13

VC036: Quỷ Hành Thiên Hạ - Tập 3: Yêu Thành Tầm Nguyệt - Nhĩ Nhã

Embed Size (px)

DESCRIPTION

"Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường về quê nhà Hãm Không Đảo. Nhưng vừa đặt chân tới phủ Tùng Giang đã nghe nói trên biển có chuyện lạ. Thi thể bị moi tim, động vật mắt đỏ, hòn đảo thần bí đột nhiên xuất hiện trên biển. Những sự kiện kỳ quái xảy ra liên tục khiến cho tất thảy mọi người ở vùng hải vực phủ Tùng Giang đều nơm nớp lo sợ. Hai người về đến Hãm Không Đảo, lại gặp phải con thuyền u linh đầy quan tài phiêu đãng trôi ngang. Không chỉ có vậy, trên đời này có người có thể đi trên mặt biển sao? Dù lý trí như bọn họ cũng không khỏi cảm thấy đã gặp quỷ rồi... Chỉ là, ma quỷ nào có đáng sợ như con người? Thứ thật sự hại người, trước nay luôn là lòng người tham lam vô độ."

Citation preview

1+ýọt

Chuyện lạ trên biển 5

GiU2*^ iUíThuyền quỷ gọi hỗn 79

C iL ^ uTũy sinh mộng tử 153

d v o Z < h + (ị \jéf+

Người mặt quỷ 234

C 2 Ìr < ^ ^ (ị **& + )

Hải trân • 303

Gặp nguy hiểm 374

OíUstìMỊ U ị

Chân tướng của Yêu Thành 435

t é

Phần mộ lớn của Yêu Tộc 510

Chuyện lạ trên biển

C uối thu, hai bên đường lởn của phủ Tùng Giang đỏ rực màu lá phong, đã nhiều năm không được cắt tỉa nên cực kỳ rậm rạp, chen chúc nhau

như một hàng cọc rào lớn, thật ra cũng có tác dụng ngăn dã thú từ rừng cây lao ra cắn ngưòi.

Lá phong đều đã chuyền đỏ, những cánh lá thuần màu tám khía một nửa vẫn còn treo trên cành, một nửa đã roi xuống, trải trên đất một lóp thảm nhung thật dày.

Cưỡi ngựa đi thì rất dễ dàng, đánh xe lại khó khăn vô cùng, bánh xe dễ bị lá phong cuốn vào, hoặc bị kẹt trong những hố nhỏ mà lá cây che khuất.

Gần chạng vạng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi hai con ngựa một đỏ một trắng, thong thả đi trên con đường lớn dẫn vào thành.

5

Nhĩ Nhã

ước chừng thòi gian, đến tối là có thể vào đến phủ Tùng Giang, gần đây trên biển có gió lớn, buổi tối không nhà thuyền nào nhổ neo. Cho nên hai người phải nghỉ lại một đêm ở khách điếm trong phủ, sáng sớm mai sẽ ngồi thuyền ra Hãm Không Đảo.

Bạch Ngọc Đường một tay vừa cầm đao vừa nắm dây cương nghĩ ngợi, Triển Chiêu mải ngắm nhìn hàng phong xung quanh, thầm ữầm trồ vì cảnh đẹp suốt đường đi.

"Tay có đau không?" Triển Chiêu chốc chốc lại hỏi Bạch Ngọc Đường một lần.

Bạch Ngọc Đường bật cưòi, "Mèo... Là vết thương nhẹ thôi."

"Biết làm sao được, Ngũ gia da non thịt mềm mà." Triển Chiêu rảnh rỗi quá, lại bắt đầu chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường, "Một vết thương này, không biết có bao nhiêu ngưòi sẽ đau lòn*,, ta sợ lên Hãm Không Đảo rồi sẽ bị cả nha hoàn lẫn đại nưong oán ữách đến chết."

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn y, nói: "Yên tâm, nha hoàn đại nương trên Hãm Không Đảo đều rất yêu quý ngươi, không ai nỡ mắng đâu."

Triển Chiêu thấy hắn còn có tâm trạng nói đùa, cũng thở phào một hoi, suốt dọc đường sắc mặt Bạch Ngọc Đường đều rất nghiêm trọng, dường như đang lo lắng cho các huynh đệ ở Hãm Không Đảo.

6

Yêc*- *T\faX> Tìẩ#*) MíKMịÊt

Đôi lúc Triển Chiêu cũng rất ngưỡng mộ, các ca ca của Bạch Ngọc Đường thật tốt, ai cũng thương yêu hắn. Đại ca nhà mình thì... Ai, thật không biết huynh ấy là xấu hay tốt.

Hai người đi xuôi theo lối rẽ trên đường lớn, vòng qua một mảnh đất đầy lá phong, gần như che lấp hết cả mặt đường.

Vừa rẽ qua thì thấy một chiếc xe ngựa đang dừng phía trước, dường như bánh xe bị kẹt.

Chiếc xe ngựa ấy nhỏ nhưng rất đẹp, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang cô" sức đẩy xe. Trước xe treo một chiếc chuông đồng nhỏ, không ngừng rung tinh tang theo động tác thiếu niên kia. Âm thanh vừa vui tai vừa gấp gáp, khiến ngưòi khác khống khỏi liên tưởng rằng trong xe là một tiểu thư khuê môn bất xuất.

Triển Chiêu thấy mặt cậu bé đã đỏ bừng mà vẫn chưa đẩy xe ngựa đi được chút nào, liền xuống ngựa đi tói giúp, "Ta giúp ngưoi."

Thiếu niên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, quên cả gật đầu.

Triển Chiêu vận nội lực, nhẹ nhàng nâng xe ngựa lên đẩy về phía trước. Bánh xe bị kẹt cũng được nâng lên, lá phong kẹt giữa trục xe cũng được y rút hết ra. Phủi phủi bụi đất trên tay, Triển Chiêu nói với thiếu niên kia: "Che một tấm gỗ hoặc một tấm da cứng sau bánh xe có thể ngăn lá cây cuốn vào."

7

Nhĩ Nhã

Cậu bé ngẩn ngưòi, vỗ trán, "Đúng rồi!"

Triển Chiêu thấy dáng vẻ ngây tha của nó, bất giác nhớ tói Tiểu Tứ Tử, cưòi cười, quay lên ngựa tiếp tục đi.

Chợt một giọng già nua vọng ra từ buồng xe: "Đa tạ công tử."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau: Ạ? Thì ra không phải tiểu thư, là một ông lão.

'T iền bối đừng khách sáo." Triển Chiêu trước nay luôn hiểu lễ nghĩa, khồng chỉ xử thế lễ độ chu toàn mà còn rất ôn hòa. Nói xong thì đi tiếp cùng Bạch Ngọc Đường.

Vừa đi tói, Táo Đa Đa và Bạch Vân Phàm vừa không ngừng quay đầu lại nhìn hai con ngựa kéo xe, trong hai đôi mắt to dường như có chút kinh ngạc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng vô thức nhìn về phía hai con ngựa kia, đều kinh ngạc, hai con ngựa kéo xe toàn thân đen tuyền, tai nhọn, miệng nhọn, lạ nhất là hai mắt lại có ánh đỏ. Là tơ máu? Hay chỉ là do phản chiếu màu lá phong bên đường?

Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn vào mắt Bạch Vân Phàm, vẫn là màu đen bóng, mắt Táo Đa Đa thì màu hổ phách rất đẹp, hoàn toàn không có ánh đỏ.

Nhưng vừa đi qua đoạn đường bị lá phong bao phủ lại có một ngã rẽ, hai người quay đầu, đã không còn thấy chiếc xe ngựa kia đâu nữa.

8

~TÌâ *Ậ M í̂ịẸt

c ố ý đi chậm lại một chút, muôn chờ chiếc xe ngựa ấy đi lên, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy nó xuất hiện, đi chậm đến vậy sao?

"Đ ến phủ Tùng Giang rồi."

Đi thêm một quãng, Triển Chiêu chỉ chỉ cổng thành phía trước, nói vói Bạch Ngọc Đường: "Đến khách điếm nào đó nghỉ chân? Hay là đến Thái Bạch Cư đi? Ta muốn uống Lê Hoa Bạch ở đó."

Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu, ông chủ tửu lâu ấy cũng quen biết vói mình, vừa hay vào hỏi thăm một chút xem gần đây có chuyên gì xảy ra không.

Màn đêm buông xuống...

Vào phủ Tùng Giang. Cảnh chợ đêm náo nhiệt đã xua tan nghi hoặc trong lòng họ, vẫn phồn hoa như trước, thương nhân rao hàng, người đi đường rộn ràng tấp nập, xem ra không có chuyện lớn nào xảy ra.

Hai người xuống ngựa, dắt cương chầm chậmđi tói.

Ngang qua một con ngõ nhỏ, trong ngõ có một thiếu niên đang dạy võ cho một đám trẻ con, vừa thấy Bạch Ngọc Đường, cậu bé lập tức xông ra, "Ngũ gia!"

Bạch Ngọc Đường nhận ra nó, là đứa con thứ ba của nhà Lão Vương có tay nghề đóng thuyền lão luyện ở xưởng tàu trên Hãm Không Đảo, mọi người đều gọi nó là Tiểu Tam Tử.

9

Nhĩ Nhã

'T iểu Tam Tử, võ công luyện đến đâu rồi?" Bạch Ngọc Đường thấy nó đã cao hơn trước, cưòi hỏi.

"Hì hì, vừa học được khinh công của Nhị gia, có thể trèo lên tầng ba rồi!"

Bạch Ngọc Đường buồn cười, học khinh công của Nhị ca vậy chẳng phải thành vô dụng rồi sao, Nhị ca chỉ biết đào đất.

Tiểu Tam Tử giới thiệu với mấy đứa nhỏ đang dè dặt nấp phía sau, "Mau đến chào hỏi, đây là Bạch ngũ gia!"

Danh tiếng của Ngũ Thử Hãm Không Đảo, đặc biệt là Bạch Ngọc Đường ở vùng này rất vang dội, cả đám nhỏ đều ngửa mặt nhìn đầy ngưỡng mộ, trong đầu nghĩ, khó ữách các tỷ muội nhà mình ngày nào cũng Ngũ gia thế này Ngũ gia thế kia, thì ra nam nhân cũng có thể đẹp như vậy.

T * ' _ 4 Ạ___rp • Ả r-r-1 r n 7 I V l i Ạ/ r p • Áỉ /O i • ATrước đây Tiêu Tam Tử đã từng thay Trien Chiêu đi cùng Bạch Ngọc Đường nhưng không biết người này là ai, khí chất phong thái khồng hề thua kém Bạch Ngọc Đường, đoán là một nhân vật lớn, liền nhìn y.

"Đây là Triển Chiêu." Bạch Ngọc Đường nói, đoạn hỏi Tiểu Tam Tử: "Đã ăn cam chưa? Gần đây Hãm Không Đảo và xưởng thuyền vẫn ổn chứ?"

"A..." Tiểu Tam Tử nhìn quanh, xua lũ trẻ đi luyện võ công, còn mình đi cùng Bạch Ngọc Đường và

10

Triển Chiêu tới phía trước, hạ giọng hỏi: "Ngũ gia về vì chuyện của Hà thúc sao?"

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Hà thúc là một thuyền công1 lâu năm của Hãm Không Đảo, nấu ăn rất ngon, món đầu cá chưng ớt của ông ấy có thể dẫn hết đám quỷ đói trong vòng m ột dặm đến.

"Hà thúc làm sao?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Tiểu Tam Tử mở to mắt, "A i nha, Ngũ gia huynh không biết Hà thúc đã chết rồi sao?"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu cũng từng gặp Hà thúc, tính tình rất hiền hậu, dùng một cây chĩa cá, võ công rất tốt... Chết rồi?

"Chết thế nào?" Trên mặt Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không còn ý cưòi.

"Là vào nửa tháng trước, có một hôm Hà thúc không đến làm việc, nghe vợ thúc ấy nói, cả đêm qua thúc ấy không về nhà. Đại gia b iết là có chuyện, dẫn người đi tìm, nhìn thấy thuyền con của Hà thúc trên biển, người thì đã chết trong thuyền, cả thuyền đầv máu, tim ..."

"T hế nào?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Tim... bị moi ra."

1 Người đóng tàu, thủy thủ.

11

Nhĩ Nhã

Triển Chiêu nghe xong cũng giật mình, nhìn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên sắc mặt lạnh đi, trong mắt có sát ý, "Có biết ai làm không?"

Tiểu Tam Tử lắc đầu, "Đệ cũng chỉ nghe cha nói lại, bảo bọn đệ mấy ngày này không được ra biển, nghe nói, Hà Bang cùng Hải Long Bang và cả Tam Gia Trại đều có người chết như vậy!"

Bạch Ngọc Đường vừa nghe liền biết có chuyện mờ ám! Cả vùng hải vực Hãm Không Đảo, thế lực của Hãm Không Đảo mạnh nhất, xếp sau là Hà Bang, Hải Long Bang và Tam Gia Trại. Người ở cả ba noi đều chết khồng rõ ràng, có kẻ cố ý khiêu chiến sao?

Triển Chiêu nghe xong bắt đầu ngẫm lại những vụ án lớn nhỏ mình từng gặp qua, chết rồi bị moi tim thật sự rất hiếm. Loại chuyện như moi tim, phải có thâm thù đại hận mói có thể làm được! Nghĩ đến đây liền hỏi Tiểu Tam Tử: "Vậy trái tim bị moi ra rồi... còn không?"

Tiểu Tam Tử lắc đầu, "Không thấy đâu nữa, cho nên có lòi đồn là hải yêu1 ăn thịt người, không phải yêu quái thích ăn tim người sao. Võ công của Hà thúc đã cao như vậy, võ công Thanh Long Vưong của Hải Long Bang càng cao hon..."

1 Yêu quái sông ở biển.

12

V lU U ,

''Tào Vĩ cũng chết rồi?" Bạch Ngọc Đường rất ngạc nhiên, hắn và Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, ữong Hải Long Bang, ngoại trừ bang chủ Lão Long Vương, còn có ba phó bang chủ, Hắc, Bạch, Thanh Tam Đại Long Vương, đều là cao thủ. Thanh Long Vương Tào Vĩ danh tiếng lẫy lừng, có thể đứng hàng cao thủ trên giang hồ, vậy mà lại chết như vậy?

Tiểu Tam Tử còn muốn đi cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đột nhiên có một đứa nhỏ đuổi theo phía sau gọi: 'T iểu Tam Tử, mẫu thân huynh bảo về ăn cơm, sắp đánh người rồi!"

"A i da." Tiểu Tam Tử giật mình chạy về, "Ngũ gia, đệ đi đây."

Bạch Ngọc Đường cho nó chút bạc lẻ dành mua điểm tâm, sau đó cùng Triển Chiêu quay đầu, gấp gáp đi tới Thái Bạch Cư.

"Khó trách sao đại ca gọi ngươi về gấp như vậy." Triển Chiêu nhíu mày, nhìn nhìn, cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ may mà mình cũng cùng đến, chuyện này có vẻ rất khó giải quyết!

Tạm gác lại chuyện hai người vào thành tìm khách điếm nghỉ chân, nói về bọn Công Tôn và Triệu Phổ còn đang ở huyện Hưng Hóa.

Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại chuồn mất, mặc kệ tất cả, không chịu về Khai Phong mà đòi về Tiêu Dao Đảo, sau đó đến chỗ

13

Nhĩ Nhã

Lư di di chơi, kỳ thật là muốn lấy lý do ấy để tiếp tục tác họp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Tiêu Dao Đảo và Hãm Không Đảo rất gần nhau, mà Triệu Phổ đã sớm định cư tại Tiêu Dao Đảo làm Tiêu Dao Vương rồi, Bao Chửng cũng không thể miễn cưỡng hắn và Công Tôn quay về.

Ngẫm lại cũng tốt, chuyện của đại ca Triển Chiêu vẫn phải tiếp tục điều tra, tay Bạch Ngọc Đường lại đang bị thương, có Triệu Phổ và các ảnh vệ giúp đỡ sẽ tiện hơn, sau đó bèn cùng Bàng thái sư hồi cung.

Công Tôn và Triệu Phổ đổi đường về Tiêu Dao Đảo, trước tiên đến thăm lão thái phi, ở lại vài ngày, sau đó đi thuyền đến Hãm Không Đảo thăm mọi người, nhân tiện xem thử có giúp được gì không.

Tiểu Tứ Tử biết sắp được về gặp bà nội liền ngoan ngoãn không ồn ào đòi đi tìm Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nữa.

Trong nhã gian của Thái Bạch Cư, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ngồi đối ẩm. Thái Bạch Cư được xây theo hình chữ 'T ỉn h "1, bốn phía là phòng đơn, ở trung tâm là đại sảnh, có khách đang uống rượu, còn có người đàn hát.

1 Chữ tỉnh (cái giếng):

14

r iể n Chiêu theũ B ạ c h N g ọ c E ư ừ n g VÊ quê n hà Hãm Không Đảũ.

Nhưng vừa đặt ch â n tới phủ Tùng Giang đã nghe nói trên biển cỏ ch u y ện lạ.

Thi thể bị mũi tim, động vật m ắt đỏ, hòn đảo thần bí đột nhiên xu ất hiện trên biển.

Những sự kiện kỳ quái x ả y r a liên tục khiến chũ tất thảy mọi người ở vùng hải vự c phủ Tùng Giang đều nơm nớp lo sợ.

Hai người về đến Hãm Không Đảo, lại gặp phải con thuyền u linh đầy quan tài phiêu đãng trôi ngang.

Không chi Cũ vậy, trên đời n ày có người cá thể đi trên mặt biển sao?

Dù lý trí như bọn họ cũng không khỏi c ả m thấy đã gặp quỷ rồi...

Chỉ là, m a quỷ nào có đáng sợ như Cũn người?

Thứ thật sự hại người, trước n ay luôn là lòng người th am lam vô độ.

©