24
Tác Gi: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MNG Phn 6 Ti phòng khách sn, anh mca cho cô: - Em ngngon nha. Cô cười tươi: - Anh cũng ngngon nha. Anh vphòng ngđi, đứng đây hoài vy. - Anh biết ri. Để anh ngm em thêm chút na ri vngmi ngon. đóng ngay ca li, anh cũng vphòng ca mình. Cô ngã lưng xung chiếc giường nm hi tưởng li nhôn ngây ngt lúc ngoài bãi bin. Bàn tay cô đặt nhlên môi mình, cô cm nhn được mt điu hnh phúc l. Tiếng chuông đin thoi reo làm gián đon dòng suy nghĩ ca cô, đầu dây bên kia: - Em h? Anh mi gp em sao anh nhem quá hà, ước gì lúc này anh cũng được cnh bên em. - Thì anh cũng đang cnh em nè. - Cnh phòng nhau nhưng có thy được em đâu. Cái bc tường đáng ghét tnhiên chn gia anh và em. - Anh ngc quá, hai phòng thì phi có bc tường ngăn ch. - Em dám bo anh ngc h? ! Anh ngc mi yêu cô bé ngc - Anh tiếp tc: - Em à! Anh qua phòng em được không vy? - Không được, em bun ngri, anh cũng ngđi nha. Ngngon. - Anh đảm bo vi em là anh chng làm gì em c, anh chmun bên cnh em thôi. - Làm sao em tin được anh, lanh hôn em na thì sao? Cô cht bt ming mình li, cô cũng chng biết vì sao mình li but ming nói ra như vy. www.vuilen.com 125

Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Phần 6

Tại phòng khách sạn, anh mở cửa cho cô:

- Em ngủ ngon nha.

Cô cười tươi:

- Anh cũng ngủ ngon nha. Anh về phòng ngủ đi, đứng đây hoài vậy.

- Anh biết rồi. Để anh ngắm em thêm chút nữa rồi về ngủ mới ngon.

Cô đóng ngay cửa lại, anh cũng về phòng của mình. Cô ngã lưng xuống chiếc giường nệm hồi tưởng lại nụ hôn ngây ngất lúc ngoài bãi biển.

Bàn tay cô đặt nhẹ lên môi mình, cô cảm nhận được một điều hạnh phúc lạ. Tiếng chuông điện thoại reo làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, đầu dây bên kia:

- Em hả? Anh mới gặp em sao anh nhớ em quá hà, ước gì lúc này anh cũng được ở cạnh bên em.

- Thì anh cũng đang ở cạnh em nè.

- Cạnh phòng nhau nhưng có thấy được em đâu. Cái bức tường đáng ghét tự nhiên chặn giữa anh và em.

- Anh ngốc quá, hai phòng thì phải có bức tường ngăn chứ.

- Em dám bảo anh ngốc hả? Ừ! Anh ngốc mới yêu cô bé ngốc - Anh tiếp tục:

- Em à! Anh qua phòng em được không vậy?

- Không được, em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ đi nha. Ngủ ngon.

- Anh đảm bảo với em là anh chẳng làm gì em cả, anh chỉ muốn bên cạnh em thôi.

- Làm sao em tin được anh, lỡ anh hôn em nữa thì sao?

Cô chợt bịt miệng mình lại, cô cũng chẳng biết vì sao mình lại buột miệng nói ra như vậy.

www.vuilen.com

125

Page 2: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Anh chợt bật cười:

- Thôi, em yêu của anh mơ thấy anh nha.

Anh đánh chụt thật kêu trong điện thoại:

- Hôn em.

Chợt cô thấy mình có cảm giác thật lạ lùng khi nghe anh nói lời yêu thương, cô đã cảm nhận được tình yêu của cô dần dần trao cho anh.

Sơn Tùng gõ cửa phòng:

Cốc... cốc...

Anh nghe không có tiếng động liền gọi:

- Thúy Nga! Dậy đi em.

Cô vẫn còn say ngủ, anh gõ cửa thật mạnh.

- Dậy đi em, trễ lắm rồi.

Tiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại:

- Anh làm gì mà ồn ào vậy, em đang ngủ ngon mà.

Tóc cô bù xù, cô chợt vuốt lại tóc và nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ. Cô đẩy anh ra khỏi phòng mình.

- Anh chờ em thay quần áo xong rồi vào.

Anh tỉnh bơ:

- Sao lại phải ra ngoài, anh ở đây có phiền gì em thay quần áo đâu.

Cô bỏ anh một mình, lấy quần áo đi tắm, cô chợt nhìn lên đồng hồ.

- Cái gì? Mới bốn giờ ba mươi mà anh đánh thức em dậy hả?

- Tại anh nhớ em ngủ không được nên mới qua đây.

- Anh không ngủ được thì phải để cho em ngủ chứ.

- Em ham ngủ quá đi, ngủ nhiều bị béo phì đó.

- Ai bảo ngủ nhiều là bị béo phì?

www.vuilen.com

126

Page 3: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Thì anh vừa mới nói đó.

- Vô duyên quá đi.

Cô tắm xong vẫn không dám ra cũng không biết phải làm gì nên đứng mãi trong phòng tắm.

Anh nằm trên giường xem tạp chí. Đọc xong cuốn tạp chí vẫn thấy cô chưa tắm xong. Anh hỏi:

- Em có ngủ gật trong nhà tắm không vậy Nga?

Cô lớn tiếng:

- Anh ơi! Em...

Cô nghĩ thầm:

- Không lẽ mình nhờ anh ấy lấy giúp, kì quá, mà bảo anh ấy đi ra khỏi phòng để mình đi ra lấy thì cũng không được.

Anh đứng trước cửa phòng tắm, hỏi to:

- Em thế nào?

Bí quá, không biết làm sao, cô nhờ anh giúp:

- Anh làm ơn lấy giúp em cái quân hồng trong tủ quần áo.

Anh đi lại chỗ để quần áo, lấy một cái quần đưa cho cô.

- Nè!

Cô mở cánh cửa đủ để anh đưa chiếc quần vào, cô lên tiếng:

- Em cấm anh nhìn trộm nha.

Anh đùa:

- Anh nhìn là nhìn công khai chứ chẳng thèm nhìn trộm đâu.

Cô cầm chiếc quần lên la to:

- Anh có biết phân biệt màu không vậy? Đây là màu vàng chứ có phải màu hồng đâu.

www.vuilen.com

127

Page 4: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Anh chợt nhớ lại lúc nãy khi cầm nó anh quên nhìn màu, thấy là lấy nhanh. Anh nghĩ:

- Bé ngốc này ác thật, quần nào chẳng là quần, cứ nhất thiết là màu hồng mới được hả?

Anh lại tủ đựng quần áo lục tung cả đồ đạc lên để tìm cái quần màu hồng cho cô, ra ngoài, cô la toáng lên:

- Sao anh lại lục tung quần áo của em vậy?

- Thì em bảo anh tìm cho em cái quần màu hồng mà. Mà ở đâu em có nhiều quần áo vậy, lúc đi chơi em đâu có mang theo.

- Em nhờ nhân viên của khách sạn mua giúp đó.

- Em mua gì nhiều vậy?

- Mua nhiều nhưng mặc vừa chỉ có bộ này nè. Lúc nãy anh lấy cái quần màu vàng em mặc đâu có vừa cỡ của em đâu, chị phục vụ mua theo cái cỡ 120 của chị ta vậy mà anh dám đưa em mặc.

Anh ngắm cô một lượt, cô cười tươi:

- Anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?

Anh vờ ra vẻ đăm chiêu:

- Người yêu của anh... xấu hơn ma.

- Cái gì, anh dám bảo em xấu hả?

Vẻ mặt cô khó chịu, anh tỉnh bơ:

- Vậy thì ngược lại.

- Biết vậy thì tốt.

- Ý anh là: Ma đẹp hơn em.

Cô đuổi anh chạy khắp phòng, cả hai té nhào xuống giường nệm, cả người anh té nhào xuống người cô, chợt một cảm giác lạ xuất hiện, anh buông cô ra ngay lập tức, anh nhanh miệng:

www.vuilen.com

128

Page 5: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Cho anh xin lỗi, em có sao không?

- Có sao không, anh nặng cả tấn đè lên người em không nhẹp lép là may mắn lắm rồi.

Câu nói đùa dí dỏm của cô đã làm xua đi cái cảm giác ngại ngùng của cả hai.

Về nhà, Thúy Nga hồi hộp:

- Không biết ba có mắng em không nữa.

Sơn Tùng lên tiếng:

- Anh sẽ nói giúp em. À! Sẵn tiện cho ba biết chuyện của tụi mình luôn.

Cô lấy hết can đảm nhấn chuông.

- Bính... poong!

Bà vú ra mở cổng, cô và anh bước vào nhà, giọng ông Nam nói vọng ra:

- Về rồi hả?

Đợi anh và cô ngồi xuống bàn, ông hỏi:

- Sao hai đứa lại đi chung vậy?

Anh lễ phép:

- Dạ! Hôm qua con và Nga..

Ông ngắt lời anh:

- Bác biết hết chuyện của bọn con rồi nhưng bác sẽ không đồng ý.

Cả hai rất ngạc nhiên vì câu nói của ông, cô hỏi:

- Ba ơi! Tại sao vậy ba?

Ông nghiêm giọng:

- Ba không muốn con gái của ba yêu “gay”.

Cô thanh minh:

www.vuilen.com

129

Page 6: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Anh Tùng không phải là “gay” đâu ba.

Ông cầm chiếc máy quay phim đưa cho cô:

- Bằng chứng đây còn chối cãi nữa hả.

Cô giải thích:

- Cái này của con quay mà, tại lúc đó con ghét anh ấy nên tìm cách để cho ba ghét anh ấy chứ có phải thật đâu ba.

Ông lớn tiếng:

- Con đừng thanh minh nữa, ba không có tin đâu.

Nói xong ông quay ra phía sau, Thúy Ngân từ dưới phòng ăn đi lên che miệng cười khúc khích, Thúy Nga buồn xo:

- Chuyện như vậy mà chị còn cười được nữa.

Thúy Ngân cười toe:

- Đáng đời em. Ai bảo em gạt ba làm gì, bây giờ bị ba gạt lại.

- Chị nói ba gạt em chuyện gì?

- Thì chuyện của Sơn Tùng đó.

Ông chợt quay mặt về phía Thúy Nga cười tươi:

- Thì ra con gái ba đã biết yêu.

Cô mắc cỡ đỏ cả mặt:

- Ba và chị hai thông đồng bắt nạt em.

Ông mắng yêu:

- Con thật hết nói, dám bày trò để cho ba hiểu lầm Sơn Tùng, ba là ba của con mà con muốn gạt được ba hả?

Thúy Ngân chen vào:

- Ngay từ lúc em cho ba xem đoạn ghi hình đó là ba đã biết em giở trò rồi,mà tại ba không nói thôi đó.

www.vuilen.com

130

Page 7: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Cả nhà ai cũng cười tươi chỉ có Thúy Nga cảm thấy quê không thể tả, cô vọt nhanh lên phòng mình. Thúy Ngân gọi với theo:

- Em không ăn trái cây sao?

Cô trả lời:

- Em không thèm.

Ông lắc đầu:

- Con bé thật là trưởng thành mà chẳng trưởng thành.

- Hôm nay mi không có đi làm hay sao mà rủ ta đến nhà mi chơi vậy Lan Anh?

Lan Anh gián mắt vào cô:

- Hôm nay là chủ nhật mà.

- Quên!

- À! Công việc của mi sao rồi Lan Anh?

- Vẫn tốt. Còn mi.

- Vẫn bình thường. Ta định mở thêm cửa hàng bán áo cưới.

- Mi giỏi thật!

- Cám ơn quá khen, cũng thường thôi.

Bà Ngọc Lan vui vẻ:

- Con mới đến chơi hả Nga.

Cô lễ phép:

- Dạ! Bác khỏe không bác?

Bà cười tươi:

- Bác vẫn khỏe. Cám ơn cháu.

Lan Anh mang dĩa trái cây ra mời Nga:

www.vuilen.com

131

Page 8: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Nho nè, mi ăn đi.

- Thôi! Ta không ăn đâu.

- Không ăn ở “đâu” thì ăn ở “đây” đi. Ê! Bộ mi chê nho của ta hả?

- Đâu có.

- Không ăn nho thì ăn dâu hay táo nè.

- Cám ơn.

Cô cầm trái dâu tây lên, đưa vào miệng:

- Ngon quá!

Lan Anh lấy ra một dĩa măng thật to:

- Món khoái khẩu của mi nè.

Mắt Thúy Nga sáng lên, miệng cười toe:

- Ngon quá! Ủa! Sao hôm nay mi mua nhiều trái cây vậy?

- À! Bạn của ta biếu đó. Nhà cô ấy là vựa trái cây mà.

- Sướng nhỉ, mai mốt nhà mi cũng kinh doanh vựa trái luôn đi.

- Ta đâu có ngốc, kinh doanh vựa trái cây cho sạc nghiệp luôn hả?

- Sao lại sạc nghiệp?

- Thì mi, Tâm Như, Mỹ Hạnh đến đây là cả vựa trái cây sẽ trở thành “vựa vỏ trái cây”.

Thúy Nga chợt bật cười vì lời nói dí dỏm của Lan Anh.

Mọi người đang vui vẻ bỗng nghe tiếng chuông cổng:

Bính ... Poong.

Lan Anh ra mở cổng, Thúy Nga cũng chạy theo cô lên tiếng:

- Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Mỹ Hạnh và Tâm Như dẫn xe vào trong, Mỹ Hạnh hỏi:

www.vuilen.com

132

Page 9: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Nãy giờ hai người đang nói xấu bọn này hả?

- Ờ đó, rồi sao?

Cách trả lời ngang như cua của cô làm Mỹ Hạnh phản ứng:

- Hèn chi, nãy giờ nhảy mũi hoài.

Tâm Như chen vào:

- Xạo quá! Nãy giờ tao có nghe mày nhảy mũi đâu.

Mỹ Hạnh lí nhí:

- Bồ nhà, bồ nhà đừng có theo phe hai đứa nó.

Thúy Nga lớn giọng:

- Ê! Đừng có tìm cách chia rẽ bạn bè người ta nha.

Mỹ Hạnh đùa:

- Mi đừng thấy Tâm Như có anh trai rồi làm thân nha.

Thúy Nga tỉnh bơ:

- Ờ đó! Rồi sao?

Tâm Như cười toe:

- Thì bó tay luôn chứ sao. Mà anh trai tao khó tính lắm, cỡ tụi bây chắc không có vé đâu.

Cả nhóm cùng nhau xí một cái dài thườn thượt. Lan Anh bảo:

- Vô nhà đi mấy chị hai, nhiều chuyện quá.

Tâm Như và Mỹ Hạnh lễ phép:

- Thưa bác! Cháu mới đến ạ!

Bà Ngọc Lan vui vẻ:

- Các cháu vẫn khỏe hả? Lâu quá mới gặp.

Thúy Nga chen vào:

www.vuilen.com

133

Page 10: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Hên là lâu lâu bác mới gặp tụi nói, chứ bác mà gặp tụi nó hoài là chịu không nổi đâu.

Mỹ Hạnh lên tiếng:

- Ê! Cái con quỷ này, mày không nói xấu bạn bè mày chịu không nổi hả?

Bà Ngọc Lan hỏi các cô:

- Khi nào các con cho bác ăn đám cưới đây.

Thúy Nga chỉ tay vào phía Mỹ Hạnh:

- Bác chuẩn bị ăn đám cưới của nó trước đó bác.

Mỹ Hạnh nhăn mặt:

- Sao lại là tao? Mày mới đúng chứ.

Mọi người đang vui vẻ, bỗng Lan Anh vẻ mặt buồn xo, cô ra phía sau:

- Để tớ lấy nước uống thêm.

Thúy Nga lên tiếng:

- Còn nước uống mà.

Nhưng chẳng ai để ý gì đến cô, họ cứ nghĩ cô muốn đi giải quyết một số nhu cầu cá nhân.

Tâm Như đùa:

- Không Phải Lan Anh lấy thêm nước mà là đi “cho nước”.

Cả nhóm cười ồ lên, Thúy Nga:

- Con quỷ, may là bác đi vào phòng rồi nếu không...

Tâm Như ngắt lời cô:

- Ta biết vậy nên mới dám nói chứ bộ.

Thúy Ngân đón taxi mãi không được, cô bực bội:

- Tên Tân tài xế này, hôm nay làm gì mà không đến đón mình vậy nè.

www.vuilen.com

134

Page 11: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Cô cầm điện thoại lên gọi cho Tân tài xế, cô nghe âm thanh:

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau.

Cô chờ mãi, chờ mãi đến nỗi mồ hôi rơi nhễ nhại. Cùng lúc đó, Phú Quí lái xe đến chỗ đó, anh nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy Tâm Như, anh cằn nhằn:

- Con bé này lạ thật, bảo mình đến đây đón sao vẫn không thấy.

Anh nhìn Thúy Ngân thật kĩ:

- Hình như là cô ấy phải không?

Anh chợt nhận ra cô và đậu xe ngay chỗ cô. Anh kéo cửa kiếng xuống.

- Chào cô! Cô đón taxi hả?

Cô buông gọn:

-Tôi làm gì kệ tôi mắc mớ gì đến anh.

Thấy gương mặt của cô, anh cũng phần nào đoán được cô đang đón xe mà không được.

Anh lên tiếng:

- Cô lên xe đi, tôi sẽ cho cô quá giang về nhà.

- Cám ơn, nhưng tôi không cần đâu.

Anh vẫn đứng yên chờ cô lên xe, tiếng kèn của anh vang lên liên tục, làm mọi người xung quanh đổ dồn về phía cô. Cô quát:

- Anh có vấn đề hay sao mà bóp kèn hoài vậy?

Anh tỉnh bơ:

- Nếu cô không lên xe tôi cứ bóp kèn mãi cho đến khi cô chịu lên thì thôi.

Cô đành lên xe, anh cười toe:

- Tôi rất vui khi được đi cùng xe với cô.

- Tôi nói thật anh đừng buồn nha.

www.vuilen.com

135

Page 12: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Cô cứ nói đi.

- Tôi thật thê thảm khi đi cùng xe với anh.

Anh đưa cho cô một chai nước suối:

- Mời cô uống nước.

- Cám ơn, tôi không khát nước. Anh nói nhiều quá anh uống đi cho đỡ mệt rồi nói tiếp.

- Cám ơn cô đã lo cho tôi, tôi càng nói nhiều thì càng khỏe mạnh không có mệt tí nào cả.

- Đồ thần kinh. Chắc anh là bác sĩ khoa thần kinh hả?

- Sao cô biết?

- Tại tôi đoán, bệnh nhân của anh bị thần kinh, anh là bác sĩ trị bệnh cho họ thì chắc sẽ nhiễm bệnh của họ.

- Em thật vui tính, rất biết nói đùa.

- Anh ngốc quá đi, tôi mắng anh mà anh vẫn vui vẻ hả?

Anh quan tâm:

- Cô có sao không vậy? Sao tự nhiên lại nổi giận. Bộ tôi làm gì sai hả?

Cô nhanh miệng:

- Ừ! Anh đã sai khi nói nhiều đó.

Anh đâu biết là mình rất giống người yêu cũ của cô, giống đến từng cử chỉ quan tâm luôn, như vậy làm sao cô có thể bình tĩnh nói chuyện với anh được.

Phú Quí cho xe đậu trước cửa nhà của Thúy Ngân, anh lịch sự xuống mở cửa xe cho cô, cô buồn hiu:

- Cám ơn anh nha, tôi vào đây. Anh về đi.

Anh nhìn đăm đăm có vẻ ngạc nhiên:

- Cô không mời tôi vào nhà uống nước sao?

www.vuilen.com

136

Page 13: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Sao tôi lại phải mời anh uống nước?

- Tại tôi đưa cô về.

- Thì tôi đã cám ơn rồi còn gì. Mà trên xe anh có nước uống mà, cần gì phải vào nhà tôi để uống nước.

Anh không biết nói gì nữa khi không được người đẹp mời vào nhà, vẻ mặt anh buồn xo đi về.

- Tạm biệt cô.

- Tạm biệt anh, tôi vào đây.

Anh mở cửa xe, cô gọi lại:

- Anh Phú Quí!

Vẻ mặt anh vui hẳn lên:

- Cô mời tôi vào nhà hả?

- Không phải, anh về cẩn thận nha.

Nói dứt lời, cô đi vào nhà, bỏ lại anh ngẩn ngơ nhìn theo dáng cô từ xa dần. Anh lại buồn hiu ra về. Anh cho xe lùi lại thật nhanh và chạy về nhà.

Tại nhà Phú Quí, anh vào nhà một cách nặng nề, anh suy nghĩ:

- Tại sao Thúy Ngân lại không thích mình nhỉ? Sao cô ấy lại ghét mình đến như vậy. Ôi! Buồn quá đi!

Tâm Như gọi to:

- Anh hai! Làm gì buồn xo vậy?

Anh nhìn cô với vẻ cáu gắt:

- Em bảo anh đến đón em đi làm về sao anh đến tìm mà không gặp em?

- Anh làm gì khó ưa vậy? Em cố tình tạo điều kiện cho anh và chị Ngân chứ bộ. Đúng là làm ơn mắc oán mà.

Anh bỏ đi lên phòng mình, cô gọi với theo:

- Anh bị bệnh hả? Sao hôm nay nhìn anh lạ quá vậy?

www.vuilen.com

137

Page 14: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Anh chẳng thèm trả lời cô, cô đâm quạu:

- Đủ rồi nha, em không thích anh rồi đó.

Anh vẫn im lặng, cô lẩm bẩm:

- Anh hai hôm nay thần kinh chắc luôn nè. Thấy ghét, em ăn hết đồ ăn luôn, cho anh ăn mì gói cho biết mặt.

Lúc sau cô lên phòng gõ cửa:

- Cốc! Cốc! Anh hai, ăn cơm nè.

- Anh không ăn, em ăn trước đi.

- Em ăn rồi, anh ăn đi.

- Anh không ăn đâu, em cho anh yên tĩnh chút xíu có được không?

- Thấy ghét, không ăn ai đói biết liền.

Cô bỏ về phòng mình, cô nghĩ thầm:

- Lần này chắc anh hai bị chị Thúy Ngân làm tổn thương quá. Nhưng nghe Thúy Nga nói chị ấy đâu có ghét anh mình. Ôi! Chuyện tình cảm nhức đầu quá.

Tại bệnh viện, Thúy Ngân vội vã mang đủ thứ các vật dụng, nặng quá, các thứ rơi xuống đất, một thanh niên lại nhặt giúp, cô lên tiếng:

- Cám ơn, không có anh tôi cũng không biết làm sao nữa.

Ngước mặt lên thấy Phú Quí, cô ỉu xìu, cố ý tránh mặt.

- Xin lỗi tôi phải đi gấp.

Anh nhanh miệng:

- Sao cô mang nhiều đồ phụ nữ vậy? Ai sinh em bé vậy cô?

- Anh hỏi nhiều quá đi, ai sinh em bé kệ người ta anh hỏi chi vậy?

- Tôi muốn biết.

- Tôi sinh đó, được không?

Anh chợt bật cười vì lời nói của cô, cô lớn tiếng:

www.vuilen.com

138

Page 15: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Anh làm gì mà cười vậy. Bộ tôi sinh em bé không được sao?

- Ý tôi không phải vậy. Bây giờ cô chưa mang thai làm sao sinh em bé được.

- Kệ tôi, anh tránh ra đi.

- Để tôi mang giúp cô.

- Không cần đâu, tôi mang một mình được mà.

- Được mà rơi xuống đất hả, để tôi giúp cho.

Anh mang phụ cô chiếc bình thủy. Cô gầm gừ trong cổ họng:

- Cái anh này lạ thật, mình nói năng đến như vậy mà anh ta vẫn cười với mình. Đúng là ngốc mà.

Anh nhân viên của Thúy Ngân thấy anh và cô bước vào, anh nhanh tay đến cầm các thứ.

- Cám ơn giám đốc nhiều, phiền chị quá.

Cô cười thật tươi:

- Sao lại cám ơn, vợ của em cũng như nhân viên của chị mà.

Anh nhân viên đùa:

- Lần này vợ em sinh cháu bé dễ dàng là nhờ chị đó.

- Em quá lời rồi, sao lại nhờ chị?

- Nếu không có chị mang giúp em các thứ lung tung này thì em đã không kịp đưa vợ em đi sinh rồi.

- Có gì đâu em, thôi cho chị gửi lời thăm vợ con em nha. Sinh xong gọi cho chị.

Phú Quí tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, anh nghĩ thầm:

- Thúy Ngân thật là tốt. Là giám đốc mà lại tâm tình với nhân viên của mình như vậy.

Cô bước ra, thấy anh đứng đó, cô hỏi:

- Anh làm gì đứng ngây người ra đó vậy? Bộ anh không phải đi làm việc hả?

www.vuilen.com

139

Page 16: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Anh nhanh miệng:

- Không, tôi xuống ca rồi. Bây giờ cô về nhà hay đến công ty làm việc vậy?

- Xin lỗi tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến anh.

Cô đi thật nhanh, anh đi theo sau mà không dám đi gần bên cô, cô nghĩ thầm:

- Xin lỗi anh nha, thật sự tôi không có ghét anh đâu, tại vì anh quá giống người ấy nên tôi phải làm như vậy thôi.

Sau khi đi làm về, Thúy Nga lên phòng mình, nằm ngả người ra giường

nệm của mình:

- Ôi! Thoải mái quá.

Bỗng điện thoại của cô reo lên, đầu dây bên kia:

- Em về nhà chưa?

Cô trả lời:

- Em về nhà rồi. Anh đang làm gì vậy?

Giọng Sơn Tùng ngọt ngào:

- Anh đang nhớ em nè. Một tiếng nữa anh đến đón em mình cùng đi chơi nha.

- Em biết rồi.

- Hôn em nè. Em cũng hôn anh đi.

- Em hôn anh nè.

- Em hôn anh mà anh có nhận được cái nào đâu, anh muôn cái hôn thật cơ.

Cô hôn thật kêu trong điện thoại:

www.vuilen.com

140

Page 17: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Hôn anh rồi đó.

- Anh không chịu đâu, một chút anh đến em phải hôn anh đó nha.

- Xí! Tham quá đi. Em cúp máy à.

- Ờ! Em cúp máy đi. Bây giờ anh đang lái xe đó.

- Lái xe mà còn gọi điện cho em nữa. Nguy hiểm lắm đó.

- Tại nhớ em chứ bộ.

Cô chưa được nghe câu cuối cùng của anh thì điện thoại anh hết pin, anh quạu.

- Điện thoại đáng ghét, sao tự nhiên hết pin lúc này.

Thúy Nga chọn cho mình một bộ đồ thật đẹp, cô ngồi trước gương trang điểm lại mình, nhìn đồng hồ chạy, cô mắng:

- Cái đồng hồ này bị dính keo hay sao mà hôm nay lại quay chậm thế nhỉ.

Tâm trạng của người chờ đợi thời gian thật là khó chịu. Không phải đồng hồ bị dính keo mà chỉ tại cô trông chờ mau đến giờ hẹn với Sơn Tùng nên mới có cảm giác như vậy. Nghe tiếng chuông cô mừng rỡ chạy ra, cô đề nghị:

- Vú để con mở cửa cho.

Bà vú đùa.

- Thôi để vú mở cổng cho.

- Thôi mà vú.

Cô nhanh chân chạy ra mở cổng, Thúy Ngân nhạc nhiên:

- Sao em lại ra mở cổng vậy?

Bà vú chen vào:

- Thúy Nga tưởng Sơn Tùng đến nên mới vọt nhanh vậy đó.

Thúy Ngân trêu:

- Quê quá đi. Lêu… lêu.

www.vuilen.com

141

Page 18: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Chị khó ưa quá đi.

Thúy Nga ngồi buồn trên chiếc xích đu.

- Quê quá, cứ tưởng anh ấy ai ngờ chị hai, lại còn bị chọc quê nữa.

Đúng một tiếng, Sơn Tùng đến trước cổng, anh bấm chuông.

Bính... poong!

Bà vú ngạc nhiên:

- Sao con không mở cổng cho Sơn Tùng vậy Nga?

Cô vọt chạy ra mở cổng.

- Tại em tưởng không phải anh, nên không thèm mở cổng.

Trong nhà bà vú và Thúy Ngân cười vui vẻ, thấy vậy Thúy Nga vênh mặt.

- Lần này con đâu có bị quê như lúc nãy đâu mà vú với chị hai cuời vậy.

Thúy Ngân lên tiếng:

- Em lạ thật, chị và vú vui thì cười không được hả? Bộ chọc quê em mới cười hả.

- Thấy ghét, em đi chơi đây, cho chị và vú ở nhà buồn luôn.

Thúy Ngân nhanh miệng:

- Không có em ở nhà còn vui nữa chứ buồn nỗi gì.

Tại khu vui chơi, Thúy Nga như một con chim nhỏ được sổ lồng vậy, cô kéo anh:

- Mình đi chơi đu quay đứng nha anh.

Anh điềm nhiên nhún vai:

- Trò nào chơi cũng được.

Thế là cả hai cùng nhau chơi đu quay đứng, phong cảnh đêm của thành phố tuyệt đẹp, bỗng nhiên anh nhìn cô thật lâu. Cô ngạc nhiên:

- Nhìn xuống mặt đất đẹp thật sao anh không nhìn mà nhìn em?

www.vuilen.com

142

Page 19: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Anh cười cười:

- Nhìn em đẹp hơn.

Cô chợt ngượng nghịu, e thẹn làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi má cô. Đỏ hồng đáng yêu làm sao.

Anh nắm lấy bàn tay cô và nói:

- Bên cạnh em, anh thấy thật hạnh phúc.

Cô cũng bày tỏ tình cảm với anh:

- Ở bên anh, em cũng hạnh phúc.

Họ đang trao nhau ánh mắt trìu mến, cử chỉ yêu thương thì bỗng đu quay đứng dừng lại, cô luyến tiếc:

- Mới đây hết vòng rồi sao? Nhanh vậy.

Anh vuốt nhẹ mũi cô:

- Quay nhiều vòng là người ta phá sản luôn đó.

- Vậy mình qua chơi xốc lượn nha anh.

- Mình đi em.

Mua vé trò chơi xong, cô ngồi vào chỗ mà hai chân lại run. Anh ngạc nhiên:

- Sao chân em run vậy?

- Đâu có, em nhịp chân chứ bộ.

- Vậy mà anh cứ tưởng là em sợ.

- Em không có sợ đâu em rất thích trò này.

Trò chơi bắt đầu khởi động cô nhắm mắt ôm sát anh, anh hỏi:

- Em sợ hả Nga? Vậy mình đừng chơi nữa.

- Nhưng em muốn chơi.

- Vậy thì mở mắt ra đi, em nhắm mắt như vậy là muôn đời em vẫn sợ chơi trò chơi này đó.

www.vuilen.com

143

Page 20: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Nhưng em sợ.

- Em hãy đưa hai tay lên cao và la thật to.

Anh làm mẫu cho cô xem, cô làm như anh hướng dẫn và la to:

- A.. a.. a..!

Thật hiệu nghiệm, cô đã hết sợ và thích chơi trò này, cô đề nghị:

- Hay là mình chơi trò này tiếp nha anh.

Anh cười tươi:

- Miễn là em thích, sao cũng được.

Trò chơi kết thúc, cô lại kéo anh đến đua xe, tàu bay... Anh than vãn:

- Anh mệt lắm rồi, em cho anh nghỉ chút xíu đi mình chơi tiếp có được không em.

Cô gật đầu:

- Được ạ! Em cũng mệt rồi.

Anh đề nghị:

- Mình vào quán nước ngồi nha em.

Vào trong quán nước ngồi, một anh phục vụ lại hỏi:

- Dạ! Anh chị dùng gì?

Cô đùa:

- Ở đây có bán gì vậy anh?

Anh phục vụ đưa cho cô menu xem. Cô nhìn anh phục vụ cười cười và nói:

- Ở đây không có bán thứ gì thì mang ra cho em nha.

Anh phục vụ cười tươi:

- Như cũ phải không Nga?

www.vuilen.com

144

Page 21: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Sơn Tùng ngạc nhiên:

- Em quen anh phục vụ hả Nga?

- Em không những quen anh ấy mà còn quen từng cái bàn, cái ghế, từng nhân viên lẫn bà chủ ở đây.

- Sao em không nói với anh lúc nãy.

- Sao lại phải nói với anh.

- Thì quán này em quen lỡ người ta không chịu tính tiền mình thì sao.

- Anh an tâm đi, họ không tính nhưng em có cách trả. Mà anh có đi quán khác họ cũng chẳng tính tiền đâu.

- Sao vậy em?

- Quán ở đây chỗ nào em cũng quen hết.

Thúy Nga và Sơn Tùng đang đi dạo quanh khu vui chơi thì thấy một em bé nhỏ đang khóc tìm mẹ, cô đến gần bé:

- Em bị lạc mẹ hả?

Em bé vừa khóc vừa nói:

- Mẹ em đâu rồi? Mẹ em đâu rồi?

Cô quay qua anh lặp lại lời em bé:

- Mẹ em đâu rồi? Mẹ em đâu rồi?

Anh bật cười:

- Em hỏi anh, anh biết hỏi ai đây. Hay là mình đến bảo vệ nhờ họ giúp đi.

Cô và anh dẫn đứa bé đến phòng bảo vệ, họ lên loa tìm ra mẹ của đứa trẻ:

- Chú ý, chú ý, có một em bé bị lạc, mặc đầm xanh, tóc cột cao, mang giày xanh, ai là mẹ của bé vui lòng đến phòng bảo vệ.

Một lát sau, một người phụ nữ chạy đến ôm đứa bé vào lòng:

- Mẹ xin lỗi, mẹ tìm con từ lúc nãy đến giờ, không thấy con mẹ sợ lắm. Con có sao không vậy?

www.vuilen.com

145

Page 22: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

Đứa bé ôm cổ mẹ mình:

- Con không sao cả, nhờ anh chị dẫn.

Người phụ nữ quay về phía anh và cô:

- Thật cảm ơn vợ chồng em.

Cô chỉ tay vào mặt mình, nhìn anh:

- Vợ chồng.

Anh gật đầu:

- Đúng rồi, bọn mình là vợ chồng mà.

Cô đấm nhẹ vào lưng anh:

- Còn lâu nha.

Nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và cô, người phụ nữ lên tiếng:

- Xin lỗi! Vậy hai người là..

Anh nhanh miệng:

- Bọn em không phải là vợ chồng đâu chị mà là chồng vợ.

Cô trố mắt nhìn anh, anh cười:

- Anh nói đúng mà.

Người phụ nữ cám ơn họ một lần nữa và đề nghị:

- Hay là chị mời hai em đi dùng bữa tối với mẹ con chị.

- Dạ thôi chị ạ, bọn em ăn tối rồi.

- Vậy ngại quá, không biết làm sao để cám ơn hai em nữa.

- Không có gì đâu, chị đừng ngại, lần này em giúp chị lần sau người khác sẽ giúp em mà.

Người phụ nữ vui vẻ:

www.vuilen.com

146

Page 23: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Hai em thật tốt.

Sơn Tùng đùa:

- Vậy là lần sau con của em sẽ bị đi lạc như vậy và được một cặp vợ chồng trẻ giúp hả?

Cô véo vào hông anh:

- Anh nói chuyện vô duyên quá đi. Ai đám cưới với anh hồi nào mà có con.

- Ủa! Anh có nói là em đám cưới với anh hả?

Anh nói xong, bỏ chạy, cô đuổi theo:

- Anh đứng lại mau!

Anh quay đầu ra phía sau:

- Có ngốc mới đứng lại.

- Anh không đứng lại em giận anh luôn đó.

Ngay lập tức bàn chân anh đứng im tại chỗ.

- Thôi mà em, anh đùa mà em cũng giận nữa hả? Cho anh xin lỗi đi mà.

Chợt anh chỉ tay về hướng khác:

- Em nhìn kìa.

Cô quay theo hướng tay anh chỉ, anh nhanh như chớp hôn lên má cô, cô lớn tiếng:

- Anh dám...

Anh tỉnh bơ:

- Anh hôn vợ anh đó, có ngon thì đi thưa đi anh theo hầu.

- Anh không sợ người ta cười mình hả?

- Không, người ta cười mình thì mình cười lại. Thế là huề.

www.vuilen.com

147

Page 24: Phần 6 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tinhanhcoimong/tinhanhcoimong06.pdfTiếng ồn của anh đã đánh thức được cô, cô chau mày lại: - Anh làm

Tác Giả: Nhi Tuyết TÌNH ANH CÕI MỘNG

- Huề con khỉ chứ huề, anh mà hôn em là em giận anh đó.

- Ờ! Anh không hôn “nửa” đâu, lần sau anh sẽ hôn “nguyên”.

- Ghét anh ghê.

Bỗng anh ngân nga hát:

- “Con gái nói ghét là thương, con gái nói thương là ghét đó, con gái nói giận là yêu...”

www.vuilen.com

148