51
Việt cộng vừa tổ chức lễ kỷ niệm 90 năm (21/06/1925-2015) của cái gọi là “Ngày Báo chí Cách mạng VN”. Từ điển bách khoa điện tử mở Wikipedia Tiếng Việt -nơi Hà Nội từ lâu thao túng kiểu “quỷ lộng chùa hoang”- viết về nó như sau: “Ngày Báo chí Cách mạng VN 21-6 là ngày kỉ niệm ra đời của báo Thanh Niên do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập 21-6-1925. Trong lịch sử báo chí VN, từ những năm 60 thế kỉ 19 đã có "Gia Định báo" và một số báo khác lần lượt ra đời tại Sài Gòn, Hà Nội và một vài địa phương khác. Nhưng báo "Thanh Niên" đã mở ra một dòng báo chí mới: báo chí cách mạng VN. Từ khi có báo Thanh Niên, báo chí VN mới giương cao ngọn cờ cách mạng, nói lên ý chí, khát vọng của dân tộc VN và chỉ rõ phương hướng đấu tranh của nhân dân VN vì độc lập, tự do và chủ nghĩa xã hội. Do ý nghĩa đó, Ban Bí thư TW Đảng CSVN đã ra Quyết định số 52 ngày 5-2-1985 lấy ngày 21-6 hằng năm làm Ngày báo chí VN nhằm nâng cao vai trò và trách nhiệm xã hội của báo chí, thắt chặt mối quan hệ giữa báo chí với công chúng, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với báo chí.” Mới đây, nhân họp mặt kỷ 90 năm nền báo chí Việt cộng, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng tái khẳng định với ý hướng chỉ đạo: “Các cơ quan quản lý vừa phải đảm bảo sự lãnh đạo của Đảng, quản lý Nhà nước đối với báo chí”, dù sau đó có vuốt đuôi kiểu mỵ dân đầy mâu thuẫn: “vừa phải đảm bảo quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, quyền được thông tin của nhân dân mà Hiến pháp đã quy định”. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, qua bài viết: “Phát huy hơn nữa vai trò của báo chí trong sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ đất nước”, cũng cùng giọng điệu: “Các cơ quan chỉ đạo, quản lý báo chí cần nâng cao chất lượng công tác tham mưu, xây dựng chủ trương, đường lối phát triển và quản lý báo chí, bảo đảm nguyên tắc: Báo chí luôn được đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, phù hợp với thực tiễn đất nước và xu thế phát triển chung hiện nay. Báo chí phải là vũ khí sắc bén, công cụ đắc lực của Đảng trên mặt trận tư tưởng. Nhân đây, cũng cần nhắc lại rằng, báo chí là công cụ đấu tranh xã hội, đấu tranh dân tộc, đấu tranh giai cấp. Báo chí cách mạng không chỉ là phương tiện thông tin thuần túy, càng không phải là công cụ giải trí đơn thuần, mà nó có chức năng tuyên truyền, cổ động, tập hợp và tổ chức quần chúng đấu tranh cách mạng, giáo dục và hướng dẫn hành động của các tầng lớp xã hội”. Tuy nhiên ai cũng thấy cái mác “báo chí cách mạng” của CS chỉ là một sự cưỡng từ đoạt lý và tuyên truyền lừa gạt. Vì “cách mạng” theo nghĩa đơn giản là biến đổi tận gốc, canh tân cuộc sống, theo Đào Duy Anh là “thay một chế độ cũ mà xấu bằng một chế độ mới mà tốt, mà hoàn hảo hơn”. Nhưng rõ ràng cả hai: “chế độ cách mạng” và nền “báo chí cách mạng” phục vụ nó đã đưa tới kết quả gì, hậu quả gì cho đất nước và dân tộc sau 90 năm hiện diện và hoạt động trên đất Việt? Rồi ai cũng thấy cái định nghĩa “báo chí là vũ khí sắc bén, công cụ đắc lực của Đảng” cũng là một sự cưỡng từ đoạt lý và thao túng áp đặt. Bởi lẽ “báo” từ Hán Việt có nghĩa là “nói cho biết”. Giữa thế giới con người là sinh vật có lương tri và lương tâm, thì chỉ có thể nói cho biết sự thật. Do đó mà nhân loại văn minh đều thừa nhận tờ báo phải là diễn đàn của sự thật và người làm báo phải là tôi tớ của sự thật. Rồi ở mọi chế độ tự do dân chủ, ngay cả chế độ tự do dân chủ còn sơ khai là VN Cộng Hòa, mọi tờ báo đều là của tư nhân, nhà nước cùng lắm chỉ có tờ “Công báo” để đăng các văn kiện của chính phủ. Chính Hồ Chí Minh cũng từng khẳng định điều này trong cuốn sách của ông mang tên “Bản án chế độ thực dân Pháp”: “Mãi đến bây giờ, chưa có người An Nam nào được phép xuất bản một tờ báo cả. Tôi gọi báo là một tờ báo về chính trị, về kinh tế hay vǎn học như ta thấy ở châu Âu và các nước châu Á khác, chứ không phải một tờ do chính quyền thành lập và giao cho bọn tay chân điều khiển, chỉ nói đến chuyện nắng mưa, tán dương những kẻ quyền thế đương thời, kể chuyện vớ vẩn, ca tụng công ơn của nền khai hoá và ru ngủ dân chúng. Báo đầu độc người ta như thế, thì ở Đông Dương cũng có ba hay bốn tờ đấy”. Khốn nạn thay, tại VN, nơi mà theo lời khoe của Nguyễn Phú Trọng trong bài nói trên: Chưa bao giờ chúng ta có nhiều loại hình báo chí với đội ngũ những người cầm bút hùng hậu như hiện nay. Theo báo cáo của Bộ Thông tin và Truyền thông, cả nước hiện có 849 cơ quan báo in, 67 đài phát thanh - truyền hình, 98 báo, tạp chí điện tử, một hãng Thông tấn quốc gia. Nếu năm 2009 mới có 31.000 người làm việc trong lĩnh vực báo chí thì đến nay lực lượng ấy đã là 35.000 người, trong đó có gần 18.000 là nhà báo chuyên nghiệp; tỉ lệ người làm báo có trình độ đại học và trên đại học là 95,9%”, thế nhưng tất cả đều là của đảng và nhà nước, tất cả đều có một tổng biên tập là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương với những chỉ đạo cụ thể đưa ra hàng tuần, tất cả đều phải làm tốt chức năng tuyên truyền, thực hiện đường lối chủ trương, chính sách của Đảng, theo Chỉ thị 08/CT-TW 1992, Chỉ thị 12 /CT-TW 1997, Chỉ thị 05/CT-TW 2006, Luật Báo chí 1999, tất cả

vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Việt cộng vừa tổ chức lễ kỷ niệm 90 năm (21/06/1925-2015) của cái gọi là “Ngày Báo chí Cách mạng VN”. Từ điển bách khoa điện tử mở Wikipedia Tiếng Việt -nơi Hà Nội từ lâu thao túng kiểu “quỷ lộng chùa hoang”- viết về nó như sau: “Ngày Báo chí Cách mạng VN 21-6 là ngày kỉ niệm ra đời của báo Thanh Niên do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập 21-6-1925. Trong lịch sử báo chí VN, từ những năm 60 thế kỉ 19 đã có "Gia Định báo" và một số báo khác lần lượt ra đời tại Sài Gòn, Hà Nội và một vài địa phương khác. Nhưng báo "Thanh Niên" đã mở ra một dòng báo chí mới: báo chí cách mạng VN. Từ khi có báo Thanh Niên, báo chí VN mới giương cao ngọn cờ cách mạng, nói lên ý chí, khát vọng của dân tộc VN và chỉ rõ phương hướng đấu tranh của nhân dân VN vì độc lập, tự do và chủ nghĩa xã hội. Do ý nghĩa đó, Ban Bí thư TW Đảng CSVN đã ra Quyết định số 52 ngày 5-2-1985 lấy ngày 21-6 hằng năm làm Ngày báo chí VN nhằm nâng cao vai trò và trách nhiệm xã hội của báo chí, thắt chặt mối quan hệ giữa báo chí với công chúng, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với báo chí.”

Mới đây, nhân họp mặt kỷ 90 năm nền báo chí Việt cộng, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng tái khẳng định với ý hướng chỉ đạo: “Các cơ quan quản lý vừa phải đảm bảo sự lãnh đạo của Đảng, quản lý Nhà nước đối với báo chí”, dù sau đó có vuốt đuôi kiểu mỵ dân đầy mâu thuẫn: “vừa phải đảm bảo quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, quyền được thông tin của nhân dân mà Hiến pháp đã quy định”. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, qua bài viết: “Phát huy hơn nữa vai trò của báo chí trong sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ đất nước”, cũng cùng giọng điệu: “Các cơ quan chỉ đạo, quản lý báo chí cần nâng cao chất lượng công tác tham mưu, xây dựng chủ trương, đường lối phát triển và quản lý báo chí, bảo đảm nguyên tắc: Báo chí luôn được đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, phù hợp với thực tiễn đất nước và xu thế phát triển chung hiện nay. Báo chí phải là vũ khí sắc bén, công cụ đắc lực của Đảng trên mặt trận tư tưởng. Nhân đây, cũng cần nhắc lại rằng, báo chí là công cụ đấu tranh xã hội, đấu tranh dân tộc, đấu tranh giai cấp. Báo chí cách mạng không chỉ là phương tiện thông tin thuần túy, càng không phải là công cụ giải trí đơn thuần, mà nó có chức năng tuyên truyền, cổ động, tập hợp và tổ chức quần chúng đấu tranh cách mạng, giáo dục và hướng dẫn hành động của các tầng lớp xã hội”.

Tuy nhiên ai cũng thấy cái mác “báo chí cách mạng” của CS chỉ là một sự cưỡng từ đoạt lý và tuyên truyền lừa gạt. Vì “cách mạng” theo nghĩa đơn giản là biến đổi tận gốc, canh tân cuộc sống, theo Đào Duy Anh là “thay một chế độ cũ mà xấu bằng một chế độ mới mà tốt, mà hoàn hảo hơn”. Nhưng rõ ràng cả hai: “chế độ cách mạng” và nền “báo chí cách mạng” phục vụ nó đã đưa tới kết quả gì, hậu quả gì cho đất nước và dân tộc sau 90 năm hiện diện và hoạt động trên đất Việt?

Rồi ai cũng thấy cái định nghĩa “báo chí là vũ khí sắc bén, công cụ đắc lực của Đảng” cũng là một sự cưỡng từ đoạt lý và thao túng áp đặt. Bởi lẽ “báo” từ Hán Việt có nghĩa là “nói cho biết”. Giữa thế giới con người là sinh vật có lương tri và lương tâm, thì chỉ có thể nói cho biết sự thật. Do đó mà nhân loại văn minh đều thừa nhận tờ báo phải là diễn đàn của sự thật và người làm báo phải là tôi tớ của sự thật. Rồi ở mọi chế độ tự do dân chủ, ngay cả chế độ tự do dân chủ còn sơ khai là VN Cộng Hòa, mọi tờ báo đều là của tư nhân, nhà nước cùng lắm chỉ có tờ “Công báo” để đăng các văn kiện của chính phủ. Chính Hồ Chí Minh cũng từng khẳng định điều này trong cuốn sách của ông mang tên “Bản án chế độ thực dân Pháp”: “Mãi đến bây giờ, chưa có người An Nam nào được phép xuất bản một tờ báo cả.  Tôi gọi báo là một tờ báo về chính trị, về kinh tế hay vǎn học như ta thấy ở châu Âu và các nước châu Á khác, chứ không phải một tờ do chính quyền thành lập và giao cho bọn tay chân điều khiển, chỉ nói đến chuyện nắng mưa, tán dương những kẻ quyền thế đương thời, kể chuyện vớ vẩn, ca tụng công ơn của nền khai hoá và ru ngủ dân chúng. Báo đầu độc người ta như thế, thì ở Đông Dương cũng có ba hay bốn tờ đấy”. Khốn nạn thay, tại VN, nơi mà theo lời khoe của Nguyễn Phú Trọng trong bài nói trên: “Chưa bao giờ chúng ta có nhiều loại hình báo chí với đội ngũ những người cầm bút hùng hậu như hiện nay. Theo báo cáo của Bộ Thông tin và Truyền thông, cả nước hiện có 849 cơ quan báo in, 67 đài phát thanh - truyền hình, 98 báo, tạp chí điện tử, một hãng Thông tấn quốc gia. Nếu năm 2009 mới có 31.000 người làm việc trong lĩnh vực báo chí thì đến nay lực lượng ấy đã là 35.000 người, trong đó có gần 18.000 là nhà báo chuyên nghiệp; tỉ lệ người làm báo có trình độ đại học và trên đại học là 95,9%”, thế nhưng tất cả đều là của đảng và nhà nước, tất cả đều có một tổng biên tập là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương với những chỉ đạo cụ thể đưa ra hàng tuần, tất cả đều phải làm tốt chức năng tuyên truyền, thực hiện đường lối chủ trương, chính sách của Đảng, theo Chỉ thị 08/CT-TW 1992, Chỉ thị 12 /CT-TW 1997, Chỉ thị 05/CT-TW 2006, Luật Báo chí 1999, tất cả đều phải trở thành “chiến sĩ cách mạng, giữ vai trò xung kích trên mặt trận tư tưởng văn hóa của Đảng”!

Nhưng vì cái đảng này luôn đặt quyền lợi của mình trên quyền lợi đất nước, luôn sinh ra những nhóm lợi ích chỉ biết tư ích của mình mà bất biết công ích của toàn dân tộc, lại luôn tìm cách bịt miệng, ngăn cản những tiếng nói cổ vũ các giá trị tinh thần, luân lý, nhân bản, dân chủ, do đó đảng đã tạo nên một môi trường mà đạo đức xã hội ngày càng tha hóa, khiến cho đạo đức nghề nghiệp của nhiều nhà báo ngày càng xuống thấp. Theo nhận xét của tác giả Song Chi, tính vô đạo đức nghề nghiệp này được thấy qua những nét như sau:

- Xã hội VN hiện thời đã lắm thối tha, băng hoại, nhưng chính một số nhà báo, bằng những bài viết vô lương tâm, vô trách nhiệm, đã ném thêm rác rưởi vào đời sống tinh thần của người đọc. Loại rác rưởi dễ thấy nhất là những bài báo “lá cải” chạy theo các đề tài, yếu tố tình dục hay bạo lực để câu khách. Trên một số báo giấy và báo mạng, ngày nào cũng tràn ngập tin tức về các vụ "lộ ngực, hở mông” nóng bỏng như chuyên trang "ihay" của Thanh Niên, tờ báo thuộc Hội Liên hiệp Thanh Niên VN, về các vụ “cướp, giết, hiếp” đủ kiểu, trong và ngoài nước. Ở đây không chỉ có vấn đề số lượng mà còn ở cách thức khai thác thông tin, từ kiểu giật tít nhằm câu khách đến nội dung đi sâu quá chi tiết vào những vụ án tình, hiếp dâm hoặc giết người man rợ. Có những vụ án được báo chí khai thác liên tiếp hàng chục bài, từ lúc mới xảy ra đến khi bắt được hung thủ, xử tòa, kết án, thậm chí khi hung thủ đã vào trại giam một thời gian, báo chí cũng xới lại.

Page 2: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Số 222 Trang

- Cách đưa tin của báo chí VN nhiều khi phải nói là rất thiếu lương tâm. Trong nhiều vụ bán dâm, hiếp dâm, giết người, kẻ phạm tội bị phơi bày tên tuổi mặt mũi đã đành, còn nạn nhân, tuy cũng có để tên tắt, tên giả nhưng lại tiết lộ thông tin về quê quán, nhà cửa, nơi học, nơi làm việc... nên bà con làng xóm, bạn bè quen biết với nạn nhân cũng dễ đoán ra. Các nhà báo dường như không hề nghĩ đến chuyện nạn nhân hay kể cả người thân, con cái kẻ thủ ác sẽ sống tiếp cuộc đời họ thế nào. Người ta còn nhớ vào năm 1990, có một vụ đau lòng làm nhức nhối lương tri xã hội, do sự thiếu lương tâm và vi phạm nghiệp đức của nhà báo. Đó là vụ án bia ôm Đường Sơn Quán (Thủ Đức) với một sĩ quan công an dính vào và bị đưa hình lên báo, khiến đứa con gái 16 tuổi của ông phải uống thuốc tự tử vì không chịu nổi cảnh nhục nhã trước bạn bè, còn người vợ của viên sĩ quan đó cũng dở điên dở khùng vì xấu hổ… Ðời tư của các nghệ sĩ, giới biểu diễn cũng là một đề tài được báo chí lá cải thường xuyên khai thác. Những thông tin kiểu ngồi lê đôi mách, với các hình ảnh khoe thân, “lộ hàng”, các lần cặp bồ hò hẹn đại gia, các cuộc hôn nhân rồi li dị, các kiểu sắm sửa, tiêu xài hàng hiệu… Thật ra dân chúng ở đâu trên thế giới cũng thích tìm hiểu những thông tin về giới nghệ sĩ biểu diễn như vậy, và báo chí lá cải ở đâu cũng rất biết cách khai thác đề tài này. Nhưng ở các nước dân chủ pháp trị, có luật pháp hẳn hoi, báo chí đưa tin không đúng sự thật sẽ bị kiện ra tòa, có khi sập tiệm. Còn ở VN, báo chí cứ tha hồ viết, một số người bị đưa tin không đúng hoặc bị xâm phạm đời tư cũng ít khi muốn kiện, vì chỉ mất giờ, mệt mỏi mà chẳng đi đến đâu.

- Nhưng đáng nói hơn hết là những bài viết liên quan đến những nhân vật, những vụ án có yếu tố chính trị, chẳng những không khách quan mà còn xuyên tạc sự thật, bôi nhọ đời tư, vu khống đủ kiểu. Từ những vụ biểu tình phản đối Tàu cộng bị đài truyền hình nhà nước xuyên tạc thành gây rối trật tự công cộng, xuống đường vì tham tiền hay bị các thế lực thù địch xúi giục... đến bất cứ ai bị coi là kẻ thù giai cấp hay kẻ thù chế độ. Nào bà Cát Hanh Long, những trí thức vụ Nhân văn Giai phẩm, vụ Xét lại Chống đảng; nào giới quân nhân, viên chức, văn nhân, nghệ sĩ VNCH thua trận; nào những người yêu nước, bất đồng chính kiến, đấu tranh dân chủ từ sau 1975 cho đến nay, bất kể là đảng viên phản tỉnh, tướng lãnh giác ngộ, trí thức phản biện, chức sắc đòi độc lập, sinh viên đòi tự do, dân oan đòi quyền sống… thậm chí những giáo phái sung túc tiền bạc như Ân Đàn Đại Đạo. Tất cả đều là nạn nhân của hệ thống báo chí truyền thông chỉ biết nhắm mắt, quên liêm sỉ, giết lương tâm để làm theo lệnh đảng, trở thành nô ngôn, bồi bút, công cụ cho đảng. Báo chí bôi nhọ đời tư, xuyên tạc lý do và mục đích đấu tranh của họ: vì yêu đất nước đồng bào, vì mong muốn VN sẽ thay đổi trở thành một quốc gia tự do, dân chủ, thoát khỏi lạc hậu đói nghèo và nguy cơ xâm lược từ Trung Quốc. Trong khi họ hoàn toàn không có điều kiện để tranh luận, chứng minh ngược lại.

May thay, cuộc cách mạng kỹ thuật hiện đại là internet đã và đang giúp hình thành một nền báo chí đúng nghĩa tại VN, một nền báo chí của tư nhân, của tự do, của dân chủ mà ngày càng chiếm lĩnh trận địa truyền thông và càng đẩy báo chí nhà nước vào con đường bế tắc của báo lá cải bậy bạ và báo công cụ đê hèn. Tuy thế, VC vẫn không ngớt nuôi tham vọng giành lại trận địa. Như mới đây Cục trưởng Cục Báo chí phát biểu đại ý rằng "Bộ TT-TT giữ lại báo Bưu điện Việt Nam cũng với hy vọng báo sẽ tạo được uy tín và danh tiếng như các tờ Washington Post, Bangkok Post". Nhưng với tôn chỉ gieo rắc dối trá, cổ vũ hận thù, làm tôi cho đảng độc tài bạo ngược, xưa nay có tờ báo nào trong thế giới CS, kể cả ở Liên Xô và Trung Quốc, đạt được tăm tiếng quốc tế và uy tín công luận đâu? Tai tiếng thì có ! Vì theo lời triết gia kiêm nhà báo Pháp Albert Camus, "Báo chí tự do, dĩ nhiên, có thể tốt cũng có thể xấu, nhưng hầu như chắc chắn nếu không có tự do, báo chí chỉ có thể là xấu".

BAN BIÊN TẬP

Trg 0190 năm làm nô ngôn, bồi bút, công cụ !!!

Trg 03Bản Lên tiếng nhân Ngày Quốc tế hỗ trợ Nạn nhân của… -16 tổ chức XH dân sự độc lập.

Trg 04Tuyên bố số 6: Phản đối công an Tp.HCM đàn áp chủ tịch…-Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam.

Trg 05Đối mặt với sự loại bỏ và trấn áp: Một tổ chức độc lập bảovệ…-Democratic Voice of Vietnam.

Trg 06Lm Ng. Duy Tân nói thẳng với công an: Đất nước cần…-Công Nguyễn.

Trg 07Thông bạch v/v chào mừng Đại lễ khai sáng Phật giáo H.H.-Hội trưởng Lê Quang Liêm.

Trg 08Chính quyền cưỡng chế không cho xây dựng tịnh thất...

-Thích Vĩnh Phước.Trg 09Nỗi bẽ bàng của 2 ông Vương

và Tập. -Bùi Tín.Trg 10Phép thử của TQ đối với VN. -Song Chi.Trg 12Đại hiến chương Tự do 800 t.

-Đào Như.Trg 13Cách mạng Mùa thu oán thù

chồng chất.-Đoàn Thanh Liêm.

Trg 15Những vụ Việt cộng thảm sát tập thể dân lành vô tội.-Ls Lê Duy San.

Trg 1785 năm ngày tang Yên Bái. Không ai trong số họ đã hô: “… -Trần Trung Đạo.

Trg 19Ô nhiễm môi trường ở V. Nam -Gia Minh RFA.

Trg 20Nước mội, rừng xanh và sự sống. -Nhà văn Nguyên Ngọc.

Trg 22Tiên sư những đứa hay ghen ăn tức ở. -Dương Hoài Linh.

Trg 23Khai dân trí đã khó, khai quan trí còn khó hơn..

-Le Nguyen. Trg 25”Fast Track” thất bại và nhân

quyền của Việt Nam.-Lê Diễn Đức.

Trg 26TPP và “Công đoàn Độc lập Việt Nam”.-Trần Ngọc Thành.

Và nhiều bài khác......

NHÀ CẦM QUYỀN PHÚ YÊN PHẢI TRẢ LẠI TỰ DO,

CỦA CẢI VÀ DANH DỰ CHO ÔNG PHAN VĂN THU VÀ CÁC THÀNH VIÊN ÂN

ĐÀN ĐẠI ĐẠO.

Mô hình tàu sân bay Long Thành (Babui, Danchimviet.info)

GIẢI NHÂN QUYỀN VIỆT NAM 2008

GIẢI TRUYỀN THÔNG LIÊN MẠNG 2011TRONG SỐ NÀY

2

Page 3: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước

Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam

Giờ đây đang vang lại bên tai chúng ta lời của đương kim Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-Moon năm 2012: “Nhân Ngày Quốc tế hỗ trợ Nạn nhân của tra tấn này, chúng ta bày tỏ tình liên đới và hỗ trợ cho hàng trăm ngàn nạn nhân của tra tấn và các thành viên gia đình của họ trên khắp thế giới, những người đã phải chịu đau khổ. Chúng tôi cũng lưu ý rằng nghĩa vụ của các quốc gia không chỉ là ngăn chặn tra tấn nhưng còn cung cấp cho tất cả các nạn nhân bị tra tấn những trợ giúp để khắc phục, bồi thường và các hình thức phục hồi chức năng thích hợp trong xã hội, tâm lý, y tế và các hình thức khác. Cả Đại Hội đồng và Hội đồng Nhân quyền hiện nay đã mạnh mẽ kêu gọi các Quốc gia thiết lập và hỗ trợ các trung tâm phục hồi chức năng hoặc các cơ sở tương tự.”

Giờ đây cũng đang vang lại bên tai chúng ta tiếng kêu của hàng trăm người dân bị đưa vào đồn công an vì một lý cớ hay vi phạm nào đó để rồi bị tra tấn cho đến chết; của hàng ngàn nghi can bị công an điều tra đánh đập đủ cách để lấy khẩu cung trong giai đoạn thẩm vấn, bị công an trại giam hành hạ đủ kiểu vì một thái độ nào đó trong giai đoạn ngồi tù. Ngoài ra còn có tiếng kêu của hàng vạn thân nhân họ đang gào thét đòi công lý, đòi nhân đạo cho những trường hợp bị đối xử tàn tệ.

Những tiếng kêu như thế càng vang động mạnh mẽ vì Việt Nam đang ngồi ghế Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc và cách đây không lâu đã ký vào Công ước Chống tra tấn cũng của Liên Hiệp Quốc.

Không những vang động mạnh,

những tiếng kêu vì nạn tra tấn nhục hình ấy ngày càng nhiều hơn, bởi lẽ chế độ Cộng sản Việt Nam càng lúc càng khắc nghiệt và công an Việt Nam càng lúc càng tàn bạo. Chứng minh cho điều này là:

1- Báo cáo tháng 1 năm 2014 của Hội Cựu tù nhân lương tâm về việc VN vi phạm nhân quyền (cộng với nhiều bản phụ lục cập nhật sau đó),

2- Thư ngỏ tháng 5 năm 2015 của nhiều tổ chức xã hội dân sự gởi bộ trưởng công an Trần Đại Quang về những loại tội ác của ngành công an,

3- Lên án và phản đối bạo lực, báo cáo ngày 21/5/2015.

Hôm nay, nhân kỷ niệm lần thứ 17 (1998-2015) Ngày Quốc tế hỗ trợ Nạn nhân của tra tấn, chúng tôi gồm các tổ chức XHDS ra Bản Lên tiếng này, vừa như:

1- Một sự hiệp thông với quốc tế về một trong những vấn đề nhân quyền nghiêm trọng nhất và nhức nhối nhất đang đặt ra cho lương tâm con người và cho nền văn minh nhân bản.

2- Một sự báo động với toàn thể đồng bào Việt Nam về hiện tượng công an, an ninh kết hợp côn đồ đánh đập người dân tràn lan ngay giữa ban ngày.

3- Một lời nhắc nhở cho nhà cầm quyền và ngành công an về “nghĩa vụ của các quốc gia không chỉ là ngăn chặn tra tấn nhưng còn cung cấp cho tất cả các nạn nhân bị tra tấn những trợ giúp để khắc phục, bồi thường và các hình thức phục hồi chức năng thích hợp trong xã hội, tâm lý, y tế và các hình thức khác”.

4- Một lời kêu gọi hãy lấy ngày 26 tháng 6 làm ngày nghỉ lễ để bạo lực, tra tấn không còn tồn tại trên đất nước VN.  Việt Nam ngày 26-06-2015

Các tổ chức XHDS ký tên:   1- Bạch Đằng Giang Founda-tion: Ths. Phạm Bá Hải. 2- Diễn đàn Boxit VN: Gs. Phạm Xuân Yêm, Gs. Nguyễn Huệ Chi. 3- Diễn đàn XHDS: Ts. Nguyễn Quang A. 4- Giáo hội Cao Đài – Khối Nhơn Sanh: CTS Hứa Phi, CTS Nguyễn Kim Lân, CTS Bạch Phụng. 5- Giáo hội Liên hữu Lutheran VN-HK. Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa. 6- Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị & Tôn giáo: Ls. Nguyễn Bắc Truyển. 7- Hội Anh em Dân chủ: Ls. Nguyễn Văn Đài. 8- Hội Bảo vệ Tôn giáo và Sắc tộc: Ông Huỳnh Trọng Hiếu. 9- Hội Cựu Tù nhân Lương tâm VN: Bs. Nguyễn Đan Quế, Lm. Phan Văn Lợi. 10- Hội Nhà báo Độc lập: Nhà báo Phạm Chí Dũng. 11- Hội Phụ nữ Nhân quyền: Trần Thị Nga, Trần Thị Hài, Huỳnh Thục Vy. 12- Khối Tư do Dân chủ 8406: Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, Ks. Đỗ Nam Hải. 13- Lao động Việt: Ông Trương Minh Đức. 14-  Nhóm Linh mục  Nguyễn Kim Điền: Lm. Nguyễn Hữu Giải. 15- PGHH Thuần túy:  Cụ Lê Quang Liêm, Lê Văn Sóc. 16- Tăng đoàn GH PGVNTN: Ht. Thích Không Tánh.

Ngày Quốc tế hỗ trợ Nạn nhân của tra tấn

Bách khoa toàn thư mở WikipediaNgày Quốc tế của Liên Hiệp

Quốc hỗ trợ Nạn nhân của tra tấn được tổ chức hàng năm vào ngày 26 tháng 6 nhằm lên tiếng chống lại tội phạm tra tấn và để tôn vinh và hỗ trợ nạn nhân và những người sống sót trên toàn thế giới.

Lịch sử: Ngày 26 tháng 6 đã được lựa chọn bởi Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc vì hai lý do. Đầu tiên, vào ngày 26 tháng 6 năm 1945, Hiến chương Liên Hiệp Quốc đã được ký kết trong thời gian giữa Thế chiến II - văn kiện quốc tế đầu tiên mà các thành viên của Liên Hiệp Quốc đã cam kết phải tôn trọng và thúc đẩy quyền con người. Thứ hai, ngày 26 tháng 6 năm 1987 là khi Công ước chống Tra tấn của Liên Hiệp Quốc có hiệu lực.

Nghị quyết thành lập Ngày Quốc tế hỗ trợ Nạn nhân của tra tấn đã được thông qua bởi Đại hội đồng Liên Hợp Quốc theo đề nghị của Đan Mạch, cũng là nơi đặt trụ sở của Hội đồng quốc tế về phục hồi chức năng cho

Số 222 Trang 3

Page 4: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nạn nhân tra tấn (International Reha-bilitation Council for Torture Victims - IRCT).

(trích đoạn)

1- Từ đầu tháng 6/2015, Cơ quan An ninh điều tra (ANĐT) – Công an Thành phố Hồ Chí Minh đã 3 lần liên tiếp gửi giấy triệu tập đối với Nhà báo Phạm Chí Dũng – Chủ tịch Hội Nhà báo độc lập Việt Nam (IJAVN) v/v “làm rõ nội dung các bài viết đăng lên Internet liên quan Nguyễn Quang Lập”.

Sau khi nhà báo Phạm Chí Dũng từ chối đến Cơ quan ANĐT cả 3 lần vì lý do sức khỏe, ngày 25-6-2015, khoảng 20 nhân viên an ninh đã ập vào trường Tuổi Thơ 7, quận 3, TP. HCM – là nơi gửi con của nhà báo Phạm Chí Dũng – để bắt giữ và cưỡng chế thô bạo ông về Cơ quan ANĐT tại số 4 Phan Đăng Lưu, quận Bình Thạnh, giữ người đến cuối giờ chiều mới thả ra.

Ngày 26-6, nhà báo Phạm Chí Dũng lại một lần nữa bị các nhân viên an ninh ép xe trên đường, cưỡng bức đưa về Cơ quan ANĐT, giữ người đến cuối giờ chiều mới thả ra.

Mặc dù lý do làm việc của Cơ quan ANĐT là về vụ án Nguyễn Quang Lập, nhưng hầu hết các câu hỏi thẩm vấn đều xoáy vào IJAVN, trang web của hội này là Việt Nam Thời Báo và các bài viết trên báo nước ngoài của tác giả Phạm Chí Dũng. Cơ quan ANĐT đòi hỏi trang web Việt Nam Thời Báo phải ngừng hoạt động.

Ngày 25 và 26 tháng 6 năm 2015, Cơ quan ANĐT lại tiếp tục phát giấy triệu tập đối với Nhà báo Phạm Chí Dũng để “hỏi rõ nội dung một số bài viết ông Dũng đăng lên mạng Internet”. Có thể hiểu là đến lúc này, mục đích của chính quyền và công an không chỉ muốn ngăn chặn và loại bỏ hoạt động của IJAVN mà còn nhắm tới việc ngăn chặn và loại bỏ vai trò chủ tịch hội

của nhà báo Phạm Chí Dũng.Với 2 giấy triệu tập ngày 25 và

26 tháng 6 năm 2015 do Thượng tá Nguyễn Anh Tuấn ký tên, Cơ quan ANĐT đã lạm quyền khi sử dụng giấy triệu tập không đúng với qui định của Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2003 và Thông tư số 01/2006/TT-BCA(C11) ngày 12 tháng 01 năm 2006 của Bộ Công An về việc chỉ “Điều tra viên được phân công điều tra vụ án hình sự” mới có quyền hạn “triệu tập và hỏi cung bị can; triệu tập và lấy lời khai của người làm chứng, người bị hại, nguyên đơn dân sự, bị đơn dân sự, người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan đến vụ án”. Tức chỉ sau khi khởi tố vụ án, phân công điều tra viên, những người tham gia tố tụng trong vụ án hình sự mới được điều tra viên triệu tập.

Thông tư số 01/2006/TT-BCA(C11) cũng qui định: nghiêm cấm lợi dụng việc sử dụng giấy triệu tập để giải quyết các việc không đúng mục đích, đối tượng, chức năng, thẩm quyền như lợi dụng việc ký, sử dụng giấy triệu tập gọi hỏi nhiều lần về các vấn đề không quan trọng, không liên quan đến vụ án hoặc hỏi đi hỏi lại về một vấn đề mà họ đã trình bày, v.v… làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của các cơ quan, tổ chức, làm mất uy tín của cơ quan, tổ chức, cá nhân.

Mặc dù được yêu cầu là “người làm chứng”, nhưng nhà báo Phạm Chí Dũng luôn bị Cơ quan ANĐT đe dọa là “từ nay trở đi sẽ cưỡng chế triệu tập bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu”. Sỹ quan an ninh thẩm vấn trực tiếp còn có hành vi ép buộc nhà báo Phạm Chí Dũng phải ký tên vào biên bản ghi lời khai cùng cản trở quyền đón con nhỏ của ông.

Từ cuối năm 2013 sau khi tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam và thành lập IJAVN đến nay, Nhà

báo Phạm Chí Dũng liên tục bị cơ quan công an tổ chức theo dõi, tịch thu hộ chiếu cấm xuất cảnh, ngăn chặn không cho ra khỏi nhà, gần 20 lần bị triệu tập, một số lần bị bắt giữ trái phép.

2- Những động tác triệu tập, đối xử thô bạo, nội dung thẩm vấn và hành vi sách nhiễu khác của Cơ quan ANĐT trong thời gian qua khó có thể được hiểu khác hơn là nhằm mục đích muốn loại trừ IJAVN và vai trò chủ tịch IJAVN của Nhà báo Phạm Chí Dũng, bất chấp thiện chí của IJAVN là phản biện ôn hòa với nhà cầm quyền về chính sách và và việc thực hiện chính sách để cùng hỗ trợ người dân, đặc biệt là người nghèo trong xã hội.

Những hành động trên của Công an TP. HCM là một bằng chứng rõ ràng về việc Nhà nước Việt Nam đã rất thiếu tôn trọng những cam kết của họ trong vai trò một thành viên của Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc.

Những hành động trên lại chỉ xảy ra ít ngày trước chuyến công du Hoa Kỳ của người đứng đầu đảng Cộng sản Việt Nam – ông Nguyễn Phú Trọng, một chuyến đi mang ý nghĩa rất quan trọng về quân sự, kinh tế, nhưng cũng có thể không tránh được các chỉ trích mạnh mẽ từ cộng đồng quốc tế và người Việt hải ngoại về tình trạng vi phạm nhân quyền trầm trọng của chế độ Việt Nam.

Trước nguy cơ bị nhà cầm quyền đe dọa và có thể dẫn tới đàn áp nhằm xóa sổ IJAVN – một tổ chức xã hội dân sự mặc nhiên được hiến định trong Hiến pháp Việt Nam năm 1992 và 2013, các nhà báo độc lập của IJAVN lên tiếng phản đối mạnh mẽ hành động sách nhiễu, đối xử thô bạo và có thể tiến tới bắt giam của Công an TP.HCM đối với không chỉ Chủ tịch IJAVN Phạm Chí Dũng trong thời gian qua mà còn có thể xảy ra với một số thành viên IJAVN trong thời gian tới.

IJAVN kêu gọi các chính phủ, tổ chức phi chính phủ quốc tế và trong nước quan tâm dân chủ và nhân quyền, cùng các tổ chức truyền

Số 222 Trang 4

Page 5: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

thông hãy có biện pháp thiết thực để hỗ trợ IJAVN trong hoàn cảnh bị đàn áp nặng nề hiện nay.

Ngày 29 tháng 6 năm 2015Hội Nhà báo độc lập Việt Nam

Tháng bảy này, Công ước Xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối với phụ nữ (CEDAW) sẽ tổ chức phiên hop thứ 61 tại Geneva. Trong số những nước được đưa lên để xem xét có Việt Nam. Mở đầu nghị trình, những báo cáo chính thức của Nhà nước cùng với các báo cáo thay thế khác từ xã hội dân sự cùng được trình lên Ủy ban CEDAW để xem xét.

Một báo cáo thay thế đứng tên Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam (VNWHR), một tổ chức xã hội dân sự độc lập ở Việt Nam, đã cùng chuẩn bị báo cáo của họ với Boat People SOS (BPSOS), một tổ chức khu vực tập trung vào nhân quyền và xã hội dân sự ở ASEAN.

Bản báo cáo đặt trọng tâm đặc biệt và chỉ rõ rằng trở ngại lớn nhất trong việc thực hiện Công ước CEDAW cho Việt Nam là luật lệ hà khắc của nhà nước hạn chế xã hội dân sự độc lập và quyền tự do lập hội. “Hiện nay, năng lực để theo dõi và thực hiện Công ước CEDAW duy nhất nằm trong tay của chính quyền. Xã hội dân sự hoàn toàn bị cản trở. Chừng nào điều này còn xảy ra, tiến bộ về quyền của phụ nữ sẽ rất chậm chạp và cục bộ; và Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục không tuân thủ Công ước”, Trần Thi Nga,  thành viên ban điều hành của VNWHR lập luận. Báo cáo này tiếp tục cho rằng một xã hội dân sự tự do sẽ không ngay lập tức thực hiện đầy đủ các thành phần của Công ước, nhưng là cách tốt nhất để đảm bảo thực hiện trong dài hạn.

Tuy nhiên, như báo cáo chỉ ra, pháp luật không phải là trở ngại duy nhất đang bóp ngạt vai trò của xã hội dân sự và đẩy Việt Nam ra xa

hơn khỏi việc thực hiện đầy đủ hơn Công ước CEDAW chứ không phải là hướng tới việc thực hiện nó. Bạo lực nhà nước đối với phụ nữ là một trở ngại khác. VNWHR, được thành lập vào năm 2013 và là tổ chức phi chính phủ duy nhất thực sự bảo vệ quyền của phụ nữ Việt Nam, không chỉ bị cấm hoạt động hợp pháp, nhưng các thành viên của nó cũng thường xuyên bị sách nhiễu, đánh đập và thậm chí còn bị giam giữ bởi chính quyền.

“Bạo lực đối với phụ nữ, trong các cuộc tấn công có hệ thống nhất định đối với những người phụ nữ bảo vệ nhân quyền, là một vấn đề nghiêm trọng ở Việt Nam”, Huỳnh Thục Vy, điều phối viên của VNWHR nói. “Công ước đảm bảo cho phụ nữ quyền tham gia đời sống công cộng, trong đó có sự tham gia các hoạt động dân sự cơ bản và quyền làm thành viên trong các tổ chức độc lập, nhưng những người phụ nữ, trong đó có tôi, thường bị tấn công vì thực hiện các quyền đó.” Thực vậy, một số thành viên của VNWHR là người đang chịu đựng những sách nhiễu, giam giữ tùy tiện, bắt giữ, hành xử tàn bạo của cảnh sát, và các hình thức tra tấn.

Bản báo cáo, sử dụng nhiều nguồn khác nhau, công bố một phương thức xâm phạm, bạo lực và tra tấn được sử dụng như là công cụ chống lại những người phụ nữ bảo vệ nhân quyền và các thành viên nữ của các tổ chức XHDS độc lập, bao gồm các nhóm tôn giáo. Vụ bạo lực gần đây nhất xảy ra vào tuần trước và một danh sách dài các nữ tù nhân lương tâm cũng được nêu chi tiết trong báo cáo.

Báo cáo đầy đủ, cùng với các tài liệu trước nghị trình khác cho trường hợp Việt Nam, có thể được tìm thấy tại: http://tbinternet.ohchr.org/_layouts/treatybodyexternal/

SessionDetails1.aspx?SessionID=944&Lang=en

CÔNG ƯỚC LOẠI BỎ MỌI HÌNH THỨC PHÂN BIỆT ĐỐI

XỬ VỚI PHỤ NỮBách khoa toàn thư mở Wikipedia

Công ước loại bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ (tiếng Anh: Convention on the imination of all Forms of Discrimination against Women, viết tắt là CEDAW) là một công ước quốc tế được Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc chấp thuận năm 1979. Được mô tả như một Tuyên ngôn nhân quyền quốc tế cho phụ nữ, công ước này có hiệu lực từ ngày 3-9-1981. Hoa Kỳ là nước phát triển duy nhất chưa phê chuẩn công ước này. Nhiều nước đã phê chuẩn Công ước này, nhưng kèm theo một số tuyên bố, quyền bảo lưu và lời phản đối.

Nội dung Công ước định nghĩa việc phân

biệt đối xử với phụ nữ như sau:Bất cứ sự phân biệt, sự loại trừ

hoặc hạn chế nào được thực hiện trên cơ sở giới tính mà có tác dụng hoặc nhằm mục đích làm suy giảm hoặc vô hiệu hoá sự công nhận, quyền thụ hưởng hoặc quyền sử dụng của phụ nữ, bất chấp tình trạng hôn nhân của họ, trên cơ sở bình quyền nam nữ, nhân quyền và các quyền tự do cơ bản khác trong lĩnh vực chính trị, kinh tế, xã hội, văn hoá, dân sự hoặc bất kỳ lãnh vực nào khác.

Công ước cũng thiết lập một danh sách hành động để chấm dứt việc phân biệt đối xử dựa trên giới tính:

Các nhà nước phải có các biện pháp để tìm cách loại bỏ những thành kiến và phong tục dựa trên ý tưởng về sự thua kém hoặc sự ưu việt hơn của một giới tính hoặc trên sự thể hiện giới tính rập khuôn.

Các nước phê chuẩn Công ước này được yêu cầu phải đưa ý niệm bình đẳng giới tính vào pháp luật quốc gia, bãi bỏ mọi điều quy định phân biệt đối xử trong các luật của mình, và ban hành các quy định mới để bảo vệ chống phân biệt đối xử với phụ nữ. Tuy nhiên việc bảo vệ đặc biệt cho chức năng làm mẹ (maternity) không được coi là phân biệt đối xử (Điều 4). Và tất cả các biện pháp thích hợp, bao gồm cả việc làm luật, để ngăn chặn mọi hình thức buôn bán phụ nữ và khai thác việc mại dâm của phụ nữ (Điều 6). Quyền được giáo dục, cơ hội bình

Số 222 Trang 5

Page 6: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

đẳng về học bổng cho nữ sinh viên được đảm bảo và cũng khuyến khích việc nam nữ đồng giáo (Điều 10). Họ cũng phải thành lập các Toà án và các viện công cộng để bảo đảm việc bảo vệ hiệu quả các phụ nữ khỏi bị phân biệt đối xử, và thực hiện các bước để loại bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ do các cá nhân, tổ chức, và các xí nghiệp thực hiện. (trích đoạn)

Vào khoảng 8 giờ sáng ngày 24

tháng 06 năm 2015, Linh mục Nguyễn Duy Tân (fb Tân Thọ Hoà) đã đến làm việc tại trụ sở công an thành phố Biên Hoà – tỉnh Đồng Nai. Nội dung buổi gặp hôm nay xoay quanh vấn đề những bài mà Ngài đã viết trên mạng và quy chụp Ngài phạm vào luật bầu cử, tuyên truyền chống nhà nước.

Nhận được tin Linh mục Nguyễn Duy Tân bị công an Đồng Nai tiếp tục sách nhiễu, một số anh em yêu mến dân chủ đã có mặt rất sớm tại cổng trụ sở công an Đồng Nai để động viên tinh thần và chờ đón Ngài sau buổi làm việc.

Ngồi chờ ở quán nước bên đường, mấy anh em nói chuyện về đề tài các bài viết trên mạng của Linh mục Nguyễn Duy Tân. Nhiều người nhận xét: “Những bài viết của Linh mục Nguyễn Duy Tân ở trên trang facebook cá nhân rất sâu sắc và chẳng phạm tội gì. Chỉ có nhà cầm quyền Cộng sản làm nhiều sai trái, sợ sệt sự thật nên sách nhiễu Linh mục mà thôi.”

Đến khoảng 11 giờ 45 phút, Linh mục Nguyễn Duy Tân cho biết là Ngài chuẩn bị ra. Sau đó, chúng tôi có cuộc trò chuyện với Ngài. #danluan

Linh mục Nguyễn Duy Tân cho biết: “Sáng nay, họ tiếp tục làm việc với tôi về các bài viết trên mạng. Họ yêu cầu tôi phải gỡ bỏ những bài viết đó xuống để mọi người không tiếp tục “like” và cam kết từ nay không viết bài nào trên mạng nữa. Tôi không thể chấp nhận những yêu cầu của họ nên họ liên

tục đe doạ tinh thần, tạo áp lực căng thẳng. Họ chỉ doạ nạt nhưng không có đánh đập tôi. Tôi vẫn nhất quyết không chịu ký vào bất kỳ biên bản nào. Sau đó, họ bắt tôi ký vào một biên bản với nội dung là: “Cán bộ công an ở tỉnh Đồng Nai đã đối xử rất tốt với Linh mục và buổi làm việc diễn ra trong không khí vui vẻ giữa đôi bên.” Tuy nhiên, tôi nhận thấy nếu ký vào biên bản đó thì sai trái với lương tâm của mình nên tôi đã không ký. Vì thế mà họ bắt tôi ở lại đến giờ này (11g45) mới thả để đi ăn cơm.”

Ngoài ra, Linh mục Nguyễn Duy Tân cho biết trong buổi làm việc sang nay, giữa Ngài và cán bộ công an tỉnh Đồng Nai đã có nhiều vấn đề trao đổi. Công an tỉnh Đồng Nai muốn tìm sơ hở để quy kết vào tội “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”.

Linh mục Nguyễn Duy Tân cho biết thêm: “Họ muốn thay đổi tư tưởng dân chủ của tôi và phục tùng tư tưởng Mác-Lê. Nhưng tôi nói với họ rằng: Tôi không làm chính trị hay theo đuổi sự nghiệp chính trị. Tôi là một Linh mục và có nhiệm vụ làm trọng tài chính trị. Tôi muốn đất nước Việt Nam đa đảng, dân chủ, nhân quyền để mang lại lợi ích thiết thực cho người dân.

Tôi lấy một ví dụ đơn giản như thế này: “Một cuộc đua Marathon thì phải có nhiều vân động viên. Nếu chỉ có một người tham gia thì vừa chạy, vừa ngủ gục, vừa đi dạo vẫn cứ về nhất. Cũng giống như Đất nước phải có đa đảng, lúc đó các anh phải thể hiện tài đức vẹn toàn để tranh đấu. Ai thắng thì người đó đứng ra lãnh đạo Đất nước. Đường này chỉ có mình đảng Cộng sản thì làm sao mà phát huy tài năng tiềm lực của Đất nước được. Các anh chỉ có 3 triệu đảng viên nhưng lại áp đặt tư tưởng trên 89 triệu dân còn lại.

Lúc đó họ im lặng không có nói gì. Và sau đó một lúc, Họ tiếp tục

hỏi tôi tại sao không đi bầu cử. Tôi trả lời: “Vì có việc nên không đi được. Đường nào thì các anh trong đảng Cộng sản cũng lãnh đạo thì tôi đi làm gì. Các anh chỉ lừa bịp người dân và lừa bịp quốc tế mà thôi. Nếu bây giờ có một cuộc thăm dò đối với dư luận thì tôi dự đoán có khoảng 80% người dân thích dân chủ và số còn lại thích đảng Cộng sản mà thôi”.

Vì thế mà họ cho rằng tôi đã vi phạm vào luật bầu cử và phạm tội tuyên truyền chống nhà nước. Họ yêu cầu tôi ký vào biên bản nhưng tôi nhất quyết không ký vào giấy tờ gì.”

Khi được hỏi về tinh thần của Linh mục khi đứng trước những khó khăn như vậy thì Ngài cảm thấy thế nào?

Linh mục Nguyễn Duy Tân chia sẻ: “Thực sự áp lực đối với tôi rất lớn. Tôi cũng rất lo lắng vì sự an nguy của mình nhưng mọi sự xin phó thác vào trong tay Chúa. Tôi không hối hận vì con đường mình đã chọn lựa. Hôm nay, gặp được các anh em ở đây nên rất vui và tinh thần có phấn chấn hơn.”

Những người có mặt hôm nay cho biết: “Hôm nay, chúng tôi có mặt ở đây chẳng có ai kêu gọi hay tổ chức gì cả. Chúng tôi thấy Linh mục Nguyễn Duy Tân bị công an sách nhiễu liên tục trong mấy ngày qua và khi nghe tin Ngài tiếp tục bị đàn áp tinh thần. Vì thế mà chúng tôi xuống để động viên tình thần Ngài kiên vững trong sự thật, đừng sợ thế lực gian tà. Chúng tôi sẽ còn xuống và kêu gọi thêm nhiều người cùng xuống nữa cho đến khi công an ngừng sách nhiễu, đàn áp tinh thần đối với Lm Nguyễn Duy Tân.”

TỰ DO NGÔN LUẬNBán nguyệt san ra ngày 1

và 15 mỗi thángIN VÀ TẶNG TẠI VN

Địa chỉ liên lạc:[email protected]

Muốn đọc tờ báo trên mạng,

Số 222 Trang 6

Page 7: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

xin mời ghé: http:// www.tdngonluan.com

www.tudodanchuvietnam.nethttp://tudongonluan.atspace.com

http://www.viet.nohttp://khoi8406vn.blogspot.com

Xin tiếp tay phổ biến cho Đồng bào Việt Nam, nhất là tại quốc nội. Chúng tôi chân

thành cảm ơn

Kính gởi: - Ban Trị sự PGHH Thuần túy các cấp trong nước và hải ngoại - Toàn thể tín hữu PGHH trong nước và hải ngoại.

Ngày 18 tháng 5 Kỹ Mão, vì thời cơ đã đến, lý thiên đình hoạch định, cuộc nguy cơ thảm họa sắp tràn lan… Cái cảnh an nhàn của ngưỡi liễu đạo, muôn ngày vô sự, lóng sạch phàm tâm sao chẳng ngồi nơi ngôi vị hưởng quả bồ đề trường thọ mà còn len lỏi xuống chốn hồng trần đặng chịu cảnh chê khen ?

Vì lòng từ ái chứa chan, thương bách tánh đến hồi tai họa, Phật Vương đà chỉ rõ máy diệu huyền chuyển lập Hội Long Hoa, chọn những đấng tu hành cao công quả để ban cho xứng vị xứng ngôi, người đủ các thiện căn để giáo truyền đại đạo, định ngôi phân thứ gây cuộc hòa bình cho vạn quốc chư bang…

Đó là lời cáo bạch của Đức Huỳnh Phú Sổ khi giáng trần lập đạo, khai sáng tôn giáo Phât giáo Hòa Hảo (PGHH), biểu hiện một đại sự nhân duyên trong môi trường vận hành tế độ chúng sanh của chư Phật như lời ghi trong kinh Pháp Hoa: “Tam thế chư Phật vị nhất đại sự nhân duyên xuất hiện ư thế”

PGHH ra đời vào giữa thế kỷ 20 trong cái bối cảnh Đời Đạo hỗn tạp của đất nước. Đức Huỳnh Giáo Chủ

xướng minh pháp môn học phật tu nhân là một pháp môn lấy tâm làm căn bản, không câu kệ, không bắt buộc tuân thủ vào những hình thức tu hành gò bó, tạo môi trường thích nghi với xu thế thời mạt pháp, nhân tâm thiển bạc, đạo lý suy đồi, tứ phương nhiễu nhương loạn lạc.

Địa ngục cũng tại tâm làm quấy, Về thiên đường tâm ấy tạo ra. Cái chữ tâm là quỷ hay ma, Tiên hay Phật cũng là tại nó…. Sứ mạng của PGHH là phải

hành sử trên hai phương diện: Đạo và Đời.

Về đời:- PGHH phải hòa mình trong

công cuộc chống xâm lăng giành độc lập cho Tổ quốc.

- PGHH phải đoàn kết với toàn dân thực hiện một chương trình dân chủ xã hội, gầy dựng một nước VN công bình và nhân đạo, một nước VN tương xứng với các nước dân chủ tiên tiến trên toàn cầu.

Về đạo:PGHH vừa theo đuổi chương

trình xiển dương chánh pháp Thiền Tông của Đức Phật Thích Ca, vừa gạn lọc, xương minh và thời đại hóa một số thánh huấn của Nho Giáo, Lão Trang thống hợp thành một nền tư tưởng tam giáo qui nguyên lấy VN làm trung tâm điểm, khai mở, chào đón một đời thượng ngươn thánh đức, an lạc, thái hòa, thực hiện cái bản hoài Đại Từ, Đại Bi của Đức Từ Phụ Thích Ca Mâu Nhi: khai thị chúng sanh ngộ nhập phật tri kiến… và “Ước mơ thế giới lân Hòa Hảo, Nhà Phật con Tiên hé miệng cười”…

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, hằng triệu triệu tín hữu PGHH của chúng ta sẽ chào đón ngày PGHH xuất hiện ư thế năm thứ 76… ngày khai sáng tôn giáo PGHH.

Trong niềm hân hoan chung của toàn thể tín đồ PGHH và để chuẩn

bị tổ chức ngày Đại Lễ 18/5 âl kỷ niệm lần thứ 76 ngày PGHH xuất hiện ư thế, Giáo hội Trung ương PGHH Thuần túy do cụ Lê Quang Liêm lãnh đạo đã nhóm phiên đại hội thu hẹp tại Sài Gòn ngày 15-6-2015 đồng thanh quyết nghị:

- Cuộc chánh lễ sẽ tổ chức tại nhà ông Nguyễn Văn Vinh, tọa lạc tại xã Long Giang, huyện Chợ Mới, An Giang là trụ sở tạm thời của Trung ương Giáo hội PGHH Thuần túy. Các cấp Trị sự sẽ về đây tham dự với Ban Trị sự Trung ương.

- Mỗi tỉnh Giáo hội sẽ tổ chức một địa điểm hành lễ để các tín đồ tại địa phương tham dự.

- Tại nhà của mỗi tín đồ PGHH phải đặt một bàn hương án, treo đạo kỳ trước cửa nhà và cầu nguyện.

Đây là một ngày Đại Lễ trọng đại của PGHH, nếu vì một lý do gì mà nhà cầm quyền địa phương không cho tổ chức hay ngăn cấm tín đồ tham dự ngày Đại Lễ, thì chúng ta phải ôn tồn giải thích; nếu vì một lý do gì mà nhà cầm quyền vẫn tiếp tục hành xử bất chấp luật pháp và công lý thì anh em các cấp tùy nghi phản ứng theo khả năng của mình trong tinh thần tôn giáo thuần túy, đồng thời báo cáo đầy đủ chi tiết về Giáo hội Trung ương PGHH Thuần túy để Giáo hội Trung ương nắm đủ bằng chứng về vụ việc và sẽ công bố rộng rãi trước dư luận trong và ngoài nước.

Vì tiền đồ của Đạo pháp, Giáo hội Trung ương PGHH TT yêu cầu các cấp Giáo hội thi hành nghiêm chỉnh tinh thần Thông bạch này.

Nam mô A Di Đà PhậtHT Trung ương Lê Quang Liêm

BẢN TIN KHẨN 26-06-2015CÔNG AN TỈNH ĐỒNG THÁP CẤM GIÁO HỘI PGHH THUẦN TÚY TỔ CHỨC ĐẠI LỄ 18/5 ÂL  Sáng nay 26-6-2015, một toán công an tỉnh Đồng Tháp do Trung tá Hải cầm đầu, đến găp cụ Nguyễn Văn Điền Phó Hội trưởng Trung ương GHPGHH Thuần túy tại xã Tân Phước, Lai Vung, Đồng Tháp để trao đổi một số vấn đề liên quan đến PGHH.

Số 222 Trang 7

Page 8: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Cụ Điền cho biết: “Họ hỏi tôi năm nay chúng tôi tổ chức lễ ở đâu. Tôi bảo là căn cứ vào Thông bạch về việc tổ chức lễ 18/5 là tại huyện Chợ Mới, An Giang. Trung tá Hải nói nhà nước cấm GHPGHHTT tổ chức ngày lễ này.”

Được biết ngày 18/5 al năm nay là ngày Đại lễ kỷ niệm lần thứ 76 năm Đức Huỳnh Giáo Chủ khai sáng Đạo PGHH.

Trải qua bao thăng trầm của hoàn cảnh lịch sử dân tộc, các ngày lễ lớn của PGHH đều được tổ chức trọng thể. Thế nhưng sống với chế độ của dân do dân vì dân mà bị ngăn cấm tổ chức ngày lễ 18/5. Như vậy cs Việt Nam có nhân quyền chưa??? Đó là câu hỏi cụ Phó Hội trưởng Trung ương GHPGHH TT đáp lại với Trung tá Hải.

Trong cuộc trao đổi trên, cụ Điền còn đưa vấn đề CA ngăn cản cụ ra khỏi nhà khi có dịp lễ Đạo, hay đi đám làm tuần, đám giỗ, thăm người thân...

Tên Hải nói là tại ông đi đến đâu cũng thuyết trình Giáo lý PGHH, vả lại ông không có bằng cấp (bằng cấp do Giáo hội của cs lập ra).

Ông Phó Hội trưởng khẳng định quyền tự do đi lại là quyền của con người được Hiến pháp hiện hành nước CHXHCNVN quy định, thế nhưng các anh đã vi hiến.

Cuối cùng bọn chúng ra về với khẳng định cấm tổ chức GHPGHH TT tổ chức ngày lễ 18/5. Và sẽ tiếp tục “quản chế” cụ Điền không văn bản và cũng không căn cứ vào luật nào. Đó là do lệnh của lãnh đạo CA tỉnh Đồng Tháp.

Nhóm PV PGHHTT thực hiện

TĂNG ĐOÀN GHPGVNTNTỜ TRÌNH

V/v Các cấp chính quyền huyện Xuyên Mộc, xã Bàu Lâm cưỡng chế trấn áp không cho xây dựng

Tịnh thất Đạt QuangKính gởi: Đức Trưởng lão Hòa

thượng Thích Thiện Hạnh, Thượng thủ Tăng đoàn GHPGVNTN.

Hòa thượng Thích Viên Định Viện trưởng HĐĐH Tăng đoàn GH PGVNTN.

Đồng kính gởi: Chư Tôn đức Tăng ni Phật tử, các hãng thông tấn báo chí trong và ngoài nước  Kính bạch Quý Ngài ! Kính thưa quý vị!

Sáng nay vào 9h ngày 19 tháng 6 năm 2015, Chư tăng và Phật tử cũng như thợ mộc đang tiến hành làm lễ để xây dựng căn nhà rường bằng gỗ tại Tịnh thất Đạt Quang thì lực lượng chính quyền các cấp gồm khoảng 100 người: nhân viên an ninh của tỉnh, chính quyền huyện Xuyên Mộc, chủ tịch MT huyện, đầy đủ các ban ngành của UBND xã Bàu Lâm vào Tịnh thất Đạt Quang cưỡng chế không cho thợ mộc và quý Phật tử dựng nhà với lý do là không có phép xây dựng.

Con là người được thừa kế và chủ quyền của Tịnh thất Đạt Quang yêu cầu mời họ đến làm việc vì công thợ phải trả không thể dừng được, nhưng quý nhân viên an ninh không chịu. Con hỏi lý do vì sao quý vị cưỡng chế không cho xây dựng, họ trả lời không có giấy phép. Con trả lời với họ rằng ngay từ lúc ban đầu tôi đem bản di chúc của Cố Thượng tọa ra xin xác nhận, quý vị đã không xác nhận và không thừa nhận quyền thừa kế của tôi thì làm gì tôi xin phép mà quý vị cấp giấy phép cho tôi xây dựng.

Trong nhiều lần làm việc với các vị có thẩm quyền trong tỉnh, huyện luôn vận động con tham gia sinh hoạt với Giáo hội Phật giáo Việt Nam thì sẽ được dễ dãi không khó

khăn. Qua sự trấn áp cưỡng chế chở cây gỗ về trụ sở UBND xã Bàu Lâm cho thấy rằng họ bất chấp luật lệ, bất chấp đạo lý, ngang nhiên trắng trợn cưỡng chế phi pháp sự xây dựng cơ sở hạ tầng đời sống của tăng tín đồ trong hoàn cảnh sống hết

sức cơ cực của chư tăng điệu chúng trong Tịnh thất. Không có phòng ốc nhà cửa gì cả, nằm lăn lóc tạm thời trên chánh điện, ngoài gốc cây lúc trời nắng hạn, nhiệt độ lên cao thiếu thốn trăm điều. Con dẫn nhân viên an ninh của tỉnh đi xem từng nơi ở của những người sống trong chùa để đánh động lương tâm coi xem xét lại việc làm của chính quyền đúng hay sai, có lương tâm đạo đức không.

Trước khi tiến hành dựng lại cũng vô cùng đắn đo suy nghĩ từ nhiều ngày tháng. Thứ nhất vì cây gỗ người ta mua về để lăn lóc quá lâu từ năm 2007. Thứ 2 chùa quá chật hẹp, nóng nảy thiếu thốn trăm bề, vì nơi đây vùng sâu xa gần trại giam Xuyên Mộc.

Kể từ lúc con tham gia với Tăng đoàn GHPGVNTN thì luôn bị sách nhiễu trấn áp. Như vào năm 2014 họ chiếm cổng chùa Phước Bửu, dựng cổng văn hóa ấp Thạnh Sơn 1A, tập thể chư tăng và Phật tử khiếu nại lên tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu cho đến nay đã hơn 6 tháng vẫn không một lần phúc đáp đơn khiếu nại việc chiếm cổng chùa, lấy đi máy chụp hình.

Ngôi nhà gỗ này dự định dựng vào ngày 18 tháng 7 năm Giáp Ngọ (2014), trên đường vận chuyển vào tịnh thất Đạt Quang đã 1 lần bị đem về hạt kiểm lâm Xuyên Mộc, nay lại bị cưỡng chế tiếp đem về UBND xã Bàu Lâm. Việc xây dựng căn nhà gỗ xưa không ai dùng đến, vì dân chúng mua nhà cổ này từ Quảng Trị vào từ năm 2007 bỏ lăn lóc nhiều nơi, gom lại phục chế thì có tác hại gì đâu mà liên tục trấn áp gây khó khăn đủ điều như vậy?

Thông qua việc trấn áp liên tục như vậy không ngoài mục đích là lôi kéo vào trong những tổ chức được Đảng và Nhà nước dựng lên để làm công cụ cho bộ máy tuyên truyền những điều sai trái mà không suy nghĩ gì tới lợi ích Quốc gia dân tộc. Ngày nay, sau 40 năm đất nước thống nhất, tình hình đất nước đến chỗ lâm nguy, sơn hà nguy biến, Trung Cộng xâm chiếm biển đảo,

Số 222 Trang 8

Page 9: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

lừa gạt tung hoành khắp nơi trên lãnh thổ lãnh hải Việt Nam. Tình hình đất nước tụt hậu so với các nước xung quanh, đạo đức suy đồi nhân tâm ly tán. Văn hóa xuống cấp trầm trọng, tài nguyên đất nước khai thác bừa bãi, quốc khố trống rỗng vì quan chức tìm cách tham nhũng vơ vét của cải, chiếm dụng đất công thành đất tư rồi bán chuyển ra nước ngoài. Nhiều bộ phận thành phần trong xã hội đạo đức yếu kém làm giàu bất chính.

Xin hỏi nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam: cái nhà gỗ mà xã hội chê không dùng, không ai mua vì nhỏ bé cổ xưa không phù hợp với thời hiện đại thì có tội tình chi mà đày đọa căn nhà gỗ này và chủ nhân như thế ??? Thích Vĩnh Phước 

Vương Kỳ Sơn là ai? Theo giới báo chí Hồng Kông, tuy ông Vương đứng hàng thứ 6 trong số 7 Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị, nhưng trên thực tế ông là nhân vật số 2, chỉ đứng sau Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch Nước Tập Cận Bình.

Hiện ông là Bí thư Ban Kiểm tra Kỷ luật của TW ĐCSTQ, là cánh tay phải của ông Tập trong chiến dịch «diệt hổ đập ruồi» truy lùng tham nhũng ở Trung Quốc (TQ).

Đã hơn 2 năm nay ông Vương lãnh đạo cơ quan có quyền lực không hạn chế nói trên. Cơ quan này có thể xông vào mọi nơi, bắt giam mọi công dân, xem xét mọi hồ sơ, điều tra và truy tố mọi nghi can, bất kể người đó là ai, «không có một ngoại lệ nào», ngụ ý là kể cả ông Giang Trạch Dân, từng là nhân vật số 1 của Đảng CS và được coi là bất khả xâm phạm trong hơn 10 năm trước đây.

Báo Hồng Kông kể rằng ông Vương đã sờ gáy hơn 20 vạn đảng viên quan chức, tất cả đều điêu đứng, đến độ có người kêu lên rằng «thà gặp con quỷ còn hơn là phải gặp lão Vương!». Ông Chu Vĩnh Khang, một cựu Ủy viên Thường Vụ Bộ Chính trị, trùm sỏ ngành dầu khí, rồi trùm sỏ ngành an ninh, hét

ra lửa một thời, vừa bị kết án tù chung thân trong một phiên xử kín ở Thiên Tân.

Từ tháng 5, theo lệnh của ông Tập, đại sứ quán TQ ở Washington đặt vấn đề để ông Vương sẽ đến làm việc chính thức tại Hoa Kỳ với danh nghĩa là “phái viên đặc biệt của Chủ tịch Nước” trong tháng 7 tới, để giải quyết một loạt vấn đề quan trọng trong quan hệ 2 nước, cũng là chuẩn bị tốt cho chuyến thăm chính thức Hoa Kỳ của ông Tập đã được ấn định vào tháng 9 năm nay.

Phía TQ dự trù những gì cho chuyến làm việc của ông Vương với phía Hoa Kỳ? Có nhiều vấn đề cực kỳ hệ trọng. Theo dự đoán của giới báo chí Anh và Pháp, ông Vương sẽ yêu cầu phía Mỹ hỗ trợ đắc lực cho chiến dịch «diệt hổ, đập ruồi và săn cáo» đang được mở rộng để truy lùng số viên chức đảng viên CSTQ hiện đang trốn tránh với tài sản cực lớn trên đất Hoa Kỳ.

Về chuyện này phía TQ đã trao cho phía Hoa Kỳ danh sách đen có 1.000 tên. Phía TQ hy vọng các cơ quan an ninh tình báo CIA, FBI, các cơ quan tư pháp, các ngân hàng Hoa Kỳ sẽ hợp tác với Ban Kiểm tra Kỷ luật của Trung ương Đảng CSTQ của ông Vương để truy lùng tội phạm, bổ sung hồ sơ, cung cấp và trao đổi tài liệu, thu hồi đến mức cao nhất tài sản bị thất thoát bởi các quan chức tham nhũng và thân nhân, bộ hạ của họ.

Được biết số nghi phạm trốn chạy khỏi TQ đông đảo nhất là sang Hoa Kỳ, rồi đến Canada và Úc, tiếp nữa đến Tây Âu, Thụy Sỹ và Nga.

Phía TQ hy vọng chuyến đi của ông Vương sẽ dẫn đến việc ký kết Thỏa thuận hợp tác dẫn độ các nghi phạm hình sự giữa 2 nước, thỏa thuận mà TQ đã ký với 21 nước chủ yếu là các nước châu Á, nhưng chưa ký với Hoa Kỳ, Canada, Úc và các nước châu Âu.

Trong chiến dịch «săn cáo» 6 tháng qua, đã có 500 nghi phạm bị giải về TQ với tài sản trên 3 tỷ

đôla – đây chỉ là một con số nhỏ so với thực tế.

Phía TQ còn hy vọng rằng qua chuyến đi của ông Vương và qua chuyến đi của ông Tập sau đó, mối quan hệ giữa các cơ quan tình báo, an ninh, tòa án của 2 nước sẽ được cải tiến rõ rệt, giúp TQ nâng cao vị thế quốc tế của mình và có được nhiều nguồn thông tin quý hiếm và chuẩn xác mà TQ đang cần và Hoa Kỳ có thể đang biết rõ.

Mọi người đều biết tháng 2 năm 2912, trùm công an Trùng Khánh là Vương Lập Quân đã chạy vào lãnh sự quán Hoa Kỳ xin cư trú chính trị, mang theo vô số tài liệu tuyệt mật và khai báo không biết bao nhiêu điều cơ mật cho phía Hoa Kỳ, đặc biệt là những tin tức về thâm cung bí sử Bắc Kinh trong 20 năm qua, liên qua đến các phe nhóm của Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, Tăng Khánh Hồng, Từ Tài Hậu, Giang Trạch Dân.

Vương bị phía Hoa Kỳ trao cho TQ. Theo báo Anh Financial Times (2-6), chính Phó Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden đã giao tận tay Tập Cận Bình một số tài liệu do Vương Lập Quân nộp tại lãnh sự quán HK

Theo dư luận Hồng Kông, chắc phía Hoa Kỳ còn giữ lại một số tài liệu hê trọng, vì mối quan hệ Mỹ - Trung chưa đạt đến độ thân hữu.

Báo Hồng Kông Phượng Hoàng (7-6) còn nêu lên tên một nhân vật bí hiểm hiện nay mà ông Vương đang truy lùng, đó là Lệnh Hoàn Thành, em ruột của Lệnh Kế Hoạch nguyên Chánh Văn phòng của TƯ Đảng CS TQ, tay chân thân tín nhất của cánh Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, Giang Trạch Dân. Lệnh Kế Hoạch đã bị bắt. Lệnh Hoàn Thành được biết hiện đã thay tên đổi họ, trốn tránh ở đâu đó trên đất Hoa Kỳ, với rất nhiều tài liệu chính trị tuyệt mật, tài sản khủng, vô giá.

Có nhiều khả năng phía Hoa Kỳ không thể thả lỏng cho nhân vật này, nhưng hiện họ chỉ nói rằng «không biết gì về nhân vật này có còn trên đất Mỹ hay không».

Đùng một cái, đầu tháng 6, các báo Anh và Hồng Kông vừa kể

Số 222 Trang 9

Page 10: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

cũng như báo Pháp le Monde (4-6) và Want China Times (8-6) của Đài Loan cùng cho biết chuyến đi làm việc ở Hoa Kỳ của ông Vương “không thành, bị hoãn vô thời hạn, có thể bị hủy bỏ”.

Bắc Kinh cố làm ra vẻ không có gì quan trọng, nhưng các báo quốc tế đều lên tiếng bình luận. Báo Pháp le Monde cho rằng phía Mỹ đã có nhiều phản ứng bất lợi cho chuyến đi Hoa Kỳ của ông Vương Kỳ Sơn.

Trước hết ông Vương không có một chức vụ gì trong chính quyền nhà nước. Phía Mỹ không có một quan chức nào tương đương để tiếp ruoc và làm việc đúng nghi thức và luật pháp. Ông ta chỉ đại diện cho đảng CS, một đảng độc quyền chính trị, phản dân chủ. Hơn nữa các chiến dịch chống tham nhũng không có cơ sở luật pháp nghiêm minh, dân chủ, chỉ là phe cánh đấu đá tranh quyền, dưới chiêu bài chống tham nhũng.

Các cuộc điều tra, truy tố, xử án đều mù mờ, không có luật sư, không có báo chí tự do, không có quan sát quốc tế. Cái gọi là Ban Kiểm tra Kỷ luật của TW ĐCSTQ chỉ là một tổ chức “đảng trị”, mang tính chất cưỡng bức, độc đoán, đứng trên luật pháp, không phản ánh lòng dân và cán cân công lý.

Ngay việc xử ông Chu Vĩnh Khang cũng không công khai, không luật sư bào chữa, không một nhà báo quốc tế nào tham dự, với lời kết tội đã cùng bộ hạ tham nhũng 14 tỷ đôla, cũng khó tin được là chuẩn xác.

Ông Tập Cận Bình bị một cú bẽ bàng quốc tế, bị nhận diện là một ông vua CS không ngai, tự cho mình và cánh tay phải họ Vương có quyền sinh sát tùy tiện mọi thần dân trong một triều đình lạc lõng. Chiến dịch chống tham nhũng ầm ỹ được quảng cáo om sòm, bị một đòn quốc tế khá đau. Báo Anh và báo Pháp còn cho rằng những nhân vật mang bản chất “đảng trị” như ông Vương, hoặc như các quan chức cầm đầu các cơ quan đàn áp khác của đảng CSTQ như Ban Kiểm tra Kỷ luật của Trung ương Đảng, Chánh án

Tòa án TƯ, Bộ trưởng Tư pháp do ĐCS cử ra trong bộ máy toàn trị đều là những người chà đạp luật pháp, đàn áp người lương thiện, phải bị coi là những «nhân vật không được hoan ngênh» (persona non grata), có tên trong danh sách đen, phải bị tẩy chay không cho nhập cảnh vào các nước dân chủ - pháp quyền. Đó là những bàn tay nhuốm máu người dân lương thiện, nhuốm máu những chiến sỹ dân chủ trong nước, thế giới dân chủ không thể bắt tay họ, kết bạn, hợp tác với họ.

Nhân câu chuyện ông Vương Kỳ Sơn bị lỡ chuyến tàu bay đi Washington và ông Tập Cận Bình bị một cú bẽ bàng tủi hổ này, cũng xin nhắn về Hà Nội để các ông Trưởng ban Kiểm tra TƯ đảng Ngô Văn Dụ, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao Trương Hòa Bình, Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường, hay cả Trưởng ban Tuyên giáo Đinh Thế Huynh, nhân vật nhà báo đi đầu trong công tác chống tự do ngôn luận, xin quý ông chớ tính chuyện đi sang thăm hay làm việc tại các nước dân chủ, vì tên các vị có thể đã nằm trong danh sách đen những nhân vật «nổi tiếng về đảng quyền», chống nhân quyền và dân quyền, những bàn tay không sạch sẽ, ở Pháp người ta gọi là «les gens sans foi ni loi», những kẻ vô đạo đứng ngoài luật pháp, lưu manh chính trị, không ai trong thế giới dân chủ muốn bắt tay, kết bạn. Cộng đồng người Việt biết rõ những bàn tay nhơ bẩn ấy.

Nỗi bẽ bàng của 2 ông Vương và Tập rất đáng để các ông trên đây suy ngẫm.

Cho đến bây giờ, không rõ chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ cũng như các nước phương Tây đã thực sự nhìn nhận đúng tham vọng của Trung Quốc (TQ) cùng các chiến lược, chiến thuật mà TQ đã, đang và sẽ áp dụng để từng bước tiến tới giành quyền lợi, quyền lực và vị trí mà nước này mong muốn trên thế

giới hay không.Nhưng riêng với VN, cho đến

nay, có vẻ như mọi âm mưu, thủ đoạn, đường đi nước bước từ gần tới xa của TQ đều chứng tỏ họ tính đúng, họ đã và đang làm được hầu như tất cả những gì họ muốn.

Những chiến lược, chiến thuật khác nhau mà người Việt cũng đã nhìn ra được ấy là gì? Một mặt, ràng buộc VN, nói cho chính xác, ràng buộc đảng và nhà nước Cộng sản VN vào mối quan hệ láng giềng, “anh em, đồng chí”, cùng chung một mô hình thể chế chính trị giữa hai đảng, hai nhà nước cộng với những “ân oán, nợ nần” xưa cũ từ thời đánh Pháp đánh Mỹ để “trói chân trói tay”.

Và như chúng ta thấy, bằng nhiều biện pháp mềm nắn rắn buông, bằng cả tiền và sức mạnh quân sự, nhà cầm quyền TQ đã kiểm soát mối quan hệ này một cách “thượng thừa” ra sao suốt mấy thập kỷ qua. Cho dù có lúc căng lúc chùng, có lúc êm ả bề mặt, có lúc căng thẳng thậm chí chiến tranh, nhưng họ vẫn luôn luôn nắm giữ được nhà cầm quyền VN, không cho thoát ra khỏi vòng ảnh hưởng và hướng về thế giới tự do dân chủ.

Mặt khác, Bắc Kinh không ngừng hiện thực hóa âm mưu xâm lược VN về mọi mặt, từ lấn chiếm dần lãnh thổ, lãnh hải, khống chế về mặt quân sự, chính trị, kinh tế, xâm lăng về mặt văn hóa… Khi thì dùng sức mạnh quân sự đánh chiếm Hoàng Sa, một phần Trường Sa, sau chiến tranh biên giới 1979 lại lấn chiếm một phần lãnh thổ, lấn thêm một phần lãnh thổ lãnh hải khác từ sự “nhường nhịn” của phía VN qua

những lần ký kết các hiệp định phân định biên giới trên bộ, trên biển…

Khi thì dùng sức mạnh của đồng tiền mua chuộc đám quan tham chỉ biết nghĩ tới cái lợi cho mình mà mặc kệ lợi ích của đất nước, để mua quyền sử dụng hàng trăm héc ta rừng đầu nguồn, trúng thầu xây dựng hàng trăm, hàng ngàn dự án

Số 222 Trang 10

Page 11: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

khác nhau dẫn đến sự có mặt lâu dài của hàng chục ngàn người TQ sang lao động tại nhiều vùng miền khác nhau trên lãnh thổ VN từ Nam ra Bắc; xây cất, chiếm cứ nhiều khu vực lâu dài dưới danh nghĩa thuê đất, xây dựng công ty, nhà máy, triển khai các dự án…

Trên biển Đông thì từng bước đánh chiếm đảo, xua hàng ngàn tàu cá có sự bảo vệ của các tàu quân sự ngang nhiên xâm phạm lãnh hải, tiến chiếm ngư trường, cướp nồi cơm của ngư dân VN; ngược lại, rượt đuổi, cướp bóc, đánh chìm tàu, hành hung, bắt cóc, đòi tiền chuộc, xịt vòi rồng tấn công… tàu cá của ngư dân VN, mục đích làm cho ngư dân VN phần thì mất vốn, nợ nần, phần sợ hãi dần dần từ bỏ ngư trường, từ bỏ vùng biển nước mình.

Ngang nhiên áp đặt lệnh cấm đánh bắt cá hàng năm, áp đặt những luật lệ mới, ấn định vai trò mới của TQ đối với các nước láng giềng trong đó có VN. Tiến tới tiến hành cải tạo các bãi đá ngầm thành đảo nhân tạo, xây dựng cơ sở hạ tầng, sân bay, bến cảng, chuyền vũ khí ra đảo… biến những hòn đảo nhân tạo này thành những căn cứ quân sự trong tương lai v.v…

Như đã nói, người VN không phải không nhìn ra những thủ đoạn ấy của TQ. Những chiến thuật kiểu như “tằm ăn dâu”, lấn dần từng bước, đặt mọi việc trước sự đã rồi, tạo ra sự quen dần hay trạng thái “lờn thuốc”, tất cả đều đã chứng tỏ sự thành công của nó, với nhà cầm quyền VN và ngay cả với dân VN.

Bao giờ cũng thế, Bắc Kinh thử vi phạm đến quyền lợi, chủ quyền của các nước láng giềng trong đó có VN, tiến hành một loạt hành động khiêu khích ngang ngược, đến khi nước khác, cụ thể là VN, không chịu được và phản ứng thì họ lại tạm ngừng, xoa dịu cho tình hình lắng xuống một thời gian. Sau đó lại lặp lại hành động cũ, thậm chí mức độ xâm phạm cao hơn, nhưng lúc đó “nạn nhân” đã quen và sẽ không còn phản ứng mạnh như trước, thế là Bắc Kinh đã dấn tới được một bước, một lằn ranh mới về mặt xâm

phạm chủ quyền, xâm phạm lợi ích đã được thiết lập. Và cứ thế…

Chẳng hạn, còn nhớ cách đây chừng bảy tám năm, khi những thông tin đầu tiên về ngư dân VN bị tàu TQ tấn công trên biển, dù có chậm trễ và rất khó khăn mới đưa ra được trên một vài tờ báo dũng cảm lúc bấy giờ như Tuổi Trẻ, Thanh Niên… người dân VN đã vô cùng giận dữ, phẫn nộ. Nhưng cho đến bây giờ, khi chuyện tàu cá VN bị tàu TQ tấn công xảy ra gần như thường xuyên, với bao câu chuyện thương tâm về ngư dân VN bị cướp hết ngư sản, ngư cụ, phá hỏng tàu, phải vỡ nợ, bị thương, thậm chí bỏ xác vì những cuộc tấn công tàn ác của tàu cá lẫn tàu quân sự TQ… Những thông tin đó giờ đã được đăng đều, công khai hơn, nhưng có bao nhiêu phần trăm người VN chú ý đến? Hay nước mắt của người trẻ VN còn dành để đổ xuống như mưa cho một nhóm nhạc K-Pop thần tượng, cho một lần thua trận bóng đá SEA Games như bài viết chua xót trên báo Thanh Niên “Khóc cho bóng đá, ai khóc cho ngư dân?”.

Lỗi không phải hoàn toàn ở một bộ phận giới trẻ hay người dân VN nói chung. Khi chính những kẻ chịu trách nhiệm cao nhất về việc bảo vệ lãnh thổ lãnh hải, chủ quyền, bảo vệ ngư trường, ngư dân là nhà cầm quyền VN còn không hề dám lên tiếng, không dám phản ứng mạnh!

Đâu rồi từ Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội, Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, các tướng lĩnh cao cấp nhất của quân đội, Hải quân… Lúc nào cũng chỉ thấy người phát ngôn Bộ Ngoại giao lên tiếng lặp đi lặp lại những lời phản đối cũ mèm, hay Hội nghề cá lên tiếng phản đối, thi thoảng thì lãnh đạo địa phương tỉnh Quảng Ngãi hay Đà Nẵng cũng lên tiếng…

Những người lãnh lương bằng đồng thuế của nhân dân để chịu trách nhiệm cao nhất về đất nước, dân tộc đã không làm được gì, hay ngay các đại biểu Quốc hội còn chỉ dám họp kín về biển Đông và không có bất cứ một nghị quyết lên án TQ

mạnh mẽ nào được thông qua, thì làm sao trách được những người trẻ thờ ơ, vô cảm, vô tình?

Tháng 11-2007, khi thông tin Quốc vụ viện TQ phê chuẩn việc lập thành phố Tam Sa nhằm trực tiếp quản lý các quần đảo trên biển Đông, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa mà họ gọi là Tây Sa và Nam Sa, đã mở đầu cho hàng loạt cuộc biểu tình tại Sài Gòn, Hà Nội. Những cuộc biểu tình có tính chất chính trị đầu tiên kể từ sau năm 1975 liên tiếp mấy Chủ nhật, dù sau đó nhanh chóng bị dập tắt và những người chủ chốt thì bị sách nhiễu, đàn áp suốt nhiều năm sau đó, nhưng rõ ràng đã có một tiếng vang và ngay nhà cầm quyền TQ cũng phải lưu tâm. Hoặc khi báo chí lần đầu đưa tin tàu TQ cắt cáp tàu thăm dò dầu khí của VN vào năm 2011, hay khi TQ đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào khu vực biển Đông gần quần đảo Hoàng Sa vào tháng 5-2014, dẫn tới việc nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam ra tuyên bố phản đối, đồng thời người Việt trong và ngoài nước đều có tổ chức những cuộc biều tình phản đối, tinh thần yêu nước dâng cao…

Nhưng sau đó, các tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam vẫn tiếp tục bị cắt cáp, ví dụ như năm 2012 “TQ lại cắt cáp tàu Bình Minh 02” (BBC). Hay mới đây tàu thăm dò dầu khí Tân Hài 517 của TQ lại đi vào vùng biển thuộc chủ quyền của VN ngày 5-6 (theo báo chí đưa tin, chỉ cách cách đảo Bình Ba thuộc tỉnh Khánh Hòa khoảng 20 hải lý về phía đông bắc), sau đó đi ra ngày 8-6 nhưng mãi đến ngày 11-6 báo chí VN mới được phép đưa tin. Rõ ràng muốn vào lúc nào thì vào, muốn ra lúc nào thì ra.

Những phép thử của TQ với VN luôn luôn mang lại kết quả hài lòng và thành công cho họ. Nhà cầm quyền VN đã luôn luôn nhịn và sẽ còn tiếp tục nhịn. Không chỉ nhà cầm quyền VN bị “lờn thuốc”, trở nên mất sức đề kháng, mất khả năng phản ứng mạnh từ lâu, mà ngay cả người dân cũng bị “lờn thuốc”, trở nên không quan tâm hoặc không

Số 222 Trang 11

Page 12: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

muốn lên tiếng nữa, bởi vì có lên tiếng cũng chẳng thay đổi được gì.

Đó là một trạng thái tâm lý rất nguy hiểm.

Sở dĩ TQ khống chế được VN, và thành công trong những thủ đoạn của họ là bởi vì VN đã và đang chịu sự lãnh đạo của ĐCS vốn bị TQ khống chế về nhiều mặt; vì VN đang đi theo một mô hình thể chế chính trị độc tài ở đó ĐCS luôn luôn đặt quyền lợi của đảng cao hơn lợi ích của đất nước, dân tộc. Trong nước thì tự làm yếu hèn sức mạnh của dân tộc khi bưng bít thông tin, không cho người dân được có ý kiến, chỉ trích mọi sai lầm của nhà nước, không được phép bộc lộ lòng yêu nước, phản đối những hành động của TQ, bên ngoài thì không dám lên tiếng mạnh, không dám liên minh với các nước dân chủ đứng đầu là Hoa Kỳ để có thêm sức mạnh bảo vệ đất nước…

Cho nên, với VN, nếu mục tiêu cuối cùng của TQ là thôn tính VN, thì nhiều khi họ sẽ đạt được chỉ bằng kế sách “bất chiến tự nhiên thành” thay vì phải sa lầy vào một cuộc chiến, hao quân tổn sức, lại giúp cho các nước không liên quan thủ lợi “tọa sơn quan hổ đấu”, cái trò mà chính nước này luôn áp dụng nếu được. Chỉ trừ khi, trừ khi, người VN tỉnh thức!

Magna Carta Libertatum nói theo tiếng Latin, tiếng Anh gọi là The Great Charter of Liberties -Đại Hiến Chương Tự Do- thường được các sử gia nhắc đến với tên đơn thuần: Magna Carta, Đại Hiến Chương.

Bản Đại Hiến Chương (ĐHC) Magna Carta được ra đời dưới thời vua John (1189-1216) của nước Anh. Để chi phí cho cuộc chiến với Pháp, vua John đã vơ vét tài sản của giai cấp Quí tộc, Thị dân, Nông dân. Sự kiện này gây bất bình trong mọi giai cấp trong xã hội Anh thời ấy. Vào ngày 15-06-1215, một nhóm người Quí tộc -Barons- tụ họp ở Runnymede gần hạt Windsor bắt đầu đấu tranh buộc vua John phải ký vào bản cam kết gồm có 63 điều khoản.

Đó là bản cam kết giữa vua John với giai cấp Quí tộc. Lần đầu tiên cơ chế tập thể khống chế quyền lực Quân chủ, được thiết lập và được bảo đảm thực thi. Nhưng mãi đến năm 1217 bản cam kết này mới được có tên là Magna Carta.

Tinh thần của Đại Hiến Chương Magna Carta là bàn về hai vấn đề chủ yếu:

1- Thượng tôn pháp luật -Rule of Law. Ngay cả các bậc Quyền lực Vua chúa, Nhà nước, không được quyền dẫm đạp trên pháp luật. 

2- Bảo vệ con người tự do, nói rõ ra là cá nhân tự do không bị bắt giữ trái pháp luật, không bị tước đoạt quyền sở hữu tài sản hợp pháp và không bị xét xử thiếu công bằng. 

Điều 39 qui định: “Không có bất cứ một cá nhân tự do nào có thể bị giam cầm hay bị bỏ tù, bị tước quyền hoặc bị tịch thu tài sản, bị đặt ngoài vòng pháp luật hay bị tước đoạt địa vị dưới bất kỳ hình thức nào. Không bất cứ ai có thể dùng võ lực để ép buộc một cá nhân tự do hoặc khiến một người khác làm như vậy, trừ khi có phán quyết hợp pháp hoặc bởi pháp luật nơi người đó cư ngụ qui định như vậy.”  

Ở một điều khoản khác, ĐHC quyết định: Nhà Vua không được tùy tiện tăng thuế, phải thông qua các đạo luật về thuế, phải có sự nhất trí của Hội đồng Quí tộc, sau này trở thành Cơ quan đại diện đẳng cấp gồm có Lãnh chúa, Quí tộc, Thị dân… 

Như vậy, ĐHC được coi như là văn bản chứng nhận sự hiện hữu của chế độ Pháp quyền lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại.

Tuy nhiên bản ĐHC cũng phải kinh qua những giai đọan lịch sử đấu tranh mới đạt được một nội dung phong phú về Pháp quyền như hôm nay:

- Thoạt tiên ĐHC chỉ là bản khế ước do do Tổng Giám mục giáo phận Canterbury -Archbishop of Canterbury soạn thảo để chấm dứt tình trạng xung đột giữa vua John và một số quí tộc bất mãn, bằng cách qui định nhà vua phải tôn trọng các Quyền của Giáo hội - protection of Church Rights. Không được bắt bớ và giam cầm bất hợp pháp nhóm người quí tộc- 25 rebel barons-… Nhưng sau đó nhà vua John tiếp tục xâm phạm

những điều cam kết và nhóm quí tộc tiếp tục đấu tranh… Do đó Giáo hoàng Innocent III lại hủy bỏ bản khế ước 15-6-1215.

- Vua John chết vào năm 1216. Vua con, Henri III lên nối ngôi, đưa ra bản khế ước mới năm 1216 sau khi xóa bỏ một vài điều khoản trong bản khế ước cũ bất lợi cho nhà vua. Thế là cuộc đấu tranh lại tiếp tục giữa các Quí tộc Barons và nhà vua.

- Cuối năm 1217 Thỏa ước Lambeth ra đời chấm dứt cuộc đấu tranh. Nhà Vua chấp nhận quyền lợi của Giáo hội (Church Rights) và tôn trọng sự tự do lẫn quyền sở hữu tài sản hợp pháp của Quí tộc, Thị Dân và Nông dân -Treaty of Lambeth còn được gọi là Magna Carta.

- Năm 1297 con của Henri III, vua Edward I tiếp tục thi hành tinh thần của Magna Carta và xem Magna Carta là nền tảng căn bản của luật pháp Vương quốc Anh -England Status Law. Nhưng tinh thần và nội dung của ĐHC Magna Carta không ngừng phát triển đến tận ngày nay. Nghị viện Anh không ngừng bổ sung Magna Carta những điều khoản mới làm giàu tinh thần Pháp quyền của Magna Carta:

- Petition of Rights -Sự hợp pháp cần thiết cho mọi trát đòi hay tống giam, năm 1628

- Habeas Corpus -Luật Bảo thân -Luật cấm bắt giam người trái phép, năm 1679

- English Bill Of Rights -Quyền tự do bầu cử và tự do ngôn luận trong Nghị viện, năm 1689

Và mãi sau này đến thế kỷ XX, người dân Anh triển khai khái niệm trên thành Qui trình Tố tụng -Due Process of Law- và Quyền Bình đẳng trước pháp luật -Equal Protection of the Law…

Có thể nói rằng Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền của LHQ 1948 cũng kế thừa nội dung vốn đã có từ ĐHC Magna Carta: Con người có quyền sống, quyền tự do và quyền an toàn cá nhân.

Mười tu chính đầu tiên của Hiến pháp Hoa Kỳ thực tế cũng kế thừa các qui định của Magna Carta, đặc biệt là Nguyên tắc và Qui trình tố tụng -Due Process of Law- và nguyên tắc mọi người được bảo vệ bình đẳng trước pháp luật -Equal Protection of the Law….

Dĩ nhiên với 800 tuổi đời, Magna Carta đã là quá khứ nhưng tinh thần của ĐHC chẳng những vẫn sống mà còn phát triển mãi mãi như nó đã sống và phát triển qua nhiều thời kỳ của 8 thế kỷ vừa qua. Magna Carta

Số 222 Trang 12

Page 13: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

luôn luôn là nguồn cảm hứng, cổ võ người Anh và các dân tộc khác, đấu tranh bảo vệ những quyền tự do thiết yếu cho cuộc sống nhân loại thông qua việc hạn chế quyền lực của Vua chúa, Nhà nước, Đảng phái chính trị, đấu tranh chống lại sự chuyên chính độc tài dưới bất cứ hình thức nào. Magna Carta là khởi nguồn của tư tưởng pháp quyền bảo vệ những giá trị cơ bản nhất của con người. Nhân loại đã, đang và sẽ không ngừng nhắc đến tinh thần của Magna Carta. Ngày 15-06-2015 lễ kỷ niệm 800 tuổi của Đại Hiến Chương Magna Carta sẽ được cử hành tại Vương quốc Anh và rộng khắp toàn cầu. Trong tình hình hiện tại, chúng ta có quyền hy vọng chăng, với tinh thần đấu tranh chống lại chuyên chính độc tài dưới bất cứ hình thức nào, với nội dung tư tưởng Pháp quyền bảo vệ những giá trị cơ bản của con người, Magna Carta luôn luôn sẽ là nguồn cảm hứng, một xung lực lớn thúc đẩy cả Nhân loại cùng đứng lên giải phóng con người ra khỏi ách nô lệ của những thế chế chuyên chính, toàn trị, độc tài bao cấp hiện đang tồn tại trên một số quốc gia trên thế giới hôm nay nhất là tại các nước Xã hội Chủ nghĩa, Trung Cộng, Nga, Bắc Triều Tiên, Việt Nam.../.

Đào Như

  Năm 2015 này đánh dấu 70 năm kể từ ngày Việt Nam giành lại được nền tự chủ độc lập thóat khỏi ách đô hộ của thực dân Pháp sau biến cố đảo chính vào ngày 09-03-1945 (1945–2015). Nhưng đến ngày 19-08 năm đó, thì người Việt minh Cộng sản lại tổ chức một “cuộc cướp chính quyền” và tuyên bố ngày đó là khởi sự cho “Cách Mạng Mùa Thu” ở nước ta, theo khuôn khổ “Cách Mạng Tháng Mười” của Liên Xô bắt đầu vào năm 1917.

Sau 70 năm, thời gian đã đủ nguôi ngoai lắng đọng để cho người Việt chúng ta có thể bình tâm luận định về biến cố lịch sử đầy dẫy những tang thương thống khổ – với biết bao

nhiêu máu và nước mắt của hàng triệu người lương dân vô tội đã đổ ra tại khắp nơi trên quê hương đất nước mình.

Nói chung, thì cũng chỉ vì cái chủ trương cuồng tín quá khích gọi là “bạo lực cách mạng”, “chuyên chính vô sản” mà người Cộng sản du nhập từ Liên Xô và Trung Cộng vào đất nước ta ngay từ năm 1945, nên mới xảy ra bao nhiêu cuộc thảm sát hàng lọat những người quốc gia yêu nước mà người Cộng sản gán cho đủ các thứ nhãn hiệu xấu xa như: “quân ngụy”, “việt gian”, “phản quốc”, “phản động”, “lưu manh”, “tay sai ngọai bang” v.v... Để rồi họ ra tay truy lùng, trừ diệt khủng bố cực kỳ dã man tàn bạo, không mảy may xót xa thương tiếc đối với người anh em cùng một nòi giống da vàng máu đỏ như chính mình.

Bài viết này nhằm ghi lại những cuộc thảm sát rùng rợn đó và tìm hiểu nguồn gốc sâu xa của những hành vi cực kỳ tàn ác man rợ do người Cộng sản cố tình gây ra ngay kể từ lúc họ mới nắm được chính quyền trong tay kể từ năm 1945 cho đến ngày nay. Xin trình bày một số vụ thảm sát điển hình theo thứ tự thời gian xảy ra lần lượt tại khắp các miền Trung, Nam, Bắc.

I- Những cuộc khủng bố tàn sát man rợ do người Cộng sản gây ra tại khắp các nơi trong nước.

1- Vụ thảm sát tín đồ Cao Đài tại Quảng Ngãi tháng 8 và 9-1945.

Ngay sau khi Việt Mminh Cộng sản chiếm được chính quyền trong tay vào Tháng 08-1945, thì tại nhiều làng xã thuộc các huyện Bình Sơn, Đức Phổ, Mộ Đức, Nghĩa Hành trong tỉnh Quảng Ngãi đã đồng lọat xảy ra các cuộc tàn sát tập thể (mass killing) tổng cộng lên đến gần 3,000 tín đồ Cao Đài. Có vùng người dân “bị giết hết cả già trẻ lớn bé mà mồ chôn tập thể cùng khắp các miền quê…” Sự việc này đã được Giáo Hữu Ngọc Sách Thanh tại Hoa Kỳ trình bày chi tiết trước Ủy hội Nhân quyền của Liên Hiệp quốc gần đây vào tháng 4-1999.

Hội thánh Truyền giáo Cao Đài có bảng liệt kê danh tánh các nạn nhân lên đến con số 2,791 người. Và trong tài liệu nghiên cứu có nhan đề là “Colonial Caodaists” do sử gia Janet Hoskins biên sọan, thì cũng ghi nhận con số 2,791 nạn nhân này. Danh sách này cũng được ghi nơi Đài

Tưởng niệm thiết lập từ năm 1956 tại Quảng Ngãi - mà sau năm 1975 chính quyền Cộng sản đã cho triệt hạ phá bỏ hết tất cả mọi dấu tích đi.

Người đồ tể khét tiếng trong vụ thảm sát này có tên là Đặng Bửu sau này giữ chức vụ hiệu trưởng Trường Chính trị Nguyễn Ái Quốc ở Hà Nội.

So với cuộc thảm sát tại Huế hồi Tết Mậu Thân 1968, thì cuộc tàn sát này tại Quảng Ngãi năm 1945 cũng thật là khủng khiếp ghê rợn không kém – nhưng mà nó lại ít được công chúng ở miền Nam trước năm 1975 biết đến. Nhưng có dấu hiệu lạc quan là gần đây giới học giả quốc tế cũng đã có điều kiện tìm hiểu nhiều về vụ thảm sát năm 1945 này.

Nhân tiện, cũng xin ghi thêm là nhà ái quốc Tạ Thu Thâu cũng đã bị Cộng sản giết hại tại Quảng Ngãi hồi mùa thu năm 1945, vào lúc ông trên đường trở lại miền Nam sau cuộc viếng thăm miền Bắc vài tháng trước đó.

2- Những vụ khủng bố tiêu diệt người quốc gia yêu nước tại miền Nam trong thời gian từ 1945 đến 1947.

Tại miền Nam vào năm 1945, thì tuy không có vụ tàn sáp tập thể có quy mô lớn như tại Quảng Ngãi, nhưng lại có vô số những cuộc ám sát khủng bố giết hại những người quốc gia yêu nước do cán bộ Cộng sản theo khunh hướng Đệ tam Quốc tế gây ra. Và tổng số các nạn nhân bị giết hại trong các năm 1945, 1946 và 1947 có thể lên đến hàng nhiều ngàn người.

Cụ thể là những nhân vật trí thức có tên tuổi thuộc khuynh hướng Đệ tứ Quốc tế (thường được gọi là Trotskystes) thì đều bị giết hại như: Trần Văn Thạch, Hồ Văn Ngà, Phan Văn Hùm v.v… Còn phải kể đến những vị lãnh đạo chính trị nổi tiếng cũng đều bị Cộng sản chém giết, điển hình như nhân sĩ Bùi Quang Chiêu, vợ chồng bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và Nguyễn Thị Sương, luật sư Dương Văn Giáo. v.v…

Tệ hại nhất là vụ sát hại Giáo chủ Hùynh Phú Sổ người sáng lập Phật giáo Hòa Hảo ở miền đồng băng sông Mekong, do người Cộng sản thực hiện vào tháng 04-1947. Sự việc động trời này đã gây ra mối hận thù dai dẳng kinh khiếp cho hàng triệu tín đồ Hòa Hảo tại khắp miền Nam.

Đối với các tín đồ Cao Đài tại miền Đông Nam Bộ cũng vậy, cán bộ Cộng sản cũng ra tay tàn sát đến cả hàng ngàn nạn nhân nữa.

Chỉ riêng trong một ngày 13-10-1947, thì đã có đến con số 300 nạn

Số 222 Trang 13

Page 14: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nhân bị Việt minh Cộng sản ra tay sát hại tại khu vực Hóc Môn, Thủ Đức chỉ cách thành phố Sài Gòn có chừng vài chục cây số mà thôi.

Người chủ chốt phát động các cuộc tàn sát này chính là tướng Nguyễn Bình (tên thật là Nguyễn Phương Thảo) do Trung ương ở Hà Nội phái vào miền Nam để phụ trách điều hành guồng máy chính trị và quân sự tại đây.

3- Những vụ sát hại các thành viên ưu tú của các đảng Đại Việt, Duy Dân và Quốc Dân Đảng ở miền Bắc.

Tại miền Bắc, thì các đảng phái quốc gia như Đại Việt, Duy Dân, Quốc Dân Đảng đều lần lượt bị người Cộng sản dùng mọi thủ đọan tàn bạo thâm độc mà tiêu diệt cho bằng hết. Điển hình là các lãnh tụ nổi danh như Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông A của Duy Dân và vô số những đảng viên ưu tú khác của Quốc Dân Đảng cũng đều bị ám hại bằng cách thủ tiêu hay giam giữ ngặt nghèo trong các trại tù đến nỗi phải bỏ xác nơi xa xôi hẻo lánh – mà thân nhân không hề được thông báo để lo việc ma chay chôn cất và cúng giỗ. Có thể nói tổng số nạn nhân bị sát hại như vậy ở miền Bắc trong thời gian từ năm 1945 đến 1954 phải lên đến con số nhiều ngàn người.

Xin ghi lại vài trường hợp bị bắt giam rồi bị sát hại rất thương tâm của mấy nhân vật rất nổi tiếng như sau:

A- Nhà văn Khái Hưng.Khái Hưng là một nhà văn nổi

tiếng từ thập niên 1930 trong nhóm Tự Lực Văn Đòan do nhà văn Nhất Linh Nguyễn Tường Tam khởi xướng. Vào năm 1940, Khái Hưng và họa sĩ Nguyễn Gia Trí bị thực dân Pháp bắt đi an trí tại vùng quê xa Hà Nội. Năm 1947, ông đang ở nhà nhạc phụ trong huyện Trực Ninh, Nam Định, thì bị công an Việt minh đến bắt đi và sát hại rồi vất xác xuống dòng sông Ninh Cơ chỗ gần bến đò Cựa Gà.

B- Bộ trưởng Chu Bá Phượng.Ông Chu Bá Phượng sinh năm

1908 tại Bắc Giang là một kỹ sư đã từng tham gia vào công trình thiết lập đường xe lửa Đông Dương vào hồi thập niên 1930. Ông còn là một người trong thành phần lãnh đạo nòng cốt của Quốc Dân Đảng. Năm 1946, ông Chu Bá Phượng giữ chức bộ trưởng Kinh tế trong Chính phủ Liên hiệp trong đó có ông Hồ Chí Minh làm chủ tịch, ông Nguyễn Hải Thần làm phó chủ tịch, ông Nguyễn Tường Tam làm bộ trưởng Ngọai giao. Cuối năm 1946, vì các nhân vật quốc gia như Bảo Đại, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng

Khanh, Nguyễn Tường Tam đều đào thóat ra nước ngòai, nên chỉ còn có một mình ông Chu Bá Phượng bị kẹt lại và phải đi theo văn phòng chính phủ di tản lên chiến khu ở Việt Bắc.

Không bao lâu sau, ông Phượng bị đem đi quản chế ngặt nghèo tại vùng Hà Giang, Sơn La. Và từ cuối năm 1960, thì gia đình ông ở Hà Nội không hề nhận được bất kỳ tin tức nào của ông nữa. Mấy chục năm sau, vào đầu thập niên 1990, con cháu mới nhờ người sử dụng ngọai cảm mà tìm được hài cốt của ông tại nơi rừng núi hoang vắng vùng Việt Bắc giáp giới với Trung Quốc và cải táng đem về quê nhà ở miền xuôi.

Giám đốc công an ở miền Bắc thời đó chính là ông Lê Giản, ông này phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng về các cuộc đàn áp và giết chóc này.

II-Tìm hiểu nguyên do tại sao người Cộng sản lại gây ra những vụ tàn sát với quy mô rộng lớn khủng khiếp như thế?

Trước khi đi sâu vào vấn đề, ta cần phải tĩnh trí để nhận định tình hình xã hội chính trị thực tế ở nước ta vào thời kỳ trước năm 1945, đại khái như thế này:

1- Không hề có sự ân óan thù hận nào giữa người Cộng sản với người không Cộng sản cả. Bởi lẽ vào lúc đó, tất cả hai nhóm đều là những người yêu nước và cùng hành động giống nhau là chống thực dân Pháp. Như vậy là tất cả đều ở cùng chung một phe để đối nghịch chống lại cái ách đô hộ của người Pháp để cùng giành lại nền độc lập tự chủ cho người Việt Nam. Và cả hai nhóm đều bị chính quyền Pháp đàn áp, bị bắt giam chung với nhau trong cùng một nhà tù nữa. Vì cùng có tinh thần yêu nước như nhau, lại cùng là nạn nhân khốn khổ vì sự tàn ác của đế quốc thực dân, cho nên giữa người Cộng sản và không Cộng sản lúc đó lại có sự thương yêu đùm bọc liên đới gắn bó chặt chẽ với nhau nữa.

Điều này khác hẳn với hai phe Quốc gia và Cộng sản ở bên Trung Quốc, vì hai phe đánh phá giành giật, giết chóc lẫn nhau suốt trong mấy chục năm kể từ cuối thập niên 1920 cho đến năm 1949, thì phe Cộng sản do Mao Trạch Đông lãnh đạo mới tòan thắng và buộc phe Quốc Dân Đảng do Tưởng Giới Thạch đứng đầu phải rút lui qua đảo Đài Loan. Từ đó phe Cộng sản thắng trận phát động chiến dịch trả thù những người thua trận nào còn bị kẹt lại ở nội địa Trung Quốc. Tình trạng này chỉ xảy ra tại Việt Nam năm 1975 sau khi quân đội Cộng sản từ miền Bắc xâm chiếm

được tòan thể lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa.

2- Ấy thế mà tại sao vào năm 1945, khi có chính quyền nắm trong tay được rồi, thì người Cộng sản lại ra tay tận diệt người quốc gia một cách tàn bạo man rợ đến thế?

Câu trả lời cho vấn nạn này có thể thật ngắn gọn như sau: Đó là do họ áp dụng triệt để cái chủ trương “Bạo lực Cách mạng” (the Revolutionary Violence) mà họ học tập được từ Trung ương Đệ tam Quốc tế Comintern do Liên Xô lãnh đạo.

Ngay từ thập niên 1920 cho đến năm 1945, thì đã có đến hàng trăm cán bộ cao cấp của đảng Cộng sản Việt Nam được đào tạo rất bài bản tại Trường Đông Phương tại Moscow do Comintern điều hành. Tại đây, họ được học rất kỹ về kỹ thuật gọi là “agitprop = agitation – propaganda” - tức là tổ chức vận động quần chúng, tuyên truyền và đặc biệt về phương thức gây bạo lọan để tạo thời cơ cướp chính quyền. Họ cũng học được kỹ thuật xây dựng guồng máy công an mật vụ theo mô hình của Liên Xô để kềm kẹp dân chúng một khi họ đã nắm giữ được chính quyền.

Nói vắn tắt là Cộng sản Việt Nam được Comintern đào tạo hướng dẫn rất kỹ về mọi thủ đọan tinh vi để thiết lập được một chế độ độc tài chuyên chính vô sản (proletarian dictatorship). Do đó mà họ đã không từ bỏ bất kỳ một thủ đọan tàn ác vô nhân đạo nào - miễn sao đạt được mục đích tối hậu của đảng Cộng sản là nắm vững được chính quyền trong gọng kềm sắt thép của mình.

Trái lại, các đảng phái quốc gia khác thì không hề có được sự huấn luyện đào tạo hay sự yểm trợ vật chất tinh thần nào từ phía ngọai quốc tương tự như của Comintern cấp phát dồi dào cho đảng Cộng sản Việt Nam.

Do đó mà từ năm 1945, Cộng sản đã mặc sức tung hòanh ở Việt Nam với đủ mọi thứ đòn phép thâm độc và quỷ quyệt để vô hiệu hóa và tiêu diệt được mọi sức đối kháng của các đảng phái quốc gia hay của các tổ chức tôn giáo.

III-Tóm lượcTa có thể tóm lược bài viết này

bằng mấy nét chính yếu như sau:1- Trước năm 1945, những người

yêu nước dù là Cộng sản hay không Cộng sản, thì đều cùng theo đuổi một mục tiêu là đánh đổ chế độ thực dân Pháp để giành lại nền độc lập cho Việt Nam.

Thế nhưng, từ khi người Cộng sản nắm giữ được quyền hành trong tay, thì ngay tức khắc họ ra

Số 222 Trang 14

Page 15: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

tay tiêu diệt những người yêu nước khác để giành độc quyền riêng cho mình trong mọi lãnh vực chính trị, kinh tế cũng như văn hóa tinh thần. Đó là một thứ độc tài chuyên chế tòan trị (totalitarian dictatorship).

Hậu quả tai hại trầm trọng nhất của chủ trương này là đã phá hoại tận gốc rễ cái nền nếp nhân bản, nhân ái truyền thống của dân tộc Việt Nam chúng ta.

2- Dĩ nhiên là trong cái xã hội do thực dân, phong kiến tạo lập ra, thì có đầy rẫy những bất công áp bức. Nhưng vì người Cộng sản đã cuồng tín du nhập cái chủ trương “hận thù giai cấp”, “bạo lực cách mạng” của Liên Xô và Trung Quốc vào đất nước ta, cho nên mới gây ra không biết bao nhiêu tang thương khổ nhục chết chóc cho tòan thể dân tộc ròng rã suốt 70 năm qua.

Như cha ông chúng ta từ xưa vẫn cảnh báo rằng “Lấy óan báo óan, óan ấy chập chùng”, thì rõ ràng từ năm 1945 đến nay, đảng Cộng sản đã liên tiếp gây ra biết bao nhiêu điều oan trái, khốn khổ cho cả hàng mấy chục triệu gia đình lương dân vô tội. Đó là một cái tội tày đình mà “Trời không dung, Đất không tha” cho người Cộng sản vẫn còn cực kỳ ngoan cố mãi được.

3- Bài viết này là một lời nhắc nhở cho giới lãnh đạo chóp bu Cộng sản ở Hà Nội phải biết phục thiện và thành khẩn công khai nhận lỗi của mình trước tòan thể dân tộc và dám có can đảm nói lên sự sám hối ăn năn về các tội ác man rợ kinh khủng như thế.

Có làm được như vậy, thì họ mới xứng đáng đón nhận được sự khoan dung tha thứ của đại khối dân tộc Việt Nam vậy./

Westminster California, Tháng Sáu 2015

Tài liệu tham khảoBài viết này được xây dựng trên

những chứng từ của một số gia đình nạn nhân bị Cộng sản sát hại với sự tham khảo từ một số bài nghiên cứu nghiêm túc mới đây của các chuyên gia sử học quốc tế. Cụ thể xin được trưng dẫn ra như sau đây :

1- Nhiều thư của ông Chu Bá Phượng viết về cho con vào cuối thập niên 1950 lúc ông bị quản chế tại Việt bắc. Bức thư sau cùng viết vào cuối năm 1960, sau đó thì biệt tăm luôn.

2- Thông tin do gia đình cụ Lê Quang Sách cung cấp. Cụ Sách năm nay đã 88 tuổi, là người thóat chết trong vụ thảm sát gần 3,000 tín đồ

Cao Đài tại Quảng Ngãi vào Tháng 8+9-1945.

3- Về các tư liệu lấy từ Internet, thì đặc biệt có các tài liệu sau đây:

A- Vụ tàn sát tín đồ Cao Đài tại Quảng Ngãi vào Tháng 8+9-1945 (tiếng Việt). Do tổ chức của Giáo hội Cao đài phổ biến trên trang nhà “Hành trình về Chân lí Đạo” vào ngày 21-3-2015.

B- “Caught between Propaganda and History” by Shawn McHale, 2014. Tài liệu dài 10 trang là bài Điểm sách về cuốn “Lịch sử Nam bộ Kháng chiến” được đăng trong Tủ sách “Cold War International History Project”

C- “Autopsy of a Massacre” – “On a Political Purge in the Early Days of the Indochina War” (Nam Bộ 1947) by Francois Guillemot, 2010. Tài liệu này dài 40 trang là một bài nghiên cứu rất công phu về sự khủng bố và tàn sát vì lí do chính trị ở miền Nam được đăng trong European Journal of Asian Studies.

D- “The Viet Minh Elimination of National Parties and Groups (1945-47)” by Human Rights Watch, April 23, 2013. Tài liệu dài 17 trang viết chi tiết về việc Việt minh tiêu diệt các đảng phái chính trị tại miền Nam trong giai đọan 1945–1947./

Kể từ khi Việt Minh (tức Việt Cộng) cướp được chính quyền vào ngày 19-8-1945 tới nay, bọn Việt Cộng đã giết tới cả chục triệu dân Việt Nam. Giết người có tội hay chống đối chúng đã đành, chúng còn giết cả người vô tội, cả người không hề chống đối chúng. Đối với chúng, “thà giết lầm, dù giết lầm cả trăm, cả ngàn người vô tội, còn hơn thả lầm một người có tội”. Vì thế chúng ta không lấy làm lạ trong suốt cuộc chiến Việt Nam, bọn Việt Cộng đã thực hiện không biết là bao nhiêu cuộc thảm sát tập thể những người dân Việt Nam hiền lành vô tội. Dưới đây chỉ là mấy vụ thảm sát tập thể điển hình mà người viết được biết.

Vụ thảm sát 1: Vụ thảm sát tín đồ Cao Đài tại Quảng Ngãi.

Ngay sau khi Việt Minh, tức Việt Cộng sau này, cướp được chính quyền của Thủ Tướng Trần Trọng Kim vào ngày 19-8-1945, chúng đã thực hiện nhiều vụ tàn sát

tập thể các dân lành tại nhiều xã thuộc các huyện Bình Sơn, Đức Phổ, Mộ Đức, Nghĩa Hành trong tỉnh Quảng Ngãi. Tổng cộng số người bị Việt Minh giết lên đến gần 3,000 người, đa số là tín đồ Cao Đài. Theo Giáo Hữu Ngọc Sách Thanh tại Hoa Kỳ trình bày chi tiết trước Ủy hội Nhân quyền của Liên Hiệp quốc vào tháng 4-1999 thì có

Số 222 Trang 15

Page 16: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

vùng người dân “bị giết hết cả già trẻ lớn bé mà mồ chôn tập thể cùng khắp các miền quê…”. Hội thánh Truyền giáo Cao Đài có bảng liệt kê danh tánh các nạn nhân lên đến con số 2,791 người. Danh sách này cũng được ghi nơi Đài Tưởng niệm thiết lập từ năm 1956 tại Quảng Ngãi. Sau năm 1975 chính quyền Cộng sản đã cho triệt hạ phá bỏ hết tất cả mọi dấu tích đi. Luật sư Đoàn Thanh Liêm cho biết đồ tể khét tiếng trong vụ thảm sát này tên là Đặng Bửu sau này giữ chức vụ hiệu trưởng Trường Chính trị Nguyễn Ái Quốc ở Hà Nội.

Vụ thảm sát 2: Tàn sát cả ngàn người trong vụ “Quỳnh Lưu Khởi Nghĩa” 

Sau cái gọi là Nghị quyết sửa sai của đảng CSVN về những đợt Cải cách Ruộng đất đẫm máu, các nạn nhân đã tìm những cán bộ thanh toán món nợ máu. Các đảng viên CS được thả về từ nhà tù, được khôi phục quyền hành, khôi phục đảng tịch, cũng liền tìm đến ngay các đồng chí đã vu cáo họ để trả thù. Họ đã dùng ngay chính sách sửa sai của CSVN để đòi lại chồng con đã bị giết oan uổng, tài sản đã bị cưỡng đoạt bất hợp pháp và đòi quyền được di chuyển tự do vào Nam như đã ghi trong Hiệp định Geneve 1954.

Vụ dân chúng nổi dậy lớn nhất là vụ “Quỳnh Lưu Khởi Nghĩa” ở Nghệ An vào đầu tháng 11-1956. Theo Cẩm Ninh, tác giả bài “Quỳnh Lưu Khởi Nghĩa” thì đây là “Một cuộc đấu tranh đẫm máu chống lại chính sách cai trị dã man của lãnh đạo CSVN, mà qua đó, chính sách Cải cách Ruộng đất đã là nguyên nhân chính làm bùng nổ cơn phẫn nộ của người dân.”

Toàn thể nhân dân tỉnh Nghệ An, gồm đủ mọi thành phần giai cấp ở các xã Quang Trung, Tân Nho, Diễn Tân, Vạn Kim, Diễn Ðức, Diễn Ðông, Diễn Nguyên, Minh Châu, Ðức Vinh, Hồng Thăng, Ðại Gia, Yên Trung đã mở 1 đại hội để tố cáo những chính sách cai trị tàn ác của chế độ CSVN.

Ngày 10-11-1956, khoảng

10,000 nông dân đã mở đại hội lần thứ hai tại xã Cẩm Trường để bàn thảo về những ngày tới. Nhưng ngay lúc đó, CSVN đã điều động 2 đại đội chủ lực và 1 đại đội công an võ trang huyện Diễn Châu về xã Cẩm Trường để giải tán đại hội nông dân. Bạo động đã xảy ra.

Tờ mờ sáng này 11-11-56, các bà mẹ đã đánh trống, mõ kêu gọi dân chúng quanh vùng đến tiếp cứu. Xã Diễn Châu như bị động đất. Rồi 30,000 nông dân kéo đến vây phía ngoài 2 trung đoàn chính quy của CS, trở thành 1 vòng bao vây thứ tư. Cuộc nổi dậy bộc phát quá lớn, quá mau, đã đi ra ngoài sự tiên liệu của cả 2 bên.

Rạng ngày 13-11-1956, một cuộc biểu tình vĩ đại với sự tham gia của gần 100,000 đồng bào tỉnh Nghệ An. Bài hát Quỳnh Lưu Khởi Nghĩa đã được truyền đi khắp nơi, hoà với những đợt trống, mõ vang lên liên tục: “Anh đi giết giặc lập công. Con thơ em gửi mẹ bồng. Ðể theo anh ra tiền tuyến, tiêu diệt đảng cờ Hồng. Ngày mai giải phóng, tha hồ ta bế ta bồng con ta”.

Trước tình hình này, Hồ Chí Minh ra lịnh cho Văn Tiến Dũng điều động Sư đoàn 304 từ Thanh Hóa vào bao vây. Và ngày 14-11-1956, Văn Tiến Dũng huy động thêm Sư đoàn 312 vào trận địa quyết tiêu diệt nhân dân Quỳnh Lưu. Con số thương vong bị Việt Cộng giấu kín, nhưng theo những người dân Qùynh Lưu còn sống sót cho biết thì số người bị giết ít nhất cũng cả ngàn người và số người bị bắt cho đi tù ít nhất cũng trên 6,000 người.

Vụ thảm sát 3: Vụ thảm sát dân làng Dak Son.

Dak Son thuộc thị xã Phước Long, tỉnh Sông Bé. Là một ngôi làng mới được dựng lên bởi chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cho khoảng 800 đồng bào dân tộc miền núi sau khi họ đã vượt thoát từ những vùng cao nguyên bị kiểm soát hoặc khủng bố bởi những đoàn quân Cộng sản Bắc Việt.

Đúng vào ngày này 05-12-1967, một vụ thảm sát kinh hoàng đã xảy

ra tại khu làng Dak Son. Sau khi đã chiếm được làng, đoàn quân man rợ này đã hò hét và ra lệnh phải thiêu hủy toàn bộ làng Dak Son. 

Những vòi lửa phóng ra đã đốt cháy nhà cửa kể cả những ai đang trốn hoặc không kịp chạy khỏi nhà. Một số người sống sót chạy xuống hầm để trốn thì bị chết vì ngộp thở. Một số nhà chưa cháy thì bị phá sập bởi lựu đạn. Khi đã hết nhiên liệu phóng lửa thì CSBV bắt đầu dùng tới súng để tàn sát. Chúng tìm được 160 người còn sống và bắt ra khỏi hầm rồi xử tử tại chỗ 60 người. Khoảng 100 người còn lại chúng bắt theo vô rừng.

Tổng cộng 252 dân làng đã bị giết trong cuộc tàn sát này, đa số là đàn bà và trẻ em.

Vụ thảm sát 4: Vụ thảm sát năm Mậu Thân 1968 tại Huế.

Sáng sớm ngày 31 tháng 1 năm 1968, lợi dụng hưu chiến trong dịp Tết Nguyên Đán, Quân đội Cộng sản Hà Nội và   Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam, con đẻ của Cộng sản Hà Nội đã bất thình lình tấn công tại nhiều thành phố của miền Nam Việt Nam, trong đó có Sài Gòn và Huế. Chúng chiếm được Huế và tưởng là đã “giải phóng” vĩnh viễn được thành phố này nên “Lực lượng Cách mạng Huế cùng với Liên minh Dân tộc Dân chủ Hòa bình của Lê Văn Hảo đã họp hội nghị để thành lập một Chính quyền Cách mạng, với mục đích tổ chức việc quản trị thành phố và chuẩn bị chống lại sự phản công của quân đội VNCH. Ngày 15 tháng 2 năm 1968 Ủy ban Nhân dân Cách mạng Thừa Thiên Huế được thành lập và Lê Văn Hảo đảm nhiệm chức vụ chủ tịch.”

Sau khi Ủy ban Nhân dân Cách mạng Thừa Thiên Huế được thành lập, chúng ra thông cáo yêu cầu tất cả các quân cán chính của chính quyền VNCH phải ra trình diện rồi bắt giữ họ. Chúng cho những tên Cộng sản nằm vùng như anh em Hòang Phủ Ngọc Tường, Hòang Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân v.v… đi lùng bắt những người trốn tránh không chịu ra trình diện và

Số 222 Trang 16

Page 17: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

những người chúng nghi là thành phần “phản động. Nhiều người bị giết ngay tại nhà, trước ngõ hoặc trên đường phố và được chúng chôn ngay tại chỗ.

Trong 28 ngày chiếm giữ Huế, bọn Việt Cộng (bộ đội Bắc Việt và quân đội Giải phóng Miền Nam) ngày nào cũng đi lùng bắt giết các quân nhân VNCH nghỉ phép về nhà ăn Tết và viên chức của VNCH. Những người dân thường không theo chúng, chúng cũng bắt và giam giữ tại nhiều nơi khác nhau. Số người bị bắt giam vào khỏang gần 10,000 người.

Khi quân đội VNCH phản công và tái chiếm thành phố Huế, để dễ dàng và an tòan cho cuộc rút lui, chúng đã bắt những người dân mà chúng đang giam giữ, đào những hầm hố lớn, nói là để làm hầm trú ẩn. Đào xong, chúng xả súng bắn vào họ rồi lấp đất chôn họ luôn.

Nhiều người chưa chết, chúng cũng chôn luôn.

Sau khi quân đội VNCH tái chiếm được Huế, do sự chỉ dẫn của dân chúng, người ta đã khám phá được gần 100 hầm hố chôn người. Có hố chôn 5, 3 người, có hố chôn một vài chục người. Còn hầm thì chôn ít nhất cũng có cả trăm người. Tổng cộng số xác chết vào khỏang hơn 5,000 người, chưa kể hơn 2,000 người mất tích (7). Nhiều nạn nhân bị trói hai tay và bị bắn vào đầu. Có thể nói đây là vụ người dân VN bị Việt Cộng tàn sát tàn bạo và dã man nhất trong cuộc chiến Việt Nam (1955-1975)

Vụ thảm sát 5: Vụ thảm sát dân làng Dục Đức tại Đà Nẵng.

Làng Dục Đức nằm vị trí khoảng 20 dặm về phía tây nam Đà Nẵng, là một trong những khu vực mất an ninh nhất trong chiến tranh Việt Nam. Các làng trong khu vực này luôn bị tấn công bởi bộ đội chính quy Bắc Việt và Việt Cộng khủng bố nên đã được lính Mỹ bảo vệ.

Vào tháng 8 năm 1970, những người lính Mỹ cuối cùng đã rời làng Dục Đức. Bảy tháng sau đó, vào ngày 28-3-1971, hai trung đoàn bộ đội Cộng sản Bắc Việt đã tấn công

tàn sát, giết chết cả 100 dân làng gồm đàn ông, phụ nữ, trẻ em, làm bị thương hơn 150 người và đốt cháy khoảng 800 ngôi nhà.

Vụ thảm sát 6: Vụ thảm sát ở ấp Tân Lập, tỉnh Long Khánh.

Ngày 21-4-1975, một một trận chiến ác liệt đã xẩy ra tại thị xã Xuân Lộc thuộc tỉnh Long Khánh.

Sau khi biết chắc chắn đơn vị cuối cùng của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, Tiểu đoàn 2/43, Sư đoàn 18 Bộ binh đã triệt thoái khỏi trận địa, các đơn vị của Sư đoàn 341 Việt Cộng thuộc Quân đoàn IV của tướng Hoàng Cầm, được lệnh tiến vào tiếp thu các làng xã từ đèo Mẹ Bồng Con, dọc theo QL.1 đến ngã ba Cua Heo, cửa ngõ đi vào thị xã Xuân Lộc từ hướng Tây.

Mặc dù rất thận trọng trong lúc tiến quân tiến vào xã Tân Lập, chúng đã vướng phải mìn claymore do các chiến sĩ nghĩa quân gài. Mìn nổ đã làm cho một số cán binh Cộng sản chết và bị thương. Chúng tức giận, đã bắn B40, B41 rồi bắn AK 47 xối xả vào đám dân làng đang ra đứng trước nhà để "hoan hô bộ đội giải phóng". Tên chỉ huy ra lệnh lùa dân làng tập trung tại một bãi đất trống. Chúng bắt để tay trên đầu, nằm úp mặt xuống mặt đất rồi ra lệnh nổ súng giết hết. Những người còn sống, chúng dùng lưỡi lê đâm chém cho đến chết mới thôi. Con số tử vong đếm được trên 183 nạn nhân. Tất cả được lùa xuống hố và chôn tập thể. Hiện nay mồ chôn tập thể đó vẫn còn tồn tại tại xã Tân Lập, quận Xuân Lộc, tỉnh Long Khánh.

Vụ thảm sát 7: Vụ thảm sát dân làng Ba Chúc, tỉnh An Giang.

Vào tháng 4-1978, hơn 3,157 dân làng Ba Chúc thuộc tỉnh An Giang đã bị Việt Cộng thảm sát dã man, tàn bạo và khủng khiếp hơn cả vụ thảm sát đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân 1968.

Theo ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ thì “Nạn nhân gồm cả đàn bà, trẻ con Việt Nam lẫn Cam Bốt bị thảm sát tại các Chùa, trường học tại làng Ba Chúc cách biên giới Việt-Miên khoảng 7 cây số và chỉ

trong vòng một đêm 18-4-1978. Cái dã man và vô nhân đạo của bọn lãnh đạo đảng CSVN là đã lấy những bộ hài cốt của những nạn nhân do chúng thảm sát, đem trưng bày trong các hộp kính để gây ảo giác căm thù giữa hai dân tộc Việt Nam–Kamphuchea”.

“Sau khi phối kiểm và phân tách “Câu chuyện làng Ba Chúc ở biên giới Miên–Việt” của ông Hoàng Quý (mạng Lenduong.net ngày 5-02-2004), chi tiết về cụm nhà mồ Ba Chúc kể trên và thơ tố cáo của ông Trần H, người ta thấy một điểm trùng hợp rất quan trọng là ông Trần H. và ông Hoàng Quý đều xác nhận là tất cả nạn nhân đều bị thảm sát tại chùa và trường học.

Ông Trần H. viết: “... CSVN đưa sư đoàn 30 CSBV án ngữ dầy đặc dọc biên giới Miên–Việt tỉnh Châu Đốc cũ. Chiều đến thì bọn cán bộ và bộ đội Cộng sản bắt dân vào chùa và trường học ngủ để chúng bảo vệ. Nửa đêm, dân ngủ mê, chúng giả bộ đội Miên tấn công vào chùa và trường học bằng lựu đạn, cổng ngoài khóa chặt. Sau đó, chúng nổi lửa đốt sạch làm hằng ngàn dân vô tội phải chết oan uổng dưới bàn tay vô thần của CSVN. Nhứt là tại làng Ba Chúc thuộc huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang có trên 3.000 người bị chúng giết tập thể. Nay chúng cho xây một ngôi nhà kiếng để chứa đống xương vô định chất cao bằng đầu...”

Tại sao bọn CSVN lại thảm sát tập thể dân làng Ba Chúc ? Cũng theo ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ thì “trước năm 1975, ai đặt chân lần đầu đến làng Ba Chúc dưới chân núi Tượng và bên kia núi Dài, đều ngạc nhiên trước hết là nhìn đâu đâu cũng thấy chùa và đa số chùa nào cũng theo truyền thống là tường xây bằng gạch nhưng mái lợp lá. Riêng tại làng Ba Chúc có khoảng 15.000 tín đồ Bửu Sơn Kỳ Hương thờ vị Giáo tổ Đức Phật Thầy Tây An, lấy giáo lý PGHH do Đức Huỳnh Giáo chủ đề xướng: Tứ Ân, Bát Nhẫn và tám Điều Răn của Đức Thầy để tu thân. Điều nầy chúng minh dã tâm của bọn CSVN

Số 222 Trang 17

Page 18: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

vừa tiêu diệt tín đồ PGHH, vừa đốt luôn các chùa chiền, nơi tín đồ PGHH thờ phượng Đấng thiêng liêng, rồi đổ tội diệt chủng cho bọn Khmer Đỏ đã biến mất về phía bên kia biên giới, thế là xong! Những việc giết người tập thể là sách lược của bọn CSVN, có tính toán tinh vi và được thực hiện từng bước theo kế hoạch được dàn dựng hẳn hoi. Đây là độc chiêu “nhất tiễn hạ song điêu” của bọn CSVN”.

Trên đây chỉ là bẩy vụ điển hình về việc Việt Cộng đã thảm sát tập thể dân lành vô tội. Thực ra thì trong suốt thời gian chiến tranh Việt Nam có cả hàng trăm vụ thảm sát tập thể tương tự nhưng đã được bọn Việt Cộng che giấu rất kỹ. Tội ác của bọn chúng đã gây ra cho dân tộc Việt Nam là những tội ác tầy đình, “trời không dung, đất không tha”, dù có cho voi giày, ngựa xé cũng chưa xứng. 

ĐI ĐÓN TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM TRỊNH BÁ KHIÊM BỊ ĐÁNH HỘI

ĐỒNGNhóm người dân Dương Nội và các

nhà hoạt động tại Hà Nội hôm 25-06 đi đón tù nhân Trịnh Bá Khiêm tại Trại 6, Thanh Chương Nghệ An bị đánh đập ngay tại khu vực cổng trại.

Blogger Nguyễn Tường Thụy, một trong những nhà hoạt động cùng đi trong nhóm và cũng là nạn nhân vụ hành hung cho Đài Á Châu Tự do biết vào lúc 5 giờ chiều khi đoàn đang trên đường trở về như sau:

“Nhiều côn đồ đông hơn dân Dương Nội nhiều, họ mặc thường phục mà chúng tôi nghĩ là công an mặc thường phục hay là côn đồ, vây và rượt đuổi đánh nhiều anh em chúng tôi rất dã man. Nhiều anh em chúng tôi bị thương. Những người đồng hành với anh em Dương Nội bị đánh hầu hết như anh Trương Văn Dũng, tôi và cô Mai Thanh đều bị đánh đau. Hai đứa con của anh Trịnh Bá Khiêm bị đánh nặng; cháu Trịnh Bá Tư máu me be bét, mắt sưng. Họ đánh cả phụ nữ, cực kỳ dã man.”

Anh Trịnh Bá Khiêm thì cho biết: “Đoàn chúng tôi gồm 44 người đi đón bố tôi. Sau khi đến trại 6, an ninh trại 6 và công an khu vực đã phong tỏa các ngã đường. Tiếp đó chúng tôi biểu tình tại chỗ và hô các khẩu hiệu "Công an

hèn với giặc, ác với dân. Bắt người vô tội để cướp đất là tội ác" và yêu cầu ban giám thị trại 6 ra đối chất với chúng tôi.

“Cuộc biểu tình diễn ra hơn 1 giờ, thì chúng tôi nhận được tin bố tôi đã được thả cách đó 700m. Chúng tôi đã đi tuần hành đến chỗ bố tôi, mang theo biểu ngữ "nông dân Dương Nội quyết tử giữ đất". Khi gần đến chỗ bố tôi hẹn, thì chúng tôi bị khoảng 50 an ninh côn đồ chặn lại và hành hung tàn bạo; đoàn chúng tôi hầu hết là phụ nữ cao tuổi, đều bị đánh đập. Mắt của em trai tôi bị rách 2cm có thể gây mù lòa”.

Gia đình của tù nhân Trịnh Bá Khiêm trong đợt thăm vừa qua được Trại giam cho biết ông này sẽ được trả tự do trước thời hạn một tháng tức vào ngày 25 tháng 6. Do đó thân nhân, người dân Dương Nội và một số nhà hoạt động tại khu vực Hà Nội từ tối ngày 24 tháng 5 đã lên đường để hôm nay đến trại 6 Thanh Chương, Nghệ An để đón ông này về. Thế nhưng họ chờ mãi mà không thấy ông xuất hiện nên mới biểu tình và rồi bị đánh đập dã man.

Ông Khiêm và vợ là bà Cấn Thị Thêu cùng bị bắt trong đợt cưỡng chế đất Dương Nội, quận Hà Đông vào ngày 25-4-2014. Hai ông bà bị kết tội ‘chống người thi hành công vụ’ với 15 tháng tù giam cho mỗi người.

Theo RFA, 25-06-2015 và FB Trịnh Bá Phương.

Tưởng niệm 85 năm Ngày Tang Yên Bái

Vào khoảng thời gian này 85 năm trước, tức vài hôm sau Ngày Tang Yên Bái, ngày 17-06-1930, một bức hình đã được đăng trên báo Pháp. Mười ba chiếc đầu của các đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng vừa bị chém còn phơi trên bãi cỏ. Chiếc đầu đánh dấu tròn được tờ báo ghi chú “đây là đầu của Nguyễn Thái Học”.

Theo tác giả Hoàng Văn Đào trong tác phẩm “Từ Yên Bái tới ngục thất Hoả Lò”: Trong chuyến xe lửa bí mật, riêng biệt khởi hành từ Hà Nội lên Yên Bái, các tử tù cứ hai người còng làm một, trò chuyện ở toa hạng tư trên một lộ trình dài 4 tiếng đồng hồ. Cùng đi với các tội nhân còn có thanh tra sở mật thám Pháp, hai cố đạo người Âu là Linh

mục Mechet và Dronet. Máy chém di chuyển theo cùng chuyến xe. Đao phủ thủ phụ trách buổi hành quyết là Cai Công. Cuộc hành quyết khởi sự vào lúc 5 giờ kém 5 phút sáng ngày 17-6-1930 trên một bãi cỏ rộng với sự canh phòng cẩn mật của 400 lính bản xứ. Xác chết 13 người chôn chung dưới chân đồi cao, bên cạnh đồi là đền thờ Tuần Quán, cách ga xe lửa độ một cây số.

Tác giả Louis Roubaud, trong cuốn sách “Việt Nam”, xuất bản 1931, được trích dẫn khá nhiều, viết về cuộc khởi nghĩa Yên Bái và những diễn biến tại pháp trường. Ngay ở trang đầu Roubaud đã viết: “Việt Nam! Việt Nam! Việt Nam! 13 lần tôi nghe tiếng hô này trước máy chém ở Yên Bái. 13 người bị kết án tử hình đã lần lượt thét lên như vậy cách đoạn đầu đài hai thước”. Tác giả cũng viết về nhà cách mạng Nguyễn Thái Học: “Anh mỉm miệng cười, cực kỳ bình thản, đưa mắt nhìn đám đông công chúng và cúi đầu chào đồng bào rồi cất giọng đĩnh đạc, trầm hùng mà hô lớn: “Việt Nam vạn tuế”. Cô Giang, vợ chưa cưới của Nguyễn Thái Học, cũng có mặt trong đám đông.”

Trong hồi ký Từ Yên Bái đến Côn Lôn, Nguyễn Hải Hàm tức Ký Thân, người bị kết án tử hình sau Khởi nghĩa Yên Bái nhưng sau giảm xuống chung thân nơi Côn Đảo, kể lại lời của vị Linh mục chứng kiến giờ phút cuối cùng của 13 Anh hùng Yên Bái: “Ông Học thật tốt. Ông không hề tỏ ra một cử chỉ hay lời nói nào buồn trách Cha như những người kia. Trái lại ông Học nói chuyện với Cha tự nhiên, bình thản như ngày thường… Quá vui tính… 12 anh kia bị chém trước rồi sau mới là anh Học… Anh Học trước khi lên đoạn đầu đài hô lớn câu Việt Nam Vạn Tuế, và khi hô lớn xong đầu cũng lọt vào thùng mạt cưa bên cạnh. Anh nào cũng hô Việt Nam Vạn Tuế, có anh thì hô Việt Nam Muôn Năm… Nhưng đau lòng nhất là có một vài anh chưa hô hết câu đầu đã rơi xuống thùng mạt cưa”.

Mười ba liệt sĩ lên máy chém

Số 222 Trang 18

Page 19: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

thực dân sáng ngày 17-6-1930 gồm có: Nguyễn Thái Học, Phó Ðức Chính, Bùi Tư Toàn, Bùi Văn Chuẩn, Nguyễn An, Hà Văn Lạo, Ðào Văn Nhít, Ngô Văn Du, Nguyễn Ðức Thịnh, Nguyễn Văn Tiềm, Ðỗ Văn Sứ, Bùi Văn Cửu và Nguyễn Như Liên.

Đảng trưởng Nguyễn Thái Học và 12 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã dành hơi thở cuối cùng của đời mình trên mặt đất này để gọi tên hai tiếng Việt Nam trước khi bước lên máy chém. Như hai tác giả Louis Roubaud và Hoàng Văn Đào viết, không ai trong số họ đã hô “Việt Nam Quốc Dân Đảng muôn năm”.

Đó cũng là điểm khác biệt chính giữa các đảng cách mạng thật sự chiến đấu vì tự do, độc lập của dân tộc và đảng CSVN. Với những người yêu nước chân chính, đảng cách mạng chỉ là chiếc ghe để đưa dân tộc Việt Nam qua sông trong khi với đảng Cộng sản, chiếc ghe lại chính là dân tộc.

Hôm nay, sở dĩ đảng CS ca ngợi lòng yêu nước của Nguyễn Thái Học chỉ vì ông đã hy sinh. Tuy nhiên, nếu ông còn sống và tiếp tục lãnh đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng trong giai đoạn 1945, số phận của Nguyễn Thái Học cũng giống như Bùi Quang Chiêu, Trương Tử Anh, Khái Hưng, Phạm Quỳnh, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Trần Văn Thạch, Hồ Văn Ngà, Nguyễn Thế Nghiệp và hàng ngàn người Việt Nam yêu nước bị CS giết mà thôi.

Nguyễn Thái Học khi sống là Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng nhưng khi chết đã chết như bao nhiêu thanh niên yêu nước khác, thư thái ngâm những vần thơ tuyệt mệnh: “Chết vì tổ quốc, chết vinh quang! Lòng ta sung sướng, trí ta nhẹ nhàng”. Chàng thanh niên Việt Nam Nguyễn Thái Học chỉ mới 28 tuổi.

Lịch sử mang tính thời đại và tính liên tục. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm riêng, nhưng dù hoàn

thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau. Sức đẩy để con thuyền dân tộc vượt qua khúc sông hiểm trở hôm nay không đến từ Mỹ, Anh, Pháp hay đâu khác, mà bắt đầu từ bàn tay và khối óc của tuổi trẻ. Lịch sử Việt Nam đã và đang được viết bằng máu của tuổi trẻ Việt Nam. 

 MƯỜI BA NGỌN ÐUỐCMười Ba Ngọn Ðuốc ghi trang sửMột nước hùng anh rạng cõi Ðông

Dù đã thăng trầm qua mấy bậnQuyết không hàng giặc bỏ non sôngBước đi dõng dạc, chân xiềng xíchMáy chém đầu rơi, phụt máu đào

Vừa lúc ánh dương bừng thức dậyHào quang lưu mãi đến ngàn sau.Ðã non thế kỷ không ngưng nghỉTừng lớp… vì dân đổ máu đào

Tiếp tục đấu tranh vì chính nghĩaTinh thần YÊN BÁY dưới trời cao.

YÊN BÁI CÒN VANG…Yên Bái còn vang một góc trời

Lời Thề Non Nước vẫn luôn tươiMuôn đời trang sử: “Thành Nhân” ấy!

Thế hệ theo sau sẽ đáp lời.

Nguồn: http://vietquoc.org/dong-th%C6%A1-t%C6%B0%E1%BB

%9Fng-ni%E1%BB%87m-ngay-tang-yen-bai/

Ô nhiễm môi trường là vấn nạn chung của nhiều quốc gia trên thế giới, nhất là những nước đang phát triển như Việt Nam… Trước thảm trạng đó, các nước đều phải có biện pháp khắc phục trước khi phải trả giá đắt lúc mà ô nhiễm vượt quá mức được giới chuyên môn gọi là ‘điểm tới hạn’.

Thực tế ô nhiễm tại Việt Nam ra sao? Và biện pháp giải quyết được tiến hành thế nào?

Bài học Trung Quốc‘Phát triển bằng mọi giá bất chấp

đánh đổi môi trường’ là điều mà giới chuyên gia nêu ra qua thực tế Trung Quốc. Đây là nơi được mệnh danh ‘công xưởng sản xuất’ của thế giới từ mấy thập niên qua.

Chính các cơ quan chức năng chuyên về môi trường của Trung

Quốc trong thời gian gần đây phải thừa nhận tình trạng môi trường không khí, nước, đất bị hủy hoại sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy về mặt kinh tế và xã hội.

Bộ trưởng Bảo vệ Môi trường Trung Quốc hiện nay, ông Trần Cát Ninh, lên tiếng thừa nhận những phản đối về môi trường ô nhiễm sẽ gây ra bất ổn xã hội, từ đó có thể khiến bất ổn chính trị.

Việt Nam cũng được cho là đang theo ‘vết xe đổ’ của Trung Quốc: chạy theo chỉ tiêu tăng trưởng mà không quan tâm đúng mức đến môi trường. Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, người quan sát kỹ tình hình ô nhiễm tại Việt Nam trong nhiều năm qua, có đánh giá về điểm này:

“Về mức độ phát triển cũng như ô nhiễm, Việt Nam chỉ rập khuôn đi theo con đường của Trung Quốc. Trung Quốc từ khi mở cửa từ năm 1979 trở đi, chúng ta thấy rõ ràng tình trạng mà như hiện nay có những ngày thành phố Bắc Kinh người dân không hề thấy ánh sáng mặt trời. Và một số khói bụi từ các nhà máy sản xuất ở Vân Nam có nhiều lần được khám phá ra ở thành phố Seattle tận bên Hoa Kỳ, phía tây Thái Bình Dương. Điều đó chứng tỏ mức độ ô nhiễm nặng.

Việt Nam mở cửa từ năm 1986, nghĩa là chừng 10 năm sau Trung Quốc. Và Việt Nam chập chững đi vào khủng hoảng về môi trường giống y hệt như của Trung Quốc. Điều này có thể càng ngày càng tệ hại hơn vì có thể nói hầu hết các cơ sở sản xuất hạng nặng như cơ sở sản xuất gang thép, cơ sở sản xuất điện năng dùng than đá và đặc biệt hai cơ sở khai thác bôxít lớn ở Tân Rai và Nhân Cơ. Và dự trù còn có thêm 6 cơ sở nữa tại Daknong; thì chúng ta thấy rõ với qui trình sản xuất lạc hậu, với não trạng sản xuất như người Trung Quốc đã làm cho đất nước Trung Hoa thì tình trạng của Việt Nam có thể càng ngày càng mau trầm trọng hơn, càng mau nguy kịch hơn nếu chúng ta không có biện pháp nào để giải quyết vấn đề.”

Chuyên gia môi trường thuộc

Số 222 Trang 19

Page 20: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Đại học Công nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, giáo sư Lê Huy Bá, đưa ra đánh giá về điều được nói là ‘vết xe đổ’ của Trung Quốc trong vấn nạn ô nhiễm môi trường:

“Bởi vì mình là dạng các nước xã hội chủ nghĩa với nhau; nói chung không hoàn toàn giống nhau nhưng cũng có phần tương đối đúng vì đang phát triển với khát vọng phát triển về kinh tế mạnh mẽ mà không coi trọng về môi trường sẽ dẫn đến những chuyện khó xử.

Nếu làm mạnh tay cách đây 10 năm thì đỡ lắm rồi; bây giờ mạnh tay thì cũng tốt thôi nhưng chỉ có tính chất vớt vát, chữa cháy thôi!”

Thực tế ô nhiễm tại Việt NamQua theo dõi tình hình môi

trường tại Việt Nam, tiến sỹ Mai Thanh Truyết hiện sinh sống tại bang California, có những đánh giá cụ thể về tình trạng ô nhiễm của các lĩnh vực khác nhau như sau:

“Đứng về tổng thể thì tất cả môi trường: không khí, đất, cũng như nước mặt, nước ngầm càng ngày càng tệ hại.

Nói về không khí thì ngày nay Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh hay Sài Gòn cũ, chúng ta không còn thấy những bàn tay, bộ mặt trong trắng mà chỉ những bộ mặt như người ninja của Nhật Bản: bịt mặt, đeo găng tay. Thứ nhất vì bụi ô nhiễm quá cao. Theo tiêu chuẩn của LHQ, tiêu chuẩn của hạt bụi đường kính 10 micro meter quá nhiều nên phải bịt mặt. Ngoài nguồn bụi là nguồn khí độc thải ra do hằng triệu xe máy hai bánh. Nguồn xăng ở VN có độ octane cao, nhưng trong thực tế pha nhiều benzene. Do đó khí benzene tồn tại trong không khí; mà benzene là một khí có nguy cơ tạo ra ung thư. Cũng do vậy ‘tầng ozone mặt đường’ tức từ 1-2m chứa nhiều hóa chất độc hại trong có có benzene. Thực tế cho thấy hằng năm tỷ lệ người mắc bệnh phổi tăng cao, đặc biệt trẻ em dưới 5 tuổi.

Qua 19 năm phát triển, Việt Nam có trên 265 khu gọi là khu chế xuất hay là khu phát triển công nghiệp. Khu chế xuất Tân Thuận là khu đầu tiên. Với trên 265 khu như

thế từ bắc chí nam, và ở thành phố Hồ Chí Minh chẳng hạn còn có trên 20 ngàn cơ sở sản xuất lẫn lộn trong khu dân cư khiến cho khí thải, chất thải rắn và chất thải lỏng đều ‘không được’!

Đối với mặt nước, các chất phế thải lỏng do không có hệ thống thanh lọc, xử lý do đó nguồn nước thải đi vào các sông rạch. Đến nay chúng ta thấy rõ các sông Đuống, sông Luộc quanh Hà Nội cũng như hệ thống kênh rạch trong nội thành Sài Gòn hầu như biến thành những dòng sông đen.

Đó là một hệ lụy mà nếu không giải quyết thì ngay cả sông Đồng Nai, sông Sài Gòn sẽ biến thành dòng sông đen vì nguồn chảy tự nhiên, sự điều tiết tự nhiên, sự thanh lọc thiên nhiên đã đến ‘điểm tới hạn’”.

Đối với đánh giá về ‘điểm tới hạn’ của tình trạng ô nhiễm mà tiến sỹ Mai Thanh Truyết nêu ra, giáo sư Lê Huy Bá tại Sài Gòn có ý kiến:

“Điểm tới hạn thì nói cũng hơi quá. Có một số kênh rạch ở thành phố (Sài Gòn) thì tới hạn thật; nhưng môi trường đất chưa đến mức tới hạn. Về nước sông thì có một số sông tới hạn nhưng có một số sông thì chưa như sông Đồng Nai chưa tới hạn, còn sông Sài Gòn thì gần đến tới hạn. Kênh rạch của thành phố quá tới hạn chứ không phải tới hạn. Không khí của nông thôn còn sạch, không khí của thành thị rất bụi gần mức tới hạn. Tại các khu công nghiệp của thành phố thì tới hạn rồi, khu nông thôn thì chưa, còn khu ngoại thành mà có các khu công nghiệp thì tới hạn rồi.

Các trục giao thông chính ô nhiễm bụi đã tới hạn.”

Thực thi luật phápTương tự như nhiều nước khác

trên thế giới, chính phủ cũng như các cơ quan chức năng tại Việt Nam cho ban hành luật cũng như những qui định pháp lý trong lĩnh vực bảo vệ môi trường.

Vậy việc thực thi và công tác kiểm tra, chế tài trong lĩnh vực môi trường ở Việt Nam lâu nay ra sao? Tiến sỹ Mai Thanh Truyết đưa ra

nhận định:“Chính cơ chế này tạo ra một

tập thể cán bộ từ trên xuống dưới cùng nhóm lợi ích với nhau ‘tham nhũng’. Lấy ví dụ giản dị là việc khai thác bôxít tại Tân Rai và Nhân Cơ hoàn toàn không qua nghiên cứu tác động môi trường nên vừa qua bùn đỏ nhiều lần tràn ra xã Tân Thắng cách Bảo Lộc 15 cây số. Mặc dù trong bộ Luật Môi trường, bộ Luật Đầu tư, luật xây dựng các cơ sở sản xuất hóa chất đều có ghi cần phải nghiên cứu tác động môi trường cũng như phải có hệ thống xử lý chất phế thải nhưng điều đó hầu như không xảy ra tại VN.”

Một người sinh sống và hoạt động trong ngành môi trường ở Việt Nam như giáo sư Lê Huy Bá cũng chỉ ra những bất cập tồn tại lâu nay trong nước về tình trạng thực thi luật pháp bảo vệ môi trường:

“Nói chung luật, qui định dưới luật khá đầy đủ, nhưng ngay cả luật, nghị định đôi lúc chồng chéo nhau như qui định về chất thải nguy hại người ta cũng cãi nhau khiến cho các cơ sở quản lý luật pháp ở cấp tỉnh, huyện khó thực thi. Nhiều người thấy điều đó nhưng cách quản lý của mình trì trệ, khg linh hoạt và ‘trên bảo dưới khg nghe’. Ngoài ra khg phải tất cả nhưng còn có một số chưa thống nhất.”

Giáo sư Lê Huy Bá nêu ra một số dẫn chứng:

“Ví dụ để theo dõi ô nhiễm không khí, có khoảng 6-7 trạm quan trắc tự động nhưng nay hư hết rồi, không còn chính xác nữa; nhưng mấy năm rồi cứ để như thế; không đầu tư thêm, không sửa chữa, không thay thế gì cả.

Ví dụ thứ hai là vấn đề quản lý lưu vực sông, cách đây gần mười mấy năm rồi có lập ra Ban Quản lý Lưu vực sông nhưng có hoạt động gì đâu. Mỗi tỉnh có cách quản lý riêng, không ai nói ai được cả, không thống nhất với nhau. Mỗi tỉnh muốn đi một mình, có khi dẫm đạp lên nhau, có khi lại để cả khoảng trống, không ai lo cả!”

Cảnh báo cũng như thực tế cho thấy nếu chỉ hô hào suông mà

Số 222 Trang 20

Page 21: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

không có biện pháp ngay từ lúc này thì một khi ô nhiễm đạt ‘điểm tới hạn’ thì đã quá muộn và giá phải trả sẽ đắt gấp nhiều lần so với hiện nay.

Tuy nhiên hầu như mọi cảnh báo của giới khoa học vẫn không được các nhà quản lý đất nước tại Việt Nam nghe như chính thừa nhận của giáo sư Lê Huy Bá, một chuyên gia trong ngành ngay tại Việt Nam.

Mục Khoa học-Môi trường kỳ này tạm dừng tại đây. Hẹn gặp lại trong chương trình kỳ tới.

Quê tôi ở vùng Nam Trung bộ, đúng cái đoạn mà một nhà thơ từng thống thiết gọi là “dằng dặc khúc ruột miền Trung”. Ở đấy, miên man mấy trăm cây số ven biển là những cồn cát lớn, nơi trắng phau một màu trắng tinh khiết đến khó tin, nơi vàng rộm ngon lành trong nắng cháy. Làng cũng là làng trên cát; con người sống trên cát, tử sinh cùng với cát.

Tôi có đọc một ít lịch sử và tôi biết: lạ vậy, toàn cát vậy, nhưng đấy vốn không phải là một vùng đất nghèo. Từng có cả một vương quốc thịnh vượng trên dải đất này. Một vương quốc nông nghiệp và hải dương. Có lẽ một trong những bí quyết thịnh vượng của vương quốc ấy là nước, mà thiên nhiên đã rất thông minh giữ và dành cho dải đất thoạt nhìn thật khô cằn này, và con người thì cũng thật thông minh hiểu được món quà quý của đất trời, biết tận dụng lấy cho mình.

Cho đến chỉ cách đây đâu khoảng chưa đến nửa thế kỷ, ở quê tôi vẫn còn một kỹ thuật nông nghiệp rất đặc biệt, tinh tế và thú vị, gọi là kỹ thuật “tưới nước mội”, người Việt học được của người Chăm khi đi vào Nam. Nước mội là nước rỉ ra từ các chân đồi cát, trong veo, mát lạnh, tinh sạch đến mức có thể bụm vào lòng bàn tay, ngửa cổ uống ngay ngon lành.

Ở đây người ta vỡ ruộng ngay trên cát, các đám ruộng được gọi là “thổ”, những đám thổ trồng đủ các loại hoa màu. Ở góc thổ bao giờ cũng có một chiếc ao nhỏ, cạn thôi, nhưng quanh năm lúc nào cũng đầy ắp nước, tát đi lại đầy ngay, cả trong những mùa nắng hạn gay gắt nhất. Nước mội từ trong lòng cát rỉ ra, nhẹ nhàng, chậm chạp, từ tốn, mà bất tận. Những chiếc ao nước mội,

những con mắt ngọc xanh rờn, mát rợi của đất đai, làng mạc, đồng ruộng quê tôi. Nhỏ nhoi và thầm lặng, chính chúng nuôi sống nền nông nghiệp từng trù phú của vương quốc xưa, và của cả cha ông chúng tôi nữa khi họ đi về Nam…

Champa cũng là một vương quốc biển, từng dong thuyền đến những đại dương xa, và từng có những cảng quốc tế rộn rịp trên suốt dọc bờ biển của mình. Những người có đôi chút kiến thức về giao thương biển đều biết rằng một trong những điều kiện đầu tiên và quan trọng nhất của một cảng biển quốc tế là nước ngọt, phải

rất dồi dào nước ngọt. Những con tàu lang thang nhiều tháng trời trên các đại dương mặn chát, lắm khi chẳng vì mua bán gì cả, vẫn phải ghé lại các cảng ven bờ để “ăn” nước ngọt.

Và trên dải cồn cát miên man của mình, người Chăm là những người thiện nghệ nhất thế gian về nghề tìm mạch nước, đào và thiết kế giếng nước ngọt. Họ như có con mắt thần, có thể nhìn thấy đường đi của nước ngọt âm thầm trong lòng đất, những dòng nước mội. Chính hệ thống giếng nước ngọt thánh thiện và tuyệt vời –từ nước mội bất tận rỉ ra mà có– đã tạo nên vương quốc đại dương Champa, tôi nghĩ nói thế cũng chẳng hề quá đáng đâu…

Từ nhỏ, là dân vùng cát cháy miền Trung, tôi đã có hạnh phúc được biết nước mội, nếm nước mội, ăn nước mội, sống và lớn lên bằng cây cỏ được nuôi bằng nguồn nước mội ân huệ bất tận. Của Trời. Rồi về sau, cuộc đời lại đã cho tôi một may mắn khác: tôi hiểu hóa ra “Trời” đó không phải là một đấng trừu tượng thần bí nào, mà là một thực thể sống động, khổng lồ, cường tráng, hùng vĩ…, mà lạ thay, cũng lại rất mong manh, hết sức mong manh, ngày càng đang trở nên cực kỳ mong manh! Trường Sơn. Tây Nguyên.

Tôi đã được đi đến nơi đó và gắn bó hơn nửa cuộc đời của mình ở đó. Hóa ra có một “bí mật” to lớn: ngọn nguồn của nước mội tuyệt diệu tưới tắm cả vùng cát dằng dặc ven biển miền Trung chính là nơi đó, Tây Nguyên, rừng đại ngàn, rừng nguyên sinh, rừng nhiệt đới Tây Nguyên. Chính rừng Tây Nguyên, từ trên Trường Sơn rất xa xôi kia, đêm ngày, hàng triệu triệu năm nay, như một người Mẹ vĩ đại, bao dung và tần tảo,

hứng lấy tất cả các nguồn nước của đất trời, cất lấy, “để dành”, tằn tiện, tuyệt đối không phí mất một giọt nào, để từng ngày từng ngày chắt chiu mà bất tận cung cấp cho đứa con đồng bằng của mình, cho sự sống có thể sinh sôi, nảy nở, trường tồn trên dải đất cát trông chừng rất khắc nghiệt kia. Cho các vương quốc, các triều đại, các nhà nước, các chế độ ra đời, phát triển, nối tiếp. Và sống còn… Nước mội chính là những dòng nước nhỏ, liên tục, không bao giờ dứt, đi âm thầm và vô hình trong lòng đất, từ những đỉnh Trường Sơn xa xôi kia, đến tận những cồn cát tưởng chẳng thể có chút sự sống này.

Vậy đó, Tây Nguyên, ý nghĩa của Tây Nguyên và rừng Tây Nguyên, dù chỉ mới là qua một khía cạnh rất nhỏ của nó, nước. Có lẽ cũng cần nói thêm một chút nữa về điều này: không chỉ cho dải đất cát cháy miền Trung đâu. Trường Sơn có một đặc điểm quan trọng về địa hình: đường phân thủy ở đây không chạy đúng giữa mà sát ngay về phía đông của rặng núi dằng dặc này, nghĩa là sườn phía tây của Trường Sơn rộng hơn sườn phía đông rất nhiều, có thể đến 4-5 lần. Tức nước từ Tây Nguyên đổ về phía tây cũng nhiều hơn về phía đông có thể đến bốn hay năm lần. Mà đổ về phía tây tức là về Mékông, về Nam Bộ, về toàn miền Nam.

Trong một chừng mực nào đó, Tây Nguyên, rừng Tây Nguyên có ý nghĩa quyết định đối với toàn miền Nam về tất cả các mặt. Nếu chỉ nói một mặt nước thôi, thì có lẽ cũng nên nhớ: nước ở miền Tây Nam bộ, ở Cà Mau kia, cũng có thể là nước mội từ Mẹ Rừng Tây Nguyên chắt chiu đưa về đấy, cho mênh mang vùng đất lúa của cả nước ấy không bị nhiễm mặn..

Hàng nghìn đời nay có những con người đã sống ở đây, gắn bó ruột thịt với rừng và đã tạo nên cả một nền văn hóa đầy minh triết bắt nguồn chính từ sự gắn bó ấy. Để bày tỏ đôi lời thật giản lược về nền văn hóa ấy và những con người ấy, chắc có thể nói vắn tắt như thế này: người Tây Nguyên không bao giờ coi rừng là tài nguyên. Không bao giờ có khái niệm khai phá, chinh phục, chiếm lĩnh tự nhiên, rừng. Đơn giản, Rừng đối với họ là Tất cả, là Mẹ, là cội nguồn của sự sống. Mà họ kính trọng và tôn thờ.

Chúng ta, những người tự coi là rất văn minh, rất khoa học, chúng ta biết nước là nguồn gốc của sự sống, nhưng chúng ta không biết, biết bằng hành vi cụ thể chứ không phải bằng lý lẽ to tát, rằng không có rừng thì cũng chẳng có, chẳng còn nước, nghĩa là

Số 222 Trang 21

Page 22: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

cũng chẳng còn có sự sống, chúng ta không biết cái chân lý sơ đẳng và đơn giản ấy. Nhìn thấy rừng là con mắt ta hau háu nhìn thấy gỗ, gỗ, gỗ… Và hết gỗ rồi, bây giờ, thấy tài nguyên khác. Hau háu, hung hăng, hỗn hào chặt phá, và hết chặt phá, chẳng còn gì để chặt phá nữa thì đào bới…

Ở quê tôi, nay đã kiệt nước mội rồi. Chi tiết rất nhỏ ấy thôi, vậy đó, lại đang là tai họa tày trời! Chắc chưa ai quên vụ lũ kinh hoàng ở Phú Yên vừa rồi. Cả thành phố Tuy Hòa, thị xã Sông Cầu chìm trong nước sâu. Gần trăm người chết. Ruộng đồng tan hoang… Một vị có trách nhiệm rất cao và trực tiếp giải thích: Ấy là vì biến đổi khí hậu toàn cầu, và lại nữa, vì nhân dân mất cảnh giác. Tại Trời và tại dân, Trời thì ngày càng tai ác, còn dân thì mãi ngu dốt! Có một chi tiết hẳn ở cương vị của ông ấy, ông ấy ắt phải biết nhưng lại không thấy ông nói: năm 2009, ở Phú Yên áp thấp nhiệt đới gây mưa 330 li; năm 1991, cũng tại chính Phú Yên này, mưa 1300 li, gấp hơn ba lần.

Năm 1991 không có gì đáng kể, năm 2009 lại tai họa khủng khiếp, vì sao? Ở miền Trung –mà cả nước đều vậy– ngày xưa chỉ có lụt và lụt là mùa rất vui, thậm chí thân thiết, mỗi năm lại trở lại một lần, người ta chờ nước lụt, nước lên từ tốn, ruộng đồng được tưới tắm phù sa, cũng là lúc làm ăn rộn rã, có lẽ cũng tương tự như mùa nước nổi ở Nam Bộ thuở nào.

Ngày nay không còn lụt, chỉ có lũ. Lũ rất khác lụt, lũ là nước đột ngột đổ ập xuống, như thác, hung bạo, nhanh và dữ cho đến nỗi, như vừa rồi, có người đã leo lên trần nhà rồi còn chết ngạt trong ấy vì không kịp dở mái để leo lên nữa! Lũ không mang phù sa đến, lũ quét sạch tất cả những gì nó gặp trên đường đi, và kéo đất đá từ trên rừng xuống lấp hết ruộng đồng. Tất nhiên ngày xưa cũng có lũ, nhưng chỉ trong những năm mưa đặc biệt lớn, cả đời một con người chỉ chứng kiến vài lần.

Ngày nay hễ đài vừa báo áp thấp nhiệt đới, thậm chí chỉ áp thấp, là cả nước đã rùng rùng lo chống lũ, sập núi, trôi rừng…Con số 1300 li năm 1991 và 330 li năm 2009 là con số hùng hồn, nó nói rằng vụ Phú Yên vừa rồi không phải chủ yếu do biến đổi khí hậu toàn cầu, không phải do Trời, như lời giải thích uyên bác của vị quan chức nọ.

Do người. Do cơ chế nước mội tinh tế, tinh vi, thông minh, nhân hậu tuyệt vời của thiên nhiên đã không còn, đã bị phá vỡ, đã bị con người triệt diệt bằng cách triệt diệt rừng.

Rừng Tây Nguyên. Trong một cuộc trao đổi ở Liên hiệp các Hội khoa học kỹ thuật Trung ương vừa rồi, nhiều chuyên gia đã cảnh báo: không chỉ có nguy cơ lũ quét đâu, sau lũ quét sẽ tiếp đến nguy cơ hạn hán sẽ còn khốc liệt, tai hại hơn. Bởi vì nước mội và lụt hằng năm hiền lành là cùng một cơ chế, cùng một tác giả: Rừng. Rừng Tây Nguyên.

Trong hơn 30 năm qua, từ sau 1975 chúng ta đã làm xong một công việc to lớn: cơ bản phá hết, cạo sạch đến tận cùng rừng tự nhiên trên cái mái nhà sinh tử của toàn Đông Dương này. Đã quét sạch xong hết trên mặt đất, bây giờ đang bắt đầu moi sạch nốt dưới lòng đất. Cao su tuyệt đối không phải là rừng, không sinh ra cơ chế nước mội. Các khu công nghiệp của công nhiệp hóa và hiện đại hóa càng tuyệt đối không phải là rừng. Một quy luật vận hành ổn định, điều hòa, thông minh của tự nhiên đã bị triệt diệt, nhanh và cơ bản hơn tất cả mọi giai đoạn từng có trong lịch sử. Một quy luật khác đã được thiết lập, quy luật của hỗn loạn.

Hãy nhìn lên cái mái nhà chung kia mà bao nhiêu thế hệ nhiều nghìn năm qua đã giao lại cho chúng ta, trên ấy đã mất hết màu xanh của sự sống. Có còn cứu được không? Còn, với một điều kiện: biết giật mình, dừng lại, bắt đầu lại. Cũng cần nói: hầu hết các nước mà ngày nay ta gọi là những nước phát triển đều đã đi qua “con đường đau khổ”, đúng hơn là con đường ngu dại này, cũng từng tàn phá hết rừng trên mặt đất và đào bới tàn bạo lòng đất, ở nước họ, rồi ở các nước khác.

Chỉ có điều, gần một thế kỷ trước họ đã giật mình dừng lại, và từ đó bắt đầu làm lại, khôi phục lại màu xanh cho đất đai, núi non của họ. Đi sau, chúng ta có thể khôn ngoan hơn như lẽ ra phải thế. Sự vội vã, kiêu căng, và lòng tham không đáy, đã che mắt chúng ta. Đang còn tiếp tục che mắt chúng ta. Chúng ta vẫn còn hăng lắm trong việc chặt phá nốt đôi chút còn lại và đang bắt đầu 1 công cuộc đào bới hung dữ. Cần ngay bây giờ chấm dứt mọi khai phá ở Tây Nguyên.

Cần nghĩ đến một con đường sống khác, một kiểu sống khác, một kiểu phát triển khác. Trên cả nước. Trước hết trên mái nhà sinh tử Tây Nguyên. Bắt đầu lại một công cuộc cứu lấy Tây Nguyên. Bắt đầu một sự nghiệp to lớn trồng lại rừng Tây

Nguyên, trong một trăm năm, quyết liệt, kiên định, thông minh, với những kế hoạch cụ thể, cho 50 năm, 20 năm, 10 năm, 5 năm, toàn Tây Nguyên, từng tỉnh, từng huyện, từng xã, từng làng. Khôi phục lại màu xanh cho Tây Nguyên.

Bắt đầu ngay từ hôm nay, mùa xuân, mùa của màu xanh, của sự tỉnh táo, khôn ngoan. Cho đến một ngày, có thể một trăm năm nữa, con cháu chúng ta sẽ có thể bụm vào lòng bàn tay một ngụm nước mội trong veo mát lạnh rỉ ra từ đất cát và ngửa cổ uống ngon lành. Và biết rằng cha ông chúng từng rất dại dột, nhưng rồi cũng đã từng biết khôn ngoan, để cho sự sống từng sắp bị triệt diệt, lại được cứu, lại sinh sôi, phát triển, trường tồn.

http://hieuminh.org/2015/06/15/nguyen-ngoc-nuoc-moi-rung-xanh-va-su-song/

Đầu tiên cho phép ông được phản đối những đứa hay “ghen ăn tức ở”, chúng đêm ngày nói xấu chúng ông. Bất cứ việc gì chúng ông làm hay nói, chúng cũng xúm vào chửi chúng ông liên tu bất tận.

Đầu tiên là chúng bảo rằng chúng ông ăn không chừa một thứ gì. Điều này là chúng hết sức bịa đặt, láo khoét, bởi vì sự thật là ở đất nước này có nhiều thứ chúng ông đâu dám ăn, nếu ăn được thì đâu cần đến công nhân dọn vệ sinh, đâu cần hàng năm phải nhập khẩu một lượng lớn những cái mà nói theo ngôn ngữ văn minh là “toilet” theo ngôn ngữ dân gian là “bồn cầu”?

Chúng bảo chúng ông là những kẻ chuyên ăn đất của “dân oan”. Lại một sự bịa đặt trắng trợn. Đất đai không ai ăn được cả, nó thuộc sở hữu toàn dân giao cho chúng ông quản lý. Mỗi khi cần quy hoạch để xây dựng các dự án lớn, chúng ông đều có trả tiền cho dân đàng hoàng. Tiền đó mặc dù không đáng bao nhiêu nhưng tiền nào chả là tiền. Sau này thị trường chung lên giá thì tất nhiên chúng ông phải được hưởng khoản chênh lệch đó chứ. Đó

Số 222 Trang 22

Page 23: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

là công lao chúng ông liên hệ với các nhà đầu tư, vay vốn nước ngoài, lập dự án… Nếu các dự án không tiến hành thì chúng ông có quyền “treo” chúng, bỏ hoang chúng đến bất cứ lúc nào, vì bất cứ khi nào chúng ông cũng xin được lệnh “cưỡng chế” cả.

Chúng bảo chúng ông gian lận, tham nhũng trong xây dựng cơ sở hạ tầng, xây dựng cơ bản! Bằng chứng đâu? Nếu có thì tòa án đã xử hàng chục, hàng trăm vụ rồi chứ có đâu bây giờ chỉ mới có vài vụ được đưa ra ánh sáng. Thủ tướng của chúng ông lương chỉ có 17 triệu tháng vẫn lang thang “ăn xin” khắp toàn cầu. Tổng Bí thư sắp tới cũng phải sang Mỹ để cầu cạnh cái TPP cho đảng, cho dân. Còn ba cái chuyện đại lộ nghìn tỷ vừa xây xong đã sụt lở, tượng đài vừa khánh thành đã hỏng hóc, cây mới trồng đã bị bật gốc, trường học vừa đưa vào sử dụng đã tróc tường, tốc mái… là lỗi kỹ thuật, không ai muốn. Chúng ông cũng muốn làm cho nó tốt lắm nhưng làm tốt thì lấy gì ăn? Có ai nằm trong chăn mới hiểu được rận. Nào là đấu thầu, lại quả, chạy dự án, chiêu đãi đối tác… ôi thôi trăm thứ hằm bà lằng. Khổ lắm chứ phải chơi đâu. Xong một cái dự án là phải dở sống, dở chết trên bàn nhậu… Đó là còn chưa kể bị các em chân dài bòn rút tất cả sinh lực trong các khách sạn 4, 5 sao, karaoke, vũ trường.

Chúng bảo chúng ông bán rừng, bán biển, bán tài nguyên quốc gia, bán các động vật quý hiếm… Đây là điều vu cáo trắng trợn hết sức. Hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chỉ có cái công hàm của bác Phạm Văn Đồng là có giấy trắng mực đen, còn lại tất cả chúng ông giữ kín như bưng làm gì lộ ra ngoài được mà bảo bán? Nào là Thác Bản Giốc, Gạc Ma, Hải Vân, Vũng Áng, Bauxite Tây Nguyên, Cam Ranh, điện hạt nhân Ninh Thuận, đường sắt cao tốc… chúng ông đều hợp tác với nước bạn Trung Quốc theo kiểu có qua có lại. Họ cho chúng ông vay vốn thì chúng ông mua lại hàng hóa của họ, mời thầu, đưa công

nhân vào xây dựng. Bởi vậy khi họ làm sai chúng ông cũng phải “dĩ hòa vi quý” theo đúng luật chơi là lẽ tất nhiên. Chúng ông cho họ xây dựng nhà máy, lập khu đô thị, tiêu thụ hàng hóa độc hại của họ là đúng theo tinh thần “vừa hợp tác vừa đấu tranh”. Không thấy mỗi lần họ xâm lấn, xây dựng trên các đảo ngoài khơi Biển Đông là phát ngôn viên Bộ Ngoại giao chúng ông đã hùng hồn và đanh thép tuyên bố: “Đề nghị các bên không được làm phức tạp thêm tình hình, phải giữ nguyên trạng trên Biển Đông” à. Chúng ông đấu tranh đến cùng như thế còn gì!

Chúng bảo chúng ông bán bằng cấp, tha hóa giáo dục, làm băng hoại đạo lý… là những buộc tội vô cớ. Nước chỉ có 24.000 tiến sĩ, 489 tướng quân đội, 325 tướng CA mà chúng bảo là nhiều. Trong khi đất nước cần phổ cập văn hóa đến đại học thì phải cần nhiều tiến sĩ để giảng dạy cho có chất lượng, quân đội chuyên tâm làm kinh tế thì cũng phải có nhiều tướng để chỉ huy trên mặt trận này. CA làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh thì cũng phải có nhiều tướng để lãnh đạo các thiếu tá trung tá đang được phổ cập đứng đường.

Học sinh, sinh viên không muốn học thì chúng ông phải nhắc nhở chúng quan tâm đến thầy cô chứ đâu phải bán điểm. Dù sao ông bà ta đã nói “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Không ở đâu có truyền thống “tôn sư trọng đạo” bằng nước ta trong ngày “Nhà giáo Việt Nam”; các em đôi khi không biết thầy cô cần gì thì cũng phải gợi ý cho các em biết, nếu không các em chỉ mang đến toàn là hoa tươi thiệp chúc mừng thì sẽ rất lãng phí bởi những thứ đó cuối cùng cũng sẽ vào thùng rác. Gia đình bệnh nhân cũng phải quan tâm tới bác sĩ sau một kíp mổ cực nhọc là chuyện bình thường, nếu không sau này có biến chứng hậu phẫu họ còn phải tốn kém gấp nhiều lần hoặc có khi

nguy hiểm đến tính mạng không chừng à.

Các chức vụ hành chính, công an, hải quan… tất tần tật đều phải mua mới có được. Do vậy chúng ông cần phải nhanh chóng hoàn vốn chứ. Cứ “cần kiệm, liêm chính chí công vô tư” thì lấy gì mà chi trả cho vật giá cứ ngày một leo thang? Làm công an cũng phải cho chúng ông cái quyền bằng biện pháp nghiệp vụ buộc chúng khai ra chứ. Nếu cho chúng im lặng thì có muôn đời cũng không phá được án. Quan toà thẩm phán cũng là người, sau khi phải tiệc tùng ban đêm thì ban ngày khi xử án cũng phải cho chúng ông ngủ gật vài giờ để thư giãn. Lỡ mà có xử oan thì đã có ngân sách chi trả. Chuyện nhỏ như con thỏ!

Nói chung là các thế lực thù địch hay GATO (Ghen Ăn Tức Ở), xuyên tạc phá hoại gây chia rẽ cán bộ và nhân dân, đòi xoá bỏ sự lãnh đạo của Đảng. Nhưng sắp tới chúng ông sẽ cho trưng cầu dân ý để khẳng định ý dân và ý Đảng là một. Ý dân hoà cùng lòng Đảng. “Lòng

dân là quốc bảo”. Thời đại Hồ Chí Minh là thời đại rực rỡ nhất của “dân oan” à quên nhân dân ta.

Theo Dân Luận

Thế kỷ trước ở Việt Nam, tính trên nền tảng dân số, nạn mù chữ có tỷ lệ khá cao và thông tin, giao tiếp với nếp sống văn minh của thế giới chung quanh đối với người dân có những giới hạn nhất định. Nhìn vào sinh hoạt đời sống của người dân thời đó, cụ Phan Chu Trinh nhà cách mạnh không Cộng sản, lãnh đạo phong trào Duy Tân đã đúc kết, thu gọn hình ảnh dân trí trong bài Tỉnh Quốc Hồn Ca và được cụ Phan cụ thể hóa, đơn giản hóa tư tưởng xuống thành khẩu hiệu “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” nhằm cổ động trí thức yêu nước cùng nhau góp một bàn tay vào việc nâng cao dân trí để đấu tranh giành lấy nền độc lập, tự do về cho dân tộc.

Từ ngày cụ Phan phát động phong trào “khai dân trí, chấn dân khí, hậu nhân sinh” đến nay đã gần một thế kỷ, và đất nước sau 40 năm chấm

Số 222 Trang 23

Page 24: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

dứt chiến tranh được gọi là “thống nhất đất nước” dưới sự độc quyền lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt Nam và hiện nay theo tài liệu, loa đài của đảng, nhà nước công bố thì Việt Nam đã đạt được “thành quả” đáng khích lệ. Thành quả đó được cụ thể qua số liệu thống kê chính thức công bố trên hệ thống thông tin, truyền thông của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam trong lần điều tra dân số năm 2009 như sau:

“Gần 94% người dân biết đọc, biết viết; Khoảng 1/4 người Việt xong trung học hay cao hơn; Ở người trên 15 tuổi, 4.2% có bằng cử nhân và 0.2% có bằng sau đại học; Việt Nam có hơn 100 ngàn thạc sĩ, 24 ngàn tiến sĩ, 10 ngàn giáo sư và phó giáo sư, và theo thống kê niên học 2011-2012, Việt Nam có 215 trường cao đẳng, 204 trường đại học, với 756 ngàn học sinh cao đẳng và 1.4 triệu sinh viên đại học.”

Những ai tiếp cận bản thống kê, rà soát chi tiết sẽ thấy trong số dân có trình độ học vấn, bằng cấp được cơ quan chuyên trách liệt kê ra, có nhiều tướng lãnh công an, quân đội, đại biểu quốc hội, các ủy viên bộ chính trị, ủy viên trung ương đảng, các bộ trưởng thủ trưởng, các cơ quan ban ngành của chính phủ có bằng phó giáo sư, giáo sư, thạc sĩ, tiến sĩ; “bèo” lắm cũng có bằng cử nhân, và gần như hầu hết các quan chức lãnh đạo đảng, nhà nước đều có lận lưng bằng cao cấp lý luận chính trị của Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh!

Nhìn vào bản “kê khai lý lịch trích ngang” thấy trình độ học vấn, bằng cấp của quan chức lãnh đạo đảng, nhà nước thật dễ nể vì mặt bằng bằng cấp, trình độ văn hóa của lãnh đạo Việt Nam đứng tốp đầu ở Đông Nam Á và tính ra cũng thuộc vào hạng nhất nhì so với các nước văn minh, giàu mạnh trên thế giới.

Tuy nhiên đấy chỉ là chuyện đẳng cấp, trình độ cao của lãnh đạo Cộng sản Việt Nam, nằm trên bản báo cáo thành tích mang tính trình diễn hơn là thực chất. Nếu các ông bà lãnh đạo này chịu khó câm mồm mặc cho dân “lé mắt” nhìn thì sẽ có khối người “nước ngoài” tin họ có trình độ văn hóa cao, là thật. Rất tiếc là các ông bà lãnh đạo “đảng ta” mắc chứng “điếc hay ngóng, ngọng hay nói” dại miệng mở mồm phọt ra những cặn bã bốc mùi tanh tưởi chợ búa làm xấu hổ hai tiếng Việt Nam trong quan hệ, giao lưu quốc tế ở thời thông tin mở với những câu nói đại loại như:

“…Biểu tình là ô danh… Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có

thể chi tiền cho sự ô danh…” (Thạc sĩ kinh doanh quốc tế, cử nhân anh văn, đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước).

“…Đĩa rau muống xào ở Thượng Hải tới 200 ngàn, ở Việt Nam ta có mấy chục nghìn… cần xem lại đánh giá chỉ tiêu lạm phát này có đúng không, theo tôi không phải là cao nhất…” (Tiến sĩ luật, đại biểu quốc hội Đỗ Văn Đương)

“…Mức dư lượng hóa chất độc hại trong rau quả nhiều nhất là hơn gấp hai ba lần mức quy định… mức này là cực kỳ an toàn và nguời tiêu dùng đã sử dụng số hoa quả nhiểm độc vẫn còn rất an toàn…” (Cục trưởng, cục bảo vệ thực vật, Nguyễn Xuân Hồng)

“…Tham nhũng 3 năm qua không tụt không tăng, có nghĩa là có tính ổn định…” (Cử nhân, tổng thanh tra chính phủ Huỳnh Phong Tranh).

“…Bác hồ dạy rồi, ông cha ta dạy rồi, đánh chuột đừng để vỡ bình… làm sao diệt được chuột mà giữ được bình hoa…” (Tiến sĩ ngành xây dựng đảng, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.)

“…Dân chủ của ta có hạn, dân trí còn thấp, số người dân trí cao là thiểu số… dân trí thấp không thể tùy tiện trưng cầu dân ý…” (Đại học nghề nghiệp, phó chủ tịch hội nhà báo, đại biểu quốc hội Hà Minh Huệ)

“…Những người nghèo cũng khao khát xem bắn pháo hoa, những lúc thưởng thức bắn pháo hoa giúp họ quên đi cái nghèo cái khổ…” (Luận án tiến sĩ, chuyên ngành văn hóa học, phó ban tuyên giáo Hà Nội Phan Đăng Long.)

“…Quyền im lặng rất vô lý, không thể chấp nhận được… trình độ dân trí và điều kiện của ta như hiện nay là không phù hợp, gây khó khăn cho các cơ quan đấu tranh bảo vệ luật pháp…” (Tiến sĩ, thiếu tướng giám đốc công an Thanh Hóa, đại biểu quốc hội Trịnh Xuyên.)

Đọc một số trích đọan phát ngôn của ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và các quan chức lãnh đạo các cơ quan, ban ngành, ông nào ông nấy học hàm, học vị, chức tước đầy mình nhưng mở mồm ra thối không ngửi được, dốt không chịu nổi. Phải chi các ông đừng mở mồm, các ông mở mồm chỉ khiến cho dân bức xúc buột miệng chửi đổng, vì những phát ngôn ngu ngơ, không não làm xấu hổ đất nước Việt Nam.

Đó là phần “phát ngôn” mở mồm phọt tiếng của các quan chức đã khiến người dân Việt Nam xấu mặt lây. Việc các ông lãnh đạo ra tay “hành động” làm nhiệm vụ xây dựng cơ sở hạ tầng phát triển kinh tế, xã

hội ở trên giao hoặc do chính các ông tự quy hoạch, trực tiếp chỉ đạo thực hiện cũng gây ô nhục quốc thể không ít. Thực tiễn chỉ ra rằng các ông bà lãnh đạo này cũng chẳng làm cho hai tiếng Việt Nam có vị thế trên trường quốc tế mà còn làm cho thế giới khinh thường Việt Nam qua các hình ảnh, hậu quả cụ thể do trí năng họ có vấn đề về tư duy như:

Một là đường dây điện của công ty EVN độc quyền của nhà nước, giăng mắc giống các tổ nhện ngày càng phình to trong các thành phố lớn của Việt Nam, khiến tỷ phú Bill Gate, ông chủ công ty Microsoft ngứa mắt thu vào ống kính bỏ lên trang Facebook cá nhân của ông.

Hai là cơ sở hạ tầng đường xá, cầu cống, cao tốc có giá thành đắt nhất nhì thế giới nhưng sụt lún, hư đổ, xuống cấp nhanh thuộc vào loại chiếm kỷ lục hoàn cầu, cùng với trạm thu phí nhiều nhất thế giới, thuế phí giao thông không đối thủ cạnh tranh và hệ thống cung cấp nước sạch, cống thoát nước, thoát chất thải tiêu tiểu phục vụ nhu cầu dân sinh giống chuyện em bé bán đồ chơi là chuyện dài không hồi kết.

Ba là các nhà khoa học Việt Nam có bằng cấp tiến sĩ tính theo tỷ lệ đầu người không thua các cường quốc kinh tế thế giới nhưng bằng sáng chế, công trình nghiên cứu khoa học nằm gần chót bét thua cả Miên và có nguy cơ thua cả Lào trong tương lai, nhưng tiêu tốn ngân sách nhà nước thuộc hạng tốp đầu của thế giới.

Bốn là Việt Nam là một cường quốc “luật pháp”, mỗi năm có hàng vạn điều luật, văn bản dưới luật vi phạm quy phạm pháp luật do các quan to quan bé làm ra, phát tán; đó là chưa kể những tên cắc ké, chạy hiệu cầm cờ nhân danh đảng, nhà nước tự làm “luật rừng” với dân, là câu chuyện dài xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Năm là quốc hội của đảng với hơn 90% là đảng viên, chưa kể các tên công an tôn giáo khoác áo cà sa, áo thâm hùng, mang danh đại biểu nhân dân nhí nha nhí nhô, không hồn không vía như người mắc bệnh tâm thần làm xấu mặt Việt Nam trên diễn đàn quốc hội, là cơ quan quyền lực cao nhất nước.

Sáu là hệ thống giáo dục nhồi nhét chính trị, văn sử méo mó bịa đặt, phi nhân mang tính hệ thống, nhằm sản sinh ra thế hệ người vô tư cách, vô trách nhiệm được gọi là “con người mới xã hội chủ nghĩa”. Đó cũng chính là nhân lực nguồn hình thành đội ngũ cán bộ lãnh đạo lưu manh có

Số 222 Trang 24

Page 25: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

thừa, ngu dốt có hạng và nguồn nhân lực này ngày càng già đi nhưng trình độ kiến thức như em bé mắc bệnh tự kỷ không lớn nổi như đã thấy.

Vài ba việc vừa kể ra đều nằm dưới sự chỉ đạo, lãnh đạo độc quyền của đảng, nhà nước, và có tới 99% các công trình kiến thiết, xây dựng, phát triển đất nước là do đảng viên đảm nhiệm nhưng khi gây ra hậu quả nghiêm trọng thì phủi tay không chịu trách nhiệm chi cả!

Thường thì các quan chức lãnh đạo đảng, nhà nước Cộng sản Việt Nam phát ngôn, hành động không đi đôi với nhau, hay nói cách khác, bình dân hơn là lãnh đạo Cộng sản có thói quen nói một đường làm một nẻo. Tuy nhiên, theo như các “phát ngôn” được trích dẫn trong bài viết này thì các ông bà lãnh đạo đảng ta thể hiện bản năng ngớ ngẩn, ngu dốt có tính nhất quán còn “hành động” trong công tác xây dựng, phát triển đất nước thì mang tính phá hoại, sửa sai sai sửa triền miên là đồng nhất, khó lẩn vào đâu được.

Lược sơ qua một số phát ngôn, hành động của đội ngũ quan chức lãnh đạo đảng, nhà nước có học hàm, học vị, cấp bậc, chức vụ khá cao nhưng mở mồm đề cập đến vấn đề đơn giản hay phức tạp đều lộ ra sự hiểu biết dưới mức trung bình và mó tay vào làm việc gì dù to hay nhỏ cũng đều để lại hậu quả nghiêm trọng khó khắc phục đến không thể khắc phục được, là rất bình thường.

Đặc biệt là các phát ngôn, hành động của các lãnh đạo đăng tải trên các hệ thống truyền thông của đảng, nhà nước đã có các lời bình phẩm, phản biện của bạn đọc thuộc nhiều tầng lớp xã hội khá thông minh, không kém phần sâu sắc, thấu tình đạt lý trong khuôn khổ luật pháp quốc gia, quốc tế, ở trình độ cao hơn so với các lãnh đạo có bằng cấp, chức tước cao trong bộ máy đảng, nhà nước.

Những điều cụ thể nêu trên cho chúng ta có cơ sở để kết luận rằng: dân trí của người dân Việt Nam hiện nay không hề thấp so với quan trí trong nhà nước pháp quyền cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, dù rằng đa phần người dân không có bằng cấp, trình độ học vấn dựa trên “lý lịch trích ngang” hoành tráng như các lãnh đạo đảng, nhà nước Cộng sản Việt Nam.

Với thực trạng quan trí đáng báo động như thế, những người Việt Nam có ưu tư, thao thức với tương lai đất nước không khỏi băn khoăn, canh cánh bên lòng một nỗi lo. Có lẽ nỗi lo này còn lớn hơn cả thời kỳ cụ Phan Chu Trinh phát động phong trào “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”, bởi giờ đây không biết làm sao để “khai quan trí” trong thời thông tin mở. Thời mà ai cũng có thể tiếp cận thông tin, nâng cao kiến thức, mở rộng tầm nhìn như một bộ phận không nhỏ người dân đã chủ động phản bác những tư duy nhận thức thiếu chất xám của lãnh đạo đảng nhà nước trên các trang báo lề dân lẫn lề đảng trong mấy năm gần đây, thế mà quan trí các quan nhà ta vẫn “trơ như đá vững như đồng.”

Điều đáng lo ngại hơn cả là quan trí của các quan thấp nhưng quan không biết, lại còn ngụy biện. Hễ mở mồm ra là đổ cho dân trí thấp để gạt bỏ những cải cách thiết thực cho mục tiêu phục vụ các tiến bộ xã hội, đất nước. Thế cho nên những người yêu nước có lòng với nước lo lắng là phải, bởi thực tế ai cũng thấy -nói theo ngôn ngữ của bà phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan là- “khai dân trí đã khó mà khai quan trí còn khó vạn lần hơn!”

Thế thì sao tránh khỏi được lo lắng vì đảng, chế độ chết rồi nằm phơi ra đó mà có một bộ phận không nhỏ các quan lãnh đạo vẫn mê tín không chịu chôn nó đi, cứ nhắm mắt bái lạy cầu xin phép lạ hoàn thiện xã hội chủ nghĩa?

http://vietbao.com

TIẾN SĨ LUẬT, ĐẠI BIỂU QH ĐỖ VĂN ĐƯƠNG PHÁT BIỂU

Phát biểu trong phiên họp góp ý sửa đổi bộ luật tố tụng hình sự hôm 27/5/2015, đại biểu quốc hội Đỗ Văn Đương đã mạnh mẽ phản bác quy định về quyền im lặng trong việc hỏi cung, với lý do quyền im lặng là ‘diễn biến hòa bình, chống lại nhân dân’

“Trong dự luật này gần như quy định quyền im lặng của người phạm tội. Luật không buộc phải khai, không buộc phải nhận tội, như vậy ngầm hiểu là im mồm rồi. Tội phạm không khai báo gì cả thì sao xử lý? Cái này phải làm rõ là bị can, bị cáo được phép trình bày ý kiến và quan trọng nhất là chống lại bức cung nhục hình. Chứ không phải cứ khăng khăng im

mồm như thế, nếu cứ nghĩ như thế là diễn biến hòa bình, chống lại nhân dân…”, báo Pháp Luật Online dẫn lời vị đại biểu quốc hội thuộc đoàn TP.HCM phát biểu.

Sáng ngày 12-06-2015, giờ Washington, diễn ra một cuộc bỏ phiếu quan trọng tại Hạ viện Mỹ về việc có trao thẩm quyền đàm phán nhanh, gọi là "fast track", cho Tổng thống Barack Obama hay không ?

Nếu đạo luật thông qua, Nhà Trắng sẽ có toàn quyền đàm phán và thỏa thuận các điều khoản của Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) và sau khi đàm phán xong, Quốc hội Mỹ chỉ có quyền phê chuẩn hoặc phủ quyết, mà không có quyền điều chỉnh các điều khoản đã nhất trí.

Trong một cuộc bỏ phiếu đầy kịch tính, Hạ viện đã bác bỏ đạo luật này.

Mặc dầu Tổng thống Barack Obama đã mất nhiều thời gian và công sức vận động hành lang, "Fast Track" thất bại chủ yếu do không nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo và nhiều đảng viên đảng Dân chủ vốn là đại diện của các nghiệp đoàn Mỹ.

Mặt khác, mặc dù đảng Cộng hòa có khuynh hướng ủng hộ các thỏa thuận thương mại tự do, nhưng nhiều người trong đảng này lưỡng lự, không muốn trao cho Barack Obama một thành quả lớn về chính trị, nhất là trước cuộc bầu cử tổng thống năm 2016.

Do đó, Chính phủ của Barack Obama khó có thể ký thỏa thuận TPP, vốn đã chậm tiến độ nhiều năm so với dự tính.

Nhìn chung, nhà nước Việt Nam mong muốn hiệp ước TPP hoàn thành sớm và trong năm 2015 này và Việt Nam sẽ là một sẽ tham gia cùng với 11 quốc gia thành viên khác.

Trong ngày 27-05-2015, khi tiếp Thượng nghị sĩ John McCain tại Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã nói rằng Viêt Nam "mong muốn Quốc hội Hoa Kỳ ủng hộ và sớm phê chuẩn TPP với Việt Nam, qua đó góp phần thúc đẩy quan hệ kinh tế, an ninh, quốc

Số 222 Trang 25

Page 26: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

phòng giữa hai nước; tăng cường trao đổi về những vấn đề khu vực và thế giới mà hai bên cùng quan tâm".

Sự mong muốn của Nguyễn Sinh Hùng cũng là nguyện vọng chung của đa số người Việt, bởi vì bất chấp những hạn chế, TPP sẽ tạo thêm nhiều công ăn việc làm, thúc đẩy phát triển kinh tế.

Như vậy chẳng còn hy vọng TPP được ký kết vào lúc đại hội lần thứ 12 của đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) chuẩn bị diễn ra đầu năm 2016.

Về nguyên tắc, Chính phủ Mỹ vẫn có thể tiếp tục đàm phán, nhưng nếu có thoả thuận thì sẽ lại phải trình lên Hạ viện, nơi mà các nhà lập pháp có thể căn vặn đòi điều chỉnh, bổ sung, thay đổi các điều khoản. Có nghĩa rằng tiến trình đưa đến chuẩn thuận sẽ kéo dài và có thể ít nhất đến hết nhiệm kỳ của Barack Obama.

Trong lúc tình hình kinh tế khó khăn, tăng trưởng kinh tế suy giảm, TPP sẽ là đòn bẩy giúp hàng xuất khẩu Việt Nam qua Hoa Kỳ tăng mạnh hơn. Hàng hoá của Việt Nam vào Mỹ có khả năng tăng lên mức trên 20% tổng kim ngạch xuất khẩu xấp xỉ 40 tỷ đôla năm nay. Với một số mặt hàng, ví dụ như da giày (năm 2014 đạt hơn 3 tỷ đôla), khi TPP có hiệu lực, thuế nhập khẩu vào Mỹ ngay lập tức còn 0% so với mức 50% đang áp dụng cho nhiều sản phẩm.

Một số vấn đề khác là thách thức lớn đối với Việt Nam. Hàng xuất qua Hoa Kỳ và các nước TPP phải được sử dụng nguyên liệu sản xuất tại Việt Nam hoặc nhập khẩu từ các nước thành viên TPP. Trong khi đó, mặt hàng may mặc của Việt Nam (dẫn đầu với tổng kim ngạch xuất khẩu năm 2014 ước đạt 8,85 tỷ USD) sử dụng nguyên liệu nhập từ nước ngoài, chủ yếu của Trung Quốc, tới 70%.

Nếu tham gia TPP chắc chắn Mỹ sẽ đặc cách triển hạn cho Việt Nam

một khoảng thời gian có thể là 5 năm để thực hiện điều khoản này. Đây là khoảng thời gian đủ để Trung Quốc di chuyển toàn bộ giây chuyền sản xuất nguyên phụ liệu qua Việt Nam. Và người hưởng lợi của TPP trước hết là Trung Quốc với chính sách kinh tế phụ thuộc vào Bắc Kinh hiện nay của Hà Nội.

Ngoài nhiều thứ trong lĩnh vực môi trường, sở hữu trí tuệ mà Việt Nam phải cam kết đáp ứng cho phù hợp với hiệp ước TPP và luật pháp quốc tế, khó khăn nhất đối với nhà cầm quyền hiện nay là vấn đề bảo đảm quyền lợi của người lao động, trong đó có việc thành lập công đoàn độc lập.

Với hơn 10 triệu công nhân trong cả nước, nếu có một công đoàn độc lập, ai có thể nói rằng, một "Công đoàn Đoàn kết" Việt Nam sẽ không ra đời và giai cấp công nhân đang bị bóc lột thậm tệ không làm một cuộc cách mạng ? Điều này hiển nhiên đe doạ sự tồn vong của đảng Cộng sản Việt Nam. Và vì thế, không có TPP, giới bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam sẽ mừng nhiều hơn. Đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 sẽ nhẹ gánh trước một bài toán khó giải.

Trong bối cảnh này, sự đổi chác tù nhân lương tâm để nhận được TPP không còn cần thiết nữa. Và chắc sẽ không có "món quà" cho Mỹ trong chuyến công du Mỹ của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng dự tính vào tháng 7 năm nay.

Những hy vọng TPP như là một sự kiện quan trọng mang lại nhiều đột biến, thúc đẩy tự do và nhân quyền tại Việt Nam trong thời gian này sẽ không còn thực tế nữa.

© Lê Diễn ĐứcTheo RFA, 13/06/2015 (ledienduc's blog)

  Ngày 8 tháng 5 năm 2015, tại trụ sở của công ty Nike (Portland), Tổng thống Obama đã phát biểu:

“Khi chúng ta xem xét một quốc gia như Việt Nam, vẫn đang trong quá trình đàm phán. Lần đầu tiên, Việt Nam sẽ phải thực sự thay đổi chính sách và cải thiện tiêu chuẩn cho người lao động...”

"Họ phải thiết lập được mức lương cơ bản. Họ phải thông qua luật về điều kiện an toàn lao động và bảo vệ công nhân.”

“Lần đầu tiên, Việt Nam sẽ phải để cho người lao động tự do thành lập công đoàn bảo vệ quyền lợi. Điều này cũng sẽ tạo ra sự thay đổi. TPP sẽ giúp tạo ra sân chơi công bằng và mang lại lợi ích cho người lao động Việt Nam."

Tại sao Tổng thống Mỹ lại yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam “phải để cho người lao động tự do thành lập công đoàn”? Trong khi tại Việt Nam đã có “Tổng liên đoàn Lao động” với gần 120 ngàn công đoàn cơ sở, trên 8 triệu 500 ngàn đoàn viên?

“Công đoàn Độc lập”, niềm tin và cuộc đấu tranh gian khổ.

Khi nhìn thấy sự bất công xẩy ra mọi lúc, mọi nơi đối với giai cấp công nhân và người lao động trong một đất nước luôn trương bảng hiệu “độc lập, tự do, hạnh phúc” (!), từ năm 2006, những anh chị em trong nước quan tâm đến quyền lợi của người lao động tại Việt Nam đã tuyên bố thành lập “Công đoàn Độc lập Việt Nam” (CĐĐL)

Trong Lời kêu gọi gửi toàn thể công nhân và người lao động Việt Nam, sau khi tuyên bố thành lập đã nêu rõ:

Số 222 Trang 26

Page 27: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

“Hôm nay, ngày 20 tháng 10 năm 2006, tại Hà Nội, Tổ chức "Công đoàn Độc lập" đầu tiên của Việt Nam được tuyên bố thành lập.

Công đoàn Độc lập Việt Nam được thành lập nhằm mục đích giúp đỡ, bảo vệ các lợi ích về vật chất và tinh thần của giai cấp công nhân và người lao động Việt Nam.

Bất kỳ người công nhân và người lao động Việt Nam nào cũng có quyền gia nhập Công đoàn Độc lập Việt Nam.

Công đoàn Độc lập Việt Nam có trách nhiệm sử dụng các công cụ pháp lý, các quan hệ trong và ngoài nước để giúp đỡ, bảo vệ quyền lợi về vật chất và tinh thần của các thành viên...”

Đúng một tuần sau, từ ngày 27 đến ngày 30-10-2006, một hội nghị quốc tế gồm trên 70 đại biểu từ 13 nước trên thế giới như Mỹ, Canada, Úc châu, Pháp, Anh, Đức, Bỉ, Tiệp, Hà Lan, Nga được tổ chức tại Warszawa, thủ đô nước Cộng hòa Ba Lan. Hội nghị mang tên “Cơm áo và Tự do” được sự tài trợ của Công đoàn Đoàn kết Ba Lan, Hiệp hội Tự do Ngôn luận Ba lan.

Hội nghị nhằm mục đích ủng hộ về mọi mặt cho “Công đoàn Độc lập Việt Nam”

Các đại biểu hội nghị được các bộ trưởng, chánh văn phòng Tổng thống Ba Lan, văn phòng Thủ tướng chào đón. Các đại biểu cũng đến chào Chủ tịch Công đoàn Đoàn kết, thăm viện bảo tàng “Công đoàn Đoàn kết" tại Gdansk.

Cùng ngồi ghế chủ tọa với các đại biểu Việt Nam là Phó chủ tịch Công đoàn Đoàn kết Ba Lan T. Wojciech và Chủ tịch Hiệp hội Tự do Ngôn luận Ba Lan M. Chojecki.

Hội nghị đã thành lập “Ủy ban Bảo vệ Người lao động Việt Nam” (UBBV).

Từ thời điểm đó, UBBV và CDĐL đã sát cánh cùng nhau trong việc tranh đấu cho quyền lợi của công nhân và người lao động Việt Nam.

Tuy nhiên, sau khi được kết nạp làm thành viên “Tổ chức thương mại thế giới -WTO”, nhà

cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã nuốt lời cam kết.

Nhà cầm quyền CS bắt đầu đàn áp dã man những thành viên sáng lập “Công đoàn Độc lập”: Luật sư Lê Thị công Nhân và những thành viên sáng lập khác bị vào tù; Phó chủ tịch Lê Trí Tuệ bị bắt cóc, biệt tích từ 8 năm nay, nhiều người buộc phải trốn chạy ra nước ngoài và xin tỵ nạn tại các nước dân chủ.

Nhưng những anh chị em tranh đấu cho quyền lợi của người lao động quyết không bỏ cuộc, tiếp tục hoạt động bí mật, tiếp cận các công ty, xí nghiệp để xây dựng phong trào.

Những anh chị em trong nước vẫn bám trụ với các cơ sở công nhân: Hàng chục ngàn tờ báo với nội dung ngắn gọn, dễ hiểu hướng dẫn công nhân tranh đấu bảo vệ quyền lợi đã được phát hành và gửi tới người lao động bằng mọi hình thức.

Hàng trăm cuộc đình công lớn nhỏ mỗi năm đã xẩy ra trong phạm vi cả nước, có những cuộc đình công có hàng chục ngàn công nhân tham gia. Những cuộc đình công đã buộc giới chủ phải nhượng bộ một phần những đòi hỏi chính đáng của công nhân.

Cuối năm 2008, "Phong trào Lao Động Việt" ra đời như là một sự tiếp nối để giúp đỡ công nhân không ngừng tranh đấu để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.

Tại Hải ngoại, anh chị em trong UBBV đã tranh thủ mọi lúc, mọi nơi, tiếp xúc với nghiệp đoàn các nước, chính phủ các nước để tố cáo nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam toa rập với giới chủ, tạo điều kiện cho giới chủ bóc lột thậm tệ người lao động Việt Nam.

Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam (TLĐLĐVN) chỉ là một tổ chức do đảng CS lập ra. Chủ tịch TLĐLĐVN qua các thời kỳ là Uỷ viên trung ương đảng CS Việt Nam, tất cả các cấp lãnh đạo công đoàn từ trung ương đến cơ sở đều do các đảng viên CS nắm giữ. Đây là tổ chức Cộng sản trá hình, được lập ra từ năm 1946 đến nay, các

chủ trương, đường lối không hề thay đổi. Trong “Điều lệ” của TLĐLĐVN cũng nói rõ: “Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam là thành viên của hệ thống chính trị do đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo”. Mọi hoạt động của TLĐLĐVN chỉ là thực hiện mọi chỉ thị của đảng Cộng sản, kiểm soát chặt chẽ mọi sinh hoạt của công nhân.

Ngày 30-01-2008, với sự chấp thuận của TLĐLĐVN, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ra nghị định số 11/2008 ND-CP, thực chất nội dung của Nghị định là cấm công nhân đình công.

UBBV cũng thường xuyên làm cho dư luận quốc tế thấy rõ việc xuất khẩu lao động của nhà cầm quyền Việt Nam thực chất là buôn nô lệ với tài sản thế chấp buộc các nạn nhân phải làm việc cật lực để trả lãi tiền vay ngân hàng trong nước.

UBBV đã có mặt ở những nơi mà người lao động Việt Nam bị bóc lột và bị coi rẻ như Mã Lai, nơi có nhiều công nhân xuất khẩu nhất Đông Nam Á, nơi mà năm 2007, 2008 đã có hàng trăm công nhân bị chết vì tai nạn lao động để giúp đỡ. UBBV đã gặp gỡ các giới chức Tổng Liên đoàn Mã Lai để can thiệp với giới chủ; hướng dẫn công nhân tham gia nghiệp đoàn Mã Lai, thành lập nghiệp đoàn của mình để tự bảo vệ. Anh chị em tranh đấu cho quyền Nghiệp đoàn chấp nhận mọi gian khổ hiểm nguy.  Giữa năm 2009, trong một khóa huấn luyện tại nước ngoài, Đoàn Huy Chương và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng đã gặp gỡ và trao đổi kinh nghiệm với những nhà lãnh đạo Nghiệp đoàn Miến Điện.

Cuộc gặp gỡ đã tăng thêm niềm tin cho những người dấn thân vì công nhân tại Việt Nam.

Đến với công nhân, chia sẻ những khó khăn với công nhân là bổn phận từng ngày, từng giờ của anh chị em từ trước đến nay.

Cuối năm 2009, UBBV tổ chức đại hội lần thứ 2 tại Kuala Lumpur, thủ đô nước Mã Lai nhằm tạo điều kiện gần gũi hơn với công nhân

Số 222 Trang 27

Page 28: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

xuất khẩu Việt Nam tại Mã Lai. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh thay mặt anh em trong nước tham dự hội nghị. Hội nghị được sự quan tâm của Tổng liên đoàn Lao động Mã Lai và các Nghiệp đoàn quốc tế.

Cuộc tranh đấu đòi quyền lợi bị giới chủ cướp đoạt những ngày tháng 1 năm 2010 của trên 10 ngàn công nhân công ty giày Mỹ Phong, Trà Vinh với sự hướng dẫn giúp đỡ trực tiếp của PTLĐV đã mang lại thắng lợi, buộc giới chủ phải thỏa mãn phần lớn đòi hỏi của công nhân.

Nhà cầm quyền Việt Nam lại thẳng tay đàn áp.

Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt và bị kết án nặng nề: 9 năm tù cho Nguyễn Hoàng Quốc Hùng; 7 năm tù cho Đoàn Huy Chương và Đỗ Thị Minh Hạnh.

UBBV bắt đầu chiến dịch đòi tự do cho Hùng, Hạnh, Chương.

Bản án mà nhà cầm quyền dành cho 3 người đã làm cho dư luận thế giới và cộng đồng người Việt hải ngoại thấy rõ hơn những khó khăn mà UBBV và anh chị em trong nước từ CĐĐL đến PTLĐV phải vượt qua, những hy sinh to lớn mà từ lâu nay họ âm thầm chịu đựng và kiên quyết tranh đấu vì quyền lợi của giai cấp công nhân và người lao động Việt Nam.

Cả Hùng, Hạnh, Chương đều lần lượt được Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam vinh danh.

Dư luận thế giới ngày càng thấy rõ cuộc tranh đấu của anh chị em trong nước và UBBV là hoàn toàn vì quyền lợi của người lao động

Tháng 6 năm 2012, UBBV tổ chức đại hội lần 3 tại Washington DC, nhằm tiếp cận gần hơn với chính giới Hoa Kỳ, các tổ chức NGO của Mỹ và các Nghiệp đoàn Mỹ, kêu gọi dư luận tạo sức ép buộc nhà cầm quyền Việt Nam phải trả tự do cho Hùng Hạnh Chương, làm cho chính giới và các Nghiệp đoàn Hoa kỳ thấy rõ hơn Tổng Liên đoàn Lao động do đảng Cộng sản lập ra chỉ là bù nhìn.

UBBV cũng đã nhiều lần tiếp xúc, gặp gỡ ban lãnh đạo Tổng Liên đoàn Lao động Thế giới (International Trade Union Confederation - ITUC) tại Bỉ.

UBBV đã cho ITUC và nhiều nghiệp đoàn thành viên thấy rằng, giai cấp công nhân và người lao động Việt Nam cần có một tổ chức Nghiệp đoàn đúng nghĩa, do công nhân tự lập ra, đại diện quyền lợi cho mình chứ không phải là nghiệp đoàn trá hình làm vật trang sức cho đảng Cộng sản.

Năm 2014, Công đoàn Độc lập, UBBV và PTLĐV đã chính thức liên kết thành "Liên đoàn Lao động Việt Tự do" (viết tắt là Lao Động Việt LĐV) để tăng thêm sức mạnh, tăng cường sự hỗ trợ trong và ngoài nước.  Lao Động Việt đã chính thức nạp đơn để làm thành viên Tổng Liên đoàn Lao động Thế giới ITUC.

Giữa tháng 1 năm 2014, LĐV đã tổ chức đại hội lần thứ 1 tại Bangkok, thủ đô Thái lan để tạo điều kiện cho anh chi em trong nước và vùng Đông Nam Á tham gia.

Sau đại hội, LĐV đã viết thư đến chính phủ các nước thành viên tham gia đàm phán Hiệp ước Thương mại xuyên Thái Bình Dương TPP, nêu rõ thực trạng của giai cấp công nhân và người lao động Việt Nam, đề nghị nhà cầm quyền Việt Nam phải chấp nhận tính hợp pháp của LĐV.  LĐV phải được hoạt động công khai tại Việt Nam, giai cấp công nhân Việt Nam có quyền thành lập các công đoàn độc lập của mình. Coi đây là một điều kiện bắt buộc khi ký kết TPP. Nếu không, giai cấp công nhân và người lao động Việt Nam tiếp tục là những nô lệ ngay trên chính quê hương mình. Hàng hóa mà họ làm ra để xuất khẩu đến các nước TPP sẽ thấm đượm nước mắt, mồ hôi và cả máu của người công nhân.

Cuộc tranh đấu phối hợp của LĐV với các tổ chức và cộng đồng trong và ngoài nước đã buộc nhà cầm quyền Cộng sản phải trả tự do vô điều kiện cho Đỗ Thị Minh Hạnh

(ĐTMH) sau hơn 4 năm 6 tháng bị cầm tù.

Như một đại diện của giai cấp công nhân bị áp bức tại Việt Nam, ĐTMH đã đi đến các nước Âu châu và Mỹ gặp gỡ các chính phủ, các tổ chức nghiệp đoàn, gặp gỡ lãnh đạo ITUC nêu rõ sự cần thiết phải có Công đoàn Độc lập tại Việt Nam.  Sau một thời gian vận động tại Âu châu và Mỹ, ĐTMH lại trở về Việt Nam tiếp tục tranh đấu cho quyền thành lập nghiệp đoàn của công nhân; tiếp tục tranh đấu đòi trả tự do cho Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương dù nguy hiểm luôn luôn rình rập.  Một thành viên khác của LĐV: Đặng Chí Hùng (tên thật là Phạm Mạnh Hùng), trong thời gian hoạt động tại Việt Nam, bị an ninh Cộng sản truy sát, phải chạy sang Thái Lan, bị cảnh sát Thái bắt giam theo yêu cầu của nhà cầm quyền Việt Nam. Sau một thời gian bị giam cầm, Đặng Chí Hùng được chính phủ Canada bảo lãnh tỵ nạn.  Đặt chân đến Canada Đặng Chí Hùng không hề nghỉ ngơi, tiếp tục lên tiếng tranh đấu cho quyền lợi của người lao động Việt Nam.

Đặng Chí Hùng đã trực tiếp điều trần trước Quốc hội Canada về thực trạng nhân quyền tại Việt Nam, đặc biệt là cuộc sống và quyền lợi của người công nhân Việt Nam luôn bị nhà cầm quyền và giới chủ coi rẻ.  Tại Hà Nội, ngày 04 tháng 04 năm 2015, luật sư Lê Thị Công Nhân, thay mặt LĐV đã gửi thư đến nhà cầm quyền Việt Nam đề nghị LĐV được đăng ký hoạt động công khai và hợp pháp tại Việt Nam.

Nhưng đến nay, đã hơn hai tháng vẫn chưa nhận được trả lời của nhà cầm quyền Việt Nam

Trong những ngày vừa qua, ĐTMH có mặt tại Úc châu, thay mặt cho LĐV tham dự đại Hội các Nghiệp đoàn Liên bang Úc.

Tại Việt Nam, các thành viên LĐV, dù bị nhà cầm quyền cho công an theo dõi, một số trường hợp bị công an giả dạng côn đồ đánh

Số 222 Trang 28

Page 29: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

đập dã man, vẫn thường xuyên bám trụ các công ty, xí nghiệp hướng dẫn công nhân tranh đấu dưới nhiều hình thức.

Các cuộc đình công vẫn liên tiếp nổ ra, phạm vi ngày càng lớn, đặc biệt là khu vực phía nam.

Những ngày đầu tháng 4 năm 2015, cuộc đình công của hơn 90 ngàn công nhân công ty PouYuen tai khu công nghiệp Tân Tạo, Sài Gòn đã làm chấn động dư luận trong nước và thế giới.

Lần đầu tiên, cuộc tranh đấu không hướng tới giới chủ mà hướng tới nhà cầm quyền, chống lại điều 60 Luật Bảo hiểm Xã hội đã được quốc hội thông qua và bắt đầu có hiệu lực từ năm tới.

Hàng ngàn công an và dân phòng đã được điều tới nhằm uy hiếp công nhân. Nhưng sức mạnh của gần trăm ngàn người đã buộc công an không dám đàn áp.

Cuộc đình công đã lan tỏa đến nhiều nơi khác trong cả nước, đặc biệt cuộc đình công của công nhân Long An kéo dài hơn 10 ngày.  Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam đáng lẽ phải ủng hộ nguyện vọng chính đáng của công nhân, nhưng lại đe dọa công nhân. Chủ tịch Tổng Liên đoàn Đặng Ngọc Tùng còn buộc tội công nhân là bị bọn phản động xúi giục.

Nhà cầm quyền sau một thời gian dùng sức mạnh đe dọa nhưng không ngăn cản được ý chí của người lao động đành phải xuống nước điều đình với công nhân. Đích thân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải hứa là đề nghị với Quốc Hội sửa lại điều 60 luật BHXH.

Cuộc tranh đấu vừa qua chứng tỏ sức mạnh lớn lao của người lao động, khi họ đoàn kết thành một khối, tranh đấu vì quyền lợi chung.

Giai cấp công nhân và người lao động là nguồn lực trực tiếp sản sinh ra của cải vật chất, là lực lượng quyết định trong vấn đề tăng trưởng kinh tế hiện nay tại Việt Nam, nhưng lại là lực lượng bị coi rẻ, bị bóc lột tệ hại nhất.

Tranh đấu cho Nhân quyền, trước hết phải tranh đấu cho

quyền dân sinh và quyền của người lao động.  Từ gần 9 năm nay LĐV không bao giờ tách rời mục tiêu đó.

Trong quá trình cố gắng đạt được mục tiêu tối hậu là thành lập một CĐĐL, LĐV cũng đã kết hợp với nhiều tổ chức quốc tế để giúp đỡ cải thiện đời sống công nhân:

- Năm 2008 UBBV đã kết hợp với đài truyền hình số 7 của Úc Châu đột nhập nhà máy của công ty Nike tại Mã Lai, thu thập những chứng cứ về sự tồi tệ của giới chủ đối với công nhân để đưa ra công luận. Sau khi những thước phim được công chiếu, dư luận đã buộc giới chủ Nike bồi thường cho hàng chục ngàn công nhân trong đó có hơn 8 ngàn công nhân Việt Nam. Điều kiện làm việc và nơi ăn ở của công nhân sau đó được cải thiện.

- Tranh đấu với giới chủ, giúp cho một số công nhân công ty Diamond tại Bình Dương, Việt Nam bị đuổi việc có lại việc làm

- Giúp cho 41 công nhân của công ty Topla Hight Tech tại Mã Lai lấy lại 8 tháng tiền lương

- Giúp cho 16 công nhân hãng tàu Nhân Khánh ở Mã Lai được trở về VN vì không có việc làm, chủ không trả lương

- Đưa 11 công nhân bị tù ở Mã Lai về lại VN

- LĐV đã giúp các tổ chức quốc tế điều tra về tình trạng lương bổng cũng như an toàn lao động tại các công ty có chi nhánh ở VN như: Nike, Shilla Bags và Vina Duke.

- Tháng 5, năm 2015 LĐV đã kết hợp với tổ chức Educating for Justice để huấn luyện về cách điều tra các công ty

- Tháng 6, năm 2015 LĐV đang giúp Liên Hiệp quốc điều tra về tình hình công nhân xuất khẩu lao động VN tại Mã Lai.

Dù gian khổ, tù đày, hy sinh, các thành viên LĐV luôn luôn kiên cường bám trụ các xí nghiêp, các công ty, hướng dẫn và giúp đỡ

công nhân tranh đấu bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.

LĐV cũng đã làm cho các chính phủ, các đối tác kinh tế của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam không thể thờ ơ trước cuộc sống tối tăm của công nhân và người lao động Việt Nam.

Không phải ngẫu nhiên "Công đoàn Độc lập" trở thành một điều kiện cứng rắn trên bàn đàm phán TPP.

Không phải ngẫu nhiên mà giờ đây "Công đoàn Độc lập" là một từ phổ thông trên các phương tiện truyền thông và dư luận.

Không phải ngẫu nhiên mà Tổng thống Mỹ Obama nhiều lần nhắc đến "Công đoàn Độc lập" trong các phát biểu của mình liên quan đến Việt Nam.

Lê Thị Công Nhân, Lê Trí Tuệ, Đỗ thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, dù bị tù đày, bị tra tấn dã man, dù bị giam cầm trong điều kiện nghiệt ngã nhất vẫn kiên cường, vẫn chấp nhận hy sinh vì họ tin tưởng vào sức mạnh của công nhân, tin tưởng chắc chắn rằng mục tiêu tranh đấu cho quyền dân sinh, tranh đấu cho quyền lao động sẽ được sự đồng tình của đồng bào trong nước và hải ngoại.

Quyền thành lập Công đoàn Độc lập chắc chắn sẽ trở thành hiện thực

tại Việt NamTrần Ngọc ThànhLao Động Việt

Câu trả lời hầu như ai cũng có và hiểu ngay lập tức việc người dân bị đánh chết. Nhưng tại sao người dân lại bị đánh chết, và có cách nào để hạn chế và ngăn chặn những cái chết này hay không?

Trước hết, chúng ta cần phải hiểu việc tra tấn, đánh người là một khâu, một quy trình trong quá trình thẩm vấn, phá án. Điều này không hề có trong quy định, văn bản pháp lý nào, nhưng lại là quy trình diễn ra ở tất cả mọi nơi. Quy trình này đã

Số 222 Trang 29

Page 30: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

tồn tại từ khi nhà nước Cộng sản Việt Nam ra đời cho tới nay. Công an đánh người vì có một số chứng cứ, dấu vết đối với bị can, đánh để bị can nhận tội, khai ra quá trình, tình tiết vụ án. Trường hợp bắt quả tang, đánh để khai thác, mở rộng vụ án. Tức là bị can có phạm tội, có làm vụ khác tương tự ở thời điểm khác hay không… Tóm lại, tra tấn, đánh người là một khâu, một quy trình trong quá trình thẩm vấn, phá án.

Trong quá trình tra tấn, thẩm vấn này, có những cán bộ điều tra đã quá tay, đánh vào chỗ hiểm, hoặc say đòn quá dẫn tới đánh bị can đến chết. Cũng có trường hợp, bị can bị bệnh tật, hoặc quá yếu không chịu nổi các đòn tra tấn, dẫn tới tử vong. Có trường hợp cán bộ điều tra uống bia, uống rượu không tỉnh táo lại thực hiện việc tra tấn, thẩm vấn dẫn tới bị can bị đánh chết.

Bởi vì đây là quy trình đã tồn tại rất lâu rồi, và trong thực tế, quy trình tra tấn này cũng giúp công an tìm ra sự thật trong quá trình thẩm vấn, tăng tỷ lệ phá án. Nhưng mặt trái của nó, như mọi người đều biết, là dẫn tới những cái chết của bị can, và gia tăng án oan, sai. Nhưng đối chiếu với các quyền con người, thì việc tra tấn bị can là vi phạm quyền con người, vi phạm pháp luật. Nhưng cơ quan, cán bộ vi phạm lại là công an, và tình trạng này đã tồn tại rất lâu rồi, mà chưa có ai dám lên tiếng và thay đổi nó. Như vậy, ở nguyên nhân đầu tiên này, muốn hạn chế hay ngăn chặn sự việc người dân chết trong đồn công an, thì việc quan trọng nhất là phải chấm dứt tình trạng tra tấn, đánh người trong quá trình điều tra, thẩm vấn. Người ta đã có giải pháp rất đơn giản và rõ ràng, đó là ghi âm, ghi hình quá trình thẩm vấn, điều tra và tách cơ quan giam giữ người ra khỏi ngành công an. Nhưng chúng ta đều biết những đề nghị này đã bị từ chối thẳng thừng ở các cơ quan tố tụng ở Việt Nam. Việc thay

đổi này đòi hỏi thay đổi hoàn toàn quy trình điều tra, thẩm vấn của ngành công an, và quan trọng hơn, thay đổi quan niệm về quyền con người của nhà nước Cộng sản Việt Nam. Nhưng điều đó chưa thực hiện được trong hoàn cảnh hiện nay. Tức là với nguyên nhân đầu tiên, đánh người, tra tấn là “quy trình công tác” của ngành công an, người dân sẽ vẫn phải chứng kiến những cái chết oan khuất trong đồn công an.

Còn một nguyên nhân quan trọng không kém, ngoài quy trình công tác, đánh người, tra tấn, là một quy trình khác dẫn tới người dân có thể bị tử vong trong đồn công an, đó là “đánh ra tiền”. Quy trình này xảy ra như sau. Khi bất cứ người dân nào có dấu hiệu phạm tội, hoặc xô xát bị đưa vào đồn công an. Công an sẽ tìm hiểu lý lịch, thân nhân của người đó, bằng nghiệp vụ, bằng hệ thống công an khu vực, thậm chí đặc tình để nắm được những thông tin quan trọng về người bị bắt. Ngoài những thông tin thông thường ra, người ta đặc biệt chú ý tới nghề nghiệp, mức thu nhập của người bị bắt và thân nhân của họ. Và công an có thể nắm được chính xác gia đình này có những nguồn thu nhập nào, mức sống và điều kiện kinh tế ra sao. Sau đó, công an sẽ căn cứ vào khả năng kinh tế của gia đình người bị bắt để đưa ra các cách thức giải quyết vấn đề. Trong những cách ứng xử đó, hầu như bao giờ cũng có việc đánh người, để người bị bắt thông tin lại cho gia đình, làm sức ép để gia đình đồng ý với mức giá và cách thức giải quyết vụ việc mà công an đưa ra. Có những trường hợp, họ đánh hàng ngày để người bị bắt làm sức ép với gia đình. Có những trường hợp công an đưa người nhà chứng kiến cảnh con em mình bị đánh để nhanh chóng nộp tiền cho họ. Chính trong quá trình này, có những người đã bị đánh chết do quá tay, vì bị đánh vào chỗ hiểm v.v… Như vậy, việc đánh người, đánh cho ra tiền này là “quy

trình kiếm tiền”, hay “quy trình kiếm sống” của công an. Một quy trình khép kín và tàn bạo.Với hai quy trình, “quy trình công tác” và “quy trình kiếm sống” hiện nay, rất khó để hạn chế và ngăn chặn vấn nạn “tự tử” của người dân ở đồn công an. Có lẽ người dân Việt Nam phải chờ đến khi người dân có đầy đủ quyền con người, mới hy vọng thoát ra khỏi vấn nạn chết trong đồn công an như hiện nay./.

Hà Nội, ngày 15/6/2015N.V.B

Hôm nọ đọc một bài viết "Khóc cho bóng đá, ai khóc cho ngư dân" (1), rất đáng suy nghĩ. Trong khi các thiếu niên (ngày nay báo chí cho họ một cái tên lai căng là "teen") khóc như mưa trước những thần tượng của họ, khóc nức nở khi đội banh VN bị thua trận, thì họ chẳng hề biết đến số phận của những người đang ở đầu sóng ngọn gió ngoài Hoàng Sa–Trường Sa đánh bắt tôm cá để họ có đủ protein để khôn lớn và … khóc. Nhưng trách họ có lẽ không công bằng; phải trách cái hệ thống đã làm cho họ sao lãng và vô cảm trước nguy cơ mất biển đảo.

Mới hôm nay, báo chí đưa tin Tàu cộng lại đâm chìm tàu cá của VN (2). Lần này, chúng chẳng những tấn công mà còn cướp hải sản của ngư dân mình – đúng là bọn cướp biển. Vài hôm trước, tình hình

Số 222 Trang 30

Page 31: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

còn nghiêm trọng hơn: chúng lại đâm chìm một tàu cá của phe ta, làm chết 1 người và gây thương tích nặng cho 3 người khác (3). Những sự kiện xảy ra một cách dồn dập, càng chứng tỏ tình hình hết sức nghiêm trọng.

Trước tình hình nghiêm trọng đó, VN làm gì? Chỉ có thể mô tả bằng 3 chữ: Rất thất vọng. Chỉ có một cái hội nghề cá địa phương lên tiếng phản đối và "đề nghị" các lực lượng chức năng giúp đỡ và bảo vệ. Lực lượng chức năng thì chưa thấy họ có phát biểu gì. Trước đây, khi được hỏi thì một quan chức trong lực lượng kiểm ngư nói là họ không thể bảo vệ ngư dân. Còn cảnh sát biển thì trên báo chí chính thống nói là "ngày đêm bảo vệ ngư dân bám biển" (4), nhưng chẳng hiểu sao lại để ra tình trạng ngư dân ta bị tấn công với mật độ càng ngày càng dày đặc như trong mấy ngày qua. Có lẽ lực lượng cảnh sát biển của VN còn mỏng quá, có thể họ còn yếu (nên bị Tàu cộng lấn áp hoài), nhưng cũng có thể họ chẳng được lệnh can thiệp. Nhưng còn hải quân thì sao? Tại sao tàu cá của Tàu cộng khi đi đánh bắt vùng biển mình được yểm trợ bởi hải quân Tàu, mà ngư dân mình đánh bắt trên vùng biển mình mà hải quân không có mặt – dù chỉ là có mặt để dằn mặt bọn cướp biển. Nói tóm lại là có những uẩn khúc đằng sau thái độ của VN làm chúng ta, người dân, không hiểu được.

Ngư dân cho biết là “cứ ra biển cách đất liền mấy chục hải lí là gặp nhan nhản tàu cá Trung Quốc. Hãi hùng nhất là cách tàu Trung Quốc đánh cá… hàng chục tàu dàn hàng ngang trên biển, cào tất tần tật cá, tôm, cua cùng các loại hải sản”, cào cả lưới của ngư dân Việt Nam" (5). Không thấy họ nói có sự can thiệp nào từ các "lực lượng chức năng" của VN. Cứ như những gì ngư dân mô tả thì họ (Tàu) vào vùng biển ta như vào chỗ không người!

  Còn cấp ngoại giao và Nhà nước? Ngoại giao thì chúng ta đã thấy và nghe những câu chữ quen thuộc của viên phát ngôn, cùng những cái chỉ tay đầy uy quyền về phía… người Việt. Không có một phát ngôn nào mới mẻ. Đáng lí ra khi một người Việt đã tử vong vì bám biển thì người cao nhất trong Chính phủ phải có một tuyên bố trước cộng đồng quốc tế về sự xâm phạm chủ quyền và hành động giết người của Tàu cộng. Vậy mà cho đến nay, chẳng có ai trong Chính phủ có phát biểu gì. Có lẽ họ xem mạng sống của ngư dân quá rẻ, và sẵn sàng dùng mạng sống người dân để mặc cả thêm trên bàn cờ chính trị với Tàu?

Sự im lặng của Chính phủ đã là ngạc nhiên, nhưng sự kiện "họp kín" của Quốc hội càng làm người dân kinh ngạc. Tại sao phải họp kín, trong khi những sự kiện đã và đang xảy ra trước mắt mọi người. Chẳng có thông tin nào phải giữ kín cả, vì phía Tàu cộng đã chơi ván bài lật ngửa. Tôi nghĩ hoài mà không giải thích được lí do họp kín. Đã mang danh là "của dân" và "vì dân" mà làm việc lại "giấu dân". Thật là trớ trêu. Tôi nghĩ mấy người ở Trung Nam Hải nghe chuyện "họp kín" chắc họ đang mỉm cười.

Ở trên, tôi có hỏi tại sao giới trẻ VN có vẻ hờ hững, thậm chí chẳng quan tâm gì trước nguy cơ mất biển đảo. Tôi nghĩ một trong những nguyên cơ là do những người lãnh đạo. Một số người trong giới lãnh đạo VN vẫn xem Tàu là "bạn", và họ tỏ ra rất ấm áp trước tình bạn này. Tôi nghĩ trong thâm tâm giới trẻ họ nghĩ "Lãnh đạo mình đã xem họ là bạn, thì mình đâu có lí do gì phải quan tâm là họ đe doạ đến VN". Nhưng như tôi từng nói, nếu VN có một người bạn như Tàu cộng, thì VN không cần thêm kẻ thù.

Trong khi Tàu cộng được mô tả như là một người bạn của Việt

Nam, thì trên hệ thống truyền hình và truyền thanh, văn hoá Tàu xâm nhập vào giới trẻ hàng ngày. Sự xâm nhập sâu đến nỗi có người am hiểu về lịch sử Tàu hơn là lịch sử Việt Nam. Bên cạnh đó là những chương trình giải trí "game show", những trận bóng đá đâu đâu bên Tây được trình chiếu hàng ngày trên đài truyền hình. Tất cả những chiêu trò đó có hiệu quả rất tuyệt diệu là nó làm cho thanh thiếu niên VN chẳng còn quan tâm đến đất nước, mà chỉ chạy theo những thị hiếu tầm thường. Họ có thể xúc động khóc như mưa khi thần tượng của họ ghé thăm VN, nhưng họ không hề tỏ ra thương cảm hay tức tối khi ngư dân Việt Nam bị "bạn" sát hại. Phải nói là một cách ru ngủ có hệ thống.

Thiếu niên khóc cho đội banh VN bị thua trận, nhưng họ khóc trước thanh thiên bạch nhật. Chẳng hiểu các vị đại biểu Quốc hội có khóc cho ngư dân VN hay không. Tôi đoán nếu họ có khóc thì chắc cũng chỉ khóc trong kín đáo thôi. Mà, cái gì làm trong bóng tối hay làm thiếu minh bạch đều có thể xem là thiếu tự tin, nếu không muốn nói là phi chính danh.

Nguyễn Văn Tuấn(Blog Nguyễn Tuấn)

*2 người bị thương; tàu bị cướp hết cá, ngư lưới cụ

Ngày 13.6, Bộ Chỉ huy Bộ đội biên phòng (BĐBP) Quảng Ngãi đã có báo cáo nhanh gửi Bộ Tư lệnh BĐBP, Tỉnh ủy và UBND tỉnh Quảng Ngãi về việc 2 tàu cá của ngư dân xã Bình Châu (H. Bình Sơn) QNg 90657 TS và QNg 95193 TS bị tàu của Trung Quốc (TQ) rượt đuổi, cướp phá tài sản và dùng vòi rồng tấn công khiến 2 ngư dân bị thương.

Theo thông tin ban đầu, ngày 10-6 khi tàu QNg-90657-TS do anh Nguyễn Văn Phú (29 tuổi, xã Bình Châu) làm chủ kiêm thuyền trưởng, trên tàu có 11 người, trong lúc hành

Số 222 Trang 31

Page 32: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nghề ở vùng biển Hoàng Sa của VN thì bị 4 tàu của TQ mang số hiệu 589, 3103, 64501 và 35101 đến ngăn cản, dùng 2 ca-nô cập mạn tàu cá lấy đi toàn bộ ngư cụ và hải sản. Trước đó, ngày 7-6 tàu QNg-95193-TS do ngư dân Nguyễn Trung Kiên (42 tuổi, cùng xã Bình Châu) làm chủ tàu kiêm thuyền trưởng, trên tàu có 13 người hành nghề lặn, trong lúc neo cách đảo Bom Bay (quần đảo Hoàng Sa) khoảng 45 hải lý để nghỉ ngơi cũng bị tàu TQ rượt đuổi và dùng vòi rồng phun nước hất ngã dẫn đến thương tích ngư dân Bùi Tấn Đoàn (23 tuổi) và Cao Xuân Lý (42 tuổi). Ngay sau đó, thuyền trưởng Kiên liên lạc tàu cá QNg- 90369-TS của ông Nguyễn Văn Cu (42 tuổi, ở xã Bình Châu) đang đánh bắt gần đó đến đưa 2 ngư dân bị thương về đất liền, cấp cứu tại Bệnh viện Quân y 17 (Đà Nẵng).

“Chúng tôi bị hất tung”Trở về nhà sau khi được các y

bác sĩ bó bột cố định xương mắt cá chân và cổ chân, sáng 13-6, tiếp xúc với PV Thanh Niên, anh Đoàn vẫn nằm một chỗ, không thể đi lại được. Theo anh Đoàn, trong khoảng thời gian 2 giờ đồng hồ bị tàu của TQ dùng vòi rồng tấn công, nhiều miếng ván trên ca-bin tàu QNg-95193-TS bị vỡ, nước tràn vào rất nhiều nên các ngư dân ra trước mũi tàu tạt nước ra ngoài, đồng thời ra hiệu cho tàu TQ đừng phun nước nữa. “Trong khi các ngư dân đang lui cui tạt nước thì bất ngờ bị vòi rồng với sức nước rất mạnh phun trúng, mấy anh em đều bị hất tung. Tui bị gãy chân, toàn thân giờ còn đau ê ẩm, không ăn uống được gì. Các bác sĩ nói khoảng một tuần nữa mới mổ bắt vít, còn muốn đi lại được ít nhất phải mất 3 tháng”, anh Đoàn nói.

Cũng trong sáng 13-6, tàu QNg- 90657-TS cùng 11 ngư dân từ vùng biển quần đảo Hoàng Sa trở về đất liền. Ngay sau khi cập cảng cá Tịnh Kỳ (xã Tịnh Kỳ, TP. Quảng Ngãi), các ngư dân đi trên tàu cá QNg-90657-TS tường trình vụ việc cho cơ quan chức năng. Lực lượng BĐBP Quảng Ngãi cũng đã làm

việc với các ngư dân, đồng thời xuống tàu kiểm tra, thống kê những thiệt hại để báo cáo cấp trên có hướng  xử lý.

Làm việc với cơ quan chức năng, thuyền trưởng Nguyễn Văn Phú cho biết sau khi khai thác được khoảng 6 tấn hải sản, chiều 10-6 trong lúc đang neo cách đảo Bom Bay chừng 14 hải lý để nghỉ ngơi thì bất ngờ bị 4 tàu màu trắng của TQ đến bao vây. Phía tàu TQ thả 2 ca-nô chở 6 người cập mạn, lên tàu cá VN buộc các ngư dân dồn hết về mũi tàu. “Họ bắt chúng tôi suốt hơn 3 giờ đồng hồ chuyển toàn bộ số hải sản đánh bắt được trong 2 hầm sang tàu TQ. Ai chuyển chậm thì bị lực lượng TQ đạp ngay”, ngư dân Nguyễn Văn Tiến (47 tuổi) nhớ lại.

Không chỉ lấy hết hải sản, phía TQ còn lấy nhiều ngư cụ như máy định vị, máy dò cá, máy Icom, máy nhắn tin, 5 phuy dầu, dụng cụ lặn đồng thời chặt phá 7 bành dây hơi, 1 dây neo..., theo anh Phú tổng thiệt hại hơn 544 triệu đồng. Sau khi các tàu của TQ bỏ đi, do không còn ngư cụ đánh bắt nên thuyền trưởng Phú cùng các ngư dân phải cho tàu quay về đất liền.

Hiển CừNGƯ TRƯỜNG

TRUYỀN THỐNG NGÀY CÀNG BỊ THU HẸP

Gia Minh, biên tập viên RFA, 2015-06-18

Ngư dân Việt Nam ngày nay khi đi đánh bắt tại ngư trường truyền thống mà cha ông họ từng bao đời ra khơi trước đây, hiện phải đối diện nguy cơ không biết xảy đến lúc nào như bị xua đổi, va tông, tịch thu hải sản, ngư cụ, phương tiện đi biển; thậm chí bị bắt giam, đốt tàu… Ngư trường truyền thống của họ có thể nói đang ngày càng thu hẹp lại!

Những vụ việc mới nhấtThông tin mới nhất được truyền thông trong nước loan đi cho biết vào sáng ngày 18 tháng 6, chủ tịch Nghiệp đoàn Nghề cá xã Bình Châu, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi, ông Nguyễn Thanh Hùng báo

cáo: vào tối 17 tháng 6 lại có thêm một tàu của ngư ngư dân thuộc nghiệp đoàn đánh bắt tại Hoàng Sa bị phía Trung Quốc đánh và cướp tài sản.

Chiếc tàu cá bị nạn mới nhất mang số hiệu QNg-95431-TS của ngư dân Nguyễn Văn Tẫn. Nạn nhân cho biết vào khoảng 7g30 tối ngày 17 tháng 6, hai tàu Trung Quốc có số hiệu 3010 và 4044 áp sát rồi sang đánh ngư dân Việt Nam, cướp hết tài sản, ngư lưới cụ trên tàu.

Nghiệp đoàn Nghề cá xã Bình Châu cho biết chỉ trong vòng 10 ngày có bốn tàu của ngư dân trong nghiệp đoàn bị phía Trung Quốc chặn, cướp tài sản cũng như tấn công tại ngư trường Hoàng Sa. Hai ngư dân bị vòi rồng của Trung Quốc xịt mạnh đến nỗi bị thương ở đầu và chân phải đưa vào bờ cấp cứu.

Không chỉ tàu đánh bắt cá mà tàu cứu nạn đưa ngư dân trong trường hợp khẩn cấp vào bờ chữa trị cũng bị phía Trung Quốc cản trở. Vào cuối tháng 5 vừa qua, Trung tâm Phối hợp Tìm kiếm Cứu nạn Hàng hải Khu vực 2 tại Đà Nẵng, khi nhận được tin báo một ngư dân trên tàu QNA 90927 TS bị bệnh nặng cần phải hỗ trợ khẩn cấp, đã điều tàu SAR 412 ra để đưa ngư dân vào chữa trị. Tuy vậy khi tàu này đi qua đảo Tri Tôn chừng 8 hải lý thì bị tàu Trung Quốc xuất hiện phát tín hiệu buộc phải rời khỏi khu vực.

Sau khi tàu cứu nạn SAR 412 đưa được ngư dân bị bệnh khẩn cấp lên tàu và quay đầu trở về lại bị tàu hải quân Trung Quốc lao vào áp sát. Đây là hành động vi phạm quy tắc, điều luật về hàng hải khi hai tàu gặp nhau trên biển.

Trước những hành động đó, Hội Nghề cá Việt Nam có lên tiếng phản đối. Tuy nhiên cơ quan chức năng của chính phủ Hà Nội vẫn chưa có tiếng nói chính thức về những vụ việc như thế.

Bị bắt ở xaMột số ngư dân Việt Nam do bị

phía Trung Quốc mạnh tay xua đuổi, bắt bớ, tịch thu hải sản, ngư

Số 222 Trang 32

Page 33: vietcongonline.files.wordpress.com€¦  · Web viewKính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Kính thưa các cơ quan công lực Việt Nam. Giờ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

lưới cụ, tàu thuyền và thậm chí bắt giam… nên đã tìm đường đến những ngư trường xa hơn để đánh bắt.

Tuy nhiên lâu nay có một số tàu thuyền của ngư dân Việt Nam đi vào hải phận của những nước khác như Philipin, Thái Lan, Brunei, Indonesia… đã bị bắt và xử phạt theo luật của họ.

Một viên chức đại sứ quán Việt Nam tại Brunei cho biết hiện nước này đang giữ một tàu cá của ngư dân Quảng Ngãi và thuyền trưởng cũng như thuyền viên bị án tù, trong khi đó có hai thuyền viên ở tuổi vị thành niên cũng sắp hầu tòa:“Hôm 11 vừa rồi mới xử xong. Họ lại vào vùng nước của Brunei để đánh cá, câu mực. Gồm 1 tàu và 33 ngư dân. Sau khi tòa xử thì chủ tàu và thuyền trưởng bị phạt 6 tháng tù kể từ ngày bị bắt là 17 tháng 5. Hai mươi chín ngư dân bị 3 tháng tù. Có hai ngư dân vị thành niên hiện đang được lưu trú tại Trung tâm Bảo trợ Trẻ em của Brunei. Ngày 25 tháng 6 họ sẽ đưa ra tòa trẻ vị thành niên để xem xét có được về sớm hay chờ các ngư dân được tha rồi về cùng tàu.”

Sang ngày 12 tháng 6, tổng thống đảo quốc Palau ở Thái Bình Dương ra lệnh cho đốt 4 tàu cá của Việt Nam vì vào đánh bắt trái phép trong vùng biển của nước này.

Ông Tiêu Viết Là, một ngư dân xã Bình Châu từng bị Trung Quốc bắt giữ khi đi đánh bắt tại Hoàng Sa, và khi được trả về trở bệnh không thể đi biển tiếp. Hai con ông điều khiển chiếc tàu để đi đánh bắt xa quê, nhưng vừa qua bị bắt và đến nay vẫn không rõ ở đâu.

Vào ngày 16 tháng 6 ông Tiêu Viết Là cho biết: “Gần thì làm ăn không có, con tôi thấy người ta đi xa nó cũng đi mà giờ thì mất luôn.”

Quyết bám ngư trườngTrong khi đó một ngư dân tại

đảo Lý Sơn, không muốn nêu tên, cho biết tàu của ông vào năm ngoái cũng bị Trung Quốc cướp phá phải đưa lên bờ sửa chữa; sau khi sửa xong ông cũng lại cùng các ngư dân khác ra lại vùng biển Hoàng Sa mà

theo ông đó là ngư trường truyền thống không thể đi nơi khác được dù có bị xua đuổi, bắt bớt.

Ông nói: “Họ dí thì dí, còn mình làm thì làm; như đợt trước họ tới quần mình miết, mình cũng làm lì thì họ thả. Họ dí chạy, hết dí thì mình vô làm tiếp vậy thôi! Gặp họ thì gặp nhưng ngư trường mình làm ở đó quen rồi; truyền thống của mình rồi. Họ cấm nhưng từ xưa đến giờ Việt Nam chưa có lệnh cấm biển nên mình làm, chứ giờ làm sao!?

Trường Sa cũng có tàu đi chứ. Một số đi Trường Sa, một số đi Hoàng Sa. Xưa nay thì tàu tôi chuyên Hoàng Sa.”

Hỗ trợ hạn hẹpTheo người ngư dân Lý Sơn thì

mỗi khi có tàu bị nạn về, một số nguồn quỹ, công ty cũng như mạnh thường quân giúp đỡ cho ngư dân không may mắn: “Chẳng qua khi bị thiệt hại thì nhờ các mạnh thường quân, cũng như kêu gọi các công ty hỗ trợ, chứ hiện nay Nhà Nước cũng chưa có chính sách hỗ trợ cho ngư dân.”

Thông tin từ các cơ quan chức năng Việt Nam cho biết Bộ Nông nghiệp-Phát triển Nông Thôn có đề ra chương trình hỗ trợ cho ngư dân vay vốn để đóng tàu vỏ sắt có thể chống chịu được những cú va đâm của tàu khác, cũng như tàu có công suất lớn hơn, trang bị tốt hơn để có thể đánh bắt được nhiều hải sản.

Tuy nhiên theo người ngư dân Lý Sơn thì thủ tục rất nhiêu khê không dễ gì vay vốn. Nếu như vay được để đóng tàu xong thì cũng chưa đi đánh bắt hiệu quả để trả lãi vay và trang trải của cuộc sống:

“Ví dụ đóng một con tàu sắt 10 tỷ thì một năm phải đánh bắt được 6 tỷ. Phải mất 3 tỷ phí tổn, còn chia cho ‘bạn’ chừng 3 tỷ thì chủ tàu còn được 1 tỷ hay hơn 1 tỷ thôi. Mà vay 10 tỷ thì mỗi năm phải trả lãi suất 100 triệu và lãi gốc 1 tỷ. Rồi còn phải sửa chữa tàu nữa. Trong khi đó giá cá ở Việt Nam không ổn định nên ngư dân chẳng mặn mà gì với tàu sắt hết.”

Người ngư dân Lý Sơn bày tỏ mong muốn: “Đối với Trường Sa

thì Nhà nước Việt Nam phải cần đấu tranh cứng rắn hơn nữa; chứ để họ xây dựng ở Trường Sa thì sẽ là thiệt hại cho ngư dân rất lớn. Đó là nói về kinh tế trước mắt, chứ còn phần quốc phòng-an ninh nữa; sẽ rất khó khăn cho ngư dân.”

Theo người này thì lâu nay ngư dân Việt Nam như ông đã chịu thiệt thòi vì ngư trường Hoàng Sa mất vào tay Trung Quốc. Nay Trung Quốc cải tạo, xây dựng tại Trường Sa nếu cứ để như thế thì ngư dân Việt Nam sẽ phải chịu thiệt thòi hơn nữa.

Biển Đông dưới chế độ xã hội chủ nghĩa

(Tranh Babui)

Số 222 Trang 33