25
Tác Gi: Hng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM PHN 3 KMai ngoan ngoãn trra phòng khách sau khi dùng xong ba vui bà Cúc Hu. Cô ngi chơi dùng bánh ngt và trái cây dì Hai mang lên. Nét mt cô vui vl. - Mi cô dùng. Bà chbn vic mt chút. KMai không ngmình li được bà Cúc Huquý mến như vy. Cô chưa thvvì bà không cho phép. - Dì Hai ngi chơi. - D, tui bn dn dp. Cô ctnhiên nha. Để tôi phdì. - Không được, cô là khách ca bà ch. Cô làm my vic này, bà chry tôi chết. Dì Hai bng nhìn cô chm chm ri nói: - Cô xinh đẹp nhnhn vy mqut ngã tên cướp, tôi phc cô sát đất, hung gì bà ch. Nghe nói tên cười đó định đầm kim tiêm vào bà chphi không cô? KMai cười hn nhiên: - Cháu hc võ tnhđể phòng thân thôi: My thng xì ke y gii ăn hiếp my bà già. - Cô nói vy chbn y nguy him lm. - Đúng vy, clên cơn nghin chúng bt k. - Thôi, cô ngi chơi. Cô ung nước không? - Cho cháu mt ly nước mát. Cháu no lm dì . Ngi mt mình bun, KMai lng thng bước ra sân. Cô va đi va khe khhát... “Này người yêu du ơi, em như huyn thoi...''. Ging hát ngt ngào, vô tư vang lên êm êm... - i! Tri ơi! www.vuilen.com 30

PHẦN 3 K - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conmaitinhyeutrongtim/conmaitinhyeutrongtim...Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM PHẦN 3 K ỳ Mai

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

PHẦN 3

Kỳ Mai ngoan ngoãn trở ra phòng khách sau khi dùng xong bữa vui bà

Cúc Huệ. Cô ngồi chơi dùng bánh ngọt và trái cây dì Hai mang lên. Nét mặt cô vui vẻ lạ.

- Mời cô dùng. Bà chủ bận việc một chút.

Kỳ Mai không ngờ mình lại được bà Cúc Huệ quý mến như vậy. Cô chưa thể về vì bà không cho phép.

- Dì Hai ngồi chơi.

- Dạ, tui bận dọn dẹp. Cô cứ tự nhiên nha.

Để tôi phụ dì.

- Không được, cô là khách của bà chủ. Cô làm mấy việc này, bà chủ rầy tôi chết.

Dì Hai bỗng nhìn cô chằm chằm rồi nói:

- Cô xinh đẹp nhỏ nhắn vậy mả quật ngã tên cướp, tôi phục cô sát đất, huống gì bà chủ. Nghe nói tên cười đó định đầm kim tiêm vào bà chủ phải không cô?

Kỳ Mai cười hồn nhiên:

- Cháu học võ từ nhỏ để phòng thân thôi: Mấy thằng xì ke ấy giỏi ăn hiếp mấy bà già.

- Cô nói vậy chứ bọn ấy nguy hiểm lắm.

- Đúng vậy, cứ lên cơn nghiện chúng bất kể.

- Thôi, cô ngồi chơi. Cô uống nước không?

- Cho cháu một ly nước mát. Cháu no lắm dì ạ.

Ngồi một mình buồn, Kỳ Mai lững thững bước ra sân. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát... “Này người yêu dấu ơi, em như huyền thoại...''. Giọng hát ngọt ngào, vô tư vang lên êm êm...

- Ối! Trời ơi!

www.vuilen.com 30

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Cô đứng sững lại giật mình kêu lên khi cánh cửa bật mở. Một chàng trai cũng thảng thốt mở tròn mắt nhìn cô:

- Này, cô là ai?

Kỳ Mai lấy lại bình tĩnh kêu lên:

- Ông là ai? Tại sao vào nhà không bấm chuông.

Chàng trai nhìn quanh:

- Ủa? Tôi đâu có đi nhầm nhà. Xin lỗi!

Kỳ Mai bước ra sân bắt lỗi:

- Mời ông ra cho. Ở đây không có ai quen ông.

Chàng trai cười khẽ nghiêng đầu nhìn ngắm cô. Rõ ràng anh ta cố ý quan sát mặt mũi cô. Kỳ Mai cũng không vừa, cô mở to mắt quan sát lại anh ta. Anh chướng mắt như giễu cợt:

- Thật ra, tôi là khách hay cô là khách?

- Nè, đừng “thấy người sang bất quàng làm họ” nha! Anh quen ai trong căn nhà này mà tự nhiên như ruồi vậy.

Chợt anh chàng kêu lên:

-Này, cô bé!

Kỳ Mai lấy làm lạ trước ánh mắt cau lại của anh. Và cô ngờ ngợ:

Gọi như vậy giống người quen quá.

- Bộ tôi quen anh hả?

- Không!

Chàng trai trả lời và xoay lại đối diện với cô. Anh ngồi xuồng ghế đá. Kỳ Mai đưa tay ra không cho:

- Ê! Chưa nói rõ không được phép ngồi. Không quen ai, ông vào đây làm gì?

Tôi chỉ muốn nhắc cô một câu.

Kỳ mai phớt lờ đứng chống nạnh:

- Tôi không có hứng thú nghe. Nếu anh không nói rõ thì đừng hòng vào nhà.

www.vuilen.com 31

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Nhưng đây là nhà của tôi mà.

Kỳ Mai cười hắc lên:

- Anh nói sao? Nhà này chỉ có phụ nữ, tôi chưa hề nghe nói có ông chứ. Anh dám mạo nhận, tôi sẽ gọi công an đấy.

Kỳ Mai vừa nói vừa mộc điện thoại ra định bấm. Chàng trai nhìn theo tay cô, cười giễu cợt:

- Biết sử dụng không cô bé. Điện thoại hết pin rồi. Đây gọi đi, gọi giùm số... sẽ có người ra đón anh đấy. Vào nhà được chưa?

Kỳ Mai đưa hai tay ra chặn ngang lối:

- Không được đi! Bá chủ đang bận!

- Thì ra mẹ tôi vừa mướn người làm mới. Cô là...

Lần này Kỳ Mai trừng mắt nhìn anh.

Chàng trai cũng thế và anh chợt nhận ra cô:

- Cô…Địa... đúng là ông Địa bị ngất xỉu đây mà.

Kỳ Mai cũng thoáng nhớ ra anh. Chiều dần buông, ánh nắng không còn gay gắt vậy mà hai má Kỳ Mai đỏ bừng như say nắng. Cô tròn xoe mắt nhìn anh, không biết đường nào mà mở miệng. Cô không ngờ gặp lại anh ta ở đây. Kỳ Mai ngượng không thể tả. Cô lắp bắp:

- Anh là...là cái tên lơi dụng ấy à?

Cô hiểu lầm tôi rồi.

- Sao anh biết tôi ở đây mà tìm? Vào nhà người ta tự tiện mất lịch sự như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn Kỳ Mai, rất buồn cười trước thái độ kỳ lạ của cô. Anh lắc đầu:

- Cô mới mất lịch sự đó. Tự nhiên không cho tôi vào nhà.

Kỳ Mai gỡ quê, cô nó lớn giọng:

Anh dám bước vào, tôi gọi người bắt anh giải công an bây giờ.

- Trời đất! Ở đâu ra cô gái này. Hay là cô té hôm ấy trúng dây thàn kinh nên...

www.vuilen.com 32

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Cái gì? Anh bảo tôi điên hả?

Dù không có cảm tình với anh ta, nhưng Kỳ Mai nhận thấy chàng trai có khuôn mặt rất đẹp trai, cái cưới quyến rũ lạ. Anh mặc bộ quần áo màu xám, hai tay cho vào túi quần, dáng bụi bặm phong trần và có vẻ công tử thư sinh hòa vào nhau. Tim Kỳ Mai chao mấy nhịp.

Thấy không khống chế nổi cô, cháng trai nhường mắt:

- Bây giờ cô muốn tôi làm gì?

- Ra khỏi nhà.

- Cái gì? Nhà này của tôi mà, cô ở đâu vào đây có thái độ lạ nhỉ?

- Tôi là khách của nhà này.

- Còn tôi là chủ. Khách không cho chủ vào là sao?

- Anh đừng giả vờ. Ở đây không ai quen với anh cả.

- Tại cô cố ý không quen. Nếu hôm ấy tôi không cứu cô thì chưa biết ra sao?

- Hừ! Chúng ấy không có liên quan chốn này. Anh định vào đây tìm tôi để tán hả? Anh tìm sai địa chỉ rồi.

Giọng anh vừa châm biếm vừa buồn cười:

- Sao cô nghĩ hay nhỉ? Vâng, thưa tiểu thư.

Kỳ Mai quắc mắt:

- Anh gọi ai là tiểu thư?

Chàng trai nhìn mặt cô cười nhếch môi:

- Chả phải cô là ông Địa trong đội lân sư rồng. Nhưng chỗ cô biễu diễn ở ngoài kia sao lại vào đây đóng kịch. Lẽ nào mẹ tôi rước đoàn múa lân vào đây.

Kỳ Mai hơn chùn bước:

- Mẹ anh…? Là ai vậy?

- Là bác đó Kỳ Mai. Sao con về mà không vào nhà hả Nguyễn Nguyễn. Hình như có chuyện gì, mẹ nghe to tiếng quá vậy?

Kỳ Mai chạy lại ôm cánh tay bà Cúc Huệ, rụt cổ:

www.vuilen.com 33

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Bác vừa nói đây là con trai của bác hả?

Đến lúc này Nguyễn Nguyễn mới bật cười. Anh đưua tay quyệt ngang mũi:

- Mẹ ạ! Cô này là ai, sao thân với mẹ quá vậy.

Bà Cúc Huệ nhìn anh:

- Đây là ân nhân của mẹ sáng nay. Con nên đối xử tử tế với Kỳ Mai nghe.

Anh ngạc nhiên:

- Ân nhân? Lạ nhỉ!

- Bộ con quen với Kỳ Mai hả?

Nguyễn Nguyễn cười toe:

- Mẹ ơi! Theo con biết cô ấy không phải tên Kỳ Mai đâu?

Kỳ Mai quê không thể tả, cô ép bên bà Cúc Huệ, gắng gượng hỏi:

- Anh ta thật là con trai của bác?

Hai người bật cười nhìn cô.

- Tôi đâu thể giả. Chỉ có cô tên cũng giả.

- Anh vừa nói gì?

- Cô tên “kỳ cục” mới đúng. Mẹ xem cô ấy không cho con vào nhà, còn đòi giải lên công an. Thật tức cười!

Kỳ Mai im lặng. Xem ra chàng trai này thật đáng ghét. Bà Cúc Huệ xem trọng cô nhưng anh ta lại coi thường. Anh dám đổi tên cô trước mặt bà Cúc Huệ. Việc này làm Kỳ Mẹ giận không thể tả. Mặt cô cau lại:

- Thưa bác, cháu xin phép về ạ. Cháu chơi ở đây cả buổi rồi.

- Ở lại bác cháu mình nói chuyện một lát nữa. Nguyễn Nguyễn không biết chiều phụ nữ nên làm cháu giận phải không? Cho bác xin lỗi nghen.

- Dạ không ạ. Bác không có lỗi gì cả.

- Tại cháu, cháu hiểu lầm ạ.

- Hình như cháu không thích Nguyễn Nguyễn.

www.vuilen.com 34

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Cháu...

Kỳ Mai bước ra sân. Cô quên chiếc ví để trong phòng khách. Bà Cúc Huệ đành đi theo tiễn cô ra về. Ngoài đường chiếc tai trờ tới, cô vẫy tay:

- Bác vào đi ạ.

- Mai mốt nhớ đến chơi vơi bác nha.

- Dạ! Í chết, cháu quên bác ạ!

- Chuyện gì vậy Kỳ Mai?

Cô bảo tài xế dừng xe lại trở vào phòng khách tìm chiếc ví.

- Cháu quên đồ bác ạ.

Bác trả tiền xe rồi nha. Chúc cháu vui vẻ.

Kỳ Mai trở vào phòng khách. Cô bất gặp Nguyễn Nguyễn ngồi mơ màng cầm chiếc ví của cô trên tay xoay xoay, tâm hồn để tận đâu đâu. Thấy cô, anh mỉm cười:

- Mời cô ngồi. Chưa về à?

- Tôi không rảnh. Xin lỗi, cho tôi xin lại chiếc ví.

- Của cô hả?

Kỳ Mai bước tới định giật lấy, không ngờ Nguyễn Nguyễn đứng lên lịch sự trao cho cô:

- Cho tôi xin lỗi cha!

- Không cần đâu.

- Cô sẽ đến chơi với mẹ tôi chứ?

- Chưa biết. Có mặt anh khiến tôi mất vui. Tôi về đây!

Nguyễn Nguyễn chìa tay ra cùng chiếc vì Kỳ Mai không thèm bắt tay anh. Cô phụng phịu nét mặt trông thật đáng yêu. Tim Nguyễn Nguyễn đập rộn ràng trong lồng ngực. Lần đầu tiên anh bắt gặp cặp mất vừa trong veo mơ mộng, vừa giận hờn khó tả. Và anh biết mình khổ vì đôi mắt ấy. Một cô gái lạ lùng. Không hiểu sao anh lại thích chọc cho cô giận nhỉ?

Kỳ Mai cầm lấy chiếc ví bước nhanh như chạy. Cô có cảm giác Nguyễn Nguyễn nhìn theo cô cười giễu cợt. Ôi! Đáng ghét vô cùng.

www.vuilen.com 35

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Kỳ Mai giật mình vì cánh cổng đã đóng sầm lại tự bao giờ. Chiếc tai cũng

chạy mất. Cô đứng tẩn ngần ở cổng không biết làm gì. Trở vào sẽ bị Nguyễn Nguyễn cười ra trò. Ôi? Cái ví chết tiệt.

Giọng của dì Hai vang lên:

Bà chủ mời cô vào nhà, chờ người đưa cô về.

Kỳ Mai ái ngại:

- Bà chủ đâu hả dì?

- Bà đang ở phòng khách. Cô đi theo tôi!

- Thôi, tôi ngồi đây chờ được rồi.

Ngồi đong đưa đôi chân trên chiếc xích đu, cơ nhìn cách bố trí mặt tiền của căn biệt thự cầu kỳ. Chắc chủ nhân ngôi nhà là người lãng mạn. Đây là ý tưởng của bà Cúc Huệ hay Nguyễn Nguyễn nhỉ?

Kỳ Mai không ngờ gặp lại ân nhân cứu mình ở đây. Trớ trêu quá. Cứ nhớ đến ''môi kề môi'' là cô ngượng chín người và không chịu nổi cáu nhìn đăm đắm đáng ghét của Nguyễn Nguyễn. Anh ta định giễu cợt cô chàng?

- Sao ngồi buồn vậy Kỳ Mai? Bác dọn bữa ăn nhẹ rồi. Chúng ta dùng bữa thêm.

- Cháu đói rồi phải không?

- Dạ, trời sấp tối rồi. Cháu sợ nhà mong, bác ạ.

- Hãy gọi điện thoại về đi cháu. Đâu thể để cháu về trong tình trạng giận dỗi như vậy.

Cô cười cười:

- Cháu đâu có giận ái, bác đừng nghĩ xa xôi cho phiền lòng:

- Ơn cửu tử của cháu, bác biết đền thế nào cho xứng. Một vài bữa ăn chỉ là tấm chân tình của bác chứ không thể gọi là đáp ơn. Mong cháu hiểu cho.

www.vuilen.com 36

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Cháu thấy bác quá đề cao rồi. Thấy người bị nạn cứu ngay, anh con trai của bác cũng từng làm.

Bà Cúc Huệ ngạc nhiên:

- Ồ? Con bác giỏi vậy ư? Nó đâu có võ làm sao mà cứu ai?

- Anh ấy cứu người theo cách của bác sĩ. Có đúng anh ấy là bác sĩ không bác?

- Ừ, đang. Có chuyện gì mà bác thấy cháu và Nguyễn Nguyễn có vẻ căng thẳng trong khi gặp nhau vậy. Chắc là hiểu lầm chuyện gì đúng không? Sẵn đây cho bác hóa giải nha cháu.

Kỳ Mai vỗ nhẹ vào tay bà:

- Bác tốt quá. Cầu cho bác luôn gặp may mắn.

Bà Cúc Huệ gật gù:

- Cháu làm ơn giúp bác thì làm ơn cho trót. Cháu về ngang bác buồn lắm. Vào nhà với bác.

Kỳ Mai cựa quậy trên ghế. Thật ra, cô chưa muốn về. Cô chỉ muốn ở cạnh bà Cúc Huệ vì từ nhỏ cô đã mồ côi cha mẹ, chỉ còn ông nội sống hủ hi cạnh nhau. Đôi lúc ông nội không hiểu cháu gái của mình. Bà Cúc Huệ rất tinh tế. Cô có cảm tình với bà ngay phút đầu gặp gở. Bà dành cho cô nhiều tình cảm quá khiến cô xúc động.

- Dạ, cháu ở lại một lát nữa thôi nha bác.

- Ồ! Quý lắm, bác cảm ơn cháu.

Kỳ Mai bước chân ngập ngừng theo bà Cúc Huệ trở vào phòng khách. Nguyễn Nguyễn lờ đi xem như không có chuyện gì xảy ra. Anh lịch sự:

- Mời cô ngồi.

Kỳ Mai nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Bà Cúc Huệ nhìn Nguyễn Nguyễn, giọng bà sôi nỗi:

- Từ nay trở đi con phải lịch sự với ân nhân của mẹ. Kỳ Mai là khách quy của mẹ đó.

Anh lắng nghe, đôi môi móng hơi nhếch một tí:

- Con không hiểu.

www.vuilen.com 37

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Buổi sáng mẹ đi siêu thị bị cười giặt dây chuyền, mẹ suýt bị nó đâm kim có dính máu vào người.

Nguyễn Nguyễn lo lắng:

- Không có ai ở đó sao?

- Có nhưng nó khống chế không cho mẹ la.

Anh nhìn mẹ không chớp mắt:

- Rồi thế nào hả mẹ? Sợi dây chuyền ra sao?

Nó giật đứt và bỏ chạy, mẹ kêu lên.

May mà lúc đó Kỳ Mai đang đứng gần. Mẹ không ngờ cô bé nhỏ nhắn này đá một cái tên cướp ngã nhào.

- Nó không chống cự ư?

- Có chứ. Nhưng Kỳ Mai giỏi lắm, vật hắn xuống đất lấy sợi dây chuyền lại cho mẹ. Ai cũng khâm phục cô bé.

- Một mình Kỳ Mai dám bắt cướp à?

- Có sư phụ cô ấy giúp sức.

- Hai người đi chung à?

Bà Cúc Huệ gật đầu. Nghe bà kể, Kỳ Mai cũng phì cười. Cô thấy Nguyễn Nguyễn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:

- Thì ra Kỳ Mai có võ. Cám ơn có đã giúp mẹ tôi thoát nguy hiểm. Tôi rất khâm phục cô.

Kỳ Mai chỉ nhìn lên rồi cúi xuống không đáp lời anh. Bà Cúc Huệ thấy cô buồn bà nghĩ cô ngủ nhà nên bảo Nguyễn Nguyễn:

- Con ăn nhanh lại lái xe đưa Kỳ Mai về giùm mẹ. Cả buổi Kỳ Mai ở lại với mẹ vui lắm. Con giúp mẹ nha!

Nguyễn Nguyễn gắp thức ăn cho Kỳ Mai. Lúc này có hiền địu lạ lùng. Cái yêu kiều thục nữ của một cô gái đường như trả lại với Kỳ Mai khác xa lúc anh gặp cô ban chiều.

Anh tủm tỉm cười:

www.vuilen.com 38

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Kỳ Mai dùng đi. Lát nữa tôi đưa cô về. Mẹ tôi là người rất trọng ân nghĩa, tôi sẽ thay mẹ đền án cho cô phần nào.

Kỳ Mai khẽ chớp mi. Hình nhanh đang cố tình nhắc chuyện trước đây. Kỳ Mai nói với bà Cúc Huệ:

- Cháu ở lại với bác đã lâu. Giờ này anh Chánh Mẫn chờ cháu ở nhà. Để cháu tự về, không dám phiền anh Nguyễn đầu bác.

Bà Cúc Huệ lắc đầu:

- Đâu có được. Lúc trưa bác có hứa với Chánh Mẫn cho người đưa cháu về. Bây giờ để cháu về một mình hóa ra bác hứa cuội, coi sao được.

- Cháu muốn về ngay. Vả lại, đường vào nhà cháu xe nhông vào được con hẻm nhỏ lắm.

- Cháu cứ cho địa chỉ, Nguyễn Nguyễn lái xe giỏi lắm. Cô gái xinh đẹp một mình đêm hôm bác chẳng yên lòng.

Để con đưa cô ấy về. Mẹ đừng lo lắng nữa. Chúng ta đi đi Kỳ Mai từ chối:

Nhưng anh đi đến đó nguy hiểm lắm.

Nguyễn Nguyễn cười:

Kỳ Mai bảo vệ nhẹ tôi được đi đi cô, tôi đâu. Có lo nguy hiểm.

Bà Cúc Huệ chưng hửng:

- Thật ra con giúp Kỳ Mai hay Kỳ Mai giúp con vậy.

Anh cười ý vị:

Cả hai mẹ ạ. Giúp nha là chuyện thường mà.

- Nè, ăn nói đàng hoàng! Đưa tới nơi tới chọn. Kỳ Mai dù sao cũng là con gái, con nhớ cho.

- Dạ, con biết rồi. Xem ra mẹ quý cô ấy hơn con. Con ghen tị dó.

- Hứ! Con nói vậy mà nghe được. Nhớ đừng chọc cô ấy phiền lòng nghe.

Kỳ Mai ái ngại:

Cháu thấy không tiện: Hay là...

- Có phải cháu ngại đi với Nguyễn Nguyễn không?

www.vuilen.com 39

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Cô lí nhí:

- Dạ!

- Nguyễn Nguyễn, con làm gì cho cô bé ấy sợ vậy?

Nguyễn Nguyễn đáp nhanh:

- Con sợ cô thi có, mẹ ạ.

Sợ bà Cúc Huệ giận nên Kỳ Mai đành đồng ý về bằng xe du lịch của Nguyễn Nguyễn: Anh lái xe ra và mở rộng cửa mời cô vào. Chưa hề bước chân lên xe và mở rộng cửa mời cô vào. Chưa hề bước chân lên xe lần nào, Kỳ Mai va đầu vào thành xe đau điếng:

- Ối!

- Có sao không Kỳ Mai. Mai đi lần đầu à?

Vừa bị đau, vừa quê, Kỳ Mai thấy mình giống con ngố. Mặc cho Nguyễn Nguyễn cười trêu chọc, Kỳ Mai thụng mặt vò chỗ u cho đỡ đau. Quê không thể tường, cô lấp liếm:

- Tôi không thích đi xe lùn như thế này. Ngồi như ngồi dưới đất.

Nguyễn Nguyễn nhếch môi cười nửa miệng. Anh đưa tay mở máy lạnh và nhạc trữ tình cho Kỳ Mai nghe:

- Cô thấy nóng không?

Kỳ Mai gật đầu.

- Thích nghe nhạc chứ?

- Thích.

Kỳ Mai trả lời tiếng một với anh.

Nguyễn Nguyễn thỉnh thoảng nhìn cô qua kinh chiếu hậu. Kỳ Mai bắt gặp tia nhìn của anh, cô cụp mắt tránh đi.

Nguyễn Nguyễn không nói gì. Hình như anh và cô gái này có duyên hay sao. Anh không ngờ có ngày gặp lại cô và đi cùng cô trên một chiếc xe. Hồn anh bỗng đi hoang một thoảng. Ôi , đôi môi mọng ngọt ngào. Đôi môi ấy mím lại trông thật kiêu hãnh.

Kỳ Mai xinh xắn quá.

www.vuilen.com 40

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Vốn mê nhạc trữ tình nên Kỳ Mai thả hồn theo những ca khúc êm ái mượt mà nên cô không hay Nguyễn Nguyễn lái chiếc du lịch chở cô chạy bon bon đến khu du lịch Bình Quai.

Ba bài hát trữ tình cứ vụt qua. Bài Quỳnh Hương tha thiết ngân xa:

"Quỳnh thơm hay môi em thơm.

Ai cho em một chút tình.

Nụ cười khúc khích trên môi..."

Cô giật mình khi bản nhạc chấm dứt bất ngờ. Chiếc xe dừng lại. Kỳ Mai ngơ ngác:

- Sao nãy giờ anh đi đâu thế? Anh có biết tôi ở nơi nào mà không hỏi?

Nguyễn Nguyễn mở cửa xe và cất giọng nhỏ nhẹ:

- Em xuống xe đi. Anh muốn dẫn em đi ăn.

Kỳ Mai ngại nhiễn. Cô nhìn ra ngoài.

Ánh đến làu rực rỡ nhấp nhánh như muốn ngàn vì sao rơi xuống trần gian. Hàng chữ điện chạy qua bảng rực sáng: “Khu du lịch Bình Quai kính chào quý khách” - Trời ơi! Anh đưa tôi đi đâu đấy. Anh lạc đường rồi.

Nguyễn Nguyễn tựa người vào xe.

- Em đợi anh đỡ xuống hả?

- Không cần, tôi xuống được! Nhưng xuống đây làm gì. Tôi muốn về ngay bây giờ.

Nguyễn Nguyễn nhường mắt giễu cợt:

- Anh sẽ đưa em về sau bữa tiệc do anh thết đãi.

- Ai thèm dự! Anh ăn một mình đi!

Nguyễn Nguyễn cười thành tiếng:

- Ăn một mình kỳ lắm, Xem kìa, người ta đi có đôi, có cặp, em không thích sao?

Cô ương bướng:

- Thích nhưng không thích đi đi anh.

www.vuilen.com 41

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Với người yêu của em à?

- Tôi chưa có người yêu.

Nguyễn Nguyễn lại cưới:

- Không có càng tốt. Vậy anh đóng vai người yêu của em nhé. Đêm đêm anh đưa em đi dạo, đi ăn, xem ca nhạc. Em rất mê ca nhạc đúng không?

Khung cảnh hữu tình nên thơ của khu du lịch. Người ra vào tấp nập, cười nói râm ran. Từng đôi trái thanh nữ tú tay trong tay tình tứ e ấp bên nhau. Kỳ Mai bước xuống xe. Làn gió đêm thổi tung mái tóc có mát bượi. Đúng là cảnh thần tiên. Cô hít một hỡi dài cho đỡ tức. Nguyễn Nguyễn nhìn cô chờ đợi.

Anh bước đến lan can tựa vào nhìn xuống làn nước lóng lánh, yên lắng hưởng hương đêm thoang thoảng trong gió ùa tớ ngất nây. Quả là cảnh đẹp kỳ mai chưa đặt chân đến đây bao giờ.

Có nhiều cô nhìn Nguyễn Nguyễn với vẻ hâm mộ. Kỳ Mai lấy làm khó chịu khó anh lịch lãm với họ.

- Thế nào ta vào tròng nha Kỳ Mai?

- Tôi muốn về.

- Lại về! Anh không hiểu em thế nào nữa. Đừng để anh năn nỉ mãi kỳ lắm.

- Ai mượn anh năn nỉ. Anh gạt tôi đến đây. Anh muốn gì?

- Muốn làm quen em. Anh đâu dám gạt em. Đây là cơ hội để ta hiểu nhau hơn. Cảm ơn. Tôi chúng thích tìm hiểu ai em. Ai cũng đáng ghét.

- Ô hay! Sao em lại nghĩ như thế. Anh tệ lắm sao?

Kỳ Mai nhăn nhó:

- Anh làm gì, nghĩ gì, tự anh biết, Tôi ăn no rồi, không ăn nữa.

- Vậy chúng ta đi ngắm cảnh một vòng nha? Anh năn nỉ em đó Kỳ Mai.

Cô bật cười ngây thơ:

- Năn nỉ tui có lợi gì cho anh: Lúc nãy tui nói để tui về một mình cho xong. Anh rắc rối quá:

- Em nghĩ đơn giản mọi thứ sẽ đơn giản theo. Đừng nghĩ ngợi xa xôi, xem như hôm nay anh chiêu đãi em nhẫn ngày chúng ta gặp lại nhau.

www.vuilen.com 42

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Kỳ Mai khó chịu:

- Ai thèm “chúng ta” với anh.

Nguyễn Nguyễn tỉnh bơ:

- Cả ngày nay em định đi siêu thị với người yêu nhưng bị tên cướp và mẹ anh phá hỏng kế hoạch. Bây giờ anh thay mẹ đền cho em một buổi tối thú vị ở khu du lịch đẹp này.

Kỳ Mai ấm ức hét lên:

- Tôi không có người yêu.

- Ông thầy dạy võ đó.

- Ừ…là người yêu tôi thì sao. Anh léng phéng, tôi cho anh ấy xử tội anh.

Nguyễn Nguyễn rùng mình:

- Ớn quá! Chắc tôi phải mang cô trả về cho anh ta. Tôi không có võ, nhưng nếu có bệnh bất ngờ, tôi chám sóc cô được.

Kỳ Mai lúng túng:

- Hừ! Lại nhắc!

Nguyễn Nguyễn nhìn đám mây trói vút qua bầu trời có ánh tràng nhờ đục. Anh chắt lưỡi, giọng nghiêm túc:

- Cảnh đẹp thơ mộng hữu tình thế này, Kỳ Mai nên vào trong một chút thôi, anh sẽ đưa em về ngay. Không muộn đâu.

- Nhưng...

Hình như cô cũng tiếc nuối. Nguyễn Nguyễn nói thêm:

- Cô sợ ở nhà trông? Lúc nãy mẹ tôi đã nói rồi sẽ điện thoại cho họ.

- Anh gạt tui, không mắc cỡ à.

- Không có gạt, tôi chỉ muốn cho cô thấy tấm chân tình của mẹ con tòi.

Nguyễn Nguyễn muốn phì cười thước cái ngúng nguẩy đáng yêu của cô. Sau một ngày làm việc khốn khổ, bắt gặp lại cô gái từng gây cho anh cái cảm giác xốn xang trái tim, anh muốn chọc cho cô giận.

- Thấy rồi! Anh là tên cơ hội, lợi dụng người ta sơ hở để...

www.vuilen.com 43

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Anh có làm gì đâu. Chở em đi dạo, đi ăn mà là tội ư?

Kỳ Mai giận, tức vì nói mãi Nguyễn Nguyễn vẫn không hiểu cô. Cô ngoe nguẩy bước đi:

- Bảo lên xe đưa về, không đưa về chạy đến đây, ý anh là gì?

Nguyễn Nguyễn lẽo đẽo bên cạnh:

Anh giải thích rồi, ý an rất đơn giản đây là dịp anh trả ơn cho mẹ và kỷ niệm ngày gặp lại nhau.

- Ơ! Ai thèm quen anh mà kỷ với niệm.

Không thèm cũng đã quen, làm sao phủ nhận được.

- Nhưng... biết chứ không quen.

- Trời ơi! Sao em thích bắt bẻ quá vậy.

- Kỳ Mai học ngành gì thế? Luật sư hả?

Cô nói luôn:

- Dược sĩ.

Còn anh là bác sĩ.

- Lảng xẹo! Bác sĩ dỏm!

- Ơ! Em thích không tin người khác lắm hả?

- Đó là bán tính của tui, đa nghi. Cả tin sẽ bị người ta lừa cho mà xem.

- Em bị ai lừa mà oán trách thế?

Bực mình, cô dừng bước, trừng mắt:

Từ nhỏ đến giờ bị một người.

- Ai thế?

- Là anh đó.

Nguyễn Nguyễn dí dí mũi giày lên những hòn sỏi dưới chân nghe lạo xạo:

- Anh rất thích những buổi cãi nhau dưới ách trừng thơ mộng, nơi công viên đẹp và nơi có khách dịch qua lại. Tập thể dục tim và phổi.

www.vuilen.com 44

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Trời ơi! Anh...thật đáng ghét!

- Anh biết em rất ghét anh, nên anh muốn tạo một khoảng cách ngắn giữa chúng ta. Vì em là khách quý, ân nhân của mẹ.

Anh lai không muốn mẹ buồn.

- Vậy tại sao anh cãi mẹ anh?

Nguyễn Nguyễn vờ chưng hửng:

- Có cãi gì đâu. Anh đang làm theo lời mẹ đấy chứ. Lịch sự, làm đẹp lòng em. Nãy giờ phải em đừng đôi co, chúng ta vào quán giải khát ngắm cảnh vật không thú vị hơn ư?

Biết khó nói cho Nguyễn Nguyễn hiểu mãi cách này không có lơi, Kỳ Mai đành xuống giọng:

- Được rồi! Chỉ hai mươi phút thôi nha. Tui không đói. Anh muốn đưa tui đi đâu thì đi.

- Như vậy sẽ dịu dàng dễ thương hơn.

Bị chàm tự ái, Kỳ Mai cong một lên:

- Anh bảo tôi dữ, đúng không?

Nguyễn Nguyễn cười không thành tiếng:

- Tự em nghĩ ra điều ấy. Anh chưa bình luận gì cả.

Đứng trước Vọng Nguyệt quán, nam thanh nữ tú từng đôi.nôi chuyện vui vẻ. Họ ngồi bàn nhau nhìn xuống dòng nước bàng bạc ánh đèn nháp nhanh dưới chân trông càng tăng thêm cảm giác thú vị. Tự dưng Nguyễn Nguyễn cũng ao ước như họ. Cô gái bên anh thật xinh đẹp, có điều cô ấy kỳ cục quá nóng lạnh bất thường. Anh phẩy từ tốn:

Kỳ Mai vào đây nha!

Tùy anh.

Anh chọn một cái bàn nơi yên tĩnh nhất nhưng có thể quan sát khắp nơi, mời Kỳ Mai bàng giọng mềm mại:

- Đừng giận như vậy, em thích uống gì?

Kỳ Mai cũng thấy vẻ chịu đựng của Nguyễn Nguyễn, cô nguôi lòng đôi chút:

www.vuilen.com 45

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

- Tùy anh.

- Em uống trà dâu nha?

- Trà dâu sôcôla và hột gà nữa:

- Đâu có món ấy?

- Nhưng tôi thích.

Nguyễn Nguyễn ngó cô. Anh đưa cho cô tiếp viên mảnh giấy rồi ngồi yên cạnh Kỳ Mai, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt của cô.

Kỳ Mai quay ra nhìn làn nước lấp lánh ngàn ánh bạc trong đêm. Đúng là cạnh đẹp vô vàn. Gió đêm lồng lông mát rượi. Cô chợt nghe bài hát “Phố đêm” Kỳ Mai thả hồn theo cảnh vật mênh mang.

Hải ly cà rốt sữa thơm lừng đặt lên bàn.

Nguyễn Nguyễn đặt nhẹ trước mặt cô:

- Em đừng đi Kỳ Mai.

Giọng anh êm ái lạ. Kỳ Mai cảm thấy yên lòng. Cô cầm ly hút một hơn cạn ly nước mà không quan tâm mình đang uống gì.

- Có bao giờ em được thư giãn trong khung cảnh này chưa?

Kỳ Mai nhìn anh:

- Làm vì có, nơi này chì dành cho người nhàn rỗi.

Mỗi lời nói của có đều đang nét hằn học khó chịu. Nguyễn Nguyên cố giữ cô lại, đưa cô đi chơi trò chơi có cảm giác mạnh.

- Liệu Kỳ Mai có từ chối không?

Anh lo lắng:

- Em không khỏe trong người à? Ly sinh tố này sẽ giúp em đở căng thẳng.

Bên ngoài là khu vui chơi ồn ào. Tiếng la hét của khách trên chiếc tàu lượn tốn không, trên tấm thảm bay hình như vang đâu đây. Đi về thôi Nguyễn Nguyễn.

Ky Mai lai giục anh.

- Em không thích cảnh trí ở đây sao?

www.vuilen.com 46

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Kỳ Mai thật lòng:

- Rất đẹp, rất thích, nhưng tôi có nguyên tắc riêng không thích la đà. Giờ nào việc nấy. Tôi phải về học bài ngày mai thi.

- Ồ! Ra thế! Một cô gái ngoan, chăm học. Xin lỗi, anh đã hiểu lầm.

Nguyễn Nguyễn ở không cảm cãi lại cô. Anh nghĩ rằng Kỳ Mai đang bịa chuyện cho anh đưa cô về nên bảo:

- Em muốn về đúng không?

Kỳ Mai ngạc nhiên vì thái độ trở chứng của anh.

- Sao hả?

- Để anh hỏi ý kiến mẹ xem sao?

- Cái gì? - Cô nhảy nhỏm lên. Nửa giở trôi qua rồi còn gì. Anh muốn đưa tôi đi đâu nữa?

- Anh chỉ muốn đi dạo chút nữa. Chúng ta chưa đi hết. Thực ra, anh cũng chưa đến đây. Em làm ơn đi cùng anh có được không, Kỳ Mai?

- Anh đừng giả vờ. Nếu anh không đưa tôi về, tôi sẽ đi Honda ôm.

Kỳ Mai đứng lên đi nhanh ra cổng. Có nhìn quanh tìm xe. Nguyễn Nguyễn đứng cạnh cô cười cười.

- Giờ này đi Honda ôm nguy hiểm lắm, gặp ngay tên có máu ba lăm thì chết.

Nghe lời dọa của anh, Kỳ Mai thoáng rùng mình. Anh đến chỗ xe đỗ, mở cửa ra lệnh:

- Lên xe đi, anh đưa về!

Cửa xe mở rộng, Kỳ Mai ngập ngừng một lát rồi leo lên. Cô sợ phần va đầu như lúc nãy. Nguyễn Nguyễn lại chừa lối nhỏ cho cô lên. Anh nắm tay cô đỡ nhẹ. Cô không muốn chạm vào anh nên lập cập, vụng về.

Chưa kịp ngồi đúng vị trí, chợt anh lái xe trở đầu. Kỳ Mai ngả nhào vào người anh. Cô chơi với chụp lấy anh bấu chặt. Xe dừng lại.

- Đau, buông ra đi chứ!

Kỳ Mai đỏ mặt vì sự va chạm ấy. Cô nói:

- Anh chạy xe kiểu gì vậy?

www.vuilen.com 47

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Kỳ Mai lập tức buông tay ra. Cô vừa ngượng vừa bực, đôi môi dẫu ra phụng phịu khi bắt gặp cái nhìn như say đắm của anh ngó sững vào cô:

- Em không muốn về à? Ngồi cẩn thận lại đi!

Kỳ Mai làm thinh. Cô vịn chặt thành xe cho anh trở đầu xe. Xe dừng lại, Kỳ Mai kinh ngạc:

- Gì nữa đây?

Điện thoại vang lên, Nguyễn Nguyễn mở máy ra nghe:

- Alô! Nguyễn Nguyễn nghe.

Giọng bà Cúc Huệ ngọt ngào trong máy:

- Con đang ở đâu vậy? Kỳ Mai về tới nhà chưa?

- Con...

Anh nói chưa được nửa câu, Kỳ Mai giật máy điện thoại của anh và nói nhanh:

- A lô! Bác đó hả? Cháu đã nói với bác rồi, cho cháu đi xe Hon đa ôm về. Anh Nguyễn Nguyễn đã gạt cháu. Giờ này cháu chừa về nhà, không biết ở đâu nữa. Cháu đền bác đó.

Nguyễn Nguyễn cười xòa vì tính trẻ con của cô. Cô mặc mẹ anh và giọng cô run run muốn khóc khác với thái độ cương bướng, cứng cỏi tự nãy giờ bên anh.

- À! Kỳ Mai cháu đừng có khóc, để bác rầy Nguyễn Nguyễn.

Nghe giọng muốn khóc của cô, bà Cúc Huệ cười xòa.

- Dạ, cháu muốn về nhà, anh ấy giữ lại đi khu du lịch Bình Quai. Cháu biết làm sao bây giờ.

Cháu đừng lo lắng. Nguyễn Nguyễn tốt lắm, nhất là các cô gái như cháu. Hãy cho bác xin số điện thoại và địa chỉ của nhà cháu đi.

- Chỉ vậy bác?

- Để bác tới nhà cháu chơi.

- Nhưng... xa lắm, bác đến không được đâu.

Vì nhà nghèo quá, Kỳ Mai không cho địa chỉ số nhà, chỉ cho số điện thoại bàn ở nhà.

www.vuilen.com 48

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Cháu đọc số đi, bác ghi.

- Dạ...bác ghi số điện thoại nhà cháu đi: Số máy....

- Thôi được rồi. Cháu chuyển máy cho Nguyễn Nguyễn giùm bác. Điện thoại của cháu đâu?

- Dạ, hết pin rồi ạ. Bác lám ơn nói với anh ấy đưa cháu về. Nếu không cháu lội bộ đó.

- Ừ! Để bác rầy nó.

Cô chìa chiếc điện thoại cho anh và nháy mắt, lè lưỡn, khiêu khích:

Nguyễn Nguyễn nheo mắt cười vì sự trẻ con của cô, anh tiếp máy:

- Mẹ ạ! Con chỉ đưa cô ấy đi dạo có làm gì đâu. Kỳ Mai có sợ ai, cổ giả vờ cho mẹ rầy con đấy. Cổ bảo với con đi chơi rất vui và muốn giữ con lại chở cô đi hết đêm nay.

- Á? Anh dám nói dối hả?

Kỳ Mai kêu lên cô đưa tay định giật điện thoại lần nữa. Anh nắm bàn tay cô thật chặt đẩy ra. Vừa nghe mẹ nói, anh vừa chọc tức Kỳ Mai.

Thôi, đừng có đùa nữa. Con làm Kỳ Mai giận, mẹ không tha cho con đâu. Hình như có tiếng Kỳ Mai la con phải không?

- Đâu có! Cổ reo lên vì cảnh đẹp đó.

Kỳ Mai đưa miệng vào máy kêu lên:

- Bác ơi! Anh Nguyễn Nguyễn gạt con gạt bác đó ảnh cố tình trêu cho cháu khóc mới nghe. Con tự về đây.

- Ơ! Nguyễn Nguyễn! Mẹ không hiểu con cố tình trêu cô bé ấy làm gì. Mau đưa con bé về đi. Cả ngày không về, ở nhà mong lắm hiểu chưa.

Nguyễn Nguyễn cười khẩy với Kỳ Mai:

- Dạ, con nghe mẹ, đưa về ngay.

Giọng bà Cúc Huệ la con trai trong máy:

- Nè, phải đưa ân nhân của mẹ về nhà ngay nghe chưa?

- Tuân lệnh.

www.vuilen.com 49

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Anh cho điện thoại vào túi và quay người đối diện với kỳ Mai. Bàn tay cô vẫn bị anh nắm cứng ngắt. Cô đập mạnh lên tay anh:

- Anh làm gì kỳ vậy?

Nguyễn Nguyễn nói chậm rãi:

- Anh biết có rất nhiều cô muốn tán tỉnh anh nhưng không có cơ hội, cho nên em nghĩ ra cách này. Đừng lo, anh dễ chịu lắm, không nói với ai đâu.

Nghiến răng, trừng mắt, Kỳ Mai vặn một cái bàn tay anh rời tay cô. Cô hất mất lên trời bảo:

- Nè, anh quá tự cao rồi đó. Ai thèm để ý đến anh chứ. Ế nên chọc ghẹo người ta. Cho anh biết, Kỳ Mai này có võ, anh mà léng phéng gạt tôi lần nữa hả thì...

Nguyễn Nguyễn giữ yên tay trên vô lăng, mỉm cười:

- Thì sao hả võ sư?

Cô liếc anh đưa ngón tay lên doạ:

- Thì tui sẽ cho anh nếm thử vài cú đấm. Cho xe chạy đi!

Nguyễn Nguyễn tỉnh bơ ngồi yên không nhúc nhích. Cửa xe đóng kín. Kỳ Mai cử nghênh mặt lên nhìn về phía trước. Anh thỉnh thoảng lại cười vì cái tính hồn nhiên của cô. Giận quá, cô kêu lên:

- Trời ơi! Bộ tui đùa anh hả?

Kỳ Mai muốn nhéo cho anh ta một cái nhớ đời, nhưng không dám vì ở đây vắng quá, bất lợi cho cô, một kẻ cố lì.

- Em năn nỉ nói ngọt một tiếng, anh đưa em về ngay.

Tức thì Kỳ Mai hét lên:

- Còn lâu mới năn nỉ. Anh là gì của tui mà bắt tui ngọt ngào chứ.

- Là ân nhân của cô bé.

- Ơ!

Kỳ Mai nhỏm lên định đẩy anh ra:

- Anh không đưa thì cho tôi xuống xe, đừng có kể công.

www.vuilen.com 50

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Nguyễn Nguyễn đưa hai bàn tay ra ấn vai cô xuống, nhẹ nhàng bảo:

- Thật ra anh muốn nói chuyện với em chứ khống có ý gì xấu đâu Kỳ Mai.

- Còn dám nói tầm phào hả?Anh buông vai tôi ra.

Cười khẩy, nụ cười đẹp của Nguyễn Nguyễn làm Kỳ mai chao đảo. Cô nhớ cái cảm giác anh nâng cô trong tay hà hơi tiếp sức. Má cô đỏ bừng.

Nguyễn Nguyễn cho xe lao vút trên đường. Kỳ Mai thở phào nhẹ nhõm, giây phút sững sờ vì cái nhìn của anh trôi qua như một bóng mây. Sự gần gũi ấy khiến cô run lạ. May mà Nguyễn Nguyễn không qua lại. Anh cất giọng đều đều:

- Anh thấy mẹ anh quá nặng ơn với ân nhân của mình bằng cách tiếp đãi, quan tâm chu đáo. Còn em đối xử với ân nhân của mình như vậy ư?

Mặt của Kỳ Mai chuyển từ xanh qua đỏ may mà nhờ ánh đèn mờ mờ trong xe nên không nhìn thấy. Nghe Nguyễn trách, cô quê không thể tưởng. Thì ra anh cố tình nhắc đến chuyện cứu cô. Kỳ Mai vừa thấy nụ cười giễu cợt trên môi anh. Nguyễn Nguyễn không chạy nhanh để cô mau về nhà cất giấu bộ mặt thảm hại của mình mà cử chạy chầm chậm vòng vèo qua các con đường.

Ban đầu Kỳ Mai không để ý, nhưng lát sau cô nhận ra, cáu kỉnh hỏi:

- Anh không biết đường hả?

Giọng anh tỉnh bơ:

- Cứ chạy sẽ tới La Mã thôi.

- Anh chạy đi đâu vậy?

- Về nhà em.

Cô giãy nảy:

- Sao anh không hỏi tôi, lại chạy vòng vo. Trở lại đường kia!

Nguyễn Nguyễn vẫn cho xe chạy thi. Cô la lên:

- Anh dừng lại cho tôi xuống, mau lên!

Đường một chiều, cô bé ạ. Sao em nóng nảy quá. Anh nhớ hôm ấy em làm ông Địa rất dễ thương.

Kỳ Mai thụng mặt:

- Dễ thương vì ông Địa lúc nào cũng cười. Còn tôi không phải là ông Địa.

www.vuilen.com 51

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Nguyễn Nguyễn cố tình nhắc lại chuyện sơ cấp cứu:

- Tội nghiệp nhất là lục ông Địa leo cột mỡ, không may ông Địa ngã vặt xuống đất bất tỉnh. Ai cũng sợ ông Địa chết, nhưng chỉ biết đứng nhìn kêu la mà thôi.

- Rồi sao nữa?

- Cô không biết à? Không có ai trong đội lân sư rồng kể cho cô nghe ư?

- Có nhưng họ kể khác.

Và em cũng cảm nhận khắc.

- Tam sao thất bổn nên... ...

Gượng Nguyễn Nguyễn đều đều:

- Em có muốn nghe không?

- Muốn nhưng phải chính xác.

- Tất nhiên.

- Vậy anh kể tiếp đi.

- Lúc ấy anh cũng bàng hoàng. Vì cô cảm tình với ông Địa múa đẹp nên anh nhảy vào cấp cứu ngay. Anh tưởng ông Địa là nam.

- Anh cấp cứu thế nào?

- Rất đơn giản, bài học sơ cứu sinh viên dược nào cũng biết. Anh nới lỏng trang phục rồi sau đó hà hơi tiếp sức.

Kỳ Mai bịt tai lại:

- Đừng nói nữa, ghê quá!

- Sao mà ghê! Ông Địa cố lì khó chịu tỉnh, đến khi "môi kề môi" thì ông Địa mới chịu mở mắt. Nghĩa là ông Địa sông bằng hơi thở của anh đó. Cú ngã quá đau, hồn vía bay đi mất. Nếu không có người gọi về, tiếp hơi thì vĩnh viễn ra đi về chốn vĩnh hằng.

Kỳ Mai đỏ hồng mặt lên trông thật đáng yêu:

- Đúng là nhảm nhí.

www.vuilen.com 52

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Cô nhìn anh không chớp mắt. Trong ánh sáng lờ mờ cô thấy đôi mắt anh sáng lung linh không cô vẻ gì bỡn cợt. Thậm chí rất nghiêm.

- Tới chỗ rồi.

Kỳ Mai, kêu lên. Anh dừng xe lại, mở cửa đưa tay ra cho Kỳ Mai nắm bước ra ngoài. Không hiểu sao tự nhiên cô thấy Nguyễn Nguyễn tỏ ra nghiêm chỉnh đến dễ thương như vậy. Nó làm cho cô thảy mình càng bất lịch sự vô cùng. Đúng là cô đã không xem anh như người thân của mình:

- Anh đưa em vào nhà nha.

- Không cần đâu! Đi vào xa lắm.

Lỡ có chuyện gì tôi ân hận lắm.

- Anh định trù ẻo tôi hả?

- Không, tôi nói thật.

Kỳ Mai ngần ngại:

- Anh thì sao, có nhớ đường về không?

Nguyễn Nguyễn so vai:

- Đường đi trong miệng, không nhớ thì hỏi. Chỉ lo cho cô bé hay quên chuyện “môi kề môi” ấy thôi. Tạm biệt nha! Chúc ngủ ngon và mơ giấc mơ thật đẹp.

Tim Kỳ Mai chợt thót lên một cái. Cô phát hiện ra mình luôn bị mắc lừa bởi Nguyễn Nguyễn. Một anh chàng ít nói mà đáng sợ, lòng dạ anh ta sâu hơn đáy đại dương. Cô lườm anh một cái:

- Chỉ giỏi nói bậy. Tui cũng chúc anh về may mắn đừng gặp ma dọc đường nha!

- Không dám đâu! Ma sợ tôi lắm, em đừng lo.

- Vậy tạm biệt nhé!

Kỳ Mai bước đi. Nguyễn Nguyễn nhìn dõi theo bóng cô. Bỗng cô quay lại mắng.

- Anh có biết trên đời này ai là kẻ đáng ghét và vô duyên nhất trần đời không?

www.vuilen.com 53

Tác Giả: Hồng Anh CÒN MÃI TÌNH YÊU TRONG TIM

Nguyễn Nguyễn bật cười to trong đêm:

- Là anh chứ ai? Anh mong một ngày nào đó em sẽ gọi anh bằng một từ khác nghe lãng mạn hơn.

- Cô đứng lại:

- Từ gì?

- Anh yêu.

Cô cười hất lên một tiếng rồi đi thẳng:

- Xí! Tưởng chuyện gì. Nằm mơ tới sáng cũng chưa thấy nữa anh à. Đồ đáng ghét khó ưa, vô duyên, mất lịch sự!

Nguyễn Nguyễn ngước nhìn báu lấp loáng ánh trăng trên cao. Anh hít một hơi dài dễ chịu rồi bước lên xe lao vọt đi.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa anh và Kỳ Mai có ý nghĩa gì chăng. Có phải duyên trời? Nguyễn Nguyễn đã thích Kỳ Mai ư?

Dù trong tim anh đã có hình bóng của ý Duyên chập chờn. Ai đăng yêu hơn? Anh không thể giải thích nổi lòng mình.

www.vuilen.com 54