21
Tác Gi: Song Châu TÌNH YÊU MNG MƠ Phn 9 Tiết xuân tràn ngp trên quê hương, khí tri se lnh khiến con người ta cm thy yêu đời hơn. Còn ít ngày na là đến ngày cưới ca đôi trai tài gái sc. Minh Quân nhnàng vô hn. Bây gichc em đang vui vbên chHai em ri, không biết có nhanh không? Va đi anh chàng va huýt sáo véo von. - Minh Quân! Quân! Có tiếng người gi git đằng sau. Minh Quân quay li: - Tri! Thng qu! Mày đi đâu mt bit cnăm nay vy, Quc Hưng? Chai chàng trai ôm nhau tay bt mt mng. - Gp được mày ri, tao mng quá. Quc Hưng chp chp mt: - Mày khe không? - Khe. Còn mày? - Vn mp, lùn như xưa. Chai cười vang. Minh Quân vvai bn: - Cnăm nay mày biến đâu? - Tìm quán nước nào ghé vào đã. Chuyn dài dòng lm... Hai anh chàng tìm mt quán cóc bên đường: - Thôi vào đây đi. Quán cóc, dù nghèo nhưng thoi mái, anh em tha htâm s. Minh Quân nghiêm ging: - Tao đi tìm mày mun chết. Sao đi mà không để li tin tc cho ai. www.vuilen.com 159

Phần 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhyeumongmo/tinhyeumongmo09.pdfiết xuân tràn ngập trên quê hương, khí trời se lạnh khiến con người

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Phần 9

Tiết xuân tràn ngập trên quê hương, khí trời se lạnh khiến con người ta cảm

thấy yêu đời hơn.

Còn ít ngày nữa là đến ngày cưới của đôi trai tài gái sắc. Minh Quân nhớ nàng vô hạn. Bây giờ chắc em đang vui vẻ bên chị Hai em rồi, không biết có nhớ anh không?

Vừa đi anh chàng vừa huýt sáo véo von.

- Minh Quân! Quân!

Có tiếng người gọi giật ở đằng sau. Minh Quân quay lại:

- Trời! Thằng quỷ! Mày đi đâu mất biệt cả năm nay vậy, Quốc Hưng?

Cả hai chàng trai ôm nhau tay bắt mặt mừng.

- Gặp được mày rồi, tao mừng quá.

Quốc Hưng chớp chớp mắt:

- Mày khỏe không?

- Khỏe. Còn mày?

- Vẫn mập, lùn như xưa.

Cả hai cười vang. Minh Quân vỗ vai bạn:

- Cả năm nay mày biến đâu?

- Tìm quán nước nào ghé vào đã. Chuyện dài dòng lắm...

Hai anh chàng tìm một quán cóc bên đường:

- Thôi vào đây đi. Quán cóc, dù nghèo nhưng thoải mái, anh em tha hồ tâm sự.

Minh Quân nghiêm giọng:

- Tao đi tìm mày muốn chết. Sao đi mà không để lại tin tức cho ai.

www.vuilen.com 159

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Được rồi, đừng giận, để từ từ tao kể cho nghe. - Rồi anh chàng từ tốn kể lại - Cô Hai tao ở Đài Loan, có chồng về đó. Ông dượng mất bất ngờ bả quán xuyến việc làm không nổi. Lúc ấy thấy tao nhàn rỗi, bảo tao qua phụ. Mà đúng là lăn lộn với đời mới thấy hết sự đời mày ơi! Cô Hai tao cũng chật vật với nhà chồng lắm. Con dâu là con ghẻ mà! Cổ phải bươn chải, xoay xở ghê lắm mới trụ đến ngày nay.

- Và một phần cũng nhờ mày phải không?

- Ừ, làm đến nỗi không có thời gian để thăm hỏi ai.

- Vậy sao mày vẫn mập thế?

- Mày cứ đùa, cái tạng người như thế mà, sao thay đổi được. Mà còn mày sao rồi? Nghe nói dạo này mày ngon lắm phải không?

- Ừ, thì cũng may mắn thôi. Và tao đã tận dụng mọi cơ hội.

- Vợ con gì chưa?

- Sắp.

- Cô nàng giàu có, từng chi vốn cho mày phải không?

- Nhật Minh à?

- Ừ.

- Không, không phải. Cô ấy đã lấy chồng, tao đâu có yêu cô ấy.

- Nhưng mày đã nhận ở cô ấy quá nhiều.

- Thì hợp tác cả hai cùng có lợi mà!

- Ừ, vậy là sòng phẳng. Vậy thì mày cưới ai?

- Một cô thư ký xinh xắn!

- Mày hay thật. Chỉ có tao là cô đơn suốt đời.

- Đừng than nữa. Biết đâu duyên phận của mày ở Đài Loan.

Quốc Hưng gật gù mỉm cười vì lời an ủi, rồi giật thót người ra vẻ nghiêm trọng:

- Nè! Khi xuống sân bay, tao gặp ai mày biết không?

www.vuilen.com 160

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Thằng quỷ! Sao tao biết!

- Quỳnh Trâm đó!

Minh Quân chợt bồi hồi khi đã lâu lắm mới nghe nhắc đến tên Quỳnh Trâm. Bởi từ lâu cái tên ấy anh đã xếp vào quá khứ. Dù vậy, khi nghe nhắc đến tên anh cũng hỏi thăm:

- Mày thấy cô ấy ra sao?

- Vẫn khỏe, đẹp và trông rất hạnh phúc.

- Vậy cũng mừng. Cô ấy có nói gì với mày không?

- Có kịp nói gì! Không phải là gặp, chỉ thấy thôi, mày ơi. Khi thấy nàng, tao định chạy đến nhưng không kịp, nàng đã bước lên xe đi mất.

Minh Quân suy luận:

- Chắc nàng đến sân bay đón người thân.

- Ừ, chắc vậy!

Quốc Hưng gật gù đồng tình.

- Tao nghe nói hồi ấy, nàng lấy chồng giàu lắm. Họ hàng đa số là Việt kiều.

- Ừ, nhưng tao đã quên chuyện ấy rồi. Bây giờ không còn giận gì cô ấy nữa.

Chợt nhớ bà Hai, Minh Quân hỏi thăm luôn:

- Bà ngoại khỏe hả mày?

- Mất khoảng gần hai năm rồi!

- Vậy à! Xin lỗi...

- Có gì đâu. Từ dạo đó, tao không về Bến Tre nữa. Ừ, mà bao giờ mày làm chú rể.

- Tuần sau.

- A! Vậy là tao có phần rồi. Tốt lắm!

- Mày chắc sẽ đến nhé!

- Tất nhiên.

www.vuilen.com 161

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Rồi mày có định sang Đài Loan nữa không?

- Bên ấy cũng tạm ổn. Để xem sao!

- Nếu được, mày ở lại phụ tao và Kiều Anh.

- Làm gì?

- Khả năng mày làm được gì trong công ty tao thì tao giao cho mày làm việc ấy, trừ chức Tổng giám đốc của tao.

- Oai nhỉ!

Hai người đưa ly cụng rồi uống một hơi. Quốc Hưng dịu giọng:

- Cô nào thật có phước khi lấy mày làm chồng.

- Là duyên số thôi mà!

- Ừ duyên số. Còn tao chắc là chưa... tới số.

Minh Quân và Quốc Hưng cười to mà không ngại làm phiền ai.

Ngày đãi họ, khách khứa tưng bừng, ai nấy đều vui cười hớn hở khen tặng

nhà gái.

- Anh chị thật là có phước. Con gái đứa nào cũng lấy chồng giàu có, sang trọng.

- Cảm ơn anh! Đều do tụi nhỏ lựa chọn cả.

Những lời khen tặng ấy quả thật làm cho nhà sui gái vô cùng hãnh diện, Minh Quân và Hữu Lâm vừa đến. Trong lòng chàng vừa rạo rực, nôn nao. Hôm nay anh chính thức cưới nàng.

Kiều Anh bước ra chào Hữu Lâm trong chiếc áo soirée màu trắng, trông nàng thật tinh khôi, trong trắng như chính con người nàng.

- Anh Quân! Anh có mệt không? Vào phòng nghỉ ngơi tí đã rồi ra đãi khách.

www.vuilen.com 162

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Anh không mệt lắm. Nhưng để anh và Lâm đi rửa mặt đã!

- Vậy anh ra phía sau nhé.

Minh Quân trở lên với khuôn mặt rạng ngời khỏe mạnh và tràn đầy hạnh phúc.

- Khách đông quá hả em?

- Dạ, em là con gái út mà.

Quân thoáng nhìn xung quanh tìm kiếm:

- Ủa! Em nói chị Hai em có về dự tiệc cưới của chúng ta mà, phải không?

- Dạ phải.

Nàng cũng đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm:

- Chắc chị Hai quanh quẩn đâu đó. Chút nữa, khi gặp chị ấy, em sẽ dẫn anh đến ra mắt, được không?

Minh Quân gật đầu mỉm cười khi lau những giọt mồ hôi lăn trên trán nàng trông rất tình tứ. Mọi người, ai trông thấy cũng thầm ghen với cô dâu chú rể bởi trông họ đẹp đôi làm sao.

- Chúc mừng hai trẻ. Dzô.

- Dzô.

Tiếng chúc tụng nồng nhiệt. Minh Quân càng hạnh phúc khi nhớ đến ngày nào mình còn ao ước được như hôm nay.

Chiêu đãi vài bàn, trong người Minh Quân đã có chút men rượu. Tim anh càng lâng lâng hồi hộp. Trong giây phút này, anh thấy dáng ai kia quen thuộc.

- Kìa, Quỳnh Trâm. Anh choáng váng khi thấy cô bé ngày nào đang tươi cười bên cạnh một người đàn ông cao to khác.

Anh lấy tay đập vào đầu để xác định mình mơ hay tỉnh.

Quỳnh Trâm hôm nay trông càng sang trọng hơn bởi mái tóc uốn lọn xõa dài.

Cô ấy là bạn của Kiều Anh chăng? Sao mình chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc tên?

www.vuilen.com 163

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Hay là bà con họ hàng của chồng nàng, bởi đây là Vĩnh Long mà?

Bao nhiêu suy nghĩ quay cuồng trong đầu chàng. Chợt có tiếng gọi?

- Anh Minh Quân! Lại đây nè!

Kiều Anh đang nói cười rôm rả với Quỳnh Trâm.

Bước đi nặng nề như vác trên mình một vật nặng cả tạ và đầu óc chàng quay cuồng như thể không trụ vững được nữa.

Minh Quân bắt gặp ánh mắt Quỳnh Trâm đang nhìn mình. Cũng trong tâm trạng giống anh, Quỳnh Trâm cũng bất ngờ lặng im.

- Quỳnh Trâm! Con nói em vào mẹ bảo!

Cũng may giây phút này Kiều Anh vào trong. Nếu không, nàng rất nhạy bén và hiểu tất cả.

- Em là...

- Em là Quỳnh Trâm đây.

Minh Quân vẫn ngờ ngợ:

- Quỳnh Trâm là gì của Kiều Anh?

Giọng nàng chậm rãi như ai đang bóp nghẹn cổ họng. Quỳnh Trâm xúc động giọng lí nhí không cho ai nghe thấy.

- Là chị Hai của Kiều Anh.

- Hả!

Trớ trêu vậy sao ông Trời! Vợ của mình bây giờ là em của người yêu cũ.

Minh Quân muốn khuỵu trước đám đông, Quỳnh Trâm thì bình tĩnh hơn:

- Anh Quân! Hãy giữ bình tĩnh. Xin anh đừng làm cho Kiều Anh đau khổ.

Minh Quân kịp trấn tĩnh mình. Anh gượng ngồi lên cái ghế trống, mặt đờ đẫn.

- Phải. Quỳnh Trâm bình tĩnh hơn bởi cô ấy không mang nặng ưu tư như mình. Hèn gì ngay ngày đầu gặp gỡ Kiều Anh, anh đã hình dung ra nét hao hao giống Quỳnh Trâm, nhưng anh đâu ngờ...

- Anh Quân! - Tiếng Kiều Anh gọi tha thiết - Đến đây!

www.vuilen.com 164

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Phải cố hết sức bình tĩnh, anh lấy lại nụ cười trên môi mà đến bên cạnh người vợ đáng thương của mình.

- Anh sao thế? Không khỏe à?

- Không đâu! Chắc tại một chút hơi rượu.

Minh Quân nói khéo cho qua chuyện để Kiều Anh không chú ý. Kiều Anh cằn nhằn:

- Đã nói trước với anh rồi, nếu không khỏe thì từ chối đi.

- Sao được em.

- Anh có bao giờ uống rượu được nhiều đâu. Không khéo... mai đi rước dâu không nổi.

- Ấy! Em đừng nói gở thế! Được rồi anh sẽ không uống nữa. Được không, bà xã?

Cố né tránh để Kiều Anh không thấy mặt mình, Minh Quân lên tiếng:

- Bây giờ anh hơi mệt.

- Vậy anh vào phòng em nằm nghỉ nha.

- Vâng.

Minh Quân rút lui thật nhanh tránh không cho mọi người kịp thấy sự biến sắc trên khuôn mặt hốc hác của chàng.

- Chú rể không khỏe à!

- Thôi, cứ vào nghỉ đi con.

Nhiều người đưa mắt nhìn về phía Minh Quân thông cảm, chứ không ai ngờ rằng chàng đang mang tâm trạng tội lỗi.

Anh thờ thẩn ngã người xuống chiếc giường nệm:

- Mình tệ thật! Phải cư xử như thế nào đây?

- Lý ra mình phải xem lý lịch của nàng trước khi vào làm ở cơ quan chứ.

- Khi quen với Quỳnh Trâm mình cần phải biết nàng còn một cô em gái. Đằng này, mình chỉ hẹn hò ngoài đường.

www.vuilen.com 165

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Cưới Kiều Anh mình có mang tội không?

Bao nhiêu suy nghĩ quay cuồng khiến đầu chàng muốn vở tung.

Chàng muốn thét thật to hoặc trốn khỏi nơi đây để không còn cảm thấy xấu hổ.

- Cốc… Cốc…

- Anh Quân ơi!

Tiếng Kiều Anh khẽ gọi. Nàng bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt tay lên trán chồng trìu mến:

- Anh khỏe chưa? Sao đầu nóng bừng thế này?

Vẻ mặt âu lo:

- Để em đi khuấy cho anh ly trà nhé.

Nàng đứng dậy, vừa bước đi thì Minh Quân bật dậy nắm lấy tay nàng:

- Kiều Anh!

Cô xoay người lại:

- Gì thế anh?

Anh vội ôm nàng úp mặt vào ngực anh để che giấu sự lúng túng:

- Xin lỗi em?

Dường như chàng đã khóc. Mắt chàng ươn ướt giọng nghẹn ngào. Kiều Anh cảm nhận được điều đó.

Nàng cố vùng ra khỏi vòng tay Minh Quân, nhìn vào mặt anh, nàng hỏi:

- Anh làm sao thế?

“Không thể thú nhận với nàng ngay bây giờ. Nàng sẽ không chịu nổi cú sốc này. Rồi nàng và cả mình nữa sẽ ra sao đây”. - Chàng suy nghĩ...

- Anh Quân!

Kiều Anh càng lo lắng. Minh Quân nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của vợ nhẹ nhàng:

www.vuilen.com 166

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Anh xin lỗi!

- Về việc gì?

Kiều Anh hối thúc. Biết mình lỡ lời lý ra không nên nói gì. Anh cố tìm một lý do khác an ủi:

- Xin lỗi vì... hôm nay là ngày vui của chúng ta mà... anh lại… bỏ em một mình.

- Cái anh này, mình đã là vợ chồng, mà còn lỗi phải!

Kiều Anh thở phào nhẹ nhõm, vậy mà nàng tưởng có việc gì. Cô vẫn hồn nhiên:

- Nằm nghỉ đi! Em đi khuấy cho anh ly chanh nóng giải nhiệt nhé!

- Thôi, anh cũng đỡ rồi. Anh ra với em đây!

- Vậy tốt quá!

Minh Quân vào toa-lét rửa lại mặt mày. Nhìn trong gương chàng thấy một gã con trai nhếch nhác ẩn chứa một nét sầu trong mắt, cái mặt xệ dài xuống. Chàng thầm nghĩ:

- Không! Đây không phải là Minh Quân đầy nghị lực của ngày nào. Hãy tỉnh táo lên nào Minh Quân. Mày còn trách nhiệm ngoài kia. Thật chẳng đáng mặt đàn ông tí nào”.

Chàng chải tóc lại, gạt bỏ hết âu lo, bỏ luôn cả cái gương mặt đáng nguyền rủa kia. Gượng mỉm cười, chàng tự nhủ với lòng.

- Hãy sống vui vì Kiều Anh. Cô ấy không có tội!

Chàng bước trở ra ngoài, trên miệng nở một nụ cười nhợt nhạt chào mọi người. Rồi bước đến bên cạnh Kiều Anh với vai trò chú rể.

Sáng mai rước dâu. Tối nay chàng không ngủ được. Chàng bấm số điện

thoại cho ai đó với vẻ rất buồn.

www.vuilen.com 167

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Alô!

- …

- Minh Quân đây! Anh đang buồn lắm. Ra quán cà phê cạnh nhà anh nha!

Quanh chiếc bàn là những người bạn thân, Nhật Minh lên tiếng:

- Mai rước dâu rồi mà lại còn chuyện gì nữa vậy?

- Ừ, đúng rồi!

Quốc Hưng hưởng ứng. Hữu Lâm là chú rể phụ, dường như anh cũng cảm nhận được đôi phần. Giọng thông cảm anh nói:

- Cứ để cậu ấy nói xem sao!

Quay sang Quốc Hưng, Minh Quân nói giọng khô cằn:

- Mày biết Kiều Anh là ai không?

- Ai?

- Là em gái của Quỳnh Trâm đó.

- Hả!

Quốc Hưng đứng phắt dậy:

- Sao có chuyện đó được? Kiều Anh ở Vĩnh Long mà. Còn...

- Cuộc đời trớ trêu thế đấy. Tôi cũng nghĩ như cậu nên...

- Chuyện là sao?

- Vùng ấy người ta đã quy hoạch vào khu chung cư. Ba mẹ Quỳnh Trâm dời sang Vĩnh Long ở cho thuận tiện, thế đấy!

- Ừ, có lần tao cũng nghe mẹ nói nhưng không để tâm. Mà mày sao lại không biết là Kiều Anh có chị tên là Quỳnh Trâm kia chứ?

- Đó là một thiếu sót, bởi tôi chỉ nghĩ đơn giản: Quỳnh Trâm còn ở Bến Tre. Tôi không ngờ rằng cô ấy đã định cư ở nước ngoài.

- Hèn gì, hôm ấy mình gặp cô ta ở phi trường. À, thì ra cô ấy về dự đám cưới của em mình.

www.vuilen.com 168

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Nhật Minh từ nãy giờ nghe cũng đôi phần đã hiểu. Cô hỏi với giọng thông cảm:

- Bây giờ anh đang, bối rối lắm?

Minh Quân gật đầu buồn hiu. Chưa bao giờ nàng thấy anh mềm yếu đến thế.

- Phải. Anh vô cùng bối rối khi phải đứng trước mặt cô ấy.

Quốc Hưng nói bâng quơ:

- Hai chuyện tình, một đoạn kết!

- Phải, tôi đã yêu đến cả hai chị em ruột.

Nhìn Minh Quân đau khổ, Nhật Minh chạnh lòng an ủi:

- Nhưng anh đã yêu rất thật lòng.

- Phải.

Hữu Lâm gãi đầu ngập ngừng:

- Thật không? Hay anh chỉ yêu Kiều Anh qua dáng nhìn của cô chị?

Nghe Hữu Lâm nói chí lý, cả bọn im lặng lắng nghe câu trả lời của người trong cuộc.

- Không, tôi yêu cô ấy thật lòng. Từ lâu trong trái tim tôi đã phai mờ hình bóng của Quỳnh Trâm.

Nhật Minh đứng lên đi ra phía sau của Minh Quân để tay lên đôi vai của chàng, quả quyết:

- Theo em, chuyện này cũng chưa đến nỗi nào. Bởi anh chỉ yêu đơn phương trong mối tình với Quỳnh Trâm và hai người cũng...chưa làm gì... quá giới hạn.

Nàng chần chừ quan sát thái độ của Minh Quân. Thấy chàng và mọi người như có vẻ tán thành, nàng nói tiếp:

- Về mặt pháp lý thì chẳng có gì. Về mặt tình cảm cũng đâu gọi là tội lỗi. Bởi không ai cấm trước khi có gia đình người ta không được yêu ai ngoài người mình sẽ kết hôn, đúng không?

Quốc Hưng lắng nghe chăm chú. Nghe nói chí lý, chàng vỗ tay:

- Nói hay lắm! Đúng, đúng vậy. Minh Quân! Cậu thấy sao?

www.vuilen.com 169

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Tôi thật sự an lòng đôi chút khi nghe Nhật Minh nói.

- Tại sao lại là đôi chút?

Nhật Minh gằn hỏi Minh Quân ngổn ngang tâm sự chưa kịp nói thì Hữu Lâm đã hỏi:

- Bây giờ cậu đang nghĩ gì?

- Vấn đề ở chỗ Kiều Anh, tôi không hình dung cô ấy sẽ ra sao khi biết...

- Tôi tin rằng cô ấy sẽ hiểu mà thông cảm.

Nhật Minh ngắt ngang câu chuyện:

- Chuyện chẳng nghiêm trọng gì đâu. Thôi, bây giờ anh hãy về ngủ một giấc đi. Ngày mai anh sẽ thấy đỡ hơn. Chúng tôi về đây.

- Ừ, cũng được. Mọi người về đi.

Tất cả bước ra về. Chỉ còn Minh Quân ở lại. Chàng gọi vài chai bia và uống. Chàng nuốt ực những suy nghĩ quẩn quanh rồi loạng choạng ra về. Trong đầu vẫn nghe lời nhắc nhở của Quốc Hưng.

- Cậu đã làm khổ cô chị, đừng dại gì làm khổ cả cô em đấy!

- Phải, bản thân mình không có tội, Quỳnh Trâm không có tội, cả Kiều Anh nữa, mà chỉ là sự bạc bẽo của cuộc đời. Mình phải quên đi một sự thật đã từng diễn ra và từ bây giờ mình phải biết nghĩ rằng mình chưa từng biết Quỳnh Trâm. Và Quỳnh Trâm bây giờ là chị Hai của mình.

Anh thiếp đi tự lúc nào. Chẳng biết trong mơ anh thấy gì mà thỉnh thoảng vẻ mặt nhăn nhúm đau khổ.

Tiếng bé Thảo Nguyên ríu rít khắp nhà:

- Mẹ ơi! Mình ở đây với ông bà ngoại luôn nha!

Quỳnh Trâm nhẹ nhàng hỏi con gái:

- Con thích ở đây với ông bà ngoại không?

www.vuilen.com 170

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Con thích lắm. Ở đây có đám cưới của dì Út, thật là vui. Dì Út thật là đẹp.

Quỳnh Trâm âu yếm hôn con. Vừa lúc ấy, Đình Luật bước vào, xốc con gái trên tay hỏi:

- Con gái nhõng nhẽo với mẹ gì đó?

- Dạ, con ngoan lắm mà.

Quay sang vợ, anh hỏi:

- Cu Bằng đâu em?

- Dạ, con ngủ rồi anh. Ở đây khí hậu ấm áp, thằng bé ngủ rất ngon.

- Còn dì dượng út đã về chưa, sao anh không thấy?

- Chắc cũng sắp về rồi.

- Ừ, cũng phải. Đường xa quá mà.

Cô nàng liếc chồng âu yếm:

- Đâu bằng ở tận Mỹ.

Đình Luật đến ôm hôn vợ:

- Thôi, đừng thế nữa. Mai mốt anh với em về đây luôn, chịu không?

- Thật không anh?

Cô mừng rỡ. Thật sự cô chỉ muốn về Việt Nam thôi. Sống ở nước ngoài xa lạ và cô đơn làm sao.

- Chừng nào về luôn?

- Khoảng... vài chục năm nữa thôi.

Mặt cô lại ỉu xìu:

- Vậy mà làm em mừng hụt.

Có tiếng Thảo Nguyên reo vang khắp nhà:

- A! Dì út về. Cô đâu, chú rể về.

Mọi người vui vẻ ra mừng đón Kiều Anh và Minh Quân.

www.vuilen.com 171

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Kiều Anh xuýt xoa:

- Mới ba ngày mà em tưởng chừng ba năm vậy.

Quỳnh Trâm dò hỏi. Kiều Anh vẫn tươi tắn vui vẻ và hồng hào hẳn ra:

- Em trông về gặp chị Hai. Còn vài ngày nữa là chị về bên ấy rồi!

- Thôi mà em. Rồi anh chị lại về.

- Em cũng mong là như vậy.

- Tại mấy năm nay chị mắc bé Thảo Nguyên, rồi bây giờ đến Cu Bằng nên không về được.

- Vậy khi các cháu lớn rồi, chị sẽ thường về thăm ba mẹ và em chứ?

- Tất nhiên!

Thấy Kiều Anh vẫn vui vẻ, nàng an tâm hơn vì chắc Kiều Anh chưa biết gì.

Thoáng nhìn Minh Quân, thấy chàng chỉ đứng lặng một góc, nàng gợi chuyện.

- Dượng út!

Chưa quen cách gọi mình như thế. Minh Quân dường như không nghe thấy.

Bé Thảo Nguyên chạy đến bên cầm tay Minh Quân lắc lắc:

- Dượng út! Sao dượng và dì út không mặc đồ đẹp như mấy hôm trước nữa?

Cô bé hồn nhiên đến sà vào lòng Minh Quân nũng nịu, khiến Minh Quân cũng thấy nhẹ lòng.

Bé Thảo Nguyên rất giống mẹ. Chàng ôm hôn bé dỗ dành:

- Bé Thảo Nguyên ngoan nào, để dượng... cho Nguyên quà nhé!

Bé Thảo Nguyên ngoan ngoãn nhắm híp mắt lại:

- Dượng cho bánh đi, nhanh lên đi!

Minh Quân lấy trong túi xách một bọc bánh kẹo mà Kiều Anh đã cẩn thận đem theo.

Bé Thảo Nguyên mừng rỡ:

www.vuilen.com 172

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- A! bánh, có cả kẹo mút nữa. Thích quá!

- Cảm ơn dượng út nhiều!

Rồi cô bé chạy ra chiếc ghế xích đu phía hiên nhà ngồi ăn ngoan ngoãn.

Nhìn theo sự vô tư, hồn nhiên của con trẻ, ai cũng mỉm cười.

- Thật đúng là con nít!

- Chị Hai ơi! Ba mẹ đâu?

- Chắc là ở sau nhà.

- Vậy để tụi em vào thưa ba mẹ.

Rồi quay sang nắm tay Minh Quân:

- Đi anh!

Đình Luật nhìn theo bóng Kiều Anh khuất sau nhà nói với Quỳnh Trâm:

- Dì út giống y như em hồi mới cưới.

- Hứ!

- Mà em còn hơn thế nữa kìa.

- Hơn cái gì?

- Con nít hơn!

- Xí! Lúc đó anh là người lớn chắc!

Cả hai nhìn nhau cười âu yếm rồi ra phía sau nhà.

Bữa cơm thân mật chỉ với những thành viên trong gia đình được dọn xuống. Mọi người ngồi bên dĩa trái cây trò chuyện.

Suốt từ lúc về đến giờ, Minh Quân rất ít nói, chỉ khi ai hỏi thì trả lời. Thỉnh thoảng, anh liếc mắt nhìn Quỳnh Trâm xét nét.

Cô ấy không có biểu hiện gì. Vậy là chắc cô ấy đã quên hết mọi chuyện mà vui vầy bên người chồng sang trọng.

- Anh Minh Quân! Em đi chợ với mẹ. Anh ở nhà nhé!

Minh Quân vui vẻ:

www.vuilen.com 173

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Vâng, em cứ đi.

- Chiều nay anh muốn ăn gì nè!

- Gì cũng được.

- Vậy há! Em đi nha!

Kiều Anh và bà Hoa khuất xa khỏi con đường, Minh Quân đứng dậy vươn vai định bước dạo quanh vườn. Chợt thấy Quỳnh Trâm đang ngồi đọc sách dưới bóng cây.

- Anh Hai đâu hả chị?

- À! Anh ấy vừa nghĩ lưng trong phòng. Anh Quân... Xin lỗi, dượng út ngồi chơi!

- Có tiện lắm không?

- Không có gì đâu.

Hai người ngồi đối diện bên chiếc bàn đá nhỏ:

- Xin lỗi, có thể xưng hô như ngày nào không?

Minh Quân nói trổng và rào đón. Quỳnh Trâm mỉm cười dịu dàng và gật đầu dễ dãi:

- Thật ra, Trâm cũng thấy ngượng miệng sao ấy khi phải thay đổi cách xưng hô như thế.

Minh Quân thở phào. Quỳnh Trâm vẫn rất dễ gần gũi như ngày nào. Anh thấy thoải mái hơn:

- Ngày nào Trâm sang Mỹ?

- Ba hôm nữa.

- Sao phải về sớm vậy?

- Anh Đình Luật còn có công việc bên ấy.

- Vậy à!

Chàng lưỡng lự lặng im không nói gì.

www.vuilen.com 174

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Quỳnh Trâm ngầm quan sát Minh Quân rồi nói:

- Anh Quân!

Minh Quân ngước mặt nhìn Quỳnh Trâm. Hôm nay anh mới có dịp đối diện với người anh từng thương nhớ.

- Anh đừng giận Trâm nhé!

Minh Quân cúi mặt mỉm cười. Quỳnh Trâm cố hỏi:

- Sao anh không trả lời?

Anh buột miệng phải nói:

- Thật ra, anh đã từng rất giận Quỳnh Trâm.

Cô nhỏ giọng:

- Và sau đó?

- Còn nhớ, anh đã buồn giận suốt cả đêm Trâm không đến.

- Anh ở đó suốt đêm à?

Quỳnh Trâm hơi chạnh lòng vì việc làm của mình.

- Mà Trâm nghĩ gì sao ngày ấy không ra chỗ hẹn?

- Xin lỗi, lúc ấy Trâm còn quá nhỏ dại, suy nghĩ nông nổi.

Cô dừng lại thổn thức:

- Trâm biết rằng anh đã đến chỗ hẹn và chắc rằng nếu đến, em sẽ không cầm lòng. Trâm có lỗi là đã không nghĩ đến anh. Chỉ biết nếu cãi lời ba mẹ thì họ sẽ buồn lắm...

- Anh nghe Yến Nhi nói em lấy một người ở gần nhà?

- Phải, là anh Đình Luật đấy. Trâm không nghĩ rằng cuộc đời đưa đẩy chúng ta đến thế này.

- Em có hạnh phúc không?

www.vuilen.com 175

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Quỳnh Trâm mỉm cười:

- Nếu bây giờ thời gian quay trở lại để em lựa chọn một lần nữa thì...em vẫn phải xin lỗi anh.

- Như vậy là em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại?

- Em may mắn là đã có một gia đình hạnh phúc!

Nàng tự hào không một chút ngập ngừng.

- Anh chúc mừng Trâm?

- Cám ơn anh. Quả thật, Trâm và Kiều Anh thật may mắn vì có những người chồng tốt. Và...

Quỳnh Trâm lặng im, rồi để phá tan bầu không khí buồn bã, nàng vui vẻ:

- Mà chúng ta có duyên đấy chứ!

Minh Quân mỉm cười:

- Anh Quân! Trâm có thể nhờ anh một chuyện không?

- Trâm nói đi! Nếu được, anh sẵn sàng giúp.

- Kiều Anh rất yếu lòng, anh có thấy vậy không?

Minh Quân gật đầu công nhận điều đó.

- Anh có nghĩ rằng chúng ta đừng bao giờ nhắc đến chuyện ngày xưa không?

- Anh cũng nghĩ thế!

- Tốt lắm! Cảm ơn anh. Nếu biết trước anh cũng dễ thông cảm thế này thì mấy hôm rồi Trâm đã không bối rối.

Bỗng có tiếng động phía bờ rào. Cả hai quay lại thì thấy Kiều Anh bỏ chạy, bưng mặt khóc nức nở.

- Chết rồi! Kiều Anh đã nghe thấy chúng ta trò chuyện.

- Anh phải chạy theo cô ấy đây!

Minh Quân vội vã chạy, nhưng không kịp nữa, nàng đã lên xe chạy mất.

www.vuilen.com 176

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

Minh Quân đau khổ gõ cửa phòng.

- Kiều Anh!

Trong phòng vẫn im lặng:

- Kiều Anh ơi? Mở cửa cho anh vào đi!

Tiếng Kiều Anh tức giận:

- Anh đi đi! Từ nay tôi không muốn thấy mặt anh nữa!

- Chuyện không phải như em nghĩ đâu, Kiều Anh.

- Đồ giả dối!

Tiếng Kiều Anh hét to. Cũng may bà Năm vừa trở ra Vũng Tàu. Nhà chỉ còn đôi vợ chồng trẻ.

- Hãy nghe anh giải thích đi, Kiều Anh!

Trong phòng nàng vẫn im lặng. Tiếng Minh Quân vẫn cố phân trần.

- Anh không dối gạt em đâu!

Có tiếng mở cửa, chàng mừng thầm. Nhưng trong tay Kiều Anh là cái vali.

- Em định làm gì vậy?

- Em sẽ đi đây!

- Em đừng làm vậy.

- Em đã bị lừa dối.

- Không!

- Thì ra chị ấy là người yêu cũ của anh.

- Không! Chỉ là...

- Anh đừng biện minh nữa. Em sẽ không tin anh đâu. Cả chị ấy nữa.

www.vuilen.com 177

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Nhưng em chưa biết hết câu chuyện mà.

- Cần gì nghe hết. Bấy nhiêu đó cũng đủ hiểu rồi.

- Chị ấy rất thương em.

- Phải, thương em hay thương hại?

Minh Quân lắc đầu, chưa bao giờ anh thấy nàng bực tức như thế.

- Bây giờ anh và chị ấy vẫn xem nhau là bạn.

- Là bạn à! Vậy mà xưng hô như một cặp tình nhân!

- Anh...

- Anh cũng biết chị ấy là chị Hai của em mà!

Minh Quân biết rằng mình có lỗi nên im lặng. Sự im lặng ấy càng làm Kiều Anh phát điên phát dại:

- Thì ra tôi chỉ là cái bóng của chị ấy!

- Không phải đâu, Kiều Anh! Anh yêu và đến với em thật lòng mà.

- Mọi lời nói của anh giờ không còn đáng tin tưởng nữa. Anh đừng nói chi.

Kiều Anh vùng vằng xách vali ra khỏi phòng. Minh Quân cố đuổi theo:

- Em đừng làm thế! Chúng ta mới cưới nhau chưa quá ba ngày mà.

Kiều Anh khóc nức nở. Nhưng nàng kiên quyết ra đi:

- Chúng ta tạm chia tay một thời gian đã. Em cần có thời gian suy nghĩ.

- Không cần suy nghĩ gì cả! Không ai lừa dối em đâu! Phải, Quỳnh Trâm là mối tình đầu của anh. Nhưng anh đã cho vào dĩ vãng.

- Và hiện giờ hai người đang ôn lại dĩ vãng đó thôi!

Minh Quân không nén được lòng bực tức khi Kiều Anh cả quyết như thế. Chàng to tiếng:

- Em im đi! Em thật cố chấp!

Chưa bao giờ chàng lớn tiếng với ai như thế.

www.vuilen.com 178

Tác Giả: Song Châu TÌNH YÊU MỘNG MƠ

- Bị chạm lòng tự ái, nàng càng tức anh ách, giận dữ bỏ đi luôn.

Trong cơn giận, Minh Quân đã buông xuôi không chạy theo nữa. Rồi chàng cũng bỏ ra ngoài.

Ngồi bên ly rượu mà lòng chàng như lửa đốt.

- Sao em nông nổi vậy, Kiều Anh! Em bỏ anh đi thật rồi sao?

Nỗi ân hận giày vò, chàng uống ực ly rượu rồi quyết định về Vĩnh Long.

www.vuilen.com 179