17
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 113 PHN CHÍN Cm Phương thét lên mt tiếng tht hãi hùng khi nhìn vào khuôn mt sn sùi gm ghiếc ca Tường Ly. Cô lùi ra ca, quay sang nhìn bà Bu như cu cu: - MCô không mun nói tiếp câu, … “ghê quá mơi”. Trước khi đến đây, Cm Phương tht háo hc vi ý nghĩ cô snhìn thy dì Tường Ly, bn ca m. Mt người đàn bà rt đẹp thp thoáng trong nhng cu chuyn chiu mưa ca m. Khuôn mt bcày xi bi hóa cht ca người phnnày làm cô bng rn da gà và kinh tm cc độ. Tiếng thét kinh hoàng ca Cm Phương nóng chy không kém gì ca axit đậm đặc xoáy vào qutim đau khca người thiếu phcòm cõi xơ xác trên giường. Khoa cũng ngngàng trước người thiếu phđược gii thiu là bn rt thân ca m. Sau mt phút bt ng, cu ly vbình tĩnh trli. Dù sao cũng là vn đề tế nhgia nhng con người vi nhau. Cu hơi llm vì bn ca mthường là nhng phnđẹp và sang trng. Không như bà già này, gm ghiếc và nghèo đói. Cu bm môi đứng suy nghĩ. Tình yêu thét đến lc ging ca Cm Phương làm bà Bu ôm ly mt. Li ti bà. Con bé rt nhy cm. Bà không lường trước tình hung này. Trong câu chuyn ca quá kh, bà không nói đến mt đon cui tht bun. Mt phnĐức Phbchng rung bvà mt ca axit trên tay. Bà nói như khóc: - Cm Phương… con vào đây! Đôi mt bà va đe nt, va van lơn. Cm Phương cúi gm mt xung đất. Bng vcúm rúm sst, cô ngi xung chiếc ghế mcô va ch. Mt chiếc ghế ta đặt sát giường người bnh. Cô không dám nhìn vào mt mgirách đang ca quy trên giường. Khuôn mt trng bch, Cm Phương nhìn lên trn nhà. Cô nghe loáng thoáng ging ca mddành: - Trước khi đến đây, mđã tng ktht rõ vi hai con. Dì Tường Ly là người bn thân nht ca m. Dì sp đi tht xa… Dì mun gp hai con để vv, tâm s… Lúc hai con còn nh, dì rt thương yêu hai con… Bà không thktiếp na. Bà nc lên. Khuôn mt gm ghiếc sn sùi trên giường nhăn nhúm li và cũng khóc. Đã lâu lm ri, Tường Ly đã không khóc được na. Nhng tưởng nước mt đã cn khô qua nhng bdâu ca cuc đời.

Tác Giả: Châu Liên - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa09.pdf · hai ngày nay mẹ và Khoa tất tả làm ma chay cho dì Tường Ly. Cẩm

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

113

PHẦN CHÍN

Cẩm Phương thét lên một tiếng thật hãi hùng khi nhìn vào khuôn mặt sần

sùi gớm ghiếc của Tường Ly. Cô lùi ra cửa, quay sang nhìn bà Bửu như cầu cứu:

- Mẹ…

Cô không muốn nói tiếp câu, … “ghê quá mẹ ơi”. Trước khi đến đây, Cẩm Phương thật háo hức với ý nghĩ cô sẽ nhìn thấy dì Tường Ly, bạn của mẹ. Một người đàn bà rất đẹp thấp thoáng trong những cấu chuyện chiều mưa của mẹ.

Khuôn mặt bị cày xới bởi hóa chất của người phụ nữ này làm cô bỗng rợn da gà và kinh tởm cực độ.

Tiếng thét kinh hoàng của Cẩm Phương nóng chảy không kém gì ca axit đậm đặc xoáy vào quả tim đau khổ của người thiếu phụ còm cõi xơ xác trên giường.

Khoa cũng ngỡ ngàng trước người thiếu phụ được giới thiệu là bạn rất thân của mẹ. Sau một phút bất ngờ, cậu lấy vẻ bình tĩnh trở lại. Dù sao cũng là vấn đề tế nhị giữa những con người với nhau. Cậu hơi lạ lẫm vì bạn của mẹ thường là những phụ nữ đẹp và sang trọng. Không như bà già này, gớm ghiếc và nghèo đói. Cậu bặm môi đứng suy nghĩ.

Tình yêu thét đến lạc giọng của Cẩm Phương làm bà Bửu ôm lấy mặt. Lỗi tại bà. Con bé rất nhạy cảm. Bà không lường trước tình huống này. Trong câu chuyện của quá khứ, bà không nói đến một đoạn cuối thật buồn. Một phụ nữ ở Đức Phổ bị chồng ruồng bỏ và một ca axit trên tay.

Bà nói như khóc:

- Cẩm Phương… con vào đây!

Đôi mắt bà vừa đe nẹt, vừa van lơn. Cẩm Phương cúi gầm mặt xuống đất. Bằng vẻ cúm rúm sợ sệt, cô ngồi xuống chiếc ghế mẹ cô vừa chỉ.

Một chiếc ghế tựa đặt sát giường người bệnh. Cô không dám nhìn vào một mớ giẻ rách đang cựa quậy trên giường.

Khuôn mặt trắng bệch, Cẩm Phương nhìn lên trần nhà. Cô nghe loáng thoáng giọng của mẹ dỗ dành:

- Trước khi đến đây, mẹ đã từng kể thật rõ với hai con. Dì Tường Ly là người bạn thân nhất của mẹ. Dì sắp đi thật xa… Dì muốn gặp hai con để vỗ về, tâm sự… Lúc hai con còn nhỏ, dì rất thương yêu hai con…

Bà không thể kể tiếp nữa. Bà nấc lên. Khuôn mặt gớm ghiếc sần sùi trên giường nhăn nhúm lại và cũng khóc. Đã lâu lắm rồi, Tường Ly đã không khóc được nữa. Những tưởng nước mắt đã cạn khô qua những bể dâu của cuộc đời.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

114

Giọng bà Tường Ly thều thào: - Cẩm Phương… Con gái bé bỏng! Ta muốn cầm tay con, được không con? Bàn tay xương xẩu vươn ra về phía Cẩm Phương. Cô ấm ức nhìn mẹ oán

trách. Mẹ có thể giết cô đi chứ đừng nên tra tấn cô với một con người nửa người, nửa quỷ một cách gớm guốc như thế này. Cô trở nên lì lợm một cách đáng ghét:

- Không! Buông tiếng “không” một cách cộc lốc, Cẩm Phương rùng mình đứng dậy.

Có đến chết cô cũng không thể để bàn tay dơ như tổ đỉa đó chạm vào bàn tay của cô.

Khoa nhìn sững chị. Cái nhìn cậu vừa khẩn thiết, vừa van nài và có cả bất mãn. Cô phớt lờ ánh mắt giận dữ của mẹ vừa bùng lên, cô bước vội về cánh cửa sổ cuối phòng, rùng mình nhìn lại phía chiếc giường có con người quái dị vừa buông thõng cánh tay xuống thất vọng.

Khoa nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Cậu cầm lấy bàn tay của người thiếu phụ vừa rơi xuống, giọng vỗ về:

- Dì đừng buồn. Lát nữa chị Cẩm Phương sẽ đến đây ngồi với dì… Con nghe mẹ con kể, hồi tụi con còn nhỏ dì rất thương chị Cẩm Phương và con thì… giờ đây, dì cứ xem tụi con như con cháu của dì. Con mong rằng dì sẽ vui khi có mẹ con, chị Cẩm Phương và con ở bên cạnh dì…

Người thiếu phụ sùt sùi khóc. Bà bóp nhẹ bàn tay của Khoa: - Con làm dì thật hạnh phúc, trước lúc ra đi mãi mãi, dì ước muốn… Bà không dám nói hết câu. Có vẻ thật lố bịch khi thốt lên mong muốn đến

cháy bỏng của mình. Bà gớm ghiếc quá. Khoa cúi đầu xuống, cậu nói khẽ: - Dì nói đi. Con nghe đây. - Dì muốn… hôn con. Thật nhẹ nhàng, Khoa ngồi xổm xuống đất. Cậu áp má mình vào đôi môi

thâm sì và nứt nẻ của dì Tường Ly. Những giọt nước mắt tèm nhem của bà dính vào gương mặt của cậu.

Khoa chớp mắt. Dì Tường Ly là bạn thân của mẹ. Cậu trân trọng tình cảm của bà đã dành cho chị em cậu. Trân trọng những kỷ niệm thời thơ ấu của mình. Cậu không còn cảm thấy ghê sợ con người vừa bẩn thỉu vừa gớm ghiếc này nữa. Cậu xoay người lại và hôn dịu dàng lên trán của dì.

Người thiếu phụ khóc mãi không thôi. Đã gần hai mươi năm, mà mới lại thổn thức như thế này. Với khuôn mặt của quỷ, bà đã cố gắng biến quả tim mình thành sỏi đá, dửng dưng với tất cả. Thế nhưng giờ đây trước cử chỉ thân ái của Khoa, bà mới hiểu rằng những nỗ lực của bà là vô ích.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

115

Bà hé mắt nhìn về khung cửa sổ, nơi Cẩm Phương đang đứng ghê tởm nhìn trả lại bà. Dù Cẩm Phương rất kín đáo nhưng bà vẫn nhận ra vẻ ghẻ lạnh của cô dành cho bà.

Đến bên Cẩm Phương, bà Bửu nắm chặt tay cô và kéo cô đến trước mặt người thiếu phụ đang thở từng cơn thoi thóp ở trên giường. Bà nói khẽ bên tai cô:

- Khoa còn nhỏ hơn con nhưng nó xử sự rất người lớn. Con không thấy xấu hổ sao Cẩm Phương?

Thế là Cẩm Phương bất đắc dĩ ngồi xuống chiếc ghế Khoa vừa đứng lên. Lẽ ra cô đã rùng mình bỏ chạy vì kinh tởm. Khuôn mặt của dì Tường Ly nhăn nhúm, đỏ lòm những vết sần sùi to nhỏ khác nhau. Mí mắt của dì bị kéo sụp xuống bởi những cơ thịt chằng chịt. Trời ạ! Cô đang phát khóc vì sợ hãi.

Thu hết can đảm, Cẩm Phương cố gắng chế ngự sự ghê sợ. Lòng nhân đạo giữa những con người với nhau đã giúp cô chịu đựng những cái vuốt ve từ bàn tay xương xẩu, đen đúa của dì Tường Ly.

Cho đến khi mẹ cô nghiêng đầu dịu dàng hỏi người đàn bà có khuôn mặt bị biến dạng ấy:

- Lâu nay Tường Ly sinh sống ra sao? Người đàn bà rung lên nhè nhẹ. Bà đang kìm một tiếng khóc. Bà nói thật dè

dặt: - Nói ra, có lẽ Thái Hà không thể tưởng tượng được. Mình làm nghề… hành

khất… sống vào đồng tiền bố thí của bà con. Thế là Cẩm Phương hết còn tự chủ. Cô rú lên và bỏ chạy với nỗi ám ảnh về

những ngón tay cáu bẩn vàng ố của người đàn bà ấy. Sau lưng cô là những tiếng thét. Hình như có một cái gì đó rơi xuống đất và

vỡ tan như pha lê. Cẩm Phương cắm cổ chạy. Cô vừa chạy vừa khóc vì ghê tởm.

- Vì mày, Tường Ly đã chết trong uất hận!

Mẹ cô hầm hầm giáng một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt của Cẩm Phương. Cô ứa nước mắt và đưa tay lên xoa má. Một cảm giác đau rát và ê ẩm. Lần đầu tiên mẹ gọi Cẩm Phương là mày và đánh cô. Chưa bao giờ mẹ trở nên giận dữ và hằn học với cô đến như thế.

Vẫn chưa hả giận, mẹ cô quắc mắt lên:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

116

- Con thú hoang… Mày có trái tim không? Mày có phải là con người không? Cẩm Phương cúi mặt xuống đất. Dì Tường Ly đã chết sau khi Cẩm Phương

rời khỏi bệnh viện khoảng hai tình yêu đồng hồ. Dì chết trong cánh tay của Khoa và mẹ. Không một lời trối trăn.

Mẹ cô đã cấm cô không được bén mảng đến nhà vĩnh biệt của bệnh viện. Cả hai ngày nay mẹ và Khoa tất tả làm ma chay cho dì Tường Ly. Cẩm Phương chẳng hiểu vì sao mẹ dặn cô và Khoa không được cho ba biết. Mọi việc trở nên rối rắm một cách kinh khủng. Cẩm Phương ân hận về những gì mình đã đối xử với dì Tường Ly. Đã hai đêm cô không ngủ được, day dứt với mặc cảm tội lỗi. Cô cầu xin ở mẹ sự tha thứ nhưng mẹ cô trở nên lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Từ nghĩa trang trở về, mẹ đã đánh Cẩm Phương và mắng nhiếc cô thậm tệ. Có lẽ mẹ muốn giày vò Cẩm Phương bằng cảm giác ân hận đến suốt đời.

Cẩm Phương rấm rứt khóc. Làm sao cô có thể giữ được bình tĩnh khi khuôn mặt của dì Tường Ly quá khủng khiếp. Khoa là con trai, còn cô chỉ là một cô gái yếu đuối thiếu tự chủ. Tại sao mẹ cô lại thích gán ghép cái chết của dì Tường Ly lên đôi vai bé nhỏ của cô. Có thật là vì cô mà dì Tường Ly đã ra đi sớm hơn không. Đầu óc mụ mị vì những gì xảy đến thật khốc liệt, Cẩm Phương đưa tay quệt nước mắt. Cô thẫn thờ ngồi xuống giường, bên cạnh mẹ. Cử chỉ đó lại làm mẹ cô thêm xốn mắt. Mẹ cô phẩy tay:

- Đi đâu khuất mắt. Nếu biết mày… khốn nạn như thế, tao không bao giờ chăm sóc yêu thương mày.

Chữ “khốn nạn” của mẹ cô thật nặng nề và thái độ xua đuổi ghẻ lạnh của mẹ làm Cẩm Phương tủi thân. Cô tức tưởi đứng dậy chạy ra khỏi phòng mẹ.

Ngồi bệt trên bậc thềm dưới vườn hoa, Cẩm Phương khóc một mình. Như vậy trong nhà này chẳng còn ai thương cô nữa. Ba cô chọn cô làm vật thế chấp trong công chuyện làm ăn, mẹ gán ghép cho cô một lỗi lầm khủng khiếp đáng sợ.

Khóc chán chê, Cẩm Phương mím môi lại. Được, nếu mẹ muốn, Cẩm Phương sẽ không bao giờ về nhà nữa. Cho mẹ vui lòng.

Cầm chiếc chìa khóa Spacy đang để ở trên kệ sách, Cẩm Phương chán nản dắt xe ra cổng.

Lái xe như vô địch, Cẩm Phương chẳng biết sẽ về đâu. Cô không muốn ghé đến nhà của Tú Anh. Làm phiền nó nhiều quá cô cũng ngại. Cũng nên để nó yên tĩnh trong thiên đường nhỏ bé của nó và Khánh. Đăng Hoàng của cô đang thi công ở Cần Giờ. Đi về đâu. Lòng vòng mãi trên những con đường của thành phố, cuối cùng Cẩm Phương tìm tới nhà dì Tố của cô, mẹ của Phước.

Cánh cửa cổng nhà dì Tố khép chặt im lìm với ống khóa to đúng án ngữ trước mặt. Cẩm Phương thất vọng thở dài. Vậy là dì Tố và anh Phước đã đi đâu mất. Cô ước được nằm ngã vật xuống nệm giường của dì để khóc và để được an

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

117

ủi. Dì Tố là chị ruột của mẹ. Dì thương Cẩm Phương và thường đùa với mẹ của cô:

- Cho Cẩm Phương về ở với tao, tao nhận nó làm con nuôi. Mỗi lần nghe dì bảo như thế, mẹ cô chỉ mỉm cười: - Cẩm Phương là gia tài của anh Bửu và em. Giờ thì “gia tài” của mẹ đứng cù bơ cù bất ngoài đường với bộ quần áo lửng

may vẫn vải catê đang rấm rứt khóc. Chợt Cẩm Phương giật mình vì hơi thở thật gấp của ai đó đang phả mạnh vào mái tóc của cô. Cô tròn mắt ngạc nhiên. Vũ Phong. Đã từ lâu cô không còn gặp anh.

Vũ Phong đang thân mật nhìn cô: - Anh và Cẩm Phương đều xui xẻo như nhau. Tối nay, anh định đến Phước

rủ nó đi lai rai, không hiểu nó biến đi đâu mất tiêu… Nhưng trong cái rủi lại có cái may, nhờ vậy anh gặp được Cẩm Phương.

Cẩm Phương đưa tay chùi nước mắt. Cô mím miệng ngó lơ sang chỗ khác. Ánh mắt si tình pha một chút suồng sã của Vũ Phong làm cô khó chịu. Chưa hết, anh còn thân mật đặt tay lên vai của Cẩm Phương:

- Anh mời Cẩm Phương đến nhà của anh chơi. Cẩm Phương vùng vằng hất bàn tay của Vũ Phong ra khỏi tay cô. Anh nheo mắt mỉm cười: - Cẩm Phương vẫn bướng bỉnh như xưa, chẳng thay đổi một tí nào. Nghe nói

em sắp lấy chồng. Anh chẳng có ý cợt nhả với em đâu. Chúng ta là anh em với nhau kia mà.

Cẩm Phương không trả lời. Cô nhón gót thêm một lần nữa nhìn vào căn nhà của dì Tố. Có lẽ dì và anh Phước đi đâu đã lâu. Cẩm Phương có thể đoán chắc được điều đó vì những ngọn đèn trong nhà và trước sân chưa được thắp sáng. Cẩm Phương ngồi lên xe. Cô bấm nút đề máy và vênh vênh mặt với Vũ Phong. Vũ Phong giữ chặt tay cô lại, giọng anh khẩn khoản:

- Cẩm Phương về nhà anh đi. Dù sao anh và Cẩm Phương cũng đã từng quen nhau mà.

Một thoáng ngập ngừng. Cẩm Phương bặm môi lại. Cô muốn làm nư với mẹ. Mẹ của đỏ mắt lên khóc lóc đi tìm cô và mẹ phải hối hận khi đẩy cô ra khỏi nhà. Nếu cô về bây giờ, thật uổng công cô lấy xe lang thang từ chiều cho đến bây giờ. Cẩm Phương chống một chân xuống đất, cô hất mặt lên:

- Nhà của anh ở đâu? Vũ Phong mừng rỡ. Anh vội vàng nhảy lên xe và rú ga: - Ta đi nhé, Cẩm Phương.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

118

Căn nhà của thuyền phó tàu Viễn dương có khác. Một căn nhà xinh đẹp nằm lọt thỏm trong một vườn hoa. Cẩm Phương dừng chân bên chùm hoa linh lan màu trắng và hồng nhạt. Những cánh hoa rũ cong xuống. Giản dị và dễ thương.

Cô nói với Vũ Phong giọng trong trẻo: - Có một nhành trổ đến mười hoa. Vũ Phong mỉm cười với cô: - Cẩm Phương thích vườn hoa này không? Rất vui lòng, nếu được là của em. Cẩm Phương so vai và lắc đầu. Cô theo Vũ Phong vào nhà. Ngồi lặng lẽ nhìn

Vũ Phong lăng xăng lấy nước uống, Cẩm Phương cảm thấy nguôi ngoai bớt nỗi buồn. Có lẽ Vũ Phong cũng không đến nỗi dễ ghét lắm.

Cô nhón một ít hạt dưa và ngồi tí tách cắn, nhìn những quả đào Vũ Phong vừa mới mang ra giọng cô hơi ngạc nhiên:

- Mùa này sao lại có đào hả anh? Vũ Phong đưa ngón tay trỏ lên môi: - Cái nghề lang bạt như anh hơn thiên hạ ở chỗ ấy. Chuyên xài được thứ trái

mùa. Màu phẩm đỏ nhuộm hạt dưa làm đôi môi Cẩm Phương ửng đẹp một cách

điệu đàng, vừa người lớn, vừa trẻ con. Cô ngắm nhụm nước ngọt từ lon Cocacola mát lạnh. Nỗi buồn dường như đã

với được một nửa từ lúc ngắt nhành linh lan và cầm ở tay. Cô nheo nheo mắt ngắm nhìn cách bài trí phòng khách của Vũ Phong. Cũng

không đến nỗi phô trương hào nhoáng như salon một số anh chàng thủy thủ. Cô chúa ghét những phòng khách choáng ngợp với những giàn máy móc tân kỳ hiện đại. Chúng chỉ làm cô liên tưởng đến căn biệt thự sang trọng của ba cô. Sự tráng lệ cuối cùng có thể chỉ là một cái vỏ.

Trong phòng khách của Vũ Phong, Cẩm Phương cảm thấy thật dễ chịu khi được ngắm bức tranh “Thiếu nữ” thật lớn trang trọng đặt ngay giữa phòng. Một cô gái với bó hoa dại tung tẩy trong tay. Một đôi mắt màu hạt dẻ pha một chút nguyên sơ, hoang dã.

Cẩm Phương thích bức tranh này. Chợt thấy gần gũi với cô gái trong tranh. Cho dù hình như có sự chông chênh nào đó về hiện thực. Cẩm Phương thì kiêu sa, cô gái lại dung dị. Cô mong mình chính là cô gái ấy.

Rồi cô lại nghĩ đến Đăng Hoàng. Có lẽ tình yêu của anh đã nâng bổng tâm hồn của cô. Trước đây, cô không phải là một cô gái thiên về nội tâm.

Vũ Phong xoay chiếc ly trong tay, chăm chú nhìn Cẩm Phương anh khẽ nói: - Bức tranh này sẽ là của Cẩm Phương nhé?

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

119

Cẩm Phương lắc đầu: - Không. Cám ơn anh. - Anh sẽ tặng cho Cẩm Phương, nếu Cẩm Phương thích. Cô bặm môi: - Tôi không thích. Vũ Phong hắng giọng: - Anh biết Cẩm Phương nói dối như thế vì không muốn nhận quà tặng của

anh. Cẩm Phương không sợ anh buồn sao? Bức tranh này anh mua ở phòng triển lãm của các họa sĩ không tên tuổi. Bức “Thiếu nữ” này là tác phẩm đầu tay của một sinh viên mỹ thuật mới ra trường.

Cẩm Phương gật gù. Giờ cô đã hiểu vì sao cô rung động trước vẻ đẹp đơn sơ của “Thiếu nữ”. Một tác phẩm đầu tay thường là nơi gởi gấm tình cảm ban sơ, chưa hoen ố những lọc lõi của nghề.

Vũ Phong nhả khói thuốc. Anh hơi ngả người ra lim dim nhìn những cụm khói trắng nho nhỏ đang tan dần vào không gian buồn tênh. Cẩm Phương ngồi đó. Cô không mảy may chú ý đến anh, cô đang mê mải với những suy nghĩ của mình và thả hồn vào một bức tranh… vớ vẩn.

Nếu anh không hắng giọng, có lẽ cô đã quên bẵng đi sự hiện diện của anh. Cẩm Phương nhìn Vũ Phong bằng đôi mắt trong veo:

- Anh có thích lênh đênh trên biển cả không? - Không. Cẩm Phương bất ngờ với câu trả lời của Vũ Phong. Cô trố mắt nghe anh giải

thích: - Có quá nhiều cuộc đi, về đến nỗi anh chẳng hề hình dung được thời gian ở

trên biển và thời gian ở đất liền, thứ nào nhiều hơn. Cẩm Phương biết không, anh sợ kinh khủng những cuộc ra khơi. Không có gì khủng khiếp hơn là một thói quen.

Cẩm Phương so nhẹ vai, cô nói giọng triết lý: - Rất nhiều người mong được sự nhàm chán của anh. Con người không bao

giờ bằng lòng với những gì mình đang có. - Có lẽ Cẩm Phương nói đúng. Anh không bao giờ hài lòng với những gì

mình đã đạt được. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Kéo dài cuộc sống độc thân, đó là một điều tồi tệ nhất cho những anh chàng đã ngoài ba mươi tuổi như anh.

Cô tránh ánh mắt say đắm của Vũ Phong. Đôi mắt rực đầy ham muốn. Như có lửa. Cô ngọ nguậy người trên ghế, giọng bối rối:

- Tôi về.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

120

Vũ Phong nhổm người ngồi dậy:

- Còn sớm mà. Anh cũng chưa biết được vì sao Cẩm Phương lại khóc lúc đứng trước nhà của Phước. Giờ thì anh sẽ pha hai phin cà phê thật đậm để hai anh em mình cùng uống. Anh mời Cẩm Phương thưởng thức tài vặt của anh và cho biết ý kiến. Hy vọng không đến nỗi tồi.

Cẩm Phương lặng lẽ nhìn Vũ Phong lăng xăng cho cà phê vào phin, gương mặt anh rạng rỡ. Có vẻ anh không đến nỗi dễ ghét lắm. Những người đàn ông thích cô đều giống nhau ở điểm, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cô được vui.

Vẻ bụi bặm phong trần của Vũ Phong dường như làm hai ly đen đặc quánh anh vừa pha xong có thêm hương vị.

Cẩm Phương nhớ đến Đăng Hoàng. Một cảm giác thoáng ân hận khi cô thấy mình hơi lông nhông ngớ ngẩn. Chui đầu vào nhà một người đàn ông đã từng khổ sở vì mình, ngồi uống cà phê và nói chuyện với hắn.

Đăng Hoàng có buồn và trách cô không nhỉ. Rồi cô tự bào chữa cho mình. Cô và Vũ Phong chẳng có gì cả. Chẳng qua cô đang buồn mà Vũ Phong lại muốn làm cô khuây khỏa.

Chút ấm nóng của những giọt đen sóng sánh làm Cẩm Phương dễ chịu hơn. Cô chậm rãi kể về chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, chuyện mẹ cô đã đánh cô và đuổi cô ra khỏi nhà.

Vũ Phong im lặng rít khói thuốc. Anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Thật lâu, giọng trầm của anh vang lên:

- Mẹ em thật phi lý. Không có em, bà già hành khất đó vẫn cứ chết. Bà ấy chết do căn bệnh ung thư hết phương cứu chữa của mình. Dù cho em có hôn bà… đến một ngàn cái thì bà vẫn đường hoàng bước lên tàu suốt về âm phủ. Có phải lỗi do em đâu.

Cẩm Phương cắn môi. Những lời an ủi của Vũ Phong chẳng làm cô nguôi ngoai được nỗi day dứt ở trong lòng. Cô nhớ lại đôi mắt tuyệt vọng của dì Tường Ly khi đang đi đến gần cái chết rồi rùng mình.

Vò nhẹ chéo khăn trải trên bàn, Cẩm Phương khe khẽ thở dài. Đăng Hoàng đã mong mỏi ở cô những điều thật tốt đẹp. Một sự tự hoàn thiện. Cô đã thực hiện được hay không. Khi mà mẹ vẫn còn thất vọng về cô.

Khép mắt uống nốt những ngụm cà phê còn ở trong ly, Cẩm Phương cau mặt lại. Kín đáo quan sát cô thật lâu, Vũ Phong hơi nhếch môi. Cẩm Phương dạo này có vẻ thay đổi. Thay cho vẻ kiêu sa ngày nào là sự dung dị, hiền hòa. Anh mỉm cười chế giễu. Tâm hồn chẳng là quái quỷ gì, đối với anh. Anh chỉ cần nhan sắc.

Thật âu yếm, Vũ Phong nhìn cô:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

121

- Em đừng buồn nữa. Anh chẳng hiểu vì sao em lại vơ đại xác chết của bà già ăn xin đó vác lên vai và ngồi than thở. Em còn khó hiểu hơn mẹ của em nữa đó.

Cẩm Phương đan chặt những ngón tay vào nhau, cô khàn giọng: - Tôi cũng không hiểu được mình nữa. Muốn xóa nhòa ký ức tồi tệ đó,

nhưng thật khó. Vũ Phong chồm người đứng trước mặt Cẩm Phương và chạm nhẹ tay lên má

của cô: - Quên tất cả những chuyện không vui đó đi. Có anh bên cạnh, em không

thấy vui sao? Mỉm cười với anh đi bé cưng. Thái độ cợt nhả của Vũ Phong làm Cẩm Phương tức giận. Cô nghiêm nét

mặt, vừa đứng dậy vừa nói giọng lạnh tanh: - Anh làm gì thế. Tôi về. Nụ cười đam mê thoáng một chút đểu giả của Vũ Phong khiến Cẩm Phương

chột dạ. Một cảm giác bất an xâm chiếm tâm hồn của cô. Cô bước vội ra cửa. Cánh cửa đã được Vũ Phong khóa chặt tự lúc nào. Có lẽ từ lúc Vũ Phong đi tìm phin để pha cà phê và Cẩm Phương ngồi bâng khuâng ngắm tranh mê mải.

Cẩm Phương giọng hốt hoảng: - Anh mở cửa cho tôi về! Vũ Phong cười thú vị. Anh nheo mắt nhìn Cẩm Phương đang cuống cuồng

xoay nắm đấm ở cửa. Giọng Vũ Phong tỉnh queo: - Về gì vội. Anh rất thích nói chuyện với em. Ngồi đây với anh, anh rất cô

đơn. Cẩm Phương nhìn Vũ Phong khẩn khoản: - Anh nên nhớ anh Phước là bạn của anh. Tôi không đùa đâu. Anh mở cửa

cho tôi về. - Anh cũng chẳng đùa. Nhà của anh biệt lập với các nhà xung quanh. Nếu

em có kêu gào đến xé cổ người ta cũng chẳng nghe thấy. Ngoan nào, lại đây với anh.

Cẩm Phương nhìn Vũ Phong với vẻ ghê tởm. Cô hét lên: - Anh mở cửa ra! Vũ Phong lướt đôi mắt thèm muốn lên người Cẩm Phương, bộ quần áo may

bằng vải catê tạo cho cô vẻ lôi cuốn rất phụ nữ. Vũ Phong nuốt nước bọt: - Em rất ngon. Thằng Khang Vỹ là cái thá gì so với anh. Anh sẽ cưới em cho

bằng được.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

122

Lừ lừ đứng dậy tiến về chỗ Cẩm Phương đang co rúm người vì tuyệt vọng. Vũ Phong long mắt lên:

- Em có hiểu thế nào là chiếm đoạt không? Anh sẽ dạy cho em về sự chiếm đoạt.

Câu nói trơ tráo của Vũ Phong khiến Cẩm Phương rùng mình. Cô suýt ngất đi vì sợ hãi. Trước đôi mắt đầy dục vọng của Vũ Phong, Cẩm Phương chỉ còn biết đấm mạnh cửa kêu cứu.

Vũ Phong khàn giọng:

- Anh không còn có cách lựa chọn nào khác hơn. Hãy tin anh đi. Anh sẽ cưới em.

Cẩm Phương cuống cuồng chạy quanh phòng. Cô nhìn quanh để tìm vũ khí tự vệ. Tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô va đập vào bốn bức tường và rơi trở lại vào không gian chật hẹp chỉ có cô và một con người đầy thú tính.

Vũ Phong hả hê với tâm trạng con thú đang vờn mồi. Có trời mới cứu được Cẩm Phương trong lúc này.

Cẩm Phương ứa nước mắt. Cô sẵn sàng cắn lưỡi tự vẫn chứ không thể để Vũ Phong làm nhục.

Vũ Phong cười nham nhở:

- Mong em thông cảm. Phải sử dụng cách thức này để chiếm đoạt em chỉ là trường hợp bất khả kháng.

Cẩm Phương không thể nhanh hơn Vũ Phong. Chỉ mấy phút sau cô đã bị Vũ Phong ép sát ở cuối phòng. Đôi tay mạnh mẽ của Vũ Phong ghì chặt vai cô. Hắn hôn tới tấp trên khuôn mặt Cẩm Phương. Những nụ hôn thèm khát vội vàng.

Cẩm Phương bật khóc. Cô cấu xé vào mặt của hắn. Cô nghĩ đến Đăng Hoàng. Chẳng lẽ nào sự trong trắng của cô lại bị chà đạp bởi một tên vô lại như thế này. Đăng Hoàng ơi. Anh ở đâu.

Vũ Phong xô ngã Cẩm Phương xuống thảm và nghiêng người ép chặt cô xuống đất. Trong giây phút tuyệt vọng của sống còn, Cẩm Phương dùng hết sức mạnh nghiến chặt bả vai của hắn. Căm hờn đã tiếp sức cho cô.

Vũ Phong nhảy dựng lên vì đau, hắn liền tát cho cô một tát tay nẩy lửa:

- Con quỷ!

Hàm răng của Cẩm Phương ê ẩm. Có cả máu từ bả vai của Vũ Phong tuôn ra. Sự đau đớn không làm Vũ Phong chùn lại. Hắn liền giật mạnh chiếc áo của Cẩm Phương đang mặc.

Rầm! Rầm!

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

123

Có ai đó đang đập mạnh vào cửa một cách thô bạo. Cẩm Phương không dám tin vào giác quan của mình nữa. Ảo giác? Nhìn khuôn mặt sững sờ lo lắng của Vũ Phong, Cẩm Phương hiểu rằng, cô đã không nghe lầm.

Cô hét lên: - Cứu tôi với… cứu tôi với… Nghiến răng với vẻ căm giận, Vũ Phong nhào đến khóa tay và bịt miệng cô

lại. Hắn căng thẳng nhìn ra cửa chờ đợi. Ở bên ngoài, tiếng đạp cửa mỗi lúc càng khẩn thiết không khoan nhượng. Vũ

Phong đanh mặt lại. Anh hằn học nhìn Cẩm Phương và mở hé cửa. Cánh cửa được một người nào đó đang đứng bên ngoài giật mạnh ra. Phước. Anh ào ào như một cơn lốc. Nhìn thấy áo quần Cẩm Phương xộc xệch và

nước mắt ràn rụa. Anh gầm lên: - Thằng khốn! Mày định làm gì em tao? Cẩm Phương ôm chầm lấy Phước, cô khóc run rẩy: - Anh Phước! Hắn định làm nhục em. Anh hãy đưa em thoát khỏi chỗ này… Phước căm phẫn nhìn chiếc áo của Cẩm Phương bị xé toạc và cô đang dùng

tay để túm lại với nhau. Anh hỏi giọng lo lắng: - Nó chưa làm hại được em chứ? Cẩm Phương rùng mình. Cô nấc lên: - May mà anh đến kịp… Phước buông Cẩm Phương ra. Anh tung cú đá ngang ngực Vũ Phong và rít

lên: - Thằng chó! Sao mày lại định làm nhục em tao? Vũ Phong không phản đòn. Hắn thừa sức để đánh nhau với Phước. Nhưng

hắn hiểu rằng Phước sẽ sẵn sàng quyết tử với hắn. Vì thế hắn chỉ im lặng ôm ngực cúi gằm nhìn xuống đất.

Phước cười gằn nghe khô khốc: - Mày dám chơi với tao không? Đồ chó! Khóc rấm rứt, Cẩm Phương ngồi lên xe để Phước chở về nhà. Phước dịu dàng bảo: - Mọi người đang sốt ruột đợi em ở nhà. Anh vừa gọi điện thoại báo với dì

Hà là đã tìm được em. Anh không dám kể rõ mọi chuyện. Cẩm Phương khịt khịt mũi. Cô cảm thấy tủi thân ghê gớm. Mẹ có biết rằng

con gái mẹ suýt bị làm nhục hay không?

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

124

Phước lại hỏi: - Em hết giận mẹ chưa? Cẩm Phương dẩu môi, khuôn mặt của cô vẫn còn giận hờn: - Mẹ đuổi em đi rồi. Em không về đâu. - Khi giận con cái, ai lại chẳng nói lẫy hờn như thế. Khi nãy dì Hà gọi điện

thoại đến cho anh, anh nghe thấy hình như dì khóc. Nghe dì Hà gọi điện xong, mẹ anh lo ghê lắm. Anh chở em về nhà nghe.

Cẩm Phương vẫn nguẩy đầu một cách bướng bỉnh. Cô chưa muốn về nhà. Dường như mẹ đã hết thương cô rồi.

- Anh cứ chở em về nhà của anh đi. Em chưa muốn về nhà vào lúc này. Cẩm Phương chạy ào vào nhà dì Tố. Cô suýt va vào dì đang từ trong nhà sốt

ruột đi ra đi vào. Cô nằm dài trên chiếc giường quen thuộc của dì. Chẳng biết Phước đã kể

những gì, cô chỉ nghe một loạt tiếng “trời ơi” thảng thốt của dì Tố. Nằm cuộn mình trong chăn, cô uể oải nhìn dì ùa vào phòng như cơn gió: - Thật còn phước đức ông bà. Thằng Phước tới chậm một chút là… tiêu luôn

rồi. Cha tổ thằng Vũ Phong. Bạn bè như hắn thật ai ngờ. Dì ngồi xuống nhẹ nhàng xoa đầu Cẩm Phương: - Hú hồn hú vía phải không con? Cẩm Phương đã bình tâm trở lại. Cô hít một hơi thật dài và chống một tay

ngồi dậy: - Sao anh Phước biết con ở chỗ của… hắn mà đến tìm con? Dì Tố chặc lưỡi: - Vậy mới nói. Dì nhờ thằng Phước chở đến nhà ông thầy thuốc Đông Y ở

bên quận Năm. Chẳng hiểu sao dì nóng ruột như lửa đốt. Gần tới lượt khám rồi vậy mà dì cứ đùng đùng đòi thằng Phước chở về. Vừa về đến nhà lại nghe mẹ con gọi điện thoại khóc lóc nói con đi từ chiều đến chín, mười giờ tối vẫn chưa về. Dì nói thằng Phước xách xe chạy đi tìm con. Vừa ra đầu ngõ nghe hàng xóm kể thấy con đứng ở ngoài cổng với thằng Vũ Phong. Vậy là thằng Phước cắm đầu cắm cổ rú xe chạy đến nhà hắn.

Cẩm Phương đưa tay chận lên ngực. Có lẽ nhờ chiếc xe Spacy của cô dựng cạnh hoa linh lan đã đập vào mắt anh Phước. Nếu cô dắt xe vào gara của Vũ Phong, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Dì Tố hắng giọng: - Phước gọi điện thoại cho mẹ con rồi. Con đừng giận mẹ con nữa. Sau này,

biết đâu con lại thương mẹ hơn nữa đó.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

125

Cẩm Phương bó hai tay trước gối: - Dì… cho con… ở lại đây luôn với dì nghe. Dì Tố bật cười: - Bậy nà. Lâu lâu qua chơi rồi ở lại thì được, ở luôn… cơm đâu mà nuôi. - Thế sao hôm trước dì lại xin mẹ con cho con qua ở luôn với dì? Dì Tố chớp chớp mắt, bà cố lấy giọng tỉnh rụi: - Dì đùa mà. Cẩm Phương làm mặt giận. Cô biết dì Tố rất thương cô. Thế mà giờ đây dì

lại khước từ cô để làm vui lòng mẹ. Cẩm Phương giận dỗi nằm xuống. Cô còn giận mẹ. Giận ghê gớm.

Dừng xe, Cẩm Phương tắt máy. Cửa nhà Đăng Hoàng mở, chứng tỏ anh

đang ở nhà. Cô hơi lạ lùng. Vì mỗi lần nghe tiếng xe quen thuộc của cô, anh đã vội chạy ra lăng xăng dắt xe cho cô. Sao hôm nay lại im ắng như thế nữa không biết. Có lẽ anh đang ngủ.

Cô đeo xách tay lên vai và bước vào nhà. Vừa qua khỏi ngưỡng cửa, Cẩm Phương bỗng đứng khựng lại. Trước mặt cô là một Đăng Hoàng với vẻ mặt lạnh lùng.

Không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô kêu lên: - Anh sao thế? Anh không nghe thấy tiếng xe của em sao? Đăng Hoàng nhếch môi: - Em đến đây có chuyện gì không? Suýt chút nữa thì Cẩm Phương đã bật khóc vì câu hỏi của anh. Buông người

ngồi xuống ghế, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm. - Em ngồi chơi. Lẳng lặng pha cho cô một cốc nước như là… người dưng, Đăng Hoàng lạnh

nhạt: - Em uống nước. Cẩm Phương đẩy ly nước ra xa. Cô ấm ức nhìn Đăng Hoàng. Cô không thể

hiểu nỗi vì sao anh lại xử sự với cô như thế. Giọng Đăng Hoàng khô khan:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

126

- Em ngạc nhiên lắm sao? Có lẽ đã đến lúc tôi phải cho em biết những gì đã xảy ra giữa tôi và em chỉ là… một trò đùa. Tôi với em thế là… huề nhau. Tôi chưa bao giờ yêu em. Tôi tán tỉnh em chỉ vì muốn trả đũa em.

Cẩm Phương như rơi xuống tận địa ngục. Cô không tin. Chẳng lẽ tất cả chỉ đơn giản như vậy sao. Thế những giọt nước mắt của anh khi bà Giang Châu ép buộc cô phải lấy Khang Vỹ đã nói lên những gì.

Cô cúi đầu nói thật chua chát: - Anh đã hài lòng chưa? - Dĩ nhiên là thỏa mãn. Chúng ta thuộc vào hai đẳng cấp khác nhau. Làm sao

tôi có thể tìm ở em sự đồng cảm. Em đã từng lăng mạ tôi. Em nhớ không? Làm sao tôi có thể tha thứ cho em được.

Cẩm Phương ứa nước mắt. Cô muốn ngửa mặt lên trời để kêu gào vì thất vọng. Đăng Hoàng của cô lung linh như thần tượng. Cuối cùng lại trần trụi và tầm thường đến kinh khủng.

Vẫn giọng trầm rất ấm của anh đã từng làm cô nao nao cả lòng, giờ nghe xa lạ vô cùng.

- Ta chia tay nhé. Giờ nghe rất đểu. Cẩm Phương nhếch môi cay đắng. Cô cúi đầu xuống thấp: - Rất cám ơn về bài học của anh đã dạy cho tôi. Cẩm Phương không hiểu bằng cách nào cô đã thoát ra khỏi nhà Đăng Hoàng

và rú xe chạy bạt mạng trên đường. Đừng khóc nghe Cẩm Phương. Cô gào thét với tâm linh như thế. Con ngốc.

Khóc là hèn, là nhục. Cuối cùng chẳng có tên đàn ông nào là tử tế cả. “Em về điểm phấn tô son lại Ngạo với nhân gian một nụ cười”

Cô chẳng cần son phấn. Nhan sắc cô đỏ ngạo với đời. Cẩm Phương mỉm cười chua chát. Anh cảm thấy hả hê chưa Đăng Hoàng. Em đã cầu cạnh và van xin tình yêu của anh. Em là một con ngốc. Con ngốc.

Cẩm Phương lái xe đến thẳng nhà của Khang Vỹ. Cô chống tay vào hông và đợi chờ anh mở cổng.

Khang Vỹ giành lấy xe và dắt vào cho cô. Anh mỉm cười sung sướng. - Vào đây Cẩm Phương. Mẹ gần về rồi. Cẩm Phương ngồi xuống ghế, giọng cô hồi hộp: - Anh còn giữ ý định cưới tôi nữa không? Khang Vỹ nhíu mày ngạc nhiên:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

127

- Tại sao em lại hỏi anh câu đó? Anh đã chờ đợi từng giờ từng phút cái ngày hạnh phúc đó. Tuần sau, anh sẽ đưa em đi may áo cưới.

Cẩm Phương khép mắt lại: - Ngày cưới của tôi còn bao nhiêu ngày nữa? - Một tháng và bốn ngày. Cẩm Phương rướn người ngồi thẳng dậy: - Ngày mai cưới, được không? Tôi muốn lễ cưới của chúng ta tổ chức vào

đúng ngày mai! Khang Vỹ thấp thỏm nhìn Cẩm Phương: - Em đừng đùa với anh chứ. Có phải em muốn như thế thật không? - Chính xác đúng như vậy. Nếu không biết đâu tôi sẽ rút lại ý định của mình.

Mặc kệ ông già của tôi, mặc bà già, mặc tất cả. Khang Vỹ bối rối nhìn Cẩm Phương. Anh đứng dậy và ngồi xuống cạnh cô.

Anh choàng nhẹ tay lên vai cô giọng vỗ về: - Em sao thế? - Mặc tôi. Tôi không sống cho ai nữa. Tôi sống cho tôi. Mọi người đều ích

kỷ, anh biết không? Chẳng có ai yêu mình cả ngoại trừ bản thân của mình. Yêu là gì? Yêu là phỉ nhổ nhau.

Khang Vỹ lắc nhẹ người Cẩm Phương: - Được rồi. Nếu em thích gì, anh cũng sẽ thực hiện để làm cho em vui. Khép mắt lại, Cẩm Phương cười chua chát: - Anh có muốn hôn tôi không? Tôi cho anh hôn… chùa đó. Anh hôn tôi đi.

Trước kia quen anh tôi còn nợ anh vì không chịu để cho anh hôn. Cô ngửa mặt ra: - Anh hôn tôi đi! Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm đau khổ của Cẩm Phương, Khang Vỹ nhún vai

ngán ngẩm. Trước đây anh đã từng dằn vặt đau khổ mong muốn có được Cẩm Phương trong vòng tay và hôn cô, hôn cô mãi. Giờ nhìn cô… như điên như dại ra lệnh như thế, làm sao anh hôn được.

Cẩm Phương ra lệnh: - Anh còn chờ gì nữa? Một cách máy móc, Khang Vỹ cúi xuống. Bờ môi của Cẩm Phương lạnh

buốt và vô cảm. Cô gục đầu vào hai bàn tay và khóc. Cô nói qua tiếng nấc: - Ngày mai. Ngày mai làm lễ cưới nhé!

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

128

Khang Vỹ ngồi im lặng. Anh còn mong đợi gì nữa. Điều anh sợ nhất trong lúc này là Cẩm Phương lại sẽ đùng đùng thay đổi quyết định sau khi qua cơn sốc. Anh thừa hiểu, cô chẳng hề yêu anh.

Nếu anh không lầm, có lẽ cô muốn dùng anh để trả thù Đăng Hoàng. Anh rót cho Cẩm Phương một ly nước thật đầy, giọng dỗ dành: - Em uống đi! Sau khi uống gần cạn ly nước suối, Cẩm Phương ngồi thừ người ra trên ghế.

Cô nói với Khang Vỹ giọng khô khốc: - Đăng Hoàng bỏ em. Thế anh có còn hăm hở muốn cưới em nữa không? Khang Vỹ nuốt nước bọt. Anh đau khổ nhìn Cẩm Phương. Anh hận thù

Đăng Hoàng. Nếu không có Đăng Hoàng đột ngột xen vào phá bĩnh, tình cảm của anh và cô sẽ tốt đẹp làm sao.

Khang Vỹ nhún vai: - Đối với anh, điều đó không quan trọng. Anh yêu em, anh muốn đem hạnh

phúc đến cho em. Cẩm Phương ngậm ngùi nhìn những ngón tay gầy guộc của cô đang hững hờ

đặt trên mũi. Cô nghĩ đến mẹ. Chấp nhận lấy Khang Vỹ, cô lại là một bản sao của mẹ. Giọng cô đau đớn:

- Em thật vô dụng. Em chẳng yêu anh. - Không sao cả. Tình yêu sẽ đến sau hôn nhân. Có thể được như Khang Vỹ hy vọng không. Cẩm Phương hoang mang. Cô

thở dài thật khẽ và nói: - Ngày cưới của anh và em vẫn… như cũ. Không thay đổi. Khang Vỹ nhướng mày: - Có nghĩa là… Cô mệt mỏi: - Vẫn một tháng và bốn ngày. Khang Vỹ nhìn cô với vẻ bất lực. Một thời gian đủ làm quả tim anh héo khô

vì mòn mỏi đợi chờ. Giọng anh day dứt: - Tại sao không phải là ngày mai? Mẹ anh thừa sức tổ chức một đám cưới

tưng bừng cho dù thời gian chuẩn bị chỉ có một ngày. Cô cay đắng: - Một tháng và bốn ngày. Trước sau em cũng là vợ của anh, anh cứ tin như

thế đi.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

129

Khuôn mặt của Khang Vỹ không giấu được vẻ thất vọng. Cuối cùng anh chỉ là người… ăn mày tình cảm của cô thôi.

- Thế thì hai tuần… anh van em. Thở hắt một cái thật mạnh, Cẩm Phương miễn cưỡng gật đầu. Cô thù hận Đăng Hoàng. Anh đã làm tan nát trái tim cô. Tại sao cô không

nhắm mắt làm vui lòng ba, cứu lấy sản nghiệp của ba. Đời cô xem như đã bỏ đi rồi.