25
Tác Gi: Dim Thanh QUÊN ĐI NHNG ĐÊM HOANG Phn 10 Hoàng lên phòng, anh ly đin thoi gi cho Trúc Phương. Ging cô vang lên tht nh: - Em nghe này anh. Hoàng cười nh: - Em đã quyết định chưa. Trúc Phương thdài: - Em thy không thoi mái lm. Chc em không đi đâu anh. - Như thế, em có bun không? - Không. Em nhà chơi vi cu Bin cũng được. Khá lâu ri, em ít có thi gian chăm sóc thng bé. Hoàng cười: - Em mun đưa cu Bin ra ngoài chơi không, anh scùng đi vi em. - Nhưng anh còn phi đi làm. Em không mun anh vì mcon em mà bcông vic. Hoàng phì cười: - Em khghê! Ai nói anh bbê công vic đâu nào. Anh là giám đốc, gigic tùy thuc nơi anh. Vy, chúng ta đưa cu Bin đi Đầm Sen hay Sui Tiên chơi nghe em? Trúc Phương nói: - Cu Bin quy dlm. Đi xa thế, em e ginó không ni. - Có anh phem. Em đừng vin lý do này nvi anh. Hiu chưa? Trúc Phương thdài: - Thì tùy anh vy. Em cũng mun thng bé tp làm quen vi anh. Mt thi gian na, khi nói si, nó có thgi anh bng ba là điu em mong nht. Anh đồng ý không anh. Hoàng chm rãi: www.vuilen.com 158

Phần 10 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quendinhungdemhoang/quendinhungdemhoang10.pdf · con nhỏ một số tiền khá lớn. Con bé đó không nhận tiền

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Phần 10

Hoàng lên phòng, anh lấy điện thoại gọi cho Trúc Phương.

Giọng cô vang lên thật nhẹ:

- Em nghe này anh.

Hoàng cười nhẹ:

- Em đã quyết định chưa.

Trúc Phương thở dài:

- Em thấy không thoải mái lắm. Chắc em không đi đâu anh.

- Như thế, em có buồn không?

- Không. Em ở nhà chơi với cu Bin cũng được. Khá lâu rồi, em ít có thời gian chăm sóc thằng bé.

Hoàng cười:

- Em muốn đưa cu Bin ra ngoài chơi không, anh sẽ cùng đi với em.

- Nhưng anh còn phải đi làm. Em không muốn anh vì mẹ con em mà bỏ bê công việc.

Hoàng phì cười:

- Em khờ ghê! Ai nói anh bỏ bê công việc đâu nào. Anh là giám đốc, giờ giấc tùy thuộc nơi anh. Vậy, chúng ta đưa cu Bin đi Đầm Sen hay Suối Tiên chơi nghe em?

Trúc Phương nói:

- Cu Bin quậy dữ lắm. Đi xa thế, em e giữ nó không nổi.

- Có anh phụ em. Em đừng viện lý do này nọ với anh. Hiểu chưa?

Trúc Phương thở dài:

- Thì tùy anh vậy. Em cũng muốn thằng bé tập làm quen với anh. Một thời gian nữa, khi nói sỏi, nó có thể gọi anh bằng ba là điều em mong nhất. Anh đồng ý không anh.

Hoàng chậm rãi:

www.vuilen.com 158

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Anh thương thằng nhỏ lắm. Sau này, anh nhất định đối xử tốt với con. Em phải tin tưởng anh.

Trúc Phương nói nhẹ:

- Vâng. Em biết rồi. Có gì ngày mai mình gặp lại nhau. Em còn nhiều việc muốn hỏi anh đó.

- Ừ. Em ngủ ngon nhé. Anh không để ai làm tổn thương em nữa đâu. Anh nhớ em lắm đó.

- Em cũng vậy. Em chào anh.

Phía đầu máy bên kia, Trúc Phương tắt máy trước Hoàng mỉm cười. Cuộc sống của anh từ ngày gặp lại Trúc Phương đã có nhiều thay đổi. Vẻ mặt anh như dễ chịu hơn với các nhân viên. Điều này tạo một dư luận “bà Tám” ầm ĩ trong đám các cô nhân viên chưa chồng. Họ đoán già đoán non giám đốc của họ đang yêu, bởi chỉ có tình yêu mới khiến ngươi ta dễ hòa đồng với mọi người hơn mà thôi. Hoàng nghe tất cả, anh chỉ im lặng cười.

Hơn ba năm, bây giờ anh mới thấy lòng bớt nặng nề.

Anh chợt nhớ đến thái độ của dì Lam. Mẹ và dì anh lúc nào cũng hối thúc anh mau cưới vợ. Dì Lam là chỗ thân thiết với gia đình Bảo Thi, chắc chắn khiến dì anh khó xử. Rất nhiều người mong có được Bảo Thi, cô từ chối tất cả, dành tình yêu của cô cho anh. Cũng may anh chưa khi nào có thái độ quá trớn với Bảo Thi. Chuyện của Trúc Phương không dễ thuyết phục những người mẹ có gia đình hoàn thiện. Yêu cô, anh nhất định phải bảo vệ cô.

Buổi tối đó, tại biệt thự Bảo Thi, bà Bảo Yến, mẹ Bảo Thi ngồi nói chuyện với chồng ở phòng khách. Ông Bình hỏi vợ:

- Mấy hôm nay tối thấy con bé Thi lạ lắm, y như bị thất tình vậy. Em là mẹ, nên hỏi han quan tâm con hơn.

Bà Bảo Yến tự tin:

- Chắc nó buồn chuyện gì đó. Nó yêu thằng Vĩnh Hoàng. Thấy thằng đó cũng quý mến con Thi, em đang tính hỏi con xem thằng đó đã có ý định tiến tới hôn nhân với nó không.

Ông Bình chậm rãi:

- Một mình nó là con gái. Tiền bạc không thiếu, nó muốn gì được nấy. Xã hội bây giờ phức tạp lắm. Bọn thanh niên hư hỏng luôn tìm cách làm quen con gái nhà giàu, dụ dỗ tụi chúng đến vũ trường, quán bar. Anh lu bu công việc, em

www.vuilen.com 159

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

phải quan tâm tới con bé. Bài học của con gái cô Hồng Hà chẳng là một ví dụ đau lòng hay sao.

Bà Bảo Yến nhỏ nhẹ:

- Vâng. Để em hỏi con coi sao. Anh này! Anh có gặp Hồng Hà thường không? Cô ấy vẫn ở Đồng Nai à?

Ông Bình gật đầu:

- Cô Hồng Hà vì quá tham vọng quyền lực mê kiếm tiền, nên bỏ bê con gái. Anh nghe nói, con nhỏ đã cai nghiện được. Sao hôm nay em hỏi thăm cô Hà, có gì à?

Bà Yến dè dặt:

- Thì hỏi em và Hồng Hà làm việc chung, em có nói, sau này Hồng Hà sanh con gái thì mình làm sui gia với nhau. Con bé Hồng Hạnh rất xinh, dễ thương là vậy, ba mẹ bỏ nhau khiến con bé buồn mà sanh tật. Thằng Bảo Quân nhà mình cũng đâu chịu làm ăn, sống lang bang suốt bên ngoài. Sao em rầu quá à. Em có ý muốn hai đứa nhỏ gặp nhau. Nếu được, em sẽ hỏi cưới con bé cho thằng Quân.

Ông Bình nói:

- Em tính nghe dễ như người ta vo gạo bỏ vô xoong nấu cơm vậy. Cô Hồng Hà quý con như vàng ngọc. Thằng con của mình phá của như nước, ai dám lấy nó chứ.

Bà Yến khẽ cười:

- Anh lại thế nữa rồi. Con Hồng Hạnh chẳng phải cũng vào tù ra trại, hút hít đủ cả đó ư? Thằng Quân nhà mình cưới được con vợ cỡ cứng tay như Hồng Hạnh, em chắc nó sẽ tu tâm dưỡng tính.

- Chuyện này anh thấy không ổn lắm đâu. Em tính sao cho trọn vẹn thì tính. Đừng để um sùm lên, chả ra sao đâu. Em có nghe chuyện thằng con quý tử độc nhất của ông Vương Kiểm chưa?

Bà Yến chau mày:

- Phải ông Kiểm người Đà Nẵng, hiện đang làm nghề thầu các bãi rác thải không? Ông ta coi bộ nghề lùi xùi thế chứ giàu ngất trời đó anh. Thằng đó làm sao?

Ông Bình chép miệng:

www.vuilen.com 160

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Thời này, toàn con nhà giàu, dư ăn, dư mặc, hư hỏng, hút hít. Thậm chí, cha mẹ giàu nhưng con thì đi ăn cướp. Nó không thiếu tiền, song mê làm đại ca. Vậy là vô tù hàng loạt. Nghe mấy người bạn kể, thằng đó cách đây ba bốn năm gì đó là sinh viên trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật - Du lịch Sài Gòn. Học chỉ vì cha mẹ muốn có con là sinh viên, chứ thằng đó ăn nhậu nhảy nhót nổi tiếng. Rồi theo con nhỏ con bà chủ cửa hàng kim hoàn bên chợ Tân Bình, phục rượu một con bé bạn học cùng, cưỡng hiếp con nhỏ. Chuyện đổ bể, ông Kiểm và bà chủ tiệm vàng phải lạy lục cô gái kia, xin cô bãi nại cho con họ, họ cho con nhỏ một số tiền khá lớn. Con bé đó không nhận tiền dù nhà nó rất nghèo. Hai đứa kia được tha, về trường còn hiu hiu đắc ý. Rồi cô gái đó thuê người dàn cảnh đánh ghen con gái bà chủ tiệm vàng một trận tơi tả, còn thằng quý tử độc nhất nhà họ Vương bị thiến thành thái giám.

Bà Yến rùng mình:

- Nghe lạnh cả người. Thời buổi này loạn hết cả. Con cái không biết đứa nào là ác quỷ, đứa nào là thiên thần nữa. Em phải nói cho thằng Quân nghe, để mà bớt ăn, bớt nhậu. Cha mẹ làm cực khổ, ăn một miếng phải tính từng chút, con thì tiêu xài như lá rơi. Sợ thật.

Dứt câu, bà Bảo Yến trở lên lầu. Do dự một chút, bà gõ cửa phòng Bảo Thi:

- Mẹ vô được không con gái?

Bảo Thi nói vọng ra:

- Vâng, mẹ vào đi. Con không chốt cửa.

Bà Bảo Yến nhìn con gái nằm rũ rượi trên giường, bà lo lắng:

- Con bệnh hả Thi?

- Con không có.

- Con lúc nào cũng im lặng, làm sao mẹ biết con đau hay con đang buồn giận chuyện gì? Con nói, mẹ tìm cách giúp con.

Bảo Thi buồn buồn:

- Chuyện của con, mẹ không giúp nổi đâu.

Bà Yến cao giọng:

- Chuyện thương trường giành giật đấu đá nhau, mẹ còn chiến thắng. Chuyện của con, tại sao mẹ không giúp được chứ? Con thất tình, đúng không?

Bảo Thi rấm rứt:

www.vuilen.com 161

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Mẹ à! Mẹ nói gì nghe ghê vậy?

- Dạo này mẹ không thấy Vĩnh Hoàng qua nhà chơi. Nó bỏ con phải không?

Bão Thi rưng rưng:

- Con khổ lắm mẹ ơi. Không có anh Hoàng, làm sao con sống nổi. Ảnh gặp lại người tình cũ, nên không yêu con nữa.

Bà Yến nghiến răng:

- Nó nghĩ làm giám đốc công ty quảng cáo ấy là ngon lắm sao. Dám bỏ rơi con gái của mẹ. Mẹ nhất định không để nó yên.

- Mẹ à! Mẹ định làm gì ảnh?

Bà Yến chắc nịch:

- Mẹ có cách khiến thằng Hoàng không dám đưa con nhỏ kia về gặp dì nó. Còn đừng rầu rĩ như mèo mắc mưa thế. Con gái đừng quên chuyện làm đẹp. Mẹ sẽ qua nhà bà Lam ngay. Nhưng con biết gì về con bé kia không? Kể sơ qua cho mẹ biết, mẹ mới có cách giúp con.

Bảo Thi bèn kể lại những gì cô nghe được từ Hoàng về Trúc Phương. Bà Yến kêu lên:

- Sao chuyện con nhỏ này, đoạn kết giống chuyện ba con vừa kể mẹ nghe vậy cà? Không lẽ nó chính là đứa bị cưỡng dâm.

Bảo Thi nghe lạnh cả người. Cô hối hận thì đã muộn hết rồi. Chuyện về Trúc Phương đã không còn là bí mật. Mẹ cô tin tưởng bà thuyết phục được bà Lam. Bà không hề biết Hoàng rất ghét ai nói dối. Cô sẽ không còn gì trong lòng Hoàng nữa. Sao cô có thể u mê vậy chứ...

Bảo Thi chạy xuống nhà. Mẹ cô đã ra ngoài, đi tắc xi đến nhà bà Lam.

Bà Lam ngạc nhiên trước sự xuất hiện của bà Yến:

- Chà! Hôm nay chắc có lý do, nên rồng mới chịu đến nhà tôm. Mời chị vô nhà uống nước.

Bà Yến hỏi:

- Cậu Vĩnh Hoàng đâu, tôi không thấy hả chị?

Bà Lam mỉm cười:

- Cháu nó đến nhà bạn chơi, chị ạ.

www.vuilen.com 162

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Bà Yến buột miệng:

- Chắc chắn đến nhà con quỷ nhỏ đó.

Bà Lam chau mày:

- Chị nói gì vậy chị?

Bà Yến giả lả:

- Tôi muốn nói cậu Hoàng chắc đến nhà cô người mẫu:

- Ủa! Chị biết cô ta rồi sao?

Bà Yến xuôi xị:

- Ôi! Tiếng tăm về cô ta um sùm cách nay gần ba năm. Tại chị không để ý nên không biết mà thôi.

Bà Lam hỏi tới:

- Tiếng tăm gì hả chị? Vĩnh Hoàng nhà tôi là đứa cẩn trọng, làm sao nó có thể yêu một người không tốt kia chứ!

Bà Yến hạ giọng:

- Tôi hỏi thiệt chị nhé! Vĩnh Hoàng có nói với chị, cô ta đã có con không?

Bà Lam bàng hoàng:

- Có con? Không thể nào! Chắc chỉ lầm Trúc Phương với ai đó. Con bé mới qua tuổi mười chín được chục ngày, sao mà có con kia chứ.

Bà Yến ra vẻ vô tư:

- Chị không tin em là quyền của chị. Chuyện cô ta có con, nhiều người biết lắm. Vậy là chỉ mình chị chưa biết mà thôi.

Bà Lam nghẹn giọng:

- Thằng Hoàng nhà tôi là đứa khó tính. Tôi không tin được người đàn bà để nó yêu thương lại là người có một đời chồng. Cháu tôi, sao nó u mê và tàn nhẫn với bản thân vậy.

Bà Yến tỉ tê:

- Theo em, chị muốn biết sự thật, chị nên đến nhà con nhỏ đó. Nó có con thật, chị chỉ cần nói cho nó và mẹ nó vài câu, đảm bảo họ không đám xớ rớ tới

www.vuilen.com 163

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

cậu Hoàng nữa. Bất quá, thương cháu, mình cho họ một số tiền, buộc họ phải xa cháu Hoàng, vậy là ổn thôi.

Bà Lam bật nói:

- Không được! Cách này bỉ ổi, hèn hạ lắm. Ngày trước là mẹ tôi đã dùng tiền, bắt người tôi yêu bỏ xứ ra đi. Nếu không, bà cho người giết anh ấy. Vì nghèo, mẹ đang bệnh, ảnh đành phải chấp nhận. Tôi hận ba mẹ, nhất định bỏ vô Sài Gòn lập nghiệp và ở vậy luôn. Tôi muốn mọi việc phải rõ ràng minh bạch. Tôi biết hậu quả của việc chia duyên rẽ thúy của người. Tôi chờ thằng Hoàng về rồi tính sau, chị ạ.

Bà Lam chép miệng:

- Tôi biết chị vì con Bảo Thi nên nóng ruột. Tôi cũng quý con bé lắm. Cứ ngỡ “mưa dầm thấm đất”, rồi Vĩnh Hoàng sẽ nhận ra tấm chân tình của Bảo Thi mà yêu thương nó. Bây giờ, chuyện xảy ra không theo ý mình, Bảo Thi ắt buồn lắm.

Bà Yến không ngờ bà Lam nói thẳng cho mình biết mục đích chính bà tới đây.

Bà Yến gượng cười:

- Đúng như chị nói. Thấy con nằm rũ rượi, không ăn uống, tôi buồn đứt ruột. Tôi đâu biết giúp con cách nào. Hỏi ra mới biết sự việc về con bé kia nên tôi mới tính đến bàn với chị. Làm mẹ nhìn con cái buồn, mình xót lắm,chị ơi.

Bà Lam nhẹ giọng:

- Chị để tôi suy nghĩ coi sao. Tính thằng Hoàng nhà tôi không dễ gì lèo lái nó đâu. Bố mẹ nó giàu có tiếng ở ngoài Bắc, mong nó về từng ngày. Mình làm căng, nó bỏ tôi cái một. Chị ráng động viên Bảo Thi. Được duyên, được phận thì tốt, chúng ta cùng thân thiết hơn. Nếu không được, nó cũng đừng bi lụy quá. Bên ngoài bây giờ thiếu gì người hơn Vĩnh Hoàng nhà tôi chứ. Bảo Thi xinh đẹp, sẽ không sợ mình thua chị kém em đâu. Vậy nghen chị.

Bà Bảo Yến đứng dậy:

- Chị đã nói thế, tôi chỉ biết chờ chứ biết làm sao hơn. Tình yêu của bọn trẻ bây giờ khác mình hồi xưa. Xin phép chị, tôi về.

Tiễn bà Yến ra cổng, trở vô nhà, bà Lam bần thần suy nghĩ. Miệng nói chờ cháu, ruột gan bà nóng hơ. Tò mò lẫn bực bội, bà nhất định phải tự mình điều tra sự thật. Nghĩ là làm, bà nhấc máy gọi cho bà Thảo, hỏi thăm nhà Trúc Phương. Bà phải nói bà có việc cần nhờ cô ta, bà Thảo mới chỉ đường. Buông máy, bà đứng dậy te te đi lên phòng thay đồ và kêu tắc xi. Bà muốn biết sự thật.

www.vuilen.com 164

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Bà Lam nhìn gian hàng tạp hóa khá lớn của nhà Trúc Phương, lòng bà dịu

lại. Bà cứ ngỡ nhà Phương nghèo lắm, ở trong hẻm sâu, chứ nghe bà Yến kể, ai không nghĩ thế.

- Chị cần mua gì ạ?

Giọng một người phụ nữ vang lên cắt ngang suy nghĩ của bà Lam. Bà Lam vội gật đầu:

- Chào chị. Chị cho tôi hỏi thăm. Phải nhà của cô Trúc Phương đây không?

Bà Giang vui vẻ:

- Thì ra bà tìm con gái tôi. Tiếc quá, cháu nó đi chơi từ sáng rồi. Chị có cần nhắn lại gì không ạ?

Bà Lam dè dặt:

- Tôi có thể vô nhà được không?

Bà Lam lịch sự:

- Dạ, mời chị vô uống nước. Phòng khách tôi đã tận dụng mở cửa hàng, nên chỉ còn kê được bộ bàn ghế. Xin chị thông cảm.

Bà Lam đỡ ly nước lọc bà Giang đưa. Bà từ tốn:

- Buôn bán được không chị?

Bà Giang cười tươi:

- Cũng khá chị ạ. Sài Gòn đông người, buôn bán dễ. Chứ ở quê tôi, cả ngày bán được trăm ngàn cả vốn lẫn lời. Xin lỗi, chị quen con gái tôi à?

Bà Lam thẳng thắn:

- Chúng ta là phụ nữ với nhau, đều lớn tuổi cả. Chuyện đời ai cũng tỏ tường hết. Tôi có bà bạn có cậu con trai quen Trúc Phương nhà chị. Bà ấy nhờ tôi tìm hiểu gia cảnh nhà chị, coi đúng như lời người ta đồn không. Tôi xin lỗi chị trước.

Bà Giang nhìn bà Lam:

www.vuilen.com 165

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Chị nói được thế, tôi nghĩ chị là người tốt, biết phân biệt phải, trái. Chị muốn nghe gì về con gái tôi, xin chị cứ hỏi.

Bà Lam ngần ngừ:

- Tôi vì bất đắc dĩ. Tôi rất ngại vì câu nói không đúng làm tổn thương gia đình chị. Chị phải hứa không chấp nhất tôi mới đám hỏi.

Bà Giang cười hiền:

- Tôi không trách chị đâu. Chị muốn hỏi gì, xin cứ nói.

Bà Lam từ tốn:

- Người ta nói Trúc Phương đã có chồng con, đúng không chị?

Ánh mắt bà Giang chợt buồn. Khuôn mặt bà co rúm y như bà bị người ta làm bà đau đớn. Điều này khiến bà Lam thoáng giật mình. Người mẹ này ắt chứa chất trong lòng nỗi đau đớn về con.

Bà Giang nuốt nghẹn xuống, bà nói:

- Con thì có, còn chồng thì không.

Rồi bà chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện của con gái cho bà Lam nghe. Câu chuyện khiến cả hai người phụ nữ đều khóc ròng.

Kết thúc câu chuyện, bà Giang gút một câu:

- Tôi không biết chị là ai, cũng không biết ai thương con tôi, vì tôi biết con tôi đã từ chối tình cảm của giám đốc công ty nó làm. Nó yêu một cậu tên Vĩnh Hoàng, cậu này là người hiểu rõ mọi tình cảnh nó bị hại. Vì lúc đó con gái tôi học cùng trường với cậu Hoàng. Hơn ba năm qua, mấy lần cậu Hoàng lên nhà tôi tìm Phương, tôi đều giấu. Vì không muốn cậu ấy thương hại con tôi. Nhưng tất cả con người ai cũng đều được trời xe duyên phận. Trốn tránh mãi vẫn không xong. Giờ đây cậu Hoàng đang thuyết phục con tôi. Tôi hiểu nó chưa quyết vì sợ gia đình cậu ấy làm tổn thương nó.

Bà Lam gạt nước mắt:

- Cám ơn chị đã kể tôi nghe chuyện của con gái. Thật không thể tin rằng con bé khổ như thế. Nó đứng vững được cũng là điều không tưởng. Chị đừng lo. Gia đình bạn tôi rất thoáng, họ sẽ không chấp nhất chuyện của cháu. Coi đó là những tai nạn không thể tránh được.

Bà Giang băn khoăn:

- Nhưng... chị à! Con gái tôi nó cũng nói nếu không lấy được cậu Hoàng, nó sẽ ở vậy nuôi con. Nó không tin người ta chịu cảm thông cho nó. Tôi nghĩ chị

www.vuilen.com 166

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

cũng nói với bạn chị đừng nên cường cầu con cái. Gia đình tôi nghèo, con gái gặp bất hạnh, chúng tôi chỉ muốn cuộc sống bình yên mà thôi.

Bà Lam mỉm cười:

- Thì bạn tôi chính là người nhà của cậu Hoàng. Xin phép chị tôi về.

Bỏ mặc bà Giang sững sờ, bà Lam vội bước ra cửa.

Bà Giang bần thần suy nghĩ. Có khi nào người phụ nữ sang trọng này là người dì ruột của Vĩnh Hoàng không? Những gì bà vừa kể, là phước hay họa cho con gái của bà đây? Bà đâu còn cách chọn lựa. Người ta chủ động tìm đến, không nặng nhẹ mạt sát, không chê bai cuộc sống của mẹ con bà, không chừng đó chính là dấu hiệu đáng mừng. Dù sao bà cũng đã nói ra được điều mà chưa chắc Trúc Phương dám kể, hoặc có kể ra, họ tin và cảm thông hay làm cô đớn đau thêm? Cuộc đời con bé đã quá nhiều cay đắng tủi nhục. Giờ nó an phận với cuộc sống hiện tại, bà vui lắm rồi. Trúc Phương còn quá trẻ nó không thể ở vậy suốt đời. Yêu một người không có lòng vị tha, cưới về rồi dăm ngày một lần đánh chửi nhau, con bà càng đau đớn hơn... Bà Giang thở dài, nén nỗi lo lắng vào lòng.

Hồng Hạnh từ trên lầu bước xuống. Bà Giang nhìn cô, khẽ hỏi:

- Con đi đâu thế? Không ở nhà ăn cơm với mẹ hả?

Hồng Hạnh hạ giọng:

- Mẹ của anh Khắc Huy mời con đến dùng cơm. Con không thể từ chối. Hồi nãy con nghe như mẹ nói chuyện với ai vậy mẹ?

Bà Giang lắc đầu:

- Một phụ nữ trạc tuổi mẹ con, ăn mặc sang trọng, bà ấy nói là người nhà của Vĩnh Hoàng.

Hồng Hạnh ngạc nhiên:

- Người nhà anh Hoàng tìm mẹ làm gì? Không lẽ họ muốn cản Trúc Phương, cấm nó quan hệ với cậu ta? Con nghe nói Vĩnh Hoàng ở cùng dì ruột, bà này không lấy chồng, làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty, chắc là bà đó rồi.

Bà Giang nói:

- Bà ấy không hề có thái độ khinh thường em con và gia đình. Bà ấy nói, nghe người ta nói Trúc Phương đã có chồng con, nên bà ấy đi tìm sự thật.

- Rồi mẹ nói sao?

www.vuilen.com 167

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Mẹ đã kể tất cả. Do mẹ nói ra, bà ta dễ chấp nhận hơn. Bà ta khóc suốt. Sau đó, bà ấy ra về mới nói thật là người nhà Vĩnh Hoàng. Bà ấy bảo, coi những gì xảy ra cho Trúc Phương là tai nạn.

Hồng Hạnh thở dài:

- Chuyện tới đâu tính tới đó, mẹ ạ. Mẹ nói cũng đúng, Vĩnh Hoàng thương bé Phương chân thật, không ích kỷ, nhỏ mọn như Khắc Cường. Con nghĩ chắc là ổn thôi.

Bà Giang cảnh cáo:

- Con đừng quên Khắc Cường là em chồng tương lai của con đấy. Chê nó, coi chừng nó phá con đó.

Hồng Hạnh cong môi:

- Kệ cậu ta chứ! Khắc Huy không giống tính chú em. Con cũng chưa quyết định gì hết. Nếu thành người nhà, con cũng phải nói để chú ấy bỏ tính ích kỷ, ghen tuông dần.

Vừa lúc điện thoại cô reo. Hồng Hạnh so vai cười với bà Giang, nói nhỏ:

- Mẹ con gọi.

Cô đưa máy lên nghe:

- Con nghe mẹ ơi!

Bà Hà kêu nhỏ:

- Con đã đi chưa? Để mọi người chờ thì kỳ lắm.

- Con chuẩn bị đi. Mẹ đến rồi hả?

- Không. Mẹ chờ con ở đầu ngã tư, phía bên đường Phan Đăng Lưu... Vậy nhé!

- Vâng. Con đi liền đây.

Quay sang bà Giang, cô cười:

- Mẹ chịu khó ăn cơm một mình. Mẹ con đang hối thúc con. Chiều, mẹ nhớ nấu canh chua nghe mẹ. Chị Phương Dung chắc cũng phải chiều mới về tới.

Bà Giang mỉm cười:

- Mẹ biết rồi. Con mau đi, kẻo trễ!

www.vuilen.com 168

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Hồng Hạnh còn cố nói:

- Con mà lấy Khắc Huy, nhà này con bán cho mẹ với giá thấp nhất. Mẹ chịu không?

Nói nhưng không chờ câu trả lời của mẹ nuôi, Hồng Hạnh lên chiếc Nouvo và lái xe đi. Lời nói của cô khiến bà Giang bàng hoàng. Cô gái này lòng dạ vô cùng rộng rãi. Lời nói của Hạnh lạ thật. Chắc chắn bà phải cố gắng mua để con gái có chỗ ở ổn định. Sau này, bà sẽ nuôi cu Bin, cho mẹ nó rảnh rang lo hạnh phúc khác. Ông trời thật rộng lượng khi cho mẹ con bà gặp được Hồng Hạnh. Cô là ân nhân của gia đình bà. Nhờ có chỗ ở tốt, cuộc sống của bà không còn vất vả. Chị em Dung - Phương cũng lo làm ăn hơn. Mong sao những ngày trong tương lai, Trúc Phương không còn bị cuộc đời xô đẩy nữa. Có được người đàn ông như Hoàng bên cạnh, con gái bà nhất định sẽ được bình yên, hạnh phúc.

Vào đến công ty, Trúc Phương nghe tiếng cô thư ký hành chánh gọi:

- Phương hả? Nãy giờ giám đốc tìm em đó. Em lên ngay phòng giám đốc liền đi.

Trúc Phương gật đầu:

- Vâng. Cám ơn chị.

Cô đứng trước cửa phòng giám đốc và gõ cửa, giọng Khắc Cường vang lên:

- Vào đi.

Cô đẩy cửa bước vào. Cường lập đứng dậy:

- Em tới rồi à? Anh có chuyện cần nói với em. Chúng ta ra quán cho thoải mái.

Trúc Phương im lặng theo anh trở xuống. Nhiều nhân viên nhìn Cường bằng ánh mắt tò mò khi thấy anh đi cùng Trúc Phương. Hai người vào quán cà phê “Dạ Lan”. Vô đây, người ta ngỡ mình đang lạc vào cảnh đào viên thơm ngát hương hoa lan. Kêu cam vắt cho Phương, nhưng Trúc Phương gọi luôn cà phê sữa:

- Buổi sáng, em không bao giờ uống nước trái cây.

www.vuilen.com 169

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Khắc Cường gật gù, rồi nói bằng giọng đầy đắc ý, tự tin:

- Anh biết em sẽ không bỏ công ty như em nói. Điều đó đồng nghĩa việc em không còn giận anh, đúng không? Chúng ta làm lại từ đầu nghe em. Anh xin lỗi vì đã từng nghĩ về em một cách khắt khe.

Trúc Phương hơi nhếch môi. Anh ỷ mình là giám đốc nên nói lời xin lỗi với cô thật cao ngạo. Anh không dám nhận mình ích kỷ tồi tệ khi mạt sát cô không tiếc lời. Bây giờ anh còn muốn cô yêu anh ư? Thật là quá tự tin. Anh nghĩ mình là ai chứ!

Khắc Cường lại tha thao:

- Mấy ngày nay anh ân hận và buồn lắm. Mẹ anh mắng anh ngốc, ngọc trong tay mà không biết trân trọng nắm giữ. Giờ thì anh vui lắm. Nói cho anh biết em đang nghĩ gì nào!

Trúc Phương nhẹ tênh:

- Tôi chả nghĩ gì, ngoài công việc của tôi.

Cường tha thiết:

- Thôi mà em, anh biết lỗi của mình rất nặng. Dù sao em cũng nên rộng lòng cho anh một cơ hội.

Trúc Phương chua chát:

- Tôi là người làm thuê ăn lương, không dám làm buồn lòng chủ. Nhưng tôi không ngại để nói rằng, tôi không có tình cảm dành cho anh. Người tôi yêu, anh ấy độ lượng bao dung ra sao, anh đã biết. Anh không cần ép lòng.

Khắc Cường thở dài:

- Tại em không chịu nói thật, làm sao anh biết đây. Anh có gì không bằng Vĩnh Hoàng chứ? Cậu ta chưa cầu hôn em, anh vẫn còn cơ hội.

Trúc Phương chậm rãi bỏ phin cà phê ra. Cô khuấy đều sữa cho tan trong cà phê thành màu đùng đục. Đưa tách cà phê lên môi, cô nhấp chậm vài ngụm và đặt xuống bàn:

- Anh hơn anh Hoàng rất nhiều. Hoàng là người hiểu tôi từ khi tôi bị hại. Không có anh ấy động viên chắc gì tôi còn đến hôm nay. Tôi trân trọng tấm chân tình của Hoàng. Có thể chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân vào cuối năm.

Cường bật lên:

www.vuilen.com 170

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Em nói dối! Dì của Hoàng không dễ dàng đồng ý đâu. Bà ấy rất quý Bảo Thi. Em đừng quên nhà Bảo Thi thuộc hàng đại gia. Ai không muốn ngồi sui với người giàu có chứ.

Trúc Phương đăng đắng:

- Tôi biết rõ điều đó. Cả gia đình anh cũng không dễ dàng chấp nhận tôi. Hiện tại Hoàng yêu tôi, trân trọng tôi và lo lắng cho con tôi. Tôi không cần nhiều hơn điều đó.

Khắc Cường kêu lên:

- Nói vậy là em còn giận hờn anh.

Trúc Phương cười buồn:

- Đã nói tôi không giận anh. Nếu anh muốn, chúng ta hãy coi nhau như bạn, và tôi sẽ làm việc lại. Chuyện quá khứ của tôi chắc không ảnh hưởng gì đến công việc của tôi, đúng không?

Khắc Cường muốn nổi điên. Bây giờ cô ta đã có Vĩnh Hoàng, nên muốn làm cao với anh. Đã vậy, anh nhất định phải có được cô. Khắc Cường chậm rãi:

- Anh không bao giờ nghĩ quá khứ của con người ảnh hưởng đến công việc. Tuy thời gian chúng ta bên nhau chưa dài, nhưng tình yêu đâu quan trọng thời gian và tuổi tác. Anh không muốn dừng lại ở tình bạn. Anh biết mình sai khi xúc phạm em. Nhưng ai chả có lúc nóng giận đến mất khôn. Em đừng.

Trúc Phương ngắt lời anh:

- Nếu anh không nhận tình bạn của tôi, tôi đành phải nghỉ việc. Dù bây giờ tôi đã thích công việc này. Nghỉ việc để tránh cho cả tôi và anh không còn làm tổn thương nhau nữa. Anh chưa hiểu hết về tôi đâu.

Khắc Cường vội vã:

- Vĩnh Hoàng đã kể cho anh nghe tất cả. Cả chuyện về đứa con của em. Anh sẽ coi nó như con mình.

Trúc Phương lắc đầu:

- Với một người đàn ông có tính ích kỷ ghen tuông, chẳng bao giờ họ chấp nhặn vết dơ của bạn gái, của vợ. Chúng ta không hợp nhau về quan niệm sống, tôi cũng chưa khi nào yêu anh. Tôi luôn coi trọng anh vì anh là giám đốc của tôi. Đơn giản là thế!

Khắc Cường sầm mặt:

www.vuilen.com 171

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Nghĩa là em chọn Hoàng, dù sau này gia đình anh ta không chấp nhận em à? Dù thế nào mẹ anh cũng đã biết em.

- Nếu yêu phải đối diện cái được và mất. Hoàng yêu em bằng tình yêu chân thành gần ba năm, anh ấy không yêu ai. Đó là điều để em tin tưởng Hoàng sẽ bảo vệ được em suốt đời.

Ngừng một lúc, cô nói:

- Anh nên nhận tình cảm của chị Nhi. Được vậy, lòng tôi sẽ vui hơn.

Cường ngậm ngùi:

- Còn anh, vẫn muốn có em trong đời. Ngày nào Hoàng chưa cưới em, ngày đó tôi còn hy vọng.

Trúc Phương kêu lên:

- Anh đừng làm việc mà anh biết rất rõ là không có kết quả.

- Anh mặc kệ. Bất luận thế nào, anh vẫn chờ.

Trúc Phương uống thêm vài hớp cà phê rồi nói:

- Em vào công ty trước.

- Thư thả cũng được. Anh có trách em đâu. Anh còn ngồi đây, em không cần vội.

Cô cương quyết đứng lên:

- Em không muốn mọi người cho là em dựa hơi anh. Hôm nay có bài tập mới, em phải vào.

Cô khẽ cười và bước đi. Cô nhận thấy ánh mắt Cường rất buồn. Cô biết anh đang ân hận. Nhưng cô không thể cho anh cơ hội. Đời đã nhiều chông gai buồn tủi, bây giờ cô nhất định tìm con đường tốt nhất để tiến tới hạnh phúc tương lai. Cô đâu phải chỉ sống cho cuộc đời bụi bặm một thời tủi nhục của cô. Cô còn mẹ và còn con trai phải nuôi nấng. Dẫu nó ra đời trong nỗi đớn đau hận thù của cô, thì nó vẫn là con cô. Cô nhất định phải cho nó niềm vui và một người cha đúng nghĩa, để khi lớn lên, nó không khắc khoải hoài nghi và chất vấn cô.

Buổi tối, chị Phương Dung nói:

- Em muốn học thêm để sau này phụ giúp Hoàng không?

www.vuilen.com 172

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Trúc Phương cười:

- Là sao hả chị? Em còn học được gì chứ?

Phương Dung cười:

- Lại tự ti. Em còn trẻ, hãy làm một bài toán trắc nghiệm trái tim xem sao.

- Ý chị là, em và Hoàng tạm xa nhau thêm một thời gian à?

Phương Du gật đầu:

- Chị đã bàn với mẹ, Hồng Hạnh cũng đồng ý với mẹ và chị. Hai tuần nữa, trung tâm đào tạo của Sở Ngoại thương nơi anh Khoa làm việc, đưa một số con em trong ngành qua Singapore học tập các ngành kinh tế ngoại thương. Anh Khoa được một suất. Ảnh nói chị để em đi. Nghề người mẫu không thể lâu dài khi em có chồng con. Em thấy sao?

Trúc Phương ngẩn ngơ:

- Thật vậy chị. Nhưng còn cu Bin?

- Chà! Biết nghĩ đến con trai rồi sao? Từ khi lọt lòng đến giờ chả phải mẹ vẫn nuôi nó rất tốt đó sao. Em yên tâm, mọi người sẽ chăm sóc nó tử tế.

Trúc Phương lại nói:

- Em sợ anh Hoàng không chịu thêm một lần chia ly.

Phương Dung cười:

- Chắc chắn Hoàng đồng ý. Bởi hiện tại em trong mắt gia đình Hoàng chưa thật hoàn hảo. Nghề người mẫu của em không chừng còn làm người ta hiểu em vẫn níu kéo quá khứ lỗi lầm, thích buông thả. Hoàng yêu em, bảo vệ em, nhưng để thuyết phục được bà dì của Hoàng, em nhất định phải tạo dựng cho mình một nghề nghiệp tốt hơn. Hôm qua dì của Hoàng đã gặp mẹ.

Trúc Phương hoang mang:

- Bà ấy đã làm gì? Sao mẹ không kể em nghe?

Phương Dung chậm rãi:

- Mẹ đã kể những gì trong quá khứ của em. Bà ấy nghe và khóc. Đó là sự xúc động nhất thời. Để nhận được sự bao dung mãi mãi. Em nhất định phải xa Hoàng, để học tập.

www.vuilen.com 173

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Trúc Phương rầu rĩ:

- Thêm ba năm xa nhau, lỡ anh ấy không chờ em?

- Nếu là vậy, nghĩa là Hoàng chưa yêu em bằng trái tim chân thành. Khi ấy có nghề, có bằng cấp trong tay, em còn ít tuổi hơn chị bây giờ. Sợ gì không tìm được tương lai, hạnh phúc.

Trúc Phương im lặng. Cô hiểu chị Dung đang cố gắng giúp cô, để cô có một cuộc sống không còn tự ti mặc cảm. Mọi người tránh nhắc đến Cường. Vì bây giờ Hồng Hạnh và Khắc Huy sắp đính hôn. Trúc Phương đi xa, tốt cho cả cô và Cường không bị tai tiếng thêm.

Thật lâu sau, cô chậm rãi:

- Chị nói anh Khoa làm thủ tục cho em. Em sẽ đi, dù trái tim em không thôi nhớ mọi người.

Phương Dung cười tươi:

- Em khờ ghê. Mỗi năm em có thể về thăm nhà sau khi thi hết học kỳ hai.

Trúc Phương nhăn nhó:

- Thôi chị ơi! Em tiếc tiền lắm. Số tiền đó thà để dành lo cho cu Bin tốt hơn.

Dung nheo mắt:

- Biết đâu khi đó em có nhà tài trợ cho em về thăm nhà thì sao.

- Chả ai làm chuyện tào lao không mục đích ấy bao giờ.

- Nhưng vẫn có người tình nguyện đó em.

Trúc Phương cười gượng. Cô biết chị mình muốn nhắc đến ai. Thì ra dì của anh đã đến nhà cô. Chắc chắn bà sẽ phản đối chuyện hôn nhân này. Việc cô chọn đi du học là đúng cho một tương lai không bị đời khinh khi dè bỉu. Nếu Vĩnh Hoàng yêu cô thật lòng, thêm ba năm nữa có là bao.

Thôi thì cứ mặc cho số phận đẩy đưa. Nếu ông trời thương, muốn xe duyên Kim Trọng cho cô và Hoàng, thì việc cô đi học sẽ là khởi đầu cho hạnh phúc đầy yêu thương của anh và gia đình dành cho cô. Cô từng nghe mẹ cô nói: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”. Cô tin số phận sẽ mỉm cười với cô, sau lựa chọn này, sau những đắng cay nhọc nhằn cô đã trải qua. Sẽ là một tương lai thênh thang nắng vàng rực rỡ.

www.vuilen.com 174

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Thời gian trôi qua thật mau. Trúc Phương điện thoại báo tin chiều mai cô

trở về. Suốt ba năm, dù Hoàng nói mua vé máy bay khứ hồi để cô về thăm nhà, Trúc Phương vẫn không chịu. Hoàng năn nỉ mãi cô cũng không chịu cho anh qua thăm. Ba năm, Bảo Thi tìm đủ cách để bước vào đời anh. Cô luôn nhận được sự lạnh lùng của anh. Tuổi xuân không đợi chờ con gái, dẫu vẫn không quên Hoàng, Bảo Thi đã nhận lời lấy một Việt kiều Mỹ. Cuối tháng này, đám cưới xong, cô sẽ đi theo chồng. Cô muốn chờ xem Trúc Phương sau ba năm có gì thay đổi hay không.

Bà Lam nhìn vẻ bồn chồn của Hoàng, bà hỏi chậm:

- Cháu có gì bất ổn à?

Vĩnh Hoàng cười tươi:

- Trái tim cháu không chịu nằm yên, dì ơi. Chiều nay Phương về nước, cháu mừng quá dì ạ.

Bà Lam chép miệng:

- Rõ thật là... Con Phương về cùng một anh chàng ngoại quốc, dì dám chắc con phát điên quá.

Vĩnh Hoàng cười:

- Dì sao ưa ngạo con hoài. Trúc Phương không bao giờ yêu ai ngoài cháu của dì.

- Chà! Tự tin dữ hén. Lần này về mau làm đám cưới liền đi. Con ham vợ. Dì cũng ham cháu bồng lắm rồi.

Vĩnh Hoàng nhìn bà Lam, hỏi nhỏ:

- Dì còn ác cảm với Trúc Phương không dì?

Bà Lam trợn mắt:

- Cái thằng này! Mấy năm nay con có nghe dì chê bai gì con bé hay sao?

Hoàng xụ xị:

- Nhưng lần đó, dì đừng đến nhà Trúc Phương chắc con không phải xa cô ấy thêm ba năm.

www.vuilen.com 175

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Bà Lam bối rối:

- Ừ, thì lúc nghe dì Yến kể chuyện, dì nóng ruột quá. Bụng tin con không chọn lầm người, khổ cái, tự nhiên chuyện ở đâu ập đến tai, dì làm ngơ sao được. Cũng may, nhờ thế dì hiểu thêm về con bé Phương. Hiểu luôn ý dì Bảo Yến muốn hại con bé để Bảo Thi làm vợ con. Dì cũng mừng khi Bảo Thi lấy chống, không thôi, còn nhiều chuyện xảy ra cho con nữa đó.

Vĩnh Hoàng cười nhẹ:

- Dù dì có ép, con cũng không lấy Bảo Thi. Con thà đi làm thuê, làm mướn để chờ Trúc Phương. Gia đình Bảo Thi bị Bào Quân phá nát. May nhờ anh chàng Việt kiều phụ giúp hai trăm ngàn đô, nếu không, công ty của ba Thi phá sản đã đành mà cửa hàng vàng, bạc của dì Yến cũng tan luôn. Dì liệu đủ sức giúp thông gia ngần đó tiền hay không?

Bà Lam tròn mắt:

- Thật hả con?

- Dì Yến muốn con lấy Bảo Thi là có mục đích của dì ấy. Tiền bạc cũng có thể giúp nhau, nhưng với thằng con trai ghiền rượu, ghiền bài bạc, ghiền cá độ, đua xe, vũ trường rồi hút chích, giúp làm gì. Con thà cho trung tâm nuôi dạy trẻ mồ cô chứ không cho loại người phá của đó.

Bà Lam thở dài:

- Thời buổi này, con cái khiến cha mẹ điên cả đầu. Mấy giờ Trúc Phương về tới?

- Chắc cũng sáu, bảy giờ tối, dì ạ.

Buổi chiều xuống chầm chậm. Cu Bin được dì Hai mặc cho bộ đồ mới. Thằng bé nhảy tưng tưng, miệng líu lo:

- Đi đón mẹ, bà ngoại ơi?

Phương Dung rưng rưng:

- Trúc Phương mừng lắm khi cu Bin lớn nhanh thế này. Để dì Hai đi giày cho Bin nghen.

Cu Bin ngoẹo cổ cười:

- Dì Hai đánh má hồng trông đẹp như búp bê của em Ly.

Phương Dung bẹo má cu Bin, nạt đùa:

www.vuilen.com 176

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- “Chó con”. Nói lung tung!

Hồng Hạnh sà xuống bên cu Bin:

- Bin thấy dì Hạnh đẹp không?

Cu Bin láu lỉnh:

- Đẹp ít hơn dì Hai. Dì cho Bin bánh, dì được Bin thương hơn.

Hồng Hạnh phì cười:

- “Chó con”, giỏi nịnh ăn là giỏi. Bin nhớ mẹ để đâu?

Cu Bin đưa tay lên đầu:

- Để đầu và ở tim con.

- Ngoan lắm. Gặp mẹ, Bin nói sao?

Cu Bin vòng tay, cúi đầu:

- Bin nói: con chào mẹ. Con nhớ mẹ lắm. Dì Hạnh ơi! Mẹ nói mua ô tô cho con.

Bà Giang từ trong nhà đi ra, bà cười nhẹ:

- Mấy đứa vô ăn chén chè cho mát. Còn sớm đó.

Phương Dung kêu lên:

- Mẹ nấu chè hồi nào con không biết nhỉ?

- Hồi tụi con ngủ trưa. Mẹ đã mua sẵn mấy món ăn em con thích. Mấy năm nay chắc nó nhớ cơm nhà lắm.

Phương Dung trêu mẹ:

- Tính Trúc Phương chúa hay quên. Qua đó, nó ăn toàn món ngon, về nhà không chừng nó chê cơm canh mẹ nấu đó.

Bà Giang thoáng buồn:

- Hồi trước là vậy. Sau này về nhà mẹ thấy nó ăn uống không đòi hỏi gì cả. Mẹ nghĩ em con không quên món ăn quê nhà đâu.

Hồng Hạnh ôm vai bà Giang vỗ về:

- Chị Hai trêu mẹ đó. Ăn gì, uống gì cũng không ngon bằng đồ ăn mẹ nấu. Anh Huy còn khen mẹ nấu ăn ngon hơn đầu bếp nhà hàng năm sao nữa đó.

www.vuilen.com 177

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Bà Giang cười ngượng:

- Thôi đi cô! Mẹ hát con khen hay. Con nói mẹ mới nhớ, hai đứa không kêu thằng Khoa và Huy về nhà dùng cơm tối nay sao?

Phương Dung làm bộ than:

- Ôi trời! Đầu óc mẹ có vấn đề rồi, Hạnh ơi! Anh Khoa lát nữa lái xe đến chở cả nhà đi đón nhỏ út, đó không phải là ảnh đã có mặt sao, thưa mẹ?

Bà Giang cười hiền:

- Mẹ mừng quá nên quên thôi mà.

Bố mẹ con bà cháu xuống phòng ăn, ăn lót dạ mỗi người chén chè hạt sen.

Hồng Hạnh vừa ăn vừa ngâm nga:

- Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào...

Bà Giang nạt đùa:

- Thôi mà con. Khen hoài mẹ nấu hết ngon luôn đó. Ăn mau, kẻo xe đến bây giờ đó.

Hồng Hạnh lẩm bẩm:

- Cha Huy này bộ ngủ quên chắc!

Vừa nhắc xong, thì nghe tiếng còi xe “tin tin”. Phương Dung cười:

- Linh dữ! Em ra mở cổng, tiếng xe Honda của anh Huy đấy.

Hồng Hạnh le lưỡi:

- Ghê quá ta ơi! Nghe còi xe mà người ta nhận được phe ta, phe mình.

Dứt lời, cô chạy ào tránh cái cốc đầu của Phương Dung.

Mọi người đến sân bay đã thấy Vĩnh Hoàng đứng ngó dáo dác. Cu Bin la to:

- Ba Hoàng!

Hoàng liền quay ra. Anh chạy đến bồng cu Bin lên. Thằng bé cười toe toét khi Hoàng khen nó mặc đồ đẹp.

Cu Bin chỉ vào mọi người:

- Ai cũng mặc đồ đẹp, giống tết quá.

www.vuilen.com 178

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Hoàng cười nhẹ:

- Mẹ về, Bin thích không?

- Thích lắm. Mẹ sẽ đưa Bin đi học. Các bạn của con được mẹ chở đi học hoài.

Hoàng công kênh cu Bin lên vai, cùng mọi người vô phòng đợi.

Bảy giờ kém mười, Trúc Phương đẩy xe hành lý ra cửa. Lập tức cô nghe òa lên tiếng mọi người gọi cô rối rít.

- Trúc Phương! Mẹ ở đây?

- Mẹ ơi! Bin đây nè!

Cô bị vây quanh trong nỗi vui mừng của cả gia đình. Cu Bin nhoài khỏi vai Hoàng, nó cuống quýt gọi:

- Mẹ! Bế con chút!

Trúc Phương ôm chặt con vào lòng. Cu Bin lớn quá rồi. Cô hôn mãi lên tóc, lên má con, nước mắt rơi rơi.

Cu Bin lấy tay đẩy mặt mẹ ra xa, nó chớp chớp mắt:

- Ai đánh mẹ đâu, sao mẹ khóc hả mẹ?

Trúc Phượng nghẹn lời:

- Vì mẹ vui lắm. Con trai mẹ lớn thật rồi.

Cô quay qua bà Giang, rưng rưng:

- Mẹ! Con luôn làm mẹ khổ.

Bà Giang gượng cười:

- Con à! Đừng nói thế. Hạnh phúc của người mẹ là được chăm chút con cháu. Bây giờ lên xe chúng ta về nhà thôi con.

Ôm cu Bin trong lòng, Trúc Phương nhìn thành phố qua cửa kiếng. Ba năm thôi, Sài Gòn có quá nhiều thay đổi, giống như cô, giờ đã có bằng đại học trong tay. Cô thấy tiếc cho những tháng ngày đi hoang với ý nghĩ thù hận trong tim biết bao. Xung quanh cô, cuộc đời vẫn đẹp, sẵn sàng cho cô một điểm tựa trong đời.

Vĩnh Hoàng mỉm cười:

www.vuilen.com 179

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

- Em đẹp và chững chạc lên rất nhiều. Ngày mai, anh đón em qua nhà. Dì anh mong gặp em lắm đó.

Trúc Phương dè dặt:

- Dì có chấp nhận chúng ta không anh?

Vĩnh Hoàng cười:

- Không chấp nhận em để thằng cháu của dì xuống tóc đi tu hay sao.

- Nói vậy, dì vì anh chứ đâu thương em.

Vĩnh Hoàng dịu dàng:

- Điều này em về hỏi mẹ và các chị của em, sẽ biết mấy năm nay dì anh mong em về biết chừng nào.

Hạ giọng, anh đằm thắm.

- Cuối năm nay mình cưới nghe em.

Trúc Phương nhỏ nhẹ:

- Chị Hai chờ em về mới chịu lấy chồng. Anh chị ấy đợi em cũng lâu rồi. Chị có đi, em mới được đi chứ anh.

Hồng Hạnh thông báo:

- Ai cưới thì chị chưa biết. Còn chị tháng sau cưới. Chú Cường nói y như em vậy: “Anh Hai lấy vợ để em còn cưới nữa”.

Trúc Phương khẽ cười:

- Em chúc mừng anh chị. Chị ơi! Anh Cường lấy ai vậy chị?

Hồng Hạnh cười:

- “Còn ai trồng khoai đất này”. Mưa dầm thấm đến nhão nhoẹt đất. Yến Nhi công nhận kiên trì kinh khủng. Khắc Cường đâu còn đường chọn lựa.

Trúc Phương mỉm cười:

- Cuối cùng thì em thật sự thấy nhẹ lòng rất nhiều. Các chị đi lấy chồng, em ở nhà với mẹ.

Bà Giang xua tay:

- Thôi thôi, con gái! Các con lập gia đình, mẹ mới thấy mãn nguyện. Mẹ ở nhà với cu Bin được rồi. Bà cháu hủ hỉ bên nhau. Mẹ thật sự hạnh phúc.

www.vuilen.com 180

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Quay sang Hoàng, bà nói:

- Con về bàn với dì con, chọn ngày lành tháng tốt. Mẹ cho cưới con út luôn.

Hoàng cười tươi:

- Con cám ơn mẹ. Hồi chiều này, dì con đã nôn lắm chuyện Phương về nước. Mẹ cho phép, con bưng trầu cau qua liền.

Căn nhà ngập tràn hạnh phúc. Cả nhà vui vẻ bên mâm cơm tối muộn màng. Trúc Phương ăn thật ngon lành y như đã mấy ngày cô bị nhịn đói vậy. Thấy mọi người nhìn mình cười, Trúc Phương hơi bị quê, cô rùn vai:

- Ba năm, bốn ngày con mới được ăn lại bữa cơm do mẹ nấu. Ngon lắm mẹ ơi.

Cụ Bin ngáp dài, nó vòi vĩnh:

- Mẹ ngủ với Bin.

Bà Giang vỗ về cháu:

- Con vô ngủ với ngoại. Để mẹ ăn cơm, kẻo mẹ đói. Lát nữa, mẹ vào ru con ngủ, chịu không?

- Dạ chịu.

Nó ôm cổ Phương hôn đánh “chụt” vào má cô, khiến Phương thấy mềm lòng.

Lần lượt chị Hai và Khoa ra ngồi ở phòng khách nói chuyện. Chị Hạnh và anh Huy dắt nhau vô phòng chị. Họ sắp cưới nên không phải e dè những chuyện nho nhỏ thế này.

Trúc Phương cùng Hoàng lên sân thượng. Cô gục đầu vào lòng anh, nghe rõ từng nhịp tim của anh đập rộn rã. Cô như run lên khi Hoàng nâng mặt cô lên:

- Anh nhớ em quá.

Cô thì thầm:

- Em cũng thế. Em nhớ anh và luôn mong thời gian qua thật mau.

Vĩnh Hoàng luồn tay vào tóc cô, giọng anh thật nồng:

- Từ nay, anh không để em xa anh nữa. Bờ vai anh dành cho em tựa khi mỏi mệt. Em đừng nhớ quá khứ nữa. Quên đi em nhé những đêm hoang lạnh, không sự chở che của anh. Mãi từ đây, mình là của nhau.

www.vuilen.com 181

Tác Giả: Diễm Thanh QUÊN ĐI NHỮNG ĐÊM HOANG

Nước mắt cô rơi lặng lẽ. Hoàng cúi tìm môi cô. Nụ hôn sau gần bảy năm xa cách nhạt nhòa nước mắt đầy đắm đuối mê say. Trúc Phương lả đi trong tay Hoàng. Đau đớn tủi nhục đã qua, cô sẽ nhớ lời anh - Quên đi những ngày tháng lang thang hoang lạnh không tình người.

Cô yêu Hoàng, duy nhất chỉ có anh mới sưởi ấm lại lòng cô. Cô tin anh sẽ yêu mẹ con cô như chính bản thân anh. Những lúc buông thả hận đời, hận người, cô vẫn khát khao có được anh trong đời. Thật may, số phận vẫn mỉm cười với cô. Buông thả, bất cần, nhưng cô vẫn không vướng vào chất độc ma túy. Đó là điều cô thật sự thấy mình cần sống. Cô đủ tự tin để đón nhận hạnh phúc của Vĩnh Hoàng trao tặng cô. Hạnh phúc thật gần trong tầm tay, suýt chút nữa cô đã đánh mất nó. Cô cám ơn cuộc đời đã cho cô thêm người chị là Hồng Hạnh. Cuộc gặp gỡ trong bốn bức tường tăm tối, chị Hạnh đã kéo cô về với cuộc đời dù khi ấy chị cũng như cô.

Vĩnh biệt quá khứ đầy tủi nhục đớn đau, cô trở lại kiếp làm người có ích cho đời, cho hạnh phúc đơn sơ mà cô phải đánh đổi rất nhiều mới tìm thấy giữa cuộc sống đầy chông gai nhọc nhằn này.

HẾT

www.vuilen.com 182