9
Sách Có Ngựa

VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Hạ Triệu Bách, trong mắt người đời, hắn là một doanh nhân thành đạt, làm nên nghiệp lớn bằng sự cứng rắn quyết đoán khó ai sánh bằng. Không ai hay biết, những tiền tài danh vọng, quyền cao chức trọng kia, đối với hắn, đều không thể sánh bằng một cái tên cất giấu trong tim suốt bao nhiêu năm, Lâm Thế Đông. Người ấy, hắn đã tự tay làm tổn thương. Người ấy, hắn đã tự tay dồn tới chỗ chết. Người ấy, hắn đã tự tay chôn cất. Trên cõi đời này, hắn sao còn có thể gặp lại một ánh mắt trong trẻo, một nụ cười hòa ái, một dáng hình thanh nhã ấy nữa đây? Phải cố chấp đến chừng nào, yêu đến chừng nào, để Hạ Triệu Bách có thể đứng giữa ngàn vạn người, nhìn xuyên qua một cơ thể xa lạ, nhận ra linh hồn của người kia? Nếu được làm lại, hắn sẽ dùng sự dịu dàng dệt một tấm lưới tình êm đềm, bắt nhốt trái tim của người ấy…

Citation preview

Page 1: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Sách Có Ngựa

Page 2: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Chương 16 5

Chương 17 3 4

Chương 18 57

Chương 19 93

Chương 20 122

Chương 21 14 9

Chương 22 181

Chương 23 215

Chương 24 247

Chương 25 278

Chương 26 309

Chương 27 340

Chương 28 370

Ngoại truyện 3 91

Hạ Triệu Bách 3 91

Tảo mộ 409

Điều ph iền muộn của Hạ Triệu Bách 432

Lâm T u ' ẽ ■ I ^ K I 439

Ngày ki oách Có Ngựa 4 4 9

Sinh nhọL 466

Page 3: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

/ 6

* if I ầu nhức như búa bổ, tôi nằm co quắp trên giường không nhúc nhích. Mưu tính của Sabrina, tiếng khóc

lóc lẫn hồ nghi của Lâm Tuấn Thanh, những lời chỉ trích và đốp chát của hai người hợp lại với nhau thành dòng thác lũ, không ngừng vang vọng trong đầu tôi. Sâu thẳm trong tôi như có đến hai người tí hon, mỗi người cầm một cây cưa, người nói cưa từ hai bên thì tốt hơn, kẻ kia lại bảo cắt từ giữa mới hợp lý. Đứng giữa trận giằng co ấy, tôi đau đớn đến mức tâm trí mơ hồ, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Tôi nhắm nghiền mắt, bên tai có tiếng Jessica nhấn chuông gọi bác sĩ, tiếp đó cả đám người xông vào trong phòng, bọn họ kéo thẳng người tôi ra, ngón tay lạnh lẽo mang găng cao su kéo mở mí mắt tôi. Tôi chập chờn nghe xung quanh vang lên nhiều ý kiến khác nhau, còn có ngưòi lớn tiếng hét vào m ặ t t ô i h ỏ i A ' I ^ K ITô;đ 5óch Có Ngựa ểtậptrungchống lại CU1I uau u c u ig AC luạv. u n u 11 111 LI 1. uung L/̂ il bề im bặt,

5

Page 4: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Ngô Trầm Thủy

một người bước lên ôm chặt tôi, bàn tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ nắm lấy cằm, tách đôi môi tôi ra, tôi nghe tiếng người đóvang lên bên tai: "Đừng cắn, em chảy máu rồi."

"Đau quá..." Tôi vô thức trả lời.

"Ngoan, cắn cái này." Có thứ gì đó cưng cứng đưa đến ngang miệng tôi, cơn đau lại ập đến, tôi rên rỉ, không nghĩ ngợi gì liền mở miệng cắn phập vào nó. Người sau lưng tôi khẽ rên một tiếng, tôi chẳng mảy may hay biết, vẫn cắn chặt không buông. Sau đó, bên cạnh có người xắn tay áo tôi lên, cảm giác kim loại lạnh lẽo đâm vào da thịt đau nhói chớp mắt xộc lên não, tôi thét lên một tiếng ra sức vùng vẫy.

"Mau đè cậu ấy xuống!" Ai đó hét lên.

"Đừng động vào, cứ để tôi." Người ở sau lưng đáp, haicánh tay như gọng kìm khóa chặt tôi trước ngực. Rồi ai đó dùng sức cố định tay tôi, dòng nước lạnh băng chảy vào bên dưới làn da. Không lâu sau, tôi cảm thấy bản thân như đông cứng, lạnh cóng, tựa hồ thứ đang chảy trong huyết quản đều là băng tuyết buốt giá. Không kìm được, tôi run lên bần bật, người đó bèn dồn sức đè tôi xuống, luôn miệng bảo: "Ngoan, không sao rồi, ngoan, thả lỏng, chốc nữa là ổn thôi, thả lỏng nào."

Hắn an ủi người khác vừa vụng về lại buồn cười, chỉ biết nhắc đi nhắc lại "ngoan nào", "không sao rồi". Trong lòng tôi muốn rất muốn mỉa mai hắn, tôi đâu phải con nít, trò này chẳng hiệu quả đâu. Hơn nữa giọng nói đó, mặc dù đã cố dịu dàng hết mức có thể, cũng chẳng mềm mại gì cho cam. Nhưngkỳ lạ là, ng tôi dường I trĩu nặng, c

ng giày vò Ig lúc càng

6

Page 5: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

fTao /NỘ 2

Tôi chìm sâu trong giấc ngủ nồng nàn như thuở sơ sinh, nằm giữa chốn an toàn ấm áp, yên tâm say giấc. Khi tỉnh dậy trời đã rạng sáng, bệnh viện ờ thế lưng tựa núi mặt hướng biển nên buổi sớm thường có tiếng chim líu lo hót, mang ngày mới xinh tươi như đứa trẻ vừa chào đòi đặt vào bàn tay tôi. Tôi không muốn mở mắt, hơi ấm sau lưng khiến lòng lưu luyến, tôi cuộn tròn, định dụi vào chiếc gối mềm mại, nào ngờ chỗ má chạm phải thấy cưng cứng. Tôi bắt mãn đưa tay lên sờ soạng, quả thực không láng mịn gì, lại sờ tiếp, giống lồng ngực của con người, han nữa còn là loại cơ bắp rắn chắc nhờ tập luyện, quanh mũi thoang thoảng mùi xì gà quen thuộc.

Xì gà! Tôi giật bắn người, mở bừng mắt, phát hiện tay chân mình dang rộng, đang sung sướng rụt vào lòng một người đàn ông. Tay người đó choàng ra sau lưng tôi, ôm ghì tôi trong vòng tay một cách thân mật, còn đầu tôi thì dán chặt lên lồng ngực hắn, chân quấn quýt trên bắp đùi hắn!

Phát hiện này còn kinh hãi hơn việc trông thấy con bạch tuộc khổng lồ nằm chình ình trên giường mình vào sáng sớm. Tôi ngồi bật dậy, kinh hoàng nhìn chăm chăm người đàn ông đó, cơ thể này, mùi hương này, gương mặt này, ngoài Hạ Triệu Bách ra còn ai vào đây chứ? Nhưng ai đó làm ơn giải thích hộ tôi, tại sao hắn lại ở đây, hơn nữa trông còn y như đã ôm tôi suốt đêm?

Tôi bật dậy như thế, Hạ Triệu Bách bèn cau mày bất mãn, miệng lầm bầm, cánh tay đặt trên eo ngang ngược kéo tôi vào lòng hắn. o r I / U ÎU Bách đauđiếng, thế oách L á Ngựa ' giữ đầu tôi,

nơ nu ciiOi L 1 I U U U I U 1 1 1 U 1 U U I ______________________ ___ ~ món đồ chơi

7

Page 6: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Ngô Trầm Thủy

yêu thích, rồi trở người, dứt khoát đè tôi xuống kẹp chặt trong vòng tay y như nhân bánh kẹp. Tôi thoảng ngẩn ra, sũng sờ trước nụ cười đầy thỏa mãn kia, dẫu nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp với một Hạ Triệu Bách gian trá độc đoán. Chốc sau, tôi mới sực nhận ra, vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay bây giờ là làm sao để thoát khỏi tình trạng bánh kẹp thịt này. Các y tá đổi ca có lẽ vào khoảng sáu giờ, tiếp đó là kiểm tra phòng, nhỡ họ vào mà chúng tôi vẫn còn duy trì tư thế này, Hạ Triệu Bách mặt dày thì không sao, nhưng tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục điều trị ở đây nữa.

Tôi tức tối đẩy mạnh hắn, tên này y như ăn thuốc kích thích tăng trưởng ấy, cơ thể rắn chắc như tường đồng vách sắt. Đẩy chưa được mấy cái, tay tôi đã mỏi nhừ, thở hổn hển, còn hắn thì y như chẳng có chuyện gì, càng ghì chặt tôi hơn. Chẳng đặng đừng, tôi giơ tay vả vào mặt hắn bôm bốp, la lớn: "Hạ Triệu Bách, Hạ Triệu Bách anh tỉnh dậy mau."

Hắn rên lên một tiếng, mơ mơ màng màng nói: "Cục cưng, để anh ngủ chút nữa đi, tối qua em giày vò anh đến mệt bở hơi tai..."

Mặt tôi thoắt nóng bừng, câu nói sao mà ám muội quá, hay trong cơn nửa mê nửa tình Hạ Triệu Bách ngỡ rằng mình vẫn còn trong "chốn bồng lai" nào đó? Tôi vụt lên giọng, quát lớn: "Hạ Triệu Bách, tỉnh dậy mau!"

Hắn cau mày, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà mất mấy giây mới chầm chậm xoay qua nhìn tôi. Hạ Triệu

"Chào buổi sang, De cưng.

8

Page 7: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

f / a o /H Ộ 2

Tôi hơi nheo mắt, bình tĩnh bảo: "Buông ra, nhỡ y tá vào trông thấy, không tốt cho thanh danh của anh."

Hắn cười xòa, vò vò mái tóc, nói: "Em lúc nào cũng thế, bản thân không thích, lại toàn thốt ra điều đó bằng những lời lo nghĩ cho kẻ khác. Được rồi, anh không làm gì em đâu." Hạ Triệu Bách buông tay, bước xuống giường, tự vào phòng vệ sinh rửa ráy. Chốc sau bước ra, râu ria sạch sẽ, cũng đã thay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, thoạt trông lại là chàng tổng giám đốc lịch lãm đầy uy nghiêm của Hạ thị. Tôi nhìn hắn, chợt hỏi: "Anh... sao anh có cả áo quần để thay?"

"Hôm qua em một mực giữ tay anh không chịu buông, anh biết ngay là không về được, bèn gọi điện bảo nhân viên mang một bộ khác đến." Hắn khẽ trả lời, đưa tay ra, trên đó còn cuốn băng gạc, mỉm cười hỏi: "Em muốn ngủ nữa không? Nếu không, anh bế em đi đánh răng rửa mặt."

Tôi lắc đầu, trong lòng đã lờ mờ hiểu, hôm qua chứng đau đầu phát tác, người từ sau lung ôm tôi có lẽ là hắn, vết thương trên bàn tay hẳn cũng do tôi cắn. Tôi khẽ thở dài, rốt cuộc vì cái gì chứ? Dù đuổi mắng thế nào, gã đàn ông này cũng chẳng chịu đi, dẫu tôi phản kháng cũng chỉ như đấm vào không khí, nào có chút tác dụng, chẳng lẽ phải thực sự trở mặt với nhau hắn mới cam tâm sao?

Tôi chầm chậm giở chăn ra, tối qua chắc họ đã tiêm thuốc giảm đau và an thần nên giờ tôi vẫn thấy toàn thân uể oải,

nguòicứ nj Sách Cá Naưa mềmnhùn:Hạ Triệu Bc • ra lại sức, đểanh giúp em nhé."

9

Page 8: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Ngô Trầm Thủy

Tôi yên lặng ngước đầu, chăm chú nhìn hắn, đến mức khiến nụ cười trên môi hắn trở nên gượng gạo, mói từ tốn cất lời: "Hôm nay có rảnh không, nếu rảnh, chốc nữa đẩy tôi ra ngoài. Đã lâu rồi tôi không hít thở không khí trong lành của buổi sớm."

"Được." Hắn nhoẻn cười: "Anh sẽ dành cả ngày hôm nay để ở cạnh em."

Tôi gật đầu, tránh cánh tay của hắn, từ từ mò đến phòng tắm, tự mình vệ sinh cá nhân. Tuy mất rất nhiều thòi gian, tay chân không có sức, nhưng tôi vẫn rất kiên nhẫn, thây mệt thì nghi một chốc, rồi lại chầm chậm, làm từng chút một. Đến khi tôi bước ra đã thấy Hạ Triệu Bách đặt cái bàn nhỏ lên giường, trên đó bày món cháo cá lóc nghi ngút khói, điểm chút màu xanh ngát của hành ngò quyện với hương thơm nức mũi. Tôi không kìm được mỉm cười, nói: "Ở đâu ra vậy?"

"Do bà Bảy nấu đó." Hắn cười đáp: "Bà nghe em nằm viện, ban nãy sai tài xế đưa đến."

Lòng tôi ấm lại, chỉ cần thoáng ngửi qua là biết ngay do một tay bà Bảy nấu, xưa kia, mỗi lần tôi ngã bệnh, bà đều nấu món cháo này cho tôi ăn. Tôi cầm lấy thìa, ngồi xuống nếm thử vài muỗng: "Ngon quá. Còn anh thì sao?"

Hắn cầm tách cà phê nhấp một ngụm, nói: "Anh thì chẳng có lộc ăn, bà cụ đặc biệt làm riêng cho mình em thôi."

Tôi khẽ khàng đáp: "Bửa sáng chỉ có một điếu thuốc cùng tách cà phf Í; - - - ■ V1- “ 1 - !\ T'ỊA ------ ------- ~n nhiều, anh

ăn đi." oách Cá NgựaĐôi l i LciiJLia 111ÇU ư a u i ÌUV» 3 a n g , n u i . 11CU Oật, em..."

10

Page 9: VC007: Tảo Mộ - Tập 2 - Ngô Trầm Thủy

Hạ Triệu Bách, trong mắt người đời, hấn là một doanh nhân thành đạt, làm nên nghiệp lớn bằng sự cứng rấn quyết đoán khó ai sánh bằng. Không ai hay biết, những tiền tài danh vọng, qũyTn cao chức trọng kia, đối với hắn, đểu khòng thể sánh bằng một cái

tên cất giáu trong tim suốt bao nhiêu năm, Lâm Thế Đông.

Người ấy, hắn đã tự tay làm tổn thương.

Người ấy, hắn đã tự tay dồn tới chỗ chết.

Người ấy, hấn đã tự tay chôn cất.

Trên cỏi đời này, hấn sao còn có thể gặp lại một ánh mắt trong trẻo, một nụ cười hòa ái, một dáng hình thanh nhã ấy nữa đây?

Phải cố chấp đến chừng nào, yêu đến chừng nào, để Hạ Triệu Bách có thể đứng giữa ngàn vạn người, nhìn xuyên qua một cơ thể

xa lạ, nhận ra linh hồn của người kia?

Nếu được làm lại, hắn sẽ dùng sự dịu dàng dệt một tấm lưới tình êm đểm, bắt nhốt trái tim của người ấy...

Sách Cá Ngựa81193 6 0 8 6 2 3 0 0 5 0

125.000 đ