69
Tập thơ Xuân Quỳnh Tuyển tập 30 bài thơ December-2014 http://isach.info

Tập thơ Xuân Quỳnh - Thư Viện Online - Download

  • Upload
    others

  • View
    3

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tập thơ

Xuân Quỳnh

Tuyển tập 30 bài thơ

December-2014http://isach.info

Tập thơ Xuân Quỳnh

Anh Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọánh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối... Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ... ở ngoài kia trời gióở ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơ

Anh Trang 2

Anh

Nước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió...Mà em người đời thườngBiết là anh có ở! 19-7-1973

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 3

Tập thơ Xuân Quỳnh

Bàn Tay Em Gia tài em chỉ có bàn tay,Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấyQuá khứ dài là mái tóc em đen.Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài,Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,Hái rau dền, rau rệu nấu canh,Tập vá may, tết tóc một mình,Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ. Đường tít tắp, không gian như bể,Anh chờ em, cho em vịn bàn tayTrong tay anh, tay của em đây

Bàn Tay Em Trang 4

Bàn Tay Em

Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ.Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,Em phơi mền, vá áo cho anh.Tay cắm hoa, tay để treo tranh,Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,Tay em dừng trên vầng trán lo âu.Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đauVà góp nhặt niềm vui từ mọi ngã.Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớLấy thời gian đan thành áo mong chờ.Lấy thời gian em viết những dòng thơĐể thấy được chúng mình không cách trở. Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,Em trao anh cùng với cuộc đời em.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 5

Tập thơ Xuân Quỳnh

Bao Giờ Ngâu Nở Hoa Những bông hoa nho nhỏChỉ có chút hương đêmẨn vào trong kẽ láNhư mối tình lặng câm Vượt qua tháng qua nămVượt qua đồi qua suốiBỗng gặp một mùi hươngNhư lời yêu thầm gọiNhư ánh đèn chờ đợiNhư ánh mắt bao dung Trong cơn khát cháy lòngBỗng tìm ra nguồn nướcMùi hương không hẹn trướcTình yêu đến bất ngờ. Em đâu biết bao giờMùa hoa ngâu ấy nở

Bao Giờ Ngâu Nở Hoa Trang 6

Bao Giờ Ngâu Nở Hoa

Anh như cây đàn khóaSợi dây còn ngân vang Em đi hết lòng emLại gặp lời hát đóHoa ngâu ở nơi nàoEm cũng không biết nữaEm chỉ biết tình emNhư ngâu vàng vẫn nở.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 7

Tập thơ Xuân Quỳnh

Bầu Trời Trong Quả Trứng (Chuyện của một chú gà con) Tôi kể với các bạnMột màu trời đã lâuĐó là một màu nâuBầu trời trong quả trứng Không có gió có nắngKhông có lắm sắc màuMột vòm trời như nhau:Bầu trời trong quả trứng. Tôi chưa kêu “chiếp chiếp”Chẳng biết tìm giun, sâuĐói no chẳng biết đâuCứ việc mà yên ngủ... Tôi cũng không hiểu rõTôi sinh ra vì saoTôi đạp vỡ màu nâu

Bầu Trời Trong Quả Trứng Trang 8

Bầu Trời Trong Quả Trứng

Bầu trời trong quả trứng Bỗng thấy nhiều gió lộngBỗng thấy nhiều nắng reoBỗng tôi thấy thương yêuTôi biết là có mẹ Đói, tôi tìm giun dếĂn no xoải cánh phơi...Bầu trời ở bên ngoàiSao mà xanh đến thế!Trời xanh mà tôi nghĩTrời xanh mà tôi yêuTrời xanh ấy mang theoCả nỗi lo nỗi sợ Tôi lo bão lo gióTôi sợ cắt sợ diềuThoáng bóng nó nơi nàoTôi nấp ngay cánh mẹ... Nhưng ngoài trời xanh thế

Bầu Trời Trong Quả Trứng Trang 9

Bầu Trời Trong Quả Trứng

Sao tôi lại ẩn đây!...Khi đó tôi nghĩ ngayBầu trời trong quả trứng Không có diều có cắtKhông có bão có mưaKhông biết đói biết noKhông bao giờ biết sợ...Nhưng trời ấy chưa vỡThì tôi cũng chẳng về Tôi đâu còn như xưaTôi ngày nay đã lớnTôi ngồi trong chắc chậtThế tôi cựa làm sao!Còn nỗi nhớ gắt gaoMàu trời xanh này nữaNhớ anh em nhớ mẹTôi nhớ vui nhớ buồn... Biết bao điều lớn hơn

Bầu Trời Trong Quả Trứng Trang 10

Bầu Trời Trong Quả Trứng

Nỗi lo và nỗi sợ.Này trời xanh tôi ởBiết rằng tôi lớn khôn?

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 11

Tập thơ Xuân Quỳnh

Biển Và Em Rì rào tiếng sóng vỗ nghe emGió hiu hiu thổi thật êm đềmXa xa chim bay từng đàn nhỏAi ngồi ai nhớ dáng hình em... Hoàng hôn vừa xuống trên biển vắngCá luôn đuổi nhau nhẹ tung tăng.Sao lòng tôi thoảng nghe nặng trĩuNhớ đôi mắt "Người", đẹp tựa trăng Nhớ một buổi chiều trên biển nàyGió đưa hạt cát nhẹ nhẹ bayVờn trên má em, hay hay đó...Em đùa với sóng thật vui say...

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 12

Tập thơ Xuân Quỳnh

Cắt Nghĩa Tặng Minh-Vũ Thằng em thì hay hỏiKhông kể chuyện như anh(Tuy con, má chẳng sinhCon vẫn quen gọi má) - Má ơi ai sinh cáAi làm ra cái kemĐêm sao lại màu đenBan ngày sao màu trắng?... - Ban ngày làm bằng nắngMàu xanh làm bằng câyQuả ớt làm bằng cayTiếng ồn sinh tàu điện Gió trong cơn lốc biểnGhé tai nghe mà xem...

Cắt Nghĩa Trang 13

Cắt Nghĩa

A lại còn cái kemThì làm bằng mùa rét Bông hoa làm bằng tếtTết làm cho hương thơmCon làm bằng yêu thươngCủa cha và của mẹCủa bà và của ôngCủa má nữa - biết khôngCon làm bằng tất cả

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 14

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chỉ Có Sóng Và Em Đã xa rồi căn phòng nhỏ của emNơi che chở những người thương mến nhấtCon đường nắng, dòng sông trước mặtChuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hèTrang giấy trắng bộn bè bao ký ứcNgọn đèn khuya một mình anh thứcNghe tin đài báo nóng, lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho emNếu đôi lúc giận hờn ânh vô cớNhững bực dọc trong ngày vất vảLàm anh buòn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhauNiềm sung sướng với em là lớn nhấtTrái tim nhỏ nằm trong lồng ngựcGiấy phút nào tim đập chẳng vì anh.

Chỉ Có Sóng Và Em Trang 15

Chỉ Có Sóng Và Em

Một trời xanh, một biển tận cùng xanhVà gió thổi và mây bay về núiLời thương nhớ ngàn lần em muốn nóiNhưng bây giờ chỉ có sóng và em... Quảnh Ninh 5-1983

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 16

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chị Đi qua đường là phải trông xeChị biết Quỳnh rất hay vô ýBao giờ chị cũng dặn em thếChăm cho em từng việc hàng ngày Chị trách em - khi nắm cổ tay:- Quỳnh gầy thế chẳng chịu ăn gì cả!Thấy em buồn chị buồn hơn nỗi buồn của chịThấy em vui chị vui hơn nỗi vui của emLớn rồi mà chị chẳng tin Chị vẫn coi em như ngày còn béEm đã lớn vượt xa điều chị nghĩKhổ hơn nhiều cái khổ chị loVui hơn nhiều cái vui chị cho Trên đường đi bước thành bước bạiNhưng mỗi bận em buồn, chị hỏiEm bảo rằng: "em mệt chút thôi".

Chị Trang 17

Chị

Khi đi xa giữa bom đạn tơi bời Thư em viết: "nơi này yên tĩnh quá".Em thương chị bao lâu rồi vất vảĐêm soạn bài, ngôi trường gió hoang sơGiữa tiếng bom thù và dưới những báo mưaCơn sốt cháu võ vàng đôi mắt chịNên vui buồn mà em vẫn cóBao nhọc nhằn em đã từng qua Chỉ bạn bè em viết và thơ.Em đã viết những điều em đã sốngMà trước chị em lại thường im lặngNên chẳng bao giờ chị hiểu emAi nói gì về em chị cũng không tinVì chị nghĩ chị hiểu em hơn tất cả

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 18

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chồi Biếc Dưới hai hàng câyTay ấm trong tayCùng anh sóng bướcNắng đùa mái tócChồi biếc trên câyLá vàng bay bayNhư ngàn cánh bướm(Lá vàng rụng xuốngCho đất thêm màuCó mất đi đâuNhựa lên chồi biếc)Này anh, em biếtRồi sẽ có ngàyDưới hàng cây đâyTa không còn bướcNhư người lính gácĐã hết phiên mìnhNhư lá vàng rụng

Chồi Biếc Trang 19

Chồi Biếc

Cho chồi thêm xanhVà đời mai sauTrên đường này nhỉNhững đôi tri kỷSóng bước qua đâyLá vàng vẫn bayChồi non lại biếc 2-1-1963

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 20

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chuồn Chuồn Báo Bão Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ béBay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng Con chuồn ngô hay làm dángChao mình soi mặt ao trongĐốt cháy lòng một nét chờ mongCon chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửaCon chuồn vằn mang những điều kì lạVới đứa trẻ nào chưa biết bơiơi cánh chuồn gợi những buồn vuiCánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ?Ngon sào thưa cánh buồm ai ngái ngủNhững cánh buồm mỏng mảnh như tình yêu!Gió heo may hôm nay về chăngMà chuồn chuồn bay về dăng dăngBáo cơn bão phương nào thổi tới? Đường sẽ vắng nếu trời bão nổiCánh cửa nhà sập lại trước khi mưa

Chuồn Chuồn Báo Bão Trang 21

Chuồn Chuồn Báo Bão

Con chim tìm tránh bão sẽ về xaCon kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổKhông còn trời xanh chỉ mưa và gióNhững dòng sông không nhà cửa miên manVà mây, mây khắp chốn lang thangChặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệpCho cơn lốc dữ tợn về bẻ nátTrái đất này sẽ nhấn chìm trong mưaKhông tìm đâu một chỗ nương nhờ!Mỏng manh thế chịu làm sao nổiChuồn chuồn ơi báo làm chi bão tớiTrời bão lên rồi mày ở đâu?

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 22

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chuyện Cổ Tích Loài Người Trời sinh ra trước nhấtChỉ toàn là trẻ conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng cây ngọn cỏMặt trời cũng chưa cóChỉ toàn là bóng đêmKhông khí chỉ màu đenChưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắmNhưng chưa thấy gì đâu!Mặt trời mới nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bắt đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bằng cái cúc

Chuyện Cổ Tích Loài Người Trang 23

Chuyện Cổ Tích Loài Người

Màu đỏ làm ra hoaChim bấy giờ sinh raCho trẻ nghe tiếng hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bằng mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắmSuối bắt đầu làm sôngSông cần đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì cho ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh những cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây cho bóng rợpTrời nắng mây theo cheKhi trẻ con tập điĐường có từ ngày đó

Chuyện Cổ Tích Loài Người Trang 24

Chuyện Cổ Tích Loài Người

Nhưng còn cần cho trẻTình yêu và lời ruCho nên mẹ sinh raĐể bế bồng chăm sócMẹ mang về tiếng hátTừ cái bống cái bangTừ cái hoa rất thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng rất đắngTừ vết lấm chưa khôTừ đầu nguồn cơn mưaTừ bãi sông cát vắng... Biết trẻ con khao khátChuyện ngày xưa, ngày sauKhông hiểu là từ đâuMà bà về ở đóKể cho bao chuyện cổ:Chuyện con cóc, nàng tiênChuyện cô Tấm ở hiền

Chuyện Cổ Tích Loài Người Trang 25

Chuyện Cổ Tích Loài Người

Thằng Lý Thông ở ác...Mái tóc bà thì bạcCon mắt bà thì vuiBà kể đến suốt đờiCũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biếtThế là bố sinh raBố bảo cho biết ngoanBố dạy cho biết nghĩRộng lắm là mặt bểDài là con đường điNúi thì xanh và xaHình tròn là trái đất...Chữ bắt đầu có trướcRồi có ghế có bànRồi có lớp có trườngVà sinh ra thầy giáo...Cái bảng bằng cái chiếuCục phấn từ đá ra

Chuyện Cổ Tích Loài Người Trang 26

Chuyện Cổ Tích Loài Người

Thầy viết chữ thật to:“Chuyện loài người” trước nhất.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 27

Tập thơ Xuân Quỳnh

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trời sinh ra trước nhấtChỉ toàn là trẻ conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng cây ngọn cỏMặt trời cũng chưa cóChỉ toàn là bóng đêmKhông khí chỉ màu đenChưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắmNhưng chưa thấy gì đâu !Mặt trời mới nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bắt đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bằng cái cúc

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trang 28

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh raCho trẻ nghe tiếng hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bằng mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm thanh đi khắpMuốn trẻ con được tắmSóng bắt đầu làm sôngSông cần đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì cho ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh những cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây cho bóng rợpTrời nắng mây theo cheKhi trẻ con tập điĐường có từ ngày đó

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trang 29

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Nhưng còn cần cho trẻTình yêu và lời ruCho nên mẹ sinh raĐể bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hátTừ cái bống cái bangTừ cái hoa rất thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng rất đắngTừ vết lấm chưa khôTừ đầu nguồn cơn mưaTừ bãi sông cát vắng... Biết trẻ con khao khátChuyện ngày xưa, ngày sauKhông hiểu là từ đâuMà bà về ở đóKể cho bao chuyện cổ:Chuyện con cóc, nàng tiênChuyện cô Tấm ở hiền

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trang 30

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Thằng Lý Thông ở ác...Mái tóc bà thì bạcCon mắt bà thì vuiBà kể đến suốt đờiCũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biếtThế là bố sinh raBố bảo cho biết ngoanBố dạy cho biết nghĩRộng lắm là mặt bểDài là con đường điNúi thì xanh và xaHình tròn là trái đất... Chữ bắt đầu có trướcRồi có ghế có bànRồi có lớp có trườngVà sinh ra thầy giáo...Cái bảng bằng cái chiếuCục phấn từ đá ra

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trang 31

Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Thầy viết chữ thật to:"Chuyện loài người" trước nhất.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 32

Tập thơ Xuân Quỳnh

Con Chả Biết Được Đâu (Thơ xuân cho con) Mẹ đan tấm áo nhỏBây giờ đang màu xuânMẹ thêu vào chiếc khănCái áo và cái láCỏ bờ đê rất lạXanh như là chiêm bao Kìa bãi ngô, bãi dâuThoáng tiếng cười đâu đó.Mẹ đi trên hè phốNghe tiếng con đạp thầmMẹ nghĩ đến bàn chânVà con đường tít tắp Bỗng như lên tiếng hátTừ màu mạ dưới đồngTừ hạt cây trong rừng

Con Chả Biết Được Đâu Trang 33

Con Chả Biết Được Đâu

Từ cánh buồm trên biểnThường trong nhiều câu chuyện Bố vẫn nhắc về conBố mới mua chiếc chănDành riêng cho con đắpÁo con bố đã giặtThơ con bố viết rồi Các anh con hỏi hoài:- Bao giờ sinh em bé?Cả nhà mong con thếCon chả biết được đâuMẹ ghi lại để sauLớn lên rồi con đọc 1-1975

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 34

Tập thơ Xuân Quỳnh

Con Yêu Mẹ - Con yêu mẹ bằng ông trờiRộng lắm không bao giờ hết- Thế thì làm sao con biếtLà trời ở những đâu đâuTrời rất rộng lại rất caoMẹ mong bao giờ con tới! - Con yêu mẹ bằng Hà NộiĐể nhớ mẹ con tìm điTừ phố này đến phố kiaLà con gặp ngay được mẹ. - Hà Nội còn là rộng quáCác đường như nhện giăng tơNào những phố này phố kiaGặp mẹ làm sao con gặp hết! - Con yêu mẹ bằng trường họcSuốt ngày con ở đấy thôi

Con Yêu Mẹ Trang 35

Con Yêu Mẹ

Lúc con học, lúc con chơiLà con cũng đều có mẹ - Nhưng tối con về nhà ngủThế là con lại xa trườngCòn mẹ ở lại một mìnhThì mẹ nhớ con lắm đấyTình mẹ cứ là hay nhớLúc nào cũng muốn bên conGiá có cái gì gần hơnCon yêu mẹ bằng cái đó - À mẹ ơi có con dếLuôn trong bao diêm con đâyMở ra là con thấy ngayCon yêu mẹ bằng con dế.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 36

Tập thơ Xuân Quỳnh

Cố Đô Với vết chân của bầy dã thúIn trên nền gạch cũ trước lăng vuaVới dòng sông như không chảy bao giờVẫn mờ ảo ngàn năm màu sương khóiTà áo trắng bay về đâu vời vợiCon thuyền khuya trăng gọi phía nguồn xa Màu nắng in trong mắt tự ngàn xưaCăn nhà cũ, mảnh vường hương ngày cũDẫu hiện tại mà như quá khứLà quê hương dù không phải quê hương.Dường như đây, tôi có nỗi buồnCó hạnh phúc, có một thời thơ béCó khát vọng những năm còn rất trẻTôi thuộc từ ngọn cỏ đến nhành câyTôi thương về vời vợi những trời mâyNhịp tim đập tiếng chuông ngày nắng xế. Đường xa ngái cho lòng da diết thế

Cố Đô Trang 37

Cố Đô

Con nước nào ra bể chiều nayĐến nao lòng là giờ phút chia tayCon sông cũ mảnh vườn xưa ngày cũNhư vĩnh biệt tuổi thơ và quá khứBạn bè ơi dẫu tôi sẽ quay vềNhưng chắc rằng tất cả chẳng như xưaTôi sẽ khác, cố đô rồi cũng khác. Huế, 11-1984

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 38

Tập thơ Xuân Quỳnh

Có Một Thời Như Thế Có một thời vừa mới bước raMùa xuân đã gọi mời trước cửaChẳng ngoái lại vết chân trên cỏVườn hoa nào cũng ở phía mình điĐường chẳng xa, núi không mấy cách chia.Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễnTrang nhật ký xé trăm lần lại viếtTình yêu nào cũng tha thiết như nhau Có một thời ngay cả nỗi đauCũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổiMơ ước viễn vông, niềm vui thơ dạiTuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanhVà tình yêu không ai khác ngoài anhNgười trai mới vài lần thoáng gặpLuôn hy vọng để rồi luôn thất vọngTôi đã cười đã khóc những không đâuMột vầng trăng niên thiếu ở trên đầu

Có Một Thời Như Thế Trang 39

Có Một Thời Như Thế

Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt...Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạcNỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờNhư kẻ khó tính từng hào keo kiệtTôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hếtHôm nay non, mai cỏ sẽ già . Tôi đã đi mấy chặng đường xaVượt mấy núi mấy rừng qua mấy biểnNiềm mơ ước gửi vào trang viếtNỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tưEm yêu anh hơn cả thời xưa(Cái thời tưởng chết vì tình ái)Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổiEm cộng anh vào với cuộc đời emEm biết quên những chuyện đáng quênEm biết nhớ những điều em phải nhớHoa cúc tím trong bài hát cũDẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa

Có Một Thời Như Thế Trang 40

Có Một Thời Như Thế

Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờNhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. 11-1984

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 41

Tập thơ Xuân Quỳnh

Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Thị trấn nào anh đến chiều nayMảnh tường vắng, mùa đông giá rétDẫu em biết không phải là vĩnh biệtVẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm nào anh sẽ đi quaNhững đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...Dẫu em biết rằng anh trở lạiNgọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mìnhHạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngóiTờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợiMột con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là khôngChỉ lá rụng dạt dào lối phốDẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.

Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Trang 42

Tập thơ Xuân Quỳnh

Đêm Cuối Năm Đã mùa hoa cúc vàngLại một năm sắp hếtThời gian sao trôi nhanhNgổn ngang nhiều công việc Thế là ba cái tếtHai chúng mình có nhauDù chưa phải là lâuNhưng cũng không ngắn ngủiHạnh phúc tính bằng nămCây tính bằng mùa trái Dẫu lòng em không quênCon đường ga cát bụiBóng anh đi lầm lụiSông đôi bờ cách xa Dẫu lòng em chưa quaNhững hồi còi báo động

Đêm Cuối Năm Trang 44

Đêm Cuối Năm

Những căn hầm nước ngậpCon chúng ta còn thơ... Em đâu nhắc chuyện quaĐể cho lòng tủi cựcEm nhớ lại ngày xaThấy mình thêm hạnh phúc Qua bao ngày lửa đạnĐất về với mùa xuânNhư em về với anhQua những ngày sóng gió Ở ngoài kia đường phốMàu áo chen màu hoaAnh có nghe: ngoài gaTiếng con tàu đang gọi Mùa xuân 1976.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 45

Tập thơ Xuân Quỳnh

Đêm Trở Về Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổMột nhành cây ướt đẫm mưa ràoĐêm bên bờ biển, cát và saoGian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏ Đêm đầu tiên tôi trở về quê cũChưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làngChỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyềnMột nhành cây đập khẽ vào cửa sổCó thể là ngọn gióLá rào rào nước rơiHay một cánh chim bayThuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãiNhững tảng đá vôi trắng tinh như muốiNhững tảng đá xanh lấp lánh rong mềm Tôi mở cửa ra vườnBốn bề xào xạcTừ cành thấp lên cành cao

Đêm Trở Về Trang 46

Đêm Trở Về

Từ cây này sang cây khácTiếng thì thầm lan mãi đến xa xôiCó lẽ nào cây đã nhận ra tôi?Chân tôi bước trên đất và trên cỏ Tôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đáLòng bỗng xạc xào run rẩy như câyTrời sáng mau đi cho tôi gặp mặt ngườiHai mươi năm hai mươi năm mong nhớHai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổĐể mở ra là gặp quê nhà.Ôi mùi thơm của những bông hoaNhững nhành cây như bàn tay trìu mếnCủa quê nhà đang ngả xuống vai tôiNước mắt hoà với giọt mưa vuiGà gáy sáng, vòm xan nắng dậy! Đà Nẵng, 1975

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 47

Tập thơ Xuân Quỳnh

Gửi Lại Thành Phố Nắng Ngày mai tôi xa rồiBiết bao giờ trở lạiÔi thành phố tôi yêuDưới một trời nắng dãiNắng như màu lửa cháySém lòng một vết thương Mai dù đi tới đâuVẫn mang màu nắng ấy.Ngày mai tôi xa rồiLòng tôi còn ở lạiMột chút tình yêu tôiNhư vệt đèn le lóiLẫn trong triệu ánh đènLẫn trong màu áo mớiLẫn trong những ngã tưTiếng còi xe giục gọiTình yêu như hạt bụi

Gửi Lại Thành Phố Nắng Trang 48

Gửi Lại Thành Phố Nắng

Vướng lối chân người qua Tình tôi như màu hoaTrong mảnh vườn đã tốiNhư tiếng vang hòn sỏiGiữa biển đời mênh môngDẫu có cũng bằng khôngChỉ riêng mình tôi biếtBạn bè đâu vắng hếtCửa khoá đường phố đôngNhững chiếc cầu qua sôngXa lộ dài tít tắpÔi cái thành phố nắng Tình yêu tôi nhỏ nhoiỞ đấy chỉ cha tôiHiểu tình thương tôi lớnCửa căn phòng chật hẹpTóc bạc ngóng chờ conBình minh lại hoàng hônChia li và gặp gỡ

Gửi Lại Thành Phố Nắng Trang 49

Gửi Lại Thành Phố Nắng

Cuối đường ra tới chợTiếng gậy người âm vangGiữa nhịp sống đua chenTôi vẫn còn nghe rõ: Tình thương

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 50

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Anh không ngủ được ư anh?Để em mở quạt quấn mành lên choLặng sao cái gió mặt hồGhét sao cái nóng đầu mùa đã ghê! Đoàn thương binh mới trở vềĐánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiềuAnh không ngủ được anh yêu?Nghe chi con lũ đang chiều nước dâng Ngày mai cây lúa lên đòngLại xanh như đã từng không mất mùaCon sông bạn với con đòCon người bạn với câu hò trên sông. Ngủ đi, em khép cửa phòngĐể em lên gác em trông xem nàoAi đồn rằng cọ cháy caoNgười dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồi

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Trang 51

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ

Hình như lửa đã tắt rồiGió không thổi nữa anh ơi yên lòngThương gì người đói lang thangXin ăn trên khắp phố phường ngoài kia Ngủ đi anh hãy ngủ yênRồi mai họ sẽ trở về quê thôiLòng thương chỉ nói bằng lờiLấy đâu ra gạo cho người được no Khuya rồi anh hãy ngủ điĐể em trở dậy em che bớt đènĐứa nào nó nói cùng anhCái tin chết của bạn mình vừa xongChắc là đường đất khó khănNên thư từ chẳng thể năng gửi về Anh ơi anh hãy ngủ điThằng con ta nó nằm mê đó màNgày chơi súng giả ba lôLàm anh giải phóng hét hò suốt thôi

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Trang 52

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ

Mười năm sau lớn lên rồiSẽ quên đi những trò chơi bây giờNgủ đi anh, hãy ngủ đi... 1974

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 53

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hát Ru Bình hoa đã ngủ trên bànKìa trang sách gấp ngọn đèn thiu thiuNgủ đi, người của em yêuNày, con tàu lạ vừa neo bến chờTrời đêm nghiêng xuống mái nhàBiển xanh kia cũng đã mơ đất liền. Anh mơ anh có thấy emThấy bông cúc nhỏ nơi triền đất quêChiếc mo rơi ở bờ treCon sông thăm biển đã về rừng xưaĐám mây về với cơn mưaCon đường đi tới miền chưa có đường. Ngủ đi vầng trán yêu thươngBức tranh đã ngủ mặt tường lặng imNgủ đi, hòn đá thì mềmBàn chân thì cứng ngọn đèn thì xaThời gian như gió thoảng qua

Hát Ru Trang 54

Hát Ru

Tình yêu là cánh đồng hoa giữa trờiTay ta nắm lấy tay ngườiDẫu qua trăm suối ngàn đồi cũng qua.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 55

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hát Với Con Tàu Mùa xuân đất nước mênh môngCon tàu đi giữa muôn lòng thương yêuTàu qua những sớm những chiềuNhững sông, những núi, những đèo tàu qua...Nơi nào cũng muốn là gaMột bàn tay vẫy tha thiết con tàuMột lời hát gửi theo sauMột bình minh ở trên đầu cùng điBiển xanh là nỗi nhớ quêTrời xanh như những cách chia đã lìaPhố xanh trong những ánh đènLàng xanh đang xoá những miền thép gaiEm không nói được nên lờiGiấu trong đáy mắt tiếng cười của emNhững rừng những núi chưa quenNhững làng những phố biết em lần đầu Mà em đã nhớ từ lâu

Hát Với Con Tàu Trang 56

Hát Với Con Tàu

Mà em vẫn ước cùng nhau trở vềCon tàu nối lại trăm quêNhững tên xa vợi nay nghe hoá gần"Đường vô xứ Huế quanh quanh"Mà sông Hương với Ngự Bình là đâyCon tàu đi giữa biển mâyHải Vân ta biết có ngày ta quaNha Trang sóng vỗ bên nhàPhan Rang, Phan Thiết còn xa nữa mình ? Lặng yên, nghe rõ không anhTrái tim đập giữa mênh mông đất trờiKhi vô thành phố tên NgườiCon tàu như cũng nói lời thiết thaQua rồi bao nỗi cách xaQuê anh giờ cũng đã là quê emCỏ cây, ngọn gió cũng quenVừa nghe tiếng nói đã nên mặn mà Thơ em đã có bóng dừaCó dòng kênh với con đò quê anh

Hát Với Con Tàu Trang 57

Hát Với Con Tàu

Có bao trai gái đất mìnhRa đi, giờ cũng như anh trở vềNày anh, em hát anh ngheDẫu không hay cũng đừng chê đừng cườiMùa xuân tôi hát với ngườiVới con tàu - hát những lời thương yêu Mùa xuân 1976

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 58

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hoa Cỏ May Cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơKhông gian xao xuyến chuyển sang mùaTên mình ai gọi sau vòm láLối cũ em về nay đã thu Mây trắng bay đi cùng với gióLòng như trời biếc lúc sang hèĐắng cay gửi lại bao mùa cũThơ viết trôi dòng theo gió xa Khắp nẻo giăng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như lời khóiAi biết lòng người có đổi thay?!

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 59

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hoa Cúc Xanh Hoa cúc xanh có hay là không cóTrong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưaMột dòng sông lặng chảy từ xaThung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ Hoa cúc xanh có hay là không cóMột ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xaMơ ước của người hay mơ ước của hoaMà tươi mát mà dịu dàng đến thế Cỏ mới mọc con chim rừng thơ béNước trong ngần thầm thì với ngàn lauTrái tim ta như nắng thuở ban đầuChưa chút gợn một lần cay đắngTrên thềm cũ mùa thu vàng gió nắngĐời yên bình chưa có những chia xaKhắp mặt đầm xanh biếc một màu hoaHương thơm ngát cả một vùng xứ sở

Hoa Cúc Xanh Trang 60

Hoa Cúc Xanh

Những cô gái da mịn màng như lụaNhững chàng trai đang độ tuổi hai mươiNgười yêu người, yêu hoa cỏ đất đaiNhững câu chuyện xoay quanh mùa hái quả... Hoa cúc xanh có hay là không cóTháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơCó hay không thung lũng của ngày xưaAnh đã ở và em thường tới đó Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏNhững ngả đường phơ phất gió heo mayCả một vùng vương quốc tuổi thơ ngâyBao mơ ước mượt mà như lá cỏ...Anh đã nghĩ chắc là hoa đã cóMọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 61

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hoa Cúc Có thay đổi gì không màu hoa ấyMùa hạ qua rồi lại đến mùa thuThời gian đi màu hoa cũ về đâuNay trở lại vẫn còn như mới mẻ Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thếChỉ là em đã khác với em xưaNắng nhạt vàng, ngày đã quá trưaNào đâu những biển chờ nơi cuối đất Bao ngày tháng đi về trên mái tócChỉ em là đã khác với em thôiNhưng màu hoa đâu dễ quên nguôiThành phố ngợp ngày nao chiều gió dậyGương mặt ấy lời yêu thưở ấyMàu hoa vẫn cháy ở trong em

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 62

Tập thơ Xuân Quỳnh

Hoa Dại Núi Hoàng Liên Một ngày đường từ miền đất trung duTôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắtSang thu rồi gió vẫn nồng da mặtTiếng ve nào còn sót trong lùm cây Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêuChợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắtLên cao... lên cao nắng như dần nhạtBỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núiHoa nép mong manh trước tầm gió thổiHoa diếp vàng cô độc giữa thâm uVà bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơHoa sim tím một nỗi buồn hoang dãHoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớMà thấy người cành lá khẽ lung lay Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây

Hoa Dại Núi Hoàng Liên Trang 63

Hoa Dại Núi Hoàng Liên

(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ...)Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữaNhững hoa này chỉ hoa dại mà thôi!Không phải hoa được ở cùng ngườiĐược chăm sóc những mảnh vườn sạch cỏĐược khoe đến muôn màu sắc lạVà được đời chiêm ngưỡng mùi hươngKhông phải hoa được cắm trên bànTrong ngày hội của những niềm vui mớiNhững hoa này lại nở cho triền

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 64

Tập thơ Xuân Quỳnh

Không Đề 02 (Viết cho Vũ)Mắt anh nâu một vùng đất phù saVùng đất của nơi nào trong trí nhớEm chiếm đoạt rồi em hoảng sợGiữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơnMấy năm rồi, thơ em buồn hơn Áo em rộng, lòng em tan nátNhững bài hát ngày xưa em vẫn hát“Cây trúc xinh, quán dốc...gốc đa làng...”Câu thơ anh em vẫn đọc thầmCả lúc nghĩ: “...biết bao giờ trở lại”Mái tôn dột. Sao mà mưa mãiAnh ra điPhố vắngĐầu trần. Biết bao giờ cho đến mùa xuânEm sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ

Không Đề 02 Trang 65

Không Đề 02

Em sẽ kể anh nghe về ngọn gióTrên đỉnh cao thành bão những đêm hèEm kể về những miền đất em điNhững cửa biển thơ anh thường nói tớiNhững rừng hoa thơ anh từng đến háiTrái bàng vàng rụng vội con đường quen.Chẳng có gì để em nói về emEm chỉ thấy em là người có lỗi.

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 66

Tập thơ Xuân Quỳnh

Không Đề Sắc lá phong rực vàng lên lần cuốiTrái mùa thu chín vội trước khi xaNhư ngọn đèn lửa bùng lên rực rỡánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhàCũng có thể mùa thu chưa hếtVẫn còn đang lưu luyến khách đi quaCũng có thể là tôi đến chậmThấy màu mây rừng lá tưởng còn thu Mạc Tư Khoa 9-1987

Tập thơ Xuân Quỳnh Trang 67

Tập thơ Xuân Quỳnh

Lời Ru Của Mẹ Lời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi con vừa ra đờiLời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm ápLời ru là tấm chănTrong giấc ngủ êm đềmLời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau muống Và khi con đến lớpLời ru ở cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước bàn chân con

Lời Ru Của Mẹ Trang 68

Lời Ru Của Mẹ

Mai rồi con lớn khônTrên đường xa nắng gắtLời ru là bóng mátLúc con lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi con ra biển rộngLời ru thành mênh mông

Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)

Lời Ru Của Mẹ Trang 69