83
VTA Tôi li vPhú ThHòa, nhà ca bà chC. Vthy nhà trng trơn và chTư tôi nói là cnhà đã ra phi trường để đi Mri, nhưng anh rtôi svđón. Không biết tôi thích lang thang tlúc nào, có ltlúc lên bn thì phi. Lúc đầu theo mthbmi sáng tnhà ra đến thác Camly. Sau đó ln hơn mt tí thì băng đồi mt mình tcui HXuân Hương đến chHòa Bình ngm hoa, ăn bún bò Huế ri v. Hoc bui sáng sm lên đồi kiếm my chgánh đậu hũ, ngi ăn mt hai bát nóng hi dưới gc thông khi sương mù tan hết, ri li chy xung nhà Thy Tăn đu đủ bò khô chan nước mm t chua. Sáu gichiu thì anh rtôi vđón tht. Tôi nhét vi 2 bđồ vào cái túi PanAm ri ra đứng đón xe lam vi ông anh rra phi trường. ChTư tôi chy ra đầu đường đưa tôi đi và hi: - Em tính đi tht sao ? Tôi thn nhiên đáp: - Em đi chơi vài tháng ri vđó mà. Cái vài tháng nó đã trthành hai mươi my năm mà cái thú lang thang vn còn tìm n. Tôi nhà không lâu được. Công vic trong ngành tôi đòi hi tôi phi đi nhiu lm. Nhng nơi tôi đến thường là mt thành phnhnm gia đồng không mông qunh ca vùng Trung Tây hay cc Bc ca M, hoc min Đông Bc đèo heo hút gió ca Canada. Có nhng ti đi đến mt thành phhoàn toàn xa l, lái xe thuê vhotel thy cô đơn và lloi ds, nhng đêm thc làm cba "ca" mt nhoài, lái xe vphòng khong ba, bn gisáng, vn nước tm ri ngquên luôn trong bn. By gisáng li lc đục sa son đi làm tiếp. Nhiu tháng tôi đi công tác hết ba tun. Thành phĐà Lt Tháng Tư năm 1975, vì thi cuc nên bãi trường sm, tôi năn nba mcho tôi đi vi bà chthTư lên Sài Gòn chơi, ly cđi mua sách vhc chun bcho năm ti. Thế mà có dp là tôi li vác túi lang thang. Năm nào tôi cũng mun đi vmt góc tri hoàn toàn mi, mt nơi mà tôi không có bn bè, bà con gì c. Tôi nhcó mt ln tôi đến Bangkok. Tôi để valise đồ đạc xung trong phòng, tm ra xong là gi Taxi đi mua sm. Tôi dn người tài xế (ông ny nói tiếng Anh rt rành) đến đón tôi chhn lúc 8 giđêm. Tôi tn bđi chơi trong ch, khám phá ra là bn hàng Thái ít ai nói được tiếng Anh. May cho tôi đã hc lõm bõm vài tiếng Qung Đông nên cũng mc cmua được mt ít qut làm bng la rt đẹp. Tôi đứng chhn đến chín gihơn mà ông tài xế ln đâu mt. Tôi vy Taxi ngoài đường thì chai biết cái hotel Tai Pan đâu c. Tôi li quên đem theo địa chvà sđin thoi ca khách sn ny. Tôi đến mt trm đổi tin nhgiúp. Hđưa tôi cun niên giám đin thoi, nhưng hi ơi, sách in toàn bng chThái làm sao mà đọc. Va vào ca thì chca chHai tôi đã nói oang oang: - Cô Út ơi, cô Hai sp đi MTôi ngc nhiên quá đỗi. Sau khi nghe chtôi xác nhn điu này và hi tôi có thích đi theo chsang Pháp không, tôi mng hết ln nghĩ thm: li có dp đi lang thang. Thy tôi mang có hai bđồ, bà chthNăm bèn móc năm ngàn đồng cho, bo đi mua thêm vài bqun áo mi. Tôi cm tin rchngười làm ra chBến Thành ăn quà tsáng ti trưa. Nào là bánh cun, htiếu mì, thch, sâm blượng, bún c, cà rem, nào là chè, nước mía. Ti bn githì túi hết sch tin, mà qun áo thì chưa có mua cái nào hết. Thế là tôi và chđón xe buýt vngân hàng MéKong chbà chlàm, định xin thêm tin thì hđã đóng ca mt ri. Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 118

travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

  • Upload
    others

  • View
    6

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

VTA

Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị Tư tôi nói là cả nhà đã ra phi trường để đi Mỹ rồi, nhưng anh rể tôi sẽ về đón.

Không biết tôi thích lang thang từ lúc nào, có lẽ từ lúc lên bốn thì phải. Lúc đầu theo mẹ thả bộ mỗi sáng từ nhà ra đến thác Camly.

Sau đó lớn hơn một tí thì băng đồi một mình từ cuối Hồ Xuân Hương đến chợ Hòa Bình ngắm hoa, ăn bún bò Huế rồi về. Hoặc buổi sáng sớm lên đồi kiếm mấy chị gánh đậu hũ, ngồi ăn một hai bát nóng hổi dưới gốc thông khi sương mù tan hết, rồi lại chạy xuống nhà Thủy Tạ ăn đu đủ bò khô chan nước mắm ớt chua.

Sáu giờ chiều thì anh rể tôi về đón thật. Tôi nhét vội 2 bộ đồ vào cái túi PanAm rồi ra đứng đón xe lam với ông anh rể ra phi trường. Chị Tư tôi chạy ra đầu đường đưa tôi đi và hỏi: - Em tính đi thật sao ? Tôi thản nhiên đáp: - Em đi chơi vài tháng rồi về đó mà.

Cái vài tháng nó đã trở thành hai mươi mấy năm mà cái thú lang thang vẫn còn tìm ẩn. Tôi ở nhà không lâu được. Công việc trong ngành tôi đòi hỏi tôi phải đi nhiều lắm. Những nơi tôi đến thường là một thành phố nhỏ nằm giữa đồng không mông quạnh của vùng Trung Tây hay cực Bắc của Mỹ, hoặc miền Đông Bắc đèo heo hút gió của Canada.

Có những tối đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, lái xe thuê về hotel thấy cô đơn và lẻ loi dễ sợ, những đêm thức làm cả ba "ca" mệt nhoài, lái xe về phòng khoảng ba, bốn giờ sáng, vặn nước tắm rồi ngủ quên luôn trong bồn. Bảy giờ sáng lại lục đục sửa soạn đi làm tiếp. Nhiều tháng tôi đi công tác hết ba tuần.

Thành phố Đà Lạt Tháng Tư năm 1975, vì thời cuộc nên bãi

trường sớm, tôi năn nỉ ba mẹ cho tôi đi với bà chị thứ Tư lên Sài Gòn chơi, lấy cớ là đi mua sách về học chuẩn bị cho năm tới. Thế mà có dịp là tôi lại vác túi lang thang.

Năm nào tôi cũng muốn đi về một góc trời hoàn toàn mới, một nơi mà tôi không có bạn bè, bà con gì cả. Tôi nhớ có một lần tôi đến Bangkok. Tôi để valise đồ đạc xuống trong phòng, tắm rửa xong là gọi Taxi đi mua sắm. Tôi dặn người tài xế (ông nầy nói tiếng Anh rất rành) đến đón tôi ở chỗ hẹn lúc 8 giờ đêm. Tôi tản bộ đi chơi trong chợ, khám phá ra là bạn hàng Thái ít ai nói được tiếng Anh. May cho tôi đã học lõm bõm vài tiếng Quảng Đông nên cũng mặc cả mua được một ít quạt làm bằng lụa rất đẹp. Tôi đứng ở chỗ hẹn đến chín giờ hơn mà ông tài xế lặn đâu mất. Tôi vẫy Taxi ngoài đường thì chả ai biết cái hotel Tai Pan ở đâu cả. Tôi lại quên đem theo địa chỉ và số điện thoại của khách sạn nầy. Tôi đến một trạm đổi tiền nhờ giúp. Họ đưa tôi cuốn niên giám điện thoại, nhưng hỡi ơi, sách in toàn bằng chữ Thái làm sao mà đọc.

Vừa vào cửa thì chị ở của chị Hai tôi đã nói oang oang:

- Cô Út ơi, cô Hai sắp đi Mỹ Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Sau khi nghe chị

tôi xác nhận điều này và hỏi tôi có thích đi theo chị sang Pháp không, tôi mừng hết lớn nghĩ thầm: lại có dịp đi lang thang.

Thấy tôi mang có hai bộ đồ, bà chị thứ Năm bèn móc năm ngàn đồng cho, bảo đi mua thêm vài bộ quần áo mới. Tôi cầm tiền rủ chị người làm ra chợ Bến Thành ăn quà từ sáng tới trưa. Nào là bánh cuốn, hủ tiếu mì, thạch, sâm bổ lượng, bún ốc, cà rem, nào là chè, nước mía. Tới bốn giờ thì túi hết sạch tiền, mà quần áo thì chưa có mua cái nào hết. Thế là tôi và chị ở đón xe buýt về ngân hàng MéKong chỗ bà chị làm, định xin thêm tiền thì họ đã đóng cửa mất rồi.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 118

Page 2: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Tôi đứng lặng nhìn các cửa hàng từ từ đóng cửa và lo rầu chẳng biết phải làm saọ May quá ông tài xế lù lù đến, xin lỗi vì bận khách khác nên đến trễ. Đúng là hú hồn, hú vía.

Tôi nghe mấy người bạn sống ở New York nói là tiệm ăn Tàu ở Chinatown thường có 2 thực đơn khác nhau: Một cho du khách và một cho dân địa phương. Vì thế khi tôi qua Quế Lâm, Trung Quốc, vào ăn chiều ở một nhà hàng, tôi vận dụng tất cả vốn liếng tiếng Quảng để xin một menu dành cho dân địa phương. Liếc sơ so sánh giữa 2 cái menu thì rõ ràng là giá dành cho du khách đắt gấp 4 lần giá thường. Khổ nỗi là menu giá rẻ thì viết toàn bằng tiếng Tàu . Tôi hơi mắc cở vì không biết đọc nhưng đã phóng lao nên tôi đành chỉ đại vào. Kết quả cũng khá tốt vì tôi được ăn một bữa có bốn món ngon lành có cả chim cút quay, hẹ non xào tôm, thịt gà xào nấm đông cô và cá chưng. Giá bữa ăn là 8 Mỹ kim thay vì cỡ 40 như trong thực đơn dành cho du khách.

119

Mùa Đông trên nước Mỹ

Tôi lang thang nhiều nơi mà ít khi sợ đi lạc vì tôi nhớ câu ba tôi hay nói: "Đường đi ở trong miệng "

Tôi cứ thế mà đi, đi lộn thì đi lại, đi lạc thì hỏi thăm đường. Có nhiều người họ thấy mình hỏi đường họ sợ lắm, vì họ không biết mình là ai, có ý tốt hay xấu. Mấy người Tàu ở Hong Kong thì khó chịu ra mặt với dân ngoại quốc, thấy có người không rành tiếng họ mà đến hỏi là họ ngoảnh mặt không thèm đếm xỉa tới mình hay la: Ùm xích á , là xong.

Nhiều khi cũng lắm chuyện bực mình, nào là lấy lộn valise , nào là đánh mất vé, nào là bị ăn cắp passport hay visa, trễ máy bay, và những giờ chờ đợi mỏi mòn trong phi trường vì thời tiết. Nhưng đi xa mới thấy là có những tấm lòng vàng. Như hồi năm ngoái khi tôi đến Đài Bắc. Theo cô làm ở Information Booth, thì tôi phải lấy chuyến

xe buýt số 2 để về hotel. Khổ là tôi lại quên mất không hỏi phải xuống trạm nào. Leo lên xe đi một quãng thì cái TV trên xe buýt được bật lên. Tôi chăm chú theo dõi nhưng đành chịu chết, chả biết phải xuống ở đâu. Tôi quay qua hỏi thăm vài người trên xe thì ai cũng lắc đầu bảo họ không biết tiếng Anh, ông tài xế đọc tên khách sạn xong châm một hơi tiếng Phổ Thông. Tôi còn đang xăng văng xéo véo trong bụng thì từ tuốt đằng sau một cô Tàu trung niên đến ngồi cạnh tôi và nói tiếng Anh rất rành:

-Cô là du khách hả? Quốc Gia chúng tôi rất hiếu khách, cô cần chi thì cho tôi biết .

Tôi bèn đưa mảnh giấy có tên và địa chỉ khách sạn cho cô xem. Xem xong cô bảo:

- Mình cần xuống trạm số ba và từ đó lấy xe Taxi về thẳng khách sạn

Khi xe buýt đến trạm, cô giúp tôi mang hai cái valise thật nặng xuống, gọi Taxi cho tôi rồi khệ nệ khiên đồ giúp tôi lên Taxị Sau khi chỉ bảo ông tài xế, cô lên ngồi cùng và giảng sơ cho tôi nghe về thành phố Đài Bắc. Taxi ngừng trước hotel, cô lại vác valise xuống cho tôi rồi dành trả tiền taxi. Tôi tưởng cô cũng ở khách sạn nay. Nhưng không, cô ở ngược đường, cách đó 30 phút. Cô cho tôi số điện thoại nhà và căn dặn là có chuyện gì cần thì cứ gọi cho cô.

Tôi rất là ngạc nhiên trước sự tử tế nầy nên nói:

- Nếu mai cô rảnh thì cô đến dùng cơm chiều để tôi có dịp trả ơn cô

Cô cười nói: -Tôi cũng muốn đến lắm , nhưng không

dám hứa, vì vừa mới đi Trung Quốc về, mai cứ liên lạc rồi tính sau.

Ngày hôm sau tôi về thăm Hoa Liên, một thành phố miền thượng du của Đài Loan theo chân một phái đoàn du khách. Trong phái đoàn nầy có một ông người Cam Bốt, ở New Zealand lại biết rành tiếng Việt. Ông nầy khi biết tôi là người Việt thì thích lắm . Ông nói là ông đang đi công tác ở Đài Bắc, và ông bạn người Đài Loan đang đưa ông đi xem danh lam thắng cảnh là nhân viên của hãng computer mà ông sắp ký công tra mua hơn một triệu đô. Hai ông mời tôi đi ăn cơm chiều với họ cho vui. Tôi xin phép họ mời cô bạn mới đi cùng. Hai ông vui vẻ tán thành.

Tôi lập tức gọi cô bạn nhưng cô bảo là cô không dám hứa vì cô thấy hơi mệt trong người. Cô xin lỗi cả chục lần. Tôi thấy mình chưa đền ơn cô được nên không cảm thấy vui.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 3: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Bọn con nít vẫn đùa giỡn thản nhiên, gom củi thẩy ra đường nhờ tôi chất thành đống rồi trèo ra. Chúng tiếp tục đi ra đằng sau nhà xác, nơi đó là một bãi tha ma lố nhố đầy mồ hoang. Chúng trèo lên các ngôi mả nằm thật tự nhiên, nghêu ngao hát xướng đến tối mịt. Tôi đi vòng quanh từng ngôi mả, đọc tên người chết, năm sinh, ngày mất một hồi quên bẵng là lũ con nít đã đi về từ lúc nào. Nhìn quanh không thấy ai, tôi bắt đầu sợ hãi và chợt nhớ là mình chưa ăn cơm chiều, chắc là ba mẹ tôi đang lo lắm. Tôi cắm đầu chạy về nhà qua những vũng sình lầy lội mà cơn mưa đã để lại. Tôi lướt qua những căn nhà lá thắp đèn leo lét nghèo nàn, qua những căn nhà ngói khang trang và rồi dừng lại trước nhà tôi. Tôi đứng ở ngoài nhìn vào trong và cảm thấy mình thật là may mắn. Tôi biết trong đó có mẹ, có ba, có tình thương đầm ấm đang chờ đón mình. Tôi vào bên trong rào và nhìn qua cửa sổ. Ba tôi đang ngồi xem TV, mẹ tôi đang nằm đọc sách trên ghế bố. Tôi đi vòng ra sau, lẻn vào nhà tắm thay đồ sạch sẽ rồi đến hôn mẹ.

Buổi tối tôi đi ăn với 2 ông bạn xong về đến hotel khoảng mười giờ đêm. Đang nằm tơ lơ mơ sắp ngủ thì có tiếng gõ cửa. Tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ. Tôi lại càng ngạc nhiên khi biết là chính cô bạn mới đã đến thăm.

Cô cứ xuýt xoa xin lỗi, tiếc là không tới được. Cô nói là cô muốn chuộc lỗi. Cô hỏi tôi có thích ngọc trai không. Tôi thầm nghĩ có lẽ là cô muốn bán nên cũng có ý muốn mua giúp. Cô đem ra nhiều món trang sức rất đẹp bằng hạt trai ra. Tôi chọn một số rồi hỏi :

- Chỗ nầy cô tính bao nhiêu tiền ? Cô cười dòn, khoát tay - Không phải, tôi muốn tặng cho cô hết đó,

để chuộc lỗi là cô mời dùng cơm mà tôi phải từ chối.

Cô lại nói thêm: -Cô là du khách đến thăm Đài Bắc mà tôi

không đưa cô đi xem thành phố được, tôi tiếc lắm và cảm thấy mình thật đáng trách khi không đến dùng cơm tối với cô.

Tôi sững sờ nhìn cô bạn. Tôi chưa từng được ai lạ hoắc mà đối đãi tốt như thế.

Mẹ tôi ngồi dậy hiền từ nói: -Con đi chơi đâu mà chị ở kiếm từ chiều

tới giờ không thấy, má đang lo đây. Ba má ăn cơm xong rồi, con ra ăn đi.

Tôi vẫn thích lang thang để tìm một chân trời mới, gặp gỡ bạn mới, có thêm kỷ niệm mới , và hình như cái cô đơn cũng lần lần dần bớt theo những chuyến lang thang.

Không gì bằng khi mình lang thang mà người khác chẳng biết mình là con nhà ai , ở đâu. Hồi ở Việt Nam, có những lúc mưa giông gió thổi mạnh cành cây rụng đầy đường, tôi hay thấy trẻ con từ các xóm nghèo túa ra ngoài lộ sau cơn giông đi lượm củi khô.

Tôi ngồi trong nhà nhìn ra thèm được đùa giỡn vô tư như chúng lắm. Nên một hôm khi trời vừa tạnh mưa gió, tôi chạy vào nhà lựa một bộ đồ cũ và xấu xí nhất mặc vào, ra bếp lấy một ít lọ nồi thoa mặt, thoa tay rồi chạy ra đường nhập bọn với lũ trẻ con đi lượm củi.

Cảnh thiên nhiên Trung Hoa Tôi ra đến phòng ăn, giở lồng bàn nhìn

mâm cơm tươm tất và nghĩ đến bọn trẻ con. Không biết chúng đã về đâu? Trong căn nhà của chúng, chúng có mẹ, có cha đầy đủ hay không? Có mâm cơm ngon lành như tôi đang có? Tôi gắp từng miếng thịt, tôi húp từng miếng canh ngon lành bên cạnh mẹ tôi, kể chuyện cho mẹ nghe về việc tôi đi lượm củi. Ăn xong tôi lấy bài ra học, đưa cha xem lại bài vở cho tôi, rồi chui vào giường nệm thật êm và ấm, kéo chăn đến tận cằm , thiếp đi một cách ngon lành trong ánh đèn ngủ mờ nhạt ấm êm.

Thế giới của chúng nó thật là khác hẳn với thế giới của tôi. Tôi theo một bọn về xóm nhà lá ở cuối thôn . Xóm nầy nằm cạnh một cái nhà xác đầy mùi tanh tưởi bốc lên. Thấy tụi nó leo tường vào. Tôi cũng trèo theo nhưng không vào hẳn chỉ trèo đủ cao để nhìn vào bên trong. Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh buổi chiều trong nhà xác, nó thật là âm u , tối tăm và lạnh buốt làm sao.

Nằm rải rác đây đó là băng ca đầy vết máu khô, dưới đất la liệt những poncho gói to, gói nhỏ. Nhìn kỹ tôi thấy một bàn tay, một bàn chân xanh dờn ló ra khỏi chiếc poncho đầy bụi bám.

Tôi có ngờ đâu chỉ trong vài năm sau đó, tôi cũng lại có những đêm lang thang như thế, lết từng bước trong bão tuyết lạnh lùng, qua những ngôi nhà cũng có ánh đèn ấm cúng tỏa ra, nhưng

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 120

Page 4: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Tôi kinh hoàng chới với, vẫy vùng còn ba người kia cười khanh khách la to:

tôi chỉ có quyền đứng ngoài nhìn vào, thèm thuồng, ao ước nhìn các đứa trẻ tuổi tôi quây quần âu yếm với gia đình. Tôi đã đứng bất động để nước mắt đóng thành băng ...

- Bây giờ bạn bơi theo canoe của tụi tôi nhé. Cách học bơi nầy nhanh chóng và hữu hiệu nhất đó. Tôi vẫn thích lang thang theo kiểu Hướng

Đạo. Hồi xưa, anh chị tôi thường sinh hoạt trong Gia Đình Phật Tử. Họ được đi cắm trại xa trong những dịp hè hay lễ tết. Còn tôi, con bé lên sáu, bẩy thì bị ngồi nhà chả được đi đâu. Tôi hay ra hàng ba trước nhà leo lên lan can hướng ra sân, miệng thổi còi hoét hoét, nhìn ra vườn cây ăn trái tưởng tượng mình đang đi xe lửa qua những rừng già ở Phi Châu hay miền Nam Mỹ xa xôi nào đó.

Thế là chiếc canoe đi trước tôi lội nước đi sau vô tuốt trong bờ. Ôi, cái sự sợ hãi nó làm tôi biết bơi lẹ thiệt.

Tối đó , tôi nằm mơ thấy có người khiêng tôi lơ lửng trên không rồi tự nhiên buông tôi xuống. Tôi tỉnh dậy thì nhận ra tôi đã được muỗi khiêng chớ có ai đâu. Tôi chưa bao giờ bị muỗi cắn kinh khủng như vậy. Tôi là tay mơ nên chả có chuẩn bị chi cả, nóp (sleeping bag) cũng không có, thuốc xức cho muỗi không cắn hiệu OFF cũng không đem theo, tôi nằm trên cái giường nhỏ trong cái túp lều tranh bốn bề trống khóet mà chịu trận nguyên cả đêm.

Những ngày hôm sau chúng tôi học cách chèo canoe, học back packing, học về những cây cỏ dại ăn được để có thể tự sinh tồn trong rừng rú. Tôi đã được huấn luyện để trèo non lội suối như một Hướng Đạo Sinh thuần thục. Tôi nôn nao được giao cho trách nhiệm đầu tiên.

Ngày đầu tiên trại hè Nữ Hướng Đạo khai trương tôi được giao phó trọng trách làm toán trưởng của một đoàn nhóc tì tuổi từ 6 đến 8 gọi là Brownies.

Wolf Cub Boyscout (Sói Con) Qua Mỹ, lúc còn đi học, có người giới

thiệu vào làm trong các trại Nữ Hướng Đạo hoặc trại hè do các nhà thờ Methodist tổ chức, tôi mừng như bắt được vàng. Hình ảnh thơ mộng của túp lều được dựng lên bên một giòng suối hay ánh lửa trại bập bùng trong đêm tối làm tôi nôn nả quá chừng. Thế là tôi xin đi phỏng vấn để được làm Counselor trong trại hè của Girl Scout.

Sau một tuần được huấn luyện như trong nhà binh tôi phải làm vú em, chùi mũi, lo quần áo, cơm nước cho các cô vừa bỏ tã ở nhà.

Ban đêm mệt đừ, chỉ thèm được ngả lưng xuống, nằm nghe tiếng nhạc vo ve êm đềm của muỗi, nhưng cứ mỗi nửa giờ tôi lại bị dựng dậy: -TA ơi ! Dẫn em đi tè Tuần đầu tiên trong trại chúng tôi được

huấn luyện kỹ càng, từ cách bơi canoe đến cách cứu thương, từ thủ công nghệ như cách làm đèn cầy, xà bông, cột giây, vẽ và sơn trên dây nịch da , đến tất cả các cách thức nhóm lửa trại , ôi thôi nhiều không kể xiết.

- TA ơi ! Em nhớ nhà quá, hu hu - TA ơi! Em làm rớt đèn pin trong nhà xí rồi

Tôi tức muốn phát điên lên nhưng cũng phải cố dỗ dành các cô bé suốt đêm (các quí vị nào thích có con nhiều, xin vào làm cho trại Nữ Hướng Đạo giữ Brownies là bảo đảm sẽ đổi ý hoàn toàn ) Nhưng kẹt một điểm là muốn thi lấy

certificate cho canoe thì phải biết bơi, mà tôi thì dù đã uống bao nhiêu nước trong hồ bơi ở trường vẫn còn chưa biết thả nổi. Tôi thú thật với bà xếp của tôi, bà cười bảo đừng lo bà sẽ dạy tôi bơi. Thế là chiều ngày hôm đó bà cùng hai người khác chở tôi bằng canoe ra chính giữa một cái hồ rộng mênh mông. Đang thắc mắc là bà ta sẽ làm cách nào để dạy thì bả biểu tôi đứng lên. Tôi còn đang loạng choạng trong khoang thì ba người đã đẫy mạnh tôi xuống nước.

Những tuần kế tiếp chúng tôi đi lang thang ra ngoài những khu rừng để cắm trại. Mang tiếng là đi cắm trại nhưng tôi chỉ lùa tụi nhóc lên một ngọn đồi cách xa "tổng tư lệnh" chừng 5 cây số rồi căng một tấm ni lông che mưa, che nắng. Một buổi tối trời bắt đầu sấm chớp rồi mưa rỉ rả. Sau đó, mưa đổ như trút nước, mấy thầy trò ướt loi ngoi lót ngót bèn kéo nhau dậy trở về căn cứ.

Không gì bằng lang thang trong cơn mưa nửa đêm, vác ba bốn cái nóp ướt sũng , dắt theo

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 121

Page 5: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

năm bẩy đứa nhóc đang khóc nhè. Trong cái trí tưởng tượng phong phú nhất của tôi, tôi chưa bao giờ hình dung ra là có một ngày tôi được lang thang như thế bao giờ.

122

Làm trong trại Nữ Hướng Đạo được hai năm tôi xin vào một trại hè của nhà thờ Methodist. Bây giờ kinh nghiệm "dỗ con nít" đầy mình, tôi được tăng chức lên làm hướng dẫn viên cho các cô cậu thanh niên thiếu nữ nhỏ hơn tôi vài tuổi. Tuần đầu bà xếp hỏi :

- Các bạn thích làm chi nhất và ghét làm chi nhất ?

Tôi thú thật là tôi ghét bơi canoe nhất. Thế là khi phân chia công việc bà tuyên bố:

- TA sẽ là trưởng toán canoe cho tuần đầu tiên.

Những chuyến du hành bằng canoe của tôi và các cô cậu trại viên thường bắt đầu vào những buổi sáng tinh sương trên con sông Cụ Già Ho Gà (Cuyahoga) khúc trong khúc đục. Từ trại chúng tôi ở đến một trại láng giềng dài 15 cây số. Dọc theo bờ sông cây cối ngả ngổn ngang. Lòng sông toàn là đá nhọn và nhiều khúc cạn queo không có nước, chúng tôi phải leo ra khiêng canoe qua các thân cây rồi đẩy thuyền một khoảng dài.

Có hôm lại gặp bão, sấm sét đầy trời , chúng tôi phải dừng tay chèo, tạm trú dưới một gốc cây bên giòng sông. Đứa nào đứa nấy dù có mang poncho theo vẫn ướt như chuột lột, lạnh run như cầy sấy, đói cồn cào. Tôi mở bịch ni lông đựng thức ăn ra thì bánh mì bị thấm nước sông và nước mưa chèm nhẹp. Thế mà có còn hơn không, cả bọn phải nuốt để lấy sức mà bơi đến nơi đến chốn.

Những giờ phút như vậy giúp cho tôi biết là mình may mắn hơn những thuyền nhân Việt Nam nhiều lắm.

Trong tuần kế chót của trại hè năm đó, tôi được giao phó làm toán trưởng một Trại Đêm. Như tên gọi, nhóm nầy lấy đêm làm ngày, và ngày làm đêm. Chúng tôi ăn sáng lúc 8 giờ tối và ăn tối lúc 8 giờ sáng. Lúc ăn sáng khi tối thì ăn trứng chiên cũng còn đỡ, nhưng ăn tối khi sáng thì khó mà nuốt spaghetti, salad, cá chiên, coleslaw v..v...

Ban đêm trong khi mọi người an giấc chúng tôi vào rừng thám thính. Chúng tôi nắm tay nhau thành một đoàn người đi lầm lũi trong màn đêm đen kịt không được dùng đèn pin. Ánh trăng tỏa một ánh sáng dịu dàng qua khe lá, thỉnh thoảng có tiếng cú rúc lên rợn cả người. Lâu lâu trong một khóm lá khô vài cành cây có sinh quang (bioluminescent) lóe lên ánh sáng xanh dờn như

ma chơi. Cảnh rừng ban đêm thật huyền bí vô cùng.

Đi trong rừng chán, tụi tôi chèo ca nô ra giữa hồ rồi nhảy tỏm xuống bơi lội. Ban đêm sương xuống lạnh phủ lên mặt hồ một lớp khói trắng mờ ảo tuyệt vời. Nằm trong nước ấm ngửa mặt nhìn trời đầy sao lấp lánh tôi tự dưng muốn dừng bước lang thang...

Girl Scoutt tại Hoa Kỳ

Mùa thu bắt đầu điểm trên lá rồi. Sau hai ngày mưa tầm tã, trời lại nắng. Từ chiếc máy bay hai chong chóng nhìn xuống, tôi thấy từng cụm mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời trong xanh vắt. Chợt nhớ lại bài thơ đã thuộc lòng đọc từ cuốn tiểu thuyết "Cánh Hoa Vườn Thúy" của Quỳnh Dao thì phải:

Hoa phi hoa Vũ phi vũ Dạ bán lai Thiên minh khứ Lai như xuân mộng bất dạ thời Khứ tựa tiều vân vô thỏa xứ

Tạm dịch là :

Chẳng phải hoa Chẳng phải mưa Nửa đêm người đến Sáng người đi Đến như mộng xuân không báo trước Ra đi như một cụm mây nhỏ không phương hướng

Mấy câu đầu thì dễ dịch và nghĩa cũng dễ

hiểu. Nhưng câu chót thì có vẻ hơi khúc mắc hơn. Sách để là tiều vân, nhưng tôi hỏi anh Phạm văn Hải, cũng là ông anh rể hụt của tôi, một nhà ngôn ngữ học thì ổng giảng nghĩa là: tiểu vân là một cụm mây nhỏ, vô thỏa xứ không phải là không phương hướng nhất định mà là không phương

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 6: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

hướng nào thích cả: vô thỏa xứ, thỏa đây là thỏa thích, thỏa mãn, hài lòng.

Nhìn những cụm mây nhỏ, trắng như bông gòn, bềnh bồng trôi bên dưới, tự dưng tôi hiểu trọn ý thơ.

Tôi vẫn còn đang bay từ nơi nầy sang nơi khác. Có nhiều nơi cảnh đẹp làm tôi ngơ ngẩn nhìn không chán. Từ hình ảnh mặt trời mọc trên dòng sông Mississippi , đến cảnh bờ hồ Wallen See ở Thụy Sĩ nằm nép mình bên rặng núi Alps. Bờ hồ Travis mơ màng của Austin, Texas, đến cảnh đồi núi chập chùng của miền Bavarian ở Áo Quốc. Những lúc đi trong mưa dưới hàng cây xanh rì bên bờ sông Lý, hay những lúc lang thang trong đêm giữa kinh đô ánh sáng Paris là những kỷ niệm khó quên. Khung cảnh nào cũng đẹp, nhưng sao lòng không có sự thỏa thích hoàn toàn?

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 123

Tại sao lúc nào tôi cũng thấy thiêu thiếu một cái gì đó, không diễn tả được. Tôi nghĩ có lẽ là tôi vẫn còn muốn trở về cội nguồn của mình thì phải. Tôi không chỉ là cụm mây nhỏ muốn hoài là đà trong không gian vô tận. Tôi là một cô bé Việt Nam bỗng dưng bị cơn gió vô tình cuốn đi về một chân trời xa lạ.

Trên đường về…

Tôi biết là một ngày nào đó, tôi muốn được trở về hẳn ở quê tôi. Tôi muốn được lang thang từ Nam ra Bắc. Tôi muốn được trở về bên dòng sông Cổ Chiên có hàng dâm bụt đỏ, nhìn sóng cuồn cuộn bồi đấp lớp phù sa màu mỡ.

Tôi muốn được ngồi ăn chả cá ở Hà Nội, tôi muốn được đi thăm lăng tẩm ở Huế. Và tôi mong rằng ngày đó sẽ có anh bên cạnh tôi, cùng nhìn mưa để nhớ lại mùa thu ngày nào trời đã đổ mưa tạo cơ hội cho mình quen nhau.

Năm nay mùa thu nơi ấy hình như không có mưa nhiều như năm ngoái. Mình đã quen nhau một năm tròn. Tôi vẫn nhớ anh gởi hoa hồng đến cho tôi vào ngày sinh nhật khi mình mới quen nhau hơn một tháng. Tôi vẫn nhớ câu nói của anh: "hai

đứa cùng lang thang rồi cùng về bên tổ ấm". Tôi nói với anh có lẽ khi gặp được người tri kỷ, tôi sẽ dừng bước lang thang. Tôi sẽ xây một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh đồi nơi quê hương yêu dấu. Tôi hy vọng ngày đó tôi vẫn còn được làm thơ cho anh soạn nhạc, và buổi tối bên ánh lửa hồng tôi sẽ trở thành cụm mây nhỏ bồng bềnh trôi trong vòng tay và điệu nhạc êm đềm hạnh phúc của anh ru.

VTA

Gôïi Nhôù Lệ Hoa

Mỗi lần nhìn thây cánh cò bay Đơn dộc giửa đồng lúc gió lay

Tia nắng yếu dần đêm vội đến Nổi buồn vô cớ đến nào hay.

Xa xứ đã tròn hai thập niên Mà sao tôi vẩn nhớ triền miên Hàng me rũ lá ngang trường cũ Caí thưở vui đùa lúc thiếu niên

Rồi nhớ ngày xưa mình”Xã hội “ Gặp chàng thầy giáo dáng thư sinh Hai bên thương cảm thành đôi bạn Mộng ứơc bên nhau vẹn chữ tình.

Anh dạy mầm non, em giử trẻ Anh hay ghé lại chổ em làm

Để nhìn người đẹp đang tận tụy Săn sóc trẻ thơ chẳng chúc nhàm.

Anh yêu tánh nết em hiền dịu Em cũng yêu anh trọn hiếu trung

Tình dẹp ban đầu xin giử trọn Gặp nhiều trắc trở vẩn thuỷ chung

Một thoáng mây bay trời trở gió Chợt buồn vọng nhớ cố hương ơi Dân nghèo hai bửa cơm không đủ

Lam lủ quanh năm dạ rối bời.

Tôi ứơc mong sao trời ban phước Cho dân nước Việt hết điêu linh Cờ vàng tung gió niềm vui đến

Hạnh phúc bên nhau hưởng Thái bình

Lệ Hoa. (Thu /2010)

Page 7: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Tân Niên Tướng Mệnh Phiếm Đàm Kính tặng chị Hai Trần Tú Anh

Nhân hiền tại mạo, trắng gạo ngon cơm. Đó là do thấy sao nói vậy. Những nét ưu hay khuyết điểm của một người thường hiển lộ ra bên ngoài.

Khoa Tử vi chỉ cần biết năm tháng ngày giờ sanh, có thể lập lá số để đoán việc kiết hung, suy thịnh của một người trong năm, đôi khi tiên đoán vận mệnh cả đời. Trái lại khoa xem tướng cần phải nhìn qua tướng mạo, những nét điểm đặt biệt mới luận đoán được. Khoa này do sự nhận xét nhắm vào thực tế và trải qua kinh nghiệm, gạn lọc, đúc kết truyền đời nên có tính xác thực… Bởi tính thực tế và được truyền đời, khoa Tướng Mệnh rất được phổ cập, ai cũng có thể tự đoán cho mình hay cho người khác. Chính vì vậy tự nó phân cực cho hai hạng người: Kẻ quá tin, người thì thờ ơ. Nhân lúc nhắp chén trà thơm trong ba ngày Tết, chúng tôi mời quí Độc giả, Đồng hương cùng bàn xem có nên hay không nên tin vào khoa Tướng Mệnh. Nói đúng hơn có nên tin vào tướng mệnh của chính mình hay không?

Theo thuyết Định Mệnh hay thuyết Nhơn Duyên, khi nhận xét về cá tánh hay vận mạng dù của người hoặc loài thú – một cách tổng quát – đều dựa vào kinh nghiệm thực tế: Tánh như vậy thì tướng như vậy

Nhơn như vậy thì duyên như vậy Thể như vậy thì dụng như vậy

Nhìn vóc dáng con trâu, mọi người đều xác định nó mạnh dạn, chậm chạp, hiền lành. Loài chim sáo thường đậu trên lưng, trên sừng trâu mà hót véo von, vì nó cảm nhận được an toàn đối với con vật to lớn này. Bởi nhơn là tánh hiền lành của trâu nên có duyên gần gũi với loài chim sáo. Nhờ thân to vóc lớn, sức lực mạnh mẽ nên loài người dụng vào việc kéo cày.

Tánh của người hiền đức, bao dung được thể hiện qua tướng dạng đi đứng vững vàng, cử chỉ hào sảng, ăn nói khoan thai. Xét về tướng đi: Tướng đi ảnh hưởng rất lớn đến vận mạng con người. Xem tướng đi đoán được thọ yểu, sang hèn, bởi khi đi toàn thân cử động nên các cơ năng đều lộ ra ngoài. Mỗi người đều có dáng đi khác nhau, do hình vóc, do tâm tính và do tâm tình. Trong lòng vui, tướng đi có khác, trong lòng buồn, tướng đi cũng khác. - Tướng đi chữ bát có cho chẳng thèm. - Tướng đi lắc đảo: Biểu hiện nội tâm hào phóng, ước nguyện cao xa. - Tướng đi có tiếng dội: Hàm nghĩa tâm lý giàu chí tiến thủ. - Tướng đi treo chân: Đi gót chân không chấm đất, làm việc không chắc chắn, không có nghị lực, tánh không ổn định, yểu thọ. - Tướng đi uốn éo như rắn, nhún nhẩy như chim, thường hay ngoảnh lại: Tướng háo dâm, trai thay vợ, gái đổi chồng. - Tướng đi yểu điệu là quý tướng của đàn bà. Những người gót đỏ như son, xuất tướng như vậy có con mà nhờ.

Khoa Tướng Mệnh nếu nói nó đơn giản, quả không sai. Người ta nhìn tướng để đoán vận mạng: Khôn ngoan lộ ra mặt, què quặt hiện chân tay. Nhận xét trên có vẻ khôi hài, mộc mạc nhưng thực tế, không chút sai chạy.

- Tướng đi khoan thai. Lập như tòng, toạ như thái sơn, hành bộ đoan chánh (đứng vững như cội tòng, ngồi vững tợ thái sơn, đi không nghiêng lắc) là hiền nhân quân tử, phú quý, trường thọ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 124

Page 8: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Xét về lời nói âm thanh: Nhứt thanh, nhì sắc, tam hình. Vàng thử lửa than, chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời.

Tai cọp: Giàu có nhưng lòng dạ hung ác. Tai lừa, tai ngựa: Khốn đốn, dâm đảng. Tướng mắt: Đàn bà con gái mắt phải hoà huệ, thuần tĩnh, người nhìn vào không biết chán như nhìn bức tranh đẹp vậy. Đàn ông con trai đôi mắt phải thần quang, cường phát. Đó là mẫu người lý tưởng.

Tiếng trong thanh là giàu sang. Tiếng u trệ là giàu mà keo kiệt. Tiếng rổn rảng: Tánh nóng nảy nhưng lòng ngay, dạ thật.

Nhãn nội đa mạch, nữ sát phu ( mắt bình thường mà có nhiều gân máu, tướng sát phu).

Tiếng như rên rĩ là bần hàn, yểu mệnh. Tiếng như thanh la bể, khàn, rè là hung bạo, nóng nảy ( khác với rổn rảng). Nhãn quang như thủy: Đa dâm. Các thầy xem tướng thường chú ý đến khuôn mặt, vì khuôn mặt thể hiện rõ nét về cuộc đời của mỗi người. Đó là những nơi như lỗ tai, ấn đường, sơn căn, mắt, mũi, nhân trung, môi, miệng, răng, lưỡi….

Mục vĩ tương thùy ( đuôi mắt cụp xuống): Vợ chồng tương khắc, phân ly. Người khôn con mắt đen sì. Kẻ dạy con mắt nửa chì nửa thau. Những người ti hí mắt lương. Trai thì trộm cướp, gái buôn chồng người. Mặt thịt: mặt thấy nhiều thịt hơn xương. Những

người mặt nạc môi dầy, mịt mù trời đất biết ngày nào khôn.

Râu tóc: Đàn bà tốt tóc thì sang, đàn ông tốt tóc chỉ mang nặng đầu. Đàn ông trên đầu có thể ít tóc, nhưng dưới càm cần râu. Đàn ông không râu vô nghì, đàn bà không vú lấy gì nuôi con.

Mặt mo: Những người phinh phĩnh mặt mo, chân đi chữ bát có cho chẳng thèm. Tướng miệng: Miệng là cửa ngõ của lòng người. Tướng miệng lại tùy thuộc vào môi, miệng muốn nói mà môi không mở thì nói chẳng ra lời, nên môi xấu, miệng cũng xấu theo. Người ta cho rằng họa hay phúc tùy khẩu xuất hay nhập.

Bạch diện vô tu, chung thân phá bại: Đàn ông mặt trắng không râu, về gìa tán gia bại sản. - Rậm râu sâu mắt: Râu rậm hơn long mày kèm mắt sâu ( mắt Lenin, Hồ chí Minh) nham hiểm đáng sợ. Chân mày rậm hơn râu là đúng cách.

- Mục ruồi nơi khoé miệng chỉ người háo ăn. Cái ăn có thể mang họa vào thân: Miệng gàu dai nhai hết sự nghiệp. Lời nói dù vô tình đôi khi vướng họa vào thân: Thần khẩu hại xác phàm!.

- Miệng vuông rộng, có góc cạnh: Số giàu sang( nhứt hô bá ứng). Đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà. - Miệng hình cánh cung: Người có tước lộc. - Miệng như miệng lò, miệng như đang thổi: Phá sản. Xem tướng mặt - Miệng môi dày như môi miệng trâu: lòng dạ nhơn đức, không nham hiểm, cơ trí giàu sang suốt đời.

Qua những nhận xét đại khái về tướng mạo bên ngoài để đoán vận mạng như trên quả thật đơn giản. Nhưng nếu khoa xem tướng quá đơn giản, dễ bàn, dễ đoán, người ta đâu gọi khoa này một cách trân trọng kiêu kỳ: Khoa Tướng Mệnh Học.

- Miệng như ghe lật úp: Khốn khổ cả đời. * Nhân trung dài sống dai. * Mũi hếch lên của chất một bên cũng hết. Trong Tướng mệnh học người ta nhìn con

người qua nhiều khía cạnh khác nhau. Nhận xét theo Cơ thể học (tướng mạo), Tâm lý học, rồi đức tướng, tâm tướng và kết hợp khoa Lý số.

Tướng càm: Càm được gọi là địa cát, chủ về hậu vận. Càm lẹm là xấu tướng: Thà rằng chịu lạnh nằm không, còn hơn lấy gái lẹm càm răng hô! Tướng tai: Tai có hai vành gân nổi theo vành tai gọi là Thành và Quách, nếu đầy đặn, cao dầy, có trái tai tức Thùy châu to dầy như giọt nước là người tài mạo, hiền đức, trường thọ.

Tướng mệnh con người do “Hình thần” tức thân thể, thể hiện từ khi lọt lòng mẹ và “Khí chất” tức dáng điệu, lời nói, tâm tình…, tùy thuộc vào phúc đức của mẹ cha hay chính bản thân mình tạo ra từ kiếp trước và ảnh hưởng vào họa phước hiện tại. Theo thuyết Luân hồi, nhân quả, Đức Phật dạy chúng sanh rằng:

Trong lỗ tay mọc long:Trường thọ. Tai dơi, tai chuột: Nghèo khó. Tai to rộng: Dư ăn, dư để, thông minh tài trí.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 125

Page 9: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Dục tri tiền thế nhân kim sanh thọ giả thị. Dục tri lai thế quả kim sanh tác giả thị. ( Muốn biết kiếp trước như thế nào, nhìn vào kết quả đời sống hiện tại. Muốn biết kiếp sau ra sao, nhìn vào nhân đang gây ra trong hiện tại). Định mệnh của một người có thể phát lộ riêng như tướng cách, sắc diện. Nhưng cũng có thể chúng tàng ẩn bên trong – gọi là ẩn tướng- nếu không có điều kiện quan sát những ẩn tướng, không thể nào luận bàn chính xác, rõ ràng vận mạng của người đó. Cũng cần lưu ý, những nét điểm đặc biệt thường là ẩn tướng. Những ai có ẩn tướng, đa phần có vận mệnh khác thường. Sau đây là giai thoại về ẩn tướng của nhân tài xuất chúng: Lưỡng quốc Trạng nguyên Mạc Đỉnh Chi. Vì là giai thoại nên câu chuyện được hiểu theo nghĩa “giai thoại”.

126

Mạc Đỉnh Chi phụng chỉ sang Tàu, quan tiếp sứ và các đại thần nhà Nguyên thấy ông người nhỏ thó, loắt choắt nhưng tài ba, thông minh tột đỉnh, đối ứng nhanh nhẹn khác thường, họ lấy làm hiếu kỳ nên để ý tìm xem quý tướng của sứ thần Đại Việt ở chỡ nào, nhưng không tìm thấy. Sau cùng họ được chỉ định theo dõi mọi hành vi, cử động từ ăn ngủ, thậm chí lúc đi cầu… Họ phát giác ẩn tướng (quý tướng) của sứ thần Đại Việt là cục…. phân không bình thường như bao người khác, nó hình vuông, gọi là “phương phẩn”. Dị tướng ắt kỳ tài! Nhiều người tin rằng con đường sinh mạng thật dài. Cuộc đời con người là ở trong bàn tay hay hiển lộ nơi tướng mạo từ khi lọt lòng mẹ. Tất cả đều đã được an bày. Định mệnh đã được xác định. Cho nên khi xảy ra chuyện gì liền đổ thừa cho định mệnh. Thật ra số phận con người không phải hoàn toàn được an bày từ trước. Nói theo thuyết nhà Phật, nó được đúc kết bởi duyên và thụ lãnh là nghiệp. Tùy vào nhân mà duyên đã kết, thì nghiệp cũng có thể hoán. Chuyện ông tân Trạng sau đây sẽ dẫn giải rõ lý Duyên và Nghiệp: Có một thư sinh nghèo trên đường lai kinh ứng thí. Trước khi vào kinh thành, ghé qua thầy tướng số xem thử tương lai vận mạng. Thầy tướng số vừa nhìn qua liền đưa trả lại tiền quẻ mà thư sinh đặt xuống bàn, đoạn phán một câu: Kinh luân của cậu một bồ, tiếc rằng số cậu khoa này không đỗ! Cám

cảnh cơm áo gạo tiền, lặn lội đường xa, tôi không nhận tiền quẻ. Quá thất vọng, buồn cho số mạng, bèn tìm nơi vắng vẻ để được an tịnh. Ngồi trên bờ ruộng, mắt dõi nhìn dãy núi xa xa ở cuối chân trời, suy gẫm về số mạng của mình mà lòng buồn miên man vời vợi, bỗng đâu từ trên, một nguồn nước cặp theo bờ chảy thật mạnh xuống phía dưới, có lẽ ai đó dẫn nước để tưới ruộng, vô tình gây tai họa lớn cho đàn kiến đang di chuyển từ vùng thấp hướng về bờ đê. Đàn kiến vô tình không biết hiểm nguy phía trước hay bất chấp hiểm nguy, cứ từng đàn nối đuôi nhau di chuyển hướng vào bờ, nhưng tất cả bị dòng nước phăng phăng cuốn đi… Ban đầu chàng thư sinh không buồn bận tâm, nhưng sau đó thấy cứ từng đàn lũ lượt bị trôi theo dòng nước, phía sau lại còn vô số đang nối đuôi nhau đi vào chỗ … chết. Động lòng trắc ẩn, bèn lấy vài cành cây bắc ngang qua dòng nước cho đàn kiến bò qua.... .. Dù buồn nản nhưng chàng cũng quyết một phen tới kinh thành ứng thí. Đã đến kinh thành nhưng chàng muốn ngụ ngoại thành vài hôm nên ghé vào ngôi đình làng xin tá túc. Ngay trưa hôm đầu tiên, trong đình lại xảy ra việc rắc rối: Người đàn bà ngụ bên đông ngôi đình tri hô, mấy cái áo của bà phơi trên hàng rào sau sân đình, không cánh mà bay. Không biết dựa vào đâu, lý do nào, hốt nhiên khổ chủ quả quyết người đàn bà hàng xóm kế bên đã đánh cắp. Sự cãi vã quyết liệt xảy ra giữa hai người. không ai có thể phân xử được vì không chứng cớ. Khổ chủ tức giận vì tiếc của nên đi đến quyết định cả hai cùng lập lời thề trước tượng Thần. Vì muốm lời thề có linh ứng, họ trói con gà để trước tượng Thần với bao nhiêu người đứng chung quanh làm chứng. Khổ chủ thề trước: - Trước linh Thần, tôi xác quyết bà đã lấy đồ của tôi, nếu oan cho bà, khi tôi vặn cổ con gà này chết, tôi sẽ chết theo. Nếu quả có, bà sẽ chết như con gà này. Nghi phạm cũng thề đại khái như vậy…. Rồi mọi việc đi qua, không gì xảy ra, những người hiếu kỳ lần lược giải tán. Tội cho con gà chết oan! Riêng chàng thư sinh tỏ ra bất mãn khi chứng kiến mọi việc xảy ra trước tượng Thần của ngôi đình mà dân làng thường cho là linh thiêng. Vì tình cờ, chính chàng thấy nghi phạm là thủ phạm, nhưng Thần đình làng không quở phạt nên chàng viết vào sau lưng tượng ba chữ “bất linhThần”, xong chàng ra sau ngả lưng trên phản gỗ mà nghĩ ngợi về thế thái nhân tình… . Chưa kịp chợp mắt, chợt thấy một vị lão niên, phong thái uy nghi, mày

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 10: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

râu dung mạo quắc thước, ngờ ngợ như đã gặp ở đâu, đứng trước chàng cung kính chào:

127

Kính chào quan Tân Trạng. Thư sinh lấy làm lạ hỏi: - Xin hỏi ông là ai, tại sao gọi tôi là Tân Trạng? Tôi chỉ là thư sinh, là sĩ tử tài sơ đức thiển định vào kinh ứng thí mà thôi. - Tôi sớm biết Ngài đỗ Trạng khoa này. - Ông khéo nói đùa, mới mấy hôm trước đây, thầy tướng số cả quyết khoa này tôi không đỗ.

Thành Hoàng

- Mục đích tôi gặp Ngài không phải để giải thích điều đó mà muốn thỉnh giáo vài điều… . - Không dám, xin ông chỉ dạy. - Nếu Ngài là quan Trạng, Ngài sẽ xử như thế nào khi phạm nhân bắt trộm gà của hàng xóm? - Buộc trả con gà lại hay bồi thường xứng đáng và xin lỗi, giảng hòa là êm chuyện. - Tạm cho là hợp lý, nếu trọng đại hơn, trộm vài ba lượng vàng Ngài có xử tội chết hay không? - Chỉ vài ba lượng vàng, phạt tiền, phạt trượng, phạt tù là đủ rồì, sao lại buộc tội chết? Mạng người đó ông ơi! - Như thế nào đáng tội chết? - Tội chết! Ta không kết án con người, chỉ kết án hành động của con người. Khi nào thủ phạm là hung thủ cướp của giết người. Nhưng còn phải xét qua trường hợp giảm khinh. Một lời nói vô tình đôi khi làm cho tha nhân bị tổn thương chẳng khác nào lấy muối xát vào vết thương, lấy kim xoáy vào tận tim! Một lời nói thất đức, lời cáo buộc thất đức có thể làm cho người ta đi vào ngõ tận cùng… . Tại sao ông hỏi tôi điều này? - Qua những suy nghĩ trên, Ngài quả là người thẳng thắn bộc trực, tôi hy vọng sau này Ngài sẽ là vị quan quang minh chánh đại. Nhưng vừa rồi Ngài đã phạm một lỗi lầm lớn, không lẽ chỉ trộm cái áo, cái quần, Ngài buộc tôi xử tử phạm nhân

hay sao? Đã vậy Ngài còn xoáy cây kim vào “sau lưng tôi”! Vừa nghe qua câu nói đó, thư sinh chợt choàng tỉnh giấc. Thì ra những lời đối thoại với vị lão niên đó chỉ là giấc mơ! Chàng hốt hoảng đi ngay lên tiền đình, nhìn vào bức tượng, quả thật ông già vừa rồi trong mơ đúng là vị Thần trong đình này. Chàng đốt ba cây nhang thành tâm khấn lời hối lỗi: “Đúng, không thể vì chuyện cắp vặt nho nhỏ mà kết liễu một mạng người”. Và sau đó chàng không quên xoá đi ba chữ bất linh Thần mà lòng đầy áy náy. Thư sinh quả đoạt giải Trạng nguyên. Trên đường vinh qui bái tổ, quan Tân Trạng ghé lại thầy tướng số hôm nào, nhưng cân đai, áo mão và đoàn tùy tùng để lại phía sau, đứng trước thầy tướng số chỉ là thư sinh ngày nào. Vừa nhìn qua, thầy tướng số có vẻ bợ ngợ, kinh ngạc rồi vội vàng kính cẩn: - Kính chào quan Tân Trạng…. Quan Trạng dường như muốn nói điều gì rồi lại thôi, lấy ít tiền lẻ đặt xuống bàn, lặng lẽ bỏ đi với nhiều nghi vấn lởn vởn trong đầu: Có phải thầy tướng nói bướng ăn tiền? Trong khi thần trí của thầy tướng số căng thẳng hơn nhiều: “ Mới cách đây không lâu, ấn đường, sơn căn của người này thật u trệ, sao hôm nay lại quang lộ thế kia? Ôi! Số mạng! Số mạng”! Thầy tướng số thắc mắc là phải. Ở tướng diện ông đã thấy đó là sự thật, ông có biết đâu rằng SỐ đã định nhưng DUYÊN chưa đủ nên TƯỚNG chưa hiện đó thôi. Vì Tướng Diện còn ẩn trong Tướng Tâm. Những chất rắn có khả năng phát nhiệt để tạo ra lửa, nhưng phải nhờ sự cọ xát. Sự cọ xát tức là duyên. Mai nở được vào mùa xuân, do các nhân tố của hoa mai đã được thụ bẩm, tiềm ẩn trong thân, trong cành suốt cả mùa đông, chỉ cần xuân tới, khí trời ấm áp, gió xuân mát mẻ thì những đoá mai vàng sẽ phong phanh trước gió để đón chào nắng xuân. Tất cả nhân tố tri thức cần, đủ cho một trạng nguyên đã hội đủ trong mạch mệnh của chàng chư sinh này rồi, duy chỉ chờ một duyên lành đưa tới… . Duyên lành đã khai tỏ ấn đường, sơn căn mà thầy tướng số mới vừa trông thấy của quan Tân Trạng chính là những cành cây bắc làm cầu giả cho đàn kiến bò qua dòng nước… . Tuy mạng sống của con kiến nhỏ nhiệm nhưng cũng là mạng sống…! Con đường sinh mạng của con người khó nói. Không ai chọn lựa được cho chính mình. Có ai muốn mình tật nguyền, xấu xí. Khi số mạng của mình quá bạc, quá hẩm hiu cũng không nên ta

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 11: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Hành Trình thán, tủi phận, càng không nên đổ thừa cho định mệnh, như thế sẽ vô tình làm nhụt chí tiến thủ của mình. Người xưa thường nói “Đức năng thắng số”. Bậc hiền đức thường khuyên ta “Nếu không thay đổi được mệnh trời thì tự thay đổi số mệnh của mình”. Bằng vào đâu? Bằng vào sự tu nhơn tích đức. Tất cả các thầy Tử vi, thầy Tướng số đều tin vào:

Từ đỉnh cao mây núi

Ta xuống học làm người, Sống cõi đời mê muội, Quên cả chốn bồng lai Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sanh.

Hữu tướng vô tâm, tướng tùng tâm diệt.

Quên tích xưa thần thoại, Người dù không đẹp mà có tấm lòng đạo đức, sẽ trở thành đẹp đẽ duyên dáng. Phố xa cướp tâm linh, Người đẹp hình, đẹp dạng nhưng lòng dạ độc ác thì con người từ từ trở nên vô duyên, khó ưa, ai cũng xa lánh khác nào trở nên xấu xí.

Tuổi khô, hồn đất nẻ, Khi địa ngục chuyễn mình.

Tâm ảnh hưởng đến tướng diện, tức là ảnh hưởng đến vận mạng con người. Cho nên phải tu tâm, dưỡng tánh. Chỉ cách duy nhứt thay đổi được số mạng là sống Đức Độ.

Ta đi, đền miếu đổ

Tim ẩn nước đại dương, Ngỡ Thiên Đường trước mặt, Suốt đời chỉ làm điều thiện nhưng nghiệp

chướng vẫn vương mang, đó chẳng qua là tội nghiệp quá nặng nề đã gieo từ nhiều kiếp trước, phúc đức vừa tạo trong đời này chưa đủ để chuyển.

Đờ đẫn kiếp tha hương!

Quá nửa đường nhìn lại, Đời sao vẫn trắng tay,

Trong bồn chồn, uyên náo, Ta bổng đếm từng ngày.

Đôi tay dài, ngắn lại,

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 128

ơi

Người trồng cây cảnh người ch

Ta sờ soạn trong đêm, Nghe đất trời hoang vắng,

Chỉ sờ đụng con tim. Ta trồng cây đức để đời về sau. Ta có thể tự nhìn tướng diện của mình mà tự tu thân để làm sao cho Tâm- Tướng được tương đồng.

Ta bươi mầm kỷ niệm,

Gieo vào suối nhớ thương, Có tài mà cậy chi tài

Nở vườn hồng ngập lối? Chữ tài liền với chữ tai một vần (K) Đưa ta lại Thiêng Đường? Lời kết: Những dòng tôi ghi lại trên đây đều do kinh nghiệm của cổ nhân, hoặc sao chép đó đây của những người đi trước. Cho nên, trong ba ngày Tết, Độc giả hay Đồng hương nào gọi tới tặng cho hai chữ “thầy đời”, đó là vinh dự lớn lao cho tôi. Có lẽ bà nhà tôi là người thỏa chí nhứt, vì trên môi nội tướng của tôi lúc nào cũng chực thốt câu tuy không đúng văn phạm nhưng rõ nghĩa: “Thầy đời quá ông ơi”!

Ta nhìn đời mắt chột, Lắng tâm, rọi cõi lòng, Trong hố đời sâu thẩm

Ta chợt thấy… hư không!!

LT 2003 Cung Chúc Tân Niên Gia Gia An Hảo. Huệ Tường

Page 12: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Trần Anh Kiệt

Lời Tòa Soạn: Sau đệ nhị thế chiến, nước A Phú Hãn đã bị quân Liên Xô xâm lược và chiếm đóng lãnh thổ. Họ dựng lên tại đất nước này một chánh phủ bù nhìn để dễ dàng cai trị. Tuy nhiên nhân dân A Phú Hãn đã liên tục nổi dậy để đánh đuổi quân xâm lăng Xô Viết. Nhờ sự trợ giúp của Hoa Kỳ, cuối cùng quân kháng chiến A Phú Hãn chiếm được thủ đơ Kabul và làm chủ tình hình đất nước. Tuy nhiên họ đã áp đặt lên quốc gia này một chế độ Hồi Giáo cực đoan vừa độc tài vừa hung bạo và phản dân chủ. Ngày nay quân Taliban đã có thời cai trị lãnh thổ A Phú Hãn đã bị đánh bật ra khỏi thủ đô Kabul và các tỉnh thành lớn. Nhưng lực lượng của họ vẫn còn mạnh. Họ vẫn còn kháng cự quân đội đồng minh và Liên Phòng Bắc Ðại Tây Dương một cách mãnh liệt, nên là nguồn khủng bố và gây nhiều lo ngại cho nền hòa bình cuả thế giới. Ðể quý đồng hương có một cái nhìn tổng quát về mối hiểm họa của những người Hồi giáo cực đoan đã từng dung dưỡng tên khủng bố thế giới Bin Laden thoát khỏi sự truy lùng của quân đội Mỹ, chúng tôi xin lược dịch bài báo sau đây của Stephen Grey đã đăng trên Reader’s Digest để quý độc giả tham khảo.

129

Phụ nữ Afghanistan thời Taliban

Sau khi chồng của bà bị tử trận trên chiến trường A-Phú-Hãn. Ðất nước của bà thì bị qua phân thành từng mảnh. Nazrin chỉ còn một niềm an ủi cuối cùng là rán nuôi đứa con trai duy nhứt của mình được lớn khôn và ăn học đàng hoàng để trở thành người hữu dụng. Nhưng niềm mơ ước đó ngày nay đã tan thành mây khói. Giờ đây kiếm được cái ăn cái mặc cho bản thân và gia đình đã là một điều khó khăn cùng cực rồi. Bà ngồi thiểu não nhìn ra phương trời xa và trùm chăn cho đỡ lạnh trong căn phòng nhỏ. Còn Bashir, đứa con trai lên 9 của bà đứng lặng thinh nhìn mẹ mình buồn bã mà không biết nói gì để an ủi. Bỗng bà bậc khóc và thều thào qua dòng nước mắt: “Con ơi! Mẹ cầu mong sao cho đất nước mình sẽ trở lại trạng thái bình thường như xưa”. Ðứa con trai tuy khơng biết nói gì nhưng cảm thông được niềm đau đớn của mẹ nên cũng ồ khóc theo.

Nazrin năm nay đã 32 tuổi, là giáo sư khoa học tại trường đại học Kabul, thuộc thủ đô của nước Afghanistan. Gia đình bà thuộc giai cấp trung lưu và có một đời sống được bảo đảm. Bà sở hữu được một căn chung cư riêng tọa lạc trong khuôn viên của trường đại học. Nhưng sau khi quân Hồi giáo Taliban chiếm chánh quyền rồi, họ tịch thâu căn nhà của bà và đuổi tất cả những người trong gia đình ra khỏi căn nhà đó. Ngoài ra, họ áp đặt những luật lệ khắt khe lên đầu dân chúng. Một trong những lịnh đầu tiên là tái lập chế độ “Burka”, nghĩa là bắt buộc người phụ nữ phải phục sức kín đáo, trùm phủ từ đầu tới chân. Ðược biết hủ tục này đã được chính phủ cũ bãi bỏ từ năm 1959. Sau khi Nazrin bị cúp hết lương bổng và bị đuổi ra khỏi căn nhà đang ở. Bà chới với thâu dọn đồ đạc và xin về tá túc với cha mẹ ruột trong một căn phòng nhỏ. Không bao lâu bà đã cạn kiệt hết tiền bạc và lần hồi bán hết tư trang còn lại để sống và nuôi con.

Một hôm, Nazrin đã trở lại trường cũ để nhờ sao lục một số hồ sơ cá nhân, nhưng đã bị bọn công an theo dõi. Họ bảo: “Nếu chúng tôi bắt gặp bà trở lại đây một lần nừa, chúng tơi sẽ chặt đứt

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 13: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

hai bàn chân của bà”. Nazrin bảo họ là “những người không có trái tim.”

Chữ “Taliban” theo nghĩa nguyên thủy là học giả, người trí thức hay sinh viên. Nhưng ngược lại họ là những kẻ man rợ, làm toàn những điều xấu. Giữa đêm 27 tháng 9 năm 1996, quân Taliban đã chiếm đóng và làm chủ tình hình thủ đô Kabul, đồng thời đuổi phe kháng chiến thuộc thành phần khác ra khỏi thành phố này vào tận chốn rừng sâu. Ðài phát thanh Trung Ương được đổi danh hiệu thành đài “Radio Sharia” ra tuyên bố: “Kể từ ngày hôm nay, quốc gia này sẽ được đặt dưới quyền cai trị của Chánh Phủ Hồi Giáo Mới” . Bộ đội Taliban phần đông xuất thân từ các chủng viện (nhà tu) Hồi giáo Koran tại Pakistan và miền Nam Afghanistan. Họ rất cực đoan và cố tình kềm kẹp dân chúng bằng luật lệ cổ xưa lên đất nước đã có thời kỳ được sống trong một xã hội tương đối khai phóng. Người phụ nừ, theo quan niệm của người Hồi giáo cực đoan, phải bị nhốt kín trong nhà có màn che phủ (purdah) và khơng được tiếp xúc với đàn ông ngoại trừ những người trong thân tộc.

130

Mặc dầu Afghanistan đã bị chiến loạn triền miên gần 30 năm qua, giờ đây đã bị nhóm người Hồi giáo cực đoan thống trị, nhưng đã gặp phải ít nhiều chống đối của dân chúng trong thủ đô vì họ đã chịu ảnh hưởng bởi tinh thần dân chủ và phóng khoáng theo nếp sống của người Tây Phương. Ðáng lý ra, khi quốc gia đã thống nhất rồi, chánh phủ phải biết lo cho đời sống của nhân dân được ấm no cũng như đất nước được phồn vinh và tiến bộ. Ðàng này họ lại dẫm lên sự sai trái, luôn luôn chụp mũ, đổ tội và coi người phụ nữ là nguồn gốc của sự cám dồ, nguyên nhân của thối nát và gây đổ máu.

Chánh phủ Taliban còn lập ra ngành cảnh sát tôn giáo để gọi là duy trì đạo đức và phòng chống các tệ đoan xã hội. Các cán bộ này xuất hiện đầy hang cùng ngỏ hẽm. Họ mang súng trường AK và dùi cui làm bằng các khúc dây cáp (cable) sắt được chặt ngắn và sẵn sàng ra tay đánh người giữa thanh thiên bạch nhật bất cứ ai vi phạm quy luật của họ. Dưới chế độ Hồi giáo cực đoan, trạm cảnh sát được thiết lập khắp nơi để kiểm sốt nhân dân. Người đàn ông bị bắt buộc phải để râu và không được ăn mặc theo Tây phương. Các cảnh sát viên khám xét dân chúng còn kỹ hơn khi khám xét để tìm kiếm kẻ thù xâm nhập. Họ dùng khăn ướt lau qua chòm râu để xem người nào cố tình cạo bớt hoặc cắt xén thì đánh ngay tại ngoài đường một cách tàn nhẫn trước mặt công chúng qua lại. Còn

tóc thì phải hớt ngắn gọn gàng để khỏi bị chấm xuống đất hầu giữ tính cách thiêng liêng mỗi khi cầu nguyện.

Ðối với người phụ nữ, luật lệ cấm đoán lại càng khắc nghiệt hơn. Giới nữ không được phép đi học và không được phép làm việc ngoài phạm vi nhà ở của mình, ngoại trừ các nữ y tá phục vụ tại các bịnh viện phụ khoa. Người đàn bà không được phép nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào ngoài những người trong gia đình. Họ cũng không được tham dự các cuộc hội họp đông đảo không kể những cuộc họp mặt vì quan hôn tang tế của người thân. Tuy nhiên giữa nam và nữ phải đứng trong hàng hay trong nhóm cùng phái tính với mình. Người phụ nữ bị cấm đoán, không được phép măc đồ đầm và không được dùng son phấn để trang điểm. Người nào vi phạm sẽ bị xẻo môi để trừng trị. Người phụ nữ không được mang giày cao gót và có gót kêu lọc cọc khi bước đi. Còn ai mang giày sang-đan thì phải mang vớ. Người Taliban bảo những phụ nữ nào ăn mặc và trang điểm theo những cấm kỵ trên là cố ý quyến rủ đàn ông. Nhà vệ sinh công cộng dành riêng cho phụ nữ tại A Phú Hãn ngày nay đã bị đóng cửa hoàn toàn. Người phụ nữ không được cấp chiếu khán và thẻ căn cước như người đàn ông.

Một phụ nử Affghanistan bị Taliban xẻo mủi

Lúc người Taliban mới chiếm chánh quyền, một số phụ nữ đã phản đối những kỷ luật khắt khe đó thì bị cảnh sát đánh đập một cách dã man tàn bạo. Một số thì bị ở tù, còn một số khác

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 14: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

thì bị cảnh sát dẫn đi và bị mất tích luôn đến nay. Một hôm, một người đàn bà bị đánh đập một cách tàn nhẫn trên xe buýt trước mặt mọi người “vì lỗi” đã tháo khăn che mặt ra để sửa lại cho ngay ngắn đàng hoàng trước mặt bọn lính Taliban. Giận quá mất khôn, bà kháng cự lại: “Tại sao các ông đánh đập phụ nữ tàn bạo như vậy ? Nếu còn đánh nữa, tôi sẽ cởi quần ra luôn cho coi.” Bọn Taliban cười rộ lên và không còn đánh đập bà ấy nữa. Bây giờ, ngoài những người kháng chiến, dân chúng không ai dám chống bọn Taliban nữa. Không phải họ phục mà họ sợ hành động man rợ của bọn độc tài rừng rú đó mà thôi.

Ðối với người Hồi giáo cực đoan, âm nhạc cũng là một thứ tệ đoan xã hội cần phải được bài trừ. Chỉ có những bản thánh ca mới được phép hát trong nhà thờ, nhưng không được dùng nhạc khí để phụ họa. Khi qua các trạm kiểm soát, bọn cảnh sát tôn giáo lục soát xe cộ rất là kỹ lưỡng. Nếu họ phát giác ra băng hay dĩa nhạc cất giấu đâu đó thì họ sẽ bắt tài xế tháo hết băng nhạc ra, quấn lên đầu xe, rồi bắt đứng phơi nắng hàng giờ trước chiếc xe đó. Các rạp chiếu bóng ngày nay đã bị đóng cửa, ở một vài nơi rạp bị thiêu hủy hoàn toàn.

Kabul trước đây đã từng là một thành phố có nếp sống văn minh phóng khoáng vì gần gũi với các nước Tây Phương. Về đêm ở đây rất là nhộn nhịp. Thanh niên thì mặc quần Jean còn các thiếu nữ thì được mặc củn ngắn. Nam và nừ được quyền bình đẳng đến trường đi học như nhau. Phụ nữ được quyền đi làm tại các công tư sở như nam giới và cũng được quyền lái xe trong thành phố. Ngày nay Kabul là một thành phố đổ nát với phân nửa số nhà cửa bị tàn phá vì chiến tranh. Phụ nữ thì ăn mặc phủ kín từ đầu tới chân. Những đàn bà góa bụa và người ăn xin ở ngoài đường càng lúc càng đông. Người phụ nữ bị cấm đoán làm việc nên mất hết lợi tức một cách đột ngột. Tại một con đường loan lổ trong thành phố, một bà lão quì gối và ra sức hì hục kéo bó cỏ ra khỏi miệng một ống cống, rồi chọn lựa thứ nào còn tươi tốt thì ăn liền tại chồ, còn thứ nào xấu thì vứt bỏ đi.

Người ăn mày tại Kabul ngày nay nhiều lắm. Trong số đó có cả những cựu giáo sư hay giảng sư đại học thời trước. Từ năm 1997, hơn phân nửa dân cư trong thành phố có mật độ 1 triệu 200 ngàn người đã được các nước Tây Phương cứu trợ khẩn cấp. Theo báo cáo của một y khoa bác sĩ trong đoàn cứu cấp do các nước Tây phương gỏi tới cho biết con số phụ nữ tại đây tự tử càng ngày càng gia tăng như bịnh truyền nhiềm. Cách thức

thông thường mà họ áp dụng để quyên sinh là uống thuốc tẩy (caustic soda) vì hóa chất này rẻ tiền và dễ kiếm mua. Tuy nhiên đây là một cách thức chết chậm và rất đau đớn.

Shafika Habibi là một nữ xướng ngôn viên nổi tiếng của chế độ cũ trong nhiều năm qua đã bị quân Taliban cấm chỉ, không cho phép được tiếp tục làm việc cho đài truyền hình nữa. Ðược biết Shafika đã bắt đầu làm xướng ngôn viên từ khi mới 15 tuổi. Bà sở hữu rất nhiều trang phục đắt tiền và có một cuộc sống gia đình rất hạnh phúc. Chồng của bà là một chính khách từng du học ở Ba Lê. Khi về nước, ông đã đảm nhiệm các vai trò trọng yếu trong chính phủ cũ như bộ trưởng và tỉnh trưởng... Hai ông bà đã làm chủ một ngôi biệt thự sang trọng và có kẻ ăn người ở phục dịch đàng hoàng. Nhưng ngày nay không còn gì nữa cả. Chồng của Shafika bây giờ không còn được trọng dụng và không bị bỏ tù hay thủ tiêu tánh mạng đó là một điều may. Hai vợ chồng hiện giờ sống trong một căn chung cư cũ kỹ cấu trúc theo kiểu của Nga Sô, vừa chật hẹp, ẩm thấp và lạnh lẽo. Người hướng dẫn viên đã hối thúc chúng tôi vào nhà ngay để tránh cặp mắt rình mò của bọn công an. Vì có vài phụ nữ ở đây đã tiếp xúc với ký giả người nước ngoài nên bị bắt và dẫn đi biệt tích luôn. Do đó chúng tôi rất dè dặt và kín đáo để tránh cho người sở tại bị nguy hiểm.

Trước hết Shafika chìa cho chúng tôi xem một tập album với những hình trắng đen như tiếc

nuối một thời vàng son dĩ vãng. Trong một bức ảnh phóng đại, bà là một phụ nữ đẹp trong một bộ đồ dạ tiệc bằng lông với chiếc củn ngắn, mái tóc xỏa dài, được chụp chung với Tổng thống Pháp

Pompidou và các vị bộ trưởng. Bên cạnh tổng thống là chồng của bà. Ông mặc một bộ đồ đắt tiền, dóc hình cao lớn, tóc đen mượt và chải ngược về phía sau. Bây giờ ông sống âm thầm trong bóng tối, ăn mặc bằng vải thô sơ xài và phập phòng mỗi khi bước ra khỏi cửa, vì dưới chế độ này tai họa sẽ xảy ra cho ông bất cứ lúc nào.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 131

Page 15: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Shafika năm nay đã 54 tuổi. Bà bảo ký giả chúng tôi có thể sử dụng tên thật của bà và yêu cầu đừng có chỉ trích chế độ mới để chuốc lấy hai chữ bình an. Bà là một trong số phụ nữ trí thức còn cố bám víu ở lại Kabul để tranh đấu ôn hòa và công khai hầu yêu cầu chánh quyền mới dần dà sửa đối chánh sách với nhân dân bản xứ. Từ khi quân đội Liên Xô rút ra khỏi lãnh thổ A Phú Hãn và kéo theo sự sụp đổ của các nước Cộng Sản Ðông Âu. Quân kháng chiến Mujahedin làm chủ tình hình thủ đô Kabul. Họ cũng áp đặt luật Hồi giáo để cai trị đất nước nhưng có tính cách cởi mở hơn. Người phụ nữ cũng phải che mặt nhưng không có trùm phủ kín đáo như bây giờ. Shafika đã chỉ cho chúng tôi xem hình của bà chụp với chiếc khăn đội đầu khi còn làm xướng ngơn viên đài truyền hình quốc gia. Tuy nhiên dưới chế độ Mujaheddin, số phận của phụ nữ cảm thấy bất an hơn. Họ thường bị lính tráng hãm hiếp hay bị bắt buộc phải làm vợ các viên chức cao cấp hay bộ đội.

Bây giờ đời sống dân chúng khắc khổ hơn, người phụ nữ bị kềm chế, mất hết tự do và nhân phẩm như chỉ bị nhốt kín trong nhà mà thôi.

Nạn nhân củaTaliban hầu hết là phụ nữ và trẻ con

Shafika bảo từ năm 1996 đến nay coi như là thời kỳ tăm tối nhất của A Phú Hãn. Tuy nhiên bà đã tổ chức được phong trào đòi quyền tự do cho phụ nữ, địa điểm nhóm họp tại nhà của bà và đã đạt được một vài tiến bộ. Theo đề nghị của tổ chức này chánh phủ Taliban đã có một vài thay đổi, bằng lòng truy trả một số lương bổng cho những phụ nữ bị ngưng việc mà hiện thời không còn được lưu dụng nữa. Hầu hết người thân và bạn bè của Shafika đều trốn chạy ra nước ngoài, trong số đó 70% là người trí thức. Bà bảo trong khi nhiều người chạy thoát thân khỏi chế độ tàn bạo này, tại sao vợ chồng bà chọn con đường ở lại mà không

gia nhập vào đoàn người lưu vong đó ? Tuy nhiên bà đã tự trả lời: “Tôi là một người rất sùng đạo. Tôi cương quyết ở lại để tìm một giải pháp nào đó tốt đẹp hơn cho tương lai của những con cháu, nhất là những thiếu nữ vốn đã chịu nhiều đọa đày và đau khổ bởi chánh sách phi dân chủ và phi nhân của các chính quyền độc tài áp đặt đường lối cai trị sai trái lên đầu lên cổ của đồng bào mình. Nếu tình trạng như thế này kéo dài mãi thì đất nước mình sẽ đi về đâu, tuột hậu đến mức độ nào, đồng bào mình sẽ còn đau khổ hơn lúc còn chiến tranh tang tóc ?”

Trong căn phòng bí mật của một ngôi nhà nhỏ, đối diện với chúng tôi và cách chúng tôi khoảng chừng bốn bước, một cô gái đang đọc một quyển sách giáo khoa. Ðây là lớp học của một trường chui dưới chế độ Taliban. Ngày nay hàng trăm các lớp học chui đó đã mọc lên như nấm trong một thành phố đổ nát và coi như là một hành động thách thức đối với chánh quyền Hồi giáo cực đoan hiện tại.

Người Taliban cũng biết có những lớp học hoạt động âm thầm và lén lút trái với lịnh lạc của họ vì cho con gái đi học và ngồi chung với học sinh con trai. Nhưng chưa thấy họ thẳng tay đàn áp. Một phụ huynh học sinh đã nói với chúng tơi: “Ðây là việc làm rất tốt trong lúc này” Các thầy cô giáo thì bảo họ rất hành diện vì đã đóng góp một cách tích cực cho thế hệ con em. Họ rất sợ quân Taliban phát hiện chúng tôi đã thăm viếng các lớp học chui của họ. Thân phận của giới trẻ ngày nay tại Afghanistan vô cùng bi đát. Một báo cáo của Cơ Quan Cứu Trợ Nhi Ðồng Liên Hiệp Quốc hồi năm 1997 viết rằng trong số 300 trẻ em trong tuổi từ 13 tới 18 tuổi được phỏng vấn đều thú thật đã mắc phải chứng khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Trong thời kỳ chiến tranh, 40% đã mất cha hoặc mẹ, 25% đã mất anh, chị hoặc em, 95% đã chứng kiến cảnh giao tranh ác liệt, 2/3 trẻ em đã chứng kiến cảnh bị banh thây nát thịt vì hỏa tiễn và hơn phân nửa trẻ em đã tận mắt trông thấy cảnh chết chóc vì bom đạn. Ngày nay 73% trẻ em vẫn còn tâm trí phập phòng và lo sợ chúng không có hy vọng sống tới ngày khôn lớn.

Cô Fersitta, một cựu sinh viên kỹ sư 25 tuổi đang soi gương để bôi son và kẽ lông mày bảo: “Ðây là một hành động thách thức của phụ nữ chúng tôi đối với quân Taliban độc đoán. Mỗi khi chúng tôi căm tức, chúng tôi đều làm như vậy.” Giở khăn che mặt ra, Fersitta có một nhan sắc khá xinh đẹp. Mái tóc dài, màu nâu, mịn màng và óng mướt. Cô không có ý định quyến rủ đàn ông vì họ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 132

Page 16: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

chưa bao giờ trông thấy gương mặt son phấn của cô. Fersitta là một cô gái rất tự trọng. Cô bảo: “Ðiều mong ước của tôi là được sống trong tự do và được phép đi làm để tự nuôi sống chính bản thân của mình”. Cô vẫn tiếp tục liên lạc với những bạn bè đồng phái. Họ có thể nhận diện nhau qua kẽ hở của khăn che mặt ở ngoài đường hoặc qua những chiếc giày. Vì đây là mốt thời trang duy nhứt vẫn còn được quân Taliban cho phép. Tuy nhiên họ rất dễ nhận biết nhau qua cử chỉ và phong cách đi đứng.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 133

Có lần cô Fersitta đã xếp khăn che mặt lại cho dễ trông thấy đã bị quân Taliban bắt gặp đánh cô tại mắt cá chân một cách tàn nhẫn bằng một khúc dây cáp sắt ngắn. Là một phụ nữ học thức, giờ đây Fersitta chỉ còn một an ủi duy nhứt là ngồi ở nhà, đọc sách tiếng Anh cho khuây khỏa.

Hình phạt một Bà Bầu: Chôn nửa người rồi đánh

đập và ném đá tới chết là một trong những hình phạt kinh khủng dưới thời Taliban (Ảnh Islam Wordpress)

Tại ngoại ô thành phố Kabul, hàng triệu người cũng chịu sự cai trị của quân Hồi giáo nhưng có phần dễ dãi hơn. Tại Jalalabad ở gần biên giới Pakistan, dân chúng sắc tộc vẫn còn giữ tập tục cổ truyền nên được quân Taliban nâng đỡ. Bà Alisa, một quản lý kiêm nữ hộ sinh của bịnh viện thành phố đã trả lời phỏng vấn một cách có lợi cho quân Taliban:” Ðàn ông phải có quyền được ưu tiên cho đi học và đi làm. Chánh phủ chỉ muốn phục hồi luật lệ cổ truyền và phụ nữ sẽ được đối xử tốt đẹp hơn trong tương lai. Khi quân Taliban chưa chiếm chánh quyền, bọn đàn ông mang súng thường bắt nạt và đánh đập dân chúng. Còn phụ nữ bị hãm hiếp là chuyện thường thấy xảy ra. Bây giờ chánh phủ Taliban đã vãn hồi trật tự, tước đoạt vũ khí của những lãnh chúa hiếu chiến. Chúng tôi có thể đi ra ngoài đường mà không còn sợ sệt con gái của mình sẽ bị người ta hãm hại. Bà nhấn mạnh: “Vấn đề trang phục không có gì quan trọng. Theo giới luật của kinh Koran, đàn bà con gái phải che mặt. Ðó là

tập tục cổ truyền, mình phải tuân thủ mà thôi.” . Bà nói rất may mắn còn được việc làm vì bà phục vụ ngành y tế và chăm sóc phụ nữ. Ðó là ngành nghề duy nhứt được chánh phủ Taliban cho phép phụ nữ làm việc mà thôi. Chánh phủ Hồi giáo Taliban hứa hẹn và bà cũng tin tưởng khi nội chiến chấm dứt, phái nữ sẽ được đối xử đàng hoàng và sẽ có công ăn việc làm theo khuôn khổ của luật Hồi giáo.

Khi tiếp xúc Maulawi Niq Mohammed, trưởng ty cảnh sát tôn giáo tại Jalalabad, tôi không thể rời khỏi cặp mắt về phía cây dùi cui bằng cây và chiếc dây nịt bằng da treo trên tường ở phía sau lưng bàn làm việc của ông. Viên phụ tá biết ý và bảo: “Ðó là dụng cụ dùng để trừng phạt những người phạm lỗi. Nhưng đó là thứ thông thường. Cái đặc biệt hơn phải là thứ bằng sắt.” .

Ông Mohammed nói tiếp: “Người phụ nữ ở A Phú Hãn ngày nay được đối xử như một bà hoàng. Họ được phép chọn lựa người chồng tương lai và cũng có quyền sở hữu. Ở đây người đàn ông phải cung phụng cho người đàn bà những nhu cầu cần thiết. Tại thành phố Jalalabad này, không một phụ nữ nào bị hình phạt bằng cách đánh đập vì người chồng đã chịu mọi trách nhiệm những gì mà vợ mình đã làm.”.

Với kỹ luật sắt thép, người Taliban muốn gây khiếp đảm để khống chế dân chúng. Họ hy vọng sẽ triệt tiêu được những mầm móng chống đối để kiến tạo một thế hệ phụ nữ biết an phận bằng cách quỳ lụy và phục tùng theo khuôn khổ. Chánh phủ Hồi Giáo cực đoan không bao giờ dung thứ những phụ nữ bất khuất, không chấp nhận một đời sống hẩm hiu trong bóng tối.

Trần Anh Kiệt (Lược dịch theo nguyên bản tiếng Anh

của Stephen Grey)

Thung lũng Bamiyan, nơi hai tượng Phật cổ bị

quân Taliban tàn phá trong năm 2001

Page 17: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Huỳnh Văn Lang

Về bên ngoại, từ 6, 7 tuổi đến 10, 11 tức là lúc bà ngoại tôi còn sống, ngoài những cái thú bắt cá làm vườn với cậu dượng là những người lớn, tôi còn chia sẻ bao nhiêu cái thú khác với anh em cô cậu, dì dượng mà tôi còn nhớ như mới ngày nào mà lòng tôi không khỏi bồi hồi thương tiếc đến rơi nuớc mắt khi ngồi viết lại những câu chuyện vui có buồn có hối hận ăn năn cũng có. Tôi không đựơc phước biết bà nội, vì bà đã mất năm 1920, trước khi tôi sinh ra cả 2 năm. Nhưng tôi biết bà ngoại tôi nhiều, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi 5, 7 năm thôi. Thành ra tôi không rõ “cháu bà nội, tội bà ngoại’’ là thế nào, nhưng tôi biết rõ bà ngoại tôi cưng tôi đến tôi hư mất thôi. Đây là một trường hợp điển hình, mà tôi không bao giò quên được, dù câu chuyện xảy ra đã gần 80 năm rồi, tôi nhớ cả những chi tiết nhỏ, chỉ vì nó đau thuơng cho tâm hồn non nớt của tôi quá, nó đã làm cho tôi vui sướng hết sức trong năm bảy tiếng đồng hồ, mà lại gây cho tôi một nỗi niềm bất hạnh nhiều ngày nhiều tháng, tôi ăn năn hối hận chưa bao giớ có, hơn là bị cha đánh hay mẹ la rầy nhiều và thật nhiều.

Vốn mỗi lần về bên ngoại là mỗi lần tôi say mê chia sẻ những thú chơi của trẻ con miệt vướn, khác với trẻ con tá điền tá thổ miệt đồng ruộng bên nội tôi là đá gà tre, đá cá thia thia, bắt chim bắt chuột. Ở miệt vườn họ đạo CG Bải Xan nằm bên sông Cổ Chiên trẻ nhỏ có những trò chơi êm đềm hơn, là câu cá rô đồng, trèo cây bẻ ổi, bẻ mận, bẻ xoài, là làm vườn, trồng hoa, là nuôi chim nuôi cò. Bà ngoại tôi sinh sống với gia đình cậu hai Lê văn Ca, đang giữ chức Biện hay thư ký ban Hội Tề họ đạo Bải Xan, nhà sát bên là nhà của cậu sáu Thấm, em của mẹ tôi. Cậu Sáu có 4 đứa con là thằng Khâm thằng Phục, con Mạng, con Khéo. Khâm và Phục củng lứa tuổi với tôi là hai đứa bạn thân thuơng của tôi, cũng lại là hai đứa cháu nội trai được bà ngoại tôi cưng kiêu nhứt, vì các con của cậu Hai tôi là chị ba Gấm, chị tư Thêu, chị năm Nhiễu và chị út Phê, tất cả đều là gái.

Và lần đó cũng như các lần trước, vừa lên bờ, chưa kịp vào nhà cậu Hai chào hỏi bà ngoại tôi đã nhảy qua nhà cậu Sáu tìm thằng Khâm thằng Phục để cùng nhau bày trò vui chơi cho tới chiều tối, đợi đến bữa cơm chiều mới chịu nhảy trờ về hỏi thăm bà ngoại tha thiết hơn. Nhưng lần nầy có khác một điều là ngoài trò đánh bi thảy lỗ, leo cây mận cây ổi bẻ trái chín, đánh đu trên cây lý, trèo trên cây xoài tượng…thằng Khâm giới thiệu với tôi một con sáo đen có mỏ vàng vừa biết nói “chào ông chào bà’’, nuôi trong một cái lồng nang tre mới tinh, với một óng nước cũng bằng óng tre nhỏ xíu. Như sét đánh, nói theo kiểu nguời lớn tôi “si tình’’ với con sáo nầy ngay như là với một con em gái xinh đẹp đang tập nói. Tôi đã từng thấy loại sáo đen nầy, khi chúng kéo nhau từng bầy đến đậu trên cây vông đồng bên hồ sen của chúng tôi, nhưng chúng chỉ biết kêu la chói tai nhức óc, nhiều khi tôi lấy nạng giàng thun bắn cho bỏ ghét, tiếc là chưa bao giờ trúng một con nào. Song con sáo nầy của thằng Khâm hoàn toàn khác hẳn, nó là một nàng tiên đội lốp con sáo, nên biết chào ông chào bà, mà giọng nói của nó cũng khác thường, vừa thanh cao như tiếng hát, mà cũng vừa ngắn gọn như tiếng nói của một em gái 2, 3 tuổi mới biết nói. Thật ra tôi đang cần một đứa em gái như thế, dù đang có liên tiếp 3 em gái, con Chín, con Mười, út Nhứt,

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 134

Page 18: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

nhưng tụi nó hay khóc hay lèo nhèo nhõng nhẽo tôi không ưa lằm. Ngoài ra tại sao tôi còn muốn làm một thầy giáo như anh hai Tân, nên cần có một đứa học trò để dạy cho nó nói giỏi hơn nữa. Tôi có thể dạy cho nó nói tiếng Pháp như Merci, Pardon, Bonjour, Maman, Bonjour, Papa…như anh hai Tân mới dạy cho tôi năm rồi! Vì con sáo đen mỏ vàng nầy mà ba ngày về bên ngoại lần nầy tôi không mấy tha thiết với các trò chơi quê mùa của hai anh em thằng Khâm thằng Phục nữa. Sáng sớm vừa thức dậy tôi đã nhảy qua nhà cậu Sáu, tôi chỉ muốn chơi với con sáo, nói chuyện với nó, tôi còn muốn tập nó bắt chước thằng Khâm thằng Phục gọi tôi “anh tám, anh tám”, nếu nó nói đựơc như vậy thì chắc chắn tôi sẽ sung sướng vô cùng Thế là qua chiều ngày thứ hai, giữa tôi và con sáo đã khởi sự có một sự thông cảm không còn rụt rè nữa, mà làm như nó cũng đã bắt đầu biết tôi đang thuơng nó và tôi cũng cảm nhận thấy nó thân thiện với tôi hơn, nhứt là khi tôi bắt cào cào trong vườn nhà bên bà ngoại đem qua đút cho nó từ con một mà lại là cao cào còn non chưa đủ cánh đủ chân thật ngon lành. Vì thế mà chiều lại, trước khi về nhà cậu Hai đế ăn cơm tối, cầm lòng không được nữa, tôi quyết định phải chiếm đoạt con sáo nầy cho kỳ được và bằng mọi giá. Tôi đề nghị với thằng Khâm thằng Phục mua con sáo nầy 5 xu hay 1 cắt cũng được, hoặc là đổi lấy đổ chơi nào chúng nó thích, như một hai chục đạn bi màu, như hai đôi giàng thun hay hai cái nạng cẫm lai cũng được. Không dè, tôi chưa nói hết câu là hai anh em nó dứt khoát “không, không bao giớ”, rồi bỏ đi không muốn nói chuyện với tôi nữa, cũng không muốn rủ tôi đi ra ruộng bắt cào cào châu chấu, để câu cá rô vừa để cho con sáo ăn.

Trẻ con tắm sông

Trước sư từ chối cứng rắn và dứt khoát của hai anh em thằng Khâm thằng Phục, tôi hoàn toàn thất vọng và buốn buốn, để rối suy nghĩ dữ lắm, cố

tìm cho ra một gỉai pháp nào linh nghiệm hơn để chiếm hữu cho bằng đươc con sáo nầy, nó không còn là một con chim tầm thường nữa mà là mối tình đầu của tôi. Đếm hôm ấy tôi trằn trôc, thao thức, khó ngủ, chỉ trông mau sáng…vì tôi đã nghĩ ra đuợc một gỉai pháp rối! Ăn cháo sáng xong, tôi bồi hồi đợi mẹ tôi và bà ngoại đi xem lễ về. Bà ngoại vừa tới nhà tôi đã chạy ra sân, nắm tay bà ngoại và nói nhỏ cho bà ngoại nghe sự đòi hòi của tôi : “Ngoại, ngoại, Khâm Phục có con sáo biết nói, con mua tụi nó không bán, muốn đổi bao nhiêu đố chơi tụi nó cũng không chịu. làm thế nào ngoại biều để con sáo cho con được không? Con thuơng ngọai lắm!’’ Bà ngoại tôi chưa trả lời, chỉ dẫn tôi vào nhà và móc túi ra cho tôi gói kẹo gừng bà mua ở cửa tiệm trước cửa nhà thờ. Đúng là thứ kẹo tôi ưa thích mà đã có lần tôi xin mẹ tôi khi đi thăm câu út Châu sau khi xem lễ ra. Lần nầy tôi nhận lấy cả gói kẹo gừng, chỉ cám ơn bà ngoại lấy lệ, tâm trí tôi đang để ớ đâu đâu, chỉ có con sáo đen mỏ vàng là quan trọng thôi! Đã gần tới giớ phải đi về Long thuận rồi, mẹ tôi thì còn ghé thăm nhà dì Mười, cậu Tám và cậu Năm trước khi xuống ghe, hai tay chèo đang chờ sẳn. Người tôi bồn chồn, đi đứng không yên, vừa muốn nhảy qua thăm thằng Khâm thằng Phục, vừa muốn nhờ bà ngọai can thiệp một lần nữa xem sao. Tôi vội vã vào buồng bà ngoại và lèo nhèo một lần nữa: ‘’Ngoại nói thằng Khâm thằng Phục bán con sáo cho con đi, ngoại!’’. Lần nầy thấy tôi quá tha thiết ngọai tôi đã quyết đinh, bà dẫn tôi qua nhà cậu Sáu và bảo hai thằng cháu nội: “Hai con phải cho anh con chớ! Ngoài nầy thiếu gì, trong đó anh con không có. Hai con có thể tìm hốt ổ sáo khác. Hai con phải thuơng anh Tám của hai con chớ!’’ Vừa nói, bà lại cửa sổ lấy cái lồng tre và đưa cho tôi, làm như con sáo không muốn ra đi lắm, nên nhảy qua nhảy lại, trong lúc hai chủ của nó sửng sốt, không dám một lời chối cải, chỉ đứng nép mình vào bên cửa, guơng mặt xụ xuống như muốn khóc, tay mân mê cái gì đó… Thế là tôi xách cái lồng chim ra đi, tạc vào nhà lấy cái nón, thẳng xuống ghe hầu đang đợi, cũng là lúc mẹ tôi về, vào nhà lấy cái xách và đi ra có bà ngoại cậu Hai và dì Út xách va-li đưa mẹ tôi đi xuống ghe, cũng là lúc thằng Khâm thằng Phục từ trong nhà chạy theo ra vừa khoc vừa la: ‘’Con không muôn! Nội! Con không muốn! Nội!’’ Bà ngoại tôi đón lại, ôm hai đứa vào người và an ủi:’’Cho anh Tám nó đi con! Mai con đi tìm bắt ổ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 135

Page 19: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

khác! Nghe lời nội thuơng!’’.Lúc đó tôi đã xuống ghe, vội ngồi phía sau ghe với chiếc lồng tre. Tôi cấm đàu vào kề bên con sáo, tôi muốn nói với nó những lời âu yếm và an ủi, nhưng làm như nó không bằng lòng lắm nên cứ tiếp tục nhảy qua nhảy lại lung tung, hay là nó quá lưu luyến với người, với cảnh thân thương, không đành vứt áo ra đi một cách đột ngột như vậy. Một điều chắc chắn hơn nữa là làm gì nó cũng nghe tiếng la tiếng khóc của thằng Khâm thằng Phục, không phải là những tiếng vui cười nó nghe hằng ngày. Chính tôi, dù có mân mê con sáo thế nào đi nữa cũng vẫn nghe, nhưng chỉ thấy hơi khó chịu một chút thôi. Còn con sáo thì phải thế nào nữa?

Tuy nhiên vì quá si mê, mà tôi sanh ra tàn nhần, mà không hay biết. Tôi quên luôn việc ôm bà ngoại để bà cưng trước khi về, chào câu mợ và dí Út cũng quên luôn! Ngồi dưới ghe với lồng chim trước mũi, tôi quên tất cả, chiếc ghe hầu rời bền khi nào cũng không hay biết, chỉ thấy mẹ tôi xuống ghe, rồi nằm trong khoang, như nửa ngủ nửa thức. Đến khi ra sông cái, gió thổi mạnh, sóng đánh vào mạn ghe nghe lách tách, đánh vào mũi ghe nghe bập bùng, mẹ tôi mới ngồi dậy và bắt đầu mắn tôi: “Tám! Con có thấy con tàn ác lắm không? Con có nghe hai em nó la nó khóc không? Má không dè con hư như vậy được! Thấy bà ngoại cưng con ỷ y làm khổ cho hai em của con! Má không thuơng một đứa con hư như vậy đuợc!’’ Nói xong, mẹ tôi nằm xuống và tiếp tục nửa ngủ nửa thức như truớc, tôi thì cứ nhỏ to chuyện trò với con sáo mỏ vàng, cho đến khi về tới Long thuận, cập bến lên nhà, tức là vào khoảng 3 giờ sau. Trưa hôm đó, ai làm gì thì làm, tôi chỉ lo cho con sáo của tôi thôi. Lên nhà, tôi đem lồng chim treo ngoài sảnh đường, gần bên cửa sổ, kế bên những chai, những keo cá thia thia của tôi. Tôi bảo anh ba Cừ đi ra ngoài vườn sau, bắt ngay cho tôi mươi con cào cào non và mấy con dế mèn nhỏ. Tôi bảo anh phải lo thay nước cho nó mỗi ngày và phải thay giấy lót lồng cho nó v.v.. Anh ba Cừ luôn luôn vui vẻ chia sẻ những cái thú của tôi, anh không bao giờ từ chối những gì tôi đòi hỏi, quá lắm có gì bậy bạ lắm thì anh cứ nghe theo rồi về nhà mét má tôi sau. Thấy con sáo mỏ vàng cặp mắt lóng lánh sáng trưng như hai viên ngọc đen, anh cũng thuơng nó ngay. Tôi còn vào phòng anh hai Tân mời anh ra xem, để tôi giới thiệu con sáo biết nói luôn thể, và thấy tôi hớn hở, nghe tôi dạy nó nói ‘’chào thầy, em chào thầy đi!’’ Anh hai Tân

cười lớn tiếng và hỏi nó lại:’’ Con tên gì?’’ tất nhiên là nó đứng lại, nhìn ngừơi lạ và lẳng lặng làm thinh, rồi tiếp tục nhảy qua nhảy lại lung tung hơn nữa. Tôi làm đuợc gì cho nó bấy giờ? Biết rằng bấy giờ nó mới nhận ra là nhà nầy không phải là nhà của nó, người chung quanh tòan là lạ mặt lạ tiếng, nhứt là khi mấy đứa em gái tôi cũng chạy ra đòi xem, đòi nói chuyện với nó. Sức mấy mà nó thèm nói chuyện với những đứa con gái hay lèo nhèo khóc lóc như con Chín, con Mười, nhứt là con út Nhứt…Lúc bấy giờ, có thể nói là lúc tôi vui sướng tuyệt đĩnh, khi chia sẻ với người chung quanh, và chính ai ai người chung quanh cũng nhận thấy điều đó. Nhưng không ai dè cũng chính là lúc hạnh phúc của tôi với con sáo đen mỏ vàng đã bắt đầu tiêu hao dần! Mà cũng có thể tuyệt đỉnh của hạnh phúc lại là sự bắt đầu của bất hạnh mà mình không hay biết!

Cá chậu chim lồng

Đã hơn hai giờ trưa rồi. tôi cảm thầy mệt mỏi, đêm rồi tôi không ngủ được, sáng nay cũng không ăn hết một chén cháo cá của dì Út ép ăn trước khi xuống ghe. Đến lúc chi hai Tới ra gọi tôi vào ăn cơm, không nên để má đợi, chừng ấy tôi mới cực lực buông con sáo ra, còn căn dặn anh ba Cừ lại: Canh chừng giùm nó cho tôi, con mèo đen của nhà dưới, triệt để không cho nó bén mảng ra sảnh đưởng nghé, nó có ra anh cứ lấy giàng thun bắn nó cho tôi, má không rầy đâu! Ngồi vào bàn cơm, má tôi nghiêm nghị bảo: Ăn cho mau đi, rồi ngủ trưa đến 4 giờ, không nên bỏ buổi học chiều nay được, mấy ngày nay chơi quá nhiều rồi! Má tôi chỉ nói chuyện học, nhưng tôi biết ngay bà chưa tha thứ tôi chuyện con sáo, khi bà nói bâng quơ, như nói với ai, không phải với tôi: Không bao giờ nên sung sướng trên cái khổ của người khác, không bao giờ! Không bao giờ! Rồi bà bỏ sang chuyện cơm nước với chị hai Tới, coi như không

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 136

Page 20: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

có mặt tôi trên bàn ăn. Xưa nay tôi thường ăn cơm rất ít và luôn luôn hay bỏ mứa, không nhiều thì ít, và luôn luôn bì rầy. Lần nầy thấy không khí không êm ái lắm, tôi cố gắng và cơm cho nhanh và cho hết, để mau mau vào giường đi ngủ trưa. Nhưng làm sao ngủ cho được? Tôi hết sức âu lo cho con sáo, tôi trằn trọc trông cho mau đến 4 giờ, để ra xem coi ‘’nàng tiên’’ của tôi thế nào? không có tôi bậu bạn trong lúc xa nhà, lạ nước lạ cái, chắc phải trách tôi nhiều lắm! Chiếc đống hồ Westminster trên cột nhà vừa đánh 3 giờ 45 phút, biết má tôi còn đang nghỉ trưa, tôi vội tong mền chạy ra sảnh đường ngay. Trời đã ngả về chiều, trong nhà vẫn còn yên lặng, cha tôi, ông nội tôi hiện không có ở nhà, ở nhà dưới chỉ có những tiếng làm bếp thường ngày gây ra, ngoài chuồng heo có tiếng heo kêu đói, nhà sau có những tiếng vịt gà chen giành nhau ăn lúa của anh ba Cừ hay con Muôn mới rải, ngoài sảnh đường chỉ có anh hai Tân đang nằm trên võng đu đưa cọt kẹt có một cuốn sách trên tay, một ngọn gió thoảng thổi qua cửa sổ, thổi vào lồng chim, như là ru ngủ ‘’nàng tiên’’ áo đen của tôi đang đậu giữa lồng, đẩu rút vào cánh. Tôi nhẹ nhàng bước lại gần, sợ đánh thức nó dậy. Tôi lẳng lặng nhìn nó ngủ, bổng dưng… có lẽ hơi thở của tôi đã làm cho nó giựt mình, tỉnh ngay và mở mắt ra nhìn tôi.. Nhưng than ôi! Nàng tiên đã biến mất rồi!, để lại một con chim đen, mắt mặt không cón sáng như trước, mà lại hóa ra tối tâm, như buồn bực hay giận dữ khó hiểu! Cũng có thể nó đau rồi hay đang đói mà tôi không hay biết! Tôi lấy ra một con cào-cào đút cho nó, nó uể oải mổ lấy và chậm rãi xốc vào miệng! Tôi lấy con thứ hai, đút cho nó, lần nầy như nó không muốn ăn, tôi phải nói lời khuyến khích, cực chẳng đã nó cũng mổ lấy trên tay tôi, nhưng để rồi ngậm đó, không buồn nuốt nữa. Tôi nói bao nhiêu lời ngọt ngào gần như năn nỉ hay van xin, nhưng nó vẫn một mực ngậm trên miệng…rồi như quá tức giận nó quăn một cái mạnh, con mồi văn ra xa khỏi lồng, rớt xuống sàn nhà, cặp mắt nó đỏ ra như có lửa, rồi từ từ nhắm lại và rút đầu duới cánh, có thể là ngủ tiếp. Cũng đến lúc tôi phải qua bàn học, anh hai Tân đang ngồi dỡ cuốn sách Le Vocabulaire Francais ra đợi tôi ngồi xuống nghe anh dạy tiếp một trang đã bị bỏ dở từ bốn ngày trước. Làm sao tôi châm chỉ nghe anh Hai dạy, khi thấy tôi lâu lâu quay lưng lại nhìn về cái lồng chim đang treo bên cửa số phía bên kia sảnh đường, anh Hai thông cảm với tôi ngay và thay vì hai giờ, chiều nay tôi

chỉ học đúng một giờ thôi, chỉ một trang thôi.Sau đó chính anh cùng tôi đi lại thăm con sáo đang nằm ngủ trên cây cháng ngang giữa lồng. Thấy lông trên đầu hơi xù ra một chút, tôi hốt hoản lên vì biết đó là triệu chứng bệnh hoạn, linh tính của tôi cũng báo cho biết là sức khỏe của con sáo đang có vấn đề. Đang khi tôi đứng yên lặng như là sửng sốt trước một tai nạn ghê gớm sắp xảy ra mà thấy mình bất lực không sao ngăn chận được, cũng là lúc mẹ tôi thức dậy và ra đứng sau lưng, tôi cũng không hay biết gì hết, đến khi bà bỏ đi vô trong tôi mới hay là bà đã theo dõi tất cả câu chuyện con sáo của tôi, mà không muốn rầy la nữa. Có thể mẹ tôi muốn để cho tôi tự học lấy một mình một bài học nhân sinh quan, nhắc đi nhắc lại không phải là thượng sách, như thể bài học tự học thấm thía hơn, linh nghiệm hơn chăng?

Cho tới khi ngũ gật nơi bàn học

Biết mình bất lực không làm gì hơn được, tôi bỏ ra vườn sau, đi tìm bắt hai ba con cào cào non, nhưng thật ra là tôi muốn trốn tránh một thảm họa tôi nghĩ tôi không chấp nhận nổi. Khi tôi trở vào nhà, thì cũng là lúc trời sắp tối. Con sáo đứng hay đúng hơn là nằm trên cháng ngang trong lồng vẫn còn rút đầu trong cánh, như ngủ mê, tôi nhẹ nhàng đem cái lồng để trên bàn học của tôi, lấy một cái khăn bông trắng đắp lại cho kín đáo, khỏi gió lạnh khi về đêm. Tôi vẫn còn chút hi vọng là nó chỉ bị cảm nhẹ vì đi đường xa, trông một đêm ngủ yên ắm sáng mai sẽ bình phục lại. Vừa lúc đó mẹ tôi gọi tôi mời anh hai Tân vào dùng cơm tối luôn thể. Bữa cơm tối hôm đó có cháo, có thịt vịt xáo măng, cũng là một bữa cơm ngon, các em tôi, anh tôi, hai chị Ba chị Tư, anh ba Cừ, anh tư Mau, mẹ tôi và thầy hai Tân...ai ai cũng vui vẻ, vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trong ngày. Chỉ có tôi như là người dưng đứng ngoài vòng thân thuơng gia đình, tại sao hôm đó tôi ít nói hơn mọi khi?

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 137

Page 21: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Và là nguời đầu tiên bỏ bàn ăn, đi lên nhà bảo anh ba Cừ đi thắp đèn manchon lên để tôi học bài. Thật ra đó chỉ là cái cớ để tôi ngồi gần con sáo của tôi trong những giờ, có khi là sau hết của nó. Gần 8 giờ tối. tôi còn đang ngồi gọi là học bài, nhưng thật ra thì tâm trí của tôi để đâu đâu, đến khi mẹ tôi gọi vào để đoc kinh tối trước khi đi ngủ. Gia đình tôi luôn luôn có thói quen đọc kinh tối như bổn đạo các họ đạo CG, đó là thói quen mẹ tôi đem theo từ Bải Xan về Long Thuận, từ lúc nào tôi không rõ. Tôi cũng không nhớ rõ hôm đó tôi có cầu nguyện cho con sáo hay không, nhưng nhớ rõ ràng là đầu óc, tâm trí tôi ngổn ngan không còn muốn biết cái gì muốn cái gì…

Đọc kinh vừa xong, tôi vội chun vào mùng, tôi muốn ngủ đi, muốn quên đi tất cả, gần như tôi tuyệt vọng rồi! Nhưng tôi không có ngủ được chút nào hết, tôi trằn trọc thâu đêm, đúng hơn là khí quá nửa đêm, lúc gà gáy rộ, tôi uể oải tình thần, quá mệt mỏi thế xác, nên ngủ quên khi nào không biết, đến khi mẹ tôi lay tôi dậy thì trời đã sáng trưng rối! Tôi vội vàng nhảy xuống giường, tong cửa chạy ra sảnh đường, dỡ cái khăn bông ra, thì mừng quá, con sáo vẵn còn sống, vẩn còn ngủ trong lồng. Tôi lúc lắc cái lồng có ý đánh thức nó dậy, thí nó dậy thật, nhưng vẫn nằm đó, không đứng lên nổi, chỉ rút đầu ra và nhìn tôi một cách mệt nhọc, mắt nửa mở nửa nhắm, tôi lúc lắc mạnh hơn, nó cũng cứ nằm yên, rồi từ từ nhắm mắt, rút đầu vào cánh ngủ tiếp. Tôi để ý , không dè chỉ trong một đêm mà nó bệ rạt gầy đi thấy rõ như thế, hôm qua nó to bèo không thua gì một con chim cu cườm, lông đen mướt không kèm gì tóc của mẹ tôi, bây giờ hình hài chỉ bằng một con chít chòe, lông xám mốc như chiếc nùi giẻ rách của nhà bếp mới lau xong nồi niêu son chảo của chị hai Tới. Có thể nào vì đi đường xa xôi, chưa quen sóng gió đuờng thủy, hay vì nhớ nhà nhớ người nhớ cảnh cũ, hay vì không quen xứ lạ quê người?. Nhưng tôi đinh ninh là vì nó thuơng nó nhớ thằng Khâm thằng Phục mới nên nỗi nầy, chớ không vì lý do gì khác. Tôi biết chắc điều đó! Nhưng nó phải biết tôi còn thuơng yêu nó hơn thằng Khâm thằng Phục nhiều, nhưng chắc chắn hơn nữa, tôi không phải là người nó yêu nó thuơng nhứt, chưa phải là người mến tay mến chưn nhứt của nó!

Có ánh nắng chen vào nhà, tôi đem cái lồng treo gần cửa sổ, biết đâu ánh sáng mặt trời sẽ là cứu tinh của nó, Với một chút hi vọng, tôi vào nhà ăn sáng với anh hai Tân như thuờng lệ, hỏi thăm trong mấy ngày tôi đi vắng anh có đi Càng

long, Láng Thé hay Trà vinh chơi không? Tôi có thuật lại, kỳ về bên ngoại nầy tôi đã không đi nhà thờ xem lễ với má và bà ngoại để ghé thăm cậu Út mợ Út, cha má của anh, như lần trước, cũng vì mê chơi với mấy con của cậu Sáu. Không nói ra, nhưng sự thật là vì con sáo đen nầy! Làm như anh hai Tân không quan tâm mấy về gia đình của anh, vì anh mới về Bải Xan hôm tháng trước. Kế đó tôi phải ra sảnh đường ngồi vào bàn học ngay, làm như tôi đang tìm một lối thoát cho tinh trạng khủng hỏang tâm linh của tôi, nên tôi hỏi anh hai Tân nhiều hơn, nhứt là về nhũng ngụ ngôn Pháp mà anh hay kể cho tôi nghe, những khi thấy tôi mệt hay buồn ngủ không còn chăm chỉ nữa. Tôi không còn nhớ rõ hôm đó anh đã kể cho tôi chuyện gì. Nhưng tôi nhớ rõ là cả ngày hôm đó tôi chạy qua chạy lại, chạy vô chạy ra, đúng là như gà mắc đẻ mà người lớn hay nói, cũng không biết nói cái gì cho lắm! Tôi không còn bình tỉnh và liếng xáo nữa, mà sanh ra khó tánh, bảo anh ba Cừ không cho ai ra sảnh đường làm rầy tôi, đúng là để cho con sáo ngủ yên, họa may nó bình phục lại được.Nhưng tôi biết dư là hi vọng của tôi mong manh quá, vì hai ba lần tôi năn nỉ ỉ ôi đút mồi, nhưng nó không còn muốn ăn nữa, quá lắm nể tình tôi nó gắp mồi, quăn ra xa ngoài lồng, rồi tiếp tục rút đầu dưới cánh ngủ tiếp. Tôi chắc chắn nó phải đói lắm, vì hôm qua tới giờ nó không ăn quá hai con cào cào nhỏ, thường khi nó ăn mỗi lần 6, 7 con và một ngày ít ra là ba lần. Không lẽ nó đã quyết định truyệt thực rồi? Tôi âu lo và âm thầm tự hỏi!

Đến chiều tối lại, trước khi đi ngủ tôi ra thăm nó lần cuối, thấy nó vẫn nằm yên, hai cánh đã xệ ra như là gượng gạo bám bíu để khỏi rơi xuống, cũng có thể như là còn nắm nuối với sự sống. Tôi lấy khăn bông trùm cái lồng lại cho kín gió và đem đặt trên bàn học của tôi. Lúc bấy giờ tôi hoàn toàn tuyệt vọng, khi phải buông nó ra để đi vào đọc

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 138

Page 22: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

kinh tối. Trước khi đi ngủ, tôi còn muốn đi ra thăm nó một lần nữa, nhưng không biết vi sao tôi lạI không đi, Có lẽ tôi sợ phải chứng kiến một cảnh tuợng quá phụ phàng, quá sức chịu đựng của tôi? Nhưng tránh né được bao lâu nữa?

Tôi đã vào giường ngủ và vì tâm thần hơn là thể xác mệt mỏi tôi đã ngủ khi nào không hay biết. Khỏang 1 giờ sáng, như có người đánh thức, tôi vụt chồm dậy, tong mền ra, thấy trong nhà còn yên lặng một cách khác thường như là có không khí tang chế, tôi nhén gót nhẹ nhàng lén mở cửa trước ra và bước nhanh lại bàn học, cái lồng chim còn đó, có cái khăn bông trùm lại, hoàn toàn như một áo quan màu trắng của trẻ con. Run run, tôi vén cái khăn bông lên và… Mờ mờ trước mắt tôi con sáo đen nằm ngửa, đưa lên trời cái ức trắng nhỏ xíu và hai chơn đỏ cong queo. Nó đã chết từ bao giờ rồi! Tôi cảm thấy tim tôi nhói lại, nhưng không khóc đựơc chỉ thấy buồn buốn, một cái buồn minh mong không bến bờ! Tôi mở cửa lấy nó ra, để lên bàn tay trái, tay mặt tôi vuốt ve lưng nó, đầu nó, mỏ vàng của nó…và bao nhiêu lần tôi không nhớ rõ nữa và đến một lúc nào đó, 10, 15 hay 20 phút sau, nhẹ nhàng và âu yếm tôi đặt nó trên bàn học và ngồi xuống chóng tay lên má, tôi nhin cái xác đã cứng, hồi tưởng lại hinh hài và tiếng nói không phải là của một con sáo mà là của một nàng tiên biết ‘’chào ông. chào bà’’. Tôi không có khóc thành tiếng, nhưng nước mắt đã chảy xuống má, theo lòng bàn tay, rớt trên quyển sách Le Vocalulaire francais từ bao giờ? Và bao lâu như vậy?

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 139

Trời đã sáng, người nhà đã thức, anh hai Tân như một bóng ma, nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra sân tập thể thao, mẹ tôi trong phòng ở nhà giữa cũng đã thức và chắc đang đứng chải đầu mặt nhìn ra cửa sổ như thường lệ. Như một tội nhân, tôi đến sau lưng bà vừa nói vừa khóc: “Con sáo chết rồi! má!’’

Má tôi không vội trả lời, bà chỉ quì xuống, lấy khăn lau nuớc mắt cho tôi rồi chậm chậm nói: ‘’Má biết rồi! Má biết rồi! Thôi! Đừng buồn làm chi nữa! Vui sướng trên cái đau khổ của người khác không thề nào lâu được! Con nói anh Cừ tắm rửa cho con và mặc đồ mới cho con đi’’.

Ra sảnh đường thì đã có anh ba Cừ ở đó rồi, anh phải ra lau chùi bàn ghế cho tôi, anh đang đứng nhin con sáo chết nằm gần cuốn sách Le Vocabulaire francais. Tôi bảo: Anh làm ơn đi lấy cuốc, tôi sẽ đem xác con sáo đi chôn nó duới gốc cây vông đồng, bên kia vựa lúa, gần hồ sen. Và tôi

đã gói xác nó lại trong cái khăn bông trắng, như là một cái áo quan nhỏ. Để vào lòng hai bàn tay, tôi đưa xác nó đi chôn dưới gốc cây vông đồng, có anh hai Tân đi theo. Ngay trên mộ tôi đã treo chiếc lồng tre để cửa mở, vào một cành vông nhỏ, như là để đánh dấu: ‘’Dưới đây đang yên nghĩ một con sáo biết nói’’ chào ông chào bà!’’. Tôi trông nó sẽ không cô đơn lắm, vì hằng ngày sẽ có những con chim đến đậu trên cây , nó sẽ nghe bao câu chuyện của chúng nó và đến mùa xuân khi bông vông trổ rộ một màu đỏ chói, thì ngoài những con cưởng bông, con sáo sậu luôn luôn sẽ có những con sáo đen cùng loại bà con với nó, bay đến hót cho nó nghe để rối bay đi, luôn luôn lưu luyến còn trở lại trong cả mùa Xuân cho đến khi hoa vông rụng hết, để lại những trái vông xanh dài rồi trở ra đen khô, đu đưa theo gió, nhiều lúc gây ra những âm thanh diệu kỳ như tiếng nhạc giữa trời, con sáo sẽ nghe. Cũng là khi mùa hè đến, sen trắng có đỏ có sẽ theo gió thoảng xông lên một mùi hương nhẹ nhàng, con sáo sẽ hưởng.

Đối với con sáo, dù tôi si mê nó thế nào đi nữa, mấy ngày sau đó tôi đã tìm được một giải pháp để quên nó đi, tôi cấm đầu học và đọc cuốn sách Lectures Francaises nhỏ xíu nhưng đầy những chuyện đáng say mê. Có thể nhờ đó mà tôi ‘’không thất tình’’, không đau khổ lắm khi ra viếng mộ của nó mấy lần. Tuy nhiên có một chuyện vẫn tiếp tục làm cho tôi không còn vui đùa như trước được nữa, đó là cái ý thức, hay đúng hơn là cái mặc cảm tội lỗi đối với hai anh em thằng Khâm thằng Phục. Tôi có thể quên tiếng nói ‘’chào ông chào bà’’ một thời làm cho tôi ‘’mê ly’’ đến tàn nhẩn. Nhưng không bao giờ tôi quên được tiếng la khóc của hai đứa nó: ‘’Nội! Con không muốn! Nội! Con không muốn!’’ Không nói gì nữa về chuyện con sáo, nhưng mỗi một sự hiện diện thuờng trực của má tôi cũng qúa đủ để luôn luôn nhắc nhở cái tội ‘’tàn ác’’ của tôi đối với người anh em, đối với nguời bạn.

Huỳnh Văn Lang

Page 23: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Thö Ñoàng Höông Thư từ Australia: Fr: [email protected] Sun, Sep 5, 2010 at 3:53 AM Subject: Bài đóng góp cho Đặc San Trà Vinh 2011 Anh Tin Võ thân mến, Bài “Duyên thơ, tưởng niệm cố Nữ Sĩ Vi Linh” đã gởi năm rồi mà chưa đăng lên Đặc San Xuân 2010, nay tôi có sửa đổi vài chi tiết, xin gởi đến anh để thay cho bài cũ. Theo đây tôi xin gởi những bài để đóng góp cho Đặc San Xuân Trà Vinh năm 2011. - “Thơ Chúc Tết Cô Giáo”, - “Thơ Tân Xuân Cảm Tác - Chúc nhau năm Tân Mão 2011” - bài viết “Cái Nón” của Tiền Vĩnh Lạc - bài thơ “Xuân” của Anh Nhi Anh Tin Võ thân mến, quyển “Binh Chủng Nhảy Dù, 20 năm Chiến Sự” gợi cho tôi những kỷ niệm xa xưa thật đáng tự hào, nhưng cũng rất đỗi buồn. Tôi còn nhớ mãi một thời các cô thiếu nữ Sài Gòn hay nói với nhau: “Phi sĩ quan bất thành phu phụ”, lại càng nhớ câu: “Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng ở chốn ba quân”. Kiêu hãnh biết bao! Tự hào biết bao! Hình ảnh cao đẹp mà người quân nhân trọn đời tận tụy vì lý tưởng tự do, xả thân để bảo quốc, an dân. Năm mươi ngàn chiến sĩ Binh Chủng Nhảy Dù đã bỏ mình ..., còn bao nhiêu binh chủng khác? Bao nhiêu đồng bào, thường dân vô tội đã chết oan? Mảnh đất quê hương của chúng ta đã bị giầy vò tan nát, nhuộm đầy xương máu. Dân tộc ta gánh chịu biết bao đau thương, tang tóc,... Đọc qua tập thơ “Nỗi buồn còn đó” của Huỳnh Tâm Hoài, càng thêm chạnh lòng da diết: Ngày 30/04, trời ơi! Sao anh Tin Võ lại sanh vào ngày này... Tới ngày đó làm sao mà vui được! Ai còn bụng dạ nào vui chúc Birthday cho anh đây!

Dĩ vãng đau thương không dễ xóa, Nỗi buồn còn đó mãi không khuây Đàn chim chắp cánh cao bay Đường mây xa rộng khung trời Tự Do ...

Xuân 2011, Tết Tân Mão sắp tới, chúng tôi xin chúc anh và quý quyến cùng toàn Ban Biên Tập Đặc San Hội Ái Hữu Trà Vinh năm mới thành công mãn nguyện, vạn sự kiết tường như ý.

Chiêu Anh Fr: Tam Pham [email protected] Thu, Feb 18, 2010 at 1:36 PM LÁ THƯ MELBOURNE Tín mến, Đầu Xuân Canh Dần xin chúc Tín và gia quyến tràn đầy sức khỏe, hạnh phúc và thành công, Tâm có e-mail cho Van Tuong Bài Lá thư Melbourne trước đây, sợ Ông ấy bận rộn quên phổ biến trong dịp Tân Xuân Hội Ngộ nên gởi cho Tín lần nữa. Nếu được nhờ Tín print ra để các bạn Đệ Thất 3 Trần Trung Tiên cùng đọc. Tiếc rằng không tham dự được buổi hội ngộ hi vọng sẽ có dịp gặp lại các Bạn. Mến,

Tâm Đầu Bằng, Phạm Công Tâm From: Tam Pham <[email protected]> To: [email protected] Sent: Tue, 26 January, 2010 9:30:11 PM Subject: LÁ THƯ MELBOURNE Thứ Bảy 01/23/2010, 3 giờ chiều giờ Đông Bộ Úc Châu, Melbourne. Reng! Reng! - Hello! - Dạ, xin gặp Anh Phạm công Tâm! - Xin lổi! Cô là... ? - Dạ! Em là Hưởng, vợ Anh Lâm thành Hỗ, em có gởi 2 cuốn Đặc San Trà-Vinh, một cho anh và một cho anh Huỳnh trinh Tiên, Em nhờ tiệm Nguyên Hà chuyển cho Thuần nhờ trao lại cho anh. Nếu anh chưa nhận được thì liên lạc với Thuần hoặc Nguyên Hà. - Cám ơn Cô. Nghe nói Lâm thành Hỗ đã qua đời. Bao lâu rồi Cô? - Dạ! Hơn một năm, em đã chuyển về Melbourne, không còn ở Sydney nữa. - Vậy à! Nhớ lần gặp Hỗ khá lâu rồi ở một nhà hàng Richmond, Hỗ hỏi: Mầy là Phạm công Tâm phải không? Có nhớ tao không? Nhớ sao không,

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 140

Page 24: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

mầy là Lâm thành Hổ, mình học chung lớp đệ thất 3 trường Trần Trung Tiên, để tao đọc danh sách cho mầy nghe :Ẩm, Ẩn, Bạch,...Không ngờ bao năm xa cách, được gặp nhau lần đầu cũng là lần cuối. Thôi thì Cô cho gởi lời chia buồn cùng Cô và gia đình. Một lần nữa xin cảm ơn đã chuyển Đặc San Trà Vinh. Mong sẽ có ngày gặp lại.

Đó là cuộc điện đàm giửa tôi và Cô Hưởng, phu nhân người bạn xưa củ, Lâm Thành Hỗ. Lòng cảm thấy có một cái gì bùi ngùi, đưa hồn về thuở xa xưa, thời cắp sách đến Trường Trung Học Bán Công TRẦN TRUNG TIÊN cách nay 42-43 năm. Hôm sau, Chúa nhật, tôi có ghé gặp Thảo, con gái thầy Nhàn Tri Tân, em dâu vợ tôi, ở Footscray để hỏi, Thảo cho biết Nguyên Hà đóng cửa hôm nay, để hôm sau sẽ lấy và trao cho tôi. Sang thứ hai, không đợi Thảo, tôi lái xe đến Footscray, tìm đến tiệm Nguyên Hà để hỏi và nhận sách. Hai quyển Đặc San Trà Vinh vẫn còn nằm trong bao giấy xinh xắn. Về đến nhà vội mở ra xem thì thấy có một mảnh giấy nhỏ đính kèm ghi: Kính nhờ Chị Hổ chuyển đến Huỳnh Minh Tiên, Phạm Công Tâm mổi vị 1 quyển. Cám ơn, Ban Báo Chí.

Xin thành thật cảm ơn Anh Văn Tường đã nhớ gửi cho chúng tôi tập san quý báu ầy. Nhớ khỏang tháng 7 năm vừa qua, hai đứa tôi có dịp gặp anh Văn Tường ở Nhà sách Văn Bút, Cali. Anh Tường đã niềm nỡ đón tiếp chúng tôi và cho biết các anh em Trà Vinh vừa mới họp mặt tại đây xong, và cũng vừa tan hàng. Thật là tiếc! Đúng là Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng! Hi vọng lần sau nếu có dịp sang Cali mình sẽ không làm người "vô duyên" nữa để gặp lại các bạn.

Sau khi đọc lướt qua Sớ Táo Quân hí hỏm và Năm Dần Nói Chuyện Cọp đầy hấp dẩn, Bài NGHĨ VỀ LỚP ĐỆ THẤT 3 Trường Trung Học Bán Công Trần Trung Tiên của Bạn Võ Văn Diệu đập ngay vào mắt tôi. Cám ơn Diệu đã "ban thưỡng" mình có 'trí nhớ siêu đẳng". Thật ra lúc ấy trí óc còn trống, giống như một computer mới mua về đầy ắp memory, trong một buổi chờ vào lớp, mình đã lật quyển sổ điểm danh và tự bảo "đâu, thử coi mình có nhớ nổi hết hay không", sau khi đọc danh sách đôi ba lần không ngờ nó được "stored" cho đến nay. Và nếu như danh sách ấy được nhớ không lầm sẽ như sau:

Ẩm, Ẩn, Bạch, Bé, Biển, Cần, Chặc, Chịa, Danh, Diệp, Diệu, Dững, Đạm, Điểm, Điệp, Hòa,

Hổ, Kém, Khải, Khánh, Khen, Khoẻ, Lình, Long, Lộc, Lợi, Lư, Minh, Nam, Nghiệp, Ngợi, Nhân, Nhã, Nhường, Phiên, Phước, Quang, Quang, Quí, Quới, Rê, Sáu, Săn, Sẳng, Tài, Tấn, Tâm, Thành, Thành, Thành, Thắng, Tho, Thông, Thuận, Tín, Tôi, Tùng, Xuân, Xường.

Trong số ấy, mình vẫn không quên những kỹ niệm khó phai. Chẳng hạn năm 1967, lúc bạn Kiên Bé giữ chức vụ Tổng thư ký Tổng Hội Sinh Viên ở Sàigòn, mình đã chạy đến nhờ bạn: Bé à! Tao thi rớt tú tài II 3 năm liền, năm nay vừa đậu, chứng chỉ cầm chưa nóng tay thì có giấy gọi nhập ngũ, tao muốn vô đại học, mầy có cách gì giúp tao không? Đừng lo, Bé nói, đưa cho tao tao chạy cho! Thế rồi 3 ngày sau tên bạn Kiên Bé được đăng trên báo "Sinh viên Kiên Bé bị bắt về tội... chống bầu cử gian lận!".

Bạn Đoàn Công Danh mãn khóa Trường Võ Bị Quốc Gia cũng có dịp họp mặt. Nguyễn văn Khen, Chuẩn úy Trường Sĩ Quan Thủ Đức, mãn khóa xong về tâm sự không bao lâu đã đền nợ nước. Khen có một em gái tên Tài, Mẹ Khen thường gói bánh ích đem ra chợ bán, bà có đôi lần gặp mẹ tôi mời mua và trò chuyện. Xem tấm ảnh được chú thích "Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Ai ở có còn nhớ kẻ đi..." khiến mình bất chợt để thoát ra tiếng thở dài. Đúng vậy! Thôi thì các bạn Lâm thành Hổ, Nguyễn văn Khen và còn ai nữa đã từ biệt chúng tôi trứoc hãy nghỉ yên, rồi sẽ có ngày chúng ta gặp nhau kể lại cái lớp Đệ VII 3 Trần Trung Tiên bạn nhé! Các bạn thân,

Có lẽ thư nầy đến Hội Ái Hưũ Trà Vinh USA nhằm vào năm mới, xuân Canh Dần. Thành thật xin lổi đã đem tâm sự buồn trong những ngày đầu năm. Thoát chốc chúng ta đã trở thành... "bô lão" cả. Thay lời kết, mình xin gửi đến các bạn lời chúc chân thành, chúc các bạn cùng gia quyến một năm mới an khang, đầy sức khỏe và thật thành công. Mong gặp lại.

Phạm Công Tâm

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 141

Page 25: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Bài viết và Hình ảnh của Từ Văn Thọ

Hằng năm, theo thông lệ cứ vào tháng đến cuối tháng 12 âm lịch, đồng hương Trà Vinh rủ nhau cùng đến góp mặt tại một nhà hàng nào đó ở San Jose để bà con cùng hợp mặt ngày cuối năm và chúc tụng cho nhau năm mới được phát tài và nhiều sức khoẻ. Riêng Tất Niên vừa qua được vợ chồng đồng hương Trương Chinh tổ chức tai nhà hàng Thái tại số 589 2nd st., Francisco mà chủ nhân cũng chính là người con trai lớn của người tổ chức. Đồng hương từ Oakland, San Jose và vùng phụ cận lủ lượt kéo đến tham dự thật đông khiến buổi lể Tất Niên thật tưng bừng náo nhiệt và thật đầm ấm trong tình dồng hương thân ái. Mọi người cùng nhau chia sẽ, thăm hỏi, chúc tụng nhau trong

bầu không khí thật ấm cúng của ngày cuối Đông. Và những hình ảnh sau đây sẽ nói lên cái nghĩa tình tương thân tương ái cuả tình đồng hương ruột thịt trong cảnh tha hương: Qua Tết, hè đến, trên 200 đồng hương Trà Vinh và thân hữu hân hoan qui tụ tại Lake Cunningham Park ở San Jose ngay góc đường Tully Rd. và White Rd. tham dự buổi Picnic hè 2010, hằng năm đồng hương Trà Vinh ngoài ngày Tất niên hội ngộ, anh em còn tổ chức Picnic hè để bà con đồng hương có cơ hội họp mặt nhau, cùng trao đổi với nhau những kỷ niệm về quê hương về những sự kiện tại quê nhà, những việc đã và đang xảy ra, những tin vui, buồn, kẻ còn người mất để cùng chia xẻ với nhau.

Họp mặt mùa Xuân

Trong ngày họp mặt hè còn có cơ hội để cho các em vui chơi các trò chơi ngoài trời. . . đây là dịp để các em cùng gâp gở làm quen và cũng là dịp để cho giới trẻ trao đổi kiến thức và sự hiểu biết về quê hương, về truyền thống văn hóa VN. Sau đó đồng hương cùng nhau thưởng thức ngoài các món thông thường của các món ăn dã ngoại, bà

con còn được thưởng các món ăn truyền thống dân dã của xứ Phật như bún nước lèo, thịt quay, nem nướng danh bất hư truyền như ở Lạc Viên thuở xưa, bánh cóng Ba Si, bánh canh Ba Se, bánh mặn v.v…Xem ra các món nầy lôi cuốn khách hơn cả. Cuộc vui chơi kéo dài mãi cho đến chiều mọi người mới lục tục bịn rịn chia tay. Phải nhấn mạnh

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 142

Page 26: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

về một đặc điểm của picnic hè vùng Vịnh của đồng hương Trà Vinh là không do một tổ chức hay một hội đoàn nào tổ chức mà do một số anh chị em tự nguyện đứng ra tổ chức mà không kêu gọi sự đóng góp nào cả, tự đồng hương này lôi kéo đồng hương nọ mà kéo đến rất đông đảo, tuy không có thứ tụ lớp lang hoàn hảo nhưng lượng người và phẩm chất cũng không kém xa các hội đoàn các tỉnh bạn

và sụ duy trì để hè vùng Vịnh của chúng ta được tồn tại trong rất nhiều năm dài mà không bao giờ gián đoạn cũng nhờ lòng nhiệt thành, sự tự nguyện cao quí và lòng hoài hương lo lắng gìn giử bản sắc cuả quê hương Trà Vinh mà các anh chị đã dâng hiến cả công của mà không đắn đo, nệ hà gì cả. Đó là niềm hạnh phúc.

Từ trái: Nghĩa Vinh, Quảng Chí Thành, Di Cậy, Long Định, Trầm Vạn Long, Dương Hòa & Colin, Liêu Tuyết Mai, vợ Phú thợ tiện, bà Giỏi, bà Nguyên Nam Cường, Kiến Nem nướng, Trần Tuyết Hoa, Lan Hương, Tài Ký,

Bà X, Tạ Thu Đào, Xây Đại Đông, Từ Phước, Long.

Hàng ngồi từ trái qua: Kenny Long, Lâm Kim Tường, Lucky Đặng, Trần Hớn, T ừ Văn Thọ

Hàng 2: Vĩnh Thành Long, T. Long, Lý Ái Hiền, Hiền Nga, Phòng Vĩnh Phú, Trương Chinh, Ô. Sĩ Hàng 3: Di Cậy, Long Định, Tăng Kỷ, Dương Huê An, Huỳnh Ích, Chi H. Hưng, Diệp Văn,

Con Vĩnh Thành Long, Tăng Bé.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 143

Page 27: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Vợ Chồng Trương Chinh, người tổ chức, Ông bà

Hưng Phát và chiếc bánh Tất Niên

Diệu, Sang, Nguyễn Tứ Lễ và phu nhơn

Liêu Tiết Mai (VN), Trầm Vạn Long (Minesota), Trần Nguyên, Hà Đức Xuân, Dương Chấn Cầu

(Diệu), Trần Hớn, Trương Chinh

Hứa Minh Phan & Liêu Chí Dân

Những tay gây máu lửa của Trà Vinh: Thạch Sophie & Diệp Văn, Hớn, Cang, Sơn, Long

Những kẻ khơi dậy và duy trì ngọn lửa Trà Vinh trong lòng người viễn xứ: Dương Huê An, Trương Chinh, Trương Hòa (Canada), Lý Chấn Huê (Úc), Nguyên (Nam Cường), Văn (Thầu Huộl), Lý Ái Hiền, T. Long, Long Định, Kenny Long, Hiền Nga

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 144

Page 28: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

ói đến mèo, người Trà Vinh tự hỏi mèo có mặt từ khi nào? Mảnh đất từ khi có tên gọi thân thương là Trà Vinh đã có xuất hiện mèo rồi hay chưa? Tỉnh Trà Vinh là sanh sau đẻ muộn nhứt trong các Tỉnh của Việt Nam. Trong sử có chép rằng năm 1708 khi Mạc Cữu đem dâng các vùng đất cho Chúa Nguyễn từ Phú Quốc, Rạch Giá, Hà Tiên thì bắt đầu từ đây miền Đông và miền Tây Nam Phần thuộc về Việt Nam, Nhưng còn một vùng đất rộng nằm giữa sông Tiền và sông Hậu còn gọi là vùng đất Tầm Phong Long vẫn thuộc về đất của Chân Lạp.( Có nghĩa là Trà Vinh còn thuộc quyền Chân Lạp).

Đến năm 1759 vua Chân lạp là Nặc Tôn dâng cho chúa Nguyễn phần đất Tầm Phong Long nầy. Đến năm 1832, Vĩnh Long có tên là Vĩnh Long Trấn, gồm 4 phủ, Phủ Lạc Hóa có 2 huyện: Tuân Nghĩa và Trà Vinh.(Trà Vinh chưa được là một phủ). Dưới thời Pháp Thuộc, toàn cỏi Nam Kỳ được chính thức chia làm 21 tỉnh(Ngày 25/6/1867)Trà Vinh là Tỉnh số 5 trong 21 Tỉnh ( Gia, Châu, Hà ,Rạch, Trà, Sa, Bến, Long, Tân Sóc Thủ, Tây Biên...). Như vậy tỉnh Trà Vinh được xem là khai sanh năm nầy (năm 1867). Đúng là sanh sau đẻ muộn. Lúc nầy “Mèo” đã xuất hiện tại Trà Vinh chưa?

Để trả lời các câu hỏi thích thú nầy ta tìm hiểu xem loài mèo đã xuất hiện trên trái đất đã bao lâu và như thế nào.

Theo thống kê hiện nay “Mèo” là loài động vật được nhiều người biết và phổ thông nhứt trong các loài động vật (Currently the most popular pet in the world).

Các nhà nghiên cứu về động vật đều không biết chính xác khi nào loài mèo xuất hiện trên trái đất, tuy nhiên có loài động vật cổ xưa tên gọi là Mèo (Miacis) đã sống từ 40 đến 50 triệu năm về trước, trước khi loài chó xuất hiện.

Sự quan hệ người và mèo đã có từ thời văn minh đồ đá, khoảng 9,500 năm về trước người Ai Cập đã xem mèo là một thành viên trong nhà. Từ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 145

Page 29: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

lúc bấy giờ người Ai Cập đã biết huấn luyện “mèo” để săn cá, bắt chim cho người và hữu dụng nhứt là tiêu diệt các loài chuột phá hoại mùa màng dọc theo bờ sông Nile.

Loài mèo đã được luật pháp liên tục bảo vệ và xem như là vật bất khả xâm phạm từ hơn 2,000 năm qua. Sau khi mèo chết, xác được chôn cất trong một nghĩa trang riêng. Vào thế kỷ thứ 18, người ta mới khám phá một nghĩa trang “mèo” có khỏang hơn ba trăm ngàn (300,000) xác mèo. Người Hy Lạp, La Mã và hầu hết người Âu Châu, Ấn Độ, Trung Hoa và Nhựt Bản cũng đã nuôi mèo (Domestic cats) trong cùng thời gian nầy. Bản tính của mèo là rất thân thiện với người. Luôn quấn quýt bên người nên được nhiều người ưa thích, bồng bế như con cháu trong nhà. Khi mèo chết thì khóc lóc, buồn rầu còn hơn người thân trong gia đình bị mất.

Nghỉa trang MÈO

Bình thường cơ thể mèo: Nhiệt độ trung bình: 101.5 oF (38.6 oC) Nhịp tim trung bình: 120-140 một phút Nhịp thở trung bình: 16-40 mỗi phút.

Cơ thể của mèo thích ứng để sống còn rất cao, trong nhiều hoàn cảnh và môi trường mà loài người không thể sống còn, nhưng mèo thì có thể. Thí dụ người ta thì khó sống khi nhiệt độ ngoài 44.5 oC (112 oF), còn mèo thì có thể sống ngoài 52 oC ( 126 oF) đến 56 oC (133 oF). Trong hoàn cảnh khó khăn thì mèo có thể không đi tiêu, tiểu và không ăn không uống, có thể uống cả nước biển để sống còn.

Loài mèo không có bị ung thư ( neutered) về bộ phận sinh dục. Kể cả mèo đực và mèo cái.

Mắt mèo sáng hơn mắt người, đặc biệt về đêm thì chỉ cần 1/6 độ ánh sáng cũng đủ mèo thấy rất rõ.

Đời sống của mèo từ 12- 14 năm, nhưng mèo cái thì sống thọ hơn mèo đực từ 1 đến 2 năm. Theo ghi nhận thì có nhiều con mèo đã sống hơn 20- 30 năm.

MAÉT MEØO-RAÁT NHAÏY CAÛM VÔÙI AÙNH SAÙNG Cats

have extremely sensitive vision, particularly in dim light

Nói đến năm Tân Mão là người ta nghỉ ngay đến “Mèo”. Khác với người Trung Hoa là năm con Thỏ.

Thỏ và mèo là hai loại động vật khác hẳn nhau. Mèo thích ăn thịt sống, trái lại thỏ chỉ ăn cỏ và rau. Cấu trúc của bộ tiêu hóa và cơ thể hoàn toàn khác nhau. Tại sao cùng một năm sanh mà bổn mạng lại là hình tượng hai con vật khác nhau? Phải chăng người Việt Nam ta muốn làm khác đi để không ảnh hưởng đến tử vi phát xuất từ nước Tàu?

I- TỬ VI: Theo quyển “Tử Vi Đẩu số do nhà lý học uyên thâm đời Tống là Trần Đoàn tức Hi Di Tử lập ra” Sau lại được nhiều nhà lý học khác bổ sung, diễn dịch, triển khai và xếp đặt thành một môn học có hệ thống rành mạch. Trong phần

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 146

Page 30: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

lá số lập thành và luận đoán có nói : “Hợi – Mão – Mùi” là tam hạp. Nhị hạp là Mão Tuất. ( Chó và mèo nghịch nhau tại sao là nhị họp?) Trong quyển Tử Vi Đẩu Số Tân Biên xuất bản năm 1957 tại Sài Gòn (trang 39 vẫn cho rằng tuổi Mão tượng hình là con Mèo.)

Trong phần phối họp Ngũ hành, ngũ sắc, định bát quái và phương hướng thì người tuổi Mão thuộc Âm, mạng Mộc, màu Xanh, bát quái thuộc Cung Chấn, phương hướng là Chính Đông.

Tháng Mão là tháng Hai âm lịch. Giờ Mão là từ 3 giờ đến hết 5 giờ sáng

Về hình tượng thì Mão có hình tượng mở hai cánh cửa, vì vậy tháng hai âm lịch là tháng Mão còn gọi là Thiên Môn (cửa trời).

Người Tuổi Mão: Tổng quát mà nói thì tính tình hòa dịu, cởi mở, minh bạch, lạc quan yêu đời. Thích tự do không chịu gò bó. Thích an nhàn nhưng lại ham vui. Tự tin, không có ỷ lại vào người khác. Tuổi được nhiều người thương mà không biết. Lúc nhỏ nhiều cơ cực đến trung niên mới khá hơn.

Vài Câu Ca dao về MÈO Con mèo mà trèo cây cau Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà Chú chuột đi chợ đằng xa Mua mắm mua muối giỗ cha con mèo Mèo lành ai nỡ cắt tai Gái kia chồng rẫy khoe tài gì em Mèo hoang lại gặp chó hoang Anh đi ăn trộm gặp nàng nhổ khoai Mèo lành ở mả bao giờ Của yêu ai có bày ra ở ngài

Mèo ngao cắn cổ con cầy Con cầy vật chết cả bầy mèo ngao. Mèo tha miếng thịt thì đòi Kểnh tha con lợn mắt coi trừng trừng (Mèo tha miếng thịt toan đòi Hùm vồ con lợn, mắt coi trừng trừng) Con mèo mà trèo cây táo Bà già lơ láo, mắng chưởi nàng dâu Dâu nằm dâu khóc tỉ ti: Thà phu Gia Định, Cu li Sài Gòn Con mèo nằm bồ lúa vênh râu Thấy con chuột chạy ngóc đầu kêu ngao Con mèo trèo lên cây táo Mồ hôi chưa ráo, áo cụt chưa khô Dầu mà anh có nơi mô Em nguyền thác xuống ao hồ trọn danh Con mèo đập bể nồi rang Con chó chạy lại phải mang lấy đòn Mèo tha miếng thịt xôn xao Kểnh tha con lợn thì nào thấy chi Mèo thấy mỡ, mèo thèm chết giãy Mỡ thấy mèo mỡ nhảy tê tê Thịt kia ươn muối, mèo chê không thèm. Con mèo con chuột có lông Bụi tre có mắt, nồi đồng có quai Con mèo con mẻo con meo! Ai dạy mầy trèo, mầy chăûng dạy tao Mắt mi xanh sáng như sao Móng mi bén ngót, tiếng ngao dậy trời. Con mèo lành sao kêu con mèo vá?! Con cá không thờ sao gọi cá linh!? Con mèo con mẻo con meo Muốn ăn thịt chuột thì leo xà nhà

Con mèo con mẻo con meo Ba con cắn lộn buổi chiều hôm qua Mèo hoang cắn lộn mèo nhà Ba con cắn lộn buổi chiều hôm qua

Con mèo con mẻo con meo Vồ con chuột béo nhảy leo xà nhà

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 147

Page 31: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

LINH TINH Một mối tình chân thật , một đôi bạn tri kỷ

làm nhiều người cảm động: Mỗi buổi sáng một con mèo màu vàng từ trong nhà ra sân sau để đón người bạn nai tơ cùng có bộ lông màu giống như mình từ cạnh bìa rừng đến. Thật đúng hẹn, Cả hai mèo và nai quấn quýt bên nhau dưới nắng ấm của ban mai.

Ngày qua ngày, đôi bạn vẫn gặp nhau, không vì danh lợi, không vì tiền bạc, ngay cả không vì “X” . . . Không phân biệt chủng tộc hay nghèo giàu.

Mặc cho thế sự chua ngoa- Mèo nai đúng hẹn ngày ngày bên nhau

Mèo bắt chuột và tha đi

Liếm lông, chải chuốt cho nhau (Social grooming in a pair)

Khi mèo có con nhỏ, nếu người, hoặc con vật nào đụng đến con của nó. Nó biết được nhờ đánh hơi-(Mũi mèo rất nhạy) thì lập tức tha con đi nơi khác- Cho an toàn hơn.

Khi mèo “ bắt cặp” thì trước đó mèo đực vuốt ve, cắn cổ con mèo cái đến khi nào mèo cái “chịu” và

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 148

Page 32: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

sẵn sàng. Nếu không thì mèo cái kêu lên những tiếng “Ngo ao, ngo ao” thật to để cho mèo đực không còn theo đuổi nữa..

149

Một bày mèo con vừa chào đời- Mắt chưa mở

Một mèo con vừa mở mắt

Tập leo trèo là bài học vở lòng của các chú mèo

con

Tập nhảy múa là những bài học và cũng là sở thích

của mèo Trong các phim ảnh nổi tiếng có người

dơi, người mèo. Nhứt là bộ phim hoạt họa “ Tom and Jerry” do William Hanna và Joseph Barbera thực hiện đã thắng nhiều giải (Academy award và các giải Oscars) ai ai cũng thích, không chỉ có trẻ con. Không chỉ tại Hoa Kỳ mà còn phổ thông cả Thế Giới.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 33: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Mèo Tam Thể còn gọi là mèo Tam Sắc là mèo có lông ba màu: trắng, vàng, đen được người Trung Hoa và Việt Nam rất ưa chuộng và xem đây là mèo quý. Ở Mỹ và Châu Âu rất hiếm có mèo Tam Thể nầy.

Ơ Thụy Điển và Thụy Sĩ xem biểu tượng

Mèo là điều may mắn. Ngày ra đường nếu gặp mèo là suốt ngày gặp được hên.

Freyja- thần của tình yêu, một nữ thần đẹp nhứt, mỹ miều nhứt , khả ái nhứt nhưng lúc nào cũng đi chung với một cặp mèo.

Ở Trung Hoa có câu chuyện “Linh Miêu Hoán Chúa” ø. Vì tranh giành ngôi Hoàng Hậu mà Lý Thần Phi khi sanh con trai bị tráo là con mèo. Về sau được Bao Hắc Tử (Bao Công) còn được gọi là Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư ở Phủ Khai Phong, là vị quan chí công vô tư, thanh liêm chính trực xử án và minh oan cho bà Lý Thần Phi . Đức vua cung nghing về triều làm Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu. Câu chuyện được dựng thành phim. Nhứt là gần đây bộ phim “Bao Công Xử Án” làm thành nhiều tập do nhà đạo diễn kiêm kịch bản

Kiêm Sư Quần làm diễn viên chánh thủ vai Bao Công. Bộ phim khá dài do Đài Loan sản xuất từ cuối Thiên Niên Kỷ và được Trung Quốc đầu tư và làm thành phiên bản mới đã làm nhiều triệu người Tàu, Đài Loan và Việt Nam say mê theo dõi.

Câu chuyện “Ly Miêu Tráo Chúa” xem ra

thật vô lý, nhưng cũng xảy ra tại nước 1001 đêm. Câu chuyện cũng là “Linh Miêu Tráo

Chúa” nhưng ly kỳ hơn, hấp dẫn hơn. Tại xứ BaTư ngày xưa có 3 chị em. Người em út thì dáng mạo tuyệt trần, tánh tình hiền lương lại được kết duyên với đức vua đang trị vì. Hai người chị thì xấu xa từ dung nhan đến tánh nết , thường hay ganh ghét và tìm cách làm hại em của mình. Khi người em sanh đứa con đầu lòng là hoàng nam thì 2 chị lại thế vào là con chó. Hoàng nam thứ hai lại thế bằng một con mèo. Người con thứ ba là một công chúa thì thế vào là một khúc gổ. Đức vua không còn chịu đựng trước một hoàng hậu sanh ra 3 quái thai nên truyền lệnh nhốt vào căn phòng chỉ có một cửa sổ. Hai hoàng tử và công chúa thì bị bỏ vô thùng thả trôi theo dòng sông trong hoàng cung quanh qua vườn thượng uyển. Được viên quan giữ vườn vớt lên nuôi dưởng cho ăn học thành tài và xem chúng như là con ruột của mình. Trước lúc chết hai vợ chồng viên quan giử vườn thượng uyễn xây cho một một biệt thự thật lộng lẩy, nguy nga mà cả thế gian chưa từng có. Nhiều người hiếu kỳ khắp mọi nơi đến chiêm ngưỡng. Trong số đó có một thiếu phụ hiền lành cốt cách phi phàm nói: “Ngôi biệt thự thật hoàn mỹ nhưng còn thiếu 3 báu vật : Thứ nhứt là con chim biết nói, thứ hai là nước vàng, thứ ba là cây biết hát”. Nghe nói đến 3 báu vật, công chúa như người đi trên mây, tối ngày cứ mơ tưởng và ước ao làm sao có được. Hai người anh thấy em mình buồn buồn nên muốn đi tìm báu vật. Sau khi đi 21 ngày trên lưng ngựa, cả hai vị hoàng tử đều thấy một cụ già ngồi theo kiểu kiết già, đầu tóc bạc

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 150

Page 34: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

phơ với bộ râu dài tận đất. Hai vị hoàng tử thủ lễ và cung kính hỏi: “Bạch ngài, cho cháu hỏi nơi nào có 3 báu vật, chim biết nói, nước vàng và cây biết hát”. Cụ già bảo cứ theo cục đá nầy chỉ đường. Cục đá tự lăn đi trước thật nhanh, ngựa phải phi nước đại mới đuổi theo kịp. Khi cục đá ngừng lại, thì trước mắt là dảy núi cao. Chỉ một con đường mòn nhỏ lên tận đỉnh núi, hai bên là những tảng đá đen và đá trắng tạo ra cảnh thần tiên huyền bí. Ngoài ra những âm thanh ghê rợn làm 2 vị hoàng tử phải quay đầu nhìn lại. Vừa quay đầu nhìn lại thì cả thân hình đều hóa đá…Câu chuyện thật dài và hấp dẩn. Hấp dẫn ở chổ chính Hoàng Hậu cũng tưởng rằng mình sanh ra chó, ra mèo. Chính ông quan cai quản vườn thượng uyển cũng chẳng biết những hài nhi mình nuôi xuất xứ từ đâu. Sau khi vợ chồng già chết thì 2 hoàng tử và công chúa cũng nghỉ mình là con ruột của chủ biệt thự nầy. Nay thì hai người anh lại bị hóa đá. Bí mật trong thâm cung làm sao bật mí. Chỉ nhờ vào nghị lực của cô công chúa, nàng theo gót người anh, nhưng quyết chí đi thẳng lên đỉnh núi. Không bị chi phối ngoại cảnh, không bị cám dổ bên ngoài nên nàng tìm được con chim biết nói, nước vàng và cây biết hát. Con chim bảo nàng nhỏ vài giọt nước vàng lên tượng đá. Tượng đá biến trở lại là 2 hoàng tử như xưa. Con chim quý còn sắp xếp cho 2 hoàng tử gặp vua và nói lên sự thật về thâm cung bí sử. Đức vua mừng mừng tủi tủi, đoàn tụ với các con và tự trách mình sao mà dễ tin chuyện người đẻ ra mèo .

Khu mộ đá ở Kim Bôi như tượng người hóa đá

Ở Việt Nam có chuyện mèo lại hoàn mèo cũng hay và thật ý nghĩa.

Xưa có một ông nuôi một con mèo, nghĩ rằng, con mèo của mình khôn ngoan, tài giỏi không có ai hơn nữa, mới đặt tên cho là "trời".

Một hôm có người đến chơi. Thấy chủ nhà gọi con mèo là "trời", người bạn ngạc nhiên hỏi: - Sao ông lại dám gọi nó là con "trời"?

Chủ nhà đáp: -Con mèo của tôi quý hóa có một, gọi nó là con mèo không được. Phải gọi nó là con "trời" mới xứng đáng, vì không ai hơn được trời.

Người bạn nói: - Thế mây chẳng che được mặt trời là gì?

Chủ nhà bảo: - Thế thì tôi gọi nó là con "mây" ! - Thế nhưng gió lại đuổi được mây? - Thì tôi gọi nó là con “gió"! - Thế nhưng bức thành lại cản được gió? - Thế thì tôi gọi nó là con “thành"! - Thế nhưng chuột khoét được thành? - Thế thì tôi gọi nó là con chuột! - Thế nhưng mèo lại bắt được chuột?

Chủ nhà nghĩ một lát rồi bảo: - Thì tôi lại cứ gọi nó là con mèo như trước vậy.

Người bạn vỗ tay cười và nói: - Thế có phải là: mèo lại hoàn mèo như câu tục ngữ ta vẫn thường nói không?

1. Mèo mẹ nhận nuôi sóc con Khi Lisa Reichel – một phụ nữ sống tại

Wilmot, Mỹ, phát hiện thấy một chú sóc nhỏ bị rơi từ cây phong sau vườn nhà mình xuống đất, cô đã làm tất cả mọi thứ để cứu sống nó. Cô Reichel nhanh chóng gọi cho Trung tâm động vật hoang dã để nhận được sự giúp đỡ. Một nhân viên tại trung tâm này đã chỉ cho cô cách sử dụng bình sữa để chăm sóc chú sóc nhỏ này, tuy nhiên, phương pháp này thực sự không hiệu quả.

Cô Reichel cho biết: “Chú sóc còn quá nhỏ, thậm chí nó còn chưa mở mắt. Tôi nghĩ nếu tôi không làm điều gì đó khác thì có lẽ nó đã chết.”

Khi đó, Reichel chợt nhớ tới “mèo mẹ” Jingles, cô mèo hiện đang chăm sóc 5 chú mèo con vừa mới sinh được vài ngày trước. Reichel đã nhẹ nhàng vuốt ve Jingles và đặt chú sóc nhỏ vào chung ổ với những chú mèo con để nhờ Jingles chăm sóc.

Reichel cho biết cô rất bất ngờ là Jingles không có hề phản ứng gì. Nó chỉ liếm nhẹ và chăm sóc chú sóc đáng thương như những đứa con của mình. Thậm chí cả những chú mèo con khác cũng sống rất hòa thuận và chưa hề bắt nạt chú sóc này.

Chú sóc con sống rất hạnh phúc với nhà mèo Jingles

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 151

Page 35: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

2. Khỉ nhận mèo làm con nuôi

Hình ảnh một chú khỉ đuôi dài chăm sóc một chú mèo con đã được nhiếp ảnh gia nghiệp dư Anne Young ghi lại trong kỳ nghỉ tại Monkey Forest Park – Bali, Indonesia

Trong khi ghi lại những khoảnh khắc thú vị này, con khỉ trở nên rất kích động khi Anne mạo hiểm tiếp cận quá gần để chụp ảnh. Có lúc, nhiếp ảnh gia này đã thấy con khỉ này cùng một con khỉ khác đã trải một chiếc lá to để thử đặt chú mèo vào đó. Mẹ khỉ cảnh giác ngay cả với những con khỉ khác và đặc biệt không cho phép những con đực khác tiếp cận chú mèo.

Trong suốt thời gian quan sát, Anne thấy

chú mèo con tỏ ra rất thích thú khi được “mẹ khỉ” ôm ấp, còn “mẹ khỉ” thì tỏ ra thuần thục với vai trò chăm trẻ. Có lẽ chú mèo con này sẽ cảm thấy như mình được bảo vệ khỏi bất cứ sự đe dọa nào.

Người ta không biết làm thế nào chú mèo con đã đến được trong vòng tay của mẹ khỉ…

nhưng hy vọng chú mèo sẽ sống bình yên với người mẹ nuôi này.

Tình bạn tươi đẹp giữa mèo đen và chó

Chú Chó tỏ ra than thiết với cô Mèo đen

Chị Mèo ngỏ tình cùng chú Chó con

Chuù meøo vaø naøng thoû baét ñaàu gặp nhau laøm quen

Đàn thỏ hai tuần tuổi ríu rít chạy theo mẹ mèo nuôi Pooh. Chủ của Pooh tìm thấy những con

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 152

Page 36: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

thỏ này trong vườn và mang về nhà gởi cho mẹ Mèo chăm sóc.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 153

Tuần lễ của “Bạn Bè”, người ta đã lấy hình của ba chú mèo ôm nhau làm biểu tượng với câu châm ngôn như sau: Give thousand chances to your enemy to become your friend, But don't give a single chance to your friend to become your enemy

Hãy cho một ngàn cơ hội để người thù thành bạn bè. Nhưng đừng để một cơ hội mà bạn bè trờ thành là người thù của bạn.

Theo lời ông bà kể lại: Ngày xưa “Mèo mướp và Chồn hương” là những con vật hoang ngoài rừng thường hay tới nhà để bắt gà bắt vịt ban đêm. Những thợ săn ở Trà Vinh thường làm bẩy để bắt chúng. Có thể chúng là những con mèo đã hiện

diện ở miền Nam VN trước khi có du nhập các loại mèo từ Chân Lạp và Trung Hoa sang.

Nguyễn Nhựt Góp nhặt từ nhiều nguồn

Mèo Mướp

Chồn Hương

MỪNG THỌ 90 CỤ CỐ-VẤN TRẦN-XIỀU

Cưủ-thập xưa nay cũng hiếm người, Trần-gian gần thế-kỷ rong chơi Việt-Nam khuya sớm còn tất bật Đất Mỷ ngày ngày đã thảnh-thơi !

Bạn già lắm vị thầm ao ước Lớp trẻ bao chàng muốn tựa hơi !

Nhắc Ông: Hè tới đi...'giành chổ' ! (*) Picnic Trà-Vinh vẩn... tuyệt-vời !

Chân Thành (*) Dù đã cao-niên, Cụ TRẦN-XIỀU cùng Cụ HÀNG-CÔNG-THÀNH vẩn liên-tục làm nhiệm-vu 'giành chổ' cho 10 lần picnic Hè cuả Hội TV. Hai vị phải có mặt tại địa-điểm từ lúc trời còn mờ sương, vì sợ có nhóm người khác 'xí' mất !

Page 37: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 90 CỦA CỤ TRẦN-XIỀU

PHƯỚC đức trời ban hưởng tuổi vàng, NHƯ thuyền xuôi gió vững tâm an. ĐÔNG tây lèo-lái lòng hoan lạc, HẢI lộ đăng trình bến Giác sang. THỌ mạng dài lâu xin kính chúc, TỈ như cánh hạc mãi thêng-thang. NAM bang tỏa rạng thời tươi sáng SƠN thủy ngao-du thỏa mộng vàng

Toronto, 01.09.2011 CHÂU-KHANH (Chu-tiểu-Trà)

THƠ TẾU TRÈO ĐÈO

( nhân đi vườn avocado, trèo dốc tuột đèo, thấm mệt ngủ quên trên xe truck, thức dậy thì nước đã chảy)

Sáu chục còn gân vẫn cứ trèo Dốc cao mặc dốc ráng mà leo Hai tay mò mẫm bò lên dốc Một cẳng thong dong tuột xuống đèo Kiệt lực lờ đờ ôm vách đá Tàn hơi thim thíp ngủ lưng đèo Hồng trần bay bổng lên tiên cảnh Tĩnh giấc mơ màng vọng suối reo.

Tú Rệu 7/2010

HƯU TRÍ Hưu trí giờ đây sướng nhứt đời Suốt ngày thong thả chỉ rong chơi Nâng ly hỉnh mũi trà xanh ngát Nhấp chén trề môi mặt đỏ ngời Dưới mắt liếc nhìn câu thế sự Ngoài tai gát bỏ chuyện đương thời Còn làm ước đến ngày hưu trí Hưu trí đến rồi: lão đến nơi !

Tú Rệu 16/8/2010

THẰNG CON HƯ Phỏng theo “Lớn Bảc Nhỏ Không Nghe” của Hiền Đạo

ĐCD (Trích Đặc San Xuân <số 10> của Hội AHTV USA)

Thằng nhỏ ngày nay thấy phát rầu Bảo hoài, dạy mãi có nghe đâu Bảo khi cúi xuống, không co gối Bảo lúc quỳ lên, chẳng gật đầu Bảo chiếm mục tiêu thì rút cổ Bảo ra trận mạc lại co đầu Bao lần nhận lệnh không tuân lệnh Thằng nhỏ ngày nay thật thãm sầu!

Tú Rệu

BÀI HỌA

Con-cái chừ đây nhát thấy rầu Thằng gì bết-bát, giận chi đâu. Nhởn-nhơ địch sát bên khêu chiến, Trên dục xung-phong nó nghẽo đầu! Trận mạc trước kia từng dũng mãnh, Anh hùng nay lại phải hàng đầu! Ôi! Thời oanh-liệt còn đâu nữa? Nghĩ tới thương tâm, dạ héo sầu

Toronto, 09.09.2010 CHU-TIỂU-TRÀ

VỊNH BÁC-SĨ

(Trích ĐS Xuân Canh Dần 2010 của Hội AHTV USA)

Sáng xách kim đi tối xách về Kim dài, kim ngắn chích ai chê Tay nâng kim nhọn đâm ngay buống Tay mở dây thun vứt cạnh lề Ưởn ngực bênh nhân rên nhức nhối Thẳng người Bác-Sĩ nạp đê mê Chích mau, chích chậm tùy theo lúc Một chổ chích hoài chẳng thấy ê!

TÚ-RỆU

BÀI HỌA 1 Đi thăm Bác-Sĩ thiếp vừa về Bác-Sĩ như vầy thật đáng chê Kim chích trên tay đâm lạc hướng Ống nghe ở ngực đặt sai lề Kim đâm chưa tới nên còn nhức Thuốc đổ bên ngoài vẫn cứ tê Bác-Sĩ ra toa chưa đúng lúc Thôi đành phận ẩm với duyên ê!

TRẦN-THỊ-KIM-HOÀNG

BÀI HỌA 2 Xưa nay Bác-Sĩ vẫn đi về, Công việc từ tâm hiếm kẻ chê. Kim vắn, kim dài không hệ trọng, Miễn sao một phát đúng ngay lề. Bệnh nhân ưỡn ngực khi bơm thuốc, Bác-Sĩ nạp nhiều ắt chóng mê. Người bệnh xong rồi vui sãng khoái, Chích hoài một chổ chẳng hề ê!

Toronto, 09.09.2010 CHU-TIỂU-TRÀ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 154

Page 38: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Phi Đoàn MÈO ĐEN-ĐÀI LOAN V.Ng

Vào những đầu năm Tân Mão, chúng tôi xin cống hiến quí vị tin tức về con mèo Đài Loan theo tin trên các mạng mà chúng tôi xin ghi lại để bà con giải trí giúp vui.

The Lockheed U-2R/TR-1 in-flight Trước khi nói đến nguyên nhân thành lập

và sự hoạt động của phi đoàn có tên gọi là “Mèo Đen” của Đài Loan, chúng tôi xin phép lược qua vài dòng về cách vận hành đặc biệt của loại phi cơ gián điệp U-2 dùng để thám thính trên vùng trời Trung Hoa lục địa do phi đoàn nầy đảm trách. Phi cơ U-2 do hảng Lockheet Martin của Hoa Kỳ chế tạo. Phi cơ có dáng như con chuồng chuồng, thân mình thon và gầy. Hai cánh rộng và dài, khoảng cách giữa hai đầu cánh đo được 103 feet, nhưng thân mình nó chỉ non 90 feet. Loại phi cơ gián điệp nầy luôn được đậu trong “hăng-ga” và có người canh giữ 24/24 rất nghiêm mật. Khi bay, phi công phải trang bị y phục của phi hành gia trong không gian, vì thế khi phi cơ còn ở dưới đất, phi công có tầm nhìn bị giới hạn, và mọi di chuyện của phi cơ khi còn ở dưới đất cần phải có hai xe chạy theo sau hai bên phi cơ giúp phi công quan sát phụ và bảo đảm an toàn cho phi cơ qua tần số liên lạc nhau.. , Cánh của U-2 quá dài so với thân mình của nó, nên cần phải có hai bánh xe phụ nâng hai bên cánh, khi phi cơ rời phi đạo thì hai bánh xe nầy được gở bỏ.

155

Phi cơ U-2 bay lên trong tic-tắc với độ cao 10,000 feet trong một phút rồi biến mất, trong vòng bốn phút phi công cho nó lên đến độ cao 40,000 feet, cao hơn các phi cơ thương mãi, phi cơ được tiếp tục bay lên tới 13 dậm cách quả đất, rồi đến 60,000 ft độ cao mới bình phi ở vùng làm việc. Phòng lái của phi cơ được chế tạo có điều hòa áp xuất ở độ cao gần như vô trọng lực. Trong suốt 50 năm U-2 hoạt động từ khi rời xưởng chế tạo, chưa có loại phi cơ nào trên địa cầu nầy qua mặt được U-2 vì mỗi chiếc đã hoàn tất trên 70 phi vụ hoạt động tối thiểu 11 giờ ở trên vùng làm việc ở độ cao

trên 60,000ft-70,000ft, ngoại trừ phi thuyền con thoi cũng của Hoa Kỳ chế tạo. U-2 bay rất cao, có khả năng thám thính tình báo gián điệp mà không vi phạm không phận. Nó chỉ cần làm việc với tầm nhìn hai bên dưới cánh 300 dậm mỗi bên. Với dụng cụ có thể nhìn xuyên mây 14 dậm, và nghe rỏ tiếng nói cùng với hình ảnh dưới nó. Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, máy bay gián điệp nầy được Hoa Kỳ bí mật trang bị cho Không Lưc của Trung Hoa Dân Quốc trong thời Tổng Thống Tưởng Giới Thạch còn tại chức. Phì đoàn bí mật nầy có tên là “Black Cat 35”, nói theo tiếng Việt là “Mèo Đen 35”, thực hiện những phí vụ bí mật khấp cả Hoa Lục. Phi đoàn Mèo Đen nầy hoạt động từ 1961 đến năm 1974. Ông Chuang Jen Liang nhắc lại, sau cái lần may mắn thoát chết do hỏa tiển từ dưới phóng lên, khiến ông không thể ngủ suốt mấy tuần lể với mình mẫy đẩm ướt mồ hôi, mà không thể tiết lộ với bất cứ người dân Đài Loan nào, dù là người thân của ông trong gia đình. Bây giờ, đã hơn bốn thập niên qua, ông mới có cơ hội, ôn lại kỷ niệm xưa với các cựu phi công cùng phi đoàn, là lúc nầy ông đã 73 tuổi rồi, và ông nghỉ là ông rất tốt số mới còn sống để gặp lại bạn bè.

Huy hiệu của Phi Đội Black Cats

Ông Chuang trưng bày những thành tích ông có được với Phi Đoàn Mèo Đen 35, người thường bay cao hơn 20,000 m (65,000ft) để lấy tin tức trên Hoa Lục, mà mỗi phi vụ xem cái chết đến với mình dễ dàng. Với cao độ nầy ngoài tầm hoạt động của các phi cơ quân sự của Nga và Trung Cộng. Nhưng lại là bia cho hỏa tiển SAM rất dễ dàng. Thế nhưng ông nói nếu có cơ hội ông vẫn vui lòng tiếp tục thực hiện chuyến bay trở lại.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 39: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Sự hình thành phi đoàn nầy là ưu tiên tối ưu của Hoa Kỳ cần có những tin tức tình báo cần biết về các động thái của quân đội cộng sản Trung Hoa và những tin tối cần thiết mà các vệ tinh do thám không thể cung cấp được. Nhờ vậy mà quan hệ giữa Washington và Taiwan là cơ sở cho mối bang giao nhau để Hoa Kỳ biết được tin tức tình báo quan trong của xứ Trung Hoa cộng sản nầy. Theo tin của Trung Tướng Tư Lênh Không Quân Taiwan-Wang Mu-Jing, công cuộc săn tin càng gia tăng và tốn kém khi điểm cao Cold War đến tột đỉnh, phi đoàn Mèo-Đen U-2 phải gia tăng số phi vụ bay thường xuyên hơn và mỗi phi vụ U-2 là chuyến bay nguy hiểm nhất của người sỉ quan Không Quân Trung Hoa Quốc Gia thời bấy giờ. Chỉ với 28 phi công là thành viên cơ hửu của phi đoàn Mèo Đen suốt thời gian hoạt động, mà bốn người chết vì SAM bắn rơi ở Hoa Lục, trong khi hai người khác bi bắt làm tù binh, biệt giam cấm cố suốt 20 năm, sáu người khác phải bỏ mình trong các phi vụ huấn luyện. Một trong những mục tiêu ưu tiên mà Phi Đoàn Mèo Đen cố lấy tin tức cho được trong thời gian thập niên 1960, là lúc Trung Cộng cho nổ hàng loạt chương trình nguyên tử của họ. Tin tức tình báo mà đáng quan ngại nhất sau khi Trung Cộng cho nổ trái bôm nguyên tử cực mạnh trong tháng 10 năm 1964.

Phù hiệu của một Phi Công Black Cat

Từ tin tức tình báo nầy, Hoa Kỳ lo sợ là Trung Quốc đã có bôm Hydrogen trong kho vủ khí của họ, nên phi đoàn Mèo Đen phải thực hiện phi vụ thả hai bộ phận cảm ứng (sensor devices) tối mật với cái tên là “Tabasco” trong ngày 7 tháng 5 năm 1967 trên địa điểm thử bôm Lop Nor, về phái tây bắc của Trung Quốc. Lý do phài thả bộ nầy xuống vì chổ thử bôm nầy quá xa với Taiwan, nên phi công Chuang phải cất cánh từ một căn cứ quân sự của Hoa Kỳ ở bắc Thái Lan, khi bay đến nơi,

anh ta thả hai (2) vật cảm ứng nầy dài lối 2m xuống sa mạc, nơi cho nổ bom thử nghiệm rồi trở về. Sáu tuần lể sau, hai vật cảm ứng nầy chuyển về Đài Bắc (Taipei) những tín hiệu báo cho biết chắc chắn là Trung Quốc đã thử nghiệm quả bom Hydrogen đầu tiên. Sau đó các phi vu vẫn tiếp tục làm việc, tuy ngoài tầm hoạt động của phi cơ MIG truy cản, nhưng những cột khói do hỏa tiển từ đất phóng lên rượt đuổi chúng tôi thường xuyên.

'Black Cat' Squadron’ của Không Lực Đài Loan

Ông Chiu Sung Chow, cựu thành viên Mèo Đen, phải bẻ cần lái liên hồi để tránh hỏa tiển đang tiến về gần phi cơ ông trên nền trời Dalian (Trung Quốc), trong khi đèn đỏ và còi báo động khẩn cấp reo vang, ông nghĩ phi cơ sẽ bị trúng hỏa tiển, nhưng may mắn ông thoát được cột khói bám theo ông. Ra khỏi vùng Dalian là phi vụ cuối cùng của phi đoàn Mèo Đen. Năm sau đó, quan hệ giửa Washington và Bắc Kinh có thay đổi, nên những áp lực giửa eo biển Đài Loan cũng êm diệu hơn. Tin tức tình báo không còn là bí mật quan trọng nữa, nên nhiều nơi đều biết hoạt động của phi đoàn Mèo Đen. Tên của hai phi công đã hy sinh được làm tên của nơi huấn luyện của không quân Đài Loan, và bộ quốc phòng của Đài Loan mở những cuộc triển lảm trong tháng 10 để vinh danh các phi công của phi đoàn Mèo Đen Hành động nầy để tuyên dương thành tích của phi đoàn Mèo Đen đóng góp cho Hoa Kỳ và cũng nói lên sự quan trọng cho bang giao giũa Hoa kỳ và Đài Loan. Không cần ngờ vực gì, ai cũng biết những phi vụ gián điệp tối mật của phi đoàn Mèo Đen đã giúp sự xích lại gần nhau về quân sự của hai xứ.

V.NG

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 156

Page 40: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

NỔI HẬN TRÊN ĐƯỜNG LIÊN-TỈNH 7 Nối liền hai thị-xả TRÀ-VINH và VỈNH-LONG

Con đường liên-tỉnh 7. Đây là liên-tỉnh-lộ nối liền hai thị-xả TRÀ-VINH và VỈNH-LONG, có độ dài khoảng 60 cây số. Tuy nhiên, ngoài người dân sống trong thị-xả Trà-Vinh và cư dân hai bên đường này, người ở các nơi khác cuả Trà-Vinh hầu như ít người biết đúng tên cuả nó. Người ta chỉ gọi đơn-giản đó là ‘đường đi Vỉnh-Long’. Đối với người dân Trà-Vinh, cũng như với riêng tôi, nó hiện hưủ một cách dịu dàng, thân thương, tự nhiên như một người thân trong cuộc đời. Nó là cưả ngỏ đưa người Trà-Vinh đi đến mọi miềm đất nuớc và ngược lại, đưa người từ mọi miền đất nước đến với Trà-Vinh. Từ năm 1969, khi Cọng-Sản miền Bắc Việt-Nam phát-động cuộc chiến xâm-lược, được che dấu dưới danh xưng cuả một tổ-chức trá hình, gọi là MẶT-TRẬN GIẢI-PHÓNG MIỀN NAM, thì khắp miền Nam nói chung, con đường Liên-Tỉnh 7 nói riêng, đả bắt đầu cuộc trao xương đổi máu giưả những người Việt-Nam không cùng ý-thức-hệ: TỰ-DO & CỌNG-SẢN. Cho dù được ngụy-trá dưới danh xưng nào, người miền Nam vẫn nhận chân được mặt thực là Cọng-Sản Bắc-Việt nên vẩn gọi họ là Việt-Cọng (VC) ! Với chủ trương ngăn sông cấm chợ, làm đảo lộn mọi sinh-hoạt cuả xả-hội, hoạt-động chính yếu cuả VC trên liên-tỉnh-lộ 7 là ‘đấp mô, chận xe dân sự bắt người và phục-kích, tấn-công các cơ-sở, các đơn-vi Việt-Nam Cọng-Hoà (VNCH) di chuyển trên trục lộ này.’

Cầu Măng Thít trên đường LTL 7

Đấp mô & Phá mô Đấp mô là một chiến-thuật quấy nhiểu không kém phần lợi hại, vưà ngăn trở giao-thông, vưà tạo thế phục-kích tấn công các đơn-vị Nghiả-Quân đi... phá mô, cho nên VC thực-hiện rất thường xuyên, nhất là khi trời tối (đêm không trăng). Chỉ khổ cho người dân sống gần hai bên

trục lộ, cứ trời sụp tối là ‘mấy ổng’ (họ gọi VC) về gỏ cưả bảo vác cuốc, xẻng đi đấp mô; đấp được năm bảy cái mô thì đã quá nửa đêm, thậm chí có khi gần sáng. Vì đâu phải đi đấp mô ở chốn không người, có khi còn mất mạng vì bị Nghiả-Quân phục-kích nưả ! Mà không đi thì lại càng dể mất mạng với các ‘đồng-chí’ ! Đấp mô xong về quăng cái cuốc, thay quần áo, ngả lưng lên giường chợp mắt chưa mấy chốc thì lại nghe tiếng ồn ào kêu cửa! Thì ra trời đã sáng tỏ, Nghiả-quân trên đồn đến gọi vác cuốc đi...phá mô ! Riêng những người phục-vụ hoặc có liên-hệ mật-thiết với chánh-quyền miền Nam, Việt-Nam Cộng-Hoà, thi e ngại nhứt là VC chận xe đò và các phương tiện di-chuyển dân-sự để bắt người ! Đó cũng là mối hận cuả không ít người trên trục lộ này. Trong đó có...Tôi !

Chuyến xe định-mệnh ! Thời gian ấy, 1966, tôi đang phục-vụ ở Cần-Thơ, vì gần gủi nên cũng thường đi, về Trà-Vinh, mặc dù vẩn biết ‘nạn’ VC chận xe đò thường xảy ra. Song, chưa thấy quan-tài chưa đổ lệ ! Cho đến tháng 8 năm đó, một chuyến đi khổ nạn đã đến với tôi. Hôm ấy là một chiều Chũ-nhật, chuyến xe đò cuối cùng rời bến xe Trà-Vinh khỏang 4 giờ chiều đề đi về Cần-Thơ ; những ai trể tràng đều cố dồn lên nên xe chật ních, tôi ngồi ép người tại vị-trí sau chót cuả một băng đặt dọc theo mình xe, kiểu xe này mở cửa ở phiá sau, trên cái bệ bên ngoài xe có mấy anh cán-bộ Xây-dựng nông-thôn (XDNT) ‘đeo’ sau rốt ! Tôi nhận ra họ qua bộ bà-ba-đen cuả ngành ấy. Khi xe qua khỏi cầu Ba-Se độ bốn năm trăm mét, phiá bên phải cuả hướng xe là khu vườn cuả Phước-Hưng-Long (tên một tiệm trong thị-xả?), chợt nghe ồn ào tiếng thét : Ngừng lại, ngừng lại ...! Và xe thắng gắp, tôi chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì thấy mấy anh cán-bộ XDNT nhảy xuống tuôn chạy về hướng cầu Ba-Se.... và ngay sau lưng họ là một tên VC cầm súng lục (loại roller ? VNCH trang bị cho ngành Cảnh-sát), rượt theo vưà bắn....tầm bắn chỉ độ 5m; thảng thốt, bàng hoàng ... tôi nhìn theo họ và nghỉ không thể nào thoát chết....Nhưng, 6 viên đạn đã bắn hết... không thấy ai ngả xuống...Ba người cán-bộ XDNT đã chạy thoát khá xa... Tên VC không theo nửa, vì đạn trong ổ đã hết (loại súng này chỉ có 6 viên trong ổ nạp). Phần tôi bị kẹt trong thế ngồi chật chội, muốn

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 157

Page 41: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

thoát ra thì cũng đã muộn. Bọn VC hét mọi người xuống xe... và chúng lập tức luà tất cả hành khách vào sâu trong vườn ...trong khi tiếng súng cuả Nghiả-quân từ đồn Ba-Se cũng đang dần dần gần hơn....Một trận chạm trán nhỏ, do một tổ VC ở lại bắn ngăn chặn...Và rồi chúng tôi bị đẩy đi càng lúc càng xa....Thế là, tôi đã lọt vào tay kẻ địch.

Sào huyệt du kích VC trong rừng

Bạn bè thời tao-loạn... Trong số hành-khách cùng bị bắt, tôi cũng có vài người quen, nhưng sao tự nhiên mà không ai nói với ai lời nào. Mọi người đều bơ phờ, tả tơi, lem luốt vì càn qua những cánh rừng rậm, những miếng ruộng bùn lầy. Một sự im lặng trong tâm-trạng hải-hùng, ngay cả những người tôi nghĩ họ thật sự là ‘dân thường’, nghiả là không liên hệ gì đến chánh-quyền hay quân-đội Quốc-gia. Sau khi đã lọt hẳn vào ‘vùng sâu’, gọi là vùng giải-phóng, chúng tôi bị chia nhỏ ra nhiều nhóm, nhóm cuả tôi còn lại 5 người, ở trong nhà cuả gia đình một nguơì dân và họ bắt đầu cuộc thanh-lọc, để hoặc bắt, hoặc tha. Phần tôi, trước khi bắt đầu cuộc thanh lọc, tôi đã lần lượt đối-diện với ba người bạn học, trong đó có hai người là bạn... thân! Họ đến ‘nhìn’ chúng tôi vơi tư cách là ‘cán-bộ cách-mạng’ (!). Người bạn thân thứ nhứt, đã cùng tôi ở chung nhà trọ thời Trung-học, đã từng nấu cơm chung, nhưng rồi sớm chia tay khi dã nhiều lần cải nhau về lý-tưởng... Quốc, Cộng ! Anh ta đã ‘ra bưng’ khi nhóm học-sinh-vận cuả VC trong thi-xả bị Công-An (Quốc-gia) phát hiện. Tạm gọi anh ta là TH., anh ta tiến đến trước mặt tôi, nhếch mép mỉm cười và nói: “Bây giờ thì anh biết thế nào là Cọng-Sản rồi đó!”. Tôi ở vào thế không thể trả lời, thầm biết anh ta còn cay cú về những lần hai đứa tranh luận gay gắt về Quốc-gia và CS khi còn ở trọ chung phòng. Người bạn thân thứ hai, tạm gọi là TA., anh này thì cò vẻ thoải mái hơn, hỏi han sức khoẽ,

gia-đình..., sau cùng anh kề vào tai tôi nói nhỏ :” Tôi biết anh đi sỉ-quan Thủ-Đức, nhưng anh muốn khai thế nào thì tuỳ anh, tôi không nói gì hết !”. Người bạn thứ ba, tạm gọi là TU., không thân lắm, song cũng quý nhau vì là bạn văn thơ thuở học trò. Anh ta vổ vai tôi và nói: ”Anh yên tâm, cứ thành-thật khai báo, cách mạng rất khoan-hồng !” (Sau 1975, lại bi lôi vào trại-cải-tạo, bài-bản này lại được nghe đến nhàm tai !) Và thế là số phận cuả tôi coi như đã được định đoạt !

(Về ba người bạn này, có một đã chết trong một lần trở vào công tác trong thị-xả Trà-vinh; hai người còn lại, sau khi VC chiến thắng, 1975, một là Tỉnh-uỷ-viên (TTVH), một là bí-thư thị-xả.)

Nghìn nổi nguy-nan. Chỉ cần diện-kiến ba người ‘bạn quý’, nay

đang đứng về bên kia chiến-tuyến, lý-lịch cuả tôi coi như đã phô bày. Hiển nhiên, họ không hỏi tôi gì thêm nửa, mà ngay trong đêm đó, họ áp- giải tôi về trại giam cuả Huyện Càng-long, với danh nghiả là: Tù-binh !

Trong trại giam đã có sẳn hơn 20 tù nhân, với đủ mọi thành phần: quân nhân, công chức và rất nhiều là dân-sự, không ít người cũng mang ‘nổi hận trên đường liên-tỉnh 7’ như tôi vậy. Phiá những người dân sự bị bắt vì nhiều lý do, phần lớn là bị ‘nghi’ làm điềm-điệp (điềm chỉ và gián-điệp) cho Quốc-gia ! Thậm chí có một thanh-niên chỉ vì cải lộn với ông bạn hàng xóm, giận quá mất khôn, nói: “mai mốt tao đi lính Nghiả-quân, tao xách súng về bắn chết mẹ mầy”. Chẳng biết anh bạn hàng xóm kia có phải là ‘dân nằm vùng’ hay không mà chỉ vài ngày sau cuộc chửi lộn đó, người thanh niên này bị ‘mấy ông tối trời’ (dân họ gọi VC), giưả đêm về gỏ cưả lôi đi.

Tù binh thời đang tranh chiến không đơn giản như trong trại-cải-tạo sau 1975. Điều đó là đương nhiên, vì cái chết không chỉ đến từ phiá địch mà ngay cả từ phiá... phe ta nửa ! Đó là các cuộc hành-quân cuả quân-lực VNCH; VC gọi là ‘địch.. càn’, rồi phi-cơ và pháo-binh ‘oanh-kích tự-do’, VC gọi là ‘phi,pháo’.

Địch đi... càn ! Đó là ba danh từ mà tù-nhân chúng tôi lúc

ấy kinh sợ nhất, mổi khi nghe trưởng trại giam cho người xuống thông báo và ra lệnh chuẩn bị sẳn sàng để... di-tản. Di-tản đây có nghiả là họ dẩn chúng tôi đi... ém ở một khu rừng rậm nào đó mà họ cho là các cánh quân cuả ta khó tiếp cận nhất. Ỡ đó đã được đào sẳn rât nhiều hầm lộ thiên, giống như chiến hào, song sâu đến ngập đầu và nước

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 158

Page 42: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

trong đó thì thường là từ ngực cho đến cổ. Bọn tù chúng tôi bắt buộc phải ngâm mình dưới đó, có khi cả ... ngày, trong tư thế bị trói dính thành chùm vào nhau, cho đến khi‘quân ta’ đã rút rồi ! Thực ra, đó cũng là nhất cử lưởng tiện, một là tiện cho nhóm canh giử, hai là cũng an toàn. Vì, bạn phải biết, bom đạn đầy trời, khi giờ ‘N’ cuả cuộc hành-quân đã điểm. Thường đầu tiên là một vài phi-tuần đánh bom trước vào những mục-tiêu mà phi-cơ trinh-sát chỉ-diểm (bằng một trái khói màu). Kế đến là hàng loạt pháo bắn cấp-tập, cũng do phi-cơ trinh-sát hoặc tiền-sát-viên cuả đơn-vi bộ-binh cho toạ-dộ, rồi thì trực-thăng vỏ-trang ‘dọn bải’ để đổ quân...Nếu có xảy ra ‘chạm địch’ thì khỏi nói ; bom đánh phủ đầu, pháo bắn tiếp-cận, rồi thi đại liên, tiểu liên, súng lớn súng nhỏ… cuả cả hai bên long trời lở đất, đinh tai nhức óc!... Ôi, hồi tưởng lại, sinh mạng người lính-chiến, cuả cả đôi bên, khi ấy thật mong manh như ngàn cân treo sợi tóc !

Có điều, cái làm nhóm tù chúng tôi ‘căng thần-kinh’ nhất không phải từ những thứ đó, mà ở chổ chúng tôi biết rằng nếu một cánh quân nào cuả phe ta, chẳng may(!), tiến được thẳng vào chổ chúng tôi đang ém thì toán VC canh giử chúng tôi sẽ ‘xuống tay’ giết hết chúng tôi trước khi bỏ chạy! Oanh-kích tự-do

(1) Pháo: Cái món này thi gồm có hai loại: phi cơ oanh tạc và pháo-binh bắn (tự-do) vào những điểm mà tình báo ghi-nhận hoặc nghi ngờ là có cơ sở hoặc đơn-vi VC . Cả hai loại đều từ... trên đầu rớt xuống và cũng làm ...tan xác như nhau. Pháo thì thường đánh vào ban đêm ! Chẳng hiểu các vị pháo-đội-trưởng cùng các pháo-thủ VNCH hồi ấy vì xa nhà, nhớ vợ con ngũ không được hay sao mà cứ nhè ban đêm nả đạn bất kể giờ giấc, khiến cho chẳng những VC, dân trong vùng ‘giải-phóng’... mà cả bọn tù chúng tôi cũng... lên ruột cầm canh ! Loại này thì nguy-hiểm nhất chỉ là... mấy loạt đạn dầu tiên, vì không ai kịp nhảy xuống hầm trú ẩn cả ! Từ lúc nghe tiếng đề-pa cho đến khi trái đạn rớt chi trong vòng vài mươi giây ! Cho nên loạt đạn đầu chúng tôi vẩn gọi đùa với nhau là ‘loạt đạn tử-thần’; nếu nghe nó viển-du vùng khác thì yên chí ngủ tiếp, còn nếu nó... quẹo xuống ngay điểm cuả mình mà may mắn, còn sống, thì mới ba chân bốn cẳng chạy ra nhào xuống hố để tránh mấy loạt đạn tiếp theo ! (Nếu được ‘anh đội’ mở còng kịp lúc, vì khi ngủ, tù binh bị còng chân dính chùm với nhau, từng chùm ba, bốn người !) Từ trong gian-nguy nó tạo cho con người sự nhận-định và kinh-nghiệm. Bị pháo thường xuyên rồi thì chỉ

nghe tiếng đạn đi cũng biết ‘nó’ có ghé thăm mình hay không ! Khi nghe nó rít E.E..E..e...e... mà kéo dài là ‘nó’ đi chơi chổ khác, còn nếu mới nghe tiếng è… è... è... một chút mà nó bổng ngả qua tiếng XÈ..XÈ..Xè...xịt..! là ngay lập tức: Ầm.. Ầm... Bấy giờ đúng là ‘trời kêu ai nấy... dạ !’.

Phi cơ quan sát L 19 (đầm già)

(2) Phi pháo: Tuy nhiên, nhiều kịch-tính hơn hết vẩn là phi-cơ oanh-kích ! dù sao thì trái đạn pháo cũng chỉ vài chục kg, còn trái bom thì có loại nặng đến 500 cân Anh (pound), gần 250 kg. Loại này thì đánh ban ngày là chánh; ban đêm cũng có, thường chỉ là một chiếc lẻ loi, bay ngang và thả, thường la hai quả bom xuống một điểm nào đó, rồi bay đi mất. Dân trong vùng ‘giải-phóng’ họ gọi kiểu này là... đánh bom trộm ! Nạn nhân cuả phi-vụ ‘đánh bom trộm’ này cũng là... hên xui, thường ít khi kịp xuống hầm trú ẩn. Giờ hảy nói về một trận đánh bom thông thường, ban ngày. Một buổi sáng trời trong, êm ả... Chợt nghe có tiếng ‘Đầm Già’ (VC và dân trong vùng sâu gọi loại phi-cơ trinh-sát L.19), bay ù,u.. từ phía thị-xả Trà-vinh, tiếng máy bay ‘Đầm Già’ càng lúc càng rỏ dần, rồi thì...kià, ‘nó’ đang quần ngay chổ vùng chúng tôi ở. Nó đang ‘kiém-chuyện’ đó ! Thế là chỉ muời lăm hai mươi phút sau, đã có tiếng ầm ì cuả hai chiếc phản-lực (cũng có khi là loại cánh quạt), ào ào bay tới và chúng đánh vòng rộng quanh chổ chiếc ‘đầm già’ đang tì ti tìm kiếm, chờ lệnh ! Cũng cần nói qua về các loại ‘hầm trú ẩn’ mà thời đó, trong vùng ‘giải-phóng’ được đào dày đặc, nơi nào cũng có, để bất cứ lúc nào, người dân và cán-binh VC cũng có sẳn để xử dụng, nếu cần. Có nhiều loại hầm, từ loại hầm lớn, có nắp che, có sức chứa cả chục người, đến những loại hầm lộ-thiên giống như chiến hào hay hố cá-nhân. VC dùng ẩn trốn ‘phi, pháo’ và cũng vừa dùng để ‘chống càn’. Chống càn là danh từ VC gọi hình thức từng tóan nhỏ du-kích núp bắn ngăn chặn các mủi tiến quân cuả ta, khi mà họ không có khả năng

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 159

Page 43: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

đánh trực-diện. Kiểu đánh này kết-hợp với hệ-thống mìn bẩy dày đặc làm thành một thế chiến-thuật du-kích-chiến rất lợi hại. Tại khu trại giam cuả chúng tôi, trốn bom, pháo là chánh nên có rất nhiều loaị hầm có nắp che.

Trở lại với hai anh phản-lực đang bay quanh để chờ chị ‘đầm già’ ra lệnh. Con đầm già chợt nghiêng cánh, chúi mủi xuống va phóng ra một trái hoả-tiển. Đó là trái khói màu ‘chỉ diểm’ và cũng là ‘lệnh’ cho hai anh phản-lực ‘chơi’ ngay khu vực đó ! Con đầm già cất mủi lên và bay một mạch ra xa, nhường không gian lại cho hai anh kên kên làm việc ! Thế là...một chiếc phản lực chúí xuồng, nhả ra một trái bom, cất lên, bay vòng ra xa; chiếc thứ hai chúi xuống, một trái bom... và cứ thế. Ít lắm cũng từ 8 đến 12 quả bom được lần lượt đánh xuống; tiếng bom nổ chát chuá, hợp với tiếng phản lực gầm rú, làm thành những âm-thanh ghê rợn, xé nát không gian một góc trời !

Nói thì nghe bình thường, đơn giản, nhưng người đang chịu giửa ‘trận bom’ thì có thể nói là ‘hồn-phi phách-tán’.

Thật nhanh, chiếc phi pháo chỉa muỉ về phiá mục tiêu

Một lần, hầm thì rộng cho cả chục người, thế mà có anh mới chun xuống khỏi cửa hẩm, thì nghe bom xuống, khiếp quá, chuí đấu, quay người ra đó không vô được nửa, mấy người còn ở ngoài la hét : “vô đi, vô đi !.....” . Anh ta nói :”hầm đầy rồi, không vô được nửa !”. Mấy người kia buộc lòng phải nhào qua hầm khác ; tớí khi tan cuộc, coi lại thì ra chi có mình anh ta đứng tại cửa hầm, bên trong thì chẳng có ai ! Một lần khác, các ‘anh đội’, tức toán VC canh giử tù, thì có hầm riêng, để vừa trốn bom mà cũng phải quan sát canh giử tù-nhân, có một anh đội lẹt bẹt chạy sau, chưa kịp tới hầm thi nghe bom xuống, khiếp quá, nhảy ngay vào hầm cuả tù-nhân, khẩu súng trường bá-đỏ dài ngoằng (loại súng cuả Liên-sô) lại cản ngang miệng hầm, anh ta phải bảo anh tù-nhân đang đứng sát miệng hầm “

Anh cầm dùm cây súng cho tôi..... .vô !”. Lúc ấy, người tù thi có súng mà ‘anh đội’ lại... tay không ! Thú đau thương: Nhìn bom rơi ! Nghe bom nổ ! Thượng-đế tạo ra con người và Ngài thật rộng lượng, đã ban cho họ mọi quyền tự-do (nhưng chủ-nghiả CS thì lại cướp đi !), kể cả cái tự-do tìm... cảm-giác! Vì thế, ngay cả trong hoàn-cảnh nghiệt ngả, bi thãm nhất, người ta vẩn có thể tìm được một cái gì đó... thú-vị ! Như chuyện một thanh-niên bị ‘TT’ (thất-tình), nao lòng nảo dạ đến muốn ‘TT’ (tự-tử) , thế mà anh ta cũng tìm được trong nổi đau thất-tình một cảm giác thú-vị nào đó để…làm thơ! Và người đời đã gọi nó là thú-đau-thương ?

Một vài lần đầu chui hầm trốn bom tôi cũng kinh hoàng, chui sâu, nép kín... và cũng không quên... đọc kinh cầu-nguyện ! Nhưng nhiều lần thì đã bắt đầu quen và cũng như mọi người có tín-ngưởng, tin rằng...giày dép còn có số ! Tính ‘tò mò’ trong tôi chổi dậy, tôi muốn ...tận mắt nhìn để biết mấy chú kên kên (máy bay đánh bom) này bay lượn và thả bom như thế nào ? Thế là cứ mổi lần trốn bom là tôi giành chổ đứng ở ngoài cùng, ngay miệng hầm (nói là vậy chứ thật ra chẳng ai thèm giành cái chổ đứng có phần nguy-hiểm này cả !); để từ vị-trí đó, tôi có thể... ngóng lên khỏi miệng hầm mà quan-sát mấy chú kên kên làm việc !

Nhìn bom rơi ! Phi-vụ đánh bom bao giờ cũng là một cặp

(hai) phi-cơ, lúc mới ‘vô vùng’, cả hai bay đánh vòng rát rộng, chiếc trước chiếc sau. Khi chị ‘đầm già’ phóng trái khói chi điểm và bay tè tè một hơi ra thật xa thì hai chàng sát-thủ bắt đầu gom vòng bay nhỏ lại, rồi với một động tác thật nhanh, chiếc bay trước chợt quay muỉ về phiá mục tiêu (có trái khói đánh dấu), chúi xuống và khi nó cất mủỉ lên thì một trái bom rời ra, trái bom bay ào ào xuống cùng với tiếng xé không khí nghe đến... rợn cả nguời ...ÉT... ÉT... ét... ét... ẦM !!!

Đầu tiên, tôi nghỉ là nhìn chiếc phản-lực bay lượn thôi, chứ đâu ngờ còn... nhìn được cả trái bom rơi xuống nửa ! Thế mới thật là thú-vị ! Với trái đạn pháo thì nhỏ, lại bay nhanh nên khi bay gần thì cũng chỉ nghe tiếng xé gió, song không thể thấy được. Ngược lại, trái bom thì to kềnh ; nếu ai có dịp thấy nó ở tại mặt đất, lúc chưa gắn vào phi-cơ, hẳn biết loại 500 pounds thì mình tròn cả một vòng tay ôm người lớn và dài đến hơn 1m, kể cả phần đuôi, gọi là cánh-ổn-định để giử hướng đi cuả bom cho chính xác.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 160

Page 44: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Nhờ ‘nhìn’ được nó nên tôi mới phát hiện ra quy luật cuả bom rơi, một khi chính mình ‘bị’ nằm ngay trong vùng mục-tiêu: Khi rời khỏi máy bay mà ta thấy nó...DÀI, tức là ta thấy theo bề dọc trái bom, thi yên chí là nó qua thăm nhà ông hàng xóm. Nhưng, nếu ta thấy nó... TRÒN VO !!! Ối cha ơi ! tức là ta thấy ngay ‘cái đầu’ cuả nó, có nghiả là nó.... tìm ngay mình rồi !!!..chắc chắn như thế !. Chỉ còn may rủi ở chổ là nó sẽ nổ trước hoặc sau chổ hầm mình đang trốn mà thôi! Chứ nó mà.... hôn ngay chóc cái hầm cuả mình thì... tổ-tiên mấy đời cũng đều được gặp tức khắc!...Cũng phải nhìn nhận một điều là loại hầm trốn bom này là cưú-tinh cuả cán-binh VC và dân trong vùng ‘giải-phóng’ trong suốt thời chiến tranh nghiệt-ngã. Người trốn trong hầm chỉ chết khi bị bom bốc hầm (bới tung lên), tức khi bom nổ trong phạm-vi 01-15m. Từ khoảng 15-25m thì cũng có thể chết hoặc bi thương do hầm sập vì sức chấn động. Xui xeỏ hơn nửa la khi mảnh (miểng) bom bay lạc vào... tận miệng hầm và trúng vào người (điều này rất ít khi xảy ra).

Oanh tạc mục tiêu

Nghe bom nổ ! Đã chẳng may lọt ngay vào ‘trận bom’, thì

nghe bom nổ là một ấn-tượng không thể nào quên cho đến hết cuộc đời ! Nhất là khi trái bom đang xé gió bay xuống mà ta thấy nó ...TRÒN VO, vì nếu không trúng ngay chóc hầm mình thì cũng trong vòng trước, sau khoảng trăm mét mà thôi.. Chiếc phản-lực sau khi ‘đạp bom’ (VC và dân trong vùng giải-phóng vẩn gọi như thế), trái bom rời khỏi thân thì phải lập tức cất đầu lên, tống ‘ga’ để vọt lên, nếu chậm trong động tác này máy bay có thể chuí luôn xuống đất. Vì vậy nên âm thanh cuả máy phản-lực cũng rít lên đồng thời với tiếng trái bom xé gió bay xuống: ét... ét... ÉT... ÉT...ẦM ! Ta hình dung như tiếng xe chạy nhanh và thắng gấp, rít trên mặt đường, song nó to hàng trăm lần hơn thế.

Nhạc-sỉ Trần-thiện-Thanh có viết trong một bản nhạc: “Ôi , tiếng súng sau cùng đó...Anh còn nghe tầm đạn đi không anh ?!”. Người chiến-sỉ sẽ bất-hạnh khi bị kẻ địch nhắm bắn mình mà mình không nghe được ... ngay cả tiếng súng nổ, chứ nói gì đến nghe tầm đạn đi ! Những người bị lọt vào ‘trận bom’ cũng vậy, khi...còn nghe được tiếng rít cuả phản-lực, cọng với tiếng xé gió cuả bom, thần kinh căng lên như muốn làm vở tung cái đầu...Thế nhưng, khi còn nghe được là biết mình...còn sống!

Chớ đem thành bại luận anh-hùng !

Miền Nam, VNCH, tiền-đồn cua Thế-giới tự-do, đã thua cuộc. Miền Bắc, mủi xung-kích cuả Chủ-nghiả CS (thời đó còn dũng mảnh lắm), đã thắng. Họ giành được quyền cai-trị đất nuớc. Để rồi, 35 năm qua, chúng ta thấy họ đã làm được gì cho đất nước VN ? Họ cai trị bằng một chế-độ độc-đảng, độc-tài...Cùng nhau chia chác tài-nguyuên cuả đất nước bằng mọi hình thức đặc-quyền, đặc lợi. Quốc-tế viện-trợ nhân-đạo, rồi vay nhẹ lời (ODA)... có muời làm một, chia nhau bỏ túi...

Lòng tham không có đáy, họ còn bóc lột nhân dân bằng mọi thứ sưu cao thuế nặng, lệ phí linh-tinh. Trẻ em vào lòp mẩu giáo đã phải đóng tiền; vào bệnh-viện ngoài tiền viện-phí còn phải hối-lộ cho bác-sỉ. Nguời dân bị cán bộ nhà nuớc cướp đất, đi khiếu-kiện, có khi hàng chục năm không ai thèm giải quyết, họp nhau lại biểu-tình thì bị công-an giả du-đảng đánh đập, rồi bị bắt ‘ném’ lên xe nhu súc vật, chở đi; thậm chí còn tắm máu nhân dân để cướp cho bằng được cái nghiả-điạ như ở Cồn-Dầu, Đà-Nẳng. Bất cứ ai có tiếng nói ngược với đường lối cuả đảng CS đều bi giam cầm, trù dập, ám hại. Tôn-giáo thì bị khống chế nghiêm ngặt, nhiều tu-sỉ bị giam cầm, đánh đập (Lm.Lý, Tam-toà), thánh giá bị triệt-hạ (núi thờ); đi chuà cũng bị.. chỉ-định, như ở chuà Giác-Minh, Đà-Nẳng....Thật là ‘tiếng oan dậy đất, oán ngờ loà mây’. Hệ-quả là một xả-hội tiêu vong đạo-đức, băng-hoại tình người !

Ngoài thì hèn với Trung-Cọng đến độ làm nhục cho cả dân tộc VN. Làm sao họ không biết tham-vọng đất đai và bành-trướng cuả Hán-Tộc phương Bắc là vô giới-hạn, từ những ngàn năm về trước và sẽ luôn còn đến những ngàn năm về sau. Bởi muốn được tồn tại cái đảng độc-quyền, độc-tài, kéo dài đời thụ-hưởng, bất kể tiền- đồ tổ-quốc, tương-lai cuả giống nòi, họ đã dâng cho Trung-Cọng nhiều ngàn cây số vuông đất biên-giới, nhiều hải đảo (Hoàng, Trường-sa), một phần lớn cuả

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 161

Page 45: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Vịnh Bắc-Việt, rừng đầu nguồn nhiều Tỉnh phiá Bắc, tại quặng Bâu-xít ở Lâm-Đồng, Nhơn-Cơ, Tây-nguyên, họ cho Trung-Cọng mang cả quân-đoàn binh trá-hình vào lập những làng tự-trị...

Xuaân ÔÛ Traïi Lính

Xuân sắp đến qua mấy lần chiến dịch Được ba ngày hưu chiến ở trại binh

Muốn về quê nhưng lệnh đã ban truyền Xuân cấm trại thôi phải đành ở lại

Thượng-nghị-sỉ Mc. Cain đã từng nói với cộng-đồng người Việt hải-ngoại: “Cuộc chiến VN vừa qua, kẻ xấu đã thắng !”. Kẻ thắng, với cách điều-hành đất nuớc như thế kia, chỉ có thể gọi bằng một lời: Sâu dân mọt nước ! Táng tận lương-tâm ! Và, mãi-quốc cầu-vinh !

Đã ba năm kể từ khi vào lính

Từ ngàn xưa trong lịch-sử dân tộc, những bậc anh-hùng, khi xoay chuyển được thời cơ, nắm quyền quốc-trị, thì lo an-bang tế-thế, giử vững biên-cương...Có đâu độc quyền, độc-đảng, bóc lột đàn áp nhân-dân không chút xót thương... lại còn dâng từng phần đất nước cho ngoại bang đê mưu cầu sự tồn tại. CSVN, không còn đủ lời tồi tệ để nói về họ, kẻ đã làm được chiến thắng 30 tháng tư năm 1975, trên đất nuớc VIỆT-NAM.

Đã ba mùa con mãi bận ở xa Xuân có đến chập chờn trong tiếng súng Cấm chùm mai nở nụ nón chinh nhân

Ngày Xuân đến bạn bè trong trại lính Đêm đêm nghe tiếng kẻn gác ngoài canh

Má anh bạn sáng hôm mùng một Tết Mang vào đồn tặng một giỏ đồ ăn

THANH-NGUYÊN

Ngày lên hoan vài chai rượu nếp than (Liên-Tỉnh-lộ 7, nay đổi là Quốc-lộ 53.Đọc-giả có thể xem đây là một trang hồi-ký) Cùng rượu đế mẹ bỏ công kháp lấy

Uống bằng chén cưa hai, vòng mấy bận Mặt đứa nào đứa nấy đỏ gay gay

Thằng vui quá đốt vài phong pháo Tết Hát vang bài -Xuân nầy con không về Có đứa nhớ mẹ hiền rưng nước mắt

Có thằng buồn nốc cạn chén rượu cay

Mấy người vợ nhà binh khu nhà lá Ra ngoài sân vái lạy cúng đất trời Con của lính cùng cha ăn Tết lính

Cũng xum xuê kheo áo mới vui cười

Đại đôi trưởng đi ngang cười ghé lại Tấp một hơi vài chén rượu chung vui Lão thượng sĩ đi vòng xem chốt gác

Khu gia binh đón Tết phải canh chừng

Xuân trại lính mấy mùa con đều vậy Nhớ mẹ ơi! Là nhớ những xuân qua

Chắc phải sang năm con mới về được Thôi Xuân nầy thơ Tết chúc mẹ vui

Huỳnh Tâm Hoài

(Những mùa Tết ở Tân Hiệp, Mỹ Tho)

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 162

Page 46: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Thái Lai

Lời tác giả: Đây là chiêm bao tôi góp nhặt những giấc mơ đẹp ,vụn vặt tôi xếp lai thành câu chuyện cho bè bạn ,quý đồng hương Trà vinh đọc cho đở nhớ quê dịp xuân về nơi xứ người. Tên thậtcuả những bè bạn người quen những Tỉnh Trưởng, Phó Tỉnh trưởng, Sĩ quan đã từng phục vụ taị Vĩnh Bình tôi gặp trong giấc mơ có thể người dân Vỉnh Bình cũng quen hoặc nghe tên mà không quen. Người tôi kể. trong chuyện: người đã về miền Tiên Cảnh người còn lại trong nước, người lạc loài nơi đất khách. Chuyện tôi kể cũng củ rôi. Có người biết người không, bây giờ là Kỹ niệm đẹp. Tất cả dù đã qua nhưng có lẻ bạn và tôi có những kỹ niệm mà không bao giờ quên .

Từ khi sanh ra tại Trà Vinh, hơn nữa đời

nguời tôi đã sống tại quê hương nơi mình sanh ra chỉ trừ những lúc vì bổn phận phải xa xứ. Đi xa một năm, vài tháng, vài ngày tâm trạng tôi cũng y như vậy khi trở về.

Ao Bà Om

Khi xe trở về vừa qua khỏi cầu Ba si là lòng tôi vừa chợt nôn nóng. Lòng nôn nóng tăng lên khi xe bắt đầu ngừng thường hơn cho khách xuống xe. Dù khó chiụ trong lòng nhưng chỉ thoáng nhẹ vì tôi nghĩ ai cũng mong về quê cả. Rồi nhìn thấy khóm cây dầu, cây sao cuả ao Bà Om phía bên mặt, bên trái là đám cây xoài, cây vú sửa, cây đào bao quanh vài căn nhà ngói đỏ. Khu nhà này là cuả gia đình bạn tôi Tạ hữu Lượng, Tạ hưủ Nhơn. Tên xóm xóc Cụt, nơi tôi thường đi bắt bò rầy, bắt dế đạp xe đi ao vuông. Khi xe vừa tới

đoạn đường này lòng tôi thấy vui coi như mình đã tới nhà dù còn một đoạn vài cây số mới tơí thị xã.

Lần nầy tôi xuống nơi dây. Anh xe ôm đã chờ sẵn. Tôi lên ngồi rồi chỉ cho anh chạy vào xóm bánh tráng để vào thăm ao bà Om. Nhánh mấy cây nhản che ra vệ đường. Trước vài căn nhà có khạp nhỏ đựng nước, có nấp đậy.Trên nấp là một gáo dừa đề khách bộ hành lở đường múc nước uống giải khát giữa trưa trời nắng nóng, rồi tiếp tục đi. Trong những khách bộ hành đó có tôi. Tôi uông một lần mà nhớ mãi việc làm cao đẹp cuà dân xóm bánh tráng này. Xe chạy ngang mấy cây trăm trâu, trăm nút áo dọc bên bờ hồ mà người lớn, trẻ em trèo hái không còn trái nào dù chưa hết mùa trăm. Đường dốc lên xuống, nhớ khi cùng các bạn chạy xe đạp xuống dốc làm thót ruột hồi còn đi cấm trại thời học lớp Tiếp Liên với thầy Trần Quốc Vinh năm nào vần còn đây. Mấy cây dầu trơ gốc.ngoằn ngeò trông lạ mắt. Nơi đây là chổ chụp hình lưu niệm. Nhìn mấy rể cây là biết Ao Bà Om. Không ai thắc mắc: làm sao rể lồi lên, hồi nào sao mà nó còn đứng được qua biết bao mùa giông bảo. Nhà nghỉ chân cho người đi dạo quanh ao ngồi nghỉ cùng gần mấy gốc cây này. Bạn nào chưa lên nằm thì nằm thử đi. Gió hiu hiu thồi làm tiếng lá xào xạt tạo âm thanh nhẹ nhàng hòa cùng tiềng ve sầu giữa buổi trưa hè vắng lặng. Không còn gì thú vị cho bằng. Rời ao theo con đừơng đất vào thăm chùa cuả quý vị theo Phái Tứ Ân Hiều Nghỉa. Ông Hai, chủ chùa, dù lớn tuôi lúc tôi quen, Ông đã 70 mà hằng ngày vần đạp xe đạp chờ đậu hủ, đâu nành lên xuống nhiều lần chợ Trà Vinh và chùa gần ao vuông Cô Ba Ân, có mái tóc bện chặt tự nhiên người ta quen gọi mái tóc đanh, cô Giác, Sư Huệ Minh chuyen hốt thuôc Nam, cho không. Chùa làm tương, đậu hủ đê bán hang ngày giá rầt rè chỉ mong đủ ăn để tu không nhận tiền của bá tánh. Ra khỏi chùa ,chúng tôi trở ra đường cái ghé thăm anh chi Trác, thầy Trác là anh ruột của Trần hưủ Quang. May quá anh chị Quang cũng vừa đên thăm anh Trác. Tôi với anh có nhiều kỷ niệm dù anh thuộc đàng anh cuả tôi. Anh có lúc là hiệu trưởng cuả tôi khi chúng tôi dạy học ở BaSi, chúng tôi nhập ngủ cùng khóa cùng Đai Đội. Bìêt phái về cùng môt trường. Nhà anh chị Huỳnh văn Chức

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 163

Page 47: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

cũng gần đó. Ngôi nhà cheo leo nằm sát bờ ruộng, trước nhà có chuồng bò. Giờ này anh mượn cớ dần bò ăn cõ đề trốn ở ngoái ruông đề khỏi gặp mặt bọn chánh quyền...Tôi cũng đi ra ruộng thăm anh rôi mới tiếp tục đi thăm chổ khác. Đi trên bờ đê, dẩm lên đám ngò gai, mùi ngò om bốc vào mủi nhẻ nhẹ. Tôi bồi hồi như tìm lại quảng đời thơ ấu.

Chợ trái cây Trà Vinh

Xe chạy vô chợ Ba Se, thăm thầy Minh, thầy Sang đàng anh màcũng dạy cùng trừơng. Không gặp mà cũng không biết hỏi ai quen để hỏi, nên không gặp nên mất dịp ăn đu đủ vừa chin hườm vừa dòn vừa ngọt. Ba Se cũng là quê cuà Lâm vạn Tượng, bạn học chúng tôi, quê của bác Tư Nên, anh Hồng chủ tiệm Lương Hòa đại lý phân bón U rê. Sau năm 75, Bác bị tịch thu tài sản nên bị đôt quỵ phài vào bênh viện. Tôi có gặp bác ở bệnh viện. Không biết Bác bây giờ ra sao. Rời Ba Se theo đường bờ cồng qua chợ Lương Hòa thăm Huỳnh kiên Hứ. Đừơng Bờ Cồng có tên như vậy nhờ hai bên có hai hang cây cồng rất lớn.Bóng che mát lối đi. Gốc cồng cũng là nơi chúng tôi ngồi câu cá Rô thuở nào. Kiên Hứ vừa thấy chúng tôi ngừng xe là hối vợ chặt dừa xiêm cho chúng tôi uông. Nước dừa ngọt lịm nhỏ trái nên tôi uống một hơi 3 trái, rồi ăn cả cơm dừa đả khát và no bụng cám ơn anh chi Hứ, hẹn hôm khác trở lại ăn cơm. Tôi chỉ cho bác tài chạy đừơng trong theo con đừơng đất về thị xả. Đường này mát mẻ vỉ bóng cây sao cây dầu, vú sửa cây tre che khuất bóng mặt trời…Gần tới chùa Phướng chúng tôi ghé vào nhà anh Trần Thân, bạn thầy giáo của tôi. Tôi nghe nói đời sống của anh không sung sướng gì. Không biết có phải đời anh và tên anh dính liền với nhau hay không ? Thử sửa tên coi có khá không? Xóm nhà anh có loaị trái vú sửa trắng dài có núm giống y nắm vú. Trái chin bóng lưởng gần chồ nắm màu vàng đậm hơn, rất giống bầu sừa mẹ. Tôi không

thấy nơi nào khác có giống vú sửa như vậy. No bụng chúng tôi chào từ giả tiếp tục đi.

Tôi chỉ xe quẹo trái đi đừơng lộ cái thay vì đi thẳng ngang giếng nước chùa phướng. Khu này có nhiều giếng nước, chung quanh là mồ mả, nước giếng đen ngòm Lá tre phủ đầy trên mặt nước. Nước này được bơm lên bồn nước lọc cho trong. Nước trong được đổ vào vào xe làm bằng thùng chưá xăng đem đổi cho dân ở Thị xả Trà vinh uồng, ăn, hang ngày. Đoạn đừơng từ chùa Phưóng tới đường số 1 luôn luôn xình lầy dù trời nắng, trời mưa thì thảm hại hơn nửa. Đoạn nầy là nhà cuả thầy Trương hưu Hạnh, anh của thầy Trương hưu Chí. Nhà cùa gia đình thầy Lâm văn Bé (học trò thường gọi là thầy Bé Cáo để phân biệt với thầy Bé Vỏ ) thầy là anh của Lâm văn Hên. Nhà của Siêu dân truyền tin, nhà của cô Lang chánh văn phòng tỉnh Vỉnh Bình cũng ơ đoạn đường luôn lầy lôi nầy. Người Việt Nam chúng ta cũng khéo dùng chữ lắm. Đem nước đi bán cho người ta cũng lấy tiền, thì không dùng chử ‘bán nước’ mà dùng chử ‘đổi nước’. Đem đất đai cuả quốc gia đi bán mới gọi là ‘bán nươc’. Ra lộ lớn là đường Lê quang Liêm đường chánh từ sân bay vào thị xả. luôn luôn ồn ào náo nhiệt, đủ các loại xe xe đạp, xe lôi gán máy, xe đò, xe nhà binh vì hậu cứ Trung đoàn 14 của Sư Đoàn 9 nằm đối diện sân bay.

Phi trường dùng cho cà dân sự lẩn quân sự. Đại Đội 139 nổi tiếng một thời, Hậu cứ đại đôi nằm trong vòng sân bay. Hôm nay không phải ngày rằm nên Tịnh Xá vắng người. Tôi chạy vô Tịnh Xá ngừng xe đi bộ thăm sư Trị Sự là vị sư thân cận nhất của Thầy Tổ Minh Đăng Quang, sáng lập Phái Khất Sĩ…

Thăm sư Vỉnh, Sư Tây, Sư Khang xong chúng tôi trực chỉ đến quán cà phê Tư Sơn, anh vợ Huỳnh ngọc Hiếu, cũng là bạn học của chúng tôi. Mùi cà phê từ xa rất háp dần. Cà phê đá, cà phê đen nôi tiếng, khách đông nghẹt. Lần này chúng tôi được mời mà không phải trà tiển. Không phải Tư Sơn mòi mà Huỳnh ngọc Hiếu mời. Ngồi nhìn thiên hạ, ông đi qua bà đi lại, vừa thầy vui vừa tìm bè bạn. Ngồỉ môt lúc là gặp dân của ấp Mả Tiền: ông Trửơng Ấp Ba Trắng, Phó ấp Hai Lạc anh Năm Nhưt, thầy Mỹ, Hiệu trưởng Trường Ba Se, Huỳnh v, Thì Bạch làm ở tòa án, Nguyển văn Vui, Đốc Nhân em của Vui ghé vào vừa uông cà phê vừa nói chuyên trời trăng mây nước. Tư Sơn bưng mấy bình trà mà vẩn vui bạn bè mới chịu chia tay. Qua xóm Thánh Thất gặp Nguyển Viên Khiếm đang vào xóm nhà cô Hóa bán chè. Chè đậu cuà cô

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 164

Page 48: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

nồi tiếng Trà vinh, nồi chè của cô rất lớn chỉ bán độ 10 giờ là hết ai muốn mua chờ ngày mai.

Tại cây dầu lớn đi chợ, là đừơng Nguyễn tri Phương, ít người biết tên mà nói con đường số 1 là ai cũng biết. Đừơng nầy không có quán ăn lớn mà có chùa Tịnh Độ nơi chuyên coi mạch ,hốt thuốc Nam ( cây cỏ thuốc) cho không, trị bịnh mắt nổi tiếng không lấy tiền. Chùa Tịnh Độ theo tông chỉ của Đức Tông Sự Minh Trí là vị Thầy,Tổ sáng lập. Đức Tông Sư chỉ dạy tín đồ, siêng năng niệm Phật A DI ĐÀ, và Tu Phước. Khi sinh thời tu tại gia, ráng chay tịnh, giử gìn giới luật để khi lâm chung nhờ chư Phật dần đắt về cỏi Phật.

Mỗi sáng bênh nhân rất đông, mỗi ngày Rằm lón tháng giêng tháng mười, tháng Bảy chùa có nấu đồ chay rất ngon, vứa cúng vừa mời khách không phân biệt giàu nghèo sang hèn dùng cơm chùa miển phí. Ngoài ngôi chùa cỏn có trường Minh Trí chuyên dạy chử Trung Hoa, Phòng mạch bác sỉ Gia, nhà vẽ Thanh Huyền, Ty Kiến thiêt, Tiệm thuốc tây cuả anh em Dược si Ân, Danh. Bên kia lộ, hơi xéo cưà chùa là đường Phạm ngủ Lảo chạy ngang nhà Diệp Tuấn Khải, Trường Ông Đốc Dần, Toà Án Trại lính Bảo An chấm dứt ngay cừa Bệnh Viên Tỉnh. Thấy Bác sĩ Phạm Tùng Linh, Bác sĩ Bành Tỷ, Ông bà Bác sĩ Quang đang nói chuyên trong sân bệnh viện khi vừa thấy hai xe cứu thương chạy vào Bệnh viện, tất cả chạy vôi đến nơi. Thấy vậy chúng tôi trở đi ngang nhà Khải rồi qua nhà Bà Trưởng Tòa Liêu rủ Huỳnh long Thăng cùng đi quán cà phê chị Chín ăn xôi tôm thịt uống cà phê. Quán cà phê này không bằng cũng chia môt số khách cuả Tư Sơn. Kế bên cũng có một quán cà phê cuả anh Liêủ làm cảnh sát ít khách hơn quán chị Chín. Cạnh đó có con đường hẻm vào xóm nhà đông đúc với những bạn bè, người quen: Anh Tài, chị Sự thầy cô giáo Tâm, nhà thầy gíáo Thình, ba của cô Nha, cô là vợ của phi công đẹp trai tên Ca. Giáo Sư Hồng, giáo sư Quang , có biệt hiệu là Quang xèng là vì bạn này đánh trống chơi đờn rất hay. Phía trước xóm là nhà Thầy Hai Liêm làm ở nhà thương. Bên kia đường là nhà thầy chúng tôi đang làm phó trưởng ty giáo dục, Thầy Trần quốc Vinh. Gần tới xóm Tri Tân là xóm Phú De, xưa là chổ đổ rác, bây giờ là phố dành cho công chưc, Anh chị Bảy Lễ một thời là trưởng ty Tài chánh tỉnh nhưng rất thương em út, nhà anh lúc nào cũng có khách, thầy Nhơn ba của Trần hoàng Nhựt, cũng ở phố này. Khu nhà dành cho thương phế binh Việt Nam Cọng Hòa. Kiều Quốc Tuấn, Từ Thọ, Nhàn bị thương cưa mất một

chân Buờng, rề Thầy Cẩn ở làng Thương Phế Binh này. Bên cạnh là nhà lá lụp xụp đủ moị thành phần cờ bạc đỉ điếm nổi tiếng ỏ xóm này. Tới ngà tư, quẹo trái đi về Đa Lộc, Cầu Cống, Long Hiệp, Trà Cú, Đôn Châu, Bắc Trang…Từ ngã tư đì vô là xóm Tri Tân. .Nhà Đại úy Ut, Huỳnh van Luận, Lâm chí Tâm, Đoàn công Danh Lâm khiêm Cung, Đăng thanh Xuân, Kiên Bé, Lâm thành Hổ còn nhièu nữa mời không hết một lần. Lần nầy mời bao nhiêu bạn tới quán cuả Ham Da ăn với món cà ry dê. Thấy Lôc Trung Úy Pháo Binh từ nhà Thượng Sĩ Sách đi ra, ông là ba của Lộc, lâu rồi không gặp từ khi lần bạn đi ‘đề lô’ cho đơn vị chúng tôi. Thêm một ghế cho bạn bè vừă ăn vừa nghe bạn kể chuyện ‘Đời Pháo Thủ’. Đi tới nhà bè bạn chơi hay nhà Bác Ba Khiêm, Ba của Lâm Khiêm Cung mua bánh Ít, bánh tét, nêp, bánh tét cốm dẹp làm quà. Đi cho giáp vòng nhà bè bạn xóm Tri Tân cũng cho xuống quán cà ry chúng tôi đã ăn quá no. Bánh của Bác Ba Khiêm. thím Tư Kiệm nồi tiếng ở Trà vinh ai đi xa cũng đều mua bánh Tét mặn cho người lớn, ,bánh tét chuối cho người nhỏ, bánh tét cốm dẹp cho cà hai. Trưa một chút tới quán cuả chú Năm Mầu, gần ngả tư ăn lẩu lương với rau ngổ, cua rang muối rang me. Đi chơi một chút vưà chập tối ghé ngay ngả tư ăn bánh ướt, bánh cống cuả má vợ Đại Úý Út, anh Út là bạn thân của Vỏ văn Diệu. Ban ngày không có bán nghen, bột trong vắt thấy nhưn bên trong. Bánh vá vừa nóng vừa dỏn cuộn với rau chấm nước mắm chua ngọt ngọt, ngon ơi là ngon, nh ờ vậy mà đêm nào cũng đông khách. No rồi đi vô Xóm lò heo thăm Trần tự Quý, Giáo sư Văn Tường, Giáo Sư Liêm, Chung Hưủ Hạnh, Dương lưu Ba…đi ngang quán Tre Vàng cuả gia đình cô Đồng Ý chuyên bán cháo gà nấu cháo đậu xanh, thịt gà xé trôn bắp chuối, gỏi tôm trôn ngó sen hẹn ngày khác trở lai bây giờ no quá. Mầy quán hủ tíu trước rạp hát tôi cũng thường ghé ăn hủ tíu gà, khách quen được chù cho 2 trứng dái gà, mà hôm nay không dám dòm vì hôm nay ăn nhiều quá. Đi cả ngày cà bọn đinh vào rảp hát coi phim Anh H ùng và Ăn Cướp mà rạp đang hát cải lương bọn thanh niên chúng tôi không khoái nên nên kéo nhau đi rảo một vòng chợ Tết.

Đi coi chơ dưa hấu trước chúng tôi đi thảng qua tiệm tiện Cầu Ký, ngang tiêm bán Xe đạp, xe ,Honda Trần Hiệp Hưng. thấy Trịnh Hảo Tâm đang bận rộn bán vàng vào dịp Tết không thấy Cậu Ba Viên (là Ba của Tâm) vì vậy chúng tôi chỉ chào mà không rủ bạn đi chợTết. Đi khòi Hiệp

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 165

Page 49: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Phong, tói ngả Tư còn đang phân vân chợt thấy Đại uý Hửu rể tiêm sách Ngọc Minh cùng vời vợ đi tới bắt tay chào hỏi cùng nhau đi về hướng bở sông. Ngang tiệm ăn A Lý nhớ món gà xối mở hấp dần mà đi chợ Tết nên định sẻ quay lại. Từ nhà thầy Khiết cao lêu ngêu xuống tận bờ sông. Trước dựa củi Bà Tư Vận (Má cuả tôi), Quán Hương Lan cũng đầy dưa hấu. Trên lộ trước cửa nhà Bảo Sanh cuả Cô mụ Cêcil, nhà Trần Thanh Nhã, ngay đường vô nhà thím Ba Lủi, má cuảNhị, nhạc mẫu cuả Trung úy Cường, pháo binh. thầy toán của trường Trần TrungTiên cũng bị dưa hấu chiếm. Người đi chen lấn vói xe đạp, xe lôi. Tiêng nói tiếng cười vui vẻ… Từ Thọ, Dương công Bình, Khiết cũng làm lái dưa (lái dưa là mua mảo, nguyên đám, nguyên xe dưa rôi đem bán lại) Đám dưa chất trước nhà chị cuả Khiết,bà này là chánh quyền phường 3 nên người dân không thèm đến Sau này Từ Thọ nói lại đám dưa bị lổ nặng vì ít người tới (Thọ, Bình KHông biết lý do tưởng tại ế thôi).Làm một vòng trở lại đầu chợ,coi chợ bông Tết ,Đủ thứ bôngVạ n Thọ,Cúc đủ màu vàng ,trắng tím. Ớt xanh đỏtrái sai oằn. Thược dược màu tím tím đẹp quá Bông giấy trồng trong châu, đầy bông coi giống như bông giấy giả. .Mai vàng cỏn búp nụvì còn vài ngày nữa mới tới Tết.Mai trong chậu cũng có .,Nhánh mai chưng trong bình cũng có Mấycô cầm nhánh mai chenlấn dù cẩn thận hoa mai cũng rơi rụng bay tơi tả. Chợ Hoa chiếm cả khúc đường ,từ đầu chợ tới đường Lê thái Tổ Đường này chạy từ dinh Tỉnh Trưởng tời cầu Long Bình. Người đi ngắm ,người đi mua người bán cười nói ,chúc tụng nhau ồn ào náo nhiệt

Sáng ngày tôi dậy sớm có mặt tại ngả tư bác sỉ Mạch Dùng. Từ đây đi ra chợ con đường có tên là Nguyền văn Thinh tên ông được đặt tên đường để nhớ một thời ông làm Thủ Tướng thời 1945. Không biết vì sao tên ông được thay bằng tên Gia Long đường mỏ rông ra hàng cây sao ngăn giửa lộ bị phá bỏ. Đường này được gọi Đại lô Gia Long. Các cuộc lễ được tổ chức trên đoạn đường nầy thật tiện lợi. Người đi dự lễ, công thêm người đi chợ càng thêm phần long trọng. Còn lý do khác không tổ chức lể tai sân Vận đông có lẻ là sợ bị pháo kích khi đang cử hành lễ. Trên khán đài có càc Ông Tỉnh Trưởng Trung Tá Thanh, Trung Tá Trần bình Quý, Trung tá Nguyển hửu Kiểm, Trung Tá Tôn Thất Đông Trung Tá Cao tấn Hạp, Trung Tá Nguyển văn Sơn, Ông phó tỉnh Hành Chánh Phó Thanh, Ông Phó Đoàn Ngô, Ông Phó Phát, Ông phó Tuấn, Dự thẩm Bê ,Thiếu tá Trương

Thiếu Tá Phầm cảnh sát. Mấy ông ngồi hàng ghế phía sau thấy không rỏ hết nhưngcũng nhận ra mấy người quen: Bác Sỉ Linh, Bác sỉ Hùng, Trần văn Sáng Tỉnh đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn, Thiếu Tá Bùi quang Chiêu, Xả Phước, Trương Bạc Xuôl, Đại uý Trần anh Kiệt, Đại uý Nhan tuấn Minh, Đại uý Huỳnh ngọc Hiếu, bận chạy tới chạy lui. Sau nghi thúc chào cờ, mặc niệm, diển văn là nghi thức gắn huy chương cho quân nhân. Tôi thây có bạn bè cuả tôi: Đại Úy Kiệt, Đại Uý Nguyền văn Kiệu, Đại Uý Xem Đại Uý thạch văn Dựa, Đại Uý Hai, Đại Úý Hải, Thiếu Tá Ngô Gia Truy, Đại Úy Ri, Đại Úy Phầm tuần giang, Đại Úy Lâm, Trung Úy Lê Quang Nam … Không thấy rỏ hết nên xin lồi không kề tên. Đoàn diền hành đi đầu là học sinh các trường trong tỉnh… tất cả mặc đồng phục quần xanh áo trắng cho học sinh Nam, Nữ aó dài trắng quần dài trắng. Trường Minh Trí có đội nhạc riêng. Sau các trường là Quân Đội, đoàn xe cơ giói cuả Đại Úý Dựa đi đầu, kế là Đại Đôi 139 cuả Đại úy Hồ văn Ẩn kế tiếp là Tiểu đòan 404 đi đẩu là Thiêu Tá Ngô Gia Truy, hai người đi kế là Đại Úý Thạnh , Đại Úy Trần văn Ri; Tiểu Đoàn cuả Đại úy Hai, Tiểu Đòan của Đại Úy Hải, Xây Dựng Nông Thôn với rừng cờ vàng thật đẹp mắt, còn nữa… Đoàn diển hành hùng dũng qua khán đài, tiếng vổ tay vang dội. Trung sĩ Ca, Trưởng ban Quân Nhạc say mê vừa theo dỏi đoàn diển hành vừa ra lệnh cho ban quân nhạc tiếp tục dù đoàn diển hành đã đi xa.

Cuôc lễ đã chấm dứt tôi trở về điểm hẹn ngả tư Mạch Dùng. Từ ngả tư, vừa quẹo vào bên xe tấm bảng lò bánh mì Phước Thành là hình ảnh đầu tiên. Lò bánh này không ngon bằng lò Vinh lạc nhưng cũng không thua lò Thái Tòng Phát. Vào mua vài ổ rồi qua quán Bảy Cá ăn bò chấm bánh mì. Quán chú Bảy mở cửa sớm nên khách quen là lính, là mấy người có chuyện cần phải đi sớm.

Ăn xong đi qua sạp bán sách báo nằm bên hông tiệm chụp hình Tân Tân cùa thầy Lê ngọc Điệp mua báo đọc tin sốt dẻo, đi ngang thấy mấy ông già người Hoa ngồi đánh cờ tướng cải nhau bằng tiếng Tàu trước chùa, dù không hiểu cũng biềt họ cải nhau tên chùa viết bằng chử Hoa, dân Trà Vinh đều biết và thường gọi là chùa Ông, vì trong chùa có thờ Ông Quan Công, đa số là người Hoa đến cúng vào dịp via Ông hay lễ hội đặc biệt. Bọn trẻ nít ở chợ đều biết vào dịp Rằm tháng Bảy, chùa cúng cô hồn thí vàng, lớn bé đè nhau giành củ khoai , khúc mia, cai bánh, gói đậu phọng, tiếng la vang trời chạy ra được củ khoai dẹp lép, gói đậu

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 166

Page 50: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

còn có miếng lá chuối gói đậu rớt ra ngoái lúc chen lấn. Vụt cù khoai gài nút áo lai rồi đi về. Vậy mà năm nào bọn trẻ chúng tôi cũng nhớ ngày thí vàng. bây giò không dám vô chen mà vẩn nhớ.

Chùa ông còn là nơi để làm chứng, mọi chuyện tranh cải không có bằng cớ thì đưa nhau cho Ông phân xử. Không biết Ông có bẻ cổ,vặn họng ai bao giờ chưa và kết quả ra làm sao mà khi hai người cải nhau thường nói: mầy dám đi chùa Ông thề: Đứa nào nói gian dối Ông sẽ bẻ cổ vặn họng không?

Bờ sông Trà Vinh

Thôi bỏ qua chuyện cải lộn đi qua tiệm vinh Lạc ăn Mì Vịt Tiềm, Hủ tíu xíu mại. bánh mì nóng dòn của Hai Quậy không thua bánh mì Sài gòn ăn đứt các tiệm khác. Không ăn bánh mì thì qua Đông Mỹ cũng gần đó ăn bánh bao, bột bánh bao Đông Mỹ không có mùi khai. Tiệm mở cuả thật sớm khách ghiền bánh bao sáng sớm là có mặt. Khi đi hành quân sớm, chưa tiệm nào mở cửa, chỉ có Đông Mỹ. Cả Đại Đôi vào ăn mở hàng. Không sợ bị cô chủ chửi nếu hôm nào khách mở hàng mà tiệm bị ế .Tiệm bán thức ăn Tây duy nhất là tiệm Lạc viên. Tiệm bán thịt bò Bít Tết khoai tây chiên, xà lách son ,xà lách Đà Lạt. Sáng thì có hột gà ốp la, bánh mì nương trét bơ bò-ten (Bretel) uống cà phê sừa nóng bỏ chút bơ... khách bình dân không vào tiêm này vì mắc tiển và ngại gặp quan quyền. Đặc biệt buổi chiều có gánh nem nướng nổi tiếng bán trên sân gạch trước tiệm Lạc Viên. Những xâu thịt nướng vàng, rau sống, khế, chuối chát, ớt hiểm, tỏi sống lột vỏ cẩm tương, vừa ngon, vừa rẻ không có chổ nào bằng. Còn chồ đặc biêt trước chợ là Tiệm Tuý Hương; món mà nhiều người thích là cơm xá xíu châm nước tương ngọt, tiệm cũng có bánh bao há cẩu xíu mai nhưng có chổ khác bánh bao ngon hơn.

Đãi khách sang thì vô tiệm Hớn Hồ, tiêm này có các món Bào ngư, vi cá, vịt tiềm, gà tiềm.

Các đám cưới thường chọn chồ này, mấy chù hụi lón cũng mời tay con khui hụi lần đầu thường đến Hớn Hồ. Tiêm lón nhưng vẩn còn khách uống cằ phê đen chế cà phê ra diã, chân gàt lên ghế bưng dỉa uông cà phê chứ không bưng ly.Tôi cũng thấy như vậy ở tiêm Túy Huơng.

Rời quán ăn đi ngang nhà cô Tám Ý lén lén nhìn coi có cô ở nhà không sợ cô bắt gặp cả nhóm con trai đang nhìn trộm các on gái đẹp của cô. Thôi làm bộ vô quán cà rem Nam Thanh rủ Phụng đi đá banh sẳn dịp ghé tiệm nhan Tài Hiệp thăm bác Trần Xiều trong khi chờ Phụng xắp cà rem vô thùng cho mấy em bé bán dạo. Cà rem nước dừa đậu xanh, đậu đỏ, mít, xoài riêng… Còn sớm ghé vô tiêm sách Nam Cường mua sách vở đi học, mấy ông già ăn mặc lịch sự vô coi báo ngoại quôc đọc đã đi ra không mua cũng không ai nói gì. Phần đông quen mặt hay khách quen nên chủ tiệm cũng dề dải. Bình thường ít khách, vào mùa tưu trường thì đông nghẹt người. Ra đầu chơ đứng trước tiệm Tây Huê nhìn thiên hạ đi chợ. Có lẻ nhiều người còn nhớ trước đầu chơ Phú Vinh có cái Bồn Binh, tại đây có anh cảnh sát chỉ đường cho xe chạy. Hai tay anh cầm dùi cui phần đầu sơn đỏ để điều hòa lưu thông. Mới đầu, bồn binh bằng gổ, anh cảnh sát thấy xe đâm vào hướng mình bỏ chạy bỏ luôn vùi cui, quên cả thổi còi, xe đâm vào bồn binh nát tan bồn bằng gổ. Sau tay nạn bồn binh băng gổ đưởc thay bằng xi măng anh cảnh sát đứng trên bụt xi măng làm việc an toàn hơn. Xe chạy vòng tròn theo bồn binh, mấy ông lái xe say rượu hay lơ đểnh vần đụng vào, mấy anh cảnh sát nhảy né để tránh thổi còi inh ỏi. Sau này bồn binh bằng xi măng cũng đươc tháo bỏ luôn. Đôi khi tôi cũng thấy cành mấy anh cảnh sát chạy vòng vòng xung quanh bồn binh rượt bầy dê cuả ông Sa Lam đang tưụ hợp trứơc đầu chợ giựt chuối cuả các bà bán chuối. Mấy bà vác đòn gánh rượt bầy dê trước đầu chơ.làm náo loạn trật tự lưu thông.

Đúng môt hồi nghe mùi mắm từ chợ bay ra, dù không muốn vào chơ cững phải đi một vòng Chợ trái cây đủ thứ: mit, xoái , ồi, mận, nhản, sầu riêng, muốn mua mà trả giá bị chửi không trả giá thì bị lầm nên né chổ khác. Lên sân gạch chô tiệm hủ tíu của Chú Tắc, sau này ông có tên là Quang Minh vì ông có tiêm tên Quang Minh bán đồ điện, đồ xây cất, rang cà phê bỏ cho các tiệm bán lẻ. Cả gia đình chọn chùa Tịnh Độ vào làm công quả bồi công lập đức hàng mấy chục năm qua, bây giờ con cháu vẩn tiếp tục. Trên sân gạch có hàng bán cháo đậu đỏ, nước dừa, cháo trắng ăn với hột vịt muối,

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 167

Page 51: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

dưa mắm, thịt kho tiêu, tép rang. Hâp vẩn quá nếu không ăn cháo thì đến hàng cháo bồi, bánh canh giò heo, suông cuà Bác Tư Cầu. Tôi không biết Bác bán hồi nào, khi tôi còn nhỏ đã thây bác ngồi nơi sân gạch nầy rồi, mười mấy năm sau bác vẩn còn bán. Suông gần giống như cháo bồi. Các thứ thêm vào thay vì thịt heo thì là tép. Tép lột bỏ vỏ đem quết cho nhuyển trôn gia vị cắt từng miếng nhỏ quan trọng là tép phải dai có màu tép đỏ tươi tự nhiên. Khi ăn nêm bằng cẩm tương thêm chút giá luôt chin. Đi ngang coi người ta ăn đông cũng muốn chảy nước miếng mà không dám ngồi vì mùi mắm của bún nước lèo đang kéo tôi đi. Chợ đầu bán vải, chợ giừa bán thịt. Vào bên trong mua thịt quay ăn vói bún nước lèo mới ngon. Trứơc khi mua đi rảo một vòng coi chổ nào ngon. Ghé thăm Bác Tư Chi, Bác Tư Xinh một chút rôi đì rủ Trần Hùng nhà ở đầu chợ. Hai Bác đã giúp đở gia đình chúng tôi, khi mẹ tôi vừa ra chợ kiếm sống. Anh Hùng là anh của Trần Thanh cũng là bạn cuả chúng tôi. Gặp Xuân đang ngồi vơí má cuả Xuân bà bán vôi ở đầu chơ vải nên rủ đi ăn bún nước lèo chung cho vui. Ghé quán bà vợ Trung Tá Quang cho tiện. Ông Quang là trưởng toán huấn luyện, khi dẩn toán nhân viên đi huấn luyên binh lính tói ấp Ô Lắc, xả Hiệp Mỹ quận Cầu Ngang bị mìn tử trân. Bà Trung Tá phải ra chợ mưu sinh.

Sông Long Bình Trà Vinh

Nước lèo nấu bằng cá keò cho ngọt nước lèo. Nước lèo đang xôi xùn xụt chang vào tô bún trên để rau ghém: húng lùi, húng cây, quế, bắp chuối, giá sống bông súng. Trên bàn có chén muối ớt đỏ au, chén dấm củng có vài lát ớt đề gia giảm cho vừa miệng. Chồ chiên bánh cống, chả giò kế bên còn nóng dòn. Bún nước lèo ăn một mỉnh đă ngon mà còn thêm thịt quay, bánh cống, chả giò nửa thì còn gì bằng. Vào mùa đào lộn hột, xắc đào ăn kèm với bún nước lèo không có chổ chê. Vùa

nóng của nước lèo, vừa cay của ớt vừa mằn mặn của mắm, vừa béo của thịt, của bánh cống chả giò, tất cả trôn vào nhau ngon không bao giờ quên, ăn không bao giờ ngán. Ăn sáng cũng được, ăn trưa cũng ngon, ăn tối cũng thích. Ngày mai vẩn hấp dẩn, ăn cả tháng bún nước lèo liện tiếp vẩn thèm. Hàng bánh xèo kế bên thật hấp dẩn nhưng ăn liên tiếp thi ngán ngay. Theo đừơng Lý Thường Kiệt là nhà của Ba Má Trần Thanh, tói thăm Ba Má của Trần Thanh rủ Thanh đi nhà Vỏ văn Diệu, tụi này chào xong là Má cuả Trần Thanh hỏi: “ăn cơm chưa?” Câu hói này là câu nói mà bà luôn hỏi chúng tôi khi chúng tôi đến chơi. Thỉnh thoảng chúng tôi dù không đói cũng ăn lấy lệ cho bà vui.

Tới đây tôi chợt nhớ có một bài viết nói về câu chào biểu hiệu nồi lo cuả mỗi dân tộc.

Người Hoa vì cáí đói triền miên, sợ chết đói nên có bửa ăn là hạnh phúc do đó câu chào hỏi khi gặp nhau là: Ăn cơm chưa ?

Người Khmer quanh năm với ruông đồng, rất ít khi đi đâu khi đi ra ngoài sợ không biết đường đi, sợ không biết đừơng về Sợ đi lac là nổi lo sợ của người Khmer nên câu chào là: Tâu Na bòn ? có nghỉa là anh chị đi đâu đó ? Có phải không biết đường về không ?

Ở Anh Quốc hay Mỹ, khởi đầu thời tiết xứ Anh thay đổi hằng giờ, nên các bà các cô chờ khi trời tốt mới ra đường mua sắm, gặp nhau thường nói về thời tiết lúc ấy như sáng nay, trưa nay, chiều nay hay tối nay trời tốt quá do đó dần dà trở thành câu chào hỏi: Good morning, good noon, after noon hay good night… Riêng ở Pháp thời tiết cũng it thay đổi nên các bà các cô chỉ nói đến bon Jour hoặc bon soir mà thôi.

Còn Việt Nam ta là xứ nhiệt đới và ẩm ước do đó thường hay bịnh tật đau ôm, nên khi gặp nhau ông cha ta thường hỏi thăm nhau về sức khoẻ như: mạnh giỏi không ? do đó lâu dần thành ra câu chào hỏi: mạnh giỏi.

Nhưng đôi khi vì phải lo lắng quá nhiều chuyện nên cũng có nhiều câu chào khác nhau tùy nơi tùy lúc.

Trong nhà có khách, trong khi chờ đợi, tôi qua nhà thăm Đổ quốc Chánh, đứng trước cửa nói vài câu, Trần Thanh đi ra chúng tôi cùng đi xóm cù lao. Chúng tôi đi ngang nhà chị Tăng Ba định vào thăm thì gặp chị và Ngó (em của chị) đang đì chợ về. Nói vài câu hỏi thăm sức khỏe, rôi đi tiếp. Không vào thăm Bác sỉ Mạch Phước Hưng vì thấy quá đông bệnh nhân đang chờ. Trước khi tới nhà Diệu chúng tôi ghé phòng mạch Bác sỉ Hưởng ,em

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 168

Page 52: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

của Lê văn Công coi Công có ngủ ở đâu không ? May quá Công thức nên chúng tôi cùng đến nhà Vỏ văn Diệu. Anh chị Diệu đã nấu cơm, canh chua tép bông sua đủa, cá kèo kho. Ăn cơm nhà ngon quá là ngon. Ngồi đấu laó một lúc rồi đạp xe đạp đi qua Đầu Bờ xóm chùa Kỳ La. Hôm nay không có Trần hữu Quang hướng dần nên không vào thăm Đức Tăng Thống vị chức sắc cao câp nhứt của Phật Giáo Nguyên Thuỷ, Vỏ Trung Tín dẩn thăm thầy Bé Vỏ, cô Năm Châu. Tôi đi vòng xóm thăm cô Ba Hòa Thuận, chuyên coi mạch hốt thuốc Nam. Thăm Thái tốt nghiệp vỏ Bị, đi Pháo binh bị thương giải ngủ. Hoàng cũng dân Vỏ Bị không bị thương mà đành vở mộng danh tướng vì biến cố 1975, đạp đi một đọan thăm Văn Ri,Văn Ria.Trần văn Ri người hùng của Tiểu đoàn 404, lên Đại Úý rất nhanh, đường binh nghiệp đang lên đành buông súng. Trần Văn Ria chọn không quân cho đở mỏi chân mau lên lon. Mộng không thành nên phải đi học đại học Bến Giá. Đi một vòng, trở lại nhà Tín thấy các bạn đang chờ đì vườn đào. Tín còn đem theo keo mắm ruốc Bà Giáo Thảo. Cả bọn ngồi bờ ruộng ăn đào chấm mắm ruốc ngon lành Tín rủ về nhà ăn cơm. Chúng tôi có hẹn trước nên kéo về khu Piscine (nhà tôi) ăn cháo cá tra nước cốt dừa chấm nước mắm trong dầm ớt hiểm. Vưà ăn vừa nói tiếu lâm. Ăn xong đạp xe đi tiếp.

Các Thầy giáo trẻ tại Trà Vinh

Ra khỏi nhà thầy, một số bạn đi về, tôi ghé nhà thờ viếng Đức Mẹ Thăm Cha Đổ Hoàn Sinh. Không ai gọi tên như vậy mà nói Cố Trầu thỉ ai củng biết, ai cũng thương mến kính trọng cha. Rời nhà thờ định ra đầu chợ ăn chuối bọc nếp nướng. Nếp nướng giòn, chuối xiêm chín ngọt nước cốt dừa vừa béo vừa ngọt Hấp dẩn vô cùng. Vừa tới Phòng Thông Tin thì gặp Ngô Thế Hòa trong tiệm Huỳnh thị Huỳnh đang làm cóp py cho khách nên ghé qua nhà Tiêu Sơn (Tráng Sỉ ) đá banh bàn đề chờ cả nhóm đi đến nhà Lý Đăng Khoa trên đường Lê Thánh Tôn lại gặp Bác sỉ Bành Tỷ vừa từ cửa Phòng mạch kế bên phòng ngủ Thiên Huê đi ra về bèn rủ bác sỉ cùng ra đầu chợ. Ngày hôm trước, khi theo bè bạn ghé thăm, ăn cơm ở nhà Thầy Cô Tư, là thân phụ của Khoa, chúng tôi có hẹn Đoàn duy Đạt, Lưu Vỉnh Thuận, Đoàn lý Đáng, Lê văn Hùng (mấy bạn này ở chung một nhà) tất cả có mặt ở đầu chơ. Thầy Tư là Trưởng Phòng Nhân Viên lâu đời cuả Ty Giáo Dục Vỉnh Bình, ai cũng biết. Cô Tư, rảnh nấu cơm nhà còn nấu cho Quân nhân, Công chức. Thức ăn vừa ngon, vừa sạch vừa rẻ. Vừa ngồi xuống thấy Tâm tiệm vàng Ngọc Thành anh chị Đức Nguyệt Viên đi tới. Ai thích gì gọi cái đó. Hột vịt lộn, khô mực, khô cá thiều, chuối nướng bánh mì chú Vỉnh, nước đá đậu xanh, đậu đỏ, xâm bổ lương, nước đá mãn cầu, đu đủ ướp lạnh, bánh tráng nướng…thông thường thì ăn theo kiểu Mỹ, lần này đặc biệt Vợ chồng Khoa Nguyệt bao thầu.

Chúng tôi đi về hướng sân vận động thăm trường Công Lập. Không định vào trường, nhưng thấy mấy thầy vừa trong phòng giáo sư đi ra nên ghé vào thăm. Mấy thầy quen gần như đủ mặt: Thày Nhựt, Hiệu Trưởng, Thầy Bửu triết, Thầy Lý, thầy Dỉ, thầy Lạc Cô Thành, Thầy Phước, Thầy Tạo, Thầy Xuân. Thầy giám thị Nguyễn thành Đồng. Một vài thầy có lớp nên không theo chúng tôi đi vườn dừa, Cô Út ngồi vỏng đong đưa ăn ổi, ăn mận chấm muối ớt, uống dừa tươi nói chuyên Tây du. Không thấy Đại Uý Thụ ở nhà chắc đang bận làm tuỳ viên cho Tỉnh Trưởng Tôn Thất Đông.

Trở về chúng tôi ghé thăm thầy Xương. Khách tới đông thầy ngồi nói chyện không đốt lá tre sợ khói. Bình thường thầy quét lá tre đề đun nước pha trà. Các bạn nào có học văn vói thầy chắc không quên thầy giảng nghĩa chữ Anh Hùng gần 3 tuần lễ. Học trò chúng tôi ngồi nghe say mê. Từ Tam Quốc, qua Đông châu đến Sáu Thanh đứng bến xe làm Anh Hùng. Theo đường chạy trườc nhà thờ là đường Lê Lợi chúng tôi về chợ. Gần tới nhà thờ là nhà thầy Văn Công Thơm. Ghé thăm thầy, cô. Các con của thầy cũng đang ở nhà, chị Thúy Loan, Thúy Minh, Khanh, Tâm, Thuý Ái.

Bạn bè đang vui vẻ nghe đủ thú chuyện kể. Chợt đồng hồ ré vang dội kêu tôi dậy đi giao báo. Đi thăm chưa giáp vòng nên đành thứ lổi hẹn dịp khác.

Thái Lai

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 169

Page 53: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Dương Chiêu Anh

- Tưởng niệm hương linh cố Nữ Sĩ Vi Linh, khuê danh Nguyễn Thị Triêm - Washington DC - Kỷ niệm 20 năm Vườn Thơ kết nghĩa Nguyễn-Thái-Dương (1991-2011)

Duyên thơ trước sẵn câu tiền định Tri kỷ tìm nhau vạn kiếp sau ...

“Washington D.C. 20-12-1991 Viên-Huệ yêu dấu !!! Vi-Linh tiếp được thơ của Chí-Lạc và

Viên-Huệ vào ngày 14-12-1991. Vi-Linh rất hân hạnh được thêm bạn quí trên nền Văn-Hóa và văn thơ nước nhà.

Rất tiếc là chúng ta gặp nhau quá trễ tràng. Để rồi kẻ ly hương, người tại quốc, muốn thăm nhau chỉ mượn nhạn đem tin mà thôi. Nhắc đến đây Vi-Linh nhớ đến câu hát huê tình mà bà vú của Vi-Linh dạy Vi-Linh hát hồi thuở nhỏ. Sao mà hạp với hoàn cảnh chúng mình quá. Câu hát : ‘Tay cầm vòng dứa lụy ứa đôi hàng, thuở xuân xanh không gặp để đến lúc hoa tàn mới gặp nhau’. Thật là hay.”

Tiền định duyên thơ Một buổi trưa hè, tháng 5 năm 1991,

chúng tôi tới Tự viện Bảo An Gò Vắp, viếng chùa, lễ Phật và thăm Thầy Thích Minh Thanh. Thầy là người đồng hương với tôi, quê ở Trà Vinh. Từ lâu đời gia đình của Thầy và ông bà của chúng tôi rất thân thiết nên Thầy đối với chúng tôi như người trong nhà.

Hôm đó, chúng tôi hân hạnh được làm quen với thi hữu Chí Lạc và lần đầu tiên chúng tôi được nghe đến phương danh Nữ Sĩ Vi Linh, cũng là người đồng hương Trà Vinh. Trong câu chuyện, chúng tôi được biết thêm bà vừa sang định cư tại Huê Kỳ. Tuy rất vui được đoàn tụ với con cháu sau nhiều năm xa cách, nay mới ổn định nơi xứ người, an hưởng tuổi già, được tình thương yêu chăm sóc của người thân trong mái ấm gia đình đầy đủ tiện nghi hạnh phúc, nhưng bà rất đỗi bi thương vì phải rời xa quê hương xứ sở, xa bà con quyến thuộc, bằng hữu thân thương, nhứt là những bạn thơ tâm đầu ý hiệp như Thầy và thi hữu Chí Lạc

Kết nghĩa Vườn Thơ Nguyên thi hữu Chí Lạc và Nữ Sĩ Vi Linh

trước nay là đôi tri kỷ, cũng là người thân tình

trong quyến thuộc, từng chia sẻ những buồn vui tâm sự với nhau. Hôm nay Chí Lạc vừa nhận được thơ của Nữ Sĩ Vi Linh nên tới chùa để cho Thầy Minh Thanh địa chỉ mới của bà ở Huê Kỳ. Nhơn đó, Thầy dạy chúng tôi nên làm quen với bà. Thầy tin rằng chúng tôi sẽ mang niềm vui an ủi, cho bà khuây khỏa phần nào nỗi buồn xa xứ. Sẵn đã có mối cảm tình, chúng tôi không ngần ngại vâng lời Thầy.

Từ đó những mùa xuân nối tiếp, suối thơ xướng họa dạt dào ... tâm đầu ý hiệp, nói sao cho xiết.

Gởi về Viên - Huệ

Nhìn hoa kiểng đẹp trời xa lạ Nhớ bạn văn thơ nhớ nước nhà

Thân tặng: Vi-Linh

Ngay bức thơ đầu tiên đề ngày 18/10/1991, bà hồi đáp cho tôi, họa vần bài Giao Cảm, nối điêu bài Chung Nguồn của tôi. Tôi thật sung sướng, vinh hạnh được bà tỏ tình cảm mến, kết nghĩa chi lan. Thi hữu Chí Lạc cũng phóng bút họa vần bài Giao Cảm, nối điêu bài Chung Nguồn thành một bài thi lục bát, văn chương lưu loát, ý nghĩa đậm đà rất hay.

Học gương xưa Lưu-Quan-Trương, Đào viên kết nghĩa, bộ ba chúng tôi Nguyễn-Thái-Dương cũng kết nghĩa Vườn Thơ. Nhận được hai bài thi giao hảo Kết Nghĩa Minh Linh và Kết Nghĩa Đào viên Nguyễn-Thái-Dương của Nữ Sĩ Vi Linh gởi tới, thi hữu Chí Lạc cùng tôi họa vần gởi

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 170

Page 54: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

sang tiếp theo những bài Cám Nghĩa Tri Âm, Nối Lời Tâm Giao, v.v... thật là tâm đắc !

Tôi hân hạnh được biết khuê danh của Nữ Sĩ Vi Linh là Nguyễn Thị Triêm, thi hữu Chí Lạc là Thái Cẩm Lệ. Bộ ba Nguyễn-Thái-Dương tuy hai phương trời xa cách nhưng nhờ những dòng thơ trao đổi chứa chan tình cảm nên dầu xa mặt mà chẳng cách lòng.

Biết nhau thật đã tình cờ Thân nhau lại cũng bất ngờ thật thân

Chẳng hề suy luận phân vân Chẳng hề được có một lần gặp nhau

Một vần “Giao Cảm” đổi trao Bỗng nhiên nên nghĩa Vườn Đào minh linh

Mới hay thanh khí đẹp tình Mới hay tiền định có mình có ta

Dẫu cho một trẻ, một già Đầu xanh, đầu bạc vẫn là tri âm

... Bốn phương một hướng bay về đủ Rợp mát quê hương một sắc cờ ...

Mượn bút đề thơ Tình xa mượn bút đề thơ Phút giây tâm niệm cách bờ đại dương Ly hương cám nghĩa đồng hương Trăng tròn viễn xứ, Sâm Thương soi về Trà Vinh mấy nẻo đường quê Cửu Long mấy khúc nặng nề tâm tư Cổ Chiên mấy chục năm dư Từng soi lắm cảnh vinh hư cuộc đời Chúng ta còn được tuổi trời Hãy vui hạnh ngộ nối lời tâm giao Vần thơ gởi bạn khuây sầu Một vầng trăng tỏ một bầu trời trong Nghìn trùng dẫu cách biển Đông Vẫn không ngăn cách tấm lòng của ta.

Saigon, Rằm tháng 10 Tân Mùi (19/11/1991) Viên Huệ, Chiêu Anh

Nữ Sĩ Vi Linh gởi tặng tôi bức ảnh đầu tiên mùa thu năm 1994. Rất xúc động ngắm ảnh người thương, đọc những lời tâm sự mà lòng tôi cảm khái vô cùng.

Thơ đề tặng Vóc gầy, dáng liễu giữa trăm hoa Mừng biết thi nhân khỏe tuổi già Khuê các một thời xuân sắc thắm

Môn phong muôn thuở hiển danh nhà Chơn trời xứ lạ người không lạ Đất khách quê xa bạn chẳng xa

Ngắm ảnh tưởng tình thêm tríu mến Duyên Thơ tri ngộ nghĩa chan hòa Tôi gởi bài thơ tặng kèm theo ảnh của

chúng tôi gởi sang cho bà để cùng nhận diện nhau kẻo từ trước tới nay chỉ “văn kỳ thinh nhi bất kiến kỳ hình”.

Nhớ Bạn Trên đời bạn thiết mấy người đâu

Mà ở xa nhau nửa quả cầu Năm tháng nhớ thương tâm khắc-khoải

Thi đề đậm lợt viết nên câu ... Vi-Linh nữ sĩ

26-12-V.Nam 1997

Sau đó, còn rất nhiều những dòng thơ luân lưu như nguồn suối thiêng bất tuyệt mang niềm vui hạnh phúc cho kẻ tha phương khuây sầu nơi viễn xứ, đồng thời cũng an ủi cho người tại quốc quên nỗi khổ đau của kiếp nhơn sanh. Nữ Sĩ có những lời thơ rất hào hùng chính khí :

“...

“Muốn đổi bút hoa thành kiếm báu “Trở về Nam Việt dặm trùng san ...

Ôi ! Hào khí biết bao ! Tôi rất là cảm kích ... Hào khí kính người cao kiến tri

Mến tài nữ sĩ chí nam nhi ...

Tình nghĩa Nguyễn-Thái-Dương càng thêm khắng khít.

Thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi, hết xuân, sang hạ thu đông. Tiết mùa xoay chuyển, nắng mưa ấm lạnh. Tuổi đời cũng theo năm tháng mà chồng chất thêm cao. Thân phận con người làm sao tránh khỏi bốn khổ vô thường : sanh, già, bịnh, chết. Những khi trái gió trở trời, nay đau mai mạnh là sự thường. Sức khỏe của Nữ Sĩ mấy năm sau này ngày càng suy giảm, tin nhạn dần thưa. Chúng tôi nơi quê nhà luôn có những bài thi thường xuyên gởi sang thăm hỏi.

... Khuây khỏa đêm về an giấc ngủ Ngon ăn cho khỏe chớ lo buồn ...

Bẵng một thời gian, thơ có đi mà chẳng có tin về, nhưng chúng tôi vẫn kiên nhẫn đợi chờ. Rồi một hôm tin vui đã đến. Chúng tôi rất mừng. Thứ nhứt, được biết sức khỏe của bà đã có phần hồi phục, những thi thơ gởi đến bà đều nhận đủ. Thứ hai, mừng bà đạt thành sở nguyện đã cho in được hai thi phẩm: Vi Linh Thi Tập I và II với tựa đề Nguồn Nước Quê Cha. Càng mừng hơn vì bà không quên để dành phần tặng cho chúng tôi.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 171

Page 55: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

“Vi-Linh định gởi về tặng 2 bạn bằng đường poste, thì e bị tịch thu. Nên Vi-Linh đợi có người quen về V.N. Vi-Linh sẽ gởi cầm về đến tay 2 bạn. Sở dĩ Vi-Linh tha thiết gởi về cho 2 bạn là vì trong ấy có nhiều bài thơ của 3 đứa mình. 1o/ là để chúng mình đọc mà nhớ nhau. 2 o/ là chúng mình còn có lưu bút lại cho con cháu. 3 o/ là trong 3 đứa chúng mình Vi-Linh là cao tuổi nhất. Một mai mà Vi-Linh có bạc nghĩa mà đi tìm chốn hư-vô trước, thì đó Kỷ niệm cho nhau.”

Chí Lạc đọc thơ rất cảm động, chúng tôi cùng hy vọng Tết này có người quen về Việt Nam sẽ mang tới phần quà cao quý của bà gởi tặng. Tuy chưa được đọc thi phẩm Nguồn Nước Quê Cha, nhưng chúng tôi đã rất hứng khởi, cả hai đều có đề thi tặng mừng.

Thơ gởi đi mà lòng thấp thỏm, vì lúc đó thơ từ liên lạc trong nước hay ngoài nước thường bị kiểm duyệt, lúc treo lúc trễ, có khi bị lạc mất luôn. Hơn nữa, chúng tôi còn lo cho sức khỏe của bà, không biết có được hoàn toàn hồi phục chưa ?

... Đã lâu mong ngóng đợi tin về Nhớ bạn trùng dương cách biệt quê

Ước quả địa cầu thu bé lại Cho ta sung sướng được gần kề.

Tặng bạn vàng Ngồi ôn lại cảnh đời lưu lạc

Gió hắt-hiu chạnh nhớ bạn vàng Vi-Linh 20-6-1997

Hơn ba tháng sau chúng tôi mới nhận được hồi âm của bà. Thơ đề ngày 18/6/1997 còn có hai tấm ảnh mới nhứt bà gởi về tặng cho Chí Lạc và Viên Huệ nữa. Đọc thơ và xem ảnh chúng tôi rất vui. Càng vui hơn được bà cho biết ngày 12/6/1997 vừa qua, bà được Hội Cao Niên người Mỹ đưa đi

picnic xa thủ đô Washington 150Km, ngồi xe mất hai tiếng đồng hồ, tới Festival Lake gần phi trường Lesburg, vui chơi cùng các bạn hội viên. Nơi đây bà chụp ảnh này tặng cho chúng tôi. Bà ngồi trang nghiêm, mắt hướng về tận xa xôi, nghĩ tới quê hương mà thương mà nhớ ...

Tâm sự sau cùng Vi Linh chị ơi ! Chúng em vừa cảm

thương, vừa mừng cho chị nay đã qua cơn bịnh, còn đủ sức dự cuộc chơi xa, vui cùng bạn hữu, hội nhập cuộc sống hiện tại nơi xứ người thật sung sướng !

Ngày chơi đất Mỹ say phong cảnh Đêm mộng trời Nam dệt ước mơ

Nghiêng nửa địa cầu người đón đợi Ôm choàng vũ trụ bạn mong chờ.

“Virgina, 18-6-1997 Viên Huệ em của chị,

Thơ của em và của Chí Lạc lúc sau này chị không đủ sức để chép ghi vào Thi Tập, chị để riêng vào một hồ sơ, để nhiều chị sẽ đóng thành tập để dành lưu kỷ niệm đời văn thơ của chị em mình, để sau cho con cháu làm của gia bảo.

Em Viên Huệ à, chị gởi tặng em và Chí Lạc mỗi người một ảnh của chị gọi rằng kỷ niệm nghìn thu giữa bạn già chúng mình. Bằng hữu chi giao giá nghìn vàng. Câu văn lời phú khó mà tìm được. Nay thì 3 người Lưu-Quan-Trương ba ngả. Trời cao đất rộng khó nỗi gặp nhau.

...

Ký bút hồi âm cho 2 em. Và chị gởi thăm tất cả gia quyến được an vui. Hai ảnh tặng 2 bạn, em tự lựa rồi sẽ điền tên mỗi bạn vào, chị để em chọn.

Chị : Nguyễn-thị-Triêm Vi-Linh

Sẽ họa các bài sau.”

“Tửu phùng tri kỷ ẩm “Thi hướng hội ngâm âm

Vi Linh chị ơi, đâu nhứt thiết mỗi lần đặng thơ là phải họa. Chúng ta đã là tri kỷ đồng phận kiếp tằm vương tơ. Yêu thơ, thích làm thơ, tâm hồn lúc nào cũng phiêu diêu bay bổng, cuộc sống dẫu khổ đau, chúng ta càng yêu đời tha thiết càng muốn :

Góp mặt mà chơi với thế nhân Nề chi gian khổ cuộc phong trần

Nợ dâu phải trả ta đồng hội Chẳng hẹn mà chung một kiếp tằm.

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 172

Page 56: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Không ngờ thơ và ảnh chị gởi tặng cho chúng em lần này là lần sau cùng. Lời lẽ trong thơ là cả nỗi niềm tâm sự trăn trối của người sắp ra đi. Nhưng lúc đó, chúng em không hề nghĩ tới điều này, lại rất lạc quan đinh ninh chị đã hồi phục, nghỉ ngơi tịnh dưỡng tinh thần rồi sẽ tiếp tục vui với bút nghiên. Làm thơ, viết báo, giao lưu cùng những văn nhân học sĩ như từ trước tới nay, đóng góp cho nền văn học nước nhà để thế hệ mai sau học gương người tiền bối.

Xuân lại nối xuân, năm này qua năm khác, thơ có đi mà không tin hồi đáp. Chúng em rất buồn lo thắc mắc, xem lại thơ và ảnh, thấy chị hãy còn phong độ, lẽ nào chị vội bỏ chúng em mà ra đi ... Lòng càng xao xuyến băn khoăn thương nhớ chị vô cùng.

Nhớ lắm người xa ở xứ xa Mối tình thi hữu tận quê nhà Sớm trông cánh gió chờ tin nhạn Chiều hướng chơn mây nhắn bóng tà Tuổi hạc thương ai hằng khắc khoải Lòng son nghĩa bạn chẳng phôi pha Một lời đoan thệ Đào viên cũ Nguyễn-Thái-Dương luôn vẫn đậm đà.

Quý Xuân Mậu Dần 1998 Tháng năm hờ hững trôi qua

Thời gian khôn xóa lòng ta chữ tình

Canh cánh lòng vương một chữ tình Giao thề tương kết nghĩa minh linh

Tha hương nhớ chị sầu thân thế Cố quốc thương em tưởng bóng hình

Tuổi hạc tháng năm e trái gió Vóc mai ấm lạnh ngại se mình Xa xôi khó thể tìm thăm viếng

Mượn bút thay lời nhắn đợi tin.

Mỗi độ vào đông lễ Giáng Sinh Là lòng xao xuyến ngóng chờ tin

Lời phong niêm kín trang thơ rộng Ý đẹp tuôn dòng nét bút xinh

Cánh nhạn vấn vương mây lặng lẽ Bóng trăng sầu mộng gió lung linh Ba năm xa vắng lòng thương nhớ

Biết hỏi ai đây gởi tấm tình. Xuân Kỷ Mão 30/3/1999

Từ ngày kết nghĩa minh linh Những điều tâm sự ân tình đổi trao

Bỗng nhiên dứt bặt âm hao Sông thương biển nhớ bọt bào tâm tư.

Chị còn hay mất hỡi Vi Linh ? Khắc khoải lòng em luống đợi tin

Khó thể chăm lo cơn ấm lạnh Làm sao thăm hỏi rõ tình hình Nhớ người lần dỡ trang thơ cũ

Thương bạn ngắm nhìn bức ảnh xinh. Nâng bút đề thơ tung cánh gió Chị còn hay mất hỡi Vi Linh ?

Thiên niên kỷ mới, Xuân Canh Thìn 2000

Đã sang thế kỷ 21 rồi, chúng em thật vô vọng không còn mong liên lạc được với chị, cũng không mong gì nhận được Thi phẩm Nguồn Nước Quê Cha - Vi Linh Thi tập, quà kỷ niệm của chị nữa !

Hoàn cảnh của chúng em cũng đã đổi thay. Chí Lạc dọn về Phú Nhuận. Chúng em không còn ở đường Duy Tân nữa, dời nhà lên ở An Nhơn, Gò Vắp. Sự lui tới giữa Chí Lạc và Viên Huệ không còn thuận tiện như trước, tin tức lần hồi cũng bặt tăm luôn. Tuy xa cách nhau, nhưng em không thể nào quên tình nghĩa Nguyễn-Thái-Dương của chúng ta.

Ta nhớ tình ta tự thuở nào Đã từng tâm sự đổi trao nhau Vi Linh nét bút còn tươi thắm Chí Lạc lời thơ vẫn ngọt ngào Mỹ Quốc cách xa đành bặt tín

Việt Nam gần gũi chẳng âm hao Đường trần ngả rẽ trăm muôn lối

Tha thiết nhớ đàn nỗi xót đau. An Nhơn, Gò Vắp

Xuân Nhâm Ngọ 17/1/2002 Mãi tới tháng 10/2006, sau khi sang đoàn

tụ với các con ở Bắc Úc, chúng em liên lạc được với anh chị Nguyễn Minh Cần mới biết tin Nữ Sĩ Vi Linh đã qua đời, còn thi hữu Chí Lạc tức Thái Cẩm Lệ thì lui về quê quán ở Cần Thơ.

Anh Cần gởi cho chúng em một bức ảnh và photocopy tiểu sử của Vi Linh Nữ Sĩ in trong tác phẩm Nguồn Nước Quê Cha - Vi Linh Thi tập để kỷ niệm.

Đọc lời thơ đề ảnh, thấy bút tích người thương, Vi Linh chị ơi, lòng em vô cùng đau xót !

Đọc lại vần thơ nhớ cố tri Đau lòng bạn cũ đã ra đi

Dáng gầy năm ấy dần suy hoại Bóng liễu từ đây vĩnh biệt ly

Nhắn gió hoài thương sầu Bắc Úc Gởi hương cảm niệm nhớ Huê Kỳ

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 173

Page 57: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đào viên chút nghĩa thiên thu mộng Đọc lại vần thơ nhớ cố tri

Nguyễn đã thong dong miền nước Chúa Thái còn thơ thẩn bến Ninh Kiều Dương sang Bắc Úc vui đoàn tụ

Ba ngả Vườn thơ cảnh quạnh hiu. Bắc Úc, 02/10/2006

Xuân hoài niệm cố tri

Xuân nay Bắc Úc mùa hè nắng Mưa bão lòng thơ khóc hận tình

Tưởng niệm hương linh người quá cố Đôi vần thành kính tiễn Vi Linh.

Hai mươi năm trước đã quen nhau Thương số kiếp tằm gánh nợ dâu Xót chút tình ta duyên trễ muộn Âm dương đôi ngả biệt ly sầu.

Hoa kết vòng tang khóc cố tri Thiên thu điểm hẹn tuyệt vô kỳ Hai mươi xuân đã chìm mây ảo Tan biến vô thường tử biệt ly.

Thi tập Duyên Thơ nay xếp lại Vườn Thơ kết nghĩa rủ màn tang Tâm hương một nén tình tri kỷ

Kính nguyện hương linh hưởng cảnh nhàn “Tay cầm vòng dứa lụy ứa đôi hàng

“Thuở xuân xanh không gặp để đến lúc hoa tàn mới gặp nhau.

Nữ Sĩ Vi Linh bên trái

Ô hô ! Buồn thay ! Thương thay ! Vô vàn thương tiếc. Kính nguyện hương linh Nữ Sĩ Vi Linh, khuê danh Nguyễn Thị Triêm an vui miền nước Chúa.

Nghĩa muội Viên Huệ cẩn bái. Bắc Úc Xuân Canh Dần 2010.

Những vần thơ kính tặng Nữ Sĩ Vi Linh

Kính tặng Thi hữu Nữ Sĩ Vi Linh

Kính mong sức khoẻ được dồi dào Tặng một đôi vần kỷ niệm nhau

Thi phú thiên tư tài nhả ngọc Hữu danh bút pháp sử ghi châu

Nữ nhi khéo mấy trang quần thắm Sĩ tử khôn so khách má đào !

Vi diệu sắc hương sen bát ngát Linh căn tròn sáng, chí thanh cao.

Saigon, Mùa mưa Đinh Sửu (26/5/1997) Em, Viên Huệ – Dương Chiêu Anh

Nguồn nước quê cha - Vi Linh thi tập Nguồn xưa vọng tộc chốn khuê môn Nước trí, non thiêng đẹp quốc hồn Quê Mẹ, gốc nhà giòng giống Lạc Cha Ông, đất Tổ cháu con Rồng Vi diệu nhiệm mầu nền Đạo lý

Linh tri cao khiết bậc Tông phong Thi thần phóng bút gieo văn hạt Tập họp tinh hoa kết Sử Hồng.

Saigon, Mùa mưa Đinh Sửu (26/5/1997) Em, Viên Huệ – Dương Chiêu Anh

Nguồn suối thiêng

Sự nghiệp trên đời chẳng có chi Đôi bàn tay trắng phút ra đi

Văn chương đóng góp cho nhơn loại Tên tuổi ngàn sau sử sách ghi

Nguồn thơ vô tận chảy vô biên Nước trí chung dòng một suối thiêng

Quê Tổ ấm nồng tình lữ thứ Cha dành cho trẻ chẳng tư riêng

Chẳng có tư riêng suối một nguồn Cha lành muôn loại khắp thân thương

Tình chung xoa dịu niềm đau khổ Biển cả tuôn dòng chảy bốn phương

Nguồn nước quê cha thắm nhuận tràn Xanh dòng tươi mát cõi nhơn gian

Vầng trăng sáng tỏ tình chung thủy Kính chúc tri âm gởi mấy hàng ...

Saigon, Mùa mưa Đinh Sửu (26/5/1997) Em, Viên Huệ – Dương Chiêu Anh

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 174

Page 58: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Điều Đơn Giản Nghĩa Đào Viên

Kể từ kết nghĩa đào viên

Có những lúc tôi tưởng chừng như ngã gục Minh linh vẫn nhớ bạn hiền phương xa Trên đường đời bở gian khó chông gai Mai gầy, tuổi hạc, vóc hoa Tôi thèm làm sao có một bàn tay Tám mươi xuân lẻ mặn mà với xuân Chìa ra nắm, kéo tay tôi đứng dậy Văn chương bút pháp thi thần

Bốn phương tri kỷ xa gần kính yêu. Một bàn tay ấm nồng và vững chãi Truyền cho tôi sức mạnh lẫn niềm tin Thương về cố quận cô liêu

Để đường tôi đi bớt gập ghềnh Lắng nghe tiếng sáo, cánh diều hoàng hôn Cho tôi được vững lòng đi tiếp Quê hương xa cách bồn chồn

Dừng chơn viễn khách tâm hồn ngẩn ngơ Có những lúc rã rời kiệt sức Buồn trông mây phủ sương mờ Bởi những nhọc nhằn vì cuộc mưu sinh Gởi trao tâm sự khách thơ họa cùng ... Tôi chán chường và mất cả niềm tin

Như kẻ mù không tìm ra phương hướng Dầu cho xa cách ngàn trùng Hai phương một mối tình chung mặn mà Tôi thèm sao...một bờ vai để tựa

Lời thơ trau chuốt ngọc ngà Cho tôi dựa vào để được thấy bình an Tấm lòng trân trọng chan hòa tình thương Giúp tôi an lòng vượt những gian nan Kết nên tình NGUYỄN, THÁI, DƯƠNG Để tôi thấy mình không còn đơn độc

Đâu đây phảng phất khói hương thề nguyền. Có những nỗi đau làm tôi bật khóc Saigon, Mùa mưa Đinh Sửu (26/5/1997)

Tôi ước gì có được một vòng tay Em, Viên Huệ – Dương Chiêu Anh Ôm tôi vào lòng và vỗ nhẹ vào vai

Cám cảnh nhơn sanh Rồi giúp tôi lau khô những dòng nuớc mắt Một bàn tay, một bờ vai, một ánh mắt... Hay chỉ là cái nhìn ấm áp sẻ chia Cám cảnh nhơn sanh khổ, bệnh, già Dẫu là niềm vui hay là nỗi buồn bất tận Đời người chi khác bấy đời hoa Cũng cho tôi niềm hạnh phúc vô ngần Phù dung sớm nở, chiều tàn héo

Định luật cho chung số kiếp mà ! Phải chăng đó là niềm mơ ước giản đơn? Mà sao khó vô cùng đến vậy? Rõ thấu lý mầu định luật chung

Cuộc đời mênh mông biết tìm đâu ra điều ấy? Tâm hằng an ổn, chí thung dung Có chăng là trong những giấc mơ ... Kho tàng vô tận thiên nhiên sẵn

Riêng tặng cho ai biết hưởng cùng. Đời vô thường, giấc mơ thì ngắn ngủi Thức giấc rồi.... đơn giản chỉ còn ta Hoa cỏ xinh tươi đủ bốn mùa Tôi giật mình...và chợt nhận ra Xây nền văn học có đâu thua Mình đã sống trong dòng đời nghiệt ngã Nhơn sanh vũ trụ ta khai thác Tôi bây giờ đâu ngại gì sỏi đá Vốn sẵn tài nguyên chẳng phải mua.

Dưới chân mình, tôi vẫn buớc mà đi Saigon, Mùa mưa Đinh Sửu (26/5/1997)

Lệ đã khô, tay không còn chới với Em, Viên Huệ – Dương Chiêu Anh Đời thăng trầm... đâu phải chỉ riêng tôi Tôi nhủ thầm...hãy sống như mình đã sống

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 175

Và gượng vui đi hết quảng đường đời Tôi một mình...và chỉ một mình thôi Hãy cứ sống và cư mơ... điều đơn giản.

Kimhong

Page 59: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Tham Dự Ngày Tân Xuân Hội Ngộ 2010

Chúc mừng Anh Chị Hứa Văn Mạnh (Tự) Mới

qua Mỹ Đoàn Tụ Gia Đình

Tham Dự Ngày Lễ Cưới Con Của Anh 6 Ca

Tham Dự Ngày Lễ Cưới Con Của Anh Chị Lâm

Sô ngày 20 tháng 11- 2010 tại San Francisco Chúc Mừng Hai Cháu Trăm Năm Hạnh Phúc

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 176

Page 60: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Văn Tường

Nhân đọc bài viết của Bác Minh Cần nói về ngôi trường nầy, tự dưng, lòng tôi bùi ngùi nhớ về một thời thơ ấu có nhiều tình cảm buồn vui mà thời gian và cuộc sống bấy lâu nay đã chôn vùi thành quá vãng.

60 năm về trước, mẹ và ngoại tôi dẫn tôi đến trường Thầy Năm Bính ở Tri Tân, học lớp vở lòng.để cho khỏi bị dốt (ngoại tôi nói như vậy)♣ Và một buổi sáng mai nào đó, nhà trường cho lớp học của tôi xếp hàng cùng các lớp khác đi đưa đám tang ông Đốc Chưởng. Rồi bẳng đi một thời gian, trường Nguyễn Văn Chưởng được nhà cầm quyền trả lại, lớp học của chúng tôi được di dời ra trường sở nầy. Trường nằm trên đường số 2 (sau nầy gọi là Trần Quốc Tuấn), gần bến xe cũ, phía tay mặt của trường, có tiệm sách Kim Anh ( Nhựt và Kim Sa), có Depot bán nước đá cây.(Thái Bảo Liêm) Phía tay trái là tiệm cơm Ban Mai, nổi tiếng món canh chua và thịt kho hột vịt (hột vịt: Luộc chín, bóc vỏ, đem chiên, sau đó bỏ vô nồi thịt). Trường sau nầy đổi tên là Thiện Đức ( tôi không biết lý do) Trường thời tôi đi học có tới lớp đệ thất. Lên đệ lục thì chuyển qua trường Long Đức của Thầy Nhơn, trong hội mình có Anh Nguyễn Văn Dụng, Ba vợ của Dược sĩ Nguyễn Bửu Nam chuyển qua Long Đức ( mấy anh chị học lớp lớn nầy ở phòng thấp phía tay mặt, còn một dãy phòng nền cao là lớp 5 trở xuống) Ngoài sau dãy nhà nầy cũng có dãy phòng thấp làm lớp học. Có một phòng trống để một bàn banh bong ( ngay nghỉ học, tôi, Nguyễn Văn Của, Hà Đức Trọng, Lâm Trường Cung hay vào chơi) Những tên tuổi và bong hình tôi còn nhớ man mán có trúng có sai còn lởn vởn trong tôi xin kể ra để tạo duyên cớ gợi nhớ cho quý cụ ôn lại một thời của xa xưa.

Bác Ba Tích, Hiệu trưởng, trưởng nam của Ông Chưởng, người thấp, tóc hớt demi cour, hay mặc áo tay ngắn và quần short . Bác Ba gái, áo bà ba trắng, quần đen. (Bác Ba Gái không có dạy học, hình như chỉ lo trông coi tổng quát) Thứ đến là hai em của Bác Ba, đó là Cô Sáu, mặt hơi rỗ, ôm ốm, dạy lớp và Chú Bảy Khâm, mặt thịt vui vẻ tươi cười môi đỏ, người mập và lùn. Tôi còn nhớ Anh Tư, dạy nhac, ốm cao , hình như trong kháng chiến về. Và Thầy Năm Truy Phong dạy quốc văn lúc nào cũng mặc đồ tây trắng. Lớp lớn học trên tôi ,tôi biết có chị Hữu và chị Liên. Hai chị nây là trưởng nữ của Bác Ba, còn trưởng nam là Nguyễn văn Của thì học chung với tôi. Chị Hữu thì có chút nhan sắc nên lập gia đình sớm với Anh Giảng Văn Sạch (sĩ quan VNCH) còn chị Liên thì không biết có thờ chủ nghĩa độc thân hay không mà không nghe nói gì cả. Tôi biết đến đây khi tôi thi vào đệ thất trường Trần Trung Tiên thì mù tịt cho đến nay. ☻ Văn Đen Học sinh cũ của trường Nguyễn Văn Chưởng ( tên Đen là tên lúc đi học ở trường nầy) ♣ Sau nầy, mỗi khi đọc bài Tôi Đi Học của Thanh Tinh, tôi nhớ mẹ, nhớ Ngoai và nhớ nhứt là những buổi trời mưa, Ngoại đi sớm vô trường xin rước cháu, Ngoại cõng đi đường tắt, ngang cây mận gần nhà, gió lay đông, Ngoại còng lưng khum xuống lượm quả mận đỏ cho cháu, chao ôi! Hình ảnh trìu mến nầy ghi dấu mãi vào tâm khảm đời cháu! Ngoại ơi!

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 177

Page 61: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

178

Đồng Hương Trà Vinh Quy Tiên Năm 2010

Nhạc mẫu hội viên Đỗ Thành Quốc (anh ruột Đỗ Thành Phẩm) là Bà Thái Tua sinh năm 1924 tại Trà Vinh vừa qua đời lúc 10 giờ 30 ngày 22-7-2010 tại Westminster, California USA Hưởng thọ 86 tuổi.

Bà Bành Than, Là thân mẫu của anh Châu Hùng (hội viên), sinh năm 1925 tại Quảng Đông, đã qua đời tại thị xã Trà Vinh ngày 26 tháng 6 năm 2010. Hưởng thọ 85 tuổi.

Bà Huỳnh Thị Ảnh Pháp danh: Diệu Hiển Là mẹ của anh Lâm Thành Hổ đã qua đời tại Trà Vinh ngày 18 tháng 4 năm 2010, nhằm ngày mùng 5 tháng 3 năm Canh Dần. Hưởng thọ 86 tuổi.

Bà Võ Trung Thu Nhũ danh: Nguyễn Thị Xuân Lang Hội Viên Hội Ái Hữu Trà Vinh và là Chị Dâu của Anh Tổng Thư Ký Võ Trung Tín qua đời tại thành phố Lyon, France lúc 23 giờ 45 tối Thứ Năm 22 tháng 4 năm 2010 (nhằm ngày Mồng 9 tháng 3 năm Canh Dần) Hưởng thọ 83 tuổi. Tang

lể được cử hành vào ngày Thứ Ba 27/4/2010 tại nghĩa trang Villeurbanne Lyon France Về Bà Võ Trung Thu: Bà Võ Trung Thu nhũ

danh Nguyễn Thị Xuân Lang, Sanh năm 1928 ( Mậu Thìn ) quê tại Xã Đại Phước (Rạch Bèo ) Trà-Vinh. Con Ông Xã Mười ( bị Việt Minh CS giết trong thời tiền chiến) và gọi Ông Nguyễn Văn Sĩ (Chưởng lý Tòa Phá Án – VNCH

) bằng Chú Út. Trước Năm 1975 Bà theo chồng là Ông Võ

Trung Thu (Bí Thư của Ông Nguyễn Văn Kiểu, Đại Sứ VNCH, Tổng Thư Ký Đảng Tân Dân Chủ do Tổng Thống NVT lảnh đạo) sống tại Đài Loan. Những ngày sau cùng năm 1975 Bà trở về VN để lo cho con cái và bị kẹt lại. Đến đầu thập niên 1980 Bà mới được Ông Võ Trung Thu bảo lảnh sang Pháp cho đến ngày nay.

Bà mất vào lúc 23.45 giờ ngày 22 tháng 4/2010 vì chứng ung thư lá lách sau 6 tuần lể nằm trong bệnh viện tại Lyon - Pháp Quốc, hưởng thọ 83 tuổi.

Đồng hương TRẦN MINH ĐỨC Là hội viên hội Ái Hữu Trà Vinh. Sinh năm 1942 tại Trà Vinh vừa qua đời ngày 16 tháng 3 năm 2010, tức là ngày 1 tháng 2 năm Canh Dần, tại Trà Vinh Việt Nam. Hưởng thọ 69 tuổi Vài hàng về Trần Minh Đức: Sanh năm 1942 tại Trà Vinh, là con duy nhứt của gia đình. Cha mẹ

chuyên làm Dầu Phong. Đức học trường Trần Trung Tiên (1957-1961), sau Trung học lập gia đình sớm và làm Bưu Điện tại Trà Vinh, thường đi giao thơ bằng chiếc xe đạp. Năm 1983 anh vượt biên, qua Mỹ và định cư tại

Jamestown (miền Tây New York) cho đến năm 2002 thì dời về Riverside (California), và vào cuối năm 2008 thì hồi hương về sống với vợ con tại Thị Xã Trà Vinh cho đến ngày nhắm mắt giả từ tất cả, để lại vợ và 6 đứa con đều trưởng thành. Trần Minh Đức có một thời viết cho Đặc San Trà vinh "Thư Gởi Cho Vợ Ở Trà Vinh" và "Thơ Say" trong ĐS số 3 (2003), "Thư Gởi Bạn" trong ĐS số 7 (2007). Võ Văn Diệu

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 62: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

CHÂU QUỐC AN Đạo Phật, mất tại Portland Oregon, ngày 13 tháng giêng năm Canh Dần tức là ngày 26 tháng 2 năm 2010 Dương lịch. Sinh năm 1940 tại tỉnh Trà Vinh hưởng thọ 71 tuổi. Số phône của gia đình (503) 719-2703.

Đồng hương Phật Tử KIÊN CHỆCH là Thành

Viên Hội Đồng Cố Vấn Hội Ái Hữu Trà Vinh, đã mãn kiếp Ta Bà vĩnh du Phật địa lúc 9 giờ 55 tối ngày 28/10/2009 tại Orange County, California, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Hưởng thọ Thất

thập Lục tuế. (76 tuổi)

179

Thương Tiếc Đồng Hương Kiên Chệch

Sông Tiền, sông Hậu mỹ miều Màu da Miên Việt tình yêu nồng nàn

Khmer, Hoa, Việt tương thân Cửa Tiểu, Cửa Đại rất gần song đôi ...

*** Lại đọc thấy tin buồn

Anh Kiên Chệch, một đồng hương vừa tạ thế Bảy mươi sáu tuổi có phải đâu là dễ Đã đành rằng vượt mức “cổ lai hi”

Nhưng một đi là muôn nỗi thảm sầu bi Là đau khổ, là chia ly vĩnh biệt Để lại từ đây vô vàn thương tiếc

Cho thân nhơn cùng bạn thiết đồng hương Nẻo âm dương đôi ngả cách đôi đường

Anh vui bước Tây quy về Tịnh Độ Anh Kiên Chệch ơi !

Bảy mươi sáu xuân thu, một đời người gian khổ Bước lưu vong từ độ ấy xông pha

Đất lành nơi chim đậu, sự nghiệp đã làm ra Yên cuộc sống chốn quê người xứ lạ

Là Phật tử với tâm hồn cao cả Sẵn từ tâm luôn nhớ tới quê nhà

Suốt cuộc đời không ích kỷ, chỉ vị tha Luôn Giúp và Cho, không hề vụ lợi Làm việc thiện góp bàn tay đưa tới An ủi dân nghèo dốt đói đỡ qua cơn

Gầy quỹ Đôn Châu hằng mong ước chẳng gì hơn Được mở rộng thêm vòng tay từ ái

“Sống cho đáng sống” không chùn chân quản ngại

Chẳng uổng công, không luống kiếp làm người “Phụng sự” là tâm nguyện thật cao vời Là lý tưởng muôn đời người con Phật

Công đức của anh sẽ sáng ngời không mất Trong hiện tại và mãi mãi về sau

Học gương anh đời sống được thanh cao Lòng tôn kính bậc tiền nhân Mô Phạm

Tuy vẫn biết cõi đời là giả tạm Nhưng thực tế đầy thảm trạng đau thương

Khó làm ngơ trước những cảnh đoạn trường Anh đã hiến trọn tình thương cứu giúp

Quỹ học trò nghèo anh cho luôn đúng lúc Hội Thương Phế Binh không giây phút nào lơi Những đóng góp trước kia anh để lại cho đời

Ra công sức anh không hề biết mỏi Việc công ích sẵn sàng cho xã hội Với nụ cười cởi mở thật hiền lành

Nay, trên đời này đã vắng bóng anh Nhưng còn mãi tình đồng hương thắm thiết

Vần thi cảm kết vòng hoa tiễn biệt

Kính nguyện hương linh nơi miền bất diệt Vô Sanh Nương bóng Từ Quang đấng Vô Lượng Thọ Cha

Lành Được thanh thản giấc ngàn thu yên nghỉ

“Tiêu diêu Chơn Thế Giới “Khoái lạc Bảo Liên Đài

Một nén tâm hương, tấc dạ chí thành Ngưỡng nguyện hương linh chứng giám Nam Mô Siêu Lạc Độ Bồ Tát Ma Ha Tát

Nam Mô Tây Phương Cự Lạc Thế Giới Đại Từ Đại Bi Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật

Bakewell, Bắc Úc 24/12/2009 Chiêu Anh, pháp danh Viên Huệ Cẩn bái

Đồng hương NGUYỄN BỬU VIỆT, Pháp danh

MINH CẢNH Là thành viên Ban Điều Hành hội Ái Hữu Trà Vinh. Sanh ngày 01-06-1942 tại Đôn Châu, Trà Vinh, qua đời tại thành phố Garden Grove California lúc 8 giờ 30 tối ngày 22 tháng 11 năm 2009.(Mồng Sáu tháng Mười, năm Kỹ Sửu). Hưởng thọ 68 tuổi

Điếu Văn của Hội Ái Hữu Trà Vinh TIẾC THƯƠNG NGUYỄN-BƯỦ-VIỆT

Duy Việt Nam Quốc Tổ

Năm Thứ Bốn Ngàn Tám Trăm Tám Mươi Tám Hôm nay ngày Năm tháng Mười Hai, Năm Hai ngàn không trăm lẻ Chín .

Những thân hữu, đồng hương xứ Việt. Quy tụ về đây, trước bàn hương linh

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 63: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Hội Ái Hữu Trà Vinh Hoa quả sum bày. Đốt nén tâm hương

Permit # 2615976 dated: 6.22.2004 Thành tâm khấn nguyện. Treasurer : Võ Văn Diệu Hương linh đồng hương Nguyễn Bữu Việt

Niên Liễm và Ủng Hộ năm 2010 Thọ tam quy ngũ giới Pháp Danh Minh Cảnh. 2010 NIÊN LIỄM + Ủng Hộ Quy tiên lúc 8 giờ 30 tối THU TẠI TƯ GIA Võ Văn Diệu:

Ngày Mồng Sáu tháng Mười, năm Kỹ Sửu.

Ô.Bà Lâm Thành Hổ( Australia) 50. NL+UH Tại Orange County, California, Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ. Trương Thị Thơm (Trần Sao) 20 NL

Nguyễn văn Tông ( Luis Tông) 20.NL Hưởng thọ Lục thập bát tuế. Vanessa Trương 20. NL Nguyện hương linh Kiên Phi Bằng 40. NL+UH Tốc xả mê đồ Võ Trung Tín 40. NL (2009+2010) Cao đăng Phật Quốc. Huỳnh Long Thăng 20.NL * * * Triệu Cẩm Huệ ( Virginia Beach,VA) 20.NL Nhớ Linh xưa ! ! ! Huỳnh Ngọc Hiếu (Pearland,TX) 20.NL Cùng lận-đận bên trời lưu-lạc Trần Đức Hảo ( Australia) 50 NL Thuở nhà tan, nước mất, điêu-linh Trần Đắc Vĩnh (Illinoise) 40 NL+UH Bốn phương nào thấy quê mình Đức Võ ( Rancho Cucamonga, CA) 20. NL Tìm nhau, ôn lại tâm-tình cố-hương. Huỳnh Long Thăng 40.UH ( lần 2)

Mỗi Hè, Xuân, đồng-hương hội-ngộ Lê Ngọc Hân ( San Diego,CA) 20 NL ( lần 2) Tiếng 'Trà-Vinh' rộn rã trong tim Trần Thị Loan ( San Diego,CA) 20. NL Cùng nhau xây dựng một niềm : Lê Văn Công ( Australia) 20. NL

Mai kia bừng dậy: Quê mình Tự-Do ! Đoàn Lý Đáng (PowderSpring,GA) 20. NL Nhớ Hè qua, Huỳnh Minh Tiên ( Australia) 50. NL+UH

Món thịt quay, nói cười rôm rã Phạm công Tâm (Australia) 50 NL+UH Giưả công-viên rực-rở nắng hồng. Bành Văn Tỷ (Canada)100.NL+UH Anh đều tay, phục-vụ cộng đồng Dương Công Bình ( LongView,WA) 50.NL+UH

Từng tô bún-nước-lèo toả hương, bốc khói ! Đoàn Công Danh(Seattle,WA) 20.NL Mọi người vui, và Anh thư-thái, Diệp Tuấn Khải ( Holland) 30.NL

Với nổi vui chung - quyện giưã đất trời ! Thạch Kim Huyền (Bà KiênDiệm) ( ST.Peterburg,FL) 50.NL+UH Mươi hôm trước cùng Anh gặp gở

Chuyện hàn-huyên rôm rã trao nhau Bành Cẩm Vinh (Canada) 100. NL+UH Nghe tin !.... Chợt rụng rời sao ! CỘNG CHUNG : 930.

Cuộc đời như giấc chiêm bao thế này!

THU TẠI VĂN PHÒNG HỘI Anh giờ đã đường mây dong ruổi Châu Mỹ Hồng (Las Vegas)20 NL. Cõi Tây-Phương thôi hảy mau về, Châu Thị Lệ Thủy ( TN) 20NL. Trà-Vinh một mảnh tình quê, Trần Công Nghiệp ( Germany) 70.Eu. NL+UH Anh đi... cũng nhớ trông vời cố- hương Lý tuấn Hiền ( OR) 20.NL Đồng Duy Thượng hưởng ! ! ! Ngô Xuân Vân (AZ) 20NL Dương Anh Cần ( Oakland,CA) 20.NL

Trần Văn Ân (Quang Lâm) (TN) 20.NL Huỳnh Khắc Sử ( Canada) 50.NL+UH Châu Khanh ( Canada) 20.NL

Võ Thành Liêm+ Lê Thị Muôn (CA) 40.NL Tòan thể Hội Viên Trà Vinh thành

thật chia buồn cùng quý tang quyến và nguyện cầu chư hương linh được thong dong tự tại nơi cõi vĩnh hằng

Uông Bình Chuơng ( Seattle,WA) 50. NL+UH Tiêu Trung+Thúy ( TX) 50.NL+UH Anh Trần ( TX) 20.NL Anh Trần ( OR) 13. Đ/S

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 180

Page 64: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Tại Hạ ( PA) 13. Đ/S Dương Ngọc Cầm+ Nhựt (OR) 20.NL Nguyễn Ánh Nhựt (CA) 20.NL Văn Tường (CA) 40. NL/09+10 Nguyễn Hữu Bổn (CA) 20.NL Phạm Duy Tâm (TX) 13. Đ/S Thúy Ngiyễn (TX) 60.mua 5 Đ/S Lê Tuyết Hạnh (VA) 30.NL+UH Trung Ngô (CA) 20. NL. Đỗ Minh Nghĩa (Canada) 50.Ca. NL+UH BS Tiêu Tuấn Khải (CA)150. QC Tạ Kim Vân (Canada) 30 mua2 Đ/S Dương Chiêu Anh ( Australia) 150. NL+ UH Tăng Thị Hồng Vân+ Gia Khánh (KY) 50.NL+UH Nguyễn Thanh Sơn (TX) 40.NL+UH Từ Văn Thọ (CA) 250. Bán Đ/S Trương Dưỡng (FL) 20.NL Hồ Phát –Precision ( CA) 300.QC Văn Bút+TT Việt Ngữ 250. QC Lý Văn Bane (FL) 40.NL+UH Hồng Nhàn ( WA) 30.NL+UH Nhà Sách Tự Lực( bán Đ/S#9) 16 Hồng Tòng (MN) 20.NL Trần Kim Được (VA) 20.NL. Trần Bá Kiết (Germany) 30.Eu. NL+UH Kiên Bé (OR) 60.NL+UH Thạch Nhâm (FL) 30.NL+UH Đoàn Duy Đạt ( TX) 50.NL+UH Nguyễn Duy Tưởng (TN) 25.NL+UH Đỗ Thị Hà (CA) 20.NL Lê Kim Thanh (TX) 20.NL Lê Kim Ngọc (TX) 20.NL Nguyễn Tuấn Anh ( Tân Tân) (TX) 20.NL Nguyễn Thị Dung ( Hồng Lạc) (TX) 20.NL Henry+Nguyễn thị Ngọc Mai (TX) 20.NL Trần Kim Sa (TX) 40.NL+UH Đặc San bán tại Văn Bút 170. Đoàn Hiếu Khỏe ( KS) 40.NL+UH Lâm Thuận An (FL) 30. NL+UH Từ Văn Thọ 30. ( bán Đăc San)

Trương Loan 100.NL+UH Tom Kim Bành ( GA) 20.NL Hứa Thị Diệp Châu (Châu Quốc An) (OR) 50.NL+UH Ngô Thành 350. Quàng Cáo Cầu Ký 100. Quảng Cáo Trần Mình ( Canada) 50.NL+UH Võ Thành Liêm+Nguyễn thị Muôn 40.NL Lý Kim Long (Canada) 16. Đ/S Sean Lâm Mai ( Honolulu, Hawai) 20.NL Trần Anh Kiệt (Australia)170 NL+ĐS Chị Thạch Tạo 20.( bán Đ/S) Phan Trung Nghĩa ( Oklahoma) 50.NL+UH Nguyễn Thị Ân (FortSmith, AR)20.NL Huỳnh Văn Thì (Sacramento,CA) 20.NL Lê Văn Cường ( Sactramento,CA) 20.NL Phan Vĩnh Thành ( Sacramento,CA) 20.NL Nguyễn Thái Lai (Sacramento, CA) 20.NL Huỳnh Văn Thì (140 – 80NL=60ĐS) Châu Mỹ Hồng (Las Vegas,NV) 40.NL+UH Hồ văn Phong ( Indio,CA) 20. khuyến học Đỗ Thị Hà (Bà Mạch phước Toàn) 50. khuyến học Văn Tường 50. khuyến học Bà Lê Thị Thu ( Germany) 50. khuyến học Nguyễn Hữu Hùng+Nguyễn Hữu Hạnh 100 khuyến học Bà Dương Thị Kim Mừng (MA) 100. NL+Đ/S Hồ Văn Phong (Indio,CA) 20.NL Trần Nguyệt Viên (Sacramento, CA) 20. NL Nguyễn Văn Nhân (Australia) 50.NL+UH Trương Dưỡng ( Florida) 20.NL Phạm Thị Cúc( France)50.NL+UH Trần Lan ( AZ) 30. NL+UH Hồ Thị Tỳ ( NY) 100.NL+UH

Nguyễn thu Hà ( NY) 100.NL+UH BS Trung Chỉnh (CA) 100. Q/C LS Anh Tú (CA) 50. Q/C Trần Công Nghiệp ( Germany) 20.Euro NL Đồng Hương Ẩn Danh ( Germany) 50.Euro UH Võ Thị Cẩm Vân (PA)40. NL+UH

THU TIỆC XUÂN TẠI ( ngày 28.2.2010) Lê Ngọc Hân ( San Diego,CA) 100.UH Buì Hữu Thái (TX) 100. UH sau khi trúng số) Lê T Kim Khánh (CA)100NL+UH Ngô Văn Thành (Diamond Bar,CA) 50. UH Nhà Hàng Paracel SeaFood 100.UH T/S Nguyễn thiên Nga 100.UH Hàng Công Thành 25. NL+UH Nguyễn Văn Nhựt 20.NL Bùi Hải Đường 40.NL+UH Nguyễn Văn Thành 20.NL Nguyễn Duật + Hàng Châu Trinh 20. UH Trần Xiều 30. NL+UH Võ Văn Diệu 20. NL Ngô Thiết Hùng 20. NL Nguyễn Văn Vui 25. NL+UH Lê Trung Trinh ( TX) 120NL+UH Tăng Bích Thủy (TX) 120.NL+UH Uông Bình Chương (WA) 20.NL. BS Mạch Phước Hưng (FL) 20.NL Kiều Trường 25. NL+UH Thomas Huỳnh 20. NL. Bà Nguyễn Thị Tín 20. NL Lý Đăng Khoa 20.NL Huỳnh Nhọc Cấm 20.NL Huỳnh Văn Luận sacramento 20.NL Thạch Tô 20.NL A.C.Hùng 20.NL Hà Phi Hùng 35. NL+UH Thạch Bông 20.NL Trần Sinh 30.NL+UH Đõ Thành Phẩm 40.NL+UH Hiếu 20. NL Dương Thị Định ( Oakland,CA) 20.NL

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 181

Page 65: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Võ Liên Hương 20.NL Giang Khánh Thoại 20.NL Ô Hữu Đức 10.UH Trần Thanh Niên 20. NL Nguyễn Thị Phận 20.NL Võ Phụng Sơn ( Oakland,CA)

20.NL Đàm Hữu Huy 20.NL Hà Phát Của 40.NL+UH Nguyễn Hữu Hào 20.NL Trần Trọng Lành (San Diego,CA)

10.UH Nguyễn Thị sơn 20.NL

Hà Kim Danh 20.NL Đỗ Huỳnh Đức + Xuân Phan 40.NL+UH Phạm Văn Sinh ( San Diego,CA)

10.UH Huỳnh Văn Sáng 20. NL

Nguyễn Xuân Hương 10.UH Dương Việt Văn 20.NL Nguyễn Kim Sơn +Trịnh Kim Anh ( San Diego,CA) 25. UH

Huỳnh Trang + Khanh + Báu 40.NL+UH

Võ Phụng Sơn 20.NL Bà Ngô Mai 20. NL

Đỗ Thành Quốc 20.NL

Tăng Đông Sanh 20. NL Thạch Lê 20.NL Lê Ngọc Điệp (GA) 100. NL+UH Quách Văn Thông 20.NL Võ Văn Bê 20. NL Huỳnh Văn Luận (

Sacramento,CA) 20.NL Nguyễn Thị Cúc 10.UH

Lê Thập 20. NL Võ Phương Lan+Ngô Thanh Trường 20.NL Nguyễn Xuân Quan 20. NL Huỳnh Sang+Huỳnh Nguyễn

Bé 20.NL Trần Trọng Lành 20. NL Phạm Hồng Loan 20.NL Wilson Trần 20. NL Bùi Duy Cảnh 20.NL Âu Đức Cường ( Virginia)

100.NL+UH Huỳnh Kim Tiến 25. NL+UH Nguyễn Linh Lan 20.NL Thạch Tạo 20.NL Diệp Tuấn Khải +La thị Phuơng Mai

( Holland) 20.UH

THU TẠI TIEC HE Tany Lê 20.NL Hàng Công Thành 20. UH Giang Lệ Châu 10. UH Đỗ Thành Phẩm+Trần Thị Phụng

30.UH Trần Xiều 20.UH Trần Tuấn +David 20.NL Huỳnh Văn Thì + Nguyễn Thị Trang(Sacramento,CA) 50. NL+UH

Lê Ngọc Hân ( san Diego) 30.NL+UH

Diệp Thôn 20. NL Phạm Thị Tiến 20.NL

Dư Thị Hiếu ( Bà Trần Xiều) 10. UH

Trần Thị Loan ( San Diego) 30.NL+UH

Thạch Bông 20.NL Phạm Nguyễn Trọng Nghĩa 20.NL Trần Văn Hải ( Michigan) 50.

NL+UH Tạ Ngọc Linh 20.UH Kiên Đạt 20.NL Huỳnh Thanh + Cúc Nguyễn

50.NL+UH Nguyễn Ánh Nhựt 20. UH. Nguyễn Hoàng Bảo 20.NL Lý Hồng Hoa 20.NL Huỳnh Văn Lang 20.NL Bùi Hải Đường 20. UH Thủ Quỷ: Võ Văn Diệu Lâm Chí Tâm ( Seattle,WA)

25. NL. Nguyễn Văn Vui 20. UH Liêu Chí Dân ( Seattle)+Diệp Thành Văn ( San Jose)+Dương Diệu (San Jose)+ Tăng Quang ( San Jose)+Trần Long ( San Jose)+Trần Long (MN) ..200 NL+UH

Tin Giờ Chót: Trước khi báo lên khuôn Anh Chị Lê Trung Trinh đến từ Fort Worth Texas tăng cho Ban Báo Chí $300 USD tiền tươi để in Đặc San năm nay – Hoan Hô Anh Chi Trung Trinh.

Từ Chí Thượng ( Long Beach,CA) 25.NL Bà Nguyễn Văn Vân 30.NL+UH Hà Kim Danh 30.NL+UH Dương Thanh Thủy 20.NL Đoàn Duy Đạt ( Houston,TX) 40.NL+UH Hồ Chí Hòa 30.NL+UH

Đàm Tiểu Anh (Đàm Muội Nhỏ) 20. UH

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 182

Từ Văn Thọ ( Santa Clara,CA) 40.NL+UH

Diêu Thị Phụng . . . Huỳnh Hạnh 50.NL+UH Võ Đăng Cao (San Diego) 20.NL Trần Thanh Niên 30.NL+UH Trần Sinh ( San Diego) 15 UH Trịnh Hảo Tâm 50.NL+UH Ngô Văn Thành ( Diamond Bar) 15. UH

Trần Ngọc Lang 20.NL Bà Nguyễn Bữu Việt 20.NL

Nguyễn Văn Dụng 20. NL Phạm Ngọc Quang 40.NL+UH Nguyễn Thị Mai (cháu của BS Nguyễn Lưu Viên) 1 mâm paté chaud

Phạm Thị Đông 20. NL Lâm Thị Hoa + Đàm Hữu Huy 140.NL+UH

Giang Khánh Thoại ( El Monte) 40.UH

Phạm Văn Thân 20.NL Quách Văn Đệ 20.NL

Dương Vĩnh Truờng 20.NL

Page 66: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh

183

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010

Page 67: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 2

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 184

Page 68: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 3

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 185

Page 69: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 4

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 186

Page 70: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 5

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 187

Page 71: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 6

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 188

Page 72: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Danh Sách Đồng Hương Trà Vinh 7

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 189

Page 73: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 190

Page 74: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 191

Page 75: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 192

Page 76: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 193

Page 77: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 194

Page 78: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 195

Page 79: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 196

Page 80: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 197

Page 81: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 198

Page 82: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Chúc Mừng Tân Nghị Viên nghị viên gốc Việt đầu tiên tại Thành Phố Fountain Valley: Michael Duc Minh Vo

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 199

Page 83: travinhhaingoai.comtravinhhaingoai.com/DacSan2011/DSTV-2011Pg118ToEnd.pdf · VTA . Tôi lại về Phú Thọ Hòa, nhà của bà chị Cả. Về thấy nhà trống trơn và chị

Đặc San Trà Vinh - Năm Tân Mão 2010 200

Ban Bieân Taäp ĐẶC SAN TRÀ VINH XUÂN TÂN MÃO – Năm 2011

Võ Trung Tín Thạch Bông

Văn Tường Võ Văn Diệu

Nguyễn Văn Vui Nguyễn Văn Nhựt

Huỳnh Văn Luận Từ Văn Thọ

Huỳnh Kim Tiến – Ngô Văn Thành Trương Bạc Xuổl & Kiên Phi Bằng

Với Sự đóng góp bài vở của:

Nguyên Nhung BS Nguyễn Lưu Viên Nguyễn Văn Nhựt Dương Chiêu Anh Nguyễn Văn Thành Chu TiểuTrà Người HTT Vĩnh Bình Huỳnh Văn Lang Phạm Phong Dinh Nguyễn Minh Cần Thái Lai Ông Xã Năm Thanh Nguyên Tiền Vĩnh Lạc Tiền Lạc Quan Anh Nhi Tiếu Ngạo Trà Vinh Hoàng Vũ & Dạ Lan

Hai Quẹo Trần Anh Kiệt HtH Trần Sinh

Huệ Tường Trần Thế Phong Huỳnh Tâm Hoài Trần Thị Kim Hoàng Huỳnh Văn Luận Từ Văn Thọ

Kim Hồng Tú Rệu Lệ Hoa Văn Tường

LT 2003 V.Ng Lucky Nguyễn Vũ Thị An

Ngọc Hân Vĩnh Thuận Nguyễn Minh Vĩnh Trường

Tòa soạn: 9242 Bolsa # B Westminster CA 92683 Tel: 714-895-7080 Trang Web: aihuutravinh.com or Travinhhaingoai.com Email: [email protected]