23
Tác Gi: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MT MÌNH PHN VI Nghe nói con đang chun bra mt mt hàng mi? Lãm Bình đặt tách trà xung, anh khnhìn qua Long Thành, Khánh Sương ri cui cùng dng li ông Lãm Bích: - D. Nhưng chlà mt vài kiu mi thôi ba à. Ông Bích cưới thân thin: - Ba rt mng khi thy con tp trung lo cho công vic như thế. Do này dì con cũng có thiết kế khi rnh ri. Con có ththam kho ý kiến ca dì con. - Dcon có biết ba à. Trước kia dì Sương hc chung mt khoá vi con mà. Ông gt gù: - Vy thì tt. Ba mng vì do này con thường vnhà ăn cơm. - Dvì con có mt vài chuyn cn ti sgiúp đỡ ca mi người mà. Long Thành nãy giim lng bng lên tiếng. - Vic gì sao công ty không nói? Khánh Sương vn đim tĩnh: - Long Thành! hãy bình tĩnh nghe... cu hai nói. Lãm Bình không quan tâm đến thái độ ca mi người, anh đim tĩnh: - Dthưa ba. Công ty ca con vn là công ty con thôi. Công ty mlà to điu kin để giúp đỡ nhưng vì lý do thtc nên con mun nhba giúp đỡ khi nào công ty mduyt kế hoch ca con, con shoàn trli cho ba. Ông Bích ngi trm tư trong khi Khánh Sương thì tái cmt. Cô cgivthn nhiên chp tay Long Thành li nhưng không kp, anh đã lên tiếng: - Kế hoch gì ti sao tôi không hbiết? Địa vca tôi công ty anh để đâu h? Thái độ gin dca Long Thành là điu Lãm Bình đã dđoán trước nên không bt ng. Chcó Khánh Sương là điu ra rt ca anh thôi. Xin li. Lãm Bình thm nói: www.vuilen.com 87

PHẦN VI N - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/mongdoimotminh/mongdoimotminh06.pdfTác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH Bà vú thầm cười với

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

PHẦN VI

Nghe nói con đang chuẩn bị ra một mặt hàng mới?

Lãm Bình đặt tách trà xuống, anh khẽ nhìn qua Long Thành, Khánh Sương rồi cuối cùng dừng lại Ở ông Lãm Bích:

- Dạ. Nhưng chỉ là một vài kiểu mới thôi ba à.

Ông Bích cưới thân thiện:

- Ba rất mừng khi thấy con tập trung lo cho công việc như thế. Dạo này dì con cũng có thiết kế khi rảnh rỗi. Con có thể tham khảo ý kiến của dì con.

- Dạ con có biết ba à. Trước kia dì Sương học chung một khoá với con mà.

Ông gật gù:

- Vậy thì tốt. Ba mừng vì dạo này con thường về nhà ăn cơm.

- Dạ vì con có một vài chuyện cần tới sự giúp đỡ của mọi người mà.

Long Thành nãy giờ im lặng bỏng lên tiếng.

- Việc gì sao ở công ty không nói?

Khánh Sương vẫn điềm tĩnh:

- Long Thành! hãy bình tĩnh nghe... cậu hai nói.

Lãm Bình không quan tâm đến thái độ của mọi người, anh điềm tĩnh:

- Dạ thưa ba. Công ty của con vốn là công ty con thôi. Công ty mẹ là tạo điều kiện để giúp đỡ nhưng vì lý do thủ tục nên con muốn nhờ ba giúp đỡ khi nào công ty mẹ duyệt kế hoạch của con, con sẽ hoàn trả lại cho ba.

Ông Bích ngồi trầm tư trong khi Khánh Sương thì tái cả mặt. Cô cố giữ vẻ thản nhiên chụp tay Long Thành lại nhưng không kịp, anh đã lên tiếng:

- Kế hoạch gì tại sao tôi không hề biết? Địa vị của tôi ở công ty anh để ở đâu hả?

Thái độ giận dữ của Long Thành là điều Lãm Bình đã dự đoán trước nên không bất ngờ. Chỉ có Khánh Sương là điều ra rứt của anh thôi. Xin lỗi. Lãm Bình thầm nói:

www.vuilen.com 87

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Ba cứ suy nghĩ. Con có thể đợi.

Ông Bích nhìn theo con trai đi ra cửa. Nó muốn gì? Từ bé tính đã ngang ngạnh bướng bỉnh nhưng lại là đứa tự lập. Tại sao lần này ông nhíu mày súy nghĩ. Rõ ràng lần trước ông đã nới với anh về kế hoạch đầu tư của mình. Toàn bộ vấn liếng ông đã huy động hết đâu còn cho anh vay ông hiểu Lãm Bình đang đề cập đến ngôi biệt thự này. Nhưng vì sao?

Giống như ông, chị em Khánh Sương cũng đang tìm hiểu câu trả lời cho những thắc mắc trong đầu.

Bà vú thấy ớn lạnh khi bưỡc vào phòng Nhã Khiết. Toàn căn phòng là một

màu đen. Thật không hiểu nổi cô tiểu thư này muốn gì? Đang yên đang lành lại dọn đến khu chung cư này ở. Cũng may nơi này đầy đủ và tiện nghi. Nếu không có lẽ mọi người sẽ khốn đốn mất. Lần mò mãi rồi bà cũng bật được công tắc đèn.

- Trời! Nhã Khiết! Sao ỡ trong phòng mà không bệt đèn?

Đang ngồi xếp bằng trên giường. Nhã Khiết khó chịu vì bị quấy rầy, cô quạu:

- Đã bảo không có việc gấp vú đừng vào mà.

Bà vú cũng cằn nhằn:

- Ai mà thèm vào. Nhưng bây giờ là giờ ăn tối.

Nghe bà nói cô mới nhìn lên đồng hồ trên tường.

Bảy giờ năm. ĐÃ trễ năm phút. Cô cười với bà:

- Vú để xuống đây. Con sẽ ăn hết cho.

Bà vú đặt chiếc khay đựng đầy đồ ăn xuống giường.

- Vú ăn với con đi.

- Thôi con ăn đi lát nữa vú ăn sau. Dạo này con ốm rồi đó không khéo... Bị la thì nguy.

- Vú không nói, con không nói là được rồi.

www.vuilen.com 88

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Bà vú cười, nhìn nét tre con của cô. Mấy hôm nay nhìn cô bà thấy trong lòng bất an. Cô chủ nhỏ dễ thương đã bắt đầu ngồi trầm tư, suy nghĩ. Chuyện gì? Bà muốn hỏi nhưng không dám.

- Vú này! Con có một việc muốn hỏi.

Bà khẽ mỉm cười hài lòng. Cuối cùng sự nhẫn nại, chờ đợi của bà đã có kết quả:

- Con nói đi.

Vừa nuốt ngụm nước cam trong miệng cô vừa ngập ngừng. Đôi mắt cử láo liêng... Có nên nói không nhỉ?

- Con... con có người bạn. Người đó rất giận một người bạn khác. Rồi lại hết giận.

Bà cười:

- Khi về nhà thì người bạn đó sực nhớ và lại giận tiếp đúng không?

Nhã Khiết trố mắt:

- Sao vú biết?

Bà õm ờ:

- Ờ… thì vú đoán.

- Vậy bây giờ phải làm sao hả vú?

- Theo vú thì chuyện gì cũng vậy. Chúng ta phải tìm hiểu nguyên nhân rồi tuỳ từng việc mà giải quyết.

Cô hỏi dồn:

- Nhưng giải quyết như thế nảo hả vú?

Đúng là con nít. Bà vỗ vào má cô:

- Con là đứa thông minh thì phải biết chứ. Bạn của con đã tự ý thắc những cái nút quá chặt thì cô ta phải tự mở thôi.

Gãi đầu cô suy nghĩ lời cúa bà. Tự mở nút à? Nhưng bây giờ mở rồi còn gì là... thú vị nữa.

www.vuilen.com 89

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Bà vú thầm cười với nỗi niềm của cô chủ. Là người thông minh nhạy bén nhưng do môi trướng giáo dụe quá kỹ nên đôi lúc cô giống một đứa trẻ hơn một cô gái đôi mươi. Rõ khổ.

Bà vú rút lui để lại cho Nhã Khiết một núi suy nghĩ. Cô ngã ra giường với hình bóng của Lãm Bình trườc mặt. Đang mơ màng bỗng chuông điện thoại reo. Cô chồm người qua bàn nhắc lên:

- Alô... Nhã Khiết....

- An cơm chưa?

Đôi mắt cô sáng lên nhưng đôi môi cô chu ra dài giọng:

- Cám ơn giám đốc đã hỏi thăm, tôi ăn rồi.

Có tiếng cười khe khẽ bên kia:

- Vậy chúc ngủ ngon nhé.

- Nè! Anh vừa thôi nha. Gọi điện chỉ nói được vậy thôi ư?

Lãm Bình ngọt giọng:

- Vậy muốn anh nói gì hả?

Nhắm mắt ngã ra giường, cô lịm người nghe anh hỏi. Anh ta đúng là bật thầy về ''tán" gái. Cô cười cười:

- Nói gì thì tuỳ anh nhưng không có chuyện cho mượn áo đâu nhé.

- Tuỳ thôi. Nếu lương tâm không bị cắn rứt.

Cô ''hứ" thật lớn:

- Anh đừng đem tâm lý chiến ra đây. Tôi vẫn chưa quên chuyện ở buổi tiệc anh bỏ rơi tôi đâu đấy.

Im lặng một thoáng rồi giọng Lãm Bình lại vang lên:

- Chuyện đó là tại cô chứ không phải tại tôi.

Cô ngồi bật dậy:

- Anh còn bào chữa?

- Này... cô tham qua đó. Đã có Long Thành quan tâm, chăm sóc đến còn....

www.vuilen.com 90

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Nhã Khiết cúp máy cái “cộp”. Đúng là khỏ ưa. Đêm đó tự dưng anh ta xuất hiện và theo phép lịch sự cô phải ngồi trò chuyện. Vậy mà cũng trách mình. Hứ! Nếu không vì tránh mặt một người đêm đó tôi sẽ không làm thế đâu.

Không khí ấm áp của buổi sáng thật lý tưởng cho những đôi trai gái yêu nhau. Nhất là những người mới tập tành làm quen với nữ thần tình ái.

Nhưng trong thang máy này thì khác. Dù đang có máy lạnh nhưng Lãm Bình tưởng chừng mình đang ở sa mạc. Thật khó thở.

Khánh Sương mong manh trong chiếc đầm trắng phủ gót, mái tóc bới cao vừa sang trọng vừa quyến rũ.

Thọc tay vào túi quần, Lãm Bình lên tiếng:

- Dì đến tìm Long Thành?

Khánh Sương điềm tĩnh trả lời:

- Không. Tiện đường nên... tôi ghé qua thôi.

Anh nhếch môi cười:

- Thật à! Nếu tôi nhớ không lầm thì dì ít ra ngoài lắm mà. Dì đừng giấu, cứ nói thẳng đi.

Khánh Sương mím môi nén ấm ức trong lòng. Lãm Bình của cô không còn nữa. Đối với cô anh thật là xa cách Lãm Bình! Có cần gọi em bằng dì khi chỉ có hai người thế này không?

Lãm Bình hơi quay qua nhìn cô. Đôi mắt cô đang long lanh, Khánh Sương đang khóc. Thật sự ngoài nước mắt ra cô không biết làm gì chơ vơi nỗi đau trong lòng cả. Mọi chuyện đối với cô thật bất ngờ và cô đã hành động theo bản năng nên không thể nào quay rạ được.

- Anh không thể quên chuyện xưn mà tha thứ cho em sao Lãm Bình!

Lãm Bình vẫn đứng chôn chân. Trong anh lại là một sự mâu thuẫn. Có những chuyện không thể nào tha thứ khi biết ra sự thật. Và Lãm Bình cũng thế, anh không hận cô đã phụ mình mình mà là....

Lãm Bình rùng mình khi bàn tay Khánh Sương đang quàng lên vai mình, Không hiểu tự lúc nào cô đã nức nở trên ngực anh.

- Khánh Sương, mong dì bình tĩnh lại.

www.vuilen.com 91

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Anh đẩy cô ra rồi kêu lớn lên như, cảnh tỉnh lại cả hai nhưng đúng lúc đó thì cửa thang máy bật mở. Đứng hồn khi hình ảnh Nhã Khiết hiện ra trước mặt. Nụ cười tươi như hoa của cô tắt ngấm khi chứng kiến cảnh tay trong tay của Lãm Bình và cô gái đẹp không thua gì mình, Trái tim Nhã Khiết như ngừng đập, gương mặt cô tái đi. Không được thể hiện ra bên ngoài, không được. Một giọng nói vảng bên tai và đôi chân Nhã Khiết như cái máy, bước thật nhanh.

Trong tích tắt, Lãm Bình giơ tay chắn cửa thang máy khi nó vừa khép. Bỏ mặc Khánh Sương với bao suy nghĩ, anh sải bước theo Nhã Khiết về phòng làm việc.

Lãm Bình thở hổn hển khi đứng trước cử phòng. Không hiểu động lực nào mà cô nàng đi nhanh thật. Vuốt mặt cho tĩnh táo, anh đưa tay định gõ cửa.

Quỉ thật.

Lãm Bình thấm mắng mình. Đây là phòng làm việc của mình mà. Tội gì phải sợ sệt, e dè mà gõ cửa chứ?

Tuy nói vậy nhưng Lãm Bình vẫn nán lại vài phút lắng nghe động tĩnh bên trong.

Một phút... hai phút… rồi ba phút trôi qua thế mà vẫn không có một tiếng động.

Thất vọng, anh đành phải xoay núm cửa bước vào.

Hình như đoán được người vào sẽ là Lãm Bình nên Nhã Khiết vẫn tập trung vào đánh máy không quay lại nhìn.

Đúng là đồ con nít. Lãm Bình so vai bước thẳng về bàn làm việc của mlnh. Và công việc đã cuốn hút anh lúc nào không biết. Mãi đến khi có tiếng Nhã Khiết vang lên anh mới giật mình.

Thưa giám đốc. Có điện thoại ở máy số 2.

Vẫn say sưa với những con sớ và hình vẽ trên máy, anh buông gọn:

- Bảo với họ tôi không có ở đây.

- Dạ thưa chú. Giám đốc cháu bảo cháu nói là hiện giám đốc cháu không có ở đây!

Cô ta nói quải quỷ gì thế Lãm Bình hết hồn quay lại khi nghe Nhã Khiết trả lời diện thoại:

- Cô định đi đâu thế?

www.vuilen.com 92

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Nhã Khiết tỉnh queo đứng dậy khoác giỏ lên vai. Bây giờ anh mới phát hiện là hôm nay cô mặc chiếc quần Jean màu xám tro và áo sơ mi trắng rất nhí nhảnh. Khác với mọi hôm thế này thì phải có chuyện gì rồi?

- Thưa giám đốc. Đã hết giờ làm rồi ạ.

Đưa tay nhìn đồng hồ Lãm Bình mới hay đã bốn giờ chiều rồi. Thì ra mải làm anh quên cả ăn trưa. Mọi hôm có... thư ký lo nên ỉ lại chắng bù cho hôm nay.., người đẹp giận thế là bị... bỏ đói.

- Sao? Tôi về được chưa?

Không thèm trả lời, Lãm Bình quay trở về bàn làm việc. Từ xưa đến nay anh luôn phớt lờ các cô gái nên thái độ buồn vui, giận hờn của họ anh đều phớt lờ. Mà tại sao anh phải để ý đến thời tiết "nắng mưa" của Nhã Khiết cơ chứ?

- Thật là điên.

Lãm Bình đập mạnh tay vào ghế bực mình cho bản thân. Anh đang đấu tranh với chính mình. Trái tim anh đang muốn đi hoang và Lãm Bình đang cố cưỡng lại. Nhã Khiết là một người mà anh không thể đụng vào. Cô ấy quá xa vời với anh và anh cũng không có quyền làm vẩn đục tương lai của Nhã Khiết.

Đắn đo suy nghl mãi cuối cùng Lãm Bình cũng đành chào thua lý lẽ của con tim mình dù lý trí đã đưa ra rất nhiều lý do phản đối. Chụp vội chiếc áo vest anh phóng vội ra thang máy. Anh vội kêu lên khi cửa thang máy vừa đóng.

- Chào giám đốc.

- Chào giám đốc.

Mọi người trong phòng thiết kế gật đầu chào khi anh đã bước vào trong.

Thang máy chật cứng nhưng Lãm Bình vẫn nhận ra cô gái đang cố thu mình ở góc trong. Đó là Nhã Khlết. Hắn là cô đang mắng thầm trong bụng vì sự có mặt của mình.

Đúng như Lãm Bình nghĩ, Nhã Khiết muốn hét lên cho đã hết sức. Tại sao anh lại làm cho trái tim cô tan nát thế kia. Mọi lời đồn đãi cô đều bỏ ngoài tai. Sự tôn trọng của anh đối với cô đã chinh phục được cô. Và ý đồ làm anh phải đau khổ ban đầu đã tan biến. Cô đã yêu anh, yêu say đắm bằng mối tình đầu cơ mà.

Dù không cố ý nhưng Lãm Bình cũng đã đứng sát vào Nhã Khiết vì mọi ngưởi quá đông và đã chen chân đẩy anh xuống hy vọng được về sớm.

www.vuilen.com 93

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Liếc xéo một cái dài hàng chục cây số để đáp lại nụ cười tình tứ của Lãm Bình. Nhã Khiết vần đứng im ra chờ mọi người ra hết rồi cô lục đục bước ra.

Lần này thì không vô tình nữa, Lãm Bình cũng cố ý bước sóng đôi với cô. Hai tay thọc vào túi quần anh lững thững đi bên cạnh cô và miệng thì huýt sáo thật yêu đời.

Đứng trước cổng công ty đợi gần mười lăm phút thế mà tên tài xế vẫn không xuất hiện, Nhã Khiết đâm ra bực mình. Nhưng có lẽ sự chậm trễ đó cũng không làm cô khó chịu bằng sự có mặt của Lãm Bình ở bên cạnh. Chịu hết nổi cái mặt nhơn nhơn của anh, cô khoanh tay trước ngưc hất hàm hỏi:

- Đợi người?

Lãm Bình vẫn để hai tay trong túi quần gật đầu:

- Ứa!

- Nhất định phải ở đây?

Vẫn chu môi huýt sáo, anh gật đầu xác nhận:

- Ửa!

Tức muốn lộn ruột nhưng Nhã Khiết vẫn cố nén:

- Chúc anh đứng đây đợi... vui vẻ nhé.

Nói rồi cô lườm anh, băng qua đường. Người già mà khó ưa. Mà sao mình lại khó chịu như thế này chứ?

Vừa bước lên vỉa hè, Nhã Khiết đã cau mày vì sự xuất hiện của Lãm Bình ở sau lưng. Anh vẫn thọc tay vào túi quần huýt sáo như một người... vô tội và không hề liên quan gì tới cô. Như thể hai người đang là người xa lạ đứng đợi xe không bằng.

- Nếu cô ấy biết mình dã gọi điện bảo tên tài xế kia không đến thì sao nhỉ?

Lãm Bình liếc khẽ sang cô thầm hỏi. Và dĩ nhiên câu trả lời sẽ là một... trận mắng không thương tiếc.

- Này! Sao cứ đi theo tôi mãi thế?

Lãm Bình nhe răng cười chọc tức cô:

- Tức đi thưa đi.

www.vuilen.com 94

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Cô bĩu môi:

- Làm như hay lắm.

Loay hoay mãi mà vẫn không đón được chiếc taxi nào, Nhã Khiết ngồi xổm xuống đường. Thật là xúi quẩy. Cái bụng này mọi hôm đâu có xấu tính réo ầm lên thế này.

Có lẽ lúc trưa vì giận Lãm Bình không ăn nên mới đói thế này. Nhìn tới nhìn lui cũng không có tiệm ăn nào gần đây, cô đành phải ăn... vỉa hè.

Gọi một tô hủ tiếu rồi mặc cho người đi đướng nhìn mình, cô ăn rất tự nhiên. Giải quyết xong cái baơ tử Nhã Khiết mới nhìn qua người hàng xóm ngồi cùng bàn nãy giờ. Lãm Bình cũng đang ngồi... xỉa răng. Trông anh không có vẻ gì là hối hả, thậm chí là rất rảnh rỗi.

Vẫn nhủ lòng sẽ không đếm xỉa gì tới anh, cô quyết định tính tiền cho mình rồi bỏ đi bộ về nhà.

Giơ tay xem đồng hồ, Nhã Khiết thầm mắng tên tài xế vì đôi chân đã mỏi nhừ. Mọi ngày đi xe đâu hay con đường nó dài đến thế. Mồ hôi tươm ra đẫm trán nhưng cô vẫn phải đi vì màn đêm đã buông xuống. Đi được vài bước Nhã Khiết ngồi xuống băng đá trong công viên vì quá mệt.

- Thật chầng ra làm sao? Mỗi việc đi bộ mà cũng không xong.

Cô lẩm nhẩm tự mắng mình. Tự dưng Nhã Khiết muốn khóc, cổ họng cô nghẹn lai, mũi cay xè và nước mắt bắt đầu rơi dài trên má. Cảm giác tủi thân đang chiếm lấy cô.

- Cũng vì mình vô tích sự nên mới bị ann ấy bỏ rơil, không thương. Nếu xinh đẹp và tài giỏi thì đâu phải ngồi đây một mình.

Nhã Khiết quẹt ngang nườc mắt khi biết Lãm Bình không còn đi theo sau mlnh nữa. Tự dưng cô nghe lòng cô đơn và buồn ơi là buồn. Và cứ như thế để mặc nước mắt đầm đìa trên mặt.

- Cảm ơn.

Nhã Khiết cầm hộp khăn giấy của ai đó vừa chìa tới từ phía sau băng đá. Rút một cái lau nước mắt, cô thật tội.

- Đúng là đồ con nít. Có vậy cũng khóc.

Cứ ngỡ người nào qua đướng tất bụng vớI mình nhưng nghe giọng châm biếm Nhã Khiết liền quay lại. Đôi mắt sáng rỡ khi nhận ra Lãm Bình, anh ngồi xuống cạnh cô. Hơi quê, cô vội quay chỗ khác:

- Anh cũng rảnh quá há. Chiều tối còn ra công viên chơi.

www.vuilen.com 95

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Lãm Bình suýt phì cười. Không ngờ giờ phút này mà còn nói lẫy được. Mở bọc nilon lấy một lon cô ca lạnh đưa cho cô anh cười cười:

- Uống đi rồi... đi tiếp. Đường còn dài lắm đấy.

- Không thèm.

Lãm Bình nheo mắt nhìn gương mặt trẻ con của cô. Anh rút khăn giấy chậm mồ hôi trên vầng trán bướng bỉnh. Nhã Khiết đẩy tay anh ra nhưng Lãm Bình đã nắm gọn hai bàn tay của cô trong tày mình, tay còn lại anh tiếp tục lau mồ hôi cho cô. Nhã Khiết đành ngồi im đón nhận sự chăm sóc của anh.

- Như vậy mới là người lớn chứ!

- Hứ! Ai thèm làm người lớn chứ?

Anh kề sát mặt vào cô:

- Không muốn làm người lớn vậy vào công viên làm gì?

Cô bĩu môi:

- Anh có lộn không vậy? Luật nào ghi công viên chỉ cho người lớn vào nào?

Anh kề sát vào tai cô:

- Không có luật nào cả. Hãy quay lại nghế đá sau lưng mình xem.

Để làm gì?

- Thì cứ nhìn đi sẽ biết buổi tối công viên dành cho ai?

Không tin lời anh nhưng vì tò mò Nhã Khiết vẫn quay lại nhìn.

- Ối!

Cô kêu khẽ rồi vội đưa tay bịt mắt. Một đôi tình nhân đang...

- Ghê quá đi.

Lãm Bình cắn môi cười cười khi nghe cô nói. Có lẽ đôi tình nhân nọ bị cô phát hiện nên thấy ngại bỏ đi chỗ khác. Anh từ từ gỡ từng ngón tay cô ra:

- Người ta đi rồi

Hé mắt nhìn lần nữa cho chắe, cô mới buông tay ra. Liếc khẽ thấy anh đang tủm tỉm cười cô càng quê hơn. Đôi má ửng hồng lên vì thẹn, cô quát nhỏ:

www.vuilen.com 96

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Cười gì chư?~

Lúc trước đòi xem cho bằng được mấy cảnh này mà. Mặt cũng đâu... đỏ dữ vậy?

Mím môi lườm anh, cô quạu:

- Ai biết ở ngoài đời nó... như vậy chứ! Thật là khó coi.

Lãm Bình ký nhẹ trán cô:

- Sao gọi là khó coi. Yêu nhau thì hôn nhau chứ sao.

Cô bĩu môi mai mỉa:

- Ừ! Như giám đốc chứ gì?

Biết cô muốn ám chỉ chuyện gì nên Lãm Bình đẩy tới:

- Giám đốc làm sao nào?

Cô liếc dài:

- Làm gì thì tự biết?

- Anh không biết. Nhã Khiết biết thì nói anh nghe đi.

Nhã Khiết lịm người khi nghe cách gọi ngọt ngào của anh nhưng cô vẫn chưa quên hình ảnh lúc sáng nên bàn tay Lãm Bình vừa chạm vào tay cô đã bị cô phủi ra:

- Đừng có dụ tui hỏng có dễ dụ đâu.

Anh vuất mũi cô:

- Dĩ nhiên rồi. Người bị... dụ là anh nè.

Cô ngạc nhiên nhìn anh. Định cự lại thì Lãm Bình đã lên tiếng:

- Em dụ anh... vô công viên.

Cô trợn mắt, cong môi:

- Anh thật là trắng trợn.

Lãm Bình buông gọn:

www.vuilen.com 97

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Không đúng hả? Em vừa tàn nhẫn vừa dã man. Giận hờn gì thì cũng phải eho anh ăn trưa. Đã bỏ đói lại còn bắt người ta đi bộ suốt từ chiều đến giờ. Không xỉu là may rồi.

Cô thích thú vì cách nói hờn giận đáng yêu của anh nhưng vẫn còn nói cứng:

- Đâu ai bảo đi theo.

Anh làm mặt giận hờn:

- Ừ! Đâu ai bảo. Tại tôi ngu. Tôi sợ người ta gặp chuyện không hay nên phải đi theo. Được chưa?

- Nhưng ai bảo... ai bảo anh làm người ta giận.

Lãm Bình ân cần nắm tay cô:

- Vậy những gì anh làm đối với người ta, người ta cũng không hiểu hả?

Cô phụng phịu cúi đầu né ánh mắt cháy bỏng yêu thương của anh:

- Không hiểu.

Lãm Bình cọ mấy ngón tay của cô lên môi mình:

- Em đừng hòng anh nói yêu em nhé. Nhã Khiết bật cười. Đúng là Lãm Bình. Chuyện gì anh cũng làm khác người cả. Tỏ tình như anh thật "ấn tượng"

- Nè! Cười là hết giận đấy nhé.

Cô đẩy anh ra:

- Không dám đâu. Anh không giải thích rõ em sẽ không bỏ qua đâu.

Lãm Bình nâng mặt cô lên, anh nói thật nghiêm túc:

- Nhã Khiết của anh không cần phải u buồn vì những chuyện đó. Từ từ em sẽ biết.

Cô gãi gãi đầu:

- Nhưng em không thích... thấy anh... trong thang máy với người khác.

- Là do ngẫu nhiên thôi. Bất quá mai mất anh chỉ... vào thang máy với em thôi, được chưa?

Cô chu môi:

www.vuilen.com 98

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Không thèm.

Lãm Bình kéo cô ngã vào bờ ngực rộng. Vòng tay anh thật ấm khiến Nhã Khiết cứ muốn nép mãi như con chim tìm tổ ấm.

- Lãm Bình!

- Hừ?

- Sao anh không hỏi gì về em hết vậy?

Lãm Bình giấu nụ cưới trong tóc cô. Cô bé đã biết yêu rồi mà vần còn thơ ngây. Nếu cô nàng biết những lúc ngồi hàng giờ bên máy tính là anh đang lên mạng tìm tư liệu về cô thì sao nhỉ?

- Miễn em đừng là con của... chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng Tiến là được rồi.

Im lặng nằm trong tay anh, Nhã Khiết nhấp nhổm:

- Anh... sao anh có thành kiến với cô ấy quá vậy?

- Báo chí đã đưa tin rất nhiều về cô ấy. Anh không thích cái tính đỏng đảnh của mấy cô tiểu thư chút nào.

Nhưng nếu em cũng đỏng đảnh như thế.. anh có..

Lãm Bình buông gọn:

- Anh sẽ đi chung thang máy với người khác.

Cô sừng sộ:

- Anh dám.

- Sao không dám?

- Vì anh là người yêu của em.

Anh mở to mắt trêu cô:

- Vậy à? Nhưng em chưa nói yêu anh thì lấy gì mà làm bằng chứng.

Toan cãi lại nhưng biết mình vừa bị anh lừa cô liền đấm mạnh vào ngực anh nũng nịu.

- Ghét lắm. Lức nào cũng ăn hiếp người ta.

www.vuilen.com 99

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Anh dịu dàng vuết má cô. Sao mà anh lại yêu cô nhóc đỏng đảnh trẻ con này chứ? Tự dưng Lãm Bình muốn thử cảm giác của đôi tình nhân lúc nãy. Chưa bao giờ Lãm Bình ngồi tâm sự yêu đương với cô gái nào trong công viên thế này. Cũng thú vị lắm chứ.

Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má Nhã Khiết, Lãm Bình chưa dám chạm vào bờ môi trinh nữ kia. Không khéo cô nàng la toáng lên thì khốn:

- Ăn hiếp hồi nào? Em ăn hiếp anh thì có.

Nhã Khiết? Em ngồi yên cho anh làm việc xem nào.

Lãm Bình la lên khi Nhã Khiết cứ loay hoay trong lòng anh. Thật kho63 hết sức. Cô nàng cứ đòi ngồi trên đùi xem anh làm việc nhưng lại cứ cục cựa mãi.

Lãm Bình! Sao anh cứ vẽ mấy chiếc áo này hoài vậy! Đây là kiểu áo lót dùng cho phụ nữ khi mặc váy mà.

Anh tỳ cằm lên tóc cô:

- Đẹp không?

Cô gật đầu:

- Đẹp! Đẹp hơn áo của em nữa.

- Đương nhiên. Lần này anh sẽ cho em mặc đã luôn.

Cô ngoái đầu nhìn anh:

- Làm cho em mặc hả?

Lãm Bình phì cười. Cô nàng thơ ngây đến thế là cùng:

- Đây là mẫu mới của công ty. Em là người đầu tiên anh cho xem đấy.

- Vậy là bí mật?

- Ư! Bí mật. Nếu để ngươi thứ ba biết thì công sức của chúng ta xem như đổ sông đổ biển.

Cô ngạc nhiên:

www.vuilen.com 100

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Chúng ta? Tức là em cũng có công hả?

Lãm Bình tắt máy vi tính. Anh bồng cô lại giường và vẫn để cô ngồi trên đùi mình:

- Tại em không biết đấy thôi. Công Nhã Khiết to lắm. Nhờ có Nhã Khiết mà anh mới nghĩ ra ý tưởng này.

- Nghĩa là sao?

Anh cười véo mũi cô:

- Nhờ anh thấy em mặc chiếc váy lót anh mới nghĩ đến việc tạo ra mẫu mới này. Kiểu áo của Pháp không thích hợp với khí hậu nóng bức của nước mình và giá thành lại đắt quá. Nếu lần này mình đưa ra kịp mùa hè anh nghĩ sẽ rất chạy trên thi trường.

Cô thầm khen Lãm Bình nhạy bén. Chỉ những chuyện vu vơ mà anh có thể làm thành chuyện lớn.

- Sao cưới thế?

Lãm Bình hởi khi thấy cô ngồi tủm tỉm cười:

- Em hỏi anh câu này nhé.

- Chuyện gì nào?

Cô ngập ngừng nhìn anh:

Hôm ấy... em... em muốn hỏi là lúc ở thang máy tại sao anh lại biết em có... mặc váy lót

Phì cười, Lãm Bình không thể tin là Nhã Khiết có thể hỏi anh như thế. Đúng là con nít.

- Nè! Không được cười, em sẽ giận đấy.

Anh giơ tay đầu hàng cái nết giận của cô.

- Được… được Không cười.

Lãm Bình ngồi ngay lại:

- Chiếc áo khoác em mặc lúc đó là loại vải mềm. Loại váy lót em mặc sản xuất cho khí hậu lạnh nên tương đối dày. Vì thế với cặp mắt nhà nghề của anh anh sẽ phát hiện ra thôi.

www.vuilen.com 101

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Cô e thẹn nhìn anh:

- Vậy mai mốt em toàn mặc sơ mi thôi.

Anh đùa:

- Ừ? vậy càng tốt. Anh sẽ nhìn người khác.

Anh dám.

- Vừa nói Nhã Khiết vừa nhào đến đấm túi bụi vào ngực anh. Lãm Bình bật người ngã ra sau, đỡ những.,. cú đấm yêu của cô. Ôm gọn Nhá Khiết trong tay anh cười khà khà:

- Nè! Dữ như vầy ai dám cưới hả?

Cô úp mặt trên ngực anh:

- Thì ế chứ sao?

Anh vuất mái tóc mượt mà đang đổ dài trên ngực:

- Nghe nói cũng tội nghiệp. Thôi được, bất quá anh sẽ cho em làm bà nhỏ.

Cô chồm người dậy:

- Đừng có mơ. Không chịu đâu.

- Không chịu thì cũng phải chịu. Anh bảo không chịu học lấy một cái nghề.

- Cô chu môi:

- Ai bảo không có. Cho anh biết em là một chuyên viên.

Nhã Khiết vội im bặt vì biết vừa lỡ lời.

Lãm Bình nheo mắt cười cười:

- Tài thế sao không chịu giúp chồng mình đi.

Cô tỳ cằm lên cằm anh:

- Thế ông xã muốn giúp chuyện gì nào?

- Ờ... anh đang đói bụng nè.

- Hì.. hì.. xin lỗi nha. Em hỏng biết nấu ăn.

Anh véo mũi cô yêu thương:

www.vuilen.com 102

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Vậy thì mau đi học nấu ăn.

Cô rụt người lại nắm bàn tay anh cười khanh khách:

- Được rồi. Em sẽ học mà.

Lãm Bình ôm gọn cô trong tay. Vòng tay anh siết chặt như không muốn xa, Nhã Khiết cũng nằm im tận hưởng cảm giác hạnh phúc.

- Lãm Bình à! Anh ở nhà thế này thì ai đôn đốc nhân viên ở phòng thiết kế hả?

- Yên tâm. Họ rất có tài. Lần này bọn anh sẽ cho ra đời những chiếc váy bằng voan thật mỏng manh gợi cảm đi kèm bên trong là những chiếc váy lót thật đẹp. Hy vọng các cô gái đỏng đảnh như tiểu thư đây sẽ hài lòng.

Cô chu môi:

- Người ta dễ thương như vậy mà bảo là đỏng đảnh, Thật đáng ghét.

Cô bật ngồi dậy:

- Em về.

Lãm Bình cười:

- Thật à?

- Dĩ nhlên. Nếu không người ta tường mình cao giá lắm.

- Thôi nào. Mình đi ăn tối rồi anh đưa về.

Vuốt lại tóc đã bị anh làm rối, cô cưới:

- Em đùa thôi. Anh làm việc đi. Em có bảo tài xế đến đón rồi.

Nhã Khiết ra đến cửa thì dừng lại. Lãm Bình đang ngồi buồn xo trên giường:

- Em định như thế mà về thật à?

Cô cắn môi hơi ngạc nhiên:

- Còn gì hả anh?

- Hừm! Đúng là con nít.

Lãm Bình nói lẫy rồi bỏ đi thẳng xuống nhà mở cổng cho cô. Nhã Khiết lững thững đi xuống lòng hoang mang không hiểu anh cáu vì chuyện gì. Cả hai đang rất vui vẻ mà. Cô khều nhẹ tay anh:

www.vuilen.com 103

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Sao lại giận em?

- Thôi về đi, con nít.

Cô đấm mạnh vào ngực anh:

- Cấm nói em là con nít.

- Không con nít thì là gì?

Người ta biết yêu rồi thì làm sao còn là con nít. Cho anh biết em còn biết làm thơ nữa đấy.

- Anh phì cười:

- Thơ cóc ổi hả?

- Hứ? Thơ tình.

- Xạo! Yêu đương kiểu em thì làm gì viết được thư tình.

- Cô cải:

- Em nói thật mà.

- Vậy anh hỏi em. Cảm giác của nụ hôn như thế nào?

Cô lừ mắt với anh rồi bỏ lại băng đá ngồi chờ xe. Lãm Bình cũng bước theo ngồi xuống.

- Sao! Không biết chứ gì?

Cô đúng là dại nên mới đến đây. Lãm Bình thật là ác. Từ lúc yêu cô đến giờ chưa bao giờ anh hôn cô say đắm như những đôi tình nhân trên phim. Càng nói càng tức. Như lúc nãy đó, chỉ có hai người trong phòng mà anh chỉ... ôm cô thôi. Bây giờ còn hỏi cắc cớ. Rõ là ác độc. Nước mắt bát đầu tuôn ra. Tức quá đi mà không khóc sao được. Lãm Bình cuống lên khi nhìn Nhã Khiết sục sùi khóc. Trời ơi! Mới đề cặp đến vấn đề hôn nhau mà nàng đã sợ đến khóc rồi. Thật là khổ Lãm Bình thầm kêu trời, anh ôm cô vào lòng.

- Nhã Khiết! Đừng khóc. Nín đi. Anh không thế nữa đâu. Anh không đòi hôn em nữa đâu, đừng sợ mà.

Cứ ngỡ dỗ dành cô sẽ nín, nào ngờ càng nói, cô càng khóc tức tưởi hơn. Anh chỉ biết ôm gọn người yêu trong tay.

- Thôi nào! Đừng khóc. Có gì nói anh nghe.

www.vuilen.com 104

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Cô lắc đầu trong ngực áo anh:

- Không nói dược.

- Không nói làm sao anh biết. Nói anh nghe xem nào.

Cô nấc lên nghẹn ngào:

- Đã bảo không nói được mà.

- Anh không nói làm sao anh biết.

- Vậy chẳng lẽ hỏi tại sao anh cứ ôm em mà không hôn em hay sao?

Nâng mặt người bằng đôi tay ấm ấp của mình, Lãm Bình cười cười với những cơn sóng tình đang dân lên trong lòng. Thật lạ. Sao anh lại rung động mạnh với một câu nói ngây ngô của một cô bé... con nít.

Trong màn đêm nhưng Nhã Khiết vẫn nhận ra ánh mắt sáng rực đầy đam mê của anh. Trái tim cô không còn là của cô nữa. Sao mà nó run quá. Cô hồi hộp nhưng không dám nhìn anh. Lau mấy giọt nước mắt còn đọng trên má, anh thủ thỉ thật khẽ.

- Em đáng yêu lắm!

Mím môi cười cười, Nhã Khiết chìm đắm trong hạnh phúc. Lãm Bình không nén được lòng mình, anh dịu dàng luồn tay vào tóc cô, môi khẽ chạm vào môi ngươi yêu. Hơi rụt người lại, Nhã Khiết chới với trong tay anh, Lãm Bình thích thú vì biết cô bé đang run. Cảm giác được làm ''thầy'' dạy người yêu biết nụ hôn đầu đời đang làm anh lớn lên?

Nhã Khiết bẽn lẽn nhìn Lãm Bình khi anh rời môi cô. Vẫn ngồi trong vòng tay anh cô thẹn thùng không dám ngẩng lên. Lãm Bình vén tóc cho cô, anh trêu:

- Tối nay sẽ có người ngủ không được nè.

Cô chu môi:

- Không dám đâu. Không ai thêm nhớ anh.

Anh cụng trán cô:

- Tự khai nhé. Anh nói là anh nhớ em mà.

Cô đỏ mặt vì biết mình bị lừa, cấu nhẹ vào hông Lãm Bình cô gắt:

- Anh xấu lắm.

www.vuilen.com 105

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Lãm Bình la oái lên chụp lấy tay vào ôm gọn cô:

- Thôi nào. Xe đến rồi kìa. Mai anh đến đón đi làm nhé.

Cô nhìn ra cửa nơi có chiếc Toyota đang rọi đèn, lòng luyến tiếc không muốn đi chút nào. Lãm Bình cũng thế nhưng anh không giữ nữa. Tiễn cô lên xe Lãm Bình vừa bước vào thì đã có tiếng động sau lưng. Một cảm giác ơn ớn ở sóng lưng làm anh lạnh người.

Lãm Bình vội quay lại, anh thảng thất kêu lên:

- Khánh Sương.

Kéo cao cổ áo khoác, Khánh Sương mỉm cười tự nhiên bước vào.

- Anh không vui khi gặp lại em à?

Gượng cười giấu đi sư ngạc nhiên của mìnn, anh nói:

- Không. Tôi chỉ thắc mắc là sao dì lại đến vào lúc này? Bộ ba tôi xảy ra chuyện hả?

- Anh không mời em vào nhà ư?

Lãm Bình ngượng ngùng nhìn vào trong nhà. Lúc nãy anh không thấy có vấn đề gì khi ở với Nhã Khiết nhưng bây giờ thì… Lãm Bình sợ cái màn tối đó. Anh gượng cười bước vào hành lanh bậc công tắc điện. Khoảng sân sáng rực trong đêm, anh chỉ một chiếc ghế đối diện với băng đá lúc nãy.

- Mời dì ngồi. Xin lỗi dì. Nhà không có phụ nữ nên bề bộn lắm.

Miễn cưỡng ngồi xuống Khánh Sương nhìn anh chăm chú:

- Sao anh không chịu lấy vợ đi?

Anh cau mày khó chịu trước đề tài của cô:

- Khánh Sương! Mong dì đừng lấy đó làm đề tài cho buổi nói chuyện ngày hôm nay. Có gì thì dì cứ vào thẳng vấn đề đi.

Khánh Sương vẫn ngoan cố:

- Anh muốn trừng phạt em?

Lãm Bình lắc đầu dứt khoát:

- Không. Tôi không có nhiều thời gian để làm việc đó.

www.vuilen.com 106

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Vậy sao anh vẫn ở một mình? Sao không lấy vợ? Tại sao vẫn giữ những kỷ niệm của chúng ta.

Lãm Bình nhìn trân trân Khánh Sương: Sự tự tin và ngoan cố của cô đang làm anh khó chịu. Bất giác Lãm Bình cười khan:

- Nghĩ sao mà cô nói như vậy? Cô cho rằng ngôi nhà này giống biệt thự ở Pháp là tôi đang giữ kỷ niệm của chúng ta à? Khánh Sương! Tôi tưởng cô đã thành người lớn rồi không ngờ... Cô vẫn còn lãng mạn quá.

Anh phì cười:

- Thưa dì. Đây là sở thích của tôi. Sau giờ làm việc tôi muốn trở về ngôi nhà mà mình thích. Chỉ thế thôi. Còn việc vì sao tôi chưa lập gia đình ư? Dì không đủ sức làm trái tim tôi khô cứng đâu. Mong dì hiểu và giữ đúng bổn phặn với ba tôi.

- Nhưng sự lạnh lùng của anh làm em ray rứt.

- Ray rứt? Vì đã bỏ 'tôi để lấy ba tôi à? Vì đã biến mình từ một cô gái thơ ngây thành một người phụ nữ được mọi người trọng vọng sao?

Khánh Sương gục mặt vào tay:

- Lãm Bình. Anh cứ mắng đi. Em có lỗi với anh.

Lãm Bình cười nhạt:

- Để làm gì? Tôi nói chẳng qua muốn cảnh tỉnh dì thôi. Tôi mong rằng từ nay về sao chúng ta sẽ tự nhiên hơn khi gặp nhau.

Khánh Sương nức nở:

- Em không thể. Em làm không được Lãm Bình ơi.

- Khánh Sương! Ngày xưa vì phải nuôi Long Thành ăn học, vì muốn có cuộc sống sung sướng dì đã chọn ba tôi. Bây giờ hãy cố gắng đi trên con đường mình đã chọn đi.

- Ba tôi rất tất với dì mà.

Khánh Sương nghe cổ họng đắng ngắt. Khi đến đây cô không mong mình sẽ nghe những lời này.

- Thế nào là tốt. Đáng tuổi con dâu ông ấy mà.

www.vuilen.com 107

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

Lãm Bình tái mặt. Anh bạnh cằm nhìn Khánh Sương. Chính cô đã tự nguyện làm vợ ba anh vậy mà bây giờ… Khi được thoả mãn về vật chất cô lại.... Thật tội cho ba anh. Ông sẽ chết mà tức vì cô vợ trẻ đẹp đầy quyến rũ này. Tự dưng Lãm Bình thấy mình thật hạnh phúc khi rời xa cô và có Nhã Khiết. Anh gằng giọng:

Khánh Sương! Dì nói thế là không tôn trọng ba tôi rồi. Dì không nghĩ rằng ông ấy đã đặt hết lòng tin vào dì sao.

- Tin tôi ư?

- Phải! Nếu không tin di ba tôi sẽ không giao hai mươi phần trăm cổ phần ở..công ty cho dì rồi.

Nhíu mày nhìn Lãm Bình một cách dè dặt, cô bắt đầu thấy lo. Bình thường anh tỏ ra thờ ơ với mợi việc nhưng thực chất Lãm Bình không đơn giản chút nào. Hình như anh làm cho công ty khác chỉ là một hình thức để che đậy một việc nào đó.

Cô mím môi gục mặt:

- Lãm Bình! Anh đã biết thì em không giấu nữa.

Cô bước qua ngồi cạnh anh.

- Với địa vị của em ở công ty hiện giờ chúng ta có thể hợp tác với nhau. Công ty may mặc của anh và xưởng vải của em sẽ là con rộng lớn trên thương trường. Anh nghĩ sao?

Gỡ tay cô khỏi vai mình, anh đứng bật dậy:

- Xin lỗi dì. Tôi có thể trả lời ngay lời đề nghị của dì là... không. Xưa nay tôi không có tham vọng lớn.

Khánh Sương bật cười lớn:

- Không có thật à?

Gương mặt dịu dàng quyến rũ bỗng trở nên lạnh lùng:

- Vậy anh trả lời sao với ông Hoàng

Tiến về việc yêu đương của mình với cô con gái rượu Nhã Khiết. Tôi nghĩ ông ấy sẽ vui lắm đấy.

Không ngờ mấy năm làm vợ ba mình cô ta lại thay đổi đến thế! Lòng người thật khó lường. Lãm Bình nhếch môi cưới tự tin:

www.vuilen.com 108

Tác Giả: Hoàng Thu Dung – Song Châu MONG ĐỢI MỘT MÌNH

- Cô… đã bỏ rất nhiều công để tìm hiểu việc này đúng không?

Cô cười nhạt nhẽo:

- Tội nghiệp cô bé đó ngây thơ nến mới rơi vào lưới tình của anh. Anh đã biết cô ấy là con gái một của ông Hoàng Tiến ngay từ đầu đúng không?

Giương đôi mắt sắt lạnh nhìn Khánh Sương, Lãm Bình không biết mình nên lý giải hành động của cô ra sao? Anh biết cô làm tất cả chỉ vì muốn anh trở về bên cô. Nhưng có thể sao? Đó là ba anh. Người thân duy nhất của anh. Nhưng dù không phải là cha con thì Lãm Bình cũng không thể. Con tim anh đã đầy ắp bóng hình Nhã Khiết Lãm Bình đành đánh vào lòng tự trọng đầy cao ngạo của cô, anh gật đầu xác nhận.

- Phải. Tôi chọn cô ấy vì cô ấy sẽ cho tôi tất cả Trước kia và bây giờ, cô không thể nào sánh nổi cô ấy. Hãy bằng lòng với những gì mình đang có. Những gì ba tôi cho dì có thể giúp dì trọn đờl sung sướng.

Khánh Sương quay mặt chỗ khác cố giấu gương mặt thất bại và những giọt nườc mắt sắp rơi.

Xoảng!

Cả hai đều giật mình nhla ra cổng, Lãm Bình mở to mắt nhìn sững Nhã Khiết. Ánh mắt cô đã báo cho anh biết một chuyện không hay sắp xảy đến.

- Nhã Khiết!

Lãm Bình khàn giọng không thết thành lời trong khi Nhã Khiết không biết làm gì ngoài việc đi thụt lùi ra sau, Tay cô lúng túng trong không khl thật tội:

- Xin... xin lỗi đã làm phiền, Tôi... để quên áo nên... Gằn giọng lắm cô chỉ nói được đến thế. Quay mặt thật nhanh vl không muốn mình phải khóc trước mặt Lãm Bình. Họ sè cười vào mặt. Đồ ngốc.

Trong đầu Nhã Khiết không suy nghĩ được gì ngoài việc cầu mong trái đất nổ tung cho cô chui vào đó và biến mất trên thế gian. Cô bó chạy trong đêm mặc cho Lãm Bình gọi phía sau.

www.vuilen.com 109