50
Cuộc biểu tình của hàng trăm ngàn trí thức, sinh viên, học sinh và nhân dân tại Hồng Kông mấy tuần nay cũng như cuộc biểu tình từ hôm 11-10-2014 cũng của từng ấy người dân các tỉnh Quý Châu, Hà Bắc, Triết Giang, Quảng Đông (Trung Hoa đại lục) gồm giới chữ nghĩa và giới lao động… không những làm Bắc Kinh rúng động mà cả Hà Nội cũng hoảng hồn. Tầng lớp lãnh đạo Cộng sản tàn ác, dối trá và bóc lột ở Trung Nam Hải lẫn Ba Đình hiện thấy cái ghế của mình lung lay trước cơn chấn động dân chủ và ngọn triều tự do đang dâng lên từ hàng tỷ trái tim con người muốn thoát kiếp đời nô lệ dưới ách chủ nghĩa và chế độ Cộng sản. Trước hoàn cảnh đó, thay vì mở mắt như một số lãnh tụ CS Đông Âu trước đây để trả lại quyền cho nhân dân ngõ hầu bản thân được khoan thứ lỗi lầm, đồng bào được an bình vui sống và đất nước được hồi sinh phát triển, đám chóp bu Ba Đình -với tâm trí mù quáng hết thuốc chữa- lại đang tìm mọi cách để hành quyền và hưởng lợi được ngày nào hay ngày đó. 1- Giữ chắc ngai vàng. Phong trào và chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết của đông đảo dân chúng Việt Nam (phát động từ đầu tháng 9-2014) đang đặt vấn đề về hội nghị Thành Đô. Phải chăng đó là lúc mà đảng Việt cộng, run sợ trước việc các quốc gia Đông Âu cộng lần lượt sụp đổ, đã cuống cuồng và ô nhục chạy sang đại đồng chí cuối cùng (mà mình đã gọi là kẻ thù ngay trong Lời nói đầu Hiến pháp 1980) khấu đầu tạ tội đồng thời xin được làm chư hầu để ngai vàng thống trị của mình trên dân Việt được bàn tay Đại Hán giữ chắc? Bị hạch hỏi quá, mới đây Việt cộng vừa ra một tập tài liệu về Hội nghị Thành Đô do ban Tuyên giáo Trung ương biên soạn và phân phát đến các đảng viên, cán bộ trong các cơ sở đảng (thay vì đến với quốc dân trong tư cách Chính phủ). Các thông tin trong tập tài liệu này chẳng có gì mới, chủ yếu lặp lại các luận điệu cũ nhằm tuyên truyền cho chế độ. Bất chấp chứng từ của nhiều nhân vật cốt cán thời ấy (như ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch, người bị loại khỏi Hội nghị) cũng như sự kiện đa phần bộ Chính trị và Trung ương đảng hiện có khuynh hướng lụy Tàu, tài liệu ban Tuyên giáo viết: Trong hội đàm, trao đổi không hề có vấn đề phía Trung Quốc gây sức ép với ta về nhân sự”. Bất chấp việc nhà cầm quyền Tàu cộng đang ngày càng thực hiện được giấc mộng thôn tính VN trên mọi phương diện, lãnh vực, đang cho dân Tàu tràn ngập đất Việt và biển Việt như đi vào chỗ không người, từ từ đồng hóa, tài liệu vẫn nói: “Việc ổn định và phát triển quan hệ láng giềng hữu nghị với Trung Quốc là một trong những chủ trương đối ngoại quan trọng của Đảng và Nhà nước ta trong giai đoạn hiện nay. Sau cùng, ban Tuyên giáo lặp lại khẩu hiệu “một lòng kiên quyết… giữ vững ổn định chính trị, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ; bảo vệ an ninh quốc gia” và “kiên trì quan hệ hợp tác hữu nghị với nhân dân Trung Quốc”. Mới đây, Tàu cộng xây xong đường băng dành cho máy bay quân sự trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa (tin báo Tuổi Trẻ ngày 7-10) cũng như đang ồ ạt xây dựng những đảo đá nhân tạo, những cơ sở quân sự khác trong quần đảo Trường Sa, nhằm đặt bàn đạp hầu thôn tính khoảng 90% diện tích biển Đông theo mục tiêu “Đường chín đoạn”, “Vạn lý trường thành trên biển”, (dư luận cho rằng đó là hoàn thành trước thời hạn “lộ trình của Hội nghị Thành Đô”). Thế nhưng, tại cuộc gặp cử tri Hà Nội ngày 6-10, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lại khẳng định: “...Trong giải quyết căng thẳng trên biển Đông thời gian qua, chúng ta đã giành được thắng lợi... Dư luận quốc tế đánh giá cao và rất hoan nghênh chúng ta trong ứng xử về vấn đề này. Ngay ở trong nước, tôi nghĩ bà con và tất cả các cấp, các ngành rất tán thành chủ trương của chúng ta về xử lý vấn đề biển Đông thời gian qua. Kiên quyết nhưng rất mềm mỏng và đạt được hiệu quả cao”. Đây đúng là động thái tiếp tục lừa gạt nhân dân cách vô liêm sỉ để củng cố đảng quyền, cái đảng quyền mà Việt cộng hy vọng giữ được lâu dài dù với cái giá trở thành thái thú cho Tàu cộng. 2- Tích cóp của cải: Theo RFA hôm 17-09, Ủy ban Tư pháp Quốc hội Việt Nam vừa được Thanh tra Chính phủ báo cáo là trong số gần 1 triệu cán bộ, công chức, đảng viên kê khai tài sản chỉ có 1 trường hợp bị kỷ luật vì không trung thực. Toàn dân đã được một trận cười ra nước mắt. Ai cũng biết mặc dù Việt Nam có gần một thập niên thực thi Luật phòng chống tham nhũng, nhưng năm 2013 vẫn bị Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp hạng thứ 116 trên 177 quốc gia về tham nhũng khu vực công. Tính từ năm 2005 đến nay là một khoảng thời gian đủ dài để cơ quan chức năng có thể phát hiện tài sản của cán bộ công chức đảng viên đã phình to như thế nào.

vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

  Cuộc biểu tình của hàng trăm ngàn trí thức, sinh viên, học sinh và nhân dân tại Hồng Kông mấy tuần nay cũng như cuộc biểu tình từ hôm 11-10-2014 cũng của từng ấy người dân các tỉnh Quý Châu, Hà Bắc, Triết Giang, Quảng Đông (Trung Hoa đại lục) gồm giới chữ nghĩa và giới lao động… không những làm Bắc Kinh rúng động mà cả Hà Nội cũng hoảng hồn. Tầng lớp lãnh đạo Cộng sản tàn ác, dối trá và bóc lột ở Trung Nam Hải lẫn Ba Đình hiện thấy cái ghế của mình lung lay trước cơn chấn động dân chủ và ngọn triều tự do đang dâng lên từ hàng tỷ trái tim con người muốn thoát kiếp đời nô lệ dưới ách chủ nghĩa và chế độ Cộng sản.

Trước hoàn cảnh đó, thay vì mở mắt như một số lãnh tụ CS Đông Âu trước đây để trả lại quyền cho nhân dân ngõ hầu bản thân được khoan thứ lỗi lầm, đồng bào được an bình vui sống và đất nước được hồi sinh phát triển, đám chóp bu Ba Đình -với tâm trí mù quáng hết thuốc chữa- lại đang tìm mọi cách để hành quyền và hưởng lợi được ngày nào hay ngày đó.

1- Giữ chắc ngai vàng. Phong trào và chiến dịch Chúng Tôi Muốn Biết của đông đảo dân chúng Việt Nam (phát động từ đầu tháng 9-2014) đang đặt vấn đề về hội nghị Thành Đô. Phải chăng đó là lúc mà đảng Việt cộng, run sợ trước việc các quốc gia Đông Âu cộng lần lượt sụp đổ, đã cuống cuồng và ô nhục chạy sang đại đồng chí cuối cùng (mà mình đã gọi là kẻ thù ngay trong Lời nói đầu Hiến pháp 1980) khấu đầu tạ tội đồng thời xin được làm chư hầu để ngai vàng thống trị của mình trên dân Việt được bàn tay Đại Hán giữ chắc? Bị hạch hỏi quá, mới đây Việt cộng vừa ra một tập tài liệu về Hội nghị Thành Đô do ban Tuyên giáo Trung ương biên soạn và phân phát đến các đảng viên, cán bộ trong các cơ sở đảng (thay vì đến với quốc dân trong tư cách Chính phủ). Các thông tin trong tập tài liệu này chẳng có gì mới, chủ yếu lặp lại các luận điệu cũ nhằm tuyên truyền cho chế độ. Bất chấp chứng từ của nhiều nhân vật cốt cán thời ấy (như ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch, người bị loại khỏi Hội nghị) cũng như sự kiện đa phần bộ Chính trị và Trung ương đảng hiện có khuynh hướng lụy Tàu, tài liệu ban Tuyên giáo viết: “Trong hội đàm, trao đổi không hề có vấn đề phía Trung Quốc gây sức ép với ta về nhân sự”. Bất chấp việc nhà cầm quyền Tàu cộng đang ngày càng thực hiện được giấc mộng thôn tính VN trên mọi phương diện, lãnh vực, đang cho dân Tàu tràn ngập đất Việt và biển Việt như đi vào chỗ không người, từ từ đồng hóa, tài liệu vẫn nói: “Việc ổn định và phát triển quan hệ láng giềng hữu nghị với Trung Quốc là một trong những chủ trương đối ngoại quan trọng của Đảng và Nhà nước ta trong giai đoạn hiện nay”. Sau cùng, ban Tuyên giáo lặp lại khẩu hiệu “một lòng kiên quyết… giữ vững ổn định chính trị, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ; bảo vệ an ninh quốc gia” và “kiên trì quan hệ hợp tác hữu nghị với nhân dân Trung Quốc”.

Mới đây, Tàu cộng xây xong đường băng dành cho máy bay quân sự trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa (tin báo Tuổi Trẻ ngày 7-10) cũng như đang ồ ạt xây dựng những đảo đá nhân tạo, những cơ sở quân sự khác trong quần đảo Trường Sa, nhằm đặt bàn đạp hầu thôn tính khoảng 90% diện tích biển Đông theo mục tiêu “Đường chín đoạn”, “Vạn lý trường thành trên biển”, (dư luận cho rằng đó là hoàn thành trước thời hạn “lộ trình của Hội nghị Thành Đô”). Thế nhưng, tại cuộc gặp cử tri Hà Nội ngày 6-10, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lại khẳng định: “...Trong giải quyết căng thẳng trên biển Đông thời gian qua, chúng ta đã giành được thắng lợi... Dư luận quốc tế đánh giá cao và rất hoan nghênh chúng ta trong ứng xử về vấn đề này. Ngay ở trong nước, tôi nghĩ bà con và tất cả các cấp, các ngành rất tán thành chủ trương của chúng ta về xử lý vấn đề biển Đông thời gian qua. Kiên quyết nhưng rất mềm mỏng và đạt được hiệu quả cao”. Đây đúng là động thái tiếp tục lừa gạt nhân dân cách vô liêm sỉ để củng cố đảng quyền, cái đảng quyền mà Việt cộng hy vọng giữ được lâu dài dù với cái giá trở thành thái thú cho Tàu cộng.

2- Tích cóp của cải: Theo RFA hôm 17-09, Ủy ban Tư pháp Quốc hội Việt Nam vừa được Thanh tra Chính phủ báo cáo là trong số gần 1 triệu cán bộ, công chức, đảng viên kê khai tài sản chỉ có 1 trường hợp bị kỷ luật vì không trung thực. Toàn dân đã được một trận cười ra nước mắt. Ai cũng biết mặc dù Việt Nam có gần một thập niên thực thi Luật phòng chống tham nhũng, nhưng năm 2013 vẫn bị Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp hạng thứ 116 trên 177 quốc gia về tham nhũng khu vực công. Tính từ năm 2005 đến nay là một khoảng thời gian đủ dài để cơ quan chức năng có thể phát hiện tài sản của cán bộ công chức đảng viên đã phình to như thế nào. Thế nhưng theo lời ông Phí Ngọc Tuyến, Phó Cục trưởng Cục Phòng chống tham nhũng nói với báo chí hồi đầu năm 2014 thì chưa phát hiện được trường hợp nào cả !?!

Một điều khôi hài nữa là việc kê khai hiện nay chỉ dựa vào ý thức tự giác (mà người CS hầu như không bao giờ có) của kẻ phải kê khai, trong khi những kẻ trực tiếp đi xác minh tài sản lại chủ yếu là người cùng đơn vị. Việc công khai tài sản cũng không hề được minh bạch trên báo chí theo bất cứ chủ trương nào. Một số cơ quan nhà nước còn cho rằng việc công khai trên báo chí như vậy là vi phạm quyền tự do cá nhân được quy định trong hiến pháp! Thế thì cán bộ đảng viên cứ tha hồ tích góp tài sản mà chẳng lo sợ nhân dân tra hỏi hay pháp luật trừng phạt. Noi gương cựu Tổng thanh tra Nhà nước với biệt thự khủng, các chủ tịch tỉnh (như Bình Dương giàu sụ với 100 ha rừng cao-su), các “đầy tớ nhân dân” đang gấp rút vơ vét tài sản quốc gia, bóc lột tài sản đồng bào cách điên loạn, rồi còn gởi con cái ra ngoại quốc chuẩn bị cơ ngơi phòng khi nhân dân vùng dậy hay khi Tàu cộng xâm lược chiến thắng giở trò “hết mùa săn chủ giết chó”!

3- Ăn chơi thoải mái: Báo chí trong nước vừa đưa tin Hà Nội long trọng kỷ niệm 60 năm cái gọi là “Ngày Giải phóng Thủ đô” 10/10/1954-10/10/2014. Một lễ kỷ niệm hoành tráng đã được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia với hơn 3500 quan chức đại biểu tham dự. Ngoài ra còn nhiều hoạt động văn hóa xã hội, ca nhạc chào mừng, cờ xí biểu ngữ trang trí khắp các tuyến đường và đêm bắn pháo hoa tưng bừng tại 30 điểm. Một bài báo trên VTC News cho biết kinh phí bỏ ra cho cuộc lễ này là 800 tỷ đồng Việt Nam (gần 38 triệu đô Mỹ). Riêng việc bắn pháo hoa khoảng 30 tỷ (gần triệu rưỡi đô Mỹ). Lấp lánh rực rỡ chừng mươi, mười lăm phút mà bay vèo lên trời 30 tỷ tiền thuế mồ hôi nước mắt của người dân! Bất chấp nhiều lời chỉ trích, thậm chí kêu gọi xuống đường phản đối việc lãng phí này, đám lãnh đạo CS nói chung và Hà Nội nói riêng vẫn tiến hành, vì đây cũng là cơ hội bỏ túi cho họ. Hồi kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội thì còn khủng khiếp hơn: phóng tay đến 94 ngàn tỷ đồng, tức khoảng 4,7 tỷ đô Mỹ theo thời giá. Bất chấp sự chất vấn của công luận và một số đại biểu quốc hội đối với Nguyễn Sinh Hùng, trưởng ban tổ chức và Bộ trưởng Bộ Tài chính, vụ việc dần dần chìm xuồng. Đó là chưa kể nhiều công trình được gấp rút xây dựng chào mừng dịp 1000 năm đó bây giờ đã xuống cấp trầm trọng do rút ruột và làm ẩu.

Page 2: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Số 205 Trang

rỡ chừng mươi, mười lăm phút mà bay vèo lên trời 30 tỷ tiền thuế mồ hôi nước mắt của người dân! Bất chấp nhiều lời chỉ trích, thậm chí kêu gọi xuống đường phản đối việc lãng phí này, đám lãnh đạo CS nói chung và Hà Nội nói riêng vẫn tiến hành, vì đây cũng là cơ hội bỏ túi cho họ. Hồi kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội thì còn khủng khiếp hơn: phóng tay đến 94 ngàn tỷ đồng, tức khoảng 4,7 tỷ đô Mỹ theo thời giá. Bất chấp sự chất vấn của công luận và một số đại biểu quốc hội đối với Nguyễn Sinh Hùng, trưởng ban tổ chức và Bộ trưởng Bộ Tài chính, vụ việc dần dần chìm xuồng. Đó là chưa kể nhiều công trình được gấp rút xây dựng chào mừng dịp 1000 năm đó bây giờ đã xuống cấp trầm trọng do rút ruột và làm ẩu.

Nhưng đã hết đâu, cứ mỗi khi có dịp là đảng ta lại tổ chức thật to tát, thật hoành tráng, vẽ ra đủ thứ để có cớ chi tiền ngân sách và có cớ chia nhau bỏ túi. Hết kỷ niệm mấy chục năm ngày Quốc khánh 2 tháng 9 lại mấy chục năm ngày thống nhất đất nước 30 tháng 4, rồi kỷ niệm Chiến thắng Điện Biên Phủ, rồi trận ĐBP trên trời... Đang khi đó thì dân thường không đủ cơm áo, học sinh không đủ trường học, dân vùng sâu vùng xa không có cầu xây, người nghèo phải chết trong bệnh viện, công nhân phải bán máu nuôi con, thiếu nữ phải gá thân cho ngoại kiều….

4- Bắt dân trả nợ: Mọi chi tiêu xài phí vô ích và vô độ trên kia (mà CS không bao giờ xin phép và trình báo với quốc dân) đều đánh vào tiền thuế mồ hôi và xương máu của đồng bào, nhất là đồng bào lao động, cũng như vào tài nguyên của đất nước mà dưới triều đại CS này, ngày càng cạn kiệt theo cấp số nhân. Đó đã là món nợ khổng lồ mà người dân và đất nước phải nai lưng trả từ hơn nửa thế kỷ. Ngoài ra, còn món nợ công khủng khiếp tính theo đầu người gần 1000 đô Mỹ mà mỗi con dân Việt từ sinh ra đến sắp chết đều đang phải gánh. Một món nợ phát xuất và ngày càng gia tăng do sự quản lý ngu dốt của bộ máy cầm quyền, sự điều hành bất tài của các xí nghiệp quốc doanh, sự tham nhũng vô độ của từ giám đốc đến nhân viên các công ty, tập đoàn nhà nước.

Chưa hết! Theo RFA ngày 3-10, thì hai hôm trước đó, Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của Quốc hội Phan Trung Lý (một trong những tên chủ chốt trong trò lừa đảo biến Đảng pháp thành Hiến pháp cuối năm rồi) cho rằng nên kêu gọi người dân đóng góp tiền, vàng để giải quyết nợ xấu cho nhà nước. Theo báo cáo Triển vọng Hệ thống Ngân hàng năm 2014 của hãng đánh giá xếp hạng tín nhiệm Moody’s thì nợ xấu của NH Việt Nam ở mức 15%, tương đương 350.000 tỷ đồng. Tại cuộc họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 1-10-2014, khi nói về phương hướng giải quyết nợ xấu, tay đảng biểu chủ nhiệm trâng tráo phát biểu: “Tôi thấy ở Hàn Quốc người ta coi nợ xấu là của toàn xã hội, nên kêu gọi người dân đóng góp tiền, vàng để giải quyết nợ xấu. Chúng ta có học tập được không?”. Lạ lùng và trơ trẽn thật ! Nợ xấu là do lỗi của nhà cầm quyền cùng các doanh nghiệp gây ra thì họ phải chịu trách nhiệm tự giải quyết, liên quan gì đến dân? Quả là một đề nghị hết sức vô liêm sỉ và trắng trợn. Đúng là dân chúng Hàn Quốc từng giúp chính quyền của họ giải quyết nợ xấu, nhưng đó là một xã hội minh bạch, đặc biệt ở lĩnh vực kinh tế tài chính, ngân hàng. Họ có thể cũng tham nhũng nhưng đâu có những vụ thất thoát lên đến nghìn tỉ đồng như ở VN và đâu có những “nhóm lợi ích” cá mập!… Dưới chế độ dân chủ ấy, nợ xấu là do một nguyên nhân khách quan nào đó, chứ không hẳn do họ quản lý yếu kém hay tham nhũng táo tợn. Nay dân Việt góp tiền, vàng giúp nhà nước giải quyết nợ xấu không khéo được trả ơn như số phận bà Nguyễn Thị Năm!

Dân Hồng Kông, chỉ vì chống lại dự án giáo dục nhồi sọ và phản đối toan tính “đảng cử dân bầu” mà đã xuống đường mấy chục vạn. Tại VN, hơn nửa thế kỷ qua cho thấy đảng và nhà cầm quyền CS chỉ là 1 tập đoàn tội ác, gây cái chết cho hàng triệu đồng bào và đầy đọa đất nước trong nghèo đói, ô nhục và sắp tới là nô lệ Tàu cộng. Vậy tại sao toàn dân chưa đứng lên để xóa sổ cái chế độ tham tàn này? BBT

Trg 01Hành quyền hưởng lợi được ngày nào hay ngày đó !!!

Trg 03Tuyên cáo về tập hợp vì nền dân chủ tại Hồng Kông và VN.-22 Tổ chức Xã hội dân sự VN.

Trg 04Lời kêu gọi thực thi quyền được biết của người dân:Yêu…-Phongtrào Chúng tôi muốn biết

Trg 05Thỉnh nguyện thư gởi Thủ tướng Đức về vụ cơ sở tôn giáo..-Hội đồng Liên tôn Việt Nam.

Trg 06Gia đình tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu kêu cứu.-Gia Minh RFA.

Trg 08Trung Quốc lọt vào trận đồ áp bức toàn diện.-Tạp chí Tiêu điểm, RFI.

Trg 10Về Hội nghị Thành Đô.-Chu Chi Nam-Vũ Văn Lâm.

Trg 14Hong Kong: Đằng sau cuộc Cách mạng dù và những bài học-Vũ Đông Hà.

Trg 18Hồng Kông biểu tình, Việt Nam có run không?

-Phạm Trần. Trg 20Ý nghĩa các biểu tượng của

phong trào dân chủ tại H.Kong.-Tim Hume-Madison Park.

Trg 21Lãnh đạo không có tuổi.-Đinh Tấn Lực.

Trg 23Bauxite Tây Nguyên: càng làm càng thiệt hại.-RFI pv nhà văn Nguyên Ngọc.

Trg 25Phủi tay, lẩn trốn và bao biện. -Lê Diễn Đức.

Trg 26Khi Trung Quốc xây xong đường băng, V.N. chiến thắng?-Võ Thị Hảo.

Trg 27Có nên để dân góp tiền trả nợ xấu?-Anh Vũ RFA.

Trg 29Nhân ngày 13/10: Việt Nam bao giờ có Doanh nhân? -Phan Châu Thành..

Trg 31Cứ lễ lạc ăn chơi. Nợ nần con cháu trả.

-Song Chi..

NHIỆT LIỆT ỦNG HỘ VIỆC PHONG TRÀO

CHÚNG TÔI MUỐN BIẾT ĐÒI HỎI CỘNG SẢN

BẠCH HÓA HỘI NGHỊ THÀNH ĐÔ !

Mật ước Thành Đô (Babui-DCVonline.net)

GIẢI NHÂN QUYỀN VIỆT NAM 2008

GIẢI TRUYỀN THÔNG LIÊN MẠNG 2011TRONG SỐ NÀY

2

Page 3: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

     Kính gởi toàn thể nhân dân Hồng Kông tại thực địa và hải ngoại.

Đồng kính gởi toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước     Những cuộc biểu tình ôn hòa phản đối nhà cầm quyền Trung cộng tráo trở tước quyền tự quyết của nhân dân Hồng Kông từ mấy tuần nay đã làm cho cả thế giới chấn động và đa phần đều khâm phục lẫn ủng hộ. Đây là cao điểm của một cuộc đối kháng lâu dài sau khi Hồng Kông thuộc về lại Trung Quốc năm 1997, đặc biệt là từ năm 2012, lúc nhà cầm quyền Bắc Kinh từng bước nuốt lời hứa cho Hồng Kông hưởng một quy chế tự trị cao với nền dân chủ thật trong vòng nửa thế kỷ. Ngoài việc đào sâu thêm hố phân cách giàu nghèo, gây khó khăn cho cuộc sống tại đặc khu hành chánh này, nhà cầm quyền Trung cộng còn muốn tước quyền ứng cử lẫn bầu cử của nhân dân và đầu độc giới trẻ bằng một nền giáo dục ngu dân lẫn nô dịch.

Hiệp thông cùng vô số cá nhân, đoàn thể, tổ chức tại nhiều quốc gia cũng như tại Việt Nam đang bày tỏ lòng ủng hộ bằng nhiều cách đối với cuộc tranh đấu của sinh viên cùng nhân dân Hồng Kông, các tổ chức xã hội dân sự Việt Nam ký tên dưới đây đồng tuyên bố như sau:    1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh táo, kỷ luật chặt chẽ và cung cách văn minh lịch sự của các bạn trẻ Hồng Kông (gồm hàng trăm ngàn sinh viên lẫn học sinh) khi đòi hỏi quyền phổ thông đầu phiếu, khẳng định lập trường bất tuân dân sự và bày tỏ thái độ phản đối chế độ cộng sản, trước một nhà cầm quyền địa phương hoàn toàn bị Bắc Kinh chi phối và trước lực lượng cảnh sát đông đảo đang bắt đầu có những hành vi bạo lực (dùng dùi cui, xịt tiêu lỏng, ném lựu đạn cay)           

2- Chúng tôi hết lòng hoan nghênh việc cha mẹ, thầy cô ủng hộ và đồng hành cùng các bạn sinh viên học sinh Hồng Kông vì thấy hậu duệ và học trò của mình đang tiếp nối tinh thần và sự nghiệp xây dựng dân chủ; việc thành phần cư dân lớn tuổi thông cảm, hỗ trợ và bênh vực các bạn trẻ đang xuống đường vì ý thức đó là trách nhiệm tập thể của một cộng đồng cùng chung vận mệnh; việc nhiều lãnh đạo tinh thần, chức sắc tôn giáo động viên và hướng dẫn các tín đồ trẻ tuổi hay lên tiếng đòi hỏi nhà cầm quyền tôn trọng pháp luật, vì quan niệm tôn giáo không thể đứng bên lề cuộc chiến đấu cho công lý.

3- Chúng tôi thực tâm lo lắng khi nghe tin tại quận thương mại Mongkok vừa mới nổ ra những cuộc phá phách, gây hấn, hành hung do nhiều nhóm người lạ mặt gây ra đối với các bạn sinh viên và người dân Hồng Kông vốn đã luôn biểu tình hết sức ôn hòa và trật tự trong hai tuần rồi. Công luận cho rằng những thành phần côn đồ dùng bạo lực để gây rối, phá hoại và làm mất ý nghĩa cuộc biểu tình là do chính nhà cầm quyền Cộng sản từ Đại lục giật dây hoặc sai phái. Những ai từng xuống đường đấu tranh tại Việt Nam chúng tôi rất hiểu rõ điều này. Xin hoan nghênh các bạn trẻ Hồng Kông đã luôn tỉnh táo, không đáp lại bằng bạo lực mà chỉ trả đũa bằng cách ngưng đối thoại với nhà cầm quyền.

Xét vì hoàn cảnh đất nước Việt Nam chúng tôi còn thê thảm hơn Hồng Kông hiện thời và cuộc đấu tranh của chúng tôi còn gay gắt, khó khăn và gian khổ gấp bội, nên nhân đây chúng tôi cũng xin được ngỏ lời với đồng bào Việt Nam chúng tôi như sau:

1- Giới trẻ Việt Nam nói riêng và phong trào tranh đấu Việt Nam nói chung hãy biến niềm cảm hứng từ cuộc Cách mạng Dù tại Hồng

Kông thành nỗ lực giúp nhau có ý thức dân chủ cao, tấm lòng can đảm lớn, tinh thần đoàn kết rộng rãi và thái độ nhập cuộc đông đảo để dấn thân biến đổi thực trạng phi dân chủ và mất nhân quyền còn tồi tệ gấp ngàn lần ở Hồng Kông. Phần các bậc phụ huynh, thầy giáo, chức sắc tại VN, xin hãy giúp khơi gợi ý thức tự do, truyền thụ tinh thần độc lập, giáo dục não trạng dân chủ cho thế hệ trẻ đang là con cái, học trò, tín hữu của mình, cũng như luôn hỗ trợ, bênh vực và đồng hành cùng các em trong những sáng kiến và hoạt động đòi lại những nhân quyền và dân quyền đã và đang bị nhà cầm quyền CSVN hoàn toàn tước đoạt.      2- Nhà cầm quyền CSVN không được làm âm vang tiếng nói của nhà cầm quyền Trung cộng vốn khẳng định “các vấn đề của Hồng Kông là vấn đề nội bộ của Trung Quốc”, các nước khác chớ can thiệp vào. Tuyên bố của bộ ngoại giao ngày 02-10 “khuyến cáo công dân Việt Nam không nên đến những khu vực có biểu tình để tránh xảy ra những tình huống phức tạp” và “hy vọng chính quyền Hồng Kông sẽ có những biện pháp thích hợp nhằm sớm ổn định tình hình”, tuyên bố ấy là một động thái ủng hộ Trung cộng trong vấn đề Hồng Kông, tiếp tục làm vừa lòng quan thầy ở Trung Nam Hải, bộc lộ thái độ chư hầu và chính sách lệ thuộc nguy hiểm trong bang giao quốc tế. Ngoài ra, đó cũng là cuống cuồng lo sợ trước sự ủng hộ của nhân dân đối với cuộc biểu tình ôn hòa tại Hồng Kông, tuyệt vọng chặn đứng ngọn gió dân chủ đang thổi vào đại lục xuống tận miền đất Việt.     3- Toàn dân trong nước hãy noi gương tranh đấu của người dân, đặc biệt của giới trẻ tại các quốc gia Đông Âu cuối thế kỷ trước, của các quốc gia Bắc Phi và Ả Rập vùng Trung Đông gần đây, hiện thời là của người dân Ukraina, Tân Cương, Tây Tạng và lúc này là giới trẻ  Hồng Kông trong tinh thần và khí phách của sinh viên Thiên An Môn. Các dân tộc ấy đã mạnh mẽ cho thế giới thấy họ nghĩ gì, muốn gì. Với truyền thống hào hùng và dòng máu

Số 205 Trang 3

Page 4: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

bất khuất của nòi Lạc Việt, chúng ta hãy đồng lòng và can đảm quyết định thay đổi đường đi, thay đổi vận mệnh của quốc gia dân tộc. Bởi lẽ ngày càng hiển hiện nguy cơ mất nước do sự xâm lấn của ngoại thù Cộng sản Tàu và sự bạc nhược, đồng lõa của một bộ phận trọng yếu trong giới cầm quyền CS Việt.     Cuối cùng, chúng tôi cầu chúc cho cuộc biểu tình bất tuân dân sự của nhân dân, giới trẻ Hồng Kông đạt được các mục tiêu cao cả, đồng thời khơi dậy được tinh thần đấu tranh cho người dân ở Đại lục, để từ đó thêm sức mạnh cho phong trào tranh đấu tại Việt Nam.

Hỡi các bạn trẻ Hồng Kông, hãy là niềm hy vọng của thế giới!

Việt Nam ngày 05-10-20141- Bạch Đằng giang Foundation,

Đại diện: Ths Phạm Bá Hải. 2- Bauxite Việt Nam, Đại diện: Gs Phạm Xuân Yêm và Gs Nguyễn Huệ Chi. 3- Diễn Đàn XHDS, Đại diện: Tiến sĩ Nguyễn Quang A. 4- Khối Tự do Dân chủ 8406, Đại diện: Kỹ sư Đỗ Nam Hải. 5- Giáo hội Cao Đài, Đại diện: CTS Nguyễn Bạch Phụng. 6- Giáo hội Liên hữu Lutheran VN-HK. Đại diện: Ms Nguyễn Hoàng Hoa. 7- Giáo hội PGHH Thuần túy, Đại diện: Hội trưởng Lê Quang Liêm. 8- Giáo hội Tin lành Mennonite độc lập, Đại diện: Ms Nguyễn Hồng Quang. 9- Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo VN, Đại diện: Kỹ sư Nguyễn Bắc Truyển. 10- Hội Anh em Dân chủ, Đại diện: Ls Nguyễn Văn Đài. 11- Hội Bảo vệ quyền tự do tôn giáo, Đại diện: Cô Hà Thị Vân. 12- Hội Bầu bí Tương thân, Đại diện: Ông Nguyễn Lê Hùng. 13- Hội Cựu tù nhân lương tâm, Đại diện: Bác sĩ Nguyễn Đan Quế. 14- Hội Nhà báo độc lập, Đại diện: Ts Phạm Chí Dũng. 15- Hội Phụ nữ Nhân quyền, Đại diện: Cô Huỳnh Thục Vy. 16- Hội thánh Chuồng bò (Tin lành), Đại diện: Ms Nguyễn Mạnh Hùng. 17- Lao động Việt, Đại diện: Cô Đỗ Thị Minh Hạnh. 18- Mạng lưới Blogger Việt Nam, Đại diện: Cô Phạm Thanh Nghiên. 19- Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền,

Đại diện: Lm Phan Văn Lợi. 20- Phong trào Liên đới Dân oan tranh đấu VN, Đại diện: Bà Trần Ngọc Anh. 21- Tăng đoàn GHPGVNTN, Đại diện: Hòa thượng Thích Không Tánh. 22- Văn phòng Công lý Hòa bình DCCT, Đại diện: Lm Đinh

Hữu Thoại.Để tiếp tục thực hiện điều

"Chúng Tôi Muốn Biết", một văn bản "Yêu cầu Quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô" sẽ được trao cho Quốc hội vào:

Thứ Tư, ngày 15-10-2014, tại:Ban Dân nguyện, 22 Hùng

Vương, quận Ba Đình, Hà NộiVăn phòng Quốc hội, 56-58

Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, Sài Gòn.

Cho đến thời điểm này, tại Hà Nội và Sài Gòn đã lựa chọn ra một số đại diện để trực tiếp đi trao bản yêu cầu cho Ban Dân nguyện và Văn phòng Quốc hội vào ngày 15-10 sắp tới.

Quyền Được Biết là một quyền phổ quát của mọi công dân và Hội nghị Thành Đô có những ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận mệnh của dân tộc. Do đó, chúng tôi xin kính mời mọi người hưởng ứng tham gia vào việc trao yêu cầu này.

Thời gian tập trung tại 2 địa điểm nêu trên là vào lúc 9 giờ sáng.

Đại diện:Phạm Thanh NghiênNguyễn Phương UyênNguyễn Xuân Nghĩa

Sau đây là nội dung bản yêu cầu

YÊU CẦU QUỐC HỘI BẠCH HÓA HỘI NGHỊ THÀNH ĐÔVào ngày 4-9-1990, tại thành

phố Thành Đô (Trung Quốc), những người đứng đầu đảng cộng sản Việt Nam và đảng cộng sản Trung Quốc đã ký kết nhiều điều khoản liên quan đến quan hệ giữa hai nước, đặc biệt đến vận mệnh của Tổ quốc Việt Nam. Đến nay, sau gần một

phần tư thế kỷ, nhân dân Việt Nam vẫn hoàn toàn không biết nội dung của hội nghị này.

Tuy nhiên, kể từ sau Hội nghị Thành Đô, nhân dân Việt Nam đã chứng kiến:

- Trên đất liền: Việt Nam mất

vào tay Trung Quốc hàng trăm kilô mét vuông lãnh thổ do xương máu tiền nhân để lại và hàng ngàn hecta rừng đầu nguồn chiến lược dưới các dự án cho thuê dài hạn hơn 50 năm. Bất chấp can ngăn của rất nhiều trí thức và nhà quản lý tâm huyết, đảng chỉ đạo chính phủ cố tình thực hiện dự án khai thác bauxite lỗ lã, gây hiểm họa khôn lường đối với môi trường sống Tây Nguyên và Đông Nam Bộ, hàng ngàn người Tàu vào chiếm ngự vùng chiến lược hiểm yếu Tây Nguyên.

- Ngoài biển Đông: Hàng ngàn kilô mét vuông vùng biển giàu tài nguyên và huyết mạch giao thương của Việt Nam rơi vào tay Trung Quốc. Ngư dân Việt Nam mưu sinh trên ngư trường truyền thống bị lính Trung Quốc xua đuổi, bắt bớ, đánh đập, giam cầm, sát hại, cướp đoạt tàu thuyền, ngư cụ. Các đảo Gạc Ma, Chữ Thập... của Việt Nam bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép và đang bị biến thành những căn cứ quân sự nguy hiểm, nhằm mở rộng tham vọng xâm lược của Bắc Kinh đối với biển Đông.

- Về kinh tế: Kinh tế Việt Nam bị lệ thuộc sâu sắc vào Trung Quốc. Bắc Kinh nắm 90% gói thầu các dự án kinh tế trụ cột, chế ngự kinh tế Việt Nam; hiểm họa đội quân người Trung quốc đi kèm, ăn ở, lập làng, lấy vợ, sinh con đẻ cháu khắp 3 miền ngày càng gia tăng. Máy móc thiết bị lạc hậu, hàng hóa độc hại Trung Quốc tràn ngập Việt Nam.

- Về chính sách đối với chiến sĩ và nhân dân: Để lấy lòng Bắc Kinh, sự kiện Trung Quốc xâm lược

Số 205 Trang 4

Page 5: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Việt Nam vào các năm 1979 và 1988, tàn sát dã man đồng bào và chiến sĩ nước ta bị cấm đề cập trong sách vở, báo chí; mọi hoạt động tưởng niệm đều bị cấm đoán và đàn áp thô bạo; bia liệt sĩ bị chỉ đạo đục bỏ. Mọi cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, phản đối Đường Lưỡi bò bạo ngược, đều bị đàn áp dã man. Những người dân tập Pháp Luân công ở Việt Nam cũng bị bắt bớ, tra tấn, khủng bố.

- Về ngoại giao: Nhà nước Việt Nam đã tỏ ra e ngại kiện hành vi xâm lược trắng trợn của Bắc Kinh ra các cơ quan tài phán quốc tế, kể cả vụ giàn khoan HD-981. Cờ Trung Quốc thêm sao (5+1 sao) ngang nhiên tràn ngập trong các dịp tiếp tân lãnh đạo Bắc Kinh do Bộ Ngoại giao Việt Nam tổ chức, và trình chiếu công khai trên đài truyền hình trung ương.

Hội nghị Thành Đô có những nội dung gì? Những ai đã thỏa thuận những gì để gây ra những hậu quả vô cùng tai hại trên, dẫn đến những Hiệp định phân định biên giới trên bộ Việt-Trung, Hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ bất bình đẳng? Còn những gì khác đã được bí mật thỏa thuận, uy hiếp sự tồn vong của dân tộc mà chúng ta chưa biết?

Nếu không có sự minh bạch thì không chính phủ nào có thể bị quy trách nhiệm. Phải chăng đây là lý do mà nhân dân bị tước đoạt quyền được biết để những người nắm quyền lãnh đạo trốn tránh trách nhiệm trước lịchsử dân tộc?

Những ai đã cam tâm bán rẻ xương máu tiền nhân và chiến sĩ đồng bào cả nước? Những ai đang rắp tâm tiếp tục mặc cả với giặc trên lưng nhân dân? Nhân dân phải được biết!

"Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra..." không thể chỉ là một khẩu hiệu tuyên truyền suông mà phải được thực thi. Do đó, trong vai trò những người dân làm chủ đất nước, chúng tôi yêu cầu các đại biểu Quốc hội, phải bạch hóa ĐẦY ĐỦ VÀ CHÍNH XÁC TOÀN BỘ NỘI DUNG của Hội

nghị Thành Đô.Nếu yêu sách chính đáng này

của những người dân yêu nước, muốn bảo vệ quyền tự chủ và độc lập của nước nhà không được đáp ứng, thì điều đó chứng tỏ rằng quả thật Hội nghị Thành Đô đã bán đứng tài nguyên, lãnh thổ, lãnh hải và nền độc lập của Tổ Quốc. Sự im lặng của Quốc hội sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất cho toàn thể nhân dân về nội dung tệ hại và nguy hiểm của Hội nghị Thành Đô.

Do đó, chúng tôi tin rằng Quốc hội sẽ trả lời nhanh chóng và nghiêm túc những yêu cầu bạch hóa Hội nghị Thành Đô. Chúng tôi tin rằng trong Quốc hội vẫn còn có những đại biểu chưa quên những hy sinh xương máu của những chiến sĩ đã nằm xuống ở các trận chiến biên giới Việt-Trung, Hoàng Sa, Trường Sa... để hành xử đúng lương tâm người VN yêu nước.

Chúng tôi là những chức sắc thuộc 5 Tôn giáo quy tụ trong Hội đồng Liên tôn Việt Nam, xin gởi đến Ngài Thủ tướng Chính phủ Đức quốc lời thỉnh nguyện như sau:

Tình trạng vi phạm nhân quyền trong đó có quyền tự do Tôn giáo vẫn còn đang diễn ra trầm trọng ở Việt Nam. Trong hơn nửa thế kỷ qua, nhiều cơ sở thờ tự và sinh hoạt của Tôn giáo bị nhà cầm quyền chiếm dụng không hoàn trả, việc khiếu kiện kéo dài rất nhiều năm và hiếm khi có kết quả. Mặc dù pháp luật Việt Nam có những điều khoản quy định là: Các cơ sở thờ tự, tín ngưỡng tôn giáo được tôn trọng và không ai được xâm phạm. Nhưng thực tế không phải vậy. Tại nhiều khu đô thị mới, nhiều khu công nghiệp mới, nhà cầm quyền vô thần không cho xây dựng chùa miếu, thánh thất, nhà thờ để phục vụ nhu cầu tín ngưỡng của cư dân cũng như không cho xây dựng các cơ sở xã

hội của tôn giáo để phục vụ đồng bào. Không những thế, nhiều cơ sở tôn giáo đang có sẵn cũng bị phá hủy, tín đồ tại chỗ cũng bị cưỡng ép di dời đi nơi khác. Điển hình như ở khu đô thị mới Thủ Thiêm (Quận 2 - Sài Gòn), nhà cầm quyền ra lệnh giải tỏa 03 cơ sở tôn giáo đã có lâu đời và đang hiện hữu, đó là:

(1)- Chùa Liên Trì của Giáo hội Phật giáo VN Thống Nhất, do hòa thượng Thích Không Tánh làm trụ trì, đã tồn tại 70 năm qua.

(2)- Nhà thờ Công giáo, đã có trên 150 năm.

(3)- Tu viện Mến Thánh Giá, đã có mặt 170 năm.

Vào ngày 30 tháng 8 năm 2014, Hội đồng Liên tôn VN đã có bản tuyên bố nói lên tình trạng bị xâm phạm ấy và yêu cầu nhà cầm quyền hủy bỏ lệnh giải tỏa chùa Liên Trì, nhà thờ và tu viện Công giáo.

Chúng tôi thiết nghĩ, tín ngưỡng tôn giáo là nhu cầu tinh thần của

một bộ phận nhân dân. Dân tộc Việt Nam đã có truyền thống tín ngưỡng tôn giáo từ lâu đời, vì đạo đức tôn giáo -như bất cứ nơi đâu- đã và đang góp phần xây dựng một xã hội văn minh, lành mạnh và nhân ái, đưa con người đến chân thiện mỹ.

Kính thưa Ngài Thủ tướng, dù xác tín như vậy, nhưng chúng tôi là những tu sĩ thấp cổ bé miệng, không cưỡng lại được quyết định của nhà cầm quyền cộng sản vô thần, độc tài. Chúng tôi được biết ông Nguyễn Tấn Dũng - Thủ tướng Chính phủ Việt Nam - vào một ngày gần đây sẽ có chuyến công du sang Đức quốc. Với Thỉnh nguyện thư này, Hội đồng Liên tôn Việt Nam kính xin Ngài xem xét tình trạng vi phạm 03 cơ sở tôn giáo tại khu đô thị mới Thủ Thiêm (Chùa Liên Trì; Nhà thờ Công giáo; Tu viện Mến Thánh Giá) và can thiệp với Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng, yêu cầu ông hủy bỏ lệnh

Số 205 Trang 5

Page 6: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

cưỡng chế của nhà cầm quyền địa phương, để ít nhất 03 cơ sở tôn giáo này được giữ lại nhằm mục đích phục vụ cộng đồng cư dân khu đô thị mới.

Chúng tôi mong được sự quan tâm của Ngài Thủ tướng và Chính phủ Đức quốc. Kính chúc Ngài được hồng ân Thiên húa xuống trên chức vụ của ngài.

Trân trọng,Làm tại Việt Nam, ngày 11

tháng 10 năm 2014Hội Đồng Liên Tôn Việt NamCông giáo:Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi

(đt: 0984.236.371). Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại (đt: 0935.569. 205). Linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh (đt: 0993.598.820)

Phật Giáo:Hòa thượng Thích Không Tánh

(đt: 0165.6789.881). Thượng toạ Thích Viên Hỷ (đt: 0937.777.312)

Tin LànhMục sư Nguyễn Hoàng Hoa (đt:

0121.9460.045). Mục sư Đinh Uỷ (đt: 0163.5847.464). Mục sư Đinh Thanh Trường (đt: 0120.2352.348). Mục sư Nguyễn Hồng Quang (đt: 0978.207.007). Mục sư Phạm Ngọc Thạch (đt: 0912.000.709). Mục sư Nguyễn Trung Tôn (đt: 0906.342. 908). Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng (đt: 0906.342.908). Mục sư Lê Quang Du (đt: 0121.2002.001)

Cao Đài:Chánh trị sự Hứa Phi (đt:

0163.3273.240). Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân (đt: 0988.971. 117). Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng (đt: 0988.477.719)

Phật giáo Hoà Hảo:Hội trưởng Lê Quang Liêm (đt:

0199.2432.593). Ông Phan Tấn Hòa (đt: 0162.6301.082). Ông Tống Văn Chính (đt: 0163.5745.430). Ông Lê Văn Sóc (đt: 096.4199.039)

TỰ DO NGÔN LUẬNBán nguyệt san ra ngày 1

và 15 mỗi thángIN VÀ TẶNG TẠI VN

Địa chỉ liên lạc:[email protected]

Muốn đọc tờ báo trên mạng, xin mời ghé:

http://www.tdngonluan.comwww.tudodanchuvietnam.net

http://tudongonluan.atspace.comhttp://www.viet.no

http://khoi8406vn.blogspot.comTrong trang mạng thứ 1,

thứ 3 và thứ 5 trên đây, Quý vị có thể tìm thấy nhiều tài liệu đấu tranh cho dân chủ

tại Việt Nam

Tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu bị kết án 13 năm tù trong vụ án 14 thanh niên Công giáo-Tin lành ở Vinh hiện đang phải chịu đối xử vô cùng khắc nghiệt trong nhà tù. Đây là thông tin mà một tù nhân khác bị giam đối vách trong cùng nhà tù vừa được tự do thông tin cho bên ngoài biết.

Kiên quyết không nhận tộiHai người bị tuyên mức nặng

nhất trong vụ án 14 thanh niên Công giáo-Tin lành ở Vinh là anh Đặng Xuân Diệu và Hồ Đức Hòa, mỗi người 13 năm tù giam.

Hiện anh Hồ Đức Hòa đang phải thụ án tại trại giam Nam Hà, còn Đặng Xuân Diệu ở trại 5 Yên Định Thanh Hóa. Đặng Xuân Diệu bị bắt hồi cuối tháng 7 năm 2011 và bị đưa ra tù xét xử cùng 14 người khác tại Vinh trong phiên sơ thẩm kéo dài hai ngày 8 và 9-1-2013. Tuy nhiên anh Đặng Xuân Diệu luôn cho rằng bản thân vô tội, ngay trước tòa anh cũng tuyên bố không hề phạm tội theo như cáo buộc là ‘âm mưu lật đổ chính quyền’ theo điều 79 Bộ luật Hình sự Việt Nam.

Anh Đặng Xuân Hà, anh trai của tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu, là một thành viên trong gia đình được vào dự tòa kể lại:

Ra trước tòa Diệu nói đi học chỉ để về làm cho công ty phát triển, Diệu nói điều đó không có tội. Có người nói khi đi học đảng Việt Tân thì họ cho tiền bạc…; nhưng trước tòa, tòa cũng nói chỉ lấy của Diệu một máy điện thoại trị giá chừng 700 ngàn đồng Việt Nam; như thế không đáng giá gì mà phải ra trước tòa chịu án 13 năm tù cả.

Anh Đặng Xuân Hà cho biết từ khi anh Đặng Xuân Diệu bị bắt cho đến nay, gia đình chỉ mới được gặp mặt anh một lần khi còn bị giam ở trại B4 ở Hà Nội, còn sau khi bị đưa vào trại 5, Yên Định, Thanh Hóa thì gia đình chưa hề được gặp trong

những lần đến thăm nuôi ở đó. Anh Hà cho biết lý do trại không cho gia đình gặp mặt như sau:

Diệu nói không có tội nên không mặc áo mà họ giao cho có đóng triện ‘phạm nhân’. Và Diệu cũng phản đối vấn đề thư gửi cho các ban ngành chẳng hạn như thư gửi cho Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam mà không được trả lời; thế là họ không cho ra.

Bị biệt giamTất cả những thông tin mà gia

đình của tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu nắm được về anh là tình hình của anh rất xấu:

Họ đối xử với Diệu rất khắc nghiệt vì cho họ địa chỉ là Khu Giam riêng tách biệt. Diệu cũng viết ra cho tôi biết địa chỉ ở khu giam riêng và bị kỷ luật vì những vấn đề ví dụ như viết thư gửi ra mà không gửi được mà họ biết mình viết thư về nhà nên họ kỷ luật.

Anh Trương Minh Tam, một tù nhân dù bị tuyên án về tội danh ‘lừa đảo chiếm đoạt tài sản’ nhưng lại bị đưa đi biệt giam ở trại 5 Yên Định, Thanh Hóa, và phòng giam giáp vách với phòng của tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu, cho biết sau một thời gian vào tù anh chú ý đến người tù ở phòng cạnh bên, rồi mới biết đó là tù nhân Đặng Xuân Diệu

Số 205 Trang 6

Page 7: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

mà anh Trương Minh Tam từng vào Vinh để dự phiên xử sơ thẩm hồi ngày 8 tháng Giêng năm ngoái.

Anh Trương Minh Tam cho biết tình hình của tù nhân Đặng Xuân Diệu mà anh biết được khi ở trong tù như sau:

Đó là từ ngày 22 tháng 4 cho đến ngày 23 tháng 10 năm 2013, ‘cậu ấy’ sống một nơi thực sự là ‘địa ngục’ trần gian vì cậu ấy bị cán bộ trại hành hạ và xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm. Trại còn ‘bật đèn xanh’ cho phạm nhân kia đánh đập, bắt cậu ấy phải phục vụ, làm việc như nô lệ cho người ấy như đun nước để người kia pha trà, rửa bát, quét nhà, không được nằm quạt, không được uống nước sạch, rồi phải ngồi làm người mẫu cho người kia vẽ những bức tranh nửa người, nửa súc vật để sau đó chính những cán bộ trại vào bình luận cho rằng phạm nhân kia có năng khiếu hội họa.

Tôi nghĩ những điều đó thực sự không thể chấp nhận được trong một xã hội con người, vì như thế những tù nhân chúng tôi bị họ coi rẻ không bằng một con súc vật. Ngoài ra cậu ấy còn đấu tranh cho quyền của anh em ở khu giam riêng, khu kỷ luật, tạo nên một khoảng cách rất lớn giữa cậu ấy với cán bộ nên các điều kiện vật chất cung cấp cho cậu ấy hết sức hạn chế; đồng thời do sức sống đấu tranh của cậu ấy nên cậu quyết định không ăn bữa trưa cho đến khi nào lãnh đạo trại giam giải quyết các yêu sách của cậu ấy cũng như cho anh em. Đó là điều làm tôi khâm phục.

Kêu cứu từ gia đinh và bạn tùGia đình của tù nhân Đặng Xuân

Diệu sau khi biết tin người thân phải tuyệt thực hồi tháng 4 năm nay cũng như nhịn đói vào tháng 6 vừa qua đã có thư kêu cứu gửi đến các nơi như những đại sứ quán nước ngoài tại Việt Nam, đến Đặc phái viên Liên Hiệp quốc về Tự do tôn giáo tín ngưỡng, đến các đấng bản quyền trong giáo hội Công giáo Việt Nam.

Người bạn tù vừa mãn hạn Trương Minh Tam của tù nhân

lương tâm Đặng Xuân Diệu, sau khi mãn án tù trước một năm cũng lên tiếng:

Tôi mong muốn mọi người dù là Kitô giáo, các tôn giáo khác hay không theo tôn giáo nào hãy cùng nhau lên tiếng gây sức ép cho nhà cầm quyền để họ phải dừng những biện pháp đối với cậu đó: có thể phải chuyển đi một trại giam khác, hoặc có thể phải có những biện pháp giam giữ sao cho phù hợp nhất.

Cậu ấy nói tôi khi về hãy kêu gọi bên ngoài trao cho gia đình cậu một giải thưởng về đấu tranh cho quyền con người. Cậu ấy nói như hình thức ‘mua nợ’ để trao cho một người khác, đó là mẹ ốm yếu của cậu ấy năm nay 70 tuổi. Cậu ấy nói còn phải đi tù 10 năm nữa, không biết mẹ mất lúc nào. Nếu như mẹ cậu ấy không được nuôi sống bằng đời sống tinh thần như thế thì bà có thể chết đi trong niềm đau xót. Bản thân tôi không ai biết thì không sao, nhưng thực sự nếu mẹ tôi và gia đình không ai biết thì quá đau xót.

Cậu ấy muốn tôi chuyển tải thông điệp này, và tôi cũng kêu gọi những người trong nước cũng như ở nước ngoài đều là người dân Việt Nam, đều có tình cảm, tấm lòng và khát vọng sống vì sự tự do của con người thì hãy cùng nhau làm hai việc, đó là gây sức ép với phía chính quyền và thứ hai thành lập một giải thưởng không quá nặng về vật chất nhưng có ý nghĩa về tinh thần đối với một gia đình mà chỉ có cộng đồng Công giáo biết đến với nhau chứ bên ngoài như cộng đồng anh em dân chủ không biết đến cậu ấy nhiều lắm nên những sự hy sinh âm thầm quá!

Xin phép được nhắc lại tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu 34 tuổi khi bị bắt là một kỹ sư xây dựng cầu đường. Ngoài việc làm mưu sinh, anh còn là một thành viên tích cực của Nhóm Bảo vệ Sự sống Gioan Phaolô II tại Vinh, một cộng tác viên của Truyền thông Dòng Chúa Cứu Thế.

Anh từng tham gia ký tên vào các kiến nghị chống khai thác

Bauxite ở Tây Nguyên, kiến nghị trả tự do cho tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ.

CƯU LÂY NGƯƠI ANH EM ĐANG CHẾT DẦN CHẾT MÒN TRONG LAO TU CHẾ ĐỘ !!!

Viet Khang 08-10-2014Tù nhân lương tâm kể về tội ác

của nhà tù cộng sản.Hôm nay, đón Tù nhân lương

tâm Trương Minh Tam (Trương Ba Không) một tù nhân lương tâm, vì lòng yêu nước đã phải vào tù. Thay vì tội "trốn thuế" hay "hai bao cao su đã qua sử dụng" hoặc "hai xe đạp, đi hàng ba"... anh đi tù với tội danh "chiếm đoạt tài sản công dân".

Như vậy, rồi đây những người yêu nước ở Việt Nam, những người cất tiếng nói của sự thật, của tình người, của lòng yêu nước, của lương tâm... sẽ dần dần được khoác cái tội danh hết sức... mỹ miều.

Tại quê hương anh, vùng chiêm trũng Bắc Lý, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam, buổi đón tù nhân Trương Ba Không hết sức đầm ấm và đậm tình anh em, tình người đã phải dừng lại nhiều lúc, nhiều tiếng khóc không thể cầm được khi anh cho biết về tù nhân lương tâm Phanxicô Xavie (Px). Đặng Xuân Diệu đang phải chiến đấu từng giờ với ý chí sắt son và kiên cường cũng như những đòn thù mà anh phải chịu trong nhà tù Cộng sản tại trại giam số 5, Thanh Hóa.

Px. Đặng Xuân Diệu là một thanh niên trong số 17 thanh niên Công giáo đã bị bắt và kết án 13 năm trái pháp luật. Anh đã kiên quyết không chấp nhận cái gọi là Tòa án và đã phủ nhận phiên tòa, không thèm có đơn phúc thẩm và không nhận tội. Kể từ đó anh không được gặp gia đình, không được thăm nuôi và tuyệt thực liên tục trong nhà tù, bị biệt giam và nhiều trò hành hạ khác nhau. Giờ đây anh đã suy sụp sức khỏe và tính mạng đang bị đe dọa từng ngày.

Hỡi nhân loại, có lương tâm hãy nhớ đến, hãy cất lên tiếng nói cứu một mạng người, một thanh niên kiên cường, yêu nước, yêu tha nhân

Số 205 Trang 7

Page 8: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

đã và đang chịu những đòn thù tàn bạo và âm thầm trong nhà tù Cộng sản.

Phải trả tự do ngay cho Px. Đặng Xuân Diệu.

Phải đảm bảo quyền được làm người của Px Đặng Xuân Diệu.

Chúng tôi khẩn cầu tất cả quý vị, hãy lên tiếng. Đặng Xuân Diệu đang phải trả giá cho tự do, dân chủ, hạnh phúc của chúng ta.

Hãy phổ biến thông điệp này đến với mọi người.

Thời kỳ cởi mở tương đối sau khi Tập Cận Bình lên nắm quyền đã chấm dứt. Tự do phát biểu và nhân quyền bị chà đạp không nương tay. Hàng loạt văn nhân, trí thức, luật sư, nghệ sĩ, tu sĩ bị tống giam vì can đảm chỉ trích chế độ. Chiến dịch chống tham nhũng lộ nguyên hình là thủ đoạn sát kê dọa hầu, giết gà nhát khỉ, của tân hoàng đế Trung Quốc, theo như giới phân tích độc lập tại Bắc Kinh.

Sau các phiên tòa trừng trị vợ chồng cựu lãnh đạo tỉnh Trùng Khánh, ông Bạc Hy Lai bị án tù chung

thân còn bà vợ Cốc Khai Khai lãnh bản án “tử hình treo”, hàng loạt quan chức cao cấp khác của Trung Quốc như Chu Vĩnh Khang và các đàn em, không kể Bạc Hy Lai, người đã vào tù kẻ nằm chờ lãnh án với tội danh tham nhũng.

Chiến dịch đánh tham nhũng cũng không tha hàng tướng lãnh quân đội như Từ Tài Hậu, Cốc Tuấn Sơn, Dương Kim Sơn.

Tuy nhiên đàng sau những sự kiện được truyền thông Trung Quốc loan tin rộng rãi để đánh bóng chính sách “diệt hổ” của Tập Cận Bình là cả một sách lược tinh vi nhằm củng cố quyền lực cá nhân của nhân vật mà dư luận gọi là tân hoàng đế Trung Quốc, nắm ghế Chủ tịch đảng Cộng sản vào tháng 11-2012 và lần lượt thu tóm toàn bộ quyền lực trong tay.

Trong bối cảnh giới trẻ Hồng Kông xuống đường phản đối Bắc Kinh nuốt lời hứa dân chủ, tình trạng trấn áp tại Hoa lục còn thô bạo hơn, thông tin bị kiểm duyệt, công dân mạng bị bắt nhốt. Trong một bài phân tích dài gửi đi từ Bắc Kinh, phóng viên nhật báo Pháp Libération trong số báo thứ hai tuần này khẳng định : "Trung Quốc

trở lại thời kỳ im hơi lặng tiếng".Trường hợp điển hình là nhà trí

thức Hoàng Trạch Vinh (Huang Ze Rong), 81 tuổi, từng bị cầm tù suốt 23 năm từ năm 1957 đến 1980 trong nhà tù cải tạo. Thực ra, công an chính trị quan tâm làm gì đến một cụ ông 81 tuổi. Từ nhiều thập niên qua tên tuổi nhà văn Hoàng Trạch Vinh đã “được” lá chắn bảo vệ chế độ quên lãng.

Nhà văn từng bị quy tội “phản động” sống yên bình trong một căn hộ nhỏ ở vùng ngoại ô buồn thảm của Bắc Kinh. Thỉnh thoảng ông vẫn viết bài, nhắn tin trên mạng internet mà nội dung dành riêng cho những người quan tâm đến thời cuộc. Tuổi đời gần đất xa trời của tác giả là một lá bùa hộ mệnh mà ngay đám mật vụ Trung Quốc của Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào cũng phải tôn trọng dù biết đối tượng không ưa chế độ này.

Thế nhưng, từ khi Tập Cận Bình lên ngôi thì tình thế đổi khác. Đầu tiên, con chó Mao giống Tây tạng trung thành của ông bị đánh thuốc độc. Có lẽ để chế diễu chế độ, ông đặt tên cho con chó trung thành giữ nhà là “Mao” như họ của Mao Trạch Đông.

Cả nhà không hiểu kẻ gian nào

làm chuyện gian ác này và để làm gì? Chỉ một ngày sau là họ có câu trả lời. Đêm 15-09, một ngày sau khi con chó canh trộm bị giết, một toán công an đang đêm đập cửa ào vô nhà Hoàng Trạch Vinh. Ông lão 81 tuổi bị đánh thức, bị buộc phải thay quần áo và bắt khẩn cấp. Tất cả trang thiết bị điện tử từ điện thoại, máy điện toán cho đến sách vở, tài liệu viết tay bị tịch thu để gọi là làm tang vật.

Sau đó một thời gian, gia đình mới nhận được lệnh bắt giam trong đó nhà văn Hoàng Trạch Vinh bị quy tội “gây mất trật tự và kích động cãi vã”.

Ông cụ 81 tuổi này thật sự phạm tội gì ? Tiếp xúc với nhà báo Pháp, thân nhân của Hoàng Trạch Vinh dự đoán có lẽ ông bị trả thù vì một bài thơ ngụ ngôn chỉ trích một ủy viên bộ Chính trị thiếu tư cách.

Một luật sư có kinh nghiệm biện hộ cho các nhà tranh đấu dự đoán : nếu ông Hoàng Trạch Vinh bị kết án tù thì ông sẽ bi quy chụp tội danh hình sự chứ không phải là do hoạt động chính trị :

Công an hành xử theo kịch bản quen thuộc. Đầu tiên là bắt đối tượng bị cho là nói xấu chế độ. Rồi sau đó, họ mới tìm cách này cách kia ngụy tạo “chứng cớ” để truy tố, để quy buộc tội hình sự bằng cách truy tìm đời tư trong quá khứ hoặc ép cung bằng bạo lực hay bắt chẹt. Đó là điều mà chính quyền Trung Quốc gọi là “xét xử theo pháp luật”.

Hàng loạt nhà báo, luật sư, đối lập, tu sĩ, tín đồ tôn giáo, giáo sư đại học, thành viên các tổ chức dân sự và đối thủ chính trị biến thành nạn nhân của chính sách siết chặt kiểm soát xã hội của Tập Cận Bình.

Theo đạo luật mới “chống phát tán tin đồn” và nhân danh chỉ thị cấm “tiết lộ bí mật” trên báo chí, tòa án Trung Quốc có quyền kết án tù bất cứ người nào. Vị luật sư giải thích:

Mục đích của chế độ là khủng bố tinh thần một số đông dân chúng, từng bộ phận một, để cuối cùng, không một ai dám lên tiếng phát biểu gì cả. Để làm cho các tiếng nói phản biện trong xã hội Trung Quốc phải im lặng, phương tiện tinh vi nhất là bộ máy tư pháp vì đây là lớp sơn tạo cho chính sách đàn áp một vỏ bọc “hợp pháp”.

Một luật sư khác, cũng có nhiều kinh nghiệm bảo vệ giới ly khai nhận xét:

Trong thập niên 90 đã có một số cải tiến về một nhà nước thượng tôn pháp luật. Quy định về luật tố tụng dần dần được tôn trọng đôi chút. Tuy nhiên đến năm 2009, tức là một năm

Số 205 Trang 8

Page 9: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

sau Thế vận hội Bắc Kinh, thì tình hình tư pháp xấu đi. Cho đến khi Tập Cận Bình lên nắm quyền thì mấy thẩm phán không do dự sử dụng phương pháp du côn du đãng để dâng cấp trên những bản án mà lãnh đạo mong chờ.

Trường hợp cụ thể nhất vừa xảy ra là vụ giáo sư kinh tế Ilham Tohti, người Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương. Ông chỉ trích chính sách đồng hóa thô bạo của Bắc Kinh đang thực hiện tại Tân Cương nhưng bị kết án tù chung thân với tội danh “chủ trương ly khai”.

Để triệt hạ nhà trí thức được sinh viên kính trọng và quốc tế nể phục, an ninh Trung Quốc đã sử dụng một đoạn băng vidéo thu lại một bài giảng của ông tại giảng đường trong đó có đoạn liên quan đến lịch sử : trước đây Tân Cương mang tên Đông Thổ là đất của sắc tộc Duy Ngô Nhĩ chứ không phải của người Hán. Tòa án gọi đây là bằng chứng để bắt giam và buộc tội giáo sư Ilham Tohti.

“Bỏ đói tù nhân hàng chục ngày để ép cung”

Tháng Giêng năm nay, giáo sư Ilham Tohti bị công an đến tận căn hộ trong cư xá đại học Bắc Kinh, nơi ông sống với người vợ và hai đứa con thơ, bắt khẩn cấp giải về tận Tân Cương và nhốt vào một “xà lim” chật hẹp trong một nhà tù ở thủ phủ Urumqi.

Trong nhà giam này, giáo sư Ilham Tohti bị bỏ đói trong nhiều giai đoạn dài có khi hơn 10 ngày. Tay chân của ông bị cùm bằng còng sắt cắt sâu vào da thịt.

Ngày 23-09, trong một phiên tòa dàn dựng theo kiểu Liên Xô cũ, giáo sư người Duy Ngô Nhĩ này bị kết án chung thân với tội danh “thông đồng với báo chí nước ngoài” bởi vì ông đã trả lời câu hỏi của các phóng viên quốc tế hoạt động tại Bắc Kinh. Bản án nặng nề không tương xứng này có lẽ do “cấp lãnh đạo” chỉ thị.

Bất bình bản án này, một luật sư có tiếng tăm tại Bắc Kinh mà Libération không đưa tên vì lý do an ninh, nhận định: Không phải là tình trạng nhân quyền ở Trung Quốc không cải thiện. Phải nói là nhân quyền càng ngày càng tệ hại. Theo quan điểm lập pháp thì Trung Quốc có một số tiến bộ, chẳng hạn như bỏ các trại tù cải tạo lao động. Nhưng về mặt pháp lý thì hoàn toàn thụt lùi đến mức tôi vô cùng bi quan cho nền tư pháp Trung Quốc.

Nhiều đồng nghiệp của luật sư này đã bị bắt giam trong những tháng gần đây như Phổ Chí Cường, bị buộc tội “gây mất trật tự, kích động cãi vã”.

Luật sư Đường Kinh Lăng thì bị tội “âm mưu khuynh đảo chế độ” còn Hứa Chí Vĩnh đã bị kết án 4 năm tù hồi tháng Tư năm nay, với tội danh “tổ chức tập họp gây mất trật tự công cộng”.

Giáo sư Ilham Tohti là tiếng nói Trung Hoa độc lập duy nhất dám trình bày công khai những nguyên nhân sâu xa đưa đến tình trạng xung đột sắc tộc đẫm máu tại Tân Cương. Một khi “vô hiệu hóa” được tiếng nói này, Bắc Kinh tha hồ tiếp tục chính sách đồng hóa các sắc dân thiểu số và áp đặt quan điểm chính thống.

Nạn nhân thứ hai trong tương lai rất có thể là bà Tsering Woeser, cũng từ Hoa lục, can đảm tố cáo những vụ việc nghiêm trọng xảy ra tại Tây Tạng gây tang tóc tại vùng đất Phật, nơi mà phóng viên quốc tế bị cấm vãng lai. Hơn 130 vụ tự thiêu xảy ra trong ba năm 2011-2014.

Nữ sĩ Tsering Woeser là người có quốc tịch Trung Hoa mang dòng máu Tây Tạng sinh năm 1966 trong gia đình tôn sùng “cách mạng”. Tác giả của hàng chục tác phẩm nghiên cứu, được 5 giải thưởng quốc tế, bà can đảm chuyển đến báo chí Tây phương, qua internet, những thông tin liên quan đến Tây Tạng.

Tsering Woeser đã trả giá khá nặng, bị quản thúc. Người thân trong gia đình bị công an bảo vệ chính trị đe dọa coi chừng “hậu quả” nếu không thuyết phục được nữ sĩ im lặng. Vì sợ mất việc, người em trai của bà không dám “nói chuyện” với chị từ hai năm nay.

“Sát kê dọa hầu”Ilham Tohti, trước khi bị bắt, cũng

bị nhiều áp lực tương tự. Bản thân ông và gia đình bị công an thường phục đe dọa ám sát. Mục tiêu của những lời hăm dọa này một mặt là để buộc ông phải im tiếng và mặt khác để trấn áp những người tranh đấu khác theo mưu kế “giết gà dọa khỉ”.

Để hù dọa giới phóng viên, an ninh chọn đối tượng cứng cỏi nhất để đánh phủ đầu. Năm nay, nhà báo Cao Du, một phụ nữ 70 tuổi, biết rõ nhiều việc cơ mật trong nội tình chóp bu đảng Cộng sản Trung Quốc đột nhiên “mất tích” hồi tháng Tư. Đến tháng Năm, người ta thấy bà xuất hiện trên đài truyền hình đọc “những lời thú nhận phạm tội tiết lộ bí mật quốc gia”.

Bằng cách nào công an chính trị ép buộc nhà báo có uy tín này chấp nhận tủi nhục tự tố cáo sỉ nhục mình làm ớn lạnh hàng chục triệu khán giả màn ảnh nhỏ Trung Quốc ? Theo thân nhân của bà Cao Du, công an

dọa truy tố cả đứa con trai của bà nếu bà không tuân thủ.

Chế độ Tập Cận Bình điên tiết vì “tài liệu mật số 9” của Bộ chính trị bị tiết lộ. Tài liệu này do chính tay Tập Cận Bình biên soạn “tuyên chiến với dân chủ và nhân quyền”:

"Chúng ta không nên để lan truyền những ý kiến khác biệt với quan điểm của Đảng và đường lối chính sách của Đảng. Chúng ta cũng không để cho các quan điểm chống lại quan điểm của lãnh đạo được phổ biến".

Nhờ lòng can đảm và yêu chuộng tự do của một phụ nữ ở đúng chỗ, làm đúng việc, mà chỉ đạo chiến lược của chủ tịch Trung Quốc về chính sách 10 năm tới đây trong tập tài liệu mật mang số 9 được công khai hóa. Ông chỉ rõ kẻ thù của đảng Cộng sản Trung Quốc là “dân chủ hiến định theo mô hình Tây phương, giá trị phổ quát của nhân quyền, xã hội dân sự, tự do báo chí, chủ thuyết tân tự do…”.Bước ngoặt cực kỳ chuyên chế độc tài mà Trung Quốc đang bị lôi vào vừa là nguyên nhân vừa là hậu quả của chính sách cải tổ cấu trúc của chế độ. Chủ trương “tập thể lãnh đạo” do Đặng Tiểu Bình đề xướng vào năm 1997 đã bị thay thế.

Từ ngày lên cầm quyền và nắm hết ba chức vụ lãnh đạo cao nhất gồm chủ tịch Đảng, chủ tịch Nước và chủ tịch Quân ủy Trung ương tức quân đội, ông Tập Cận Bình không ngừng củng cố quyền lực.

Trước hết, ông tự phong chức vụ đứng đầu bốn “cơ quan chỉ đạo” gồm an ninh, quốc phòng, kinh tế, cải cách tổng quát và kiểm duyệt mạng. Tiếp theo đó, Tập Cận Bình khéo léo khai thác chiến dịch chống tham nhũng, vừa để thu phục nhân tâm, vừa loại trừ một số đối thủ chính trị trong đảng và thay thế bằng những kẻ trung thành hoặc những người chịu ơn.

Cuộc thanh trừng chính trị này, tuy không nói tên, năm 2013 đã dẫn đến bản án chung thân cho Bạc Hy Lai, ngôi sao chính trị đang lên trong chính trường độc đảng tại Tr. Quốc và hàng chục ngàn cán bộ bị cách chức, bị án tù vì tội danh tham ô.

Động thái kế tiếp của Tập Cận Bình là phát súng ân huệ dành cho cựu trùm mật vụ Trung Quốc Chu Vĩnh Khang, nhân vật có thế lực nhất nhì trong ban lãnh đạo tiền nhiệm. Ông Chu cũng bị kết tội tham nhũng.

“Tôn sùng cá nhân lên ngôi”Khi tấn công vào một thành viên

của bộ Chính trị, Tập Cận Bình muốn gửi thông điệp cảnh báo mọi người là

Số 205 Trang 9

Page 10: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

không ai có thể chống lại ông. Nhân vật được một số người gọi là “tân hoàng đế” huy động toàn bộ phương tiện truyền thông vào cá nhân mình, tái lập hình ảnh “lãnh đạo tối cao” theo mô hình Mao đã bị cấm từ khi Mao Trạch Đông qua đời.

Song song với những tuyên bố của Mao Trạch Đông mà Tập Cận Bình luôn trích dẫn đưa vào diễn văn, “hoàng đế mới” còn sáng chế ra những ngạn ngữ ca tụng cá nhân mình. Chẳng hạn như hồi tháng Tư, ông tuyên bố : "Vận tốc của đoàn tàu hỏa tùy thuộc vào đầu máy".

Theo giáo sư Willy Lâm, một nhà phân tích chính trị có uy tín tại Hồng Kông thì trái với nhà lãnh đạo cải cách Đặng Tiểu Bình, ông Tập Cận Bình nhấn mạnh đến vai trò cá nhân: khả năng và phẩm chất của người thủ lĩnh là chìa khóa thành công của đảng và nhà nước.

Một nhà dân chủ được Libération giấu tên phân tích: Trước thời Tập Cận Bình, công an bảo vệ chính trị có mục tiêu duy nhất là kiểm soát xã hội công dân. Họ bắt giam, trấn áp các nhà hoạt động dân chủ có uy tín hoặc có hành động vượt qua là ranh giới hạn đỏ. Giờ đây, với Tập Cận Bình, công an bảo vệ chính trị từ nay có nhiệm vụ tạo môi trường như thế nào để xã hội công dân chẳng còn không gian để sống”.

Theo thông tin mới nhất, từ khi phong trào tranh đấu “Cách mạng Ô dù” diễn ra tại Hồng Kông, hàng loạt dân mạng Hoa lục bị bắt vì chia sẻ tình đoàn kết.

Danh sách của Asia News vào ngày hôm qua là 17 người. Hôm nay có thêm 10 người trong đó có phụ nữ hoạt động nhân quyền Lý Đông Mai và thi sĩ Vương Tạng bị mời về trụ sở công an.

Nếu hoàng đế Tập cư xử với dân Trung Hoa như vậy thì liệu tương lai nào dành cho các dân tộc, đất nước láng giềng từ Tây Tạng, đến Tân Cương, từ Hồng Kông xuống tận Đông nam Á, khu vực nằm trong tham vọng biển đảo của Bắc Kinh ?

Từ khi xảy ra Hội nghị Thành Đô

vào ngày 3 và 4-9-1990 tới nay, cộng sản Việt Nam không ngừng dâng đất, nhượng biển và qụy lụy Trung cộng. Từ đó có người cho rằng đây là một hội nghị bán nước.

Có phải thế không? Chúng ta cùng nhau xem xét vấn đề.

I- Tình hình thế giới cộng sản trước Hội nghị Thành Đô

- Tình hình tại Liên SôTình hình Liên Sô trước Hội nghi

Thành Đô 1990 là một tình hình: kinh tế thì đổ nát, chính trị thì không những dân, mà chính giới lãnh đạo, từ dưới lên trên, phần lớn hết tin tưởng vào chính quyền, vào đảng Cộng sản. Bắt đầu bằng Brejnev, Tổng bí thư, trước khi chết, đã phải than lên: "Xã hội chủ nghĩa gì mà 1/3 xe chạy ngoài đường là ăn cắp xăng của công, 1/3 bằng cấp là bằng cấp giả, công chức đến sở làm việc là đến cho có mặt, sau đó thì đi coi hát hay làm việc riêng." Thêm vào đó, khi Brejnev chết, hai ông già lên thay, vừa bệnh hoạn, vừa chết sớm, Andropov, cầm quyền từ 1983 tới 1984, Tchernenko, lên thay, nhưng chỉ mấy tháng sau thì bệnh nặng, không thể cầm quyền, thực quyền ở trong tay Gorbatchev, cho tới khi Tchernenko chết, Gorbatchev lên ngôi chính thức vào năm 1985.

Gorbatchev nhận một gia tài cộng sản đổ nát, muốn cải tổ, tuy nhiên lúc đầu ông còn thận trọng, chỉ dùng những biện pháp nhỏ, như đưa ra những đạo luật xử phạt mạnh tham nhũng hối lộ, cấm dân nghiện rượu, cấm công chức bỏ giờ làm việc và đồng thời cho xe đi hốt những người dân chán nản, thất vọng, uống rượu nằm đầy đường, bắt những công chức trong giờ làm việc mà lại có mặt ở những tiệm rượu hay những nhà hát. Nhưng những biện pháp này không đi đến đâu, tham nhũng hối lộ vẫn lan tràn, dân vẫn mất tin tưởng, vẫn uống rượu, không có rượu thì pha chế với alcool để uống, kinh tế vẫn đình trệ. Thêm vào đó, những quốc gia bị Nga hoàng và Lénine sát nhập vào Nga, bắt đầu nổi lên đòi tự trị. Đấy là chưa nói đến những vùng bị đe dọa bởi nạn đói. Đến nỗi Gor-batchev, sợ phải than lên: "Tiếng kêu của song chảo, nồi niêu còn ghê sợ hơn tiếng súng đại bác và xe tăng."

Người xưa có nói: "Họa vô đơn chí. Phúc bất trùng lai" (Tai họa không đến một lần. Phúc chẳng trở lại lần hai). Tình trạng quốc gia xã hội thì đã như vậy, đùng một cái, ngày 25-4-1986, nhà máy nguyên tử Tcherbobyl bị nổ. Đây là nhà máy được Liên Sô

xây vào năm 1977, khánh thành năm 1983, tại phía bắc thủ đô Kiev của nước Ukraine ngày hôm nay. Nhà máy nguyên tử này nổ ra mới cho dân và thế giới thấy tình trạng tồi tệ của nước Liên Sô về hạ tầng cơ sở. Để chữa cháy, ngăn cản phóng xạ thoát ra ngoài, người lính không có một bộ đồ mặc chống phóng xạ, họ phải dùng những chiếc áo mưa. Lúc đầu, cơ quan cấp dưới còn giấu diếm, nhưng sau không thể, phải báo cáo lên cấp trên, tới Gorbatchev.

Từ lúc này Gorbatchev mới thấy không thể dùng những biện pháp cải tổ nhỏ, mà phải cải tổ sâu rộng, nên đã đưa ra:

- Chính sách Trong sáng (Glas-nost), cấm cơ quan cấp dưới che giấu sự thật, phải làm những bản tường trình trong sáng nói lên sự thật.

- Chính sách Tái cấu trúc (Péres-troika). Để được như vậy, thì phải tái cấu trúc guồng máy quốc gia, cách chức những công chức tham nhũng hối lộ, bất tài, dựa vào con ông cháu cha mà được lên chức, từ từ thực hiện bầu cử tự do, cho phép đối lập hoạt động, báo chí được quyền nói lên sự thật.

Có người tố cáo Gorbatchev là người của CIA, Cơ quan tình báo Hoa Kỳ, gài vào để làm sụp chế độ cộng sản. Thực ra không phải vậy. Không có một bằng cớ, một tài liệu nào chứng tỏ ông là người của CIA. Ông chỉ muốn cứu và cải tổ một chế độ không thể cải tổ được mà chỉ có thay thế; và con đường ông đi là con đường tất yếu của lịch sử, nếu muốn nghĩ đến dân, đến nước, nếu muốn theo kịp đà tiến bộ của nhân loại.

Thực vậy, căn nhà xã hội chủ nghĩa được xây dựng trên một nền móng sai lầm là lý thuyết Mác Lê. Marx chủ trương bãi bỏ quyền tư hữu, đấu tranh giai cấp. Bãi bỏ quyền tư hữu có nghĩa là bãi bỏ một nguyên động lực chính thúc đẩy con người làm việc, đưa xã hội cộng sản lâm vào cảnh "Cha chung không ai khóc. Nhà chung không người chăm sóc. Ruộng chung không ai cày." Người dân đến hợp tác xã là để có mặt, làm việc cho lấy có, mang tâm trạng "Ta làm việc nhiều cũng chỉ lãnh lương như người làm ít hay không làm." Đã từ lâu, những máy cày, xe cộ của hợp tác xã bị bỏ mục nát ở ngoài đồng. Số khoai lang đào được, 1/3 để hư thối ở ngoài đồng, 1/3 hư thối vì chuyên chở và bảo trì không cẩn thận trong kho.

Ông Jegor Gaida, người đã từng làm Thủ tướng, kiêm Bộ trưởng bộ kinh tế thời Tổng thống Boris Eltsine, thì cho rằng sở dĩ có sự sụp đổ của

Số 205 Trang 10

Page 11: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Liên Sô là vì khí đốt và dầu hỏa, trong một quyển sách ông viết sau khi không còn tại chức. Theo ông, vào những năm 70, giá khí đốt và dầu hỏa tăng, Liên Sô là quốc gia xuất cảng 2 thứ này, nên nguồn thâu nhập tăng. Chính vì vậy mà suốt thời Brejnev làm Tổng bí thư từ năm 1964 tới năm 1983, Liên Sô không những chạy đua vũ khí với Hoa Kỳ, làm ông chủ thầu, đặt vũ khí ở những nước đàn em, như Ba Lan thì sản xuất tàu thủy, Đông Đức thì sản xuất xe tăng, Tiệp Khắc thì sản xuất súng AK47 v.v... Nhưng đến những năm 80, thì giá khí đốt và dầu bắt đầu giảm, khiến phần thu nhập của Liên Sô cũng giảm, lôi theo các nước đàn em.

Phần nhận xét này của ông Gaida không phải là không đúng, nhưng nó chỉ là một phần và có tính cách ngắn hạn. Một đế quốc, một triều đại sụp đổ tất nhiên là đến từ nhiều nguyên nhân: nguyên nhân gần, nguyên nhân xa, nguyên nhân trung hạn, nguyên nhân thật xa.

Nguyên nhân sụp đổ thật xa của của Liên Sô bắt đầu từ nền tảng triết học của Marx, như trên đã nói là chủ trương bãi bỏ quyền tư hữu.

Nguyên nhân trung hạn đó là tư tưởng của Lénine lập nên nhà nước độc đảng, độc tài, áp dụng lý thuyết không tưởng của Marx, trong những đợt đánh tư bản mại sản, giết chết hết giai tầng trung lưu.

Chính Boris Eltsine, đã từng là người cộng sản, Ủy viên Bộ Chính trị, phải than lên khi ông làm Tổng thống xứ Nga: "Nước Nga đã không còn giai tầng trung lưu, giai tầng năng động và là xương sống của xã hội. Đâu còn những con người tháo vác, chỉ cần tay cầm một con dao lớn, đi vào rừng, rồi tạo nên tất cả, nhà để ở, ruộng để cấy lúa, đất để trồng trọt, không những nuôi sống thân mình, gia đình mình, mà còn những gia đình khác."

Ngoài ra còn nhiều những nguyên nhân khác, như Chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ nhắm đánh cộng sản, dụ Liên Sô vào một cuộc chạy đua vũ trang, lâm vào cảnh kẻ nghèo thi đua tiêu tiền với kẻ giàu.

Từ đó mang lại những nguyên nhân gần, tham nhũng, hối lộ, dân mất hết tin tưởng vào đảng Cộng sản và chính quyền, trước cuộc sống khó khăn, càng ngày càng bế tắc, dân sinh ra nghiện rượu.

Thế giới trước năm 1990 còn bị đè nặng dưới áp lực của Chiến tranh lạnh, gồm 2 khối: Khối cộng sản lãnh đạo bởi Liên Sô, mặc dầu có sự tranh quyền của Trung cộng, Khối tư bản dưới sự lãnh đạo của Hoa Kỳ. Vì vậy

tình hình chính trị, kinh tế, xã hội của Liên Sô có ảnh hưởng trực tiếp không những đối với những nước cộng sản, mà còn đến cả thế giới.

Trong khuôn khổ bài này, chúng tôi chỉ xin nói về ảnh hưởng của Liên Sô đối với Việt Nam, Trung cộng và tất nhiên ảnh hưởng đến Hội nghị Thành Đô 1990.

II- Tình hình Việt Nam sau khi Lê Duẫn chết vào tháng 7-1986, trước Hội nghị Thành Đô

Có thể nói Lê Duẫn là người cuồng tín theo Liên Sô, đúng hơn là theo Brejnev, tự biến Việt Nam thành một con chốt trong bàn cờ tranh hùng tư bản - cộng sản, theo kế hoạch của Brejnev.

Brejnev lên chức Tổng bí thư năm 1964, sau khi hạ bệ Khrouschev, ông này bị chỉ trích là đã mềm yếu trước tư bản vì cho rằng "Tư bản mạnh", chủ trương chính sách hòa hoãn với tư bản, quay về sửa sai chế độ cộng sản. Chính vì vậy mà khi lên ngôi Tổng bí thư năm 1953, chỉ ba năm sau, 1956, Khrouschev tố cáo chính sách tôn thờ cá nhân của Staline, chủ trương bắt tay với Hoa Kỳ, "Chung sống hòa bình", "Nguyên tử phục vụ hòa bình”.

Brejnev hoàn toàn chủ trương ngược lại, cho rằng khối cộng sản không yếu như người ta tưởng, khối tư bản không mạnh như người ta nghĩ, mà ngược lại. Vì vậy ông chủ trương quên đi những khó khăn nội bộ, đẩy mạnh cuộc chiến chống tư bản; sau khi chiến thắng tư bản trên toàn thế giới, lúc đó trở về sửa sai cũng không muộn. Brejnev đã đưa ra một chiến lược gồm 2 kế sách: Thượng sách đẩy mạnh công cuộc chống tư bản ở mọi nơi trên thế giới, đưa đến chỗ tư bản phải sụp đổ tất yếu như lời dạy của Marx. Trung sách, nếu không thì chia đôi thế giới lấy trục Sài Gòn, Phnom Penh, Bangkok, Kaboul, Moscou làm giới tuyến, bên này phía đông thuộc về cộng sản, bên kia phía tây thuộc về tư bản.

Chính sách của Brejnev có vẻ hấp dẫn, được đa số trong Trung ương đảng nghe theo, nên có việc hạ bệ Khrouschev vào năm 1964.

Brejnev dùng ba con chốt chính để thực hiện chiến lược của mình: Bên châu Mỹ, Phi châu thì dùng Cuba với Fidel Castro; bên Âu châu thì dùng Đông Đức; bên Á châu thì dùng Việt Nam. Lê Duẫn là con chốt trung thành bậc nhất của Brejnev.

Brejnev sửa soạn thượng sách trong vòng 4 năm và bắt đầu tấn công tư bản, như ở Việt Nam chúng ta thấy

có Tết Mậu thân 1968, ở Âu châu và ngay ở Mỹ châu có "Phong trào Hòa bình", những cuộc biểu tình phản chiến, sinh viên xuống đường, đứng đằng sau là những đảng cộng sản, những trí thức thiên tả, bên Phi châu thì có những cuộc đảo chính thân cộng sản như ở Ethiopie v.v...

Quả thực lúc đầu có những kết quả ngoạn mục, thế giới tư bản, ngay cả tại Mỹ, có những cuộc biểu tình cả triệu người, thế giới tư bản quả thật bị rung rinh. Tuy nhiên đấy chỉ là kết quả có vẻ ngoạn mục lúc ban đầu, nhưng thế giới tư bản không sụp, mà ngược lại, ngân sách chi phí ra bên ngoài của Liên Sô càng ngày càng tăng. Nói như một viên tướng Liên Sô lúc bấy giờ: "Những thành quả gặt hái của Liên Sô không làm tư bản lay chuyển, mà chỉ là những gánh nặng, những trương mục thêm để Liên Sô gửi tiền giúp đỡ."

Thêm vào đó tư bản, đứng đầu là Hoa Kỳ, lại tìm cách khai thác tối đa sự bất đồng giữa Trung cộng và Liên Sô. Nên có việc Nixon gặp Mao ở Bắc Kinh, ra tuyên bố chung ở Thượng Hải năm 1972.

Có người nói, thượng sách của Brejnev được thực hiện trong vòng 8 năm, từ năm 1964 tới 1972, thì chấm dứt, Brejnev phải quay ra thực hiện trung sách, chia đôi thế giới, giữ những gì mình đã gặt hái được.

Chính vì vậy mà có việc Liên Sô gửi quân sang xâm chiếm A Phú Hãn, ký hiệp ước quân sự với Việt Nam và cộng sản Việt Nam gửi quân qua xâm chiếm Căm Bốt năm 1978, để làm giới tuyến cộng sản tư bản Sài Gòn - Phnom Penh - Bangkok - Kaboul - Moscou như vừa nói ở trên.

Người khác lại cho rằng thượng sách được kết thúc vào năm 1975, thực ra là vào ngày 1-8-1975, ngày ký Hiệp ước Helsinski, chỉ sau khi quân đội cộng sản xua quân vào cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam khoảng 3 tháng.

Trong khi cộng sản Việt Nam mù quáng vui mừng "chiến thắng" và còn có người u mê đến nỗi cho rằng trong tương lai sẽ "gửi quân sang giải phóng Hoa Kỳ", không biết gì đến tình hình thế giới và ngay cả tình hình khối cộng sản, thì Brejnev, một chỗ dựa "vững chắc" của Lê Duẫn, đã phải lùi bước, đi từ thế công sang thế thủ ở Hội nghị Helsinki, Phần Lan, họp vào cuối tháng 7, gồm các nước Âu châu cộng thêm Hoa Kỳ và Gia Nã Đại. Ở Hội nghị này, Brejnev yêu cầu các nước Âu châu cộng với Hoa Kỳ và Gia Nã Đại công nhận: 1) Biên giới sẵn có của Âu châu, nhất là giữa Liên

Số 205 Trang 11

Page 12: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Sô, Ba Lan và Đức, lấy sông Oder làm ranh giới, vì vào thời Đệ nhị Thế chiến, Staline đã chiếm một phần lãnh thổ của Ba Lan, và bù lại thì lại lấy một phần lãnh thổ của Đức sát nhập vào Ba Lan; 2) Yêu cầu thế giới chấp nhận học thuyết Brejnev, theo đó, những nước dưới sự ảnh hưởng của Liên Sô chỉ có độc lập giới hạn và Liên Sô có quyền gửi quân đến những nước này nếu cần.

Ngược lại thế giới tự do yêu cầu Liên Sô phải mở cửa kinh tế để buôn bán với các nước tự do, không thể phá sóng những đài tự do chuyển vào thế giới cộng sản, phải thả một số tù nhân lương tâm.

Khi tham dự và ký những điều khoản của Hiệp ước Helsinski, có một người tướng của Cơ quan Quân báo Liên Sô cho rằng "Liên Sô ký Hiệp ước này là đã để cho tư bản chọc thủng phòng tuyến của mình". Điều nhận xét của viên tướng này cho tới ngày Liên Sô sụp đổ, quả không sai.

Trở về tình hình cộng sản Việt Nam, vẫn u mê với "Chiến thắng", vẫn nghĩ rằng "Tư bản đang giãy chết", "Cộng sản sẽ toàn thắng trên toàn thế giới", họ vẫn ở kế thượng sách của chiến lược Brejnev, trong khi ông này đã phải lùi về kế trung sách. Chính vì vậy mà cộng sản Việt Nam xua quân sang xâm chiếm Căm Bốt năm 1978 và còn hăm he tiến đánh Thái Lan. Tuy nhiên cả Liên Sô và cộng sản Việt Nam, một bên thì bị sa lầy ở Căm Bốt, bên kia thì bị sa lầy ở A Phú Hãn.

Đấy là chưa nói đến sự kiện Hoa Kỳ và Trung cộng xích lại gần nhau hơn. Đặng Tiểu Bình đã trở lại chính quyền năm 1976 và 2 năm sau (1978) nắm thực quyền, đã vội vã sang thăm Hoa Kỳ năm 1979, đóng vai một người Hoa Kỳ, đội mũ cao bồi, đi xem đua ngựa. Cùng năm 1979 thì xua quân vượt biên giới "dạy cho Việt Nam một bài học".

Từ ngày Hội nghị Helsinski tới ngày Brejnev chết, tình hình thế giới cộng sản càng ngày càng xấu đi, tại quốc nội cũng như quốc ngoại.

Quốc nội thì nói chung các nước cộng sản, kinh tế càng ngày càng tồi tệ, dân bất mãn, bỏ nước ra đi như ở Việt Nam, tại Liên Sô thì dân sinh ra nghiện rượu; quốc ngoại thì xảy ra tranh chấp Việt-Miên, Việt-Hoa, Nga-Hoa. Tranh chấp Nga-Hoa trở nên cao độ. Hoa Kỳ lợi dụng tình thế này để chia rẽ thế giới cộng sản.

Brejnev chết là một mất mát lớn với cộng sản Việt Nam, đặc biệt là với Lê Duẫn, người tuân thủ bất cứ một mệnh lệnh gì và sẵn sàng làm con

chốt thí thân cho chiến lược của ông này. Brejnev chết đi, tình hình Liên Sô cũng không có gì sáng sủa, hai ông già lên thay, Andropov và Tchernenko, trong vòng 2 năm, cho tới khi Gorbatchev kế vị, rồi thế giới cộng sản Liên Sô và Đông Âu sụp đổ. Trong thời gian này thì Lê Duẫn của Việt Nam vẫn cầm quyền cho tới tháng 7-1986.

Khi Lê Duẫn chết, người lên kế vị với chức vụ quyền Tổng bí thư là Trường Chinh, vì lúc đó theo thứ tự trong đảng thì đứng đầu là Lê Duẫn, thứ nhì là Trường Chinh, thứ ba là Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ đứng mãi thứ 6. Trường Chinh sang Liên Sô 2 lần vào tháng 7, tháng 8, mong được sự chấp nhận của Gorbatchev, vì lúc này Gorbatchev đã lên ngôi. Nhưng ông này không chịu, khuyên những người già nên về hưu, nhường chỗ cho những người trẻ. Lợi dụng tình thế này, Lê Đức Thọ kéo theo Trường Chinh và Phạm Văn Đồng, ba người đều từ chức, về hưu. Nhưng trên thực tế là khi Lê Duẫn chết, con người quyền lực nhất lúc bấy giờ là Lê Đức Thọ, vì con người này mặc dầu đứng thứ sáu, thứ bảy, nhưng nắm giữ chức vụ tổ chức nhân sự trong đảng, có nhiều vây cánh, ác ôn côn đồ, gian manh, xảo quyệt, đầu óc bè phái, gia tộc rất mạnh.

Mặc dầu rút vào trong bóng tối, nhưng Lê Đức Thọ đưa hết tay em của mình vào những chức vụ quan trọng trong đảng và chính quyền:

Nguyễn Văn Linh, người từng là tay em của Thọ trong thời gian ở Trung ương Cục miền Nam, nay lên làm Tổng bí thư. Đây là một con người vô nhân cách, không có lập trường chính trị rõ ràng, gió chiều nào theo chiều ấy, hoàn toàn bị khống chế bởi họ Lê, mặc dầu đảng cộng sản đã đánh bóng con người này, cho rằng đây là con người "Nói và Làm", vì ông có viết báo, lấy bút hiệu là N.V.L. ở báo Nhân dân; hay đây là một con người sáng suốt, bằng cả trăm cả ngàn ngọn nến không kém gì Lê Duẫn. Chúng ta thấy lúc đầu thì Linh chủ trương "Đổi mới", nhưng sau đó lại đàn áp những nhà đối lập không khác chi thời trước. Điều đáng buồn cho Việt Nam là trong thời gian Hội nghị Thành Đô, thì chính con người vô nhân cách, không có lập trường chính trị này làm Tổng bí thư.

Về đảng thì đã là vậy, về chính quyền thì cũng là toàn tay em của Thọ, từ Đỗ Mười làm Thủ tướng, nhưng trước đó, vào thời chiến tranh chống Pháp, là Ủy viên ám sát của đảng ở vùng tả ngạn sông Hồng, gồm

một phần Hà Đông, Nam Định, Thái Bình và Ninh Bình, cũng là tay em của Thọ. Thêm vào đó em ruột của Lê Đức Thọ là Mai Chí Thọ (cộng sản thay tên đổi họ) làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ, công an. Lê Đức Anh, người dưới quyền của Thọ ở miền nam, được Thọ cất nhắc lên chức Đại tướng, Tư lệnh đoàn quân sang xâm chiến Căm Bốt, được làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng; ngay cả Nguyễn Cơ Thạch, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, là người trong Phái đoàn thương thuyết về Hiệp định Paris 1973, mà Lê Đức Thọ là cố vấn, nhưng là người nắm thực quyền.

Lê Đức Anh là một anh cai phu đồn điền, mà người dân kêu là "Anh chột", là một người ác ôn không kém Thọ, vì đánh phu đồn điền, nên bị nghỉ việc, sau đó theo cộng sản. Vì là đặc trách tổ chức nhân sự của đảng, nên Thọ nắm được hồ sơ này, nhưng giữ kín, để làm một con bài sau này để dễ bề khống chế. Việc này, những người am tường tình hình đảng cộng sản Việt Nam đều biết.

Cũng về đảng, chính những người cộng sản cao cấp và gần Lê Đức Thọ, ai cũng rõ ông này có ba biệt hiệu: "Anh Sáu búa", "Anh Sáu Tú bà" và "Anh Sáu hèn." Anh sáu búa vì Lê Đức Thọ chủ trương dùng búa để đập đầu, giết người thay vì dùng súng đạn. Anh Sáu tú bà vì trong thời gian nắm Trung ương Cục miền Nam sau Lê Duẫn, thì nhiệm vụ chính của Thọ là kiếm gái miền Nam gửi ra miền Bắc để cống hiến cho Bác (tức Hồ Chí Minh) và cho Đảng (tức các ông lớn trong Bộ Chính trị và Trung ương đảng). Anh Sáu hèn vì khi "Chiến thắng miền nam" thì hãnh tiến, vác mặt lên trời, đã ra lệnh trục xuất Đại sứ Pháp, ông Mérillon lúc bấy giờ, ra khỏi Việt Nam trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Sau đó, khi cần, thì sang qụy lụy Pháp, xin Pháp giúp đỡ, viện trợ, đi chữa bệnh, nằm ở nhà thương quân sự của Pháp Val de Grace lúc cuối đời.

Người xưa có câu: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" (Trâu thì đi với trâu, ngựa thì đi tìm ngựa), ngay cả Tây phương cũng có câu: "Dis - moi qui tu hantes, je te dirai qui tu es" (Hãy nói cho tôi người anh lui tới, tôi sẽ nói anh là kẻ thế nào.)

Con người Lê Đức Thọ là con người vừa hèn, vừa ác ôn côn đồ, thủ đoạn: "Mày theo tao thì mày có tất, nếu không thì tao sẽ giết mày". Vì vậy những tay em của hắn, từ Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Mai Chí Thọ, và hôm nay còn một người cháu của ông ta là Lê Hồng Anh, vừa

Số 205 Trang 12

Page 13: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

mới sang Tàu qụy lụy Tập Cận Bình, những con người này mang tất cả những tật xấu của Lê Đức Thọ, cũng hèn nhát, ác ôn côn đồ, qụy lụy ngoại bang, tinh thần gia tộc, bè phái, không coi thể diện quốc gia, quyền lợi dân tộc ra gì.

Người ta có thể nói từ ngày Lê Duẫn chết tới nay, Việt Nam bị khống chế bởi gia tộc họ Lê, con cháu và tay em. Những vụ ám sát, thủ tiêu như vụ của tướng Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn, mà vợ con phải than lên: "Chồng và bố tôi bị người ta đầu độc chết v.v...", tất cả xa gần đều liên quan đến gia tộc này và những tay chân, bộ hạ của nó.

Thực ra thì Lê Đức Thọ họ Phan, tên thực là Phan Đình Khải, người Nam Định, có trình độ tiểu học, thời đó gọi là bằng Cao đẳng tiểu học, được Pháp lập ra vào lúc đầu khi đã ổn định chế độ thuộc địa. Những người có cấp bằng này hoặc đi về làng dạy học, như Trần Phú, Tổng bí thư đầu tiên của đảng cộng sản Việt Nam, mà người ta thường gọi là "Ông giáo Phú", hay Nguyễn thị Minh Khai, cũng được gọi là "Cô giáo Khai", và ngay cả Hồ Chí Minh cũng đã từng làm ông giáo làng ở Phan Thiết; những người khác thì đi làm hỏa xa, tức soát vé trên tàu xe lửa, trường hợp của Lê Đức Thọ.

Lê Đức Thọ còn 2 người em, làm tướng, trước và ngay cả sau năm 1975, nhất là từ khi Lê Đức Thọ nắm thực quyền sau khi Lê Duẫn chết. Đó là Mai Chí Thọ, tên thật là Phan Đình Đống, làm đến chức vụ Bộ trưởng Bộ công an. Một người khác tên Đinh Đức Thiện, tên thật là Phan Đình Dinh, đặc trách về việc tiếp vận hậu cần, tương đương với Bộ trưởng Bộ Tiếp tế Lương thực. Có nguồn tin cho rằng Lê Hồng Anh, đương kim Bộ trưởng Bộ Công An, đặc trách về Ban Bí thư đảng ngày hôm nay, là con của Đinh Đức Thiện. Nguồn tin này không phải không có lý. Một nguồn tin khác cho rằng ngay cả Nguyễn Tấn Dũng, đương kim Thủ tướng hiện nay là con rơi của Mai Chí Thọ, trong thời gian hoạt động ở miền Nam, sau đó đã ra ngoài Bắc, để lại cho Võ Văn Kiệt làm con nuôi. Chính vì vậy, trong thời gian Võ Văn Kiệt làm Thủ tướng, Mai Chí Thọ làm Bộ trưởng Nội vụ, Nguyễn Tấn Dũng đã lên như diều.

Tất cả những người con cháu, tay em của Thọ đều là những người giống Thọ, đầu óc gia tộc, bè phái rất lớn, sẵn sàng làm bất cứ giá nào để bảo vệ quyền lợi gia tộc và bè phái, dầu hèn hạ, qụy lụy ngoại bang hay ác ôn côn đồ.

Ngày hôm nay, cộng sản vẫn còn nắm quyền, gia đình họ Lê vẫn khống chế, sự thật vẫn bị che giấu, nhưng rồi trong tương lai sự thật sẽ được phơi bày. Như trường hợp Staline ra lệnh giết 20.000 sĩ quan Ba Lan là do Gorbatchev tiết lộ bí mật; gia đình Nga hoàng Nicolas 2 bị giết hại bởi Lénine là do Boris Eltsine không những cho mọi người biết mà còn tổ chức an táng trọng thể.

Thực ra trước khi Lê Duẫn chết, cộng sản Việt Nam cũng biết rõ Liên Sô không còn là chỗ tựa vững chắc nữa, không còn là thành trì cách mạng, "là ngày mai tươi sáng của Việt Nam", nhất là khi Tchernenko chết, tất cả những Tổng bí thư của những đảng cộng sản đều phải sang để dự tang, Gorbatchev nói thẳng với mọi người có mặt rằng: "Liên Sô không thể giúp đỡ được nữa. Hiện nay muốn có hàng hóa của Liên Sô thì phải mua và trả bằng ngoại tệ hay trao đổi hàng hóa."

Chính vì vậy mà cộng sản Việt Nam đã chạy đôn chạy đáo, không còn sĩ diện quốc gia, dân tộc, đi van lạy các cường quốc.

Lúc đầu là với Mỹ. Ngoại trưởng Việt Nam nhiều lần sang Hoa Kỳ, ban đầu thì còn lên giá, làm cao, tuyên bố: "Hoa Kỳ muốn tái lập bang giao với Việt Nam thì phải bồi thường chiến tranh", sau đó xuống nước, không nói gì đến bồi thường chiến tranh, và tuyên bố: "Nếu Hoa Kỳ muốn tái lập bang giao với Việt Nam, thì VN sẵn sàng dành mọi ưu tiên cho Hoa Kỳ, ngay cả việc Hoa Kỳ muốn đặt tòa Đại sứ hay Tổng lãnh sự, ở đâu, Việt Nam cũng đều đồng ý."

Tuy nhiên giữa cán cân Trung cộng và Việt Nam, Hoa Kỳ chọn Trung cộng chứ không chọn Việt Nam. Chúng ta phải nhớ là vào cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80, tình hình giữa Việt Nam và Trung cộng rất căng thẳng. Hoa Kỳ muốn đi với Trung cộng để chĩa mũi dùi vào Liên Sô, đánh sập Liên Sô. Và cộng sản Việt Nam lại là tay em trung thành của nước này.

Muốn đi theo Hoa Kỳ không xong, cộng sản Việt Nam quay sang tìm sự giúp đỡ của Pháp vào những năm 1988-1989, lúc này là lúc Tổng thống Pháp F. Mittérand vừa mới tái đắc cử. Tuy nhiên khả năng tài chính của Pháp hạn hẹp, thêm vào đó Pháp đòi hỏi phải dân chủ hóa chế độ, vì lúc này là lúc những phong trào dân chủ và những cuộc cách mạng dân chủ đã xảy ra ở Đông Âu, nên việc không thành.

Việc Lê Đức Thọ sang chữa bệnh

ở Pháp năm 1988 vừa mang ý nghĩa chữa trị vừa mang ý nghĩa chính trị.

Cộng sản Việt Nam không còn con đường nào là hèn hạ, muối mặt, sang qụy lụy Trung cộng, mặc dầu trước đó đã lên tiếng chửi rủa Trung cộng không còn tiếng xấu nào mà không dùng, nào là "Chủ nghĩa bành trướng Bắc Kinh", "Kẻ thù liền đất, liền trời" v.v…

Ai cũng biết người đứng sau nền chính trị Việt Nam và tất nhiên sau Hội nghị Thành Đô là Lê Đức Thọ. Phái đoàn Việt Nam gồm có Nguyễn Văn Linh, đương kim Tổng bí thư, Đỗ Mười, đương kim Thủ tướng, Phạm Văn Đồng, cựu Thủ tướng, cố vấn Phái đoàn. Phía bên Trung cộng, người đứng ngầm đằng sau là Đặng Tiểu Bình, Phái đoàn gồm có Giang Trạch Dân, đương kim Tổng bí thư, Lý Bằng, đương kim Thủ tướng.

Phía Việt Nam thì Lê Đức Thọ bệnh nặng, chúng ta nên nhớ là Hội nghị Thành Đô họp 2 ngày 3 và 4 tháng 9-1990, tất nhiên có những trao đổi trước đó cả tháng nếu không cả năm, thì chỉ hơn một tháng sau Lê Đức Thọ chết vào ngày 13-10-1990.

Phía Việt Nam nghĩ rằng có Phạm Văn Đồng để cân xứng với Đặng Tiểu Bình, nhưng đã lầm. Họ Phạm chỉ là một con người thừa hành, không có nhìn xa trông rộng, bằng chứng là đã ký Công hàm bán nước năm 1958, thêm vào đó, đây là một con người cũng vô cùng hèn hạ, nhưng lại đạo đức giả và giỏi đóng kịch, giống như Hồ Chí Minh, nên đã được người cộng sản khen ngợi rằng Phạm Văn Đồng là học trò trung thành của Bác. Con người đạo đức giả này, sau khi họp Thành Đô về còn tỏ ra hối hận.

Về phía Trung cộng, chúng ta thấy Đặng Tiểu Bình, một người lên voi xuống chó, ở chính trường quốc nội cũng như hải ngoại, là một con chó sói già trước một đàn cừu non Việt Nam. Con người này chỉ dùng lý thuyết cộng sản như một phương tiện để phục vụ cứu cánh của mình là chủ nghĩa bành trướng đại Hán, "Mèo trắng, mèo đen không quan trọng, miễn là nó bắt được chuột." Trong khi đó thì cộng sản Việt Nam vẫn "Đánh Mỹ để xây dựng xã hội chủ nghĩa". Chính vì vậy mà ông Nixon đã nói: "Trung cộng chống Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng."

Đó là sơ qua diễn tiến tình hình chính trị, trước khi đi đến hội nghị Thành Đô 1990, về phía Việt Nam. Nhưng về phía Trung cộng thì như thế nào?

(Còn tiếp một kỳ)Chu Chi Nam và Vũ Văn Lâm

Số 205 Trang 13

Page 14: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

danlambaovn.blogspot.com158 trí thức châu Âu lên tiếng

cho Ls Lê Quốc Quân và các cơ sở tôn giáo tại Thủ Thiêm

Hôm 07-10-2014, Giáo sư Johan-nes Kals người Đức đã thay mặt 158 trí thức châu Âu viết thư cho Nữ thủ tướng Đức A. Merkel nhân việc bà gặp Thủ tướng Việt cộng Nguyễn Tấn Dũng tại Berlin vào ngày 14-10-2014 để đòi hỏi Hà Nội trả tự do cho Ls Lê Quốc Quân và chớ giải tỏa các cơ sở tôn giáo tại khu đô thị mới Thủ Thiêm, Sài Gòn. Bức thư có những đoạn viết như sau:

“Luật sư Lê Quốc Quân tranh đấu bất bạo động cho Tự do và Dân chủ tại Việt Nam. Ông là một trong những hoạt động nhân quyền được biết đến trên thế giới. 

Lần đầu tiên trong tháng 12-2012, ông đã bị bắt vì bị cáo buộc trốn thuế. Trên thực tế "người ta" muốn bịt miệng ông lại ! Nhà cầm quyền CSVN lợi dụng các phần của Bộ luật hình sự để bắt giữ các nhà hoạt động nhân quyền và ngăn chặn sự phát triển xã hội dân sự.

Ngày 18-02-2014, trong phiên tòa xét đơn kháng án thì Tòa án vẫn duy trì bản án của phiên sơ thẩm là 30 tháng tù, bất chấp sự phản đối của quốc tế.

Hiện tại các nhà lãnh đạo VN đe dọa đánh sập chùa Liên Trì ở Thủ Thiêm. Nơi đây một thời gian dài tọa lạc các tổ chức tôn giáo như Dòng Mến Thánh Giá (174 năm), Giáo xứ Công giáo Thủ Thiêm (154 năm), chùa Liên Trì của Giáo hội PGVNTN (hơn 70 năm), Nhà nguyện của Giáo hội Tin lành VN, Vườn cầu nguyện của Giáo hội Tin lành Mennonite.

Trong buổi họp báo ngày 31-7-2014 tại Hà Nội, báo cáo viên đặc biệt của LHQ về Tự do tôn giáo, Heiner Bielefeldt, thông báo rằng "đã có những trường hợp vi pham nghiêm trọng về Tự do Tôn giáo" .

Những vi phạm nghiêm trọng Tự do Tôn giáo biểu hiện rõ ràng trong chính sách loại trừ tất cả các tổ chức tôn giáo ở Thủ Thiêm. Nhà nguyện của Giáo hội Tin lành VN và Vườn cầu nguyện của Giáo hội Mennonite đã bị san bằng vào năm 2003 và 2010. Ba tổ chức khác thường bị quấy rối nhiều lần để buộc họ phải ra đi.

Việt Nam đã ký kết Hiệp ước Quốc tế về quyền dân sự và chính trị. Ngoài ra VN  cũng đã trở nên một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (nhiệm kỳ 2014 - 2016). Do đó không thể chấp nhận để Việt Nam vẫn tiếp tục buộc tội và vi phạm nhân quyền vô căn cứ đối với các nhà hoạt động dân chủ như Lê Quốc Quân, Điếu Cày, Tạ Phong Tần v.v....”

Nguồn: Việt Báo Online 15-10-2014.

Hai tuần trước ngày 1 tháng 10, 2014, có một cuộc họp bí mật giữa các lãnh đạo phong trào Scholarism, Occupy Central, Hong Kong Federati-on of Students và nhiều người khác. Ngày đầu tháng được chọn làm ngày phát động chiến dịch đại bất tuân dân sự trên khắp thành phố. Đây là một quyết định chiến lược: kéo dài sang 2 ngày lễ toàn quốc nhằm gia tăng sự tham dự của người dân. Vai trò của Joshua Wong, Alex Chao Yong-kang, Benny Tai Yiu-ting, Chan Kin-man, Chu Yiu-ming, Jimmy Lai... những người công khai xuất hiện ra công chúng được định rõ. Chức năng của Scholarism, Occupy Central, Hong Kong Federation of Students trong chiến lược tổng thể được phân định lần nữa. Những chuẩn bị từ hướng dẫn quần chúng về kỷ luật đấu tranh, phòng chống đàn áp, khai thác truyền thông, vận động quốc tế, ứng dụng kỹ thuật, mọi dự phóng thay đổi tình huống, phản ứng của nhà cầm quyền, đối sách dự trù... được rà soát lại lần cuối. Một bộ phận tham mưu bí mật giữ vai trò điều khiển và phối hợp toàn bộ chiến dịch phải được tiếp tục duy trì trong tình huống những nhân vật công khai sẽ bị bắt.

Đằng sau những cuộc cách mạng

Những dữ kiện trên là hư cấu? Trong thế giới của những người đang theo đuổi phong trào tranh đấu cho tự do dân chủ khắp nơi trên thế giới, đã từng làm, từng thất bại để sau đó thành công thì những gì xảy ra ở trên bắt buộc đã phải xảy ra.

Cách mạng không bao giờ là một sự tình cờ. Những gì bạn và thế giới chứng kiến qua màn hình TV, mạng xã hội, báo chí chỉ là bề nổi của một cuốn phim, là kết quả của nhiều năm tháng suy tính, chuẩn bị, gầy dựng, và trong suốt thời gian ấy, những hoạt động, những nấc thang phát triển của một phong trào thường không ai quan tâm hoặc không ai biết, trừ những người trong cuộc.

Điều đó đã xảy ra ở Serbia khi người ta chứng kiến hàng trăm ngàn người ở quảng trường Cộng Hòa nhưng không thấy những năm tháng vô cùng khó khăn, những đêm dài không ngủ, những chiến dịch rất nhỏ tưởng như vô bổ trước đó của các

lãnh đạo trẻ Phong trào Otpor để làm nên chiến thắng sau cùng. Người ta

có thể thấy hình ảnh của Srdja Popovic nhưng không thấy linh hồn khác của Otpor là những Slobodan Djinovic và nhiều người nữa đứng đằng sau bóng tối.

Điều đó cũng đã xảy ra ở Ai Cập khi thế giới rúng động với cuộc cách mạng đã bị hiểu lầm là không lãnh đạo, nếu thấy thì chỉ thấy những người như blogger Wael Ghonim nhưng không thấy bóng dáng của Mohamed Adel và những bộ óc, linh hồn thật sự của cuộc Cách Mạng Hoa Lài đã từng bước gầy dựng Phong trào April 6 nhiều năm trước đó.

Để có thể đánh giá được cuộc Cách Mạng Dù đang xảy ra, để có thể học hỏi từ phong trào tại Hong Kong, để hiểu được phong trào dân chủ Việt Nam đang đứng ở đâu, cần những cải tiến nào, chúng ta cần trở lại thời điểm khởi đầu của những hạt mầm dân chủ được gieo, cấy để chuẩn bị cho một thời kỳ mới tại Hong Kong: Ngày 1 tháng 7 năm 1997 - thời điểm Hong Kong chính thức nằm trong vòng tay cai trị của Bắc Kinh.

Không gian dân chủ tại Hong Kong được để lại bởi Anh Quốc

Bán đảo Hong Kong, thành phố Kowloon và khu vực New Territory được trao trả lại cho Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa sau một thời gian dài thương thảo và đấu trí dai dẳng giữa Đặng Tiểu Bình và Thủ tướng Anh Margaret Thatcher. Trao trả Hong Kong cho Trung cộng là một hiển nhiên mà Anh Quốc không thể tránh né. Do đó kết quả thương thảo để đạt được hệ thống một Quốc gia hai Thể chế là một thắng lợi lớn của Anh Quốc và người dân Hong Kong. Nó cho phép Hong Kong có một không gian và thời gian để chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu mới:không bị nhuộm đỏ bởi Bắc Kinh. Trong lúc những tài tử nổi tiếng, đại gia Hong Kong di cư sang Vancouver, New York, San Francisco, Sydney, Luân Đôn... nhiều trí thức, nhà hoạt động đã bắt đầu âm thầm gầy dựng hạt mầm để bảo vệ nền dân chủ của Hong Kong và đối phó với chính sách một quốc gia cộng sản từ Bắc Kinh xâm thực vào thể chế dân chủ của Hong Kong.

Vùng đất vốn sẵn phì nhiêuƯu điểm của phong trào dân chủ

Hong Kong là được thừa hưởng di

Số 205 Trang 14

Page 15: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

sản của một bán đảo văn minh hàng đầu Đông Nam Á, là Trung tâm tài chánh số 1 của châu Á mà sự tồn vong của nó có quan hệ mật thiết với quyền lợi kinh tế của nhiều cường quốc phương Tây. 8 năm trước khi bị trao trả đã có sự ra đời của The Hong Kong Alliance in Support of Patriotic Democratic Movements in China (Liên Minh Hỗ Trợ những Phong Trào Yêu Nước tại Trung Hoa) vào ngày 21 tháng 5, 1989 để ủng hộ sinh viên Bắc Kinh tại Thiên An Môn. Kỷ niệm 20 năm thành lập, liên minh này đã có 150.000 người tham dự.

5 năm sau ngày bị trao trả lại cho Trung Hoa lục địa, phong trào dân chủ Hong Kong bắt đầu chuyển động.

Hành trình dân chủ của Hong Kong dưới lá cờ đỏ 5 sao:

13-09-2002, Civil Human Rights Front (Mặt trận Dân quyền và Nhân quyền) được thành lập để thống nhất tiếng nói và sức mạnh của 48 tổ chức xã hội đang hoạt động tại Hong Kong.

13-12-2002, Civil Human Rights Front tổ chức tuần hành phản đối đạo luật "chống phản động vì an ninh quốc gia". 65.000 người tham dự.

01-07-2003, cuộc biểu tình lớn nhất kể từ sau năm 1997 diễn ra với 500.000 người tham dự để tiếp tục chống lại đạo luật "chống phản động vì an ninh quốc gia". Mục sư Chu Yiu-ming, sau này trở thành đồng sáng lập viên của Occupy Central, và Hồng Y Joseph Zen Ze-kiun tổ chức buổi cầu nguyện tại công viên Victoria. Chiến thắng của cuộc biểu tình này là đạo luật "phản động" không được thông qua, ngăn chận tình trạng bất kỳ người hoạt động nào cũng bị cái thòng lọng kết án treo lơ lửng trên đầu như điều 258 tại Việt Nam. Năm 2003 cũng là khởi đầu của sự tham dự của sinh viên từ Hong Kong Federation of Students (Liên hội Sinh viên HK) và đóng vai trò quan trọng trong thành phần tổ chức.

01-07-2004, Civil Human Rights Front tổ chức biểu tình đòi quyền bầu cử phổ quát đối với chức vụ cao nhất của Hong Kong mà đạo luật mới dự trù sẽ thông qua vào năm 2007-2008. 192.000 người tham dự và áo màu trắng được chọn làm màu biểu tượng đồng nhất. Thành phần dân chủ đã chọn một vấn đề còn xa về thời gian nhưng rất gần với quyền tự chủ của người dân để tranh đấu. Vì còn xa nên Bắc Kinh quan tâm ít nhưng sát sườn nên quần chúng quan tâm nhiều.

04-12-2005, Civil Human Rights Front tổ chức cuộc biểu tình cho dân

chủ tiếp tục đòi hỏi nhà nước phải chấp thuận quyền bầu cử phổ quát cho chức vụ cao nhất của Hong Kong và cho tất cả chức vụ của hội đồng khu vực. Con số người tham dự tùy theo phỏng đoán bởi các nguồn khác nhau, từ 63.000 đến 250.000 người.

01-07-2006, Civil Human Rights Front tổ chức, 58.000 người tham dự cuộc biểu tình cũng với vấn đề bầu cử phổ quát.

01-07-2007, Civil Human Rights Front tổ chức, 68.000 người tham dự cuộc biểu tình đòi quyền bầu cử phổ quát và cải thiện đời sống. Lần đầu tiên, đức Hồng y Joseph Zen Ze-kiun tham dự đoàn người biểu tình.

Mỗi năm, Civil Human Rights Front tiếp tục tổ chức những cuộc xuống đường vào ngày 1 tháng 7. Con số người tham dự lên đến cao điểm là 400.000 vào năm 2012 và 430.000 vào năm 2013.

Năm 2011 đánh dấu sự ra đời của Scholarism bao gồm những sáng lập viên và thành viên là học sinh trung học. Năm 2012 Scholarism tổ chức cuộc biểu tình với 120.000 sinh viên học sinh tham dự, 15 học sinh tuyệt thực để phản đối đề án chương trình giáo dục "đạo đức và yêu nước" kiểu cộng sản do Bắc Kinh áp đặt lên Hong Kong. Nhà cầm quyền Hong Kong cuối cùng phải nhượng bộ và cho phép các trường có quyền áp dụng hay không áp dụng chính sách này của Bắc Kinh.

Joshua Wong lúc ấy 15 tuổi là lãnh đạo của Scholarism để hai năm sau, 2014 trở thành khuôn mặt của phong trào dân chủ Hong Kong.

*Trong suốt 9 năm từ 2002 đến

2011, Civil Human Rights Front - tổ chức được thành lập vào năm 2002 để thống nhất tiếng nói và sức mạnh của 48 tổ chức xã hội đóng vai trò chủ động trong gần hết mọi cuộc biểu tình tổ chức hàng năm. Mục tiêu chiến lược là bảo vệ cho bằng được thể chế dân chủ của Hong Kong trong hệ thống "Một quốc gia hai thể chế". Chiến thuật là tranh đấu để giữ vững Quyền bầu cử phổ quát của HK. 

Kể từ năm 2003, sinh viên đóng một vai trò quan trọng trong các cuộc biểu tình, tuy nhiên Hong Kong Federation of Students là một liên hội bao gồm những hiệp hội sinh viên từ 7 trường đại học, khó có thể đồng nhất trong mọi quyết định. Biến cố Thiên An Môn trong đó sinh viên bị tàn sát cũng là ám ảnh đối với những nhà dân chủ Hong Kong trong thời điểm phải đối đầu một mất một còn với Bắc Kinh. Bên cạnh đó, mặc dù

những cuộc biểu tình được diễn ra hàng năm có số người tham dự đông đảo nhưng đã trở thành bình thường, không còn tạo được sự chú ý quan tâm và không thấy chỉ dấu có thể chống lại áp lực từ Bắc Kinh càng ngày càng gia tăng trong việc áp đặt chính sách "đảng cử dân bầu" lên Hong Kong. Phong trào dân chủ HK cần một chiến thuật tạo sự bộc phát: chiến thuật Scholarism.

Thành phần học sinh trung học - nhỏ hơn sinh viên - đã được đưa vào phương trình tranh đấu. Scholarism được hình thành. Và Joshua Wong, một học sinh vốn đã tài giỏi đã được chọn, đào tạo, huấn luyện để trở thành khuôn mặt của phong trào dân chủ trong tương lai. Vị trí của Joshua Wong được nâng cao với cuộc biểu tình 120.000 học sinh năm 2012. Khác với chủ đề tranh đấu được chọn là Quyền bầu cử phổ quát của Hong Kong vẫn lơ lửng trong suốt gần 10 năm, những nhà lãnh đạo phong trào đã chụp bắt thời cơ với đề án chương trình giáo dục "đạo đức và yêu nước", nắm được tâm lý phản kháng của học sinh đang được thụ hưởng nền giáo dục cũ của Hong Kong sẽ phải tiêu hóa những bộ môn chính trị tẩy não của Bắc Kinh, chiến dịch tranh đấu về giáo dục được chọn làm cuộc ra quân đầu tiên của Scholarism. Chiến thắng của Scho-larism trong chiến dịch này đã nâng cao uy tín của người học sinh 15 tuổi Joshua Wong.

Ngày 27-03-2013 Mục sư Chu Yiu-ming, Giáo sư Luật Benny Tai Yiu-ting và giáo sư xã hội học Chan Kin-Man công bố Tuyên ngôn Chiếm đóng Trung tâm bằng Tình yêu và Hòa Bình -mở đường cho phong trào cùng tên gọi- Occupy Central with Love and Peace. (*) Họ đã không chọn cách ra mắt của một tổ chức, họ cũng không gọi nó là một phong trào, họ chỉ gián tiếp giới thiệu phong trào bằng 1 tuyên bố giới thiệu một chiến dịch chiếm đóng ôn hòa.

Thế nhưng chiến dịch chiếm đóng không bùng nổ ngay sau ngày 27-03-2013. Sau đó là những chuẩn bị lâu dài cho kế hoạch. Hơn một năm sau, vào ngày 01-07-2014, Civil Human Rights Front phối hợp cùng Schola-rism và Hong Kong Federation of Students tổ chức cuộc biểu tình bất tuân dân sự ôn hòa, chiếm đóng Trung tâm thương mại trong 24 giờ. Ước lượng 500.000 ngàn người đã tham dự với khẩu hiệu chính: Bảo vệ thẩm quyền của Hong Kong: không sợ mối đe dọa toàn trị của Bắc Kinh" ("Defending Hong Kong Autho-

Số 205 Trang 15

Page 16: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

rity: No fear of Beijing's threat of com-prehensive control") (2). Một ngày trước đó, 800.000 người đã tham gia một cuộc trưng cầu dân ý không chính thức, đa số bỏ phiếu cho việc 7,2 triệu dân HK có toàn quyền chọn lựa lãnh đạo của họ. Tất cả xảy ra không dưới tên của vị mục sư và 2 giáo sư khởi xướng chiến dịch chiếm đóng. Người ta chỉ nhìn thấy vai trò lãnh đạo của 3 tổ chức: Civil Human Rights Front, Schola-rism, Hong Kong Federation of Students và khuôn mặt nổi bật của Joshua Wong, không còn là 1 lãnh đạo học sinh tranh đấu cho chương trình giáo dục mà là 1 lãnh đạo dân chủ tranh đấu cho quyền chính trị độc lập.

Ngày 22-09-2014 để tiếp tục phản đối chính sách can thiệp của Bắc Kinh vào việc bầu chọn lãnh đạo, Hong Kong Federation of Students và Scholarism phát động chiến dịch tẩy chay lớp học với thành phần ủy ban tổ chức bao gồm thành viên từ 14 trường đại học. Và chỉ có 2 tập hợp tuổi trẻ này đứng ra vận động tuổi trẻ, không bất kỳ một tổ chức "người lớn" nào khác tham gia.

Chỉ trong vòng 2 tháng, bằng những tính toán rất chiến lược của những lãnh đạo phong trào, học sinh Joshua Wong và sinh viên Alex Chao trong vai trò thủ lãnh đã thành công trong việc nâng cao nhận thức và huy động thành phần học sinh-sinh viên từ tranh đấu cho một vấn đề giáo dục bước vào con đường tranh đấu cho dân chủ. Joshua Wong tuyên bố: "Chúng tôi muốn mọi người biết là chúng tôi tin rằng học sinh có thể hoạt động tiên phong trong các phong trào dân chủ". Cho dù cả trăm nghìn học sinh chưa thực sự nhận thức và quan niệm như thế, nhưng bằng chiến thuật xây dựng hình tượng và uy tín, bằng phương tiện truyền thông mạng, Joshua Wong đã trở thành đại diện cho tiếng nói của sinh viên học sinh. Qua Scholarism và Joshua Wong, học sinh trung học của Hong Kong nhận vai trò tiên phong tranh đấu cho sự sinh tử của nền dân chủ Hong Kong trong hệ thống "Một quốc gia hai thể chế", cho một vấn đề mà họ chưa đủ tuổi để tham dự: tự do bầu cử phổ quát!

Ngày 1-10-2014, sau khi hoàn tất mục tiêu đặt thành phần sinh viên học sinh tiên phong đi trước với Liên hội sinh viên và Scholarism, Phong trào Chiếm đóng Trung tâm chính thức được khởi động Occupy Central with Love and Peace và Occupy Central trở thành vừa là tên gọi của một chiến dịch, một hành động, vừa

là tên gọi của tổ chức chủ đạo. Hàng trăm ngàn người Hong Kong xuống đường đồng hành, hàng ngàn cánh dù nhiều màu sắc được bung lên: Cách Mạng Dù đã ra đời tại Hong Kong sau một hành trình dài dẵng 1997-2014. Một cuộc cách mạng không có một lãnh đạo rõ ràng nhưng được lãnh đạo bởi một tập thể, mỗi cá nhân đóng một vai trò và Joshua Wong, học sinh 17 tuổi được chọn là khuôn mặt “nổi”, công khai, của phong trào dân chủ Hong Kong.

Trong Cách mạng Dù, những thành phần mặt nổi được công khai cho đến nay gồm:- Occupy Central with Love and Peace: thành phần trí thức, tôn giáo.- Scholarism: học sinh trung học, thành viên có quy củ gồm 300 người.- Liên hội Sinh viên: một mạng lưới rộng khắp với 7 trường đại học lớn với thành phần sinh viên.

Và Civil Human Rights Front. Trong những ngày này của tháng 10, năm 2014, đằng sau những cánh dù đầy màu sắc, người ta không còn nghe, còn thấy tổ chức vốn đã được thành lập để thống nhất tiếng nói và sức mạnh của những đoàn thể dân sự 12 năm trước đó, đã là sức mạnh làm nên những cuộc biểu tình vĩ đại mỗi năm trong suốt thời gian qua.

Bài học cho chúng taNhìn lại toàn bộ những gì xảy ra

tại Hong Kong sau năm 1997 giúp cho chúng ta rút ra nhiều bài học khi so sánh với phong trào dân chủ VN.

- Ngay vào thời điểm 1997, phong trào dân chủ tại Hong Kong đã sớm có những bén rễ và phát triển nhờ vào thể chế dân chủ trước đó dưới sự bảo hộ của Anh Quốc. Tình trạng của phong trào dân chủ Việt Nam ngày hôm nay về mặt thuận lợi, nhận thức của quần chúng, không gian tự do hoạt động có thể còn thua Hong Kong cách đây 17 năm. Nếu xem thành quả của Hong Kong ngày hôm nay như là một người đã leo quá 2/3 ngọn núi thì chúng ta vẫn còn ở lưng chừng chân núi.

- Thanh niên học sinh, sinh viên Hong Kong cho đến bây giờ vẫn hưởng một nền giáo dục hiện đại, mang tính thực dụng và khó có thể chấp nhận dễ dàng một khuynh hướng giáo dục đỏ áp đặt cho họ. Môi trường học đường Hong Kong không có những cơ chế tổ chức đoàn, đảng để "lãnh đạo", theo dõi, khống chế mọi cử động ngoài lề của học sinh, sinh viên. Do đó, vận động giới trẻ trong học đường dễ hơn và không gian hoạt động của giới trẻ Hong Kong thông thoáng hơn là ở

Việt Nam.- Mặc dù hàng năm đều có những

cuộc biểu tình lớn, nhưng như chính các lãnh đạo phong trào thú nhận - cách đây 5 năm, đa số thành phần thanh niên và quần chúng của 7,2 triệu người Hong Kong vẫn thờ ơ, lãnh cảm với chính trị. Bài học chúng ta cần rút ra là không nên chọn một hình ảnh tiêu cực của xã hội Việt Nam để dán nhãn cho cả một thế hệ Việt Nam và chọn hình ảnh của Joshua Wong để dán nhãn cho một thế hệ Hong Kong để rồi có sự so sánh tương phản. Suốt 17 năm qua, khắp các đường phố của Causeway Bay, của Mong Kok - nơi bây giờ chỉ thấy hình ảnh những sinh viên học sinh đang hừng hực lửa cách mạng - vẫn nhan nhản tuổi trẻ Hong Kong ăn chơi vô trách nhiệm.

Chúng ta học được những bài học gì qua tiến trình 17 năm tranh đấu cho dân chủ của Hong Kong?

- Sự ra đời của Mặt trận Dân quyền và Nhân quyền Civil Human Rights Front vào năm 2002 để thống nhất tiếng nói và sức mạnh của 48 tổ chức xã hội là điều chúng ta cần học hỏi. Và quan trọng hơn, những hoạt động thành công của Mặt trận này cho thấy việc thống nhất không mang tính biểu kiến, hư danh chính trị mà nó hoạt động hiệu quả. Bằng cách nào để 48 tổ chức xã hội có thể ngồi lại với nhau, nghe nhau và làm việc với nhau? 

- Civil Human Rights Front đã chọn bước đi đầu tiên rất chiến lược: chọn đúng ngày Hong Kong "trở về với mẫu quốc Trung Hoa lục địa" để có được hàng trăm ngàn người xuống đường mà Bắc Kinh không làm được gì. Bằng chiến thuật đặt Bắc Kinh vào thế tiến thoái lưỡng nan, lãnh đạo phong trào đã "đốt giai đoạn" của tiến trình tổ chức những cuộc biểu tình nhỏ để từng bước tiến lên những cuộc biểu tình lớn.

- Trong suốt 17 năm dài Civil Human Rights Front chỉ chọn 3 "chủ đề" tranh đấu.

Chủ đề chống đạo luật "chống phản động vì an ninh quốc gia" nhằm dán nhãn cho bất kỳ ai không đồng ý với đường lối chính trị của Bắc Kinh. Họ chọn một mục tiêu đấu tranh nhỏ, có thể thắng và đã buộc Bắc Kinh phải hủy đạo luật này đối với Hong Kong sau 2 năm tranh đấu 2002-2003.

Chủ đề được lập đi lập lại là quyền bầu cử phổ thông chống lại chính sách "đảng cử dân bầu" của Bắc Kinh. Cho đến bây giờ, chính sách này vẫn chưa chính thức áp

Số 205 Trang 16

Page 17: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

dụng nhưng họ đã đứng lên tranh đấu ngay từ 10 năm về trước. Họ ít chạy theo quá nhiều vấn đề tiêu cực nảy sinh trong xã hội Hong Kong mà luôn chú tâm vào vấn đề sinh tử nhất: bảo vệ cho bằng được nền dân chủ của Hong Kong trong hệ thống "Một quốc gia hai thể chế". Và đây là nền tảng của chiến lược tổng thể.

Chủ đề chống chính sách giáo dục đỏ của Bắc Kinh được những nhà lãnh đạo chụp bắt như là một cơ hội để tạo sự tham gia của học sinh, giải quyết những âu lo của họ về viễn ảnh Thiên An Môn. Họ đã thành công với sự ra đời của Scholarism và sự xuất hiện của một lãnh tụ trẻ tuổi mới: Joshua Wong. Sau chiến dịch này, phong trào dân chủ của Hong Kong trở lại ngay với chủ đề tranh đấu chiến lược cũ về quyền bầu cử - vốn là nền tảng cho sự sống còn của thể chế dân chủ Hong Kong. Scholarism là một chiến thuật. Họ trở lại ngay với chiến lược tổng thể nhưng với một sức mạnh mới của sự kết hợp: thành phần học sinh trung học với Scholarism, sinh viên đại học với Hiệp hội Sinh Viên Hong Kong, trí thức với Occupy Central. Và Mặt trận Dân Quyền, Nhân Quyền - Civil Humnan Rights Front bước lùi về phía sau để trở thành bộ phận tham mưu và điều khiển toàn bộ cuộc Cách Mạng Dù.

Chúng ta học được gì từ hiện tượng Joshua Wong?

Joshua Wong là niềm hãnh diện của tuổi trẻ Hong Kong và là biểu tượng của phong trào dân chủ. Cậu học sinh 17 tuổi này xứng đáng để nhận ở mọi người trên thế giới những lời ngưỡng mộ. Nhưng để xây dựng một phong trào, chúng ta cần phải cùng nhau phân tích để từ đó có một cái nhìn toàn diện hơn, hữu ích hơn cho chúng ta trong việc rút tỉa kinh nghiệm của người khác cho việc làm của mình.

- Trong thời đại ngày hôm nay, sẽ khó có một cá nhân trở thành lãnh tụ để từ đó phát động một phong trào. Ngược lại, chính nỗ lực tập thể mới xây dựng nhiều cá nhân lãnh đạo, mỗi cá nhân đóng một vai trò để hình thành nên một cuộc cách mạng có lãnh đạo nhưng không cần lãnh tụ duy nhất theo nghĩa cổ điển. Trong trường hợp của Joshua Wong và Scholarism: Các bạn trẻ này không những được thừa hưởng một không gian dân chủ tương đối thuận lợi mà còn được hướng dẫn bởi thế hệ cha anh. Một học sinh 14 tuổi đang đi học khó mà có đủ thì giờ để tổ chức vận động 120.000 người biểu tình và sau

đó tiếp tục phát triển phong trào nếu không có sự trợ giúp. Những nhân sự cốt cán trong 300 thành viên của Scholarism chắc chắn có nhiều người là con cái của những thành viên của phong trào dân chủ, của Civil Human Rights Front. Nhìn kỹ vào tiến trình hoạt động như đã trình bày ở trên, chúng ta thấy rằng Joshua Wong và Scholarism là một chiến lược tuyệt vời nằm trong một chiến lược tổng thể của phong trào dân chủ Hong Kong.

Đối với những nhà hoạt động dân chủ, chúng ta có thể rút ra cả trăm bài học từ Hong Kong, bên cạnh những bài học khác từ Serbia, Ai Cập... Ở đây chỉ xin được đưa ra vài vấn đề mang tính tổng quát.

- Đấu tranh bất bạo động không phải là một lý thuyết thuộc phạm trù đạo đức mà đó là một phương thức khoa học, một loại "methodology". Yếu tố cần nhất mà chúng ta thiếu nhất là khả năng đưa ra một chiến lược tổng thể dài hạn, lập kế hoạch, thực hiện kế hoạch, hoạt động chuyên nghiệp với tinh thần kỷ luật... vốn là những kỹ năng và văn hóa hoạt động mà chúng ta không được đào tạo bởi nền giáo dục cộng sản. Những vấn đề này là thử thách lớn vì nó đòi hỏi toàn bộ chúng ta phải nâng cấp. Sẽ không bao giờ thành công nếu hoạt động không có kế hoạch và tinh thần kỷ luật. Cũng không thể thành công nếu có một người thảo ra kế hoạch, định rõ trách nhiệm nhưng những thành viên không hiểu kế hoạch là gì và không quen hoạt động kỷ luật.

- Một cuộc cách mạng bao gồm hoạt động công khai và bí mật. Muốn có được đám đông, muốn vận động quần chúng phải có một lực lượng công khai, với những khuôn mặt mang tính thu hút và dễ nhận sự đồng cảm, hỗ trợ như Joshua Wong. Nhưng cùng lúc, phong trào chỉ có thể tồn tại, một chiến dịch có thể được tiếp diễn nếu được chỉ huy và điều động bởi một bộ phận bí mật hầu bảo vệ tiềm năng trước những đàn áp có thể tiên đoán được từ nhà cầm quyền.

- Lãnh đạo không làm nên phong trào. Chỉ có phong trào mới tạo ra những lãnh đạo và từ đó mỗi lãnh đạo gia tăng sức mạnh của phong trào. Gầy dựng lãnh đạo phải là một công việc của phong trào dân chủ. Ngược lại, bất kỳ cá nhân tranh đấu nào dù chỉ ở lứa tuổi 14 như Joshua Wong nếu có tiềm năng, ý chí, lý tưởng trong sáng thì việc học hỏi, được đào tạo, được trở thành mục

tiêu xây dựng lãnh đạo của phong trào cần được xem đó là bổn phận chính đáng của một người đấu tranh.

- Chỉ có thực sự phối hợp bằng hành động, hiểu được vai trò của nhau trong một chiến lược tổng thể và dưới sự chỉ đạo của một bộ phận tham mưu mới có thể thành công. Ở Hong Kong, không phải tự nhiên có được sự kết hợp của học sinh, sinh viên và trí thức lớn tuổi. Tất cả đều nằm trong kế hoạch và đồng thuận từ ban đầu của những người khởi xướng có tầm nhìn chiến lược đường dài.

KếtTôi muốn dùng phần kết này như

là một tâm tình gửi đến những người bạn của tôi, những người bạn mà cuộc đời của họ đã trở thành cuộc đời của tôi, lòng can đảm lẫn nỗi sợ hãi của họ đã trở thành động lực giúp tôi tiến bước.

Bất kỳ một dân tộc nào đang bị trị đều cảm thấy thấp kém, đớn hèn và đau xót khi chứng kiến hình ảnh hào hùng của những cuộc cách mạng xảy ra. Tôi may mắn có dịp tiếp xúc, học hỏi với nhiều con người lý tưởng khắp nơi trên thế giới tranh đấu cho tự do, dân chủ của xứ sở họ. Tôi cảm được nỗi buồn rầu và tuyệt vọng của những người bạn Miến Điện ở núi rừng biên giới Chiang Rai tuyệt vọng với những công việc đấu tranh của họ xem ra quá nhỏ nhoi khi đối chiếu với thành công của các bạn xứ khác. Tôi biết được những thành viên của Phong trào April 6 từ Ai Cập từng cảm thấy họ đã thất bại quá nhiều, dân họ quá sợ hãi, những việc làm của họ không đem lại thành công nào; họ đã lặn lội, âm thầm, bỏ qua tự ái, bỏ qua quan niệm nước mình nó thế, nó khác, để sang tận Belgrade học cách tranh đấu của người Serbia và sau đó làm nên cuộc Cách mạng Hoa Lài. Tôi cũng đã gặp những nhà hoạt động Syria ngồi nói chuyện với nhau và cho rằng cách của "anh Srdja" mới chia sẻ, kinh nghiệm của "chàng Mohamed Adel" mới trình bày không thể làm được ở xứ sở họ và thấy ánh mắt buồn rầu của họ. Trong bóng tối gần như đen đặc của bắc Triều Tiên, ai biết được có những người thanh niên Bắc Hàn vượt biên giới, ngồi thầm lặng học tỉ mỉ cách đấu tranh của các bạn đồng lý tưởng khác trên thế giới. Càng học họ càng buồn rầu vì thấy quá khó, dân họ đã hết thuốc chữa, nhưng tìm thấy ở họ dấu vết của sự buông xuôi, bỏ cuộc thì không hề.

Chúng ta, những con người lý tưởng Việt Nam, những người mà chỉ

Số 205 Trang 17

Page 18: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

mới vài năm thôi, chỉ cần ngồi nhà tọa kháng là đã 4 năm tù, nhìn về Hong Kong bằng con mắt ngưỡng phục như đã từng nhìn về Cairo bằng ước muốn thèm thuồng. Điểm đi của chúng ta và điểm đến của họ dường như quá xa, quá dài khoảng cách.

Nhưng hãy tin rằng chúng ta đi đúng hướng. Những bạn bè của tôi, những người đã thành công trong cuộc cách mạng của xứ sở họ cũng tin rằng chúng ta đi đúng hướng.

Hãy tin rằng nếu không có một bạn của mình ngồi ở nhà cầm tấm bảng Tôi Muốn Biết thì khó mà sẽ có hàng người đứng giữa Ba Đình hô vang Chúng Tôi Muốn Biết; cũng như nếu Alex Chao không vận động từng nhóm sinh viên của 7 trường Đại Học ngồi ngay ở lớp mình chụp hình đưa bảng đòi Tự do Bầu cử Phổ quát thì đã không có hàng ngàn sinh viên đứng lên ở Mong Kok trong những ngày qua.

Hãy tin rằng nếu không có Phạm Thanh Nghiên, Bùi Hằng, Trịnh Kim Tiến tọa kháng tại gia thì sẽ khó mà có hàng ngàn người tọa kháng, bất tuân dân sự trên khắp đường phố Hải Phòng, Sài Gòn, Hà Nội; cũng như nếu Joshua Wong không bắt đầu bằng một nhóm học sinh rất nhỏ tẩy chay lớp học, với 4 học sinh tuyệt thực để sau đó có 120.000 học sinh, sinh viên bỏ lớp xuống đường.

Hãy thấy rằng nếu muốn có Mặt trận Dân quyền và Nhân quyền, phong trào dân chủ Hong Kong cần đến 6 năm với 48 tổ chức xã hội dân sự để thấy rõ vai trò của hơn 20 tổ chức xã hội dân sự mà chúng ta đang có tại Việt Nam. Hãy tin rằng sẽ khó mà đột nhiên có ngay "Occupy Ba Đình" nếu không có những xuất hiện nền tảng của Tuyên bố Công dân Tự do, Dã ngoại Nhân quyền, Cafe Nhân quyền, Chiến dịch 0258, Chúng tôi Muốn biết và nhiều chiến dịch tiếp nối trong tương lai.

Các bạn thương yêu,Con đường của chúng ta đi không

được khởi đầu như từ mảnh đất màu mỡ của Hong Kong sau năm 1997 mà là những ám ảnh của khủng bố và sợ hãi đã có từ thời đấu tố giết người. Hành trình của chúng ta không được giàn trải sẵn với cả trăm ngàn người ở công viên Victoria mà bằng những bản án dài hàng trăm năm dành cho các đàn anh đàn chị đi trước. Nhưng chúng ta hãy nhìn xuống bước chân của mình vừa mới bước và hãy hãnh diện rằng chúng ta đang đi, như các bạn Hong Kong đã từng đi trong suốt 17 năm qua trên hành trình của họ. Hãy nhìn những sinh viên học sinh

trên khắp các đường phố Hong Kong như là một điềm báo: khát vọng tự do dân chủ sẽ trỗi dậy trong tâm hồn của bất kỳ ai. Và hãy nhìn Joshua Wong, Alex Chao để hãnh diện về Nguyễn Phương Uyên, về Đỗ Thị Minh Hạnh, để ngẩng đầu với thế giới và tự hào: tuổi trẻ chúng ta không thua kém bất cứ ai về lòng can đảm và ý chí tranh đấu cho sự tồn vong của dân tộc.

danlambaovn.blogspot.com

Những cuộc biểu tình ôn hòa phản

đối Trung Quốc tráo trở tước quyền tự quyết của nhân dân Hồng Kông đã dạy cho cả Bắc Kinh và Hà Nội bài học để đời: Đã nói phải làm, nuốt lời dân khó để yên.

Lý do người dân Hồng Kông, một trong những “Đặc khu Hành chính” (Special Administrative Region, SAR) của Nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nổi loạn vì vào ngày 31-08-2014 viện Đại biểu Đại hội Nhân dân Trung Quốc (Quốc hội) đã quyết định không cho phép Hồng Kông được tổ chức bầu cử tự do chức vụ Đặc Khu trưởng (Chief Executive) vào năm 2017 mà các ứng cử viên, theo dự kiến có thể từ 2 đến 3 người, phải được đề cử bởi một Ủy ban do Bắc Kinh kiểm sóat.

Một đọan trong quyết định này quy định rằng “chỉ có những ai yêu Tổ quốc và yêu Hồng Kông mới được cho phép ứng cử” (only candidates who “love the country, and love Hong Kong” would be allowed.)

Như vậy rõ ràng quyền ứng cử và quyền tự do lựa chọn của khỏang 5.000.000 (5 triệu) cử tri trong số trên 7 triệu dân Hồng Kông đã bị tước bỏ, trái với cam kết của Bắc Kinh khi Trung Quốc tiếp nhận lại Hồng Kông từ nước Anh ngày 01-07-1997, sau khi bán đảo này thuộc quyền cai trị của Anh quốc từ năm 1842, kể cả trong thời gian 99 năm thuê mướn.

Trong các cuộc thương thuyết để sang tay chủ quyền, hai bên đồng ý nhân dân Hồng Kông tiếp tục được hưởng chế độ “Một Quốc gia, Hai

Chế độ” ("One Country, Two Systems"), theo sáng kiến của lãnh tụ “mở cửa” Đặng Tiểu Bình.

Thỏa hiệp này cho phép Hồng Kông được độc lập về chính quyền, chính sách đối nội, duy trì các quyền tự do của người dân, kể cả tự do ngôn luận và tự do biểu tình trong thời hạn 50 năm. Tuy nhiên nhà nước trung ương (TQ) được quyền kiểm soát đối ngọai và an ninh quốc phòng.

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên nhân dân Hồng Kông biểu tình chống những chính sách “phản dân chủ” và “cưỡng bách dân phải làm

theo ý muốn của Bắc Kinh” của Chính quyền Trung ương và của viên Đặc Khu Trưởng thân Trung Quốc, Leung Chun-ying (Lương Chấn Anh).

Ý nghĩa lớnTuy nhiên, lần biểu tình dài kỳ này

có nhiều ý nghĩa chính trị đặc biệt:1- Nó trực tiếp chống lại quyết

định của cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước Trung Hoa, và là một thách thức chính trị nội bộ đầu tiên đối với lãnh tụ đầy quyền lực Tập Cận Bình, kể từ khi ông đắc cử Tổng Bí thư đảng ngày 15-11-2012 và Chủ tịch Nhà nước TH từ 14-03-2013.

2- Lãnh tụ cuộc xuống đường lại không phải là một chính khách đối lập hay là người lớn tuổi mà là anh Joshua Wong (Hòang Chí Phong), 17 tuổi, học sinh cấp ba. Giấy khai sinh của Hòang Chí Phong ghi anh sinh tại Hồng Kong ngày 13-10-1996.

3- Tuy nhỏ tuổi nhưng anh và người bạn cùng lớp Ivan Lam đã cho ra đời Tổ chức đấu tranh lấy tên là “Scholarism”, tạm dịch là “Nhóm Trí Gỉa” từ năm 2011.

Thành tích nổi tiếng đầu tiên của anh diễn ra năm 2012 khi anh và các bạn mở cuộc biểu tình phản đối chủ trương cưỡng bách của Chính quyền Hồng Kông buộc học sinh và sinh viên phải học một khóa được gọi là “Luân lý Yêu nước” (moral and national education). Cuộc phản đối lan rộng mau chóng vì được đa số phụ huynh và các tổ chức dân sự xã hội và nhân quyền tham gia khiến Chính quyền phải hủy bỏ.

Việc làm thành công thứ hai là khi Hòang Chí Phong phản đối dự án xây dựng hệ thống đường “xe lửa tốc hành” vì nhóm của anh cho rằng, dự án này sẽ gây tốn kém và đe dọa an

Số 205 Trang 18

Page 19: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

tòan cho người dân, vì Hồng Kông là vùng đất ít lại dân đông.

4- Nhóm Scholarism có một kế họach phản đối những việc làm sai trái của Chính quyền rất kỷ luật, chống bạo lực và gây hấn để tránh bị cảnh sát lấy cớ đàn áp dẹp tan. Họ không xô xát với những nhóm người biểu tình ủng hộ chính sách của Bắc Kinh, và cũng rất lễ độ khi cắm bảng “Xin lỗi khách bộ hành” vì phải vượt qua những chướng ngại vật do họ đặt trên các khu công cộng như lều ngủ hay bàn ghế cho học sinh vừa biểu tình lại có thể làm bài tập để đến lớp học ngày hôm sau, hoặc đặt lên đó những trạm cứu thương.

5- Một điểm bất thường khác, theo các Thông tín viên có mặt tại hiện trường, những học sinh và sinh viên tham gia biểu tình đã thay phiên nhau đến lớp và biểu tình để không bị cha mẹ quở mắng. Họ cũng biết vận động có được lương thực, nước uống, dù che mưa nắng cho người biểu tình một cách tươm tất nên ai cũng hài lòng. Thậm chí họ còn chia nhau đem các chai xịt nước, hay có pha dầu thơm tưới lên đầu người biểu tình để chống nóng và mùi nồng nực phát ra từ cơ thể.

Việc sử dụng dù cũng mang ý nghĩa chính trị khi trên đó có các khẩu hiệu đòi dân chủ và kêu gọi bảo vệ tài sản của nhân dân Hồng Kông.

6- Sau cùng là vào mổi buổi sáng hôm sau, đòan người biểu tình đã tự động quét dọn rác rưởi, cho vào bao để đem đi tiêu hủy gọn gàng. Và đặc biệt hơn, họ không gây trở ngại nào cho sinh hoạt kinh tế, ngân hàng và thị trường chứng khóan quan trọng của Hồng Kông và của cả TQ.

Tất cả những việc làm “lạ lùng” này chỉ xẩy ra tại Hồng Kông mà không thấy ở bất cứ nơi nào trên thế giới có các cuộc biểu tình của người dân chống chính quyền khiến cho dân Hồng Kông, kể cả những đòan biểu tình “thân Trung Quốc”, đối lập với anh Hòang Chí Phong cũng phải ngả mũ thán phục nhóm Scholarism.

Tuy vậy cũng đã diễn ra những vụ xô xát nhỏ giữa người biểu tình và cảnh sát vào ngày Thứ Sáu 26-09 (2014) khi lực lượng cảnh sát dùng lựu đạn cay để giải tán đám đông. Có khỏang 83 người bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lãnh tụ Hòang Chí Phong cũng đã bị cảnh sát bắt giữ đến 2 ngày trong cuộc đụng độ này, trong khi những sinh viên và học sinh khác được phóng thích chỉ sau vài tiếng bị bắt về đồn cảnh sát.

Sau đó, lực lượng cảnh sát rút lui

vì dân biểu tình vẫn kiên tâm bất tuân lệnh “về nhà đi học” và tiếp tục biểu tình ngày một nhiều hơn.

Vào ngày lễ Quốc khánh kỷ niệm 65 năm thành lập nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, 01-10 (2014), đòan biểu tình do anh Hòang Chí Phong cầm đầu đã hành động chống lại chính quyền Trung ương Bắc Kinh và quyết định của Quốc hội ngày 31-08-2014 bằng cách quay lưng lại lễ thượng cờ Trung Quốc lẫn cờ Hồng Kông và đặt chéo hai tay qua đầu như một biểu tượng “bất tín” đối với nhà nước. Họ cũng yêu cầu Đặc Khu trưởng Lương Chấn Anh từ chức vì ông này chỉ biết tuân theo lệnh Bắc Kinh mà bỏ quên quyền lợi của nhân dân Hồng Kông.

Họ Lương cũng là người bênh vực cho quyết định của Quốc hội Trung Hoa cho rằng chí ít thì người dân Hồng Kông cũng được quyền đến phòng phiếu để “bỏ phiếu trực tiếp bầu người Đặc Khu trưởng vào năm 2017”, thay vì để cho 1,200 người của Ủy ban Tổ chức Bầu cử bỏ phiếu thay cho họ.

Lời tuyên bố của họ Lương đã bị coi như “đổ dầu vào lửa” và coi thường sự hiểu biết về dân chủ của dân Hồng Kông nên nhiều lãnh tụ biểu tình tuyên bố họ không muốn nói chuyện với ông ta mà chỉ muốn đối thọai trực tiếp với đại diện của Bắc Kinh mà thôi.

Những người biểu tình cũng cho rằng quyết định dành quyền chọn ứng cử viên tranh chức Đặc Khu trường Hồng Kông cho Ủy ban tuyển chọn của Bắc Kinh là chống lại dân chủ và đi ngược lại nguyện vọng của người dân Hồng Kông. Họ cũng nói hành động của Quốc hội đã phản bội lại những cam kết trước đây của Nhà nước khi nhận Hồng Kông từ tay nước Anh năm 1997.

Việt Nam có run không?Khi xẩy ra vụ biểu tình ở Hồng

Kông thì nguyên nhân biểu tình đã nhắc người Việt Nam cũng nên nhớ rằng họ cũng đã “bị phải bỏ phiếu” cho những ứng cử viên do Mặt trận Tổ quốc hiệp thương tuyển chọn từ bao nhiêu chục năm nay.

Từ các cuộc bầu cử xã lên đến huyện, tỉnh, thành và Quốc hội từ giai đọan chọn ứng cử viên đến vận động bầu cử và kiểm phiếu cũng đều do một tay Mặt trận Tổ quốc làm từ đầu đến cuối. Vì vậy ở Việt Nam mới có câu “đảng cử dân bầu” khiến cho các cuộc được gọi là “bỏ phiếu” chỉ là gỉa tạo và cực kỳ phản dân chủ.

Thậm chí có nơi chưa bầu mà cử tri đã biết phải bỏ phiếu cho ai, hay

được chỉ thị “từ lãnh đạo” phải loại bỏ ứng cử viên nào để cho số người “trúng tuyển” được đủ số !

Cũng quanh chuyện bầu bán thì còn cả chuyện kê khai tài sản của ứng cử viên, nhưng người dân lại “không được quyền thắc mắc”, hay cắc cớ muốn được xem có thật hay khai khống.

Nhưng đối với các Ban Mặt trận trong cả nước thì hồ sơ ứng cử nào cũng “hòan hảo” và “không có ai thắc mắc gì ráo trọi” nên số phiếu đắc cử đạt 99% là chuyện thường !

Vậy thì vụ người dân Hồng Kông biểu tình chống Chính quyền Bắc Kinh áp đặt dân bầu người của đảng chọn vào năm 2017 có khác gì ở Việt Nam đâu mà sao nhân dân Việt Nam không dám phản đối ?

Chẳng nhẽ lối làm của Bắc Kinh trắng trợn và phi dân chủ hơn của đảng Cộng sản Việt Nam hay sao ? Hay là vì người dân Hồng Kông chưa quen với cách “ăn, ngủ, làm việc và thư gĩan theo chỉ thị của đảng” như dân Việt Nam nên mới “giở chứng được voi đòi tiên” ?

Hơn thế nữa, khi nhân dân Hồng Kông biết đấu tranh bảo vệ quyền con người và quyền tự quyết để chống lại Chính quyền Bắc Kinh ăn nói ngạo ngược và nuốt lời đã hứa thì họ không bị đàn áp dã man như đồng bào họ năm 1989 ở quảng trường Tiananmen. Ngược lại ở Việt Nam thì nhà nước lại cho công an, côn đồ đàn áp không nương tay và bắt tù những người đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược trên đất liền và xâm phạm chủ quyền lãnh hải ở Biển Đông thì cách hành sử này của đảng và nhà nước CSVN có nên bị liệt vào loại “nối giáo cho giặc” không ?

Hay là khi chân lãnh đạo đã run lúc đứng trước các lãnh tụ Tầu từ Giang Trạch Dân năm 1990 đến Hồ Cẩm Đào và giờ đây Tập Cận Bình (2014) thì chuyện bảo vệ quyền tự quyết cho dân chống lại quân thù không còn quan trọng bằng việc đảng phải tồn tại để “sống chung hòa bình” với hàng xóm, tuy điêu ngoa đấy nhưng mà chung lý tưởng Cộng sản cũng vẫn còn tốt chán ?

Có một “điểm son” phải dành cho “làng báo của đảng CSVN” trong vụ biểu tình chống Bắc Kinh ở Hồng Kông là ông Đinh Thế Huynh, Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đã “bật đèn xanh” cho họ được hàng ngày loan tin về biến cố này trong khi nhà đương cuộc Bắc Kinh đã cấm báo chí ở nội địa không được nói gì đến chuyện Hồng Kông khiến cho 1.3 tỷ người ở đất liền

Số 205 Trang 19

Page 20: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

chẳng hay biết gì về những việc mà cả thế giới đều biết.

Cũng có lẽ lãnh tụ Tập Cận Bình biết rằng thà đừng cho dân Hoa Lục biết còn hơn phải đối phó với những vụ nổi loạn đòi tự do khác của dân Tân Cương và Tây Tạng vốn đã tìm mọi cách để thoát ách thống trị của Bắc Kinh.

Tuy nhiên trong trường hợp Việt Nam thì cũng rất khó biết rõ tại sao “Bộ Chính trị 16 người của đảng CSVN” đã để cho báo chí được tự do thông tin về những việc xẩy ra ở Hồng Kông, nhưng quyết định này hiển nhiên sẽ giúp cho Chính phủ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lợi thế hơn trong chặng đường thương thuyết sau cùng để gia nhập Tổ chức Mậu dịch xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Partnership, TPP) ) với 11 nước khác do hai cường quốc kinh tế Hoa Kỳ và Nhật Bản dẫn đầu.

Bởi vì ngoài quyền tự do ngôn luận và báo chí, Việt Nam còn bị Hoa Kỳ áp lực phải tôn trọng nhân quyền và quyền được lập nghiệp đòan lao động của công nhân thì Hoa Thịnh Đốn mới đồng ý để Hà Nội gia nhập TPP và bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam.-/-

TIN MỚI NHÂT VỀ HỒNG KÔNG: LƯƠNG CHÂN ANH TỚI TRUNG QUỐC, BẮT ĐẦU CUỘC CHIẾN

MỚI VỚI NGƯƠI BIỂU TÌNHFrank Fang 14-10- 2014

Trưởng Đặc khu Hành chính HK, ông Lương Chấn Anh, mới tham dự một cuộc họp bí mật ở tỉnh Quảng Đông, TQ. Sự kiện này làm dấy lên nhiều suy đoán rằng Bắc Kinh đã yêu cầu ông lánh mặt để đối phó với “cuộc cách mạng dù”. Ông Lương đã tới Quảng Đông từ ngày 12/10, nhưng không hề liên hệ trước với khách sạn trong lịch trình của ông, đó là Trung tâm Hội nghị quốc tế Bạch Vân LN tại Quảng Châu.

Rào chắn bị dỡ bỏTrùng hợp là vào buổi sáng 13/10,

một ngày sau khi ông Lương vắng mặt, rất nhiều cảnh sát đã xuất hiện và di dời các rào chắn do người biểu tình dựng lên tại vùng lân cận quận Vượng Giác và Kim Chung.

Khi cảnh sát tuyên bố rằng họ chỉ đang lấy lại tài sản của nhà nước, Joshua Hoàng Chi Phong – lãnh đạo nhóm “Học giả” (Scholarism) – đã kịch liệt phản đối: “Việc di dời các rào chắn chỉ là một chiến thuật của cảnh sát để đối phó với phản ứng của dân chúng”, Joshua lên tiếng, “Họ đang cố gắng làm suy yếu các tuyến phòng

thủ của người biểu tình. Và họ sẽ sớm kiểm soát người biểu tình một cách bạo lực”.

Chiều ngày 13/10, một người đàn ông không rõ danh tính đã tấn công nhiều điểm biểu tình ở Hồng Kông. Người này đã phá dỡ các rào chắn vốn được sử dụng để ngăn lòng đường trong hơn một tuần.

Cuộc họp bí mậtNgày 11/10, nhật báo Apple Daily

đã báo cáo rằng ông Trương Đức Giang, một quan chức cấp cao trong Đảng CS hiện đang phụ trách các vấn đề về Hồng Kông, cũng tới tỉnh Quảng Đông. Theo nhận định của Apple Daily, khả năng là ông Trương sẽ họp mặt với trưởng đặc khu Lương để thảo luận về tình hình ở Hồng Kông. Ngày 13/10 trên bản tin của Tin tức Minh Kính, chính quyền Trung Quốc đã mất kiên nhẫn với sự tiếp diễn của cuộc cách mạng những chiếc dù ở Hồng Kông.(….)

Trích Việt Đại Kỷ Nguyên ngày 14-10-2014

Biểu tượng chính của những người biểu tình ở Hong Kong là những chiếc ô nhỏ bé. Vì nó được dùng để bảo vệ mọi người tránh khỏi đạn và bình xịt hơi cay từ phía cảnh sát, nên chiếc ô đã trở thành hình ảnh phố biến cùng với những người biểu tình ở tuyến đầu cũng như được dùng để đặt tên cho phong trào luôn (umbrella move-ment hoặc umbrella revolution).

Bryan Druzin, trợ lý giáo sư luật ở trường Chinese University of Hong Kong, cho biết ô không chỉ có những chức năng đã kể trên mà còn là “biểu tượng mang tính cộng hưởng thế hiện sự phản kháng”. Anh cũng nói thêm “Hong Kong là thành phố mà người dân thường xuyên phải dùng ô để chống chọi với mùa mưa bão. Sự xáo trộn lần này cũng giống như mọi cơn bão khác mà Hong Kong đang cố gắng vượt qua.”

Nghệ sĩ Kacey Wong đã phát động một “cuộc thi” sáng tác logo trên mạng xã hội với hình ảnh là chiếc ô. Anh nói rằng cái cách mà chiếc ô được sử dụng trong cuộc cách mạng đã mang lại “một cảm xúc mãnh liệt của tình huynh đệ”.

“Tank Man – đó là người đã đứng trước xe tăng (trong vụ Thiên

An Môn – người dịch) thì hình ảnh chiếc ô cũng đại diện cho những con người cùng chung sức với nhau để tạo thành lá chắn. Nếu bạn để ý bất cứ khi nào một mảnh của lá chắn bị cảnh sát xé đi thì ngay lập tức sẽ có mảnh khác thay thế.”

Đó chính là hình ảnh tương phản vốn có, Wong cho biết thêm. “Ô chỉ là đồ vật mỏng manh nhưng nó sẽ trở nên vô cùng cứng rắn khi thể hiện ý chí quyết tâm chiến thắng của chúng tôi trong trận chiến này.”

Những dải ruy băng vàngNhững dải ruy băng vàng được

thắt lên hàng rào, đính lên áo và trở thành ảnh đại diện trên các trang mạng xã hội. Nó được coi là hình ảnh biểu trưng trong các phong trào quốc tế đòi quyền bầu cử - đặc biệt là quyền bầu cử cho phụ nữa - và đã được những người biểu tình ở Hong Kong công nhận như là biểu tượng thể hiện khát vọng dân chủ.

“Không phải tất cả mọi người đều có thể đứng ở hàng đầu tiên,” Kacey Wong nói. “Dải ruy băng là cách thể hiện sự ủng hộ phong trào của bạn.”

Áo T-shirt màu đenPhần lớn những sinh viên đi biểu

tình đều mặc áo màu đen.Đó là trang phục truyền thống

mà những người biểu tình mặc để tưởng nhớ vụ thảm sát Thiên An Môn hằng năm; Wong cho biết những chiếc áo đen cũng còn thể hiện “sự đau khổ và tăm tối” của mọi người khi chính quyền sử dụng vũ lực với người biểu tình ôn hòa.

Các mã sốCác số 689, 926, 8964 được

dùng để đặt tên cho những khu tập trung người biểu tình, được viết lên các ghi chú và áp phích trên đường phố cũng như có thể tìm thấy dễ dàng trong các bài viết về cuộc biểu tình. Những con số này là một dạng ký hiệu phổ biến trong văn hóa chính trị ở Hong Kong và Trung Hoa đại lục, Wong giải thích. Ở đại lục, vì vướng phải sự kiểm duyệt, “bạn phải nói bóng nói gió. Có rất nhiều mật mã mà họ sử dụng bởi đơn giản họ không thể phát biểu trực tiếp.”

Số 205 Trang 20

Page 21: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Mặc dù ở Hong Kong thì không có sự kiểm duyệt như thế nhưng những ký hiệu như thế vẫn tồn tại rất phổ biến, Druzin nói. Ngày tháng thường được viết là #926 để thể hiện ngày 26 tháng 9 là ngày cuộc biểu tình bắt đầu, #8964 là ngày diễn ra cuộc đàn áp ở Thiên An Môn.

Trưởng đặc khu Hong Kong Lương Chấn Anh, mục tiêu chính của những người biểu tình, cũng có mã số cho riêng mình: 689. Nó có nghĩa là số phiếu mà ông nhận được trong tổng số 1200 Ủy ban bầu cử để trở thành người đứng đầu đặc khu hành chính.

“Họ dùng con số ấy để bày tỏ sự hoài nghi về tính chính danh của ông Lương Chấn Anh vì ông chỉ nhận được 689 phiếu ủng hộ của người Hong Kong. Họ gọi như thế để nhắc nhở rằng ông Lương Chấn Anh không đại diện cho họ - nơi có đến 7 triệu dân cư.”

Những người biểu tình đã dành hẳn một chiếc xe bus trong khu vực bị phong tỏa cho ông Chấn Anh. Trên kính chắn gió, tuyến xe bus được đổi thành “689” và điểm dừng là “địa ngục”.

Sự tiếp tếCác khu vực biểu tình đều ổn

định trật tự, có tổ chức tốt và sạch sẽ. Tình nguyện viên thường phát miễn phí nước đóng chai, snack, khăn và thuốc. Chuối cũng được phân phát, giống như bánh mì và các loại bánh mặn. Người biểu tình thường đem theo xe chất đầy nhu yếu phẩm để dành cho bất cứ ai cần đến.

Thùng rác được chia thành ba loại để tái chế – túi nhựa nilon, giấy và rác thải – và các tình nguyện sẽ đi kiểm tra và thu gom rác lại.

Thiết bị bảo vệ tự chếSau khi những người biểu tình bị

tấn công bằng hơi cay hôm Chủ nhật, rất nhiều mặt nạ tự chế đã được làm, theo tài liệu hướng dẫn được lưu hành bởi phong trào Chiến đóng khu trung tâm.

Giải pháp được đưa ra là che kín phần da bằng túi nhựa Saran, hoặc sử dụng kính bơi và nhựa ponchos.

Địa điểm sạc pinMột số người sống gần các địa

điểm biểu tình đã tình nguyện cho phép người biểu tình được sạc pin điện thoại ở chỗ họ. Những người này đăng số điện thoại liên lạc của họ lên nếu bất cứ ai cần dùng đến nguồn điện. Các tình nguyện viên đã mang đến rất nhiều acquy và bộ sạc thêm để mọi người luôn luôn có thể kết nối mạng. Điện thoại từ lâu đã đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với người biểu tình bởi thông tin luôn được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội.

FireChatCó tin đồn rằng mạng điện thoại

sẽ bị cắt đã gây ra một con sốt lớn về việc tải ứng dụng nhắn tin

FireChat ở Hong Kong. Ứng dụng này cho phép nhắn tin đến người khác mà không cần đến WiFi hay mạng điện thoại.

Vì nhu cầu sử dụng quá lớn nên Micha Benoliel, CEO của công ty Open Garden – công ty phát triển ứng dụng này, đã đến Hong Kong trong thời gian diễn ra cuộc biểu tình. Benoliel cho rằng người dân Hong Kong đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc biểu tình lần này.

Điện thoại cũng được dùng để thắp sáng giống như nến trong đêm tối. Ảnh chụp từ trên cao cho thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại của biển người biểu tình thể hiện sự đoàn kết vững chắc của mọi người.

Hình nộmTrưởng đặc khu Hong Kong

Lương Chấn Anh là mục tiêu chính của sự giận dữ của người dân Hong Kong, với lời kêu gọi ông hãy từ chức.

Có một hình nộm rất to vẽ đầu của Lương Chấn Anh với chiếc răng nanh chính là hình ảnh đặc biệt trên phố trong các cuộc biểu tình. Người dân hét vang “Bước xuống! Bước xuống!” mỗi khi họ nhìn thấy hình nộm đó.

Quốc ca

Bài quốc ca “Do you hear the people sing” trong phim “Những người khốn khổ” đã được những người biểu tình ở Hong Kong chấp nhận như ca khúc không chính thức.Slogan được sơn lên các tấm poster, treo trên cây cầu nổi tiếng còn bài hát được chơi bởi đàn tứ tấu trên các con phố. Trong phim âm nhạc “Những người khốn khổ”, ca khúc này được trình bày bởi những người biểu tình ở Paris trong cuộc cách mạng chống chính phủ.

Athena, Dân Luận, chuyển ngữNguồn: http://edition.cnn.com/2

014/09/30/world/asia/objects-hong-kong-protest/

“Tôi không muốn đùn đẩy cuộc đấu tranh dân chủ cho thế hệ sau. Đó là trách nhiệm của chúng ta” (Joshua Wong)

Câu nói thật lòng ghi trong ảnh này có thể trở thành danh ngôn của nhân loại, nhưng cũng có thể trở thành một cú sốc đậm cho khá nhiều người (ở các quốc gia còn bị cai trị bởi các chế độ độc tài) vẫn thường chờ đợi một minh chủ “có tầm”. Joshua Wong đã khiến cho thiên hạ phải nghĩ lại về tiêu chí của “cái tầm” đó.

Thật ra, không hẳn Joshua Wong là người trẻ đầu tiên (và cũng không hẳn phải chờ đợi kết quả thành/bại sau cùng của cuộc đấu tranh cho

Số 205 Trang 21

Page 22: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

dân chủ ở Hong Kong ngã ngũ, mới) khiến người ta thấy ra tư cách lãnh đạo của những thanh niên. Những người trẻ Praha, Chile, Serbia, Nam Phi, Tunisie, Ai Cập… (và cả Việt Nam) đã từng đứng lên, và minh chứng điều cần nghĩ lại đó.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo cũng không thế chấp học hàm học vị hay chức vụ từng kinh qua. Ngày sinh của Joshua Wong là gần cuối năm 1996, chỉ vài tháng trước khi Hong Kong được chính quyền vương quốc Anh trao trả về cho Trung Cộng. Tức là hiện nay Joshua Wong chưa kịp mừng sinh nhật thứ 18. Thế mà, đó là con người đang đứng đầu sóng ngọn gió của sự kiện Hong Kong 2014 làm rung chuyển một phần Hoa Lục.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh dám nhận trách nhiệm.

Chính câu nói dẫn trên, không chờ và không đùn đẩy trách nhiệm cho con cháu, đã xác định vị thế lãnh đạo của người phát biểu. Mọi động lực kê vai gánh vác trách nhiệm này đều vô cùng trong sáng, từ nhận thức rốt ráo phải thay đổi xã hội cho tốt hơn, phải tự lực và tận lực xả thân vì mục tiêu chung đó, không tính toán lợi danh, và không lo vun vén cái riêng (hay không có cái riêng để suốt ngày chăm lo vun vén cho gia tộc).

Một trong những cái sốc lớn nhất ở đây, có lẽ phải kể đến giới đảng viên CSVN, khi họ nhớ tới những lời tuyên bố chỉ đạo như chặt đinh chém đá nhưng cực kỳ hèn mạt của dàn lãnh đạo Hà Nội, đại loại theo kiểu “đời ta không làm được thì đời con cháu chúng ta sẽ đòi tiếp”…

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh vực dậy ý thức chính trị của đại khối quần chúng, và chọn đúng mục tiêu đồng thuận.

Joshua Wong từng khiến nhiều người (phải nói là rất nhiều người) vô cùng kinh ngạc, khi chọn mục tiêu đấu tranh nhắm vào một trong những điều cực kỳ cấm kỵ ngang hàng với tử huyệt của đảng cộng

sản Trung Hoa là công thức giáo dục chính trị chết tiệt Mác-Lê-Mao, ngay từ lúc còn là học sinh lớp 10.  Hai năm sau đó, mục tiêu đấu tranh được nâng cấp lên một tầm cao mới, chuyển đổi từ đích nhắm xã hội sang chính trị (có thể được coi là một tử huyệt khác của đảng  cộng sản Trung Hoa) là truyền thống thổ tả đảng cử dân bầu.

Đây là điều bức xúc hàng đầu của người dân Hong Kong, vốn đã từng được hưởng sinh hoạt dân chủ già một thế kỷ dưới thời chính quyền vương quốc Anh điều hành và biến đổi lãnh thổ này thành một tụ điểm quốc tế về tài chánh/thương mại; và vốn đã có sẵn ý chí dẹp bỏ chính sách “nhất quốc lưỡng chế” của Bắc Kinh (để tự gọi chính mình là Hongkonger chứ không phải Chinese). Xem ra không thua gì nỗi bức xúc về thuế muối của người dân Ấn Độ, hay nỗi bức xúc về kỳ thị màu da ở Hoa Kỳ và Nam Phi, trước đây.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh huy động quần chúng.

Không phải kiểu huy động quần chúng đảng bằng tiền để tổ chức biểu tình chống biểu tình; hoặc trả tiền để huy động côn đồ hành hung người biểu tình; hay trả thêm tiền để huy động du đãng giương cờ gây bạo loạn rồi sau đó run sợ quan thầy mà đổ vấy cho nhân dân.

Bản lãnh huy động quần chúng là ngay ở lứa tuổi Teen cũng đã đứng đầu một phong trào cải tổ giáo dục (có tên là Scholarism) quy tụ được 120.000 người hưởng ứng biểu tình, kể cả hơn chục lần học sinh viên tuyệt thực để đạt kỳ được yêu sách, và họ đã thành công.

Bản lãnh huy động quần chúng là (cũng ngay ở lứa tuổi Teen) đã gửi đến quần chúng một thông điệp vô cùng logic, rằng nhà nước cần 4 cảnh sát để khiêng 1 người biểu tình, vậy, hãy tưởng tượng khi đám đông biểu tình lên đến số vạn thì nhà nước cần bao nhiêu cảnh sát áp giải? Hoặc, bằng một khẩu hiệu triệt để hơn và đầy tính “địch vận”, là “Họ không thể giết hết chúng ta!”.

Bản lãnh huy động quần chúng là khai dụng yếu tố giới trẻ Hong Kong đã thấy ra họ có một quyền lực chính trị rất lớn trong chiến thắng về giáo dục, nay, khuếch trương quyền lực đó ra một lãnh vực khác để giành lại quyền bầu cử đúng theo ý nhân dân Hong Kong.

Bản lãnh huy động quần chúng còn là cách tận dụng những phương tiện truyền tin hiện đại nhất (Firechat) để vận động và điều động số đông từ vài ngàn người, trong đôi ngày, tăng lên 80.000 người, bao gồm các bạn đồng lứa, thầy cô, phụ huynh, công nhân, tiểu thương, tài xế taxi…, và vận động được cả đức Hồng y tham gia. Quan trọng nhất là vận động được phóng viên của nhiều hãng thông tấn ngoại quốc làm phóng sự trực tiếp.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh hoạch định sách lược đấu tranh:- Mục tiêu đấu tranh – Đòi quyền tự đưa người Hong Kong ra ứng cử chức vụ Đặc khu trưởng, nhất định không để cho đảng cộng sản Trung Hoa cử người rồi nhân dân Hong Kong bỏ phiếu hợp thức hóa;- Phương thức đấu tranh – Bất tuân dân sự: Chiếm cứ và tọa kháng bất bạo động. Biểu tượng là những chiếc dù, nhanh chóng trở thành tên riêng là cuộc Cách Mạng Dù;- Địa điểm đấu tranh – Trung tâm Hong Kong;- Thời điểm đấu tranh – Ngay trước ngày quốc khánh của cộng sản Trung Hoa, và không lâu trước ngày Bắc Kinh điều người ra “ứng cử”;- Chiến thuật đấu tranh – Kiên trì giữ vững hàng ngũ trong nhiều ngày (có hậu cần vững chắc). Làm thân với cảnh sát (người biểu tình che dù cho cảnh sát lúc trời mưa). Kỷ luật: không một ai gây hấn với cảnh sát, tất cả ngồi ngay hàng thẳng lối, phát hiện ngay những kẻ trà trộn. Khi bị xịt vòi rồng thì tất cả nằm sấp xuống tại chỗ để triệt giảm sức nước lên người (vẫn ngay hàng thẳng lối, không bỏ chạy) để khỏi vỡ trận v.v…- Khai thác ngay từng thành quả đấu tranh – Mọi tin tức hình ảnh đấu

Số 205 Trang 22

Page 23: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

tranh đều được chuyển đi gần như tức khắc. Bức ảnh một thanh niên lừng lững cầm dù bước tới trong vùng khói cay mù mịt đã làm động lòng người. Bức ảnh đầy tính nhân văn về một viên cảnh sát hối hận vì vừa bắn chất cay vào mắt một thanh niên biểu tình đã vội quăng súng, mở chai nước lọc, với qua hàng rào ngựa sắt để rót nước rửa mắt cho nạn nhân… đã chỉ trong vài phút trở thành một “ảnh đẹp trong ngày” và trong lương tâm của hàng ngũ những người bị kẹt ở thế phải bảo vệ chế độ.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh gây tiếng vang quốc tế.

Truyền thông quốc tế tập trung vào điểm nóng Hong Kong, cập nhật liên tục. Phong trào Toàn cầu Đoàn kết cùng HK (Global Solidari-ty Hong Kong) đã nhân rộng ra nhiều nước. Thanh niên tại nhiều thành phố lớn trên thế giới xuống đường ủng hộ học sinh/sinh viên HK. Tổng thống Đài Loan tuyên bố ủng hộ việc dẹp bỏ chính sách một đất nước hai chế độ của Bắc Kinh. Nữ phát ngôn viên của Bắc Kinh là Hoa Xuân Oánh đã phải lập cập lên tiếng: “Bắc Kinh phản đối bất kỳ sự can thiệp nào của nước ngoài vào vấn đề nội bộ của TQ”.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh kiên cường.

Lãnh đạo không làm mắm/kho mặn ăn dần cả nửa thế kỷ cái quá khứ từng ở tù Hỏa Lò/Sơn La/Côn Đảo/Phú Quốc. Lãnh đạo lại càng không lấy nhà tù/trại tạm giam/đồn công an/trại phục hồi nhân phẩm… hù dọa cho nhân dân khiếp sợ mà câm miệng và rúm ró trong xó yên thân.

Lãnh đạo là không hề ngại cái nhà tù trước mặt, đôi khi còn thách thức nhà nước xem có đủ nhà tù để nhốt người biểu tình?! Lãnh đạo, như Joshua Wong, ngang nhiên bước vào (hoặc cho dù bị khiêng vào) nhà giam để rồi ung dung bước ra, mà không bị truy tố một tội hình nào, như một mốc chiến thắng. Rồi sau đó tạo ngay một chiến thắng khác, tại chỗ, là ung dung trở lại với

đám đông ngoài đường phố ở Trung tâm Hong Kong, động viên khí thế anh chị em giữ vững trận thế cho qua mốc điểm quốc khánh của đảng.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Lãnh đạo là có bản lãnh trao quyền cho nhân dân hoặc giành lại quyền cho nhân dân, với quyết tâm ngang hàng sinh tử: “Người dân không nên sợ chính phủ. Chính phủ mới phải e ngại (làm trái ý) nhân dân”. “Bạn phải xem mọi cuộc chiến như trận chiến cuối cùng, chỉ có vậy thì bạn mới có quyết tâm để chiến đấu”. “Tôi không nghĩ cuộc chiến của chúng tôi sẽ kéo dài quá lâu”.

Vâng, lãnh đạo không có tuổi. Rất nhiều người (cả trong lẫn ngoài Hong Kong) cùng tin tưởng điều đó, như đã cùng tin tưởng vào chiến thắng sau cùng của Joshua Wong.

Cũng rất nhiều người nhắc nhau rằng: Gọi Joshua Wong bằng từ “cậu bé” hay “anh ta” (với 1 giọng rụt rè kẻ cả) là một cách hiệu quả nhất để hạ thấp (thậm chí là hạ nhục) chính mình hay báo/đài của mình.

Cho dù Joshua Wong từng viết quyển “Tôi Không Phải Là Một Anh Hùng”, tác giả vẫn được hàng triệu người hết lòng khâm phục như một nhân vật được ghi nhận là trẻ nhất đang lãnh đạo một phong trào đấu tranh ôn hòa nhưng dũng mãnh/quyết liệt và có nhiều xác suất thành công nhất khu vực Đông Nam Á trong nửa cuối năm 2014.

Hãy đồng hành với những người bạn của Joshua Wong, và hãy bằng mọi cách có thể được để giúp họ sớm thành công.

Thiết thực hơn, hãy tự cất bỏ thói quen tự têm trầu cánh phượng cho bản thân mình mà tận tâm tận lực phát hiện và phát triển những Joshua Wong Việt Nam, cả trong lẫn ngoài những nhà tù nhỏ ở đây.

01/10/2014 – Nhân quốc khánh thứ 65 của đảng CS Trung Hoa.

Theo tin của tờ Tuổi Trẻ, ngày

08-10-2014 vừa qua, bùn đỏ đã tràn ra từ một hồ thải quặng ở khu vực nhà máy bauxite Tân Rai, Lâm Đồng. Đúng hơn đây phải gọi là bùn màu đỏ, màu của đất bazan và tuy bùn đỏ này không nguy hiểm bằng bùn đỏ thật sự, nhưng sự kiện này một lần nữa gióng lên tiếng chuông báo động về tác hại của việc khai thác bauxite Tây Nguyên đến môi trường và đời sống của người dân trong khu vực, ấy là chưa kể những thiệt hại về kinh tế và nguy cơ về an ninh quốc phòng.

Tai nạn nói trên xảy ra vào lúc mà chính phủ Việt Nam vẫn để cho Tập đoàn Công nghiệp Than-Khoáng sản (TKV) tiếp tục kế hoạch “làm thí điểm” khai thác bauxite, với nhà máy Tân Rai, Lâm Đồng đã đi vào hoạt động và nhà máy Nhân Cơ, Đak Nông sắp hoàn tất việc xây dựng, bất chấp nhiều lời cảnh báo của các nhà trí thức, các nhà khoa học.

Tháng tư vừa qua, một lần nữa họ đã ra một kiến nghị gởi các lãnh đạo Đảng và Nhà nước, đề nghị dừng ngay cả hai dự án Tân Rai và Nhân Cơ, vì theo họ, cả hai dự án này đều không được thực hiện đúng với chính những yêu cầu mà Bộ Chính trị đề ra khi cho phép “làm thí điểm” khai thác bauxite Tây Nguyên. Bức thư ngỏ cho rằng : “Trong điều kiện hiện nay của đất nước việc khai thác bô-xít Tây Nguyên chỉ đem lại những thua lỗ nặng nề cho nền kinh tế, gây ra nhiều hệ lụy về môi trường, xã hội cho Tây Nguyên nói riêng và cho cả nước nói chung.”

Nhưng không những không dừng hai dự án “thí điểm”, bộ Công thương Việt Nam còn đề nghị chuyển từ khai thác bauxite sang sản xuất nhôm, điều mà theo các nhà trí thức, các nhà khoa học, sẽ còn gây thiệt hại nhiều hơn nữa cho đất nước.

Nhân vụ bùn màu đỏ tràn ra ở khu vực nhà máy bauxite Tân Rai,

ngày 08-10 vừa qua, RFI Việt ngữ

Số 205 Trang 23

Page 24: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

phỏng vấn nhà văn Nguyên Ngọc, (NVNN) một trong những người đầu tiên ký vào kiến nghị yêu cầu dừng hẳn hai dự án Tân Rai và Nhân Cơ.  RFI: Kính thưa NVNN, trước hết, theo ông, thông tin về vụ bùn đỏ tràn ra ở khu vực nhà máy bau-xite Tân Rai đáng ngại thế nào?

NVNN : Hôm nay (08-10) có xảy ra vụ vỡ bờ của một đập cách nhà máy Tân Rai khoảng 4 cây số, tức là cũng nằm trong phạm vi dự án Tân Rai. Ở đấy, người ta rửa quặng bauxite, tức là quặng nằm trong đất bazan, rồi có một băng chuyền dài 4 cây số đưa quặng đó vào nhà máy. Trong nhà máy, quặng đã được rửa rồi sẽ được luyện thành alumina.

Hồ bị vỡ hôm nay là hồ chứa những chất bám vào quặng, tức là đất bazan cho nên bùn đó cũng có màu đỏ. Nhưng đó không phải là bùn đỏ như lâu nay ta vẫn nói trong quy trình luyện bauxite. Tức là sau khi quặng được chuyển từ băng chuyền dài 4 cây số nói trên vào nhà máy. Khi quặng được luyện thì sẽ ra một chất thải, đó mới là bùn đỏ thật sự. Hồ chứa bùn đỏ đó thì nằm ngay trước nhà máy.

Trước khi có dự án bauxite lớn ở Tây Nguyên và nhà máy bauxite Tân Rai, ở vùng Bảo Lâm, Bảo Lộc đã có Công ty Hóa chất miền Nam cũng đã làm cái việc rửa quặng bauxite và gởi quặng đó về Sài Gòn để chế biến ra alumina. Làm cũng nhỏ thôi, nhưng cũng có một loại nước đỏ do màu đất chảy ra đường phố gần Bảo Lộc. Trước đây, người dân ở đó cũng đã phản đối việc đó, là vì nước đó bẩn. Nước có màu đỏ là vì nó có chất sắt, cho nên cũng có một chất độc nhất định.

RFI: Thưa ông, tuy bùn màu đỏ đó không nguy hiểm bằng bùn đỏ thật sự, nhưng hồ chứa bùn đỏ độc hại cũng có thể bị tràn ra ngoài?

NVNN: Nguyên nhân là do mấy hôm nay ở miền Trung, cũng như Tây Nguyên nói riêng mưa rất lớn do ảnh hưởng gió mùa phía Bắc. Chính mưa lớn đã làm tràn hồ đuôi quặng, chứ không phải làm tràn hồ

chứa bùn đỏ kế nhà máy. Nhưng dầu sao nó cũng bảo động cho ta một điều thế này:

Tôi đã đến chỗ hồ bùn đỏ gần nhà máy. Theo quan sát của tôi thì hồ này không thể bị vỡ, nhưng tôi sợ là nếu mưa to quá sẽ bị tràn, mà tràn ra thì rất nguy hiểm. Mà Lâm Đồng là vùng mưa nhiều nhất ở Tây Nguyên. Ở Tây Nguyên tuy là có sáu tháng mưa và sáu tháng nắng, nhưng tập trung cao nhất là trong hai tháng, cho nên nguy cơ tràn ra là rất nhiều.

Thứ hai, ở hồ bùn đỏ “chính thức” có hai lớp vải đặc biệt lót ở dưới để chất động không thấm xuống nước ngầm. Đó là một loại vải có độ bền đặc biệt. Vừa qua, tôi thấy vải này có nhiều chỗ bị rách và nước bùn thấm xuống đất, tức là có thể thấm xuống nước ngầm. Tuy hôm nay chỉ có hồ đuôi quặng bị tràn ra, nhưng sự kiện này cho thấy là việc tràn hồ đỏ chính thức là khả năng hoàn toàn hiện thực.

RFI: Theo ông bùn đỏ tràn ra hôm nay có tác hại như thế nào?

NVNN: Như tôi nói vừa rồi, đất bazan có màu đỏ vì nó có sắt và như vậy khi chảy vào nước sinh hoạt hay nước sản xuất thì đều gây ô nhiễm cả, gây nguy hại cho đời sống người ta, phá hoại hoa màu, và gây ảnh hưởng đến sức khỏe con người, tuy độ ô nhiễm không nặng nề như bùn đỏ từ trong nhà máy làm alumina. Nhưng như tôi đã báo động ở trên, với lượng mưa như hiện nay, hồ bùn đỏ ở đây cũng sẽ tràn ra. Bùn đỏ đó rất độc. Thậm chí vừa rồi có người chết, tức là không biết làm thế nào, mà xe đổ bùn đỏ này lên người một công nhân, khiến người này chết, cho thấy bùn đỏ độc như thế nào.

Có hai cách giữ bùn đỏ đó. Thứ nhất là giữ ướt, như hiện nay ta đang làm. Giữ ướt kiểu này thì nguy hiểm vì nó dễ tràn ra môi trường. Cách thứ hai là giữ khô, nhưng lại có một nguy hiểm khác là bụi độc, ảnh hưởng đến sức khỏe con người và nếu lan ra vùng sản xuất thì sẽ phá hoại toàn bộ vùng sản xuất ấy. Cho nên bùn đỏ là vấn đề nan giải

của sản xuất bauxite.RFI: Ông có vẫn cho rằng các

dự án bauxite Tây Nguyên là không có lợi về mặt kinh tế?

NVNN: Cách đây mấy năm tôi cùng với anh Nguyễn Thành Sơn, một chuyên gia về mỏ, nghiên cứu rất nhiều về bauxite Tây Nguyên, cũng như tham gia phản biện về bauxite Tây Nguyên, chúng tôi đã viết bài nói về 10 lý do không nên khai thác bauxite ở Tây Nguyên.

Cho đến nay, chúng ta chỉ mới làm thí điểm ở hai nhà máy, nhà máy Tân Rai đã sản xuất và nhà máy Nhân Cơ sắp hoàn thành. Qua hai thí điểm này, những điều mà chúng tôi đã báo động lần lượt bộc lộ ra, trước hết là về kinh tế.

Gần đây có một báo cáo của bộ Công Thương, dựa trên tư liệu của tập đoàn TKV, đơn vị chủ thầu, bảo rằng khai thác bauxite không có vấn đề gì cả, rất là tốt. Chúng tôi đang tập trung phản biện cái báo cáo này. Đây là một báo cáo hết sức vô trách nhiệm này, hoàn toàn không dựa trên thực tế của hai nhà máy đang làm thí điểm.

Về kinh tế thì càng ngày càng lỗ, mặc dù cái tính đầu vào đã có rất nhiều gian dối, không tính đầy đủ cái đầu vào. Thứ hai, tập đoàn TKV, đơn vị chủ thầu thì liên tục xin giảm các loại thuế môi trường, thuế khoáng sản..., mà vẫn cứ lỗ. Như vậy về mặt kinh tế không có lý do gì để làm bauxite cả. Họ cũng bảo là trong bao năm nữa sẽ hết lỗ, nhưng cũng chẳng có căn cứ gì để nói như vậy. Ngoài ra, cái việc bán không có ai mua, ngoài Trung Quốc, tức là bán chỉ có một người mua, là rất nguy hiểm.

RFI: Về mặt vận chuyển bauxi-te, từ lâu các nhà kinh tế cũng đã cảnh báo về chi phí rất tốn kém. Theo quan sát của ông, việc vận chuyển bauxite còn đang gây ra vấn đề gì về giao thông, ô nhiễm?

NVNN: Về vận tải thì chúng tôi cũng đã báo động từ rất lâu. Thậm chí chúng tôi đã đi khảo sát rất cụ thể những đường chính: đường 28, đường 55, đường từ cảng Kê Gà lên. Chúng tôi cũng đã báo động là

Số 205 Trang 24

Page 25: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

cảng Kê Gà không thể vận chuyển bauxite được, nhưng không ai nghe, và cuối cùng thì bây giờ cũng phải bỏ cảng Kê Gà và phải sử dụng một đường dân sinh, đường 20 từ Đà Lạt qua Bảo Lộc.

Xe chở bauxite thường là 40 tấn, 50 tấn, mà cây cầu trên đường dân sinh đó chỉ chịu được 25 tấn. Bây giờ có một chuyện rất buồn cười: xe chở bauxite đến cầu thì phải dừng lại, hạ hàng xuống, chia đôi ra, đi qua cầu rồi quay trở lại chở nửa kia. Cứ như thế qua từng cây cầu trên đường 20 đó. Còn bây giờ nếu nâng cấp con đường này lên thì phải tính lại đầu vào, giá cả.

Đó là chưa nói những ảnh hưởng lên đời sống nhân dân, gây ô nhiễm và gây nguy hiểm về giao thông của dân. Ngay ở Bảo Lâm, tức là khu vực xung quanh nhà máy đó, việc vận chuyển cũng đã làm ô nhiễm và làm rối loạn đời sống của dân ở đấy. Sản xuất của người ta bị ảnh hưởng nặng nề.

RFI: Còn những người dân tộc thiểu số tại các khu vực được giải tỏa để làm nhà máy bauxite, họ được tái định cư như thế nào, họ sinh sống ra sao?

NVNN: Về việc tái định cư ở đấy, chúng tôi đã đến quan sát các làng do TKV dựng lên cho người Cơ Ho. Hôm chúng tôi đến thăm họ, các bà cụ khóc, vì đồng bào dân tộc bản địa ở đấy không thể nào sống trong những nhà ống kiểu thành phố. Họ không nuôi bò được, mà nuôi gà cũng không. Rẫy thì ở rất xa. Họ bảo không có gì để kiếm sống được cả. Việc tái định cư chưa có nơi nào làm được cả.

Việc đào tạo sử dụng lao động có kỹ thuật cho người dân tộc tại chỗ cũng chưa có nơi nào làm được. Về việc hoàn thổ, tức là khôi phục lại rừng thì có làm được đâu!

Tất cả những điều đó chúng tôi đã báo động từ 5,6 năm nước. Từ khi bắt đầu dự án bauxite, nhưng người ta vẫn cứ làm!

RFI: Trong báo cáo vừa qua, bộ Công thương còn đề nghị là từ chuyển từ làm thí điểm bauxite sang sản xuất nhôm. Theo ông, sản xuất

nhôm thì có tác động ra sao?NVNN: Nói như thế là nói bừa,

vô trách nhiệm! Điện ở đâu mà làm nhôm? Điện bây giờ đang thiếu như thế, mà như ta đã biết, cái khâu từ alumina làm ra nhôm là tốn điện rất nhiều. Với giá điện ở Việt Nam hiện nay thì không thể làm nhôm được. Làm alumina đã lỗ rồi. Trong khi đó nhu cầu tiêu thụ alumina và nhôm ở Việt Nam không có nhiều như thế. Bán ra ngoài thì chỉ có Trung Quốc mua thôi. Chưa nói đến đời sống xã hội bị xáo trộn, khiến văn hóa cũng bị đảo lộn.

Ấy là chưa nói đến mặt an ninh quốc phòng. Lao động của TQ, lao động không có tay nghề được đưa vào đấy, trong khi lao động của mình thì không sử dụng hết. Lao động nước ngoài tràn vào, thâm nhập vào trong đời sống người dân trong làng. Ở một vùng đất có tính chất chiến lược như Tây Nguyên, chưa biết nguy cơ lâu dài ra sao.

RFI: Tháng tư vừa qua, các nhà trí thức, các nhà khoa học, đã ra một thư ngỏ, mà ông tham gia ký tên, gởi chính phủ để yêu cầu dừng ngay các dự án khai thác bauxite Tây Nguyên. Chính phủ có đã hồi đáp thư ngỏ này chưa?

NVNN: Chúng tôi đã ra thư ngỏ vì thấy rằng, trước đây, khi có những phản biện như vậy, Bộ Chính trị đã quyết định chỉ làm thí điểm hai nhà máy và trên cơ sở kết luận về thí điểm đó mới quyết định có tiếp tục làm hay không.

Sau khi đã đi khảo sát hai nhà máy Tân Rai và Nhân Cơ, chúng tôi đã kiến nghị dừng xây nhà máy Nhân Cơ và chuẩn bị đóng cửa luôn nhà máy Tân Rai, tức là dừng toàn bộ các dự án bauxite TN. Nhưng cho tới nay, chúng tôi chưa hề nhận được phản hồi cho bất cứ kiến nghị nào, thậm chí không nhận được trả lời từ đơn vị chủ thầu là TKV.

RFI: Xin cám ơn NVNN..Tham nhũng ở Việt Nam đã trở

thành đại dịch không thuốc chữa. Lấy tiền ngân sách tức là tiền thuế của dân, vay vốn nước ngoài để đầu tư xây dựng và phát triển đất nước, vừa được tiếng thơm là làm đất nước thay đổi, nhưng cũng là cơ hội bằng vàng

để các quan chức rút ruột công trình bỏ túi riêng.

Nhưng ăn mà biết nhìn trước nhìn sau đã đành, đằng này đã ăn bẩn nhưng khi sản phẩm tạo ra có vấn đề thì "sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi".

Vụ đứt cầu treo ở Lai Châu gây thiệt mạng 9 người và hàng chục nguời bị thương là một tai nạn nghiêm trọng.

Thoạt đầu người ta đổ lỗi cho đoàn người đưa tang đông, đi không đều bước để xảy ra cộng hưởng tải trọng lên cầu. Nhưng cuối cùng, sau khi điều tra Bộ Giao thông Vận tải đã khẳng định, "việc chế tạo ắc neo tăng đơ có hai sai sót lớn là không đúng thiết kế và không tuân thủ quy trình kỹ thuật. Cụ thể, tiết diện ắc neo thực tế tại vị trí nhỏ nhất khoảng 25 cm2 chỉ bằng khoảng 50 % tiết diện chịu lực thiết kế; bề mặt lỗ ắc neo tăng đơ lồi lõm, biểu hiện không được gia công chế tạo đúng yêu cầu kỹ thuật, có khả năng khi chế tạo đã sử dụng biện pháp gia nhiệt thổi thủng chiều dày. Điều này sai với chỉ dẫn kỹ thuật trong hồ sơ thuyết minh thiết kế do Tư vấn thiết kế là Công ty tư vấn công nghiệp Lào Cai lập".

Biết rõ vậy mà sự việc cũng nhanh chóng chìm vào im lặng. Không thấy một ai chịu trách nhiệm, kỷ luật. Một sự vụ đáng ra phải được lập hồ sơ truy tố những người thiết kế, thi công. Nhưng rồi dân chúng chỉ kêu ca và tuyệt vọng, bởi vì quyền làm cho ra nhẽ không nằm trong tay họ.

Vào mùa mưa năm 2013, các nhà máy thủy điện miền Trung đã xả lũ, dân bị chết trôi hàng chục người. Đây là một tội ác. Nó không chỉ diễn ra vào năm nay mà trong những năm trước đều có tình trạng xả lũ bừa bãi để bảo vệ đập nước, làm chết người, phá huỷ hoa màu. Xả lũ đương nhiên phải có người thực hiện, theo lệnh của ai, vào thời điểm nào. Nếu điều tra đến nơi đến chốn sẽ không khó tìm ra thủ phạm.

Một bài viết trên "Baodatviet.vn" đã lên tiếng: “Bộ Công thương thay vì nhận lỗi lại loanh quanh phủ nhận, bênh vực thủy điện, Bộ Công thương phải chịu trách nhiệm, không thể đẩy trách nhiệm cho người dân”.

Và rốt cuộc người ta kết luận rằng, việc xả lũ đã làm đúng quy trình!

Đúng với cái quy trình gây ra cái chết cho hơn năm chục người, chưa kể các tổn thất vật chất khác! Mạng người dân lao động rẻ rúng như con vật.

Trên thế giới có nhiều công trình

Số 205 Trang 25

Page 26: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

thuỷ điện, nhưng không thấy đâu có nhiều vấn đề như ở Việt Nam, đặc biệt nhà máy thuỷ điện nào cũng tồn tại nguy cơ vỡ đập vào mùa mưa. Người ta đã làm gì với toàn bộ thiết kế, thi công? Hay cũng làm đúng "quy trình"?

Khắp nước Việt Nam, nhiều con đường cao tốc được xây dựng làm thay đổi bộ mặt đất nước, nhưng ngặt một nỗi giá thành thì cao ngất nhưng đưa vào sử dụng thì chỉ một thời gian ngắn đều bị lún, nứt thảm hại. Con đường cao tốc dài nhất Việt Nam, Nội Bài-Lào Cai, khánh thành chỉ sau hai ngày đã có đoạn nứt toác dài tới 70 mét. Chủ Nhiệm Văn Phòng Chính Phủ Nguyễn Văn Nên nói rằng vết nứt đó “không là một vấn đề lạ”! Mỉa mai quá, không có gì lạ thật!

Bộ Giao Thông Vận tải sau khi kiểm tra thì cho hay rằng, các khâu thiết kế, thi công đều thực hiện đúng quy trình! Đã đúng quy trình thì cho dù nứt, lún cũng chẳng có ai chịu trách nhiệm!

Lại còn vứt tiền vô tội vạ! Dự án Làng Văn hoá - Du lịch các dân tộc Việt Nam (Đồng Mô, Hà Nội) đầu tư hơn 3.200 tỷ, với hai đường lớn 6 làn ô tô, trải nhựa rộng thênh thang, nhưng hiện không một bóng người qua lại, nhà chờ xe, lan can ven đường hoen gỉ, xiêu vẹo, như một khu bỏ hoang. Thành phố Hà Nội từng tuyên truyền là "nơi tái hiện những giá trị văn hoá đặc sắc của 54 dân tộc Việt Nam để giới thiệu với nhân dân trong nước và bạn bè quốc tế, là điểm tham quan lý tưởng cho nhân dân trong nước cũng như khách du lịch quốc tế và là biểu tượng sinh động để các nước trên thế giới hiểu được chính sách dân tộc của Việt Nam"!

Trên Facebook, nhà văn Nguyễn Đình Bổn viết:

"Bất kỳ ai, nhìn thấy bức ảnh được chia sẻ trên facebook này đều cảm thấy phẫn nộ và bất lực. Người mẹ trẻ đi xe máy chở con, có vẻ như học mẫu giáo trở về nhà, trên con đường của một thành phố lớn nhất nước, thành phố được ngợi ca "văn minh hiện đại" đã gần như chìm trong dòng nước lũ. Một chiếc xe hơi trờ tới, dù bị ngã, hình như đang kẹt chân, nhưng người mẹ trẻ vẫn dùng một bàn tay để chặn đầu chiếc xe hơi, cố bảo vệ con mình, trong khi đó bàn tay bé bỏng của em bé, thảng thốt níu lưng áo mẹ khi cơ thể em gần như chìm sâu trong nước, trong sự tuyệt vọng!

Ai chịu trách nhiệm về vần đề này? Báo chí từng đăng tải những

ông quan đầu ngành ngành thoát nước đô thị nhận lương trên cả tỷ đồng/năm. Họ ngồi đó để làm gì và khi thành phố chìm sâu trong nước thì đổ thừa do mưa lớn hay triều cường? Ai là người chịu trách nhiệm khi chấp nhận xây dựng khu đô thị Phú Mỹ Hưng mà có nhiều kỹ sư và nhà khoa học từng phản biện, chỉ ra rằng làm như vậy chính là xây một con đê vĩ đại ngăn sự thoát nước về phía trũng của Sài Gòn? Và điều này đã trở thành nhãn tiền khi Sài Gòn mưa là ngập, mưa lớn là có "sóng bạc đầu" trên đường phố?"

Gần đây nhất, hôm 8 tháng 10, 2014,  đập chứa bùn đỏ của dự án bauxite Tân Rai bị vỡ, lượng bùn bị tràn ra ngoài và đổ xuống cuối hồ Cai Bảng ước khoảng 5.000 m3.

Ông Nguyễn Văn Ngữ, Giám đốc Sở Tài nguyên - Môi trường tỉnh Lâm Đồng, cho biết, không gây thiệt hại về người và thiết bị và mẫu nước tại hồ thải quặng bị vỡ với độ PH trung tính (6-7), không có hóa chất, không độc hại, không gây ảnh hưởng sinh thái trong lòng hồ và không gây thiệt hại đến vườn tược, hoa màu của người dân.

"Đây là bùn đất đỏ đã qua lắng rửa nên hoàn toàn không độc hại, không phải bùn đỏ đang trong quá trình khai thác", ông Ngữ nói.

Thế nhưng, ông Nguyễn Thành Sơn, người có nhiều gắn bó với dự án Bauxite Tây Nguyên, hiện là giám đốc quản lý dự án Than đồng bằng sông Hồng, lại nói khác:

"Ở dự án Tân Rai và Nhân Cơ đều có hai loại chất thải: chất thải của nhà máy alumina là bùn đỏ độc hại và nguy hiểm, chất thải của nhà máy tuyển quặng bauxite là “quặng đuôi” cũng độc hại, nhưng ít nguy hiểm hơn. Nếu ai đó khẳng định hồ thải quặng đuôi không nguy hại là không đúng. Bất cứ hồ (bãi) thải quặng đuôi nào cũng nguy hại, do có chứa rất nhiều khoáng vật của kim loại nặng và hợp chất hóa học khác nhau chưa được xử lý. về mặt lý thuyết, hồ thải quặng đuôi chỉ ít nguy hại hơn hồ thải bùn đỏ".

"Người dân “hoang mang” không đáng lo ngại bằng việc cách đây chưa đến một tháng, hội Khoa học công nghệ Mỏ của Tập đoàn Than (TKV) còn có văn bản báo cáo với Đảng, Chính phủ, và Quốc hội rằng: hồ bùn đỏ ở Tân Rai đều “trong tầm kiểm soát”.

"Đơn giản như hồ thải quặng đuôi mà còn bị vỡ, không kiểm soát được, thì ai dám tin rằng hồ bùn đỏ “trong tầm kiểm soát”! Chủ quan, và ấu trĩ

của Tập đoán Than là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng “đi vướng núi, về mắc sông” của cả hai dự án bauxite hiện nay", ông Sơn nói.

Dự án Khai thác bauxite Tây Nguyên đã gây ra nhiều ý kiến tranh cãi không những về việc sử dụng công nghệ Trung Quốc lạc hậu, mà còn vấn đề an ninh, quốc phòng, hiệu quả kinh tế, hậu quả xã hội và tác động đối với môi trường sinh thái.

Theo ước tính của một số chuyên gia, giá bán alumin FOB (tại cổng nhà máy) khoảng 340 USD/tấn trong khi giá thành sản xuấtlà 375 USD/tấn. Giá xuất khẩu alumin của Vinacomin tình từ bờ biển tối đa khoảng 345 USD/tấn. Nếu tính chi phí tiêu thụ (vận chuyển, bốc dỡ, hao hụt) khoảng 25 USD/tấn và thuế xuất khẩu 20%, mỗi tấn alumin sẽ lỗ khoảng 124 USD. Nếu được miễn cả thuế xuất khẩu thì mỗi tấn alumin sẽ lỗ ít nhất 55 USD, tức lỗ ít nhất 33 triệu USD mỗi năm.

Chỉ mỗi việc đào tài nguyên lên bán mà phải chịu lỗ lại gánh theo hậu quả môi trường do làm ăn tắc trách. Khi có lũ quét chưa biết sẽ ra sao. Nhưng "chủ trương lớn của Đảng" thì cứ làm, bởi vì có làm thì mới có "ăn'!

Khi đồng tiền chia chác đã nằm yên trong két hay ở các tài khoản nước ngoài, phủi tay, chạy trốn trách nhiệm và bao biện là nghề chuyên nghiệp của quan chức cộng sản Việt Nam. Một vài con thiêu thân hạng quèn như trong vụ PMU 18 hay Vinashine, Vinalines... mang ra xử chỉ là trò trình diễn mị dân, giả dối.

QUỐC HỘI, CHÍNH PHỦ VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM PHẢI

BẠCH HÓA MẬT NGHỊ THÀNH ĐÔ CHO

TOÀN DÂN VIỆT NAM

Số 205 Trang 26

Page 27: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Theo Báo Tuổi Trẻ, ngày 7-10, Tân Hoa xã của Trung Quốc đưa tin nước này đã xây xong đường băng dành cho máy bay quân sự trên đảo Phú Lâm.

Bàn đạp cho “Vạn lý trường thành trên biển”?

Đó là động thái mới nhất nằm trong một chuỗi những hành vi ngang ngược mang tính xâm lược, kéo dài công khai nhiều năm nay nhằm khẳng định cái mà TQ gọi là chủ quyền của mình ở Hoàng Sa của VN.

Với việc ồ ạt xây dựng những đảo đá nhân tạo, những sân bay quân sự, TQ đã đặt được bàn đạp để thôn tính khoảng 90% diện tích biển Đông theo mục tiêu “Đường chín đoạn”, “Vạn lý trường thành trên biển”.

Hoàn thành trước thời hạn “lộ trình của Hội nghị Thành Đô”?

Những người có trách nhiệm ở VN lâu nay không thể không biết hiểm họa và tiến độ của việc TQ xâm phạm lãnh hải lãnh thổ VN qua các phương tiện theo dõi hiện đại và mật độ dày đặc thông tin quốc tế cập nhật về vấn đề này.

Ngay từ 7-5-2014, Reuters đã công bố lời một quan chức ngành dầu khí TQ tiết lộ rằng quyết định của giới chức Bắc Kinh triển khai giàn khoan 981 là một quyết định chính trị chứ không phải thương mại. Đến lúc rút giàn khoan, Bắc Kinh có thể đã cải tạo xong phần nền trong kế hoạch biến đá thành đảo ở Trường Sa.

Khi Trung Quốc đã xây dựng được sân bay, cầu cảng cỡ lớn ở Trường Sa, mối nguy hiểm chiến lược về mặt quân sự - an ninh đối với Việt Nam đã thêm hiện thực hóa. Những đảo nhân tạo và công trình quân sự ở đây sẽ chặn yết hầu các tuyến chi viện từ đất liền ra đảo, đồng thời cắt tuyến đường chi viện của các bên liên quan cho lực lượng đồn trú chốt giữ các đảo, bãi đá ở Trường Sa. Khi đó, TQ sẽ hoàn

thành cơ bản “đường lưỡi bò”, thực hiện giấc mơ “Vạn lý trường thành TQ” trên biển Đông.

Ngày 12-6-2014, một chuyên gia của báo Giáo dục VN cũng đã cảnh báo: “Giàn khoan 981 là kế nghi binh, đảo hóa Gạc Ma mới uy hiếp ta thực sự.”

Trong khi đang xâm lược, TQ khinh miệt VN tới mức thậm chí không thèm che giấu. Báo mạng TQ China.com ngày 15-9-2014 cho biết, từ cuối năm 2013 đến nay chính phủ TQ đã đưa thiết bị và nhân lực đến bãi san hô Châu Viên (đá Châu Viên) thuộc quần đảo Trường Sa để xây dựng bãi đá này thành đảo nổi, nhằm biến nơi này thành hòn đảo lớn nhất nằm trong các đảo ở Trường Sa. Báo này còn nói rõ, việc hút cát dưới biển đắp lên bãi đá Châu Viên vẫn đang được tiến hành nhằm “mở rộng diện tích đất liền của Trung Quốc”.

Giáo sư Carl Thayer, thuộc Học viện Quốc phòng Úc nhận định đây là hành vi thay đổi hiện trạng trên biển Đông, nằm trong chiến lược chiếm đoạt chủ quyền VN của Trung Quốc. “Hành động đó chắc chắn sẽ khiến căng thẳng trên biển Đông tiếp tục leo thang”.

Chuyên gia Raul Pedrozo, cựu luật sư thuộc Bộ chỉ huy Thái Bình Dương của Mỹ, cũng cảnh báo việc Trung Quốc xây đảo nổi trên bãi Gạc Ma là nằm trong ý đồ xây một “Vạn lý trường thành” trên biển Đông nhằm chiếm đoạt hoàn toàn vùng biển này (Theo tạp chí National Interest của Mỹ). Và ông khẳng định: nghiên cứu kỹ lịch sử khu vực và luật pháp quốc tế cho thấy Trung Quốc không có bất cứ cơ sở gì để đòi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. “Xung đột trong khu vực sẽ khiến cả nền kinh tế thế giới bất ổn. Mỹ phải thể hiện rõ ràng và mạnh mẽ phản ứng chống lại Trung Quốc và khuyến khích các nước đồng minh hành động tương tự. Việt Nam nên tiếp

bước Philippin kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế” - luật sư Pedrozo kêu gọi. (Theo “Trung Quốc mở rộng Gạc Ma, thành vi thâm độc và nguy hiểm”, Tuổi Trẻ 12-9-2014)

Một điều không thể lý giải nổi là tại sao VN biết rõ việc TQ lâu nay đã công nhiên vận dụng những nguồn nhân tài vật lực khổng lồ để hoàn tất những công trình xâm lược lãnh thổ VN như đã nêu trên nhưng cho đến thời điểm này, từ phía nhà cầm quyền VN đã phản đối hết sức yếu ớt trên công luận.

Như chúng ta đã biết, để cứu VN thoát khỏi sự thôn tính của TQ, điều tối thiểu mà nhà cầm quyền VN phải làm là lên tiếng kiện TQ ra tòa án quốc tế, ngăn cản bằng mọi giá việc TQ xây dựng trái phép trên lãnh thổ VN, và đòi lại phần lãnh thổ lãnh hải đã bị xâm lấn, nhưng VN đã hầu như chỉ tập trung phản đối giàn khoan 981 một cách chậm chạp, không thỏa đáng, khi sức ép bất bình trong nước và quốc tế rộ lên và hoàn toàn không kiện TQ ra tòa.

Như vậy, rất khó có thể trách dư luận đã luôn đặt câu hỏi về việc có hay không sự “tiếp tay” cho TQ xâm lược VN. Có một số người còn cho rằng việc này đã nằm trong tiến độ thực hiện lộ trình “bán nước” giữa một số nhà cầm quyền VN và TQ, ngay từ Hội nghị Thành Đô?!

Số 205 Trang 27

Page 28: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Bây giờ thì tiếng kèn chiến thắng của TQ đã lại thêm một lần và sẽ còn liên tục réo vang trên lãnh thổ VN. Từ đây TQ có thể tiến tới cả vùng nhận diện phòng không trên biển Đông, lãnh thổ lãnh hải và không phận VN ngày càng bị xà xẻo, chưa kể còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới an ninh khu vực và quốc tế. Dẫu cho ngày 3-10-2014 Mỹ đã đồng ý nới bớt lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho VN, thì cũng đã quá muộn, “nước xa làm sao cứu được lửa gần”?

Rõ ràng đây là một thất bại lớn, đau thương cho VN. Mảnh đất cha ông đã giữ gìn bằng máu xương và nước mắt bao đời, nay bị rơi vào tay kẻ xâm lược một cách lãng xẹt, trong tình thế TQ “bất chiến tự nhiên thành”, chẳng khác gì “vào chốn không người”.

Và VN tuyên bố chiến thắng?Theo logic tối thiểu, với kỹ thuật

theo dõi hiện đại mà ngành an ninh quốc phòng VN đã được trang bị, cho đến ngày 6-10-2014, những người có trách nhiệm và nhà cầm quyền VN không thể không biết tường tận về việc những hòn đảo và sân bay quân sự TQ đã hoàn tất trên quần đảo thuộc chủ quyền VN.

Nhưng dư luận quá sốc, khi sự thể đang nước sôi lửa bỏng, thay vì phải thực thi những hành động cấp bách kèm theo những tuyên bố phản đối mạnh mẽ để cứu nước, giành lại lãnh thổ đã bị cướp bóc, thì trong cuộc gặp cử tri Hà Nội, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lại khẳng định: “...Trong giải quyết căng thẳng trên biển Đông thời gian qua, chúng ta đã giành được thắng lợi... Dư luận quốc tế đánh giá cao và rất hoan nghênh chúng ta trong ứng xử về vấn đề này. Ngay ở trong nước, tôi nghĩ bà con và tất cả các cấp, các ngành rất tán thành chủ trương của chúng ta về xử lý vấn đề biển Đông thời gian qua. Kiên quyết nhưng rất mềm mỏng và đạt được hiệu quả cao” - Tổng bí thư nhấn mạnh”. (theo Tuổi Trẻ, bài “Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng: Chúng ta đã giành được thắng lợi...” ngày 6-10-2014).

Về phía QH VN, phản ứng cũng hết sức “dịu dàng”, nếu không nói là thờ ơ mặc dù sự kiện này diễn ra ngay trong phiên họp UB Thường vụ QH. Một ngày sau tuyên bố của Tân Hoa xã về việc đã xây xong

đường bay quân sự trên đảo Phú Lâm, Chủ nhiệm VPQH Nguyễn Hạnh Phúc cho biết: đề xuất dự kiến đến 16h ngày 25-10-2014, QH dành một giờ để nghe CP báo cáo về tình hình biển Đông (theo Tuổi Trẻ, “Báo cáo QH việc TQ xây dựng đảo ở Trường Sa” 8-10-2014). (Nghĩa là 8 ngày sau mới nghe báo cáo và chưa biết bao giờ mới lên tiếng phản đối hoặc hành động!).

Đảng và QH đã dịu dàng khác thường thế, lại thêm về phía CP, người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN, cũng chỉ lên tiếng nhân tiện trong cuộc họp báo thường kỳ, tận hai ngày sau khi TQ tuyên bố xây xong sân bay quân sự. Ông Lê Hải Bình nói rằng hành động nêu trên của TQ là “vô giá trị”, “yêu cầu TQ không để tái diễn những hành động sai trái tương tự, đóng góp thiết thực vào việc phát triển quan hệ hữu nghị và hợp tác giữa VN và TQ...”.

Xem những phản ứng như trên, người có lý trí bình thường không thể không liên tưởng đến chuyện ngược đời:

Chủ nhà dịu dàng ngồi lặng ngắm kẻ cướp vừa xông vào chửi bới vừa vơ vét của cải mang đi, lại còn xẻo mất đất đai nhà cửa, xây lô

cốt chiếm đóng. Đợi khi kẻ cướp nói rằng tao đã cướp xong nhà mày rồi đó, chủ nhà liền vui sướng tuyên bố: ta đã chiến thắng!

Vâng, có thể TQ và một số người trong nhà cầm quyền VN đã

chiến thắng. Chỉ có nhân dân VN nghẹn ngào thất thủ trên mảnh đất hình chữ S chồng chất đớn đau nhục nhã này mà thôi thì mỗi thời điểm khác nhau cũng hoàn toàn toàn khác nhau.”

Theo Báo cáo triển vọng hệ thống NH năm 2014 của hãng đánh giá xếp hạng tín nhiệm Moody’s thì nợ xấu của NH Việt nam ở mức khoảng 15% tương đương 350.000 tỷ đồng.

Ngày 1-10-2014, tại cuộc họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội khi nói về phương hướng giải quyết nợ xấu, Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của Quốc hội Phan Trung Lý phát biểu cho rằng “Tôi thấy ở Hàn Quốc người ta coi nợ xấu là của toàn xã hội, nên kêu gọi người dân đóng góp tiền, vàng để giải quyết nợ xấu. Chúng ta có học tập được không?”.

Bình luận về phát biểu này, ông Đinh Quang Tuyến một nhà hoạt động xã hội thấy rằng, nợ xấu là do lỗi của chính quyền cùng các doanh nghiệp gây ra thì chính quyền tự chịu trách nhiệm giải quyết, liên quan gì đến dân!

Từ Sài gòn, ông Đinh Quang Tuyến nói: “Khi chính sách của

Số 205 Trang

Vừa qua Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của Quốc hội Phan Trung Lý cho rằng nên kêu gọi người dân đóng góp tiền, vàng để giải quyết nợ xấu cho nhà nước. Dư luận xã hội nói gì về phát biểu này?

Nợ xấu đã và đang tác động tiêu cực đến việc lưu thông dòng vốn vào nền kinh tế và tính an toàn, hiệu quả kinh doanh của chính các ngân hàng ở VN.

Đánh giá chung về tình hình nợ xấu của VN hiện nay, TS. Ngô Trí Long nhận định:

“Nợ xấu của Việt Nam có rất nhiều cái đáng bàn. Và thực chất là cục máu đông này cũng chưa được giải quyết đến nơi đến chốn. Nếu không giải quyết được vấn đề này thì tăng trưởng tín dụng phục vụ cho sản xuất sẽ rất khó khăn. Thực tế số liệu này thì cũng có nhiều nguồn tin khác nhau, ngay bản thân Ngân hàng, cơ quan chính phát ngôn ra cái thông tin về nợ xấu thì mỗi thời điểm khác nhau cũng hoàn toàn toàn khác nhau.”

28

Page 29: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Chính phủ đưa ra mà nhân dân không đồng tình, họ biểu tình phản đối thì Chính phủ nói rằng đây là việc của Chính phủ, rồi bắt bỏ tù những ai lên tiếng phản đối. Vậy tại sao bây giờ lại bảo dân nên trả? Anh không cho dân tham gia góp ý, giờ anh làm mất tiền anh lại bắt dân trả, nghe nó kỳ cục lắm vì nó không công bằng. Do vậy tôi cực lực phản đối cái ý tưởng này.”

Nhà báo Vũ Quốc Ngữ một nhà hoạt động xã hội ở Hà Nội cũng không đồng ý với ý kiến của ông Phan Trung Lý:

“Tôi phản đối chủ trương kêu gọi người dân giúp chính phủ giải quyết nợ xấu vì tôi nghĩ người dân không chịu trách nhiệm về những khoản nợ xấu này. Hiện tại cái sưu thuế, các mức đóng góp và chi phí dịch vụ công của người dân đã quá cao rồi, cho nên người dân không thể gánh những cái hậu quả không do mình gây ra. Ngày xưa cũng đã có tuần lễ Vàng, nhân dân đã đóng góp cho chính quyền này, nhưng tôi nghĩ người dân bây giờ họ không còn ngây thơ nữa, vì lịch sử đã cho họ biết rằng ở chế độ này không có gì là tự nguyện, tất cả là bắt buộc hết.”

Trong bài "Câu hỏi của bác Phan Trung Lý có lẽ không ổn!" trên báo Dân trí có đoạn viết: "Họ làm ăn, quản lý kém cỏi, tham ô, tham nhũng… thì họ phải chịu chứ sao lại kêu gọi người dân “đóng góp” trả nợ thay cho họ? Nói trắng ra, họ tham ô, tham nhũng, kém cỏi… để lại khối nợ xấu không lồ thì họ phải chịu, sao lại kêu gọi người dân “đóng góp” thay cho họ? Khi ngành ngân hàng có mức thu nhập cũng “khủng khiếp”, hỏi họ đã chia sẻ gì cho người dân hay họ chỉ chăm chăm tăng lãi suất để hưởng lợi nhuận cho ngành mình, cho bản thân mình? Thế nhưng với những gì đã diễn ra, lại kêu gọi người dân “đóng góp” quả là rất phi lý."

Khi dân không còn tin nhà nước

Khi được hỏi ý kiến về chuyện trong quá khứ, chính quyền dưới thời ông Hồ Chí Minh đã từng nhận

được sự ủng hộ của người dân trong Tuần lễ Vàng, ông Đinh Quang Tuyến cho biết:

“Vấn đề này trên thực tế người ủng hộ nhiều nhất đã bị bắn trước tiên, cho nên bây giờ dân có tiền thì ông cố nội họ cũng không dám đưa tiền cho nhà nước này nữa. Bây giờ tôi đưa tiền cho ông, xong ông mang tôi ra bắn thì sao? Cái cách hành xử của các ông như vậy, cho nên bây giờ tôi có tiền tôi cũng không đưa cho ông nữa. Thế là chắc cú, chắc ăn!”

Đối với so sánh mà ông Phan Trung Lý đưa ra về việc dân chúng Hàn Quốc đã từng giúp chính quyền của họ trong việc giải quyết nợ xấu, ông Vũ Quốc Ngữ nhận định rằng Hàn Quốc là một xã hội minh bạch, đặc biệt là lĩnh vực kinh tế tài chính, ngân hàng. Họ có thể cũng có tham nhũng nhưng hình như không có những vụ tham ô, tham nhũng, thất thoát với số tiền cả nghìn tỉ đồng như ở Việt Nam và hệ thống ngân hàng Hàn Quốc có lẽ cũng không có cái gọi là “lợi ích nhóm”…

Ông Vũ Quốc Ngữ trình bày: “Hàn Quốc dù sao họ cũng trải qua thời gian là một chế độ Dân chủ, cho nên những lỗi như nợ xấu là do một

nguyên nhân khách quan nào đó, chứ không hẳn là do họ quản lý yếu kém. Còn ở VN thì bên ngoài họ cứ nói là chế độ của dân, do dân, vì dân nhưng tôi thấy là họ chưa làm được cái gì để chứng minh điều đó. Chuyện phát sinh nợ xấu của VN tôi nghĩ là do nguyên nhân chủ quan của các ngân hàng, các doanh nghiệp, thậm chí là do chính sách vĩ mô của Chính phủ chứ không phải do người dân gây ra. Cho nên không thể áp dụng như Hàn Quốc, vì Hàn quốc và VN có hai chế độ chính trị hoàn toàn khác nhau ”

Ông Đinh Quang Tuyến thấy rằng giải quyết nợ xấu là vấn đề cần

thiết, người dân sẵn sàng giúp nhà nước giải quyết tình trạng này nếu chính quyền biết coi trọng ý kiến của người dân.

Ông Đinh Quang Tuyến nói: “Nợ thì cũng nợ rồi, dân có phản đối thì nhà nước vẫn cứ nợ, vấn đề là giải quyết được cái nợ đó sao cho nó phải đạo. Thế thì tôi có một kiến nghị tạo lối thoát cho Chính phủ, đó là nếu Chính phủ bế tắc không trả nổi thì Chính phủ phải trả lại quyền cho nhân dân. Bây giờ cái gợi ý của tôi là: Chính phủ thông báo chuyển trả quyền lực cho nhân dân thông qua sự hỗ trợ của Liên Hiệp quốc. Khi Liên Hợp quốc họ vào chứng nhận sự chuyển giao quyền lực và  tổ chức bầu cử tự do, công bằng trên cơ sở đảng CSVN từ bỏ độc quyền chính trị. Một khi mình thể hiện thiện chí thì là lúc Liên Hợp quốc họ sẽ có thể giúp VN tái vay nợ hoặc giãn nợ”

“Nâng thuyền cũng là Dân, lật thuyền cũng là Dân”, một chính quyền thực sự của dân, do nhân dân bầu ra và hành động với mục tiêu cao cả nhất là vì hạnh phúc của toàn dân thì không có bất kỳ trở ngại nào mà nó không có thể vượt qua. Khi ấy vấn đề nợ xấu chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên trong thực tế, những Đại

biểu Quốc hội như ông Phan Trung Lý là người của Đảng cử ra nên ý kiến đề xuất của ông ngược hẳn với suy nghĩ của người dân như ông Đinh Quang Tuyến và Vũ Quốc Ngữ.

Doanh nhân là ai?Việt Nam hiện nay có Ngày Doanh

nhân là ngày 13/10. Sắp tới, sẽ có các hội nghị đình đám đủ cấp từ chính phủ trở xuống các tỉnh thành – rất "quan tâm" đến các doanh nhân, nhưng tôi vẫn phải đưa ra câu hỏi đó, và tự tìm câu trả lời. Tôi nghiêm túc suy nghĩ, tìm hiểu, học hỏi và thực hành làm doanh nhân, kể cả đi dạy những bạn trẻ muốn trở thành doanh nhân làm kinh doanh, từ khoảng hơn

Số 205 Trang 29

Page 30: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

hai chục năm nay…, nên tôi mạn phép tự cho mình có chút "thẩm quyền" chia sẻ về đề tài hot này, ít ra hot trong vài ngày tới.

Vậy nên bắt đầu từ khái niệm Doanh nhân, entrepreneur, trong nền kinh tế định hướng XHCN này, là ai? Đầu tiên, phải khẳng định trong nền kinh tế XHCN của VN với cơ sở phủ nhận tư hữu (trước 1990) thì không có doanh nhân, vì doanh nhân là người kinh doanh và sống bằng vốn và năng lực của mình để sáng tạo ra các giá trị mới lớn hơn và hưởng lợi từ đó, tự chịu trách nhiệm và hưởng thành quả công việc của mình trong điều kiện thị trường canh tranh bình đẳng… 

Vậy các (ba) đặc điểm phải có để có các doanh nhân là: 1) Kinh doanh bằng vốn của mình để hưởng lợi từ đó; 2) Sáng tạo và chấp nhận rủi ro cùng mọi thành quả/hậu quả từ hoạt động của mình; và 3) Kinh doanh theo pháp luật và cạnh tranh bình đẳng… Từ ba điều kiện trên tạo ra đặc trưng thứ tư của một doanh nhân đích thực: Chịu gian khó trước để khởi nghiệp kinh doanh đến thành công và hưởng thành quả sau. Nói cách khác, với bốn đặc điểm trên, doanh nhân là những người tự làm chủ công việc và cuộc sống của mình, tạo việc làm cho người khác và là nhóm đóng góp nhiều giá trị vật chất/tinh thần cho xã hội, rất cần thiết cho xã hội phát triển nên 

Với định nghĩa trên thì câu hỏi đầu bài của tôi không dễ tìm ra trả lời… Tìm đâu ra doanh nhân ở VN bây giờ?!

Đi tìm Doanh nhân ở Việt Nam trong nền kinh tế "định hướng"

Đầu tiên mọi kẻ làm việc trong các doanh nghiệp nhà nước đều không phải là những doanh nhân, mà chỉ là những kẻ làm thuê (làm công ăn lương) cho đảng, chính quyền; họ không góp vốn của mình vào doanh nghiệp họ làm việc lẫn "lãnh đạo" và hưởng lợi từ kết quả cuối cùng, họ không chịu trách nhiệm rủi ro kinh doanh (vì họ làm "nhiệm vụ" theo lãnh đạo "định hướng" của đảng nên đảng "chịu"), họ cũng chẳng kinh doanh theo cạnh tranh bình đẳng vì họ có quyền "chủ đạo" đảng cho và chỉ ra sức khai thác điều đó, đòi hỏi điều đó để kinh doanh... Tóm lại, "doanh nhân nhà nước" không có bất kỳ tố chất nào trong bốn tố chất phải có của một doanh nhân.

Nhưng họ đang được đảng, xã hội gọi là những doanh nhân, thậm chí hàng năm còn trao các doanh hiệu "Doanh nhân thành đạt", "Doanh

nhân tiêu biểu"… rất hoành tráng. Đó là do đảng đã tiếm danh, chiếm danh, đánh tráo khái niệm doanh nhân, rằng cứ ai làm sếp các doanh nghiệp bất kỳ đều là doanh nhân, khiến toàn xã hội cũng ngộ nhận theo đó (vì xã hội VN trước đó chưa kịp định hình khái niệm và hình mẫu doanh nhân đích thực). Cách doanh nhân đích thực của VN xuất hiện trước đó từ thời Pháp (như Bạch Thái Bưởi…, tạo nên giới tư bản dân tộc Việt mong manh non trẻ đầu đến giữa thế kỷ 20 đã bị CSVN diệt tận gốc sau 1954, 1975 qua "cải tạo công thương", "đánh tư sản" hết rồi…)

Ví dụ 1: Liệu những Phạm Thanh Bình, những Dương Chí Dũng… có phải là doanh nhân? Chắc chắn là không! Thế mà, vào thời của họ, họ đã nhận vô số danh hiệu "Doanh nhân tiêu biểu"! Liệu ông Lê Kiến Thành người thành lập Techombank và nhiều công ty khác có phải là doanh nhân? Theo tôi, cũng là không…

Lực lượng doanh nhân trong thành phần kinh tế thứ hai ở VN (sau kinh tế nhà nước) là từ những người làm việc, lãnh đạo trong các doanh nghiệp FDI hay liên doanh. Họ có phải doanh nhân không? Theo định nghĩa trên thì hầu như là không. Những ông chủ, doanh nhân đích thực từ nước ngoài vào VN làm việc rất ít và chỉ trong giai đoạn đầu thành lập cơ sở, và chỉ với doanh nghiệp nhỏ, rất nhỏ. Còn những người hiện đang làm trong các doanh nghiệp FDI hầu hết là người làm thuê, từ các giám đốc CEO nước ngoài đến các cán bộ nhân viên Việt… Họ vẫn chỉ mang vào thị trường VN văn hóa và con người đi làm thuê; dù "cao cấp", văn minh hơn văn hóa kinh doanh của người Việt, họ vẫn không phải doanh nhân…

Một số doanh nhân nước ngoài hay cả Việt kiều muốn vào/về VN kinh doanh với tinh thần doanh nhân đích thực (như bác Alan Phan) – vì họ vốn là doanh nhân đích thực ở nơi khác rồi, nhưng sau một thời gian trong môi trường kinh doanh VN họ không được kinh doanh và cạnh tranh bình đẳng, họ không được là doanh nhân, và không được kinh doanh chỉ theo luật, nên phải "thích ứng" hoặc rút lui. Với những kẻ ở lại "thích ứng", họ không còn là doanh nhân nữa, họ đành chụp giật và mafia, đi đêm như các "doanh nhân" khác, để tồn tại ở đây, nhiều khi "thích ứng" làm họ dễ và nhanh kiếm tiền hơn, lại chả phải trả giá gì… Thế là coi như thành phần kinh tế nước ngoài ở VN cũng chẳng

có doanh nhân, vì họ không còn tố chất doanh nhân nữa…

Ví dụ 2: Liệu những doanh nhân Nhật bản hối lộ các đối tác VN trong các dự án ODA/JICA ở VN có phải là những doanh nhân? Không.

Thành phần kinh tế tư nhân là đông đảo nhất, phức tạp hơn, nhưng may ra có thể tìm ra doanh nhân trong đó chăng? Cũng tạm chia thành hai nhóm nhỏ: những chủ doanh nghiệp tư nhân (Cty TnHH, Cty CP, DNTN, hộ KT gia đình…) đã "thành đạt", thành danh; những người đang vật lộn kinh doanh (chủ DNVVN);

Nhóm đầu là nhóm đại gia, chia làm hai nhóm nhỏ hơn tùy thuộc cách họ đã vươn lên thành "đại gia". Đa số họ vươn lên bằng quan hệ cấu kết với quan chức nhà nước và các "doanh nhân" tiếm danh, giả hiệu của đảng, trục lợi từ tham nhũng rồi rửa tiền thành của riêng và thành "đại gia". Vì thế, đa số này hiện nay dù rất giàu có rồi nhưng vẫn tiếp tục "kinh doanh" theo cách cũ – làm sân sau cho quan chức của đảng và chính quyền, của DNNN để đục khoét chia nhau và giàu lên mãi, nên họ chưa bao giờ là và không hề là Doanh nhân. Thiểu số trong các "doanh nhân thành đạt" của VN là những người đi lên bằng nội lực và sáng tạo của mình, nhưng rồi khi đạt đến ngưỡng "đại gia" họ phải đối diện quyết định khó khăn: kinh doanh theo cách chụp giật, rửa tiền, làm sân sau cho quan chức tham nhũng hay để sẽ bị họ "làm thịt"/ hành đến chết vì cứ dám kinh doanh như một doanh nhân đích thực? Họ hầu hết đã chọn giải pháp "thích ứng" để tồn tại. Hầu hết, là vì tôi hy vọng vẫn còn có những đại gia ở VN chấp nhận không kinh doanh bẩn cùng với thể chế này, còn mấy chục năm nay tôi chưa thấy ai là doanh nhân đích thực cả…!

Ví dụ 3: Liệu những Trầm Bê, Đoàn Nguyên Đức, v.v. và v.v… có phải là doanh nhân? Theo tôi là không! Đại gia, đúng thế, vì lắm tiền, nhưng doanh nhân? Không phải… Thậm chí, con rể thủ tướng đang kinh doanh McDonals có phải doanh nhân? Cũng không!

Nhóm thứ hai là các doanh nhân trẻ - 40 đổ lại, đa số họ đã "hiểu ra" qua thực tế kinh doanh ở VN này, và ra sức chọn/tìm con đường kết thân với thế lực mafia/tham nhũng đỏ để đổ bô cho chúng hòng "kinh doanh" đi lên thành đại gia bằng mọi giá. Giấc mộng doanh nhân vốn mập mờ không rõ doanh nhân đích thực là ai (vì cả xã hội có ai biết, ai quan tâm đâu – ngoài việc doanh nhân là kẻ

Số 205 Trang 30

Page 31: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

lắm tiền…) của họ đã tan biến trước khi họ hiểu doanh nhân là ai… Chỉ có một số rất ít doanh nhân trẻ có tố chất doanh nhân và vẫn còn muốn trở thành doanh nhân đích thực, nhưng thời thế, môi trường kinh doanh không ủng hộ họ. Họ không có hình mẫu đàn anh doanh nhân đích thực để noi theo ngoài những doanh nhân tiếm danh của đảng hay các "doanh nhân đại gia" đã mất hết tố chất ban đầu… Họ không có môi trường kinh doanh cạnh tranh lành mạnh để thi thố tài năng ngoài những lừa đảo chụp giật và cướp bóc nhau công khai giữa các "doanh nhân" định hướng… Họ không có luật chơi rõ ràng để theo, không có chính sách nào ủng hộ họ giúp họ khởi nghiệp hay phát triển kinh doanh hay bảo vệ họ, ngoài một rừng luật và bộ máy quản lý kinh tế của nhà nước chỉ như những cỗ máy chém khổng lồ luôn luôn sẵn sàng "làm thịt" họ… Và nhất là họ lại hiểu sai, họ không hề được ai truyền dạy khái niệm và tinh thần doanh nhân, cả trong gia đình, nhà trường, xã hội và thực tế kinh doanh. Thay vào đó tất cả đều dồn ép họ hãy bỏ ước mơ hão huyền mà trở thành doanh nhân "thực dụng, thức thời, như mọi người, thích ứng…" thì mới thành công. Cả dân tộc nhai nhải câu nói của Ngô Thì Nhậm: "Thời thế thế thời phải thế" và tin là mình sáng suốt. Thế cho nên, cơ may để các chủ DNVVN trẻ trở thành doanh nhất rất nhỏ nhoi, vì họ không là doanh nhân từ bên trong (tâm thức), từ trước khi "vào trận"… kinh doanh rồi.

Ví dụ 4: Tôi có rất nhiều học trò đang khởi nghiệp kinh doanh để trở thành những doanh nhân. Có một cậu bé sinh 1986 lúc đầu kiên quyết khởi nghiệp theo đúng tinh thần và đam mê doanh nhân, nhưng vẫn thất bại. Tôi khuyên đừng nản, hãy làm tiếp như thế nhưng rút kinh nghiệm. Cậu không dám và chọn hướng kinh doanh của ba mình mà cậu từng tâm sự là "rất ghét vì ổng tham nhũng nên có nhiều tiền, khi thường má và các con", và nhận tiền tỷ của ba để mua xe, mua nhà mở văn phong công ty trên thành phố… (ba cậu đó chỉ là quan cấp sở quản lý văn hóa ở tỉnh lẻ miền Trung). Khi thấy cậu lái xe và nói về các mối làm ăn của ba (như sắp trúng thầu xây chùa quốc doanh lớn…), tôi không thấy trong cậu một doanh nhân trẻ nữa, cậu cũng chẳng còn là doanh nhân tiềm năng trong mắt tôi…

Như vậy, trong số tất cả những người đang làm kinh doanh ở VN hôm nay, hầu như chúng ta không tìm

thấy các doanh nhân đích thực (theo định nghĩa Doanh nhân) đâu cả! May ra có chăng là một số ít bạn trẻ có tinh thần kinh doanh và đang bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh thành công ở phạm vi rất nhỏ và ngắn hạn, và hy vọng họ mở rộng và kéo dài được việc kinh doanh bằng tài năng và bản lĩnh mà không dựa vào hay khuất phục các thế lực tham nhũng đang ngự trị, thì họ mới trở thành doanh nhân đích thực… trong tương lai.

Tại sao VN vắng bóng Doanh nhân và tinh thần kinh doanh?

Như vậy, ai đó là doanh nhân hay không không phải do họ có bao nhiêu tiền và là giám đốc doanh nghiệp, mà là họ đã có tài sản đó bằng cách nào, họ sống có đúng tinh thần hay/và cách sống của doanh nhân hay không? Ở VN, người ta có những tài sản kếch xù không cần phải tuân theo và có tinh thần doanh nhân, tinh thần kinh doanh, nên tuyệt đại đa số người giàu nhờ kinh doanh vẫn không phải doanh nhân.

Có thể nói, cả nền kinh tế VN hiện nay vắng bóng doanh nhân, là vì nó vắng bóng tinh thần doanh nhân, tinh thần kinh doanh đích thực. Tinh thần đó là gì và ở đâu ra?

Tinh thần đó là của doanh nhân. Mà doanh nhân chỉ thực sự hình thành qua nhiều thế hệ trong nền kinh tế thị trường tự do và trong xã hội dân chủ khi mọi con người có mọi quyền bình đẳng, và một quyền cơ bản nhất trong đó là quyền kinh doanh, quyền mưu cầu hạnh phúc. 

Việt Nam không có thị trường tự do kinh doanh bình đẳng, cũng chẳng có xã hội dân chủ, nơi ai nấy có đầy đủ quyền Con người, trong đó có quyền kinh doanh, mà lại có một thị trường quái thai và xã hội phản dân chủ chà đạp lên quyền con người, nên VN không có doanh nhân, xã hội cũng không có tinh thần kinh doanh đích thực. 

Không phải cứ ở đâu "cho lập" doanh nghiệp tư nhân, "cho phép" người dân kinh doanh là các doanh nhân xuất hiện. Bản thân việc "cho lập" và "cho phép" kinh doanh đã là phản tinh thần kinh doanh, vì đó là những quyền kinh doanh tự thân của Con người sinh ra ai cũng có rồi. Vì thế, việc "cho lập" rồi "cho phép", rồi "định hướng" kinh doanh ở VN như mấy chục năm qua chỉ tạo nên những doanh nhân quái thai chỉ lo làm giàu có cho mình và bè lũ của mình bằng cách phá hoại thịnh vượng chung của cả xã hội, đất nước, dân tộc.

Tương lai nào cho Doanh nhân VN?

Tôi thỉnh thoảng có đi giảng cho các bạn trẻ ở các trung tâm và các trường đại học về kinh doanh lẫn khởi nghiệp và để ý, so với 5-10 năm trước, khi đang hình thành một lớp doanh nhân mới "không ra doanh nhân" do mở cửa kinh tế, bây giờ các bạn trẻ không dám liều lĩnh ra khởi nghiệp kinh doanh nữa, dù liều và dám chấp nhận rủi ro là ưu thế của lớp trẻ. Thay vào đó, họ chỉ muốn "chạy", "xin", "thi", "tuyển"… vào các doanh nghiệp, cơ quan nhà nước để có "màu" - nếu họ không vượt qua phỏng vấn vào các doanh nghiệp nước ngoài. Chưa bắt đầu, họ đã sẵn sàng "thích ứng" với nền kinh tế tham nhũng rồi. Họ tin muốn khởi nghiệp kinh doanh thành công, ai cũng phải và nhất định phải dựa vào ô dù, vào lợi thế thân quen quan chức, và nhất định phải có vốn lớn… Đơn giản vì họ không được ai ở đâu dạy chút nào về bản chất tinh thần kinh doanh, về doanh nhân và doanh nghiệp, trong khi nhìn ngoài đời họ chỉ thấy các loại "doanh nhân không phải doanh nhân" như tôi chỉ ra trên…

Một số ít bạn trẻ được may mắn học kinh doanh ở nước ngoài thì nếu có về nước cũng chỉ lo xin làm cho các công ty ngoại hay các công ty lớn trong nước – tức là chấp nhận ngay cuộc đời đi làm thuê vốn không phải tinh thần doanh nhân là tự làm chủ… Đa số các bạn học trong nước thì dù có đam mê kinh doanh nhưng không có môi trường thuận lợi nên sau vài lần khởi nghiệp sai và thất bại thì đầu hàng luôn. Có nhiều bạn trẻ kết hợp được đam mê kinh doanh với vốn liếng và điều kiện gia đình, nhưng nếu đó không phải gia đình kinh doanh thì họ sẽ rơi vào vết xe đổ của những đồng vốn làm ra không từ kinh doanh mà họ thừa hưởng, tức là họ sẽ kinh doanh không theo tinh thần doanh nhân được. Có một qui luật của tâm thức tài chính thế này: khi bạn thừa hưởng/thừa kế một đồng vốn/tài sản từ ai đó, thì thường là bạn thừa kế luôn cả cách đồng vốn/tài sản đó được làm ra…

Tóm lại, tương lai mà một thế hệ doanh nhân đích thực sẽ hình thành và phát triển ở VN là rất mù mịt. Bởi vì, doanh nhân đích thực chỉ sinh ra trong môi trường kinh doanh tự do bình đẳng hoàn toàn (thị trường tự do), và trong xã hội mọi công dân, tổ chức đều có quyền kinh doanh như nhau (xã hội dân chủ), thì hai thứ đó không biết bao giờ mới có? Có hai thứ đó rồi – xã hội dân chủ và thị trường tự do – tầng lớp doanh nhân đích thực mới xuất hiện và hình thành

Số 205 Trang 31

Page 32: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

đội ngũ chính danh của họ.Còn bây giờ, các hội doanh

nghiệp, hội doanh nhân và ngày Doanh nhân ư? Trong nền kinh tế "định hướng" này ư?! Tất cả những thứ đó chả có gì liên quan đến tinh thần kinh doanh và doanh nhân đích thực cả. Tất cả đều là ngộ nhận, là tiếm danh, là đánh tráo khái niệm, là lừa đảo… trên qui mô toàn xã hội, với cái giá phải trả là cả nền kinh tế bị phá nát và cơ hội vươn lên về kinh tế từ đáy sâu của dân tộc ta (vốn đã rất nghèo khó và kém kinh doanh vì thiếu tố chất dân chủ so với đại đa số dân tộc khác rồi) – bị cướp mất…

Kinh doanh cần Dân chủ. Kinh doanh cần Tự do. Kinh doanh cần Con người kinh doanh – những Doanh nhân. Mọi phương án khác kiểu "định hướng" chỉ là những kẻ cắp, kẻ cướp trá hình, bằng bạo lực, bằng "luật pháp", giữa các "công đường"... 

Thế cho nên, để các con cháu tôi có thể trở thành Doanh nhân đích thực nếu chúng muốn, hôm nay tôi phải là người đấu tranh cho xã hội được dân chủ đã. Có dân chủ, đất nước sẽ có thị trường tự do. Song song với việc đấu tranh dân chủ, tôi dạy các con cháu mình hãy kinh doanh như một doanh nhân, từ trong gia đình nhỏ của mình.

Phan Châu Thànhdanlambaovn.blogspot.com

Báo chí trong nước đưa tin Hà Nội long trọng kỷ niệm 60 năm “Ngày Giải phóng Thủ đô” 10-10-195410-10-2014. Một lễ kỷ niệm hoành tráng tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia với hơn 3500 quan chức đại biểu tham dự, nhiều hoạt động văn hóa xã hội, ca nhạc chào mừng, cờ hoa biểu ngữ trang trí khắp các tuyến đường… Và hoạt động bắn pháo hoa tưng bừng tại 30 điểm.

Một bài báo trên VTC News (“Nếu chim hòa bình không bay được thì dân thông cảm”) đã hé lộ kinh phí Hà Nội phải bỏ ra cho ngày lễ này là 800 tỷ đồng Việt Nam (gần 38 triệu USD). Riêng việc bắn pháo hoa khoảng 30 tỷ đồng Việt Nam (khoảng hơn 1, 4 triệu USD).

Đã có nhiều lời chỉ trích, kể cả thư kiến nghị của một số người dân yêu cầu Hà Nội hủy bỏ bắn pháo hoa tại 30 điểm vì quá lãng phí, nhưng rồi những người lãnh đạo nhà nước cộng sản nói chung và Hà Nội nói riêng vẫn tiến hành. Một số blogger bình luận: Đúng là nhà nghèo chơi hoang! Lấp lánh rực rỡ chừng mươi, mười lăm phút mà bay

vèo 30 tỷ lên trời, tiền thuế mồ hôi nước mắt của người dân.

Trước đó, lãnh đạo Hà Nội đã lên tiếng cải chính về việc hủy bỏ bắn pháo hoa. Thế đấy. Pháo hoa đã mua rồi, tiền “phần trăm” cũng đã bỏ trong túi ai đó rồi, hủy làm sao được! Ở xứ này ý kiến, nguyện vọng của người dân là cái gì, như

muỗi vo ve một lúc rồi hết, chưa kể, quan chức chính khách Việt có mấy khi đọc báo “lề trái”, thế là khỏi phải nghe thấy cái gì cả.

Mà đã thấm tháp gì so với hồi kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội, phóng tay đến 94 ngàn tỷ đồng Việt Nam tức khoảng 4, 7 tỷ USD thời điểm đó. Dư luận rồi các đại biểu quốc hội đã từng chất vấn Bộ trưởng Bộ Tài chính và những người có trách nhiệm, nhưng cũng chẳng hề có được con số cụ thể, minh bạch, rồi khi đại lễ qua đi, mọi người cũng quên.

Đó là chưa nói, nhiều công trình được gấp rút xây dựng chào mừng nhân dịp 1000 năm đó bây giờ nhìn lại đã bị xuống cấp hư hại do làm ẩu, làm gấp ra sao.

Đã thành cái lệ ở xứ Việt ta, cứ mỗi khi có dịp là phải tổ chức cho thật to, thật hoành tráng, vẽ ra đủ thứ để có cớ chi tiền ngân sách, có cớ chia nhau bỏ túi. Hết kỷ niệm mấy chục năm ngày Quốc khánh 2 tháng Chín, lại mấy chục năm ngày thống nhất đất nước 30 tháng Tư, rồi kỷ niệm Chiến thắng Điện Biên Phủ, rồi trận Điện Biên Phủ trên không….

Chỉ có chiến tranh biên giới phía Bắc với Trung Cộng hay ngày mất Hoàng Sa, Trường Sa, cuộc chiến với Khơ-me Đỏ là không thấy kỷ niệm, trái lại còn cố quên đi như hoàn toàn không có. Mãi sau này internet, báo chí “lề trái” phát triển, nhà cầm quyền biết có giấu cũng không được, mới thi thoảng cho nhắc đến mà thôi.

Trong cái sự tổ chức ăn mừng những “chiến thắng trong quá khứ” ấy, ngoài cái lý do mà ai cũng biết là để tiêu tiền và chia chác với nhau bất kể nền kinh tế nước nhà đang kiệt quệ, đời sống nhân dân đang khốn khó, còn có những lý do thuộc về tâm lý khác, của nhà cầm quyền.

Thứ nhất, bằng vào sự “ăn mày dĩ vãng”, họ muốn sơn phết, tô vẽ lại cho bộ mặt và “tính chính danh” của đảng cộng sản. Họ muốn nhắc đi nhắc lại với người dân rằng đảng cộng sản đã có công đánh Pháp đuổi Mỹ, thống nhất đất nước, không

Số 205 Trang 32

Page 33: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

một đảng phái nào có thể so bì hay tranh giành được cái “công lao” ấy. Mặc dù họ thừa biết rằng vào thời buổi có nhiều nguồn thông tin để kiểm tra như hiện nay thì một bộ phận người dân Việt Nam đã thừa biết sự thật về “tính chính danh” ấy của đảng, về nguyên nhân, mục đích, kể cả “những chiến thắng” của đảng cộng sản trong hai cuộc chiến tranh với Pháp, với Mỹ và với chế độ VNCH vừa qua.

Thứ hai, mỗi một lần lễ lạc, kỷ niệm là dịp để nhà cầm quyền lên dây cót tinh thần tự hào của người dân và “tự sướng”. Tự sướng về chiến thắng đã đành, tự sướng về những “thành quả” đạt được.

Kỷ niệm 60 năm ngày giải phóng thủ đô chẳng hạn, là dịp để nhắc lại những hình ảnh của Hà Nội thời chiến tranh, thời bao cấp, thành phố cũ kỹ nghèo nàn không được xây dựng, cuộc sống người dân khốn khó tằn tiện… để so sánh với bây giờ. Cái sự so sánh bằng cách lộn sòng sự thật đó chỉ có thể có tác dụng với một số người Hà Nội, người miền Bắc. Còn với người Sài Gòn hay dân miền Nam thì cứ mỗi lần kỷ niệm ngày Thống nhất đất nước là người ta lại nhớ tới mức sống, nền kinh tế hay về nhiều mặt khác, Sài Gòn và miền Nam thời đó so với các nước láng giềng ra sao còn bây giờ thì thế nào, thành ra lại đâm phản tác dụng.

Nói là so sánh bằng cách đánh tráo sự thật bởi vì không thể cứ so sánh với chính mình trong quá khứ chiến tranh hay thời bao cấp, mà phải so sánh Việt Nam với các nước láng giềng chung quanh và thế giới trong thời điểm hiện tại, sau cùng một khoảng thời gian.

Phải nhìn lại Việt Nam bây giờ, thống nhất về mặt lãnh thổ thì đã rõ, nhưng đã thống nhất được lòng người hai miền, trong và ngoài nước chưa? Thống nhất nhưng có thực sự độc lập hay luôn bị khống chế, điều khiển từ xa và luôn bị đe dọa bởi Trung Cộng? Còn cuộc sống của người dân đã thực sự có hạnh phúc tự do dân chủ hay chưa?

Ăn mừng hoành tráng để mà làm

gì khi số tiền hàng chục, hàng trăm tỷ đồng Việt Nam ấy lẽ ra có thể tiết kiệm, làm nhiều việc có ích hơn cho dân. Khi mà người dân đa số vẫn còn phải chạy ăn từng bữa. Khi xã hội vẫn còn đầy dẫy những câu chuyện thương tâm như một em bé học sinh lớp 3 đạp xe đi học về vì đói quá mà loạng quạng ngã xuống mương chết đuối, một người mẹ vì quá quẫn bách đã thắt cổ chết để chồng con có chút tiền phúng điếu và để địa phương thương tình xét cho gia đình chị vào sổ hộ nghèo, có thể vay vốn làm ăn, vay tiền cho con đi học; một người bán vé số chỉ vì bị kẻ xấu lừa khoảng 3 triệu đồng (chưa đến 150 đô) mà phải tự tử…

Có những ông bố bà mẹ phải ngủ trong ống cống hay bán máu để nuôi con ăn học, có những bệnh nhân phải chết chỉ vì không có nổi tiền đóng viện phí. Những người con Việt phải bỏ nước ra đi làm thuê ở xứ người hay nhắm mắt chấp nhận những cuộc hôn nhân khập khiễng với những ông chồng Đài, Hàn, Trung xa lạ để có chút tiền giúp cha mẹ…

Ăn mừng hoành tráng để làm gì khi cái được so với 60 năm “ngày giải phóng thủ đô” chẳng là gì so với cái mất đi. Với Hà Nội, là mất đi cái hồn của thành phố, nếp sống thanh lịch, tử tế của người Hà Nội xưa cũ. Còn lại một Hà Nội bây giờ tuy to hơn gấp nhiều lần, nhà cửa đường xá xây mới nhiều, hàng hóa phong phú thừa mứa, đời sống của một thiểu số là giàu có hơn hẳn. Nhưng đạo đức xã hội, những giá trị về văn hóa, nếp sống, sự lương thiện tử tế của con người thì xuống cấp trầm trọng.

Mà có riêng gì Hà Nội, đó là tình trạng chung của cả nước sau 40 năm thống nhất!

Ăn mừng hoàng tráng để làm gì khi mang tiếng là một Thủ đô ngàn năm tuổi, nằm trong số 17 thủ đô rộng lớn nhất thế giới, mà kiến trúc quy hoạch lộn xộn, hệ thống thoát nước kém gây ngập lụt, khói bụi ô nhiễm, giao thông hỗn loạn, hệ thống giao thông công cộng chưa phát triển, nhà nhà mở cửa buôn

bán xô bồ… Nói ngắn gọn, Hà Nội vẫn chưa phải là một đô thị đúng nghĩa. Còn người Hà Nội bây giờ thì thường xuyên tạo nên hình ảnh mất thiện cảm trong mắt du khách nước ngoài cũng như người dân cả nước nhìn vào bởi những thói xấu như hay chửi tục, coi thường khách hàng với những kiểu “bún mắng cháo chửi”, không tôn trọng luật lệ giao thông, rất hay phân biệt vùng miền, phân biệt người Hà Nội gốc với người nhập cư…

Hãy nhìn sang nước Đức cũng vừa mới kỷ niệm 25 năm bức tường Berlin sụp đổ, 25 năm thống nhất, tự do, dân chủ và cường thịnh, họ mới đáng để ăn mừng thật sự.

Nhưng như những kẻ điếc, câm, mù, những người lãnh đạo Hà Nội nói riêng và nhà cầm quyền nói chung vẫn cứ tiếp tục tìm cách phá tiền, hết nghĩ ra kỷ niệm ngày lễ này lại đến dự án xây cái kia làm cái nọ, cái nào cũng hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng Việt Nam. Cứ tiêu rồi con cháu đời sau trả, lo gì.

FB Song Chi

BÀ LÊ HIỀN ĐƯC KÊU GỌI XUỐNG ĐƯƠNG CHỐNG KẾ

HOẠCH BẮN PHÁO HOA LÃNG PHÍ

….“Ngày xưa khi đất nước còn nằm trong tay thực dân Pháp, Việt Minh đã hiệu triệu lòng dân, trong đó có tôi, bằng khẩu hiệu vô cùng đẹp đẽ: NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG... Dân tộc ta đã đổ không biết bao nhiêu xương máu và của cải để đi theo Việt Minh chỉ vì khẩu hiệu đó. 

Vậy mà đến nay, chúng ta đã phải chứng kiến bao cảnh trái ngang cơ cực trên khắp đất nước này, đặc biệt là bà con dân oan. Ruộng đất của nông dân bị cướp hết để làm dự án, công nhân nghèo đói quá đi bán dâm, sinh viên ra trường thất nghiệp, tiểu thương bị cướp chợ, doanh nghiệp chịu đủ thứ sưu cao thuế nặng, trí thức thì ngủ quên, hoặc nếu nhỡ có thức thì lại đi tù... 

Trong cảnh nhân dân lầm than như vậy, tôi tự hỏi chính quyền vui sướng gì để lại đốt bao nhiêu tiền, mà đó chính là tiền thuế của chúng ta vào một cuộc vui lúc này. Thủ đô giải phóng ư? Đất nước độc lập ư? Những điều đó còn có ý nghĩa gì khi

Số 205 Trang 33

Page 34: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web view1- Chúng tôi vô cùng cảm phục thái độ ôn hòa, tinh thần cương quyết, tài năng tổ chức, đầu óc tỉnh

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

chúng ta không có tự do, không có hạnh phúc.

Tôi, công dân chống tham nhũng Lê Hiền Đức chính thức kêu gọi toàn thể nhân dân xuống đường phản đối việc bắn pháo hoa này. 

Đến đúng ngày 10/10/2014, nếu chính quyền Hà Nội không huỷ bỏ ngay việc bắn pháo hoa vô cùng tốn kém, chúng ta hãy cùng nhau xuống đường diễu hành vòng quanh Bờ Hồ để phản đối việc này. Nếu tôi gục ngã xuống, xin các bạn cứ tiến lên!

Số 205 Trang 34