthể cho tay đó nằm sàn chỉ bằng một cú đấm. Nhưng cuối cùngTimofeicườiphálên,lắcđầu,vàchờbọntacườicùnganhta.

“Anhcứviệccườithỏathích,”tabảoanhta.“Anhsẽkhôngđượcđộngđếncongà.”

“Nókhôngphảigàmái,đồngốcạ.Nólàgàtrống.”

Kolyaphânvân,khôngchắcđâycóphảitròđùacủataybácsĩhoặcmánhkhóeđểxuibọntanémCụcCưngvàonồixúp.Tanhoàingườikhỏighếvàchằmchằmnhìncongà.Khônghiểusaolúcđótalạinghĩ

cứ nhìn chằm chằm thế sẽ có tác dụng gì. Ta tìm kiếm gì cơ chứ,nhữnghòndáitítẹochắc?

“Anhđangnóilànósẽkhôngđẻtrứngà?”KolyavừahỏivừachămchúnhìnTimofei.

Taybácsĩchậmrãinói,nhưthểanhtađangtraođổivớinhữngkẻđầuđất.

“Nólàgàtrống.Nêntriểnvọngkiakhôngsángsủađâu.”

Chương10

ĐêmhômđómónxúpcóvịnhưthángSáu,nhưnhữngbữaăntốibọn ta nhớ trước cuộc phong tỏa. Một anh chàng phi công si tìnhSonya,đãchocômộtcủkhoaitâynguyênlành.Kolyaphảnđốirằnganhtakhôngmuốnănquàtặngcủamộttìnhnhânkhác,nhưngnhữnglờikêucacủaanhtabịphớtlờ,nhưanhtađãhyvọng,nênmónxúpCục Cưng đặc quánh khoai tây với hành và thật nhiều muối. Sungsướngchobọnta,nhữngtaybácsĩkhácngủđêmởchỗkhác.Sonyađổimộtcáicánhgàvàmộtcốcnướcxúpchohàngxómlấymộtchaivodka uống được; quânĐức thả vài phát đạn pháo lấy lệ vào thànhphố,nhưthểđểnhắcbọntarằngchúngvẫncònởđónhưngđangcónhữngviệckháctửtếhơnđểlàmtrongcáiđêmấy;đếnnửađêmthìbọntasaykhướt,bụngnokềnh,KolyavàSonyalàmtìnhtrongphòngngủtrongkhitachơicờvớiTimofeibênánhsánglòsưởi.

Đượcnửavánthứhaitadichuyểnquânmãcủamình;Timofeichămchămnhìnvàobàncờ,ợrồinói,“Ốichà.Cậugiỏiđấy.”

“Giờanhmớinhậnraà?Vántrước tôichiếubíanhsaumườisáunước.”

“Cứtưởnglàdorượu…Tôiđiđứtrồià?”

“Vẫncònsống.Nhưngkhôngđượcbaolâunữa.”

Anhta làmđổconvuavàlạiợcáinữa,khoankhoáivớitròợcủamình,khoankhoáivìcóthứcăntrongbụng.

“Kểcũngvô lýnhỉ.Chẹp,chẹp.Cậukhôngphânbiệtnổigàmáivớigàtrống,nhưngcậulạibiếtvềcờvuacơđấy.”

“Trướctôicòngiỏihơn.”Tadựnglạiconvuacủaanhtavàđithaynướccờchoanhta,cốgắngxemmìnhcóthểtrìhoãnthếcờtànđược

baolâunữa.

“Trướccậucòngiỏihơnà?Hồicậucòntrongbụngmẹchắc?Cậubaonhiêutuổinào,mườibốnhử?”

“Mườibảy!”

“Cậucạorâuchưa?”

“Rồi.”

Timofeitỏvẻngờvực.

“Tôicạoriarồimà…Mùađôngnómọcchậmhơn.”

Sonyathởdốctrongphòngbênkiavàbắtđầucườiphálên,buộctaphảitưởngtượngracô,đầungửarasau,cổhọngphôra,hainúmvúrắnđanhtrênbộngựcnhỏcủacô.

“Tôikhônghiểuhọ lấyđâurasứcnữa,”Timofeivừanóivừanằmxuốngnhiềulớpchănvàduỗitayra.“Cứtốinàocũngchotôiănxúpgàlàtôisẽkhôngbaogiờcầnngườiphụnữnàonữađếntậnlúcchếtthìthôi.”

Anhtanhắmmắtlạivàchẳngmấychốcanhtađãngủ,lạimộtkẻdễngủnữa,bỏlạitamộtmìnhnằmngheđôitìnhnhân.

Kolyađánhthứctadậytrướcbìnhminh,vừachìachotamộtcốctràvừanghiêncứubàncờbỏdở.Timofeivẫnnằmngủphơimặt,miệnganhtaháhốc,haitayduỗiratrênđầunhưthểanhtađangđầuhàngkẻthùvậy.

“Aichơiquânđenvậy?”

“Tôi.”

“Cậuhạanhtatrongsáunước.”

“Tôihạanhtatrongnămnước.Anhtamàmắcsai lầmthì tôihạanhtatrongbanước.”

Kolyacaumày,chămchúnhìncácquâncờđếnkhianhtangẫmra.

“Cậubiếtchơiđấynhỉ.”

“Anhvẫnmuốnthựchiệnvụcácượcđóchứ?Làcáigìấynhỉ,ảnhgáiPhápkhỏathânà?”

Anhtavừamỉmcườivừaxoamắtchotỉnhngủ.

“Tôinênchokhôngchúngchocậu,gọilàlàmơn.Chỉchocậubiếtchỗnàovớichỗnào.Đithôi,xỏủngcủacậuvào.”

“Chúngtasẽđiđâu?”

“Mga.”

Kolyacóthểlàmộtkẻđàongũđấy,nhưnganhtacóđủuyquyềntựnhiêntronggiọngmìnhđếnnỗitabuộcdâygiàyxongnửachừngrồimớinghĩđếnviệcphảnđốichỉthịcủaanhta.Anhtađãkhoácxongáo choàng và xỏ đôi găng tay da; anh ta quấn chiếc khăn hai vòngquanh cổ và kiểm tra răng trong cái gương nhỏ treo phía trên ấmsamovar.

“Mgacáchđâycảnămmươicâysố.”

“Vừavặnmộtngàyđường.Tối qua chúng tađãđánhmộtbữa ratrò,chúngtađủsứcđiđược.”

Dầndầntamớitỉnhtáohẳntrướcsựnguxuẩncủaýtưởngđó.

“ChỗđónằmsauphòngtuyếncủaquânĐức.TạisaochúngtalạiphảiđếnMga?”

“HômnaylàthứHairồi,Lev.ChúngtacầncótrứngtrướcthứNămvàchúngtasẽkhôngtìmthấyquảnàoởPiter.ChúcủaSonyaquảnlýcáihợptácxãgiacầmởngoàiđó,đúngkhông?TôiđánhcuộclàbọnĐứcvẫngiữchonóhoạtđộng.Chúngcũngthíchtrứngcủahọchứ.”

“Đólàkếhoạchcủachúngtađấyà?Chúngtasẽđibộnămmươicâysố,thẳngquabọnĐức,đếnmộtcáihợptácxãgiacầmmaychăngcònchưabịđốttrụi,kiếmmộttátrứng,rồiđivề?”

“Ừm,bấtkỳviệcgìnghecũngsẽthậtlốbịchnếucậunóibằngcáigiọngấy.“

“Cáigiọng…Tôiđanghỏianhcơmà!Kếhoạchcủachúngtađấyà?Sonyacònchưabaogiờđếnđó!Làmsaochúngtatìmranó?”

“NóởMgamà!TìmthấygìởMgathìlàmsaomàkhókhănđược?”

“TôithậmchícònđếchbiếtlàmcáchnàođểtìmcáichỗMgachếttiệtấy!”

“À,”Kolyanói, lúcnàyanhtavừanhănrăngcườivừađộicáimũlông Astrakhan. “Việc đó thì dễ thôi. Nó nằm trên tuyến đường sắtMoscow.Chúngtachỉviệcđitheođườngray.”

Timofeilàubàutronggiấcmơvàtrởnghiêngngười.Tađãbiếtđượcrằngbácsĩvànhữngngườilínhcóthểngủquabấtkỳkhungcảnhồnào-khôngcháynhàchếtngườinào;cuộccãivãcủatavớiKolyacókhicòn là lờirudịudàngấychứ,nếucăncứvàocáivẻkhoankhoáiyênbìnhtrênmặtTimofei.Tanhìnvàthấycămghétanhta,cămghétanhtavìvẫnngủngonlànhtrêncáigiườngbằngnhữngtấmchănlencủamình, ấmápêmái vànonê, khôngbị thằng ranhconCossacknàoquấyrầy,khôngbịtayđạitáNKVDnàopháianhtarachốnđồngkhôngmôngquạnhđểtìmnguyênliệuchomộtcáibánhcưới.

TaquaylạivớiKolya,kẻđangchỉnhlạicáimũcủamìnhtheomộtgócnghiêngđầy chất kiêuhùngvới sự trợgiúp của chiếcgương.Tathậmchí còncămghét anh tahơn, tênkhốnkiếp vênhváo lúcnàocũnghơnhớnnày,hạnhphúcvàtươitỉnhlúcsáugiờsángcứnhưthểanhtavừatrởvềsaumộtkỳnghỉhaituầnởBiểnĐenvậy.Tatưởngtượngrằngngườianhtavẫncònnồngnặcmùiânái,trongkhisựthậtlàchẳngngửithấybấtkỳmùigìgiữalúctinhmơ,vớicáirétnhườngấytrongcănhộ.Cáimũihoànhtrángcủatachỉđượcmẽngoài,mộtcáiđíchlýtưởngcholũmấtdạycườinhạonhưnglạikémcỏilạlùngtrongviệcđánhhơi.

“Cậunghĩđó làviệcđiênrồ,”anhtanói,“nhưngtấtcảnhữnggãnôngdânmagiáobánkhoaitâyvớigiáhaitrămrúpngoàiChợGiời

đềumang chúng từ ngoài thành phố vào.Ngày nào người ta chẳngvượtquađượcphòngtuyến.Tạisaochúngtalạikhôngthể?”

“Anhsayà?”

“Vìmộtphầntưchaivodkaấyà?Tôikhôngnghĩthế.”

“ChắchẳnphảicóchỗnàođógầnhơnMga.”

“Vậychotôibiếtđi.”

Lúcnàyanhtađãnainịtsẵnsàngchothờitiết,cằmanhtanhamnhởmớrâuvàngbốnngàykhôngcạo.Anhtachờtađưaragiảiphápthaythếchokếhoạchnguxuẩncủamình,nhưngthờigiantrôiquavàtanhậnralàmìnhkhônghềcó.

Anhtamỉmcườinhìnta,nụcườiđủđẹpđểlênápphíchtuyểnquâncủaHảiquânLiênXô.

“Toànbộchuyệnnàylàmộttròđùachóchết,tôiđồngý.Nhưngnólàmộttròđùahayraphết.”

“Phảirồi,nólàmộttròđùatuyệtvời.VàphầnbuồncườinhấtlàởchỗchúngtasẽchếtngoàiđóvàcongáiviênđạitásẽkhôngcóbánhvàcũngkhôngmộtaibiếtđượcchúngtađãlàmgìởMga.”

“Bình tĩnhnào,anhbạnDoTháinhỏbégởmồmcủa tôi.Tôi sẽkhôngđểbọnxấuđộngđếncậu…”

“Anhđimàăncứtđi.”

“… nhưng bây giờ chúng ta phải lên đường thôi. Nếu chúng tamuốntớiđókhitrờicònđủsáng.”

Lẽratacóthểcứmặcxácanhtavàquaylạingủtiếp.Bếplòđãtắtngúmtừtrongđêm,nhữngmẩugỗcuốicùngđãcháyhết,nhưngbêndướibaomớchănchồngchấtthìvẫncònđủấm.NằmngủcòncólýhơnlàlêbướctớiMga-nơihàngnghìntênĐứcđangchờđợitìmkiếmlũgà.Bấtkỳđiềugìcũngcòncólýhơnviệcđó.Chodùvậy,bấtkểcóphảnđốicáiýtưởngđóđếnđâuchăngnữa,tacũngbiếtngaytừđầu

rằng ta sẽ đi theo. Anh ta nói đúng: chẳng có quả trứng nào ởLeningrad.Nhưngđókhôngphảilàlýdoduynhấtđểđitheo.Kolyalàmộtkẻkhoáclác,mộtgãbiếttuốt,mộttênCossackbahoatrêuchọcngườiDoThái,nhưngsựtựtincủaanhtathuầnkhiếtvàtrọnvẹnđếnnỗinókhôngcòncóvẻkiêungạonữa,đơngiảnchỉlàdấuấncủamộtngườiđãchấpnhậnsốphậnanhhùngcủamình.Đâykhôngphải làcách ta vẫn hình dung những cuộc phiêu lưu củamình, nhưng hiệnthựcđãkhôngđếmxỉađếnmongướccủatangaytừđầu,khichotamộtcái thânhìnhgiỏi lắmcũngchỉhợpvới việcxếp sách trong thưviện,tiêmnhiềunỗisợhãivàotronghuyếtquảntađếnnỗitachỉcóthểđứngcoquắptrêncầuthangkhibạolựcxảyđến.Cóthểmộtngàynàođóchântaytasẽđầyđặncơbắphơnvànỗisợhãisẽrútdầnđinhưnướctắmbắntrongbồn.Taướcmìnhcóthểtinlànhữngđiềuđósẽxảyra,nhưngthâmtâmtakhônghềtin.TabịlờinguyềnphảichịutínhbiquancủacảdânNgavàdânDoThái,haitộcngườiutốinhấttrênđời.Dùvậy,nếukhôngcóchútvĩđạinàotrongtathìcólẽtalạicótàinhậnrasựvĩđạiđóởngườikhác,chodùlàởnhữngngườikhóchịunhấtđinữa.

Tađứngdậy, chộp lấy áo khoác dưới sàn lên, luồn vàongười, vàtheoKolya ra cửa trước đang được anh ta giữmở cho ta với vẻ lịchthiệptrangtrọng.

“Chờđã,”anhtanói,trướckhitakịpbướcquangưỡngcửa.“Chúngtasắpbắtđầumộthànhtrình.Chúngtanênngồiđã.”

“Tôikhôngbiếtlàanhlạimêtínđấy.”

“Tôithíchtruyềnthống.”

Không có ghế nên bọn ta ngồi xuống sàn nhà cạnh cánh cửa đểmở.Cănhộthậtyêntĩnh.Timofeiđangnằmngáygầnbếplò;nhữngcánh cửa sổ run bần bật trong khung; đài radio phát cái tiếngmáyđánhnhịpbấttậncủamình,báohiệurằngLeningradvẫnchưakhuấtphục.

Bênngoàiaiđóđóngđinhápphíchvàocáccửasổđãbịtkínbằngnhữngnhátbúadứtkhoát,hiệuquả.Tuynhiên, thayvìhìnhdungramộtngườiđangđóngápphích,talạihìnhdungramộtthợđóngquantàiđanglàmviệc,làmmộtcáihòmtừnhữngtấmvángỗthông.Hìnhảnhđóthậtrõrétvàchi tiết: tanhìnthấycảnhữngvếtchai trêntayngườithợđóngquantài,nhữnglọntócđenlòaxòagiữacặplôngmàychổixểcủaôngta,mạtcưatrêncẳngtayđẫmmồhôi.

TahítmộthơisâuvànhìnKolya.Anhtađangnhìnthẳngvàota.

“Đừnglo,anhbạn.Tôisẽkhôngđểcậuchếtđâu.”

Tamườibảytuổicònngốclắmvàtatinanhta.

Chương11

Tuyếnđường sắtMoscowvừamới bị cắt đứt chỉ bốn tháng trước,nhưngnhữngthanhrayđãbắtđầuhangỉ.Phầnlớncácthanhtàvẹtđãbịbớidướiđấtlênvàmangrachẻlàmcủi,mặcdùchúngđãtẩmđầydầu creosote và rất nguy hiểm khi mang đốt. Kolya bước trên mộtthanhray,mộtvậnđộngviênthểdụcdụngcụtrêncầuthăngbằng,haitaydangngang.Talêbướctheosauanhta,ởgiữađườngsắt,khôngmuốnthamgiatròchơicủaanhta,mộtphầnvìtatứcgiậnanhta,mộtphầnvìtabiếtmìnhsẽthua.NhữngđườngraychạyvềphíaĐôngquanhữngkhốinhàchungcưbằnggạchđỏvànhữngcửahàngbáchhóatổnghợpba tầng,qua cácbãi đỗxeđiệnKotlyarov, qua cả cácnhàmáybỏhoangtừngsảnxuấtnhữngthứmàkhôngaicókhảnănghoặcđiềukiệnmàdùngđếntrongthờichiếntranh.Mộttốpphụnữtrẻmặcáobảohộbêndướiáokhoácmùađông,dướisựgiámsátcủamộtsĩquan côngbinh, laođộngđểbiếnmột tòanhàbưuđiện thành côngtrìnhphòngthủ.Góccủatòanhàcổvữngchãiđãbịphábỏđểlấychỗchomộtụsúngmáy.“Emkiangườingonnhể,”Kolyavừanóivừachỉmộtphụnữđộikhăntrùmđầuxanhđanglôinhữngbaocáttrênxetảixuống.

“Làmsaomàanhbiết?”

Đóthậtlàmộttuyênbốlốbịch.Ngườiphụnữởcáchxaítnhấtcảnămmươimét;áokhoáccủacôtanhồichậtcăngvàbêndướicôtacònmặcthêmvàilớpáonữa.

“Tôibiếtchứ.Côtacódángngườicủamộtvũcông.”

“À”

“Đừngcógiởcáiàcủacậuravớitôi.Tôibiếtcácvũcôngbalêchứ.Tin tôiđi.ThếnàocũngcóđêmtôiđưacậuđếnNhàhátMariinsky,

đưacậurahậutrường.Phảinóilàtôicótêntuổiđấy.”

“Không lúc nào anh ngậm đượcmồm về cái tên tuổi của anh làsao.”

“Có rất ít thứ trênđờinày làm tôi sung sướnghơn là cặpđùi củamộtvũcôngbalê.GalinaUlanova…”

“Ôi,thôiđi.”

“Gìchứ?Côấylàmộtbáuvậtquốcgia.Cặpchâncủacôấylẽraphảiđượctạctượngđồng.”

“AnhchưabaogiờngủvớiGalinaUlanovahết.”

Anh tanởvới tamộtnụcườikhẽ, rađiềubímật,nụcườinói lênrằnganhtabiếtnhiềuchuyệnnhưngkhôngthểnàochiasẻtấtcảcùngmộtlúc.

“Tôi tàn nhẫn thật,” anh ta thừa nhận. “Đi nói với cậu nhữngchuyệnkiểunày…đúnglàtànbạovôcùng.GiốngnhưnóivềhọasĩVelazquezvớimộtngườimùvậy.Chúngtahãyđổichủđềđi.”

“Anhkhôngmuốnnóivềnhữngvũcôngbalêmàanhkhôngđượcngủcùngsuốtbamươichíncâysốtớià?”

“Bathằngnhócmòvàomộtnôngtrạiăntrộmgà,”anhtabắtđầucáigiọngkểchuyệncườicủamình.Anhtadùngmộtgiọngkhácđểkểchuyện cười,mặc dù ta không thểphânbiệt nổi đóphải là giọnggìhoặc tại saoanh tanghĩnó làmcâu chuyện trởnênbuồn cườihơn.“Người nông dân nghe thấy tiếng chúng và chạy tới căn nhà chính.Thếlàmấythằngnhócnhảyvàobabaokhoaitâyđểtrốn.”

“Chuyệncódàikhôngvậy?”

“Ngườinôngdânđácáibaothứnhấtvàthằngnhócbêntrongkêu,‘Meo!’giảvờlàmộtconmèo.”

“Ồ,vậyranógiảvờlàmộtconmèoà?”

“Tôivừamớinóicòngì,”Kolyavừanóivừangoảnhlạinhìnxemta

cóđịnhgâychuyệnkhông.

“Tôibiếtnógiảvờlàmộtconmèorồi.Mộtkhinóđãkêu‘Meo’thìhiểnnhiênlànóđanggiảvờlàmộtconmèocòngì.”

“Cậu lạiđangsưngsỉavì tôingủvớiSonyađấyà?Cậuyêucôấyphảikhông?Thếchẳngphảicậuđãvuivẻvớithằngchatêngìấynhỉ?Taybácsĩấy?Nhìncáccậuquặp lấynhaucạnhlòsưởi trôngngộraphết.”

“Màcáigiọnganhđanggiởralàthếnàovậy?BắtchướcravẻgiọngUkraineđấyà?”

“Giọngnào?”

“Lầnnàokểchuyệncườianhchẳngdùngmộtcáigiọngnguxuẩn!”

“Nghenày,Lev,chúsưtửbécủatôi,tôixinlỗi.Tôibiếtthậtchẳngdễdànggìchocậu,nằmđócảđêm,taycầmkhúcthịt,lắngnghenỗisungsướngcủacôấy…”

“Kểnốtcâuchuyệnnhạtthếchcủaanhđi.”

“…nhưngtôihứavớicậu,trướckhicậutrònmườitámtuổi-Sinhnhậtcậulàbaogiờấynhỉ?”

“Ôi,câmđicho.”

“Tôisẽkiếmchocậumộtcônàng.Phớtlờcótínhtoán!Đừngquênđấy.”

Suốt quãng thời gian đó anh ta vẫn tiếp tục bước trên thanh raythép, chân nọ nối bước chân kia, không lúc nào mất thăng bằng,khônglúcnàonhìnxuống,đicònnhanhhơncảtabướcđitheocáchbìnhthường.

“Tôikểđếnđâurồiấynhỉ?À,ngườinôngdân,ôngtađácáibaothứnhất, ‘Meo,’vàcứthế.Ôngtađácáibaothứhai,vàthằngnhócbêntrongkêu,‘Âuâu!’Giảvờlà…”

Kolyachỉtayđểtanóinốtcâu.

“Mộtconbò.”

“Mộtconchó.Khiôngtađácáibaothứba,thằngnhócbêntrongkêu,‘Khoaitây!’”

Bọntabướcđitrongimlặng.

“Ừm,”cuốicùngKolyalêntiếng,“nhữngngườikhácthấybuồncườilắmmà.”

Ởngoạiôthànhphố,cáctòachungcưkhôngcònxếpchồngđốnglênnhaunữa.Bêtôngvàgạchlúcnàybịcắtrờibởinhữngdảiđầmlầyđóngbăngvàcáclôđấtphủđầytuyết,nơimàtrướcchiếntranhlẽranhữngtòanhàtươnglaisẽmọclênnhưnggiờthìtấtcảđãngừngxâydựng.Càngđi xakhỏi trung tâm thànhphố,bọn ta càng ít gặpdânthường.Nhữngchiếcxequânsựquấnxíchởbánhầmầmchạyqua,nhữngngườilínhmệtmỏitrongthùngxenhìnbọntavớivẻthờơkhihọtiếnramặttrận.

“CậucóbiếttạisaonólạiđượcgọilàMgakhông?”Kolyahỏi.

“Viếttắttênaià?”

“Maria Gregorevna Apraksin. Một nhân vật trong Con chó săntrongsânđượcxâydựngdựa theobàấy.Hậuduệcủamộtdònghọlâuđờitoànnhữngđạinguyênsoái,lũbiểnthủ,vàbọnnịnhthầntrongtriềuđình.Bàtatinrằngngườichồngđangtìmcáchgiếtbàtađểlấyemgáibà.”

“Cóđúngthếkhông?”

“Lúcđầuthìkhông.Bàtahoàntoànbịhoangtưởng.Nhưngkhônglúcnàobàtangậmmồmlạivềchuyệnđóvàthếlàôngtabắtđầuphảilòngngườiemvợ.Vàôngtanhậnrarằngcuộcđờisẽthậtsựđẹphơnkhibàvợkhôngcònlảngvảngnữa.VìvậyôngtađếngặpRadchenkođểxinlờikhuyênnhưngôngtakhônghềbiếtrằngRadchenkođãxơicôemgáisuốtmấynămnay.”

“Ôngtacònviếtgìnữa?”

“Hử?”

“Ushakovoấy,”tanói.“Ôngtacònviếtnhữngcuốnsáchnàonữa?”

“Conchósăntrongsân, thế thôi.Đó làmột tácphẩmnổi tiếng.Khicuốnsáchđượcinra,nólàmộtthấtbại.Chỉcóđúngmộtbàibìnhluận,ấythếmànócònđậptácphẩmtơibời.Gọinólàtụctĩuvàđángkhinhbỉ.Khôngaiđọccả.Ushakovoviếtcuốnsáchđósuốtmườimộtnămtrời.Mườimộtnăm,cậucótưởngtượngđượckhông?Vậymànóbiếnmấtnhưbịthảtõmxuốngđạidươngấy.Nhưngôngtabắtđầulạitừđầu,mộtcuốntiểuthuyếtmới,nhữngngườibạnđọcquacácđoạncủacuốnđónóirằngnólàkiệttáccủaôngta.ChỉcóđiềuUshakovomỗingàymộttrởnênsùngđạo,dànhthờigianvớimộttaygiáosĩ,taynàythuyếtphụcôngta tinrằngsángtác làcôngviệccủaquỷSatan.Và thế làmột đêm nọUshakovo tin rằng ông ta sẽ phải xuống địangục;ôngtavôcùnghoảngsợ;ôngtanémbảnthảovàolòsưởi.Bụp,thếlàxong.”

Câuchuyệnnàynghequenmộtcáchlạlùng.

“NhưngđóchínhxáclànhữnggìđãxảyravớiGogolmà.”

“Ừm,không,khônghẳn.Rấtkhácnhauvềchi tiếtcụ thể.Nhưngtươngđồngmộtcáchthúvị,tôiđồngý.”

Đường sắt rẽ ra khỏi đường cái, băng quanhững cây bạch dươngnoncònquánhỏkhôngthểlàmcủiđốt.Nămcáixáctrắngbệchnằmúpmặttrêntuyếttrắng.Mộtgiađìnhcủamùađôngchếtchóc,ngườichađãchếtvẫncònnắmchặttayngườivợđãchết,nhữngđứaconđãchếtcủahọnằmsóngsượtcáchđómộtquãngngắn.Haicáivalidatảtơinằmmởtoangcạnhnhữngxácchết,trốngtrơnchẳngcòngìngoàimấykhungảnhrạnvỡ.

Quầnáovàủngcủacảgiađìnhđãbị lộtmất.Môngcủahọđãbịxẻo đi, phần thịt mềm nhất, dễ làm thịt băm và xúc xích nhất. Takhôngthểxácđịnhđượclàgiađìnhđóđãbịgiếtbằngsúng,bằngdao

hayvìđạnpháonổ,dopháocủabọnĐứchaynhữngkẻănthịtngườicủaNga.Takhôngmuốnbiết.Họđãchếttừlâu,ítnhấtlàcảtuần,vàxáccủahọđãbắtđầutrởthànhmộtphầncủakhungcảnh.

Kolya và ta tiếp tục bước vềphíaĐôngdọc tuyếnVologda.Sánghômấyanhtakhôngkểthêmchuyệncườinàonữa.

Sát gần trưa bọn ta đến được vành ngoài của tuyến phòng thủLeningrad:nhữngbúidâythépgaidày,hàosâubamét,bẫyrăngrồng,ụ súngmáy, khẩu đội phòng không, và xe tăngKV-1đượcphủ lướingụytrangmàutrắng.Đámlínhlúctrướcđãphớtlờbọnta,nhưnggiờthìbọntađãởquáxavềphíaĐôngnênkhómàlàdânthường,vàlàmột cặp quá lạ lùng. Trong lúc bọn ta bước dọc đường tàu thìmộtnhómlínhtrẻ,đangtháobạtcủamộtchiếcxetảibacầu,quayrachằmchằmnhìnbọnta.

Taytrungsĩcủahọbướcvềphíabọnta,chínhxácthìcũngkhôngchĩasúngvàobọnta,nhưngcũngkhôngchĩarachỗkhác.Anhtacódángdấpcủamộtngườicảđời làquânnhâncùnggòmácaovàđôimắthẹpcủangườiTartar.

“Haicậucógiấytờkhông?”

“Cóchứ,”Kolyavừanóivừathọctayvàotrongáokhoác.“Chúngtôicógiấytờđỉnhluôn.”

Anhtachìarabứcthưcủaviênđạitávàhấtđầuvềphíachiếcxetải.

“GiànKatyushakiểumớiđấyà?”

Tấmbạtphủđãđượckéotungxuốngdướiđất,đểlộranhữnggiànphóngsongsongchĩathẳnglêntrời,chờđượcnạpđạn.TheonhữnggìbọntađượcnghetrênđàithìquânĐứcsợKatyushahơnbấtkỳthứvũkhínàocủaXôviết-chúnggọinólàcâyphongcầmcủaStalin,phỏngtheotiếngríttrầmvàđầytangtóccủanó.

TaytrungsĩliếcnhìngiànphóngtênlửarồiquaylạinhìnKolya.

“Đừngđểýđếncáiđólàmgì.Cậuthuộcquânđoànnào?”

“Nămmươitư.”

“Nămmươitư?LẽracậuphảiđangởKirishicơmà.”

“Đúngthế,”Kolyavừanóivừatraochotaytrungsĩmộtnụcườibíhiểmvàhấthàmvềphíabứcthưtrêntayanhta.“Nhưnglệnhlàlệnh.”

Taytrungsĩmởbứcthưrađọc.Kolyavàtachămchúnhìnnhữngngười lính xếp các quả tên lửa đuôi vây cá lên các giàn phóngKatyusha.

“Đêmnayhãytrútđịangụclênđầuchúng!”Kolyahétto.Đámlínhtrênxe tải liếcnhìnbọn tanhưngkhôngnóigì.Nhìnhọnhư thểđãkhôngngủtừmấyngàynay;phảitậptrunglắmmớinạpđượctênlửamàkhôngđểrơi,hơisứcđâumàtốnchomấythằngđiên.

Khôngcamtâmbịphớtlờ,Kolyabắtđầuhát.Anhtacógiọngnamtrungđầykhỏekhoắnvàtựtin.“Tựabếnsôngthoángbóngaiintrênmànsươngmờ

Cấtcaolờicalàmrungcỏcâyvenbờ

Lờiháttrongvútbayđiquangànphươngtrời

BiếtkhôngchàngơilàCachiusađangchờ.”

Taytrungsĩđọcxongbứcthưvàgấplại.Thôngđiệpcủaviênđạitárõràngđãgâyấntượngđốivớianhta;giờthìanhtanhìnKolyavớivẻnểnangthựcsự,gậtgùtheonhịpvớibàihátcũ.

“Thếmới chất chứ. Tôi đã nghe chính Ruslanova hát bài đó hồiChiếntranhMùađông.Phụcôấymộttaylúccôấyxuốngsânkhấu,tôi nghĩ chắc cô ấy hơi quá chén. Cậu có biết cô ấy nói gì với tôikhông? ‘Cámơnanh,Trung sĩ,’ côấynói. ‘Trônganhcóvẻ làmộtngườikhéotayđấynhỉ.’Cậunghĩcâuấylàthếnào?Luônlàmộtcônàngbấttrị,Ruslanovaấy.Nhưngđólàmộtbàiháttuyệtvời.”

AnhtađậpláthưvàongựcKolya,trảlại,mỉmcườivớicảhaibọn

ta.

“Xinlỗivìtôiphảichặnhaicậulại.Cáccậubiếtthếnàorồiđấy…NgườitabảocóbatrămphầntửpháhoạibêntrongLeningradvàmỗingày lạicóthêm.Nhưnggiờthì tôibiếtcáccậu làmgìrồi, thựchiệnnhiệmvụchođạitá…”

AnhtanháymắtvớiKolya.

“Tôibiếttấtcảvềnhiệmvụđó,tổchứclựclượngdukích,thếmớichấtchứ.Cáccậucứđểlínhchínhquybọntôitấncôngchúngtừphíatrước,còncáccậugiãchúngtừphíasau,đếnhèlàchúngtasẽrảiđầycứtnónghổitrongReichstag[16].”

Kolyađãđọctobứcthưcủaviênđạitá-cáihômbọntatiếpnhậnnó và trong đó khônghềnhắc gì đến du kích - nó chỉ nói là khôngđượcbắtgiữhoặcgâyphiềnhàgìchobọntavìbọntađangthựchiệnnhiệmvụbímậttheolệnhcủađíchthânviênđạitánhưngbáochíđầyrẫynhữngcâuchuyệnvềnhữngngườinôngdânbìnhdịđãđượccácchuyêngiacủaNKVDhuấnluyệnthànhdukíchchiếnđấuđángsợ.

“Cácanhcứviệcgiữchochúngkhiêuvũvớicâyphongcầmởđây,”Kolyanói-takhôngbiếtanhtacốtìnhhayvôýbắtchướckiểunóicủataytrungsĩ“cònchúngtôisẽbảođảmchúngkhôngcònđượcăncáibánhstrudelnàotừVaterlandnữa.”

“Đúngrồiđấy,đúngrồiđấy!Hãycắtđứttuyếntiếptế,hãyđểchúngchếtđóitrongrừng,sẽlạilànăm1812mộtlầnnữa.”

“NhưngkhôngcóElba[17]nàochoHitlerhết.”

“Không,không,hắn thìđừnghòng,khôngcóElbanàochoHitlerhết!”

Takhônghoàn toànchắcchắn liệu tay trungsĩ cóbiếtElba làgì,nhưnganhtaquảquyếtrằngHitlersẽkhôngcóđượcnó.

“Chúng ta sẽ xiên cho hắn một nhát lê vào dái, nhưng Elba thìkhông!”

“Bọn tôi phải lên đường thôi,”Kolya nói “Bọn tôi phải đến đượcMgatrướckhitrờitối.”

Taytrungsĩhuýtsáo.“Đườngxaphếtđấy.Cứđiởtrongrừng,cáccậuhiểuchứ?BọnĐứcsởhữucácconđường,nhưngmộtngườiNgathìcầngìphảicóđườngmớiđiđược,đúngkhông?Haha!Cáccậucóđủbánhmìkhông?Khôngà?Bọntôicóthểsansẻmộtít.Ivan!”

Viên trungsĩquát lênvớimột tay lính trẻ lôi thôi lếch thếchđangđứngbênxetải.

“Kiếmítbánhmìchomấychàngtrainày.Họsắpđivàovùngđịchhậu.”

Chương12

Bên ngoài Leningrad cây cối vẫn mọc, lũ quạ quàng quạc trênnhữngcànhbạchdương,bọnsócđuổinhauquanhữngcây linhsam.Nhữngconsócnhìncóvẻbéotốtvàngờnghệch,mục tiêungonănchomộtngườicósúnglục.MaymàchúngđượcsốngtrongvùngnướcNgabịchiếmđóng.

Bọntabăngxuyênquarừng,quanhữngcánhđồngtrốngngậpánhnắnglạnhlẽo,giữkhoảngcáchsaochovẫnquansátđượcđườngtàuphíabêntrái.Tuyếtđóngcứng,rảiđầyláthông,dễdàngcuốcbộ.BọntađangởtrongvùngquânĐứckiểmsoát,nhưngkhôngcódấuhiệugìvềsựhiệndiệncủaquânĐức,chẳngcóbóngdánggìcủachiếntranh.Tathấyhạnhphúcmộtcáchkỳlạ.Piterlàquênhàcủata,nhưnglúcnàyPiterlàmộtnghĩađịa,mộtthànhphốcủanhữngbóngmavàlũănthịtngười.Bướcđitrongvùngnôngthôntacảmthấymộtsựthayđổivềthểchất,nhưthểtađangđượchítthởkhíôxytinhkhiếtsaunhiềuthángởdướiđáymộtmỏthan.Mớrốirắmtrongruộtgantadãnra,taitađượcthông,tacósứclựcởhaichânmànhiềuthángnaytakhôngcòncảmthấy.

CóvẻnhưKolyacũngbịtácđộngyhệtnhưthế.Anhtanheomắtvìquầngsángtừtuyếthắtlên,chumôithổiranhữngluồnghơinướctođùng,khoáitrávớicáitròấykhôngkhácgìmộtđứabénămtuổi.

Nhìnthấymộtmảnhgiấyxanhgầngốcmộtcâybạchdươngcổthụ,anhtacúixuốngnhặtnólên.Nhìnnókhálàbìnhthường,mộttờtiềnmười rúp, ánhmắt của Lenin đang chằm chằm nhìn bọn ta từ dướivầngtránhóirộngmênhmông-chỉcóđiềulàtiềnmườirúplẽraphảimàuxám,chứkhôngphảimàuxanh.

“Tiềngiảà?”tahỏi.

Kolyagậtđầu,vừachỉmộtngóntaylêntrờivừasămsoitờtiền.

“BọnĐứcthảxuốngcảđống.Càngnhiềutiềngiảrảiráckhắpnơithìgiátrịcủatiềnthậtcànggiảm.”

“Nhưngthậmchímàucònsaicơmà.”

Kolya lật tờ tiền lại vàđọc thành tiếngnhữngdòngchữđược inởmặtbênkia.“Giáthựcphẩmvànhuyếuphẩmhàngngàyđãtăngchóngmặt

và thị trường chợđen tạiLiênXôđangnởdộ. ‘Nở rộ’ bị viết saichínhtảnhé.CácđảngviênvàdânDoTháiđangmócngoặcngầmvớinhauởnhàtrongkhicácbạnởmặttrậnphảihysinhtínhmạngcủamìnhcholũtêntộiphạmđó.‘Lũtêntộiphạm,’haythật.Chúngchiếmđóngcảnửanướcmàchúngthậmchícònkhôngtìmđượcngườinói được thứ tiếng này à?Chẳng bao lâu nữa các bạn sẽ nhìn ranguyênnhân,vìvậyhãygiữtờmườirúpnày.NósẽđảmbảochocácbạnđượcantoàntrởvềmộtnướcNgatựdosauchiếntranh.”

Kolyanhănnhở cười và liếcnhìn ta. “Cậu cóđangmócngoặcgìkhôngđấy,LevAbramovich?”

“Đượcthếthìđãtốt.”

“Chúngtưởngnhữngthứnàysẽlàmchúngtadaođộngsao?Chúngkhônghiểuà?Chúngtađẻratròtuyêntruyền!Tấtcảtrònàylàchiếnthuậtsailầm;chúngđanggâykhóchịuchonhữngngườimàchúngtìmcáchchiêuhồi.Gãtraicứtưởngmìnhvừanhặtđượcmộttờmườirúp,gãsungsướnglắm,biếtđâugãcóthểmuađượcthêmmộtlátxúcxích.Nhưngkhông,cóphải tiềnđâu,mà làmộtmảnhcouponchiêuhàngviếtsaibebét.”

Anhtaxiêntờtiềnvàomộtcànhcâyvàlấybậtlửađốt.

“AnhđangđốtbỏcơhộicủamìnhđượcquayvềmộtnướcNgatựdosauchiếntranhđấy,”tabảoanhta.

Kolya mỉm cười nhìn tờ tiền cháy đen và xoăn tít lại. “Đi thôi.

Chúngtacònphảiđimộtchặngđườngdài.”

Saumột tiếngđồnghồnữa lộiqua tuyết,Kolyachọcnhữngngóntayđigăngvàovaita.

“NgườiDoTháicótinvàokiếpsaukhông?”

Giákểlàngàyhômtrướcthìcâuhỏiđóhẳnđãkhiếntakhóchịu,nhưngngaylúcấythìnghenóthậtbuồncười,đúngchấtKolya,hỏivớivẻtòmòthựcsựvàchẳngănnhậpđâuvàođâucả.

“TùytừngngườiDoThái.Chatôilàmộtngườivôthần.”

“Cònmẹcậu?”

“MẹtôikhôngphảilàngườiDoThái.”

“A,vậyracậulàconlaià.Chẳngcógìđángxấuhổvềđiềuđócả.Tôi vẫn luôn nghĩ mình có máu Gypsy trong người từ đâu đó trênthượngnguồn.”

Tangẩnglênnhìnanhta,mắtanhtaxanhnhưmắtchóhusky,mộtvạttócvànglộradướichiếcmũlôngđen.

“AnhkhôngcómáuGypsyđâu.”

“Gìcơ,đôimắtấyà?ThếgiớiđầyngườiGypsymắtxanhmà,bạncủatôi.Hơnnữa,KinhTânướcđãnóirấtrõvềtoànbộchuyệnnày.NgươitheođấngJesus,ngươilênthiênđàng;ngươikhôngtheo,ngươicút xuống địa ngục.NhưngKinhCựu ước… tôi thậmchí còn khôngnhớlàtrongKinhCựuướccóđịangụckhôngnữa.”

“Sheol.”

“Gìcơ?”

“Thế giới địa ngục được gọi là Sheol.Một bài thơ của cha tôi cónhanđềlà‘NhữngsongsắtcủaSheol’.”

Thật kỳ quặc khi công khai nói đến cha ta và tácphẩmcủaông.Bảnthânnhữngtừngữđócóvẻnhưkhôngantoàn,nhưthểtađangthútộivàngườitacóthểsẽngheđược.Thậmchícảởđây,tavẫnlo

vềchuyệnbịbắt,lovềnhữngtêngiánđiệpnấptrongrừngthông.Mẹtamàcóởđó,hẳnbàđãkhiếntangậmmồmbằngmộtcáiđưamắt.Mặcdùvậy, thậtdễchịukhiđượcnóivềông.Tathấysungsướngvìcácbàithơđượcnhắcđếnbằngthìhiệntạingaycảkhinhàthơđãởtrongthìquákhứ.

“ĐiềugìxảyraởSheol?Họsẽtrừngphạtnhữngtộilỗicủacậuà?”

“Tôikhôngnghĩthế.Tấtcảmọingườiđềuxuốngđấy,khôngquantrọnganh làngười xấuhay tốt.Ởđó chỉ cóbóng tối vàgiá lạnh vàchúngtachẳngcònlạigìngoàicáibóngcủamình.”

“Nghecóvẻhợplýđấy.”Anhtađưatayvốcđầytuyếtsạchvàcắnmộtmiếng,đểnótantrongmiệng.“Cáchđâymấytuầntôicógặpmộtngười lính không cònmimắt.Anh ấy làmột chỉ huy xe tăng, chiếctăngcủaanhấybịhỏngởđâuđógiữalúcnguykhốnnhất,vàđếnkhingườitatìmthấyanhấythìnhữngngườilínhkháctrongchiếctăngđãchếtvìrétcònanhấythìbịphátcướccảnửangười.Bịmấtmấyngóntay ngón chân,mộtmiếngmũi,mimắt. Tôi thấy anh ấy ngủ trongbệnhxá,cứtưởnganhấychếtrồicơ,mắtanhấymởtrừngtrừng…Tôicũngkhôngbiếtcóthểgọiđólà‘mở’khôngkhimàchẳngcócáchnàođểkhépchúnglạicả.Làmsaongườitakhôngphátđiênlênkhikhôngcònmimắtnhỉ?Cậusẽphảisốngcảphầnđờicònlạimàkhôngcólấymộtlầnnhắmmắt?Tôichẳngthàmùcònhơn.”

TrướcgiờtachưatừngthấyKolyarầurĩ;sựthayđổitâmtrạngđộtngộtcủaanhtalàmtathấylolắng.Cảhaibọntađềunghethấytiếngtru cùngmột lúc; bọn ta quay người và nhìn xuyên qua nhữnghàngbạchdươngrậmrạp.

“Phảichókhông?”

Anhtagậtđầu.“Nghegiốnglắm.”

Vàigiâysaubọntalạinghethấytiếngtrulầnnữa.Cógìđógiốngngườikhủngkhiếptrongnỗicôđơncủanó.Bọntacầntiếptụcbước

về phía Đông, bọn ta cần đến Mga trước lúc trời tối, nhưng Kolyahướngvềphíaconchóđangtruvàtađitheoanhtakhôngcầntranhcãi.

Ởđâytuyếtdàyhơnvàchẳngmấychốcbọntaphảilộiquanhữngđụntuyếtcaođếnngangđùi.Sứclựcmàtacảmthấymườiphúttrướcbắtđầutụtdần.Ta lại thấymệt,vật lộnvới từngbướcvềphíatrước.Kolyabướcchậmlạiđểtatheokịp.Nếucósốtruộtvới tathìanhtacũngkhôngthểhiệnrangoài.

Tacúiđầuxuốngđểcóthểdòdẫmtừngbướcchânmột-trẹomắtcá lúc này coi như chết chắc - và ta nhìn thấy vết bánh xích trướcKolya.Tatúmlấyốngtayáođểngănanhtalại.Bọntađangởrìamộtvạttrốnglớntrongrừng.Quầngnắnghắtlêntừhàngthửatuyếtsángđếnnỗitaphảilấytaychemắt.Mặttuyếtđãbịcàynátbởihàngchụcvệtxíchxetăng,nhưthểcảmộtlữđoànxetăngPanzervừađiqua.Takhôngbiếtrõcácvệtxíchnhưtabiếtvềđộngcơmáybay,khôngthểphânbiệtmộtchiếcSturmtigercủaĐứcvớimộtchiếcT-34củaNga,nhưngtabiếtđâykhôngphảixetăngcủabênmình.Nếucóngầnnàyxebọcthépởtrongrừngthìchúngtađãphávỡvòngvâyrồi.

Nhữngđốngmàuxámvànâunằmrảiráctrêntuyết.Thoạtđầutatưởngchúnglànhữngchiếcáokhoácvứtđi,nhưngtanhìnthấyởmộtcáithìcóđuôi,mộtcáikhácthìcóbànchânmóngvuốtthòra,vàtanhậnrachúnglànhữngconchóđãchết,ítnhấtphảiđếncảtá.Bọntanghethấymộttiếngtrukhácvàcuốicùngbọntacũngnhìnthấyconchóđangtru,mộtconchóchăncừulôngkhoangđentrắngđanglếtrakhỏicánhđồng.Haichântrướccủanó làmcáiviệcmàhaichânsaukhônglàmđược.Phíasauconchóbịthươnglàmộtvệtmáubêbếtdàihơntrămmét,mộtnétsổđỏvạchngangtấmtoantrắng.

“Đinào,”Kolyavừanóivừabướcvàotrongcánhđồngtrướckhitakịpngănanhtalại.Nhữngchiếctăngđãđikhỏi,nhưngchúngvừamớiởđây,nhữngvếtxíchcòninrõtrêntuyết,chưabịgióxóamờđi.Quân

Đứcđangởgần,đôngđảo,nhưngKolyakhôngbậntâm.Anhtađãởgiữavạtđấttrống,sảibướcvềphíaconchóchăncừu,vànhưmọikhitavộivàngđuổitheo.

“Đừngcólạiquágầnbấtkỳconnào,”anhtabảota.Takhôngbiếttạisaoanhtalạibảotathế.Anhtalongạivềbệnhtậthaysao?Hayanhtanghĩmộtconchósắpchếtcóthểsẽcắnta?

Khibọntalạigầnhơnconchóchăncừu,tanhìnthấymộtcáihộpgỗgắnvàolưngnó,đượcgiữbằngbộdâyđaida.Mộtcáicọcgỗthòthẳnglêntừtronghộp.Taliếcnhìnquanhcánhđồngvàthấyrằngtấtcảnhữngconchókhácđềuđeomónđồgiốnghệt.

Conchóchăncừukhôngnhìnđếnbọnta.Nóđangdồntâmtrívàoviệcđếnđượcrìarặngcâyởphíabênkiacánhđồng,nơinónghĩmìnhcóthểtìmthấysựantoàn,hoặcdễchịu,haymộtchỗyêntĩnhđểchết.Máu rỉ ra từ hai lỗ đạn gần hông nó vàmột viên khác chắc hẳn đãxuyênthủngbụngnó,vìcóthứgìđóướtvàxoănđangbịkéolêtheobêndướithânnó,nhữngbộphậnlòngphèolẽrakhôngbaogiờđượclộrangoài.Nóthởhổnhển,cái lưỡidàimàuhồngcủanóthè lèvắtquamộtbênmõm,cặpmôiđenvénrasauđểlộhàmrăngốvàng.

“Mìn đấy,”Kolya nói. “Người ta dạy chúng tìm thức ăn phía bêndướivỏthépxetăng,rồisauđóhọbỏđóichúng,vàkhinhữngchiếcPanzerđếnthìngườitathảchúngra.Bùm.”

Chỉcóđiềulàchẳngconchónàonổbùm.BọnĐứcrõrànglàđãbiếttỏngchuyệnđó;chúngđãcảnhbáocácxạthủcủamìnhvàcácxạthủcủachúngđều lànhững tay thiệnxạ.Nhữngconchóchết la liệttrên cánh đồng, nhưng chẳng có cái xác xe tăng nào cả, không cónhữngchiếcbọcthéplậtngửabụng,khôngcóvụnổnàohết.LạithêmmộtthủđoạnmưutrícủangườiNgabịthấtbạihoàntoàn,giốngnhưtấtcảnhữngthủđoạncủangườiNgađềuđãthấtbại,vàtahìnhdungracảnhbầychóđóilaovềphíanhữngchiếcPanzer,móngchânchúngxớitungtừngmảngtuyết,mắtchúngsángrựcvàsungsướngkhichúng

laođếnvớibữaănđầutiêncủamìnhsaunhiềutuần.

“Đưatôicondaocủacậu,”Kolyanói.

“Cẩnthậnđấy.”

“Đưanóchotôi.”

TarútcondaogămĐứcrakhỏivỏvàđưanóchoanhta.Conchóchăn cừu vẫn cố lết thân thể phơi ruột của nó về phía cánh rừng,nhưnghaichântrướccủanóđangđuốisứcdần.CuốicùngnóbỏcuộckhithấyKolyatiếnlạigần,nhưthểnóquyếtđịnhrằngnhưthếlàđủxalắmrồi.Nónằmtrênmặttuyếtsũngmáu,ngướcnhìnlênKolyabằngđôimắtmàunâumệtmỏi.Cáicọcgỗchĩathẳngratừtronghộpgỗtrênlưngnónhưcộtcủamộtchiếcthuyềnbuồm.Nhìnnócóvẻlàmộtthứmảnhdẻ,khôngdàyhơnmộtcáidùitrống.

“Màylàmộtchúbéngoan,”Kolyavừanóivừaquỳxuốngcạnhconchóchăncừu,bàntaytráianhtagiữyêngáycủaconchó.“Màylàchúbéngoancủatao.”

Kolyacắtcổhọngconchóbằngmộtđộngtácdứtkhoát.Conchógiãy giãy,máu trào ra, bốchơi trong không khí lạnh giá.Kolyanhẹnhàngđặtđầu conchóxuốngđất,nơinó tiếp tụcgiật giật thêmvàigiây,càochânvàokhôngtrung,nhưmộtconcúnngủmơ,vàrồinóchết.

Bọntalặngyênmộtlúc,bàytỏlòngkínhtrọngvớiconchóvừangãxuống.Kolyachùicảhaicạnhlưỡidaovấymáulêntuyết,laukhônótrênốngtayáokhoáccủamình,rồitrảlạinóchota.

“Chúngtamấttoibốnmươiphútrồi.Đinhanhlên.”

Chương13

Bọn ta rảo bước nhanh gấp đôi qua rừng bạch dương, đường tàuhỏaởphíabêntay trái,mặt trờiđang lặnnhanhtrênbầutrời.Kolyakhôngnóinănggìtừlúcởcánhđồngcólũchóchết.Tacóthểthấylàanhtalolắngvềthờigian;anhtađãtínhtoánsaivậntốccủabọnta,việcbọntacóthểđibộnhanhđếnmứcnàoquađịahìnhphủtuyết,vàchuyếntạtngangđãlàmtiêutanbấtkỳcơhộinàođếnđượcMgatrướckhitrờitối.CáirétlúcnàycònlàmộtmốinguyhiểmlớnhơncảquânĐứcvànhiệtđộchưagìđãgiảmrấtnhanh.Khôngcónơitrúẩnlàbọntasẽchết.

Bọntakhônghềnhìnthấymộtbóngngườinàokểtừ lúctạmbiệttaytrungsĩngườiTartarvàbọntagiữkhoảngcáchvớicácnhàgatàuhỏabỏhoangởKoloniyaYaninovàDubrovka.ChodùởcáchxahaitrămmétbọntavẫnnhìnthấybứctượngLeninbịlậtđổbênngoàinhàgaDubrovka,dòngchữnguệchngoạcxịtbằngsơntrênbứctườngbêtông:STALINISTTOT!RUSSLANDISTTOT!SIESINDTOT![18]

Ba giờ chiều mặt trời chúi xuống bên dưới dãy đồi phía Tây vànhữngđámmâyxámnặngnề trênđầubọn tahằn lênmàucam.TanghethấytiếngrìrìcủađộngcơmáybayvàngướclênnhìnthấybốnchiếcMesserschmittđanglaovềphíaLeningrad,caotíttrênđầubọntađếnnỗitưởngnhưchúngcũngvôhạinhưnhữngconruồigiấm.Tatựhỏikhôngbiếtchúngsẽsanphẳngtòanhànào,hoặcliệuchúngcóbịbắnhạbởingườicủabọntadướimặtđấtkhông,hoặckhôngthìbởiphicôngcủabêntatrêntrời.Cảmgiácđiềuđóthậtmơhồđếntuyệtvời đối với ta, cuộc chiến của ai đó khác.Bất kể chúng có thả bomxuốngđâuđinữa thìcũngkhôngphải làvàota.Khinhậnrađó làýnghĩcủachínhmình,tacảmthấythậtáynáy.Tađãtrởthànhgiống

củanợíchkỷgìthếnày.

Bọn tađangbướcquaBerezovka,cái tênmà ta lầnđầu tiênnghethấy hồi tháng Chín khi Hồng quân và bọn Wehrmacht chạm tránnhaubênngoàingôilàng.Theobáochí,quântađãchiếnđấuvôcùnganhdũngvàmưutrívềchiếnthuật,quamặtbọnchỉhuyĐứcvàkhiếnchính Hitler phải tức điên khi theo dõi mỗi động thái từ phòng tácchiếncủahắnởBerlin.NhưngtấtcảmọingườiởLeningradđềubiếtcáchđọcmộtbàibáonhưthếnào.QuânNgalúcnàocũng“bìnhtĩnhvàquyếttâm”,bọnĐứcthìlúcnàocũng“choángvángtrướcsựkhángcựdữdộicủaquânta”-nhữngcụmđólàbấtdibấtdịchrồi.Thôngtinchủchốtxuấthiệnởgầncuốimỗibàibáo,đượcgiấukỹvàotrongmộtđoạnkết.Nếungườicủata“rútluiđểbảotoànsứcmạnhchiếnđấu,”tức là quân ta đã thua trận; nếu các chiến sĩ “sẵn sàng hy sinh tínhmạngcủamìnhđểđẩy lùiquânthùxâmlược”thìnghĩa làquântabịthảmsát.

Berezovkalàmộtvụthảmsát.Theobáochí,ngôilàngnổitiếngvìtòanhà thờcủamình,đượcxâydựng theomệnh lệnhcủađích thânPeterĐạiđế,vàmộtcâycầunơiPushkintháchđấuvớimộtđối thủ.Nhữngdấutíchđóđãkhôngcònnữa.Berezovkađãkhôngcòn.Mộtvàibứctườngcháyđensìvẫncònđứngnhôlêntrêntuyết;nếukhôngcóchúngthìsẽchẳngcòndấuhiệunàochothấyngôilàngđãtùngtồntại.

“Chúngnguthật,”Kolyanói,khibọntađivòngquanhữngtàntíchcháysémcủangôilàng.Tangướclênnhìnanhta,khôngchắclàanhtađịnhnóiai.

“QuânĐứcấy.Chúngtưởnglàmìnhthiệnchiếnlắm,cỗmáychiếntranhvĩđạinhấttừtrướcđếngiờ.Nhưngnếunhìnvàolịchsử,nếuđọcsách,thìnhữngkẻchinhphụcgiỏinhấtbaogiờcũngchừalạichokẻthùmộtđườnglui.CậucóthểchốnglạiThànhCátTưHãnđểrồibịchémrụngđầuhoặccậucóthểquyphụcvàđóngthuếchoôngta.Đó

làmột lựachọndễdàng.VớiquânĐức,cậuchống lạicũngchếtmàđầuhàngthìcũngchết.Lẽrachúngcóthểkíchđộngchomộtnửađấtnướcnàyphảnđốinửacòn lại,nhưngchúngkhôngcósự tinhviđó;chúng không hiểu suy nghĩ của ngườiNga; chúng cứ đốt tất cảmọithứ.”

NhữnggìKolyanóikểcũngđúng,nếuxétởmộtgócđộnàođó,nhưngtathìcócảmgiácrằngbọnQuốcxãchẳngthèmquantâmđếnmộtcuộcxâmlượctinhvi.Chúngcũngchẳngmuốnlàmthayđổisuynghĩcủabấtkỳaihết,ítnhấtthìcũnglàcủanhữngkẻthuộccácchủngtộcthấpkémhơn.NgườiNgalàmộtdântộctạpnham,nảynòitừcáctộcngườiVikingvàngườiHungNô,bịcưỡngbứcbởicácthếhệngườiAvarvàKhazar,KipchakvàPecheneg,MôngCổvàThụyĐiển,bịphatạpbởingườiGypsyvàngườiDoTháicùngcánhngườiThổlangbạt.Bọntalàhậuduệcủacảnghìntrậnthuavàthấtbạiđènặng.BọnĐứctin vào bài học về những con chim nhại củaDarwin - sự sống phảithíchnghi hoặc là chết.Chúngđã thíchnghi được với hiện thực tànbạo; còn lũ bợmnhậu tạp chủng bọn ta trên các thảo nguyên nướcNga thì không. Sốphận của bọn ta là chết chắc, và bọnĐức chỉ làđang thựchiệncái vai tròkhông thểkháccủachúng trongquá trìnhtiếnhóacủaloàingười.

Tuynhiêntakhônghềnóinănggìvềđiềuđó.Tấtcảnhữnggì tanóilà,“ChúngchongườiPhápmộtđườngluiđấythôi.”

“TấtcảnhữngngườiPhápcódáiđềuđãchếttrênđườngtừMoscowtrởvềnhànăm1812rồi.Cậunghĩtôinóiđùaà?Nghenày,mộttrămbamươinămtrướchọcóđộiquânhùngmạnhnhấtthếgiới.GiờthìhọchỉcònlànhữngconđiếmcủachâuÂu,nhămnhămchờbịtẩnbởibấtkỳkẻnàoxuấthiệnvớiconcucứng.Tôinóisaià?Vậythìđiềugìđãxảy ra với họ?Borodino, Leipzig,Waterloo.Cứ nghĩmà xem.Lòngcanđảmđã bị đánhbật ra khỏi vốngien củahọ.TayNapoléon lùnthiêntàiđãhoạncảđấtnước.”

“Sắptắtnắngrồikìa.”

Anhtaliếcnhìnlênbầutrờivàgậtđầu.“Nếuđếnmứcấythìchúngtacóthểđàomộtcáihầmvàtạmtrúchođếnkhitrờisáng.”

Anhtabướcnhanhhơn,tăngnhịpđộvốnđãnhanhsẵncủabọnta,vàtabiếtmìnhkhôngthểtheokịpthêmđượcbao lâunữa.Mónxúpđêmquagiờlàmộtkýứcngonlành;chỗbánhmìkhẩuphầncủataytrungsĩtặngđãđượcngốnngấutừtrướcbuổitrưa.Mỗibướcchânlúcnàylàcảmộtsựnỗlực,nhưthểủngcủatađãbịđổchì.

Trờichưagìđãrétđếnnỗitacóthểcảmnhậnđượcnótronghàmrăngcủamình;chấtliệulõitrámrẻtiềnbịtcácvếtrăngsâucủatabaogiờcũngcolạikhinhiệtđộxuốngthấp.Nhưngtakhôngthểcảmthấyđượcnhữngđầungóntaycủamìnhchodùtađeogănglendàycộmvàtacũngđãnhétcảhaibàn tayvào túiáokhoác.Tacũngchẳngcòncảmthấychópmũicủamình.Đúngthật làtrớtrêu-phầnlớnquãngtuổidậythìcủamìnhtaướcaocómộtcáimũinhỏhơn;giờchỉcầnthêmvàitiếngđồnghồtrongrừngthôilàtasẽchẳngcònmũinữa.

“Chúng ta sẽđàomộtcáihầm trúấyà?Bằnggìđây?Anhmangtheoxẻnghả?”

“Cậuvẫncótayđấychứ,phảikhông?Vàcondao?”

“Chúngtacầnvàobêntrongchỗnàođó.”

Kolyalàmravẻrấtkịchkhinhìnquanhkhurừngsắptốidần,nhưthểcómộtcánhcửađượcgiấutrongmộtgốcthôngcaolớn.

“Chẳngcóchỗbêntrongnàocả,”anhtanói.“Bâygiờcậulàmộtngười línhrồi,tôiđãtuyểnmộcậu,màlínhthìngủởbấtkỳchỗnàochợpđượcmắt.”

“Nóihaylắm.Nhưngchúngtacầnvàobêntrongđâuđó.”

Anhtađặtbàntayđigănglênngựctavàtronggiâyláttatưởnganhtađanggiậnta,xấumặtvìtakhăngkhăngkhôngchịuchốngchọiđêmmùađôngngoàitrời.Nhưngkhôngphảianhtađangtráchmócgìta,

màlàanhtagiữtađứngyên.Anhtahấtcằmrahiệuvềphíamộtlốiđichạysongsongvớiđườngray.Phảicáchđếnvàitrămmét,vàbóngtốimỗi lúcmộtdàyhơn,nhưngvẫncònđủánh sángđểnhìn thấymộtngườilínhNgađangđứngquaylưngvềphíabọnta,khẩusúngtrườngvắtquavai.

“Dukíchà?”tathìthào.

“Không,anhtalàbộđộichủlực.”

“CóthểquântađãchiếmlạiđượcBerezovka.Mộtcuộcphảncôngchăng?”

“Cóthể,”Kolyathìthầm.Bọntamenlạigầnngườilính,thậntrọngdò từngbước.Bọn takhôngbiếtmậtkhẩunàovàkhôngai có súngtrườnglạiđợikiểmtrabọntacóđúnglàngườiNgakhông.

“Đồngchíơi!”Kolyagọitokhibọntacòncáchnămmươimét,haitayanhtagiơlênkhỏiđầu.Tacũnggiơtaytheo.“Đừngbắn!Chúngtôiởđâytheolệnhđặcbiệt!”

Ngườilínhgáckhôngquaylại.Nhiềungườilínhđãbịmấtthínhgiáctrong vài tháng vừa rồi; những quả đạn pháo nổ đã xé toang hàngnghìncáimàngnhĩ.Kolyavà ta liếcnhìnnhaurồibước lạigầnhơn.Người línhđứngngập trong tuyếtđếnđầugối.Anh tađứngyênmộtcáchquábấtthường.Khôngngườisốngnàolạicóthểđứngnhưtượngtronggiárétghêgớmthếnày.Taxoayngườiđúngmộtvòngtròn,liamắtkhắpkhurừng,chắcmẩmđâylàmộtcáibẫy.Khôngcógìchuyểnđộngngoàinhữngcànhbạchdươngtronggió.

Bọntabướclạichỗngườilính.Chắchẳnhồicònsốnganhtaphảilàmộttaydữdằnlắm,cáitrángồlênvàhaicổtaychắcnịchnhưcánrìu.Nhưnganhtađãchếtđượcmấyngày, lớpdatrắngnhưgiấycủaanhta thítchặtquanhhộpsọ,sắpsửarách toạcra.Một lỗđạnnhỏgọngàng,cóvảymáuđôngcứng,xuyênquamángaybêndướimắttráicủaanhta.Mộttấmbiểngỗtreolủnglẳngbằngdâythéptrêncổ

anhta,câuPROLETARIERALLERLÄNDER,VEREINIGTELICH!đượcviếtbằngbútdạmàuđen.TakhôngbiếttiếngĐức,nhưngtabiếtcâunày,cũngnhưtấtcảmọichàngtraicôgáiởNgađãphảichịuđựngquakhôngbiếtbaonhiêubàigiảngvềchủnghĩaduyvậtbiệnchứng:Vôsảntoànthếgiới,đoànkếtlại!

Tagiậttấmbiểntrêncổngườilínhđãchết,cẩnthậnkhôngđểcáidâythéplạnhnhưđácọvàomặtanhta,vàlẳngnóđi.Kolyatháodâyđeokhẩusúngtrườngvàkiểmtrathứvũkhí:mộtkhẩuMosin-Nagantvớikhóanòngcongbẻxuống.Anhtathửnóvài lần, lắcđầu,rồithảnó xuống đất. Người lính đeomột bao ở hông với khẩu súng ngắnTokarev;mộtsợidâydachạyquakhuyênđeoởbángsúng,buộcnólạivớibaosúng.Ngườichết làmộtsĩquan,mộtngườihuơsúngngắn -khẩuTokarevkhôngphảiđểdànhchoquânĐức,màlàchonhữnglínhNgakhôngchịutiếnlên.

Kolyarútkhẩusúngngắntựđộngra,tháodâyđeo,kiểmtrabángsúng,vàthấylàbăngđạnđãbịtháobỏ.

Nhữnglỗcàiđạntrênthắtlưngcủangườisĩquancũngtrốngkhông.Kolya cởi cúc áo khoác của anh ta và tìm thấy thứ anh ta đang tìmkiếm,mộtcáitúicódảirútbằngvảithôvớidâyđeodakhóathép.

“Nhiềukhibọntôinhétchúngxuốngdướiáokhoácvàobanđêm,”anhtavừanóivừamởcái túivà lấyrababăngđạnsúngngắn.“Cáikhóaquábóng,phảnchiếuánhtrăng.”

Anh ta đútmột băng vào và lên đạn.Hài lòng với âm thanh củakhẩusúng,anhtanhétnóvàchỗđạndựphòngvàotúiáokhoácngoàicủamình.

Bọntacốkéongườichếtrakhỏituyết,nhưnganhtađãđôngcứngvàomặtđất,bámchặtrễnhưmộtcáicây.Bóngtốinhậpnhoạngđangxóadầntấtcảcácmàusắckhỏikhurừng;mànđêmđãgầnnhưphủlấybọnta;chẳngcònthờigianđâumàdànhchocácxácchết.

BọntahốihảđivềphíaĐông,giờthìđisátvàođườngray,hyvọnglàbấtkỳquânĐứcnàođixuyênquakhurừngđóngbăngcũngđibằngxenênsẽdễnghethấychúngtừxa.Lũquạđãngừngkêuvàgiócũngđãngừng thổi.Nhữngâmthanhduynhất là tiếngủngcủabọnta lộiquatuyếtvàtiếngdộiđềuđều,xaxacủađạnpháocốirơixuốngquanhPiter.Tacốgiấumặt sau lớpkhăn lenvàcổáokhoác, cốdùng sứcnóngtừhơithởcủamìnhsưởiấmhaimá.Kolyađanchặthaibàntayđigăng lạivớinhauvàkéosụpcáimũ lôngxuống thấpđếnnỗigầnnhưchekínmắt.

CáchBerezovkavàicâysốvềphíaĐôngbọntabướcdọctheorìangoàicủamộtnôngtranglớn,nhữngcánhđồngtuyếtlượnsóngđượcchiatáchbằngcácbứctườngràođáthấp.Nhữngđốngcỏkhôlớnnhưnhững chiếc lều đứng trơ trọi giữa đồng, vụ thuhoạchbị gián đoạn,nôngdânbỏchạyvềphíaĐônghoặcđãchết.Mộtngôinhàchínhcũkỹxâybằngđãđứngởrìabênkiacủanôngtrang,đượcchechắnkhỏigióbấcbởimộtvạtnhữngcâythôngrụnglácaođếnnămmươimét.Ánhlửabếphắtratừnhữngcửasổngănô,ấmápvàmờigọi,đổtrànlênmặt tuyếtphía trướcngôinhà.Khóiđen tỏara từốngkhói, lãngđãngnhưmộtvệtmờlơlửngtrênnềntrờixanhthẫm.Nhìnnógiốngnhưngôinhàmờigọinhấttừtrướcđếngiờ,chốnđiềntrangnơithôndãcủamộtvịtướngquânđượchoàngđếsủngái,ấmcúngvàchấtđầynhữngmón thịt hun khói và các loại bánh yêu thích của tất cảmọingườichodịpGiángsinh.

TangướclênnhìnKolyatronglúcbọntaìạchlộiquatuyết.Anhtalắcđầunhưngkhônglúcnàorờimắtkhỏingôinhà,vàtacóthểnhìnthấyvẻthèmthuồngtrênmặtanhta.

“Đólàmộtýtồi,”anhtanói.

“NólàmộtýhayhơnlàchếtcóngtrênđườngtớiMga.”

“Cậutưởngởtrongđócógìchứhả?Mộtnhàquýtộcnôngthôn,

ngồibênlòsưởi,vuốtveconchócủaôngtachắc?Cậutưởngchúngtađangở trongmộtcâuchuyệnkhốnkiếpcủaTurgenevđấyà?Tấtcảmọi ngôi nhà trong khu này đều bị đốt trụi, cái này thì còn đứngnguyên.Chuyệngìđãxảyra,họgặpmayà?BọnĐứcởtrongđó,cóthểlàbọnsĩquan.Chúngtasẽậpvàonhàvớimộtkhẩusúngngắnvàmộtcondaoà?”

“Nếuđitiếp,chúngtasẽchết.Nếuchúngtavàonhà,vàbọnĐứcởtrongđó,chúngtasẽchết.NhưngnếukhôngphảilàquânĐức…”

“VậycứcholàngườiNgađi,”anhtanói.“ĐiềuđócónghĩalàbọnĐứcđểchohọsốngởđó,nhưthếcónghĩalàhọđanghợptácvớibọnĐức,nhưthếcónghĩahọcũnglàkẻthù.”

“Thếthìchúngtacóthểchiếmlấyđồăncủakẻthù,đúngkhông?Vàmộtchiếcgiường?”

“Nghenày,Lev, tôibiết làcậumệtrồi.Tôibiết làcậurét.Nhưnghãytintôiđi,hãytinmộtngườichiếnsĩ,cáchnàykhôngănthuađâu.”

“Tôisẽkhôngđixathêmnữa.Tôithàliềumộtcơhộivớingôinhàcònhơn.”

“Cóthểsẽcómộtchỗởthịtrấntiếptheo…”

“Làmsaoanhbiếtđược làcómột thị trấn tiếp theochứ?Cáigầnđâynhấtđãthànhtrobụirồi.CònbaoxanữamớiđếnMga,mườilămcâysốnữaà?Cóthểlàanhcốđược.Tôithìchịu.”

Kolyavừathởdàivừaxoamặtbằngmubàntayđigăng,cốgiữchochútmáulưuthông.

“TôithừanhậnlàchúngtasẽkhôngthểđếnđượcMga.Đókhôngcònlàvấnđềnữa.Tôibiếttừmấytiếngđồnghồnayrồi.”

“Vậymàanhcònkhôngmuốnnóichotôibiết?Chúngtacòncáchbaoxanữa?”

“Xa lắm. Tin xấu là, tôi không nghĩ rằng chúng ta đang đi đúngđường.”

“Ýanhlàsao?”

Kolyavẫnđangnhìnvàongôinhànôngtrạivàtaphảixôanhtađểkhiếnanhtachúý.“Anhbảochúngtakhôngđiđúngđườnglàýlàmsao?”

“LẽrachúngtaphảibăngquasôngNevatừnhiềutiếngđồnghồrồimớiphải.VàtôikhôngnghĩlàBerezovkanằmtrêntuyếnđườngMga.”

“Anhkhôngnghĩ…Vậytạisaoanhkhôngnóigì?”

“Tôikhôngmuốncậuhốthoảng.”

TrờiquátốinênkhôngthểnhìnthấyvẻgìtrênkhuônmặtCossacknguxuẩncủaanhta.

“AnhđãbảovớitôiMganằmtrêntuyếnđườngsắtMoscow.”

“Đúngthếmà.”

“AnhcònbảotôirằngtấtcảnhữnggìchúngtaphảilàmlàđitheotuyếnđườngsắtMoscowvàchúngsẽdẫntađếnMga.”

“Đúng,tấtcảđềuđúng.”

“Vậychúngtađangởchỗmảmẹnào?”

“Berezovka.”

Tahítmộthơithậtsâu.Tathèmkhátcónhữngnắmđấmmạnhmẽđểtacóthểnệnvỡsọanhta.

“Tintốtlàgì?”

“Gìcơ?”

“Anhbảotinxấulàchúngtađangđinhầmđường.”

“Chẳngcótintốtnàocả.Đâucứphảibaogiờcótinxấucũnglàcótintốtđâu.”

Chẳngcònđiềugìđểnóinữanêntacấtbướcvềphíangôinhà.Mặttrăngnhô lênphía trênnhữngngọn cây, lớp tuyết phủ băng vỡ vụndướiủngcủata,vànếumộttênbắntỉacủaĐứcđangnhắmvàođầutathìtacầulàhắnngắmchothậtchuẩn.Tađói,nhưngtabiếtphảiđối

phó với cơn đói như thế nào; giờ đây tất cả bọn ta đều là nhữngchuyêngiađốiphóvớicáiđói.Giárétthậttànbạo,nhưngtacũngđãquencảvớigiárét.Nhưngđôichânđangtừbỏta.Trướcchiếntranhchúngđãyếusẵnrồi,kémthíchhợpvớichuyệnchạynhảyvàbấtkểchứcnăngnàovốndànhchochân.Cuộcphongtỏađãđẽogọtchúngthànhnhữngcáicánchổi.Ngaycảkhibọntacóđangđiđúngđườngtới Mga chăng nữa thì ta cũng chẳng thể nào đến được nơi. Ta sẽchẳngđờinàobướcnổithêmnămphútnữa.

Đượcnửađườngđếnngôinhà thìKolyabắtkịp ta.Anh tađã rútkhẩusúngngắnTokarevravàcầmnótrongbàntayđigăng.

“Nếuđịnhlàmchuyệnnày,”anhtanói,“thìchúngtacũngđâunhấtquyếtphảilàmmộtcáchngungốcchứ.”

Anh tadẫn tavòng raphía saungôinhàvàbắt tađợiởhiênsaudướimái che, nơi củi đốt được xếp khô ráo và an toàn.Một thùngtrứngcáBelugabacânngaylúcđóchắchẳncũngkhôngthểxaxỉhơnchỗcủiđốtđượcxếpngayngắn,hàngdọchàngngangcaohơnđầuta.

Kolyamentớimộtkhungcửasổphủsươnggiávànhòmvàotrong.CáimũlôngAstrakhanđentuyềncủaanhtalấploángtrongánhlửa.Bêntrongngôinhàtiếngnhạcđangvanglêntừmộtcáimáyquayđĩa-tiếngnhạcpianojazz,mộtthứđậmchấtMỹ.

“Aiởtrongđấy?”tathìthào.Anhtagiơtaylênrahiệuchotaimlặng.Anhtacóvẻdánchặtmắtvàonhữnggìmìnhnhìnthấy,vàtatựhỏi không lẽ bọn ta lại vớphải lũ ăn thịt người nữa giữa chốnđồngtuyếtnhàquênàyhay,nhiềukhảnănghơn,nhữngthithểbịcắtxẻocủacáigiađìnhtừngsốngởđây.

NhưngKolya đã từng đốimặt với bọn ăn thịt người và anh ta đãtừngthấycơmannàolàxácchết.Đâylàmộtthứgìđómớilạ,thứgìđóbấtngờ, và saubamươigiâynữa ta chống lại lệnhmàđếnđứngcùng anh ta ở cửa sổ, cẩn thận không làm rơi quệtmảng băng nào

lòngthòngtừtrênlitô.Tacúikhomngườicạnhanhtavànhòmquamépdướicủatấmkính.

Haicôgáimặcđồngủnhảytheotiếngnhạcjazz.Họthậtđángyêuvàtrẻtrung,khônglớntuổihơnta,côtócvàngdẫndắtcôtócđen.Côtarấtxanhxao,cổhọngvàmácôtalấmtấmtànnhang,lôngmàyvàlôngminhạtmàuđếnnỗichúngbiếnmấtkhinhìnnghiêng.Côgáitócđennhỏnhắnhơn,vụngvề,khôngsaobắtvàođượcđúngphách.Hàmrăngcủacôtaquálớnsovớimiệngvàđôicánhtaythìmũmmĩm,cóngấnởcổtaynhưtaytrẻem.Cháusẽkhôngđờinàođểýđếncôtatrongthờibình,khiđangdạobướcdọctheoNevsky,nhưngtronglúcnàythìởmộtcôgáimũmmĩmtoát lênvẻgìđóngoại laiđếnhoangdại.Kẻnàođóquyềnlựcyêucôtavàgiữchocôtađượcănuốngđầyđủ.

Tangỡngàngtrướccảnhnhữngcôgáiđangnhảyđếnnỗiphảimộtlúcsautamớinhậnra làhọkhôngchỉcómộtmình.Haicôgáinữađangnằmsấptrênmộttấmthảmdagấungayphíatrướclòsưởi.Cảhaiđềuchốngtaydướicằm,khuỷu tayđặt trên tấmthảm,chămchúnhìnmànkhiêuvũvớivẻnghiêmnghịtrênkhuônmặt.MộtcôtrônggiốngngườiChechen,đôilôngmàyđencủacôtagầnnhưgiaonhauphía trênmũi,môicô ta tôđỏchót, tócquấn lại trongmộtcáikhănướttrênđầu,nhưthểcôtavừamớitắmxong.Côgáikiacócáicổdài,thanhtúcủamộtvũcôngbalê,mũicôtalàmộtgócvuônghoànhảokhinhìnnghiêng,máitócnâubuộcrasauthànhnhữngbímbệnchặt.

Nộithấtcủangôinhànôngtrangtrôngnhưmộtcăn lềusăn.Đầucủa những con vật chết trang trí cho tường của căn phòng lớn: gấunâu,lợnrừng,mộtconsơndươngvớicặpsừngcongtítđồsộvàmộtbộrâucằmlếchthếch.Mộtconsóivàmộtconmèorừngnhồirơmđặtởhaibênlòsưởi,tạodángnhưđangrìnhmồi,miệngchúngnheravànhữngcáinanh trắng lòa.Nến thấp trongnhữngchânđèn treo trêntường.

KolyavàtalomkhomngoàicửasổvàchằmchằmnhìnkhungcảnhđóđếnkhibàihátkếtthúcvàcôgáitrôngnhưdânChechenđứnglênthayđĩa.

“Chơilạilầnnữađi,”côtócvàngnói.Giọngcôtanghẹtđiqualầnkính,nhưngvẫndễngheđượccôtanói.

“Đừnglạinữa!Xinchị,”bạnnhảycủacôtanói,“bàigìembiếtấy.ChođĩaEddieRoznerđi.”

TaquaysangnhìnKolya.Tachắcmẩmthấyanhtađangcườinhănnhở, ngây ngất trước khung cảnh siêu thựcmà bọn ta vừa gặpphảigiữa vùng đồng khôngmông quạnh đầy tuyết này.Nhưng anh ta lạihầmhầm,môimímchặtlại,mắttoátlênvẻgìđónhưtứcgiận.

“Đi nào,” anh ta vừa nói vừa đứng lên và dẫn ta đi vòng về phíatrước ngôi nhà.Một cái đĩamới đã bắt đầu cất lên, lại là nhạc jazz,nhạccôngkèntrumpetdẫndắtbannhạccủamìnhtrongmộtgiaiđiệurộnrã.

“Chúngtasẽvàophảikhông?Tôinghĩhọcóthứcăntrongđó.Tôinghĩtôiđãnhìnthấychút…”

“Tôichắcchắnlàhọcónhiềuthứcăn.”

Anhtagõlêncửatrướccủangôinhànôngtrang.Tiếngnhạcngừngchơi.Vàigiâysaucôgáitócvànghiệnraphíasaukhungcửasổchiaôngaycạnhcửachính.Côtachằmchằmnhìnbọntahồilâukhôngnóinănghaynhúcnhíchgìvềphíacửachính.

“ChúngtôilàngườiNga,”Kolyanói.“Mởcửara.”

Côtalắcđầu.“Cácanhkhôngnênởđây.”

“Tôibiết,”anhtanói,giơkhẩusúnglênđểcôgáicóthểnhìnthấynó.“Nhưngchúngtôiđãởđâyrồi,vậynênhãymởcửara,quỷthamabắtmẹcôđi.”

Côtócvàngngoảnhlạinhìnvềphíacănphònglớn.Côtathìthầm

gìđóvớimộtngườiđứngkhuấtkhỏitầmnhìnvàlắngnghecâutrảlời.Vừagậtđầucôtavừaquaylạinhìnchúngtôilầnnữa,hítmộthơisâu,rồimởcửa.

Bướcvàobêntrongngôinhànôngtrangcảmgiácgiốngnhưđivàobụngcủaconcávoi,nơiấmápnhất ta từngđượcởsuốtmấy thángrồi.Bọntađitheocôtócvàngvàocănphònglớn,ởđóbangườibạncủacô tađứng thànhhàngbồnchồn,nhữngngón taymânmêviềnváyngủ.Cô tócđennhỏnhắnvớiđôi cánh taymũmmĩmnhìnnhưsắpkhócđếnnơi;môidướicủacôtamấpmáykhicôtanhìnvàokhẩusúngcủaKolya.

“Cònaikhácởđâynữakhông?”anhtahỏi.

Côtócvànglắcđầu.

“Khinàothìchúngđến?”anhtahỏi.

Mấycôgáiliếcnhìnnhau.

“Aicơ?”cônhìnnhưngườiChechenhỏi.

“Đừngcógiởtròvớitôi,cáccô.TôilàmộtsĩquanHồngquân,tôiđangthựchiệnnhiệmvụđặcbiệt…”

“Cậutacũnglàsĩquanà?”côtócvàngvừahỏivừanhìntôi,khônghẳnlàcườicợt,nhưngtacóthểnhậnravẻthíchthútrongmắtcôta.

“Không,cậuấykhôngphảilàsĩquan,cậuấylàchiếnsĩ…”

“Mộtchiếnsĩà?Thậtkhông?Cậubaonhiêutuổirồicưng?”

Lúcnàytấtcảcáccôgáiđềunhìnta.Tronghơiấmcủacănphòng,dướisứcnặngnhữngánhnhìncủahọ, tacóthểcảmthấymáuđangdồnlênmặtmình.

“Mười chín,” ta nói, đứng rất thẳng người. “Tháng Tư này là haimươi.”

“Xì,mườichíngìmàbétí,”côgáiChechennói.

“Mườilămlàcùng,”côtócvàngnói.

Kolya kéo giật khóa nòng khẩu súng ngắn, đẩymột viên đạn lênnòng-mộtâmthanhrấtkịchtrongcănphòngtĩnhlặng.Đốivớitathìcửchỉđóquákệchcỡm,nhưngKolyalạicóbiệttàithựchiệnnhữngcửchỉkệchcỡm.Anhtagiữkhẩusúngngắnchĩaxuốngsànnhàvànhìnvàomặttừngcôgái,chậmrãivớitừngngườimột.

“Chúngtôiđãđicảmộtchặngđườngdài,”anhtanói.“Cậubạntôiđâyđãmệt.Tôicũngmệt.Vậynêntôisẽhỏilạicáccô,mộtlầncuốicùng,khinàothìbọnchúngtới?”

“Chúng thường đến khoảng lúc nửa đêm,” cô tóc đenmũmmĩmnói.Mấycôgáikiachămchúnhìncôtanhưngkhôngnóigì.“Saukhichúngnãpháoxong.”

“Thậtvậysao?VậylàsaukhibọnĐứcphátchánvớiviệctrútđạnpháoxuốngtấtcảchúngtôiởPiter,chúngtớiđâyquađêmvàcáccôchămsócchúng?”

Xét ở nhiều khía cạnh thì ta cực kỳ đần. Ta nói thế không hề vìkhiêmtốn.Tatinlàmìnhthôngminhhơnmứcngườitrungbình,mặcdùcólẽkhôngnênxemtríthôngminhlàmộtthướcđoriêngrẽ,kiểunhưđồnghồtốcđộ,màphảilàtổngthểcủamộtloạtđồnghồtốcđộvòngquay,đồnghồcôngtơmét,caođộkế,vànhữngthứcònlại.Chatadạytađọcnămtabốntuổi,điềumàôngvẫnluônkhoevớibạnbèmình,nhưngviệctakhôngthểhọcnổitiếngPháphoặcnhớđượcngàythángcácchiếnthắngcủaSuvorovchắchẳnđãlàmôngphiềnmuộn.Ông làmộtnhàthôngthái thực thụ,có thểngâmlạibấtkểkhổnàotrongEugene Onegin theo yêu cầu, thành thạo tiếng Anh và tiếngPháp,đủgiỏimônvậtlýlýthuyếtđếnnỗicácgiáosưcủaôngởtrườngđạihọccoiviệcôngthoáivịxuốnglàmthơlàmộtbikịchnhỏ.Taướcgiánhưhồiđóhọcókhảnăngthuhúthơnthìtốt,cácgiáosưcủachataấy.Taướcgiámàhồiđóhọdạychoôngcáihayhocủavậtlý,giảithíchchotaysinhviênngôisaocủahọtạisaohìnhdángcủavũtrụvàtrọnglượngcủaánhsánglạiquantrọnghơnnhữngvầnthơngangphè

vềlũlừađảovàlangbămpháthaicủaLeningrad.

Chatahẳnđãbiếtchuyệngìđangxảyratrongngôinhànôngtrangấyngaygiâyphútôngnhìnquacửasổ,chodùmớimườibảyđichăngnữa. Vì thế ta cảm thấy nhưmột thằng ngốc khi cuối cùng ta cũngnhậnratạisaonhữngcôgáinàylạiởđây,aiđangnuôisốnghọvàbảođảmchohọcóđủcủisưởichấtdướimáihiên.

CôtócvàngtrừngtrừngnhìnKolya,haicánhmũicôphậpphồng,dacôđỏbừngdướinhữngvếttànnhang

“Anh…”côtanói,vàtronggiâylátcôtakhôngthểnàonóigìthêmđược,nỗitứcgiậncủacôdữdộiđếnkhôngthểdiễntảthànhlời.“Anhbướcvàođâyvàlênánchúngtôià?Vịanhhùng?Anhđãởđâu,anhvàđộiquâncủaanhnữa?BọnĐứcđếnvàđốttrụimọithứ,vậymàđộiquâncủaanhđãởđâu?Chúngbắnnhữngđứaemtraicủatôi,chatôi,ông tôi,mọi đànông trong thị trấn của tôi, trong khi anh vànhữngngườibạncủaanhrúmróởchỗkhác…Anhtớiđâyvàchĩasúngvàotôià?”

“Tôichẳngchĩasúngvàoaicả,”Kolyanói.Đólàmộtcâunóinhẫnnhụcmộtcáchlạlùngphátratừanhta,vàtabiếtanhtađãthuatrận.

“Tôisẽlàmbấtkểviệcgìđểbảovệemgáimình,”côtavừanóitiếpvừahấtđầuvềphíacôtócđenmũmmĩm.“Bấtkểđiềugì.Lẽracácanhphảibảovệchúngtôi.Cácanhđãởđâu?”

“Chúngtôiđãchiếnđấuvớibọnchúng…”

“Cácanhchẳngbảovệđượcaihết.Cácanhđãbỏrơichúng tôi.Chúngtôikhôngsốngtrongthànhphố,nghĩalàchúngtôikhôngthểnào lại lànhữngkẻquan trọngđúngkhông?Cứđể lũnôngdânchochúng!Phảivậykhông?”

“Phânnửachiếnsĩtrongđơnvịtôiđãhysinhkhichiếnđấuvì…”

“Phânnửa?Nếutôimàlàtướng,línhcủatôithàchếthếttrướckhichúngtôiđểmộttênQuốcxãvàotrongđấtnướcmình!”

“Ừm,”Kolyanói,vàcảmấygiâysauanhtakhôngnóigì.Cuốicùnganhtabỏkhẩusúngngắntựđộngcủamìnhvàotúi.“Tôimừngrằngcôkhôngphảilàtướng.”

Chương14

Chodùkhởiđầunhọcnhằn,chẳngmấychốcbọntacũngđã làmhòavớimấycôgái.Bọntacầnlẫnnhau.HọchưahềđượcnóichuyệnvớingườiNganàokhácđãhaithángnay,họkhôngcóđài,vàhọkhátkhao được nghe tin tức về cuộc chiến.Khi họ nghe về những chiếnthắngbênngoàiMoscow,Galina,cô tócđentrẻmăng,mỉmcườivớichịmìnhlàNina,vàgậtđầu,cứnhưthểcôtađãdựbáođiềuđó.MấycôgáihỏivềLeningrad,nhưnghọkhôngquantâmđếnviệcbaonhiêungườiđãchếttrongthángMườihaihoặc lúcnàykhẩuphầnbánhmìđượcchiamỗithánglàbaonhiêu.Nhữngngôilàngnôngthônnhỏbéquê họ còn gánh chịu nặng nề hơn cả Piter, và câu chuyện về tìnhcảnhkhốnkhổkhốnnạncủathànhphốchưakhuấtphụcchỉkhiếnhọphát chán. Thay vào đó họmuốn biết là Cung điệnMùa đông cònđứng vững không (vẫn nguyên), rằng Kỵ sĩ Đồng[19] có bị hạ xuốngkhông(chưahềluôn),vàmộtcửahàngnàođótrênNevskyProspekt,đâunhưnổi tiếngchuyênbánnhữngđôigiàyđẹpnhấtnướcNga,cósốngsótđượcquacáccuộctấncôngkhông(cảKolyavàtađềukhôngbiếtmàcũngchẳngquantâm).

Bọntakhônghỏinhữngcôgáiquánhiềucâuhỏi.Bọntađủhiểucâuchuyệnmàkhôngcầncácchitiết.Nhữngngườiđànôngởcácthịtrấncủahọđãbịgiếthại.NhiềuphụnữtrẻtuổiđãbịgửivềphíaTây,để làmviệcnhưnhữngnô lệ tạicácnhàmáycủaĐức.NhữngngườikhácbỏtrốnvềphíaĐông,đibộhàngtrămcâysốcùngconcáivàđồgiabảocủahọ,hyvọngmìnhcó thểđinhanhhơnbọnWehrmacht.NhữngcôgáixinhđẹpnhấtkhôngđượcphépđitheonhữngngườichịcủamìnhvềĐônghayTây.Họđượcđểdànhchokhoái lạccủabọnxâmlược.

Tấtcảbọntađềungồitrênsànnhàgầnlòsưởi.Tấtvàgăngtaycủabọntaphơi trênbệ lòsưởi,đểsấykhôvàchoấm.Đổi lại thôngtin,cáccôgáichobọntanhữngcốctrànóngbỏnglưỡi,nhữnglátbánhmìđenvàhaicủkhoaitâynướng.Nhữngcủkhoaitâyđãđượccắtrachobọn ta.Kolyacắnmộtmiếngvànhìn ta.TacắnmộtmiếngvànhìnGalina,ngườicókhuônmặtdễthươngvàcánhtaymũmmĩm.Côtangồidựalưngvàocáigờđácủalòsưởi,haibàntayluồndướiđôichântrần.

“Cóphảibơkhông?”tahỏicôta.

Côtagậtđầu.Nhữngcủkhoaitâycómùivịnhưnhữngcủkhoaitâythực thụ, chứ không phải những cái cụcmấu quắt queo,mọcmầm,đắngnghétbọntaănởPiter.MộtcủkhoaitâyngoncùngbơvàmuốicóthểmuađượcbaquảlựuđạnhoặcmộtđôiủngbằngdavànỉởChợGiời.

“Chúngcóbaogiờmangtrứngđếnkhông?”Kolyahỏi.

“Mộtlần,”Galinanói.“Chúngtôilàmmóntrứngốplết.”

Kolyacốgiaotiếpbằngánhmắtvớita,nhưngtachỉquantâmđếncủkhoaitâyphếtbơcủamình.

“Chúngcócăncứgầnđâykhông?”

“Bọnsĩquanởmộtngôinhàgầnhồ,”Laranói,đólàcôgáinhìnnhư người Chechen nhưng hóa ra lại lai Tây Ban Nha. “Ở NovoyeKoshkino.”

“Đólàmộtthịtrấnà?”

“Vâng.Đólàthịtrấncủatôi.”

“Vàbọnsĩquanhẳnphảicótrứngchứ?”

Lần này thì ta ngẩng lên nhìn anh ta. Ta đã quyết định gặm củkhoaitâythậtchậmrãi,đểtrảinghiệmđókéodàithậtlâu.Bọntađãmaymắnvớibữaăntốihaiđêmliêntiếp,mónxúpCụcCưngvàgiờ

thìlànhữngcủkhoaitâynày.Takhôngtrôngđợivậnmaycủabọntasẽkéodàibađêm.TagặmvớisựtỉmẩnvàchămchúnhìnmặtKolyaxemcóthấydấuhiệucủaýđịnhnguxuẩnnàokhông.

“Tôikhôngbiếtliệungaylúcnàythìchúngcókhông,”Laravừanóivừakhẽbậtcười.“Anhthựcsựđóitrứngthếà?”

“Ừ,”anhtavừanóivừamỉmcườiđáplạicôta,nhữnglúmđồngtiềnhằn trênmá anh ta. Kolya biết nụ cười kiểu nào sẽ khoe đẹp nhấtnhững lúm đồng tiền củamình. “Tôi thèm khát trứng suốt từ thángSáu.Cônghĩtạisaochúngtôilạirangoàinàychứ?Chúngtôiđangđitìmtrứng!”

Mấycôgáibậtcườitrướccâunóiđùalạlùngnày.

“Cácanhđangtổchứchoạtđộngdukíchà?”Larahỏi.

“Chúngtôikhôngthểnóivềnhiệmvụcủamìnhđược,”Kolyanói.“NhưngcứcoinhưđâysẽlàmộtmùađôngdàiđốivớibọnĐức.”

Cáccôgáiliếcnhìnnhau,khôngấntượnglắmvớikiểunóichuyệnhuênhhoangnày.Họđãnhìn thấybọnWehrmachtởcự lycòngầnhơncảKolya;họđãhình thànhquanđiểmcủamìnhvềviệcai sẽ làngườithắngcuộcchiếnnày.

“NovoyeKoshkinocáchđâybaoxa?”anhtahỏi.

Laranhúnvai.“Khôngxa.Sáu,bảycâysố.”

“Có thể làmộtmục tiêu tốt,” anh ta vừabảo ta vừanhaimột látbánhmìđen,thảnnhiênmộtcáchđầychủý.“VặnmộtđámsĩquanWehrmacht,đểlạichochúngmộtlữđoànkhôngđầu.”

“Chúng không phải bọnWehrmacht,” Nina nói. Có điều gì đó ởkiểu nói của cô khiến ta ngẩng lênnhìn.Cô ta khôngphải là ngườinhútnhát,nhưngnhữnggìcôtađangnóilàmcôtasợhãi.Emcôta,Galina, đăm đămnhìn vào ngọn lửa, nhai bặmmôi dưới. “Chúng làbọnEinsatzgruppen[20].”

NgườiNgađãđượchọcmộtkhóatiếngĐứccấptốctừthángSáu.

Hàngchục từđãđivàovốntừvựnghàngngàycủachúngtachỉquamộtđêm:PanzervàJunkers,WehrmachtvàLuftwaffe,BlitzkriegvàGetstapo,cùngtấtcảnhữngdanhtừviếthoakhác.Einsatzgruppen,khitamớinghelầnđầu,khônghềcócáiâmthanhđộcđịanhưmộtsốtừkhác.Nghenógiốngtêncủamộttaykếtoánkhótínhtrongmộtvởhàikịch tồicủa thếkỷ19.Nhưnggiờ thìcái tênđónghekhôngcònbuồn cười chút nào, sau tất cả những bài báomà ta đã đọc, nhữngphóng sự phát thanh, và những câu chuyện nghe lỏm được.EinsatzgruppenlànhữngđộihànhquyếtcủabọnQuốcxã,nhữngtênsát thủđược chọn lựa kỹ càng từhàngngũquânđội chínhquy, bọnWaffen-SS,vàGetstapo,đượcchọnbởikhảnăngtànbạovàdòngmáuArya thuầnchủngcủachúng.KhiquânĐứcxâm lượcmộtđấtnước,bọnEinsatzgruppen sẽ theo sau các sưđoànchiếnđấu, chờchocácvùnglãnhthổđóđượcbìnhđịnhtrướckhisănlùngnhữngmụctiêuđãđượclựachọncủachúng:ngườicộngsản,dânGypsy,tríthức,và,tấtnhiênrồi,ngườiDoThái.TuầnnàotờSựThậtvàSaoĐỏcũngđăngnhữngbứcảnhmớichụpnhữnghàođấtchấtđốngngườiNgabịgiết,nhữngngườiđànôngbịbắnvàogáysaukhihọđãđàoxongngôimộtậpthểcủamình.Chắchẳnphảicótranhcãicấpcaotrongtòasoạncủacáctờbáovềviệcđănghaykhôngđăngnhữngbứcảnhcóthểlàmsasúttinhthầnđếnthế.Nhưngchodùđólànhữngbứcảnhđầychếtchóc, chúng cũng chỉ ra những điều hiển nhiên: đây là số phận củachúngtanếuthuatrận.Đâysẽlàcáigiáphảitrả.

“Vậy rabọnsĩquanEinsatzgruppen lànhữngkẻđếnđâyvàobanđêmà?”Kolyahỏi.

“Vâng,”Ninanói.

“Tôi không biết là chúng lại nhọc công với pháo binh làmgì,” tanói.

“Bìnhthườngthìkhôngđâu.Đólàmộttròchơicủachúng.Chúngđánhcược.Chúngnhắmvàocáctòanhàkhácnhautrongthànhphố

vàbọnphicôngnémbomsẽchochúngbiếtchúngđãbắnvàođâu.ĐólàlýdotạisaochúngtôihỏivềCungđiệnMùađông.Đólàmụctiêumàtấtcảbọnchúngđềumuốnbắntrúng.”

Tanghĩđến tòaKirovbị sanbằng,vềVeraOsipovnavàcặpsinhđôinhàAntokolsky,khôngbiếthọđãbịđèbẹpdướiđốnggạchđãđổnáthayđãsốngsótkhitòanhàsụpđổ,bịmắckẹtdướinhữngtảngbêtôngchịulựclớn,chỉđểchếttừtừ,cầucứu,trongkhikhóivàbụikhiếnhọ sặc sụa trong đống đổ nát.Có thể họ đã chết vìmột tênĐức ởtrong rừng, vừa nhấm nhápmột ve rượu schnapps được chuyền taynhauvừađùagiỡnvớinhữngthằngsĩquanđồngbọn,đọcsai tọađộchomột tênpháothủnontay,vàquảđạnpháo170 li lẽ ra làdànhchoCungđiệnMùađông lại rơiđúngvào tòanhàchungcưxámxịtxấuxícủata.

“Baonhiêuthằngđến?”

Ninaliếcnhìnnhữngcôgáikhác,nhưngkhôngaitrongsốhọđáplạiánhmắtcủacôta.Galinagãigãivếtmẩnngứanàođótrênmubàntay.MộtkhúcgỗđangcháyrụngxuốngkhỏigiáđốtvàLarađẩynóvàosát trong lòbằngmộtquecời.Olesya,côgáicónhữngbímtóc,chưahềnóimộtlờinàokểtừlúcbọntavàotrongnhà.Takhôngbaogiờ biết được là cô ta nhút nhát, hoặc câm bẩm sinh, hay bọnEinsatzgruppenđãxẻolưỡicôta.Côtanhặtnhữngcáiđĩavàcốctràtrốngkhôngcủabọntalênvàmangrakhỏiphòng.

“Còn tùy từng tối,” cuối cùng Nina nói. Cô ta nói một cách hờhững,như thểbọn tađang traođổivềmộtvánbài.“Cóhômkhôngthằngnàođến.Cókhilàhai,hoặcbốn.Cókhicònhơn.”

“Chúngđixeđến?”

“Vâng,vâng,tấtnhiên.”

“Vàchúngởlạiquađêm?”

“Thỉnhthoảng.Khôngthườngxuyên.”

“Vàchúngkhôngbaogiờđếnvàobanngày?”

“Mộthailần.”

“Vậy,xinthứlỗivìtôiđãhỏi,nhưngđiềugìngăncáccôbỏtrốn?”

“Anhnghĩchuyệnđódễdàngthếsao?”Ninahỏi,khóchịuvìcâuhỏi,vìhàmýtrongđó.

“Khôngdễ,”Kolyanói.“NhưngLevvàtôi,bọntôirờiPiterlúcrạngsángvàbọntôiđangởđâythôi.”

“Những tênĐứcmà các anh đang chống lại, những kẻ đã chiếmđượcmột nửa đất nước của chúng ta, anh tưởng chúng ngu à?AnhtưởngchúngsẽđểyênchochúngtôiởđâynếuchúngtôicóthểcứthếmởcửaravàđibộđếnPiterchắc?”

“Nhưngtạisaolạikhông?Tạisaocáccôlạikhôngthể?”

Tacóthểnhậnratácđộngtừcâuhỏicủaanhtađốivớicáccôgái,vẻ tức giận trongmắtNina, nỗi hổ thẹn trongmắtGalina khi cô tachằmchằmnhìnđôibàntaytrắngtrẻomềmmạicủamình.Dùchỉmớibiết Kolya được vài ngày, ta tin là anh ta đang tò mò thật sự, chứkhôngphảiđangcốhànhhạnhữngcôgáivớimàntrahỏicủamìnhnhưngdùvậy,tavẫnướcgiánhưanhtangậmmồmlại.

“HãykểchohọvềZoya,”Laranói.

Ninacóvẻkhóchịuvớilờikhuyênđó.Côtanhúnvaivàkhôngnóigì.

“Họnghĩchúngtalànhữngkẻhènnhát,”Laranóithêm.

“Tôikhôngquantâmhọnghĩgì,”Ninanói.

“Đượcrồi,tôisẽnóichohọbiếtvậy.Hồitrướccònmộtcôgáinữa,Zoya.”

Galina đứng lên, phủi phủi chiếc váy ngủ, và bước ra khỏi cănphònglớn.Laraphớtlờcôta.

“BọnĐứcyêucôấy.Cứmỗithằngđếnđâyvìtôithìcósáuthằng

đếntìmcôấy.”

LốikểsốngsượngcủaLaralàmtấtcảbọntathấykhôngthoảimái.Ninarõrànglàmuốnđitheonhữngcôgáikhácrakhỏiphòng,nhưngcôtavẫnởnguyênchỗcủamình,mắtcôtađảoláoliên,nhìntấtcảmọithứtrừcóKolyavàta.

“Cô ấy mới mười bốn tuổi. Tôi không biết bố mẹ cô ấy làm gì,nhưngtôiđoánlàcôngviệcgìđóquantrọng.BọnEinsatzgruppentìmthấyvàbắnhọtrênđườngphố.Chúngtreonhữngcáixáclêncộtđènđểtấtcảmọingườitrongthịtrấncóthểthấychuyệngìxảyra.ChúngđưaZoyađếnđâycùnglúcchúngđưachúngtôiđến,cuốithángMườimột.Trướcđóthìcónhữngcôgáikhác.Sauvàithángthìchúngchánchúngtôi,anhbiếtđấy.NhưngZoyathìđượcchúngyêuthích.Côấythậtnhỏbévàcôấykhiếpsợchúngvôcùng.Tôinghĩlàchúngthíchđiềuđó.Chúngthườngbảocôấy,‘Đừnglo,tasẽkhônghạicô,tasẽkhôngđểhọhạicôđâu,’đạiloạinhưthế.Nhưngcôấyđãnhìnthấybốmẹmìnhbịtreodướicộtđèn.Bấtkỳtênnàotrongsốchúngchạmvàocôấy,hắncũngcóthểchínhlàkẻđãbắnbốmẹcôấy,hoặcralệnhbắnbốmẹcôấy.”

“Tấtcảchúngtaaichẳngcónỗiniềm,”Ninanói.“Côấyđãhoảngsợ.”

“Phải,côấyđãhoảngsợ.Côấymớimườibốn;côấyhoảngsợ.Vớicôthìkhác;côcòncóemgái.Côcóphảimộtmìnhđâu.”

“Côấycóchúngtamà.”

“Không,” Lara nói, “khác hẳn đấy. Đêm nào cũng thế, sau khichúngđikhỏi,côấylạikhóc.Tôimuốnnóilàsuốtmấytiếngđồnghồ,chođếnkhicôấyngủthiếpđi,vànhiềukhicôấykhônghềngủ.Tuầnđầutiênbọntôicòncốgắnggiúpcôấy.Bọntôingồivớicôấyvànắmtaycôấy,kểchuyệnchocôấynghe,bấtkỳđiềugìđểlàmchocôấyngừngkhóc.Nhưngchẳngăn thuagì.Anhđãbaogiờcốvỗvềmột

đứatrẻlêncơnsốtchưa?Anhthửđủmọicách:anhômnótrongtay,anhđungđưanó, anhhát chonónghe, anhchonóuống thứgì đómát;khôngăn thua, chẳng tácdụnggì.Côấykhông lúcnàongừngkhóc.Vàsaumộttuầngìđó,chúngtôikhôngcòncảmthấythươnghạicô ấy nữa.Chúng tôi thấy tức giận.ĐiềuNina nói là sự thật: tất cảchúngtôiđềucónỗiniềmriêng.Tấtcảchúngtôiđềuđãmấtgiađình.KhôngaitrongchúngtôingủđượcvìZoyacứkhóc.Tuầnthứhaicôấyởđây,bọntôikhôngđếmxỉagìđếncôấynữa.Nếucôấymàởphòngnày thì bọn tôi sangphòng khác.Cô ấy biết là bọn tôi giận - cô ấykhôngnóinănggì,nhưngcôấybiết.Vàviệckhóclócchấmdứt.Đùngmộtcái,nhưthểcôấyquyếtđịnhrằngnhưvậylàđủrồi.Suốtbangàyliềncôấyrấtlặnglẽ,khôngkhóclócgìnữa,chỉthuithủimộtmình.Vàđếnsángthứtưthìcôấybiếnmất.Thậmchíphảimãisauđóbọntôimớibiết, khibọn sĩ quanđến.Chúng saykhướtnhúnnhảyvàođây,ngâmngatêncôấy.Tôinghĩhồiấybọnchúngvẫnthườngcácượcvớinhau,vàtênnàothắngsẽcóZoyatrước.Chúngthườngđưabạnbèởcácđơnvịkhácđếngặpcôấy,chúngthườngchụpảnhcôấy.Nhưngcôấyđãbiếnmấtvà,tấtnhiên,chúngkhôngtinbọntôi.Bọntôibảochúngrằngbọntôihoàntoànkhôngbiếtnhưngtôicũngcóthểnóilàmìnhđãnóidối.Tôihyvọnglàbọntôicũngsẽnóidối,nếubọntôicóbiếtđinữa.Tôihyvọngnếunhưchúngtôilàmđượcđiềuđóchocôấy.Tôikhôngbiếtliệuchúngtôicólàmnhưthếkhông.”

“Chắcchắnlàchúngtasẽlàmthế,”Ninanói.

“Tôikhôngbiết.Chuyệnđókhôngquantrọng.Chúngrangoàitìmcôấy.Abendrothvànhữngtênkhác.Hắnlàtên,ừm,tôikhôngrànhvềcấpbậc,thiếutácủachúngthìphảinhỉ?”CôtanhìnNina,cônàynhúnvai.“Thiếutá,tôinghĩthế.Hắnkhôngphảitênnhiềutuổinhất,nhưnghắnralệnh.Chắchẳnlàhắnphảirấtgiỏitrongcôngviệccủamình.Và lầnnàohắncũngcócôấy trướctiên,mọi lầnhắntớiđây,cho dù là chúng có đưamột tên đại tá ở nơi khác đến, hắn vẫn sẽ

chiếmcôấychoriêngmình.Khixongvớicôấyhắn thườngrangồicạnh lò sưởi và uống rượu schnapps mận. Bao giờ cũng phải làschnappsmậnchohắn.TiếngNgacủahắnhoànhảo.CòntiếngPhápcủahắnnữa…HắnđãsốngởParishainăm.”

“SănlùngnhữnglãnhđạocủaphongtràoKhángchiến,”Ninanói.“Mộttênkhácđãkểvớitôi.HắngiỏichuyệnđóđếnnỗichúngphonghắnlênthiếutátrẻnhấttronglựclượngEinsatzgruppen.”

“Hắn thích chơi cờ vua với tôi,” Lara nói. “Tôi chơi cũng được.Abendrothchấptôimộtconhậu,đôikhi làmộtconhậuvàmộtcontốt,màtôikhôngbaogiờtrụđượcquáhaimươinước,thậmchícảkhihắnsay,màhắnthìthườngsay.Nếutôi…nếutôibận,hắnsắpbàncờvàtựchơicảhaibên.”

“Hắnlàtêntồitệnhấttrongbọnchúng,”Ninanói.

“Vâng, thoạt đầu tôi không nghĩ như vậy.Nhưng sau chuyện củaZoya,vâng,hắnlàtêntồitệnhấttrongsốbọnchúng.Vậylàchúnglấychórồiđitheodấuvếtcủacôấyvàchúngvàorừngtìmcôấy.Chúngchỉmấtcóvài tiếngđồnghồ.Côấychưađiđượcxa.Côấyquáyếuớt…Từđầucôấyvốnđãnhỏbérồi,côấylạihầunhưkhôngăngìtừlúcđếnđây.Chúngmangcôấytrởlạiđây.Chúngđãxésạchquầnáocủacôấy.Trôngcôấynhưmộtconthúhoang,bẩnthỉu,tócdínhđầylákhô,bầmdậpkhắpngườivìchúngđãđánhcôấy.Chúngtróihaitaycôấyvàonhauvàhaimắtcáchânnữa.Abendrothbắttôilấycáicưaởcạnhđốngcủivào.KhiZoyabỏtrốn,côấy lấyáokhoácvàủngcủatôi,nênchúngtưởngtôilàngườigiúpcôấy.Hắnbảotôiđilấycáicưa.Tôikhôngbiếtlúcđótôinghĩgìnữa,nhưngtôikhônghềnghĩlà…cólẽ tôicứ tưởngchúngsẽdùngnóchosợidây.Có lẽchúngsẽkhônglàmhạicôấyvìchúngthíchcôấyđếnthế.”

TanghethấymộttiếngnấcnghẹnvàngoảnhsangthấyNinađanggãitrán,bàntaychemắt,môicắnchặtvàonhauđểcốgiữkhôngbậtrathànhtiếng.

“Bốnthằngtrongsốbọnchúngghìchântaycôấyxuống.Lúcđóthìcôấychưachốngcự lại.Làmsaomàcôấychốngcựnổi?Côấyvỏnvẹncóbốnmươicân…Côấytưởngchúngsẽgiếtcôấyvàcôấykhôngquantâm;côấymuốnthế,côấyđangchờđợiđiềuđó.Nhưngchúngkhônggiếtcôấy.Abendrothbắttôiđưacáicưachohắn.Hắnkhôngcầmlấynótừtôi;hắnbắttôiđặtnóvàotayhắn.Hắnmuốntôibiếtrằng…rằngtôiđãđưanóchohắn.Tấtcảbọntôiđềuởtrongcănphòngnày,NinavàGalinacùngvớiOlesyavàtôi.Chúngbắtbọntôiphảiở lại.Chúngmuốnbọntôichứngkiến,đó làhìnhphạtchobọntôi. Bọn tôi đã giúp cô gái này cố bỏ trốn nên giờ thì bọn tôi phảichứngkiến.TấtcảbọnĐứcđềuđanghútthuốc-chúngđãởngoàitrờilạnhtìmkiếmcôấyvàgiờthìchúnghútthuốc-cănphòngđầyngậpkhóithuốccủachúng.NhìnZoyarấtthanhthản,nhưthểthậmchícôấy cònmỉm cười được vậy. Lúc này cô ấy đã ở quá xa tầm với củachúng,chúngkhôngthểnàochạmvàocôấyđượcnữa.Nhưngcôấyđãnhầmvềđiềuđó.Abendrothcúixuốngcạnhcôấyvàthìthầmđiềugìđóvàotaicôấy.Tôikhôngbiếthắnđãnóigì.Hắncầmcáicưagỗvàhắnđặtlưỡicưavàomắtcáchâncôấyvàhắnbắtđầucưa.Zoya…Cóthểtôisẽsốngthậtlâu,tôikhôngnghĩthế,nhưngbiếtđâusẽvậy,vàtôisẽkhôngbaogiờxuađượctiếngthétđótrongđầumình.Cóđếnbốntênđànôngkhỏemạnhghìcôấyxuống,vàcôấychẳngcòngìngoàidabọcxương,nhưngcôấychốnglạichúng,giờthìcôấychốnglạichúng,vàcóthểthấyrõlàchúngphảigồngsứcđểghìcôấyxuống.Hắncưacụtmộtbànchâncủacôấy rồihắnchuyển sangbànchântiếp theo.Một trong số bọnĐức chạy ra khỏi phòng…cônhớ chứ,Nina? Tôi quên mất tên hắn rồi. Hắn không bao giờ quay lại đây.AbendrothcưacụtnốtbànchânkiavàZoyakhônglúcnàongưnggàothét.Tôiđãnghĩthếđấy,mìnhsẽkhôngbaogiờcònbìnhthườngđượcnữasaukhichứngkiếncảnhnày,nhưthếnàythậtquásứcchịuđựng,thậtquásức.Vàkhihắnđứnglên,bộquânphụccủahắnvấymáucô

ấy-máucôấyởtrêntay,trênmặthắnvàhắnkhẽcúingườichàobọntôi.Cônhớ chứ?Như thểhắn vừa trình diễn chobọn tôi xem.Hắnnói,‘Đâylàđiềusẽxảyravớinhữngcôgáibénhỏdámbỏđi.’Tấtcảbọnchúngđềubỏđi, thếđấy,bỏ lại chúng tôi với khói thuốc lá củachúngvàZoyarênrỉtrênsànnhà.Chúngtôicốbăngbóchâncôấy,cầmmáulại,nhưngkhôngănthuagì.”

KhiLarangừngkể,ngôinhà lặngnhư tờ.Nina thút thítkhóc, lấymubàntayquệtmũi.Mộtcụcthannổtronglòsưởivàmộtchùmtialửathanbắnlênốngkhói.Nhữngcànhthôngcọvàomáinhàlợpgỗ.BomrơixaxavềphíaTây,cảmnhậnbởisựrungchuyểnhơnlànghethấytiếng,nhữngcửasổrungrinh,lynướckhẽsóngsánh.

“Chúngđếnvàolúcnửađêmà?”Kolyahỏi.

“Hầunhưđêmnàocũngđến.”

Theocáiđồnghồsứtrênbệlòsưởi,bọntacònsáutiếngnữa.Thânxáctarãrờivìđibộquatuyếtcảngày,nhưngtabiếtmìnhsẽkhôngthể nào ngủ được, sau khi nghe câu chuyện về Zoya, khi mà bọnEinsatzgruppenchẳngbaolâunữasẽđến.

“Sángmai,”KolyabảoLaravàNina,“tôimuốntấtcảcáccôđivềphíathànhphố.Tôisẽchocáccôđịachỉmộtnơiđểở.”

“Ởđâychúngtôiđượcantoànhơnlàtrongthànhphố,”Ninanói.

“Sauđêmnaythìkhông.”

Chương15

Larađưabọntavàomộtphòngngủnhỏởphíasaungôinhà,nơitahìnhdung ra cảnhnhữngngườihầuvẫnngủ trong thời củacácNgahoàng.Côtamangtheomộtbộchânđènbằngđồngvớihaicâynếnđãchâm,rồiđặtlêncáibànviếtnhỏ.Nhữngbứctườngốpvánthôngkhôngbàitrígì,cáigiườngtầngkhôngcóvảilóttrênnhữngtấmđệm,vàtasuýtvấpngãtrênsànnhàlồilõm.Nhưngcănphòngcũngđủấmáp.Nhữngcửasổhẹpbàyrakhungcảnhlàmộtkhodụngcụđẫmánhtrăngvàmộtcáixecútkítnằmlậtnghiêngtrongtuyết.

Tangồi trêntấmđệmgiườngdướivàrêngóntayquamộtcái tênđượckhắctrêntường.ARKADIY.TatựhỏikhôngbiếtArkadiyđãởtạicănphòngnàytừbaolâuvềtrước,vàgiờthìôngtađangởđâu,mộtônggiàđangrunrẩyởđâuđótrongđêmgiáréthoặcchỉcònlànhữngkhúc xương trong nghĩa địa nhà thờ.Ông ta dùng dao rất giỏi, chữARKADIYcủaôngta làmộttácphẩmchạmtrổcầukỳtrêngỗđen,nhữngnétnghiêngvàuốnlượn,mộtnhátrạchmạnhmẽgạchchâncáitên.

LaravàKolyathốngnhấtvớinhaumộtquyướclấythìagõvàobìnhchophépcôtathôngbáochobọntabiếtcóbaonhiêutênĐứcxuấthiệnchomàngiảitrílúcđêmmuộncủachúng.Khicôtađikhỏi,Kolyarútkhẩusúngngắncủaanhtaravàbắtđầutháorờinó,xếpđặtngayngắntừngbộphậntrêncáibànviết,vừakiểmtraxemcóhỏnghócgìkhôngvừalấyốngtayáosơmilausạchchúngtrướckhilắplạinhưcũ.

“Anhđãbắnaibaogiờchưa?”tahỏi.

“Cáiđóthìtôikhôngbiết.”

“Thếnghĩalàthếnào?”

“Nghĩalàtôiđãbắnkhẩusúngtrườngcủamìnhhàngtrămlầnrồi,có thểmột viên đạn đã bắn trúng ai đó, tôi không biết.”Anh ta vỗbăngđạnvàolạibángkhẩusúngtựđộng.“LúcnàobắnAbendroth,tôisẽbiếtngay.”

“Cólẽchúngtanênbỏđingaylúcnày.”

“Chínhcậulàngườimuốnvàotrongnàycòngì.”

“Lúcđóchúngtacầnnghỉngơi.Chúngtacũngcầnđồănnữa.Giờthìtôicảmthấytốthơnnhiềurồi.”

Anh taquay sangnhìn ta.Tađangngồi trêngiường,hai tay luồndướihaichân,cáiáochoàngxòerộngphíasau.

“Cóthểcóđếntámtênbọnchúngsắpđến,”tanói.“Chúngtacómộtkhẩusúng.”

“Vàmộtcondao.”

“TôikhôngthểnàothôinghĩđếnZoya.”

“Tốt,”anhtanói.“Cứtiếptụcnghĩđếncôấykhicậucắmngậpdaovàobụnghắn.”

Anhtanémcáiáochoàngcủamìnhlênđệmgiườngtrênvàhìhụctrèolênđó,ngồikhoanhchânvớikhẩusúngđặtbêncạnh.Anhtarútcuốnsổtừtúiáochoàngcủamìnhra.Mẩubútchìcủaanhtađãngắncũnlạicòncỡcáimóngtay,nhưnganhtavẫnnguệchngoạcghichépvớitốcđộnhưmọikhi.

“Tôikhôngnghĩmìnhcóthểlàmđược,”tanói,saumộthồiimlặngrấtlâu.“Tôikhôngnghĩmìnhcóthểcắmngậpdaovàobấtkỳai.”

“Vậythì tôisẽbắnhếtbọnchúng.Đếnbâygiờ làbao lâurồinhỉ,mườimộtngàyrồitôichưaỉa?Cậunghĩkỷlụclàbaonhiêu?”

“Cóthểlàlâuhơnthếnhiều.”

“Tôitựhỏicuốicùngđếnlúcchuirađượcthìtrôngnósẽnhưthếnào.”

“Kolya… tại sao chúng ta khôngbỏđi thôi?Đưanhững côgái đicùngvàquay về thànhphố.Chúng ta sẽ làmđược.Họcó rấtnhiềuthứcănmàchúngtacóthểmangtheo.Chúngtalấylạisứcrồi.Mangtheothêmítchăn…”

“Nghetôinóinày.Tôibiếtcậuđangsợ.Cậusợlàđúngthôi.ChỉcómộtthằngngốcmớibìnhtĩnhngồitrongmộtngôinhàkhibiếtchắclàbọnEinsatzgruppen sắpđến.Nhưngđây là điều cậu vẫn chờđợi lâunay. Đêm nay chính là lúc. Chúng đang cố đốt trụi thành phố củachúngta;chúngđangcốdồnchochúngtachếtđói.NhưngchúngtagiốngnhưhaihòngạchcủaPiter.Khôngaiđốtđượcgạch.Khôngaikhiếnđượcgạchchếtđói.”

Tanhìnnhữngngọnnếnleoléttrêngiá,nhìnnhữngcáibóngnhảymúakhắptrầnnhà.

“Anhnghecáiđóởđâuvậy?”cuốicùngtahỏianhta.

“Cáigìcơ,nhữngviêngạchấyà?Tay trungúycủa tôi.Saochứ?Cậukhôngthấybịthôithúcà?”

“Kểmàkhôngcóphầnđấythìcònđược.”

“Tôi thích những viên gạch, ‘Không ai đốt được gạch. Không aikhiếnđượcgạchchếtđói.’Nghehaychứ.Cóvầnđiệurấthay.”

“Cũngchínhlàôngtrungúyđãđạpphảiquámìnđấyà?”

“Ừ.Tộinghiệpôngấy.Chậc,hãyquênchuyệnnhữngviêngạchđi.Tôihứa với cậu, chú sư tử con, chúng ta sẽkhôngchếtởngoài đâyđâu.ChúngtasẽgiếtvàithằngQuốcxãvàchúngtasẽtìmđượcnhữngquảtrứngđó.TôicóchútmáuGypsytrongmình;tôinhìnthấytươnglaiđấy.”

“AnhchẳngcótímáuGypsynàohết.”

“Vàtôicamđoanlàđạitásẽmờichúngtađếndựđámcướicongáiôngta.”

“Ha.Anhyêucôta.”

“Đúngthế.Tôitinlàmìnhthựcsựyêucôgáiấy.Nhiềukhảnăngcôtacũngchỉlàloạikhốnkiếpngungốc,nhưngtôiyêucôấy.Tôimuốncướicôấyvàcôấykhôngbaogiờphảinóimộtlờinào.Côấykhôngphảinấunướngchotôi;côấykhôngcầnphảiđẻconchotôi.ChỉviệckhỏathântrượtbăngtrênsôngNeva,tôichỉmuốnthếthôi.Làmmộtcúxoaynhỏphíatrênmồmtôilàđược.”

Trongmấygiâyanhtagiúp taquênđiđượcnỗisợhãi,nhưngnókhônglúcnàobỏđilâu.Takhôngnhớnổilàcólúcnàotakhôngsợ,nhưngđêmấynóxuấthiệnmạnhmẽhơn cả từ trướcđếngiờ.Quánhiềuviễncảnhlàmtakinhhoàng.Nàolàviễncảnhnhụcnhã,lạicorúmróđúnglúccầnphảihànhđộngtrongkhiKolyachiếnđấuvớibọnĐức-chỉcóđiềulầnnày,tabiếtanhtasẽchết.Nàolàviễncảnhđauđớn, chịu đựng qua kiểu tra tấnmà Zoya đã phải chịu đựng, nhữngrăngcưanghiếnquada,quacơbắpvàxươngta.Rồicòncảviễncảnhtuyệtvời làcáichếtnữachứ.Takhôngbaogiờhiểunổinhữngngườinóirằngnỗisợhãilớnnhấtcủahọlànóitrướcđámđông,hoặcnhện,haybấtkỳnỗisợhãivặtvãnhnàokhác.Làmsaocháucóthểsợbấtkỳđiềugìhơncái chết cơchứ?Tất cảmọi thứkhácđềucòncóđườngthoát:mộtngườibịliệtvẫncóthểđọcDickens;mộtngườikhổsởvìbịmấttrívẫncóthểcónhữngkhoảnhkhắcđẹpđếnlạlùng.

Tanghe tiếng lòxogiườngkẽokẹt vàngước lênnhìn thấyKolyađangcúixuốngquamépđệmgiường trên,khuônmặt lộnngượccủaanhtanhòmxuốngta,máitócvàngcủaanhtalòaxòarủxuốngtừnglọnbẩnthỉu.Nhìnnhưthểanhtađanglolắngvềta,vàbỗngnhiêntacảmthấychỉmuốnòakhóc.Ngườiduynhấtcònlạibiếttađangsợhãiđếnnhườngnào,ngườiduynhấtbiếttavẫncònsốngvàtacóthểchếtđêmnay,làmộttênđàongũbahoatamớigặpbađêmtrước,mộtkẻxala,mộtđứaconCossack,ngườibạncuốicùngcủata.

“Cáinàysẽlàmcậuphấnchấnlên,”anhtavừanóivừathảmộtbộ

bàivàolòngta.

Nhìnchúngcũnggiốngnhưnhữngquânbàichơibình thườngchođếnkhitalậtchúnglên.Mỗiquânlàảnhchụpmộtphụnữkhácnhau,mộtsốkhỏathân,mộtsố thìmặcváynịtvớrenvàcorsetđăngten,nhữngbộngựcphìnhiêucủahọthồnthộntrênnhữngbàntaykhumlại,cặpmôihơihémởtrướcốngkính.

“Tôitưởngtôiphảithắngcờanhmớicóđượccáinày.”

“Nhẹnhàngvớicáiđónào,nhẹnhàngthôi.Đừngcólàmquăngóc.MãitậnbênMarseillemangvềđấy.”

Anh tanhìn ta tráoquanhữngquânbài khỏa thân,mỉmcười khithấytasămsoikỹhơnmộtsốngườimẫu.

“Cònnhữngcôgáiởđâythìsaonhỉ?Bốnngườiđẹp.Sauđêmnaychúng ta sẽ lànhữnganhhùng, cậu cónhận thấy khônghả?Họ sẽchếtmêchếtmệtvìbọntachomàxem.Thếcậumuốnemnàođây?”

“Sauđêmnaychúngtasẽchết.”

“Nóithậtnhé,bạncủatôi,nóithậtlàcậuphảithôinóichuyệnkiểunàyđimớiđược.”

“Tôinghĩtôithíchcônhỏnhỏcócánhtaymũmmĩmấy.”

“Galina ấy à?Không sao.Nhìn cô ấy không khác gìmột con bênon,nhưngkhôngsao,tôihiểu.”

Anh ta im lặngmột lúc trong khi ta chăm chúnhìnmột bức ảnhchụpngườiphụnữởtrầnmặcquầncưỡingựa,đangquấtmộtcâyroida.

“Nghenày,Lev,đêmnaysaukhichuyệnnàykếtthúc,hãyhứavớitôilàcậusẽnóichuyệnvớinàngbêbébỏngcủacậu.Đừngcóbỏchạynhưcáibảnchấtnhútnhátcủacậu.Tôirấtnghiêmtúcvềchuyệnnàyđấy.Côấythíchcậu.Tôiđãthấycôấynhìncậumà.”

Ta biết rõ mồn một là Galina không hề nhìn ta. Cô ta đã nhìn

Kolya,giốngnhưtấtcảhọđềunhìn,nhưanhtacũngbiếtrõ.

“Chuyệngìxảyravớiphớt lờcó tính toánrồi?Anhchẳngbảo làtheoConchósăntrongsân,bíquyếtđểchinhphụcmộtphụnữlà…”

“Cósựkhácbiệtgiữaphớt lờmộtphụnữvàquyếnrũcôấy.Cậuquyến rũ cô ấy bằng sự bí hiểm. Cô ấymuốn cậu theo đuổi mình,nhưng cậu cứ đi vòng vòng. Cả chuyện ân ái cũng thế. Những kẻnghiệpdưtụtquầnxuốngvàấnvàotrongđónhưthểchúngđangxiêncávậy.Nhưngngườiđànôngcótàithìlạibiếtchuyệnnàylàphảiđùacợt,đuổivòngvòng,ápsátvàorồilạingãngra.”

“Emnàyđẹpnày,”tavừanói,vừagiơlênmộtquânbàichụpmộtngườiphụnữtạodángnhưmộtvõsĩđấubò,taycầmmộttấmvảiđỏvàkhôngmanggìngoàimộtchiếcmũmontera.

“Đólàcônàngyêuthíchcủatôiđấy.Hồibằngtuổicậu,chắctôiđãtọngđầyhaichụccáitấtkhingắmnhìncôấy.”

“BáoSựthậtThiếuniênTiềnphongbảolàthủdâmlàmthuichộttinhthầnchiếnđấu.”

“Khôngnghingờgì.NhưngnhưProudhonđãnói…”

Takhôngbaogiờbiếtđược làProudhonđãnóigì.Haitiếngkengkeng củamột cái thìa đồng gõ vàomột cái ấm đồng cắt ngang lờiKolya.Cảhaibọntađềungồibậtdậytrêngiường.

“Chúngđếnsớm,”anhtathìthào.

“Chỉcóhaithằng.”

“Chúngchọnnhầmđêmđểduhýítngườirồi.”Đúnglúcnhữngtừđócònđanglơlửngtrongkhôngtrungthìcáithìalạigõvàoấmmột,hai,ba,bốnlần.

“Sáu,”tathìthầm.

Kolyavungchânquamépđệmvàhạmìnhêmruxuốngsànnhà,khẩusúngngắntrongtay.Anhtathổitắtnếnvàhémắtrangoàicửa

sổ,nhưngbọntađangởphíakhuấtnẻocủangôinhàvàchẳngcógìđểmànhìn.Bọntanghethấytiếngcửaxeđóngrầmrầm.

“Chúngtasẽlàmthếnày,”anhtabảota,giọnganhtatrầmvàbìnhtĩnh.“Chúngtachờđợi.Cứđểchúngthưgiãn,sưởiấm,uốngvài ly.Chúng sẽ cởi bỏ quần áo,may ra thì chúng sẽ không ở gần nhữngkhẩu súngcủamình.Nhớnhé, chúngkhôngđếnđâyđểđánhnhau.Chúngđếnđâyđểhưởngkhoái lạc,đểđánhchénnhữngcôgái.Cậunghechứ?Chúngtacólợithế.”

Tagậtđầu.Bấtchấpnhữnggìanhtanói,phéptínhnàydườngnhưvẫnquátệđốivớita.SáutênĐứcvàhaibọnta.Liệumấycôgáicócốgiúp bọn ta không? Họ đã không hề động một ngón tay vì Zoya,nhưngmàhọcóthể làmđượcgìchoZoyachứ?SáutênĐứcvàtámviênđạn trongkhẩuTokarev.TahyvọngKolya làmột tay thiệnxạ.Nỗisợhãihoànhhànhtrongta,nhưđiện, làmcơbắptagiậtgiậtvàmiệng ta khô khốc. Ta cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, như thểkhoảnhkhắcnày,trongngôinhànôngtrangbênngoàiBerezovka,làkhoảnhkhắcthậtsựđầutiêncủacuộcđờitavàtấtcảnhữnggìdiễnratrướcđó làmột giấcngủđầymộngmị.Cácgiácquan của ta dườngnhư căng ra, phi thường, ứng phó với cơn khủng hoảng bằng cáchcungcấpchotatấtcảnhữngthôngtincầnthiết.Tacóthểnghethấytiếng lạoxạocủađếủng trên tuyếtcứng.Tacó thểngửi thấymùi láthôngcháytronglòsưởi,cáimẹolâuđờiđểxônghươngchongôinhà.

Tiếngsúngtrường làmbọntagiậtbắnmình.Bọntađứng lặngimtrongbóngtối,cốgắnghiểuchuyệngìđangdiễnra.Sauvàigiây,mấykhẩusúngtrườngnữahòacùngkhẩuđầutiên.BọntanghethấytiếngbọnĐứcquáttháovớinhau,hoảngsợ,giọngloạnxạ.

Kolyalaotớicủa.Tamuốnbảoanhtachờđã,rằngbọntacómộtkếhoạchvàkếhoạchđóyêucầuphảichờđợi,nhưngtakhôngmuốnởmộtmìnhtrongđótrongkhinhữngkhẩusúngtrườngđangnổbênngoàivàbọnĐứcgàothétnhữngtừbẩnthỉucủachúng.

Bọntachạyracănphònglớnvàthụpngườixuốngsànnhàkhimộtviênđạnphátoangquamộtôcửasổ.Cảbốncôgáiđềuđãnằmsấpbụngtrênsànnhà,cánhtayquàngchemặtđểbảovệmìnhkhỏimảnhkínhvỡ.

Tađãsốngtrongmộtcuộcchiếntranhcảnửanămnay,nhưngtachưabaogiờởgầnmộtcuộcđấusúngđếnthếvàtacũngkhôngbiếtaiđangđánhnhau.Tacó thểnghe thấy tiếngkhạc liênhồi củanhữngkhẩusúngmáyđangbắnngaybênngoàingôinhà.Nhữngtiếngsúngtrườngcóvẻnhưvọng lại từđằngxa, có lẽ là từphíabìa rừng.Đạngămvàonhữngbứctườngđácủangôinhà.

KolyabòtớichỗLaravàhuýchcôta.

“Aiđangbắnchúngvậy?”

“Tôikhôngbiết.”

Bênngoàibọntanghethấymộtđộngcơxekhởiđộng.Cửađóngrầmvàchiếcxe tăng tốc, lốpxequay tít trong tuyết.Lúcnàynhữngkhẩu súng trường nổ dồn hơn, phát này chồng lên phát kia, đạn xétoangquavỏthép,mộtâmthanhkháchẳntiếngđạnvavàođá.

Kolyanhổmlênlomkhommentớicửatrước,cúithấpđầudướimépcửasổ.Talàmtheo.Bọntaquỳdựalưngvàocửa.Kolyakiểmtrakhẩusúngngắnlầncuối.TarútcondaoĐứcrakhỏibaoởmắtcáchân.Tabiết trôngmình thậtngungốckhicầmnó,kiểunhưmột thằngnhóccầmdaocạocủabốnóvậy.Kolyanhănnhởnhìn tanhư thểanh tasắpsửacườiầmlên.Tấtcảchuyệnnàythậtlạlùng,tanghĩ.Tađangởgiữamộttrậnđánhvàtaýthứcrõnhữngsuynghĩcủamình,talolắngvề việc trôngmình ngớ ngẩn như thế nào vớimột con dao trên taytronglúctấtcảnhữngngườikhácratrậnvớisúngtrườngvàsúngmáy.Taýthứclàmìnhđangtỉnhtáo.Ngaycảlúcnày,vớinhữngviênđạnrítchíuchíuquakhôngkhínhưnhữngconongvòvẽgiậndữ,tavẫnkhôngthểnàothoátkhỏimànhuyênthuyêntrongđầumình.

Kolyađặttaylênnắmcửavàxoaynótừtừ.

“Chờđã,”tanói.Bọntađứngthậtyêntrongvàigiây.“Yênrồi.”

Tiếng súng đột ngột ngừng. Động cơ xe vẫn nổ rì rì, nhưng takhôngnghethấytiếngbánhxequay.GiọngbọnĐứccũngđãcâmlặngđộtngộtnhưtiếngsúng.Kolyaliếcnhìntavàtừtừmởcửara,chỉvừađủđểnhòmqua.Mặttrăngđãlêncaovàrấttỏ,soisángkhungcảnhác liệt:những tênEinsatzkommandosmặcáochoàng trùmđầu trắngnằmrảirácsấpmặttrongtuyếtvàmộtchiếcKübelwagenđangchầmchậm lăn bánh dọc theo lối đimấpmô, cửa sổ bị bắn vỡnát, phầnđộngcơnghingútkhói.Tênbịgiếttrênghếcạnhngườiláiđểvắtnửangườiquacửasổ,nhữngngóntaycònquấnchặtquanhkhẩutiểuliên.ChiếcKübel thứhai,đậuchéomộtgócđầyvênhváocạnhngôinhà,còn chưa kịpnhúcnhích lúcnào.Hai tênĐứcnằmgiữanó vàngôinhà,sọchúngtúarathứnhầynhầyđensẫmlênmặttuyết.Tachỉcóvừađủ thờigianđểnhậnrasựchi licủanhữngphátsúng,khảnăngbắn chính xác phi phàm của tay bắn tỉa, thì một viên đạn bay quakhoảngtrốnggiữađầuKolyavàđầuta,bậttưngtrongkhôngkhínhưmộtsợidâyđànđứt.

CảhaibọntađềubậtngượcvàotrongvàKolya lấychânủngđạpcửađóngsầm lại.Anh takhumhaibàn taybênmiệngvàquát tovềphíaôcửasổvỡtoangcạnhcửatrước.

“ChúngtôilàngườiNga!Này!Này!ChúngtôilàngườiNga!”

Trongvàigiâychỉ thấy lặngnhưtờ, trướckhimộtgiọngnói từxađáplại:“TaolạithấybọnmàygiốnglũĐứckhốnkiếp!”

Kolyabậtcười,đấmvàovaitavìsungsướng.

“TôitênlàNikolaiAlexandrovichVlasov!”anhtahétvềphíacửasổ.“NhàởEngelsProspekt!”

“Tênđấythìcómàđầy!ThằngQuốcxãnàochỉcầnhọcvàinămtiếngNgacũngnghĩrađược!”

“EngelsProspekt!”mộtgiọngkhácquát lên.“Thànhphốchết tiệtnàoởcáinướcnàymàkhôngcómộtEngelsProspektchứ.”

Vẫncườichưathôi,Kolyatúmlấyáokhoáccủatamàlay,chẳngvìlýdogìhếtngoàiviệcnồngđộadrenalinetrongmáuanhtađangtăngvọt,anhtacònsốngvàsungsướngthếnênanhtacầnphảilắccáigìđó.Anhtabò lạigầnhơncửasổvỡ,vòngquanhữngmảnhkínhvỡtrênsànnhà.

“Cáilờmẹanhcódạngốngquáiđản!”anhtagàolên.“Ấythếmàtôivẫnkhoanthứđượccáimùichồnhôivànhiệttìnhliếmlápnhữngnếpmôitrongcủanóbấtkỳlúcnàobàấyđòihỏiđấy.”

Mộtkhoảngimlặngkéodàisaucâunày,nhưngKolyakhôngcóvẻgì là lo lắng.Anh tavừacườikhoái trávìcâunóiđùacủamình,vừanháymắtvớitanhưmộttaycựubinhcủacuộcchiếntranhThổNhĩKỳđangchửinhauvớiđámbạntrongnhàtắm.

“Câu đó thì sao nào?” anh ta gào toáng lên nói thêm. “Các anhtưởngbấtkỳaihọcvàinămtiếngNgacũngnghĩrađượccâuđósao?”

“Màyđangnóiđếnmẹaitrongsốbọntaohả?”Cáigiọnglúcnàyngheđãgầnhơn.

“Khôngphải của cái người bắn giỏi nhường ấy.Một trong số cácanhthậtlàthiêntàivớikhẩusúngtrường.”

“Màycósúngtrênngườichứ?”giọngnóibênngoàihỏi.

“MộtkhẩusúngngắnTokarev.”

“Còntênbạnnhỏcủamày?”

“Chỉcómộtcondao.”

“Cảhaithằngmàybướcrangoài.Giơtaycaolênkhôngthìbạntaođâysẽbắnrụngnhữnghòndáibéxíucủatụimàyđấy.”

LaravàNinađãbòvàotiềnsảnhtronglúccuộcnóichuyệndiễnra,nhữngchiếcváyngủcủahọlấploángnhữngmẩuthủytinhtừkínhcửa

sổbịbắnvỡtoang.

“Họgiếtchúngrồià?”Ninathìthào.

“Cảsáuthằng,”tabảocôta.Tangỡcáccôgáisẽvui,nhưngkhinghethấytinđóhọtraochonhaunhữngcáinhìnlolắng.Cuộcsốngcủahọsuốtmấythángqualúcnàyđãchấmdứt.Họsẽphảichạytrốnmàkhôngbiếtbữaăntiếptheocủamìnhsẽởđâurahoặchọsẽngủởđâu.HàngtriệungườiNgacũngcóthểnóinhưthế,nhưngmọichuyệnđốivớinhữngcôgáinàycòntồitệhơn.NếubịbọnĐứcbắtlạiđược,họsẽcònphảichịuđựngkinhkhủnghơncảZoya.

ĐúnglúcKolyavớitayranắmcửa,Larađặttaylênchặnanhta,bắtanhtachờtronggiâylát.

“Đừng,”côtanói.“Họsẽkhôngtinanhđâu.”

“Tạisaohọlạikhôngtintôichứ?TôilàmộtchiếnsĩHồngquâncơmà.”

“Vâng, cònhọ thì không.ChẳngcóđơnvịHồngquânnào trongphạmvibamươicâysốquanhđâycả.Họsẽnghĩanhlàmộtkẻđàongũ.”

Anhtamỉmcườivàđặttaylêntaycô.

“Côcóthấytrôngtôigiốngmộtkẻđàongũkhông?Đừnglo.Tôicógiấytờmà.”

GiấytờchẳnggâyấntượnggìvớiLara.TronglúcKolyalạivớitayvềphíataynắmcửa,côtanéplạigầnhơncửasổbịvỡ.

“Cámơncácđồngchíđãcứuchúngtôi.”côtanóito.“Haingườitrongnàylàbạncủachúngtôi!Làmơnđừngbắnhọ!”

“Cônghĩtôimàlạitrượtđượccáiđầutócvàngbéoịcủahắnnếutôimuốnbắnhắnhaysao?Bảocáitênhềđórangoài.”

Kolyamởcửavàbướcrangoài,haitaygiơcaolêntrời.Anhtanheomắtnhìnquatuyết,nhưngcáctaysúngvẫnởngoàitầmnhìn.

“Bảocảcáithằngnhỏkiarađâynữa.”

LaravàNinacóvẻhoảngsợthaychota,nhưngLaragậtđầu,nóivớitakèmtheomộtcáigậtđầuđầykhíchlệrằngsẽkhôngsaođâu.Tavụt cảm thấy một thoáng tức giận nhằm vào cô gái: Tại sao cô takhông thểbước rangoài?Tại saohọphảicómặtởđây làmgìchứ?NếunhưngôinhàmàbỏtrốngthìKolyavàtađãcóthểngủquađêmvàlênđườngvàosángmai,khỏekhoắnvàkhôráo.Ýnghĩđóvụtquađầuta,rồitiếpngaytứcthìlànỗiânhậnvìsựvôlýcủanó.

Ninabópchặttaytavàmỉmcườivớita.Côtahẳnnhiênlàcôgáixinhxắnnhấttừngmỉmcườivớitatrướcgiờ.Tahìnhdungraviệctảlại cảnh này choOlegAntokolsky: bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo củaNinabópchặttayta,cặplôngminhạtmàucủacôchớpchớpkhicônhìnta,lolắngchosựantoàncủata.Thậmchícảkhikhoảnhkhắcấyquarồitavẫncònđangkểlạinóchobạnmình,quênbẵngmấtrằngOleg có lẽ sẽ chẳng bao giờ được nghe câu chuyện, rằngnhiều khảnănglàcậutađãnằmchônvùidướiđốngđổnáttrênphốVoinova.

TacốmỉmcườiđáplạiNina,thấtbại,vàbướcrangoàicửavớihaitaygiơ lên trời.Từkhi chiến tranhbắtđầu tađãđọchàng trămcâuchuyệnvềnhữngngườianhhùngcủađấtnướctrongchiếnđấu.Tấtcảhọ đều không chịu nhậnmình là anh hùng. Họ là những công dântrungthựccủaTổquốc,bảovệđấtmẹkhỏilũphátxítcưỡngbức.Khiđượchỏitrongcáccuộcphỏngvấntạisaohọlạixônglênlôcốt,hoặctrèolênmộtchiếcxetăngđểthảlựuđạnxuốngquanắpxe,tấtcảđềutrả lời rằng họ thậm chí còn không nghĩ về điều đó, họ cứ thế làmnhữnggìmàbấtkỳngườiNganàokháccũngsẽlàm.

Vậyralànhữnganhhùngvànhữngkẻdễngủđềucókhảnăngtắtbụpsuynghĩcủahọlúccầnthiết.Lũhènnhátvàbọnmấtngủ,cánhta, thìkhổsởvớibộnãosuốtngàyhuyên thuyên.Khibướcrangoàicánh cửa, ta nghĩ,Mìnhđangđứngở sân trước củamộtngôi nhànông trang bênngoàiBerezovka và quân du kích đang chĩa súng

vàođầumình.

Cứnhìnvàonụcười toetoét trênmặtKolyathìbiếtanhtachẳngnghĩngợigìhết.Bọntađứngcạnhnhautronglúcnhữngkẻthẩmvấngiấumặtxemxétbọnta.Áochoàngcủabọntađangởtrongnhàvàbọn ta runcầmcập trongkhôngkhíbanđêm,cái rétcămcămthấuxương.

“Hãychứngminhanhlàngườibênta.”Giọngnóidườngnhưvọngtớitừbêncạnhmộttrongnhữngđốngcỏkhôphủtuyết,vàkhimắtđãquenvớiánhsáng tacó thểnhìn thấymộtngườiđànôngquỳ trongbóngtối,mộtkhẩusúngtrườngtìvàovai.“HãybắnvàođầumỗithằngĐức.”

“Thếthìđâuphảithửtháchgì,”Kolyanói.“Chúngchếtrồimà.”

Khảnăngcủathằngchanàytrongviệcbiếnmộttìnhthếtồitệtrởnêncamgohơnkhôngcònkhiếntangạcnhiênnữa.Có lẽmộtanhhùnglàngườikhôngnhậnrasựmongmanhcủachínhmình.Vậythìlẽnàolòngcanđảmlàkhitaquánôngnổikhôngbiếtrằngmìnhchỉ làngườitrầnmắtthịt?

“Chúng tôi vẫn còn sống,” người du kích trong bóng tối nói, “Vìchúngtôibắnchúngcảkhichúngtôinghĩlàchúngđãchết.”

Kolyagậtđầu.AnhtabướctớichiếcKübelđangnổmáy,cuốicùngthìnócũngđãdừngkhựnglại,lốpcủanóvùidướicảméttuyết.

“Chúngtôiđangtheodõianhđấy,”ngườidukíchcảnhbáo.“Mỗicáiđầumộtviênđạn.”

Kolyabắntênláixevàtênhànhkháchđãchết,nòngsúnglóelửatrongđêmnhưcameracủamột thợchụpảnh.Anhtaquayngườivàbướcquatuyết,dừnglạiđểbắnnhữngtênĐứcđangnằmvớinhữngtròtạodángkỳcụccủachúng.

Đến tên thứ sáu, trong lúc dừng lại để gí khẩu súng vào sọ tênEinsatzkommandostrúngđạn,anhtanghethấygìđó.Anhtaquỳgối

xuốngvàlắngnghemộthồitrướckhiđứnglênvàgọito.

“Tênnàyvẫncònsống.”

“Đólàlýdotạisaoanhsẽbắnhắn.”

“Biếtđâuhắncóthểkhairathứgìđó.cóíchvớichúngta.”

“Nhìnhắncógiốngvớikẻcònnóiđượckhông?”

Kolya lật ngửa tênĐức lên.Hắn rên khe khẽ. Bọt hồng trào lênkhỏimồmhắn.

“Không,”Kolyanói.

“Đólàvìchúngtôiđãbắnnátphổihắn.Giờthìhãybanơnhuệvàkếtliễuhắnđi.”

Kolyađứnglên,ngắmsúng,vàbắnvàotránkẻđanghấphối.

“Chosúngcủaanhvàobao.”

Kolya làmnhưđượcra lệnhvànhữngngườidukíchtừchỗnấp lóra,bướctừsaunhữngđốngcỏkhôra,trèoquatườngràođáthấpngănnhững thửa ruộng, lội qua tuyếtởbìa rừng.Hơnchụcngườimặcáochoàngdài,súngtrườngtrêntay,hơithởbốclênlơlửngtrênđầukhihọtiếnlạigầnngôinhà.

Hầuhếttrongsốhọnhìnnhưnôngdân,mũlótlôngkéosụpngangmày,nhữngbộmặtbèngangvàdữdằn.Chẳngcóquânphụcthốngnhấtnào.Một sốđiủngdaHồngquân,nhữngngườikhácđiủngnỉxám;một sốmặc áo choàngmàu hung, những người khácmặc áoxám.Một ngườimặc thứnhìnnhư áo choàng trắngngụy trangmùađôngcủalínhtrượttuyếtPhầnLan.Điđầulàmộtngườiđànôngmàtađoánlàchỉhuycủahọ,bộrâuquainóncảtuầnkhôngcạolàmtốisầmcằmanhta,mộtkhẩusúngsăncũđeotrênvai.VềsaubọntabiếthọanhtalàKorsakov.Nếunhưanhtacótênriêngvàtênđệmthìbọntacũngkhôngbaogiờnghethấy.VảlạiKorsakovcũngchưachắcđãlàtênthậtcủaanhta-dândukíchvốnkhéttiếngcảnhgiácvềnhânthâncủamình,với lýdohoàntoànxácđáng.BọnEinsatzkommandosđáp

trảsựchốngcựcủangườidânđịaphươngbằngcáchhànhhìnhcôngkhaigiađìnhcủanhữngngườikhángchiếnđãbịlộ.

KorsakovvàhaiđồngchícủaanhtalạigầnbọntatronglúcnhữngngườidukíchkháclụcsoátnhữngtênĐứcchết,lấyđisúngngắntiểuliên và đạn, thư từ cùng bình rượu và đồng hồ đeo tay của chúng.Ngườiđànôngmặcđồ trượt tuyếtquỳxuốngcạnhmột thi thểvàcốtháomộtcáinhẫncướibằngvàngkhỏingóntayđeonhẫncủacáixác.Khimãi không rút ra được, người du kích bèn đút ngón tay đó vàomiệngmình.Anhtanhậnratađangnhìnchằmchằmvànháymắt,rútngóntayướtrakhỏimôimìnhvàlôituộtcáinhẫnra.

“Đừnglovềhọ,”Korsakovnói,khianhtanhậnracảnhmàtađangnhìn.“Hãylovềtôiđâynày.Tạisaohaianhlạiởđây?”

“Họtớiđâyđểtổchứclựclượngdukích,”Ninanói.CôtavàLarađãbướcchântrầnrakhỏinhà,tayômquanhngười,gióthổitungtóccủahọ.

“Thậtvậysao?Nhìnchúngtôivôtổchứclắmà?”

“Họlànhữngngườibạn.HọđangđịnhgiếtnhữngtênĐứcnếucácanhkhôngxuấthiện.”

“Thậtà?Tốtquánhỉ.”Anh taquayđikhỏi cô tavàcất tiếnggọinhữngngườidukíchđanglụcsoátmấyxácchếttrongxe.“Chúngtacógìđây?”

“Cánhỏ,”mộtngườidukíchđểrâuhéttrảlời,taycầmcáiphùhiệuanhtavừalộtkhỏicổáotênsĩquan.“Mấythằngthiếuúy,trungúy[21]

….”

KorsakovnhúnvaivàhướngánhnhìnchằmchằmtrởlạiNina,sămsoicặpđùivàhìnhdángcặphôngcủacôtabêndướichiếcváyngủ.

“Quayvào trong,”anh tabảocô ta. “Mặcquầnáovào.BọnĐứcchếtrồi;côcóthểthôilàmđĩđượcrồiđấy.”

“Anhđừngcógọitôinhưthế.”

“Tôisẽgọicônhưthếnàotùythích.Quayvàotrong.”

LaracầmtayNinavàkéocôtaquayvàotrongnhà.Kolyanhìnhọđikhỏivàquaysangngườichỉhuydukích.

“Đồngchỉthậtkhôngphải.”

“Tôikhôngđồngchígìvớianhhết.Mànếukhôngnhờcó tôi thìngaylúcnàyhọđãchẳngbịmấyconcuĐứcxiênthấunửangườirồiấychứ.”

“Khácgìđâu…”

“Câmcáimồmcủaanhlại.Anhđangmặcquânphục,nhưnganhkhôngởtrongquânđội.Anhđàongũphỏng?”

“Chúng tôiởđây theo lệnh.Tôi cógiấy tờ trongáokhoác, trongnhà.”

“Thằngbánnướcnàotôiđãgặpcũngđềucógiấytờhết.”

“Tôi có thư củaĐại táGrechko thuộcNKVD,giaonhiệmvụ chochúngtôiđếnđây.”

Korsakovcườinhănnhởvàquaysangngườicủamình.

“VậyraĐại táGrechko,ôngtacóthẩmquyềnởđâyhả?Tôiyêumấythằngcảnhsáttrongthànhphốnàyquá,cònralệnhchobọntanữachứ.”

Mộtngườiđứngcạnhanhta,mộtgãlòngkhòngvớiđôimắtgầnsátnhau,cườiầmlên,khoevớibọntahàmrăngxấutệcủagã.Ngườikiakhôngcười.Anh tamặcáo choàngngụy trangmùađôngvớinhữnghọa tiết xoáymàunâu và trắng,môphỏngnhững chiếc lá khô.Đôimắt anh ta nhòm ra dưới viềnmũ lông thỏ.Anh ta nhỏ nhắn, nhỏnhắnhơncảta,vàtrẻtuổi,khôngthấydấuvếtrâuriagìtrênmặt-gòmáhồnghào.Nétmặtcủaanhtarấtthanhtú,cácgờxươngtrênmặtcân đối, cặpmôi đầy đặn, lúc này đangmím lại thànhmột nụ cườikhẩykhianhtachằmchằmnhìntrảlạita.

“Anhthấycógìlạlắmà?”anhtahỏi,vàtanhậnrarốtcuộcngườiđangnóikhôngphảilàđànông.

“Cô là phụ nữ,”Kolya buộtmiệng, nhìn cô chằm chằm. Ta cảmthấyngungốcthaychocảhaibọnta.

“Đừngcótỏrachoángvángthếchứ,”Korsakovnói.“Côấylàtaythiệnxạcừnhấtcủachúng tôiđấy.Thấymấy thằngĐứcbịbaynửađầukiachứ?Làdocôấyđấy.”

Kolyahuýtsáo,hếtliếcnhìncôlạinhìnsangnhữngtênĐứcrồitớibìarừngởphíabênkianhữngthửaruộng.

“Từtítđằngkiaấyà?Làbaoxanhỉ,bốntrămmétà?Vàonhữngmụctiêudiđộng?”

Cô gái nhún vai. “Đâu phải khó quá khi chúng đang chạy trêntuyết.”

“Vika đang đua với kỷ lục của Lyudmila Pavlichenko,” người đànôngcóhàmrăngvẫnnói.“Côấymuốnthànhnữbắntỉasốmộtđấy.”

“HiệntạiMilađượcbaonhiêurồi?”Kolyahỏi.

“SaoĐỏnóilàhaitrăm,”Vikatrảlờivớimộtcáinhướngmắt.“Cứmỗilầncôtaxìmũilàbênquânđộicũngtínhchocôtamộtlầntiêudiệtđịch.”

“ĐólàmộtkhẩusúngtrườngĐức,đúngkhông?”

“Một khẩuK98,” cô vừanói vừa vỗ vàonòng súng. “Khẩu súngtrườngtốtnhấtthếgiới.”

Kolyalấykhuỷutayhuýchtavàlínhí.“Tôilạithấyhơinứngmớitàichứ.”

“Gìđấy?”Korsakovnói.

“Tôibảolàcutôisắprụngmấtnếuchúngtađứngởngoàinàylâuhơnnữa-xinlỗivìkiểuănnóicủatôi.”AnhtacúichàoVikatheolốicổtrướckhiquayngườilạivớiKorsakov.“Anhmuốnxemgiấytờcủa

tôi,chúngtahãyvàotrongvàxemgiấy.Anhmuốnbắnđồngbàocủamìnhngayởđâytrêntuyết,đượcthôi,cứbắnchúngtôiđi.Nhưngcáitròđứngtronggiárétthếnàylàđủlắmrồi.”

RõràngtaydukíchthíchýtưởngbắnKolyahơnlàkiểmtragiấytờcủaanhta,nhưngđấyđâuphảichuyệnnhỏ,nhấtlàkhicónhiềunhânchứngthếnày.Tuynhiênanhtacũngkhôngmuốnnhũnnhanhđếnthếvàchịumấtmặt trướcngườicủamình.Thế làcảhaicứđứngđógườmgườmnhìnnhauđếncảmườigiâynữatrongkhitacắnchặtmôiđểrăngkhôngđánhlậpcậpvàonhau.

Vika phá tan không khí căng thẳng. “Hai cha này yêu nhaumấtrồi,”cônói.“Xemhọkìa!Họkhôngquyếtđược làmuốnđánhnhauhaymuốntrầntruồnglăntrongtuyết.”

NhữngngườidukíchkhácbậtcườivàVikabướcvềphíangôinhà,phớtlờánhmắttrừngtrừngcủaKorsakov.

“Tôi đói rồi,” cônói. “Mấy côgái trong kia nhìn có vẻnhưđượcchénsườnlợnsuốtmùađôngthìphải.”

Những người đàn ông đi theo cô,mang theo chiến lợi phẩm củamình,hămhởthoátkhỏicáirétvàvàotrongnhà.TanhìnVikagiẫmủngtrướccửa,giũtuyếtkhỏiđế,vàtatựhỏikhôngbiếtthânhìnhcôtrôngsẽthếnàobêndướinhữnglớpáongụytrangmùađôngấy,dướinhữnglớplenvànỉ.“Côấylàcủaanhà?”KolyahỏiKorsakov,saukhiVikađãbướcvàotrongnhà.“Anhđùaà?Củađấy làcontraichứcóphảicongái.”

“Tốt,”Kolyavừanóivừađấmvàocánhtayta.“Vìtôinghĩanhbạntôiđâybịhớphồnrồi.”

Korsakov liếc nhìn ta và cười phá lên. Ta vẫn luôn ghét khi mọingườicườimình,nhưng lầnnàythì tachàođónsựkhoái trácủaanhta.Tabiếtanhtasẽkhônggiếtbọnta.

“Chúcmaymắnnhé,cậunhóc.Chỉcầnnhớlàcôtacóthểbắnlòi

mắtcậutừnửacâysốđấy.”

Chương16

Korsakovđãchongườicủaanhtamộttiếngđồnghồđểsưởiấmvàănuống,nêngiờhọđangnằmngảngớnkhắpcănphònglớn,tấttreotrêntấmchắnlòsưởi,áochoàngtrảirasànnhà.Vikanằmngửatrênmộtchiếcsofalôngngựađặtdướicáiđầucủamộtconsơndương,haimắtcáchâncôvắtquanhau,nhữngngóntaynghịchcáimũlôngthỏđểtrênngực.Máitócđỏsẫmcủacôcắtngắnnhưtóccontrai,bẩnđếnnỗinóbếtvàonhaunhưbệnthừngtuatủa.Côđămđămnhìnvàođôimắtthủytinhcủaconsơndương,mêmẩntheoconthúbịsáthại-bănkhoăn về cuộc săn, ta hình dung, về phát súng của người thợ săn,khôngbiếtđó làmột cúkết liễugọngànghaycon thúbị thươngđãchạy suốt nhiều dặm, khônghiểu rằng cái chết đã khoét sâu vào cơbắpvàxươngthịtnó,mộtđầuđạnxuyênphákhôngcáchgìchạytrốnnổi.

Tangồitrênmộtgờcửasổtheodõicôvàcốlàmsaochochắclàcôkhông biết ta đang theo dõi cô. Cô đã cởi bỏ áo choàng ngoài củamìnhđểhongkhô.Cômặcmộtchiếcáosơmilendàycủadânđốngỗtừngthuộcvềmộtngườiđànôngtogấphaimìnhvàhaichiếcquầntấtdài.Khônggiốnghầuhếtnhữngcônàngtócđỏ,côkhônghềcó lấymộtnốt tànnhangnào.Côbặmmôi trên củamìnhbằnghàm răngdướinhỏkhấpkhểnh.Takhông thểnào rờimắtkhỏi cô.Côkhôngphải làhìnhmẫulýtưởngcủamộtngườiđànông-vừabéloắtchoắtvừa trông như thể cô đã ngủ cả tuần rồi trong rừng nhưng tamuốnnhìnthấycôkhỏathân.Tamuốncởitungcáiáothợrừngkia,lẳngnósangmộtbên,vàliếmcáibụngtrắngcủacô,lộtbỏcáiquầntấtdàivàhôncặpđùigầycủacô.

Cơnmơtưởngđầysinhđộngấylàcảmộtsựkhởiđầumớiđốivới

ta. Lẽ nào những quân bài khiêu dâm của Kolya đã khuấy động trítưởng tượngcủa ta?Thường thìnhữngcơnmơ tưởngcủa ta lúcnàocũngtrongtrắngvàcổhủ-tavẫntưởngtượngraVeraOsipovna,mặcnguyên quần áo, đang biểu diễn cho ta một màn độc tấu đàn cellotrongcảnhcôđơnnơicănphòngngủcủacôta,rồisauđótasẽkhenmànbiểudiễncủacôta,gâyấntượngvớicôtabằnglờilẽhùnghồncủamìnhvàkhảnăngthôngthạonhữngthuậtngữâmnhạc.Màntơtưởngsẽkếtthúcbằngtròhônhítmãnhliệt,cáichânVeravungralàmđổgiánhạc,mặtcôtanóngrựcvàbừngđỏtronglúctanhoẻnmộtnụcườivàbỏcôtađứngđó,cổáoxộcxệch,mộtnútáoxổra.

Những cơnmộng tưởng của tanói chungđều chấmdứt trước khiđếnmànânáivì tasợchuyệnđó.Takhôngbiết làmchuyệnđónhưthếnào.Tathậmchícònkhôngbiếtđủnhiềuđểgiảvờ làmìnhbiếtlàmchuyệnđó.Tahiểunhữngkiếnthứcgiảiphẫuhọccơbản,nhưngchínhxácchuyệnđóralàmsaotamùtịt,vàkhikhôngcómộtngườichahoặcmộtngười anh lớnhaybất kỳngườibạn thân thiếtnàocókinhnghiệmthìtứclàchẳngcóaiđểmàhỏi.

NhưngchẳngcógìlàtrongtrắngtrongnỗikhátkhaocủatađốivớiVika.Tamuốnnhảylênngườicô,quầntụtxuốngmắtcáchân.Côcóthể chỉ cho ta chỗnào vào chỗnào và sau khi bọn ta đã ổn thỏa -nhữngngóntaycủacôvớinhữngmóngtaybẩnthỉuvànhamnhởsẽcàolấyvaita;đầucôsẽngửarasau,khoeracáicổthuôntrắngmuốtvàmạchmáuphậpphồngphíadướihàm;mímắtnặngnềcủacôsẽmởto,cặpđồngtửthunhỏlại trongmàuxanhcủađôimắtchođếnkhichúngchỉcònbằngcáichấmtrênchữi.

Thoạtnhìnthìtấtcảnhữngngườiphụnữtrongngôinhà-NinavàGalina,LaravàOlesya -đềuxinhđẹphơnVika.Tóchọvừadàivừachảimượt;họkhôngcóbùnkhôdính trênmubàn tay;họ thậmchícòntôchútsonmôi.Họtấtbậtravàocănphònglớn,bưngnhữngbáthạtócchóđãbócvỏvàcủcảimuối.Cómộtđámđànôngvũ trang

khácphảichiềulòng-dânnhàquê,đúngvậy,nhưngvẫnnguyhiểmvàkhólường.Mộtngườitrongbọn,ngồikhoanhchântrênsànnhàcạnhlòsưởi,chụplấycổtaymũmmĩmcủaGalinakhicôtacúixuốngrótđầylạilyvodkacủaanhta.

“Cô đã nhìn ra ngoài kia chưa? Bạn trai cô có nằm trong đámnhữngthằngđangnằmphơimặtkiakhông?”

Ngườibạnbêncạnhanhtabậtcườivàtaydukích,đượckhích lệ,kéogiậtGalinavàolòngmình.Côtađãquenbịđốixửthôbạo;côtakhônghềkêurélênhaylàmsánhmộtgiọtvodka.

“Chúng có mang cho các cô nhiều thứ ngon lành để ăn không?Chắchẳn làcórồi,nhỉ, thửsờnhữngcáimánàyxem!”Anhtavuốtngóntaycáichaisầnlêngòmáhồnghàomềmmạicủacôta.“Còncôđã làm gì cho chúng hử? Bất kỳ điều gì chúng muốn, có phải thếkhông? Nhảy khỏa thân trong lúc chúng hát ‘Bài ca của HorstWessel’[22] chứ gì? Mút mát cho chúng trong lúc chúng uống rượuschnappschăng?”

“Buông côấy ra,”Vikanói.Côđangnằmngửađúngnhư từ đầuđếngiờ,vẫnngướcnhìnlênđầuconsơndươngtronglúchaibànchânđi tất lendàyđungđưa theonhịpcủamộtbàihátnàođókhông rõ.Giọng cô rất thảnnhiên - cô có tứcgiậnhaykhông, thật không thểnàomàbiếtđược.Ngaykhinhữnglờiđólơlửngtrongkhôngtrungtađãướcgìmìnhmớilàngườinóirachúng.Nhưthếhẳnsẽlàmộtcửchỉcanđảm,cóthểlàtựsát,nhưngGalinađãrấttốtvớitavàlẽrataphảibảovệcôtakhôngphảivìbảnchấtcaoquýcủata,màbởivìnócóthểgâyấn tượngvớiVika.Nhưngđúngkhoảnhkhắcmà lẽ rađãcó thểhànhđộngthì ta lạicóng, thêmmộthànhđộnghènnhátnữađểmàdằn vặt suốt bao năm tháng.Nếu làKolya thì hẳn là anh ta đã canthiệp khôngmột chút do dự, nhưngKolya đang ở trong phòng ngủphíasauvớiKorsakov,kiểmtragiấythônghànhcủaviênđạitá.

BàntaycủagãdukíchđangbópchặtcổtayGalinaphânvântrước

khiphảnứnglạiVika.Tabiếtlàgãsợ.Tađãsợhãilâuđếnnỗitacóthể nhận ra nỗi sợ ở người khác trước khi họ kịp biết là nó ở đó.Nhưng tacũngbiết làgãsẽđộp lạicâugìđó,câugìđócứngcỏiđểchứngtỏvớiđồngđộicủamìnhrằnggãkhônghềsợ,mặcdùtấtcảhọđềubiếtlàgãsợ.

“Cóchuyệngìchứ?”cuốicùnggãhỏi.“Cômuốncô tachoriêngmìnhphỏng?”

Đólàmộtnỗlựcyếuớtvàchẳngaitrongđámbạnnởnụcườinàochogã.Vikakhông thèmtrả lời.Côkhông lúcnàonhìnvềphíagã.Dấuhiệuduynhấtchobiếtcôcónghethấygãlàmộtnụcườichậmrãidãnngangmặtcô,vàcũngkhôngrõrằngđólàđáplạilờichâmchọccủagãhayánhmắttrừngtrừngcủaconsơndương.Sauvàigiâygãdukíchlẩmbẩm,buôngGalinara,vàkhẽđẩycôta.

“Điđi,phụcvụnhữngngườikhácđi.Côlàmnôlệlâuquárồinênchỉgiỏicóthếthôi.”

Nếunhững lờixúcphạmcủagãdukíchcó làmcó tổn thương thìGalina cũng che giấu điều đó rất kỹ.Cô rót vodka chonhữngngườiđànôngkháctrongphòngvàtấtcảhọđềulịchsự,gậtđầucảmơn.

Saumộtphútđểcânnhắckhảnăngbịbẽmặtthêthảm,tabướclạigầnchiếcghếsofalôngngựavàngồiởphíacuối,cạnhđôibànchânđitấtlenmàuxámcủaVika.Bộrâucằmcủaconsơndươnglòngthòngtrênđầuta.TaliếcnhìnlênnórồilạiquaVika.Côđangchằmchằmnhìnthẳngvàota,chờnghebấtkểđiềuvớvẩnnàotađangđịnhnói.

“Chacôlàthợsănà?”tahỏi.Đólàcâuhỏitađãhìnhthànhtronglúcđứngởđầukiacủacănphòng.Vừanóixongtađãtựhỏitạisaotalạinghĩđólàmộtcáchhayđểmởđầucâuchuyện.Mộtbàibáonàođótađãđọcvềcácxạ thủbắn tỉa,đại loạivềSidorenkođibắnsóckhianhtacònbé.

“Gìcơ?”

“Chacôấy…tôinghĩchắcđólàcáchcôđãtậpbắnsúng.”

Ta không thể biết được trong đôi mắt xanh của cô là nỗi chánchườnghayghêsợ.Ởgầnsát,nhờánhsángcủanhữngngọnđèndầuvà lòsưởi, tacó thểnhìn thấymộtmảng trứngcánhỏmàuđỏkhắptráncô.

“Không.Ôngấykhôngphảilàthợsăn.”

“Tôitưởngrấtnhiềuxạthủbắntỉakhởiđầulàthợsăn…chẳnglàtôicũngđãđọcđôichútvềchuyệnđó.”

Cô không còn nhìn vào ta nữa, cô đã quay lại săm soi con sơndương.Tacònkémthúvịhơncảmộtconthúnhồi.Nhữngngườidukíchkhácnhìnta,huýchnhauvàtoétmiệngcười,ghésátvàođểthìthầmrồicườikhekhẽ.

“Cô lấykhẩusúngtrườngĐứcđóởđâuvậy?” tahỏicô,hơi tuyệtvọng,mộtconbạctiếptụcđặtcửangaycảkhinhữngnướcbàicủahắnmỗilúcmộttồitệhơn.

“TừmộttênĐức.”

“TôicómộtcondaoĐức.”Takéoốngquầncủamìnhlên,rútcondaokhỏibao,vàxoaynótrongbàntaymình,đểchấtthéptốtbắtánhsáng. Con dao thu hút được sự chú ý của cô. Cô chìa tay ra và tachuyểnnóchocô.Côthửđộsắccủa lưỡidaobằngcáchgạinóvàocánhtay.

“Đủsắcđểdùngcạorâu,”tanói.“Ýtôilàcũngkhôngnhấtthiết…”

“Cậutìmthấynóởđâu?”

“TrênngườimộttênĐức.”

Cômỉmcườivàtarấttựhàovìcâunóiđó,nhưthểtavừanóiđiềugìđó thôngminhvôcùng,đáp trả lại côbằngcâucụt lủncủachínhmình.

“VậycậutìmthấytênĐứcởđâu?”

“LínhdùchếtởLeningrad.”Tahyvọngcâuđódùmậpmờđểbỏngỏkhảnăngrằngchínhtađãgiếttênlínhdù.

“ChúngđangnhảydùvàoLeningrad?Bắtđầurồià?”

“Chỉlàmộtcuộctấncôngbiệtkíchthôi,tôiđoánthế.Chỉmộtvàitênquađược.KhôngsuônsẻlắmchobọnĐức.”Tachắcmẩmcâuđóngheổnlắm,tưngtửng,nhưthểtalàmẫusátthủđầyhờhữngkhinóiđếnnhữngkẻthùmàmìnhđãtiêudiệt.

“Chínhcậuđãgiếthắnà?”

Tamởmiệng,đãchuẩnbịsẵnsàngđểnóidối,nhưngcáicáchcônhìn ta, cặpmôi cômím lại thànhnụcười khẩyđó vừakhiến ta tứcgiậnvớivẻkẻcảcủanó,vừalàmtamuốnhôncô…

“Cáilạnhđãgiếthắn.Tôichỉthấyhắnrơixuốngthôi.”

Côgậtđầuvàtrảlạitacondao,duỗithẳnghaitaysauđầuvàngápmộtcáitođùng,khôngthèmchemiệng.Răngcôgiốngrăngtrẻcon,rấtnhỏvàkhôngđềulắm.Nhìncôthậtthỏamãn,nhưthểcôvừachénmộtbữaănchínmónkèmvớinhữngloạirượuvangngonnhất,mặcdùtấtcảnhữnggìtathấycônhấmlàmộtcủcảiđen.

“CáilạnhlàvũkhílâuđờinhấtcủađấtmẹNga,”tanóithêm,câumàtađãnghemộtviêntướngnóihùnghồntrênđài.Ngaylậptứctaướcgiácóthểrútlời.Cóthểlàcâuđóđúng,nhưngnóđãlàcâutuyêntruyềnsáorỗngcảmấythángnay.

“Tôicũngcómộtcondao,”côvừanóivừa rútmộtcondaogămchuôigỗbạchdươngrakhỏibaogiắtởthắtlưngvàchìachuôidaochota.

Talậtlưỡidaomảnhtrongbàntaymình.Cóhìnhnhữngđườngvânrấttinhtếtrênmặtthép,giốngnhưsónggợntrênmặtnướcxaođộng.

“Nócóvẻhơimỏngmanhnhỉ.”

“Khôngđâu.”Côcúingườivềphíatrướcđểrêđầungóntaytrỏdọc

theolưỡidaocóvân.“ThépDamascusđấy.”

Lúcnàycôởsátđếnnỗitacóthểnhìnkỹnhữngđườnggờuốnlượncủavànhtaicôhaynhữngnếpnhăncắtngangvầngtránmịncủacôkhicônhướngmày.Mộtvàichiếcláthônglạcmắctrongmáitóccủacôvàtavậtlộnvớicảmgiácthôithúcchỉmuốnnhặtchúngra.

“Nóđượcgọilàdaopuukko,”côbảota.“TấtcảcontraiPhầnLanđềucókhihọđếntuổitrưởngthành.”

Côlấy lạicondaotừtavànghiêngnóđiđểcóthểchiêmngưỡngánhlửabếpbậpbùngtrênbềmặtkimloại.

“Xạ thủ bắn tỉa giỏi nhất thế giới là một người Phần Lan. SimoHäyhä. Thần Chết Trắng. Năm trăm linh nămmục tiêu bị tiêu diệtđượcxácnhậntrongChiếntranhMùađông.”

“VậycôlấythứđótừmộttênPhầnLanmàcôbắnà?”

“MuanóvớigiátámmươirúpởTerijoki.”Cônhétlạicondaogămvàobaotrênthắt lưngvànhìnquanhcănphòng,tìmkiếmđiềugìđóthúvịhơnđểchúý.“BiếtđâucôcóthểlàThầnChếtĐỏthìsao,”tanói,cố tiếp tụcnóichuyệnvì tabiếtmộtkhiđãdừng là tasẽkhôngbaogiờlấylạiđượccanđảmđểbắtđầulầnnữa.“Ngoàikiacôbắntốtthếcòngì.TôiđoánbọnEinsatzkommandoskhôngquenbịngười tabắntrả lạichúng.”Vikasămsoi tabằngcặpmắtxanh lạnh lùngcủacô.Cóvẻgìđókhônghoàntoànlàconngườitrongánhnhìncủacô,vẻgìđóthúdữ,chósói.Côbĩumôirồimới lắcđâu.“TạisaocậulạinghĩnhữngtênđólàEinsatzkommandos?”

“Cáccôgáichochúngtôibiếtđólàbọnvẫnđếnđây.”

“Cậumấytuổirồi,mườilămà?Cậukhôngphảilàlính…”

“Mườibảy.”

“…nhưngcậulạiđichungvớimộttaylínhkhôngởcùngđơnvịcủamình.”

“Ừm,nhưanhấynóiđấy,chúngtôicómệnhlệnhđặcbiệttừĐạitá

Grechko.”

“Mệnhlệnhđặcbiệtđểlàmcáigì?Tổchứcdukíchấyà?Cậuthấytôitrôngngungốcthếà?”

“Không.”

“Các cậu đến đây để thămmấy cô gái.Có phải vậy không?Mộttrongđámnàylàbạngáicủacậuphỏng?”

Tathấytựhàomộtcáchlạlùngrằngcôlạitưởngmộttrongnhữngcôgáixinhđẹptrongngôinhànàycóthểlàbạngáicủata,chodùtacóthểnhậnragiọngđiệuxúcphạmtrongcáchcôdùngtừ“mộttrongđámnày”.Côtòmòvềta,đó làmộtsựkhởiđầuđây.Màcôtòmòcũngphải.TạisaomộtthằngnhócPiterlạiđicảchặngđườngrangoàinày,haimươicâysốsauphòngtuyếncủakẻthù,nghỉngơitrongmộtngôinhàlạcthúđượcdànhchonhữngtênsĩquancủaquânxâmlược?

TanhớlạinhữnggìKolyađãnóivớitavềviệccuốnhútmộtngườiphụnữbằngsựbíhiểm.

“Chúng tôi cómệnh lệnh củamình, tôi dám chắc là cô cũng cónhữngmệnhlệnhcủacô,chúngtacứbiếtvậyđi.”

Vikayênlặngchằmchằmnhìntavàigiây.Cóthểcôđãbịcuốnhút,nhưngcũngkhómàbiếtđược.

“NhữngtênĐứcởngoàikiamàócvãitrêntuyếtấyà?Chỉlàlínhbộbinhthôngthườngthôi.Cứtưởngmộtngườiđànông-xinlỗi,mộtcậubéphụcvụNKVDthìphảibiếtsựkhácnhauchứhả.”

“Tôilàmgìcócơhộinàomàkiểmtraphùhiệucủachúngvìngườicủacôđangchĩasúngvàochúngtôi.”

“MặcdùvậychúngtôicũngđanglùngbọnEinsatzthật.Đấymớilàthúlớn.ChúngtôiđãsănlùngcáithằngAbendrothgiaocấutửthinàysuốtsáutuầnvừarồi.Cứtưởngtốinayhắncóthểởđâycơ.”

Trướcnaytachưabaogiờnghethấycâuchửithề“giaocấutửthi”.

Câuđónghetụctĩumộtcáchtànbạokhibuộtratừmiệngcô.Tamỉmcườivì lýdonàođó,mộtnụcườichắchẳnlàcóvẻkỳcụcvàvôcớ.Trongđầumìnhtatưởngtượngracôvớicáiquầnđãtụtbỏ;hìnhảnhđósắcnétvàchitiết,thuyếtphụchơnrấtnhiềunhữnghìnhảnhkhỏathân tưởng tượng thông thường của ta. Có lẽ những quân bài khiêudâmcủaKolyađãthựcsựcótácdụng.

“AbendrothởtrongmộtngôinhàtạiNovoyeKoshkino,”tabảocô.“Bênbờhồ.”

Thôngtinđócóvẻđãcuốnhútcôhơnbấtkỳđiềugìkhácmàtanói.NụcườivôduyêncủatakếthợpvớikiếnthứccủatavềtungtíchcủatênQuốcxãkhiếntatrởnênhấpdẫntronggiâylát.

“Ainóichocậubiết?”

Mộtngườiđànôngbíhiểmhơnắthẳnđãbiếtcáchđánhlạchướngcâuhỏiđó,làmthếnàođểnhảytránhnhưmộtvõsĩđấmbốc,lắcquađảolại,khôngbaogiờđểbịnhắmtrúng.Tađangbiếtmộtđiềumàcômuốnbiết.Lầnđầutiêntacóđượclợithếnhonhỏsovớicô.NhữngtừNovoyeKoshkinomangđếnchobứcthưủyquyềnNKVDcủatamộtvẻđángtincậy,tạochotachútlợithếmàtacóthểkhaithác.

“Lara,”tanói,vứttuộthếttấtcảbằngmộttừ.

“Laralàcônào?”

Ta chỉ cô gái. Trong lúc ánh nhìn không chớpmắt củaVika đưatheo,tacảmthấydườngnhưmìnhđãphảnbộiLara.Côtađãrấthàophóngchobọntanơitrúẩnkhỏigiárét,chobọntađồănnóngsốt,liềumìnhbướcramànđêmmùađông tànbạo trênđôichân trầnđểgiúpbảovệbọntakhỏinhữngngườidukíchđangngờvực,vậymàtađãgiaonộp têncủacô tachosát thủmắtxanhcườikhẩynày.Vikaluồnchânxuốngkhỏisofa,nhữngngónchâncôtrongđôitấtlenquệtvàoốngquầncủa ta.Côđứng lênvàbước tới chỗLarađang lúihúicạnhlòsưởi,chothêmmộtkhúcgỗnữavàongọnlửa.Khicôđãtháo

ủngratacàngnhậnthấyVikathựcsựnhỏbéđếnnhườngnào,nhưngcôbướcđivớidángkhoan thaiuyểnchuyểnngười tavẫn thấyởcácvậnđộngviênkhihọđangthưgiãnởcáchxasânđấu.Đâylàchiếntranhhiệnđại,tathầmnghĩ,nơimàcơbắpchẳngcóýnghĩagìvàmột cô gáimảnhmai có thể tiệnphăngnửađầumột tênĐức từcáchxabốntrămmét.

Lara có vẻhồihộpkhi cô tanhìn thấyngười xạ thủbắn tỉamỉmcườinhìnxuốngmình.CôtachùibồhóngtrêntaytronglúcngheVikanói.Takhôngngheđượccuộcđốithoại,nhưngtathấyLaragậtđầu,vàcăncứcáchcôta làmđiệubộbằngtaythìtađoáncôtađangchỉđườnghướngchoVika.

KolyabướcvàotrongphòngcùngvớiKorsakov.Mỗingườicầmmộtlyvodkavàhọđangcườivìcâunóiđùanàođó,lúcnàythìđãchénchúchénanh,màn thùđịch trướcđóđãbị lãngquên.Tađã lường trướcđiềunày-Kolyalàmộttaychàohàngvĩđại,nhấtlàkhianhtaraobánchính bản thânmình. Anh ta lững thững bước lại cái ghế sofa lôngngựavàngồixuốngvớimộttiếngthởdài,đậpvàođầugốitavànốcnốtchỗvodkacònlại.

“Cậu ăn đủ rồi chứ hả?” anh ta hỏi ta. “Chúng ta sẵn sàng lênđườngrồi.”

“Chúngtasắpđià?Tôitưởngchúngtasẽngủlạiđâyđêmnay.”

Cuộcđấusúngđãkhiến thầnkinh taphấnkhích;nhưngkể từkhinhữngviênđạnbayvèovèođếngiờđãđượcmộtlúc,talạicảmthấycơnrãrờilenlỏivàotrongxươngcốt.BọntađãcuốcbộcảngàyquatuyếtvàtachưahềđượcngủtừlúcởcănhộcủaSonyađếngiờ.

“Thôinào,cậukhônngoanhơnthếcơmà.CậunghĩchuyệngìsẽxảyrakhinhữngtênĐứcngoàikiakhôngtrởvềsaubữatiệcnhỏcủachúngtốinay?Bao lâuthìchúngcửmộttrungđộiđi tìmxemnhữngtêntrungúycủachúngbiếnđiđâuhả?”

VikađãcóđượcnhữnggìcôcầntừLara.LúcnàycônóibằnggiọngkhẽkhàngvớiKorsakov,haingườibọnhọđứngtronggócphòng-ánhlửabậpbùnghắt vào tay chỉhuydukích lực lưỡng, râu cằm tua tủacùngsátthủbénhỏcủaanhta.

Nhữngngườidukíchkhácbắtđầusửasoạn,đitấtkhôvàủngnỉ,ựcthêmmộtcốcvodkanữachohànhtrìnhdàiphíatrước.Nhữngcôgáicủangôinhàđãbiếnmấtvàocácphòngphíasaumàtađoánhọsẽvơvộibấtkỳthứgìcóthểmangtheovàquyếtđịnhsauđósẽđiđâu.

“ChúngtacóthểlấymấychiếcxecủabọnĐức,”tanói,hàohứngvớiýtưởngđó.“ThảcáccôgáixuốngPiter…”Giốngnhưhầuhếtcácýtưởngmàtaxemlàhàohứng,vẻlunglinhcủanónhòedầntrướckhitanóixongcâuthứhai.

“Láimột chiếcKübel vềphíaphòng tuyếnLeningrad,”Kolyanói.“Hừm,phảirồi,đúngthật làsángkiến.VàkhichínhngườibênmìnhchochúngtanổtungxácrakhỏiđườngrồimộtgãquýngàiCossackngungốcnhàquênàođókéonhữngcáixácbốckhóicủachúngtarakhỏi mớ nát bấy đó, hắn sẽ bảo, ‘Ờ há! Mấy thằng Đức này trônggiốnghệtchúngtanày!’Không,Chúsưtửconạ,chúngtachưaquaylạiPiterđượcđâu.ChúngtacònviệcởNovoyeKoshkinonữamà.”

Chương17

Haimươiphút sau bọn ta lại ì ạch lê bướcqua tuyết, hơi ấmcủangôinhànôngtrangđãtrôikhỏikýức.Giữahaiváchthônglừnglững,bọntabướcthànhhàngmộtcáchnhauchínbướcchân,theolệnhcủaKorsakov.Ta khônghiểu ýnghĩa chiến thuật của kiểuđội hìnhnày,nhưngtintưởngrằngnhữngngườinàylàbậcthầyvềphụckíchvàhọbiếtmìnhđanglàmgì.Kolyabướcngayphíatrướcvàvìđầutarủgụcxuốngnêntachỉnhìnthấymépáochoàngvàđôiủngdađencủaanhta.Những thân thểcòn lại trongđoànngườinhỏcủabọn ta làbóngma,khônghìnhkhôngtiếngngoại trừhọahoằncótiếngrắcrắccủacànhkhôbịgiẫmlênhoặctiếngkenkétcủanắpbiđôngđượcvặnralàmmộtngụmtràcònnóng.

Hồitrướctachưabaogiờthựcsựtinvàocáichânlýhiểnnhiênrằngnhữngngườilínhhọcđượccáchngủkhiđanghànhquân,nhưngtronglúcbọntađimãivềphíaĐông,đượcrubởinhịpủngnhấclênrồilạihạxuốngtrongtuyết,tachậpchờnlúcmơlúctỉnh.Ngaycảcáilạnhcũngkhông thể giữ cho ta tỉnh táo. Novoye Koshkino chỉ cách ngôi nhànông trangvàicâysốđườngbộ,nhưngbọn taởcáchxabấtkỳconđườngnào,đivòngquanhnhữngđồnbốtcủabọnĐứcmàhẳnKolyavà tađãchuiđầuvàonếukhôngcóngườihộ tống.Korsakovđãnóirằng cuộc hành quân sẽmất bốn tiếng đồnghồ; chưa hết tiếng đầutiêntađãcảmgiácnhưthểaiđóđãđổxirôđặcquánhvàomộtcáilỗtrongsọmình.Tấtcảmọi thứ ta làmđềuchầmchậm.Nếu tamuốnxoamũimình, ta ý thức được cảmệnh lệnh của bộ não và sự chấphànhmiễncưỡngcủabàntay,hànhtrìnhdàiđưabàntaylênmặt,tìmkiếmcáimũi(mọikhivốnlàmụctiêudễdàng),vàchuyếntrởvềđầysungsướngcủabàntayvàolạicáihangnhỏấmápcủanótítsâutrong

chiếcáokhoáchảiquâncủachata.

Càngmệtmỏibaonhiêu thìdườngnhưtacàng thấy toànbộkịchbảnnày trởnênđángngờbấynhiêu.Làmsaochuyệnnàycó thể làthậtđược?Bọn ta làmộtđànchuộtbịbỏbùa,hànhquândướivầngtrăngđượcvẽbằngphấntrênbảngđenbầutrời.MộtvịphápsưsốngởNovoyeKoshkino,mộtngườibiếtnhữngcâu thầnchúcổxưacó thểbiếnbọntaquaylạithànhngườinhưtrước.Nhưngsẽcónhữnghiểmnguytrênđường,nhữngconmèođenkhổnglồtrườnmìnhtrênbăng,laobổvàotronglúcbọntacuốngcuồngtìmnơitrốn,nhữngcáiđuôidàicủabọntangoáytítvìkhiếpsợ.

Ủngcủatalúnsâuvàotrongmộtụtuyếtmềmvàtasuýttrẹomắtcáchân.Kolyadừngbướcvàngoảnhlạikhianhtanghethấytachấpchới,nhưngtagiữthăngbằnglạiđược,gậtđầuchớpnhoángvớianhta,vàtiếptụcbướcmàkhôngcầngiúpđỡgìhết.

Nhữngcôgáisốngtrongngôinhàcũngđãrờiđicùnglúcnhưbọnta.Họkhôngcóáochoànghoặcủngmùađôngnàocả;bọnĐứcđãlấy những thứ đó đi sau khi Zoya bỏ trốn.Không có quần áo tử tế,nhữngcôgáidùngđếncáchnhồinhiềulớp,vậnlênngườiđủmọichiếcáomàhọcó,tấtcảáolenvàquầntất,chođếnkhihọlắclưdướisứcnặng,loạngchoạngquacănphònglớnnhưnhữngnôngdânbéonúcníchsayrượu.GalinađãnghĩraýtưởngmặcáokhoáccủabọnQuốcxã,nhưngmọingườinhanhchóngphảnđốinếubịbắt,cơhộicủahọđãđủtệ lắmrồi,nhưngbịbắtkhiđangmặcáokhoáccủamộttênsĩquanđãchếtthìđúnglàdấuchấmhết.

Kolyavàtahônvàomáhọởngưỡngcửa.HọđãquyếtđịnhkhôngđếnLeningrad;mộtvàingườitrongsốhọcóngườithânởđó,nhưngcácôngchúbàthímcókhiđãchếtrồihoặckhôngcũngsơtánvềphíaĐông.QuantrọnghơnlàởLeningradcònchẳngcóthứcănchodâncưcủanónênchắcchắnlàcàngkhôngcóchobốncôgáiởlàngquêkhôngcó temphiếu.Leningradkhôngăn thua,nênhọsẽđivềphía

Nam.Họ đãmang theo tất cả lương thực dự trữ còn sót lại sau khinhữngngườidukíchđãlấynhữnggìhọmuốn.KorsakovchophéphọgiữhaikhẩuLugercủaĐứcđểphòngthân.Triểnvọngcủahọkhôngsángsủalắm,nhưnghọcóvẻrấtphấnchấnkhibướcrakhỏicửacủangôinhànông trang.Họđã là tùnhânởđómấy tháng trời,đãchịuđựngcảnhbịđọađàyđêmnàyquađêmkhác,vàgiờđâyhọđượctựdo.Tahôntấtcảtámcáimá,vẫychàotạmbiệt,vàkhôngbaogiờgặplạihọhaynghekểbấtkỳđiềugìvềhọnữa.

Thứgìđóchọcvàovai ta, tamởchoàngmắt,vànhậnranãygiờmìnhđãbướcđitrongtrạngtháinửamênửatỉnh.LúcnàyKolyađangbướccạnhta,bàntayđigăngcủaanhtatúmlấytaqualầnáokhoác.

“Cậuvẫntỉnhđấychứhả?”anhtahỏikhẽ,chămchúnhìntavớivẻquantâmthậtsự.

“Tôitỉnhđây.”

“Tôisẽđivớicậu.Giữchotỉnh.”

“Korsakovbảochúngtaphải…”

“Tôikhôngnhậnmệnhlệnhtừđồlợnấy.Cậuthấyhắnđốixửvớimấycôgáithếnàorồi.”

“Anhlàngườiduynhấtxoắnxuýtvớihắncòngì.”

“Ngaylúcnàychúngtacầnhắn.Vàngườibạnnhỏcủahắnnữa…Lúcởđógầnlòsưởitôiđãthấycậuchằmchằmnhìncôta.Cậumuốnbemcônàngbắntỉamộtphát,đúngkhông?Đúngkhông?Haha!”

Talắcđầu,mệtđếnnỗichẳngcònthèmlèmbèmcâunóiđùatệhạicủaanhta.

“Cậuđãcặpvớiemtócđỏnàochưa?Ồchờchút, tôiđangnóigìthếnày,cậuchưabaogiờcặpvớiaicảmà.Tintốtlàởtrêngiườnghọlànhữngconquỷ.Haitrongbaembồngọtthịtnhấtcủatôilàdântócđỏ.Phảinóilàhaitrongbốnmớiphải.Nhưngmặtkiacủađồngxuthì,họcămghétđànông.Chấtchứanhiềucămgiậnlắm,bạncủatôi.Cẩn

thậnđấy.”

“Tấtcảnhữngcôtócđỏđềughétđànôngsao?”

“Cũnghoàn toàn có lý thôi nếu cậu thửnghĩmàxem.Bất kỳ cônàngtócđỏnàomàcậugặpngoàinày,nhiềukhảnăngcôta làhậuduệcủamộttayVikingnàođóchuyênđichặtđứttayngườitatrướckhicưỡngbứcbàcụ tằng tổcủacô ta.Cô tamangdòngmáucủaquâncướptrongmình.”

“Đólàmộtgiảthiếthayđấy.Anhnênnóichocôấybiết.”

Vớimỗibước chân tađều cốđặtđúngvàođầuủngcủangười dukíchđiphía trướcbọn tamười támbước chân.Bước vàonhữngchỗtuyết đã bị giẫm trước ít tốn súc hơn là bước vào tuyếtmới, nhưngngườiđànôngđitrướccóđôichândài,nêntaphảikhókhănlắmmớisảibướctheođượcanhta.

“Vậytheonhưtôihiểuthì,” tamởmiệng, thởhổnhểnvàcúiđầuxuống tránhmột cành rậm rì lá thôngchìa ra, “chúng tađanghànhquânđếnNovoyeKoshkinođể tìmngôinhànơi bọnEinsatzgruppenđặttổnghànhdinhvìcóthểởđóchúngcótrứngà?”

“Đólàviệcchúngtalàmchotayđạitá.Nhưngchochúngta,vàchonướcNga,thìchúngtađanghànhquânđếnNovoyeKoshkinođểgiếtbọnEinsatzvìchúngphảibịgiết.”

Tacúithấpđầuxuốngđểphầnlớnmặtmìnhđượccáicổáochoàngcủachatachegió.Bànbạcthêmmàlàmgìnữa?Kolyatựxemmìnhnhư kiểu một người phóng túng, một người có đầu óc khoáng đạt,nhưngtheocáchcủariêngmìnhthìanhtacũnglàmộtkẻcuồngtín.Điều tồi tệ nhất là ở chỗ ta lại không cho rằng anh ta sai. BọnEinsatzkommandosphảibịtiêudiệttrướckhichúngtiêudiệtbọnta.Tachỉkhôngmuốnlàngườigánhlấytráchnhiệmtiêudiệtchúng.Chẳnglẽtalạiphảilẻnvàohangổcủachúngchỉvớimộtcondaophòngthânhaysao?Nămngàytrướcmànóiđếnchuyếnviễndunàythìhẳnlàsẽ

giốngcuộcphiêu lưuvĩđạimà tavẫnchờđợi từkhi chiến tranhbắtđầu.Nhưnggiờđây,ởngaygiữanó,taướcgìmìnhđãrờiđitừthángChíncùngvớimẹvàemgái.

“CậucónhớđoạnkếttậpmộtcủaConchósăntrongsânkhông?KhiRadchenkonhìnthấyônggiáosưgiàvừa loạngchoạngtrênphốvừalẩmbẩmvớilũbồcâuấy?”

“Cảnhtồitệnhấttronglịchsửvănhọc.”

“Ồ,thứlỗichotôi,cậuchưabaogiờđọccuốnđó.”

CóđiềugìđódễchịumộtcáchkỳlạtrongtínhdaidẳngcủaKolya,việcanhtasẵnsàngkểđikểlạivẫnnhữngcâuđùaấy-nếutacóthểgọichúnglànhữngcâuđùahếtlầnnàyđếnlầnkhác.Anhtagiốngnhưmộtônggiàlúlẫnvuitínhngồiởbànăntốivớixúpcủcải,đườngtungtóetrêncổáo,kểlạimộtlầnnữacâuchuyệnmìnhđượcgặphoàngđế,mặcdùlúcnàytấtcảmọingườitrongnhàđềucóthểkểlạithuộclòng.

“Mộttrongnhữngđoạnhaynhấttrongvănhọc,cậubiếtđấy.Giáosưcủachàngvàothờihoàngkimtừnglàmộtnhàvănnổitiếng,nhưngđếnlúcnàythìôngtađãhoàntoànbịquênlãng.Radchenkocảmthấyxấuhổ thay choônggià.Chàngnhìnông ta từ cửa sổphòngngủ -Radchenkokhôngbaogiờrờicănhộcủamình;nhớđấy,bảynămrồichàngchưarờikhỏinó-chàngnhìnvịgiáosưvừađikhuấtkhỏitầmmắt,vừađá lũchimcâuvànguyềnrủachúng.”Kolyahắnggiọngvàchuyểnsangkiểunóihùnghồncủaanhta.“Tàinăngchắchẳnphảilàmột người tình rồ dại. Nàng đẹp lộng lẫy; khi ta ở cùng nàng,mọingười ngước nhìn ta, họ đấy”. Nhưng nàng nện cửa phòng ta vàonhữnggiờoáioăm,rồinàngbiếnmấtcảhồidàiđằngđẵng,vànàngkhôngcókiênnhẫnvớinhữngthứkháctrongsựtồntạicủata:vợta,conta,bạnbèta.Nànglàbuổitốihàohứngnhấttrongcảtuầncủata,nhưng rồi bỗngmộthômnàng rời bỏ tamãimãi.Mộtđêm, saukhinàngđãbiếnmấtsuốtbaonăm,tasẽnhìnthấynàngtrongvòngtaycủamộtngườiđànông trẻ trunghơn,vànàngsẽvờnhưkhôngcòn

nhậnratanữa.”

ViệcKolyadườngnhưmiễnnhiễmvớisựkiệtsứckhiếntavừakhóchịuvừathíchthú.Tachỉcóthểbướctiếpnhờnhìnvàomộtcáicâyởxaxavàtựhứavớimìnhrằngtasẽkhôngbỏcuộctrướckhiđếnđượcnóvàkhibọntađếnđượccáicâyđó, ta lại tìmmộtcâykhácvà thềrằngđósẽlàcâycuốicùng.NhưngKolyadườngnhưcóthểrongchơiquacảkhurừng,thaothaobấttuyệtđộcthoạimộtmạchcảmấytiếngđồnghồ.

Tachờmột lúcđểchắcchắnrằnganhtađãnóixongrồimớigậtđầu.“Hayđấy.”

“Thậtchứ,”anhtavộivàngnói,sungsướngkhinghevậy.Phảnứngđólàmtachămchúnhìngươngmặtsángbừngdướiánhtrăngcủaanhta.

“Anhhọcthuộclònghầuhếtcảcuốnsáchà?”

“Ồ,cáiđóthìtôikhôngbiết.Đoạnnàyđoạnkia.”

Tuyếtphủdàyhơnkhibọntabăngquamộtgòcao, làmchomỗibướcđithêmkhónhọc,tathởphìphònhưmộtônggiàchỉcònmộtláphổitronglúclảođảobướctớicáicâytiếptheo.

“Tôihỏianhcâunàyđượckhông?”

“Cậuvừahỏiđấythôi,”anhtanói,vớinụcườisungsướngđến làkhóchịu.

“Nhữnglúcanhviếtvàocuốnsổcủamìnhlàanhviếtcáigìvậy?”

“Còntùyvàotừngngày.Đôikhichỉlàghichéplạinhữnggìtôiđãthấy.Đôikhilàtôingheđượcainóigìđó,mộthaidòng,màtôinghethấyhayhay.”

Tagật đầu và thí nghiệmbằng cáchnhắmmộtbênmắt lại trongmườigiây,rồiđếnmắtkia,luânphiênnhauvừađểchomắtđượcnghỉmộtchútvừađểtránhgió.

“Tạisaocậulạihỏithế?”

“TôinghĩanhđangviếtConchósăntrongsân.”

“Cậunghĩ…ýcậu làviếtbàiphêbìnhvềConchósăntrongsânchứ?Ừm,quảthếthật.Tôibảocậurồicòngì.Mộtngàynàođótôisẽcónhữngbàigiảngvềcuốnsáchnày.CókhicảnướcNgachỉcóbảyngườilàbiếtnhiềuvềUshakovohơntôithôi.”

“TôikhôngnghĩlàcótayUshakovonàohết.”Tađẩymũlênđểcóthểnhìnanhtarõhơn.“Anhcứbảovớitôirằngnólàmộttácphẩmkinhđiển,vậymàtôichưabaogiờnghethấy.Vàanhrấtsungsướngkhitôinóirằngtôithíchcáiđoạnđó,anhtựhàovềnó.Giảsửtôicótrích dẫn Pushkin cho anh, và anh bảo đoạn đó viết rất hay, thì tôicũngđâucótựhàochứ,phảikhông?Chúngđâuphải lànhữngdòngtôiviết.”

NétmặtcủaKolyakhônghềthayđổi.Mặtanhtakhôngthừanhậnhaychốicãigì.“Nhưngcậucóthíchđúngkhông?”

“Nókhônghềtệ.Anhchỉvừamớinghĩraà?”

“Quamấytiếngđồnghồvừarồi.Cậubiếtđiềugìđãgợicảmhứngchotôikhông?Bàithơđócủachacậu.‘Mộtnhàthơgià,Mộtthờinổitiếng,Gặpởquáncàphê.”’

“Cáiđólàmộtđầumốinữa.Anhăncướptrắngtrợncủaôngấycòngì.”

Anh tavừacườivừa thổimộtvệthơikhóidàivàokhôngkhí lạnhcóng.

“Đâylàvănhọcmà.Chúngtôikhônggọiđấylàăncướp;chúngtôigọiđólàtỏlòngtônkính.Thếcòncâumởđầucủacuốnsáchthìsao?Cậucũngthíchchứ?”

“Tôikhôngnhớcâuđầutiêncủacuốnsách.”

“Trongcáilòmổnơichúngtôihônnhaulầnđầu,khôngkhícòn

tanhnồngmùimáucủalũcừu.”

“Hơilâmlithốngthiếtthìphải?”

“Lâmlithìđãlàmsao?Tấtcảnhữngnhàvănđươngđạiđềulàmộtlũcánhỏnhútnhát…”

“Tôibảolàlâmlithốngthiếtcơmà.”

“…nhưngnếuchủđềđòihỏisựdữdộithìnóphảidữdộichứ.”

“Vậylàsuốtthờigianrồi…Tạisaoanhkhôngnóitoẹtvớitôilàanhđangviếtmộtcuốntiểuthuyết?”

Kolya đăm đăm nhìn mặt trăng, lúc này đang lặn về phía mépnhữngngọnthông.Chẳngbaolâunósẽlặnhẳnvàbọntasẽđitrongbóngtốithựcsự,vấpvàorễcâyvàtrượtchântrênnhữngmảngbăngđensì.

“Sựthậtlà,cáiđêmđầutiêntôigặpcậuấy?ỞChữThậpnhỉ?Tôiđãđinhninhlàsángrahọsẽbắnchúngtacơ.Nêntôinóivớicậucũngđểlàmgìchứ?Tôiđãnóibấtcứđiềugìvọtratrongđầumình.”

“Anhchẳngbảohọsẽkhôngbắnchúngtacơmà!”

“Chẹp, lúc đó cậu có vẻ hơi sợ hãi.Nhưng thôi nào, cứ thử nghĩxem:mộtkẻđàongũvàmộttênhôicủaấyà?Cơhộinàochochúngtachứ?”

Cái cây tiếp theomà ta chọn làm trạmnghỉdườngnhưxa lắc lơ,mộtcâythônginbóngđứngsừngsữnghẳnsovớinhữngngườianhemcủanó,mộtngườilínhgácimlìmgiàhơntấtcảsốcònlại.Trongkhitathởhổnhển,Kolyanhấptràtrongbiđông,mộtnhàtựnhiênhọcrangoàidạobuổitối.Khẩuphầnbộđộihơnhẳnkhẩuphầndânthường-đólàcáchtalýgiảivềnguồnnănglượngvượttrộicủaanhta,phớtlờthựctếrằngsuốtmấyngàyvừarồibọntađãăngiốnghệtnhau.

“AnhkểlàanhđãrờiđơnvịcủamìnhđểbảovệluậnvănvềConchósăn trongsân củaUshakovo,” ta vừanói vừa dừng lại giữamỗi

câuđểlấylạihơithở.“VàgiờthìanhthừanhậnlàchẳngcóUshakovovàcũngchẳngcóConchósăntrongsânnàohết.”

“Nhưngsẽcómà.Nếutôisốngđủlâu.”

“Tạisaoanhlạibỏđơnvịcủamình.”

“Phứctạplắm.”

“Haingườisắpsửavàobụithôngnhauphỏng?”

Kolyavàtaquayngoắtlại.Vikađãlẳnglặngđếnngaysaulưngbọntakhôngmộttiếngđộng,gầnđếnnỗitacóthểvươntayravàchạmvàomácủacô.Côgườmgườmnhìnvàomặtbọntavớivẻkhinhbỉ,khônggiấunổisựghê tởmkhiphảiđicùngnhữngtên lính thảmhạiđếnthế.

“Cácanhđượcbảophảiđi theohàngmộtcáchnhauchínbước.”Giọngcôngherấttrầmđốivớimộtcôgáinhỏnhắnnhườngấy,khànkhàn,nhưthểcôvừabịốmsuốttuầntrướcđóvàthanhquảncủacôcònchưakhỏihẳn.Côlàngườinóithầmthànhthạo,cóthểnhấnkhẽkhàngphátâmtừngtừđểbọntahiểuđượcmọiđiềunhưngbấtkỳaicáchđónămmétcũngkhôngthểngheđượcgìhết.

“Cácanhđangnhàntảncứnhưmộtcặpđĩđựcvậy,lạicòntándócvềsáchnữa.CácanhcóhiểulàchúngtacónhữngdoanhtrạicủabọnĐức trongphạmvihai cây số từchỗđangđứngkhônghả?Cácanhmuốn tiêuđời trongmột cái rãnh,đó là việc của cácanh,nhưng tôicòncókếhoạchnhìnthấyBerlinnămtới.”

“CậuấylàngườiDoTháiđấy,”Kolyavừanóivừachọcngóntaycáivàota,phớtlờánhnhìntứcgiậntanémvềphíaanhta.

“Vậysao?Hử,cậulàgãDoTháiđầnđộnđầutiênmàtôitừnggặp.HoặclàquaylạivàtrởvềPiterhoặckhôngthìngậmmõmvàovàlàmtheoquyđịnhcủachúng tôi.Phảicó lýdochúngtôimớikhôngmấtmộtaicảhaithángnay.Giờthìbướctiếpđi.”

Mỗitayđặtvàolưngmộtngười,côđẩybọntavềphíatrướcvàbọn

tavềlạivịtrícủamìnhtronghàngmột,cáchnhauchínbước,bẽbàngtrongimlặng.

Tanghĩvề tácgiảUshakovokhôngtồntạivàkiệt táccũngkhôngtồntạicủaôngta,Conchósăntrongsân.VìlýdonàođótakhônghềgiậnKolya.Đólàmộtlờinóidốikỳlạnhưngvôhại,vàcàngbướcđithìtacànghiểuhơnvềđộngcơcủaanhta.Kolyatỏrakhôngbiếtsợlàgì,nhưngbấtkỳaicũngcómộtnỗisợởđâuđótrongmình;sợhãilàmộtphầndisảncủachúngta.Chẳngphảichúngtalàhậuduệcủalũchuộtranhmatíhonnhútnhátđãnépmìnhtrongbóngtốichờcácloàithúdữtolớnrầmrầmlaoqua?NhữngkẻănthịtngườivàbọnQuốcxãkhônglàmchoKolyaesợ,nhưngmốiđedọabịmấtthểdiệnthìcó-viễncảnhrằngmộtngườixalạcóthểsẽcườivàonhữngdòngmàanhtađãviết.

Chatatừngcórấtnhiềubạnbè,hầuhếthọđềulànhàvăn,vàhọchọncănhộcủagiađìnhtalàmnơitụtậpvìtàinấunướngcủamẹtacũngnhưtínhchatangầnngạiphảitốngkhứbấtkỳairangoài.MẹtathanphiềnrằngbàđangphảiđiềuhànhcảKháchsạnVănchương.Cảcănhộnồngnặcmùikhóithuốclávàđầumẩuởkhắpmọinơi,trongnhữngchậucâyvànhữngcốctràuốngdở.Mộtbuổitốimộtnhàviếtkịchthửnghiệmcắmcảtáđầumẩuthuốcvàonhữngcụcsápnếnnóngchảytrênbànbếp,môphỏngnhữngđộiquâncủaLaMãvàCarthage,đểông ta có thể trìnhbày chiến thuật gọngkìmcủaHannibal trongtrậnCannae.Mẹtacàunhàuvềtiếngồnào,cốcchénvỡ,nhữngtấmthảmbịvấybẩnvì rượuvangUkraine rẻ tiền,nhưng tabiếtbà thíchtiếpnhữngđámđôngcác thi sĩ và tiểu thuyếtgia,yêucảnhhọngấunghiếnmónhầmcủabàvàmêmẩnnhữngchiếcbánhbàlàm.Hồicòntrẻ,bàlàmộtphụnữxinhxắn,vàchodùkhôngphảilàngườiưatántỉnhthìbàvẫnthíchkhinhữngngườiđànôngđẹptraitántỉnhmình.Bàthườngngồicạnhcha ta trênghếsofavànghenhữngcuộc tranhluận,cùngnhữnglờihuênhhoangvàbàixích,khôngnóigìnhưnglắng

nghetấtcảmọiđiều,lưugiữlạitấtcảchophầntraođổicủabàvớichatasaukhirốtcuộcthìgãsayrượucuốicùngcũngloạngchoạngbướcra khỏi cửa.Bản thânbàkhôngphải làmộtngười viết, nhưngbà làmộtđộcgiảrấtsành,cóguthẩmmỹnhiệtthànhvàchiếttrung,vàchatarấttintưởngvàokhảnăngđánhgiácủabà.Khimộtnhânvậtvĩđạitớicănhộ,mộtngườitầmMandelstamhoặcChukovsky,bàkhônghềbiệtđãihọchútnào,nhưngtacóthểthấylàbàtheodõihọchămchúhơn,đánhgiácáchhọđốixửvớichatanhưthếnào.Trongsuynghĩcủabàthìgiỏivănchươngphânchiathứbậcgiốnghệtnhưtrongquânđội;cóthểlàcácthứbậckhôngcótêngọivàphùhiệu,nhưngdùthếnàothìcũngvẫnlàthứbậc,vàbàmuốnbiếtchatađứngởđâu.

Thỉnhthoảng,khiđủsốchairượuvangđãdốccạn,mộtnhàthơsẽđứnglên,hơilắclưmộtchútnhưthểcócơngiómạnhđangthổitới,vàngâmmộtbàithơôngtavừaviết.Vớitưcáchlàmộtđứabétámtuổiđangnhòmtừngoài sảnhvàophòngkhách,biết làmìnhchẳngmấymàbịtómvàhyvọngchasẽlàngườitómta(hầunhưkhôngthểnàokhiếnđượcôngtứcgiận,trongkhimẹtathìrấtnhanhtayvớimộtcúphátđauđiếngvàomông),nhữngbàithơđóchẳngcóýnghĩagìvớitacả.HầuhếtcácnhàthơđềumuốntrởthànhMayakovsky,vàtrongkhikhôngthểnàosánhnổivớiôngvềtàinăngthìhọlạicóthểbắtchướcsựtốinghĩacủaông,gàotướngranhữngvầnthơchẳngcóýnghĩagìđốivớiđứabétámtuổilàtavàcólẽcũngvônghĩakhôngkémđốivớitấtcảmọingườikháctrongphòng.Nhưngdùchomấybàithơkhônglàmtathấyấntượnggìthìcáchtrìnhbàylạicó-nhữngngườiđànônghộphápvớicặplôngmàychổixểcủahọ, lúcnàocũngkẹpthuốclágiữacácngóntay,nhữngkhúctànthuốcdàigãyravàrơilảtảxuốngsànnhàmỗikhihọkhoachânmúatayhăngquá.Họahoằnlắmmớicómộtngườiphụnữđứnglênvàđốimặtvớinhữngánhmắtđangnhìnchằmchằm-thậmchícólầncảchínhAkhmatova,theolờimẹta,mặcdùtakhônghềnhớđãnhìnthấybàta.

Thỉnh thoảng các nhà thơ đọc từ những dòng ghi chép nguệchngoạc, thỉnh thoảng họ đọc theo trí nhớ.Khi đọc xong, quá bối rốitrước tất cả ngần ấy khuônmặt đang nhìnmình, họ với lấy ly rượuvanghoặcvodkagầnnhất - khôngchỉ vìnhờ rượu tiếp sức,màcònchomìnhviệcgìđóđểlàm,mộthànhđộngđơngiảnchotayvàmắtbậnbịutrongkhichờđợiphảnứngcủađámđông.Đâylàmộtcửtọagồmbạnbèđồngnghiệp,đốithủ,vàphảnứngthôngthườnglàsựtánthưởngkhiêmtốn,thểhiệnquanhữngcáiđầugậtgù,nhữngcáimỉmcười,vỗvềvào lưng.Mộtđôi lầnta thấynhữngconngườichủnghĩađầyhằnhọcđóvỡòaphấnkhích,xúcđộngvìsứcmạnhcủatácphẩmđếnnỗihọquênphứtcảnỗighentịcủamìnhmàhétlên,“Hoanhô!Hoanhô!”vàlaobổvàotaynhàthơđangsungsướngngấtngây,hônmáôngtabằngnhữngcặpmôiướtnhẹp,vòđầuvòtócôngta,nhắclạinhữngdòngyêuthíchcủahọ,vàlắcđầungưỡngmộ.

Tuynhiênthườngthấyhơncảvẫnlàphảnứngbằngsựimlặngđầykhinhkhỉnh,khôngmộtaisẵnlòngđónlấyánhmắtcủanhàthơ,làmravẻquantâmđếnchủđề,hoặchờhữngkhenngợimộtphépẩndụđầy tựmãn.Mànđọcmàthấtbại lànhà thơsẽbiếtngay.Ông tasẽnốccạncốc rượucủamình,nỗihổ thẹnđỏbừng lan rakhắpkhuônmặtkhiôngtalaukhômiệngbằngốngtayáovàloạngchoạngbướcsangphíabênkiacănhộ,vôcùngchămchúvàonhữngcuốnsáchtrêngiácủachata-BalzacvàStendhal,YeatsvàBaudelaire.Kẻbạitrậnsẽsớmrờikhỏibữa tiệc,nhưngbỏđiquánhanh thì lại thànhrakhôngbiếtchơiđẹp,mộtkiểuhènnhátđầycaycú,vìthếôngtasẽchờđợicảmộtquãnghaimươiphútđầyđauđớntrongkhitấtcảmọingườixungquanhthậntrọngtránhđảđộngđếnbàithơcủaôngta,nhưthểđólàmộtphát rắm tànbạođếnnỗikhôngaiđủ thô thiểnmà thừanhận.Cuốicùngôngtacảmơnmẹtavềđồănvàlònghiếukháchcủabà,mỉmcườinhưngkhôngnhìnvàomắtbà,vàhốihảbướcrakhỏicửa,biếtrõrằngngayphútgiâymìnhđikhỏitấtcảmọingườisẽcườinhạo

vềcáitànbạomàôngtavừaphơibày,thậtlàmộtnỗikinhhoàng,thậtlàmộtmớêhềtoàntựphụvàgiangiảo.

Kolya tự bảo vệ mình bằng cách tạo ra Ushakovo. Tay nhà văntưởng tượngđómangđến cái vỏbọc choKolya thửnghiệmcâumởđầucủaanhta, triết lýcủanhânvậtchính, thậmchícảnhanđềcủacuốnsách,thămdòphảnứngcủatamàkhôngsợbịnhạobáng.Nóivềkhoảntrítráthìđókhôngphảilàtròtinhvinhấtgì,nhưnganhtađã thựchiệnnó thànhcôngmộtcáchngoạnmục,và ta tựnhủ rằngmộtngàynàođócóthểKolyasẽviếtđượcmộtcuốntiểuthuyếtđànghoàng,nếuanhtasốngsótđượcquacuộcchiếnvàvứtcáicâumởđầuđầykhoatrươngấyđi.

CuộcnóichuyệnvớiKolyavàmànđốiđầuvớiVikađã laycho tatỉnhngủtrởlạivàtavừacăngmắtnhìnquanhkhurừng,vừahyvọngnhữngngườiđitrướcvàđisaumìnhcóđôimắtnhìntrongbóngđêmtốthơnta.Trăngđãlặnxuốngphíadướirặngcây;vàitiếngđồnghồnữamặttrờimớimọc;lúcnàyđêmtốiđenthựcsự.Đãhailầntabướcvàonhữngthâncây.Cóđếncảhàngtriệunhữngvìsaomọcra,nhưngchúngchỉđểlàmcảnhmàthôi,vàtabănkhoăntạisaonhữngmặttrờixaxămấylạihiệnranhưnhữngtiasánglelói.Nếuquảthậtlànhữngnhàthiênvănnóiđúngvàvũtrụchậtcứngnhữngngôisao,nhiềungôisaotrongsốđólớnhơnnhiềumặttrờicủachúngta,vànếuánhsángdichuyểnmãimãikhônghềchậmlạihaytắtdầnđithìtạisaobầutrờikhông chiếu sáng suốtmọi giây phút trongngày?Câu trả lời hẳn làphảihiểnnhiênlắm,chỉcóđiềutakhôngthểnghĩrađược.Cảbamươiphút ta không hề lo lắng về bọn Einsatzkommandos và tên chỉ huyAbendrothcủachúng;taquêncảnhữngcơbắpởchânmìnhđangbịchuộtrút;takhôngđểýđếngiálạnh.Chẳnglẽnhữngngôisaocũnggiốngnhưánhđènpha,không thểchiếuquámộtkhoảngcáchnhấtđịnhnàođó?TừnóctòanhàKirovtacóthểnhìnthấymộtngườilínhđangrọiđènphatừcáchđóvàicâysố,chodùlàquầngsángấykhông

thểchiếurõkhuônmặttatừkhoảngcáchđó.Nhưngnóiđiphảinóilại, tại sao luồng sáng củamột ánh đèn pha lại yếu đi theo khoảngcách?Chẳnglẽcáchạtánhsángcũngtóeragiốngnhữngviênghémtrongmộtphátsúngsănsao?Cảánhsángcũngđượctạothànhtừcáchạtà?

Nhữngnỗibănkhoănlơmơcủatacuốicùngcũngchấmdứtkhitaxô vào lưngKolya, vamũi đánh bốp và giậtmình la lên.Hơn chụctiếngngườikhácsuỵttaimlặng.Nheomắtnhìnnhữnghìnhthùlờmờphíatrướcmình,tathấylàmọingườiđãtậphợplạibênmộttảngđátosừngsững,phủcứngtuyết.Vikađãởsẵntrênchỏmtảngđá;takhôngbiếtbằngcáchnàomàcôtrèolênđượcgờđátrơntuộtvàđôngcứngcủanótrongbóngtối.

“Chúngđangđốtlàng,”côgọivớixuốngKorsakov.

Côvừanóinhữngtừđóthìtacũngngửithấymùikhóitrongkhôngkhí.

“Chúngtìmthấynhữngcáixácrồi,”Korsakovnói.

BọnĐứcđãquántriệtrấtrõràngtriếtlýtrảthùcủachúngđốivớingườidântrongvùngchiếmđóng.Chúngđóngnhữngtờápphíchlêntường; chúng ban bố những bản tuyên cáo trong chương trình phátthanh bằng tiếngNga; chúng rêu rao thông qua bọn tay sai: cứ giếtmộtngườilínhcủabọntaothìbọntaosẽgiếtbamươingườiNga.Truylùngdukíchlàcôngviệckhókhăn,nhưngbốráptừngđámngườigià,phụnữvàtrẻemlạidễdàng,chodùhiệnthờihếtnửadântrongnướcđangbỏtrốn.

NếuKorsakovvàngườicủaanhtacóbậnlòngkhibiếtrằngvụđộtkíchcủahọhồiđêmđãlàmbùngphátmộtmàntànsátnhữngngườivôtộithìtacũngkhôngnhìnthấydấuhiệunàotrongnhữnglờihọthìthầm traođổi vớinhau.Kẻ thùđã tuyênbốchiến tranh tổng lựckhichúngxâmlượcđấtnướcchúngta.Chúngđãthề,hếtlầnnàyđếnlần

khácvà inrahẳnhoi, sẽ thiêurụinhững thànhphốcủachúng tavàbiếnngườidânthànhnôlệ.Chúngtakhôngthểchiếnđấuvớichúngmộtcáchdèchừng.Chúngtakhôngthểchốnglạichiếntranhtổnglựcbằng chiến tranh nửa vời. Những người du kích sẽ tiếp tục thủ tiêunhữngtênQuốcxã;vàcuốicùnglũphátxítsẽhọcđượcrằngchúngsẽkhôngthểgiànhđượcchiếnthắngngaycảkhichúngcógiếtbamươidânthườngchomỗitênlínhcủachúngbịchết.Phéptoánđóthậttànnhẫn,nhưngnhữngphéptoántànnhẫnvẫnluôncólợichonướcNga.

Vika lồmcồmtrèoxuốngkhỏitảngđá.Korsakovbước lạibànbạcvớicô.Khiđiquabọntaanhta lẩmbẩmvớiKolya,“VậylàxongvụNovoyeKoshkinorồi.”

“Chúngtakhôngđinữaà?”

“Đilàmgìnữa?MụcđíchchínhlàtớiđượcđótrướckhitrờisángvàsănlùngbọnEinsatz.Anhcóngửithấymùikhóikhông?BọnEinsatzđangsănchúngta.”

Chương18

NhữngngườidukíchcómộtngôinhàmặtcáchhồLadogavàicâysốvềphíasâutrongbờ,mộtcănlềucủathợbẫythúbỏkhôngtừlâutrênmộttriềnđồilinhsamrậmrạp.Cuốicùngbọntatớiđượcđómộttiếngđồnghồ trướckhi trời sáng,bầu trờinhẫnnạingả từmàuđenthành xám,một làn tuyếtmỏng rơi trong lúc không trung sáng dần.Mọingườidườngnhưđềunghĩrằngtuyếtrơilàmộtđiềmlành,vừalấpdấuvếtcủabọntavừabáohiệumộtngàyấmhơn.

Trênđườngtớitúplềubọntađãbướcdọctheomộttriềnnúitrôngsangmộtngôilàngkhácđangcháy.Đámcháylặnglẽ,nhữngngôinhànhỏ lụi tàn vào trongngọn lửakhônghềkêu than,nhữngquầng lửabốclêntậntrời.Nhìntừxathìcảnhđódườngnhưthậtđẹpđẽ,vàtanghĩkểcũnglạrằngcảnhbạolựchungtànđólạithườngrấtbắtmắt,giốngnhưnhữngviênđạnvạchđườngtrongđêmvậy.Khiđiquangôilàngbọntanghethấymộttràngsúngnổ,cáchxakhôngquámộtcâysố, bảy tám khẩu súng máy hòa vào nhau. Tất cả bọn ta đều biếtnhữngphátsúngđónghĩalàgìvàtấtcảbọntađềutiếptụcbước.

Cănlềucủathợbẫythúnhìnnhưthểđượcđóngtừnhữngtấmváncũvànhữngchiếcđinhhangỉbởimộtkẻcótaynghềmộcvụngvềvàkhông có chút kiênnhẫnnào cho công việc.Cánh cửa xệ lủng lẳngtrênnhữngbảnlề.Chẳngcócửasổnào,chỉcómộtcáiốngnhôthẳngrakhỏimái lềuđể thoátkhói, cũngchẳngcó sànnhàngoàinềnđấtnện chặt. Bên trong thìmùi phân người nồng nặc đến nỗi hầu nhưkhôngtàinàochịunổi.Nhữngbứcváchnhưthểđượcbàobằngmóngvuốt,vàtatựhỏikhôngbiếthồnmacủatấtcảlũcáolũchồnbịlộtdaấycócònámảnhnơinày,hămhởchờlộtdasốngnhữngvịkháchcủachúngkhinếncháyhết.

Bênngoài đã lạnh là vậy, vào trong chỉ gọi là đỡđược tí gió chứkhôngấmhơntínào.Korsakovcửmộtngườiđenđủiđứngbênngoàigác ca đầu tiên.Người du kích với bộ quân phục lính tuần tra trượttuyếtcủaPhầnLanbỏbalôravànhómmộtcái“bếplòtưsản”nhỏ,nhồibằngnhữngmẩugỗvụnhọđãđểtronglềutừlúctrước.Khibếpđượcnhómlên,tấtcảbọntatúmtụmlạisáthếtsứccóthể,mườibangườiđànôngvàmộtngườiphụnữ -hoặcnói chođúng thìphải làmườihaingườiđànông,mộtngườiphụnữvàmộtthằngnhóc.Tatựhỏi,đếncảlầnthứmộttrămđêmhômấy,khôngbiếttrôngcôsẽnhưthếnàonếulộtbỏbộđồbảohộnhếchnhácấy,làndatrắngnhợtbẩnthỉudãncăngquađámmạchmáuxanhchằngchịt.Côcóngựckhônghay lạiphẳng lìnhưmột thằngcon trainhỉ?Hôngcôcũnghẹpnhưhôngcủata,điềuđóthì tadámchắc,nhưngbấtchấpcảmái tóccắtcuavàcáicổlấmtấmbùnđấtcủacôthìvẫncóvẻgìđónữtínhkhôngthểchốicãiđượcởcáimôidướibĩurađầykiêuhãnhấy.Nhữngngườiđànôngkháctrongnhómcóthèmkhátcôkhông,haytấtcảhọđềunhìncôgiốnghệtnhưKorsakovnhìncô,mộtxạthủbắntỉakhônggiớitínhcóconmắttinhtường?Họhaytamớilàkẻngốc?

Mùiphânnồngnặckhiếntatràonướcmắt,nhưngchẳngmấychốckhóibếpđãcheđicáimùikinhkhủngnhất,vàngọnlửacùnghơiấmtừcơthểngườilàmchocănlềucũngđủấmcúng.Tạithờiđiểmấytacóthểngủởbấtkỳchỗnào,vàvớichiếcáokhoáchảiquâncủachatatrảiphẳngdướingườivàcái chăngấp lại làmgối, cuối cùng tacũngchìmhẳnvàovôthứcchỉsauvàigiâyngảđầuxuống.

MộtlátsauKolyahuýchta.

“Này,”anhtathìthào.“Này,cậucònthứcchứ?”

Tanhắmnghiềnmắt,hyvọnganhtasẽđểtađượcyên.

“Cậugiậntôiđấyà?”anhtahỏi.Miệnganhtakềsátbêntaita,chophép anh ta thì thầm thẳng vào sọ tamà không quấy rầy bất kỳ ai

khác.Ta chỉmuốnđấmcho anh ta ngậmmồm lại, nhưng ta khôngmuốnbịđấmtrả.

“Không,”tanói.“Đingủđi.”

“Tôi xin lỗi vì đã nói dối cậu.Chodù tôi cứ tưởng chúng ta chếtchắcrồithìcũnglàkhôngđược.Tôisairồi.”

“Cámơnanh,” tabảoanh ta,và trởmìnhnằmnghiêng,hyvọnganhtasẽhiểuý.

“Dùsaothìcậuvẫnthíchcáitênchứhả?Conchósăntrongsân?Cậucóbiếtnónghĩalàgìkhông?”

“Làmơn…làmơnđểtôingủđi.”

“Tôixinlỗi.Ngủđi,tấtnhiên.”

Bamươigiâytrôiquatrongyênlặng,nhưngtakhôngthểnàothưgiãnđượcvìtabiếtanhtacòntỉnhnhưsáo,chằmchằmnhìnlêntrần,chờhỏitamộtcâukhác.

“Cậumuốnbiếtsựthật,đúngkhông?Vềviệctạisaotôilạibỏtiểuđoàncủamìnhấy.”

“Đểmairồianhkểchotôinghecũngđược.”

“Bốnthángliềntôichưaởgầncôgáinào.Bicủatôirungcứnhưhaiquảchuôngnhàthờấy.Cậunghĩtôinóiđùahả?Tôikhônggiốngnhưcậu.Tôikhôngcóýthứckỷluậtnhưcậu.Tôitẩncônàngthứnhấtbangàysaulầnđầutiêntôibiếtthếnàolàxuấttinh.Mườihaituổiđầu,chim còn chưa có một cọng lông, nhưng tôi đã nhét nó vào trongKlavaStepanovichdướiphòngnồihơi,boongboongboong.”

Boongboongboong?

“Tôibịcáicơnđóikhátnày,đểtôikểcậunghe.Khôngcónómộttuầnlàtôikhôngtàinàotậptrungđược,nãotôikhônghoạtđộngđượcnữa,tôiđiquanhcácchiếnhàovớicơnnứngphừngphừngrađấy.”

HơithởnóngrựccủaKolyaphảtrêntaitavàtacốngoảnhraxa,

nhưng tất cả bọn ta đang lèn chật cứng vào nhau trên nền đất nhưnhữngđiếuthuốctrongbao.

“BọntôicókếhoạchtổchứctiệcvàođêmGiaothừa,cảtiểuđoànluôn.Córượuvodka;kiểugìcũngsẽcómànháthò;tôingheđồncóngườiđãtìmthấymấyconlợnđượcgiấutrongmộtnhàkhoởđâuđóvà bọn tôi sẽ quay chúng.Chơi cả đêm luôn, đúng chưa?Thế là tôinghĩbụng,tốtrồi,cứđểchúngănmừngvớivodkavànhữngconlợncủachúng,mìnhcòncóviệckhác.BọntôiởcáchPiterchưađầygiờđồnghồđixe.Tôicómộtngườibạnchạyliênlạctớibộchỉhuy.Anhtasẽởtrongthànhphốba,bốntiếngđồnghồ.Hoànhảo.Vậylàtôiđixecùnganhta,anhtathảtôixuốngkhunhàmộtngườibạn…”

“Sonyaà?”

“Không,mộtcônàngtênlàYulia.Khôngphảilàcônàngđẹpnhấttrênđời,thậmchícũngkhôngxinhcholắm.Nhưngnghenày,Lev,cônàngnàylàmtôicứngngắckhicôấygiũamóngtay.Hàngcủacôtathật kỳdiệu.Thực sự luôn.Côấy sốngở tầng sáu và suốt cảquãngđườngđi lêntôiđãchuẩnbịsẵnsàng.Quyếtđịnhluôncảtưthế-cứthếlẳngcôtaqualưngghếsofa,môngchổnglêntrời,giãthậtsâuvào.Tiệncũngphảinóilàtôikhôngbiếthànghọbêndướicủacậuthếnào,nhưngnếukhôngănthuađinữathìđócũnglàmộttưthếtốtchocậu.Cắm ngậpmộtmạch luôn. Quay lại chuyện, cuối cùng tôi cũng tớiđượccănhộcủacôấy,tôiđãbắtđầutháokhóathắtlưngrồi,tôinệnlêncánhcửa,mộtbàgiàmởcửara.Bàcụchẳnglớnhơnmộtngườilùnmấytí,nhìncũngcỡhaitrămtuổi.TôibảobàấyrằngmìnhlàmộtngườibạncủaYuliavàbàấynói,‘Chúathathứchocon,Yuliađãchếtđượcmộtthángnayrồi.’Chúathathứchocon!Mẹkiếp!Thếlàtôirốirítxinlỗibàkhọmgià,chobàấymộtmẩubánhmìvìbàấygầnnhưchẳngcònđứngnổinữa,rồichạyxuốngcầuthang.Thờigianđangsắphết.Cómộtcôgáikhácsốnggầnđó,mộttrongnhữngvũcôngbalêmà tôi đã kể cho cậu.Cũng hơi có chất nữ hoàng băng giámột tí,

nhưngđôi chân thì đẹpnhấtPiter luôn.Tôiphải trèoquamột cánhcổngđểvàotrongtòanhàcủacôấy,suýtnữathìbịmộtmũiràosắtxuyênthấulỗđít,nhưngtôiquađược,đếncửacănhộcủacôấy,nệnrầmlênđó,‘Làanhđây,NikolaiAlexandrovichđây,choanhvàođi!’Cửabậtmở,taychồngmắtchuộtbéoịcủacôấygườmgườmnhìntôi.Đồkhốnnạntởmlợmấykhôngbaogiờởnhà,trừlầnnày.ĐêmnayhắnlạiquyếtđịnhởnhàvàhànhhạvợmìnhnhândịpGiaothừa.‘Anhlàai?Cóchuyệngìvậy?’hắnbảotôi,phẫnnộ,cứnhưthểtôivừamớixúcphạmhắnbằngcáchnệncửaầmầmvàđòicáicủanợướtnhoétcủavợhắnbàytrênđĩavậy.Tôichỉmuốnđạpphátvàocáimônglợncủahắn,nhưnglàmthếthìtôicũngđiđời,nêntôichàohắn,đồdânsựmặtthịt,bảohẳn là tôigõnhầmcửa,rồiphắn.Giờthìkhốnnạntôirồi.Côgái duynhất còn lạimà tôi biết ởmạnđó của thànhphố làRoza,nhưng cô ta là gái chuyênnghiệpmà tôi thì khôngmang tiềntheongười.Nhưngtôilàmộtkháchhàngtửtế,cóthểcôấytintưởngtôi, có thể đổi lại cô ấy sẽ nhận bất kỳ thứ đồ ăn nào mà tôi cònchăng?Khoảngcáchlàđôicâysố.Giờthìtôivắtchânlêncổmàchạy,đầmđìamồhôi,lầnvãmồhôiđầutiêntừthángMườiđếngiờ.Khôngcònlạibaonhiêuthờigiantrướckhibạntôiláixetrởlại.Tôiđếnđượcnơi, thởkhôngrahơi,mộtmạchbốnnhịpcầuthang lêncănhộcủaRoza;cửakhôngkhóa,tôitựláchvàotrong,vàkialàbataylínhđangchờcôấytrongbếp,chuyềntaynhaumộtchaivodka.Tôinghethấytiếngcôấyđangrênầmtrongcănphòngkháccònmấythằngdânsaybétnhènàythìđangcanhữngbàihátnhàquêvàvỗvào lưngnhau.‘Đừnglo,’gãcuốicùngtronghàngnói,‘tớsẽnhanhthôi.’

“Tôiđềnghịtrảtiềnchohọđểnhảycóchàng,chỉcóđiềutôikhôngcóđồngnàomàhọthìcũngkhôngđầnđếnmứcđicầmtiềncủatôi.Tôibảohọlàtôiphảiquaytrởlạitiểuđoànvàmộtngườibọnhọbảo,‘Đêmnay làGiaothừacơmà!Chúngchẳngsayhếtrồi!Chỉcầncậuquaytrởlạitrướcbuổisánglàkhôngsaođâu.’Tôinghethấythếcũng

phải,cònhọthìcứchuyềntaynhaucáichai,thếlàtôiuốngcùngvớihọvàchẳngmấychốctôiđãrốngnhữngcáibàinhàquêấycòntohơncảbọn.MộttiếngđồnghồsauthìcuốicùngtôicũngđượcnằmxuốngvớiRoza.Côấylàmộtcôgáidễthương-tôikhôngquantâmnhữngđiềungườitanóivềgáiđiếm,côấychotôivàovớichỗbánhmìcònlạimà tôi có trong túi,màcónhiềunhặngìđâu.Nhưngcôấybảocửamìnhcôấyđangđaunênthayvàođócôấysẽmútchotôira.Mườilămphútsautôiđãlạisẵnsànglầnnữa,côấytoetoétcườivànói,‘Ôi,tôiyêucácanh,nhữngchàngtraitrẻ,’vàchophéptôivàotrongcôấy,thậtchậmrãi,thậtnhẹnhàng.Vàrồilầnnữa,nửatiếngđồnghồsau.Chắchẳntôiđãphịtcảlíttinhdịchvàotrongcôấy,cảtrướclẫnsau.”

TacócảmgiáckhóchịulàKolyalạiđangtựlàmmìnhlêncơnhứngtìnhkhianhtakểchuyện.

“Vậylàanhbỏlỡchuyếnxequayvề.”

“Ốigiời,tôilỡcảmấytiếngđồnghồấychứ.Nhưngtôikhônghềlolắng,tôisẽtìmđượcmộtchiếcxekhácđivềphíatiểuđoàn.Tôibiếthầuhếtnhữngtaygiaoliên,đósẽkhôngphảicôngviệckhókhăngì.Giákểcậuđượcnhìn thấy tôibướcra từ tòanhàcủaRoza.Mộtconngười kháchẳnkẻđãbước vào.Thư thái,mộtnụ cười toe toét trênmặt,chútbaybổngtrongsảibước.Tôibướcrangoàicửatrước,phảinóilàtôiđangnhảychânsáotrênvỉahè,vàmộtchiếcxetuầntracủaNKVD,bốnthằngchóchếtbẩnthỉu,chặntôilại.Mộttênyêucầukiểmtragiấynghỉ tranhthủcủatôi.Tôichẳngcógiấynghỉ tranhthủnàocả, tôi bảo hắn. Tôi đang chuyển thư cho tướng Stelmakh - ông ấyđanglênkếhoạchchiếnđấu,ôngấycầnsúngtrường,ôngấycầnsúngcối,ôngấychẳngcó thờigianđâumàký tờgiấy tranh thủchết tiệtnàolàmgì.Stelmakhlàngườibộlạccácanhđấy,tôinghĩbụng.Anhbiếtrồichứ.“

“Câuchuyệnnàycóbaogiờkếtthúckhôngvậy?Anhđịnhkểmãichođếnhếtcảđờitôichắc?”

“Cáithằngcảnhsátoắtconháchdịchấyđangtrakhảotôi,hắnvẫncònmộtbộriamépkiểuHitlerchứ.ChắccậunghĩđếnlúcấythìbấtkỳaiởnướcNgamàcóriamépkiểuHitlerthìcũngcạođirồi,nhưngkhông,cáithằngnhớpnhúatưởngtrôngthếlàhaylắm.HắnhỏitôitạisaotôilạichuyểnthưtừtướngStelmakhđếnmộttòanhàchungcưởkhuvựcVyborg.Tôiquyếtđịnhthôithìnóithậtmộttícũngchẳngchếtgì,quyếtđịnhđánhvàolòngnhânđạocủahắn.Tôinháymắtvớihắn,bảohắnlàtôiđikiếmtítươimáttronglúcchờxequayvềsởchỉhuycủaviêntướng.Chắccậunghĩhắnsẽnhănnhởcườirồivỗlưngtôivànhắcnhởtôilầnsaumàrờikhỏitiểuđoànthìphảixingiấytranhthủtửtế.BốnthángtrờitôiđãởngoàitiềntuyếntrongkhicáithằnglùnđểrianàysụcsạokhắpPiter,bắtgiữnhữngngườilínhvìmangchútthịtvềnhàchochamẹ,mộttúigạo.Đólàsailầmcủatôi.Tôiđãđánhvàolòngnhân đạo củamột thằng quan liêu.Hắn ra lệnh chongười củamìnhbậpcòngvàocổtaytôirồisauđóhắntraochotôicáinụcườikẻcảấyvàbảotôirằngtướngStelmakhđangởTikhvin,cáchđóhaitrămcâysố,ôngấyvừathắngmộttrậnđánhquantrọng.”

“LẽraanhkhôngnênnóilàStelmakh.Anhnguquáthể.”

“Thìtấtnhiênlàngurồi!Cutôicònướtnguyên!”MấyngườidukíchlàubàubảoKolya câmmồm lạinênanh tahạ thấpgiọng. “Não tôichưatỉnhhẳn.Tôikhôngthểnàotinnổilàtênđóđangbuộctộimình.Cậu có hiểu mọi chuyện thay đổi nhanh thế nào không? Mới buổichiềutôicònlàmộtngườilínhđànghoàng,vậymàgiờđây,nămtiếngsau,tôibịbuộctộilàđàongũ.Tôicứtưởngchúngsẽbắntôitrênphốngaytạiđó.NhưngthayvàođóchúngđưatôiđếnChữThập.Vàrồitôigặpcậu,chàngDoTháibénhỏcáukỉnhcủatôi.”

“Yuliachếtnhưthếnào?”

“Gìcơ?Tôikhôngbiết.Tôinghĩchắccôấychếtđói.”

Bọntanằmlặngyênvàiphút,nghenhữngngườixungquanhngủ,

vàingườitrongsốhọthìlặnglẽ,mộtsốlạinghiếnkenkétvàthởphìphò,mộtsốthìrítphìphìnhưgiólùatrongốngkhói.Tacốphânbiệthơi thở của Vika với những người khác, tòmòmuốn biết cô tạo ranhữngâmthanhgìtrongđêm,nhưngkhôngtàinàophânbiệtnổi.

LúcđầutađãbựcmìnhvớiKolyavìđãkhiếnmìnhthứcgiấcvớicâuchuyệnbấttậncủaanhta,nhưngtrongnỗiimlặngđótabỗngthấycôđơn.

“Anhngủchưa?”tahỏi.

“Hử?”Anhtaậmừ,nhừanhựa,kẻngủdễ-chuyệnthìkểxongrồi-chưagìđãtrôivàonhữnggiấcmơcủaanhta.

“Tạisaobanđêmtrờilạitối?”

“Gìcơ?”

“Nếucóhàngtỷngôisao,vàhầuhếttrongsốchúngđềusángnhưmặttrời,vàánhsángdichuyểnmãimãi,thìtạisaokhôngphảilúcnàotrờicũngsáng?”

Tacũngkhôngthựcsựtrôngchờmộtcâutrảlời.Tađoánanhtasẽkhịtmũivàbảotađingủđi,hoặcđưaramộtcâutrảlờivỗvềkiểunhư,“Ban đêm trời tối vìmặt trời lặn.” Thay vào đó anh ta ngồi dậy vàchămchúnhìnta.Tacóthểnhìnthấyvẻđămchiêutrênmặtanhtanhờánhlửabậpbùngcủacáibếplòtưsản.

“Đólàmộtcâuhỏituyệtvời,”anhtanói.Anhtangẫmnghĩthêmmộtlát,đămđămnhìnvàobóngtốibênngoàiquầngsángcủacáibếplò.Cuốicùng,anhtalắcđầu,ngáp,vàlạithảngườixuốngđất.Mườigiâysauanhtađãngủsay,ngáykhòkhò,tiếpsauâmthanhrinrítkhihítvàolàtiếngphìphìthởra.

Tavẫncònnằmthứckhingườigácbênngoàibướcvàolúchếtca,đánh thứcngười thay thếdậy,nhétđầy lạibếp lòmấycànhcâynhỏmàanhtađãlượmvề,rồinằmxuốngtrongvòngnhữngthânthểchenchúc.Cảmộttiếngđồnghồsauđótalắngnghetiếngnhữngmẩugỗ

nổlépbép,nghĩvềánhsángtừnhữngvìsaovàVika,chođếnkhicuốicùng tangủ thiếpđi vàmơ thấymộtbầu trời đangmưaxuống toànnhữngcônàngbéonúc.

Chương19

Ngườidukíchđanggácđánh thứcbọn tadậy trướcgiữa trưa, laorầmvàoquacửalều,cốgiữthấpgiọngmặcdùđanghoảngsợ.

“Chúngđangđếnđấy,”anhtanói.Bọntađứngbậtdậy trướckhianhtakịpthốtxongcâuthứhai,vơlấyđồđạccủamình,tỉnhngủngaylậptứctrướcthôngtinvềmốinguyhiểmthựcsự.Bọntađãđểnguyêngiàyủngđingủnênsẵnsàngđểlênđường.“Nhìnnhưthểnguyêncảđạiđội.Vớicảtùbinh.”

Korsakovquàngdâysúngtrườngquavai.“Bộbinhà?”

“Khôngthấyxebọcthépnào.”

Bamươigiâysaubọntaláchquacánhcửaxậpxệrangoàiánhmặttrờigaygắt.Lúcở trongcăn lềukhôngcửasổ tốinhưmộthầmmộnêngiờtachỉcóthểhehémắttrongcáinắnggắtbuổitrưa.BọntađitheoKorsakovvàmệnhlệnhkhôngnóithànhlờithậtđơngiản:chạy.

Bọntakhôngcóchútcơmaynào.NgườicuốicùngcònchưakịprakhỏilềutađãnghethấynhữnggiọngĐứcquáttháo.Tatrởnêngiốngnhưmộtconthú,chẳngcósuynghĩgìtrongđầu,khônggìhếtngoàinỗisợhãithôithúcta.Khôngkhíđãtrởnênấmhơnthànhratuyếtthìnặngnềvàướtnhoét,túmgiữlấyủngcủata,húttaxuống.

Nămtachíntuổi,mộtpháiđoànPhápnổitiếngđếnthămPiternênđườngphốđượctranghoàng.Nhữngngườicôngnhânmôiphìphèođiếu thuốcđổnhựađườngmới lênmặtphốVoinovavà làphẳngnóbằngnhữngchiếcbànxoacándài,làmconphốcủatatrônggiốngnhưmộtđạilộbằngsôcôlanóngchảy.TađãxemsuốtcảbuổisángcùngcặpsinhđôinhàAntokolsky,ngaytrướcnhữngcánhcổngcủaKirov.Takhôngnhớđượcđiềugìđãlàmnảynởquyếtđịnhtậpthểcủabọn

ta.Khôngnóinănggì,thậmchícònkhôngliếcnhìnnhaulấymộtcái,bọn ta tháo giày, lẳng chúng vào trong sân, rồi chạy băngquaphố.Bọntacóthểđãbịbỏngrụnghếtganbànchân,nhưngbọntakhôngquan tâm;bọn tađể lại dấu châncủamình trênmặtđườngmềmvàchạymộtmạchchođếnkhisangđượcbênkiađường,tronglúcnhữngngườicôngnhânnguyềnrủavàvungbànxoavềphíabọn ta,chẳngbậntâmđuổitheobọnta,vìbiếtsẽkhôngthểnàobắtđược.

Tốihômđómẹtamấtcả tiếngđồnghồđểcọsạchhaibànchâncủata,giậndữkỳchúngbằngxàphòngvàđábọt.Chatađứngbêncửa sổ, hai tay chắp sau lưng, cố nín cười khi ông nhìn xuống phốVoinova.Dướiánhđènmặtđườngbóngloángvàhoànhảo,ngoạitrừbacặpdấuchânnhỏcàytrênbềmặtnhưnhữngdấuchânmòngbiểntrêncátướt.

Chạy băng qua nhựa đường đang khô không hề giống chạy quatuyếtđangtan;takhôngbiếttạisaonhữngkýứcđólạisonghànhbênnhau,nhưngchúngcứnhưthế.

Những tiếng súng vang vọng qua rừng cây linh sam.Một phát rítqua,đanhvàgầnđếnnỗitasờbênđầuđểxemmìnhcóbịtrúngđạnkhông.Tathấyngườiđànôngtrướcmặtmìnhđổgụcxuốngđấtvàquacáchngãtacóthểthấyrằnganhtasẽkhôngbaogiờđứngdậynữa.Takhôngthểnàochạynhanhhơnđượcvàtacũngkhôngthểnàosợhãihơn được nữa; nhìn cảnh người đàn ông đó ngã xuống cũng chẳngthay đổi điều gì trong ta. Tại khoảnh khắc đó ta không còn là LevAbramovich Beniov nữa. Ta không có một người mẹ còn sống ởVyazmahaymộtngườichađãmấttrongmộtnấmđấtvôdanhnàođó.TakhôngcònlàhậuduệcủanhữnghọcgiảTorahmũđenbênđằngnộihoặcnhữngnhàtiểutưsảnMoscowbênđằngngoạinữa.NếumộttênĐứcmàtúmcổđượctalúcđó,layngườitavàtrahỏitêntabằngtiếngNga rất sõi đi nữa thì ta cũng chẳng thểnào trả lời đượchắn,chẳngthểnàolắpbắpđượcnổimộtcâuxinthamạng.

TanhìnthấyKorsakovquayngườiđểbắnvàonhữngkẻđangtruyđuổibọnta.Trướckhianhtakịpnổsúng,mộtviênđạnđãtiệnphăngcằmdướicủaanhtarakhỏihộpsọ.Anhtahấpháy,đôimắtvẫncòntỉnhtáochodùmộtnửakhuônmặtđãbiếnmất.Tachạyquaanhta,philênmộthẻmnúidốcđứngvàlaobổxuốngphíabênkia,nơimộtcon suối đã thànhhình trongmột khe hẹp, nước tuyết tan chảy rócráchluồnláchquanhữnghònđálôngchôngvàcànhcâygãyrụng.

Đitheomộtbảnnăngmơhồnàođó,tangoặtkhỏihướngchạycủamìnhđểlầntheodòngsuối,chạyxuốngdướiđồidọctheonhữngtảngđátrơntrượt,lúcnàythìnhanhhơnvìtađãthoátkhỏimặttuyết.Cơthể tachờđợi viênđạnkhông thểnào tránhkhỏi, chờcáiđinhchốtđườngraycắmngậpgiữahaixươngbảvai,giángtangãdậpmặtvàolànnướclạnh.Bấtchấptấtcả,tanhanhnhẹnmộtcáchlạthường,haibànchântalựachọnbướcchạytiếptheomàkhôngcầnthamvấnbộnão,ủngtađạptungtóemặtnướcbuốtgiá,khônghềloạngchoạng.

Takhôngbiếtmìnhđãchạyđượcbaolâuhoặcbaoxa,nhưngcuốicùngtaphảidừnglại.Tachúixuốngsauthânmộtcâythôngrụnglácổthụ,cànhcủanórủxuống trĩunặngvì tuyếtđang tan,vàngồi trongbóngkhuấtcốthởchorahơi.Chântacứrunlênbầnbậtngaycảsaukhitađãấnhaibàntayđigănglênđùiđểchúngbìnhtĩnhlại.Khiphổiđãhếtđau,tanhòmquanhthâncâyvàngướclênđỉnhđồi.

Bangườiđangđivềhướngcủata,súngtrườngtrêntay,bướckhoanthaicóchủý.Khôngai trongsốhọmặcquânphụcĐức.Ngườiđànônggầnnhấtmặcbộđồmàutrắngmùađôngcủalínhtrượttuyết,vàtanhậnrađóchínhlàngườidukíchmàtađãnhìnthấykhianhtamútcái nhẫn cưới ra khỏi ngón tay củamột người chết.Markov, nhữngngườikhácgọianhtathế.Tayêuanhtatạikhoảnhkhắcấy,yêucáimặt đỏbè bè của anh ta, cặpmắt sâuhoắmmới đêm trước đó cònđằngđằngsátkhí.

SauanhtalàKolyavàtacườiphálênkhinhìnthấyanhta.Tađã

gặpanhtavàotốithứSáuvàmãiđếnthứHaivẫncònkhôngưaanhta,vậymàgiờđây,chiềuthứBa,thấyanhtacònsống,tamuốnkhócòavìsungsướng.AnhtađãđánhrơimấtcáimũAstrakhantronglúcchạyvàmái tócvàngcủaanh taphủ lòaxòa trước tránchođếnkhianh tavuốtnó ra sau.Anh tangoảnh lạiđểnóigìđóvớingườiđànôngbêncạnh,vừanóivừanhănnhởcười,vàtabiếtanhtatưởngmìnhđangphatròhayholắm.

Người đàn ông bên cạnh anh ta hóa ra lại chính là Vika. KhônggiốngnhưKolya,côvẫngiữđượccáimũlôngcủamình;nóđượckéosụpxuốnglôngmàycôvàthậmchítừxatavẫncóthểthấyđôimắtxanhchósóicủacôđangđảongaydướiviềnmũlôngthỏ.ĐiềuKolyanóikhônglàmcôthấybuồncười.Côthậmchícònchẳngcóvẻgì làlắngnghe.Cứvàibướccôlạingoảnhđầukiểmtraxemcókẻđuổitheokhông.

Mànbỏchạycủatachắckhôngthểnàokéodài lâu lagìcho lắm(haimươiphút?haymười?),nhưng thờigianở trongcăn lềubẫy thúdườngnhưgiốngvớikýứcăntrộmtừmộtngườixalạ.Nỗikinhhoàngthực thụ -niềmtinchắcchắnrằngcuộcđờimìnhsắpchấmdứtmộtcách tàn bạo đã xóa sạchmọi thứ trừ chínhnó khỏi bộnão.Vì thếngaycảkhinhìnthấyKolyacùngVikavàMarkov,chodùđốivớitathìdườngnhưthểbakhuônmặtcủahọlànhữngkhuônmặtđẹpnhấttrênkhắpnướcNga, takhông thểgọi tênhọhoặcvẫy tay.Bóng tốibêndướinhữngcánhtaylòaxòacủacâythôngrụnglánàylàchốnantoàncủata.Từkhitatớiđượcđóchưacógìtaihọaxảyravớita.BọnĐứcchưatìmđượcta.Tachưahềnhìnthấyxươnghàmcủaaibịthổibaykhỏimặtanhta,chẳngđểlạigìngoàiđôimắtngơngáctrênđốngbầynhầynhưtừsànmộthàngthịt.TakhôngthểrahiệuvớiKolya,chodùtrongbốnngàyquaanhtađãtrởthànhbạnthânnhấtcủata.

Cólẽtađãkhẽchuyểntưthếhoặcrunlẩybẩy-chắchẳntađãtạora tiếng động nhẹ nào đó vìVika quay ngoắt về phía ta, báng khẩu

súngtrườngcủacôtìsátvàovai,mũisúngchĩathẳngvàođầuta.Ngaycảkhiđótacũngkhôngkịpthốtnênlờiđểcứulấymạngmình.Lẽratacóthểgọitotêncôấy.BấtkỳcâutiếngNganàocũngđược.

Nhưng khônghiểu sao,mặc dù ta ngồi sâu trong bóng tối, khuấtkhỏitầmnhìnnhờnhữngcànhcâyphủtuyết,Vikavẫnnhậnramặttavàđểyênngóntaytrêncò.

“Đó là anh bạn nhỏ của anh,” cô bảo Kolya. “Có lẽ cậu ta bịthương.”

Kolyachạylạichỗta,gạtnhữngcànhthôngsangmộtbên,túmlấyveáochoàngcủatavànghiêngcảngườitahếtquatráilạisangphải,lụctìmvếtđạnbắn.

“Cậucóbịthươngkhông?”

Talắcđầu.

“Vậy thì đi tiếp thôi.”Anh tađỡ tađứng lên. “Chúngởngay sauthôi.”

“Quámuộnrồi,”Vikanói.CôvàMarkovđãđứngcùngbọntatrongbóngkhuấtđượcchechắnvàcô lấynòng súng rahiệuvềphíađỉnhđồi.

NhữngtênĐứcmặcáochoàngtrắngđãhiệnratrênđỉnhđồi,cáchchưađầyhaitrămmét,súnglămlămsẵnsàng,vừathậntrọngtiếnvừalùngsụcđịahìnhđềphòngmaiphục.Mớiđầuchỉmộtvàitên,dòdẫmđường qua tuyết, nhưngmỗi lúc càng có nhiều tên hơn hiện ra trênđỉnh,chođếnkhitriềnđồiphíatrênđôngkínnhữngkẻmuốngiếtbọnta.

Markovlấyramộtcặpốngnhòmdãchiếntừtúiáochoàng.Anhtaquansátbọntiềntrạmđangxuốngđồi.

“SưđoànGebirgsjägerSốMột,”anhtathìthầm,chìacáiốngnhòmchoVika.“Côthấyphùhiệuhoanhungtuyếtchứ?”

Côvừagậtđầuvừahuơcặpốngnhòm.

Đigiữanhữnghànglínhmặcquânphụclàmộtđámtùbinh,đầucúixuống.LínhHồngquân,quânphụcbẩnthỉu,lêbướccạnhnhữngdânthườngngâydại,đámnàythìmặcbấtkỳthứgìhọchụpđượckhiquânĐức càn vào làngmình.Một số kẻ khốn khổ ănmặcphongphanh,chẳngcóáokhoáchaygăngtaymũmãogì.Họìạchbướcquatuyết,không lúcnàongẩngnhìn lênhaynóinănggì,hướng thẳngvềphíabọnta.

“Nhìnnhưcảmộtđạiđộiđangtiếnvềphíanày,”Markovnói,nhétốngnhòmvào túivà sửasoạnsúng trường.“Thếquáinào lạixảy rabâygiờnhỉ,đúnglúctôicóđầymộttúivàng.”

VikađặtmộtbàntaylêncánhtayMarkov.“Anhhăngháilàmliệtsĩthếcơà?”

Anhtaliếcnhìncô,đầuruồithépkhẩusúngtrườngcủaanhtađãngắmvàothằngQuốcxãgầnnhất.

“Bắnbọnbộbinh,”cônói,“chẳngđểlàmgìcả.ChúngtasănbọnEinsatzcơmà.”

Anhtaquắcmắtvàđẩytaycôranhưthểcôlàmộtmụđànbàđiêntrênphốvừatiếnlạixintiền.

“Chúng ta làm gì có cơ hội lựa chọn. Tôi thấy toàn là bọn đặcnhiệmsơncước.”

“BọnEinsatzgruppenAđicùngSưđoànGebirgsjägersốmột.Anhbiếtthếmà.Abendrothchắcchắnphảiởquanhđây.”

Kolya và ta liếcnhìnnhau.Đêmquabọn ta đãnghe thấy cái tênAbendrothlầnđầutiên;nhữngâmtiếtđóđãhàmchứanỗikinhhoàng.TakhôngthểnàoxuakhỏiđầuhìnhảnhZoyađangquằnquạitrênsànnhà bên cạnh hai bàn chân bị cưa rời của cô. Bản thân hắn thì takhôngthểhìnhdungra,nhữngcôgáikhônghềmiêutảhắn,nhưngtatưởng tượng rabàn tayhắn - vấyđầymáu,nhữngmóng tay tỉagiũakhôngchêvàođâuđượckhihắnđặtlưỡicưalênmặtsàngỗcủangôi

nhànôngtrang.

“Kếtthúcrồi,”Markovnói.“Khôngchạyđâuđượcnữa.”

“Tôicónóitígìđếnchuyệnchạyđâu.Chúngcóhơnmộttrămtùbinh.Tatràtrộnvàovớihọ…”

“Côtrởnênmềmyếurồiđấyà,đồđĩngungốc?CôtưởngcôbướcrađógiơsúnglêntrờivàbọnĐứcsẽđểcôđầuhàngchắc?”

“Chúng takhôngđầuhàng.”Côbámmộtbàn tayđi găngquanhmột cành cây rủ thấp, đu người lên, và chèn khẩu súng trường củamìnhvàokhoảngtrốnggiữathâncâyvàcành.Nhảyxuốngmặtđất,côvỗ tuyết khỏi găng tay và ra hiệu choMarkov cũng giấu khẩu súngtrườngcủaanhtađi.

“Chúngtasẽtràtrộnvàocùngđámtùbinhvàchờđếnlúc.Chúngđã lụcsoátđámconchiênkia tìmvũkhí rồi.Anhcómộtkhẩusúngngắngiấutrongngườiđúngkhông?Đinào,nhanhlên.Bỏkhẩusúngtrườngđi.”

“Cóthểchúngsẽlụcsoáthọlầnnữa.”

“Khôngđâu.”

NhữngtênĐứcgầnnhấtcòncáchchưađầytrămmét,mũtrùmcủachúng nịt chặt trên mũ lưỡi trai dã chiến. Markov chằm chằm nhìnchúng, nhữngbộmặt hồnghào của chúng làmục tiêungon ăn chomộtxạthủlãoluyện.

“Từgiờđến lúc trời tối thếnàochúngchẳnggiếthếtnửađám tùbinh.”

“Vậychúngtasẽởtrongnửakia.”

Kolyamỉmcườigậtđầu,hưởngứngýtưởngđó.Đólàkiểuýđồrồdạimàchínhanhtacũngcóthểđãnghĩravàtakhônghềngạcnhiênkhithấyanhtahàilòngvớinó.

“Đángthửđấy,”anhtathìthầm.“Nếuchúngtatràtrộnvớicảđám

kia thìvẫncócơhội.Cònnếuchúngpháthiệnrachúngta thìđượcthôi,khiđóchúngtathahồmàbắngiết.Kếhoạchhayđấy.”

“Cómà kế hoạch cứt ngựa,”Markov nói. “Làm sao chúng ta tràtrộnđượcvàotrongđómàchúngkhôngnhìnthấy?”

“Anhvẫncònmấyquảlựuđạn,đúngkhông?”Vikahỏi.

Markovtrừngtrừngnhìncô.Nhìnanhtagiốngnhưmộtngườiđãănđấm vàomặt nhiều lần,mũi anh ta bẹt gí nhưmũimột võ sĩ quyềnAnh,mấtnguyên cảnửahàm răngdưới.Cuối cùng, anh ta lắc đầu,quấnkhẩusúngtrườngcủamìnhvàogốcmộtcànhcâygãy,rồinhòmrađộihìnhđangtiếnđến.

“Côđúnglàmộtconrậnmu,côbiếtchứ?”

“Cởibộquầnáotrắngcủaanhra,”côtrả lời.“Nhìnanhnhưmộttênlínhtrượttuyết.Chúngsẽnhậnraanh.”

Markovnhanhchóngcởicúcbộquầnáochoàng,ngồixuốngtuyết,vàtụtnóxuốngquaủng.Bêndướibộquầnáotrắnganhtamặcmộtcáiáogilêthợsănchầnchỉmaybằngvảibố,mấylớpáolen,vàmộtcáiquầnbảohộ loang lổ vết sơn.Anh ta rút raquả lựuđạnchày từtrongmộtcái túibạt,bócmộtcáikípnổbằngđiếuthuốcvàcắmnóvàođầuquảlựuđạn.

“Chúngtasẽphảicăngiờchothậtchuẩnvào,”anhtanói.

Bọntatụmquanhgốcthôngđồsộ,núpthấpngườivànằmyên,cốnínthởkhinhữngtênlínhĐứcđầutiênđiquacáchchưađầyhaimươimét.

Khôngaithèmbậntâmhỏihanýkiếngìta,cũngdễhiểuthôivìtachưahềmởmiệngđểđưarađềxuấtgìhết.Tachưahềnóimộttiếngnàokểtừlúcchạyrakhỏicửacănlềubẫythúvàgiờthìquámuộnrồi.

Tachẳngthíchbấtkỳkịchbảnnào.MộtvụbắngiếtcuốicùngcólẽlàổnđốivớimộtchiếnsĩdukíchdạndàynhưMarkov,nhưngtachưasẵnsàngchomộtnhiệmvụtựsát.Đónggiảlàmtùbinhthìcóvẻnhư

làmộttoantínhsailầmquáiđản-thờibuổinàytùbinhsốngsótđượcbaolâunào?Nếucóngườihỏi,hẳnlàtađãthúcgiụchoặcchạytiếp,mặcdù takhôngchắc liệumìnhcó thểchạy thêmđượcbaoxanữa,hoặcthửtrèolêncâyvàchờđợitrongkhibọnĐứcđiquabêndướibọnta.ẨnnấpgiữanhữngcànhcâycóvẻmỗilúclạicànglàmộtýtưởngtốthơnkhichốtđuôicủađạiđộiGebirgsjägerđiquamàkhôngpháthiệnrabọnta.

Khinhữnghàng tùbinhNgađầu tiên lêbướcquacâycủabọn ta,VikagậtđầuvớiMarkov.Anhtahítmộthơithậtsâu,bướcvềphíarìabóngrâmcủacâythông,vànémthậtlựcquảlựuđạnraxa.

Từvị tríchiến lượccủamìnhtakhôngthểnóiđược làcó tênĐứcnàonhìnthấyquảlựuđạnbaytrênđầuhaykhôngnữa.Takhôngnghethấytiếnglahétbáođộngnào.Quảlựuđạnrơixuốngđánhbịchmộtcái vào trong tuyết cách đó bamươimét. Trong vài giây ta đã chắcmẩm rằng hẳn đó làmột quả lựu đạn xịt, cho tới khi nó nổ với lựcmạnhđếnnỗituyếtđổràoràoxuốngbọntatừnhữngcànhthôngbầnbật.

Tấtcảnhữngngườiđanghànhquâncùngđạiđội,từlínhsơncướcchođếntùbinh,đềuvừathụpvộixuốngvìchoángváng,vừanhìnvềphíabên trái chỗcómộtcột tuyếtkhổng lồ vừabắn tung lênkhôngtrung.BọntalẻnrakhỏibóngkhuấtcủacâythôngvàbướckhôngbịainhìnthấyvềphíađoànngườiNgaráchrướitronglúcbọnsĩquanĐứcbắt đầu vừaquát tháo ra lệnh, vừanhòmsâu vào trongkhu rừngxabằngnhữngchiếcốngnhòmdãchiếncủachúng,tìmkiếmxạthủbắntỉatrêncây.Bọntaởrấtgầnnhữngngườiđồngbàotùbinhcủamình:cáchmười lămmét,mườibốn,mườiba,vừabướcnhẹ,vừacưỡng lạithôi thúc chạy vù nốt khoảng ngắn cuối cùng. BọnĐức nghĩ chúngnhìnthấychuyểnđộngtrongnhữngbụirậmphíaxa;omsòmầmĩlahétvàralệnh,chỉtrỏ,bọnlínhnằmthụpxuống,sẵnsàngnổsúngtừtưthếbòlăn.

Đếnkhichúngnhậnrachẳngcókẻthùnàobênphíatráithìbọntađãđộtnhậpxongtừbênphải.Mộtvàingườitùbinhnhậnrabọntatràtrộnvàobọnhọ.Họkhônghềbộclộdấuhiệugìcủatìnhđồngchíhaychàođóncả.Họchẳngcóvẻgìlàngạcnhiênkhithấybốnngườimớiđến gia nhập vào hàng ngũ củamình; những tù binh, cả lính trángcũngnhưdânthường,đềubuôngxuôiđếnmứccóthểhọnghĩcũnglàchuyệntựnhiênthôikhinhữngngườiNgatừtrongrừnghiệnravàbímậtđầuhàngquânthù.

Tấtcảtùbinhđều lànamgiới, từnhữngthằngnhócchưamọcđủrăng và thò lò những vệt nước mũi đông cứng ở môi trên cho đếnnhữngônggiàlưngcòngrâubạclởmchởmtrêncằm.Vikađãkéocáimũ lông thô của cô xuống thấp hơn nữa; trong bộ quần áo bảo hộchẳng ra hình thù gì nhìn cô giống một thằng nhóc choai đến nỗikhôngmộtailiếcnhìncôđếnhailần.

ÍtnhấthaitrongsốchiếnsĩHồngquânkhôngđiủng,chỉcónhữngđôitấtlenráchrướiđểgiữấmchân.BọnĐứccoiđôiủngdạlótnỉcủaLiênXôcấpphátlàmộtchiếnlợiphẩmlớn,ấmvàbềnhơnnhiềugiàyủngcủachúng.Nhữngđôitấtlencủamấyngườilínhchắchẳnđãướtsũngvìtuyếttan.Khinhiệtđộtụtxuốngvànhữngchiếctấtđôngcứnglại,haingườibọnhọsẽphảicuốcbộvớinhữngmảngbăngtrênchân.Tatựhỏihọcònđiđượcbaoxanữa,baonhiêucâysốnữa,cảmgiáctêcóngđanglantừngónchânlêncẳngchânrồiđếnđầugốihọ.Mắthọđờdạivàthảmhạinhưmắtnhữngconngựathồkéoxetrượtquanhững đường phố phủ tuyết của Piter trước khi cạn thực phẩm vànhữngconngựabịgiếtlấythịt.

BọnĐứctraođổibằngthứtiếngcủachúng.Khôngtênnàotrongsốchúngbịthươngnặngbởimảnhvăng,mặcdùmộttênlínhtrẻvớimộtvếtxướcmảnhmàuđỏngangmàđãtháogăngtayđểcóthểlấyngóntaycáichấmmáuvàkhoenóvớiđồngbọncủamình,sungsướngvớivếtthươngchiếntranhđầutiêncủahắn.

“Chúngtưởngđólàmộtquảmìn,”Kolyathìthào.Anhtanheomắtkhi lắngnghemệnh lệnhcủabọnsĩquan.“Chúnghẳnphải làngườivùngTyrol.Giọngkhónghebỏmẹ.Đúngrồi,chúngđangbảođó làmộtquảmìn.”

Nhữngmệnhlệnhtừđámsĩquanđượctruyềnđạtxuốngbọnlính,lũnàyngoảnhlạiđámtùbinhđangnemnépchờđợivàlấysúngtrườngrahiệutiếptụclênđường.

“Khoanđã!”mộtgãngườiNgagàolên,mộtgãdânthườngmớiđâykhoảngngoàibốnmươiđộimộtcáimũbôngchần,haidảichetaibuộcdướicằm.“Ngườinàylàdukích!”

HắnchỉvàoMarkov.Tấtcảmọingườitrêntriềnđồiđềulặngcâm.

“Hắnđếnnhàtôicáchđâymộttháng,ăncấptấtcảkhoaitâycủatôi, tất tật thựcphẩmởđó,nói là chúngcầnnhững thứấyđể chiếnđấu!Cácngàinghethấychứ?Hắnlàmộttêndukích!HắnđãgiếtrấtnhiềungườiĐức!”

Markov trừng trừng nhìn gã dân thường, đầu anh ta nghếch sangmộtbênnhưmộtconchóđangđánhnhau.

“Ngậmcáimõmmàylại,”anhtanói,giữthấpgiọng,mặtanhtađỏbừngvìtứcgiận.

“Màyđừnghòngbảotaophảilàmgìđượcnữa!Màyđừnghòngbảotaophải làmgì!”Một tên thiếu úy xông tới, theo sau là ba tên lính,chenquađámđôngtùbinhđãvâylạixungquanhMarkovvàkẻtốcáoanhta.

“Chuyệngìđấy?”hắngầmlên.Rõrànghắnlàtênphiêndịchcủađạiđội,nóitiếngNgavớigiọngUkraine.Nhìnhắnnhưmộtngườibéovừamớimấtsạchmỡ,cặpmáphìphịcủahắnxẹp lép, lớpdanặngchùngsụpngangtrênxươngmặthắn.

Tênchỉđiểmđứngđóvớingóntayđangchỉ,mộtđứabétoxácvớinhữngcáidảiche taivàcặpmôi runrẩy,nóivới tên thiếuúynhưng

khônglúcnàorờimắtkhỏiMarkov.

“Hắnlàmộttêngiếtngười,tênnàynày!Hắnđãgiếtngườicủacácngài!”

KolyamởmiệngđịnhbảovệMarkov,nhưngVikathúccùichỏnhọnvàobụnganhtavàKolyalặngthinh.Tacóthểnhậnratayanhtathọcsâuvàotúiáokhoác,sẵnsàngkhẩuTokarevtrongtrườnghợpcầnđếnnó.

Markovlắcđầu,mộtnụcườilạlùng,xấuxínởratrênmôianhta.

“Taoỉavàoconmẹmày.”

“Giờthìtrôngmàykhôngcòndũngcảmlắmnhỉ!Nhìnmàyđâucònrắn nữa! Phải rồi, mày chỉ rắn khi mày ăn cướp khoai tây của dânthườngthôi,nhưnggiờthìmàylàgìnào?Hử?Màylàgìnào?”

Markovgầmlênvàrútphắtkhẩusúngngắnnhỏtừtúigilêsăncủaanhta.Ngườikềnhcàngnhưthế,nhưnganhtarútsúngvớitốcđộcủamộttayđấusúngngườiMỹ,nòngsúngchĩalêntrongkhikẻtốcáoanhta loạng choạng lùi lại còn những người tù binh tụ tập xung quanhnhàotúarađểtránh.

BọnĐức thậmchícònnhanhhơn.TrướckhiMarkovkịpbópcò,một tràng đạn tự động từ những khẩuMP40 của đám lính đã khoétmộtchùmlỗchỗxuyênquavạttrướcáophaocủaanhta.Anhtalảođảo,nhănmặtnhưthểvừaquênmấtmộtcáitênquantrọng,rồingãngửarasau,nằmvậtxuốngtuyếtmềm,nhữngsợilôngvũbắntunglêntừlớpchầnchỉthủnghoáctrêncáiáokhoáccủaanhta.

TênchỉđiểmtrừngtrừngnhìnxuốngxácMarkov.Chắchẳnhắnđãbiếttrướcmàntốgiáccủamìnhsẽdẫnđếnđiềugì,nhưnggiờđâykhiđãxongthìhắnlạicóvẻchoángvángtrướchậuquả.Tênthiếuúynhìnlướtquahắn, cốnghĩxemnên thưởnghay trừngphạt tênnày.CuốicùnghắnnhặtlấykhẩusúngngắncủaMarkovlàmkỷniệmvàbướcđi,bỏ lại tất cảmớbungbét sau lưng.Những tên lính trẻcủahắnbước

theo sau hắn, thoáng liếc nhìn xác củaMarkov, có lẽ là băn khoănkhôngbiếtai trongsốchúngmới thực làngườiđãbắnphátsúngkếtliễuanhta.

Chẳngmấychốcđạiđộilạitiếptụchànhtrình.Tuynhiênđãcómộtsựthayđổi.LúcnàysáungườiNgabướcđầutiên,đitrướcnhữngtênĐứcgầnnhấtmườimét,nhưnhữngthiếtbịphámìnbằngngười.Mỗibướcchân làmột trảinghiệmkhổsởđối vớihọ,chờđợi sợidâygàimìnđứttung,cáichốtlòxobậtmở.Chắchẳncảmgiácmuốnvùngbỏchạyphảithôithúclắm,nhưnghọsẽchẳngthểnàochạynổibabướctrướckhibọnlínhgămhọxuống.

Khôngmộtai bướcgầnkẻ tốgiácMarkov.Hắn làmộtkẻnhiễmtrùng,mộtkẻmangmầmdịchhạch.Hắn lặng lẽnóimộtmình,mộtcuộccãivãdàivàkhôngaingheđược,mắthắnđảosangtráirồisangphảinhưthểhắnchờđợisựtrảthù.

Tađisauhắncáchhơnchụcngười,ìạchlộiquanướcbùngiữaVikavà Kolya. Nếu có người tù binh nào nói đủ to khiến bọnĐức nghethấy,một tên lính sẽnạt, “HaltsMaul![23]”Chẳng ai cần đến phiêndịchđểhiểunộidungbiểucảmvàngườitùbinhNgabịnhắmđếnsẽvộivàngngậmmồmlại,cúithấpđầuxuống,vàbướcnhanhhơnmộtchút.Mặc dù vậy, ta vẫn có thể trò chuyện đượcnếu giữ giọng thậtthấpvàđểmắtđếnbọnlínhgác.

“Tôirấttiếcvềngườibạncủacô,”tathìthàovớiVika.

Côtiếptụcbướcđimàkhônghềtrảlờihaytỏvẻgìlàcôđãnghethấyta.Tanghĩchắcmìnhvừaxúcphạmcô.

“Anhấycóvẻlàmộtngườitốt,”tanóithêm.Cảhaicâuđềucựckỳsáorỗng,cáikiểucảmxúclườinhácmàngườitacóthểdùngởđámtangmộtngườibàconxamìnhkhôngthựcsựquýmếngì.Takhôngthểtráchcôđãphớtlờmình.

“Tốtgì,”cuốicùngcônói.“Nhưngdùsaotôicũngquýanhta.”

“Tênphảnbội đóđángbị treo lên cây,”Kolya thì thầm, cúi thấpđầuxuốngđểgiọngkhôngvangxa.Anhtagườmgườmnhìnvàogáykẻphảnbội.“Tôicóthểbẻgãycổhắnbằngtaykhôngcũngđược.Tôibiếtphảilàmnhưthếnào.”

“Mặckệđi,”Vikanói.“Hắnkhôngđáng.”

“HắnđángvớiMarkovđấy,”tanói.

Vika liếc lênnhìn ta vàmỉmcười.Đókhôngphải lànụ cười lạnhlùngcủathúănthịtmàtađãthấylúctrước.Côcóvẻngỡngàngtrướclờinhậnxétcủata,nhưthểcôvừamớinghemộtgãdavàngmũitẹthuýtsáobảnFürElisekhôngsailấymộtnốt.

“Phải,hắnđángvớiMarkovthật.Cậulàmộtkẻkỳlạ.”

“Tạisao?”

“Cậu ta làđồ tiểuyêumamãnh,”Kolyavừanói vừađấmmộtcúthânáivàothậnta.“Nhưngcậutachơicờvuagiỏicựcđấy.”

“Tạisaotôilạilàmộtkẻkỳlạ?”

“Markov khôngquan trọng,” cônói. “Tôi khôngquan trọng.Cậukhôngquan trọng.Giànhchiến thắng,đómới làđiềuduynhấtquantrọng.”

“Không,”tanói,“tôikhôngđồngý.Markovquantrọng.Tôivàcảcôcũngvậy.Đólàlýdotạisaochúngtaphảithắng.”

Kolyanhướngmày, ấn tượng trước việc ta dámđươngđầu với cônàngcuồngtínbénhỏ.

“Tôimới làđặcbiệtquan trọng,”anh ta tuyênbố. “Tôiđangviếtcuốntiểuthuyếtvĩđạicủathếkỷ20.”

“Haingườicácanhphải lòngnhauđếnnơirồi,”cônói.“Cácanhbiếtchứ?”

Đámrướcthêlươngcủanhữngconngườirệurãđãtrìlạitrướcmặtbọn ta,hàngchânbướcđãđứngkhựng lại,nhữngngười tùbinhngơ

ngác cố tìm hiểu tại sao bọn ta lại không đi tiếp nữa.Một trong sốnhữngngườilínhNgakhôngđiủngđãdừngbước.Nhữngngườikháccùngđơnvịbịbắtvớianhnàinỉanhđitiếp,cảvanxinvànguyềnrủa.Anh lắc đầu, không hề nói năngmột lời nào, hai chân cắm rễ vàotrong tuyết.Một người bạn cố đẩy anh vềphía trước, nhưng vô ích;anhđãchọnđịađiểmcủamình.Khiđám línhxô lại, vừavẫynhữngkhẩu tiểu liên vừaquát tháobằng tiếng của chúng,nhữngngười línhHồngquânmiễncưỡng lùi ra khỏingười đồngchí đến số củamình.AnhmỉmcườivớibọnĐứcvàgiơmộttaylênchàokiểuQuốcxãđầychếnhạo.Tangoảnhmặtđivừađúnglúc.

Chương20

Mộttiếngtrướckhimặttrờilặnđạiđộidừnglạibênmộtngôitrườnggạchđỏtrôngthậtgớmguốc,mộttrongnhữngCôngtrìnhNhândânđượcxâydựngtrongkếhoạchNămnămlầnthứhai,nhữngkhungcửasổkínhchỉhẹpnhưlỗchâumaithờiTrungcổ.Nhữngconchữbằngđồng thau cao nửamét phía trên cửa trước ghép thành câu nói nổitiếng của Lenin: HÃY ĐƯA CHO CHÚNG TÔI MỘT ĐÚA TRẺTRONGTÁMNĂMVÀNÓSẼTHÀNHMỘTNGƯỜIBOLSHEVIKMÃIMÃI.MộttênxâmlượcnóitiếngNgađãnguệchngoạcmộtcâuđốilạibằngsơntrắngchảynhỏgiọttrướckhinhữngconchữkịpkhô:HÃYĐƯACHOCHÚNGTALŨTRẺCỦACÁCNGƯỜITRONGTÁMGIÂYVÀSẼKHÔNGCÒNTÊNBOLSHEVIKNÀONỮA.BọnWehrmacht đã chiếm trường học làm sở chỉ huy. Sáu chiếcKübelwagenđỗgầnlốivàovàmộttên línhđầutrần,máitóchoecắtngắncủahắnvàngnhưlôngmộtcongàchípmớinở,nạpnhiênliệuchomộtchiếcxevớimộtcáicanthépmàuxanh.Hắnnhìnvớivẻhờhữngkhiđạiđộitiếnđếncùngđoàntùbinhcủamình.Bọnsĩquanralệnh,hàngngũrãđám,hầuhếtbọnĐứcđivàotrong,chưagìđãtuộtvaikhỏinhữngcáibalônặngtrịchcủachúng,tángẫuvớinhau,ồnàovàhểhả,sẵnsàngđitắm(nếucónướcmáy)vàsẵnsàngchomộtbữaăn nóng sốt. Đám còn lại của bọn Gebirgsjäger, một trung đội bốnmươi lính, bực bội vì chúng vẫn còn trong ca trực, lúcnày đang cáukỉnhvìđóivàmệtsaumộtngàydàilenlỏiquakhurừngNgabấttận,lùabọntadọcbênhôngtòanhà.

MộttênsĩquanĐứcchờbọntaởđó,ngảngười trênmộtcáighếgấp,vừađọcbáovừahútthuốc.Hắnliếcnhìnlênvớimộtnụcườitrễnảikhibọntabướcvàotrướcmặt,sungsướngnhìnthấybọnta,như

thểbọnta lànhữngngườibạnmàhắnđãmờiđếnăntối.Đểtờbáosangmộtbên,cuốicùnghắnđứng lên,gậtđầu,sămsoimặtbọnta,tìnhtrạngquầnáo,chất lượnggiàyủng.HắnmặcmộtbộquânphụcWaffen-SSxámvớiviềngấumàuxanhtrênốngtay,chiếcáochoàngmàuxámcủahắn vắt trên lưng cái ghếgấp.Vika, bước cạnh ta, thìthào,“Einsatzkommandos.”

Khi bọn ta đứng thành hàng lối lộn xộn, tên Einsatzkommandosném điếu thuốc lá xuống tuyết và gật đầu với tên phiên dịchGebirgsjägerdanhão.ChúngnóivớinhaubằngthứtiếngNgađầytựtin,nhưthểkhoetàitrướcđámtùbinhđangnghetrộmcủamình.

“Baonhiêu?”

“Chínmươitư.Không,chínmươihai.”

“Vậy sao?Vậy hai tên không tham gia với chúng ta được à? Tốtlắm.”

TênEinsatzkommandosđốimặt với bọn ta, chămchú soi lần lượttừngngười,nhìnvàomắtbọnta.Hắnlàmộttênđẹptrai,cáimũkêpidãchiếnmàuđencủahắnhơitrậtrasaukhỏivầngtráncháynắng,bộriamépthanhtaomangđếnchohắndángvẻcủamộtcasĩnhạcjazz.

“Đừng sợ,”hắnbảobọn ta. “Tôi biết các bạnđãđọcnhững luậnđiệutuyêntruyền,chorằngchúngtôi làlũmanrợ,ởđâyđểtiêudiệtcácbạn.Nhưngtôiđangnhìnthẳngvàomặtcácbạnvàtôithấynhữngngười côngnhân, vànông dân tốt bụng, trung thực.Trong đámcácbạncótênBolsheviknàokhông?”

Khôngaigiơtaylên.TênĐứcmỉmcười.

“Tôicũngđãnghĩlàkhông.Cácanhkhônngoanhơnthếchứ.”

HắnnhìnquanhữngkhuônmặtthấtthầncủađámngườiNgaxếphàngtrướcmặtmìnhvànhúnvaimộtcáiđầyvuivẻ.

“Nhưngchúngtakhôngcầnnóinănghoahòehoasóilàmgì.Cácbạnhiểuchânlýtrongxươngtủymìnhvàđómớilàđiềuquantrọng.

Chẳngcó lýdogìđểcóxungđộtgiữahaidân tộcchúng ta.Cảhaichúngtađềucóchungmộtkẻthù.”

Hắnrahiệuchomộttênlính,tênnàycầmlênmộttậpbáotừbàngỗthôngcạnhchiếcghếgấpvàchiachỗbáochonămtrongsốđámlínhđặcnhiệmsơncướcđồngbọn.Chúngbướcxuốngnhữnghàngtùbinh,chìachomỗingườiNgamột tờbáo.Của ta làmột tờSự thậtThanhniênKomsomol;VikavàKolyathìcótờSaoĐỏ.

“Tôi hiểu đây làmột khái niệmkhónắmbắt, sau baonăm tuyêntruyền.Nhưnghãytinđiềunàynhưmộtchânlý:chiếnthắngcủangườiĐứccũngsẽ làchiến thắngcủanhândânNga.Nếuhiện tạicácbạncònchưahiểuđiềuđóthìcácbạnsẽsớmhiểurathôi,vàconcáicácbạnlớnlênsẽbiếtrõđiềuđó.”

Mặttrờiđanglặntạoranhữngcáibóngkhổnglồcủabọnta.TênsĩquanEinsatz tận hưởng âm thanh từ chính những lời của hắn và ấntượngmàhắnđãgâydựngđượcvớibọnta.TiếngNgacủahắnhoànhảovềmặtngữpháp,mặcdùhắnkhônghềcốchecáigiọnglơlớcủamình.Tatựhỏikhôngbiếthắnđãhọctiếngởđâu,hayliệuhắnđượcsinh ra ởmột trong những thuộc địa của đế quốc Phổ tạiMelitopolhoặc Bessarabia.Hắn ngước nhìn lên dấu tỉnh lược tạo thành từ bađámmâynhỏxatíttrênđầubọntagiữanềntrờibàngbạc.

“Tôirấtyêuđấtnướcnày.Miềnđấttươiđẹp.”Hắncúiđầuxuốngvànhúnvaimộtcáinữavớivẻbiết lỗi.“Tôicứnói thếnày,cácbạnđangnghĩ,nhưngchẳngphảichúngtađangcóchiếntranhđấythôi?Sựthậtlà,cácbạncủatôi,chúngtôicầncácbạn.Mỗingườicácbạnsẽ phục vụ cho sự nghiệp. Trên taymình các bạn đang cầm bản innhữnglờidốitrá.Cácbạnbiếtnhữngtờbáonàytrungthựcđếnđâurồiđấy!Chúngđãnóivớicácbạnrằngcuộcchiếnnàysẽkhôngbaogiờdiễn ra, vậymà rồi chúng ta đangở đây!Chúng đãnói với các bạnrằngđếnthángTámlàquânĐứcsẽbịđẩylùi,nhưngthửnóitôinghexem”vànóiđếnđâyhắnrùngmìnhmộtcáirấtkịch“cácbạncócảm

thấygiốngthángTámkhông?Nhưngđừngbậntâmvềđiềuđó,đừngbậntâm.Mỗingườicácbạnsẽđọctomộtđoạn.Nhữngngườichúngtôiđánhgiá làbiếtchữsẽcùngchúngtôi tớiVyborg,ởđóchúngtôicamkết với cácbạnbabữamộtngày trongkhi cácbạndịch tài liệucho chínhphủ lâm thời. Làm việc trongmột tòa nhà được sưởi ấm!Nhữngngườitrượtthì,ừm…Côngviệcsẽkhókhănhơnmộtchút.TôichưabaogiờđếnnhữngnhàmáythépởEstonia,nhưngtôinghenóichúngcóthểlànhữngnơinguyhiểm.Dùsaochúngtôivẫnsẽchocácbạnănuốngtửtếhơnbấtkểthứlõngbõnggìcácbạnđangđượcphát-vàtôithậmchícònkhôngcốđoánnhữngngườidânthườngcácbạnđãăngìsuốtmấythángvừarồi.”

Mộtsốtrongđámnôngdânnhiềutuổirênrẩmvàlắcđầu,đưamắtnhìn nhau, trao đổi những cái nhún vai. Tên Einsatzkommandos gậtđầu với tênphiên dịchGebirgsjäger và trong vònghai giây - hai tênĐứcbắtđầukiểmtrađámtùbinh.ChúngchỉcầnnghemộtvàicâuđểkiểmtramứcđộbiếtchữcủađámngườiNga.TanhìnvàotờPravdacủamình.PhíatrênbàibáochínhlàmộtlờihiệutriệuinđậmcủađíchthânStalin.HỠIĐỒNGBÀO!ĐỒNGCHÍ!ĐỜIĐỜIVINHQUANGNHỮNG ANH HÙNG ĐÃ HY SINH THÂNMÌNH VÌ TỰ DO VÀHẠNHPHÚCCHOĐẤTNƯỚC!

NhữngngườinôngdângiànhúnvaivàtrảtờbáocủahọlạichobọnĐứcmàkhônghềnhìnvàocâuchữ.Nhiềungười trẻhơntừcáchợptácxãvật lộnnặnđượcmộtvài từ.Những tùbinhnày thựchiệnbàikiểm tra rấtnghiêm túc,nhănmặtnhíumàycốgắnggiảimãnhữngconchữ.NhưngbọnĐứcbậtcườihiền từ trướcnhững lỗi sai, vỗvainhữngkẻmùchữ,đùacợtvớihọ.

“Cácanhkhôngbaogiờđộnggìđếnsáchvởphỏng?Cònbậnđisăngáichứgì?”

Chẳngmấychốcđámtùbinhđãtrởnênthoảimáivàquátgọibạnbèởcuốihàng.Họbậtcườicùngnhữngkẻbắtgiữmìnhkhihọlắpbắp

đánhvần.Mộtvàingườibịaranhữngbàibáocủachínhmình,giảvờđangđọctrongkhisángtácnhữnglờimiêutảcáctrậnđánhbênngoàiMoscow hoặc vụ ném bom Trân Châu Cảng, bắt chước đâu ra đấyphongcáchđưatinmàhọđãnghetrênđài.BọnĐứctỏrathíchthúvớitròbịpnày;cảhaibênđềubiếtlàkhôngcóaibịlừa.

BọnĐức ra lệnh chomỗi người thất bại bước sang bên trái. Vàingườiđầu tiênrađứngđó tỏvẻxấuhổvớicảnhmấtmặt trướcđámđôngcủamình,nhưnghọsôinổihơnkhihàngngũnhữngkẻmùchữđôngdần.

“A,Sasha,cảcậunữaà?Tớcứtưởngcậugiỏigianglắmmà!”

“Nhìnhắntavậtvãkhổsởtrướcmắttaysĩquankìa!Thôinào,thôinào,lạinhàmáythépvớibọntôithôi!Saochứ,cậutưởngcậusẽkiếmđượccôngviệcvănphòngchắc?Đúng làđồcợtnhả;nhìnhắnxem,cònchưachịuthôi!”

“CụEdik ơi, cụ nghĩmình có thể đi cả chặng đường đếnEstoniakhônghả?Hà?Thôinào,vuilên,chúngtôisẽđỡcụmộttay!”

NhữngngườibiếtđọcmuốngâyấntượngvớibọnĐức.Họđọclạinhữngdòngchữgiốngnhưcácdiễnviênđangđộcthoại.Nhiềungườitrongsốhọvẫncònđọc tiếpsaukhiđãđược ra lệnhdừng lại,nhấnnháthêmnhữngtừquantrọng, thểhiệnvốntừvựngphongphúcủamình.Họbướcsangphíabênphải,rạngngờihãnhdiện,gậtđầuvớinhữngđồngđộicógiáodụccủamình,hàilòngvớisựxoaychuyểncủatìnhhình.Vyborgcũngkhôngquáxa,và làmviệctrongmộttòanhàđượcsưởiấmvớibabữamộtngàylàviễncảnhtốthơnsovớiviệcngồitrongchiếnhàocảđêmchờđạncốitrútxuống.

Kolyanhướngmắt,nhìnnhữngngườibiếtchữchúcmừnglẫnnhau.“Xemchúngkìa,” anh tanói lí nhí. “Chúngmuốnđượcnhậngiải vìchúngđọcđượcbáocơđấy.Vàhãyxemnhững thằngĐứckia vênhváo làm sao chứ.Có lẽ tôi sẽ đọc cho chúng chương đầu tiên trong

EugeneOnegin.Cônghĩnhưthếsẽgâyấntượngvớichúngkhông?”Sáumươi khổ, rat-tat-tat-tat-tat. Chúng tưởng ở châu Âu chỉ mìnhchúngcóvănhóachắc?Chúng thựcsựmuốnđemGoethevàHeineđấuvớiPushkinvàTolstoyà?Tôichịuchúngâmnhạc.Khoảngcáchgầnhơn là chúng tưởng,nhưngâmnhạc thì tôi chịu chúng.Cả triếthọcnữa.Nhưngvănhọcấyà?Không,tôinghĩlàkhông.”

TênEinsatzkommandosmũđenchỉ còn cáchhaingườinữa tronghànglàđếnKolya,anhtađứngbêntráita.Tacảmthấymộtbàntayđigăngbópchặt tayphảimìnhvà taquay sangnhìn thấyVika,khuônmặtnhợtnhạtcủacônghiêngvềphíata,đôimắtdữdộicủacôkhônghềchớpchodùlàquacảnhữngtianắngchiếuxiênkhoai.Côđãcầmtay ta để báo động ta điều gì đó, nhưng cô không buông ra nhanhchóngnhưlẽracôcóthểhoặcítnhấtthìđólàđiềutatựnhủ.Tacóthểkhiếncôyêuta.Saolạikhôngchứ?Thếngộnhỡchẳngmaytháiđộchungcủacôđốivớitalànỗighêsợchánngấythìsao?

“Cậu khôngbiết đọc,” cônói với ta bằng cái giọng thì thầmđiêuluyệnấy,quákhẽkhàngkhôngaikháccóthểngheđược.Côđămđămnhìntađểbảođảmlàtađãhiểu.Lầnđầutiêntrongđời,takhôngcầnmộtlờigiảithích.

TênEinsatzkommandos,vừakiênnhẫnvừahiềntừnhưmộtvịgiáosư,đứngnghengườilínhcạnhKolya.

“Chẳngbaolâunữa,châuÂusẽtungbaylácờvĩđạivìtựdochocácdântộc…”

“Tốt.”

“…vàhòabìnhgiữacácdântộc.”

“Tốt,tốtlắm.Quabênphải.”

Tahuýchcùichỏvào tayKolya.Anh ta liếcnhìn ta, sốt ruột, sẵnsàngthểhiệnchocáithằngphátxítvênhváonàykhuônmặtthựcsựcủa giới chủ nghĩa nước Nga. Ta lắc đầu một lần. Tên

Einsatzkommandosbướclạichỗanhta.Khôngcócơhộiđểnóibấtkỳđiềugì.Tấtcảnhữnggìtacóthểlàmlànhìnchằmchằmvàomắtanhtavàhyvọnglàanhtađãhiểu.

“Áichà,mộtanhchàngđẹptraicủavùngthảonguyênđây.CótíchấtCossacksôngĐôngđúngkhông?”

Kolyađứngthẳng.AnhtacaohơntênEinsatzvàtrongvàigiâyanhtacúinhìnxuốngtênĐứcmàkhôngmởmiệng.

“Tôikhôngbiếtđược.SinhravàlớnlênởPiter.”

“Thànhphốtuyệtđẹp.Kểra thậtxấuhổkhigọinó làLeningrad.Tênxấuẹnhỉ?Tôimuốnnóilàbỏquatấtcảcácvấnđềchínhtrị.Chỉlàtôithấynhưthếthậtkhôngđúng.SaintPetersburg,cáitênđấymớigọi làkêu.Baonhiêu là lịchsử!Tôiđã từngtớiđó,anhbiếtđấy.CảMoscownữa.Đoánchắcchẳngbaolâunữatôisẽlạighéthămchúng.Cònbâygiờ,hãychotôithấyanhcóthểlàmgìnào.”

Kolyagiơtờbáolênvàsoinhữngdòngchữin.Anhtahítmộthơidài,mởmiệngrađểbắtđầuvàbậtcười,lắcđầu,trảlạitờbáochotênĐức.

“Tôithậmchícònkhôngthểgiảvờđược,tôixinlỗi.”

“Đừngxinlỗi!Đôivainhưcủaanhsẽthànhsựlãngphíởmộtbàngiấy.Chàngtraitốt,anhsẽổnthôi.”

Kolyagậtđầu,mỉmcười với tên sĩ quannhưmột thằngngốcđẹptrai.Lẽraanh taphảigianhậpđộinhữngkẻmùchữ,nhưnganh tanấnnácạnhta,tayđúttrongtúi.

“Tôimuốnxemanhbạntôicólàmănkháhơntígìkhông,”anhtanói.

“Hừm, anh ta không thể nào làm tệ hơn được thế,” tênEinsatzkommandos nói vàmỉm cườimộtmình.Hắn bước đến trướcmặttavàngónhìn.“Cậubaonhiêutuổi?Mườilăm?”.

Tagậtđầu.Takhôngbiếtmườilămhaymườibảylàantoànhơn;ta

nóidốitheobảnnăng.

“Ôngbàcậungườiởđâu?”

“Moscow.”

“Cảbốnngườià?”

“Vâng.”Lúcnàytanóidốimộtcáchtựđộng,thậmchícònchẳngnghĩngợicâuchữtrướckhithốtchúngthànhlời.“Bốmẹtôigặpnhauởđó.”

“TôithấycậukhônggiốngngườiNga.NếuphảiđoánthìtôisẽnóicậulàngườiDoThái.”

“Bọntôigọicậutathếsuốt,”Kolyavừanóivừavòtóctavànhănnhởcười.“ChàngDoTháibénhỏcủachúngta!Làmcậutaphátđiên.Nhưngnhìncáimũikìa!Nếukhôngbiếtgiađìnhcậuta,chắctôiđãthềrằngcậutalàdânDoTháigộc.”

“CónhữngngườiDoTháimũinhỏ,”tênĐứcnói,“vàngườikhôngphảiDoTháilạimũito.Chúngtakhôngthểkếtluậnbừađược.CáchđâymấythángtôithấymộtcônàngDoTháiởWarsaw,tóccôtacònvànghơncảtócanh.”

HắnlàmradấucáiđầutrầncủaKolya,mỉmcười,vànháymắt.

“Màkhônghềnhuộmđâunhé.Anhhiểuchứ?”

“Tôihiểu,”Kolyanói,mỉmcườiđáplại.

“Đừng có lo lắngquá,” tênĐứcbảo ta. “Cậu vẫn còn trẻ.Tất cảchúng tôicũngđềuđãcónhữngnămthángngượngnghịucủamình.Vậyhãychotôibiết,cậucókháhơnanhbạnđâytínàokhông?”

Tanhìnxuốngtờbáotrêntaymình.

“TôibiếtcáinàylàStalin.”Tachỉvàotừđó.“Vàđồngchí?“

“Được,khởiđầuthếlàđượcđấy.”

Hắnmỉmcườivớitamộtcáchbềtrên,vỗmáta,vàcầmlấytờbáo.TanghĩhắncảmthấyngượngvìđãnóitrôngtagiốngmộtngườiDo

Thái.

“Tốtlắm.CậusẽcóbạnmìnhđâybầubạnởEstonia.Mộtvàithánglaođộngvấtvảcũngkhônghạigìchoaicả.Tấtcảchuyệnnàysẽsớmquathôi.Còncậu,”hắnnóithêm,đixuốngchỗVika,ngườicuốicùngtronghàng.“Mộtđứatrẻnữa.Cậucógìchotôiđây?”

Vikanhúnvai và lắcđầu,khônghềngướcnhìn lên, trả lại tờbáokhôngđọcchotênEinsatzkommandos.

“Phảirồi,mộtthắnglợinữachonềngiáodục.Tốt,cảbangườicáccậuquabêntrái.”

Bọntagianhậpđámmùchữđangcườinhănnhở.Mộtngườitrongsốhọđãlàmviệctrongmộtnhàmáythéphồitrướcnênnhữngngườikhácđangvâyquanhanhta,ngheanhtamiêutảcáinóngkinhkhủngvà nỗi nguy hiểm khi xoay xở với kim loại nóng chảy. Tên tố giácMarkovđứngngaybênngoàivòngtrònnày,đangxoahaibàntaytrầnđểgiữấm,bịtấtcảmọingườiphớtlờ.

“VừaxonglàAbendrothà?”tathìthầmvớiVika.Côlắcđầu.

“CấpbậccủaAbendroth làSturmbannführer[24].Bốn saobạc trêncổáo.Tênnàychỉcóba.”

Tênphiêndịchcủađạiđộiđangđếmmỗinhómtùbinh,vừachỉvàonhữngcáiđầuvừamấpmáymôi.Khiđãxong,hắnthôngbáovớitênEinsatzkommandos, “Năm mươi bảy người biết đọc. Ba mươi támngườikhôngbiếtđọc.”

“Tốtlắm.”

Mặt trời đã lặn và không khí đang trở nên lạnh hơn. TênEinsatzkommandosbướctớichiếcghếgấp,chỗcáiáochoàngcủahắnđang chờ đợi, trong lúc bọn lính xếp những người tù binh biết chữthànhhaihàngvàralệnhchohọbướcđi.Vừabước,nhữngngườiNgavừavuivẻvẫychàonhữngngườiđồngchíkémgiáodụccủamình.

Giờ thìhọbước rấtđều,khácxacáiđámrướcxiênxẹo lúc trước.

Nhữngcái ủngnhấc lên vàđặt xuống theonhịp:một,hai,một,hai.NhữngtùbinhmuốngâyấntượngvớibọnchủĐứccủahọ,đểchứngtỏrằnghọxứngđángvớicơhộinàyđượccặpbáoởVyborgđếnmãnhạntù.

TênEinsatzkommandoskhôngcònnhìngìđếnhọnữa.Hắncàicúcáo,xỏđôigăngtaydavào,vàbướcvềphíanhữngchiếcKübelđangđổ.Đámtùbinhbiếtchữđiđầutớibứctườnghôngbằnggạchkhôngcó cửa sổ của ngôi trường, đến đó họ dừng lại và quaymặt ra phíatrước.Ngaycảlúcđóhọcũngvẫnchưahiểuchuyệngìđangxảyravớimình.Làmsaohiểuđược?Họlànhữnghọcsinhgiỏi;họđãvượtquabàikiểmtravàđượckhenthưởngcơmà.

TanhìnVika,nhưngcôđangđămđămnhìnvềxaxăm,khôngchịuchứngkiến.

BọnlínhĐứcchĩanhữngkhẩutiểuliênvànổsúngvàohàngtùbinhNga.Chúnggiữngón tay trên cò súng chođếnkhi nhữngbăngđạntrống rỗngvànhữngngườiNganằmsóng soài vàbămnát trênmặtđất, khói bốc lên từnhững cái áo khoác cháy sémcủahọ.BọnĐứcnạpđạn,bướctớibứctường,vàbắntừngphátmộtvàođầucủabấtkỳaicònthở.

PhíatrướcngôitrườngtathấytênEinsatzkommandoschàotênlínhtrẻ đầu trầnnãy giờ vẫnnạp đầynhững bìnhnhiên liệu.Điều tên sĩquannóichắchẳnphảibuồncườilắm;tênlínhtrẻcườiphálênvàgậtđầuđồngtình.TênEinsatzkommandosbướclênmộtchiếcKübelvàláiđikhỏi.Tênlínhtrẻnhặtnhữngchiếccanrỗnglênvàìạchkéochúngvềphíangôitrường.Chưađiđượcbaoxahắndừnglạivàngướcnhìnlêntrời.Lúcnàytacóthểnghethấy,tiếngầmĩcủađộngcơmáybaytrênđầubọnta.NhữngchiếcJunkersmàubạcbayvềphíaTây,theođộihìnhmũinhọnbachiếcmột,chođợtoanhtạcđầutiêntrongđêm.Hếtbachiếcnàylạiđếnbachiếckhácrồibachiếcnữa,lấpkínbầutrờinhưmộtđànchimdicư.Tấtcảbọnta,nhữngtùbinhsốngsótvàđám

đặcnhiệmsơncước,đứnglặngyênvànhìnlũmáybayđiqua.

Chương21

Bọntangủtrongmộtkhodụngcụđằngsaungôitrường,bamươilămngườibọntanhồivàomộtkhônggianlẽrachỉtámngườingủthìthoảimái.Khôngaicóthểnằmdàihẳnxuống.TangồibógốitrongmộtgócvớiKolyaởbênnàyvàVikaphíabênkia.Ngồithếthìtệcholưngcủatanhưnglạidễthở-khehởgiữacáctấmváchtườnglànguồnthônghơiduynhấtvànếuthấyngộtngạtquáthìtacóthểngoảnhđầuvàhítvàonguồnkhôngkhísạchsẽvàlạnhgiá.

Khôngcóđènđómgì.Bọn línhĐứcđãđóngđinhbítkíncửanhàkho;bọn ta có thểnghe thấy tiếngbọn línhgácbênngoàiđangnóichuyệnvàchâmthuốc lá,nhưngcáctùbinhvẫnnóivềviệcbỏtrốn.Takhôngnhìnđượcmặthọvàkếtquảlàgiốngnhưđangnghemộtvởkịchtruyềnthanhmàmẹtavẫnthích.

“Đểtôinóichomànghe,chúngtacóthểtáchnómởranhưvỏmộtquả óc chó ấy.Một người kê vai vào là bung xuyên qua vách đượcngay.”

“Anhnghĩ thếhử?Anh là thợmộcchắc?Tôimới là thợđây.Lúcchúng lùabọn ta vàođây, tôiđãquan sát cácbứcvách rồi.Làbạchdươngđấy.Gỗcứnglắm.”

“Vàcáigìsẽxảyravớingườibungxuyênquavách?Ngoàikiacóbọnlínhômsúngmáychờsẵnđấy.”

“Baonhiêuthằng?Hai,ba?Bọntaậpvàochúng,chúngsẽhạvàingườibọnta,nhưngchúngtasẽkhốngchếđượcchúng.”

“Cóaithấybaonhiêutênngoàikiakhông?”

Tacúiđầunhòmquakhehở.

“Tôichỉthấyhaitên.Nhưngcóthểphíabênkiacũngcònnữa.”

“Vớiđiềukiệntôikhôngđiđầu.”

“Tấtcảchúngtaxôngracùngmộtlúc.”

“Thìvẫnphảicómộtngườiđầutiênvàmộtngườiracuốicùng.”

“Theotôithìchúngtađợivàlàmnhữnggìchúngbảo.Chiếntranhsẽkhôngkéodàimãiđược.”

“Ainóiđấy,Edikphỏng?Saolãokhôngchếtrụidướiđịangụcđihảlãogià?Lãokhông thấychuyệngì xảy rangoàiđóhômnayà?Lãovẫncòntinlũlợnấyà?”

“Nếu muốn bắn chúng ta thì chúng đã bắn rồi. Chúng là chúngmuốnnhữngtaycóchứcsắcthôi.”

“Áà…lãođúnglàđồconhoangkhốnnạn,lãobiếtchứhả?Tôihyvọnglàlũconlãoỉavàoxúpcủalão.”

KolyanghiêngquangườitađểanhtacóthểthìthầmvớiVikatrongbóngtối,ngoàitầmnghecủanhữngnôngdânđangchíchóevớinhau.

“TênEinsatzkommandosđó…hắnđãởngaysátchúngta.CônóivớiMarkov là chúng ta sẽ không bắn bọn lính thường, chúng ta đểdànhchờbọnEinsatz.Vậythì?”

CảmộtlúclâuVikakhôngđáplạivàtanghĩchắchẳncôbịchạmtựáivìhàmýấy,nhưngkhicôcấttiếng,giọngcôđầyvẻtrầmngâm.

“Cólẽlúcđótôiđãsợ.Cònanh?”

Kolyathởdài.“Khôngcóvẻgì làđúngthờiđiểm.Bắnmộttênđểrồibịbanhxácà?”

“Không.Nhưngcólẽchúngtađãchờđợiquálâu.Đócólẽlàcơhộitốtnhấtcủachúngta.”

Tamới biết cô cómột ngày, nhưng những lời của Vika khiến tangạcnhiên.Côkhôngcóvẻgìlàmẫungườithừanhậnsựphânvân,ấyvậymàcôđãdùngđếnhaitừcólẽliêntiếpnhau.

“Suýtnữatôiđãratay,”Kolyavừanói,vừahíchvaita.“Khihắnhỏi

vềôngbàcủacậu.Tôicứtưởngcóthểhắnsẽbắtcậutụtquầnxuống,để kiểm tra cục thịt[25] của cậu cơ.Tôi đã để tay lên báng súng rồi.Nhưngchúngtađãđánhlừađượchắnđúngkhông?Cậuthíchnhữnggìtôiứngbiếnchứ?”

“Anhgiỏithật,”tanói.“Rấtnhanhtrí.”

“Tôithìnghĩlàhắnmuốnthôngđíttôi,thànhthựcmànói.Hắncócáinhìnđó.”

“Nhữnggì tôiđãnóivềngườiDoThái,”Vika thì thầm,chạmvàođầugốitatrongbóngtối,“chỉlàđểcậubiếtbấtkỳaimàbọnQuốcxãcămthùnhiềuđếnthếđềulàmộtngườibạncủatôi.”

“Cậu ta chỉ là dânDoTháimộtnửa thôi,”Kolyanói.Anh tanóinhưvậyvớiýkhen.

“Nửatốtđẹphơn,”tatrảlời.Vikabậtcười.Chođếntậnlúcđótakhônghềbiết rằngcôcũngbiết cười vàđó làmộtâm thanh lạ lẫm,nhưngkhôngphảivìcógìđókỳquặctrongtiếngcườicủacô.Côcườinhưmộtcôgáibìnhthường.

“Trướcchiếntranhcôlàmgì?”tahỏicô.

“Tôilàsinhviên.”

“Ừm,”Kolyanói.Tađanghyvọnglàanhtasẽngủthiếpđi,nhưnggiọng anh ta có vẻ tỉnh táo, sẵn sàng chomột cuộc trò chuyện dài.“Tôicũngthế.Côhọcngànhgì?Nôngnghiệpà?”

“Tạisaolạilànôngnghiệp?”

“Chẳngphảicôtừhợptácxãmàrasao?”

“Trôngtôigiốngnhưtừmộthợptácxãmảmẹnàorathếà?QuêtôiởArchangel.”

“À,một cô gáimiềnBắc. Thảo nào.”Anh ta huých cùi chỏ vàosườnta.“CôấyđúngthậtlàhậuduệdânVikingnhé.Vậylàcôhọcđạihọctrênđó?Nghiêncứunhựacâyvàhảilyà?”

“Thiênvăn.”

“Tôilàdânngữvăn,chínhtôiđây.ĐạihọcQuốcgiaLeningrad.”

AnhtahuyênthuyênvềShchedrinvàTurgenevcùngnhữngkhiếmkhuyếtcủahọcảmấyphútđồnghồtrướckhibỗngngủthiếpđi,đôicẳngdài củaanh taduỗi thẳng raphía trước,buộc taphải thu chânmìnhcogậpgốilạisátngực.Nhữngngườinôngdâncũngbắtđầugàgật,mặcdùđâyđótavẫnnghethấytiếngthìthầmcãivã.

Hơinóngtừbaotấmthânchenchúcgiữchocănnhàkhođủấm.Trướckhichúngtốngbọntavàotrongtađãkịpchụplấymộtvàinắmtuyếtđểnhấmnháptrongbóngtối.Tachưahềăngìkểtừlúcởcănlềubẫythú,ởđóKolyavàtađãchianhaumộttúiquảócchómàbọnta lấy từnông trang,nhưngcảngàykhôngăncũngkhôngphảiđiềumớimẻgì.TrongcuộcphongtỏatấtcảchúngtaởPiterđãtrởthànhnhững chuyên gia về cái đói, với những kỹ thuật khác nhau để tạmquênđinỗithèmkhát.KhicònởcănhộtrongKirovtađãnhiềuđêmđóicồncàongồinghiêncứucuốnBatrămváncờvuacủaTarrasch.“Hãy luônđểquânxephíasaunhữngquântốt,”ônghướngdẫncáchọctròcủamình.“Trừtrườnghợplàmnhưvậylàkhôngđúng.”

Khôngcósáchcờvuađểnghiêncứuhoặcđàiđểnghe,taphảitìmmộtcáchkhácđểkhiếnnãomìnhbậnbịutrongsuốtquãngthờigiandàichờđợigiấcngủ.Khicănnhàkhotrởnênyênlặnghơn,talạimỗilúcmộtcảmnhậnrõhơncơ thểcủaVikađangépsátvàongười ta.Khi cô xoay đầu để hớpmột hơi không khí từ khe hở giữa các tấmvách,tóccôquệtvàomũita.Côcómùinhưmộtconchóướt.Tađãđượcnuôidạy thànhkẻ cầukỳ -mẹ takhôngbaogiờdung thứ chomột cái đĩa bẩn trong chậu rửa, một chiếc khăn không gấp trongphòngtắm,hoặcmộtcáigiườngchưadọn.Khibọntacònbévàbàkỳcọchobọntatrongbồntắm,bàchàmạnhquálàmdataráttấy.Thỉnhthoảng,nếumẹđangchuẩnbịbữatốisẵnsàngchomộtbuổitiệc,chasẽtắmchota,vànógiốngnhưlàđượcmiễnănđònkhiôngténước

ấmvàongườita,tâmtrícònmảiđểvàocâuchuyệnmàôngđangkể.Ta thích truyện “Câu chuyện về Tay Chiêu mắt lé từ Tula và RậnThép”nênông thườngkểnócho tanghe theo trong trínhớhết lầnnàyđếnlầnkhác.

Tađượcnuôidạythànhkẻsạchsẽvà lấy làmkhóchịukhinhữngngườikháckhôngđượcnhư thế,khi cặp sinhđôinhàAntokolskycóđấtbẩndướimóngtayhoặcmộtgiáoviênởtrườngcóvếtxúptrêncổáo.NhưngmùichóướtcủaVikakhônghềkhiếntaphậtlòng.Tạithờiđiểmấythìtấtcảchúngtađềubêbếtghétbẩn,dĩnhiên-ngaychínhtachắchẳncũngkhắmkhúnhưmộtconcáươncảtuần-nhưngđâykhôngphảilàchuyệnchailìvớimùihôithối.Mùitoátratừcơthểcôkhiếntamuốnliếmchonósạch.

“CôcónghĩchúngsẽđưachúngtasangEstoniathậtkhông?”tahỏicô.ChotớigiờnghĩđếnVikađãlàcáchtasaolãngkhỏicơnđói;giờthìtacầnsaonhãngkhỏiniềmsaonhãngấy.Tađangngồitrongmộttưthếkhôngthuậnlợiđểcónhữngýnghĩnhưtađangcólúcấy.

“Tôikhôngbiết.”

“TôichưabaogiờtớiArchangel.Ởđóchắcphảilạnhlắmnhỉ.”

Trongsựimlặngvìcôkhôngtrảlời,tangẫmcólẽmìnhlàmộtkẻvôcùngtẻnhạt.Ngoàimộtkẻtẻnhạtrathì làmgìcònaiđibuộtranhững câu huyên thuyên vô nghĩa như thế chứ?Giả sửmột con lợnthôngminh,thầnđồngcủacảnôngtrại,dànhcảđờinóđểhọctiếngNga, và cuối cùng khi đã thành thạo thì những từ đầu tiên nó ngheđượclạichínhlànhữnglờicủata,hẳnnósẽphảitựhỏitạisaonólạilãngphínhữngnămthángđẹpnhấtcủamìnhtrongkhilẽranóđãcóthểlănlộntrongbùn,ăncámcùngnhữngconvậtnguxuẩnkhácchoxong.

“Côhọcthiênvănà?”

“Ừ.”

“Đượcrồi,vậytôicómộtcâuhỏi.Cóhàngtỷngôisaotrongvũtrụ,đúngkhông?Baoquanhchúngtalànhữngngôisao.Vàtấtcảchúngđềutỏaraánhsáng,vàánhsángdichuyểnmãimãi.Vậythìtạisao…”

“Tạisaobanđêmbầutrờilạikhôngsáng?”

“Đúngrồi!Côcũngđãnghĩvềđiềuđóà?”

“Conngườitađãnghĩvềđiềuđótừrấtlâurồi.”

“Ồ.Tôitưởngcólẽmìnhlàngườiđầutiênchứ.”

“Không,”cônói, vàcăncứvàocáchcônói thì tabiết làcôđangmỉmcười.

“Vậytạisaobanđêmtrờilạitối?”

“Vũtrụđangdãnnở.”

“Thậtá?”

“Ừm.”

“Không,ý tôi là tôibiếtvũ trụđangdãnnởchứ,” tanóidối.Làmsaomàvũtrụlạidãnnởđượcnhỉ?Chẳngphảivũtrụđãlàtấtcảrồisao?Làmsaomàtấtcảcòncóthểdãnnởthêmtínàođượcnữa?Nódãnnởvàođâuđượcchứ?“Tôichỉkhônghiểuđiềuđógiảithíchnhưthếnàovềánhsángcủacácvìsao.”

“Phứctạplắm,”cónói.“Hámiệngra.”

“Gìcơ?”

“Suỵt.Hámiệngra.”

Talàmtheolờicôbảovàcônhétmộtmiếngvỏbánhmìđenquamôita.KhônggiốngnhưnhữngổbánhcứnggãyrăngđượcpháttheokhẩuphầnởPiter,cáinàycóvịgiốngnhưbánhmìthựcsự,giốnghạtcarawayvớimenbộtvàsữađun.

“Ngonkhông?”

“Ngon.”

Từngmiếngmột,côđútchotanguyênmộtlátbánhmì.Khicôbónxong,taliếmmôivàchờthêmnữa,mặcdùtabiếtsẽkhôngcònnữa.

“Thếthôi.Tôiphảiđểdànhchỗcònlạichongàymai.Bạncậusẽđóiđấy.”

“Cámơncô.”

Côlẩmbẩmđáplạivàđổitưthế,cốgắngchothoảimái.

“TênanhấylàKolya.Nóiđểcôbiếtthôi.CòntôilàLev.”

Cóvẻnhưcôchỉđáplạimộtnửanhữnglờitanóivàlầnnàykhôngphảilàmộttrongsốđó.Tađãhyvọngcôsẽnói,“TôilàVika,”đểtacóthểtrảlời,“Vâng,tôibiếtrồi.GọitắtcủaViktoriya,đúngkhông?”Khônghiểutạisaotađinhninhđósẽlàmộtnhậnxétthậtthôngminh,chodùmọicôVikađềulàViktoriyacả.

Talắngnghecôthở,cốxácđịnhxemcôđãngủthiếpđichưa.Takiểmtracôbằngcáchthìthàomộtcâuhỏicuốicùng.

“Vậy nếu cô đang là một sinh viên thiên văn, tôi thực sự khônghiểu…Làmthếnàocôlạitrởthànhmộtxạthủbắntỉavậy?”

“Thìtôibắtđầubắnngườithôi.”

Câuđónghenhưthểdấuchấmhếtchocuộctròchuyệnđốivớita,nêntangậmmồmlạivàđểcôngủ.

Lúcsautatỉnhgiấctrongđêmkhimộtngườinôngdângiàởbênkianhàkholêncơnhorũrượi.ĐangnghelãokhạcranhữngcụcđờmcólẽđãởtrongphổilãotừthuởAlexanderIIIcòntrịvì,tanhậnraVikađãnépsátvào ta tronggiấcngủ,mácô tì lênvai ta.Tacó thểcảmthấyngựccônâng lênhạxuống,nhịphít vào, tiếng thở ra.Cảđêmcònlạitangồiyênkhôngcụccựa,cốkhônglàmảnhhưởngđếncô,cốhếtsứcđểgiữcôthậtgần.

Chương22

BọnĐứcđánhthứcchúngtadậybằngcáchnhổnhữngchiếcđinhrakhỏimấytấmvánchúngđãđóngtrùmlênkhungcửa.Ánhmặttrờichiếuquanhữngkhehở trênvách,những tianắng li ti rọi sáng trênmộtvầngtránmồhôi,mộtcáiủngđávôiphầnđếđanglongrakhỏimõm,nhữngchiếccúcbằngsừngtrênáokhoáccủamộtônggià.

Vikangồicạnhta,gặmngóntay.Côgặmmộtcáchtỉmẩn,khôngphảinhưmộtngườicăngthẳngvớithóiquenkhihồihộpmàlàmộtđồtểđangmàidao.Lúcnàođótrongđêmcôđãnhíchrakhỏitamàtakhônghềcảmthấycôrờiđi.Côngướcnhìnlênkhicảmthấytađangnhìnvàchẳngcóvẻgìlàtrìumếntrongmắtcô.Bấtkỳchútthânmậtlelóinàotacảmthấytrongbóngtốiđãbiếnmấttrongánhsángbanngày.

Cánhcửamởra,bọnĐứcquátbọntalênđường,vàđámnôngdângỡngườirakhỏinhau.Tathấy lãoEdiképmộtngóntrỏnhănnheovàomộtbên lỗmũi vàxìmột cụcnướcmũixuống sàn, suýtnữa thìtrúngmặtmộtngườikhác.

“Áidà,”Kolyavừa lẩmbẩmvừaquấnkhănvàoquanhcổ,“chẳngphảimàyvẫnướcđượclớnlêncùngcácđồngchínôngdâncủachúngtaởmộthợptácxãđấythôi?”

Khicáctùbinhbắtđầuđihàngmộtrakhỏicửa,mộtngườiởphíabênkianhàkhorúầmlên.Nhữngngườiquanhanhtangoảnhlạixemchuyệngìđãkhiếnanhtahoảngsợvàchẳngmấychốchọđãsợsệtthìthầmvàotainhau.Từgóccủamìnhtấtcảnhữnggìbọntacóthểthấylàlưngcủađámnôngdân.Kolyavàtađứngđó,tòmòtrướccảnhlộnxộn.Vika,thờơ,bướcvềphíacửa.

Bọn ta bước tới phía bên kia căn nhà kho, lách vòng qua những

ngườinôngdânđang lầmrầm,vàcúinhìnxuốngngườiđànôngvẫnđangnằmđó.ChínhlàkẻtốgiácMarkov,cổhọnghắnbịrạchtoang,máurútkhỏicơthểhắntừlâuvàmặthắntrắngbệch.Chắchẳnhắnđãbịgiếtkhiđangngủchứkhôngchúngtađãnghethấyhắnhétlên,nhưng mắt hắn đã mở choàng ra khi lưỡi dao cắt qua da thịt hắn;chúnglồihẳnrakhỏihốcmắt,nhìntrừngtrừngtrongnỗikinhhoàngvàonhữngkhuônmặtngoảnhxuốngcủabọnta.

Mộtngườitrongđámnôngdânđãtháolấyđôiủngcủangườichết;ngườithứhai lấyđôigăngtaydacừucủahắn;mộtngườithứbakéocáithắtlưngdathửariêngrakhỏinhữngconđỉatrênquầnhắn.Kolyaquỳ xuống và giật lấy cáimũ chần bông trước khi người khác giànhmất.TangoảnhlạithìnhìnthấyVikađangchỉnhcáimũlôngthỏcủamình,kéosụpnóxuốngthậtthấptrêntrán.Cônhìnlạitatrongmộtgiâyrồibướcrakhỏikhođồdụngcụ.Látsaumộttên línhĐứcbướcvàotrong,giậndữvìsựchậmtrễ,súnglămlămsẵnsàngnhảđạn.Hắnnhìnthấycáixác,cáicổhọngtoanghoác,vếtmáubắtđầutừdướilưngcủa người chết và chảy loang ra ván sàn nhưmột đôi cánh quái vậtmàuđen.Vụgiếtngười làmtênlínhbựcdọc-chuyệnnàyđòihỏi lờigiảithíchvớibọnsĩquan.HắnhỏimộtcâubằngtiếngĐức,chủyếulàvớichínhmìnhhơnlàvớibấtkỳaitrongbọnta,khôngtrôngđợimộtcâutrảlời.Kolyahắnggiọngvàtrảlời.TakhôngđánhgiáđượctiếngĐứccủaKolya,nhưngtênlínhcóvẻngỡngàngkhinghethấytiếngmẹđẻcủahắncấtlêntừmộttêntùbinh.

TênĐứclắcđầu,buôngmộttiếngtrảlờicụtlủn,rồivungngóntaycáirahiệuchobọntarakhỏinhàkho.Khibọntađãởngoài,tahỏiKolyaxemanhtađãnóigì.

“TôibảohắnlàđámnôngdâncòncămghétdânDoTháihơncảcácngài.”

“Thếhắnbảosao?”

“‘Cómộtcáchchuẩnđểxửlýnhữngchuyệnthếnày.’Rấtđúngchất

Đức.”Anhtađangcốchụpcáimũmớilênđầutrầncủamình;cáimũkhôngthựcsựđủrộngcholắm,nhưnganhtavẫnkéođượchaidảichetaixuốngđủdàiđểbuộclạivớinhau.

“AnhnghĩđểchúngbiếtanhnóiđượctiếngĐứclàkhônngoanlắmà?Saunhữnggìchúngđãlàmhômqua?”

“Không,tôinghĩlànguyhiểmchứ.Nhưngítnhấtthìbâygiờchúngcũngkhônghỏithêmcâugìnữa.”

Nhữngngườitùbinhđãđượctậphợpthànhmộthàngdọc;bọntalụcđụcbướctới,nheomắttrongnắngmairựcrỡ,vềphíamộttênlínhlừnglững,ngậtngưỡng,mắtvẫncòndínhchặtvìbuồnngủ,hắnphátchomỗingườibọntamộtchiếcbánhquytrònduynhất,cứngvàkhônhưmộtcụcthan.

“Dấuhiệutốtđây,”Kolyavừalẩmbẩmvừalấymóngtaygõgõcáibánhquy.

Chẳng mấy chốc bọn ta đã đi về phía Nam cùng đại độiGebirgsjäger,đầucúixuốngtránhgió.Hômnaybọntađitrênđường,mặcdùmặtđườngbịvùikíndướinhữnglớptuyếtchằngchịtvếtbánhxe.CáchngôitrườngkhoảngvàicâysốbọntađiquamộttấmbiểnchỉhướngMgavàtachỉnóchoKolya.

“Hừm.Hômnaylàthứmấynhỉ?”

Taphảingẫmnghĩmãi,đếmngượclạitrongđầutừthứBảy.

“ThứTư.Chúngtaphảicómặtcùngsốtrứngtrongngàymai.”

“ThứTư…Tôiđãkhôngỉasuốtmườibangàyrồi.Mườibangày…Cóchuyệngìvậynhỉ?Cóphảilàtôikhôngăngìđâucơchứ?XúpCụcCưngvàmấycáixúcxích,rồi lạikhoaitâytẩmbơchỗmấycônàng,bánhmìkhẩuphần…Nóđanglàmgìchứ,cứngồiyêntrongbụngtôithếà,mộtđốngmảmẹ?”

“Anhmuốnỉaà?”lãoEdikhỏi, lãonôngdânrâuxồm,nãygiờđãngheKolyakêucavàlúcnàythìngoáilạicholờikhuyên.“Luộcmộtít

vỏcâyhắcmairồilấynướcuống.Khônglầnnàokhônghiệunghiệm.”

“Tuyệtlắm.Lãocóthấycâyhắcmainàoquanhđâykhông?”

LãoEdik liếcnhìnnhữngcâythôngbênđườngvà lắcđầu.“Tôisẽhuýtsáochocậukhichúngtađiquacâynàođó.”

“Cámơnnhiều.Cókhilãocòntìmđượcchotôicảnướcsôiluôn.”

LãoEdikđãngoảnhmặtlạivềphíatrướcvàtrởvềvịtrícủamìnhtronghàng,chộtdạthấymộttênlínhđãnhìnvềphíabọnta.

“Anhcónghĩcôấyđãlàmchuyệnđókhông?”tôihỏiKolya.Anhtaliếc nhìn ta, ngơ ngác trong giây lát, cho đến khi anh ta nhận ra tađangnhìnVika,hômnaycôđitáchxakhỏibọnta,gầnhàngđầuđoànngười.

“Tấtnhiênlàcôấylàmcòngì.”

“Tôichỉ…Côấyngồiépsátvàongườitôisuốtcảđêm.Lúctôingủthiếpđi,đầucôấyvẫncòntrênvaitôi…”

“Như thế làhànhđộnggần với chuyệnấynhất của cậu trướcgiờcòngì.Cậuthấykhông?Cậuđãnghelờitôi,cậuđãhọchỏirồiđấy.”

“…vàkhônghiểubằngcáchnàocôấydứtrakhỏitôiđược,màtôilàngườikhóngủlắm,mòquabachụcngườinôngdântrongbóngtốinhưhũnút,rồicắtcổtênđó,vàquaylại?Khônghềlàmmộtaithứcgiấc?”

Kolyagậtđầu,vẫnnhìnVika,côđangbướcmộtmình,vừaliamắtbênđườngvàvịtrícủabọnlínhĐức.

“Côấylàmộtsátthủtàinăng.”

“Nhấtlàvớimộtnhàthiênvănhọc.”

“Ha.Đừngcótintấtcảnhữnggìcậungheđược.”

“Anhnghĩcôấynóidốià?”

“Tôichắcchắnlàcôấycóởtrườngđạihọcmộtthờigian.Đólànơihọtuyểnquânmà.Nhưngthôinào,chúsưtửnhỏ,cậunghĩcôấyhọc

bắnđượcnhưthếtrongmộtlớpthiênvănthậtà?CôấylàNKVD.Họcógiánđiệpởmọiđơnvịdukích.”

“Anhbiếtlàmsaođượcchuyệnấy.”

Anhtadừnglạitrongvàigiâyđểđábênủngnàyvàobênkia,vừagiũchỗtuyếtmắctrongđếủng,vừanắmtaytađểgiữthăngbằng.

“Tôikhôngbiếtgìcả.Cóthểtêncậucũngkhôngphải làLev.CóthểcậulàgãnhântìnhvĩđạinhấttronglịchsửnướcNga.Nhưngtôixemxétcácdữkiệnvàtôiđưaramộtphỏngđoáncócơsở.Cácđộiviêndukíchlàngườiđịaphương.Đólàlýdotạisaohọlạihiệuquảthế-baogiờhọcũnghiểurõvùngđấthơnlàbọnĐức.Họcóbạnbètrongvùng, người thân, những người có thể cung cấp thực phẩm cho họ,một chỗ an toàn để ngủ. Giờ hãy cho tôi biết nào, chúng ta cáchArchangelbaoxa?”

“Tôikhôngbiết.”

“Tôicũngkhôngbiết.Bảy,haytámtrămcâysố?BiêngiớiĐứccólẽcòngầnhơn.Cậutưởngnhữngdukíchđịaphươngcứthếquyếtđịnhtintưởngvàomộtcôgáinàođóchẳngbiếtxuấthiệnởđâura?Không,côấyđượccửđếnchỗhọ.”

Cô lội quamặt tuyết phía trước, hai tay cô nhét sâu trong túi bộquầnáobảohộ.Từphía sau trôngcôgiốngmột thằngbémườihaituổiđangmặcbộquầnáobảohộăncắpcủamộttaythợmáy.

“Tôibănkhoănkhônghiểucôấycóvúvêgìkhôngnhỉ,”Kolyanói.

Sựtụctĩucủaanhtalàmtakhóchịu,mặcdùtacũngđãbănkhoănđúngđiềuấy.Thậtkhôngthểnàođánhgiáđượccơthểcôbêndướibộquầnáobảohộthùngthìnhđó,nhưngcăncứvàonhữnggìtacóthểthấythìngườicôthẳngđuộtvàmảnhdẻnhưmộtcọngcỏ.

Anhtanhậnranétmặtcủatavàmỉmcười.

“Tôivừaxúcphạmcậuà?Tôixinlỗi.Cậuthựcsựthíchcônàngnàyđúngkhông?”

“Tôikhôngbiết.”

“Tôisẽkhôngnóichuyệnvềcôấytheokiểuđónữa.Cậusẽthathứchotôichứ?”

“Anhcứviệcnóichuyệnvềcôấytheobấtkểkiểugìanhmuốn.”

“Không, không.Giờ thì tôi hiểu rồi. nghenày, đây khôngphải làmộtconcádễcâuđâu.”

“Anhlạisắpchotôithêmlờikhuyêntừcuốnsáchbịanhảmcủaanhchắc?”

“Cứ nghe đi. Cứ việc giễu cợt đi, tốt thôi, nhưng tôi biết nhữngchuyệnkiểunàynhiềuhơnlàcậuđấy.Theotôiđoánthìcôấycũngítnhiềuphải lòngtayKorsakovkia.Vàanhtalàmộttaycứngcựahơncậu, vì thế cậu không thể gây ấn tượng với cô ấy bằng vẻ cứng cỏiđược.”

“Côấykhôngphảilònganhta.”

“Chỉlàmộtchútthôi.”

“Tôikhôngbaogiờnghĩtôisẽgâyấntượngvớicôấybằngvẻcứngcỏicả.Anhnghĩtôinguthếcơà?”

“Vậycâuhỏiđặt ra là, cậu sẽgâyấn tượngvới côấybằngcáigìđây?”

ĐếnđâyKolyalặngthinhmộthồilâu,mắtnhướnglên,tránnhíulạithànhnhữngnếpnhănlolắngkhianhtangẫmnghĩvềcácđiểmmạnhcủata.Trướckhianhtanghĩrađượccáigìthìbọntanghethấytiếngquáttháophíasaumìnhvàquaylạithấybọnlínhđangvẫybọntađứngvàovệđường.

Mộtđoànxebánhxích[26] -Mercedesvớinhững thùngxephủbạtầmầmđiqua,chởđồtiếptếvàvũkhítrangbịchotiềntuyến.Bọntađứngnhìncảnămphútđồnghồmàvẫnchưathấyhếtđoànxeđangchầmchậmlănbánh.BọnĐứcchắccũngchẳngthừahơiđâumàquan

tâmđếnviệcgâyấntượngvớiđámtùbinhcủachúng,nhưngtathấyấn tượng thật.Việccấpphátnhiên liệu theo tiêuchuẩnởPiterđồngnghĩavớihọahoằnlắmtamớithấybốnhoặcnămchiếcxedichuyểnmộtngày.Chưagìtađãđếmđượctớibốnmươichiếcxetảihỗnhợp,với nhữnghàng lốp cao su ởphía trước và xích xe tăngởphía sau,nhữngngôisaobacánhtrênlướitảnnhiệtvànhữngchữthậpmàuđenviềntrắngsơntrênđuôixe.Saunhữngchiếcbánhxíchlàđếnnhữngchiếcxebọcthéptámbánh,nhữngkhẩupháocốibánhxích,vàxetảinhẹchởbọnlínhngồitrênnhữngbăngghếsongsong,nhữngbộmặtmệtmỏi và không cạo tỉa, súng trường quàng trên vai, co ro trongnhữngbộáochoàngtrắng.Bọntanghethấynhữngtiếngchửirủatừphíatrướccủađoànxe,đámláixenhoàirangoàicửasổđểtìmhiểuxemcóvấnđềgì.Mộttrongsốnhữngkhẩupháotựhànhđãbịtrượtbánhxích,vàtronglúcnhữngtênđiềukhiểnnóxúmxítlạikhắcphụcthìkhẩulựupháođãchặncứngtấtcảmọithứphíasau.Bọnbộbinhtranh thủcơhộinàyđểnhảy rakhỏixe tải củachúngvàđáidọcvệđường.Chẳngmấychốcđãcómộthàngdàimấytrămtênlínhvàđámlái xe tải cùng bọn pháo binh đứng giẫm ủng và hô hố với bạn bèchúng,ngảngườirasauxemtênnàođáiđượcxanhất.Hơinướcbốclêntừmặttuyếtvàngệch.

“Hãynhìnbọnliếmđítkiađáitrênđấtcủachúngtakìa,”Kolyalẩmbẩm.“ChúngsẽkhôngcòncườitonhưthếkhitôingồixổmxuốngỉangaygiữaBerlin.”Ýnghĩđólàmanhtaphấnchấn.“Cókhiđólàlýdotại sao tôikhôngrặn rađượccụcnào.Dạdày tôinóđangchờngàychiếnthắng.”

“Cáidạdàyyêunước.”

“Mọibộphậncủatôiđềuyêunước.Cutôicònhuýtsáobài‘QuốccaLiênXô’lúcnóphóngtinhcơ.”

“Lúcnàotôinghehaianhnóichuyệncũngchỉthấytoàncuvớiđít,”Vikanói.Côđãlẻntớisau lưngbọntatheokiểukhẽkhàngmọikhi,

khiếntagiậtmìnhkhicôcấttiếng.“Tạisaocácanhkhônglộttruồngrarồilàmluônchoxongđi?”

“Tôikhôngphảilàngườimàcậutamuốnlộttruồng,”Kolyanóivớivẻdâmdật.

Tacảmthấygiậnsôilênvàxấuhổ,nhưngVikaphớtlờcâuđó,vừađểmắtnhìnbọn línhgácđangcảnhgiácvànhững tùbinhkhácvừanhétchocảhaibọntanửalátbánhmìđenngonlànhcủacô.

“Các anh nhìn thấy những chiếc xe của bọn sĩ quan ở cuối đoànchứ?”côhỏi,mắtnhìnvềhướngđónhưngkhônggiơtaylênchỉ.

“Đólàthứbánhmìngonnhấttôiđượcăntừhèđếngiờ,”Kolyanói,phầncủaanhtađãđượcngấunghiếnxong.

“Các anh có thấy chiếcKommandeurwagen[27] với cái cản sốc cóbiểutượngchữthậpngoặckhông?ĐólàxecủaAbendroth.”

“Làmsaocôbiếtđược?”tahỏicô.

“Vìchúngtôiđãtheodõihắnsuốtbathángrồi.TôiđãsuýtratayđượcvớihắnbênngoàiBudogoshch.Đólàxecủahắn.”

“Kếhoạch làgìnào?”Kolyavừahỏivừacạymộtcáihạtcarawaymắcvàorăng.

“Khiđoànxebắtđầulênđườngtiếp,tôisẽchờđếnkhihắntớigầnvàtôisẽbắn.Sẽkhôngkhóđâu.”

Tanhìnquanhìnlạiconđường.Bọntađứngởgiữadámchắcphảiđếncảmộttiểuđoàn,vâyxungquanhlàhàngtrămtênlínhĐứcvungvẩy súng trường đang đứng và ngồi trong những chiếc xe bọc thép.TuyênbốcủaVikanghĩalàbọntasẽchếttrongvàiphútnữa,bấtkểcôcóbắntrúngmụctiêuhaykhông.

“Tôisẽbắn,”Kolyanói.“CôvàLevđứngrađằngkiacùnglũdânhợptácxãấy.Chẳngíchgìlôitấtcảcùngchết.”

Vikabĩumôilêncườinửamiệngvàlắcđầu.“Tôimớilàngườibắn

giỏihơn.”

“Côđãthấytôibắnbaogiờđâu.”

“Đúngđấy.Vàtôilàngườibắngiỏihơn.”

“Quantrọnggìđâu,”tabảohọ.“Cảhaingườicùngbắn,cókhácgìđâucơchứ?Haingườinghĩchúngsẽđểbấtkỳaitrongchúngtasốngsauđóà?”

“Cậunhócnóicólýđấy,”Kolyanói.Anhtachămchúnhìnđámtùbinhmùchữđứngquanhbọnta,đanggiẫmchânvàđậptayđểgiữấm,hầuhếttrongsốhọlànhữngnôngdânchưabaogiờđixakhỏinôngtrangtậpthểcủamìnhvàicâysố.MộtvàingườilínhHồngquânđứnglẫntrongđámđó.Mộthayhaingườitrongđó,tadámchắc,cũngbiếtđọcchẳngkémgìta.

“Chúngnóilàcóbaonhiêutùbinhấynhỉ?Bamươitámà?”

“Giờlàbabảy,”Vikanói.Cônhậnratađangchằmchằmnhìncôvàcônhìnlạingaylậptứcvớiđôimắtmàuxanhkhôngmộtchútxótthương ấy. “Cậu nghĩ cậu sẽ trụ được bao lâu trước khi một trongnhữnggãnôngdânấynhậnralàcậuthiếumấtmộtvàimẩuthịtdướikia”nói đếnđây cô chỉ vàođũngquần ta “và tốgiác cậuđểđổi lấythêmmộtbátxúp?”

“Bamươibảy…CóvẻnhưlàhysinhquánhiềuđểđổilấymộttênĐức,”Kolyanói.

“Bamươibảytùbinhbị lùađếnnhàmáythépấyà?NhữngngườinàyđâucònlàtàisảnđốivớinướcNganữa,”cônóivớicáigiọngkhẽkhàng, điềmnhiên củamình. “Họ là lao động của bọnĐức.Và tênAbendroththìđángđểhysinh.”

Kolyagậtđầu,chămchúnhìnchiếcKommandeurwagenđằngxa.

“Chúng ta lànhữngcon tốtcònhắn làmộtconxe,đó làđiềucôđangnói.”

“Chúngtacònkhôngbằnglũtốt.Tốtcũngcòncógiátrị.”

“Nếuchúngtacóthểhạmộtconxe,chúngtacũngsẽcógiátrị.”

VừanóicâuđóKolyavừanháymắtvànhìnta.Anhtavụtnởmộtnụcườiđầyquyếtđoán;cảcáibộmặtCossackcủaanhtasángbừnglênvìsựvĩđạicủamộtýtưởngmới.

“Cólẽlàcòncómộtcáchkhác.Chờởđâymộtphút.”

“Anhđanglàmgìthế?”Vikahỏi,nhưngđãquámuộnrồi;chưagìanhtađãsảibướcvềphíađámlínhgầnnhất.BọnĐứcnheomắt lạikhi chúngnhận raanh tađang tới vàđưangón tay vềphía vànhcòsúng,nhưngKolyađãgiơhaitaylênvàbắtđầunóibằngtiếngmẹđẻcủachúng,hămhởvàthoảimáinhưthểtấtcảbọntađangtụtậpcùngnhauđểxemmộtcuộcdiễubinh.Saubamươigiâythìchúngđãcườivìcâuchuyệnquáigởmàanh tađangkể.Một tên trongđám línhcònchophépanhtarítmộthơidàitừđiếuthuốclácủahắn.

“Anhtacósứchútthật,”Vikanói.Giọngcônghenhưmộtnhàcôntrùnghọcđangnóivềlớpvỏcứngcủamộtconbọrùa.

“CókhichúngtưởnganhtalàmộtngườianhemAryathấtlạcbấylâu.”

“Haingườicáccậulàmộtđôilạlùng.”

“Chúngtôikhôngphảilàmộtđôi.”

“Ýtôikhôngphảilànhưthế.Đừnglo,Lyova.Tôibiếtlàcậuthíchphụnữ.”

ChatavẫngọitalàLyovavànghecáitênđócấtlêntừmiệngcô-thậtbấtngờnhưngcũngthậttựnhiên,nhưthểcôvẫngọitanhưthếsuốtbaonăm-gầnnhưlàmtachỉmuốnkhócòa.

“Lúcnãyanhtakhiếncậutứcgiận,đúngkhông?Khianhtanóicâugìvềviệcmuốnthấytôikhỏathânấy.”

“Anhtanóirấtnhiềuđiềunguxuẩn.”

“Vậylàcậukhôngmuốnthấytôikhỏathân?”

LúcnàythìVikađangnởnụcườigiễucợtcủacô,đứngvớihaichândangrộng,taycôđútsâutrongtúibộquầnáobảohộ.

“Tôikhôngbiết.”Ừ,đóquảlàmộtcâutrảlờinguxuẩnvàhènnhát,nhưngtakhôngthểnàogánhnổinhữngđỉnhcaovàvựcsâucủabuổisángđó.Mớilúcnàytatưởngmìnhchỉcònvàiphútđểsống;thìngaysauđómộtxạthủbắntỉatừArchangellạiđangtántỉnhta.Cóphảicôấyđangtántỉnhtakhôngnhỉ?Nhữngngàyvừarồiđãtrởthànhmộtmớthảmhọahỗnđộn;điềumớibuổichiềucòntưởngnhưkhôngthểthìđếntốiđãlàmộtsựthậttrầntrụi.NhữngcáixácĐứcrơitừtrêntrờixuống;lũănthịtngườibánnhữngdâyxúcxíchlàmtừthịtngườixayởChợ Giời; những tòa chung cư sụp đổ tan tành; lũ chó biến thànhnhững quả bom; những người lính đóng băng trở thành bảng chỉđường; một người du kích còn nửa khuôn mặt đứng lảo đảo trongtuyết, trân trốinhìnnhữngkẻvừagiếtmình.Takhôngcó tí thứcănnàotrongbụng,khôngcònchútmỡnàotrênxương,vàchẳngcònhơisứcđâuđểmànghĩngợivềmớkinhhoàngđangdiễuquanày.Tachỉlầmlũibước,hyvọngtìmđượcnửalátbánhmìnữachomìnhvàmộttátrứngchocongáiviênđạitá.

“Anhtakểvớitôirằngchacậulàmộtnhàthơnổitiếng.”

“Ôngấykhôngnổitiếngđếnthếđâu.”

“Cậumuốntrởthànhnhưthếà?Mộtnhàthơ?”

“Không.Tôichẳngcótínăngkhiếunàochocáiđócả.”

“Thếcậucónăngkhiếuchocáigì?”

“Tôikhôngbiết.Đâuphảiaicũngcónăngkhiếu.”

“Điềuđóthìđúngđấy.Bấtkểnhữnggìhọvẫnluônnóivớichúngta.”

Theoquansát thìKolyađangchuyểntảimộtbài raogiảnghoànhtráng tới bọn lính tụ tập quanh anh ta thành hình bán nguyệt, làmnhữngcửchỉkhoáttayđầytinhtếđểnhấncâu.Anhtachỉvàotavàta

cảmthấycổhọngmìnhthắtlạikhibọnlínhĐứcquayđầuliếcnhìnvềphíata,tòmòvàthíchthú.

“Anhtađangnóicáiquáigìvớichúngvậy?”

Vika nhún vai. “Anh ta sẽ tự khiếnmình ăn đạn nếu không cẩnthận.”

Bọn línhtỏvẻngờvực,nhưngKolyatiếptụcphỉnhphờchúngvàcuốicùngmộttêntrongbọn,lắcđầunhưthểkhôngtinđượclàmìnhlạiđanglắngnghecáithằngngườiNgađiênrồnày,chỉnhlạiquaiđeokhẩuMP40vàrảobướcvềphíacuốiđoànxe.Kolyagậtđầuvớiđámlínhcònlạitúmtụmquanhanhta,làmthêmvàicâuphatròcuốicùngkhiếnchúnglạicườitoetoét,vànhơnnhơnquaylạichỗbọnta.

“BọnQuốcxãmêmẩnanhđấy,”Vikanói.“AnhđãtríchdẫnquyểnMeinKampf[28]”đấyà?”

“Thửđọcmộtlầnrồi.Chánbỏxừ.”

“Anhđãnóigìvớichúngvậy?”

“TôibảochúnglàtôimuốnđánhcượcvớiHerr[29]Abendroth.Rằnganhbạntôiđây,mộtthiếuniênmườilămtuổiđếntừcáimạnkémsangtrọnghơncủaLeningrad,cóthểchấpcảquânhậumàvẫnthắngngàiSturmbannführertrongmộtváncờvua.”

“Tôimườibảyrồi.”

“Ồ.Ừm,mườilămnghenóxúcphạmhơn.”

“Đâylàmộttròđùaà?”Vikahỏi,nghiêngđầusangmộtbên,chămchúnhìnKolya và đợi anh tamỉm cười và giải thích rằng anh ta đãkhônghềlàmcáichuyệnnguxuẩnđếnthế.

“Khôngđùa.”

“Anhkhôngnghĩhắnsẽbănkhoăntạisaoanhlạibiếthắnđangởđây?Biếtcảcấpbậccủahắn,biếtlàhắnchơicờvua?”

“Tôinghĩhắn sẽbănkhoăn tất cảnhữngđiềuđó.Vànhư thế sẽ

khiếnhắntòmò,vànhưthếsẽkhiếnhắnđếnvớichúngta.”

“Đánhcượcthếnào?”tôihỏianhta.

“Nếuhắnthắng,hắncóthểbắnchếtbọntangaytạiđây.”

“Hắncóthểbắnchếtbọntaởbấtkỳlúcnàohắnmuốn,anhlàcáiđồnguđầuđất.”

“Bọn lính cũng bảo thế. Tất nhiên là hắn có thể. Nhưng tôi bảochúng rằngSturmbannführer làmộtngười trọngdanhdự,mộtngườiđànôngcónguyêntắc.Tôinóivớichúngrằngtôitinlờicủahắnvàtôitinvàotinhthầntranhđuacủahắn.Tấtcảbọnchúngđềukhoáicáitròmáuvớichảdanhdựấy.”

“Chúngtađượcgìnếuchúngtathắng?”

“Thứnhất,hắnthảtựdochocảbachúngta.”Anhtanhìnthấyvẻmặtcủabọntavàngắtlờitrướckhibọntakịplêntiếng.“Phải,phải,haingườinghĩtôilàmộtthằngngốc,nhưnghaingườimớilànhữngkẻchậm hiểu. Chúng ta không thể chơi ở đây, trong khi đoàn xe dichuyểnthếnày.Nếumaymắnthìváncờsẽdiễnravàođêmnay,bêntrong,tránhxatấtcảkhungcảnhnày.”Kolyakhoáttay,chỉvàođámlínhĐứcđangđứngthànhnhữngvòngrộng,tròchuyệnvàhútthuốc;nhữngchiếcxetảichấtđầyđồtiếptế;nhữngkhẩupháohạngnặng.

“Hắnsẽkhôngbaogiờthảchúngta.”

“Đương nhiên là hắn sẽ không bao giờ thả chúng ta rồi. Nhưngchúngtasẽcócơhộiratayvớihắndễdànghơn.Vànếuthầnlinhrunrủi,cókhichúngtasẽcòncócơhộibỏchạyấychứ.”

“Nếu thần linh run rủi,” Vika nói, chế nhạo vẻ trịnh trọng củaKolya.“Từđầuđếngiờanhcóđểýgìđếncuộcchiếnnàykhôngvậy?”

Bọnthợmáyđãlắplạixíchvàokhẩulựupháotựhành.Têntàiláivàkhẩuđộicủahắnchuitọtvàotrongnắppháo.Látsauđộngcơkhạctiếngnổtrởlạivàconquáivậtnòngdàigầmgừchuyểnđộng,nghiếnqua lớpbăngđãđóng lạiquanhnhữngbánhxíchbằng thépđúccủa

nó.Bọnbộbinhchẳngcóvẻgìlàvộivãquaytrởlạinhữngchiếcxetảicủachúng,nhưngsaunhữnglờitạmbiệtkhànđụccuốicùng,cùngbọnsĩquanđangquáttháovàđoànxebắtđầurụcrịchtiến,chúngrítnốtnhữnghơithuốcdàicuốicùng,búngđi,rồinhảylạilênnhữngthùngxephủbạt.

TênlínhđãđikhỏicùngthôngđiệpchoAbendrothquaytrởlạiđơnvịcủahắn.Khinhìnthấybọntađangnhìnmình,hắngậtđầuvàmỉmcười.Mặt hắn hồng hào và nhẵn thín, cặpmá tròn trịa, và thật dễtưởng tượng rahắnnhưmộtđứabéchưamọc tócđangoeoekhóc.Hắnquáttovớibọnta,mộttừtiếngĐứccụtlủn,trướckhiđuổikịpvớichiếcxetảiđãchuyểnbánhcủamình,vớimộttaylênđểchomộttênđồngđộikéohắnlênthùng.

“Tốinay,”Kolyanói.

Chưa gì lũ gác đã sủa quát bọn ta, biết thừa bọn ta không hiểunhưng chúng cũng chẳng quan tâm. Thông điệp quá là đơn giản.Nhữngtùbinhlạiđứngvàohàng,Vikalữngthữngtáchrakhỏibọnta,vàbọntachờchođoànxedàiđikhỏi.KhichiếcKommandeurwagenchạyqua,tacốđểýtìmAbendroth,nhưngkínhcửasổđãbịphủkínsươnggiá.

TanhớrađiềuđãlàmmìnhbậntâmsuốtnãygiờvàtaquaysangKolya.

“Điềuthứhaimàanhđềnghịlàgì?”

“Hử?”

“Anhbảolànếutôithắng,thứnhấtlàhắnthảchúngtara.Vậyđiềuthứhaimàanhđòihỏilàgì?”

Anhtacúinhìnxuốngta,lôngmàyanhtanhíulạivớinhau,khôngtinnổilàtalạikhôngđoánrađược.

“Chẳnghiểnnhiênrađấycòngì?Mộttátrứng.”

Chương23

TốihômđóbọntacùngnhữngtùbinhkhácngồitrongmộtchuồngcừungaybênngoàiKrasnogvardeysk.Khôngkhíbốcmùilôngvàphânẩmướt.BọnĐứcđãchobọntamấycànhcâylàmcủisưởivàhầuhếtmọi người túm tụm lại quanh đống lửa nhỏ bé yếu ớt ở ngay giữachuồng.Tốinayhọđềuquámệtmỏi khôngcònnói đếnchuyệnbỏtrốn.HọkêucamộtcáchyếuớtrằngbọnĐứcchưahềchochúngtaăngìkểtừcáibánhquylúcsáng,vàhọlẩmbẩmdựđoánvềthờitiếtngàyhômsau,rồichẳngbao lâu tấtcảbọnhọđãnằmngủtrênsànđấtlạnh,úpngườivàonhauđểlấyhơiấm.Vika,Kolyavàtangồidựalưngvàováchgỗxơxác,vừaruncầmcậpvừatranhcãiliệuváncờcódiễnrahaykhông.

“Nếuhắnchogọichúngta,”Vikanói,“nếuchúngđưachúngtađếnchỗhắn,tôicamđoanvớicácanhlàchúngsẽlụcsoátchúngtađểtìmvũkhí.”

“Bọnchúngđãlụcsoátcáctùbinhrồi.Bọnchúngsẽnghĩgìđây,sợbọntatìmthấysúngtrongchuồngcừuchắc?”

“Tênnàybiếthắn làmộtmục tiêu.Hắnrất thận trọng.Chúngsẽtìmthấymấykhẩusúng.”

Kolyatrảlờibằngmộtphátrắmthêlương,trầmvàtrangtrọngnhưmộtnốtnhạcduynhấttừmộtcáitùvàgiọngtrung.Vikanhắmmắtlạimấygiây, thởquađằngmiệng.Tachămchúnhìnnhữngsợi lôngmihồngnhạtcủacôtrongánhlửa.

“Cũng thế thôi,” cuối cùng cô nói, “chúng sẽ tìm thấymấy khẩusúng.”

“Vậychúngtasẽlàmgìđây,siếtcổhắnà?”

Côthọc tayvào trongcáiquầnáobảohộ, rútcondaoPhầnLancủamìnhtừtrongcáibaoởthắtlưngra,vàbắtđầukhoétmộtcáihốnhỏtrênnềnđấtđôngcứng.Khinóđãđủsâu,cóvùikhẩusúngcủamìnhvàchìatayralấykhẩucủaKolya.

“Tôimuốngiữnó.”

Côchờđợivớibàntaychìaravàcuốicùngthìanhtacũngđưanóra.Khicảhaikhẩusúngđãđượcphủkínđất,côcởicúcbộquầnáobảohộvàtháokhóathắtlưng.Kolyakhẽhuýchtamộtcái.CáiáobảohộđãtrậtrakhỏivaiVika;bêndướinócômặcmộtchiếcáolendàycủathợđốngỗvàhailớpáolótdài,nhưngtathoángnhìnthấyxươngđòncủacôxêdịchdưới lànda lấmtấmghétbẩn.Trướcnaytachưabaogiờchủtâmnghĩđếnxươngđòncủamộtngườikhác;xươngđòncủa cô nhìn giống như đôi cánh củamột conmòng biển đang chaolượn.Côrúttungcáithắtlưngbằngvảibạtcủamìnhra,véncáiáolenthợđốngỗcùnghaicáiáo lót lênngaysátdướingực,dùngcằmgiữnhữngchiếcáo,vàquấncáithắtlưngvàolàndatrầncủamình.Chiếcbaodaolúcnàytìvàoxươngứccủacô,vàkhicôkéonhữngchiếcáolótcùngcáiáocủathợđốngỗxuốngrồiđónglạicúcbộquầnáobảohộ,khôngthểnàocònpháthiệnđượchìnhdángcủanó.

Cô cầm tay ta và đặt nó vào ngực mình. “Cậu có cảm thấy gìkhông?”

TalắcđầuvàKolyacườiphálên.“Trảlờisai.”

Vikamỉmcườivớita.Taytavẫncònđặttrênlồngngựcphủđầyvảicủacô.Tavừasợphải rời tayravừasợcứđểnóởđó.“Đừngngheanhta,Lyova.Mẹanhtađẻanhtaquađằngđítđấy.”

“Haingườicómuốnchútriêngtưkhông?TôiranằmômnhauvớilãoEdikđằngkiacũngđược.Nhìnlãocóvẻcôđơn.”

“Condaocủatôithìsao?”tôihỏicô.

“Tôiquênmấtcondaocủacậu.”

“Đểtôigiữnócho,”Kolyanói.“Tôibiếtcáchsửdụngnó.”

“Không,”Vikanói.“Chúngsẽ lụcsoátanhkỹ lưỡngnhất.Anh làngườiduynhấttrônggiốngmộtngườilính.”Côcúingườivềphíatrướcvà ta rụt tayđi, biết chắc làmìnhvừabỏ lỡmột cơhội chodù là tacũngchẳngbiếtnó làgìhoặcnódẫnđếnđâu.Côgỡchiếcbaodaokhỏiủngcủa tavànângnó trên taymột lát, cânnhắckích thướcvàhìnhdángcủanó.Cuối cùng, cônhétnó sâu vào trongủng ta, bêndướilớptất.Côkiểmtralạichiếcủng.Khônglộgìhết.Côvỗvỗlớpdavàtỏvẻhàilòng.

“Cậucóthểđilạibìnhthườngkhông?”

Ta đứng lên và đi vài bước. Ta có thể cảm thấymũi cái bao daochọcvàochânmình,nhưngnócóvẻchắcchắn,đượctấtvàủngcủatagiữyênmộtchỗ.

“Nhìncậutakìa,”Kolyanói.“Sátthủtrầmlặng.”

TalạingồixuốngbêncạnhVika.Côchạmvàochỗmềmmềmdướitaitavàkéongóntayngangcổhọngta,dừnglạidướitaibênkia.

“Cậurạchtoangnóra,”côbảota,“rồithìkhôngmộtaicònkhépnólạiđược.”

Bọn sĩ quan cấp cao của Einsatzgruppen A đã trưng dụng trụ sởĐảngủyKrasnogvardeysk,mộtkhunhàlếchthếchgồmcácphònglàmviệcnhỏvớisànnhàlótvảisơnbongtrócphíatrêncáikhungcháyđencủađồncôngan.TòanhàkhétmùikhóivàhơidầudieselnhưngbọnĐứcđã khôiphục lại điện và đốt lò sưởi; tầnghai rất ấmáp và tiệnnghi,ngoạitrừđôibavếtmáukhôtrêntường.Vàitiếngđồnghồsaukhibọntachôngiấunhữngkhẩusúngngắn,haitênlínhtừtiểuđoànGebirgsjägerápgiảibabọntavàophònghọp,nơimàtrướckhithịtrấnthấtthủcácủyviênkếhoạchvẫnnhómhọpđểbànthảomệnhlệnhtừtrênxuốngvàchỉ thị chocấpdưới.Nhữngkhungcửa sổbốnôkínhtrôngxuốngconphốchínhcủathị trấntốiom.Nhữngtấmápphích

củaLeninvàZhdanovvẫncòn treo trên tường,khônghề suy suyển,như thể vẻmặt cương nghị của họ làm bọnĐức ít đếm xỉa đến nỗikhôngnhọccôngxéchúngxuốnghoặcbôibẩnlàmgì.

Abendrothngồiởđầukiachiếcbàndài,uốngthứrượutrongsuốttừmộtcái lyđếcaobằngpha lêcắt.Hắngậtđầukhibọn tabướcvàophòng,nhưngvẫnngồiyênkhôngđứnglên.Cáimũkêpimàuxámcủahắn-cóviềnmàuđen,vớimộthìnhđầuthầnChếtbằngbạcphíadướiconđạibàngĐức -đặt trênđầubàn.Mộtbàncờvuadu lịch,nhữngquân cờ đã được sắp, chờ sẵn giữa cáimũ vàmột chai rượu khôngnhãnmácđãgầncạnsạch.

Tacứhìnhdunghắngiốngnhưmộtnhàmỹhọcmảnhkhảnh,mẫungườinhưmộtgiáosư,nhưngAbendrothlàmộttêntolớn,lựclưỡngnhưvậnđộngviênnémbúa,cổáocủahắnhằnvàonhữngmạchmáutrên cái cổ vạm vỡ. Cái ly đế cao nặng trịch dường như thậtmỏngmảnhgiốngcáicốcbúpbê trong lòngbàn tayhắn.Nhìnhắnkhôngquábamươi,nhưngmáitóchúicuaởhaibêntháidươnghắnlạibạctrắng,cũngnhưnhữngsợirâutrêncằm.PhùhiệuhìnhtiasétcủabọnSSlấplánhtrênviềncổbênphảicủahắn;bốnngôisaobạcbiểuthịcấpbậccủahắnbênviềntrái;vàmộthuânchươngThậptựSắtmàuđenvàbạcđeoởgiữa.

Ítnhấtthìhắncũngđãhơisay,mặcdùnhữngcửchỉcủahắnvẫnhoàntoànchínhxác.Ngaytừkhicònrấtbétađãhọcđượccáchpháthiện ramộtngười say rượu,chodù lànhữngngười say lão luyện rấtgiỏi che giấu hơi rượu của mình. Cha ta không phải là người uốngnhiều,nhưngtấtcảbạnbècủaôngthìđềuthế,nhữngnhàthơvànhàviếtkịchchẳngbaogiờđingủtrongtìnhtrạngtỉnhtáosuốtcuộcđờitrưởngthànhcủahọ.Mộtsốngườithìtìnhcảmsướtmướt,hếthônmálạivòtóctatrongkhihọbảotarằngtathậtlàmộtcậubémaymắnkhicómộtngườichanhưông.Nhữngngườikhác thì lại lạnh lùngvàxacáchnhưnhữngmặttrăngtrênquỹđạo,chỉđợitaquayvàocănphòng

chungvớiemgáimình,đểcánhngườilớnlạivớinhau,nhưthếhọcóthể tiếp tụccáccuộc tranh luậnvềTổngbanVănhọchay tròkhiêukhíchmớinhất củaMandelstam.Một sốngười lènhè chỉ saumột lyvodkaduynhấtcònmộtsốngườilạichỉtrởnênlưuloátkhiđãnốccạnchaiđầutiên.

MắtAbendrothsángrựclạthường.Cứchốcchốchắnlạimỉmcườichẳngvìlýdogìcụthể,khoáitrávớicâuchuyệncườinàođóhắntựkểvớimình.Hắntheodõibọntavàkhôngnóimộtlờinàochođếnkhihắnuốngxonglyrượucủamình,xoahaibàntayvàonhau,vànhúnvai.

“Rượuschnappsmận,”hắnnóivớibọnta,tiếngNgacủahắnkhásõi,mặcdùcũnggiốngnhưtênsĩquanEinsatzđồngbọncủamìnhởngôitrường,hắnkhônghềcốcheđicáigiọnglơlớ.“Mộtônggiàmàtabiếtnấuthủcôngđấy,loạingonnhấtthếgiới,vàbâygiờđiđâutacũngmangtheomộtthùng.MộttrongcácanhnóiđượctiếngĐứcà?”

“Tôinóiđược,”Kolyanói.

“Anhhọcởđâu?”

“BàtôilàngườiVienna.”Điềunàycóđúngkhôngthìtahoàntoànkhông biết chỉ có điều anh ta nói một cách quả quyết đến nỗiAbendrothtỏvẻchấpnhận.

“WarenSieschoneinmalinWien?”[30]

“Nein.”[31]

“Tệquá.Thànhphốtuyệtđẹp.Vàchưaainémbomnócả,nhưngđiềuđósẽkhôngkéodàiđâu.TanghĩngườiAnhsẽtớiđượcđótrướckhihếtnămnay.Cóngườibảoanhlàtachơicờvuaà?”

“Mộttrongnhữngđồngnghiệpcủangàilúcởchỗtrườnghọc.MộtObersturmführer[32]thìphải?ÔngấynóitiếngNgagầngiỏinhưngài.”

“Kueferà?Cóbộrianhỏchứgì?”

“Đúnglàôngấyrồi.Ôngấyrất…”Kolyangầnngừnhưthểanhta

khôngbiết chắcphải tiếp tụcnhư thếnàomàkhôngnóiđiềugìxúcphạm.“…thânthiện.”

AbendrothchằmchằmnhìnKolyavàigiâytrướckhikhịtmũi,thấybuồncườivàtỏvẻghêtởm.Hắnlấymubàntaychemiệngvàợrồirótchomìnhmột ly schnappsnữa.“Tachắc là thế rồi.Phải,anh ta rấtthânthiện,Kuefer.Vậy thếnàomàcâuchuyệncủacácanh lạiquaysangta?”

“TôibảoôngấylàanhbạntôiđâylàmộttrongnhữngkỳthủgiỏinhấtLeningradvàôngấynói…”

“CậubạnDoTháicủaanhđây?”

“Ha,ôngấycũngđãtrêucậutathế,nhưngkhông,LevkhôngphảilàngườiDoThái.Cậutachịulờinguyềnmũithìcómàtiềnthìkhông.”

“TangạcnhiênlàKuefer lạikhôngkiểmtracucủathằngnhócđểxácđịnhchủngtộccủanóđấy.”Mắtvẫnnhìnta,AbendrothnóibằngtiếngĐứcchobọnlínhhiểu,nhữngtênnàyliếcnhìnta,tòmò.“Anhhiểunhữnggìtavừanóikhông?”hẳnhỏiKolya.

“Có.”

“Dịchchonhữngngườibạncủaanhđi.”

“‘NghềcủataolàphảinhậnradânDoTháikhinhìnthấy!’”

“Giỏilắm.VàkhônggiốngnhưanhbạnKuefercủata,tacònthấycảmộtcôgáinữa.Bỏmũxuống,côbạnthânmếncủata.”

Một hồi lâuVika không nhúc nhích. Ta không dámnhìn vào cô,nhưngtabiếtcôđangvậtlộnnênhaykhôngnênchộplấycondaocủamình.Đóhẳnsẽlàmộthànhđộngvôích,bọnlínhchắchẳnsẽgămcôxuốngtrướckhicôkịpđộngmộtbướcchân,nhưnghànhđộngvôíchdườngnhưlàtấtcảnhữnggìbọntacó.TacóthểcảmnhậnđượcKolyađangcănglênbêncạnhmình-nếuVikachộplấycondao,anhta sẽ lao vào tên lính gầnnhất, và rồi sau đómọi chuyện sẽ nhanhchóngchấmdứt.

Cáichếtcậnkềkhôngcònlàmtasợhãinhưmọikhi.Tađãsợhãiquálâurồi;tađãquákiệtsức,quáđói,khôngcòncảmthấybấtkỳđiềugìmộtcáchrạchròiđúngnghĩa.Nhưngnếunhưnỗisợhãicủatacógiảmthìđókhôngphảilàvìlòngcanđảmcủatađãtănglên.Cơthểtađãquá yếuớt, quá rệu rã, đếnnỗi chân ta run rẩy khi cố đứng chothẳng.Takhôngcòngomgópnổimốiquan tâm lớn laochobấtkỳđiềugì,kểcảsốphậncủaLevBeniov.

CuốicùngVikacũnggiởcáimũlôngthỏravàcầmgiữahaibàntay.Abendrothnốcựcmộtcáihếtnửalyrượu,mímmôi,vàgậtđầu.

“Côsẽxinhlắmkhinàotóccômọcdàira.Giờthìmọichuyệnđãsáng tỏ rồi, phải không?Nói cho ta nghe xem,” hắn nói vớiKolya.“Anhnói tiếngĐứckhágiỏi,vậymàanhkhôngđọcđược tiếngNgaà?”

“Lầnnàotôicũngbịđauđầu,khicốđọcchữ.”

“Đương nhiên rồi. Còn cậu,” hắn nói với ta, “cậu là một trongnhữngkỳ thủgiỏinhấtởLeningrad,nhưngcậucũngkhôngbiếtđọcsao?Đúngthậtlàmộtsựkếthợpkỳlạnhỉ?Hầuhếtnhữngkỳthủmàtabiếtđầukhánhiềuchữnghĩa.”

Tamởmiệng,hy vọngnhững lời dối trá cũng sẽ tuôn ra trơn trunhưvớiKolya,nhưngAbendrothgiơmộtbàntaylênvàlắcđầu.

“Khỏimất công.Cácngười đã quađượcbài kiểm tra củaKuefer,giỏilắm,tatôntrọngđiềuđó.Cácngườilànhữngkẻsốngsót.Nhưngtakhôngphảilàthằngngu.MộttrongcácngườilàdânDoTháiđónggiảlàmngườidatrắng;mộtngườithìlàcongáiđónggiảcontrai;tấtcảcácngười,tađoán,đềubiếtchữgiảvờmùchữ.VàbấtchấpsựchúýcủađámlínhđặcnhiệmsơncướcrấtcảnhgiáccủabọntacùngngàiObersturmführer Kuefer đáng kính, tất cả những trò bịp bợm đó đãthànhcông.Ấyvậymàcácngườilạiđềnghịđếnđâychơimộtváncờ.Cácngườiđềnghịtachúýđếnmình.Điềunàythậtlàkỳlạ.Cácngười

khôngphảilũngốc,cáiđóthìrõràng,nếukhôngthìcácngườiđãchếtrồi. Các người không thực sự mong đợi ta sẽ thả các người ra nếuthắngtròchơinàyđấychứ?Vàcòntátrứng…tátrứngmớilàphầnlạlùngnhấtcủatoànbộphươngtrình.”

“Tôibiếtlàngàikhôngcóthẩmquyềnthảchúngtôira,”Kolyanói,“nhưngtôichỉnghĩ,nếuanhbạntôithắng,cólẽngàicóthểnóihộđôilờivớicấptrêncủangài…”

“Tấtnhiênlàtacóthẩmquyềnthảcácngười.Đókhôngphảilàvấnđề về…ái chà.”Abendroth chỉ vàoKolya và gật đầu, gần nhưmỉmcười.“Giỏi lắm.Anhlàmộtkẻkhônngoan.Khíchbácvào lòngkiêuhãnhcủangườiĐức.Phải,chẳngtráchKueferthíchanhthế.Hãygiảithíchvềnhữngquảtrứngđinào.”

“Tôi chưa được ănmột quả nào từ tháng Tám đến giờ. Lúc nàochúngtôicũngnóivềmónănmìnhđangthèm,vàtôikhôngthểnàorũđượcýnghĩvềnhữngquả trứngránrakhỏiđầu.Suốtcảngày,đitrongtuyết,đólàtấtcảnhữnggìtôicóthểnghĩđược.”

Abendrothgõgõmấyđầungóntaylênmặtbàn.“Vậythìhãyxemxéttìnhhìnhnhé.Bakẻcácngườilànhữngkẻdốitráđươngnhiênrồi.Các người bịa ra một câu chuyện đáng ngờ để được gặp riêng…”Abendrothliếcnhìnbọnlínhvànhúnvai.“Mộtcuộcgặpbànriêngtưvớimột sĩ quan cấp cao của lực lượng EinsatzgruppenA khét tiếng.Vậyhiểnnhiênlàcácngườicóthôngtinmuốntraođổi.”

CómộtthoángyênlặngtrướckhiKolyanói,“Tôikhônghiểu.”

“Ta nghĩ là anh hiểu. Anh biết những tù nhân nào là ngườiBolshevik,cóthểthế,hoặcanhđãngheđượckếhoạchchuyểnquâncủaHồngquân.AnhkhôngthểbáocáothôngtinnàytrướcmặtnhữngngườiNgakhácnênanhsắpxếpcuộcgặpnày.Chuyệnnàyhayxảyralắm,anhbiếtmà.”

“Chúng tôi không phải là những kẻ phản bội,” Kolya nói. “Cậu

nhócnàytìnhcờlạichơicờrấtgiỏi.Tôinghenóingàilàmộtkỳthủ.Tôithấycómộtcơhội.”

“Đâychínhlàcâutrả lờimàtamongđợi,”Abendrothnóivớimộtnụcười.Hắnnốcnốtchỗschnappscòn lại trong lyvà rót ra lycuốicùng,giơnólênchỗcóánhsángđểsămsoirượu.

“LạyChúatôi,đúngthật làchất.Bảynămtrongmộtcáithùnggỗsồi…”

Hắnnhấpmộtngụmnhỏnữa,lầnnàythìkiênnhẫn,khôngmuốnuốngvội vàng lycuối cùng.Saugiây lát tậnhưởnghươngvị của thứrượuschnapps,hắnkhẽnóivài từbằng tiếngĐức.Một tên línhchĩakhẩuMP40vàobọntatrongkhitênkialạigầnvàbắtđầusờnắnta.

Lúcởtrongchuồngcừuthìcondaocóvẻnhưđãđượcchegiấutốtlắm rồi, nhưng giờ đây đứng đó trong khi tên lính lục soátmình, tachẳngnghĩđượcgìkhácngoàicáibaodacứngđangchọcvàođầubànchânmình.Hắnlụclọicáctúichiếcáochoàngcũcủachata,kiểmtradướinách,dướithắtlưng,dọchaichân.Hắnchọcngóntayvàotrongủngcủatavànỗisợhãicủataquaytrởlại,mộtcảmgiáckinhhoànggiật thót,cườinhạo tavì cáicảmgiác têdạimà tađãcảm thấymớinămphúttrước.Tacốthởbìnhthường,giữvẻmặtbìnhtĩnh.Hắnsờnắnxungquanhcẳngchânta,khôngtìmthấygì,vàchuyểntiếpsangKolya.

Ta tựhỏikhôngbiếthắnđãbỏ sótnóbaoxa,baonhiêumilimétngăn cách những ngón tay của hắn với cái bao. Hắn là một thằngnhóc, lớnhơn tamộthai tuổi,mặthắn lấmtấmnhữngcáimụnruồinhỏmàunâu.Lũbạncùnglớpđãtrêuchọchắnvìnhữngcáimụnruồinày,điềuđóthìchắcchắnrồi.Hắnđãchằmchằmnhìnchúngtronggương,ủêvàhổthẹn,bănkhoănkhônghiểuhắncóthểcạobỏchúngđibằngcondaocạocủachamìnhkhông.Giákểhắnđượcngủthêmmườilămphútđêmhômtrước,hoặcgiákểhắnđãnuốtthêmmộtthìaxúp,cólẽhắnđãcóđủsứcmàlàmnhiệmvụcủamìnhmộtcáchtửtế

vàtìmthấycondao.Nhưnghắnđãkhôngthế,vàsựcẩuthảcủahắnđãlàmthayđổitấtcảmọithứchocảhaibọnta.

KhiđãlụcsoátxongKolya,hắnbướcquaVika…Tênlínhđồngbọncủahắnnóiđùamộtcâuvàcườikhúckhíchvìsựdídỏmcủamình.Cólẽhắnmuốn chọc cho thằngnhóc vỗ vàomôngVikahoặc véomộtđầuvú,nhưngcôchằmchằmnhìnhắnvớiđôimắtkhôngchớp lạnhlẽovàhắncóvẻluốngcuống, lụcsoátcôkhôngkỹcàngnhưhắnđãlàmvớiKolyavàta.Tanhậnrathằngnhócchắchẳnvẫn làtrai tân;hắnhồihộpkhiởgầnthânthểmộtngườiphụnữcũnggiốngnhưta.

Saukhiđãrụtrèvỗvỗdọchaichâncô,hắnđứnglên,gậtđầuvớiAbendroth,vàlùira.TênSturmbannführerchằmchằmnhìnthằnglínhmộtlúc,mộtnụcườikhẽnhếchtrênmôihắn.

“Tanghĩ lànósợcô,”hắnbảoVika.Hắnchờvàigiâyxemcôcótrảlờikhôngvàkhicôkhôngnóigì,hắnquaysangchúýđếnKolya.“Anh làmộtngười lính, ta không thể thảanhđược, vànếuanhgiếtmộtngườiĐức,bốmẹanhsẽtráchmócta.”Hắnnhìnta.“Còncậulàmột tênDoThái, thảcậura là tráivới lương tâmcủa ta.Nhưngnếucậuthắng,tasẽđểcôgáivềnhà.Đólàđềnghịtốtnhấttacóthểđưara.”

“Tôicólờihứacủangàilàngàisẽđểcôấyđichứ?”tahỏihắn.

Abendrothcàcànhữngđọtrâubạc lúnphúntrêncằmbằngkhớpngón tay.Một cái nhẫn cưới bằng vàng trênngón tay đeonhẫn củahắnphảnchiếuánhsángtừcáibóngđiệntrênđầu.

“Cậu thích côgái.Thú vị đấy.Còn cô, côbé tócđỏ, cô có thíchchàngDoTháikhông?Khôngsao,khôngsao,khôngcầnphảikhiếmnhã làm gì. Vậy… cậu không có tư cách gì để đưa ra yêu sách cả,nhưngcó,cậucólờihứacủata.TavẫnchờđợimộtvánratròtừhồiởLeipzigđếngiờ.Đâylàđấtnướccónhữngkỳthủgiỏinhấtthếgiớimàtachưathấybấtkỳaicókhảnăngcả.”

“Cólẽtạingàiđãbắnhọtrướckhingàikịptìmra,”Kolyanói.Tanínthở,chắcmẩmthếnàylàđiquáxarồinhưngAbendrothgậtgù.

“Cũngcóthể.Côngviệcđiđầu,chơibờihậuxét.Nào,”hắnbảota,“ngồiđi.Nếucậugiỏinhưbạncậunói,cókhitasẽgiữcậulạiđểthiđấu.”

“Chờđã,”Kolyanói.“Nếucậuấythắng,ngàisẽđểcôấyđivàngàitraotrứngchochúngtôi.”

SựkiênnhẫncủaAbendrothvớicáitròtớiluinàybắtđầucạndần.Hai lỗmũihắnphìrakhihắnchồmngườitới,mặcdùhắnkhônghềcaogiọng.

“Nhữnggì taođềnghịcònhơncảhàophóngrồi.Màyvẫnmuốnkéodàisựnguxuẩnnàyà?”

“Tôitinvàobạnmình.Nếucậuấythua,cứtrútđạnvàođầuchúngtôi.Nhưngnếucậuấythắng,chúngtôimuốnránmấyquảtrứnglàmbữatối.”

AbendrothlạinóibằngtiếngĐứcvàtênlínhnhiềutuổihơngímũisúngvàosaugáyKolya.

“Màymuốnđàmphánà?”Abendrothhỏi.“Tốt,thìđàmphán.Cóvẻmàynghĩmìnhcó lợi thế thìphải.Màychẳngcó lợi thếnàohết.Taochỉnóihaichữlàmàythànhmộtcáixác.Đúngkhông?Haichữ.Màycóbiết lànódiễnranhanhnhưthếnàokhông?Mày làmộtcáixác,chúnglôixácmàyrangoài, taochơicờvớithằngbạnmày.Sauđó,cólẽtađưacontócđỏnàyvềphòngmình,tắmrửachonó,xemtrôngnóthếnàokhikhôngcònlớpghétbẩnkia.Hoặccólẽkhông,cólẽkhôngtắmtápgì,cólẽtốinaytaolạimuốnchơimộtconvật.Nhậpgiatùytụcmà,nhỉ?Giờthìnghĩđi,thằngnhóc,nghĩthậtkỹvàotrướckhimàymởmiệng.Vìchínhmày,vìmẹmàynếuđồchócáiấyvẫncònsống,nghĩđi.”

Mộtngườikháchẳnđãquyếtđịnhtừbỏchoxongvàngậmmiệng

hắn.Kolyathìkhônglưỡnglựquámộtgiây.

“Tấtnhiên,ngàicóthểgiếttôibấtkỳlúcnàongàimuốn.Điềuđóthìkhôngcãi vàođâuđược.Nhưngchẳng lẽngàinghĩanhbạn thâncủatôiđâysẽcòntâmtrínàomàchơichorahồnkhicậutanhìnthấynãocủa tôi trênbàn?Ngàimuốnchơi vớingười giỏinhấtLeningradhaymộtthằngbésợhãiđáicảrachân?Nếucậuấykhônggiànhđượctựdochochúngtôi,tốtthôi,tôihiểu,chiếntranhlàthếmà.Nhưngítnhất hãy cho cậu ấy cơ hội giành lấy bữa tốimà chúng tôi vẫnmơước.”

Abendroth trừng trừngnhìnKolya,đầungón tayhắnchậmrãigõnhịp trênmặtbàn,âm thanhduynhất trongphòng.Cuối cùng,hắnquaysangtênlínhcómụnruồivàthốtmộtmệnhlệnhcụtlủn.SaukhitênĐứctrẻ tuổichàovàrakhỏiphòng, tênSturmbannführerrahiệuchotangồixuốngcáighếởgócbànbêncạnhhắn.HắngậtđầuvớiKolyavàVikarồichỉvàonhữngchiếcghếởđầukiabàn.

“Ngồiđi,”hắnra lệnhchohọ.“Cácngườiđãđibộcảngàyđúngkhông?Ngồi,ngồiđi.Chúngtacónêntungđồngxukhôngnhỉ?”hắnhỏita.Khôngđợicâutrảlờihắnđãlấymộtđồngtừtrongtúiravàchotathấymộtbênlàhìnhconđạibàngquắpchữthậpngoặcvàhình50Reichspfennigởmặtkia.Hắndùngngóncáibúngđồngxulêntrời,bắtlấynó,vỗnóxuốnglưngbàntaykia,rồingướclênnhìnta.“Chimhaysố?”

“Số.”

“Cậukhông thích con chimcủa chúng ta à?”hắnhỏi vớimộtnụcười khẽ.Hắnbỏ tay ra và cho ta thấyhình conđại bàngQuốcxã.“Tôisẽcầmquântrắng.Vàđừnglo-cậucứgiữlấyquânhậu.”

Hắnđẩyquântốttrướcquânhậucủamìnhlênhaiôvàgậtđầukhitalậplạiđúngnướcđiđó.

“Mộtngàynàođótasẽchọnnướckhaicuộckhác.”Hắndichuyển

quântốtởcộtclênhaiô,mờithíquân.KhaicuộcGambitHậu.Ítnhấtcũngphảinửa số ván ta đã chơi bắt đầu vớinhữngnướcđi này.Cảnhữngtaychơicuối tuầnhaycácđạikiện tướngđinữacũngđềubắtđầuvớikiểukhaicuộcnày;vẫncònquásớmđểxácđịnhliệutênĐứccóbiếthắnđanglàmgìkhông.TatừchốithếGambitvàdichuyểncontốttrướcvualênmộtô.

Quabaonămtađãchơihàngnghìnváncờvớihàngtrămđốithủ.Tađãchơi trênmột tấmchănởCôngviênMùahè, trongcácgiảiởCungTiềnphong,trongsâncủaKirovvớichata.Khicònchơichocâulạc bộ Spartak, ta lưu giữ ghi chép về tất cả các ván cờ của mình,nhưngtavứtchúngđikhinghỉthiđấu.Takhôngbaogiờcònnghiêncứulạinhữngvánđấucũcủamình,nhấtlàsaukhinhậnramìnhchỉlàmộtkỳthủthườngthườngbậctrung.Nhưngnếucháuđưachotamộtmảnhgiấyvàcâybút,kểcảhômnay,tavẫncóthểviếtlạikýphápđạisốcủatoànbộváncờvớiAbendroth.

Tatungquânhậucủamìnhrakhỏihàngcuốiởnướcđithứsáu,cóvẻkhiếnhắnbấtngờ.Hắncaumày,gại gạinhữngchỏm râuởmôitrênbằngmóngtaycái.Tachọnnướcđinàyvìtanghĩđólàmộtnướcthôngminh,nhưngcũngbởivìnócóthểtrôngnhưlàmộtnướctệhại-cảhaibọntađềuchưahềcóýniệmgìvềtrìnhđộcủanhau,vànếuhắnchắcmẩmtalàmộtkỳthủkémcỏi,tacóthểlừachohắnphạmphảimộtsailầmchítử.

HắnlẩmbẩmgìđóbằngtiếngĐứcvàdichuyểnquânmãcánhvua,mộtphảnứnghợplýnhưngkhôngphảilànướcđimàtađãsợ.Giảsửmàhắnănquântốtcủatathìhắnđãvẫngiữđượcưuthế,buộctaphảichốngcựtrướcsựtấncôngcủahắn.Thayvàođóhắnlạichơiphòngngự,vàtatranhthủthờicơđiquântượngcủamìnhvàolãnhthổcủahắn.

Abendrothngảngườirasaughế,nghiêncứubàncờ.Saumộtphútđồnghồnghĩngợi,hắnmỉmcườivàngẩnglênnhìnta.

“Lâulắmrồitamớichơimộtvánhaythế.”

Takhôngnóigì,đămđămnhìnbàncờ,hìnhdungcácnướccờtiềmnăngtiếptheo.

“Cậukhôngcầnphải lo lắng,”hắnnóitiếp.“Thắnghaythua,cậucũngantoàn.Mỗiđêmchơimộtvánhaysẽgiữchotatỉnhtáo.”

Hắn lại cúi người vềphía trước vàđi quânhậu.Trongkhi ta tínhtoán, tên lính trẻ quay lạimang theomột cái hộpđóngbằngnhữngthanhgỗnhồirơm.Abendrothhỏihắnmộtcâuvàtênlínhgậtđầu,đặtcáihộplênbàn.

“Anhđã làm ta thấycóhứng,”AbendrothbảovớiKolya.“Nếu tathắng,tacóthểsẽănmónốplếtmườihaitrứng.”

Kolya,ngồiởđầukiachiếcbàn,cườitoetoétkhinhìnthấycáihộptrứng. Cả hai tên lính lúc này đứng sau anh ta và Vika, tay chúngkhônglúcnàorờikhỏibángnhữngkhẩutiểuliêncủamình.Kolyađãcốtheodõiváncờtừxa,nhưngVikathìđămđămnhìncáibàn.Mặtcôkhôngbaogiờđểlộgìnhiều,nhưngtacóthểthấylàcôbựcbộivàtanhậnra,quámuộnmàng,làtađãbỏlỡmộtcơhội.Khitênlínhđilấytrứng,cólúcbọntađãđônghơnbọnĐức;chúngcósúngcònbọntachỉcódao,nhưngnhưthếcólẽcũngđãlàcơhộitốtnhấtcủabọnta.

Vàovánđượctámnướcthì tênSturmbannführervà tabắtđầuđổiquân. Ta ăn một quân tốt; hắn ăn một quân mã. Ta ăn một quântượng;hắnănmộtquântốt.Đếnhếtcơnbãolốcấythìlựclượngcủabọntavẫnngangbằngnhau,nhưngbàncờđãquanghẳnvàtađánhgiálàmìnhcólợithếhơn.

“Nghệsĩvĩcầmvàkỳthủcờvua,nhỉ?”

Lúctrướctasợđếnkhôngdámnhìnthẳngvàohắn,nhưnggiờthìtaliếc trộmmộtcái lúchắnmảiphân tích thếcờcủabọn ta.Ngồigầnđến thế, ta có thể thấy nhữnghình lưỡi liềm sưnghúp dưới đôimắtmàuhạtdẻcủahắn.Viềncằmcủahắnkhỏekhoắnvàcânđối,nhìn

nghiêngnhưmộtchữLinhoa.Hắnnhậnratađangnhìnhắnvàhắnngẩngcáisọđồsộlênchămchămnhìnlạita.Tavộicụpmắtxuống.

“Chủng tộc của cậu,” hắnnói. “Dù thếnàođi nữa, các cậu cũngchoranhữngnghệsĩvĩcầmvàkỳthủtuyệtvời.”

Tarútquânhậucủamìnhvềvàtrongmườihainướcđisauđóbọntatậphợplạilựclượng,tránhđốiđầutrựctiếp.Cảhaibọntađềunhậpthành,bảovệquânvuacủamìnhtrongkhibọntachuẩnbịchotrậnđánhtiếptheo,đổdồnvềphíatrungtâm,cốgắnggiànhvịtrítốtnhất.Ởnướcthứhaimốttasuýtnữathìrơivàomộtcáibẫytinhvihắnđãgiănglênchota.ĐangsắpsửachộpmộtquântốttrơtrọithìtabỗngchợtnhậnraýđồcủatênĐức.Tarútquântượngcủamìnhvềvàdichuyểnquânhậucủamìnhđểchonógóctấncôngtốthơn.

“Tệquá,”Abendrothnói.“Đểyêncóphảitađượcmộtnướctàitìnhrồikhông.”

TanhìnquavàthấyKolyacùngVikađangchămchúnhìnmình.Kếhoạchchưalúcnàođượcnóirathànhlời,nhưnglúcnàydườngnhưđãtrởnênhiểnnhiên.Tavặnvẹobànchân trongủngvàcảm thấycáibaodaocủatênphicôngđãchếtchọcvàomắtcáchânmình.Tacóthểrútdaoranhanhđếnđâu?Chẳngcóvẻgì làtakịprútdaoravàrạchtoangcổhọngAbendrothtrướckhibọnlínhkịpbắngụcta.NgaycảkhikhôngcóbọnlínhbảovệhắnthìnhìnAbendrothvẫnquákhỏekhônglàmsaotagiếtđược.Hồicònbé,tađãnhìnthấymộttaylựcsĩtrongmộtrạpxiếcvớinhữngbàntaynhưtaycủatênSturmbannführernày-ôngtađãxoắnmộtcáicờlênặngbằngthépthànhmộtcáigút,vàvìhômđólàsinhnhậtmìnhnêntađượcgiữnó.Suốtbaonămtađãgiữcáicờlêbịthắtgútđó,trưngnóravớibạnbèmìnhởKirov,khoekhoangviệc tay lựcsĩđãvòtóc ta thếnàovànháymắtvớimẹtaralàmsao.Mộthômtatìmnómàkhôngthấyđâucả;tanghingờOlegAntokolskyđãăncắpnó,nhưngtachẳngbaogiờcóbằngchứnggì.

Ýnghĩcắmdaovàomộtkẻtolớnnhưthếlàmtahoảngsợ,vìthếta

ngừngnghĩđếnnótrongvàiphútvà tập trungvàováncờ.Vàinướcsautanhìnthấymộtcơhộiđểđổimã.Vịtrícủatacóvẻhơibịoép,vìvậytabuộchắnphảiđổi.Abendroththởdàikhihắnănquâncủata.

“Lẽratakhôngnênchophépđiềuđóxảyramớiphải.”

“Chơihaylắm,”Kolyathốtlêntừphíađầubànbênkia.Tangoảnhvề phía đó, thấy là anh ta và Vika vẫn đang chăm chú nhìn ta, vànhanhchónghướngsự tập trungcủamìnhvàováncờ.Làmthếnàomà ta lại trở thành sát thủ được chọn vậy?Chẳng phải đến lúc nàyKolyađãbiếtrõtarồisao?Abendrothđángchết,tabiếtđiềuđó-tađãmuốnhắnchếttừlúctanghecâuchuyệncủaZoya.Khôngnghingờgìvềviệchắnđãsáthạihàngnghìnđànông,phụnữvàtrẻemkhihắnđitheobọnWehrmachtkhắpchâuÂu.BerlinđãthưởngchohắnnhữngtấmhuânchươnglấplánhvìđãhànhhìnhngườiDoThái,ngườicộngsảnvàdukíchcủanhữngnướcbịchiếmđóng.Hắn làkẻ thùcủata.Nhưnglúcnàyđốimặtvớihắnquabàncờ,nhìnhắntáymáycáinhẫncướicủamìnhtronglúcsuytínhnướcđitiếptheo,takhôngtinlàmìnhcóthểgiếthắn.

Cái bao chọc vàomắt cá chân ta. Tên Sturmbannführer ngồi đốidiệnta,cổáokhoáccủahắnchọcvàomộtgânmáuxanhởbêncáicổlựclưỡng.KolyavàVikangồiởđầubànbênkia,chờđợitahànhđộng.Bấtchấpsứcnặngcủanhữngđiềurốitríđó,tavẫncốchơicờvuathậttử tế.Chodùkếtquảcóvônghĩa thếnàođinữathìváncờnàyvẫnquantrọngđốivớita.

Tangồichốngkhuỷutaylênbàn,đầutìlênlòngbàntayđểchobàntaychekhuấttầmnhìncủatavềphíaKolyavàVika.Ởnướcthứhaimươitámtađẩycontốtcộtccủamìnhlênhàngthứnăm,mộtbướctấncôngvỗmặt.Abendrothcóthểănquânđóbằngcontốtbhoặcdcủahắn.Cómộtquytắclâuđờitrongcờvualàcáckỳthủnên“ănvềphía trung tâm”.Abendroth tuân theochiến lượccổđiển,dùngquântốtbcủahắn,thiếtlậpưuthếởkhuvựcgiữabàncờ.Nhưngđúngnhư

Tarrasch nói, “Hãy luôn để quân xe phía sau những quân tốt, trừtrườnghợplàmnhưvậylàkhôngđúng,”ănquânvềphíatrungtâmlànướcđiđúngchỉtrừtrườnghợpnósai.Khiloạtđikếtthúc,bọntađãtraođổimỗibênhaiquântốt,sốquâncủabọntavẫnngangnhau,vàgiốngnhưmộtkẻđãnuốtphảithuốcđộcnhưngvẫntiếptụcnhaithịt,khôngnhậnra rằngcáichếtcủaanh ta lúcnàyđãsờsờ,Abendrothhoàntoànkhôngbiếthắnđãphạmmộtsailầmchếtngười.

Thay vì hất đổ quân vua[33] của mình, tên Đức tưởng hắn đangchiếmthếthượngphong.Khibọntatiếngầnđếnthếtàncuộc,quântốtcộtacủahắntrơtrọibênrìabàncờ,laophămphămvềphíahàngthứ tám, nơi nó có thể biến thành một quân hậu và đập tan hàngphòngngựcủata.Abendrothhămhởphongmộtconhậuthứhaiđếnnỗihắnsungsướngchấpnhậnrấtnhiềunướcđổiquânmàtađềnghị.Làmsaohắncó thể thuađượcvớihaiquânhậu trong thế tấncông?Tậptrungvàocontốtacủamình,hắnchỉnhậnrakhiđãquámuộnlàtacũngđãcócontốtthôngởtrungtâmbàncờ.Cuốicùng,contốtdcủatađượcphonghậusớmhơncontốtacủahắnmộtnước.Thậtkhómàbịđánhbạikhicóhaiconhậutrừphiđốithủcủacháulạicóconhậuthứhaitrướccháu.

Abendroth vẫnkhôngnhận ra rằng ván cờđã kết thúc, nhưng sựthậtlànóđãkếtthúc.TaliếcnhìnVika,tựhàomộtcáchnguxuẩnvềchiếnthắngsắphiểnhiệncủamình,vànhậnrataycôđãluồnvàobêntrongbộquầnáobảohộ.Côsẽkhôngchờlâuhơnnữachotaratay,côđangvới tay lấycondaocủamình;cònKolya thìđể tay lênmépbàn,sẵnsàng laongườiđứngbậtdậyvà tấncôngkhicôhànhđộng.MắttagặpánhmắtcủaVikavàtachợtbừngtỉnhrarằngnếutangồiyên,thânthểtảtơicủacôchẳngmấychốcsẽnhỏmáuđếngiọtcuốicùngtrênsànvảisơnbongtróc.

TronglúcAbendrothnghiêncứubàncờvàđámhậuhiếmcóấy,tagiảvờgãibắpvế,từtừthọcngóntayvàotrongủng.Đâychẳngphải

lòngcanđảmbộtphátgì,màlàngượclại-nỗisợhãicủatavềcáichếtcủaVika đã át đi tất cả những nỗi lo sợ khác.Abendroth nheomắtnhìnquânvuacủahắnvàtathấyvẻmặthắnthayđổikhihắnhiểurasự thật về tình thếcủamình.Ta tưởng thấtbại sẽ làmhắnnổigiận.Thayvàođómộtnụcườilàmsángbừngmặthắnvàtronggiâyláttacóthểthấytrônghắnnhưthếnàokhicònlàmộtthằngbé.

“Tuyệt thật đấy,” hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn ta. “Lần sau ta sẽkhônguốngnhiềuthếnữa.”

Nhữnggìhắnnhìnthấytừvẻmặttakhiếnhắnchộtdạ.Hắnnhìnvòngquabànvàthấytaytađangthọcvàotrongủng.Taloayhoayvớicáichuôivàcuốicùngcũnggiậtđượccondaorakhỏibao.TrướckhitakịpvungvàohắnthìAbendrothđãchồmtới,xôtavăngkhỏighếvàngãlănxuốngsànnhà,ghimtaycầmdaocủataxuốngbằngtaytráivàvớilấykhẩusúngtrongbaocủahắnbằngtayphải.

Giákể lúcấymàtarútđượcdaoranhanhhơn,giákể taănmayrạchđượctĩnhmạchcảnhcủahắn,nếuphépmầuđómàxảyra, thìVika cùng Kolya và ta hẳn đã chết rồi. Bọn lính chắc hẳn đã nângnhữngkhẩuMP40củachúnglênvàthổibaybọntarồi.SựcảnhgiáccủaAbendroth-haysựvụngvềcủata,tùythuộcvàocháunhìntừgócđộ nào - đã cứu bọn ta. Khi bọn lính nhào tới để hỗ trợ tênSturmbannführer,kẻchẳngcầnhỗtrợgì,chúngđãlơlànhữngtùbinhkháccủamình.Chỉtrongmộtthoángthôi,nhưngthếcũnglàquáđủ.

Abendrothrútkhẩutựđộngcủahắnra.Nghethấycảnhhỗnloạnởmạn kia căn phòng, hắn ngoái nhìn ra phía đó.Những gì hắn nhìnthấylàmhắnlolắnghơnlàcáithằngDoTháiyếuxìu,còmnhomnàyđangquằnquạibêndướihắn.Hắnnhắmvàomụctiêucủamình-VikahayKolya,takhôngnhìnđược.Tahétlênvàvới lấynòngkhẩusúngbằngtaytráicủamình,đẩytạtnóđiđúnglúchắnbópcò.Khẩusúngnẩylênvàtiếngnổgầnnhưlàmtađiếcđặc.Abendrothgầmlênvàcốgiằngkhẩusúngrakhỏinhữngngóntaytađangnắmchặt.Vậtlộnvới

hắncũngvôíchchẳngkhácgìvậtlộnvớimộtcongấu,nhưngtabámchặt lấynòngcủakhẩu súngđónhưmộtkẻ chếtđuốibámvàomộttấmvánnổi.Nhữnggiâyđồnghồđólàmộtcảnhhỗnđộncủatiếngồnvàbạolực,tiếngĐứcquáttháovànhữngchớplửađầunòng,tiếnggótủngnệnrầmrầmtrênvảisơn.

Nổi điên vì bàn tay bấu chặt bướng bỉnh của ta, Abendroth đấmmạnhvàomộtbêntháidươngtabằngtaytráicủahắn.TađãtrảiquavàitrậnxôxátvàẩuđảkhilớnlênởKirov,nhưngđólàcáikiểuđánhnhauyếuxìu,khôngmáumegìmàngườitavẫnthấyởnhữngthằngbéthuộcvềcáccâulạcbộcờvua.Chưamộtaitừngđánhtavàomặtcả.Cănphòngnhòehẳnđi,nhữngconđomđómnhằngnhịttrướcmắtta, trong khiAbendroth giật khẩu tự động củahắn ra khỏi tay ta vàchĩanóvàomắtta.

Tangồibậtdậyvàđẩymũidaongậpsâuvàongựchắn,xuyênquacáitúingựcáokhoáccủahắn,bêndướichùmhuânchương,lưỡidaotrượtthấumộtmạchngậpđếntậncáichắnbằngbạc.

Abendrothrùngmìnhvàchớpchớpmắt,nhìnxuốngcáichuôidaomàuđen.Nếungaylúcấymànghĩrathìhắnvẫncóthểbắnđượcmộtviênđạnxuyênquaócta,nhưngviệctrảthùkẻgiếtmìnhcóvẻkhôngcònquantrọngđốivớihắnnữa.Nhìnhắntỏvẻthấtvọng,môihắnbĩuxệxuống,vàcuốicùngtrônghắnthậtngơngác,mắthấpháyliênhồi,hơithởđứtquãng.Hắnmuốnđứng,nhưngđôichânhắnchịuthuavàhắnđổvậtsangmộtbên,ngãtuộtrờikhỏicondaotrongtayta,khẩusúngrơirakhỏinhữngngóntaybuônglỏngcủahắn.Hắngiươngmắtmởtrừngtrừng-mộtkẻbuồnngủcốbắtmìnhtỉnhtáo-chốnglòngbàntayxuốnglớpvảisơn,vàcốbòrakhỏihoạtcảnhnhớpnhúanày,phớtlờsựhỗnloạnquanhhắn.Hắnkhôngđiđượcxa.

Tangoảnhsang thì thấyKolyađangvật lộn trên sànnhàvớimộttronghaitênlính,cảhaiđangcốgiànhlấykhẩutiểuliêncủatênĐức.ĐếnlúcđótađãxemKolyalàmộtvõsĩvôđịch,nhưngkhôngainói

chotên línhbiếtvàcóvẻnhưhắnđãchiếmđượcthếthượngphong.Takhôngnhớlàmìnhđãđứnglênhoặcchạytớigiúpsức,nhưngtrướckhitênlínhkịpchĩakhẩuMP40củahắnvàtrútsạchcảbăngđạnvàongựcKolya,tađãởtrênlưnghắn,cắmngậpcondaovàorồirútnóra,lialịa.

CuốicùngVikakéotakhỏikẻđãchết.Bộquầnáobảohộcủacôướtsũngmáuvàtrướckhimạchlogickịpkhẳngđịnh,tacứtưởngcôđãbịbắnvàobụng.Takhôngnghĩmìnhđãnóiđượcđiềugìmạchlạc,nhưngcô lắcđầu,suỵtchota im lặng,vànói,“Tôikhôngbị thương.Nào,nào,chotôixemtaycủacậu.”

Takhônghiểulờiđềnghịđó.Tađưatayphảicủamìnhlên,vẫncònnắm chặt con daomáume, nhưng cô nhẹnhàng đẩy nó xuống, rồicầmlấycổtaykiacủata,vànắmbàntaytráitagiữahailòngbàntaymình.Lầnđầutiêntanhậnrarằngtađãbịmấtnửangóntaytrỏ.Vikaquỳxuốngbêncạnhmộttênlínhchết-thằngnhóccónhữngcáimụnruồi,hắnnhìntrừngtrừnglêntrầnnhà,cổhọngbịrạchtoangvàcắtlấymộtmảnhvải lentừquầncủahắn.Côquay lạivớitavàbuộcnóquanhngóntayta,mộtcáigarôđểcầmmáu.

Kolyađã chộp lấynhữngkhẩuMP40.Anh ta lẳngmột khẩu choVika,giữkhẩucòn lạichomình,vàchộp lấycáihộptrứngtrênbàn.BọntanghethấynhữnggiọngĐứcgọi laoxaotừkhắpnơitrongtòanhà,nhữngtênsĩquanngơngáckhôngbiếttiếngsúngnổmàchúngnghethấytronggiấcngủcủamìnhlàmơhaythật.Kolyatrượtmởmộttrongnhữngkhungcửasổbốnôkínhvàtrèolênbậucửa.

“Nhanhlên,”anhtanói,rahiệuchobọntatheomình.Anhtanhảyvàtahốihảtheosau.Cúnhảytừtầnghaikhôngquáxavàtuyếtbêndướicửasổdàycảmét.Tamấtthăngbằngkhitiếpđấtvàngãúpmặtvào tuyết. Kolya lôi ta đứng lên và gạt tuyết ra khỏimặt ta. Bọn tanghethấymộtloạtsúngnổtrongphònghọp.GiâylátsauVikanhảyratừcửasổ,khóibốclêntừđầunòngkhẩutiểuliêncủacô.

Bọn ta chạy khỏi đồn cảnh sát cháy đen. Những cột đèn đườngkhôngbậtuốncongphía trênđầubọn tanhưnhữngdấuhỏi.TiếngquáttháotừtrụsởĐảngbộcũmỗilúcmộtdồndậpvàtachắcmẩmnhữngviênđạnsắpbắtđầuríttrongkhôngkhí,nhưngkhôngcóviênnào.Bọn línhgácởcửatrướcchắchẳnđãchạyvàotrongkhichúngnghethấytiếngsúngnổ;đếnlúcchúngnhậnrasai lầmcủamìnhthìbọntađãmấthútvàotrongbóngtối.

Chẳngmấychốcbọntađãrađếnrìacủathịtrấnnhỏ.Bọntangoặtrakhỏiđườngvàchạyxuyênquanhữngcánhđồngnông trangđóngbăng,quabóngđenlùlùcủanhữngcáimáykéobịbỏkhông.ỞphíasauKrasnogvardeyskbọntanghethấynhữngtiếngđộngcơôtôrồlênvànhữngcái lốp chằngxích lănnghiến trên tuyết.Trongkhoảngxamờ tỏ phía trước bọn ta có thể nhìn thấy cái bìa đen của khu rừngmênhmôngđangchờđợiđónnhậnbọnta,chechởbọntakhỏimắtquânthù.

Tachưatừngbaogiờlàngườiáiquốcgìcholắm.Chatachẳngđờinàochophépcáicủaấykhiôngcònsống,vàcáichếtcủaôngcàngđảmbảorằngýnguyệncủaôngsẽđượcthựchiện.Pitergiànhđượctừtatìnhyêuvà lòngtrungthànhlớnhơnnhiềunhữnggìdànhchođấtnướcnóichung.Nhưngđêmấy,đangchạybăngquanhữngcánhđồnglúamìmùađôngkhôngcàyxới,vớilũphátxítxâmlượcsaulưngbọntavànhữngcánhrừngNgaphíatrướcmặt,tabỗngtràolênmộttìnhyêuthuầnkhiếtdànhchođấtnướcmình.

Bọntachạyvềphíakhurừng,đạpquanhữnggốcrạ lúamì,dướivầngtrăngđanglêncùngnhữngvìsaođangxoayđixahơnvàxahơnnữa,đơnđộcdướibầutrờitrầntục.

Chương24

Mộttiếngđồnghồsaubọntavẫnngoáiđầulại,nghengóngtiếngxebánhxích,nhưngbọntacàngvàosâutrongrừngthìcuộcchạytrốncủabọntacàngcóvẻsángsủahơn.Bọntamútnhữngcụcbăngnhỏbétừcànhthông,nhưngđêmlạnhđếnnỗibọntakhôngthểnàodámngậmbăngtrongmiệngquálâu.Đầungóntaycụtcủatabắtđầugiậtgiậtcùngnhịpvớimạchđậpcủamình.

Kolyađãcởicúcchiếcáokhoácbộđộicủaanhtavànhétcáihộpnhồi rơmvàodưới cái áo lenđểgiữ chonhữngquả trứngkhỏiđóngbăng.Suốtmấycâysốvừarồianhtachốcchốclạiđậpvàovaita,cườitoetoétnhưđiêndướicáimũbôngăncắpcủamìnhcùngcáidâyquaimũngớngẩnbuộclạidướicằm.

“Ởđócậuthựcsựđãthểhiệncừ lắmđấy,”anhtabảotabốn lầnliền.

Giờ thì tađã làmộtkẻgiếtngườivàcondaoĐứcnhét trongủngcủatalàmộtthứvũkhíthựcthụ,chứkhôngchỉđồlưuniệmcủamộtthằngnhóc.Có lẽhìnhảnhcủa ta sẽ lung linhhơnnếu tađi kể vớicháu rằng lúcấy ta cảm thấymộtnỗi buồnnàođó,mộtnỗi thươngcảmvớinhữngkẻđã chết bất chấp sự cần thiết củabạo lực.Khuônmặtlấmtấmnốtruồicủathằngbébịgiếtđãởvớitasuốtmộtthờigiandài,chođếnkhicuốicùngtaquênmấtthựcsựtrôngnónhưthếnàovàchỉcòncóthểnhớđượckýứcđóthôi.TênSturmbannführerlếtvàonơivôđịnhlàmộthìnhảnhvẫncònsốngđộngtrongtâmtríta.Tacóthểtuônrađủcácloạiniềmthươngcảmđểthuyếtphụccháurằngtalàmộtngườinhạycảm,vàtatinrằngmìnhlàmộtngườinhạycảm.Dùthếđinữa,đêmđótachẳngcảmthấygìngoàinỗingấtngâyvềnhữnghànhđộngcủamình.Tađãhànhđộng,tráivớimọikỳvọng,ngượcvới

tiểu sử hèn nhát của chính ta.Xét đến cùng thì việc giếtAbendrothchẳngliênquangìđếnviệctrảthùchoZoyahoặcthủtiêumộttênsĩquanEinsatzsừngsỏ.TađãgiữchoKolyavàVikacònsống.Tađãgiữchochínhmìnhcònsống.Hơithởấmsựccủabọntabốclêntrênđầu,tiếngphìphòcủabọntakhiủngchìmsâutrongtuyết,mọicảmgiácmàbọntatrảinghiệmtrênhànhtrìnhdàicủamình-vàbảnthântrảinghiệmấy-tấtcảnhữngđiềuđólàvìcuốicùng,khibịdồnvàochântường,tađãthểhiệnđượcchútcanđảm.KhoảnhkhắctựhàonhấtcủađờitavụtđếnkhibọntatạmnghỉđểlấylạihơivàVika,vừakiểmtrangóntaytađểchắcchắnmáuđãcầm,vừathìthầmvàotaita,“Cámơn.”

Cómột lúcVika vàKolya cãi và về việc đi theohướngnào.Vikachấmdứtcuộctranhluậnbằngmộtcáilắcđầuhếtkiênnhẫn,bướcđimàkhôngthèmnhìnxemlàbọntacóđitheokhông.SaucáivụMgaêchề ta không còn chút niềm tin nào vào khả năng định hướng củaKolyanữa;tađitheocô.Kolyagiữ lậptrườngđượcvẻnvẹntámgiâytrướckhivộivãtheobọnta.

Đâuđótrênđườngđitađãkểchocônghecâuchuyệnthựcsựvềviệc tại saoKolya và ta đã lẻn ra khỏi Piter, băng qua phòng tuyếnquânđịch,vàcuốicùng lạcbướcđếnngôinhànông trangdưới rặngthông.TahạthấpgiọngđểKolyakhôngngheđược,mặcdùtacũngkhôngnghĩrađượclàmìnhđangphảnbộiainữa.Takểchocônghevề con gái viên đại tá, trượt băng trên sôngNeva; những kẻ ăn thịtngườivàcácmónhàngghêtởmcủachúngtreolủnglẳngtrêndâyxíchthảtừtrầnnhà;thằngnhócVadimđanghấphốivàcongàtrốngcủanó,CụcCưng;conchóchốngtăngchảymáutrêntuyếtvàngườilínhNgađãchếtđứnglúnsâutrongbăng.Khitakểxongcâuchuyện,Vikalắc đầu nhưng không nói gì, và ta thấy lo làmình đã kể với cô quánhiều.

Nhìncôbướcđi trong rừng, lặng lẽvàbềnbỉ,khẩu súng tiểu liên

quàngquavai,tanhớranhữnggìKolyađãkểvớitabuổisángtrướcđó.Chiếntranhđãlàmthayđổitấtcảmọingười,nhưngdùthếđinữa,vẫnthậtkhómàtinrằngmớibảythángtrướccôcònlàmộtsinhviênthiênvănhọc.

“Tôihỏicôcâunàyđượckhông?”

Côvẫnbướcđi,khôngthừahơitrảlòi.Côkhôngcóthờigianchonhữngcâuhỏingớngẩnkiểunhư“Tôihỏicôcâunàyđượckhông?”

“KolyanóicôlàngườicủaNKVD.”

“Cậuđanghỏiđấyà?”

“Tôiđoánthế.”

“Vậycậunghĩsao?”

“Tôikhôngbiết,”tanói,nhưngngaylúcnóiranhữnglờiđótanhậnralàmìnhcóbiết.“Tôinghĩanhấynóiđúng.”

Côcăngmắtnhìnquabóngtối,dòtìmmộtthứvậtchuẩnnàođóđểxácđịnhđườngmàbọntađangđi.

“Điềuđócókhiếncậubậntâmkhông?”

“Có.”

“Tạisao?”

“Vìcha tôi.”Tanhận ra làcôkhôngbiếtchuyệngìđãxảy ravớichata,nêntakhẽkhàngnóithêm,“Họbắtôngấyđi.”

Gầncảphútđồnghồbọntabướctrongimlặng,trèolênmộttriềnđồithoaithoải.Tabắtđầuthởhồnghộc,cảmgiácyếuớtquaytrởlạichân ta khi bọn ta đi mỗi lúc một xa hơn khỏi chiến công ởKrasnogvardeysk.

“Chacậulàmộtnhàvăn,đúngkhông?Vậykhảnăngcaolànhữngnhàvănkhácđãhãmhạiôngấy.Cảnhsátchỉ làmcôngviệccủahọthôi.”

“Phải.Và cả bọnEinsatz cũng thế.Tất nhiên, bọnhọ chọn công

việccủamìnhmà.”

“Nếunóiđiềunàymàcóthayđổiđượcgì,họcũngđãbắtcảchatôiđấy.”

“Thậtsao?Ôngấylànhàvănà?”

“Không.ÔngấylàngườicủaNKVD.”

Leolênngọnđồidài làmbọntamấtcảtiếngđồnghồvà lấysạchsứclựcởchânta,nhưngkhicuốicùngbọntacũnglênđếnđỉnhngọnđồi trơ trọi cây cối, tamới hiểu tại saoVika đã chọn đi đường này.Vầng bán nguyệt rọi qua những vạt rừng và cánh đồng rộng mênhmông,tấtcảbàngbạcdướimộtlớpsươnggiávàtuyết.

“Nhìnkìa,”cônói,chỉvềphíaBắc.“Cácanhthấychứ?”

Títbênkiathunglũngphíadướibọnta,quanhữngngọnđồichắnngangđườngchântrờiởkhoảngxaxamờảo,mộtcộtánhsángmảnhvươnthẳnglênbầutrời,sángđếnnỗirọichiếurõcảtầngmâycaotítphía trên. Luồng ánh sáng cựcmạnh đó bắt đầu chuyển động,mộtthanhgươmsángrựcchémtoangmànđêm,vàtanhậnramìnhđangnhìnvàomộtánhđènphaphòngkhông.

“ĐólàPiterđấy,”côbảobọnta.“CácanhcóbịlạctrênđườngvềnhàthìđólàngôisaoBắcĐẩucủacácanh.”

Taquaysangnhìncô.“Côkhôngđicùngchúngtôià?”

“CómộtđộidukíchởbênngoàiChudovo.Tôibiếtngườichỉhuy.Tôisẽcốliênlạcvớihọ.”

“Tôichắc làviênđại tá sẽchochúng ta thêmmột thẻkhẩuphầnnếucôvềcùngchúngtôi.Tôisẽnóivớiôngtalàcôđãgiúpbọntôivàôngtasẽ…”

Cômỉmcườivànhổtoẹtxuốngđất.“Cầnđếchgì thẻkhẩuphần.Piterkhôngphảilàthànhphốcủatôi.Tôicóíchởngoàiđây.”

“Đừngđểbịgiết,”Kolyanói.“Tôinghĩcậunhócyêumấtrồi.”

“Tránhxacácđườngchínhtrênđườngcácanhquayvề.Vàhãycẩnthậnkhivàotrongthànhphố.Chúngtôiđặtmìnởkhắpmọinơi.”

Kolya chìabàn tayđi găng ra.Vikanhướngmắt trướchànhđộngkháchsáođónhưngvẫnbắttay.“Tôihyvọngchúngtagặplại,”anhtabảocô.“ỞBerlin.”

Cômỉmcườivàquaysangta.Tabiếtmìnhsẽkhôngbaogiờcòngặplạicônữa.Nhưngkhicônhìnthấyvẻmặtcủata,điềugìđóconngườichợtlenvàođôimắtxanhchósóiấy.Côchạmvàomátabằngbàntayđigăngcủamình.

“Đừngcótỏrabuồnthếchứ.Tốinaycậuđãcứutôimà.”

Tanhúnvai.Tasợ rằngnếumởmiệng, ta sẽnóiđiềugìđónhạtnhẽovàngungốchoặccòntệhơnthế,rằngtasẽkhócòamất.Suốtnăm năm qua ta không khóc, nhưng ta chưa bao giờ sống quamộtđêmnhưđêmnay,vàtatinchắcrằngtaysúngbắntỉatừArchangellàcôgáiduynhấttasẽyêu.

Bàntayđigăngcủacôvẫncònđặttrênmáta.“Chotôibiếthọcủacậuđi.”

“Beniov.”

“Tôisẽlầnracậu,LyovaBeniov.Tấtcảnhữnggìtôicầnlàcáitênthôi.”Côcúingườitớivàhônlênmôita.Miệngcôlạnhngắt,môicôthôrápvìgiómùađông,vậymàchodùnhữngnhàhuyềnhọccónóiđúngđi nữa rằng sốphận chúng ta là lặp lại kiếp sốngđọađày củamìnhsuốtthiêntrườngđịacửu,thìítnhấttavẫnsẽluônquaylạivớinụhônấy.

Mộtlátsaucôbướcđikhỏibọnta,đầucúixuống,cáimũlôngthỏkéothấp,cằmvùitrongkhăn,thânhìnhbénhỏcủacôtrongbộquầnáobảohộthùngthìnhcàngthêmngắnlạivìnhữngcâythôngcổthụquanh cô.Tabiết cô sẽ khôngngoái lại nhìn ta, dù vậy ta vẫnnhìntheotớikhicôđãđikhuất.

“Đinào,”Kolyanói,quàng tayquavai ta.“Chúng tacònphảidựmộtcáiđámcướiđấy.”

Chương25

Tuyếtđãtanravàobanngàyrồiđóngbăngtrởlạivàobanđêm,tạothànhmộthànhtrìnhđầyhiểmtrở,mộtlớpsươnggiávỡvụnvớimỗibướcchânbọntađi.Ngóntayđauđếnnỗithậtkhómànghĩđếnbấtkỳđiềugìkhác.Bọntamảimiếtbướcđivìbọntabuộcphảibướcđi,vìlúcnàybọntađãđiquáxakhôngcòndừnglạiđượcnữa,nhưnggiờtakhônghiểulúcấynguồnsứclựcchomỗibướcchânởđâuranữa.Cómộttrạngtháivượtquakhỏicơnđói,quakhỏinỗikiệtsức,màởđóthờigiandườngnhưkhôngcòntrôinữavànỗikhốnkhổcủathânxácdườngnhưkhôngcònhoàntoànthuộcvềtanữa.TấtcảnhữngthứđóđềukhôngápdụngvớiKolya.Anh tađãăn ítgiốngnhư ta,mặcdùanhtađãngủngonlànhhơncáiđêmtrướcđótrongkhodụngcụvớinhữngđámngườimùchữ,thoảimáinhưthểanhtanằmtrênmộtcáigiường lông chimởkhách sạnEuropa.Trongkhi ta lê bước vềphíaBắcvớicáiđầuủrũ,Kolyanhìnquanhcánhđồngquêtắmánhtrăngnhưmộthọasĩđangdạobước.NhưthểbọntacótấtcảnướcNgachoriêngmìnhvậy.Suốtmấytiếngđồnghồbọntakhôngthấybóngdángconngườinàongoàinhữngthửaruộngbỏhoang.

Cứđượcvàiphútlàanhtalạithọctayvàotrongáochoàng,đểbảođảmlàcáiáolencủaanhtavẫnnhétbêntrongcáiquầncàithắtlưngvàcáihộptrứngvẫnđượcyênổn.

“Tôiđãkểvớicậucâuchuyệnvềconchósăntrongsânchưanhỉ?”

“Cuốntiểuthuyếtcủaanhấyà?”

“Ừ,nhưngmàlànguồngốccủacáitêncơ.”

“Cóthể.”

“Không, tôi không nghĩ là rồi. Nhân vật chính, Radchenko, sống

trongmộttòanhàcũkỹtrênđảoVasilevsky.Thựcralàmộtngôinhà,đượcxâychomột trongnhữngviên tướngcủaAlexander,nhưnggiờthì nó đang đổ nát, tám gia đình khác nhau sống ở đó và không aithíchaicả.Mộtđêm,giữamùađông,mộtconchógiàbướcvàotrongsân,nằmxuốngcạnhcổngvàbiếnchỗđóthànhnhàcủanó.Mộtconvậtgiànuatolớn,cáimõmnóđãngảmàuxám,mộtbêntaibịcắnđứttrongtrậnẩuđảnàođó lâu lắmrồi.Radchenkotỉnhgiấcmuộnsánghôm sau, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng chàng, và thấy con chó đangnằmđóvớicáiđầugiữahaichân.Chàngcảmthấythươnghạiconvậtkhốnkhổấy;trờithìlạnhmàchẳngcógìđểăn.Vìvậychàngtìmmộtmẩuxúcxíchkhôvàmởcửasổphòngmình,đúnglúcchuôngnhàthờbắtđầurungbáogiữagiờtrưa.”

“Đólànămnào?”

“Gì cơ? Tôi không biết. 1883. Radchenko huýt sáo và con chóngướcnhìnlênchàng.Chànglẳngmiếngxúcxíchxuống,conchónuốtchửng nó luôn, Radchenko mỉm cười, đóng cửa sổ và quay trở lạigiường.Giờhãynhớnhé,đếnthờiđiểmấychàngchưahềrờikhỏicănhộcủamìnhđượcnămnămrồi.Ngàyhômsau,Radchenkovẫncònđangngủkhichuôngnhàthờrungvàogiờgiữatrưa.Khichuôngnhàthờ im tiếng, chàngnghe thấymột tiếng sủa bênngoài.Rồi lạimộttiếngnữa.Cuốicùng,chànglồmcồmrakhỏigiường,mởcửasổ,nhìnxuốngkhoảngsân,vàthấyconchósănđangngướclênnhìnmình,lưỡithèlèkhỏimõm,chờđượcchoăn.VậylàRadchenkotìmthứgìđóđểlẳngchoconkhọmgià,vàkểtừđótrởđi,cứmỗilầnchuôngnhàthờrunglúcgiữatrưalàconchólạichờbữatrưacủamìnhdướicửasổ.”

“GiốngconchócủaPavlov.”

“Ừ,”Kolyanói,hơibựcmình. “GiốngconchócủaPavlov, chỉ cóđiềulàbằngthơcathôi.Hainămtrôiqua.Conchósăntrongsânbiếttất cả mọi người trong tòa nhà, nó để họ đi qua không khó dễ gì,nhưng nếu có người lạ đến cổng, đồ già khọm ấy là một nỗi kinh

hoàng,gầmgừvànherăngra.Nhữngngườisốngởđóyêuquýnó,nólàkẻcanhgáccủahọ,họ thậmchícònkhôngkhóacửanữa.ThỉnhthoảngRadchenkolãngphínguyêncảmộtbuổichiều,ngồitrongmộtcáighếbêncửasổ,nhìnconchóđangnhìndòngngườiđiquacổng.Chàngkhôngbaogiờquênnghithứclúcgiữatrưa,lúcnàocũngđảmbảo là chàng có nhiều thịt ngon để liệng xuống. Một buổi sángRadchenkocònđangngủ,cómộtgiấcmơtuyệtvờivềmộtngườiphụnữmà chàngmêmẩnkhi cònbé,mộtngười bạn thân thiết củamẹchàng.Chuôngnhà thờ rung lênvàRadchenko tỉnhgiấc vớimộtnụcười,duỗitay,bướctớicửasổ,trượtmởnóra,vàtrôngxuốngkhoảngsân.Conchósănđangnằmnghiêngcạnhcổng, rất lặng lẽ,vàngaylập tứcRadchenko biết là con vật đã chết rồi.Nhớ nhé, Radchenkochưabaogiờchạmvàonó,chưabaogiờgãisautaihayxoabụngnóhoặcbấtkỳtrònàonhưthế,mặcdùvậy,chàngđãđâmyêuquýcáiđồchógiàấy,xemnónhưmộtngườibạntrungthành.SuốtgầncảtiếngđồnghồRadchenkođămđămnhìnconchósănđãchếtvàcuốicùngchàngnhậnrarằngsẽchẳngcóaiđichônnócả.Nólàmộtconchóhoang;đólàcôngviệccủaainhỉ?Radchenkochưahềrakhỏicănhộcủachàngđãbảynămrồi;ýnghĩvềviệcbướcrangoàilàmchàngthấybuồnnôn,nhưng còn tệhơn thế là ýnghĩ bỏmặc con chó thối rữadưới ánhmặt trời. Cậu có hiểu là điều đó nan giải thế nào không?Chàngbước rakhỏi cănhộcủamình, xuốngcầu thang, ra khỏi cửatrướccủatòanhà,bướcragiữaánhnắnglầnđầutiêntrongbảynăm!-bếconchótolên,rồimangnórakhỏisân.”

“Anhtachônnóởđâu?”

“Tôi không biết. Ở một trong những vườn trường đại học, chắcthế.”

“Họkhôngchophépanhtalàmvậyđâu.”

“Tôichưanghĩraphầnđó.Cậuđanghiểusaivấnđềchínhcủacâuchuyện…”

“Vàanhtacầnmộtcáixẻngnữa.”

“Phải,chàngcầnmộtcáixẻng.Cậucótấtcảcáilãngmạncủamộtconđiếmởgatàuhỏa,cậubiếtchứhả?Cóthểtôicònkhôngbiếtcáiđoạnchôncất,thếthìsaonào?Cứđểnóchotrítưởngtượngcủacậu.”

“Cólẽlàmộtýhay.Cóthểlàhơisướtmướtmộtchút.Nhữngconchóchếtà,tôikhôngbiếtnữa.”

“Nhưngcậuthíchchứ?”

“Tôinghĩvậy.”

“Cậunghĩvậyà?Câuchuyệnhaythếcơmà.”

“Hayđấy,tôithíchnó.”

“Còntênthìsao?Conchósăntrongsân?Giờthìcậuhiểutạisaolạilàmộtcáitêntuyệtvờinhưthếchưa?BấynhiêuphụnữđãđếnchỗRadchenko,lúcnàocũngcốkéochàngrangoàicùngvớihọ,vàchàngkhôngbaogiờra.Đógầnnhưlàmộtvánbạcđốivớihọ;tấtcảhọđềumuốnlàngườiđầutiêndụdỗđượcchàngrakhỏicổng,nhưngkhôngmộtaitrongsốhọkhiếnđượcchàngra.Chỉcóconchó,mộtconchógiàlẩmcẩmvôchủ.”

“Conchótrongsâncũnghaykémgìđâu.”

“Không.”

“Chóvớichósănthìkhácnhaucáinỗigì?”

“Chósănmớiđisăn.”Kolyachộp lấycánhtayta,mắtanhtamởto,bắt tadừngbước.Thoạtđầu ta tưởnganh tađãnghe thấygìđó,mộttiếngđộngcơxetăngPanzerđangrúhoặctiếnggọicủabọnlínhtừxa,nhưngthứđangchiếmlấysựchúýcủaanhtadườngnhưđếntừbêntrong.Anhtanắmcánhtayrấtchặt,môianhtahơihéra,mộtvẻtậptrungcăngthẳngtrênnétmặtanhta,cứnhưthểanhtacầnnhớtêncủamộtcôgáimàchỉnhớrađượcchữcáiđầutiên.

“Gì thế?” tahỏi.Anh tagiơ tay lênvà tachờđợi.Dừng lạidùcó

mườigiâycũnglàmtamuốnnằmxuốngtuyếtvànhắmmắtlại,chỉlàtrongvàiphút,chỉlàđủthờigianđểtrútbỏsứcnặngkhỏiđôichânvàvặnvẹochonhữngngónchânhồisinh.

“Nósắprarồi,”anhtanói.“Tôicảmnhậnđượcnó.”

“Cáigìsắpracơ?”

“Cứtcủatôi!Ôi,cốlênnào,đồconhoang,cốlên!”

Anhtacuốngcuồngchạyrasaumộtthâncâyvàtachờanhta,lảođảotronggió.Tamuốnngồixuống,nhưngtiếngnóiđángghétnàođótrongđầubảotarằngngồilàrấtnguyhiểm,rằngnếungồixuốnglàtasẽkhôngbaogiờđứngdậynữa.

ĐếnlúcKolyaquaylạithìtađangngủđứng,mộtchuỗinhữnghìnhảnhtrongmơlộnxộnvụtlướtquatâmtríta.Anhtachụplấycánhtayta,làmtagiậtmình,vànởnụcườiCossacknhănnhởcủamình.

“Bạn tôi ơi, tôi không còn làmột kẻ vô thầnnữa rồi.Đinào, tôimuốnchocậuxem.”

“Anhđùaà?Tôikhôngmuốnxem.”

“Cậuphảinhìnquamớiđược.Chắcchắnlàmộtkỷlục.”

Anh taníuchặt tay ta,cốkéo tađi theomình,nhưng tacắmsâuủngxuốngtuyếtvàghìcảngườivềphíasau.

“Không,không,chúngtađithôi;chúngtakhôngcóthờigianđâu.”

“Cậusợphảithấybãicứtphákỷlụccủatôià?”

“Nếuchúngtakhôngtớiđượcchỗviênđạitátrướckhitrờisáng…”

“Đây làmột điều rấtphi thường!Mộtđiềumà cậu sẽ kể cho concháumình.”

Kolyakéobằngsứckhỏevượttrộicủaanhtavàtacảmthấymìnhbắtđầungãnhào,thìđôitayđigăngcủaanhtatuộtkhỏiốngtayáochoàngcủatavàanhtangãxuốngmặttuyếtphủbăng.Phảnứngđầutiêncủaanhtalàcườiphálên,nhưnganhtacâmbặtcườikhinhớra

nhữngquảtrứng.

“Mẹkiếp,”anhtanói,trừngtrừngngướcnhìnta.Lầnđầutiêntronghànhtrìnhcủamình,tanhìnthấythứgìđógầnvớinỗisợhãithựcsựtrongmắtanhta.

“Đừngcónóivớitôilàanhlàmvỡchúngrồiđấy.Đừngcónóivớitôithế.”

“Tôilàmvỡchúngsao?Saolạichỉlàtôichứ?Saocậukhôngchịuđixembãicứtluônchoxong?”

“Tôikhôngmuốnxemcứtcủaanh!” tagào lênvớianhta,khôngcònđểýgìđếnquânthùcóthểđangdichuyểntrongchínhkhurừngđó.“Hãychotôibiếtlàchúngcóvỡkhông!”

Ngồitrênmặtđất,anhtacởicúcáokhoác,lôicáihộpra,vàkiểmtraxemcóhềhấngìkhông, lần tayquanhữngthanhgỗ.Anhtahítmộthơidài,tháobỏgăngtaybênphải,vàcẩnthậnsờnắnbêntrongcáihộpnhồirơmbằngnhữngngóntaytrần.

“Saohả?”

“Chúngổncả.”

SaukhicáihộpđãấmcúngvàantoàndướiáolencủaKolya,bọntatiếptụccuộchànhtrìnhvềphíaBắc.Anhtakhôngđảđộnglạivụbãicứtlịchsửcủamìnhnữa,nhưngtacóthểthấylàanhtabựcbộivìtakhôngchịuđicùnganhtađểchứngkiến.Giờthìkhianhtakểcâuchuyệnchobạnbènghe,anhtasẽkhôngcósựkiểmchứngnàocholờikhẳngđịnhcủamình.

Cứmỗiphúttalạilùngkiếmánhđènphacựcmạnhđảokhắpbầutrời.Thỉnhthoảngbọntalạikhôngnhìnthấybóngdángnóđâusuốtmộthaicâysố, tầmnhìncủabọntabịchắnbởicâycốihoặcnhữngngọnđồi,nhưngbọntaluôntìmlạiđượcnó.CànggầnđếnPiterbọnta càng thấy nhiều đèn pha hơn, nhưng ngọn đầu tiên làmạnhmẽnhất,đếnnỗidườngnhưchiếubừngcảmặt trăngkhiánhsángquét

quanhữngmiệngnúilửaxaxămlạnhlẽoấy.

“Tôicá là tayđại tásẽngạcnhiênkhinhìn thấychúng ta,”Kolyanói.“Chắcchắnôngnghĩlúcnàychúngtađãtoirồi.Ôngtasẽsungsướngvôcùngvớinhữngquảtrứng, tôisẽđềnghịôngtamời tớidựđámcướicongái.Tạisao lạikhôngchứ?Vợông tasẽquýchúng tachomàxem.Vàcóthểtôicònđượcnhảymộtbàivớicôdâu,chỉchocôtamấybước,chocôtathấy làtôikhôngghétbỏgìphụnữđãcóchồng.”

“Tôithậmchícònkhôngbiếtđêmnaysẽngủởđâuđây.”

“Chúng ta sẽ tới chỗcủaSonya.Màđừngcónghĩđếnchuyệnấylàmgì.Tôitinchắcđạitásẽchochúngtachútthựcphẩmđểbùcôngkhónhọc,chúngtasẽchiachocôấynữa,cốchocótímànhómbếp.Cònngàymaitôisẽphảilầntheotiểuđoàncủamình.Ha,bọnnósẽngạcnhiênlắmkhithấytôi.”

“Côấythậmchícònkhôngbiếttôi,tôikhôngthểởđóđược.”

“Tấtnhiên làđược.Bâygiờchúngta làbạnmà,Lev,tôinóiđúngkhông?Sonyalàbạntôi,cậulàbạntôi;đừnglo,côấycóđầychỗmà.MặcdùởvớicôấychắckhôngcònthíchthúnữakhimàgiờđâycậuđãgặpVikarồi,nhỉ?”

“Vikalàmtôithấysợ.”

“Côấylàmcảtôicũngsợấychứ.Nhưngcậuthíchcôấylắmmà,thúnhậnđi.”

Tamỉmcười,nghĩđếnđôimắtcủaVika,cáimôidướiđầyđặncủacô,đườngnéttỉmỉcủacáixươngđòn.

“Cólẽcôấynghĩtôiquátrẻsovớicôấy.”

“Cóthể.Nhưngcậuđãcứumạngcôấyởđócòngì.Viênđạnđóđangnhắmthẳngvàođầucôấy.”

“Tôicứumạngcảanhnữa.”

“Không,tôikiểmsoátđượcthằngĐứcđómà.”

“Anhđừnghòng,hắncókhẩusúngđó…”

“CáingàymàmộtthằngchănngỗngxứBavarianàođóthắngđượctôitrongmộtcuộcđánhnhau…”

Tranh luận cứ thế kéo dài, lan man từ việc phân tích ván cờ vàchuyệntabịcholàrấtnhầmnhọtchođếnnhữngvịkháchcóthểđượcmờitớiđámcướicongáiviênđạitáchođếnsốphậncủabốncôgáibọntagặpởkhunôngtrang.Cuộctròchuyệngiữchotatỉnhngủ,giữchođầuóctakhôngnghĩđếnđôibànchântêdạivàhaicáichânngayđuỗnnhưsàophíadướimình.Bầutrờirạngdần,từngsắctừngsắcmộtkhôngthểnhậnra,vàbọntaloangchoạngbướctrênmộtconđườngrảinhựamà tuyếtđược lènxuốngvàđibộcũngdễdànghơn.Trướckhimặt trời nhô lên ở phíaĐông, bọn ta nhìn thấy những công sựvànhngoàicủaPiter:nhữngchiếnhàogiốngnhưnhữngvếtrạchđensìtrêntuyết;nhữngkhốirăngrồngđúcbằngbêtông;chằngchịtnhữngthanh thépđường rayhangỉnhô lênkhỏimặtđất lạnh; từngcây sốnàyđếncâysốkháchàngràothépgaiquấnquanhnhữngcọcgỗ.

“Tôi sẽ chocậubiếtmộtđiều,”Kolyanói. “Tôimuốnmộtmiếngcủacáibánhcướimảmẹnày.Nhữnggìchúngtađãtrảiqua,thếmớicôngbằng.”

Mộtthoángsauanhtanói,“Họđanglàmgìấynhỉ?”vàmộtthoángsauđótanghethấytiếngsúngnổ.Kolyatúmlấyáokhoáccủatavàxôtaxuốngđất.Nhữngviênđạnrítvèovèoquađầu.“Họđangbắnvàochúng ta,” anh ta nói, trả lời câu hỏi của chính mình. “Này! Này!Chúng tôi là người Nga! Chúng tôi là người Nga, đừng bắn!” Thêmnhững viên đạn xé toang không khí trên đầu bọn ta. “Chúng tôi làngườiNga,quỷthamabắtmẹcácanhđi,nghetôiđã!Cácanhnghethấy tiếng tôi không!Cácanhcónghe tôi không!Chúng tôi cógiấycủaĐạitáGrechko!ĐạitáGrechko!Cácanhnghethấykhông?”

Nhữngkhẩusúngtrườngimbặt,nhưngbọntavẫnnằmsấpbụng,tayômlấyđầu.Phíasaunhữngcộngsựbọntanghethấytiếngmộtsĩquanđangquáttháongườicủamình.Kolyangẩngđầulênvànhòmvềphíacácchiếnhào,cáchvàitrămmétvềphíaBắc.

“Chúngchưanghenóivềbắncảnhcáobaogiờà?”

“Cókhiđólànhữngphátbắncảnhcáoấychứ.”

“Không,chúngđãnhắmthẳngvàođầuchúngtamà.Chẳngqualàchúngkhôngbiếtbắn, có thế thôi.Lạimộtbọn thối thây từTổhợpchomàxem,tôicáđấy.Cókhimớinhậnđượcsúngtrườngcủachúngtuầntrướcấychứ.”Anhtakhumhaibàntay lạiquanhmiệngvàhét.“Này!Cácanhcónghe thấy tôikhông?CácanhmuốnđểdànhđạncủamìnhchobọnĐứcchứhả?”

“Giơtaylêntrờivàtừtừbướcvềphíabọntao!”Câutrảlờirốnglêntớinơi.

“Cácanhsẽkhôngbắnchúngtôinếuchúngtôiđứnglênchứ?”

“Sẽkhôngbắnnếubọntaonhìnmàthấythíchchúngmày.”

“Cómảmẹmàynhìnthíchtaoấy,”Kolyalẩmbẩm.“Cậusẵnsàngrồichứ,chúsưtửcon?”

Khibọntađứnglên,Kolyanhănmặtvàloạngchoạng,suýtngã.Tanắmlấycánhtayanhtađểgiữanhtavững.Vừanhănnhó,anhtavừaphủi lớp tuyết khỏi vạt trước cái áo choàng củamình trước khi vặnngườikiểmtraphầndướiphíasau.Cảhaibọntađềuthấycái lỗđạnxuyênqualớpvảilendàyngangtầmhông.

“Ném vũ khí củamày xuống!” tay sĩ quan quát lên từ chiến hàođằngxavàKolyalẳngkhẩuMP40củaanhtasangmộtbên.

“Tôibịbắnrồi!”anhtahéttrảlại.Anhtacởiáokhoác,vàsămsoicáilỗtrênmôngquần.“Cậucótinđượcchuyệnnàykhông?Bọnchóđẻấybắnvàođíttôirồi.”

“Bướcvềphíabọntaogiơtaylêntrời!”

“Anhbắnvàođíttôirồi,đồngungốcchóchết!Tôikhôngthểbướcđiđâuđượcnữa!”

TađểtaylêncánhtayKolya,giữanhtađứngthẳng;anhtakhôngthểdồnđượctísứcnặngnàolênchânphảicủamình.

“Anhnênngồixuống,”tabảoanhta.

“Tôikhôngngồiđược.Làmsaomàtôingồixuốngđược,tôicómộtviênđạntrongmông!Cậucótinđượcchuyệnnàykhông?”

“Anh quỳ xuống được không? Tôi không nghĩ anh nên đứng thếnày.”

“Cậubiếttôisẽphảinhậnbaonhiêucứtđáitừtiểuđoàncủamìnhkhông?Bịbắnvàođítbởimấythằngnghiệpdưchóchếtvừamớiởdâychuyềnlắprápra?”

Tađỡmột tay trongkhianh tahạngườixuốngđất.Anh tanhănmặtkhiđầugốiphảichạmxuốngtuyết,giậtnẩycáichânlên.Đámsĩquan trong chiến hào chắc hẳn vừa tiến hànhmột cuộc hội ý chớpnhoáng.Lầnnày làmộtgiọngnóimớicất lênvớibọn ta,mộtgiọngnóinhiềutuổivàoaivệhơn.

“Cứởnguyênchỗcácngười!Chúngtôisẽtớichỗcácngười!”

Kolyacàunhàu.“Cứởnguyênchỗcácngười,hắncònbảobọntanữa! Phải, tôi nghĩ tôi sẽ làm thế, khimà tôi đang cómột viên đạnsúngtrườngchóchếtcủacácanhtrongđíttôi.”

“Cóthểnóđãxuyênthẳngquarồi.Nhưthếthìtốthơnphảikhông,nếunóxuyênthẳngquaấy?”

“Cậumuốntụtquầntôixuốngvàkiểmtrakhông?”anhtahỏi,traochotamộtnụcườinhănnhóđauđớn.

“Tôicónênlàmgìđókhông?Tôilàmgìđây?”

“Épchặt,ngườitabảothế.Đừnglo,tôisẽlàm.”Anhtacởidâyquai

củacáimũ lông,bỏnóra,vàépchặtvào lỗđạn.Anhtaphảinhắmnghiềnmắt tronggiây lát,hítvàothậtsâu.Khimởmắtra lại,dườngnhưanhtanhớrađiềugìđó;vớibàntayđangrảnhanhtathọcvàodướicáiáolenvàlôirachiếchộptrứnglótrơm.

“Cho nó vào dưới áo khoác của cậu,” anh ta ra lệnh. “Chúng takhôngmuốn chúng bị đông cứng đâu. Và làm ơn đừng có đánh rơichúngđấy.”

MộtvàiphútsaubọntanhìnthấymộtchiếcGAZlănbánhvềphíamình,mộtkiểuxebọc thépvớinhữngcái lốpđi tuyết cógaidàyvàmộtkhẩusúngmáyhạngnặnggắnphíasau.Tayxạthủgiữcáinòngsúngtotướngnhắmvàođầubọntakhichiếcxephanhlạibêncạnh.

Mộttaytrungsĩvàmộttaytrungúynhảyravàbướclạigầnbọnta,tay họ để trên báng những khẩu súng ngắn trong bao. Tay trung sĩdừng lạibêncạnhkhẩuMP40bị vứtđiđangnằm trên tuyết.Anh tanhìnngókhẩusúngtiểuliênmộtlúctrướckhinhìnKolya.

“CácxạthủbắntỉacủachúngtôinhìnthấykhẩusúngĐức.Họđãhànhđộngđúng.”

“Xạthủbắntỉa,anhgọichúngnhưthếà?Chúngđượchuấnluyệnđểbắnvàođítngườitaà?”

“TạisaoanhlạicómộtkhẩusúngĐức?”

“Anhấyđangchảymáu,anhấycầnđượcgiúpđỡ,”tabảobọnhọ.“Cácanhkhôngthểhỏinhữngcâuđósauđượcà?”

Taytrungúyliếcnhìnta,cáimặtphènphẹt,chánchườngcủaanhtachẳngcótícảmxúcnàongoàivẻhơithùđịch.Đầuanhtacạotrọcvàanhtakhôngđộimũ,nhưthểanhtakhônghềđếmxỉađếngiólạnhđanglùaquanhbọnta.

“Cậu làdân thườngphảikhông?Cậuđang ra lệnhcho tôiđấyà?Tôicó thểxử tửcậungay lúcnàyvì viphạm lệnhgiớinghiêmvà rakhỏiphạmvithànhphốkhôngcógiấyphép.”

“Làmơn.Đồngchísĩquan.Chúngtaởđâylâuthêmtínàonữathìanhấymấtmáuđếnchếtmất.”

Kolyathọctayvàotrongtúi,rútrabứcthưcủađạitávàchìanóchocánhsĩquan.Viêntrungúyđọcnó,thoạtđầucònkhinhkhỉnhnhưngcứngđờngườikhianhtanhậnrachữkýcủaaiởcuốitranggiấy.

“Lẽracácanhphảinóigìđóchứ,”anhtalúngbúng.Anhtavẫytaychongườiláixevàtayxạthủxuốnggiúp.

“Lẽratôiphải…tôichẳnggàotêncủađạitálúccácanhbắnbọntôicòngì!”

“Ngườicủatôiđãhànhđộngđúng.Cácanhđangtiếnlạicùngtrangbịcủakẻthù,chúngtôikhôngđượccảnhbáotrước…”

“Kolya,”tanói,taytađặttrênvaianhta.Anhtangướclênnhìnta,miệnganh tađãmởsẵn,sắpsửachửi róc thịt tay trungúy.Lầnđầutiên trongđời, anh tahiểu rằngđây là lúcnênngậmmiệng.Anh tamỉmcười,hơiđảomắtmộtchút,nhưngrồianhtanhậnravẻlolắnghiệnratrênmặtta.Anhtanhìntheoánhmắttaxuốngchỗmáuđangrỉvàotrongtuyết,ốngquầnanhtaướtsũng.Mảngtuyết loangtrôngnhưnhữngchiếckemanhđàochatavẫnthườngmuachotaởcáchộichợmùahè.

“Đừnglo,”Kolyanói,chằmchằmnhìnchỗmáu.“Thếcũngkhôngnhiềulắmđâu,đừnglo.”

Ngườiláixexốcvàodướináchanhta,tayxạthủgiữanhtadướihaiđầugối,vàhọkhiênganhtalênbăngghếsaucủachiếcGAZvẫnđangnổmáy.TanhétngườivàokhoảngtrốnggiữaghếtàixếvàhàngghếsautrongkhiKolyanằmsấp,chiếcáochoàngphủtrênngườianhtacho ấm.Bọn ta đi về phía các chiến hào,Kolya nhắmmắtmỗi lầnchiếcxexócnẩyquamộtchỗmấpmôtrênđường.Tađãlấychiếcmũướtsũngmáutừanhtavàtaépchặtnóvàovếtthương,cốduytrìđủáplựcđểlàmchậmquátrìnhmấtmáumàkhônglàmanhtađau.

Anhtamỉmcười,mắtanhtanhắmlại.“TôiướcgiáVika làngườiđangđểtaylênmôngtôi.”

“Nócóđaulắmkhông?”

“Cậuđãbaogiờbịbắnvàomôngchưa?”

“Chưa.”

“Hừm thế thì câu trả lời là có, đau lắm. Tôi chỉ mừng là chúngkhôngbắntrúngphíabênkia.Thưatrungúy,”Kolyanóito,“đồngchísẽlàmơncámơncácxạthủbắntỉacủamìnhvìđãkhôngbắnbaybicủatôichứạ?”

Tay trung úy, ngồi trên ghế cạnh người lái, đăm đăm nhìn conđườngphía trước vàkhông trả lời, cái đầunhẵn thín củaanh ta lấmtấmnhữngvếtsẹotrắngnhỏ.

“CánhchịemcủaLeningradcũngcảmơnhọnữa.”

“ChúngtôisẽđưaanhđếnbệnhviệnởTổhợp,”viêntrungúynói.“Ởđócónhữngbácsĩphẫuthuậtgiỏinhất.”

“Tốt lắm, tôi chắc chắn làNKVD sẽ trao huân chương cho đồngchí.Vàkhicácđồngchíthảtôixuống,làmơnchocậubạnnhỏcủatôiđâytớiđảoKamenny.Cậuấycómộtgóihàngquantrọngchođạitá.”

Taytrungúyhậmhựcngồilặngthinh,tứcgiậnvìanhtaphảinhậnlệnhtừmộtgãbinhnhìnhưnglạikhôngdámliềulĩnhgâythùoánvớimộtnhânvậtthếlực.Bọntadừnglạiởmộtchiếnlũyđắpbaocátvàmấtgầnhaiphút trongkhinhữngngười línhhạmột cáimặt sàngỗngangquahàođểbọntacóthểbăngqua.Ngườiláixequáthọnhanhlên, nhưng ngay cả như thế đám lính vẫn lươn khươn, uể oải và hờhững,cãivãvềcáchđúngđắnđểhạcáicầu.Cuốicùng,bọntacũngquađượcphíabênkia.Ngườiláixeđạpgavàbọntalaoquanhữngụsúngmáyđượctúttátbằngnhữngbaocát.

“Baoxanữathìđếnbệnhviện?”tahỏingườiláixe.

“Mườiphút.Tám,nếuchúngtagặpmay.“

“Cốgặpmaynhé,”Kolyanói.Lúcnàymắtanhtađãnhắmnghiền,mặtanh taápchặtvàoghế,mái tócvàngcủaanh taphủxòa trướctrán.Trongvòngmộtphútvừarồianhtađãtrởnênvôcùngnhợtnhạtvàruncầmcậpkhôngsaongừnglạiđược.Tađểbàntaycònrảnhcủamìnhlênsaugáyanhtavàsờthấydaanhtalạnhtoát.

“Đừnglo,”anhtabảota.“Tôitừngthấynhữngđồngđộichảymáucòntệhơnthếnàyvàhọđãtrởlạisaucómộttuần,mìnhmẩyđầymũikhâu.”

“Tôicólolắngquáđâu.”

“Trong cơ thể người có nhiềumáu thế cơmà.Baonhiêu ấy nhỉ,nămlítà?”

“Tôikhôngbiết.”

“Trông thì tưởngnhiều lắm,nhưng tôicá là tôicònchưamấtđếnmộtlítđâu.Cólẽlàmộtlít.”

“Cólẽanhkhôngnênnóinữa.”

“Sao lại không?Nói thì làmsaonào?Nghenày, cậuhãy tớiđámcướinhé.Nhảyvớicongáiviênđại távàsauđó tớibệnhviệnkể lạichotôinghe.Tôimuốnnghechitiết.Côấymặccáigì,côấycómùinhưthếnào,tấtcảnhữngchitiếtđó.Tôiđãxóclọtrongtưởngtượngvớicôấysuốtnămngàyliền,cậucóbiếtkhông?Ừm,mộtlầnlàtưởngtượngđếnVika.Tôixin lỗi.Nhưngnhữnggìcôấy làmtrongchuồngcừu, nịt cái thắt lưng quanh ngực cô ấy đấy? Cậu thấy rồimà. Cậutráchtôilàmsaođượcchứ?”

“Anhlấythờigianđâuramàlàmthế?”

“Trên suốt chặng hành trình bất tận khốn kiếp tới đây. Cậu họcđượccáchquaytaykhiđangdichuyểnkhicậuởtrongquânđội.Tayđểtrongtúi,chẳngcógìkhókhăn.”

“AnhđãquaytaykhitưởngtượngđếnVikatronglúcchúngtađangcuốcbộđêmquaấyà?”

“Tôikhôngđịnhchocậubiếtđâu.Cậuvừađivừangủsuốtcảnửađêm,tôibuồnchánnênphảilàmcáigìđó.Giờthìcậugiậnrồi.Đừnggiậntôinhé.”

“Tấtnhiênlàtôikhônggiận.”

NgườiláixeđạpphanhrấtmạnhvàKolyachắchẳnđãvăngrakhỏibăngghếsaunếutakhôngđanggiữanhta.Tangồithẳngngườilênvànhìnquakính trước.Bọn ta đãđếnđược rìa củaTổhợpKirov rộngmênhmông,bảnthânnó làcảmột thànhphố,nơihàngchụcnghìnngườilaođộngsuốtngàyđêm.ĐạnpháovàbomcủabọnLuftwaffeđãsanphẳngmộtsốcôngxưởngmáymócxâybằngtườnggạch;nhữngkhungcửasổtrốnghoácởkhắptổhợpđãđượcchelạibằngvảinhựa;nhữnghốbomphủkínbăngrảilỗchỗcáckhoảnhsân.Nhưngngaycảlúcnày,vớihàngnghìncôngnhânđãsơtánvàhàngnghìnngườinữađãchếthoặcđangchờchếttrêncácchiếntuyến,ngaycảlúcnàycáccộtốngvẫnkhôngngừngphunkhói,các lốiđi tấpnậpnhữngngườiphụnữđangđẩyxecútkítchấtđầythan,khôngkhínáođộngvớitiếngầmầmcủanhữngchiếcmáytiệnđangxoaytítvàmáyphayđangquaycùngcácmáyépthủylựcđangđổthép.

MộtdãynhữngchiếcxetăngT-34mớihoànthànhvừalănrakhỏimộtgianxưởnglớnnhưmộtcáinhàchứamáybay.Támchiếcxetăng,lớpthépcònchưasơn,chầmchậmâmỉtrêntuyếtbẩn,chặnmấtconđường.

“Saochúngtadùnglạivậy?”Kolyahỏi.Giọnganhtangheyếuhơnmộtphúttrướcvàtathấysợkhingheanhtanhưthế.

“Mấychiếcxetăngđangđiqua.”

“T-34à?”

“Ừ.”

“Nhữngchiếctăngđượcđấy.”

Cuốicùngnhữngchiếcxetăngcũngquahếtvàbọntalaovọtlên.Ngườiláixeđạpmạnhchânga,taycầmláivữngvàng,vàanhtabiếtrõkhuTổhợpcắtxuyênquanhữngconhẻmhậuphíasaucácxưởngturbine; laophămphămtrênnhữnglốiđikhônglátdọccácgiannhàkholợptônlàmnhàởcủacôngnhânvớinhữngốngkhóibếplònhỏthấptènhưngngaycảvớimộtchuyêngiacũngphảimấtthờigianmớiquađượcphíabênkiacủacáithànhphốcôngxưởngmênhmôngnày.

“Kiakìa,”cuốicùngtaytrungúynói,chỉvàomộtnhàkhoxâybằnggạchđãđượchoáncảithànhbệnhviệncủakhu.AnhtaquayngườilạitrênghếvànhìnKolya.KhikhôngnhìnthấymặtKolya,anhtanhìnta,dòhỏi.Tanhúnvaiđểnói,Tôikhôngbiết.

“Quỷ thật!” người lái xe quát ầm, đập tay vào vô lăng và lại đạpphanh. Một cái đầu máy nhỏ xình xịch chạy qua những đường raychằngchịtkhắpTổhợp,kéonhữngtoaxechấtđầysắtphế liệuchoxưởngđúc.

“Lev?”

“Saocơ?”

“Chúngtagầntớichưa?”

“Tôinghĩchúngtagầnlắmrồi.”

MôicủaKolyađãtímngắt,hơithởcủaanhtadồndậpvàhổnhển.

“Cótínướcnàokhôngvậy?”anhtahỏi.

“Cóaicónướckhông?”Tiếng tavỡòakhi tacất lêncâuhỏiđó.Nghegiọngtagiốngnhưmộtđứabéđangsợhãi.

Ngườixạthủchuyềnlênmộtcáibiđông.Tavặnnắp,đặtnghiêngđầuKolyasangmộtbên,vàcốrótnướcvàomặtanhta,nhưngkếtcụcnólạichảytrànraghế.Anhtacốnângđầulênmộtchútvàtarótđượcchútnướcxuốngcổhọnganhta,nhưnganhtanghẹnvànhổnóra.

Khitacốchoanhtauốngthêm,anhtatừchốibằngmộtcái lắcđầunhẹvàtatrảcáibiđônglạichongườixạthủ.

NhậnrađầucủaKolyachắclà lạnhlắm,talộtmũcủamìnhravàđộilênđầuanhta,xấuhổlàtađãkhôngnghĩđếnviệcphảilàmthếtừtrước.Mặcdùanhtađangruncầmcập,mặtanhtađẫmmồhôi,datáinhợtvàloanglổnhữngmảngđỏbầmcỡđồngxu.

Tacónhìnthấynhữngcánhcửacủabệnhviện,còncáchchưađếntrămmétnữa,quanhữngkhoảngtrốnggiữacáctoaxeđanglănbánh.Ngườiláixecủabọntachồmngườivềphíatrướctrênghế,haitayanhta quàngquanh vô lăng, gật gật đầu sốt ruột trong khi chờđợi.TaytrungúychốcchốclạingoảnhnhìnKolya,mỗilúcmộtthêmlolắng.

“Levnày?Cậuthíchcáitênchứ?”

“Têngìcơ?”

“Conchósăntrongsân.”

“Đólàmộttênhaymà.”

“CókhitôicứgọinólàRadchenkocũngđược.”

“Conchósăntrongsânhayhơnchứ.”

“Tôicũngnghĩthế.”

Anh tamởmắt,đôimắtCossackmàuxanhnhạtấy,vàmỉmcườivới ta.Cảhaibọn tađềubiết rằnganh ta sắpchết.Anh ta run rẩy,nằmtrênbăngghếsaudướicáiáochoàngcủamình,răngcủaanhtathậttrắngtrêncặpmôitímtáiấy.Tavẫnluôntinrằngnụcườiấy làmộtmónquàdànhchomình.Kolyachẳngtingìvàonhữngđiềuthầnthánhhoặckiếpsau;anhtakhônghềnghĩmìnhđangđếnmộtnơitốtđẹphơn,hoặckểbấtkỳnơinào.Chẳngcó thiên thầnnàochờđónanhtacả.Anhtamỉmcườivìbiếttasợchếtđếnnhườngnào.Tatinlànhưvậy.Anhtabiếtlàtasợvàanhtamuốnlàmnódễdànghơnmộtchútchota.

“Cậucótinđượckhông?Bịchínhngườibênmìnhbắnvàomông.”

Tamuốnnóigìđó,làmmộttròđùangungốcnàođóđểlàmanhtavơibớt.Lẽrataphảinóigìđó.Taướcgiákểmìnhđãlàmthế,chodùngaycảbâygiờcũngkhôngnghĩrađượcphảinóigìchođúng.Nếutabảoanhtarằngmìnhyêuanhta thì liệuanhtacónháymắtvànói,“Chẳngtráchtaycậuđangđểtrênmôngtôinhỉ?”

Ngay cả Kolya cũng không thể giữ lâu được nụ cười. Anh ta lạinhắmnghiềnmắt.Khianhtalêntiếng,miệnganhtarấtkhô,môianhtadánvàonhaukhicốcấtthànhlời.

“Nókhôngnhưnhữnggìtôivẫnhìnhdung,”anhtabảota.

Chương26

Nhữngsĩquanmặcquânphụcvànhữngngườidânsựmặtkhóđămđăm hối hả vào ra tòa dinh thự trên đảo Kamenny, chen nhau quacánh cửa trước dưới vòmmái hiên cột trắng. Phía sau ngôi nhà cổdòngNevanằmcuộnmình,đóngbăngvàphủkíntuyết,mộtconrắntrắngđangtrườnquathànhphốđổnát.

Viêntrungúytrọcđầuhộtốngtatớimộttrongnhữngụsúngmáyphíatrướcdinhthự,nơimộtđámlínhđangngồisaunhữngbaocátxếpchồng,nhấmnháptràloãngtừnhữngchiếccốcthiếc.Taytrungsĩchỉhuyđọcthưcủađạitá,liếcnhìnta,vànói,“Cậucóthứgìchoôngấyà?”

Ta gật đầu và anh ta ra hiệu cho ta đi theo. Viên trung úy quayngười và bước đi, không hề ngoảnh lại, chăm chăm thoát khỏi tìnhcảnhđãbiếnthànhmộtbuổisángkhôngmaymắnđốivớianhta.

CuốicùngbọntacũngtìmthấyGrechkoởdướinhàtronghầmrượucủangôibiệtthự.Tấtcảnhữngchairượuvanglâunămấyđãbịuốnghết từđờinảođờinào,nhưngcácvách tườngvẫncòn lỗchỗnhữngngăn giá bằng đất nung. Viên đại tá đứng cạnhmột trong những sĩquan dưới quyền của ông ta đang kiểm kê đồ theomột danh sách.Nhữngngườilínhtrẻlấyxàbengcạymởcáckiệngỗ.Họthọctayvàotrong lớpgiấyxénvụnbảovệđồbên trong, lấy ranhữngchiếchộpthiếcvàlọcùngcácbaovảigaivàđọctocácthứbêntrong.

“Haicânthịtgiămbônghunkhói.”

“Nămtrămgamtrứngcáđen.”

“Mộtcânthịtđông.”

“Hànhvàtỏi…khôngđềcân.”

“Mộtcânđườngtrắng.”

“Mộtcâncátríchmuối.”

“Lưỡiluộc,khôngđềcân.”

Cảphútđồnghồtađứngngâyranhìnđốngđồănmộtlúcmộtchấtcao,tấtcảnhữngnguyênliệuchomộtbữatiệchuyềnthoại.Càrốtvàkhoai tây,gàđãvặt lôngcùngnhững lọkemchua,bộtmì,mậtong,mứtdâu tây,những lọnướcanhđào lênmen,nấmthôngđónghộp,nhữngthanhbơgóitronggiấysáp,mộtthanhsôcôlaThụySĩnặnghaitrămgam.

TaytrungsĩhộtốngtathìthầmmộttiếngvớitaysĩquanđangđứngcạnhGrechko.Viênđại tánghe thấyanh tavàngoảnhvềhướng ta.Suốtmấygiâyđồnghồôngtanhíumày,khôngnhớrađượcta,nhữngnếpnhănsâuhoắmchằngchịttrêntrán.

“À,”ông tanói,nụcười tươi tắn, lạ lẫmcủaông tahiệnra.“Tênhôicủa!Bạncậuđâu,tênđàongũấy?”

Takhôngbiếtkhuônmặtmìnhđãphảnứngnhưthếnàotrướccâuhỏiđó,nhưngđạitánhậnravàhiểu.

“Tệquá,”ôngtanói.“Tathíchanhchàngđó.”

Ôngtachờđợitalàmgìđóvàsuốtmộthồilâutakhôngsaonhớrađượctạisaomìnhlạiởđây.Khinhớđượcra,tacởicúcáokhoác,lôicáihộpgỗnhồirơmtừdướiáolencủamìnhra,vàtraolại.

“Mộttátrứng,”tabảoôngta.

“Tuyệtvời, tuyệtvời.”Ông tađưacáihộpchocấpdướicủamìnhmàkhônghềnhìnquanóvàpháccửchỉvềnhữngthứsơnhàohảivịchấtđốngtrênsànđá.“Mấymónmớitiếptếbằngđườnghàngkhôngđêmqua.Vừakịplúc.Cậubiếttađãphảiđổbaonhiêumónnợântìnhvàochocáiđámcướinàykhông?”

Viênsĩquandướiquyềnđưacáihộptrứngchomộtngườilínhtrẻvà

đánhdấumộtcáivàocuốnsổcủaanhta.“Mộttátrứngnữa.”

Tanhìnngườilínhbướcđicùngcáihộp.

“Đồngchíđãcótrứngrồià?”

Taycấpdướikiểmtracuốnsổcủamình.“Bâygiờlàbốntárồi.”

“Càng nhiều càng tốt,” đại tá nói. “Bây giờ chúng ta có thể làmbánhcả.Đây,đưachocậunhócmộtthẻkhẩuphầnLoạimột.À,chocậutahaisổ;cóthểcậutacònbạnbè.”

Tay cấp dưới nhướngmày, thấy ấn tượng với sự hào phóng này.Anhtalấyrahaithẻkhẩuphầntừmộtcáixắccốtdavàkývào.Anhtalấymộtcondấutừtrongtúicủamìnhvàđóngvàocáctờthẻtrướckhichiachúngchota.

“Cậusẽlàmộtanhchàngđắtmốichomàxem.”

Tachằmchằmnhìnnhữngtấmthẻtrêntaymình.Mỗitấmchotađược quyền nhận khẩu phần của sĩ quan. Ta nhìn quanh hầm rượu.KolyahẳnlàsẽbiếtngườinhàDolgorukovchuộngvườnnhonào,vangtrắnghọchọnchomóncá tầm;vangđỏngonnhấtkhi sánhđôivớithịt nai. Hoặc giả sử như không biết đi nữa thì anh ta cũng sẽ bịaphăng ra cho xem. Ta nhìn những người lính bước lên tầng đangkhiêngnhữngbaogạovàtừngdảidàixúcxíchmỡ.

Khi taquayvềphíađại tá,ông ta trừng trừngnhìn lại ta.Một lầnnữaôngtalạihiểungayvẻmặtta.“Nhữnglờicậumuốnnóirangaylúcnàyấymà?Đừngnói.”Ông tamỉmcườivàvỗmá tavớivẻgầnnhưtrìumếnthựcsự.“Vàđó,anhbạnạ,làbíquyếtsốnglâuđấy.”

Chương27

Vàođêm27thángMộtnăm1944,hơnbatrămkhẩuđạibácthaynhaubắnròngrãsuốtmộttiếngđồnghồ-nhữngquảpháohoamàutrắng, xanh và đỏ, những vệt đuôi rực rỡ, lấp lánh chiếu sáng bừngkhắpLeningrad,nhữnglácờNgahắtbóngtrênmáivòmvàngcủanhàthờThánhIsaacvàhainghìnkhungcửasổcủaCungđiệnMùađông.Cuộcphongtỏađãchấmdứt.

Ta đứng trên sân thượng tòa nhà của Sonya, uống rượu vangUkraine dở ẹc cùng cô và hơn chục người bạn khác, nâng cốc vinhdanh Govorov và Meretskov, những vị tướng đã chọc thủng phòngtuyếncủaquânĐức.Đếnlúcđótađãởtrongquânđộiđượchơnmộtnăm.Cấptrêncủatađãcânnhắcmãi,quyếtđịnhlàtachẳngcódánggìlàmlínhbộbinhcả,vàthếlàgiaochotanhiệmvụởtờSaoĐỏ,báocủaquânđội.Nhiệmvụcủa tanămđầu tiênđó làhỗ trợmộtnhómcácphóngviêncókinhnghiệmđilạinơitiềntuyến,thuthậpcácgiaithoạivàcâutríchdẫntừnhữngngườilínhởđủkhắpcácđơnvịmàbọnta đến thăm. Tamangmột khẩu súng trường nhưng không bao giờdùngđến.Ngón taycụtmấtnửacủa tachỉ làmphiền takhi tađánhmáy. Cuối cùng ta được thăng chức và bắt đầu gửi các bài viết củachínhmìnhvề tòasoạnSaoĐỏ,nơimộtbiên tậpviênmà takhôngbaogiờbiếtmặtsẽbiếnnhữngbàitanộpvềthànhthứvănchươngyêunước,cứngcáp.

Cáiđêmcuộcphongtỏachấmdứt,trênsânthượngnhàSonya,saukhibọntađãuốngquánhiềurượuvangvàhòhétđếnđaucảcổ,tađãhônlênmiệngcô.Đólàmộtnụhônbạnbèhơnlàtraigái.Khibọntarờinhaura,mỉmcườiđểcheđisựngượngnghịucủamình,tabiếtcảhaiđềunghĩđếnKolya.Tahìnhdunganh tahẳnsẽ sungsướngkhi

thấytahônmộtcôgáixinhxắn,anhtahẳnsẽdạybảotavềkỹthuậtvàyêucầuphảiđộngchạmmạnhhơnnhưngdùsaothìvẫnlàbọntađãnghĩđếnanhtavàbọntakhôngbaogiờhônkiểuđónữa.

VàingàysaukhiquaylạiPitervớinhữngquảtrứngchoviênđạitátabiết được là phảimấy tiếng đồng hồ sau khi trúng bom thì tòa nhàKirovmớiđổsụp.Hầuhếtcưdânđãsốngsót,gồmcảVeraOsipovnavà anh em sinh đôi nhàAntokolsky.Cuối cùng ta cũng lần lượt gặptừngngườibọnhọ,nhưngmùađôngđóđã thayđổi tấtcảbọn tavàchẳngcóchuyệngìnhiềumànói.TađãhyvọngVerasẽítnhiềuthấyáynáyvìđãbỏchạymàkhônghềngoảnhlạisaukhitađãcứucôtaởcổng sân, nhưng cô ta không đả động gì đến chuyện đó và ta cũngkhông khơi lại. Cô ta đã giành được một chỗ trong dàn nhạc giaohưởngđãteotópcủathànhphốvàcôtavẫngiữnósuốtbamươinămsauđó.Cảhai anhemsinhđôi đều chiếnđấuanhdũng trongđoànquânCận vệ số8 của tướngChuikov, tiến thẳngmộtmạchđến tậnBerlin.Cómột bức ảnhnổi tiếng chụpmộtngười tronghai anh emđangkýtênmìnhlêntườngnhàReichstag,nhưngtakhôngthểphânbiệtđượcchocháuđólàOleghayGrisha.TrongsốtấtcảlũtrẻtầngnămnhàKirov,tađoántalàngườikémvẻvangnhất.

Mùahènăm1945tasốngtrongmộtcănhộlớngầngaMoscowvớihaiphóngviêntrẻkhác.LúcnàyngườidânsơtánđãquaytrởlạiPiter,trongsốđócócảmẹvàemgáita,nhưngthànhphốvẫncònthưathớthơn rất nhiều so với lúc trước chiến tranh. Người ta bảo nước sôngNevavẫncònmùinhưxácchết.Nhữngchúnhóclạitungtăngtừnhàtớitrường,vungvẩycặpsách.NhữngnhàhàngvàcửahiệucủaNevskyProspektđãmởcửatrởlại,mặcdùlàhầunhưchẳngaicótiềnmàtiêu.Vàonhữngdịplễtấtcảbọntađềuthongdongtảnbộtrênphố,nhìnchòngchọcquacácôkínhcửasổmớingắmnhữngchiếcbánhhạnhnhânrồiđồnghồđeo tayvàgăng tayda.Nhữngngười trongbọn tatừngsốngquathờiphongtỏatheothóiquenvẫnđứngởvỉahèphía

Nam,mặcdùđãgầnhainămquakhôngcònquảđạnpháonào rơixuốngnữa.

MộtđêmthángTámdịumát,gióBắcđangthổixuốngtừPhầnLancùngmùihươngcủanhữngchiếcláthông,tangồimộtmìnhởbànbếpcănhộcủamình,đọcmộtcâuchuyệncủaJackLondon.NhữngngườibạncùngphòngcủatađãđixemmộtvởkịchmớiởnhàhátPushkin;tacũngđượcmời,nhưngkhôngcónhàviếtkịchNgađươngđạinàomàtathíchnhưJackLondon.Khiđọcxongcâuchuyện,taquyếtđịnhđọcnó lại từ đầu, lầnnày cốphân tíchxemôngđã viếtnónhư thếnào.Buckkhôngđọcbáo,chứkhônghẳnnóđãbiếtsắpcórắcrốiđếnnơirồi…

Takhôngngước lênkhỏi trangsáchkhi thoạtnghecó tiếnggõởcửa.Thằngbésốngcáchđấyvàicănhộhầunhưtốinàocũngtựtiêukhiểnbằngcáchchạyquachạy lạidọchành lang,nệnrầmrầmtừngcánhcửa.Cònbấtkỳaimàtabiếthẳnđãtựvàotrongrồi -khóabịhỏngvàbọntaítkhicókháchkhứagì.LượtgõthứbaxuatansứcmêhoặccủaLondon.Hơibựcmình, tabỏcuốnsáchxuốngbànbếpvàbướcrađịnhmắngthằngnhóc.

Mộtcôgáitrẻđứngngoàihànhlang,mộtchiếcvalidướichâncô,một cái hộpbằngbìa cứng trên tay.Cômặcmột chiếc váy vảimàuvàng in hìnhmột bông hoa trắng. Con chuồn chuồn bạc trên chiếcvòngcổcủacôtreolủnglẳngởkhoảnghõmcủaxươngđònvàmáitócđỏdàybuôngxõaxuốngđôivaicháynắng.Côấysẽbảocháulàcôấyđãkhônghềbậntâmgìkhichọnchiếcváyđó,haycáivòngcổ,rằngcôấychưahềgộiđầuhayrửamặt,thoachútsonđỏlênmôi.Đừngcótin.Chẳngaitìnhcờmàtrônglạixinhđẹpnhưthếcả.

Cônhoẻnmiệngcườivớita,cáikiểucongmôicựckỳkhóchịuấytrôngcứnhưlàcườikhẩyhơnlàmỉmcười,đôimắtxanhcủacônhìntaxem tacónhận racôkhông.Giákể tamàkháhơnmộtchútkhichơicáitròấy,tađãcóthểgiảvờkhôngnhậnra,lẽratacóthểnói,

“Xinchào,côđangtìmaiạ?”

“Cậukhôngcòngầynhưtrước,”cônói.“Nhưngcậuvẫngầyquá.”

“Côcótócrồinày,”tatrảlời,vàngaylậptứcướcgiánhưtarútlạiđược.Suốtbanămrưỡitrờitađãmơđếncôđúngtheonghĩađen,côđãbướcđitrongbộquầnáobảohộthùngthìnhsuốtmộtnửanhữnggiấcmơmàtanhớđược.Vậymàtấtcảnhữnggìtanghĩrađượcđểnóikhicuốicùngcôcũngđếnlạilà,“Côcótócrồinày”?

“Tôimangchocậumộtmónquà,”cónói.“Xembâygiờhọnghĩracáigìnày.”

Côlậtmởnắpchiếchộpbằngbìacứng.Bêntronglàmườihaiquảtrứng nằm ngay ngắn trong những cái ngăn xinh xắn. Trứng trắng,trứngnâu,vàmộtquảlốmđốmnhưbàntaycủaônggià.Côđậycáinắplại,rồilạimởnóra,thíchthúvớisựgiảntiệncủanó.

“Tốthơnnhiềusovớikhibọcchúngtrongrơm,”cônóithêm.

“Chúngtacóthểlàmmóntrứngốplết,”tagợiý.

“Chúngtaấyà?”Côcười,chìachiếchộpcứngchota,cầmcáivalicủamìnhlên,đợitamởrộngcửachocôbướcvàotrong.“Cómộtđiềucậunênbiếtvềtôi,Lyova.Tôikhôngnấuăn.”

HẾT

ChươngLờicảmơn

Kiệt tác củaHarrisonSalisbury,900ngày, vẫn là cuốn sách tiếngAnh hay nhất về cuộc phong tỏa Leningrad. Nó là người bạn đồnghànhcủatôitrongquátrìnhviếtThànhPhốTrộmvàtôixingiớithiệunóvớibấtkỳaimuốntìmhiểuthêmvềPitervànhữngcưdâncủanótrongcuộcChiếntranhVệquốcVĩđại.TôicũngmắcnợkhôngkémđốivớitácphẩmthiêntàilạthườngcủaCurzioMalaparte,Kaputt,giớithiệumộtgócnhìnhoàntoànkhácvềcuộcchiến.Nhữngmiêutảcủaôngvềchiến thuậtchốngdukíchcủaquânĐức,cùngrấtnhiềuđiềukhác,đóngvaitròkhôngthểthiếutrongviệctạonêncâuchuyệnnày.Tôimuốncảmơncảhaiquýôngquácốnàyvìtácphẩmcủahọ.Nếutôicóviếtđúngvềcácchitiếtthìcônglaochủyếulàcủahọ.

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

•Chúthích•

[1] TứcNhàmáyLuyện kimLeningrad, viết tắt là LMZ theo tiếngNgaphiênâm.

[2]Tổquốc-tiếngĐứctrongnguyênbản.[3]TứcnhàtùKrestykhéttiếngởSaintPetersburg.[4]Blitzkrieg-tiếngĐứctrongnguyênbản,thuậtngữchỉkiểuchiến

tranhchớpnhoángđượcphátxítĐứctriểnkhaitrongThếchiếnII.[5]Tứcchủngtộc“thượngđẳng”AryatheothuyếtcủaĐứcQuốcxã.[6]TôicònnóiđượcchúttiếngĐức(tiếngĐứctrongnguyênbản).[7] Viết tắt của Narodnyy Komissariat Vnutrennikh Del (Народный

комиссариатвнутреннихдел,)tứcBộDânủyNộivụcủaLiênXô(cũ),tiềnthâncủaKGB-ỦybanAnninhNhànướcsaunày.

[8]TamaraKarsavina(1885-1978),nữnghệsĩbalêngườiNga,nổitiếngxinhđẹp.

[9]Ýnóinhữngquảtrứngtrangtrínổitiếngbằngvàngvàđáquýdonghệ nhân kim hoàn người Nga gốc Đức/Đan Mạch Peter CarlFabergéchế tácchocácSahoàngtronggiaiđoạntừnăm1885đến1917.

[10]Điềunàycònphảichứngminh-tiếngLatintrongnguyênbản.[11]Nguyênvănlà“hecame”-trongtiếngAnh,độngtừ“tocome”

cónghĩalà“đến”,nhưngcũngcónghĩalà“lênđỉnh”.[12]BátướcFyodorVasilyevichRostopchin(1763-1826):Tổngtrấn

Moscow trong cuộc xâm lược của quân Pháp vào Nga năm 1812.RostopchinđượccholàngườiđứngsauchủtrươngđốttrụiMoscowsaukhithànhphốnàylọtvàotayquânPháp.

[13]TạmdịchlàLựclượngVệquốccủaĐứcQuốcxãtừnăm1935đến1945.

[14]MộtbộtộcbándumụcởkhuvựcsamạcẢRậpvàSyria.[15]Chứcvụ“Trungtá”trongLụcquânvàKhôngquânĐức, tiếng

Đứctrongnguyênbản.[16]TòanhàQuốchộiĐứcởBerlin.[17] Hòn đảo nhỏ thuộc vùng Toscana của Italia trong Địa Trung

Hải,nơiHoàngđếPhápNapoléonbịđàyranăm1814,sauthấtbạitrongcuộcxâmlượcnướcNganăm1812.

[18] Stalin đã chết!NướcNgađã chết!Bọn chúngđã chết! - tiếngĐứctrongnguyênbản.

[19]TứcbứctượngđồngcủaPeterĐạiđế.[20]Nghĩa là“độiđặcnhiệm”hay“nhómcôngtác”,một lực lượng

bánquânsựkhét tiếngnằmdướiquyềncủaSS -nhánhquânsựcủađảngQuốcxãĐức.TrongThếchiến II, lực lượngEinsatzgruppencónhiệmvụbọchậuchoquânđộiĐứcbằngcáchápdụngcácbiệnphápnhưtànsátngườiDoThái,dânGypsy,ngườicộngsản,vàbấtcứaibịcoilànguyhiểmchonềnanninhcủaĐứcQuốcxã.

[21] Nguyên văn là “Leutnant” và “Oberleutnant” tiếng Đức trongnguyênbản.

[22]Tênbài“đồngca”củađảngQuốcxãĐức,cũngđượcdùngnhưđồngquốccacủaĐứctừnăm1933đến1945.

[23]Câmmồm.[24]CấpbậctrongcáctổchứcbánquânsựcủađảngQuốcxã,tương

đươngvớithiếutá.[25]NamgiớiDoTháiđượccắtbaoquyđầutừrấtsớm.[26]Xehalf-trackloạixequânsựkếthợpcảbánhlốpvàbánhxích.[27]Xechỉhuy-tiếngĐứctrongnguyênbản.[28]“Cuộc tranhđấucủa tôi” - tácphẩmbằng tiếngĐứccủa trùm

phátxítAdolfHitler.

[29]Ông,ngài.[30]AnhđãbaogiờtớiViennachưa?[31]Chưa.[32]CấpbậctrongĐứcQuốcxãtươngđươngvớitrungúy.[33]Hànhđộngđầuhàngtrongcờvua.