12
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 41 PHN BN Cm Phương quàng tay lên bng ca mcô. đang lng nghe mcô kvnhng người bn ca bà. Câu chuyn ca mknghe tht bun. Bun hơn nhng git mưa đang rơi tong tóng trên cánh ca sđang bgió làm dung ra và dp vào gtường. Nhng câu chuyn xói mòn vào ký c bun tênh ca mcô, hé mra nhng mng màu ti trên trang sách cuc đời cũ k. Bà Bu đan nhng ngón tay vào mái tóc mm như tơ ca Cm Phương. Ging bà Du un: - Dì Tường Ly rt đẹp nhưng kiêu sa. Nhng người đàn ông yêu dì y đều là nhng người có địa vvà danh vng trong xã hi, thế nhưng dì Tường Ly không yêu ai. Cho đến mt ngày… Cm Phương không kìm được tò mò: - Thế mcòn lưu gibc nh nào ca dì Tường Ly không? Bà Bu nhm nghin đôi mt, ging ngp ngng: - Không! Dù sao cũng đã hai mươi năm… Cm Phương ép sát vào người m. Hơi m tthân thmm mi ca mto cho cô sgn gũi dchu. Cô tc lưỡi: - Ung tht! Con mun biết dì Tường Ly đẹp đến cnào. Nghĩ sao, Cm Phương li nhm ngi dy: - Cô nhìn vào đôi mt bun màu xám tro ca m. Mt chút háo thng trong ging nói ngượng ngp ca Cm Phương: - Con có đẹp… như dì Tường Ly không? Mcô khlc đầu: - Con chging dì Tường Ly v… bướng bnh và kênh kiu. Dì y rt đẹp, tkhuôn mt cho đến vóc dáng. Ttrước đến nay mchưa thy có người nào đẹp như y. Cm Phương trm tr: - Dì Tường Ly tht là hnh phúc. Mcô li ngm ngùi: - Biết thế nào là hnh phúc! Cũng chính nhan sc mê hoc lòng người y đã làm tan nát nhng mnh đời khác nhau, trong đó có ccuc đời dì y. Kchuyn vdì Tường Ly, mchcó mt ước mong duy nht là con gái ca m

mộng ngọc 2 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa04.pdf · Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA - Khi sa vào vòng đam mê,

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

41

PHẦN BỐN

Cẩm Phương quàng tay lên bụng của mẹ cô.

Cô đang lắng nghe mẹ cô kể về những người bạn của bà. Câu chuyện của mẹ kể nghe thật buồn. Buồn hơn những giọt mưa đang rơi tong tóng trên cánh cửa sổ đang bị gió làm dung ra và dập vào gờ tường. Những câu chuyện xói mòn vào ký ức buồn tênh của mẹ cô, hé mở ra những mảng màu tối trên trang sách cuộc đời cũ kỹ.

Bà Bửu đan những ngón tay vào mái tóc mềm như tơ của Cẩm Phương. Giọng bà Du uẩn:

- Dì Tường Ly rất đẹp nhưng kiêu sa. Những người đàn ông yêu dì ấy đều là những người có địa vị và danh vọng trong xã hội, thế nhưng dì Tường Ly không yêu ai. Cho đến một ngày…

Cẩm Phương không kìm được tò mò:

- Thế mẹ còn lưu giữ bức ảnh nào của dì Tường Ly không?

Bà Bửu nhắm nghiền đôi mắt, giọng ngập ngừng:

- Không! Dù sao cũng đã hai mươi năm…

Cẩm Phương ép sát vào người mẹ. Hơi ấm từ thân thể mềm mại của mẹ tạo cho cô sự gần gũi dễ chịu. Cô tặc lưỡi:

- Uổng thật! Con muốn biết dì Tường Ly đẹp đến cỡ nào.

Nghĩ sao, Cẩm Phương lại nhổm ngồi dậy:

- Cô nhìn vào đôi mắt buồn màu xám tro của mẹ. Một chút háo thắng trong giọng nói ngượng ngập của Cẩm Phương:

- Con có đẹp… như dì Tường Ly không?

Mẹ cô khẽ lắc đầu:

- Con chỉ giống dì Tường Ly ở vẻ… bướng bỉnh và kênh kiệu. Dì ấy rất đẹp, từ khuôn mặt cho đến vóc dáng. Từ trước đến nay mẹ chưa thấy có người nào đẹp như dì ấy.

Cẩm Phương trầm trồ:

- Dì Tường Ly thật là hạnh phúc.

Mẹ cô lại ngậm ngùi:

- Biết thế nào là hạnh phúc! Cũng chính nhan sắc mê hoặc lòng người ấy đã làm tan nát những mảnh đời khác nhau, trong đó có cả cuộc đời dì ấy. Kể chuyện về dì Tường Ly, mẹ chỉ có một ước mong duy nhất là con gái của mẹ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

42

hiểu rằng sắc đẹp không là gì cả. “Người con gái là một đóa hồng mà năm tháng sẽ tỉa dần từng cánh”.

Cẩm Phương phụng phịu:

- Sắc đẹp là tất cả.

- Mẹ mong rằng rồi đây con sẽ hiểu được những điều mẹ muốn gởi gấm cho con. Người ta yêu hồng không chỉ vì những cánh hoa mong manh mà còn vì hương của hoa hồng.

- Mẹ kể tiếp về dì Tường Ly cho con nghe đi…

Bà Bửu giọng buồn buồn:

- Đến giờ phút này mẹ vẫn không hiểu được vì sao dì Tường Ly lại từ chối nhiều người đàn ông rất xứng đáng để rồi gắn bó với một người đàn ông… đã có vợ.

Cẩm Phương giọng thảng thốt:

- Mẹ nói sao?

- Dì ấy yêu một anh chàng họa sĩ, quê ở Đức Phổ vừa mới cưới vợ được ba tháng. Bất chấp dư luận, hai người đã chung sống với nhau.

Ngừng một lát, bà Bửu tiếp:

- Người đàn ông ấy hiện giờ khá nổi tiếng. Đó chính là họa sĩ Trần Phương.

Cẩm Phương đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không ngờ họa sĩ Trần Phương đang định cư ở Úc là người tình của dì Tường Ly. Quả là một điều đáng buồn cho dì Tường Ly.

Báo chí viết khá nhiều về họa sĩ Trần Phương. Ông là một người tài hoa nhưng cũng không kém phần tai tiếng với những mối quan hệ với phụ nữ. Hiện tại ông đang ở một gallery trên một đại lộ ở thủ đô Canbera để trưng bày những bức tranh lõa thể về phụ nữ. Các cô người mẫu, nguồn cảm hứng bất tận cho những bức tranh “nuy” của ông cuối cùng đều là nhân tình của ông ta.

Cũng qua báo chí, Cẩm Phương còn biết được hiện tại Trần Phương vẫn lông bông, không vợ không con, lấy nghệ thuật và khoái lạc làm cứu cánh cho cuộc đời của mình.

Cẩm Phương kêu lên:

- Sao dì Tường Ly lại có thể mù quáng đến như thế. Họa sĩ Trần Phương là một bậc tài hoa về nghệ thuật nhưng đồng thời cũng là một tên sát thủ đối với các cô gái nhẹ dạ ngây thơ. Hiện tại ông ta vẫn còn sống một cuộc sống độc thân, điều đó có nghĩa là dì Tường Ly đã bị ông ta bỏ rơi.

Mẹ cô thở dài thật khẽ:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

43

- Khi sa vào vòng đam mê, những người trong cuộc thường mê muội. Gia đình dì Tường Ly và bạn bè của dì ấy đã tìm đủ mọi cách để ngăn cản mối tình vụng trộm này, thế nhưng tất cả đều vô ích.

Cẩm Phương bặm môi: - Một người đàn ông đã có vợ lại có đủ ma lực để hấp dẫn một cô gái đẹp

kiêu sa như dì Tường Ly. Phải chăng họa sĩ Trần Phương lúc trẻ rất… quyến rũ. Phải không mẹ?

Bà Bửu chớp nhẹ mắt. Bà đang hồi tưởng về một buổi chiều mưa day dứt lê thê như thế này. Một anh chàng có khuôn mặt rất đàn ông, sóng mũi cao và thẳng pha trộn chút Tây Âu, đôi mày rậm hơi xếch đã kiên nhẫn đi theo hai cô gái Tường Ly và Thái Hà về đến tận nhà sau buổi tan trường.

Giọng bà Bửu xa vắng: - Đó là một người đàn ông có cá tính và đa tình. Nụ cười thật quyến rũ của

anh ta đầy mê hoặc. Anh lừng khừng khi không xác định được nên tán tỉnh ai, mẹ hay dì Tường Ly. Mẹ không đẹp như dì Tường Ly nhưng theo bạn bẹ nhận xét, mẹ vẫn có sức cuốn hút không kém gì dì Tường Ly.

Cẩm Phương nôn nóng hỏi: - Cuối cùng “ông” chọn ai? - Trần Phương đã ngỏ lời với mẹ. Từ chối một người đàn ông như Trần

Phương quả là một chuyện không dễ. Mẹ chưa biết nên của quyết định như thế nào thì dì Tường Ly do bản tính hiếu thắng đã tìm cách chinh phục trái tim Trần Phương. Dì ấy đã đạt được điều mà dì ấy muốn.

Cẩm Phương lặng lẽ nhìn mẹ. Những điều mẹ cô vừa tâm sự với cô thật mới mẻ. Xưa nay, mẹ cô vốn ít nói. Bà thường thích sống khép kín trong thế giới riêng của mình. Chẳng hiểu sao, trong một buổi chiều mưa rơi tầm tã như thế này, mẹ cô lại trút nỗi niềm cùng cô.

Thường ngà, mẹ vẫn xem Cẩm Phương là cô gái đểnh đoảng, hời hợt. Mẹ cô và cô như ở hai thế giới khác nhau. Giờ đây, sự cởi mở của mẹ cô khiến Cẩm Phương cảm thấy gần gũi mẹ hơn. Cô chớp mắt cảm động khi nghe mẹ nói:

- Cả mẹ và dì Tường Ly đều… yêu Trần Phương. Cẩm Phương lờ mờ đoán ra được, giữa Thái Hà và Tường Ly, Trần Phương

phải chọn Tường Ly vì tính cách của dì ấy mạnh mẽ hơn của mẹ cô. Cô thì thầm: - Mẹ có buồn không? Bà Bửu siết nhẹ thân hình tròn trĩnh của Cẩm Phương. Bà nhớ đến những

cảm xúc của năm nào. Trần Phương là người đầu tiên đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi trinh nguyên của Thái Hà. Anh đã nói với Thái Hà những lời dịu ngọt

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

44

yêu thương. Cuộc tình đầu tiên của Thái Hà kéo dài không quá một tuần lễ vì sự Tường Ly đã quyết chiếm trọn trái tim của Trần Phương.

Cẩm Phương dụi đầu vào vai mẹ. Câu chuyện của mẹ và dì Tường Ly buồn quá. Cô chưa kịp hỏi mẹ vì sao Trần Phương lại bỏ rơi dì Tường Ly. Tiếng mưa giọt tí tách bên song cửa đã nhẹ nhàng ru Cẩm Phương vào giấc ngủ êm đềm.

Bà Bửu nhẹ nhàng đắp tấm chăng mỏng ngang người Cẩm Phương. Vào những buổi chiều mưa mờ mịt như thế này, lòng bà chợt khắc khoải với niềm hoài nhớ khôn nguôi. Bà không kể với Cẩm Phương một kết thúc đau thương xé lòng cho đoạn kết của cuộc tình. Có lẽ sẽ để vào một dịp khác.

Mưa vẫn rơi…

Cẩm Phương vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây ổi. Một buổi trưa thật yên tĩnh

với những cụm mây trắng nhỏ được hơi nóng từ mặt đất đẩy lên thật cao xa tít tắp. Những chiếc lá khô cong thả nhẹ la đà theo gió. Tiếng sẻ nâu mơ hồ… Có lẽ nhờ không gian yên tĩnh đã làm tâm hồn Cẩm Phương lắng đọng. Cô ngồi mơ mộng nhớ đến Khang Vỹ. Nhớ đến những lời yêu thương của anh đã dành cho cô. Một thoáng đỏ mặt khi nhớ lại Khang Vỹ đòi hôn cô nhưng… cô chưa cho phép.

Thế là anh giận hờn vu vơ. Cánh cửa cổng kêu ken két làm Cẩm Phương hết mơ mộng. Đăng Hoàng

đang dắt chiếc xe Phượng Hoàng vào sân, khuôn mặt anh hơi cau lại vì nắng gắt.

Cẩm Phương trề môi. Khuôn mặt… tên sinh viên già khi nào cũng khó đăm đăm. Nghèo mà làm phách. Vậy là “ông thầy” của Khoa vẫn chưa biết chiều nay Khoa bận việc ở trường. Khi nãy, cô có nghe loáng thoáng Khoa dặn chú Tư tài xế lấy xe máy “đến gấp nhà thầy Đăng Hoàng” để nhắn với thầy chiều nay cho phép nó tạm nghỉ. Có lẽ chú Tư không gặp Đăng Hoàng nên… hắn mới dẫn xác đến đây.

Cô với tay hái một quả ổi còn xanh nhá nhá ở lớp vỏ. Vị chan chát của trái ổi non xèo khiến Cẩm Phương khẽ nhăn mặt. Khẽ nghiêng đầu nhìn vào phòng khách, Cẩm Phương mỉm cười khoái trá khi thấy Đăng Hoàng đi tìm Khoa. Đáng kiếp! Cô sẽ không nói gì cả để “hắn” cứ mặc sức ngồi chờ. Hắn phải hiểu rằng một khi… đi làm công cho thiên hạ thì không nên làm phách.

Cửa phòng của Khoa khóa. Vẻ im lặng khác thường của căn biệt thự khiến Đăng Hoàng ngạc nhiên. Anh bước ra ngoài vườn nhìn quanh tìm kiếm.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

45

“Cộp” Một quả ổi xanh vừa được ném trúng ngay đầu của Đăng Hoàng. Ôm lấy

đầu, anh dáo dác nhìn lên cành cây. Thật là bất ngờ khi thấy Cẩm Phương chễm chệ trên cao với nụ cười khiêu khích. Không nén được giận, Đăng Hoàng quát lên:

- Cô chơi cái trò gì thế? - Ổi xanh quá, ăn không được, tôi ném đi. Ai biểu anh… đưa đầu ra lãnh

đạn. Ráng chịu. - Thật là kỳ khôi. Cẩm Phương nheo mũi: - Anh nói ai kỳ khôi. Chỉ có anh mới là người kù cục. Nhà không có người,

ai… cho anh xộc vào phòng nọ, phòng kia như chỗ không người. - Cô đừng hồ đồ. Cô xuống đây ngay! Cẩm Phương vênh mặt lên: - Anh dọa tôi đấy sao? Anh có giỏi thì leo lên đây. Ăn hiếp con gái như anh

đâu có hay ho gì. - Cô mà là con gái à. Cô nhầm rồi. Con gái thì nhu mì và hiền lành. Con trai

thì hào hiệp. Cô cũng không phải là con trai mà cũng không phải là con gái. Cẩm Phương hét to lên: - Anh… “Rắc”. Đăng Hoàng kêu lên: - Cẩn thận… Nhưng không còn kịp nữa… - A…a…a… Tiếng hét đau đớn của Cẩm Phương khiến Đăng Hoàng thót cả tim. Anh

chạy vội đến bên cô. Một mảnh chai đang cắm vào bàn chân trần nhỏ bé của cô. Đăng Hoàng sững sờ: - Trời ơi! Cô… Cẩm Phương ràn rụa nước mắt: - Mẹ ơi… Đăng Hoàng dỗ dành: - Cô ráng chịu đau một chút để tôi vào nhà tìm bông băng cầm máu tại chỗ

cho cô.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

46

Chỉ một lát sau, Đăng Hoàng đã phóng đến bên cô với bông gòn và thuốc. Cẩm Phương hét lên khi Đăng Hoàng đổ cồn vào gót chân. Cô nhắm mắt lại.

Đau tận tim. Thật là kinh khủng khi mảnh chai vẫn còn cắm sâu vào chân. Giọng Đăng Hoàng hối hả: - Để tôi gọi xích lô chở cô đi bệnh viện. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ Cẩm Phương đau đến như thế này. Cô ước gì

mình có thể chết đi được. - Ui da. Đau quá… Hu… hu… - Bình tĩnh… Cô ráng chịu đau một chút đi… Dìu Cẩm Phương ra cổng, Đăng Hoàng không ngớt dỗ dành cô. Anh không

dám mạo hiểm rút mảnh chai cho cô khi không có thuốc giảm đau cho cô, vả lại mảnh chai lại cắm quá sâu. Đưa cô đến bệnh viện là một giải pháp tốt nhất.

Nhảy lò cò, một tay cô quàng lên cổ Đăng Hoàng. Tình thế bắt buộc khiến Cẩm Phương phải nhờ đến… kẻ thù mặc dù tự thâm tâm cô cảm thấy… kỳ cục.

Bác sĩ ở phòng cấp cứu quyết định xẻ một đường nhỏ ở gót chân để gắp mảnh chai ra.

Cẩm Phương suýt ngất đi khi được nghe loáng thoáng phương án này. Cô khóc rấm rức:

- Anh gọi điện thoại giùm tôi chưa? Đăng Hoàng khàn giọng: - Gọi đã mấy lần nhưng ba cô tắt máy, không liên lạc được. Cô khổ sở: - Tôi chết mất… Sao họ lại đòi giải phẫu tôi? Đăng Hoàng hắng giọng: - Chỉ là tiểu phẫu thôi. Cô đừng sợ. Cẩm Phương ràn rụa nước mắt: - Ba mẹ tôi đâu, sao không có mặt bên tôi vào lúc này. Tôi không hiểu nổi

mấy ông bác sĩ nữa. Lúc nãy họ bảo là… may cho tôi là đầu không cắm xuống đất và không gãy xương. Trời đât! Bị mảnh chai cắm vào chân mà bảo là… may.

Khẩn khoản nhìn Đăng Hoàng, cô nói qua tiếng nấc: - Anh xin bác sĩ… đừng lấy mảnh chai có được không? Đăng Hoàng dịu dàng: - Phải gắp mảnh chai ra thôi, nếu không làm sao cô… đi được.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

47

Cẩm Phương sụt sùi: - Tôi chấp nhận sẽ… ngồi một chỗ mãi mãi, miễn sao đừng đụng dao đụng

kéo vào đó. Tôi sợ đau lắm, tôi sẽ chết mất. Đăng Hoàng dỗ dành: - Không như cô tưởng tượng đâu. Cô cứ nhắm mắt lại. Chỉ một lát sau là

xong. Bác sĩ sẽ chích thuốc tê để lấy mảnh chai và khâu lại. Không đau lắm đâu. Cẩm Phương ràn rụa nước mắt: - Tôi biết là anh xí gạt tôi để tôi yên tâm đó thôi. Tôi biết là sẽ đau lắm. Tôi

sợ lắm… Đăng Hoàng ân cần: - Có tôi bên cạnh cô. Cô cứ nhắm mắt lại là xong thôi… Ở bệnh viện không như ở nhà để Cẩm Phương có thể bắt mọi người phải

chiều theo ý của mình. Trước sự kiên quyết của bác sĩ, cuối cùng Cẩm Phương đành nhắm mắt lại và hoàn toàn trông cậy vào… Đăng Hoàng.

Trong lúc các y tá thao tác, Đăng Hoàng ngồi bên cạnh cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô anh động viên:

- Cô đừng nghĩ đến… gót chân của mình nữa. Quên nó đi và nghĩ đến chuyện khác…

Nhắm khít mắt lại, Cẩm Phương sụt sùi: - Đau quá, tôi cũng muốn làm như anh nói nhưng khó quá. Ui da… đau

quá… Tôi nghĩ đến gì bây giờ. - Nghĩ đến Khoa. - Khoa hả… đau quá… Trời đất! Sao tôi không nhớ đến em tôi mà lại nhớ

đến chuyện tôi đã… xì lốp xe của anh. - Không sao… - Lội bộ dưới trời nắng chang chang, anh có ghét tôi không? Đăng Hoàng cười bao dung: - Cô đoán thử xem. Cẩm Phương đỏ mặt: - Tôi biết là anh rất thù tôi. Anh mỉm cười: - Quên chuyện đó đi. Tôi không nghĩ đến nữa. - Thật không? - Thật.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

48

- Ui da. Đăng Hoàng cố bắt chuyện cho cô quên đau: - Cô hay đến thư viện không? - Cũng như anh, tôi rất thích đọc sách ở thư viện. - Sao cô biết là tôi hay đến thư viện? - Tôi gặp anh ở đó. - Sao tôi không thấy? - Vì ghét anh nên tôi đi sang phòng khác để đọc sách. Ui da… đau quá! Chắc

tôi chết mất… Hu hu… - Ráng thêm một chút nữa. Gần xong rồi! Cô nắm chặt bàn tay Đăng Hoàng. Giọng vỗ về của anh và bàn tay ấm áp

của anh rất có ý nghĩa với cô trong lúc này. Khi mũi khâu cuối cùng kết thúc cũng là lúc Cẩm Phương khóc gần cạn

nước mắt. Mồ hôi ở trên trán vã ra như tắm. Đăng Hoàng dùng khăn tay lau nhẹ những giọt nước mắt cho cô, giọng anh ân hận:

- Tôi xin lỗi cô. Vì tôi… mà cô bị té… - Vì cành cây khô giòn chứ đâu phải do anh. - Nếu không đối đáp với tôi, có lẽ cô đã phản ứng kịp. Cẩm Phương lắc đầu ra dấu Đăng Hoàng đừng bận tâm vì những gì đã xảy ra

nữa. Thật là mừng khi cô đã vượt qua điều mà cô tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Cô rất nhát đau.

Đăng Hoàng cầm tay Cẩm Phương như một sự chia sẻ. Thật dịu dàng, anh dùng khăn lau những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên vầng trán thanh tú của cô, như một người anh trai đang chăm sóc cho cô em gái.

Theo yêu cầu của cô, Đăng Hoàng lại ra cổng bệnh viện để gọi điện cho ba mẹ cô một lần nữa. Lát sau, anh quay trở vào thông báo:

- Ba cô đã nhận được điện thoại. Ba mẹ rất lo lắng cho cô. Họ đang trên đường đến đây…

Cẩm Phương chớp nhẹ mắt. Đăng Hoàng không đến nỗi đáng ghét như cô tưởng.

Nhìn anh lăng xăng pha sữa cho cô, oán thù trong cô dường như tiêu tan đâu mất. Một chút nao lòng khi anh đỡ cô ngồi dậy, chậm rãi đúc rừng thìa sữa ấm nóng cho cô.

Một chút se thắt khi Cẩm Phương liếc thấy Đăng Hoàng ngồi xuống chiếc ở góc phòng. Đôi vai ngang tàng của anh hơi rũ xuống. Khuôn mặt đầy vẻ khắc khoải.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

49

Cửa phòng xịch mở. Ba mẹ cô, Khoa và có cả Khang Vỹ. Cẩm Phương bật khóc. Mẹ cô cũng khóc. Đăng Hoàng kể lại sự việc cho mọi người. Anh không nói về trái ổi Cẩm Phương ném trên đầu anh.

Anh tự nhận mình là người có lỗi khi cãi vã với Cẩm Phương khiến cô té xuống đất. Cẩm Phương nhắm nghiền mắt lại lúc ba cô trừng trừng nhìn vào mặt của Đăng Hoàng. Khi cô mở mắt ra, Đăng Hoàng đã lặng lẽ ra về.

Một giọt nước mắt trong đôi mắt của Cẩm Phương. Phải chăng từ cơn đau ở gót chân. Có phải đúng như thế không?

- Cẩm Phương đã bớt đau chưa?

Khang Vỹ nhẹ nhàng đến bên cô, đôi mắt anh chất chứa âu lo. Cẩm Phương chớp nhẹ mắt: - Mai là Cẩm Phương cắt chỉ và về nhà được rồi. Khang Vỹ nheo mắt nhìn, giọng anh âu yếm: - Sao Cẩm Phương nghịch thế? Leo tuốt lên ngọn cây ổi. Chẳng may rơi

xuống đất, chấn thương cột sống thì sao? - Cẩm Phương… có võ, vì thế rơi theo tư thế thẳng đứng. Đời nào con nhà

võ lại để bị liệt cột sống như anh nói. Khang Vỹ cười, anh hắng giọng: - Như thế mà cũng chưa biết sợ. Anh thua Cẩm Phương luôn. Anh đứng dậy, cắm hoa vào bình. Những cành hồng màu nhung đỏ làm căn phòng của bệnh viện sáng lên.

Cẩm Phương nghiêng người nhìn Khang Vỹ đang chăm chút cắm những nhánh lá măng mềm mại xen kẽ những nhánh hoa rực rỡ. Giọng cô vui vui:

- Anh cắm hoa rất đẹp. Khang Vỹ so vai: - Anh học lóm ở mẹ anh. Giờ có dịp… mang ra để thực hành. Mong rằng

Cẩm Phương sẽ châm chước để cho anh điểm giỏi. Đồng ý chứ? Cả anh và cô lại cười vui vẻ. Cẩm Phương ngồi tựa người vào vách tường lắng nghe những lời tỉ tê của

Khang Vỹ. Anh nói chuyện thật lôi cuốn và hấp dẫn. Con người anh thật hoàn hảo.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

50

Chẳng hiểu sao Cẩm Phương lại bâng khuâng suy nghĩ về tình cảm của cô dành cho anh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng ưu tư. Cô đã yêu anh nhiều chưa nhỉ. Lần đầu tiên, Cẩm Phương cảm thấy… hơi nhạt nhẽo khi ngồi bên cạnh Khang Vỹ.

Khi Khang Vỹ về, anh nắm bàn tay mềm mại của Cẩm Phương, giọng ân cần:

- Ngày mai, anh sẽ cùng ba đưa Cẩm Phương về nhà. Cẩm Phương mỉm cười thay một lời chào. Cô mệt mỏi nằm xuống khi anh vừa khuất sau cánh cửa. Nghiêng người ôm

chiếc gối trắng thêu những nụ hồng mà mẹ cô đã đem từ nhà đến cho mình, Cẩm Phương khép mắt lại.

Suốt mấy ngày nay, rất nhiều người đến thăm cô. Thật kỳ lạ, cô cũng không hiểu mình nữa khi có một sự thất vọng đang ngấm ngầm trong cô. Tại sao đó không phải là… Đăng Hoàng. Một nỗi buồn man mác, rất nhẹ nhàng nhưng như một vết cứa êm đềm lên trái tim kiêu hãnh của cô.

Cẩm Phương khẽ lắc đầu tự chế giễu mình. Cô tự nhủ: Đăng Hoàng… chẳng là gì cả.

Có thật là như thế không nhỉ? Khi chiều phơi nắng đã nhạt nhòa, khi mà những tiếng lao xao trong bệnh

viện dường như lắng lại, đôi mắt đẹp với rèm mi cong vút của Cẩm Phương chợt khép nhẹ với giọt lệ mơ hồ.

Bà Giang Châu ngạc nhiên:

- Con không thể chờ Cẩm Phương ra trường sao? Khang Vỹ lắc đầu: - Thưa mẹ, dù gì con đã hơn ba mươi tuổi. Con không muốn chờ đợi nữa. Bà Giang Châu cau mày: - Thế con quên hôm trước hai gia đình đã thống nhất là chờ Cẩm Phương ra

trường mới làm lễ cưới sao? Anh so vai: - Con không quên, nhưng chờ đợi thêm một năm nữa là thời gian quá dài đối

với con.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

51

Bà Giang Châu băn khoăn: - Ý của Cẩm Phương thế nào? Liệu nó có đồng ý không? Khang Vỹ tặc lưỡi: - Con chưa bàn với Cẩm Phương vì ba Cẩm Phương mới là người quyết định

tất cả. Nhấp một ngụm nước trà phảng phất hương sen, bà Giang Châu im lặng nhìn

Khang Vỹ. Rất nhạy cảm, bà lờ mờ đoán đã có một trục trặc nào đó giữa Khang Vỹ và Cẩm Phương. Khoảng một tuần nay, con trai bỗng trở nên buồn bã và hay cáu gắt. Khi nhắc đến Cẩm Phương, Khang Vỹ không còn có được giọng nói tự tin như trước.

Bà Giang Châu hắng giọng: - Như thế là hơi vội vàng con ạ. Khang Vỹ nhướng mày: - Tại sao mẹ lại nói như thế khi Cẩm Phương yêu con và đã nhận lời cầu hôn

của con. Bà Giang Châu sắc sảo nhìn Khang Vỹ: - Mọi sự không còn như trước nữa phải không con? Dường như con không

còn tin vào tình yêu của Cẩm Phương dành cho mình nên con mới muốn cưới Cẩm Phương gấp như thế. Hoặc là, có một khả năng thứ hai khá tế nhị, lẽ nào Cẩm Phương đã… trót lỡ với con.

Khang Vỹ tránh ánh nhìn nghiêm khắc của mẹ anh. Bà thật sắc sảo. Thật không dễ gì lọt qua cặp mắt lõi đời của bà. Có lẽ chính nhờ thế mà bà đã điều hành được một công ty lớn và tạo được vị thế trên thương trường.

Bà Giang Châu ý nhị nhìn Khang Vỹ: - Sao? Mẹ hy vọng rằng Cẩm Phương không phải là một cô gái dễ dãi như

cô bạn gái trước đây của con chứ? Khang Vỹ đỏ mặt. Trước đây anh quen biết khá rộng rãi với những cô gái ở

công ty của mẹ anh. Trong những cô gái ấy có Họa Mi, thư ký riêng của mẹ anh. Cô đã thất thân với anh. Bà Giang Châu rất giận dữ về chuyện này cho dù Họa Mi đã vội vàng lấy chồng sau khi hiểu rằng không thể trông mong vào tình cảm đột nhiên trở thành nhạt nhẽo của Khang Vỹ.

Khang Vỹ châm lửa đốt thuốc, anh khàn giọng: - Con biết là mẹ nhớ lại chuyện cũ nhưng trước đây con chưa được chính

chắn như bây giờ. Sở dĩ con muốn tổ chức cưới gấp vì con yêu Cẩm Phương tha thiết. Con không thể sống thiếu cô ấy được.

- Còn Cẩm Phương thì sao?

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

52

Nở một nụ cười bí hiểm, bà Giang Châu chăm chú nhìn Khang Vỹ. Bà không ngạc nhiên lắm về mối quan hệ giữa Khang Vỹ và Cẩm Phương. Dù Cẩm Phương nhận lời cầu hôn của con trai bà nhưng chỉ riêng việc cô trì hoãn ngày cưới đến gần hai năm và tỏ vẻ hơi xa cách với Khang Vỹ cũng đủ để bà Giang Châu đoán biết là Cẩm Phương chưa thật sự yêu Khang Vỹ.

Cẩm Phương có yêu Khang Vỹ hay không, với bà điều đó cũng không quan trọng. Khang Vỹ là đứa con duy nhất của bà. Nếu Khang Vỹ muốn, Cẩm Phương sẽ là của Khang Vỹ.

Giọng bà đầy thông cảm: - Nếu con muốn chung sống với Cẩm Phương, con sẽ được toại nguyện. Biết được tính quyết đoán của mẹ, Khang Vỹ hắng giọng: - Con biết, mẹ là người có đủ quyền lực làm bất cứ điều gì mẹ muốn.