327

Tác giả: Thời Nhĩ

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Tác giả: Thời Nhĩ
Page 2: Tác giả: Thời Nhĩ

Tácgiả:ThờiNhĩ

Chuyểnngữ:TặcGia,Cámắmrừng,CáVoi,DiệpThần

Làmebook:Ryta

Nguồntruyện:Thưviệnngôntình

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 3: Tác giả: Thời Nhĩ

Mộtngàynọ,đồngnghiệpđứngbêncạnhLụcPhồnkhoekhoang,mình

đãmờiđượcmộtminhtinhhạnghaitớilàmkháchquýchochươngtrình,LụcPhồnimlặng.

Rồikhôngbiếtvìsaongườinàođólạingheđượcchuyệnnày.Ngườiấy

khịtmũicoithường,ômLụcPhồnkhôngbuông,cònbàytỏsựkhinhthườngvớicáikiểunângcaogiẫmthấpcủangườiđồngnghiệpđó,làmnhưchẳng

buồnđểý.

Nhưngmànửathángsau,ảnhđế“debut”đãmườinămnhậnđượcvôsốcácgiảithưởnglớnlạixuấthiệntrongtrườngquaycủamộtchươngtrìnhẩmthựchếtsứcbìnhthường.SauđólénlútnóivớiLụcPhồnrằng,nếusaunàykhôngmờiđượckhách,bấtcứlúcnàocũngcóthểkéoanhtớiđểbùchođủ

số.

LụcPhồn:…Aiđãnóikhôngthèmđấuvớitênđồngnghiệpkianữanhỉ?

Page 4: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương1Chương2Chương3Chương4Chương5Chương6Chương7Chương8Chương9

Chương10Chương11Chương12Chương13Chương14Chương15Chương16Chương17Chương18Chương19Chương20Chương21Chương22Chương23Chương24Chương25Chương26Chương27Chương28Chương29Chương30Chương31Chương32Chương33Chương34Chương35Chương36Chương37Chương38Chương39Chương40Chương41Chương42Chương43Chương44Chương45Chương46Chương47Chương48

Chương49Chương50

Page 5: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương1

“Sắpchíngiờ rồi”.LụcPhồnđãchuẩnbịnguyên liệunấuănvàgiavịngàyhômnayđâuvàođấy,nhìn lướtquamànhìnhmáy tính,đườngbiểudiễnsốngườitrựctuyếntăngtheocấpsốnhân,khóemiệngcôkhẽconglên:“Mọingườiđúnggiờthậtđấy,lầnnàocũngùavàocùnglúc,đúnglàchimconchờmồimà”.“Cônênthaytừđi,chimnonấy,chứkhôngmọingườilạinóitôingang

nhiênnóibậy trongkhunggiờ trực tiếp, tuần trướcquản lý cómời tôi tớiphònglàmviệcuốngtràrồi,chỉvìmộtcâumónmìphởnàynhưhoacúcnởhoa,nhìnngonquá,thếmàbịtốcáođấy”.LụcPhồnthởdài:“Ngườinổitiếngthìthịphinhiều,ngàynàoanhcũng

phảivàochămchămbắtlỗichotôinhưvậy,cựckhổchoanhrồi,cònphảingồinghetôilẩmtẩmsuốtcảtiếngđồnghồnữachứ.Đểchosựvấtvảcủaanhkhônglãngphí,hômnaytôiđịnhtặngchoanhmộtcơhộitốcáonày,mónănhômnaytôiđịnhlàmlà–tômbọchoacúc”.Chỉnháymắtsauđó,từnghàng‘hahaha’‘233333’đượcđănglên.

TôilàLụcPhiềnPhiềnmậpmạp:23333333hoacúcnởbôngđúnglàđẹp

thật!!PhiềnPhiềnđừngcóngừngnhé!!Mấythángthịnhyếnhoacúcluônđihahahahahahahađaumắtđỏluônmấtrồi.HômnayLụcPhiềnPhiềnkhôngmặcáobra:Tôithíchnghecôlẩmbẩm

lắmđấy!!Lẩmbẩmcảđêmcũngchẳngsao!!LụcPhiềnPhiềnđếntrướctôi:NộitâmcủaPhiềnPhiềnos–tôichỉthích

cônhưvậythôi,chứđếntôicònkhôngưamìnhnữamà.Từngtinnhắnồạtđượcđănglên,chưađếnmộtgiâysau,tinnhắnnàyđã

bịtinnhắnkhácchồngchất.LụcPhồnlàngườichịutráchnhiệmchochươngtrìnhẩmthựcđượcđăng

tảitrựctiếptrêntrangwebLXvideo,côlàmcôngviệcnàyđãđượchơnmộtnăm,thángtrướcvừalấyđượcgiấychứngnhậnlàngườichịutráchnhiệmcaocấp,cũnglàmột trongchươngtrìnhcólượngngườixemcaonhấtcủaLX.Mỗi tuần cô chỉ có một buổi trực tiếp vào chín giờ tối thứ sáu, bình

Page 6: Tác giả: Thời Nhĩ

thườngđềulànhữngvideođãđượcthutrướcvàcắtnốibiêntậprồiphátlên,chonênmỗikhiđếnlượtquaytrựctiếp,sốngườiùnùnkéovàoxemcókhilênđếncảvạnngười.Quachíngiờ,chươngtrìnhtrựctiếpvừabắtđầuđãcókhôngítngườibắt

đầunémhoatươi,tiềnxuvàquàtặng.LụcPhồnrửasạchtay,sauđóđeokhẩutrangvào,bắtđầucắtrau,giọng

nóitừtốngiảithích:“MóntômbọchoacúcnàylàmónăntruyềnthốngcủaGiangTô,thànhphẩmcuốicùngrấtđẹpmắt,ngoàirakĩnăngkhônghềkhó,bình thườngở nhà các bạn cũng có thể làm thửxem.Nhưngmà tôi chưanếmthửđâu,vẫnquytắccũthôi,mónănsẽđượcđưachoanhATamcủachúngta,nghenóivìmónăntôilàmmàthứsáumỗituầnanhấyđềuđểđóibụngsuốtmộtngày.”Trướcmànhìnhmáytính,cácanhchịemcườiđếnmứcsắpngấtđi,nhao

nhaoồnàomuốnômấpanhATam.MộphầnanhATamcỏcaobathước:PhiềnPhiềnhiểusaiýrồi!!AnhA

Tamsợvìănđồcônấu,óihếtthứcăncảngàychonênmớinhịnđóiđó!!!AnhATammuốn tìm đường chết:Vừamới sangBaidu tìm cách làm

móntômbọchoacúc,thấycũngkhôngkhólắm,khônglẽPhiềnPhiềnđịnhlénlàmgìđóđầuđộcanhATam,trờiơitrờiơiđaulònganhATamcủatôiquá.ATamlàtìnhyêuđíchthựccủaPhiềnPhiền:Cómộtchuyệntôiđãnghi

ngờ từ lâu, saoATamcònchưa từchứcnhỉ, saoanhấychịuđượcPhiềnPhiềnchứ.LụcPhồnhợp tácvớiTrầnDịch–cũngchính làanhATamđượcống

kínhmáyquaylướtquakia,anhđưalưngvềphíaLụcPhồn,khuônmặtlàmra vẻ vô cùng khổ sở,miệng cònmấpmáy rồi đưa tay ra dấu: “Mau gọi110”.Thươngthìthươngđấy,nhưngchẳngaibảovệanhấylàmgì,dùsaotất cảmọi người đều thích xem Trần Dịch chịu ngược đãi, khoái cảm lạthường.Lục Phồn cầmmuôi lên, vờ nhưmuốn đánh: “Quay ống kính đến chỗ

khácđi,đểgầnthếlàmgì,muốnngườitaxemtrênmặtanhcóbaonhiêunếpnhănđấyhả?”ThấyanhATamuấtức tủi thânynhưcôdâunhỏngồi lạichiếcghếở

Page 7: Tác giả: Thời Nhĩ

mộtbên,trêntrangweblạiđầyrẫyyêuthươngđaulòng.LụcPhồnnhanhchóngcắthếtmấynguyênliệunấuăn,sauđótrìnhbày:

“Muốnnấumónănnày,chúngtacầnhaitrămgramtômbócvỏ,nămtrămgrammỡlợn,baquảtrứnggà,mườigramhảisâmngâmnước,mườigramnấmhương,bacáirễcâymãthầy,mộtcáichângiòhunkhói,chúngtacóthểthayđổitùytheokhẩuvịcủamỗingười,ởđâytôilàmtheotiêuchuẩn.Giờhảisâm,mãthầy,nấmhương,chângiòhunkhóisẽđượccắtnhỏra,saukhiluộcsơvàchắtnướcthìđểsangbênbànlátnữadùng.”Côsắpxếpnguyênliệunấuănngănnắptrênbàn,sauđólấymộtcáibát

đãchuẩnbịsẵnra:“Tiếptheolàlàmđồchấm,tôiđịnhnếmthửbằngnướcdấmchuamàngườiÔnChâuhaydùng,thửxemcógiavịgìnào,tỏinày,rauthơmnày,đườngtrắng,muối,dùngđểướpthìđúnglàtuyệtrồi.”Vừanóivừalàm,LụcPhồnchohếtlầnlượtcácgiavịtrênbànvào,sau

đólấybátthứcănđãcắtnhỏchovào:“Lúcướpmuốicóthểlàmthêmmộtítnhânbánhvàlớpvỏbọc.”Trên trangweb lạibùngnổ thêm lầnnữa,LụcPhồnxemxongmớikịp

phảnứng,mặtkhôngđổisắcnóiluôn:“Tôikhônghiểumọingườivuivẻcáigìđâu,tôiđịnhlấydaheocắtlátđểsaunàylàmvỏbọcgóibánh,cónóisaigìà?”PhiềnPhiềnđẹpnhất:Đúngđúngđúng,cônóigìcũngđúnghếttrơn.

Hômnaymongrạngsángluônđi:Bọntôicóhiểusaigìđâu,mọingười

đềulànhữngđứabébatuổithôimà.AsóngXcon traibệnhviện:Chúng lý tầm tha thiênbáchđộ,cáthoàn

mộtsựtẩulưỡngbộ(Nhiềungườitìmcôtrămngànbận(*),cắtxongkhôngcóviệcgìcũngđivònghaibước)(*)ChếtheotậpthơcủaTânKhíTật:众⾥寻他千百度Chúnglýtầmtha

thiênbáchđộ.AsóngXcontraibệnhviện:Tiếutiểulygialãođạihồi,cátliễubaobì

nhĩbấtbồi(Thiếutiểuligialãođạihồi,cắtbaobìcôkhônghềbùlại)AsóngXcontraibệnhviện:Nghithịngânhàlạccửuthiên,bấtthịhoàn

thiếtbấtyếutiễn(Ngỡlàngânhàrơitừchíntầngmây,chứkhôngphảivòngcắthìnhtiền)

Page 8: Tác giả: Thời Nhĩ

AsóngXcontraibệnhviện:Mạcsầutiềnlộvôtrikỷ,nhịnhânđoàncấubátchiếtkhởi(Khôngcònsầuconđườngphíatrướckhôngtrikỷ,haiđoànngườimuagiảm8phầntrăm)AsóngXcontraibệnhviện:Lạchồngbấtthịvôtĩnhvật,yviệnngũbách

bảotụphúccầu(Máuđỏkhôngphải thứvô tình,bệnhviệnnămtrămbảođảmchữatrị)Xinnémđáquảngcáo:Fuck, cócắt□□quảngcáobậyvào!Còn spam

nữachứ!!Cáiquỷgìthế!!Giữalúctrêntrangwebđangrộnràng,LụcPhồnđãgóixongnhânbánh,

saukhinồinónglênthìchohếttừngcáibánhbọctômvào:“Giờthìkhôngcógìkhónữa,hươngvịhẳnlàkhôngtệ.”TrầnDịchkhôngnhịnđượchộcmáu:“Lầnnàocôcũngnóithếmà,kết

quảthìsaochứ?”“Kếtquảlàanhănhếtsạchđóthôi,cònchưathỏamãnhả.”

“Tôiphảihysinhbảnthânthôimà!!Côcóbiếtmuốnlàmracáidángvẻ

hưởngthụđókhókhăncỡnàokhônghả!!”“Anhcóthểnônramà,sauđótiềnlươngcũngkhôngmuanổiquầnlót

đâu.”TrầnDịch:(╯‵□′)╯︵┻━┻

Haingườivẫncãinhaunhưtrước,cácbạnbètrêntrangweblạigàokhóc

tànbạo.Vàiphútsau,tômbọcđãchínvàngóngánh,LụcPhồntắtlửarồivớtra,

lóttờgiấythấmdầutrongdĩa,chothêmhailárauxàláchvàmộtbônghoacàrốtlàmtrangtrí.NhìndángvẻTrầnDịchkhông còn cáchnàokhácphải bưng chiếcdĩa

lên,bìnhluậnlạilàmnghẽnvideothêmlầnnữa.AnhATamđimạnhkhỏe:Hahahamỗilầnxemtrựctiếptôithíchnhất

là xem anh A Tam không còn cách nào khác, thỏa mãn lòng hammuốnngượcđãicủatôikinhkhủngluôn2333ABC:Cao tràomỗi lần luôn là lúcPhiềnPhiền làmxongmónăn, tháo

khẩutrangra,sauđólàdángvẻanhATamvừakhócnghẹnănđếnmiếng

Page 9: Tác giả: Thời Nhĩ

cuốicùng.23:Fuckbìnhluậntoànbịxóahết!!Đừngcóngăntanữa!!PhiềnPhiền

sắptháokhẩutrangrồigàokhócgàokhóc!!!PhiềnPhiềngảchotôi:Đẹpngất.

AnhATamđaunhưnghạnhphúc:PhiềnPhiềncóthểgiữđượccácgiátrị

nhansắctronggiớiinternetđấy,khuônmặttrắngmịnđẹpđếnmứcnổmànhìnhmấtthôigàokhóc,tamuốnbịvỡđi.=w=:Rõràngcôấycóthểdựavàonhansắc,nhưnglạimuốndựavàotài

nấunướngnhưđồbỏ,trởthànhngườiphụnữgieohọachođànôngđấy.TrầnDịchgiannannuốthếtnămcontômbọc,LụcPhồnthìchiasẻvới

bạnbètrênmạngmónăngầnđâymàmìnhvừaăn,ngoạitrừtàinấunướnghơi thiếumộtchútxíu,kiếnthứcvềcácmónănngoncủacôcóthểnói làthôngkimbáccổ,hơnnữacáchtrìnhbàylôicuốnđếnmứckhiếnngườitathèm chảy cả nước miếng, muốn ngừng mà không ngừng được. đây lànguyênnhânchủyếu,vìsaorõ ràng taynghềcủacôchẳngcógìđặcsắc,nhưnglạiđứngvữngtrêntrangwebLXnhưthế.Mộtgiờtrựctiếpnhanhchóngquađi,đámbạntrênmạnglưuluyếntung

quàtặng,LụcPhồncảmơnvàitiếng,sauđóchúcmọingườingủngonrồiđóngcửakênhtrựctiếp.TrầnDịchởphía saunônọemột tiếng: “FuckđồngchínhỏLụcPhiền

Phiềnà,mónănđơngiảnvậymàcôcóthểlàmrathứhươngvịkinhdịnhưvậy, tôiphụccô thậtđấy!Hợp tácvớicô tôi sắpgiảm thọmườinămmấtthôi!Tôimuốnphảnánhvớiquảnlý!Tôikhôngnhậntrọngtráchnàynữa!”“Đãhợptáchơnnửanămrồimà, tuầnnàocũngphảingheanhnóimột

lần nhưvậy,mà có thấy anh làm chuyệngì đâu.”LụcPhồn tắtmáy tính:“NhậnmệnhđiđồngchígiàTrầnDịch.”TrầnDịchliếcmắt:“Cướimộtcôgáinhưcôvềnhàđúnglàchịutội.”

“Gieohọaởđâucũngcólênđầuanhđâu.”LụcPhồncầmdiđộngnhìn

nhìn:“Anhtắtđiệnthoạià,bạngáianhgọiđiệnthoạichotôinày.”“Đừngđểýtớicôấy.”

“Cãinhauà?”

Page 10: Tác giả: Thời Nhĩ

“Ừ…Côấyđichơivớitênđànôngkhác,bịtôibắtgặp.”LụcPhồnnhìnanhđầytrìumến:“Côấygiảithíchvớianhsao?”

“Nóimuốnmuaquàchotôi,nênthamkhảoýkiếncủamộtngườiđànông

khác, nhưng có aimua quà lại cần phải nắm tay đi ra từ rạp chiếu phimkhông?”“À,côấyđịnhmuachoanhmộtcáimũmàuxanhđấy(*).”

(*)Mũxanh:đànôngbịcắmsừng.

“…”TrầnDịchnắmtóc:“Đượcrồi,khôngnóichuyệnnàynữa,sắpmười

giờrồi,tôiláixeđưacôvềnhé?”“Khônglàmphiềnanhđâu,tôikịpchuyếnxecuốimà.Đinhé,byebye.”

Đi ra cửa chính công ty, gió ngoài thổi lạnh, cả người Lục Phồn như

muốndựnghếtcảlôngtơ.Côkéocaocổáo,bướcchânnhanhnhẹntiếntớitrạmxebuýt.Giờđãlàmườigiờrưỡiđêm,trạmxebuýtchỉcònmộtmìnhLụcPhồn,

ánhđènlờmờtrêntấmbiểnquảngcáokéodàibóngcôthànhvệtbóngvừadàivừanhỏ.LụcPhồnđeotainghelên,mởnhạc,sauđóvàoblog.Blogcủacô tên là “LụcPhiềnPhiềnLX”,blogcóhaimươivạnngười

hâmmộ, bình thường vẫn hay đăng vài video được thu hình và biên tập,nhưng tần suất tương tác lại cực thấp, cô cũng không hiểu vì sao.Đươngnhiên,mộtthiếunữnghiệninternetnhưLụcPhồn,saocóthểthoảmãnvớitìnhhìnhvậyđược!Côđổitàikhoản,làtàikhoảncánhân,vừamởrađãvanglêntiếngthông

báokhôngngừngnghỉ.XuyênXuyênXuyênmemeda(*):@XuyênXuyêntôiyêumoa~,BắcTị,

hômnaytôiđónmáybaytớiHàngChâuđãthấyXuyênXuyênđó!!!!Ngườingoàicựckìđẹp trai!!!Trờiạnướcmiếngcũngmuốnchảy luônrồi!Hơnnữalạivôcùnghiềnlànhvớifans.(*)Memeda:biểucảmhôn.

Lục Phồn chính là “Xuyên Xuyên tôi yêu moa~”, còn “Xuyên Xuyên

Xuyênmemeda”làbạntốttrênmạngcủacô,haingườicóchungmộtngườihâmmộ–ThẩmUẩnXuyên, tên thânmậtmà fans đặt cho anh làXuyên

Page 11: Tác giả: Thời Nhĩ

Xuyên.NgóntayLụcPhồnrunrẩymởhìnhảnhchụpởsânbay,dángngườicao

ráophongđộ,ngườiđànôngtuấntúmặcchiếcáogiómàuxanhsẫm,bịvâytrongđámngười,lạirõràngdễthấyhệtnhưhạcgiữabầygà.Ảnhchụpcóhơimờmờ,nhưngcôcóthểnhậnraThẩmUẩnXuyênvớichiếckínhrâmbênsốngmũicaothẳngvàkhóemiệngđangcườinhẹ,giữađámđôngồnàonáonhiệt,anhvẫn tĩnh lặng trangnhãnhưthế,khiếnchongười tachỉcầnliếcmắtthôicũngkhólòngdờiđi.NgóntayLụcPhồnrunrẩycàngnhiềuhơn,runrẩylưuhìnhlại,sauđó

mớitrảlờiSaosaođanggàokhóc.XuyênXuyên tôi yêumoa~:Aa a a amìnhmuốn tớiHàngChâu,nếu

khôngphải là tốinaycóviệcmìnhcũngmuốnđónmáybay,aaaXuyênXuyêncủaemríurítríurít.XuyênXuyênXuyênmemeda:Hahahacậucứliếmbìnhđi233

LụcPhồncảm thấykhôngchịunổi, thángngày liếmbìnhmớiđaukhổ

làmsao,khócókhimớiđượcởcùngmộtthànhphốvớithầntượngnhưthế,nhưnglạikhôngcảmgiácđượcgì…thậtlànghẹtthở_(:зゝ∠)_

Page 12: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương2

ThẩmUẩnXuyên–mộttrongnhữngnamtàitửđiểnhìnhmớixuấthiện,debut(*)từnămnămtrước,nhưngsaukhinhậnvaichínhtrongmộtbộphimviễntưởng,vớivẻngoàihơnngườivàkĩnăngdiễnxuấttuyệtvời,chỉmộtlầnđãnổi.(*)Debut:ramắt

Nhưngmàvốnlúcđầu,LụcPhồncũngchưatừngchúýtớianh.

Hai năm đầu, bộ phim điện ảnh trong nước “ĐỉnhMây”mà anh đóng

nhanhchóngdấylênmộtlànsóngngúttrời,rấtnhiềungườihâmmộcuồngnhiệt,khiđóLụcPhồncũngbịthuhútbởisắctháivàkhíchấtkhidiễnxuấtcủa ThẩmUẩnXuyên, từ đó về sau cô đã trở thànhmột fan trung thànhkhôngngănđược.Hainămnay,ThẩmUẩnXuyênkhôngđóngnhiềutácphẩm,cũngkhông

khiến cho người ta rung động và kính nể như bộ phim “ĐỉnhMây” thờitrước,nhưngmàdùcóthế,LụcPhồnvẫnlàmộtfancuồngsuốtcảđờinàycủaanh.MemecũngnhậnratìnhtrạngsasútcủaLụcPhồn,côbắtđầuanủi.

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: chao ôi cậu đừng đau lòng mà, theo

nguồntinđángtincậy, lầnnàyXuyênXuyênvàGiảnNgộChâutớiHàngChâuchọncảnhquayphim,ngaysauđó,khoảnghơnmột thángnữasẽđisangvàinơikhác,đếnlúcđócậucũngcóthểđếntiễnởsânbaykiamà!LụcPhồnbịcáitênkiahấpdẫn.

XuyênXuyêntôiyêumoa~:Gìchứ?GiảnNgộChâu?

XuyênXuyênXuyênmemeda:Đúngđó,cậukhôngbiếthả, lầnnàyhọ

hợptáctrongcùngmộtbộphim,GiảnNgộChâulànamchính,wuliXuyênXuyênlànamphụ.XuyênXuyêntôiyêumoa~:[mỉmcười]tạisaoXuyênXuyênlạilànam

phụ.XuyênXuyênXuyênmemeda:Lầnnàyquayphimtoànmờimấynhân

vậttầmcỡ,từhãngphimđếntổkịchbản,đềulàngườitốtnhấtcả,dẫusao

Page 13: Tác giả: Thời Nhĩ

khảnăngdiễnxuấtcủaXuyênXuyêncũngkémhơnGiảnNgộChâu,giảithưởngcũngkhôngnhiềubằngGiảnNgộChâu.LụcPhồnkhônghềthắcmắctạisaoMemechỉlởnvởnmộtlúctrongđám

ngườikiamộtlúcthôicũngđãthámthínhđượckhôngíttintứchot.Côchỉcảmthấyhơikìlạ.SaoThẩmUẩnXuyênlạicóthểhợptáccùngvớiGiảnNgộChâu, hai nămnay truyền thôngvẫn khăngkhăng cho rằng, quan hệgiữahaingườinàykhônghòahợp,fanhâmmộcủahaingườicũngkhônghềthíchnhau,lúcnàocũngđầymùithuốcsũng,xảyratranhchấpcũngkhôngphảimộthailần.GiảnNgộChâudebuttừmườinămtrướcđó,banđầuchỉđượcđóngvai

phụ,bâygiờgiátrịcủaanhđãtrởthànhminhtinhvượtquahơntrămtriệu,khôngchỉnhờvàokhuônmặtvàkhíchấtđườngnéthơnngười,nguyênnhânchủ yếu là do kĩ năng diễn xuất lắng đọng qua từng năm tháng, càng lúccàng tinh túy đậm sâu, sự tinh tế dày dặn đó như đá tảng được cuộc đờichuốtchải,tíchlũytừngtrảinghiệmmàthành.LụcPhồnđã từnglàfanquađườngcủaGiảnNgộChâu,mặcdùkhông

tínhlàđiêncuồngáimộ,nhưngmỗibộphimcósựxuấthiệncủaanhta,côđềuđixemhết,thậmchílàxemluixemlạihaibalần.ChỉđóđiềusaukhitrởthànhfancủaThẩmUẩnXuyên,côtìnhcờbiếtđượcnhữngbấthòagiữahai người từ nhiều nguồn tin tức, nào là Giản Ngộ Châu ra vẻ ngôi saokhôngcoiThẩmUẩnXuyênragì,nàolàGiảnNgộChâucướpmấtvainamchính của ThẩmUẩnXuyên, nói tóm lại, những xung đột vụn vặt xảy rakhôngngừngkhôngnghỉ,cũngcólúcxuấthiệnnhữnglờibànquákhích,chỉtríchGiảnNgộChâuứchiếpdiễnviênmới,LụcPhồnbịtẩynãonênchuyểnhướnghoàn toàn, trở thànhantifancủaGiảnNgộChâu.Fancuồng lànhưvậy, không lý trí chẳng tamquan(*), chứđừngnói là làm fan không thayđổi_(:зゝ∠)_(*)Tamquan:thếgiớiquan,nhânsinhquan,giátrịquan

Tómlại,chuyệnbấthòagiữahaingườiaiaicũngbiết,haiphehâmmộ

cũngcãivãồnào,còncảmộtnhómtácgiảchuyênviếttruyệnđồngnhân(*)vungcaongọncờđứnglên.(*)Truyệnviếtdựatrênnhữngnhânvậtcóthực.

Gìmàtuổi tácbềtrên,gìmàyêunhaulắmcắnnhauđau,rồicảbáđạo

côngXdịudàngthụnữachứ,mẹnó!!!Vănđồngnhânđangthịnhhànhquánhỉ,Meme từng tiết lộ choLụcPhồnbiết là,GiảnNgộChâu cómột biệt

Page 14: Tác giả: Thời Nhĩ

danhlàGiảnVũTrực,duyênthânývivũ,trụđệnhấttrựcnam(*).Máihiêncứkéodàinhưthế,làtraithẳngđệnhấttừtrướctớinay.

(*)Traithẳng:ýlàchuẩnman.

Bâygiờvònggiảitrívàngsonlẫnlộn,rốirắmmịtmù,rấtnhiềunamdiễn

viênhoặcíthoặcnhiềucũngdínhvàiscandalđồngtính,nhưngmọingườiđềubiếtGiảnNgộChâulàmộttraithẳngđếnkhôngthểthẳngđượchơn.LụcPhồnbàytỏ,cáinàycóxíuxiuquanhệgìvớicôà,côchỉquantâm

tìnhyêucủamìnhcóphảilàtraithẳngkhôngthôi_(:зゝ∠)_XuyênXuyên tôiyêumoa~:Nhấtđịnh tớsẽ rasânbayđể tiễn!Có thể

đượcnhìnthấyXuyênXuyêntậnmắt,dùcóchếtcũngkhôngcònhốitiếc!Nhớbáosớmchomìnhnhé,kínhnhờcậu,yêucậu.XuyênXuyênXuyênmemeda:Hahahatốt,trễrồitớđingủtrước.

XuyênXuyêntôiyêumoa~:Ừ,ngủngon.

Đúnglúcnàymộtchuyếnxebuýttới,LụcPhồnnhétđiệnthoạidiđộng

vàotrongtúi,sauđólênxe,càthẻxongthìtìmmộtchỗtrốngngồiluôn.Trênxekhôngcónhiềungười,phần lớnđềuđangmơmàngbuồnngủ,

LụcPhồncúiđầunhìnđiệnthoại,tinhthầnphấnkhởivàodạoblogcủaGiảnNgộChâu.Bốnngànvạnfan,đônghơnnhiều lầnsovớimột tháng trước,phầnbìnhluậntoànlàtiếnggàokhócthảmthiếtcầuxinảnhselfiecủangườihâmmộ....Tínhra,mộttuầntrênblogsẽđăngmộtbứchìnhselfievớiđủcungbậc

cảmxúccủaThẩmUẩnXuyên,dễthươngkhôngchịunổi.MaymàcôkhôngphảilàfancủaGiảnVũTrực,mỗithángmộtlần,nếu

khôngphảilàtintuyêntruyềnthìlàtinphimmới,chắcbuồnchếtngườiluônmất.Quayvềkhunhà“Chủđộngxinchào”,LụcPhồnvừađivàocửa,cúiđầu

xuốngđãthấymộtđôigiàycủanamvấtlungtungtrênsàn.Côđáđôigiàykiasangmộtbên,sauđócởigiàyra,đithẳngvềphòngngủ.“Rầm”mộttiếng,ánhđènsángchoang,vậtthểđangchuirúcdướichăn

hơinhúcnhíchmộtchút,rìrầmrênrỉ:“Mởđènlàmgìthế…”

Page 15: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồngiật chăn lên, người kia chỉmặcmột cái quầnbốngóc, nắmđấmcàngsiếtchặtlạigần,côgằntừngchữmột:“LụcThời!Aichoemngủtrần truồng trên giường của chị hả?Không phải phòng khách còn cómộtgiườngà!”LụcThờikéochăngiậtlại,chỉlòrađôimắt,làmbộtộinghiệpnhìnLục

Phồn:“Chị,emlạibịbạngáibỏrơirồi.”LụcPhồnkhoanhtaytrướcngực,lạnhlùngồmộttiếng:“Tiềnbịlừasạch

hếtrồi?”LụcThờibithương:“Ngaycảxecũngbịlừaluôn…”

LụcPhồn:“…”

“Chị,chờemngủdậyrồinóitiếp,emmệtquá…”LụcThờingápmộtcái,

nhìnnhưmuốnngủ,LụcPhồnthấycậuemnhấtquyếtkhôngchịubòxuốnggiường,đànhphảibỏquathôi.CôkhomngườidịchchănchoLụcThời,vôtìnhchạmvàodacậu,nóngquá,côđặttaylêntrêntrán,sauđónhíuchặtcảmày:“Sốtrồi…LụcThời,dậynào,chịđưaemtớibệnhviện.”“Khôngmuốnđi,buồnngủ…”

“Tùyem,sốttớingungườiluônđi,rồilạibịlừagạtbịbỏrơinữanhé”.

“…”LụcThờingoanngoãnthứcdậy,mặcquầnáo.

Ngồiởghếsautaxi,LụcThờixiêuvẹodựavàovaichịcậu,thêthảmkể

lểlạichuyệntìnhrốirắmcủachínhmình.Lục Phồn vẫn giữ nguyên nétmặt vô cảm suốt đường đi. Chamẹ hai

ngườiquađờisớm,LụcPhồnkhôngmuốndựadẫmvàongườinhàởquê,chonênmangtheoemtraimìnhLụcThờikhiđócònđanghọccấphai,haichịemcùngnhautớiHàngChâu.Thờiđiểmđócôcũngmớitốtnghiệpđạihọc,ởnơiđấtkháchquêngườikhônghọhàngkhôngthânthích,muôntrùngkhókhăn,maylàLụcThờicũngkhôngchịuthuakém,cậuthiđậuđạihọcZtốtnhấtởHàngChâu,nhờhọcbổngvàtrợcấpsinhviên,gánhnặngtrênvaiLụcPhồncũnggiảmđikhôngít.SauđóLụcPhồndầndầncódanhtiếngtronggiớigiải trí truyềnthông,

cuộcsốngkhôngcònquánghèonàntúngthiếu,LụcThờicũngvừahọcvừanghiêncứukhoahọc,đượcmộtsởnghiêncứutrọngđiểmnàođónhậnlàmđốitượngbồidưỡng.Cũngkểtừkhiấy,LụcPhồnmớibắtđầunhậnra,chỉ

Page 16: Tác giả: Thời Nhĩ

sốthôngminhcủaemtrainhàmìnhcựccao,nhưngtrongchuyệntìnhcảmthìvôcùngngungốc,làmngườitatứclộnruộtluônmà.LụcThờibắtđầuyêuđươngvàonămthứbađạihọc,cậutoàntâmtoàný

đốixửtốtvớimộtngườibạngái,sinhnhậtbạngáithìxàihếttiềnlươngmấythánglàmthêm,muachongườiyêumộtchiếciphoneX,kếtquảlạilà,vàongàyhômđó,cậupháthiệnbạngáichânđạpbathuyền,đưađiệnthoạichongườikialàmquàtặngchiatay,sauđólạihuhubỏchạyvềnhà.Thảmhọatrầngian!

Chuyệntìnhyêuthứhailàkhicậuđilàmởkhoanghiêncứu,đốitượnglà

mộtcônànggiảvờtrongsángkhiếntimcậurungrinh,lạimộtlầnnữa,LụcThờinhẹdạcảtinvàolờingontiếngngọtcủađốiphương,đợiđếnkhicậunhậnrathìthẻngânhàngcũngkhôngcònxubạc.Thiênlýbấtdung!

Lần yêu đương thứ ba, Lục Thời vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn không

chốngnổivõthuậtcaocườngcủangườita,giờkhôngchỉmấttiềnmàcảxecũngbịláiđiluôn.Thantrờitráchđất!LụcPhồnnhìncậuuấtứcnhưsắptắcnghẽncơtim,

chonênvỗvỗcáiđầuxùanủithêmlầnnữa:“Emcòntrẻquá,yêuđươngmấylầnnữasẽcókinhnghiệmthôi”.Mặcdùrấtđaulòng,nhưngcứnghĩtớichuyệnđãxảyracôlạithấybuồn

cười o(╯□╰)o aimà ngờmột sinh viên tài giỏi đại họcZ – nhân tài sởnghiêncứukhoahọctrọngđiểmsẽthảmhạiđếnmứcnàykiachứ,thêthảmđếnngaycảquầnlótcũngcònkhônggiữđược…LụcThờirưngrưng:“Cònphảitrảiquamấylầnbikịchạ?”

LụcPhồn:“…Bịlừathànhquen,maymàemmuamộtchiếcxedùngrồi,

khôngđángbaonhiêutiền”.Trong lòng Lục Thời âm thầm phun nước bọt: Cái gìmà bị lừa thành

quen,cóngườidạyemtraimìnhnhưchịhả?Phòngcấpcứunằmngayđạisảnhbệnhviện,ngườiđếnngườiđirấtvội

vàng.Mộtngườiđànôngmặcáokhoácsẫmmàu,khẩutranglớn,mũlưỡitrai

kéoxuốngrấtthấp,đangngồiđợiởhàngghếthứhai,haichândàiquánên

Page 17: Tác giả: Thời Nhĩ

chỉcóthểgậplại,tránhđụngđếnhàngngườitrướcmặt.Đêmkhuyaở lầu cấp cứu,ngườiđônghỗn loạn, ngườiđànôngkia lại

bìnhthảnnhưthểkhôngởđó,chỉcúiđầunhìnmànhìnhđiệnthoạisánglên,ngóntaynhanhnhẹnchấmchấmtrênmànhình.Mặcdùimlặngkhôngnóimộtlờinào,cũngkhôngaithấyrõđượcmặt

mũi, nhưngnhư thể cómột sứcmạnhvôhình, khiếnngười takhôngdámtiếnlạigần.Biêntậpxongmộtđoạnhộithoạidài,ngườiđànôngkiểmtralạilầnnữa,

chắcchắnkhôngcònsaisótgìthìgửiđi,bìnhluậnxuấthiệntrênbàiđăngcủaLXLụcPhiềnPhiền.Gởixongtấtcả,anhthảđiệnthoạivàotrongtúi,sauđóthởdàimộthơi.

Dạdàyvẫnhơiđau.Cólẽlàdodichứngngàyhômnayđểlại.GiảnNgộ

Châunghĩvậy.Đanglúcđó,chỗghếbêncạnhanhcómộtcậuthanhniêntrẻ tuổicùng

ngồixuống,mộtgiọngnữđiềmtĩnhcũngđồngthờivanglên:”Emngồiđâychờchị,bâygiờchịđilấysố”.Khôngbiếttạisao,hìnhnhưgiọngnóicóvẻkháquentai.GiảnNgộChâu

bấtgiácmuốnngẩngđầunhìnthử,cuốicùnglạikhôngđộngđậygì,dẫusaoởđâyrấtphứctạp,khóbảođảmkhôngbịngườikhácnhậnra.Khoảngchừnghaimươiphútsau,khuvựclấysốlạivanglêntiếngxôn

xaokhôngtokhôngnhỏ.LụcPhồnđỡmộtngườiđứngngaytrướcmặtmình,làmộtcụbàbịngười

đànôngkiađẩyngã,côlạnhlùngnói:“Ởđâytoànphảixếphàng,mọingườiđềugấphết,phiềnôngđừngchenngang,đượckhông?”Ngườiđànôngtỏvẻkhôngchịuthươnglượnggì,cốgắngchenlấnngay

trướcmặt bà lão.Phía sau,một bácgái thấyvậy thì khôngnhịnđược lêntiếng:”Này,anhlàđànôngđànang,cótưchấtkhôngđấyhả.”Ngườiđànôngtrungniênquayđầulại,khinhkhỉnhnói:“Tôikhôngcótư

chấtđấy,thìsao?”Bácgáinghẹnlời,khônglêntiếngnữa.ĐộtnhiênLụcPhồndứtkhoátđẩyngườiđànôngkia,ôngtabấtngờnên

bịhấtrakhỏihàng,ngườiđànôngtrợnmắtnhìnlên:“Côlàmgìđấy!”

Page 18: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnliếcôngtamộtcái:“Xinlỗi,tôicóbệnh,nếukhôngthìđâuđếnđâyxembệnh”.Ngườiđànôngvừatứcvừagiậncuốicũngngbịlôixuốngcuốihàng.

Ngheđượcđoạnđốithoạikia,khóemiệngGiảnNgộChâuhơinhếchlên,

nhưngmàgiờanhđangđeokhẩutrang,nêncũngchẳngainhìnthấy.“VũTrực,lấyđượcsốrồi,chúngtalênlầuthôi”.

Ngườiđạidiệnđứngđợiphíatrướcgọimộttiếng,GiảnNgộChâuđứng

lên rờikhỏikhuchờ,bấtgiácanhquayđầunhìn lại,nhưngchỉ thấybónglưngmộtcôgáiđangbuộctócđuôingựakháthấp,mặcmộtbộđồsợibông.Vócngườicaogầyđầyđặn,chiếcgáynhỏnhắntrắngnõnphíasaulưng.ĐoạnkịchnhỏPhiềnPhiền:

ThứcđêmđixembộphimđiệnảnhđầutaycủaXuyênXuyên!!Haicọ!

Bacọ!!Ncọ!!Emyêuanhấy!!!VũTrực:Hắncóđẹphơnanhkhông?

PhiềnPhiền:À,anhkhôngđixemvớiem,emtìmngườiđànôngkhác.

VũTrực:…Anhđicùng.

#trênđờinàycòncóchuyệnkhổépnửađêmđixemphimđiệnảnhcủa

đốithủmộtmấtmộtcònvớimìnhsao#

Page 19: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương3

Rakhỏiphòngkhám,LụcPhồndìuLụcThờiđangnóngsốtmêmanvàophòng truyềndịch:“Emngồiđây trướcđi, chịmangđơn thuốcquagặpytá.”LụcThờingẹođầutựavàolưngghế,uểoảinói:“Emthấymìnhsắpchết

rồi…”LụcPhồntrợntrắngmắt:“Yêntâm,cáiđứahơicảmlạnhchútlàphátsốtnhưem,truyềndịchxongngủmộtgiấcngàymailạikhỏenhưvâmthôi.”LụcThờinhìncôđầyaioán:“Mộtkẻđộcthânnhưchịlàmsaohiểuđược

nỗiđaucủaem.”LụcPhồnbúngbúngtráncậu:“Chịmàyđúnglàkhônghiểunổicảmgiác

bịlừatớitánggiabạisảnnhữngbalần,ngồiđợiđànghoàngđi.”LụcThờidựalưngvàoghế,mặcdùsốtđếnhoamắtchóngmặtnhưngý

thứcvẫncòntỉnhtáo,dovậy,mộtphútsaucậuvẫncảmnhậnđượcrõràngrằngcóngườingồixuốngbêncạnhmình.Theobảnnăng,cậuliếcmắtnhìnqua một chút, thấy bên cạnh có một người đàn ông đội mũ lưỡi traiNEWERAđeokínhmát,thầmnghĩ,gớm,làmnhưmìnhlàngườinổitiếngkhôngbằng,đếnbệnhviệntruyềndịchmàcònvõtrangđầyđủhơncảchuẩnbịthamgiađấutranhgiaicấp.Ngaysauđó,quaánhsángnhènhẹ,cậuvôcùnghứng thúkhẽnghiêngngười qua, giấugiếmquan sát người đànôngkia.Mấynămnay,thânlàemtraikiểumẫu,cậuvẫnluônrấtưusầuvìchuyện

tìnhcảmcủabàchịnhàmình,gặpđượcngườiđànôngnàođiềukiệntốtmộtchút, cậu đều sẽ để ý, không cần biết thế nào, trước tiên là cứ lấy đượcphươngthức liên lạccủađốiphươngđã,cònvấnđềnhânphẩmtínhcách,cậucóthểtừtừđiềutra,tranhthủkiếmmộtngườiđànôngtốtcốnglênchobà chị gáimắt cao hơn đầu nhàmình. Khà khà, rõ ràng, nhìn khí thế vàphongcáchmànói,ngườiđànôngnàytrongnháymắtđãgiếtchếthếtmấytừ“đồngtính”:“ẻolả”trongtừđiểncủaLụcThời,mộtkẻnamtínhnhưthế,nhấtđịnhphảikiếmđượcphươngthứcliênlạc,khôngthươnglượng.Mặcdùcảkhuônmặtbịbịtkínmít,nhưngvẫncóthểnhìnthấyvàiphần

đườngconggòmásắcbénlạnhlùng,đemđếnchongườitacảmgiáclạnhlẽo,khógần.LụcThờisuytínhchốclát,quyếtđịnhcứthửbắtchuyệnxemsao,bènhơinghiêngngườiquabêncạnh:“Này,ngườianhem,mũcủaanh

Page 20: Tác giả: Thời Nhĩ

nhìnđượcđấy,anhmuaởđâuvậy?”GiảnNgộChâuquaysang,LụcThờicóthểcảmgiácđượcánhmắtdòxét

dướilớpkínhrâmkia,cậukhôngchúthoangmangtiếptụctrưngramộtnụcườitoetoét:“Tôilàngườiđammêmũ,quảthậtrấtmuốnbiết, làmphiềnanhrồi.”GiảnNgộChâunhỏgiọng,nghecóchútlơmơkhànkhàn:“MuaởMỹ”.

Giọngnóirấtdễnghe,LụcThờilặnglẽcộngthêmchoanhtamộtđiểm,sauđótiếptụcmặtdàyhỏi:“Cóthểmuahàngchínhhãngởchỗnàotrongnướcvậy?”“Trungtâmthươngmạilớn”

“Hey,chúngtarấtănýđấy,đềulàfancứngcủathươnghiệuNEWERA,

khôngbằngchúngtatraođổiphươngthứcliênlạcđi?”GiảnNgộChâunhìncậumột lát, sauđóđộtnhiênđứng lên,đi tớimột

chỗkhácngồixuống.LụcThời:“…”

Không sao, người nhà họ Lục có truyền thống tốt đẹp bất khuất kiên

cường!MộtkẻtrưởngthànhtừmáuvànướcmắtquabaolầnbịlừadốinhưLụcThờiđâycònsợđụngphảitênmặtlạnhà!Hừ!Vìchịgái,cậuđâycáigìcũngkhôngsợcáigìhết!Khôngphảilàmặtmũithôisao,cậuđâybấtcần!LụcThời lập tức chạy theo: “Người anh em, đừnghiểu lầm, không thì

thêmWeChatđi[1],saunàynếuNEWERAcótintứcgiảmgiágìcũngcóthểớinhaumộttiếng,dầugìnhiềubạnthìcàngnhiềungườilikemà,tôibảođảm không đăng bài tạp nham, không gửi quảng cáo, không gửi tri thứcdưỡngsinh.”[1]WeChatlàmộtcôngcụliênlạcdiđộngmớivàmạnhmẽ.WeChathỗ

trợgửi tinnhắn thoại, video, ảnhvàvănbản.Bạncũngcó thể trò chuyệnnhómhoặcbạncóthểtìmbạnbèxungquanhđểtròchuyện.GiảnNgộChâunhíuchặtmày,khiđangđịnhmởmiệng,ngườiđạidiện

TrầnTiêuđitới,ngồixuốngbêncạnhanh.TrầnTiêunhìnLụcThời,sauđónhỏgiọngnóivớiGiảnNgộChâu:“Bịpháthiện?”MôimỏngGiảnNgộChâukhẽnhếch:“Cậutađạikhái làmuốnmuarẻ

cáimũcủatôi,nênđangtínhbắtchuyện.”

Page 21: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcThời:“…”Đạicanàytrítưởngtượngthậtmẹnóphongphú!!!

TrầnTiêusữngsờ, sauđókhôngnhịnđượccười lớn,hơi suynghĩmột

chútrồichỉvàoGiảnNgộChâu,vẻmặtnghiêmtúc,lờilẽchínhkhínóivớiLụcThời:“Thậtxinlỗi,vịtiênsinhnày,cậutalàthẳngnam,thẳngnhấtquảđấtnày,khônggìcóthểbẻcongnổicậutađâu.”GiảnNgộChâu:“…”Nếukhôngphảiởđâykhôngtiệnnhiềulời,anhthật

muốngàovàocáivẻmặtkiacủaTrầnTiêu.LụcThời:“…”Mẹnócậuđâycongchỗnào?!

LúcnàyLụcPhồnvềtới,thấyLụcThờiđổichỗngồi,khôngnóigì,đặt

túithuốclênghếbêncạnh:“LụcThời,bạnemhả?”LụcThờilắcđầu:“Mớiquen,vịđạicanàytínhkhírấttốt,nêncùngtrò

chuyệnvàicâu.”GianNgộChâu:“…”

LụcPhồngậtgậtđầu,theobảnnăngnhìnsangphíangườiđànôngđược

võtrangđầyđủbêncạnh,đúnglúcanhngẩngđầulên,khiánhmắthaingườikhẽ lướt quanhau,LụcPhồnkhẽ cười với anh, nhẹnhàngkháchkhí nói:“Xinchào”Cáchlớpkínhrâm,LụcPhồnkhôngthấyđượcsựkinhngạcnơiđáymắt

GiảnNgộChâu.GiảnNgộChâunhớ tớibóng lưngởphòngchờcấpcứukia,hoàn toàn

trùngkhớpvớiLụcPhồntrướcmặt,giờanhmớihiểutạisaomìnhlạithấygiọngnóicủacôcóchútquentai.…Hóarachínhlàcáingườihạianhnửađêmbịđaudạdàykia.

Hômnay,anhđimáybay tớiHàngChâuquayphim,vềđếnkháchsạn

cũngđãhơn8giờtối.Anhrấthiếmkhiđượcnghỉngơicảđêmnhưnày,vốnđịnhngủmộtgiấcngonlành,lạiđộtnhiênnghĩtớihômnaylàthứsáu,chíngiờ sẽcómộtchương trìnhẩm thực trực tiếp,vìvậyanhmởdiđộng lên,xemxongthìđãquamộttiếng.Kếtquảlàanhđóibụngkhôngngủđược.

RấtítngườibiếtrằngGiảnNgộChâucómộttậtxấu,đóchínhlàcựckì

Page 22: Tác giả: Thời Nhĩ

kénăn,cơmtrênmáybaynuốtkhôngnổi,anhdứtkhoátkhôngthèmđểýtới.Lạicàngcóítngườibiếtmộtthóixấuvặtnữacủaanh,đóchínhlàmêcáichươngtrìnhẩmthựctrựctiếpnàođóđếnkhôngthểtựkiềmchếđược.Rõrànglàrấtkénănnhưnglạikhôngbiếtnấu,rõràngbiếtnhìncơmnướcmàngườinàođónấuchẳngkhácgì chấtđộc,nhưngdạdàycủaanhvĩnhviễnvẫnbịdụdỗ,lầnnàocũngvẫnngoanngoãnngồitrướcmànhìnhngắmmỹthực.Bởivìkhôngăngìtrênmáybay,khivềkháchsạncũngchỉănhaimẩu

bánhmỳ,vốndĩcũngkhôngđóilắm,nhưngsaukhixemxongchươngtrìnhẩmthựctrựctiếpkialạicảmthấybụngrỗngtuếch,khôngcòncáchnàokhácđànhphảilêthânxuốngbếp.Sauđóăncơmxongthìđaudạdày.

SauđóbịTrầnTiêuvì cái chuyệncon cỏnnàymàhôhôgọigọi cong

mônglênđưađicấpcứu.Sauđónữathìgặpkẻgiántiếpgâylêncơsựnày.

Hahả,cuộcsốngnàythậtđúnglàkỳdiệu.

Ytátớithaybìnhtruyềndịchchohaingười,LụcThờibanđầucònđịnh

tiếptụcnóichuyệnvớiGiảnNgộChâu,nhưngngườitalạitànkhốctrưngrabộmặtlạnhhơntiền,khôngbuồnừhửmộttiếng,nhìndángvẻxemralàđãhoàn toàn xếp cậu vào hàng ngũ “Muốnmuamũ rẻ tiền”, cậu không còncáchnàokhácđànhhậmhựcngậmmiệng.Mộtgiờrưỡikhuya,bệnhnhântruyềndịchtrongphòngkhôngnhiều,ai

cũngngẹođầungủthiếpđi,cácytátrựctrongphòngcũngnhẹtaynhẹchân,cảphòngtruyềndịchchìmtrongyênlặng,chỉcòntiếngđồnghồtíchtắctíchtắc.Lục Phồn bị Lục Thời dày vòmột hồi, không còn chút buồn ngủ nào,

đànhcúiđầunghịchđiệnthoạidiđộng.CômởWeibo,đăngnhậpvàotrangwebLXvideocoibìnhluận,nhữngbìnhluậnnàyrấtquantrọngvớikỳphátsóngtiếptheo.Độtnhiên,ánhmắtcôdừnglại.Mộtbìnhluậnbằnghìnhảnhnàođóđang

đượclikenhiệttình,cứthếchễmchệnằmởvịtríđầutiên,tênngườibìnhluậnkiacũngnhưsấmvangbêntai,quenthuộcđếnmứcLụcPhồnvừanhìntớilàtháidươnggiầngiật—Chuyểngạchkhôngbằngăncơm.

Page 23: Tác giả: Thời Nhĩ

Uitrờiơi,saotênnàycứthíchchạyđếnweibocủacôtìmcảmgiáctồntạivậy(‘o’).

Page 24: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương4

Nửanăm trước,ởcông tyvideoLX,LụcPhồnvẫnchỉ làmộtbiên tậpnhỏvôdanhtiểutốt,weibochỉcókhoảngnămtrămngườitheodõi,ngaycảmộtkênhtrựctuyếncủariêngmìnhcũngkhôngcó,chỉcóthểdùngchungkênhtrựctuyếnvớimộtvàibiêntậpviênvôdanhnhưmình.Dophầnlớnbiêntậpviêntrựctuyếnđềuđitheoconđườngthuyếtminhgame,cóthểnóilàđâuđâucũnggặp,biên tậpchương trìnhẩm thựckhôngphảixuhướngchính,tựnhiêncũngkhôngđượcnhiềungườichúýđến,LụcPhồnđãmấylầnsuýtchútnữathìbịcôngtysathải.Mộtdịptìnhcờ,mộtvideodocôbiêntậpđộtnhiêncólượngviewtăng

cao,phongtháinấunướngthongdongbìnhtĩnhcủacô,côngphudùngdaokhiếnngườitahoacảmắtcùngvớisựamhiểuvàcáchnhìnđộcđáovềẩmthựctựcổchíkimđãnhanhchónghấpdẫnmộtlượngđôngđảongườihâmmộ,lạithêmgươngmặttrắngtrẻoưanhìnănđứtmấyvịbiêntậptrựctuyếnđangnổi,khiếncôcóthểnóilàmộtđêmthànhdanh.Saukhibắtđầunổitiếng,mộtđốngchuyệnrắcrốicũngtheođómàquấn

tới,đồngnghiệpđỏmắtđốkỵlăngmạ,mộtvàifansnamhâmmộkhôngcóýtốtgửithưtrêughẹo,còncó...antifanđuổikhôngđi,bópkhôngchết.Antifanlàmộtloạisinhvậtthầnkỳ,mỗigiờmỗikhắcđềukhôngngừng

sỉvảđốiphương,đồngthờicũngkhôngngừngquantâmtớingườiđó,cũnggiốngnhưLụcPhồnđốivớiGiảnNgộChâuvậy,bấtkìainhắctớianhcôcũngđềusẽlêntiếngchêbaigiễucợt,sauđósẽbalabôlômộtđốngnhữngđiềuxấuxavềanhta,cuốicùnglàthêmmộtbàingợicatângbốcthầntượngcủamình.Thếnhưng trái lại,côvẫnsẽ len lén theodõiweibocủaanh ta,mỗingàyvẫnlượnqualượnlạixemcótintứcgìmớivềanhtakhông.Nóitómlại,chínhlàmộtkẻnóimộtđằng,làmmộtnẻo_(:зゝ∠)_Cô tin tưởng antifan của cô—Chuyển gạch không bằng ăn cơm, nhất

địnhlàđốivớicôtìnhsâunhưbiển,mỗituầnsaukhichươngtrìnhtrựctiếpkếtthúc,vịChuyểngạchtiênsinhnàyđềusẽviếtđếnmộthainghìnchữvănchươnglailángbàytỏsựbấtmãncủamìnhđốivớihànhđộngchàđạpthứcăncủacô,cùngvớiđócũngviếtracáchlàmmộtcáchtỉmỉchínhxác,cókhicòncặnkẽhơncảsáchdạynấuăn.Tuyrằngmỗi lầnChuyểngạch tiênsinhđềunóisẽkhông tiếp tụcđểý

Page 25: Tác giả: Thời Nhĩ

đếncônữa,nhưngmàtuầntiếptheo,trongnhữngbìnhluậnkiavẫnsẽxuấthiệnbóngdángcủaanhta.Lâudần,cácbạntrênmạngbịtinhthầnkiêntrìbềnbỉ“Yêuchoroichovọt”củaChuyểngạchtiênsinhlàmcảmđộng,lầnnàocũnggiúpđẩybìnhluậncủaanhtalêntrangđầu,cònkhôngngừngthúcgiụcLụcPhồn,hihihahamongcôđáplạiChuyểngạchtiênsinh,đừngbắtvị tiênsinhnàysingốcchờđợisựhồiđápcủacô trongvôvọngsuốtbaođêmtrườngđằngđẵng.LụcPhồnliếcnhìntrangbìnhluận,quảnhiên,ngườihâmmộcôđềuđang

rasứctrêuchọc,đemChuyểngạchtiênsinhnóitớisimêcuồngdại,đemcônóitớivôtìnhvônghĩa.CômởbìnhluậncủaChuyểngạchraxem,khôngnằmngoàidựđoán,chê

baigiễucợtcáchlàmmóntômbọchoacúccủacôhếtnướchếtcái.LụcPhồnthậtkhôngbiếtcáingườinàylàănnorửngmỡhaychỉthuần

túylàkhôngmuốnđểcôđượcsốngvuivẻ.Nàocóairảnhrỗinhưvậychứ,chẳnglẽkhôngcầnđilàmkhôngcầnngủkhôngcầncùngcongáinhàngườitavuivẻsốngcuộcsốngvềđêmsao???Hừ,chắcchắnlàmộttênđànôngđộcthânrồi.

LụcPhồntrướcnayvốncũngchỉđọcquamàthôi,hômnayđộtnhiênlại

tâmhuyếtdângtrào,trảlờibìnhluận.LXLụcPhiềnPhiền:@Chuyểngạchkhôngbằngăncơm:Chàngtraià,

cậuđãthuhútđượcsựchúýcủatôirồiđó.Khóemiệngcôhơicongcong,sauđóliềncấtđiệnthoạidiđộng,ngẩng

mặtlênnhìnbìnhdịchđangtreongược,vẫncònmộtbìnhrưỡi,vìvậybènhỏiLụcThời:“Cóđóikhông?”LụcThờigậtđầu,sờsờbụng:“Ăntừnămgiờchiềuđếngiờ,emđãtiêu

hóahếttừlâurồi.”LụcPhồngiễucợt:“Maymàchịđâyđãsớmchuẩnbị,biếtngaycáiloại

quỷthèmănnhưemthìquanửađêmkiểugìcũngđóibụngmà.”Nóixong,côbènlấymộthộpgiữnhiệttừtrongtúixáchra,bêntronglà

mườimấymiếngthịtgàvuôngvắnđượcxếpngayngắn,ánhmắtLụcThờilậptứcsánglên:“Gàhunlátrà!Chị,chịlàmlúcnàovậy,saobâygiờmớichịulấyra!”

Page 26: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnmởnắpra,đưahộpgiữnhiệtchoLụcThời:“Hômnaybiếtemvềnhà,nênbanngàynhânlúcrảnhrỗithìlàm,maymàlúcrakhỏinhàđộtnhiênnhớra,nênmangđi lấpbụngchoemđấy.”LụcThời làmviệcởsởnghiêncứucáchnhàtrọcủaLụcPhồnkháxa,dovậyvàongàylàmviệccậuđềuởtạiphòngtrọmìnhthuêởbênngoài,chỉhaingàynghỉmớivềnhà.LụcThờivuisướngrạorựcdùngkhăngiấycầmmộtcáiđùigàlên,khi

đanghámiệngđịnhcắn,lạiđộtnhiêncảmthấycómộtánhmắtkhácthườngđang chăm chú nhìn mình. Cậu nghiêng đầu sang, vừa hay thấy anh traitrangbịkhủngbốbêncạnhđangvôcùngchậtvậtdứtmắtquayđi,ngaysauđó,câunhìn thấyhầukếtcủaanh traikiakhẽnhúcnhích, rõ ràng làđangnuốtnướcmiếngmà.LụcThờibắtđầurốirắm.

Rất rõ ràng, anh trai bên cạnh đang đói bụng, hơn nữa không phải đói

bìnhthường,nếukhôngvớitínhcáchlạnhlùngcủaanhtrainàysaocóthểcứnhìnchằmchằmđùigà trong tayngườikhácnhưvậychứ?Qúa làmấtmặtđi.LýtrínóivớiLụcThời,đâylàmộtcơhộitốtđểgiatăngtìnhcảmnha, nhưngmà cậu lại khôngnỡ lòngđemnhườngđùi gàmìnhyêu thíchnhất chongườikhác...LụcThờinhanhchóngđưa ra lựachọn,khôngchođùigànhưngvẫncóthểchonhữngmiếnggàkhácmà.Thếlàcậuđưahộpgiữnhiệt tới trướcmặtGiảnNgộChâu: “Người anh em, cómuốnănmộtmiếngkhông?Chị tôi làm thịtgàhun lá tràngon lắmđấy, sốngườiđượcnếm qua tay nghề của chị ấy không vượt quá năm đâu, anh nhất định sẽthích.”Lục Thời nói không sai, tài nghệ nấu ăn của Lục Phồn rất tốt, trong

chươngtrìnhtrựctuyếnchẳngqualàthểtheoyêucầucủacôngty,làmqualoa tùy tiện, trên thực tếngườiđượcnếmqua taynghềchânchínhcủacôđúnglàkhôngquánămngười.GiảnNgộChâunhìnhộpthịtgàtrướcmặt,màuđỏsậmbắtmắt,mùikhói

hunnhànnhạthòalẫnvớimùithơmdìudịucủalátràthoangthoảngbaylên,khiếnngười ta thèmchảynướcmiếng.Anhcònchưakịphànhđộng,TrầnTiêuđã lấykhănướt lau tay, rồinhanhchóngcầmmộtmiếng thịtgà lên:“Vậychúngtôicũngkhôngkháchsáonữa,cảmơnnha,haingườisuytínhchuđáothậtđấy.”Anhnóixongvộivàngcắnmộtmiếngthịtgà,mấygiâysau,mắttrợntrònxoe,vừanhailúngbúngvừagiơngóntaycáivềphíaLụcPhồn.

Page 27: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcThờingaylậptứccườitoetoét:“Tôiđãnóimà,ngườianhem,anhcũngănmộtmiếngđi,”“...Cảmơn.”

GiảnNgộChâucuốicùngcũngxuốngtayvới thứđồănmàmìnhthèm

thuồngđãlâukia.Anhkéokhẩutrangxuốngmộtnửa,chọnlấymộtmiếngthịtgà.Khi tiếng“cảmơn” trầm thấpkiachuivào trong taiLụcPhồn,côsữngsờ,vôthứcthẳngngườilại,cẩnthậnquansátGiảnNgộChâu.Saukhikéokhẩutrangxuống,đườngnétgòmácủaanhthêmphầnsángtỏ,cànglờmờcóchútquenmắt,hơnnữagiọngnóikia…Khôngthểnào,côlạingồisuyđoánlungtungcáigìvậy.LụcPhồnkhẽ

lắcđầu,khôngnhìnanhnữa.Vừa cắn một miếng thịt gà hun, hương vị thơmmát kia đã tràn ngập

khoangmiệng, thịt tươi non, khôngquá dai cũngkhôngquámềm, tinh tếthưởngthứcsẽnếmđượcmùitràxanhdịunhẹ,hươngvịrấtđộcđáo.GiảnNgộChâuhơidừngmộtchút,khôngkiềmchếđượclạilấythêmmộtmiếng.Hóaramùivịlànhưvậy…thậtkhônguổngcônganhvẫncứluônđauđáunhớnhungmãinhưvậy.Nghĩnhưthế,đêmkhuyabịđaudạdàydườngnhưcũngkhôngphảiquá

mứcbikịch.Bangườinhanhchónggiảiquyếthếthộp thịtgà,dưvịvẫncòn lưu lại

mãikhôngtan.Trởvềchỗngồiđượcmộtlúc,TrầnTiêubènbắtđầurasứckhenngợiLụcPhồn,thổiphồngcôlênđếnmứctrêntrờidướiđấtđộcnhấtvônhị.LụcPhồnkhôngnhịnđượccười:“Chẳngquacácanhđóiquánênmớithấyngonnhưvậythôi,nhưngdùsaocũngvẫncảmơnanh.”Cólẽbởivìđãănno,LụcThờinghẹođầungủthiếpđi,LụcPhồncũng

chốngđầungủgàngủgật.TrầnTiêuhýhoáynghịchđiệnthoạidiđộng,một lúc lâusauđộtnhiên

kéolấycánhtayGianNgộChâu,thấpgiọngnói:“Hômnaycậuđúnglàchongườikhácmặtmũinha, trướcđâyngườixa lạđưađồ tớicóbaogiờcậuchịuănđâu?”MiệngGiảnNgộChâukénchọnđếnmứcđộnào,anhtấtnhiênbiết,đến

ngaycảđồănbếptrưởnglàmthỉnhthoảngcậutavẫncònnhíumày,huốngchichỉlàmộtngườibìnhthường.

Page 28: Tác giả: Thời Nhĩ

Mặc dùmùi vị gà hun rất ngon, nhưng dù sao cũng đã nguội, mùi vịkhôngthểnàososánhđượcvớikhimớihun,anhkhôngnghĩrằngGiảnNgộChâusẽthựcsựthíchđếnănliềnmấymiếng.GiảnNgộChâunhắmmắtnghỉngơi,qualoalấylệnói:“Đói.”

TrầnTiêubĩumôi,sauđólạinói:“Nhưngmànóithật,mùivịđúnglàrất

khá.”GiảnNgộChâukhôngtựchủđược liếmliếmmôidưới,dườngnhưvẫn

còncảmnhậnđượchươngvịthơmmátkia,sauđóừmộttiếng.Anhcóthểđoánđược,ởchươngtrìnhtrựctuyếnkiaLụcPhồnchẳngqua

làlàmqualoalấylệ,côngtyvideovìthuhútsựchúý,thựcsựcókhảnăngnghĩđếnloạibiệnphápnày.Nhưngmà...Taynghềkhátốt.ĐợitronglòngGianNgộChâubìnhluận

đượcmộtcâuđúngtrọngtâm,bìnhtruyềndịchcũngđãđượchaiphầnba.Hơnnửatiếngsau,GiảnNgộChâuđãtruyềndịchxong,ytánhẹnhàng

đếngiúpanhgỡkimra.Trần Tiêu thu dọn đồ đạc vào túi, đứng lên, nhưng lại thấyGiảnNgộ

Châuđứngimkhôngnhúcnhích:“Saovậy?”ÁnhmắtGiảnNgộChâurơivàocánhtayđangxoaxoamộtcáchvôthức

củaLụcPhồn,côchỉmặcmộtcáiáocottonmỏng,đêmxuâncàngvềkhuyacàngnhiềusương,khótránhkhỏiseselạnh.Ánhmắtanhkhẽnheolại,nhẹgiọngnóivớiTrầnTiêu:“Anhcómangchănmỏngtớikhông?”TrầnTiêu sửng sốt, sau đó lấymột cái chănmỏng trong túi ra, vốn là

mangđếnchoGianNgộChâuđắpbụng,dạdàycậutakhôngtốt,khôngchịuđượclạnh.GiảnNgộChâuhơicúingười,đắpchănmỏnglênngườiLụcPhồn,động

tácrấtnhẹ,khôngđánhthứcLụcPhồn.Saukhi làmxongnhữngđộng tác này, anhquayđầu thoángnhìn, cằm

TrầnTiêuđãsắprớtxuốngđấtrồi.GiảnNgộChâulạnhnhạttráchmộttiếng:“Khôngbiếtchămsóccongái

nhà người ta gì cả, chả trách đi xemmặtmườimấy lầnmà vẫn không aithèmngótới.”

Page 29: Tác giả: Thời Nhĩ

TrầnTiêukhôngnhịnđượcbuồnnôn:“Mẹnóchứ,bìnhthườngcũngcóthấycậuquantâmđếncongáinhàaiđâuhả?Tôilàmngườiđạidiệncủacậunămnăm,cũngcònchưathấycậuđắpchănchoaibaogiờđấy!Nếunhưcậubiếtquan tâmchămsóccongáinhàngười ta thế,saobamươi tuổi rồimàđếntayphụnữcũngchưasờqua?”GiảnNgộChâuquayđầurờiđi,bagiâysauvanglạicâutrảlờicủaanh:

“Tôi có từng nắm tay con gái hay không anh không biết được, nhưng tôibiết,anhchắcchắnlàchưatừngnắmqua.”TrầnTiêu:“…”

Page 30: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương5

LụcPhồnbấtcẩnngủquên,saukhiytárútkimtiêmxong,LụcThờilaylayvaicôđánhthức:“Chịà,cóthểvềnhàrồi.”LụcPhồnlimdimmắtliếccậu,sauđóừmộttiếng,vừađịnhxoabópcần

cổđaunhứcthìđộtnhiênpháthiệncómộttấmchănmỏngđắptrênngười.Cônaonao,trongchốclátkhônghiểuvìsaochiếcchănnàylạixuấthiệnởđây,khônglẽbệnhviệnbâygiờcònnhântínhhóađếnmứcphátcảchănchothânnhânngườibệnh??Đúnglúcđó,LụcThờibỗngnhiên“ơ”mộttiếng:“Chănnàyhìnhnhưlà

củaanhphòngbên,emcónhìnthấyanhấyđắpnórồi.”Chẳnglẽlàđểcảmơncôvìnướnggàgiúpanh?Mặcdùngườiđànông

kiaănmặcgiốnghệtnhưResidentEvil,cũngtrầmmặc,ítlờigầnnhưlạnhnhạt, nhưng mà anh ta đúng là người tốt. Lục Phồn cũng không nghĩ gìnhiều,côgấpchăngọngàngrồitìmmộtchiếctúinhựabọclạiđưachoLụcThời:“Emcócáchliênlạcvớianhchàngcáchváchkiaphảikhông?Rảnhthìnhớđitrảlạianhta,đừngquênđấy.”LúcnàyLụcThờimớinhớra,cậucònchưaxinsốcủaanhtraikianữa!

Cậutỏrachánnản:“Khôngcócáchliênlạc,emcũngchỉmớigặpquathôimà,anhấylạnhlùngquásức,cònchẳngthèmđểýđếnem.”LụcThờikểlạicuộcđối thoạigiữamình làGiảnNgộChâu,LụcPhồnnghexong thì lạnhmặt:“Giờchịcũnghiểu tại saoem lạibịmấycôgái trướckiaxoayvòngvòngrồiđó,làdoIQhết,bịlừatiềncòngiúpngườitatínhtoán,nóikhôngchừnglầnsaucảngườicũngbịbánđiluôn.”LụcThờingạingùngđáplại:“Emlàvậymà,cóchokhôngcũngchẳngai

muốn,haha…”LụcPhồnvỗvỗmặtcậu,cườinói:“Chịđangmuốnkhencậuđấy,tuyvừa

ngốcvừavụng,ngoàiđọcsáchvớinghiêncứukhoahọcrathìchẳngbiếtcáigì,nhưngmàcậuemtôirấttựbiếtmìnhbiếttađấy.”“……..”

Vềđếnnhà,LụcPhồnnhét chănvàochậu,địnhbụngngàymai sẽgiặt

sạch.Bận rộn suốtmộtbuổi tối,hai chị emđềumệtmỏi,nằm lêngiườngkhôngbaolâuđãngủthiếpđi.

Page 31: Tác giả: Thời Nhĩ

Ngàyhômsau,mớihơnmườigiờLụcThờiđãrờigiường,vừadụimắt

vừabướcrakhỏiphòng,chưagìđãngửithấymùithơmbayratừnhàbếp.ConsâuđóitrongLụcThờilậptứcbòra,côtựavàocửaphòngbếphỏi:

“Chị,chịđanglàmgìđấy?”LụcPhồncũngchẳngbuồnquaylại:“Điđánhrăngrửamặttrướcđi,chị

đangnấucháobòviên,cơmtrưaemănnhạtmộtchút,buổitốichịlại làmcơmchoem.”Bỗngnhiên,LụcThờicảmthấynhânsinhbảnthânđềuthỏamãn.Cậuđã

quenănđồănchịnấu,rangoàiởbữanàocũngphảiăncơmtiệmchẳngkhácnàođồchoheo.Cháobòviênmềmmềmngonmiệng,giavịlẫnhươngliệuđềuvừađủ, thịtbòđược luộcvừaphải,vừamềmlạihơidai,LụcThờiănmạnhhếthaibátmớibuôngđũaxuống.LụcPhồnnhìncáivẻmặtđầythỏamãncủacậu:“Látnữanhớrửabátđũa

đi,đừngcólười.”“Dạ…”

LụcPhồnđặtbátxuống:“Buổichiềuchịcóhẹnvớibạn,khoảngbagiờsẽ

về,embịsốtchưakhỏihẳn,đừngcóchạyloạnrangoàiđấy.”“Biếtrồimà.LàchịNghiNhãhẹnchịsao?”

“Ừ.”

LụcThờilầmbầmmộtcâu:“Saolạikhôngcótênđànôngnàohẹnvậy.”

TuyđãngậmtrongmiệngrồinhưngmàLụcPhồnvẫnngheđượcrõràng,

cô thoáng dở khóc dở cười: “Em khỏi bận tâm chuyện đó, chị đây cũngkhôngvội.”LụcThờithởdài,mặtmàycónétbithương:“Bâygiờđànôngchắcbịmù

hết cả, chị, hay là do bình thường lạnh lùng cao ngạo quá, cho nên mớichẳngcótênnàodámtheođuổi….Chịcóthíchaikhông?Haychúngtathửtheo đuổi xem sao, chị thế nàymà còn không đuổi được thì đúng là quáiquỷ.”LụcPhồnhíphípmắt,kháungdung:“Cóđốitượngrồi,chibằngemtìm

cho chị đây cách liên lạc đi, chỉ cần số điện thoại thôi, chắc chắn chị sẽkhôngnóithêmnửalời,trựctiếpđồngýluôn.”

Page 32: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcThờilậptứclêntinhthần:“Ai?”

“ThẩmUẩnXuyên,chồngchị.”

“……..”

Haha,chịà,dùkhôngcóaitheođuổinhưngmàchịnghĩcũnghayquáđi

nha.Ănxongcơmtrưa,LụcPhồnthudọnmộtchútrồirangoài,tớinơihẹnlà

cửahàngTinhBaBachờmộtlúc,HứaNghiNhãmớigiậmgiậmđôigiàycaogótkhíthếbừngbừngbướcqua.LụcPhồnđẩymột lykiểuMỹđến trướcmặtcônàng,nửađùanửa thật

nói:“Mỗilầnnhìnthấycậuđitớihướngmình,lúcnàotưthếcũngnhưkiểumuốnđếnbắttiểutamấy,kiểuhậnkhôngthểbaylênluôn.”HứaNghiNhãchếnhạomộttiếng:“Khíchất,khíchấtlàphảibàyra,biết

chưa?”Nóixong,côđặttúixáchxuống,cầmcốccàphêrồiuốngliềnmộtmạch:

“Chếtkhátmất thôi,cậunóixem,cáivùngHàngChâuquáiquỷnày,mộttuầnmànhiệtđộthayđổinhưbốnmùa,ngàyhômquamớicómườiđộmàhômnayđãlêndếnhaimươilăm,đếnquầnáocũngthaykhôngkịpnữa.”HứaNghiNhã là người cô thân nhất của Lục Phồn ởHàng Châu, hai

ngườiquennhaumộtcáchđầytrùnghợp,HứaNghiNhãlạirấttánthưởngtàiănnóivàkhípháchbìnhtĩnhcủaLụcPhồnkhinóichuyệntrướcmặtmọingườinênđãđềcửcôlàmngườichủtrì,thựcracôngviệcnàyrấtphùhợpvớiLụcPhồn,bởivìcôtốtnghiệpđạihọcchuyênngànhtruyềnthông,chonêncũngkhôngxalạgìvớingànhphátthanhvàchủbiên.“Đúngrồi,lầntrướccậuđịnhnóichuyệngìvớimìnhthế,bâygiờnóilại

thửxem.”LụcPhồnhờhững:“VạnHoaTVtớitìmmình,mongmìnhđổisanglàm

choĐàitruyềnhình.”HứaNghiNhãtrừnghaimắt:“Đúnglàchuyệntốt,còndodựnữalàsao,

dùsaolàmchủtrìchươngtrìnhTVvẫnhơnlàlàngườichịutráchnhiệmchomộtchươngtrìnhtrênmạngchứ?Đếncáigiấychứngnhậncaocấpmàcậucũnggiànhđược,giờcơhộipháttriểnđãtớingaytrướcmặt,mìnhnóichocậunghe,cơhộitốtnhưvậynhấtđịnhcậukhôngđượcbỏqua.”

Page 33: Tác giả: Thời Nhĩ

“Phílời,đươngnhiênmìnhbiếtđâylàcơhộitốt,nhưngmàhợpđồngvới

LXvẫncònmộtnămnữa,phíthanhtoánkhihủyhợpđồngchắcchắnsẽbaymấttiềntiếtkiệmcủamìnhsuốtmộtnămnay,mìnhcònmuốnmuanhàởbênTânGiangnữa!”“Vộivàngmuanhàlàmgì,cậucũngchỉmớivàituổi,gấpnhưvậylàđịnh

muaphòngcướichắc?”HứaNghiNhãđảomắt:“ThẩmUẩnXuyênđồngýcướicậurồià?”LụcPhồncườimắng:“Đừngcócợtnhảnữađi.”

HứaNghiNhãbậtcười:“Xemrakhôngphảiđùa,haha,mỗingàynhìn

cậutúmlấyđámbạnbèđiềutratintứccủaThẩmUẩnXuyên,cònmùquánggọihắntalàchồng,mìnhchỉmuốnnhétcậuvàodanhsáchđenluôn,mỗilầnđều tựhỏi,saocáiđồngu lại trà trộnvàođámbạnbècủamìnhđượcnhỉ.Nếuđểđámfanbiếtcậuchínhlànữthầnlạnhlùngxinhđẹpkia,đảmbảotamquancủahọcũngsẽbịhủysạch.”LụcPhồnbĩumôi:“Ngườikhôngcótâmtưthiếunữnhưcậukhônghiểu

đâu,thịtxiêncayngonngon(*),aiănnấythíchmà.”(*)TêndiễnviênnamlàThẩmUẩnXuyên,沈韫川.Cácfangọilà串串

XuyếnXuyến, đồng âm với từXuyên, nên để dễ hiểumình để làXuyênXuyên. Thịt xiên cay là串串辣 chơi chữ từ Xuyến Xuyến, ý chỉ XuyênXuyênngườigặpngườimê.“Cậuxem lạimìnhấy, vừamớinhắc tớiThẩmUẩnXuyên,giọngđiệu

cũngđổi luôn,côgáigiàhaimươibảy tuổi rồiđấy,chẹpchẹpchẹp.”Haingườicườiđùatángẫumộthồimớiquayvềvấnđềchính,HứaNghiNhãkiên trì thuyếtphụccôchuyểnsangVạnHoaTV:“Phíhủyhợpđồngcủacậucũngchỉvàichụcđếnmộtvạnlàcùng,cậulàmngườichịutráchnhiệphơnmộtnămnay,tiềnkiếmđượccũnggầnđủrồimà,nếukhôngthìmìnhchomượnthêm,cơhộitốtthếnàykhôngthểtrìhoãnđược,cậunghĩcảthếgiớicómìnhcậucónănglựcthôià?Mộtkhicậudodự,ngườikhácsẽvộiđoạt luônngay, lúcđấycókhóccũngkhông làmđược.Dùsao làmngườichủ trì trênmạng cũng không phải nghề nghiệp chính quy, hơn nữa pháttriểnlâudàicũngkhó.ChuyểnsangchủtrìcủaĐàitruyềnhìnhthìquátốtluônrồi, tựmìnhquảnlímộtchươngtrình, tuyvấtvảhơnsovới làmtrênmạngnhưnglạiổnđịnhhơn,tiềnlươngcũngphảihơnnămchữsố,cònđượctrích phần trăm chia hoa hồng cuối năm nữa chứ, muốn mua nhà ở TânGiangcũngchẳngphảikhógì.”

Page 34: Tác giả: Thời Nhĩ

Dì nhỏ củaHứaNghiNhã là tổng giámđốcmột công ty giải trí, dưới

trướngcókhôngítngôisaomànbạcđầuquân,bìnhthườngcônàngđãquenva chạm với những người như vậy, hơn nữaHứaNghiNhã cũng thườngthamgiavàomấybuổiliênhoancủacôngty,vì thếcôấyrấthiểurõmấyviệcnhưthếnày.LụcPhồnbiếtđềnghịcủacônàngrấttốt,nhưngvừanghĩtớikếhoạchmuanhàcủamìnhthìlạihơidodự,bấtgiácthởdài.“Mấy cái cậunóimình cũnghiểu, thực ramình cũng có lung lay,mấy

ngàynữasẽtìmcơhộihẹnngườicủaVạnHoaTVgặpmặtnóichuyệnvậy.”HứaNghiNhãgậtgù,sauđóđộtnhiênhỏi thêm:“Saotựnhiêncậu lại

muốnmuanhà,khôngphảilàđểlàmphòngcướichoemtraichứ?”LụcPhồncườicười,thuậnmiệngđáp:“Đúngvậy,mìnhmuốnnócómột

cănnhà, chắc sẽkhôngbị cônàngnàođánữa, bị bỏhoàinhìn cũng thấyđángthương.”HứaNghiNhã:“……Haingườiđúnglàmộtđôichịemhiếmcóđấy.”

ĐộtnhiênHứaNghiNhãnhớrađiềugì,đôiconmắtbỗngchốcsánghẳn

lên,cônắmlấytayLụcPhồn:“Đúngrồiđúngrồi,độtnhiênmìnhnghĩđếnmộtcôngviệccựckì thíchhợpvớicậu luôn, rấtnhàn, lươngcao,đãingộcũngtốt,màchỉlàcầnlàmmộtthờigianngắnthôi,khôngcầnlâudài,nếutrongthờigiannàycậucònsuynghĩvềcôngviệcởVạnHoathìlàmđi.”LụcPhồnnhìnvẻhăngháicủacônàng,khôngkhỏihiếukìhỏi:“Công

việcgì?”HứaNghiNhã liếc nhìn xung quanh, thần thần bí bí thấp giọng: “Một

namminhtinhởHàngChâu,ngheđâucựckìkénchọn,vừakénănlạivừacóbệnhdạdày,hômquavừatớiHàngChâuđãnhậpviện.Quảnlívộivàngtìmchoanhtamộtđầubếpriênghoặclàmộtngườichuyênvềdinhdưỡnghọctới,cậuxem,chẳngphảicậurấtthíchhợpà?Vừaamhiểulĩnhvựcnày,lạivừabiếtnấuăn,máơi,quálàphùhợp,mìnhthôngminhghê,biếttrướcthìsángnayđãnhậnviệcluônrồi.”LụcPhồnhơinhíumày,mộtminhtinhhaysoimóinhưthếlạicóquảnlí

riêng,địavịchắcchắnkhôngthấp,côhỏi:“Làainhỉ?Ngôisaolớn?”HứaNghiNhãcườihìhì:“Trướctiênphảibảomật,đốivớimàythìđúng

làcựccựckìmaymắnrồicòngì.”

Page 35: Tác giả: Thời Nhĩ

Làmđầubếpriênghaychuyêngiadinhdưỡng….Ngheđúnglànhànhạ,hơnnữacòncóthểgặpđượcngôisaomànbạc,LụcPhồnsuynghĩmộtchútrồiđồngýngay:“Cócầnkíhợpđồngbảomậtkhông?”“Cáinàychắcchắnphảicórồi,cậuchờchút,mìnhliênlạclạivớiquảnlí

củaanhtalầnnữa,nếuhọthấyđượcthìsẽkísau.”LụcPhồnnhúnvai:“Mìnhkhôngcóýkiến,cậucứsắpxếpđi.”Đúnglúc

này,chuôngđiệnthoạicủaLụcPhồnđộtngộtvanglên,cônhậncuộcgọi,cònchưakịpnóitiếngnào,bênkiaLụcThờiđãgàothétvàotaicô:“Chị!Em tìmđượccách liên lạcvớiThẩmUẩnXuyên rồi!Chịnói lờiphảigiữlời!!!Mautheođuổihắnđi!!”LụcPhồn:“………”

Page 36: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương6

BởivìcậuemngốcnóiđãlấyđượccáchliênlạcvớiThẩmUẩnXuyên,LụcPhồnbỏlạimộtcâu:“Cóchuyệngìthìliênlạcsau.”rồivộivãbỏvề,đểlạiHứaNghiNhãngồimộtmìnhbuồnbực.Vềđếnnhà,LụcPhồnvừamởcửađãnhìn thấycậuemngốcnhàmình

ngồixếpbằngtrênsôphachơigamecùngvớimộtcôgái,nghethấytiếngthìcùnglúcngẩngđầunhìnlên,làmnhưkiểu“chóngồiđợichủ”:“Chị,chịvềrồià!”LụcPhồncởigiày:“GiaNgữ?Hômnaytanlàmsớmhảem?”

NgụyGiaNgữnhìncôcườingọt:“Ngàyhômnayemkếtthúccôngviệc

sớm, thầy cho thực tập sinhbọn emvềnhànghỉ ngơi.”NgụyGiaNgữ làhàngxómởngaynhàbêncạnh,đanglàthựctậpsinhngànhtrangđiểmtrongđoànkịch,nghenóisaukhitốtnghiệpcôbénàycứkhăngkhăngmuốnlàmcôngviệcđó,vìvậymớicãinhauvớingườinhà,mộtmìnhômtiềnbỏnhàrađi.Nghethìcóvẻngangbướngliềulĩnh,nhưngngàythườngcôbénàylạiđíchthịlàmộtcôgáiyếuđuốimỏngmanh,nóichuyệnthìnhỏnhẹ,đốixửvớimọingườicũngdịudàng,nhẫnnại, chỉcóđiều trướcđâyđượcngườinhàcưngchiềubaobọcquánênkhitựmìnhrangoàisốngcógặpnhiềukhókhăn, vì thế sau khi quen thân, Lục Phồn thường chăm sóc cô bé, thỉnhthoảngcòngọicôrangoàiăntốicùng.LụcThờivàGiaNgữcũngđãthânthiếthơn,vừathấymặtnhauđãcầm

ngaylấymáychơigameđánhzombie,ởtrướcmặtLụcThời,NgụyGiaNgữcũngthoảimáihơnngàytrước,cókhisẽvìtổđộigiếtngườikhôngsuônsẻmàmắngnhauđếnmứcmặtđỏ tía tai, làmchoLụcPhồncứcócảmgiácmìnhđangnuôihaiđứahọcsinhtiểuhọctrongnhà.“GiápNgư(*)đừngphântâmnữa!Bênkiacózombiekìa!Maumaubắn

nóđi!”(*)GiápNgưvàGiaNgữđồngâm/jiayu/

NgụyGiaNgữvộivãquayđầulại,chămchúnhìnmànhìnhTV,saukhi

haingườithànhcôngtiêudiệtđámzombiethìđồngthanhreolênmộttiếng,lúcấymớigọitớiLụcPhồn:“Chị,chịmauđếnđâyđi,GiápNgưnóicôấycóweixin(*)củaThẩmUẩnXuyên!”

Page 37: Tác giả: Thời Nhĩ

(*)TươngtựnhưzalocủaViệtNam.LụcPhồnđitừtrongphòngra:“Nếuđểchochịbiếtmấyđứagiởtrò,cơm

tốinayđừnghòngcóphần.”NgụyGiaNgữvộivàngnóingay:“ChịTiểuPhồn,chắcchắnlàweixincá

nhân,hômnaylúcsưtỷcủaemđứngbêncạnhThẩmUẩnXuyênnhìnthầyhóatrangđãtậnmắtchứngkiếnanhtadùngdiđộng!”LụcPhồnlậptứcnhậnrađiểmchính:“Emđitheođoànphimsao?”

“Vâng, là đoàn phim “Bích Thiên” đó, cóGiảnNgộChâu, ThẩmUẩn

Xuyên và nhiều ngôi sao nổi tiếng nữa, nhưngmà tổ hóa trang không đủngười,chonênbênhọcómượnngườiởcông tybọnem, lúcđó thầymớidẫnmấy người chúng em theo.” NgụyGiaNgữ cười khà khà: “GiảnVũTrực[đồngâmvớiGiảnNgộChâu]cókhíchấtlắmấy,trongđoànphimcórấtnhiềunữsinhhâmmộanhấy,weixincủaanhấycũngbịvàingườitrongtổ thấyđược,chỉcóđiềukhôngaidám thêmsố,emcũngcó,cũngkhôngdámthêmluôn,haha.”LụcPhồnkinhthườngbĩumôi,thầmnghĩ,weixincủaGiảnNgộChâucó

gìtốtmàthêmchứ,bạnbècủacôchắcchắncóthểnghengóngđượcmộtvàithông tin chuẩn xác, chẳng hạn như blog của anh ta vậy, trong lòng LụcPhồnâmthầmantiGiảnVũTrực,nhưnglạikhôngthểnóirađể tránhtổnthương tâm tư thiếu nữ của cô nàng: “Nhanh nhanh đưa weixin cho chịmau.”NgụyGiaNgữ cúi đầu bấmbấmđiện thoại, sau đó ngẩngđầu lên nói:

“ChịTiểuPhồn,đâylàviệcriêngtưcủangôisao,khôngthể….”“Không thể truyền rangoàiđúngkhông?Yên tâm,miệngchịkín lắm.”

LụcPhồnlấyđượcweixin thì trởvềphòngluôn,cônằmtrêngiườngnhìnchằmchằmchuỗikítựngayngắnrồirốirắm,thêmhaykhôngthêm?Thêmthìnêngửicáigìđây,chẳnglẽviết‘xinchào,tôilàfancuồngnhiệtcủaanhđây?Khôngđượckhôngđược,quángốc,chắnchắcsẽkhôngđượcđồngý,thếnhưngweixinđãtớitay,khôngthêmthìcảngườiđềucảmthấykhóchịu._(:зゝ∠)_Nếukhôngthìgiảvờmìnhthêmnhầmsố?Dùchỉđượcnóiđượcmấycâu

côcũngthấyhạnhphúcrồi!LụcPhồnnhậpsốweixin,tìmkiếmmộtlúcđãnhảyraảnhđạidiệncủangườisửdụnglàmộtbátkhoaitâyhầmthịtbò,tênweixinnàycũnglàKhoaitâyhầmthịtbònốt.

Page 38: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn:“….”

Chẳnglẽchồngcôthíchănkhoaitâyhầmthịtbòsao?Nhưngcôđãhọc

thuộclòngtàiliệucánhâncủaThẩmUẩnXuyêntừsớmmà,côđâucónhớanhthíchănmónnàyđâu.Cóhơikìlạ,nhưngmàcôcũngkhôngnghingờthêm,dùsaoNgụyGia

Ngữnóiđãtậnmắtnhìnthấy,chắcchắnkhôngsai.Cônghĩngợimộtlúcrồiviếttrênghichúmộtcâu:“TôibiếtcáchnấukhoaitâyhầmthịtbòthếnàochongonnhấtXD”sauđógửitinđimàkhôngômbấtcứtiahivọngnào.Nhìnchằmchằmvàođiện thoại suốtnămphút, vẫnkhông thấy trả lời.

Cáinàycũngnằmtrongdựliệu,cólẽlàsốcánhân,chonênsẽkhôngthêmngườilạ,cóđiềuLụcPhồnvẫnthấyhơithấtvọng,côkhôngmonggìhơn,chỉmuốnxembạnbècủachồngmìnhmộtchútQAQ.Mườiphúttrôiqua,LụcPhồnhoàntoàntuyệtvọngđặtđiệnthoạixuống,vàobếplàmcơmchohaiđứahọcsinhtiểuhọckiaăn.Bữacơmtốinaycôlàmkhoaitâyhầmthịtbò,khoaitâytháisợivừachua

vừacay,canhthịtbònấulẫnvớikhoaitâytháinhỏthêmhạttiêu,LụcThờivàNgụyGiaNgữnhìnchằmchằmmónăntrênbànmộtlát,sauđóliếcmắtnhìnnhau,dèdặthỏi:“Chịơi,hômnaytâmtrạngchịkhôngtốtà?”LụcPhồnbưngcơmra:“Khôngcó,làmsaovậy.”

LụcThờithậntrọngnói:“Mỗilầntâmtrạngchịkhôngtốt,đềuthíchlấy

mộtnguyênliệuđểnấuăn,chịxemhômnaychịlàmtoàn….”LụcPhồnmặtkhôngcảmxúcđáp:“Trongnhàchỉcònkhoaitâyvàthịt

bòthôi.”Haingườikiaquaymặtnhìnnhau,khôngnóinữa,cúiđầuyên lặngăn

cơm.Cơmnướcxong,LụcPhồnnhậnđượcđiệnthoạicủaHứaNghiNhã.

“TiểuPhồnPhồn,mìnhgiúpcậugiànhđượccôngviệckia rồi, cóđiều

bênquảnlíkiamuốnphỏngvấntrước,dùsaominhtinhđócũnglàngôisaolớn,dùcóngườigiớithiệuđinữacũngphảiđểanhtađồngýmớiđược,đâycũngkhôngphảilầnđầutiênngườinàytìmđầubếpriêng,cóđiềuđasốđềukhônghàilòng,rấtkénchọn.”LụcPhồnồmộttiếng,khôngcógìbấtmãn,ngôisaomànbạccàngnổi

Page 39: Tác giả: Thời Nhĩ

tiếngthìyêucầucàngkhắtkhe,chỉcóđiềucôcàngngàycàngtòmò:“Rốtcuộclàaivậy?”HứaNghiNhãcườito,tiếptụcthừanướcđụcthảcâu:“Ngàykiacậusẽ

biết,đếnhômđóquảnlícủaanhtasẽliênhệvớicậu,gặpmặtxongnhớbáolạivớimìnhmộttiếngnha,nếubiếtmìnhquađógiớithiệucậu,chắcchắndìnhỏsẽkhenngợimình.”“Khôngbiếtcậucòncóýđồgìnữa….Đượcrồi,đếnlúcđónóisauđi.”

LụcPhồntắmrửasạchsẽ,sauđódọndẹpphòngmộtchút,địnhngàymai

sẽđếntrụsởĐàitruyềnhìnhmộtchuyến,côcầnchuẩnbịmộtíttàiliệucầnthiết.Làmxongmọi thứ,LụcPhồn sấy khô tóc, đúng lúc nghe đượcLụcThờiđứngtrướccửaphòngkêugào.“Chịà,emđóirồi!”

LụcPhồnbựcbội đáp: “Tựnấumìmà ănđi.”Trong lòng thầmmắng:

“Tênngốcnày…”LụcThờibiết tâmtrạngcôkhôngtốt,khôngthểlàmgìkhácngoàiviệc

cúp đuôi ngừng thét, đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn nhanh. Lục Phồn nằm lêngiường,mởdiđộngraxem,cóđiềuchưakiểmtratinnhắnweixin.Côtiệntaysắpxếplại,vốntưởnglàmấytinnhắnquảngcáolinhtinh,chờsaukhithấyrõđólàcáigì,haimắtcũngtrợnngượccảlên.Khoaitâyhầmthịtbòđãđồngýlờimờikếtbạncủabạn,haingườicóthểbắtđầucuộctròchuyện.LụcPhồncònđangngâyngốc,quavàigiâysau,cótinnhắngửiđến,haiconngươicủacôcũngsắprớtrangoàiđếnnơiO_O.Khoaitâyhầmthịtbònhắntới:“Làmthếnàothìănngonnhất?”

Page 40: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương7

Khoaitâyhầmthịtbò:“Nấuthếnàothìănngon?”LụcPhồnnhìnchằmchằmhàngchữnàyrấtlâu,đốiphươngcũngrấtkiên

nhẫn,khôngnhắntinthúcgiục,cuốicùngcôhítsâumộthơi,gõthậtnhanhlênkhungchat.XoàiTâyMễLộ:“Muakhoaitâyđểhầmthìchọncủnhỏmộtchút,nếu

khôngmuốnkhoaitâybịnátthìthảvàosaucùng.Thịtbònênướpmùtạctừđêmhômtrướcrồimớihầm.Nhớlàphảidùngnướcnóng,chonhiềunướcmột chút, như vậy vị thịt mới ngon, vì khi hầmmà nước trong nồi cạn,khôngthêmnướckịpthìthịtsẽbịkhô.Ngoàiracòncóthểchothêmsơntrahoặccủcảihầmchung,thịtbòsẽcàngmềmhơn!”TrongkhiLụcPhồnđangkíchđộnghếtsức,hậnkhôngthểviếthếttấtcả

nhữnghiểubiếtcủamìnhrathìđốiphươnglạivôcùngbìnhthản.Khoaitâyhầmthịtbò:Ừm.

LụcPhồn:…….XuyênXuyênlạnhlùngquá,khôngbiếtnênnóigì tiếp

đây_(:зゝ∠)_CômởdanhsáchbạnbècủaXuyênXuyên,thấyanhchỉchiasẻmộtsố

tinquảngcáo,mộtbứchìnhtựsướngcũngkhôngcó,tựnhiênlạithấymấtmátghê.Đang lúcnhiệthuyếtbản thânbịdộimộtxônước lạnh,đốiphương lại

tiếptụcnhenmộtngọnlửanhỏtronglòng.Khoaitâyhầmthịtbò:“Saolạikếtbạnvớitôi?”

LụcPhồnsuynghĩmộtlúc,nếubâygiờmìnhnóithẳngthânphậncủađối

phươngrồi thìkhôngthể tiếp tục tròchuyệnđượcnữa,ngườinổi tiếngrấtthậntrọng,chodùlàfancũngkhôngmuốnmọisinhhoạtcánhâncủamìnhbịngườitatheodõi.Cônênvờnhưmìnhvôtìnhthêmnhầmsốvậythôi,cóthểnóichuyệnvớiXuyênXuyênvàicâuđãrấtvuivẻrồi~\(≧▽≦)/~XoàiTâyMễLộ:“Thựcratôimuốnthêmmộtngườibạn,nhưngkhông

cẩnthậngõsaimộtchữ,ảnhđạidiệncủaanhhiệnra,màtrùnghợplà tôicũngrấtthíchănkhoaitâyhầmthịtbònêntiệntaythêmluônXD

Page 41: Tác giả: Thời Nhĩ

Khoaitâyhầmthịtbò:À,làvậyà.Cảmơnlờikhuyêncủacô,lầnsautôisẽthửlàmtheo.Xoài Tây Mễ Lộ: Không cần cám ơn đâu, bình thường tôi cũng hay

nghiêncứumấychuyệnănuốngkiểunày,nếucógìkhônghiểuanhcóthểhỏitôi.Khoaitâyhầmthịtbò:Được.

LụcPhồnnhìncâutrảlờicủađốiphương,cườiđếnhípcảhaimắt,máơi,

cônóichuyệnvớiXuyênXuyênđượcnhữngnămphútrồi!MuốnlênWeibođăngtintốtlànhnàyquáđi~\(≧▽≦)/~Côvỗvỗmá,bìnhtĩnhlạithậtnhanhrồitrịnhtrọngghichúcáitênKhoai

tâyhầmthịtbònày,đổithành—-ôngxãXuyênXuyên…..Ngạiquáđimà!LụcPhồnnhanhchóngxóaluônhaichữXuyênXuyên,chỉcònlạihaitừ

“ôngxã”sauđómớihàilònggậtgù.Nhưthếsẽkhôngxấuhổ,cũngkhônglobịngườitanhìnthấy.LụcPhồnphơiphớivuivẻđirakhỏiphòngmình,thấycậuemngốcđang

bưngbátmìlênănthìthươngtìnhxoaxoađầucậu:“Chờmộtlát,chịlàmhaicáisandwichchângiòhunkhóichoăn.”Nóixongliềnvuivẻngâmngavàobếp.LụcThời:“……..”Saođếnkhingườitaănhếtnửabátmìdưachuathịt

bòmớinói,đồđểu(╯‵□′)╯︵┻━┻Xaxôitạimộtnơinàođó,trongcănphòngkháchsạnxahoa,GiảnNgộ

Châungồitrênsôphađọcsáchnhưngdạdàyrỗngtuếch,anhlạihơibuồnbực,mấttậptrungquámứcnêncuốicùngđànhphảigấpsáchlại,đivàonhàbếp,mởtủlạnhtìmgìđócóthểăn—–cơmhộpởđoànphimvừanhạtnhẽovừakhôngđảmbảovệsinh,hơnnửangàyhômnaylạiphảidiễncảnhđánhvõnêngiờcàngthêmmệt,khôngmuốnănchútnào,chỉănđượchaimiếngthìbỏđũa.Trongtủlạnhchấtđầynguyênliệunấuănmàtrợlímớiđisiêuthịmua

về,GiảnNgộChâuliếcmắtnhìnhaimiếngthịtbòtươimớiđượccắtvuôngvắntronglớpbìtrữlạnh.Độtnhiênanhlạimuốnthửcáchlàmmàngườibạnmớiquentrênmạngkiahướngdẫn,cóđiềumónkhoaitâyhầmthịtbònàyquátốnthờigian,hơnnữaanhcũngkhôngmuốngiốngnhưngàyhômqua,giữađêmkhuyacònvì ănmuộnmàbịđaudạdàycấp tính,TrầnTiên lại

Page 42: Tác giả: Thời Nhĩ

phảinhanhchóngđưamìnhvàobệnhviện.VừahayTrầnTiêunóingàykiasẽcóđầubếpriêngtới,lúcđóbảongười

kialàmkhoaitâyhầmthịtbòcũngđược.GiảnNgộChâu lấy ramột cáibát,đun sôinước, rồiúpnhanhmộtgói

cháogà,đợikhoảnghaibaphút,tựnhiênanhlạithởdàixótxa,khôngbiếtvì sao, anh lại nhớ tới chuyện đêm qua được ăn gà nướng trong bệnhviện………Ănmộtmiếngcháogàlạicàngnhớtớihươngvịkia.Sángsớmhômsau,đầutiênLụcPhồngọiđiệnchongườicủaVạnHoa

TV,hẹnthờigiangặpmặt,sauđócômangtàiliệuđitớiĐàiTruyềnHình.Tuycùngđượcgọi làngười chủ trì, nhưngcôngviệc trênmạngkháchẳnmộttrờimộtvựcvớinhữngviệclàmởĐàiTruyềnHình,phầnlớncôngviệctrênmạngđềurấtdễ,cứchaimặt làmnũngsẽcónhiềufannémtiền tặngquà,cònlàmngườichủtrìởĐàiTruyềnHìnhthìphảigánhvácmộtchươngtrìnhđãđượclênkếhoạchtỉmỉ,truyềnthông,chỉđạovàcảhậukì,lượngcôngviệccựckìchênhlệch.VốnLụcPhồntốtnghiệpđạihọcchuyênngànhphátthanh,côcũngmuốnvàoĐàiTruyềnHìnhlàm,chỉcóđiềulúcvừamớitớiHàngChâu, không cóbối cảnh. cũngkhông cókinhnghiệm làmviệc,khôngthểlàmgìkháchơnngoàiviệclàmtrênmạng,bâygiờcóđượccơhộinày,chắcchắncôkhôngthểbỏqua.ĐiquacửalớntầngmộtởĐàiTruyềnHình,saukhihỏithămlễtân,Lục

Phồnbướcthẳngvàothangmáy.Rấtnhanhsauđó,cóbangườiphụnữmặcđồcôngsởcùngtiếnvào,bộtrangphụcrấtquychuẩnvàđúngmực,trangđiểmsắcsảonhưngkhôngquáphôtrương,vừanhìnđãbiếthọlàngườidẫnchương trình, chỉ có điều mùi nước hoa trên người quá nồng, trong mộtkhônggiankínrấtdễkhiếnngườitachoángvángkhóchịu,LụcPhồnvộihítsâumộthơirồinínthở.Lúcnày,mấyngườihọđangbắtđầutánchuyện,từngcâuchữnóiracứ

thếvôtìnhbayvàotaiLụcPhồn:“Chaoôi,cáccôbiếtkhông,tôivừamớiđingangquaphòngkhách,nhìnthấyngôisaolớnluônđấy!”“Aivậy?”

“Haha, làGiảnNgộChâu,hômnayanhấycómộtbuổiphỏngvấnmà,

chắcbâygiờđangởtrườngquaytrêntầngbảyrồi,mọingườimuốncùngđixemthửkhông?”“Xemlàmgìcơchứ,cóphảichưatừngthấyminhtinhbaogiờđâu,mấy

Page 43: Tác giả: Thời Nhĩ

ngôi sao lớnkiểunàyngoàimặt thì dễnhìn, chứ tính cáchnhânphẩmcókhácgìvớinhữngngườibìnhthườngkiachứ,tiếpxúcthêmcókhilạihốihậnđấy.”“Chụpmộttấmhìnhcũngtốtmà,congáitôithíchanhtalắmđấy.”

Bangườiphụnữbắtđầu támluônvềmấy tinđồn tronggiớidiễnviên,

nóirấthăngsay,đámcướicủangôisaonàođóbàyvẽquá,rồiđoànphimnọcóquytắcngầmcácthứ,mấychuyệnnàyđềulànhữngtiêuđềtrênkênhtintứcnóng.Lục Phồn không chú ý nghe, nhưng trong lòng lại nghĩ, tầng bảy à….

Hìnhnhưcôcũngphảilênđó.LụcPhồnđợitrongphòngkháchkhoảngnămphútthìngườicủaVạnHoa

TVđến,saukhinóimấycâukháchsáo,haingườibắtđầuthảoluậnvềcôngviệcsắptới,bànbạccẩnthậngầnhaitiếngđồnghồ.Cơhộiphát triểncủaVạnHoarất lớn,LụcPhồn thựcsự rấtmuốn tiếp

nhận côngviệcnày, chủ trì vàmở rộngmột chương trìnhđặcbiệt làmộtcôngviệccótínhtháchthứcrấtcaođốivớicô.Tuycònkhátrẻlạichưacónhiềukinhnghiệmnhưngcôvẫnmuốnđược

thửsức.“Đâylàhợpđồnglàmviệc,côLụccóthểcầmvềnhàxemtrước,kíxong

cứmangđếncôngtylàđược”,Đốiphươngcườicười,nóithẳng:“Tôiđánhgiákhácaonăng lựccủacôLục,đài truyềnhìnhchúng tacómộtchươngtrìnhvềẩmthựcnhưnglượngngườixemkhôngkhảquancholắm,chủtrìđươngnhiệmđãnghỉviệc,vớinănglựccủacô,chươngtrìnhnàycóthểcảitửhồisinhrồi.”Nói tómlại làđidọnráchộngườikhác thôi….LụcPhồnđãsớmđoán

đượcđiềunày,ngườimớivàoĐàiTruyềnHìnhcóưuđãikhôngcao,đólàchuyệnđươngnhiên,chonêncôcũngkhôngcamlònggìcả,làmnghềnàocũngphảiđitừthấpđếncao,saocóthểmộtbướclêntrờiđượcchứ,chuyệnnàycôhiểu.Kếhoạchmuanhàchocậuemngốccủacôcólẽphảihoãnlạimấynăm.

LụcPhồnvừanghĩvừađivàothangmáy,ấnnútđóngcửaxong,độtnhiênmộtbàntaylớnchengiữahaicánhcửađangkhépvào,theođólàmộtgiọngnamtrầmthấp:“Chờchút”.

Page 44: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnvộivãmởcửathangmáy,ngaylúcấy,mộtngườiđànôngdángvóccaolớn,trênmìnhlàbộtâytrangthẳngthớmtừbênngoàiđivào.LụcPhồnkhẽngoảnhđầunhìnsang,đậpvàomắt làánhnhìnẩnsaucặpkínhngườikia,côbấtgiáchơirun.Tuyngườiđànôngđóđeokínhđen,nhưngcôvẫnnhậnradễdàng.Giản

NgộChâu,làngườimàcôluônantiđóo(╯□╰)o

LúcGiảnNgộChâunhìnthấycô,ánhmắtcũnghơingừnglạimộtchút,

sauđóanhđápnhanh:“Cảmơn.”“….Khôngcógì.”

Cửa thangmáy từ từ khép lại, ngăn cách bên trong thangmáy và bên

ngoàithànhhaithếgiới.Trongthangmáychỉcóhaingười,lạilàhaingườihoàn toàn xa lạ, không khí gượng gạo như sắp đông cứng lại rồi, bởi vìngườinàycảmthấyngườikianhư thểđangxâmchiếmđịabàncủamình,trongtiềmthứcđãbắtđầuchốibỏ.Maylàkhôngkhíquáidịnàykhôngkéodàiquá lâu, thangmáyđiđến

tầngmột,cửavừamởrathìLụcPhồncũngnhấcchânđiluôn,màlúcnàyđây, bi kịch bỗng chốc phát sinh……..Gót giày của cô bị kẹt vào khe hởgiữathangmáyvàmặtđất.Đúnglàđenđủi!LụcPhồnthầmmắngmộtcâutrong lòng, cố gắng nhấc chân ra, nhưng giày vẫn không nhúc nhích. Cóngườiđangchờởcửathangmáy,màcôlạivừalúcngăncảnngaygiữalốiđivào,LụcPhồnnhanhchóngcởigiàyra,sauđóngồixổmxuốngkéogótgiàyrakhỏi.Dodùnglựcquámạnh,cảkhuônmặtcôđềuđỏbừngcảlên.Cảnhtượngđángxấuhổnàybịngườitanhìnthấyhếtluônrồi,mẹkiếp,

đúnglànghiệpchướngmà,dùsaongườilạnghĩthếnàocôcũngkhôngđểý,thếnhưngbịGiảnNgộChâunhìnđượccảnhbảnthânđangngồichồmhổmtrênmặtđất,làmđộngtácyhệtnhổcủcảithếnày,quảthựclàLụcPhồnđãmấthếtmặtmũi.Mộtgiâysau,gótgiàyđượcrútra,theoquántính,cảngườiLụcPhồnngãnhàovềphíasau,nhưngmàphầnmôngkhônghềđauđớnnhưdựtính—-cóngườiđỡlưngcô.LụcPhồnlậptứcđứnglên,nóikhẽvớiGiảnNgộChâuđangđứngphía

sauhai tiếng“cảmơn”, sauđó tránh rabêncạnh,đểmấyngườiđangchờbênngoàiđivào.Côxỏgiàyđirasảnhngoài,khiđómớipháthiệnragótgiàybịgãy.

Page 45: Tác giả: Thời Nhĩ

Xuixẻo!LụcPhồnnhănmặt,đi tớighế sôphangồixuống, sauđócởi

giàyra,muốnxemthửliệucònsửađượckhông.Trùnghợplà,côlạinghethấymộtgiọngnóiquenthuộc:“—LãoGiản!Thuhìnhxongrồià?Saocậulạixuốngđây?”LụcPhồnquayđầu ra sau theobảnnăng, tronggiâyphút cônhìn thấy

TrầnTiêu, cô còn tưởngmìnhđanggặp ảogiác luôn rồi.GiảnNgộChâukhôngquayđầulạimàvẫnđivềphíatrước:“Tôiđimuanướcuống.”“Trờiđất,anhgọitrợlíkhôngđượcsao…..”

ĐộtnhiênGiảnNgộChâudừngbướcchân,ánhmắtnhẹnhàngđốidiện

vớingườiđangtrợnmắthámồmtrênsôpha–LụcPhồn,nhìnnhaumộtlúc.TrầnTiêucũngtheoánhmắtcủaanhnhìnsang,sửngsốtmộtgiâyrồinhậnrarấtnhanh:“Ơ,đâykhôngphảilàcôgáichochúngtaăngànướngtrongbệnhviệnngàyhômquasao?Saocôấylạiởchỗnày?”BỗngdưngGiảnNgộChâucũngthayđổiphươnghướng,đithẳngtớichỗ

LụcPhồn,TrầnTiêuvộivãtheosau:“Ôichao,lãoGiản,cậulàmgìthế,bâygiờkhôngđểlộmặtđượcđâu.”MãiđếnkhiGiảnNgộChâuđitớitrướcmặtmình,LụcPhồnvẫncònnằm trong trạng tháikhiếp sợ.Máơi, ngườiđànônghômquađitruyềnnướcmàphảivõtrangđầyđủkiachínhlàGiảnNgộChâusao?!GiảnNgộChâumởmiệnghỏi:“Côcầngiúpgìkhông?”

Lục Phồn vẫn còn hơi lơmơ. Trần Tiêu cũng tiến lại gần, cười hì hì:

“Này,chúngtalạigặprồi,thậtkhéo.”Bây giờ Lục Phồnmới phản ứng lại được: “A…..Khéo ghê, chào các

anh.”GiảnNgộChâuliếcquachiếcgiàybịgãygót:“Giàyhỏngrồi?”

“…..Ừ.”

TrầnTiêuvỗvỗlưngGiảnNgộChâu,cắnrăngnóithấp:“Nhìnchâncon

gáinhàngười ta làmgì,cậucóbiếtsửagiàyđâu,mauđinhanhmộtchút,cònphảithuhìnhnữa.”GiảnNgộChâukhông thèmđếmxỉađếnanh ta,dứtkhoátnóivớiLục

Phồn:“Cởinốtchiếcgiàykiađi.”

Page 46: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn sững sờ, anh tamuốn làmgì đây.GiảnNgộChâunói thêm:“Tôicócách.”LụcPhồnnửa tinnửangờ,cởichiếcgiàykiara,GiảnNgộChâunhậnlấy,rồibẻgãynốtgótgiàykiamàchẳngnóichẳngrằng.LụcPhồn:“…………”

TrầnTiêu:“……………..”

GiảnNgộChâutrảlạigiàychocô:“Nhưthếcóthểđiđượcrồi.”

TrầnTiêu:Haizz,GiảnVũTrựcđộcthânbamươinămđúnglàcónguyên

nhânmà…..KhóemiệngcủaLụcPhồncogiật,chọcghẹocongáinhàngườita,tránh

antifanxara….

Page 47: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương8

Hiệntrườngimlặngmấtvàigiây,LụcPhồnchếtlặngvớitưduycủatrựcnamthần,TrầnTiêulậptứcbướclênhòagiải:“Nàycôgái,đôigiàynàybịhư rồi, không thểđi thếnàymàvềđược, tôigọi tài xếđưacôvềnhé, cóđượckhông?”LụcPhồnvộivàngtừchối:“Khôngcần,tôitựbắtxeđượcrồi.”

“Khôngsao,bọntôicònđợiởđâylâulắm,tàixếcũngnhànrỗi,hơnnữa

ởđâyrấtkhóđónxe.”TrầnTiêukhôngđợiLụcPhồnnóithêmthìrútđiệnthoạigọichotàixếluôn.LụcPhồnkhông từchốinữa,côđau lòngnhìnđôigiàymùaxuânkiểu

mớichưadùngđượcbaonhiêulần,chỉmộtchiếcbịhưcôcòncóthểmangđisửađược,giờhưcảđôi,ngaycảsửacôcũngkhôngmuốnsửa,thàmuamộtđôimớiluôncholành.Côkhôngnêntintưởngtrựcnam.Ôitrờiơi,đúnglàlòngdạđộcácmà.

GiảnNgộChâukhóhiểunhìntháiđộcủahaingười,đứngmộtbênđúttay

vàotúiquần,yênlặngsuynghĩxemcóphảimìnhđãlàmsaichuyệngìrồikhông,khôngsaigìmà.Tàixếnhanhchóngđậuxetrướccửa,LụcPhồnmanggiàyvào,giàycao

gótbiếnthànhgiàybệt,maymàđếgiàykhôngquácứng,đilạicũngkhôngđếnnỗimấttựnhiên.Côtiệntaynémhaichiếcgótgiàyvàothùngrác,phấttayvớiTrầnTiêuxemnhưtạmbiệt,sauđóđithẳngkhôngthèmquayđầulại.GiảnNgộChâu:“…”Anhlàmsaigìchứ?Dùsaoanhcũnggiúpcôđưa

rabiệnphápgiảiquyếtmà.TrầnTiêukhôngnhịnđượcbậtcườihahả,anhvỗmạnhvàovaianh:“Vũ

Trực,ngơrồihả,lầnđầutiêncóngườichàotôimàkhôngchàocậuhahahahahahaha,côgáiđóchắcchắnkhôngphảifancủacậuđâu,màcóthìcũngvỡmộngrồi.”GiảnNgộChâumặtkhôngbiến sắcgạt tayanh ta ra: “Đừngnóinhảm

nữa,đimuachotôichainước.”TrầnTiêu:“…”Nàynàynàycậubịbơcũngđâuphảitạitôi!Rõrànglà

Page 48: Tác giả: Thời Nhĩ

docậuchọcghẹongườita!Tráchaiđượcchứ!Muanướcxong,TrầnTiêupháthiệnmặtVũTrựcxụxuống,chonênanh

níncườinóilại:“Nóithậtnày,lãoGiản,tôiphảinóivớicậumấycâunày,bamươinămquachỉcócậuvớihaibàntay,cókhinàotừngnghĩnơiđócóvấnđềgìsao?”GiảnNgộChâulạnhlùngliếcanhmộtcái:“Chắngcóchỗnàocóvấnđề

gìcả.”“…”TrầnTiêuimlặng,tronglòngcườilạnhmộthơi,tựchomìnhlàtài

giỏiđấyà,xửnamthìcógìmàkiêucăng,đángđờicậu,côgáikiakhôngquantâmcậu,cậuchỉcógươngmặtnhìnđượcthôimà,giờgiácảthịtrườngcũnggiảmsútrồiđóhaha.GiảnNgộChâunhưnhìn thấusuynghĩcủaanh,mỉamaiđáp lại:“Còn

anhthìmặtmũicũngkhôngcónốt.”TrầnTiêu:“…”

Còncóthểnóichuyệntiếpnữasao!Trongđầuanhnhanhchóngnhớđến

số tiền lương củamình, lúc đómới có thể kìm nén không lật bàn cãi vã:“Cậunóixem,cậungốcđếnmứcnào,tìnhhuốnggiốngnhưlúcnãyấy,cậucóthểtớiômcôấylên,cõngcũngđược,hoặclàlậptứcgọiđiệnthoạimuamộtđôigiàymớithậtđẹpchocôấy,làmcáchnàocũnghayhơncáikiểubẻgãygiàycủangườitanhưvậy!!!”GiảnNgộChâu trầmmặc.TrầnTiêubình tĩnhnói tiếp: “Tôi chỉmuốn

trao đổi vài kinh nghiệm yêu đương với cậu thôi, chứ không nói cậu điquyếnrũcôgáikia,đếnlúcđónếucóscandaltìnháigìxảyra,tôilạiphảilohếtà,lãoGiản,nghetôinày,sựnghiệpcủacậuđangpháttriểntốt,saunàymuốngiúpcôgáinàothìcứlàmnhưhômnaylàđược.”GiảnNgộChâu:“Tôibiết.”

“Cậubiếtcáchcưacẩmmộtcôgáihaylàbiếtcáchlàmchongườitavỡ

mộnghả?”“Hả,đươngnhiênlàcáiđầu,tôikhôngđiếc,khảnănghọctậpcũngkhông

kém.”“…”

BuổichiềuLụcPhồnđimộtchuyếnđếnLX,saukhikết thúchợpđồng

Page 49: Tác giả: Thời Nhĩ

trướcthờihạn,côngtyđócựckìkhôngvui,LụcPhồnlàtrụcộtchínhtrongcôngtyLXvideo,córấtnhiềungườihâmmộcônênmớichúýtớicôngtynày,côđirồi,khôngbiếtsẽmangđibiếtbaofanhâmmộ.DùsaoLXcũnglànơiLụcPhồnkhởinghiệp,cũngđãgiúpcônhiều,Lục

Phồnkhôngcóý trởmặtvớicông ty, cũngkhôngvì chuyệnkết thúchợpđồngmàkhuachiênggõtrốngtớiphápluật,haibêntraođổisuốtmộtbuổichiều,sauđóđưaraquyếtđịnhcuốicùng.LụcPhồntrảđủsốtiềnviphạmhợpđồng,cũngởlạiLXmộttháng,đợicóngườithaythếvịtrícủacô.Bênđàitruyềnhìnhcũngngầmchophép,dùsaotrướckiaLụcPhồnchỉ

làmộtngườidẫnchươngtrìnhbìnhthường,cũngkhôngépcôphảiđếnlàmviệcngaylậptức.Bàn bạc xong, Lục Phồn cũng nhẹ hết cả người, trên đường về nhà đi

ngangquamộtquánxiênnướng,nhớtớiởnhàcóbạnnhỏrấtthíchănmónnày,chonêncômuathêmchocậuemmộthộpxiênnướng.Vềđếnnhà, lỗmũiLụcThờiquảthựcthínhhơncảchó,cậungửiđược

mùi thịt nướng ngay lập tức, vuimừng ha lét.Nhớ lúc còn bé, có lần ăntrúngthịtxiênkhôngvệsinh,LụcThờicònbịđaubụngsuốthaingày,chonênLụcPhồnnghiêmcấmkhôngchocậuănxiênnướngvỉahè,Từnhỏ,LụcThờikhôngsợchakhôngsợmẹ,chỉsợduynhấtbàchịgáimàthôi,khôngdámlàmtrái lệnhchị,vì thếnhiềunămqua,sốlầnănxiênnướngcủacậuchỉ có thểđếm trênđầungón tay.Lầnnày chị gái lại chủđộngmuaxiênnướngchomình,LụcThờicũngkhôngbuồnhỏinguyênnhân,cámơnxonglàănngay.LụcPhồnngồitrênghếsalon,xoaxoamắtcáchân:“Cảngàyhômnay

emkhônglàmđượcgì,chỉchơigamethôihả?”“Emviếtđượcmộtnửabàibáocáo,àđúngrồi,sángmaiemphảivềsở

nghiêncứu,độtnhiênthầymuốnnóichuyệnvớiem.”“Ồ,vậymaichịdậysớmlàmbữasángchoem.”

“Khôngcầnđâu,chịcứnghỉngơiđi,chịvừamớitừchức,cứởnhàxảhơi

vàihômđã.”LụcPhồnnhớ lịchngàymaicònphảiđi thửviệc: “Khôngsao,maichị

còncóviệc,dùsaocũngphảidậysớm.”LụcThờinghevậythìồmộttiếng.“Chuyệngìvậy,chịđicoimắtà?”

Page 50: Tác giả: Thời Nhĩ

Côcườimắng:“Coimắtcáiđầuem,khônglẽcứphảiđicoimắtmớitìm

đượcđốitượnghả?”LụcThờiimlặngkhinhbỉ,chịcũngđã27tuổirồi,cònnhỏbélắmsao?

Nếukhôngemcuốngcuồngtìmđànôngchochịlàmcáigìđấyhả!?“Chị thấy một mình cũng rất tốt thôi mà, tạm thời không muốn nói

chuyệnyêuđương.”LụcThờiliếcmắt:“Chị,chờchịyêuaiđórồisẽkhôngnghĩvậyđâu.”

“Thấygớm,emhiểubiếtsâurộngvậy,saokhôngthấyemquenđượccô

nàngnàolâudàikiachứ?”“…”

LụcPhồnxoađầucậu, thởdài:“Ngoan,cógìghêgớmchứchịsẽnuôi

em.”LụcThờimấttựnhiênđáplại:“Emchẳngcầnchịnuôi,nếuchịkhônglập

giađình,vậythìemsẽtốngchịvôviệndưỡnglão.”Côdởkhócdởcười.Emtrainhàmìnhngốcthìngốcthật,nhưngdùsao

thìvẫnbiếtnghelời,khiếnchongườitayêuthươngthậtđấy.Buổitốinằmtrêngiường,LụcPhồnđăngnhậpvàoweibo,đúnglúcthấy

“XuyênXuyênXuyênmemeda”gửimộttinnhắn.Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Ha ha ha thành đoàn tới thăm tổ làm

phim!!!Tổlàmphimmớitới,quảnlýcònchưanghiêmngặt,vìvậymìnhđãchụpđượcảnhcủaXuyênXuyênđâynày!Aaaaaaađẹptrai[gàokhóc]LụcPhồnmởhìnhracoi,trongbứchình,ThẩmUẩnXuyênđangcúiđầu

nhìnđọckịchbản,đẹptraituấntú,làmchongườitaxaoxuyếnkhôngthôi.LụcPhồn lăn lộnmấyvòng trêngiường, lưuhình lại xongmới trả lời tinnhắn.Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Gào khóc gào khóc cậu được tới tổ làm

phim!!!Saokhônggọimình!!!XuyênXuyênXuyênmemeda:Hahahahahavừanhậnđượctin!Vớilại

người ta làm trên núi, tớ tiện đường nên đi thôi, cậu đuổi tới chắc chắnkhôngkịpđâu2333

Page 51: Tác giả: Thời Nhĩ

XuyênXuyêntayêumoa~:QAQ…Còncólầnsausao/(ㄒoㄒ)/~~XuyênXuyênXuyênmemeda:Sẽcómà!Lúckhácmìnhsẽgọicậuđi!

XuyênXuyêntayêumoa~:Đượcđược,đừngquênnhé!!!

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: [Hôn hôn] Nhưng hôm nay không có

GiảnNgộChâuởđó,nghenóiphảiđithuâm,tiếcthật,emgáitớmuốnhìnhanhấylắm.LụcPhồn đọc tin nhắn xong, trong đầu hiện lên cảnh tượngGiảnNgộ

Châubẻgãygótgiàycủamình,tinhthầnantifanlậptứctrỗidậy.XuyênXuyêntayêumoa~:Thôikhỏinóiđi,hômnaymìnhgặptrựcnam

chếttiệtởđàitruyềnhình!Trựcnamchếttiệtlàbiệtdanhdoantifanđặtriêng,mặcdùmemekhông

phảilàantifancủaGiảnNgộChâu,nhưngcôcũnghaynghebiệtdanhcủaanh,mỗilầnngheLụcPhồngọithếmiệngsẽcườitoetoét.XuyênXuyênXuyênmemeda:Hả?Cậuchuyểnquacôngtykhácrồià?

Saolạitớiđàitruyềnhình?XuyênXuyên tayêumoa~:Ừ,cáinàykhôngquan trọng,quan trọng là

hắnbẻgãygiàycaogótcủamình,Bẻ!Gãy!Giày!Mới!Của!Mình!LụcPhồnkể lại sự tình ngàyhômnay,memenghe xong thì vuimừng

khônxiết,haingườichẳngcòngìđểnóivớitrựcnamnàynữa.XuyênXuyêntayêumoa~:Khótráchđãdebutmườinămmàkhôngcó

mộtscandaltìnháinào,cậunóitrựcnamnhưthếnàymàtìmđượcbạngáiá,trừkhicôgáiđóbịmù.XuyênXuyênXuyênmemeda:Hahahaởlànggiảitrílâunhưvậycũng

phảibiếtthứcthờichứnhỉ,màcũngthấythươngcảmghê2333NghĩlạiVũTrựcđúnglàngườitốtbụng,ítnhấtcònmuốngiúpđỡcậuXDÍtnhấttronglòngLụcPhồncũngđồngýđiềunày,trongtủquầnáocủacô

vẫncòngiữchăncủaGiảnNgộChâunữa.Cólẽhắnkhônghề lạnh lùngcaongạonhưngười tađồnđại.Tuyvậy,

ngoàimặtvẫnchẳngcóchúthảocảmnàođâu,antifansẽngạikhenngườitavậyđó,tronglòngvẫnquyếttâmkhôngphục(╯^╰)╮

Page 52: Tác giả: Thời Nhĩ

Sángsớmthứhai,LụcPhồndậysớmlàmbữasáng,saukhiLụcThờiănxongthìvộivãđi luôn.Côngviệccủacậugầnđâyrấtbậnrộn,ngàynghỉcũngkhôngcốđịnh, lúcnàovềnhàcũng lết lêmệtmỏi, sauđó lạinhanhchóngquaylạiđi làm.LụcPhồncũngđã từngthấycậumặcáoblue trắngđeokhẩutrangởviệnnghiêncứu,khônggiốngvớihìnhảnhngungốcngàythường,đôimắtnghiêmtúc,độngtáccẩnthận,chắcchắnsẽlàmmấythiếunữphảitimđậpthìnhthịch,chonênLụcPhồnkhôngnghĩranổi,mộtcậucontraitốtthếnàysaocứbịbỏrơi…Buổi sáng,LụcPhồndọndẹpnhàcửaxong,buổi trưaănuốngqua loa

mộtchút,vừamớitắmxongđãnhậnđượcđiệnthoại.“Xinchào,chohỏicóphảilàcôLụcPhồnkhôngạ?”

“Vâng,làtôi.”

“Xinchào,mờicôbagiờchiềunayđếnkháchsạnXX, tôisẽchờcôở

đó.”Hình như đối phương còn đang bận gì đó, cho nên nói rất nhanh, Lục

Phồncũngđồngýluôn.KháchsạnXXởTânGiang,nhàcủaLụcPhồnchỉcáchđóhơnnửagiờđi

xe.LụcPhồnđónxebuýt,đimộtcâysốđãđếnkháchsạnXX,thờigianvừađúng,cònmườiphútnữamớitớibagiờ.Trongđạisảnhkhôngcónhiềungười,LụcPhồnbướcvàotrong,mắtnhìn

quamộtvòng,rấtnhanhđãcómộtngườiđànôngcaogầybướctớichỗcôđứng,nhìncômộtlượttừtrênxuốngdướirồihỏithử.“CôLục?”LụcPhồngậtđầu.“Làtôi,chàoanh.”

Người đànông cười cười với cô: “Côgọi tôi làTiểuTrươngđược rồi,

mờicôđitheotôi.”LụcPhồncũngkhônghỏinhiều,côđitheoTiểuTrươngvàothangmáy.

Thangmáydừnglạiở lầumườihai.Hànhlangkháchsạnrộngrãixahoa,đèntrangtrímàuvàngnhạttrêntườngtheophongcáchchâuÂu,sànnhàtrảithảmmàuđỏcóviềnkhắcmạvàng,đitrênthảmkhôngvanglêntiếngđộng.Haingườiyênlặngđingườitrướcngườisau,sauđódừnglạitrướcmột

cánhcửa,TiểuTrương lấy thẻphòng,mởcửa.LụcPhồncũngcứ thếvàotheo. Đây là dạng phòng VIP, nên ánh sáng trong phòng cực tốt, phòng

Page 53: Tác giả: Thời Nhĩ

kháchrộngrãithoángđãng,cửasổsátđấtđangmởhơnmộtnửa,làngiómátlànhtừbênngoàiphảngphất,làmchotinhthầnngườitacũngthoảimáihơnnhiều.Trongphòngkháchkhôngcónhiềungười,trênbộsôphabằngvảibốcóvắtmộtchiếcáokhoác,trênbàntràbằngthủytinhlàmộtđĩatráicâyvớiquảcâyđủloại.LụcPhồnkhôngdámnhìnquanhphòng,TiểuTrươngdẫncôvàothẳng

phòngbếp:“CôLục,anhGiảnđangởtrongphòngngủtrưa,nóicôcóthểlàmthửbữatối,àđúngrồi,phảicómónthịtbòhầmkhoaitây.Nguyênliệunấuănđềuởtrongtủlạnh,đềumớimuahếtcả.”LúcđầuLụcPhồnkhôngchúýlắngnghe,nhưngsauđólạingheramột

chữ:“…AnhGiản?”TiểuTrươnggậtđầumộtcái,vừađịnhmởmiệngnóichuyện,độtnhiên

cửaphòngbếpđãmởra,mộtgiọngnóikhànkhàntrầmthấpnhưvừamớitỉnhngủvanglên:“TiểuTrương,—thuốccủatôiđâu?”Nhưcómộtdòngđiệnvôhìnhchạyrầnrậttheochuỗidâythầnkinh,một

đường tớinão,khiLụcPhồnchuyểnmắtnhìnqua,đứng trướccửa làmộtngườiđànôngchỉmặcáobalỗvàquầnngắn,trongđầucôbỗngnổtungầmầm,ngaysauđó,dađầutêrầnkhôngcáchnàochịunổi,cảngườinổihếtdagà.Mẹnó,GiảnNgộChâu?!

Page 54: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương9

Trongnháymắtđó,trongđầuLụcPhồnlướtquarấtnhiềusuynghĩ.HènchicôthấytênkháchsạnXXrấtquentai,hômtrướcmemeđãnói

vớicôrồi,đoànlàmphim“Thanhthiênbích”đangởtrongkháchsạnXX!HènchiHứaNghiNhãnóisẽcómộtngạcnhiênđángmừng,cònsaiđược

nữasao,balầntìnhcờgặpphảiconngườixấuxakia,cáinghiệtduyênnàysaokhôngxảyravớiXuyênXuyênkiachứ?!Cuốicùngthiênngônvạnngữmớigộplạithànhcâu—ôitrờiơi!Cũng

mayhômnaycômanggiàythểthao,nếukhôngsẽxảyrabikịchnhưngàyhômquamất(╯‵□′)╯︵┻━┻GiảnNgộChâuthấycô,ánhmắtcũngcứnglạimộtlúc,anhnghiêmtúc

đếnmứchìnhnhưkhuônmặtcũnghơicorútlại,chắctrongđầucũngđangcóđủloạisuytưphongphú,rấtnhanhsauđó,anhnhậnramìnhđangmặcđồ ở nhà, sau đó vội vàng xoay người ra khỏi phòng bếp: “TiểuTrương,mangthuốcvàochotôi.”TiểuTrươngmangthuốcrangoàichoanh,chỉcònlạiLụcPhồnyênlặng

đứng trong căn bếp vớimớ cảm xúc ngổn ngang, cô không thể nào thừanhậnmìnhmớivừamơmộngkhinhìnthấycơngựccủatrựcnamhấpdẫn,còncảđôichândàiquyếnrũcaongấtlàmsao!TừkhibiếtđếnGiảnNgộChâu,chưabaogiờLụcPhồnthấyanhđểlộda

thịtrangoài,chodùlàquảngcáo,phỏngvấnhaylàtrênthảmđỏ,quầnáocủaanhvẫnluônchỉnhtềchođếntừngnútáo.Nhấtlàlúcmặcâuphục,thắtcàvạt,khuyáobằngđáquý,ánhmắtlạnhlùngvàkhóemôimímchặt,ngậptrànmộtmùihươngcấmdục, chodùanh ta cóxấuxa thếnào,LụcPhồncũngkhông thểphủnhận,dướimộtgócđộnàođó, trựcnamnàyđúng làquyếnrũchếtngười.…Kiểunhưkhiếnngườitahậnkhôngthểnhàotớilộtsạchquầnáocủa

anhtara,nhưngchỉcóthểYYmàthôi,khôngcófanhâmmộnàodámlàmnhưvậy.LụcPhồncũnglàngườivôcùngchínhtrực,côchưatừngcósuynghĩnhư

vậybaogiờ!!!Cơmà…Cơngựckia,đườngcongkiamêngườiquáđỗi…Ýthứcđượcsuynghĩcủamìnhđang trởnên lệch lạc,LụcPhồnsợhếtcả

Page 55: Tác giả: Thời Nhĩ

hồn,vộivàngđirửamặtbằngnướclạnhngaylậptức.Dừnglại!Khôngđượcsuynghĩbậybạthêmnữa!Cơngựcquyếnrũgìđó

cũngkhôngphảichỉmỗitrựcnammớicó!LụcPhồnlấyđiệnthoạidiđộngra,mởxemmấytấmhìnhtuấntúcủaXuyênXuyên,khiđómớithànhcôngtẩynãocủamình.Đúngvậy,XuyênXuyênvừatuấntúvừathanhnhã,ngonmiệnghơnngườinàođónhiềulần.LụcPhồnvỗmặt,nhìnmộtvòngquanhphòngbếp,độtnhiênnghĩtớicô

chưahỏiGiảnNgộChâucóbịdịứnghaykỵvớimóngìkhông,ngheHứaNghiNhãnóianhtakénănđếnđộthiênlýbấtdung,vậychắchẳnsẽkhôngănquánhiềumónchứ?LụcPhồnrakhỏiphòngbếp,vừalúcthấyTiểuTrươngtừphòngngủđi

ra:“TrợlýTrương?”Tiểu Trương nhìn về phía cô, cười gật đầu một cái: “Gọi tôi là Tiểu

Trươngđượcrồi.”Lục Phồn liếc mắt nhìn cánh cửa khép hờ: “Tôi muốn hỏi một chút,

Giản…NgộChâucókỵăncáigì,haylàkhôngthíchăngìkhông?”KhuônmặtTiểuTrươngtrởnênngậptràncảmxúc,nhìnnhưthểchuẩnbị

nói đến ba ngày ba đêm cũng không sao hết được, nhưngmà, anh ta cònchưakịpmởmiệng,trongphòngngủđãcómộtgiọngnóivọngra.“–Khôngcó.”

GiảnNgộChâubướcrakhỏiphòngngủ,khôngcònmặcáobalỗvàquần

ngắnnhưlúcnãy,lúcnàyđây,anhđãthaymộtchiếcáoT-shirtmàuxámtrovàquầndàirộngthùngthìnhcựckìnhànnhã.Anhcaogiọng,nhấnmạnhthêmlầnnữa:“Khôngcókỵmóngìhết,côcứ

làmđi.”TiểuTrươngtrợnmắthámồm•jpg,excuseme?

LụcPhồnồmộttiếng,trongđầulạinghĩ,cũngkhôngquákhóđểhầuhạ,

chắcHứaNghiNhãlạiphóngđạilênrồi,sauđó,côxoayngườiquaytrởvàophòngbếp.GiảnNgộChâulạnhlùngliếcmắtnhìnTiểuTrương,cậutavộivàngngaylàmđộngtáckéokhóatrênmiệnglại.Đếnkhiấyanhmớichuyểnánhmắtsangnhìnchằmchằmcánhcửaphòngbếpđángđóngchặtmộthồi,sauđónhỏgiọngnóivớiTiểuTrương:“Đimuađồgiúptôi.”

Page 56: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnmởtủlạnhra,nhìnmộtlượtcácnguyênliệutrongtủlạnh,sau

đóquyếtđịnhmộtthựcđơncânbằngdinhdưỡng.Bâygiờmớihơnbagiờ, làmmộtbữaănđơngiảnlàdưsức,LụcPhồn

cũngkhôngquánônnóng,từngbướcmộttừtốnsắpxếpnguyênliệunấuăn.Trongkhicắtthịtbò,côâmthầmtựnói,thịtbòhầmkhoaitâyngonvậy

ư? Chỉ là một món sơ cấp nhậpmôn thôi mà, không hiểu sao cả XuyênXuyênvàVũTrựcđềuthíchănvậynhỉ?Saukhicho thịtbò,cà rốtvàhành tâyvàonồi,LụcPhồn trộnxào thật

nhanhmấycái,chờthịtbòđổimàuthìchothêmchénnước,sauđólấysốtcàchuatừtủlạnhrabỏvàonồi.Mùithơmnhẹnhàngbayra,LụcPhồnvớtlớpbọttrênmặtbỏđi,sauđó

đậynắpnồilại,hầmnhừ,đồngthờichuẩnbịvàimónănkhác.Miếntômtỏihấp,nấmhàuom,khoai tâyhầmthịtbò,vàcảcanhmướpđắngtươi,dinhdưỡngcânbằngthíchhợp,dùđâyđềulàmónăngiađìnhđơngiản,khithứcănđượcbưnglênbàn,mùithơmcũnglậptứctỏara,làmngườitađóibụngkhôngthôi.LụcPhồnxácđịnhkhôngcònvấnđềgìnữamớingẩngđầugọito:“Giản

Vũ…khụkhụ,anhGiản,cóthểăncơmtốirồi.”GiảnNgộChâuđangngồiđọcbáoởghếsa lon.Mộtchânvắt lênchân

cònlại,dángvẻđóvừathoảimái,lạigầngũiấmápnhưhươngvịgiađình.Hìnhnhưanhđãsửatócrồi,khôngdùngkeoxịtnênqualoanhưtrước,tianắngvàngaunhảynhóttrênmáitócđentuyền,mơmàngnhưánhlênmộtvầngsángnhạtmàu.Trênmặtanhkhôngthểhiệncảmxúcgì,lạnhlùngbìnhtĩnh,nhưngánh

mặttrờiấmáplạilàmnhạtđinhữngđườngnétsắcbéntrêngươngmặt,làmdịuđivẻlạnhlùngkhiếnngườitavừangưỡngmộvừalosợngàythường.LụcPhồntìnhcờliếcqua,ánhmắtnhưdừnglại.

Thậtra,chỉ trongnháymắt,nhưngLụcPhồnlạicảmthấynhưmìnhđã

nhìnchằmchằmanhấyrấtlâurồi,cuốicùnglàGiảnNgộChâukhẽừmộttiếng,LụcPhồnmớilấylạitinhthần.…Bànó,VũTrựccóđộc!

GiảnNgộChâucấttờbáorồiđitớitrướcbàn,nhìnmộthồirồimớinhận

Page 57: Tác giả: Thời Nhĩ

xét:“Taynghềkhôngtệ.”Lục Phồn hơi nhếch mép lên, nói cứ như anh ta chưa từng ăn thử gà

nướngtràxanhcôlàmvậy…“Côcũngngồixuốngănchungđi.”

Lục Phồn ngồi xuống nhưng lại không động đũa.GiảnNgộChâu thản

nhiênnhìncô,khôngnóigìnhiều,anhgắpmộtmiếngthịtbòchovàotrongmiệngrồitừtừnhainhai.“Khôngdaikhôngmềm,rấtngon.”LụcPhồnrấtcólòngtinvớikhảnăngnấuăncủamình,vìvậycôthoải

máicámơn.Giờmớinhậnratrợlýkhôngcònởđâynữa,tứclàchỉcócôvàGiảnNgộChâu đốimặt với nhau, nghĩ thôi cũng thấy lúng túng rồi, LụcPhồn định thay gươngmặt của ai đó thành gươngmặt củaXuyênXuyênnhưngthấtbại,vìvậykhôngthểlàmgìkháclàởâmthầmthởdàivìnghiệtduyênvớiGiảnVũTrựctronglòng.Khôngphảichỉ làmđầubếp riêngmột tháng thôi sao,côngviệckhông

nặngnhọc,tiềnlươnglạicao,chuyệndễnhưvậyđiđâumàtìmđượcchứ?Lục Phồn không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nếu như chỉ vì cô làantifancủaGiảnNgộChâumàđểlỡmộtchuyệntốtthếnày,vậythìcôquángâythơrồiđấy.KhôngXuyênXuyêncócầnđầubếpriêngkhôngnhỉ?Nóimớinhớ,chắc

XuyênXuyêncũngởkháchsạnnày,nóikhôngchừngcôtớiđâynhiềulầnnhưthế,cókhicòngặpđượcanhkìa.LụcPhồncứngồisuynghĩbậybạnhưvậy,chờtớilúccôđịnhthầnlạimớipháthiệnGiảnNgộChâuđãgiảiquyếtxongmộtchéncơm,côvôthứcnói:“Khẩuvịcủaanhrấttốtmà.”GiảnNgộChâu:“…”

Sauđótốcđộăncủaanhđãchậmlạirõràng.

LụcPhồnnhìnanhdừngănlạithìnói:“Cơmvẫncònhơnnửađó.”

GiảnNgộChâu ừmột tiếng, nhưng chưa đứng dậy bới cơm,mà quay

sanghỏicô:“Khôngphảicôđanglàmviệcởđàitruyềnhìnhsao?”“Tôimớichuyểnquađàitruyềnhìnhthôi,trướckiatừnglàmngườidẫn

chươngtrìnhmónănngon,gầnđâycócơhội,rảnhrỗikhôngcóviệcgìlàm,bạntôimớigiớithiệunêntôimuốnthửmộtchút.”GiảnNgộChâugậtđầumộtcái:“VạnHoaTVrất thíchhợpđểcôphát

Page 58: Tác giả: Thời Nhĩ

triển,LXchỉlàmộttrangwebvideo,quymôpháttriểncònhạnhẹplắm.”LụcPhồnthắcmắc:“SaoanhbiếttôitừnglàmởLX?”

GiảnNgộChâu:“…”

GiảnNgộChâukhônghổ làmột trongnhữngảnhđế trẻ tuổi,khảnăng

phảnứngcựcnhanh,mặtkhôngđỏtimkhôngloạnnóibậy:“HômquaTrầnTiêubiếtcôsẽđếnthửviệc,nênchongườiđiềutramộtchútvềcôngviệclúctrướccủacô,dotínhchấtnghềnghiệp,mongcôthứlỗi.”“Ồ,khôngsao,tôihiểu.”Minhtinhcónhiềuchuyệnphiềnphứcvậymà,

khôngcầnsođo.GiảnNgộChâu buông đũa xuống: “Tôi sẽ nói Trần Tiêu bàn bạc hợp

đồngvớicô,baogồmhợpđồnggiữbímậtvàvấnđềtiềnlương,cóvấnđềgìcóthểtrựctiếphỏianhta.”“Được.”

GiảnNgộChâulấykhăngiấylautay,sauđóđứnglênđưatayvềphíacô:

“GiảnNgộChâu.”Độtnhiênlạinghiêmtúcnhưvậy,LụcPhồncũngđứngdậytheo,cóhơi

mấttựnhiên,côbắttayvớianh:“LụcPhồn.”Bàntayanhrấtấmáp,khiếnchongườitacảmthấythựcsựantâm.

…Chắclàmịlựccủamộtngườiđànônglãoluyệnđấynhỉ.

LụcPhồnlạinghĩxấuchoôngchủmớicủamình,lạicònchẳngcócảm

giáctộilỗigìhếtcả,hìnhnhưđãlàquenthóiquátựnhiênmấtrồi.Nếuđãquyếtđịnhxong,LụcPhồncũngmuốn rờiđi sớmmộtchút,cô

chưakịpnóilờitạmbiệtthìđộtnhiênGiảnNgộChâuhỏicômộtcâukhôngđầukhôngđuôi:“Tạisaothịtbòhầmkhoaitâymàlạichothêmtươngcà?”LụcPhồntrảlờianh:“Đâykhôngphảilàcôngthứcnấuănbìnhthường

vẫnhaylàm,nhưngtôiđãthửquarồi, thấymùivịkhôngtệ,hơnnữamàusắccủamónnàyhơinhạt,chonênquyếtđịnhchothêmtươngcà.”GiảnNgộChâugậtđầumộtcái,khôngnóihàilònghaybấtmãn,anhrất

ítkhi thểhiệnvuigiậngìđó lênvẻmặt, lúcnàocũngxụmặtcả ra, trôngkhônggiốngminhtinhđiệnảnhchútnào,cólẽgiốngmộtbíthưkỷluậthơn.

Page 59: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn thấykhôngcònchuyệngìnữanênnói luôn: “Giản tiên sinh,hômnaytôivềtrướcnhé?”“Anh Giản.” Anh khẽ ngẩng mắt lên, đôi đồng tử màu nâu sậm đảo

quanh, ánh sáng nhẹ nhàng lấp lánh, hệt như lưu ly tinh khiết trong veo,nhưnglạithâmthúynhưmộthồnướcthẳm:“CôcóthểgọitôilàanhGiảnnhưTiểuTrương.”Lục Phồn cảm thấy hơimất tự nhiên, kiểu xưng hô này saomà nói ra

đượcchứ,thứnhấthaingườikhôngthânquen,thứhailàbắtcôgọiVũTrựclàanh,LụcPhồncảmthấycóchướngngạikhómàvượtquađược.GiảnNgộChâuvộivàngkhépmimắtxuống,lôngmidàynhưmộtchiếc

quạtnhỏ,tạothànhmộtchiếcbóngnhạtmờ:“Cômuốngọithếnàothìtùy.”LụcPhồnlậptứcmởmiệng:“Ôngchủ,gọiôngchủlàđượcrồi.”

GiảnNgộChâugậtđầumộtcái:“CôlưusốđiệnthoạicủaTiểuTrương

đi,cóchuyệngìanhtaliênlạcvớicô.”GiảnNgộChâuđọcmỗidãysố,LụcPhồnvộivànglưusốTiểuTrương

lại.Côrờiđikhônglâu,TiểuTrươngtrởvề,trêntaylàmộtchiếctúinilon.

Anhnhìnlênbànăn,kinhngạcnói:“AnhGiản,anhđổitínhrồià?Tỏi,

mướpđắng,nấm…Khôngphảianhkhôngănmấythứnàysao?”GiảnNgộChâukhôngnhịnđượcbựcbội:“Bớtnhiềuchuyệnđi.Cậumua

đượcđồchưa?”“Mua được rồi.” Tiểu Trương giơ cao chiếc túi trong tay: “Coi thử

không?”GiảnNgộChâuừmộttiếng:“Đưatôicoi.”

TiểuTrươngmởhộp ra, cầmmột đôi giày caogótmùaxuânkiểumới

tinhxảo:“Nhânviênbánhàngnóigiáđôigiàynàymắcnhấtnămnay,chonênemmua,anhGiản,anhthấysao?”GiảnNgộChâucũngkhôngbiếtlàđẹphaylàxấu,trongđầunhớđếnlời

TrầnTiêutừngnói,phảimuamộtđôigiàyđắttiềnlàchuẩnnhất“Cấtvàotrongphòngtôiđi.”

Page 60: Tác giả: Thời Nhĩ
Page 61: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương10

TiểuTrươnglàmtrợ lýchoGiảnNgộChâuhơnhainăm, tínhcáchcủaanhcậucũnghiểurấtrõ,biếtcáigìnênhỏicáigìkhôngnênhỏi,vìvậydùtronglòngcótòmòthếnào,cậucũngkhônghỏinhiều,cẩnthậncấtđôigiàyvàotrongphòngngủ.Nửagiờ sau,TrầnTiêugọiđiện tới,TiểuTrươngkểchuyệnngàyhôm

naychoanhnghe,TrầnTiêuừmộttiếng:“ChuyểnmáycholãoGiản.”GiảnNgộChâubưng ly tràxanh, thuận taycầmlấyđiện thoạidiđộng,

sauđóngồixuốngghếsalon:“Cóchuyệngìthế?”TrầnTiêuthốtlên:“LãoGiản,cậurấtcóbảnlĩnhđấynhỉ,lợidụngviệc

công làm việc tư, từ lúc nàomà thủ đoạn lại như thế vậy, ông đây cũngkhôngbiếtđấy.”GiảnNgộChâu than thở: “Không có gì quan trọng thì cúpmáy đi, tôi

khôngrảnhngheanhnóinhảm.”“Đừngđừngđừng.”TrầnTiêuvộinói:“Nóichuyệnnghiêmtúc,cóphải

cậubiếttrướchômnayLụcPhồnsẽđếnđúngkhông?Tôinóinè,ngàyhômtrướcnóichuyệncậucòntỏrarấtkhôngvui, làmravẻlắmcơmà,nàolàkhôngthíchcóngười lạđi tớiđi lui trongnhà,giờ thì tíchcựchưởngứngghêta.”NgheTrầnTiêunóichuyệnđứngđắnchưađượcnửacâuđãbắtđầuđùa

giỡn,GiảnNgộChâukhôngnhịnđượcbảo:“Khôngbiết,hômnaytôimớibiếtđólàcôấy.”“Sauđócậukhôngkénănnàynọnữađểthểhiệnlờixinlỗivớingườita,

tôiđãnóichuyệnvớiLụcPhồnrồi,côấynóikhẩuvịcủacậurấttốt,tôibựclắmđấy,lãoGiản,cậukhôngquenởchungvớimộtcôgáixalạ,haylàcậucótâmtưgìđóvớingườita?Tôiđãsuynghĩcẩnthậnlạirồi,cậukhôngphảikiểungườihaygiúpđỡngười ta, tạisao lạiđắpchănchocôấy,muagiàychocôấy,trờiạ,lãoGiản,cậumuốntángáiđấyà!”“Đừngcónóibậybạ.”

TrầnTiêunửađùanửathật:“LãoGiản,dùcuộcsốngcóbuồntẻthếnào,

nhưnggầnđâynhiềuviệcgầnchết,cậuđừngcóđểxảyrascandaltìnháigì

Page 62: Tác giả: Thời Nhĩ

nữađó.LụcPhồn làmột côgái tốt, khônggâykhódễ, hiểu lý lẽ, nấu ănngon, nhưngmàđó chỉ làmột cô gái bình thườngmà thôi, cậu đừnggâyphiềnphứcchongườita.”ĐộngtácuốngtràcủaGiảnNgộChâuhơidừnglại:“Chỉlàmđầubếpmột

thángthôimà,cậuđangsoạnkịchbảnđấyhả?”TrầnTiêucườihahảmộthồi:“Thằngoắtnhàcậu,đừngtưởngtôikhông

biết lúc rảnh rối cậu cứ hay lênmạng xemvideomón ăn ngon gì đó củangườita.”“…”

“Cậucònnonlắm,sợkhông?Nhưngmàhìnhnhưtôilolắnghơithừarồi

thìphải,chắcchắnLụcPhồnkhôngthểnàođểýđếntrựcnamchếttiệtnhàcậuđâu,hahahahahaha.”GiảnNgộChâu:“…”

Dứt khoát cúpmáy.Anh ném điện thoại di động lại choTiểuTrương,

TiểuTrương nhận lấy, nhìn sắcmặt anh có vẻ không tốt, cho nên cậu cốgắng làm giảm bớt sự tồn tại củamình, ngồi ởmột góc trên sa lon chơiWechat.Tronglúcvôtìnhxemdanhsáchlờimờikếtbạn,TiểuTrươngpháthiện

cóthêmLụcPhồn.Anhtacóhơibuồncườinói:“AnhGiảnà,tênWechatcủacôLụcđángyêughênhỉ,rấtgiốnganh.”GiảnNgộ Châu khẽ ngướcmắt lên, nhìn lướt qua điện thoại của Tiểu

Trươngđưatới,ánhmắtđộtnhiêndừnglại.Anhđưataygiậtđiệnthoạinhưmuốnxácnhậnđiềugì,TiểuTrươnghỏitiếp:“AnhGiản,saovậy?”Xoàitâymễlộ…GiảnNgộChâuhơihípmắtnhìn,rấtnhanhsauđó,mi

mắtanhlạigiãnranhưthường,anhtrảlạiđiệnthoạichoTiểuTrương,bìnhbìnhđạmđạmnóitiếp:“TôiđãkếtbạnWechatvớicôấyđấy,cậukhôngcầnkếtbạn.”“Ồ…”Tiểu Trương có hơi khó hiểu, nhưng lại không hỏi nhiều, cũng

khôngkếtbạnvớiLụcPhồn.TiểuTrươngquenbiếtGiảnNgộChâuđãhơnhainăm,cũngtiếpxúcvớikhôngítngườivàgặpkhôngítchuyện,mắtnhìnngười cũng đã tốt hơn nhiều, cậu cảm giácGiảnNgộChâu và Lục Phồnkhônggiốngnhưhaingườixa lạvừamớiquenbiết, thậmchícậucònsuyđoán,đôigiàykiaGiảnNgộChâumuốnmuachoLụcPhồnnữakìa…

Page 63: Tác giả: Thời Nhĩ

Chậc chậc, có chuyện rồi, chuyện tìnhminh tinh trong giới giải trí đó.

Quầnchúngvâyxemnhấtđịnhsẽrấtvuimừng.Vềđếnnhà,LụcPhồnnấumìsợi,sauđóchiênhaiquảtrứngvàhnafhlá,

tùytiệnănchoxongbữatối.Trêntiviđangchiếuchươngtrìnhtruyềnhìnhthựctế,đúnglúccóXuyên

Xuyênthamgia,LụcPhồnđangxemthìHứaNghiNhãgọiđiệnthoại tới,điệu cười chẳng có ý tốt chút nào: “Baby à, hôm nay có thấy surprisekhông?”LụcPhồnliếcmắt,”Xéttheolợiíchtiềnbạc,tớxinđatạ.”

“Hahaha,thếxéttheohướngmĩnamnàođóthìsao?”

“Tớđatạtámđờitổtôngnhàcậu.”

HứaNghiNhãcườitớimứckhôngchịunổi:“Tớcũngbiếtphảnứngcủa

cậu sẽ thếnàymà,vừa có thểngắmmĩnammiễnphí, lại cònkiếmđượcnhiềutiềnnhưthế,sướngmuốnchết.”“Đượcrồiđượcrồi,tớđiăncơm,khôngnóinữa.”

LụcPhồngắpmộtmiếngmìnhétvàomiệng,trêntiviđangphátchương

trình quảng cáo, cô thấy gươngmặt Giản Ngộ Châu phóng đại trên mànhình,khôngcẩnthậnnênsặcluôn.Phảiuốngmộtlynướcmớixuôi.Trêntivi,GiảnNgộChâuquảngcáochomộthãngđồnghồnổitiếng,anh

mặcâuphụcthẳngthớm,nétmặtlạnhlùng,ánhmắtnhưlưulysángchói,chiếurọilòngngười.LụcPhồnbấtgiáclạinhớtớicảnhtượngchiềunay.Ngườiđànôngcao

lớntựnhiênchốngtayvàocửabếp,cólẽmớivừatỉnhngủ,ánhmắtcònhơimơhồmônglung,tóctaihỗnđộn,khiếnanhtrẻhơnđếnnămsáutuổi.Vừathoátkhỏimìnhrakhỏinéttrẻtrungnonnớtnhưnglạikhôngquálãoluyệntrưởngthành,hàoquangkhônggìsánhkịp,cámdỗngườitađếnmêmẩncảngười.Côlạinhớ,lúcmớibắtđầucôthíchxemphimcủaanh,ngoàinhansắcvà

kĩnăngdiễnxuất,tronglònganhcòncócảkínhngưỡngvàướcmơ.Anhchỉhơncôbatuổi,nhưnglạinhưmộtngườiởthếgiớikhácvậy,rựcrỡvàchóimắt,dùngvẻlạnhlùngđểchegiấutâmtư,khiếntấtcảmọingườiđềuthétgàocổvũ,rốtcụclàcảmxúcgìấynhỉ?

Page 64: Tác giả: Thời Nhĩ

Nhưngrồisaunày,cànglớncàngtrưởngthành,trảiquanhiềuviệc,Lục

Phồngkhôngcònmêmẩnminhtinhnhưthờiniênthiếunữa,màđơngiảnchỉthíchgươngmặtvàkhíchất.Màgiờkhắcnàyđây,côkhôngthểkhôngthừanhận,trảiquanhiềuthử

thách,từmộtcậuthanhniênhaimươituổilạnhlùngkhôngchegiấunổivẻnonnớtngâythơ,giờGiảnNgộChâuđãtrởthànhmộtngườiđànôngchữngchạcthànhthục,mặcdùđôimắtvẫnnhưthểcósươngmùchephủ,đôiđồngtửvẫnsâuhoắmlạnhlùng,nhưngbâygiờquanhanhlạicónétquyếnrũmêngườinhưmộthươngrượunồng,dụdỗngườitaphảitiếnđếnlạigần.Cứxemlàvậyđi.LụcPhồnhấtđầumộtcái,suynghĩngổnngang,côlíu

ríu: “Hoàn hảo hơn nữa cũng đâu phải củamình, suy nghĩ nhiều làm gì,ngốc.”Mìđãnguội,bụngcôcònchưano,khôngthểlàmgìkháclàphảităngtốc

độ,điệnthoạidiđộngđộtnhiênlạivanglênchuôngbáo,cômởraxem,nhìnthấynămchữThịtbòhầmkhoaitâythìtayrunmộtcái,điệnthoạidiđộngcứthếrơithẳngvàochénmì.LụcPhồnvộivàngvớtđiệnthoạira,điệnthoạibịnướcmìlàmướtmộtnửa,nướccanhtítáchnhỏxuốngsànnhà,LụcPhồnkhóckhôngranướcmắt.Mayquá,điệnthoạikhôngchốngnướcnhưnglạichịuđượcnày,khôngbị

hư.LụcPhồnlausạchmànhình,sauđómởWechatra,tinnhắnnằmởngay

trêncùng,chứngtỏcôkhôngbịảogiác.Thịtbòhầmkhoaitây:Tôimuốnhỏimộtchút,bữakhuyanênăngìmới

khôngđaudạdày?LụcPhồnnhìnchằmchằmtinnhắnđếnmứckhôngphảnứngđược,vốn

côđangnghĩcóđượcWechatcủaXuyênXuyênđãlàtốtlắmrồi,khôngngờđốiphươnglạichủđộngnóichuyệnvớicô!LụcPhồnhạnhphúcđếnmứckhôngthểnóithànhlời,cônhanhchóngtrảlờitinnhắn.Xoàitâymễlộ:Cóthểchọnmấymónthanhđạmdễtiêu,cóthểlàhoành

thánh,mì sợi, trái cây các loại, hoặc là cháo, dễ tiêu hóa lại dinh dưỡng.Trướckhiđingủnênuốngsữabòcũngtốt.Khôngnênănthịthaytrứngvàobữa khuya,mấymón dầumỡ hay nướng cũng không tốt, à đúng rồi, nếubuổitốiphảilàmviệcthìtốtnhấtđừnguốngcàphêhaytràđậm,cóthểuống

Page 65: Tác giả: Thời Nhĩ

mộtíttràxanhThịtbòhầmkhoaitây:Đãbiết,cámơn.

Xoàitâymễlộ:KhôngcầnkháchsáoXD

Sauđóhaingườilạitròchuyệnkhôngít,chỉvâyquanhđềtàiănuốngmà

thôi, Lục Phồn lại thấy khá buồn cười, không ngờ Xuyên Xuyên là mộtngườicótâmhồnănuốngnhưthế,cũngkhônglạnhlùngchútnào,rấtbìnhdịvàgầngũi,tròchuyệnvớingườixalạcũngnóiđượcnhiềughê.Lúcnày,mộttinnhắnweibohiệnra,LụcPhồnnhìnthử,làmemegửitới.

XuyênXuyênmemeda:Babyà!Cótinmới!Tuầnsautổlàmphimcủa

XuyênXuyênđiTốngThànhquayphim!Cóđếncoikhông!!!LụcPhồnsángmắt.

XuyênXuyêntayêumoa~:Trờiơiđiđiđiđiđi!!!

XuyênXuyênmemeda:Hahahahabiếtngaycậusẽđimà,nóixongrồi,

đếnlúcđónhấtđịnhphảigặpmặtnhé.XuyênXuyêntayêumoa~:Đượcđược,cámơncậu[tráitim]

TâmtìnhLụcPhồntungbay,nóichuyệnphiếmcũngrấtvuivẻ,Thịtbò

hầmkhoaitâynhậnrađiềuđórấtnhanh.Thịtbòhầmkhoaitây:Cóchuyệngìvuisao?

LụcPhồnvuivẻtrảlời:Minhtinhtôithíchđangquayphimởcùngthành

phốvớitôi,cóthểchạytớixemrồi.Ởmôtnơinàođó,GiảnNgộChâuđọcđượchàngchữnày,tronglòngbất

giáclạisinhảotưởng.Minhtinh?Cùngthànhphố?GầnđâyởHàngChâuchicóđoànlàmphim“Thanhthiênbích”,sovới

nhữngdiễnviênkhác,GiảnNgộChâulạibắtđầutựsướng,LụcPhồnđangnóitớianhđónhỉ.Ha,còntỏrabíẩn,côgáinày.Tâmtrạnganhlạicaohơnmộtchút,sau

đócốtìnhtòmò.Thịtbòhầmkhoaitây:Aivậy?

Xoàitâymễlộ:ThẩmUẩnXuyên,anhcóbiếtkhông?

Page 66: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâu:…

Page 67: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương11

LụcPhồngửitinnhắnrấtlâumàkhôngcóhồiâm,côkhôngngừngsuynghĩ,khônglẽmìnhđãbịlộthânphậnlàfanhâmmộcủaXuyênXuyênrồisao?Vốnchỉ là suynghĩ nôngnổi nhất thời, cô cứxemnhưmìnhđangnói

chuyệnđùavậythôi,muốnthửphảnứngcủaXuyênXuyênthếnàokhibiếtcôlàfananhấy,bâygiờthìhốihậnthậtrồi,nếuXuyênXuyênnghingờcôcốtìnhtìmhiểuthôngtinquamộtngườinàođó,biếtđượctàikhoảncánhâncủaanhrồigiảvờkếtbạnnhầmđểtiếpcậnmình,sauđódứtkhoátxóatêncôkhỏidanhsáchbạnbèthìphảilàmsaonhỉ?Mặcdùsựthậtđúnglàcôcốýtiếpcânanhđó,nhưngbịnhìnthấunhưthếvẫnrấttổnthươngnha!LụcPhồnsuynghĩmộtlát,cảmthấyvẫncòncơhộicứuvãn.

XoàiTâyMễLộ:Vớilạitrongtổlàmphimđócũngcórấtnhiềudiễnviên

màtôiyêuthíchnữa,vídụnhưLâmDĩKha,MạnhTiểuVân,đềulàngườinổitiếnghếtđó.Khoaitâyhầmthịtbòvẫnkhôngcóphảnứnggì,LụcPhồntựanủimình

chắclàXuyênXuyênđangbậngìđóthôi,khônggửitinnhắnnữa,đểđiệnthoạidiđộngxuống,thấtbạithảmhạilêlếtđirửachén,sauđócònđắpmặtdưaleo,rồimớithoảimáilàmtổtrênghếsôphaxemtivi.Màbênkia,GiảnNgộChâu lạikhông thoảimáinhưvậy.Anh lậtxem

báochiều,nhìnthìcóvẻđangchămchúđọctintứcchínhtrị,nhưngmàánhmắtthỉnhthoảnglạiliếcliếcđếnchiếcđiệnthoạidiđộngtrênbàntrà.Mànhìnhtốiđen,anhmởmộtcáirồilạitiếptụcđọcbáo.ĐươngnhiênTiểuTrươngcũngpháthiệnrađiểmkhácthườngcủaanh,

cậulénlútnhìnanhmộtcái,khôngmaybịGiảnNgộChâubắtđược,TiểuTrươngkhôngthểlàmgìkháclàcườihắchắcmộttiếng:“AnhGiảnà,đangchờđiệnthoạisao?”GiảnNgộChâuthờơhừmũi.“Xemgiờ.”

Xemgiờmàsaonhìnlâuquávậy?Aibịthiểunăngmớitintưởnglờinói

dốiđóđấy?TronglòngTiểuTrươngkhinhbỉmộtcâu,độtnhiên,chuôngbáotinnhắn

Page 68: Tác giả: Thời Nhĩ

Wechatvanglên,nóithìchậmnhưngxảyrathìrấtnhanh,GiảnNgộChâuvộivàngcầmđiệnthoại,nhưngkhôngthấycótinnhắnnào,chânmàyhơinhíulại.TiểuTrươngcúiđầunhìnxuống,nhịncườinói:“À,anhGiảnnày,làbạn

gáiemgửitinnhắn,hỏithămcôngviệccómệtkhôngthôi.”GiảnNgộChâu:“…”

Anh chậm rãi để điện thoại xuống, ánhmắt sắc bén liếc về phía Tiểu

Trương,TiểuTrươngsợtớimứclôngtơđềudựnghếtcảlên.Hầy,cậubiếtlỗirồimà,ngồitrướcmặtaikiathìkhôngđượcyêuđươngânái.GiảnNgộChâulạnhlùngnhìnchằmchằmngườiđốidiệnhồilâu,sauđó

lạinhìnsangchỗkhác,làmnhưkhôngcóchuyệngìxảyra,thảnnhiênhỏitiếp:“Cóbạngáikhinàovậy?”TiểuTrươngthảlỏngngười,cườiđáp:“Tuầntrướcmớixáclậpquanhệ.”

GiảnNgộChâugậtđầu:“Cóbạngáicũngtốt,côngviệccủacậukháđặc

thù,thờigiannghỉkhôngnhiềulắm,phảiđốixửvớicongáinhàngườitatốtmộtchút.”“Đươngnhiênrồi.”

GiảnNgộChâusuynghĩmộtlát:“Nửanămnaycậucũngchưađượctăng

lương,cóbạngáirồithìphảithêmnhiềukhoảnchitiêunữađấy,thắngsausẽtăngthêmhaimươiphầntrămchocậu,đừngtiếtkiệmquá.”TiểuTrươngmặtmàyhớnhở:“CámơnanhGiản.”

GiảnNgộChâu ừmột tiếng, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động. Trên

khungchatvẫncòn tinnhắnmàLụcPhồngửi tới…cô thíchnhữngdiễnviênkháctrongtổlàmphim,nhưnglạikhôngcótênanh.GiảnNgộChâucứtưởngmìnhnhìnnhầmmấtrồi,sauđónghĩhayLục

Phồnnhìnnhầm,cuốicùnganhtựkiểmđiểmmình…chẳnglẽanhkhôngđượclòngngườitathếhả?ThẩmUẩnXuyên…Còncóthểchấpnhậnđược,dùsaobâygiờcongái

vẫnthíchkiểumặt trắngnhỏnhưhắn,nhưngmàLâmDĩKha,MạnhTiểuVânđềulànhữngdiễnviênđãbốnnămmươituổiđầu,vậytạisaocôgáitrẻnàođó lại thíchhọchođược…Saokhông thíchanhchứ?GiảnNgộChâubuồnbực.

Page 69: Tác giả: Thời Nhĩ

AnhcảmthấycólẽLụcPhồnvẫncònchưanóihết,côsẽbổsungthêm

một câu “CảGiảnNgộChâu, tôi cũng rất thích anh ấy”, nhưngmàmườimấyphúttrôiquavẫnchẳngcóđộngtĩnhgì.GiảnNgộChâumặtkhôngđổisắctiếptụcnhìnchằmchằmtờbáo,trong

đầu vẫn không ngừng lặp lại những câu hỏi vừa rồi, ví dụ nhưmắt nhìnngườicủaLụcPhồncóvấnđềgìkhông.Mớiđóđãchíngiờtối,TiểuTrươngthấyGiảnNgộChâukhônghềcóý

địnhđingủ,cậuđànhnhắcnhởanh:“AnhGiản,ngàymaiphảilàmviệcsớmlắm,haituầnliêntiếpcũngphảiquayphim,rấtmệtđấy,hômnayanhđingủsớmđinha?”GiảnNgộChâulậttrangbáo:“Cậuvềphòngngủtrướcđi,tôingồithêm

mộtlúcnữa.”TiểuTrươngnhíumày:“Vậyemởlạivớianh,nhỡanhcógìcầngìlàlại

đánhthứcem,chẳngthoảimáichútnào.”GiảnNgộChâuthởdài,độtnhiênanhnói.“Giờcònsớmmà,điănkhuya

đi.”TiểuTrươngvộivàngđáp:“AnhGiản,anhmuốnvàobệnhviệnnữađóà,

anhTiêugiếtemmất.”“Khôngsaođâu.”TiểuTrươngsờsờbụng,thậtrathìcậutacũngthấyhơi

đóirồi,dodựmộthồirồinói.“AnhGiảnmuốnăngì?”GiảnNgộChâuhípmắt:“Ănthịtxiênque(*)”

(*)ThịtxiênquecóphiênâmgiốngvớiXuyênXuyên.

Sáng hôm sau, Lục Phồn nhận được điện thoại của Trần Tiêu, cô còn

tưởngtaimìnhcóvấnđềgìrồi.“…GiảnNgộChâulạivàobệnhviện?”TrầnTiêudởkhócdởcười:“Ừ,hômquaanhấykéoTiểuTrươngđiăn

thịtxiênque,dạdàybịkíchthích,vừaănxonglàđauluôn,TiểuTrươngđưaanhấyvàobệnhviệnrồi.”LụcPhồnimlặng,đãbiếtdạdàymìnhkhôngtốt,cònđiănthịtxiênque–

loại thức ăn kích thích dạ dày như vậy,muốn chết à. “Tôi có thể giúp gìkhông?”

Page 70: Tác giả: Thời Nhĩ

“Lão Giản vừa tỉnh lại là khăng khăng đòi đến đoàn làm phim, cũngkhôngchịuănsángởbệnhviện,tôibiếtanhấythíchănđồăncôlàm,chonênmuốnhỏicôcóthờigiankhông,cóthểnấumộtítcháochoanhấy,tôiđểTiểuTrươngqualấy,chứkhônganhấyhạđườnghuyếtmàngấtmất.”LụcPhồnlàmviệcnhậntiền,dĩnhiêncôsẽkhôngtừchối,suynghĩmột

lúc rồi hỏi: “Cả ngày này tôi rảnh,GiảnNgộChâu bị bệnh chắc các anhcũngbậnlắm,khôngcầnđể trợ lýquađây lấyđâu,một látnữa tôi tựđếnđoànlàmphimcũngđược,khôngbiếtcóđượckhông?”TrầnTiêudodự:“Vậycólàmphiềncôquákhông?”

LụcPhồnphìcười:“Khôngphiềngìhết,tôicũngrảnhmà.”

“Vậytốtquá,khinàođếnđoànlàmphimthìcôgọiđiệnchotôinhé,cám

ơncô,đồngchíTiểuLụcPhồn,côquảlàmộtcôgáitốtbụng.”LụcPhồn:“…”

Tạisaolạidùnggiọngđịaphươngchứ?

Kết thúc cuộcgọi,LụcPhồnmở tủ lạnh ranhìnmột lượt,may làbình

thường cô rất thíchmua đồ ăn, vì vậy trong nhà lúc nào cũng có đầy đủnguyên liệunấuăn.Cônấumộtnồi cháocó lợi chodạdày,nhân lúccònnóngthìnhanhchóngmúcvàobìnhgiữnhiệt,chuẩnbịđơngiảnrồirakhỏinhàluôn.LụcPhồnchờở trạmxebuýthaimươiphút,cứsợcháobịnguộiđi thì

khôngcòntốtnữa,tựnhiêntrongngườilạithấylolo.CôkhôngnghĩbệnhđaudạdàycủaGiảnNgộChâulạinghiêmtrọngđếnvậy,buổitốiănítđồmàđãphảinhậpviệnrồi.Người chưa từng bị đau dạ dày sẽ không hiểu được cảm giác đau đớn

đángsợđó,lúchọccấphaiLụcPhồncũngđãtừngbịđaudạdàycấptínhmột lần, côđauđênnỗimuốn lăn lộn trênmặtđất, sauđóvừaphảiuốngthuốcvừaphảiănuốngđiềuđộmớicóchuyểnbiếntốt.KhôngbiếtdạdàyGiảnNgộChâubịbệnhgì,nghenóibệnhđaudạdày

nàyđóibụngcũngsẽđaudữdội,vậymàanhlạicònđangđóngphim…LụcPhồnnhíuchặtmày.Vấtvảlắmmớilênđượcxe,ngănkệtrêncũngkín.

LụcPhồnkhôngnénđượcthởdài,ngẩnngườinhìndòngxengoàicửasổ.

Page 71: Tác giả: Thời Nhĩ

CôởHàngChâunhiềunămnhưvậy,cũngđãtừngnghĩnênmuamộtchiếcxe,giờcôđãcóđủtiềnđểmuađượcmộtchiếcxehạngtrung,nhưngnghĩtới chuyện mua xong còn phải bảo dưỡng, cô lại ngại phiền phức, bìnhthườngngồixebuýthay tàuđiệnngầmcũng rất tiện lợi, vì vậykếhoạchmuaxedầnlạibịlãngquên.Nhưngmàlúcnàyđâyđộtnhiêncôlạimuốnmuaxe,nếucómộtchiếcthìthuậntiệnthậtđấy,xebuýthayđivòngvèo,chờđếnlúccôđếnđoànlàmphimthìcũnghơnmộttiếngđồnghồ.Biết thếsao lúcnãykhôngđể trợ lýđến lấy?Nóikhôngchừngbâygiờ

cháođangởtrêntayGiảnNgộChâurồi,LụcPhồnlạicàngảonãohơn.Bởivìkhôngbiếtrõtìnhhìnhnênmuốnđếnxemtrựctiếp,hỏithửxembệnhcủaanhcónghiêmtrọnglắmkhông.

Page 72: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương12

Đihếtđoạnđườngùntắc,đườngxácũngthuậntiệnhơnnhiều,bốnmươiphútsauLụcPhồnđãđếnđoànlàmphim.Khuvực quay phim cách nội thành chỉ có nửa cây số, bình thường rất

nhiềungườiqualại,đểtránhtrườnghợpcóngườikhôngphậnsựvàođây,tổlàmphimđãkéomộtdảicáchlibênngoài,LụcPhồnmuốnlặnglẽđivào,aingờ vừamới đưa tay kéo dải phân cách đã cómột anh bảo vệ cao to bắtđược:“Nàynàynày,khôngphảingườicủađoànlàmphimthìkhôngđượctùytiệnvàođây.”LụcPhồnnhìnanh tacườicười:“Chàoanh, tôi là trợ lýcủaGiảnNgộ

Châu,tớiđưacơmthôi.”Nóixongcôchỉchỉbìnhgiữnhiệtmìnhđangxáchtrongtay,anhtangắtlờingaymàkhônghềcóxaođộng:“Mỗingàycócảchụcngườilấycớnàyđểtớinhìnminhtinhđó,đinhanhđi”.“…”

LụcPhồnbấtđắcdĩ lấyđiện thoại ragọichoTrầnTiêucũngđangbận

làmviệc,khôngthểchạyrađóncô,thếlàanhbảoLụcPhồnđưađiệnthoạichoanhchàngbảovệkia,haingườinóivớinhaumấycâu,khiấyanhtamớiđểLụcPhồnđivào.ĐâylàlầnđầutiênLụcPhồnbướcvàokhuvựcquayphim,côtòmònhìn

quanh tớimấy lần.Đi tớimột chỗ đang tập trung đông người, Lục Phồnnhanhchóng tìmđượcđịađiểmmàmọingườiđang tiếnhànhquayphim.Nhânviênđoànlàmphimthìbậnrộndựngcảnh,mỗingườimộtnhiệmvụ,đâuvàođó,LụcPhồnđứngdướimộtcâytrụlớnmàuđỏchấmvàng,bởivìđứng ở trên bậc thang, cho nên cô có thể dễ dàng nhìn bao quát hết toàncảnh.LiếcmắtcáithôiđãthấyGiảnNgộChâuđứngởchínhgiữasân.Anhmặc

đồcổ trangmàuđen,mang tócgiả,mái tócdàiđennhánhđượcbuộc lên,đườngnétkhuônmặtgóccạnhrõràng,cólẽvìtrênmặtkhôngcóbiểucảmgìnêncảngườinhưtỏaramột lànhơi lạnhlùng,nghiêmtúc.Võsưđangnhắcnhởanhcầnchúýnhững tư thếđộng tácnào trongcảnhquay,nhânviênbêntổdụngcụđangbuộcdâynịtbảohộquanhhông.GiảnNgộChâuđểmặcchonhânviênloayhoayquanhmình,thỉnhthoảngsẽgậtđầuvớivõsư,đầychămchú.

Page 73: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn lờmờnhớ lại, trênmộtdiễnđànnọ, cómộtbàiviếtđã từng

đượcrấtnhiềungườichúý,chủtopiclàmộtngườitrongnghề,ngườinọđãđăngtảirấtnhiềuhìnhảnhcủacácdiễnviênlúclàmviệc,cưdânmạngthảoluậnđiênđảo, thậmchícòn tổchứcbỏphiếu,bầuchọndiễnviênnào làmviệc nghiêm túc nhất,LụcPhồnnhớ, giải cao nhất đã thuộc vềGiảnNgộChâu.Tấmhìnhcủaanhrấtbìnhthường,khôngcóphotoshophaygócchụpđẹpgìhết,ngườiđànôngtronghìnhvớiđườngnétgòmálạnhlùngsắcbén,ánhmắtchămchúchuyêntâm,khiếnchongườitakhómàrờimắtđiđược.Sauđó chủ topic còn tiết lộmột số thông tin, nói đếnnhânphẩm, tính

cáchvà chuyện tình cảmcủaGiảnNgộChâu, hầunhưkhông cómặt nàokémcỏi.ThờigianđóLụcPhồnđãlàantifancủaGiảnVũTrựcrồi,côcònnghi

ngờcókhinàochủtopic là thủyquân(*)doGiảnVũTrựcmời tớikhông,làmgìmàanhtalạiđượctrọngvọngđếnmứcđộấy,làmgìcóaiđiđóngphimmàlạikhôngcólúcbựcbộicáukỉnh?Nhưngbâygiờkhicôtậnmắtnhìnthấydángvẻanhlúcđanglàmviệc,nhữngcốchấpkhôngtinrấtngâythơngàytrướcđãkhôngcònnữa.(*)Thủyquân:cáchgọimộtnhómfan.

Nhưngmà…Khôngphảianhấyđangđaudạdàyà?Đaibảohộbằngthép

siếtchặtnhư thếmàkhôngkhóchịuư?Đãđaudạdàyrồimàkhôngchịungoanngoãnnằmviện,cóphảithiếutiềnxàiđâu,liềumạngnhưthếlàmgìchứ?Chẳnglẽanhấykhôngbiếtsứckhỏequantrọngthếnàoà?Đọctruyệnởtrang:Ñghiep-du.Ñet

Nếukhôngnghỉđượcthìmấyđộngtácđánhnhaunàycũngcóthểdùng

diễnviênđóngthếmà.LụcPhồncaumàykhôngđồngý.Cảnhquayđãdiễnranămlầnrồimàvẫnkhôngđạt,bởivìdiễnviênđóng

cùngGiảnNgộChâunhậpvaikhôngtốt,cuốicùngvấtvảmộthồimớiđạt,khiđượchạxuốngmặtđấtsắcmặtcủaGiảnNgộChâuđãtrắngbệchcảra.Diễnviênnọ rất áynáy, cứkhommìnhxin lỗiGiảnNgộChâu, anhcũngkhônghềtráchmócngườinọchútnào,chỉvỗvaitỏvẻkhíchlệ,sauđómớiquayngườirờiđiLụcPhồnngâyngườiđứngsữngmộthồirồimớinhớramụcđíchmình

tớiđâyhômnay,đangtínhchạytheoanhđộtnhiênlạinghethấytiếnggọi

Page 74: Tác giả: Thời Nhĩ

củaTiểuTrươngvanglên:“CôLục?”LụcPhồnquayđầulại, thấyTiểuTrươngthìcườichàolạianh:“Trợlý

Trương,chàobuổisáng.”TiểuTrươngnhìnbìnhgiữnhiệtcôđangcầm:“MangchoanhGiảnà?”

LụcPhồngậtđầumộtcái:“Đúngrồi,ngheTrầnTiêunóitốihômquaanh

ấybịđaudạdàyphảinhậpviện,sángnaykhôngănsánglạiđóngphimluôn,nênnhờtôinấucháodễtiêuhóamangtớiđâyđấy.”TiểuTrươngcườicười:“Vậythìtốtquá,côLụctốtbụngghê.Đểtôicầm

vàophòngnghỉchoanhGiảnnhé.”“ĐừnggọitôilàcôLụcnữa,nghekhôngtựnhiêngìcả,cứgọitêntôilà

đượcrồi.”LụcPhồndưabìnhgiữnhiệtchoanhta:“Nhớlàđểchoanhấyănlúcnóngthìtốthơn.”“Được.”

LụcPhồndodựmộtchút,sauđóđềnghị:“Tôinhiềulờimộtchút,dạdày

anhấykhôngtôt,tốtnhấtkhôngnênđeođaibảohộ,cứépbụngnhưthếthìcảmgiácđaudạdàycàngmãnhliệthơn.”TiểuTrươngsửngsốtmột lúc,sauđólạibàyravẻkhôngbiếtphải làm

sao:“Chuyệnnày tôibiết chứ,nhưngmà lượngcôngviệccủaanhấyquánhiều,khôngcóthờigianmàquantâmđếnsứckhỏe,sánghômnaycũngcónhiềungườikhuyênanhấyởbệnhviệnnghỉngơimộtngày,nhưnganhấyvẫnđunggiờtớiđoànlàmphim,hơnnữatôicũngchỉlàmộttrợlýnhonhỏ,côngviệccủaanhGiản,tôikhôngthểcanthiệpvàoquánhiều.”Lục Phồn suy nghĩ, về nhà sẽ chuẩn bị lại công thức nấu ăn dành cho

bệnhnhânđaudạdày,đãnhậntiềnthìphảitậntâmlàmviệc, tómlạiphảidốchếttâmhuyếtmớiđược.“Giờtôicòncóviệc,vậytôiđitrướcnhé.”

“Được,hẹngặplại.”

Cháocũngđưatớirồi,khôngcònlýdogìđểởlạiđâynữa,LụcPhồnđi

về,ngangquamộtkhúccua,côkhôngđểýnênđâmphảimộtngườiđangvácđốngbaolớnbaonhỏ.LụcPhồnnhanhnhảuđỡđượccôgáisuýtchútnữathìténgửa,nhìnlạicàngmừng,khôngngờlàNgụyGiaNgữđấy.

Page 75: Tác giả: Thời Nhĩ

NgụyGiaNgữchoángvángmộtchút,saukhithấyrõlàLụcPhồncũngvuivẻngạcnhiên:“ChịPhồn,saochịlạiởđây?”“Chị…”Côcònchưanóihếtcâu,NgụyGiaNgữđãcườitrộm:“Tớixem

XuyênXuyênà?”GiờLụcPhồnmới chợt nhớ ra,XuyênXuyên cũngđangđóngphimở

đây,điloanhquanhkhôngchừngcóthểgặpđượcngườiđóđó,saobâygiờcômớinhớtớichứ:“Đúngrồi,đúngrồi,embiếtchỗnàokhông?”“Dĩnhiênlàbiếtrồi,tổbọnemphụtráchXuyênXuyênmà,bâygiờmới

bắt đầu làmviệckhôngđượcbao lâu, emcó thểđưa chị tới nhìn lén,màkhôngđượcômấp,âuyếmhayhônhôngìđâunha,nếukhôngemsẽbịtốtrưởngmắngchếtQAQ“LụcPhồnbậtcười:“Chỉcầnlénnhìnlàtốtrồi,đảmbảosẽkhôngyêucầu

ômhôngìđâu.”LụcPhồnváchaibaolớntrênngườiNgụyGiaNgữ,sauđóđicùngNgụyGiaNgữvàophíasauhậutrường.VừanghĩcóthểnhìnthấyXuyênXuyên,tronglòngcôlaịvôcùngkíchđộng.GiảnNgộChâuđứngtrướcbồnrửatay,eohơicong,bàntayđặtphíatrên

dạdày,nhìnkĩcóthểthấygânxanhtrênmubàntayanhđangnổilên,nhưthểđangkiềmchếđiềugìđó.Mộthồisau,dạdàyđangđauđớncũngdầndầnthảlỏng,anhthởchầmchậm,sauđóhấtnướclạnhrửamặt.Trongphiếnkính,sắcmặtkháxanhxao,anhcũngchỉlạnhlùngnhìnqua

mộtcáirồinhìnsangchỗkhác,rútmộttờgiấylausạchnướctrêntay,xoayngườirờiđi.Trênhànhlang,TiểuTrươngđuổitheotừphíasau.

“AnhGiản,cuốicùngcũngtìmthấyanhrồi.”TiểuTrươngthởhổnhển,

đưabìnhgiữnhiệtlêncaonhưhiếndângvậtbáu:“LụcPhồnlàmbữasángchoanh,côấytựmìnhđưatớiđó.”GiảnNgộChâunghevậy,bướcchânthoángchậmlại,nghiêngđầunhìn

bìnhgiữnhiệt,sauđómớihỏi:“Côấytớiđâyà?”“Ừ,đưabìnhgiữnhiệtchoemxonglàvềluôn.”

GiảnNgộChâucaumày,lấybìnhgiữnhiệttrongtaytrợlýnhỏ:“Saunày

côấytớiđưacơmthìcứđểcôấytrựctiếpvàophòngnghỉcủatôi,khôngphảichuyệncủacậutàilanhlàmgì?”

Page 76: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrương:“…”

TiểuTrươnglờmờnhậnratâmtưcủaGiảnNgộChâu,vìvậyvộibổsung

thêm:“LụcPhồnđứngnhìnanhquayphimlâulắmđó.”GiảnNgộChâukhôngnóigì,quayđầusangchỗkhác,quamộtlúclâu,

anhmớinói:“Lầntrướccậuđọcbàiviếtkiachotôingheấy,nóivềcáigìvậy?”TiểuTrươngvắtócnhớlại,sauđóníncười,nghiêmtúctrảlời:“Lúcđàn

ông chăm chú làmviệc là lúc họ đẹp trai nhất, anhGiản à, lúc anh đóngphimcóthểmêhoặcvôsốthiếunữđấy,đâylàquanđiểmchungcủacưdânmạng.”GiảnNgộChâuừmộttiếng,khócóthểnhậnrakhóemiệnganhconglên

thànhmộtđườngcongrấtnhỏ.

Page 77: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương13

LụcPhồntheoNgụyGiaNgữvàomộtcănphòngcũkĩtheophongcáchkiếntrúccổđiển,nhìnbềngoàicóvẻrấtcổxưanhưngbêntronglạikháchoàntoàn,trangtrícựckìhiệnđại.Haingườiđitớitrướcmộtcănphònghóatrang,trêncủacònghibachữ

ThẩmUẩnXuyên,LụcPhồnvừanghĩtớithầntượngcủamìnhđangởbêntrongphòng,chỉcáchcómộtcánhcửa, tâmtình lạikíchđộngkhông thôi.NgụyGiaNgữthấpgiọngnói:“ChịTiểuPhồn,nhớnhìnmộtchútlàphảiđingaynha,quảnlýcủaXuyênXuyêndữlắmấy, tháiđộkhôngdễchịuvớifanhâmmộchútnào.”LụcPhồngậtđầu:“Chịbiếtrồi.”

NgụyGiaNgữđẩycửađivào,LụcPhồn theosau, liếcmắtqua là thấy

ThẩmUẩnXuyênđangnhắmmắt ngồi trênghếđểnhânviên trangđiểm.Gươngmặtyênlặng,dịudàngnhưngọc.“GiápNgư(*),saođilâuthếhả,đãlấyđồtớichưa?”Thợtrangđiểmnhân

lúcđổi câycọ thìnhìnNgụyGiaNgữmột cái, cũngnhìn thấyLụcPhồn:“Bạncủaemhả?”(*)ĐồngâmvớiGiaNgữ,nghĩalàconbaba.

“Emmangtớirồinàysưtỷ.”NgụyGiaNgữđặtbaolớnbaonhỏxuống

chiếcghếsalon:“Chịnàylàhàngxómsátváchcủaem,trênđườngvềembịténgãmaymàcóchịấygiúpemdọnlạimấytúiđồdùngbiểudiễn.”CônhìnvềphíaLụcPhồn,cườinhẹ:“Cámơnchị,làmphiềnchịrồi.”

“Đừngkháchsáo.”

LụcPhồnlénnhìnThẩmUẩnXuyênlầnnữa:“Khôngcóchuyệngìthìchị

đitrướcđây.”“Được,hẹngặplại.”

Lụcphồnđi rakhỏiphònghóa trang,cẩn thậnđóngcửa lại, sauđó thở

phàomột hơi dài.Nhìn thần tượngởkhoảng cáchgầnnhưvậymới thấy,ngườithậtcònđẹphơntrênphimrấtnhiềulần,fannãotànsốmộtthậtthỏamãnnha.

Page 78: Tác giả: Thời Nhĩ

Trong lòngcôđangvuimừnghò reo,mớivừaquayngười lạiđãchạm

phảiánhmắtcủaGiảnNgộChâuvàTiểuTrương,nhấtthờingâyngẩn.TiểuTrươngngạcnhiênhỏi:“Ô,LụcPhồn?Khôngphảicôđivềrồisao?”GiảnNgộChâunhìnbảngtêntrêncửaphòng,imlặngmộthồi,sauđólại

chuyểnánhmắtlênmặtcô,ánhmắtanhhìnhnhưcóthứgìđórấtbíẩnkhómànhìnthấu,thâmtrầm,đôiđồngtửmàunâusậmtrởnênlạnhlùngngayphútchốc.MộtýnghĩthoángquatrongđầuLụcPhồn,anhtabàyracáivẻmặtxấuxínàyrarồinhìnchằmchằmcôlàmgìthế?Côcótrêughẹogìanhtađâu?Ngẫmnghĩmột lúc,cômớibuộtmiệngnói:“Tôicóngườiquenởđâynênthuậnđườngđếnthămcôấymộtchút.”“Ồ…”TiểuTrươngliếcGiảnNgộChâumộtcái,gòmáanhnhìncóvẻ

âm u, bầu không khí cũng không hài hòa cho lắm, Tiểu Trương cứng đờchớpmắt:“AnhGiản,hayanhvềphòngnghỉăncháotrướcđượckhông?”GiảnNgộ Châu không để ý tới anh ta, im lặng hai ba giây, giọng nói

khôngchútgợnsóngcủaanhvanglên:“Côkhôngphảingườicủađoànlàmphim,khôngđượctùytiệnđilungtungchỗnày,TiểuTrương,cậuláixeđưacôấyvềnhà.”Nóixong,anhđithẳngmộtmạch,LụcPhồnnghiêngđầunhìntheobóng

lưnganh,sauđóthìthầmhỏiTiểuTrương:“Tâmtrạnganhấykhôngtốtà?”TiểuTrươngbấtđắcdĩcườikhổ,“Tôicũngkhôngbiết, lúcnãycòntốt

mà.Thôibâygiờtôiđưacôvề,nếukhônganhGiảnlạimắngtôichếtmất.”LụcPhồngậtđầu,haingườivừađivừanóichuyện:“Anhtavẫnhaysáng

nắngchiềumưanhưvậyhả?”TiểuTrươnglắcđầu:“Khôngcóđâu,tínhanhGiảntốtlắm,tôilàmtrợlý

choanhấyhơnhainămnhưngchưabaogiờthấyanhấytứcgiậncả,chắclàdothóiquennghiêmtúc,khôngthíchcười,thậtrachungsốnglâu,côsẽthấyanhấycóvẻ…”TiểuTrươnggãiđầu,cốgắngtìmmộttừđểhìnhdung:“Đángyêu,đúng

rồilàđángyêuđó.”LụcPhồnbuồncười,đángyêuư?Hoàn toànkhông thể tưởng tượng ra

được,nếukhôngphảidoTiểuTrươngnóimàtừmiệngmộtngườinàokhác,côsẽnghĩngườiđócòncóýđộcmồm.

Page 79: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrương cũngbịmình chọc cười: “Tôi nói nghiêm túcđó, chắc côkhôngtin,anhGiảnbiếtchơiWebchat,lạicòncoivideochươngtrìnhtruyềnhìnhtrựctiếpnữađó.”LụcPhồn:“…”Máơi,hoàntoànkhôngthểtưởngtượngradángvẻGiản

VũTrựcômđiênthoạicoitruyềnhìnhtrựctiếp!!LụcPhồntòmòhỏi:“Anhấy coi truyền hình trực tiếp gì thế?Bình luận thể thao?Hay là kênhmuasắm?”Cô tưởng tượng cảnhGiảnNgộChâunhìnmấyngười đẹpdẫn chương

trìnhbánthịt,cảngườilạithấymấttựnhiên.Bênngoàithìtỏrađứngđắn,nhưngthựcsựlạilénlútnhiệttình.“Tôicũngkhôngrõchương trìnhnào,chỉbiết làmộtchương trình trực

tiếpvàothứsáu,dùmệtmỏithếnàoanhấycũngsẽxemchươngtrìnhđấy.”LụcPhồnsửngsốtmộtlúc,rồilạivộivànggạtngaysuynghĩkhôngthực

tếcủamìnhrakhỏiđầu.CórấtnhiềuMCchọnthứsáuđểtruyềnhìnhtrựctiếp,tuycôcódanhtiếngởLX,nhưngsovớicáctrangwebkhác,lượtxemcủaLXvideocũngchỉởmức trungbình, saoGiảnNgộChâucó thểxemchươngtrìnhtrựctiếpcủacôđược.Mànếucóxem,chắcchắnanhấysẽnhậnracô,nhưngmấyngàynaycô

cũngkhôngthấycódấuhiệunào.Nhớlạivẻmặt lạnh lùngcủaGiảnNgộChâu,tronglòngLụcPhồnbỗngnhiênlạiấmứcdângtrào.Suynghĩlạithìthấycũngphảithôi,chẳngquahọchỉlàhaingườixalại,

gặpnhauvàilần,côlàngườinhậntiềnđểnấucơmchoanh,đạiminhtinhnhưanhđâucầnphảivuivẻlạivớimình.Theolýtínhlàthế,nhưngtronglòngLụcPhồnvẫnkhôngkìmđượclẩm

bẩm,lolắngvôíchrồi,ngườitavẫnkhỏemạnhthếmà…TiểuTrươngđưaLụcPhồnvềnhà,khiquaylạiđoànlàmphimđãlàmườihaigiờ,mọingườiđangđượcphátcơmhộp,TiểuTrươngcũnglãnhhaiphầnrồiquayvềphòngnghỉ.Vừamởcửa,cậunhìnthấyGiảnNgộChâuđangnhắmmắtnghỉngơitrên

ghếsalon.Cậunhẹnhàngđặtcơmhộplênbànuốngtrànhỏ,sauđómởnắpbìnhgiữnhiệtra,xemGiảnNgộChâuđãănđượcbaonhiêu.“AnhGiản,saoanhkhôngăncháo?Lạnhhếtcảrồi.”

TiểuTrương cẩn thận đổ cháo ra,mùi hương ấm áp thoang thoảng, tự

Page 80: Tác giả: Thời Nhĩ

nhiên lại thấymuốnăn thử.Cậuđang thèmđếnnhỏnướcmiếng thìGiảnNgộChâuđộtngột lên tiếng,giọngnóikiabịépxuốngđếnmứcnhỏxíu,nhưngTiểuTrươngvẫnngheđược:“Cậunóixem,cóphải lúcnãy tôinóichuyệnquáhungdữphảikhông?”TiểuTrươngbiếtanhđangnóitớicâunóivớiLụcPhồn,cậuđànhtrấnan:

“Quyđịnhcủađoànlàmphimlàvậymà,anhGiảnnóinhưvậycũngkhôngsai.”GiảnNgộChâudừngmộtchút:“Côấycótứcgiậnkhông?”

“Khôngcó,anhGiảnyêntâmđi,LụcPhồnsẽhiểuthôi,cóphảiconnít

cònnongìđâu,bịnóinặnglờivàicâuđãchảynướcmắt,trênđườngđưacôấyvề,haibọnemcònvừanóivừacườirấtvuivẻvềanhmà.”GiảnNgộChâuthởphàonhẹnhõm,thuậnmiệnghỏi:“Tròchuyệnvềcái

gìvậy?”“À,emnóianhcóxemchươngtrìnhtruyềnhìnhtrựctiếp,LụcPhồnrất

kinhngạc.”GiảnNgộChâucứngđờ:“Cậu…”

TiểuTrươngcườihắchắc:“AnhGiảnyêntâmđi,emrấtkínmiệngmà,

biếtcáigìnênnóicáigìkhôngnênnói,emkhôngnóianhxemchươngtrìnhtrựctiếpcủacôấyđâumàlo.”MặtGiảnNgộChâu vẫn sa sầmnhư cũ: “Cậu thấymình giỏi lắm đấy

hả?”“Cóđâumà.”TiểuTrươngcườiđùacợtnhảđẩychéncháođếntrướcmặt

anh:“Buổichiềuvẫnphảilàmviệctiếp,anhGiản,ănnhiềumộtchútđi,dùsaocũnglàdoLụcPhồnđặcbiệtnấumangtớimà.”GiảnNgộChâubưngchénlên,mùi thơmấmáplanvàomũi.Lònganh

thầmnghĩ,cólẽkhôngphảiđặcbiệtgì,chẳngquacôấytiệnđườngđưatớimàthôi.ĐếnnhìnThẩmUẩnXuyên,nhântiệnđưađồănsángchoanh.…

GiảnNgộChâuđặtchénxuống,chânmàynhíulại,hìnhnhưcóvẻphiền

muộnkhómàbiếnmất:“Cậumuốnăn thìănđi, tôingủmột lát,đừngcóquấyrầytôi.”

Page 81: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrươngvộinói:“AnhGiản,từsángtớigiờanhcũngchưaănmiếngcháonào,nếuTrầnTiêubiết…”“Chonêncậuimlặng,sẽkhôngaibiếthết.”

“…”

“Khinàobắtđầulàmviệcthìgọitôi.”

Saukhinóixong,GiảnNgộChâubịt tấmchemắt, nằm trênghế salon

ngủ trưa,TiểuTrương khó xử nhìn phần cháo trong bình giữ nhiệt, tronglòng suynghĩ, nếumà cậu ăn thật,GiảnNgộChâungủdậy thểnào cũngtrưngsắcmặtkhónhìnchocậuxem…TiểuTrươngthởdài,đànhphảichịuđựngconsâuthèmăn,đóngnắplại,

quaysangăncơmhộpcủamình.

Page 82: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương14

Buổi chiềuhômđó,TrầnTiêu cảm thấybầukhôngkhí giữaGiảnNgộChâuvàThẩmUẩnXuyênlúcđóngphimcóvẻcăngthẳnghơnsovớitrướckianhiều.Quanhệkhông tốt giữaGiảnNgộChâuvàThẩmUẩnXuyên thì trong

giớigiải trí nàykhôngai khôngbiết,mặcdùkhônghiểu rõnguyênnhân,nhưngnếuhaingườiđãkhônghợpýnhưvậythìcũnghạnchếtốiđaviệcđụngchạmđểphòngtránhrủiro,vìvậyrấthiếmkhihaingườicódịpnàochạmmặt,thựcchấtphíabantổchứccũngcốýgiảmthiểucáctrườnghợphaingườiphảicùngxuấthiệntrongcùngmộtchươngtrình.Nhưngbộphim“Thanhthiênbích”lầnnàyhaingườihọlạihợptácvới

nhau,mặcdùTrầnTiêubiết,nếuxétvềđịavịvàdanhtiếngtronggiớigiảitrí,GiảnNgộChâucóthểdễdàngápđảoThẩmUẩnXuyên.DùThẩmUẩnXuyêncũngrấtđượchoannghênh,nhưngdẫusaocũngchỉmớihainăm,địavịkhôngđủvữngchắc,màGiảnNgộChâuđãlănlộntronggiớinghệthuậtngótnghétmườinămtrời,nhậnđượcdanhhiệuảnhđếngaytừkhicòntrẻ,nhưng tại saoGiảnNgộChâu lại cứ quangminh chính đại bộc lộ vẻmặtthâm cừu đại hận vớiThẩmUẩnXuyênmột cách vô cùng thích hợp nhưthế!!!Khôngbiết cóbaonhiêu conmắtđang soimóihọđâu!!!Chụpbừamộttấmtungrangoàicũngsẽthànhtinhotđấy.TrầnTiêuđãnghĩxongtiêuđềgiúpchogiớitruyềnthôngrồi.Suyđoán

chắc chắn về mối quan hệ bất hòa giữa Thẩm Ngộ Châu và Thẩm UẩnXuyên,nghiánảnhđếnhậnđượcgiảiGoldenBullrồiđùabỡnngườimới?Trong lòng anh làmmột dấu chữ thập, yên lặng nói, cảm ơnGiảnVũ

Trực,ngườiđãchâmngòinổchofanhâmmộhaibên.Thậtracũngchẳngphảihaingườicóthùoánvớinhaugì,chẳngqualàtínhtìnhkhônghợp,mấynămtrướccóhợp tácmột lần,haingườiđềucảmthấykhôngvừamắt lẫnnhau, bình thườngGiảnNgộChâu cũng không biểu hiện cảm xúc quá rõràngnhưvậy,nhưnghômnaykhôngbiếtlạitrúnggiógìđây.Ôihuhu,tiểutổtôngkhônggâychuyệnphiềnphứclàlạithấyngứangáy

đómà,coinhưmìnhxuixẻovậyđi.Quayphimxong,TrầnTiêukhôngnhịnđượckéoGiảnNgộChâusang

cạnh,thấpgiọngnói:“CậuvớiThẩmUẩnXuyênsaothế?Ngườitađangan

Page 83: Tác giả: Thời Nhĩ

anphậnphận,cậucứhạnhụchắnđểlàmgì?Khôngbànđếnthânphậnđịavị,chỉxétvềmặttuổitácthôi,cậucũnghơnngườitanhữngnămtuổi,saotôithấycậunhưnhỏhơnhắnmườilămtuổithế?”GiảnNgộChâutrầmmặcmộthồi,khéoléochuyểnđềtài:“À,tôikhông

ưaanhta.”“Đâylàchuyệnmàcậutùyýđượcchắc,chỗnàylàđoànlàmphim,córất

nhiềungườiởđây,cậuđứngđắnchútđi.”GiảnNgộChâukhẽnhếchmôi,ánhmắtnhàntảnlạnhlùng:“Anhnóirất

cólý,nhưngtôikhôngmuốn.”TrầnTiêusắpđiênmấtrồi:“Tạisao?”

“Đốivớimấyngườikhôngvừamắt,tôikhôngmuốngiảvờhòanhã.”

“…”

TrầnTiêuđỡTrán: “Tùycậu,nếungàymaimàcó tinđồngì truyền ra

ngoài,tôicũnglườixửlí.”GiảnNgộChâuừmột tiếng,vỗvaianh tamộtcái:“Xử lícũngvô ích,

anhquyếtđịnhnhưvậylàsángsuốtđấy.”Nội tâmTrầnTiêumuốnhộccảba lítmáu, cắn răngnói: “Conmẹnó,

cámơnanhđãkhenngợinha.”“Khôngcầncámơnđâu,quenbiếtnhiềunămrồimà,khôngcầnkhách

sáo.”“…”

Chắcchắnôngtrờiđãpháivịtổtôngnàyđếnđểkhắcanhta.Cảnhquay

hômnayđãđóngxong,GiảnNgộChâutrởvềphòngnghỉ,thudọnđồđạcchuẩnbịvềnhà,ánhmắtliếcđếnbìnhgiữnhiệttrênbàntrà,dừnglạimộtchút,sauđónóivớiTiểuTrương:“Cháocũngmangvề.”TiểuTrươngồmộttiếng,mởbìnhgiữnhiệtra:“Này,saolạihếtrồi?Anh

Giản,anhuốnghếtlúcnàovậy?”MặtGiảnNgộChâuthoángđờra,giâytiếptheoTrầnTiêulạivôtưcười

nói:“Tôiuốngđó,bậnbịucảbuổinênchoángvángcảngười,thấycháotrênbàncòndưnêntôiuốnglótdạ.”

Page 84: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrương:“…”Cậucónênnói thẳngsự thật làGiảnNgộChâucònchưauốngkhôngđây?VẻmặtGiảnNgộChâuquảnhiêntrầmđángsợngaylập tức,giốnghệt

nhưdựđoáncủaTiểuTrương,dướimắtsắcbéncủangườikia,TrầnTiêubấtgiácrụtcổlại:“Cóchuyệngìvậy?”“Đólàcháolàmchotôi.”

“…Rồisao?”

“Tôicònchưauống,nhưnglạibịanhuốnghếtrồi.”

“…”

“Nhưngmàcảngàyrồicòngì,saocậukhônguốngmàlạiđểởđây,thế

nêntôimớitưởngcậukhôngcầnnữa.”“Tôiđịnhmangvềnhàuống,lúcđihọcvườntrẻanhkhôngđượcdạylà

khôngđượccướpđồăncủacácbạnkhácà?”“…”

TrầnTiêu:Khôngphảichỉmộtchéncháothôisao,GiảnVũTrựcnhàcậu

làmnhưtôicướpvợcậukhôngbằng!!!Bốn rưỡi chiều, Lục Phồn đón xe đến khách sạnXX.Bởi vì đoàn làm

phim bao hết khách sạn nên tầng nào cũng có nhân viên bảo vệ túc trực,ngoàinhânviênkháchsạncóthểtựdođilại,hầunhưhọngăncấmtoànbộngườingoàiluitới,chonênTiểuTrươngphảiđitớicửathangmáyđểđợicô,sauđódẫncôđếnphòngcủaGiảnNgộChâu.“LụcPhồn, tối nay tôi vàTrầnTiêu cóviệcphải ra ngoàimột chuyến,

chắclàsẽvềtrễ,côcóthểởlạitrễmộtchútxíu,cùngăncơmvớianhGiảnxongrồimớivềnhàđượckhông?”LụcPhồnhơingẩnra,èo,VũTrựcăncơmmàcòncầnngườitahầuhạ

nữaà?Trẻemmườituổichắc?TiểuTrươngvộivànggiảithích:“BởivìcảngàynayanhGiảnchưaăngìcả,TrầnTiêuloanhấykhôngthèmănmàđingủmấttiêu,mấychuyệnkiểunàycũngkhôngphảilầnđầu…”Hóaralàthườngxuyênđểbụngrỗng,khótráchlạibịđaudạdàynghiêm

trọngnhưvậy,toàntựmìnhhạimìnhhếtthôi.LụcPhồngậtđầu:“Đượcrồi,tôisẽnhìnanhtaănxong.”

Page 85: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrươngthởphàonhẹnhõm:“Làmphiềncôquá,cũngtạianhGiản

không thích người lạ đi tới đi lui trongphòng, chonên chi có thể nhờ côthôi.”“Khôngcầnphảikháchsáothếđâu,chuyệnnhỏmà.”

LụcPhồnđộtnhiênnghĩ tớimộtvấnđề:“Hômnayanhấykhôngăngì

à?”TiểuTrươngkhôngbiếtphải làmsao:“Ừ,chắcdotâmtrạngkhôngtốt,

nênmớikhôngmuốnăn.”TiểuTrươngdodựmộthồi,nhỏgiọngcảnhbáoLụcPhồn:“Nhữnglúc

tâmtrạnganhGiảnkhôngtốtthìtínhtìnhsẽnóngnảylắmđấy,khiđiênlênlàcắnngaycảmình,chonêncônhớđừngđụngtớihọngsúngđó,àđúngrồi,nhấtđịnhkhôngđượcnhắctớicáitênThẩmUẩnXuyên,bâygiờanhấyvừanghe làbùngnổ luônkìa, lúcnãy tôichỉmớinhắcmộtcâuxiênnướng(*)ngàyhômquakhôngtươianhnhỉ,anhấyđãđuổitôirangoàiliền.”(*)XiênnướngtiếngTrungcùngphiênâmvớiXuyênXuyên

LụcPhồn:“…”

SaocôcóảogiácnhưTiểuTrươngđanggiaoconhưmớimườituổinhà

mìnhchocôdạydỗvậynhỉ…TiểuTrươngdẫncôđếntrướccửathìđiluôn,bướcchânrấtgấp,cólẽlà

cóchuyệnquantrọngthật,LụcPhồnđưataylênbấmchuôngcửa,mộtlúcsaucánhcửamớitừtừmởra,phíasaulàGiảnNgộChâuvớivẻmặtbuồnngủkhôngchedấuchútnào.Khôngbiếttạisao,ánhmắtLụcPhồnvôthứcdờiđichỗkhác,thấyanh

ănmặcchỉnhchu,cômớithởphàonhẹnhõm:“Sắpđếngiờlàmcơmtốirồi,à…chonêntôitớiđây.”GiảnNgộChâunéngườichocôvào,mởmiệngnhưvôýhỏi:“Côănrồi

sao?”Giọngnóihơikhànkhàn,cólẽlàvừamớingủdậy.

“À,chưaăn,chờ látnữa tôiănqua làđược.”LụcPhồnđặt túi lênghế:

“Khôngthìanhđingủthêmmộtchútnữađi,hômnaytôicóthểlàmlâuhơnmọihôm,nấuxongsẽgọianhdậy.”

Page 86: Tác giả: Thời Nhĩ

Anhthảnnhiênừmộttiếng,nhưnglạikhôngvềphòng,cứthếnằmxuống

ghếsalon.Maychiếcghếsalonkiavừatolạvừamềm,mộtngườiđànôngtrưởng thànhnằmđócũngduỗichân thoảimái.GiảnNgộChâunhắmhaimắt,rõràngđangcựckìbuồnngủ,nhưngýthứclạivôcùngtỉnhtáo,ngaycảtiếngbướcchânrấtnhỏcủaLụcPhồncũngnghethấyrõràng.Anhsuynghĩ,bướcchâncủaLụcPhồnsao lạigiốngnhưconmèonhỏ

lườibiếngvậynhỉ,vữngvàng,khôngnhanhkhôngchậm,trongđầuanhdễdàngpháchọarahìnhảnhđôigótchânnhỏnhắnnõnnàlạixinhxắncủacô,nhẹnhànggiẫmlên thảm,vàcảphầnmắtcáchânmảnhkhảnh,à…Có lẽcòncóđôichânnhỏtrắngnõn,hômnaycômặcmộtchiếcvàydàiđếnđầugối,đểlộbắpchân,lúcnãysaokhôngnhìnlâuthêmmấylần…GiảnNgộChâuđộtnhiênýthứcđượcmìnhđangsuynghĩthứgì,anhlập

tứccắtđứtnhữngýnghĩđangkhôngngừngtảnra.GiảnNgộChâu,màymớinhịnbaolâumàgiờđãpháttìnhthếnày!Anhcaumày,tronglòngtựsỉvảmìnhmộttrận,chegiấuvẻhoảngloạnvàrốiloạnnảylên.Khicótiếngđộngphátratừphòngbếp,lúcnàyanhmớimởmắtra,nhìn

xuyênquakínhthủytinhthấybóngdángngườinàođómờmờảoảotrongphòngbếp,dườngnhưmuốnkhơidậy tâmtìnhbuồnbựccảngàynaycủamình,ánhmắttừtừthẫmlại,nhưmộtmặthồkhônggợnsóng,nhìnkhôngra.Mộtgiâykếtiếp,cửakínhthìnhlìnhbịđẩyra,GiảnNgộChâuvôthức

nhắmchặthaimắt, làmbộnhưmìnhđangngủ thật,nhưng lỗ tai lạidựngđứngcảlên,khôngbỏsótmộttiếngđộngnào.Cốgắngnhẹbướcđi qua, sauđó âm thanh lại vang lênở chỗđểgiày,

GiảnNgộChâuchợtmởmắt,bậtdậytừtrênghếsalon,khôngkịpsuynghĩlờiđãthốtrakhỏimiệng:“Côđiđâuvậy?”LụcPhồnkhôngngờanhlạidễtỉnhnhưvậy,mộtchúttiếngđộngđãlàm

anhtỉnhlạirồi:“Tôiđisiêuthịmuathêmnguyênliệunấuăn,trongtủlạnhkhôngđủ.Lúcnãytrênđườngđicómộtsiêuthịgầnđâycũngnhiềuđồlắm,tôimuaxongsẽvềsớm,chắclànửatiếngthôi.”Giản Ngộ Châu cũng không biết mình đã phạm sai lầm, nói năng mà

khôngdùngđạinão:“Tôiđicùngcô.”“Hả?”LụcPhồndởkhócdởcườiđáp:“Khôngcầnđâu,tôitựđiđượcrồi,

Page 87: Tác giả: Thời Nhĩ

nếu anh bị người ta nhận ra thì phải làm sao đây?”GiảnNgộChau cũngkhôngnóigìthêm,đithẳngvềphòng,mộtphútsau,anhcảitrangrấtkĩ,mũ–khănchoàng–khẩutrang–kínhmát,nếucònnhậnrađược,chắcchắnlàfannãotànđẳngcấp.“Siêuthịgầnđâyrấtnhỏ,tôiláixeđưacôđếnsiêuthịlớn,cômuốnmua

gì thìmua.”LụcPhồnnhìnđiệubộchắcchắnphảiđicủaanh,cũngđànhthuận theo anh: “Nhưngmà…Nếu như bị nhận ra, tôi có thể chạy trướckhông?”Mặcdùcôkhôngphảiđạiminhtinhgì,nhưngngườitrênmạngcũngbiết

côkhôngít,nếuđicùngGiảnNgộChâulạigâyrascandaltìnhyêunàynọ,vậythìcôcóthểsốngbìnhyênđượcsao.GiảnNgộChâusuynghĩmộtchút:“Cóthể,đừngquêngọiđiệnchoTrần

Tiêuđếncứutôi,nếubịphơithâyởsiêuthịsẽảnhhưởngkhôngtốt.”“…”

Page 88: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương15

GiảnNgộChâumớirakhỏicửaphòng,đichưađượcmấybước,haivệsĩđãđuổitới:“AnhGiản,anhđiđâuvậyạ?”“Đi ra ngoàimột chút, đừngđi theo tôi”Hai vệ sĩ tỏ vẻkhóxử: “Anh

Giản,nếuanhnhấtđịnhphảiđirangoài,vậychúngtôicũngnhấtđịnhphảiđitheoanh,ngộnhỡxảyrachuyệngì,chúngtôilàmsaomàănnóivớianhTrầnTiêuđược?”.TừlâuGiảnNgộChâuđãphảiquenkhôngđượcrangoàimộtmình,anh

nhìn về phíaLục Phồn, hình như đang hỏi ý kiến của cô, dù sao cómấyngườiđànôngcaotovạmvỡđitheosaucũngsẽkhôngthoảimái.LụcPhồn:“Đểchohọđicùngđi,siêuthịnhiềungườinhưthế,đềphòng

bấttrắc.”GiảnNgộChâugậtđầumộtcái:“Vậythìcùngđiđi,nhưnghaicậuphải

cáchtôimườithước.”Anhvốnđãănmặckỳquái,lạicòncóhaingườitheosátnhưvậy,khôngbiếtsốngườiquaylạinhìnanhsẽtănggấpbaonhiêulầnđây.Xuốngđếnnhàđểxedướitầnghầm,vệsĩláixera,GiảnNgộChâuđứng

trướccửavịtrílái,gõvàocửakínhxemộtcái,vệsĩhạcửakínhxexuống,GiảnNgộChâulờiítýnhiều:“Xuốngxe,tôilái.”Vệ sĩ xuống xe, chờLụcPhồn vào xe xong,GiảnNgộChâu khóa cửa

ngaylại,liếcmắtnhìnhaivệsĩvẻmặtmêmanđứngbênngoài:“Haingườitựđếnđi,đếnXXđườngWalmart.”Sauđó, xe lao thẳng rangoàikhôngbuồnnấnná, để lại chohaingười

nhìntheochiếcđuôixe,tiệnthểcònphunđầykhóivàomặthaingười.Vệsĩ:“...”

LụcPhồnnhìnhaibóngdángcôđơntrongkínhchiếuhậucáchcàngngày

càngxa,khôngnhịnđượcbậtcườimộttiếng:“Saokhôngđểchohọlênxe?Látnữađếnsiêuthịkhôngtìmđượcanhthìphảilàmsaobâygiờ?”“Khôngbiết.”GiảnNgộChâukéokhănquàngcổxuống:“Sởtrườngcủa

họlàtìmngười,côcóquăngtôiởquảngtrườnglớnđinữachỉtrongbaphúthọcũngtìmđượcthôi.”

Page 89: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnkhekhẽgậtđầu,sauđókhôngnóithêmgìnữa,quayđầusang

cửaxenhìnđườngphố.Thậtrathìchẳngcógìđẹpcả,xungquanhđâytoànlàkhudâncư,đườngxechạycũngkhôngrộngrãi,thậmchícómấychỗcònbịhưhỏng,nhưngmàlúcnàyđâycôkhôngbiếtmìnhlàmgìkhác,dẫusaotiếpxúcvớiGiảnNgộChâucũngchỉđượcđôilần,biếtnóichuyệngìđâu.GiảnNgộChâumởnhạc,tiếngnhạcnhẹnhàngdudươngnhưlàmgiảm

đikhôngkhílúngtúngtrongbuồngxe.Anhlàmnhưđangchuyênchúláixe,nhưngánhmắtvẫnvô tìnhcốýnhìnsangghếbêncạnh,một lát sau,anhthấpgiọnghokhan,kiềmchếtâmtìnhcủamình,đầungóntaytrênvôlănglạivôthứcgõnhịptheotiếngnhạc.Mặcdùhànhđộngkia chỉ hết sứcbình thường, nhưngdo anh làmnên

mớiquyếnrũmêngườiđếnvậy.Taycủaanhnhìnrấtđẹp,tolớnmạnhmẽ,cũngrấtsạchsẽgọngàng,mubàntaykhôngnhìnrõlỗchânlôngnhưnglạicóthểnhìnthấynhữnggânxanhnhànnhạt,ngóntaydàithonđềuđặn,mỗimộtđộngtácnânglênhạxuống,cácđốtngóntaysẽnổilên,hiệnlênkhớptayrõràng.LụcPhồnbịđộng tácnàycủaanhhấpdẫnchúý,nhìn thấy tayanh thì

khôngsaodờimắtnổi.Cóngườithíchmặtthìcũngcóngườithíchtay,thíchgiọng,LụcPhồncũngkhôngphảingoại lệ, côkhông thểphủnhận, côđãnhìntaycủarấtnhiềuđànông,nhưngsovớihọ,taycủaGiảnNgộChâuvẫnđẹpnhất.GiảnNgộChâulàmcôngtácchuẩnbịhồilâu,cuốicùngcũngchầnchừ

nớithẳng:“Hômnayởđoànlàmphimtôicóhơilớntiếng,xinlỗicô.”LụcPhồnđộtnhiênbìnhtĩnhlại,ánhmắtchuyểnđếnmặtanh,đúnglúc

anhcũngnhìn lạimình, saugiâyphútngắnngủihaingười chạmvàomắtnhau,cảhai lạivộivàngquayđầusangchỗkhác.LụcPhồnnhìnrangoàiđường:“Khôngcóviệcgìđâu,đúnglàtôikhôngnênlợidụngthânphậnmàđibậytrongđoànlàmphim,saunàynếucóđếnđưacơmtrưachoanhtôisẽchúýhơn,hoặclàanhnóiTiểuTrươngđếnnhàtôilấycơmcũngđược.”“Khôngcầnthiết.”Anhbấtgiácthốtlên,sauđólạimuốnchegiấunênbổ

sung thêm:“TiểuTrương taychânkhôngnhanhnhẹn,nếucôcó thờigianrảnhrỗithìnhờcôđưatớivậy.”LụcPhồnnhậnlời:“Một thángnày tôiđềurảnh, tôisẽcốgắnghếtsức

làmchuyệnmìnhnênlàm.”

Page 90: Tác giả: Thời Nhĩ

Tìmđượcđề tàinóichuyện,sống lưngGiảnNgộChâucũnghơibuông

lỏng,anhlàmnhưvôtìnhhỏitớitìnhhìnhcôngviệccủacô:“Lúctrướccônói,saunàycôsẽlàmviệcởVạnHoaTVsao?”LụcPhồnkhôngngờGiảnNgộChâulạicóhứngthúquantâmđếncông

việccủamình,chắclàthuậnmiệnghỏiđểgiếtthờigianthôi,vìvậycũngtrảlờiđơngiản.Haingườihọmộtngườiphốihợpmộtngườivô tâmhỏiđápđượcvàicâu,xeđãnhanhchóngđếnnơirồi.Thờigiannàysiêuthịkhôngđôngngườimuasắm,haingườidễdàngtìm

đượcmộtvịtríđểxedướitầnghầm,đỗxexong,GiảnNgộChâubắtđầucảitrang, từđỉnhđầuđếncổđượcchekínmít, chắcgiócũngkhông thổi lọt,nhìn cũng hơimắc cười. Lục Phồn không dám cười trướcmặt anh, xoayngười rồi vẫn khônghết buồn cười, cô nghĩ thầm trong lòng, khôngkhéongườitasẽnghĩđâylàbệnhnhânbịcáchlytrúnggióquá,sauđóhọsẽnéthậtxa.Haingườiđẩymộtchiếcxeđẩy,sauđóđithẳngđếnkhuthựcphẩmởlầu

hai.Trướckhi tới đâyLụcPhồnđãđọckỹ thông tin, cũngnhớnằm lòngnhữngloạithứcănnàotốtchodạdày,chonêncôchọnmuanguyênliệurấtnhanh,màGiảnNgộChâuthìquảđúngkiểungườikhôngthườngđimuađồăn,cũngkhôngbiếtchọngì,chonênanhkhôngthểlàmgìkháclàđẩyxe,nhưmộtcáiđuôinhỏphíasauLụcPhồnđangđiloạnkhắpnơi.Trongquá trìnhchọn lựa, thỉnh thoảngLụcPhồnsẽnóiđếncôngdụng

củathựcphẩmđó,trìnhbàycựckỳtỉmỉ,lạicònnóiluônmộthơimườicáchchếbiếnraucải,GiảnNgộChâulặnglẽlắngnghe,thậmchílúcLụcPhồnchọnđồ,anhcũngsẽhơicúixuốngcùngcô,nhìncôchọnthếnào.CólẽLụcPhồncảmthấydángvẻkhiêmtốnhọchỏicủaanhcũngcựckỳthúvị, thếnênaikiakhôngdừng lạinữa,xemnhưđây làmộtchương trình trực tiếpgiảngđápvềmỹthực.Hâmmộngườitađãlâumàchưabaogiờđượcchúý,lúcnàyđây,cảm

xúctronglòngGiảnNgộChâuvôcùngphongphú.Chậcchậc,khócóthểdiễntảthànhlời.Đúnglúcđó,haivệsĩ tolớnrốtcuộccũngthànhcôngtìmrahaingười

trongsiêuthị,họvuimừngchạynhanhtớibêncạnhGiảnNgộChâu:“AnhGiản.”Bởivìbọnhọcắtngang lờiđanggiải thíchcủaLụcPhồn,vẻmặtGiản

Page 91: Tác giả: Thời Nhĩ

NgộChâu liền trầmxuống,cókhẩu trangchemặtđấy,nhưngkhônghiểusaogiữamùaxuânphơiphới,haivệsĩlạicảmthấynhưgiólạnhùavề.Haingườilặnglẽluivềsaumườibước,đứngxaxabêncạnhkệcủcảitrắngnhìnhaingườikia.“Cầntây,đuđủ,cátrắmcỏ,khoailangđỏ...”LụcPhồnlầnlượtlựachọn

từngmónrồibỏvàoxeđẩy,nhưnglạicảmgiáchìnhnhưmìnhquênmấtcáigì,đúnglúcđó,tiếngloaphóngthanhtruyềntới:“Giảmgiáshockđây,mộtcânbíđỏbađồngrưỡi,chỉbántrongđợtnày,đợtsausẽlàmnămđồngtưnha!”Nóithìchậmnhưngxảyrarấtnhanh,mọingườiởquanhkhurauquảvội

vàngchenchúckéonhautớikệbíđỏ,chỉtrongnháymắt,khuvựcnàyđãđôngnghẹtđếngiọtnướccũngkhôngchảylọt.Vàomùaxuân,bíđỏđượcbán rất nhiều, thời tiết hanh khô thế này ăn cháo bí đỏ là thích hợp nhất,GiảnNgộChâu:“...Tạisaotrongsiêuthịlạicótiếngraohàngvậy?”LụcPhồnnói:“Mỗingàyởsiêuthịsẽcómộtđợthànggiảmgiá,thứcăn

hayđồdùngsinhhoạtgìđó...Tôiđiđây,tôimớinhớmìnhcầnmuabíđỏ!”Côxắn tay áo lên, chuẩn bị động thủ,GiảnNgộChâu thấy thế thì vội

vàngngănlại.“Đôngngườinhưvậy,đừngtớiđóchenlấnnữa.”

“Khôngđược,đợtkếtiếpsẽtănggiáđó.”

“Cũngkhôngđắthơnbaonhiêumà.”

“TửTrựcNamchếttiệt,saomàanhhiểuđượcchứ,phụnữthíchnhấtlà

thamgiamấytrònáonhiệtnàyđấy,nhấtđịnhphảimuađượcmónđồđó,giácảkhôngphảivấnđề.”GiảnNgộChâuthựcsựkhônghiểunổitâmtưcủaphụnữ...Màkhoan,có

phảilúcnãyLụcPhồnnhanhnhảugọianhlà...TửTrựcNamchếttiệt?Nếuanhnhớkhôngnhầm,cáitênnàyhìnhnhưlà...antifanhaygọi.Lục

Phồnhìnhnhưcũngnhậnra,côtrầmmặc,tronglòngvẽmộthìnhchữthập.Khôngkhícũngnhấtthờiyêntĩnh.GiảnNgộChâuquyếtđịnhgiảbộnhưmìnhkhôngnghe,anhthấpgiọng

hoho:“Côcứchờởđâymộtlúcđi.”LụcPhồnnhìnanhbắtđầuxắntayáo,kinhngạckhôngthôi:“Anh...Anh

Page 92: Tác giả: Thời Nhĩ

tínhvôchenchúcsao?”Côvừađịnhnóihay là thôiđi,mặcdùquả thựccô rấtmuốnnhìn thấy

cảnhtượngGiảnVũTrựccùngcácbácgáitranhnhaumuabíđỏ,quámấthồnấychứ.GiảnNgộChâulạnhlùngliếcnhìncômộtcái:“Dĩnhiênkhôngphải.”

Anhngoắcngoắcngóntayvớihaivệsĩnhưhaicâycộtởđằngxa,sauđó

chỉ tớikệbíđỏ,gươngmặthaivệsĩcoquắp, trảiquamộtphenđấutranhkịchliệt,cuốicùnghọcamchịusốphậnxôngvàochenlấn.LụcPhồnnhìnhaivệsĩđangbịmấybácgáiđẩytớiđẩylui,cònrụtrèe

sợkhôngdámtrảđũa,đaulònglàthếnhưnglạikhôngnhịnđượccười,côngẩngđầulên,đangmuốnhỏiGiảnNgộChâu,anhđanghãmhạivệsĩcủaanhđấyà,nhưngkhôngcẩn thận lạichạmvàomắtanh.Ánhmắtcủaanhnhưcấtgiấucảbầutrờiđầysao.LụcPhồnnghĩtớichuyệnthânphậnantifancủamìnhbạilộ,tựnhiênlại

thấylúngtúng,vộivàngkhépmi.Khônglâusau,haivệsĩmồhôiđầyđầubưnghaitráibíđỏtrởlại,LụcPhồnnhịncười,tronglòngbuồnbựckhôngthôi.Thứcănđãmuaxong,trênđườngđếnkhutínhtiềnthìngangquakhuđồ

uống,LụcPhồnbịmấy thứđóhấpdẫn,dừngbước.GiảnNgộChâucũngdừng lại, giốngnhưmột phụhuynhgia trưởngdạydỗ trẻ con, lấy lonđồuốngtrongtayLụcPhồnbỏlạilênkệ:“Mấyđồnàykhôngtốt,uốngítthôi.”“Anhuốngcáinàyđi.”LụcPhồncầmliêntiếpmấylonxuống:“Tôinghe

nóiđồuốngnàyrấttốtchodạdày,nhưngởsiêuthịkhôngcóbán,lầnnàylạimaymắngặpđược,nhấtđịnhphảimuanhiềumộtchút.”LôngmàyGiảnNgộChâunhíulại,nhìnkiểunéncườicựckhổcủaLục

Phồn,anhcànghiếukìvớiđồuốngtrêntaycôhơn,vìvậycầmmộtlonlên,nhìnquacáitên.RượuthuốcrắnnướcLaoshan.

Page 93: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương16

Chỉnhìntênđồuốngnàythôiđãthấylạlắmrồi.GiảnNgộChâucóphầnkhônghiểu:“Côđangcườigìvậy?”LụcPhồn

lậptứcnghiêmtúclạingay:“Khôngcógìđâu.”CôlấylạilonnướctừtrongtayGiảnNgộChâu,bỏvàoxeđẩy:“Anhcómuốnmuagìnữakhông?Nếukhôngthìchúngtavềkháchsạnsớmthôi,trễgiờăncơmcủaanhmất.”LúcnàylươngtâmcủaGiảnNgộChâucũngbắtđầutrỗidậy,anhnóivới

haivệsĩ:“Cómuốnăngìthìtựmìnhđilấyđi,tôitrảtiền.”Mặcdùhaivệsĩômmộtbụngđaukhổkhôngbiếtxảvàođâu,nhưngđạođứcnghềnghiệpvẫnsángbừnglấplánh,quảquyếtlắcđầu:“AnhGiản,đivềkháchsạnđi.”GiảnNgộChâucũngthuậntheo:“Vậyđithôi.”

Trênđườngđivề,haivệsĩvẫnphảitựđónxe,lạiphảivềđếnkháchsạn

sớm hơnGiản Ngộ Châu và Lục Phồn, vì vậy phải dốc hết tốc lực, mộtngườiđiđậuxe,mộtngườihìhìhụchụcxáchhaitúiđồlớnvàophòngbếp.LụcPhồnliếcmắtnhìnGiảnNgộChâuđangănkhôngngồirồinhànnhã

đúttayvàotúiquần,trongđầungẫmnghĩ,nàolàbảovệantoàn,lạicònphảibonchengiànhgiậtbíđỏ,đãthếlạicònkhuânvácđồ,chắcchắntiềnlươngcủavệsĩrấtcao,nếukhôngchắchọsẽđạpbànbỏviệc.Saukhisắpxếpxongsốthứcănvừamuacũngđãgầnsáurưỡi,LụcPhồn

tínhtoánnhanhhômnaysẽ làmnhữngmóngì,sauđócômặctạpdềvào,chuẩnbịbắttaynấunướng.Tháirau,xàoxàonấunấu,bàybiệnlênbànăn,làmliềnmộtmạch.Động

táclưuloátnhanhgọncóthểsánhngangvớicácđầubếpnhàhàng,thậmchíchỉcóhơnchứkhônghềkém.ThậtrathìtrướckhibốmẹLụcPhồnquađờicôcũngđượcchiềuchuộng

giốngnhữngcôbékhác,cũngchỉbiếtchiêncơmtrứngvớinấumìgóimàthôi,rồibỗngnhiênbốmẹrađi,tráchnhiệmchămsócLụcThờiđổlênđầumình,côcũngchỉcóthểtựmìnhchốngđỡ.Thờigianđầuvìkhôngcónhiềutiền,haingườikhôngthểăncơmtiệm,

màcôlạikhôngthểđểLụcThờichịukhổ,vìvậycôlẳnglặngkhổluyệnhọcnấuăn,nhiềunămtrôiqua,dườngnhưnấuănđãtrởthànhmộtphầntrong

Page 94: Tác giả: Thời Nhĩ

cơthểcô,nênchogiavịgì,nênnấutrongbaolâucũngchẳngcầnsuynghĩ,thậmchíngaycảtháiraucũngkhôngcầnchămchú,theobảnnăngcũngcóthểhoànthànhmộtbữacơm.Cómộtfantrongchươngtrìnhtruyềnhìnhtrựctiếptừngthởdàinói,nhìnLụcPhiềnPhiềntháirauthìcứnghinghikhôngbiếtđâycóphảitruyềnhìnhtrựctiếpkhôngnữa,haylạilàdohậutrườngđãtăngtốcđộvideotăngthêmbalần.Chẳngbiết từ lúc nào, cửa kính phòngbếp đượckéo ramột nửa,Giản

NgộChâudựavàotường,ánhmắtnhìnnhưtùyýnhưnglạicómộtvẻchămchúlạthườngnhìnbóngngườiđangbậnrộntrongkia.Anhimlặngkhôngtạotiếngđộngnào,ngaycảhôhấpcũngvôthứcchậm

đi.Trongđầulóelênsuynghĩ...nhữngngườikhátvọngcómộtmáinhà,cólẽlàmongchờcảnhtượngnàysao?Cómộtngườitrikỷ,đứngtrongbếpnhàmình,bậnrộnnấuănchomình.TừnămhaimươiGiảnNgộChâuđãbắtđầudebut,mườinămtrôiqua,dườngnhưcuộcsốngcủaanhchỉcóăncơm,ngủvàdiễnxuất,vôcùngnhạtnhẽo,nhưngchínhanhcũngchưabaogiờcảmthấy thiếu gì trong cuộc sống củamình, vô tri vô giácmặc thời gian trôi,nhưngvào lúcnàyđây, trongđầuanhbỗngnảy ra suynghĩ– có lẽ, cuộcsốngcủangườibìnhthườngcũngcócáitốtđẹpcủanó,nhữngthứanhchưatừngđượctrảiqua,chẳnghạnnhưnhìnngườimìnhyêuthươngtựlàmcơmchomình...Haha,GiảnNgộChâu, saomày lạibắtđầuYYcongáinhàngười ta là

ngườiyêucủamìnhđượcchứ,lạicònápdụngmấylờithoạitrongphimvàođờithực,màycóthấybuồnnônkhônghả?GiảnNgộChâumặtkhôngbiếnsắcnhưngtronglònglạiđangtựxỉvảchínhmình,đúnglúcnày,ánhmắtlóelênmộtcái, thấychiếc tạpdềcủaLụcPhồnbị tuột.Hìnhnhưcôấycũngkhôngpháthiệnra,vẫnchămchútháirau,GiảnNgộChâuthởkhẽmộthơi,khôngkịpsuynghĩchânđãbướcvàophòngbếp.D.owntạinghiepdµ•ñet

Anhđitớisaulưngcô,nhẹnhàngkéohaidâyngangquathắtlưng,buộc

lạixongxuôi,đangchuẩnbịluivềphíasau,độtnhiênLụcPhồnlạicảmthấybấtthường,cônghiêngđầu,bốnmắtnhìnnhau.CómộtngườichìnhìnhphíasaulàmLụcPhồnbịdọahếtcảhồn,tayrunlên,mũidaosắclẻmrạchmộtđườngrấtsâulênngóntaycô,máuđỏthẫmồạtchảy.Côthấpgiọngkêuđaumộttiếng,cònchưakịpgiơngóntaylênxemthì

GiảnNgộChâuđãnhanhhơnmộtbước,đưa taycôđếnvòinước rửavết

Page 95: Tác giả: Thời Nhĩ

thương.Có lẽ do dòng nước quá lạnh nên cánh tay đượcGiảnNgộChâunắmchặtcũngnổihếtdagà,cảmgiácrấtlạkì,thậmchílấnátcảcảmgiácđauđớntừngóntaytruyềntới,chonêntrongvàigiâyngắnngủiLụcPhồnđãmuốnrúttayvề.GiảnNgộChâunhậnraýđịnhcủacô,taycàngnắmchặthơn,sauđótrợnmắt tỏvẻtráchcứngườikia,dùnggiọngđiệuphụhuynhmàdạydỗconnít:“Cóthiếuthờigianđâu,xắtnhanhnhưvậylàmgì?Xốinướcmộtlátđi.”Nóixong,anhhơikhomngười,nhìnkĩmiệngvếtthương:“Cũngkhásâu,chắcmáuvẫnchưangừngchảyđược.Cóđaulắmkhông?”Cảmgiác têdạiquáidị từđầungón taynhưxông thẳng lênnão, thẳng

đếnnơisâunhấttrongbộnão,nhấtthờiLụcPhồncũngquênkhinhbỉhànhvixuấtquỷnhậpthầncủaanhtakhiđứngsaulưngmình,cứthếngâyngônhìnchằmchằmcánhtayđangbịGiảnNgộChâunắmchặt.Lòngbàntaycủaanhrấtấmáp,ápsátlênmubàntaycô,hơiấmlansang,trởthànhnóngbỏng.GiảnNgộChâucũnglậptứcýthứcđượcmìnhđangnắmbàntaynhỏbé

củangườitamàkhôngchịubuôngra,thếlàhốthoảngthảtay,tronglònglạimắngmìnhcầmthú,nhưngmắtkhôngnhịnđượcvẫnvôthứclạivếtthươngkia.Đầungóntaytrắngtrẻomịnmànglạibịráchmộtđường,nhìnmàthấyđaulòngquá.LụcPhồnkhôngbiếtnênmởmiệngthếnào,GiảnNgộChâucũngđang

suynghĩlàmsaođểphávỡyênlặng,vìvậybầukhôngkhícứyêntìnhnhưthế.Maymàkhôngkhílúngtúngkhôngkéodàiquálâu,GiảnNgộChâuhonhẹmộttiếng:“Cônghỉngơiđi,đểtôitháiraugiúpcô.”Lục Phồn vội vàng nói: “Không cần, anh không cần bận tâm, tôi làm

nhanhlắm”Lờinóingừnglại,côkinhngạcnhìnGiảnNgộChâuthànhthạotháirau:“Anhbiếtnấuănhả?”Nhìncáchanhxắtđồăn,chắcchắntàinghệcủaanhkhôngchỉdùnglạiở“biếtnấuăn”thôiđâu.“Thỉnh thoảng tôi cũng tự nấu ăn nhưng chỉ làm lung tung không theo

nguyêntắcnàocả.”Rõrànglàđangkhiêmtốn,nóikhôngchừngtronglònganhcònđangtự

đắcvìlàmngườitagiậtmìnhthìcó.Trênthựctế,quảthựctronglòngGiảnNgộChâu cũng đang rất thoảimái, cầm lòng không đậu lại bắt đầu khoekhoang,vìtheođuổicongáinhàngườitamàkhôngngạitựtângbốcmìnhthếnàychẳngkhácnàomấychàngtraitrẻtuổi.Nhưngmà Lục Phồn cũng kinh ngạc thật đấy, ý nghĩ đầu tiên của cô

Page 96: Tác giả: Thời Nhĩ

chínhlà,nếuanhbiếtnấuăn,vậysaocònphảimờiđầubếptới?Haylàvìbậnrộnquákhôngcóthờigiantựchămsócchomình.Cứ như vậymột hồi, GiảnNgộChâu đã xắt củ cải trắng thành những

khoanh tròn xinh xắn, gọn gàng. Anh liếc nhìn Lục Phồn, hình như vếtthươngđãbắtđầutrắnglên,giờkhôngdámđưatayranắmnữa:“Vẫncònchảymáusao?”LụcPhồnkhóavòinướclại,vếtthươngởđầungóntaychỉcầnkhôngđụngvàothìsẽkhôngchảymáu:“Khôngchảynữa.”“Ngănkéodướitủtivicóthuốcđỏvớibôngbăng,xửlýchútđi.”

“Àđược.”LụcPhồndừngmộtchút,bổsungthêmmộtcâu:“Cámơn.”

GiảnNgộChâucúiđầuchuẩnbịnguyênliệunấuăn,khôngphảnứnggì

thêm,saukhiLụcPhồnđirangoài,khóemôilạiconglênmộtchút.Lục Phồn xử lý vết thương qua loa rồi quay lại phòng bếp, GiảnNgộ

Châuđãnấuthaycôrồi, thànhthạoxàothứcăntrongnồi.Ngườiđànôngcaolớnmặcbộđồởnhàmàuxámnhạt,trútbỏánhhàoquangchóilòatrênsâukhấu,nhưnglạinhiềuhơnmộtnétdịudàngtốtđẹp,khiếnngườitabấtgiáccũngyêntìnhlạitheo,lặnglẽngắmnhìn.GiảnNgộChâupháthiệnraánhmắtcủacô,hơiquayđầu,đườngconggò

máthườngngàyvẫn lạnh lùngnghiêmtúc,khôngngờlúcnày lạinhuhòahẳnđi:“Côcứnghỉngơiđi,việccònlạitôicóthểgiảiquyếtđược.”“...”Anhđãnóinhưvậy,LụcPhồncũngkhôngquấnquýtthêm,hơnnữa

nóithậtlòngthìcôcũngrấttòmòthứcănmàGiảnNgộChâunấuracómùivịthếnào.Nếunhưdùngđầuócđentốiđểdựđoán,a,nhiềuthêmmộtcáichấmđen,

antifanmàbiếtđượcchắcchắnsẽvuivẻlắmđây.LụcPhồnkhôngđilungtung,chỉngồitrênghếsalonchơiđiệnthoạicủa

mình,khônglâusao,GiảnNgộChâuđãbưngbốnmónmặnmộtmóncanhlênbàn,sauđótựnhiênkéoghếsalonngồiđốidiệnvớicô:“Ăncơmđượcrồi,nhanhđirửatayđi,đừngđểđầungóntayđụngnước.”“Ồ.”LụcPhồnphảnứngtheobảnnăng,lúcđivàophòngbếprửatay,bất

tribấtgiáccômớikịpphảnứng,cảnhtượngvừarồisaocứthấycógìquánquáiấynhỉ...Giốngnhưkiểuchồnglàmđồănxonggọivợraăncơmấy...Côlậptứclắcđầu,quăngýnghĩđiêncuồngnàyđingay.

Page 97: Tác giả: Thời Nhĩ

Hơnnữa...Côđanglàmgìđây!ChẳngquacôlàngườiđượcTiểuTrương

nhờvả,nhìnGiảnNgộChâuănxonglàđược,hơnnữatronglòngcôcũngkhángcựviệcngồiđốidiệnvớiGiảnNgộChâurồiăncơmchungvớinhauthếnày.Cảnh tượng đó càng nghĩ càng quái dị! Lục Phồn buồn bực quay lại

phòngkhách,GiảnNgộChâuđãchuẩnbịxongchénđũa:“Ăncơmthôi.”LụcPhồnnhìnhaichéncơmhaiđôiđũatrênbànđãđượcdọnsẵnra,tronglònghơiphức tạp.Cáinày,cảmgiácquen thuộcnhưngườimộtnhàcàngngàycàngnghiêmtrọng.A!!Ônganhà,chúngtacũngxemnhưlàhaingườinửaxalạđó,anhphảilạnhlùngmớihợptìnhhợplý,aaaa!Côngồixuốngghếnhìnthứcănthơmphứctrướcmặt,cơnthèmănkhông

saonhịnlạiđược,chonênLụcPhồncũngkhôngkháchsáonữa,bắtđầuăncơm.Đúngnhưcôdựliệu,mónăncủaGiảnNgộChâucómùivịrấtngon.GiảnNgộChâunhìncôtrợntròncảmắtthìcũngđoánrađượccôsuynghĩcáigì, anh lặng lẽcườinhẹ, sauđómớikhiêm tốn trả lời: “Quákhen rồi,cũngbìnhthườngthôimà,côvẫngiỏihơntôi,tôichỉtùytiệnnấubừathôi.”LụcPhồn: “...”Khôngbiết tại sao lạimuốnđánhngườighê.Độtnhiên

nghĩ tới điều gì, cô hơi hípmắt, sau đó lấymột lon rượu thuốc rắn nướcLaoshan:“Cáinàyrấttốtchodạdày,trướckhiăncơmuốngmộtchútđi.”GiảnNgộChâuhoàn toànkhôngcóchúthoàinghi,nhận lấy lonnước,

khuira.LụcPhồnchốngcằm,tủmtỉm:“ĐâylàđồuốngtừThanhĐảo,códanhhiệulànướcthánhtừlâu,anhcóbiếttạisaokhông?”“Tạisao?”GiảnNgộChâungửađầuuốngmộthớplớn,mộtgiâykếtiếp,

cả người anh như thể hóa đá bất thình lình, đình trệ hoàn toàn từ đầu tớichân.“Bởivìkhôngnhữngcó lợichosứckhỏe,hơnnữa...”LụcPhồn thởdài,hếtsứctiếcnuốinhìnGiảnNgộChâu:“Vôcùngkhóuống.”

Page 98: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương17

Côcònchưanóihếtcâu,GiảnNgộChâuđãđứngbậtdậy,bướcnhanhvềphíanhàvệsinh,bướcchânvộivànglảođảo,LụcPhồnkhôngnhịnnổinữaphìcườithậtto.Rượu thuốc rắn nướcLaoshan đượcmệnh danh là nước thánh, có hiệu

quảrõrệtvớichứngđaudạdàynặng,mànóđượcquầnchúngnhớkĩcũngbởimùivịlạlùng–uốngmộtngụmcóthểthăngthiên,từđóchẳngcógìmàkhôngquađượccả.Cônhớtừngcómộtngườitrênmạngmiêutảcònvidiệuhơn“nướctiểu

khaikhai”,bởivìmiêutảvôcùngsốngđộngnênđượclưutruyềnrộngrãitrênmạng,trùmghiềnmạngnhưLụcPhồnđươngnhiêncũngsẽtừngthấyqua,côrấttòmò,rấtmuốnthửnhưnglạikhôngcócanđảm,lầnnàyđượcnhìnthấyphảnứngcủaGiảnNgộChâu,côquyếttâmsẽkhôngbaogiờthửnữa.Trongphòngvệsinhvanglêntiếngđánhrăng.LụcPhồnnhịncười,nhớ

lạisắcmặtthayđổitrongnháymắtcủaGiảnNgộChâu,tronglònglạicảmthán,khônghổlànướcthánhnghetiếngvỡmật,cóthểlàmchokhuônmặtngànnămkhôngđổicủaGiảnVũTrựccũngphảibiếnsắc,quảnhiêndanhbấthưtruyền.Hơnbaphútsau,GiảnNgộChâuvẫnchưađira,LụcPhồnlokhôngbiết

cóphảiđãhạianhquáthảmkhông...Nghĩnhưvậy,tronglònglạicàngthêmáynáy,côdodựmộthồi,sauđóđitớiphòngvệsinh:“GiảnNgộChâu?Anhcònsống...Anhcókhỏekhông?”Cô gõ cửa nhà vệ sinh, rất nhanh cửa đã đượcmở ra.GiảnNgộChâu

bướcra,trongtaycầmkhănlônglaunướctrênmặt:“Cũngđược.”“Rấtkhóuốngsao?”

“Tàmtạm.”

... Trênmặt anh rõ ràng đang hiện lênmột dòng chữ to đùng “Tôi rất

khôngkhỏe”,cònbàyđặtsĩdiệnnữa!LụcPhồncốnhịnkhóemiệngđangconglên:“Khụkhụ,mặcdùmùivị

hơi lạ...Nhưngnó rất tốt chodạdày, người tavẫngọi lànước cứumạng

Page 99: Tác giả: Thời Nhĩ

ngườiđấy.Nghenói là cànguốngcàng thích, saukhiquenmùivịnày sẽkhông thích đồ uống khác nữa, mà cũng đã mua rồi, hơn nữa anh cũngkhôngcảmthấykhóuống,nếuvậythìránguốnghếtnha?”GiảnNgộChâu:“...”

Cứumạngngườicáigìchứ,rõrànglàđòimạngngườithìcó...LụcPhồn

điđếntrướcbàncơm,đếmđếmmấylonrượurắnnước:“Tổngcộnglàmườilăm lon, hai ngày uốngmột lon, kết hợp ăn uống, trongkhoảng thời gianngắnbệnhđaudạdàycủaanhsẽkhôngtáiphátnữa,nhưngmàsaunàyvẫnphảichúýănuốngđó.”GiảnNgộChâutrờisinhđãrấtđểýmặtmũi,nhìnbiểucảmnghiêmtúc

củaLụcPhồn,nhấtthờikhôngbiếtphảinóigìđểkhỏiuốngcáithứnướcđòimạngkia.Haingàymộtlon...Mộtlonanhcònuốngkhôngnổi.Hầy...Chỉcầnnhớ

lại cáimùivịkinhkhủng trongcổhọngđó thôi, anhcũngkhôngcầncứuchữanữa,chưabấttỉnhlàmayrồi.Cho tậnđếnkhiLụcPhồnđã rờiđi, tinh thầnGiảnNgộChâuvẫncòn

hoảnghốt,hìnhnhưtrướcmặtanhđãthấpthoángbónghìnhngàytậnthế...Ngồi trênghế trầmtưhồi lâuanhmớimiễncưỡngvùngvẫybình tĩnh lại,đẩynửalonnướckiaraxakhỏichỗmình,mắtkhôngthấytâmkhôngphiền.Độtnhiên,anhnảyramộtsángkiến,cầmhailonnướctrongtúi,mởcửa

phòng,nhìnthấyhaivệsĩtậntụyđangđứngcanhtrướccửa.GiảnNgộChâulạnhlùngnói:“Mệtkhông?Ăncơmtốichưa?”“Ănrồi.”

“Vậyuốnghailonnướcnàyđi,đứngnhiềunhưthếchắcmệtmỏilắm.”

Haivệ sĩ vộivàngnhậnhai lonnước, trong lòngxúcđộngkhông thôi,

GiảnNgọcChâuquảlàngườicónhântính,biếtquantâmđếnnhânviênquáđi.GiảnNgộChâunhìnhọkhuilonnướcxongmớimởcửaphòngmình,cửa

kenkétđồngthờiđónglại,anhnghethấybênngoàivanglênhaitiếngchửithầmkhẳngkháihùnghồn:“Conbànó!!!”GiảnNgộChâu thởdài.Làmanhemcựckhổ rồi,xuấtphát từnội tâm

anhGiảnthậtlòngthậtdạcảmkíchhaingườilắm.

Page 100: Tác giả: Thời Nhĩ

Mấyngàysau,LụcPhồnvẫnđúnggiờđếnđoànlàmphimđưacơm,mỗi

lầnđếnphòngnghỉcủaGiảnNgộChâucôlạithấysốlượngnướcrượurắngiảmđimộtchút,cônghĩ,khônglẽanhtađanguốngthật?Chẳnglẽđãthíchthứnướcđórồi?Đúnglàthầntiênnha.Nhưngmàcôđâucóbiếtlà...

GiảnNgộChâukéotócgiảxuống,nhétvàotayemgáitổtrangphục,vừa

kéonútbuộctrênquầnáo,vừagấpgáphỏitrợlý:“Mấygiờrồi?”TiểuTrươngphải chạy chậmmới đuổi kịp tốc độ của anh: “Hic,mười

mộtgiờnămmươibaphút,cònbảyphútnữaLụcPhồnmới tớiđoàn làmphim.”“Nhanhlênđi.”

LòngTiểuTrươngkhôngngừngkêukhổ, anh trai à, tôikhôngcóchân

dài,khônglẽmuốntôibaynữamớiđủnhanh!Trở lại phòng nghỉ, Giản Ngộ Châu cũng không kịp cởi quần áo trên

người,đếmđếmsốlonrượuthuốcrắnnước,thấyvẫnhơinhiều,vìvậyanhhỏi:“TiểuTrầnđâu?Khôngphảicậutaphảiuốngmộtlonà?”“Tiểu Trần bảo hôm nay thân thể không thoảimái, chưa tới đoàn làm

phim.”“VậyTiểuVươngđâu?”

“A...TiểuVươngnóiđicoimắt,hômnaykhôngtới.”

“Vậy...”

“AnhGiản,hômnayhaivệsĩcũngxinnghỉrồi.”

GiảnNgộChâu“...”

TiểuTrươngmồhôirơiđầyđấtnhìn lonnướctrongtayanh:“Nếumọi

ngườikhôngaimuốnuống,vậythì,hômnayđổđiđượckhông?”“Khôngthểlãngphí.”

Đúnglúcđó,cửaphòngnghỉbịmởra,TrầnTiêuvàLụcPhồncùngnhau

đivào.Trong tayGiảnNgộChâu vẫn còn đang cầm lon nước rượu thuốc rắn

Page 101: Tác giả: Thời Nhĩ

nướckhôngbiếtphảiphảnứng làmsao,vừanhìn thấyLụcPhồn, sắcmặtanhcứngđờđônglại:“Hômnayđếnsớmvậy.”“Ừ,hômnaykhôngbịkẹtxe,nênđếnsớmhơn.”

TrầnTiêunói:“ỞbênngoàivừavặngặpđượcLụcPhồnnêncùngđivào

luôn,TiểuTrương,cậulấycơmhộpchochúngtachưa?”TiểuTrươngvộivàngnói:“Đilấyngayđây.”Nóixongthìcũngchạymấttăm,trongphòngchỉcònlạibangườiGiảnNgộChâu,LụcPhồngvàTrầnTiêu,TrầnTiêuthảlỏng ngồi xuống ghế sa lon: “Hai người đứng làm gì vậy, ngồi xuống đi,đúng rồi Lục Phồn, hôm nay có làm món mứt khoai lang đỏ hôm trướckhông?Hômtrướctôichỉănđượcmộtmiếngnhỏ,thèmmuốnchếtluôn.”Nóixong,anhtaliếcGiảnNgộChâu:“Nếukhôngphảingườinàođócứ

khăngkhăngômchặtbìnhgiữnhiệt,tôicũngđâuphảinhớmãikhôngquênthếnày.”LụcPhồncườicười:“Khôngcómónmứtkhoailangđỏ,nhưnghômnay

cóbíđỏchuangọt,đượckhông?”“Tấtnhiênlàđược.”

TrầnTiêuvừađưatayđếnbìnhgiữnhiệt,GiảnNgộChâuđãnhanhtaylẹ

mắt lấy được trước, ôm khư khư trong khuỷu tay, caumày nói với TrầnTiêu: “Tất nhiên cái gì?Chỉ đủ phần chomột người thôi, cậu đói thì chờcơmhộpđi,đừnglãngphí.”TrầnTiêu:“...”LụcPhồnphìcười,quanhệgiữahaingườinàythậtlàthú

vị,khônggiốngmộtđạiminhtinhvớiquảnlýgìhết,ngượclạinhìncóvẻnhưcảhaiđềukhôngvừamắtđốiphương,chỉhậnkhôngthểnóilờicayđộcđểtứcchếtngườicònlại.Lúcnày,cômớiđểý thấy lonrượuthuốcrắnnướctrongtayGiảnNgộ

Châu:“Mấyhômnayanhvẫnuốngđềuđặnchứ?”GiảnNgộChâuthânlàdiễnviên,chonênhoàntoànkhôngcóvẻchộtdạ:“Ừ,uốngriếtcũngquen,giờ thấy vị ngon lắm.”TrầnTiêu xùymột tiếng, hai chân vắt chéo, thầmnghĩtronglòng,hừhừcứtiếptụcđóngkịchđi.BởivìLụcPhồnđãbímậtnóivớianhtarằngchungsốngvớiGiảnNgộ

Châucũngrấttốt,đềnghịanhuốngrượuthuốcrắnnướcanhấycũngđồngý,hơnnữasaukhiGiảnNgộChâuvôtìnhngheđượcchuyệnđó,TrựcNamlạikhôngbiếtxấuhổ sốngchếtbảovệhình tượng trong lòngcongáinhà

Page 102: Tác giả: Thời Nhĩ

ngườita,đãvậycònnghĩcáchdùngthứnướcđòimạngđóđểgiàyvòanhemquanhmình.TrầnTiêuthựclòngmuốnbắtanhtaphảiquỳbòdướiđất.Lục Phồn ngạc nhiên: “Thật sao?” GiảnNgộ Châu gật đầu: “Ừ.” Anh

dừngmộtchút,đưatayra,đẩylonnướckiatớitrướcmặtcô:“Cômuốnthửmộtchútkhông?”LụcPhồnvộivàngkhoát tay:“Sứckhỏe tôi rất tốt,anhgiữlạiuốngđi.Àđúngrồi,tôithấyanhuốngrấtđềuđặn,vừavặntốihômquathấyởsiêuthịXcóbán,mộtthùngchỉcóhaitrămtệ,chonêntôimuarồi.”GiảnNgộChâu:“...”

TrầnTiêu:“...”

Bagiâysau,TrầnTiêukhôngnhịnđượcvỗbàncười to,cườiđếnnước

mắtngậpngụa.GiảnVũTrực cũng có ngày hômnay!!! SắcmặtGiảnNgộChâu cứng

ngắc,nửangàymớinặnramộtcâu:“...Cámơn,tôirấtthích.”“Cơmcũngđưađến rồi, tôikhôngquấy rầymọingườinữa.”LụcPhồn

nóixongliềnxoayngườiđivềphíacửa,GiảnNgộChâuđộtnhiênnghĩtớicái gì đó, mở miệng gọi cô lại. Lục Phồn xoay người: “Có chuyện gìkhông?”GiảnNgộChâuômbìnhgiữnhiệtđitớigócphòng,xáchlênmộtcáitúi,

sauđóđưachoLụcPhồn,vẻmặtcóhơimấttựnhiên:“Bồithườnglạichocô.”“Bồithường?”LụcPhồnmởtúiranhìnthử,bêntronglàmộthộpgiày,

nhìnkýhiệucũngbiếtđâylànhãnhiệugiàynổi tiếng.GiảnNgộChâubổsungthêm“Lầntrướckhôngcẩnthậnbẻgãygiàycủacô.”LụcPhồnhiểura,khôngnhănnhónữamànhậnlấyluôn:“Tôinhận,cámơnanh.”ĐúnglúcnàyTiểuTrươngtừbênngoàiđivào,miệnglẩmbẩm:“Lạilà

củcảitrắng,càrốt,đoànlàmphimđangnuôiheosao...”“TiểuTrương.”GiảnNgộChâugọianhta:“CậuđưaLụcPhồnvềnhà.”

TiểuTrương phản kháng yếu ớt: “Hả, nhưngmà em vẫn chưa ăn cơm

mà?”“Khôngphảithứcănchoheosao,khôngăncũngđược,látđivềthìmua

đồănbênngoàiđi.”Nóixong,GiảnNgộChâu lấy tiền trongví củaTrần

Page 103: Tác giả: Thời Nhĩ

Tiêu,đưahaitờMaochủtịchchoTiểuTrương:“Tôimờikhách.”TiểuTrương:“...”

TrầnTiêu:Excuseme?LúcnàyLụcPhồnmớimởmiệng:“Vừahaytôi

cũng chưa ăn cơm, Tiểu Trương, chúng ta đến nhà hàng ở gần đoàn làmphimăncơmniêuđi?”TiểuTrươngsiếtchặthaitờMaochủtịch,vuivẻramặt:“Đượcđấy,mauđithôi.”GiảnNgộ Châu: “...” Trần Tiêu nhìn Giản Ngộ Châu rồi lại nhìn Lục

Phồn,tronglòngkêutomộttiếng.Cómùigiấmchuathoangthoảngđâuđây,chắcchắnkhôngphảilàảogiáccủaanhtađấychứ.Quamấygiây,anhmớidầnngộra:Ơ...thếchẳngphảichỉcómìnhanh

muốnănthứcănchoheothôihả?Thậtđánghậnmà.TiểuTrươngvàLụcPhồnđirồi,GiảnNgộChâungồixuốngghếsalon,

mặtmũisasầm,TrầnTiêuthoảimáichếgiễuanh.“Thếnào,muốnrangoàiăncơmniêuluônhả?Cũngđược,tôiởlạimộtmìnhcũngkhôngsao,dùsaolòngxuâncủachàngtraitrẻcũngkhôngsaonénđược.”GiảnNgộChâumởbìnhgiữnhiệt,lườiphảinhìnanhta:“Đừngcóănnói

bậybạ.”“Conmẹnó lãoGiản,cậucònkhôngchịu thừanhậnà?”TrầnTiêumở

cơmhộp,xớicơmlên,hàmhàmhồhồnói:“ThậtrathìcậucóhảocảmvớiLụcPhồntôicũnghiểuđượcmà,tạicậuthuộckiểuxửnamchưatừngyêuđươnghaynắmtayvớicôgáinào,thỉnhthoảnglòngxuânnhộnnhạocũnglàchuyệnthườngtình,tôikhuyêncậu,phảisuynghĩchomìnhvàcảcôấynữa,thíchngườitathìtheođuổiluônđi,đuổikhôngkịpcũngvẫnphảiđuổitheo,cuốicùngcóđuổiđượchaykhôngthìanhemvẫnluônởbêncậu,hơnnữa,congáitrênthếgiớinàythiếugì,khôngtheođuổiđượcLụcPhồnthìtheođuổingườikhác,tìnhyêuàtìnhyêu,cũnggiốngnhưmộtthứhàngtraođổi,đừngnghiêmtrọngquá.”ĐộngtáccầmđũacủaGiảnNgộChâuhơikhựnglại.Rấtnhanhsauđó,

mặtanhkhôngbiếnsắcnhétmiếngthịtgàvàotrongmiệng,nuốtxongmớilạnhlùngnới:“Chuyệnkhôngnắmchắctôisẽkhônglàm,hơnnữa...”“Hơnnữagì?”

Hơnnữaanhcũngchỉcómộtcuộcđời,khôngthểvôtưtặngchongười

khôngthươngmìnhthếđược.

Page 104: Tác giả: Thời Nhĩ
Page 105: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương18

Hômnaylàthứsáu,nhưthườnglệsẽchươngtrìnhphátsóngtruyềnhìnhtrựctiếp,mặcdùLụcPhồnxinnghỉởLX,nhưngtintứcnàychưađượcbáorangoài,côsẽtiếptụclàmviệcchođếnkhicôngtytuyểnđượcngườidẫnchươngtrìnhmới.VìvậyhômnaycômớixinTrầnTiêuchonghỉ,buổitốisẽkhôngđếnkhách sạn.TrầnTiêuhàophóng tỏvẻcôngviệcquan trọnghơnmà,còncườihìhìbảovẫnđượctínhtiềnlương,GiảnVũTrựckhôngthiếutiềnvậyđâu.LụcPhồndởkhócdởcười.Nămgiờchiềucômớiđếncôngty,vừađiđến

cửathangmáyđãgặpngayTrầnDịch,côlêntiếngchàohỏi:“Điăncơmtốihả?”TrầnDịchúpúpmởmởừmột tiếng, ánhmắt liếc sangbên cạnh.Lục

Phồncũngđưamắtnhìntheo,bêncạnhanhlàmộtcôgáiyểuđiệudịudàng,trangđiểmtinhtế,nụcườicũngnhạtđi:“Đâylàbạnanhsao?”TrầnDịchchưakịptrảlời,côgáikiađãđưatayđếntrướcmặtLụcPhồn,

bàn taynhỏnhắn trắngnõn,mười ngón tayđược sơnmàuhồngnạmkimcươnglấplánh.Côtahơinghiêngđầu,cườinhưkhôngcười:“Chàocô,tôilàLýTiểuPhỉngười sẽ thay thếcôngviệcbênchương trình trực tiếpcủacô.”LụcPhồnliếcnhìnsắcmặtlúngtúngcủaTrầnDịch,tronglòngcũngrõ

ràng.CôlịchsựbắttayvớiLýTiểuPhỉ:“Bâygiờcũngkhôngcònsớmnữa,nộidungcụthểvềcôngviệcthìđểăncơmchiềuxongchúngta thảoluậnsau.”LýTiểuPhỉvuivẻcườikhônkhéo:“Được.”Bangười vào thangmáyxuốngđến lầumột thìmỗi ngườimột hướng,

Lục Phồn liếc nhìn bóng lưng của Lý Tiểu Phỉ rồi hỏi sang Trần Dịch:“Giámđốctìmngườihả?”TrầnDịchnhúnvai:“Nhéttiềnvàonênmớiđượctuyểnđấy,banđầucấp

trênđịnhđểcôtathamgiamộtchươngtrìnhtrựctiếpcôngchúngđangthiếungười,kếtquảcôđộtnhiênlạinghỉ,nêncôtamớiđượchờinhưvậy.Nhắcmớinhớ,saotựdưngcôlạitừchứcthế?Lúctrướctôiđâucónghecôđềcậptớimà?”“Suynghĩlâurồi,nhưngmàchưaquyếtđịnhđóthôi,chonênmớikhông

Page 106: Tác giả: Thời Nhĩ

nóivớianh.Lầnnàytôixinnghỉđộtxuất,chắcanhlạithêmvấtvảrồiphảikhông?”TrầnDịchthởdài:“Tôikhôngsao,dùgìđâycũngchỉlàviệclàmthêm

thôi,chỉsợfanhâmmộsẽbịkíchđộng.Màthôi,chúngtakhôngnênđứngnóichuyệnởđâu,đếntiệmănnhanhăntốikhông?”“Được.”

Chọnđồănxong,hai người chọnbànngồixuống,TrầnDịch cóvẻ rất

đói, ănnhưhổvồ: “Tôinóinày, cấp trênchẳngcó tìnhngườigì cả, sángsớmđãgọitôiđếncôngty,tôicòntưởngxảyrachuyệngìlớnlắm.HóaralàmuốntôigặpLýTiểuPhỉlàmquentrước,nhìncôtalàbiếtkhôngcókinhnghiệmgìrồi.Tôiphảikiênnhẫngiảnggiảicôngviệctừngtýmột,nóiđếnmiệnglưỡiđắngkhô.Cuốicùngcònchẳngthèmmờicơm,tôiđóimuốnchếtluôn.”“Ngườimớithìphảilàmquentừngtýmộtmà.Saunàyhợptácvớicôấy,

anhphảikiênnhẫnđó.”“Tôicònđangnghĩ,cókhinàochươngtrìnhtrựctiếpsẽbịhủyhoạitrên

taycôtakhôngđây,tôitiếclắm.”TrầnDịchthanmộttiếng:“Nhưngmàcôtacũng thậtđáng thương.Hômnaychương trình trực tiếpđổingười,chắcchắnsẽrấtnáonhiệt,đếnlúcđótrênmạngvừakhiếunại,vừađedọa,cólẽsẽlàmộtvởkịchsinhđộngkhônghơnkhôngkém.”LụcPhồnnghiêmnghị:“Tôi thấytuổicôấycũngkhánhỏ,anhgiúpđỡ

được thì gắng giúp. Nếu bị cuốn vào dư luận trên mạng thì không phảichuyệnđùađâu.”Đừngtưởngviệcdẫnchươngtrìnhtruyềnhìnhtrựctiếplàcôngviệcgìđó

quá nhẹ nhàng, nguy hiểmvà uy hiếp từ cư dânmạng cũng vô cùng khókhăn,đặcbiệtlàtínhđặcthùcủacôngviệcbịnhiềungườixoimói.Chỉcầnmộtđộngtácbấtcẩngìthôicũngsẽbịphơibàytrầntrụitrướcmặtbàndânthiênhạ.Chương trình trực tiếp trước giờ không quá hút nhiều người xem, tất

nhiêncũngsẽbịsoimóinhiềuhơncả,bịchụphìnhhaychửirủacũngxảyrakhôngít.“Tôi biết chừngmựcmà,” TrầnDịch dừngmột chút: “Đúng rồi, quên

chưahỏicô.Côtừchứcrồicótínhđilàmởđâuchưa?Cólàmbêntruyền

Page 107: Tác giả: Thời Nhĩ

thôngnữakhông?”“Ừ,tôikýhợpđồngvớibênVạnHoaTV,làmchươngtrìnhmónănngon

bênđó.”TrầnDịchồồthốtlên:“VạnHoaTV,chỗtốtđó,tươnglaitiềnđồxánlạn

rồi!”LụcPhồnbịanhtachọccười:“Ăncơmcủaanhđi,vừaănvừaphuncơm,

thảonàomàkhônghếtế.”TrầnDịchcướihắchắc:“Làdođượcquaylạivớitổchứcthôimà.”“Chiatayrồihả?”

“Chiatayrồi.Côấychêtôinghèo,chaytheomộtđạigiađãcógiađình

nhiềutiềnlắmcủa.”LụcPhồnthởdài:“Dùtôikhôngđồngývớihànhđộngcủacôấy,nhưng

tôirấttánthưởngcátínhdámnóidámlàmcủacôấy.”“…”

“Cómuốnchịđâytrútgiậnchocậuemkhông?Cứlấybaobốtrùmvào,

khôngnóinhiềulới,đánhchomộttrậnsauđóquăngchovợlãoxửlý.”TrầnDịch nghe xong hả giận cười to, cười xong lại khoát tay rồi nói:

“Đượcrồi,đượcrồi,tôilàcôngdântốt,luôntuânthủphápluật,khôngdámlàmvậyđâu.”LụcPhồnhấtcằm,ngóntaygõgõlênbàn:“Tintôiđi,anhsẽpháthiệnra

cuộcsốngđộcthâncựckỳtốt,khôngaichêanhnghèocả,cũngkhôngaichêanhkhôngmuanổixe.”“Đừngnóivớitôiđâychínhlànguyênnhânkhôngkhôngtìmđànôngđể

nóichuyệnyêuđươngnha,côvẫncònnghèoư?”TrầnDịchbĩumôi:“Nóithật,LụcPhồn,trongcôngtymìnhcũngphảibabốnngườitheođuổicô,saocôkhôngcânnhắcthử?”LụcPhồntrừngmắt:“Đủrồiđó,saoanhgiốngemtraitôivậy,suốtngày

lảinhảichuyệnnày.Tôiđộcthânthìsao,tôicamtâmtìnhnguyệnmà.”TrầnDịchđaulòngômđầu:“Tôiđangtiếcthươngchocâycủcảitrắng

nàythôi!Dùsaochoheonhàăncũngtốthơnchoheorừngănmà.”

Page 108: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồncườimắng:“Biến,tôimàphảiđểchoheoănà.”Trần Dịch thở dài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ánh mắt sáng lên:

“Đúngrồiđúngrồi,saotôiquyênmấtmìnhcũngcómộtngườianhemđanglàmviệcởVạnHoaTVnhỉ.Caotođẹptrai,tàigiỏi,tôigiớithiệuchohaingườilàmquennhé!”“Bỏđi,tôikhôngthíchngườikhácgiớithiệunhưthếđâu,lúngtúnglắm.”

“Vậynhìnhìnhtrước,cònduyênphậnthìbànsau.Dùsaohaingườicùng

làmviệcmộtchổ,saunàycơhộigặpnhaucũngnhiềumà.”TrầnDịchlôiđiệnthoạira,tìmcảbuổimớikiếmđượcmộttấmhình,đưađếntrướcmặtLụcPhồn:“Tôihọccùngcậutatừhồicấphai,nhânphẩmcóthểđảmbảo,tuyệtđốikhônggiới thiệumấyngườikhôngđáng tinchocôđâu.Cônhìntướngmạonàyđi,mũi ramũi,miệngramiệng.Banămđạihọcđềuđượcbầulàmlớptrưởng,vôsốthiếunữmêmẩnđấy.”LụcPhồn khó từ chối được thiện ý nên đành phải cúi đầu nhìn.Trong

hìnhlàmộtngườiđànôngngũquanđoanchính,khíchấttrầmtĩnh,quảthậtlàmộtngườiđànôngưutú.NhưngmàcôlạithíchkiểumặttrắngnhỏnhưXuyênXuyênvậythôi.

“Anh giới thiệu thì tôi tin chứ, nhưng mà chuyện tình cảm không thể

cưỡngépđược,thôiđểsauhãynói.”TrầnDịchtiếcnuối:“Vậyđượcrồi.”Anhtadừnglạimộtchút:“Tôirấttòmòkiểungườibạntraisaunàycủacôsẽnhưthếnàođấy.”LụcPhồn cười cười thoái xuất thầnmột lúc.Trongđầu cô thấp thoáng

mộthìnhảnhkhôngquárõràng,Nếunhấtđịnhphảitìmmộtngườibạntrai,cólẽsẽgiốngnhưXuyênXuyênư?Sạchsẽ,thưsinh,nhonhã.CùngăncơmvớiTrầnDịchxong,LụcPhồntrởvềnhà.Nếucôngtyđã

tìmđượcngườithaythế,côcũngkhôngcầnởlạithêmnữa.Vừavềtớinhà,côđãthấyLụcThờibưngmộttômỳgóingồikhoanhchânxemtivi.LụcThờinghiêngđầunhìn thấycô,cằmnhưmuốnrớt luônxuốngđất:

“Chị?Hômnaychịkhôngđếncôngtychuẩnbịtruyềnhìnhtrựctiếphả?”“Chị từchức rồi.”LụcPhồncởiáokhoác, treo lênmócáo. “Lạiănmì

gói,emkhôngbiếttựnấuđồănnữaà?”LụcThờikhiếpsợ,khôngngờchỉmớimộttuầnkhônggặp,chịcậuđãtừ

Page 109: Tác giả: Thời Nhĩ

chứcluônrồi:“…Chị,chịbịcấptrênquấyrốisao?”Lục Phồn đập vào đầu cậu: “Lo ănmì của em đi.” LụcThời hậm hực

ngậmmiệng.Nửatiếngsau,chuôngcửareo lên.LụcPhồnramởcửa thấyNgụyGia

Ngữmặtmàynhănnhóđứngở trướccửanhà,giảvờ tộinghiệpnói:“ChịTiểu Phồn, nhà chị còn cơm thừa canh cặn cho đứa trẻ tội nghiệp nàykhông?”LụcPhồnbậtcười:“Vàođi.”

NgụyGiaNgữvuivẻramặt,xôngvàonhà,chớpmắtđãtrêuđùaầmỹ

vớiLụcThời.Haiđứanàyđãhaimươitưhaimươilămtuổirồi,saoởcùngnhau lại cứnhưhọc sinh tiểuhọcvậy chứ.NhưngmàLụcPhồn cũng rấtthíchbầukhôngkhínáonhiệtnày.Bìnhthườngcảcănnhàrộnglớnchỉcómỗimìnhcô,dùsaocũngthấycôđơn.“GiápNgư,saohômnayemvềnhàsớmvậy?”

“Ngày mai chúng em đổi sang đoàn làm phim khác rồi, không làm ở

“ThanhThiênBích”nữa,vốncũngchỉmượntạmđộitrangđiểmcủabọnemthôimà.”“Ồ,vậythìbọnemlạicàngvấtvảrồi.”Làmchohaingườihaichénbún

chuacay,LụcPhồnngồixuốngghếsalonnghịchđiệnthoạidiđộng.Giờnàychươngtrìnhtruyềnhìnhtrựctuyếnđãbắtđầutừlâu,côdodự

mộthồimớimởweiboxem.Quảnhiênnhưcôdựđoán,tinnhắnầmầmgửiđến.PhiềnPhiền,tạisaolạithayđổingườidẫnchươngtrìnhthế,đợicảtuầnlễ

cuốicùnglạiđợiđượcmộtgươngmặtbôisontrátphấn,tốinaykhôngnhìnthấynụcườicủaPhiềnPhiềnthìsaocóthểngủyênđây!!!Tôiđãngãquỵrồi,giờchỉcónụhôncủaPhiềnPhiềnmớicóthểhồisinh

thôi.Chương trìnhhômnaymắccáichứnggìvậy.Tôimới thấyanhATam

vớicôemngườimớikiakhôngănýgìhết.PhiềnPhiền,tôinhớbữatốicủacô,aaa!!!Cảdiễn đàn chương trình đangbị tàn sát rồi, nhìn lắm rồi nhưng cũng

phảinémmườitámquảbomvàomặtemgáikia.

Page 110: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnmởtrangwebtrựctiếpra,sangtabẩndanhrồixemthử.Trênô

bình luậnđầynhữngcommentbấtmãn,bomđạncũngnémđầy,cùngvới“ThuậttriệuhoánLụcPhiềnPhiềnrađây!”TìnhhuốngnàycònnghiêmtrọnghơnsovớiLụcPhồndựđoán,chắccô

gáikiaphảiáplựclắm,taychâncũngrunrẩykhôngbiếtnêntiếptụchayđixuốngluônđây.LụcPhồnkhôngnhìnthêmđượcnữa,côvộivàngsoạnthảomộtbàiviết

rồiđănglênweibo.ĐạikháilàvìlýdocánhânnêncôđãchấmdứthợpđồngvớiLX,đồng

thờihyvọngfanhâmmộkhôngnêncóthànhkiếnvớicôemmới,cuốibàiviếtcòntrịnhtrọngcảmơnfanhâmmộđãủnghộcôhơnmộtnămqua.Tên tuổi củaLụcPhồncũngkhôngphảiquánổi tiếng,mỗi tuầnchỉ có

mộtchươngtrình,vàonghềcũngchỉhơnmộtnămtươngtácvớifanhâmmộthìvôcùngítỏi.Nhưngđộtnhiêncônhậnracuộcsốngcánhâncủamìnhcũngliênquanvớiweibo,nhữngngườihâmmộbuồnđauvuivẻ,rốirítkêukhócomsòmmuốngiữcôlại.LụcPhồnxemmộtlượtcácbìnhluận,tronglòngcũngcaycay.Tiếpxúc

vớinhữngngườihâmmộnhiệttìnhnàyđãlâu,saocóthểkhôngcótìnhcảmgìchođược.Lúc này Lục Thời đang bắt đầu ngồi kể mấy câu chuyện thú vị ở sở

nghiêncứu.LụcPhồntắtđiệnthoại,hànhuyênvớihaingườiđãănuốngnonê.HơnmườigiờNgụyGiaNgữmớivềnhànghỉngơi,LụcPhồn lại lênwebxemtìnhhìnhthếnào,đúnglúcchươngtrìnhđiđếngiờkếtthúc,TrầnDịchcũnggọiđiệnđếnngay.LụcPhồnvừabắtmáyanhtaởbênkiađãkêuchagọimẹ:“Chịgái,chị,cha,mẹ,bàcô,côcóthểquaylạikhông,tôigánhmộtmìnhkhôngnổi!”“…TôiđãkýhợpđồngvớiVạnHoarồi.Ngàyđầutiênnênmớibịvậy

thôi,biếtđâusaunàysẽtốthơnthìsao.”“Hômnayấy,LýTiểuPhỉcònhứahẹnvớigiámđốccóthểlàmtốthơn

cô,kếtquảvừatruyềnhìnhtrựctiếpđượcmấygiâythứnhấtđãkhôngđạtrồi,côtavừamớikhóclócbỏvề.”“…”

Page 111: Tác giả: Thời Nhĩ

Lục Phồn cũng không biết nói gì hơn: “Không sao đâu, khi tôi làmchương trình lần đầu tiên còn chẳng có ai xem, đâu có thể xuất sắc ngayđượcmà.”TrầnDịchthởdài:“Chỉmongnhưvậythôi.”Nóichuyệnđiệnthoạixong,

Lục Phồn lên weibo, khu vực bình luận vẫn oán giận ngút trời, cô kéoxuống,ánhmặtđộtnhiêndừnglại.Chuyểngạchkhôngbằng ăn cơm:Muốnđi thì cứ đi thôi, cô vui vẻ là

đượcrồi.Theo thông lệ, bình luận củangườinày luônđượcxếpđầu tiên.Chỉ là

nhữngdòngchữvôtri,khôngngheđượcgiọngđiệunêncưdânmạngcũngkhôngbiếtcâunàycóphảihàmýchâmchọcgìkhôngnữa,khuvựcbìnhluậnbằnghìnhảnhcũngnhanhchóngbiếnđổi.PhiềnPhiềnvuivẻlàđượcrồi:chúngtôikhôngépcô,chỉmongmỗituần

côcóthểpostvideothôi,QAQ,nếungườitađãnóivậyrồi,chúngtakhóclócomsòmcũngcóđượcgìđâu.PhiềnPhiền,côđiđâuchotôiđitheovới.Lầunghiêng: tôinghĩmìnhcóviếtđượcmộtcâuchuyệnngôn tìnhcẩu

huyết ngượcvănvềChuyểnGạchvớiPhiềnPhiềnhaha [gãimũi],PhiềnPhiềnđăngchươngtrìnhnàothìChuyểnGạchluônlàngườinhiệttìnhnhất,PhiềnPhiềnphảiđi rồi,GạchGạchanhmau tới đâyđi,maukhaibáo rốtcuộctìnhcảmcủaanhvớiPhiềnPhiềnchúngtôisâuđậmđếnmứcnào[mỉmcười],đừngtưởngchúngtôikhôngbiếtanhchỉcóquantâmmỗiPhiềnPhiềnthôinha.LụcPhồnvàoxemweibocủangườikia,quảnhiên,anh tachỉ theodõi

mộtmìnhcô.LụcPhồntoátmồhôi,tìnhyêusâusắcđếnnỗitrởthànhxấuxahaysaovậy…Cô chợt có ý tưởng, vội vàng trả lời bình luận của ChuyểnGạch: Tôi

khôngphùhợpvới truyềnhình trực tuyến,saunàychắcanhsẽ rấtcôđơntịchmịchrồi.Khubìnhluậntrànngập“23333”“hahahahahaha”ngaylậptức.

ChuyểnGạchcũngtrảlờirấtnhanh:Khôngđâu,côtớiđâutôisẽlaotới

đóbôixấucô.LụcPhồn:…Cáinày,cũngquácốchấprồi…

Page 112: Tác giả: Thời Nhĩ

Trướckhi đi ngủ,LụcPhồnnhậnđượcđiện thoại củaTrầnTiêu: “LụcPhồnnày,ngàymaiđoànlàmphimphảiđiThànhTốnglấycảnhquay,chỗđócáchnhàcôxalắmkhông?Nếuvậycôkhôngcầnđemcơmtớinữa,tôiđểlãoGiảnăncơmhộpcũngđược.”Sauđóbênkiavanglêntiếngkêuđau,tiếptheolàgiọngnóitứcgiậncủaTrầnTiêu:“Đạptôilàmgì!”LụcPhồndởkhócdởcười:“Đượcrồi,tôibiếtrồi.”

“Ừ,khôngcóchuyệngìnữa,côđingủsớmđi.”

“Đượcrồi,hẹngặplại.”

TốngThành…LụcPhồncầmđiệnthoạiđộtnhiênnghĩtớituầntrướccô

có hẹn với Xuyên Xuyên Xuyên, cuối tuần này sẽ đến thăm chỗ XuyênXuyênđóngphim.Vìvậy côvộivàngnhắn tinxácnhận thờigianvàđịađiểm.MặcdùtuầnnàycóđitờiđoànlàmphimmấylầnnhưngchỉcóngàyđầutiênlàgặpđượcXuyênXuyên,mấylầnsaukhônglầnnàogặpđược,vớithânphận là fanhâmmộmớinóikhôngchừngcòncó thểnóivàicâuvớiXuyênXuyênnữađấy.LụcPhồn hưng phấn lăn lộnmấy vòng trên giường, cô đăng nhập vào

trangchủ,tấtcảđềulàfanpagecủaXuyênXuyên,loátmộtchútxíuđãtảiđượcbamươitấmhình.Côđăngnhậpwechat,nhìnchằmchằmvàohìnhđạidiệncủaKhoaiTâyHầmThịtBòmộthồi,tiệntayxemanhcóđănggìmớikhông.---TrêntrangcánhâncủaXuyênXuyênchỉcósharemộtvàitintứcnhỏ

rấtkhôkhan,hơnnữathờigiancậpnhậtcũngkhôngổnđịnh.Bàigầnđâynhất cũng là hơnmột tháng trước. Lục Phồn cũng không ôm hy vọng gìthêm,độtnhiêncôpháthiệnhơnmộtgiờtrướcanhcóđăngmộtvàichữđơngiản.Khoai Tây Hầm Thịt Bò: Vạn sự tùy tâm, nghe theo tiếng lòngmình,

khôngnênbịảnhhưởngbởitácđộngtừbênngoài.LụcPhồntrừnglớnhaimắt,tronglòngtấmtắckhenngợi,XuyênXuyên

đángyêuđúnglàmộtchàngtraichuyêntâmkhắckhổ,nhấtđịnhtronglúcquayphimhaycuộcsốgặpkhókhăngìrồi,nhưngvẫnluôntíchcựcvươnlên.Côbìnhluận:Tintưởnganhcóthểlàmđược!!!

GiảnNgộChâubênkianhìnthấybìnhluậnnày,tinhthầntựdưngcũng

Page 113: Tác giả: Thời Nhĩ

phấnchấnhẳnlên,Ởnơinày,LụcPhồnkhôngbiếtthânphậnthậtcủaanhchonênngườinàođócũnggianmanhhơn trước, tạch tạch tạchđăngmộtstatuskhác.KhoaiTâyHầmThịtBò:Côấythậtlàđángyêu.

LụcPhồnnghĩKhoaiTâyHầmThịtBòsẽtrảlờilạimìnhnhưngchờchờ

một lát lướt lên lướtxuống lại thấymộtstatusmới,vừanhìnhếtnộidungcằmcũngmuốnrớtxuốngđất.Xuyên,XuyênXuyênđangyêuà?!!!Khôngmuốnđâu!!!NhưvậyXuyên

Xuyênkhôngphảicủacônữarồi!!!LụcPhồnhoảnghốttắtwechat,khôngngừngtựanủichínhmình,Xuyên

Xuyênlàquýtộcđộcthânmà,đúngrồi,anhấyvẫnlàquýtộcđộcthân…Đêmkhuyarồimàkhôngsaongủđược!!!Cùnglúcđó,vôsốbiểutượnggàokhóccũnghiệnlênstatuscánhâncủaảnhđế.GiảnNgộChâuâmthầmkếtbạn với không ít các ngôi sao khác,mọi người đang nhao nhao náo loạnmuốnđiên rồi,hếtngườinàyđếnngườikhácđiêncuồngchâmchọcGiảnNgộChâu trahỏianhxem, rốtcuộcngườicongáinàođãkhiên trựcnamvừathúivừacứngnhắcnàyđộnglòngđượcvậy.MỗHậunàođó:Mùmắtchócủatôirồi!!!Rốtcuộclàai!Làngườitrong

lànggiảitríhả!Mỗ ca vương nào đó: Lúc nào đấy hả! Sao không dẫn tôi theo! Con

thuyềnhữunghịcủachúngralậtmấtrồisao!!!Mỗchủtrìnàođó:VũTrực,lúcnàorảnhdẫn“côgáiđangyên”nàytới

XXcủachúngtachơiđi.Mỗminhtinhnướcnàođó:unbelievable!!!!!amazing!!!!!

TiểuTrương:AnhGiảnà,anhbịtrộmtàikhoảnrồiphảikhông…

Trần Tiêu: Chết tiệt GiảnNgộChâu cao cao tại thượng là thế, bị Lục

Phồnxemthườngmộtchút,tâmtìnhđãsasútluônngay.Ồ…Cómộtngườingạingùngbàytỏhếttấmlòng,kếtquảlạibịngườitahoàntoànngólơ…TráitimphalêncủaTrựcNambịtổnthươngrồi.Ngàyhômsau,LụcPhồnđã tỉnhngủ từsớm,nằm trêngiườnghồi lâu,

cuối cùng thuyết phục chínhmình phải chấp nhận chuyện vui củaXuyênXuyên.Làmộtfanruột,dĩnhiêncôhivọngbạngáianhphảilàngườicon

Page 114: Tác giả: Thời Nhĩ

gáitốtnhấtthếgiannày,nhưthếthìmớixứngvớianh.Nhưngmàchỉcầnanh ấy vui vẻ là được, tình yêu của anh, hôn nhân của anh, fan hâmmộkhôngcótưcáchgìđểphêphán.Nóikhôngchừngcũngcóthểdotìnhyêukhông được mọi người ủng hộ nên Xuyên Xuyên mới đăng status trênwechattựcổvũbảnthânkhôngcầnquantâmđếnsuynghĩcủangườita…LụcPhồnbấtgiáclạicảmthấyđaulòng,côcẩnthậnsuynghĩlại,trênthế

giớinày,cóthểtìmđượcmộtngườithậtlòngyêuthươngmìnhrấtkhó,côcũngthấyvuivẻthayanh.Haiz..cảthếgiớiđềuđaukhổvìtình,chỉcótamộtthânđơnđộcmớimỉmcườivuivẻ.LụcPhồnxuốnggiường,rửamặtthayquầnáo,bắtđầulàmđồănsáng.

LụcThờicũngdậyrồi,bưnglynướcnóngtừphòngkháchđitới:“Chị,hômnaycókếhoạchgìkhông.”LụcPhồngắptrứngchiênradĩaxong:“ĐiTốngThànhvớibạn.”“TốngThànhá?Emcũngmuốnđi!”

“Emđi cái gìmàđi, chị đi với bạn trênmạng, emđi theo sẽkhông tự

nhiên.”LụcThờimấtmát,LụcPhồnxoađầu:“Đểphầncơmsẵnchoem.”

LụcThờivuivẻ,hậnkhôngthểmọcđuôichóramàngoenguẩylắc lư.

BởivìđiTốngThành,LụcPhồnnhântiệnmangluônđồăntrưachoGiảnNgộChâu,côđịnhsẽđưacơmtớiphòngnghỉchoanhrồimớixemXuyênXuyên.Ăn xong bữa sáng, Lục Phồn ngồi xe buýt tới Tống Thành, cô ởtrungtâmthànhphốbêncạnh,tớiTốngThànhphảichuyểnhailầnxe,cũngmaykhôngphảigiờcaođiểm,cũngkhônggặptắcđường,nửagiờsauđãtới.Đếnđịađiểmhẹntrước,LụcPhồnngồiđợitrênghếdàivenđườngmột

hồi,quamộttiếngsau,mộtcôgáimặcváydàiđộimũchenắngđiđếntrướcmặtcôhỏi:“BạnlàLụcPhồnà?”LụcPhồnđứnglên,cườivớicô:“Làtớđây.”

Cô gái kia chemiệng thở dài nói: “Ôi ôi, người thật còn đẹp hơn trên

videonữaấy!”Côgáinàychính làXuyênXuyênXuyên, tên thật làTốngMinh,trênmạngchỉcómỗicôgáinàybiếtthânphậnthậtsựcủacô,mặcdùđâylà lầnđầutiênhaingườigặpmặtnhưngđã tiếpxúchơnmộtnămrồi,hoàntoànkhôngthấyxalạgì,lúctròchuyệncũngvôcùngvuivẻ.Muavéxong,haingườiđivàoTốngThành,cólẽhômnaycóđoànlàm

Page 115: Tác giả: Thời Nhĩ

phimtớiđâyquayphimchonênởđâyđôngngườihơnbìnhthường,giốngnhưhaingườivậy,córấtnhiềufanhâmmộđặcbiệttớiđây.HaicôđềulàngườiHàngChâu,cũngđãđếnTốngThànhvàilầnvìvậycũngkhôngcầnlangthangdungoạnmàchạythẳngtớiphimtrường.Đoàn làm phim đã kéo giải phân cách, người hâmmộ bị cách ly bên

ngoài,mọingườiđangphấnkhíchgọi tên thần tượngcủamình.LụcPhồnnghethấytêncủaGiảnNgộChâuvàThẩmUẩnXuyênnhiềunhất,bịkhôngkhí ở đây tác động, cô vàTốngMinh cũng cùng nhau hò hét, sau đó haingườilạibậtcườithậtto.Đợigầnnửagiờsau,cómộtfannhanhmắtnhìnthấyThẩmUẩnXuyên

mặccổtrangtừphònghóatrangđira,nhấtthờitiếngthétchóitaiầmĩ.Lúcnàychưatớigiờđóngphim,ThẩmUẩnXuyênđangcúingườibànbạcvớiquảnlýmấycâu,sauđómớiđivềphíangườihâmmộ.LụcPhồnđứngquáxabênngoài,chỉcóthểnhìnthấynửacáiđầucủaThẩmUẩnXuyên,nhưngtronglòngvẫndangtràocảmxúc.Cảmgiácmộtmìnhgặpanhởphònghóatrangkhônggiốngnhưởbầukhôngkhísôinổiởngoàinày,LụcPhồncảmthấy,tiếnghòhétnhưmuốnđiếctainàycũngkhôngchánghét.Tốngminhtrèolênchỗcaohơn,gàokhóckêuto:“Thậtlàđẹptrai,thậtlà

đẹptraimà!!!”“Mauchụphìnhđi!”

ThẩmUẩnXuyênđứngtrướcmặtfanhâmmộ,đưatayđộngtácgiữim

lặng,nhómfanlậptứcgiữtrật tự,nhưngmặtngườinàongườinấyvẫnđỏbừngkíchđộng.Mọi người hỏi anh vài vấn đề đơn giản, giống như bữa sáng ăn gì, có

khôngănđượccáigìkhông,sauđóđểfanyêntâm,anhhứasẽtựchămsócmìnhthậttốt.MặcdùLụcPhồnkhôngngheđượctiếngcủaanh,nhưngcócôbébêncạnhtruyềnđạtlại,nghethôiđãthấyxótxarồi.TốngMinhxúcđộngđếnmứcmắtcũngđỏửngcảlên:“Huhuhuthậtlà

đẹptraihuhuhuđẹptraichếtmất…”Lục Phồn vô thức cong vànhmắt. Đang lúc đó thì điện thoải của Lục

Phồnreolên,côlấyđiệnthoạitrongtúira:“Alo?”“Alo,LụcPhồnhả,tôilàTiểuTrươngđây,côcóthểlàmcơmtốikhông,

hômquatôicònbịgâykhódễ…Côđangởđâuvậysaoồnàothế?”

Page 116: Tác giả: Thời Nhĩ

“À,tôiởTốngThành.”“…” Tiểu Trương kinh ngạc nói: “Cô ở Tống Thành? Chỗ đang quay

phimá?”“Đúngvậy,àđúngrồi,tôicólàmcơmtrưa,màbâygiờbênngoàinhiều

ngườiquá,tôikhôngvàođược.”TiểuTrươngoaoamộttiếng,nghiêngđầunóivớiGiảnNgộChâu:“Anh

Giản,LụcPhồnnóicôấyđangởTốngThành,nhưngbênngoàinhiềungườiquá,côấykhôngvàođược.”TrầnTiêuồmột tiếng:“Khôngphải tôiđãnóicôấykhôngcần tớinữa

mà.”GiảnNgộChâuđanghóa trangcũngmởbừngmắtra:“Lotôisẽđóibụngấymà.”TrầnTiêu,TiểuTrương:“…”Cầuchotênnàyphảiđiểmdanhởtiệmăn

nhanhdàihạnluônđi!TrầnTiêunóivớiTiểuTrương:“Cậugọiđiệnchocôấyđếnđìnhnghỉ

bênkia,chỗnàoítngườiấy,giờtôirangoàiđitìmcôấyluôn.”TiểuTrươngvội vàng gọi điện thoại truyền đạt lại cho Lục Phồn, còn chưa nghe thấytiếngLụcPhồntrảlời,bênkiađãvanglêntừngtiếngkinhngạchoảnghốt,đồngthờicòncócảmộtgiọnghétrấtto“LụcPhồn--!”

Page 117: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương19

Giọngnóiphátratừtainghequálớn,đếnGiảnNgộChâucũngnghethấyđược,sắcmặtanhđộtnhiêncứnglại,giậtlấyđiệnthoạidiđộngtrầmgiọngnói:“LụcPhồn?LụcPhồn?”Khôngcótiếngtrảlời,chỉcòntiếngfanhâmmộlahét.Anhsiếtchặtđiện

thoại sảibướcxông rangoài,TrầnTiêuvàTiểuTrươngcũngbối rốimộtlúc,sauđókhinhậnrađãxảyrachuyệnrồicũngvộivàngnhảydựngchạyratheo.Từ nơi nghỉ tới trường quay cách khoảng mười phút đi bộ, Giản Ngộ

Châu để điện thoại bên tai chăm chú lắng nghe, không bỏ qua bất kỳ âmthanhnào,cótiếnghoảnghốt“giẫmngườirồi”vanglên,mặtanhtrầmhẳn,kéomộtnhậnviênlàmviệclại,bảoanhtađitìmanninh,ngaysauđóbướcchâncũngnhanhhơn,xôngthẳngtớinơivừarờikhỏi.Nhịptimđậpgấpnhưmuốnnổtung,nhưngvẻngoàivẫntrầmngâmnhư

trước,chỉcókhóemôihơimímchặt.Anhhiểurõ,mìnhđangdùngtấtcảýchíđểđènénnộitâmxaođộngđiêncuồngnày.Anhkhôngmuốnnghĩtớinhữngkhảnăngcóthểxảyra,chỉvừanghĩthôi

vẻngoàimàbảnthâncốgắngbàyrađềutanrãhết.Tiếnghítthởbêntaiđượcphóngtovôhạn,dườngnhưanhkhônghềnghe

thấytiếngTrầnTiêuvộivànglahétởphíasau,bướcchânvẫnthoănthoắtvềphíatrước,chỉtrongmộtnháymắtnàođó,dùcóbịdưluậnbủavây,trongđầuanhchỉcóduynhấtmộtsuynghĩ,đó làxácnhậnsựan toàncủaLụcPhồn.Phía xa xa, Giản Ngộ Châu nhìn thấy một dám người nhốn nháo, đột

nhiên,TrầnTiêuđuổikịpnắmchặtlấykhuỷutayanh,nhỏgiọngquát:“Cậulàmgìthế?Quayvềđợiđi,đểanninhđixửlý”.GiảnNgộ Châu nhếch khóemôi, trên khuônmặt hiện rõ sốt ruột, anh

khôngđểý tớiTrầnTiêunữa,bỏ tayanh ta ra rồiđi thẳng.TrầnTiêuđãhoảngtớimứcchạyvòngvòngrồi,anhtamắngmộtcâunhưngchỉcòncáchtheosau.Lúcnày,cófantinhmắtnhìnthấyGiảnNgộChâu,tiếnghétngàycàng chói tai, đúng lúc nhân viên an ninh cũng kịp tới, vội vàng cách lynhómfanhâmmộ,tạothànhmộtbứctườngngườingăncáchvớiGiảnNgộ

Page 118: Tác giả: Thời Nhĩ

Châu.VìkhôngtìmđượcLụcPhồn,tronglònganhvừabuồnbựcvừahoảngsợ,

khả năng trấn tĩnh đã tới điểmgiới hạn gần nhưmất khống chế, giờ nhìnthấynhómfancuồngkiarốtcuộcanhcũngkhôngnhịnđượcnữa,hét lên:“Mọingườiđừnglahétnữa”.Đâylàlầnđầutiêntrongmườinămhoạtđộnganhthấtthốnhưthếởgiữa

nơicôngcộng,cũng là lầnđầu tiênhét lênvới fan.Tuy rằngbình thườnganh vẫn luôn lạnh nhạt, trong số các đồng nghiệp cùng nghề cũng chẳngkhácnàonướcốc,nhưngđốivớifancủamình,anhvẫnluônkiênnhẫntốtbụng,vì lẽđó, saukhi tiếnggầmđó thoát ra,không riênggì fan,ngaycảchínhanhcũngngơngẩnmộthồi.Ngườihâmmộkinhngạcđaulòngnhìnanh,cóphầnoanức,GiảnNgộ

Châutừtừhítmộthơiđểchomìnhtỉnhtáo,anhbìnhtĩnhnói:“Tôicóthểhiểuđượctâmtrạngcủacácbạn,nhưnghyvọngmọingườicóthểyêntĩnhmộtchút,ngườivừamớibịgiẫmđạpvừarồicóthểlà…mộtngườibạnquantrọngcủa tôi,mọingười cẩn thậnnhìnquanhbốnphíaxem,có thấyaibịthươngkhông?”Nhómfanởhàngtrướcvộivàngtruyềnđạtýcủaanhranhómsau,không

lâusau,ngườingườinhốnnháocuốicùngcũngyên tĩnh lại, cũngbắtđầunhìnquanhbốnphía.GiảnNgộChâukìmnéntráitimđangnhảyloạn,hơinhíumàyđilướtqua

bảovệ,chenvàođámngườihâmmộ.TrầnTiêunhìnbónglưngcủaanh,lạinhìnthấynhómfanlôiđiệnthoạidiđộngraghihìnhchụpảnh,hậnkhôngthểngấtluôntạichỗ.Anhcắn răng ra dấuvới nhânviên anninh, họgật đầumột cái, không

đứngđâycảnfannữamàchuivàođoànngườibắtđầutìmkiếm.Mànđêmdầntảnra,LụcPhồnhoảnghốtmởmắt,giữakhoảngkhôngmờ

ảocônhìnthấyTốngMinhđanglolắngcạnhbên.Mộtgiâysau,cảmgiácđauđớn từmắtcáchân lan tới,đauđếnmứckhiếncôphảinhíuchặtmàykhẽrênmộttiếng.TốngMinhcuốicùngcũngthấycôtỉnhlạirồimớithởphàonhẹnhóm:

“LụcPhồn,cậucósaokhông?Đauởđâu?”LụcPhồnnhớtớiviệcbịngườinàođóđạpmấylầnvàochân,thầmnghĩ,

Page 119: Tác giả: Thời Nhĩ

saocôlạikhổthếnàychứ,cònlạiđểmìnhbịthươngnhưvậy.Trờiơiđauquá.Khuônmặtcôcũngnhănnhóhếtrồi:“Chânphải,hình

nhưbịsáirồi.”“Cóthểđứngđượckhông?Giờđừngxemnữa,mìnhdẫncậuđibệnhviện

nhé”.Đanglúcấy,cóngườipháthiệnrahaingười,caogiọnghôto:“Ởđâycó

ngườibịđạpphảinày.”LụcPhồnquayđầunhìnlại,hóarakhôngphảichỉcómìnhcô,màcóđến

mấycôgáicũngngãnhàotrênđất,cũngkhôngbiếtvìsao,nhómfanhâmmộlúcnãycònđiêncuồngầmỹhoàntoànkhôngđểýđếnchuyệncóaingãhaykhông,giờđộtnhiênlạiyêntĩnhhếtcả,thậmchícònbắtđầuchủđộngnângmấycôbékiadậy.Đúng lúc này, tiếng rối loạn ồn ào lại vang lên.Một bóngđenbao lấy

ngườiLụcPhồn,côcònchưakịpngẩngđầulên,đãbịmộtchiếcáototrùmmặtlại,mộtgiâysau,ngườiđượcômnganglên.Giữatiếngfanrítgàodồndập,LụcPhồnhoảnghốtkhôngthíchứngkịp

vớicảmgiácnhấcbổnglênkhôngtrungnày,côvôthứcmuốntránhthoátnhưngngườiđangômlấymìnhlạithấpgiọng:“Làanh”.Giọngnóiđócựckỳquenthuộc.Dùbịquầnáochelại,LụcPhồnkhông

thấyrõmặtanhnhưngchỉcầnmộtgiâythôicôcũngnhậnrađược.Saumộtphútgiâyngắnngủi cứngđờ,LụcPhồn từ từbuông lỏngcảngười, rồi tựdưnglạithấyhơicăngthẳng.Nóngquá,anhkềsátsaulưngcô,bàntayđangđặttrênchâncũngnóng

bừngđốtcháy.Bốnphíavanglêntiếngnáonhiệtkhôngngừngnhưngtiếnghítthởhổnhểncủangườikiacũngđủđènénhếtthảy,cứthếlanvàomangtai.Có lẽGiảnNgộChâukhôngmuốncôbịngười ta chụphìnhđược, cho

nêncảđoạnđườngvẫn lấy áo chekínmặt cô, nhanhchóngđi xuyênquađámngườiquaytrởvềphòngnghỉ.Phíasaucómấynhânviênchạytheo,đaphầnlàtớiđểxemmứcđộnghiêmtrọngcủavấnđề,TốngMinhcũngcùngđi.GiảnNgộChâuđặtLụcPhồnngồixuốngghếsalon:“TiểuTrương, tìm

nhânviênytếđi.”

Page 120: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrươngvộivãrangoài,TốngMinhnhìnLụcPhồnrồilạinhìnGiản

NgộChâu,hoàn toànkhônghiểuvì saosự tình lạichuyệnbiến thànhnhưvậy.TrầnTiêuthấyLụcPhồnđãtỉnhtáolạirồi,cũngkhôngcóvẻgìnghiêm

trọng,thếlàtấtcảnhữngngườikhôngliênquanđềubịđuổirakhỏiphòng,đóngcửalại,khiấymớithởphàomộthơi.Lục Phồn ngơ ngẩn kéo chiếc áo trùm trên đầu mình xuống, ánh mắt

chạmvàođôimắtcủaGiảnNgộChâu,khônghiểusaolạivộivànglãngđi:“Cảmơnanh.”LòngGiảnNgộChâuvẫntreoởđọttre,anhdừngmộtlúcmớigiảmbớt

căng thẳngvà hoảng loạn trong lòng, hầu kết lăn lên lăn xuốngmột lượt,giọngcũnghơikhànkhàn:“Bịgiẫmởđâu?”LụcPhồncũngkhôngbiếtvìsaolạikhôngdámnhìnthẳngvàomặtanh:

“Chânphải,khôngnghiêmtrọnglắmđâu,chỉbịngấtthôi”.TrầnTiêuxoaxoalôngmày:“LụcPhồn,côđếnrồisaokhônggọiđiện

báochoTiểuTrương?Đểtôirangoàiđón,tớimấynơiđôngngườiđólàmgì, tôi thật không biết phải nói sao với cô nữa, cô không thấy lão Giảnvừa…”GiảnNgộChâucướpnganglờianh:“Đểnhânviênytếvàoxemthử,nếu

bịthươngdâychằnghaybầmtímthìsẽảnhhưởngđếnhoạtđộnghàngngàycủaem.”“Được”.VẻmặtTốngMinhvẫnđầynghivấnnhư trước,như thểhoàn

toànkhôngnghĩratạisaoLụcPhồnvàGiảnNgộChâulạiquenbiếtnhau.Khônglâusau,nhânviênytếchạytới.ThanhThiênBíchlàbộphimvõ

thuật,bìnhthườngcácdiễnviênvẫnhaybịvađạphoặcchấnthương,vìthếtrongđoàncũngcómộttổytếriêng,chuẩnbịchobấtkỳtìnhhuốngnào.Nhânviênnọxáchtheohòmthuốccấpcứu,khẽnângchânphảicủaLục

Phồnlên,nhẹnhànnắmnắnmấylần,nhìnmộtlúcrồikếtluận:“Khôngsao,bị thươngnhẹ,chỉ sưng lên thôi,khôngảnhhưởngcác tổchứcbên trong,tuầnnàyphảichúýkhôngnênđứngquálâu,đừngchạythìsẽnhanhchóngphụchồi,khôngảnhhưởngđếnhoạtđộnghàngngày”.Nóixong,ngườinọlấyrượuthuốcrabópchoLụcPhồn.

Page 121: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn thở phào nhẹ nhóm, nếu như bị dây chằng hoặc các tổ chức

mềm,côphảinằmtrêngiườngmộthaithángấy,ngẫmlạicũngthấyhoảngcảngười.Bôirượuthuốcxong,GiảnNgộChâucảmthấycứđểcôlộchântrần trắngnõnranhư thếcũngkhông tốt lắm,dùsaoởđâycũng toànđànôngcả.Chonênthuậntayanhmuốnmanggiàyvàochocô.LụcPhồngiậtmìnhcolại,khiấyanhmớidừngđộngtác,cólẽcũngnhậnrahànhđộngnàykhông thích hợp. Thế là thả giày xuống, đứng lên, nhưng ánh mắt thỉnhthoảngliếcsangchânngườinọ:“Khôngsaolàtốtrồi,emnghỉngơimộtlúc,sauđóđểTiểuTrươngđưavềnhà”.“Thếphiềnlắm”.

TiểuTrươngvội nói: “Khôngphiền khôngphiền gì đâu, cái kia, cô cứ

ngồiđi,tôiđilấychocôvàbạnítđồănnhé”.GiảnNgộChâuđiquayphim,trongphòngnghỉchỉcònlạiLụcPhồnmà

TốngMinh.TốngMinhngồibêncạnhcô,khôngnhịnđượcbắtđầubátquái:“Trời à, cậu quenGiảnNgộChâu hồi nào?Không phải cậu antiTửTrựcNamsao?Saomìnhthấyquanhệgiữahaingườikhôngtệchútnào,hìnhnhưanhấyrấtquantâmcậunữa”.“Giờmình đang là đầu bếp riêng của anh ta”. LòngLục Phồn có chút

khôngyên:“Quanhệcũngđược”.TốngMinhchậcchậcmộttiếngkhôngtin:“Nhưngmànóiđicũngphải

nói lại, vừa rồi mình hoảng lắm đấy, muốn bảo vệ cậu mà không được.Nhómngườiđóđiênrồi,nếukhôngphảinhờGiảnNgộChâutớichắcphảivàobênhviệnmấtthôi”.LụcPhồnnhớlạicảnhngườinọxuyênquađámđôngrồiphủáolênđầu

cô,thaycôngăncảnhếthỗnloạnởbênngoài,khôngbiếttronglòngđangcóxúccảmgìđâynữa,cógìđótêtê.TiểuTrươngbưngmộtchainướchoaquảbướcvào:“Tôimới rangoài

mua,rấtmát,uốngthửđi”.TốngMinhvàLụcPhồnvẫncònđangsợhãi,nàocótâmtưănuốngcái

gìđâu,chonênchỉgắpmấymiếngcàchuaăntạm.ĐộtnhiênLụcPhồnnghĩrahìnhnhưbìnhgiữnhiệtcôvẫnđểởchỗcũ,trongđócòncóbữatrưachoGiảnNgộChâunữa.CônóivớiTiểuTrươngxong,cậu tacònngạcnhiênnói:“Côđưacơmtớithậtà,khổcựcchocôrồi,chắcanhGiảnvuilắm”.

Page 122: Tác giả: Thời Nhĩ

Thựcracũngkhôngphảicốtìnhđưatới,làdocôtớingắmXuyênXuyên,tiện đườngmang sang thôi…Nhưng Lục Phồn sao có thể thốt thành lời.TốngMinhchẳngkhácnàođồngđộinhưheo,chưagìđãlậptứcbánđứngcô:“ChúngtađếnđểngắmXuyênXuyênmà?”LụcPhồn:“…”

TiểuTrương:“…”

TiểuTrươnglaumồhôicườigượngvàitiếng:“HaingườiđềuthíchThẩm

UẩnXuyênà”.TốngMinhgậtđầu:“Đúngđó,nhưngmàtôicònđỡ,LụcPhồnmêlắm

đấy”.TiểuTrương:“…”

Anhnhớtớitrướcđâykhônglâu,GiảnNgộChâucònchémđinhchặtsắt

nói,nhấtđịnhlàdoLụcPhồnloanhđói,giờtựvảchắcmặtmũisưnghếtlênrồi.AnhtuyệtđốikhôngthểnóichântướngviệcnàychoanhGiảnđược…TrựcNamcótâmhồnphalêdễvỡsẽnáttanluônmất.Trìumếnbagiây.

Page 123: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương20

Ngồinghỉngơithẫnthờhơnnửatiếngđồnghồ,LụcPhồncảmthấymắtcáchânđãdễchịuhơnmộtchút,thếlàcôrờikhỏitrườngquay,vềnhànghỉngơi.TiểuTrươngvộinói:“AnhGiảnbảo tôiđưacôvề,nhưngmàởđâykhôngláixevàođược,haingườiđếntrướccửathànhđông,tôidừngxeởđóchờ,đượckhông?”“Được,làmphiềnanhrồi”.TốngMinhđỡLụcPhồnrờikhỏiphòngnghỉ,

LụcPhồnđặtchânthửvàibước:“Cònmay,khôngđaulắm,cóthểđiđược”.“Cậubớtdùng sứcđi, khôngnghebác sĩ nói à, đừnghoạtđộnggìhết,

mìnhđỡcậuđi”.Rakhỏiphòngnghỉlàmộtconđườngtrảiđáxanh,haibênđềucókiến

trúcrấtcổkín,dòngsông trongvắtmộtbênvàmáiđình tọa lạc,gióxuânmanmátlướtnhẹqua,cànhliễuphấtphơnhuhoatuyết,làmlòngngườimêsay.Đoànlàmphimcũnglấycảnhởtrênconđườngnày,đạocụtrangbịbày

khắpnơi.TốngMinhnhónchânlên,cốgắngliếcmắtnhìnngườiđangqua,mộthồisaulạithấtvọngthởdài:“Mọingườivâyđôngquá,nhìnkhôngrõ”.LụcPhồncườicười:“Cũngchụpđượcảnhrồimà”.

“Đúngrồi”.TốngMinhngẩngcaođầu:“Nhấtđịnhmìnhphải inra tám

trămtấmdánkhắpphòng”.LụcPhồncũnghứng thú: “Chomìnhxemvới, cậuchụpđượcgìnào?”

TốngMinh lấyđiện thoạidiđộng ra,LụcPhồnnhìnquacácbứchìnhcôchụp, thấy cóhình củaXuyênXuyênkhá rõ, đangđịnh chuyển sangmáymình.Đúng lúcđó,ánhmắtcôhơingừng lại,ở tấmhình trêncùng,TốngMinhcònđangbậnnhìnngóxungquanh,côhơinghiêngmáynéđi,chọnthêmtấmđónữa,cùngvớimộtloạtảnhcủaXuyênXuyênrồigửivàohòmthưcủamình.Saukhigửixongcònchắcchắnxóaluôntinnhắn.TrảđiệnthoạilạichoTốngMinh,độtnhiênLụcPhồnlạilonghĩvuvơ,

côlénlútnhưthếlàmgìchứ?CôhơicúiđầunhìntấmhìnhmộtbênmặtcủaGiảnNgộChâu,lưnganhthẳngthớm,dángngườicaolớnmàcânxứng,mặctrangphụccổđạilạicóvẻtuấnnhãmêngười,lúcấytrênkhuỷutayanhlàcôgáibịchiếcáochehếtnửangười,hìnhảnhvừabuồncườivừaquáidị,thế

Page 124: Tác giả: Thời Nhĩ

nhưng, côkhôngkìmđược chuyểnbức ảnhnàyvàomột filemới lập, tênfile?Côdodựmột lúc, cuối cùngvẫnkhôngđánhđược.Chỉ cómột tấmhìnhkhôngtênnằmlẻloitrongfilehìnhởcuối.Đếncửađông,TiểuTrươngquayngườilạinóivớiLụcPhồn:“AnhTrầnTiêucónói,châncôkhôngtiệnthìkhoảngthờigiannàyđừngtớiđoànlàmphimđưacơmtrưanữa.Cơmtốicũng không cần tới khách sạn, tôi sẽ tới lấy, à đúng rồi, nếu chân khôngthoảimáithìkhôngcầnngại,anhTrầncócáchépanhGiảnrangoàiănmà”.LụcPhồntưởngtượngvẻmặtnhănnhócủaGiảnNgộChâukhiănthức

ănngoài,tựdưnglạithấydởkhócdởcười:“Khôngsao,chỉbịtrậtchânthôimà,làmmấymónănthìkhôngảnhhưởnggì”.“Vậy là được rồi”. Tiểu Trương bĩu môi: “Cô không biết đó, bây giờ

miệnganhGiảncànglúccàngkénănrồi,ngoàimóncô làmranhữngthứkhác anh ấy đều không ăn.Tháng sau chúng tôi chuyểnvị trí quay phim,khôngbiếtanhấysốngthếnàođây”.Thángsau…ĐoànlàmphimkhôngởHàngChâunữa.TiểuTrươngchỉ

mớithuậnmiệngnhắcnhưthế,nhưngtâmtưLụcPhồnlạibayđichỗkhác,chỉtrongmộtnháymắtngắnngủi,côlạiđịnhthầnngay:“Chắcchắnsẽcóđầubếpgiỏihơntôimà,khôngchếtđóiđượcđâu”.“Chỉmongvậythôi”.

TiểuTrươngđưaTốngMinhvềnhàtrước,sauđómớitớinơiởcủaLục

Phồn.LụcPhồnvẫncònđangsuynghĩ,độtnhiêntiếngTiểuTrươngvanglênlạilàmcôtỉnhtáotrongchớpmắt:“LụcPhồn,nóicônghechuyệnnày”.“Chuyệngìthế?”

“Khụ, chuyện xảy ra hômnayở trường quay ấy, khi anhGiản len vào

đámđông,chắcchắnsẽcóngườitiếtlộchotruyềnthông,cólẽtốinaysẽcórấtnhiềutinđồnkỳlạlanra…”TiểuTrươngnhìnLụcPhồnquagương chiếuhậu, thấy sắcmặt của cô

vẫnnhưthường,cònđangchămchúlắngnghenênnóitiếp:“Côcũngbiết,anhGiảnnổitiếngmàchuyệnnhỏgìcũngcóthểtrởthànhchủđềhot,hơnnữaxưanayanhấychưatừngcóscandaltìnhái,nhấtđịnhgiờtruyềnthôngsẽbámchặtkhôngtha.Lúcđóhỗnloạnquá,dùsauđấyanhGiảnđãphủáolênmặtcôrồinhưngkhôngchắccóaichụpđượckhông.AnhTrầnTiêumớinói,nếunhưcóscandalrộlên,côcắnchếtcũngkhôngnênthừanhậnmìnhlàngườitronghình,đừngđểtâmđếntintứchayđiệnthoạigìcả,độiquan

Page 125: Tác giả: Thời Nhĩ

hệxãhộicủachúngtôicóthểxửlýđược,mấyngàylàquathôi.Tránhảnhhưởngđếnviệcriêngvàcuộcsốngcủacô,côhiểukhông?”“Đươngnhiêntôihiểu,cảmơnanh”.

TiểuTrươngthởdàimộthơi”“Chuyệnnàycũngkhôngtráchcôđược,tại

anhGiảnxúcđộngquá.Nóithật,đâylàlầnđầutiêntôithấyanhấytỏtháiđộkémnhưvậyvớifanđó,ngàymaikhôngchừnglạicóđủtintứcthêudệtbayloạnxạ”.Sauđó anh ta cònnói thêmgì nữanhưngLụcPhồn lại khônghềnghe

được.Côhơicúithấpđầu,mởđiệnthoạilên,vàofilecuốicùngtrongdanhsách, trongđócómộtbứcảnhduynhất.Đámngườichenchúcồnàohóathànhmộtbối cảnhmơhồ, trướcmặt cô chỉ còn lạimộtngườimặc trangphụcvănnhânnhãsĩ,lạnhlùngmànghiêmtúc.Tảitruyệntrênnghiệpdưchấmnet.

Khiấy,trướcmắtcôbịchiếcáocheđi,khôngnhìnthấygìcả,nhưngcô

có thểcảmnhậnđược tiếng timđậpvangvọngbên tai,gấpgápmàmạnhmẽ.Ngườitronghìnhdựavàocôrấtgần,ngắnnghỉthôinhưnglạikhắcsâu

vàohồiức,độtnhiêncôchợtnhậnrarằng,khoảngcáchgiữahọthậtsựquácáchxa.Rấtxa.Chẳngbiếtbì sao lại thấyhơichóimắt.LụcPhồn tắtđiện thoại,không

nhìnnữa.Vềđếnnhà,LụcThờingheđượctiếngmởcửacũngkhôngngẩngđầulên:

“Chị,vềrồià?”Mộtlátsaukhôngnghetiếngtrảlời,cậungẩngđầulên,khiấymớipháthiệnLụcPhồnđanglếttừngbướcmộtvàonhà.CậuvộivàngđỡLụcPhồnngồixuốngghếsalon:“Bịngãà?”LụcPhồn

thởdài:“Xuiquánênbịgiẫm”.LụcThờimới nghĩ đã thấyđau, hít vài hơi khí lạnh: “Gãy chưa?”Lục

Phồnlườmcậumộtcái:“Gãyrồithìemphảivàoviệnchămđó”.LụcThờicườihắchắc,cẩnthậnnhìnlạixem:“Khôngsao,chỉhơisưng

thôi”.CậumởngănkéotủdướitivilấymộtchaithuốcbộttrắngVânNam,đổ

đổrồivéntayáolênxoabópchânchoLụcPhồn.

Page 126: Tác giả: Thời Nhĩ

Thằngnhócnàychẳngđượccáigì,chỉcóxoabóp làcóđườngcókiểu

nhất.TrướcđâyLụcPhồncònchưa tìmđượccôngviệccốđịnh,phải làmngườimẫumặtbằngchocôngtyquảngcáo,mỗingàyphảiđứngtrêngiàycaogótgầnmườitiếng,vềđếnnhàchânnhưgãycảra,LụcThờimớinghiêncứuxemcáchxoabópmátxa,khi ấyLụcPhồncũng trở thànhđối tượngphụcvụcốđịnhcủacậu.LụcPhồnthoảimáirầmrìmộttiếng,sauđónằmngửaxuốngghếsalon

nghịchđiệnthoại,cònsaisaibảobảoLụcThời.LụcThờihệtnhưngườimẹgiàchịuthươngchịukhóxoabópmắtcáchân

xong lạixoabópcảchân.ĐộtnhiênLụcPhồn thởdàinói:“Nối thật,vừanghĩtớichuyệnmấynămnữaemsẽcướivợsinhcon,chịlạikhôngnỡbỏ”.Côdạydỗlâunhưthế,dùcóhơingốcnhưngvẫnlàmộtcậuemtraitốt

bụngngườingườitìmkhôngra,saunày,khônglâunữasẽthuộcvềmộtcôgáikhác,nghĩlàthấyphiềnmuộnrồi.LúcLụcPhồnđangcảmkhái,lạchcạchmộttiếng,điệnthoạidiđộngrơi

thẳngxuốngmũicôrồirớtxuốngnềnnhà.LụcPhồnômmũikêugào,sôngmũiđaunhứcêẩm,nướcmắtcũngchảyhếtcảra.LụcThờiphìcười:“Hahathiểunăng”.LụcPhồnyênlặnggiơngóngiữa

lênvớicậu.Cậu em trai vội vàng nhặt điện thoại lên, đúng lúc nhìn thấy bức hình

trongfile,tòmòquánêncũngmởraxem.Côgáiđượcômmặcbộváyđầmhoagiốnghệtcủachịmình,ừ, làchị

mình.Cònngườiđànôngnày…Ồđâylàainhỉ?Chưađượcsựchophépcủacậumàdámômchịà,đồkhốnkhiếp,toganlớnmật,nhưnghìnhnhưkháquen?LụcThờinhíchlạigầnnhìnngónhưnglạibịLụcPhồngiật lạimộttaychemũi,mộttaygiấuđiệnthoạidướingười:“ĐồngchíLụcThờià,thầyemkhôngdạykhôngđượcnhìnlénđiệnthoạingườikhácà?”LụcThờivẫncònđangchămchúsuytư,độtnhiênhaimắtphátsánglên:

“Embiếtngườikia”.Cậu nắm chặt lấy vai Lục Phồn, phấn khởi nói: “Là anh trai lần trước

chúngtagặpkhitruyềndịchđúngkhông?”LụcPhồn:“…”

Page 127: Tác giả: Thời Nhĩ

Nếucônhớkhôngnhầm,tấmhìnhnàyGiảnNgộChâulộmặt,saoLục

Thờilạinghĩngayđếnlúcanhđãtrangbịkínmíttừchântócđếnmóngchânnhưngàyhômấychứ…LụcPhồnthựclòngkhôngbiếtnênnóigìvớiemtraingungốccủamìnhđây.LụcThờivuisướnglắpbắpnói:“Haingườicógiantìnhà!Ôimáơi,chị,

emthấyanhtraiấyđượclắm,muađượcnewera,đibệnhviệnbìnhdânmàlạicảitrangkínmít,mắtemtốtlắm,vừanhìnlàđoánrangay.Nàychịnóixemanhtrainàycũngkíntiếngquáđi,lúcấyemxinweibothìkhôngcho,sauđấychắcchắnlàđểýchị,cũngbiếtnhìnngườiđó.Chờanhấytớinhàemphảikiểmtratínhtìnhtốtxấurasao,cáitháiđộvớiemvợtươnglainhưngàyđólàgì?”LụcPhồn:“…”

LụcThờinháymắt:“Chịcònnóiđichơivớibạntrênmạng,nhưngthực

raralàhẹnhòvớianhkiaphảikhông?Cònchơicosplay,đúnglàbiếtchơiquá”.LụcPhồnlấyquyểnsáchtrênbàtràđậpthẳngvàođầucậu:“Biếnngay

đi,emnghiêncứukhoahọclàmgì,điviếtngôntìnhấy”.SáchkhoahọccủaLụcThờitoàntrêndướingàntrang,bịđậpmộtphátlà

hoamàychóngmặt,nằmườntrênsalongiảchết.LụcPhồnngồidậy,nhíchngườivềlạiphòng.

Bởivìchânkhôngthoảimái,cônằmtrêngiườngcảbuổitrưa,sauđóLục

Thờivàoxoabópchânchocôhailần,đếngiờcơmtốithìlấychomộtbátmì.LụcPhồnnhìnbữatốiđơnsơthìchỉmuốnthởdài.Ănmìxong,côcầm

di động lướt weibo một vòng, đột nhiên hiện ra trạng thái mới nhất củaKhoaitâyhầmthịtbò.Khoaitâyhầmthịtbò:“Giữathếgiancóphongtìnhvạnchủng”.

TrongđầuLụcPhồntựđộnghiệnranửacâusau-nhưnganhchỉcầnmột

mìnhemthôi.Côômtrái timbi thương,khôngnhìnnổinữa.Côgáiđượcngười ta tỏ

tìnhnhưvậy,chắcsẽhạnhphúclắmđây?Côthởdài,likemộtcái,muốntrảlờimàkhôngbiếtviếtsao,đànhthôi.Banđêmtrướckhiđingủ,cônhìnlại

Page 128: Tác giả: Thời Nhĩ

bứchìnhkialầnnữa,mãiđếnkhiđôimắtcayxèmớinhắmmắtnghỉngơi.Tâmtưkhaisáng,côđặttênchofilehìnhkia.Tấmlòngđóthếgiớinàykhôngbiết,khôngmộtaibiếtcả,ngoạitrừcô.

Page 129: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương21

Ngàyhômsau,LụcPhồnđangngủ thìbị tiếngchuôngđiện thoạiđánhthức.Côxoaxoamímắt,lấyđiệnthoạitrêntủđầugiườngnhìnxem,rồiđặtbêntai:“Alo”.HứaNghiNhãsắpnổtungđầudây:“LụcTiểuPhồn,cậucócấukếtgìvới

GiảnNgộChâuđóhả?Giantìnhà?”LụcPhồntỉnhtáohơnmộtnửa:“Gìđấy?Khôngcómà”.

“Thốilắm,tintứcbátquáilantruyềnkhắpnơi,mặcdùkhônglộmặtcâu

ranhưngsaotớkhôngnhậnrađâyhả?”Bởivìtrướcđómộtngày,TiểuTrươngđãlàmcôngtácdựphòngtrước

cho cô, chonên lúcnàyđâyLụcPhồnkhônghề căng thẳng thất thố chútnào,cônóimấycâuvớiHứaNghiNhãrồitắtmáy,bỏmặcaikiađanggàothétầm ĩ,mởdiđộng lênmạng,quảnhiên,mộtdãy têuđềhotchính là–TrườngquayThanhThiênBíchbấtngờfanbịgiẫmđạp,côgáimặcváydàibịnghilàngườiyêucủaGiảnNgộChâu?Mẹnóvớvẩn.

LụcPhồnmởvideokiara,chỉkhoảngnămgiâyngắnngủi,hơnnữacảnh

quay cũngkhôngngừng rung lắc, thếnhưngnó lại ghi lại trọn cảnhGiảnNgộChâuphủáolênđầucôrồiômngangcôlên.Chất phim không rõ, Lục Phồn zoom gần cũng không thấy được mặt

mình,thậtkhôngbiếtHứaNghiNhãlàmsaomànhìnđược.Côxoaxoakhóemắt,saukhinhìnrõrànglạimởblogra,vàoaccchính,

maymàhìnhnhưkhôngcófannàonhậnracô,côthởphàmmộthơi,nhưngngượclại,khivàoblogcủaGiảnNgộChâu,khubình luậnđãsắpnổ tungrồi.Phầnlớnfanđềukhôngtinnếuthầntượngcủamìnhchưacôngkhaithừa

nhận,cũngcókhôngítfantuyênbố,nếunhưGiảnNgộChâucóngườiyêumìnhsẽkhônghâmmộnữa.LụcPhồnđọcbìnhluậnsuốtbuổitrưa,tựdưnglạinghĩ,làmminhtinhcũngchẳngdễdànggì,nóichuyệnyêuđươngcũngbịnhiềungườinhìnngónhưthế,maymàcôlàfanmẹruột,đểchoXuyênXuyênđượctựdoyêuđương.

Page 130: Tác giả: Thời Nhĩ

Buổitrưa,TiểuTrươngtớinhàlấycơmthìcónhắctớichuyệnnày:“Cóai

quấyrầycôkhông?”“Không có, tôi có xem video kia rồi, đến tôi còn không nhận ra chính

mìnhmà”.“Vậythìtốtquá”.

TiểuTrươngxoađầu:“Chânđãổnchưa?”

“Ổnrồi,cóthểbướcđiđược”.

“Cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lộn xộn, nếu không sẽ để lại di

chứng”.TiểuTrươngcườihìhì:“NguyênvăncủaanhGiản,anhấykhôngtiệnđến,còndặnlàkhôngđượcbảolàdoanhấynói”.LụcPhồnhơnrun,rồivộivãmỉmcười:“Thaytôicảmơnanhấy”.Sau

khiTiểuTrươngđirồi,LụcThờicũngrakhỏiphòng,tòmòhỏi:“Mớirồilàaivậy?”Vừanghĩtớitínhtìnhhihihahacủaemmình,LụcPhồnnghĩđừngđể

chonóbiếtnhiềuchuyệnquáthìhơn:“Mộtngườibạncủachịbịốm,chịlàmchoítđồrồinhờngườimangđi”.QuảnhiênLụcThờikhônghứngthúhỏitiếp,ồmộttiếngrồitiếptụchuơ

huơtay.BởivìvănphòngquanhệxãhộicủaGiảnNgộChâucónănglựcrấtcao,nhữngtinđồnnàynhanhchóngđượcápxuống,khôngcótờbáochínhthức nào đưa tin, chỉ có điềumọi người trênmạng lại thảo luận càng lúccàngkịchliệt,quamấyngàycũngkhôngchịungừnglại.Trongmấyngàynày, trưa tốiTiểuTrươngvẫntớinhàcôlấycơm,Lục

Phồn hoạt động không tiện, hầu như không ra ngoài được, ngoài thỉnhthoảngxem lạimấyvideonấu ăn ra, bất cứ lúcnào cô cũng loadblogđểkiểmtrađộngthái.Thờigianởkhôngcũngnhiều,chonêncácmónănbữatốicôcũngchú

tâmhơn,khôngchỉlàcácmónănngon,màcònthayđổicáctrìnhbàychođẹpmắt.Ngàyhômnaycôlàmgàdưahấu,sủicảotômTứHỉ,mấymónănđềucósắcmàurựcrỡvàbắtmắt,LụcPhồnngồitrênghếsalonmúcdưahấura tô, sauđóchovàomáyép làmnước trái cây,vỏdưa thìdùngđể trưngbày.Cảquảchỉđượchailynướcdưahấu,côchomộtlyvàotủlạnh,giữlạilát

Page 131: Tác giả: Thời Nhĩ

nữađưaTiểuTrươngmangđi choGiảnNgộChâu, ly còn lại thì tựmìnhuống,vừauốngnonnửachénđãcótinnhắnthôngbáotrênblog.Dùđangchuẩnbịnguyênliệunấuăncôcũngphảiliếcnhìn,nàongờ,thôngbáohòmthưcủamìnhđangnáoloạn,mộtcảmgiácbấtandânglên,côvấtmiếngcátrongtayxuống,nhìncẩnthận.Top đầu danh sách bình luận đã chứngminh cho sự bất an củamình.

PhiềnPhiền,saotôithấytìnhnhângiấumặtmấyhômtrướccủaGiảnNgộChâu giống cô thế nhỉ, chưa gì đã được năm ngàn like, ngoài ra còn cókhôngítfancũngbắtđầunghingờ,rấtnhanhsauđó,tintứcnàyđượclantruyềnđi,khôngítfancủaGiảnNgộChâunghetiếngchạylại.Fan của minh tinh có sức chiến đấu cực kì kinh người, hơn nữa thần

tượngcủamìnhcóđốitượng,đasốcácfansẽkhôngcònlítrí,lúcLụcPhồnnhìnmộtđốngngườilahétđòilàmthịtchínhmình,tronglòngcômồhôixốixả, các đồng chí à,mấy người là anti fan cố ý tới đây bôi xấuGiảnNgộChâuđóhả?Quảnhiên,khôngbaolâusau,fancủacôvàfancủaGiảnNgộChâuđã

tạo thànhmộtmànmưamáu gió tanh trong khu bình luận.Để tránhmọingườichâmlửađốtnhau,LụcPhồnvộivàngviếtstatusngaytrướckhitinnàycànglanrộng,cốgắngchứngtỏmìnhchỉlàngườingoài.LXLụcPhiềnPhiềnv:TuầntrướctôivàbạntốtlàXuyênXuyênXuyên

memedahẹnnhaurangoàichơi,ngườicongáitrongvideocũngkhôngphảitôi,xinhaifanyêntĩnhmộtchút,đừngbịađặt.TốngMinhkhôngbánđứngcôlầnnữa,thậmchícònchọnmộtđoạnhai

ngườiđịnhngàygiờgặpmặtchụplạiđănglênblog,cóTốngMinhtrợgiúp,LụcPhồnnghĩcólẽviệcnàysẽđènénđượcthôi.Thếlàthởramộthơi,fannãotànthậtquáđángsợ,côkhôngmuốnbịlàmthịtvậyđâu_(:3ゝ∠)_Côđặtđiệnthoạixuốngcầmmiếngcálúcnãylên,nhưngchuôngcửalại

cóngườibấmvang,LụcPhồnvội rửa tayrangoài, liếcnhìnđồnghồ treotrênphòngkhách,lẩmbẩmnói:“KhônglẽsớmnhưvậymàTiểuTrươngđãtới rồi à?Mởcửa ra,LụcPhồngiậtmìnhđứngsứng:“Haingười…”TiểuTrươnggiơhaitúilớnlên,cườinói:“Hômnayxongviệcsớm,anhGiảnnóimuốnănlẩu,nênchúngtôitớisiêuthịmuathứcăn,tớinhàcônấu”.GiảnNgộChâutrangbịkínkẽừmộttiếng,đôikínhrâmbảntochekín

mắt,nhưngkhônghiểusaoLụcPhồnlạicótrựcgiác,anhđangnhìnmình.

Page 132: Tác giả: Thời Nhĩ

Côvôthứcsờsờmặt,khôngbiếtcóphảicódínhgìhaykhông,rồilạivộivàngnghiêngngườiđểchohọđivào:“Saonắngtothếnàylạimuốnănlẩuvậy”.TiểuTrươngkhệnhkhạnghaitúilớnnghênhngangđivào:“HỏianhGiản

ấy”.GiảnNgộChâuravẻcựckìbấtmãnvớikiểungựaquenđườngcũcủa

TiểuTrương,anhtrừngmắtnhìnTiểuTrươngmộtlúc,sauđócởigiàu,LụcPhồnlấymộtđôidéptrênkệtửchoanh:“Cởigiàyđểởđâylàđược”.GiảnNgộChâuthấpgiọngnóicảmơn,cởimũivàkhănquàngcổ,kính

râmxuống.Hômnaynhiệtđộtăngcao,bênngoàiđãhơnbamươiđộ,anhcònphảibịtkínnhưthế,LụcPhồnliếcmắtđãnhìnthấytránanhướtđẫmmồhôi,thếlàcônói:“Haytôimởđiềuhòanhé?”GiảnNgộChâuhơilắcđầu:“Khôngnóng”.LụcPhồnâmthầmoánhận,

đầuđầymồhôirồimàcòntừchốicáinỗigì.“Látănlẩuthìnóngthôi”.Côxoayngườibậtđiềuhòatrongphòngkhách

lên,TiểuTrươngngồitrênthảmhưởngchútgiólành,quayđầulạithấyGiảnNgộChâuđangngồi nghiêmchỉnh đàng loàng trên băngghế sô pha,mắtkhông nhìn quanh, đầu không quay loạn, tự dưng anh lại thấymình đúngchẳngrasaocả,dùsaocũnglànhàcủamộtcôgáimà.Thếlàhọkhụmộttiếng,cũngleolênsôphangồi.GiảnNgộChâulạnhlùngliếcngườikiamộtcái,TiểuTrươngngạingùng

cười lại. Lục Phồn bưng ly nước dưa hấu trong tủ lạnh ra choGiảnNgộChâu,TiểuTrươngháohứcchờcô,độtnhiênLụcPhồnmớinhớramìnhchỉchuẩnbịchoGiảnNgộChâumộtli,đànhphảicườingại:“Trongnhàkhôngcónhiềudưahấu,chỉcònhailythôi,mộtlytôivừauốngrồi”.GiảnNgộChâuchenlời:“Khôngcầnđểýtớicậutađâu”.Rồilạinóivới

TiểuTrương:“Trongnhàngườikhácđừngđòihỏinhưthế,nhịnđi”.TiểuTrương:“…”

LụcPhồnbậtcười:“Khôngsaođâu,đừngkháchsáo”.

Cô rót thêmmột li nước lạnh ra: “Uống tạm nhé”.ÁnhmắtGiảnNgộ

Châulướtquamắtcáchâncô:“Emngồinhiềumộtchút,đểTiểuTrươngtựlàmlàđượcrồi”.

Page 133: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnnhớtớicòncáGiápvàdưahấutrongphòngbếpvẫnchưalàmxong:“Hômnaytôicóchuẩnbịđồănrồi,khôngnênlãngphí.TiểuTrương,cậugiúptôirửanồilẩuvànguyênliệunấuănnhé”.TiểuTrươngvéntayáolên:“Đượcrồi”.

LụcPhồnbưngbếpđiện trongphòngđếpđi ra:“Trênbancôngcóchỗ

thoát nước, rửa ở đó cũng được”. Lục Phồn vàTiểuTrương đều có việc,GiảnNgộChâuchỉcóthểngồitrênsalonngướcmắtnhìn.Mộtlátsau,TiểuTrương từban côngchạyvào,đangđịnhvàobếp thìGiảnNgộChâubựcmìnhngănlại:“Cậuđịnhlàmgì?Đirửarauđi”.“Emđịnhlấychainướcrửachénmà”.GiảnNgộChâukhôngnhịnđược

phấttay:“Điđi,rabancôngđợi,tôiđilấycho”.TiểuTrươngngơngácbịGiảnNgộChâuđuổiđi, cậucựckìoanức, cậucó làmgìđâu,nếukhôngphảicậuthấyGiảnNgộChâungàyngàykhổsởvìtình,nênmớitốtbụngđềnghịtớiđâyănlẩu,nếukhôngcònchưabiếttớilúcnàoGiảnNgộChâumớigặpLụcPhồnđượcđâuđấy.Đànôngyêuđơnphươngđúnglàkhôngthểnói lí.GiảnNgộChâukéo

cửaphòngbếpra,LụcPhồnquayđầunhìnlại:“TiểuTrươngcầnnướcrửachénà?”“Ừm”.GiảnNgộChâucầmchainướcrửa,nhưnglạikhôngchịuđi,mà

đứngđólẳnglặngnhìnnhữngngóntaylinhhoạtcủacônặnsủicảotôm.“…Rấtđẹp”.

Khôngbiếtanhđangkhencáigì,LụcPhồnthìnghĩlàanhđangnóisủi

cảotôm,chonêncôcườiđáp:“Ăncũngngonnữa,hợpvớingườikhẩuvịnhạtgiốnganh”.Bầukhôngkhíhơilạnhđi,khôngbiếtcóphảilàdoảogiáccủaLụcPhồn

không,mộttuầntrướckhixảyrasựcốởtrườngquay,lúccôgặpGiảnNgộChâuhìnhnhưcũngxảyranhữngthayđổikì lạnàođó.Một tuầnnàyhaingườichưatừnggặpmặt,cảmgiácnàykhôngquárõràng,nhưnghômnay,cảmgiáckhác thườngấy lại lồ lộcả ra, làmLụcPhồncũngkhôngnói rõđượcnólạởchỗnào.CuốicùngvẫnlàGiảnNgộChâuphávỡyênlặngtrước:“Mấyngàynày

cósốđiệnthoạilạnàoquấyrầyemkhông?”“Khôngcó”.LụcPhồnlấylồnghấptrongngănkéora,chotừngchiếcsủi

Page 134: Tác giả: Thời Nhĩ

cảotômvàolồng:“Nhưngmàtrênmạngcóngườinhậnratôi,tôinóigiốngnhưTrầnTiêudặnvậy,phủnhậthết,chắclàkhôngcógìđángngại”.GiảnNgộChâutrảlời:“Vậythìtốt,nếucóchuyệngìkhôngxửlíđược

thìnhớnóichoTrầnTiêu”.“Tôibiếtrồi”.

LụcPhồnđặtsủicảovàolồnghấpxongthìđưatayvuốttócmáilên,bột

mìdínhtrênngóntaycũngbôiluônlênmặt,GiảnNgộChâuthấythế,bàntaytheobảnnăngmuốnlaugiúpchocô.LụcPhồnliếcmắtnhìnthấytayanh,chẳngbiếtvìsaotronglònghơisiết

lại,mặtcũngbấtgiácnghiêngđi,GiảnNgộChâudừngmộtchút,giảithích:“Trênmặtcóbộtmì”.“Ồ”.LụcPhồnmuốnđưatayáolênlau,nhưngGiảnNgộChâuđãnhanh

chóng thay cô lau sạch. Lòng bàn tay anh có hơi thô sáp, lướt qua da cônhưngdẫn theocảđiện,nhanhchóngkhuếch tánraxungquanh.Lausạchbộtmì,ngóntayanhvẫndừnglạitrênkhuônmặtcủacô.LụcPhồnvôthứcnhìn sang,bốnmắtgiaonhau.Đôimắt củaGiảnNgộChâuchămchúmàthâmthúy,nhưcónétývịgìđấykhôngrõràngánhlên,bầukhôngkhítrầmđitrongnháymắt.Mộtgiâysau,tiếngmởcửaphátansựmậpmờkìlạgiữahaingười,Tiểu

Trươnglóđầuvào,dèdặthỏi:“AnhGiản,nướcrửachén…”GiảnNgộChâu:“…”

Page 135: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương22

NếukhôngphảicóLụcPhồnởđây,GiảnNgộChâuthựclòngrấtmuốnphátđiênmàhétlênvớiTiểuTrương:Cút!!!Nhưngmàcuốicùnganhchỉcóthểcốgắngđènéncơntứcnàyxuống,xanhmặt,cầmchainướcrửachénđirangoài,nhétthẳngvàongựcTiểuTrương:“Cầm!”TiểuTrươngcũngđoánđượccólẽmìnhđãpháhỏngchuyệntốtcủaGiản

NgộChâurồi,cậucườihìhì,nhânlúcGiảnNgộChâuchưakịppháttácthìvộivàngchạytrốn,đểlạiaikiađứngmộtmìnhphiềnmuộn.ĐếnkhiTiểuTrươngrửasạchnồivànguyênliệunấuăndọnrabàn,Lục

Phồncũnglàmxongmấymónkia,cùnglúcbưnglên.Hơinóngtừnướclẩungùnngụttỏara,LụcPhồnphẩyphẩylànhơntrắngngửithử,sauđócôvàonhàbếplấythêmhành,gừngvànấmđôngcô,chovàohết.TiểuTrươngcũngthảthêmmấythứvừanãychuẩnbịvào,đôimắtnhìn

chằmchằmvàonồi lẩu,nhưkiểunướcdãicũngsắpchảycảra.GiảnNgộChâulàmnhưrấtghétbỏngườikia,anhđứnglênngồisangghếbêncạnhLụcPhồn.“Muốnuốnggì?”GiảnNgộChâuhỏi:“Cócáigì?”

“Cógìuốngđósao?”GiảnNgộChâugậtđầu,nướcgìnuốtxuốnghọng

rồimàchẳnggiốngnhau.LụcPhồn lấy trongngănkéomộtchai rượu thuốc rắnLaoshan:“Trong

nhàchỉcóloạinàytôi,bìnhthườngtôitoànuốngnước”.KhuônmặtGiảnNgộChâucứngđờcảra:“…Nếukhôngthìemuốngđi”.

“Tôikhôngthíchmùivịnày,khôngphảianhthíchlắmmà?Đừngkhách

sáo”.TiểuTrươngnhịncười,vìđểtránhbịGiảnNgộChâugiậnchóđánhmèo,

cậuchỉcóthểhạthấpcảmgiáctồntạicủabảnthân,vờcúiđầunghịchđiệnthoại.Lúcnày,TrầnTiêuđộtnhiêngọilạiđây,TiểuTrươngliếcmắtnhìnhai

người đang thảo luận về vấn đề rượu thuốc rắn thì ômđiện thoại chạy đingay,tránhbịtaibayvạgiógiữachiếntrườngkhốcliệt:“Alo,anhTrầnà”.

Page 136: Tác giả: Thời Nhĩ

“TiểuTrương,cậuvớilãoGiảnđiđâuthế?”TiểuTrươngrađếnbancông:“À,emvớianhGiảnrangoàiănlẩu,sắpvề

kháchsạnrồi”.“Ănởđâu?Saokhônggọianh,ănmộtmìnhthôià”.

“Ăn ở quán nhỏ bên ngoài thôi, sắp xong rồi, anh Trần không cần tới

đâu”.TrầnTiêunhậnrangay:“Cậunóithậtđi,haingườiđiđâu?Khônglẽlà

tớinhàLụcPhồnănlẩu?”TiểuTrương:“..”

“Mẹnóthậtà?CậuđưađiệnthoạicholãoGiảnngay,dámgặpmặtriêng

nữaà,đồnão tànngungốckia, scandalmớiépxuốngđượcmấyngày lạidám chạy tới nhà con gái người ta, không sợ paparazi chụp được phảikhông?”TrầnTiêu lửa giận ngập trời, TiểuTrương đành phải thấp giọng khúm

númnói:“AnhGiảnmuốnănđồLụcPhồnlàm,chonênemmới…”“Lẩumàcònphảiailàmnữaà?Cậutưởngtôingốcchắc?”

TiểuTrươngđànhimlặng.

“Khôngnóinữa,tôitớiđây”.Đúngmộtcáitắtmáy.TiểuTrươngbấtđắc

dĩthởdài,lầnnàocũngtrởthànhcáithớtchomọingườixảgiân.Lúcquaylạibàn,nhìnchairượuthuốcrắntrongtayGiảnNgộChâu,ngóntayaikianắmlấybìnhcòncóphầnrunrẩy.TiểuTrươngkhôngnhịnđượccười,GiảnNgộChâuquétmắtnhìnqua,

cậuđànhphảicúithấpđầugắpthịtbòăn.Nấmhương, ngô, huyết vịt, khoai lang, tôm được cho hết vào nồi lẩu,

hươngthơmmêngườiphảngphất,LụcPhồnlấybacáiđĩanhỏra,lấythêmmộtchaitiêu,bìnhdấm,tươngnấmvàtỏiphốihợplạithànhmộtthứnướcdùng, ngửi thôi cũng khiến người ta thèm thuồng, Tiểu Trương vội vàngchấmthửtương,chỉcóGiảnNgộChâudạdàykhôngtốtnênkhôngănđượccay,đnàhphảigiươngmắtnhìnhaingườikiaănuốngsảngkhoái.Hơnnữa,TiểuTrươngngồiđốidiệnvớiLụcPhồn,anhngồibêncạnh,

đốidiệnlàcáibàntrốngkhông,thếlàcảquátrìnhphảingồinghehaingười

Page 137: Tác giả: Thời Nhĩ

nàyhứngkhởinóivềcáchnấulẩuvânvân.Mặtanhcànglúccàngtối,ánhmắtnhìnTiểuTrươngnhưthểkhôngthểnémluônrangoài,cáitênkhôngcómắtnày lạicàngnóicànghăng,mặtmàyhớnhở, làmGiảnNgộChâutứcđếnnghiếnrăng.Khônglâusau,tiếngchuôngcửavanglên,dướigầmbànGiảnNgộChâu

đáchânTiểuTrươngmộtcáiđau,mắthấtlên,saibảo:“Đimởcửađi”.TiểuTrươngcamchịusốphậnđứnglênđi.LụcPhồngắpmộtmiếngcátrongnồilênxemthử:“TiểuTrươngcũngtốttínhlắmmà,anhdữvớicậuấynhưthế,khôngsợcậuấytừchứcà?”Vừanóihếtcâucôđãthấycógìkhôngổnlắm,tuygiờhaingườihọcũngtạmxemnhưbạnbè,nhưngcũngkhôngtớimứcphảinóichuyệnnàyđâu.GiảnNgộChâurấttựnhiênđáplời:“Tínhtìnhkhôngtệlắm,nhưngnhiều

lúcrấtthíchănđòn,khôngdữkhôngđược”.LụcPhồnngẩnra,côcườinói:“Cólẽkhôngphảicậuấythíchănđònđâu”.“Vậythìsao?”LàvìTrựcNamnhàanhquákhóhầuhạđó.côkhôngnói

gì,nhưngýcườinơiđáymắtđãđongđầycảlên.Nóilạinóinửacâu,làmGiảnNgộChâucảmthấyvôcùngkhóchịu,anh

cảmgiáchìnhnhưLụcPhồnrấtchúýtớiTiểuTrương,mấyngàynaytoànlàcậutatớinhàLụcPhồnmộtngàyhaichuyến,quenthuộcchẳngkhácnàonhàmình, tronglònganhchợtnảysinhcảnhgiác:“TiểuTrươngđốixửtệvớibạngáicậutalắm,ailàmngườiyêucậuấyđúnglàquáxuixẻorồi”.LụcPhồnnhíumày:“Cậuấycóngườiyêuà?”Côcứtưởngcôngviệcđặc

thùnhưTiểuTrươngthìsẽkhócóthờigianlàmquenbạngáimớiphải.GiảnNgộ Châu nghiêmmặt nói: “Đúng đấy, hơn nữa tình cảm khăng

khít,tốtvôcùng”.“Ồ,thếà,còntốtvôcùngnữasao.Nhưngkhôngphảivừarồianhmớinói

ailàmbạngáicủacậuấythìxuixẻolắmà?”“…”GiảnNgộChâulậptứckhôiphụclạivẻmặtbìnhthường:“Anhcó

nóisao?”LụcPhồnníncườiđáplại:“Chắctôinghenhầmthôi”.

GiảnNgộChâuthấyvẻmặtcủacôvẫnbìnhthường,khôngcógìkháclạ,

tảngđátronglòngmớidầnrơixuống.Nghĩlạinghĩ,khôngbiếttừlúcnàotênTiểuTrươngnàylạitrởthànhtìnhđịchẩnhìnhcủamìnhvậy…thậtlà

Page 138: Tác giả: Thời Nhĩ

muốnđòimạnganhmà.Đanglúcnóichuyện,TrầnTiêuvàTiểuTrươngcũngbướcvào,vừacời

giàyvừaồnàonói:“LụcPhồn,quấyrầycôrồi, tôiđếnbắthaingườinàyđây…Ơmấyngườiănlẩuthậtà?”TiểuTrươngngoắctayvớianh:“Đúngthế,anhTrầncũngtớiănđi”.Trần

Tiêunhìnmónngontrướcmặt,mụcđíchtớiđâycũngbịnémluônsauđầu:“Được”.LụcPhồnmuốnđứnglêncầmchénđũachoanh,GiảnNgộChâuđãđá

TiểuTrươngmộtcái:“Đilấybátđũa”.TiểuTrương:“…”

TrầnTiêungồixuống,nhìnnổilẩunghingútnóngcảngười:“Trờinắng

to lạimởđiềuhòaăn lẩucũng làmộtkiểuhưởng thụđó, tôi tớiđúng lúcghê,nàonào,lãoGiản,gắpchotôimấymiếngngô”.AnhđưachénchoGiảnNgộChâu,mìnhvừacúiđầuchấmtươngănthử.GiảnNgộChâuyênlặngtrợntrắngmắtlên,khôngmuốnđộng,LụcPhồn

thấythếliềnđịnhcầmbátđũa:“Đểtôi”.GiảnNgộChâuđộtnhiênnhỉnhdậy:“Anhgắpđược,emngồiđi”.

Nóixong thì tìm tìmmấymiếngngô trongnồi lẩu,chovàobát, sauđó

đưasangchoTrầnTiêu,hípmắt:“Ăn”.TrầnTiêuvộivàngăn,khôngbuồnsođovớingườinọ,TiểuTrươngcũng

mắtnhìnmũi,mũinhìntim,cáigìcũngkhôngthấyhết.SaukhiTrầnTiêuhết, anh trở thànhngườinói chuyện long trời lởđất trênbàn ăn, vớiTiểuTrươngvàLụcPhồn,cònGiảnNgộChâuthìivnhquangtrởthànhđốitượngbịlạnhnhạtkhôngđượcaichúý.Mặtanhcànglúccàngdàira,cókhácnàođứaconkhôngđượcbốmẹquantâm,cứcầmđũachọtchọtkhoaitâytrongchén,âmthầmphiềnmuộn.Độtnhiên,LụcPhồnmúcmộtmuỗnglòngheochovàobátcủaanh:“Ăn

nhiềucáinàyvào,ăncơmtốixongdạdàysẽkhôngđau”.Giản Ngộ Châu nhìn chằm chằm miếng lòng heo tản mùi thơm trong

chén,hồi lâusaumớimiễncưỡngđènénnụcườiđắcý,ừmột tiếng.Haingườiđốidiệnhaimắtnhìnnhau,sauđóđồngthờingướclên trờihừmộttiếng,xemthườngcáitênGiảnVũTrựcngốcnghếchkhôngbiếtyêuđương

Page 139: Tác giả: Thời Nhĩ

này.Tronglúcăn,TiểuTrươngvàophòngrửataymộtchuyến,saukhiquay

lạivẻmặtcónétrấtlạkì,ánhmắtnhìnLụcPhồncũngcóvẻývịkhôngrõ.LụcPhồnpháthiệnranênhỏi:“Saothế?”TiểuTrươnghọkhumộttiếng:“Cáiđó,LụcPhồn,côsốngmộtmìnhà?”

“Đúngthế”.

TiểuTrươngnhìnGiảnNgộChâumộtlúcrồidodựnói:“Thếdaocạorâu

trongphòngrửatay…làcủabạntraià?”Lờivừathốtra,trênbànăncơm,ngoàiLụcPhồnthìtấtcảmọingườiđều

ngơngẩn.LúcnàyTrầnTiêumớiphảnứnglạiđược,đúnglàhọchưatừnghỏi xem Lục Phồn đã có bạn trai chưa nữa! Thôi xong thôi xong, giờ ởchungvớinhaurồithìlãoGiảnbiếtlàmsao?AnhliếcmắtnhìnsangGiảnNgộChâu,vẻmặtaikiađangthâmtrầmđángsợ,khóemiệngthìmímchặtthànhđường,haingườiđãlàmbạnvớinhauđượcnhiềunăm,TrầnTiêuhiểurấtrõ,chỉnhữnglúccáukínhvàmấtmát,GiảnNgộChâumớicódángvẻnày.TrầnTiêubấtgiáclạicảmthấyđaulòngthaychoTửTrựcNam,khólắm

mớixuântâmthầmđộng,nhưngđốiphươnglại làhoađãcóchủ,giờbiếttráchaiđâu?LụcPhồncũngkhônghiểutạisaovẻmặtbangườihọlạikìlạnhưvậy:“Daocạorâuà?Củaemtraitôi,cuốituầnnósẽvềnhà”.Emtrai?GiảnNgộChâuđangbịbaophủgiữamâyđenâmumùmịtđột

nhiênlạigiậtmìnhnhớlại,đúngrồi,LụcPhồncóemtrai,lầnđầutiêngặpnhauởphòngtruyềndịch,khôngphảicôấytớichămemtraià?Bangườiđồngthời thởphàonhẹnhõm:“Hóara làemà, tôicòntưởng

bạntraiđó”.LụcPhồnthấycóhơikìlạ,TrầnTiêuvộivàngchuyểnhướngcâuchuyệnđi,cômớikhônghỏinữa.Ănxongnồilẩu,TrầnTiêuvàTiểuTrươngchịutráchnhiệmthudọntàn

cục,LụcPhồnrótmộtlysữamậtong,quaymộtvòngcũngkhôngnhìnthấyGiảnNgộChâuđâu,rasânthượngmớithấyanhđangđứngđóngắmcảnhđêm.“Hômnayăncơmtốixongdạdàykhông thoảimáià?”LụcPhồncũng

tựavàolancan,quayđầunhìnanh.GiảnNgộChâulắcđầumộtcái:“Khôngcó”.

Page 140: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnđưa lichoanh:“Vậythì tốt,chắcrượuthuốcrắncóhiệuquả

đấy”.GiảnNgộChâukhônglêntiếng,yênlặngnhấpmộtngụmsữabò.Thời tiết đầu hạ, gió đêm mát mẻ động lòng người, từ trên cao nhìn

xuống,thànhphốđènđuốcsángtrưngđượcbaophủtrongvòmtrờisẫmtốivôbiên,vầngsángkhumtrònthànhmộtmảng,nhưmộtdònglũchảymiếtvềphươngxavôđịnh.Bầukhôngkhínàythíchhợpvớiyêntĩnhtrầmmặc,giữahaingườibây

giờđangcáchnhaumộtkhoảngcách thíchhợp,nhìncóvẻnhưhoàiniệmđămchiêu,lạigiốngnhưvôtâmthoảimáinhìnngắmcảnhđêmbênngoài.Khôngbiếtquabaolâu,rốtcuộcGiảnNgộChâucũnghạđượcquyếttâm,

gọicô:“LụcPhồn”.Giọngnóiđó tanvỡgiữagióđêm,như thểbừng tỉnhgiữagiấcmộngluyếnlưudịunhẹ,LụcPhồncứngỡlàảogiáccủamình.Dùsaohìnhdungđócũngcóvẻkhábuồncười.MộtGiảnNgộChâutrầmmặcítnói,xa lánhvớingườingoài, lúcnàocũngnghiêmmặt,khônghiểuphongtình,độtnhiênlạitrởnêndịudàngkhigọicônhưthế.“Hả?”LụcPhồnnghiêngđầu,mấyngôisaosánglấplánhcuốichântrời

đềurơihếtvàođôimắtsángngờicủangườiđólúcnày.Giữalúchoảnghốt,GiảnNgộChâungheđượcgiọngnóicủamình.

“Emthấyanhthếnào?”

Page 141: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương23

Lục Phồn sững sờ, cứ tưởng làmình nghe nhầmmất, nhưngmà, nhìndángvẻGiảnNgộChâuđangnghiêmtúc thếkia,có lẽhẳnkhôngsai.Côkhôngbiếtvìsaođộtnhiênanhlạihỏimộtvấnđềnhưthế,nhưngchắcchắnrằng,những thờiđiểmnhưvậy,nếucônói thẳng là “đồngốcnhiều tiền”,LụcPhồncôcũngquákémcỏirồi.Thếlàcônóiđại:“Rấttốtmà”.GiảnNgộChâubấtmãnvớitháiđộqualoalấylệcủangườikia,bướng

bỉnhhỏi:“Khôngthểcụthểhơnà?”Bầukhôngkhílúcnàyhơikìlạ,tronglòngLụcPhồnnhủthầm,đạiminh

tinhnhưanhcòn thiếungườikhenchắc?MaymàTrầnTiêucũngvừa lúcbướcrasânthượng,phávỡkhônggianlúngtúngnày:“Haingườiđangtròchuyệngìthế,lénlútđứngđâylàmgì?”MặtGiảnNgộChâutốisầm,bựcbộiquayđầuđi.LụcPhồnthấythếthì

địnhrútluitrước:“Haianhtròchuyệnđi,tôivàonhàbếpphụ”.“NàyLụcPhồn,khoanđã,cóchuyệnmuốnbànbạcvớicôđây”.

“Chuyệngìthế?”

TrầnTiêu liếcmắtnhìnGiảnNgộChâuđangnghiêmmặt, lặng lẽxìxì

mấy tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khanh khách: “Mấy ngày nữađoànlàmphimphảiđikheĐạiThanhlấycảnh,chắccũngphảiởđótámđếnmườingày,haycôđicùngđi,nghenóiởĐạiThanhcónhiềunơithămthú,thámhiểmrừngrậm,leováchnúi,dãngoạinàynọnữa,chơivuilắm”.LụcPhồnngẩnra:“Cáinàykhôngổnlắmđâu,tôikhôngphảinhânviên

đoànlàmphimmà”.“Khôngsao,thêmmộtngườicũngkhôngbịpháthiện,nếucóaihỏitớiđi

nữa thì cô cũng là đầu bếp riêngmà chúng tôimời tới thậtmà, họ nói gìđượcđây?”TrầnTiêuđưacùichỏđánhGiảnNgộChâumộtcái:“LãoGiảnthấyđúng

không?”Lục Phồn nhìn về phía anh,GiảnNgộChâu cũng nghiêm túc gật đầu:

“Mấyngàyquacôởnhàmãichắccũngbuồnlắm,rangoàithìtốthơn”.

Page 142: Tác giả: Thời Nhĩ

TronglòngTrầnTiêulặnglẽgiơngóncáivềphíaGiảnNgộChâu,đồTửTrựcNamnày,phốihợpcũngmaulẹgớm.Vớiđềnghịcủahọ,LụcPhồncũngthấyhơixiêulòng.Côlàmviệcliêntụcđãnhiềunăm,từngàybắtđầutớiHàngChâu,sốlầnđichơimộtbàntaycũngkhôngđếmhết.Giờhiếmkhikhôngcócôngviệcgìmới,tạisaolạikhôngnắmlấycơhộinàyrangoàigiảisầuđây?“Được,vậycảmơnhaingười”.

TrầnTiêukhoáttay:“Đừngkháchsáo,đừngkháchsáo,châncònđaumà

ngàynàocũngphảilàmcơmcholãoGiản,côcũngnhọclònglắmrồi,saunàycònphảiphiềncôthêmnữathángnữa”.“Đượcmà,khôngphiềnđâu”.LụcPhồnnhìnGiảnNgộChâu:“Anhấy

cũngdễsốngchungmà”.LụcPhồnđivàonhàbếp,vẻmặtTrầnTiêunhưthểhậnkhôngthểcứng

đờtrướcgươngmặttươicườinhộnnhạocủaGiảnNgộChâu:“LãoGiảnà,cậucócốtkhíchútđượckhông?”GiảnNgộChâukhôngcườinữa,đẩycánhtayTrầnTiêuđangkhoáctrên

vaimình,sâuxanói:“Nhângianbấtsách”.TrầnTiêusữngmộtlúcrồikhôngnhịnđượcbậtcười.LụcPhồnnghỉở

nhàhơnmộttuần,cổchânbịtrậtkhớpcũngkhôngquáđánglo,vừalúccóngàyTrầnDịchhẹncôrangoàiănhảisản,thếlàaikiaphấnkhởibòđiluôn.Đứngtrướccửaquán,LụcPhồnmớipháthiệnraTrầnDịchkhôngchỉtới

mộtmình.“LụcPhồn,tớingồi,nhanhnhanh”.

LụcPhồnngồiđốidiệnvớiTrầnDịch,anhvuivẻchỉsangngườiđànông

ănmặcTshirtđơngiảngọngàngbêncạnhrồinói:“Đâylàngườibạntrướckiacủatôi,giờlàmởVạnHoaTV,saunàyhaingườisẽlàđồngnghiệpđó,nhâncơhộinàylàmquentrướcluônđi”.LụcPhồncũngđoánđượcýđịnhcủaTrầnDịchrồi,côđáanhmộtphát

dướichânbàn,TrầnDịch lạigiảbộnhưkhôngcógìxảyra,cườihìhìbỏqua.AnhtraiTshirtđưatayra,lịchsựchàohỏi:“Xinchào,tôilàPhươngDuệ”.LụcPhồnléngiẫmgiẫmchânTrầnDịchvàicáinữa,trênmặtcũngkhông

Page 143: Tác giả: Thời Nhĩ

tiệnthểhiệntâmtìnhgì,bắttayvớianhtaxongcũngkhéoléotrảlời:“TôilàLụcPhồn,saunàymonganhquantâmhơn”.PhươngDuệvỗvaiTrầnDịchcườinói:“BạncủaTrầnDịchthìcũnglà

bạncủatôi,saunàyởđàitruyềnhìnhcógìkhônghiểucôcóthểtớihỏitôi,nếubiếtnhấtđịnhtôisẽtrảlời”.Bữacơmnàyngoàiphầnmởđầulúngtúngmấttựnhiênra,thờigiancòn

lạibangườicũngthongdonghơnnhiều,mặcdùTrầnDịchsắpxếpbữacơmnày làđể làmquen,nhưng trong lòngai cũnghiểunóchẳngkhácgìxemmắt,vìthếanhtacũngdựavàokhảnănghàihướccủamìnhđểxoadịubầukhông khí. Đến lúc này Lục Phồnmới biết vị trí của Phương Duệ ở đàitruyềnhìnhlàđạodiễnchỉđạochươngtrình,cônghĩthầm,khótráchanhtalại ung dung bình thản điều tiết tốt như vậy, người làm nghề này thườngxuyêngặpphảimộtsốđạiminhtinhtínhtìnhkhóchịu,nếukhôngcónănglựcthìkhôngthểnàoanvịởvịtríđókhicòntrẻnhưthế.Nghĩvậy,côcàngđánhgiácaoPhươngDuệhơn,mộtngườiđànôngcóthựclựcvàsởtrườngđươngnhiênsẽđượcmọingườiưuái.Giữa buổi, PhươngDuệ vào phòng vệ sinhmột lần, Lục Phồn lại đạp

chânTrầnDịchmộtcái,trừngmắt:“Anhlàmcáigìthế?Khôngphảinóichỉănmộtbữacơmthôià?”TrầnDịchcườitheo:“Thìăncơmchứmấy,nhânbiệtlàmquenvớiđồng

nghiệptươnglai…”LụcPhồnkhôngkìmđượclườmanh:“Tôinóivớianhnhé,đừngphísức

nữa,cũngđừngđùa”.“Vìsao?”TrầnDịchhỏi:“PhươngDuệcógìkhôngtốtà?”

“Tốtlắm,nhưngmàkhôngphảikiểutôithích,hiểukhông?”

TrầnDịchlẩmbẩm:“Thìcóthấycôthíchaiđâu…”

“Thếcũngkhôngnhọcngàiphítâmmà”.LụcPhồnkhôngcườinữa:“Nói

chung với tư cách là đồng nghiệp hay bạn bè, tôi rất hân hạnh được biếtPhươngDuệ,nhưngkhócóthểbướcthêmbướcnữa,khôngđượcđâu,anhhiểukhông?”“Hiểu hiểu”.TrầnDịch cười khan: “Coi như tôi sai, tại thấy hai người

thíchhợpmà..Bữanàytôimời,côcứănthảganhé”.

Page 144: Tác giả: Thời Nhĩ

“Đượcrồi,ăncũngănnorồi,hiếmkhitôirangoàiđượcmộtlần,muốnđixemphim,haingườicứăntiếpnhé”.“Đừngmà,côthếlàtráchtôiđấyhả,haytôimờicôđixemphimluôn?”

ĐúnglúcnàyPhươngDuệcũngquaylại,nghehaingườihọđangnóitới

chuyệnxemphimthì thuậnmiệngnói:“Haingườimuốnxemphimà?TôinhớThẩmUẩnXuyêncómộtbộphimmớira,bìnhluậntốt lắm,cómuốncùngxemkhông?”TrầnDịchvỗđùi:“Haylắm,LụcPhồn,khôngphảicô thíchThẩmUẩn

Xuyênnhấtmà,bangườichúngtađichungđi”.LụcPhồn:“…”

Saocứcócảmgiácmắcbẫythếnày…

KhôngngănnổilờimờinhiệttìnhcủaTrầnDịch,hơnnữangồixemphim

mộtmìnhcôcũngthấybuồnbuồn,vìthếLụcPhồnđicùnghaingườihọ.BộphimmớicủaThẩmUẩnXuyênkhánổitiếng,chỉtrongvòngmộttuầncôngchiếuđãthuđượchơntrămtriệu,LụcPhồnrangoàilầnnàynhấtđịnhphảivàorạpchiếuphimngắmnhìnchânáicủamìnhchothỏathích.Xemphimxong,LụcPhồnhài lòngrakhỏi rạp,mãiđến tậnkhi lênxe

vẫn còn thảo luận về nội dung và hành động trên phim với PhươngDuệ.TrướcgiờTrầnDịchxemphimđiệnảnhchỉđểchovuithôi,khôngchenlọtvàođềtàicủahọ,đànhphảicamchịusốphậnngồiláixe,màởchủđềnàyPhươngDuệcũngcónhiềusuynghĩhợpvớiLụcPhồn,haingườicàngnóicànghăng,hoàn toànkhôngđểmắt tớiTrầnDịchnữa.LụcPhồnmởblogphụra,đănghaitấmhìnhchụptrongrạpchiếuphimlên,sauđóngẩngđầutòmòhỏiPhươngDuệ:“AnhcũngthíchXuyênXuyênà?”PhươngDuệ cười cười: “Không thể nói là rất thích, nhưngmà thưởng

thức thì đúng hơn.Có lần chúng tôi tới thămmột thầy giáo từng hợp tácThẩmUẩnXuyên,thầyđónóiôngrấttánthưởngThẩmUẩnXuyên,nóianhtalàngườithứhaitrongsốcácdiễnviêntrẻtuổicóthểphântíchđượcnhânvậttrongkịchbảnchínhxácnhưthế.Nhữngđiềuđókhônghềcótrongkịchbản,vìthếtôithấyrấtấntượng.Sauđócótìmhiểumộtsốtácphẩmcủaanhta,đúnglàngoàidựđoáncủamình”.LụcPhồnthuậnmiệnghỏi:“Thếngườithứnhấtlàai?”

Rốt cục Trần Dịch cũng chen vào được: “Còn ai nữa, thần tượng của

Page 145: Tác giả: Thời Nhĩ

PhươngDuệđó,GiảnNgộChâuchứai”.LụcPhồn:“…”

PhươngDuệcườicười:“Khôngsai,đúnglàanhta,tôitheodõicảchặng

đườngcủaanhấy,cựckìsùngbái”.LòngLụcPhồnnhưcó10ngànconfuckyourmothersungsướngchạy

qua, cái gìmà theo dõi cả chặng đường, tuyTửTrựcNam rất già nhưngcũngchỉhơnanhbốn,nămtuổichứmấy, tựbôiđen thần tượngcủamìnhnhưvậyanhthấycóđượckhông?…NhưngmàlúccôhọctrunghọccũngtừngxemcáctácphẩmcủaGiản

NgộChâu,cáinàycótínhlàtheodõichặngđườngkhôngnhỉ…?Ýnghĩnàyquámamị,LụcPhồnkhôngdámnghĩgìthêm.PhươngDuệchuyểnhướnghỏicô:“Còncô,côthấyGiảnNgộChâuthếnào?”LụcPhồn:“…”

TuyrằngcâuhỏinàycủaPhươngDuệkhôngcóýgìkhác,nhưngcôlại

liêntưởngtớicâuhỏitươngtựmàGiảnNgộChâutừnghỏiởbancôngmấyngàytrước.Lúcấychỉtrốntránhchoqua,giờnhớlạihìnhnhưcógìđórấtlạlùng.Lúcđó,vìsaocôphảitránhnévấnđềnàynhỉ?Làdogấpquácôkhông

kịpsuynghĩ,haylàvìGiảnNgộChâucứnhìncô,khiếncôáplực.Giờmớicóđủtưduyvàkhônggianđểnghiềnngẫmvấnđềtrên.Tuycô

đượcxưnglàantifancủaGiảnNgộChâu,nhưngcũngkhôngđếnmứctựlừamìnhdốingườinhưvậy.Hồilâusaucômớiđưaracâutrảlời:“Làmộtdiễnviênđángtôntrọng,nhưngmàvìchênhlệchkhoảngcáchquáxa,dùanhtacóđứngtrướcmặtcólẽtôivẫnsẽthấykhôngchânthực”.Giốngnhưmộtbầutrờilấplánhđầysao,dùcóthíchđinữa,cóđẹphơn

nữa,cũngkhôngthểnàochạmtới.Nếukhôngđượcthìnênđậpchếtnóđi.Côkhôngmuốnsuynghĩnhiều,cólẽcũnglàvìtrongtiềmthứcmìnhđãxácđịnhđược–điềuđólàkhôngthể.Trởlạikhunhà,bảovệkhôngchoxeđivào,TrầnDịchđànhphảidừng

xelạivenđường,sauđónóiPhươngDuệđưaLụcPhồnvềnhà.GầnđâytrênTVhayinternetvẫnthươngđưatinvềcácvụlừabán,thêm

vàođócáckhuchungcưhạngthườngnhưvậycũngkhôngantoànlắm,thế

Page 146: Tác giả: Thời Nhĩ

nênLụcPhồncũngkhôngtừchối.PhươngDuệđưacôtớicửathangmáylầumột,LụcPhồnbảo:“Tôilênlà

đượcrồi,làmphiềnanhquá”.“Khôngsao,congáiđimộtmìnhbanđêmkhôngantoàn.Tôinhìncôvào

thangmáyrồiđi”.Thangmáyvẫntiếptụcđixuống.Bênngoàicửa,PhươngDuệtiếptụctrò

chuyện về đài truyền hình, còn lấymấy câu chuyện hài ở đó kể cho LụcPhồnnghe,khóemắtcủacôcũngconghếtlêncười,đúnglúccó,cửathangmáy rẹt rẹtmở ra, nét cười trênmặt Lục Phồn cũng đông cứng lại, nhìnchằmchằmngườiđứngtrongthangmáy.

Page 147: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương24

Ngườinọcóvócngườirấtcao,mặcchiếcáokhoácmàuđenngắn,phốicùngquầnjeansẫmmàu,hơnnữakhuônmặtđượcchekíntrongkhẩutrangvàmũlưỡitrai,dùđứnggiữađườnglớncũngkhócóngườicóthểnhậnrađược. Nhưngmà chỉ trongmột chớpmắt ấy, Lục Phồn lại biết được đốiphương.SaoGiảnNgộChâulạiởđây?Anhấyđếnđâytừlúcnào?Giờđãquagiờ

cơmhaitiếngrồi.Rấtnhiềuýnghĩmơhồlóequa,rấtnhanhsauđó,côvộivàng giải quyết PhươngDuệ trước rồi lát nữa sẽ hỏi lạiGiảnNgộChâu:“Cảmơnanhđãđưatôivề,tôiđilênlàđượcrồi,tạmbiệt”.Nghevậy,cuốicùngGiảnNgộChâucũngdờimắtkhỏingườicô,chuyển

sangđánhgiángườibêncạnhLụcPhồn,PhươngDuệ.Tênnàylàaivậy?LàbạncủaLụcPhồnà?PhươngDuệcũng thấyngườiđànôngbịtmặt trongthangmáycứyênlặngnhìnbọnhọ,anhlạithấykhôngyênlòng,khôngsuynghĩnhiềucũngcấtbướcvàotheo:“Tôiđưacôlênđếncửanhà”.LụcPhồnbấtđắcdĩnhắmmắtvào trong.Thangmáy từ từđi lên.Bầu

khôngkhíkìlạkhôngsaotảxiết.GiảnNgộChâunhétmột tayvào túi,mắthơi liếcsangngang, theodõi

ngườikiakhôngkiêngdègìcả,nhưthểmuốnliềuchếtvớihắnta.PhươngDuệbịnhìncàng thấybất anhơn,khôngnhịnđượcnữa, anhđưa taykéoLụcPhồnvềphíamình.TấtnhiênGiảnNgộChâucũngnhìnthấyhànhđộngtiểutiếtnày,đôimắt

aikiacàngtrầmhơn,cònlóelênmấyphầnbấtmãn.Ngóntayanhgiậtgiật,nhưbảnnăngmuốnkéongườikiaquaylại,nhưngrồivẫnphảigắngnhịnđi.Trongthangmáynhỏhẹp,thờigiantrôiquacàngchậmhơn,vấtvảlắmmớitớiđược tầngnhàmình,LụcPhồnvừabướcrakhỏi thangmáy làphảihítthởmộthơi.CônghiêngđầuliếcmắtnhìnGiảnNgộChâu,trangbịkínmítthếnàybịPhươngDuệhiểunhầm làđồvô lại cũngkhôngphảikhôngcóđạolýđâu.PhươngDuệnhìnhaingườikiamộttrướcmộtsaucùngđira,mìnhcũng

ratheo,nhấtđịnhphảinhìnthấyLụcPhồnvàonhàthìmớichịurờiđi.LụcPhồnkhôngbiếtnêngiải thích thếnào,dùsao thânphậncủaGiản

Page 148: Tác giả: Thời Nhĩ

NgộChâucũngkhálànhạycảm,bịngườikhácnhậnrathìkếtcụcnáttanluôn.Cômởcửa,nghiêngngườichoGiảnNgộChâuvàotrước,sauđóxoayngườinóivớiPhươngDuệđangsữngsờngạcnhiên:“Cảmơn,tôivềtớinhàrồi,gặplạisaunhé”.PhươngDuệcònchưaphảnứngkịp:“Vừarồi…”

Anhdừnglạimộtchút,thămdòhỏi:“Làmbạntraicủacôsao?”

LụcPhồnvốnchỉđịnhnóilàbạnthôi,nhưngnghĩquanhmộtvòngcôlại

gậtgậtđầu.DùsaomìnhvàPhươngDuệcũngkhócóthểpháttriểnhơnnữa,khôngbiếtPhươngDuệcócảm tìnhvớimìnhkhông,nhưng trước tiêncứchặnhếtđãrồitính.Thếcũngtốthơnchocảhaingười.PhươngDuệcóhơithấtvọng,nhưngrấtnhanhsauđó,anhmỉmcườiđáp

lại:“Hóaralàvậy,bạntraicủacô…bạoquá”.LụcPhồncóphầndởkhócdởcười,cônghĩ,cáidángvẻvừarồicủaGiản

NgộChâu,đâuphảichỉcóbạothôiđâu.Côcườicườixinlỗi,thấpgiọnggiảithích:“Tôi…mớicãinhauvớianhấy,nên…”PhươngDuệvungtay:“Khôngsao,côvềnhàrồithìtôiđitrướcnhé”.

“Ừm,tạmbiệt”.

NhìnPhươngDuệbước vào thangmáy rồi,LụcPhồnmới thở hắtmột

hơi,đóngcửalại.VừaquayđầuđãđôimặtvớiđôimắtnhìnchằmchằmcủaGiảnNgộChâuđangkhoanhtayngồitrênghếsôpha,côkhôngmuốntìmhiểuánhmắtkianhiềuquá,cởitúirarồihỏi:“Saoanhkhôngnóigìđãtớivậy?Mà sao chỉ cómình anh,TiểuTrươngđâu, hômnayyên tâmvậy à,khôngđitheohộtống?”“…Vừalúcđiqua,thấyđóinêntớitìmcô”.GiảnNgộChâuimlặngmột

lúcrồinóitiếp:“Màkhônggọiđiệnthoạichocôđược”.LụcPhồnlấyđiệnthoạitrongtúiraxem:“A,hếtpinrồi,ngạiquá,anh…

đếnđâytừlúcnào?”GiảnNgộChâuhơingiêngđầu:“…Vừatớikhônglâu,khôngthấyainên

địnhquayvề”.Vậythìmay,LụcPhồnkhôngthểtưởngtượngđượcnếuGiảnNgộChâu

đứngchờtrướccửanhàmìnhthìsẽthếnàođây.“Anhngồixemtivitrướcđi”.

Page 149: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnmangdéprồiđivàophòngbếpkiểmtracácnguyênliệucóthể

sửdụng, sauđó thòđầu rahỏiGiảnNgộChâuđangngồi trênghếsa lon:“Làmmộtbátcanhbíđỏđượckhông?”“Khôngcầnđâu”.Anhcườngđiệuthêmlầnnữa:“Muộnquárồi,cônghỉ

sớmđi,tôiđiđây”.“Ơ?”LụcPhồnsữngsờ:“Khôngphảianhđóià?”

“Không sao, khôngphải đói lắm”.Một giây sau, như thểmuốn tát vào

mặtanh,LụcPhồnnghetiếngùngụcọcọcđangphátratừcáibụngaikia.MặtGiảnNgộChâudàiratrongnháymắt,LụcPhồnníncười:“Đượcrồi,đừngkháchsáo,làmcanhbíđỏnhanhthôi”.GiờthìGiảnNgộChâucònbiếtnóigìđây,anhngồixuốngghếsa lon,

nhìnTVchằmchằmnhưngthựcratâmhồnđãphiêulãngnơinao.Hômnayxongviệcsớm, lén lútvấtbỏTrầnTiêuvàTiểuTrương,một

mìnhchạy rangoài.Thực ranămgiờchiềuanhđãđếnnhàLụcPhồn rồi,nhưngmà cô lại không cóởđây.MấyngàynàyLụcPhồnkhông ra khỏinhà,GiảnNgộChâu cứ tưởng cô đi dạo loanh quanh, nên đứng dựa vàotường chờmột lúc.Chờmãi đến bảy giờ rưỡi, anhmới thấy lo cầmđiệnthoạigọithửthìkhôngaibắtmáy,khiấyanhhốthoảngxuốnglầu,địnhđiquanhkhunàyxemsao.Aingờvừaxuốngtầngmộtđãgặpđược.Lạicònđicùngmộtngườiđànôngkhác.GiảnNgộChâuthoángnhíumày,đủthứsuyđoántrànngậptrongđầulạibịanhvộivàngxóađi.Cuốicùng,khôngchịunổi sự giày vò không yên này nữa, Giản Ngộ Châu đứng lên, đi tới cửaphòngbếp,đắnđomộtlúcmớigiảvờbìnhtĩnhnói:“Ngườivừarồilàbạncôà?”LụcPhồnquayđầunhìnanh,rồilạiquaylạingaytiếptụcquấycanhbí

đỏ:“Đồngnghiệpsắptới,làbạncủangườidàndựngchươngtrìnhtrướcđâycủatôi”.Nghevậy,viênphalêlănluilăntớitronglòngGiảnNgộChâurốtcuộc

cũngmòra,anhthấpgiọnglặplại:“…đồngnghiệpà”.“Saothế?Anhgặprồià?AnhấylàmđạodiễnphỏngvấnởVạnHoaTV,

cókhianhgặprồicũngnên”.GiảnNgộChâulụclạikíứctrongđầumìnhmộtlúc:“Chưa”.“Thếà”.LụcPhồnthuậnmiệngđáp:“Ngườicũngtốtlắm”.

Page 150: Tác giả: Thời Nhĩ

Tronglòngaikìaxìkhẽ,lạiâmthầmdèbỉu,aimàLụcPhồnchẳngkhen

tốtchứ?Côấycũngnóimìnhvậyà…“Hơnnữaanhtanóianhlàthầntượngcủamìnhđó,đượcđứngchungvới

thầntượngtrongthangmáymàkhôngbiết,quảlàtiếcmà”.GiảnNgộChâungừngmộtlúcrồinói:“Vậycònem?”

“Hả?”

“Thần tượng của em”. Đừng là ThẩmUẩn Xuyên, đừng là ThẩmUẩn

Xuyên,đừnglàThẩmUẩnXuyên…“ThẩmUẩnXuyênchứai,tôithíchanhấyhainămrồi”.

GiảnNgộChâu:“…”

Cólẽcâuchuyệnhômnaykhiếnbầukhôngkhíquádịunhẹ,LụcPhồn

cũngcởimởhơn:“Nhưngmàtôicũng….anhmà,phimđiệnảnhhaytruyềnhìnhcủaanhtôiđềuxemhếtđấy”.Lời vừa dứt, Lục Phồn cảmgiác khuônmặtmình cũng cứng đờ cả đi.

Không biết vì sao, cũng là thần tượng cả, nhưng từ thích dùng được vớiThẩmUẩnXuyên, cô nói rất thuậnmiệng, nhưngđổi sangmột đối tượngkhác,côlạikhôngmởđượclời.GiảnNgộChâubắtđượctừấmớcôngậmtrongmiệngkhôngphátrakia:

“Tôi nghe không rõ, cô vừa nói gì thế?” Lục Phồn vội đổi sang từ khác:“Trướcđâytôisùngbáianhlắm,thật”.HaimắtGiảnNgộChâusángngời.

“Lúchọctrunghọcấy”.

“…”

Lúchọctrunghọc…

GiảnNgộChâuxoaxoaviênphalêvỡnáttronglòng,bướcchânnặngnề

quaytrởlạighếsalon,bắtđầusuynghĩvềnhânsinh.Haiz…giàrồi.

Page 151: Tác giả: Thời Nhĩ
Page 152: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương25

LụcPhồn bưngmột bát canh bí đó từ phòng bếp đi ra, thấyGiảnNgộChâuđangđỡtránnhíumày,rachiềuurầucựckhổ.Nhưngmàdùlàtrênmànanh,côcũnghiếmkhinhìnthấyvẻmặtkhổsởkhônghềchegiấugìcủaanhnhưthế,tựdưnglạithấytòmòkhôngbiếtanhđangsuynghĩđiềugì,côđoán:“Anh…vừađọcđượctintứcgìkhôngvuià?”Ngheđượcgiọngcủacô,GiảnNgộChâulậptứcngồithẳnglại,khôiphực

lạidángvẻnghiêmtúcnhưngàythường:“Khôngcó”.LụcPhồnđặtcanhlênkhaybàn:“Hơinóngđấy,anhuốngchậmthôi,bây

giờvẫncònsớm”.GiảnNgộChâugậtđầunóicảmơn,bưngbátcanh lênlàmnhư lờiLụcPhồnnói,uốngchậmrãi từngmuỗngmột.LụcPhồnvậnđộnghaivai,bắtđầulàmviệcnhàđãtíchtụhaingày.GiảnNgộChâungồiđoanchínhchuyên tâmhúpcanh,nhưngđôimắtvẫnsàngbừngnhìn theotừngchuyểnđộngcủaLụcPhồn.Độtnhiêncómộtýnghĩnảyraanhkhônggiảithíchđược,tìnhcảnhnày,

giốngngườimộtnhàquá…Thêtửlàmcanhchotrượngphumớivềnhà,sauđóbắtđầuquétdọn,màngườilàm“trượngphu”này,GiảnNgộChâucảmthấymìnhcũngnênđứngdậygiúp“thêtử”làmthêmgìđó.Thếlàanhngửađầuuốngxongchéncháo, lấykhăngiấy laumiệngrồi

đứnglênnói:“Anhquétnhàgiúpem”.Lúcngheđượccâunày,LụcPhồnsữngsờmộtlúc:“Hở?”

CônghingờđầuócGiảnNgộChâucóvấnđềgìrồi,hơidởkhócdởcười

nói:“Khôngcầnđâu,phòngkhônglớnlắm,tôidọnnhanhthôi”.GiảnNgộChâukhônggiốngnhưngàythường,lúcLụcPhồntừchốianh

sẽrụtlạingay,nhưnggiờlạicàngthêmkiênquyết:“Anhquétđược”.“…”LụcPhồncảmthấygiờcònphiềnhơncảlàmcanhnữa,đànhphải

lùimộtbước:“Được…chỉcầnquétphòngkháchthôi,phòngcủatôitốitôisẽlấykhănlau”.“Được”.GiảnNgộChâucởiáokhoácra,vén tayáo lên.LụcPhồnyên

lặngnhìnGiảnNgộChâuhổnhếtquétráctrongphòngkháchnhàmình,cônghĩnhânsinhquảlàkhôngchânthật.Côkhôngkìmđượcbópcổtaythở

Page 153: Tác giả: Thời Nhĩ

dài,đúnglàkìlạquá!DầugìTửTrựcNamcũngđượcdanhhiệuảnhđếhailầnrồi!Mộtngườiđànôngtốtnhưvậylạibiếtlàmviệcnhànữađấy!LụcPhồncảmkháixong,GiảnNgộChâucũngquéttớigầncáigiáđểở

bêngóctường,cáigiáđungđưamộtthoáng,bìnhhoađặtphíatrêncũngrơiluônxuốngđất,hoatươilẫnnướcbêntrongvungvãiđầysàn.Đốimặtvớihiệntrườngthảmthươngkhôngnỡngó,haingườikhônghẹn

mà cùng giữ nguyên trầmmặc.Một giây sau, Giản Ngộ Châu ngồi xổmxuốngnhặthoa,LụcPhồnvộivàngđitới:“Đểtôidọncho,hoanàynhiềugaiđấy”.Bìnhhoabằngnhựanênkhôngvỡ,LụcPhồnvàGiảnNgộChâunhặthết

hoa cắm vào bình lại, sau đó Lục Phồn nghe tiếng Giản Ngộ Châu thấpgiọngnói:“Xinlỗi,anhbấtcẩnquá”.ThựcrabìnhthườngGiảnNgộChâuhiếmkhiphạmnhữngsai lầmnhỏ

nhặtthếnày.NhưngmàhômnaymuốnthểhiệntrướcmặtLụcPhồn,lòngcóhơibồngbềnhmộtchút,kếtquảlàrasứcquáđộ,đụngluônvàogiátreo.Thấyanhnghiêmtúcxinlỗinhưvậy,LụcPhồncònnóisaođượcnữa,thế

làcườichoqua:“Khôngsaođâu,hoakhôngchếtđâumà”.Côlướtánhmắtđi,khiấymớipháthiệnraquầncủaGiảnNgộChâutừ

bắpđùi trởxuốngđềubị nước trongbìnhhoa làmướt, ốngquầnvẫncònđangnhỏgiọt,màhìnhnhưanhkhôngđểýtớichuyệnnày,vẫnnhíumàyrachiềuđangsuynghĩ.LụcPhồnnhắcnhở:“Quầnanhướtkìa”.

GiảnNgộChâucúiđầunhìn,khôngbậntâmlắm:“Látsẽkhôthôi,đểtôi

dọnchỗnướcnàyđã”.Nhiệtđộvàođêmđầumùahạsẽhạxuốngrấtnhanh,mặcquầnướtnhư

vậydánvàodachắcchắnkhôngthoảimái.HơnnữaLụcPhồncũngkhôngdámđểngườikiaquétdọngìnữa:“Hayanhvàothaycáiquầnkhácnhé”.GiảnNgộChâusuynghĩmột lúc, rồikhẽkhàngđồngý.LụcPhồnvào

phòngcủaLụcThời,tìmtrongtủquầnáocủacậu,bìnhthườngchỉquayvềvàocuốituần,chonênđasốquầnáocậuđềumangrangoài,chỉbỏlạimộtsốđồítmặc,hoặclàtonhỏkhôngvừa.VócngườiGiảnNgộChâucaohơnLụcThời,LụcPhồnchọnmộtcáiquầntươngđốirộng,sauđóđặtvàotayGiảnNgộChâu:“Đây làquầncủaemtrai tôi, toquákhôngmặcvừa,nên

Page 154: Tác giả: Thời Nhĩ

chưamặcmấylầnđâu,anhđừngchê.Phòngvệsinhbênkia”.GiảnNgộChâukéoquầnlên:“Khôngchêđâu,cảmơnem”.Sauđóanh

bướcvàophòngvệsinh.Ngherõcâutrảlờivừarồi,LụcPhồnkhôngnhịnđượcbật cười, rồi lập tức lắc đầumột cái, cầmcây launhà chùi sạchvệtnướcmàngườinọkéotheo.Mấyphútsao,GiảnNgộChâuđira,nghetiếngmởcửa,LụcPhồntheo

bảnnăngnhìnlại,ánhmắtthoángchốcsữngsờ.ChiếcquầnkakimàubaoquanhlấyđôichândàiđềuđặnthẳngtắpcủaGiảnNgộChâu,càngtônthêmdáng người hoàn hảo, đôi chân kia đúng là hút hồn người ta quá. Bìnhthườnganhvẫnhaymặcđồởnhàhaylàđồđóngphim,chonênLụcPhồncũngítkhiđểýtới,lầnnàynhìnthấyanhmặcchiếcquầnbósát,mắtcũngthấymơmàng.Chândàiquá…LụcPhồnvôthứcđưamắttừgótchânnhìnlên,lòngvừa

xemvừacảmthán,mãiđếnkhiánhmắtdừng lạinơigiữađùi,chiếcquầnhơichậtpháchọamộtđườngcongmơhồ,cômớigiậtmìnhnhưchạmđiện,vộivàngnhìnsangchỗkhác.Quỷthật!Đánglẽphảichọnchoanhcáiquầnnàorộnghơn.

GiảnNgộChâuhoàntoànkhôngpháthiệnsựkhácthườngcủacô,cũng

khôngcótâmtưthưởngthứclạichânmình,anhđithẳngquagiànhlấycâylaunhàtrongtayLụcPhồn:“Đểanhchùi”.LụcPhồnkhôngcãinhauvớianhnữa,côômbìnhhoacúiđầuđiqua,vào

phòngbếprồiđóngsầmcửalại.GiảnNgộChâu:“…”

Anhbắtđầunghĩ,cóphảimìnhlàmsaicáigìrồikhông?

Trongphòngbếp,LụcPhồnrốirắmmởvòinướcchovàobình,trướcmắt

vẫncònlóelênhìnhảnhlúcvừarồi.Cô đột nhiên vỗ vỗmấy lần vàomặtmình cho tỉnh táo. Thật là nóng

mà…Có phải chưa từng xemAVvới bạn hồi đại học đâu, cũng không phải

chưatừngthảoluậnvấnđềnày.Ngạicáigìchứ?Chỉmớihìnhdángsơsơthếthôi,mắtcónhìnxuyênqua

đượcđâu…

Page 155: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnrênmộttiếngchemặtlại.Đúnglàquáhưhỏng.Saolạicứyy

trong đầumãi thế này…Đột nhiên cô không có cách nào nhìn thẳng vàoGiảnNgộChâu,giờđirakhỏiphòngbếpthôicũnglàmộtthửtháchlớnlaorồi.Côhítsâumộthơi,cầmbìnhhoa,mởcửa.GiảnNgộChâuđãlauxongdướiđất,LụcPhồnnhắmmắtđặtbìnhhoalêngiá,bôlôbalanói:“Cáiđó,cảm ơn anh đã dọn giúp…Giờ cũngmuộn rồi, sao anh chưa về đi, TiểuTrươngvớiTrầnTiêuchắccũnglolắngđấy?”Câunóinàyhàmýkhôngthểrõhơnđượcnữa,GiảnNgộChâutrầmmặc

mộtlúcrồilấyáokhoác:“Vậyanhvềtrước,quầnanhsẽgiặtsạch,lầnsauđưatới”.Sauphútyêutĩnhngắnngủi,anhnóithêmmộtcâu:“Tạmbiệt”.

Mộtlátsau,tiếngđóngcửavanglên,lúcnàyLụcPhồnmớithởphàomột

hơi,lòngcăngthẳngnhưdâycungcuốicùngcũngdầnbuônglỏng.

Page 156: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương26

TốihômđóLụcPhồnlănqualănlạimãicũngkhôngsaongủđược,côcảmthấytrongđầucómộtđốnglùngnhùngkhôngthểnàodẹpđi,cứnửamênửatỉnhchođếnhếtnửađêm,thỉnhthoảnglạilấyđiệnthoạiđặttrêntủđầugiường,nhấnmở.Trongđócómộtsốđiệnthoạilạhoắcgọinhỡ,cólẽlàsốriêngcủaGiản

NgộChâu?LụcPhồnlưusốcủangườikialại,đểtránhbịngườitapháthiện,côkhôngghitênmàghichúthành“TửTrựcNam”.…Nóikhôngchừngsaunàycòncódịpliênlạc,cứđểđấycũngkhôngsao

đâu.Nhìndãysốkiangẩnngườimộtlúc,mắtLụcPhồncũngthấynhứcđau,

côxoaxoamắt,rầurầumởweiboxemthử.Blogcómộtchứcnăng,đólàkiểmtranhữngngườilâncậnvừamớiđăng

blog,LụcPhồnrảnhrỗicũnglướtxemmụcnày,thỉnhthoảngcònđọcđượcmấycâunóivuivui.Xemhếtnửatiếngđồnghồ,côthấyhơibuồnngủ,lúcđang định tắt weibo đi ngủ, đột nhiên trên điện thoại giới thiệu blog củangườimàbạncósốđiệnthoại.Bìnhthườngmọingườivẫnẩnchứcnăngnàyđi,dùsaoaicũngmuốncó

mộtcuộcsốngriêngtưcủachínhmình,khôngcôngkhaivớinhữngngườiítquenhoặckhôngquenbiết.LụcPhồntựdưnglại thấyhứngthúvớingườithiếuđầuócnàyđây,thếlàvàoxemmộtchút.Chuyểngạchkhôngbằngăncơm,điệnthoạiliênlạc:TửTrựcNam.LụcPhồnnhắmchặtmắt,rồilạimởra,vẫnlàdòngchữđó.Rõràngchữ

nàocôcũngbiết,nhưngsaoghépchunglạilạithấylạvậynày?GiảnNgộ Châu chính là antifan tuần nào cũng vào chọc phámình đó

sao?!wtf!!LụcPhồncảmthấytamquancủamìnhđãbịhủydiệthoàntoàn,đổsậpầmầmngaytrướcmặt.CônhớTiểuTrươngtừngnói,GiảnNgộChâuthíchxemvideotrêntrang

webtrựctuyến,lúcđấysaocôđoánrađược,anhtaxemchươngtrìnhcủamình!Sauphúthoảngloạnquađi,LụcPhồntrấntĩnhlại,nhưngmàvừanghĩtới

Page 157: Tác giả: Thời Nhĩ

dángvẻGiảnNgộChâukhoáctrênmìnhbộgiápsắttậnlựcbôiđencôtrênmạng…trờiơi,cáigìmàcaocaokhôngvớitớiđượckiachứ!!Hơnnữa,côkhônghềmuốntrởthànhđốitượngđểngườinọbámtheobôiđenđâu!LụcPhồnmởra,tronglịchsửblogcủaanhchỉcóvẻvẹnhaimươimấy

tin, đều là tinweibogửi.Trướcđâykhôngbiết, giờ lộ ra rồi cômới thấyquenquen,bứchìnhnàygiốnganhtathật…Nhưngmàsốngườiquantâmchỉcó1…TronglòngLụcPhồncóphầnphứctạp.Nóithếnàonhỉ,bịGiảnNgộChâuanticũngthấylàlạ…khôngphảighétlắm,chỉlà,hìnhnhưhơixấuhổ…Pháthiệnrabấtngờkinhkhủngnày,cơnbuồnngủvừanãycủaLụcPhồn

cũngbaybiếnđâuhết,cômởlạitừngbìnhluậncủaGiảnNgộChâuđểxem,càngxemcàngthấytâmcơngườinàysâukhônglườngđược,cảngườitoànlàdiễn,biếnmộttênantiđenthuithànhmộtngườicựckìxinhđẹp.Hơnnữatínhcáchởđấyvớingoàiđờicũnghoàntoànkhácnhau,khônglẽanhtabịtâmthầnphânliệt!!Chođếnkhinhìnthấybìnhluậngầnđâynhấtcủaanh,anhtrảlờilà–cô

điđâutôisẽtớibôiđenởđó.Timlạiđậpnhanhhơnnửanhịp.Trướcđâykhinhìnthấycôchỉmỉmcườichoqua,cólẽngườinàycốchấpquá,nhưngmàbâygiờ,câunóinàycôcứthấysaosao.Ývịtrongđấyhìnhnhưhơikhácnhau.SựkhácbiệtnàykhiếnLụcPhồn

khôngkìmđượcbắtđầumơtưởngviểnvông,trongđầucônảyramộtsuyđoánrấtbuồncười,cuốicùnglạibịmìnhphủđịnhtừngcáimột.Lắcđầumộtcái,cô tắtđiện thoạiđi,khôngnhìnnữa.Yênlặngnhưtờ,

đếnmứccôcó thểngheđượctiếngnhịp timmìnhđập,văngvẳngbên tai.Thìnhthịch,thìnhthịch,từngtiếngtừngtiếngmột,mạnhmẽmàgấpgáp.Sauhaingày,GiảnNgộChâuvẫnkhônghềxuấthiện,bữacơmtrưatối

vẫndoTiểuTrươngtớilấy.MấylầnLụcPhồnmuốnhỏinhưngrồikhôngbiết nênnóigì.HìnhnhưTiểuTrươngcũnghiểuý của cô, cườihì hì nóimấyhômnayGiảnNgộChâubậnđóngphim,phảidiễncảđêmnênkhôngcó thờigian tới ăn.LụcPhồn thoáng lúng túng, cứ tưởngmìnhđãgiấukĩtâmtưnhưvậyrồi,khôngngờlạibịngườitanhìnthấyhết,côluốngcuốngkhôngbiết làmsao,maymàTiểuTrươngnhanhnhạy,khônghỏi tiếp,nếukhôngcôcũngkhôngbiếtphảitrảlờithếnào.Đảomắtđãtớingàyđoànlàmphimphải tớikheĐạiThanhđóngcảnh,

sángsớmTiểuTrươngđãláixetới,dừngdướilầuchờLụcPhồn.LúcLục

Page 158: Tác giả: Thời Nhĩ

Phồnngồivàoxe,nhìnthấyGiảnNgộChâuđangnghiêngngườingồiphíasaumơmàngngủ, côbất giácnín thở, động tác cũngnhẹnhànghơnmộtchút.TrầnTiêungồikếbênghếláiquayđầulại,thấydángvẻrónréncủaLục

Phồn thì không nhịn được cười: “Không sao đâu, ồn ào cũng không tỉnhđược.Tối hômqua cómột diễn viên hoàn thành xong các cảnh quay củamình,đạodiễnmờimọingườiđiuốngbiamộtbữa,cậutacũnguốngmấychén,tửulượngcủatênnàykémlắm,ngửimùirượucũngđỏmặtđượcrồi,trướcđâykhôngbaogiờđụngtới,mấyngàynaychắctâmtrạngkhôngtốtnên tốihômquamớiuốngrượugiải sầu,ngănkhôngđược,sauđó thìmêmantớigiờluôn,lúcváclênxecũngkhôngtỉnhđược”.LụcPhồnkinhngạc,dùsaogiờcũnglàthờiđạinàorồi,đànôngkhông

dínhđượcrượuthếnàycũngkhôngnhiềulắm.CôhếtsứctòmòkhôngbiếtGiảnNgộChâukhisayrượusẽrasao,thếlàcứnghiêngđầumãi,liếcmắtnhìnanh.Thựcracũngkhôngkhácmấysovớianhlúcbìnhthường,chodùlàngồi

ngủ, hai tay vẫn khoanh trước ngực, tư thế ngồi vẫn cực kì đoan chính.Nhưngmàmặtthìđỏhơnngàythường,cólẽvìlàndakhôngquátrắngnênnétđỏnàycũngkhônghềnổibật,vôtìnhlạitôđiểmthêmnétkhổsầulochonướclochodâncủangườikia,thấyrấtbuồncười.LòngLụcPhồncàngngứangáyhơn,muốnkéođầuGiảnNgộChâu lại

thử,mộtlátsau,rốtcuộccôcũngkhôngnhịnđượcnữaratay,lấyđiệnthoạirachụpchoanhmộttấm.Kếtquả là, tiếng táchkhiđấykinhđộngđếnhaivị trướcmặt,họđồng

loạtxoayđầulạixem.LụcPhồnuấtứcnhìnđiệnthoạitrongtay,mìnhquêntắttiếngrồi!!!TrầnTiêucũngđoánđượchànhđộngcủacô,anhcườinói:“Cấtthìđược,

đừngtungrangoàinhé”.TiểuTrươngcũngcườihìhì:“Khỏiphảinói,anhGiảnmàuốngrượusay,

nhìnnhunhượchơnbìnhthườngkhôngít,nhưkiểumềmmạinhưnướcấy”.TrầnTiêucườihaha:“Ừ,giống,còncáitậtnàynữacơ,bìnhthườngthì

giàdặnvậynhé,nhưngkhiuốngsaylàthíchômgấubôngngủ,nhưconnítvậy”.

Page 159: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn:“…”Trongđầucôkhôngcáchnàopháchọađượccảnhtượngkia,độtnhiên,

mộthơi thởnóngbỏngphả lênmặtmình,mộtgiâysauđó,cánh tayđãbịngườikiaômchặt.CảngườiLụcPhồncứngđờ,hìnhnhưGiảnNgộChâucảmthấychỉôm

tay thìkhông thoảimái lắm,hai tayvòng lớnhơn,quanhhôngcôsiết lại,cằmthìđặtlênbảvaiLụcPhồn.Bàntayanhrấtnóng,dánlênvảiáosơmimỏngtanh,làndacôcũngcó

thểcảmnhậnđượchơiấmđó.Lôngtơlôngmănggìcũngdựnghếtcảlên,theobảnnăngcôđẩyvaianhmộtcái,GiảnNgộChâulậptứcquấnchặthơn,ômcứng.LụcPhồnkhôngchịunổinữa,cảmgiáctêdạithìcơthểlanlêntậnđầu,

haitayhaichânkhôngbiếtphảilàmsao.Khôngcầnnghĩcũngbiết,giờGiảnNgộChâuđangmuốnômgấubông,

còncôcũngtrởthànhthếthânchocongấuluônrồi.Nhìnquakínhchiếuhậu,TrầnTiêuvàTiểuTrươngđềunhìnthấycảnh

này,khôngnhịnđượcphìcườithànhtiếng.GiảnNgộChâunghetiếngồnàothìchậclưỡikhôngvui,dụidụiđầumộtcái.BàntayLụcPhồnđờđẫnđưalên,vỗvỗđầuanhthử,ngườinọnằmyên.“…”

Chẳnglẽđâychínhlàlàmnũngxinômxinsờtrongtruyềnthuyếtđóà…

Page 160: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương27

VốncứtưởngGiảnNgộChâuchỉthuậntayômxíuvậythôi,đượcmộtlátsẽthấycảmgiácnàykhônggiốngnhưkhiômgấubông,sauđósẽbuôngtayra,nhưngmàsuốtcảbuổingườikiacứcàngômcàngchặt,thậmchíngườicònnghiêngvềphíanày,nhàohếtlênngườiLụcPhồn.LụcPhồnnhưđứngtrongđốnglửa,nhưngồigiữađốngthan,muốnđẩymàlạikhôngdámdùngsức,haingườiphía trước lạicố tìnhcườikhôngchịukhépmiệng,còn lấyđiện thoại ra chụpảnh liênhồi: “Đợi lãoGiản tỉnh rồi tôiphải chocậu taxem thử, xem lúc ngủ cậu ta đã khinh bạc con gái nhà người ta thế nào,hahaha”.LụcPhồnbấtđắcdĩ:“Mấyanhđừngthamgianáonhiệtnữa…Lúcnào

anhấymớitỉnhđây?”Châncủacôtêrầncảrồi.“Trướcđâyuốngmộtchénthìngủthẳngmườihaigiờ,nãyuốngbachén

thìcólẽphảixếchiềuđó”.TiểuTrươngbỏđáxuốnggiếng:“Hơnnữanếudámlấygấubôngcủaanhấyđi,cókhicònnổinóngnữakìa”.LụcPhồn:“…”

Côýthứcđượcmìnhđangvướngphảithứphiềnphứcgìrồi.

Xechạyhơnhaigiờđồnghồthìrẽvàomộtconđườngnúiítngườiqua

lại,kheĐạiThanhmấynămgầnđâytrởthànhkhuthămquandulịchsinhthái tựnhiên,giao thôngkhôngquá thuận tiện,nhưngcũngkhônggồghềnhấpnhonhưnhữngconđườngvùngnúikhác.Quẹoquavàikhúcquanh,đầuaicũngbịxoaymòngmòng,rốtcuộccũngtìmrachỗcầnđến.Đậpvàomắtlàmộtbãicỏxanhnonbạtngàn,trờixanhmâytrắngtrong

lànhvắtvẻo,xaxacòncó rừng thôngumtùmrậmrạp,khắpmọinơiđềutrànngậphơithởsảngkhoáitronglànhlàmconngườitacàngtrởnênthoảimái.KheĐạiThanhrất rộng,để tránhbịdukháchvâyxem,đoàn làmphim

dừngchânởmộttòanhàdướichânnúi.Saukhixedừnglại,bangườimệtmỏinhìnvềphíaGiảnNgộChâuvẫnđangngủsaysưa.TrầnTiêuvàTiểuTrươnghợplựckéotaychânngườinọra,nhưnglạithấydởkhócdởcười,saumấylầnthửnghiệp,cuốicùngcũngphảichịubótay.Tuyrằngtrênxecóbậtđiềuhòa,nhưngbịGiảnNgộChâuômsuốtbuổi

Page 161: Tác giả: Thời Nhĩ

trờinhưvậy,trêntránLụcPhồnvẫnthấmramộtlớpmồhôi.Côcũngnhìnthấy tìnhhuốngbất lực trướcmắt,ngườikia càngômcàngchặt, chặtđếnmứchaingườiđànôngcũngkhôngkéorađược,giờcôphảithoátthâncáchnào đây, lẽ nào cứ để Giản Ngộ Châu ôm mãi như vậy được, rồi TiểuTrươngvàTrầnTiêukéocảhaingườihọvàophòng?Hìnhảnhđócũngquáđẹpđi,chắcchắnsẽkinhsợmộtđámngườiquađườngđó.Khi lúcbangườiđãhếtđườngxoaysở,hìnhnhưGiảnNgộChâuđang

lầmbầmgìđó.LụcPhồncúiđầuxuốngthử,đểsátbênmôianh,muốnnghexemngườikiađangnóigì.Mấygiâysau,anhlạilầmbầmầmừcâugìđó,lầnnàyLụcPhồnmớingherõ,ngườiđóđanggọitêncô.LụcPhồn cứ tưởng anhđã tỉnh táo rồi,mới nhẹ giọng đáp lời: “Là tôi

đây.Trongphòngthoảimáihơnởtrênxenữa,vàođórồilạingủ,buôngtayrađượckhông?”KhôngbiếtGiảnNgộChâucóngheđượcgìkhông,vòngtaysiếtchặtnơi

eodầntrởnênmềmnhũn,TiểuTrươngvàTrầnTiêumỗingườimộtđầu,lôianhvàokhunhà.Đingangquanhómnhânviênđangbốtríđạocụ,nhìnthấycảnhnàyhọ

lạiphálêncười,chỉbachénrượuđãchoángthànhnhưvậy,đúnglàlạđờimà.Áp lực trên người biến mất, cuối cùng Lục Phồn cũng thoải mái hơn

nhiều,cônhảyxuốngxe,chânmềmoặtsuýtchútnữathìngãquỵ,vỗvỗđôichântêdại,duỗigậpmấylầnmớiđỡhơn.Đoànlàmphimđãbaohếtkhuvựcnày,phòngốcsángsủasạchsẽ,mặc

dùkhôngbằngkháchsạnnămsao,nhưngdựavàononxanhnướcbiếcthếnày,giómáttảnquanh,cũnglàmộtkhungcảnhhữutìnhkhônghềtệ,cóthểkhiếnlòngngườimệtmỏigiữaphốphườnghuyênnáobụibặmđượcthanhtịnhítnhiều..LụcPhồn đi dạo quanh bốn phía, sau đómới hài lòng quay về lại khu

nghỉ.TrầnTiêusắpxếpchocômộtphòngđơn,đốidiệnvớiphòngcủaGiảnNgộChâu,cáchxacácnhânviênkháctrongđoànlàmphim,nêncũngbớtnhiềuphiềnphứcphátsinh.LụcPhồnquayvềphòng,nằmxoài trênchiếcgiườngtrảisẵn,cảmgiáclànhơilạnhlượnlờquanhlưng,giữangàyhènóngbứcmàđiđếnnơimátmẻgiólànhnhưvậyđúnglàmộtsựhưởngthụtuyệtvời.

Page 162: Tác giả: Thời Nhĩ

Vốncôcònđịnhngủbù,hômnaydậysớmnhưvậy,ởtrênxelạikhôngthểngủ,kếtquảvừamớinằmxuốngkhôngbaolâu,côlạinhớtớiGiảnNgộChâucònđangsaythấtđiênbátđảotrongcănphòngđốidiện.Lòngtrăntrởmộtlúc,rồilạicamchịuxuốnggiường,hầmchoanhbátcanhgiảirượu.Chủkhunhànghỉnàylàmộtôngcụgià,ômghếtrethấpngồingaygiữa

hànhlang,nhìnnhânviênđoànlàmphimđangchạyngangchạydọc,thỉnhthoảnglạiđờramộtlúc.LụcPhồnthoángdodựrồitiếnlên,hỏithửxemcóthểmượnlòthanvàấmnướcđượckhông,taicủangườigiàkhôngđượctốt,côphảinóibalầnônglãomớiruntaychỉchỉhướngtớiphòngbếp.LụcPhồnvàobếpnhìnxem,nguyênliệunấuănkhôngthiếugìhếtcả,có

lẽđoàn làmphimbiếtphảivàovùngnúi,đưacơmhộp thìkhông tiệnnênmớiđịnhlàmcơmtậpthể.Côchọngiữađồngthịtcáraudưa,chọnmộtđoạnxươngtrâu,nấmhương

vàcủcải,rửasạchđồrồicắtnhỏ.Quê của Lục Phồn ởmột làng nhỏmiền tây củaChiếtGiang,mỗi lúc

trongnhàcókháchsẽnấuđồbằngnồisành,đổthêmbãrượurồimanghầm,lúcmởnắp ramùi hương sẽ bay xa thơmnức.Tuy giờ trong thành thị ítngườidùng lò thannấucanh,nhưngcôvẫn thích sửdụngnhữngđồdùngxưacổnàyhơn,lấynồisànhnấucanhsẽkháchẳnmùikhinấubằngnồisắt,mùithơmlừngkhiếnngườitahậnkhôngthểnuốtcảđầulưỡicủamình.Thancháyđỏ,LụcPhồnđổnướcvàonồi,chờkhisôithìchoxươngtrâu

vào đập lại. Hầm canh cần khá nhiều thời gian, cô bèn lấy điện thoại ranghịchnghịch,đến lúcxươnghầmđủmới chocủ cải vànấmhươngvào,thêmthìalàvàraumùicácloại.Canhxươngtrâuchíntới,nắpbìnhlậtmở,hơinóngtrắngngàtỏaranghi

ngút,nóngbừngmàthơmphức.LụcPhồncắtthêmmấyđoạnhành,mộtítmuốirồilấybátsứmúcra,đậynắplại.Đanglúcấy,cóngườingửiđượcmùitìmtới,đứngởcửanhìnthửmộtlúc

mớikhôngchịunổimởlời:“Côhầmcanhgìthế?Thơmquá”.LụcPhồnquayđầulại,trongnháymắt,côkinhngạcđếnmứclàmrớtcả

muôicanh:Xuyên,XuyênXuyên!!Đờđẫnmấtmộtlúcmớirụtcánhtayđangrunrunkíchđộngrasaulưng,

côcốgắngchomìnhbìnhtĩnhhơn:“Làhầmcanhxươngnấmhương”.

Page 163: Tác giả: Thời Nhĩ

ThẩmUẩnXuyêncũngthấycôđangrấtcăngthẳng,anhcườikhẽrồicấtbướcvàotrong.Khomlưngnhìnnồisànhnghingútkhóisauđómớingẩngđầulên,nhìncôrồihỏi:“Phầncòndưcôcódùngkhông?”LụcPhồnngẩnra, thấyánhsánglóelêntrongmắtanh,côbậtcườiđáplại:“Tôimúcmộtchénthôi,phầncònlạithìkhôngcần”.“Thậtà?”ThẩmUẩnXuyênxácnhậnxongthìcầmmộtbát:“Vấtđithì

tiếclắm,vừalúctôichưaăncơmtrưa,côkhôngngạithìtôiănnhé?”LụcPhồncảm thấyhình ảnh lúcXuyênXuyêncầmbát chờcôđồngý

mớiđángyêulàmsao:“Ừm,anhănđi”.ThẩmUẩnXuyênkhôngkháchsáonữa,anhcầmmuôi lên,múcthịtbò

vụnvànấmhươngcủcảichohếtvàobát.Cólẽđúnglàđóibụngthật,khôngcầnlàmdánglàmvẻgì,cứthếngồiănngấunghiến.Cáchăncủangườinày rấtgiốngvớiLụcThời,hơnnữađúng làanh ta

nhỏ tuổihơnLụcPhồn,khônggiốngvớiGiảnNgộChâu,chỉmặtđốimặtthôicũngcómộtvẻuynghiêmbừngbừngkhíthế,vìvậyLụcPhồnrấtdễdàng thoải mái, khóe miệng cũng dần cong lên: “Trong đoàn làm phimkhônglàmcơmà?”“Cũngkhôngphải”.ThẩmUẩnXuyênnuốtxuống:“Hômnaybậnquá,

nênaicũngđóicả.Maymàtôivừatớilàtìmđượcđồănluôn”.Anhtahỏitiếp:“Côlàngườiphụtráchlàmcơmà?Trướcđâyhìnhnhư

tôichưagặpbaogiờ?”LụcPhồntưởngtượngracảnhmìnhcầmmuôilớnxàonấucơmtậpthể,

khôngkimđượcbậtcười:“Khôngphải…nhưngmàcũngkhôngkháclàmbao”.ThẩmUẩnXuyênkhônghỏitiếpnữamàlạinói:“Canhcônấurấtngon”.

Anhnhìnxuốngđáybátrồihỏidò:“Cô…mấyngàythìhầmmộtlần?”

Thực ra khi nhìn khí chất và vẻ ngoài, mọi người sẽ nghĩ Thẩm Uẩn

Xuyên làkiểuminh tinh lạnh lùngkhépkín,dùcócườicũngkhómàgầnđược,LụcPhồn cũng tửngnghĩ nhưvậy.Nhưng saumấyphút ngắn ngủichuyệntrò,côcảmthấyThẩmUẩnXuyênhệtnhưemtraimìnhvậy,ngoàimặtthìcaocaotạithượng,nhưkiểu“tôirấtdữđóđừngcóchọctôi”,nhưngbêntronglạihiềnlànhdễnói.Mẹfanngaylậptứcchuyểnthànhchịfan.

Page 164: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnnhìnđôimắttrongsuốtcủangườikia,khôngđànhlònglàmaiđó thất vọng: “Tôi không hay nấu canh, nhưng mỗi ngày đều phải nấunướng,nếuanhmuốnthìmỗingàytôisẽlàmnhiềuhơnmộtchút”.“Thậtà?”

LụcPhồngậtđầu,đắnđomộtlụcrồinói:“Thựcra…tôilàfancủaanh”.

Côkhẽcười: “Làmcơmcho thần tượng thìngườinênvuiphải là tôimớiđúng”.ThẩmUẩnXuyêncườicười,khuônmặtthanhtaokhôngkhácgìtừtrong

tranhthủymặc.Hiếmkhi thấyidolmột lần,hơnnữaXuyênXuyênngoàiđờicònkhiến

người tayêuthíchđếnvậy,LụcPhồncũngthấyrấthài lòng, thămdòhỏi:“Xinhỏianhcóthểkítênchotôikhông?”ThẩmUẩnXuyênbậtcười:“Đươngnhiênrồi,uốngcanhcủacôxongtôi

cònnghĩphảilàmsaođểcámơncôđây”.Lục Phồn phấn khích quay đầu nhìn quanh xem, trên gian bếp cómột

đoạnbútchì,thếlàđưachìchoThẩmUẩnXuyên.Nhưngmàởđâykhôngcógiấy, làmsaobâygiờ?Côsợchờmột lúcnữa thìThẩmUẩnXuyênđilàmmất, thế là thẳng thắn cống hiến áo T shirt của mình ra. ThẩmUẩnXuyênroẹtroẹtkítênlênphầnđuôiáo,cólẽlàsợbútchìnhanhphai,anhcòncốýtôđậmmấylần.CáiTshirtnàycógiánămtriệurồiđây!!!LụcPhồnvuisướngnhìncái

tênnọ,chắcphảiđithaygấprồiđóngkhungtrongnhà.Rấtnhanhsauđó,cônhớtớiviệcmìnhcònchưađưacanhchoGiảnNgộ

Châu,thếlàvộivàngbưngbátsứlên,tạmbiệtThẩmUẩnXuyên.Lục Phồn bước tới cửa phòngGiảnNgộ Châu, đưa tay gõ gõ cửa gỗ,

khôngcóaitrảlời,côkhẽđẩycửa,cửacọtkẹtmộttiếngmởra.Trongphòngchỉbàymột sốđồ trang trí đơngiản, thậmchí cả lògạch

cũngkhôngcó,nhưngánhmặt trờixuyênquakhungcửasổchiếuvào, lạikhiếnngườitacảmthấyấmápvàyêntĩnh.GIảnNgộChâunằmtrêngiường,dángngủkhôngngayngắncholắm,ôm

mộtcáigối,mặtnhưsắpchônluônvàođấy.LụcPhồnnhẹchânđặtbátlênbàn,vốnđịnhxoayngườirờiđinhưngkhôngbiếtmasaiquỷkhiếnthếnào

Page 165: Tác giả: Thời Nhĩ

lạihơingồixổmngaytrướcgiường,đốimắtvớikhuônmặtcủaGiảnNgộChâu.Đườngnéttrênkhuônmặtanhvẫnlạnhlùnggóccạnh,vẻnghiêmtúcđó

khiếnngườitacảmthấycómộtsựngộtngạtvôhình.nhưngmàlúcngủ,mimắtrũxuống,hànglôngmidàitạothànhmộtvệttốimềmmạinơiviềnmắt.LụcPhồncứnhìnnhưthếmộthồilâu,nhịnkhôngđượcđưatayravuốt

thửhànglôngmingườinọ,vừachạmtayvào,GiảnNgộChâulạinhíumàyđưatayphẩyphẩycôđi.LụcPhồncảmthấyrấtbuồncười.Đượcrồi,khôngnghịchnữa.

Côđangmuốnđứnglên,ngườinằmtrêngiườngđộtnhiênlạivươntayra,

nắmchặtlấycổtaycô,chânLụcPhồnkhuỵuxuống,nửangườingãnhàolênngườianh.GiảnNgộChâubuồnbựcrầmrìvàitiếng,bàntayvôthứcvònglấyhông

cô,sauđómớidầndầntỉnhlại,hànglôngmirunrunmuốnmở,cứthế,LụcPhồnchạmmắtvàođôimắtlimdimbuồnngủcủangườikia.Ôi,cảnhtượngnàythậtkhiếnngườitamơmộngmà.HìnhnhưGiảnNgộChâucònchưanhậnracô,cứnhìnmộtlúcmớilúng

túnghỏi:“Em…”LụcPhồnluốngcuốngbòtừngườianhdậy:“Cáikia,tôitớiđưacanhgiải

rượuchoanh”.Nóixong,côchỉbằngchứngthuầnkhiếttrênbàngỗ.Lòngbàntaytrốngrỗng,cảmgiácmấtmátlạlùngtràodângtronglòng.

GiảnNgộChâuvừa tỉnh, đầuóc cònchưa rõ ràng lắm, anhnhìn chằm

chằmlòngbàntaycủamìnhvàkhuônmặtLụcPhồnmộtlúclâu,khiấymớitỉnhtáohơn:“Cảmơn”.Anhxoatránmộtcái,chốngngườingồidậy, tronglúcvôtình,ánhmắt

lướtquamộtnơinàođórồidừnglại.TrênchiếcáoTshirttrắngtinhcủacôcómộthàngchữrõràng.ThẩmUẩnXuyên.

Page 166: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương28

Haimắtanhnhưđầmnước,sâuthẳmmàtrầmngâm,LụcPhồncúiđầunhìntheoánhmắtanh,nhìnthấycáitênđượckítrênvạtáoTshirtcủamình,chẳngbiếtvìsao,côvôthứclạiđưataychelại:“Anhtranhthủuốnglúccònnóngđi,uốngxongnghỉngơisẽthoảimáihơn”.GiảnNgộChâulàmnhưkhôngngheđượclờicô,ánhmắtvẫnyênlặng

nhìnchằmchằmcáitênnọ,sauđólầmbầm:“Chữxấu”.LụcPhồn:“…”

Khôngchịunổingười tacôngkíchidolcủamình,LụcPhồntranhluận:

“Chữanhđẹpchắc?”GiảnNgộChâuliếcmắtnhìncô:“Khôngtinà?”Anhmoimoi tìmmột

chiếcbútmáyVạnBảoLongtrongtúi,khôngnóimộtlờiđãkéolấyvạtáocủacô,xoạtxoạt.LụcPhồntrợntomắt:“Anhlàmgìđấy?”

Côcònchưadứtcâu,GiảnNgộChâuđãviếtxongnétbútnhưrồngbay

phượngmúa,lưuloátđậynắpbútlại.LụcPhồncúiđầunhìn,phíatrêncáitêntrướcđóđãcómộthàngchữmới,

nétchữcứngcápvàmạnhmẽ,cómộtvẻkhíkháisắcsảolạthường,nếusovớinhau,nétchữphiềudậtcủaThẩmUẩnXuyêncũngkémhơnkhôngít.Khôngbiếtcóphảianhtacốýhaykhông,nơikítênvừavặnnằmtrênsát

bachữThẩmUẩnXuyên,chữcũnglớnhơnnhiều,cựckìbắtmắt.GiảnNgộChâuhơinhíumi,nhưthểđangchờcôkhíchlệ,tronglòngLục

Phồnvẫncònphảiníncườivìtínhtìnhtrẻconcủangườinọ,nêncốýđùa:“NhưngtôithấychữcủaThẩmUẩnXuyênđặcbiệthơn”.Đôi lôngmàycủaGiảnNgộChâu lập tức tiunghỉuxuống,nặngnềuất

ức,khôngnóimột lờinào.LụcPhồnbưngbát sứ lên,mởnắp rồiđưa tớitrướcmặtanh:“Anhuốngđi”.Anhnhậnlấy,nhưnglạikhôngcóđộngtáctiếptheo,LụcPhồnđànhphải

nói:“Nhưngmàchữcủaanhthìkhíkháihơnmà”.

Page 167: Tác giả: Thời Nhĩ

Lúcnàyngườinọmớilàmnhưhàilòng,trongánhmắtlớlênvẻ“đươngnhiênanhbiết,emkhỏicầnphảinóirõ”.Buổichiều,nhânviênđoànlàmphimbậnrộndựngrạp,GiảnNgộChâu

ăn không ngồi rồi nên sang phòng bếp xem Lục Phồn chuẩn bị bữa tối.Trongphòng,ngoàiLụcPhồn racòncómấyngườiđang làmcơmtập thểcho đoàn làm phim, phòng bếp ở đây chỉ có nồi hơi, khói cuộn lên ngùnngụt,phíatrướcbéplòtiếngngườihokhụkhụ,chẳngmấychốcđãđenthuibụikhói.LụcPhồncũngbịsặchomấylần,côquayđầunóivớiGiảnNgộChâu:

“Anhrangoàiđi,ởđâyhắclắm”.GiảnNgộChâunhìnmấynhânviênđangluốngcuốngtaychânởđằngkia,ngẫmnghĩ,chắcđoànlàmphimcứtưởngởđâycónồiápsuấtvàbếpga,chonênmớikhôngmangbếplò,giờnhìnphòngbếpnghingútkhóinhưvậy,phảikhắcphụcsaođây?Anhxắntayáolên,đitớiphíasaubếp:“Đểtôi”.Ngườiđốtcủisữngsờ,vộivàngxuatay:“Ôi,khôngphiềnanhđâu…”

“Nếukhôngtrễrồimọingườicũngkhôngcócơmăn”.

Ngườikianghevậycũngkhôngtừchốinữa,đưaghếđẩunhườnglạicho

GiảnNgộChâu.LụcPhồncũngkinhngạckhôngkém:“Anhbiếtlàmà?”GiảnNgộChâuđáp:“Thìđốtcủithôimà,lúcbétừngnghịch,sânsaunhà

cũngbịanhđốttrụi”.LụcPhồn:“…”

CôngtrìnhngồichâmlửacủaGiảnNgộChâuquảnhiênđã ítkhóihơn

nhiều, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng cao xa đó, nhưng không biết vì sao, độtnhiênLụcPhồnlạicảmthấythúvị,khóemắtcũngbấtgiácđượmcười.GiảnNgộChâunhìncômộtlúcrồithayđổisắcmặt:“Mặtanhcótroà?”“Khôngcó”.LụcPhồnquaylưngtháirau,ngừngmộtchútrồicườinói:

“Nhưngmàcónếpnhăn”.GiảnNgộChâu:“…”

Nghe thấynộidungcuộcnóichuyệncủahọ,nhómnhânviênnghingờ

nhìnnhau,bìnhthườngGiảnNgộChâukhôngtínhlàgầngũibìnhdị,ngườichưatừngtiếpxúcđềuthấyrấtsợanh,nhưngkhôngbiếttạisaoLụcPhồnlạidámnóivớiGiảnNgộChâunhưvậy.

Page 168: Tác giả: Thời Nhĩ

Chẳng lẽđâychính là…miếngăn là trời…cócủimớicháy trong truyền

thuyếtđó sao, saukhiGiảnNgộChâu tựnhiêngianhậpvàođộingũ làmcơm.TrầnTiêuvàonhàbếpnhìnthấyGiảnNgộChâuđanghuơhuơmuỗngsắtxàotrộnrauxanhtrongnồi,vẻmặtkhôngkhácgìkhinhìnthấylốcxoáycấpmười.ĐólàVũTrựccaoquýlạnhlùngđósao.Tạisaovìtheođuổiemgáimà

cậubỏhết khí chất vậyhả?Khí chất akhí chất, khí chất cũngkhôngcầnluônsao!!Nhìncậugiờđi,saunàychắcchắnsẽtrởthành“nấuphu”trongnhà!!!Cònnữa,anhkhôngngờmónrauxàohômđóngườitrongđoànlàmphim

aiaicũngkhenngon.Nồisắtlớnnấucơmcũngmềmmềmthơmngát,ngườithànhphốquenănnồicơmđiệnrồi,giờđổivịlàthấyngonhơnhẳn,thậmchícóngườiăncơmkhôngcũngthấyvui.Mọingườingồitrướcđốnglửacườicườinóinói,GiảnNgộChâubấtgiác

nhìnquanhmộtvòng,khôngthấybóngLụcPhồnđâu,cứtưởngcôrangoàicóviệc,chonênmớiăncơmtrước.Ănđượchơnnửavẫnkhôngthấybóngcô,anhkhôngnhịnđượchỏiTrầnTiêu:“CóthấyLụcPhồnkhông?”TrầnTiêunhúnvai:“Cậunhìnsuốtđómàcònkhôngthấythìtôisẽthấy

sao?”GiảnNgộChâukhẽchậtmộttiếng,thảhộpcơmxuống,TrầnTiêuvộivàng kéo lại: “Cậu lại làm gì đó, không chừng Lục Phồn không thích ởchung với nhiều người xa lạ, cậu tìm cô ấy làm gì, nhiều người thấy lạiphiền”.GiảnNgộChâutrầmmặc,sauđóngồixuống.TrầnTiêunghĩcólẽmình

vừađâmphảivếtthươngtronglòngGiảnNgộChâurồi,thếlàhonhẹmộttiếng:“Cáigìđấy,theođuổicongáicũngphảicóphươngpháp,khoảngcáchphảihợplí,hiểukhông?Cònnữa..cậuđãtỏývớingườitachưa?”GiảnNgộChâutrầmngâmnhìnlại,TrầnTiêuvỗgáymộtcái.

Đồthiểunăngtrítuệ…Anhlặngnói,sauđóhỏi:“Cậucònchưanóisuy

nghĩcủamìnhvớingườita,nếunhưchạyrầnrầnsaumôngngườikhácnhưvậybiếtđâuhọlạithấyphiềnhà,dùcóđẹptraicũngvôdụngđấy”.“Trừkhi…”

GiảnNgộChâuthẳnglưng,nghiêngtailắngnghe:“Trừkhicáigì?”

Page 169: Tác giả: Thời Nhĩ

TrầnTiêuhạgiọng:“Trừkhicôấycũngcóývớicậu,thếmớikhôngchêcậuchán”.Nghĩđếnkhảnăngnày,GiảnNgộChâutựdưnglạithấyhơikíchđộng,

nghĩthầm,hìnhnhưtrướcgiờLụcPhồnkhôngchêanhphiền,cóphảicôấycũngcóývớianhkhông?“Thựcramuốnkiểmtracũngrấtđơngiản”.TrầnTiêuchậmrãiuốngmột

hớp, hướng thụ vẻmặt sốt ruộtmuốn biết lại phải cố gắng kiềm chế củaGiảnNgộChâu,hồilâusaumớinói:“Cậuphảitìmmộtcơhộiđốidiệnvớingườita,quamườigiâymàcôấykhôngtrốntránhánhmắtcủacậu,chứngtỏlàkhôngthích.Càngnésớmchứngtỏvịtrícủacậutronglòngcôấycànglớnhơn,TửTrựcNamnày,cáinàymàcậucũngkhônghiểuà”.GiảnNgộChâungồikhôngyên,đứngbậtdậyđitìmngườithửnghiệm.

TrầnTiêuthởdài,nhớlạiquãngthờigianmìnhtừnglàmộtquảnlíthétgầmralửa,cànquétmọihiểmnguy,giờlạilưulạctớimứcphảitínhkếchotêngiàmớibiếtyêulầnđầu,baonhiêukhátkhaohoàibão,baonhiêutàihoatrítuệ,giờVũTrựckiachỉmột lòngmộtdạvớinữsắcmàthôi, thật làđángthươngmà…NơiLụcPhồncóthểđichỉcóbanơi,phòngbếp,phòngmình,vàphòng

vệính.GiảnNgộChâuđứngtrướcphòngcôgõcửathìkhôngailêntiếng,anhquayđầuđivềphíaphòngbếp.Xa xa, đèn phòng bếp sáng trưng như ban ngày, ánh đèn xuyên qua ô

vuông cửa sổ, chiếu rọi lên nhúm cỏ xanh ngoài phòng. Giản Ngộ Châukhôngkìmđượcdừngchân.Trong lòng tập lạinhữnggìphải làmsaukhigặpLụcPhồnmộtlầnnữa,sauđómớihítnhẹmộthơn,mangvẻmặthùnghồnhisinh,nghiêmtrangoaihùnglaotớichiếntrường.Đứng trướccửagỗ, anhđưa tay ra, đangđịnhđẩyvàonhưngkhinghe

thấybêntrongphòngcómộtgiọngnóikhác,bàntaycũngđộtnhiêndừnglại.

Page 170: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương29

Nghenóitốinayđoànlàmphimcònđịnhquaysuốtđêm,vìthếăncơmtối xongLụcPhồn cũngbắt tayvàobếp,muốn làmmột bát cháogàhầmnấm choGiản Ngộ Châu. Tuy giờ đã vào hè, nhưng ở vùng núi thế nàychênh lệchnhiệtđộgiữangàyvàđêmrất lớn,hơi lạnhdínhvàongười thìcựcdễsinhbệnh,uốngmộtcháohầmnónghổilàmấmngườilàcựckìcầnthiết.Lửanhỏlelóiliếmlấyấmsành,LụcPhồnngồitrênghếđẩunhỏ,duytrì

mộttưthếxemhíkịchgầnnửatiếngđồnghồ,sauđóđểđiệnthoạixuống,giangrộnghaitayhuơhuơchođỡmỏi.Gióđêmlenlỏitừôcửasổkhéphờ,LụcPhồnxoaxoacánhtaynổiđầy

dagà,sauđóđứnglên,địnhđiđóngcửalại.Tayvừamớichạmvàokhecửa,cônhìnthấycómộtngườiđứngbênngoàihànhlang,bốnmắtnhìnnhau,cônhậnrađólàngườiquảnlýcủaThẩmUẩnXuyên,ngheNgụyGiaNgữnói,quản lí của Thẩm Uẩn Xuyên Lý Văn Trường rất khó tính, không dễ ởchung.Nhưngdùsaocũnglàngườiquảnlí,vớitâmtìnhyêuaiyêucảđườngđi

lốivề,LụcPhồnvẫn lịch sựmỉmcườigậtđầuvớingườikia, sauđómớikhépcửalại.Nhưngmàkhicôvừaquayngườiđịnhvềlạighếđẩu,LýVănTrường đã gõ cửa một tiếng: “Có thể dành chút thời gian không, tôi cóchuyệnmuốnnói”.LụcPhồnthấyhơikìlạ,quảnlícủaXuyênXuyênthìcógìphảinóivới

côđây?Cômởcửara,LýVănTrườngcũngtheovào,đánhgiácô từ trênxuốngdướimộtlúcrồiđithẳngvàovấnđề:“CôlàđầubếpriêngcủaGiảnNgộChâuà?”“Phải”.

“NgheUẩnXuyênnói,đồăncôlàmrấtngon.Cơmtốihômnaycủacậu

ấycũnglàdocôlàmsao?”Bờivì lúcchiềuđãđồngývớiThẩmUẩnXuyên,vì thếLụcPhồn làm

cơmtốinhiềuhơnmộtchút,khôngngờLýVănTrườnglạibiếtđượcchuyệnnày.Giọngđiệuvà thần tháicủaanh takhiếnngườikháccảmthấykhôngthoảimái,nétcườikháchkhítrênkhuônmặtLụcPhồncũnggiảmđinhiều.

Page 171: Tác giả: Thời Nhĩ

“Khôngphảicốtình,màchỉthuậntiệnthôi”.LụcPhồnngừngmộtchút:“NếunhưanhmuốncảmơnthìThẩmUẩnXuyênđãnóirồi,anhcócôngtớiđâymộtchuyếnthìkhôngcầnthiếtđâu”.ChânmàyLýVănTrườngcaulại,khôngvòngvothêmnữa:“Côlàfan

củacậutaphảikhông,tôikhôngquantâmcôtheođoànlàmphimvàonúilàm gì, nhưng tôi hi vọng cô có thể cách xa cuộc sống cá nhân củaUẩnXuyên, tôikhôngmuốnngheđượcbấtkì tinđồnnàovềcôvàcậuấy, tôimuốncôbảođảmchotôi”.Ngườinàykhôngkháchsáochútnào.LụcPhồntừngngheNgụyGiaNgữ

nói,LýVănTrườngrấtquantâmtớichuyệntìnhcảmcủaThẩmUẩnXuyên,khôngchophépxuấthiệnbất cứ scandalnào, cũngkhôngchấpnhậnviệcThẩmUẩnXuyênlàmnhữngchuyệnkhácngườiảnhhưởngđếnhìnhtượnghoànmĩcủacậuta.NếunóiThẩmUẩnXuyênlànghệsĩ trongtayanhta,khôngbằngcứnóilàmộtcôngcụkiếmtiềnthíchhợp.LụcPhồnkhôngphảingườinóngtính,mặtcủacôtrầmxuống,tuygiọng

điệukhôngnhanhkhôngchậmnhưngđãcóvẻgiậnrồi:“Lýdotôiđếnđâyrấtđơngiản,vì tôi lànhânviêncủaGiảnNgộChâu.Đúng, tôi là fancủaThẩmUẩnXuyên,nhưng tôi chưa từngmượn thânphậnđểchủđộng tiếpcậncậuta,nếuanhcónghingờthìcóthểtớihỏiThẩmUẩnXuyên”.LýVănTrườngcũngkhôngtintưởngmấy,anhtađưatayra:“Đưađiện

thoạicủacôđây,tôimuốnkiểmtraxemcôcóchụptrộmhìnhkhông?”QuảthựcLụcPhồnđãbịcái tínhkhôngbiếtxẩuhổcửangườinàylàm

hoảnghồnrồi.LýVănTrườngnhìn thoángquađiện thoạidiđộngđể trênbàn,giậtlấy.Trênmànhìnhvẫnđangphátbộhíkịchtruyềnhình,nênkhôngcầnnhập

passwordlàcóthểmởmáyngay,LụcPhồnlậptứccuốnglên:“Trảlạichotôi”.Cônhớrõràng,trongfileảnhcómộttấmhình,làhìnhcô“trộm”từđiện

thoạicủaTốngMinh,chụpGiảnNgộChâuômmình.LýVănTrườngxưanaykhôngcóquanhệ tốtvớiGiảnNgộChâuvàTrầnTiêu,nếu tấmhìnhnàybịLýVănTrườngthấyđược…côkhôngdámnghĩtiếpnữarồi.Đanglúcấythì,cánhcửagỗđộtngộtbịđẩyra,mộtbónglưngcaolớn

mangtheohơilạnhbướcvàophòng.

Page 172: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnnhìnsang,khithấyrõmặtGiảnNgộChâucômớithoángsữngsờ.Saoanhlạiởđây?GiảnNgộChâuđưataylênđãdễdàngđoạtđượcđiệnthoạitrongtayLý

VănTrường,anhtrầmgiọngnói:“Khôngcósựchophépcửangườitamàmuốnxemđiện thoại thì khônghay lắmđâu,LýVănTrường, dầu gì anhcũnglàmộttênđànôngbốnmươituổi,saogiàrồimàkhôngđứngđắnthế?”Anhnói rất chậmrãi, tronggiọngđiệuđócũngkhông thấycó tứcgiận

baonhiêu,chỉcóđiềuâmtrắckhiếnngườitatựdưngthấyrét.LýVănTrườngkhônghàilòng:“Chuyệnnàykhôngliênquantớianh,tôi

chỉđangngănchặnphiềnphứcmàthôi,nếuviệcnàyxảyravớianhthìTrầnTiêucũngsẽlàmnhưvậy,GiảnNgộChâu,anhđừngbaođồngviệckhác”.“Nếulàngườibìnhthườngthìtôisẽkhôngnhúngtayvào”.Anhnhìnvề

phíaLụcPhồn,rồilạidờiđirấtnhanh:“NhưngLụcPhồnlàđầubếpriêngtôimời tới,saocóthểđểanhmuốnlàmgì thì làmđược?Nếucôấycógìkhôngđúng,TrầnTiêusẽnhắcnhở,cũngtươngtựnhưvậy,việcnàykhôngliênquangìvớianh.Anhgâykhódễchomộtcôgáinhưvậy,khôngbằngquayvềdạydỗThẩmUẩnXuyêntrướcđi,tớiđâygiànhđồăncủatôilàýlàmsao,muốnsốngmáimộtphenà?”“Dù trongđiện thoại có ảnhchụp trộmhaykhông thì tôi vẫn tin tưởng

LụcPhồn, cô ấy nói không nghĩa là không, anh đừng tưởng chỉ cóThẩmUẩnXuyênlàbảobối,aithấyanhtacũngphảisânsânchạytới?Nếutôinhớkhôngnhầm,gầnđâytìnhtrạngcủacậutakhôngtốt,mấyngàytrướcmộtmìnhcậutalàmchậmtiếnđộcủatổ,chắchẳnchuyệnnàycũngcóquanhệvớiquảnlínhưanhchứ?”“Thayvìbámchặtngườikháckhôngtha,anhnênnghĩcáchtựgiảiquyết

phiềnphứccủamìnhđi”.LýVănTrườngbựcbộicốgằngkìmnénoánkhívàtứcgiậntronglòng

mình.Bình thườnganh tavẫn thườngỷvàoviệcmình lớn tuổi, lâu lâusẽdạydỗGiảnNgộChâuhaicâu,nhưngtừtrướctớigiờngườinàychưabaogiờcãilại,khôngbiếthômnayđãxảyrachuyệngì,mởmiệngnhưpháonổkhôngchoainóiđượcnửa lời.Nếulàngườibình thườngnóivớianhnhưvậy,hoặcThẩmUẩnXuyêndámtranhluậnnhưthế,anhtađãmắngchotớitấprồi,nhưnganhtavẫncònlítrí,bìnhthườngcókhóchịuthìkhôngsao,nhưng nếu không nế mặt Giản Ngộ Châu thật, con đường sau này cũngkhôngdễđinữarồi.

Page 173: Tác giả: Thời Nhĩ

Anhnhanhchóngcânnhắc lợihại tốtxấu thếnào,saumộthồi lâumới

lạnhlùngnémmộtcâu:“MaitôisẽyêucầuTrầnTiêuđưachotôimộtkếtquảxử lí”.Nóixong,anh taquayngười rờiđi.GiảnNgộChâucườinhạokhôngchútnểmặt:“Trờilạnhđườngtrơn,điđứngcẩnthận,chứgiàrồigãyxươngdễlắm,ởđâychạytớibệnhviệngầnnhấtcũngphảihaitiếngđồnghồđó”.ChânLýVănTrườnglảođảomộtnhịp,cămphẫnrờiđi.Tìnhthếchuyển

biếnquánhanh,LụcPhồncònchưakịpphảnứng,đợiđếnkhicôngướcmắtnhìnlên,GiảnNgộChâucũngđangcúimắtxuống,nhìnthẳngvàocô.Vẻmặtanhcógìđórấtlạ,nhưthểđangchờmong,mấtmát,quantâm,

haymộttâmtìnhphứctạpgìđấy,khôngbiếtmasaiquỷkhiếnthếnào,LụcPhồnphávỡyênlăng:“Lầnđầutiênngheanhnóinhiềunhưvậy…”BìnhthườngGiảnNgộChâucóthểnóilàcựckìítnói,lúcnóicũngchỉlà

lời ítýnhiều, lầnđầu tiênLụcPhồnnhìn thấyanhấyuyhiếpngườikháctrựctiếpnhưvậy.Khôngthểkhôngnói…quáđãnghiền,đặcbiệtlàkhinhìnthấyLýVănTrườnguấtnghẹnnhưsắpphuncảngụmmáutươiramàvẫnphảinínnhịnnuốtlạivàotrongbụng.“Loạingườinàychỉbiếtbắtnạtkẻyếu thôi,emđừngđểý tớianh ta”.

Anhsuynghĩmộtchútrồinóithêm:“Saunàyemphảiởcạnhanh,hắnsẽkhôngtìmemgâyphiềnphứcnữa”.“Ồ…”LụcPhồngậtgù:“Cảmơnanh”.GiảnNgộChâukhekhẽgậtđầu,

saumột phút yên lặng ngắn ngủi, rốt cục anh cũng không kìm đượcmởmiệng:“EmnấucơmchoThẩmUẩnXuyênà?”Giọngnóikiachẳngkhácnàobéconhỏichamẹmìnhcóphảithíchconnhàhàngxómhơnkhông,tứctốitronglòngLụcPhồncũnggiảmđikhôngít,khôngnhịnđượccười:“Anhngheđượcà?Chỉtiệntaythôi,lúctrưanấucơmthìanhtacóghéqua,cònchưaăncơmnên tôiđưaphầncanhdưchoanhấyăn…Sauđó thấy thầntượngmởlời,nêntôimớiđồngýsẽlàmthêmítcơm,đểphầnchoanhấy…”Câucuốicùngcàngnóicàngnhỏ,gầnnhưimbặt,GiảnNgộChâuvểnh

khóemôilên:“Khôngchophép”.“…”LụcPhồnmờmịt:“Khôngchophépcáigì?”

“Khôngchophépđểphầnchohắn.Hắntacótrả lươngchoemđâu, tại

sao lại được ăn cơm?”Giọng của ai kia ngang phè phè, không có ý cho

Page 174: Tác giả: Thời Nhĩ

ngườitacãilại:“Saunàycódưcũngphảiđổ,khôngđượcchongườikhácăn”.LụcPhồn:“…”Ôngchủlớnđãbắtépnhưvậy,LụcPhồnchỉcóthểgật

đầu:“Tôibiếtrồi”.HìnhnhưGiảnNgộChâucònmuốnnóigìnữa,nhưngcứđịnhnóilạithôi.LụcPhồnchongườikiabậcthangleoxuống:“Còncóviệcgìsao?”GiảnNgộChâuhítsâumộthơi,nhưhạquyếttâmgìđấy:“LụcPhồn,emnhìnanhnày”.LụcPhồnnghingờnhìnanh:“Saothế?”

GiảnNgộChâuđộtngộtvươntayra,nắmlấybờvaicủacô:“Đừngnói

chuyện”.“…”Hơithởcủaanhcáchquágần,cảngườiLụcPhồncừngđờcảra,vai

đứngthẳngkhôngdámđộngđậy.Côcứđónlấymắtanhnhưthế,nhìnthẳngvàođáymắtngườikia.Ánhmắtanhkhônghềnóngrực.LụcPhồnchỉcảmthấytráitimaiđócànglúccàngmạnhmẽ,từngtiếngtimđậpthìnhthịchbêntai,nhưthểđangnặngnềgõthẳngtráitimmình.Đôilồngmihơichớp,theobảnnăngcômuốnnétránhđi.GiảnNgộChâu

cũngbuônglỏngbờvaicôra,mặtnghiêngsangbênrồinắmtayđưalênmôhokhẽmộttiếng.LòngbàntayLụcPhồntêtê,côhơilùivềsaunửabước:“Cóchuyệngì

à?”CảđầuGiảnNgộChâuđang tràn ngập “saomình lại bại trận trước cơ

chứ”:“mìnhcònchưanhìnthấyphảnứngcủacôấynữa”:“mìnhngốcquá”,nênchỉcóthểqualoalấylệđáp:“Quênmất..anhtớichỉđịnhtìmemthôi”.“Ồ”.

“…Sắpquayrồi,anhđitrước”.

ThậmchíanhcònkhôngđợiLụcPhồnđáplạiđãbỏchạymấtdép,bước

nhanhquahành lang, tớimột chỗkhôngngườimới từ từchậm lại.Trongđêmđentrăngsáng,ánhtrăngmờàothêlương~GiảnNgộChâu thởdàimộthơi,đứngmột lúc,địnhgọiđiện thoạicho

TrầnTiêuhỏixemsắpquaycảnhởđâu,nhưngnhìnđiệnthoạitrongtayanhmớipháthiệnrađâylàđiệnthoạicủaLụcPhồnmà.SaukhigiậtlạiđượctừtrongtaycủaLýVănTrường,anhvẫncầmnhư

Page 175: Tác giả: Thời Nhĩ

thế,quêntrảchoLụcPhồn.Anhkhôngcótâmtìnhchúýđếnviệcnhỏnày,màđươngnhiênLụcPhồncũngkhôngchúý.Mànhìnhđiệnthoạivẫnsáng.Giản Ngộ Châu đấu tranh tâm lí một hồi, muốn quay lại trả điện thoại,nhưng kết quả là, ánhmắt vừa dời qua file ảnh thì chân không động đậyđượcnữa.…Anh cũng muốn biết Lục Phồn có chụp trộm Thẩm Uẩn Xuyên

không…Khôngđược,nếuanh tự tiệnmởđiện thoạicủangười tanhư thế thìcó

khácgìLýVănTrườngchứ?…Nhưngmụcđíchkhônggiốngnhaumà,anhcóýtốt,khôngsai,vớilại

anh chỉ liếc cái thôi… Giản Ngộ Châu nhìn quanh bốn phía, thấy xungquanhkhôngcóai, anhmới từ từhítmộthơi,nghiêm túcmởfile ra.Bêntrongcómườimấybộảnhkhácnhau,GiảnNgộChâuliếcmắtquamộtlượt,nhưngnhìnđếntênfilecuốicùnglạibấtngờdừnglại.Lòngkhôngaibiết.Hơnnữachỉcómộttấmhình.Nếunhưgiáoviênvăncủaanhcònsống,

câunóinày…chắclàlờitâmtìnhthầmmếnnhỉ.Bấtan,nghingờ,phiềnmuộncứ thếàoàodâng lên,đạinãoGiảnNgộ

Châuphútchốc trốngkhông,ngón tayđặt trênmànhìnhcũng trởnênrunrẩy.Nếulàngườikhác,nếulàngườiđànôngkhác…ýnghĩđentốiđóchợt

lóelêntrongđầu,nhưnglạigiữchặttâmtưvàsuynghĩcủaanh.Chỉtrongchớpmắtkhibứcảnhhiệnra,anhkhôngtinnổitrợntrònmắt

lên,hôhấpngừnglạimộtlúc.Đúnglúcấy,tiếngbướcchândồndậpvanglên trênhành lang,anhquayđầu,đúng lúcnhìn thấyLụcPhồnđangchạytới.Máitócdàicủacôbịgióđêmthổiloạn,nhưnglạikhôngcònlòngdạnàomàchỉnhchugọngàng.“Điệnthoạicủatôi…ởchỗanhphảikhông?GiảnNgộChâunhìncôchămchú, ánh trăngmờảo soibóngchiếuhai

người.Anhcốnéntìnhcảmmênhmông,mặtkhôngđổisắcnói:“Ởchỗanh,tớilấynày”.

Page 176: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương30

Vẻmặtanhvẫnbìnhthườngnhưcũ,taycầmđiệnthoạikhẽđưalên.LụcPhồnkhôngnghingờgìcả,đoánchắcđốiphươngvẫnchưanhìnthấytấmhìnhtrongfileảnhnọnênmớithầmthởphàonhẹnhõm,cấtbướcđiqua.ÁnhmắtGiảnNgộChâubìnhthảnlàthế,nhưngthậtralạisónggióbên

trong,cứthếnhìnchằmchặpngườiđangtừngbướctớigần.Ánhtrăngmờảokhiếnnhữngtìnhýsâuthẳmnhấttronglòngcứthếnônnaomuốnthoátra,đợitớikhicôđứngtrướcmặtanh,GiảnNgộChâuvôthứctiếnvềtrướcnửabước,gianghaytayrarồiômchặtngườikiavàolòngmình.HàmdướicủaLụcPhồnvavàobờvaianh,hơiđau,đậpvàomặtlàhơi

thởnóngrực, trongnháymắtcôcuốngcuồnghoảnghốt,đờđẫnkhôngcóđộngtácnào.GiảnNgộChâunắmchặt tay, lòngbàn taydánchặtvàogáycủangười

kia,taykhácthìvòngquaeo,épsátđầungườinọvàotrướcngựcmình,đầulạihơicúixuống,đểsátbêntaicô,tiếnghôhấpnhẹđimấynhịp.Haingườicứduytrìbầukhôngkhílạlùngkiamộtlúc,mãiđếnkhiLụcPhồnbắtđầumuốn thoátđi,GiảnNgộChâu lạicàng thêmsiếtchặt,buồnbựcnói:“Đểanhômmộtlúc”.LụcPhồnkhôngbiếtvìsaotựdưngchuyệnlạithànhranhưvậy,lẽnào

GiảnNgộChâuuốngsay lạixemcô làgấu.Côcảmgiácbàn tayanhgiữchặtlấyeocômangtheotừngđợttêdạiyếumềm,timđậpnhanhquálàmlờinóicũngcóphầnlộnxộn:“Anhsaothế?”“Đừngnóigìcả,yêntĩnhmộtchút”.

“…”.LụcPhồnkhôngnóinữa,nhưngcảngườivẫncựckìkhóchịu.Gió

đêmtrênnúilạnhthấuxương,trướcngựcanhlạinóngbừngkhôngngớt.Lạnhbăngvànónghực,lôngtơtrênngườicũngdựnghếtcảlên.

Trựcgiáccủacôbâygiờ làGiảnNgộChâucógìđókhôngổn.Không

biếtcóphảidođãxácđịnhđượctâmlírồikhông,dầndầncôlạithấythoảimáihơn,khôngcừngđờnhưtrước,haitayđặttrướcngựcanhcũngbắtđầucuộnlại,cảngườicứxoắnxuýttrongtrạngtháimâuthuẫn.Mộthồi lâu sau,GiảnNgộChâukhông chịuđượcnữa, anh thấpgiọng

Page 177: Tác giả: Thời Nhĩ

nói:“Emnóimấycâuđi”.LụcPhồn:“Nóigì?”

GiảnNgộChâu:“Gìcũngđược”.

LụcPhồn:“Anhuốngrượuhả?”

GiảnNgộChâu:“Khôngcó”.

LụcPhồn:“Anhlạnhhả?”

GiảnNgộChâu:“Không”.

LụcPhồnvắthếtócracũngkhônghiểutạisao,lạirơivàotrầmmặc.Giản

NgộChâusắpbịsựimlặngcủacôlàmchođiênlênrồi,anhchủđộngmởlời:“Saoemkhônghỏicóphảianhthíchemkhông?”LụcPhồnngẩnra,maxuiquỷkhiếnthếnàocũnglặptheolờinọ:“Anh

thíchtôià?”GiảnNgộChâunghevậy,tayômcôcũnghơirunlên,lậptứcbuôngcô

ra,cúiđầunhìnthẳngvàođôimắttrongveoxánlạn.Mộthồilâusau,trênmặt của anhửng lênmột nét hồngkhảnghi, anh thấpgiọnghokhanmộttiếng, đưa tay chemắt cô lại, đắn đomột lúc rồimới trịnh trọng trả lời:“Phải”.Lầnnày đến phiênLụcPhồn cười khanhkhách.Mãi khôngnhận được

câu trả lời,GiảnNgộChâucóphầnbựcbội:“Saoemkhôngnóigì?”LụcPhồnhoảnghốtcứtưởngmìnhmớivừaảogiác,GiảnNgộChâu…tỏtìnhvớicôsao?Côthậtthàđáplại:“Cònchưanghĩraphảinóigì…”GiảnNgộChâunhìnvẻmặtmởmịtcủaaikia,khôngcònnétkháchsáo

xalánhnhưmọingày,chonênnhânlúccôcònchưatỉnhtáophảitranhthủhơnmột chút, thế là tay lại vòng lênhôngngườinọ: “Emnóixemvì saotrongđiệnthoạicủaemlạicóảnhởTốngThànhngàyđó”.LụcPhồnngẩnra,anhấythấyrồi!!!Cảmgiácbímậtmìnhgiấukínbao

lâulạibịngườitabiếtđược,phảinóilàvôcùngxấuhổ,côđẩycơthểđangcànglúccàngtiếnsátlạimình:“Sao,saoanhlạixemđiệnthoạicủatôi”.GiảnNgộChâu thầmnghĩ,hóa ra lúcLụcPhồn thẹn thùngcũnggiống

nhưnhữngthiếunữhoàixuânnhưthế.Tínhcáchcủacôtrongnhucócương,anhcònnghĩ,chodùcôbiếtanhđãxemđiệnthoạicủamìnhthìcũngsẽcười

Page 178: Tác giả: Thời Nhĩ

cườibỏquamọichuyệnnữađấy…Cólẽlàvìbịvạchtrầnbímật,haigòmáđỏửng,giọngđiệu thìnhưgiậndỗi, làmđáy lònganhcàng lúccàngngọtthêm.Nhưthểcómộtgiọngnóithìthầmvàotaianh,GiảnNgộChâu,tronglòngcôbéấycómày,chonênmớithẹn.Khóemiệng anh càng lúc càng cong, cũng thật thà biếtmở lời xin lỗi:

“Xinlỗi,anhbiếtlỗirồi”.Câutrảlờimềmmỏngnhưvậy,cơntứcgiậncủaLụcPhồncũngkhôngthểxảra.Côtrềmiệng,cuốicùngcũngkhôngbiếtnóigì,theobảnnănglạimuốntìmđườngbỏtrốn.KhôngngờlầnnàyGiảnNgộChâu không hề nhân nhượng như những lần trước kia, bàn tay vòng sauhông cô vẫn cương quyết không buông, còn kéo cô lại dính sát vào ngựcnữa:“Emkhôngcógìmuốnnóivớianhà?”Lục Phồn không tách tay anh ra được, thế là bực bội trừng mắt lại:

“Khôngcó!”GiảnNgộChâuchỉnhìnthấyvẻthẹnthùngtrêngươngmặtcôthôi,không

nhịnđượclạibậtcười thậtkhẽ:“Nóidối,emcònkhôngthật thàbằngbứcảnhkiađâu”.MặtLụcPhồnnóngbừng,tronglòngrốitungrốimùmộtmúi,cômuốn

tìmmộtnơiyêntĩnh,ítnhấtcũngphảitránhhoàncảnhbâygiờđã.ỞtrướcmặtGiảnNgộChâuđếnhítthởcònkhókhăn,cứthếnàysaocô

cóthểbìnhtĩnhmàsuynghĩchođược.“Anhbuôngemratrướcđã”.

“Khôngbuông”.

RốtcuộcLụcPhồnkhôngnhịnđượcmàmắng to:“Saoanhkhôngbiết

xấuhổthếchứ”.GiảnNgộChâusữngsờ,sauđólạilớntiếngcườivang,khôngépcônữa,

điệnthoạidiđộngđượcđưatớitrướcmặtcô.LụcPhồnđịnhlấythìanhlạithutayvề.LụcPhồnnhìncáivẻvuisướngđượcnướclấntớicủangườikia,chỉhậnkhôngthểđánhchovàicái.GiảnNgộChâu lắc lắcđiện thoại trong tay:“LụcPhồn,nhìn thẳnganh

này,nóichoanhbiếtsuynghĩcủaemđi”.LụcPhồnvừachạmvàomắtanhđãvộivàngdờiđi,côhítsâumộthơi,cố

gắngkìmnén tâmhồnđangnổi loạn: “Emcòn chưa nghĩ kĩ…chưa nghĩ

Page 179: Tác giả: Thời Nhĩ

xong”.Ít nhất còn tốt hơn là từ chối…Dù có hơi thất vọng, nhưngGiảnNgộ

Châucũngkhôngphảingườiquánónglòng,anhhiểuđược,muốnháiđượctráicâungonnhấtthìphảikiênnhẫnvàbỏsứcnhiềuhơnngườikhác,thếlàkhôngépbuộccônữa:“Anhchờemnghĩkĩ,nhưngmàtrướcđó,emkhôngđượcphéptrốnanh”.BìnhthườngGiảnNgộChâuvẫnlạnhlùngítnói,từtrướcđếngiờ,lúchai

ngườigặpnhauvẫnkháchsáođáplời,giờtronglòngLụcPhồnđãmêmanhỗn loạn, hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên anh lại biến thành kiểungườinhưthế.“…Được”.

KhiấyGiảnNgộChâumớitrảđiệnthoạilạichocô.LụcPhồnnhậnlấy

điệnthoại,lúcchuẩnbịquayđiGiảnNgộChâulạinắmnhẹlấycổtaycủacô,hônnhẹmộtcáilêntránngườinàođó,mộtgiâysau,anhđưahaitaylênrồi lùi lạivàibước,mặcdùtrênmặtkhôngbiểulộquárõtâmtình,nhưngnétvuisướngtrongđáymắtthìkhônggìgiấuđược:“Anhcamđoankhôngcửđộnggìnữa”.LụcPhồnđưataysờlêntránmộtcái,khôngdámnhìnanhmàquayđầu

thi thẳng,bướcchâncònvộivànghơnkhi tới.Ngồi trongphòngbếp,LụcPhồnđờđẫnnhìnkhoảngkhôngvôđịnh,hồi tưởng lạinụhônkhẽkhàngtrêntránlúcvừarồi,gòmábắtđầuửnghồnglên.Côlậptứctátlênmặtmìnhmộtcái,chờnhiệtđộtrênmặthạxuốngdần

mớithởramộthơi.Trướckhichuyệntốinayxảyra,côchưatừngnghingờđiềugì,nhưngsaunhữngphútgiâyvừarồi,cômớiloángthoánghiểu,thựcraGiảnNgộChâuđãcócảmtìnhvớimìnhtừtrướckiarồi.Quảnlícủaanhnóianhrấtkénăn,nhưngnhữngmóncôlàmcáigìăncũngănhếtcả,lúcởTốngThànhxảyrasựcốđó,anhcònliềulĩnhđixuyênquađámngườitớibảovệchocô,mặcnguycơxảyrascandal,khiuốngsayvẫncứlầmbầmgọitênmình…LụcPhồnlàmộtngườikémnhạycảmvềchuyệntìnhyêu,hơnnữacôchưatừngnghĩsẽcókhảnăngnày,vìthếmớikhôngđểýđếnnhữngchitiếtnhỏ,nhưngcónhữngthứdùcôkhôngchútâmbâygiờlạihiệnrarõràng,càngnhớlạicàngthấymìnhngốcnghếchkhôngchịunổi.LụcPhồnnắmtóc,lolắngkhôngnguôi.ĐúnglàcôcũngthíchGiảnNgộ

Châu,nhưngmàthíchbaonhiêu,cóđủđểchấpnhậnnhữnglờiđồnđạichêtráchcóthểđèlênđầumìnhtrongtươnglaikhông,côlạikhônghiểurõ.

Page 180: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnvẫnnghĩ, chỉ có khi đã chuẩnbị đầy đủ tâm lí, có khả năng

gánhváchếtmọingọtngàođaukhổ,cômớicóthểbắtđầuchuyệntìnhcảmđôibêntìnhnguyện.Nhiềunămqua,côtừngcócảmtìnhvớimộtvàingười,nhưngcôbiết,tìnhcảmkhôngphảilàmộtđiềudễdãi,trongcuộcsốngsaunày,đốiphươngkhôngphảilàngườicócũngđượcmàkhôngcócũngkhôngsao,côkhôngcólòngtinmìnhcóthểbướctiếpvớimộtngườimàkhôngyêunhiềulắm,chonênvẫnchầnchờđếnbâygiờ.Cứthoảimáibắtđầumộtmốitình làhànhvi rất thiếu tráchnhiệm,chonêncômớicần thờigianđểsuynghĩ rõ ràng, cũng không thể qua loa vớimột người nhưGiảnNgộChâuđược.Suynghĩcủacôcànglúccàngrõràng.

NếunhưcùngvớiGiảnNgộChâu,côphảiđốimặtvớinhữnglầnxanhau

liêntiếp,cóthểbịtruyềnthôngcôngchúngpháthiệnbấtcứkhinào,fanbâygiờquámứcđiêncuồng,toànlàfannãotàncả,họkhôngchịunổikhithầntượngcóngườiyêu,quanhệxãhộicóchegiấutốtđếnmứcnàođinữa,dântrênmạngcũngsẽmóccảnócnhàngườicongáiđólên,bìnhluậnphơibàyhếttrướcmắtbàndânthiênhạ.LụcPhồnchỉmuốnyênlặngsống,kiếmmộtkhoảntiềnnhonhỏ,muaxe,muamộtcănnhàbagian,côkhôngthểtưởngtượngđượccuộcsốngcủamìnhnếubịnhìnchằmchằmnhưthế.Xemratìnhcảmnàysẽkhôngthuậnlợirồi,thậmchíhọphảilénlútnhư

kẻtrộmnữacơ.LụcPhồnsiếtchặtđiệnthoạitrongtay,trênmànhìnhvẫnlàtấmảnhkia,

bónglưngngườiđànôngcaolớn, lúcômcôtronglòngnhưthểdùngthânmìnhđểcảnhếtgiómưa,chỉđểlạichocômộtvùngtrờiyênổn.Rốtcuộc…phảilàmsaođây.TrongmắtLụcPhồnthoángmêman.

Sâutrongrừngtrúc,đoànlàmphimđangtiếnhànhcảnhquaybanđêm,

ánhđèn sáng trưngnhưbanngày,LụcPhồnđứng từxamàvẫn thấyđènsángloangloáng,cócảbóngngườiđitớiđilui.Trongtaycôlàbìnhcháogàhầmnấm.Lửavừađủ,cháodínhmàkhông

đặc,gàvànấmcũnghòaquyệnvàonhau,mùithơmphưngphức,khiếnchongườitamuốnmởrồiănngay.LụcPhồnđứngngoài rừng trúcbồihồimột lúc lâu, rồivẫnquyếtđịnh

khôngvào,côlấyđiệnthoạigọichoTiểuTrương.TiểuTrươngngápdàiđi

Page 181: Tác giả: Thời Nhĩ

ra,nhìnquanhmộtvòngmớithấycôrồitới:“Saocôkhôngvào?”LụcPhồnbịachuyện:“Tốiquánênkhôngdámđi”.

“Ồ,đưachotôiđi, tôimangvàocho,cảnhcủaanhGiảnsắpxongrồi”.

LụcPhồnđưacháochocậu ta,khôngkìmđượcdặn thêm:“Nhớuống lúcnóng”.“Tôibiết rồi, tôi sẽnhắcnhởanhGiản,ngoài trời lạnh lắm,côvề sớm

nghỉngơiđi”.LụcPhồncókhoácthêmáokhoácđiramàvẫnthấyhơilạnh,thếlàgật

gùnhìnTiểuTrươngđivàorừngtrúc,côcũngtrởvềphòng.Cảngàyhômnaychưađượcnghỉngơigì,LụcPhồnhoạtđộnggâncốt

mộtlúc,sauđólấyquầnáotắmrửa,địnhđitắm.Điềukiệnởkhunhànàykhôngtốtlắm,phòngtắmlàphòngđơn,ngayphíasaulànúirừngsâuthẳm.LụcPhồnđivàotrongthìkhóachặtcửagỗ,sáuđómớivặnđèntreo.Maymàtuyphòngtắmhơiđơnsơ,nhưngnướcnóngcũngcóđủ.LụcPhồntắmrửasạchsẽrồibắtđầumặcquầnáo,độtnhiênbênngoàivanglêntiếngbướcchân, từ xa đến gần.Một giây sau, tiếngGiảnNgộChâu vang lên: “LụcPhồn?”LụcPhồn:“…”

Trầmmặc,xemnhưkhôngnghekhôngtrảlời.HìnhnhưGiảnNgộChâu

đirồi,LụcPhồnmớithởramộthơi,nhanhchóngtròngáongủvào,sauđóđẩycửagỗđi ra.Nhưngkhôngngờbênngoài lại cómộtbóngngườiđenthuiđangđứngtựabêntưởng,côhoảnghốtmộtlúcmớinhìnrõlàGiảnNgộChâu,khiấymớithảlỏnghơnmộtchút:“Anhđứngđâydọaaithế?”ÁnhmắtcủaGiảnngộChâuliếcquahaichândướigấuváyngủcủacô

một loáng rất nhanh, sau đómắt nhìn thẳng về phíamặt: “Emđã đồng ýkhôngtránhanhrồi,saolạinóiTiểuTrươngđưacháo?”

Page 182: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương31

Chuyểnngữ:DiệpThầnTrốnanhư?LụcPhồn thoángngỡngàng, rồinhanhchóngphụchồi lại

tinh thần:“Tôivềphòng lấyáokhoácđã,”Côchỉmặcmộtchiếcváyngủmùahè,chấtváymỏngmanhkhôngngănnổigiónúi,GiảnNgộChâukhẽcaumày:“Mặcnhiềumộtchút,anhđợiembênngoài.”LụcPhồnvộivànglướtquaanh,vàophòngrồimớithởphàonhẹnhõm.

Cômặcthêmáokhoác,đivềphíacửasổnhìnrangoài,bóngdángGiảnNgộChâu thẳng tắpđứng trongsân,khôngbiết anhđangnghĩđếngìmàngẩnngơnhưvậy.Côdodựmộtlát,rồiđẩycửađira,bướctớingoàihànhlang:“Anhcóchuyệngìsao?”GiảnNgộChâulắcđầu:“Khôngcógì,chỉmuốnsangđâynhìnmộtchút

thôi.”“Côngviệcxongrồià?”

“Ừ.”

LụcPhồnkhôngdámnhìn thẳngvàomắtanh:“Vậyanhnghỉ sớmmột

chútđi….ngủngon.”Côvừaquayngười,GiảnNgộChâuđãgọilại:“LụcPhồn.”Côquaysangnhìnanh.GiảnNgộChâusắpxếplạicâuchữtrongđầu,vờnhưlơđãngnói:“Mai

khôngcólượtdiễncủaanh,anhrảnhcảngày.DùsaocũngđãtớikheĐạiThanhrồi,haymình tìmchỗnàochơiđi?NgheTrầnTiêunói, thámhiểmrừngsâuvớiđidãngoạicũngthúvịlắmđấy,em….cómuốnđikhông?”Đâylàmuốnhẹncôđichơià?Nghĩmộtlúc,suynghĩcủaLụcPhồnlại

bắtđầurốiloạn.GiảnNgộChâuthấycôkhôngtrảlời,cònvộibổsungthêmcâunữa:“Nếuemkhôngthíchmấychỗnguyhiểm,chúngtacóthểleonúicâucá.”“……..”

LụcPhồn:“Khôngcầnđâu….Thámhiểmrừnggiàcũngđược.”

GiảnNgộChâuđangvắtócnghĩcáchdụcôbénàyđichơi,bỗngnghe

đượccâuLụcPhồnđồngýthìmừngrỡkhôngthôi:“Emđồngýrồihả?”

Page 183: Tác giả: Thời Nhĩ

“Ừ.”

“Đểanhvềphòng lấy ítđồđã.”GiảnNgộChâuvộivãchạyvềphòng,

nghĩgìđấylạiquayđầulạidặn:“Nhớmangtheoáokhoác,buổisángtrongrừnglạnhlắm.”LụcPhồn:“Ừ,tôibiếtrồi.”

Đivàonhà,LụcPhồnlôimộtchiếcáokhoácgiótừtronghànhlýra,giơ

lênnhìnthìthấykhôngđượcđẹp,lạilậttúiđitìmthêmđồkhác,chờđếnlúccôtìmđượcmónđồhợpýmớinhậnra,tạisaocôlạiphảiquantâmđếnvấnđềnênmặcgìnhưthế!LụcPhồntreoquầnáolên,cứvậynằmthẳngcẳngtrêngiường,kéochănquađầu,mộtlúclâukhóchịuquárồilạihấtcảra.Bênngoàivẫncònkháồnào,cửasổlạiđốidiệnvớinúi,tiếngcôntrùng

rảríchkêula,ồnãlàthếnhưngLụcPhồnvẫnngherõtiếngtimmìnhđập,thìnhthình.Trằntrọchơnnửagiờ,côcũngkhôngmuốnngủnữa.LụcPhồnmởcửasổđểgiómátthổivào.Điệnthoạibấtthìnhlìnhđổchuông,côquaylạigiường,mởrathìthấytin

nhắncủaGiảnNgộChâugửitới.GiảnNgộChâu:Maiemmuốnănvặtgìđókhông?

LụcPhồn:Tùyanh,đừngmangnhiềuquá,nặnglắm.

GiảnNgộChâu:Ừ.

Mộtlúcsau,anhlạigửithêmtinnhắn.

GiảnNgộChâu:Ngủsớmmộtchútđi,maitámgiờanhgọiem.

KhóemôiLụcPhồngiậtgiật,tắtđiệnthoạidiđộng,khôngbiếtcóphảido

cơntứcvừarồiđãquamấthaykhông,côcũngkhôngthấybuồnbựcnữa,nằmmộtlúcthìchìmvàogiấcngủ.GiảnNgộChâumặc áo quần khá thoảimái, đeo kính râm, nhìn trẻ ra

khôngíttuổi.AnhthấyLụcPhồntớithìmỉmcườichào:“Dậysớmlàmộtthóiquentốt,gắnggiữđi.”LụcPhồndởkhócdởcười:“Saomangnhiềuđồthế?”

Côchỉchỉcáiba lô leonúicăngphồngsau lưnganh,cũngkhônghiểu

anhmangcáigìtrongđónữa.

Page 184: Tác giả: Thời Nhĩ

“Nhiềusao?”GiảnNgộChâucaumày,quayvềphònglấythêmhaicáitúi

lớnnữa:“Cònnhiềuthứchưacấtvàođượclắm.”LụcPhồn:“……….”

LụcPhồn:“Anhđịnhđichơihaydọnnhàvàorừngthế?”

GiảnNgộChâunghiêmmặtnói:“Đầutiên,phảimangđủđồănlúcnghỉ

chân.Cảngàytrờicònphảibổsungchođủnước,đủprotein,đủdinhdưỡng,nếu không sẽ hao sức rất nhanh. Tiếp theo, để tránh tình huống ngoài ýmuốnphátsinh,phảimangđủđồđểtựgiảithoátnhưdâythừngnày,bậtlửa,lều…….”LụcPhồn:“Dừngdừngdừng…..cómộtbuổitốimàanhtìmđâulắmđồ

thếhả?”“BảoTiểuTrươngđimua,gầnđâycóchỗchuyênbánmấythứnày”.

LụcPhồnbuồncười,nhìnanhbaolớnbaonhỏ,cảmthấyhìnhnhưmình

mangítđồquá,cònkhôngtỉmỉbằngmộtngườiđànôngnhưanh.Tấtcảđềuchuẩnbịxongxuôi,haingười rờikhỏinhà trọ,ngồi trênxe

ngắmcảnh,đitớichỗdãngoại.Trênxechỉcóhaingườibọnhọ,GiảnNgộChâutháokínhrâmxuống,LụcPhồnhỏi:“SaohômnayTiểuTrươngkhôngđitheoanh?”GiảnNgộChâu:“Anhnghỉngơichứkhôngphảicậutanghỉngơi.Cậuta

cònphảigiúpTrầnTiêulàmchânchạyvặt”.LụcPhồn:“………..TrầnTiêucóbiếtanhmuốnchuồnđichơikhông?

Nếubịngườitanhậnrathìlàmsaobâygiờ?”“Chảsaođâu,anhtabiếtrồi.Cònnếubịnhậnraà…..chờđếnlúcxảyra

thìnóisau.”……..Tấmlòngbaolarộnglớnthật.

Xeđihơnmộttiếngđãđếnđiểmdãngoạithámhiểmrừnggià.Giờchưa

phảithờigiannghỉhè,cũngkhôngphảiđúnghaingàycuốituần,ngườitớiđây chơi không nhiều lắm, sáng sớm chạy đến đây lại càng chẳng có ai,ngoàibọnhọrachỉcònmộtđôiyêunhaucómặt.GiảnNgộChâunhìnđôitìnhlữkiaanhanhememcònhônhônhíthít,

Page 185: Tác giả: Thời Nhĩ

khôngnhịnđượcliếcLụcPhồnmộtcái.LụcPhồnkhôngchúýtớiánhmắtcủaanhmàchỉchămchúnhìnmấytấmbiểnquyhoạchthànhphố.GiảnNgộChâuthầmthởdàimộthơi.

Rấtnhanhsauđóđãtớilượtbọnhọ,thanhtoánxong,nhânviênđưacho

họhaicáibalo.ThấyGiảnNgộChâumangtheobaolớnbaonhỏthìbângquơnói:“Tròchơiquyđịnh,khôngđượcmangtheobấtkìthứgì,thứcănvàmáypháttínhiệucầucứuđềucótrongbalocảrồi,màcũngchẳngcóchuyệngìngoàiýmuốnxảyrađâu,mongmọingườiyêntâm.”GiảnNgộChâutrợntrònmắt,hạgiọng:“Thứcănđượcchianhỡkhông

đủdinhdưỡngthìsao?”AnhvươntaynắmlấycổtayLụcPhồn:“Nếumấtnướccảmnắngthìsaobâygiờ?”LụcPhồn:“…..”

Nhânviên:“…..Đâylàquyđịnh,xinphốihợp.”

LụcPhồn thấyGiảnNgộChâu còn chưa hết hy vọng thì vội vàng can

ngăn:“Thôiđượcrồimà,đừngtranhchấpvớinhânviên.”GiảnNgộChâunhìnLụcPhồnlạiliếcquanhânviên,bấtđắcdĩphảibỏ

baloxuống.Nhânviện:“Chúngtôisẽbảođảmvậtphẩmgửilại,anhchịcứyêntâm.”

Haingườiđeobalomànhânviênchuẩnbị,ngồilêncáptreo.

Mặtđốimặt,LụcPhồnvẫnnhìn thấyvẻbấtmãn lồ lộ trênkhuônmặt

GiảnNgộChâu,côbuồncười:“Quyđịnhmà,khôngphảicómỗichúngtakhôngmuốntuânthủđâu.Hơnnữabọnhọchuẩnbịnhưvậycoinhưcũngđủrồi.”Cônhìnbalo:“Nước,bánhquy,máypháttínhiệu,còncócảthuốcđuổi

côn trùngvới thuốcmenkhẩncấp.”KhôngbiếtGiảnNgộChâuvừangheđượccáigìmàcảngườicứngđơ:“Thuốcđuổicôntrùngà?…….”“Ừ.”LụcPhồncònchưanhậnracóchuyệngìkhôngổn:“Giờcũngcuối

hạrồi,chắcchắntrongnúicórấtnhiềumuỗi.”GiảnNgộChâu:“………”

VốnanhmuốnhẹnLụcPhồnđichơiđểcókhônggianhaingười,nhưng

Page 186: Tác giả: Thời Nhĩ

nhìn dángvẻ hănghái bừngbừng của cô, còn cả rừng cây xanhbiếcmộtmàudướichânmình,GiảnNgộChâulạinghĩ,hìnhnhưrủcôấyvàorừngkhôngphảilàýhaythìphải.Quahaiphút,cáptreođãtớiđiểmcuối,haingườixuốngxe.Nơinàylà

nơimàtròchơibắtđầu.Trongbalomỗingườiđềucómộtbảnđồ,miêutảđạikháiquãngđường

từđâyđếnđiểmkếtthúc.Quytắctròchơicũngkháđơngiản,đoạnđườngnàycó10cáicờgiấukhắpnơi,lúcđếnđíchcờtrongtaycàngnhiềuthìphầnthưởngcànglớn,thờigiankhônghạnchế,cứsauhaitiếngnhânviênsẽliênlạcvớihọmộtlầnđểxácnhậnantoàn.LụcPhồnnónglòngmuốnthử:“Đithôi.”

GiảnNgộChâu:“…….”

Giờanhđangchìmsâuvàođôidòngsuynghĩ:“Đánglẽmìnhnênđưacô

ấyđixemphimmớiphải.”“Saomìnhlạichọncáichỗchóănđágàănsỏithếnày????”.Vốntronglònganhcònchútảotưởng,LụcPhồnsẽnhátgannúpsaulưnganh,hoặclàômchặtcánhtayanhđểtìmsựantoàn,songsựthậtlàcôđangcầmchặtbảnđồ,hăngháingẩngcaođầubướcchânvềphíatrước,vấtanhlạiphíasau.GiảnNgộChâuthởdàimộthơi,uểoảiđitheocùng.

Khurừngnàyvẫncònkháhoangsơ,ítcódấuvếtkhaiphácủaconngười,

chỉcóchỗnàonguyhiểmmớithấyvòngbảohộ.Mộtmàuxanhtươitốt,cổthụumtùm,đivàotrongcàngkhiếnconngườitađượcdầndầnthảlòng.Ởđâykhôngcócáikhôhanhnóngbỏngcủamùahè,chìcógiómátthấmvàoda.Vìsựantoàncủadukhách,nhânviênđãkiểmtrađolườngđộantoàn

củakhuvựcnày,vìthếLụcPhồncũngkhônglolắnglắm,côchậmrãibướcvàorừng,mộtlúclâukhôngnghethấytiếngnóichuyệncủaGiảnNgộChâuthìquayđầunhìnlại,hóaraanhđãbịbỏlạiphíasauxa.LụcPhồndừngbướcchờanh:“Saoanhđichậmvậy?”

Giản Ngộ Châu nghiêm túc nhìn cô: “Em theo sau anh đi, nói không

chừngtrênnúicómuỗiđộccôntrùng.”Nóixonganhbướclêntrước,cầmchaithuốcđuổicôntrùngxịtquanhbốnphía.

Page 187: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnnhìnanhnhưđạiđịch,ồmộttiếngthậtdài:“GiảnNgộChâu,anh………sợsâuà?”Cả người Giản Ngộ Châu cứng đờ, rất nhanh đã tỉnh táo lại ngay:

“Không….anhsợembịđốtthôi.”LụcPhồncườithầmkhôngngừng.Đượclắm,thíchcậymạnhthìcứcậy

đi,nếulátnữathấysâuanhmàkhóc,chắcchắncôphảicườianhmộttrận.VừanghĩđếncảnhGiảnNgộChâunhìnthấysâulàsẽsợrunchân,Lục

Phồn không nhịn cười được nữa.Vẻmặt anh có hơimất tự nhiên, cườngđiệunói:“Anhkhôngsợthật.”“Rồirồirồi,emtinanh,chúngtatiếptụcthôi.Đãđiđượcmườimấyphút

rồi,lácờđầutiênchắcởgầnđâythôi.”Đitheobảnđồhơnmộtgiờvẫnkhôngthấycờđâu,haingườikhôngthể

làmgìkhácđànhtìmchỗnghỉchân,thuậntiệnbổsungnănglượng.LúcnàyGiảnNgộChâumóctừtrongtúiramấythanhprotein,LụcPhồn

cườinói:“Anhcòntàngtưà!”“Nếubịlấyhếtthìtoicônganhbậnrộncảtốiquarồi.”GiảnNgộChâuxé

vỏmộtthanh,đểbênmiệngLụcPhồn,côcúixuốngcắnmộtmiếng,nhưngngaysauđóGiảnNgộChâulạiănnốtnửathanhcònlại.MặtLụcPhồnđỏlên:“Anh……”

Giản Ngộ Châu làm như hồn nhiên không nhận ra điều gì: “Ăn nữa

không?”Lục Phồn vội khoát tay. Đột nhiên cô nhìn anh chăm chú: “GiảnNgộ

Châu,anhđừngcóđộngđậy.”GiảnNgộChâu:“Saothế?”

LụcPhồn:“Trênđầuanhcómộtconchâuchấu.”

GiảnNgộChâu:“…….”

“Tolắm.”

“……………..”

“Anhđừngcóđộng,nónhảylênmặtanhđấy.”

Page 188: Tác giả: Thời Nhĩ

“……………………”Cảngườianhcứngngắcnhưtượng,mộtcọngtóccũngkhôngdámđộng

đậy.Lúccôchưanói,anhcũngkhôngcócảmgiácgì,tựdưngnghethấyrồilạicảmgiácnhưcógìđangngọnguậyởtrênđầumìnhthật.Lấyluôncáimạngcủaanhđi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lục Phồn cố gắng nín cười, nhặt một cành cây khô trên đầu anh: “À,

khôngphảichâuchấu,emnhìnnhầm.”GiảnNgộChâu:“…………”

Page 189: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương32

Nghỉngơitrongchốclát,haingườilạitiếptụclênđường.Họtừtừbướcsâuvàotrongrừng,ánhsángbịtáncâychemất,cơngióthổiquacũngmátlànhhơnhẳn.Khôngkhígiữahaingườicũngrấtdễchịu,nhưthểđangdạobướccông

viên.GiảnNgộChâu liếc nhìnLục Phồn, sau khi cô trêu chọc anh thànhcôngcứcườicườithếmãi,còntựnhậnlàđểýđếncảmxúccủaanhmàđãnhịncườirồi,nhưngđôivairunrunkiađãbánđứngcôrồiđó.GiảnNgộChâucảmthấyhìnhtượngcảđờimìnhđềubịhủyhếtrồi,hơn

nữacònlàởtrướcmặtLụcPhồn,bốirốihơncảlúcbịantifanbôinhọ.LụcPhồnhonhẹmột tiếng, launướcmắtvì cười, giảvờnhưmìnhđã

bìnhtĩnhlại,khôngchàđạplêntráitimmongmanhcủaanhchàngnàođó:“Trongtúiemvẫncònmộtbìnhxịtcôntrùngchưadùngđến…..àthì……nặngquá,anhcầmgiúpemđi.”DamặtGiảnNgộChâugiậtgiật,đúnglàbìnhxịtcôntrùngcủaanhđãxịt

sạchhết rồi…Anhcốgắngđiềuchỉnh lạinétmặt,mócbìnhxịtcôn trùngtrongtúicôra:“Vậyđểanhcầmgiúpem.”“Thanks.”

Haingườibìnhanvôsựđivềphíatrước,GiảnNgộChâucầmbìnhxịtđi

đằngtrướcmởđường,LụcPhồnbướcsaunghiêncứubảnđồ:“Quanhđâycómộtlácờ,chúngtađitìmđi.Emđibêntrái,anhđibênphải?”GiảnNgộChâulậptứcphảnđối:“Khôngđược,vậydễlạcđường,chúng

tađichung.”Nóiđùachắc,nếuhaingườitáchrathìanhđếnchỗnàyđểchịutộià!Nóigìthìnóicũngphảicảitạohìnhtượngcủamìnhthêmchútnữa.“Vậycũngtốt.”

Trongrừngcâycóthểgiấucờởrấtnhiềuđịađiểm,haingườilậttừnggốc

câybới từngmảnhđất lêntìmtòi.Cứthếđếnnămgiờchiều,họtìmđượctámlácờ,mànghenhânviênnói,kỉlụccaonhấttừtrướctớigiờcũnglàtámlá,giờchỉcầntìmthêmmộtlánữalàhọphákỉlụcrồi.ÝchíchiếnđấucủaLụcPhồnsụcsôi,khócó lúcGiảnNgộChâu thấy

đượcvẻhừnghựckhíthếấycủacô,anhbậtcười,thầmnghĩ,nếucôđãvui

Page 190: Tác giả: Thời Nhĩ

vẻnhưvậy,nhấtđịnhphảitìmđượclácờthứ9thôi.Songtrờikhôngchiềulòngngười,nửatiếngsaulạibắtđầumưabụi,rồi

dầndầntothêm.LụcPhồngiơ tay, trong tay lànhữnghạtmưanhảymúa,khuônmặtcô

đầytiếcnuối:“Dựbáothờitiếthômnayđâunóicómưachứ.”GiảnNgộChâu:“Cuốihạtrênnúiđềunhưvậy,mưatớinhanhđinhanh,

chúngtatìmchỗtrúthôi.”Nóithìdễ,cánhrừngtonhưvậy,tìmchỗtrúcũngkhôngdễtínào,bọnhọ

lạicàngkhôngdámđứnglâuởdướimộttàngcây.GiảnNgộChâuthấycảngười Lục Phồn ướt đẫm, nướcmưa lăn xuống từng giọt, anh vội cởi áokhoáccủamìnhra,khôngnóilờinàođãbaokínngườicôlại.LụcPhồnsửngsốt,địnhloayhoaycởirathìGiảnNgộChâuđãnói:“Mặc

đi,khôngđượccởi.Congáiướtmưacoisaođược.”LụcPhồnnóngnảy:“Anhcũngbịướtmà,giờtiếnđộcủatổquayphim

gấpnhưvậy,nếuốmthìsao?”“Anh làđànông,ướt chút cũngkhôngchếtđược.”AnhômbảvaiLục

Phồn,ánhmắtmônglungnhìnvàomànmưatìmchỗtrú:“Chúngtakhôngđứngchỗnàynữa,phíatrướccóváchđánhôra,quađóđi.”LụcPhồnmuốnlaorangoài,GiảnNgộChâulocôbịướt,nêncứthếômchặtvaikéocôsangváchđáđằngkiaTrướcmắtcôkhôngnhìnthấygì,đànhđitheobướcchâncủaanh,lảođảo

bước về phía trước, nhưng hình như sâu thẳm trong lòng mình cô cũngkhônglobịngã,giốnghệtnhưlầnđólúccònởTốngThành,anhômcôtừsaulưng,cóanhthìsẽkhôngsaocả.Tớigầnváchđá,họmớipháthiệnhóarađâylàmộtsơnđộngnhỏ,cóthể

chứađượcbabốnngười.GiảnNgộChâuđểcôngồisâuvàobêntrong,bảnthânmìnhngồiluivềphíacửa.LụcPhồncũngkhôngpháthiệnracógìbấtthường:“Anhngồiluivàođâyđi,ngoàiđóhắtmưa.”Giản Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng: “Không sao, anh ngồi ngoài cũng

được.”LụcPhồnthấyanhtránhnéánhmắtcô,cúiđầunhìnmớinhậnra,quầnáo

củamìnhđềuướtđẫm,dánchặtvàoda,đểlộtoànbộđườngcongcơthể.

Page 191: Tác giả: Thời Nhĩ

Mặtcôđỏlên,khôngnóithêmgìnữa.GiảnNgộChâucũnglúngtúngvô

cùng,cốgắnggiữbìnhtĩnh:“Mặcáokhoáccủaanhlênđi.”“…Ừm”.

Cômặclạiáokhoác,haingườicùngthởphàonhẹnhõm,GiảnNgộChâu

cũngluivàotrong.Bầutrời tốisầm,sơnđộngnhonhỏcũngtốiom,trướcmũichỉcómùirêuxanhtrộnlẫncùnghươngcỏ.Hơinướclạnhlẽo,khônggianyêntĩnhlạthường.

Mộtlúclâusau,GiảnNgộChâuhỏicô:“Lạnhkhông?”

“Không,vẫntốt.”

“Mưanhưvậychắccũnglâutạnh,chúngtapháttínhiệukhông,đợiđến

đêmsợsẽnguyhiểmấy.”LụcPhồnvừanghĩchỉcònmộtlácờnữalàphákỉlụclạithấytiếckhông

thôi:“Ừ,cứlàmvậyđi.”Máyphát tínhiệucủahọcóchứcnăngđịnhvị,mộtlúcnữasẽcónhân

viêntớiđón.Chẳngquangoàitrờivẫnmưato,đợinhânviênđếnphảimấtkhakháthờigian,haingườiđànhnóichuyệnphiếmchoquathờigian.Độtnhiên,LụcPhồnồlênmộttiếng,đưataysờlêntườngđá,mòđược

một lá cờ, cômừng rỡ không thôi: “Hóa ra ở đây giấumột lá,GiảnNgộChâu,chúngtaphákỉlụcrồi.”Trongánhsángmờảo,đôimắtcôtựanhưcóánhsángdịthường,Giản

NgộChâuhơingẩnra,khẽcười,giọngnóicũngdịudànghơn:“Nhờemgiỏiđấy.”LụcPhồncườicười,nhétlácờvàobalo:“Khôngbiếtphầnthưởnglàgì

nhỉ,cókhilạilàkhănướthaygấubông?”Chợtnhớrađiềugì,côníncười:“Thậtrathìgấubôngcũngtốt,anhthíchômkhingủmà,vừahay.”GiảnNgộChâucứngđờ,anhhoàn toànkhônghiểunổivìsaochỉđi ra

ngoàicómộtlầnmàtấtcảmọibímậtcủaanhđềubịLụcPhồnbiếthết,cáimặtgiàcủaanhbiếtnémđiđâuđây?“Không,anhkhôngthíchgấubông.”

Lục Phồn dựa vào tường: “Ầy, cũng không phải bímật gì quan trọng,

Page 192: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrươngvàTrầnTiêubánđứnganhtừlâurồi.”LụcPhồnkhôngnhịncườinổinữa:“Thậtranhưvậyrấtđángyêumà.”

GiảnNgộChâu:“……..”

DùanhthíchngheLụcPhồnkhenmìnhnhưnghaichữđángyêunàythì

khôngổnchútnào!Cáitừnàydùngđểmiêutảcongáihaychóconmèoconmà!!!!Tiếnghítthởcủahaingườiđềuđềuphảngphất,LụcPhồncảmthấyhơi

mệt,GiảnNgộChâuthấyđầucôngảdần,nhẹnhàngđặtlênvaimình,sauđóxoaxoatóccô.LụcPhồnnửatỉnhnửamơ,nóimớmấycâu.GiảnNgộChâukhôngnghe

rõcônóigì,nhẹgiọnggọi:“LụcPhồn?”Côừmột tiếng,mơmơmàngmàng.Lúcnày làkhiconngười ta thiếu

cảnhgiácnhất,hỏigìcũngnói.GiảnNgộChâuhítmộthơi,bắtđầudụdỗ:“LụcPhồn,emcóthíchanhkhông?”Vừahỏixong,anhlạithấymìnhđanglàmđiềuthừa,nhấtđịnhLụcPhồn

cũngsẽ thíchanh rồi, thếnênanhđổi sangchuyện:“Khinào thìemchấpnhậnanh?Cóthểchoanhthờigianchínhxáckhông?Anhcònchuẩnbịtinhthần.”LụcPhồncúiđầu,GiảnNgộChâuvộiđỡcô.Cônhếchmôi,ánhmắtvẫn

mônglung:“Khôngbiết….”GiảnNgộChâu thấtvọng thởdài, trongđầuchợtnảyrasuynghĩ:“Em

thíchanhhơnhayThẩmUẩnXuyênhơn?”Chờmột lúc lâu,GiảnNgộChâu cảmgiác như thểmình làmột phạm

nhânđangchờđợiphánxétcuốicùng,bấtđắcdĩcườikhổ.Đợiđếnlúcanhtưởngnhưcôđãngủmấtrồi,cômớinhỏgiọng:“Khônggiốngnhau…….”Thoáng cái tinh thần ai kia đã tỉnh táo hẳn lên: “Sao lại không giống

nhau?”LầnnàythìLụcPhồnkhôngtrảlờinữa,côngủthật.

GiảnNgộChâukhônglàmphiềncô,cầmđôibàntaylạnhnhưbăngnhẹ

nhàngxoabóp,đếnkhi taycôấmlêncũngkhôngnỡbuôngra,nắmtrongtaynhưnângniuchâubáu.

Page 193: Tác giả: Thời Nhĩ

Đúng như anh đoán, trậnmưa này rất lớn, nhân viên khómà xác định

đượcvịtríchínhxáccủahọ,đợimưanhỏđimớitìmđượcGiảnNgộChâuđangđứngngoàicửađộng.LụcPhồnđicảngày,cảmgiácgiấcngủnàycựckìngọtngào.Dướiánh

trăngmờảo,cômơhồnhậnramìnhđangnằmtrên tấm lưngngườikhác,bướcchânngườinàyvôcùngvữngchắc.Theobảnnăngcôômchặtlấyanh,đôitayquấnlêncổGiảnNgộChâu.BướcchânGiảnNgộChâuhơidừnglại,rấtnhanhđãbắtkịpnhânviên

cứuhộcònđangđiphíatrước,cùngxuốngnúi.Bầutrờiđêmsaotrăngthưathớt,sắctrờitốimựcnhưmộttấmmànsânkhấukhổnglồ.Đườngnúikhôngdễ đi, GiảnNgộChâu bước từng bước thật cẩn thận. Sức nặng trên lưngmangtheomộtbíẩnngọtngào,mộtkhimanglênanhcũngkhôngmuốnsẽcóngàybuôngxuống.Lục Phồn từ từ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Giản Ngộ Châu.

Ngườinàyvốnlànhưvậy,lúcnàocôgặpnguyhiểmloâu,anhsẽluônbêncạnh,ômcô,chechởchocô.Côcúiđầu,khóemắtcaycay.Saucơnmưa,cảđấttrờinhưgộtrửasạch

bong,khôngkhímátmẻlenlỏivàoxươngtủy.Côngẩngđầunhìnmấyngôisaođang lóe sáng trên trời, đột nhiên cảm thấy tình cảnhnàyđúng là lúcthíchhợpnhấtđểtỏtình.Côlấyhếtdũngkhí,nhỏgiọnggọianh:“GiảnNgộChâu?”

GiảnNgộChâunghiêngmặtqua:“Emtỉnhrồià?”

LụcPhồnđỏmặt:“Vấnđềvừa rồi,emcònchưanóixong.Khôngphải

anhvẫnđợimộtcâutrảlờichắcchắnsao?”BướcchânGiảnNgộChâudừnglại.

“EmthíchXuyênXuyên,nhưngkhôngcókhảnăngyêuanhấy…..nhưng

anh,thìcóthể”.Anhkhôngcầnphảichờemthêmnữa,bởivìemcũngthấythíchanh.

Page 194: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương33

NgàyđólúcLụcPhồnvàGiảnNgộChâuquaylạitổquayphim,trờiđãchuyểnvềkhuya,phầnlớnmọingườiđềukhôngnhậnraGiảnNgộChâuđãbiếnmấtcảngày,ngoàihaitênlúcnàocũnglochovấnđềchungthânđạisựcủaanhlàTrầnTiêuvàtiểuTrương.Bọnhọgọikhôngbiếtbaonhiêucuộcđiệnthoại, tấtcảđềukhôngaibắtmáy,haingườilặnglẽ tínhtoán,cókhinàotênkiabịtừchốinênchuivàomộtgócngồikhóclócrồikhông,haylàthànhcôngnênquênluônchuyệnquayphimđâyrồi.TrầnTiêuvàTiểuTrươngđợidướichânnúirất lâumới thấymộtbóng

ngườiphíatrước.HaingườinhìnkĩthìnhậnraGiảnNgộChâu,lúcanhđếngần,trêncổanhcómộtcặpgấubôngtìnhnhân,cònLụcPhồnthìnằmngủtrênlưng,họnhấtthờikinhngạcđếncằmrơixuốngđất.Giản Ngộ Châu đi tới cạnh bên, Tiểu Trương há hốc miệng: “Anh

Giản……”GiảnNgộChâuliếccậumộtcái,rahiệuchocậuđừnglêntiếng.

TrầnTiêunhưcườinhưkhôngkhoanhhai tay trướcngực: “Thành thật

khaibáo,cóchuyệngìxảyrarồi?”“Trởvềrồinói.”AnhquaysangnhìnxemLụcPhồncóbịđánhthứchay

không,trongmắtlóelênnétvuisướngngọtngào.Haingườikiahítsâumộthơi,thìthầm:“Khônglẽcậutagặpquỷnúi,nênbịnhậpvàorồi?”“Đừngnóinữa,nổihếtdagàlênrồiđây.”

GiảnNgộChâukhôngđểýtớihọ,bướcvềphíatrước.

TrầnTiêucàngnhìnmàtimnhưnátvụn.Thếlàxong,lãoxửnamcũng

cóngườiyêurồi,hoahoacông tửnhưanhbiết tìmkiếmởđâu?Chẳng lẽphảiđợiđếnnămbốnmươituổirồilàmmộtđóahoađơncôinữaà?TiểuTrươnghồiphụctinhthần:“Đúnglàkhôngdễdànggì,vớithủđoạn

cưagáicủaanhGiảnmàlừađượcLụcPhồnvàotaythìquảlàkỳtích.”GiảnNgộChâubướcđằngtrướctấtnhiêncũngngheđượccâumàcậuta

vừanói, dưới chân lảođảo, anhvội quayđầu lại trừngmắt.Gì đây, đangnghingờnhâncáchmịlựccủaanhà?Anhkhôngcầnthủđoạngìđâunhé,cáianhdựavàolànộitâmtốtđẹpbiếtchưa!!

Page 195: Tác giả: Thời Nhĩ

“AnhGiảnà,haingườikiếmcongấunàyđâuvậy,có lẽnàoLụcPhồn

biếtanhthíchômgấubôngnêntặngchoanhà.”GiảnNgộChâu:“………”

Anhcắnrăngnói:“Phầnthưởngtròchơi,giờchơicáigìcũngtặnggấu

bông,chảcótísángtạonàocả.”TrầnTiêu vàTiểuTrương sửng sốt, sau đó cùng lúc nở nụ cười, thầm

nghĩ,khôngphảianhthíchcáinàylắmsao,miệngnóivậychứthựcrathíchmuốnchếtấychứ.Bọnhọmỗingườicầmgiúpanhmộtcon,LụcPhồnngủrấtsâu,bangườiđiđườngthỉnhthoảngcòncãinhaucôvẫnkhôngtỉnhgiấc,đếnlúcGiảnNgộChâuthảcôxuốnggiườngcômớimởmắtra:“Đếnrồià?”GiảnNgộChâukhẽừ.

“Anhvẫncõngemsuốtà?”Côcóhơingượngngùng,bấttribấtgiácđã

ngủthiếptrênlưng,cõnglâunhưvậychắcchắnlàmệtlắmrồi.“Khôngnặnglắm,emnặngthêm5cânnữacũngđược.”

LụcPhồn thấybuồncười.Nhất thờicũngkhôngai lên tiếng,GiảnNgộ

Châulẳnglặngngồibêngiườngnhìncô,LụcPhồnbịanhnhìnđếnđỏbừngcả mặt, đành chống người ngồi dậy: “Anh…. không về phòng nghỉ ngơisao?”HìnhnhưlúcnàyGiảnNgộChâumớinhậnraanhnênvềphòngmình:

“Anhvềphòngđây,emnghỉngơiđi.”“Ừ.”

LụcPhồnđịnhđi tắmrồimớingủ lại,cảmgiácdínhdínhkhiếncôhơi

khóchịu,xuốnggiườngđi tới tủquầnáo,vừangẩngđầulênđãthấyGiảnNgộChâungậpngừngđứngngoàicửaphòng:“Còncóviệcgìsao?”GiảnNgộChâucóhơikhómởlời,anhhonhẹmộttiếng,rồilấycongấu

bôngsaulưngra,đườngđườngchínhchínhnói:“Phầnthưởngđó,choem.”“Anhgiữđi,anhthíchmà.”

GiảnNgộChâu:“….Anhcómộtconrồi.”

LụcPhồncườicười,nhậnlấycongấubêvềgiường:“Vậyđược.”

Page 196: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuyênlặngnhìncô,đắnđomộtlúclâumớihỏi:“Emcònnhớlúcxuốngnúiđãnóigìkhông?”Lục Phồn ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên em nhớ, chẳng lẽ anh

tưởngemnóimớà.”“Khôngphải.”Anh lập tứcphủnhận, trầmmặcmộtgiâysau:“Anhchỉ

cảmthấy,nếuchúngtalàlưỡngtìnhtươngduyệt,trướckhiđingủhẳnnênhônchúcngủngonemnhỉ?”Hóa ra là nhắc cô nghĩa vụ làm người yêu à….. Lục Phồn buồn cười,

nhưngnhìnthấyvẻmặtchânthànhcủaanh,côlạithấythẹnthùng.GiảnNgộChâubiếtcôđãđồngý,anhcúiđầunhìnxuống.Trênđôimá

củacôđãphủhairặnghồng,ánhmắtnéđiđúnglàđangthẹnthật.Lòngaiđócũngvuimừngkhôngthôi,lòngbàntaytêrần,khôngbiếtphảilàmsao.Haingười cứđứngnhìnnhaunhưvậy,LụcPhồn thầmnghĩ, thôiđừng

mong tên ngốc này nghĩ ra được gì. Cô ngẩng đầu đón ánhmắt của anh,kiễng chânhôn lênmặt anhmột cái, rồi cầmđồngủ chạy ra khỏi phòng:“Emđitắmđây.GiảnNgộChâusữngsờtạichỗ,timthìnhthịch,mặtđỏbừng.

………….Saomặtlạinóngthếnày,thôixong,chắclàmắcmưanêncảm

rồi.Anhsờsoạngtránmình,lẩmbẩmhaicâurồitủmtỉmquayvềphòng.Ngàythứhai,GiảnNgộChâucảmthấycáimiệngquạđencủamìnhnói

đâutrúngđó,tránnónghầmhập.Tổquayphimđangquayđuổitiếnđộ,namchínhkhôngthểngãtrêngiườngvàolúcmấuchốtthếnàyđược,khôngthểlàmgìkháchọđànhđổiphầndiễncủadiễnviênkháclêntrước.VốnGiảnNgộChâumuốncậymạnhbòxuốnggiườnglàmviệc,nhưng

lạibịTiểuTrươngvàTrầnTiêungăncản,giờanhsốttới39độ,khôngsợtainạnchếtngườià.ChẳngquaGiảnNgộChâuđâuthèmnghelờihọ,cuốicùngTrầnTiêulôi

vũkhíLụcPhồnra,anhmớianphậnngoanngoãnnằmtrêngiường.SaukhiLụcPhồnbiếtanhbịsốtvẫnluônởbênanh,anhcũngkhôngchịu

ngủ,cứyênlặngnhìncô.Uốngthuốchạsốtxongnhiệtđộvẫnkhônggiảm,LụcPhồnđặttaylêntránanh,nhíumày.“Saođộtnhiênlạisốt?”Làdohômquadínhmưasao?Anhđưaáokhoácchocô,cònbảnthânlại

Page 197: Tác giả: Thời Nhĩ

dầmmưanhư thế.GiảnNgộChâu thấyvẻmặt lo lắngcủacô: “Chỉnóngmộtchútthôi,khôngsaođâu,ngủmộtgiấclàđược.”Ngaysauđócònbổsungthêmmộtcâu:“Anhnghĩtạihômquaemhôn

anhnênnhiệtđộmớicaothếđấy,giờemmàhônthêmcáinữachắcanhvàoviệnmất.”LụcPhồntrừngmắtnhìnanh,khôngbiếtnêncườihaymắng:“Anhcòn

tâm trạngnóiđùa à?Nếuembắtđược anhmuốnchuồn rangoài, embảoTrầnTiêucộtanhvàogiườngđấy.”GiảnNgộChâubiếtcôquantâmđếnmình,lòngđắcývôcùng:“Nếuem

ngồiđâyanhsẽkhôngchuồnđi.”Lục Phồn vỗ vào trán anhmột cái, cười khẽ: “Để em nấu cho anh bát

cháo,anhnghỉngơichotốt,biếtkhông?”GiảnNgộChâulưuluyếnkéotaycô:“Anhbiếtrồi.”

Từtốihômquangườinàycứcógì là lạ,khôngbiếtcóphảicháyhỏng

đầu rồi không.MặcdùLụcPhồnnghĩ vậy, trong lòngvẫn cảm thấyngọtngào,bướcvàobếp.ChờLụcPhồnrờiđi,TiểuTrươngmớirónrénchuivào.GiảnNgộChâu

liếc cậumột cái, thoáng chốc đã quay lại hình tượng lạnh lùng cao ngạo.TiểuTrươngngồitrêngiườngbệnh,cườihaha:“AnhGiản,chiasẻvớiemmộtchút,anhtheođuổiLụcPhồnkiểugìấy.”GiảnNgộChâunhẹnhàngđáp:“Cậuquantâmlàmgì?”

TiểuTrươngkhôngvui:“AnhGiản,hẹnLụcPhồnđithámhiểmcũnglàý

củaem,saoanhlạiquacầurútvánthế.”Khôngnhắctớicòntốt,nhắcrồilạikhiếnanhnhớđếnviệcLụcPhồnbiết

chuyệnanhsợsâu,hìnhtượngcảđờibịhủytrongmộtgiây,anhhừmhừmnghiêmmặt.TiểuTrươngvừanhìnđãbiếttrongrừngđãcóchuyệnkhôngvui,lậptức

láisangchuyệnkhác:“Khôngnóicũngkhôngsao,anhtrởvềantoànlàtốtrồi.”GiảnNgộChâucảmthấymìnhlàmộtôngchủrấtcótìnhngười,dùTiểu

Trươngcóchânchóthếnào,lạicònlàmộtđồngđộinhưheo,nhưngítnhấtcậucũngtừnggiúpanh,trướcgiờanhđềuthưởngphạtphânminhnhưthế:

Page 198: Tác giả: Thời Nhĩ

“Xétthấycậucũngcócông,tôiquyếtđịnhtănglươngchocậu.”TiểuTrươngvuivẻramặt:“Cảmơnôngchủ,ôngchủpháttài!”

Phát tài thì khôngcần,GiảnNgộChâu thầmnghĩ, sớmcướivợmới là

chínhsự.LụcPhồnkiểmtraxemthử,rồidùnggừng,củcải,đườngđỏnấuthành

mộtnồicháo.GiảnNgộChâuđangtựavàotườngđọcsách,thấycôbướcvàothìvộibỏ

rangay.“Nhânlúccònnóngthìmauuốngđi,hạsốttrừlạnh.”

GiảnNgộChâunhậnlấybát,uốngmộthớp:“Hơiđắng.”

“Ơ,emcóthêmđườngrồimà,saođắngđược?”LụcPhồnnghingờnếm

thửmộtchút:“Đâucóđắng.”GiảnNgộChâuđưamắtnhìntheobát,quayđếnchỗLụcPhồnvừachạm

vàorồitừtừuốnghết:“Ừ,ngọt.”LụcPhồnngâyramộtchútmớikịpphảnứnglại,vừabựcmìnhvừaxấu

hổ.………Thôi,khôngsođovớingườiđangnóngđầunhưanh.

Page 199: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương34

GiảnNgộChâubệnhtớinhanhđicũngrấtnhanh,xếchiềungàyhômđó,saumộtgiấcngủdài,nhiệtđộcũnggiảmđirõrệt.GiảnNgộChâutrảinghiệmcảmgiácđượcLụcPhồnchămsóc,lầnđầu

tiênảnhđếcósuynghĩcựcđoan,ướcgìbệnhkéodàilâuthêmchútnữamớitốt.Nhưngmàảotưởngđókhôngtrởthànhhiệnthực,anhmớiđỡhơnmột

chút,TrầnTiêuđãxáchcổxuốnggiườngđưađiquayphim.Để tránh những lời đồn không cần thiết, Lục Phồn vẫn nhưmấy ngày

trước,cókhiởphòngmìnhđọcsáchnghịchđiệnthoại,cókhingồitrongbếplàmcơm,mỗingàynóichuyệnvớiGiảnNgộChâucũngkhôngđượcmấycâu.Tối hôm đóGiảnNgộChâu lại có cảnh quay đêm,mỗi lúc quay phải

khuya khoắtmới xong, sau đấy anh sẽ dừng lại trước cửa phòng củaLụcPhồnmộtlúc,kiểmđiểmsâusắchànhvithấttráchkhôngquantâmđếnbạngáicủamình.Đươngnhiên,nhữngchuyệnnàyLụcPhồnkhônghềbiết,côđãchuẩnbị

tâmlýtừtrước,nếuởbênGiảnNgộChâu,thờigianởcạnhnhausẽkhôngcó nhiều, cô nghĩ rất thoáng, cho nên vì thế mỗi ngày vẫn trôi qua bìnhthường,khôngoánkhônggiận.Mãiđếntậnnửađêmhômđótỉnhlạiuốngnước,nhìnrangoàicửasổphòngmình.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn sặcnước,ho sặc sụakhổ sở: “Anh, anhđứngđóđịnhdọaai

thế?”GiảnNgộChâuvôtộiđáp:“Anhkhôngđịnhdọaemđâu”.

LụcPhồn sởn cả tóc gáy: “Không lẽ tối nào anh cũng đứng bên ngoài

phòngemà?Anhdiễnphimkinhdịhả?”GiảnNgộChâuvộivànggiảithích:“Khôngcó,tạianhvừađingang,nên

nhỉnthửxememcóngủngonkhôngthôi”.

Page 200: Tác giả: Thời Nhĩ

CuốicùngLụcPhồncũnghítthởđượcbìnhthường,nhịptimđậpnhanh

cũngdầnvữngvàngtrởlại:“Anhmớixongviệchả?”“Ừm”.

“Thếnghỉsớmchútđi,ngủngonnhé”.

Cônóixong thìvungvung tay,ngápmột cái rồiquayvềgiường,Giản

NgộChâucũngnóicâuchúcngủngon,cẩnthậnbướctừngbướcvềphòng.AnhthấyhìnhnhưLụcPhồnđanggiận thìphải,dùsaomấyngàynàyhaingườichưanóiđượcvớinhaucâunàocả.Congáiphảiđượcdỗdành,nuôngchiềuyêuthương,tuyGiảnNgộChâu

khôngcónhiềukinhnghiệm,nhưngkhảnănghọchỏivàtưởngtượnglạicựckìvôbiên,anhthấynếucứvậynữathìkhôngđược,LụcPhồnsẽnghĩanhtheođuổiđược rồi thì lạnhnhạt cômất, anhphảigắngdành lạimộtngàyrưỡiởcùngcômớiđược.Thếlàhaingàysau,anhliềumạnggiàquayphimliêntục,hầunhưmỗi

cảnhchỉmộtlầnlàqua,rốtcuộccũngtranhthủđượcnửangàynghỉngơi.AnhphụLụcPhồntrongphòngbếprồicùngăncơmtrưa,sauđótrangbị

đầyđủ,dướisựchechởcủaTiểuTrương,haingườihọantoànngồilênxekháchđingắmcảnh.Hẹnhòmàkhôngkhácgìđặccông,vừabuồncườivừakích thích,Lục

PhồntựalênvaiGiảnNgộChâu,khôngnhịnđượcbậtcười.GiảnNgộChâurấthưởngthụcảmgiácLụcPhồndựavàoanh,mềmmềmnhẹnhẹ,mấysợitócvôtìnhlướtquatayanhvàcổ,ngứangáy,cũnglanđếnđáylòng.Chẳng trách thanhniênbâygiờcứ thíchdính lấynhau,GiảnNgộChâu

thầmnghĩ,cóbạngáithoảimáithậtđấy,chỉhậnkhôngthểômcôtrướcmặtmọingườithôi.Dùhai người không có nhiều chủđề để nói, đa số thời gianGiảnNgộ

ChâuvẫnhayxoaxoanắnnắntayLụcPhồn,sauđóLụcPhồnsẽđánhvàođùianh,anhlạichuyểnsangvuốtvevànhtai,vừangâythơvừamờám.Đơngiảnlạingọtngào.

Đếnkhudulịch,GiảnNgộChâuhạvànhnónxuống:“Emmuốnđiđâu?”

LụcPhồnnhìndanhsách thămquanmột lượt:“Chúng tađừng tớimấy

Page 201: Tác giả: Thời Nhĩ

chỗnhiềungười,tránhgặpphiềnphức”.GiảnNgộChâugậtđầu,anhcũngkhôngmuốnlầnđầutiênhẹnhòbịphá

hỏngnhưthế.Haingườiđi theobảnđồ,chọnmấynơi ítngườichúý,chẳnghạnnhư

đoáncâuđố,bắntên,trượtcỏ,chơirấtvui.Tớigầnchạngvạng,haingười thuêmộtconngựa,chậmrãi tảnbộtrên

thảonguyên.Mặttrờidầnngảvềtây,giữathảonguyênbaolarộnglớnđượcbaotrùmtrongmộtmàuvàngnhạt,xaxalàđỉnhThanhSơncaovút,cảnhsắcđócàngyêntĩnhthanhbình.LụcPhồnlùirasautựavàongựcGiảnNgộChâu,một tay anh dắt cương ngựa,một tay ôm lấy hông cô tránh té, haingườikhôngnóinănggì,nhưngtronglòngvẫnngậptrànấmáp.LầnnàyquayxongởkheĐạiThanh,đoàn làmphimsẽ rờikhỏiHàng

Châu,tớithànhphốkháclấycảnh,cólẽphảilâunữahaingườikhônggặpnhau.GiảnNgộChâu không chủ động nhắc tới việc này, trong lòng LụcPhồn hiểu rõ, nên cũng không nói tới, trong lòng cô đã tính trước nhữngchuyệncóthểxảyra,côbiếtanhcũngkhôngthoảimái,chonêncầngìphảivìnómàquấynhiễugiâyphútnàyđây?Mặc dù hai người không thường ở bên nhau, nhưngmỗi người đều có

côngviệcvàcuộcsốngcủamình,khôngthểcứdínhvàonhaumộtchỗ,họcũngđãquacáituổingâyngôđiêndạivìtình,cáchnhìnnhậnvấnđềcũngtrưởngthànhhơnngườitrẻ.LụcPhồntừngđọcđượctrênmạngmộtcâunày, thấuhiểulàtrạngthái

caonhấtcủa tìnhyêu,côrất tán thành.Haingườiởbênnhau,mởlòngvàthấyhiểu,khirờixakhôngnhấtthiếtphảichờđợi,khônghaotâmtổnsức,khôngquỵ lụybi thương,khôngcầnquan tâmđếnkếtquảsaunày,giốngnhưthểđãquênmấtchínhmìnhđangởtrongmộtmốiquanhệđó.Tìnhyêubỏhếtngâyngôvàoanhoanhliệtliệt,trảiquanhiềunămtháng,

nósẽquayvềvớithựcchấtbìnhthảnvàdịuyên.ĐócũnglàtrạngtháimàLụcPhồnhướngtới.GiảnNgộChâucúiđầu,bàntaybấtgiácnắmlấybàntaycô:“Đangnghĩgìthế?”“Xemtốinayăngì?”

“Phíatrướccóquánănnhànông,emthíchkhông?”

“Được”.

Page 202: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuvungcươngngựa,conngựaphìmộttiếng,khôngbuồnđể

ý tới anh, cứ chậm rãi đi nhu trước, thỉnh thoảng lại dừng lại ăn cỏ. LụcPhồnbậtcười:“Ngựakhôngsợanhkìa,lúccònbéemcónghebànộinói,mấyconvậtnhỏkhôngsợngườinàothìngườiđấychínhlàngườitốt”.GiảnNgộChâu:“…Nókhôngnhỏchútnào”.

LụcPhồnphìcườiquayđầunhìnanh:“Anhquantâmsaitrọngđiểmrồi

đó,emđangkhenanhlàngườitốtmà”.ĐáymắtGiảnNgộChâuánh lênnétcười,bàn tay lạiômcôchặt thêm

mộtchút:“Nóimấycâunữađi”.LụcPhồnkhông chịu nổi dáng vẻ cầu xin đượckhích lệ ngợkhen của

anh,cườitủmtỉm:“Saoanhgiốngnhưhọcsinhmuốnxincôgiáokhenmìnhthếhả?Giảnmườituổi?”GiảnNgộChâu trầmmặt: “Ai nói với em cái tên này?À, nhất định là

TiểuTrương,thằngnhócnày,gầnđâyanhkhôngrảnhtrịcậuta,giờcậutaleolênđầuanhrồiđấy”.“AnhhaychỉnhTiểuTrươnglắmà?Aiz,anhấycũngthậtđángthương

mà,cómộtôngchủnhưanh”.GiảnNgộChâukhôngvui:“Hắnlạinóixấugìanhđấy?Anhmàlàtưbản

hútmáuá?Hàngthánganhpháthơnmộtvạntiềnlương,cậutalạicònnóixấuanhsaulưng?Xemlúcvềanhchỉnhcậutathếnào?”“Anhấykhôngnóigìvớiemcả”.LụcPhồnlơđãngnói:“Chỉnóichuyện

anhépvệsĩuốngrượuthuốcrắnthayanhthôi”.GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn:“Àcònlầnđóanhmộtmìnhtới tìmem,đứngtrướccửanhà

đợimấytiếng”.GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn:“Cảchuyệnbị emđuổiđi lạimộtmìnhđiuốngchosayxỉn

nữa…”GiảnNgộChâu:“…emđừngnóinữa”.

LụcPhồnnhịncười: “NhờTiểuTrươngemmớibiếtnhiềuvậyđó, sau

Page 203: Tác giả: Thời Nhĩ

nàyanhấylàgiánđiệpcủaem,anhkhôngđượcđánh”.GiảnNgộChâuthầmnói,nhấtđịnhphảidiệtkhẩu,chỉcóngườichếtmới

giữđượcbímậtthôi.LụcPhồncườixongmớicọcọvàocổanhmộtcái,GiảnNgộChâungứa

ngáytronglòng,khôngkìmđượcgiữchặtđầucô:“Làmcáigìthế”.“Tựdưngmuốncọchútthôimà”.Khóemiệngcôchấtchứaýcười,trong

lònglạioán,chắcchắnngườinàylạikiêungạonữarồi…Đúng làGiảnNgộChâu không thể chịu đựng được kiểu làm nũng thế

này,đànhphảihạvũkhíđầuhàng:“Rốtcuộcemmuốncáigì?”“Đơngiảnlắm,saunàyanhnghĩgìthìphảinóivớiem,đừngcótựmình

đoánmòvậynữa,đượckhông?”Ánhmắtngườinọhơidaođộng.

LụcPhồnnắmlấycằmanh:“Nhìnemnày”.

Anhhạmắt,ánhmắtdừnglênkhuônmặtcôrồikhôngsaodờiđược,Lục

Phồnhàilòng:“Cólàmđượckhông?”“Ừ”.

“Vậy thì tốt”.LụcPhồn tiếp tục tựa vào lòng anh, lẩmbẩm: “TửTrực

Namphiềnphứcquá,yêuđươngcònphảiđểbạngáidạy?Đãbamươirồimà…”GiảnNgộChâuthấycôkhinhthườngmình,khóemôimímchặt.Anhlà

bảođaochưagiàmà..Àkhôngđúng,bảođaocủaanhcònchưarakhỏivỏđâu.GiảnNgộChâubắtđầuvôthứclạimơtưởngviểnvông,lúcnàomớicó

thể thửđaođây?Anhnhìn lénLụcPhồn, thấycôđanghứng thúcầmdâycương,còncúingườixoaxoabờmngựa.Lúckhom lưng,áoTshirtpháchọacảdángngười,anhvộivàngdờimắtđi.Thởdài,xemracònrấtlâunữađấy.

Điđếnkhunhànông,haingườixuốngngựa,trảlạichonhânviêngầnđó,

sauđấyLụcPhồnchỉnhlạiquầnáomũnónchoGiảnNgộChâu,xongxuôihaingườimớivàoquáncơmnhỏ.

Page 204: Tác giả: Thời Nhĩ

Ngườitớiănquanhđâykhôngnhiều,haingườichọnngồicạnhbêncửasổ,khungcửađượcchạmtrổtinhtế,nhìnrangoàilàđồngcỏbaola,vuitaivuimắt.Haingườichọnbốnmónăn,tranhthủlúcmóncònchưadọnlên,GiảnNgộChâuđivàophòngvệsinhmộtchuyến,LụcPhồnngồiyênxoayxoaytờthựcđơn.Đúng lúc đó,một thanh niên cùng bạn bước vào, ngồi ngay chiếc bàn

vuông bên cạnh bàn bọn họ.DùLục Phồn cúi đầu cũng có thể cảm giácđược có ánhmắt nhìn sang, cô ngướcmắt nhìn lên thì người kia lập tứcchuyểnhướng,thấpgiọngcườinóigìđóvớinhau.Mấygiâysau,mộtngườimặcáoTshirtsạchsẽđứngdậybướcsang,đithẳngvàovấnđề:“Xinchào,xinhỏitôicóthểxinsốliênlạcvớiemđượckhông?”LụcPhồn:“…”

Mặcdùđâykhôngphảilầnđầutiên,nhưngmộtchàngtrainhỏhơnmình

mấytuổitớihỏithìđúnglàlầnđầu,lúcLụcPhồnđangđịnhlắcđầu,GiảnNgộChâucũngvừaquaylại.Anhđitớitrướcmặtbàn,nhìnsangmấyngườikia,lướtquanhnamsinh

nọmộtvònglàbiếttìnhhuốngngay.Anhngồithẳngxuống,ungdunglautayrồinói:“Muốnxinsốđiệnthoại

à?”Giọnganhnénxuốngcựcthấp,suýtchútnữaLụcPhồncũngkhôngnghe

hiểu.Chàngtraiđócứtưởnganhnàylàbạntrai,đangchuẩnbịtưthếrútlui,

nhưngcâukếtiếpcủaGiảnNgộChâulạichocậuhivọng:“Tôiđưacho,côấyngạiđấy”.Nóixong,anhlấyđiệnthoạira,đọcsốcủaTrầnTiêuchongườinọ.Cậu

thanhniênkianhưnhặtđượcbảobối,phấnkhởiquayvề.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâukéocôtớiphòngnhỏtrênlầuhai,LụcPhồndởkhócdở

cười:“Saoanhlạiđùagiỡnngườitathế?”“Mớisinhviênđạihọc,khônglohọchànhchogiỏiđi,chỉbiếtyêuđương

rồichơiđiệntử,thànhtíchthìchẳngrasao,màtángáicókhicònviếtđượcbíkípnữađấy”.

Page 205: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuxìkhẽmộttiếng:“Chocậutahọcmộtlớpmiễnphí,đừng

nêntinngườixalạ”.LụcPhồn:“…”

Tốihômđó lúcbọnhọquayvề,TrầnTiêu lén lút kéoGiảnNgộChâu

sangmộtbên,đưađiệnthoạichoanhnhìn:“Xemnày,mauphântíchhộtôicái,cậuđoánxemcôbénàylàai,cóphảingườitrongtổkịchkhôngnhỉ?Mẹnóđúnglàtinhmắtquámà.”Giọngđiệunhấnmạnhmộtđiều“cuốicùngBáNhạccũngpháthiệnratôiđâychínhlàthiênlýmã”màcảmthánvuimừng.GiảnNgộChâughétbỏnhìnlạianhmộtcái,sauđómớicầmđiệnthoại

chútâmxemthử.Sốmáylạ,nhắntớirấtnhiềutin.

Tôithấyemrấtđẹp,thậtđấy.

Tôicóthểtheođuổiemkhông?

Emđãcóngườiyêuchưa?

Giản Ngộ Châu nhìn tiếp thời gian gửi, trong lòng cũng đoán được ít

nhiều,mặtkhôngđổisắctrảdiđộnglạichoTrầnTiêu:“Maianhthửđểýlạixem,cócôbénàoởtổkịchhaynhìntrộmanhkhông”.TrầnTiêuxoa tay:“Hahahahacuốicùngcũngsắp thoátđờiđộc thân

nàyrồi,GiảnVũTrực,cậuchứchờxem,chắcchắntôisẽthoátkhỏikiếpxửnamsớmhơncậu”.GiảnNgộChâuvònghaitaytrướcngực,xìmộttiếngrồiquayđầurờiđi.

SauđóLụcPhồncóngheGiảnNgộChâunóilại,cườiđếnmứcmuốnđứt

ruộtđứtgan,vừanghĩtớichuyệnsaukhiTrầnTiêubiếtđượcchântướng,côvừathấyđángthươngvừabuồncườikhôngnhịnđược.Cườixong,côlaulaunướcmắt:“Emnóinày,anhnóichoanhấybiếtsự

thậtsớmmộtchút,đỡlãngphítìnhcảm.”“Thôi,cảđờinàyanhtacònchưađượctheođuổilầnnào,cứđểanhấy

vênhváođã”.LụcPhồn:“…”

Page 206: Tác giả: Thời Nhĩ

***Ngàyhômsau,nhómkịchbắtđầuthudọnđạocụ,chuẩnbịrờikhỏikhe

ĐạiThanh.LụcPhồnxemlạisốnguyênliệunấuănvẫncòndưtrongbếp,độtnhiên

cótiếnggõcửavanglên,côquayđầulại,lúcnhìnthấyngườiđếnlàThẩmUẩnXuyên, cô kinh ngạc nói: “A,XuyênXuyên…”Vẫn căng thẳng nhưtrước:“Cóchuyệngìkhông?”ThẩmUẩnXuyênđi tới,chầnchừmột lúcmớinói:“Tôinghenóimấy

ngàytrướcngườiđạidiệncủatôicónóichuyệnvớicô…”Cólẽanhcũngkhómở lời,nhưngcuốicùngvẫnnghiêm túcnhìn thẳngvàomắtcủaLụcPhồn:“Tôixinlỗi,…Tínhanhấykhôngđượctốtcholắm,côgiậnlàphải,chonênhômnaytôimuốnthayanhấyxinlỗicô”.ThựcraLụcPhồnđãquênchuyệnkiarồi:“Khôngcầnđâu,tôikhôngđể

ýmà,chỉlà…”ChỉlàhơiđaulòngkhiXuyênXuyêncómộtngườiđạidiệnkìlạnhưvậy,chắcbìnhthườngcũngkhôngthoảimáilắmđâunhỉ?Nhưnglờinàycôkhôngcótưcáchđểnói,cũngkhônggiúpgìđược,chỉcóthểthởdàitronglòngmàthôi.ThẩmUẩnXuyênthởdàimộthơi:“Vậylàtốtrồi.”Anhkhoátkhoáttai:

“Tôichỉnóivậythôi,phảiđibâygiờrồi,lầnsaunếucóduyênthìgặplại.”LụcPhồncườichàotạmbiệt.

Lúc lên xe quay về, Lục Phồn vẫn còn nghĩ tới chuyện này, kiềm chế

khôngđượcnênkéotayGiảnNgộChâumộtcái,GiảnNgộChâuđưamắtnhìnsang.Đầu tiênLụcPhồnphảidụdỗanh trướcđã,nắmchặt tayanh, sắcmặt

GiảnNgộChâuquảnhiêndịudànghơnhẳn,nhưthểdùcôcónóigìanhvẫnsẽ thoảimáinhư thế.KhiđóLụcPhồnmớiyên tâmhỏi:“AnhvớiXuyênXuyênấy,cóquanhệgìà?”TiểuTrươngvàTrầnTiêucùngnhauhokhan,màvẻmặtcủaGiảnNgộ

Châuquảnhiêntrầmxuốngngaylậptức,tronggiọngnóicóvẻkhôngvuivẻchútnào:“Emhỏicáinàylàmgì?”LụcPhồnvộivànganủi,hếtxoataylạisờsangmặt,nhìncônịnhnọtnhư

thế,cuốicùngGiảnNgộChâucũngbậtcườiđáplại:“AnhchẳngcóchụngchạmgìvớiThẩmUẩnXuyêncả,nhưngcũngkhôngcầnthânthiếtvớimột

Page 207: Tác giả: Thời Nhĩ

thằngnhócthưamìnhnămtuổi.”Tiểu Trương, Trần Tiêu: Gạt người!! Rõ ràng anh ta không thèm chờ

XuyênXuyên,lầnnàocũngnhìnnhưthùđịch!!“Vậysaongoàikiacótinđồnlàquanhệgiữahaingườikhôngtốt?”

“À,vìanhkhôngthíchngườiđạidiệncủacậuta,làngườilầntrướcem

gặptrongphòngbếpđấy”.LụcPhồngậtđầu,côvẫncònnhớLýVănTrường.

“Thậtralúcanhmớidebut,hắnlàngườiđạidiệncủaanh.”

LụcPhồnkinhngạc.

TrầnTiêuravẻchỉ tiếcrènsắtkhôngthànhthép,kểlạichuyệncũnăm

xưathaychoGiảnNgộChâu:“Saocậukhôngkểluônchuyệnhồinhỏmìnhuốngsữabộtloạigì,lúchọctiểuhọccóthầmthươngtrộmnhớcôbạnnàokhôngchoLụcPhồnluônđi?GiảnNgộChâu,cậuthênôquá!”Mặcdùchuyệnnàycảcógì,dùsaocũnglàchuyệncủanhiềunămtrước

đó,nhưngtronggiớinghệsĩ,đócũnglàmộtviệccấmkị,choquađượcthìchoqua.LụcPhồnthềthốt:“Emkhôngnóigìđâu!”TrầnTiêuđỡtrán, thởdàinói thẳng:“ĐúnglàLýVănTrườngchínhlà

ngườiđạidiệnkhilãoGiảndebut,khiđótôivẫnlàmộtngườibìnhthườngtrongcôngty,LýVănTrườngtừnglàmviệcvớinhiềunghệsĩ,anhtanhắmtrúnglãoGiản,chonêngiànhlấy.”LụcPhồnchămchúlắngnghe.

“NhưngmàcôcũngbiếttínhcủaLýVănTrườngrồimà,dướitayanhta,

lãoGiảncàngchẳng ra saocả,quảngcáokhôngcó,vaidiễncũngkhông,quahainămmàkhôngnổitiếngđược,nóichocùngcũnglàdomắtchónhìnngười thấp, chứ không sao người ta lại không nhận lão Giản được? Vềsau…”AnhliếcvềphíaGiảnNgộChâumộtcái,hìnhnhưkhôngbiếtcónênnói hay không,GiảnNgộChâu khẽ vuốt cằm,mặt không hề thay đổi, cứchămchúnghịchnghịchbàntaycủaLụcPhồn“Vềsauanhtacàngcuốnglên,muốnđichệchđường…Khụkhụ,côhiểu

mà.”LụcPhồnsữngsờ,sauđómớidầnhiểura.

Page 208: Tác giả: Thời Nhĩ

Khônglẽ…Đểanhđivớimấynữđạigia…?

GiảnNgộChâuliếccômộtcái:“Yêntâm,anhtakhôngthànhcông,anh

cònđánhchomộttrận,nằmviệncảtháng.”LụcPhồn:“…”

TrầnTiêuníncườinóitiếp:“Đúngthếđấy,sauđóLýVănTrườnglạitái

phạm lầnnữa, công tyđuổiđi, lãoGiản chuyển sang tay anh.Khôngngờanh tayên lặngvàinăm,độtnhiên lại trở thànhngườiđạidiệncủaThẩmUẩn Xuyên, có lẽ giờ đã biết được con đường đúng đắn rồi, Thẩm UẩnXuyêndầnnổi tiếng,nhưngmàmộtnăm trước, trongmột lầnphỏngvấn,anhtakhiêukhíchbọntôi,nóitrongvòngbanămmuốnlàmchoThẩmUẩnXuyênnổitiếnghơncảGiảnNgộChâu.”GiảnNgộChâucườikhẽ:“Kệanh.”

TiểuTrươngnóitheo:“Đúngđó,hômđấysaukhianhGiảnnóivậy,cả

hậutrườngkhôngainhìnhắnnữa.”LụcPhồn:“…”

CôcũngthấylúngtúngthayLýVănTrường.

TrầnTiêu thởdài: “Chonênấy, khôngphải chúng tôi nhằmvàoThẩm

UẩnXuyên,màlàbênkiagâychuyệntrước,saochúngtôiđểyênđược?”Nhưbiếtđượcmộtbímậtđộngtrời,LụcPhồnlẩmbẩmnói:“Hóaralà

vậy…”CôliếctrộmnhìnsangGiảnNgộChâu,ngạiquá,côantianhnhiềunămnhưvậy…Nếubiếttrướcsaunàyanhấysẽlàbạntraimình,lúctrướccôsẽkhôngphảnbộitổchứcnhưthế,từfanchuyểnthànhantifan…GiảnNgộChâunhìnthấyánhmắtáynáykiathìmềmnhũncảlòng,anh

quayđầuhấthàmsaikhiến:“Haingườiquayđầuđi.”Tiểu Trương và Trần Tiêu bĩumôi, ai thèm xem hai người yêu đương

chứ,cùngnhauquayđầulại.GiảnNgộChâukéoLụcPhồnvào lòng,LụcPhồn tựa vào bả vai anh,

thấpgiọngnói:“Lúcanhmớidebut,khókhănlắmphảikhông?”GiảnNgộChâukhẽnói“Anhquênrồi,mườinămrồimà.”

LụcPhồncongmôi,ômlấyanheo,nghĩthầm,maymàanhkhôngchịu

Page 209: Tác giả: Thời Nhĩ

đựng,khôngrơivàoconđườngtămtốiđó,nếukhôngcôsẽkhônggặpđượcanh,thíchanhđâunhỉ?“SaunàyanhnênđốitốtvớiTrầnTiêumộtchút.”

Ngheđượccâunày,khóemiệngTrầnTiêucorút.

GiảnNgộChâubiếtLụcPhồnđangnhớtớichuyệnhômquaanhbắtnạt

Tiêu,mắtánh lênnét cười: “Anh ta thíchbịngược, thíchngười tabắtnạtmình,nếukhôngsẽcócảmgiácmìnhkhôngtồntại,emđừnglo.”TrầnTiêu:“…”

Xedừng lạidưới tòanhàcủaLụcPhồn,LụcPhồnxuốngxe,GiảnNgộ

Châucũngtheocùng.TrầnTiêunhìnđồnghồđeotaymộtcái:“Buổitốibảygiờlênmáybay,

haingườicónămtiếng,lãoGiản,diđộngnhớmở,látnữaxesẽtớiđón.”“Biếtrồi.”

Vềđếnnhà,GiảnNgộChâuômthẳngngườikia lên,LụcPhồnvôthức

hétlênmộttiếng,vộiđưatayômlấycổanh:“Emcònchưacởigiàymà!”GiảnNgộChâusữngsờ:“Anhcởigiúpem.”

Nóixong,anhômcôtớingồixuốngsopha,LụcPhồnngồitrênđùicủa

anh,hìnhnhưtưthếnàycógìđómờám,hôhấpcủaanhgầnquá,nênmặtcôcũngđỏbừng.GiảnNgộChâuômcôeo,đầutựavàohõmvai,nhẹnhànghítthở,mộtlát

sau,anhthấpgiọngnói:“Khôngmuốnđinữarồi.”LụcPhồncũngthấykhôngnỡ,vuốtvemáitóccụtngủncủaanhmộtlúc:

“Khôngthìhaingàynghỉlễemđithămanhnhé?”“Khôngcầnđâu”.MôiGiảnNgộChâuvôtínhlướtquacổcô,LụcPhồn

vôthứcrụtcổlại:“Mộtcôbénhưemchạytớichạyluinhiềumệtlắm,lạikhôngantoàn…Cứmỗingàygửichoanhmộttấmhìnhselfielàđược.”LụcPhồnlẩmbẩm:“Emkhôngphảicôbé…”

“Thếthìcôgái,PhồnPhồn,LụcTiểuPhồn,béyêu,béngoan.”Giọnganh

đượmýcười:“Emthíchđượcgọilàgì?”

Page 210: Tác giả: Thời Nhĩ

“…Anhhọcđâurathế,đừngnóivớiemlàtựbiết.”“Chưaăn thịtheocũngthấyheochạyrồimà, lúc trẻanhcóđóngphim

thầntượngđó”.“…”

“Chắclàemthíchbéngoanrồi.”

“Ainóiemthích!”

“Bởi vì lúc anh nói bé ngoan, đầu ngón chân em hơi cong lại, cái này

chứngtỏ…”“Anhcũngđóngphimtrinhthámrồichứgì!”

“Ừ.Emthôngminh.”

AnhsátlạibêntaiLụcPhồn,nhỏgiọngnói:“Béngoan.”

Thực raanhkhôngcóý trêuchọcgì, chỉgiốngnhư tìmmộtbiệtdanh,

nhưngLụcPhồnlạiđỏbừngcảmặt.Cáianhnày…tựhọcnhanhquá!

GiảnNgộChâuthấyhaigòmáđỏửngthì tốisầmhaimắt,một látsau,

anhcúiđầu,nhưthểđangtrưngcầudâný,nói:“Béngoan,anhcóthểhônemmộtcáiđượckhông?”

Page 211: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương35

Lúcanhnóichuyện,hơithởphảvàobờtai,têdạilạthường.LụcPhồnbấtgiác nắm chặt tay, ánhmắt hơi rũ xuống, rời khỏi tầmmắt quá sức nóngbỏng của người kia. Thấy cô chỉmímmôi không nói câu nào,GiảnNgộChâukhôngnhịnđượclạihỏithêmlầnnữa,lầnnàygiọnganhcònđèxuốngthấphơn:“Cóđượckhôngem?”Cóngườinóimiệngcònchưađủ,ngóntaycũngvôtìnhcốýgãigãivào

hôngcô,LụcPhồnsợngứa,giờanhlàmnhưthếlạicongcảngườilại:“Anhđừnggãiem”.GiảnNgộChâunói:“Thìtrảlờianhđi,anhkhônglàmnữa”.

LụcPhồnđúnglàthuavớianh:“Được,làmđược,cóthể,tùyanh”.

TrongmắtGiảnNgộChâuhiệnlênýcười:“Béngoan”.Quảnhiên,anh

dờibàntayđangvòngnganghôngcô,đổithànhgiữlấycổ,thuậntiệnkéocổcôlạigầnanhhơnnữa.Mũihaingườigầnnhưdánvàonhau, lòngbàntayGiảnNgộChâunhẹ

nhàngvuốtvehàmdưới,làndamềmmạimịnmàngkhiếnanhkhôngnỡrờitay.Lôngmicủacôhơichớpchớp,nhưcánhbướmvỗcánhbayđi,mangtheonételệ,căngthẳngkhónhậnra,dángvẻdịudàngđócàngkhiếnlòngGiảnNgộChâunhưtrămhoađuanở,anhthởgấpmộthơirồitừtừnghiêngđầu,rốtcuộcđôimôicũngdánlênđượcnơiđãmongngóngtừlâu.Tronggiâyphútmôihaingườichạmnhau,dườngnhưcómộtdòngđiện

nhỏyếuớtchạyxuyênquangười,GiảnNgộChâukìmlòngkhôngđậulạiômcôsáthơn,khiếncôcàngnhíchlạigầnmình,hậnkhôngthểsátgầnđểkhôngcònkhehở.Haingườiđềuchẳngcókinhnghiệmgì,vìthếlúcmớiđầuchỉlàdánvào

môi,khôngnhúcnhích,cứtrừngmắtnhìnđốiphươngnhưthế,maymàsaukhitỉnhtáolại,bảnnăngđànôngtrongngườinàođócũngbắtđầubộcphát,GiảnNgộChâu tựđộngđưa lưỡi ra,cẩn thậnnhẹnhàng liếmkhẽbờmôimịnmàngcủaLụcPhồn.Chìmđắmtrongcảmgiáctươiđẹpđượchônngườimìnhyêuthương,anh

cũngdầnmấtđivẻngụytrangđiềmtĩnh,saymêkhôngkhốngchếnổimình,táchmởhàmrăngcủacôra,vộivàngđưalưỡivàotìmkiếm,hôhấpcũng

Page 212: Tác giả: Thời Nhĩ

dầngấpgápvànónghổi.Môi lưỡiquấnquýt,hôhấpnóng rực, trongmũiđều làhơi thởcủađối

phương,nhưng trong lòngcànghammuốnnhiềuhơn.Hóa ra làhươngvịđó…Giản Ngộ Châu nghĩ. Phải hôn nhiều một chút, nếu không lần saukhôngbiếtđếnbaogiờmớiđượcnếmngọtlành.Trongđầuanhlóelênsuynghĩđó.Khôngbiếtbịanhhônhítsuốtbaolâu,cuốicùngLụcPhồncũngkhông

nhịnđượcđẩymặtngườikiara:“Anhdừngđượcchưa,nóihônmộtchútmàlưỡiemtêrầncảrồi”.Câunàykhônghềquáchútnào,môivàlưỡicôbịngườikiagặmcắnliếm

láp,giờvừa têvừaxót.GiảnNgộChâubịcôđẩyra, trongmắt lóe lênvẻmấtmát,anhnhỏtiếngthìthầm:“Lờiđànôngnóimàemcũngtin…”LụcPhồnthínhtaingheđược,hípmắtnhéođùianhmộtcái.GiảnNgộ

Châuvộivàngnắmtaycô,hônlướtquacổaikiamộtcái:“Anhđùamà,lạiômthêmcáinữa”.“Emmuốnđivệsinh”.Côđãnínlâurồi…

LúcnàyGiảnNgộChâumới lưuluyếnkhôngrờibuôngcôra,ánhmắt

rơixuốngđôimôisưngđỏ,hồitưởnglạimỗimộttiếpxúcthânmậtgiữahaingười,lònglạilânglângkhôngkìmđượcnhíchlạigầnthêm.LụcPhồnvộiđẩytránanhra,sauđónhảyxuốngđùi:“Emcònphảiđithudọnđồđạc,anhngồiđóxemtiviđi”.Anhcũngđứnglêntheo:“Anhgiúpcho”.

“Khôngcần,anhngồiyênởđâylàgiúpemlắmrồi”.

GiảnNgộChâu trầmmặc, cũngđúng, nếu anh tới giúp, chắc chẳng có

tâmtưmàthudọncáigìđâu,cuốicùnglạidínhvàonhauấychứ.Đẩy túi hành lí, áo quần và đồ dùng về lại vị trí hằng ngày xong,Lục

Phồnbắtđầulaudọncảnhà,đixamườingày,trênsàncũngđóngmộtlớpbụimỏng.GiảnNgộChâuchủđộnggiànhlấycôngviệcbẩnnhấtnày,anhgiaoviệcchùibànghếlạichocô.LụcPhồnvuivẻnhậnlấy,ngồitrênsophacầmkhănlaudọnbàn,cũngthấynamtửnamđạitrượngphunhưGiảnNgộChâunênlàmcôngviệcđó.LụcPhồnlauxongthìrangoàisânthượng,kéorèmcửasổsátđấtra,ánh

Page 213: Tác giả: Thời Nhĩ

mặttrờingoàikiarựcrỡchiếuvào,cảcănphòngsángngờihơnhẳn.GiảnNgộChâulóđầurahỏi:“Emlausânthượngà?”

“Cáinàyemlaulàđược”.Côlauxonglancanthìquayvềphòngkhách,

cóánhnắngmặttrời,bụibặmtrongkhôngkhícàngdễdàngnhìnrõ,côngồixổmxuốngquệtmộtvếttrênsànnhà,trênlòngbàntaylàcảmộtlớpbụi,côthởdài,bấtđắcdĩnhìnvềphíaGiảnNgộChâu:“Giảnđạiminhtinhơi,đâylàlầnđầutiênanhlàmviệcnhàđóhả?”GiảnNgộChâugiảvờtrấnđịnh:“Đươngnhiênkhôngphảirồi”.

GiảnNgộChâuxuất thân làmộtđạiminh tinhnổi tiếngầmầm,người

chạytheophụcvụchắcxếpđượccảmộtconđườngđó,ngẫmlạiđúnglàcókhianhchưatừngtựquétnhàmìnhthật.LụcPhồnkhôngtrêuchọcanhnữa,phấttay:“Anhcứngồitrênghếnghỉngơiđi,hoặclàvàotrongphòngngủcũngđược”.GiảnNgộChâuvừabướcvừaquaylạinhìncô,cuốicùngdừngchânlại

bìnhtĩnhnói:“Anhcóthểhọcmà”.LụcPhồnnhìnvẻcốchấpkiathìdởkhócdởcười:“Cáinàycầngìphải

hamhọcchứ”.GiảnNgộChâunhíumày.Saunàycũngkhôngthểđểvợlàmviệcnhàhết

được,vậyhóaraanhăncơmchùaà.Việcnhàvẫnthườnglàngòinổgiữamâuthuẫnvợchồng,GiảnNgộChâukhôngthểđểtìnhhuốngđóxảyra.ThếlàlầnthứhaiđoạtlấykhănlautrongtayLụcPhồn:“Anhlàm,emđứngcạnhdạyanh”.LụcPhồnkhôngnóiđượcanh,đànhngồixổmbêncạnh,nhìnanhcốgắng

laugạchmenbằngsứ.Launhàđâuphảilàviệcgìcầnhọc,nhưngGiảnNgộChâulạichămchú

tậntâmmấychụcngànlần,thỉnhthoảngcònhỏiLụcPhồncósạchkhông,LụcPhồnngồichổmhổmmộtbên,nhìnanhcongmôivuivẻ,ýcườicũngngậptrànđáymắt,khôngkìmđượcnói:“Anhsợemchêanhkhôngbiếtlàmviệcnhàhả?”ĐộngtáccủaGiảnNgộChâuhơidừnglại:“Khôngcó”.

LụcPhồnđưataynhéotaianh:“Yêntâm,emkhôngchêanhđâu,emtrai

emcònchưalàmviệcnhàbaogiờmàemcũngcóđuổiđiđâu”.

Page 214: Tác giả: Thời Nhĩ

Thấycôanủinhưvậy, trong lòngGiảnNgộChâuvừauấtứcvừa thấy

mất tự nhiên: “Anh chỉ thấy mình có nghĩa vụ phải chia sẻ với em, nếukhôngsaunàykếthônrồimấychuyệnnhỏthếnàylạicãilộnvớinhauthìbiếtlàmsaođây?”LụcPhồnsữngsờ,haingườivừaxácnhậnquanhệđượcmấyngày,anh

đãnghĩtớichuyệnsaukhikếthônrồi,mặtcủacôthoángđỏlên,cầmkhănbẩnrồiđứngdậy:“Emđigiặtkhănđã”.GiảnNgộChâuthấymặtcôđỏbừngthìcũngđoánlàdocôxấuhổ,tâm

trạngtươitắnhơnkhôngít,thậmchícuốicùngcònhátthêmvàicâu,vừalauvừaảotưởngtớicảnhsaukhicưới.Làmvệsinhxongcũngmộttiếngđồnghồsau,haingườidọnsạchtrong

ngoàitrêndướimộtlượt,mệtđếnmứcnằmnhoàilênsalon.LụcPhồntựalênbảvaianhnghỉngơimộtlúc,ngướcmắtnhìnđồnghồtreotrênphòngkhác,sauđóđẩyđẩytayanh:“Anhvàophòngtrongngủmộtgiấcđi,sắplênmáybayrồi,mệtlắm”.GiảnNgộChâukhôngphảnđối,LụcPhồnđứngtrướchaicửaphòngthì

bắtđầukhóxử,đểanhngủphòngcôhayphòngLụcThờiđây?HìnhnhưGiảnNgộChâucũngnghĩtớiđiềuanh,anhchủđộngđềnghị:“Anhkhôngvàophòngcongáiđâu”.LụcPhồndởkhócdởcười:“Thôi,vàophòngemđi.Phòngem traiem

bừabộnlắm,emlườidọn”.GiảnNgộChâuravẻmiễncưỡngnéncườitheoLụcPhồnvàophòng.

Phòngcủacôchủyếulàmàuxanhlamnhạt,thanhtânđạmnhã,thoảimái

màtựnhiên,ánhmặttrờilướtquakhungcửasổ,dừnglạibênchiếcbànnhỏthấpvàmấycongấuômđặtbêntrên,sauđómớirơixuốnggianphòngsạchsẽsángngời.Tuyđâylàphòngcủavợtươnglai…nhưngmàdùsaocũnglàphòngcon

gái,khôngnênđilạilungtungthìtốthơn.VìthếGiảnNgộChâuquyquycủcủngồixuốngghếdựamềm,LụcPhồnquayđầuliếcanhmộtcái:“Ngủtrêngiườngchứ”.Côđãchủđộngmời,saoGiảnNgộChâucóthểtừchốiđây,anhvộivã

ngồixuốngmộtbêngiường.Đưaánhmắtmongchờnhìnlạicô:“Ngủchungà?”

Page 215: Tác giả: Thời Nhĩ

Thấyanhnhìnkiểuđó,lờitừchốikhôngsaonóirakhỏimiệngđược,hơn

nữatừsángsớmđãngồixequayvề,sauđócònlaudọnvệsinh,LụcPhồncũngthấyhơimệtmỏi,thếlànằmtheolêngiường,cùngngủvớiGiảnNgộChâu.Haingườinghiênglại,đốimặtvớinhaumàngủ,GiảnNgộChâuđưatay

ravuốtvemáitócdàicủacô,vuốthếtquasautai,lộrakhuônmặttrắngnõnxinhxinh,.LụcPhồnrấtdễthương,ngũquanđoanchính,cácđườngnéttinhtế,hơn

nữalàndalạitrắng,khiếnchongườinhìnthấyrấtrạngrỡtrẻtrung,đặcbiệtlàkhicongmôimỉmcười,ánhmắtsángngờitrongvắtcongcong,vừađángyêuvừathuhút.GiảnNgộChâunhớlạilầnđầutiênkhianhnhìnthấycô.Cólẽlàhơnnửa

nămvềtrước,khiđóanhđangnhàntảnloadweibo,thấytrongnhómbạncómộtngườisharevideodạynấuăncủacô.Trongvideo,côgáiđeokhẩutrangđếnmũi,khôngthấyrõmặt,nhưngánhmắtsinhđộngcóhồnlạihếtsứcbắtmắt.GiảnNgộChâusốngtrongnghềnhiềunăm,mỹnữxinhđẹpkiểugìchưa

từngthấy,nhưngtrướcgiờchỉdừnglạiởmứcthưởngthứcmàthôi,vậymàlầnđó,maxuiquỷkhiếnthếnàoanhlạibấmvàođó.Nhìn cô tự nhiên thoảimái giới thiệu cácmón ăn ngon, giọng nói nhẹ

nhàngêmtai,thôngkimbáccổ,vừanóivừalàmlưuloát,thếmàGIảnNgộChâulạithànhcôngbịcôhấpdẫn.Lúccôcúiđầucườikhẽ,lúccôcấtdaođi,vẻthoảimáirạngrỡấyngập

trànkhôngdứt.Lúcđóanhđãnghĩ,đôimắtcủacôấyđẹpthật,khiếnngườitacảmgiácnhưkhôngcókhoảngcách,khôngdằnlòngđượcmuốnlạigần.Sauđó,côgỡkhẩutrangxuống,ánhmắtGiảnNgộChâulạicàngkhôngdờiđược.Cảmgiácđórất lạ,khônghẳnlàyêutừcáinhìnđầutiên,nhưnglạithấyrấtdễnhìn,rấtthoảimái.Sauđócứdầndànhưvậy,anhhayvàoxemvideocủacô,tuầnnàocũngcómặtxemtrựctiếp.ThựcrakhiấyLụcPhồnvẫnchưanổi tiếng lắm, lượngngườixemtrực tuyếnchỉkhoảngmộtngànngười,khubìnhluậncũngrấtvuivẻ,lúchứnglênanhcũngtặnghoaquàgìđóchocô,tậntâmlàmmộtfanđúngnghĩa.KhiđấyLụcPhồnvẫnhaytươngtácvớicácfanhâmmộ,bởivìcókhông

quánhiềungười,GiảnNgộChâucũngđượccôtrảlờihaibalượt.Mặcdù

Page 216: Tác giả: Thời Nhĩ

cáchnhaumộtmànhình,nhưnglúccônóilạicảmgiácnhưđangnóichuyệntrựctiếpvớianhvậy,tronglòngrấtthoảimái,cũngcónhữngbímậtkhôngmuốnđểngườikhácnhìnra.Thờigianđưađẩy,LụcPhồnnổi lên, lượngngườixemcókhihơnmột

trămngànngười,chiếcthuyềnráchcủaanhbịvùidậpgiữatriềucườngsónglớn, không còn đượcLụcPhồn đáp lại như trước nữa. Sau đó…vìmuốnđượcchúý,bạnfangiànàođóđãhóaanti.Nghĩđếnđây,đôimắtGiảnNgộChâulạiánhlênýcườidịunhẹ.LụcPhồncũngnhìnlạianh:“Anhcườicáigì?”GiảnNgộChâunhíchlạigầnthêm,mộttayômlấyhôngcô,kéocôvàolòng,cườikhẽ:“Vui”.“Vuigì?”

“Tìmđượcmộtcôvợđẹp,cònbiếtnấuăn,biếtkiếm tiền,anhcóphúc

thật”.LụcPhồnnghevậythìmímmôibậtcười.Côhơingẩngđầulên,chỉnhìn

đượcdướicằmcủaanh,sauđóchuivàolòngngườinọ,hơithởấmnónglàmlòngngườiyêntâm,côthầmnghĩ,phảilàcôcóphúcmớiđúng,giờcongáibiếtnấuănbiếtkiếmtiềnđâucókhótìm,nhưngmuốntìmmộtngườiđànôngnhưGiảnNgộChâuthìlạiquákhókhăn.Nghĩnhưvậy,LụcPhồncảm thấyhìnhnhưmình lượmđượcmộtmón

hờilớnrồi,chonênlạibắtđầutrêughẹoanh:“GiảnNgộChâu,cóphảianhcóýđồvớiemtừsớmkhông?”GiảnNgộChâuphủnhận:“Khôngcó”.

“Anhantiemmà?”

GiảnNgộChâu:“…Emđangnóicáigìvậy?”

“Chuyểngạchkhôngbằngăncơm?”

GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồnbậtcười:“Anhấutrĩthậtđó,làhọcsinhtiểuhọcđóà,saolại

bắtnạtbạnhọcnữđểngườitachúýchứ?”GiảnNgộChâu:“…”

“Được rồi, không cười anhnữa”.LụcPhồnvỗvỗ lưng anh: “Emcũng

thấykhông sao, cũngkhông trách anh hay bôi đen emđâu, ngoan ha, em

Page 217: Tác giả: Thời Nhĩ

khônggiân”.Lúc này Giản Ngộ Châu mới thả lòng phần lưng, thầm nói: “Sao em

biết?”“Nếuanhmuốnngườitađừngbiếtthìđừngcólàmchứ”.

GiảnNgộChâumớitỉnhngộra:“Anhxinlỗi”.

LụcPhồnngẩnmộtlúcrồibậtcười:“Khôngcầnnghiêmtúcvậyđâu,em

khôngđểbụngmà”.GiảnNgộChâu thừa thắngxông lên: “Vậyemhônanhmột cái, chứng

minhemkhônggiận?”.LụcPhồn:“…”

Anhnóihônmộtcái,cóchắclàmộtcáikhông?LụcPhồnnhớtớivẻquấn

quýtcủangườikia,cảmgiácđầulưỡilạitêbuốtmộthồi,côvộicúiđầu,giảvờngủ trốn tránh.GiảnNgộChâucúiđầuhôn lênđỉnhđầucô,độtnhiênkhẽgọi:“Béngoan”.LụcPhồnrìrầmừmộttiếng,GiảnNgộChâulạigọicôlầnnữa,sauđó

mớiômchặtlấy:“…Anhrảnhsẽquaylạithămem”.“Ừm”.

“NhớcáchPhươngDuệgìđóxamộtchút,mấyđồngnghiệpnamchưa

lậpgiađìnhcũngphảigiữkhoảngcách…Àkhông,khôngphảilàanhkhôngyêntâmemđâu,màlàkhôngyêntâmvềhọ”.LụcPhồn than thở:“Anhtưởngaicũngnhưmìnhà?”Xemcônhưbảo

bốiấy…“Anhlàđànông,anhhiểuđànôngnghĩgì,PhươngDuệgìđóchắcchắn

cóývớiem”.LụcPhồn:“…”

TửTrựcNamđángsợ.Haingườinóilungtungthêmgìgìđónữa,sauđó

ômnhautừtừthiếpđi.GiảnNgộChâungủkhôngsâu,điệnthoạivừarunganhđãmởmắtra,rồi

vộivàngtắtmáy,tránhđánhthứcLụcPhồncònđangsaygiấcngủ.Anhcầmđiệnthoạigộidậy,nhắnlạimộttinrồimớinghiêngđầuquachỗkhác,lẳng

Page 218: Tác giả: Thời Nhĩ

lặngnhìnngườiđangsayngủ.Sao càng nhìn càng thấy đẹp thế này, nhìn bao nhiêu cũng không thấy

đủ…Nếunhưcóthể,anhrấtmuốngóicômangtheobênngười,khôngchongườinàonhìnngó,nhưngmàLụcPhồncũngcócôngviệccủamình,anhkhôngthểkhôngquantâmtớicảmnhậncủacô.Anhcúiđầu,hônlênđôimôikhẽnhếchlênmộtnụhônrấtnhẹ.Hơithở

ngọt ngào phảng phất, anh không nhịn được, lại quấn quýt sâu hơn.Cuốicùng,điệnthoạireothêmlầnnữamớiđánhthứcđượcngườinàođólạisavàomêđắm,GiảnNgộChâu tiếcnuốikết thúcnụhônnày,ngậmmôicômộtlúcrồibuộcmìnhrờigiườngquayđi.

Page 219: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương36

Một tuần sau,LụcPhồnchính thứcvào làmviệcởđài truyềnhình.Côđảmnhậnmột chương trình tên làKhiêu chiếnmỹvị, tỉ lệ ngườixem rấtthảm,ngườidẫnchươngtrìnhbỏđi,vấtlạimộthiệntrườngngổnngangnhưthế.LụcPhồnvừamớivàocôngtyđãphảinhắmmắtnhậnnhiệmvụnày.Làm người dẫn chương trình nặng nề hơn so với quay trực tiếp trên

internet,khôngchỉphảithuhình,cònphảiviếtkịchbản,mờikháchquý,tấtcả đều phải lên lịch từ sớm.Maymà trước kia Lục Phồn từng luyện tậptrước,giờnhậnnhiệmvụcũngkhôngquárốiren.Ngàythưbavàođàitruyềnhình,mấyđồngnghiệpcùngtầngmờicôđi

liênhoan,LụcPhồnvuivẻthamgia,đếnmộtnhàhànghảisảntươisốnggầnđây,khiấycômớipháthiệnrangoàinhữngđồngnghiệpnữnhìnquenmắttrong công ty, cô còn gặpPhươngDuệ ngồi ở chỗ cách đâymình đã gặpkhônglâu.PhươngDuệthấycôthìcũngkhákinhngạc,sauđómỉmcườicúichào:

“Hóarađồngnghiệpmàcáccôấynói làcôà,hoannghênhhoannghênh,nhanhngồiđi”.Mộtđồngnghiệpnữngạcnhiên:“Ồ,anhbiếtLụcPhồnà?”

PhươngDuệsờmũi:“Bạntôitừnghợptácvớicôấy,trướcđâychúngtôi

cógặpnhaumộtlần”.“Thếthìtrùnghợpquá”.

NữđồngnghiệmkéoLụcPhồntớimộthàngghếtrống,vừavặnđốidiện

vớiPhươngDuệ:“ChúngtôicònloLụcPhồnsẽkhôngthoảimáinữa”.ĐâylàlầnđầutiênLụcPhồnnhìnPhươngDuệtrựcdiện,lầntrướcgặp

mặtchỉđểýđếncửchỉkhéo léohàophóng,cáchnóichuyệnhàihướcdídỏm,vốnLụcPhồnnghĩgiữahọsẽ lúng túng ítnhiều,nhưng tháiđộcủaPhươngDuệvàcácbạnđồngnghiệplạivuivẻnhưthế,tronglòngcôcũngkhẽthởphàonhẹnhõm.Trướcgiờcôkhônghiểucáchgiao tiếpvới con trai, cũngkhôngmuốn

nhọclòng,hơnnữagiờbêncạnhđãcómộtthùnggiấmchuaGiảnVũTrựcluônluônnhìnngó,đươngnhiêncôcàngnétránhhơn.

Page 220: Tác giả: Thời Nhĩ

Lầntrướccôđãngầmtừchốirấtrõràng,cólẽPhươngDuệcũngkhông

cóýgìkhácvớicô,chonênLụcPhồncũngthoảimáihơn,cườiđùacùngđồngnghiệp.Quahơnnửatiếngđồnghồ,mộtđồngnghiệpkháckhoanthaiđếnmuộn,

DiêuTĩnhngồibêncạnhLụcPhồngàoto:“NgôLâmHủy,saocôtớimuộnthế?Mọingườicòntưởngcôkhôngtớichứ?”NgôLâmHủy cười cười: “Đạo diễn không hài lòng nên phải quay lần

nữa,tôicónhắntinchocôđừngchờmà”.Vừanói,áhnmắtcôchuyểnsangnhìnLụcPhồn,đánhgiáxongthìchủ

độngđưatayra:“CôlàLụcPhồnà?Chàocô,tôilàNgôLâmHủy,phòngghihìnhsốba”.Ởđài truyềnhình thườnghiếmkhi cómột phòngghi hình riêng lẻ, rất

nhiềuchươngtrìnhquayxongphảiđượcxửlílại,KhiêuchiếnmỹvịmàLụcPhồnđảmnhậncũnglàmộtchươngtrìnhcóxửlíghihình.MàNgôLâmHủyđãtựgiớithiệunhưvậy,cólẽcũngđơngiảnthôngbáo

rằng,thànhtíchcủacôấyởđàitruyềnhìnhrấttốt.LụcPhồnđưatayrabắt,mỉmcườikháchsáo.NgôLâmHủyngồixuốngchỗtrốngbêncạnhPhươngDuệ,lêntiếngchàohỏianh.PhươngDuệcũnglịchsựchàolại,tháiđộcũnggiảmđinhiều.LụcPhồnnhìnthấyýcườingầmhiểucủacácđồngnghiệpkhácthìcũng

ngộ ra ngay, chẳng trách chỗ trống bên cạnh PhươngDuệ không ai ngồi,xemrahọđượccácđồngnghiệptáchợp,điăncơmcũngkhôngquênghépcặp.LụcPhồnlàmnhưkhôngbiết,chuyêntâmăntômtrongđĩacủamình.

ChươngtrìnhKhiêuchiếnmỹvịphảithayđổinhiều,mấyngàyquahôm

nàocôcũngphảithứcđêmlàmkịchbản,cơmcũngkhôngănngon,sắcmặtcũngkémhơntrước,lúcchatvideovớiGiảnNgộChâucôtoànphảilấybbcreamchevếtthâmmờdướimắt,sợanhthấylạiđaulòng.Hôm nay hiếm khi có bữa tiệc lớn như vậy, phải bù lại hết. Lúc này,

chuôngđiệnthoạicủaLụcPhồnvanglên,côvừanhìntênngườigọiđãvộivànglấykhănlaumiệng:“Tôirangoàinghemáy”.DiêuTĩnhnói:“Hở,nhanhlênnhé,khôngmọingườigiànhhếtbâygiờ”.

Page 221: Tác giả: Thời Nhĩ

“Được”.LụcPhồntớiphòngrửataymớinhậnđiệnthoại:“Alo?”

“Saolâuthếmớinhậnmáy,embậnà?”

GiọngGiảnNgộChâucóhơikhàn.

LụcPhồnthởdài:“Nghegiọnganhcònmệtmỏihơnemấy,rảnhthìngủ

mộtlátđi,mộtngàykhônggọicũngkhôngsaomà”.GiảnNgộ Châu nghe cô nói thì tỉnh táo hơnmột chút, thoảimái đáp:

“Vậykhôngđược,sợembịngườitabắtmất”.LụcPhồnthầmnói,emcònchưaloanhbịnữdiễnviênkháctómđiđâu.

“Ăntốichưa?”

“Ănrồi”.

“Lừaaiđấy,anhlạilénđổcơmđiphảikhông?”

“Quenănđồemlàmrồi,nhữngthứkháckhôngănvàonữa”.

“Dạdàyanhmớiổnhơnmộtchút,đừngđểbịđaunữa,nửađêmlạiphải

tớibệnhviệntruyềndịchđấy”.LụcPhồnsuynghĩmộtlúc:“Emcólàmmộtítthịtkhôchoanh,gửisangchoanhnhé”.GiảnNgộChâuđáp:“Cảmơnvợ”.

LụcPhồndởkhócdởcười,ngheanhhỏitiếp:“Emănchưa?”

“Đangliênhoanvớiđồngnghiệpnày”.

GiảnNgộChâunhưđốiđầuquânđịch,hỏingay:“Namhaynữ?”

“Đủcả”.

Biếtanhđanglolắngđiềugì,LụcPhồnbổsung:“Namlậpgiađìnhhết

rồi.GiảnNgộChâuồmộttiếng:“Lậpgiađìnhtốtlắm,giờđànôngphảicó

nhàmớicóđộnglựckiếmtiền”.LụcPhồn:“…”

Haingườinóithêmmộtlúc,đếnmứcđiệnthoạicũngnónglênmàkhông

nỡtắtđi.Ngaysauđó,bênđầudâycóngườiđanggiụcGiảnNgộChâulàm

Page 222: Tác giả: Thời Nhĩ

việc,lúcnàyanhmớilưuluyếntạmbiệtLụcPhồn:“Emăncơmngonmiệngnhé,đừngthứcđêm,bậncũngkhôngđượclàmmìnhmệt”.LụcPhồnchộtdạ:“Embiếtrồi”.

“Nhớchụphìnhchoanhxem,đừngquênđấy”.

“Nhanhđiquayđi”.

“Được,ôngxãemđilàmviệckiếmtiềnđây,saunàycònphảinuôicảnhà

nữa”.LụcPhồnbậtcười,côkhôngngờmộtGiảnNgộChâuvẻngoàilạnhlùng

nghiêmtúcnhưngbêntronglại…tươngphảnthếnàyđâu.Cấtđiệnthoạirồiquayvềbàn,DiêuTĩnhlẳnglặngnháymắtrahiệucho

cô:“Bạntraikiểmtrahả?Gọiđiệnmộtlúclâu,mọingườisắpănxongcảrồi”.LụcPhồncườicườigậtđầu,mộtđồngnghiệpnữđangngồicũngbắtđầu

kêurên:“Cảthếgiớinàychỉbiếtnhìnmặtthôi,cònngườitàinghệnhưtôilạikhôngthoátđượccôđơn”.Phương Duệ bật cười: “Cô nghĩ thế không đúng rồi, gương mặt quan

trọngthậtđấy,nhưngkhôngphảilàtiêuchuẩnduynhất,ainóikhôngxinhthìkhôngcóđốitượng?HơnnữaLụcPhồnkhôngchỉxinh,nănglựccũnggiỏi,bạntraicôấykhôngphảinhìnmặtđâu”.LụcPhồnnghexongđã thấycảmđộngsắcsâu,yên lặngkhôngđápđể

tránhđắc tộimọingười.DiêuTĩnhcườimắng:“Anhnóihay thật,màsaokhôngthấyaitìmbạngáithế?”CôvừadứtlờimọingườiđãvôtìnhcốýliếcvềphíaNgôLâmHủy,Ngô

LâmHủycũngkhônghềxấuhổ,cứthoảimáicười:“Đúngthế,PhươngDuệ,hayanhyêucầucaoquá,khôngtìmrangườivừamắt?”PhươngDuệliếcquaLụcPhồnmộtchút,LụcPhồnthấyđượcnhưnglại

làmnhưkhônghềpháthiệnra,NgôLâmHủynóixongcũngnhậnrangay,ánhmắtdừnglạitrênngườicômộtlúc.LụcPhồnkhôngmuốnnghiêncứusắcmặtcủamọingười trênbàn,yên

lặngmoi thịthàochovàomiệng.Tôicứănđấy,khôngnóigì,có thểxemnhưtôikhôngtồntạiđượckhông…Ănxongbữatối,lúcnàykhôngítngườiđệnghịđitiếpKTV,mấyngàynayLụcPhồnđãkhámệt,muốnquayvềngủ

Page 223: Tác giả: Thời Nhĩ

mộtgiấcnêntừchối.DiêuTĩnhthấyvậycũngkhôngmuốnmiễncưỡng.

LụcPhồnchậmrãiđitớitrạmxebuýt,xoaxoabụng,vừalúcnhìnthoáng

thấytiệmthuốcđốidiện,thếlàtớimuamộthộpthuốchỗtrợtiêuhóa,uốngliền.Lúcnày,mộtchiếcxemàuđenhiệnđạidừnglạicạnhchỗcô,cửasổxe

từtừhạxuống,PhươngDuệlóđầuragọi:“LụcPhồn,tôiđưacôvềnhé,mộtmìnhcôvềkhôngantoànđâu”.LụcPhồnthấygiờvẫncònkhásớm:“Khôngphiềnanhđâu,xebuýtsắp

tớirồi”.PhươngDuệnóithẳng:“Tôicóchuyệnmuốnnóivớicô,lênđi”.LụcPhồnchầnchừmộtlúcrồimởcửalênxe.Cóchuyệnthìnóithẳng,

dùsaocũngtốthơngiấugiấugiếmgiếm.PhươngDuệbiếtđịachỉnhàcô,xeyênlặnglenvàodòngxecộ.Bàihát

đangphát trên radio làcakhúc trongbộphimmớicủaThẩmUẩnXuyên,giọngnamsạchsẽdễnghe.LụcPhồnyênlặnglắngnghemộtlúcmớimởmiệngnói:“PhươngDuệ,anhcógìmuốnnóivớitôià?”PhươngDuệcũngđoánLụcPhồnsẽkhôngvòngvo,cườinói:“Cònchưa

nghĩra”.LụcPhồn:“…”

“Thấycôkhôngmuốnlênxenênphảitìmlídonhưthế,TrầnDịchbảotôi

phảichămsóccônhiềuhơnmộtchút,tôikhôngthểđểmộtmìnhcôvềnhàthếđược”.PhươngDuệhơinhìnsangrồihokhanmộttiếng:“Tôibiếtchắccôcũngđoánđược…Khôngsai,tôicócảmtìnhvớicô,nhưngmàtôibiếtcôcóbạntrairồi,tôikhôngthểnhúngtayvàonữa,vìthếcôkhôngcầnphảinétôiđâu”.LụcPhồnthấyhơilúngtúng,PhươngDuệlạicườinóitiếp:“Saunàylàm

việccùngmộtchỗ,cơhộigặpmặtcũngnhiều,khônglẽcứtránhmãi?Cômớiđến,cógìkhóxửthìcứnóivớitôi,cóthểgiúpthìtôisẽgiúpngay,làmbạnbècũngđượcmà”.LụcPhồnđànhphảinói:“Cảmơnanh”.

PhươngDuệ tìmmột chuyện thú vị để tán gẫumột chút, dần dần Lục

Phồnthấyhơibuồnngủ,PhươngDuệcũngkhônglàmồncônữa,nhạctrong

Page 224: Tác giả: Thời Nhĩ

xecũngtắtđi.Cơn buồn ngủ kéo tới, khi Lục Phồn đang mơmàng ngủ đi, giữa lúc

hoảnghốt,cómộttiếngthétchóitaitừphíaxavanglại,ngaysauđólàtiếngthắngxerấtgấp.Cơthểđộtnhiênnghiêngvềphíatrước,sauđólạibịdâyantoànkéolại

vềsau.Đầuchoángvángmộtlúc,ngựccũngbịsiếtchặtđau.LụcPhồnnhíuchặtmimởmắtra,trướcmắtvẫncònmờmờảoảo.Tiếng thởdồndậpcủaPhươngDuệbên tai,LụcPhồnđộtnhiên lấy lại

tinhthần,quayđầunhìnxem,Khuônmặtanhđãtrắngbệchcảra,cảngườicứngđờtrợntròncảmắt,ngơngẩnnhìnvềphíatrước.Trướcđènxechiếusáng,cómộtbóngngườinằmrạptrênmặtđất,khôngnhúcnhích.Haingườiđưamắtnhìnnhau,cảnhtượngtrướcmắtlàmngườitatrốngrỗngkhôngsuynghĩđượcgì.Đâmphảingườirồisao?

Page 225: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương37

PhươngDuệlàngườitrấntĩnhlạiđầutiên,anhmởcửaxexuốngkiểmtraxemthử,cònnóivớiLụcPhồn:“Côngồitrênxenhé,tôixuốngxem”.Nóixong,anhcởiđaiantoàn,xuốngxe.Ánhchiềutàlelói,màntrờitối

đendầnbuôngxuốn,trênđườngkhôngcóquánhiềuxe,dướiđènđườngmờmờảoảo,trướcánhđènxelạitrởnênlóalòa.LụcNgồnngồitrênxemộtlúc,thấyngườinằmdướiđãcóđộngtĩnh,hìnhnhưPhươngDuệđangngồixổmnóichuyệnvớingườikia.LụcPhồnsuynghĩmộtlúcrồicũngxuốngxe,vộivàngđitớichỗngườiđànôngđăngnằmkêulathêthảmtrênmặtđất,hìnhnhưanhtabịthươngrấtnặng,LụcPhồnlấyđiệnthoạira:“Tôigọitớibệnhviệnnhé”.PhươngDuệđưatayngănlại.

LụcPhồnđangmuốnhỏithửthìngườiđànôngtrungniênkialạikêula

thảmthiết:“Khôngđibệnhviện,tôicònphảiđiđóncongái,mấyngườiđưaviệnphíchotôi,tôitựđi…”.LụcphồnvàPhươngDuệđưamắtnhìnnhau,nhìnthấycùngquanđiểm

trongmắtđốiphương.Trờiơi,ngườinàyvờbịđụng.LầnđầutiênPhươngDuệgặpphảiviệcnày,khôngchửibởi,cũngkhông

bỏđimànhưcườinhưkhôngbắtchuyệnvớiđốiphương:“Vậyanhcầnbaonhiêu?”Ngườiđànôngrunrẩyđưamộtngóntayra:“Mộttrăm?”Lắcđầu:“Một

ngàn?”Lắcđầu.PhươngDuệthởdàilấytờmộtngàytrongvíra,đặtlênbụngngườiđàn

ôngvỗvỗ:“Đừngdiễnnữa,cầmrồiđiđónconđi”.NgườiđànôngkiacuốnglênvộikéochânPhươngDuệkhôngchoanhđi:

“Nàyanhkia,saovavàongườitamàcònchốitráchnhiệmnữahả?Ngườiđâucứutôivới,cóngườitôngngườitamàkhôngbồithườngnày?Nếutôichếtcongáiphảisốngsaođây!”LụcPhồn,PhươngDuệ:“…”Lụctụccóngườivâyquanh.

Vếtthươngtrênngườiđànôngnọrấtnhiều,anhtađixeđạpđiện,lạingã

ngaytrướcmuixe,xemrađúnglàcóhiệntrườngtainạnthật.LụcPhồnđi

Page 226: Tác giả: Thời Nhĩ

tớitrướcxe,kiểmtrathìthấyrõkhôngcóbấtkìvếtvachạmnào,côquyếtđịnhgọiđiệnthoạichocảnhsát.Dùcó tôngngười thật hay không, gọi cảnh sát sẽ giải quyết thỏa đáng

hơn,họcũngkhôngmuốnchốitráchnhiệm,nhưngloạingườithiếuđạođứcthìcũngkhôngthểgánh.Chờ cảnh sát đến là được rồi.Người đàn ôngnọ vẫn ômchânPhương

Duệnhưtrước,bắtđầuhổnhểnkểlểvềhoàncảnhđángthươngcủacongáimình. gìmàmẹmất sớm, đi học thì nghèo quá bị người ta bắt nạt, quầnchúngvâyxem thổn thứckhông thôi.ÁnhmắtnhìnLụcPhồnvàPhươngDuệcũngbắtđầukhôngthiệncảm.LụcPhồnđỡ trán, tựavàoxenghỉngơimột lúc,không lâusau,mộtxe

cảnhsáttừtừláitớihiệntrường.Cólẽđãbiếtsơquavềtìnhhuống,saukhikiểmtrabằngláicủaPhươngDuệrồingồixuốnghỏi thămngườiđànôngtrungniênkia.Anh ta lạiđaukhổkể lểvề sựviệcvừa rồi, cảnh sát cũngkhôngbiếtphảixửlíthếnào,vậylàđưacảbavềtrụsởcôngan,địnhđiềutravideotrênđườngrồitính.Kì lạ là,đếnđồncôngan rồiLụcPhồn lại thấycàngxuixẻo,hiếmkhi

mớicómộtngàyđểngủngonthoảimái,lạibịngườitagiảvờbịtôngpháhỏnghết.Kếtquảlàmấyphútsau,mộttinxuixẻohơnlạitới–videoởkhuvựcđó

đang lúcsửachữa,khôngquayhìnhđược.PhươngDuệngồibêncạnhcô,thấysắcmặtcủacôkhôngổnthìanủi:“Đừnglo,chúngtakhôngtôngngườiđómà,điềutrarõthìmìnhcóthểvềthôi”.Nhưngmàkhôngcóvideo,chuyệnnàychắcchắnkhóxửlí:“Ừm”.

LụcPhồngậtgù:“Tôihơiđauđầu,tôinghỉmộtlúcđã,cókếtquảthìgọi

tôinhé”.“Được”.

LúcLục Phồn chuẩn bị khépmắt, điện thoại di động lại reo, giữa đồn

cônganyêntĩnhlạivangdộicựckì,côvộivàngtắttiếngrồirangoàinghe:“Alo”.“Vềđếnnhàrồià?”

LụcPhồndựavàotườngxoaxoalôngmày:“Khôngạ,gặpmộtchuyện”.

Page 227: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâunghe giọng cômệtmỏi như thế thì hỏi ngay: “Sao thế

em?”“Đồngnghiệpđưaemvề,trênđườnggặpphảimộtngườivờbịtôngxe,

đổchobọnemphảibồithường.Giờđangởđồncônganchờkếtquảđiềutra”.“Emcósaokhông?Cóbịthươngkhông?”.

“Khôngcó,emngồitrênxenênkhôngsao”.

“Thếthìtốtrồi”.Anhthởphàonhẹnhõm,rồimớitrầmgiọngnói:“Hơn

mườigiờrồi,điềutracameracũnglâuthếà?”LụcPhồnbấtđắcdĩnói:“Camerahỏngrồi,khôngbiếthọsẽlàmgìtiếp,

hơnnữahọcũngkhábận,chắcchuyệnnhỏnhưvậyphảidờilạisau”.GiảnNgộChâu trầmngâmnói: “Anhcómộtngườibạn thời trunghọc

làmởcụccôngan,để anh liên lạcnhé”.LụcPhồn sững sờ,vộivàngcảnanh:“Khôngcầnlàmphiềnngườikhácđâu,sắpxong…”GiảnNgộChâuđãcúpmáyrồi.Cônhìnđiệnthoạithởdàimộthơi,tắtmáyrồivào.Cáccảnhsáttrongđồnđúnglàrấtbận,hơnmườigiờtốirồimàvẫnđông

người,vộivàngnáonhiệtnhưtrướcđó.Khôngbiếttớibaogiờmớitớilượtbọnhọ.LụcPhồnnhắmmắtngủmộtlúc,khimởmắtralàdoPhươngDuệđánh

thứccô.Cômơmàngmởmắt,cómộtgiọngnóilạnhlùngnghiêmnghịvanglên:“Tainạnxảyratrênđườngxxlàvụcủahaingườiphảikhông?”Ngườiđếnquásứcmạnhmẽ,khiếnchongườikhácbấtgiácthumìnhlại,

khôngdámngẩngđầulên.Mặcdùlàthế,PhươngDuệvẫnphảnbácngay:“Khôngphải,chúngtôikhôngtôngngười,xecũngkhôngcóvếtvachạm”.LụcPhồntỉnhtáolại,ngườinọmặcthườngphục,nhưngkhíthếkháchẳn

vớicảnhsátbìnhthường,ngườinọnhìn thoángsangcômộtcáirồinhanhchóngcấtbướcvàotrong.LụcPhồn choángváng, người đàn ôngnày… lẽ nào là học trưởng của

GiảnNgộChâu?Ôitrời…Haingườicóvẻđứngngồikhôngyên,PhươngDuệthấpgiọngnói:“Tôi

nghecảnhsátnói,đólàgiámđốcsởcảnhsátđó,việcchúngtanhỏxíunhư

Page 228: Tác giả: Thời Nhĩ

vậy,saoanhtalạitựmìnhtớixửlínhỉ”.LụcPhồnnhấtthờikhôngbiếtphảitrảlờithếnào,đànhlắcđầuđáplại.

Chỉmườiphútngắnngủi,ngườiđànôngkiađãđira,xắntayáolênphấttaygọihọ:“Haingườiđiđượcrồi,tênkiathừanhậngiảvờthôi,tựmìnhlàmbịthương,khôngliênquangìvớimọingười”.Ổnrồi sao?Ngườinọcươngquyếtnhưvậy,dám theo tớiđồncôngan,

vậymànhanhnhưthếđãnhậntộirồià…Ngườiđànôngngướcmắtnhìnhọ:“Muốnởlạicảđêmà?”

Haingườivộivãcúiđầu,nhanhchóngđiracửa,vừađếnnơiLụcPhồn

mớisựcnhớquayđầulại,khẽkhàngcámơnngườikia.Ngườiđànôngnọchậcmộttiếng:“Chuyệnnhỏthếnàymàcũnglolắng

gọiđiệntìmtôi,nếukhôngphảiđangrảnhrỗi,aimàthèmđểýtớihắn,đúnglàchánngắt…”.LụcPhồnmímmôicười,lầnthứhainóitiếngcảmơn,sauđóxoayngười

rờiđi.PhươngDuệthởdài:“Nếukhôngcóanhkiachắchômnaychúngtaphảiởlạiđồncảnhsátcảtốimất”.“Đúngvậy”.Haingườicảmkháimộtphen,lầnlượtrờikhỏiđồncôngan,

bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn một cây đèn đường mờ mịt giữa conđường.XePhươngDuệđậuởbênkiađường,dướiánhđènmờnhạt,LụcPhồn

nhìnthấycómộtbóngđenđứngtựabênđènđường,yêntĩnhnhưhòamìnhvàođêm.Cônhìnthấythìsữngngườidừnglại,mộtlátsao,bóngđenhơiđộngđậy,

ánhmắt sángquắcnhìn sangđây.LòngLụcPhồnhoảnghốt,mặcdùbốnphíatốiđen,nhưngcôvẫnnhậnraanhngaygiâyphútđầutiên.Saoanhlạiởđây?Côkìmnéncái tênsắpthốtrakhỏimiệng,vộivàng

quayvềphíaPhươngDuệnhưkhôngcóchuyệngì: “PhươngDuệ,anhvềtrướcđi,bạntraitôitớiđónrồi”.PhươngDuệnhìntheoánhmắtcô,cũngthấybóngđennọđangđứngở

đằngkia.Bạn trai của Lục Phồn kì lạ thật… lần trước anh gặp cũng trang bị cả

người…Nhưngmàanhcũngmỉmcườicúiđầu:“Xinchào”.

Page 229: Tác giả: Thời Nhĩ

Rồi nói với Lục Phồn: “Vậy tôi đi trước, hai người đi đường cẩn thận

nhé”.“Tạmbiệt”.

ChờPhươngDuệláixeđi,LụcPhồnmớichậmrãiđitới,dừngchântrước

mặt người kia: “Anh đến đây lúc nào vậy? Sao không nói với em mộttiếng?”GiảnNgộChâutỉmỉnhìncôtừđầutớiđuôi,xácnhậnkhôngbịthương

chútnào,nỗilolắngtreotrướccổhọngmớitừtừrơixuống.lòngcũngdầnbìnhyên.Anhđưatayômngườikiavàolòng,giữchặtđầucô,ghìthậtmạnhvàosâutronglồngngực.LụcPhồnngẩnra,khôngnóigì,cứthếômlấyanh.Quahồilâusau,anh

mớinói:“TrầnTiêuvàTiểuTrươngcóviệc,anhtrốnđi,lúcgọiđiệnchoemđãđếnsânbayrồi”.LụcPhồn:“…”

Saolạitùyhứngthếchứ,nhưtrẻconấy.Nhưngmàkhóemiệngcủacô

vẫnbấtgiácnhếchlên,cônhắmchặthaimắt,antâmhưởngthụvòngtayấmápcủariênganh.Mộtlátsau,ngườinàođósaukhibìnhổnđượctâmtìnhkíchđộngmớinghiêmmặtphátbiểu:“SaolạiđicùngPhươngDuệ,chồngdặn mà em không nghe phải không?” Lục Phồn dụi dụi trong lòng anh:“Khôngcómà,bọnemnóichuyệncôngviệc,tiệnđườngnênđưavềthôi”.“Haingườithìcócôngviệcgìmànói,cóphảicùngchươngtrìnhđâu”.

LụcPhồnvộivàngchuyểnđề tài: “Àhọc trưởng trườnganhsao lại trẻ

thế,cònlàmcấpcaonữa?”“Nhàanhtacóbốicảnh…màđừngphântánsựchúýcủaanh!”

Cảmộtthùnggiấm,mùichualantớimấydặmrồi.LụcPhồnđãđồngýsẽ

khôngđicùngPhươngDuệ,lầnnàymớiđiđãbịtómliềntaynêncũngthấychộtdạ,đànhphảimắtnhắmmắtmởgiởtròlàmnũng,ômhônganhcọcọ,đượcmộtlúcGiảnNgộChâucũngbótaychịutrói,mặtgắnggượnglàmravẻ“quênđi,lầnnàyanhtạmthachoem”.“Maymàkhôngxảyraviệcgìlớn…nhỡmàcótainạnxecộ,anhbiếtđi

đâutìmemđâychứ?Anhmớiđicómườinày,emđãthànhravậy,địnhhùchếtanhà?”

Page 230: Tác giả: Thời Nhĩ

Anh nhéomột cái bên hông cô, hừ khẽ: “Muốn anh về thì cứ việc nói

thẳng”.“Ngườitagiảvờbịđụngthôimà,cũngkhôngphảichuyệngìlớn…”Lục

Phồndởkhócdởcười,nhưngtronglònglạinhưthểcómộtdòngnướcấmlan tràn, cô ôm anh càng chặt: “Cảm ơn anh, nếu lần này không có anhgiúp…”“Khôngcầncảmơnanh”.Anhxoanhẹtóccô,sauđócúiđầuhônnhẹlên

đỉnhđầu:“Chuyệncủaemsaoanhcóthểkhôngquantâmđượcchứ?”Haingườiđangnóichuyệnmặnnộng,ngườiđànôngmặc thườngphục

nọdẫnngườiđànôngtrungniênra,liếcnhìnhaingườibênnàymộtcáirồiphêbìnhnói:“Thếphongnhậthạ,nhântâmbấtcổ(*)”.(*)Thóiđờingàynay,lòngngườikhôngcòntruyềnthốngnữa.

Ngườiđànônggiảvờnọkêurên:“Cảnhsát,emsairồi,congáiemcòn

chờemđiđón,huhu,congáiemmớinămtuổi,còncómộtmẹgià”.Ngườikianhéthắnvàoghếsauxe,quát:“Câmmiệng,chánsốngkhông

đủà!Giờđiđóncongáiôngđây,haymuốnnémxuốngxechotựđivườntrẻđây”.Ngườiđànôngnọlậptứcimthinthít,nhìnanhtakhôngkhácnàothấy

quỷ.LụcPhồn:“..”Vịlãnhđạonàycóhơiquáiquái…

GIảnNgộChâulạicóvẻcựckìquenthuộc,hơigậtđầuvớianhýnóicảm

ơn.Ngườiđànôngmởcửaxe:“Lầnsausaumườigiờtốikhôngchophépgọi

điệnnhờvảmấychuyệnnhỏnhặtvậynữa!Hiếmkhicóngàynghỉlạibịcậuhủythếđấy”.Nóixonglạiđóngrầmcửaxemộttiếng,gầmrúláiđi.

LụcPhồnkhôngkhỏihiếukỉ:“Saovậy?”

GiảnNgộChâunhíumày:“Bởivìanhtacóvợrồi,lúcanhgọiđúnglúc

họđang…”LụcPhồn:“Đừngnóinữa,emhiểurồi…”.

Page 231: Tác giả: Thời Nhĩ

Hùnghổkhởiđộngxenhưthếlàhiểurồi…

LụcPhồnbuôngtayraquayđầurờiđi:“Vềnhànào”.

Ngồitrênxe,đểphòngngừangườinàođóđộngdục,LụcPhồnngồicách

anhrấtxa.Dùsaoởtrênxengườilạ,lôilôikéokéocũngkhôngdễnhìncholắm.NhưngmàGiảnNgộChâulạinhấtquyếtnắmlấytaycô,côkhôngcho

anh tớigần,anh lạicứnhéonhéo lòngbàn taycô,gãigãicọcọ.LúcLụcPhồnquayđầusang,anhlạivờnhìnrangoàinhưchẳngcóviệcgì.Tàixếlàmộtphụnữtrungniênrấtdễgần,bàliêntụcnhìnhọquagương

chiếuhậu.Trongmắtcủabà,GiảnNgộChâucóphongcáchănmặccựckìquáidị,bịtmặtkiểuđấychảkhácnàođangtínhlàmchuyệngìxấuxa,màLụcPhồnthìcốgắngxíchxa,nhưngtaylạibịngườikianắmchặt.Tưởngtượngthôilàrađủthứrồi.Thếlàtàixếcốýhỏithămchỗcầnđếnhailần,LụcPhồnđềutrảlờimạch

lạcnhưngbàvẫnkhôngthấyyêntâm.Chờđếnkhihaingườitrảtiềnbàlạihỏithêmlầnnữa,LụcPhồncócầngiúpgìhaykhông.Côsữngsờ,lúchiểurathìbậtcườiđáplại:“Khôngcầnđâu,đâylàbạn

traitôi”.Tài xế ồmột tiếng, lúc nàymới chịu lái đi.GiảnNgộChâu trầmmặc:

“Nhìnanhgiốngngườixấulắmà?”LụcPhồnnhịncười:“Anhmặcđồychangtộiphạmbắtcócấy,cònkéo

emkhôngchịubuông,khôngtráchđượcsaongườitalạihiểulầm”.GiảnNgộChâunhìncômộtlượt,độtnhiênômchầmlấy:“Thếthìkhông

còncáchnàorồi,anhphảilừaemthôi”.“Này,maubuôngemxuống!Trongthangmáycócamerađấy”.

Thấyngườinàođóquảthựckhôngbiếtxấuhổmộtchútnào,sốngchết

không chịu buông cô ra,LụcPhồn đành phải chônmặt vào lòng anh, chỉmongmấyanhbảovệtrựcđêmcónhìnvideođinữacũngbỏquagiúpvới.Rấtnhanhđãvềđến cửanhà,LụcPhồn lấy chìakhóa trong túi ra,mở

cửa.

Page 232: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuđạpcửabướcvào,đálêncửamộtcái,némgiày,vộivànglaotớiphòngngủ,hệtnhưlưumanhcướpđoạtcongáinhàlành.LụcPhồnômsátcổanh,mãiđến tậnkhianhnémcôxuốnggiườngcô

mớibuônglỏngtayrađược,ngaysauđó,mộtđôimôinóngrựcápxuốngchặnhếttấtcảmọiđiềumuốnnói.Hơithởgiaohòa,trằntrọctriềnmiên.Hơithởđứtquãng,GiảnNgộChâu

dánvàomôicô,thấpgiọng:“Cónhớanhkhông?”LụcPhồnthậtthàđáp:“Nhớ”.

Anh lầubầu thỉnh thoảng lạidính lấymôi cô: “Emgạt anh, emcóchủ

độnggọiđiệnchoanhlầnnàođâu”.LụcPhồnbậtcười:“Anhbậnmà,emkhôngmuốnquấyrầyanhthôi”.

GiảnNgộChâuvuốtnhẹmáiđầucô:“Lâurồiemkhôngnghỉngơiđúng

không?Mặtgầyluônrồinày,ômcũngnhẹnữa”.“Mới bắt đầumà, sau này chắc sẽ ổn thôi”. Lục Phồnmuốn ngồi dậy,

nhưngGiảnNgộChâulạingăn,khôngchocônhúcnhích:“Hômnaynghỉngơisớmđiem.Maicóhaingàynghỉ,đưaanhrangoàichơinhé?”LụcPhồnsuynghĩmộtlúc,đúnglàgiờcũngkhôngcóviệcgìquantrọng,

mànếucócóthìcũngnêngạtsangmộtbên:“Được”.GiảnNgộChâuhài lòngcongmôi, cuốicùng lạihôncôcáinữa:“Anh

nhớchếtmất”.MặtLụcPhồnhồngửng,anhđứngdậyđưataykéocôlên:“Đitắmrửa

đi”.SaukhiLụcPhồntắmxongthìđivàophòngbếp,GiảnNgộChâukhông

thíchăncơmcủađoànlàmphim,chonêncơmtrênmáybaycũngkhôngănđược,giờchắcchắnanhđangđóibụnglắm.Cônấutạmmộtbátmì lạnh,vừaxongthìGiảnNgộChâucũnglau lau

tócđira,nhìnthấyđồtrênbànăn,haiconmắtngườinàođócũngsángngờilấplánh.LụcPhồnđánhcáitayđangvớixuốngcủaanh:“Đisấytócđã”.

GiảnNgộChâubuôngtayra,nghiêngngườisangkéođầucôlại,hônsâu

Page 233: Tác giả: Thời Nhĩ

mộtcái.ĐếnkhiLụcPhồnđưatayđẩyra,trênmặtcôđãbêbếtnước:“Anhtuổicúnđấyà?”GiảnNgộChâu:“Ừ,emhiểuanhquá”.

LụcPhồn:“…”

Giản Ngộ Châu ở trần đi lui đi tới trong phòng khác, Lục Phồn cũng

khôngbiếtphảinhìnvàođâu:“Anhmặcáovàođi”.HÌnhnhưlúcnàyGiảnNgộChâumớiýthứcđượcđâykhôngphảinhà

mình,còncómộtcôgáibêncạnhnữa,thịtthànhiềuquáđúnglàkhôngtốtlắm.MặtLụcPhồnmỏng,nhấtđịnhlàxấuhổrồi,anhcườikhẽmộttiếngrồivềphòngmặcáolên.sauđómớiđira.Vừacầmmáysấytócđượcmộtnửa,độtnhiênlạihỏiLụcPhồn:“Emtuổitrâuphảikhông?”LụcPhồngậtđầu,GiảnNgộChâusấytiếp:“Cóngườixembóinóimệnh

anhrấtcứng,chỉcótuổitrâumớikhắcđược,lúcđấyanhcònkhôngtin,đưacóíttiềnthôi,giờnghĩlạimớithấyngườitanóiđúng”.LụcPhồn:“Anhmàcũngtinmấycáinàynữaà”.

“Giờthìtinrồi”.

Haingườingồiđốidiệnnhauănmìlạnh,mấyngàynayGiảnNgộChâu

khôngcókhẩuvịgì,nhưnggiờđượcngồiđốidiệnvớiLụcPhồn,chỉnhìnthấycôthôiđãthấyngonmiệnglắm,ănxongphầncủamìnhcònchưathấyđủ,giảiquyếtluôncảphầnmàLụcPhồncòndư.Nhưthườnglệ,LụcPhồnđặtchainướcthuốcrượurắnlênbàn.

GiảnNgộChâucứngđờtrongnháymắt:“…Anhbuồnngủ”.

“Uốnglêntinhthầnmà”.

“Emmuốnanhlêntìnhthầnlàmgì?”

Anhngướcmắtnhìncô,ồmộttiếngthậtdài:“Emđịnh…”

LụcPhồntrừnganhtớimứcđỏbừngcảmặt:“Anhnghĩcáigìđấy”.

GiảnNgộChâulàmnhưvôtội:“Anhkhôngnghĩgìhết,chứemnghĩanh

đangnghĩcáigì?”LụcPhồncũnglườitranhluậnvớianh:“Anhănnhiềuquárồi,vớilạidạ

Page 234: Tác giả: Thời Nhĩ

dàyanhkhôngtốt,khôngthểuốngthuốctăngcườngtiêuhóađược”.“Uốngthuốcđấyanhsẽđaudạdày,chứuốngcáinàyanhhônmêluôn

đó”.Haingườitrừngmắtnhìnnhau,khôngainhườngai,độtnhiênLụcPhồn

quaylưnglại,đểchoGiảnNgộChâumộtbónglưngchánnản,giọngcũnghạ thấp đi: “Em biết, trước đây toàn là để dụ dỗ em thôi, giờ anh khôngmuốnnghelờiemnữachứgì,khôngbaolâusauanhsẽthấyemphiềnnữađấy…”GiảnNgộChâu:“…”

Mẹnó…..!!!Khôngđượctổnthươngtìnhcảmnhưthế!!!!

GiảnNgộChâuđộtnhiênrùngmình,anhđứngbậtdậy,lạchcạchmởnắp

chai ra,nhắmmắtđổàovàomiệngmộthớp lớn, cốgắngnuốt trôi: “Anhuống!Anhuốngrồinày!”Ọe…anhsắpngấtrồi.Xemrađêmnaykhônglàmgìđượcrồi.GiảnNgộ

Châumơmàngnghĩ.LụcPhồnnhịncườihơinhúnvai,GiảnNgộChâuthấycôvẫnkhôngchịu

xoay người lại nhìn anh, anh lại vội vàng uống thêm hớp nữa, nhẫn nhịnkhôngđểmìnhnônratoànbộ:“Anhuốngsạch,uốnghếtrồinày!!”LụcPhồnrótchoanhchénnước,khuônmặtvìníncườiđểđỏbừngcả

lên:“Uốngchậmthôi”.GiờGiảnNgộChâumớibiếthóaracôgiảbộ,cảngườinằmxoàilênghế,

cảmgiáctâmhồnmìnhbịchàđạpkhổsở.LụcPhồnvốnđịnhhônanhmộtcáiđộngviên,nhưngvừasátlạiđãngửithấymùivịđó,côchaumày,yênlặngbịtmũicầmhaicáibáttrốnvàobếp,rầmmộttiếng,đóngchặtcửa.GIảnNgộChâu:“…”

Oanức,đaulòng,mìnhbịchê.LụcPhồnrửachénxongđira,cáimùikia

cũngtảnđiđôichút,nhưngthỉnhthoảngvẫncóthểngửithấy.Saolạimạnhmẽvậychứ..GiảnNgộChâuđangnằmbấtđộngtrênsalon,taychetrướcmặt,khôngbiếtlànằmngủhayngấtxỉumấtrồi.LụcPhồncũngthấyđaulòng,hìnhnhưcôlàmkhóanhrồi,mặcdùlàvì

suynghĩchoanhthật,nhưngnếuanhkhôngmuốnuống,côcũngkhôngnênépanhnhưvậy…

Page 235: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnyênlặngtớigần,ngồixổmởtrướcghếsalon,sátngườilạiđịnh

hôn,kếtquảlàngườinàođóvừamớinửasốngnửachếtkialạibấtngờtỉnhlạilôicôngãxuống,sauđóđèlên.GiảnNgộChâunghịchnghịchtóccủacô,vừanói:“Emdámlừachồng

mìnhà…”LụcPhồnbịanhđèđếnmứchítthởkhôngnổi:“Anhtránhracáiđã”.

“Khôngđược”.

GiảnNgộChâunằmrạplênngườicô:“Béngoan,choanhômmộtcái”.

“Thếthìanhđừngmởmiệngnóichuyệnnữa”.

GiảnNgộChâu:“…”

Hình nhưLụcPhồn lại làm tổn thương trái tim ai đó rồi: “Không phải

miệnganhhôiđâu,khôngphảithật,chỉlà…”GiảnNgộChâu:“Phuthêphảicùngchunghoạnnạn”.

LụcPhồnthấycógìđókhôngổn,đangđịnhnéđithìGiảnNgộChâuđã

cúiđầuhônxuống.Môilưỡianhquấnquýtvàotrong,đầuóccủaLụcPhồncũng bắt đầu đờ đẫn, trời đất ơi, cái mùi vị quái quỷ gì thế này!!! Chếtmất!!!!Saumộtnụhôntraođổimùivịmặnmà,GiảnNgộChâuchépmiệngnói:

“Anhthấycũngkhôngkhóchịulắmđâu”.LụcPhồnnằmbấtđộng.Đúnglúcđó,cửalớnvanglêntiếngmởkhóa.

Mộtgiâysau,LụcThờiđẩycửabướcvào.Cậuthấyđèncònsáng,đang

thắcmắckhôngbiếtsaogiờnàymàLụcPhồnchưangủ,kếtquảlàsaukhinhìnthấyhaingườiđangnằmtrênghếsalon,cậuđờngười.ÁongủcủaGiảnNgộChâuhơilỏng,saumộthồiphấnkhíchvừarồi,nút

áocũngcởirahaibacái,bắpthịtlồlộrangoài.DướilồngngựckialàLụcPhồnnhưnửachếtnửasống.

LụcThờikíchđộng,đangđịnhxông tớiđánhchếtGiảnNgộChâu,đột

nhiênlạiđánhhơiđượctrongkhôngkhícómộtmùilàlạ.Cậubịtmũingaylậptức:“Mẹnó,mấyngườiđanglàmgìvậy,ănphân

Page 236: Tác giả: Thời Nhĩ

à?”GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn:“…”

Page 237: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương38

Hơilạnhbốclênquacáili thủytinhchạmkhắc,bangườingồiđốidiệnvớinhau,mộtkhôngkhítrầmmặccựckìquỷdị.LụcPhồnnhìncậuem traiđangbệvệkhoanh tay trướcngựcngồi trên

ghếsalon,cộngthêmGiảnNgộChâuđangđànghoàngnghiêmtúcngồibênghếđẩu,côkhôngnhịnđượcphátbiểuýkiến:“Khụ,hơitrễ…”LụcThờiđưa tay,nghiêm túcnói: “Chị,đừngnóigìhết,giờ là lúcem

phảinóichuyệnvớianhta”.LụcPhồn:“…”

DángngườiGiảnNgộChâuvừacaovừadài,ngồitrênghếđẩucũngthấy

khóchịulắm,nhưnganhvẫnnghiêmchỉnhnhưkiểuđangrửatailắngnghe.LụcThờihonhẹmộttiếng,haichânbắtchéo:“Tôihỏianhmấyvấnđề”.

“Hỏiđi”.

“Mấyanhlàmminhtinhthìmộtthángkiếmđượcbaonhiêu?”

GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn:“…Đừnglàmrộnnữa,đingủchochị”.

LụcThờivộivàngquayvềvẻnghiêmtúc:“Nóichínhsự,nóichínhsự…

Saoanhquenchịtôi?Bênnhaubaolâurồi?”GiảnNgộChâutrảlờitừngcâumột,khôngmấtkiếnnhẫnchútnào,thậm

chícònnghiêmchỉnhkhôngkhácgìgặpgiatrưởngcủacô.Ởvấnđềtìnhcảmcủachịgáinhàmình,LụcThờicựckìnhiệthuyết,hơn

nữa,trongmắtcậu,hìnhtượngcủachịtolớnbiếtnhườngnào,vìthếyêucầuvớianhrểcũngphảicaonhưthế,nghexongGiảnNgộChâutrảlời,cậusờcằmmộtcái,trầmtự.GiảnNgộChâumuốnmặtcómặt,muốntiềncótiền,hìnhnhưchẳngcó

gìkhôngtốtcả…Cậunghĩ,nhưngsaomìnhcứthấykhôngsảngkhoáivậynày?GiảnNgộChâulàđạiminhtinh,lạiquaylạivớichịcậu,chắclàkhôngthoảimái chứ.LụcThời túmđượcmột điểm tối, đâmngày vào tử huyệt:“Thếnhỡsaunàychịtôibịtruyềnthôngchụpđược,fanmắngchửithìsao

Page 238: Tác giả: Thời Nhĩ

đây?”CólẽGiảnNgộChâucũngsuynghĩđếnvấnđềnàyrồi,nênungdungđáp

lại:“Cáinàyemcứyêntâm”.AnhhơnnhìnsangLụcPhồn:“Chắcchắnanhsẽkhôngđểchịemphảitủithânđâu”.LụcThờibĩumôi,liếcLụcPhồnmộtcái:“Chị,đànôngcứlờingontiếng

ngọtthếđó,chịnhấtđinhkhôngđượctinđâuđấy”.GiảnNgộChâu:“Cốtìnhgâysự”.

LụcThờihétlại:“Aicốtìnhgâysự?”

LụcPhồnngồigiữahaingườihọ,mặtLụcThờiravẻ“emlàemtraichị,

chịkhôngđượcthiênvịđànông”.GiảnNgộChâuthìlại“anhlàngườiđànôngcủaem,emkhôngđượcthiênvịemtrai”.côdởkhócdởcườiđànhđứngrahòagiải:“Muộnlắmrồiđấy,cógìthìmaithảoluậntiếpnhé”.LụcThờibựcbộitrừngmắtnhìnGiảnNgộChâu.Cậucócảmgiácuấtức

vìchịruộtbịcướpđi.GiảnNgộChâubịngườinọtrừngmắtnhưvậy,đươngnhiêntronglòngcũngkhôngsaovuinổi,LụcThờilàngườithânduynhấtcủaLụcPhồn,dùsaoanhcũngphảiđểlạiấntượngtốtmớiđược.Thếlàanhnhướngmàyđứngdậy:“Thiếuchútnữathìquên,LụcThời,anhcóquàchoemđây”.“Tôikhôngthèm”.Tuyngoàimiệngthìnóivậy,nhưngLụcThờivẫnđưa

mắtnhìnsang,khôngbỏsótbấtcứhànhđộngnàocủangườinọ.GIảnNgộChâu vào phòng ngủ lấy một chiếc hộp ra. Lục Phồn: “Anhmua gì thế,khôngcầnđểýđếnnóđâu,nócứlàmtròthếđó”.GiảnNgộChâucườicườikhôngđểý:“Lễramắtcũngcầnthiếtmà”.

LụcThờimởnắphộpra,nhìnthấychiếcmũlưỡitraineweramớinhấtthì

trợntrắngmắtlên,mộtýnghĩchợtlóelêntrongđầu,cậuhét:“Anhanhanhlàcáingườitrongbệnhviện….”GiảnNgộChâugậtđầu:“Lễmọnthôimà,emnhậnnhé”.

“Đượcđượcđược,saomàkhôngnhậnđượcchứ”.LụcThờicườihìhì,

quayngườilạiđãvỗvaiGiảnNgộChâunhưthểanhemtốt:“Emgiaochịemchoanhlàthấyyêntâmrồi.Anhnhớđốixửtốtvớichịemnhé!”GiảnNgộChâumỉmcười:“Đươngnhiên”.

Page 239: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồn:“…”LụcThờiquayvềthìngủcũngtrởthànhmộtvấnđềnangiải.

NhưngLụcThờilạiphảnứngrấtnhanh,vỗvaiGiảnNgộChâurồinói:

“Chị,emngủvớianhrểnhé”.Anhrểcáigì…LụcPhồnhơinguýtcậumộtcái:“Haylàemngủdướiđất

đi,giườngcó1m50saohaingườiđànôngchenchúctrênđóđược”.GiảnNgộChâulậptứcphụhọa:“Đúng”.

LụcThờioánthầm,anhmuốnngủvớichịemchứgì.

Cuối cùng, Giản Ngộ Châu được ngủ cùng giường với Lục Phồn. Hai

ngườiđềumặcáongủkhámỏng,nằmchungmột chỗcũng thấyhơi lúngtúng,chonênkhôngdámxíchlạigần,saukhitắtđèn,tronggianphòngcàngtrởnênyêntĩnh,cònngheđượctiếnghítthởcủanhau.CơthểGiảnNgộChâuhơicăngthẳng,nghĩđếnchuyệnLụcPhồnđang

ngủởcạnhbên,lònganhlạithấyhơingứangáy,mùisữatắmnhẹnhàngtrênngườicôlantòa,càngngửicàngthấyrụcrịchhơn,.Anhnhíchlạigần,vònglấyngườicô,LụcPhồncũngnghiêngngườisangdúiđầuvàolồngngực.Chỉ ôm ấp thế thôiGiảnNgộChâu đã thỏamãn lắm rồi.Anh như thể

đangdỗdànhcontrẻ,vỗnhẹsaulưngLụcPhồn,mãiđếnkhihôhấpcủacôdầnchậmlại,anhmớingừngtay,véntóccôquatrán,cúiđầuhônkhẽkhàngmột lượt, khóemiệng cong cong, cuối cùngmới dần dần tiếng vàomộngđẹp.SángsớmngàyhômsaukhiLụcPhồntỉnhlại,GiảnNgộChâuvẫncòn

đangnằmngủ, khuônmặt góc cạnh ngày thườngdưới nắngmai càng dịudànghơnhẳn,LụcPhồnđưa tay chốngđầu, lẳng lặngnhìn anh,ngón taynhẹnhàngmiêutảtheođườngnétkhuônmặtđó.GiảnNgộChâungủkhôngsâu,trướcđâychỉmộtđộngtĩnhnhỏanhđã

thứcdậyngay,vậymàhômnaylạingủngonđếnvậy,LụcPhồnxoaxoanắnnắntrênmặtanhcảbuổimàanhchỉkhẽcaumàykhôngmởmắt.LụcPhồnnhìnanhnhănnhóthìphìcườivuivẻ,khôngđùaanhnữa,rón

rénxuốnggiườngchuẩnbịbữasángchohaingườiđànôngkia.Mùicháotrứngmuốithịtnạcthơmnưngnức,LụcPhồnlấybaquảtrứng

gà,địnhlàmbánhrántrứng,nhưngvừamớiđánhtrứngchovàochảoxong

Page 240: Tác giả: Thời Nhĩ

cơthểđãlọtvàomộtvòngômtừphíasau.Côhoảnghốtlàmtrứngtrànramộtít,nghiêngđầunhìnlại,làGiảnNgộChâu.Côbựcbộiđưakhănlausạchbàn:“Saoanhkhôngngủthêm?”

“Cứcảmgiácmấtcáigìđó,tỉnhlạimớikhôngthấyemđâu”.CằmGiản

NgộChâuđặttrênvaicô,giọngnóivẫncònhơnkhànđục.“Nấucháoà?Thơmquá”.

“Ừm,anhđirửamắttrướcđi,emđanglàmbánhrán,nhanhthôi”.

GiảnNgộChâuvốnmuốnhôncômột lúc,nhưngnghĩ tớichuyệnmình

cònchưađánhrăngrửamặt,nênđànhphảinhịnxuống,đivàophòngvệsinhrửamặt.Quanămphút,LụcPhồndọnbữasánglênbànănxong,GiảnNgộChâumớiđitớihôncômộtcái,sauđóngồiyênvị:“Lầnđầutiênđượcănbữasángemlàm”.LụcPhồnnghĩlạicũngthấyđúng,trướcđâychỉcóbữatrưavàtối.Hai

ngườingồixuốngđốidiệnnhau,ănbữasángđơngiảnnhưnglạicựckìấmcúng.ChờđếnkhiLụcThờirờikhỏigiường,haingườiđãănxongbữasángcủamình,chuẩnbịđirangoàihòhẹn.LụcPhồncầmlượcthòđầurakhỏiphòngrửatay:“Bữasángcủaemcòn

nóngđấy,tựlấyđi,bữatrưađừngănmì,trongtủlạnhcósủicảođôngđấy”.LụcThờivẫncònđangmơmàng:“Haingườiđiđâuvậy?”

GiảnNgộChâumangmũvàođingangquacạnhcậu,bỏlạihaichữ“hẹn

hò”khôngkhác nàomột đòn tấn côngdữdội vào tầng lớp độc thân.LụcThờikhôngtinnổi:“Haingườihẹnhòá?Khôngsợbịfanvàbáochínhậnraà?Chúngtanênởnhàchơigamexemphimgìđóđi,còncóthểăncơmvuivẻmà”.LụcPhồnđirakhỏiphòngvệsinh,trìumếnsờđầucậu,nhưngcâutrảlời

lạihếtsứcvôtình:“ChịsẽmuaKFCvềchonhé”.Lục Thời yên lặng rơi nước mắt: “Có thể mang bạn gái về cho em

không?”LụcPhồnnhúnvai,tỏýlựcbấttòngtâm.

Mãiđếnkhihaingườihihihaharangoài,đóngsầmcửalớnkhônghề

lưuluyến,LụcThờimớitiếpnhậnđượcchuyệnmìnhđãbịchịruộtbỏrơi

Page 241: Tác giả: Thời Nhĩ

trongnhà.Họcònkhônghỏixemcậucómuốncùngđikhôngnữa!!!Mặcdùnóilàđihẹnhò,nhưnghaingườicũngkhoogncókếhoạchgìchi

tiết.ThếlàGiảnNgộChâulênmạngtìmxemquytrìnhhẹnhòcủacáccặptìnhnhân.Tình nhân bình thường:Xem phim, ăn cơm, dạo phố, thuê phòng bịch

bịchbịch.Tìnhnhânvănnghệ:ĐiTâyHồ,ăncơm,nghecanhạc,thuêphòngbịch

bịchbịch.Tìnhnhânthíchchơi:Côngviêntròchơi,cơmtối,quánbar,thuêphòng

bịchbịchbịch.GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồnkhôngbiếtvìsaosắcmặtanhlạilạlùngnhưvậy,côhỏi:“Sao

thế?”GiảnNgộChâuhokhụmộttiếng,cấtđiệnthoạiđi:“Khôngcógì”.Anh

đờđẫnchuyểnđềtài:“Emmuốnđikháchsạnnào?”LụcPhồn:“…Cáigì?”

GiảnNgộChâucảmthấymìnhbịhaichữkia tẩynãomấtrồi,vộivàng

rửalại:“Emmuốnđiđâuchơi?”LụcPhồnsuynghĩmộtchút,độtnhiênhaimắtsánglên:“Đixemphim

đi,XuyênXuyênmới ramột bộphimmới,mặcdù chỉ là kháchmời thôinhưngcũngđượcđánhgiácaolắm”.GIảnNgộChâu:“…”

Sắcmặtanhkháquáilạ,lặplạitừngchữmột:“ĐếnxemphimcủaThẩm

UẩnXuyên?”LụcPhồngậtđầu:“Đúngthế”.

Thấykhuônmặtcôchờmongnhưvậy, lời từchốicủaGiảnNgộChâu

cũngkhôngsaonóirakhỏimiệng.Mãiđếntậnkhingồitrênghếrạpchiếuphim,GiảnNgộChâuvẫnkhông

nghĩđượctạisaomìnhlạicómộtđốithủmộtmấtmộtcònnhưhắn,đươngnhiên,anhcàngrốirắmlà,ngồibêncạnhmộtbạntraiđẹptrainhưanh,sao

Page 242: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnvẫncóthểphấnkhíchlaylaytayanhnóiXuyênXuyênđẹpquá.…Lònganhmệtquá,cảmgiáckhôngmuốnyêunữarồi.GiảnNgộChâu

giữvữngvẻmặtlạnhlùng,vốnđịnhnhânlúcrạpchiếuphimtốitốicóthểlàmgìđócũnghoàntoàndậptắt.Saukhirakhỏirạp,họcốýđivàolốiđiantoàn,đèncầuthangmờmịt,

lạiyêntĩnhquáđang,chonênhaingườinóichuyệncũngsẽcótiếngvang.Lục Phồn nhớ lại bộ đồ cổ trang của ThẩmUẩnXuyên trong phim, nghĩthầmchắccũngchỉcóanhấymớimặcđồcổ trangdịudàngđếnvậy,độtnhiênGiảnNgộChâulạichuaxótmởlời:“Cònnghĩgìđấu?Cócầnanhgọichocậutakhông,đểemtỏtìnhtrựctiếpnhé?”LụcPhồnnghevậythìkhôngkhỏibậtcười,khoanhtaytrướcngựcđáp:

“Được”.GiảnNgộChâubựcmình,nghiêmmặtkhôngnói.

Anhđẹptraithếnày,ngồingaybêncạnh,emcònkhôngchủđộnglạiđây

ômhônđi,cứnhìnchằmchằmvàođiệnthoại!!Aimàchẳngcólúcnhỏnhen!LụcPhồnhípmắtchủđộngkéocánhtay

anh: “Tức cái gì thế, không phải em đã nói rồi à, anh với XuyênXuyênkhônggiốngnhaumà”.GiảnNgộChâutiếptụcđểtâmvàonhữngchuyệnnhỏnhặt:“Ừm,đúnglà

thế,chắcemcònchưaxemphimcủaanhđâu”.Hờ, ghen thật đấy, Lục Phồn nhéo bắp thịt trên cánh tay anhmột cái,

lườmnguýtrồinói:“Emcómà”.GiảnNgộChâubịghentuôngnhấnchìm,cứnghĩcôđangdỗanhthôi,lại

hừthêmtiếngnữa.LụcPhồncũnghọctheorămrắp,hừmộtcáirồisảibướcnhanhhơn.GiảnNgộChâuvộivàngmuốnđuổitheo,đangđịnhnóichuyệnthìphíađầucầuthangvanglêntiếngbướcchânhoảnghốt.Anhhơi nhíumày, ngẩng đầu lại vừa lúc nhìn thấymột bóng đen trên

tầng.Giữahàngmilóelênvẻtrầmtư,đáymắthơilạnhxuống.Rấtnhanhsau

đóanhdầntrấntĩnhlại,đuổitheoLụcPhồn.

Page 243: Tác giả: Thời Nhĩ
Page 244: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương39

LụcPhồnvàGiảnNgộChâu tìmđượcmộtphòngăn tươngđốibímật,mớidùngxongbữatrưađãbịtiếngchuôngliênhoàncủaTrầnTiêucắtđứt.GiảnNgộChâuchậcmộttiếng,đóngmáy,LụcPhồnđểđũaxuống:“Gọilạiđi,khôngchừngcóchuyệnquantrọngđấy”.GiảnNgộChâugắpmộtmiếngthịtbòchovàobátcô:“Cóchuyệngìanh

taxửlíđượcmà”.“Đạidiệnvàtrợlýcủaanhchắcphảiamhiểutấtcảcáckĩnăngđấynhỉ?”

LụcPhồncườicười,gắpthịtbòchovàomiệng,saukhirócxươngrathì

điệnthoạilạivanglênnữa.NgườigọilàLụcThời.

Cônhảxươngtrongmiệngxuống,sauđónhậnmáy:“Alo”.

LụcThời ở đầu dây kêu la om sòm: “Chị, có phải anh rể trêu chọc gì

ngườicủaxãhộiđenkhông?Cóhaingườiđànônghungdữlaotớinhàmìnhđòitìmanhấy,sauđóphảiđánhchết!Emkhôngngănđược!”“…”

Saumộthồiầm ĩ,TrầnTiêucướpdiđộngđược:“LụcPhồn,haingười

đangởđâu?”“Đangăntrưabênngoài”.

CảngườiTrầnTiêunhưsắpsửanổtung:“ĐưalãoGiảnngheđiện!Hắn

dámbỏtrốntrướcmặttôià,ôngđâyphảithudọntoàncụcchohắnđấy”.Ngaylúcngườikiađanggàothét,LụcPhồnvộivàngnhétđiệnthoạivào

tayGiảnNgộChâu,thếlàtránhkhỏibịtiếngcôngkíchđâmthẳngvàomàngnhĩcủaTrầnTiêu.GiảnNgộChâutừtốnlauchùimiệng,sauđómớiđưađiệnthoạiđếnbên

tai:“LãoTrần,chuyệngìthế?”“Saocậucònởđâyhả!Hômtrướctôiđãnóihômnaycóchươngtrìnhrồi

mà,fancủacậungồichờkhôhơirátcổmàkhôngthấycậuđâu.Cậucóbiếttừ hômqua tới giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại làmbức bối không ngủ

Page 245: Tác giả: Thời Nhĩ

đượckhông!Sángsớmhômnayđãthấymọcrabaonhiêusợibạc!Nếutôimàtrắngtócthìcũnglàvìcậuđó!!”GiảnngộChâuhờhữngđáplạiTrầnTiêu,cònkhôngquêngắpraucho

LụcPhồn: “Đại diện là phải giải quyết các chuyện khẩn cấp thế đấy, nếukhôngtôimờingườiđạidiệnlàmgì?”“Cậu…”TrầnTiêunghẹnhọngkhôngbiếtnóigì:“Tôikhôngthèm,hôm

naynhấtđịnhcậuphảitheotôivềđoànlàmphim!Chờphimnàyquayxongtôichocậubangàynghỉ”.LúcngàyGiảnNgộChâumớinghiêmchỉnhmộtchút:“Thậtà?”

“Nóiđượclàmđược”.

GiảnNgộChâuquảđoán:“Được,ănxongvềngay”.

LụcPhồncũngngherõTrầnTiêunóigì,đượcnghỉcóbangàymàGiản

NgộChâuđãphấnkhởinhưvậy,nghĩcũngthấyđángthương.Côđaulòngxoaxoavànhtaicủaanh.GiảnNgộChâubắtlấytaycô:“Ănnorồihả?”“Ừm,anhcứgắpthịtchoemmãimà”.

GIảnNgộChâuvuốtve tayngườinàođó:“Gầyquá, congáiphảimập

mớixinh”.LụcPhồnphìcười:“Chứkhôngphảithẩmmỹcủatrựcnamlàcànggầy

càngđẹpsao?”“Thẩmmỹvặnvẹogìthế,anhcókhảnăngđánhgiáđẹpxấumà,không

thíchcongáigầyquáđâu”.Anhdừngmộtlúcrồinghiêmtúcnóitiếp:“Nhưngmàemsaocũngđẹp

hết”.ĐâylàlầnđầutiênLụcPhồnngheanhnóilờitâmtìnhnhưvậy,sữngsờ

rồilạithấybuồncười,khóemắtconglên:“Mấycâunàyhọctrênmạngđóhả?”GiảnNgộChâu:“…”

LụcPhồn:“Embiếtmà,saoemcóthểhivọnganhnóiđượcmấycâuthế

chứ”.GiảnNgộChâu:“…”

Page 246: Tác giả: Thời Nhĩ

Haingườithanhtoánxongthìláixevềnhà.

Đốivới lầnhẹnhònửađường thấtbại này, trong lòngGiảnNgộChâu

thấycựckìkhôngvui,nhưngmàvừanghĩtớichuyệnsắpcóbangàynghỉ,tâmtìnhlạikháhơnmộtchút,anhvôthứclạitưởngtượngxembangàyđónêntrôiquathếnào,đưaLụcPhồnđichơi,haylàởnhàlàmgìđấychotìnhcảmtăngcao?Cứnghĩmãinhưthế,vẻmặtGiảnNgộChâucànglúccàngnghiêmchỉnh,

khôngđểLụcPhồnpháthiệnrachútnào.Vềđếnnhà,TrầnTiêuvàTiểuTrươngđềungồitrênghếsalon,vừanhìn

thấyGiảnNgộChâuhaingườiđãnhấttrícaođộbàyravẻmặt“wqnmlgb”,LụcPhồn nhìn vànhmắt xanh đen của họ cũng đoán đượcmột ngàymộtđêmvừa rồiphảikhổ sởnhườngnào, cònphảibay tớiđâybắtngườinữachứ,thếlàcôyênlặngthắpmộtnénnhangchoGiảnNgộChâu.Bangườicũngkhôngởlâuthêm,vộivộivàngvàngchuẩnbịrờiđi,Giản

NgộChâumuốnnóithêmvàicâuvớiLụcPhồncũngbịTrầnTiêungănlại,đẩyngườiracửa.Bọnhọvừađixong,LụcThờiđãbắtđầuthởthan:“Đạiminh tinh bận thế đấy… chị, chị thấy em debut có thể thành tài tử đượckhông?”“Em?”LụcPhồnđưamắtnhìncậu:“Làmdiễnviênhàià?”

“…”

Sau khiGiảnNgộChâu đi rồi, lúc rảnh rỗi hai người lại gọi điện cho

nhau,khikhôngrảnhđigửitinnhắn.LụcPhồncảmthấychụphìnhgửichoanhthìcũnghơixấuhổ,nhưngmàanhcứlìchếtđiđược,trênblogcònđănghìnhselfie,rồigửilinksangchocô,lấytênlà“nỗikhổtươngtư”.LụcPhồn…Khổemgáianh,anhtựchơimộtmìnhđóà?Mặcdùnộitâm

aiđókhálàphongphú,nhưngLụcPhồnvẫnmuốnbảovệchotâmhồnphalêyếuđuốidễvỡcủaanhtraikia,vìvậymỗilầnanhđănghình,côvẫnphảikhenngợimộtcâu.Cáchmànhìnhđiệnthoạicũngcóthểtưởngtượngđượcvẻmặthàilòng

củangườinàođó.Trongkhoảngthờigiannày,ngoàiviệcviếtkịchbản,côcònphảinghiên

cứucácthôngtinbênngoài,cảcáchđểlàmmộtngườidẫnchươngtrìnhtiêu

Page 247: Tác giả: Thời Nhĩ

chuẩn,côngviệcởđài truyềnhìnhkhônggiốngvới trên internet,phảihọctậpthêmnhiềuthứ.Mộtngàynàođó,côđingangquaphòngghihình,ánhmắtliếcvàotrong,

bên trongcònđang tiếnhành thu.Côdừngchân lại, nghĩmột lúc rồi nhẹnhàngbướcvàoxem,tìmmộtchỗkhôngngười,yêntĩnhnhìnsânkhấu.Đâylàmộtchươngtrìnhphỏngvấnkhánổitiếng,ngườidẫnchươngtrình

cũngxuấtthântừdiễnviên,sauđómớichuyểnnghề,khilàmdiễnviênđãkhánổi tiếng rồi, giờ làmngười dẫn chương trình càng có tiếng tămhơn.Khảnăng tùycơứngbiếnvàkhiếuhàihướccủaanh ta rất tuyệtvời,LụcPhồnxemquamấtđợt,càngcóấntượngvớingườinàyhơn.Sauđoạnkếtthúclàphầnquảngcáoxenvào,chuyêngiatrangđiểmvội

vànglênsânkhấutrangđiểmthêmchokháchquývàdẫnchươngtrình.LụcPhồnnghĩtớichuyệnkịchbảncònchưađưachotổnggiámđốc,thế

làđịnhyênlặngrờiđi,nhưngvừamớixoayngười,côđãbịngườiphíasauchặnlại.LụcPhồnđưamắtnhìnlên,haingườiđềuđứngởchỗtối,chícóánhđèn

từhànhlangchiếuvào,màngườikialạiđứngkhuấtsáng,phảimộtlúcsaucômớinhìnrõđược.“LụcPhồn?”LàNgôLâmHủy.

LụcPhồncườikháchsáo:“Làtôi”.

Haingười ramộtchỗsánghơn,ánhmắtNgôLâmHủynhìnvề trường

quaymộtlượt:“Côlàmgìởđâyvậy?”LụcPhồncảmthấyNgôLâmHủykhôngphải làngườivôduyênvôcớ

hỏinhữngchuyệnthếnày,thếlàcôcũngtheotầmmắtcủangườikianhìnlại,phíasaumáyquayphimchínhlàPhươngDuệ,đếnlúcđócômớiphảnứngkịp.KhônglẽNgộLâmHủynghĩcôtớiđâyđểnhìnPhươngDuệà?LụcPhồnnhớ lại lần trướcgặpnhau,mấyđồngnghiệpđềucố tình tác

hợpNgôLâmHủyvàPhươngDuệ,màNgôLâmHủycó lẽcũngcócảmtình với anh ta.Côđưa kịch bản lên: “Tôi định tới phòng tổnggiámđóc,nhưngngangquachỗnàythấychươngtrìnhđangquaynênmuốnnhìnxemthử”.NgôLâmHủykhông tỏvẻ là tinhaykhông: “Ồ, thếà.TrưanayTổng

Page 248: Tác giả: Thời Nhĩ

giámđốckhôngcóởđây,côđưakịchbảnchotrợlícũngđượcđấy”.“Được,vậytôiđitrước”.

LụcPhồnđitớivănphòngtổnggiámđốc,quảnhiêntrongphòngkhông

cóai,côgiaokịchbảnlạichotrợlírồiđiluôn.Hơnbagiờchiều,giámđốcmớigọiđiệnsangđây,bảoLụcPhồntớivăn

phòng.Giámđốcchươngtrìnhlàmộtngườiđànôngtrungniênbụngbự,lúcnóichuyệnthìsặcmùithuốclá,hơnnữađôimắtcứđảoquanh,khiếnngườitacảmthấyrấtkhôngthoảimãi.LụcPhồnnhẫnnhịnmộtlúc,tậptrungnghenhữngvấnđềmàôngtađềcập,đếnlúcđịnhđitổnggiámđốclạigọicôlại.“LụcPhồn,tốinayởkháchsạnxxcómộtbữatiệc,rấtnhiềunhàđầutư

tài trợcómặt, sao,cómuốn tớigiao lưu tạomốiquanhệkhông?”Ông tachâmmột điếu thuốc, hítmấy hơi khói, đôimắt nhỏ lướt qua người LụcPhồnmấyvòng.LụcPhồnđáplại:“Cảmơnýtốtcủatổnggiámđốc,hômnaytôicóviệc

gấp,phụlòngtốtcủaôngrồi”.“Thế à?”Ông ta hít thêmmột hơi: “Cô cứnghĩ kĩ đi,muốn tìmngười

nâng đỡ không phải chuyện dễ, cô vừa mới tới, muốn tự mình làm mộtchươngtrìnhlàchuyệnrấtkhôngtưởng”.LụcPhồnhiểuđượcýngườikia,trênmặtvẫnbìnhbìnhnhưtrước,làmra

vẻáynáyđáplời:“Tôicóviệcgấpthật,ngạiquá”.Tổnggiámđốcnhìncômộtlát,cuốicùngphấttay:“Đượcrồi,côđiđi”.

LụcPhồnbỏcủachạylấyngười.Rakhỏicửađàitruyềnhình,tronglòng

côvẫncònrunrunsợhãi.Côbiếttronggiớinàykhôngsạchsẽgìđâu,nhưngcôcũngchưabaogiờ

trảiquanhữngcảmnhậnnhưthế.ngâyngườimộtlúc,cônghethấycóngườigọicôtừphíasau,quayđầu

lạithìthấyPhươngDuệđangchạytới,cônặnramộtnụcườihỏi:“Anhcũngvềà?”“Đúngthế”.PhươngDuệđi tớicạnhcô:“Đangnghĩgìđấy,gọicôbốn

nămlầncũngkhôngthấyphảnứng”.Nhữngngàyquađúng làPhươngDuệđãgiúpcô rấtnhiều,hơnnữađể

Page 249: Tác giả: Thời Nhĩ

bảovệtìnhbạnnày,LụcPhồncũngkhôngcòncốtìnhxacáchanhấynữa,xemanhnhưbạntốtcủamình.“Khôngcógìđâu,tôihơimệtthôi”.

“Hômnaycòn sớm,cùngđi ănđi,phảikhaomìnhmộtbữa,mấyngày

nàycôvấtvảlắmphảikhông?”LụcPhồncườikhổ:“Ừ”.

Muốn vực dậy một chương trình, nghe thì dễ, mà bận đến mức chân

khôngrờikhỏiđất.Tôicóthểgópýmà,chúngtangồixuốngbànbạcđi”.

HaingườichọnmộtquáncayTứXuyên,ngồixuốngbêncửasổ,Phương

Duệgọimộtlượtcácmónmàanhbiếtxong,nhìnsangthấyLụcPhồnvẫncònđangthẫnthờthìquantâmhỏi:“Côkhôngcóchuyệngì thậtchứ?Cóphảiđãxảyrachuyệngìkhông,trôngcôcứnhưngườimấthồnấy”.LụcPhồncũngkhôngmuốnnhắclạichuyệnnàyởtrênbànăncơm,bèn

lắcđầumộtcái,PhươngDuệtrầmtưmộtlúcrồihỏidò:“Haytổnggiámđốcmắngcô?”SắcmặtLụcPhồnthoángđổi.

PhươngDuệcũngđoánđượcítnhiều,anhkhụmộttiếng,nghiêmmặtnói:

“LụcPhồn,đàitruyềnhìnhkhôngphảilàconđườngsốngduynhấtcủacô,nghềcủacôcũngcómộtnguồnthunhậpổn,vìthếnếugặpphảiviệcgìkhógiải quyết, cô không cần phải cố gắng chống chịu, cómột số việc… vớinhữngcôgáisốngtronggiađìnhbìnhthườngnhưcôđúnglàkhómàcóthểtiếpnhậnnổi”.Anhdừngmộtlúcrồinóithẳng:“Kinhnghiệmcủacôít,tuổicòntrẻ,rất

dễbịcámdỗ,vìthếnếusaunàycòngặpnhữngchuyệnnhưvậy…chỉcầncôcònởtronggiớinày,rấtkhótránhđược,đươngnhiên,chỉcầncôcóthànhtích,cóthểvựcdậychươngtrình,nhữngngườiđósẽkhôngcònchúýđếncônữa”.“Tôinóithếcôcóhiểukhông?”

Đươngnhiêncôhiểu,côngviệctronggiớinàycóphải tươisánggìcho

cam,saulưngnócórấtnhiềuâmubẩnthỉumàcôđãchứngkiếnkhôngítlần,chỉcóđiềuchưabaogiờtrảiqua,chonênmớimờmịtluốngcuốngđến

Page 250: Tác giả: Thời Nhĩ

thế:“Cảmơnanh”.“Khôngcầncảmơn”.PhươngDuệ thởdài: “Vị trí của tôiởđài truyền

hìnhkhôngcaokhông thấp,cónhiềuviệckhông thểgiúpđượccô,nhưngnếulàchuyệntôicóthể,nhấtđịnhtôisẽgiúpcôliền”.LụcPhồnbiếtanhlàngườirấttrượngnghĩa,trướcđâycómộtchàngtrai

từngtheođuổicô,saukhicôtừchốithìquayđầubựcbộitìmngườikhác,màPhươngDuệvẫncóthểđốixửvớicônhưtrướckia,đúnglàhiếmthấy.Sau khi về nhà, Lục Phồn nằmxuống ghế sa lon,mơmàng ngủ thiếp,

khôngbiếtquabaolâusau,tiếngdiđộngreovangđánhthức.NếulàvàokhoảngthờigiannàythìnhấtđịnhlàGiảnNgộChâu.Côtỉnh

táolạirồimớinhậnmáy:“Alo”.GiảnNgộChâu nghe được vẻmệtmỏi qua giọng nói của cô, bất giác

cũngdịudànghơntrước:“Gầnđâyemkhôngnghỉngơinhiềuphảikhông?Côngviệckhôngsuônsẻà?”Vốnđãổnđịnh tâmlí rồi,nhưngkhôngbiếtvìsaogiọngnói trầmthấp

nhẹnhàngcủaGiảnNgộChâulạikhiếnmọithứnhưvỡòaracả.Kểtừsaukhibốmẹmất,LụcPhồnvẫnluôntựmìnhchịuđựng,bởivìcôcòncómộtngườiemtrai,côkhôngthểngãgục,vìthế,dùcókhóđếnthếnàođinữa,côcũngphảicắnrăngchịuđựng.Thựcrachuyệnhômnaycũngkhôngkinhkhủngđếnmứcấy,tổnggiám

đốckhôngépbuộchaynóithẳnggìcô,nhưngcólẽbởivìtựdưngcôlạinhớtớitấtcảnhữngkhókhăntrướcđây,ngườicũngtrởnênyếuđuối:“Vẫnổn,cònanhthìsao?”GiảnNgộChâunhậnrangaylậptức,anhvộihỏi:“Xảyrachuyệngìrồi?

Emkhócà?”“Khôngcó,emkhôngkhócmà”.LụcPhồncốgắngthảlỏngngười:“Em

mớingủdậy,cònchưatỉnhđóthôi”.GiảnNgộChâukhôngtin,nhưngcôđãkhôngchịunóianhcũngkhông

hỏinữa.Mộtlátsau,anhthấpgiọngnói:“Mấyngàynữalàanhquayxongrồi,bênnàykếtthúclàvềvớiemngay.Mấyngàynàyphảingoanngoãnbiếtkhông?”Côbấtgiácmỉmcười:“Embiếtrồi”.

Page 251: Tác giả: Thời Nhĩ

Tiếng hít thở của hai người đan vào nhau,LụcPhồn đột nhiên lại nói:

“AnhnóixememcónênlàmtiếpởVạnHoaTVkhông?”GiảnNgộChâucũngđoánđượctrongcôngviệccôcóchuyệnkhônghài

lòng, nên đành an ủi: “Bé ngoan, anh không quan tâm em có kiếm đượcnhiềutiềnhaykhông,códanhtiếnghaykhông,anhchỉmongemcóthểvuivẻlàmđiềuemmuốn.Emmuốnởnhàbánthứcăncũngđược,emnuôianh,emmuốnrangoàikiếmtiềncũngđược,anhđồngý.Nhưngnếunhấtđịnhphảiđưaramộtđềnghị,anhmongemđừngbônbabênngoàinữa,vấtvảlắm”.Thực ra anh khôngmuốn nói là, nếuLục Phồnmuốn làm dẫn chương

trình,anhcũngcóthểbỏtiềnxâyđàitruyềnhình,tiềnchỉlàvậtbênngoàimàthôi,kiếmđượcbaonhiêuđềuđưavợtiêumà.LụcPhồnngheanhnóixong, tâmtrạngcũngtốthơnnhiềulắm,đầuóc

cũngtỉnhtáohơn.Đúngthế,côcũngcótiếngtrênmạng,giờtựmởwebsiteđâuphảiviệcgìkhó,đâucầnbámlấyVạnHoa.Tuổicànglớnthìướcmơcũngtrởnênmờnhạt,nếulàmấynămtrước,tronghoàncảnhkhóchịunhưthế,cólẽLụcPhồnvẫnphảinhắmmắtmàđi,nhưngbâygiờ…cólẽlàvìcóGiảnNgộChâubêncạnh,cômớicảmthấy,mìnhkhôngcầnphảichịuđựngthếnữa,bêncạnhcôđãcómộtvòngtaykhoandungmạnhmẽ,cóthểlườibiếng,cóthểỷlạivàoanh.LụcPhồnkhoanhtaylại,nhỏgiọngnói:“Emnhớanhlắm,nhớlắm”.

Tiếnghôhấpbênđầudâytrởnêndồndậphơn, thậmchíLụcPhồncòn

ngheđượctiếnglynướcrơimộtvòng,côbấtgiáccongmôi:“Nhưngmàanhphảiquayxongmớiđượcvề,khôngđượctrốn”.“…”

GiảnNgộChâu:Khôngchoanhtrốnmàcònmuốntrêuanh…

Page 252: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương40

Sauhômđómộtngày,LụcPhồnluôncảmthấybấtanthấpthỏm,nhưngrồitháiđộcủađồngnghiệpvàcấptrênvẫngiốngnhưngàytrước,khôngcógìthayđổi,màtổnggiámđóccũngkhôngchủđộngtớitìmgặpcônữa.KhiấyLụcPhồnmớithấyhơiyênlòng.Ngàytừđàitruyềnhìnhquayvề,LụcPhồnnhậnđượcđiệnthoạicủaTrần

Tiêu.Ngườiđầudâycứấpaấpúng, lòngLụcPhồn lạidấy lênnhữngdựcảmkhônghay,côthấpgiọng:“CóphảiGiảnNgộChâuđãxảyrachuyệngìrồikhông?”TrầnTiêuvộinói: “Emđừngvội, chuyệnnày…đúng làhơiphiềnmột

chút,nhưngcũngkhôngphảichuyệnquantrọnggìđâu…”“Anhcứnóithẳngđi”.

“Hômquacóquaycảnhdiễnvõthuậtcuốicùngmà”.TrầnTiêusờmũi

mộtcái:“Đaiantoànbịđứt…mấyngườilớntuổithìkhôngnênbịtémà,lãoGiản….tégãychân”.LụcPhồn:“…”

“Đibệnhviệnrồi,cũngkhôngcógìtotát,nằmtrêngiườnghai,batháng

làđược”.TrầnTiêunhẹnhàngnói:“LãoGiảnbiếtchuyệnmìnhđượcnghỉngơibathángthìkhỏinóivuivẻthếnàođâu,hômquacậutakhôngchoanhnóivớiem,nhưngmàanhthấydùthếnàocũngphảinóiembiết”.NgheTrầnTiêuvẫncà lơphấtphơnhư trước,LụcPhồnmớigiảmbớt

cảmgiáclolắngđangtràodângtronglòng,thởdàimộthơi:“Anhấyquayxongrồià?Tớiđâunuôibệnhđây?”“Đúngrồi,anhđịnhnóichuyệnnàyvớiemđấy.Cậutaquayxongrồi,ba

thángsauanhcũngkhôngnhậnviệcgì cả,đểcậuấyan tâmdưỡngbệnh,cũngxemnhungàynghỉcủaanhvớiTiểuTrương.Emxem,cóthểchocậuấyởnhàemđượckhông?”“Khôngthànhvấnđề”.

“Vậythìtốt,ngàymaibọnanhbaytớiHàngChâu,xuốngmáybaythìgọi

điệnchoemnhé”.

Page 253: Tác giả: Thời Nhĩ

“Đượcạ”.Saukhitắtmáy,LụcPhồngởitinnhắnchoGiảnNgộChâu,hỏixemtình

hìnhcủaanhsaorồi.GiảnNgộChâuthấycônhắntinthìcaumàytrừngTrầnTiêuvừađivào

phòngbệnh.TrầnTiêunhúnvai:“Sớmmuộngìemấycũngbiết.Yêntâmđi,emấysẽ

khôngvứtbỏcậuvìbịgãymộtchânđâu,cậulolắnglàmgì?Cóphảibịđứtcáichânthứbađâu…”GiảnNgộChâunémquyểntạpchí trênđầugiườngbaysanghướngđó:

“Câmmiệng,biến”.TrầnTiêuvuốt tay áo: “Haha, lãoGiản à, gầnđây cậu lớn lối quánhỉ,

đườnglàmquanrộngmởquámà,gãychânrồimàcòncósứcnémđồlungtungnữađấy?”“Taytôicógãyđâu,mắtanhmùđấyà?”

TiểuTrương vội vã kéoTrầnTiêu ra khỏi phòng bệnh, ngăn cản cuộc

chiếntranhsắpnổra.Trongphòngbệnhyêntĩnh,GiảnNgộChâugọiđiệnsangchoLụcPhồn,côbắtmáyrấtnhanh:“Anhcókhỏekhông,bácsĩnóisao?”GiảnNgộChâucựckìhưởngthụgiọngđiệulolắngcủaLụcPhồnlúcnày,khóemiệngthoángconglên,nhưnggiọngđiệuvẫncốtìnhhạthấp,làmnhư đang suy yếumệtmỏi: “Emđừng lo, bác sĩ nói không nghiêm trọngđâu…”LụcPhồnđaulòng:“Gãyxươngmàkhôngnghiêmtrọnggìchứ,anhphải

nghe lờibácsĩ,đừng lộnxộn,về rồingàynàoemcũngnấucanhchoanhăn”.Ý cười trongmắtGiảnNgộChâu càng ngày càng đậm, anh giả vờ ho

khanmấytiếng:“Được”.Haingườithìthầmhànhuyênrấtnhiềuchuyện,GiảnNgộChâunằmtrên

giườngsuốtmộtngày,cảngườiđềucảmthấykhóchịu,đượctròchuyệnvớicômộtlúccũngthưgiãnhơnnhiều.Cólẽtrênthếgiớinàythựcsựtồntạimộtthứlinhđanthầndược,chỉcần

nghetiếng,nhớđếnkhuônmặtđó,đaukhổdathịtcũngtừtừbiếnđi.NgàyGiảnNgộChâu bay tớiHàngChâu vừa đúng dịp cuối tuần, Lục

Page 254: Tác giả: Thời Nhĩ

Phồn lo cho anh nên cũng tới đónở sân bay, sợ bị tắc đường, cô còn tớitrướcthờigianmáybayhạcánhmộttiếngđồnghồ,khôngngờtrướccửasânbaychenchúcmộtđámfanhâmmộ.Côbịchắnởbênngoài,chỉcóthểnhìnđượcmộtđốngđầuđenthuilúcnhúc.TinGiảnNgộChâubịthươngđãlanrangoàitừsớm,màhômnaytinanh

đápmáybayđếnHàngChâucũngbịngườitamoirađược,vìlẽđó,ngoàisânbaymớicóthểxuấthiệnmộtlượngfannhưthế.Máybaycònchưatới,màngười hâmmộđã nhốnnháo cả lên, nhưngkhôngdámcản trở các lữkháchravào.LụcPhồnnghecóhaifannữnóichuyệnvớinhau,họnóivếtthươngcủa

GiảnNgộChâunghiêmtrọngcỡnào,nghethôimàđãthấyđaulòngrơilệ,LụcPhồnhoảnghốt,chẳnglẽGiảnNgộChâubịnặngvậysao?Sợcôlonênmớicốgiấugiếm?Lòng Lục Phồn chìm xuống, cô lo lắng suốt một tiếng đồng hồ, đoàn

ngườicũngdầndầnnáođộng.LụcPhồnsợđôngngườiquásẽkhônggặpđượcanh,chonênmớitrốntới

mộtnơiítngười,gọiđiệnthoạichoTrầnTiêu.TrầnTiêulosẽxảyrabấtngờgiốngnhưvụởTốngThànhlầntrước,một

lầncònđỡ, thêmlầnnữachắctrái timcủaGiảnNgộChâucũngngừnglạiluônmất.Thếlàanhgọiđiệnthoạichotàixế,đónLụcPhồntrướcrồichờhọởlốira.BởivìGiảnNgộChâubịthương,nếuđiquacửabìnhthườngngộnhỡlại

xảyratìnhhuốngbấtngờ,chonênhọquyếtđịnhsẽđirabằngcửavip.Tuynhiên, trước đóTrầnTiêu vẫn đẩyGiảnNgộChâu lómặt trướcmặt fan,khôngđểngườihâmmộphảichờlâumàkhôngthấyđượcgì.LụcPhồnvộivàngchuivàoxecon,kéomànhxelạisợbịfannhìnthấy.

Tàixếvẫnlàngườitrướckia,cóbiếtLụcPhồn,cũngbiếtcảthânphậncủacô,vìthếkhôngthểnàokhôngtròchuyệnđôicâu.“Đườngtớisânbayđềubịchặncảrồi, toànfanhếtđấy,maymàtôiđã

đứngchờởđâytừlâu,chứkhônghômnayphảimuộnlắmmớiđónbọnhọđược”.Tàixếcảmkhái:“Đạiminhtinhtốtghê,nhưhoàngđếthờicổđạiấy,rađườnglàmộtđámngườitheo,thậtcóphongcáchmà”.LụcPhồnkhôngphátbiểuýkiến, chỉ cười cười.Saumườiphút, tàixế

Page 255: Tác giả: Thời Nhĩ

nhoàingườinhìn ra lốiđivip, sauđóvộivãmởcửaxuốngxe.LụcPhồncũnghérèmcửanhìnrabênngoài,GiảnNgộChâungồitrênxelăn,đùiphảibịbóbằngthạchcao,càngnhìnlạicàngthấyđaulòng,lúcbịtéxuốngchắclàanhđaulắm.KhókhănlắmGiảnNgộChâumớiđượcđỡlênxe,lúcnhìnthấyđôimắt

hơiửnghồngcủaLụcPhồn,nhữngđauđớnvềthểxáccũngdườngnhưbiếnmất,anhhơicaumày,đưataylaunướcmắtchocô:“Khôngchokhóc”.Anhlớn thếnàyrồicònkhôngnhìnnổicongáikhócđâu,vừa thấyđôi

mắtđỏcủaLụcPhồnanhđãhoảng.VốnLụcPhồnchỉthấymắtcaycay,giờđượcanhanủimắtlạiầngậng

nước.GiảnNgộChâuluốngcuống,nhưngchỉcóthểnhấnmạnhthêm:“Không

cho emkhóc, anh cóquèđâu”.LụcPhồnkhôngnói câunào, đầuhơi cúixuống.RốtcụcGiảnNgộChâucũngkhôngcứngrắnnổi,anhkéođầucôchạm

vàolồngngựcmình,sauđóvuốtverấtkhẽ,dụdỗnói:“Khôngcóchuyệngìthật,anhcũngkhôngđau,emđừngkhóc,cũngđừngimlặngthếnày,đượckhôngem?”LụcPhồnkhịtkhịtmũi,vộiđưataylaunướcmắttrênkhóemi,chưanói

câunàođãchảynướcmắtthếnàyđúnglàmấtmặtthật,thếlàmặtaikialạicàngrúccàngsâu.TrầnTiêuvàTiểuTrươngngồiphíatrước,chứngồisaunghehaingười

kiatìnhnồngýmậtchắcngượcchếtluôn,dùTiểuTrươngđãcóvợnhưngcũngkhôngnhìnnổi.Vàođếnnhà,TrầnTiêuđẩyGiảnNgộChâuvàocửaxongthìbỏmặcanh

luôn,nằmườnxuốngghếsalon:“Mệtquáđi,tôiphảicốgắngnghỉxảhơiđã”.Ngàyhômqua,saukhiLụcThờibiếtchuyệncủaanhrểtươnglaithìvô

cùngrộnglượngnhườngphòngmìnhlạichoGiảnNgộChâu,cậurangoàiở.ChờđếnkhichânGiảnNgộChâulànhrồithìcậulạiquayvề,tìnhcảmanhrểemvợlạicàngthêmsâusắc.TiểuTrươngvàtàixếdìuGiảnNgộChâulêngiường,sauđólạibậnrộn

cố định cái chân gãy của anh. Bó thạch cao lại, treo chân lên. GiảnNgộ

Page 256: Tác giả: Thời Nhĩ

Châuđangcaumày,nhưngvừanhìnthấyLụcPhồnthìlạiduỗimàyra,độngviênsờđầucômộtcái.Tối hômđóTrầnTiêu vàTiểuTrươngở lại nhàLụcPhồn ăn tối, Lục

Phồnlấytômúccơmvàmấymónănbưngvàophòng,GiảnNgộChâuđangtựagốidựavàotườngđọcsách,thấycôvàothìcũngkhépsáchlại:“Emđútanhđi”.LụcPhồnliếcxuốngtayanh:“Tayanhcũnggãyà?”

“Khôngnhưngmàbịngãcũngđau”.

LụcPhồnkhônggiằngcothêmnữa,dùsaocũngnênchămsócbệnhnhân

thậttốt,nằmtrêngiườngsuốtbathángcũngđángthươnglắmrồi.Thếlàcôgắpmấysợikhoaitâytrongbát,đưađếngầnmiệnganh.Ánh

mắtGiảnNgộChâuvẫnnhìncô,đôiđồng tử thâmđen lại ánh lênvẻdịudàngmềmmại,hámiệngngậmlấy.LụcPhồnkhôngrútvềđược:“Anhđịnhlàmgìthế?”

GiảnNgộChâungồmngoàm:“Emnóigìđi,anhmuốnngheemnói”.

“…Khôngcógìđángnóicả”.

GiảnNgộChâunhớtớiviềnmắtửngđỏcủacôkhingồiởtrênxecũng

trầmmặchồilâu,anhđaulònglắmrồi,buôngchiếcđũara,nghiêmmặtnói:“Anhkhôngsaothật,truyềnthốngcứchuyệnbéxératothôi,emxemkhôngphảianhrấtkhỏeđâyà?”LụcPhồnthởdàimộthơi:“Embiếtrồi”.

GiảnNgộChâu thấy sắcmặt của cô cuối cùng cũng tốt hơnmột chút,

tronglòngmớithởphàonhẹnhõm,nhưngLụcPhồnlolắngchomìnhnhưvậy,saoanhkhôngvuichođượcđây.AnhkìmlòngkhôngđặngnắmchặttayLụcPhồn,đưađếnbênmôi,hônlênđầungóntaycôtừngngónmột.Hơinhột,nhưngLụcPhồnvẫnkhông rút trởvề,giốngnhưchỉcócảm

giácấmápnơiđầungóntaymớicóthểđộngviệnchonỗilònglolắngcủacôbấylâunay.Côvừalênmạngxemtin,GiảnNgộChâurơitừđộcaomấymétthẳngxuốngđất,chỉngãgãychânđãlàmaylắmrồi.Nếunhưdướiđấtcóthứgìsắcnhọn,khôngbiếtsẽxảyrachuyệngìnữa

đâu.

Page 257: Tác giả: Thời Nhĩ

Chỉcầntưởngtượngrakhungcảnhhỗnloạnkhiđóthôicôđãkinhhoàng

rồi.Maymàbâygiờanhvẫncònởtrướcmặtcôđây.GiảnNgộChâukhôngnóithêmgìnữa,anhnhậnbát,tựmìnhăncơm.Ăncơmtốixong,TrầnTiêuchỉdẫn lạimột sốđiềumàbác sĩdặnchoLụcPhồn, côghinhớ từng thứmột.ĐộtnhiênTrầnTiêunhưnghĩtớiđiềugì:“Hômnayphiềnemmộtchút,

maianhmờihộlítới”.LụcPhồnsữngsờ:“Mờihộlílàmgì?”TrầnTiêuhonhẹmộttiếng:“ThìmấychuyệnnhưtắmrửacholãoGiản,

giảiquyếtvấnđềcánhân…saoemgiúpđược?Tuyhaingườicóquanhệnhưvậy,nhưngdùsaocũngkhôngphảivợchồng…”MặtLụcPhồnửngđỏ:“…Ừm”.

Đúnglúcnày,tiếngGiảnNgộChâuphảnđốilạivangtừtrongphòngra:

“Tôithàchếttrêngiườngcònhơn”.LụcPhồn:“…”

TrầnTiêu:“…”

Trong lònganhoán thầm:“Này lãoGiản,ýđồcủacậu rõ ràngquá rồi

đấy!CậumuốnLụcPhồn tắmrửachomìnhchứgì!!!Cậukhôngbiếtxấuhổ!!!BâygiờLụcPhồnđãvươn cấp lên trìnhđộbaodungvôhạnvớiGiản

NgộChâu:“Anhấykhôngchịukìa,emcóthểhọcthửxemphảichămsócrasao”.Trần Tiêu thở dài: “Em đừng nuông chiều hắn như thế, cái tên này sẽ

đượcđằngchânlânđằngđầuđấy,choítmàumàmởphườngnhuộmluôn”.“Khôngsaođâu,nếuemkhônglàmđượcthìsẽmờihộlí”.

TrầnTiêuhơidodự:“Vậycũngtốt,emđồngýlàđược”.

TiễnTiểuTrươngvàTrầnTiêuđi,LụcPhồnđi vàophòng, điều chỉnh

đệm cho Giản Ngộ Châu: “Anh muốn xem ti vi hay tắm rửa nghỉ ngơitrước”.GiảnNgộChâuquảđoán:“Rửaráy”.Tuylàđãđồngýchuyệnnàyrồi,

nhưngxưanayLụcPhồnchưatắmrửachoaibaogiờ,độtnhiênlạikhông

Page 258: Tác giả: Thời Nhĩ

biết làmsao:“Cáinày, là lấykhăn lôngướt laungười,hay làdìuanhvàophòngtắm?”GiảnNgộChânnhìnvẻmặtxoắnxuýtnhănnhócủacô,anhnghĩmình

khôngnênlàmcôkhóxửquá,nếukhôngcôấymàngượngthìbỏmặcanhluônmất.“Lauqualàđược,hômnaykhôngchảymồhôilắm”.Nóixong,anhchủ

độngcởinútáosơmi.Độngtácđóquásứctựnhiên,nhưngtựanhưđãtínhtrướclâurồi.LúcLụcPhồnbưngchậunướcvàophòng,GiảnNgộChâuđãcởiquầnáo

xong,cảcơthểcườngtrángkhôngmấtđimỹcảm.Bắpthịtcânxứng,khôngto quá cũng không lỏng lẻo, vai rộng eo thon, đúng chuẩn hình tam giáchoànmĩ,LụcPhồnliếcmắtnhìnthôicũngphảikhókhănlắmmớidờimắtđiđược.PhảnứngđórơivàomắtGiảnNgộChâu,khóemiệnganhlạiconglênrất

nhỏ,thấpgiọngnói:“Lạiđây”.Nằmxuống…CôcựckìnghingờkhôngbiếtcóphảiGiảnNgộChâucốýcởiquầnáo

đểquyếnrũmìnhhaykhông.LụcPhồnđitớibêngiường,vắtkhănlôngthấmnước,sauđólaungười

choGiảnNgộChâu.Thỉnhthoảng,đầungóntaylạichạmđượcvàolàndacủaanh,cảmgiáccăngmịnvớixúccảmrõ ràng,nhưkiểuvừachạmvàomộtnơinàotíchđiện,đầungóntaytêdạirầnrần.GiảnNgộChâucựckìhưởngthụphảnứngtránhnécủaLụcPhồn,thỉnh

thoảnglạichỉchỉtrỏtrỏ,nhìncôcẩnthậngiúpanhlaukhắpcảngười.Sauđó,GiảnNgộChâu tiếp tục chỉ nửangười dưới: “Chân anhkhông

nhúcnhíchđược,nênkhôngcởiđượcquần”.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâukéotaycôđặt lênthắt lưngcủamình,dụdỗ:“Khổcho

emrồi”.Độngtáccủaanhcựckìthoảimái,lạikhiếnmặtLụcPhồnđỏrầncảlên.Cuốicùngvẫnphảinhắmmắtcởiquầngiúpanh,ánhmắtbấtgiáclạilướt

quanơibốngócnàođórồivộivàngdờiđi.Côtránhphầnđấy,dèdặtlauchânxongmớithởramộthơi:“Lausạch

Page 259: Tác giả: Thời Nhĩ

rồi,phầncònlại…anhtựlàmđi,anhlauđượcmà”.Nóixong,côvấtkhănlônglại,quayđầurakhỏiphòng.GiảnNgộChâu

cóphầntiếcnuốinhìnbónglưngaikiađangbỏchạytrốichết,nghĩ thầm,ngàymaiphảitiếnthêmbướcnữa.

Page 260: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương41

Bởi vì cómột bệnh nhân “cần chăm sóc đặc biệt”, cho nên Lục Phồnmanghếtcôngviệcvềnhàlàm,nếucóviệcgấplắmcầntớiđàitruyềnhìnhcũngkhôngquábatiếng.Có lúcGiảnNgộChâu sẽquấnquýt lấycôkhông tha,nhưngphần lớn

thờigiananhvẫnkhácẩntrọng,đườnghoàng,khôngllàmmấychuyệnnguxuẩnđểyênchoLụcPhồnlàmviệc.Một tuầnsaukhianhđếnởnhàcô,LụcPhồnbắtđầunhậnđượcnhiều

bưuphẩmkhôngrõnguồngốc,lúcmởraxem,đasốđềulàmấythứđồđạibổ, yến đỏLũTốngĐào, sừng hươu hoang dại, có cả cá biểnNauy,mộtđốngthứđắttiềnlàmcônhảydựng.Trong phòng khách nhà Lục Phồn đã chất đầymột góc, cô không biết

nguồngốccủanónênkhôngbiếtphảixửlíthếnào,cứchồnglênnhưvậy.SauđóGiảnNgộChâu thấyđược,nói làngườiquengửi tới, emcứdùngthoảimáiđi.NgườiquencủaGiảnNgộChâucólẽđềutronggiớishowbiz,chẳngtrách

trênhóađơnchỉđiềntênngườinhận.“Rấtnhiềungườibiếtanhởnhàemà?”

“À,chắclàdoTrầnTiêunóiđấy”.

“…”

Nếulàbạnanhđưatới,LụcPhồncũngkhôngcầnphảilãngphínhữngđồ

bổđắtgiákia,tranhthủlúcrảnhrỗi,cônghiêncứuthêmmấyphươngphápnấunướng,mỗingàyGiảnNgộChâuđềucóthểthưởngthứcnhữngmónănlàmtừnhữngnguyênliệuđắtgiá,cuộcsốngmớiphơiphớitươiđẹplàmsao,vừakhôngphải rakhỏi cửa tính toánchuyệnkiếm tiềnmồhôimáuchảy,vừacóthểômvợrồiănănuốnguống.Mấyngàyngắnngủi,GiảnNgộChâucảmthấybắp thịt trênbụngmình

cũnglỏnglẻohếtrồi.Saumộtlátmặcniệmchomấykhốicơbụnghoànmỹ,mộtlúcsau,Giản

NgộChâukhôngchútáplựclạitiếptụcsaysưabuôngthảtrongcuộcsốngxahoađồitrụyđầyhạnhphúc.

Page 261: Tác giả: Thời Nhĩ

HômnaytrướcgiờcơmtốiLụcPhồnsắpxếpxongcôngviệcđểvềnhà,

đứng trướccửa tiểukhu,độtnhiêncônhậnđượcđiện thoạicủaGiảnNgộChâu.Côcòntưởngđãxảyrachuyệngì,bởivìkhiLụcPhồnrangoàirấthiếmkhiGiảnNgộChâugọiđiệntớiquấyrầynhưthế.Thếlàvộivàngnhậnmáy:“Saovậyanh?”GiảnNgộChâulạnhlùngnói:“Ngoàicửacómộttênđiênnàođó,gõcửa

liên tụcmườiphútrồi,nếukhôngphảichânanhgãyanhđãrangoàiđánhhắntamộttrận”.LụcPhồn:“…Emsắpvềrồiđây”.

Giọngnóiaikianhưquayphắt180độ:“Được,đirangoàidốcsứclàm

việccũngkhôngquêntrượngphutàntậtđangởnhà,anhsẽlênmạnggiấutênđềcửemtrởthành“côvợđẹpnhấtHàngChâu”kếnhiệm.“Xinanhđấy”.

“Khôngphảingại,ngườidânHàngChâuhiềnlànhchấtphácsẽtándương

đứchạnhtốtđẹpcủaem”.“Khôngphảiđâu,emthấymấtmặtquáthôimà”.

Đangnóichuyện,LụcPhồnđãtớitrướccửanhà,hóaralàanhnhânviên

chuyểnphátnhanhđangngồixổmtrướccửaaioánchọtchọtvàohộpgiấy.LụcPhồncúpmáy,đitới:“Xinchào?”

Nhânviênchuyểnphátnhanhlậptứcđứnglên.“Cóbưuphẩm,mờicôkí

nhận”.LụcPhồnlấybúttrongtúirarồixoạtxoạtkítên,uyểnchuyểnnói:“Lần

sauanhcó thểgọiđiệncho tôi, hoặc làđểởphòngbảovệdưới lầu cũngđược”.Anhnhânviênnọlàngườiphụtráchkhuvựcnày,suốtmộttuầnquaLục

Phồnđãthấymặtanhtakhôngdướimườilần.AnhnhânviênchuyểnphátngheLụcPhồnnóivậy thì ánhmắt càngđongnỗibi thương: “Điện thoạiđúnglúchếtpin,hơnnữachuyểnphátnhanhquốctếphảigiaotậntayngườinhận,tôiđànhphảingồichờthôi”.LụcPhồn:“…Vấtvảchoanhrồi”.Anhnhânviênđưamộtgóihàngmàu

đen cho Lục Phồn, chưa kịp mời chén nước anh đã nhanh chóng rời đi.

Page 262: Tác giả: Thời Nhĩ

Khônghổ làngười chuyểnphátnhanhmà,LụcPhồnvàophòngxem tìnhhìnhcủaGiảnNgộChâutrước.Anhgốihaitayrasauót,nhìntrờihoatrongtranhsẽ,suynghĩvềcuộcsốngnhânsinh.ThấybóngLụcPhồnđivàothìtỉnhtáohơnmộtchút:“Embiếtanhvừanghĩgìkhông?”LụcPhồnvôcùngphốihợp:“Nghĩgìvậy?”

“Vềtìnhtrạngcủachúngtabâygiờ”.Khóemiệnganhthoángconglên:

“GiốngnhưtrongsáchTửCấmplayấy,emnhốtanhtrongnhàkhôngchogặpngườikhác, sauđó lại tiếnhànhxâmphạmvề tâm lývàsinh lý songsong,vừalấythứcănngonradụdỗ”.LụcPhồn:“…”

“Anhxemsáchgìthếhả!Hơnnữaemxâmphạmtâmlírồisinhlícủaanh

lúcnào”.“Tạpchí thươngmại, sáchdanhnhân,Hồng lâumộng, tiểu thuyếtviễn

tưởng,xemhết”.Anhbổsung:“Nhưngmàhômnayanhthấytrêngiásáchcủaemcókhánhiềutiểuthuyết”.“…Lúcemcònbémớixemthôi!Anhmấytuổirồimàcònxem”.

“Mặcdùkhôngcóchiềusâucholắmnhưnggiếtthờigiancũngkhôngtệ.

Hơnnữasaumộtngàyhọc tập,anhpháthiệnhìnhnhưemkhá thíchhìnhtượngngườiđànôngchuyênquyềnngangngượcthìphải”.GiảnNgộChâusờcằm:“Sởhữusảnnghiệpkhôngkểxiết,cóđịavịhiển

hách,bêncạnhlạicóđủkiểumỹnữvâyquanh,nhưngrồingườiđólạiyêumộtcôgáingâyngônghèorớtmồngtơi?Hơnnữaanhnhậnracácnữchínhđềucóđiểmgiốngnhau,đólàvềngoạihìnhlẫntiềnbạcđềukhôngcógìcóthể lọt đượcvàomắt namchính, nhưng anh ta lại thấy côgái này rất đặcbiệt…”“Hơnnữa,thôngthườngnộidungvẫnhaycónhữngloạtcảnhgiamcầm,

chẳnglẽcongáigiờvẫnthíchnhữngtìnhtiếtvậyà?Chonênanhcũngrấttòmò,anhnằmtrêngiườngchờemvềsuốtngàyquathánglạinhưthếnày,cóphảitronglòngemcũngmừngthầmlắmkhông?”LụcPhồnchemặt:“Xinanhđừngcónóinữa”.

Aimàchẳngcóthờithíchđọctruyệntổnggiámđốcngangngượcvàtiểu

bạchđángyêukia!!Tạisaolạicứbócmẽhếtra!!Xấuhổquá!!

Page 263: Tác giả: Thời Nhĩ

Cuốicùng,GiảnNgộChâuquantâmnói:“Nếumàemthíchthếthậtthì

anhcũngcóthểmiễncưỡngphốihợpvớiem.Nhưngmàanhkhôngđóngvaibịgiamđâu,kiểumuốnsốngmuốnchếtđókhônghợpvớikhíchấtcủaanh.Nhưngmànếuemcólàmgìanhcũngkhôngphảnkháng”.LụcPhồn:“Rốtcuộccảtuầnnàyanhởnhàlàmgìvậy?”

“Đọcsách,xemtivi,nhớem”.

ĐộtnhiênLụcPhồncànglúccànghoàinghi,lẽnàongườitrướcmặtlúc

nàykhôngphảilàGiảnNgộChâumàcôquenbiết.Lẽnàođọctiểuthuyếttìnhcảmcóảnhhưởngtớitrựcnammạnhmẽvậy

sao!!Phongtháigìmấthếtrồi!!!LụcPhồnkhôngnhìnnổinữa,địnhxoayngườibỏđi.GiảnNgộChâugọilại:“Emyêu,emquênmộtchuyệnnày”.

“Gì?”

GiảnNgộChâugianghaitayra:“Hônanhmộtcái”.

Anhấydùngmộtvẻmặtnghiêmtrangđườnghoàngđểnóinhữnglờinhư

vậyđấy,đúnglàmuốngiếtngườimà.LụcPhồnuểoảivôcùng.LầnnàybưuphẩmgửitớilàcálưNhậtBảnvà

xươngcừu, rất có lợi chongười cần liềnxương,LụcPhồnxắn tay áo lênxáchnguyênliệunấuănvàonhàbếpđểnấu.Saumộttiếng,côbàymónănlênkhayrồibưngvàophòng.Mùithơmlan

tỏangấtngây, làmGiảnNgộChâungồichờchỉhậnkhôngthểmọcracáiđuôisau lưngmàvẫyvẫy.“Khôngbiếthômnaydoaigửi tới,cávẫncònsốngluôn,emdùngđểhấp,anhnếmthửxemsao”.GiảnNgộChâukhôngquênkhíchlệvợhiền:“Emnấugìcũngngoncả”.

“Đừngcóhọcđòimấycâudẻomiệngthấpkémnày,imlặng,ăncơm”.

“…”

GiảnNgộChâunếmtrảicảmgiácbịănhiếpxong,sauđógiơngóncái

lênvớiLụcPhồn,khôngbuồnnóinữamàvùiđầuănluôn.LụcPhồnnhìnanhănngonmiệngnhưvậytâmtìnhcũngtrởnênvuivẻ,côbưngbátngồibêncạnhanhăn,khẩuvịcũngtốthơnbìnhthường.

Page 264: Tác giả: Thời Nhĩ

Ănlưngdạ,GiảnNgộChâubắtđầudòhỏichuyệncôngviệccủacô,Lục

Phồnkhôngkểchoanhnghenhữngchuyệnkhôngvừaý,chỉlượmlặtmấychuyệnvuiđùalíthúmàthôi.GiảnNgộChâungherấtchuyêntâm,sauđónói:“Emcóthểlàmđượcmà,mớibắtđầuthìsẽcókhókhăn,chuyệnnàokhônggiảiquyếtđượcthìcứtớihỏianh,anhsẽcốgắnggiúpđỡem”.Anhngừngmộtlúc:“Cóphảiemcònchưatìmđượckháchmờithíchhợp

không?’LụcPhồngậtđầu.Anhhokhụmộttiếng:“Tàinguyêntốtthếnàyđangan

vịởtrướcmặtemđó,saoemkhôngthửlợidụngxem”.LụcPhồnsữngsờ,sauđódởkhócdởcười:“Chươngtrìnhsốđầutiênmà

mờiđượcmộtôngphậtlớnthếnàycũngkinhkhủngquáđi”.ÁnhmắtGiảnNgộChâuchămchúnhìncô,độtnhiênnắmchặt lấy tay

ngườikiarồi làmnhưđangnóichuyệnbìnhthường:“Chúngtacôngkhai,nhé?”“…”

LụcPhồnyênlặng,GiảnNgộChâuvuốtvengóntaycủacô:“Emkhông

muốnà?”LụcPhồnhơicúithấpđầu.

Khôngphảikhôngmuốn,chỉlàlúcnàykhôngthíchhợp,khôngbànđến

chuyệncôngviệcsẽrốirenthếnào,chỉnóiriêngtớiGiảnNgộChâuthôi,bâygiờanhđangởtrênđỉnhcaosựnghiệp,nếulúcnàycótintìnhái,chắcchắnsẽảnhhưởngkhôngnhỏrồi.Côvẫnhaytínhtoánthiệthơnnhưthế,trongmắtcô,saukhicôngkhaisẽ

kéo theo rất nhiều phiền toái, sẽ có paparazi túc trực khắpnơi nhìn chằmchằmvàocuộcsốngcủahọ,mọinhấtcửnhấtđộngcủahọsẽlàmộtđềtàibàn tán trên internet, nếu cóhànhđộnggì không thíchhợp sẽbị người tahiểulầmnghĩbậy.Cóngườichúcphúclàchuyệntốt,nhưngdùsaocôcũngchỉlàmộtngười

bình thường, không thích cuộc sống cánhân củamìnhbị nhiềungười xoimóivàbìnhphẩm.Sovớiviệcphảichegiấulénlút,khôngbằngcứquangminhchínhđạiđi

tới trướcmặtmọingười,nóingườibêncạnhlàngườianhmuốnsốngtrọn

Page 265: Tác giả: Thời Nhĩ

đờitrọnkiếp,anhkhôngquantâmngườikhácnhậnxétthếnào.NhưnganhkhôngthểkhôngquantâmtớisuynghĩcủaLụcPhồn,vìthếanhmớiphảitính toánxem làm thếnàomới có thểgiảmbớt ảnhhưởngđếnLụcPhồnxuốngmức thấp nhất, nếu khôngphải bây giờ vừa lúc có cơ hội này, nóikhôngchừngcólẽcònphảichờthêmlâunữa.Rất lâu sauGiảnNgộChâuvẫnkhôngnhậnđược câu trả lời, anhnhíu

mày:“Emnghĩgìthìcứnóiđi,nóigìcũngđược”.LụcPhồnthởdàithườnthượt:“Anhmuốncôngkhaià?”

“Đương nhiên.Anh đã debutmười năm rồi, cái gì cần có cũng đã có,

khôngquácoitrượngnhữngthứđượcmấtnàynữa,giờanhchỉmuốncómộtmáinhàyênấmmàthôi”.Anhhônnhẹlênlòngbàntaycô:“LụcPhồn,emđừnglo,anhđãđồngývớiemvợrồi,sẽkhôngkhiếnemchịukhổ,anhlàngườiđànôngcủaemmà,anhcóthểgánhđượchết”.Anhngướcmắtlên,đôiđồngtửnhưhaihạtphalêlấplánh,nhìncôchằm

chặp,ởnơisâunhấtnhưtoátlênvẻkiênđịnhđợichờ:“Anhmuốn,cóthểcùngem thoảimáiđi trênđường lớn, lúc truyền thônghỏivềchuyện tìnhcảmanhcóthểtựnhiênnhắctớiem,cũngcóthểquangminhchínhđạiđixemchươngtrìnhcủaem,đểchongườitakhỏinóinàynóinọ”.LụcPhồncắnmôi,trởtaynhẹnhàngvuốtvekhuônmặtanh.Anhấybiết

rõphảinóithếnàođểkhiếncônhẹdạmà.“Vậyítnhấtlàđợitớikhichânanhlànhđãđượckhông?”GiảnNgộChâu

mừngrỡsiếtchặtlấytaycô:“Được,nghelờiem”.Nhìnanhlấylòngnhưconchóconthếnày,LụcPhồnkhôngnhịnđược

bậtcười,nhéomặtanhmộtcái,sauđóbưngmâmrangoài,GiảnNgộChâunhấmnháp lại dư vị cáLư trongbữa tối, cầmđiện thoại di động lên,mởweibora,sauđógửithưchođạicasĩnàođấy.Khoaitâyhầmthịtbò:CáLưvớixươngcừungonlắm,cámơn.

Đạicasĩ:Anhthíchlàvuirồi,anhnhiềuvào,emđặtchoanhcảtuầnđấy,

màLụcPhồnlàbạngáianhà,làcôgáianhthổlộtrướcđóchứgì?Khoaitâyhầmthịtbò:Ừ,nghehaykhông?

Đạicasĩ:Nhìncáikiểuphấnchấncủaanhaimàkhôngbiếtlàvợanhkia

chứ?

Page 266: Tác giả: Thời Nhĩ

Khoai tây hầm thịt bò:Cô ấy đồngý côngkhai rồi, người nhà em còn

chưađồngýà?Đạicasĩ:…Emgọilạihủyđơnhàngđây.

GiảnNgộChâucườinhạo,đangđịnh tắtđiện thoại thìđộtnhiênngười

kiagửitớimộttinnhắnthoại.Trựcgiáccủaanhlinhtínhkhôngphảichuyệntốtđẹpgì,thếlàđeotainghevào,mởthử.“Quênnóivớianh,cáLưxươngcừungoàitácdụngkíchthíchsảnsinh

xươngcòncómộttácdụngnữaítngườibiếttới,đólàbổthậntrángdương,hahahhahahah Giản Vũ Trực à, chân anh không nhúc nhích được đúngkhônghahahahahatốinaydùngtayđinhéhahahahaha!!GiảnNgộChâu:“…”

Page 267: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương42

Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, sau đó tự dưng anhcũngthấycơthểmìnhkhônóng.GiảnNgộChâumởhainútáora.Cólẽlàdomớicơmnướcxong,nóngquácũngnên.Anhcốgắngtựthôimiênchínhmình.Chânkhôngđộngđậyđược,hơnnữaLụcPhồnkhôngngủcùnggiường

vớimình,không thểômhôn trong tìnhhuốngdươngkhíđại thịnh thếnàyđúnglàviệckhôngtốt!TronglòngGiảnNgộChâuvăngtụcliêntiếp,quyếtđịnhphảivấtđốngcáLưxươngcừuvàotronggócmốcmeo.Trướckhiđingủ,LụcPhồnbưngchậunướcvàophòng,chuẩnbịlaungườichoanh.Mấyngày trướcGiảnNgộChâu có thể thỏa thích ngắmgươngmặt đỏ

hồngcủaLụcPhồn,nhưngmàgiờkhắcnày,tronglònganhlạicómộtsốýđịnhtàma.LụcPhồnvừachạmvàothôimàcứnhưthểlửavụtlênlạicaohơnmộtchút,chỉcòncáchnắmchặtnắmđấmmớicóthểmiễncưỡngnhẫnnhịn.Thấycơ thể anhcàng lúc càngcăng thẳng,LụcPhồnkhôngnhịnđược

hỏi:“Anhlàmsaothế?”“…Khôngcóchuyệngì”.

LụcPhồnđangđịnhcởiquầnáoanhra,GiảnNgộChâuđãbấtgiácđưa

taychặnlại,nínnửangàymớinóiđượcmộtcâu:“Haylàhômnaykhônglaungườinữa?”“Khôngđược,mùahèkhônglaungườithìkhóngủlắmđấy”.LụcPhồn

cũngthấykìlạ,mấyngàytrướcmỗikhitớilúclaungười,anhấyđềuphấnchấntinh thần,hậnkhôngthể lộtsạchsànhsanhmớivui,saohômnaylạichầnchừkiểuđấy?GiảnNgộChâubuôngtayra:“Lauphíatrênlàđược”.

Tháiđộcủaanhđúnglàquálạlùng,màtrítưởngtượngcủaLụcPhồnthì

vôcùngphongphú,trongđầuđãảotưởngrađủthứkhảnăng,sauđóthămdòthử:“Khônglẽ…anhtèraquần?”GiảnNgộChâu:“…”

Anhnghiếnrăngnghiếnlợi:“Khôngcó!”

Page 268: Tác giả: Thời Nhĩ

“Ồ”.

Khôngcóthìkhôngcó,tứcgiậnthếlàmgì?LụcPhồnbậtcườilắcđầu,

bắt đầu cởi quần áo cho anh. Trong lúc đó, Giản Ngộ Chân vẫn run rẩykhôngngừng,đầungóntayLụcPhồnchạmvàothìlạicàngrunhơn.MàLụcPhồn laungườigiúpanhđãnhiềungàynhưvậy, cũngkhông thấyxấuhổnữarồi,thảnnhiênxửlí.Ngày hômnayGiảnNgộChâu kì lạ như vậy cô cũng thấy khá thú vị,

khôngkìmlòngđược lạimuốn laovàođùagiỡn, lúc laungười lạivờnhưchậmlại,thỉnhthoảngcòndùngmóngtayđâmđâmvàobắpthịtcủaanh.CuốicùngGiảnNgộChâucũnghiểuđượccảmgiácđaukhổkhibịgiam

cầmcủacácnhânvậtchínhtrongtiểuthuyếtrồi,LụcPhồntrêuchọcnhưthếmàvẫnphảigắngnhịn,đúnglàđạibiểuưutúcủathântànmàchíkhíkiêntrung!!LụcPhồnnânganhngồidậy,lauphíasaulưng,GiảnNgộChâunghiêng

đầulànhìnthấycầncổtrắngnõncủacô,cảđườngcongnơicổáolúcaiđócúingười.Trongnháymắt,đạinãonhưmuốnnổtung.Yếthầulạibấtgiáclănlên

lănxuống, anh cảm thấymột luồngkhí nóng tập trungxuốngbụngmình,nhiệtđộcảngườicũngtheođódângcao.LụcPhồnkhônghềhaybiếtnhữngthayđổicủaanh, lauxongphíasau

lưng,cũngnhưnhiềungàytrước,côhônnhẹlênmáanhmộtcái,biểudươngsựphốihợpcủangườinày.Đôimôimềmmạichạmlênmặtmìnhchẳngkhácnàochiếclôngchimêm

áiđảoqua,cũnghệtnhưcơnsóngthầnậpvàolòngGiảnNgộChâulúcnày.Mẹnó,giờmànhịnnữathìkhôngphảiđànông!!KhóemiệngGiảnNgộ

Châumímlại,độtnhiênquayngười,ômchặtvòngeocủaLụcPhồn,khôngbuồnđểtâmđếnvẻkinhngạchoảnghốtcủacô,cứthếấnmôimìnhxuống.Lànmôi dịu dàngướt át vừa tiếp xúc như thểmột viên lửa đỏ rơi vào

chảonóng,chỉtrongnháymắtđãbừnglênngọnlửahừnghựckhôngcáchnàongănnổi.GiảnNgộChâugiữchặtlấygáycô,vừathôlỗvừamạnhbạoquấnquýttriềnmiên.Cơthểngửarasau,đầucủaanhđụngphảitườngnhưlạikhôngcóchút

Page 269: Tác giả: Thời Nhĩ

cảmgiác,chỉlogắngsứcômngườinàođómàhôn,sứclựcấynhưkiểuhậnkhôngthểnghiềnnátngườikiavàolòng.LụcPhồnvừamuốnđốiphóvớisựxâmlượchừnghựcnóngbừngcủa

anh,vừalochânanhcóchuyệngì,haitayđỡtrướcngựccảbuổicũngkhôngđẩyrađược,đểmặcanhchiếmhếttiệnnghi.Đếnnửangàysau,giócuốnmâyvầnmớitạmthờingơinghỉ,GIảnNgộ

Chânnhẹnhàngngậmlấycánhmôikiatừtừliếmmút.LụcPhồncũng tỉnh táo lạigiữacơný loạn tìnhmê,côhơiđẩyanh ra,

nghiêngđầusangnhìnthửchânanh:“Chânanhcósaokhông?”“Khôngsao”.

Hìnhnhưanhhôncònchưađủ,cứnhíchlạigần,lầnnàyLụcPhồnquyết

địnhđẩyanhra:“Chângãyrồimàkhôngchịungoanđi.Nằmxuốngnào”.GiảnNgộChâutiếcnuốithởdàithườnthượt.Vớibầukhôngkhívừarồi,

nếucơthểkhôngsao,chắcchắnanhsẽđèLụcPhồnxuốngdưới…quênđi,thếnàycũngtốtrồi.Đêmkhuya,GiảnNgộChâunằm trên giường trừngmắt nhìn trần nhà.

Vốncứ tưởnghôn rồi sẽdập lửađược thôi,aingờ lửacàngcháycàng to.Khôngcáchnàongủđược,trongđầutoànlànhữngtưởngtượngmêngười.Thởdàimộthơi,GiảnNgộChâuquyếtđịnhphảilừaLụcPhồntớiđây,

dùsaongủsátbêncạnhcòntốthơnlàtựmìnhgiảiquyếtvấnđề.Maymà Lục Phồn cũng chưa ngủ được, thấy tin nhắn của anh thì vội

vàngxuốnggiường,lolắngbậtđènlên:“Anhđauchânà?”GiảnNgộChâumặtkhôngđỏtimkhôngđậpđáp:“Ừm,hìnhnhưvị trí

khôngthoảimái”.LụcPhồnđixuốngcuốigiường,điềuchỉnhlạivịtríchoanh:“Cókháhơn

không?”Anh lắcđầu,mặtmàykhổsở,nhíu lôngmàynói tiếp:“Nằmvớianhmộtlúc”.LụcPhồnthươnganhbịđau,đươngnhiêncôsẽkhôngtừchối,quayvề

phòngmình tắtđiềuhòađi, sauđóchuivàochăncủaanh.Trongchănrấtấm,càngtớigầnanhcàngcảmnhậnđượchơinóngtảnratừngườikia.LụcPhồntựasátvào,nghiêngngườinắmchặttayanhrồikhẽnói:“Nếuđaulắmthì uống một viên thuốc giảm đau nhé, bác sĩ nói không nên uống quá

Page 270: Tác giả: Thời Nhĩ

thườngxuyên,nhưngthỉnhthoảngmộthaiviênvẫnđược”.GiảnNgộChâucũngnắmchặttaycô,lòngbàntayươnướtmồhôi,Lục

Phồncòntưởnglàdođaumàchảy.“Khôngcầnđâu,thuốcgiảmđaugâynghiện,anhcóthểnhịnđược”.Anh

nghiêngđầu,nhẹnhàngcọcọvàomặtcô,thìthầm:“Emởđâylàtốtrồi”.LòngLụcPhồnrungđộng,côvònglấyhônganh,tựađầulênbảvairộng

lớn:“Ừm,emnằmcùnganh,anhngủđi”.SaomàGiảnNgộChâucó thểngủđượcđây.LụcPhồncàngtớigầncơthểanhlạicàngthêmrốiloạn,cuốicùngngaycảhítthởcũngnặngnềkhókhăn.Lục Phồn cứ tưởng anh đang nhịn đau, nên không ngừng hôn nhẹ lên

khuônmặtngườinàođó.GiảnNgộChâunhâncơhộiđó,níulấycổcô,sứcmạnhấyhoàntoànkhônggiốngmộtbệnhnhânđangbịđauchútnào.LụcPhồnthươnganhnênkhôngdámkhángcự.Trongbóngtối,tiếngthở

dốcrõràngnặngnhọc,tìnhmêquấnquýt,hơithởvấnvương.Kếtthúcmộtnụhônnóngbỏng,lúcnàyLụcPhồnmớipháthiệnratayanhđãchuivàováyngủcủacô,nhẹnhànglướtkhẽtrêndathịt.Lòngbàntaycủaanhhơichaichai,masátlàmlàndasaulưngnhưtíchđiện,xôngthẳnglênđạinão,côvôthứckhẽưmmộttiếng.GiảnNgộChâunhưthểđượcuốngthêmthuốclắc,vộivãômcảngườicô

lênngườimình,tưthếthuậntiện,bàntaytolớncànglàmcàntrongquầnáongườikiakhôngcòngìngăncở.KhuônmặtLụcPhồnđỏbừngnhưsắpnhỏrathànhmáu,côsợđụngtới

chânanh,luốngcuốngmuốnbòxuống:“Đừngrộn”.GiảnNgộChâurênkhẽmộttiếng,LụcPhồnhoảngtớimứckhôngdámđộngđậythêm.Anhkéodàimộtlúc,làndanhẵnmịnmềmmạiđếnkhôngmuốnbuôngtay:“Emđừngđộngthìanhsẽkhôngđau”.LụcPhồnkhôngcòngìđểnói,giữalúccôcònđangdodựphânvân,Giản

NgộChâuđãănsạchđậuhukhôngcònlạichútnào.Khôngvừalòngvớivachạmbênngoài,anhbắtđầuvừaxoaxoabópbóp,sứckhôngmạnh,nhưnglạikhiếnngườitamềmnhũnnửangười.LụcPhồncắnrăngnói:“Anh,anhgiảvờ”.GiảnNgộChâuvôtộiđáp:“Khôngcó,chânanhđauthật”.

“…”

Page 271: Tác giả: Thời Nhĩ

Côkhôngnóinênlời,bởivìcôcảmgiácđượcnơinàođócủaanhđang

bắtđầurụcrịch,kềsátbắpđùimình,cảmgiácrõràngđókhócóthểbỏqua.MặtLụcPhồnnhịnđếnđỏbừng:“Anh…”

GiờthìGiảnNgộChâuđãhoàntoànkhôngbiếtxấuhổlàgìnữa:“Phản

ứngsinhlíbìnhthường,emnêntìmhiểumộtchút”.LụcPhồnquyếtđịnhkhôngdungtúngchongườikianữa,nhấtquyếthất

tayanhra,sauđóxoayngườinằmcáchanhthậtxa:“Ngủ”.GiảnNgộChâuyênlặng.Bâygiờtìnhhìnhcủaanhquảlàkhókhăn,vợ

khôngchịugiúp,anhlạikhôngthểtựđivàovệsinhngâmnướclạnh,chẳnglẽcứthếnàycảbuổitối”.Nhânsĩtàntậtkhôngchiếmđượcyêuthương!Thếgiớinàykhôngcótình

yêuà!GiảnNgộChâucựckìđaukhổ,thởmộthơithậtdài.LụcPhồnnằmmột lúc lâu, tiếnghít thởbêncạnhvẫnnặngnềnhưthế,

tronglòngcôgiãygiụamộtlúclâu,cuốicùngcũngthứcthờiquaylại,cóhơimấttựnhiênnhỏgiọnghỏianh:“Nếukhông,emdùngtaygiúpanh…?”GiảnNgộChâu:“Khôngcần,anhbiếtemchêanhquè,khôngmuốnthân

thiếtvớianh”.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâu:“Thậtđấy,emkhôngcầnquantâmanh,chắcnửatiếnglà

ổnthôi”.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâuthởdài,chẳngkhácnàochấpnhậnsốmệnhcựckhổbất

công.Ảnhđếnàokiadùngcảđờimìnhchonghiệpdiễnxuất:“trongxươngđềulàdiễn”,muốngạtngườitathìtrướchếtlàphảigạtchínhmình!Đâylàchânlíđấy!Vàhiểnnhiên,LụcPhồnbịgạt.Côcắnrăngmộtcái,trựctiếpbắtđầu,kéoquầnanhxuống.GiảnNgộChâu:“…”

****khôngthểmiêutả******

Rốtcụcthếgiớicũngyêntĩnh,LụcPhồnrửatayxongthìquaylại,nhìn

người nào đó đang thỏamãnmỉmcười, haimắt nhưphát sáng cả lên, cứ

Page 272: Tác giả: Thời Nhĩ

nhìncônhưvậy.Côlàmnhưkhôngthấy,tắtđènđingủ.GiảnNgộChâubậtcườikhẽgọitêncô.Nhưngmàaikialạicứbịtkíncả

tai,nghĩđếnchuyệnmìnhvừalàmlạiđỏbừngmặtmũi,tựtráchsaomìnhlạiphóngtúngthếnày.GiảnNgộChâuthấycôthẹnthùngnhưvậycũngkhôngépbuộcnữa,vuốtvemáitócngườikiarồidỗdànhcôngủ.Chỉchốclátsau,LụcPhồndầndầnbuồnngủ,cuốicùngcũngbấtgiácthiếpđi.Ngàyhômsau,LụcPhồnxácnhậnnhữngđồbổkiađềulàhàngthậtgiá

thật,bởivịGiảnNgộChâusaumộttuầnbồibổ,khôngphụsựmongđợicủamọingười,aikiađãchảymáumũiđầycảgối.SaukhiGiảnNgộChântỉnhlạicũngthấymáumũilênhláng,anhnghĩthầm,chắcchắnlàdogiấcmộngxuântốiquathưtháiquáđây.

Page 273: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương43

Máumũichảyquánhiều,LụcPhồnvừanhìnđãhoảng,chonênmộttuầnsaucũngkhôngdámchoanhănđồgìquábổnữa.Chỉcóđiềucálưxươngcừu thìvẫnăn,mặcdùcóaiđó liềuchếtkhông theo, rồi lại bày trò cáchchức không đáng lấymột đồng, nhưng Lục Phồn kiên trì không lãng phílươngthực,nhấtquyếtépanhănmộttuầncálưxươngcừu.GiảnNgộChâu cứ thế vượt quamột tuần dầu sôi lửa bóng.Ngoại trừ

ngàythứnhấtLụcPhồnnhẹdạdậplửagiúpanh,mấyngàysauđótoànphảitựmìnhchịuđựng.Cứtiếptụcnhưvậynữathìbịbệnhmất!!MỗingàyGiảnNgộChâuđềuoanhtạcweibocủađạicasĩnọ,đạicasĩ

còn“sănsóc”gửithêmchoanhmộttuầnthứcăn.Hahaha,nhânsĩthươngtậtthìkhôngcónhânquyền.Ănliêntụcmộttuầnliền,dùcóngonđếnmấycũngphátngán,GiảnNgộChâucứtưởngLụcPhồnsẽđổimónăn,khôngngờngàyhômsaulạitiếptụcnhìnthấydĩacálưkhovàxươngdêhầmcay,anhmuốnphuncảngụmmáurangoài,bựcbựcbộibộichỉvàođĩathứcăn:“Vợà,khôngphảiemnóiănchánrồià?”LụcPhồnđápnhẹnhưmâygió:“Đúngmà,vìthếemmớithayđổimón

ănchomình,còncáinàylà làmchoanhăn”.Nóixong,côbưngtiếpmấymóndànhchomìnhlậtđậtđira.Lòngxào,thịtbằm,cáhươngthungchiêngiòn,…Mùi thơmphảngphất,GiảnNgộChâukhôngnhịnđượcnuốtmộtngụmnướcbọt.LụcPhồnđắcýngậmmộtmiếngcárồihípmắthưởngthụ.Giản Ngộ Châu nhìn lại đống cá lư trong chén của mình, lại nhìn cá

hươngthungcủaLụcPhồn,rốtcuộckhôngnhịnhơnđượcnữa,anhnghiêngngườitớicắnnửađoạncáchiềnphíangoài.Hàm rănghai người chạmvàocùngmộtnơi,LụcPhồnngửa ra sauné

tránh,cáđãbịanhănmộtnửa.Rốtcuộccũngđượcănmộtmónkhácngoàicálưxươngcừu,GiảnNgộ

Châucảmđộngmuốnrơinướcmắt,vôcùngquýtrọngnângniumiếngcáchiênnhỏvừagiànhđược.LụcPhồnbậtcười:“Ngonvậyà?”

GiảnNgộChâunuốtxuốngrồinghiêngngườisang,hámiệngrahiệucô

choanhăn.

Page 274: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnthấykhábuồncười,gắpthêmmộtmiếnglòngxàođưatớibên

miệnganh,anhvừađịnhcắn là lại chuyểnđũađi,miếng lònggià rơivàochínhmiệngmình.“Cơmtrongchénmớilàcơmtrưacủaanh,ngoan”.Côvuốtvetócngười

nọ,cườivuivẻ trênsựđaukhổcủangườikhác.GiảnNgộChâucảmthấynhất địnhmình phải chấn chỉnh lại uy nghiêm củamột người chồng, nếukhôngLụcPhồncứbịnuôngchiềuthếnày,cókhisaunàycòncưỡilênđầuanhnữađấy.Mớivừaquyếtđịnhxong,mộtgiâysau,anhmềmmỏngnói:“Mộtmiễngnữathôi…”Lục Phồn cảm thấy hình nhưGiảnNgộChâu càng sống càng thụt lùi,

nhưngmàkhông thểkhôngnói, trựcnam làmnũng thếnày, khụ,đúng làkhómàchốngđỡnổi.Côgắpmộtmiếnglònggiàlên,chovàomiệnganh.Haingườicứanhmột

miếng emmộtmiếng, giải quyết xong bữa cơm trưa. Lục Phồn nhìn anhthâmthùđạihậnvớimóncálưxươngcừunhưthếthìcũngkhôngépanhănnữa,haylàtặngchoNgụyGiaNgữđi,côbéđómấyngàynaytoànởnhàănmì,ngườicũngsắptrươngthànhmìgóirồi.Đảomắt đã vào thu,GiảnNgộChâu đã có thể tựmình xuống giường,

chốnggậyđilạitrongmộtphạmvinhỏ,vấnđềsinhhoạtcánhâncũngthuậnlợihơn,nhưngmàvềkhoảntắmrửaanhvẫnkiêntrìchorằngmìnhkhôngcónănglựcđểhoànthànhđộngtáccó“độkhócao”nhưthế,mặtdàymàydạnmuốnLụcPhồngiúpanh.LụcPhồnởvớianhđãlâu,damặtcũngdàylênkhôngít,giờđãcóthể

mặtkhôngđổisắcgiúpanhcởiquầnmặcáo.…Thỉnh thoảng còn giải quyết thay ai kia…Lục Phồn cảm thấymình

đúnglà“côhộlítậntụynhấttronglịchsử”,đángđượcghicông.Ngàyhômnayhaingườilạimặtđốimặttrênbànăncơm,cuốicùngGiản

NgộChâu cũng có thể ăn uống bình thường, khẩu vị cũng tốt hơn, thỉnhthoảnglạigắpchoLụcPhồnítrau,miệnglẩmbẩm:“Ănnhiềumộtchút,emgầyquá,ômtoànthấyxương”.GầnđâyLụcPhồnphảilàmviệckhánhiều,mộtthánggiảmgầnnămcân,

trướcmắtchươngtrìnhđangtronggiaiđoạnchuẩnbị,cuốicùngcôcũngcóthểthởphàomộthơi,cũngđịnhbùlạiđốngthịtđãmất.

Page 275: Tác giả: Thời Nhĩ

“Anhđừnggắpđồanhkhôngthíchsangchoem”.Côkhôngkìmđượcnổiđiên:“Anhlàconnítmườituổiđóchắc”.Giản Ngộ Châu nghiêm mặt nói: “Em không hiểu rồi, những thứ anh

khôngthíchăntoànlàmónnhiềudinhdưỡng,emnênănnhiềumớiphải”.LụcPhồntrợntrắngmắtlên,lườiphảitranhluậnvớianh.ĐộtnhiênGiản

NgộChâunghĩtớichuyệngìđó,vờhỏinhưthểkhôngquantâmlắm:“Dạonàyemcó thích thứgìkhông?Cáigì cũngđược”.LụcPhồn sững sờ,bậtcườinói:“Anhđịnhlấythânbáođápđểcảmơncôngchămsóccủaemđấyhả?”Anhcònđànghoàngtrịnhtrọngtrả lời:“Nếuemcóýnàythìanhđồng

ý”.“…Thôiđi”.

Anhchớpmắtmộtcái:“Emkénquáđi,cáinàycũngkhônghàilòngà?”

“Cógìhaymàhàilòng?”LụcPhồnnhìnanhmộtcái,nhưkiểutrêutức

chọcanh:“Mườiphút?”GiảnNgộChâucứngđờ:“…”Anhnhớlạimộtlầntuầntrước,buổitốibi

thảmnhấtthếgianđóđãbịanhhoàntoànxóakhỏibộnão…cólẽlàdokhókìmnénquá,độngtáccủaLụcPhồnlạiquábấtngờ,khiếnanhkhônggiữđược,chonêntrướcthờigian…Vậy,mà,cô,ấy,vẫn,nhớ!!!Côđãđồngýlàsẽquênmà!!!

Tựtônđànôngnhưcànhkhôbịtànpháđứtlìa,GiảnNgộChâuhậnđến

nghiến răng, khuôn mặt bất động từ trước đến giờ xuất hiện vẻ oán hậnkhôngcamlòng,anhchốngchế:“Đólàvìbấtngờ!”LụcPhồnbìnhchânnhưvại,đặcbiệthưởngthụdángvẻthởhổnhểncủa

GiảnNgộChâu:“Cómộtcổnhântừngnói,khôngnênquênbấtkìchuyệnngoàiýmuốnnàocả,nóikhôngchừngđólàkếtcụcvềsau”.GiảnNgộChâu:“Cổnhânnàođó,anhmuốnđiđốttiềngiấychoôngta”.

“WalZijiSood”.

“Làaivậy?”

LụcPhồnnhanhtaygiànhđượcmiếnggàhấpmuốicuốicùngtrongđĩa:

Page 276: Tác giả: Thời Nhĩ

“Anhđoánxem”,“Cánhgàcủaanh!Anhmuốntớitrungtâmgiađìnhphảnánh,embắtnạt

trượng phu tàn tật. Emđã nóimột người bamiếng, cuối cùng anh chỉ ănđượccómộtmiếng!”GiảnNgộChâucựckìđaulòng,khókhănlắmmớithoátđượcđốngđồbồ

đạithịnhdươngkhí,rốtcuộcmớicóthểănnonêmộtbữa,cuốicùngLụcPhồnlạinhanhtayhơnanh,roẹtroẹtđãănxongbamiếng,cònnhânlúcanhquayđầumàgiànhluônphầncủaanh.Cáigìcòncóthểnhịnđược,chứcướpđồănthìkiênquyếtkhôngnhịn!

Dùcólàvợmìnhcũngkhôngnhịnđược!Anhnhấtđịnhphảitớitrungtâmgiađình!Anhnhấtđịnhphảichấnchỉnhlạikỉcươngvợchồng!LụcPhồnnhảxươngra,lấykhăngiấylaulaukhóemiệng:“Ngoan,tựvề

giườngchơiđi”.Chỉcómộtmìnhmìnhcóýchíchiếnđấu,đồngchítàntậtGiảnNgộChâu

đànhphảibấtđắcdĩngừngchiếntranh,quayvềnằmtrêngiường.Tốinaynhấtđịnhphảiđòilạicôngbằng.Anhnghĩ.Vàđươngnhiên,kếhoạchcủaaikiacũnghoàntoànphásản.Từ khi động tác của anh càng lúc càng làm càn, Lục Phồn kiên quyết

khôngchịungủchunggiườngvới anh.GiảnNgộChâuchờđếnmườigiờvẫnkhôngthấymặtngười,khiđấyanhmớipháthiệnhóaraLụcPhồnđãvềphòngcôrồi,đểlạimìnhanhchănđơngốichiếc.Lạnhlùng,thêthảm.Ngàyhômsau,lúcLụcPhồnvừarờigiườngđãnghe

thấytiếngtừtrongbếpvangra,côvộivàngtròngthêmápbông,raphòngbếp,GiảnNgộChâuđangchốnggậykhókhănđứngđánhtrứnggà,côhơibiếnsắc:“Anhlàmgìthế,đóibụngà?”Côgiậtlấycáibát,đặtlênbànrồiđỡanhrakhỏinhàbếp.

“Cóphảingaycảđánh trứnganhcũngkhông làmđượcđâuchứ”.Giản

NgộChâunhìnLụcPhồnlolắngnhưthếthìcũngthấybuồncười,nhưngmàkhông làm trái ý cô, cùngđi ra khỏi bếp: “Mấyngàynay emhay rời nhàsớm,bữasángcũngkhôngănthìphảilàmsaođây?”Lục Phồn đỡ anh ngồi xuống ghế sa lon phòng khác: “Emmua ở ven

đườngđượcmà, anhđừngnghĩ lung tung, phải tĩnhdưỡng cho chânmaulànhthìemđãcầutrờikhấnphậtlắmrồi,đượckhông?”

Page 277: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâucườikhẽ:“Được”.Sauđóanhlạitựbổsungthêmmộtcâu

kháctronglòng:“Khôngmaulànhchânthìsaocóthểchinhphụcemđượcđây?”Đươngnhiên,LụcPhồnnàobiết trongđầuaikia toàn lànhữngsuynghĩđentối,cấtgậychoanhxong,côđưađiềukhiểnchongườinọchuyểnkênh.“Hômnaykhôngtớiđàitruyềnhìnhà?”

“Ừm”.LụcPhồnvươnngườimộtcái:“Xếchiềuemmớiđi,emlàmbữa

sángchoanhtrướcnhé,anhthíchmóngì?”GiảnNgộChâuvuivẻgậtđầu,mắtdịudàngtrìumến:“Ngheem”.

LụcPhồnrunrunnổidagàđầyngười,lắcđầumộtcáirồixoayngườivào

bếp.Gầnđâyngườinàykhôngbìnhthườngcholắm…Buổichiều,LụcPhồnngồixemphimvớiGiảnNgộChâuxongthìtớiđàitruyềnhình.GiảnNgộChâu ngồi trên ghế salon, nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định đitrưngcầuýkiếncủangườikhác.Khoaitâyhầmthịtbò:Lúcsinhnhậtvợmọingườilàmthếnào?

Mỗcasĩ:Ăncơm,ngủ

Khoaitâyhầmthịtbò:Khôngrặngquàà?

Mỗcasĩ:Tựxemmìnhlàquàluôn.

Khoaitâyhầmthịtbò:…

Mỗcasĩ:Ô,anhmuốnđưacũngkhôngtặngđược,mộtngườitàntậtthôi

mà,đừnglàmtrògìnhéKhoaitâyhầmthịtbò:Nhanhgópýchotôi,côấysắpvềrồi.

Mỗcasĩ:Anhcóthểtựmìnhhầuhạ,hiệuquảtuyệtvời,chắcchắncôấy

khôngchịunổi,nóikhôngchừngcònchủđộngnữađấy.GiảnNgộChâurơivàotrầmtư.

Chủđộng…Đúng thế, chânanhkhôngđộngđậyđược,nhưngnếuLục

Phồncóthểchủđộngthìgiấcmộngxuâncủamìnhcũngcóthểthànhsựthậtrồi!Quyếnrũ,nhấtđịnhphảiquyếnrũ.Damặtđãlàgì,tựtônđànônglàcáithágì,sovớivợchảlàcáirắm.

Page 278: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuquyếtđịnhxong thì chốnggậyvàonhàchuẩnbị.HômnaylàsinhnhậtLụcPhồn,nhấtđịnhanhphảitặngchocômộtniềmvuibấtngờ.Anhdươngdươngtựđắcnghĩ,cókhiLụcPhồnmuốnngừngmàkhông

ngừngđược,cókhicònkhôngrờikhỏianhnửabước.Trướcgiờcơmtối,LụcPhồnquayvềnhà, trướckiaGiảnNgộChâusẽ

ngồitrênghếsalonchờcô,ngàyhômnaylạikhôngthấybónganhđâu.LụcPhồnđặtmấymónănvừamuavàotủlạnhthìnghecótiếngngườigõcửa.Không lẽ là chuyểnphát nhanh?Côđi ramở thử, ngoài cửa thình linh

vang lên tiếngpháoruybăngnổ tung,sauđó làmấy tiếnghôkhôngđồngđềucholắm:“Sinhnhậtvuivẻ”.LụcPhồn choáng vángmột lúc, dây ruy băng rơi trên đầu cô cả đống,

nhìncũngthấybuồncười.HứaNghiNhãhihihahaphủigiúpđi:“Xemvẻngơngẩncủachịkìa,khônglẽchịquênsinhnhậtmìnhrồià?”TrầnDịchcườinói:“Chắcchắnlàquênrồi,nhưngmàchúngtasẽkhông

quênsinhnhậthaitámtuổicủacôđâuhahaha”PhươngDuệcũngtrêutheo:“Chúcmừngcôcáchbamươichỉcònthêm

mộtbước”.LụcThờigiơchiếcbánhgatôhaimươnbốntấclên:“Chị,emmuabánh

gatochocolatechịthíchnhấtđâynày”.NguyGiaNgữcũngxáchmộtcáitúilớn:“ChịTiểuPhồn,emchọnquà

mấyngày luônđó,hỏiLụcThờirất lâu,hắnmớichịunóichoembiếtchịthíchcáinày”.LụcPhồnquênsinhnhậtmìnhthật,nhìnthấybạnbèemtraiđềunhớcả,

tronglòngcũngcảmđộngkhôngthôi:“Cảmơn…”“Cảmơngìchứ,khôngcầnkháchsáo”.HứaNghiNhãtrựctiếpđivào:

“Hômnaycóănuốngđànghoàngkhông?”LụcPhồngiờmớinhớra,giờiạ,GiảnNgộChâuởđây!!!

Côđangđịnhrủmọingườirangoài,LụcThờiliềnngănlại,cườikhông

cóýtốt,thấpgiọngnói:“Sớmmuộngìcũngcóngàyanhrểphảilómặtramà,chị,chịđừngkimốctàngkiềunữa,anhrểlàtiểuthưkhuêphòngsao,nàocóaikhôngnhậnrađâuchứ”.

Page 279: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồndởkhócdởcười:“Tàngkiềucáirắm,cóphảiemcốýdẫnhọ

tớikhông?”LụcThờigiơhaitaylên,vôtộinói:“Emkhôngcó,làchịNghiNhãnói,muốnănđồchịlàm”.LụcPhồnnguýtcậumộtcáidài,địnhđểhọởphòngkháchrồivàonhàtìmGiảnNgộChâuthử.Dùsaosớmmuộngìhaingườicũngphảicôngkhai,nóichuyệnvớibạnbècôtrướccũngtốt.Nhưngmàcôcònchưa tớicửa,ngườibên trongđãmởcửađi ra,kèm theođó làtiếngcườitrầmthấpkhànkhàn:“Emyêuvềrồisao”.SaukhiLụcPhồnthấyrõ,cảngườiđềungẩyngẩnđờra.GiảnNgộChâu

mặcmột chiếc áomáu xám tro bó người cổ áo khoét sâu hình chữV, áomỏngbósátvàolànda,cổsâuđếntậnbụng,hoàntoànmiêutảrõràngcơngựchoànmỹcủangườikia.Phíadướilàchiếcquầnjeaneothấp,lưngquầnnhưkiểusẽsắprơixuốngliền,eonhỏlộrangoàihoàntoàn,vàcảđôichândàiđầymêhoặc.Khôngchỉnhưvậy,vìquầnquáchật,nơinàođócũnghết sức rõ ràng,

pháchọađếnmứcngườitakhôngmuốnchúýcũngkhôngđược.Nhìn kĩ lại thì hình như anh ấy còn làm tóc và mặt nữa, mái tóc để

nghiêngquatrướctrán,vừahỗnđộnnhưnglạirấtđẹptrai.Trướckiarâuriaxồmxoàmgiờcũngcạohếtsạchsẽ,khuônmặtđường

nétmàgóccạnh.Đôimắtsángrực lườibiếngliếcngangqua,quả thựccóthểhúthồnngười.Gợicảmmàquyến rũ,LụcPhồnchoángváng, toàn thểmọingười trên

ghếsaloncũngchoángváng.Khôngkhínhưđọnglại,bốnphíarơivàoyêntĩnh.Mộthồilâusau,GiảnNgộChâulàngườiđầutiênphảnứnglạiđược,anhcốgắngkiềmchếkhóemiệngđangcogiật,vậndụnghếttoànlựcđểtrấnđịnh,rồigậtđầukhẽvớimọingười,sauđódựatườnglêlếtvàotrong.Rầmmộtcái,đóngsầmcửalại.Mọingườihoànhồntrongnháymắt.

VẻmặtLụcPhồncũngphứctạpcựckì, tronglòngnhưcó10ngàncon

fuckyourmotherchạyqua,ngơngơngẩnngẩn.HóaralúcTửTrựcNamởnhàtựchơimộtmìnhlàthếnàysao!!Saoanh

khôngcởisạchrồichạyraluônchứ!!!

Page 280: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương44

Trênghế sa lon,mọingườiđềunhư thểbị sét đánhngangqua, vẻmặtkhôngsaotinnổi,cằmcònsắprơixuốngđất.LụcPhồnlúngtúngcựckì,đủthứcảmxúcvàcòncảchútxấuhổkhónóithànhlời.ChắchọkhôngnghĩcôvàGiảnNgộChâuởnhàsẽhaychơithếnàyđâunhỉ…Đừngnghĩnữa,càngnghĩcàngxấuhổ.HứaNghiNhãlàngườiphảnứngđầutiên,côấyphìramộtcâuthôtục:“Mẹnó,LụcPhồn,cậuvớiGiảnNgộChâubaogiờthếhả?”Mấyngườikháccũngkịpđịnhthần,mồmnămmiệngmườinháonhàocả

lên,LụcPhồnđauđầuđáp: “Tôi sẽgiải thíchvớimọingười sau, cứngồiuốngnướctrướcđiđã”.Nói xong, cô trốn luôn vào phòng giản Ngộ Châu, cuối cùng tai cũng

đượcyêntĩnhmộtlúc.Giản Ngộ Châu đang ngồi ở trên giường, tay đỡ trán, hình như đang

nghiêmtúcsuynghĩvềnhânsinh.LụcPhồnmiễncưỡngnhịncười,nhưngđángtiếclàlúclêntiếngvẫnnghethấyrungrung:“Anh…làmgìthế?”GiảnNgộChâunhẹnhàngđưamắtliếcnhìncômộtcái,nhưkiểukhông

nghekhôngnhìn.Anhbỏhếtmặtmũi,hạhết tựtônđểđiquyếnrũvợ,cảđờichắcchỉmỗilầnnày,vậymàlạibịmộtđốngngườixalạnhìnthấy…LụcPhồnvừabuồncườivừađaulòng,lấymộtbộđồtrongtủquầnáora:

“Nhanh thayđồđi,đừngđểmọingườicườinữa,đạiminh tinhđangkhậpkhiễngchânmàcònbàytrò,anhthíchchơithậtđấy”.GiảnNgộChâuuểoảirũvai:“Saoemkhôngnóihômnaybạnđến?”

Nếuanhmàbiết,anhsẽmặcđồđẹptraimộtchút,ítnhấtcũngkhôngmàu

mènhưbộđồhiệntại…anhthấyhìnhnhưmìnhbịthiểunăngmấtrồi…“Emkhôngbiếtthậtmà,emquênmấthômnaylàsinhnhậtmình,họcũng

khôngnóimộttiếngđãtớirồi”.Côdừngmộtchút,độtnhiêncúingườixuống,sátgầnmặtanh,cườicong

cảmắt:“Anh..địnhlấythânbáođápthậtđấyà?Mặcđồđấyđểquyếnrũemsao?”GiảnNgộChâugiảvờtrấnđịnh:“Khôngcó”.

Page 281: Tác giả: Thời Nhĩ

TínhLụcPhồnlàvậyđấy,lúcGiảnNgộChâukhôngbiếtxấuhổthìcôthẹnthùng,lúcGiảnNgộChâuxấuhổthìcôlạimặttrơ,giờnhìnthấyGiảnNgộChâungượngngùngramặt,côlạingảngớnđưataynângcằmanhlên,sauđócà lơphấtphơnói: “Yêu tinhà, cònkhôngchịu thừanhậnđi.Nóithật,anhthànhcôngrồiđấy,dángngườiđượclắm”.Nóixong,côvuốtvekhoảngdathịthởratrướcngựcanh,cườihahả.Lúc

nàyGiảnNgộChâumớingớramìnhđangbịđùagiỡn,tựdưnglạithấydởkhóc dở cười, muốn kéo cô tới dạy dỗ một trận, nhưng bị cô né được:“Nhanhthayđồnào”.HiếmkhiGiảnNgộChâutáobạomộtlần,phôdiễnhếtdángngườiramà

lại bị nhiều người thấy được, trong lòng Lục Phồn cũng khó chịu khôngkém,cônghĩđúnglàLụcThờinóitrúngrồi,côđangkimốctàngkiềuđây.GiảnNgộChâubịcôđùagiỡnthì tronglòngcàngngứangáykhóchịu,

hậnkhôngthểkéocôlạimàhônhítmộthồi,nhưngmàtháiđộcủaLụcPhồnkiênquyếtquá,anhđànhphảihậmhựccởiđồra.Cởiáotrên,cảngườichỉcònmộtchiếcquầnjeanbósát.Trêndướigìcô

cũng nhìn hết rồi, nhưngmà lúc đó lòng cô sáng như gương, bây giờ cáidángvẻnửachenửamặcthếnàytrôngGiảnNgộChâucòngợicảmhơnrâtnhiều.LụcPhồnkhôngcầmlòngđược,bịtmũiđịnhrútluirangoàitrước,vừa

mởchốtcửara,ngườibênngoàilạingãnhàovàotoànbộ,aiauiacảđống.LụcPhồn:“…”

GiảnNgộChâulậptứclấyáochengười,giốnghếtnhưcôdâunhỏchịu

nhục,vẻmặtvôcùngthêthảm.Mọingười:“Haha,hahahah,đingangqua,ngangquathôi,haingườitiếp

tục,tiếptục…”Saumườiphút,rốtcuộcmọingườicũnghộitụtrongphòngkhách.GiảnNgộChâukhônghổ là ảnhđế, thayđổi trangphụcxongnhưthoátthaihoáncốt,chuyệnlúngtúngvừarồicũngnhưthểnóchưatừngxảyra,lấytưtháichủnhàônhòachàohỏimọingườimờuốngtràănvặt.Hóarađànôngcởiđồramặcđồvàolạikhácnhauđếnvậy.

Anhbìnhtĩnhthongdong,màmọingườilạilúngtúngtìmtòi.Mặcdùlà

thế, được đạiminh tinh rót trà họ vẫn thấy có hơi gò bó, đặc biệt là LụcThời,saocậulạicảmgiácnhưGiảnNgộChâumớilàchủnhâncănnhànày

Page 282: Tác giả: Thời Nhĩ

vậy,còncậulàngườingoàitớiđây??Lục Phồn và GiảnNgộ Châu người bên ngoài người bên trong, người

phòngkháchngườiphòngbếp,phốihợpnhịnnhàng,rấtcóphongcáchphuthê.SaukhiGiảnNgộChâukhiếnbạnbècủaLụcPhồnhoàntoàntintưởngvào câu chuyện tình yêu truyền kì đầymàu sắc của hai người, Lục Phồncũngvừalàmcơmtốixong,bắtmọingườingồixuốngăncơm.Trên bàn bày toànmón ngon,mọi người vội vàng lấy đũa gắp gắp ăn

ngấunghiến.LụcPhồnvàGiảnNgộChâungồicạnhnhau,nhìnanhlàmvẻnhưchủnhàbắtchuyệnvớimọingườiăncơm,tronglòngcôlạikhôngkhỏibuồncười.Lúcmớibắtđầumọingườicònkhôngdámngồiyên,nhưngmàdángvẻônhòalịchsựcủangườinọcũnggiảmbớtkhoảngcáchítnhiều,ănxongmộtbữacơm,mọingườiđềucóthểcườinóitángẫuvớianhthêmmấycâu.Saukhiănxong,LụcPhồnđỡGiảnNgộChâuvềphòng,anhvẫnchưa

hoạtđộngtrongthờigiandàiđược,hơnnữagiờngoàikianhiềungườinhưvậy,nằmtrêngiườngvẫnantoànhơnhết.LụcPhồnchuyểnmấyquyểnngôntìnhanhmuốnsanghếttủđầugiường:

“Lúcănbánhngọtemsẽquaylạigọianh”.GiảnngộChâugianghaitayra:“Ômmộtcái”.

LụcPhồnmímmôicười,cúingườinằmngoàitrướcngực.

GiảnNgộChâubuồnbựcbậtcườimộttiếng,siếtchặthaitay,haingười

lẳnglặngômnhaumộtlúc,LụcPhồnmớinói:“Hômnay…cảmơn“đạilễ”màanhchuẩnbịchoemnhé,saoanhbiếthômnaylàsinhnhậtem?”Anhcóvẻđắcý:“Cáigìcủaemanhcũngbiếthết”.

“Thốilắm”.Dùnóinhưthếnhưngmắtcôđãcongcongmỉmcười.Giản

NgộChâunhíumày:“85,60,85”.LụcPhồn:“…”

“Gầnđâygầyquá,thángtrướccònlớnhơnmộtchút”.

Anhđườnghoàngtrịnhtrọng:“Anhnghenóicongáimàgầythìgầyngực

trước,cáinàyđúngthật”.LụcPhồn:“…”Từsángtớitốianhchúýcáigìđấyhả!!

Page 283: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnngộChâukéocôlại,hôntừtócxuốngmặt,rồiấnvàolànmôiấm

áp:“Sinhnhậtvuivẻ”.LụcPhồnnhắmmắtlại,chủđộngngẩngđầulênđónnhận,chỉlàmộttiếp

xúcđơngiản,nhưnglạilàmcontimhaingườidậysóng.Côtừngcảmthấycuộcsốngđộcthânkhôngcógìkhôngtốt,tựdothoảimái,khôngcầnphảichămsócai,nhưngkhigặpđượcanh rồi,cômớipháthiện tuycuộcsốngmộtmìnhtự tại thậtđấy,nhưngdùsaocũngthiếuđiềugìđó,mãiđếnkhingườinàyxuấthiện,mớilấpđầykhoảngtrốngkiađi.Từnàyvềsau,tấtcảnhữngsướngvuiđaubuồn,chúngtađềucóthểvui

vẻchịuđựng.Haingườivuivẻngọtngàomộtlúc,LụcPhồnmớithấycứvấtngườitaởngoàinhưvậythìkhôngtốtcholắm,khiđómớiđirakhỏiphòng.Ánhmắtlúcmọingườinhìncôcómấyphầnvidiệu.HứaNghiNhã:“Nóivậythìmìnhđúnglàbàmốirồi.Nếukhôngcómình

thìhaingườisaothànhđược.LụcThời:“Chịnóixem,chồngquantrọnghơnhayemquantrọnghơn.”

NgụyGiangữ:“ChịTiểuPhồn,khôngphảitìnhyêuchânthànhcủachịlà

Xuyên Xuyên mà. Thế giới biến đổi khôn lường, sao chị lại ở cùng vớingườiđốiđầuvớiXuyênXuyên?TrầnDịch:“Haiz,côgáinàygiấukĩghê.Gìmàvẫnđộcthânchứ,hóara

đãcặpđôicảrồi”.PhươngDuệ:“Côgáitôitừngtheođuổigiờlạiởcùngvớithầntượngcủa

tôi…Tôicầnyêntĩnhmộtlúc”.LụcPhồndởkhócdởcười:“Mọingườiđừngnhìn tôinhư thế, tôingại

đấy”.Hứa Nghi Nhã đẩy cô xuống ghế sa lon: “Thẳng thắn sẽ được khoan

hồng!Cấukếttừbaogiờ?Ainóitrước?Đếngiaiđoạnnàorồi?”“Đốiphươngtừchốitrảlờithìsẽnémchocômộtbaothứcănchochó”.

“…”

Ởđâymọingườiđều là “chóđộc thân”, ai cũngvộivàngôm tim,như

kiểuvừachịuđựngmộtđònđaunghiêmtrọng.

Page 284: Tác giả: Thời Nhĩ

Bởivì đối tượngcủamìnhkháđặcbiệt, chonênLụcPhồnkhôngchịunói, họ cũngkhôngbámđòi, cũngbảođảmkhôngnói chuyệnnàyvới ai,đươngnhiênLụcPhồntintưởnghọ,tronglòngcũngcảmơnsựtrượngnghĩabạnbè.Hơnmười giờmới ăn bánh ngọt xong,mọi người nhao nhaomuốn để

buổitốilạichohaingười,vìthếliêntiếpcáotừ.CònLụcPhồnvàLụcThờiởlại,đểcậungủtrongphòngmình,côđànhphảivàophòngcủaGiảnNgộChâu.LụcThờilạnhmặt:“Emkhôngmuốnnghetiếnggìkìlạđâunhé”.“…”

NgụyGiaNgữvẫytay:“Nhàtôicócáigiườngtrống,dọndẹplàngủđược

rồi”.LụcThờikiênquyếtthudọnquầnáosangnhàNgụyGiaNgữ.LụcPhồnravẻmìnhhếtsứcvuimừng.Dùsaocôvẫnthấyemtraimình

rấthợpvớiGiápNgư,nhưngmàhìnhnhưhaingườikhôngcócảmgiácgìvớinhau, lúcgặpmặtchỉ toànchơigamevớicướpđồănvặt,như trẻconvậyđấy.Nóikhôngchừngởchungcũngcóchuyệnxảyranhỉ?CôbéNgụyGia

Ngữnàycôrất thích,điềnkiệngiađìnhtốt,nhưngcôbévẫncốgắnglàmviệc,khôngsợkhổ,tínhcáchcũngngoan,LụcPhồncònloemtraingốcnhàmìnhkhônglọtvàomắtngườitanữa.VìthếkhiLụcThờirờinhà,côvuivẻđóngrầmcửamộttiếng.

LụcThời:“…”

Đượclắm,đồngchíLụcPhồn,chịsẽvĩnhvễnmấtđiemtraibảobốinhất

củachịđấy.GiờGiảnNgộChâuđãcóthểvàobồntắmtắmrửa,chỉcầnvắtchânra

ngoàilàđược.Chờanhtắmxong,LụcPhồnlạiđỡanhvềgiường,lúcnàymớithoảimái

đitắm.Hômnaykhámệt,đượcngâmnướcnóngthìquảlàthưthái.Côcũnghơibuồnngủ,đếnkhinướcnguội rồimới rửahếtxàphòng,mặcquầnáoquayvềphòng.HìnhnhưGiảnNgộChâuđãngủ thiếpđi rồi,khépmắtkhônghềđộng

đậy.LụcPhồnrónrénlêngiường,tắtđèn,đangđịnhngủluôn,aingờvừamớinằmxuốngGiảnNgộChâuđãkéocôsang,haingườidánchặt.

Page 285: Tác giả: Thời Nhĩ

“Saoanhcònchưangủ?”

GiảnNgộChâumiễncưỡngđáp:“Cònchưatặngquàsinhnhậtchoem

mà,saomàngủđược”.LụcPhồnkhôngkịpnóigìđãbịanhchặnlại.Khôngbiếttạisao,giữađêmtốianhlạicóthểchuẩnxáctìmđượcmôicô.Mútmáttrằntrọc,vộivàngkhônggiốngvớianhlúcngàythường,hìnhnhưlầnnàyanhdùnghếtkiêntrì,từngchúttừngchútmột,muốndùngdịudàngđểkhiếnLụcPhồnmềmnhũnra.Cảm giác được anh lấy lòng như vậy, Lục Phồn không nhịn được bật

cười,cũngngoanngoãnnằmyên,xemthửanhcóthểlàmgì.GiảnNgộChâuômcôlênngườimình,côđịnhgáyngườikia,môilưỡi

thăm dò tìm kiếm, hơi thở nóng bóng quấn quít, như thể bao nhiêu cũngkhôngđủcả,mãiđếnkhihaingườicùngthởdốc,bờmôidínhchặtmớidầntáchra.LụcPhồnmềmnhũnnằmtrướcngựcanh,GiảnNgộChâucàngthuậntiện

đưataychuitọtvàoáongủcủangườinọ,từtừvuốtvephầndathịtbêneo.LụcPhồnkhôngngăn lại,mãiđếnkhi tayanhdầndời lên,bao lấynơi

nàonó,cômớigiậtmìnhgiậtgiật.GiảnNgộChâuthấpgiọng:“Anhchưakhỏenênchưaphụcvụemtốtđược?”Giọngcủaanhrấtkhàn,nhưnglạiquyếnrũvôcùngtận.MặtLụcPhồnđỏ

lên.Nghetiếnganhcườikhẽ:“Đừngxấuhổ,cứđểchoanh.Emsẽthoảimáimà”.Vừanói,bàntaykhácđãtrườndầnxuốngdưới.LụcPhồnchônđầuvào

vaianh,sợđếnkhôngdámthở.ĐầutiênGiảnNgộChâunhẹnhàngvuốtvebắpđùicô,mãiđếnkhicảm

giáccảngườicôdầndầnthảlòng,anhmớicẩnthậntiếnvềnơinàođó.LụcPhồnômsátcổanh,vôthứckẹpchặthaichân.Anhthấpgiọngcười:

“Thảlòngnào,anhsẽnhẹthôi”.LụcPhồnnhắmchặtmắt,bởivìcăngthẳngquámức,haichâncũngbất

giácrunrun,GiảnNgộChâuđànhphảivừakếthợpxoanắnbêntrên,vừadịudàngtấncôngphíadưới.ĐầungóntaykíchthíchlàmcảngườiLụcPhồnrunrẩy,anhlạitừbênngoàitiếnvàotrong.***Xãhộihàihòatheoanhlàsẽđược***

Page 286: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồnnằmnhoàitrênngựcanh,thởdồndậpngắtquãng,mãimộtlúc

lâucònchưabìnhtĩnhnổi,cơthểvẫnrunrun,GiảnNgộChâucũngchưalấytay ra, có lẽ rấtmuốnxemdángvẻngạingùngkhépchặtmắt củacô,mởmiệngralàgiỡn:“Quầnướtmấtrồi”.LụcPhồnđỏcảmặt:“Anhimđi”.

GiảnNgộChâucườikhẽkhôngngừng,nghiêngđầuhônmiếtlêngòmá,

lênmôi.

Page 287: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương45

NgàyGiảnNgộChâuđigỡthạchcaora,LụcPhồnkhôngđicùng,mộtlàsố fan biết được tin này chạy tới bệnh viện quá nhiều, người chen ngườichúcđầychậtkín,hailàngàyđóđúngdịpchươngtrìnhthửnghiệmlầnđầutiên.LụcPhồnchờchuyêngia trangđiểmthay trangphụcxongmớicúiđầu

loadmởweibo,mòramộtmớfanđangtúctrựcởbệnhbiệnmàGiảnNgộChâuchữa trị,vào lúcnày,córấtnhiềubứchìnhđược tung lênweibo,cônhìnkĩtừngcáimộtđểgiếtthờigian.GiảnNgộChâuđượccônuôimậpmạplênrồi,khôngphảichỉmìnhcô

thấyvậy.Chỉmớihaimươiphútngắnngủi,#GiảnNgộChâumậplên#đãtrởthànhtoptìmkiếmweibo,fanhâmmộcóngườitrêuchọccóngườichếnhạo,khubìnhluậncủaanhcũngtrởthànhnêngiaochiếnratay.LụcPhồnvừađọcvừacườithầmliêntục.Cônhớtrướcđâykhônglâu,

anhcònômcôthởdài:“Anhthấygầnđâyhànhđộngkhônglinhhoạtchútnào,mỗingàychỉcóănrồingủ,nặnglênkhôngítđâu”.Thựcracũngkhôngphảimậpgìlắm,chỉkhoảngmườimấycânthôi(*)…

LụcPhồnkhôngđànhlòngđảđíchanhthêmnữa.(*)CânbênTrungbằng1/2kg.

GiảnngộChâuưusầumấyngày,côcũnganủimấyngày,bảođảmmãilà

dùanhcóbiếnthànhmặttrăngtrònbụngbiađinữacôvẫncầnanh,khiấyGiảnNgộChâumớiyênlòng,tiếptụcsađọa.LụcThờikhôngnhìnnổi,mộtđạiminhtinhkhỏemạnhnóimậplàmập,

cómuốntiếptụclàmviệctrongngànhgiảitrínữakhôngthế?!GiảnNgộChâu:“Hếtcáchrồi,nếukhôngemcứthửbathángnằmtrên

giườngđi,mỗingàycònđượcănngonnữa?”LụcPhồncũngkhôngquáđể tâmđếnvấnđềnày,GiảnNgộChâuđâu

phảingườidựavàomặtkiếmcơmăn,hơnnữamậpcũngcóthểgầylạimà.CônhớcóngàynàođótronglúcvôtìnhmìnhcónóihồngGiảnNgộChâugiờnhiềuthịtghê,GiảnNgộChâuđinhninhlàcôchêanh,kiênquyếttuyệtthựcmộtngày,LụcPhồnphảidỗmãimớichịuhạxuống.Chờkhichânanh

Page 288: Tác giả: Thời Nhĩ

ổnrồi,chắcsẽvộivàngđitậpthểhìnhgiảmcân…Côcảmthấysaocứnhưmìnhđangnuôimộtđứaconnítấynhỉ_(:3ゝ

∠)_Rấtnhanhsauđócóngườitớigọicô:“LụcPhồn,bắtđầughihìnhrồi”.

“Được”.Cônóito,cấtđiệnthoạirồinhìngươngchỉnhtrangyphụccủa

mìnhlạimộtchút,xácđịnhkhôngcósaisótgìmớibắtđầuđira.Lầnđầutiênthửnghiệmchắcsẽkhôngphátsóng,vìthếnhữngngườiở

đâyđềulànhânviênnộibộ.Quablogcórấtnhiềufanbiếtđượccôngviệcmớicủacô,chỉcóđiềudùsaođàitruyềnhìnhcũngkhôngphảilàmộtnơidễravào,phầnlớnfanchỉcóthểlướtxemweibo,chờnhânviênphátsóng.LụcPhồnbướcrakhỏihậutrường,thấydướisânkhấucómấycôbéđưa

điệnthoạilênchụp,saukhithấycônhìnlạicònphấnkhíchvẫytay.:Lục Phồn thấy hơi buồn cười, cũng cúi chào họ một lượt. Lúc này

PhươngDuệmớinhảy lênsânkhấu,nhìn theohướngmắtcôrồicườinói:“Fanà?”“Mấycôbécảthôi,rấtđángyêu”.LụcPhồnkhôngnhìnnữa:“Saohôm

nayanhlạiởđây?”“Hômnayvừadịprảnh,nênbịbắttớingồichođủchỗtrống”.

Anhchỉsangchỗđạodiễn:“Hômnaylàthửnghiệmthôi,đừngloquá”.

LụcPhồnbậtcười:“Khôngcầnanủitôiđâu,tôikhônglomà”.

Trướcđây lúcđốimặtvớimấy trămngàn fan truyềnhình trực tiếp, cô

cũngkhôngcăngthẳnglắm.PhươngDuệcườicười:“Cũngđúng,đượcrồi,tôiđitrướckhởiđộngmáy,chuẩnbịbắtđầu”.“Khiêuchiếnmỹvị”làchươngtrìnhkhácvớicácchươngtrìnhhiệnnay,

ít tínhgiải trí,chonênkhôngđượcđasốcôngchúngvâyxem, tỉ lệngườixemcũng thấp thảmhại.SaukhiLụcPhồn tiếpnhậnđã sửangaykhuyếtđiểmnày,cônỗlựcnhiềuthángnhưvậyrốtcuộccũngcóđượcthànhquả,chỉcầnmộtlầnthửnghiệmlàbộclộhếtthảy,bênđàitruyềnhìnhcũngcăncứvàokếtquảnàyđểxemtiếtmụccócầnphảitiếptụchaykhoong.Dưới sânkhấuđều lànhânviênnộibộ,chuyênviênánhsángvânvân,

PhươngDuệxácnhận tấtcảmọi thứởsânkhấuđãchuẩnbịổn thỏa,anh

Page 289: Tác giả: Thời Nhĩ

ngồixuốngphíasaukhugiámsát,rahiệuchocô.Tiếtmụcbắtđầu.Dướisânkhấucómộtsốfanchạyđượcvàohộitrường,

trốntậntronggóc,sợbịngườitapháthiệnlạiđuổira,nhìnngườitrênkiađangthongdongtrìnhbày,nhưngkhônghềmấtđivẻhàihước,mắtainấyđềulóesángcảlên.“PhiềnPhiềnđúng làđẹpquáoaoaoa trái timbénhỏcủamìnhngừng

đậpmấtthôi!!”“Nữthầnhơnmộtnăm,saunàycóthểxemđượctrênđàitruyềnhìnhrồi,

vừahãnhdiệnvừađaulòngQAQ”.“Tôimuốnlàcontrai,dùphảidínhchặtcũngphảitheođuổicôấy”.

Sợảnhhưởng tới trật tự,mọi người nói chuyệnvới nhauđềuphải nhỏ

tiếnghếtmức,thếnhưngkhuônmặtphấnkhíchthìđỏbừngcảlên.SaukhiLụcPhồnrờikhỏiLX,yênlặngsuốtmấytháng,khôngcótintức

mớitrênweibo,nhữngngườihâmmộcủacôbuồnrầukhôngkểxiết,trướcđâykhônglâumớibiếtđượctincôkíkếtvớiđàitruyềnhình,nhữngngườihâmmộđềuvuimừngphấnkhởi,nhưngcũngsợphongcáchcủacôsẽphảithayđổitheođàitruyềnhình.Maymà, đứng trên sân khấu vẫn là ngườimà các cô quen thuộc.Mấy

ngườihọlụctụcchụpvàibứcảnhvàvideo,lénlútđănglênblog,LụcPhồnkhônghềbiết trênblogđãxảy ra sónggióvìmìnhnhư thếnhau, saukhiquayxongchươngtrình,côthởdàimộthơi,chuẩnbịxuốngsânkhấunghỉngơimộtlúc,PhươngDuệđitớivỗtay:“Trạngtháirấttốt!Biểuhiệncủacôcòntốthơntưởngtượngcủatôinhiềuấy”.LụcPhồnmỉmcười:“Cảmơnđãkhenngợi,saunàycònphảilàmphiền

anhmà,buổitốitôimờiăncơmnhé”.PhươngDuệ cười ha hả, vội vàng xua tay: “Nghĩ lại đã, vị kia nhà cô

ghenghêquá, tôinóivớicômộtcâumàcònphải lonơmnớpnày,khôngdámđiăncơmđâu”.LụcPhồnnghe thế thìbậtcười.Đúng thế thật,GiảnNgộChâuđúng là

cựckìcẩnthận,trongmắtanh,nhữngngườiđànôngkhácnhìncômộtcáilàcó ý với cô, Lục Phồn phản bác, anh lại nói chắc như đinh đóng cột, côkhônghiểugìđànôngcả.LâudầnLụcPhồncũnglườiđểýđếnanh,cứkệanhdằnvặtđi.

Page 290: Tác giả: Thời Nhĩ

“Vậyđược,lầnsauđi,tôigọimọingườitớinhàtôiliênhoan”.

“Được”.

Buổiquaythửnghiệmkếtthúcđãhơnbốngiờchiều,LụcPhồnngồiphía

sausânkhấutháotrangsứcthìnhậnđượcđiệnthoạicủaGiảnNgộChâu,thếlàcầmđiệnthoạiđivàophòngrửatay.“Alo?Anhmớitừbệnhviệnvềà?”

“Ừm,vềđếnnhàrồi,baogiờemvề?Khôngthìhômnayanhlàmcơmtối

nhé?”“Khôngcầnđâu,emsắpvềrồiđây,anhmớigỡthạchcao,nghỉngơimấy

ngàynữađã”.Haingườinhỏtiếngnóimấycâu,rõràngkhôngbaolâunữalàgặpnhau,

nhưngvẫnkhôngnỡdậpmáy.Lúcnày,mộtngườiphụnữtừbênngoàibướcvào,LụcPhồnquayđầunhìnlại, làNgôLâmHủy:“Emcúptrước,sắpvềrồi.Ừ,byebye”.Cất điện xong, Ngô LâmHủy chủ động lại nói chuyện với cô: “Chúc

mừngcô,nghenóichươngtrìnhthửnghiệmrấtthànhcông,quảnlíkhenlắmđấy”.LụcPhồnmỉmcười:“Cảmơn”.

Quamấythángtiếpxúc,LụcPhồncóthểcảmgiácđượcNgôLâmHủy

cóđịchývớimình,khôngnghingờchútnào,cólẽlàvìhiểulầmquanhệgiữacôvàPhươngDuệ.TrướckiađúnglàPhươngDuệcótheođuổicô,nhưngtừsaukhibiếtcô

cóbạntraithìkhôngcònsuynghĩđónữa,giờhaingườichỉlàbạnbèđơnthuần,nhưngmàNgôLâmHủykhôngtin.QuanhệgiữaLụcPhồnvàcôấycũngkhôngphảiquátốt,đươngnhiêncôcũngkhôngmuốnchạytheogiảithíchcáigì,cứkệcôấythíchnghĩgìthìnghĩ.“Hômnay lúc cô quay chương trình thử nghiệm,PhươngDuệ làmđạo

diễnà?”Xemkìa,quảnhiêntớirồi,LụcPhồncườikhổtronglòng,đểtránhnhững

tìnhhuống tương tựxảy ra, côvẫngiải thích: “Làgiámđốc sắpxếp.Nếukhôngcócơhộinghỉngơi,ailạimuốnlàmviệcchứ?”

Page 291: Tác giả: Thời Nhĩ

NgôLâmHủyừmộttiếng,khôngbiếtcónghelọttaikhông.

LụcPhồnđangchuẩnbịrờiđithìNgôLâmHủylạilêntiếng:“Côvừatới

khônglâu,quanhệkhôngnhiều,cócầngiúpđỡthìcứnóitôi,dùsaochúngtacũnglàđồngnghiệp,cóthểgiúpthìsẽgiúp.Đúngrồi,tôicómờiThẩmUẩnXuyênthángsaolàmkháchmờichươngtrình,ngheDiêuTĩnhnóicôhâmmộcậutalắm,nếumuốntớixemthìtôisẽgiữchỗcho”.Lụcphồnđáptỉnhbơ:“Cảmơn,tôinhớrồi”.

TrướcđócôđãngheDiêuTĩnhnhắctớichuyệnnàyrồinêncũngkhông

cógìkinhngạcnữa.Nhưngmànóithật,côcũngmuốnmờiXuyênXuyênlàmkháchmời,khôngbiếtphảibaolâunữamớicótưcáchđó_(:3ゝ∠)_

Page 292: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương46

LúcLụcPhồnvềđếnnhà,trênbànănđãdọnsẵnbamón,TiểuTrươngvàTrầnTiêuđangngồitrênghếsa-lonxemtivi:“LụcPhồnvềrồià?”Côừmộttiếngrồiđivàonhàbếp,thấyGiảnNgộChâuđangđeotạpdề

xàorau:“Khôngphảiemnóianhcứnghỉđimà”.GiảnNgộChâuquaylạinhìncômộtcái:“Nằmtrêngiườnglâunênmuốn

hoạtđộngmộtchút.Bácsĩnóicáchoạtđộngthíchhợpcũngcóíchlắm”.“Hả,vậythìtốt”.LụcPhồnlấymộtchiếctạpdềkhác:“Emgiúpanh,còn

mấymónnữa?”“Còngỏitrộnvớikhoaitâyhầmthịtbò”.

LụcPhồncườinói:“Anhcũngthíchkhoaitâyhầmthịtbòà?”

“Ừm”.Anhcúiđầutháirau,rồidùngmộtchút:“Cũng?”

“...”ĐươngnhiênLụcPhồnkhông thểnóiXuyênXuyêncũng thíchăn

mónnày,nếukhôngthùnggiấmtrongnhàsắplậtluônramất.Côchothịtbòvàonồihầmlên,GiảnNgộChâuđộtnhiênômcôtừphía

sau,LụcPhồnnghiêngđầu,khóemiệngcongcong:“Saothế?”GiảnNgộChâuchônmặtbêncổcô,hítmộthơithậtsâu:“Hômnayanh

thấytrênblogcóhìnhem,đẹpthật”.LụcPhồnmớihiểuralàanhnhìnthấymấybứchìnhcácfanchụptrộm

khicôđứngtrênsânkhấu,côcườikhẽthànhtiếng,xoaytaylạivỗvỗvàođầuanh:“Khéothế,hômnayemcũngthấytrênblogcóhìnhcủaanh”.GiảnNgộChâumậplêntrởthànhđềtàihotnhấttrongngày,từsớmđến

muộn cô cứ cười không ngừng, hình như chínhLục Phồn cũng quênmấtmìnhlàngườiđãnuôianhmậpmạpnhưbâygiờ,côvàoblognhỏ,còntànnhẫnbôiđenanhmộthồi.Mộtantifanxuốngchứcsaocóthểbuôngthamộtcơhộitốtnhưvậychứ.

CólẽGiảnNgộChâucũngbiếtmìnhđãtrởthànhđềtàinóngtrênbloghômnay,mặtanhtrầmxuống,hámồmngậmchặtbêncổcô.LụcPhồnthấpgiọng:“Nóichuyệncẩnthận,đừnghởchútlàcắnem”.

Page 293: Tác giả: Thời Nhĩ

ĐâylàmộtđặcđiểmkìlạnữacủaGiảnNgộChâumàcômớipháthiện.

Anhrấtthíchcắncô,cắntai,mubàntay,mũi,chỗnàocắnđượcđềucắnhết.Lấy răngdaydayphầndađó, sauđóđưa lưỡi liếmmộtcái,mútmộtcái,nhiềulầnLụcPhồnbịanhchọcchovừanhộtvừabuồncười,khôngbiếttạisaoanhlạimuốnchơitrònàynữa.Đúngnhưdựđoán,GiảnNgộChâuchẳngnhữngkhôngbuônghàmrăng

ramàcònliếmliếmmộthồi.LụcPhồnhítmộthơi:“TiểuTrươngvàTrầnTiêucònởbênngoàiđó”.“Khôngsaođâu”.Anhhàmhồnói:“Họkhôngvàođâu”.

Liếmxongphầncổ,môianhbắtđầudichuyểnlêntrên,cắnvàovànhtai

của cô, lại hay chọnnhữngnơimềmmềmdễ cắnnhất.Hơi thởnóng rựcphảngphấtbêntai,LụcPhồnbếtgiácrútcổlại,muốntránh:“Đừnglàmrộnmà...Ăncơmtốixongđã”.Cônóithếnghĩalàđồngýchoanhtốichiếmđượcíttiệnnghi,GiảnNgộ

Châumớihài lòngbuôngvành taikia ra,hôn lênmặtcômộtcái rồi thấpgiọng:“Embiếtkhông,lúcnhìnthấyemtrongvideoanhđãnghĩcáigìấy?”TrựcgiáccủaLụcPhồnlàtênácmanàykhôngthểnàonghĩcáigìtrong

sáng được, thế là ngậmmiệng không hỏi, vô cùng chuyên chú khuấy nồicanh.GiảnNgộChâukhôngaihỏithìtựđáp:“Anhmuốnômemlêngiường,

sauđó...”“Anhimmiệngđicóđượckhông?”

“Sauđócởihếtbộtrangphụckínmítkia...”

LụcPhồnkhôngthểnhịnđượcnữa,côđỏmặtnói:“GiảnNgộChâu,xem

anhđi!Từsángđếntốisuynghĩcáigìthếhả?”“Nhớemchứgì”.

GiảnNgộChâuchỉthíchngắmlúcLụcPhồnđỏmặtmắnganhthôi:“Mới

mộtlúckhônggặpđãnhớ”.LụcPhồntrợntrắngmắtlên,mặckệanh.VìGiảnNgộChâuvẫncòntáy

máy tay chân, quấy nhiễu việc nấu ăn của cô, nên đến haimươi phút saucơmtốimớiđượcdọnlênbàn.

Page 294: Tác giả: Thời Nhĩ

TiểuTrươngvàTrầnTiêungậmmiệngkhônghỏi,chuyên tâmăncơm,

chỉmongănxong thìmaumauchạy lẹ,ở lâu thêmmộtchút thì sẽbịhaingườinàychọcmùmắtmất.Ăncơmtốixong,TiểuTrươngvàTrầnTiêulấyđồrồiđingay,hômnay

LụcPhồn bận bịu cả ngày, đi đi đứng đứng nhiều nên uể oải, vì thếmớiquyếtđịnhđingủsớmmộtchút,giaoviệcrửachénlạichoGiảnNgộChâu.E.b.o.o.kđượclàmbởiñghiepdu.ñet

Côbậtmáysưởilên,sauđócởiáokhoáclănlêngiườngnằmngủ.Mơmơ

màngmàng,hìnhnhưcóngườiđangcởinútáoquầnchocô,LụcPhồnhémắt,úớnói:“Anhrửachénxongrồià?”GiảnNgộChâucúiđầuhônlênmímắtcònkhôngnhấclênnổicủacô:

“Chưaxong,phụcvụemngủđã”.LụcPhồnphấttay:“Đirađira,ởđâykhôngcầnanhphụcvụ”.

GiảnNgộChâucườinhẹmộttiếng:“Thayáongủchoem,emcứnằmlà

được”.LụcPhồncóbuồnngủđinữacũngbiếttrongđầutênácmanàyđangnghĩ

cáigì:“Dùanhcólànhchânđinữaemcũngkhônglàmđâu”.GiảnNgộChâu:“...”Anhlậptứcđổisangvẻmặtbi thương:“Anhbiết

emghétbỏanhmà,giờcuốicùngemcũngnóithậtrồi”.LụcPhồnkhôngthèmđểýtớianh.GiảnNgộChâulòngdạkhódằn,hóa

biphẫnthànhdụcvọng,cúiđầuchâmlửakhắpngườiLụcPhồn.Chỉtrongchốclátđãcởixongsạchsẽ.Ba tháng trước hai người từng va chạmkhông ít lần, cũng đã rất quen

thuộccơthểcủanhau,dùLụcPhồncómuốnngủđinữacũngkhómàkiềmchếkhianhcứchâmlửanhưvậy.“Anh...”Cònchưanóihếtcâuđãbịngóntaycủaaikialaovàongănhết

lại.LụcPhồnmởmắtra,đốimặtvớiđôimắtyêuthươngngậptràndụcvọng

củaGiảnNgộChâu,chỉ trongnháymắt tấtcảchốngcựbấtanđềurúthếtnhưthủytriều.

Page 295: Tác giả: Thời Nhĩ

Lầnthứhaianhcúingườixuống,hônkhôngngừngnghỉ lênkhắpngócngáchtrênmặtcô,quýtrọngcẩnthậntừngtímột.LụcPhồnkìmlòngkhôngđặngvònglấycổanh,nghĩthầmcứvậyđi,nhưngmàngườinày...hìnhnhưGiảnNgộChâuđãnhậnđượctínhiệungầmchophépcủangườinàođó,anhmừngrỡnhưđiên,độngtáctrêntaylạicàngthêmêmái,sợlàmcôđau.Đôimôiấmápvẫnquấnquýtkhôngngừng,từmặt,tớicổ,cònlẩmbẩmgọitêncôtừngtiếngmột.LụcPhồnchêanhnóinhiều,muốnlàmthìcứlàmđi,gọicáigìmàgọi,muốnkéođầuanh lạinhưng toàn thânvô lựcđếncành taycũngkhôngnhấclênnổi,chỉcóthểmềmnhũndựavàoanh,tùyanhdẫnlối.Lênlênxuốngxuống,quấnquýtsaymê.

******

LụcPhồnngủmột giấc thật lâu, ít nhất cũngphải babốn cơnmơngắt

quãng,ý thứcdầntỉnhtáo,nằmmơthấycáigìcũngđãquênhếtsạch,chỉnhớđượcchuyệntốiquangườinàođólậtcôqualạigiàyvòtừtrênxuốngdưới.Cuốicùngcômẹtkhôngchịunổi,ngủ thẳngcẳng, anhvãnkhôngchịu

buôngtha.Cô cắn răng, vừa cử độngmột cái, cảm giác tê dại bủn rủn dưới nửa

người,haichânnhưkhôngphảicủamìnhnữa.Maymàkhôngthấykhóchịumấy,sạchsẽkhôráo,chắctốihômquaanh

đã tắm rửa cho cô... Cả ngườimệtmỏi, ngay cả đứng thẳng cũng khôngđứnglênnổi,cônhắmmắtlại,muốnngủthêmmộtlúc.Mộtgiâysau,mộtcánhtaytừsaulưngvònglại,siếtchặtlấyeocô,nónghầmhập:“Dậythôinào,emyêu”.Tiếngcườikhànkhànvăngvẳngbêntay,LụcPhồnlàmnhưkhôngnghe

thấy,tiếptụcvùimặtvàotronggối,GiảnNgộChâutỉnhtáohẳn:“Anhsairồi”.Vẫnkhôngphảnứng.

Anhkhôngnhịnđượcnhớlạimấyphenchìmnổitốihômqua,cơthểvô

thứclạiphấnkhíchhẳnlên,anhchồmngườilênnhẹhônlênphầnvailộrabênngoài:“Hayemthíchmộtcáchrờigiườngkháchả?”Nụhôncủaanhcànglúccàngdờixuống,rốtcuộcLụcPhồnkhônggiảvờ

đượcnữa,đẩyđầuanhra:“Tỉnhrồi,emtỉnhrồi”.

Page 296: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâucườinhẹmộttiếng,kéocôvàolòng:“Hômnaycuốituần,

chúngtakhôngbậngì,nằmthêmlúcnữavậy”.Từtóctớichânaikiađềutoátravẻthỏamãnlạkì,chỉhậnkhôngthểôm

LụcPhồnmãi không buông, Lục Phồn cũng lười động,mặc cho anh ôm,thỉnh thoảng nghe anh nói đôi câu, tùy tâm tình thì ờ ừ vài tiếng.Cứ thếkhôngbiếttừlúcnàocôlạingủthiếpđi,khitỉnhlạilầnnữalàdođóibụngmàtỉnh.CôhơiđộngđậyGiảnNgộChâuđãpháthiệnrarồi:“Saothế?”

LụcPhồnômbụng:“Emđói...”

GiảnNgộChâunghevậythìbậtcười:“Anhđinấucơmchoem,thíchăn

gì?”“Nấumìđượcrồi,trongtủlạnhcómìtrứnggà”.

“Được”.

Anhkéo chăn xuốnggiường, trong lúc vô tìnhLụcPhồn liếcmắt nhìn

qua,aikiatrầntrụi...Tuy rằng gần đây anh mập lên, dáng người không gầy gò như trước,

nhưngvẫnrấtđiểntrai,côđỏmặtkéochănlênchelại.GiảnNgộChâutròngquầnvàoxongthìkéochănxuốnghônlênmôicômộtcái:“Nhanhthôi”.LụcPhồnbuồnbựcừmột tiếng... rõ ràng cả hai người đều là lần đầu,

cũngcùngmộtloạihìnhvậnđộng.Rấtnhanhsauđó,GiảnNgộChâubưnghaibátmìvào,LụcPhồndựavào

đầugiường,cầmhaiquyểnsáchlênlótbát,cólẽlàdonănglượngtiêuhaoquánhiều,côcựckỳđóibụng,cứthếgiảiquyếthơnphânnửa.TronglúcđóGiảnNgộChâulạirangoàigọiđiệnthoại,nóirấtlâu.LụcPhồnănxongbátcủamình,cònlénlútgắpcủaanhvàimiếng, lúc

nàyGiảnNgộChâuvừavào,LụcPhồnbịpháthiệnđangănvụng thìkhụkhụ không ngừng.Anh bật cười tới vỗ lưng cho ai kia: “Cho em ăn đây,đừngvội”.Lục Phồn ho tớimức chảy cả nướcmắt, chẳng còn sứcmà lườm anh.

GiảnNgộChâuthấyvậythìcàngnhíchngườilên,chưakịplàmgìthìđiệnthoạicủaLụcPhồnđãreovang,cắtđứtsóngtriềugiữahaingười.

Page 297: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuchậcmộttiếng,vốnđịnhtắtđiệnthoạinhưngLụcPhồn

lạisợcóchuyệngìquantrọng,thếlàtrốnrangoàinhậnmáy.“Alo?”

“Chịchịchịchịơi...maulênmạng!Ảnhchịvàanhrểbịpaparazichụp

đượcrồi”.

Page 298: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương47

Sắcmặt Lục Phồn thoáng thay đổi, cô tắt điện thoại, mởweibo ra, tựdưnglạithấyhơidodự,thếlàcầmđiệnthoạingẩnngườimộtlúc.GiảnNgộChâuômcôtừphíasau,nhẹnhàngcắnlấybênvànhtai:“Saothếem?”LụcPhồnhơinghiêngđầuđi:“CóphảiTrầnTiêuvừagọiđiệnchoanh

không?”GiảnNgộChâuimlặngrồimớiừmộttiếng.

“Cóphảichuyệnchúngtakhông?”

GiảnNgộChâunhìncôcắnmôi,haiđầumàychaulại,khôngkìmđược

đưataykéođôimôiđangbịcôgiàyxéo,chậmrãinói:“Ừ,bịpaparazichụpđược,TrầnTiêuđangchongườixửlý,LụcPhồn,emcónhớđãđồngývớianhkhông?”LụcPhồnbiếtanhámchỉchuyệncôngkhai.Anhcúiđầukhẽhônsautai

cô:“Chúngtacôngkhainhé,đượckhông?”LụcPhồnimlặngrấtlâurồimớigậtđầu.Chuyệnđãđồngývớianhcôsẽ

khôngqua loa tùy tiện.Khóemiệngaikiacong lên rấtcao, trongđôimắtyêuthươngchấtchứakhiếnngườitachìmđắm,càngômcôchặthơn,khẽthởdài:“Anhchờngàynàylâulắmrồi”.LụcPhồnnhắmhaimắt,antâmnằmtronglồngngựcanh.Lòngdầndần

trấnđịnh,LụcPhồnmớibắtđầumởxemblog,GiảnNgộChâu thìvuivẻngânngađirửabát.Lúcmớiđầuchỉcómộtsốbứchìnhdomộtsốpaparaziđănglên,cảnhhọ

nắm tayvào rạp chiếuphim,vào cùngmột tòanhà, nhưngnhìnqua cũngbiếtquanhệgiữahọkhôngphảilàbạnbèthôngthường.Chuyệnđirạpchiếuphimđãbathángtrướcđó,saotớigiờpaparazimới

đănglên?LụcPhồnlíulưỡi,nhưngcôcũngkhôngngờlàmìnhlạibịtómtừlúcđó,tựdưnglạithấysởntócgáy.Saukhimấytấmhìnhkiađượcshaređi,tốcđộchiasẻcànglúccàngkinh

hoàng, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, #Tình yêu của Giản Ngộ Châu lộ rangoàiánhsáng#đượcvũngvàngđứngtrêntoptìmkiếm,bỏquatophailàGiảnNgộChâumậpra#vàiconphố.

Page 299: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồncònnhànnhãnghĩ,GiảnVũTrựckhônghổlàtiêuđiểmtruyền

thông, thế thôimà cũngđượcmấyđề bài…Trang cá nhân củaLụcPhồncũnghoàntoànnổtung,côvàothửcònmấtvàigiâyđểload.Paparazikhôngtìmrathânphậnvàcôngviệccủacô,nhưngcưdânmạngthìđâuphảingồikhông,tintứclanrakhônglâu,họđãbớiratiểusửhaimươibảynămcủaLụcPhồnsạchbách.Bởivìđãcóchuẩnbị tâmlýsẵn,chonênkhimởôbình luận,côcũng

khôngáplựcnhiều.Ngườitacóbìnhluậnchêbai thếnàocũngkhôngthểthayđổiđượcchuyệnđãtrởthànhhiệnthực.Hotgirlmạng,ảnhđểlàmhoạtnáoviênà...

KhônghiểusaoGiảnNgộChâulạiđểýđếnngườibánthịttrênmạngkiểu

này.MấyngườikhôngbiếtPhiềnPhiềnthìđừngnóinănglungtung.

PhiềnPhiềnnhàchúngtadángngườiđẹp,giọngnóilạingọt,sorathìhơn

mấyđứafannãotànkiamấytrămconphốđó.Khôngphátbiểuýkiến,GiảnNgộChâumuốnbênailàtựdocủaanh,chỉ

cầnanhấythíchlàđượcrồi,mấyanhhùngbànphímlạicódịpđểnhảynhótrồiđó.VìthếcôtađượcvàođàitruyềnhìnhlàdựahơiGiảnNgộChâunhỉ.

Nếu ai nghĩPhiềnPhiền nhờGiảnNgộChâumới vào được đài truyền

hình thì phiền mọi người đi tìm lại video được đăngmấy ngày trước đi,khôngkhácnàotátvàomặtmìnhđâu.Xemhìnhthấyhọrấtvuivẻ,chúngtađừnglàmloạnnữa,chúcphúccho

họkhôngtốtsao?Mộtchủchươngtrìnhtrênmạngcũngcóngườibảovệthếà,mướnthủy

quânsao.Lục Phồn thở dài, cất điện thoại đi, xoa xoa eo rồi xuống giường tìm

nước.GiảnNgộChâuvừamớirửabátxong,quaylạiđãthấycôđứngdựavào

bànuốngnước:“Saokhônggọianh?”

Page 300: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồntứcgiậnliếcnhìnanh:“Emkhôngquè”.Biếtcôđangtráchchuyện tốiquaanhkhôngbiết thươnghoa tiếcngọc,

GiảnNgộChâucườicườitớidìucô,nhưnglạibịLụcPhồnđẩyra,tựmìnhvềgiườngnằm.Buổi chiều, Trần Tiêu đã tới, Lục Phồn còn đang ngủ trưa, Giản Ngộ

Châunhẹnhàngđóngcửa lại, sauđóngồixuống sa-lon traođổivớiTrầnTiêu.TrầnTiêuđưacácbình luậnởblogcủaLụcPhồnchoanhxem,sắcmặtGiảnNgộChâucànglúccàngtrầm,sauđóngướcmắtlênnhìnvềphíaphòngngủ,đôimắtlóelênnétáynáyđaulòng.TrầnTiêubắtchéochân,càlơphấtphơlắclắc:“Tôinóinhé,cậukhông

ngănđượcmiệng lưỡinhiềungườivậyđâu,LụcPhồnbiết tin chưa,phảnứngthếnào?”GiảnNgộChâutrầmgiọngnói:“Côấykhôngnóigì”.

TrầnTiêu dừngmột lúc lâu, than thở: Lục Phồn làmột cô gái tốt, lão

Giản,cậuphảicốgắngđốixửtốtvớicôấyđấy”.“Khôngcầnanhnói”.GiảnNgộChâutựmởblogmìnhra:“Tôiđịnhcông

khai”.TrầnTiêuxoaxoatrán:“Tôibiếtsẽcóngàynàymà...Tínhtoánchokĩ,

cậuthìvuichứtôi làngườicậulấytiềnmời tớiđó,cậuvứtmộtđốnghỗnloạnchotôià”.Nóixonglạilẩmbẩm:“Mẹkiếp,nghĩxongtựnhiênlạithấymạngôngkhổquá”.“Chuyệnsauđóphảiphiềnmọingườirồi,saukhidẹploạntìnhhình,tôi

sẽmờicảphòngmộtbữalớn”.“Thuậntiệngiớithiệuvợchứgì?”

“Ừm”.

TrầnTiêuphấttay:“Điđiđi,đừngânáitrướcmặttôinữa”.

LụcPhồnngủmộtgiấctớinămgiờchiều.Cảngàyhômnayđềutrảiqua

trên giường, ngủ đủ rồi, tinh thần cũng thoải mái hơn, cô chậm rãi xoayngười, vừamởmắt đã thấyGiảnNgộChâu đang ngồi ở đầu giường đọcsách.“Mấygiờrồi?”

Page 301: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâukhépsáchlại,đưatayvuốttóccô:“Hơnnămgiờ”.

LụcPhồnmongngóngnhìnanh:“Emtinanhđãlàmxongbữatốirồi”.

GiảnNgộChâubậtcười:“Vìkhôngphụlòngtincủacấptrên,haimươi

phúttrướcanhđãkêuthứcănngoàirồi,gọimóntômemthích”.LụcPhồnngồidậy:“BuổichiềuTrầnTiêucótớiạ?Hìnhnhưemnghecó

tiếnganhta”.“Ừm”.GiảnNgộChâuxoaxoatóccô:“Tớinóichuyệntrênmạng”.

“Mọingườigiảiquyếtthếnào?”

Vừa lúcchuôngcửa reo,GiảnNgộChâuvénchănxuốnggiường:“Lên

mạngxemđi,xemxongrồiraăncơm”.Anhtròngáokhoácrồirangoàilấythứcăn.

LụcPhồntìmđiệnthoại,mởblogra,ngoàidựliệu,trongkhubìnhluận

củacôkhôngcòngiógiậtmâyvầnnhưmấygiờtrướcđó,tráilại,tấtcảđềulàlờichúcphúc,thỉnhthoảngcóngườinóikhônghayho,nhưngrấtnhanhđãbịngườitađẩymất.LụcPhồncựckìnghingờGiảnNgộChâuvừamớithuêthủyquân.Đềtài

#tìnhyêucủaGiảnNgộChâulộrangoàiánhsáng#vẫnhotnhưlúctrước,khôngcódấuhiệuhạnhiệt,nhưngmàtrênblogbầukhôngkhíthảoluậndầndầnđãchuyểntừ“VũTrựcmàyêuaitôisẽbỏchoxem”sang“TôimừngvìcuốicùngVũTrựccũng tìmđượchạnhphúcchomình”.LụcPhồnkhônghiểurasa,mớinghingờmởweibocủaGiảnNgộChâuraxem,giờmớihiểunguyêndo.TừtrướctớigiờblogcủaGiảnNgộChâurấtítkhiđăngtin,hơnnữacó

đăngcũngtoàntingìgì,từkhianhmởweibođếnnaykhôngcóđượcmộttấmselfie,fanmuốntựsướngcũngphảiđitìmweibophimảnh.LụcPhồn:Hômnaylàngàyquáiquỷgìthếnày.

Chíntấmhình,cólúcchụptrựcdiện,cókhilàcôđangởphòngbếplàm

cơm,cóbứccôcũngkhôngbiếtGiảnNgộChâuchụplúcnào,tấmcuốicùnglàvừalúcnãy,khicôcònđangngủ,màGiảnNgộChâukhẽhônlêntráncômộtcái.Ánhmắtanhchấtchứayêuthươngvàquýtrọng,khuônmặtngàythườngcũngdịudàngkhôngít.

Page 302: Tác giả: Thời Nhĩ

Trongkhungcảnhấmápvàyêntĩnhnhưvậy,ngườinhìnbấtgiáccũng

thảchậmnhịpthở,khôngđànhlòngquấyrối.Màkhiđọcđếndòngstatus,tráitimtronglồngngựccũngngừngđậptrongnháymắt.GiảnNgộChâu:“Đâylàcôgáimàtôithươngnhất,lúcđầucôấykhông

thíchtôi,phảivấtvảlắmtôimớitheođuổiđược.Tôikhôngmongmọingườisẽyêuthươngcôấygiốngnhưtôi,nhưnghivọngmọingườiđừngácýtổnthươngđếncôấy,cũngđừngquấyrầycuộcsốngbìnhthườngcủacô,cảmơn.Share30k

Bìnhluận46k

Like92k

Bàn tay cầmđiện thoạiLụcPhồnhơi run lên, saumộtphútngắnngủi,

cuốicùngcôcũngngẩngđầulên,hítmộthơithậtsâurồitừtừbìnhtĩnhlại.Cômởfileảnh,tìmchíntấmhìnhcủaGiảnNgộChâurồiđănglênblog.LụcPhiềnPhiền:“Trongmắtanhcóxuângió thuđây,emnhìn thấycả

núisongyêumến.GiảnNgộChâu.Đănglênblogxong,LụcPhồnvẫncảmthấytráitimmìnhnhưcógìđầy

ngập,côxuốnggiường,mangdépđiraphòngngủ.GiảnNgộChâuđứngtrướcbànăncơm,đổtômtronghộpratô,LụcPhồn

đitớiômlấyanhtừphíasau,đầukhẽtựavàolưnganh.“Saorồi?”

LụcPhồnbuồnbuồn:“Khôngcógì,muốnômthôi”.

Anhlaukhôtay,xoayngườilạinhìnthấyvànhmắtcủaLụcPhồnửngđỏ,

khôngkhỏibậtcười:“Cóthếđãcảmđộngrồià?”Lòngbàntaychaichaicủaanhlướtquakhóemắtươnướtcủacô,sauđó

kéođầucôvàolòngmình,cườinhẹ:“Anhmàbiếtemdễcảmđộngthếnàythìlúcđầuđãkhôngphảiđivàoconđườngtìnhkhổthếrồi”.LụcPhồnbuồncười:“Anhthấyanhđivàoconđườnggìhả?”

“Phảiphôdiễnmịlựcnày,chânthiệnmĩđểquyếnrũemnày”.

Page 303: Tác giả: Thời Nhĩ

“Chứ không phải lạnh lừng tàn bạo à”. Cô nhịn không được, vòng lấyhônganhnhỏgiọngnói:“Emcũngthươnganhlắm”.GiảnNgộChâuômchặtlấycô:“Lặplạiđi,anhkhôngngherõ”.

“Anhngherõ”.

“Khôngcó”.

Anhliềuchếtkhôngnhận,dụdỗcô:“Nóithêmlầnnữa”.

LụcPhồnđỏmặtlặplạimộtlầnnữa.Vừadứtlời,GiảnNgộChâuđãcúi

xuốnghônlênmôicô,mânmêcọxát.LụcPhồnnhắmmắtlạicảmnhậnhơithởcủaanh,cảnhịptimtronglồngngực,cuồngnhiệtmạnhmẽ,nhưhừnghựccảtìnhyêuthươngnồngcháy.Đùkhôngnóicâunào,nhưnghọđềucóthểngheđượctiếngđốiphương

thanthở.Cảđờinày,cóemlàđủ.

Page 304: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương48

GiảnNgộChâu công khai tình yêu lại khiến chomạng xã hội sực sôithêmlầnnữa,cáckênhtruyềnthôngtranhnhauđưatin,từsángđếntốiđềucórấtnhiềuphóngviênchặndướinhàLụcPhồn,hivọngcóthểgặpđượctrựctiếprồiphỏngvấn.Mặcdùbênngoài ầm ĩ đếnvậy,đối vớiGiảnNgộChâuvàLụcPhồn,

cuốituầnnàyvẫnấmápvàbìnhthảnnhưthường.Bọnhọchuyểnđiệnthoạisangchếđộimlặng,yêntâmhưởngthụcuốituầnýnghĩacủachínhmình.Sángthứchai,GiảnNgộChâunhẹnhàngđánhthứcLụcPhồnvẫnđangsaygiấcmộng,nhưthểkhẽcười:“Nêndậyđilàmthôiem”.LụcPhồnmơmơmàngmàngmởmắt:“Mấygiờrồi?”

“Bảygiờ.”

“Thêmnămphútnữathôi.”

GiảnNgộChâubật cười, cũngnằmxuốngômcô, khônghối thúcnữa.

Lục Phồn bị đánh thức cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô xoay người, dựa vàotrongngựccủaanh:“Anhdậykhinàovậy?”“Hơnsáugiờ,đãlàmxongbữasángchoemrồi.”

Nhìnngườinàođóbàyranụcườilấylòng,LụcPhồnkhinhthường,bĩu

môi.Bởivìhômnayhaingườiđềuphảiđi làmviệc,nênhômqua trướckhi

ngủcôđãnóirõràng,chỉđượclàmmộtlầnthôi,kếtquảthìsaochứ?Sớmbiếtthếcôđãkhôngmềmlòng,đábayngườinọrakhỏiphòngcóphảitốthơnkhông.Ngồibênbànăn,saukhiđãănxongbữasáng,haingườichianhauđirửa

mặt, saukhi rakhỏicửa,cảngườiđãkhôngcònhơi thởchánchườngcủamấyngàycuốituầnvừaqua.Đứng trênbancôngnhìnxuống, sauhaingày, chỉ cònnăm, sáuphòng

viênvẫnphụckíchnơi tiền tuyến,để tránhgặpphảinhữngtìnhhuốngbấtngờ,GiảnNgộChâuvẫngọichobiađỡđạnTrầnTiêuchạytới.Khihaingườixuốnglầu,khôngbiếttừđâurahaimươimấyphóngviên

Page 305: Tác giả: Thời Nhĩ

ùatớiquayphim,chụpảnh,TrầnTiêumangtheomấybảovệ,nhanhchóngtạothànhhàngràongăncản,mặcdùlàthế,nhưngkhiLụcPhồncùngGiảnNgộChâulênxe,khuônmặtcũngbơphờmệtmỏi,sauđóbọnhọnhìnnhaumộtchút,cùnglúcphảibậtcười.TrầnTiêuqualoalấylệvớinhómphóngviên,quaylênxerồiđóngcửa

ầmmộtcái:“Láixeđi.”Tàixếnhanhchóngláixerờiđi,hòavàodòngngườiđôngđúc.TrầnTiêu

nhìn Lục Phồn rồi lại nhìnGiảnNgộChâu,mãi đến khiGiảnNgộChâukhôngnhịnđượcmàđưamắtliếclại,anhmớihonhẹmộttiếng:“Cáiđó,haingườicũngkhôngtệnhỉ.”GiảnNgộChâutrưngravẻmặt“anhnóiphílời”ghênhìnmình.

TrầnTiêu:“Ồ,haingườichưađọctintrênweibosao?”

LụcPhồn:“Lạicóchuyệngìmớiạ?”

TrầnTiêukhoáttay,nháymắtvớiLụcPhồn:“Tựcôxemđi.”

LụcPhồnvừanhìnthấyvẻmặtđócủaTrầnTiêu,tronglòngbấtgiáccó

dựcảmchẳnglành.Đạinãocủacônhanhchónghoạtđộng,xácđịnhbản thânkhônghềcó

lịchsửđentốinàohết,mớihơinghiêngngười,chặnánhmắtcủaGiảnNgộChâu,sauđóchậmrảilấyđiệnthoạira,đăngnhậpweibo.Khôngxemthìkhôngbiết,vừaxemđãgiậtmình,khôngbiếttừlúcnào,

têncủacôđãlênhottìmkiếm.#LụcPhồnThẩmUẩnXuyên#

#antifanLụcPhồn#

#ĐaulòngVũTrực#

...Cáiquỷgìthếnày!Mặcdùkhôngbiếtcụthểđãxảyrachuyệngì,thế

nhưngLụcPhồnlạibắtđầuchộtdạ.Vừavặnđúnglúcnày,GiảnNgộChâuthongthảđọcmấytiêuđềbênkialên,sauđóhơinhíumáylại,hỏilại:“Cóýgìvậy?”ÁnhmắtcủaLụcPhồnlóelênmộtlúc,yênlặngkhôngđáp.“Vậyanhtựxem.”Nóixong,anhgiànhlấyđiệnthoạidiđộngtrongtay

cô,sauđómộttaynắmlấycổtaycủaLụcPhồn,mộttaynhấpmởnhữngđề

Page 306: Tác giả: Thời Nhĩ

mụckiara.LinhcảmchẳnglànhcủaLụcPhồnứngnghiệm,hôngtincủacôđãbịcưdânmạngdùngmọicáchmoira...Sauđómộtbloggerviếtbàidàiđăngtải,đưahếttấtcảmọithôngtin,quá

trình,tựthuật,sauđórấtnhiềungườiphốihợpchụpthêmhình.XuyênXuyênXuyên tình yêu của tôimoa~:Gào khóc, phim điện ảnh

mớiracóđồkhỉmớixem!Namchínhquásátphongcảnhmà,cứépngườitađếnphátphiềnlênđược,XuyênXuyênlàgiỏinhất!ThẩmUẩnXuyênơi!Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Thực ra tôi thấy Xuyên

XuyêntốthơnTửTrựcNamrấtnhiều!LúcnàomặtTửTrựcNamcũngxịrahếtcả,nhưkiểuvợmìnhbỏtheotraicònmangtheonămtriệutệấyXuyênXuyênXuyêntìnhyêucủatôimoa~:NghenóigầnđâyTửTrực

Nammậpra,ngườihâmmộchạymất,xemrasắpmấtfansrồi.ChuẩnbịtớiđâynhânkhícủacụccưngXuyênXuyênsẽvượtquahắnđó.BìnhluậntrongbàiđềulàfancủaGiảnNgộChâu,vôcùngsôinổi,hết

sứcđaulòng.Sauđólàđếncaotrào,khôngbiếtThẩmUẩnXuyênthiếucăncơhaychê

việcnàycònchưahuyênnáođủ,blogkiađăngtảitiếphìnhảnhThẩmUẩnXuyêngửilờichoLụcPhồn:“TửTrựcNammậpquáphảigiảmcân”,cộngthêmlờibình:Chúccômaymắnnhé.Bạnbètrênmạng:Cứxếphàngxemkịchvuitrướcđã!SaoGiảnVũTrực

cònchưaxửlýnhỉ!Đốithủmộtmấtmộtcòncủaanhđãphátchiếnthưrồikìa!VợmìnhcònđứngvềphíaXuyênXuyênnữađấy!Làđànôngthìkhôngthểnhịnđược!!....

LụcPhồnnhìntrờirồilạinhìnđất,vớitinhthầnlợnchếtkhôngsợnước

sôi:“...”GiảnNgộChâunhìncômộtcáchrấtsâuxa:“Emcócầngiảithíchmộtchútkhông?”LụcPhồnbiếtdùbâygiờcôcó tránhcũngkhôngsao thoátđược,đành

phảinhắmmắtnhắmmũinói:“Khụ,cáikia,emcoiXuyênXuyênnhưemtraithôimà,cònemlàfanchịgáiđó,ừm.”GiảnNgộChâunhíumày:“AnhkhôngđẹpbằngThẩmUẩnXuyênà?”

LụcPhồnngửithấycógìđórấtchua,côlậptứcdụdỗ:“Khôngcókhôngcó,

Page 307: Tác giả: Thời Nhĩ

đềuđẹpnhưnhau.”“Anhmậplênthìemvuithếà?”

“Khôngcó,khôngcó,khôngvuigìhết.”

“Anhítfanthìemvuivẻngấttrờisao?”

“Khôngcókhôngcó,emkhổsởthayanh.”

LụcPhồncốsứctrợnmắtlên,đểGiảnNgộChâucóthểthấyrõsựchân

thành trongđôimắt củamình,nhưngđáng tiếcGiảnNgộChâuvẫncứxịmặtra,khôngcóvẻgìlàtrờiquangmâysẽtạnh.TrầnTiêunhịncườiđếnnộithương,bâygiờcònđượcchứngkiếnvẻmặt

“cậubékhôngvui,cậubébịoan”củaGiảnNgộChâuthìchỉmuốnômđùimàcườichothỏathích.Rấtnhanhsauđóđãđếnđài truyềnhình,LụcPhồnliếcnhìnngườinào

kiavẫncònđanghầmhầmbựcbội,côkhẽhokhanmộttiếng.“Thế...emđitrướcnhé?”GiảnNgộChâuhờhữngkhẽhừmộttiếng.LụcPhồnkìmnénkhóemôi

muốnnhếchlên,mởcửaxera,quảnhiênGiảnNgộChâuđưataykéocôlại.LụcPhồnquayđầulạihỏi:“Saovậy?”GiảnNgộChâudừngmộtlát:“...Buổitốinhớvềnhàsớm.”

“Được”.LụcPhồncườicười,vẫytaytừbiệt.TàixếnhìnThấyGiảnNgộ

Châuđangkhoanh tay trướcngực, lôngmàynhíu chặt thì khôngbiết làmsao.TrầnTiêuđẩyđẩyanh:“Thôiđi,cậulàđànôngsaomàbụngdạlạihẹp

hòithếchứ,hơnnữacóphảibâygiờcậumớibiếtLụcPhồnthíchThẩmUẩnXuyênđâu...”“Dùngtừkhácđượckhông,sùngbái,hâmmộ,cáigìcũngđược.”

TrầnTiêucườihahả:“Saotrướcđâytôikhôngbiếtcậuhẹphòivậynhỉ,

ghentuôngvớimộtchàngtraikémmìnhđếntậnnămtuổi,cậuđượcđấy.”GiảnNgộChâulườmanhmộtcái,tựmìnhtrầmtưhồilâu,độtnhiênhỏi

lại:“ThếrốtcuộcgiữatôivàThẩmUẩnXuyên,aiđẹptraihơn?”TrầnTiêukhoáttaylialịa:“Tôilàthẳngnam,đừnghỏitôivấnđềnày.”

Page 308: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâukhôngtiếptụcxoắnxuýtvớichủđềnàynữa,anhvỗđùi:

“Anhsắpxếpđi,tôimuốnlàmkháchquýtrongchươngtrìnhkỳnàycủaLụcPhồn.”“...Cáigì?”Ngườitacònchưamờicậuđâu?

“Cóchươngtrìnhgìcũngphảihoãnhếtđấy.À,đúngrồi,nghenóicông

tyOlmymớimởmộtthươnghiệuđồnghồmuốnmờiThẩmUẩnXuyênlàmngườiđạidiện,anhgiànhhợpđồngnàyvềchotôi.”TrầnTiêu:“...Lúctrước,ngườiphụtráchcủahọtớitìmthìcậutựmình

từchối,giờlạimuốnđicướp...”“Cầnthểdiệnlàmgì?Cứcướpđirồitính.”

...Hìnhnhưđànôngrơivàolướitìnhrồiđầuócđềukhôngbìnhthường

vậysao?!LụcPhồnbướcxuốngxe,đi thẳngvềphíađài truyềnhình,côcảmgiác

ánhmắttừbốnphươngtámhướngchĩavềđây,cóhiếukỳquansát,cóxemthườngkhinhbỉ,thôicứbỏquahếtđi.Khôngquảnđượcmiệngcủangườikhác,chẳngnhẽcôcònkhôngquản

được tâm trạngmìnhhay sao.PhươngDuệcó tới thămmột lần, thấy tâmtrạngcôkhôngbịảnhhưởnggìmớiyêntâmhơntrước,cườicườitròchuyệnmộtlúcrồibỏđi.Nhữngđồngnghiệpngàythườngítkhigầngũiquantâm,giờcũngmuốn

lấnsangsiếtchặtquanhệ,đếnlúcăncơmtrưaởcăng-tin,khôngkểcóquenbiếthaykhông,aicũngtớihỏithămcômộtchút.Trong lòngLụcPhồncảm thấyhơiquáidị,nhưng trênmặtkhôngbiểu

hiệnđiềugì,vẫnkháchsáochàođáplại.Buổichiềulàcuộchọpnhưthườnglệ,tháiđộcủaTổnggiámđốcvớicô

cũngkhácbiệtrõràng,thậmchísaukhicuộchọpkếtthúc,ôngtacòngiữcôlại,tỉmỉthảoluậnvềchươngtrìnhkỳsau.Đãingộmớităngcaonhưvậy,đươngnhiênsẽcókhôngítngườighenăn

tứcở,chẳngquanghĩđếnviệcbâygiờLụcPhồnlàbạngáicủaGiảnNgộChâu,ôdùtođếnvậy,côtacòncầnquantâmtiếtmụcnàycóaixemhaykhôngnữa?

Page 309: Tác giả: Thời Nhĩ

Đươngnhiênđàitruyềnhìnhvẫnphảiđềbạtcô,saukhisuynghĩthôngsuốtnhữngđiểmấy,đồngnghiệpcùngbanchỉcóthểcóthểnuốtcụctứcvàolòng,chuyêntâmlàmtốtchuyệncủamình.Năm giờ chiều, Lục Phồn tan làm trở về nhà, cô đoán chắcGiảnNgộ

Châuvẫnchưavềđượcđâu,cởiáokhoác,lấyđiệnthoạidiđộngra,hỏithửxemtốinayanhcóvềăncơmtối.ThờigiandưỡngbệnhcủaGiảnNgộChâuvẫncònchưakết thúc,hôm

nayanhphảiđếntrungtâmhồiphụcchứcnăngđểkiểmtratìnhtrạngphụchồicủaxươngđùibênphải,vừanhìnthấytinnhắncủaLụcPhồnđãtrảlờingaylậptức.GiảnNgộChâu:Anhsẽvềngay thôi, emđói thì ăn trướcđi,phầnanh

mộtítlàđược.Lục Phồn cười cười, để điện thoại di động xuống, vào phòng bếp để

chuẩnbị thứcăn.Đếnsáurưỡi tối,TrầnTiêuđưaGiảnNgộChâuvềnhà.Ngườinàođólúcngoàicửavẫncònphibướcnhưbay,nhưngvừanhìnthấyLụcPhồnđãgiảvờkêuđaukhổsở,nóigìmàbài tậpphụchồichứcnăngkinhkhủnglắm,TrầnTiêuđảomắtsangchỗkhác,tránhkẻomắtmìnhmùmất,vộivàngrútlui.LụcPhồncònkhônghiểuGiảnNgộChâuđanggiảbộhaysao,buổitối

haingàytrước,biểuhiệncủaanhcóvẻgìlàđauchânđâucơchứ.Chẳngqua,trẻconấymà,muốndỗdành,chonêncôđànhníncười,đỡ

anhngồixuốngghếsopha:“Bácsĩnóithếnào?”GiảnNgộChâunhâncơhộisờsoạngeocủaLụcPhồnmộtlúc,đầucũng

mềmnhũndựavàobảvaicô:“Bácsĩnóikhôngthểvậnđộngmạnh,chỉcóthểvậnđộngnhẹnhàngthôi.”“Ồ...Vậyđêmnayanhngủởphòngkháchđi.”

“...”

GiảnNgộChâutrầmmặcmộtlúc,nghiêmtúcđáp.

“Anh có thể không dùng đến chânmà.” Lục Phồn giả vờ nghe không

hiểu:“Tườngngủcủaanhxấu lắm,emkhôngmuốnngủcùnggiườngvớianhđâu.”Câunàylànóithật,mấythángtrướcanhvẫnphảitreochân,tưthếngủbị

Page 310: Tác giả: Thời Nhĩ

giớihạn,haingườingủchunggiườngvẫnbìnhanvôsự.Kếtquảlàhaingàynay,chânanhkhỏirồi,lúcngủlạibắtđầuxoayngangxoaydọc,nhiềulầnLụcPhồnbịanhépđếntỉnhgiấc,vừatỉnhlạiđãbựcbộiđếnbậtcười,tứchicủangườinàođóđangquấnlấycôhệtnhưgấukoala,nửangườilậtúp,côcũngsắpbịépxuốngnệmbôngluônrồi.Nhớlạichuyệnngườinàođókhiuốngsaylạimuốnômgấubôngđingủ,

LụcPhồnnghĩthầm,hóaralúcbìnhthườnganhcũnggiốngvậysao?Xemcôthànhgấubôngrồiđấyà?DườngnhưGiảnNgộChâucũngnghĩđếnchuyệngì,anhngượngngùng

nói:“Saunàyanhsẽchúý...”LụcPhồnbĩumôimặckệanh,đivàophòngbếpdọnbữatốira,haingười

ngồiởbênbàntrà,ăntối.SaukhiLụcPhồntắmrửaxong,vừabướcvàophòngngủ,quảnhiênGiản

NgộChâuđãmặtdàymàydạnnằmtrêngiườngcủacô,mộtbộdạngmặcbãotápmưasacũngkhôngsờnlòng,thậmchíLụcPhồncòncóảogiác,mộtgiâysauanhsẽđưataychốngđầu,nhìncôrồingoắcngoắchaitay,đếnđâyđếnđâynào....Hìnhảnhđẹpquá.LụcPhồnlắcđầumộtcái.Côcũngkhôngmuốnđể

GiảnNgộChâuphảiraphòngkháchngủ.Thếlà, lêngiường,nằmxuống,GiảnNgộChâulậptứcxoayngười, lấy

cùichỏchốngnửangườidậy,cũngkhôngđếnnỗiépvàocô:“Hômnaytớiđàitruyềnhìnhcóphiềnphứcgìkhôngem?”“Khôngcó.”LụcPhồnkhôngmuốn tángẫuđề tàinày:“Anhchưangủ

à?”“Emmuốnngủhả?”

“Ừm.Ngủđi.”

HìnhnhưGiảnNgộChâuhơithấtvọng,giúpcôđắpkínchăn.“Vậyem

ngủđi,anhnhìnemngủrồisẽngủ.”LụcPhồnừmột tiếng, nhích lại gần, nhẹ nhàngvòng tay ôm lấy hông

anh,GiảnNgộChâunhẹnhàngvỗlưngcôtừngcáimột.Khôngbiếtsaubaolâu,GiảnNgộChâucúinhìn,hìnhnhưlôngmicủaục

Phồnvẫnđangkhẽrunlên.Anhbậtcười,véonhẹlêneocômộtcái:“Cốý

Page 311: Tác giả: Thời Nhĩ

giảvờngủđểgạtanhà?”LụcPhồnsợngứa,lậptứccongườilại:“Emngủthậtrồi!”

GiảnNgộChâuthấycôcongngườithìđộngtáctrêuchọcũngcómùivị

hơn,mãiđếnkhicánhtaycủaanhgianxảotiếnvàotrongquầnáo,LụcPhồnmớingưngcười:“Anhmớinóikhôngđượcvậnđộngmạnhnữamà.”GiảnNgộChâukìmnénsuốtbao lâu,anhcúiđầu,ngấunghiếnhôncô

đầycuồngnhiệt:“Anhnóicóthểkhôngcầndùngđếnchânmà.”Nướcchảythànhsông.

GiảnNgộChâu đưa tay tắt đèn.Không lâu sau, căn phòng ngập trong

bóngtối,nghetiếngthởvẫnvanglêndồndập,đanxenhòalẫn,khiếnchongườitavừanghethôiđãđỏmặtđếntậnmangtai.Sau khi đã vui vẻmột lần,GiảnNgộChâu không vội vàng nữa, cũng

khôngchịuđi ra,cứquấn lấycônhư thế:“Enóixem,anhvớiThẩmUẩnXuyên,aiđẹptraihơn?”LụcPhồnbịanhlàmchomơmơmàngmàng,tronglúchốthoảngnghe

thấycâuhỏinày,tronglòngthâmmắnganhđếnmáuchóđầyđầu,ăngiấmchua lắm thế,chỉmộtcâunói thôimàghi thùđếnvậy,cònvào thờiđiểmnày...GiảnNgộChâu cúi đầu, khẽ hôn lênmặt cômấy cái, cố kìm nén dục

vọng,lạinhỏgiọnghỏithêmlầnnữa:“Aiđẹptraihơn?”LụcPhồnbịanhgiàyvòkhôngchịunổi:“Anhđẹptraihơn,anhđẹptrai

nhất...”LúcnàyGiảnNgộChâumớicảmthấyhàilòng:“Ngoan,đâylàkhenthưởngchoem.”Trongphònglạivànglênnhữngtiếngthởmệtnhoàikhôngdứt.

Page 312: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương49

LụcPhồnđivàophòngquayphim,nhânviêncôngtácvộivàngchàohỏicômộtlượt,côcũngmỉmcườiđáplại:“Cựckhổchomọingườirồi.”Ánhmắtbănkhoăncủacôđảokhắpphòngmột lượt,khôngthấyngười

kia,tựdừnglạithấyhơikìlạ,saovẫnchưađếnnhỉ?Khôngphảimườiphúttrướcanhđãgọinóisắptớirồisao?Tổngđạodiễnđangởphíasaukhuquansátăncơmhộp,giơtayvẫyvẫy

cô,LụcPhồnđitới:“ĐạodiễnLý,kháchmờicònchưatớisao?”ĐạodiễnLýkinhngạc,nói“Saolạihỏitôi,khôngphảiđólàbạntraicủa

côà?”LụcPhồn:“…”Côcườikhổmộtcái:“ĐạodiễnLý,ôngđừngđùatôimà.”

Gầnđây,nhữngngườiởđàitruyềnhìnhkhinóichuyệnvớicôchưabao

giờgọi thẳngtêncủaGiảnNgộChâu,ngườinàocũnggọi là“bạntraicủaLụcPhồn.”MấylầnLụcPhồnnghethấyđềudởkhócdởcười.

GiảnNgộChâucònchưatới,LụcPhồnđànhphảimangghếbăngrangồi

bêncạnhđạodiễnLý,ngheôngnóivềnhữngchuyệncầnchúýkhiquaytrực tiếp. Đây là lần phát song trực tiếp đầu tiên của Lục Phồn, cũng làchươngtrìnhđầutiênGiảnNgộChâunhậnquaysaukhibịgãychân.Saukhi thôngbáo chương trình, cộngđồngmạngđã gọi đây là couple

thườngxuyênphátkẹonhấtnămnay,khôngchỉhaybắtgặphaingườichụpchungtrênweibocủaGiảnNgộChâu,đếnbâygiờcòncùngquaytrongmộtchươngtrìnhnữa.Lạiquahaimươiphútnữa,LụcPhồnliêntụcxemđồnghồ,côcảmthấy

kìlạquá,GiảnNgộChâukhôngphảilàngườikhôngđúnggiờmà.Đang lúc ấy thì emgái thưkí trườngquay chạy tới đậyvội nói: “Giản

NgộChâuđãtớihậutrườngrồi,mọingườimauchuẩnbị.”ĐạodiễnLýnhìnLụcPhồncóvẻbồnchồnkhôngyên,thếlàphấttaynói:“Điđi,điđi,đừngngồiđâyngheônggiànàycàmràmnữa,nhớđến trướcmột rưỡiđểquayđấy.”

Page 313: Tác giả: Thời Nhĩ

LụcPhồncườicười:“Tôibiếtrồi,cảmơnđạodiễnLý.”LụcPhồnđitớiphòngnghỉcủaGiảnNgộChâu,anhđangngồi trênghế,chuyêngia trangđiểmđangtrangđiểmchoanh.“Saoanhđếnmuộnvậy?”

LụcPhồnngồixuốngghếbêncanh,GiảnNgộChâuvừanghetiếngcôđã

mởmắtrangay:“Trênđườngđigặpngườigiảbịtainạn,kéokéochânanh,khôngchođi”.LụcPhồn“…”

“TiểuTrươngthươngtìnhchohắn,nênnhấtđịnhphảiđưahắnđitìmcon

gái.”LụcPhồn“…”

Saonghequentaiquávậy?

“Sauđóthìsao?”

“Không có sauđó, anhgọi 110, nhân tiệnvấtTiểuTrươngđang thông

cảmsâusắcởđóluôn,đểcậutatựchạyđếnđây.”LụcPhồnkhôngnhịn được, bật cười: “Người kia thấy anh là đạiminh

tinh,chắclạimuốnkiếmítthịtchứgì?”GiảnNgộChâukhẽhừvài tiếng: “Nhìn anhgiống thằngngốc lắmà?”

LụcPhồnnghĩthầm,nóikhôngchừngngườikiacóthểnhìnthấubềngoàiđểthấyđượcbảnchấtbêntrongđấy.Chỗngồitrongtrườngquayđãchậtkínđầyngười,bởivìkhôngbánvéra

ngoài,nênphầnlớnởđâyđềulàngườinhàcủanhânviên.@ñghiepdµ.ñet

Chương trình trực tiếpbắt đầuđúnggiờ, khángiả đã chờ chương trình

trựctiếpởtrênmạngtừlâu,vùaxemtrựctiếp,vừakíchđộngphátweibo,đảomắt,đềtài#vợchồngGiảnPhồnnắmtaynhaungượccẩu(*)đãcómườitriệulượtthảoluận,mộtbloggernổidanhhàihướclạitungramộtbứcảnhkhiếnchođềtàinàycàngkhôngítlượtxem(*)Ngượccẩu:ngượcdânFA.

LãoVươngởsátváchtênTámTámv:Cóquanhệmớiđượcđếntrường

Page 314: Tác giả: Thời Nhĩ

quayxemphimtrựctiếp,mỗtôiđâytiệntaychụpmộtbứchìnhảnhđếnàođótrịgiáhơntrămtriệuvừamớivàotiếtmục,khôngkhíânáinàykhiếntôivôcùng thỏamãn,phảikìmnénsựkiêungạođó lại,hai tấmhìnhnàyvôtìnhchụpđược,ởgiữasânkhấu,tronglúcnghỉngơi,GiảnNgộChâuvàLụcPhồnbướcxuốnghậuđài,đứng trongbóng tối,GiảnNgộChâuhámiệngngậmlấysợicámựctrongtayLụcPhồn.Cộngđồngmạngvừanhìnthấyhànhđộngấutrĩngànnămkhógặpcửa

GiảnNgộChâu,aicũngnhaonhaobàytỏkhôngđượcnhìnkẻomùmắtluônđây.#đâykhôngphảilàVũTrựcmàtôibiết#

#TừbaogiờVũTrựcđãhọcđượccáchtrêughẹothếnàyvậy#

Hơnnửa tiếng saukhi chương trình trực tiếpkết thúc,đề tàinàyđãcó

hơntrămtriệu,màLụcPhồntăngthêmmấyvạnfanshâmmộ.Khángiảlụctụcrờikhỏitrườngquay,LụcPhồnđivềphíahậutrường,vừađúnglúcgặpGiảnNgộChâubịTrầnTiêukéorakhỏiphòngnghỉ,chạmmặtnhau,LụcPhồndừngbước:“Phảiđitớichỗkháclàmviệctiếpsao?”Trần Tiêu cười hì hì: “Thông cảm nhé, tại công việc nhiều quá, tôi sẽ

tranhthủđưaanhtavềnhàtrướcbảygiờtối.”LụcPhồncườinói:“côngviệcquantrọngmà,mauđiđi.”GiảnNgộChâu

đẩyTrầnTiêumộtcái,TrầnTiêutựđộngđirachỗkhác,anhdanghaitayômlấyLụcPhồn,khẽnói:“Biểuhiệntốtlắm,nhấtđịnhkhángiảsẽnhậnrađiềuđó.”LụcPhồnsữngsờ,sauđómớiphảnứnglạiđược,mấyngàyvừarồisau

khianhcôngkhaichuyệnyêuđương,khôngítngườitrênmạngđãbàntánviệc côđượcđảmnhận tiếtmụcnày làdựanàoGiảnNgộChâu.Côcườicười,vỗvỗlưnganh:“Đượcrồi,đượcrồi,embiếtrồi,nhanhđilàmviệcđi,trướckhivềnhànhớgọiđiệnchoem.”GiảnNgộChâuừmộttiếng,nghiêngcáiđầukhẽhônlênmácômộtcái:

“Đừngvấtvảquá.”TrầnTiêuâmthầmsiếtchặttay,mẹkiếp,côngviệcnàykhônglàmtiếp

đượcrồi,hoặclàtừchức,hoặclàđixemmặt!Bởivìcóhaingườinàođóngangnhiênânáingayởgiữatrườngquay,đã

chọcgiậnmộttổichứcmangtên“cẩuđộcthânvạntuế”.Chonêntổchứcđó

Page 315: Tác giả: Thời Nhĩ

ngaylậptứcđãnhắmvàohoạtđộngđặcthùcủaGiảnVũTrực,bọnhọlầnmòweibocủaLụcPhồn,pháthiệnracómộtbloggernam,tênChuyểngạchkhôngbằngăncơm.NgườinàyđãcốthủởweibocủaLụcPhồntừhơnmộtnăm rưỡi trước, mỗi bài viết của Lục Phồn anh ta đều bình luận rất vănchươnglailáng,ngôntừkịchliệt,cóýbôiđen,thếnhưngcàngbịbôiđenthìcộngđồnglạicàngthêmtintưởng,yêuthươngsâusắc.NhưngcóđenđếnthếnàovẫnkhônggiànhđượcsựchúýcủaLụcPhồn,

saunàyngườinọsinhratuyệtvọng,tâmlýcóphầnhơivặnvẹo!ĐặcbiệtlàsaukhiLụcPhồncôngkhaivớiGiảnNgộChâu,chàngtrainọ

cũngmấttíchmộtcáchvôcùngbíẩn,nãobộconngườicóthểchứađựngcảvũtrụbaola,cộngđồngmạngngaylậptứcđãvẽramộtbộphimtìnhtaybakinh thiênđộngđịa,bởivìmongkhôngđượcnên trởnênvặnvẹo, sauđóđànhphảitácthànhchonữchínhvànamchínhmàyênlặngrútlui,lặnglẽtrởthànhthầnbảovệ,đúnglàchọcngườitaquáđángđimà!“Namchínhlàđểnữchínhyêu,namthứlàđểđộcgiảyêu”.Đâylàquy

tắcbấtthànhvănđãđượckháiquátnhiềunămqua,tâmcancủacộngđồngmạngbị laychuyển lập tức laosangchĩamũinhọnvềphíaGiảnvũTrực,ngườivừacógiangsơnvừacómĩnhân,dẫubiếtdùcókíchđộng thếnàocũngkhôngthểthayđổiđượcsựthực,nhưnghọcũngkhôngmuốnGiảnVũTrựcsốngyên,phảikhiếnanhkhổsởítnhiềumớihàlònghảdạ.Antifanlàgì,làsinhvậtthầnkỳnhấtthếgian.Thếlà,vàomộtđêmkhuya

mộtngàynàođó,bloggernhànọchuyêntunghoànhngangdọc,sợlửacháykhôngđủ lạiđồ tiếp thêmdầu -Lãovương sátvách tênTámTám -đăngweibo.BloggernàyđãchặnbìnhluậncủaChuyểngạchkhôngbằngăncơm,còn

cóphầnđã trả lờicủaLụcPhồn,quantrọnghơnlàngườinàynhấnmạnh,weibonọchỉquantâmmỗimộtmìnhLụcPhồnmàthôi,tấtcảcácbàiđăngđềuliênquanđếnLụcPhồn,hìnhtượngngườicontraisitìnhlạitưngbừngxuấthiện,côngđồngmạnglạithổnthứckhôngthôi.PhíadướiweibocònđăngmộtbứcảnhgầnđâycủaGiảnNgộChâuso

sánh,chủ topicbình luận thêmrằng:Bamươiđãmập,bốnmươihỏiđầu,nămmươitrởhànhngườiquađường.RấtnhiềuAntifancủaGiảnNgộchâusharebàivuivẻđếnquêntrờiquên

đất,đốithủcủaGiảnNgộChâuthìvuivẻhóngtròvui.

Page 316: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnNgộChâuđangtrênđườngvềnhà,nhìnthầytrònàythìkhẽxìmộttiếng:“Tẻnhạt,ấutrĩ,hồđồ.”Anhmậpchỗnào?Đâygọilàkhỏemạnhđẫyđà!Saoanhcóthểhỏiđầu

được?Chưanghecâuđànôngbốnmươinhưhoatươiđỏthắmđóà?Nhưngcộngđồngmạnglạithổiphồngchuyệnnàycànglúccànglớnhơn,

càngngàycànghăng, trong lòngGiảnNgộChâu lạicàng thêmsầumuộn,bâygiờmắtmọingườiđềumùhếtrồià,anhlàngườicótiền, lạiđẹptrai,dángngườicũngđẹp,đốixửtốtvớivợ,mộtngườiđànôngtốtthếnàybiếtchạyđâu tìmđược?A?A?Lại còn nóimột người đàn ôngđếnmặt cũngchưalộramớixứngvớiLụcPhồnnữachứ?TrầnTiêu,TiểuTrương:HìnhnhưcậutaquênmấtChuyểngạchlànick

phụcủamìnhrồiấy—›_—›chúngtacũngkhôngcầnnhắcnhởcậutađâu.Càngnghĩcànggiận,sauđóGiảnNgộChâuđánhtiếngvớingườiquen

làmviệcởcông tySina, tốcáccácblogger thamgia,cònhứahẹnđưarấtnhiều lợi ích,hối lộ thànhcôngđểngười tachặnnickbloggerkia imlặngsuốtbangày.Ngườinàođóômmộtbụnggiấmchuatronglòng,saukhivềnhàliênôm

lấyLụcPhồn,cắncắnchỗnày,gặmgặmchỗkia,mãiđếnlúcLụcPhồnbịanh làmchođỏcảmặt,mắt long lanhsũngnước,anhmới thỏamãndừngtay,vuivẻômbàxãnhàmìnhđiăntối.Saubữacơmchiều,cáimôngcủaGiảnNgôChâucứdínhchặttrênghế,

từchốirửabát.Vốndĩhaingườiđãquyđịnhvớinhau,mỗingườirửabátmộtngày,thay

phiênnhau,thếnhưngLụcPhồncứhayđùnđầymãi,tìmđủcácloạilýdođểtrốntránh,mấyngàythìkhôngnóilàmgì,nhưngmàGiảnNgộChâubấmđốttaytínhtoán,anhpháthiệncôđãtrốnviệcrửabátròngrãmộtthángrồi,lúcnàyphảicươngquyếtnhiềuhơn.Muốnanhrửabátcũngđượcthôi,khôngcóthùlaothìlàmsaođượcchứ?

Dùthếnàocũngphảilàmnũnghônhítcáckiểumớiđược?Côấychẳngradángvợyêugìcả!Thế là hômnay, hai người ngồi đối diệnvới nhau, địchkhôngđộng ta

cũngkhôngđộng.RốtcuộcLụcPhồncũngkhôngchịuhơnđượcnữa:“Saoanhcònkhôngđirửabátđi?”

Page 317: Tác giả: Thời Nhĩ

“Ngàyhômquaanhđã rửa rồi, theoquyđịnh thìhômnayđến lượtemchứnhỉ.”LụcPhồncaumày:“Anhkhôngthươngemnữaà?”

GiảnNgộChâunhíumày:“Chiêunàyhômquaemđãdùngrồi.”

“Cơmlàdoemnấu,vậybátthìphảidoanhrửachứ.”

“Việctrongnhàđềulàanhlàmhết,emchỉnấumỗicơmthôimà.”

“Emmang thai con của anh, bác sĩ nói vị trí bào thai không ổn định,

khôngthểhoạtđộngnhiềuđược.”“Anhđãxembệnháncủaemrồi,emchỉbịviêmdạdàythôimà.”

“...”

Hai người cứ trừngmắt nhìn đối phương như thế, ngay khi GiảnNgộ

Châucảmthấykhôngcầmcựnổinữathìcửalớnmởra,LụcThờibướcvào:“Chị,anhrể,emvềrồi________”“Quátốtrồi,emvềthậtđúnglúc,bátđểlạichoemrửanhé,đứabénày

thậtngoan!”Haingườichạyvọtvềphòngnhanhnhưsétđánh,khóatráicửalại.

LụcThờimônglung:???

Đêmđến,GiảnNgộChâuvẫnkhôngbiếtmệtmỏi,giằngcovớiLụcPhồn

đếnhơnnửađêm.LụcPhồnsứccùnglựckiệtnằmrạptrêngiường,nghiêmtúctựhỏi,cóphảicôđãđểGiảnNgộChâuphóngtúngquárồihaykhông,haingườivừamớiquanhệcáchđócómấyngày,cônghĩthầm,quavàingàychắcanhkhôngmiệtmàivậynữa,kếtquảlàđãmộtthángtrôiqua,hìnhnhưcóngườicànglúccàngtrầmmê,làmcôcũngthườngxuyênmangđôimắtgấutrúclếtthânđilàm,chắcchắnđồngnghiệpđãcườikhôngítdạo.Nghĩtớiđây,LụcPhồnchemặtlại.

GiảnNgộChâuômchặtlấyhôngcủacô,môivẫnlưuluyếnlướtdàitrên

phầngáy,cạcạ,LụcPhồncảmthấynơinàođócủaanhlạicóđộngtĩnh,côvộivàng,xoayngườiđẩyanhra:“Anhđừngnghịchnữa, làmmột lần rồi,emmuốnđingủ.”GiảnNgộChâumuốnkìmnéndụcvọngvừadânglên,cũngkhôngầmĩ

Page 318: Tác giả: Thời Nhĩ

côthêmnữa,đểchocôngủ,nhưngmàthựcsựnhịnkhôngđược.Thếlànhẹnhànglừagạtcô:“Emngủđi,anhsẽlàmnhẹmộtchút,rấtnhẹthôi.”Nói xong, anh liền nặng nề lách vào. Đầu Lục Phồn đụng phải đầu

giường,thếlàpháthỏa:“Nhẹcáiquỷnhàanhđấy!!”GiảnNgộChâuhônliêntiếpmấycáilênmặtcô,xoaxoađầucô:“Xinlỗi

béngoan,anhkhôngnhịnđược…”.........

LụcPhồncũngkhôngbiếtmìnhngủthiếpđitừlúcnào,saukhiGiảnNgộ

Châuthỏamãnrangoài,anhômchặtlấycô,hơithởvẫncònhổnhển.Ômnhuyễnngọcônhươngtronglòngthậtcảmđộngxiếtbao,GiảnNgộChâucũngkhôngnỡbuôngra,hônthẳngmộtđườngtừtrênxuốngdưới,hônmiếtlêncầncổ.Nhìnthấynhữngdấuhônhồnghồnglấmtấmtrênlàndatrắngnõn,anh

thỏamãnvuốtvuốtkhóemiệng,rồicũngômcôngủthiếpđi.Cóthểtưởngtượngđược,ngàyhômsau,khiLụcPhồnnhìnthấytừngdấu

hôntrêncổ,sắcmặtcủacôâmtrầmđếnmứcnào.Cuốicùng,côchỉcóthểdùngkhănlụacheđi,cảngàycũngkhôngdámtháoxuống.Tráilại,vẻmặtcủaGiảnNgộChâunhưđượcđóngióxuân,bướcđinhẹnhàngnhưmâyđưagióthổi,khóemắtđuôimàyđềuviếttomấychữthốinátvìmiệtmàiquáđộ.TrầnTiêu,TiểuTrươngđềuđồngloạtchemắt.Vừanhìnđãbiếttốihôm

quahắntrảiquachuyệngì!Sắcđẹpdụngười!Buổitrưa,GiảnNgộChâunhìnthấytrênweiboantifanđăngbài,anhnghĩ

thầm,nhấtđịnhlầnnàyphảinhổcỏtậngốc,ngănchặnmấyđốitượngtộiácxấuxanày.Thếlàanhdùngnickphụ,chọnmộtbứcảnhcủangàyhômnay,tunglên.

CộngđồngmạngpháthiệnnhânvậtChuyểngạchđãlâukhôngxuấthiệnđộtnhiênlạiđăngảnhweibo,hứngthúbừngbừnglao tớixemnáonhiệt.Đếnkhinhìnthấyrõanhupcáigìlênthìtoànbộđềurơivàotrầmmặc.Chuyểngạchkhôngbằngăncơm:Mọingườicóđiềubấtmãngìvớitôià.

HìnhảnhnàylàgòmácủaLụcPhồnlúcđangđánhrăng,bêntrongtấm

gươngphảnchiếugươngmặtcủamộtngười,rõrànglàGiảnNgộChâu...............

Page 319: Tác giả: Thời Nhĩ

Trênweibođangsóngtogiólớn,nhưngLụcPhồnhoàntoànkhôngphát

hiệnđiềugì,lúcrảnhrồicômớilấyđiệnthoạiranghịchnghịch,nhưnglạikhôngmởphầntintứcraxem,saucùngkhimởweixinra,trongnhómbạnbéđangbừngbừngphấnkhởi.Lướtquamộtlượt,nửagiờtrướcXuyênXuyêncóđăngbài.

Khoaitâyhầmthịtbò:Chuyệnmaymắnnhấttrênđờilàanhbiếtcóem,

chuyệnhạnhphúcnhấttrênđờilàyêuvàđượcngườiđáplại.Lục Phồn không nhịn được khẽ cười.Xem ra cuối cùngXuyênXuyên

cũngtheođuổiđượccôgáimàcậutathầmmến.Cômởkhungchatra,nhắntinchocậu.Xoài tâymễ lộ:Chúcmừng anh, cô gái được anh yêu nhất định sẽ rất

hạnhphúc.Khoaitâyhầmthịtbò:Nhưngtôivânmuốnngheđượcnghechínhcôấy

nóirađiềuđó.Xoàitâymễlộ:Haha,nóikhôngchừngcôbéấyđangthẹnthùng,ngại

nóithẳng.LúcGiảnNgộChâucúiđầuđọcđượcdòngtinđó,khóemiệnghơicong

lênmộtchútAnhmởdanhbạ,bấmsốđiệnthoạicủaLụcPhồn.Anhmuốnnghechính

miệngcônói,đượcanhyêu,côcảmthấyrấthạnhphúc.Ngoài cửa sổ, đất trời hồi xuân,mây cao giómát, ánhmặt trời rực rỡ

xuyênquatừngvòmlá,timanhrộnràng,mímắtcũnghơirun.Anhbuôngmắtxuống,khuônmặtnhuhòanhìnnghiêngphảngphấtnhư

mộtthiếuniênngâyngôđangkiêntrìchờđợicôbạngáinhỏbéxấuhổnóilờiyêu.Chuyệnmaymắnnhấttrênđờilàkhianhbiết,cómộtlúcnàođóanhsẽ

biếtyêuem.

Page 320: Tác giả: Thời Nhĩ

Chương50

NgàyngườibạnnhỏLụcNhịchàođời,tiểumavươngGiảnHủđượcnămtuổingãnhàotrênbậcthangbệnhviện,lănthẳngđếnlầuba,nămgiữađấtlănlộnkêuđau.ĐángtiếclàlúcđótrongđầuGiảnNgộChâuđãbịlấpđầybởibachữvợ sắp sinhnênchỉ liếcnhìncậumột cái, thậmchí cònchẳngthèmlolắnghỏixemcậunhócbịngãcóđaukhông,anhđưataynhấccậudậy,kẹpdướicánhtayrồivộivãđivềlầubốn.ChờsaukhibạnnhỏLụcNhịlớnrồi,GiảnHủmớiýthứcmộtcáchsâu

sắcđược, thực racáivụngã lộnxuốngđấtkia là lời tiên trícho tương laithấpnhỏsẽđầychuaxótcủamình.Lúcmới đầu,GiảnHủ rất thích emgái trắng trắngmềmmềmnày đấy

chứ,trònxoenhonhỏ,mútngóntay,ánhmắttrongveolonglanhnhìncậu,GiảnHủcảmthấycảngườimìnhnhưđượchòatan,thậmchícònsinhraýchíliềuchếtbảovệemgáinhỏbénày.Khiđó,cậubảovệemgáivôcùng,aicũngkhôngđượcnhìn,ngaycảcha

muốnômLụcNhị,cậucũngthấykhôngvui.HiểnnhiênlàmịlựcnamtínhcủaGiảnNgộChâudồidàohơncậunhóc,chonênLụcNhịthíchchahơn,bôihếtnướcmiếngvàođâymặtcậu.Mỗikhinhưvậy,GiảnHủlạighentứcchạylạchbạchchạyđếncạnhLục

Phồn,ômbắpđùiLụcPhồn,đòithơmmẹ,buổitốicònnhấtquyếtchenvàogiữachavàmẹ,vùiđầutronglòngmẹđểngủ,nhấtđịnhliềuchếtkhôngsợGiảnNgộChâu.Một lầnhai lần cũng thôiđi, nhưngnhiều lầnnhưvậy, trongmắtGiản

NgộChâuviếtđầyhaichữbấtmãn,vàomộtngàynàođó,lúcthằngbévừamớitắmrửathơmthosạchsẽnhảynhótđòi lêngiường,anhliềnchặnlại,vácxuốngkhỏigiường,vỗhaicáivàocáimôngtrắngnoãn:“Emgáicũngngủmộtmình,concònđòichenvàogiữabamẹ,cóbiếtxấuhổkhôngđấyhả?”GiảnHủ đạp thình thịch: “GiảnNgộChâu!Ba có bản lĩnh thì thả con

xuống!!”GiảnNgộChâu túm lấy hai chân của con xách con vào phòng:“Thằng nhóc không có lương tâm này, suốt ngày con nghịch ngợmngoàikia,bacũnglườikhôngquảncon,lâulắmbacủaconmớivềnhàmộtlần,conđừnglàmhỏngchuyệntốtcủachacóđượckhôngvậyhả?”

Page 321: Tác giả: Thời Nhĩ

“ConmuốnômLụcPhồnngủ!”

GiảnNgộChâuđánhmộtcái lênmôngcậucáinữa:“Khôngđượcphép

gọithẳngtêncủamẹcon!”Dạydỗxongrồi,chờđếnkhiGiảnHủtrốntrongchănthút thathút thít

đầyuấtức,GiảnNgộChâuthởramộthơiđầynguyhiểm,rầmmộtcáiđóngcửađivềphòng.TừkhiGiảnHủrađời,bởivìxinhxắnquánênaiaicũngquý,vìvậytừ

nhỏđãsinhrangỗnghịch,hỗnhào,làmộttiểumavươngkhônghơnkhôngkém,trongphạmvi500m,khôngcótrẻconnhànàodámchơiđùavớicậu,cậuchỉsợmỗiLụcPhồn,chỉ trướcmặtmẹcậumớikhôngdámgiươngracáivẻôngđâylàtonhấtmàthôi.VìvậyGiảnNgộChâurấtbuồnphiềnvềthằngconcủamình,mỗilầnvề

nhà,việcđầu tiên làđi tìmvợ, tìmxongvợ làdạydỗcon trai,nhưngmàchưadạydỗđượcmấycâu,thằngnhóckiađãnướcmắtnướcmũitèmnhem,gàokhócgọiđiệnchohaiôngbànộitốcáo,GiảnNgộChâutứcđếnứamật,lâudầncũnglườichẳngthèmquảncậunữa,maymàLụcPhồnvẫncònquảnđược,đứanhỏphápháchnàycóngỗnghịch cũngkhôngdámngỗnghịchsangchỗkhác.Tình hình có chuyển biển tốt sau khi sinhLụcNhị, bầu không khí gia

đìnhcũnghàihòahẳnđi,chỉtiếclàsựhàihòanàykhôngkéodàilâulắm.ChờđếnkhibạnnhỏLụcNhịtừtừlớnlên,nhữngngàysốngtốtcủatiểu

mavươngGiảnHủcuốicùngcũngchấmdứt,LụcNhịvàGiảnHủ,mặcdùđềudomộtmẹsinh ra,nhưngxétvề tínhcáchhaynhânphẩmđềuchênhlệchnhaumộttrờimộtvực.GiảnHủkhôngthíchđọcsách,đếngiờhọcở trườnglàcứ trốnđichơi,

suốtngàykếtbèkếtđảng leocây trèo tường,mãiđến lúcnămmười tuổi,ngaycảbàitốigiảnnhấtlàXuânHiểucậucũngkhôngthuộcđược.LúcnàyLụcPhồnvàGiảnNgộChâulạitiếnhànhbànbạcmộtcáchthấu

đáovềvấnđềcủacon.LụcPhồn:“Chắcchắnthằngbénàykhônggiốngem,emlàhọcsinhba

tốt,ởsơtrungcònhọcvượtmộtlớpđấy.”GiảnNgộChâu:“Vậychắcchắncũngkhônggiốnganhrồi,tốtxấugìanh

Page 322: Tác giả: Thời Nhĩ

cũngthuậnlợihọcxongđạihọc.”LụcPhồnnhìnanhđầysâuxa:“EmngheTrầnTiêunói,lúcanhhọcđại

học,mỗihọckỳđềuthitrượt…”GiảnNgộChâu: “Em đừng nghe hắn nóimò! Trí thôngminh của anh

không thiếuhụtgì đâu!Anh trượt làvì phải đóngphimnhiềuquá,khôngthườngxuyênđihọc!”“Đừngnóimấycáinàynữa.Anhnóixemchúngtacócầnmờigiasưphụ

đạochoconkhông,làkiểumờiđếnnhàấy?”“Khôngcầnmời,khôngphảichỉhọcbàithôià,cógìmàghêgớmchứ?

Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, sau đó ấy à....Còn có chúng ta đây, cũngkhôngđểconchếtđóiđượcđâu.“LụcPhồn:“….Anhđúnglàbaodung.“

Thếlàhaivợchồngquyếtđịnhbaodungbỏquaviệcnày,GiảnHủnên

buôngthảthìvẫncứbuôngthả,nêntựmìnhcấtcánhthìvẫnphảitựbaylên.Sora thìLụcNhị lạihoàn toànkhácsovớianh traingốccủamình.Từ

nhỏcôbéđãlàđạibiểuđiểnhìnhcủanhữngđứatrẻngoan,từnhỏđếnlớnchưatừngkhiếnLụcPhồnvàGiảnNgộChâulolắng,bérấtthíchyênlặngđọcsách,đủcácloạisáchtừcổchíkim,từnộiđếnngoại,từtruyệnđếnký,đủthểloại,vừamớilêntiểuhọcđãđọcvănngôn,thoạibàn,thànhtíchcũngvữngvàngđứngởmộttrongbavịtríđầucủalớp.SauđóLụcNhịđượcnhảylớp,cuốicùngcònthànhcônghọccùngvới

anhtraiGiảnHủhơnbénămtuổi(docậubịlưuban).ĐâyđúnglàchuyệnkhiếnLụcPhồnvàGiảnNgộChâuvừavuisướngvừabithương…Thực ra chuyệnhọchànhcủaLụcNhịvàGiảnHủhaingườiđềuquan

tâmrấtnhiều,mặcdùcôngviệccủahaingườirấtbận,nhưnghọbiết,sovớiviệchọctập,quátrìnhđịnhhướngconđườngnhânsinhsaunàychoconcònquantrọnghơnnhiều,turènphẩmcáchđoanchínhvàtamquanngaythẳnglàđiềutiênquyếtnhất,họkhôngcanthiệpquánhiềuvàocáchsốngmàhaiđứabémongmuốntrảiqua.Chỉcóđiều,haiđứanhỏnàykhácnhauquánhiềuđi!!

Mộtđứayên tĩnh,mộtđứahiếuđộng,mộtđứahiểubiết sâu rộng,một

đứachẳngbiếtchữgì.

Page 323: Tác giả: Thời Nhĩ

Thậtsựlà...Ngườikhôngbiếtthìchẳngaitinđâylàngườimộtnhàđâu

đấy?Lạinói,từkhihaianhemhọccùngchungmộtlớp,lúcmớiđâuGiảnHủ

rấtvuivẻ, tuyrằngemgáimìnhhơingâyngô,sầumuộnmộtchút,nhưnglớnlênlạirấtđángyêu,vìvậyvừacóchỗtrống,cậuđãchuyểnghếđếnngồicạnhbênemgái.Chỉcóđiều,sauđó,môilầnphátkếtquảhọctậpra,haiđứabé,mộtđứa

vữngvàngởvịtríthứnhất,mộtđứacũngởvịtríđầutiêntừdướilớpđếmlên,GiảnHủmờnhạtđếnđángthương,lòngtựáivàháothắngcũngbịkíchđộngnhưthếđó...Aicóthểthoảimáiđượckhiemgáikémmìnhđếnnămtuổiluônđèbẹp

mìnhởtấtcảcácphươngdiệnđượcchứ!!Hơnnữa từkhiLụcNhị thểhiệnnhữngphẩmchất thầnđồng,GiảnHủ

nhạycảmpháthiệnra,ngườinhàkhôngcòncưngchiềucậugiốngnhưtrướcđâynữa,càngngàycàngxoayquanhLụcNhị.ĐặcbiệtlàGiảnNgộChâu,mỗingàychỉbiếtômcongáiđiloanhquanh

khoekhoang.Tiểumavươnguấtứckhôngchịuđược,lạixấuhổkhôngdámômmẹkhócnhènhưnhữngngàycònbé,vìvậycậuđành trốnvàophòngriêngtuyệtthực.TuyrằngLụcPhồnrấtbậnrộn,nhưngcôvânluônquantâmđếntìnhhình

cuộcsốngcũngnhưtâmlýcủahaiđứabé,GiảnHủvừamớicáukỉnhkhôngbaolâu,LụcPhồnđãpháthiệnra,cônéncườicốýlàmbữakhuyabưngvàophòngchocậu.Ngửithấymùithơmcủamónngonmẹlàm,cáibụngGiảnHủvôthứclại

sụcsôigàothét.LụcPhồncười,nói:“Tiểutổtôngvẫncòndỗiđấyà?”

GiảnHủnằm lỳ trêngiường, rầu rĩ nói: “Mẹơi, cóphải conngốc lắm

không?”LụcPhồnxoaxoađỉnhđầucậu:“Ừ.”

GiảnHủ:“….”

MẹcóthểquantâmconmộtchútđượckhôngLụcTiểuPhồn!!

Page 324: Tác giả: Thời Nhĩ

GiảnHủuoánnhìnLụcPhồn,rấtgiốngdángvẻnàngdâunhỏchịuquá

nhiềutủithân.LụcPhồnkhôngnhịnđượcbậtcười:“Đừngbuồnmàcon,mặcdùemcon

rấtgiỏi,nhưngkhôngphảiconkhôngcóưuđiểmgì.”“Ưuđiểmgìcơ?”

“Cáinàymẹkhôngnóingaybâygiờđược,nhưngmànhấtđịnhlàcó.”

GiảnHủ:“...LụcTiểuPhồn,mẹđừnganủiconnhưthế,đổithànhGiản

ĐạiChâuđi.”LụcPhồnvéomũicậu:“Concònmongbaconsẽanủiconà?Baconchỉ

muốnđánhđònconthôiđó.”GiảnHủthởdàithườnthượt:“A,conthậtkhổmà,conrấtđaulòng,Lục

TiểuPhồn,mẹsinhthêmemtrainữađi,conmuốntruyềnlạivịtríbangchủbangthanhlongchonó.”LụcPhồncười:“Emgáikhôngtốtà?”

“Tốt,nhưngmàquátốt,conkhôngdámmangemđếnbangpháicủacon,

nólàđứatróigàkhôngchặt,nhấtđịnhsẽbịbắtnạt.”“Không tệ lắmnha tiểu tổ tông,câu tay tróigàkhôngchặtnàyconhọc

đượcởđâuthế?”“...”

GiảnHủkhôngbám lấyLụcNhị như trước đây nữa, béLụcNhị cũng

khôngbiếtmìnhlàmsaichỗnào,saođộtnhiênanhtrailạikhôngquantâmđếnbénữa?Béđànhphảiômsáchmỗingày,khókhănchạytheosauGiảnHủ,Giản

Hủkếtbèkếtđảngrangoàichơi,LụcNhịsợmấynhóclớnhơn,đànhphảilẽo đẽo theo sau từ phía xa, chờGiảnHù chơi đủ rồi mới dè dặt đi đếnkhuyêncậubévềnhà.Mỗibuổitối,béluônchủđộngômsáchbàitậpmangđếnphòngGiảnHủ,

muốncùngcậulàmbàitập,cólúcnhìnthấyvẻmặtđaukhổ,vòđầubứttaicủaanhtrai,bésẽgiảbộvôýđểquênquyểnbàitậpcủamìnhởphòngcủacậu,đếnhômsaumớichịumangvề.

Page 325: Tác giả: Thời Nhĩ

Cứcẩn thận thân thiết với anhmình như thế, nhưngGiảnHủvẫn lạnhlùngnhưxưa có lầnGiảnHủ cùngbạnbè đi chơi,LụcNhị theo sau, độtnhiênGiảnHủquayđầu,quátvềphíaLụcNhị,nóicậukhôngphảilàanhbénữa.LụcNhịkhócthútthítđivề,điđượcnửađườngrồitàixếmớichạytìm

thấybé,dẫnvềnhà.LụcPhồnvàGiảnNgộChâuýthứcđượctìnhhìnhcàngtrởnênnghiêmtrọng,phảiphâncôngnhauđitìmhaibảobốitâmtình,thếnhưngcảhaiđứabéđềubuồnbựcchẳngnóichẳngrằng,họđànhphảibấtđắcdĩlặngyênquansáttiếp.Ngàynàođó,LụcNhịmộtmình lẻ loimang cặp sách đi về phía cổng

trường,độtnhiênbịhaiđứabétraicùnglớpchặnngaygiữalối.Tuyrằnglàcùnglớp,nhưngLụcNhịnhỏtuổihơn,congáiđồngýchơi

vớibé,còncontrailạichêbéquánhỏ,khôngthểnóichuyệnvớibéđược,vìvậyLụcNhịvàđámnamsinhcũngkhôngthânthuộclắm.TrướcđâyđềulàGiảnHủbảovệmình,giờchỉcómộtmìnhbé,LụcNhị

sợhãihỏihaicậubạnkiacóchuyệngìkhông.Haicậunhóchỏimượnsáchbàitập,còntuyênbố,nếunhưbékhôngchịu

chomượn,bọnnósẽnóichuyệnlưubanngốcnghếchcủaanhtraichomọingườiđềubiết.KhuônmặtcủaLụcNhịgiậnđếnmứcđỏbừng,vànhmắtứngđócảlên,

nước mắt sắp chảy xuống đến nơi,đột nhiên có một bóng người gầy gònhưngnhanhnhẹnxông lênphía trước,chechởngay trướcmặt:“Cáccậulàmcáigìthếhả?Cút,đừngcómongbắtnạtđượcemgáitôi.”LụcNhịnhìnthấybónglưngcủaGiảnHủlàkhócnứcnởlênluôn,thút

thít,nghẹnngàonói:“Anhtôikhôngngốc,cáccậunóibậy,anhtôitốthơncáccậu.”Hainamsinhđànhhậmhựcbỏđi.

“Đừngkhóc!Vốnđãchẳngđẹpnhưanh,cònkhócnữathìxấuxílắm!!”

LụcNhịkhóccàngđaulònghơn:“Anh…Nóilinhtinh….Emgiốngmẹ,

anh giống ba.…Mẹđẹp hơn ba, ba xấu…”GiảnHủ nghĩ thầm, nhất địnhphảikểlạicâunàychoGiảnNgộChâunghe.Nhìnxem,congáinhỏmàbacưng tận trời, sau lưngbaemnónói thế

Page 326: Tác giả: Thời Nhĩ

đấy.GiảnHủchờLụcNhịkhócđủrồi,mớidắtbàntaynhỏbécủabé,dẫnbé

cùngnhauvềnhà.MấyngàynàyLụcPhồnvàGiảnNgộChâuđềurảnh,tựmìnhxuốngbếp

làmbữatối,chờhaiconvềăn.LụcNhịvàGiảnHủvềđếnnhà,LụcPhồnvừanhìnthấyvànhmắthồng

hồngcủaLụcNhị thìvộivàngngồixổmxuốngôm lấyhaibảobối: “Saothế?Saobéngoanlạikhóc?”LụcNhịnằmnhoàilênvaicủaLụcPhồn,khócthútthít:“Hômnayanh

traidẫnconvề,anhkhôngcònkhôngđểýtớiconnhưtrướcnữa.“LụcPhồnnghevậythìnhìnsangtiểumavương,GiảnHủngượngngùng,

quaymặtsangmộtbên,LụcPhồncốýtrêuchọccậu:“Tiểutổtôngà,cócònmuốnthêmđồngbọnnữakhông?”GiảnHủcắnmôidưới,dángvẻvừamuốnkhóclạivừamuốncười,cuối

cùngGiảnNgộChâuđi ravômôngcậumộtcái, rốtcuộccậucũngkhôngnhịnđượcnữa,òakhóc thật to: “Oa.…Conkhôngmuốnđồngbọnnữa.…Conchỉmuốnemgáithôi.”Haitiểubảobốiđứanàykhóctohơnđứakia,ngườigiúpviệccũngkhông

biếtphảidỗbênnào trước,LụcPhồnvàGiảnNgộChâu lạicứđứngcườisuông.SaukhitiểumavươngGiảnHủăncơmxong,cảmthấymìnhhơnmười

tuổirồimàcònkhócnhèthìđúngmấtmặtquá.Thếlàbỏđũaxuốngchạyvềphòng.TheothườnglệLụcPhồnmangđồănkhuyavàochohaibảobối,tiểuma

vươngnhănnhănnhónhónóirahếtchântướng,thếlàcômớibiết,hóarabởivìcậubénghenóiLụcNhịcóanh traingốcnghếch,chonêncậumớicảmthấymìnhsẽlàmemmấtmặt.vìvậymớicốýkhôngquantâmđếnem,đúnglàvừabuồncườilạivừađauxót.Trởvềphòng,saukhikểchoGiảnNgộChâunghe,GiảnNgộChâucười

cười,ômcô,nói:“Ngườimộtnhàcóaimàkhôngthươngnhauđâu,huốnghồhaiđứabéđược sinh ra từ tìnhyêucủachúng ta, saocó thể thuakémđược.”

Page 327: Tác giả: Thời Nhĩ

Lục Phồn không biết nên khóc hay nên cười: “Đây là kiểu lý luận gìvậy...”Độtnhiêncônhớtớichuyệngì:“Emnghĩđinghĩlạivẫncảmthấykhông

yêntâmlắm,cuốinămnayGiảnHủđángnhẽphảihọcsơtrungrồi,nếuvẫnlưubanthìlàmthếnào?Haylàchúngtacứtìmchonómộtgiasưđi,trướckhithicốgắngthửmộtchút.”“Được,nghetheoem.”

ThếlàtiểumavươngGiảnHủphảisớmkếtthúccuộcđờibangchủthanh

longbangcủamình, tậptrungvàobiểnhọcvôbiên,rasứcvật lộn.MàbéngoanLụcNhịlạitiếptụcconđườnghọctậpđầyhàoquangxánlạn,ngẩngcaođầubướctiếptrênconđườngtrithức.Rốtcuộc,trongtươnglai,vàomộtngàynàođó,LụcNhịlạithànhhọctỷ

củaGiảnHủ.Chuyệnnày,đốivớiLụcPhồnvàGiảnNgộChâumànói,vừalàchuyện

vuimừng,lạilàchuyệnbithương.