374

Cho lam loan Minh Nguyet Thinh Phong´i xin lỗi, tôi đã nói hết rồi". Nói gì cơ? Cao Ngữ Lam còn đang nghi hoặc, trước mắt đột nhiên tối lại, môi cô

  • Upload
    haphuc

  • View
    214

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

CHƠ LAM LOAN

**************************************************Tên tác phẩm: Này, chớ làm loạn

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hài hước

Số chương: 65 (Hoàn)Từ chương 1 đến chương 14: greenrosetq (Dịch)Từ chương 15 đến chương 30: Sarang (Edit), greenrosetq (Beta)Chương 31, 34, 35: Kurt (Edit), greenrosetq (Beta)Còn lại: greenrosetq (dịch)

Tao Ebook: tgn_82

Nguồn: http://kites.vn

Ebook này được chế tạo vì mục đích phi lợi nhuận và đã được sự đồng ý của ngươi dich. Mong rằng cácbạn khi thưởng thức ebook này sẽ có được những phút giây thực sự thư giãn đúng như mong muốn củangươi dich và người làm ebook. Mọi hành vi sao chép sang bất cứ đâu mà không được phép của chính

chủ, đều là sai phạm.

MuclucNguồn: http://kites.vn. 1Chương 2: Cướp nhầm rồi 11Chương 3: Không đánh không quen biết 17Chương 4: Thú vị tương đầu. 24Chương 5: Gia đình ấm áp. 31Chương 6: Oan gia ngõ hẹp. 37Chương 7: Bị đả kích nặng nề. 43Chương 8: Gặp lại bạn cũ. 48Chương 9: Lạc vào hang hùm.. 55Chương 10: Trông cái nhà này. 63Chương 11: Hình tượng của Doãn Tắc. 68Chương 12: Chúng ta không quen thân. 75Chương 13: Anh chàng Tiểu Quách. 80Chương 14: Bánh bao có khí phách. 87Chương 15: Về chuyện xem mặt 93Chương 16: Kết thành bạn bè. 99Chương 17: Thay đổi cách nhìn. 105Chương 18: Động lòng xuân. 111Chương 19: Sự việc đột xuất 114Chương 20: Đánh cướp. 120Chương 21: Chuyện nam nữ. 125Chương 22. 132Chương 23: Giúp đỡ. 138Chương 24: Gặp phải cầm thú. 144Chương 25: Ưỡn ngực ngẩng cao đầu. 152Chương 26: Tâm Sự. 158Chương 27: Nụ hôn. 165Chương 28: Tiếp tục hôn. 172Chương 29: Biến cố. 178Chương 30: Hiểu lầm.. 183Chương 31: Mất mặt 192Chương 32: Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. 198Chương 33: Gặp lại 205Chương 34: Em gái 211Chương 35: Hai đôi nam nữ. 217Chương 36: Xin lỗi 223Chương 37: Cô bé này. 230Chương 38: Đăng đường nhập thất 236Chương 39: Tình cờ gặp gỡ. 241Chương 41: Mất tích. 253Chương 42: Trao đổi 258Chương 43: Quyết tâm.. 264Chương 44: Mông Lạnh. 269Chương 45: Quyết chí 275Chương 46: Nghi hoặc. 280Chương 47: Bạn gái 286Chương 48: Đồ đáng ghét 292Chương 49: Nhớ nhung. 298Chương 50: Tim đập mạnh. 304Chương 52: Oan gia ngõ hẹp. 314Chương 53: Gặp phụ huynh. 319Chương 54: Vùng lên. 325Chương 55: Hôn. 330Chương 56: Cá cược. 336Chương 56: Trúng kế. 341Chương 58: Nữ hoàng Bánh bao. 347Chương 59: Cùng bơi 352Chương 60: Tâm nguyện. 357Chương 61: Tỏ tình. 363Chương 62: Ăn Tết 369Chương 63: Họp lớp. 373Chương 64: Đối chiến. 378Chương 65: Cầu hôn. 384

Văn án:

Cô bị đồng nghiệp hãm hại, bị công ty cho nghỉ việc. Trong tình thế cấp bách, cô phải kiếm bằng được một người đàn ông để chứng minh bản thân trong sạch. Ai ngờ, cô gặp phải một tên vô lại...

Lời người dịch:

Lâu lâu mới đọc một tác phẩm ngôn tình thú vị như truyện này. "Chớ làm loạn" không có nam chính hoàn hảo như đa số tác phẩm khác, không có mối quan hệ tay ba tay tư, không có sủng-ngược. Đây là một tác phẩm dễ thương với các nhân vật rất dễ thương. Hy vọng các bạn sẽ có những giây phútthư giãn thoải mái với "Chớ làm loạn".

Chương 1: Thất nghiệp rồi, kiếm đàn ông thôi

Trong văn phòng làm việc của tập đoàn Hằng Viễn, Cao Ngữ Lam vừa đi công tác về.

Cao Ngữ Lam là một chuyên viên hoạch định hoạt động tiêu thụ của phòng thị trường. Cô làm việc ở công ty này hơn một năm. Công việc rất bận rộn, thường phải làmthêm giờ, đi công tác như cơm bữa. Nhưng công ty có quy mô lớn, có thể học hỏi thêm nhiều nghiệp vụ, lương lậu cũng không tồi, vì vậy Cao Ngữ Lam rất hài lòng vớicông việc của mình.

Bây giờ là năm giờ chiều, thời điểm sắp tan tầm. Cao Ngữ Lam vừa xuống máy bay, cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Vì muốn tổng hợp lại nội dung đã thương lượng trongchuyến công tác nên Cao Ngữ Lam đến thẳng công ty.

Vừa vào văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống, Cao Ngữ Lam nghe có tiếng gọi cô.

"Ngữ Lam".

Cô quay đầu nhìn, là Ôn Sa, nhân vật nổi tiếng trong công ty.

Cô Ôn Sa này đứng đầu bảng về nhan sắc ở công ty, thành tích nghiệp vụ mỗi tháng luôn dẫn đầu. Về mặt quan hệ hay đối nội đối ngoại, Ôn Sa cũng không nhất thì nhì.Vì vậy, cô ta quả thực là nhân vật nổi tiếng trong công ty.

Lúc này, Ôn Sa đi nhanh về phía Cao Ngữ Lam. Cô không biết cô ta có việc gì tìm mình, cô định mở miệng hỏi thì bất chợt bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp ởbàn bên cạnh. Cao Ngữ Lam chưa kịp phản ứng đã bị Ôn Sa ôm chặt vào lòng.

"Em yêu. Tôi xin lỗi, tôi đã nói hết rồi".

Nói gì cơ? Cao Ngữ Lam còn đang nghi hoặc, trước mắt đột nhiên tối lại, môi cô bị một thứ mềm mềm đặt lên, mùi nước hoa nhè nhẹ phảng phất xung quanh. CaoNgữ Lam giật bắn mình.

Ôn Sa dịu dàng hôn cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Em yêu, đừng giận tôi nhé".

Cao Ngữ Lam sững sờ như bị điểm trúng huyệt.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi... vừa rồi cô bị cưỡng hôn?

Hơn nữa bị một người phụ nữ hôn?

Cao Ngữ Lam ngây người một lúc, đầu óc trống rỗng, cô không thể tin vào chuyện vừa xảy ra.

Cao Ngữ Lam vốn là một người phụ nữ nhà lành bảo thủ. À không... là cô gái nhà lành mới đúng. Ngoài chuyện cô yêu sớm từ thời cấp ba, yêu hết mình trong bảy nămtrời nhưng cuối cùng lại bị bạn trai bỏ rơi, Cao Ngữ Lam hoàn toàn trong sạch. Đến ngón tay của người đàn ông thứ hai cô còn chưa từng chạm vào, sao bây giờ có thểbị một người phụ nữ hôn?

Thiên hạ quả là đại loạn mất rồi.

Ôn Sa dường như không bận tâm đến phản ứng của Cao Ngữ Lam. Cô ta vuốt ve mặt cô, nói một câu an ủi rồi quay người đi mất.

Cao Ngữ Lam từ từ quay đầu, sững sờ nhìn theo bóng Ôn Sa. Lúc này, bàn tay run rẩy của cô chỉ theo hướng cửa ra vào, miệng cô ấp úng không thể thốt nên lời.

Kẻ phạm tội ung dung bỏ trốn, làm thế nào bây giờ?

Cao Ngữ Lam dần định tâm trở lại. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không dám đưa mắt nhìn các đồng nghiệp ở xung quanh. Trong lòng cô hiểu rõ, vào lúc này,cô đã trở thành tâm điểm chú ý của cả văn phòng.

Ông trời ơi, cho cô một cái lỗ để chui xuống được không?

Ông trời không thấy trả lời, chỉ có một tiếng nói khẽ vang lên bên tai cô: "Ngữ Lam, giám đốc bảo chị đi gặp ông ấy".

Cao Ngữ Lam quay đầu về phía người đồng nghiệp vừa lên tiếng thông báo, cô nhìn thấy vẻ thương hại trong ánh mắt người đồng nghiệp. Một cảm giác chẳng lành lenlỏi vào tim Cao Ngữ Lam.

Giám đốc là một người đàn ông hói đầu gần 50 tuổi.

Ông ta chăm chú quan sát Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị trong suốt mười phút đồng hồ. Cuối cùng, ông ta cũng mở miệng: "Tiểu Cao này... ".

Cao Ngữ Lam ngồi im lặng, trong lòng rất bất an. Giám đốc trầm mặc một thời gian dài khiến cô bắt đầu phân tâm.

Lát nữa cô phải đi tìm Ôn Sa tính sổ mới được. Cô ta tự nhiên hôn cô là có mục đích gì. Đều là phụ nữ, hành động đó thật ghê tởm. Nếu trò đùa này không được giảithích rõ, làm sao cô có thể tiếp tục làm việc ở công ty?

"Cô làm việc ở công ty hơn một năm rồi, cô luôn có biểu hiện rất tốt".

"Là trách nhiệm của tôi mà"

"Cô cũng biết công ty chúng ta không tán thành tình yêu văn phòng?"

"Giám đốc yên tâm đi ạ. Tôi sẽ nghiêm chỉnh chấp hành".

Vẻ mặt kỳ lạ của đồng nghiệp lúc nãy là gì nhỉ?

"Cô yêu đương cũng chẳng sao. Nhưng cô lại gây ra... chuyện không bình thường, khiến công ty có ảnh hưởng không tốt".

"... ... "

Cao Ngữ Lam sững sờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt giám đốc. Ánh mắt đó... xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của cô, nhìn mãi không hiểu ông ta ám chỉ điều gì.

"Giám đốc! Giám đốc bảo ai yêu đương cơ?" Cao Ngữ Lam hỏi.

"Cô chứ còn ai". Giám đốc sờ lên đầu nhẵn thín. Lần này, Cao Ngữ Lam đã đọc được vẻ mặt của ông ta. Trên mặt giám đốc viết hàng chữ: cô có giả bộ thế giả bộnữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Nhưng... ai yêu tôi?". Lẽ nào trong công ty có một vị nam giới tinh anh nào đó phải lòng cô mà cô không biết?

Giám đốc đại nhân nhíu mày nhìn cô.

Cao Ngữ Lam càng không hiểu đầu cua tai nheo. Lẽ nào ai đó hiểu nhầm cô yêu người ta, khiến người ta bối rối khó xử?

"Giám đốc, tôi có yêu ai đâu". Cao Ngữ Lam giải thích một cách nghiêm túc. Dù cô cũng muốn yêu đương hẹn hò để thoát ra khỏi đáy vực tình cảm, bắt đầu cuộc đờimới, nhưng nguyện vọng của cô vẫn chưa trở thành hiện thực.

Giám đốc hắng giọng hai tiếng, mắt không rời khỏi Cao Ngữ Lam, tay gõ gõ lên bàn như không biết phải bắt đầu thế nào.

Cảm giác chẳng lành trong lòng Cao Ngữ Lam ngày càng rõ rệt. Sự việc kỳ quái vừa xảy ra hiện lên trong trí óc cô. Sau đó, cô nghe thấy tiếng giám đốc: "Toàn công tyđã biết chuyện của cô và Ôn Sa".

"Ôn Sa?" Cao Ngữ Lam cất cao giọng. Cô đột ngột tỉnh ra.

Đúng là loạn hết cả rồi.

"Giám đốc! Tôi tuyệt đối không yêu Ôn Sa. Tôi thích đàn ông cơ".

Giám đốc lại liếc cô, không nói một lời nào.

"Giám đốc, tôi và Ôn Sa không phải quan hệ đó. Lẽ nào cô ấy nói, cô ấy yêu tôi? Dù là như vậy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi và cô ấy không thân thiết lắm,nhất định có sự hiểm nhầm ở đây. Thật đấy, giám đốc hãy gọi cô ấy đến đây, chúng ta ba mặt một nhời... "

Giám đốc cắt ngang lời Cao Ngữ Lam: "Tiểu Cao, tôi hiểu tâm trạng của cô bây giờ".

Hiểu gì? Không phải là tin lời tôi?

Thế thì có tác dụng gì!

"Giám đốc! Giám đốc nhất định phải tin tôi".

Giám đốc lặng thinh, tay nghịch chiếc máy tính.

"Giám đốc, tôi xin thề. Tôi yêu đàn ông! Yêu đàn ông! Là đàn... ông". Cao Ngữ Lam suýt nghẹn không thể thốt ra từ cuối cùng, bởi vì giám đốc đã quay chiếc laptopcủa ông ta về phía cô. Cao Ngữ Lam nhìn chằm chằm vào màn hình như thể nhìn thấy bóng ma.

Trên màn hình có tấm ảnh Ôn Sa đang ôm hôn một cô gái ở một nơi giống như quán bar. Bọn họ mặc đồ bốc lửa, hôn nhau rất mãnh liệt. Ôn Sa để lộ nửa gương mặtnên thấy rõ. Còn cô gái kia đứng quay người nên chỉ có thể thấy bóng dáng từ phía sau. Nhìn qua quả thật rất giống Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam há miệng kinh ngạc, ngón tay chỉ lên màn hình bắt đầu run rẩy: "Người đó... người đó không phải là tôi. Thật đấy, không phải là tôi".

Nhưng giám đốc đại nhân không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề "có phải là cô hay không". Ông ta nghiêm nghị nhìn Cao Ngữ Lam: "Tiểu Cao à, yêu đương là tự do cánhân. Yêu đàn ông hay đàn bà cũng là tự do cá nhân. Có điều, công ty có quy định của công ty. Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng rất tiếc phải thông báo với cô,công ty đã phê chuẩn đơn xin thôi việc của cô".

"Tôi không xin thôi việc". Cao Ngữ Lam nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

"Nếu cô không xin thôi việc, công ty sẽ gửi thông báo đuổi việc đến cô. Làm vậy không được hay cho lắm, do đó cô nên tự đề xuất thì hơn".

Cao Ngữ Lam ngơ ngác. Công ty ức hiếp người quá đáng!

Cô dùng hết sức nắm chặt tay mình, thầm nhủ bản thân phải cố giữ bình tĩnh. Những nỗi ấm ức và khó chịu bao trùm toàn thân Cao Ngữ Lam. Tại sao cô luôn gặp phảinhững chuyện đen đủi như thế này, tại sao cô luôn là người xui xẻo.

"Giám đốc, tôi không thể chấp nhận. Tôi không làm sai điều gì".

"Tiểu Cao, sáng hôm nay mọi đồng nghiệp trong công ty đã nhận được tấm ảnh này. Cô mới đi công tác về nên có thể chưa kịp mở hộp thư. Vụ này có ảnh hưởng rấtxấu, đồng thời vi phạm quy định của công ty. Ôn Sa đã khai hết mọi chuyện rồi. Sự thật sờ sờ trước mắt, cô không nhận cũng vô dụng thôi. Để chỉnh đốn lại nề nếp củacông ty, ổn định tinh thần làm việc của nhân viên, công ty quyết định cho cô thôi việc. Nói thật, cô không thích hợp tiếp tục làm việc ở đây khi công ty có không khí nhưthế này. Vì vậy, cô nên phối hợp thì tốt hơn".

Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra phản ứng của các đồng nghiệp lúc vừa rồi. Nhưng cô bị oan mà!

"Tôi bị hãm hại. Người đó không phải tôi".

Giám đốc thở dài: "Tiểu Cao, Ôn Sa đã thừa nhận rồi. Bây giờ cô nói gì cũng vô ích thôi. Công ty đã quyết định rồi. Hôm nay cô hãy bàn giao lại công việc của cô. Látnữa, phòng nhân sự sẽ tìm cô làm thủ tục".

Cao Ngữ Lam nghiến răng, gương mặt không dấu vẻ tức giận: "Tôi sẽ đi tìm Ôn Sa. Tại sao cô ta lại hãm hại tôi?"

Cao Ngữ Lam nện gót giày bình bịch xuống nền nhà, lao nhanh đến văn phòng Ôn Sa. Không thấy bóng Ôn Sa, trợ lý của Ôn Sa nói nhỏ: "Sa Sa bị phê bình. Công tycho chị ấy nghỉ phép một tuần để tự kiểm điểm".

Nghỉ phép một tuần? Dựa vào cái gì mà kẻ gây tội được nghỉ phép còn người bị hại lại bị đuổi việc?

Cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ, không quan trọng ở công ty nên cô bị hãm hại bị bắt nạt hay sao?

"Cho tôi biết số điện thoại của cô ta". Cao Ngữ Lam tỏ ra hung dữ, khiến cô trợ lý giật bắn mình. Cô ta đưa tấm danh thiếp của Ôn Sa cho Cao Ngữ Lam. Cao NgữLam giật lấy, bấm máy gọi vào số di động trên danh thiếp. Kết quả, Ôn Sa tắt máy.

Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nhìn Cao Ngữ Lam gọi điện thoại bằng ánh mắt mờ ám, như chế nhạo cô đóng kịch giỏi. Cao Ngữ Lam phẫn nộ hét lớn với anh ta:"Tôi không quen thân cô ta".

Cao Ngữ Lam quay đầu hỏi người trợ lý: "Cô ta sống ở đâu?"

Cô trợ lý lắc đầu nói không biết. Mấy đồng nghiệp ở xung quanh đều quay sang nhìn. Ánh mắt của họ khiến Cao Ngữ Lam càng tức giận. Cô đập bàn, nói lớn tiếng:"Tôi thật sự không quen thân gì cô ta".

Tất cả mọi người đều cúi đầu, giả vờ chăm chú làm công việc của mình.

Cao Ngữ Lam đứng nguyên tại chỗ đảo mắt bốn xung quanh. Trong mỗi văn phòng chứa đầy người của tòa cao ốc, máy tính của mỗi người đều có hình ảnh đồng tínhthân mật của cô. Một đồng nghiệp đi qua liếc nhìn cô. Một người khác đang cúi đầu làm việc, khi cô đưa ánh mắt về phía anh ta, anh càng càng cúi thấp đầu.

Trong lòng Cao Ngữ Lam đột nhiên thấy lạnh lẽo. Cuối cùng cô cũng nhận ra, không khí nơi này quả thực không còn thích hợp với cô.

Cao Ngữ Lam cố gắng quay về bàn làm việc của mình thu dọn đồ. Mấy người đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt với cô tiến đến giúp cô thu dọn, an ủi cô vài câu.Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn, cô nhanh chóng làm xong thủ tục rồi bê đồ về nhà.

Buổi tối, Cao Ngữ Lam say khướt ở trong quán bar. Bình thường, cô rất ngoan ngoãn, không dính đến rượu thuốc, ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ làm việc, ngay thẳngthật thà. Chỉ khi nào cô bị đả kích ghê gớm mới uống rượu đến say khướt. Hôm nay Cao Ngữ Lam cảm thấy quá bi thương nên cô quyết định phóng túng một lần.

Nhưng càng uống rượu, Cao Ngữ Lam càng thấy rầu rĩ.

Cao Ngữ Lam không biết nên làm gì khi gặp phải chuyện như thế này.

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên vận đen đeo bám cô. Mối tình đầu kéo dài bảy năm của cô kết thúc bi thảm khi có người đổ tội cô bắt cá hai tay. Công việctrước đó của cô, cấp trên đổ tội cho cô để giữ lấy bản thân, bắt cô phải chịu hết trách nhiệm ký sai hợp đồng, do đó cô bị đuổi việc. Lần này càng hoang đường hơn,cô bị khai trừ vì tình yêu với người cùng giới trong công ty.

Cao Ngữ Lam vừa uống rượu vừa gạt nước mắt. Uống rượu chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cô lại thất nghiệp rồi, cô không biết phải làm gì bây giờ. Phụ nữ yêu phụnữ không có tội, nhưng cô yêu đàn ông cơ mà. Cô bị oan ức. Tại sao mọi người toàn đổ tội oan cho cô? Tại sao cô luôn bị bắt nạt.

Nữ ca sỹ trong quán bar cất giọng hát mượt mà: "Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước. Tất cả những chuyện không vui rồi sẽ qua đi. Sẽ có một thiên thần yêu bạn... ".

Ở đâu có thiên thần? Thiên thần đang ở đâu? Cao Ngữ Lam tiếp tục lau nước mắt. Bây giờ cô chẳng cần thiên thần gì đó, cô cảm thấy một người đàn ông càng thực tếhơn. Nếu cô có bạn trai, cô có thể chứng minh cô không phải yêu đàn mà là yêu đàn ông.

Cao Ngữ Lam vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa tiếp tục nốc rượu, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, Cao Ngữ Lam bắt máy rồi cất giọngthô lỗ: "Ai đó?".

"Tôi là Ôn Sa".

Nghe đến cái tên này, mọi tế bào trên người Cao Ngữ Lam đều bốc hỏa. Cô đập mạnh bàn: "Cô là đồ khốn, tại sao cô hãm hại tôi?"

"Rất xin lỗi đã đổ tội oan cho cô, nhưng tôi cũng lâm vào tình thế bắt buộc. Có người hãm hại tôi, may mà dáng hình trên tấm ảnh đó rất giống cô, cô lại không có bạntrai nên càng phù hợp điều kiện. Vì vậy tôi chỉ còn cách kéo cô xuống bùn. Tôi xin lỗi, tôi sẽ bù đắp cho cô. Nếu có công việc thích hợp, tôi nhất định sẽ giới thiệu chocô".

"Giới thiệu cái đầu cô ấy. Cô mau đưa bạn gái của cô đến công ty giải thích rõ với bọn họ, trả lại sự trong sạch cho tôi". Cao Ngữ Lam càng nói càng lớn tiếng: "Cô hãycho bọn họ biết, tôi yêu đàn ông, đàn ông, cô rõ chưa?". Nhắc đến từ "đàn ông", Cao Ngữ Lam hung hãn đập bôp bốp xuống bàn, khiến hai người đàn ông bên cạnhđịnh đến làm quen với cô vội chuồn mất.

"Cô muốn chứng minh không có quan hệ gì với tôi? Đơn giản thôi, cô tìm một người bạn trai là được rồi". Ôn Sa hoàn toàn không có ý định nghe theo lời cô. Cô takhông tỏ ra bị ảnh hưởng bởi thái độ tức giận của Cao Ngữ Lam. Ôn Sa nhẹ nhàng đề xuất ý kiến: "Cô đưa bạn trai cô đến công ty, là có thể vạch trần lời nói dối củatôi".

Ôn Sa khinh thường cô không có bạn trai phải không? Cao Ngữ Lam cô dễ bị bắt nạt lắm sao?

Cao Ngữ Lam đứng dậy, nói lớn tiếng: "Tôi sẽ tìm đàn ông cho cô thấy. Cô sẽ nắm tay anh ta cùng đến công ty, cô hãy đợi đấy!".

Cao Ngữ Lam lảo đảo đi thanh toán tiền, sau đó chân nam đá chân xiêu mãi mới ra đến cửa quán bar. Trong lòng cô đang nghĩ nên tìm người đàn ông như thế nào, mộttiếng binh rất lớn vang lên, cô đâm đầu vào bên cạnh cửa.

Mọi người đều nhìn về phía cô, nhưng Cao Ngữ Lam không cảm thấy đau đớn.

Nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa chạy đến đỡ Cao Ngữ Lam: "Cô ơi, cô có sao không? Có cần tôi gọi taxi cho cô?"

"Không cần". Cao Ngữ Lam phất tay: "Không cần taxi, nhà tôi ở gần đây, tôi không về nhà. Tôi phải đi tìm đàn ông. Tôi đang cần đàn ông".

Một người phụ nữ uống rượu say giở trò điên rồ.

Đám đàn ông ở xung quanh quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam rồi nhanh chóng tản ra, như sợ bị người phụ nữ này nhìn trúng.

"Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước. Tất cả những chuyện không vui rồi sẽ qua đi. Sẽ có một thiên thần yêu bạn... ". Vẫn là tiếng hát của cô ca sỹ trong quán bar. CaoNgữ Lam lảo đảo đi ra khỏi quán bar.

Lúc này cô đã say khướt, hai mắt mờ dần. Cao Ngữ Lam bước từng bước liêu xiêu, phát hiện trên đường có không ít đàn ông. Cô nên chọn người nào?

Cao Ngữ Lam dừng lại dụi dụi mắt. Cô cố gắng cũng không nhìn rõ, không thấy rõ thì chọn kiểu gì đây?

Cao Ngữ Lam nheo mắt nhìn về phía trước. Có câu "chọn ngày không bằng gặp ngày" (có nghĩa thuận theo tự nhiên), vậy cô cũng thay vì lựa chọn đàn ông, chi bằngvớ đại một người (nguyên gốc: chọn đàn ông không bằng đâm vào một người đàn ông).

Chính là anh ta, người ở trước mặt!

Cao Ngữ Lam rảo bước nhanh về phía trước. Cô không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì. Trong cơn mơ hồ, Cao Ngữ Lam chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông hét lớn:"Cô làm gì vậy? Này, này, cô chớ làm loạn".

Chương 2: Cướp nhầm rồi

Ánh nắng mặt trời lọt qua rèm cửa sổ vào trong nhà, chiếu tia sáng lên chiếc giường bừa bộn.

Cao Ngữ Lam đầu đau như búa bổ, đấu tranh với bản thân một hồi dưới tấm chăn rồi thò đầu ra ngoài, đầu cô đau như búa bổ. Cao Ngữ Lam phát hiện nửa thân dướicủa cô gần như rơi xuống đất. Cô ngủ cả đêm trong tình trạng như vậy sao?

Cao Ngữ Lam rên khẽ, cô ôm đầu cuộn chăn leo lên giường. Cao Ngữ Lam giật bắn mình khi nhớ đến hiện trạng của bản thân. Những mảnh vỡ ký ức ùa về trong tríóc cô. Tối qua cô uống rượu say khướt, sau đó hình như cô ra đường tìm đàn ông.

Cao Ngữ Lam ngồi bật dậy, nhanh chóng dùng chăn cuộn kín người. Sau đó, cô đảo mắt một vòng quanh căn phòng, tìm kiếm xem trong nhà có một người đàn ông lailịch bất minh nào hay không?

Kết quả, cô không thấy ai cả.

Cao Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua. Đáng tiếc là đầu óc cô trống rỗng, cô không thể nhớ ra điều gì. Cao Ngữ Lamnhìn xuống người, cơ thể cô không có dấu vết lạ thường, cô cũng không cảm thấy đau nhức khó chịu. Nhưng cảnh tượng bữa bãi trong căn phòng và việc cô khôngmặc quần áo, thậm chí không mặc cả đồ lót khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy rất bất an.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Cao Ngữ Lam đang tập trung suy nghĩ, phòng ngoài đột nhiên có tiếng động nhỏ, hình như từ nhà bếp vọng ra.

Các sợi dây thần kinh của Cao Ngữ Lam căng lên như dây đàn. Lẽ nào cô thật sự cướp đàn ông mang về nhà? Bây giờ người đó đang ở dưới bếp làm đồ ăn sáng chocô?

Không phải đâu!

Cô không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy đấy chứ?

Cao Ngữ Lam đứng dậy. Nếu cô thật sự làm loạn sau khi say rượu, người đàn ông bị cướp về đó cũng không điên đến mức chuẩn bị bữa sáng cho cô?

Từ nhà bếp lại vọng ra tiếng va chạm đồ. Cao Ngữ Lam sợ chết khiếp, lôi quần áo ra mặc với tốc độ tên lửa. Sau đó, cô mở cửa phòng ngủ thò đầu ra ngoài ngó nhìn.

Mẹ ơi, ai làm phòng khách bừa bộn kinh khủng như vậy. Gối tựa bị ném xuống đất, giày dép của cô đông một chiếc tây một chiếc, mấy đồ lặt vặt trang trí nằm lăn lócdưới đất.

Cao Ngữ Lam định lên tiếng mắng chửi, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hay là chính cô uống rượu say rồi làm loạn? Cô liền nuốt lại lời nói, quyết định đi tìmngười đàn ông lạ mặt trước.

Căn hộ Cao Ngữ Lam thuê không lớn lắm, nhà bếp ở ngay bên cạnh. Tuy vậy, cô nấn ná một hồi mới tới nơi. Cao Ngữ Lam vừa đi vừa nghĩ xem cô sẽ nói gì với ngườiđàn ông đó, hỏi anh ta tối qua cô bị làm sao, hay mặc kệ bảy ba hai mốt cứ mở miệng chửi anh ta một trận trước đã.

Bất luận nói gì, cô cũng phải có khí thế, nhất định phải trấn áp tình hình và chiếm thế thượng phong.

Không biết vụ cô tối qua cướp người về hay quyến rũ người về, không biết cô chủ động hay bị động, không biết sự việc xảy ra đến giai đoạn nào. Dù sao với bộ dạngcủa cô khi tỉnh giấc, chắc chắn cô đã bị người ta xơi tái rồi.

Bất luận thế nào, cô cũng phải ra tay trước, tuyệt đối không thể để tên khốn đó giở trò.

Cô phải bắt hắn quên chuyện xảy ra đêm qua. Cô sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, Cao Ngữ Lam cô không phải là người phụ nữ tùy tiện. Tên đàn ông đótốt nhất nên hiểu rõ điểm này. Anh ta đừng mong chạm đến người cô một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Sau khi vũ trang xong, cô nhanh chóng đi vào nhà bếp, đồng thời hét lớn tiếng: "Này,anh... ".

Mọi lời nói bị chặt ở ngay cổ họng, Cao Ngữ Lam trợn trừng mắt, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt cô.

Một lúc sau, Cao Ngữ Lam chỉ tay vào đối phương, miệng lắp ba lắp bắp: "Anh... sao anh lại biến thành chó thế kia?"

Con chó nhỏ trước mặt Cao Ngữ Lam có đôi tai dựng đứng, đôi chân ngắn, lông màu vàng, đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve. Nó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngẩngmặt nhìn cô, miệng sủa hai tiếng gâu gâu rất đáng thương.

Tại sao đàn ông lại biến thành con chó nhỏ biết lấy lòng người thế kia?

Thế giới này quả là kỳ quái!

Cao Ngữ Lam không biết nên có phản ứng như thế nào. Cô đứng ngây người một hồi, đến lúc con chó nhỏ mất kiên nhẫn, chạy đi cạy cửa tủ đựng bát, rồi chạy đếnchân Cao Ngữ Lam nhảy tưng tưng, Cao Ngữ Lam mới tỉnh ngộ, chấp nhận sự thật trong nhà cô bỗng dưng xuất hiện một chú chó không rõ tông tích.

"Mày là đàn ông biến thành, hay vốn là một con chó?" Câu hỏi rõ ràng là ngốc nghếch. Đến Cao Ngữ Lam cũng phỉ nhổ bản thân khi cô có thể thốt ra câu đó. Nhưngchuyện này quá kỳ dị, cô không thể nghĩ ra điều gì có lý hơn.

Con chỏ nhỏ bị cô kéo hai chân trước đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Nó kêu một tiếng rồi thè lưỡi ra thở. Bộ dạng của nó vô tội như không thể nào vô tội hơn.

"Không được giả bộ đáng yêu". Cao Ngữ Lam nghiêm túc nhìn con chó, cô đưa mắt xuống bộ phận quan trọng của loài chó, quả nhiên là giống đực. Không lẽ... cô hếtsức hoang mang, đầu óc như sắp nổ tung. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trên đời này có chuyện hoang đường thật sao?

Chú chó bị cô cầm chân không mấy dễ chịu, nó bắt đầu kêu ăng ẳng, vặn người như muốn đứng xuống đất.

Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng đầu hàng. Dù cô nghĩ nát óc cũng không tìm ra chân tướng sự việc, chi bằng mặc kệ đi, "binh đến tướng chặn, nước đến đất dìm" (cónghĩa đối phương dùng thủ đoạn gì, sẽ có cách đối phó tương ứng). Nếu lát nữa chó biến thành đàn ông, cô sẽ đánh đuổi hắn ra ngoài.

Sau khi nghĩ thông suốt, Cao Ngữ Lam đặt chú chó xuống đất rồi bắt đầu dọn dẹp phòng. Trong lúc dọn dẹp, cô phát hiện trong phòng khách có hai bãi nước đái vàvài cục phân chó. Cao Ngữ Lam tức đến mức cầm chổi đập bình bịch. Chú chó nhỏ vốn quanh quẩn bên chân cô, thấy cô tức giận trước kiệt tác của nó, nó liền lộ vẻnơm nớp sợ sệt rồi tránh xa cô vài bước.

Hành động của chú chó khiến Cao Ngữ Lam càng tức giận. Cô đứng chống một tay lên hông, một tay chỉ vào con chó: "Mày... mày, đừng tưởng giả bộ đáng yêu là taokhông ra tay với mày. Mau biến trở lại như cũ đi, xem tao có đánh mày không?"

Chú chó ngồi xuống đất, vẫy đuôi sủa vài tiếng lấy lòng cô.

Cao Ngữ Lam dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo mới. Sau đó, cô ngồi ở phòng khách im lặng nhìn con chó hồi lâu.

Một lúc sau, cô vẫn không nghĩ ra lai lịch của chú chó. Đầu Cao Ngữ Lam vẫn ong ong, bụng cô bắt đầu sôi ùng ục. Chú chó nhỏ ngồi dưới chân Cao Ngữ Lam nhìncô bằng ánh mắt chờ đợi. Cao Ngữ Lam biết con chó này chắc chắn đói bụng rồi.

Cao Ngữ Lam lục tủ lạnh, phát hiện chỉ có ba cái bánh bao thịt trong ngăn đá. Vì vậy cô nấu một nồi cháo trắng, hấp lại bánh bao thịt. Lúc cô bắt tay nấu nướng, chúchó nhỏ quanh quẩn bên chân cô, ngoáy đuôi tít mù.

Cao Ngữ Lam mềm lòng, vuốt ve đầu nó, lên tiếng hỏi: "Mày từ đâu đến vậy?"

Con chó tất nhiên không biết nói chuyện, nó chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe, đuôi tiếp tục ngoáy đi ngoái lại.

Sau khi bánh bao hấp chín, Cao Ngữ Lam lấy ra đĩa rồi đặt lên bàn trà ở phòng khách. Con chó mừng rối rít, đứng cạnh bàn trà chảy nước dãi. Cao Ngữ Lam cườilớn: "Tao hai cái, mày một cái, biết chưa hả?"

Chú chó đứng hai chân lên mép bàn trà, bộ dạng của nó như hận đến mức không thể nuốt cả đĩa bánh bao. Cao Ngữ Lam đẩy cái đĩa vào sâu bên trong. Cô cầm mộtchiếc bánh bao bẻ làm đôi: "Nóng lắm, để nguội đã".

Chú chó nhỏ nhìn theo tay cô. Cao Ngữ Lam thổi miếng bánh bao trên tay rồi đưa vào miệng nó. Chú chó ngoạm một miếng nuốt trọn rồi lại sán đến bên cô. Cao NgữLam xé một miệng nhỏ đưa đến gần miệng nó. Đúng lúc nó mở miệng, cô rụt tay lại, chó con đuổi theo tay cô. Cao Ngữ Lam bị bộ dạng của chó con chọc cười ha hả,cô vừa trêu đùa con chó vừa cho nó ăn bánh bao.

Con chó nhanh chóng ăn hết một cái bánh bao, tiếp tục đưa mắt nhìn đĩa bánh bao trên bàn. Cao Ngữ Lam do dự một lát: "Được rồi, mày ăn hai cái, tao một cái".

Cô lại xé bánh bao đút vào miệng chú chó.

Chó con vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Chơi với nó một lúc, Cao Ngữ Lam rất thích nó. Tuy nhiên, do nó không rõ nguồn gốc, cô cũng không biết bước tiếp theonên làm gì với nó.

Cao Ngữ Lam quyết định không nghĩ nữa, ăn no rồi tính sau. Cô vào bếp múc một bát cháo để ăn cùng bánh bao. Vừa cầm bát cháo ra khỏi nhà bếp, chuông cửa đột

ngột reo vang. Cao Ngữ Lam vội đặt bát cháo, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người cảnh sát và một người đàn ông trẻ tuổi chân bó bột ngồi trên xe lăn.

Cao Ngữ Lam đảo mắt qua bọn họ, lên tiếng hỏi: "Các anh tìm ai?"

Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi chưa kịp mở miệng, người đàn ông bó bột cướp lời: "Cô quen biết tôi?"

Cao Ngữ Lam nhìn kỹ hai người, lắc đầu: "Tôi không quen". Sau đó, cô quay sang người cảnh sát: "Các anh tìm ai? Có phải đi nhầm nhà rồi không?"

Người cảnh sát chưa kịp trả lời, anh chàng chân bó bột đột nhiên chỉ tay vào cô: "Chính là cô ta. Cô ta đánh tôi bị thương rồi cướp mất chó của tôi".

Sét đánh ngang tai!

Cao Ngữ Lam há to miệng, mãi vẫn không thể nói thành lời.

Cướp chó?

Tối qua... cô không cướp đàn ông, mà đi cướp chó?

Sáng nay khi tỉnh dậy, cô đột nhiên phát hiện nhà có một con chó, không ngờ nội tình lại khủng khiếp đến mức này?

Sự việc này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Không hiểu cô nghĩ gì lúc cướp chó của người ta?

Thần trí Cao Ngữ Lam còn chưa quay về, anh chàng chân bó bột hét lớn: "Man đầu, Man đầu... "

(Man đầu có nghĩa là Bánh bao không nhân. Tại sao con chó được đặt tên Bánh bao không nhân, hồi sau sẽ rõ ^^).

Cao Ngữ Lam nghe thấy đằng sau có tiếng chân chạy. Cô quay đầu nhìn, thấy chú chó nhỏ miệng ngậm cái bánh bao cuối cùng mừng rỡ chạy đến.

Nó đã chén hết ba cái bánh bao, không phần cô một miếng.

Anh chàng chân bó bột giang rộng hai tay một cách khoa trương: "Man đầu, Man đầu, mày chịu khổ cực rồi, tao đến đón mày đây".

Cao Ngữ Lam ngây người nhìn con chó tên Man đầu nuốt miếng bánh bao cuối cùng rồi lao vào lòng người đàn ông chân bó bột.

"Man đầu đáng thương của tao. Người phụ nữ biến thái này có hành hạ mày không? Có phi lễ mày không? Có dọa nạt mày không?"

Cao Ngữ Lam nghiến răng kèn kẹt.

Biến thái? Hành hạ? Phi lễ? Dọa nạt?

Nhìn con Man đầu hài lòng liếm mép nằm trên đùi người đàn ông chân bó bột. Bộ dạng của nó vừa ngây thơ vô tội vừa hoan hỉ, trong đầu Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩđến câu: "Lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không về"

(Nghĩa gốc: Dùng bánh bao thịt đánh chó, bánh bao bị chó ăn mất. Chỉ việc bỏ ra công sức mà không thu lại được gì).

Chương 3: Không đánh không quen biết

Người cảnh sát và anh chàng ngồi xe lăn đi vào nhà. Cao Ngữ Lam không dám ngăn cản, vì anh chàng chân bó bột nói, cô muốn thương lượng ở đây hay đi đồn cảnhsát đều không thành vấn đề.

Ai muốn đi đồn cảnh sát uống trà cơ chứ? Cao Ngữ Lam tất nhiên chọn nhà mình làm nơi đàm phán.

"Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của các anh". Mặc dù trong lòng rất bối rối nhưng Cao Ngữ Lam vẫn giả bộ bình tĩnh, dùng chiêu áp chế người trước.

Anh chàng ngồi xe lăn rút chứng minh thư ném lên bàn uống trà. Người cảnh sát cũng đưa thẻ công tác cho Cao Ngữ Lam. Hóa ra, anh chàng ngồi xe lăn tên DoãnTắc, còn người cảnh sát là Lôi Phong.

Cao Ngữ Lam trả lại giấy tờ cho hai người, quay sang hỏi Doãn Tắc bằng giọng vô cảm: "Anh có chứng cứ gì?"

Thật ra lúc vừa ngồi xuống, Cao Ngữ Lam đã quan sát kỹ Doãn Tắc. Anh ta có gương mặt khôi ngô sáng sủa, bề ngoài có vẻ đàng hoàng. Tuy ngồi trên xe lăn nhưngcó thể thấy anh ta có thân hình cao ráo. Trong đầu Cao Ngữ Lam bỗng hiện ra hình ảnh tối qua cô xông đến vuốt má anh ta, sau đó đạp anh ta hai phát rồi ôm chó chạymất.

Hóa ra khi uống say, ký ức cũng trở nên hỗn loạn. Cô sớm không nhớ ra, muộn không nhớ ra, đợi đến lúc người ta đến nhà tính sổ mới nhớ lại, cô phải làm thế nào bâygiờ?

"Còn đòi chứng cứ cơ đấy? Có phải cô muốn trở mặt phủ nhận việc cô làm? Vậy tại sao Man đầu của tôi lại ở nhà cô?" Doãn Tắc chất vấn.

Cao Ngữ Lam nhìn xuống con Man đầu đang vui vẻ nghịch đuôi của nó, cô giả bộ hồ đồ: "Tôi làm sao biết chứ? Tôi uống rượu say, tỉnh lại thấy nó đang ở trong nhàtôi. Có lẽ tối qua tôi gặp nó lang thang ở trong sân, thương tình nên mới mang nó về. Còn nữa, anh có chứng cứ gì chứng minh đó là chó của anh. Anh gọi nó Man đầulà được sao? Tôi gọi nó là Bánh bao nó cũng nghe tôi đấy?".

Man đầu nghe có người nhắc đến tên mình, nó ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Cao Ngữ Lam cũng làm động tác giơ tay khoa trương như Doãn Tắc: "Bánh bao, bánh bao, lại đây!".

Man đầu thấy Cao Ngữ Lam nhắc đến từ bánh bao, liền vẫy đuôi chạy đến chỗ cô rồi nhiệt tình ngồi xuống bên chân cô chờ đợi.

Cao Ngữ Lam hất cằm, đắc ý nhìn Doãn Tắc.

Doãn Tắc cười nhạt: "Chó nhà tôi không biết lễ tiết, cô đắc ý gì chứ?"

Cao Ngữ Lam lên tiếng: "Anh không có chứng cứ, đưa cảnh sát đến đây cũng vô dụng thôi". Cô giơ cánh tay ra trước mặt hai người đàn ông: "Anh xem đi. Anh cao tohơn tôi, tay tôi gầy guộc thế này mà có thể cướp chó của anh, đánh anh đến mức ngồi xe lăn, ma nó tin".

"Hừ. Ghê gớm thật, còn suy luận logic nữa cơ đấy". Doãn Tắc đặt tay lên ngực, mặt tỏ ra rất đau khổ. Sau đó, anh lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh, không biết lôi từ đâu ramột cái túi da bò: "Muốn chứng cứ phải không? Chứng cứ thì chứng cứ, cô xem đi".

Doãn Tắc rút từ trong cái túi một tập giấy tờ: "Tối qua cô xông đến sờ mặt tôi. Tôi bảo cô đừng có làm loạn nhưng cô không nghe. Sau đó, cô nổi giận đạp tôi, khiến tôibị ngã đập vào cầu thang, chân bị trật khớp. Cô ôm Man đầu nhà tôi chạy đi. Đúng lúc có một chiếc taxi đi tới, cô nhảy lên xe rồi chuồn mất. Tôi không đuổi kịp nhưngđã ghi lại biển số xe taxi".

Doãn Tắc bày ra từng tờ giấy: "Cảnh sát Lôi giúp tôi liên hệ với tài xế taxi. Anh ta có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn bà uống rượu say điên điên ôm một con chó. Vìvậy, anh ta nói cho chúng tôi biết nơi cô xuống xe. Chúng tôi tìm đến khu chung cư này, lại đi hỏi bảo vệ nên đã tìm ra cô. Cô xem đi, đây là chứng cứ của tài xế taxi.Sợ cô không nhận tội, tôi còn lưu lại số điện thoại của nhân chứng có mặt ở hiện trường. Đây là lời khai của ba nhân chứng, chứng minh cô sử dụng bạo lực với tôi rồicướp chó của tôi".

Cao Ngữ Lam ngây người. Không phải đấy chứ, làm gì có chuyện chu toàn đến vậy. Trong thời gian ngắn mà anh ta còn thu thập được cả lời khai của nhân chứng?

Doãn Tắc nói tiếp: "Đây là bản nghiệm thương của bệnh viện. Cô ra tay khá nặng, khiến tôi bị rạn xương cổ chân, đứt dây chằng. Tôi phải ngồi xe lăn ít nhất một tháng.Còn đây là hóa đơn khám chữa bệnh của bệnh viện".

Cao Ngữ Lam nhìn trừng trừng vào năm chữ số tiền viện phí. Bệnh viện gì mà chặt chém ghê thế, không phải hắc điếm ăn thịt người đấy chứ?

Doãn Tắc vẫn còn chưa nói xong, anh ta nhân đà thắng lợi tiếp tục truy kích: "Cô vừa để lộ chân tướng rồi. Cô nói cô đánh tôi đến mức ngồi xe lăn. Xin hỏi, sao cô biếttôi trước khi gặp cô, tôi không phải ngồi xe lăn. Tôi nói cô đánh tôi, chứ có nói tôi bị ngồi xe lăn là do cô đâu?".

Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn anh ta, nói chậm rãi: "Anh nghĩ ngợi nhiều rồi. Đây là tôi suy đoán hợp tình hợp lý. Bất cứ người nào thấy một người bị thương đổ tội mìnhđánh anh ta, cũng đều cho rằng, vết thương anh ta nói đến là vết thương hiện có trên người. Chỉ có kẻ ngốc mới không suy đoán ra điều đó".

Còn dám cạnh khóe mình nữa? Doãn Tắc hơi khép mi mắt, nhìn thẳng vào mắt Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam mặc dù nơm nớp nhưng vẫn không muốn yếu thế, mở to mắt nhìn lại anh ta.

Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một lúc. Cuối cùng Doãn Tắc mỉm cười: "Cô thú vị thật đấy. Tôi thích những người thú vị".

Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tập giấy tờ và hóa đơn viện phí: "Tóm lại, cô phải bồi thường tiền viện phí và phí tổn thất tinh thần cho tôi. Nếu không, cảnh sát Lôi sẽ bắt cô vàonhà đá".

Lúc này, Cao Ngữ Lam mới nhớ đến anh chàng cảnh sát ngồi bên cạnh.

Nãy giờ hai người dân thường hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh cảnh sát, anh ta từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào.

Khi Doãn Tắc gọi đến tên anh ta, Lôi Phong mới mở miệng: "Vụ này chứng cứ rành rành. Nếu hai bên không thể hòa giải, anh Doãn cứ quyết tâm kiện cô, tôi chỉ còncách bắt giữ cô theo luật".

Thật hay đùa đấy?

Cao Ngữ Lam rà soát lại một lượt tình hình. Về lý mà nói, cô là người sai trong chuyện này. Hơn nữa, người ta chuẩn bị đầy đủ chứng cứ mới tìm đến đây, cô khônghòa giải không được. Nhưng tiền viện phí tận năm chữ số thì cao quá. Cao Ngữ Lam không có tiền, lại vừa thất nghiệp. Cô quả thực không đền nổi.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên thấy hận Ôn Sa.

Đều là lỗi của cô ta. Nếu cô ta không hãm hại cô thì cô không bị thất nghiệp. Không bị thất nghiệp cô đã không đi uống rượu say. Không uống rượu say thì không đếnnỗi lên cơn điên. Đúng rồi, là Ôn Sa gọi điện thoại bảo cô đi tìm đàn ông. Tất cả đều do cô ta gây nên.

Sao vận đen cứ đeo bám cô mãi thế?

Cao Ngữ Lam liếc Doãn Tắc, rồi lại đưa mắt qua cảnh sát Lôi Phong. Không được, cô phải nghĩ cách, cô thật sự không có khả năng đền khoản tiền trên trời đó.

Cao Ngữ Lam dùng hết sức bóp đùi mình. Sau đó cô mím môi, chớp chớp mắt. Cảm giác đôi mắt hơi ươn ướt, Cao Ngữ Lam bắt đầu sụt sùi: "Tối qua tôi uống rượusay quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Những lời anh Y nói, tôi thật sự chẳng có ấn tượng một chút nào. Nếu đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhắc đến mới nói, thật ra tôi cũng là người rất đáng thương. Trước đây, tôi bị người ta vu oan nên phải rời khỏi quênhà, một thân một mình đến thành phố A sinh sống và làm việc. Kết quả, ngày hôm qua là một ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Tôi lại bị hãm hại, bị mất đi công việc.Ở công ty trước đó, tôi cũng bị cấp trên hãm hại, chịu nỗi oan ức không biết bày tỏ cùng ai. Nhân tiện cảnh sát Lôi có mặt ở đây, tôi muốn hỏi anh, vụ tôi bị đồngnghiệp hại có thể lập án không?".

Lôi Phong cứng họng. Cô gái này chuyển đề tài nhanh quá.

Cao Ngữ Lam được đà, kể hết câu chuyện xảy ra trong ngày hôm qua, tất nhiên là có thêm mắm thêm muối. Ngoài ra, Cao Ngữ Lam còn kể lể, cô một mình đến thànhphố A lập nghiệp khổ cực như thế nào, không có bạn bè, không có người thân chăm sóc... vậy mà công ty vô tình vô nghĩa nghe lời xằng bậy đuổi việc cô. Người phụnữ vu khống cô xấu xa đến mức nào, đồng nghiệp khinh bỉ châm chọc cô ra sao. Cao Ngữ Lam nói một hồi tự nhiên cảm thấy tình cảnh của mình quá bi đát, thế là haihàng lệ nửa thật nửa giả chảy dài trên má cô.

Cao Ngữ Lam nói xong, nghiêm túc hỏi Lôi Phong: "Anh cảnh sát! Chuyện tôi vừa kể, cảnh sát liệu có quản không?"

Lôi Phong tối sầm mặt. Người phụ nữ này không biết nói thật hay giả, nhưng cảm giác giọng điệu rất giống người nào đó. anh ta liền liếc nhìn Doãn Tắc. Trong lúc LôiPhong còn chưa biết trả lời thế nào, Doãn Tắc mở miệng: "Cô có chứng cứ không?"

Cao Ngữ Lam cầm túi, lấy ra hai tấm danh thiếp của cô và Ôn Sa: "Anh xem đi! Đây là công ty của chúng tôi, còn đây là người phụ nữ đã hại tôi. Anh cứ đến công tyhỏi là biết ngay, ở đó có rất nhiều nhân chứng. Hôm qua vì bị đả kích nặng nề nên tôi mới đi uống rượu. Trước đây, tôi chưa bao giờ uống say như vậy. Người phụ nữxấu xa đó gọi điện đến cho tôi, kích động tôi trong lúc tôi say rượu. Cô ta nói sẽ không giúp tôi đính chính sự thật. Nếu tôi có bản lĩnh hãy đưa đàn ông đến công ty, đểchứng tỏ cho mọi người thấy tôi thích đàn ông chứ không phải là phụ nữ. Vì tôi nhất thời xúc động mới gây ra chuyện này".

Doãn Tắc cầm tấm danh thiếp xem xét kỹ lưỡng, rồi anh ta lại đóng kịch: "Cô đáng thương quá, đáng thương y như tôi vậy".

Giọng anh ta nghèn nghẹn khiến Lôi Phong không nói được một lời nào.

Cao Ngữ Lam vốn mừng thầm khi thấy thái độ của anh cảnh sát có vẻ mềm hẳn đi. Nhưng người ở bị hại ở bên cạnh vừa lên tiếng, cả cục diện dường như lại thay đổi.

Cao Ngữ Lam liền trừng mắt với Doãn Tắc. Anh chàng thối tha này quả là đáng ghét. Cô còn đang chửi thầm Doãn Tắc, anh ta đột nhiên phất tay nói với Lôi Phong:"Cảnh sát Lôi, tôi không kiện cô ấy nữa".

Cao Ngữ Lam ngây người, không dám tin lời Doãn Tắc. Anh ta dễ tính vậy sao?

Ngay sau đó, Doãn Tắc chỉ vào tờ hóa đơn viện phí: "Dù sao cô cũng thiếu tôi con số này. Nếu cô quịt nợ, tôi sẽ lại đi kiện".

Cao Ngữ Lam nghiến răng ken két. Nhưng Doãn Tắc vẫn chưa kết thúc, anh ta chớp chớp mắt: "Vụ việc của cô hay thật đấy. Lần đầu tiên tôi nghe nói xảy ra chuyệnnhư vậy. Hay là để tôi giúp cô. Chẳng phải cô cần tìm một người đàn ông đóng giả bạn trai đưa đến công ty cho mọi người thấy hay sao? Cô thấy tôi thế nào? Nhưngtôi báo trước, tôi chỉ đóng giả làm bạn trai của cô thôi, cô không được coi là thật, nếu không tôi sẽ bị thiệt thòi".

Lôi Phong ở bên cạnh ho một tiếng, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn anh ta rồi lại quay về mắt đối mắt.

Doãn Tắc tỏ vẻ chờ đợi, nhưng Cao Ngữ Lam trề môi, từ chối thẳng thừng: "Đừng mơ".

"Ôi, tôi buồn quá". Doãn Tắc lại đưa tay lên tim, Cao Ngữ Lam giả bộ không nhìn thấy.

"Cô nhất định phải cho tôi một lý do". Doãn Tắc diễn rất đạt, gương mặt anh ta đầy vẻ bi thương: "Tôi đường đường là một nhân tài, tướng mạo không chê điểm nào, đira nhà ăn, đi vào nhà bếp, trên đường gặp chuyện bất bình, dũng cảm rút dao tương trợ. Bây giờ là lúc cô đang cần đàn ông, trên trời đột nhiên rơi xuống một người đànông tốt, cô còn chê bai gì chứ?"

Cao Ngữ Lam đưa mắt xuống chân bó bột của Doãn Tắc, rồi lại nhìn xe lăn của anh ta. Cô cất giọng từ tốn: "Một người đàn ông đến cún con cũng không bảo vệ nổi,còn tưởng mình hay ho lắm sao?"

Doãn Tắc câm nín, trừng mắt nhìn Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam cúi xuống con Man đầu ở dưới chân, cô dõi thẳng vào đôi mắt tròn bi ve của nó, hỏi một cách nghiêm túc: "Mày nói đúng không?"

Man đầu "gâu" một tiếng thay câu trả lời.

Cao Ngữ Lam bật cười ha hả, bế con Man đầu lên thơm vào mặt nó.

Đúng cái gì mà đúng?

Doãn Tắc trừng mắt nhìn con chó không biết lễ tiết chỉ biết bạ ai cũng lấy lòng của anh ta. Anh ta cất cao giọng với Cao Ngữ Lam: "Hai chúng ta khác gì nhau. Cô đànông không cướp đi cướp chó, vẻ vang gì chứ?"

Cao Ngữ Lam tắt nụ cười trên môi, thả con Man đầu vào lòng Doãn Tắc rồi nói lạnh lùng: "Cảnh sát Lôi! Người này nói không kiện tôi nữa, nếu không có chuyện gì,anh đưa anh ta đi đi".

Doãn Tắc kháng nghị, đòi đóng giả làm bạn trai Cao Ngữ Lam đến công ty cô chơi. Nhưng Lôi Phong và Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh ta. Cô dọn đồ rồitiễn hai người đàn ông ra cửa.

Doãn Tắc bị Lôi Phong đẩy xe lăn ra ngoài, còn cố quay lại hét lớn: "Rồi cô sẽ đến tìm tôi, cứ đợi đi".

Trả lời anh ta là tiếng đóng cửa đánh sập.

Sau khi tiễn Doãn Tắc ra về, Cao Ngữ Lam bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Ngẫm đi nghĩ lại, cô vẫn thấy bản thân đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Vụcủa Ôn Sa chưa giải quyết xong lại xuất hiện tên Y Tắc. Nhìn vẻ mặt đầy bất lực của cảnh sát Lôi Phong, cũng có thể thấy anh ta cũng giống như cô, nhất định khôngchịu nổi người đàn ông lắm mồm đó.

Nếu tên Y Tắc đó lại đến đây đòi tiền thì cô phải làm thế nào?

Cao Ngữ Lam nghĩ mãi vẫn không ra cách. Cô rất vừa ý với căn hộ cô đang thuê nên không muốn dọn đi chỗ khác. Vì vậy Cao Ngữ Lam quyết định mặc kệ, đến đâyhay đến đó. Nếu Doãn Tắc lại đến đòi tiền, đợi anh xuất hiện trước mặt rồi tính sau.

Một tuần tiếp theo, Cao Ngữ Lam bận rộn tìm công việc mới. Cô không tích lũy nhiều tiền nên phải nhanh chóng tìm việc. Cao Ngữ Lam lên mạng tìm kiếm, không thấycó công việc thích hợp. Mặc dù vậy, cô vẫn nộp sơ yếu lý lịch. Nhưng một tuần qua đi, Cao Ngữ Lam không nhận được một cuộc điện thoại thông báo phỏng vấn nào.

Ở công ty cũ có vài đồng nghiệp bình thường quan hệ tốt với Cao Ngữ Lam gọi điện đến hỏi thăm tình hình. Cô giải thích với họ là cô bị hại, cô và Ôn Sa không phải làmối quan hệ đó. Người nào cũng nói thông cảm với cô nhưng đành chịu. Thậm chí có đồng nghiệp cho biết, chuyện của cô lan truyền rất nhanh, đến khách hàng cũngbiết, còn gọi điện đến công ty hỏi. Người đồng nghiệp này muốn dò hỏi tình hình từ Cao Ngữ Lam, khiến cô cảm thấy rất buồn. Tin đồn ngày càng lan rộng, trong khikhông một ai có thể giúp cô.

Một tuần sau, Cao Ngữ Lam nhận được một cuộc điện thoại từ một đồng nghiệp có quan hệ tốt ở công ty cũ.

"Lam Lam, chị mau đến công ty đi. Bạn trai chị đi tìm Ôn Sa đấy".

"Bạn trai tôi? Tìm Ôn Sa?"

"Đúng vậy!".

"Bạn trai tôi trông như thế nào?" Cao Ngữ Lam đột nhiên có cảm giác chẳng lành.

"Trông khá được, dáng cười cao ráo, có điệu cười nửa miệng".

"Chân anh ta có bị bó bột hay ngồi xe lăn phải không?"

"Không thấy". Người đồng nghiệp tỏ ra ngờ vực: "Lam Lam, rốt cuộc chị có mấy người bạn trai?"

Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu. Tuy chân anh ta không bó bột và không ngồi xe lăn, nhưng người có điệu cười nửa miệng, lại đóng giả bạn trai cô đến công ty tìm tròvui, thì chỉ có thể là một người.

"Đó là bố Man đầu, không phải là bạn trai tôi".

Chương 4: Thú vị tương đầu

Cao Ngữ Lam cảm ơn đồng nghiệp đã báo tin. Không để ý đến câu nói vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc vừa phấn khích của đồng nghiệp: "Hai người có Man đầu từ baogiờ thế?", Cao Ngữ Lam ba chân bốn cẳng đến công ty với tốc độ tên lửa.

Cô nhân viên ở quầy tiếp tân mắt sáng ngời khi nhìn thấy Cao Ngữ Lam, hạ giọng nói nhỏ: "Ngữ Lam, Ngữ Lam, bạn trai cô vừa đến đây".

Cao Ngữ Lam rùng mình. Đúng là tai bay vạ gió, sao ai cũng biết thế này?

"Ôn Sa đang ở đâu?"

Cao Ngữ Lam cho rằng câu hỏi của cô rất có trình độ, vừa không thừa nhận bạn trai gì đó, vừa có thể dòi hỏi xem anh ta đang ở đâu. Bây giờ, việc cần kíp trước mắtlà phải đi rước mầm mống gây họa đó, trước khi anh ta gây chuyện.

Câu trả lời của cô tiếp tân cũng tương đối có trình độ: "Ôn Sa và bạn trai cô đang ở cùng nhau".

Cao Ngữ Lam hơi lên giọng: "Họ ở đâu?". Cô nghiến răng, không thèm giữ vẻ khách sáo lịch sự nữa.

"Trong văn phòng của Ôn Sa".

Cao Ngữ Lam ngẩng đầu, sải bước đi lên văn phòng Ôn Sa. Mới đi vài bước, cô không nhịn được quay đầu giải thích: "Anh ta là đồ giả mạo, tôi không quen biết anhta".

Cô tiếp tân mỉm cười: "Tôi biết rồi, cô mau đi đi".

Nhìn vẻ mặt cô tiếp tân, Cao Ngữ Lam càng thấy ấm ức: "Tôi thật sự không quen biết anh ta". Nụ cười trên môi cô tiếp tân nở rộng hơn. Nghe chừng giải thích khôngthông, Cao Ngữ Lam liền quay người lao về phía có hai mầm họa.

Cao Ngữ Lam vừa khuất bóng, cô tiếp tân liền bấm điện thoại: "Tất cả chú ý, nhân vật nữ chính đến rồi. Mọi người xem có chuyện gì hay ho nhất định phải cho tôi biếtđấy. Tôi nói cho mọi người nghe, bây giờ tôi mới phát hiện hóa ra Ngữ Lam vô cùng đáng yêu, bạn gái cô ấy nói là không thân, bạn trai bảo không quen biết. Mọi ngườikhông được chứng kiến vẻ mặt vừa rồi của Ngữ Lam, ngượng ngùng lắm cơ... ".

May mà Cao Ngữ Lam không nghe thấy những lời nói của cô tiếp tân, nếu không cô sẽ thổ huyết ngay tại chỗ. Cô đi thẳng đến văn phòng của Ôn Sa. Từ ngoài nhìnvào, Cao Ngữ Lam thấy Doãn Tắc đang ngồi ở bên trong, trò chuyện vui vẻ với Ôn Sa.

Bây giờ là gần cuối giờ chiều. Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa sổ lớn vào trong văn phòng, hắt đúng lên người Doãn Tắc và Ôn Sa. Người đàn ông cao to anhtuấn, cô gái xinh đẹp diễm lệ. Hai người chăm chú nói chuyện trong không khí ôn hòa. Dưới ánh nắng phản chiếu, họ tạo thành một bức tranh đẹp mắt.

Chỉ có điều, đôi nam thanh nữ tú...

Đều là kẻ tiểu nhân ti tiện vô liêm sỉ.

Cao Ngữ Lam nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức không thể cầm thùng rác trong văn phòng chụp lên đầu họ.

Cao Ngữ Lam không biết Doãn Tắc đến đây làm gì, cũng không rõ hai người nói chuyện gì. Cô thậm chí còn lúng ta lúng túng, không biết nên cư xử như thế nào trongtình huống này. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ thấy mọi người trong công ty đều thò đầu quan sát cô. Cao Ngữ Lam nghĩ, bây giờ xông vào mắng chửi cũngkhông phải là thượng sách. Vì vậy cô đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn hai người trong văn phòng. Dĩ bất biến ứng vạn biến, theo dõi tình hình tìm ra đối sách rồi tínhsau.

Cao Ngữ Lam không động đậy, mọi người ở xung quanh bắt đầu hành động.

Có người cầm điện thoại: "Alô! Tình hình hơi phức tạp. Nữ chính đứng yên bất động, chỉ trừng mắt nhìn đôi ở bên trong. Mà đôi đó cũng buồn cười thật, nói chuyệnmãi không chịu ra ngoài. Hihi, không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có tình hình mới em sẽ báo cho chị biết".

"Thật đó, thật đó, anh không lừa em đâu. Lần đầu tiên anh gặp chuyện một người đàn ông và một người đàn bà tranh cướp một người đàn bà. Chưa, chưa... bây giờvẫn chưa động thủ... Anh đợi xem thế nào... ".

Trong bầu không khí kỳ lạ và căng thẳng, thính lực của Cao Ngữ Lam tăng lên đến 200%. Cô gần như nghe thấy hết mọi lời bàn tán thì thầm to nhỏ của đồng nghiệpcũ. Cao Ngữ Lam than thầm, cô muốn lặng lẽ giải quyết, nhưng bọn họ không chịu cho cô cơ hội.

Cao Ngữ Lam sải bước rộng về phía đôi nam nữ trong phòng. Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu rất có khí thế.

Khi Cao Ngữ Lam đẩy cánh cửa kính bước vào, đôi nam thanh nữ tú ở bên trong đồng thời quay đầu. Nhìn thấy cô, họ đều nở nụ cười mê hồn, đồng thanh lên tiếng:"Em yêu, đến rồi à!".

Hai giọng nói ngọt ngào, mang âm hưởng từ tính và đầy nhiệt tình, khiến khí thế của Cao Ngữ Lam hạ đi một nửa. Cô đứng ngây người ở cửa ra vào, không dám quayđầu xem phản ứng của đồng nghiệp ở bên ngoài. Sau đó, Cao Ngữ Lam nhanh chóng thay đổi chiến lược, xông đến lôi Doãn Tắc đi ra ngoài.

Càng nói càng sai. Thời buổi này, trí tưởng tượng của con người bay tận lên vũ trụ. Bất kể cô giải thích thế nào cũng sẽ diễn biến thành tình tiết cô không thể ngờ tới. Vìvậy, Cao Ngữ Lam quyết định giữ im lặng, cô dẫn anh chàng này đi là được rồi.

Cao Ngữ Lam thực hiện phương châm "im lặng là vàng", nhưng Doãn Tắc không như vậy. Anh ta vừa bị Cao Ngữ Lam kéo đi, vừa quay đầu nói với Ôn Sa bằng mộtgiọng ngạo mạn: "Cô thấy chưa, người Lam Lam chọn là tôi".

Cao Ngữ Lam suýt tắt thở khi nghe câu này. Cô buông tay Doãn Tắc, quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt hung dữ: "Anh vui lắm phải không?"

DoãnTắc giơ hai tay đầu hàng, miệng dỗ ngọt Cao Ngữ Lam: "Được rồi, đừng giận nữa mà. Tôi nghe nói cô bị ức hiếp nên đến xem ngọn nguồn là thế nào. Không báotrước với cô là tôi không đúng". Nói xong, Doãn Tắc tiến lại gần Cao Ngữ Lam, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Tôi đã mất công đến đây thì cô hãy lợi dụng tôi trước đi,nhanh lên".

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc, lợi dụng cái đầu anh. Cô hạ giọng cảnh cáo anh ta: "Anh hãy nghe cho rõ. Chuyện này đối với anh có thể thú vị, nhưng tôi thìkhông. Nếu anh còn làm bừa nữa, tôi sẽ úp cái thùng rác lên đầu anh".

Doãn Tắc mỉm cười, gương mặt biểu lộ vẻ bất lực. Anh phất tay nói: "Tôi biết rồi, cô đừng giận nữa".

Hai người đứng gần nhau, lại ghé sát tai thì thầm to nhỏ. Trong con mắt của những người xung quanh, họ quả nhiên là một đôi tình nhân thân mật.

Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh đột nhiên cất giọng châm biếm: "Bình thường nhìn có vẻ tử tế, không ngờ lại là loại người đó, nam nữ đều không tha, thối đến thế làcùng".

Cả Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc đều nghe rõ câu nói vừa rồi. Cao Ngữ Lam cứng đờ người, hai tay cuộn chặt nắm đấm. Cô cố gắng kiềm chế để không quay sang nhìnngười đó. Cô chỉ mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, phía trước chính là gương mặt của Doãn Tắc.

Doãn Tắc thu lại nụ cười, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng.

Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt. Nghe những lời nhục mạ, cô tức đến mức nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Cao Ngữ Lam cảm thấy rất hối hận, cô không nên đến công ty cũ. Lần này còn bị lăng nhục hơn cả lần trước, tại sao cô lại ngốc nghếch quay về nơi này. Bọn họ ở đâythích kiếm chuyện làm trò vui. Dù sao cô cũng thôi việc rồi, tự nhiên lại đến đây để nghe những lời nhục mạ như thế này.

Doãn Tắc nắm tay Cao Ngữ Lam, kéo cô đi ra ngoài. Cao Ngữ Lam cúi gằm mặt không phản kháng. Cô cố tình nấp sau thân hình cao lớn của Doãn Tắc. Cao NgữLam thầm nhủ cô sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.

Doãn Tắc đột nhiên dừng lại, Cao Ngữ Lam cũng dừng bước theo anh ta. Cô ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện hai người đứng ngay bên cạnh đồng nghiệp nam vừa nói lờinhục mạ cô. Người này ở công ty hay ăn nói bừa bãi nên không ai thích hắn.

Doãn Tắc đột ngột cầm thùng đựng rác bên cạnh chỗ ngồi người đàn ông chụp lên đầu anh ta. Mọi người há hốc miệng, Cao Ngữ Lam sững sờ. Cô còn chưa kịp phảnứng, Doãn Tắc đã nhét một thùng rác khác vào tay cô và nói lớn tiếng: "Em yêu, lên đi!"

Cao Ngữ Lam kích động, cầm thùng rác xông lên rất nhanh, chụp mạnh lên đầu người đàn ông. Người đàn ông bị một thùng đựng rác úp vào đầu, còn chưa kịp gỡxuống đã bị cái thứ hai chụp lên. Cao Ngữ Lam mắng xối xả: "Anh mới là đồ thối tha, thối không chịu được".

Doãn Tắc vỗ tay khen ngợi Cao Ngữ Lam. Hành động xong, anh kéo Cao Ngữ Lam đi ra ngoài, đồng thời lên tiếng: "Được rồi, cần giải thích cũng đã giải thích rõ,chúng ta đi thôi".

Đánh người gọi là giải thích rõ? Nhưng lập luận này khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy hài lòng. Làm người quả nhiên không thể quá nhu nhược, đối với kẻ tiện nhân cần phải sử dụng bạo lực.

Bọn họ mới bước được hai bước, đằng sau có tiếng chửi mắng. Người đàn ông đê tiện đã tháo thùng rác ra khỏi đầu, vừa xông về phía Cao Ngữ Lam vừa lớn tiếngchửi rủa. Doãn Tắc lập tức quay người, đẩy mạnh người đàn ông bắn sang một bên: "Muốn đánh nhau hả? Anh thử động thủ đi!".

Doãn Tắc tiến thêm một bước, lạnh lùng nhìn người đàn ông đê tiện. Anh có thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ hùng dũng như sắp tham chiến đến nơi. Trongcon mắt của Cao Ngữ Lam, anh chàng chân bó bột ngồi xe đột nhiên biến thành nam tử hán lúc nào không hay.

Được sự cổ vũ của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam ở đằng sau lưng anh cũng xắn hai tay áo.

Người đàn ông đê tiện chùn bước khi chứng kiến cảnh nam hung hãn, nữ hung hăng trước mặt. Hơn nữa, trong chuyện này hắn là người sai trước tiên, nếu đánh nhauthật không biết hậu quả sẽ thế nào. Chính vì vậy, hắn chùn bước không dám động thủ.

Lúc này, nhân viên công ty tụ tập thành vòng trong vòng ngoài. Không ai xông vào can ngăn mà chỉ đứng ngoài xem trò vui. Đến Ôn Sa cũng xuất hiện ở cửa vănphòng, lặng lẽ đứng nhìn.

Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam gây chuyện ầm ĩ ở công ty, cuối cùng kinh động đến lãnh đạo cao cấp. Giám đốc đầu hói đi đến: "Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Hếtchuyện để làm rồi à?"

Doãn Tắc cất cao giọng đáp lời: "Đúng rồi đó lãnh đạo, bọn họ nhàn rỗi quá đi".

Cao Ngữ Lam giật mình. Anh chàng này lại biến thành ảnh đế rồi, nguy hiểm quá!

Cao Ngữ Lam sợ Doãn Tắc gây chuyện, cô lập tức kéo anh ta chạy ra ngoài. Doãn Tắc vừa chạy vừa quay đầu hét: "Lãnh đạo, bọn họ hư quá, hãy trừ lương bọn họ.Nhất định ông phải trừ lương đấy".

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt, dùng hết sức lôi Doãn Tắc vào thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô chạy làm gì? Chẳng phải cô muốn đến đây đòi lại công bằng, chứng minh bản thân trong sạch sao?"

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc. Nếu không phải anh ta đến gây chuyện, cô sẽ không trở thành tâm điểm bàn tán một lần nữa. Cao Ngữ Lam quay đầu nhìncon số chạy trên cửa thang máy, trong lòng thầm tính bước tiếp theo nên làm gì.

"Được rồi, tôi xin lỗi. Tại tôi hiếu kỳ không biết vụ này cụ thể là thế nào nên mới tìm đến. Tôi không ngờ cô cũng tới, khiến cô rơi vào tình huống khó xử. Cho tôi xinlỗi". Doãn Tắc nói nghiêm túc, nhưng Cao Ngữ Lam cảm thấy anh ta không một chút thành ý.

Thang máy vừa mở cửa, Cao Ngữ Lam lập tức đi ra ngoài. Doãn Tắc đuổi theo cô, anh còn chưa mở miệng, Cao Ngữ Lam quay đầu hỏi: "Chân bó bột của anh đâu?Anh không phải ngồi xe lăn một tháng sao?".

Doãn Tắc sững người trong một vài giây rồi nở nụ cười nửa miệng: "Khả năng hồi phục của tôi vượt quá sức tưởng tượng của bác sỹ".

"Đồ lừa đảo". Cao Ngữ Lam định mắng anh ta, trong đầu cô đột nhiên lóe một ý nghĩ: "Anh lừa tôi đúng không? Chân bó bột đều là giả? Báo cáo nghiệm thương vớihóa đơn viện phí gì đó cũng là giả nốt?"

"Cô sử dụng bạo lực khiến chân tôi bị thương tuyệt đối là sự thật".

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Đỉnh đầu Cao Ngữ Lam bắt đầu bốc hỏa.

"Bác sỹ Mông Cổ là bạn học của tôi. Thấy chân tôi bị trật khớp, cậu ta có lòng tốt bắt tôi kiểm tra tỉ mỉ toàn thân. Sau đó, cậu ta đem thạch cao bó vào chân tôi rồi kêđơn thuốc đắt tiền nhất. Cậu ta rõ ràng muốn hút hết nước mỡ của tôi mà".

"Anh ta có thù oán với anh?"

"Đó là bạn thân của tôi, chỉ là cách thể hiện tình bạn hơi đặc biệt một chút".

Cao Ngữ Lam thật sự muốn gầm lên: "Anh chỉ bị trật khớp chân, tại sao còn đưa cảnh sát đến nhà bắt tôi?"

"À, Lôi Phong cũng là bạn học của tôi. Tôi nhờ cậu ấy tìm cô. Sau khi tìm thấy cô, tôi muốn đi đón Man đầu về. Nhưng chân tôi bị bó bột không tiện di chuyển, cần cómột người giúp đỡ mới được". Doãn Tắc trả lời rất thành khẩn: "Cảnh sát vì nhân dân phục vụ. Nhân dân chân bị bó bột, cảnh sát đẩy xe lăn cũng là chuyện nên làm".

"Nên cái đầu anh ấy. Mấy người khác anh thích giỡn chơi thì về nhà các anh mà chơi, tại sao lại vô vị đến mức đi lừa đảo dọa nạt quần chúng vô tội". Anh ta đúng là đồkhốn mà, Cao Ngữ Lam tức đến mức bốc khói trên đỉnh đầu.

"Sao có thể nói là lừa đảo dọa nạt?", Doãn Tắc ôm ngực, ra vẻ bị tổn thương nặng nề: "Cô làm nhục khiếu hài hước của tôi quá".

"Không, tôi đang coi khinh hành vi của anh". Cao Ngữ Lam nghiến răng ken két. Cô không thèm nhìn Doãn Tắc, ngẩng đầu bước đi, vừa đi cô vừa lẩm bẩm: "Tên nàychẳng ra gì, mình không nên phí công khinh thường hắn".

Doãn Tắc đứng nhìn theo bóng lưng cô, miệng hét lớn: "Lam Lam, tôi và cô khá tâm đầu ý hợp, chúng ta làm bạn nhé".

"Cút!". Cao Ngữ Lam hùng hổ bước đi. Lãng phí là phạm tội, cô không còn nhiều sự khinh thường, không thể lãng phí với tên đáng ghét kia.

Cao Ngữ Lam sải bước dài, vừa đi vừa ngoảnh đầu đáp lời Doãn Tắc. Khi quay lại, cô đột ngột đâm vào một thân cây khá lớn. Cao Ngữ Lam đau đến mức ôm đầungồi sụp xuống đất.

Đằng sau vọng đến tiếng cười ha hả của Doãn Tắc. Cao Ngữ lam chửi thầm trong lòng. Cô quyết định, lãng phí thì lãng phí, cô sẽ coi khinh tên vô lại đó đến cùng.

(* Thú vị tương đầu: Tính cách hợp nhau)

Chương 5: Gia đình ấm áp

Buổi tối hôm đó, Cao Ngữ Lam trằn trọc cả đêm. Chuyện năm xưa ùa về trong trí óc cô, lại thêm vụ bị Ôn Sa hãm hại và Doãn Tắc đùa bỡn khiến cô càng nghĩ càngtức, càng nghĩ càng phiền não. Cuối cùng, Cao Ngữ Lam quyết định tỉnh dậy thu dọn hành lý.

Tổ chức khủng bố tinh thần có hỏa lực quá mạnh, quân ta không địch nổi nên đành phải tạm thời rút lui.

Cao Ngữ Lam quyết định không đi tìm việc, cũng không tiếp tục tìm đàn ông. Gần đây chuyện gì cũng không thuận, cô nghĩ tốt nhất nên về với bố mẹ tìm bầu không khíấm áp của gia đình, có thể giúp đổi vận may cũng nên.

Bố mẹ Cao Ngữ Lam sống ở thành phố C, cách thành phố A nơi cô làm việc chỉ bốn tiếng đồng hồ ngồi xe, việc bắt xe buýt cũng rất tiện lợi. Đây cũng là một trongnhững lý do khiến bố mẹ Cao Ngữ Lam đồng ý để cô con gái yêu ra ngoài gây dựng sự nghiệp, vì con gái vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.

Ngày hôm sau, khi Cao Ngữ Lam tay xách túi hành lý xuất hiện ở cửa nhà, bà Cao giật bắn mình. Cô con gái yêu trở về mà không báo trước, hôm nay có phải ngày lễtết, có xảy ra vụ tang hỉ gì đâu?

Bà Cao nhìn con gái một lượt từ đầu đến chân.

Bắt gặp ánh mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn của con gái, bà Cao lập tức đoán ra con gái xảy ra chuyện gì đó ở bên ngoài. Nhưng dù bà dò hỏi thế nào, Cao Ngữ Lam chỉđáp "không có chuyện gì".

Mẹ Cao vội vàng gọi điện thoại cho ông Cao còn đang ở cơ quan. Hai ông bà thỏa thuận với nhau, con gái chắc có chuyện buồn, không thể để con gái buồn thêm. Haiông bà nhất định sẽ cố nhịn, không ép hỏi con gái, đợi đến khi có cơ hội trò chuyện rồi tính sau. Nhân dịp con gái về nhà, ông bà sẽ thúc tiến việc tìm con rể.

Con rể chỉ cần tìm người có chí tiến thủ, có thể giúp con gái chữa trị vết thương lòng và chăm sóc con gái nửa đời còn lại là được.

Sau khi thương lượng, bà Cao cảm thấy yên lòng hẳn. Để chào đón con gái trở về và tạo bầu không khí vui vẻ, bà Cao ra chợ mua nhiều thức ăn, chuẩn bị một bữa tốithịnh soạn.

Nào là sườn xào chua ngọt, nào là đậu phụ cay, canh gà hầm, cá sốt cà chua... Sáu đĩa thức ăn một bát canh để đầy bàn ăn, khiến Cao Ngữ Lam mắt tròn mắt dẹt.

"Bố! Nhà mình trúng số à?"

"Không, nhưng vừa rồi suýt nữa bố cũng trúng số đấy".

"Suýt nữa là sao ạ?"

"À, tuần trước bố đột nhiên có linh cảm, nghĩ ra một dãy số. Đến khi mở thưởng, cả dãy số đều đúng hết, không sai một con số nào". Ông Cao nói với giọng đầy tựhào.

"Cả dãy số đều đúng, sao bố lại bảo là suýt trúng ạ?" Cao Ngữ Lam không khỏi giật mình. Bố cô cũng có lúc đoán trúng số độc đắc?

Ông Cao thở dài, tỏ ra tiếc rẻ: "Bố nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đến lúc viết ra, bố cảm thấy có hai con số nên đổi lại. Đến lúc ra ngoài, bố lại sửa thêm hai con số khác. Tớiđiểm bán vé số, bố đối chiếu với người ta, sửa tiếp mấy số còn lại".

Ông Cao tỏ ra đau khổ: "Cuối cùng bố chẳng trúng một số nào".

Cao Ngữ Lam ngây người, thế này gọi là suýt trúng sao? Cô vỗ vai bố lên tiếng an ủi: "Không trúng thì thôi. Bố hãy giữ lấy phong độ".

Ông Cao nhăn mặt, có vẻ không cam tâm. Ông gắp hai cái chân gà vào bát: "Ăn gì bổ nấy. Bố phải ăn nhiều chân gà, để có thể bắt được tiền".

(*Từ "chân" và "bắt" cùng âm.)

Nhắc đến vụ mua vé số, ông Cao như gãi trúng chỗ ngứa, vừa gặm chân gà vừa kể lể một hồi. Dưới gầm bàn, bà Cao đá chân ông Cao. Ông Cao liền gắp thức ăn chocon gái và bắt đầu dò hỏi con gái lý do về nhà?

Cao Ngữ Lam vừa ăn cơm vừa nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ thế nào. Bố mẹ cô không phải ngốc nghếch, cô đột nhiên bỏ về nhà, khó có thể tìm lý do thuận tai. Vìvậy Cao Ngữ Lam khai thẳng cô bị mất việc. Tất nhiên, cô không nhắc đến quá trình cụ thể, mà chỉ bảo công ty có kẻ tiểu nhân, hại cô mất việc, còn bị đồng nghiệpchê cười là không có bạn trai.

Nghe đến đây, bà Cao vỗ đùi đánh đét: "Lam Lam! Chúng ta không thể chịu thua, con phải mau tìm bạn trai, dẫn đến công ty cho bọn họ thấy!".

"Đúng đấy, Lam Lam, con đừng buồn. Ba quen biết nhiều thanh nhiên trẻ tuổi lắm, ba sẽ giới thiệu cho con, con có thể chọn một người cả làng đều vui". Ông Caokhông bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.

Cao Ngữ Lam cúi mặt chăm chú ăn cơm. Còn cả làng đều vui nữa, bố cô vận dụng thành ngữ ngày càng linh hoạt. Cô biết ngay mà, muốn tìm không khí gia đình ấm ápkhông phải là chuyện dễ dàng, chưa đâu vào đâu mà không khí gia đình cô đã nóng đến mức toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.

"Bố mẹ! Con vẫn ổn, hai người không cần vội. Chỉ là bỗng dưng có thời gian rảnh rỗi, lâu lắm con không gặp bố mẹ nên mới về nhà ở vài ngày. Mấy hôm nữa con sẽquay lại thành phố A. Còn công việc và bạn trai, quyết tâm là sẽ tìm thấy thôi, không sao đâu ạ". Cô tần ngần vài giây rồi bổ sung thêm một câu: "Bố mẹ đừng sắp xếpbuổi coi mắt ăn cơm đấy nhé. Con nói trước, con sẽ không đi đâu".

Ông bà Cao nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau và không nhắc đến đến chuyện bạn trai nữa. Buổi tối, hai ông bà lại đóng cửa phòng thương lượng. Con gái rượu ở ngoàichịu khổ cực, bây giờ về nhà, nhất định phải khiến con gái lấy lại tinh thần. Ông bà sẽ cố giữ con gái ở nhà thêm một thời gian, sau đó tìm một chàng trai tốt cho con gái.Gặp đúng đối tượng, con gái tự nhiên sẽ không đi nữa. Còn về lời cảnh cáo đừng sắp đặt ăn cơm coi mắt, đó là chuyện vặt dễ giải quyết.

"Ngày mai để em". Bà Cao vỗ ngực, mặt đầy vẻ tự tin.

Sáng ngày hôm sau, bà Cao lôi con gái ra khỏi giường từ sớm, bắt cô cùng bà đi tập Thái cực quyền. Bà phân tích, thanh niên cần phải thường xuyên vận động, vậnđộng sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.

Cao Ngữ Lam thấy mẹ nói cũng có lý. Luyện tập quyền cước có thể gạt bỏ tâm trạng tồi tệ cũng không biết chừng, thế là cô lấy tinh thần, cùng mẹ ra khỏi cửa.

Nào ngờ, môn thái cực quyền của bà Cao là hàng dỏm. Huấn luyện viên là một bà già múa may quay cuồng nhưng tự xưng quyền pháp "xuất quỷ nhập thần". Một đámcác bà trung niên và cao tuổi đứng sau chân tay loạn xị ngậu theo.

Cao Ngữ Lam đứng giữa bọn họ, như ngỗng lẫn vào đàn gà, vô cùng nổi bật. Những người qua lại trong công viên đều đưa mắt nhìn cô, miệng không khép nổi. Các bàgià tập rất nhịp nhàng. Chỉ có Cao Ngữ Lam đứng như phỗng, chân tay lóng ngóng vụng về. Cô cũng muốn hòa nhập vào tập thể nhưng không biết múa thái cực quyềnhàng dỏm, bảo cô phải làm sao đây?

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao những người già tập thái cực quyền trên tivi có thể ung dung tự tại như vậy, còn hoạt động của mẹ cô chân tay vung loạn xạ?

Không muốn trở thành tâm điểm, Cao Ngữ Lam định kéo mẹ cô đi về. Nào ngờ khi đến gần, Cao Ngữ Lam nghe thấy mẹ cô nói chuyện với hai bà thím ở bên cạnh:"Sớm quá các cậu ấy không chịu thức dậy sao? Cũng phải thôi, thanh niên thường thích ngủ nướng. Chúng ta tìm cơ hội khác vậy".

Nghe câu này, Cao Ngữ Lam thấy hơi kỳ lạ. Lại thêm hai bà thím đưa mắt nhìn cô, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm có cảm giác bất an.

Cao Ngữ Lam nhanh chóng kéo bà Cao ra về. Cô thầm nhủ ngày mai sẽ không tập tành gì nữa.

Bước đầu tiên thất bại nhưng bà Cao không nhụt chí. Bà lại đưa Cao Ngữ Lam đi chợ mua thức ăn.

Cao Ngữ Lam một tay xách túi rau, một tay xách túi cá, cùng bà Cao đi một vòng. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quần thịt lợn. Cao Ngữ Lam cảm thấy khó hiểukhi mẹ cô cứ lật đi lật lại từng miếng thịt lợn mà không chịu mua miếng nào. Ngay sau đó có một bà thím mập mạp tóc uốn xoăn tít đi tới. Bà thím tươi cười nhìn bàCao, quay sang đánh giá Cao Ngữ Lam rồi gật đầu hài lòng.

Mẹ Cao nói với vẻ mừng rỡ: "Chị Yến cũng đi mua thức ăn à, trùng hợp thật đấy. Đây là Lam Lam, con gái em. Lam Lam, chào dì Yến đi con".

Cao Ngữ Lam lên tiếng chào hỏi. Khi thấy mẹ cô ngó nhìn về phía sau dì Yến, Cao Ngữ Lam hiểu ra mẹ cô đang chơi trò gì.

Quả nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi cao cao gầy gầy đi tới. Anh chàng này ngoại hình tương đối ổn, nhưng mặt anh ta nhăn nhó, thể hiện rõ thái độ không hài lòngvới môi trường ở chợ.

"Mẹ, mẹ mua xong chưa. Mau đi thôi, ở đây bẩn kinh lên được". Người đàn ông vừa tiến lại gần vừa lên tiếng ca cẩm với dì Yến.

Dì Yến kéo anh ta ra phía trước: "Đây là Cường nhà tôi. Hôm nay cháu nó tự nguyện đưa tôi đi chợ mua thức ăn". Bà Cao liền nói khách sáo vài câu, nào là khenCường trẻ tuổi tài cao, nào là khen cường hiếu thảo với mẹ...

Người đàn ông tên Cường gật đầu với mẹ con Cao Ngữ Lam, rồi lại giục mẹ anh ta mua nhanh còn về. Dì Yến vội lên tiếng: "Thanh niên các con đều không thích đichợ. Vậy con và Lam Lam hãy đợi ở đây, mẹ và mẹ Lam Lam đi mua ít thức ăn, lát nữa quay về đón hai đứa".

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt, không phải đấy chứ?

Vì cô nói sẽ không tham gia những cuộc ăn cơm coi mắt nên mẹ cô hẹn đi chợ coi mắt? Mẫu thân đại nhân của cô quả là tài giỏi, việc coi mắt cũng có thể biến tướng

đến tận cửa hàng thịt lợn.

Hai bà mẹ vui vẻ dắt tay nhau đi mất, để lại Cao Ngữ Lam và người đàn ông tên Cường mặt đối mặt.

Sau đó, anh chàng tên Cường cười nhạt: "Tôi biết ngay mà, mẹ tôi hôm nay tự nhiên kêu chân đau, bắt tôi đưa đi chợ. Hóa ra là trò này". Anh liếc Cao Ngữ Lam, nóigiọng coi thường: "Nghề nghiệp của cô không dễ kiếm đối tượng? Hẹn gặp ở nơi khác không xong nên phải bày trò ở chợ?".

Ngữ khí châm biếm của anh ta khiến Cao Ngữ Lam hết sức phản cảm. Việc anh ta tự đề cao bản thân khiến cô càng ghét anh ta hơn. Cô cũng bị lừa đi coi mắt, anh tadựa vào cái gì mà dám nói cô như vậy.

Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn qua anh ta rồi lại cúi xuống quần thịt trước mặt: "Anh sai rồi. Hẹn gặp ở đây không phải do nghề nghiệp của tôi không tốt, mà là tôi cố ýđến đây để so sánh... ".

Cao Ngữ Lam kéo dài giọng nói, khiến tên Cường cảm thấy rất hiếu kỳ về câu nói tiếp theo của cô. Cao Ngữ Lam liền chỉ tay vào cái đầu lợn, nói lớn tiếng: "Để sosánh xem, nếu người con trai tôi gặp không bằng cái thủ lợn kia, thì tôi thà mua cái thủ lợn còn hơn".

Nói xong, Cao Ngữ Lam hét với bà chủ hàng thịt: "Bà chủ, tôi mua cái thủ lợn này".

Buổi tối, cả nhà mở tiệc đầu lợn. Ăn cơm xong, ông bà Cao lại kéo nhau vào phòng thầm thầm thì thì. Kế hoạch ngày hôm nay coi như thất bại. Buổi coi mắt đầu tiên ởsân tập thể dục đối tượng không xuất hiện, buổi coi mắt thứ hai ở chợ kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ, xem ra việc tìm con rể không dễ dàng. Hai ông bàthan thở xong liền động viên nhau.

Ông Cao vỗ ngực: "Ngày mai để anh".

Ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam nhất định không ra khỏi cửa. Cô ở nhà hết ngủ lại ăn, hết ăn lại ngủ. Bà Cao ngoài việc đi chợ mua rau, thời gian còn lại ở nhà cùng congái.

Cao Ngữ Lam cảm thấy yên tâm. Cô trốn ở trong nhà, chắc sẽ không xảy ra sự cố nguy hiểm gì.

Đến bữa tối, ông Cao vẫn chưa về. Bà Cao gọi con gái xuống bếp ăn cơm, nói hôm nay ông Cao đi uống rượu không về nhà dùng bữa. Ăn cơm xong, Cao Ngữ Lamxem tivi một lúc rồi cầm quyển tạp chí đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi xuống bồn cầu, Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ đến Ôn Sa. Cô ta nói có người hãm hại cô ta nên cô ta mới kéo cô xuống bùn. Như vậy là có người chụp trộm tấmảnh đó, với mục đích gây ra tin đồn không hay cho Ôn Sa. Nhưng tại sao Ôn Sa lại nói cô là bạn gái của cô ta?

Lẽ nào Ôn Sa sợ vụ này ảnh hưởng không tốt, công ty sẽ đuổi việc cô ta nên tìm một tấm đệm thay thế? Nếu cả hai người phạm lỗi, công ty sẽ chỉ đuổi việc một người,còn một người chỉ bị cảnh cáo răn đe. Cao Ngữ Lam cô đối với công ty không có cũng không sao, người ở lại tất nhiên là Ôn Sa.

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng thấy tức giận.

Đú

ng lúc này, Cao Ngữ Lam nghe thấy tiếng cửa nhà lạch cạch mở ra và tiếng bố cô vọng vào: "Lam Lam! Lam Lam ơi, con mau ra đây đi... ".

"Con không ra được, con đang ở trong nhà vệ sinh". Cao Ngữ Lam cao giọng trả lời. Cô nghĩ thầm, bố cô lại say rượu rồi. Mỗi lần say rượu là ông Cao hay la hét ầm ĩcả nhà.

Quả nhiên ông Cao lại hét lớn: "Mau ra ngoài đi, con ở trong nhà vệ sinh làm gì?"

Ở trong nhà vệ sinh còn có thể làm gì? Cao Ngữ Lam đáp lại không một chút khách khí: "Con đi ỉa!".

"À à... thế thì con cứ đi đi". Ông Cao lại cất cao giọng nói: "Con gái chú đang đi ỉa, cháu đợi một lát nhé. Mình ơi xem này, Tiểu Quách là đối tượng tôi dẫn về coi mắtLam Lam đấy".

Cao Ngữ Lam toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa đổ người xuống hố xí.

Chuyện gì đang xảy ra? Đối tượng gì chứ?

Cô vừa hét vọng ra cô đang đi đại tiện, là cô nói đúng không? Sau đó, ông bố sáng suốt của cô nhấn mạnh, con gái chú đang đi ỉa cháu đợi một lát đúng không? đúngkhông?

Cao Ngữ Lam cảm thấy mây đen kéo đến che phủ trên đầu cô.

Ông trời quả nhiên muốn cô chết trong nhà vệ sinh mà. Cô còn có thể thò mặt ra gặp thiên hạ hay không?

Chương 6: Oan gia ngõ hẹp

Cao Ngữ Lam trốn trong nhà vệ sinh. Cô không dám thở mạnh, như sợ người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh từ nhà vệ sinh.

Bố cô vẫn hết sức hưng phấn nói luôn miệng, trong khi Cao Ngữ Lam không hề nghe thấy tiếng của anh Tiểu Quách gì đó. Cao Ngữ Lam nghi ngờ liệu có phải bố côuống rượu say rồi hoang tưởng dẫn một người về nhà, nhưng trên thực tế người đó không hề tồn tại. Nếu đúng như vậy thì tốt quá!

Cũng vào lúc này, bà Cao lên tiếng: "Làm phiền cháu quá, ông nhà tôi uống nhiều rồi".

"Không sao đâu ạ. Cháu... cháu chỉ đưa chú Cao về thôi. Bây giờ chú ấy không sao rồi... cháu xin phép đi đây ạ". Một giọng nói nam giới vang lên, Cao Ngữ Lam tuyệtvọng ôm mặt, phụ thân đại nhân quả nhiên bắt một người đàn ông về nhà.

Mất mặt quá đi!

Đi đi, đi nhanh lên, đất này không thể ở lâu, mau giải tán ai về nhà nấy đi, sau này tốt nhất đừng gặp lại (hậu hội vô kỳ)! Cao Ngữ Lam trong lòng thầm nhủ với anhchàng Tiểu Quách đó.

Ai ngờ ba cô lại bắt đầu lên tiếng: "Cháu đừng đi! Tiểu Quách, cháu hãy ở lại đây đi".

Cao Ngữ Lam thật sự muốn đâm đầu vào tường cho rồi. Bố ơi là bố, rốt cuộc bố muốn làm gì? Xin hãy để lại một con đường sống cho con gái rượu của bố đi ạ!

"Tiểu Quách, cháu đợi thêm một lát nữa. Đi ỉa cũng nhanh thôi, cháu gặp con gái chú rồi về cũng được mà".

Còn nhắc đến chuyện đó nữa? Cao Ngữ Lam quyết định nếu anh chàng Tiểu Quách không ra về, cô nhất quyết không rời khỏi nhà vệ sinh.

May mà ở phòng ngoài, bà Cao còn tỏ ra lý trí. Bà ấn người ông Cao xuống ghế sofa, nhét cốc nước vào tay ông: "Anh đừng ồn ào nữa. Muộn quá rồi, để cháu TiểuQuách về nhà nghỉ ngơi".

Anh chàng Tiểu Quách và Cao tiểu thư đang ở trong nhà vệ sinh cùng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta phi ra cửa với tốc độ tên bắn, đi nhanh ra ngoài trong khi bà Cao cònchưa nói hết câu xin lỗi.

Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng ba cô thở phì phò và sau đó là tiếng gõ cửa nhà vệ sinh. Bà Cao nói khẽ: "Tiểu Quách về rồi, concó thể yên tâm ra ngoài".

Cao Ngữ Lam thở một hơi dài, đây quả nhiên là một vụ kinh hồn.

Đêm hôm đó Cao Ngữ Lam lại mất ngủ.

Cô trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng thấy sợ. Cao Ngữ Lam biết bố mẹ chỉ muốn tốt cho cô, muốn giúp cô tìm hạnh phúc. Nhưng họ càng làm vậy, Cao Ngữ Lamcàng cảm thấy bối rối. Cô không thể nào sống với tâm trạng suốt ngày nơm nớp bị lôi đi coi mắt. Con người đúng là không thể lười biếng, cô phải lấy lại tinh thần, quayvề tìm công việc mới.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam liền thức dậy thu dọn hành lý.

Sau khi kết thúc bữa sáng ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam báo cho bố mẹ biết, cô nhận được một cuộc điện thoại mời phỏng vấn nên phải quay về thành phố A để chuẩnbị. Vậy là Cao Ngữ Lam vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ trong ánh mắt không nỡ xa rời của ông bà Cao. Khi Cao Ngữ Lam khuất dạng, bố mẹ cô mắt ngân ngấn nướcvà tự động viên nhau: "Lần sau con gái về sẽ tiếp tục cố gắng công cuộc tìm con rể".

Về đến thành phố A, Cao Ngữ Lam lập tức triển khai công tác tìm việc. Cô thậm chí bỏ qua bữa trưa, lên mạng nộp hồ sơ xin việc.

Khi mở email, Cao Ngữ Lam thấy một message của Ôn Sa. Ôn Sa giới thiệu một công ty đang cần tuyển nhân viên cho Cao Ngữ Lam. Công ty này tương đối có thựclực, chức vị cần tuyển và mức lương không tồi. Tuy điều kiện không bằng tập đoàn Hằng Viễn nhưng quả thực khá tốt so với các công ty khác. Trong email, Ôn Sa đểlại số điện thoại của người phụ trách, bảo cô ta đã nhắn trước với đối phương, chỉ cần Cao Ngữ Lam liên hệ, công việc chắc sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi đọc xong, Cao Ngữ Lam delete ngay. Cô là người có lòng tự trọng, không bao giờ thèm nhờ vả kẻ địch.

Cao Ngữ Lam gửi sơ yếu lý lịch đến tất cả những công ty thông báo tuyển người ở trên mạng. Sau đó cô im lặng nhìn chiếc máy vi tính, trong lòng đột nhiên cảm thấychơi vơi. Cao Ngữ Lam một mình đến thành phố A làm việc, bạn bè cũng chính là đồng nghiệp. Sau khi xảy ra chuyện, cô mới phát hiện cô không có một người bạnnào có thể dốc bầu tâm sự. Cô quả là một người thất bại.

Cao Ngữ Lam ngồi một lúc, cuối cùng cảm thấy đói bụng. Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều. Cô liền cầm ví tiền và chìa khóa đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Xung quanh nơi ở của Cao Ngữ Lam không có quán ăn ngon, cô liền đi bộ qua một con phố. Đến ngã tư, Cao Ngữ Lam nhìn thấy quán bar mấy hôm trước cô uốngsay rồi cướp chó. Cao Ngữ Lam bất giác bĩu môi, cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nhắc đến mới nhớ, quán bar đó tương đối gần nhà Cao Ngữ Lam. Vậy mà cô lại đi ôm chó nhảy lên xe taxi. Chắc chắn cô bị tài xế chở một vòng quanh thành phố, bịchém đẹp mà không hề hay biết. Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vô cùng thương xót ví tiền của mình. Cô lập tức đưa mắt lườm biển hiệu quán bar.

Cao Ngữ Lam tiếp tục đi đến một quán cơm bình dân ở phía trước, cô là khách quen của quán ăn này. Khi Cao Ngữ Lam vừa định đẩy cửa bước vào, cô phát hiện cómột bé gái khoảng năm tuổi đứng trước cửa quán. Bé gái rất xinh xắn, trông như một con búp bê. Cô bédiện bộ quần áo đẹp, có mái tóc hơi xoăn dài ngang vai. Trên đầu cô bé cài một chiếc xước lấp lánh. Cô bé trông rất sạch sẽ, có vẻ là con nhà khá giả. Cao Ngữ Lamnhìn ngang nhìn ngửa cũng không thấy người nhà của cô bé. Tần ngần một hồi, Cao Ngữ Lam đi vào trong quán ăn.

Có lẽ cô bé đang đứng đợi bố mẹ, hoặc bố mẹ của cô bé đang đi mua đồ ở khu vực phụ cận.

Quán cơm bình dân này rất đắt hàng, tuy đã qua giờ ăn trưa mà vẫn rất đông khách. Cao Ngữ Lam vừa xếp hàng vừa quay lại nhìn bé gái. Bé gái không rời mắt khỏiquán Mc Donald ở bên kia đường. Sau đó, bé gái đột nhiên quay đầu ngó đông ngó tây. Trong lúc ngó nghiêng, bé gái bắt gặp đúng ánh mắt Cao Ngữ Lam, cô bé gáiliền nở nụ cười dễ thương với Cao Ngữ Lam.

Từ trước đến nay, Cao Ngữ Lam luôn không có sức miễn dịch với người và vật đáng yêu. Nụ cười của bé gái lập tức đánh gục Cao Ngữ Lam. Cô liền tươi cười với bégái. Bé gái nhìn cô một lúc rồi lại quay đầu. Bóng lưng bé nhỏ trông rất tội nghiệp.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gọi Cao Ngữ Lam chọn đồ ăn, cô gọi một phần cơm thịt bò. Vừa định rút tiền ra thanh toán, Cao Ngữ Lam thấy một người phụ nữ trungniên ăn mặc có vẻ quê mùa đang nói chuyện với bé gái. Không biết bà ta nói gì mà bé gái lắc đầu nguầy nguậy. Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói, giơ tay ra túm lấycô bé. Cô bé vẫn lắc đầu, lùi lại phía sau hai bước.

Cao Ngữ Lam phát hiện ra điều bất thường. Cô vội vàng bỏ khay cơm chạy nhanh ra ngoài. Người phụ nữ trung niên vừa kéo tay bé gái vừa nói: "Thật đấy... bác sẽgiúp cháu tìm mẹ... ".

"Bà định giúp cô bé tìm mẹ kiểu gì?" Cao Ngữ Lam nói thẳng tuột.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt bà ta có vẻ gian gian và hơi hốt hoảng. Cao Ngữ Lam càng khẳng định suy đoán của mình, cô quay sang hỏi bé gái: "Em cóquen bà ấy không?".

Bé gái lắc đầu. Người phụ nữ phân trần: "Tôi thấy cháu bé một mình đứng ở đây, chắc là bị lạc mất bố mẹ. Vì vậy tôi mới có lòng tốt giúp cháu... ".

Cao Ngữ Lam gật đầu: "Vậy à, tôi cũng có lòng tốt muốn giúp cô bé đi. Hay là chúng ta cùng báo cảnh sát, sau đó... ". Cao Ngữ Lam chưa nói hết câu, người phụ nữtrung niên đã lủi đi mất.

Cao Ngữ Lam nghiến răng nhìn theo bóng người đàn bà. Trên đời này cô hận nhất loại người bắt nạt trẻ em và động vật.

Cao Ngữ Lam cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của bé gái: "Em bé, em tên là gì?"

Bé gái nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại Cao Ngữ Lam: "Chị có thể chứng minh chị không phải là đồng bọn của bà vừa rồi?"

Cao Ngữ Lam mở to mắt: "Tại sao em lại nghi ngờ chị là đồng bọn của bà ta?"

"Người nhà em bảo, đây gọi là băng nhóm hành động. Một mình bà ấy không dễ ra tay nên giả bộ làm người bắt cóc trẻ em. Sau đó sẽ có một người tốt xuất hiện ngăncản, khiến bà ấy bỏ đi mất. Em dễ dàng tin tưởng người tốt đó nên sẽ đi theo người ta".

Cao Ngữ Lam há hốc mồm. Người nhà của bé gái này không biết là loại người gì, có thể giáo dục trẻ em ở mức cao siêu như vậy. Cô nhất thời không biết nói thế nào,chỉ có thể ậm ừ: "Người nhà em dạy đúng lắm, đúng lắm. Em phải hết sức cẩn thận".

Đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh của bé gái không rời khỏi cô. Cao Ngữ Lam không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu cô nói hãy theo chị đi tìm chú cảnh sát, liệu cô bé cónghĩ cô là tội phạm bắt trẻ em? Nhưng nếu bỏ mặc cô bé ở đây thì cô lại không cam lòng.

Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng hỏi bé gái: "Là em lạc đường hay lạc mất bố mẹ?"

"Lạc đường và lạc mất có gì khác nhau ạ?". Giọng điệu bé gái vừa vô tội vừa đáng thương.

"Lạc đường có nghĩa là em không biết đường về nhà, còn thất lạc là em mất đi liên hệ với bố mẹ... ". Nói như vậy đúng không? Cô đã giải thích rõ ràng chưa nhỉ?

"Thế thì đều là không tìm thấy bố mẹ, không về được nhà đúng không ạ?"

Cao Ngữ Lam lại ngây người. Có phải cô lo chuyện bao đồng? Em bé này mà bị bắt cóc mới là lạ.

Cao Ngữ Lam thở dài hỏi tiếp: "Bố mẹ em có biết em đợi ở đây không? Họ có đến đón em không?". Nếu bé gái thất lạc bố mẹ, cô sẽ báo cảnh sát, để chú cảnh sát tựgiải quyết.

Lần này cô bé gật đầu: "Mẹ em sẽ đến đón em. Em và mẹ hẹn nhau rồi, nếu bị lạc đường cứ tìm cửa hàng Mac Donald hay Kentucky gần nhất. Những cửa hàng nàycó ở khắp mọi nơi, lại đông người, kinh doanh 24 giờ, tương đối an toàn. Như vậy mẹ em sẽ dễ dàng tìm thấy em".

Cao Ngữ Lam lại một lần nữa cảm thấy người nhà của cô bé rất thông minh. Cô bé nói lý lẽ đâu vào đấy. Lúc này, bé gái đột nhiên cầm tay Cao Ngữ Lam, cất giọngngọt ngào: "Chị ơi! Em tên là Nựu Nựu. Chị cùng em tới cửa hàng Mc Donald đợi mẹ em nhé. Mẹ em chắc ở gần đây, sẽ tìm ra em nhanh thôi".

Cao Ngữ Lam nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nựu Nựu, ngó xuống gương mặt cô bé. Nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Nựu Nựu, Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấytràn đầy tinh thần trách nhiệm. Cô vui vẻ nhận lời và dắt tay Nựu Nựu đi qua đường. Hai người tìm đến vị trígần cửa sổ trong cửa hàng Mc Donald. Ngồi ở đây, mẹ Nựu Nựu có thể dễ dàng tìm thấy cô bé.

Sau khi ngồi vào vị trí, Nựu Nựu đưa mắt nhìn những bạn nhỏ khác đang ăn khoai tây chiên hay đùi gà rán. Cô bé nuốt nước bọt rồi cúi gằm mặt gặm ngón tay, bộdạng trông rất đáng thương.

Cao Ngữ Lam mềm lòng, lại nghĩ đến chuyện cô còn chưa ăn cơm, thôi thì mời cô bạn nhỏ này một bữa. Cao Ngữ Lam nói với Nựu Nựu: "Chị cũng đói bụng lắm rồi.Nựu Nựu đi cùng chị gọi đồ ăn được không em!"

Nựu Nựu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi cảnh giác. Cao Ngữ Lam cười dịu dàng với cô bé: "Chị muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng sợ gọi ra lại không ăn hết. Hay là Nựu Nựu giúpchị ăn bớt. Chúng ta cùng đi gọi đồ nhé".

Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Nựu Nựu nở nụ cười rất đáng yêu. Cô bé nhảy xuống ghế nắm tay Cao Ngữ Lam đi tới quầy bán hàng. Hai người mua rất nhiều thứ,cùng chén một bữa no nê.

Đến khi gần ăn xong, Cao Ngữ Lam đột nhiên nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đẩy cửa đi vào. Người này có đôi mắt sáng, cái miệng lúc nào cũng nhếchlên như cười cười. Cao Ngữ Lam đang uống nước suýt mắc nghẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao có thể gặp Doãn Tắc ở đây?

Doãn Tắc tất nhiên cũng nhìn thấy cô. Anh ta gật đầu rồi đi về phía Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi căng thẳng. Lần nào gặp người đàn ông này đều xảy rachuyện không hay, bây giờ cô đang ở cùng một bé gái đáng yêu, cô không muốn bị mất mặt trước người bạn nhỏ.

Cao Ngữ Lam đang nghĩ không biết nên chào hỏi hay giả vờ ngó lơ, Nựu Nựu đột nhiên mở miệng gọi: "Cậu ơi!". Giọng nói của cô bé vừa ngoan ngoãn vừa ngọt lịm,gương mặt cô bé lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng.

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy Doãn Tắc đi đến. Cậu của Nựu Nựu ở đâu?

Chương 7: Bị đả kích nặng nề

Cao Ngữ Lam chưa kịp phản ứng, Doãn Tắc đã đi đến trước mặt cô. Anh cúi đầu nhìn "bãi chiến trường" đồ ăn trên bàn, rồi quay sang Nựu Nựu, mặt nghiêm nghịhẳn.

Cao Ngữ Lam còn đang ngỡ ngàng, Nựu Nựu cất giọng nũng nịu dễ thương: "Cậu".

Doãn Tắc không đổi nét mặt: "Mau xin lỗi cô đi".

"Xin lỗi?" Cao Ngữ Lam giật mình: "Sao con bé phải xin lỗi tôi? Con bé bị lạc mất, tôi vô tình gặp ở bên đường nên đưa bé đến đây đợi mẹ. Nựu Nựu chẳng làm điềugì sai trái, thế mà anh còn hung dữ với con bé".

Doãn Tắc liếc qua cô rồi lại quay sang Nựu Nựu. Anh ta kéo dài âm tiết: "Nựu Nựu... ".

Nựu Nựu cúi đầu, nhảy xuống ghế rồi nói khẽ với Cao Ngữ Lam: "Chị ơi, em xin lỗi".

Bộ dạng cô bé rất oan ức rất đáng thương.

Cao Ngữ Lam bỗng dưng tràn đầy tinh thần chính nghĩa: "Anh là người lớn, sao vô duyên vô cớ hung dữ với trẻ em. Nựu Nựu rất ngoan, trên đường suýt nữa bị kẻ xấubắt đi mất. Con bé còn nhớ lời mẹ dặn đi cửa hàng Mc Donald chờ mẹ đến đón. Người lớn các anh không chú ý trông trẻ, để lạc mất con bé. Bây giờ lại còn trách cứNựu Nựu nữa. Anh quá đáng thật đấy. Các anh sao không tự kiểm điểm bản thân đi?".

Nựu Nựu ngẩng đầu, nhìn Cao Ngữ Lam bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Cao Ngữ Lam quay sang Nựu Nựu: "Người lớn không thể không nói lý lẽ".

Doãn Tắc không cắt ngang, chỉ im lặng nhìn Cao Ngữ Lam. Đợi cô nói xong, anh ta liền mỉm cười. Điệu cười nửa miệng đểu đểu của anh ta khiến Cao Ngữ Lam cảmthấy rất chướng mắt. Cười gì mà cười, đáng ghét quá!

"Tại sao lần nào tôi gặp cô, cô cũng có phản ứng thú vị như vậy?"

Thú vị cái đầu anh! Cao Ngữ Lam nghiến răng, cố nhắc nhở bản thân không được mất kiềm chế trước mặt con trẻ, cô cần giữ phong độ với người bạn nhỏ.

Doãn Tắc lại mở miệng: "Thật ra, tôi cũng không muốn nói trắng ra đâu. Nhưng ai bảo cô hiểu nhầm tôi. Để tôi có thể giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng cô, chuyện nàynhất định phải giải thích rõ ràng mới được". Anh ta nói xong liền quay sang Nựu Nựu: "Tiểu quỷ, cháu tự giải thích đi, chuyện này là thế nào?".

Nựu Nựu chớp chớp mắt, dịch người về phía Cao Ngữ Lam, đồng thời ôm chặt chân cô, gương mặt tỏ ra ngây thơ vô tội: "Cậu ơi! Cậu muốn xây dựng hình tượng tốttrước mặt chị, cháu cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng chị. Hơn nữa, cháu là trẻ con, tâm hồn vừa thuần khiết vừa yếu ớt. Lẽ nào cậu nhẫn tâm thế sao?"

Doãn Tắc tỏ vẻ suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi lên tiếng: "Nếu đổi lại là một bé con thuần khiết và yếu ớt khác, cậu sẽ không nhẫn tâm. Nhưng nếu là cháu, cậu rất cólòng tin với cháu".

Nghe hai cậu cháu nói chuyện, Cao Ngữ Lam cảm thấy có gì đó bất ổn.

Nựu Nựu cúi gằm mặt, cất giọng nghẹn ngào: "Cậu nói thế làm Nựu Nựu buồn quá".

"Nựu Nựu cũng làm cậu rất buồn".

Hai cậu cháu một lớn một nhỏ diễn rất đạt, biểu hiện giống hệt nhau, khiến Cao Ngữ Lam chỉ biết dậm chân bình bịch dưới gầm bàn.

"Nựu Nựu! Nếu cháu còn không nói rõ với cô Lam, sau này cậu không dẫn cháu đi chơi nữa". Thấy Cao Ngữ Lam có vẻ mất kiên nhẫn, Doãn Tắc vội gia tăng áp lựcvới Nựu Nựu.

Nựu Nựu ngẩng đầu nhìn Cao Ngữ Lam, lại quay sang nhìn Doãn Tắc. Môi cô bé bĩu ra bĩu vào mãi, cuối cùng cũng mở miệng: "Chị ơi, Nựu Nựu quý chị".

Biểu hiện của cô bé vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào. Cao Ngữ Lam vô ý thức đưa tay vuốt nhẹ tóc cô bé: "Chị cũng quý em".

Nựu Nựu ôm Cao Ngữ Lam nũng nịu: "Nựu Nựu không lạc đường, Nựu Nựu có thể tự mình về nhà".

Cao Ngữ Lam vẫn chưa nghĩ ra, gật đầu dặn dò: "Thế thì tốt. Sau này em nhớ phải cẩn thận, không được một mình lang thang ở ngoài phố. Em đi đâu cũng phải nói chongười nhà biết, đừng để bố mẹ lo lắng".

Nựu Nựu gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Nựu Nựu biết rồi ạ".

Hai người một lớn một nhỏ kết thúc cuộc đối thoại êm đẹp. Cả hai cùng quay sang nhìn Doãn Tắc. Ánh mắt Cao Ngữ Lam chứa đựng vẻ nghi hoặc, còn gương mặtNựu Nựu rất đáng thương. Lần này, đến lượt Doãn Tắc dậm chân dưới gầm bàn.

"Chỉ có vậy thôi à?" Doãn Tắc hỏi.

"Còn thế nào nữa". Cao Ngữ Lam hỏi lại.

"Tôi không hỏi cô, tôi hỏi con bé". Doãn Tắc hất cằm về phía Nựu Nựu.

Nựu Nựu trả lời: "Chị tưởng em không tìm được đường về nhà, nhưng thật ra em có thể tự về. Em không nên nói dối chị, em xin lỗi chị". Người bạn nhỏ bày bộ dạngngoan ngoãn vô cùng.

Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: "Nựu Nựu biết lỗi là được rồi. Tôi không trách con bé".

Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ôm nhau tình cảm, Doãn Tắc đột nhiên cảm thấy buồn cười. Anh ta gõ lên đầu Nựu Nựu, mắng một câu: "Con bé này lắm trò thật,cậu sẽ về mách mẹ cháu".

"Cậu ơi, đừng mà. Cậu, Nựu Nựu yêu cậu nhất. Cậu đẹp trai nhất trên đời, người đẹp trai sao có thể làm chuyện tàn nhẫn?" Nghe Doãn Tắc kêu mách mẹ, Nựu Nựuvội buông Cao Ngữ Lam, nhào vào lòng Doãn Tắc ôm chặt.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Cao Ngữ Lam định mở miệng nói đỡ Nựu Nựu. Nhưng Doãn Tắc lên tiếng: "Sau khi ăn trưa ở quán, tiểu quỷ này lại đòi ăn Mc Donald.Chúng tôi không đồng ý nên con bé tức giận lén bỏ ra ngoài. Quán nhà cách đây chưa đầy 300 mét, con bé lạc đường mới là lạ. Con bé bỏ nhà ra đi, chỉ vì mục đíchmuốn ăn Mc Donald mà thôi".

Cao Ngữ Lam gật đầu, "ừm" một tiếng. Cô thầm nghĩ trong lòng, trẻ con bỏ nhà ra đi chỉ vì muốn ăn Mc Donald quả thật là chuyện không nên, cần phải báo cho bố mẹbiết.

Doãn Tắc mỉm cười khi thấy vẻ mặt của cô: "Cô vẫn chưa hiểu sao?"

"Tôi rõ rồi. Trẻ con thích sao làm vậy không tốt đâu. Nựu Nựu! sau này em không thể vì ăn Mc Donald rời khỏi người lớn. Làm vậy nguy hiểm lắm đấy". Cao NgữLam có lòng tốt lên tiếng dạy bảo Nựu Nựu thay Doãn Tắc.

Doãn Tắc liền bật cười ha hả: "Cô đúng là thú vị thật".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt. Anh ta lại nói cô thú vị rồi, rốt cuộc cô thú vị ở điểm nào? Người đàn ông này mồm miệng không đỡ nổi, lại còn bày trò trêu chọc cô trướcmặt con trẻ.

Nựu Nựu lên tiếng: "Cậu ơi, cháu thích chị lắm".

Nghe Nựu Nựu nói vậy, Cao Ngữ Lam lộ vẻ đắc ý. Người bạn nhỏ quả là giữ thể diện cho cô. Doãn Tắc cười ngoác miệng: "Con bé giống Man đầu, cô đắc ý gìchứ?"

Cao Ngữ Lam tắt ngấm nụ cười trên môi. Doãn Tắc lại hỏii: "Tại sao cô mua Mc Donald cho con bé?"

Cao Ngữ Lam vô ý thức trả lời: "Không có gì. Tôi chỉ mua mấy miếng cánh gà và khoai tây chiên... ". Nói đến đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên tỉnh ngộ, cô cúi đầu nhìnNựu Nựu.

Nựu Nựu nở nụ cười tươi, cất giọng vui vẻ: "Cảm ơn chị đã mời em ăn".

Cao Ngữ Lam ngây người. Trong đầu cô tái hiện cảnh Nựu Nựu giả vờ bị thất lạc người lớn ở ngoài đường, cảnh con bé nói "mẹ bảo em đi quán Mc Donald gần nhấtđợi mẹ đến đón", cảnh con bé cầm tay cô nhờ vả "chị cùng em tới quán Mc Donald đợi mẹ nhé", cảnh con bé nhìn các bạn khác ăn đồ trông rất tội nghiệp, cảnh cômềm lòng rút ví tiền mời con bé đánh chén một bữa, cô còn phải dỗ dành con bé giúp cô chén cánh gà khoai tây chiên vì sợ lòng tự trọng của của con bé bị tổnthương...

Bây giờ... con bé đó cười như một tiểu hồ ly.

Cao Ngữ Lam hóa đá mất một lúc. Cô đã bị lừa? Nghĩ đến truyện bị một búp bê nhỏ chơi một vố đau, Cao Ngữ Lam gần như phát điên.

Doãn Tắc còn sợ Cao Ngữ Lam không đủ bị đả kích, anh ta ghé sát vào tai cô nói thầm thì: "Tiểu quỷ này lừa cô rồi. Cô đã bị lừa rồi còn xót thương con bé? Nhưngcô cũng không cần tự ti quá, IQ của cô hoàn toàn bình thường vì cô không phải là người đầu tiên bị con bé lừa. Cô cứ nghĩ thoáng ra là được, tôi sẽ dạy dỗ con bé".

Dạy dỗ con bé? Ai sẽ dạy bảo anh ta?

Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc. Nhìn vẻ cười cợt của anh ta, cô thật sự muốn úp thùng rác lên đầu anh ta. Người này đáng ghét thật, đáng ghét thật.

Nựu Nựu ở bên dưới kéo áo Doãn Tắc: "Cậu ơi, cậu nói thầm điều gì với chị đấy? Nựu Nựu cũng muốn nghe".

Hai người lớn cùng cúi đầu nhìn Nựu Nựu. Cô bé có đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, ánh lên vẻ vô tội. Ánh mắt của Nựu Nựu khiến Cao Ngữ Lam nhớ đến con chóMan đầu.

Cái nhà này, vật nuôi thì chén sạch ba cái bánh bao duy nhất của cô, người lớn đóng giả tàn phế lấy cô làm trò vui, trẻ nhỏ giả bộ đáng thương lừa cô mua đồ ăn...

Gia đình này rốt cuộc là loại người gì?

Cao Ngữ Lam túm chặt tay Doãn Tắc, nói rất thành khẩn: "Anh Doãn, tôi nhờ anh một chuyện".

Doãn Tắc bày bộ mặt nghiêm túc: "Chuyện gì?"

"Cả nhà anh từ người lớn, trẻ nhỏ đến động vật... mỗi khi gặp tôi xin hãy tránh xa tôi một chút". Cô mới là người thuần khiết, lương thiện mềm yếu, hãy chừa cho cômột con đường sống đi!

Doãn Tắc cố gắng kìm chế nụ cười. Anh ta nói khẽ: "Để tôi đưa tiểu quỷ này về trước đã. Chuyện cô nhờ tương đối phức tạp và cao thâm, để lúc khác chúng ta bànsau".

Cao Ngữ Lam còn định nói điều gì, Doãn Tắc đã bế Nựu Nựu lên: "Nựu Nựu, chào tạm biệt cô đi".

"Em chào chị". Nựu Nựu tươi cười vẫy tay chào Cao Ngữ Lam.

Trước mặt con bé, Cao Ngữ Lam đành nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Cô đứng im dõi theo bóng hình một lớn một nhỏ đi ra ngoài. Cao Ngữ Lam còn nghethấy tiếng Nựu Nựu ở ngoài cửa: "Cậu ơi, phải gọi chị ấy là chị, không được gọi theo hướng già đi, cậu chẳng hiểu sự đời gì cả... ".

Cao Ngữ Lam ngồi nghệt trên ghế hồi lâu. Đến trẻ nhỏ cũng đặc biệt như vậy, xem ra gia đình Doãn Tắc không phải hạng tầm thường. Cô nên tránh xa bọn họ mớiđược.

Cao Ngữ Lam tự thề với bản thân, sau này nếu đi đường gặp chó mèo trẻ nhỏ cần giúp đỡ, cô phải hỏi rõ xem có phải mang họ Doãn, hoặc là họ hàng bạn bè có aimang họ Doãn hay không?

Cao Ngữ Lam rời khỏi quán Mc Donald. Vừa về đến nhà, di động của cô rung nhẹ. Cao Ngữ Lam lấy di động ra xem, đó là một tin nhắn. Tuy là số điện thoại lạ nhưng

vừa đọc nội dung, Cao Ngữ Lam biết ngay người gửi tin nhắn là ai.

Tin nhắn viết: "Cô cướp chó nhà tôi, nhặt cháu gái tôi, còn sử dụng bạo lực với tôi, rồi cô muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Hẹn gặp lại ở nhà cô vào ngày mai!".

Cao Ngữ Lam ngẩn tò te.

Không phải đấy chứ? Cô xui đến thế là cùng hay sao?

Chương 8: Gặp lại bạn cũ

Doãn Tắc có đến không?

Cao Ngữ Lam suy nghĩ đến nát óc, vẫn không hiểu tại sao cô bị người đàn ông đó quấy rầy? Là vì cô đá anh ta hai phát khiến anh ta ôm hận trong lòng, hay là cô cướpMan đầu khiến anh ta mất mặt, hay anh ta bị người bạn học tên là bác sỹ Mông Cổ gì đó chặt chém mạnh nên giận cá chém thớt? Hay là anh chàng này có tính tà ác từtrong xương tủy, mừng vui khi thấy cô gặp xui xẻo, phải chỉnh cô bằng được anh ta mới cam tâm?

Tóm lại, dù thế nào, Cao Ngữ Lam cũng thấy Doãn Tắc đáng ghét, đáng ghét vô cùng, đáng ghét không chịu nổi.

Không chỉ ghét Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam còn thấy sợ anh ta. Mỗi lần gặp anh ta, chuyện tồi tệ cứ xảy ra liên tiếp. Bây giờ anh còn nói sẽ đến nhà tìm cô, khiến CaoNgữ Lam căng thẳng đến mức trằn trọc cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam không có tinh thần làm bất cứ việc gì ngoài việc đi đi lại lại trong phòng. Cô quyết định hôm nay cô không được tỏ ra yếu thế,phải cho Doãn Tắc một bài học, khiến anh ta sau này không dám gây chuyện với cô, cả đời này không gặp lại anh ta thì càng tốt.

Có điều, phải giáo huấn anh ta thế nào?

Cao Ngữ Lam lại tiếp tục đi vài vòng trong căn hộ nhỏ của cô. Chửi mắng đuổi anh ta đi? Chắc cô không có bản lĩnh đó. Hay là lấy một xô nước tạt vào người DoãnTắc khi anh ta đến cửa? Hành động này có vẻ hơi nhẫn tâm. Hay là đổ gói bột mỳ mới mua lên người anh ta? Cao Ngữ Lam cảm thấy dùng bột mỳ đuổi Doãn Tắc làchủ ý không tồi. Nhưng cô lại nghĩ, nếu đổ bột mỳ lên người anh ta, anh ta không còn mặt mũi ra khỏi cửa cứ ở lỳ nhà cô thì chết?

Cao Ngữ Lam tìm cây gậy gỗ cán bột, rồi lại nhìn đống dao thái rau trên giá. Ngó đi ngó lại một hồi, Cao Ngữ Lam bất giác thở dài, cô không tìm ra chiêu nào khả thi.Những thứ "binh khí" này cô không dám đem ra sử dụng với con người, cô thật là vô dụng.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống ghế sofa than ngắn thở dài. Hay là cô dùng chiêu bình thường nhất: Giả vờ không có ở nhà, sống chết cũng không mở cửa.

Cao Ngữ Lam ngẩn người một lúc. Vào giây phút này, cô cảm thấy bản thân vô cùng thê lương. Cô sống ở thành phố A ba năm mà đến một người bạn tâm tình cũngkhông có. Một ngày ngoài thời gian đi làm, cô đều cắm đầu ở nhà. Cao Ngữ Lam luôn nghĩ cuộc sống như vậy rất ổn, tự do tự tại, không ai làm phiền cô.

Nhưng đến lúc xảy ra chuyện, phải một thân một mình giải quyết, không có người chia sẻ, Cao Ngữ Lam mới thật sự nhận thấy, cuộc sống của cô thật tệ hại.

Khi mới bị mất việc, tâm trạng Cao Ngữ Lam cũng tồi tệ như ngày hôm nay, nên cô quay về thành phố C. Nhưng cũng chỉ được một hai ngày, cô lại từ giã gia đình trởlại nơi này. Bây giờ cô không thể nào về với bố mẹ, cô không còn nơi nào để trốn tránh.

Cao Ngữ Lam mải suy nghĩ, di động đột nhiên có chuông báo khiến cô giật nảy mình. Không phải là tên khốn Doãn Tắc gọi đến đấy chứ? Cao Ngữ Lam cầm điệnthoại lên, là một số điện thoại lạ. Cao Ngữ Lam do dự một vài giây rồi bắt máy.

"Lam Lam, là tớ, Nhược Vũ đây".

Vừa đưa điện thoại lên tai, Cao Ngữ Lam nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô gái ở đầu bên kia. Cao Ngữ Lam sững người, trong lòng cô nhen nhóm niềm vui. Đó là

Trần Nhược Vũ, bạn học đồng thời là bạn thân cô thời cấp ba. Sau khi xảy ra sự kiện "bắt cá hai tay" ba năm trước, Cao Ngữ Lam dần mất đi liên lạc với các bạn họcở thành phố C. Bây giờ Nhược Vũ đột nhiên gọi điện thoại đến, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Tâm trạng không vui của Cao Ngữ Lam bỗng dưng giảm đi một nửa, cô nhiệt tình trả lời bạn cũ. Trần Nhược Vũ nói: "Tớ đến thành phố A rồi, là chú Cao cho tớ sốđiện thoại của cậu. Lúc nào cậu rảnh, chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé".

"Tốt quá! Hôm nay tớ rảnh, hôm nay được không?" Cao Ngữ Lam mừng rỡ nhảy ra khỏi ghế.

"Được thôi! Tớ sẽ đến tìm cậu, cậu cho tớ địa chỉ đi".

Cao Ngữ Lam nhanh chóng báo cho Trần Nhược Vũ biết địa chỉ khu chung cư và số phòng nhà cô. Sau khi nói xong, cô chợt nghĩ ra. Không được, ngộ nhỡ NhượcVũ đang ở nhà cô bắt gặp Doãn Tắc đến đòi nợ thì sao. Cô không muốn cho Nhược Vũ chứng kiến cảnh tượng không hay ngay tại nhà cô, hẹn gặp ở ngoài tốt hơn.

"À... nhà tớ không tiện lắm, đồ đạc bừa bộn mà tớ chưa kịp dọn. Hay là chúng ta gặp ở ngoài đi. Cậu nói địa chỉ, tớ sẽ đến ngay lập tức".

"Vậy à? Tớ cũng ở khu vực gần nhà cậu. Thế thì hẹn gặp ở "Tùy Tâm Uyển" đi. Đó là một quán cà phê sách, không khí rất tuyệt, là một nơi thích hợp để trò chuyện,không xa nhà cậu lắm". Trần Nhược Vũ báo địa chỉ cho Cao Ngữ Lam, hai người hẹn nửa tiếng sau gặp nhau.

Tâm trạng Cao Ngữ Lam đột nhiên phấn chấn hẳn. Bạn thân cô đã xuất hiện, cô không còn cô độc ở thành phố này nữa.

Cao Ngữ Lam vui mừng đi tới điểm hẹn. Quán "Tùy Tâm Uyển" quả thật không xa lắm, chỉ cách quán cơm bình dân cô hay đi nửa con phố. Thật ra trước đây CaoNgữ Lam từng đi qua "Tùy Tâm Uyển" nhiều lần, nhưng quán này trang trí có vẻ sang trọng, nhìn từ bên ngoài không phải là nơi thích hợp với loại người tiêu dùng nhưCao Ngữ Lam nên cô chưa từng vào uống nước bao giờ.

Đến "Tùy Tâm Uyển", Cao Ngữ Lam phát hiện quán không rộng nhưng cũng không chật lắm. Một bên là quầy nước, bán đồ uống và bánh ngọt tự làm, trong không khícòn phảng phất mùi nướng bánh thơm phức. Một bên là phòng riêng, trên tường đều đóng giá sách, xếp đầy sách trên giá. Trần Nhược Vũ nói đúng, đây là một quánnước rất có không khí.

Cao Ngữ Lam vừa bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn bước đến tiếp đón. Người cô quấn một cái tạp dề, trông có vẻ là chủ quán. Người phụ nữ cất giọngnhẹ nhàng: "Hoan nghênh quý khách".

Cao Ngữ Lam có tâm trạng tốt, tự nhiên cũng có cảm tình với bà chủ quán xinh đẹp. Cô mỉm cười gật đầu, tìm một vị trí gần giá sách ngồi xuống. Người phụ nữ mangthực đơn nước uống và bánh ngọt đến, hỏi Cao Ngữ Lam muốn dùng đồ gì. Cao Ngữ Lam nói cô đang đợi bạn, lát nữa mới gọi đồ uống. Người phụ nữ nở nụ cười dịudàng, mang một cốc nước lọc đến cho Cao Ngữ Lam và nói với cô, cô có thể xem sách để giết thời gian trong lúc đợi bạn.

Cao Ngữ Lam rất vui. Cô nghĩ cô đúng là không có mắt nhìn nên mới không chưa vào quán này bao giờ. Cô lấy một quyển sách lật đi lật lại. Quán nước rất yên tĩnh,chỉ có một người khách là Cao Ngữ Lam. Bà chủ quán để Cao Ngữ Lam ngồi đó, còn mình tập trung tinh thần vào công việc làm bánh ngọt.

Cao Ngữ Lam chìm đắm trong không khí tĩnh lặng của quán. Cô mới đọc mấy trang sách, Trần Nhược Vũ xuất hiện.

Hai người bạn cũ lâu ngày gặp mặt nên họ tương đối hưng phấn và nhiệt tình. Cao Ngữ Lam hỏi thăm tình hình của Trần Nhược Vũ mấy năm qua. Trần Nhược Vũ nóicho Cao Ngữ Lam biết, cô vẫn liên lạc với một số người bạn cũ. Ai đó đã kết hôn, ai đó đã sinh con, ai đó thăng quan tiến chức, ai đó làm kẻ thứ ba...

Bà chủ quán đưa nước lọc đến cho bọn họ, cũng không giục bọn họ gọi đồ uống. Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bà chủ quán lặng lẽ để lại tờ menu rồi quay người đimất.

Thời gian này, tinh thần Cao Ngữ Lam khá khủng hoảng. Hôm nay gặp lại bạn cũ, cô cảm thấy rất phấn chấn.

"Hai hôm trước tớ có về thành phố C. Tớ vốn định ở nhà thêm một thời gian. Nào ngờ bố mẹ tớ khoa trương quá, sắp xếp các kiểu coi mắt, làm tớ sợ quá chạy mấtdép".

Nụ cười của Trần Nhược Vũ không được tự nhiên: "Tớ còn tưởng cậu không bao giờ về quê nữa. Lam Lam, tớ xin lỗi. Tớ vẫn nợ cậu. Tớ tin cậu không phải là ngườinhư vậy, tớ luôn đứng về phía cậu".

Cao Ngữ Lam cười gượng, cô bất giác nắm chặt cốc nước. Nếu năm đó có một người bạn đứng ra nói thẳng là tin tưởng cô, tin cô vô tội thì tốt biết mấy.

"Mọi chuyện đã qua rồi". Thật ra cũng không thể nào trách người ngoài cuộc. Cao Ngữ Lâm lâm vào tình thế "tình ngay lý gian", dù cô có một trăm cái miệng cũng khóbiện giải. Người ngoài cuộc thì làm được gì? Bây giờ không phải là thời đại có thể chọc dao vào xương sườn kẻ khác.

Hai người trầm mặc một hồi, Cao Ngữ Lam hỏi: "Nhược Vũ, cậu nói đi. Tại sao số tớ lại đen như vậy? Nhìn tớ có giống loại người dễ bị bắt nạt dễ bị đùa giỡn dễ bị đổoan không?"

"Nói thế nào nhỉ. Cậu rất tốt, bề ngoài thanh tú, hiền lành nhã nhặn, tính tình rộng rãi, vừa nhìn là biết ngay con gái nhà lành". Trần Nhược Vũ mỉm cười nói đùa. CaoNgữ Lam tối sầm mặt khi nghe đến từ "con gái nhà lành".

Lẽ nào người có vẻ bề ngoài giống "con gái nhà lành" phải chịu số phận oan ức tủi nhục?

Cao Ngữ Lam kể chuyện cô bị đổ oan ở công ty, đến chuyện gặp phải một tên lưu manh vô lại. Cô hỏi: "Tớ phải làm thế nào? Tớ không cam tâm nhưng tớ chẳng biếtnên làm gì. Công ty đó rất tốt, phúc lợi cũng không tồi, nhưng tớ không thể nào quay về. Công ty có nhiều đồng nghiệp như vậy, không biết bây giờ tin đồn lan truyềnđến mức nào rồi. Một số khách hàng của tớ còn nghe đến tin đồn. Phạm vi công việc của tớ không phải lớn lắm, thanh danh của tớ đã bị hủy hết rồi. Có tấm ảnh, tớkhông biết phải giải thích thế nào. Dù bây giờ tớ nói tớ không có quan hệ với Ôn Sa, chắc cũng không ai tin tớ. Ôn San nắm được điểm này nên cô ta đã bày màn kịchngay từ đầu, còn tớ không may bị cô ta chọn. Cả người đàn ông đáng ghét đó nữa, nếu anh ta lại đến quấy rầy tớ thì tớ phải làm sao? Nơi ở của tớ bây giờ rất tiện lợi,giá thuê nhà không đắt, chủ nhà lại đối xử với tớ rất tốt. Tớ không muốn chỉ vì chuyện này phải dọn nhà đi nơi khác".

"Cậu không muốn thì đừng dọn. Lam Lam! Nếu cậu gặp khó khăn, hãy gọi điện cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu". Trần Nhược Vũ cất cao giọng, còn vỗ ngực để tăngthêm hiệu quả.

Cao Ngữ Lam bật cười: "Lẽ nào cậu biết đánh nhau?"

"Nếu cần thiết, tớ cũng có thể xông lên". Lời nói của Trần Nhược Vũ khiến Cao Ngữ Lam càng buồn cười hơn. Trần Nhược Vũ nói chuyện có vẻ hùng hồn nhưng trênthực tế, cô rất nhát gan. Thời còn đi học, nhìn thấy con chuột chết ở trên đường, Trần Nhược Vũ sợ đến mức nhảy tưng tưng kêu ầm ĩ.

Hai người nói nhiều chuyện trước kia, sau đó an ủi động viên nhau. Cả hai đều rời khỏi quê hương lập nghiệp ở bên ngoài, trong công việc lẫn cuộc sống đều gặp nhiềuchuyện không vừa ý. Dần dần, họ tìm thấy cảm giác thân thiết của thời đi học.

Đúng lúc này, Trần Nhược Vũ cắn môi, do dự một lát rồi rút tập tài liệu từ trong túi xách: "Lam Lam, bây giờ tớ đang làm cố vấn quản lý tài chính, ngày nào cũng phải điliên hệ khách hàng, mệt chết đi được ấy. Nhưng sản phẩm của chúng tớ rất tốt. Tớ đã giúp không ít người, nghiệp vụ cũng tạm được. Dựa theo tình hình của cậu, tớ thấycó một sản phẩm tương đối thích hợp với cậu... "

Cao Ngữ Lam ngẩn tò te. Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, tự nhiên Trần Nhược Vũ biến thành nhân viên tiếp thị trong nháy mắt.

"Nhược Vũ! Tớ vừa mới thất nghiệp, làm gì có tiền đầu tư?"

"Lam Lam, cậu sai rồi. Cậu tưởng quản lý tài chính là lấy tiền nhàn rỗi đi đầu tư sao? Cậu nhầm to. Quản lý tài chính là dùng một phần thu nhập của bản thân để quyhoạch cuộc đời và tương lai của cậu, cho cậu phúc lợi và một sự bảo đảm cần thiết. Sản phẩm này thích hợp nhất với hiện trạng của cậu... ". Trần Nhược Vũ nói mộtthôi một hồi, tay đẩy tập tài liệu đến trước mặt Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, đập vào mắt cô là hai chữ "Bảo hiểm" to tướng.

Cao Ngữ Lam im lặng. Vừa rồi cô còn tưởng Trần Nhược Vũ là cố vấn quản lý tài chính ngân hàng gì đó, hóa ra là nhân viên bán bảo hiểm. Vậy Trần Nhược Vũ hẹngặp cô là chỉ với mục đích bán bảo hiểm hay sao?

Trong lòng Cao Ngữ Lam cảm thấy không thoải mái. Trần Nhược Vũ tiếp tục giới thiệu sản phẩm này tốt thế nào, thích hợp như thế nào... Liếc nhìn vẻ mặt của CaoNgữ Lam, cô lại giảng giải tính tất yếu của việc mua bảo hiểm.

Cao Ngữ Lam hết cách, đành cắt ngang lời Trần Nhược Vũ: "Nhược Vũ, sản phẩm cậu nói quả thực không tồi. Nhưng tớ bây giờ thất nghiệp, lấy đâu ra một tháng hơnhai ngàn tệ đóng bảo hiểm. Tớ thực sự lực bất tòng tâm, rất xin lỗi cậu".

"Tớ có sản phẩm rẻ hơn đấy". Trần Nhược Vũ lại rút trong túi ra một tập tài liệu khác, bắt đầu giới thiệu một thôi một hồi. Sau đó cô thuyết phục Cao Ngữ Lam: "Cậuphải nghĩ đến bố mẹ cậu chứ. Cậu một mình ở bên ngoài kiếm sống, nếu không có sự bảo đảm, bố mẹ cậu dễ bị liên lụy. Ngộ nhỡ... tớ chỉ đặt giả dụ là nhỡ cậu xảy rabất trắc, cậu cũng có thể để lại một khoản tiền cho họ dưỡng già đúng không?" Cậu xem đi, một tháng chưa đến một ngàn, rẻ quá còn gì?"

Cao Ngữ Lam sững sờ hồi lâu không thốt nên lời. Tại sao chuyện gì xảy ra trong thời gian này cũng nằm ngoài dự kiến của cô. Cô thật sự không có tâm tư mua bảohiểm, cô chỉ cần một người bạn tâm sự, một công việc ổn định và một người bạn trai hiền lành tử tế. Nguyện vọng của cô nhỏ bé như vậy, mà ông trời không biết đểmắt đi đâu?

Trần Nhược Vũ còn định nói điều gì đó nhưng đột nhiên ỉu xìu: "Thôi khỏi. Tớ xin lỗi... Thật ra nhiệm vụ của tớ trong tháng này còn kém một chút là hoàn thành...Nhưng sản phẩm quả thực không tồi... ". Cô dừng lại một vài giây rồi cuối cùng ngậm miệng.

Nhìn bộ dạng Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam lại cảm thấy áy náy trong lòng: "Nhược Vũ, tớ thật sự không có khả năng mua bảo hiểm. Tớ phải kiếm tiền đóng tiền nhàvà giải quyết vấn đề ấm bụng trước. Bây giờ công việc lại không có, bảo hiểm thật sự không thích hợp với tớ".

Trần Nhược Vũ như quả bóng xì hơi: "Tớ xin lỗi".

Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ ra: "Nhưng có hai người tớ có thể giới thiệu với cậu. Bọn họ có tiền nhàn rỗi, rất cần mua bảo hiểm. Tớ cho cậu số điện thoại của họ, cậucố gắng thuyết phục, có khi thành công cũng không biết chừng".

Trần Nhược Vũ nghe vậy mắt sáng ngời, ngồi thẳng người: "Thật sao?"

"Ừ". Cao Ngữ Lam gật đầu, tìm hai số điện thoại trong máy di động rồi chép vào quyển sổ nhỏ Trần Nhược Vũ vừa đưa.

Sau đó, Cao Ngữ Lam chỉ vào tên Ôn Sa: "Người này có mối tình không bình thường, chắc chắn cuộc sống và công việc có rất nhiều áp lực. Cô ta cần đến bảo hiểm.Còn người này... " Cao Ngữ Lam chỉ tay vào tên Doãn Tắc: "Người này cả ngày thích can thiệp vào chuyện của người khác, lại hay gây chuyện thị phi, cũng cần muabảo hiểm. Quan trọng hơn, bọn họ có tiền. Một tháng hơn hai ngàn tệ chắc chắn không thành vấn đề. Cậu hãy cố gắng giải quyết bọn họ đi".

Hai con người đáng ghét đó, Cao Ngữ Lam không có cách trả thù thì để Trần Nhược Vũ ra tay. Nếu Trần Nhược Vũ có khả năng moi tiền của họ, cô cũng coi nhưgiúp đỡ bạn cũ.

Trần Nhược Vũ vui mừng bỏ hết tài liệu và quyển sổ vào túi: "Quả nhiên là bạn bè tốt. Lam Lam, cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tất nhiên tớ cũng không thể để cậu thiệtthòi".

"Không cần, không cần đâu". Cao Ngữ Lam sợ Trần Nhược Vũ giở chiêu mới, vội vàng xua tay từ chối.

Nhưng Trần Nhược Vũ như không nhìn thấy phản ứng của Cao Ngữ Lam. Cô lấy một cái hộp từ trong túi xách nhét vào tay Cao Ngữ Lam. Sau đó, Trần Nhược Vũthầm thì: "Ngoài việc bán bảo hiểm tài sản nhân mạng, tớ còn làm đại lý một sản phẩm "bảo hiểm" khác. Đây là sản phẩm rất cần thiết trong đời sống, chắc chắn cậucũng cần đấy. Tớ tặng cậu một hộp dùng thử, hàng miễn phí. Khi nào cậu dùng hết, cậu nhớ báo cho tớ biết, tớ sẽ để lại cho cậu giá gốc, không lấy lãi. Chỉ cần dùngtốt, cậu giúp tớ tuyên truyền, lôi kéo khách hàng hộ tớ là được".

"Thứ gì vậy?". Cao Ngữ Lam nghi hoặc trong lòng. Bảo hiểm còn có loại đóng gói bằng hộp, không phải ký hợp đồng? Cô nhìn kỹ chiếc hộp, đột nhiên giật bắn mìnhkêu một tiếng "A... a... "

"Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bao cao su (từ gốc Bao bảo hiểm) cũng là một loại bảo hiểm hết sức cần thiết". Trần Nhược Vũ nắm tay Cao Ngữ Lam: "Đây chính là loạibảo hiểm bảo vệ chị em phụ nữ chúng ta. Bạn bè lâu năm rồi, cậu đừng khách sáo thế, không cần ngượng ngùng đâu, cậu cứ cầm lấy dùng thử đi!".

Cao Ngữ Lam suýt nữa rớt cả cằm, vẻ mặt biểu lộ sự kinh ngạc như không thể kinh ngạc hơn. Cô có khách sáo gì đâu, chuyện này cũng chẳng có gì phải ngại ngùng.

Chỉ có điều, đừng làm loạn lên như vậy có được không? Cô chỉ muốn sống yên ổn thôi mà!.

Chương 9: Lạc vào hang hùm

Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, nói là cô còn phải đi liên hệ với khách hàng, nhiệm vụ tháng này rất nặng, cô phải cố gắng hết sức. Cao Ngữ Lam thấy Trần Nhược Vũtràn đầy tinh thần hăng hái, cô không biết nói gì hơn ngoài việc động viên bạn.

Trần Nhược Vũ nắm tay Cao Ngữ Lam lắc lắc: "Đợi tháng này tớ hoàn thành nhiệm vụ, tớ sẽ mời cậu ăn cơm". Nói xong, cô vẫy tay chào Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam mỉm cười nói lời tạm biệt với người bạn cũ. Cô dõi theo bóng hình Trần Nhược Vũ cho đến khi bạn đi khuất. Sau đó, cô lại như quả bóng xì hơi.

Cao Ngữ Lam tiếp tục ngồi im lặng ở chỗ cũ. Đầu óc cô trống rỗng, không một chút tinh thần. Đột nhiên có tiếng "ding", Cao Ngữ Lam định thần trở lại, ngẩng đầu thấybà chủ quán đi đôi găng tay khá dày mở lò nướng, lôi từ bên trong ra hai bánh ga tô tròn, mùi kem sữa thơm lừng lan tỏa khắp quán.

Lúc này Cao Ngữ Lam mới chợt nhớ ra, cô đã ngồi ở quán một lúc lâu nhưng vẫn chưa gọi đồ uống. Bây giờ mà phủi mông ra về thì không phải đạo lắm, Cao NgữLam cầm thực đơn nghiên cứu một hồi. Trong lúc Cao Ngữ Lam còn chưa biết gọi món gì, cửa quán đột ngột mở ra và một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai, trông có vẻ tinh anh. Anh ta diện đồ may rất khéo, nhìn qua cũng biết là hàng hiệu. Anh ta có vẻ mặt nghiêm nghị khác thường. Sau khivào bên trong, anh ta không thèm nhìn Cao Ngữ Lam mà đi thẳng về phía bà chủ quán.

Cao Ngữ Lam hiếu kỳ ngẩng mặt nhìn, bà chủ quán và người đàn ông vừa xuất hiện đúng là một cặp nam thanh nữ tú, gần đây cô hay được chứng kiến cảnh bắt mắtnhư thế này.

Có điều, đôi nam nữ trước mặt có vẻ không hữu hảo cho lắm. Bà chủ quán ném đôi găng tay lên bàn, nói lớn tiếng: "Tôi đã bảo nơi này không hoan nghênh anh".

Người đàn ông đẹp trai cau mày: "Chúng ta cần nói chuyện".

"Anh đã mất tư cách nói chuyện với tôi từ lâu rồi". Bà chủ quán không khách sáo.

"Tôi đã quay đầu rồi". Người đàn ông đẹp trai dường như đang cố gắng kiềm chế.

"Tôi cũng chả thèm". Đáng tiếc bà chủ quán không cảm kích.

Cao Ngữ Lam cầm tờ thực đơn che nửa mặt, trong lòng tự kiểm điểm không nên làm vậy nhưng cô vẫn không thể kiềm chế việc say mê theo dõi.

Người đàn ông đẹp trai và bà chủ quán đôi co thêm vài câu, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Đây không phải một đôi tình nhân hay vợchồng cãi cọ mà trên thực tế là một tên cặn bã ức hiếp người đàn bà yếu đuối, bởi cô nghe hắn nói: "Rốt cuộc cô muốn tôi làm thế nào? Sự kiên nhẫn của tôi cũng cógiới hạn. Tôi không hy vọng tôi với cô tranh giành con gái ở chốn công đường, cô đừng có ép tôi".

"Ép anh? Là anh ép tôi mới đúng". Bà chủ quán cất cao giọng: "Nếu anh cướp con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh".

"Đừng có ấu trĩ như vậy, chỉ cô và con gái chịu quay về... "

Người đàn ông đẹp trai còn chưa nói hết câu, bà chủ quán mắng xối xả: "Anh cứ việc nằm mơ đi. Còn bây giờ anh cuốn xéo cho tôi. Tôi còn phải tiếp khách hàng, cònphải làm ăn nữa".

"Làm ăn? Quán của cô một ngày chỉ có một hai người khách, thế mà cũng gọi là làm ăn?" Người đàn ông đẹp trai cất giọng đầy châm biếm. Đồng thời, hắn nhìn mộtlượt quanh quán. Hắn vừa quay đầu bắt gặp đúng ánh mắt của Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam vô ý thức so vai rụt cổ, nhưng người đàn ông đẹp trai nói đầy ác ý: "Ở đây không bán hàng, mau cuốn xéo đi".

Bà chủ quán đứng bên cạnh định mở miệng mắng người đàn ông, tên khốn này dám đuổi khách của cô. Ở bên này, Cao Ngữ Lam cũng rất tức giận. Cô vẫn cầm tờthực đơn giơ lên cao hơn một chút: "Anh không phải là chủ quán, dựa vào gì dám đuổi khách?"

Người đàn ông đẹp trai sa sầm mặt: "Chỗ này tôi bao trọn gói".

Cao Ngữ Lam nhìn bà chủ quán: "Tôi đến trước mà".

Con nhãi ranh dám tranh với mình? Người đàn ông đẹp trai rút ví tiền, vất một xấp tiền lên bàn. Hắn không lên tiếng nhưng ý tứ rất rõ ràng. Ta đây có tiền, ta bao trọncả quán này, người không liên quan mau cút đi cho ta.

Trong lòng Cao Ngữ Lam thật ra cũng rất sợ hãi. Hắn ta hùng hùng hổ hổ như vậy, liệu có phải là xã hội đen? Bên ngoài liệu có đàn em của hắn? Nếu không, hắn cóphải là người thích động chân động tay với phụ nữ?

Cao Ngữ Lam lại đưa mắt về phía bà chủ quán, bà chủ quán có vẻ là người hiền lành yếu ớt. Nếu cô đi mất, bà chủ quán chỉ còn một mình liệu có bị ức hiếp? CaoNgữ Lam bắt gặp đúng ánh mắt của bà chủ quán, cô cảm thấy bà chủ quán đang cầu cứu cô.

Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một hồi, cô chậm rãi rút ví tiền từ trong túi xách, rồi chậm rãi rút thẻ tín dụng từ trong ví tiền đặt nhẹ nhàng lên bàn.

Người đàn ông đẹp trai tức giận, anh ta đi về phía Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam giật bắn mình, lên tiếng thanh minh: "Chúng tôi đã hẹn nhau tổ chức buổi tụ họp ở đây.Bạn tôi sẽ đến ngay bây giờ".

Bà chủ quán nhanh chóng cầm tập tiền dúi vào tay người đàn ông: "Anh mau cút đi, đừng dùng mấy đồng tiền thối tha làm bẩn chỗ của tôi".

Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm vào Cao Ngữ Lam. Cô trốn ở đằng sau tờ thực đơn, chỉ lộ mỗi đôi mắt, cố gắng nhìn lại anh ta.

Đúng lúc này có một người khách vào quán mua bánh ga tô. Người đàn ông đẹp trai mím môi, quay người bỏ đi mất.

Hắn vừa khuất dạng, Cao Ngữ Lam thở hắt ra, vỗ ngực tự sướng: "Dũng cảm quá, dũng cảm quá".

Cô ngồi xuống ghế điều hòa hơi thở. Người khách mua bánh gato vừa rời khỏi quán, bà chủ quán liền đi về phía Cao Ngữ Lam, đặt một cái đĩa xuống trước mặt cô.Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một chiếc bánh kem thơm phức. Bà chủ quán nói: "Chị mời".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô bất giác cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến chuyện ngồi không ở đây bao lâu. Cao Ngữ Lam vội nói: "Vậy em gọi một uống một cốc trà sữa trântrâu".

Bà chủ quán mỉm cười: "Em có thích trà Phổ Nhĩ không? Ăn bánh gato kem uống trà Phổ Nhĩ là thích hợp nhất".

"Vâng, chị pha cho em một ấm trà Phổ Nhĩ".

Bà chủ quán gật đầu, quay người đi ra quầy pha trà. Cô vừa pha trà vừa lên tiếng: "Vừa rồi cảm ơn em".

"Không có gì đâu ạ"

"Để em chứng kiến cảnh đó, chị thật ngại quá".

"Không có gì đâu ạ".

Cao Ngữ Lam không biết nên trả lời ra sao. Bà chủ quán chuyển sang đề tài khác: "Người rời khỏi đây lúc nãy là bạn em?"

"Vâng ạ, là bạn học thời cấp ba".

"Cô ấy đang bán bảo hiểm à?" Quán nước không lớn lại rất yên tĩnh, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ đã bị bà chủ quán nghe thấy hết.

"Vâng ạ, bạn em đang bán bảo hiểm". Cao Ngữ Lam vô ý thức ngồi thẳng lưng, trả lời rõ ràng rành mạch, ngữ khí như muốn bảo vệ bạn mình. Bán bảo hiểm thì saochứ, cũng là nghề nghiệp chính đáng, có phải đi ăn cướp đâu.

Bà chủ quán dường như bị giật mình bởi ngữ khí của Cao Ngữ Lam. Bà chủ quán quay đầu nhìn cô, không nhịn được cười.

Cao Ngữ Lam cắn môi, nhận thức ra bản thân phản ứng hơi thái quá. Cô mỉm cười ngượng ngập: "Cô ấy là bạn thân của em thời cấp ba. Bọn em lâu rồi mới gặp nhau,bây giờ làm việc kiếm tiền cũng không phải dễ dàng".

Bà chủ quán lên tiếng: "Công việc không dễ dàng, nhưng đi giới thiệu sản phẩm với người bạn thất nghiệp thì chẳng ra sao cả".

Cao Ngữ Lam mắt nhìn thẳng: "Sản phẩm của cô ấy rất tốt, cô ấy chỉ là không biết em thất nghiệp. Thật ra cô ấy cũng có ý tốt... "

Bà chủ quán vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, bê cả bộ đồ uống trà tới chỗ Cao Ngữ Lam. Sau đó, bà chủ quán lấy thêm một phần bánh gato, ngồi đối diện Cao NgữLam như muốn vừa uống trà vừa cùng trò chuyện với cô.

Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi bất ngờ, ngây người nhìn bà chủ quán ở phía đối diện. Thấy vẻ mặt của cô, bà chủ quán lại không nhịn được cười: "Em thú vị thật đấy".

Cao Ngữ Lam cau mày, cô thú vị ở điểm nào chứ?

Bà chủ quán đưa mắt xuống tấm thẻ tín dụng ở trên bàn. Cao Ngữ Lam lúc này mới chợt nhớ ra, cô đỏ mặt cất tấm thẻ vào ví tiền.

"Tính cách anh ta tệ lắm. Vừa rồi em không sợ anh ta đánh em sao?" Bà chủ quán hỏi.

"Em sợ chứ". Cao Ngữ Lam trả lời thật thà.

Cao Ngữ Lam lại mỉm cười: "Em thú vị quá".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, xin chị đừng nhấn mạnh từ này có được không?

Bà chủ quán nói: "Anh ta là cha ruột của con gái chị. Lúc còn trẻ chị rất yêu anh ta, chị tưởng anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời chị. Nhưng sau khi chị cóthai, anh ta nói anh ta yêu một người đàn bà khác, chỉ là người đàn bà đó lại thích một người khác không thích anh ta nên anh ta bị tổn thương. Đúng lúc chị tỏ ra có tìnhcảm với anh ta nên anh ta mới đến với chị để giải sầu. Anh ta nói anh ta không yêu chị nên sẽ không cưới chị".

Bà chủ quán bình thản kể chuyện rồi uống một ngụm trà. Cao Ngữ Lam trợn mắt mắng một câu: "Đồ khốn khiếp". Cô không nhịn được hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó? Sau đó tất nhiên anh ta không cưới chị. Chị sinh con một mình và tự nuôi dưỡng, còn anh cưới người đàn bà anh ta thích".

"Chị bỏ qua cho tên khốn đó sao? Chị phải nói cho người đàn bà đó biết bộ mặt thật của anh ta, không thể để người đàn bà đó bị lừa".

"Lúc đó chị thật ngốc nghếch, chị còn nghĩ đến một cách trả thù anh ta là chị sẽ chết cùng đứa con trong bụng, để anh ta hối hận cả đời".

Cao Ngữ Lam há hốc mồm. Bà chủ quán lại mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt của cô: "Chuyện đã qua rồi. Chị không chết, em trai chị đã cứu chị. Cậu ấy mắng chị mộttrận nên thân, mấy năm sau vẫn còn cau có với chị".

"Sao em chị lại làm thế? Chị đã thảm như vậy rồi, em chị nên đối xử tốt với chị mới phải chứ".

"Không, cậu ấy đối xử rất tốt với chị. Cậu ấy chỉ là giận quá. Cậu ấy bình thường lúc nào cũng tươi cười nhưng khi tức giận vô cùng đáng sợ. Sau khi cứu chị, ngày nàocậu ấy cũng không rời mắt khỏi chị, sợ chị làm chuyện dại dột. Sau đó khi con gái chị ra đời, chị không có công ăn việc làm, cuộc sống rất vô vị, thế là cậu ấy mở quánnày cho chị. Chị có thể vừa chăm sóc con gái, vừa làm công việc chị thích như đọc sách, uống trà... Bây giờ chị sống rất tốt".

"Người đàn ông kia thì sao? Lẽ nào chị không cho anh ta một bài học?"

"Cho anh ta một bài học? Em trai chị đi tìm anh ta, phát hiện người đàn bà anh ta cưới về vẫn không quên được người tình cũ. Thế là em trai chị lại đi tìm người đàn ôngkia. Sự việc cụ thể chị cũng không rõ lắm, chỉ biết là cuối cùng người đàn bà đó bỏ rơi tên đàn ông khốn khiếp, đi theo người tình cũ của cô ta".

"Tốt quá, cách này rất hay, có thể khiến tên đàn ông khốn khiếp nếm mùi bị bỏ rơi".

"Không sai". Bà chủ quán tỏ ra rất hả dạ: "Chị nói cho em biết, em trai chị rất tuyệt. Sau khi tên đàn ông khốn khiếp đó bị bỏ rơi, em trai chị đưa chị và con gái đến gặpanh ta. Em trai chị nói với tên đàn ông khốn khiếp, anh ta đối xử với chị như thế nào thì bị quả báo y như vậy. Còn nữa, chị và con gái bây giờ sống rất tốt, dù anh hốihận cũng không bao có được bọn chị. Sau đó em trai chị cho tên khốn đó một trận. Em trai chị nói: "Anh có biết tại sao trước đây tôi không đánh anh? Đó là vì tôikhông cho anh cơ hội giả bộ đáng thương. Bây giờ anh bị đá rồi, tôi đánh anh cũng chẳng có ai thương hại anh. Em trai chị nói xong rồi đưa hai mẹ con chị ra về. Vẻmặt của tên đàn ông khốn khiếp lúc đó, đến bây giờ nghĩ lại chị vẫn thấy quá đã".

Cao Ngữ Lam vỗ đùi đánh đét: "Tốt quá, em cũng muốn có một người em trai như vậy! Nhưng em bị phụ nữ hãm hại, không biết em trai chị có dám ra tay đánh phụ nữkhông?"

Bà chủ quán bị cô chọc cười ha hả: "Em vui thật đấy. Chị chưa từng kể chuyện này với ai bao giờ. Hôm nay không hiểu vì sao nói hết với em, trong lòng chị cảm thấyrất dễ chịu".

Cao Ngữ Lam gật đầu nói nhỏ: "Em cũng nói cho chị biết chuyện em chưa từng tâm sự với ai bao giờ".

Bà chủ quán nhíu mày, hiếu kỳ ghé sát đầu lại gần: "Chuyện gì vậy em?"

"Trước đây em bị bạn hãm hại, nói em bắt cá hai tay. Sau đó, người bạn hãm hại em đến với bạn trai em, hai người còn sống chung với nhau nữa. Em tức quá liền đimua hộp đinh mũ. Miệng em không đấu lại bọn họ nên em tìm cơ hội đến nhà họ, dải đinh xuống ghế sofa của họ. Thật ra, em cũng không ăn chay đâu".

Cao Ngữ Lam nói một cách nghiêm túc, giọng điệu thì thầm ra vẻ rất thần bí. Tuy thủ đoạn trả thù của cô giống như trò đùa ác ý của trẻ con nhưng cô kể cứ như côlàm một việc đại sự. Cao Ngữ Lam còn nhấn mạnh cô không ăn chay, khiến bà chủ quán bật cười ha hả.

"Thú vị quá đi!".

Hai người phụ nữ em một câu chị một câu, trò chuyện rất tâm đầu ý hợp.

"Em tên là Cao Ngữ Lam, sống ở khu vực gần đây. Chị tên là gì ạ?"

"Chị tên là Doãn Ninh. Lúc nào rảnh em hãy đến đây chơi, đọc sách và uống trà. Bình thường quán chị cũng ít khách lắm, ở đây rất yên tĩnh".

"Thế thì tốt quá, hôm nay em ở lại đây được không ạ? Có một tên vô lại mò đến nhà em, em muốn tránh mặt hắn mà không có nơi nào để đi". Cao Ngữ Lam đang hưngphấn, không chú ý đến tên bà chủ quán.

"Được thôi. Nhưng tý nữa chị phải ra ngoài một lúc, em cứ ngồi chơi ở đây được không? Chắc chị đi cũng không lâu lắm". Doãn Ninh rót thêm trà cho Cao Ngữ Lam:"Con gái chị nghịch ngợm quá, hôm qua đòi đi ăn Mc Donald, chị không đồng ý con bé lén bỏ trốn ra ngoài, trên đường lừa một cô gái, bắt cô gái đó mua Mc Donaldcho con bé. Em trai chị bảo, hôm nay đưa hai mẹ con chị đến tận nhà cô gái đó xin lỗi".

Mc Donald?

Lừa một cô gái mua Mc Donald?

Cao Ngữ Lam hóa đá trong giây lát. Một lúc sau cô mới lắp bắp: "Chị... chị họ Doãn?". Hôm qua cô mới thề, trên đường nếu gặp chó mèo trẻ em cần giúp đỡ nhất phảihỏi rõ có quan hệ với họ Doãn hay không? Hôm nay cô lại tự mình xông vào địa bàn của họ Doãn.

Cô không gặp phải chuyện bi thảm như vậy đấy chứ?

"Đúng rồi, chị tên là Doãn Ninh. Sao thế em?". Biểu hiện của Cao Ngữ Lam khiến Doãn Ninh cảm thấy kỳ lạ.

Cao Ngữ Lam há hốc mồm, không thốt nên lời. Đúng lúc này, cửa quán mở ra, một con chó nhỏ lông màu nâu, hai tai dựng đứng, đôi mắt tròn bi ve, vừa liếm mép vừachạy về phía bọn họ với tốc độ nhanh nhất.

Nhìn thấy chú chó, nỗi tuyệt vọng trong lòng Cao Ngữ Lam dâng lên nửa phần.

Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói ngọt ngào của một bé gái: "Mẹ ơi, mẹ ơi! Man đầu hư quá. Nó cướp mất khúc lạp xương của con rồi chén hết".

Nghe giọng nói quen thuộc này, nỗi tuyệt vọng trong lòng Cao Ngữ Lam dâng lên ba phần tư.

Tiếp đó là tiếng chuông cửa "ding dang", một giọng nói đàn ông đầy từ tính truyền đến: "Đó là do cháu ngốc quá".

Cao Ngữ Lam nằm gục xuống bàn, hai tay ôm mặt.

Ông trời ơi, tôi đắc tội với ông phải không, phải không?

PS: Đây là hình ảnh một cún con khá nổi tiếng ở TQ. Tác giả xây dựng con Man đầu dựa trên chú chó này.

[img]http://ww3.sinaimg.cn/large/8989048bgw1dmtdk4puouj.jpg[/img]

Chương 10: Trông cái nhà này

Nựu Nựu mải đuổi theo con Man đầu, không để ý đến Cao Ngữ Lam ngồi ở vị trí đối diện Doãn Ninh. Nhìn thấy bánh gato kem ở trên bàn, cô bé reo lên một tiếng rồitrèo lên đùi mẹ hét lớn: "Ăn bánh gato, ăn bánh gato".

Man đầu khựng lại khi thấy Nựu Nựu có bánh gato bỏ rơi nó, nó không thể nhảy lên bàn như Nựu Nựu. Có điều, Man đầu ngửi thấy bên này cũng có bánh gato, thế lànó bám hai chân lên bắp chân Cao Ngữ Lam, tỏ vẻ muốn ăn bánh.

Cao Ngữ Lam đang rầu rầu không biết phải làm sao, đột nhiên chân cô hơi nằng nặng, Cao Ngữ Lam cúi đầu, bắt gặp đúng đôi mắt nhỏ bé tròn bi ve vừa chờ đợi vừacấp thiết của Man đầu.

Cao Ngữ Lam ngẩng đầu đưa mắt về phía Doãn Tắc. Lúc này, anh đặt những thứ có trong tay lên quầy bar rồi quay người đi về phía bên này. Nhìn thấy Cao NgữLam, Doãn Tắc kinh ngạc dừng bước, hai mép anh cong lên thành nụ cười và tiếp tục đi tới chỗ Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam than thầm, xem ra cô không thể lặng lẽ rời đi mà không để ai biết. Cô bế Man đầu lên, chó con nhoài người về phía chiếc bánh gato nhưng bị Cao NgữLam giữ chặt. Cô dùng cái dĩa chia bánh gato thành từng miếng nhỏ rồi lấy một miếng đưa vào miệng Man đầu.

Man đầu há to miệng ngoạm bánh, suýt nữa nuốt cả ngón tay của Cao Ngữ Lam. Được cô cho ăn bánh, nó ngoan ngoãn nằm trên đùi cô vẫy đuôi tíu tít, hai mắt lấplánh nhìn Cao Ngữ Lam chờ đợi cô đút miếng tiếp theo.

Nựu Nựu thấy mình chậm một bước, lập tức kêu lên: "Mẹ ơi, Man đầu lại được ăn rồi. Con cũng muốn ăn, mẹ đút cho con đi".

Doãn Ninh hết cách, đút một miếng bánh gato vào miệng cô bé. Nựu Nựu nuốt trôi miếng bánh, mới phát hiện Cao Ngữ Lam ở phía đối diện, cô bé lập tức nở nụ cườingọt ngào: "Em chào chị".

Doãn Ninh vuốt tóc cô bé, nói với Cao Ngữ Lam: "Đây là con gái chị, tên gọi ở nhà là Nựu Nựu". Doãn Ninh chỉ tay vào con Man đầu: "Đây là con chó em trai chịnuôi, tên Man đầu".

"Man đầu cũng là chó của con". Nựu Nựu cự nự.

Lúc này Doãn Tắc đi tới nơi, Doãn Ninh lại giới thiệu: "Đây là Doãn Tắc, em trai chị".

Cao Ngữ Lam cười ngượng ngập, khẽ gật đầu. Doãn Ninh không phát giác ra điều bất thường, quay người hỏi Doãn Tắc: "Cậu đã chuẩn bị đồ xong chưa, chị còn làmmột cái bánh gato, có thể mang đi được rồi".

Doãn Tắc không rời mắt khỏi Cao Ngữ Lam cười nói: "Xong rồi ạ". Nụ cười của anh ta khiến Cao Ngữ Lam không thể kìm chế hành động trừng mắt với anh ta.

Nựu Nựu ngồi trong lòng mẹ cất giọng nói lanh lảnh với Cao Ngữ Lam: "Chị ơi, hôm nay Nựu Nựu dậy từ sớm. Cậu dẫn Nựu Nựu đi nông trường hái rau để mangđến xin lỗi chị. Hôm qua là Nựu Nựu không đúng, chị đừng giận chị nhé".

Doãn Ninh há hốc mồm kinh ngạc: "Hả? Gì cơ?"

Cao Ngữ Lam cười ngượng ngùng: "Thật ngại quá, em cũng vừa mới biết. Em chính là người hôm qua nhặt được Nựu Nựu ở trên đường và mua Mc Donald cho conbé".

Nựu Nựu nghe thấy, lập tức sửa lại: "Không đúng, không đúng. Chị biết từ hôm qua, sao lại bây giờ mới biết? Rõ ràng hôm qua chị gặp Nựu Nựu rồi dẫn Nựu Nựu điăn Mc Donald mà. Vì vậy chị biết Nựu Nựu từ hôm qua chứ không phải hôm nay".

"Á... ". Cao Ngữ Lam bị con Man đầu cào cào vào tay, đòi ăn bánh gato. Ở bên kia, Nựu Nựu nói một thôi một hồi hôm qua hôm nay, Cao Ngữ Lam mải túm chặtcon Man đầu không cho nó nhảy lên bàn, cô không hiểu hết ý của Nựu Nựu, vô ý thức tiếp lời: "Đúng rồi, làhôm qua, hôm qua".

Doãn Ninh vẫn chưa hết kinh ngạc, Doãn Tắc đứng bên cạnh đặt bàn tay lên ngực: "Chúng ta có duyên thật đấy. Ôi, tôi cảm động quá".

Anh ta lại bắt đầu diễn trò!

Cao Ngữ Lam giật mình buông tay, con Man đầu liền nhảy lên bàn ngoạm miếng bánh gato trong đĩa. Ở góc đối diện, Nựu Nựu cũng không chịu thua kém, nhoài nửangười lên bàn cầm miếng bánh nhét đầy miệng.

Doãn Tắc chỉ tay về hai tiểu quỷ, nói với giọng thương tâm: "Cô xem hai đứa kìa. Cô nhặt được thì giữ lại đi, tại sao còn trả về đây?"

Cao Ngữ Lam mải theo dõi cảnh tượng kịch liệt trên bàn, vài giây sau mới có phản ứng. Cô chớp chớp mắt: "Có phải tôi trả về đâu, hai lần đều là anh đến đòi về. Hơnnữa, anh còn giả vờ tàn phế, hòng bắt tôi trả khoản tiền viện phí trên trời. Lần trước anh diễn rất đạt, còn lần này thì khoa trương quá, chẳng tự nhiên gì cả. Khả năngdiễn xuất của anh thụt lùi rồi".

"Ôi, thụt lùi thật sao? Sao có thể xảy ra chuyện này?". Doãn Tắc vẫn muốn tiếp tục phát huy, nhưng anh ngừng lại khi thấy hai tiểu quỷ làm mặt bàn ngày càng giống bãichiến trường. Doãn Ninh hai tay cầm bếp cồn và khay trà, để tránh xảy ra bất trắc. Doãn Ninh quát Nựu Nựu nhưng vẫn không thể ngăn cản cô bé sống chết tranhchiếc bánh gato với Man đầu. Doãn Tắc liền xông tới, một tay xách một người một chó xuống đất.

Nựu Nựu nhảy xuống đất, hất cằm với Man đầu: "Lần này em không cướp được rồi, không cướp được rồi nhé". Man đầu nhìn cô bé, rồi lại quay đầu nhìn chiếc bànuống nước không còn bóng dáng bánh gato, nó liếm mép ngồi xuống đất, bày bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.

Nựu Nựu đắc ý ngẩng mặt, bắt gặp ba người lớn đang chăm chú nhìn cô bé. Cô quan sát tình hình rồi chọn một người an toàn nhất và lao vào lòng người đó: "Chị ơi!Mau lại đây xem rau Nựu Nựu hái được. Nựu Nựu hái ở nông trường của cậu đấy, bên ngoài không bán đâu". Cô bé giả vờ không thấy vẻ mặt của Doãn Ninh vàDoãn Tắc, kéo Cao Ngữ Lam đi về phía quần bar. Man đầu cũng ngoáy mông ngoáy đít đi theo bọn họ, tránh xa hai chủ nhân mặt hằm hằm.

Nựu Nựu trèo lên ghế, chỉ vào từng loại rau củ giới thiệu với Cao Ngữ Lam: đây là bí đỏ, kia là củ cải, quả dưa chuột này cậu phải bế cô bé lên cao mới hái được...Cao Ngữ Lam vừa nghe cô bé giới thiệu, vừa lén đưa mắt về phía hai chị em Doãn Ninh. Hai chị em họ vừa dọn bàn vừa nói thì thầm điều gì đó, Doãn Tắc còn quaysang nhìn cô.

Bắt gặp ánh mắt của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam giật mình, vội quay đầu lại. Một lúc sau, Doãn Tắc đi đến nói với Nựu Nựu: "Mẹ cháu gọi cháu qua bên kia".

Nựu Nựu ngẩng đầu, gương mặt nhỏ ngắn tũn lại, cô bé cất giọng mềm nhũn đáng thương: "Mẹ cháu gọi cháu làm gì?"

"Cháu đi là biết ngay ấy mà". Doãn Tắc bế Nựu Nựu xuống ghế, vỗ mông cô bé hai phát rồi đẩy người cô bé về phía Doãn Ninh.

Nựu Nựu nhìn mẹ, chậm rãi đi qua bên đó. Mới đi vài bước, cô bé đột nhiên quay lại, ôm con Man đầu vào lòng: "Man đầu cũng phạm lỗi. Đều là lỗi của Man đầu,cháu không thể một mình chịu phạt". Nựu Nựu nói xong, ưỡn thẳng ngực hùng hồn đi về phía Doãn Ninh.

Nhìn bộ dạng Nựu Nựu, Cao Ngữ Lam rất muốn biết Doãn Ninh xử lý cô bé thế nào. Đúng lúc này, Doãn Tắc lên tiếng: "Này, em định bước tiếp theo sẽ làm gì?".

"Cái gì mà bước theo làm gì?". Cao Ngữ Lam không nhìn Doãn Tắc. Cô còn có thể làm gì, tiếp tục tìm công việc, cầu sự no ấm, phải tìm cách đứng vững ở thành phốnày. Cao Ngữ Lam vừa nghĩ thầm vừa dõi theo mẹ con Nựu Nựu. Doãn Ninh khoanh hai tay trước ngực dạy bảo Nựu Nựu, Nựu Nựu ôm con Man đầu cúi đầu chịumắng.

"Đầu tiên em cướp chó nhà tôi, sau đó nhặt được cháu tôi, bây giờ em lại thu phục chị gái tôi, bước tiếp theo chắc sẽ đến lượt tôi đúng không?".

Cao Ngữ Lam sững người, cô quay lại thấy Doãn Tắc chớp chớp mắt, ra vẻ vừa xấu hổ vừa chờ đợi vừa e ngại: "Em định ra tay với tôi thế nào?"

Ra tay? Với anh ta?

Cao Ngữ Lam há mồm, theo phản xạ cô cũng chớp chớp mắt, trong đầu cô nghĩ làm thế nào gương mặt mới có thể biểu hiện đa dạng hóa và sinh động.

"Hay là em muốn đợi tôi ra tay với em?". Doãn Tắc chống tay lên cằm, mắt sáng lấp lánh.

"Ảnh đế, tôi sai rồi". Cao Ngữ Lam ra vẻ hết sức thành khẩn: "Tôi không nên phê bình anh thụt lùi. Thật đấy, tôi nói không đúng, anh đại nhân đại lượng, đừng diễnkịch nữa... ".

Doãn Tắc cười ha hả, anh ta đang định nói điều gì đó, bỗng nghe Nựu Nựu khóc nức nở: "Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên bò lên bàn cướp bánh gato, con sai rồi ạ...".

Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đồng thời đưa mắt về nơi có tiếng khóc, chỉ thấy Nựu Nựu nằm bò xuống bàn lau nước mắt. Man đầu ở dưới đất cũng bày bộ dạng nhưNựu Nựu, thè lưỡi nhìn cô bé bằng ánh mắt không hiểu.

Doãn Ninh nói nghiêm nghị: "Con thích nằm bò xuống bàn thì nằm đi. Lần này mẹ sẽ cho con nằm chán thì thôi để lần sau con nhớ. Khi mẹ chưa bảo con xuống, conkhông được phép rời khỏi chỗ đó".

Nựu Nựu nghe nói vậy càng khóc to hơn. Doãn Ninh yên lặng nhìn cô bé, không nói một lời nào.

"Đáng thương quá". Cao Ngữ Lam tuy biết Doãn Ninh dạy bảo Nựu Nựu là đúng, nhưng nhìn người bạn nhỏ khóc xé ruột xé gan, cô lại thấy mủi lòng. Doãn Tắc nóithầm thì vào tai cô: "Em đừng nhìn con bé, càng nhìn nó càng khóc dữ".

"Hả?" Cao Ngữ Lam kinh ngạc.

"Không tin em thử đi. Mặc kệ nó, nó sẽ ngừng khóc trong vòng nửa giây". Doãn Tắc nói xong liền quay sang Doãn Ninh: "Chị ơi, chúng em đi nấu cơm trước đây. Chịnói cho Nựu Nựu biết, hãy ngoan ngoãn chịu phạt đi nhé". Anh ta làm động tác thu dọn đống rau củ, chuẩn bị đưa Cao Ngữ Lam rời khỏi quán.

Ở đầu bên này, Nựu Nựu quả nhiên ngừng khóc, đôi mắt to tròn của cô bé hướng về phía Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam thở dài: "Con bé nhất định họcanh. Một cô bé ngoan ngoãn như vậy bị anh làm hư hết".

"Oan cho tôi quá!". Doãn Tắc cười híp mắt. Cao Ngữ Lam hết nói nổi, cô thầm tính đã đến lúc nên cáo từ.

Trán đột nhiên đau nhói, hóa ra Doãn Tắc búng tay lên trán cô: "Em còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi cầm đồ, chúng ta cùng đi nấu cơm".

Cao Ngữ Lam chưa kịp phản ứng, tay cô đã bị nhét túi nặng chịch rau củ.

"Đi đâu?". Cao Ngữ Lam tỏ ra cảnh giác, tuyệt đối không thể dẫn sói vào nhà.

"Đến chỗ em hay chỗ tôi?" Doãn Tắc hạ thấp giọng, ngữ điệu đầy mờ ám.

Nhìn anh chàng playboy trên tay xách cà rốt, dưa chuột, hành tây, rau xanh mà vẫn còn đưa đẩy đàn bà con gái, Cao Ngữ Lam càng thấy điên người. Cô thầm nghĩ,nếu bây giờ cầm quả bí đỏ đập vào đầu anh ta không biết có bị coi là đánh người, bị coi là làm gương xấu cho con trẻ không nhỉ?

Chương 11: Hình tượng của Doãn Tắc

Người nào đó cuối cùng cũng không bị đập bí đỏ vào đầu, và nơi được chọn để nấu nướng là chỗ của Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam nghĩ không phải cô nhát gan, mà do hai tay cô cầm đầy đồ không dễ động thủ. Hơn nữa, ở góc bên kia lại có người bạn nhỏ cách cô không xa lắm. Vềviệc đến chỗ Doãn Tắc đánh chén là chủ ý của Doãn Ninh. Doãn Ninh nhất định mời Cao Ngữ Lam ở lại ăn cơm, mà nhà bếp quán cô tương đối nhỏ, không đầy đủdụng cụ nấu nướng như chỗ của Doãn Tắc. Vì vậy, mọi người mới quyết định đến chỗ của anh ta.

Cao Ngữ Lam đành phải nhận lời. Thứ nhất, cô không dễ từ chối lời mời nhiệt tình của Doãn Ninh, thứ hai là có bữa trưa miễn phí, tội gì không ăn. Dù sao cũng cóDoãn Ninh và Nựu Nựu đi cùng, anh chàng mạt hạng Doãn Tắc chắc sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng.

Thế là Doãn Ninh hủy bỏ hình phạt với Nựu Nựu và Man đầu, lấy ra chiếc bánh gato cô vừa nướng và chuẩn bị đóng cửa quán.

Nựu Nựu vui mừng chạy lại dắt tay mẹ, Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc xách mấy túi rau, thịt , hoa quả... Vừa đi đến cửa quán, Man đầu đột nhiên từ gầm bàn chạy ra,miệng nó không biết đang ngậm thứ gì đó, nó lao nhanh về phía bọn họ.

"Man đầu, em lại nhặt được thứ gì đấy?". Nựu Nựu cất tiếng nói lanh lảnh. Cao Ngữ Lam quay đầu, thấy Man đầu lao như tên bắn về phía cô, cô giật mình hét lớn:"Man đầu".

Cao Ngữ Lam đột nhiên cầm túi rau củ đánh vào lưng Man đầu.

Man đầu kêu một tiếng "ẳng ẳng" vôi tội. Thứ trong miệng nó không biết bị bắn đi đâu mất, nó cúi đầu ngó bốn xung quanh tìm kiếm. Cao Ngữ Lam nhanh chóng nhặtđồ bị rơi tung tóe dưới đất, sau đó nói với Man đầu: "Không được nhặt rác ăn".

Man đầu tìm kiếm trên mặt đất một hồi nhưng không có kết quả. Nó ngẩng mặt nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt ngây thơ vô tội. Cao Ngữ Lam có tật giật mình liềnđỏ mặt. Cô mở miệng để che giâu sự ngượng ngùng: "Đi thôi. Đi theo chị, chúng ta đi làm đồ ăn ngon". Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài, không dám nhìn phản ứngcủa mọi người.

Nựu Nựu tiến lại gần bế Man đầu lên: "Man đầu lại không ngoan rồi, đáng đánh đít".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt đi ra cửa, nghe thấy tiếng Nựu Nựu nói với Doãn Ninh: "Mẹ ơi, Man đầu nặng quá, mẹ bế giúp Nựu Nựu". Vài giây sau, cô bé lại nói: "Mẹ bếcả con đi".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn bọn họ, Doãn Tắc tay xách đồ đi tới bên cô hỏi nhỏ: "Này, em là chị của Man đầu sao? Tôi là bố của nó đấy".

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn anh. Doãn Tắc cười híp mắt, huých vai vào người cô: "Hóa ra chúng ta là người một nhà". Anh nói xong, cười ha hả đồng thời sải bướcdài đi mất.

Cao Ngữ Lam nghiến răng, lần này cô thật sự muốn đập quả bí đỏ lên đầu anh ta. Tuy nhiên Cao Ngữ Lam không thể làm vậy, vì trong tay cô còn có cái hộp chứa đồ"bảo hiểm" mà Trần Nhược Vũ nhiệt tình tặng cô. Hóa ra trước đó cái hộp bị rơi xuống gầm bàn, Cao Ngữ Lam mải chuyện trò với Doãn Ninh nên cô quên béng đimất. Kết quả, cái hộp đó bị con Man đầu lượm được. Vừa rồi may mà cô tinh mắt nhìn thấy, nếu không cô không biết chui vào đâu cho hết xấu hổ.

Anh chàng Doãn Tắc chắc không phát hiện ra.

Cao Ngữ Lam cố gắng che giâu sự ngượng ngùng, cô thầm nghĩ phải tìm cơ hội ném cái hộp đó đi.

Một đoàn ba người lớn, một trẻ con và một con chó nhanh chóng đến chỗ của Doãn Tắc. Lúc này, Cao Ngữ Lam mới biết Doãn Tắc mở một nhà hàng rất gần "TùyTâm Uyển", chỉ cách có năm cửa hàng. Mặt tiền nhà hàng nhìn từ bên ngoài không lớn, cũng không có biển hiệu bắt mắt. Tên nhà hàng chỉ có một chữ "Thực" hoànhtráng.

Bên trong nhà hàng cũng có cá tính như cái tên của nó. Không gian không rộng không hẹp, trang trí nội thất khá ấn tượng, tao nhã đặc biệt, chỉ là không mấy thích hợplàm một nhà hàng ăn uống.

Đại sảnh ở tầng một không bày bàn ăn, mà chỉ có mấy cái tủ trưng bày rất hoa mỹ, bên trên bày các loại nguyên liệu thực phẩm cao cấp, mỗi loại đều có thẻ giới thiệu.Cao Ngữ Lam quê mùa chưa nhìn thấy mấy thứ đó bao giờ nên cô say mê ngó nghiêng. Trên tường đóng một giá sách, Cao Ngữ Lam hiếu kỳ chạy qua xem, bên trêntoàn là sách và tạp chí liên quan đến ăn uống. Giữa đại sảnh đặt một bộ ghế sAlôn trông rất dễ chịu và trà kỷ đẹp đẽ tinh tế.

Doãn Ninh nói cho Cao Ngữ Lam biết, tầng một là nơi khách đến đặt chỗ, đợi người và trò chuyện... Tầng trên mới là nơi ăn cơm.

Cao Ngữ Lam nghĩ thầm, đúng là người kỳ quái mở nhà hàng kỳ quái. Một nơi tốt như tầng một mà không dùng để ăn cơm thì quả là lãng phí. Đợi đến lúc lên tầng trên,Cao Ngữ Lam mới phát hiện không chỉ tầng một mà cả nhà hàng này đều rất lãng phí không gian.

Tầng hai và tầng ba đúng là nơi khách dùng bữa, nhưng cả tầng lầu rộng như vậy chỉ bày năm chiếc bàn ăn, tầng hai có ba bàn và tầng ba có hai bàn. Một bộ bàn ghếnằm trong một phòng ăn riêng biệt. Cũng có nghĩa là, nhà hàng này chỉ có phòng ăn nhỏ, tổng cộng năm gian phòng năm bộ bàn ăn. Ngoài ra, trên tầng ba còn có mộtnhà bếp cực kỳ rộng rãi hoa lệ.

Sự lãng phí khiến Cao Ngữ Lam chỉ biết há hốc mồm. Một nhà hàng ba tầng sang trọng trông có vẻ rất cao cấp đắt đỏ chỉ có đúng năm bàn ăn, liệu có phải cô nhìnnhầm?

Hơn nữa, bây giờ sắp đến giữa giờ ăn trưa mà nhà hàng không một bóng người. Tất cả mọi nơi trừ nhà bếp đều không có người, đèn tắt tối om.

Việc kinh doanh của Doãn Tắc tệ đến mức này?

Thấy Cao Ngữ Lam mặt đầy kinh ngạc ngó đông ngó tây, Doãn Tắc lên tiếng: "Em đừng có miệt thị tôi ở trong lòng, cũng đừng coi thường nhà hàng của tôi. Việc làmăn rất tốt, khách đã đặt đầy chỗ đến tận ba tháng sau".

"Vậy tại sao không thấy một người nào? Khách chỉ đặt chỗ mà không đến ăn sao?". Cao Ngữ Lam tỏ ra không tin lời Doãn Tắc.

"Tôi chỉ mở cửa buổi tối, buổi trưa không kinh doanh". Doãn Tắc nói thản nhiên.

"Tại sao?"

"Mệt, chả buồn làm".

"Gì hả?". Cao Ngữ Lam bất giác cất cao giọng. Ông chủ này làm ăn kiểu gì vậy? Đáng bị lôi đi xử bắn năm phút. Cô hỏi với giọng ngờ vực : "Chỉ dựa vào năm cái bànăn của anh liệu có đủ trả chi phí điện nước, tiền thuê nhà, thực phẩm, lương nhân viên, trang trí nội thất và những khoản linh tinh khác trong một tháng không?".

"Em yêu, em quan tâm đến tôi quá đấy!". Doãn Tắc cong miệng, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ xấu hổ.

Cao Ngữ Lam mím môi, cố gắng nhẫn nhịn. Sau đó, cô quay người không thèm để ý đến Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, đi nói chuyện với Doãn Ninh còn vuihơn.

Doãn Tắc vẫn chưa thôi, hét lớn với cô từ đằng sau: "Em yêu, tôi sẽ đi nấu cơm cho em. Em đợi tôi một lát nhé, sẽ nhanh thôi".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, không thèm quay đầu, đi thẳng đến chiếc bàn nhỏ gần nhà bếp. Ở đó, Doãn Ninh đang hướng dẫn Nựu Nựu cách nhặt rau.

Cao Ngữ Lam nhanh chóng gia nhập hội với hai mẹ con Nựu Nựu. Nhìn vẻ mặt hơi cau có của Cao Ngữ Lam, Doãn Ninh cười cười: "Doãn Tắc thích nói đùa, emđừng để ý đến cậu ấy. Từ nhỏ chị đã không chịu nổi cậu ấy, đập cậu ấy đến lớn đấy, mồm điêu không ai bằng".

"Đúng, đúng". Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa. Người có mồm mép như anh chàng này hiếm gặp đến mức có thể xếp vào cấp quốc bảo. Nếu có thể, cô sẽ nhốt anh tavào vườn thú, để anh ta thể hiện khả năng diễn xuất hàng ngày.

Nựu Nựu nghe mẹ nói xấu cậu, lập tức chạy đến bên Doãn Tắc báo cáo: "Cậu ơi, mẹ và chị nói cậu mồm điêu. Chị nói có đúng không cậu". Cô bé vừa nói vừa bắtchước động tác gật đầu của Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam mặt đỏ đến tận mang tai, không dám quay đầu nhìn Doãn Tắc. Doãn Tắc lại hỏi chuyện khác: "Vậy cô có nói thích cậu không?"

"Không có ạ". Nựu Nựu thật thà trả lời.

Nghe đến câu này, Cao Ngữ Lam không đỏ mặt nữa mà "mặt đen sì". Cô quay đầu trừng mắt với Doãn Tắc. Doãn Tắc cười ha hả, Nựu Nựu không hiểu hỏi DoãnTắc: "Cậu ơi, chị không thích cậu, cậu cũng rất vui sao?".

"Cậu đau lòng chết đi được ấy". Doãn Tắc bày vẻ mặt đau khổ. Cả Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều trừng mắt nhìn anh ta. Doãn Tắc vờ như không thấy, bế NựuNựu lên: "Nựu Nựu đi nấu cơm với cậu nhé, cậu sẽ làm món Nựu Nựu thích ăn".

Nựu Nựu gật đầu đi theo Doãn Tắc.

Doãn Ninh quay sang nói với Cao Ngữ Lam: "Cậu ấy tuy lúc nào cũng cười cợt không nghiêm túc nhưng rất tâm lý. Biết chúng ta trò chuyện, cậu ấy mới đưa Nựu Nựuđi. Cậu ấy hay nói đùa nhưng không có ác ý, em đừng giận cậu ấy. Theo kinh nghiệm của chị từ bé đến giờ, em càng thể hiện sự tức giận ra bên ngoài, cậu ấy càng cảmthấy thú vị và sẽ tiếp tục trêu em".

Cao Ngữ Lam gật đầu. Hai người phụ nữ trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, Cao Ngữ Lam kể nhiều chuyện quá khứ của cô, Doãn Ninh cũng tâm sự không ít: "Hồi nhỏDoãn Tắc rất nghịch ngợm, nhưng khi lớn lên, cậu ấy luôn chăm sóc chị. Bố mẹ chị ly dị nhau, bố chị lấy vợ hai, sinh được một cô con gái kém Doãn Tắc năm tuổi. Bốchị tuy lấy vợ mới nhưng vẫn không quên mẹ chị. Sau khi ly dị bố chị vẫn thường về thăm mẹ chị. Một lần, bố chị lái xe đưa mẹ chị ra ngoài đi dạo. Kết quả hai người

gặp tai nạn ô tô và đều qua đời. Lúc đó chị còn chưa tốt nghiệp đại học, Doãn Tắc mới học năm thứ nhất. Bố chị để lại di chúc chia tài sản thành hai phần, phần lớn chobọn chị, phần nhỏ cho hai mẹ con bà hai. Bà hai tất nhiên hận nhà chị đến tận xương tủy nên bọn chị không lấy được tài sản. Lúc đó, cuộc sống của bọn chị gặp nhiềukhó khăn, Doãn Tắc buộc phải thôi học. Cậu ấy nói chị sắp tốt nghiệp và là con gái nên cậu ấy sẽ gánh trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình".

Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam vô ý thức ngoảnh đầu nhìn Doãn Tắc. Anh đang quấn một cái tạp dề, chăm chú xào nấu. Thỉnh thoảng, Doãn Tắc quay sang nói điều gìvới Nựu Nựu, cô bé cười vui vẻ và giúp anh lấy thứ này thứ kia.

Doãn Ninh cũng quay lại nhìn em trai, cô tiếp tục nói: "Cậu ấy không có bằng cấp nên không tìm được công việc tử tế. Cậu ấy chỉ có thể làm mấy công việc chân taynặng nhọc như rửa bát trong nhà hàng, nhân viên phục vụ, nhân viên giao hàng của siêu thị. Cậu ấy làm rất nhiều nghề, chị lại chẳng giúp được gì cho cậu ấy. Thật ra, từtrước đến nay chị chưa hề giúp đỡ cậu ấy, chị thật sự không phải là một người chị tốt. Vợ hai của bố chị nhà vừa có quyền thế vừa có tiền, bọn chị gần như không cóhy vọng lấy lại tài sản. Nhưng Doãn Tắc không bỏ cuộc, cậu ấy tìm đến luật sư, cuối cùng mất năm năm mới giải quyết xong vụ tài sản thừa kế".

"Cuộc sống của bọn chị bây giờ chắc cũng không tồi?"

Doãn Ninh gật đầu: "Thật ra bố chị không phải là người có nhiều tiền mà vợ ông ấy mới xuất phát từ gia đình giàu có, vì vậy số tiền bố chị để lại cho bọn chị cũng khôngnhiều lắm. Sau khi nhận được số tiền đó, Doãn Tắc ra ngoại ô mở một nông trường. Đây là kế hoạch cậu ấy trù tính từ lâu, suy nghĩ của cậu ấy xa hơn chị nhiều. Chịcòn đang nghĩ không biết có đòi được tài sản hay không, cậu ấy đã tính đến chuyện lập nghiệp như thế nào rồi".

Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, Doãn Tắc từ hai bàn tay trắng mở nông trường, rồi lại mở quán coffee sách và nhà hàng, anh chàng này cũng giỏi giang thật.

"Cậu ấy mở nông trường hữu cơ. Mảnh đất đó cậu ấy nhắm đến từ lúc chưa có tiền. Cậu ấy trồng rau đem bán và biến nông trường thành điểm du lịch. Đám "cổ cồntrắng" thu nhập cao có tiền nhưng không có chỗ để tiêu lại thích ra vùng ngoại ô trải nghiệm cuộc sống "màu xanh" (cuộc sống gần gũi với thiên nhiên). Họ ở đó haingày một đêm, tự mình hái rau, câu cá, nướng thịt, ngắm sao trời. Chị cũng không biết nơi ấy có gì hay ho, chỉ biết nông trường của cậu ấy lúc nào cũng đầy khách. Sauđó, cậu ấy dùng số tiền kiếm được mở nhà hàng ăn này. Em đừng nghĩ nơi này ảm đạm, việc kinh doanh tốt lắm đấy. Ở đây chỉ dùng các loại rau hữu cơ nông trườngtrồng được, cũng không có thực đơn, nguyên liệu bày sẵn ra đấy, đến bữa thực khách muốn ăn món nào sẽ chế biến tại chỗ món đó".

(Cổ cồn trắng: Đây là một cách nói ví von của người phương Tây du nhập vào Việt Nam. Theo đó "white collar" là danh từ dùng chỉ giới công chức, nhânviên văn phòng (thường mặc áo trắng lịch sự) để phân biệt với "blue collar" là danh từ chỉ giới công nhân, lao động chân tay (thường mặc áo bảo hộ laođộng màu xanh dương)

Nói đến đây, Doãn Ninh hạ thấp giọng: "Nhưng giá tiền đắt kinh khủng. Chị nói cho em biết, Doãn Tắc đặt giá trời, thế mà không hiểu nhiều người suy nghĩ gì, ăn mộtbữa ở đây bằng mấy bữa tại nhà hàng cao cấp ở bên ngoài, thế mà họ vẫn thích, họ nói ở đây đặc biệt, có thể diện".

"Đấy là tâm lý của người tiêu dùng. Người ta không phải đến đây mua cơm ăn, mà mua sự đặt biệt". Cao Ngữ Lam làm công việc lên kế hoạch thị trường mấy năm nêncô rõ hơn ai hết. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, anh chàng Doãn Tắc này quả là có đầu óc làm ăn.

Doãn Ninh thở dài: "Tóm lại chị chẳng hiểu, nhưng em chị kiếm được tiền, chị cũng thấy vui lây. Nếu không hai mẹ con chị phải đi uống gió Tây Bắc từ lâu rồi".

"Chị không nghĩ đến chuyện tìm một người đàn ông khác làm chỗ nương tựa hay sao?". Trong quan niệm của Cao Ngữ Lam, em trai dù tốt đến mấy cũng không thểbằng một ông chồng.

"Chị từng bị đàn ông lừa gạt một lần, làm sao có thể nghĩ đến chuyện tìm đàn ông? Chị sẽ không lấy chồng nữa, sống với Nựu Nựu là đủ rồi, chị không muốn dựa dẫmvào đàn ông". Doãn Ninh không ý thức được, cậu em trai cô vừa khen ngợi hết lời kỳ thực cũng là một người đàn ông.

Cao Ngữ Lam chống cằm: "Tuy em từng bị đàn ông bỏ rơi, bị tổn thương trong chuyện tình cảm, nhưng em vẫn lạc quan lắm. Em nghĩ, trên đời này nhất định vẫn cònđàn ông tốt, chỉ là em chưa gặp được mà thôi. Em vẫn muốn yêu đương và lập gia đình".

"Vậy à? Em muốn tìm người thế nào, chị sẽ lưu ý giúp em".

Cao Ngữ Lam còn chưa trả lời, Doãn Tắc ở bên kia gọi với sang: "Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi. Tôi nghe hai người nhắc đến đàn ông phải không? Tuy tôi rất có hứng thúvới đề tài này nhưng đói bụng rồi, phải ăn cơm trước đã".

Nựu Nựu chạy lại, bắt chước giọng điệu Doãn Tắc: "Cháu cũng có hứng thú với đề tài này, nhưng phải ăn cơm trước đã".

Doãn Tắc bật cười, bế cô bé ngồi lên chiếc ghế cao: "Cháu mới có tý tuổi đầu, đề tài này không thích hợp với cháu".

Doãn Tắc vừa mở miệng, Cao Ngữ Lam lập tức cảm thấy đề tài về đàn ông tương đối nhạy cảm. Anh chàng này luôn có cách khiến người đối diện rơi vào hình huốngngượng ngập. Có điều, anh ta có thể nấu mấy món ăn trông có vẻ ngon lành chỉ trong một thời gian ngắn chứng tỏ anh ta có năng lực khoản bếp núc.

Nhiều năm sau khi nhớ đến chuyện này, Cao Ngữ Lam thừa nhận hình tượng của Doãn Tắc trong lòng cô đã thay đổi ít nhiều. Khi cô gắp miếng thức ăn đầu tiên bỏvào miệng, mùi vị của nó tuyệt đến nỗi cô cảm thấy Doãn Tắc cũng không đến nỗi nào.

Tất nhiên, hình tượng tốt đẹp đó chỉ duy trì trong một phút.

Bởi vì thấy Cao Ngữ Lam ăn ngon miệng, Doãn Tắc lại bắt đầu trêu chọc cô: "Thế nào? Dạ dày của em đã bị tôi chinh phục chưa?"

Trên thực tế đúng là như vậy nhưng người có khí tiết tuyệt đối không thể cúi đầu thừa nhận. Vì vậy Cao Ngữ Lam cố gắng dùng câu khen ngợi phổ thông nhất: "Taynghề không tồi".

"Lạnh nhạt quá!". Doãn Tắc lại ôm ngực: "Chị ơi, em bị tổn thương rồi. Nựu Nựu, cậu đau lòng quá. Man đầu, bố đau lòng quá".

Doãn Ninh không có phản ứng, tiếp tục ăn cơm. Ở dưới đất, con Man đầu chúi đầu vào cái đĩa của nó như không nghe thấy tiếng Doãn Tắc. Chỉ có Nựu Nựu cũng ômngực: "Cậu ơi, cậu cố chịu đựng đi nhé, để Nựu Nựu ăn cơm trước đã... ".

Phản ứng của gia đình này khiến Cao Ngữ Lam suýt nữa phun cơm ra ngoài. Cô quay người lại, cố gắng nhịn cười, cuối cùng vẫn bị mắc nghẹn. Cao Ngữ Lam khôngkìm nổi ho một thôi một hồi. Doãn Tắc rót cốc nước cho cô, vừa vỗ lưng cô vừa nói: "Buồn cười lắm sao? Em chẳng đàng hoàng gì cả".

Cao Ngữ Lam ho đến mức nước mắt giàn giụa. Trong lòng cô nghĩ, cô phải đàng hoàng đến mức nào mới có thể ăn một bữa cơm tử tế ở nơi này?

Khó khăn lắm mới dập tắt cơn ho, Cao Ngữ Lam đang uống nước, điện thoại của Doãn Tắc bỗng nhiên đổ chuông. Anh ta nghe điện thoại, sau đó lên tiếng hỏi: "Côbán bảo hiểm? Sao cô có số điện thoại của tôi?".

Lần này Cao Ngữ Lam không đàng hoàng nổi, phì cả nước ra ngoài. May mà cô ngồi quay lưng lại bàn ăn, không thì quá mất mặt.

Trần Nhược Vũ à, Trần Nhược Vũ! Cậu nhớ đừng khai tên tớ ra đấy!

Chương 12: Chúng ta không quen thân

Doãn Tắc vừa nghe điện thoại vừa đi sang bên cạnh, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng chấm dứt cơn ho. Cô không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của Doãn Tắc, đànhphải thận trọng quan sát sắc mặt của anh. Cao Ngữ Lam thấy Doãn Tắc không có gì lạ thường, đến ánh mắt cũng không liếc về phía cô, như vậy nghĩa là cô được bìnhyên vô sự đúng không?

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam mau chóng tập trung vào bữa cơm. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, ăn ít là thiệt thòi lớn. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ít nhất cô cũng đã chén no bụng.

Một lát sau Doãn Tắc quay về bàn ăn, anh ta như không có chuyện gì xảy ra, vừa ăn cơm vừa cười cười nói nói, không hề đả động một từ đến vụ bảo hiểm. Cao NgữLam thở phào nhẹ nhõm, do có tật giật mình nên suốt bữa ăn, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Tắc. Anh ta trêu chọc cô, cô cũng không phản bác. Cuối cùng,bọn họ đánh chén xong bữa trưa trong không khí hòa thuận vui vẻ.

Sau bữa trưa, nhân viên nhà hàng bắt đầu lục tục đi làm, nhà bếp cũng bận rộn hẳn lên. Cao Ngữ Lam ngồi im một chỗ, quan sát không khí bận rộn trong nhà bếp vớitâm trạng hiếu kỳ và hứng thú. Một lát sau có một người khách quen chạy đến, vào nhà bếp xem các đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho ông ta. Ông ta nói hôm nay mời mộtvị khách quý ăn cơm, nên mới đặc biệt chọn nhà hàng này. Doãn Tắc cũng thoải mái để ông khách trong nhà bếp, các đầu bếp vừa làm việc vừa trò chuyện với ngườikhách, không khí rất rộn ràng.

Chứng kiến cảnh này, Cao Ngữ Lam thầm nghĩ nhà hàng của Doãn Tắc quả thật đặc biệt, nhà bếp còn rộng hơn cả căn hộ của cô, đầu bếp và thực khách giống nhưbạn bè, cả quá trình nấu nướng còn công khai cho khách xem, anh chàng Doãn Tắc đúng là người biết làm ăn.

Sau khi về nhà, Cao Ngữ Lam lên mạng tìm kiếm, thông tin tìm được khiến cô không khỏi bất ngờ. Hóa ra nhà hàng của Doãn Tắc khá nổi tiếng, được nhiều thựckhách giới thiệu. Lý do giới thiệu là đồ ăn ngon, lại tươi mới, muốn ăn món nào gọi món đó làm ngay tại chỗ, có thể thưởng thức mỹ vị mà các quán ăn khách không có.Ngoài ra, nhà hàng còn có hoàn cảnh tốt, phục vụ tận tình, cách bài trí sáng tạo, lại có thể đi nông trường thăm quan trong ngày, buổi chiều quay về nhà hàng ăn đồ dochính tay mình thu hoạch. Còn một lý do nhiều thực khách tiến cử là ông chủ nhà hàng đẹp trai, rất biết cách nói chuyện.

Trời, anh chàng đó đẹp trai ở điểm nào, chỉ tạm vừa mắt thôi. Anh ta mà có tài ăn nói hả? Anh ta rõ ràng tính nết không được, lúc nào cũng thích trêu chọc con gái nhàlành.

Cao Ngữ Lam vừa thầm miệt thị Doãn Tắc vừa nghiêm túc tìm kiếm thông tin về nhà hàng của anh ta, xem kỹ từng lời nhắn của dân mạng. Trên đó còn có cả ảnh DoãnTắc chụp kỷ niệm với khách hàng. Cao Ngữ Lam nhẩm tính, 99% khách hàng khen ông chủ là phái nữ, chủ nhân của một số tin nhắn cho biết, sống chết cũng phải đếnnhà hàng này dùng bữa là các nữ sinh.

Cao Ngữ Lam lại tiếp tục miệt thị Doãn Tắc, không biết anh chàng này bán đồ ăn hay bán sắc nữa?

Cao Ngữ Lam xem tiếp mấy trang sau. Một số dân mạng phê bình nhà hàng "Thực" quá đắt đỏ, các món ăn có giá cắt cổ, ăn một bữa còn phải đặt chỗ trước mấytháng, cố làm ra vẻ thần bí, quả thật vô cùng đáng ghét. Còn có dân mạng chỉ trích nhà hàng ăn cắp ý tưởng, danh bất vô thực, những kẻ đến đó tiêu tiền là một lũ ngốc.Xem xong những lời phê bình này, Cao Ngữ Lam không khỏi cảm thán bộ não thông minh của Doãn Tắc, những lời phê bình vô hình chung trở thành công cụ tuyêntruyền hữu hiệu cho nhà hàng của anh ta.

Bản thân Cao Ngữ Lam làm công tác xây dựng kế hoạch thị trường mấy năm, cô không thể không khâm phục đầu óc làm ăn của Doãn Tắc. Anh ta có những ý tưởngkhiến nhà hàng của anh ta gây ra tranh cãi kịch liệt. Bất luận là sự tán dương hay phê bình, đều kích thích lòng hiếu kỳ của thực khách. Hơn nữa, Doãn Tắc còn có chiêuđộc là nhà hàng và nông trường liên hoàn, thảo nào anh thành công như vậy.

Tuy nhiên dù Doãn Tắc thông minh cỡ nào, đối xử với người nhà tốt như thế nào, Cao Ngữ Lam cũng quyết định ghét anh chàng. Ai bảo anh ta lần nào gặp mặt cũngtrêu chọc đùa giỡn cô. Loại đàn ông này Cao Ngữ Lam chỉ có thể hình dung bằng một từ: lăng nhăng.

Người đàn ông lăng nhăng là không đáng tin cậy nhất, cô nên tránh xa thì hơn.

Cao Ngữ Lam hạ quyết tâm không dây dưa với Doãn Tắc. Tuy nhiên, Doãn Tắc dường như không có ý buông tha cô, hay nói đúng hơn, nhà họ Doãn không định thacho cô.

Hai ngày sau, Cao Ngữ Lam nhận được cuộc điện thoại từ Doãn Ninh. Doãn Ninh hỏi Cao Ngữ Lam có bận không, đã tìm thấy công việc chưa? Cao Ngữ Lamkhông biết nói dối, khai thật là cô đang nhàn rỗi ở nhà. Thế là Doãn Ninh mời cô đến quán chơi, nói hôm nay không có một người khách nào, một mình buồn quá.

Cao Ngữ Lam không tiện từ chối, thật ra cô một mình ở nhà cũng rất chán. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định đến "Tùy Tâm Uyển". Hai chị em nói chuyện cả buổichiều, Cao Ngữ Lam về đến nhà vẫn chưa hết hưng phấn, cô cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Cao Ngữ Lam không hiểu tại sao cô hợp cô chị như vậy còn quan hệ vớicậu em thì chẳng ra sao. Cũng may trong thời gian cô ở quán, cậu em đáng ghét không thấy xuất hiện.

Nhưng chưa đầy hai ngày sau, cậu em đáng ghét tìm đến tận nhà Cao Ngữ Lam.

Hôm đó, Cao Ngữ Lam mặc đồ ngủ, đầu kẹp đại mấy cái kẹp tóc cho khỏi lòa xòa. Cô ngồi trước máy vi tính gửi sơ yếu lý lịch tìm việc làm. Sau khi gửi xong, CaoNgữ Lam bất động một lúc, trong lòng nghĩ không biết có nên đi tìm Doãn Ninh giải khuây. Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Từ ngoài cửa có tiếng Nựu Nựu vọng vào: "Chị ơi, em đến rồi".

Cao Ngữ Lam giật mình, sao Nựu Nựu lại đến nhà cô? Sau đó cô nghĩ chắc là Doãn Ninh đưa Nựu Nựu đến chơi nên vội vàng đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Cao NgữLam thấy Doãn Tắc bế Nựu Nựu, Nựu Nựu ôm con Man đầu, cả nhà họ tươi cười nhìn cô.

Doãn Tắc sải bước dài vào nhà rồi đặt Nựu Nựu xuống đất. Anh ta lấy cái túi nhỏ màu hồng từ trên vai như diễn ảo thuật và nhét vào tay Nựu Nựu.

"Chị tôi hôm nay bận việc, gửi Nựu Nựu ở chỗ tôi. Nhưng tôi đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, Nựu Nựu nói muốn đến nhà em chơi, em trông giúp con bé một lúcnhé".

Cao Ngữ Lam ngây người, cô và nhà họ Doãn trở nên thân thiết đến mức có thể gửi trẻ? Cao Ngữ Lam cúi đầu, bắt gặp ánh mắt vừa tội nghiệp vừa đáng yêu của NựuNựu và con Man đầu, cô không thể thốt ra từ "Không".

Doãn Tắc cũng không cho cô cơ hội từ chối. Anh ta không đợi câu trả lời của Cao Ngữ Lam, cúi xuống dặn dò Nựu Nựu ngoan ngoãn, Man đầu không được chạylung tung. Sau đó, anh liền cất bước đi ra cửa.

Cao Ngữ Lam vừa miệt thị trong lòng "anh tưởng Man đầu nghe hiểu lời anh chắc", vừa đi theo Doãn Tắc. Đến cửa phòng, cô hạ thấp giọng nói: "Khoan đã, sau nàyanh đừng tự nhiên đưa cháu anh đến đây. Nhỡ tôi cũng bận việc, không thể chăm sóc thì sao?".

"Bây giờ em có bận không?"

"Lần này thì không".

"Thế thì được rồi, hãy chăm sóc tử tế hai bảo bối nhà chúng tôi nhé". Ngữ khí của Doãn Tắc giống như ông cụ.

"Tôi không nói là lần này, tôi muốn bảo lần sau cơ". Cao Ngữ Lam cảm thấy cô nhất định phải tỏ rõ lập trường.

"Chuyện sau này để sau này hẵng tính. Tôi cũng rất muốn cùng em thảo luận chuyện tương lai của chúng ta, nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian".

Thấy chưa, anh ta lại bắt đầu không đứng đắn rồi.

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc: "Bao giờ nhà anh mới đến đón Nựu Nựu?"

"Ai xong việc trước người đó sẽ đến đón". Doãn Tắc nói xong liền đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Cao Ngữ Lam, anh ta cười cười: "Em ăn mặc kiểu này vừa mắt thậtđấy". Anh ta nháy mắt với cô, huýt sáo rồi quay người đi mất.

Cao Ngữ Lam cúi đầu, mới phát hiện cô vẫn mặc bộ đồ ngủ, tóc tai lòa xòa...

Vừa mắt? Vừa mắt cái đầu anh!

Cao Ngữ Lam đóng cửa đi vào nhà. Lúc này, Nựu Nựu lôi đồ chơi từ cái túi nhỏ của cô bé bày xuống đất. Cô bé và Man đầu chơi đồ hàng.

Man đầu ngồi bên cạnh thè lưỡi phối hợp. Cao Ngữ Lam bị Nựu Nựu kéo đi cùng chơi với cô bé. Hai người mở cửa hàng ăn còn Man đầu đóng giả khách đến ăncơm.

Cao Ngữ Lam bị những lời trẻ con của Nựu Nựu chọc cười vui vẻ. Cô cũng ra sức đóng kịch cùng cô bé, nào là xào rau nấu cơm. Sau đó, Nựu Nựu đưa một cái đĩanhỏ đến trước mõm Man đầu và đòi Man đầu trả tiền. Man đầu cúi xuống hít hít rồi gặm cái đĩa chạy mất.

"Man đầu dám ăn quỵt hả? Mau quay lại đi". Nựu Nựu đuổi theo con Man đầu, Cao Ngữ Lam cười gập cả bụng xuống đất.

Nựu Nựu và Man đầu chơi ở nhà Cao Ngữ Lam suốt một buổi chiều, khiến nhà cô loạn hết cả lên. Lúc đầu, Cao Ngữ Lam còn cười tươi, sau đó là cười gượng vàcuối cùng cô không cười nổi. Lúc Doãn Tắc đến đón hai bảo bối, cô gần như nhìn anh ta bằng ánh mắt như gặp Chúa cứu thế.

Chúa cứu thế nói cô vất vả nhiều, mời cô ăn bữa tối. Cao Ngữ Lam nghĩ bữa cơm này là phần cô đáng được hưởng, thế là cô lật đà lật đật theo Doãn Tắc tới nhà hàngcủa anh ta. Buổi tối khi ăn uống no say trở về nhà, Cao Ngữ Lam đột nhiên tỉnh ra, không được không được, hình như cô và anh chàng Doãn Tắc ngày càng xích lạigần, phải giữ khoảng cách mới được.

Vài ngày sau, Doãn Tắc lại gọi điện thoại đến: "Lam Lam, hôm nay chị gái tôi đưa Nựu Nựu đi chơi, tôi thì bận tối mắt tối mũi. Em hãy đến nhà hàng đón Man đầu dùmtôi".

Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vô cùng bực dọc, cô dùng lời lẽ nghiêm túc để cự tuyệt: "Anh Doãn, tôi cũng đang bận việc, chó nhà anh để ở nhà hàng là được rồi,nơi đó có nhiều nhân viên như vậy, lẽ nào không thể trông hộ anh một lát? Vả lại, tôi và anh không thân thiết đến mức có thể giúp anh trông chừng cả thú cưng".

"Em đang từ chối đấy à?". Giọng nói Doãn Tắc có vẻ không vui lắm.

Cao Ngữ Lam nói lớn tiếng: "Đúng vậy".

"Tại sao?"

"Tôi đã nói rồi, chúng ta không quen thân".

"Em và tôi không quen thân?" Doãn Tắc bắt đầu giở lại món nợ cũ: "Lúc em cướp Man đầu của tôi, tại sao em không nghĩ em và tôi không quen thân?"

"Chuyện đó... chuyện đó xảy ra từ đời nào rồi. Lúc đó tôi uống say, không liên quan gì đến vụ quen hay không quen".

"Chuyện cũ không nhắc? Được thôi, vậy thì chúng ta bàn chuyện mới. Lúc em cho bạn em số điện thoại của tôi, bảo bạn em tìm tôi bán bảo hiểm, tại sao em không nghĩem không quen thân với tôi?"

Cao Ngữ Lam bị mắc nghẹn bởi nước bọt của chính mình, cô ho khù khụ. Hóa ra, Trần Nhược Vũ đã khai ra tên cô.

"Em ho cũng vô dụng thôi. Tôi báo cho em biết, Man đầu bị ốm rồi. Nếu em bỏ mặc không chăm sóc nó, tôi sẽ tính sổ với em tiền viện phí em nợ tôi. Dù sao chứng cứvẫn còn nằm ở chỗ tôi. Nếu em không đến chỗ tôi trong vòng nửa tiếng nữa, tôi sẽ gọi điện cho người bạn bán bảo hiểm của em, kể chuyện em đi cướp đàn ông đếnmức làm cho đàn ông bị què chân".

Cao Ngữ Lam không ho nổi, anh chàng này quả nhiên là vô lại. Man đầu rốt cuộc là chó nhà ai, sao tự nhiên cô bị nói "bỏ mặc không chăm sóc nó"? Còn tính cả tiềnviện phí, cô còn chưa tính sổ với anh ta tội lừa đảo thì thôi. Còn nữa, cái gì gọi là cướp đàn ông đến mức đàn ông bị què chân, đừng nói khó hiểu như vậy được không?

Cao Ngữ Lam định mở miệng, nhưng Doãn Tắc không cho cơ hội. Anh ta hừ một tiếng rõ to trong điện thoại đồng thời lên tiếng: "Dám bảo không quen thân với tôi, emgiỏi thật đấy!".

Chương 13: Anh chàng Tiểu Quách

Doãn Tắc nói xong câu uy hiếp, liền tắt ngay điện thoại không để Cao Ngữ Lam kịp lên tiếng.

Cao Ngữ Lam ôm điện thoại ngây người hồi lâu. Anh chàng Doãn Tắc này làm bừa quá, quá đáng thật. Cô bực bội ném chiếc điện thoại xuống ghế sofa, ngồi nghĩ mãicũng chẳng đâu vào đâu.

Man đầu bị ốm thật sao? Nếu không có ai chăm sóc nó thì rất đáng thương. Tiền viện phí thuốc thang của Doãn Tắc là con số không nhỏ, tuy phần lớn trong khoản việnphí là giả nhưng anh ta có chứng cứ đàng hoàng, nếu anh ta giở chứng, gây phiền phức cho cô thì phải làm thế nào?

Còn nữa, hình tượng của Cao Ngữ Lam trong con mắt bạn cũ đã đủ tệ hại lắm rồi, cô thật sự không muốn để Trần Nhược Vũ biết chuyện cô đi cướp đàn ông. TrầnNhược Vũ không phải là người biết giữ mồm giữ miệng cho lắm, nhỡ Trần Nhược Vũ về thành phố C rêu rao với bạn học cũ, Cao Ngữ Lam cô sẽ không còn mặt mũinào quay về quê nhà.

Cao Ngữ Lam nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đến chỗ Doãn Tắc. Vừa bước vào nhà hàng, Cao Ngữ Lam nhìn thấy con Man đầu uể oải nằm ở trong cái ổ củanó bên cạnh quầy tiếp tân, bộ dạng của nó không một chút tinh thần.

Cao Ngữ Lam lập tức mềm lòng, đúng là Man đầu bị ốm thật. Cô đi nhanh về phía nó, thương xót vuốt ve cái đầu nhỏ của nó. Man đầu thấy Cao Ngữ Lam đến, nó ứứ hai tiếng trong cổ họng rồi dụi đầu vào lòng bàn tay cô.

Cao Ngữ Lam hỏi nhân viên đứng ở quần tiếp tân: "Man đầu bị làm sao vậy?"

Người nhân viên đó từng gặp Cao Ngữ Lam nên biết cô: "Hình như ăn phải đồ linh tinh bị đi ngoài, hôm qua đại ca đã đưa nó đi khám bác sỹ. Thật ra, hôm nay nó đỡnhiều rồi đấy, hôm qua mới gọi là thảm".

"Đáng thương quá". Cao Ngữ Lam đau lòng chết đi được. Man đầu rúc vào người cô, hai chân trước bám lấy tay cô đòi bế. Cao Ngữ Lam liền bế nó lên dỗ dành:"Tham ăn lắm đúng không? Sau này nhớ nhé, không được ăn đồ linh tinh". Man đầu tựa đầu vào vai cô như trẻ nhỏ.

Người nhân viên gọi điện lên tầng trên rồi quay sang nói với Cao Ngữ Lam: "Đại ca đang bận giúp một ông chủ nhà hàng lập thực đơn mới. Lát nữa anh ấy sẽ xuốngdưới này, anh ấy bảo chị đợi một lát".

"Ừ". Cao Ngữ Lam ôm con Man đầu ngồi xuống ghế sofa, tìm quyển tạp chí mở ra xem. Người nhân viên rót cho cô cốc nước rồi quay lại quầy tiếp tân bận rộn trả lờiđiện thoại và nhận đơn đặt chỗ ở trên mạng.

Một lúc sau, Doãn Tắc từ tầng trên đi xuống. Anh ta mặc áo trắng và đội mũ đầu bếp, trông giống như đang nấu ăn. Cao Ngữ Lam chưa từng nhìn thấy Doãn Tắctrong bộ dạng như vậy bao giờ, cô bất giác liếc trộm anh ta.

Doãn Tắc từng bị bó bột ngồi xe lăn, mặc complet thắt cà vạt, mặc đồ ở nhà xách túi rau, còn quấn tạp dề xuống bếp nấu nướng. Bây giờ, Doãn Tắc lại hóa thân thànhđầu bếp, tính ra anh ta cũng biến hóa tương đối đa dạng. Cao Ngữ Lam không thể kìm chế, lại liếc trộm anh ta vài cái nữa.

Lần này, Doãn Tắc không trêu chọc Cao Ngữ Lam, anh ta rút ra một tấm thẻ đưa cho cô: "Đây là thẻ hội viên bệnh viện Thú y ở ngã rẽ phía trước. Man đầu khámbệnh ở đó, hôm nay phải tiêm một mũi nữa, em hãy đưa nó đi đi".

"Ừ". Cao Ngữ Lam nhận tấm thẻ một cách tự nhiên.

Nhìn thấy Doãn Tắc, Man đầu ra sức vẫy đuôi lấy lòng nhưng nó vẫn cuộn người nằm trên tay Cao Ngữ Lam chứ không nhảy bổ vào Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nghĩthầm, nó nhất định bị ông chủ mắng mỏ giáo huấn.

Doãn Tắc quả nhiên chỉ vào mặt Man đầu: "Ngoáy đuôi cũng vô tác dụng, tao vẫn còn chưa hết giận đâu". Gương mặt anh ta rất hung dữ, khiến Cao Ngữ Lam nhớ đếnlời Doãn Ninh nói, chỉ vì vụ tự sát mà mấy năm sau Doãn Tắc vẫn còn cau có với Doãn Ninh. Bây giờ đối diện với bộ dạng đáng sợ của Doãn Tắc, trong lòng Cao NgữLam thấy hơi hoảng hốt, anh chàng này đúng là con tắc kè hoa.

Cao Ngữ Lam ôm Man đầu đứng dậy: "Chúng tôi đi ngay đây". Nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ anh chàng tắc kè giao cho thì hơn, để miễn tai bay vạ gió.

"Được, em đi đường cẩn thận nhé, nhớ giữ chắc xích cổ chó. Tối nay em hãy ở lại đây ăn cơm". Doãn Tắc dặn dò một hồi, ngữ điệu như nói với người nhà, khiến ngườinhân viên phục vụ liếc nhìn Cao Ngữ Lam một cách hiếu kỳ.

Cao Ngữ Lam ngược lại không cảm thấy có gì bất thường. Cô gật đầu rồi bế Man đầu đi ra ngoài cửa. Vừa đến cửa nhà hàng, điện thoại trong túi cô có tiếng chuôngreo. Cao Ngữ Lam lục tìm điện thoại và bắt máy.

"Alô, Alô! Xin hỏi có phải đây là máy của cô Cao Ngữ Lam không ạ?". Đối phương hơi ấp úng.

"Tôi đây". Cao Ngữ Lam cảm thấy hình như cô đã nghe giọng nói này ở đâu đó.

"Tôi là Quách Thu Thần... À, bố cô nhờ tôi mang ít đồ từ thành phố C cho cô, cô xem trong hai ngày này lúc nào cô rảnh, tôi gửi đồ cô".

"Bố tôi?" Cao Ngữ Lam đề cao cảnh giác, bố cô có thông báo gửi đồ bao giờ đâu.

"Đúng vậy. Nhân tiện tôi đi công tác, sáng sớm nay chú Cao nói muốn gửi ít đồ cho cô, đóng vào một cái túi hành lý nhỏ. Chú Cao cho tôi số điện thoại của cô. Ngàykia tôi về rồi, vì vậy cô xem ngày hôm nay hoặc ngày mai lúc nào tiện, tôi sẽ đem đồ đến cho cô".

"Nhưng ba tôi không nói với tôi chuyện này". Cao Ngữ Lam tỏ ra nghi ngờ, tự nhiên có một người xa lạ bảo đem đồ đến, thật khó lòng tin nổi.

Người ở đầu bên kia vội vàng thanh minh: "Cô Cao, tôi không phải là kẻ lừa đảo, đúng là chú Cao nhờ tôi chuyển đồ đến cho cô. Chúng ta thật ra đã gặp nhau ở nhàcô... À không đúng, chúng ta không gọi là gặp nhau mà chỉ nghe giọng nói của nhau... Giải thích như thế nào nhỉ, tôi đã từng nghe cô nói chuyện, tôi không phải là kẻ lừađảo... ".

Cao Ngữ Lam không hiểu ý anh ta, liền cắt ngang lời anh ta: "Được rồi, anh không cần giải thích nữa. Có phải ba tôi gửi đồ hay không, tôi gọi điện thoại hỏi là biếtngay. Gì mà chỉ nghe tiếng chưa gặp mặt, tôi không hiểu anh đang nói gì".

Người ở đầu kia vội nói: "Đúng rồi, cô hãy gọi điện hỏi chú Cao, tôi tên là Quách Thu Thần".

"Quách Thu Thần?" Cao Ngữ Lam vừa bấm số điện thoại của bố vừa lẩm nhẩm tên đối phương. Cô xác định bản thân chưa nghe qua tên này bao giờ, nhưng không

hiểu tại sao cứ có cảm giác kỳ lạ.

Sau khi nghe con gái nói có anh chàng tên là Quách Thu Thần vừa gọi điện cho con gái, ông Cao lập tức lên tiếng: "Đúng rồi, bố bảo Tiểu Quách mang đồ đến cho con.Hôm nay bố có gọi điện thoại cho con nhưng không được, bố định sẽ gọi lại sau cuối cùng lại quên béng đi mất. Con mau gọi điện thoại cho Tiểu Quách đi, đừng đểngười ta mất công đi một chuyến. Người ta từ nơi xa đến, không dễ dàng chút nào. Con nhớ lịch sự với cậu ấy, nếu Tiểu Quách rảnh, con hãy đưa cậu ấy đi dạo và mờicậu ấy ăn cơm, đừng để người ta giúp không công... "

Ông Cao còn nói một thôi một hồi, Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra vấn đề: "Bố, bố đổi cách giới thiệu đối tượng cho con đúng không? Con đã nói với bố mẹ rồi, bốmẹ đừng làm những chuyện như vậy nữa".

"Bố không có ý đó đâu, con từng gặp Tiểu Quách rồi còn gì?". Ông Cao bị vạch trần âm mưu, khí thế giảm đi một nửa nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Con gặp anh ta bao giờ?" Cao Ngữ Lam chắc chắn cô chưa từng nghe qua tên Quách Thu Thần.

"Chính là hôm đó, bố và bố Tiểu Quách đi uống rượu, bố uống say rồi, Tiểu Quách đưa bố về nhà. Lúc đó con đang ở trong nhà vệ sinh... Tuy hai đứa chưa chính thứcgặp mặt, nhưng cũng chỉ cách nhau tấm cửa nhà vệ sinh, coi như đã quen nhau... ".

"Bố!". Cao Ngữ Lam hét lớn. Cô biết ngay là có điểm gì đó không đúng, hóa ra là anh ta.

Quách Thu Thần, Tiểu Quách? Quách Thu Thần chính là anh chàng Tiểu Quách đó.

Ở đầu kia điện thoại, ông Cao rụt cổ nhưng vẫn cố nói thêm: "Bố không phải cố tình sắp xếp đâu. Tiểu Quách là con trai đồng nghiệp của bố, hai đứa cũng coi nhưtừng gặp mặt hoặc ít nhất có ấn tượng về nhau. Nhân dịp Tiểu Quách đi thành phố A công tác, bố mới nhờ cậu ấy mang ít đồ, hai đứa có thể gặp mặt bình thường mà".

Cao Ngữ Lam nghiến răng, đúng là hai bên có ấn tượng về nhau, còn ấn tượng sâu sắc nữa là khác. Cả đời này chỉ e là cô không quên nổi vụ người đàn ông xa lạ đưabố già uống rượu say của cô về nhà, còn cô ở trong nhà vệ sinh hét lớn rằng cô đang đi đại tiện.

Cao Ngữ Lam hít một hơi dài, nói với ông Cao: "Bố! bố gửi cho con đồ gì quan trọng mà bắt anh Tiểu Quách mang từ nhà đến đây? Ba không biết con sẽ ngại lắm sao,con biết ăn nói với người ta thế nào?"

"Lam Lam, bố biết da mặt con hơi mỏng, tính cách lại nhút nhát, chắc chắn con sẽ thấy rất ngượng. Vì vậy bố đã trải sẵn đường giúp con rồi còn gì? Để bố dạy connhé, trước tiên con hãy mời người ta đến nhà, sau đó nói vài câu cảm ơn, giữ người ta ngồi chơi, con pha trà mời người ta. Sau đó hai đứa chuyện trò, con hỏi thăm tìnhhình thành phố C, bố tôi thế nào, có khỏe không, tinh thần có tốt không? Con thấy chưa, như vậy là có thể bắt chuyện rồi?".

"Bố... " Cao Ngữ Lam kéo dài giọng nói.

Nhưng ông Cao đang hưng phấn, không để ý đến tâm trạng của cô: "Bước tiếp theo là một bước quan trọng. Con hãy hỏi cậu ta chuyến đi công tác tới thành phố A lầnnày có bận rộn không. Nếu cậu ta nói bận, con bảo bận đến mấy cũng phải ăn cơm, rồi con mời cậu ta ăn cơm. Nếu cậu ta nói không bận thì càng tốt, con bảo con làthổ dân ở đây, mời cậu ta ăn một bữa".

"Bố vòng đi vòng lại cũng là muốn con ăn cơm coi mặt anh ta đúng không?".

"Không phải, không phải đâu. Đây không gọi là ăn cơm coi mặt, mà để hai bên hiểu nhau thêm. Con gái à, bố nói cho con biết nhé, qua bữa cơm cũng có thể nhìn raphẩm hạnh của đối phương. Cậu ta có lễ độ không, tố chất thế nào, có kén ăn không, tham ăn không, nói chuyện mập mờ không, con có thể nhìn thấy rõ ở trên bàn ăn.Đến lúc thanh toán, cậu ta chủ động thanh toán hay không chứng tỏ cậu ta có keo kiệt không. Sau bữa cơm, cậu ta đưa con về nhà hay không chứng tỏ cậu ta có biếtquan tâm chăm sóc người khác không. Con xem con xem, một bữa cơm có nhiều tác dụng như vậy, do đó hai đứa nhất định hãy cùng ăn một bữa. Bố hoàn toàn cólòng tin vào Tiểu Quách, tất nhiên là bố cũng có lòng tin với con gái của bố".

"Bố, đừng gây chuyện nữa".

"Đúng rồi, ăn cơm xong con có thể dẫn Tiểu Quách đi dạo. Nếu hai đứa nói chuyện hợp, con sẽ có cảm giác đoạn đường rất ngắn, thời gian ở bên nhau không đủ. Đểbố dạy con nhé, lúc đó con có thể đưa cậu ấy đi ăn đêm, như vậy hai đứa sẽ có thời gian ở bên nhau lâu hơn".

Cao Ngữ Lam thở dài, nói thều thào: "Bố, vừa ăn cơm tối xong đi hai bước đã ăn đêm rồi, bố muốn nuôi lợn sao?"

"Ầy, bố đang truyền đạt kinh nghiệm cho con mà".

"Con không cần kinh nghiệm nuôi lợn của bố. Bố yên tâm đi, con sẽ đi nhận đồ bố gửi, còn chuyện sau đó bố đừng bận tâm. Về việc tìm đối tượng, con sẽ tự lo liệu,bố đừng can thiệp nữa".

Sau khi nói rõ với ông Cao, Cao Ngữ Lam tắt máy và chuẩn bị gọi điện thoại cho Quách Thu Thần. Vừa quay đầu, cô bắt gặp Doãn Tắc cười nhếch mép đứng ngayđằng sau cô, khiến cô giật mình.

"Em tính tìm đối tượng, đi coi mắt, gặp gỡ đàn ông?". Anh ta hỏi nhỏ, không hiểu tại sao nụ cười trên gương mặt anh ta khiến Cao Ngữ Lam thấy hơi rờn rợn.

Cô vội thanh minh: "Không có, không có đâu, là bố tôi nhờ đồng hương mang đồ đến".

"Không có thì tốt". Vẻ mặt của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam có cảm giác trên tay anh ta đang nắm chặt con dao thái rau. Anh ta nói tiếp: "Nếu em đi gặp đàn ông màlàm nhỡ việc khám bệnh của Man đầu... ". Doãn Tắc kéo dài giọng, có ý uy hiếp rõ ràng.

Cao Ngữ Lam bất giác ôm chặt Man đầu: "Tôi đi ngay bây giờ đây, sẽ không làm nhỡ đâu".

Đến bệnh viện, bác sỹ thú y nhận ra Man đầu, cũng biết rõ về bệnh tình của nó. Ông bác sỹ cà thẻ xác nhận bệnh trạng, sau đó tiêm cho Man đầu một mũi. Man đầuđáng thương nhất định đòi Cao Ngữ Lam bế. Cao Ngữ Lam hết cách, đành ngồi giữ Man đầu để bác sỹ tiêm cho nó. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Quách Thu Thần,thông báo cô đang đem chó đi khám bệnh, cô sẽ đi lấy đồ sau.

Quách Thu Thần bảo nếu chó nhà cô bị bệnh, để anh ta đưa đồ đến cho cô, dù sao anh cũng lái xe của công ty. Quách Thu Thần hỏi địa chỉ của Cao Ngữ Lam rồi chobiết anh ta cũng đang ở gần đó, anh ta sẽ đến bệnh viện thú y gặp cô, nhân tiện đưa cô về nhà luôn thể.

Cao Ngữ Lam ngại không dám nói bị người khác bắt làm osin của chó, đành phải nhận lời. Trong lòng cô thầm đánh giá, anh chàng Tiểu Quách quả nhiên là ngườikhông tồi.

Một lúc sau, Man đầu được tiêm xong, nó có tinh thần hẳn, ngoái đầu ngó nghiêng bốn phía, Cao Ngữ Lam vỗ nhẹ đầu nó. Đúng lúc này di động đổ chuông, anh chàngTiểu Quách nói đã đến cửa bệnh viện Thú y.

Cao Ngữ Lam cầm sợi dây xích cổ chó dắt con Man đầu đi ra cửa, thấy một người đàn ông trắng trẻo nho nhã đang đứng chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy cô, anh ta mỉmcười vẫy tay chào.

Cao Ngữ Lam nói mấy câu khách sáo, Quách Thu Thần cũng khách khí kêu là thuận đường, hai người tỏ ra lịch sự quá mức cần thiết. Sau đó, Quách Thu Thần nói xeanh ta dừng ở bên vệ đường, túi đồ của bố Cao Ngữ Lam gửi ở trên xe, anh ta có thể đưa cô và chó về nhà.

Cao Ngữ Lam cảm ơn Quách Thu Thần, định bảo anh ta không cần phiền phức như vậy, nhưng cô vừa quay đầu, phát hiện trên tay chỉ còn lại dây xích chó, Man đầukhông biết biến đi đâu mất.

Cao Ngữ Lam hoảng hốt, Quách Thu Thần ngó đông ngó tây rồi chỉ tay vào một con chó màu nâu ở phía trước: "Có phải con kia không?"

Cao Ngữ Lam nhìn theo hướng tay anh ta, cô hồn siêu phách tán khi thấy con Man đầu đang thò đầu vào một cái bát đặt trước mặt một con chó béc giê to lớn trên vỉahè.

"Man đầu!". Cao Ngữ Lam lao người về bên đó. Man đầu ơi! đừng ăn trộm đồ của người ta, mày không sợ lại bị đi ngoài hay sao? Vừa bị tiêm mà mày đã chẳng phânbiệt phải trái rồi? Mày hãy nhìn thân hình của người ta rồi nhìn lại người mày đi, không phải cùng một cấp bậc đâu, hãy dừng lại, đừng ăn đồ của người ta.

Đáng tiếc là con Man đầu không nghe thấy những lời nói trong đầu Cao Ngữ Lam, nó dũng mãnh gặm bánh quy của chó trong cái bát. Con chó béc giê đột nhiên đứngdậy, Man đầu lập tức quay người chạy mất. Con chó béc giê nổi giận, sủa gâu gâu và đuổi theo Man đầu.

Cao Ngữ Lam hoảng sợ đến mức đầu óc tê liệt, Man đầu loáng một cái đã chạy đến trước mặt cô. Cao Ngữ Lam không nghĩ ngợi nhiều, cô theo bản năng cùng conMan đầu ù té chạy , vừa chạy cô vừa hét lớn với Quách Thu Thần đang đứng ngây người: "Anh Tiểu Quách, mau chạy đi!".

Chương 14: Bánh bao có khí phách

Bất cứ người nào nhìn thấy một con chó to đùng sủa gâu gâu lao về phía mình đều muốn bỏ chạy theo phản xạ, Quách Thu Thần cũng không ngoại lệ. Đúng lúc này,Cao Ngữ Lam lại hét lớn thúc giục, thế là Quách Thu Thần chạy thục mạng theo Cao Ngữ Lam mà không kịp nghĩ xem anh ta có phải là mục tiêu của con chó kia haykhông.

Hai người hớt hơ hớt hải chạy về nhà hàng "Thực", bộ dạng của họ thảm hại đến mức người nhân viên tiếp tân giật mình. Anh chàng nhân viên vội gọi điện lên tầng trênthông báo cho Doãn Tắc. Doãn Tắc nhảy ba bước một xuống lầu, thấy Cao Ngữ Lam đưa chó đi khám bệnh còn có thể lượm một người đàn ông đem về, anh hết nói nổi . Nghe đến vụ hai người chỉ vì Man đầu ăn trộm bánh của con chó béc giê trước cửa bệnh viện màbị chó lớn truy sát, Doãn Tắc càng bó tay.

Doãn Tắc nhìn hai người một chó hồi lâu, sau đó chỉ tay vào con Man đầu: "Đợi tao bận xong tao sẽ giải quyết mày".

Tuy câu này là nói với Man đầu nhưng không hiểu tại sao Cao Ngữ Lam cảm thấy cô cũng có trách nhiệm liên đới, vì vậy cô không dám bỏ về. Quách Thu Thần càngkhông hiểu xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không dám cáo từ. Quách Thu Thần dõi theo bóng lưng Doãn Tắc, hỏi nhỏ Cao Ngữ Lam: "Bạn trai cô à?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Không quen lắm, tôi và chị gái anh ta là bạn bè". Cô nói rất khẽ, chỉ sợ Doãn Tắc tai thính có thể nghe trộm dù cách một tầng lầu, anh chàng đóbụng dạ hẹp hòi, chắc chắc sẽ không hài lòng khi cô tỏ thái độ xa cách anh ta, cô nên đề phòng thì hơn.

Quách Thu Thần gật đầu, đồng thời giữ im lặng. Anh ta cầm cốc nước nhân viên tiếp tân đưa đến uống hai ngụm rồi lại hỏi: "Con chó này của ai?". Thấy Man đầu cuộnngười nằm trong lòng Cao Ngữ Lam, bộ dạng rất đáng yêu, anh bất giác giơ tay vuốt nhẹ đầu nó.

"Là chó của anh ấy". Cao Ngữ Lam ngó lên tầng trên, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chỉ giúp anh ấy thôi, không có gì đâu".

Quách Thu Thần lại gật đầu, nhất thời không biết nói chuyện gì. Hai người ngồi yên một chỗ, Quách Thu Thần thầm nghĩ trong lòng anh ta nên cáo từ. Đúng lúc này,nhân viên tiếp tân mang bánh ngọt và đồ uống đến, nói đại ca dặn hai vị đợi đại ca một lát.

Quách Thu Thần cảm thấy khó xử, người ta đã lên tiếng chào hỏi, anh ta không trực tiếp gặp mặt chào tạm biệt thì hình như không lịch sự cho lắm, còn ngồi ở đây lạikhông biết nói chuyện gì với Cao Ngữ Lam, bầu không khí hơi ngượng ngập. Cuối cùng, Quách Thu Thần nói anh ta đi ra xe lấy đồ của bố Cao mang về đây.

Cao Ngữ Lam lập tức đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm khi Quách Thu Thần khuất bóng. Lần trước coi mắt không thành nên lần này gặp lại Quách Thu Thần, Cao NgữLam cảm thấy thật sự không thoải mái. Cô cầm một quyển sách lên đọc trong lúc chờ đợi Doãn Tắc.

Một lúc sau, Doãn Tắc và một người đàn ông trung niên đi xuống. Hai người cười cười nói nói vui vẻ. Ra đến cửa, người đàn ông trung niên cảm ơn Doãn Tắc, bảo mọiviệc cứ quyết định như vậy rồi mở cửa đi mất.

Sau khi khách hàng ra về, Doãn Tắc quay đầu về phía ghế sofa, nơi có Cao Ngữ Lam và Man đầu, nụ cười trên môi anh biến mất. Cao Ngữ Lam và Man đầu khônghẹn cùng so vai rụt cổ.

Doãn Tắc không lên tiếng, anh tiến lại gần bế con Man đầu rồi đi tới góc tường và đặt Man đầu xuống đất. Doãn Tắc kéo hai chân Man đầu bám lên bờ tường tạo tưthế đứng thẳng người. Man đầu muốn thả chân xuống nhưng lại bị Doãn Tắc kéo chân đứng thẳng.

Doãn Tắc trừng mắt với Man đầu: "Bây giờ mày giỏi rồi, dám cướp đồ ăn phải không?".

Man đầu nghểnh mặt, chớp chớp mắt, nhìn Doãn Tắc bằng một vẻ đặc biệt vô tội.

"Mày đừng nhìn tao, làm ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi. Hãy đứng ở đó nửa tiếng rồi tính sau". Doãn Tắc nói xong, chăm chú theo dõi Man đầu một lúc rồi độtnhiên quay người đi lên gác.

Anh vừa khuất dạng, Cao Ngữ Lam liền lao đến bên cạnh con Man đầu, lên tiếng an ủi nó: "Man đầu, đừng sợ, cố kiên trì thêm một lúc nhé. Nửa tiếng trôi qua nhanhthôi, mà không cần đến nửa tiếng đâu, chị sẽ xin anh ta tha cho em".

Man đầu dùng đôi mắt nhỏ vô cùng oan ức vô cùng buồn bã nhìn Cao Ngữ Lam, trong khi nó vẫn đứng thẳng người hai chân bám vào bờ tường không nhúc nhích. CaoNgữ Lam đau lòng chết đi được, vỗ về đầu nó: "Ngoan, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa".

Nói đến đây, Doãn Tắc từ trên gác đi xuống. Anh cầm một cái bát tô, bên trong chứa nhiều bánh quy dành cho chó. Thấy Cao Ngữ Lam ngồi xổm bên cạnh con Manđầu, Doãn Tắc coi như cô không tồn tại, chỉ hừ một tiếng rồi đặt cái bát xuống trước mặt Man đầu.

Cao Ngữ Lam vui mừng nói với Man đầu: "Em xem đi, có bánh đây này. Khi nào phạt xong em có thể ăn bánh. Man đầu cố kiên trì thêm một lúc nữa".

Doãn Tắc lườm cô: "Ai nói có thể ăn?"

"Không thể ăn?" Cao Ngữ Lam sững người. Lúc này, con Man đầu bắt đầu vặn vẹo thân hình, mứt không dời khỏi cái bát đựng bánh. Nó vừa động đậy lập tức bịDoãn Tắc nạt nộ: "Mày dám?"

Man đầu lại đứng im không động đậy. Doãn Tắc lên tiếng: "Thiếu một cái bánh sẽ phạt mày đứng thêm nửa tiếng nữa".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, mở to mắt nhìn Doãn Tắc rồi nhìn xuống cái bát và con Man đầu. Anh chàng này tàn nhẫn quá!

Cao Ngữ Lam thử xin cho Man đầu: "Anh hãy đổi cách giáo dục khác dịu dàng hơn có được không? Nó có hiểu anh nói gì đâu, anh phạt nó như vậy chẳng phải lãngphí cảm xúc của anh hay sao?"

"Không sao, tôi thừa cảm xúc". Một câu ngắn gọn của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cứng họng. Cao Ngữ Lam cố gắng kìm chế không lườm anh. Trong lòng CaoNgữ Lam thầm nghĩ, anh chàng này đúng là cảm xúc phong phú đa dạng có thừa.

"Hay là để ngày khác phạt nó đi, bây giờ nó vẫn đang bị ốm".

"Nó dám đi cướp đồ ăn từ miệng con chó lớn, khả năng hồi phục sức khỏe của nó hơn cả chó địa cầu rồi, chắc nó là chó ngoài hành tinh". Doãn Tắc bày vẻ mặt kinhngạc, chỉ tay vào con Man đầu: "Man đầu, mày mau khai thật đi, mày đến từ hành tinh nào hả?".

Man đầu đâu có hiểu lời Doãn Tắc. Nó lặng lẽ quan sát sắc mặt anh rồi lại quay sang nhìn bát bánh quy. Bộ dạng của nó vô cùng tội nghiệp.

Cao Ngữ Lam lại thấy xót thương, cô trừng mắt với Doãn Tắc: "Anh đừng chọc Man đầu nữa, nó đáng thương quá cơ".

"Nó đâu có đáng thương, ăn đồ linh tinh bị đau bụng, tôi phải hầu nó đi tiêm và cho uống thuốc, lại còn nhờ một cô ngốc đưa nó đi khám bệnh, lúc tiêm có người bế, ănuống có người dỗ dành, nó đáng thương ở điểm nào?"

"Anh nói ai là con ngốc hả?". Cao Ngữ Lam không thể tiếp tục giữ thái độ lịch sự. Anh ta đang mắng ai là đồ ngốc?

"Không ngốc sao? Chó lớn đuổi chó bé thì mặc kệ cho nó đuổi, Man đầu tuy chân ngắn nhưng lẽ nào không chạy nhanh hơn em? Em thích làm anh hùng cứu chó lắmsao? Nếu không phải con A Phúc đó có sợi dây xích cổ bị giữ lại, chỉ e là người bị cắn chính là em".

Đúng rồi, Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, thảo nào họ có thể dễ dàng thoát thân. Lúc chạy, cô không dám quay đầu về đằng sau nên không rõ tình hình, nhưng cô cũng cảm thấylạ là tại sao con chó béc giê đó chạy chậm như vậy, hóa ra là do bị xích.

"Bây giờ mọi người đều không sao, Man đầu biết lỗi rồi, anh đừng hung hãn với nó nữa".

"Tôi hung hãn lúc nào, rõ ràng tôi xử lý vụ này rất ôn hòa".

"Ôn hòa? Ôn hòa kiểu gì vậy? Anh đã biết con chó ở cửa bệnh viện thú y tên A Phúc, anh nhất định biết rõ nó to lớn đến mức nào đúng không? Bởi vì Man đầu dámcướp đồ ăn từ miệng nó nhưng không dám ăn bánh quy trước mặt anh, nên anh muốn so sánh mặt mũi anh với con A Phúc?".

"Ôi giời, không ngờ em lợi hại thật, to gan thật, còn biết mắng người nữa cơ đấy?". Doãn Tắc khoanh hai tay trước ngực, nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt cười nhưkhông cười.

"Tôi đâu có biết mắng người. Đến chó ngoài địa cầu còn sợ anh, chắc anh cũng không phải sinh vật trên trái đất này đúng không? Đĩa bay của anh hỏng rồi à? Mauquay về hành tinh của anh đi". Cao Ngữ Lam học Doãn Tắc khoanh hai tay trước ngực, nói giọng vô cùng nghiêm túc.

"Đĩa bay hỏng rồi?" Doãn Tắc bật cười ha hả: "Em thú vị thật". Anh ta cười xong lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Em ở nơi khác chỉ là Bánh bao bị người ta ức hiếp,đến chỗ tôi em oai phong thật, mồm miệng không ai bằng".

"Ai là Bánh bao hả?"

"Cô ngốc cả ngày bị ức hiếp, không biết cãi nhau, chửi mắng người cũng không có khí thế, dù làm việc chăm chỉ vẫn bị đá khỏi công ty trở thành dân thất nghiệp cũngchỉ biết chạy trốn không phải là Bánh bao mềm thì là cái gì?"

Cao Ngữ Lam ngây người khi bị Doãn Tắc chọc vào nỗi đau một cách tàn nhẫn. Đúng vậy, cô luôn nghiêm túc trong công việc, cuộc sống, và cả chuyện tình yêu. Vậymà cô vẫn bị bạn bè phản bội, bị bạn trai bỏ rơi, trở thành vật hy sinh ở công ty rồi bị đuổi việc. Gặp nhiều trắc trở như vậy nhưng cô chẳng có chút phản ứng, chỉ biếtlặng lẽ rời khỏi nơi khiến cô đau thương.

Cô chỉ có thể làm vậy, còn làm được gì khác?

Cao Ngữ Lam nghiến răng cất cao giọng: "Anh đừng tưởng tôi dễ ăn hiếp nên coi tôi như osin miễn phí. Tôi không tính toán với anh không phải vì tôi sợ anh, mà do tôitốt bụng, tôi thương Nựu Nựu và Man đầu không có người chăm sóc. Anh đừng tưởng tôi luôn gặp chuyện xui xẻo luôn bị hãm hại thì tôi là Bánh bao... Dù là Bánhbao... bánh bao... cũng là loại có khí phách".

"Bánh bao chỉ là một cục bột mỳ, lấy đâu ra khí phách?"

"Trong bánh bao có nhân thịt, chẳng phải máu me lênh láng hay sao?

(PS: Cao Ngữ Lam nói cô là Bánh bao có "Huyết tính" (nghĩa là sốt sắng, khí phách, cương trực). Câu dưới cô dùng từ "Huyết lâm lâm" có nghĩa là "máume lênh láng". Đây là một cách chơi chữ).

"Thịt bị nhuốm máu me lênh láng có gì đáng ra oai? Nghe ra vẫn chỉ là con đường thê lương. Hơn nữa, đó cũng là bánh bao nhân thịt chứ có gì khác đâu". Doãn Tắc từtrên cao đảo mắt đánh giá thân hình của Cao Ngữ Lam: "Em cùng lắm cũng chỉ là Bánh bao chay mà thôi".

"Nhân thịt hay nhân cay, không phải nói bằng mồm". Cao Ngữ Lam giả bộ không hiểu câu châm chọc thân hình cô của đối phương. Cô đã quyết định rồi, kể từ hômnay trở đi không ai có thể bắt nạt cô.

Cao Ngữ Lam hùng hổ ôm con Man đầu đứng dậy, cúi xuống nói với nó: "Man đầu, chúng ta mặc kệ anh ta, không chấp nhận sự trừng phạt. Em muốn ăn thì ăn, muốnuống thì uống. Nếu anh ta còn bắt nạt em, đừng sợ, chị sẽ nuôi em".

"Sao nào, em lại muốn cướp chó của tôi? Có muốn đạp tôi hai phát để tôi đi bó bột chân ngồi xe lăn nữa không?". Doãn Tắc cảm thấy tâm trạng rất tốt khi chứng kiếnbộ dạng tức tối của Cao Ngữ Lam.

Khi Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam bắt đầu đôi co, Quách Thu Thần đã tới cửa nhà hàng. Trong con mắt của anh ta, không khí ở bên trong vô cùng căng thẳng. Lúc đầu,anh ta ngại ngồi lâu ở đó nên mới tìm cớ chuồn ra ngoài, hút hết hai điếu thuốc rồi quay lại nhà hàng. Nào ngờ, Quách Thu Thần vừa vặn chứng kiến màn cãi nhau kịchliệt của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc, khiến anh ta đột nhiên cảm thấy hối hận đi vào trong này.

Quách Thu Thần do dự không biết nên học nhân viên tiếp tân giả bộ làm người mù, hay tiến đến khuyên can. Anh ta nghĩ mãi vẫn không ra cách xử lý. Đột nhiên cóngười kéo gấu áo anh ta, Quách Thu Thần cúi xuống nhìn, phát hiện một bé gái rất xinh xắn.

Bé gái nở nụ cười ngọt ngào với anh ta và cất giọng lanh lảnh: "Chú ơi, chú cho cháu mượn điện thoại một lát được không ạ?"

Quách Thu Thần không biết cô bé xuất hiện từ khi nào, nhưng anh ta không thể từ chối yêu cầu của người bạn nhỏ đáng yêu này, thế là anh ta rút điện thoại đưa cho côbé.

Nựu Nựu cầm điện thoại, lập tức bấm số của mẹ: "Mẹ ơi, mau cứu mạng. Con vừa đến đây thấy cậu và chị cãi nhau rất hăng, mẹ mau gọi điện cho cậu đi".

Quách Thu Thần nghĩ thầm, mẹ của cô bé chắc là người bạn Cao Ngữ Lam nhắc đến, cô bé thông minh lanh lợi thật, biết tìm viện binh cứu người.

"Không, mẹ đừng sang bên này. Mẹ tới đây cũng chỉ là dê vào miệng sói thôi. Mẹ hãy gọi điện thoại cho cậu, để cậu mất tập trung, con sẽ dẫn chị đi trốn".

Quách Thu Thần tròn mắt kinh ngạc. Giỏi thật, người bạn nhỏ không chỉ biết tìm viện binh, mà còn biết lập kế hoạch thoát thân.

Quách Thu Thần không rời mắt khỏi Nựu Nựu. Nựu Nựu đã kết thúc cuộc điện thoại, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, hai tay lễ phép trả điện thoại cho anh ta.

Vài giây sau, điện thoại của Doãn Tắc đổ chuông, anh rút ra nghe: "Chị, chuyện gì vậy?". Nhân cơ hội này, Nựu Nựu ra sức vẫy tay với Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc vừanghe điện thoại vừa đi về phía quầy tiếp tân. Cao Ngữ Lam hiểu ý Nựu Nựu, cô không quên cúi xuống bốc mấy cái bánh quy cho Man đầu, rón rén đi qua Doãn Tắcra phía cửa.

Nựu Nựu đẩy cửa bỏ ra ngoài trước. Đi ngang qua Quách Thu Thần, Cao Ngữ Lam nói khẽ: "Anh Tiểu Quách, mau chạy thôi!".

Lại chạy nữa?

Quách Thu Thần quay đầu, thấy Doãn Tắc đang cau mày nhìn bộ dạng lén la lén lút của bọn họ, anh ta không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy theo Cao Ngữ Lam.

Nựu Nựu rất hưng phấn trước kế hoạch đào thoát do cô bé nghĩ ra, cô bé vừa chạy vừa cười tươi và hét lớn: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mau cứu mạng!".

Cao Ngữ Lam ôm Man đầu chạy vượt lên trước Nựu Nựu: "Nựu Nựu! Nhanh lên!".

Quách Thu Thần chạy đằng sau hai người. Anh ta vừa chạy vừa chợt nghĩ đến một vấn đề: tại sao anh ta phải chạy theo bọn họ?

Chương 15: Về chuyện xem mặt

Lần này khoảng cách chạy trốn tương đối ngắn, chỉ cách có mấy cửa tiệm mà thôi.

Doãn Ninh đứng ở cửa "Tùy Tâm Uyển" vẫy tay với bọn họ. Hai người lớn, một trẻ con, một con chó nhỏ thuận lợi vào trong quán. Nựu Nựu vừa vào lập tức hét lớn:"Mẹ, sao mẹ không nói chuyện với cậu lâu lâu một lúc? Mẹ cúp điện thoại nhanh như vậy sao kịp trốn?"

"Cậu con nói mẹ, chị bao nhiêu tuổi mà còn chơi trò này, ấu trĩ quá. Sau đó cậu cúp điện thoại luôn." Doãn Ninh nhại theo giọng Doãn Tắc , còn làm động tác ngắt bụpđiện thoại.

"Hừ, anh ta còn dám phê bình người khác, anh ta mới là cái loại ấu trĩ nhất." Cao Ngữ Lam cất giọng oán trách..

Nựu Nựu chạy ra phía cửa nhìn ngang dọc, tay ôm ngực nói: "May quá, cậu không có đuổi theo." Cô bé xoay người chạy về phía Man Đầu, đón Man Đầu từ tronglòng Cao Ngữ Lam, vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó: "Man Đầu à, cậu rất hung dữ với em đúng không? Không việc gì phải sợ, có Nữu Nữu ở đây, Nữu Nữu và chị sẽcùng bảo vệ Man đầu."

Doãn Ninh lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cao Ngữ Lam đưa mấy chiếc bánh quy của chó cho Nữu Nữu, sau đó cô kể một lượt chuyện vừa xảy ra,đồng thời giới thiệu Quách Thu Thần với Doãn Ninh, nói là đồng hương của cô.

Quách Thu Thần thấy nhắc tới mình, đang muốn ứng phó đôi ba câu khách sáo, anh ta vừa định mở miệng, điện thoại của Doãn Ninh đổ chuông. Cô bắt máy, nói mấycâu sau đó quay về phía Cao Ngữ Lam: "Doãn Tắc bảo cậu ấy mời ăn cơm tối."

"Tuyệt quá!", "Thôi khỏi chị ạ !". Nữu Nữu và Cao Ngữ Lam đồng thời lên tiếng, tuy nhiên nội dung lời nói hoàn toàn trái ngược nhau.

Doãn Ninh nhún nhún vai, bày vẻ mặt đáng tiếc với hai người phụ nữ một lớn một nhỏ: "Cậu ấy không phải mời Ngữ Lam và Nựu Nựu." Cô quay sang Quách ThuThần: "Xin lỗi, hôm nay đã làm phiền anh, em trai tôi có mở một nhà hàng, cậu ấy bảo chuyện xảy ra ngày hôm nay cậu ấy thật sự ngại quá, cậu ấy muốn mời anh bữacơm.”

Ô hô? Mũi tên vòng vèo thế nào lại bắn về phía anh chàng Tiểu Quách rồi?

Cao Ngữ Lam nhìn Quách Thu Thần bằng ánh mắt kinh ngạc. Quách Thu Thần theo phản xạ xua tay: "Không cần, không cần, tôi chỉ là mang đồ tới cho cô Cao, tôicòn có chút việc, xin phép đi trước.”

"Vậy sao." Doãn Ninh nói với Doãn Tắc ở đầu kia điện thoại: "Anh Quách bảo anh ấy xin cáo từ, anh ấy còn có việc bận không thể ăn tối."

Doãn Tắc nói gì đó trong điện thoại, Doãn Ninh quay lại hỏi Quách Thu Thần: "Anh có việc gì gấp?"

Quách Thu Thần há hốc miệng, hỏi thế này muốn anh phải trả lời như thế nào? Đừng nói anh ta quả thật không bận, dù có bận đi chăng nữa cũng chẳng thể nói rõ ra. Quách Thu Thần còn đang ngây người, Doãn Ninh đã thay anh ta trả lời Doãn Tắc : "Anh ấy không trả lời được. Mà cậu tò mò chuyện nhà người ta làm gì chứ? Ngườita sao phải báo cáo với cậu, cậu sang bên này ba mặt một nhời là được rồi. Cái gì? Cậu đang bận? Không sang thì miễn bàn, chị không phải là cái ống loa của cậu... "

Cao Ngữ Lam cùng Quách Thu Thần liếc nhìn nhau, cười ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là Quách Thu Thần gãi đầu mở miệng: "Chỗ cô ở có xa đây ko? Có cần tôigiúp cô đưa đồ về nhà, hay đưa cho cô ngay bây giờ?"

"Anh đưa cho tôi ở đây là được rồi, không dám phiền anh lâu, anh cứ bận việc của anh đi, thật sự là ngại quá, hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều." Cao Ngữ Lamkhách sáo đáp lời, Quách Thu Thần mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài lấy túi hành lý bố Cao Ngữ Lam gửi.

Anh ta giao đồ cho Cao Ngữ Lam, rồi nói vài câu khách khí với Doãn Ninh. Sau đó Quách Thu Thần cáo từ ra về, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh tiễn anh ra tới cửa.Cửa vừa mở, Doãn Tắc cầm hộp đựng thức ăn đi đến.

"Sao anh đi vội thế? Dù bận rộn đến mấy cũng phải ăn cơm chứ, lẽ nào anh Quách có hẹn ăn cơm khách rồi?" Doãn Tắc vừa bước vào đã mở miệng.

Quách Thu Thần im lặng trong giây lát, vô ý thức khai thật: "Không có." Lời vừa ra khỏi miệng có chút hối hận, anh ta lại nói: "Nhưng tôi... "

Doãn Tắc không cho anh ta cơ hội tiếp tục nhưng nhị, anh kéo vai Quách Thu Thần, đến chiếc bàn ăn: "Không hẹn dùng bữa là tốt rồi, coi như tôi không làm phiền anhQuách. Mời anh lại đây, tôi mang theo một ít thức ăn, lát nữa nhà bếp của tôi sẽ đưa thêm đồ ăn tới đây. Chúng ta ăn trước đi, bây giờ này cũng gần tới giờ cơm rồi,không phải là quá sớm. Anh Quách ở xa tới làm khách, hôm nay chó nhà tôi không ngoan, thành thật xin lỗi anh, khiến anh Quách chứng kiến trò cười. Tôi nhất địnhphải mời anh ăn bữa cơm này để bày tỏ thành ý của tôi. Dù có bận việc đến mấy cũng cần ăn cơm đúng không? Chẳng mất nhiều thì giờ của anh đâu, anh dùng bữaxong rồi hẵng đi."

Nói đến đây, Doãn Tắc kéo Quách Thu Thần ngồi xuống ghế rồi đem hai đĩa đồ nguội trong hộp bày lên bàn. Sau đó anh quay đầu nói với Doãn Ninh: "Chị, giúp emlấy ít bát đĩa ra đây."

Doãn Tắc nhanh chóng an bài như vậy làm Quách Thu Thần càng không biết nói gì, anh ta vội cầu cứu Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bối rối, anhchàng Tiểu Quách đã ở lại,cô không thể bỏ anh ta mà đi. Vừa định lên tiếng, cô bị Doãn Tắc phất tay đuổi: Đi, đi... Em đưa Nựu Nựu đi rửa tay, vừa nãy mới ôm chó,không rửa tay sạch sẽ thì đừng có ngồi vào bàn ăn." Sau đó Doãn Tắc quay sang Nựu Nựu: "Nựu Nựu, nhanh lên đi, có món ăn cháu thích đấy."

Nựu Nựu vừa nghe có món ăn ngon, lập tức đem Man Đầu bỏ vào ổ chó ở góc tường, rồi ném mấy bánh bích quy xuống trước mặt nó. Sau đó, cô bé vui mừng chạytới níu tay Cao Ngữ Lam: “Chị ơi, nhanh lên, đi rửa tay ăn cơm thôi."

Cao Ngữ Lam bất đắc dĩ bị Nựu Nựu lôi đi, Doãn Ninh bày bát đĩa ra bàn, Quách Thu Thần trong lòng thở dài, thôi thì đành ngồi chờ ăn cơm ở đây. Còn Doãn Tắcngồi chống cằm, mắt dõi theo bóng lưng Cao Ngữ Lam, miệng mỉm cười.

Đúng như lời Doãn Tắc nói, nhà hàng đưa một bàn đầy thức ăn đến rất nhanh. Doãn Tắc rất nhiệt tình, liên tục mời Quách Thu Thần thưởng thức hết món nọ đến món kia,đồng thời tìm đề tài nói chuyện rất rôm rả.

"Hơn ba năm trước tôi từng thành phố C, sống ở đường Giang Tân. Ở đó có một quán ăn rất nổi tiếng, đó là quán Thịt kho A Phúc, không biết bây giờ như thế nào?"

"Ồ, anh cũng biết quán Thịt kho A Phúc à? Người ở thành phố C chúng tôi ai cũng biết đến nhà hàng đó, món thịt đúng là danh bất hư truyền. Bây giờ quán vẫn nằm ởđó, chỉ có điều những năm gần đây nhà hàng mọc lên như nấm, nên quán đó cũng không được như xưa." Nhắc tới thành phố C, Quách Thu Thần mất đi sự e dè, cùngDoãn Tắc nói chuyện vui vẻ.

“Bây giờ thành phố C còn thịnh hành món lẩu không? Hồi đó tôi ngày nào cũng tới ngõ nhỏ Thạch đầu thưởng thức đồ ăn vặt. Quán lẩu cay trên phố đó rất ngon, nhưngnghe nói năm kia con phố bán quà vặt bị dỡ mất rồi".

"Đúng là bị phá rồi, hiện giờ chỗ đó là khu trung tâm thương mại sầm uất, không còn là khu chuyên bán đồ ăn vặt như trước."

“Thế thì tiếc thật đấy. Đúng rồi, anh Quách làm việc trong lĩnh vực nào? Lần này tới thành phố A là đi công tác? Anh sẽ thường tới đây chứ?".

"Tôi làm ở mảng thiết bị thông tin, bây giờ chỉ đến tổng công ty báo cáo nghiệp vụ, nhưng có lẽ qua một thời gian nữa sẽ được điều tới đây... "

Hai người đàn ông anh một câu tôi một câu tán gẫu rất nhiệt tình. Cao Ngữ Lam nãy giờ không lên tiếng, nhưng trong lòng hơi sốt ruột. Cô thấy QuáchThu Thần bịDoãn Tắc khéo léo moi sạch sành sanh thông tin, thậm chí cả chuyện cha của anh ta và cha cô là đồng nghiệp tố thường xuyên cùng nhau uống rượu cũng nói ra.

Cô cắm cúi ăn cơm, chỉ sợ bản thân trở thành đề tài bàn luận. Doãn Tắc không có ý tha cho cô: " Hai người đều đến tuổi kết hôn, phụ huynh ở nhà chắc sốt ruột lắm.Hai nhà lại có có quan hệ thân tình như vậy, tại sao không sắp đặt để hai người xem mặt gì đó chứ?"

"À... " Quách Thu Thần đỏ mặt, ngại ngùng liếc Cao Ngữ Lam một cái. Anh ta không tiện nói ra ý tứ của hai ông bố, vì vậy anh ta nhất thời không biết nói gì.

Ngược lại Cao Ngữ Lam thản nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tắc: "Mắc mớ gì tới anh, anh thích quản rộng vậy sao?"

Doãn Tắc đưa tay ôm ngực: "Tôi làm sao có thể mặc kệ, đương nhiên là phải quan tâm rồi, tôi bị trúng tiếng sét với em từ lần gặp đầu tiên, gặp lại em không thể kìmchế... "

Cao Ngữ Lam trong nháy mắt hóa đá, Quách Thu Thần trợn mắt há hốc mồm, hai người có biểu hiện cứng đờ giống hệt nhau.

Doãn Tắc vẫn còn ra sức biểu diễn đầy thành khẩn: "Nếu như không hỏi rõ ràng từ trước, em bị người khác lôi đi đăng ký, tôi phải tới chỗ nào lau nước mắt đây?"

Cao Ngữ Lam không dám nhìn tới Quách Thu Thần, cô chỉ cảm thấy lửa bốc phừng phừng ở trên đầu. Dù cô là cái bánh bao đi chăng nữa thì cô cũng có lúc muốnđánh người. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Cao Ngữ Lam không dám hành động, cô cầm cốc nước tu ừng ực, trong lòng thầm mắng chửi, Doãn Tắc thậtđáng ghét, thật đáng ghét.

Lúc này, Doãn Ninh giúp bọn họ giải vây, cô nghiêng đầu suy tư một cách nghiêm túc: "Nhắc đến mới nhớ Doãn Tắc cũng ba mươi rồi. Là một người chị, tôi cũng nênsốt ruột một chút"

"Sốt ruột gì hả mẹ?" Nựu Nựu hỏi.

"Tìm một người vợ cho cậu con".

"Con đây!" Nựu Nựu hưng phấn giơ tay: "Con đăng ký, con rất thích cậu, sau này con sẽ gả cho cậu ."

Cao Ngữ Lam nhịn không được phì cười, khiến bản thân bị sặc, cô vừa ho vừa cười, mọi tức giận đều biến mất trong chốc lát, Nựu Nựu đúng là một thiên thần, NựuNựu mau tiêu diệt tên yêu nghiệt kia đi.

Quách Thu Thần đưa khăn giấy cho cô, Doãn Ninh vỗ nhẹ lưng Ngữ Lam, Nựu Nựu nhìn cô với ánh mắt như muốn giúp đỡ. Chỉ có Doãn Tắc chống cằm nhìn côcười: "Em xem em kìa, cứ ăn cơm từ từ không cần vội. Tôi sẽ không dễ dàng bị mỹ nhân Nựu Nựu dụ dỗ mất đâu, em yên tâm đi."

Yên tâm cái đầu anh! Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, người này một ngày không trêu cô chắc cảm thấy không thoải mái có phải không?

Doãn Tắc lại cười nói: "Từ chuyện Nựu Nựu chọn tôi làm hình mẫu lý tưởng, có thể thấy tôi thật sự là một người đàn ông tốt. Cho nên Lam Lam em phải tranh thủ thờigian, mau chóng ra tay với tôi. Cơ hội chỉ có một lần, nếu để lỡ mất rồi sẽ không tìm thấy nữa đâu". Nói đến đây, Doãn Tắc quay sang Quách Thu Thần: "Tôi nói đúngkhông, anh Quách?"

Quách Thu Thần không biết trả lời thế nào, dù là Cao Ngữ Lam hay Doãn Tắc, anh ta đều không quen biết. Lúc nhà anh ta và chú Cao bảo anh ta đưa đồ đến, anh tahiểu ý của bọn họ. Nhưng thật không ngờ tới đến đây lại gặp tình huống này. Lời nói của Doãn Tắc nửa giả nửa thật, không biết anh ta có phải nói đùa hay không. NếuQuách Thu Thần phối hợp cùng câu nói đùa bảo là đúng thì không phải phép với Cao Ngữ Lam, khiến bản thân rơi vào tình huống lúng túng. Còn nếu phủ nhận thìdường như sẽ làm hỏng bầu không khí, không lịch sự với Doãn Tắc. Sau cùng, anh ta ra sức uống nước, coi như miệng đang bận không cách nào nói chuyện.

Cao Ngữ Lam thấy thế, lại trừng mắt lườm Doãn Tắc một phát nữa, đúng là tên đại vô lại.

Đụng đến đề tài nhạy cảm dường như mọi người không có gì để nói, nửa sau bữa cơm diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ có Doãn Ninh câu được câu chăng cố gắng tìmđề tài nói chuyện. Đến khi ăn xong, Quách Thu Thần vội vàng cáo từ, Doãn Tắc đích thân tiễn anh ta ra cửa, nhìn anh ta lái xe rời đi.

Buổi tối ở nhà ngồi xem ti vi, Cao Ngữ Lam đột nhiên hồi tưởng chuyện xảy ra chiều nay. Cô cảm thấy hình người Quách Thu Thần đến tìm là Doãn Tắc, đều bị anh tadẫn dắt và giữ quyền chủ đạo. Con người này đi làm đầu bếp mở nhà hàng là một sự lãng phí nhân tài. Lẽ ra anh ta phải đi làm diễn viên mới đúng, có thể đại diện lànggiải trí Hoa ngữ vượt ra châu Á hướng đến thế giới, đoạt tượng Oscar Kim Tượng cũng không biết chừng.

Trong đầu Cao Ngữ Lam hiện lên cảnh tượng Doãn Tắc dắt tay Nựu Nựu, mỗi người cầm một tượng vàng Oscars, dưới chân còn có con Man Đầu, đột nhiên chuôngcửa vang lên.

Cao Ngữ Lam đứng cách một cánh cửa lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"

"Là tôi." Lại là Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam tỏ ra vô cùng cảnh giác, chỉ mở hé cửa, thận trọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tôi đến để xin lỗi em."

"Xin lỗi gì?"

"À, từ lúc đầu đã lừa em nói em đánh tôi gãy chân tôi phải ngồi xe lăn, cho đến chuyện buổi chiều ngày hôm nay đã nói những câu khiến em không vui. Tôi muốn nói lờixin lỗi với em về tất cả những chuyện này. Hy vọng tôi không để lại ấn tượng xấu trong lòng em."

Đột nhiên anh ta trở nên tốt như vậy? Cao Ngữ Lam không tin.

"Anh bị bệnh đấy à?" Sốt cao đến mức đầu óc có vấn đề rồi sao? Hay anh bị trúng tà hoặc có thể lại là một trò đùa khác của anh?

"Em phải tin tôi, tôi rất có thành ý." Dường như biết rõ suy nghĩ trong lòng Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc bày ra một bộ mặt chính nhân quân tử vô hại, anh ta còn mỉm cườiđể tranh thủ sự tin tưởng của Cao Ngữ Lam.

"Thành ý ở chỗ nào?"

"Tôi mời em đi ăn đêm có được không?"

Ăn đêm? Cao Ngữ Lam ngây người. Từ này hình như hơi quen thuộc, không biết cô đã nghe ở đâu rồi?

Chương 16: Kết thành bạn bè

"Lam Lam, em biết không, tôi thật sự thành tâm thành ý tới đây. Hôm nay tôi đã tự kiểm điểm bản thân, trước kia là tôi đối xử với em không phải phép, nên em cóthành kiến với tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu. Tôi đặc biệt đến đây xin lỗi em, chúng ta sau này hãy chung sống hòa bình, hi vọng em có thể thay đổi cách nhìn về tôi."

Doãn Tắc nói như kiểu vấn đề vô cùng nghiêm trọng, khiến Cao Ngữ Lam tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng: "Tôi không phải có thành kiến với anh, chỉ là... "

Doãn Tắc chớp chớp mắt, chờ cô hết câu. Cao Ngữ Lam không biết diễn tả như thế nào, ngẫm nghĩ một lúc mới thốt ra vài từ "Là tính cách không hợp".

Bộ mặt tươi cười của Doãn Tắc cứng đờ trong giây lát, nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh: "Tính cách có điểm nào không hợp? Con người em nghiêm túc, lại tươngđối gò bó, tôi vừa vặn có thể bổ sung cho em".

Cao Ngữ Lam xua tay: "Không bổ sung cũng chẳng sao, dù gì chúng ta trong công việc lẫn cuộc sống đều không liên quan đến nhau. Chúng ta không phải là đồngnghiệp, cũng không sống cùng một mái nhà. Anh không cần phải nói lời xin lỗi, anh làm vậy khiến tôi thấy kỳ quá".

Mặt Doãn Tắc hơi sững lại, anh ho khan một tiếng, tiếp tục mỉm cười: "Nghe em nói kìa, đâu đến mức xa lạ như vậy. Chúng ta đều là những người bạn mà, sau này sẽcó nhiều cơ hội tìm hiểu nhau. Tuy tôi không ít khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm đấy. Hơn nữa, chị gái tôi và Nựu Nựu đều rất quý em, sau này vẫn tiếp tục thườngxuyên qua lại đúng không? Con Man đầu nhà tôi rất thích em, coi em như một nửa chủ nhân rồi. Em mà không quan tâm đến nó, nó sẽ buồn lắm đấy"

Trong đầu Cao Ngữ Lam lại hiện ra hình ảnh đại minh tinh Doãn Tắc mặc bộ lễ phục đuôi tôm tay cầm tượng vàng Oscar vinh dự đoạt giải Ảnh đế quốc tế. Con ngườinày nếu cô càng để ý đến anh ta, anh ta sẽ càng được nước lấn tới. Cao Ngữ Lam nhếch miệng hỏi: "Anh Doãn thật sự đến đây để xin lỗi?”

“Đúng vậy!”

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, chúc anh ngủ ngon"

Cao Ngữ Lam nói xong liền đóng cửa, Doãn Tắc dường như có năng lực dự đoán trước nhanh chân chặn cửa lại: "Tôi làm người thất bại lắm phải không em? Tôi đãthành khẩn như vậy mà em vẫn cho rằng tôi nói đùa?"

"Anh Doãn, sự thành khẩn của anh quả thực ẩn dấu điều gì đó khiến tôi không tin nổi"

Doãn Tắc nhíu mày thở dài: "Ẩn giấu điều gì cơ? Vậy em nói đi, tôi phải làm thế nào em mới tin tôi?"

"Anh nói thật cho tôi nghe xem nào"

"Câu nào cũng là thật hết. "Ngọc trai" còn không thật bằng tôi". Doãn Tắc lại ôm ngực.

(Nguyên gốc của câu này là: "Trân" châu (ngọc trai) không "chân" (thật) bằng tôi. Doãn Tắc sử dụng từ đồng âm khác nghĩa).

"Tại sao anh lại muốn đến đây xin lỗi tôi?"

"Tôi muốn cho em thấy mặt tốt của tôi, tôi cũng không phải là hạng người quá tệ".

"Tại sao hôm nay anh lại mời anh Tiểu Quách ăn cơm, anh có ý đồ gì?"

"Aya, tôi mất công bỏ tiền ra mời cơm, lấy đâu ra ý đồ chứ. Chẳng qua biết anh Quách là đồng hương của em, tôi mới giúp em làm hết trách nhiệm của chủ nhà. Em bâygiờ không có việc làm, việc chi tiêu chắc chắn phải suy tính. Nếu em mời cơm anh ta, kiểu gì cũng sẽ tiêu tốn một khoản, lẽ nào em không xót ruột? Tôi mở nhà hàng,mời người ta ăn cơm cũng chỉ là chuyện tiện đũa tiện bát. Tôi tốt bụng như vậy, ngược lại em nghĩ tôi chẳng ra gì".

Cao Ngữ Lam nghẹn lời, phản bác không nổi Doãn Tắc, thế là cô hỏi: "Vậy tại sao anh bất lịch sự hỏi đông hỏi tây, người ta có quen biết anh đâu".

"Biết người biết ta ấy mà". Doãn Tắc nói rất nhỏ, Cao Ngữ Lam phải căng tai mới nghe rõ.

"Biết người biết ta làm gì? Anh Tiểu Quách gây sự với anh hay sao?"

Doãn Tắc nghiêm túc nhìn Cao Ngữ Lam. Anh thở hắt ra, nói rầu rĩ: "Em cũng biết đấy, tôi không có trình độ, học lực chỉ tốt nghiệp cấp ba. Tôi khác hoàn toàn nhữngsinh viên tốt nghiệp đại học là tinh anh của xã hội như em và anh Quách. Mọi người đều là thành phần trí thức, ngồi trong văn phòng đàng hoàng, bàn những hạng mục lớn, lập kế hoạch này nọ. Hôm nay anh Quách nói chuyện em cũng nghe rồi đấy, người ta tốtnghiệp trường danh tiếng, là kỹ sư cao cấp. Còn tôi chỉ là người cầm dao thái rau..". Doãn Tắc hạ mí mắt, nói khẽ: "Em nghe nói rồi còn gì, tôi chưa từng học đại học..."

Lẽ nào anh ta tự ti? Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô dường như vừa chạm vào nỗi đau của người ta.

"Tôi không có học lực, nhưng cũng có thể làm bạn bè phải không?" Doãn Tắc tiếp tục nói nhỏ.

Đã đến nước này, Cao Ngữ Lam không thể nói "không" với Doãn Tắc.

Cô an ủi anh ta: "Anh đừng nói linh tinh, chuyện này không liên quan gì đến bằng cấp. Bây giờ sự nghiệp của anh rất thành công, anh lại chăm sóc người nhà rất tốt.Nhiều người có học lực cao cũng không làm được như anh, anh không cần phải canh cánh trong lòng".

"Ừ, vậy tôi yên tâm rồi. Sau này em sẽ không ghét bỏ tôi đấy chứ?”

"Tôi có ghét bỏ anh bao giờ đâu?"

Doãn Tắc nghe nói vậy liền cười tươi: "Thật tốt quá, chúng ta trở thành bạn bè nhé"

Nhìn gương mặt tươi cười của anh ta, Cao Ngữ Lam có chút không yên tâm, cô cảm giác thấy chỗ nào đó không ổn, hình như lại bị anh ta dắt mũi rồi? Không được,cô phải nói cho rõ ràng: "Sau này anh không được lừa dối tôi, không được trêu chọc tôi?"

Doãn Tắc do dự nửa giây rồi gật đầu: "Được thôi!"

"Không được giở thói vô lại, không được diễn trò?"

"Cuộc đời như một màn kịch, cảnh phim như cuộc đời, vận mệnh vô lại đối với tôi, làm sao tôi không đáp trả chứ?

Doãn Tắc mặt tràn đầy cảm xúc, câu cú trơn tru như đọc lời thoại. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn cười nhưng cô cố nhịn.

"Vận mệnh đối với anh không tốt, anh cũng không thể trút xuống người tôi".

"Lam Lam à, nghiêm túc là em thua, người khác đối xử với em không ra gì, em hãy coi như xem họ diễn trò, tự mình vui vẻ là được. Việc gì em phải bực bội buồn bãtức giận. Em hãy học tập tôi ấy, việc giải phóng tâm trạng một cách thích đáng sẽ giúp thể xác và tinh thần em khỏe mạnh hơn".

"Vì vậy anh không phải đến đây xin lỗi, mà đến để tập luyện diễn xuất của anh?" Cao Ngữ Lam cố gắng duy trì vẻ mặt không mấy hữu hảo, cô phải thắng một ván mớiđược.

"Không không, tôi đến đây với mục đích xin lỗi. Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Tên tôi là Doãn Tắc, 30 tuổi, hiện đang kinh doanh một nhà hàng và nông trường, thunhập không đến nỗi nào, trên người cũng có ánh vàng lấp lánh. À, tôi còn một khoản vay chưa thanh toán hết, tuy nhiên đó không phải là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ cóbằng cấp ba, cha mẹ đã qua đời, có một chị gái và cô cháu gái, gánh nặng gia đình chỉ có vậy thôi. Đúng rồi, tôi đã có nhà có xe, chưa lập gia đình, không có những sởthích bất lương, tướng mạo và phẩm chất miễn chê." Doãn Tắc nói một thôi một hồi, vẻ mặt rất phong phú. Đoạn hội thoại này anh dùng giọng trầm bẩm du dươngtương đối thú vị. Đến câu chưa kết hôn, tướng mạo phẩm chất miễn chê anh ta nhấn mạnh ngữ khí, biểu diễn rất đạt.

Cao Ngữ Lam cắn môi cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: "Nói dối".

"Làm gì có chuyện nói dối, tại hạ câu nào cũng là thật". Doãn Tắc ôm ngực.

"Rõ ràng anh có thói quen xấu lúc nào cũng diễn trò, vậy mà còn gạt người ta nói không có sở thích bất lương"

Câu này khiến Doãn Tắc bật cười ha hả. Cười xong anh lập tức thay đổi sắc mặt, thâm trầm thở dài: "Em hiểu tôi thật đấy"

Cao Ngữ Lam bắt đầu dậm chân bình bịch, Doãn Tắc lại cười vui vẻ: "Được rồi, tôi không diễn nữa. Bây giờ coi như chúng ta làm quen nhau từ đầu, em cũng phải giớithiệu một chút về mình đi chứ?"

"Tôi không giới thiệu"

"Được rồi, em không muốn nói thì thôi, dù sao tôi cũng biết rõ về em. Tên em là Cao Ngữ Lam, nữ giới, chưa lập gia đình, 25 tuổi, đang thất nghiệp, bố mẹ đang thúcgiục lấy chồng, hiện tại không có bạn trai". Doãn Tắc đọc xong gật đầu: "Ok, xong những thông tin cơ bản. Em có muốn hỏi gì tôi không?"

Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu, cô đúng là có một vấn đề ở trong lòng đã lâu. Hiện có người tới tận cửa cửa đề nghị cô hỏi, tội gì cô không nêu ra thắc mắc: "Anh Doãn,xin hỏi tại sao khi đó anh lại đi tìm Ôn Sa, anh đã nói chuyện gì với cô ta?"

Doãn Tắc sững sờ: "Sao lâu như vậy rồi em vẫn nhớ đến chuyện này?"

"Vậy anh có trả lời hay không? Vừa rồi người nào đó mới nói sẽ không lừa gạt tôi?"

"Tôi chỉ hỏi cô ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại hãm hại em?"

Cao Ngữ Lam bất giác đứng thẳng người: "Cô ta nói thế nào?"

"Đi, chúng ta cùng đi ăn đêm, tôi sẽ từ từ kể cho em biết."

Cao Ngữ Lam nhíu mày: "Anh lại nói dối tôi phải không?"

"Không đâu, tôi đã hứa với em sẽ không nói dối, em muốn hỏi chuyện gì cũng được. Chỉ có điều đứng ở cửa nói chuyện không tiện lắm, lẽ nào em muốn mời tôi vàotrong nhà? Cô nam quả nữ ở chung một phòng trong đêm khuya, chắc em cũng không đồng ý. Lẽ nào em muốn hàng xóm xung quanh nhìn thấy em và một người đànông đứng ở cửa lưu luyến mãi không rời? Nhất định em không muốn rồi. Vì vậy chúng ta cùng đi ăn khuya và trò chuyện là sự lựa chọn tốt nhất, em xem tôi nói có đúngkhông?"

Cao Ngữ Lam còn đang do dự, Doãn Tắc lại lên tiếng: "Đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong rồi, có cả món bánh xoài pudding Nựu Nựu thích nhất."

Vậy à, Cao Ngữ Lam suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cô cầm chìa khóa nhà đi theo Doãn Tắc .

Cao Ngữ Lam tưởng Doãn Tắc sẽ đưa cô đến quán Doãn Ninh, nào ngờ lúc đi ngang qua thấy quán tối om, cửa khóa chặt. Doãn Tắc không dừng bước, tiếp tục đưaCao Ngữ Lam đi tới nhà hàng "Thực".

Nhà hàng "Thực" vẫn sáng đèn, mấy người đầu bếp và nhân viên đang làm những công việc cuối cùng trong nhà bếp. Thấy Doãn Tắc đi lên, họ đều vội ra chào hỏi,thông báo thực phẩm ngày mai đã chuẩn bị xong xuôi. Sau khi thu dọn hết đồ, họ báo cáo với Doãn Tắc vài chuyện liên quan đến công việc. Doãn Tắc gật gù rồi chohọ ra về nghỉ ngơi.

Nhà bếp rộng lớn sáng choang nhanh chóng chỉ còn lại hai người là Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa lên tiếng hỏi: "Nựu Nựu đâu rồi?"

Doãn Tắc đang mở cửa tủ lạnh, nghe vậy cười nói: "Tôi nói Nựu Nựu ở đây sao?"

Cao Ngữ Lam nghẹn lời, lúc đó cô nghĩ Doãn Ninh cùng Nựu Nựu đều ở đây nên mới đến, nếu thật sự chỉ có cô nam quả nữ, cô sẽ không đồng ý đi ăn khuya cùnganh ta.

"Rõ ràng anh nói... "

Doãn Tắc xoay người lại, tay cầm bánh pudding lắc lắc: "Nựu Nựu thích nhất bánh pudding vị xoài".

Cao Ngữ Lam cứng họng. Đúng rồi, người ta chỉ nói Nựu Nựu thích ăn nhất, chứ không bảo Nựu Nựu ở đây. Cao Ngữ Lam trong lòng cảm thấy không vui, cô lại ngớngẩn rồi.

"Tại sao mặt nặng mày nhẹ với tôi? Em nghĩ Nựu Nựu ở đây nên em mới đến ?" Doãn Tắc bày ra vẻ mặt bi thương, sau đó anh nói: "Chuyện này em không thể đổ thừacho tôi, tôi không lừa em nói chị tôi và Nựu Nựu ở đây."

Cao Ngữ Lam bĩu môi, nhận bánh pudding và cái thìa Doãn Tắc đưa tới, cô hung hăng khoét một miếng rõ to bỏ vào miệng: "Là tôi ngốc được chưa" Doãn Tắc cười:"Đúng là em rất ngốc ."

"Tôi không phải con ngốc, tôi là người lập phương án kinh doanh tốt nhất ở công ty." Cao Ngữ Lam kể những lần cô có biểu hiện xuất sắc trong công việc, nhiều dự ánlớn đều là dựa vào ý tưởng của cô và phương án chi tiết hoàn hảo nên đã đánh bại đối thủ cạnh tranh và trúng thầu. Cao Ngữ Lam thao thao bất tuyệt một hồi rồi hấtcằm: "Tôi cũng rất lợi hại , chỉ có điều... " Cô dừng lại, ăn một miếng bánh pudding.

"Chỉ là sao?" Doãn Tắc pha một ly đồ uống, đặt xuống trước mặt cô.

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Chỉ là người lập công lĩnh thưởng cuối cùng không bao giờ là tôi, người kiếm nhiều tiền cho công ty không phải là tôi, người được công ty trọngdụng và không nỡ đuổi việc cũng chưa bao giờ là tôi". Giọng nói của cô rầu rĩ, nghĩ đến những chuyện từng trải qua, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn.

Tự nhiên cô bị hãm hại bị đuổi việc, công ty lại không cho cô cơ hội giải thích, một số đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty xa lánh cô, cô nộp nhiều đơn xin việcnhưng vẫn chưa nhận được thông báo tuyển dụng tử tế. Bây giờ kinh tế không khởi sắc, tìm một việc làm thích hợp cũng khó quá.

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn bực, cô ngẩng đầu nhìn Doãn Tắc: "Anh nói đi, Ôn Sa đã nói gì? Tại sao cô ta lại hãm hại tôi?"

Chương 17: Thay đổi cách nhìn

Doãn Tắc không vội trả lời, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn Cao Ngữ Lam một lúc rồi hỏi: "Lẽ nào em chưa từng hỏi qua cô ta?"

"Tất nhiên tôi hỏi rồi".

"Vậy cô ta trả lời thế nào?"

Cao Ngữ Lam mở miệng định trả lời, cô đột nhiên cảnh giác liếc Doãn Tắc: "Là tôi hỏi anh cơ mà, sao anh lại muốn moi tin của tôi"

Doãn Tắc phì cười: "Tôi đâu có moi tin của em, chỉ là muốn biết tại sao sau khi bị oan tức em lại bỏ trốn mà không đi tìm cô ta tính sổ, chỉ biết tự làm khổ mình và điuống rượu giải sầu. Em nói xem, em có phải là con rùa rụt cổ không ?"

Cao Ngữ Lam cắn môi, rà soát lại từ đầu đến cuối sự việc đó, cô nói lúng túng: "Vậy tôi còn có thể làm sao? Có tấm ảnh làm bằng chứng, mọi người đều không tin tôi.Anh biết không, tấm hình đó chụp Ôn Sa ôm hôn một cô gái ôm hôn, cô gái đó nhìn từ đằng sau rất giống tôi. Tấm hình được gửi đến đến tất cả hộp thư trong công ty,mọi đồng nghiệp đều nhìn thấy. Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó có thể chịu đựng. Anh nói thử nói xem, dù tôi có đánh Ôn Sa một trận thì cũng có thể thay đổiđược gì? Không chừng những người khác sẽ càng sẽ nghĩ bậy bạ".

Giọng nói của Cao Ngữ Lam yếu ớt đến mức Doãn Tắc không kìm chế nổi vuốt nhẹ lên đầu cô: “ Em quá để ý đến con mắt nhìn của người khác ."

Cao Ngữ Lam cắn môi, đúng là cô rất để tâm đến cái nhìn của người khác, vì vậy lúc cô bị vu cáo hãm hại nói cô bắt cá hai tay phụ lòng mối tình đầu ở thành phố C, bịbạn bè khinh bỉ, đánh giá cô là người không chung thủy, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc bấy giờ là rời khỏi nơi đó. Vì vậy cô mới một mình đến thành phố A, cô tự hứavới bản thân nhất định trở về một cách vẻ vang.

Sau đó trong công việc đầu tiên, cô bị sếp vu cáo phạm phải sai lầm lớn, ánh mắt của các đồng nghiệp khiến cô rất buồn, mọi người đều cảm thấy cô không có bản lĩnhlẫn năng lực, cô đã tự nhủ nhất định cô phải tìm được một công việc tốt ở công ty lớn, để bọn họ không thể xem thường cô.

Cuối cùng cô cũng được như ý, tập đoàn Hằng Viễn thực lực hùng hậu, lương bổng không tồi, công việc lại giúp cô cô phát huy đúng sở trưởng của mình. Cao NgữLam còn nghĩ một thời gian nữa cô nhất định có thể xác lập vị trí trong giới, nhưng không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...

Cao Ngữ Lam thở dài, buồn bã nằm bò trên mặt bàn: "Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh có bận tâm không?"

Doãn Tắc cười cười, lại xoa đầu Cao Ngữ Lam: "Tôi bận tâm chứ, nhưng từ rất lâu rồi tôi nghiệm ra bận tâm cũng vô dụng thôi. Đối với những người không liên quanđến em, em để ý đến bọn họ làm gì?"

Hiếm có dịp được chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam không khỏi tò mò: "Anh cũng từng gặp sự việc tương tự?"

"Tất nhiên." Doãn Tắc rót thêm nước vào cốc Cao Ngữ Lam, cũng rót một cốc cho mình và cầm lên uống một ngụm.

"Cũng từng gặp sự cố biệt như tôi?" Cao Ngữ Lam không tin, cô nghĩ loại chuyện xúi quẩy như thế này không phổ biến mới phải.

"Em cho rằng mình là trường hợp đặc biệt hay sao? Tôi đương nhiên cũng từng trải qua." Doãn Tắc lại uống một ngụm nước.

"Cho nên anh từng bị đàn ông cưỡng hôn?"

"Phụt... " Doãn Tắc vội quay đầu, phun toàn bộ nước trong miệng xuống đất.

Mặt bàn may mắn thoát khỏi kiếp nạn, Doãn Tắc quay lưng ho liên tục. Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vui mừng, cô chống tay trên mặt bàn, giơ một tay vỗ lưngDoãn Tắc, nhại theo ngữ điệu của anh: "Người anh em này, sao chẳng lịch sự gì cả".

Ha ha ha, cô thắng một ván.

Bộ dạng của anh chàng khiến cô không nhịn được cười.

Doãn Tắc dứt cơn ho, quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam. Khi cô cười, khóe mắt hơi cong cong, gò má hồng hào. Doãn Tắc cảm thấy da mặt hơi nóng, anh vội vàng hokhan hai tiếng rồi làm ra vẻ nghiêm túc: "Em bị bad guy cưỡng hôn?"

Cao Ngữ Lam tắt nụ cười đồng thời lắc đầu. Cô vừa định mở miệng, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, là ông bố thân yêu của cô gọi tới,cô giơ tay ra hiệu cho Doãn Tắc, bấm điện thoại trả lời.

" Alô, Bố ạ! Vâng, đúng vậy, con nhận được đồ rồi. Bố muốn hỏi chuyện này đúng không ạ? Dạ, con có cùng anh ấy ăn cơm. Anh Tiểu Quách nói với người nhà củaanh ấy rồi à? Nói thì nói không sao cả, chúng con chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm. Bố đừng nghĩ linh tinh, không xảy ra chuyện gì cả, con chỉ cảm ơn người ta mà thôi, conkhông có ý khác ... "

Ông Cao thao thao bất tuyệt ở trong điện thoại, nào là người nhà Quách Thu Thần gọi điện hỏi anh ta, người ta nói có ấn tượng rất tốt với Cao Ngữ Lam, còn cùng côăn cơm, anh ta cảm thấy không tồi. Bố Cao truyền đạt cặn kẽ từng lời, thậm chí hận đến mức không thể kể hết lời nhà họ Quách mà không sai một chữ nào.

Doãn Tắc thấy Cao Ngữ Lam không có khả năng cúp điện thoại ngay lập tức, anh hơi nóng ruột gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, bố Cao cũng biết chọn thời điểm gọiđiện thoại ghê.

Cao Ngữ Lam sốt ruột liếc nhìn Doãn Tắc, sau đó nói với người ở đầu bên kia: "Cảm giác của con như thế nào à? Còn thế nào nữa chứ, bố không cần đoán mò, AnhTiểu Quách là người tốt, nhưng bọn con mới lần đầu gặp mặt, không phải như mọi người nghĩ đâu. Bố anh ấy đương nhiên là phải nói tốt về con với bố rồi, chẳng lẽ lạinói có ấn tượng không tốt về con? Được rồi, được rồi, bố đừng đoán mò nữa, muốn phát triển cũng không phải là nhanh như vậy đâu. Không đúng, không đúng, conkhông nói sẽ phát triển với anh ấy, con chỉ muốn nói chuyện này không thể nhanh như vậy. Từ từ thì sao ạ? Moi người đừng nghĩ ngợi lung tung, con có bảo con có cảmtình với anh ấy đâu. Ý của con là không muốn cùng anh ta phát triển mối quan hệ... "

Lần này không chỉ ngón tay Doãn Tắc đang gõ mà cả bàn chân cũng dậm thình thịch.

"Được rồi, con không nói chuyện với bố nữa, càng nói càng loạn, dù sao cũng không như mọi người nghĩ... Anh ấy được điều tới thành phố A cũng không liên quan gìđến con. Con chưa bao giờ nói sẽ không trở về thành phố C, chuyện năm đó con đã quên từ lâu rồi, không phải vì lí do đó. Nếu gặp được người con thích, ở thành phốC con cũng sẽ không để ý. Vì vậy gì cơ? Không không, con không nói con đồng ý về thành phố C là vì anh Tiểu Quách, xin bố đừng đoán mò, con đảm bảo nếu concó gì sẽ báo cho bố trước tiên được chưa ạ? Mọi người tha cho con đi, con cũng không biết nên nói thế nào với mọi người nữa, hệ thống logic của bố là 2. 0, của convẫn là 0. 2, chúng ta không cùng một tần số, bàn đến đây thôi bố nhé. Để khi nào con về chúng ta nói chuyện tiếp".

Cao Ngữ Lam cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Nhận điện thoại của bố mẹ là một chuyện vô cùng đáng sợ". Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Doãn Tắc: "Sao tựnhiên trông anh lầm lì thế? Vừa rồi không phải tôi cố ý trêu chọc anh, là tự anh nói gặp phải chuyện giống tôi mà".

Doãn Tắc xoa xoa mặt, trầm giọng hỏi: "Tên khốn nào bắt nạt em ?"

"Anh giúp tôi trả thù sao?"

"Được thôi"

"Là Ôn Sa". Thấy khuôn mặt Doãn Tắc lại bắt đầu giật giật, Cao Ngữ Lam không nhịn được lên tiếng trêu anh: "Anh định giúp tôi như thế nào? Tính ăn miếng trả miếnghôn lại cô ta? Làm vậy không biết là anh chịu thiệt hay là được lời đây?"

Doãn Tắc gõ đầu Ngữ Lam: "Đề nghị gì quái quỷ vậy".

"Đúng rồi, anh còn chưa cho tôi biết Ôn Sa đã nói gì với anh, suýt nữa bị anh bỏ qua".

Lò nướng phía sau vang lên một tiếng "đinh", Doãn Tắc quay người lấy ra một đĩa tôm hấp, rồi lấy rau và hoa quả đã rửa sạch sẽ từ trong tủ lạnh, đổ một lớp tươngsalad và đặt trước mặt Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam cầm cái dĩa bắt đầu ăn, không quên giục Doãn Tắc : "Mau nói đi"

"Vội gì chứ, tôi không phải đang bắt đầu kể hay sao?" Thấy cô ăn rất nhiệt tình, Doãn Tắc gật đầu hài lòng, anh cầm một cái dĩa khác lấy một con tôm bỏ vào trongmiệng, nuốt trôi rồi nói chậm rãi: "Cô ta nói, cô ta muốn bảo vệ người yêu của mình nên mới làm vậy".

Cao Ngữ Lam ăn thêm một miếng salad: "Sao cô ta lại nói với tôi, cô ta cũng bị người khác hãm hại?"

"Cũng có thể coi như là vậy" Doãn Tắc cướp một miếng dưa vàng từ cái dĩa của Cao Ngữ Lam, thấy cô bĩu môi, anh không nhịn được cười: "Mối quan hệ giữa cô tavà người bạn gái luôn phải giữ bí mật, nhưng giấy không bọc được lửa, nên vẫn bị người khác phát hiện. Có người lạ mặt gọi điện thoại cho Ôn Sa, yêu cầu cô ta chiatay bạn gái, nếu không sẽ cho cô ta thấy một chuyện đẹp mắt. Ôn Sa không nhận lời, thế là ảnh chụp bị phát tán ra bên ngoài".

"Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?" Cao Ngữ Lam không vui khi thấy cô đang yên đang lành bị liên lụy.

"Mẹ của bạn gái Ôn Sa cũng nhận được ảnh chụp, cô bạn gái đương nhiên một mực phủ nhận, vì nhà cô ta không thể chấp nhận loại tình yêu này. Họ nói nếu xảy rachuyện như vậy lập tức đưa cô ta ra nước ngoài. Ôn Sa và người bạn gái bị ép tới nước này, không còn cách nào khác. Ôn Sa đột nhiên nghĩ tới em, nên thừa nhận bóng lưng kia chính là em. Mọi chuyện cuối cùng ầm ĩ ở công ty em, còn cô bạn gái có thể thoát khỏi vụnày".

Cao Ngữ Lam ngẩn người: "Vậy tôi là người chịu tội thay? Mẹ cô gái đó là đồ ngốc hay sao? Lẽ nào không nhìn ra bóng dáng con gái mình? Hơn nữa người giấu mặtđó chỉ có một tấm ảnh thôi sao? Không còn tấm nào nhìn rõ mặt?"

"Bóng lưng đó chỉ lờ mờ, trang phục không thấy rõ. Hơn nữa chuyện của em và Ôn Sa đã đồn khắp công ty, người nhà cô gái kia không có chứng cứ khác, trước đâycũng không phát hiện con gái mình có gì bất thường, dù nghi ngờ họ cũng không đi chứng thực. Về chuyện còn ảnh nữa hay không, chẳng phải sau này không thấy xuất

hiện hay sao? Lúc đó Ôn Sa lâm vào tình thế cấp bách nên cô ta mới tính đến đâu hay đến đó chứ không nghĩ ngợi nhiều".

"Bây giờ họ thế nào rồi?"

Doãn Tắc nhún vai: "Ôn Sa vẫn đi làm bình thường. Mẹ cô gái kia tích cực giới thiệu bạn trai cho cô ta, chắc là như vậy đó".

Cao Ngữ Lam nghĩ một lúc rồi thở dài: "Gặp phải tình huống như thế này, chắc về sau họ cũng không có cách nào ở bên nhau đúng không?"

Doãn Tắc lắc đầu, biểu thị không biết. Nhìn xuống thấy đĩa tôm hấp trống không, anh lên tiếng: "Em có ăn thêm nữa không? Tôi còn chuẩn bị mì vằn thắn, bánh bao lưusa, còn có cả khoai môn Tây Mễ Lộ. Hay là em muốn ăn thứ khác?"

"Tôi muốn ăn khoai môn Tây Mễ Lộ." Cao Ngữ Lam không khách sáo thật thà gọi món, món này nghe qua có vẻ rất ngon.

Doãn Tắc cười cười, quay người mở tủ lạnh lấy đồ ăn đặt trước mặt cô. Cao Ngữ Lam nhìn ngón tay thon dài của anh, đột nhiên hỏi: "Doãn Tắc, trước đây anh vất vảlắm đúng không?"

Một chàng trai mười tám mười chín tuổi, không có bằng cấp, không có tiền, phải chấp nhận sự thật cha mẹ qua đời, phải chăm sóc chị gái, còn phải tranh giành tài sảnvới người có tiền, thậm chí hai bàn tay trắng lập nghiệp, đây chắc là một quá trình vô cùng gian khổ.

Không biết có phải do bầu không khí trong phòng tương đối ấm áp, hay là do trò chuyện cởi mở với Doãn Tắc mà Cao Ngữ Lam không còn đề phòng anh. Cao NgữLam đột nhiên cảm thấy nên khách quan đánh giá Doãn Tắc. Thật ra anh chàng này chỉ mặc bệnh hay nói đùa, mồm miệng điêu toa còn về tổng thể là người không tồi.

Doãn Tắc chống cằm chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng: "Em quan tâm đến người ta thật đấy"

Vẻ mặt Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, khách quan cái khỉ gì, tống hết sang một bên đi. Anh chàng này đúng là muốn đối xử tử tế với anh ta cũng không được.

"Lam Lam à, anh chàng Tiểu Quách kia không thích hợp với em đâu, em sẽ không thích anh ta."

Doãn Tắc chuyển đề tài rất nhanh, nhưng Cao Ngữ Lam lại không cảm thấy bất ngờ.

Vì vậy cô từ tốn hỏi: "Làm sao anh biết tôi sẽ không thích anh ta?"

"Anh ta hút thuốc."

Mí mắt Cao Ngữ Lam hơi nhướng lên: "Anh biết tôi không thích mùi thuốc lá?"

"Tôi còn biết em rất thích đánh người sau khi uống rượu say".

Lại nhắc đến vụ đánh người cướp chó đáng xấu hổ, Cao Ngữ Lam vờ như không nghe thấy, cắm đầu vào đĩa thức ăn.

"Lam Lam a, tôi không hút thuốc lá, bị đánh cũng ngoan ngoãn chịu đòn, hệ thống logic của tôi cũng là 0.2, cùng một tần số với em. Em thấy không, đây quả nhiên làông trời có ý tác hợp. Vì vậy, hãy làm bạn gái của tôi nhé".

Cao Ngữ Lam bị sặc, không thể thong dong từ tốn nổi.

Mãi mới dứt cơn ho, Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc một cái.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Cao Ngữ Lam chỉ thốt ra một chữ: "Hừ!"

Chương 18: Động lòng xuân

"Ôi, em lại khiến tôi bị tổn thương rồi" Doãn Tắc ôm ngực.

"Anh mới là người làm tôi tổn thương, lúc nào cũng trêu chọc tôi." Nếu không phải là biết rõ bản tính Doãn Tắc không tệ, lại có Doãn Ninh, Nựu Nựu và Man Đầu làmngười bảo lãnh, thì chỉ dựa vào việc anh ta năm lần bảy lượt đùa giỡn cô cũng đủ để cô đập chết anh ta rồi.

"Đùa giỡn em? Trời ơi, hiểu lầm giống con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi". Doãn Tắc diễn cực kỳ chân thực .

Cao Ngữ Lam bị chọc cười không tức nổi, cô mở miệng hỏi: "Doãn Tắc! sao anh không đi theo nghiệp diễn viên, làm đầu bếp với anh mà nói thật sự lãng phí tài năng".

Doãn Tắc trở về bộ dạng đứng đắn: "Trước đây khi tôi còn làm công việc rửa bát đĩa ở khách sạn, tôi thường nghĩ tôi không thể rửa bát cả đời, tôi phải tìm ra conđường cho mình. Vì vậy tôi thường xuyên bỏ chút thời gian lén nhìn các đầu bếp nấu ăn. Nhưng cómột lần, người đầu bếp chính ném cái mâm ngay trước mặt tôi, hắn mắng tôi là thằng rửa bát hãy chuyên tâm vào công việc rửa bát, đừng vọng tưởng xa xôi".

"Hắn quá đáng thật, đúng là loại chó sủa mà, anh đừng để ý đến hắn." Cao Ngữ Lam cảm thấy bất bình thay Doãn Tắc.

Doãn Tắc cười cười: "Để ý đến hắn ấy à? Tất nhiên là phải để ý rồi. Người ta nói những câu chân thành với tôi, tôi không thể phụ lòng tốt của họ".

"Gì cơ? Vậy anh chửi hắn à?"

"Không, nếu tôi mắng chửi hay đánh hắn, chẳng phải tôi sẽ bị mất công việc rửa bát hay sao?"

"Vậy anh làm thế nào ?"

"Tôi mỉm cười với hắn!" Doãn Tắc nhíu mày, mặt lộ vẻ tinh nghịch: "Tôi lúc nào cũng cười với hắn, cứ gặp hắn là cười toe toét, lần nào cũng cười tươi"

Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười: "Sau đó thì sao?"

Doãn Tắc nhún vai, nhếch mép trả lời: "Sau đó có một ngày hắn ta từ chức, đi làm đầu bếp ở nhà hàng khác. Nghe người khác nói, nụ cười của tôi khiến hắn nơm nớp.Hắn sợ tôi là kẻ biến thái, sẽ ngấm ngầm hạ độc thủ hắn. Em cũng biết đấy, trong nhà bếp thứ không thiếu nhất chính là con dao".

Doãn Tắc còn chưa nói hết câu, Cao Ngữ Lam liền không nhịn được bật cười ha ha.

Anh chàng này quả là ranh mãnh, anh ta cười khiến người khác lo sợ chạy mất dép, đó có phải là rất biến thái hay không?

"Ha ha ha... " Cao Ngữ Lam cười đến nỗi gục mặt xuống bàn.

Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt: "Cho nên em thấy không, đối với những chuyện không như ý, em hãy mỉm cười, vừa cười vừa thầm khinh bỉ nó,em cứ kiên trì nụ cười, cuối cùng người thắng chính là em". Anh ngừng lại một lát, mỉm cười nói: "Cuối cùng tôi cũng trở thành đầu bếp, lại có sự nghiệp riêng của mình."

Cuối cùng cũng thắng? Nhìn gương mặt rạng rỡ của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra, anh chàng đáng ghét này dùng nụ cười làm phương thức để đối mặt vớicuộc sống, đó là cách thức của riêng anh.

Cũng giống như cách xử sự của cô là buồn bực trong lòng và bỏ chạy.

Tối hôm đó, Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc chuyện trò rất lâu. Cô biết được anh làm thế nào từ công việc rửa bát đĩa có ngày hôm nay, cô biết được hóa ra nấu ăn ngonkhông phải công việc dễ dàng, cô biết được kinh doanh nông trường khổ cực đến như vậy, còn biết nhiều thực khách đến nhà hàng có tính cách rất khó chịu...

Hai người bọn họ càng tán gẫu càng hăng say. Doãn Tắc mở bộ dàn loa đặt ở nhà bếp. Trong đó có một bài hát lặp đi lặp lại câu: "Điên rồi điên rồi, tôi không ngủđược, tim tôi đập thình thịch".

Cao Ngữ Lam giống như bị lời bài hát tẩy não. Trên đường đi về nhà, cô bất giác nhẩm đi nhẩm lại câu này. Doãn Tắc mất công mời Cao Ngữ Lam ăn khuya, nhưngtrông anh giống như giành được món hời. Trên đường đưa Cao Ngữ Lam về nhà, anh cứ tủm tỉm cười suốt.

Cuối cùng hai người tạm biệt ở trước cửa nhà Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc bỗng nhiên lên tiếng: "Ôi trời, đã muộn thế này rồi cơ à. Đêm nay không trăng không sao, mâyđen gió lớn, một hoa mỹ nam như tôi đi đường một mình thì nguy hiểm quá".

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Vậy anh Doãn định thế nào?"

Doãn Tắc cúi đầu kéo vạt áo, giả bộ ngượng ngùng: "Hay là Lam Lam đại hiệp hộ tống người ta về nhà đi ."

"Hừ" Cao Ngữ Lam bây giờ đã tương đối thích ứng với mấy màn biểu diễn của Ảnh đế: "Tôi cũng rất muốn đưa anh về nhưng lúc tôi quay lại, chẳng lẽ mây không đengió không lớn hay sao? Tôi cũng là một bông hoa "hoa dạng niên hoa" đấy nhé".

Doãn Tắc ngẩng đầu cười cười: "Đến lúc đó tôi sẽ đưa em về."

Cao Ngữ Lam quay sang liếc xéo anh ta một cái: "Ngủ ngon, anh Doãn."

Cô đóng cửa, khóa chặt.

Ở bên ngoài, khóe miệng Doãn Tắc cong lên. Cô gái ngốc nghếch này lý thú quá đi. Có thể gặp lại nhau, ông trời đúng là trao cho anh và cô duyên phận.

Ở trong nhà, Cao Ngữ Lam cũng đứng đằng sau cánh cửa cười ngây ngô. Anh chàng này thật sự vừa đáng ghét vừa thú vị.

Đêm hôm đó, sau khi Cao Ngữ Lam tắm rửa xong lên giường đi ngủ, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng. Bữa ăn khuya thế mà kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Cô rất hiếm khingủ muộn như vậy, nhưng tối hôm qua là buổi nói chuyện vui vẻ nhất của cô trong mấy năm trở lại đây.

Cao Ngữ Lam bất giác mỉm cười, cô thấy Doãn Tắc nói đúng. Nếu như gặp phải chuyện không như ý, cô nên dùng nụ cười đối mặt, người cười đến phút cuối cùng mớilà người chiến thắng.

Trước đây cô chỉ biết buồn bực trong lòng và trốn tránh, cô thật ngốc nghếch.

Cao Ngữ Lam từ từ chìm vào mộng đẹp, trong đầu cô vẫn quanh quẩn nhịp điệu của bài hát đó.

"Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch".

Chương 19: Sự việc đột xuất

Cao Ngữ Lam có một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau thức dậy cô vẫn còn nhớ đến câu nói của Doãn Tắc: Hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện không vừa ý.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi viết lá thư gửi Ôn Sa.

"Bất luận lý do cô hãm hại tôi xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi cũng muốn nói cho cô biết, tôi coi khinh hành động đó của cô. Có lẽ cô không bận tâm đến sự coi khinhcủa tôi nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ rõ suy nghĩ của tôi về cô. Chuyện do mình gây ra đừng đổ cho người khác, làm vậy cô có khác gì những người hãm hại cô? Cô gặpphải phiền phức lại dùng cách làm tổn thương người khác để bảo vệ bản thân, trong khi ngay cả việc bảo vệ mình cô cũng có thể không làm được, bởi vì những kẻ hãmhại cô liệu có tha cho cô khi thấy cô hại tôi không?

Ngày hôm qua, có người nói với tôi một câu tôi cảm thấy rất chí lý. Người đó nói, hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện không vừa ý, vừa cười vừa khinh bỉ nó ởtrong lòng. Nghĩ lại mới thấy, sau khi xảy ra chuyện, tôi đã không dám đối mặt với cô. Tôi nợ cô một nụ cười, bây giờ trả lại cho cô.

Ở trong công ty, chắc mọi người vẫn tươi cười với cô đúng không, tôi tin là bọn họ không nhìn cô bằng ánh mắt khác thường như với tôi, bởi vì cô là nhân vật nổi tiếngtrong công ty, có địa vị lại được sếp nâng đỡ. Cô thấy không, hiện thực tàn nhẫn như vậy đó, đối với công ty mà nói tôi không quan trọng bằng cô, vì vậy trong vụ này nếu phải hy sinh một người, người đó chắc chắn là tôi, dù tôi có nghiêm túc chăm chỉ nỗ lựclàm việc đến mức nào.

Nhưng tôi nghĩ chắc cô còn khó chịu hơn tôi ấy chứ, bởi vì tuy mọi người tươi cười với cô nhưng cô không biết đằng sau nụ cười đó che giâu điều gì. Bọn họ quay lưnglại sẽ bàn tán về cô ra sao, chắc trong lòng cô cũng biết rõ, đó nhất định không phải là lời tán dương bởi dù sao trong vụ việc xảy ra, cô cũng là nhân vật chính.

Có thể cô chẳng thèm để tâm đến những chuyện đó, có thể cô ung dung tự tại hơn tôi, nhưng lòng người đều như nhau cả, cô hãy chú ý đến nụ cười của bọn họ. Tómlại, mong cô hãy tự bảo trọng".

Cao Ngữ Lam viết xong, đọc lại một lần rồi gửi bức thư đi.

Sau đó, cô chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Cô không có việc làm nhưng tái ông mất ngựa, làm sao biết được đó không phải là phúc, quét sạch những thứrác rưởi trong quá khứ, thời vận của cô sẽ có chuyển biến tốt cũng nên.

Có lẽ phương pháp này thật sự phát huy tác dụng, hoặc mọi việc là một sự trùng hợp, hai ngày sau Cao Ngữ Lam nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty lớn,chức vị dự tuyển là giám đốc kế hoạch. Cao Ngữ Lam rất vui mừng, bởi vì điều kiện của công ty này rất tốt. Hơn nữa cô đã nộp hồ sơ xin việc gần một tháng cũngkhông thấy động tĩnh gì, cô còn tưởng mình hết cơ hội.

Cúp điện thoại mời phỏng vấn không bao lâu, Cao Ngữ Lam lại nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ muốn mời Cao Ngữ Lam ăn cơm: "Tớmuốn cảm ơn cậu. Lần trước cậu giới thiệu cho tớ người tên là Ôn Sa ấy, cô ta đã mua bảo hiểm của tớ, còn giới thiệu ba đồng nghiệp trong công ty cùng mua. Cậu biếtkhông, tớ liên lạc với cô ta rất nhiều lần, cô ta đều không nhận lời. Về sau tớ có nhắc tới cậu, cô ta nghe nói tớ là bạn học cũ của cậu nên đồng ý mua ngay. Tất cả đềunhờ uy tín của cậu, tớ đã hoàn thành chỉ tiêu tháng này, còn để lại hai hợp đồng cho tháng sau. Lam Lam à, cậu đúng là phúc tinh của tớ, tớ phải mời cậu ăn cơm mớiđược".

Cao Ngữ Lam sững người rồi phì cười. Rất may là Trần Nhược Vũ đã sớm ký hợp đồng bảo hiểm, không biết sau khi Ôn Sa đọc email, cô ta có hối hận đã mua bảohiểm hay không ?

Một tuần sau, Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam gặp mặt. Hai người hẹn gặp nhau ở "Tùy Tâm Uyển " của Doãn Ninh. Họ dự định ở đó trò chuyện tâm sự, đến giờ

cơm thì tìm một quán ăn gần đó ăn cơm.

Lần này Doãn Ninh cũng nhập hội. Ba người phụ nữ lớn và một người nhỏ vây quanh một bàn trà, uống trà ăn bánh ngọt. À, người phụ nữ nhỏ dĩ nhiên là cô bạn NựuNựu.

Anh chàng Man Đầu không được lên bàn, bị nhốt ở một góc quán một mình gặm cái mài răng của nó.

Mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Trần Nhược Vũ kể nhiều chuyện và người cô gặp trong khi bán bảo hiểm. Cao Ngữ Lam vừa thông qua vòng sơ tuyển việc làm nêntâm trạng rất tốt. Cô đưa ra những vấn đề hay gặp phải khi đi phỏng vấn cùng thảo luận với mọi người.

"Vì sao cô muốn làm việc ở công ty của chúng tôi? Họ hỏi đến vấn đề này sao? Tất nhiên là vì tiền lương rồi!" Trần Nhược Vũ tỏ ra có kinh nghiệm: "Tôi nói cho haingười biết, lúc tôi đi tìm việc cũng từng bị hỏi câu đó. Còn câu "bạn có suy nghĩ như thế nào về chức vị của bạn" nữa chứ". Cậu thử nói xem chúng ta còn có thể suynghĩ gì? Mặc kệ chức vị đó tên là gì, chẳng phải đều là cấp trên bắt chúng ta làm việc hay sao. Chức vị thế nào không quan trọng, quan trọng là tiền lương cao một chút,không có việc thi đừng bắt làm thêm giờ, tất nhiên suy nghĩ sẽ tốt hơn. Vì vậy cuối cùng tôi quyết định đi bán bảo hiểm, tuy phải nhìn sắc mặt của người khác nhưngđược tự do tự tại".

Doãn Ninh đối với chủ đề công việc không có hứng thú. Cô chưa từng đi xin việc làm, tốt nghiệp đại học không bao lâu thì xảy ra chuyện tồi tệ đó. Sau đó cô lên làmbà chủ trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, cô không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần lo lắng đến việc lỗ lãi, tất cả đều do Doãn Tắc giúp cô giải quyết. DoãnNinh chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cô thật sự không có một chút đóng góp cho cái nhà này.

Vì vậy cô phải giúp Doãn Tắc mới được, nhưng cô nên làm gì bây giờ?

Doãn Ninh đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam. Đúng rồi, Doãn Tắc hay nhắc tới cô ấy, hơn nữa dù hễ gặp mặt là trêu chọc Ngữ Lam nhưng thái độ không giống trêu đùangười khác. Thật ra Doãn Tắc luôn cười cợt không đứng đắn, nhưng anh không phải là người thích trêu chọc các cô gái như đối với Cao Ngữ Lam. Cho nên những câunói của Doãn Tắc không phải là nói đùa? Doãn Ninh quyết định sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

"Lam Lam, vụ công việc của em sắp thành rồi, phải nhanh chóng tính đến chuyện yêu đương thôi. Nói cho chị nghe xem nào, em thích hình mẫu như thế nào?"

Cao Ngữ Lam còn chưa mở miệng, Nựu Nựu nói chen vào: "Mẹ, con thích người như cậu".

Mấy người lớn cười rộ lên, Trần Nhược Vũ giơ tay hỏi: "Chị Doãn Ninh, quán của chị còn kiêm thêm dịch vụ mai mối sao? Em xin đăng ký ạ, em cũng đang cần tìm đốitượng"

Doãn Ninh nghĩ thầm, cô chỉ có một người em trai mà thôi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Em muốn tìm người như thế nào ?"

"Chỉ cần công việc ổn định, thân thể khoẻ mạnh, nhìn vừa mắt , đối xử tốt với em". Doãn Ninh vừa định nói yêu cầu đó không phải cao lắm, Trần Nhược Vũ nói tiếp:"Có nhà thì tốt hơn, còn nếu có xe thì càng hoàn hảo. Tất nhiên mẹ chồng tốt nhất thân thiện dễ gần, đừng quấy rầy công việc của em, em muốn tạo ra sự nghiệp củariêng mình".

Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều quay sang nhìn cô, Nựu Nựu cũng nháy mắt với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ cười hắc hắc: "Em nói là nếu có thì tốt hơn chứthật ra yêu cầu của em không cao như vậy đâu. Về cơ bản tốt là được rồi."

Nựu Nựu tỏ ra rất nghiêm túc: "Cậu của em rất đẹp trai, đối xử tốt với mọi người, lại có nhà có xe. Tuy nhiên cậu là của em, không thể nhường cho chị".

Ba người lớn đều cười, Doãn Ninh cốc đầu Nựu Nựu : "Tiểu quỷ, nếu cậu con không lấy được vợ, sẽ tìm con tính sổ đấy."

"Cậu có con rồi, không cần lấy vợ khác" Giọng nói thánh thót rất đáng yêu của Nựu Nựu khiến mấy người lớn cười ha ha.

Doãn Ninh còn muốn tiếp tục thăm dò Cao Ngữ Lam, điện thoại Cao Ngữ Lam bỗng đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Quách Thu Thần gọi tới.

"Anh tiểu Quách, chào anh. Ôi thật sự là ngại quá, bố tôi lại như vậy rồi, tôi nhất định sẽ nói với bố. Không có không có, làm phiền anh quá, tôi hiện giờ đang ở TùyTâm Uyển, chỗ lần trước chúng ta ăn cơm ấy. Được rồi, thật ngại quá... Vâng, tôi sẽ chờ anh ở đây".

Cao Ngữ Lam tắt điện thoại, Trần Nhược Vũ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi oán thán: "Là bố tớ, cứ muốn giúp tớ tìm đối tượng. Có một người con trai của đồng nghiệp cùng cơ quan, chính là anh Tiểu Quách mới đượcđiều đến thành phố A làm việc. Bố tớ toàn mượn cớ để anh ấy mang đồ đến cho tớ, thật sự rất phiền phức".

"Ôi, bố của cậu đúng là người cha tốt. Bố tớ ấy à, suốt ngày chỉ biết nói, con hãy tự mình cố gắng, mau đưa bạn trai về đây". Trần Nhược Vũ nhại giọng ông Trần.

Cao Ngữ Lam nghĩ tới ông bố thú vị của Trần Nhược Vũ, không nhịn được cười. Doãn Ninh nhìn cô, trong lòng hơi sốt ruột. Bố người ta đã chọn được rể hiền, vậyDoãn Tắc nhà cô phải làm thế nào?

Không bao lâu sau, Quách Thu Thần đến quán. Lần này ông Cao lại nhờ anh ta mang đến một cái bAlô nhỏ. Quách Thu Thần đã quen đường, cầm túi đi thẳng vàoTùyTâm Uyển.

Mọi người gặp mặt, theo thường lệ vẫn hay khách sáo một hồi. Trần Nhược Vũ tò mò nhìn chằm chằm Quách Thu Thần, khiến cho anh ta hơi ngượng ngùng. Cao NgữLam để bọn họ tự giới thiệu về nhau. Cả hai đều là người thành phố C, đồng hương đồng khói nên dễ nói chuyện. Thành phố C không lớn, hàn huyên vài câu phát hiệnhai bên vòng vèo thế nào lại có người bạn chung, vì vậy câu chuyện càng rôm rả hơn.

Lúc này đã đến giờ cơm trưa, Doãn Tắc không có ở nhà nên không ai lo chuyện bếp núc. Vì vậy mấy người thương lượng với nhau đến một nhà hàng ở gần đó ăn cơm.

"Mc Donald!". Cô bạn nhỏ Nựu Nựu là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

"Không được." Doãn Ninh kiên quyết từ chối.

Nựu Nựu bĩu môi: "Mẹ không tôn trọng trẻ nhỏ, làm vậy không có lợi cho sự phát triển tâm hồn trẻ em".

Quách Thu Thần không nhịn được cười, anh ta chưa gặp một tiểu quỷ nào thú vị như vậy. Anh ta hỏi một cách hiếu kỳ: "Những lời này cháu học ở đâu ra thế?"

Nựu Nựu ngẩng đầu nhìn anh: "Cháu xem ti vi ạ."

Mọi người vừa trò chuyện vừa đi ra cửa, Doãn Ninh đeo túi rồi khóa cửa tiệm. Mới đi vài bước, Trần Nhược Vũ nói với Cao Ngữ Lam: "Cậu nhìn kìa, người đàn ôngkia đẹp trai quá!"

Doãn Ninh vừa ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ. Cao Ngữ Lam cũng đưa mắt về phía đó. Một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước một chiếc xe con màu đen,chính là người đàn ông cãi nhau với Doãn Ninh lần trước.

Doãn Ninh nhíu mày, kéo Nựu Nựu mau rời khỏi nơi đó.Người đàn ông xông về phía bọn họ, đứng chắn trước mặt Doãn Ninh rồi cúi đầu nhìn Nựu Nựu.

Nựu Nựu sợ hãi trốn sau lưng Doãn Ninh. Doãn Ninh cắn răng, cố nén tức giận. Trước mặt con, cô không muốn gây lớn chuyện, đành phải nói nhẹ nhàng: "Tránh ra!"

Người đàn ông đó rời mắt khỏi Nựu Nựu từ từ chuyển sang Doãn Ninh: "Đồ tôi gửi em trả về hết, gọi điện thoại em không bắt máy, rốt cuộc em muốn gì?"

"Tôi muốn anh tránh xa hai mẹ con tôi ra". Doãn Ninh nghiến răng.

Sắc mặt người đàn ông đó khá tệ: "Tôi sẽ không buông tay, con gái em cũng là con của tôi. Nếu ra tòa, chưa chắc em có thể giữ nổi con."

"Anh muốn làm thế nào thì tùy, tôi cũng chẳng sợ anh. Doãn Tắc đánh anh vẫn chưa đủ phải không?" Doãn Ninh đưa tay vào túi xách, trong đó có bình xịt cay DoãnTắc mua cho cô. Từ lúc cô bị người đàn ông này làm phiền, Doãn Tắc đã giúp cô chuẩn bị.

Hai người đối mặt nhau trong không khí căng thẳng. Một người phụ nữ yếu đuối và một bé gái đứng trước người đàn ông cao lớn càng lộ vẻ đặc biệt đáng thương.Quách Thu Thần là người đàn ông duy nhất đi cùng, anh ta không nhịn được xông ra phía trước bảo vệ Doãn Ninh: "Vị này, có chuyện gì từ từ nói."

Doãn Ninh kéo vạt áo Quách Thu Thần: "Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi."

Lời nói và động tác của cô khiến người đàn ông anh tuấn nổi trận lôi đình. Người ta muốn đi nhanh không muốn đối mặt với hắn. Quách Thu Thần lại cúi người bế NựuNựu đang sợ hãi, đi theo Doãn Ninh về phía trước. Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ đi sau bọn họ.

Người đàn ông kia bị mọi người phớt lờ, lại thấy Quách Thu Thần và Doãn Ninh bộ dạng thân mật, cuối cùng hắn không thể khống chế cơn điên. Hắn đột nhiên lao đến,tung nắm đấm vào mặt Quách Thu Thần, đồng thời lên tiếng chửi mắng: "Muốn cướp vợ và con tao? Mày cũng nên soi gương đi"

Sự việc xảy ra đột ngột, mấy người phụ nữ chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai. Cao Ngữ Lam thầm nghĩ: anh Tiểu Quách à, sao lần nào anh cũng xui xẻo như vậy?

Chương 20: Đánh cướp

Quách Thu Thần bị đột kích bất ngờ, nhất thời phản ứng không kịp, mặt hứng trọn một cú đấm. Bị một lực mạnh đánh vào mặt, chân anh ta lảo đảo, suýt nữa đứngkhông vững. Quách Thu Thần vội thả Nựu Nựu xuống đất. Người đàn ông đẹp trai lại tung một cú đấm trung gọng kính của Quách Thu Thần. Quách Thu Thần kêumột tiếng thất thanh, ngồi phịch xuống đất giơ tay che mắt.

Lúc này ba người phụ nữ mới định thần, Doãn Ninh ném cái túi xách sang một bên, xông tới ra sức đẩy người đàn ông đẹp trai: "Lâm Uyên, anh là đồ khốn, anh dựađâu mà dám đánh người, anh cút ngay cho tôi!"

Trần Nhược Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Quách Thu Thần kiểm tra vết thương của anh ta, Cao Ngữ Lam ôm Nựu Nựu đang sợ hãi đến mức khóc huhu vào lòng.

Lâm Uyên trừng mắt với Quách Thu Thần rồi lại đưa mắt về phía Doãn Ninh, nói lạnh nhạt: "Em nhất định không hồi tâm chuyển ý, là vì anh ta?"

"Con người anh quá thối nát nên mới chẳng có ai cần anh". Doãn Ninh lớn tiếng mắng, cơn giận dữ của cô có thể thiêu cháy một tòa nhà.

Lâm Uyên rất điên tiết, hắn còn chưa hết tức Quách Thu Thần, bây giờ lại bị Doãn Ninh mắng ngay trước mặt người đàn ông đó, khiến hắn không còn một chút thểdiện.

Khóe miệng Lâm Uyên cứng đờ, hắn lạnh lùng đẩy gọng kính râm. Hắn thật ra muốn Doãn Ninh thay đổi cách nhìn về hắn, hy vọng cô sẽ trở lại bên cạnh hắn, nhưnghắn càng hành động càng khiến tình hình căng thẳng hơn.

Lâm Uyên trầm mặc vài giây, hít một hơi sâu để khống chế tâm trạng. Sau đó hắn nói: "Trước kia tôi đã mắc nhiều sai lầm, trải qua nhiều chuyện như vậy bây giờ tôi chỉmuốn quay về với em. Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, em phải tin là tôi sẽ thay đổi".

Doãn Ninh ưỡn ngực cười nhạt: "Đúng vậy, anh đã thay đổi nhiều. Trước đây anh chỉ tỏ vẻ lạnh lùng, còn bây giờ đến nắm đấm cũng đem ra sử dụng. Anh dựa vào đâudám đánh bạn tôi? Anh nghĩ mình có tư cách hoa chân múa tay trước mặt tôi hay sao? Anh cho rằng anh đã thay đổi à? Để tôi nói cho anh biết, anh chẳng thay đổi mộtchút nào, anh vẫn rác rưởi như vậy. Trước đây là tôi có mặt như mù, tôi bị thiếu não nên mới thích kẻ bại hoại như anh".

Lời nói của Doãn Ninh khiến mặt Lâm Uyên tái mét, hắn nghiến răng nhìn Doãn Ninh rồi lại quay sang nhìn Nựu Nựu đang nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới kéovạt áo Doãn Ninh. Lâm Uyên cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng hạ thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi, chuyện quá khứ là tôi không đúng, khiến em phải chịu nhiều ấm ức. Tôibiết đều là lỗi của tôi hại mẹ con em chịu nhiều khổ cực. Tôi không thể... không thể nào quên em. Sau này, tôi nhất định sẽ đối xử với em và con thật tốt, chúng ta bắtđầu lại nhé".

Không đợi Doãn Ninh trả lời, Lâm Uyên tiếp tục nói: "Hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để bàn chuyện này, em không cần vội vàng cự tuyệt tôi. Em hãy chomình một chút thời gian suy nghĩ, cũng là cho tôi cơ hội biểu hiện thành ý của tôi. Vài ngày nữa tôi lại đến tìm em."

Doãn Ninh cười to, đồng thời tiến lên đập vai Lâm Uyên: "Anh Lâm, anh hay thật đấy. Ngày hôm nay trước khi ra cửa anh đã soi gương chưa? Đúng rồi, vì anh đeokính râm nên có soi gương chắc cũng không nhìn thấy rõ. Anh nhìn mặt anh xem, ôi giời, đáng sợ quá, mặt kiểu gì thế này, máu thịt cũng mơ hồ, không thấy lớp da đâucả. Thật đáng sợ, anh mau về nhà đi, đừng ra ngoài dọa trẻ nhỏ, đến người lớn nhìn thấy cũng buồn nôn muốn ói".

Nghe những lời của Doãn Ninh, Lâm Uyên sa sầm mặt, hắt giật kính râm xuống: "Em đừng có nhái giọng của Doãn Tắc để nói chuyện với tôi! Trước kia em đâu có nhưvậy, bây giờ em bị cậu ta làm hư hỏng rồi!".

Doãn Ninh nghiêm mặt, nghiến răng ken két: "Anh là tên khốn đáng ghét không biết xấu hổ, đến việc xách giày cho em tôi anh cũng không xứng, may cho anh là bây giờDoãn Tắc không ở đây, nếu không cậu ấy sẽ đánh anh rụng răng tha hồ đi lượm!"

"Nể mặt em, tôi sẽ không so đo với cậu ta chuyện lần trước, chúng ta nên cho nhau cơ hội nối lại mối quan hệ".

"Vì biểu hiện của anh trong thời gian qua, tôi sẽ không tính toán với anh chuyện quá khứ. Nhưng gương mặt vô tình vô nghĩa độc ác đáng ghét của anh đã in sâu trong tríóc tôi, cả đời này tôi không quên nổi. Lâm Uyên, tôi chửi anh không mặt không da mà anh vẫn có thể chịu đựng đến bây giờ, xem ra sự vô liêm sỉ của anh ngày cànghết nói nổi. Bắt đầu lại từ đầu ư? Lúc tôi vác bụng đến tìm anh, anh bảo chỉ chơi đùa tôi, tại sao anh không nghĩ sẽ bắt đầu lại với tôi? Lúc anh cưới người khác, tại saoanh không nghĩ đến chuyện nối lại mối quan hệ với tôi? Anh ôm vợ anh xây dựng gia đình, còn tôi cắt cổ tay, và lúc tôi một mình sinh Nựu Nựu nữa, tại sao lúc đó anhkhông nghĩ sẽ nối lại quan hệ với tôi?".

Doãn Ninh cười lạnh lùng: "Đúng rồi, tôi chưa có cơ hội nói cho anh biết, bây giờ gặp anh, tôi muốn nói với anh, ôi cảm thấy cực kỳ vui khi biết anh sống không hạnhphúc, bị mọi người bỏ rơi".

Lâm Uyên bị Doãn Ninh nhục mạ mấy lần, cuối cùng không nhịn nổi, hắn hung hăng bóp chặt cổ tay của cô: "Em đừng cho rằng bây giờ tôi thay đổi tính tình, tôi nhânnhượng em là em có thể sỉ nhục tôi".

Doãn Ninh đau đến mức thét lên, giơ tay còn lại đập vào cánh tay của hắn. Quách Thu Thần đầu tiên tự nhiên bị đánh, than thầm trong lòng bản thân xúi quẩy. Nhưngsau khi nghe đoạn đối thoại giữa Doãn Ninh và Lâm Uyên, biết người đàn ông kia trong quá khứ đối xử tệ bạc với Doãn Ninh, Quách Thu Thần cảm thấy bất bình thaycho Doãn Ninh. Bây giờ lại thấy Lâm Uyên còn nặng tay với cô, anh ta vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản: "Anh bỏ cô ấy ra".

"Chuyện của bọn tao không đến lượt mày chõ miệng vào, cút ngay". Lâm Uyên càng không thể kìm chế cơn điên khi nhìn thấy Quách Thu Thần.

Doãn Ninh kêu to: "Tôi không phải là bọn gì của anh, anh mới nên cút đi".

"Em nghe cho rõ đây". Lâm Uyên siết chặt tay Doãn Ninh: " Tốt nhất là em hãy quay về bên tôi, Nựu Nựu là con gái tôi, đây là sự thật không ai thay đổi được".

"Anh tiếp tục ngồi đó mà mơ mộng đi! Bỏ tôi ra, anh làm tôi đau quá". Doãn Ninh dùng hết sức đập vào tay Lâm Uyên.

Quách Thu Thần đứng bên cạnh cũng ra sức kéo Lâm Uyên: "Muốn nói gì dùng miệng là được rồi, anh động thủ với đàn bà con gái thì chẳng phong độ chút nào".

Trần Nhược Vũ cũng xông lên quát lớn: "Anh buông chị Doãn Ninh ra".

Cao Ngữ Lam vội vàng kéo Nựu Nựu đang khóc vì hoảng sợ khỏi Doãn Ninh và ôm chặt cô bé vào lòng. Cao Ngữ Lam dỗ dành cô bé, không cho cô bé chứng kiếncảnh tượng hỗn loạn kia.

Mấy người bọn họ trở thành một đám hỗn độn. Lâm Uyên mất hết kiên nhẫn, lại vô cùng tức giận, hắn buông Doãn Ninh rồi tung nắm đấm về Quách Thu Thần. Lầnnày Quách Thu Thần đã có phòng bị, nhưng anh ta là người nho nhã, lại không có kinh nghiệm đánh nhau nên chỉ biết ôm đầu lùi lại phía sau né tránh.

"Anh còn dám đánh người!" Doãn Ninh tức đến mức lửa bốc trên đỉnh đầu, cô cúi xuống nhặt chiếc túi xách ở dưới đất và tìm bình xịt hơi cay tự vệ. Sau đó, DoãnNinh xông tới xịt mù mịt lên mặt Lâm Uyên.

Lâm Uyên thét một tiếng, theo bản năng giơ tay vừa đỡ, vừa vặn đánh trúng mặt Doãn Ninh. Trần Nhược Vũ hét lớn tháo đôi giày cao gót đập tới tấp vào đầu LâmUyên đang quỳ dưới đất ôm mắt.

Nựu Nựu càng khóc to hơn, vừa khóc vừa gọi mẹ. Quách Thu Thần thoát khỏi bàn tay Lâm Uyên, há hốc mồm đứng nhìn hai vị nữ hiệp dũng mãnh.

Từ xa xa có tiếng còi hụ xe cảnh sát vọng đến, hơn chục giây sau một chiếc xe cảnh sát đi tới, hai người cảnh sát xuống xe chạy đến chỗ bọn họ.

"Chuyện gì xảy ra vậy, nơi này có vụ cướp giật sao?"

"Cướp giật?" Tất cả mọi người đều sững sờ, ở đây chỉ có vụ ẩu đả đánh nhau chứ làm gì có cướp giật. Mặc dù hiện trường ẩu đả hơi hỗn loạn nhưng những người cómặt đều "áo mũ chỉnh tề", vậy mà đồng chí cảnh sát nhìn ra nơi này có cướp giật, tài thật đấy.

Một người cảnh sát lên tiếng: "Có người báo cảnh sát, nói nơi này xảy ra vụ cưới giật. Sao các anh các chị lại tụ tập ở đây? Ai đã báo cảnh sát?"

Cao Ngữ Lam nhìn xuống điện thoại của cô, vẻ mặt hết sức nghi hoặc: "Tôi đâu có báo cảnh sát, tôi chỉ gọi điện cho Doãn Tắc thôi, lẽ nào là anh ấy báo?"

Anh cảnh sát nhíu mày: "Rốt cuộc ở đây có cướp giật hay không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau không trả lời. Tất cả đều nghĩ, không biết phải giải thích như thế nào về tình huống hiện tại, liệu có nên đến đồn cảnh sát hay không?

Người lớn còn chưa mở miệng, cô bạn nhỏ đã lên tiếng trước. Nựu Nựu vừa khóc rống lên vừa nhào vào lòng Doãn Ninh, cô bé cất giọng khản đặc: "Có, có cướp giậtạ".

Cô bé chỉ tay vào Lâm Uyên, hắn vừa từ dưới đất đứng dậy, hai mắt hắn bị xịt hơi cay đỏ ngầu, bộ dạng hắn tương đối thảm hại. Nựu Nựu vừa khóc vừa nói: "Là chúkia, chú ấy định đánh cướp phụ nữ và trẻ em".

Đánh cướp phụ nữ và trẻ em? Mấy người lớn sững sờ, cố tiêu hóa từ phạm tội mới này.

Anh cảnh sát hơi buồn cười, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đảo mắt một lượt qua đám người: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa rồi là ai báo cảnh sát?"

Vẫn là Nựu Nựu nói chen vào: "Là cháu báo cảnh sát".

Mấy người lớn lại mắt chữ O mồm chữ A. Nựu Nựu vừa lau nước mắt vừa nói: "Chú cảnh sát, chú kia là kẻ xấu. Chú ấy đánh mẹ cháu, chú Tiểu Quách muốn bảo vệmẹ cháu cũng bị đánh ạ"

Cảm thấy đúng là Nựu Nựu báo án, anh cảnh sát liền nói với cô bé: "Cháu bé, báo cảnh sát là một việc vô cùng nghiêm túc, không phải trò chơi đâu".

Nựu Nựu cau mày: "Vậy chú kia đánh người, còn muốn cướp cháu đi, chú cảnh sát không giải quyết sao?"

Anh cảnh sát ngây người, Nựu Nựu nói tiếp: "Cậu cháu dạy cháu rằng chú cảnh sát sẽ giúp người tốt. Cậu cháu đã cho cháu xem ảnh của chú kia, cậu còn nói số điệnthoại của cảnh sát cho cháu biết và dặn cháu nếu thấy kẻ xấu xa đó bắt nạt mẹ cháu, đòi dẫn cháu đi thì phải báo ngay cho cảnh sát".

Doãn Ninh lục túi xách, không tìm thấy điện thoại di động của mình. Cô quay đầu, phát hiện di động của cô nằm chỏng chơ trên mặt đất, chắc là Nựu Nựu gọi điệnthoại xong tiện tay ném xuống đất. Doãn Ninh thở dài, nhặt di động bỏ vào túi.

Ở bên này, anh cảnh sát muốn giảng giải về luật pháp cho Nựu Nựu :"Cháu bé, tình huống này không gọi là cướp giật".

Nựu Nựu nước mắt vẫn chưa khô nhưng nói rất rõ ràng rành mạch: "Cậu cháu bảo nếu trẻ em nói không rõ tình huống, các chú cảnh sát sẽ cho rằng cháu nói đùa và sẽkhông đến cứu. Vì vậy cháu phải nói là bị cướp, chú kia đánh mẹ cháu, muốn đưa cháu đi, báo bị cướp cũng là hợp lý".

Anh cảnh sát á khẩu không thể trả lời, phương pháp giáo dục của gia đình này quả là khác thường. Tuy nhiên, vụ việc có vẻ là bạo lực gia đình và tranh giành con cái,anh cảnh sát bất giác thông cảm hai mẹ con cô bé. Đoán Doãn Ninh là mẹ của cô bé, anh cảnh sát quay sang hỏi cô: "Bây giờ là tình huống thế nào? Cô có muốn kiệnanh ta?"

Doãn Ninh nghĩ ngợi một hồi, cô không có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này. Lần này hai bên đều bị thương, làm lớn chuyện chỉ e gặp phiền toái, vì vậy côlắc đầu: "Tôi không kiện anh ta".

Anh cảnh sát gật đầu, rút ra quyển sổ tay: "Được rồi, nhưng cô vẫn phải tường trình một chút. Chúng tôi đã ra quân kiểu gì cũng phải có báo cáo".

"Cô ta không kiện sao? Vậy thì tôi kiện!".

Mọi người quay đầu, thấy Lâm Uyên nổi giận đùng đùng: "Tôi muốn kiện bọn họ cố ý gây thương tích cho tôi".

"Rất tốt!" Một tiếng nói rõ to vọng đến, mọi người lại quay đầu, thấy Doãn Tắc sải bước dài đi tới, vẻ mặt anh rất dữ tợn. Doãn Tắc tiến lại gần, không nói lời thứ haitung một nắm đấm rất mạnh khiến Lâm Uyên ngã vật xuống đất. Doãn Tắc mở miệng mắng: "Không đánh anh thì thật là có lỗi với khoản tiền lương dành cho luật sư củaanh, không thể để luật sư nhận tiền không công".

Chương 21: Chuyện nam nữ

Lâm Uyên bị đánh bất ngờ, hắn nổi cơn điên hét một tiếng rồi từ dưới đất bật dậy, lao người vào Doãn Tắc. Doãn Tắc không thèm né tránh, nghênh tiếp hắn bằng mộtcú đấm.

Hai người tôi đấm anh anh đánh tôi, tạo thành cảnh ẩu đả hỗn loạn trong chốc lát.

Những người ở bên cạnh đứng ngây ra nhìn, không ai xông vào khuyên can. Nựu Nựu là người tỉnh ra đầu tiên, cô hét lên với Doãn Ninh: "Mẹ ơi! Kẻ xấu kia đánh cậu,mẹ mau mở cửa thả Man Đầu ra đi!".

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: Nựu Nựu à, Man Đầu nhà em thả ra chưa chắc đã cắn kẻ xấu, có khi nó vẫy đuôi mừng muốn làm quenvới hắn ấy chứ.

Hai anh cảnh sát mặt hằm hằm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, các người coi cảnh sát chúng tôi chết rồi sao mà dám đánh nhau trước mặt chúng tôi?

Hai anh cảnh sát vội vàng xông vào can ngăn, không biết ai đúng ai sai ở đây, cứ đưa tất cả về đồn rồi tính sau.

Hai người đàn ông đánh nhau rất hăng máu, cảnh sát cũng mặc kệ. Lâm Uyên tung một cú đấm mạnh về phía Doãn Tắc, Doãn Tắc nghiêng đầu né tránh, cú đấm trúngđầu một anh cảnh sát.

Doãn Tắc thấy thế lập tức thay đổi chiến thuật, lui người trốn ra sau lưng anh cảnh sát và giơ cao hai tay giả bộ ngoan ngoãn: "Anh cảnh sát, hắn ta đánh lén cảnh sát,hắn ta đánh lén cảnh sát!".

Lâm Uyên giận tím mặt, hắn đã thật tâm hối cải, muốn cùng Doãn Ninh làm lại từ đầu, muốn nhận con gái hắn. Vậy mà hắn không thể giữ bình tĩnh, tính tình hắn quánóng nảy, bây giờ hắn đã làm hỏng bét mọi việc .

Khi Doãn Tắc, người chỉ sợ thiên hạ không đại loạn xuất hiện, và sau một hồi đấm đi đấm lại, Lâm Uyên mới thấy bình tĩnh hẳn.

Hắn đúng là ngu xuẩn, biểu hiện của hắn vừa đáng ghét vừa không đầu óc.

Lâm Uyên dừng lại, thở phì phò. Hắn chỉnh đốn lại quần áo, đưa mắt qua hai người cảnh sát rồi quay sang nhìn Doãn Ninh.

Doãn Ninh đáp trả hắn bằng một ánh mắt hờ hững và khinh bỉ. Trong khi đó, con gái của hắn nhào vào lòng Doãn Tắc, Doãn Tắc giúp cô bé lau sạch những vệt nướcmắt loang lổ trên gương mặt nhỏ nhắn.

"Cậu, chúng ta thả Man Đầu ra cắn kẻ xấu đi".

Ngón tay nhỏ bé trắng hồng của Nựu Nựu chỉ về phía Lâm Uyên. Hành động này khiến lòng Lâm Uyên khẽ nhói đau, thật sự là một cảm giác khó diễn tả.

Sự việc đến nước này, mấy người lớn không muốn tới đồn cảnh sát cũng không được. Doãn Ninh giao Nựu Nựu cho Cao Ngữ Lam, nhờ cô đưa con bé đi ăn chút gìđó chứ đừng dính đến chuyện tồi tệ này. Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần dẫn Nựu Nựu đi ăn Mc Donald. Sau đó, bọn họ làm theo lời Doãn Tắc,tới một bệnh viện gần đó để Quách Thu Thần xử lý vết thương và lấy báo cáo nghiệm thương.

Còn Doãn Ninh, Doãn Tắc và Lâm Uyên tự lái xe đến đồn cảnh sát.

Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi bất an, Doãn Tắc ăn vài cú đấm, không biết có bị thương nặng hay không? Lâm Uyên kia lai lịch có vẻ không tầm thường, hai chị em bọnhọ có khi nào lại gặp phải phiền phức?

Trần Nhược Vũ cũng lo lắng không yên, cô hỏi: " Vừa rồi tớ nhất thời xúc động, có đập tên khốn kia vài cái. Hắn nói sẽ kiện chúng ta, liệu tớ có bị dính vào vụ nàykhông?"

Cao Ngữ Lam an ủi bạn vài câu, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn lắm. May mà Lâm Uyên không quen biết Trần Nhược Vũ nên Trần Nhược Vũ cólẽ sẽ không sao.

Quách Thu Thần hầu như không mở miệng. Trong số bọn họ, anh ta là người đen đủi nhất, hình như lần nào anh ta tới đây cũng đều gặp sự cố. Tuy nhiên anh TiểuQuách rất có phong độ, không hề nói một câu oán trách. Lúc ở quán Mc Donald, Nựu Nựu hiếu kỳ sờ lên khoé mắt anh ta, hỏi anh ta có đau không, Quách Thu Thầnkiên nhẫn trò chuyện cùng cô bé.

Trong số mấy người, chỉ cô bạn nhỏ Nựu Nựu được thỏa mong ước ăn Mc Donald là tâm trạng không tệ lắm. Mặc dù vừa gặp chuyện không vui, nhưng cô bé khônghổ là người có quan hệ máu mủ với Doãn Tắc, nhanh chóng dẹp hết chuyện đó ra khỏi đầu. Cô bé còn lên kế hoạch tác chiến, đó là về nhà huấn luyện anh chàng đẹptrai Man Đầu phải biết phân biệt địch ta, dũng cảm chiến đấu.

Cao Ngữ Lam không đả kích mơ tưởng hão huyền của Nựu Nựu, nhưng cô thầm nhắc bản thân, khi nào gặp Doãn Tắc phải báo với anh một tiếng, hãy coi chừng nhânthân của Man đầu, không đúng, coi chừng sự an toàn của con chó.

Ba người lớn và một trẻ em đi tới một bệnh viện cách đó không xa. Nựu Nựu rất quen thuộc nơi này, đi trước dẫn đầu đoàn người lên thẳng tầng 3.

Cô y tá nhìn thấy Nựu Nựu liền vui vẻ chào hỏi cô bé, Nựu Nựu vẫy tay chào lại rồi chạy vào một phòng khám bệnh.

Cao Ngữ Lam vội đi theo định kéo cô bé lại. Tuy nhiên, Nựu Nựu nhỏ người nhưng rất nhanh nhẹn, cô bé chui tọt vào phòng gọi lớn tiếng: "Chú Mạnh!"

Trong phòng khám vọng ra tiếng cười của đàn ông. Cao Ngữ Lam đi vào, thấy một bác sĩ trẻ tuổi áo khoác áo blouse trắng đang bế Nựu Nựu trên tay.

Trên bàn đặt tấm biển đề tên bác sỹ, Cao Ngữ Lam đảo mắt qua, là Mạnh Cổ.

Bác sĩ có cái tên như thế này, có thể xem là bi kịch không?

Mạnh Cổ nhìn theo ánh mắt nhìn Cao Ngữ Lam, anh ta như đọc được suy nghĩ của cô liền mỉm cười: "Bố tôi họ Mạnh, mẹ tôi họ Cổ nên họ đặt tên tôi là Mạnh Cổ ".

Cao Ngữ Lam gật đầu, trong lòng thầm nói tiếp: may mà anh ta làm bác sĩ, ghép với tên trở thành– Bác sĩ Mông Cổ

(Trong tiếng Trung từ Mông Cổ và Mạnh Cổ đồng âm. Người Trung Quốc thường gọi kèm chức vị).

"Bác sĩ Mông Cổ" trước đó đã nhận được điện thoại của Doãn Tắc nên biết rõ đám Cao Ngữ Lam đến đây vì chuyện gì. Anh ta nhanh chóng kiểm tra vết thương củaQuách Thu Thần. Trên mặt và hốc mắt Quách Thu Thần có vết bầm tím, cổ tay hơi bị trật khớp, mu bàn tay có vết xước, còn lại không có gì đáng ngại.

Quách Thu Thần nói với Cao Ngữ Lam: "Cô thấy chưa, tôi không sao cả. Tôi đã nói không cần đi khám".

"Cẩn thận một chút sẽ yên tâm hơn".

"Đúng vậy, cứ khám kỹ một chút sẽ yên tâm hơn". Mạnh Cổ phụ họa lời Cao Ngữ Lam, sau đó anh ta nói với Quách Thu Thần: "Cổ tay anh bị trật khớp rồi, để tôi bóbột cho anh nhé".

Lời nói của anh khiến cả phòng khám rơi vào trạng thái im lặng hoàn toàn.

Mạnh Cổ mỉm cười đầy thành khẩn: "Mọi người không cần lo lắng đến tiền thuốc. Doãn Tắc nói, cậu ấy sẽ thanh toán".

Cao Ngữ Lam đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới lúc trước Doãn Tắc cũng bị bó bột ở chân.

Mạnh Cổ nói tiếp: "Hay là kiểm tra sức khỏe toàn thân đi? Ba người cùng làm nhé!"

Anh ta vừa nói vừa viết các hạng mục cần kiểm tra vào một tờ giấy. Quách Thu Thần tối sầm mặt, lặng lẽ lùi lại vài bước, đứng ra đằng sau Trần Nhược Vũ.

Cao Ngữ Lam gọi Nựu Nựu, cúi xuống rỉ tai cô bé vài câu. Nựu Nựu nghe xong liền chạy về phía Mạnh Cổ: "Chú Mạnh, chú muốn thu tiền của cậu cháu sao? Cónhiều tiền không ạ?" Vẻ mặt và ngữ điệu của cô bé như thể gặp phải kẻ cướp.

Mạnh Cổ mỉm cười xoa đầu cô bé: "Nựu Nựu, cậu cháu có tiền, cháu đừng lo".

Nựu Nựu ra sức lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao: "Chú Mạnh, cậu cháu nghèo lắm. Chú nhẫn tâm thu tiền của cậu thật sao?"

Mạnh Cổ vẫn cười cười: " Cậu cháu nghèo ở chỗ nào?"

Nựu Nựu trả lời nghiêm túc: "Cậu không thể đưa Nựu Nựu đi ăn Mc Donald hàng ngày".

"Đó là do cậu của cháu kiệt sỷ"

"Cậu còn có "khoản đãi" chưa trả hết".

"Khoản đãi chưa trả hết?" Mạnh Cổ không hiểu.

Nựu Nựu vội vàng quay đầu cầu cứu Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam đỏ mặt, dùng khẩu hình nói nhỏ: "Khoản vay."

(Cao Ngữ Lam bảo Nựu Nựu nói "Đãi khoản" (tức là khoản vay) chưa trả hết" nhưng Nựu Nựu nói ngược lại thành "khoản đãi" (có nghĩa là tiếp đãi).

Nữu Nữu gật đầu, nhanh chóng sửa lại: "Cậu còn khoản vay chưa trả". Cô bé suy nghĩ vài giây rồi thở dài "Thật đáng thương!" Chữ “thương” cuối cùng cô bé kéo dàigiọng nói, vẻ mặt biểu đạt tình cảm rất đạt.

Mạnh Cổ miệng cười gần đến mang tai, Nựu Nựu kéo tay áo anh ta: " Chú đừng thu tiền của cậu cháu nhé. Nếu không Nựu Nựu sẽ không có Mc Donald để ăn, cũngkhông có nhà để ở. Nựu Nựu ăn không no mặc không đủ ấm, chỉ có thể ra lề đường bán diêm thôi".

Mạnh Cổ bật cười ha hả, không quên đưa mắt liếc Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam xua tay: "Câu cuối cùng tuyệt đối không phải do tôi dạy".

"Cô là dâu hiền nhà họ Doãn?" Mạnh Cổ chống cằm, bộ dạng giống hệt Doãn Tắc: "Mau nói đi, cô và Doãn Tắc có quan hệ gì?"

"Chúng tôi chẳng có quan hệ gì".

"Không quan hệ mà chị em cậu ấy có thể yên tâm giao Nựu Nựu cho cô? Cô còn xót tiền thay cậu ta nữa chứ?"

"Chúng tôi thực sự không có quan hệ".

"Tôi chẳng tin".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, không thèm để ý đến anh ta.

Nựu Nựu trở lại vấn đề cũ: "Chú Mạnh, chú sẽ không thu tiền của cậu cháu đúng không ạ?"

"Tiểu yêu tinh, nếu không thu tiền, chú Mạnh của cháu sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống, cháu không đau lòng sao?"

"Cháu thương cậu cháu hơn". Nựu Nựu tỏ ra thật thà, không hề nể mặt Mạnh Cổ.

"Cô cũng xót ruột phải không?" Mạnh cổ không ngại đẩy "quả bóng" sang Cao Ngữ Lam. Anh chàng Doãn Tắc gần đây cứ như kẻ đang yêu ấy, đối tượng chắc là côgái này.

Cao Ngữ Lam lắc đầu nguầy nguậy, cô vô ý thức liếc Quách Thu Thần: "Tôi với anh ấy không thân quen mấy, tôi không xót ruột".

"Ôi Lam Lam, em lại làm tổn thương tôi rồi".

Sau lưng đột nhiên vọng đến giọng nói đầy bi thương của Doãn Tắc, khiến Cao Ngữ Lam giật bắn mình. Cô quay đầu nhìn, quả nhiên là Doãn Tắc.

"Cậu!" Nựu Nựu xà vào lòng Doãn Tắc, mở miệng báo cáo ngay: "Chú Mạnh đồng ý sau này sẽ không thu tiền của cậu, muốn khám bệnh cứ tìm chú ấy".

Mạnh Cổ mặt đen thui như đít nồi, bây giờ anh ta còn chưa đồng ý, nói gì đến sau này. Câu "muốn khám bệnh cứ đến tìm chú Mạnh" sao giống quảng cáo trên ti vi thế.Cho nên mới nói không thể để trẻ em xem ti vi quá nhiều.

Doãn Tắc cười haha, thơm nhẹ lên má Nựu Nựu. Sau đó anh đi tới nói câu xin lỗi với Quách Thu Thần và Trần Nhược Vũ, rồi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bọn họ.Hai người đều cho biết là không sao cả.

Doãn Tắc chỉ tay về đằng sau: "Đây là Lôi Phong, bạn của tôi. Cậu ấy sẽ đưa mọi người về. Hôm nay tôi thành thật xin lỗi mọi người, lần tới tôi sẽ mời mọi người ăncơm".

Cao Ngữ Lam quay đầu, nhận ra đó chính là cảnh sát Lôi Phong, người cùng Doãn Tắc đi tới nhà cô lần trước. Hôm nay anh ta không mặc cảnh phục, trông rất khôingô sáng sủa. Nhìn thấy Cao Ngữ Lam, Lôi Phong liền mỉm cười chào hỏi: "Hi!".

Mọi người lại khách khí một hồi, cuối cùng Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần đi theo Lôi Phong. Cao Ngữ Lam cũng muốn ra về, nhưng Doãn Tắc đẩy Nựu Nựuvào lòng cô, kéo cô cùng ngồi xuống ghế.

Mạnh Cổ cười toét miệng: "Không quan hệ gì sao? Tôi tin cô!". Anh ta dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm một câu: "Thật đấy"

Thật cái đầu anh!

Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh ta nên không nhìn thấy Doãn Tắc đá mạnh vào chân bác sĩ Mông Cổ ở dưới gầm bàn.

Hai người đàn ông anh một câu tôi một câu không ngừng kê kích nhau. Mạnh Cổ vừa nói những lời cay nghiệt vừa nhanh chóng giúp Doãn Tắc xử lý vết thương và kêđơn thuốc.

Cao Ngữ Lam nhớ Doãn Tắc từng nói đây là cách bọn họ thể hiện tình bạn. Cô không khỏi cảm thán, đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", bạn thân của "Ảnh đế"cũng là "Diễn viên gạo cội".

Doãn Tắc còn có việc cần giải quyết nên không thể ở chỗ Mạnh Cổ lâu hơn. Sau khi khám chữa xong xuôi, anh lập tức đưa Cao Ngữ Lam và Nựu Nựu ra về. Lúc nàyCao Ngữ Lam mới nhớ ra: "Chị Doãn Ninh đâu rồi?"

"Chị ấy muốn yên tĩnh một chút nên tôi đã đưa chị ấy về nhà trước".

"Vậy à?" Cao Ngữ Lam muốn hỏi tên Lâm Uyên có làm gì bọn họ hay bọn họ đã làm gì hắn, nhưng nghĩ Nựu Nựu vẫn đang ở đây nên cô đành ngậm miệng.

Doãn Tắc dường như hiểu ý Cao Ngữ Lam, anh nói với cô: "Em đừng lo, mọi chuyện đã kết thúc, không có vấn đề gì nữa. Tôi đưa em về trước, khi nào gặp lại tôi sẽnói cho em biết."

Cao Ngữ Lam gật đầu, quay người nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa xe. Trên đường, người đi lại đông như mắc cửi, từng tòa nhà cao tầng lướt qua. Đây làmột thành phố xinh đẹp, chỉ không biết trong thành phố này, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu câu chuyện giữa người nam và người nữ. Doãn Ninh cũng vậy, bản thân cô cũngvậy, đều là một trong những N trường hợp có tình yêu thất bại.

Do rất hiếu kỳ về chuyện của Doãn Ninh nên Cao Ngữ Lam mong ngóng sớm gặp lại Doãn Tắc. Tuy nhiên gần một ngày nữa trôi qua mà cô vẫn không nhận được điệnthoại của Doãn Tắc. Chỉ có Trần Nhược Vũ gọi điện tới tâm sự với Cao Ngữ Lam.

"Lam Lam, làm thế nào bây giờ? Tớ hình như đang yêu rồi".

"Hả?" Cao Ngữ Lam kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao? Đối tượng là ai?"

"Ừ, tớ vẫn còn một điểm chưa chắc chắn lắm"

"Anh Tiểu Quách phải không?"

"Không phải là anh ta. Anh ta nhu nhược quá, không thích hợp với tớ"

"Vậy là ai? Lẽ nào là Doãn Tắc?"

"Không, không, cũng không phải là anh ấy. Anh ấy rõ ràng có tình ý với cậu, tớ không thích góp trò vui đâu".

"Cậu nói linh tinh cái gì thế? Anh ta đâu có ý gì với tớ, anh ta chỉ là buồn chán nên thích trêu chọc tớ mà thôi".

"Nếu vậy anh ta phải thật sự buồn chán đến một cảnh giới mới được"

"Tin tớ đi, cảnh giới của anh ta tương đối cao"

Trần Nhược Vũ thở dài một tiếng, không lên tiếng. Cao Ngữ Lam cũng không mở miệng, đợi Trần Nhược Vũ tự mình khai ra.

Một lúc sau, Trần Nhược Vũ rụt rè hỏi nhỏ: "Lam Lam, cậu thử nói xem, giữa bác sĩ Mạnh và cảnh sát Lôi, ai tốt hơn?"

"... " Cao Ngữ Lam á khẩu. Đồng chí Nhược Vũ, cậu cũng lợi hại thật đấy, không yêu thì thôi, khi đã yêu thì yêu hai người cùng một lúc?

Chương 22

"Bác sĩ Mạnh vui tính, hài hước, tuy nói hơi nhiều một chút nhưng khá thú vị. Còn cảnh sát Lôi ít lời nên mang lại cảm giác là người chững chạc, hơn nữa anh ấy rất lịchsự, tác phong nhanh nhẹn. Hai người đó hoàn toàn khác nhau, cậu góp ý giúp tớ đi, người nào tốt hơn, hợp với tớ hơn? Tớ thật sự nghiêm túc muốn chọn một người đểtheo đuổi". Trần Nhược Vũ bộc bạch, giọng điệu không giống như đang nói đùa.

Cao Ngữ Lam không thể trả lời rằng ai tốt hơn. Đối với cô, chuyện tình yêu không phải là đối phương tốt hay không tốt mà chỉ là cô có yêu anh ta hay không.

Nếu cô yêu người đó thì dù anh ta có khuyết điểm đi chăng nữa cô vẫn thấy chẳng sao, ngay cả việc giặt tất bẩn hộ anh ta cô vẫn thấy hạnh phúc. Nếu cô không thíchanh ta, anh ta chỉ nói hai câu cô cũng có cảm giác chán ngán.

Tình yêu là một chuyện rất huyền diệu.

Cô đem suy nghĩ của mình nói với Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ lập tức đưa ra lý lẽ: "Tới mới gặp bọn họ lần đầu tiên, lấy đâu ra tình cảm sâu sắc chứ. Bây giờ tớmới chỉ có chút rung động nên phải xem tình hình cụ thể của đối phương thế nào, sau đó mới quyết định có nên theo đuổi hay không? Cuối cùng cũng phải xem người tacó ưng tớ hay không. Ngộ nhỡ người ta không thích tớ thì tớ nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi".

"Vậy mà cậu nói cậu yêu rồi?"

"Xin cậu, đấy gọi là nói quá lên, một thủ pháp tu sức". Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Nhược Vũ dường như rất có tinh thần: "Lam Lam, tớ đã suy nghĩ một cáchnghiêm túc. Tớ là người ngoại tỉnh, từ tỉnh nhỏ đến thành phố này, tớ có gia cảnh bình thường, công việc bình thường, nhan sắc cũng chỉ tầm tầm. Hơn nữa tính cách củatớ, không phải ai gặp cũng thích. Tớ nói như vậy không phải xem thường bản thân, mà chỉ là cân nhắc đến điều kiện của mình. Tớ làm vậy cũng chỉ là muốn tìm một đốitượng thích hợp, tôi thích anh anh thích tôi, sau đó hai người có thể sống vui vẻ bên nhau. Cho nên tớ phải thăm dò tình hình trước, nắm rõ rồi mới có thể triển khai hành động. Cậu cũng biếtđấy, hai người bọn họ là bạn bè, nếu tớ chọn nhầm đối tượng, tớ sẽ hết cơ hội với cả người kia. Cậu hỏi Doãn Tắc giúp tớ, xem hai bạn học của anh ấy đã có bạn gáichưa, thích hình mẫu như thế nào?"

"Trời, đến chuyện bọn họ là bạn học cậu cũng biết rồi?"

"Hôm nay lúc cảnh sát Lôi đưa bọn tớ về, tớ có hỏi anh ấy".

"Vậy sao cậu không nhân tiện thăm dò tình hình luôn?"

"Hi hi, mặc dù da mặt tớ dày, nhưng cũng phải có chút dè dặt nữ tính chứ".

"Cậu dè dặt nữ tính mà cùng lúc thích cả hai người?"

Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Nhược Vũ trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói nhỏ đầy thần bí: "Lam Lam, cậu và anh Doãn yêu nhau phải không?"

"Làm gì có".

"Thành thật khai báo đi, cậu và anh Doãn đến bước nào rồi?"

"Này này, ai cùng anh ta đến bước nào?"

"Hai người đã hôn nhau chưa?"

"Điên à!" Cao Ngữ Lam nhảy dựng người lên, xù lông như con nhím: "Sao cậu nghĩ như vậy? Nhìn chúng tớ đâu có giống một đôi? Làm sao tớ có thể yêu người nhưanh ta?"

"Giống hay không không quan trọng, quan trọng là có đúng hay không?" Trần Nhược Vũ nói hùng hồn: "Cậu xem cách nói chuyện của cậu bây giờ đi, có phải hơi giốnganh Doãn? Người ta nói, những kẻ yêu nhau sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Vì nuốt nhiều nước bọt của nhau nên cách nói chuyện hay giọng điệu sẽ ngày càng giống... "

"Buồn nôn quá". Trong đầu Cao Ngữ Lam đột nhiên hiện lên hình ảnh Doãn Tắc kéo cô vào lòng rồi cúi xuống hôn cô. Cao Ngữ Lam ra sức lắc đầu, muốn xóa bỏ ảomộng đáng sợ này. Gì mà nuốt nhiều nước bọt của đối phương, anh ta đưa đầu lưỡi... Cao Ngữ Lam cảm thấy máu từ toàn thân dồn hết lên trên mặt, cô đưa tay ômmặt, ngã xuống giường kêu lớn: "Nhược Vũ, cậu đánh bại tớ rồi, cậu đã hoàn toàn chiến thắng. Cậu có phải là người từ hành tinh buồn nôn đến xâm chiếm địa cầukhông đấy? Cậu trở về đi, mau gọi phi thuyền đón cậu đi, có phải mang theo trai đẹp địa cầu cậu mới cam tâm? Được thôi, bác sĩ Mông Cổ và cảnh sát Lôi Phong đềuthuộc về cậu. À không, cậu hãy đem cả Doãn Tắc đi cùng, ba người bọn họ lập thành một nhóm, một người nấu cơm cho cậu, một người làm vệ sĩ của cậu, người cònlại làm bác sỹ riêng, tuyệt quá còn gì, cậu đi nhanh lên đi".

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười ha hả của Trần Nhược Vũ: "Thật sự rất tuyệt, nếu thực tế được như vậy thì tốt biết mấy. Nếu chuyện đó trở thành hiệnthực chắc tớ nằm mơ cũng sẽ cười tươi. Lam Lam à, cậu còn không thừa nhận, cậu xem cách nói chuyện của cậu đi, hài hước hơn trước đây rất nhiều đúng không?"

Hóa ra ăn nói bừa bãi được gọi là khiếu hài hước, Cao Ngữ Lam bất lực sờ trán: "Tớ bẩm sinh là người có khiếu hài hước linh hoạt thú vị đáng yêu được chưa hả?"

"Đâu có?" Trần Nhược Vũ lại cười giòn tan: "Cậu mặt dày tự sướng tự đề cao bản thân từ khi nào thế? Lại còn sử dụng tính từ một cách trơn tru lưu loát nữa chứ,hoàn toàn chẳng phải là phong cách của cậu".

Cao Ngữ Lam im lặng, vừa rồi cô đúng là bị đứt một sợi dây thần kinh nên mới tuôn ra một tràng "linh hoạt thú vị đáng yêu". Cô nói về bản thân như vậy sao?

Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Vì vậy mới nói những người yêu nhau sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Nuốt nhiều nước bọt của nhau nên mồm miệng sẽ thay đổi. Ôi giời, muộnquá rồi, tớ phải đi tắm cái đã. Cậu nhớ giúp tớ hỏi ông chủ nhà hàng địa cầu họ Doãn về hai anh chàng đẹp trai người trái đất kia nhé, cậu nhất định phải giúp tớ moi tin tình báo đấy. Tớ khó khăn lắm mới có dũng khí theo đuổi hạnh phúc, nhờ cả vào cậu đấy!"

Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, Cao Ngữ Lam ngẩn người nhìn trần nhà. Không phải đấy chứ, lẽ nào cô thay đổi thật rồi? Cô bị Doãn Tắc ảnh hưởng nên trở thànhngười ăn nói bậy bạ không nghiêm túc?

"Không thể nào!". Cao Ngữ Lam thét lên, cô và tên vô lại kia tuyệt đối không có quan hệ, không thể nào có quan hệ, hôn môi gì, nước bọt gì chứ, phì phì phì.

Cao Ngữ Lam nhảy xuống giường, cô cũng đi tắm rửa, đánh răng, cô phải tìm việc để làm mới không tiếp tục nghĩ những chuyện loạn xị ngậu đó.

Không được nghĩ tới Doãn Tắc, không được nhớ tới tài nói chuyện hài hước của anh, không được nhớ tới nụ cười đểu giả của anh, không được nhớ tới cái nháy mắt củaanh, không được nghĩ đến ngữ điệu giả bộ đáng thương của anh...

Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, Cao Ngữ Lam mới phát hiện từ nãy đến giờ Doãn Tắc vẫn luôn tồn tại trong trí óc cô. Cao Ngữ Lam tự rót cho mình cốc nước,trong đầu cô lại nhớ đến những ngón tay thon dài của Doãn Tắc khi anh đưa cốc nước cho cô.

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô đứng ngồi không yên, vặn đi vẹo lại một hồi rồi cô quyết định xắn tay áo cầm cây chổi quét dọn nhà một lượt. Sau đó cô cầm cây lau nhà vàthùng nước, lau sạch bóng mọi ngóc ngách. Sau khi làm xong, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng mệt bã người, đổ vật xuống giường. Cô nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ,trong cơn mơ mơ màng màng, cô bất giác nhớ đến lời bài hát.

Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch…

Cuối cùng Cao Ngữ Lam cũng ngủ thiếp đi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chuông cửa vang lên, Cao Ngữ Lam chạy ra mở cửa, bên ngoài là Doãn Tắc. Anh mặc áo sơ mi trắng, trông càng cao lớn rắn rỏi. Anh rất tỉnh táo, đôi mắt anh sángngời, miệng nở nụ cười tươi với cô.

"Muộn như vậy rồi, anh còn đến đây làm gì?" Tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch khi đối diện đôi mắt sáng rực của Doãn Tắc.

Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ mỉm cười đi vào trong và nhẹ nhàng khép cửa phòng. Cao Ngữ Lam lùi về sau hai bước, cô ngẩng mặt nhìn Doãn Tắc, không hiểu tại saolại không thể nói nên lời.

Doãn Tắc từ từ tiến lại gần cô. Cao Ngữ Lam nín thở, lùi về phía sau.

Anh tiến lên một bước, cô liền lùi lại một bước. Sau đó, lưng cô chạm vào bờ tường, không còn đường để lui nữa.

Doãn Tắc ép sát, hai tay anh chống vào bờ tường ngay sát mặt Cao Ngữ Lam, nhốt cô trong không gian nhỏ do anh tạo thành. Tim Cao Ngữ Lam đập loạn xạ, cô nhìnvào mắt anh, không thể lên tiếng cũng không thể nhúc nhích.

Doãn Tắc mỉm cười, anh vuốt ve khuôn mặt cô, động tác của anh rất dịu dàng. Sau đó, anh nâng mặt cô lên và cúi đầu xuống.

Cả người Cao Ngữ Lam đông cứng, cô thấy lóa mắt rồi bờ môi bị người ta nhẹ nhàng ngậm lấy. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được. Cô muốn hét to nhưngvừa há miệng, đầu lưỡi Doãn Tắc lập tức tiến vào.

Lưỡi của anh rất linh hoạt, vừa ướt át vừa ấm áp quấn quít lấy lưỡi của cô. Cô muốn cự tuyệt, nhưng từ trong khoang mũi chỉ phát ra tiếng "ưm" dịu dàng. Thân thể củaDoãn Tắc đè sát vào người cô, anh ôm cô rất chặt, bàn tay lớn nâng gáy cô, anh hôn cô mỗi lúc một sâu hơn.

Toàn thân Cao Ngữ Lam mềm nhũn, không còn sức lực đẩy anh ra, mũi cô ngửi thấy toàn bộ mùi đàn ông thơm mát dễ chịu tỏa ra từ người anh, mùi hương phảng phấtvị chanh. Có phải anh ta vừa làm bánh ngọt vị chanh? Do đó cô mới có cảm giác rất ngọt ngào.

Doãn Tắc vô cùng dịu dàng, Cao Ngữ Lam hoàn toàn chìm trong cảm giác mê đắm dưới bờ môi của anh, cô nắm chặt vỏ chăn bên dưới thân.. Khoan đã, cô chóngmặt quá, thần trí mơ mơ hồ hồ, cô và anh lên giường từ lúc nào vậy?

Doãn Tắc tiếp tục hôn Ngữ Lam, mút cánh môi của cô rồi hôn khóe miệng cô. Đầu lưỡi tinh nghịch của anh lại cuốn lấy lưỡi cô. Cao Ngữ Lam đầu óc mê mẩn, cảmthấy cô giống một thỏi chocolate, đang tan ra trong miệng anh.

Sau đó Cao Ngữ Lam cảm thấy toàn thân lành lạnh, quần áo cô không cánh mà bay từ lúc nào, Doãn Tắc cũng trong tình trạng khỏa thân. Hai làn da ma sát vào nhau,một luồng khí nóng rực nhanh chóng thiêu cháy Cao Ngữ Lam. Bàn tay của Doãn Tắc rất lớn, anh sờ bụng của cô rồi từ từ lần lên trên, nắm vuốt nụ hoa trên ngực côcho đến khi nó dựng đứng.

"Không được, không thể nào!" Anh làm cô đau quá, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô không nên cùng anh làm chuyện này. Bọn họ rõ ràng là hai người xa lạ, tại sao cóthể như vậy?

Miệng của cô há to ra, cô cố gắng hết sức cuối cùng cũng thét một tiếng thất thanh.

Nhờ tiếng hét này, Cao Ngữ Lam mới mở mắt.

Cô tỉnh rồi!

Căn phòng rất tối, trần nhà vẫn y nguyên như vậy không một chút thay đổi. Trên giường chỉ có một mình cô, cô vẫn đắp chăn kín mít, cúc áo ngủ không một cái nàobung ra, cô không khỏa thân, bên cạnh cũng không có Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam thở hắt ra, cuối cùng cô cũng hoàn toàn tỉnh táo, tim cô vẫn đập thình thịch, thân thể vẫn nóng rực, mỗi tế bào trên cơ thể cô dường như vẫn chưa hếtsay mê. Cao Ngữ Lam ôm mặt, cảm thấy mặt cô nóng đến mức như thiêu như đốt.

Sao cô có thể mơ giấc mơ này?

Giấc mộng xuân?

Lại cùng Doãn Tắc?

Không không, đây nhất định không phải là mộng xuân mà gọi là ác mộng.

Ác mộng dạt dào ý xuân!

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng hoảng hồn, càng nghĩ càng sợ hãi.

Ông trời ơi, ông hãy đánh sét vào cô đi!

Không không, hãy đánh sét vào Doãn Tắc ấy!

Không không, nói một cách nghiêm túc, Doãn Tắc cũng miễn cưỡng được coi là người bị hại.

Vậy... người đáng bị sét đánh là Trần Nhược Vũ, tất cả là lỗi của cô ấy!

Hôn môi gì chứ, nuốt nước bọt gì chứ, thật buồn nôn, báo hại cô gặp ác mộng.

Cao Ngữ Lam vùi đầu vào trong chăn, cô cảm thấy không mặt mũi gặp người khác. Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng ngượng ngùng, càng nghĩ càng thẹn thùng, tại sao côcó thể nằm mơ như thế?

"Trần Nhược Vũ, tớ hận cậu!"

Chương 23: Giúp đỡ

Sau giấc mộng xuân, nếu gặp lại nhân vật chính trong mộng thì sẽ có phản ứng như thế nào? Cao Ngữ Lam không biết, cô chỉ biết mỗi khi nghĩ đến Doãn Tắc là cô đỏmặt, cái tên Doãn Tắc làm cô rất ngượng ngùng, vì vậy cô cố tình trốn tránh.

Rất may là lần này ông trời đứng về phía cô, trong hai tuần tiếp theo, Doãn Tắc không thấy bóng dáng.

Cao Ngữ Lam một mặt thầm cảm thấy cô gặp may. Tuy giấc mộng xuân không để lại vết tích, nhưng nếu gặp lại Doãn Tắc ngay lập tức, chỉ e là Cao Ngữ Lam sẽ hếtsức lúng túng. Mặc dù trên thực tế, giữa cô và Doãn Tắc không xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn thấy chột dạ.

Mặt khác, Cao Ngữ Lam lại tương đối bồn chồn nhớ nhung. Không biết vụ việc giữa hai chị em Doãn Tắc và Lâm Uyên kết thúc ra sao, không biết Doãn Tắc có bịthương nặng không, không biết anh có bị Lâm Uyên kiện? Còn nữa... tại sao Doãn Tắc không đến tìm cô?

Cao Ngữ Lam sống qua ngày với nỗi canh cánh trong lòng. Thời gian trôi rất nhanh, nhoắng một cái đã hai tuần lễ trôi qua.

Hai tuần này xảy ra không ít sự kiện, ví dụ như Cao Ngữ Lam thi tuyển công việc mới thành công, giờ chỉ còn chờ quyết định gọi đi làm. Quách Thu Thần chính thứcđược điều đến thành phố A. Ông Cao bà Cao đặc biệt gọi điện thoại tới, dặn cô chăm sóc người ta. Ông trời cũng biết rõ anh Tiểu Quách là một người đàn ông hẳnhoi, tại sao bố mẹ cô lại bắt cô chăm sóc anh ta cơ chứ?

Trong hai tuần này, Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần hẹn gặp mặt, cùng ăn bữa cơm. Cao Ngữ Lam lại bị Trần Nhược Vũ giục tìm hiểu tình hìnhcủa hai anh chàng đẹp trai người trái đất giúp cô ấy. Quách Thu Thần cũng hỏi thăm hai chị em họ Doãn và cô bạn nhỏ bây giờ thế nào rồi? Cao Ngữ Lam rơi vào tìnhhuống khó xử, cô tự nhiên thành đại diện của nhà họ Doãn từ lúc nào thế?

Nhưng người đại diện nhà họ Doãn tức là cô, thật ra chuyện gì cũng không biết. Bởi vì hai tuần vừa rồi quán của Doãn Ninh không mở cửa, Cao Ngữ Lam ngại khôngdám đến nhà hàng "Thực" hỏi xem Doãn Tắc có đi làm hay không.

Đợi đến khi Cao Ngữ Lam lấy lại tinh thần, không còn nghĩ đến giấc mộng xuân kia nữa, cô mới gọi điện thoại cho Doãn Ninh để bày tỏ sự quan tâm tới bạn bè.

Doãn Ninh rất vui khi nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam. Cô nói cô và Nựu Nựu luân phiên nhau ốm nên ở nhà nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh tròchuyện một lúc lâu. Doãn Ninh chủ động nói với Cao Ngữ Lam, Lâm Uyên không còn quấy rầy hai mẹ con cô nữa, Nựu Nựu bây giờ khỏe lại rồi. Doãn Ninh cho biết,thời gian này Doãn Tắc bận tối mắt tối mũi, suốt ngày ở bên ngoài. Sau cùng, Doãn Ninh hỏi: "Doãn Tắc có đến tìm em không?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, tim đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp: "Không đâu ạ. Em và anh ấy chẳng có gì, sao anh ấy phải đến tìm em?" Nói xong, cô chợt cảm thấy thấtthố, người ta có hỏi cô và Doãn Tắc có quan hệ gì đâu, cô đúng là có tật giật mình. Cao Ngữ Lam chữa thẹn: "À, ý em là, anh ấy không tới tìm em".

"Vậy sao?" Ở đầu dây bên kia, Doãn Ninh dường như không phát hiện ra phản ứng khác thường của Cao Ngữ Lam, cô nói: "Vì cậu ấy bảo, chuyện xảy ra ngày hômđó rất ngại với mọi người nên cậu ấy muốn mời mọi người ăn cơm.Chị còn tưởng cậu ấy sẽ tìm em giải quyết vụ cơm nước".

"Không thấy anh ấy ạ, chẳng phải chị nói dạo này anh ấy bận hay sao, chắc anh ấy sẽ mời sau. Thật ra chị không cần khách khí như vậy, anh Tiểu Quách và Nhược Vũcũng không để ý đâu. Ba người bọn em đã hẹn nhau ăn cơm rồi, chúng em đều là đồng hương, tụ tập cũng vui lắm, coi như ăn mừng anh Tiểu Quách được điều đếnthành phố A làm việc".

“Vậy thì được, anh ấy coi như lên chức phải không? Đúng là một chuyện đáng mừng".

"Vâng ạ, là thăng chức, anh ấy cũng rất vui. Chị Doãn Ninh, em còn một tin vui nữa”. Cao Ngữ Lam hào hứng khoe: "Em vừa đi phỏng vấn xin việc làm, người quản lýcó vẻ rất hài lòng về em, anh ta nói chắc là không có vấn đề gì, bảo em về nhà chờ thông báo đi làm".

"Ôi, vậy có nghĩa là em sắp đi làm đúng không?"

"Vẫn chưa có thông báo cuối cùng, nhưng nghe ý của người quản lý thì chắc không có vấn đề gì".

"Tốt quá. Hai ngày nữa chị sẽ mở quán trở lại, đến lúc đó chị sẽ làm một cái bánh gato lớn để chúc mừng em". Doãn Ninh biết Cao Ngữ Lam khá buồn phiền vì chuyệncông việc, bây giờ cô đã tìm được việc làm nên Doãn Ninh cũng vui thay cho cô. Hai người lại tâm sự thêm một lúc, Doãn Ninh kể cho Cao Ngữ Lam một số chuyệnthú vị về Man Đầu và Nựu Nựu rồi hai người mới lưu luyến cúp điện thoại.

Nhắc đến công việc, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất phấn chấn. Công việc này thật sự rất tốt, cô cảm thấy hài lòng, cô mong sớm đến ngày đi làm. Nhưng đã hai ngày trôiqua kể từ hôm phỏng vấn, cho đến bây giờ Cao Ngữ Lam vẫn chưa nhận được thông báo, không biết cóxảy ra biến cố gì?

Cao Ngữ Lam hơi thấp thỏm không yên, nhưng cô tự an ủi, người phỏng vấn nói là rất hài lòng với biểu hiện của cô, phòng nhân sự cũng cho biết không có vấn đề gì,chắc là không sao đâu.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam mở trang web của công ty đó, đọc lại một lần nữa phần nghiệp vụ và thành tích của công ty, cô bắt đầu mơ mộng về một sự nghiệp tốtđẹp trong tương lai.

Đúng lúc đó, máy di động đổ chuông, Cao Ngữ Lam nhìn số điện thoại, là Doãn Tắc. Tim cô bắt đầu đập loạn xạ, Cao Ngữ Lam do dự một lúc mới bắt máy.

"A lô"

"Em đang làm gì vậy?" Doãn Tắc lên tiếng hỏi, ngữ điệu thân thiết đến mức khiến Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp.

"Anh quản tôi?"

"Tôi biết em đang làm gì?"

"Làm gì cơ?"

"Em đang nhớ tôi"

"Phụt". Mặt Cao Ngữ Lam nóng rẫy, may mà hai người đang nói chuyện điện thoại, Doãn Tắc không nhìn thấy cô.

"Nếu em không nhớ tôi, tại sao lại gọi điện cho chị tôi". Hôm nay về nhà Doãn Tắc nghe nói Cao Ngữ Lam gọi điện cho Doãn Ninh. Cô gọi cho Doãn Ninh mà khônggọi cho anh khiến anh rất không vui, anh phải tìm cô tính sổ.

Nhớ anh ta nên mới gọi điện cho chị gái của anh ta?

Cao Ngữ Lam bĩu môi: " Anh Doãn, logic của anh rất có vấn đề. Nếu tôi nhớ anh thì tôi nên gọi điện cho anh chứ không phải gọi cho chị gái của anh, vì vậy xin anh bớttưởng bở đi".

"Logic của tôi chẳng có vấn đề gì cả. Em nhớ tôi nhưng lại ngượng không dám gọi cho tôi. Vì vậy em mới gọi điện cho chị tôi để hỏi thăm tin tức về tôi có đúng không?"

"Đúng cái đầu anh… toàn tự mình suy diễn lung tung".

"Bây giờ em đang đỏ mặt phải không?"

"Làm gì có".

"Em thấy chưa, em bị tôi nói trúng rồi, tôi biết hết suy nghĩ của em. Logic của hai chúng ta đều là 0.2, chúng ta là một đôi trời sinh".

Cao Ngữ Lam không nén được tiếng cười, người này quả là đáng ghét, suốt ngày chỉ biết trêu chọc cô. Nhưng cách nói chuyện của anh khiến cô rất vui vẻ. Cô cố ýphản bác: "Thật ngại quá, anh Doãn, chỉ số logic của tôi đã nâng cấp đến 1.0, không giống anh một chút nào".

"Thật sao?" Doãn Tắc cất cao giọng. Trong đầu Cao Ngữ Lam có thể tưởng tượng ra hình ảnh Doãn Tắc nhướng lông mày cố làm ra vẻ kinh ngạc, cô không thể kìmchế lại bật cười haha.

"Tôi biết ngay mà, thảo nào chỉ số logic của tôi vừa rồi tự nhiên lên cao, hóa ra là tăng đồng bộ với em." Doãn Tắc lại nhấm nhẳng đúng kiểu lưu manh: "Làm sao bâygiờ? Khổ não thật đấy, vẫn là một đôi trời sinh".

"Anh vô vị thật đấy" Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Anh gọi điện cho tôi làm gì?"

"Đúng rồi, tôi rất vô vị, vô vị đến một cảnh giới nhất định. Người bình thường theo không kịp nhịp bước của tôi, chỉ có em mới là tri âm của tôi, người được gọi là hồngnhan tri kỉ chính là em. Vì vậy tôi mới tìm em để hai chúng ta cùng vô vị".

Cao Ngữ Lam lại bật cười. Cô đã từng nói câu "anh có cảnh giới vô vị rất cao", không ngờ anh lại tự thừa nhận điều đó.

"Chẳng phải anh bận nhiều việc sao?"

"Tôi vừa mới về nhà, kết quả nghe thám tử nhỏ tuổi của tôi báo cáo. Cậu, cậu ơi, mẹ vừa nhận được điện thoại của chị, chị nói chị sắp đi làm, mẹ sẽ làm một cái bánhgato thật lớn... " Doãn Tắc nhái giọng Nựu Nựu, Cao Ngữ Lam nghe thấy lại cười ha hả.

"Nựu Nựu đáng yêu thật đấy".

"Cậu của con bé cũng rất tốt". Doãn Tắc đáp lời vô cùng trôi chảy.

Cao Ngữ Lam đỏ mặt: "Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, muộn lắm rồi, anh nghỉ sớm một chút đi".

"Ôi, em quan tâm đến tôi thật đấy, biết tôi mệt mỏi nên lo lắng cho tôi"

"Anh đang ôm ngực đúng không?"

"Quả nhiên chỉ có em là hiểu tôi nhất"

"Anh đúng là vô vị"

"Em thật sự hiểu tôi mà"

Cao Ngữ Lam nổi cáu, anh ta vẫn còn chưa kết thúc sao? Cô nói dứt khoát một câu: "Bye bye", sau đó tắt điện thoại.

Điện thoại đã cúp nhưng sao trong lòng vẫn thấy chưa thỏa mãn?

Cao Ngữ Lam ôm điện thoại ngẩn ngơ. Tiếng chuông di động lại đột ngột vang lên, anh chàng Doãn Tắc đáng ghét thật. Cô nhanh chóng ấn phím nhận cuộc gọi, nói lớntiếng: "Muộn lắm rồi, anh đừng giở trò nữa".

Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó là một giọng đàn ông trầm ấm: "Cô Cao, tôi là Hồ Thiên."

Cao Ngữ Lam sửng sốt, sau đó há hốc miệng. Trời ơi, đó là giám đốc công ty cô vừa đi phỏng vấn. Nếu cô được nhận vào làm, người này sẽ là sếp trực tiếp của cô.

Cao Ngữ Lam lắp bắp: "Hồ… giám đốc Hồ, tôi xin lỗi, tôi tưởng là bạn tôi trêu đùa".

Ở đầu bên kia Hồ Thiên cười cười: "Không sao, muộn thế này rồi, đúng là làm phiền cô".

"Không, không, không làm phiền đâu ạ". Tâm trí Cao Ngữ Lam treo lơ lửng trên không trung, giám đốc Hồ gọi điện để thông báo ngày mai cô đi làm hay sao?

"Không làm phiền cô thì tốt quá. Chuyện là thế này, tôi muốn hẹn cô bàn chuyện công việc, không biết bây giờ cô có tiện ra ngoài không?"

"Bây giờ sao?"

"Đúng, tôi đang ngồi uống cà phê ở đại sảnh khách sạn Thái An trên đường Thái Sơn. Vừa vặn có một dự án muốn thảo luận với cô, chỗ này cách nhà cô không xa lắm,cô có tiện tới đây không?"

"Tiện ạ". Đầu óc Cao Ngữ Lam hỗn loạn, nhắc đến công việc là cô rất hào hứng, nhưng cô cũng thấy cảnh giác khi hẹn gặp một người đàn ông giữa đêm khuya thếnày. Mặc dù vậy, cô vẫn vô ý thức nhận lời.

Ở đầu dây bên kia Hồ Thiên nói anh ta chờ cô, sau đó cúp điện thoại.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống ghế, suy ngẫm một cách bình tĩnh. Đầu óc cô bắt đầu hoạt động, việc này liệu có được coi là thông báo đi làm? Giám đốc muốn thảo luậncông việc cùng cô, có nghĩa ngày mai cô được đi làm đúng không? Nhưng tại sao nửa đêm nửa hôm mới thông báo? Hơn nữa cô còn chưa chính thức nhận chức, códự án gì cần cô đi thảo luận ngay bây giờ?

Giám đốc Hồ Thiên rốt cuộc là người tham công tiếc việc hay anh ta có ý đồ khác?

Cao Ngữ Lam cảm thấy bất an, cô không dám đi một mình, nhưng cũng không thể không đi. Nhỡ đâu anh ta đúng là người tham công tiếc việc, hôm nay vừa vặn cóbuổi gặp mặt đối tác tại quán coffee, anh ta thật sự có một dự án cảm thấy có thể cùng cô thảo luận, sau đó sẽ chính thức giao công việc cho cô. Nếu cô không đichẳng phải sẽ mất công việc tốt hay sao?

Cao Ngữ Lam phân vân một lúc, sau đó quyết định tìm người đi cùng.

Gọi Trần Nhược Vũ? Không được, muộn như vậy rồi, cô ấy cũng là con gái nên không an toàn. Hơn nữa cô ấy rất thẳng tính, ngộ nhỡ nói sai điều gì sẽ khiến mọingười rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Hay là tìm Quách Thu Thần? Cũng không được, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh ta nho nhã như vậy đánh nhau chắc không thắng nổi.

Cao Ngữ Lam suy đi tính lại. Cuối cùng cô nghiến răng, bấm số của Doãn Tắc.

"Sao hả, lần này em thật sự nhớ tôi rồi phải không?" Doãn Tắc bắt máy rất nhanh, ngữ khí đầy vui vẻ.

"Doãn Tắc, tôi có một việc muốn nhờ anh giúp".

"Được thôi" Doãn Tắc cười: "Chỉ cần em không cướp đoạt thân thể của tôi, những chuyện khác dễ nói. Mà nếu em nhẫn tâm muốn cướp đoạt thân thể của tôi bằngđược, tùy vào tình huống tôi cũng có thể thương lượng".

"Có một người đàn ông hẹn tôi ra ngoài gặp mặt ngay bây giờ. Nhưng giờ cũng đã muộn rồi nên tôi hơi lo lắng. Anh có rỗi không, có thể đi cùng tôi được không?" CaoNgữ Lam bỏ qua câu nói vớ vẩn của Doãn Tắc, đi thẳng vào vấn đề. Cô không có thời gian hươu vượn, để Hồ giám đốc đợi lâu quá thì không hay lắm.

Đầu bên kia đột nhiên im lặng, một áp lực lớn truyền qua đường dây điện thoại khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy rất căng thẳng.

"Em vừa nói gì? Người đàn ông nào?"

Chương 24: Gặp phải cầm thú

Cao Ngữ Lam nhanh chóng tóm tắt tình hình với Doãn Tắc, sau đó cô không quên hỏi thêm một câu: "Bây giờ anh có rảnh không, có thể đi cùng tôi một lúc?"

Doãn Tắc giận dữ nói lớn tiếng: "Loại giám đốc gì vớ vẩn thế, đừng nói là em chưa chính thức nhận việc, ngay cả khi đã là nhân viên công ty cũng không thể đêm hômhẹn người ta ra ngoài".

"Có lẽ giám đốc Hồ là người tham công tiếc việc, hay đây là một dự án quan trọng thì sao? Trước kia tôi cũng từng gặp tình huống cùng sếp đi tiếp khách hàng, kháchhàng vừa đi khỏi sếp lập tức call các đồng nghiệp trong nhóm đến quán cà phê mở cuộc họp".

Cao Ngữ Lam không thích cách làm việc như vậy, cô không quen biết Hồ Thiên, chưa nhận việc mà nửa đêm bị gọi đi họp đúng là hơi kì quái, vì vậy cô không phảikhông có tâm lý đề phòng. Tuy nhiên công ty này có điều kiện rất tốt, Cao Ngữ Lam nộp hồ sơ xin việc lâu như vậy, bây giờ có một công việc lí tưởng từ trên trời rơixuống, cô không muốn chỉ vì lòng nghi ngờ mà bỏ lỡ cơ hội.

Ở đầu bên kia điện thoại, Doãn Tắc đột nhiên im lặng khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi ngại ngùng. Có phải cô không nên nhờ anh giúp đỡ? Cô còn tưởng hai ngườinói chuyện khá hợp, quan hệ cũng không tồi, nào ngờ Doãn Tắc dường như không muốn giúp cô.

Cao Ngữ Lam nói dè dặt: "Nếu anh không tiện… Ý tôi là... tôi xin lỗi, tôi không nghĩ đến lập trường của anh... " Cô còn chưa nói hết câu, Doãn Tắc cất giọng lạnh lùng:"Tôi rất tiện".

Cao Ngữ Lam lập tức ngậm miệng, thái độ của anh ta đâu phải là biểu hiện của người tiện giúp đỡ?

Không đợi cô lên tiếng, Doãn Tắc lại nói: "Tôi không cho phép em đi một mình, tôi sẽ đi cùng em. Em hãy đợi tôi ngoài cổng, tôi sẽ đến trong mười phút". Nói xong,anh liền cúp điện thoại.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, làm mặt xấu với cái điện thoại. Cô hơi không hiểu tại sao Doãn Tắc lại có thái độ khó chịu như vậy? Giọng điệu anh có vẻ không vui nhưng vẫnđồng ý đi cùng cô. Cao Ngữ Lam nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng chải đầu và thay quần áo. Khi cô xong xuôi mọi việc và đi đến cổng khu chung cư vừa vặn tròn mườiphút.

Một chiếc ô tô phóng như bay đến, phanh kít lại đỗ ngay trước mặt Cao Ngữ Lam.

Cửa xe vừa mở ra, Cao Ngữ Lam liền trừng mắt: "Anh lái xe nhanh như ăn cướp ấy, nguy hiểm quá. Mặc dù buổi tối không nhiều xe cộ nhưng càng như vậy càng phảicẩn thận bởi vì mọi người thường cảm thấy ít xe đi lại nên có thể lái nhanh một chút, trên thực tế làm vậy sẽ rất nguy hiểm... "

Doãn Tắc chớp mắt nhìn Cao Ngữ Lam mà không lên tiếng. Bắt gặp vẻ mặt của anh, Cao Ngữ Lam chợt cảm thấy cô giống một bà vợ đang cằn nhằn đức ông chồng.Cô lập tức im bặt và ngồi lên xe. Tuy nhiên, Cao Ngữ Lam không nhịn được lại tiếp tục nói: "Dù buổi tối ít xe nhưng anh cũng đừng lái nhanh nhé, nguy hiểm lắm".

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Thím Lam Lam, phiền thím thắt dây an toàn tử tế vào, nếu không cũng sẽ rất nguy hiểm." Doãn Tắc cười như không cười, khiến CaoNgữ Lam hơi xấu hổ: "Không thể trách tôi nhiều lời, ai bảo anh không lái xe cẩn thận".

Doãn Tắc nổ máy lên đường, lần này anh lái rất "cẩn thận". Vài phút sau, Cao Ngữ Lam không chịu nổi lại mở miệng: "Thật ra anh cũng không cần chậm như vậy". Bêncạnh có chiếc xe đạp điện phóng vụt qua, làm cho người ngồi trên xe bốn bánh như Cao Ngữ Lam cảm thấy xấu hổ thay tài xế Doãn Tắc.

"Nhanh cũng kêu, chậm cũng kêu, em khó chiều thật đấy, bà thím Lam Lam".

Cao Ngữ Lam siết chặt cái túi sách trong tay. Cô nghĩ muộn thế này còn gọi Doãn Tắc đi cùng đúng là làm phiền người ta, bây giờ còn nói này nói nọ khiến người tabực mình. Cao Ngữ Lam liền hạ thấp giọng: "Tôi xin lỗi ", sau đó cô ngậm miệng không lên tiếng.

Thật ra Doãn Tắc cố ý đi chậm, anh không muốn nhanh chóng đưa Cao Ngữ Lam tới gặp tay giám đốc chó má kia. Có điều anh mới trêu cô vài câu cô đã có vẻ khôngvui. Doãn Tắc thận trọng liếc Cao Ngữ Lam, thấy cô đang chăm chú nhìn đường ở phía trước.

"Tại sao em lại xin lỗi tôi?"

"Tôi đã làm phiền anh chứ còn sao nữa"

"Em cố ý chọc tức tôi đúng không?"

"Gì hả?" Cao Ngữ Lam không hiểu ý.

"Em khách sáo với tôi, coi tôi như người ngoài. Rõ ràng tình cảm của hai chúng ta vững hơn bàn thạch, thế mà em giả bộ khách sáo với tôi, không phải là cố ý chọc tứctôi thì là gì?"

Cao Ngữ Lam ngây người, há hốc mồm. Tình cảm của cô và anh ta vững hơn bàn thạch từ bao giờ? Anh chàng này lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi.

Doãn Tắc rất vui khi thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Cao Ngữ Lam, anh giơ tay xoa xoa đầu cô: "Em nghĩ đến tôi đầu tiên khi gặp chuyện khó khăn, hành vi thể hiện trí tuệvà bộc lộ tình cảm chân thành này của em rất đáng được tuyên dương, khi nào xong việc tôi sẽ mời em ăn khuya".

"Không phải tôi nghĩ tới anh đầu tiên. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Trần Nhược Vũ nhưng cô ấy cũng là phụ nữ, người thứ hai là anh Tiểu Quách, người thứ ba mới làanh" Cao Ngữ Lam thật thà khai báo.

Doãn Tắc ngẩn người, nụ cười trên môi suýt tắt ngấm. Anh ho khan hai tiếng rồi hỏi: "Vậy tại sao cuối cùng em lại chọn tôi?" Lại thêm một món nợ nữa, anh sẽ ghi nhớkỹ.

Cao Ngữ Lam cắn môi, cô không muốn lừa dối Doãn Tắc, thế là cô cất giọng nhỏ như tiếng muỗi: "Hình như... trong số bạn bè của tôi... không ai đánh nhau giỏi hơnanh ."

"Vì vậy bây giờ em biết rõ trên núi có cọp nhưng vẫn quyết định xông lên núi? Em cần phải mang theo một người vệ sỹ kiêm tay chân có thể đánh đấm?"

"Không phải đâu. Tôi không quen biết giám đốc đó, tôi lại là con gái, tối muộn đi ra ngoài cũng phải có tâm lý đề phòng chứ. Nhưng tôi tin sẽ không xảy ra vấn đề gì ,chỉ có điều công ty này có thói quen làm việc muộn như vậy, sau này đi làm chắc sẽ rất vất vả lắm".

Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Doãn Tắc nhíu mày. Công việc vất vả, nửa đêm bị gọi đi, loại công việc này bỏ đi cho xong? Nhưng thấy Cao Ngữ Lam háo hức được đilàm, anh cũng không ngốc đến mức tạt gáo nước lạnh vào cô để cô mất hứng. Thật ra theo suy đoán của anh, gọi một cô gái trẻ chưa chính thức nhận việc đi khách sạn

thì chỉ có đúng một chuyện để bàn.

Doãn Tắc suy nghĩ một lát rồi nói: "Công ty em thi tuyển là công ty nào, người giám đốc đó như thế nào, em hãy nói lại cho tôi nghe"

Cao Ngữ Lam kể lại toàn bộ quá trình từ lúc cô nộp đơn xin việc đến cuộc hẹn tối ngày hôm nay, công ty như thế nào, điều kiện làm việc ra sao, thái độ của phòngnhân sự và thái độ của tay giám đốc họ Hồ đó.

Cô kể xong, hai người vừa vặn đến khách sạn. Doãn Tắc đỗ xe vào vị trí, Cao Ngữ Lam nói: "Tôi vào trong nói chuyện với giám đốc, xem là dự án gì. Có lẽ ngày maingày kia tôi có thể đi làm. Anh tìm chỗ nào gần đây gọi chút đồ ăn và đồ uống, tôi mời. Xong việc, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh".

"Em hãy nhớ kỹ, nhất định phải cảm ơn tôi, phải trọng tạ đấy!" Doãn Tắc nghiêng đầu nhìn cô, nhấn mạnh chữ "Trọng tạ".

Cao Ngữ Lam gật đầu. Đã muộn thế này, người ta cùng cô tới đây mà không than vãn một lời, còn bị cô bắt ngồi chờ cũng không hề oán giận, cô phải cảm tạ người tatử tế mới được.

"Ngoắc tay nào". Doãn Tắc giơ ngón út ra, Cao Ngữ Lam phì cười: "Anh là trẻ con à?". Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn giơ ngón út ngoắc vào ngón tay Doãn Tắc. DoãnTắc cười nói: "Đóng dấu". Ngón út của hai người xoay một vòng, rồi hai ngón tay cái chạm vào nhau đóng thành con dấu.

Cao Ngữ Lam không nhịn được cười, mắng Doãn Tắc: "Anh đúng là ấu trĩ"

Doãn Tắc "đóng dấu" xong, hài lòng gật đầu: "Em mới vừa ngốc vừa ấu trĩ". Đánh chết Doãn Tắc cũng không tin gã đàn ông đó hẹn Cao Ngữ Lam ra ngoài bàn côngchuyện đứng đắn, trừ khi hắn bị bệnh thần kinh.

"Đưa cho tôi máy di động của em".

Cao Ngữ Lam không hiểu ý Doãn Tắc, nhưng vẫn lấy máy di động đưa cho anh.

Doãn Tắc cầm di động của Cao Ngữ Lam kiểm tra một hồi, sau đó anh bấm số của mình từ máy cô rồi ấn phím nhận cuộc gọi trên máy của anh. Doãn Tắc cắm tainghe vào điện thoại của anh và cài ống nghe lên tai. Sau đó anh trả di động cho Cao Ngữ Lam: "Em cứ mở máy như vậy, nhớ đừng cúp máy, để tôi nghe xem tên đónói chuyện gì với em? Nếu là hắn giở trò, em cũng đừng khách khí, cứ yên tâm đập hắn một trận, có tôi ở đây".

Cao Ngữ Lam nhận lại điện thoại, trong lòng hơi cảm động. Bạn Doãn Tắc quả là trượng nghĩa. Cô gật đầu đồng ý rồi chuẩn bị xuống xe. Doãn Tắc gọi cô lại, ngó côtừ trên xuống dưới. Hôm nay Cao Ngữ Lam búi tóc, kẹp tóc bằng một cái trâm rất đẹp. Cô mặc một bộ âu phục màu phấn lam trang nhã, để lộ xương quai xanh mảnhmai mỹ lệ và đường cong ở cổ, khiến cô có vẻ mỏng manh yếu đuối đầy nữ tính.

Doãn Tắc nhíu mày, giơ tay kéo cái trâm thả búi tóc sau gáy cô xuống. "Này này, anh đừng có làm loạn." Cao Ngữ Lam kháng cự nhưng cũng không thể bảo vệ kiểuđầu ban nãy. Mái tóc dài của cô xõa xuống, Doãn Tắc gẩy gẩy tay, khiến tóc rơi xuống vai xuống cổ cô, che kín nét xuân quang kia đi.

Cao Ngữ Lam cúi đầu ngắm nghía. Doãn Tắc gõ vào đầu cô: "Được rồi, em đi đi"

Cao Ngữ Lam lẩm bẩm: "Bộ dạng này có vẻ không chuyên nghiệp mấy".

"Chuyên nghiệp hay không là dựa vào dáng vẻ của em à? Đi nhanh lên, bàn xong nhớ quay về ngay, tôi sẽ dẫn em đi ăn khuya để chúc mừng." Doãn Tắc ngừng một lát,bổ sung thêm câu: "Em trả tiền."

Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc chọc cười, cô liền gật đầu, cầm lấy túi xách đi vào trong khách sạn. Doãn Tắc đi theo Cao Ngữ Lam, cô quay đầu nhìn vào mắt anh. DoãnTắc vẫy tay với cô, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất an tâm, thoải mái sải bước đi vào quán cà phê.

Quán cà phê khá lớn, một nữ nhân viên phục vụ tiến đến chào hỏi. Cao Ngữ Lam nói cô đi tìm bạn. Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi chỗ khác. Lúc này Cao Ngữ Lamphát hiện bàn bên cạnh có một cô gái đang ngồi. Bộ dạng của cô gái nhìn từ đằng sau lưng rất quen mắt, trong lúc cô còn chưa nhận ra là ai thì nhìn thấy Hồ Thiên ngồiở góc trong cùng.

Cao Ngữ Lam vội vàng đi tới, xin lỗi cô đã đến muộn.

Hồ Thiên rất lịch sự nói do anh ta đường đột, muộn như vậy còn hẹn cô ra ngoài. Hai người nói đi nói lại vài câu khách sáo.

Hồ Thiên là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, quần áo chỉnh tề, dung mạo sáng sủa, có vị của người đàn ông thành đạt. Tuy anh ta không nói nhiều nhưng chữngchạc đường hoàng, từ lúc phỏng vấn đã để lại ấn tượng sâu sắc với Cao Ngữ Lam.

Sau khi hàn huyên xong, hai người nhanh chóng đi vào chủ đề chính. Hồ Thiên để một tập tài liệu lên bàn cho Cao Ngữ Lam xem, anh ta cho biết tối nay mới bàn mộtvụ làm ăn với khách hàng, cần triển khai hoạt động giới thiệu sản phẩm, thời gian tương đối gấp gáp.

Cao Ngữ Lam nghiêm túc xem tài liệu, thời gian của hoạt động này khá dài, yêu cầu lại rất cao, nhưng dự toán không lớn. Trong đầu Cao Ngữ Lam nhanh chóng tínhtoán sơ bộ, nói thẳng ra muốn đạt hiệu quả như yêu cầu với khoản dự toán này thì tuyệt đối không đủ.

Hồ Thiên gật đầu, nói ra suy nghĩ của anh ta. Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, rồi hỏi về hướng tiêu thụ của công ty liệu có thể kết hợp với việc khác, sau đó cô đề xuất ýtưởng của mình. Lúc trình bày xong, cô bổ sung thêm: "Thật ra bây giờ tôi cũng không hiểu mấy về tình hình của công ty, chờ đến khi đi làm, chắc tôi sẽ nhanh chóngquen việc thôi". Cô nghĩ thầm trong lòng, đây có phải là thông báo cô chính thức đi làm?

Hồ Thiên không vội, anh ta nhấp một hớp cà phê, nói vài câu khen ngợi năng lực của Cao Ngữ Lam, sau đó anh ta đột nhiên hỏi: "Cô Cao có bạn trai chưa?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Giám đốc yên tâm đi ạ, tôi sẽ không vì chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng đến công việc. Công ty cũ của tôi có cường độ làm việc rất cao, lạihay phải làm thêm giờ và đi công tác nhưng tôi đều thích ứng được".

Hồ Thiên gật đầu, dường như hài lòng với thái độ của Cao Ngữ Lam. Anh ta nhắc đến các loại phúc lợi của công ty, bao gồm tiền thưởng năm, hoạt động du lịch củacác phòng ban, còn có dự án có thể trích phần trăm... Cao Ngữ Lam nghe xong, trong lòng vô cùng phấn khởi, đến giờ cô không còn cảm thấy lo lắng nữa. Cô uốngmột hớp nước, theo bản năng quay đầu tìm Doãn Tắc. Trong lòng cô hơi đắc ý, cô muốn cho Doãn Tắc thấy, trong công việc cô thật sự không tồi.

Vừa quay đầu, Cao Ngữ Lam bắt gặp Doãn Tắc chếch ở phía sau cô, cùng bàn với cô gái có bóng lưng quen thuộc vừa rồi. Từ vị trí Cao Ngữ Lam, cô có thể nhìnthấy mặt của cô gái kia, trẻ trung xinh đẹp. Tuy Cao Ngữ Lam chưa gặp cô gái bao giờ, nhưng thấy Doãn Tắc làm quen với người đẹp nhanh như tia chớp, trong lòngCao Ngữ Lam hơi khó chịu.

" Cô Cao". Ở đầu bên này, Hồ Thiên lên tiếng, Cao Ngữ Lam vội vàng quay đầu lại.

" Cô Cao cảm thấy công ty chúng tôi thế nào?"

Cao Ngữ Lam trả lời: "Tôi rất hi vọng có thể làm việc ở quý công ty, có dịp học hỏi từ giám đốc Hồ. Hy vọng quý công ty cho tôi một cơ hội. Dự án vừa rồi tôi tin làtôi có thể làm tốt".

Hồ Thiên gật đầu: “ Năng lực và kinh nghiệm của cô Cao cũng không tệ, tôi cảm thấy rất hài lòng. Nhưng hôm đó sau khi cô ra về, lại có một người khác tới phỏngvấn, cô ấy cũng rất khá, nhưng yêu cầu về tiền lương thấp hơn cô Cao".

Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh một nhịp: "Giám đốc Hồ, về vấn đề tiền lương, thật ra yêu cầu của tôi cũng không phải không thể linh động. Tôi tin công ty đã có suy tínhriêng, nếu chỉ là vấn đề tiền lương, tôi có thể nghe theo sự sắp xếp của công ty".

Hồ Thiên mỉm cười, đập nhẹ vào mu bàn tay Cao Ngữ Lam: "Cô đừng khẩn trương quá, chúng tôi không phải công ty nhỏ, không quá chú trọng về mấy đồng tiềnlương. Quan trọng là cần tuyển được nhân viên tốt, năng lực khá, biết nghe lời".

Cao Ngữ Lam gật đầu liên tục: "Giám đốc Hồ, tôi làm công việc xây dựng kế hoạch đã nhiều năm, dự án lớn nhỏ đều từng tham gia, về mặt tiêu thụ và tài nguyên tôi cócách nhìn riêng, về phương diện khống chế giá thành và thực hiện tôi cũng có kinh nghiệm" Cao Ngữ Lam cố gắng tiếp thị bản thân, cô thành tâm mong giành đượccông việc này.

Hồ Thiên thấy cô hơi cấp thiết, lại vỗ nhẹ lên bàn tay cô: "Cô yên tâm, trong hai người, tôi cũng nghiêng về phía cô hơn. Tối nay gọi cô đến đây bàn công việc, cũng làmuốn tìm hiểu năng lực của cô và mức độ phối hợp của cô".

Từ "mức độ phối hợp" anh ta nói hơi kỳ lạ, nhưng Cao Ngữ Lam không nghĩ ngợi nhiều, cô gật đầu: "Xin giám đốc Hồ yên tâm, mức độ phối hợp của tôi từ trước đếnnay đều rất cao. Tôi nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ làm tốt công việc được giao phó, tạo ra thành tích để không phụ lòng giám đốc".

Hồ Thiên mỉm cười hài lòng với phản ứng của Cao Ngữ Lam. Anh ta rút ra một tấm thẻ mở cửa phòng đặt lên mặt bàn: "Cô Cao hiểu chuyện như vậy thì tôi yên tâmrồi. Tôi nghĩ tôi đã không chọn lầm người. Dự án này cần rất gấp, tôi nghĩ đêm nay chúng ta cần thảo luận sâu hơn một chút, cô thấy thế nào?"

Cao Ngữ lam vừa gật đầu, vừa vâng dạ trong lòng vừa cảm thấy kỳ lạ. Thảo luận công việc thì thảo luận, anh ta lấy thẻ phòng khách sạn ra làm gì? Cô cầm cốc nướcuống một ngụm.

Hồ Thiên theo dõi vẻ mặt của cô, sau đó anh ta nói: "Ở phòng 506, chúng ta lên đó ngay bây giờ hay ngồi đây thêm một lúc nữa".

Cao Ngữ Lam ngồi thẳng người, cô bắt đầu nhận ra ý đồ của Hồ Thiên. Tuy nhiên Cao Ngữ Lam sợ bản thân hiểu nhầm anh ta nên mở miệng hỏi: "Giám đốc Hồ sốngở đây? Anh không có nhà ở thành phố này sao?"

Hồ Thiên chớp mắt mỉm cười: "Tôi có nhà, nhưng ở khách sạn sẽ tiện hơn".

Câu nói này vẫn không thể xóa bỏ nghi hoặc của Cao Ngữ Lam, cô cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng không biết nên mở miệng ra sao, thế là cô ngồi im khôngđộng đậy.

Hồ Thiên nhìn cô, nói chậm rãi: "Cô cũng biết đấy, công ty chúng tôi thỉnh thoảng mới có vị trí còn trống, mọi người chen nhau đến mức dập đầu để giành vị trí đó. Mỗingày phòng nhân sự không biết nhận được bao nhiêu hồ sơ dự tuyển. Cô Cao là người có năng lực, ngoại hình cũng ổn, nếu cô phối hợp tốt, công việc này chắc chắnsẽ thuộc về cô. Trong công ty, việc lên chức và tăng lương đều có một khoảng không gian, tất cả là do tôi phê duyệt. Một người dự tuyển khác cũng có điều kiện khá

tốt, phòng nhân sự nhìn từ góc độ tiền lương đề nghị tôi chọn người đó. Nhưng cô cũng biết đấy, tuyển ai loại ai, thật ra vẫn là một câu nói của tôi". Anh ta vừa nói vừanghịch tấm thẻ mở cửa phòng khách sạn.

Lần này thì Cao Ngữ Lam nghe hiểu rồi, cô chỉ thấy máu dồn hết lên mặt, một cảm giác nhục nhã bao trùm lên người cô. Cao Ngữ Lam sống đến 25 tuổi, cô từng trảiqua không ít chuyện không vui, như bị vu khống, bị bạn bè bán đứng, bị đồng nghiệp chê cười, bị dê xồm giở trò sàm sỡ, bị kẻ tiểu nhân chỉ vào mặt mắng chửi.

Nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới, một ngày có một người đàn ông vòng vo tam quốc nói với cô, nếu cô không lên giường cùng hắn, cô đừng mơ tới công việc này.

Cao Ngữ Lam tím mặt, cô tức giận đến nỗi tay run lẩy bẩy. Đúng lúc này, chiếc nhẫn cưới màu bạc trên ngón tay Hồ Thiên đập thẳng vào mắt cô. Đây là người đàn ôngđã kết hôn, đây là một nhân sỹ thành đạt, nhưng cũng là một... Cầm thú!

Thật ra, tình huống xấu nhất mà Cao Ngữ Lam nghĩ tới là anh ta hẹn khách hàng ở đây rồi gọi cô đi uống rượu. Cô sợ bị sàm sỡ nên mới nhờ Doãn Tắc đi cùng. Nhưngcô không thể ngờ, một quản lý cấp cao của công ty lớn lại có thể đưa ra yêu cầu buồn nôn này với cô

Không, đây không phải là yêu cầu mà là một sự uy hiếp.

Đúng là một tên khốn khiếp!

Chương 25: Ưỡn ngực ngẩng cao đầu

Cao Ngữ Lam rất muốn lật cái bàn, muốn túm Hồ Thiên xuống đất đánh cho hắn một trận nhưng cô trên thực tế, cô không thể làm gì. Cô thậm chí chỉ nghe thấy giọngnói vô cùng bình tĩnh của mình.

"Giám đốc Hồ đã kết hôn chưa?"

"Tôi kết hôn rồi." Hồ Thiên nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, thản nhiên thừa nhận.

"Quý phu nhân còn khỏe mạnh không ạ?"

Hồ Thiên nhíu mày: "Tất nhiên. Cô Cao, tôi không ngại nói cho cô biết, chuyện này chẳng liên quan gì đến tình yêu. Gia đình tôi vẫn là gia đình tôi".

Trong lòng Cao Ngữ Lam bùng lên một ngọn lửa, cảm giác nhục nhã càng ngày càng tăng đến mức khó kiềm chế. Gia đình hắn vẫn là gia đình hắn. Kinh tởm thật đấy,vậy hắn coi vợ mình là gì? Những cô gái tốt của gia đình khác vất vả tìm việc làm, nghiêm túc kiếm sống, bị hắn coi như món đồ chơi trong tay sao?

Cao Ngữ Lam nghiến răng hỏi: "Giám đốc Hồ thiếu tiền hay sao?"

Hồ Thiên cau mày, hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này không dễ dàng cắn câu như hắn tưởng. Hắn có thể nhìn ra Cao Ngữ Lam rất cần công việc này. Một người phụ nữở độ tuổi như cô, vừa trẻ trung nhưng không quá non nớt, có nhu cầu đồng thời chịu trả giá, người ở tuổi như cô từng ra xã hội nên nắm rõ quy tắc, nếu chấp nhận cuộcchơi thì sẽ rất vui vẻ, không chấp nhận cũng không có gì phiền phức, mọi người đều đạt mục đích của mình, hai bên cùng có lợi.

Hồ Thiên vốn tưởng điều kiện của hắn hoàn toàn có khả năng thu hút Cao Ngữ Lam. Một cô gái tỉnh lẻ tới đây tìm việc, muốn xác lập chỗ đứng ở thành phố này khôngphải là một việc dễ dàng. Vì vậy hắn tưởng Cao Ngữ Lam sẽ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn. Nhưng vẻ mặt hiện giờ của Cao Ngữ Lam và những lời nói chẳngăn nhập của cô, khiến hắn cảm thấy hắn đã nghĩ sai rồi.

Cao Ngữ Lam nói tiếp: " Giám đốc Hồ không thiếu tiền đúng không? Thế thì anh thừa sức thuê phòng ở đây và tìm một người nhận tiền lên giường cùng anh. Anh làngười có gia đình, tại sao anh còn làm chuyện vô đạo đức đáng kinh tởm như vậy?"

Hồ Thiên tựa người vào thành ghế phía sau, nói lạnh lùng: "Cô Cao không có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi, thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy thì cô nên về nghỉ sớmđi".

"Tôi rất muốn gia nhập công ty của anh, nhưng không có hứng thú lên giường với anh". Cao Ngữ Lam nghiến răng, trừng mắt nhìn Hồ Thiên: "Anh đúng là đồ vô liêm sỉkhốn khiếp, vợ anh sao có thể gả cho loại người như anh. Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi chỉ dựa vào việc lên giường mới có thể tìm việc làm hay sao? Anh cho rằng chúngtôi phải khoe đùi mới có khả năng nhận tiền thưởng sao? Tôi cho anh biết, công ty của anh rất tốt, tôi rất muốn đi làm ở đó, nhưng anh thật buồn nôn... ". Cô nhất thờikhông biết mắng chửi như thế nào nữa, chỉ tức giận đến mức thở không ra hơi, hai nắm chặt tay thành quả đấm. Kìm nén một lúc, Cao Ngữ Lam đứng dậy:" Anh chỉ làloài sâu bọ thối tha, nên có người đạp anh một phát bắn lên tường... "

Hồ Thiên bị Cao Ngữ Lam chửi mắng nặng lời, thẹn quá hoá giận: "Cô cho là bản thân cô thanh cao trong sáng lắm sao? Tôi muốn vui vẻ với cô là may cho cô rồi. Côcó bản lĩnh, không cần dựa vào mối quan hệ, tại sao cô vẫn không tìm được việc làm? Không chơi nổi thì đừng có ra ngoài xã hội, đừng thấy tôi cho cô chút thể diệnmà dám lên mặt với tôi. Nơi này là thành phố A, là thế giới thực dụng vô cùng. Cô tưởng cô đồng ý cởi quần áo là có người chịu chơi cô? Mau cút về chốn nhà quê củacô chờ uống gió Tây Bắc đi, đồ đĩ thối".

Mặt Cao Ngữ Lam đỏ phừng phừng, cô giận đến mức toàn thân phát run. Cô chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục, loại sỉ nhục ác liệt hạ cấp như lúc này.

Hồ Thiên cố tình cất cao giọng nói ở câu cuối như muốn ám chỉ Cao Ngữ Lam mới là người bám lấy hắn ta, còn hắn không muốn chấp nhận cô. Hai nữ nhân viên phụcvụ đưa mắt về phía bọn họ rồi cúi đầu rì rầm bàn tán. Ánh mắt của họ khiến Cao Ngữ Lam muốn ói.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt đau nhức. Cao Ngữ Lam không chịu nổi nữa, nhặt vội túi xách trên bàn, quay người chạy một mạch khỏi quán cà phê.

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra như mưa, Cao Ngữ Lam vừa tức giận vừa xấu hổ, cô cúi đầu chạy như điên. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đángkinh tởm này. Khi chạy đến cửa khách sạn, đằng sau dường như có người gọi cô nhưng Cao Ngữ Lam không để ý. Cô vừa giận dữ vừa sợ hãi, nên chỉ biết chạy nhanhhơn.

Khi chạy đến sân trước khách sạn, đột nhiên có người túm lấy cổ tay cô từ đằng sau. Toàn thân Cao Ngữ Lam run rẩy, cô thét lên một tiếng. Người đang nắm tay côlên tiếng: "Lam Lam, là tôi, là tôi đây".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn, thì ra là Doãn Tắc. Cô ngây người một lúc mới định thần trở lại. Đúng rồi, là Doãn Tắc, cô quên mất chính Doãn Tắc đã đưa cô tới đây.

Cao Ngữ Lam nhào vào lòng Doãn Tắc, khóc òa lên.

Doãn Tắc ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc nữa, tôi nghe thấy cả, tôi đều biết hết, em đừng khóc nữa".

Cao Ngữ Lam nức nở nghẹn ngào: "Tôi chỉ muốn tìm việc chứ không phải đi bán thân, sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy. Tôi chỉ muốn có việc làm, tôi rất chăm chỉlàm việc, cố gắng hết sức mình. Tiền lương ít một chút cũng không sao, dù phải làm thêm giờ tôi cũng chưa từng than vãn. Trong công việc tôi không hề qua loa, cũngkhông phung phí tiền của công ty, đi công tác tôi đều chọn khách sạn rẻ tiền, có tàu hỏa tôi sẽ không ngồi máy bay, có tàu điện ngầm tôi không bao giờ bắt taxi, tôikhông phạm sai lầm, tại sao lại đuổi việc tôi... "

Cô khóc đến nức nở thê lương, khóc không thành tiếng, nợ mới nợ cũ đều lôi hết ra kể lể. Doãn Tắc ôm chặt lấy cô, nhất thời không biết an ủi cô thế nào.

Cao Ngữ Lam khóc một hồi, cuối cùng cũng ngừng lại. Doãn Tắc móc khăn giấy giúp cô lau nước mắt.

Mắt Cao Ngữ Lam vẫn còn đỏ hoe, cô thì thầm: "Tôi xin lỗi, muộn như vậy rồi còn kéo anh ra ngoài, kết quả lại gặp phải chuyện đáng ghét này". Doãn Tắc không lêntiếng, nước mắt Cao Ngữ Lam lại rơi xuống: "Tôi buồn lắm. Doãn Tắc, trong lòng tôi rất buồn... Hắn mắng tôi, chửi tôi rất khó nghe".

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi". Doãn Tắc lau nước mắt cho Cao Ngữ Lam, anh nắm tay cô: "Chúng ta đi về thôi".

Cao Ngữ Lam có chỗ dựa nên hơi lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay quệt nước mắt giống như một đứa trẻ, không quên nhắc nhở Doãn Tắc: "Xe đỗ ở đằng kia".

"Chúng ta không lấy xe vội". Doãn Tắc kéo vai Cao Ngữ Lam, dẫn cô đi ngược về phía quán cà phê: "Chúng ta đi tìm tên khốn đó".

Nghe thấy những lời này, chân Cao Ngữ Lam lập tức mọc rễ, cô đứng yên một chỗ không chịu đi tiếp: "Tôi không đi đâu, kẻ đó rất đáng ghét, tôi không muốn gặphắn".

"Đi! Sao em có thể để người ta bắt nạt như vậy". Doãn Tắc lôi Cao Ngữ Lam xềnh xệch, anh có sức mạnh nên dễ dàng kéo cô đi: "Em không thể mỗi khi gặp oan ứclại bỏ chạy, cứ như vậy cả đời này em sẽ bị người khác bắt nạt. Có tôi ở đây, em sợ gì chứ?"

Cao Ngữ Lam lại muốn khóc. Doãn Tắc đứng lại, nâng mặt cô lên và lau sạch nước mắt trên mặt cô: "Em hãy nhìn tôi".

Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, đôi mắt cô hoe và ngân ngấn nước, trông rất đáng thương. Doãn Tắc nói: "Em hãy ưỡn ngực ngẩng cao đầu, em không làm sai chuyệngì, em không cần phải sợ hãi".

Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, ưỡn thẳng sống lưng.

"Đúng rồi, phải như vậy. Em muốn khóc cũng chờ đánh xong tên khốn kia rồi khóc sau, em biết chưa hả?"

Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc kéo tay cô, đi vào trong quán cà phê. Ở góc trong cùng, Hồ Thiên thanh toán tiền với nhân viên phục vụ. Hắn còn chưa đi, tốt quá!

Doãn Tắc ngó bốn xung quanh rồi lấy một thùng nước đá ở quầy lễ tân đưa cho Cao Ngữ Lam. Trong thùng vẫn còn nửa già đá viên và nước. Cao Ngữ Lam nhận lấy,cúi đầu nhìn thùng đá rồi lại ngẩng mặt nhìn Doãn Tắc.

Doãn Tắc hất cằm về phía Hồ Thiên: "Em đi đi, hãy tự mình ra tay. Em phải thả lỏng bản thân, đối phó với kẻ cặn bã không thể mềm lòng. Em đừng sợ, có tôi ở đây".

Cao Ngữ Lam cắn môi, ôm thùng nước đá đi qua bên đó. Hồ Thiên vừa thanh toán xong, nhân viên phục vụ quay ra ngoài, hắn còn chưa kịp đứng dậy đã bắt gặp cảnhCao Ngữ Lam xông tới. Đột nhiên bị một thùng nước đá đổ xuống đầu, Hồ Thiên kêu lên một tiếng, hắn chưa kịp phản ứng đã bị nện vào đầu.

Cao Ngữ Lam vừa đánh vừa mắng hắn: "Anh là kẻ biến thái, đồ lưu manh, súc sinh, mặt người dạ thú... "

Lúc này, Hồ Thiên mới định thần, hắn kêu một tiếng đầy tức giận, nhảy dựng lên định đánh Cao Ngữ Lam. Nhưng hắn vừa giơ tay, mặt hắn đã lĩnh trọn một cú đấm. Cúđấm này rất mạnh, đến mức Hồ Tiên ngã dúi sang chiếc bàn bên cạnh. Hắn còn đang hoa mắt, cổ áo lại bị người ta tóm lên, rồi một cú đấm khác bay trúng mặt. Cúđấm thứ hai này khiến hắn đổ nhào xuống đất.

Bên cạnh có người thét lên, có người gọi bảo vệ. Từ xa xa có hai người mặc đồng phục phục bảo vệ chạy tới. Cao Ngữ Lam hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch,Doãn Tắc ngược lại không chút vội vàng, anh xách cổ áo Hồ Thiên lên, nói giọng lạnh lùng: "Anh hãy nghe cho rõ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh".

Có lẽ do bộ dạng của Doãn Tắc rất hung hăng nên Hồ Thiên nhất thời không có phản ứng. Doãn Tắc thả người hắn xuống đất rồi quay lưng kéo Cao Ngữ Lam rời khỏinơi đó.

Cao Ngữ Lam quay đầu, thấy hai người bảo vệ đỡ Hồ Thiên đứng dậy, không biết họ đang nói điều gì. Cao Ngữ Lam hơi lo lắng: "Có khi nào hắn kêu bảo vệ bắtchúng ta hoặc là báo cảnh sát?"

"Không đâu". Doãn Tắc cất giọng bình thản: "Hắn nghĩ em là người dễ bắt nạt, không ngờ em dẫn người quay lại đánh hắn. Hắn không biết rõ lai lịch của em, hơn nữahắn có tật giật mình, hắn sẽ không dám làm lớn chuyện đâu. Còn phía khách sạn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn họ cũng muốn giữ thể diện làm ăn".

Doãn Tắc vừa giải thích vừa đưa Cao Ngữ Lam ra xe. Đoạn đường từ khách sạn đến chỗ đỗ ô tô không ai ngăn bọn họ cũng không có ai đuổi theo bọn họ. Đến lúc

này, Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực khách sạn.

Bên ngoài cửa xe, hai bên đường rực rỡ ánh đèn, ánh đèn nhấp nháy từ những tòa nhà cao tầng chiếu sáng cả thành phố. Đây là một đô thị phồn hoa, đến cảnh đêmcũng rất đẹp. Cao Ngữ Lam chợt nhớ tới lời nói của Hồ Thiên: "Không chơi nổi thì đừng có ra ngoài xã hội, đừng thấy tôi cho cô chút thể diện mà dám lên mặt với tôi.Nơi này là thành phố A, là thế giới thực dụng vô cùng. Cô tưởng cô đồng ý cởi quần áo là có người chịu chơi cô? Mau cút về chốn nhà quê của cô chờ uống gió TâyBắc đi, đồ đĩ thối".

Nơi này là thành phố A. Cao Ngữ Lam muốn rơi nước mắt, nếu lúc trước cô dũng cảm hơn một chút, có phải cô sẽ không đến thành phố A, sẽ không gặp nhiều chuyệnkhông vui như vậy. Có phải cô suy nghĩ quá ngây thơ, cho rằng thành phố này rất tốt đẹp?

"Tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé?" Doãn Tắc chăm chú lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt qua thấy cô lặng lẽ lau nước mắt .

Cao Ngữ Lam lắc đầu, hơi nghẹn giọng: "Tôi không muốn ăn."

"Hay là tôi đưa em đi hóng gió nhé?" Anh lại hỏi. Lần này Cao Ngữ Lam gật đầu, bây giờ cô thật sự không muốn về nhà, có một người ở bên cạnh cũng tốt.

Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ tập trung vào việc lái xe, phong cảnh ở bên ngoài cửa xe hơi khác lạ, Cao Ngữ Lam ngẩn người một lúc, mới phát hiện bọn họ đã rời khỏinội thành.

"Chúng ta đi đâu đây?"

"Mang em đi bán." Doãn Tắc trả lời, vẻ mặt anh lộ vẻ lưu manh .

Cao Ngữ Lam dụi mắt: "Tôi không tin."

"Em còn khóc đấy à, mắt đã bị mù chưa? Còn có thể nhìn rõ gương mặt đẹp trai hơn cả Phan An của tôi hay không?"

(Phan An (247—300) người Hà Nam sống ở thời Tây Tấn, là một trong những mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại Trung Quốc)

Cao Ngữ Lam phì cười: "Doãn Tắc, anh thật đáng ghét".

Xe dừng lại, Doãn Tắc quay sang giữ mặt Cao Ngữ Lam, ngắm nghía một cách nghiêm túc: "Để tôi xem nào. À, tròng mắt vẫn còn, không bị nước mắt cuốn trôi, mũivẫn còn, chưa bị nước mắt cuốn đi, miệng cũng còn ở đây... "

Cao Ngữ Lam bị anh chọc cười khanh khách. Anh chàng này đúng là đáng ghét. Cô cười không ngừng lại được, giơ tay đẩy người anh ra. Doãn Tắc kéo cô lại, cònmuốn xem mắt của cô. Hai người co kéo dây dưa, Cao Ngữ Lam dùng sức đẩy mạnh về phía trước, môi cô đột nhiên âm ấm, giống như đụng phải một vật mềm mạinào đó.

Cả hai sững sờ, Doãn Tắc lập tức quay người ngồi thẳng, giơ tay ôm miệng, liếc Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt thẹn thùng: "Đáng ghét quá, sao em hôn trộm người ta?"

Cao Ngữ Lam hóa đá trong giây lát.

Chương 26: Tâm Sự

Máu từ từ dồn lên mặt rồi lên não Cao Ngữ Lam. Mặt cô đỏ ửng như quả gấc chín, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Cô vừa hôn anh chàng đáng ghét Doãn Tắc? Đúng không đó?

Chuyện này là thế nào? Sao cô có thể bất cẩn như vậy?

Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ đến giấc mộng xuân. Cô... là cô không cẩn thận, tuyệt đối không phải cố ý!

Mặt Cao Ngữ Lam đỏ bừng, cô ấp a ấp úng: "Tôi, tôi... " mãi mới thốt ra một câu: "Anh hiểu nhầm rồi".

"Tôi vẫn còn ảo giác đây này".

Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa: "Anh dùng từ ảo giác cũng đúng".

Doãn Tắc ôm ngực: "Em muốn chối bỏ trách nhiệm sao?"

"Chính anh nói đó là ảo giác thì làm gì có chuyện chối bỏ hay không chứ?". Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, cô vỗ vai Doãn Tắc: "Anh bạntrẻ, đàng hoàng một chút đi".

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chằm chằm, vẻ mặt cô nóng đến mức có thể rán trứng, nhưng cô vẫn nỗ lực tỏ ra không yếu thế và làm như không có chuyện gì xảy ra.Đúng là không có chuyện gì xảy ra, Cao Ngữ Lam tự tẩy não mình rồi nhìn đáp trả Doãn Tắc.

Doãn Tắc ôm ngực nói: "Ôi, trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát".

Nói xong, Doãn Tắc đẩy cửa xe ra ngoài.

Cao Ngữ Lam nhìn theo bóng lưng Doãn Tắc, thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào thành ghế ô tô, trong lòng cô thầm cảm ơn Doãn Tắc. Thấy cô buồn, anh khuấy độngkhông khí giúp cô vui vẻ, khi cô ngượng ngùng, anh liền viện cớ tránh mặt để cô có không gian bình ổn tâm trạng.

Thật ra anh là một người rất tốt vô cùng.

Cao Ngữ Lam suy tư một lúc, giấc mộng xuân và xúc cảm vừa ở trên môi lại hiện ra trong trí óc cô. Lúc này trong xe không có ai, cô có thể ôm mặt thầm hét lên ởtrong lòng: cô không cố ý, cô thật sự không cố ý!

Cao Ngữ Lam ngồi trong xe một lúc, đột nhiên cửa sổ xe bị người nào đó gõ hai tiếng, cô giật mình buông tay ngước mặt nhìn, là Doãn Tắc ở bên ngoài tươi cười vớicô. Doãn Tắc mở cửa xe, kéo cô xuống: "Em muốn một mình buồn chết ở trong này à? Mau ra ngoài ngắm sao đi".

Ở bên ngoài trời hơi lạnh, mùi cỏ dìu dịu hòa lẫn mùi hương hoa tràn lồng phổi rất dễ chịu. Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, cô cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn.

"Sao ở đâu cơ?" Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn lên, trên trời chỉ có ánh trăng rất sáng chứ không thấy một vì sao nào.

"Bên này này". Doãn Tắc kéo cô đến hàng rào ở bên cạnh. Đây là một điểm ngắm cảnh ở trên đỉnh núi, từ chỗ này nhìn xuống dưới, cảnh đêm của thành phố A sẽ thuhết vào tầm mắt. Dưới chân núi là những ngọn đèn lốm đốm như những vì sao nổi bật trong đêm đen.

"Thành phố càng rực rỡ, tôi càng cảm thấy cách tôi rất xa". Cao Ngữ Lam không rời mắt khỏi cảnh đêm rực rỡ ở bên dưới, nhưng cô không hề có cảm giác háo hứchay vui mừng. Thành phố này liệu có thật sự thích hợp với cô?

"Vậy tại sao trước đây em lại tới thành phố này lập nghiệp?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi, Doãn Tắc mỉm cười: "Lại đây đi, hôm nay tôi sẽ xả thân vì người quân tử, tình nguyện làm thùng rác cho em xả hết tâm trạng". Anh lấy từ cốpxe hai lon bia và một chai nước khoáng rồi ngồi xuống một tảng đá lớn ở bên cạnh. Doãn Tắc đưa chai nước cho Cao Ngữ Lam còn anh mở bia uống.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống cạnh Doãn Tắc, nhìn chai nước trên tay mình rồi lại nhìn lon bia trên tay anh: "Tôi cũng muốn uống bia". Lúc tâm trạng không vui làm một chútbia rượu hình như cũng không tồi.

"Không được, tửu lượng của em rất kém, lại mắc tật uống say thích đánh người. Chẳng may em đạp tôi xuống núi rồi em hối hận đau lòng chết đi được thì phải sao?"

"Không có chuyện đó đâu".

"Không có chuyện đạp tôi xuống núi hay không đau lòng?" Doãn Tắc chớp chớp mắt trông rõ lưu manh.

"Cả hai đều không". Cao Ngữ Lam lườm anh một cái.

Doãn Tắc cười ha hả, ngửa đầu uống một hớp bia. Cao Ngữ Lam thở hắt ra một cách thoải mái, cô cũng uống một hớp nước. Sau đó cô ngây người nhìn những ngọnđèn dưới chân núi. Im lặng một lúc cô mới lên tiếng: "Doãn Tắc, anh đã từng yêu chưa?"

"Sao hả? Em bắt đầu quan tâm đến tôi rồi? Tôi đã 30 tuổi, tất nhiên đã từng yêu, nhưng bây giờ tôi là người độc thân 100%, hoàn toàn trong sạch, không có một mốiquan hệ lằng nhằng nào, chỉ một lòng một dạ chờ em đến".

Cao Ngữ Lam dường như không để ý đến câu nói cuối cùng của Doãn Tắc: "Vậy mối tình đầu của anh như thế nào?"

Doãn Tắc quay sang nhìn cô rồi nói: "Em phải hứa sau khi nghe xong chuyện tình của tôi sẽ không bỏ rơi tôi, tôi mới kể cho em biết".

"Đừng nói linh tinh" Cao Ngữ Lam đập Doãn Tắc.

"Được thôi, kể thì kể". Doãn Tắc lại uống một hớp bia: "Mối tình đầu của tôi từ lúc học cấp ba".

"Năm thứ mấy?"

"Năm thứ hai" Doãn Tắc ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.

"Còn tôi ở năm thứ nhất, sớm hơn anh một năm". Cao Ngữ Lam nhìn ngọn đèn, nhớ lại chuyện cũ.

"Ôi ông trăng ơi!". Doãn Tắc giơ hai cánh tay lên cao, ngẩng mặt nói với bầu trời: "Cô gái này cố ý chọc tức tôi, sự đố kỵ thiêu đốt trái tim tôi, nơi này không thể ở lâuhơn, ông mau dẫn tôi đi đi".

"Đừng làm loạn nữa". Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc chọc cười, cô vỗ nhẹ lên tay anh: "Anh thật đáng ghét"

"Ôi... " Doãn Tắc che mặt: "Cô ấy còn nói tôi đáng ghét".

"Này... " Cao Ngữ Lam lại đập vào vai Doãn Tắc, khó khăn lắm cô mới có cảm giác bi thương, vậy mà anh lại phá hỏng cả không khí.

Doãn Tắc buông tay xuống cười haha: "Được rồi, em nói tiếp đi".

"Sao lại là tôi nói tiếp, anh kể tiếp mới đúng. Sau đó thì sao? Vì sao hai người chia tay?"

"Lúc tôi vào năm thứ nhất đại học, bố mẹ tôi qua đời, vụ thừa kế tài sản của bố tôi xảy ra vấn đề phức tạp. Mặc dù ông ấy đã ly hôn với mẹ tôi nhưng tiền học phí vàsinh hoạt phí của chúng tôi vẫn do ông ấy chi trả. Khi bố tôi qua đời, chúng tôi mất đi nguồn chu cấp, thêm vào đó phải lo tang lễ cho mẹ nên trong nhà hết sạch tiền.Tôi liền nghỉ học đi làm kiềm tiền. Em cũng biết đấy, ban đầu tôi không tìm được công việc tốt, tương lai rất mờ mịt. Lúc đó, tôi cũng không có khả năng quay về trườnghọc tiếp. Bạn gái tôi không thể chấp nhận biến cố xảy ra với tôi, còn tôi thì vừa bận rộn vừa mệt mỏi nên không để ý đến cảm nhận của cô ấy, cho nên cuối cùng chúngtôi chia tay".

Cao Ngữ Lam không rời mắt khỏi Doãn Tắc, hốc mắt cô nong nóng: "Doãn Tắc, anh kiên cường thật đấy".

Doãn Tắc cười hì hì: "Em khen tôi đấy à, tôi cảm động quá. Ông trăng ơi, ông không cần mang tôi đi nữa, nơi này rất tuyệt".

Cao Ngữ Lam bị anh chọc cho vừa tức vừa buồn cười: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh đừng bày trò nữa".

"Được rồi, nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh". Doãn Tắc lắc lắc lon bia: "Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu không nhờ chị gái tôi, chắc tôi sẽ không có ngàyhôm nay".

" Chị Doãn Ninh đã làm gì?".

" Chị ấy chẳng cần làm gì cả, sự tồn tại của chị ấy cho tôi biết, tôi còn phải chăm sóc người nhà. Chị của tôi là kiểu phụ nữ ngốc nghếch cần có người làm chỗ dựa. Nếutôi không cố gắng, chị ấy sẽ chịu khổ cực. Tôi lang thang đầu đường xó chợ làm lưu manh cũng chẳng sao nhưng chị tôi là con gái, lúc đó đang học năm thứ ba đại học,

chỉ còn một năm nữa là có thể tốt nghiệp, tôi không thể để chị ấy bỏ dở giữa chừng giống như tôi. Đàn ông ấy mà, vào thời điểm có một ai đó cần anh ta, anh ta tựnhiên sẽ trở nên kiên cường".

" Vậy mà vào lúc tôi cần người đó, anh ấy lại không ở bên cạnh làm chỗ dựa của tôi". Cao Ngữ Lam nói nhỏ, ngữ điệu của cô bộc lộ một nỗi buồn. Cô nhìn lon bia trêntay Doãn Tắc: "Tôi muốn uống một hớp".

Lần này Doãn Tắc không từ chối, anh đưa lon bia cho cô. Cao Ngữ Lam nhận lon bia từ tay Doãn Tắc uống liền mấy ngụm. Cô lau miệng nói: "Tôi và bạn trai yêu nhautừ năm lớp mười. Ban đầu chúng tôi giấu mọi người trong nhà. Mãi tới năm lớp mười hai, chúng tôi bị nhà trường phát hiện và thông báo cho bố mẹ. Lúc đó chúng tôichuẩn bị thi đại học, phụ huynh và nhà trường đều có mục tiêu thống nhất là chúng tôi phải thi đỗ đại học. Nghe nói chúng tôi yêu đương, tất nhiên cả gia đình và nhàtrường đều cực lực phản đối. Nhà anh ấy, bố mẹ tôi và nhà trường ép chúng tôi chia tay. Thời gian đó chúng tôi rất đau khổ, bị ép buộc đủ đường nhưng chúng tôi vẫnkiên quyết đấu tranh, nhất định không chia tay. Sau đó người nhà cũng hết cách, tôi hứa với bố mẹ, tôi nhất định sẽ thi đỗ một trường tốt, không để bố mẹ thất vọng.Cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý".

Nói đến đây, Cao Ngữ Lam lại giơ tay đòi uống bia. Lần này, cô giật thẳng lon bia từ tay Doãn Tắc, ngửa cổ tu ừng ực.

"Tôi đã hết sức cố gắng, cuối cùng thi đỗ nguyện vọng một trường đại học ở thành phố B, hoàn thành lời hứa với bố mẹ. Nhưng bạn trai tôi chỉ thi đỗ đại học bìnhthường ở thành phố C. Gia đình anh ấy oán trách tôi đã làm ảnh hưởng đến thành tích của anh ấy. Tuy nhiên anh ấy nói với tôi là không sao, chỉ có điều chúng tôi phảicách xa nhau nên anh ấy không yên tâm. Anh ấy muốn sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ quay về thành phố C, tôi liền đồng ý ngay".

Cao Ngữ Lam lại uống một hớp, lon bia trong tay cạn sạch, cô với tay lấy lon bia còn lại, bật nắp và uống một ngụm nữa.

"Trong thời gian học đại học, tôi rất cố gắng học hành. Tuy có thêm nhiều bạn mới nhưng tôi vẫn luôn nhớ anh ấy. Cứ cách hai ba ngày tôi lại gọi điện cho anh ấy, tốinào cũng lên mạng trò chuyện cùng nhau. Cứ như vậy cho đến năm thứ tư, lúc đó sắp tốt nghiệp nên tôi trở về thành phố C để nghe ngóng tìm việc làm. Có một ngườibạn nam cũng muốn đến thành phố C làm việc nên về cùng tôi. Chúng tôi học chung bốn năm, quan hệ cũng không tệ, người ta từ phương xa đến nên tôi quan tâm tiếpđón anh ta, giúp anh ta tìm nhà trọ và giới thiệu bạn bè tôi với anh ta, kể cả bạn trai tôi. Lúc đó đã xuất hiện lời ra tiếng vào nhưng tôi hoàn toàn không để ý, do tôi quá vui mừng, tôi nghĩ tôi sắpđược trở về, sắp được sống cùng người tôi yêu, chúng tôi đã hứa sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp và tìm được việc làm".

Cao Ngữ Lam nói một hồi, nước mắt bắt đầu trào ra: "Vào một ngày, người bạn học kia hẹn tôi và bạn bè tôi cùng đi hát karaoke, anh ta nói công việc của anh ta cókhởi sắc nên muốn tìm bạn bè ăn mừng. Hôm đó, mọi người hát hò rất vui vẻ. Lúc tôi đi toilet vàquay lại thấy anh ta đang hút thuốc đứng đợi ở cửa. Tôi bước tới hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta đột nhiên ôm hôn tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếngthét của bạn trai tôi. Bạn trai tôi kéo hai chúng tôi ra, tôi chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị anh ấy cho một bạt tai".

Lúc này nước mắt Cao Ngữ Lam giàn giụa, đêm nay hình như cô rất dễ xúc động. Doãn Tắc giơ tay kéo cô vào lòng. Cao Ngữ Lam nghẹn ngào: "Sau đó tất cả bạn bètôi đều chạy ra xem. Bạn trai tôi lớn tiếng mắng chửi, nói là sớm cảm thấy tôi và người bạn học có vấn đề, mắng tôi bắt cá hai tay. Sau đó người bạn học nam kia bỗngdưng cho biết, anh ta đến đây là muốn nói rõ với bạn trai tôi, anh ta cũng thích tôi nhưng chưa tìm thấy cơ hội, anh ta hy vọng bạn trai tôi buông tay. Tôi đứng sững sờ ởđó, hoàn toàn không dám tin vào chuyện xảy ra trước mắt. Tôi muốn lên tiếng giải thích nhưng một người rất thân của tôi đột nhiên nói cô ta đã khuyên tôi đừng bắt cáhai tay từ lâu, cô ta bảo tôi tâm sự với cô ta là tôi đã thích người khác, cô ta nói cô ta khuyên tôi nhiều lần nhưng tôi không nghe. Bọn họ đóng kịch rất tài tình, toàn kểnhững chuyện không có thật. Tôi không biết phải làm thế nào, tôi không giỏi ăn nói, tôi chỉ có thể nói với bạn trai tôi, hy vọng anh ấy tin tôi, tôi không phải loại ngườinhư vậy".

"Nhưng cậu ta vẫn không tin em đúng không?" Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam lau nước mắt.

"Anh ấy không tin tôi, còn mắng tôi nữa". Cao Ngữ Lam cảm thấy oan ức, òa khóc lớn: "Sau sự việc đó, tất cả bạn bè đều xa lánh tôi, tôi không có cách giải thích,thành phố C rất nhỏ, chúng tôi lại là bạn học, bạn của anh ấy cũng chính là bạn của tôi. Mọi người đều cho rằng tôi chẳng ra gì, nên đứng hết về phía anh ấy, nói anh ấyvì tôi hi sinh nhiều như vậy, kết quả tôi đi học ở trường tốt liền kiếm bạn trai khác bỏ rơi anh ấy".

"Anh chàng bạn cùng lớp đại học của em, vì thích em nên mới tìm cơ hội khiến bọn em chia tay, để cậu ta thay thế vị trí đúng không?"

"Anh ta cũng nói như vậy. Anh ta bảo anh ta không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức này". Cao Ngữ Lam dụi mắt lắc đầu: "Nhưng tôi không thích anh ta, tôi chỉ coi anh talà bạn bè bình thường mà thôi"

"Vậy người bạn thân dựng chuyện em thích người khác thì sao?"

"Sau đó cô ta kết hôn với bạn trai tôi". Cao Ngữ Lam hít một hơi, sau khi kể ra toàn bộ, trong lòng cô thật sự dễ chịu hơn nhiều.

Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau sạch mặt: "Đúng là một đôi tiện nhân, em lại đi rơi nước mắt vì những kẻ tiện nhân đó, em thật ngốc nghếch".

"Chuyện xảy ra mấy năm rồi, tôi đã sớm quên từ lâu, chỉ là hôm nay gặp phải chuyện kinh tởm, trong lòng tôi khó chịu nên mới khóc". Cô ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, mắtcô vẫn còn nhòe nhoẹt nước, chóp mũi đỏ ửng. Doãn Tắc đưa tay gạt tóc trên trán cô: "Em khóc xấu chết đi được".

"Anh cũng đâu có đẹp!" Cao Ngữ Lam sau khi phát tiết, tinh thần hơn sảng khoái một chút.

"Con mắt em quả nhiên bị nước mắt làm hỏng rồi". Doãn Tắc bày ra bộ mặt kinh hãi: "Tôi rõ ràng là đẹp trai ngời ngời, đến mức ông trăng cũng không thể rời mắt khỏitôi. Em xem đi, ánh trăng đang chiếu vào người tôi đây này, thế mà em còn không nhìn ra vẻ đẹp của tôi?"

Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười, Doãn Tắc nâng mặt mình tiến tới sát mặt cô: "Em nhìn kỹ đi, hãy ngắm nghiêm túc vào, đẹp trai cực kỳ đúng không?"

Cao Ngữ Lam nhịn không nổi liền cười ha ha, giơ tay đẩy mặt anh ra. Doãn Tắc cũng cười, đôi mắt anh sáng ngời, hai khóe miệng cong cong, gương mặt anh ở rất gầncô, ánh trăng đúng là chiếu sáng cả người anh, bốn bề trăng thanh gió mát cỏ cây hoa lá đung đưa, bầu không khí rất mờ ám.

Mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, hơi thở của anh phả vào mặt Cao Ngữ Lam, cô còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh. Cao Ngữ Lamđột nhiên nhớ tới giấc mơ, anh đè cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô...

Thôi chết rồi, tim cô đập nhanh quá, sao gương mặt Doãn Tắc càng nhìn càng vừa mắt, tại sao cô hay nhớ đến giấc mơ đáng xấu hổ đó? Anh ngày càng đẹp trai, côcàng ngắm càng thích anh, phải làm sao bây giờ?

Trong lúc cấp bách, Cao Ngữ Lam không nghĩ ngợi liền ra tay một cách quyết đoán. Cô nhất định phải phá hỏng bầu không khí này, cô giơ hai tay bóp véo mặt DoãnTắc.

Gương mặt tuấn tú của anh thay đổi hình dạng ngay lập tức!

Ôi xấu quá đi! Làm vậy trong lòng cô thoải mái hơn hẳn!

Chương 27: Nụ hôn

Gương mặt lớn của ông chủ họ Doãn bị trúng độc thủ cứng đờ trong giây lát, bầu không khí đậm tình mật ý bị làm hỏng bởi chiêu tấn công bất ngờ của Cao Ngữ Lam.

Doãn Tắc la oai oái: "Ông trăng ơi, ông đã nhìn thấy chưa, cô gái này tàn nhẫn quá, cô ấy bắt nạt người ta! Cô ấy hành hạ người đàn ông đẹp trai".

Cao Ngữ Lam thật ra cũng giật mình bởi hành vi của mình nhưng nghe Doãn Tắc kêu to như vậy, cô lại thấy thản nhiên. Đối phương là anh chàng Doãn Tắc đáng ghétkia, có làm gì anh ta cũng không quá đáng.

"Em quá đáng thật đấy". Cao Ngữ Lam vừa nghĩ làm cái gì Doãn Tắc cũng không quá đáng, anh lập tức kêu than: "Tôi cả ngày làm việc vất vả, nửa đêm nửa hôm còntình nguyện làm tài xế của em, đưa em đi hẹn hò. Biết tâm trạng em không vui, tôi dẫn em đi hóng gió ngắm cảnh, bây giờ muộn như thế này rồi, tôi còn kiên nhẫn ngheem than thở giãi bày tâm sự. Em hưởng thụ xong sự phục vụ tận tình ấm áp của tôi liền hạ độc thủ với tôi". Doãn Tắc diễn rất đạt, ngữ điệu có chút oán trách, chỉ thiếuđiều rơi nước mắt: “Ôi, sao em tàn nhẫn như vậy, trái tim Lam Lam độc ác nhất!"

Mặc dù Doãn Tắc diễn hơi khoa trương, nhưng những câu anh nói đều là sự thật. Cao Ngữ Lam bỗng cảm thấy rất áy náy nhưng cô không thể giải thích rõ tại sao côlại cấu véo mặt Doãn Tắc. Ấp úng mãi, cô mới thốt ra một câu: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi".

Doãn Tắc nhếch môi, xoa bóp gương mặt của mình: "Một câu xin lỗi là xong? Nếu kẻ xấu nào cũng giống em thì cảnh sát nhận lương không công rồi".

Cao Ngữ Lam chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ý của Doãn Tắc. Anh muốn nói nếu người xấu chỉ cần câu xin lỗi là xong thì cảnh sát sẽ rất nhàn rỗi, ănkhông tiền lương của nhà nước. Cao Ngữ Lam cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn thở dài. Một câu nói tử tế, sao anh cứ phải vòng vo tam quốc như vậy?

"Được rồi, tôi không xin lỗi nữa, lát nữa mời anh ăn cơm".

"Mời tôi ăn cơm? Em có biết tôi làm nghề gì không? Tôi mở nhà hàng đấy, em mời ông chủ nhà hàng ăn cơm tức là chẳng có thành ý gì cả".

"Vậy anh muốn thế nào?" Cao Ngữ Lam hờn dỗi: "Để anh véo má tôi?"

"Không cần, nam tử hán đại trượng phu sao có thể làm chuyện ấu trĩ như vậy? Quan trọng nhất là véo má em tôi chẳng có một chút cảm giác đạt thành tựu gì cả".

Cao Ngữ Lam chu môi: "Anh mới ấu trĩ".

Doãn Tắc cười hì hì, giơ mặt kề sát Cao Ngữ Lam, anh huých vai vào người cô: "Này, em nói hôm nay tôi giúp em, em sẽ trọng tạ tôi đúng không?"

Tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch: "Anh muốn tôi thế nào?". Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: "Không được tốn nhiều tiền, tôi không đi làm, không có tiền đâu".

"Không có tiền à, không có tiền cũng tốt thôi" Doãn Tắc sờ cằm: "Em có biết thời cổ đại con gái muốn trả ơn, nếu không có tiền thì thường dùng cái gì…"

"Gì hả?" Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc: "Lấy thân báo đáp?". Nếu anh ta dám nói vậy, chắc chắn cô sẽ đạp anh ta xuống núi.

"Không, không, việc tầm thường như lấy thân báo đáp để tôi làm là được rồi". Doãn Tắc cười tươi đến mức hai mắt sáng ngời: "Em chỉ cần lấy "trái tim" báo đáp làđược".

Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc nhìn chăm chú đến mức đỏ mặt, cô cắn môi: "Anh lại trêu tôi rồi, lấy trái tim báo đáp cái đầu anh. Tự anh nói anh đưa tôi đi khách sạn, vậymà loáng một cái anh đã làm quen với người đẹp, chuyện này là thế nào?"

"À, đó là em gái tôi." Doãn Tắc không nghĩ ngợi trả lời luôn.

"Em kết nghĩa? Em họ? Em gái tốt?" Còn nói là em gái, định lừa cô chắc.

Doãn Tắc không trả lời, ngược lại còn dùng mũi hít hít không khí, rồi bày bộ dạng rất nghiêm túc: "Em có ngửi thấy mùi gì không? Có một mùi rất lạ ở quanh đây".

Cao Ngữ Lam giật mình, cũng ra sức hít ngửi: "Đâu có mùi gì, tôi chẳng thấy gì cả. Mùi lạ ở đâu, lẽ nào có đồ bị cháy?". Cô vội quay người nhìn chiếc ô tô, không phảixe bị cháy đấy chứ?

Doãn Tắc xoay người cô lại, nói nghiêm túc: "Ở chỗ này này, em ngửi lại xem sao, rõ ràng có mùi chua chua mà"

Cao Ngữ Lam hít hít, thậm chí nhoài vào người Doãn Tắc để ngửi, cũng không có phát hiện gì. Doãn Tắc nói: "Mùi chua chua, hình như có người vừa uống dấm chua,em không ngửi thấy sao?"

"Tôi chẳng ngửi thấy gì". Cao Ngữ Lam trả lời xong mới tỉnh ngộ, cô đấm Doãn Tắc một cái: "Anh lại trêu tôi, đáng ghét thật đấy".

Doãn Tắc bật cười ha hả, cứ như rất vui khi bị ăn quả đấm của cô. Anh xoa đầu Cao Ngữ Lam: "Đúng là em gái tôi, em gái cùng cha khác mẹ. Em cũng biết rồi, bố mẹtôi ly hôn, cô bé đó là con gái của bố tôi với người vợ sau".

Cao Ngữ Lam há hốc mồm kinh ngạc, sao lại tình cờ như vậy. Tiếp đó, cô lại nghĩ đến một chuyện khác: "Vậy... vậy em gái anh đã chứng kiến chuyện mất mặt củatôi?"

Doãn Tắc cười: "Không đâu, lúc em xảy ra chuyện ầm ĩ, cô bé đã đi rồi".

"Thế thì tốt quá. Nếu cô ấy chứng kiến cảnh chúng ta đánh người thì không hay cho lắm".

"Có sao đâu". Doãn Tắc lắc chân: "Con bé cũng không phải lần đầu tiên thấy tôi đánh nhau".

"Tại sao anh lại đánh giỏi như vậy?"

"Tôi tập luyện từ nhỏ!" Doãn Tắc duỗi cánh tay, nói thủng thẳng.

"Ý anh là từ nhỏ anh đã thích gây sự đánh nhau?" Cao Ngữ Lam tỏ ra rất hứng thú với câu chuyện của Doãn Tắc.

"Tôi nào có gây sự, mỗi lần đánh nhau đều có lí do chính đáng".

"Tôi không tin." Cao Ngữ Lam cười khanh khách, anh chàng này đã 30 tuổi mà còn cổ linh tinh quái như vậy, chắc chắn lúc còn nhỏ sẽ rất nghịch ngợm, khiến ngườilớn phải đau đầu. "Anh thử lấy một ví dụ xem nào".

" Ví dụ như khi bác sĩ Mông Cổ chế nhạo tên tôi, tôi cũng chế nhạo tên cậu ta, sau đó chúng tôi tẩn nhau một trận".

"Các anh là bạn học à?"

"Ừ, tôi cùng bác sĩ Mông Cổ và cảnh sát Lôi Phong là bạn học cùng lớp suốt ba năm cấp ba. Chúng tôi từ đánh nhau trở thành bạn bè chí cốt đấy".

"Anh cũng đánh nhau với cảnh sát Lôi sao?"

"Đúng, tôi đánh cậu ấy nhiều nhất".

"Tại sao?"

"Lúc còn nhỏ bộ dạng của cậu ta rất đáng ăn đòn. Lần đầu tiên tôi đánh cậu ta là do tôi đánh rơi cây bút máy, cậu ta đi qua mà không thèm nhặt giúp tôi. Thế là tôi lậptức nện cậu ta một trận".

"Sao anh hư thế? Có vậy cũng đánh người?"

"Lúc nhỏ đâu biết phân biệt tốt xấu. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, thằng chó này, tên là Lôi Phong lại không chịu giúp đỡ người khác".

Cao Ngữ Lam cười ha ha: "Thật ra anh mới là người đáng bị ăn đòn nhất".

"Này, em dám ăn nói như vậy với ân nhân của mình à?" Nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ, ánh trăng phản chiếu khiến đôi má cô hồng hồng, Doãn Tắc cảm thấy rung động.Anh nghiêng người qua, định thảo luận tiếp chuyện "lấy tim báo đáp". Doãn Tắc còn chưa mở miệng, Cao Ngữ Lam đột nhiên kêu lên: "Đúng rồi, tí nữa tôi quên mất".

Doãn Tắc giật mình: "Gì cơ?"

"Tôi muốn hỏi... " Cao Ngữ Lam hơi ngại ngùng, nhưng vì cô đã nhận lời bạn nên đành phải mặt dày: "Bác sĩ Mạnh Cổ và cảnh sát Lôi Phong... bọn họ có bạn gáichưa?"

Doãn Tắc trừng mắt: "Gì hả?"

"Tôi chỉ là... muốn hỏi thăm thôi mà, anh tìm hiểu giúp tôi đi".

"Em tìm hiểu để làm gì? "

"Còn làm gì chứ? Anh mau nói cho tôi biết đi, họ có bạn gái chưa?"

"Em hỏi cho em hay cho người khác?"

Cao Ngữ Lam cắn môi, thầm nghĩ xem có nên khai Trần Nhược Vũ ra không, nhỡ vụ Trần Nhược Vũ không có cơ hội, Doãn Tắc lại đi nói với họ thì Trần Nhược Vũsẽ rất ngại.

Doãn Tắc thấy cô do dự, hừ một tiếng: "Trần Nhược Vũ đúng không?" Bạn cùng giới của cô, lại từng gặp Mạnh Cổ và Lôi Phong, không phải Trần Nhược Vũ thì là ai.

Cao Ngữ Lam bị nhìn thấu tâm can, đành gật đầu thừa nhận, nhưng cô vẫn cố nói giúp Trần Nhược Vũ: "Cô ấy chỉ muốn tìm hiểu thôi, không có ác ý gì, cô ấy sẽkhông làm chuyện ảnh hưởng đến bọn họ". Cao Ngữ Lam quan sát vẻ mặt Doãn Tắc, nói tiếp: "Anh biết đấy, bác sĩ Mạnh Cổ và cảnh sát Lôi Phong trẻ tuổi tài cao,ngoại hình ổn, điều kiện có vẻ không tồi, một cô gái muốn tìm hiểu làm quen cũng là chuyện bình thường".

"Vậy tôi thì sao?" Doãn Tắc có vẻ không vui.

"Cô ấy không hỏi về anh".

"Tôi đâu thèm cô ấy hỏi thăm tôi." Doãn Tắc càng mất hứng, Cao Ngữ Lam hết lời khen Mạnh Cổ và Lôi Phong, đến lượt anh thì cô bảo người ta không hỏi thăm, cónghĩa anh không bằng hai người bạn kia?

Trong lòng Doãn Tắc rất buồn bực, anh đã nhẫn nại như vậy, cả buổi tối mới lừa được một nụ hôn nhẹ như lông hồng, muốn hành động toàn bị cô làm lộn xộn. Nếu anhchờ đợi thêm, có khi cô thường xuyên trò chuyện với Trần Nhược Vũ về Mạnh Cổ và Lôi Phong nên sẽ có cảm giác hai người đó tốt hơn anh. Còn người đàn ông tênQuách Thu Thần nữa, không thể không đề phòng anh chàng này.

Nghĩ đến đây, Doãn Tắc thở dài một tiếng. Thời gian này anh bận muốn chết, tự nhiên gặp phải toàn tình địch mạnh. Nếu bây giờ anh tấn công ngay liệu có gây phảnứng không tốt? Nhưng nếu không tăng tốc liệu có bỏ lỡ cơ hội?

"Doãn Tắc" Cao Ngữ Lam không hiểu anh tự nhiên bị làm sao, nhưng cô có thể thấy tâm trạng anh không vui.

" Cô bạn Trần Nhược Vũ đó, lúc em bị oan, cô ta có làm gì không?" Nghĩ không ra nên làm thế nào, Doãn Tắc đành dò hỏi một số chuyện anh muốn biết.

"Không. Về sau tôi tìm cơ hội định giải thích với mọi người, cô ấy cũng muốn giúp tôi nhưng lúc đó mọi người ầm ĩ như vậy, cô ấy không tiện ra mặt".

"Vậy là chỉ có một mình em chiến đấu?"

"Tôi chiến đấu không nổi nên đành chạy trốn". Cao Ngữ Lam nhếch miệng, Doãn Tắc nói đúng, cô chính là cái bánh bao. "Sau này tôi nhận được một tin nhắn của

Nhược Vũ, cô ấy nói xin lỗi tôi. Về sau tôi cũng biết cô ấy và người bạn thân đã đổ oan cho tôi không còn qua lại nữa. Chúng tôi vốn là ba người bạn thân nhất thời cấpba".

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Tôi muốn xem cô Trần Nhược Vũ kia có lỗi với em hay không mới quyết định giúp cô ta tìm hiểu về Mạnh Cổ, Lôi Phong thì sắp kết hôn rồi".

"Hả? Đừng mà, Nhược Vũ còn chưa nghĩ kĩ, anh mà nói ra người ta sẽ rất khó xử". Cao Ngữ Lam giật mình.

"Không phải nói Trần Nhược Vũ mà hỏi xem tình hình hiện nay của Mạnh Cổ thế nào, tôi đâu có biết cậu ta hiện giờ đã có đối tượng hay chưa?"

"Anh không phải là bạn thân của anh ấy sao? Ngay cả chuyện người ta còn độc thân không cũng chẳng biết?"

"Ngoài mặt thì độc thân đấy, nhưng không biết chừng trong lòng người ta đã có ý trung nhân rồi, giống như tôi đây này, tôi cũng rơi vào tình huống như vậy".

Tim Cao Ngữ Lam lại đập thình thịch.

Doãn Tắc tức tối khi bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của Cao Ngữ Lam, anh dùng bả vai huých người cô: "Mau hỏi tôi đi, xem ý trung nhân của tôi là ai?"

" Chuyện đó... anh bảo bác sĩ Mạnh Cổ chế nhạo tên của anh, tên anh không đúng ở chỗ nào?"

Cô chuyển sang đề tài khác nhanh thế? Thật ra trong lòng cô đã biết?

Doãn Tắc hơi khép mi mắt, nhìn cô hung dữ.

Cao Ngữ Lam nhảy dựng lên: "Muộn lắm rồi, chúng ta... chúng ta mau quay về thôi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa". Cô chạy một mạch ra xe, hận đến mức khôngthể lập tức xông lên xe, hận đến mức xe không thể tự động mở cửa và đưa cô về nhà trong nháy mắt để thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.

Nhưng cô chỉ vừa chạy gần đến xe ô tô, Doãn Tắc đã đuổi tới, anh kéo Cao Ngữ Lam, xoay người cô lại và đẩy cô sát vào thân xe. Hai cánh tay của anh ôm chặtngười cô, vây hãm cô trong vòng tay của anh. Đã đến nước này rồi mà anh không hành động thì anh đúng là thằng ngu.

"Em đỏ mặt gì chứ?" Mặt cô đỏ đến mức hai tai đều nhuộm màu hồng.

"Đâu có?" Cô miễn cưỡng mở miệng, không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi của Doãn Tắc.

"Em đang xấu hổ, em biết ý trung nhân của tôi là ai?"

Cao Ngữ Lam cắn môi, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, dù cô ngốc nghếch đến mấy thì ở trong tình cảnh này, làm sao cô có thể không biết. Nhưng sao có thể? Cô và

anh hình như mới chỉ gặp nhau vài lần. Tim cô lại đập loạn lên, vừa có chút vui mừng vừa ngọt ngào, thế nghĩa là sao?

Doãn Tắc thở dài trên đầu cô: "Em có đúng là người yêu sớm từ năm lớp mười không? Em không lừa tôi đấy chứ"

Dám nói cô lừa gạt? Cao Ngữ Lam vội vàng ngẩng đầu trừng mắt với anh: "Tôi lừa anh làm gì?"

Vừa ngẩng lên liền thấy Doãn Tắc ngay cả đuôi mắt cũng hàm chứa nụ cười, anh nhìn cô chăm chú rồi nói nhẹ nhàng: "Em đừng giả vờ ngốc nữa, hãy để tôi theo đuổiem".

Cao Ngữ Lam trốn cũng trốn không được, mặt đỏ bừng bừng: "Theo đuổi người khác cũng cần người ta đồng ý hay sao?"

Nụ cười trên môi Doãn Tắc càng rộng hơn: "Vậy ý em là tùy tôi? Tôi là bạn trai của em rồi".

"Còn lâu". Anh chàng này thật đáng ghét, lại trêu cô rồi.

Cô càng xấu hổ, Doãn Tắc càng là hớn hở: "Em muốn biết tên của tôi có gì không đúng?"

Anh ta chuyển đề tài? Cao Ngữ Lam không đoán được ý của Doãn Tắc. Cô lại giương mắt nhìn anh, khóe miệng anh cong cong, mặt anh cúi xuống kề sát mặt cô. CaoNgữ Lam muốn tránh, nhưng phát hiện cô ở trong lòng Doãn Tắc không thể động đậy.

"Tên tôi là Dâm Tặc". Vừa dứt lời, môi anh đã chiếm lấy môi cô.

(Dâm Tặc và Doãn Tắc đồng âm)

Đầu Cao Ngữ Lam nổ tung, choáng váng. Tình huống diễn ra giống hệt trong giấc mộng xuân của cô, môi Doãn Tắc rất mềm mại, cô hoảng hốt đến mức muốn mởmiệng hét lên, đầu lưỡi anh lập tức tiến sâu vào.

Hai đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa khiến Cao Ngữ Lam càng lúc càng chóng mặt. Cô cảm thấy cô sắp đứng không vững, liền đưa tay bám lấy cánh tay Doãn Tắc. DoãnTắc ôm cô thật chặt, vuốt ve lưng cô.

Cao Ngữ Lam nghĩ lại cảnh trong mộng xuân, Doãn Tắc đỡ gáy cô, hôn cô rất sâu. Vừa nghĩ đến đây, một bàn tay lớn xoa nhẹ lên gáy Cao Ngữ Lam, rồi từ từ vuốt veda thịt cô. Anh mút lưỡi cô, hôn cô rất mạnh, mạnh đến mức cô có cảm giác sắp bị anh nuốt vào bụng.

Cao Ngữ Lam không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như sợi bún. Cộ đột nhiên nhận ra, thôi xong, cô bị ăn nước bọt thật rồi.

Chương 28: Tiếp tục hôn

Một đôi nam nữ sau khi hôn nhau say đắm sẽ có phản ứng như thế nào?

Cao Ngữ Lam không biết.

Đã nhiều năm trôi qua, cô không còn nhớ rõ cảm giác yêu đương trước kia. Cao Ngữ Lam từng trải qua nụ hôn đầu tiên vừa ngượng ngùng vừa xa lạ, hay quãng thờigian yêu đương cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân. Thế nhưng cô không nhớ gì cả, ấn tượng duy nhất còn lại trong trí óc cô cái tát bất ngờ đau đớn và những lời mắngnhiếc cay độc của người bạn trai cũ.

Cao Ngữ Lam nhớ rõ ánh mắt của từng người khi xảy ra chuyện, bao gồm người bạn nam học cùng đại học, bạn trai cô, bạn bè cô và ánh mắt của người từng là bạngái thân nhất của cô.

Kỳ lạ thật, cô nhớ đến từng chi tiết xảy ra ngày hôm ấy nhưng lại không thể nhớ mùi vị yêu đương ngọt ngào trước kia. Đáng lẽ những kỷ niệm về mối tình đầu khiến conngười ta không bao giờ quên mới phải.

Là sự tổn thương đã xóa đi cảm giác đó, hay là năm tháng làm phai mờ ký ức?

Tóm lại, Cao Ngữ Lam đã quên sạch. Cô quên cô năm đó cô từng yêu như thế nào.

Cũng có lẽ bốn năm đại học xa cách khiến tình yêu của cô phai nhạt, hoặc giả do những lời đồn đại nhảm nhí tích tụ một thời gian dài bộc phát trong chốc lát chỉ vài phútthôi nhưng đã phá hủy tình cảm bảy năm của cô.

Cao Ngữ Lam chạy trốn tới thành phố này, cô tự hứa với bản thân nhất định phải vượt trội hẳn lên, nhất định trở về trong vinh quang, nhất định không thể để những kẻtiểu nhân đáng ghét kia phá hủy cuộc sống của cô.

Và cô thật sự quên, ước mơ trước đây của cô là chỉ là một người chồng yêu thương cô, một đứa con đáng yêu và một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, cô muốn một côngviệc đơn giản có thể đảm bảo no ấm, mỗi ngày đi làm về cô dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn hợp khẩu vị, cả gia đình sống vui vẻ hạnh phúc.

Hóa ra cô đã quên những ước mơ này từ lâu. Không biết bây giờ rốt cuộc cô đang theo đuổi điều gì?

Mấy năm nay Cao Ngữ Lam không hẹn hò yêu đương, không có những nụ hôn ngọt ngào và vòng tay ôm ấm áp. Cô chỉ biết mỗi con đường từ nhà tới công ty, côkhông có thời gian hưởng thụ cuộc sống, cô không có bạn bè, cô sợ thất nghiệp, cô thiếu phương hướng và mục tiêu của cuộc đời, cô chỉ biết cắm đầu làm việc thật tốt,làm việc tốt rồi lại hy vọng được tăng lương, hy vọng tiết kiệm nhiều tiền...

Khi gặp phải chuyện đả kích cô mới có ý định đi tìm đàn ông, bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười thật. Cô hình như quay về thời kỳ ấu trĩ trước kia, cô tìm một người đànông chỉ với một mục đích cho mọi người thấy, Cao Ngữ Lam cô không thích phụ nữ, cô yêu đàn ông.

Vì vậy đối với chuyện đang diễn ra, cô cảm thấy chính bản thân cũng sững sờ.

Thì ra cảm giác khi hôn là vậy, hóa ra tim đập đến mức ngọt ngào là như vậy.

Vòng tay ôm của Doãn Tắc vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, nụ hôn của anh vừa sâu vừa cuồng nhiệt. Cao Ngữ Lam đột nhiên có một cảm giác thoải mái dễ chịu đã lâukhông tồn tại trong lòng cô. Một người chồng yêu thương cô, một đứa con đáng yêu, một ngôi nhà nhỏ, một công việc bình thường... Chỉ cần như vậy, như vậy là đủ.

Nụ hôn triền miên của Doãn Tắc khiến nội tâm Cao Ngữ Lam xáo trộn, vô số ý nghĩ lướt qua đầu cô.

Được rồi, trong hoàn cảnh tình nồng mật ý như lúc này mà lại nghĩ đến nhân sinh quan và những chuyện xảy ra trước đây có phải hơi quá đáng? Lúc miệng lưỡi cònquấn lấy nhau, những ý nghĩ chẳng đâu vào đâu của cô liệu có truyền sang đầu Doãn Tắc? Vì chỉ số logic của cô và anh đều là 1.0 ...

Khoan đã, lấy đâu ra 1.0, loạn rồi, loạn hết cả rồi.

Vậy... hôn xong thì phải làm sao? Tim cô đập nhanh thì nên làm gì bây giờ?

Đầu óc Cao Ngữ Lam mơ mơ hồ hồ, cô đang cố suy nghĩ, bỗng đỉnh đầu cô bị gõ mạnh một cái rất đau.

Cao Ngữ Lam kêu lên một tiếng, giơ tay ôm đầu và nhướng mắt lên, bắt gặp Doãn Tắc đang nhíu mày nhìn cô trừng trừng. Cao Ngữ Lam ngượng ngùng hỏi nhỏ:"Chuyện gì thế?"

"Em để tâm trí đi đâu vậy?"

"Hả?" Chỉ số logic quả nhiên là 1.0, sóng điện não của anh đã cảm ứng được?

"Em nghĩ đến chuyện đại sự cấp bách gì đấy?"

Cao Ngữ Lam không thể trả lời, đành nhìn lại Doãn Tắc bằng ánh mắt rất ngây thơ vô tội. Ngắm anh một lúc, cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí bốn xung quanhnóng lên, thì ra hiện tượng trái đất nóng lên là có thật, nửa đêm nửa hôm ở trên núi mà cô vẫn thấy toàn thân nóng rực.

Doãn Tắc ngoắc ngón tay với cô, Cao Ngữ Lam đỏ mặt hỏi nhỏ: "Sao thế?"

"Vừa rồi em không ôm tôi". Anh vừa nói vừa kéo hai tay cô vòng qua thắt lưng anh, thân thể hai người dính sát vào nhau, tim kề tim.

"Tốt lắm, bây giờ tư thế đúng rồi, làm lại một lần nữa nhé". Doãn Tắc nói rất nghiêm túc, nói xong anh cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này hai người càng tập trung hơn nụ hôn trước đó. Tục ngữ có câu "trước lạ sau quen", áp dụng trong trường hợp này không sai chút nào. Cao Ngữ Lam khôngcòn hoảng loạn mà ít nhiều đáp trả Doãn Tắc.

Cô phối hợp với từng chuyển động của Doãn Tắc, phối hợp với đôi môi và đầu lưỡi của anh: chạm vào, quấn lấy, dây dưa, đùa giỡn, truy đuổi và lưu luyến.

Tất cả ý nghĩ ngổn ngang trong đầu Cao Ngữ Lam ở nụ hôn trước đã biến mất sạch. Câu hỏi làm thế nào sau khi hôn trở thành cô nên phản ứng như thế nào sau nụ hôn

thứ hai.

Kết quả, Cao Ngữ Lam không cần có bất cứ phản ứng gì bởi cô bị vẹo cổ.

Hôn hít đến mức bị vẹo cổ, chuyện xui xẻo như vậy liệu có mấy người gặp phải?

Cao Ngữ Lam khóc không ra nước mắt, hận đến mức chỉ muốn tự đào hố chôn mình. Vậy mà kẻ khởi xướng ra mọi chuyện còn cười ha hả, khiến cô hung dữ đâm anhta vài nhát bằng ánh mắt.

"Sao lại có người ngốc như em?". Mặc dù Cao Ngữ Lam cổ bị vẹo sang một bên mắt ngân ngấn nước rất đáng thương, nhưng Doãn Tắc không thể nhịn được cười khinghĩ đến chuyện này.

"Em đâu có ngốc, tại anh dùng sức quá ấy mà"

"Anh không hề động vào cổ em". Doãn Tắc giơ cao hai tay kêu oan.

"Tại anh cứ xoay đi xoay lại... ". Cô chỉ muốn phối hợp cùng anh, ai ngờ cổ cô yếu như vậy. Cao Ngữ Lam ngồi lên ghế phụ ô tô càng nghĩ càng thấy oan ức, đúng làngượng chết đi được. Đang hôn tử tế, cơ cổ cô đột nhiên giật một cái, sau đó đau đến mức không cử động nổi.

Thấy Cao Ngữ Lam chu môi có vẻ tức giận, Doãn Tắc không kìm chế nổi, quay sang hôn nhẹ lên cánh môi cô. Cao Ngữ Lam đẩy đầu anh ra: "Không cho phép anhhôn nữa, nhỡ miệng em cũng bị co rút thì sao?"

Doãn Tắc cười haha: "Được rồi, là anh sai, anh sai rồi. Đáng lẽ anh phải dùng tay bảo vệ cổ em thật tốt chứ không nên đi ôm eo em".

"Xì" Cao Ngữ Lam lắc lắc cổ, mặt đỏ bừng: "Anh đúng Dâm tặc!".

"Được rồi, được rồi. Chờ cổ của em khỏi hẳn, cho em "dâm" lại anh". Đường cong trên cổ cô đẹp mê người, Doãn Tắc lại nhoài người sang hôn lên cổ Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam dùng bàn tay nhỏ nhắn người anh đẩy ra : "Có thôi đi không, anh không thấy cổ người ta đang bị thương à?"

"Thế thì anh hôn chỗ khác".

"Này... Ai da, đau quá". Cao Ngữ Lam vặn vẹo lại động đúng chỗ đau, cô tức giận đánh Doãn Tắc: "Anh đừng làm loạn nữa".

"Anh biết rồi". Doãn Tắc ngồi im, quay sang nhìn Cao Ngữ Lam. Càng ngắm cô, anh càng thấy cô đáng yêu, anh giơ tay xoa đầu cô.

Tay Doãn Tắc lại bị hất ra. Tiểu thư Bánh bao ra lệnh: "Anh mau lái xe đi, chúng ta về nhà thôi".

"Anh không muốn về". Tâm trạng của Dâm Tặc tiên sinh rất tốt .

Tiểu thư Bánh bao liếc xéo anh một cái.

Cuối cùng thấy cổ của tiểu thư Bánh bao dường như không chịu nổi nữa, Dâm Tặc tiên sinh mới chịu nổ máy đưa cô về nhà.

Trên đường đi thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó như cái bánh bao, Doãn Tắc không nhịn được cười, giơ tay vuốt ve cổ cô: "Còn đau không em?"

"Còn". Đen quá, cô nhất định là người đen đủi nhất thế giới.

"Hay là đi bệnh viện nhé"

"Thôi khỏi". Thanh âm Cao Ngữ Lam cao đến nốt tám. Cô sợ nhất bị đưa đi bệnh viện, nhỡ bác sĩ hỏi làm sao cô bị vẹo cổ? Cô trả lời do hôn cuồng nhiệt thì mất mặtquá.

"Không cần đi đâu". Cô lại nhấn mạnh một lần: " Em về nhà tự bôi rượu thuốc là được rồi".

"Được thôi". Doãn Tắc nhẹ nhàng xoa cổ Cao Ngữ Lam. Thấy xe đi đến gần đến chỗ ở của cô, anh lên tiếng dặn dò: "Ngày mai anh đi công tác ngoại tỉnh, phải mộttuần nữa mới về. Anh không thể đến tìm em, em không được nghĩ ngợi lung tung đâu đấy!"

"Vâng". Cô còn có thể nghĩ tung tung điều gì, anh đúng là lo lắng thái quá.

"Em không cần để ý đến tên khốn Hồ Thiên. Nếu hắn hoặc công ty của hắn gọi điện cho em, em đừng bắt máy. Công việc này em không thể nhận, anh đã dùng điệnthoại ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa em và hắn tối nay rồi. Khi nào anh về, anh sẽ tìm luật sư nói chuyện, tiện thể điều tra xem trước đây có cô gái nào từng bị hắn hãmhại hay chưa. Chúng ta không thể bỏ qua cho loại người cặn bã đó, không thể để hắn tiếp tục hại người khác".

Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa. Cô gật mạnh khiến cổ lại đau nhức, Cao Ngữ Lam ôm cổ hít một hơi sâu.

Doãn Tắc xoa đầu cô, mắng câu: "Ngốc quá".

Hai người nói hươu nói vượn một lúc đã về đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc đưa cô lên nhà, vào phòng giúp cô xoa rượu thuốc lên cổ. Sau đó anh ngồi mãi ởsofa trong phòng khách không chịu đứng dậy: "Làm thế nào bây giờ? Anh không muốn về"

Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc rồi đạp anh một cái: "Muộn lắm rồi, anh mau về đi".

Doãn Tắc nhìn cô cười: "Anh vừa nghĩ ra một cách rất hay có thể chữa khỏi cổ em, đảm bảo có tác dụng tốt hơn rượu thuốc".

"Cách gì?"

"Cổ em bị thương vì hôn, tất nhiên nên dùng nụ hôn để chữa rồi". Vừa nói anh vừa nhảy lên tóm lấy cô. Cao Ngữ Lam kêu to một tiếng, theo phản xạ muốn chạy trốnnhưng bị anh bắt được.

Doãn Tắc đỡ lấy cổ Cao Ngữ Lam, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô: "Anh trêu em đấy, cô ngốc ạ. Em mau đi ngủ đi, đợi khi nào về anh sẽ giúp em chữa trị".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt xì một tiếng, hai người nói chuyện một lúc, Doãn Tắc mới lưu luyến ra về .

Cao Ngữ Lam tắm táp xong, ngã xuống giường, cẩn thận không động đến cổ. Vừa định nhắm mắt ngủ, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, nhỡ đâu trong mộttuần tới cổ cô khỏi hẳn rồi, Doãn Tắc về hôn cô khiến nó bị thương trở lại thì sao?

Chương 29: Biến cố

Đêm hôm đó, Cao Ngữ Lam ngủ không yên giấc, một phần nguyên nhân là do cổ cô không thoải mái, mặt khác chính là cô ngủ như thức vì trong đầu toàn hình ảnh DoãnTắc.

Ý của Doãn Tắc là anh thích cô đúng không? Cô và anh bây giờ là người yêu? Nhưng anh có thừa nhận một lời nào đâu, chỉ có một nụ hôn mà thôi, liệu có tính không?

Cao Ngữ Lam cứ mơ mơ màng màng, mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Đến gần buổi trưa ngày hôm sau Cao Ngữ Lam mới tỉnh lại, cô hốt hoảng một lúc mới phát hiện ra tiếng chuông điện thoại di động đánh thức cô dậy. Cô cầm máy lênxem, là ông Cao gọi, cô vội vàng bắt máy.

"Lam Lam à, gần đây con sống thế nào?" Tiếng ông Cao có vẻ rất sảng khoái.

"Con vẫn bình thường ạ". Cao Ngữ Lam tự động giấu giếm chuyện cô đi tìm việc làm suýt nữa bị người ta giở "quy tắc ngầm", để bố cô đỡ mất công lo lắng. Cô cũnggiấu luôn chuyện cô vừa cùng một người đàn ông hôn nhau như một cặp tình nhân, vụ này phải đợi nam chính về, cô và anh xác nhận mối quan hệ thì cô mới có thể nóicho người nhà biết.

"Khà khà, Lam Lam, con còn muốn giấu bố à?"

Cao Ngữ Lam giật mình, không phải đấy chứ, bố cô lợi hại như vậy sao? Ông còn biết thuật đọc tâm người khác ở tầm xa?

"Con yêu rồi đúng không? Bố mẹ đều biết cả rồi".

"Hả? Sao bố mẹ biết được?" Cao Ngữ Lam bị dọa hết hồn. Bản thân cô còn chưa dám xác định, hơn nữa chuyện này từ lúc xảy ra đến bây giờ chưa tới nửa ngày, trừthời gian cô ngủ chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ. Bố cô đúng là thần thông quảng đại thật đấy.

"Hừ, con bé này, còn giấu bố mẹ làm bố mẹ biết sau người ta". Lời nói của ông Cao đầy oán trách nhưng không dấu vẻ vui mừng: "Là bố Tiểu Quách nói cho bố biết.Các đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng đều biết cả rồi, còn đến chúc mừng bố nữa chứ. Hahha... thật là, bố và bố Tiểu Quách đã uống rượu ăn mừng".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, hoàn toàn không hiểu bố cô đang nói gì? Tối qua cô và Doãn Tắc làm chuyện này chuyện kia, hơn nữa là do cô bị gọi ra ngoài lúc nửađêm nên mới lôi Doãn Tắc đi cùng. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, cô cũng chẳng gặp Doãn Tắc và không thể làm mấy chuyện đó. Cô là người trong cuộc cònkhông thể lường trước sự việc này, tại sao bố anh Tiểu Quách nắm thông tin nhanh như vậy? Chú Quách còn cùng cô bố cô uống rượu chúc mừng nữa chứ, chúc mừngchuyện gì không biết?

Lẽ nào anh Tiểu Quách đã sớm nhìn ra cô và Doãn Tắc có gì nên mới kể cho người nhà của anh ta nghe?

Thấy Cao Ngữ Lam không lên tiếng, ông Cao nói tiếp : "Bố mẹ vui lắm, các con hãy phát triển mối quan hệ, bố mẹ sẽ không gây áp lực cho con, thằng bé Tiểu Quáchlà người tốt, bố và mẹ con đều rất hài lòng, hai đứa có thể đến với nhau thật sự quá tốt".

Cao Ngữ Lam vô cùng hoảng hốt, cô vội kêu lên: "Bố, ý bố là con đang yêu anh Tiểu Quách?"

"Đúng rồi, ngoài Tiểu Quách ra thì còn ai vào đây nữa. Mấy hôm trước bố cậu ta đến thành phố A thăm con trai, ông ấy hỏi Tiểu Quách thấy con thế nào. Thằng bé nóicon rất tốt, hai đứa cùng ăn cơm, con còn dẫn nó đi mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết và giới thiệu bạn bè của con cho nó. Bố Tiểu Quách bảo với bố là tình cảm của haiđứa rất tốt". Ông Cao nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ: "Tiểu Quách là người chững chạc, có tinh thần trách nhiệm, làm việc gì cũng hết sức nghiêm túc, lại cócông việc ổn định, không thói quen tật xấu xấu, thật sự là người rất được, rất xứng với con. Hai đứa hôm nay có thể phát triển tình cảm, không uổng công bố vắt óc tìmkế tác hợp cho hai đứa. Haha, đúng là không phải chuyện dễ dàng, bố mẹ và cô chú Quách đều cảm thấy rất vui".

"Con có yêu anh ấy bao giờ đâu" Cao Ngữ Lam càng nghe càng buốt giá trong tim, cô lẩm bẩm: "Bố ơi, con không yêu anh ấy đâu ạ".

Ông Cao đang thao thao bất tuyệt vui vẻ. Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, ông sững sờ trong giây lát rồi lại lên tiếng: "Không sao cả, không sao cả, chưa yêu cũng chẳngquan trọng. Con hãy gặp gỡ cậu ta thêm một thời gian nữa là sẽ nảy sinh tình cảm ngay thôi".

"Con không yêu anh ấy" Cao Ngữ Lam nhắc lại một lần nữa.

Ngữ khí của cô không giống ngượng ngùng, cũng không giống tức giận khi bị nói trúng điểm yếu mà là giống như bị tổn thương, khổ sở giãy giụa.Ông Cao cả kinh: "Lam Lam, con làm sao vậy?"

"Bố, con không yêu anh ấy". Lúc này Cao Ngữ Lam đã hình dung ra cảm nhận trong lòng cô. Cô vừa chìm trong cảm giác yêu đương với Doãn Tắc, tự dưng có ngườinói cô và anh Tiểu Quách yêu nhau. Chuyện xảy ra ba năm trước tái diễn, khiến lòng cô tê tái.

Người nhà Quách Thu Thần tưởng cô và anh ta là người yêu, vậy thì tất cả đồng nghiệp ở cơ quan bố cô đều đã biết. Thành phố C nhỏ như vậy, trong cơ quan bố côcòn có cả bố mẹ của bạn bè cô, bọn họ nhất định cũng sẽ biết, cuối cùng tất cả bạn học của cô đều nghe tin này.

Cô và Quách Thu Thần rõ ràng chẳng có quan hệ gì. Nếu cô và Doãn Tắc phát triển thuận lợi, cô sẽ đưa Doãn Tắc về nhà mình, đến lúc đó...

Ai sẽ nghe cô giải thích? Cô không phải bắt cá hai tay, cô thật sự…chưa bao giờ yêu anh Tiểu Quách.

"Bố... " Hình ảnh cái tát và những lời nhục mạ trong quá khứ lại hiện lên trong đầu Cao Ngữ Lam. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện tương tự sẽ xảy ra mộtlần nữa.

Nghe giọng gọi yếu ớt của con gái, ông Cao bất giác đau lòng: "Lam Lam, con làm sao vậy? Con không thích Tiểu Quách à? Nếu không thích cũng không sao cả, mặcdù hơi đáng tiếc nhưng bố luôn luôn đứng về phía con. Con không thích thì cứ nói thẳng, bố sẽ tìm cách giải thích với chú Quách".

"Bố ạ, anh Tiểu Quách rất tốt nhưng con thật sự không có chút tình cảm nào với anh ấy. Con không biết anh ấy đã nói gì với người nhà, hoặc là chú Quách luôn mongmuốn anh Tiểu Quách xây dựng gia đình nên đã hiểu nhầm ý của anh ấy. Con thật sự không có quan hệ gì với anh ấy, con... ". Cao Ngữ Lam muốn nói với bố rằng côđang yêu người khác. Tuy nhiên, cô và anh vẫn chưa nói rõ mối quan hệ mặc dù đã hôn nhau say đắm đêm qua. Ở hoàn cảnh này cô làm sao dám nói thật cho bố côbiết, ngộ nhỡ xảy ra biến cố thì sao? Bây giờ cô chính là con chim bị cung tên bắn một lần nên thấy cành cong cũng sợ, cô sợ nhất biến cố.

Cao Ngữ Lam ngừng lại một lát, quyết định không đề cập tới Doãn Tắc. Vì vậy cô nói với bố: "Bố ạ, nếu có cơ hội thích hợp, bố hãy nói chuyện với chú Quách. Concũng sẽ hỏi lại anh Tiểu Quách và bảo anh ấy giải thích rõ với người nhà".

"Lam Lam à, không yêu thì thôi, con đừng sốt ruột cũng đừng buồn, bố sẽ nói lại với người ta". Ông Cao đau nhói trong tim khi nghe giọng nói run run của con gái. Mặc

dù ông không hiểu tại sao thái độ của Cao Ngữ Lam lại quyết liệt như vậy, dù bây giờ con gái ông và Tiểu Quách chưa yêu nhau, nhưng cứ qua lại rồi từ từ phát triển tình cảm không được sao? Ông Cao cảm thấy bây giờ không phải là lúc hỏi câu đó, ông đànhgác lại, lúc khác tìm cơ hội tìm hiểu sau.

Hai cha con Cao Ngữ Lam nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại. Cao Ngữ Lam ngồi không yên, cô đi tới đi lui trong phòng, cảm giác vui vẻ ngọt ngào của đêm quabiến mất sạch, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi bất an.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi Quách Thu Thần xem chuyện này là thế nào. Cô cầm di động lên, thấy có tin nhắn, người gửi là Doãn Tắc. CaoNgữ Lam vừa định mở ra xem, màn hình điện thoại đột nhiên tắt ngóm, bật mãi cũng không có phản ứng.

Cao Ngữ Lam luống ca luống cuống, đó là tin nhắn Doãn Tắc gửi cho cô, không biết anh viết gì? Điện thoại đột nhiên bị hỏng, có khi nào mất tin nhắn không? Cô cầmdi động ấn loạn một hồi, một lúc sau mới nghĩ có lẽ là hết pin.

Cao Ngữ Lam cuống quýt cắm sạc pin điện thoại, điện thoại di động lại có phản ứng. Cao Ngữ Lam thở một hơi dài nhẹ nhõm, cô nhanh chóng mở điện thoại, thấy tinnhắn vẫn còn cô mới an tâm.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống mép giường, dè dặt mở tin nhắn, tin nhắn chỉ có một câu nói ngắn gọn: "Anh đã đến thành phố L, ở đây thời tiết rất tốt. Em hãy nghỉ ngơi tửtế, chờ anh về. Mua~ "

Cao Ngữ Lam đọc tin nhắn, đột nhiên không còn cảm giác hoảng hốt nữa. Cô xem đi xem lại tin nhắn rồi tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ của Doãn Tắc. Cao Ngữ Lamhít một hơi sâu, tự nhủ với bản thân, hiểu lầm chỉ là chuyện nhỏ, giải thích rõ là được, nhất định cô sẽ giải thích rõ ràng.

Trong lúc lơ đãng, Cao Ngữ Lam phát hiện Doãn Tắc gửi tin nhắn lúc 8h34 phút. Cô ngẩn ngơ một lúc, mới tám rưỡi anh đã có mặt ở phố L, như vậy Doãn Tắc đápchuyến bay lúc 6h, do đó 5h sáng anh đã có mặt ở sân bay. Tối qua anh ở bên cô mãi muộn mới về, lúc anh rời đi là 2h sáng.

Cao Ngữ Lam nhìn máy di động, Doãn Tắc vì cô cả đêm không ngủ, trong lòng cô tràn ngập sự cảm động, cô vội gửi cho anh một tin nhắn, nội dung cũng rất ngắn gọn:"Anh cũng nghỉ ngơi thật tốt, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe".

Cô và anh được coi là một cặp tình nhân đúng không?

Cao Ngữ Lam xoay xoay cái cổ vẫn chưa hết đau. Nghĩ đến lời động viên của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam bấm số điện thoại của Quách Thu Thần.

Quách Thu Thần rất vui khi nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam, anh ta nói đã lâu không gặp, rủ cô tới "Tùy tâm uyển" uống nước. Cao Ngữ Lam báo cho anh tabiết hai mẹ con Doãn Ninh gần đây bị ốm nên không mở quán. Quách Thu Thần nghe vậy trầm mặc một hồi rồi nói lần sau anh ta sẽ mang quà tới thăm.

Hai người trao đổi vài câu khách sáo, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi vào chủ đề chính: "Hôm nay bố tôi gọi điện, nói chú Quách cho rằng hai chúngta đang yêu nhau".

Đầu bên kia điện thoại im lặng như tờ, Cao Ngữ Lam nói tiếp: "Chắc là chú Quách hiểu nhầm, anh cũng biết mấy vị phụ huynh suốt ngày lo lắng đến việc tìm đối tượngcho con cái nên dễ hiểu lầm. Bố tôi cũng vậy, tuy nhiên chỉ cần nói rõ là được rồi".

Quách Thu Thần lắp bắp: "Tôi xin lỗi, tôi không... thành thật xin lỗi cô, tôi không nghĩ họ lại như vậy, tôi sẽ giải thích rõ với bố tôi và mọi người ở nhà ".

"Vâng, nhất định anh phải nói rõ mới được. Nếu không chú ấy sẽ nghĩ là thật, sau này càng khó giải thích hơn, anh thấy tôi nói có đúng không?"

Quách Thu Thần liên tục nói xin lỗi, anh ta hứa nhất định sẽ giải thích ngay với người nhà. Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.

Trong lòng Cao Ngữ Lam thoải mái hẳn. Thấy chưa, chuyện này thật ra không khó giải quyết, anh Tiểu Quách cũng không ngờ phụ huynh lại có phản ứng như vậy. Vìvậy chỉ cần anh ta giải thích rõ với người nhà anh ta, cô cũng nói rõ với bố mẹ cô, thế là ổn thỏa .

Sau đó cô sẽ đợi Doãn Tắc về, cô sẽ hỏi ý anh, nếu cô và anh thực sự thích hợp, đợi đến khi tình cảm giữa cô và Doãn Tắc phát triển ổn định, cô sẽ đưa anh về giớithiệu với bố mẹ.

Cao Ngữ Lam nghĩ đến một tương lai tốt đẹp, nhưng cô quên mất, cô luôn là một cô gái xui xẻo.

Chương 30: Hiểu lầm

Trong một tuần Doãn Tắc đi công tác, Doãn Ninh và Nựu Nựu đã khỏi bệnh, cuối cùng mở lại quán nước.

Cao Ngữ Lam đến thăm họ ngay, cô còn mang quà cho Nựu Nựu. Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần cũng tới, Nựu Nựu ôm ba món đồ chơi vui mừng hết biết. Côbé đòi đi công viên chơi, Doãn Ninh vốn không đồng ý nhưng Quách Thu Thần nói cô bạn nhỏ bị ốm nằm nhà lâu như vậy, ra ngoài đi chơi cũng tốt, hơn nữa anh ta cóô tô rất thuận tiện.

Vì vậy nhờ phúc của anh Tiểu Quách, ba phụ nữ và một bé gái thẳng tiến đến công viên trò chơi. Man đầu đáng thương tiễn bọn họ ra cửa bằng ánh mắt tội nghiệp rồiđành quay người chạy đến làm nũng với anh chàng nhân viên ở nhà hàng "Thực" được nhờ chăm sóc nó, nhằm lừa chút đồ ăn.

Cao Ngữ Lam sống ở thành phố A ba năm nay nhưng cô chưa từng đến công viên trò chơi. Hôm nay có dịp đi cùng Trần Nhược Vũ, Doãn Ninh và Nựu Nựu, côđúng là chơi đến mức điên cuồng, bao nhiêu phiền não đều ném hết ra khỏi đầu.

Quách Thu Thần là người vất vả nhất, anh ta vừa làm tài xế vừa phải xếp hàng mua vé vào cửa, còn mang vác nước uống, bánh mì, đồ ăn vặt và kiêm thêm chân nhiếpảnh nghiệp dư chụp toàn bộ chuyến đi chơi của mấy người phụ nữ. Anh ta khéo dỗ Nựu Nựu đến mức cô bé tuyên bố thẳng hôm nay cô bé tạm thời thay lòng đổi dạ,yêu cậu ít hơn một chút, yêu chú Tiểu Quách nhiều hơn một chút.

Trần Nhược Vũ tìm cớ kéo Cao Ngữ Lam ra một góc hỏi về tình hình của Lôi Phong và Mạnh Cổ. Sau khi biết Lôi Phong là cỏ tốt đã có chủ, còn Mạnh Cổ cần điềutra thêm, Trần Nhược Vũ hơi thất vọng. Tuy nhiên Trần Nhược Vũ đang ở công viên, nơi có vô số trò chơi thú vị nên cô nhanh chóng không bận tâm đến chuyện này.Dù sao bác sỹ Mạnh Cổ vẫn còn hy vọng, chờ đợi thì chờ đợi.

Chơi suốt một ngày, cuối cùng tài xế Tiểu Quách lái xe đưa từng người phụ nữ về nhà. Làm phiền anh ta cả ngày, Doãn Ninh cảm thấy rất ái ngại, mời anh ta nếu có thờigian rảnh hãy thường xuyên đến quán chơi, anh ta ăn uống ở quán sẽ được miễn phí hoàn toàn. Quách Thu Thần khách sáo nói lời cảm ơn.

Cuối cùng trên xe chỉ còn lại Cao Ngữ Lam, cô chợt nhớ tới vụ hiểu nhầm yêu đương kia nên vội hỏi Quách Thu Thần đã giải thích với người nhà hay chưa.

"À, tôi đã gọi điện thoại cho bố tôi rồi, bảo ông đừng nói lung tung ở bên đó".

"Thế thì tốt quá", Cao Ngữ Lam gật đầu, trong lòng cô rất vui.

"Tôi xin lỗi". Quách Thu Thần tỏ ra rất thành khẩn: "Đã gây phiền phức cho cô".

"Không có gì. Các bậc phụ huynh rất dễ hiểu sai vấn đề, tôi có thể hiểu mà. Bố mẹ tôi cũng thường như vậy, lần trước tôi về nhà, mẹ tôi còn rất khoa trương, sáng sớmđã lôi tôi ra công viên tập thái cực quyền, nhưng thực chất là để xem mặt. Sau đó mẹ tôi kéo tôi ra chợ coi mắt, khiến tôi sợ đến mức ngày hôm sau không dám cùng bà ra khỏi cửa, kết quả đến tối bố tôi lại lôi một người đàn ông về nhà..". Cô ngay lập tứcngậm miệng, nhớ ra buổi tối hôm đó, người bố cô kéo về nhà chẳng phải là anh Tiểu Quách này hay sao.

Quách Thu Thần không nhịn được phì cười: "Lam Lam, tôi rất vui được quen cô".

Cao Ngữ Lam mỉm cười ngượng ngùng: "Hôm nay cảm ơn anh nhiều, tôi lên nhà đây".

"Ừ, bye bye, hẹn gặp lại cô sau".

Cao Ngữ Lam cười cười, vẫy tay chào tạm biệt Quách Thu Thần. Vừa ra khỏi thang máy, cô nhận được điện thoại của Doãn Tắc: "Em yêu, em đang làm gì đấy?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, vừa mở cửa vừa trả lời: "Em vừa đi chơi về, đang vào nhà đây".

"Đi chơi aaaaaà... ". Doãn Tắc kéo dài giọng nói, trong đầu Cao Ngữ Lam lập tức hiện ra dáng vẻ lưu manh của anh.

"Anh bảo em này, cô Cao, bạn trai em phải làm việc rất vất vả, em không thể thừa dịp người ta không có ở nhà đi trộm giai đẹp, nếu không khi nào bạn trai em về sẽ tétvào mông em đó!"

Doãn Tắc nói những lời uy hiếp theo kiểu khôi hài, ở đầu bên kia điện thoại Cao Ngữ Lam nhăn mũi: "Vậy anh hãy giúp tôi chuyển lời tới bạn trai tôi, anh ấy ở bên ngoàicũng không được trộm gái đẹp đâu đấy. Nếu anh ấy làm chuyện xấu xa thì khỏi cần quay về đây".

"Sao em biết anh ta có cái tính thích ăn trộm? Có điều nghe nói bạn gái anh ta rất hung dữ cho nên anh ta không có gan ăn trộm đâu. Này, em thử nói xem, thời buổibây giờ làm đàn ông quả thật không dễ chút nào? Bị quản chặt chết đi được".

Ngữ điệu của Doãn Tắc vừa lười biếng vừa đểu đểu, Cao Ngữ Lam không nhịn được cười: "Anh đừng bày trò nữa, làm việc mệt rồi thì nghỉ sớm đi".

"Ôi, em đúng là người không có lương tâm, lẽ nào em không nhớ anh sao?"

Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, cô nằm xuống ghế sofa không lên tiếng. Cô rất nhớ anh, nhưng ngại ngùng không thể nói ra miệng.

"Ồ, anh hiểu rồi, em nhất định rất nhớ anh, vô cùng nhớ, nhớ sâu nhớ sắc đến mức đại não vận động kém của em không thể nào tính nổi. Anh cảm động quá!".

"Làm gì có, anh lại nói bừa rồi". Sao mỗi lời nói thốt ra từ miệng Doãn Tắc đều buồn cười như vậy, Cao Ngữ Lam vừa mỉm cười vừa giả bộ nghiêm túc đáp.

"Cổ em còn đau không?"

"Hết đau rồi".

"Anh bảo em này, em phải chăm chỉ rèn luyện thân thể đi, làm gì có người nào yếu như em, mới hôn một cái đã bị vẹo cổ, nếu sau này kịch liệt hơn một chút, có khi embị gãy tay gãy chân cũng không biết chừng?"

"Ai gãy tay gãy chân với anh chứ?"

Ở đầu bên kia Doãn Tắc cười to: "Không nắm đúng trọng điểm, bạn Lam Lam à. Trọng điểm là vận động kịch liệt mới phải"

"Sao anh có thể nói chuyện bậy bạ như thế với con gái nhà lành?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt.

"Làm gì có chuyện bậy bạ? Câu nào câu nấy đều rất đứng đắn".

"Anh còn nói linh tinh nữa, em sẽ không thèm để ý đến anh". Về khoản đấu võ mồm, Cao Ngữ Lam luôn là người thua cuộc. Doãn Tắc lại cười: "Được rồi, thế thì emthừa nhận là em nhớ anh đi".

"Em không nhớ"

"Anh biết rồi, anh hiểu mà". Doãn Tắc hạ giọng cười khẽ, giống như dỗ dành một con mèo nhỏ đang gãi móng vuốt làm nũng.

Cao Ngữ Lam nghe vậy lại đỏ mặt, cô ngừng trong giây lát rồi cất giọng hỏi nhỏ: "Anh làm gì ở đó? Có vất vả lắm không?"

"Cũng tạm, không vất vả mấy. Ở đây có một nhà hàng sắp khai trương, anh đến giúp họ thiết kế thực đơn, tiện thể đi xem nguyên liệu nấu ăn".

"Anh ăn cơm chưa?"

"Anh chưa, hôm nay anh ở trong bếp cả ngày, thử hết món này đến món khác thành ra bây giờ chẳng có khẩu vị gì cả. Lát nữa anh sẽ ra ngoài kiếm bát cháo để ăn".

"Vậy anh phải đứng suốt cả ngày hôm nay à?" Cao Ngữ Lam hình dung tới cảnh đứng cả ngày nấu ăn, Doãn Tắc nhất định rất mệt mỏi.

"Ừ. Em có đau lòng không?"

Cao Ngữ Lam giả bộ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, cô giục: "Anh mau nghỉ ngơi đi."

"Anh đang nghỉ ngơi đây, anh đang nằm trên giường nói chuyện với em".

Cao Ngữ Lam mỉm cười, trùng hợp thật đấy, cô cũng đang nằm trên ghế nói chuyện với anh.

Hai người đều không lên tiếng, im lặng lắng nghe tiếng thở của đối phương qua điện thoại, Doãn Tắc đột nhiên cất giọng nhẹ nhàng: "Anh muốn quay về ngay lúc này".

Cao Ngữ Lam thầm nói trong lòng: "Em cũng vậy". Nhưng cô cắn môi, lời nói thốt ra khỏi miệng là: "Anh không được lười biếng, hãy làm việc thật tốt nhé".

"Ôi, em đúng là người không có lương tâm." Doãn Tắc hét lên bi thương, trong đầu Cao Ngữ Lam lập tức hiện ra hình ảnh anh đang ôm ngực. Nghĩ đến đây, cô bấtgiác bật cười khanh khách.

Hai người tiếp tục trò chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Cao Ngữ Lam thúc giục mãi, Doãn Tắc mới tắt điện thoại đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Cao Ngữ Lam cầm điện thoại không nỡ bỏ xuống, ngẫm nghĩ một lúc cô đánh bốn chữ vào mục tin nhắn: "Em rất nhớ anh". Sau đó cô xóa đi, rồi lại đánh tin nhắn: "Anhđừng để mệt mỏi quá, chú ý nghỉ ngơi, nhớ giữ gìn sức khỏe". Phân vân một hồi cuối cùng cô lại xóa đi.

Cao Ngữ Lam che mặt kêu than, rõ ràng những lời này trong điện thoại đều nói cả rồi, bây giờ lại gửi tin nhắn nhắc lại thì đúng là ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn nóichuyện tiếp với anh.

Làm thế nào bây giờ? Sự việc này đột xuất quá. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Doãn Tắc, ban đầu còn cảm thấy anh rất đáng ghét, vậy mà bây giờ cô lại chìmđắm rất nhanh, còn trở thành kẻ ngu ngơ ngốc nghếch, cô phải làm sao đây?

Cao Ngữ Lam suy tính thiệt hơn, dù thế nào chuyện tình cảm của cô coi như có kết quả. Nhưng công việc vẫn không có tiến triển gì. Hồ Thiên tất nhiên không tìm cô,cô cũng không thể nhận điện thoại thông báo đi làm từ công ty đó. Cao Ngữ Lam ổn định tâm trạng, lại bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch. Ngay sau đó, cô nhận được điệnthoại từ một tạp chí đã từng hợp tác trước kia.

Hóa ra tòa soạn muốn tổ chức một hoạt động sAlôn giành cho phái nữ, giới thiệu những kiến thức về cách trang điểm và phối hợp trang phục, coi như hoạt động miễnphí dành cho các hội viên của tạp chí. Đã là hoạt động miễn phí thì dự toán tất nhiên không cao. Nhưng tạp chí muốn gây ấn tượng tốt, yêu cầu phòng thị trường tìm địađiểm không xa khu vực trung tâm, có hoàn cảnh tốt, phù hợp với hình tượng của tạp chí.

Người chịu trách nhiệm tổ chức hoạt động là Tiểu Tình rầu chết đi được. Cô đã đi rất nhiều nơi, nếu là địa điểm và hoàn cảnh tốt thì tiền thuê tất nhiên không rẻ. Cònnếu chọn nơi xa một chút, giao thông không thuận tiện thì hội viên không muốn đi. Đủ loại nhân tố tổng hợp lại, khiến hoạt động này gần như đứng trước nguy cơ phásản. Tiểu Tình hết cách, đành phải gọi điện đi khắp nơi cầu cứu, cuối cùng tìm đến Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam nhanh chóng rà soát một lượt những nơi cô biết, cuối cùng cô nghĩ ra một địa điểm phù hợp. Cô hỏi rõ Tiểu Tình về dự toán và yêu cầu cụ thể, sau đó đitìm Doãn Ninh thương lượng.

Doãn Ninh vừa nghe đây hoạt động sAlôn của phái nữ, dạy cách trang điểm và ăn mặc, cô lập tức hào phóng vung tay: "Được thôi, hãy để bọn họ sử dụng chỗ củachị".

"Chị xem tiền thuê địa điểm thu bao nhiêu thì thích hợp?" Cao Ngữ Lam hỏi.

"Tiền thuê địa điểm?" Doãn Ninh nháy mắt: "Không phải là bạn của em sao? Do dự toán không đủ mới đau đầu cầu cứu bạn bè còn gì, không cần trả tiền thuê cũngđược. Chỉ có điều, quán của chị không có nhân viên phục vụ. Từ lúc nhân viên phục vụ từ chức là chị không thuê ai nữa, dù sao quán của chị cũng chẳng có khách. Chịsẽ không thu tiền thuê quán, các em tự cử người phục vụ là được rồi".

"Không được, chị nhất định phải nhận tiền thuê, dù ít dù nhiều cũng không thể miễn phí. Loại hoạt động này, một khi làm tốt tòa soạn sẽ tiếp tục tiến hành, như vậy quáncủa chị sẽ có một nguồn thu định kỳ. Một khi miễn phí, sau này bọn họ sẽ viện đủ lý do để tiếp tục được miễn phí. Các công ty luôn nói không đủ dự toán nhưng thựcra họ vẫn có khoản co giãn đấy ạ. Quán của chị nội thất tao nhã, rất thích hợp với nhãn hiệu của tạp chí. Thêm vào đó, quán của chị nằm ở khu vực sầm uất, giao thôngtiện lợi, xe buýt, tàu điện ngầm đều có, bên lề đường còn có chỗ đậu xe. Diện tích quán không quá lớn cũng không quá nhỏ, tổ chức một hoạt động tầm hai ba mươingười là vừa vặn. Với những điều kiện này bọn họ không tìm được nơi nào phù hợp hơn đâu. Tiền thuê địa điểm chị có thể thu ít đi một chút nhưng khi bọn họ đưakhách tới, chị có thể kiếm hơn một chút từ bánh ngọt và đồ uống. Nếu khách hàng thích, sau họ sẽ quay lại không biết chừng".

Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Doãn Ninh mắt sáng lên: "Lam Lam, ý em nói là quán của chị cũng có thể kiếm tiền sao? Nói thật với em, chị mở quán đã vài năm nay,không một tháng nào có lãi cả".

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt: "Mấy năm liền không có lãi? Vậy quán của chị làm thế nào duy trì việc kinh doanh?"

"Doãn Tắc trả tiền thuê nhà và chi phí lặt vặt khác, chị kiếm chút đỉnh từ việc nướng bánh và bán đồ uống để cuộc sống đỡ vô vị buồn chán. Hồi đó khi xảy ra sự cố,chị cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Doãn Tắc liền mở cửa hàng này cho chị. Hồi đầu chị cũng rất cầu tiến, cố gắng kiếm tiền, nhưng khách không nhiều lắm. Sau đó cứduy trì tới tận bây giờ, chị chẳng bao giờ để ý đến sổ sách, chỉ biết là tiền kiếm được không đủ trả tiền thuê nhà".

Doãn ninh nói rất thoải mái, nhưng Cao Ngữ Lam vô cùng xót ruột. Tiền thuê nhà ở khu vực sầm uất như thế này, cộng thêm tiền trang trí nội thất, tiền điện nước, mộttháng chắc tốn cũng không ít. Doãn Tắc đúng là chiều chị gái thật, anh bỏ tiền nuôi một cái quán biết rõ là bị lỗ để chị gái giết thời gian.

Nghĩ tới đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa nói với Doãn Ninh chuyện cô và em trai chị ấy yêu nhau. Nhưng chuyện này phải nói thế nào? Thôi thì cứchờ Doãn Tắc về để tự anh thông báo. Trước mắt cứ làm tốt hoạt động này đã.

"Lam Lam, hoạt động kiểu này chị không hiểu rõ lắm, chị chỉ biết làm bánh ngọt và chuẩn bị đồ uống thôi, vì vậy em hãy toàn quyền quyết định, nếu kiếm được tiền thìsố tiền đó thuộc về em".

"Không đâu, tiền đáng là của chị thì chị cứ việc thu. Em sẽ nói chuyện với bên kia, cố gắng bàn xong vụ này". Thật ra Cao Ngữ Lam muốn nói với Doãn Ninh: Chị gái à,sao chị có thể đẩy tiền cho người khác, em trai chị phải rất vất vả giúp chị nuôi quán, chị cần có ý thức kiếm tiền mới được!

Có thể Doãn Ninh thuộc kiểu người ngây thơ, Cao Ngữ Lam thật sự không biết nói gì hơn. Buôn bán không hề dễ dàng, điều này cô hiểu rất rõ. Vì vậy cô quyết địnhgiúp Doãn Ninh hoàn thành tốt vụ làm ăn.

Cao Ngữ Lam "xuất mã", tiến hành hai cuộc thương lượng với phía tòa soạn, rồi cô đưa người đến thăm địa điểm, giới thiệu hoàn cảnh xung quanh. Cuối cùng hai bêntắc lại ở chuyện tiền nong, Doãn Ninh ngồi bên cạnh rất muốn đồng ý, nhưng Cao Ngữ Lam đã dặn dòtừ trước nên cô đành ngậm miệng. Cao Ngữ Lam giả bộ khó xử, cô đưa ra thông số về tiền thuê và điều kiện của những quán tương tự ở khu vực xung quanh, trong đórõ ràng điều kiện của "Tùy Tâm Uyển" là thích hợp nhất, mà tiền thuê địa điểm chỉ bằng một nửa, Tiểu Tình ở bên cạnh cũng nói thêm vào.

Cao Ngữ Lam lại đề xuất kế hoạch hợp tác lâu dài, tạp chí có thể để tác phẩm ở quán nhằm mục đích tuyên truyền, được ưu tiên sử dụng địa điểm với giá ưu đãi, hộiviên còn được giảm giá khi đến quán uống nước. Cô còn đề xuất một số ý tưởng liên quan đến hoạt động với bọn họ. Sau một tiếng đồng hồ bàn bạc, cuối cùng tổngbiên tập tòa soạn gật đầu đồng ý và thảo hợp đồng ngay tại chỗ.

Tiểu Tình giơ một ngón tay cái với Cao Ngữ Lam, tóm lại mọi chuyện đã xong xuôi. Sau khi người của tòa soạn đi khỏi, Doãn Ninh nhìn ngắm hợp đồng một lúc lâu rồiôm chầm lấy Cao Ngữ Lam hoan hô: "Oa, đây là lần đầu tiên chị kiếm được tiền, chị có thể hãnh diện trước mặt Doãn Tắc rồi ".

Trong lòng Cao Ngữ Lam cũng rất vui, cuối cùng cô đã tìm thấy cảm giác làm việc biến mất bấy lâu nay.

Ký hợp đồng chỉ là bước đầu tiên, trên thực tế có rất nhiều công việc chuẩn bị cho hoạt động. Cao Ngữ Lam theo dõi từ đầu đến cuối, mỗi chi tiết đều cân nhắc kỹcàng. Cô chạy trước chạy sau lo lắng thu xếp, những người của tòa soạn tới giúp sức tương đối dễ bảo, Doãn Ninh an tâm chuẩn bị bánh ngọt và đồ uống, Nựu Nựucũng vui vẻ lăng xăng giúp đỡ.

Hoạt động tổ chức vào ngày thứ bảy, quán được quét dọn sạch sẽ, Nựu Nựu diện bộ váy mới, Man đầu được mặc bộ đồ mới rất đẹp, Trần Nhược Vũ và Quách ThuThần cũng tới hỗ trợ.

Hoạt động diễn ra vô cùng thuận lợi, chuyên gia được tòa soạn mời đến thuyết trình rất biết cách nói chuyện, Man Đầu chạy đi chạy lại lấy lòng mọi người. Cô chuyêngia nhất thời cao hứng còn lấy áo của Man Đầu để giảng giải với mọi người về cách phối hợp trang phục, Man đầu nhếch miệng cười, còn quay vài vòng biểu diễn, NựuNựu cũng trở thành người mẫu nhỏ. Suốt cả buổi, không khí rất náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.

Tiểu Tình rất vui, kéo Cao Ngữ Lam lại gần và nói đây là hoạt động thành công nhất của cô, vừa rồi tổng biên tập có nói lần sau sẽ tổ chức tiếp. Cao Ngữ Lam ngheTiểu Tình nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Hoạt động dự tính hai tiếng, cuối cùng kéo dài tới ba tiếng mới kết thúc, mọi người ra về trong hưng phấn. Nựu Nựu ở lại quán giúp thu dọn đồ còn nói với Doãn Ninhlần sau muốn chơi tiếp, khiến những người lớn đều bật cười.

Cao Ngữ Lam đứng ở cửa quán thở hắt ra, hôm nay cô mệt muốn chết. Quách Thu Thần đúng lúc đi ra ngoài hút thuốc, thấy cô đứng đó liền dừng lại hỏi chuyện. Haingười đang nhắc tới hoạt động vừa rồi, một lá cây rụng xuống, rơi trúng đầu Cao Ngữ Lam. Quách Thu Thần tiện tay giúp cô nhặt lá. Hai người còn chưa nói lời nào,bên cạnh chợt có tiếng cười ha hả: "Ông xem đi, nếu không phải chúng ta đến đây thì làm sao biết được hai đứa thân thiết như vậy?"

Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần giật mình, quay đầu bắt gặp ông Cao và ông Quách.

Hóa ra ông Cao mấy ngày trước nghe điện thoại của con gái, thấy con gái không có tinh thần nên ông rất lo lắng. Cuối tuần này nghe ông Quách nói sẽ lái xe đến thànhphố A thăm Quách Thu Thần, ông liền đi nhờ xe tới thăm con gái. Kết quả, xe còn chưa đi đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam, hai ông bố tình cờ trông thấy hai người trẻ tuổiđứng ở vỉa hè cười cười nói nói, bộ dạng rất thân mật, hai ông bố vội vàng đi tới.

"Bố" Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần đồng thời kêu lên, hai ông bố ha ha cười lớn.

"Tôi đã nói mà, ông Cao thấy chưa, ông còn bảo chắc không phải như vậy, tôi nói chuyện này chắc đến 90% rồi mà. Con trai tôi, tôi rõ nhất". Ông Quách vui vẻ cườitoét miệng, rồi quay sang Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần: "Các con cứ tìm hiểu nhau đi, hãy cố gắng lên, nếu cảm thấy thích hợp, sang năm hai nhà chúng ta sẽ tổchức đám cưới".

Cao Ngữ Lam ngây người trừng mắt há hốc mồm, Quách Thu Thần vội nói: "Bố, bố đừng đoán mò, không có chuyện đó đâu".

"Sao không có chứ?" Ông Quách sa sầm nét mặt: "Không có thì con chú ý hình tượng, mua cái này cái kia, còn mua quần áo mới và đi tập thể hình để làm gì. Còn dámnói trong lòng không có ai, con nghĩ bố con sống uổng phí nhiều năm vậy sao?"

Một câu nói khiến Quách Thu Thần đỏ bừng mặt, không thể thốt ra lời. Quách Thu Thần bị đánh bại, Cao Ngữ Lam càng không có sức chiến đấu với vị trưởng bối xalạ kia, cô chỉ ngơ ngác đứng nhìn. Ông Quách hào sảng vung tay: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, bố lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, chúng ta vừa ăn vừanói chuyện".

Nói xong, ông kéo hai người trẻ tuổi kéo lên xe không cho họ cơ hội từ chối.

Xe nổ máy, Cao Ngữ Lam mới chợt nhớ còn chưa chào tạm biệt Doãn Ninh. Cô vô ý thức đưa mắt về phía cửa quán, phát hiện ra Doãn Tắc, người đáng lý ngày maimới trở về đang cầm túi hành lý đứng ở đó nhìn cô chăm chú.

Cao Ngữ Lam sững sờ. Xe ô tô chuyển bánh, hình bóng Doãn Tắc trong tầm mắt của cô mỗi lúc một nhỏ cho đến không trông thấy.

Cao Ngữ Lam lập tức có cảm giác cổ họng mắc nghẹn, trái tim hốt hoảng vô cùng.

Doãn Tắc đã nhìn thấy những gì, đã nghe được bao nhiêu? Có khi nào anh hiểu lầm cô không?

Chương 31: Mất mặt

Tâm trạng Cao Ngữ Lam rối bời. Ở trong xe ô tô, ông Quách không ngừng hỏi về cuộc sống và công việc của Quách Thu Thần, rồi quay hỏi chuyện với Cao NgữLam, cuộc trò chuyện diễn ra rất sôi nổi.

Cao Ngữ Lam không một chút hứng thú, còn Quách Thu Thần thì tỏ rõ thái độ ngại ngùng, anh ta vội kéo ông Quách chuyển sang đề tài khác. Ông Cao xưa nay luôncó sợi dây thần kinh nhanh nhạy, lập tức nhìn ra con gái không vui, ông cũng nhanh chóng lôi chuyện trên trời dưới đất ra tán gẫu, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý củaông bạn đồng nghiệp già.

Không khí trong xe tương đối náo nhiệt, Cao Ngữ Lam thành ra không tiện gọi điện thoại, cô mong nhanh đến một quán ăn nào đó, nhân lúc mọi người xuống xe cô sẽgọi cho Doãn Tắc và Doãn Ninh.

Mọi người vừa tìm được một nhà hàng, xe còn chưa kịp dừng hẳn, ông Cao nhận được một cuộc điện thoại. Ông Cao nghe điện thoại sắc mặt lập tức tái mét, bà Caobị đau bụng dữ dội, hàng xóm đã đưa bà đi bệnh viện. Bà vẫn đang được kiểm tra, nhưng các bác sĩ nói có khả năng là viêm ruột thừa cấp tính.

Tin này khiến ông Cao và Cao Ngữ Lam sợ chết khiếp. Trong nhà không còn một ai, nếu bà Cao phải làm phẫu thuật thì tính sao?

Vì vậy mọi người chẳng kịp ăn cơm, ông Quách nói để ông lái xe đưa ông Cao và Cao Ngữ Lam về nhà. Quách Thu Thần sợ người cha già của anh ta lái xe đường dài,thân thể không chịu nổi nên sẽ không an toàn. Anh ta nói để anh lái xe đưa mọi người về thành phố C, ngày mai là chủ nhật, anh ta sẽ ngồi xe buýt quay lại đây, nhưvậy sáng thứ hai vẫn có thể đi làm bình thường.

Việc này nhanh chóng bàn xong, Quách Thu Thần chạy đến một quán Mc Donald ở gần đó mua cho ba người trên xe một ít đồ ăn lót dạ. Ông Cao vội gọi điện tới nhàhàng xóm ở thành phố C hỏi thăm tình hình cụ thể, nói hai cha con ông đang trên đường trở về nhà.

Cao Ngữ Lam xuống xe, đi sang một bên gọi điện thoại cho Doãn Ninh kể chuyện vừa xảy ra và nói lời xin lỗi cô không kịp chào tạm biệt. Sau đó, Cao Ngữ Lam giảbộ vô tình hỏi thăm Doãn Tắc nhưng Doãn Ninh bảo chẳng rõ, chỉ thấy anh ló mặt một cái rồi ôm Man đầu đi đâu mất.

Cao Ngữ Lam thấp thỏm không yên, nhưng vẫn bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.

Doãn Tắc bắt máy rất nhanh, hỏi cô đang làm gì. Nghe giọng điệu của anh, cô đoán không ra cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh cũng không có kiểu vui vẻ trêu chọccô như trước, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bất an.

Cô lắp bắp cho biết mẹ cô bị ốm, cô đang cùng bố về thành phố C. Doãn Tắc "ừm" một tiếng rồi hỏi bố con cô về bằng phương tiện gì. Cao Ngữ Lam cắn môi nóinhỏ: "Anh Tiểu Quách lái xe đưa em và bố về".

"Vậy là được rồi, em đi cẩn thận nhé, về nhà nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh".

Cao Ngữ Lam dạ một tiếng, không muốn cúp điện thoại. Bần thần một lúc cô mới khẽ khàng lên tiếng: "Anh hãy tin em, em không nói dối anh. Em và anh Tiểu Quáchthật sự không có gì, mẹ em bị bệnh thật đó".

Đầu bên kia Doãn Tắc mãi không lên tiếng, sau đó thở dài: "Em à, em đừng tưởng tất cả đàn ông trên đời này đều giống tên bạn trai cũ khốn khiếp của em. Em lo anh

không tin em chính là vì em không tin anh, em không có lòng tin đối với anh đúng không?”

Cao Ngữ Lam không biết nói gì cho phải lẽ, cô và anh mới ở bên nhau chưa bao lâu, mối quan hệ vừa xác lập dường như vẫn thiếu thiếu chút gì đó thì anh đã phải đicông tác. Trước đây, mối tình đầu kéo dài bảy năm của cô thậm chí đã bàn đến chuyện cưới xin, cô tưởng rằng cuộc đời này duy nhất chỉ một mối tình đó mà thôi.Cũng chính vì sự hiểu nhầm mà cô bị ăn tát và bị đá ra khỏi thế giới tình yêu. Nếu nói cô không bận tâm, cô hoàn toàn có lòng tin thì đúng là tự lừa gạt bản thân.

Cao Ngữ Lam há miệng không biết nói gì hơn, chỉ thốt ra một tiếng: "Doãn Tắc".

"Em không làm sai điều gì thì em nên nói với anh rằng: "Này, anh nghe cho rõ đây, bây giờ em phải về nhà thăm mẹ, lúc em không ở đó anh nhớ giữ thân thể như ngọcchờ em về. Nếu anh dám vớ vẩn em về sẽ đánh gãy chân anh". Doãn Tắc nhái giọng điệu cao ngạo của mấy cô nữ sinh, khiến Cao Ngữ Lam bật cười.

Doãn Tắc Tiếp tiếp tục giáo huấn cô: "Kết quả thì sao, em đúng là cô bé ngốc nghếch, lại đi lo lắng anh sẽ nghi ngờ em nói dối. Em đúng là may mắn lắm mới gặp mộtngười đàn ông tốt, có trí tuệ, lại có lòng độ lượng ngàn năm kiếm không ra như anh…" Doãn Tắc giở giọng điệu lưu manh, khiến Cao Ngữ Lam không kìm chế được nụcười.

"... Nếu là mấy tên không có đầu óc, người ta sẽ nghĩ bộ dạng ấm ấm ức ức này của em chính là biểu hiện của việc có tật giật mình". Doãn Tắc giáo huấn xong, độtnhiên thay đổi ngữ điệu: "Lam Lam, em phải tự tin lên, phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, miệng luôn mỉm cười mới được".

"Dạ" Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu, trong lòng vô cùng cảm động. Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, tiếng của ông Cao từ đằng sau gọi cô: "Lam Lam, nhanh lên con,phải xuất phát rồi".

Cao Ngữ Lam đáp lời bố rồi vội vàng nói với Doãn Tắc: "Em phải đi rồi. Ừm, lúc em không có ở đó anh nhớ phải giữ thân thể như ngọc chờ em về. Nếu anh dám vớvẩn em về sẽ đánh gãy chân anh". Cô rập khuôn theo câu nói của anh, đáng tiếc không hề có khí phách, giọng nói nhẹ nhàng như một nàng dâu nhỏ.

Doãn Tắc bên đầu dây bên kia bật cười: "Được thôi, khi nào em về em nhớ kiểm tra kỹ thân thể anh, xem anh có giữ thân như ngọc hay không, đừng quên kiểm tra cẩnthận đấy".

"Xì"

"Em nhớ giữ gìn sức khỏe, về nhà dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng hốt. Em chăm sóc người nhà đồng thời nhớ chăm sóc tốt bản thân. Nếu cần anh giúp đỡ thì emcho anh biết ngay nhé, còn nếu cần anh qua đó với em thì hãy gọi điện cho anh".

"Vâng, vâng... " Anh nói một câu, cô đáp một câu.

Ông Cao đứng ở cửa xe lại thúc giục, Cao Ngữ Lam cất giọng đầy quyến luyến: "Em cúp máy đây, khi nào rảnh em lại gọi cho anh". Doãn Tắc "ừ" một tiếng rồi chờ côcúp máy. Trước khi tắt máy, Cao Ngữ Lam không kìm chế nổi nói thêm một câu: "Em nhớ anh, Doãn Tắc".

"Ôi, cô gái này sao tàn nhẫn thế, đến lúc rời xa tôi mới chịu nói nhớ tôi …"

"Em phải cúp máy thật rồi". Cao Ngữ Lam dù muốn nghe anh nói tiếp, nhưng buộc phải nhắc anh một câu rồi tắt máy. Doãn Tắc trừng mắt nhìn máy di động, tuy biếtcô không nghe thấy nhưng anh vẫn hung hăng nói: "Khiến anh loạn cả lên rồi em bỏ chạy, em hãy đợi đấy, khi nào em về anh nhất định sẽ xử lý em".

Cao Ngữ Lam nào biết đồng chí Doãn Tắc đang nghiến răng kèn kẹt. Sau cuộc điện thoại này, trong lòng cô trở nên nhẹ nhõm hẳn. Suốt quãng đường đi ông Cao lolắng không yên, Cao Ngữ Lam ngược lại khá bình tĩnh còn trấn an bố.

Quách Thu Thần phóng xe như bay, cuối cùng đưa hai cha con Cao Ngữ Lam về đến bệnh viện ở thành phố C sau ba tiếng đồng hồ. Bà Cao quả nhiên bị viêm ruộtthừa cấp tính, tình hình khá nghiêm trọng, cần phải mổ ngay. Cao Ngữ Lam hỏi cặn kẽ về bệnh tình của mẹ, ông Cao tay run run ký vào bản đồng ý phẫu thuật.

Việc tiếp theo chính là chờ đợi. Ông Cao xót thương vợ mình, cứ nghĩ đến chuyện bà Cao sinh bệnh mà ông không bên cạnh chăm sóc, lúc này bà phải chịu khổ sởtrong phòng mổ, ông không thể kìm chế giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Cao Ngữ Lam thấy thế liền đứng ra thu xếp mọi việc. Cô chạy đôn chạy đáo làm thủ tục nộp viện phí, cảm ơn hàng xóm giúp đỡ, đi mua nước và khăn giấy cho ngườicha già thâm tình của cô. Sau đó, cô nói lời cảm ơn ông Quách và Quách Thu Thần, bảo hai người họ đi về trước. Cuối cùng khi mọi việc đã ổn thỏa, cô cùng ông Caođau khổ ngồi chờ đợi.

Không khí trong bệnh viện rất đè nén, Cao Ngữ Lam ngồi chờ một lúc lâu mới nhớ ra nên gọi cho Doãn Tắc thông báo tình hình. Cô đi ra ngoài định gọi điện thoại,nhưng suy đi tính lại chỉ gửi một tin nhắn, nói mẹ cô vẫn đang ở trong phòng mổ.

Doãn Tắc reply rất nhanh: "Mua~, cố lên!"

Cao Ngữ Lam phì cười khi đọc tin nhắn, cô nhắn lại: "Anh hôn mẹ em làm gì, bố em sẽ ghen đó".

Doãn Tắc suýt bị mắc nghẹn khi thấy tin nhắn trả lời của Cao Ngữ Lam. Được lắm, cô bé này bây giờ đã học cả những trò xấu xa. Anh ấn ấn bàn phím, trả lời rấtnhanh: " Em mau Mua~ anh đi, nếu không anh sẽ giận đấy!"

Cao Ngữ Lam mỉm cười, tên Dâm Tặc này luôn bày trò kỳ quái, nhưng tại sao lại khiến người ta vui vẻ đến thế?

Cao Ngữ Lam còn đang do dự không biết trả lời tin nhắn Doãn Tắc thế nào, liền nghe thấy tiếng ông Cao gọi cô, ca mổ đã kết thúc. Cao Ngữ Lam vội vàng chạy về,đúng lúc bà Cao được y tá đẩy ra. Ca mổ rất thành công, đến lúc này hai cha con Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm hôm đó ông Cao không muốn rời khỏi bệnh viện, bảo Cao Ngữ Lam về nhà nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam khuyên không nổi ông Cao, nghĩ lại thấy cô đúng là cần về nhàlấy ít quần áo, đồ dùng lặt vặt và nấu ít đồ ăn mang vào bệnh viện, thế là cô đi về nhà.

Xuống khỏi xe bus, Cao Ngữ Lam còn phải đi thêm nửa con phố nữa mới tới nhà. Cao Ngữ Lam đứng lại một lúc, người mệt mỏi rã rời, trong đầu cô vọng lên tiếngnói của Doãn Tắc: "Em hãy tự tin, phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu và luôn mỉm cười". Cao Ngữ Lam vô ý thức làm theo lời anh nói, cô hít một hơi sâu, đứng thẳng lưngvà nhoẻn miệng cười. Sau đó cô đi từng bước về phía nhà mình.

Cao Ngữ Lam lơ đãng quay đầu, đột nhiên phát hiện hai hình bóng vô cùng quen thuộc ở phía đối diện.

Trịnh Đào và Tề Na.

Một kẻ là bạn trai cũ, một người là bạn thân trước kia.

Trịnh Đào thò một tay vào trong túi áo, cúi đầu nói chuyện điện thoại. Tề Na khoác tay anh ta, hai người sánh vai nhau đi tới. Tề Na nhìn thấy Cao Ngữ Lam trongchớp mắt.

Cao Ngữ Lam không dừng bước, cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu và mỉm cười. Cô không thèm để ý đến Tề Na nên không biết trong mắt Tề Na, nụ cười của cô sắc bénnhư thế nào, cô cũng không biết bộ dạng thẳng lưng của cô trông kiêu ngạo như thế nào.

Tề Na mặt hơi biến sắc, vội quay đầu sang hướng khác.

Ba người cứ thế lướt qua nhau, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như những người xa lạ không quen biết mà chỉ là người qua đường giáp ất bínhđinh nào đó.

Cao Ngữ Lam đi qua bọn họ, chân đột nhiên nhẹ bẫng. Cô đã từng tưởng tượng đến tình huống gặp lại bọn họ, cô sẽ quay đầu bỏ chạy hoặc là xông lên chửi mắngbọn họ. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới, khi cảnh tượng này xuất hiện, cô lại có thể mỉm cười.

Cao Ngữ Lam không phải cố ý, cô chỉ là đúng lúc nhớ đến Doãn Tắc. Cô nhớ anh nên làm theo những điều anh nói, nhưng lại vừa vặn giúp cô lướt qua mặt hai kẻ đêtiện nhất thế kỷ với một dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Cao Ngữ Lam cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.

Cô bỗng dưng nhớ Doãn Tắc, nhớ anh vô cùng.

Vừa vào nhà, Cao Ngữ Lam vội vàng rút điện thoại để gọi cho anh chàng đáng ghét đã chiếm trọn trái tim cô. Nhưng khi mở di động, cô liền giật bắn mình, anh chàngđáng ghét kia gửi cho cô vô số tin nhắn, tất cả tin nhắn đều chỉ có một nội dung: "Em mau Mua~ lại anh đi, mau Mua~ lại anh đi!".

Cao Ngữ Lam cầm di động cười ha ha, cô cố đè nén sự xấu hổ, nhanh chóng ấn phím gọi, cô hạ quyết tâm lần này sẽ nhiệt tình chủ động.

Điện thoại vừa thông, Cao Ngữ Lam không một chút chần chừ, ra sức nói vào điện thoại: "Mua~, Mua~... ". Cô lặp đi lặp lại mười mấy lần, cô nghĩ giọng nói cô đủlớn, ở đầu bên kia Doãn Tắc chắc chắn sẽ nghe thấy rõ.

Đáp lại sự nhiệt tình của Cao Ngữ Lam, đầu dây bên kia quả nhiên có phản ứng, cô vừa "Mua~" xong, chợt một giọng trẻ con rất trong trẻo cất lên: "Cô là ai ạ?"

Cao Ngữ Lam hóa đá trong nháy mắt, đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Cô tìm cậu cháu sao? Cậu đang tắm".

Là Nựu Nựu.

Cao Ngữ Lam ôm mặt, trong lòng khóc thét!

Cô nghe thấy giọng Doãn Ninh ở đầu bên kia: "Nựu Nựu, con không được nghịch điện thọai cậu". Sau đó tiếng Nựu Nựu trả lời: "Có người gọi điện thoại cho cậu,nhưng cô ấy chẳng nói gì mà chỉ phát ra âm thanh quái lạ".

"Mua~, Mua~... " của người ta không phải âm thanh quái lạ đâu! Cao Ngữ Lam thầm phản bác ở trong lòng, mặt cô đỏ bừng bừng, hối hận đến mức đau tim gan,đúng là mất mặt quá.

Cao Ngữ Lam nghe Doãn Ninh nói tiếp: "Con mau đưa điện thoại cho mẹ". Cao Ngữ Lam vội vàng cúp điện thoại, sau đó cô "có tật giật mình" tắt máy luôn. Cao NgữLam ngã xuống giường của mình, vùi đầu vào trong gối.

Thật... thật... thật mất mặt quá!!!

Chương 32: Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ

Cao Ngữ Lam làm đà điểu một lúc mới chợt nhớ ra nhỡ Doãn Tắc gọi điện cho cô lại không liên lạc được, nếu Nựu Nựu không nói không với anh, làm anh lo lắng chocô thì sao?

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vội vàng mở di động.

Quả nhiên cô vừa mở máy, Doãn Tắc liền gọi điện thoại đến: "Em không sao đấy chứ?"

"Vâng, em không sao cả"

"Em đang ở đâu?"

"Ở nhà".

"Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?". Nghe cô nói không sao, Doãn Tắc mới yên tâm. Vừa rồi Nựu Nựu nói trong điện thoại chỉ có tiếng "Ô ô ô...xì xì xì... suỵt suỵt suỵt" gì đó, làm anh tưởng cô gặp phải sự cố gì.

"Không có chuyện gì đâu".

"Không có chuyện gì là chuyện gì?". Doãn Tắc quyết tâm không bỏ qua, truy hỏi Cao Ngữ Lam đến cùng, ai bảo cô suýt nữa làm anh sợ chết khiếp.

"Em xin lỗi, em không sao thật đấy". Cao Ngữ Lam kiên quyết không khai, chuyện mất mặt vừa nãy tốt nhất nên dấu kín.

"Em à, em khiến anh mất công lo lắng thì ít nhất em cũng phải cho anh biết chuyện gì xảy ra chứ. Còn nữa, hôm nay em không chỉ nợ anh vụ này đâu. Lâu như vậy rồimà chẳng thấy em Mua~ lại anh, em nợ anh nhiều cái Mua~ lắm đấy... ". Nói đến đây, Doãn Tắc đột nhiên nghĩ ra: "Không phải em đem hết Mua~ của anh cho NựuNựu đấy chứ?". Âm thanh kỳ lạ mà Nựu Nựu không thể hình dung ra chính là Mua~, Mua~...

Cao Ngữ Lam than thầm trong lòng, anh chàng này đừng có thông minh như vậy được không?

"Doãn Tắc, anh đáng ghét quá".

"Hừ, em lại nói lái sang đề tài khác, bây giờ em ghét anh cũng muộn rồi. Em phải trả cho anh tất cả Mua~ còn thiếu anh".

"Em không phải bây giờ mới ghét anh, mà từ trước đến nay anh luôn đáng ghét". Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện cô nhất thời hồ đồ bắn ra bao nhiêuMua~.

Doãn Tắc thoải mái hẳn, anh cười ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của anh nhẹ tựa chiếc lông vũ chạm vào trái tim Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc cố tình hạ thấp giọngnói trêu cô: "Ghét đến mức nào?"

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, trong lòng cô hét lớn: Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...

"Lam Lam, thời học sinh chắc chắn môn ngữ văn của em có thành tích rất tốt, phản ngữ vận dụng tinh tế thật đấy, anh rất tán thưởng khả năng đó của em. Em nói anhluôn đáng ghét có nghĩa là, em ham muốn anh từ rất, rất lâu rồi phải không?

"Đâu có?"

"Em ở đâu cũng có". Giọng điệu đểu đểu của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam thấy buồn cười.

"Doãn Tắc!"

"Gì cơ?"

"Doãn Tắc!" Cô chẳng gì cả, cô chỉ muốn gọi tên anh mà thôi.

"Anh đây".

"Doãn Tắc".

"Ơi".

"Doãn Tắc".

"Ừ"

"Doãn Tắc!"

"Em muốn gọi đến bao giờ?"

"Doãn Tắc!"

"Anh biết rồi"

"Doãn Tắc!"

"Em nhớ anh lắm đúng không?"

"Doãn Tắc!". Cao Ngữ Lam gọi anh một câu, anh trả lời một câu. Cô và anh một người nằm trên giường ở thành phố A, một người nằm trên giường ở thành phố C nhưhai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu, làm chuyện vô vị nhất nhưng cũng ngọt ngào nhất trên thế giới này.

"Ca mổ của mẹ em rất thuận lợi, anh đừng lo".

"Tốt quá"

"Em phải ở lại đây chăm sóc mẹ, em nghĩ ít nhất sẽ ở nhà khoảng hai tuần".

"Được, anh đợi em".

"Hôm nay em tình cờ gặp Trịnh Đào và Tề Na".

"Hai người đó là ai?"

"Chính là bạn trai cũ và bạn thân trước kia của em".

"Thế thì sao, em lại trở thành Bánh bao à?"

"Không, em ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi qua bọn họ, em cảm thấy rất vui".

"Cô bé ngốc nghếch, đợi sau này có cơ hội, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng".

"Được ạ".

"Muộn rồi, em mau đi ngủ đi, sáng sớm mai em còn phải vào viện nữa, sẽ vất vả lắm đấy".

"Em vẫn muốn nói chuyện với anh".

"Trước khi ngủ em hãy trả hết Mua~ cho anh, mau Mua~ đi"

"Anh thử nói xem quan hệ của chúng ta bây giờ là quan hệ gì?"

"Mua~ không đủ là không xong đâu đấy".

"Anh có phải là bạn trai của em không?"

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc mỗi người nói một nẻo, nhưng họ không hề cảm thấy không ăn khớp.

"Vấn đề ngốc nghếch như vậy mà em cũng hỏi sao? Em mau về đi, về rồi anh sẽ dùng thân thể của anh nói cho em biết, anh có phải là bạn trai của em hay không?"

"Mua~, Mua~... Em hôn xong rồi nhé, em đi ngủ đây".

Doãn Tắc ngây người, anh còn đang trêu chọc cô, lần này cô không "xì" anh mà hôn anh? hôn xong liền cúp điện thoại?

"Khoan đã", Doãn Tắc vội mở miệng: "Em lại khiến anh rối loạn rồi chạy mất? Cô bé xấu xa này, em tàn nhẫn thật đấy. Bây giờ em làm anh tha hồ tưởng tượng, em bảoanh ngủ thế nào được chứ?

"Thì anh cứ suy nghĩ, cứ tưởng tượng rồi sẽ ngủ được ngay. Mua~, chúc anh ngủ ngon". Cao Ngữ Lam quả quyết cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dạng Doãn Tắc nghiếnrăng nghiến lợi ở đầu bên kia, cô bất giác lại mỉm cười. Doãn Tắc luôn có cách khiến cô vui vẻ.

Cao Ngữ Lam chìm vào giấc mộng, nụ cười vẫn đọng ở trên môi.

Những ngày tiếp theo đó, Cao Ngữ Lam bận rộn đi đi về về giữa nhà và bệnh viện để chăm sóc mẹ.

Bà Cao nằm viện năm ngày, rất nhiều bà con lối xóm và bạn bè đến thăm. Ông bà Quách cũng xách một làn hoa quả đến, trong lúc nói chuyện khen Cao Ngữ Lamngoan ngoãn hiếu thảo, đúng kiểu bố mẹ chồng đánh giá con dâu. Những người xung quanh cũng góp lời, khen Quách Thu Thần là chàng trai tốt tính, hai nhà QuáchCao có phúc, con cái hai nhà đúng là một đôi trời sinh.

Câu chuyện càng nói càng không đúng điệu, nhưng trước mặt các bậc trưởng bối, Cao Ngữ Lam chỉ cúi đầu không lên tiếng hoặc viện cớ đi ra ngoài.

Ông Cao nhìn ra vấn đề, nhưng những người khách đều là bạn bè lâu năm, họ lại có lòng đến thăm bệnh nên ông không tiện phản bác, đành phải lặng câm.

Vài ngày sau, Cao Ngữ Lam và ông Cao cuối cùng cũng đón bà Cao về nhà. Một buổi tối, hai cha con đứng ngoài ban công hóng gió và trò chuyện. Nói đi nói lại, câuchuyện chuyển sang vấn đề tình cảm, Cao Ngữ Lam nhân cơ hội này trình bày rõ tình hình của cô.

"Ba, con gặp được một người đàn ông rất tốt. Anh ấy không có học vấn cao, cũng không giàu có. Anh ấy còn phải chăm sóc một người chị và một cô cháu gái. Anh ấynuôi một con chó rất đáng yêu. Anh ấy mở nhà hàng nhưng vẫn chưa thanh toán hết nợ cho ngân hàng. Tuy nhiên, con rất thích anh ấy".

Ông Cao lặng người: "Con gái à, chuyện bắt đầu từ khi nào thế, sao con chẳng để lộ một chút gì?"

"Con mới biết cách đây không lâu".

Ông Cao đen mặt, con gái ông vừa mới biết cô thích người ta?: "Vậy... các con đã xác định chưa?"

"Coi như xác định rồi ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt". Cao Ngữ Lam cắn môi, cô nhớ đến những lời hỏi thăm của Doãn Tắc mỗi ngày, nghĩ đến việc nhờ có anh an ủinên cô mới thoải mái tinh thần trong những ngày qua. Cao Ngữ Lam nói: "Một thời gian nữa, con sẽ đưa anh ấy về gặp bố mẹ".

"Được rồi". Trong lòng ông Cao vừa vui mừng vừa lo lắng. Con gái có người yêu là chuyện đáng mừng, nhưng trước đó ông và ông Quách ầm ĩ như vậy, ông Quáchgần như coi con gái ông là con dâu, bây giờ con gái ông nói có người khác, ông thật sự không biết ăn nói thế nào với người bạn già.

"Anh chàng mà con thích ấy, nếu so với Tiểu Quách thì thế nào?"

"Chuyện này sao có thể so sánh ạ". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ: "Anh Tiểu Quách rất tốt, lễ độ, biết quan tâm chăm sóc người khác, nhưng con không có cảm giác vớianh ấy. Còn Doãn Tắc... " Cô ngừng lại trong giây lát: "Doãn Tắc từng chịu nhiều vất vả, thích nói đùa, nhiều lúc không nghiêm túc. Về hoàn cảnh gia đình... dưới con mắt các bậc trưởng bối như bố mẹ thì không phải tốt lắm, khuyết điểm của anh ấy có thể nhìn thấy rõ.Nhưng... anh ấy thích con, con cũng thích anh ấy. Ba, lúc con không vui, anh ấy luôn khiến con trở nên vui vẻ".

Lời nói của Cao Ngữ Lam không đầu không cuối, logic cũng chẳng đâu vào đâu nhưng ông Cao lại hiểu ra vấn đề. Chàng trai Cao Ngữ Lam nhắc tới giống hệt bàCao, người không đẹp, lại hay cằn nhằn và nổi cáu, nếu kể khuyết điểm thì có cả đống, thế nhưng ông vẫn muốn ở bên bà trọn đời.

Ông Cao nhìn con gái, than thầm trong lòng, ông nói: "Lam Lam à, quan trọng nhất là cậu ta đối xử tốt với con, con cũng thích cậu ta. Trước đây con bị oan ức, bố thấycon đau khổ nhưng lại chẳng thể giúp gì cho con, trong lòng bố cũng rất buồn. Một mình con tới thành phố A làm việc, bố biết rõ nguyên nhân tại sao. Lần này dù thếnào bố cũng đứng về phía con. Về chuyện hiểu nhầm, bố sẽ nói lại với chú Quách, dù đắc tội người ta, bố cũng không sợ".

Cao Ngữ Lam hết sức cảm động, cô biết rõ tính bố cô, từ trước đến nay ông không bao giờ làm mích lòng ai. Theo tình hình hiện tại, người nhà chú Quách chắc tưởngcô và Quách Thu Thần yêu nhau thật, anh Tiểu Quách không biết đã giải thích với người nhà chưa? Nếu bố cô đứng ra phủ nhận chuyện này, ông sẽ đắc tội người tacũng không biết chừng. Những lời nói khó nghe, cô đã từng nghe qua, không ngờ bây giờ cô lại liên lụy đến bố mẹ cô.

Cao Ngữ Lam nhẹ nhàng ôm bố: "Bố, con xin lỗi".

"Là bố không tốt, bố sốt ruột quá, bố còn tưởng tìm được đối tượng tốt giúp con, ai ngờ lại làm loạn hết cả lên".

Hai bố con Cao Ngữ Lam ngồi dưới ánh trăng, tự kiểm điểm bản thân, nói đi nói lại một hồi, cả hai cùng mỉm cười.

Ánh trăng rất sáng, Cao Ngữ Lam cảm thấy cuộc sống của cô cũng trở nên lung linh sáng sủa.

Một tuần sau đó ông Cao đi làm bình thường, Cao Ngữ Lam ở nhà chăm sóc mẹ. Ông Cao hình như gặp chuyện không vui ở cơ quan, về nhà vẫn thấy than ngắn thởdài. Cao Ngữ Lam nghi ngờ có liên quan tới cô, nhưng cô không hỏi trực tiếp mà nhờ mẹ tìm hiểu hộ.

Bà Cao cho cô biết, ông Cao đã nói với ông Quách chuyện con trai con gái hai nhà, khiến ông Quách rất không vui. Ông Quách bảo Quách Thu Thần không ý kiến gì,ngược lại nhà họ Cao kén cá chọn canh, khiến quan hệ giữa hai người bạn trở nên căng thẳng.

Nghe những lời này, trong lòng Cao Ngữ Lam rất buồn. Cô gọi điện thoại cho Quách Thu Thần, đề nghị anh ta nói giúp với người nhà. Quách Thu Thần cũng khôngngờ chuyện đến nước này, liên tục nói xin lỗi và nhận lời sẽ giải thích với bố anh ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi sức khỏe của bà Cao hồi phục bình thường, hai ông bà liền đuổi Cao Ngữ Lam trở về thành phố A. Hôm đó vừa vặn là ngày cuốituần, Quách Thu Thần về thành phố C thăm bố mẹ đúng lúc quay lại thành phố A, anh ta chủ động đến đón Cao Ngữ Lam cùng đi.

Ngồi ô tô con tất nhiên hơn ngồi xe buýt, ông bà Cao rất vui mừng, tiễn con gái tới cổng khu chung cư.

"Con hãy cố gắng tìm việc nhé, tuy bố mẹ có thể nuôi con nhưng bản thân con phải có mục tiêu của mình". Ông bà Cao biết tính con gái, tuy cô có bề ngoài hiền dịunhưng trong cốt tủy khá mạnh mẽ.

Cao Ngữ Lam gật đầu. Bà Cao lại nói: "Cái cậu Doãn Tắc đó, con hãy quan sát thêm một thời gian nữa, nếu đúng là người tốt, con hãy đưa cậu ấy về đây để bố mẹxem mặt". Cao Ngữ Lam lại gật đầu đồng ý.

Nói đến đây, Quách Thu Thần vừa vặn tới nơi. Anh ta dừng xe, đi xuống giúp ông Cao xếp hành lý vào cốp xe. Ông Cao khách khí cảm ơn, Quách Thu Thần tỏ rangượng ngùng: "Cháu đã gây phiền phức cho chú, bố cháu nóng tính quá, mong chú Cao bỏ quá cho".

"Làm gì có, chúng tôi là bạn bè nhiều năm rồi, cháu khách sáo làm gì chứ".

Hai bậc phụ huynh và hai người trẻ tuổi đang nói chuyện, có hai người phụ nữ từ trong khu chung cư đi ra, cô gái trẻ là bạn học thời cấp ba của Cao Ngữ Lam, còn mẹcô ta làm cùng cơ quan với ông Cao.

Người mẹ bắt gặp cảnh tượng trên cười lớn: "Con gái con rể anh chị đi thành phố A đấy à. Anh Cao có phúc thật đấy, Tiểu Quách là một chàng trai tốt, nếu không phảianh ra tay nhanh, tôi sẽ cướp cậu ấy về làm con rể của tôi".

Người bạn học của Cao Ngữ Lam ngượng ngùng, liếc nhìn cô rồi thúc khuỷu tay vào mẹ mình. Người mẹ cười hihi, vẫy tay tạm biệt rồi cùng cô con gái đi mất, để lạihai già hai trẻ đứng đơ ra, không biết nói gì cho phải lẽ.

Cuối cùng, Quách Thu Thần bảo không còn sớm nữa, xin phép lên đường, bốn người mới giơ tay chào tạm biệt.

Lên xe, Quách Thu Thần liên tục nói xin lỗi. Cao Ngữ Lam thở dài, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, mấy năm trước cô từng thấm thía rồi.

Không khí trên xe hơi ngột ngạt, trong lòng Cao Ngữ Lam buồn phiền, nhưng đến nửa đường cô nhận được một cuộc điện thoại của Doãn Tắc. Doãn Tắc hỏi cô đi tớiđâu và bắt cô đến nhà hàng "Thực" để anh có thể gặp cô ngay lập tức.

Giọng nói của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy được an ủi, cô bỗng dưng trở nên vui vẻ và mong ngóng đến lúc gặp lại Doãn Tắc.

Chương 33: Gặp lại

Xe ô tô đi thẳng đến nhà hàng "Thực". Do trước cửa nhà hàng không có chỗ đỗ xe nên Quách Thu Thần lái về đằng trước, vừa vặn đỗ ngay ở cửa quán "Tùy TâmUyển". Doãn Tắc đã sớm đứng đợi ở cửa, thấy xe đi tới, anh liền chạy theo ô tô. Xe vừa dừng lại, Doãn Tắc lập tức mở cửa kéo Cao Ngữ Lam xuống.

"Cuối cùng em cũng đã về, chúng ta xa nhau lâu lắm rồi đúng không, đúng không?". Doãn Tắc ôm người cô xoay vài vòng, khiến Cao Ngữ Lam giật mình hét lên: "Maudừng lại".

Doãn Tắc cười ha hả, làm theo ý Cao Ngữ Lam đặt cô xuống đất, rồi nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi cô.

Nựu Nựu ở trong "Tùy Tâm Uyển" thấy có động tĩnh lập tức mở cửa quán chạy ra ngoài. Cô bé lao đến Quách Thu Thần vừa mới xuống xe, ôm chân anh ta: "Chú TiểuQuách, đưa cháu đi công viên trò chơi đi".

Vừa nói xong quay ra thấy Doãn Tắc đặt Cao Ngữ Lam xuống đất hôn cô ngấu nghiến, Nựu Nựu lập tức buông Quách Thu Thần nhào vào Doãn Tắc: "Cậu, cháucũng muốn thơm thơm". Nói xong, cô bé nghênh má chờ đợi.

Tâm trạng Doãn Tắc rất tốt, anh liền bế Nựu Nựu lên thơm lên má cô bé. Quay sang bên này thấy Cao Ngữ Lam cười ngây ngô nhìn anh, anh không kìm chế nổi kéocô lại gần hôn chụt vào môi cô.

Nựu Nựu mở to mắt hỏi một cách nghiêm túc: "Chị ơi, chị muốn cướp cậu của Nựu Nựu sao?"

Cao Ngữ Lam sững người, không biết trả lời cô bạn nhỏ thế nào. Man đầu cũng góp vui, đứng bám hai chân lên bắp chân Cao Ngữ Lam và nghểnh mặt nhìn cô giốngnhư đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam giải vây, anh thơm vào má Nựu Nựu nói: "Cướp cậu gì chứ, đó là mợ cháu đấy".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, đập vào vai Doãn Tắc: "Anh đừng nói bừa".

Nựu Nựu mở to mắt hết nhìn Doãn Tắc rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam. Sau đó cô bé giãy giụa đòi xuống đất, Doãn Tắc liền thả cô bé xuống. Nựu Nựu xông đến bên cạnhQuách Thu Thần ôm chặt đùi anh ta: "Chú Tiểu Quách, cháu thất tình rồi, cháu thất tình rồi, cậu cháu bị chị cướp mất rồi. Cháu buồn quá, cháu còn bé như vậy đã bịthất tình, cuộc đời cháu đáng thương quá, bây giờ chỉ công viên trò chơi mới có thể an ủi cháu... "

Man đầu không hiểu Nựu Nựu nói gì, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, nó cũng bỏ Cao Ngữ Lam đi theo Nựu Nựu ôm một bên chân Quách Thu Thần. Cứ ôm chânlấy lòng trước đã, có khi được lợi lộc cũng nên.

Quách Thu Thần thấy một người một chó nhỏ hôm hai chân của anh ta, anh ta khóc không xong cười cũng không xong. Quách Thu Thần giơ tay trái vò đầu Nựu Nựu,giơ tay phải xoa cái đầu nhỏ xíu của Man đầu, mãi mới thốt ra một câu: "Cháu ngoan quá".

"Vâng", Nựu Nựu ra sức gật đầu: "Nựu Nựu ngoan lắm, chú Tiểu Quách, chúng ta đi công viên trò chơi thôi".

Man đầu cũng ôm chặt chân Quách Thu Thần, giống như anh ta sắp cho nó đồ ăn đến nơi.

Quách Thu Thần bị một người một chó ôm chặt hai chân không thể động đậy, anh ta hết cách đành ngó nghiêng tìm người cứu viện. Doãn Ninh khoanh hai tay trướcngực đứng ở cửa quán theo dõi trò vui, Doãn Tắc mải trò chuyện với Cao Ngữ Lam, không hề liếc về bên này. Nựu Nựu lại hét to: "Đi công viên trò chơi, công viêntrò chơi", khiến Quách Thu Thần càng đau đầu.

Một lúc sau, Quách Thu Thần không còn cách nào khác đành lên tiếng: "Nựu Nựu đi hỏi mẹ xem nào. Chú nghe lời mẹ cháu, mẹ cháu bảo có thể đi, chú sẽ dẫn cháuđi".

Nghe Quách Thu Thần nói vậy, Nựu Nựu lập tức quay lại nhìn Doãn Ninh, Doãn Ninh cau mày, ý tứ rất rõ ràng. Chiều muộn đến nơi rồi còn không an phận đợi bữatối, con bé này hay thật.

Nựu Nựu mím môi quay lại nói với Quách Thu Thần: "Chú Quách! Chú là nam tử hán đại trượng phu, chú phải có chủ kiến. Mẹ cháu có phải là mẹ chú đâu, chú khôngcần nghe lời mẹ cháu".

Quách Thu Thần sững sờ trong một vài giây, nhưng anh ta phản ứng khá nhanh: "Chú không cần nghe lời mẹ cháu, nhưng cháu phải nghe theo".

Nựu Nựu mở to mắt nhìn anh ta, rồi quay đầu báo cáo: "Mẹ ơi, chú Tiểu Quách nói không cần nghe lời mẹ".

Cô bé quay lại giở món nợ cũ: "Vừa rồi chú nói chú sẽ nghe lời mẹ cháu, sau đó chú lại nói chú không nghe lời mẹ cháu, vậy rốt cuộc chú nghe hay không nghe hả chú?"

Quách Thu Thần há hốc mồm không thốt nên lời. Lúc này, Doãn Tắc đột nhiên mở lòng từ bi, tiến lại gần giải vây giúp Quách Thu Thần. Anh kéo tay Nựu Nựu, trao côbé cho Doãn Ninh: "Cháu đòi hỏi chú Tiểu Quách cũng vô dụng thôi, giải quyết mẹ cháu mới là quan trọng nhất".

Nựu Nựu lúc lắc đầu: "Cháu không thể giải quyết mẹ cháu, nên cháu sẽ giải quyết chú Tiểu Quách trước, rồi để chú ấy giải quyết mẹ cháu được không ạ?".

Quách Thu Thần đỏ bừng mặt, lén nhìn Doãn Ninh. Doãn Ninh cốc đầu Nựu Nựu: "Con ồn ào cả ngày hôm nay rồi, còn nghịch ngợm nữa mẹ sẽ mặc kệ con đấy".

"Tại sao hôm nay không thể đi vườn trẻ hả mẹ? Từ lần trước đi đến bây giờ đã lâu lắm rồi". Nựu Nựu lại mè nheo.

"Cậu không rảnh, còn mẹ không có ô tô".

"Chú Tiểu Quách vừa rảnh vừa có ô tô mà mẹ".

"Tóm lại là hôm nay không thể đi". Doãn Ninh đưa Nựu Nựu vào trong "Tùy Tâm Uyển", vừa đi cô vừa quay đầu mời Quách Thu Thần vào quán uống nước.

Quách Thu Thần muốn cử động, nhưng một bên chân vẫn bị Man đầu ôm chặt. Doãn Tắc đẩy Cao Ngữ Lam: "Em mau đi bắt cún con của chúng ta đi, anh phải về nhàhàng làm việc rồi, em đi cùng anh nhé".

Cao Ngữ Lam vừa lầm bầm Man đầu có phải là chó của cô đâu, nhưng vẫn đi bế Man đầu rồi quay người đi về nhà hàng "Thực" cũng Doãn Tắc. Man đầu lưu luyếnnhìn Quách Thu Thần, khiến anh ta bất giác sờ mặt, không hiểu bản thân có gì thu hút chú chó nhỏ đến như vậy?

Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc rảo bước tới nhà hàng "Thực". Vừa đi cô vừa hỏi: "Man đầu là giống chó gì thế?"

"Chó ngố"

"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh không biết?"

"Anh mua nó hết bao nhiêu tiền?"

"Anh nhặt được ở bên đường". Doãn Tắc mỉm cười: "Lúc đó trên tay anh cầm mấy cái bánh màn thầu, nó đi theo anh suốt một con phố. Vì vậy anh nhặt nó về và đặttên nó là Man đầu. Số anh gặp may, còn nhặt được cả em ở trên đường nữa". Anh lại giang tay khoác vai Cao Ngữ Lam, hôn lên mặt cô.

Quách Thu Thần nhìn theo bóng lưng và nghe tiếng trò chuyện lao xao của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, trong lòng anh ta rất ngưỡng mộ. Anh ta đột nhiên nghĩ ra tạisao Man đầu lại thích anh ta, hóa ra trong ba lô anh ta đeo trên lưng có túi thịt bò khô anh ta mang cho Nựu Nựu.

Theo lý luận của Nựu Nựu, giải quyết chú rồi chú giải quyết mẹ thì cô bé sẽ thành công. Vậy nếu anh ta giải quyết con gái, để con gái giải quyết người mẹ, liệu anh ta cóthành công?

Một người phụ nữ nuôi con một mình, từng trải qua quá khứ đau thương, thế nhưng cô như một bông hoa trong nhà kính, vừa thuần khiết vừa đáng yêu, lại toát ra vẻđẹp trưởng thành đầy nữ tính.

Những mặt trái ngược đó hội tụ trong con người Doãn Ninh, khiến anh ta mê đắm.

Quách Thu Thần thở dài, anh ta biết chuyện này không dễ dàng, bản thân anh ta cũng không muốn lao đầu vào, nhưng chuyện tình cảm là vấn đề anh ta không thể tựchủ. Thấy Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đã đi vào trong nhà hàng "Thực", Quách Thu Thần cũng ưỡn thẳng lưng, bước vào "Tùy Tâm Uyển".

Bây giờ là lúc nhà hàng "Thực" rất bận rộn. Sắp đến giờ cơm tối, thực khách đặt sẵn chỗ không bao lâu nữa sẽ tới, vì vậy các đầu bếp và nhân viên bắt đầu công tácchuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên Cao Ngữ Lam vào bếp nhà hàng trong lúc bận rộn như thế này. Cô cảm thấy hơi ngại, lên tiếng hỏi Doãn Tắc: "Mọi người bận rộn quá, hay là em vềtrước được không? Em ở nhà đợi anh".

"Không được, anh muốn nhìn thấy em". Doãn Tắc dẫn cô đi thẳng vào phòng nghỉ của anh, đứng thay bộ đồ đầu bếp ngay trước mặt cô. Cao Ngữ Lam ôm Man đầuquay đi chỗ khác: "Em ở đây liệu có làm phiền mọi người không? Anh bận thế, em một mình ở đây cũng vô vị".

"Em hãy đặt Man đầu vào trong hàng rào của nó, anh đi lấy đồ cho em ăn và lấy ít tạp chí cho em đọc. Một lát nữa em giúp anh mang cơm cho chị gái anh". Doãn Tắcdặn dò thản nhiên như không, anh còn sắp xếp cả việc sai vặt cô.

Cao Ngữ Lam đỏ mặt khi bắt gặp những nhân viên trong nhà bếp lén liếc mắt về phía cô. Cô ngẫm nghĩ một vài giây rồi nhận lời Doãn Tắc, đem con Man đầu bỏ vào

trong hàng rào ở góc phòng nghỉ.

Cao Ngữ Lam chơi với con Man đầu một lúc rồi ra ngoài, thấy trên chiếc bàn nhỏ có hai đĩa đồ ăn vặt. Doãn Tắc nháy mắt với cô và dùng miệng chỉ chỉ về cái bàn.Cao Ngữ Lam bị động tác của anh chọc cười. Doãn Tắc lại chu môi làm động tác hôn gió, Cao Ngữ Lam đỏ mặt, vội chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Nhìn vào cái gương trên bồn rửa mặt, Cao Ngữ Lam phát hiện mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cô sáng lấp lánh. Cô mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt nhiều biểu hiện củaDoãn Tắc. Cao Ngữ Lam rửa tay, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, định đợi đến lúc bình tâm mới đi ra ngoài.

Cao Ngữ Lam đứng một lúc rồi quay người mở cửa, nào ngờ chưa kịp bước ra ngoài, cô liền đâm sầm vào một người đàn ông cao lớn. Nghe thấy tiếng cười hihi củangười đó, cô liền ngẩng lên nhìn, thì ra là Doãn Tắc.

Doãn Tắc liền đẩy Cao Ngữ Lam vào trong nhà vệ sinh, thuận tay đóng cửa. Sau đó anh ôm chặt cô, không nói một lời nào liền cúi xuống hôn cô.

Cao Ngữ Lam giật mình, bên ngoài có bao nhiêu người, hơn nữa nơi này là nhà vệ sinh, dù quét dọn sạch sẽ chẳng khác gì khách sạn năm sao nhưng nó vẫn chỉ là nhàvệ sinh.

Cô ra sức đập vào lưng Doãn Tắc, anh rất nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Cao Ngữ Lam vừa mở miệng định lên tiếng, đầu lưỡi Doãn Tắc nhân cơ hội tiến sâu vào miệngcô.

Đúng là kẻ vô lại!

Cao Ngữ Lam lại đánh mạnh lưng anh, đổi lại là vòng tay ôm ngày càng chặt hơn và nụ hôn càng sâu hơn.

Người này đáng ghét, đáng ghét quá! Cô vừa nghĩ vừa hơi nghiêng đầu để phối hợp cùng anh. Đầu lưỡi của anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô, cô rất muốn cắn một phátnhưng lại không nỡ, cuối cùng trở thành cả hai càng dây dưa sâu hơn, miệng lưỡi đuổi bắt nhau không rời.

Nụ hôn không biết kéo dài bao lâu mới kết thúc, Doãn Tắc hôn xong hình như còn chưa đã, đổi sang thơm cô chụt chụt như không có điểm dừng.

Cao Ngữ Lam vừa xấu hổ vừa nóng ruột, chỉ sợ có người ở bên ngoài đi vào, cô cố gắng hết sức đẩy người Doãn Tắc: "Thức ăn sắp cháy cả rồi kia kìa".

"Cứ để nó cháy, cháy rồi trừ lương bọn họ".

"Anh đáng ghét quá".

"Em đáng yêu quá".

"Đừng đùa nữa, anh mau ra ngoài đi".

"Anh có đùa đâu, anh vào đây để tiếp thêm động lực làm việc. Có người bỏ rơi anh lâu như vậy, tinh thần của anh sắp cạn kiệt đến nơi rồi, anh phải bổ sung mới được".

"Xì, anh lại nói linh tinh rồi". Cao Ngữ Lam đỏ mặt.

Doãn Tắc cười ha hả, tiếp tục hôn lên mắt lên má lên môi cô: "Bây giờ anh tạm thời bổ sung đến đây, tối nay anh sẽ bổ sung tiếp. Em hôn anh đi rồi anh sẽ ra ngoài".

"Không hôn"

"Không hôn anh không đi"

"Mặc kệ anh". Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc, đúng là tên vô lại.

Doãn Tắc ôm cô không động đậy, dường như anh không định đi ra thật. Vài giây sau, Cao Ngữ Lam luống cuống đẩy anh: "Anh mau ra ngoài đi!".

"Em hôn anh, anh mới đi".

"Anh không đi thì em đi".

"Được rồi, em cứ đi đi. Em ra ngoài rồi bảo với bọn họ là anh ở trong nhà vệ sinh đợi nụ hôn của em rồi mới ra, em nhớ bảo bọn họ đừng sốt ruột nhé".

"Này... "

"Mua... ". Doãn Tắc chu môi chờ đợi.

Cao Ngữ Lam nghiến răng: "Anh thật đáng ghét". Nói xong cô nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi Doãn Tắc rồi đẩy anh: "Mau ra ngoài".

Doãn Tắc cười ha hả, cúi đầu hôn thêm phát nữa mới hài lòng đi ra ngoài.

Cao Ngữ Lam dậm chân bình bịch trong nhà vệ sinh. Anh chàng vô lại này đúng là làm loạn quá.

Chương 34: Em gái

Cao Ngữ Lam điều chỉnh lại tâm trạng, làm ra vẻ không có chuyện gì rồi mới đi ra ngoài. Cô thấy Doãn Tắc và các đầu bếp đang vùi đầu vào công việc. Khách đếnđây ăn cơm đều là những người mở tiệc chiêu đãi hoặc tụ tập bạn bè, nên gọi không ít món. Thành ra vào thời điểm này, ông chủ Doãn hay giở thói vô lại và chơi xỏngười khác kia cũng bận tối mắt tối mũi.

Chọn nguyên liệu, rửa sạch, cắt thái, bỏ vào nối, thêm gia vị, bật bếp nấu, múc ra đĩa... những người làm việc trong nhà bếp đều được huấn luyện kỹ càng, động tácnhanh nhẹn, phối hợp ăn ý. Cao Ngữ Lam ngồi bên cái bàn nhỏ, vừa ăn điểm tâm uống trà, vừa chống cằm xem Doãn Tắc làm việc.

Cô và anh yêu nhau ư? Hai người hoàn toàn khác nhau, có đúng là đang yêu hay không?

Cô thích anh ở điểm nào? Cảm giác mãnh liệt đến nhanh vô cùng, giống như cô vốn đang ở trong một căn phòng có không khí lạnh, cửa không biết bị một thứ gì đóđâm vào mở toang, thế là làn gió ấm áp từ bên ngoài đột nhiên tràn vào phòng.

Rõ ràng trước khi đi gặp Hồ Thiên, vào lúc gọi điện cho Doãn Tắc cô còn chưa từng nghĩ sẽ yêu anh. Vậy mà chỉ trong một đêm, cô không những khóc ở trong lònganh còn xảy ra chuyện anh hôn cô.

Sau đó cô và anh yêu nhau?

Chuyện này đúng là thần kỳ, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tuy Cao Ngữ Lam không thể lý giải tại sao nhưng cô có thể chắc chắn là cô đang yêu. Cô nhớ Doãn Tắc, trong đầu cô tràn ngập hình bóng của anh, dù buồn rầu phiềnnão đến mức nào, chỉ cần anh lên tiếng là có thể khiến cô bật cười vui vẻ.

Cao Ngữ Lam ngẩn người nhìn Doãn Tắc. Lần này, mối tình của cô liệu có thể dài lâu? Không chỉ là bảy năm đấy chứ? Dẫu sao Doãn Tắc hoàn toàn khác Trịnh Đào,mà bản thân cô cũng không còn giống năm đó.

Cao Ngữ Lam đang ngơ ngẩn, trán cô bị búng một cái rõ đau, cô định thần lại nhìn lên, thì ra là Doãn Tắc. Không biết anh đứng bên cạnh cô từ lúc nào, Cao Ngữ Lamxoa xoa trán, đến lúc này mới nhận ra cô đã tập trung suy nghĩ quá mức.

"Em nghĩ gì thế?"

"Trịnh Đào". Cao Ngữ Lam theo phản xạ thật thà trả lời. Thấy Doãn Tắc nheo mắt có vẻ không vui, Cao Ngữ Lam vội vàng thốt ra nửa câu sau: "... và anh".

"Anh và cậu ta không chạm điện" Doãn Tắc xua tay: "Em đừng có ý tưởng giúp anh và cậu ta xem mặt đấy nhé, chắc chắn anh không vừa mắt cậu ta đâu". Doãn Tắcnói y như thật, Cao Ngữ Lam lườm anh một cái: "Anh lại nói linh tinh rồi".

"Vậy em nghĩ đến hai người bọn anh làm gì, chẳng lẽ cậu ta để ý đến anh sao? Á, không được không được, anh chỉ một lòng một dạ với em thôi". Doãn Tắc diễn xuấtrất nhập vai, thấy Cao Ngữ Lam cười anh cũng cười theo. Sau đó ánh mắt anh đột nhiên trở nên dịu dàng, anh nói với Cao Ngữ Lam: "Em há to miệng ra".

Cao Ngữ Lam nghe lời lập tức há miệng, Doãn Tắc bỏ một miếng thịt vào miệng cô rồi hỏi: "Ngon không?"

Thịt rất mềm, hương vị thơm ngon đến mức Cao Ngữ Lam mở to mắt gật đầu lia lịa. Phản ứng của cô khiến Doãn Tắc rất hài lòng, anh mỉm cười gắp thêm một miếngthịt đút vào miệng Cao Ngữ Lam: "Ngon thì ăn thêm một miếng nữa, nhân tiện xóa sạch file về Trịnh Đào trong đầu em đi".

Cao Ngữ Lam cười híp mắt, há miệng đón lấy miếng thịt rồi lại gật đầu.

Doãn Tắc lại đút cho Cao Ngữ Lam thêm một miếng, mở miệng hỏi: "Ngon lắm đúng không, đủ chinh phục dạ dày em chưa?". Cao Ngữ Lam tiếp tục gật đầu.

Doãn Tắc đút thêm một miếng rồi nói nhỏ: "Em ăn cơm anh nấu, dạ dày đã bị anh chinh phục, vậy thì bước tiếp theo nên đổi thành em chinh phục thân thể anh đúngkhông nhỉ?”

Cao Ngữ Lam vừa định gật đầu tiếp vội vàng khựng lại, suýt nữa mắc nghẹn. Cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, may quá, không ai để ý đến hai người ở góc bênnày. Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc một cái, Doãn Tắc cười hì hì đưa cốc nước cho cô uống. Đợi cô uống xong anh lại đẩy một cái đĩa đến trước mặt cô, trên đĩa cónăm sáu món, mỗi thứ một tý, nhưng nhìn qua rất phong phú.

Doãn Tắc ra hiệu Cao Ngữ Lam há miệng, lần này Cao Ngữ Lam giật đôi đũa trong tay Doãn Tắc tự gắp thức ăn. Doãn Tắc ngồi xuống cạnh cô hỏi nhỏ: "Anh hầu hạcó tốt không?"

"Không tốt". Đưa cô cốc nước gắp cho cô vài miếng thức ăn mà gọi là hầu hạ tốt, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

"Sao không tốt, anh sợ em đói bụng nên đã lấy trộm thức ăn cho em ăn. Chuyện này mà bị phát hiện là sẽ bị trừ tiền lương đấy". Doãn Tắc hạ giọng đến mức thấp nhất,thì thà thì thầm cứ y như thật.

Cao Ngữ Lam lườm anh một cái, cũng hạ giọng hỏi: "Bị trừ bao nhiêu?" Ai bảo cô không biết đóng kịch.

"Trừ bao nhiêu ư, thế thì phải xem ý bà chủ rồi". Doãn Tắc cười đểu đểu, dùng vai huých huých Cao Ngữ Lam, ám chỉ cho cô biết ai là bà chủ.

Đuôi mắt Doãn Tắc có nếp nhăn khiến Cao Ngữ Lam rất muốn sờ thử. Sau đó cô liền giơ tay sờ thật.

"Đã sờ soạng anh thì em phải chịu trách nhiệm".

"Anh có nếp nhăn cơ đấy".

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc kẻ nói đông người nói tây, nhưng lần này Doãn Tắc chịu thua, nụ cười trên mặt anh cứng đờ. Sau đó Doãn Tắc tỏ ra bị tổn thương nghiêmtrọng, anh bĩu môi rồi cắn môi, vẻ mặt vô cùng ấm ức: "Em ăn của người ta, sờ mó người ta , còn chêngười ta già nua".

Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Tất nhiên là anh già hơn em rồi. Anh ba mươi tuổi hay ba mấy tuổi thế?"

Doãn Tắc còn chưa kịp mở miệng, bên kia có một đầu bếp gọi anh: "Đại ca". Doãn Tắc "Ừm" một tiếng đứng lên, nói nhanh với Cao Ngữ Lam: "Anh không phải cóviệc gấp nên mới đi mà anh bị em làm tổn thương nên mới đi. Hừ hừ, em hãy nhớ đấy". Doãn Tắc chạy đi, nghe người đầu bếp kia nói vài câu gì đó, sau đó hai ngườicùng bắt tay vào làm việc, không biết là làm món gì.

Cao Ngữ Lam vừa ăn đồ, vừa không nhịn được cười. Xem ra cô tiến bộ thật rồi, cũng có lúc thắng Doãn Tắc.

Ở đầu bên kia Doãn Tắc vừa nấu nướng vừa tranh thủ liếc trộm Cao Ngữ Lam. Cô càng cười ngọt ngào với anh, anh càng trừng mắt với cô. Hai người mắt đi mày lạicho đến khi Cao Ngữ Lam đứng lên đi đưa cơm cho hai mẹ con Doãn Ninh mới kết thúc. Doãn Tắc nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm đợi đến khi nào anh rảnh rỗi sẽ tínhsổ với cô sau.

Lúc Cao Ngữ Lam đến "Tùy tâm uyển", Nựu Nựu đang chơi bài với Quách Thu Thần, Doãn Ninh đang nói chuyện với một cô gái trẻ. Cao Ngữ Lam vừa nhìn liền nhậnra ngay, đó là người gặp ở khách sạn lần trước mà Doãn Tắc bảo là em gái anh.

Cao Ngữ Lam tìm đến một cái bàn, đặt hộp cơm xuống, Doãn Ninh đưa cô gái kia đi tới chào hỏi: "Lam Lam, đây là em gái chị, Doãn Thù ".

Doãn Thù hai má đỏ hồng hồng, như có chút thẹn thùng, lại vừa hơi nhút nhát: "Chào chị, em tên là Doãn Thù. À, anh trai em đã nói qua với em về chị". Doãn Thù dừnglại, tựa hồ không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.

Cao Ngữ Lam gật đầu, nắm tay Doãn Thù: "Doãn Tắc cũng đã kể với chị về em".

"Vậy sao?" Doãn Thù rất kinh ngạc, sau đó cúi đầu nói nhanh: "Em... em chỉ là đi ngang qua đây nên ghé thăm. À, em có chút quà... rất vui được biết chị, chị LamLam".

Trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, cô em gái nhà họ Doãn đúng là hay thẹn thùng. Cô vội vàng đáp một câu khách sáo: "Rất vui được làm quen với em".

Doãn Thù có vẻ không muốn ở lại lâu hơn, chờ Cao Ngữ Lam nói xong câu này, cô liền quay người về phía Doãn Ninh: "Chị, em đi trước đây, mọi người cứ bận việc điạ".

"Em hãy ở lại ăn cơm đi?" Doãn Ninh giữ em gái.

"Thôi ạ".

"Có muốn sang chào Doãn Tắc một tiếng không?"

"Khỏi chị ạ, em sẽ gọi điện cho anh sau". Doãn Thù ngẩng đầu nhìn Cao Ngữ Lam, cười nói với cô: "Xin lỗi chị, em đi trước đây". Sau đó cô quay sang Quách ThuThần và Nựu Nựu: "Anh Quách, em đi đây, Nựu Nựu, dì về nhá".

Nựu Nựu vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu, cất giọng lanh lảnh: "Bye bye dì".

Chào hỏi xong xuôi, Doãn Thù nhanh chóng ra về. Doãn Ninh lấy một cái hộp bằng giấy đưa cho Cao Ngữ Lam, nói là quà Doãn Thù tặng cô, Doãn Thù vốn địnhmang quà tới Tùy Tâm Uyển rồi đi ngay, không ngờ lại gặp Cao Ngữ Lam ở đây.

"Quà tặng em?" Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: "Tại sao cô ấy lại tặng quà cho em?"

Doãn Ninh nở nụ cười mờ ám: "Có lẽ con bé muốn lấy lòng chị dâu tương lai chăng? Chắc Doãn Tắc đã nói chuyện của hai đứa cho con bé biết?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, Doãn Ninh dùng bả vai huých Cao Ngữ Lam: "Hai đứa cũng thần tốc quá đi. Trước đó chị có hỏi Doãn Tắc, nhưng cậu ấy không cho chị nói gìcả, sợ dọa em chạy mất dép. Kết quả chớp mắt một cái hai đứa đã xác định mối quan hệ rồi".

Mặt Cao Ngữ Lam càng đỏ bừng: "Em cũng không ngờ là nhanh đến như vậy. Không không... ý em là em không nghĩ sẽ xảy ra quan hệ gì với anh Doãn Tắc, kết quảlà... "

Doãn Ninh cười hì hì, kéo Cao Ngữ Lam tới bàn đã dọn sẵn đồ ăn. Quách Thu Thần đưa Nựu Nựu đi rửa tay, khi trở lại vừa vặn nghe Doãn Ninh nói: "Em dễ mắc cỡquá, vậy là nhà họ Doãn chúng ta sau này sẽ có hai người hay mắc cỡ, hai người mặt dày, vừa vặn dung hoà lẫn nhau".

Cao Ngữ Lam không hiểu, Doãn Ninh giải thích: "Em và Doãn Thù đều có tính cách mềm yếu, hay mắc cỡ. Con bé đó dù sống với mẹ nhưng chị và Doãn Tắc vẫn coinó là người một nhà. Doãn Thù hoàn toàn khác mẹ con bé, có đôi khi chị thầm nghĩ, ông trời đúng là kỳ quái, loại đàn bà xấu xa như vậy tại sao có thể sinh được mộtcô con gái ngoan ngoãn như Doãn Thù chứ?".

"Mẹ, cậu cũng từng nói, mẹ tương đối ngốc mà vẫn sinh ra con thông minh đấy thôi". Nựu Nựu phát biểu ý kiến của mình.

"Cậu con đâu có nói vậy?" Doãn Ninh không phục.

"Có mà."

"Không có".

"Có". Nữu Nữu kiên trì đến cùng.

"Con không tin thì đợi cậu con sang đây, để cậu con ba mặt một lời mới tính là thật". Doãn Ninh nhăn mũi với con gái, hành động của cô đúng kiểu ăn vạ của Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam cười ha ha: "Hai chị em chị giống nhau ghê".

"Nên chị mới nói, đợi em bước vào nhà này, gia đình chúng ta có hai người hay xấu hổ, hai kẻ mặt dày". Doãn Ninh dương dương tự đắc.

Cao Ngữ Lam cười cười, da mặt dày có gì đáng đắc ý chứ. Nựu Nựu lại khiến mẹ cô bé nhụt chí, cô bé nói: "Cậu nói, mẹ là người vô tâm ngốc nghếch".

"Làm gì có?" Doãn Ninh trừng mắt. Quay đầu thấy Quách Thu Thần đang cười ngây ngô, cô mở miệng hỏi anh: "Tôi có ngốc không? Có phải là người vô tâm không?"

"Không phải, không phải". Quách Thu Thần hoảng hồn, vội vàng xua tay: "Cô rất tốt, rất tốt."

"Thấy chưa?" Doãn Ninh đắc ý với con gái, Nựu Nựu thong thả trả lời: "Dù sao cũng là cậu nói vậy". Vừa nói cô bé vừa gặp thức ăn bỏ vào miệng. Bộ dạng của cô bévừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, thế nhưng những lời nói phát ra từ miệng cô bé luôn làm người lớn cứng họng.

Doãn Ninh không phục, ngẫm nghĩ một lát đột nhiên chuyển hướng sang Cao Ngữ Lam: "Em xem đi, Doãn Tắc thật bực mình, Nựu Nựu cũng chẳng ngoan ngoãn. Saukhi xong việc nhất định Doãn Tắc sẽ hẹn hò với em, em hỏi thử cậu ấy xem có đúng là cậu ấy nói như vậy không. Nếu cậu ấy nói xấu chị thật, em hãy thay chị cho cậuấy một trận".

Nựu Nựu vừa nghe có người muốn bắt nạt cậu, vội vàng tỏ ra trung thành với cậu: "Cậu em là lợi hại nhất, chắc chắn chị đánh không lại cậu em đâu. Nếu chị đánh thuathì phải trả cậu lại cho em đấy".

"Cậu con không địch nổi Lam Lam đâu. Con yên tâm đi, chắc chắn Lam Lam sẽ thắng". Doãn Ninh vừa gắp đồ ăn cho con gái vừa bác bỏ lời con bé. Nựu Nựu gắpmiếng đậu phụ ra: "Con không thích ăn".

"Không được, con mà kén ăn mẹ sẽ tét vào mông con đấy".

Hai mẹ con vừa đấu võ mồm vừa gặp thức ăn cho nhau, Quách Thu Thần chứng kiến cảnh này chỉ biết thở dài trong lòng, hai người một lớn một nhỏ nhà này chắckhông dễ giải quyết.

Cao Ngữ Lam cũng than thầm trong lòng, liệu cô có trị nổi anh chàng Ảnh đế nhà cô hay không?

Chương 35: Hai đôi nam nữ

Hôm nay Doãn Tắc đúng là sống chết cũng phải hẹn hò với Cao Ngữ Lam. Vì vậy Cao Ngữ Lam vừa ăn cơm ở chỗ Doãn Ninh xong, còn chưa kịp ăn bánh ngọt uốngtrà tử tế, Doãn Tắc đã chạy sang bám dính lấy cô.

Nựu Nựu vọt tới ôm chầm Doãn Tắc trước tiên, cô bé cất giọng lanh lảnh: "Cậu, cậu ơi... "

"Ôi, bảo bối nhỏ của cậu, cháu nhiệt tình quá, cậu rất yêu cháu". Doãn Tắc bế Nựu Nựu giơ lên cao xoay hai ba vòng, Nựu Nựu thích chí cười khanh khách, sau đó côbé hôn "chụt" một cái rõ kêu trên mặt Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng chu miệng hôn lên má Nựu Nựu.

Hai người ồn ào náo loạn một hồi, Doãn Tắc đặt Nựu Nựu xuống đất, quay sang Cao Ngữ Lam giang rộng hai tay: "Lại đây, vừa rồi Nựu Nựu làm mẫu em đã nhìn rõchưa? Em cũng tới đây chào đón anh đi, chỉ cần thay từ cậu bằng tên anh là được rồi".

Cao Ngữ Lam mở to mắt há hốc mồm, cô tưởng tượng ra cảnh cô nhào vào lòng Doãn Tắc rồi hô to "Doãn Tắc, Doãn Tắc... " Sau đó Doãn Tắc bế cô lên xoay mấyvòng, kế tiếp anh dùng một giọng điệu hết sức buồn nôn nói với cô: "Ôi, bảo bối nhỏ của anh, em thật nhiệt quá, anh rất yêu em... ". Sau đó, cô hôn chụt anh một cái,anh lại hôn chụt cô một cái. Tưởng tượng đến đây, Cao Ngữ Lam nổi hết da gà, cô lắc đầu nguầy nguậy, không được, nhất quyết không thể làm chuyện này.

"Sao thế? Anh đảm bảo cánh tay anh đủ khoẻ, chắc chắn có thể nhấc em lên". Doãn Tắc giả bộ đáng thương, vỗ vỗ lên cánh tay mình.

Cao Ngữ Lam tiếp tục lắc đầu, đùa sao, cô biết cánh tay anh đủ lực, cô cũng biết anh chàng này dù tiết mục khủng khiếp đến mức nào cũng có thể biểu diễn, huống chibên cạnh còn có người lớn trẻ nhỏ làm khán giả. Không không, dù không có khán giả cô cũng tuyệt đối không thể cùng anh diễn màn " tái ngộ vui mừng" này.

Nhắc đến mới nhớ, thật ra hôm nay lúc cô tới đây, Doãn Tắc đã ôm cô xoay vòng vòng ngay trên vỉa hè, vụ đó đã quá lắm rồi, bây giờ mà diễn lại sẽ càng khoa trươnghơn.

Doãn Tắc đặt hai tay lên hai bên hông, mũi chân gõ gõ xuống sàn nhà, tỏ ra không hài lòng với Cao Ngữ Lam. Nựu Nựu đứng bên cạnh anh, cũng chống hai tay lênhông, mũi chân gõ gõ, búp bê nhỏ học theo cậu của cô bé không sai một ly nào.

Cuối cùng Nựu Nựu nói: "Cậu ơi, chị ngốc lắm, học không nổi đâu, Nựu Nựu giỏi hơn chị".

"Đúng vậy, Nựu Nựu, cháu vẫn là thông minh nhất". Doãn Tắc tỏ vẻ đáng tiếc.

"Ôi, cậu".

"Ôi, Nựu Nựu".

"Hai cậu cháu đã giỡn đủ chưa, ở đây còn có khách đấy". Doãn Ninh cùng một lúc có hai thân phận, một đằng là chị của diễn viên lão làng, mặt khác là mẹ của diễnviên nhí, với hai thân phận như vậy cuối cùng Doãn Ninh cũng không thể tiếp tục đứng xem, cô lên tiếng nhắc nhở.

"Cậu ơi, mẹ muốn chia rẽ chúng ta". Nựu Nựu nhào tới, ôm chầm Doãn Tắc.

"Yên tâm đi Nựu Nựu, có cậu ở đây". Miệng Doãn Tắc nói rất khí thế, nhưng tay anh lại xách Nựu Nựu nhét vào lòng Doãn Ninh. Sau đó anh sải bước dài đến bênCao Ngữ Lam, cầm cốc nước của cô uống một ngụm lớn.

"Ảnh đế, anh đã vất vả rồi". Giọng điệu của Cao Ngữ Lam cực kỳ thành khẩn.

Nựu Nựu thò tay cầm cái dĩa cắm một miếng bánh gato bỏ vào miệng, rồi quay sang nói với Doãn Ninh: "Mẹ, mẹ cũng khen con đi, giống như chị ấy".

Doãn Ninh vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước má con gái: "Không phải chị khen cậu đâu".

Doãn Tắc ôm ngực, nhìn Cao Ngữ Lam nói: "Em thấy chưa, em đối với anh chỉ là giả tình giả nghĩa, người ngoài đều nhìn thấy hết".

Cao Ngữ Lam vỗ vai Doãn Tắc: "Anh đừng quá đau buồn".

Doãn Tắc trừng mắt, Quách Thu Thần và Doãn Ninh phì cười.

"Em đã nhiễm thói hư tật xấu mất rồi". Doãn Tắc gục đầu vào hõm vai Cao Ngữ Lam, bày ra bộ dạng vô cùng bi thương. "Xin hãy trả lại tôi cô gái Lam Lam vừa ngốcnghếch vừa không mồm mép nhưng lúc nào cũng cảm thấy bản thân thông minh cố gắng muốn phản công nhưng về cơ bản chẳng thể làm nên trò trống gì nhưng cũngđáng yêu lắm cơ".

Doãn Tắc nói một hơi dài, không ngừng nghỉ cũng không ngắt quãng câu, làm cho bốn người ở bên cạnh sững sờ. Mọi người đều im lặng, Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ mộtlúc rồi nghiêm túc hỏi Doãn Tắc: "Anh có thể nói lại một lần toàn văn câu vừa rồi? Em cảm thấy ngay cả anh cũng không thể nhớ được mình vừa nói gì. Anh lặp lại mộtlần, để em xem có đúng như em nghĩ không?"

Doãn Tắc há miệng, anh quả thật không nhớ câu anh vừa nói, những từ đó đều là do anh nhất thời ngẫu hứng bật ra, một tràng dài như vậy thì chỉ có gặp ma họa mayanh mới nhớ nổi.

Nhưng, Lam Lam nhà anh lại làm mất mặt anh trước mọi người?

Anh trừng mắt cô, những người còn lại cười ha ha, Cao Ngữ Lam ngẫm lại cũng thấy buồn cười: "A, đúng là anh cũng không nhớ nổi".

Doãn Tắc búng vào trán cô: "Bêu xấu anh, em thấy vui lắm sao? Đi thôi, hãy cùng bổn đại gia đi dạo bộ nói chuyện tình yêu. Cơm nước xong phải vận động một tí, nếukhông bụng đầy mỡ là anh chán em đó".

"Em đâu có bụng mỡ?" Cao Ngữ Lam cãi lại, đưa tay sờ bụng. Xong rồi, hình như hơi có tí thịt...

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam đứng dậy: "Đi thôi em, chúng ta cùng đi dạo nói chuyện yêu đương đi".

"Cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi dạo nói chuyện yêu đương." Nựu Nựu nhảy xuống ghế, chạy đến ôm chân Doãn Tắc.

"Oa sai, ở đâu có "Bóng đèn điện" lớn thế này?" Doãn Tắc sờ sờ đầu Nựu Nựu, giống như đang sờ một cái bóng đèn điện thật sự.

"Cháu cũng muốn đi" Nựu Nựu tỏ thái độ kiên trì.

"Mẹ của "Bóng đèn điện", chị có quản con gái chị không đấy?" Doãn Tắc cầu cứu Doãn Ninh.

"Cậu của "Bóng đèn điện" còn không quản nổi, mẹ "Bóng đèn điện" cũng hết cách". Doãn Ninh ở bên cạnh hào hứng xem trò vui.

Doãn Tắc cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô nương "Bóng đèn điện", vẻ mặt cô bé hết sức đáng thương. Doãn Tắc khom lưng bế Nựu Nựu lên:"Được rồi, "Bóng đèn điện", cháu phải cố gắng phát quang, chiếu sáng con đường hạnh phúc ở phía trước của cậu cháu, biết chưa hả?"

"Dạ". Nựu Nựu cười rạng rỡ, gật đầu rõ mạnh rồi cất giọng chỉ huy: "Xuất phát!" Cao Ngữ Lam tươi cười đi sau hai cậu cháu, Nựu Nựu tỏ ra không hài lòng: "Chị ơi,mau lại đây cầm tay em đi".

"Cầm tay cháu làm gì, tay của mợ phải do cậu cầm".

"Không được, cậu bế cháu, rồi chị nắm tay cháu".

"Nếu làm theo lời cháu, chúng ta sẽ không thể đi lọt qua cửa quán". Doãn Tắc thử nói lý lẽ với cô bé "Bóng đèn điện".

"Dàn hàng ngang là được chứ gì?"

"Không được, cậu không phải là con cua".

Hai cậu cháu một lớn một nhỏ nói đối đáp một hồi, Cao Ngữ Lam đi theo sau cười gập bụng, cuối cùng ba người cũng ra khỏi cửa.

Doãn Tắc bế "Bóng đèn điện" vừa đi vừa nghĩ thầm: thời buổi này muốn đi dạo bộ nói chuyện yêu đương cũng khó quá. Anh phải mau chóng về nhà hàng đón con"Bóng đèn điện nhỏ" để "Bóng đèn điện nhỏ" chơi với "Bóng đèn điện lớn", may ra anh mới có cơ hội nắm tay Lam Lam của anh.

Nhìn bọn họ khuất sau cánh cửa, Doãn Ninh cười rách miệng. Quách Thu Thần nhân cơ hội mở miệng khen: "Nựu Nựu đáng yêu thật đấy".

"Đúng vậy, Nựu Nựu nhà tôi rất thông minh, mỗi tội hơi tinh nghịch quá".

"Nuôi dạy con bé chắc vất vả lắm?"

"Cũng không đến nỗi, may mà có con bé ở bên cạnh tôi trong những năm qua. Nếu không có Nựu Nựu, tôi suýt nữa mất đi cả dũng khí tiếp tục sống". Doãn Ninh mỉmcười kể câu chuyện cũ, nụ cười của cô khiến Quách Thu Thần đau lòng.

"Người đàn ông kia có còn tới quấy rầy cô nữa không?"

Doãn Ninh ngẫm nghĩ, lập tức hiểu Quách Thu Thần muốn nói đến ai. "Có, thời gian trước anh ta còn cử luật sư đến, đòi quyền nuôi dưỡng Nựu Nựu. Về sau anh tatuyên bố không làm căng nữa nhưng muốn tái hợp với tôi". Doãn Ninh nhún vai, kể chuyện thản nhiên như không, nhưng cũng đủ khiến tim Quách Thu Thần nhói mộtcái.

"Anh ta... anh ta nhất định muốn dụ cô đem theo Nựu Nựu về bên anh ta, chứ anh ta không phải thật lòng với cô, anh ta chỉ muốn Nựu Nựu mà thôi". Quách Thu Thầnkhẩn trương đến mức lắp ba lắp bắp.

Doãn Ninh cười cười: "Anh Tiểu Quách, anh yên tâm đi, từ nhiều năm trước tôi đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, tôi sẽ không quay lại đâu. Bây giờ dù anh ta nói gì cũng vôdụng thôi".

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".

"Thật ra anh ta đã thay đổi nhiều so với trước kia. Giống như chuyện đánh người lần trước đó, nếu là lúc trước chắc chắn anh ta sẽ không để mất khống chế một cáchấu trĩ như vậy. Sau đó mấy lần đến tìm tôi cũng không còn bộ dạng thong dong bình thản như trước. Doãn Tắc nói anh ta thật sự cô độc, vì anh ta nơm nớp lo sợ nênmới thay đổi thất thường như thế". Doãn Ninh nghếch cằm lên, nói lạnh nhạt: "Nếu đúng vậy thì hay quá, đáng đời anh ta. Anh yên tâm đi, Doãn Tắc sẽ không để anh tabắt nạt tôi nữa, vả lại tôi cũng không còn giống ngày xưa".

"Vậy... " Quách Thu Thần rất muốn hỏi, nếu như người đàn ông kia thật sự thay đổi, liệu cô có mềm lòng không? Nhưng nghĩ lại thấy câu hỏi này vô nghĩa, nên anh takịp thời dừng lại.

"Tôi sẽ không mềm lòng". Doãn Ninh dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Quách Thu Thần. "Dù bây giờ anh ta có thay đổi đến mức nào, dù anh ta tốt hay xấucũng chẳng liên quan gì đến tôi. Trong quá khứ anh ta đã gây tổn thương cho tôi, dù bây giờ anh ta có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thậtđó". Chuyện đã xảy ra thì không thể nào trở lại như cũ.

Quách Thu Thần gật đầu, cố gắng nghĩ ra đề tài khác.

Doãn Ninh dường như cũng có vẻ hứng thú với quá khứ của Quách Thu Thần, cô hỏi: "Anh Tiểu Quách chưa có bạn gái đúng không? Nếu không bố Lam Lam cũngkhông nghĩ đến chuyện tác hợp cho hai người?"

"Tôi chưa có". Quách Thu Thần trả lời bằng giọng điệu hơi ngượng ngùng.

"Trong quá khứ anh nhất định từng yêu rồi chứ? Đó là một câu chuyện như thế nào?"

Quách Thu Thần ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi lâu: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, lúc đó tôi còn quá trẻ, không đủ dũng khí đối mặt với trắc trở. Bố mẹ tôi không thích côấy, ra sức ngăn cấm, mà tôi thì không có gan đấu tranh đến cùng. Về sau cô ấy lấy người khác, tôi còn đến dự đám cưới".

"Anh có hối hận không?"

"Hối hận".

"Thì ra anh vẫn còn yêu cô ấy?"

"Không phải, tôi chỉ hối hận về cách cư xử của tôi, tôi khiến cô ấy tổn thương, cũng tự gây thương tổn cho bản thân mình, tôi đã sai rồi. Tôi nhu nhược nhượng bộ, mặcdù nghĩ đến tâm trạng của người nhà, nhưng nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại tôi đều cảm thấy tôi hoàn toàn sai lầm. Nếu năm đó tôi cố gắng tranh đấu cũng chưachắc có thể cùng cô ấy đi hết con đường, nhưng ít nhất tôi cũng từng bỏ công sức. Bây giờ nhớ lại, tôi rất hối hận vì tôi từng là một kẻ hèn nhát".

"Không sao cả, con người ai cũng sẽ có lúc trưởng thành, cũng sẽ có lúc dũng cảm hơn".

"Ừ, tôi hy vọng là vậy".

Chương 36: Xin lỗi

Trời vừa sẩm tối, trên con đường rợp bóng cây xanh, người đi bộ qua lại tấp nập.

Nựu Nựu dắt con Man đầu đi đằng trước, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam tay trong tay đi sau. Cả hai đều không lên tiếng, chỉ đan chặt mười đầu ngón tay. Trong lòngCao Ngữ Lam xuất hiện một cảm giác êm đềm khó diễn tả, cô cảm thấy cứ đi như vậy cũng rất hạnh phúc.

Nựu Nựu vừa đi vừa quay sang giáo huấn con Man đầu: "Cái đó không ăn được", "Em đừng có nhặt rác", "Không được chạy lung tung, em có quen biết người ta đâu".Man đầu đúng là chó ngố, nhìn thấy một người xách cái túi nylon liền định đi theo người ta.

Cao Ngữ Lam chứng kiến cảnh đó bật cười, Doãn Tắc quay sang búng vào trán cô: "Cô bé ngốc nghếch?"

"Ai bảo em ngốc?" Cao Ngữ Lam xoa trán. Hai người đi theo Nựu Nựu rẽ sang một lối, đó là đường đi về Tùy Tâm Uyển. Doãn Tắc đột nhiên chỉ tay vào quán bar ởphía đối diện: "Em nhìn xem, đó là nơi em vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên đã đánh anh và cướp Man đầu".

Cao Ngữ Lam nhìn theo hướng tay Doãn Tắc, nhớ đến chuyện say khướt đòi đi kiếm đàn ông, cô bất giác đỏ ửng mặt: "Chính anh mới vô dụng, bị một cô gái đánh đếnbị thương, còn bị cướp mất chó, anh không cảm thấy ngượng, em còn ngượng thay anh".

"Ôi giời, bây giờ thì vênh vang rồi. Không biết lúc đó ai nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể mình uống say vì bị người khác hãm hại, đầu óc không tỉnh táo mới gây rachuyện tồi tệ. Bây giờ không thấy em khóc lóc, còn quay lại cắn anh một miếng". Doãn Tắc bóp mũi Cao Ngữ Lam, anh rất thích nhìn gương mặt nhăn nhó như cáibánh bao của cô mỗi khi bị bắt nạt.

"Làm gì có chuyện nước mắt nước mũi giàn giụa". Cao Ngữ Lam hất mạnh tay Doãn Tắc.

"Anh phải vỗ béo em mới được, không thể để gương mặt em gầy quá".

"Anh có biết anh biến thái đến mức nào không?"

"Mặt tròn tròn mới đáng yêu".

"Gầy thì anh không cần em nữa phải không?"

"Cần chứ, nhưng anh sẽ nhốt em lại vỗ béo em cho đến khi em tròn xoe mới thôi".

Hai người anh một câu tôi một câu trêu chọc nhau, thoáng chốc đã đi đến cửa Tùy Tâm Uyển. Nựu Nựu quay lại bế con Man đầu, nhìn hai người lớn bằng ánh mắt coithường: "Cậu và chị nói chuyện chẳng đâu vào đâu cả, chán thật". Nói xong, cô bé ngoáy mông đi vào trong quán.

"Con bé đang ghen đấy". Doãn Tắc kết luận: "Lam Lam, em nhất định phải cố lên mới được, đừng để thua Nựu Nựu. Bạn trai em mà bị một cô bé cướp đi thì em mấtmặt quá".

"Từ trước đến nay em thường bị mất mặt rồi nên không sao đâu".

"Em không thể có yêu cầu thấp với bản thân như thế". Doãn Tắc không nhịn được lại véo má cô. Cao Ngữ Lam gạt tay anh ra, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền mởmiệng hỏi: "Doãn Tắc, nếu có một ngày một người phụ nữ nào đó cướp Man đầu của anh, anh có làm như vậy không?"

"Làm thế nào?"

"Thì là... giả bộ bị thương nặng, tìm đến nhà người ta... lừa đảo, à không, nên nói là bắt chẹt mới đúng". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc để tìm ra từ ngữthích hợp: "Tóm lại là không dùng cách của người bình thường để nói chuyện".

Nói xong, Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, bắt gặp ánh mắt hung hãn của anh, Doãn Tắc giơ hai tay giả bộ siết cổ cô: "Em định làm phản đấy à, dám hủy hoại hìnhtượng của anh. Anh không giống người bình thường ở điểm nào, còn bắt chẹt lừa đảo nữa chứ... ".

Cao Ngữ Lam kêu "Ôi" một tiếng rõ to rồi quay đầu chạy mất. Bộ dạng của Doãn Tắc đáng sợ quá, nhưng lúc đó anh đúng là giả vờ bị thương còn ngồi xe lăn đến nhàcô lừa đảo mà.

Doãn Tắc chạy theo đuổi cô, Cao Ngữ Lam hét lên: "Em sai rồi, em sai rồi, anh không phải là biến thái, không phải là biến thái".

"Còn biến thái nữa". Doãn Tắc vươn tay chộp lấy Cao Ngữ Lam. Cô không thể miêu tả anh bằng tính từ hay ho hơn sao?

Cao Ngữ Lam kêu một tiếng, liền bị Doãn Tắc túm chặt kéo vào lòng. Sau đó môi cô bị một thứ gì mềm mại âm ấm đặt lên. Nụ hôn của Doãn Tắc rất dịu dàng, CaoNgữ Lam sững người trong giây lát rồi lập tức bị anh thu hút. Đến khi hai tay cô vòng lên cổ anh, cô mới chợt nhớ ra hai người đang đứng trên đường phố.

Cao Ngữ Lam liếc đuôi mắt sang bên này, thấy có vài người đang nhìn bọn họ. Một người đàn ông trung niên trông có vẻ bặm trợn còn cười với họ, Cao Ngữ Lam giậtmình đẩy mạnh Doãn Tắc ra. Doãn Tắc không biết do quá tập trung hay không đứng vững, bị một lực đẩy từ Cao Ngữ Lam, anh liền ngã bổ chửng. Đằng sau lưngDoãn Tắc là vườn hoa nằm sát vỉa hè, chân của anh bị mắc trên bậc thang của luống hoa, còn cả người ngã vào bồn hoa ở phía sau. Doãn Tắc kêu một tiếng rất lớn.

Cao Ngữ Lam không thể ngờ cô đột nhiên có sức mạnh phi thường như vậy, cô sững sờ mất mấy giây. Sau đó Cao Ngữ Lam mới chạy đi kéo Doãn Tắc. Doãn Tắc từtừ đứng dậy, mặt anh xanh như đít nhái, anh động động cổ chân thấy hơi đau.

Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy, vừa xấu xổ vừa đau lòng, cô liên tục nói xin lỗi. Ông chú bặm trợn ở bên cạnh cười ha hả, Cao Ngữ Lam xấu hổ đến mức muốnkhóc. Doãn Tắc quay đầu trừng mặt nhìn người đàn ông đó, ông ta liền ngậm miệng và bỏ đi mất.

"Em xin lỗi, không phải em cố ý". Cao Ngữ Lam đỡ Doãn Tắc đi về Tùy Tâm Uyển: "Chân của anh thế nào rồi? Có bị trật khớp không, em xin lỗi... "

"Sao tự dưng em lại đẩy anh". Doãn Tắc không có ý trách cô, chỉ là không hiểu tại sao cô đột nhiên có phản ứng dữ dội như vậy. Anh nhìn trái nhìn phải, dùng ánh mắtgườm gườm đuổi mấy người đứng xem trò vui.

"Em cũng không biết nữa, tự dưng em nhớ ra chúng ta đang ở trên phố, xung quanh có nhiều người nhìn chúng ta... ". Cao Ngữ Lam hối hận chết đi được, tình hình bâygiờ còn thu hút sự chú ý hơn cả vụ hôn nhau trên đường phố.

Cô đúng là xui xẻo, xui xẻo hết chỗ nói.

Hai người đi vào trong Tùy Tâm Uyển, Doãn Ninh gật mình kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai em chẳng phải đứng ở cửa quán trò chuyện sao, chị còn đang nghĩkhông biết hai em tâm sự đến bao giờ mới kết thúc?".

"Đều do em không tốt". Cao Ngữ Lam cúi đầu nhận lỗi ngay: "Em đã đẩy anh ấy, không cẩn thận nên... "

"Được rồi, có ai trách em đâu". Doãn Tắc véo má cô.

"Chân của anh có đau không?". Cao Ngữ Lam giống cô vợ bé nhỏ, đỡ anh ngồi xuống ghế. Doãn Tắc định nói không đau, nhưng Cao Ngữ Lam vặn vặn cổ chân anh,khiến anh đột nhiên đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Cao Ngữ Lam kéo ống quần Doãn Tắc lên xem xét cẩn thận, hình như chân anh hơi sưng. Doãn Tắc cười tít mắt trêu cô: "Em đã thấy chân ngà ngọc của anh thì phảichịu trách nhiệm đấy nhé".

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Chân ngà ngọc của anh toàn lông là lông". Trong lòng cô đang buồn, vậy mà người này còn trêu cô nữa, đáng ghét quá.

Doãn Ninh không nhịn được cười, Quách Thu Thần cũng mỉm cười, nhưng anh ta còn tỉnh táo nghĩ đến một vấn đề hiện thực: "Có cần tôi chở anh đi bệnh viện không, bịtrật chân là chuyện không nhỏ đâu".

"Đúng rồi, đúng rồi, phải đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào". Cao Ngữ Lam lập tức tiếp lời. Đều do cô không tốt, đang yên đang lành tự nhiên cô lại làm anh bị thương.

Bắt gặp vẻ mặt đầy lo lắng của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc than thầm trong lòng, nếu anh nói không cần đi, chắc cô sẽ cằn nhằn mãi không thôi.

Thế là Quách Thu Thần và Cao Ngữ Lam đưa Doãn Tắc đi bệnh viện, Doãn Ninh ở lại quán trông Nựu Nựu và Man đầu. Tất nhiên là ba người lại đến bệnh viện bácsỹ Mông Cổ làm việc ở gần đó. Doãn Tắc tưởng Mạnh Cổ đã ra về, nhưng hôm nay anh ta có ca mổ, vừa vặn vẫn còn ở bệnh viện. Doãn Tắc và Mạnh Cổ thân nhauđến mức cô y tá trực ban vừa nhìn thấy anh liền gọi điện thông báo cho Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ bước vào, đem theo nụ cười khiến người khác chỉ muốn đập dép vào mặt anh ta: "Aya, xem ai đến đây này?"

"Ông nội cậu".

"Ông nội lại bị thương rồi? Sao ông nội lần nào cũng bị thương ở chân thế? Ông nội thiếu Canxi sao?"

Hai người đàn ông không ngừng kê kích nhau. Cao Ngữ Lam đứng bên cạnh tỏ ra không vui, cô nhíu mày nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc: "Anh hãy kiểm traxem anh ấy bị thương thế nào? Có muốn lắm mồm lắm miệng thì để sau đi".

Một câu nói nhằm vào cả hai người đàn ông, Doãn Tắc lập tức ngậm miệng, Mạnh Cổ sờ sờ mũi. Chiến hữu "điêu ngoa" không lên tiếng, Mạnh Cổ không thể phản bácngười nhà của chiến hữu, anh ta ho khan hai tiếng, đỡ Doãn Tắc lên giường, cởi giày Doãn Tắc kiểm tra vết thương. Mạnh Cổ vừa xem xét vừa hỏi nhỏ: "Cô ấy có khíthế ra phết, là cậu đào tạo đấy à?"

"Tôi còn chưa kịp đào tạo, tự bản thân cô ấy tiến bộ".

"Sao cậu lại bị thương?"

"Là cô ấy đẩy ngã".

"Chuyện gì xảy ra vậy? Hai lần đều do cô ấy?"

"Duyên số mà. Lúc mối duyên đến muốn tránh cũng không tránh nổi".

"Nhìn bộ dạng của cậu chỉ muốn đấm cho cậu một phát".

"Cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, cô ấy sẽ giúp tôi trả thù đấy".

Hai người đàn ông vừa khám bệnh vừa thì thầm to nhỏ, nói chuyện hoàn toàn không liên quan đến vết thương. Giọng nói của hai người không nhỏ, Cao Ngữ Lam nghethấy hết.

"Các anh có thể tập trung một chút không?". Quả thực cô không chịu nổi lại lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

"Tập trung, tập trung". Hai người đàn ông tiếp tục câu chuyện phiếm chỉ bọn họ mới hiểu. Sau đó Mạnh Cổ về bàn viết phiếu khám bệnh. Cao Ngữ Lam hỏi tình hìnhvết thương, Mạnh Cổ nói không nặng lắm, chỗ đó sẽ bị sưng vài ngày, chân đi cà nhắc một thời gian, mỗi ngày bôi thuốc là được rồi.

Cao Ngữ Lam bán tín bán nghi, Doãn Tắc cười cười, Mạnh Cổ bày vẻ mặt bi thương: "Cô có thể nghi ngờ nhân cách của tôi, nhưng không thể hoài nghi y thuật củatôi".

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt, cô lại nhìn xuống chân Doãn Tắc, hình như sưng to hơn lúc trước, nhưng tinh thần của anh vẫn rất tốt. Cao Ngữ Lam nghĩ chắc không đếnnỗi nghiêm trọng, cô liền đi ra ngoài gọi Quách Thu Thần vào đỡ Doãn Tắc.

"Cứ thế ra về sao?" Mạnh Cổ tỏ ra luyến tiếc.

"Cậu còn muốn gì nữa?" Doãn Tắc trề môi.

"Mồm miệng ngứa quá mà lâu lắm không gặp đối thủ, khó khăn lắm mới xuất hiện một người, tôi thật sự không nỡ để cậu đi".

"Tôi có người yêu mới rồi, bây giờ không còn tý tình cảm nào với cậu". Doãn Tắc xua tay rồi một tay quàng vai Quách Thu Thần, một tay khoác vai Cao Ngữ Lam.

Mạnh Cổ lấy một cái xe lăn, tiễn bọn họ xuống dưới tầng một. Trong lúc đợi Quách Thu Thần đi lấy xe, Mạnh Cổ đột nhiên hỏi Cao Ngữ Lam: "Cô bạn của cô gần đâythế nào rồi?"

"Bạn nào cơ?" Cao Ngữ Lam nhất thời không nghĩ ra.

"Nhược Vũ ấy, cô ấy dạo này thế nào rồi?"

"Tôi không biết, hôm nay tôi mới quay lại đây, thời gian trước tôi về quê".

Mạnh Cổ cau mày hỏi: "Vậy ở thành phố A cô ấy còn bạn bè nào khác?"

"Tôi không biết".

Mạnh Cổ càng nhíu chặt đôi lông mày: "Cô chẳng phải là bạn thân nhất của cô ấy sao? Tại sao hỏi câu gì cô cũng không biết thế?"

Cao Ngữ Lam ngây người nhìn anh ta không lên tiếng, Mạnh Cổ lại hỏi: "Vậy thì số điện thoại mới của cô ấy chắc chắn cô cũng không biết?"

"Cậu ấy đổi số điện thoại rồi sao?". Cao Ngữ Lam không biết thật, cô rút điện thoại ra bấm số của Trần Nhược Vũ, tổng đài báo số này không có thực.

Cao Ngữ Lam hỏi với giọng đầy lo lắng: "Cậu ấy xảy ra chuyện gì phải không?"

"Cách đây không lâu cô ấy ra mặt giúp một khách hàng, đòi bồi thường bảo hiểm gì đó, kết quả là xảy ra phiền phức, cô ấy còn bị đánh nữa. Đúng lúc cô ấy được đưađến bệnh viện chúng tôi cấp cứu, nhưng tôi mới hỏi vài câu, cô ấy liền bỏ chạy mất. Sau đó tôi gọi điện thoại cho cô ấy, mới biết cô ấy đã đổi số khác".

"Cậu ấy không tìm đến tôi, liệu có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu ấy bị thương có nặng không?"

"Vết thương không nặng lắm, chỉ là cô ấy tương đối ngốc, tự dưng lại đi ra mặt hộ người ta. Khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói không thể khoanh tay đứng nhìn người khác bịvu khống không lấy được tiền bồi thường bảo hiểm. Nhưng cô ấy làm sao phải bỏ chạy, tránh mặt tôi làm gì, đúng là đồ thần kinh. Nếu cô có gặp cô ta thì hãy giúp tôimắng cô ta một trận".

"Sao phải mắng hộ cậu, nếu có bản lĩnh thì tự cậu mắng đi".Doãn Tắc nói chen ngang. Cao Ngữ Lam cau mày, cô có cảm giác không đúng ở điểm nào đó.

Đúng lúc này, Quách Thu Thần lái xe đi tới, Cao Ngữ Lam đỡ Doãn Tắc lên xe, sau đó chào từ biệt Mạnh Cổ. Trên đường đi, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng nghĩ ra: "Bácsỹ Mạnh sao lại có số điện thoại của Nhược Vũ?"

Doãn Tắc trả lời: "Nhược Vũ hình như triển khai hành động tấn công. Anh nghe Mạnh Cổ nói cô ấy đến bệnh viện của cậu ấy khám bệnh mấy lần, lần nào cũng chẳng bịlàm sao cả. Mạnh Cổ rất không vui, nói cô ấy lãng phí tiền".

"Vậy... hai người đó không chạm điện sao?"

"Anh nghĩ là không. Mạnh Cổ thích những cô gái nhỏ nhắn dịu dàng, trong khi đó Nhược Vũ ăn to nói lớn, trông không có vẻ gì là nữ tính. Chắc Nhược Vũ không phảiloại cậu ấy thích".

Cao Ngữ Lam thở dài, nghĩ đến lời nói của Mạnh Cổ lúc nãy, Trần Nhược Vũ ra mặt giúp khách hàng, cô ấy nói không thể khoanh tay đứng nhìn người khác bị vukhống không lấy được tiền bồi thường bảo hiểm. Cao Ngữ Lam nhìn xuống điện thoại, nhớ đến nhiều năm trước cô nhận được một tin nhắn từ Trần Nhược Vũ, tin nhắnchỉ có ba từ: "Tớ xin lỗi".

Khi sự việc xảy ra, chỉ có Trần Nhược Vũ lên tiếng giúp cô, nhưng rất nhanh bị người khác phản bác nên cô ấy không thể nói gì thêm.

"Tớ xin lỗi".

Lúc đó, trong đám bạn bè cũ chỉ duy nhất Trần Nhược Vũ gửi tin nhắn cho cô, mặc dù nội dung tin nhắn đơn giản như không thể đơn giản hơn.

Chương 37: Cô bé này

Cao Ngữ Lam không có số điện thoại của Trần Nhược Vũ, tất nhiên là không thể tìm ra người bạn cũ. Nhưng Cao Ngữ Lam không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyệnđó, bởi vì cô cần phải giải quyết phiền phức cô đã mang đến cho đại đầu bếp Doãn Tắc, người bạn trai thân yêu của cô trước.

Đại đầu bếp Doãn Tắc tuyên bố Cao Ngữ Lam hại chân anh bị thương nên cô phải chịu trách nhiệm với anh. Phương thức chịu trách nhiệm là cô theo sát chăm sóccuộc sống của anh.

Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều mở to mắt nhìn Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nghĩ cô chỉ vô tình đẩy anh một cái đã biến thành osin thì thiệt thòi quá. Còn Doãn Ninh nói:"Chẳng phải chúng ta bàn xong rồi, đợi khi nào Lam Lam trở về sẽ mời cô ấy đi làm. Bây giờ chân cậu bị thương không thể đi lại làm việc, nếu Lam Lam chăm sóc cậuthì cô ấy cũng nghỉ làm hay sao?"

Cao Ngữ Lam không hiểu: "Có công ty tuyển em hay sao?". Cô có nhận được một cuộc điện thoại mời phỏng vấn nào đâu. Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một cách nghiêmtúc, cô không hề viết số điện thoại của quán Tùy Tâm Uyển vào đơn xin việc, lẽ nào là công ty của người quen Doãn Tắc cần tuyển nhân viên nên anh giới thiệu cô?

Doãn Tắc và Doãn Ninh đưa mắt nhìn nhau, sau đó Doãn Ninh ngồi thẳng người nói với Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, chị muốn bàn với em một việc".

Thấy bộ dạng trịnh trọng của Doãn Ninh, Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương, cô cũng ngồi thẳng người: "Vâng, chị nói đi ạ".

Ở góc bên kia, Quách Thu Thần và Nựu Nựu đang chơi bài tây, Man đầu chạy lăng xăng bên cạnh họ. Doãn Ninh đưa mắt nhìn, thấy bên đó không khí khá vui vẻ,chắc Nựu Nựu và Man đầu sẽ không sang bên này quấy rối, cô liền mở miệng: "Là thế này, quán của chị kinh doanh mấy năm nay nhưng chưa bao giờ có lãi. Cứ tiếptục như vậy không phải là cách, lúc nào cũng bắt Doãn Tắc bỏ tiền, chị thật sự cảm thấy rất ngại".

Cao Ngữ Lam gật đầu, Tùy tâm Uyển có điều kiện rất tốt, không nên bị lỗ suốt mới phải. Hơn nữa, Doãn Tắc luôn phải đổ tiền vào nuôi quán cũng không phải là kế lâudài.

Doãn Ninh nói tiếp: "Em cũng biết đấy, khách đến quán chị không nhiều. Nơi này ngoài không gian tốt ra không có một ưu thế nào khác. Bản thân chị chỉ biết bánhngọt, nhưng mỗi ngày lượng không nhiều, chủng loại đồ uống cũng rất ít, lại không có các món ăn. Trước đây chị từng thuê nhân viên phục vụ nhưng do chị không biếtcách quản lý, việc kinh doanh cũng không khá khẩm dù có thêm người".

Nói đến đây, Doãn Ninh ngừng trong giây lát, cô quay sang nhìn Doãn Tắc: "Doãn Tắc nói do chị tìm không đúng người nên không thể cải thiện tình hình. Chị cũng từngmời một người làm cửa hàng trưởng nhưng tác dụng không lớn lắm. Cô ấy muốn biến Tùy Tâm Uyển trở thành một quán cà phê truyền thống, vì vậy yêu cầu cung cấpnhiều sản phẩm, bánh ngọt, đồ ăn vặt, cà phê, trà, các món ăn đơn giản... Nếu làm vậy sẽ cần thêm rất nhiều nhân lực, chị đã thử tính... ".

Nói đến đây, bắt gặp Doãn Tắc cau mày, Doãn Ninh vội đính chính: "Được rồi, là Doãn Tắc thử tính... ". Ngẫm nghĩ một vài giây, Doãn Ninh quay sang bĩu môi vớiDoãn Tắc và nói với giọng không phục: "Chị cũng có quyền phát biểu ý kiến riêng của bản thân chứ, thật ra chị từng nghĩ y như cậu nói... ".

Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam hiểu ra bảy tám phần. Với tính cách của Doãn Ninh, cô không thể quản lý nổi quán cà phê có cường độ làm việc rất cao. Thêm vào đócô còn phải chăm sóc Nựu Nựu, vì vậy việc kinh doanh quán cà phê khó có tính khả thi. Nếu tuyển thêm người, nào là cửa hàng trưởng nào là đầu bếp nào là nhânviên phục vụ, như vậy sẽ phải bỏ vốn đầu tư rất lớn. Với tài lực của Doãn Tắc, chưa chắc anh đã chịu nổi khoản đầu tư đó. Nếu quán có thể kiếm ra tiền thì không sao,nếu tiếp tục lỗ vốn, chỉ e là ảnh hưởng đến cả việc kinh doanh của Doãn Tắc.

Doãn Ninh quả nhiên nói: "Tóm lại là cần đầu tư rất lớn, đồng thời không thể nắm chắc có lãi hay không. Mặt khác, nếu biến Tùy Tâm Uyển trở thành quán cà phê, chịsẽ không còn vai trò ở đây. Như vậy chị sẽ rất buồn chán, không có cảm giác đạt thành tựu sự nghiệp gì cả".

Nghe Doãn Ninh nhắc đến thành tựu sự nghiệp, Cao Ngữ Lam muốn bật cười, Doãn Tắc không kiêng nể cười phát ra tiếng, ngay cả Quách Thu Thần ở góc bên kiacũng hắng giọng, có lẽ anh ta đang vểnh tai lên nghe câu chuyện của chị em Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam.

Doãn Ninh quay đầu trừng mắt nhìn Quách Thu Thần, tiếp đó cô nói với Cao Ngữ Lam: "Lần trước em giúp chị tổ chức hoạt động, công ty đã chuyển tiền cho chị rồi".

Cao Ngữ Lam gật đầu, Tiểu Tình đã gọi điện thoại thông báo với cô về việc thanh toán tiền, còn nói tháng sau công ty sẽ tiếp tục tổ chức hoạt động ở quán.

"Chị để lại một khoản, định khi nào em trở về sẽ đưa cho em".

"Hả?" Cao Ngữ Lam xua tay lia lịa: "Không cần, không cần đâu ạ. Chẳng phải em nói giúp chị làm thử một lần hay sao. Bọn họ sau này sẽ tiếp tục tổ chức hoạt động ởđây".

"Tiền thì em phải nhận, đây là công của em mà, em là người vất vả nhất, chuyện này em đừng từ chối. Kỳ thực, sau khi chị nói với Doãn Tắc, cậu ấy bảo làm vậy cũngtốt, quán cà phê truyền thống chị không kinh doanh nổi, còn quán sách thì chị bị lỗ. Nếu kết hợp lại làm quán salon thì rất thích hợp với chị".

SAlôn? Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, ngẫm nghĩ một lúc. Khu vực này, không gian này, thêm vào đó là nội dung và các dịch vụ có thể cung cấp, đúng là một ý tưởngkhông tồi.

Doãn Ninh lại nói: "Lam Lam, em cũng biết đấy, chị không có kinh nghiệm làm việc, cũng chẳng có mối quan hệ gì, bản thân chị lại tương đối lười biếng... ". Doãn Ninhnói đến đây, Doãn Tắc không nhịn được lại bật cười ha hả. Doãn Ninh đưa tay đánh mạnh vào người anh.

Doãn Tắc giơ hai tay làm động tác đầu hàng, Doãn Ninh tiếp tục nói: "Vì vậy chị muốn mời em làm cửa hàng trưởng của Tùy Tâm Uyển. Em chịu trách nhiệm tìm kháchhàng, chị phụ trách trông coi quán, làm bánh ngọt và pha đồ uống. Đến khi quán đông khách, chúng ta sẽ tuyển thêm nhân viên".

Cao Ngữ Lam sững sờ, cô chỉ tay vào người mình: "Chị mời em?"

"Đúng rồi, chị mời em làm cửa hàng trưởng, em chịu trách nhiệm lên kế hoạch làm ăn, còn chị làm công việc trong khả năng của chị".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, mãi không thốt ra lời. Đầu óc cô chuyển động rất nhanh, tính toán xem cô có thể đảm đương công việc này.

Doãn Tắc đột nhiên lên tiếng: "Những nguồn nguyên liệu có thể sử dụng em cũng biết rồi đấy. Nhà em lại ở gần quán, đi làm sẽ rất thuận tiện. So với người phá gia là chịgái anh, giao quán cho em anh sẽ thấy yên tâm hơn. Em hãy suy nghĩ xem nơi này còn có thể làm gì, anh cảm thấy salon là ý tưởng không tồi. Hoạt động của mấy tờ tạpchí hay những việc liên quan đến chị em phụ nữ, em và chị Ninh chắc là hiểu rõ. Trong quá trình triển khai, anh sẽ tạo điều kiện giúp đỡ. Tất nhiên đây cũng chỉ là một ýtưởng, em có suy nghĩ đến cả hướng phát triển khác".

Cao Ngữ Lam cảm thấy hưng phấn, thật ra công việc này đúng là sở trường của cô, có không gian lớn để cô phát huy khả năng của mình. Doãn Tắc báo cho cô mộtcon số: "Đây là mức lương của em, xấp xỉ mức ở công ty cũ. Sau này mỗi tháng dựa vào thành tích kinh doanh em còn có thể nhận thêm phần trăm. Tiền bảo hiểm xãhội gì đó sẽ đóng hết cho em, ở đây có bao ăn, nếu chúng ta phát triển thuận lợi sau này sẽ bao cả chỗ ở... ".

Doãn Tắc cười híp mắt khi nói đến câu cuối cùng, nhưng Cao Ngữ Lam hoàn toàn không để ý, trong đầu cô còn bận tính toán tính khả thi của công việc: "Anh có phảithương hại em không tìm được việc làm nên mới kêu em tới đây?"

"Tất nhiên không phải rồi, anh biết em làm việc gì cũng rất chăm chỉ nghiêm túc, anh không đem chuyện này ra đùa giỡn với em đâu. Nếu anh muốn nuôi em, còn kêu emđi làm làm gì. Một khi em nhận lời thì cũng sẽ có ba tháng thử việc. Vụ hợp tác với tòa soạn tạp chí lần trước, em có thể tiếp tục tiến hành. Em xem đi, em vừa tới đâyđã có dự án để làm, quán lại kiếm được tiền, sao có chuyện anh thương hại em nên mới sắp xếp như vậy chứ?"

Cao Ngữ Lam cắn môi, Doãn Ninh kéo tay cô: "Lam Lam, đồng ý đi em, bao nhiêu năm nay chị chưa kiếm nổi một đồng, tất cả trông cậy vào em. Chúng ta bắt taynhau có khi còn kiếm nhiều tiền hơn Doãn Tắc ấy chứ".

"Hừ hừ", Doãn Tắc nhướng mày: "Em sẽ cho chị xem báo cáo tài vụ, chị có thể kiếm lại phần lỗ trước đây là em đã đủ mừng lắm rồi, còn dám nói kiếm tiền nhiều hơnem?".

Doãn Ninh không phục, ngẩng cao đầu: "Sao trước kia cậu bảo không thành vấn đề, bây giờ lại oán trách chị tiêu tốn tiền của cậu".

"Trước đây em không trông mong chị kiếm nổi tiền, oán trách có tác dụng gì chứ? Em còn đang nghĩ không biết nên giải quyết cái quán này thế nào. May mà có ýtưởng của Lam Lam, thêm vào đó là kế hoạch và khả năng thực hiện của cô ấy, em mới cho hai chị em một cơ hội".

"Được thôi". Cao Ngữ Lam gật đầu: "Em đồng ý". Cô nắm tay Doãn Ninh: "Hai chị em ta nhất định sẽ chuyển lỗ thành lãi".

"Được, cứ quyết định như vậy nhé". Doãn Tắc đập tay xuống bàn: "Mấy ngày tới anh sẽ nghỉ ngơi chữa trị vết thương, Lam Lam ở bên cạnh chăm sóc anh, không cầnđi làm vội. Nhân cơ hội này, em hãy làm một bản hoạch định kinh doanh cho anh".

Cao Ngữ Lam còn chưa lên tiếng, Doãn Ninh đã nói xen vào: "Bản hoạch định kinh doanh? Đó là thứ gì, tại sao phải làm?"

"Không có bản đó, em làm sao biết được quán cần đầu tư bao nhiêu tiền, cần nguồn nguyên liệu gì, nhân công như thế nào?"

"Hóa ra là như vậy". Doãn Ninh hết thắc mắc, từ trước đến nay cô chưa từng làm mấy trò này.

Cao Ngữ Lam gật đầu: "Được thôi, em sẽ làm xong trong vài ngày tới. Nhưng em cần biết rõ tình hình của nhà hàng "Thực" và nông trường, xem có thể tận dụng nguồnnguyên liệu gì".

"Được, nhưng nếu em dùng đến chưa chắc được miễn phí, vì hai nơi kinh doanh độc lập, sổ sách tài vụ riêng biệt. Em muốn làm gì thì hãy thông báo trước, và phải chịutrách nhiệm khi cần thiết".

Doãn Ninh lại chen ngang: "Cậu kiệt si quá".

Cao Ngữ Lam gật đầu đồng ý: "Được thôi".

Bắt gặp dáng vẻ đầy tự tin của Cao Ngữ Lam, Doãn Ninh bất giác ưỡn ngực: "Lam Lam, vậy chị nhờ cả vào em. Chúng ta cùng hợp tác làm việc đại sự, để chị có thểthưởng thức mùi vị kiếm tiền".

Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Vâng ạ, chúng ta cố lên nhé!"

"Được rồi, được rồi, bây giờ việc công đã bàn xong, mệt quá đi, ai về nhà nấy thôi". Doãn Tắc vươn vai, bộ dạng rất lười biếng.

"Anh về nhé, cẩn thận đừng để chân lại bị thương nữa, trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc, anh biết chưa?". Cao Ngữ Lam lập tức lên tiếng dặn dò.

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: "Anh về đâu? Anh sẽ đến sống ở nhà em".

"Gì hả?" Cao Ngữ Lam giật mình: "Sao lại sống ở nhà em?"

"Anh không đến nhà em, em chăm sóc anh kiểu gì?"

"Anh chỉ bị trật chân, không đến nỗi khoa trương như vậy chứ? Anh chỉ cần bôi thuốc mỗi ngày, chú ý đừng để bị trẹo lại là được rồi. Bác sỹ Mạnh Cổ nói, tĩnh dưỡngvài ngày là có thể đi lại bình thường. Ngày nào em cũng đến thăm anh được chưa?"

"Không được, chân anh tàn phế rồi, sao có thể lên xuống cầu thang?"

"Có thang máy mà". Cao Ngữ Lam không cảm thấy có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Nhà anh kiểu cũ, không có thang máy. Anh sống ở tầng trên, không leo lên nổi".

"Sao có thể? Anh vịn tay vào thành cầu thang là được". Cao Ngữ Lam vừa nói xong bị Doãn Tắc trừng mắt, cô vội chữa lại: "Nếu không, anh nhảy lò cò lên cũngđược. Chẳng phải một chân anh còn lành lặn hay sao?"

"Này này, cô bé này, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?" Doãn Tắc không hài lòng, vừa kêu lên vừa giơ tay kéo cô vào lòng rồi véo má cô.

"Em biết rồi, em sẽ đưa anh về, dìu anh lên gác, bôi thuốc cho anh xong em mới quay về nhà. Sáng sớm mai em lại đi thăm anh, như thế được chưa?"

"Không cần đâu". Doãn Tắc lắc đầu: "Không cần em tiễn, anh có thể tự đi về. Sau này không cho em gặp anh, để em đau lòng chết đi".

Cao Ngữ Lam ngây người, quay sang Doãn Ninh hỏi: "Có đúng là anh ấy đã ba mươi không chị, không phải mới mười ba đấy chứ?"

Doãn Ninh cười tươi, không trả lời. Doãn Tắc ôm ngực: "Cô ấy không những chê tôi già, còn nhắc đến tuổi tôi và cười nhạo tôi ấu trĩ nữa chứ".

Không đợi Cao Ngữ Lam lên tiếng, Doãn Tắc chống tay vào mặt bàn đứng dậy: "Đau lòng quá đi, chân còn đau chết đi được. Về nhà, về nhà thôi, bảo bối Nựu Nựu,bảo bối Man đầu, chúng ta đi về thôi".

Cao Ngữ Lam tiến lại gần đỡ Doãn Tắc, anh thả lỏng toàn thân đè xuống người cô, miệng còn nói: "Hừ, không cần em đỡ, em không cho anh đến nhà em, anh chẳng

thèm để ý đến em".

Cao Ngữ Lam không so đo với Doãn Tắc, cô và Doãn Ninh dìu anh ra ngoài cửa quán. Sau đó Quách Thu Thần lại xung phong làm tài xế đưa chị em Doãn Ninh vàCao Ngữ Lam về nhà. Kết quả khi lên xe, Doãn Tắc còn giở trò con nít, anh nói với Cao Ngữ Lam: "Em đồng ý thu nhận anh về nhà em, anh mới cho em lên xe".

Cao Ngữ Lam bịt mồm, cảm thấy rất ấm ức, làm gì có người nào ấu trĩ như anh chàng này. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì anh đi cẩn thận nhé, nhớ bôi thuốc,lúc lên cầu thang hãy chú ý đừng để bị ngã". Nói xong cô xách túi hành lý của mình, giơ tay chào tạm biệt mọi người.

Doãn Tắc ở trong xe trừng mắt nhìn theo bóng lưng Cao Ngữ Lam. Cô bé này, cô bé này...

Chương 38: Đăng đường nhập thất

Cao Ngữ Lam xách túi hành lý đi về nhà, cô vừa đi vừa nghĩ: "Mặc kệ anh, ai bảo anh giở trò ấu trĩ". Cao Ngữ Lam quyết định ngày mai mới gọi điện cho Doãn Tắc,nếu anh tỏ ra ngoan ngoãn một chút, cô sẽ đến tận nhà thăm anh.

Một loáng đã về tới nhà, Cao Ngữ Lam ngây người ngồi trên ghế sofa một lúc, chưa đến mười phút, cô bắt đầu thấy nhớ nhung anh chàng Ảnh đế của cô, không biếtnhà anh có xa không, anh đã về đến nhà chưa? Liệu có thể leo lên cầu thang?

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam lập tức định thần, mới xa nhau có mấy phút, cô đã bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh rồi.

Cô không thể suốt ngày vòng vòng quanh Doãn Tắc, cô nên tập trung vào những chuyện nghiêm túc, ví dụ như công việc. Làm cửa hàng trưởng hình như cũng khôngtồi, rất có tính thử thách. Cô rất vui khi một tay tổ chức thành công hoạt động của tòa soạn tạp chí lần trước, nhưng chỉ có một khách hàng chắc chắn không đủ, dù saoviệc kinh doanh không thể chỉ dựa vào khách hàng. Muốn Tùy Tâm Uyển có thể tiếp tục phát triển, biến lỗ thành lãi, nhất định phải tạo ra sản phẩm riêng biệt, tạo mộtlượng khách hàng ổn định.

Cao Ngữ Lam liền mở máy tính, lên mạng tìm xem sAlôn của người khác có chủ đề gì, có hoạt động gì hay, cách thức tổ chức như thế nào? Cao Ngữ Lam vừa đọc tàiliệu vừa suy nghĩ nghiêm túc, cô còn ghi ghi chép chép ra một quyển sổ. Đang tập trung hết tinh thần vào công việc, Cao Ngữ Lam đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửareo vang.

Cao Ngữ Lam nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối. Muộn như vậy rồi còn có người đến tìm cô?

Cao Ngữ Lam đi đến bên cửa nhòm qua mắt mèo ra bên ngoài. Cô giật bắn mình, vội vàng mở cửa. Doãn Tắc lưng đeo ba lô, hai tay chống nạng, bộ dạng vừa thêthảm vừa đáng thương đứng ở ngoài cửa.

Phản ứng của Cao Ngữ Lam là vô cùng kinh ngạc, cô há hốc miệng không thốt nên lời. Lần này không phải là xe lăn, mà đổi thành cây nạng.

Cao Ngữ Lam hơi buồn cười, nhưng cô cảm thấy không thể cười vào lúc này. Vì vậy, cô ho vài tiếng cố gắng đè nén nụ cười rồi nghiêm mặt hỏi Doãn Tắc: "Chuyệnnày là thế nào?"

Chẳng phải rõ rành rành hay sao mà còn hỏi nữa? Doãn Tắc bày ra bộ mặt đau khổ, nói với ngữ điệu đáng thương: "Chân què không ai thương, đành phải đến cửacầu".

Lần này Cao Ngữ Lam không nhịn được phì cười.

Cô chỉ cười mà không cho vào nhà thì phải làm thế nào?

Doãn Tắc được đà lập tức mặt nhăn mày nhó, vẻ đau khổ tăng thêm mấy phần, anh nói: "Lam Lam, chân anh đau quá, vất vả lắm mới có thể đến nơi này. Nếu emkhông cho anh vào nhà, anh bò kiểu gì cũng không quay về nổi đâu".

"Sao anh đến được đây?". Cao Ngữ Lam hỏi.

Doãn Tắc lắc đầu, giả vờ vô tội: "Tóm lại là anh đã đến rồi".

"Ai đưa anh đến? Chị Doãn Ninh có biết không?"

Doãn Tắc gật đầu: "Chị ấy biết, nếu em không cần anh, chị ấy sẽ cười nhạo anh chết mất. Anh sẽ mất sạch sự tôn nghiêm trước mặt chị ấy, trước Nựu Nựu và Manđầu, anh cũng sẽ không còn chút tôn nghiêm".

"Em đâu có nói không cần anh".

"Thế thì tốt quá, anh vào nhà đây". Doãn Tắc cười toét miệng, chống nạng cà nhắc chen qua người Cao Ngữ Lam đi vào trong nhà.

Cao Ngữ Lam vội đưa tay đỡ Doãn Tắc, sợ anh bị ngã. Trong đầu cô nghĩ, cô chỉ nói không phải không cần anh, chứ không nói sẽ thu nhận anh. Nhưng chỉ trong chớpmắt, đồng chí Doãn Tắc đã đặt mông xuống ghế sofa của Cao Ngữ Lam, vui mừng hớn hở. Anh đặt bAlô xuống ghế, xếp hai chiếc nạng sang một bên.

Cao Ngữ Lam thở dài, Doãn Tắc đã như vậy rồi, cô quả thực không thể đuổi anh ra khỏi nhà.

"Lam Lam, anh khát quá". Sau khi đăng đường nhập thất thành công, Doãn Tắc bắt đầu đòi hỏi, Cao Ngữ Lam rót cốc nước đưa cho anh.

"Lam Lam, chân anh đau quá". Doãn Tắc bắt đầu giả bộ đáng thương, Cao Ngữ Lam bê một cái ghế nhỏ tới, rồi nhấc chân anh đặt lên ghế.

"Lam Lam, anh buồn quá". Doãn Tắc lại làm nũng, Cao Ngữ Lam cầm cái điều khiển bật tivi. Tivi đang phát phim truyền hình dài tập, đúng đến đoạn tình cảm sướtmướt, một người đàn ông ôm một người phụ nữ khóc nức nở: "Anh không thể sống thiếu em... "

"Bộ phim này hay thật", Doãn Tắc nhận xét: "Đã nói hộ tiếng lòng anh".

Cao Ngữ Lam dậm chân bình bịch. Nhìn vẻ mặt cô, mắt miệng Doãn Tắc đều cong lên thành nụ cười: "Em không thích xem thì có thể đổi kênh khác. Em thích chươngtrình nào anh cũng sẽ thích chương trình đó".

Cao Ngữ Lam chỉnh nhỏ tiếng tivi, ngồi bên cạnh Doãn Tắc và bắt đầu thẩm vấn: "Ai đưa anh tới đây?"

"Anh Tiểu Quách".

"Muộn thế này rồi anh còn bắt người ta làm tài xế?"

"Đâu có, anh ta bị Nựu Nựu bám riết, bắt anh ta phải đưa con bé đi công viên giải trí. Anh ta nói ngày mai còn phải đi làm, Nựu Nựu hỏi hết câu này đến câu khác, nàolà tại sao đi làm thì không thể đi công viên... Chị gái anh chỉ đứng bên cạnh cười cười, cứ như kẻ đang hạ độc thủ với người đàn ông hiền lành thật thà kia không phải làcon gái của chị ấy. Đến khi anh nói anh phải đi rồi, anh Tiểu Quách mới có thể thoát thân. Em không được chứng kiến vẻ mặt của anh ta lúc nghe anh nói có thể đi, đólà vẻ mặt đầy vui mừng và cảm động".

Dường như bất cứ chuyện gì qua miệng Doãn Tắc cũng trở thành hài hước. Cao Ngữ Lam tượng tượng ra bộ dạng của Quách Thu Thần, cô không nhịn được phì cười.

Nhưng sau đó Cao Ngữ Lam rất nhanh lấy lại thần sắc nghiêm chỉnh, cô tiếp tục hỏi: "Anh lấy đâu ra hai cây nạng?"

"Anh mua, mua ở cửa hàng bán dụng cụ y tế chứ còn đâu ra?"

"Anh không ở nhà điều trị vết thương, mò tới chỗ em làm gì?"

"Anh nhớ em. Bác sỹ có dặn, phải giữ tâm trạng vui vẻ vết thương mới khỏi nhanh. Vì vậy, anh buộc phải đến đây, sống ở bên cạnh em, vết thương của anh mới có thểnhanh khỏi".

"Bác sỹ Mông Cổ ngoài việc đấu võ mồm với anh ra, em có nghe thấy anh ấy dặn dò gì đâu?"

"À... điều đó cần trí tuệ và sự ăn ý mới có thể nghe hiểu, anh hiểu là được rồi, anh sẽ không chê bai em đâu".

Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc. Anh thở dài xích lại gần ngả đầu vào vai cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Chúng ta xa nhau lâu như vậy, anh có rất nhiều chuyện muốnnói với em. Kết quả chân anh lại bị thương, nếu chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên thì đáng tiếc lắm. Anh ở chỗ em dưỡng thương, thứ nhất là có thể khỏi nhanh hơn, thứ hai nơi này gần nhà hàng Thực, nếu công việc xảy ra tình huống đột xuất, anh đến đócũng tiện. Thứ ba là chúng ta có thể chuyện trò tâm sự, bù đắp lại mấy tuần xa cách. Thứ tư là em có sáng kiến gì về việc kinh doanh Tùy Tâm Uyển, em có thể trao đổivới anh bất cứ lúc nào, quá tiện lợi còn gì".

Doãn Tắc nói xong, còn giơ mấy đầu ngón tay ra đếm: "Em thấy chưa, bao nhiêu điểm tốt, có tiền cũng không mua được".

Cao Ngữ Lam cố nhịn không cốc lên đầu Doãn Tắc, cô hỏi anh: "Thế anh ngủ ở đâu?"

"Tất nhiên là trên giường rồi". Doãn Tắc vỗ vỗ vào cái bAlô ở bên cạnh: "Anh đã mang cả đồ ngủ đến đây".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, cô chưa từng gặp một ai mặt dày nhưng lại tỏ ra ta đây làm đúng như anh chàng này, vấn đề trọng tâm không phải là đồ ngủ anh có biếtkhông? Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, còn bổ sung thêm một câu: "Chắc em không để người bị què chân nằm ngủ ở ghế sofa đấy chứ?Hơn nữa, người đó còn là bạn trai thân yêu của em?"

Cao Ngữ Lam thở dài: "Doãn Tắc, anh thử nói xem, em thích anh ở điểm nào?"

"Em không biết?" Doãn Tắc trừng mắt: "Thế thì anh không nói cho em biết, để trong lòng em lúc nào cũng không yên".

"Em cảm thấy, với đức tính của anh, em nên ghét anh mới đúng". Cao Ngữ Lam quả nhiên suy nghĩ nghiêm túc, tại sao cô có thể thích người như anh?

Doãn Tắc ngả người nằm xuống, gối đầu lên đùi Cao Ngữ Lam: "Ôi đau khổ quá, lần này tôi càng bị tổn thương nặng hơn, nhất tiễn xuyên tâm mất rồi".

(Nhất tiễn xuyên tâm: Một mũi tên xuyên qua tim).

Cao Ngữ Lam bị bộ dạng của Doãn Tắc chọc cười: "Anh lại biến thành mười ba tuổi rồi".

"Nếu đúng vậy thì xin chúc mừng em, Cao Ngữ Lam. Bạn trai của em vừa là người đàn ông trưởng thành ổn định ở tuổi ba mươi, vừa có nét thuần khiết đáng yêu củatuổi mười ba. Em vừa có thể hưởng thụ sự quan tâm sủng ái của người đàn ông trưởng thành, lại vừa thỏa mãn ảo tưởng tà ác về một mối tình chị em đầy kích thích. Emlời quá còn gì?"

"Em có ảo tưởng tà ác từ lúc nào?" Cao Ngữ Lam đập vào người Doãn Tắc: "Anh toàn nói linh tinh".

"Sau khi anh xuất hiện thì em biến thành tà ác rồi". Doãn Tắc cười ha hả, vòng tay ôm eo Cao Ngữ Lam, dúi đầu vào bụng cô: "Em cứ việc tà ác thoải mái, anh sẽkhông phản kháng đâu... À không, anh có thể phối hợp cùng em giả vờ phản kháng một chút".

"Anh đừng làm loạn nữa". Cao Ngữ Lam vừa tức vừa buồn cười: "Em muốn hỏi anh một câu đứng đắn".

"Đứng đắn ư?" Doãn Tắc nằm thẳng người, hai mắt chiếu thẳng vào Cao Ngữ Lam: "Đứng đắn thì không được phép hỏi, em hãy hỏi câu không đứng đắn ấy".

Cao Ngữ Lam đánh vào người anh: "Tại sao anh lại thích em?"

"Câu hỏi này thâm sâu quá!". Doãn Tắc cong cong đuôi mắt: "Anh trả lời em, em cũng phải trả lời anh câu hỏi tương tự".

"Anh hãy trả lời trước đi". Cao Ngữ Lam muốn nghe câu nói của Doãn Tắc trước, sau khi tham khảo biết đâu cô có thể tìm ra đáp án cho bản thân rằng tại sao cô thíchanh.

Doãn Tắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh chậm rãi mở miệng: "Chuyện này... anh cũng định nói cho em biết. Hôm em cướp Man đầu của anh, thật ra không phải lầnđầu tiên chúng ta gặp nhau".

Chương 39: Tình cờ gặp gỡ

Không phải lần đầu tiên gặp nhau?

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: "Nhưng em không nhớ là em đã từng gặp anh?"

Doãn Tắc liếc xéo cô một cái, sau đó bày ra vẻ mặt bi thương: "Vì vậy em biết không, khi anh phát hiện em chẳng có lương tâm, không nhận ra anh, trái tim anh bị vỡvụn".

"Em có thấy gì đâu". Cao Ngữ Lam dí đầu ngón tay vào mặt Doãn Tắc, anh chàng này lại đóng kịch rồi, còn tim vỡ vụn nữa chứ.

"Ôi, em dí tay vào mặt anh, chứng tỏ em rất yêu anh". Doãn Tắc nghênh mặt sát vào tay cô: "Em muốn anh trở nên xấu xí, khiến người khác không để ý đến anh, là emcó thể đạt mục đích độc chiếm anh đúng không?".

"Rốt cuộc anh có kể chuyện anh gặp em từ lúc nào hay không?" Cao Ngữ Lam lại day day mặt anh, anh chàng này thích đóng kịch quá.

Doãn Tắc mỉm cười, nắm lấy tay cô: "Em có nhớ vào ba năm trước. À không, phải hơn ba năm trước, hình như vào khoảng tháng 4, ở công viên Thanh Tùng của thànhphố C... "

Cao Ngữ Lam im lặng. Tháng 4 ư? Tất nhiên là cô nhớ rồi, đó là thời điểm cô bị ăn một cái tát, cô bị mắng nhiếc không ra gì, cô bị bạn đại học hãm hại, bị bạn gái thânvu khống, cô bị người bạn trai hẹn hò bảy năm bỏ rơi, làm sao cô có thể quên được.

Nhưng công viên Thanh Tùng thì...

"Lúc đó em uống say rồi". Doãn Tắc gợi ý.

Cao Ngữ Lam "à" một tiếng. Đúng rồi, khoảng thời gian đó cô rất buồn, bạn bè đều xa lánh cô, đến một đối tượng thổ lộ tâm tình cô cũng không có. Một ngày, cô cảmthấy vô cùng đau khổ nên quyết định uống đến say khướt. Cô ra ngoài uống rượu nhưng không dám về nhà, cô muốn tìm một nơi không người để khóc lóc, lúc đó côđã đến công viên Thanh Tùng sao? Sao cô chẳng có ấn tượng gì cả?

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: "Em xem, cứ uống rượu vào là em lại mất trí nhớ phải không?".

"Đâu có". Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cả đời này cô mới chỉ uống say hai lần, làm sao có thể phán xét cô cứ rượu vào là bị mất trí chứ.

"Vậy em thử nói xem, lần em cướp Man đầu của anh, nếu không phải ngày hôm sau anh tìm đến tận nhà, em có thể nhớ chuyện xảy ra không?"

Tất nhiên không nhớ rồi, cô còn tưởng cô cướp đàn ông mang về nhà.

"Hừ, em thấy chưa? Sau này em không được phép uống rượu trừ những lúc ở bên cạnh anh. Em dễ dàng bị người khác lừa lắm, anh phải trông coi em chặt chẽ hơn mới

được".

"Anh toàn nói vớ vẩn, rốt cuộc có kể cho em biết không hả?"

"Thì em uống rượu say, làm chuyện này chuyện kia với anh ở trong công viên Thanh Tùng. Sau đó em phủi tay bỏ đi mất, để lại một mình anh đau khổ. Ba năm sau, emlại xuất hiện làm náo loạn cuộc sống của anh".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, cô rất muốn nói "không phải đấy chứ" nhưng không thể thốt ra lời. Lẽ nào khi cô thật sự muốn giở trò lưu manh thì không thành công, banăm trước lúc còn ngây thơ thì cô đã ra tay với người ta? Lúc đó cô quá đau lòng nên gây ra chuyện hồ đồ rồi bỏ trốn. Sau đó oan có đầu nợ có chủ, ông trời cho anhvà cô gặp lại nhau, nhưng lần này là cô rơi vào tay người ta?

Cũng không thể trách Cao Ngữ Lam có trí tưởng tượng phong phú, vì thực tế trên người cô từng xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường. Lẽ nào cô thật sự làm chuyệnnày chuyện kia...

Chỉ trong chốc lát, đầu Cao Ngữ Lam xuất hiện vô số ý nghĩ, tuy nhiên khi bắt gặp nụ cười đểu đểu của Doãn Tắc, cô lập tức nhớ ra những lời nói của anh chàng nàynửa thật nửa giả, không đáng tin cậy.

"Anh nói dối".

"Câu nào cũng là sự thật".

"Vậy những chuyện này chuyện kia ấy, anh hãy nói rõ một chút".

"Em muốn biết thật sao?"

"Đúng vậy".

"Anh xấu hổ quá". Doãn Tắc ôm mặt

"Anh nói đi". Cao Ngữ Lam tỏ ra có khí thế.

Doãn Tắc thả tay xuống, anh dịch dịch đầu đang gối trên đùi Cao Ngữ Lam để tìm tư thế dễ chịu. Đôi mắt anh đối diện với mắt cô, khóe mắt cong lên cười cười. DoãnTắc cầm tay Cao Ngữ Lam và nghịch ngón tay cô, sau đó anh chậm rãi mở miệng: "Lúc đó, việc kinh doanh nhà hàng của anh không được tốt lắm, nông trường vừamới khởi sắc, nhưng anh phải duy trì cả nhà hàng Thực và quán của chị gái anh, anh không đủ vốn nên có áp lực rất lớn".

Cao Ngữ Lam gật đầu, cô có thể hiểu hoàn cảnh của anh lúc đó.

Doãn Tắc nói tiếp: "Lúc đó anh ở thời kỳ đứng giữa ngã ba đường. Nếu anh đóng cửa nhà hàng và quán của chị gái anh, anh sẽ chẳng cần lo đến chuyện tiền nong.Nhưng tình hình của chị gái mới khá hơn một chút, Nựu Nựu gần hai tuổi, là lúc bi bô tập nói rất đáng yêu. Chị anh vừa chăm sóc con nhỏ lại vừa lo bán quán, chị ấy bắt đầu có mục tiêu cuộc sống. Bây giờ chị ấy sống vui vẻ chứ mấy năm trước chị ấy luôn khiến anhlo lắng. Anh đã mất đi bố mẹ, không thể mất cả chị ấy".

Doãn Tắc bóp tay Cao Ngữ Lam, rồi đặt lòng bàn tay cô lên lồng ngực, vào đúng vị trí trái tim anh. Mỗi khi anh nhắc lại chuyện cũ, Cao Ngữ Lam đều cảm thấy tim cômềm hẳn đi. Doãn Tắc nói tiếp: "Vì vậy khi anh thấy chị ấy vui vẻ, anh bắt đầu do dự. Anh không muốn dẹp tiệm, dù là nhà hàng hay quán nước của chị ấy. Nếu anhđóng cửa, chị ấy sẽ rất lo lắng. Hơn nữa nếu anh từ bỏ, có nghĩa là anh thừa nhận thất bại, anh nghĩ anh sẽ không bao giờ còn dũng khí mở quán nữa. Anh không muốnbị thua".

Cao Ngữ Lam chỉ thấy nhà hàng Thực hiện tại kinh doanh rất thành công, cô không ngờ có lúc nhà hàng lại đứng trước nguy cơ bị đóng cửa.

Doãn Tắc nói: "Thế là anh quyết định cố gắng thêm một chút, tìm ra nguyên nhân không thu hút khách hàng. Lúc đó, nhà hàng chủ yếu kinh doanh các món ăn bình dân,anh cho rằng món ăn của nhà hàng không tồi, cũng có nhiều khách quen. Nhưng em biết đấy, vị trínày rất thuận tiện nên tiền thuê nhà hơi đắt. Anh có trong tay một số món đặc sắc nhưng giá thành cao, giá đắt nên khó bán. Anh suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng anhcảm thấy là do nhà hàng của anh không có nét riêng biệt. Vì vậy anh đi khắp các nhà hàng nổi tiếng ở các nơi, ăn thử các món đặc sắc của họ và học tập người ta cáchkinh doanh. Nhưng anh vẫn không tìm ra đầu mối, không biết nên đưa nhà hàng của anh đi theo hướng nào. Chuyến đi càng dài, tiền trong tay anh ngày càng ít đi".

Cao Ngữ Lam say sưa lắng nghe, câu chuyện về quá trình lập nghiệp của Doãn Tắc hấp dẫn hơn câu chuyện bị người khác bỏ rơi của cô nhiều.

"Sau đó thì sao?" Cao Ngữ Lam hỏi.

"Có một ngày, anh đi tới thành phố C. Ở trên đường Hồng Tân có quán thịt kho tàu A Phúc, diện tích quán không lớn, món ăn không nhiều nhưng lại rất đắt hàng, danhtiếng còn lan truyền ra cả ngoại tỉnh. Anh đã tìm đến quán đó khảo sát".

"Vậy quán đó có gợi ý cho anh điều gì không?"

"Cũng coi như có".

"Là gì vậy?"

"Thật ra thịt kho tàu của quán đó không ngon bằng anh làm".

Tự kiêu quá, Cao Ngữ Lam véo má Doãn Tắc, anh cười cười: "Anh nói thật đấy".

"Không ngon bằng anh làm mà là sự gợi ý ư?"

"Không phải. Lúc đó anh chỉ nghĩ, anh có thể nấu ngon hơn họ, tại sao món thịt kho tàu của anh không nổi tiếng bằng họ?"

"Người ta là quán ăn lâu đời mà". Cao Ngữ Lam từ nhỏ đã biết đến quán đó, quán ăn lâu đời nổi tiếng cũng không có gì là lạ.

"Họ còn biết cách gây tiếng tăm nữa". Doãn Tắc nói: "Đến người chưa từng đặt chân tới thành phố C như anh cũng nghe danh phải đến thưởng thức một lần, em nóingười ta có thành công không?"

"Vì vậy anh cũng muốn tạo ra tiếng tăm?"

"Anh không biết làm thế nào để gây tiếng tăm". Doãn Tắc nói: "Tối hôm đó, anh đi bộ trên đường phố ở thành phố C, vừa đi vừa suy ngẫm về vấn đề này. Anh cứ đimãi, đến lúc toàn thân mỏi nhừ, anh ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là công viên Thanh Tùng. Anh liền vào trong công viên ngồi nghỉ".

Công viên Thanh Tùng gọi là công viên cho oai chứ thực ra chỉ là một hoa viên khá rộng ở trung tâm thành phố. Công viên mở cửa miễn phí, để người dân đi dạo bộ,tập thể dục và nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam biết công viên này, nó cách nhà cô khá xa.

"Anh ngồi một lát, vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì hay. Trong lòng anh buồn bực nên lôi thuốc lá ra hút. Đúng lúc này có một cô mèo say đi tới... "

"Mèo làm sao say được?"

"Là anh ví von thế".

"À, ý anh là con mèo đó đi loạng choạng như uống say phải không?" Lúc đó Doãn Tắc nhặt được một con mèo sao? Anh quả nhiên hay lượm được đồ ở ngoài đườngthật.

"Không, là anh dùng mèo để ví về con người". Doãn Tắc hết nói nổi, đầu óc cô bé của anh lại bị thắt nút rồi?

"Rồi, thế thì anh phải nói có một kẻ say rượu đi tới".

"Ok, lúc đó có một kẻ say rượu đi tới, trong tay ôm một thùng bia. Kẻ đó nước mắt nước mũi ròng ròng, ngồi xuống bên cạnh anh và đặt thùng bia xuống đất".

Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ ra: "Anh nói đến em sao?"

Doãn Tắc không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục lên tiếng: "Lúc đó anh muốn đi chỗ khác, nhưng nhìn ngó xung quanh chẳng thấy một chiếc ghế nào cả. Anh lại rất mệtmỏi, không muốn lê bước đi tiếp, thế là anh mặc kệ người ở bên cạnh, tiếp tục hút điếu thuốc của anh".

"Người đó có phải là em không?"

"Toàn thân kẻ say bốc ra mùi rượu rất hôi. Cô ấy còn vừa khóc lóc vừa mở một lon bia tu ừng ực. Uống xong, cô ấy ném lon bia xuống đất, chẳng giữ gìn vệ sinh gì cả.Sau đó, cô ấy tiếp tục khóc hu hu, nước mũi chảy ra ròng ròng, bẩn chết đi được ấy".

"Này!" Cao Ngữ Lam đánh vào người Doãn Tắc, lời nói của anh thật quá đáng, chắc chắn đang nói đến cô rồi.

Doãn Tắc mỉm cười: "Sao em lại đánh người ta? Anh nói câu nào cũng là sự thật".

"Chắc chắn anh cố ý bêu xấu em".

"Không có đâu. Lúc đó anh nên chụp ảnh làm bằng chứng cho em xem mới phải".

Cao Ngữ Lam giơ hai tay siết cổ Doãn Tắc. Doãn Tắc cười ha hả, nắm lấy tay cô: "Em có muốn nghe tiếp không?"

"Anh mau nói đi!"

"Sau đó anh thật sự không chịu nổi nữa, đang chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, kết quả kẻ say rượu nắm gấu áo anh, hỏi anh có khăn giấy không. Trên người anh đúng là có túikhăn giấy, anh liền đưa cho cô ấy. Cô ấy lau sạch mặt, rồi lại vừa khóc lóc vừa tu bia, thế là mặt lại bị dính bẩn. Vài lần như vậy, túi khăn giấy dùng hết sạch, cô ấy đòianh, anh nói không có, thế là cô ấy mắng anh keo kiệt, nói anh không vệ sinh, tại sao ra ngoài không đem theo khăn giấy".

Cao Ngữ Lam ngây người, lắc đầu lìa lịa: "Người đó tuyệt đối không phải là em".

"Em cũng cảm thấy quá đáng sao?"

Cao Ngữ Lam không trả lời, có chết cô cũng không thừa nhận người đó là cô. Dù sao cô chẳng nhớ gì cả, cô không liên quan gì đến những chuyện đáng xấu hổ đó.

"Anh cho em biết còn một chuyện còn quá đáng hơn. Cô ấy mắng anh xong, đấm anh vài phát. Sau đó cô ấy rút từ trong túi xách của mình một tập khăn giấy... "

Cao Ngữ Lam đen mặt, đó không phải là cô, tuyệt đối không phải là cô!

"Lam Lam à, em nhìn nhận như thế nào về chuyện này?"

Doãn Tắc mỉm cười nhìn Cao Ngữ Lam. Bộ dạng của cô lúc đó rất buồn cười, mỗi lần hồi tưởng lại, anh đều cười té ghế. Bây giờ nhìn gương mặt nhăn như bị của cô,anh càng muốn trêu chọc cô.

Cao Ngữ Lam cắn răng, suy nghĩ hồi lâu, cô có thể nhìn nhận như thế nào chứ?

"Anh cũng thật là, người ta đánh anh mà anh vẫn không bỏ đi sao?"

"Anh cũng muốn bỏ đi, nhưng người ta không cho anh đi".

"Tại sao?"

"Ai biết được, có lẽ tại anh dễ thương?" Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam đưa vào miệng cắn một phát.

"Em không tin".

"Thật đấy, em kéo áo anh, không cho anh đi. Em nói không có người nào tin em, em nói tình yêu là giả, tình bạn cũng là giả nốt. Em nói em muốn rời khỏi thành phốnày, bỏ đến một nơi không ai quen biết em".

Cao Ngữ Lam yên lặng, cô nghĩ cô gái say rượu kia chính xác là cô. Bởi vì lúc đó, ý nghĩ rời khỏi quê nhà luôn quanh quẩn trong đầu cô, sự phẫn nộ và đau buồn cuốicùng cũng khiến cô rời khỏi gia đình, rời khỏi thành phố đó.

Trầm mặc một lát, Cao Ngữ Lam hỏi Doãn Tắc: "Em còn nói với anh điều gì?"

"Em chê người anh hôi". Doãn Tắc tỏ ra vô tội: "Rõ ràng em mới hôi chết đi được, vậy mà em còn chê người anh bốc mùi".

"Hả?" Cao Ngữ Lam thử tưởng tượng ra cảnh đó, cô cảm thấy rất buồn cười: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh nói với em, cô mới hôi".

Cao Ngữ Lam cười ha ha, lại dí dí tay vào mặt Doãn Tắc: "Anh hôi thì có".

"Đúng rồi, lúc đó em cũng dí ngón tay vào mặt anh, có điều anh không phải nằm trên đùi em như bây giờ nên em chỉ có thể dí đến vai anh. Em hỏi anh, em hôi ở chỗnào. Anh hỏi lại em, anh hôi ở chỗ nào, sau đó em nói anh hút thuốc nên hôi chết đi được. Anh liền cho em biết, cả người em toàn mùi bia rượu, hôi không chịu nổi".

Cao Ngữ Lam vừa nghe vừa cười rách cả miệng, cô hỏi: "Sau đó thì sao? Em có đánh anh không?"

Doãn Tắc lườm cô: "Sao lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện đánh người thế? Em không đánh anh mà mời anh uống bia. Em cứ nhét lon bia vào tay anh rồi bắt anh uống.Anh nghĩ chắc em muốn anh bị nhiễm mùi hôi giống em".

"Thế anh có uống không?"

"Uống chứ, có bia miễn phí tội gì không uống".

Cao Ngữ Lam tỏ ra khâm phục Doãn Tắc: "Người không quen biết mời anh uống bia mà anh dám uống, anh không sợ bị bỏ thuốc sao?"

"Không sợ, em cũng có sợ anh đâu". Doãn Tắc nói: "Anh đưa thuốc lá cho em hút, cho em hôi mùi thuốc luôn".

"Còn lâu em mới hút". Cao Ngữ Lam kêu lên, từ nhỏ đến lớn cô là một cô bé ngoan ngoãn, rất hiểu biết vâng lời, cô chưa từng hút thuốc bao giờ và cũng cực kỳ ghétmùi thuốc lá.

"Em hút đấy". Doãn Tắc lại cười khi nhớ đến chuyện này: "Em không những hút mà cướp cả điếu thuốc của anh. Hơn nữa em còn rít lấy rít để, làm anh không kịp ngăncản".

"Không phải đấy chứ?" Cao Ngữ Lam trợn mắt, cô đã hút thuốc?

"Sau đó em ho sặc sụa, rồi em nổi cơn điên và bắt đầu động thủ đánh người".

"Em lại đánh anh?" Đến nước này Cao Ngữ Lam không biết phân trần thế nào nữa.

"Ừ, nhưng lần này anh mặc kệ em, anh bỏ đi".

"Anh bỏ đi?" Cao Ngữ Lam lớn tiếng: "Sao anh có thể bỏ lại em một mình ở nơi đó? Em uống say rồi có biết gì đâu, anh không sợ em gặp phải lưu manh hay kẻ xấusao?"

"Nếu em được chứng kiến bộ dạng của em lúc đó, em sẽ biết, đừng nói là lưu manh hay kẻ xấu gì đó, cho dù người ngoài hành tinh đến chắc em cũng không sợ".

Cao Ngữ Lam cứng họng, cô đập vào người Doãn Tắc: "Anh đáng ghét thật, em có thể về nhà bình an, đúng là em phúc lớn mệnh lớn".

"Em mà tự về nhà?" Doãn Tắc nói: "Cuối cùng vẫn là anh đưa em về".

"Chẳng phải anh bỏ đi rồi sao?"

"Đúng vậy, nhưng anh vừa đi, em liền bám theo anh, em ôm ba lon bia cuối cùng đi đằng sau lưng anh, anh muốn cắt đuôi thế nào cũng không được. Em theo đuôi anhcũng không sao, nhưng em vừa đi vừa than vãn, vừa than vãn vừa khóc bù lu bù loa, không biết em lấy đâu ra nhiều nước mắt thế?"

"Nhất định là người ta nhịn lâu quá, người ta ở nhà sợ bố mẹ lo lắng nên không dám khóc".

Doãn Tắc thở dài, giơ tay véo má Cao Ngữ Lam: "Em đi theo anh thì không sao, em than vãn cũng không sao, nhưng em bày ra bộ dạng tủi nhục đáng thương, làmngười đi đường tưởng chúng ta là một đôi tình nhân đang cãi nhau. Một bà thím dắt chó đi dạo có lòng tốt khuyên anh đừng giận em nữa, cô gái này trông đáng thươngquá".

"Hi hi". Cao Ngữ Lam cười: "Bà thím đó có lòng tốt thật đấy, đúng là một người tốt".

Doãn Tắc liếc cô: "Nhưng cô gái say rượu đột nhiên xông lên mắng bà thím khiến bà ấy hoảng hồn. Anh sợ cô gái say rượu động thủ với bà thím nên nhanh chóng đưacô ấy đi. Thế là chúng ta quay lại công viên Thanh Tùng. Nhưng thật không may, ghế đá trước đó đã bị một đôi tình nhân chiếm mất".

"Vì vậy anh đưa em về nhà?"

"Không, anh còn chưa nghĩ ra nên làm gì, em đã cầm lon bia xông đến trừng mắt hét lớn: "Ghế này là của chúng tôi". Bộ dạng của em rất giống nữ lưu manh, khiếnngười ta chẳng nói chẳng rằng lập tức đứng dậy chạy mất. Sau đó em thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra gọi anh ngồi xuống bên cạnh em. Rồi em lại mở một lonbia tu ừng ực".

Cao Ngữ Lam hết phát biểu ý kiến, xem ra buổi tối hôm đó cô đã bị quái vật nhập hồn.

Doãn Tắc kể tiếp: "Sau đó em kéo anh nói chuyện, em kể không đầu không đuôi, anh nghe chẳng hiểu mấy. Anh chỉ nắm được ý chính là bạn trai bỏ rơi em, người bạnthân hãm hại em, còn cụ thể thế nào anh nghe không hiểu. Em lặp đi lặp lại câu em phải rời khỏi nơi này. Tiếp theo em hỏi chuyện của anh, hỏi anh tại sao đến thành phốC, anh có phải là lưu manh buổi tối muốn kiếm gái ở đây không. Sau đó em lại nói buổi tối không an toàn, anh đừng một mình lang thang ngoài phố".

Cao Ngữ Lam đen mặt, cô cố biện bạch lần cuối: "Anh nhất định lừa em, đã ba năm trôi qua rồi, sao anh có thể nhớ rõ như vậy, đến cả chi tiết em ôm ba lon bia đitheo anh, rồi những lời em nói, anh làm sao có thể nhớ rõ thế, anh nhất định bịa ra, nếu không là thổi phồng lên".

"Anh tuyệt đối không thổi phồng câu chuyện này. Trên thực tế năng lực ngôn ngữ của anh chỉ có thể hình dung ra một phần ba bộ dạng của em lúc đó. Nếu em gặp mộtngười như vậy, lại nói chuyện với cô ấy cả buổi tối, em nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc. Đừng nói là ba năm, ba mươi năm sau anh bảo đảm anh vẫn nhớ rõ từng chitiết khi nhắc đến chuyện này".

Doãn Tắc dùng cùi chỏ huých vào người Cao Ngữ Lam: "Em đừng ngắt lời anh, anh vẫn chưa nói xong mà, trọng tâm còn ở phía sau. Tình tiết em bắt giữ linh hồn anhvẫn còn chưa kể đến".

"Anh biến thái quá đi, em khó coi như vậy, lên cơn say rượu xử sự như một nữ lưu manh, vậy mà anh còn hiến linh hồn của mình cho em, đáng sợ quá".

"Này, này, không cho phép em nói xấu người anh yêu. Em đừng ngắt lời, anh sắp nói đến trọng tâm rồi".

Cao Ngữ Lam bĩu môi, lại dí ngón tay vào má anh, Doãn Tắc nắm lấy tay cô bắt đầu kể: "Lúc đó tâm trạng của anh rất tệ, anh bị áp lực nặng nề và phiền não nhưngkhông có người giãi bày. Em cứ hỏi anh hết câu này đến câu khác, cuối cùng anh kể ra chuyện nhà hàng. Dù sao chúng ta cũng không quen biết, hơn nữa em còn sayrượu, anh coi em như cái thùng rác để xả hết nỗi bức bối. Anh kể xong tình hình liền hỏi em, nhà hàng nên bán thứ gì mới đắt hàng, tôi muốn kiếm nhiều tiền. Sau đó emmắng anh ngốc, em nói chuyện này quá đơn giản, thì bán lòng ham hư vinh chứ còn bán gì nữa".

Cao Ngữ Lam ngây người: "Hóa ra con người khi uống say, IQ cũng tăng cao hơn một chút".

"Anh hỏi em lòng ham hư vinh thì bán thế nào? Em bảo làm cho những người khách đến nhà hàng không phải để ăn cơm mà là làm đại gia (bề trên). Hơn nữa đại giakhông phải người nào cũng có thể làm, có tiền cũng chưa chắc làm được, anh phải bắt bọn họ xếp hàng, khiến bọn họ khó khăn lắm mới ăn nổi một bữa". Doãn Tắcnhìn Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Thật ra những lời em nói rất điên, nếu mấy tháng trước đó mà có người đề xuất với anh như vậy, anh nhất định sẽ cho rằng người đó bịthần kinh. Nhưng trong mấy tháng anh đã suy nghĩ rất nhiều, quan sát rất nhiều nhà hàng, anh cũng có một số ý tưởng nhưng vẫn có cảm giác không ổn. Vì vậy ý kiếnkhông hề thực tế của em đã gợi ý cho anh, anh cảm thấy em nói đúng, đó là bán lòng ham hư vinh".

"Trời, thế thì anh phải chia cho em cổ phần nhà hàng Thực, chính em đã giúp anh phát tài".

"Cô bé ngốc này, đến cả ông chủ nhà hàng Thực cũng thuộc về em rồi, em còn đòi cổ phần làm gì, đúng là tầm nhìn nông cạn quá!". Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lamcắn một miếng: "Em nói đi, bao giờ em mới chịu thu nhận ông chủ nhà hàng Thực đấy?"

"Bây giờ em không rảnh, em còn bận nghe kể chuyện". Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến câu hỏi của ông chủ nhà hàng Thực: "Sau đó thì sao? Anh kể xong chuyệncủa anh rồi đưa em về nhà phải không?"

"Em cứ nói mãi không thôi. Sau đó em lại khóc nức nở, em bảo tình cảm bảy năm cuối cùng đổi lấy sự phản bội. Em muốn bắt bạn trai em và hai người bạn đã hại em,dóc thịt họ tặng anh làm nhân bánh bao rồi đem đi bán. Anh nói anh đưa em về nhà, em bảo em rất vui khi có người nói chuyện cùng em, em hẹn anh ngày mai lại gặpnhau ở nơi này, anh đã gật đầu đồng ý".

Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam giật mình than thầm trong lòng. Cô về nhà ngủ một giấc ngày hôm sau chẳng nhớ gì cả, cô chỉ láng máng là hình như cô khóc đã đời ởmột nơi nào đó rồi mới về nhà. Còn cuộc hẹn gặp ngày hôm sau, chắc chắn cô cho anh "leo cây" rồi.

Quả nhiên Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: "Anh gọi taxi đưa em về, em cũng không nói rõ địa chỉ cụ thể, toàn chỉ lung tung. Em bảo khu nhà em ở đường này, đi gần đếnnơi em lại bảo không đúng rồi em bắt ông tài xế rẽ sang đường khác. Một đoạn đường đáng lẽ đi mất 20 phút, em bắt người ta chạy xe 50 phút mới tới nơi. Em khôngbiết lúc anh xuống taxi thanh toán tiền, ông tài xế nhìn anh bằng ánh mắt thương hại như thế nào đâu".

Nói đến đây, Doãn Tắc nghiến răng ken két: "Em đúng là đồ vô lương tâm, anh đã nghèo rớt mùng tơi, còn phải giúp em thanh toán khoản tiền taxi trên trời. Vẫn chưahết, khi quay đầu đã không thấy bóng dáng em đâu cả. Trong lúc anh trả tiền taxi, em chuồn về nhà từ lúc nào. Anh nghĩ em đến cửa nhà rồi, chắc không xảy ra chuyệngì. Ngày hôm sau anh đi công viên Thanh Tùng đợi em, kết quả là em mất hút".

"Em xin lỗi, em thật sự không nhớ gì cả". Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy, xót xa khoản tiền ngồi taxi.

Doãn Tắc "hừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Sau khi quay về đây, anh hoàn thiện lại phương án chuyển đổi cách thức kinh doanh nhà hàng Thực rồi bắt tay vào thực hiện.Cuối cùng, nhà hàng Thực cũng thành công, anh bắt đầu kiếm được tiền. Anh vẫn nhớ đến em, không biết em thế nào rồi, người bạn trai đó có xin lỗi em không, haingười có làm lành hay không, hoặc là em đã rời khỏi quê nhà đi tìm cuộc sống mới. Sau này có dịp tới thành phố C, anh còn tìm đến công viên Thanh Tùng và lượn lờtrước khu chung cư nhà em nhưng không bao giờ gặp lại em".

"Sau đó anh tình cờ gặp Man đầu ở trên đường, nó cứ đi theo anh, bộ dạng trông rất đáng thương. Anh chớt nhớ tới hình ảnh em vừa ôm mấy lon bia vừa khóc lóc đisau lưng anh, thế là anh nhặt Man đầu về nuôi. Một ngày, anh đang dắt Man đầu đi dạo, đột nhiên có một kẻ say rượu từ quán bar xông ra, lớn tiếng kêu gào muốn tìmđàn ông. Cô ấy lao về phía anh, anh đứng lại nhìn, lập tức hóa đá trong giây lát".

Cao Ngữ Lam cười ngây ngô, toàn là chuyện đáng xấu hổ, cô ngoài cười ngây ngô ra còn có thể làm gì hơn?

"Anh đứng yên ở đó, cô gái say rượu nhân cơ hội đá anh hai phát rồi dùng sức đẩy anh, sau lưng anh vừa vặn có bậc cầu thang, anh ngã xuống và bị trẹo chân. Cô gáisay rượu đó liền ôm Man đầu chạy mất. Lúc đó anh tức lắm, bao năm rồi mới gặp lại, không ngờ cô ấy vẫn bạo lực như vậy. Đáng ghét nhất là cô ấy không cướp anhmà đi cướp chó nhà anh, tuy cũng là giống đực nhưng cách biệt là quá lớn đúng không em?"

Cao Ngữ Lam tiếp tục cười ngây ngô.

"Anh nghĩ lần này nhất định anh phải tìm ra cô ấy, thế là anh nhanh mắt ghi nhớ biển số xe taxi rồi tiến hành một loạt hành động, ngày hôm sau anh tìm đến nhà em. Anhđã tưởng tượng ra cảnh chúng ta gặp lại nhau, em kinh ngạc nói: "hóa ra lại là anh". Không ngờ em có phản ứng ngược lại, em hoàn toàn không nhớ anh là ai, em cũngkhông nhớ chuyện cướp chó tối hôm trước. Bộ dạng ngây ngốc của em rất buồn cười, thế là anh giả vờ không quen biết em".

Cuối cùng Doãn Tắc cũng kể xong câu chuyện, anh nhướng mắt nhìn Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam hắng giọng: "Được rồi, anh không phải là biến thái. Em còn tưởng, đóng giả kẻ tàn tật đến nhà người phụ nữ xa lạ lừa đảo là một trò đùa tác quái củaanh cơ đấy".

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Anh thích em là vì em đánh anh rồi nêu ý tưởng giúp anh, giúp anh kiếm ra tiền?".

"Em có thể tổng kết hợp lý hơn một chút được không?"

"Lẽ nào không phải? Nghe cả câu chuyện, em chỉ nhớ hai điểm là em đánh anh và giúp anh kiếm tiền".

"Em biết tìm trọng tâm thật đấy", Doãn Tắc thở dài: "Đổi lại là em, có phải anh đẹp trai tuấn tú phong lưu hài hước thú vị ra nhà hàng vào nhà bếp nên em đã bị thu hút

đúng không?"

Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Nếu cần so sánh, em cảm thấy câu anh nói trước đó có vẻ đúng hơn".

"Gì cơ?"

"Tại anh dễ thương".

Chương 41: Mất tích

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: "Em thừa nhận yêu anh là được rồi".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má anh: "Đại vô lại".

"Sau khi chứng kiến sự vô lại của em, anh tự nhận thấy năng lực của anh là rất có hạn".

"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam không để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, cô vội xoa mặt anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Lúcđó em đánh anh có đau không?"

"Đau chứ, nếu không đau sao anh có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ".

"Mà anh cũng lạ thật đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em sẽ bỏ đi ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó". Tuy kẻ say rượu chính là bảnthân cô, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn nói thật lòng.

"Cũng không phải như vậy, Lam Lam, lúc đó anh cảm thấy sắp gục ngã rồi. Thật ra anh biết rõ, anh đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, anh không cónền tảng vững chắc để một lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ, anh phải mở một nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bàđáng chết ức hiếp hai chị em anh thấy, con trai của mẹ anh, không phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ".

Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện anh chịu khổ cực, cô bất giác thấy xót xa trong lòng.

Doãn Tắc tiếp tục nói: "Chị gái anh khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường, lúc chị ấy bị tổn thương anh không kịp thời ngăn chặn, vì vậy anh nhất định phảigiúp chị ấy sống thật tốt, để tên khốn đó biết, không có hắn, chị ấy càng sống tốt hơn. Vì vậy, Lam Lam à, con người là vật thể rất tham lam. Lúc đó anh vừa đi vừanghĩ, anh nên làm thế nào mới có thể khiến việc kinh doanh khởi sắc, rồi anh lại nghĩ tại sao anh phải cố sống cố chết giữ hai quán đó, tại sao anh không được phépthua? Nếu quán bị đóng cửa, chị gái anh nhất định sẽ rất lo lắng, liệu chị ấy có chán nản, có trách bản thân đã làm liên lụy đến anh? Nhưng thực ra đây có phải là cái cớ anh tự viện ra nhằmmục đích không thừa nhận là mình đã thua?"

Cao Ngữ Lam hiểu ý Doãn Tắc. Lúc đó, cô cũng nói với bố mẹ, thành phố A có nhiều công ty lớn, cơ hội tìm kiếm việc làm dễ dàng hơn, mức lương cũng cao hơn. Côphấn đấu một vài năm còn khá hơn ở thành phố C mười năm, cô tự nhủ với bản thân, so sánh mọi điều kiện khách quan, thành phố A mạnh hơn thành phố C nhiều.

Nhưng sau khi phải chen chúc trên những xe buýt chật ních người vào giờ cao điểm đi làm và tan tầm, ngày nghỉ một mình ru rú ở nhà, Cao Ngữ Lam cũng từng nghĩ,mọi thứ ở thành phố A đều tốt, liệu có phải chỉ là lý do để cô trốn tránh quá khứ?

"Lúc đó chúng ta chỉ là người qua đường. Lam Lam, tuy em say khướt, ăn nói chẳng rõ ràng. Nhưng em kêu em muốn bỏ đi, đó thật ra cũng là tâm trạng của anh, anhcũng muốn vất bỏ hết tất cả, đi đến một nơi không ai quen biết. Anh mệt mỏi quá, anh đã cố gắng chịu đựng nhiều năm liền, thời điểm khổ cực nhất và tuyệt vọng nhấtanh đều đã trải qua. Vậy mà ngày hôm đó anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh đột nhiên muốn từ bỏ hết".

"Nhưng anh lại cảm thấy, dù đi bất cứ nơi đâu anh cũng không thể trốn tránh".

Doãn Tắc nắm tay Cao Ngữ Lam: "Đúng rồi, bởi vì trong lòng anh vẫn còn sự bận tâm nên anh không thể trốn tránh. Về phần em, em biến những chuyện đau buồn

thành ra rất hài hước. Rõ ràng tâm trạng của anh rất tệ, nhưng em làm anh chẳng thể nào tức em, vì vậy anh mới có ấn tượng sâu sắc với em. Thậm chí mấy năm trôiqua, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ, không biết cô gái vung lon bia giành chỗ ngồi công cộng, vừa mắng người vừa kể lể chuyện buồn đó không biết bây giờ thế nào rồi?"

"Còn thế nào nữa? Cô gái đó vẫn bi thảm như vậy, uống rượu say rồi đi cướp đàn ông chứ sao". Cao Ngữ Lam tự chế giễu bản thân, duyên phận giữa cô và anh đúnglà huyền diệu. Lần đầu tiên gặp anh cô uống say khướt, đến buổi gặp mặt thứ hai vẫn là cô uống say, hơn nữa cả hai lần cô đều gây ra chuyện đáng xấu hổ.

Doãn Tắc cười ha ha: "Hình như chuyện buồn thế nào đi chăng nữa, qua con người em đều rất buồn cười".

"Buồn cười ở điểm nào?"

"Lúc thất tình thì em biến thành nữ lưu manh, còn lúc thất nghiệp em lại biến thành nữ thổ phỉ, thử hỏi có buồn cười hay không? Em có biết lần em cướp Man đầu củaanh, em cố gắng giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, anh nhịn cười khổ như thế nào không? Lúc đó anh còn nghĩ, cô gái này thú vị quá đi, ba năm không gặp, trình độ thú vị của cô ấy tăng lên gấp bội".

"Em rõ ràng đáng thương, gặp phải chuyện thê thảm như vậy... ". Cao Ngữ Lam định giáo dục Doãn Tắc về lòng cảm thông, chuông điện thoại của cô đột ngột reovang.

Cao Ngữ Lam đẩy đầu Doãn Tắc để anh ngồi dậy, Doãn Tắc không tình nguyện, mãi mới nhấc đầu lên. Đến khi anh ngồi dậy, lại thấy Cao Ngữ Lam bất động. DoãnTắc nhìn cô đầy nghi hoặc: "Em không nghe điện thoại à, không nghe anh lại nằm xuống nhé".

Cao Ngữ Lam nhăn nhó xua tay: "Không được, chân em hỏng rồi".

"Hỏng rồi?" Doãn Tắc biết cô không bao giờ nói giỡn bừa bãi, vội giơ tay sờ đùi cô: "Sao vậy? bị chuột rút à?"

"Bị anh đè thành ra tê liệt rồi, không nhúc nhích nổi". Cao Ngữ Lam khóc dở mếu dở, ra sức nắn đùi: "Đau quá... ". Chuông điện thoại ngừng kêu, trong khi cô vẫnchưa thể đứng dậy.

Doãn Tắc thấy vậy cũng giúp cô xoa bóp đùi, anh vừa xoa vừa nói: "Xương em làm bằng đậu phụ đấy à. Đầu anh nặng bao nhiêu gối lên đùi em đã tê đến mức này rồi,sau này nếu bị đè nặng hơn thì làm thế nào?"

Đùi Cao Ngữ Lam vừa tê vừa ngứa, khó chịu đến mức mặt cô nhăn nhó thành cái bánh bao: "Anh đang kể chuyện cười "màu vàng" với em đấy à?" (màu vàng: sex).

"Là "màu vàng", có điều không phải chuyện cười".

"Haha... buồn cười quá". Cao Ngữ Lam bĩu môi, cuối cùng cũng có thể đứng dậy. Cô đi cà nhắc vào phòng ngủ tìm điện thoại di động để kiểm tra xem ai gọi tới.

Doãn Tắc gọi với theo: "Cho em mượn cây nạng của anh, miễn phí".

"Đáng ghét". Cao Ngữ Lam lê một bên đùi vẫn còn tê liệt, đi chậm rãi từng bước vào phòng.

Điện thoại gọi đến là một số lạ, Cao Ngữ Lam liền bấm máy gọi lại. Trong lúc chờ đợi đầu bên kia bắt máy, cô lại đi ra phòng khách và ngồi xuống ghế sofa. Doãn Tắcngồi bên cạnh giúp cô xoa bóp đùi. Đầu bên kia cũng nhanh chóng trả lời.

"Alô, tôi là Cao Ngữ Lam. Xin hỏi ai vừa gọi điện cho tôi đấy ạ?" Cao Ngữ Lam vừa nói vừa đánh vào tay Doãn Tắc.

Đối phương ấp a ấp úng, Cao Ngữ Lam cau mày, muộn như vậy rồi gọi điện đến còn ấp úng, không hiểu chuyện này là thế nào? Cô vừa định lên tiếng, đối phương độtngột mở miệng: "Lam Lam, tớ là Dương Dương".

Cao Ngữ Lam sững lại: "Dương Dương?" Dương Dương là một trong những người bạn tốt của cô thời đi học. Nhưng sau khi xảy ra sự kiện đó, do cô bị gắn mác "Vôliêm sỉ", "làm bộ làm tịch", "nham hiểm", Dương Dương cũng đứng về phía Trịnh Đào như những người bạn khác.

Thanh mai trúc mã có một điểm không hay là, bạn bè của người nữ cũng chính là bạn bè của người nam. Một khi xảy ra chuyện, những người bạn này nhất định sẽ lựachọn đứng về một phía.

Mà Cao Ngữ Lam là người phụ nữ xấu xa vô liêm sỉ bắt cá hai tay, do đó đứng về phía cô, chỉ có mỗi cái bóng đơn độc của chính cô mà thôi.

Đã bao năm trôi qua, tại sao Dương Dương tự nhiên lại gọi điện thoại cho cô?

"Lam Lam, xin lỗi cậu, lâu rồi không liên lạc với cậu". Ở đầu bên kia điện thoại, Dương Dương nói rất thận trọng.

Thấy sắc mặt Cao Ngữ Lam thay đổi, Doãn Tắc liền kéo cô vào lòng. Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, cảm thấy yên bụng hẳn, cô hỏi Dương Dương: "Lâu rồikhông gặp, cậu tìm tớ có việc gì?"

"Tớ... tớ... " Dương Dương lại ấp úng: "Tớ gọi điện cho mấy người, mới hỏi được số điện thoại nhà cậu, sau đó tớ hỏi chú Cao số di động của cậu".

Câu trả lời của Dương Dương không hề đúng trọng tâm, Cao Ngữ Lam nhíu mày, Dương Dương vất vả tìm số điện thoại của cô làm gì nhỉ? Cô hỏi lại: "Cậu tìm tớ làmgì?"

Dương Dương trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Lam Lam, chuyện là thế này, Nhược Vũ... thật ra cũng đang ở thành phố A".

Cao Ngữ Lam càng nhíu chặt đôi lông mày, Nhược Vũ ở thành phố A thì sao? Dương Dương nói tiếp: "Lam Lam, năm đó bọn tớ có lỗi với cậu, nhưng tình hình lúc đócậu cũng biết rồi đấy, chúng tớ không tiện nói gì. Nhược Vũ cũng đã định lên tiếng giúp cậu, nhưng Trịnh Đào tỏ thái độ đó, Tề Na và những người bạn khác bất bìnhthay cho cậu ta. Nếu bọn tớ lên tiếng, sẽ trở thành đích ngắm của mọi người".

Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe, mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại có tác dụng gì chứ?

"Tớ biết bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lúc đó bọn tớ quả thật không thể làm gì cho cậu... " Dương Dương hình như đọc được suy nghĩ củaCao Ngữ Lam, nhưng Cao Ngữ Lam lập tức ngắt lời cô, nếu đã không còn ý nghĩa thì không cần thiết nhắc lại.

"Dương Dượng, cậu tìm tớ rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Dương Dương im lặng một lát rồi nói: "Lam Lam, Nhược Vũ mất tích rồi. Mong cậu nể tình bạn bè lâu năm, có thể giúp tìm kiếm cậu ấy được không? Lúc đó cậu ấycũng định mở miệng nói giúp cậu, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, Trịnh Đào... Ý tớ là, nếu Nhược Vũ đứng về phía cậu, cậu ấy sẽ trở thành đối tượng bị mọi người côngkích, vì vậy cậu ấy mới không dám lên tiếng. Bọn tớ... không tiện nói gì cả".

"Cậu nói gì?" Cao Ngữ Lam giật mình.

"Tớ muốn nói Nhược Vũ năm đó có ý giúp cậu, dù cuộc sống tình cảm của cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn coi cậu là bạn bè. Nhưng chuyện xảy ra như vậy,cậu ấy thật sự chẳng thể làm gì hơn, cậu ấy sợ mọi người chửi mắng cậu ấy. Cậu ấy từng khóc than với tớ, cậu ấy không xứng làm bạn bè, cậu ấy có lỗi với cậu".

"Không phải, tớ không muốn nghe những chuyện này, cậu nói cậu ấy mất tích rồi?"

"Đúng vậy". Dương Dương nói chậm rãi: "Nhược Vũ mất tích rồi, người nhà cậu ấy mấy ngày nay không liên lạc được với cậu ấy. Trước đó cậu ấy nói là đổi số điệnthoại nhưng không cho người nhà biết. Bố mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, họ lại không dám báo cảnh sát, vì vậy bọn tớ định nhờ vài người quen ở thành phố A, đếncông ty cậu ấy xem sao".

Chương 42: Trao đổi

Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, cô chợt nhớ đến lời bác sỹ Mạnh Cổ nói không tìm thấy Trần Nhược Vũ, bây giờ cả người nhà cũng không tìm thấy cô ấy, lẽ nào cô ấyxảy ra chuyện gì?

Cao Ngữ Lam vội hỏi: "Cậu có số điện thoại và địa chỉ công ty Nhược Vũ không?" Cô chỉ biết Trần Nhược Vũ đi bán bảo hiểm mà không để ý ở công ty nào.

Dương Dương đáp: "Có đây, tớ có tên và địa chỉ công ty của cậu ấy, là mẹ cậu ấy cho tớ. Bây giờ tớ đọc cho cậu, cậu có tiện ghi lại không?"

"Được". Cao Ngữ Lam chạy vào phòng ngủ tìm bút giấy, Dương Dương nói: "Lam Lam, cậu đồng ý giúp đỡ thì tốt quá, tớ còn tưởng... "

Cao Ngữ Lam không có tâm trí nghe Dương Dương nói những lời vô nghĩa này, cô lập tức ngắt lời bạn: "Chuyện quá khứ không liên quan gì đến các cậu. Người hãmhại tớ không phải là cậu, cũng không phải là Nhược Vũ. Tất nhiên, nếu cậu tin đây là một vụ hãm hại".

Dương Dương ấp úng không nói ra lời, Cao Ngữ Lam tìm được giấy bút: "Cậu đọc đi, tớ ghi đây".

"Ừ, được thôi". Dương Dương vội vàng mở miệng: "Cậu ấy làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại Nhã Thông, địa chỉ công ty là tầng 8 building Viễn Dương số73 đường Trung Viễn".

Cao Ngữ Lam dừng bút: "Nhược Vũ làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại?"

"Đúng vậy, cậu ấy làm ở đó một năm rồi, mới được thăng chức cách đây không lâu".

"Không đúng, chắc cậu nhầm rồi, cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm cơ mà". Cao Ngữ Lam cảm thấy rất kỳ lạ, dáng vẻ bán bảo hiểm của Trần Nhược Vũ rất chuyênnghiệp, cô ấy chẳng giống giám đốc nghiệp vụ của công ty thương mại một chút nào.

"Gì cơ? Công ty bảo hiểm? Lam Lam, cậu cũng nghe Tề Na nói phải không?"

"Tớ có gặp Tề Na đâu, là Nhược Vũ nói cho tớ biết, bọn tớ đã gặp nhau ở thành phố A, cậu ấy đến tìm tớ, sau đó bọn tớ còn gặp mặt vài lần. Có điều thời gian gầnđây mẹ tớ bị ốm, tớ phải về nhà nửa tháng, tớ vừa mới quay lại nơi này. Số điện thoại cũ của cậu ấy đã ngừng sử dụng, tớ cũng không liên lạc được với cậu ấy, khôngngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy".

"Hóa ra Nhược Vũ đã tìm cậu", Dương Dương tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng cô trở lại vấn đề chính ngay: "Vậy cậu ấy có nói gì với cậu không? Cậu ấy sống ở thành phố Athế nào? Cậu ấy nói với bố mẹ đang làm việc ở công ty thương mại, nói công ty rất tốt, mẹ cậu ấy mừng lắm. Có điều thời gian trước Tề Na đi rêu rao khắp nơi làNhược Vũ bán bảo hiểm, hơn nữa cậu ta còn chỉ trích Nhược Vũ nói dối, tóm lại là toàn những lời rất khó nghe".

"Bán bảo hiểm thì sao? Có phải ăn cắp ăn trộm gì đâu, bán bảo hiểm là nghề nghiệp chính đáng. Tề Na dựa vào cái gì nói Nhược Vũ như vậy, cậu ta mới là kẻ kiểunhân đê tiện mở miệng ra là toàn những lời nói dối". Cao Ngữ Lam nghe nhắc đến Tề Na, một ngọn lửa phừng phừng bốc lên đầu trong giây lát.

"Nhược Vũ năm đó đã đắc tội Tề Na, nên hai người kể từ khi đó không còn quan hệ qua lại. Trong số các bạn học cũ, cũng chỉ có tớ và Châu Tử là vẫn giữ liên lạc vớiNhược Vũ. Sau khi cậu ấy đi thành phố A, bọn tớ ngày càng ít liên hệ". Dương Dương ngừng lại một lát: "Lam Lam, cậu có chắc là Nhược Vũ làm ở công ty bảo hiểm

không?"

"Đúng vậy, cậu ấy làm nghề bán bảo hiểm, cậu ấy từng giới thiệu sản phẩm với tớ. Cậu hãy chuyển lời đến những người đó, Nhược Vũ đường đường chính chính nỗ lựclàm việc, cậu ấy chẳng làm chuyện gì xấu xa, bảo bọn họ hãy câm miệng". Cao Ngữ Lam nói một hơi, cảm thấy trong lòng vẫn rất bực bội. Cô chỉ hận là không trựctiếp gặp đám người thích gây thị phi kia, cho bọn họ một trận nên thân.

Trần Nhược Vũ nỗ lực như vậy, lúc kể về công việc với Cao Ngữ Lam, vẻ mặt của cô ấy rất sinh động. Cô ấy vất vả gọi điện thoại giới thiệu sản phẩm, cô ấy cũng cóước mơ nghề nghiệp, nhưng qua miệng của loại người như Tề Na lại trở thành những lời khó nghe.

Đung là đồ khốn khiếp.

Dương Dương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu cậu ấy không ở công ty thương mại thì ở đâu? Cậu biết cậu ấy sống ở đâukhông?"

"Tớ không biết".

"Cậu có biết cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm nào không?"

"Tớ không biết".

"Vậy... cậu biết cậu ấy còn có bạn bè nào khác ở thành phố A không?"

"Tớ không biết". Cao Ngữ Lam cảm thấy mắt cô hơi cay cay, những câu hỏi của Dương Dương khiến trong lòng cô rất buồn.

Cô cũng là bạn bè ư, cô chẳng biết gì về Trần Nhược Vũ. Không có số điện thoại đã đành, cô không biết có thể tìm Trần Nhược Vũ ở đâu, cô chẳng hiểu gì cô ấy cả.

Cao Ngữ Lam lại nói vài câu với Dương Dương, hai bên vẫn không có manh mối tìm người. Cao Ngữ Lam nói cô sẽ nghĩ cách, có tin tức gì mọi người cùng thông báocho nhau.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Ngữ Lam thất thần quay ra phòng khách.

"Sao vậy?" Doãn Tắc hỏi cô.

"Nhược Vũ biến mất rồi, không ai tìm thấy cậu ấy". Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, những lúc như thế này, có bờ vai để cô có thể tựa vào, đúng là quá tốt.

Trần Nhược Vũ nói cô ấy không đứng về phía cô, cô ấy có lỗi với cô. Thế nhưng Cao Ngữ Lam đến thông tin cơ bản nhất của Trần Nhược Vũ cũng không nắm rõ.Trong khi đó, cô còn là người bạn học duy nhất của Trần Nhược Vũ ở thành phố A.

Cao Ngữ Lam liệu có xứng đáng là một người bạn?

Doãn Tắc xoa đầu cô, Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn, cô càng rúc đầu vào lòng Doãn Tắc sâu hơn. Doãn Tắc động đi động lại, khiến tư thế của cô không dễchịu. Cao Ngữ Lam liền giơ tay đấm anh, anh gối đầu lên đùi cô khiến cô tê liệt, bây giờ cô mới dựa vào lòng anh một tý mà anh không chịu ngồi yên, đáng ghét quá!

Một lúc sao, Cao Ngữ Lam cảm thấy Doãn Tắc kéo đầu cô ra, cô càng phiền càng rúc sâu vào lòng anh.

Doãn Tắc dùng sức, cô cũng dùng sức, cô lấy hết sức áp mặt vào ngực anh không thèm động đậy.

Doãn Tắc thở dài, xoay nghiêng người để lộ chút không gian. Sau đó anh gõ gõ vào đầu Cao Ngữ Lam, ra hiệu cô lộ mặt. Cao Ngữ Lam không tình nguyện mấy nhưngcũng ngẩng mặt lên, Doãn Tắc lập tức đút thứ gì đó vào miệng cô, thì ra là miếng thịt bò khô.

Cao Ngữ Lam "A" một tiếng, nuốt miếng thịt bò khô.

Doãn Tắc mỉm cười, lại rút một miếng đưa vào miệng cô.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa rúc đầu vào lòng anh: "Anh biến ở đâu ra thế?"

"Man đầu mỗi khi tâm trạng không vui, chui vào lòng anh làm nũng, anh cho nó ăn thịt bò khô nó liền trở nên vui vẻ". Doãn Tắc vừa nói vừa tiếp tục nhét thịt bò khô vàomiệng người nào đó.

Cao Ngữ Lam đánh anh: "Dám so sánh em với Man đầu?"

"Còn Nựu Nựu nữa, con bé buồn bực giở thói vô lại, anh liền cho con bé một miếng, hoặc một thanh chocolate". Doãn Tắc lục ba lô của anh: "Có chocolate ở đây, emmuốn ăn không?"

"Có".

Thế là ông chủ Doãn bắt đầu bóc chocolate.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa nói: "Chó không được ăn mặn quá, thịt bò khô không thích hợp với Man đầu".

"Thế thì cho em hết". Doãn Tắc giả bộ hỏi.

"Được". Cao Ngữ Lam trả lời không chút do dự.

"Trẻ con cũng không được ăn nhiều chocolate, sẽ bị sâu răng". Doãn Tắc tiếp lời.

"Thế thì cho em hết đi, em không sợ sâu răng".

"Đồ tham ăn". Doãn Tắc cốc đầu Cao Ngữ Lam, rồi ôm cô thơm lên má cô: "Bây giờ tâm trạng em đỡ hơn chưa?"

Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc lại nói: "Em hãy kể lại toàn bộ sự việc xem nào, Trần Nhược Vũ bị làm sao?"

Cao Ngữ Lam kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối câu chuyện, Doãn Tắc ngẫm nghĩ vài giây: "Cô ấy có cho em danh thiếp của cô ấy không?"

Cao Ngữ Lam lập tức đứng dậy đi tìm, nhưng tìm mãi cũng không thấy.

Doãn Tắc lại hỏi: "Cô ấy có đưa cho em tài liệu bán bảo hiểm gì đó? Bên trên thế nào cũng có tên và địa chỉ công ty".

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Em không có ý định mua bảo hiểm nên không giữ mấy thứ đó".

"Vậy em thử nghĩ xem, cô ấy đưa cho em thứ gì có thể tìm ra manh mối?"

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy: "Có".

Cô lao vào phòng ngủ, rồi cầm ra một cái hộp: "Nhược Vũ nói cậu ấy làm đại lý thứ này. Trên đây có tên nhãn hiệu sản phẩm và địa chỉ nhà sản xuất, chúng ta có thểgọi điện thoại hỏi về đại lý tiêu thụ ở thành phố A, nhiều khả năng sẽ tìm ra manh mối, có thể tìm ra địa chỉ hoặc email của Nhược Vũ".

Cao Ngữ Lam tỏ thái độ rất phấn chấn, trong khi đó Doãn Tắc ngược lại khép hờ mi mắt nói lớn tiếng: "Em dám tàng trữ bao cao su?"

Cao Ngữ Lam sững sờ, một lúc mới có phản ứng, cô lắp ba lắp bắp giải thích: "Là... là Nhược Vũ cho em... Cậu ấy làm đại lý nên muốn giới thiệu sản phẩm... Khôngphải em lấy, mà cậu ấy cứ nhét vào tay em. Em chưa dùng bao giờ, hộp vẫn còn nguyên tem em chưa bóc ra đâu".

"Đưa đây". Ông chủ Doãn giơ tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, đưa cái hộp cho Doãn Tắc, cô lại nhấn mạnh một lần: "Em thật sự chưa dùng bao giờ".

Doãn Tắc cầm cái hộp xem trái xem phải rồi mỉm cười: "Rất tốt, anh tịch thu".

"Này". Cao Ngữ Lam đưa tay định cướp lại.

Doãn Tắc giơ cái hộp lên cao khiến cô không với tới: "Em không nói sớm em đã chuẩn bị, để anh mất công mua một hộp nữa, đây chẳng phải là em khuyến khích anhmạnh dạn sử dụng hay sao?"

"Xì". Cao Ngữ Lam đấm Doãn Tắc: "Anh ngủ ở ghế sofa, không được lại gần em trong vòng một mét".

"Đừng mà, làm thế tàn nhẫn quá, chân anh đang bị đau, lẽ nào em muốn trái tim anh và bộ phận khác cũng đau luôn sao?" Doãn Tắc cười híp mắt: "Anh có một điềukiện có thể đổi quyền cung cấp dịch vụ làm ấm giường cho em".

"Anh đừng nằm mơ".

"Chỉ là ấm giường thôi mà, em đừng nghĩ ngợi xa xôi quá, chân anh bây giờ không tiện lắm. Tất nhiên nếu em nhất định yêu cầu, anh dù gãy chân cũng sẽ... "

"Phì phì, không được phép lại gần em trong hai mét".

"Anh có cách tìm ra Trần Nhược Vũ".

"Hả?" Sao anh chuyển đề tài nhanh thế?

"Thế nào? Em có đồng ý trao đổi không?"

Chương 43: Quyết tâm

Cao Ngữ Lam quắc mắt, tung nắm đấm vào người Doãn Tắc: "Anh toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, có cách gì thì mau nói ra đi".

"Ôi trời, hung dữ quá".

"Nhanh lên". Cao Ngữ Lam lại đấm bụp một phát nữa.

"Được rồi, được rồi. Anh chỉ đùa em thôi mà, em đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả". Doãn Tắc bắt lấy tay Cao Ngữ Lam, kéo cô vào lòng rồi xoa đầu cô: "Anh sẽnhờ Lôi Phong, bảo cậu ấy thử kiểm tra hệ thống dữ liệu của bên công an xem Trần Nhược Vũ có đăng ký số chứng minh hay không, ví dụ như cô ấy xảy ra chuyệnkhông dám về nhà mà đi ở khách sạn. Còn bệnh viện của Mạnh Cổ nữa, khi Trần Nhược Vũ đi khám bệnh, chắc cô ấy sẽ làm thẻ y tế, khi cô ấy dùng thẻ để thanhtoán tiền, hệ thống dữ liệu của bệnh viện nhất định sẽ lưu lại địa chỉ nhà hoặc cơ quan của cô ấy... ".

"Đúng, đúng, anh nói đúng lắm, anh mau gọi điện thoại đi". Doãn Tắc còn chưa dứt lời, Cao Ngữ Lam đã thúc giục anh hành động.

"Anh vẫn còn một chiêu cuối cùng chưa nói hết".

"Hả? Còn nữa? Anh mau nói đi".

"Trước đây có phải em muốn chỉnh anh nên đưa số điện thoại của anh cho Trần Nhược Vũ, để cô ấy bán bảo hiểm cho anh?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Anh có mua đâu? Tự nhiên bây giờ lại giở món nợ cũ với người ta, anh có biết lúc đó anh đáng ghét lắm không..."

"Stop, stop, ai giở món nợ cũ với em chứ?". Doãn Tắc tắt nụ cười trên môi, nhéo má Cao Ngữ Lam: "Ý anh là, em còn cho Trần Nhược Vũ số điện thoại của ngườikhác nữa đúng không?"

"Sao anh biết được?"

"Anh hỏi cô ấy". Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt như muốn nói "em đúng là ngốc", anh tiếp tục lên tiếng: "Em lén lén lút lút phái sát thủ đến giải quyết anh,tất nhiên anh phải hỏi cho rõ ràng mới có thể ứng chiến".

"Vậy mà lúc đó anh cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đúng là gian xảo quá. Anh nói đi, chuyện đó có liên quan gì đến vụ tìm Nhược Vũ?"

"Anh không mua, nhưng có người mua rồi đúng không? Ý anh là, nếu có thể tìm ra khách hàng của cô ấy, trên hợp đồng bảo hiểm chắc chắn có số điện thoại và địa chỉcông ty, như vậy chúng ta có thể tìm đến công ty của cô ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trần Nhược Vũ cũng sẽ nói với công ty một tiếng, nếu không sẽ bị mất việc phảikhông em?"

"Đúng!". Cao Ngữ Lam bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đứng bật dậy, vô tình đá chân trúng vào cái chân đau của Doãn Tắc. Doãn Tắc kêu thất thanh, Cao Ngữ Lam vội vàngcúi xuống: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em không phải cố ý. Doãn Tắc, anh thông minh quá, em sẽ tìm Ôn Sa, Ôn Sa đã mua bảo hiểm của Nhược Vũ".

Cao Ngữ Lam vui mừng chạy về phòng gọi điện thoại. Cô thầm nghĩ nếu Ôn Sa không chịu hợp tác, cô nhất định sẽ sạc cho cô ta một trận. Doãn Tắc thở dài, lôi điệnthoại gọi cho Mạnh Cổ và Lôi Phong. Mạnh Cổ tỏ ra tức giận: "Cô gái này dám chơi trò mất tích? Đến người nhà cũng không liên hệ được? Cô ta rốt cuộc bao nhiêutuổi mà chẳng có đầu óc gì cả".

Doãn Tắc cau mày: "Cậu lằng nhằng ít thôi, có giúp không thì bảo?"

"Giúp, cậu đợi một lát". Mạnh Cổ nói xong lập tức dập điện thoại. Doãn Tắc cũng không bận tâm, tiếp tục gọi cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe kể lập tức nhận lời và trảlời bằng thái độ nghiêm túc: "Có manh mối tôi sẽ báo ngay cho cậu".

Doãn Tắc cảm ơn, vừa tắt máy, Cao Ngữ Lam tay cầm một tờ giấy lao từ phòng ngủ ra ngoài: "Ôn Sa đã tìm thấy hợp đồng bảo hiểm, quả nhiên có thông tin về côngty của Nhược Vũ. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đó". Nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra, đưa mắt nhìn bàn chân đau của Doãn Tắc: "À, sáng mai em sẽ đi một mình".

Doãn Tắc tỏ ra không vui: "Em chê anh què chân phải không? Cũng không nghĩ xem ai đã hạ độc thủ?".

"Đừng nhỏ nhen như vậy mà". Có manh mối về Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam rất vui mừng, cô không ngần ngại lấy lòng ông chủ Doãn: "Để em bôi thuốc cho anhnhé".

"Anh bôi rồi". Doãn Tắc giả bộ đáng thương: "Anh sợ em chê anh phiền phức nên anh tự mình rửa sạch sẽ, bôi thuốc đâu vào đấy rồi mới đến đây".

Cao Ngữ Lam cất cao giọng: "Anh tự mình có thể làm vệ sinh sạch sẽ, lại có thể tự bôi thuốc, thế thì anh đến nhà em làm gì?"

Doãn Tắc sững người, biết mình đã lỡ lời, anh nhìn Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, em không uống rượu đấy chứ?"

"Anh uống rượu thì có, em chưa bao giờ gặp ai vô lại như anh". Cao Ngữ Lam nhìn đôi nạng gỗ của Doãn Tắc, anh chàng này lần nào cũng chuẩn bị đạo cụ đầy đủ,muốn tống cổ anh ra khỏi cửa cũng chẳng có cách nào.

"Em không thể đuổi anh về, Lôi Phong và Mạnh Cổ có tin gì sẽ báo cho anh ngay. Nếu em đuổi anh đi, anh đau lòng sẽ không còn tâm trạng bận tâm đến chuyện nàyđâu".

"Xì". Cao Ngữ Lam hỏi tiếp: "Vậy lúc nào bọn họ mới có tin?"

"Anh không biết, khi nào kiểm tra thấy họ sẽ gọi điện cho anh ngay. Có điều bây giờ muộn rồi, chắc không nhanh như vậy đâu". Doãn Tắc nháy nháy mắt, mở miệngngáp dài ngáp ngắn.

Cao Ngữ Lam trề môi, vừa ngượng vừa tức: "Em đi sắp xếp lại giường chiếu, anh không được làm bậy. Nếu anh mà có hành vi lộn xộn, em sẽ đánh anh đó".

Doãn Tắc gật đầu lia lịa: "Em yên tâm, yên tâm đi, "lộn xộn" mấy ngày nay nghỉ phép đi chơi rồi, bây giờ chỉ còn "đứng đắn" đi theo anh thôi".

"Ma mới tin anh, chỉ biết múa mép là giỏi".

Tuy Doãn Tắc mồm mép này nọ nhưng hành động tương đối đứng đắn. Cao Ngữ Lam vừa trải giường xong, anh liền lao vào giường bằng thân thủ nhanh nhẹn vượtquá khả năng của người bị đau chân, sau đó anh nằm im như sợ bị Cao Ngữ Lam đuổi xuống giường.

Doãn Tắc vừa lên giường, Mạnh Cổ gọi điện thoại đến. Doãn Tắc lười biếng nói với anh ta hai câu rồi chuyển điện thoại cho Cao Ngữ Lam. Mạnh Cổ nói đã kiểm tradữ liệu của bệnh viện, đúng là có địa chỉ nhà ở của Trần Nhược Vũ.

Cao Ngữ Lam vội chép lại địa chỉ, cô thấy yên lòng hẳn, có địa chỉ nhà và công ty, tìm người cũng tiện hơn nhiều. Cao Ngữ Lam cảm ơn Mạnh Cổ, cô vừa định cúpmáy, Mạnh Cổ tự nhiên thêm một câu: "Nếu tìm thấy cô ấy, cô... "

Mạnh Cổ không nói hết câu, Cao Ngữ Lam hỏi làm sao, Mạnh Cổ im lặng trong giây lát rồi trả lời: "Không sao, hy vọng cô ấy ổn, quan trọng nhất là tìm thấy người".

Cao Ngữ Lam lại cảm ơn Mạnh Cổ, nói nếu tìm được người cô nhất định sẽ thông báo cho anh ta, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh thật ngại quá. Vừa cúp điệnthoại, cô chợt nghe tiếng Doãn Tắc vọng ra từ phòng ngủ: "Chủ nhân, giường đã ấm rồi, mời chủ nhân lên giường đi ngủ".

Cao Ngữ Lam suýt nữa rơi điện thoại xuống nền nhà.

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc cùng nằm trên một chiếc giường nhưng mỗi người đắp một cái chăn. Cao Ngữ Lam cảm thấy có chút không thoải mái, ngượng ngùng nhiềuhơn, nhưng trong lòng cô không xuất hiện sự kháng cự như cô tưởng. Bao nhiêu năm nay cô đã quen sống một mình, xem tivi, lên mạng, đi ngủ, tất cả đều chỉ có mộtmình cô.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, nhưng cô không hề có cảm giác mất tự nhiên. Trên thực tế, cô và anh quen nhau chưa bao lâu, nảy sinh tình cảmrồi yêu nhau một cách nhanh chóng, liệu có vấn đề gì hay không?

Tay Doãn Tắc thò ra khỏi chăn của anh rồi lần vào chăn Cao Ngữ Lam, ngón tay anh khều nhẹ tay cô.

Cao Ngữ Lam đập mạnh vào bàn tay anh.

Doãn Tắc lập tức rút tay về, Cao Ngữ Lam quay sang nhìn, Doãn Tắc nhắm tịt mắt, vẻ mặt bình thản như đang ngủ rất say.

Cao Ngữ Lam nghiến răng, người này làm loạn còn giả vờ ngủ say. Cô trừng mắt với anh nhưng đáng tiếc anh không nhìn thấy. Cô lại quắc mắt một lúc, bất kể anh cóthấy hay không. Sau đó, Cao Ngữ Lam quay lưng về phía Doãn Tắc, tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cô và anh mới gặp nhau mấy lần, nếu nói DoãnTắc biết cô từ ba năm trước, bị cô hành hạ và vẫn không quên được cô, nhưng cô còn thì sao, ấn tượng của cô về anh mới bắt đầu từ hôm anh ngồi xe lăn đến nhà cô.Sau đó tuy có tiếp xúc nhưng cô vẫn ghét anh, rồi cô đột nhiên yêu anh, lúc nào cũng nhớ đến anh, sự trầm luân này liệu có nhanh quá?

Doãn Tắc lại thò chân ra khỏi chăn của anh, lần vào chăn Cao Ngữ Lam, tìm đến chân cô rồi cù vào lòng bàn chân cô.

Cao Ngữ Lam buồn buồn co chân lên, định đạp anh một phát nhưng sợ động đến chân đau của anh nên để yên. Doãn Tắc được thể lại thò chân vào cù lòng bàn châncô. Lần này Cao Ngữ Lam mới nghĩ ra đây không phải là chân đau, thế là cô đạp mạnh, nhưng Doãn Tắc đã nhanh chóng rút chân về.

Cao Ngữ Lam xoay người lại hét lên: "Anh có định ngủ không hả?"

"Hả?" Doãn Tắc mở mắt: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ngủ sao?"

"Anh, anh... " Cao Ngữ Lam tức giận giơ tay bóp cổ anh. Doãn Tắc cười ha hả, bỏ chăn ra kéo Cao Ngữ Lam vào lòng rồi hôn cô.

Cao Ngữ Lam đấm anh: "Đáng ghét!"

"Đúng vậy, cách một tấm chăn thật đáng ghét, như thế này có phải hơn không".

"Anh đừng làm loạn nữa, em đang nghĩ đến một việc nghiêm túc"

"Vậy à, anh cũng đang nghĩ đến một việc nghiêm túc".

Đầu óc người này còn có chuyện nghiêm túc sao? Cao Ngữ Lam không tin: "Anh nghĩ đến chuyện gì?"

"Anh đang nghĩ bao giờ chúng ta mới kết hôn?"

-----

Cao Ngữ Lam ngẩn ngơ, tốc độ của người này là tốc độ ánh sáng sao? Cô còn đang nghĩ cô và anh liệu có phải yêu nhau quá nhanh, anh đã nghĩ đến tiết mục kết hônrồi.

"Thật ra anh muốn lên giường hay muốn kết hôn?" Cao Ngữ Lam hỏi xong hận đến mức muốn cắt đứt lưỡi cho rồi.

"Cả hai đều muốn". Đôi mắt Doãn Tắc sáng lấp lánh, giống như một thanh niên có hoài bão to lớn nhìn thấy một tương lai tươi đẹp ở phía trước.

Cao Ngữ Lam tuyệt vọng, tại sao chuyện nghiêm túc đến Doãn Tắc lại biến vị hết thế này?

"Em coi thường anh đấy à". Doãn Tắc nằm nghiêng, để Cao Ngữ Lam có tư thế thoải mái hơn. Anh tiếp tục mở miệng: "Anh chưa nói cho em biết sao? Kể từ lúc anhđến đây tìm Man đầu, chứng kiến em ra sức giả bộ đáng thương, sau đó đi công ty em, em lại tự tìm đến, gặp chuyện ấm ức nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong, sau đó embị Nựu Nựu lừa, đến lúc em đóng vai một bà cô lương thiện, anh đã chính thức hạ quyết tâm".

Cao Ngữ Lam đen mặt, ai giả bộ, ai đóng kịch? Rõ ràng anh mới là ảnh đế, nhưng lời nói của anh khiến cô rất hiếu kỳ, cô liền hỏi: "Anh có quyết tâm gì?"

"Quyết tâm của anh là, cô gái này quá thú vị, nhất định phải cưới cô ấy về ngày nào cũng chọc cô ấy cho vui".

Chương 44: Mông Lạnh

"Bụp", lại một chưởng tung ra, tiềm năng bạo lực của Cao Ngữ Lam bộc phát: "Anh mới vui ấy, đúng là vô lại".

Đáng tiếc do nằm trong lòng Doãn Tắc nên nắm đấm của cô không có lực mấy, ngược lại càng thêm phần thân mật. Doãn Tắc cười ha hả: "Được rồi, để anh đổi cách nóikhác. Cô gái này đáng yêu quá, anh nhất định phải hiến mình cho cô ấy, để cô ấy ngày nào cũng trêu đùa anh".

"Doãn Tắc, bây giờ em hối hận còn kịp không?"

"Em và anh đã cùng đắp chung một cái chăn, em thử nói xem?

"Em có thể chẳng bận tâm đến điều đó. Chân anh bị đau, em thu nhận anh một đêm, chúng ta đắp chăn nói chuyện suông, đều là người trưởng thành cũng nên nghĩthoáng một chút".

"Anh không thể nghĩ thoáng. Anh bận chết đi được ấy vẫn còn nhớ đến cô gái đó. Cô ấy say khướt, má đỏ hồng hồng, hai mắt sáng long lanh. Cô ấy bảo anh hãy bánlòng ham hư vinh, "chặt chém" bọn họ nhiều vào. Sau khi gặp lại, anh từng có ý nghĩ không biết cô gái đó đã làm lành với bạn trai hay chưa? Nếu hai người không quaylại với nhau thì tốt biết mấy... ".

Cao Ngữ Lam không kìm nổi lại đấm Doãn Tắc, anh chàng này toàn có những ý nghĩ xấu xa.

Doãn Tắc lại cười ha ha, ôm chặt Cao Ngữ Lam vào lòng rồi vuốt ve lưng cô: "Em bạo lực quá đi". Nói xong anh hôn lên trán cô: "Nhưng anh thích sự đanh đá củaem".

Câu nói này khiến trong lòng Cao Ngữ Lam cảm thấy rất ngọt ngào, cô càng ép sát vào Doãn Tắc, vùi mặt vào ngực anh. Cô có đanh đá gì đâu? Cô là một cái bánhbao, khi bị oan ức chỉ biết khóc lóc và lén lút uống rượu say.

Vậy mà anh nói, anh thích tính đanh đá của cô...

Doãn Tắc xoa lưng cô: "Trái ớt nhỏ đáng yêu biết bao, anh thích dáng vẻ tràn đầy sức sống này của em".

Cao Ngữ Lam chớp mắt, cô cảm thấy hốc mắt hơi nong nóng. Sau khi gặp anh, cô mới trở thành "trái ớt nhỏ", Trần Nhược Vũ cũng từng nói, cô đã thay đổi nhiều, côđã bị ảnh hưởng bởi Doãn Tắc. Thật ra, bản thân cô cũng thích mình bây giờ hơn.

Cô trở nên vui vẻ hơn.

Nhưng... hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Doãn Tắc ôm cô lắc nhẹ: "Chúng ta kết hôn nhé, được không em?"

"Không được". Tình cảm phát triển quá nhanh khiến Cao Ngữ Lam không có cảm giác chân thực. Còn chưa đâu vào đâu, kết hôn gì chứ? Hình như vẫn còn rất nhiềuviệc đang chờ cô ở phía trước.

"Ôi... " Doãn Tắc bày ra vẻ mặt đau khổ và đáng thương: "Ngày mai anh phải ghi lại mới được, lần đầu tiên cầu hôn vào ngày tháng năm này nhưng bị từ chối. Anh phảilàm một quyển sổ để sau này cho các con xem. Các con xem đi, năm nào ở đâu và vào lúc nào, mẹ các con đã từ chối lời cầu hôn của bố, tổng cộng mất bao nhiêu lầnmới có thể sinh ra các con, bố của các con dũng mãnh lắm đúng không?"

Cao Ngữ Lam mỉm cười, cô dịch dịch người, tìm tư thế thoải mái trong lòng Doãn Tắc, sau đó cô nhắm mắt: "Anh cứ tự tưởng tượng đi, em buồn ngủ lắm rồi, em đingủ đây, sáng sớm mai em còn phải đi tìm Nhược Vũ nữa".

"Này, em đúng là cô gái tàn nhẫn mà. Em một mặt độc chiếm vòng tay ôm của anh, mặt khác không chịu gả cho anh. Ít nhất em phải chiếu cố đến lòng tự trọng yếu ớtcủa một người đàn ông chứ. Em không thể giả vờ thẹn thùng nói, để em từ từ suy nghĩ... ". Doãn Tắc vừa cất giọng tội nghiệp vừa ôm cô dịu dàng.

Cao Ngữ Lam cong cong khóe miệng, nói thầm thì: "Đừng ồn ào nữa, lòng tự trọng đi ngủ từ đời nào rồi, chỉ có anh đầu óc nghĩ ngợi lung tung thôi".

"Đâu có, "nó" rõ ràng vẫn đang kêu gào khóc lóc với anh mà". Thanh âm của Doãn Tắc cũng nhỏ như không thể nhỏ hơn, thấy Cao Ngữ Lam không mở mắt nổi, anhkhông nỡ tiếp tục trêu chọc cô. Doãn Tắc hôn nhẹ lên mi tâm Cao Ngữ Lam, miệng lẩm bẩm: "Chỉ tại cái chân đau, đáng ghét thật, bỏ lỡ mất cơ hội tốt".

Cao Ngữ Lam thật sự buồn ngủ, nào biết được tâm tư của Doãn Tắc, cô nói khẽ với anh: "Ngủ ngon nhé".

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô chợt nhớ đến lời bài hát trong quán bar buổi tối hôm cô cướp Man đầu: "Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước, tất cả quá khứ đau buồnrồi sẽ qua đi, sẽ có một thiên thần đến yêu bạn... "

Ngày hôm đó cô không gặp được thiên thần, cô chỉ gặp một kẻ vô lại.

Nhưng bây giờ nằm trong lòng tên vô lại đó, cô cảm thấy rất thanh thản và hạnh phúc.

------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cao Ngữ Lam tỉnh lại, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động trong nhà bếp. Cao Ngữ Lam giật mình nhưng chợt nhớ ra, tối qua Doãn Tắc quađêm ở nhà cô.

Cô ngồi dậy thay quần áo rồi đi phăm phăm xuống bếp. May quá, người ở trong bếp là Doãn Tắc, không phải Man đầu.

Hai chiếc nạng của đầu bếp Doãn dựng bên cạnh tường, còn anh đang nhăn nhăn nhó nhó chuẩn bị bữa sáng. Thấy Cao Ngữ Lam xuất hiện, anh lẩm bẩm chê nhà bếpcủa Cao Ngữ Lam nào là dụng cụ làm bếp sơ sài, nào là gia vị đơn điệu. Miệng chê thì chê những đầu bếp Doãn vẫn nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng.

Cao Ngữ Lam tỏ ra không phục: "Anh chê đồ nhà em tệ thì anh mua giúp em là được rồi".

"Anh không mua". Đầu bếp Doãn có lý luận riêng của mình: "Để em dùng đồ không tốt, như vậy em mới càng nghĩ đến chuyện có thể dùng đồ tốt khi sống cùng anh".

Cao Ngữ Lam không bận tâm đến những lời của Doãn Tắc, dù sao cô cũng là người mù chuyện bếp núc, chẳng cần dụng cụ làm bếp tốt.

Hai người vừa đấu võ mồm vừa cùng hưởng thụ một bữa sáng ngon lành. Sau đó Cao Ngữ Lam chuẩn bị đi tìm Trần Nhược Vũ.

Doãn Tắc hơi lo lắng, bắt cô kiểm tra pin điện thoại rồi dặn cô xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh ngay chứ không được tự ý hành động. Doãn Tắc nóichân anh không tiện, nhưng Lôi Phong và Mạnh Cổ có thể sai vặt tùy ý. Anh nhập số điện thoại của hai người bạn vào máy di động của Cao Ngữ Lam. Tuy hai ngườiđó còn bận đi làm nhưng thật sự xảy ra phiền phức, cô có thể trực tiếp gọi điện cho họ trước rồi gọi cho anh sau cũng được.

Cao Ngữ Lam gật đầu đồng ý, sự cẩn thận của Doãn Tắc làm cô tự nhiên trở nên căng thẳng khẩn, cô cảm thấy hình như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng trênthực tế, quá trình Cao Ngữ Lam đi tìm Trần Nhược Vũ lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Hôm nay là thứ hai, vì vậy Cao Ngữ Lam đến công ty của Trần Nhược Vũ trước. Khi đến công ty bảo hiểm hỏi thăm, người của công ty cho biết Trần Nhược Vũ đúnglà làm việc ở đây, nhưng cô bị bệnh đường ruột cấp tính nên phải nằm viện vài ngày. Mấy ngày hôm nay đều có đồng nghiệp đi thăm cô, Cao Ngữ Lam lập tức ghi lạiđịa chỉ bệnh viện và số phòng nơi Trần Nhược Vũ đang điều trị.

Cao Ngữ Lam gọi điện thoại thông báo tình hình cho Doãn Tắc rồi vội vàng đi đến bệnh viện. Chỉ một lúc sau, cô đã tìm thấy Trần Nhược Vũ đang một mình ngồi trêngiường bệnh xem tạp chí.

Đến lúc này, Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Doãn Tắc báo đã tìm ra Trần Nhược Vũ. Còn Trần Nhược Vũ vô cùng kinhngạc khi nhìn thấy Cao Ngữ Lam.

"Cậu làm tớ sợ chết đi được ấy". Cao Ngữ Lam tiến lại gần ôm chầm lấy Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ cũng ôm chặt Cao Ngữ Lam, hỏi sao cô có thể tìm đến đây. Cao Ngữ Lam kể lại đầu đuôi sự việc, Trần Nhược Vũ im lặng không lên tiếng.

Cao Ngữ Lam nói mọi người đều rất lo lắng cho cô, Trần Nhược Vũ đột nhiên khóc nức nở. Cao Ngữ Lam kéo người cô ra và nhìn cô nghiêm túc: "Cậu sao vậy? Tìnhhình sức khỏe thế nào rồi? Cậu gặp phải chuyện phiền phức gì, tại sao không liên lạc với mọi người?"

Trần Nhược Vũ vừa kéo tay cô vừa lau nước mắt, mãi mới thốt ra lời: "Tớ không sao, ngày mai có thể xuất viện. Lam Lam, tớ vô dụng quá, tớ đã biến cuộc đời tớ trởthành một mớ bòng bong".

"Cậu nói lung tung gì thế?" Cao Ngữ Lam rút túi khăn giấy đưa cho Trần Nhược Vũ. Sau đó cô ngồi xuống giường hỏi bạn: "Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Nhược Vũ lau sạch nước mắt trên mặt, xì xì mũi, cất giọng nghèn nghẹn: "Xảy ra rất nhiều chuyện cùng một lúc làm tớ chẳng biết đối phó ra sao. Tớ đổi số điệnthoại vẫn chưa kịp thông báo cho bố mẹ tớ biết. Đúng lúc đó tớ bị ốm phải nằm viện, tâm trạng của tớ rất tệ, sợ liên lạc rồi mọi người lại hỏi đông hỏi tây. Vì vậy tớ nghĩthôi thì tĩnh dưỡng vài ngày, một mình trốn ở đây sẽ không bị ai quấy rầy".

"Rốt cuộc cậu bị làm sao?"

"Nói ra thì dài lắm".

"Vậy cậu hãy kể từng chuyện một đi".

Trần Nhược Vũ cúi đầu, gại gại tay vào tấm chăn, một lúc sau mới lên tiếng: "Lam Lam, tớ nghĩ, con người làm chuyện gì cũng có nhân quả, làm việc tốt sẽ được báođáp, còn làm việc xấu bị báo ứng. Tớ luôn cảm thấy có lỗi với cậu, lúc đó cậu bị chụp mũ "bắt cá hai tay", nếu tớ dũng cảm đứng về phía cậu mà không phải để mặc TềNa đổ thêm dầu vào lửa, cõ lẽ cậu sẽ không bị mọi người ép đến mức phải rời khỏi quê hương".

Cao Ngữ Lam sững người: "Sao cậu còn nhắc đến chuyện này, đã qua lâu lắm rồi mà".

"Chuyện này luôn là khúc mắc trong lòng tớ. Tớ mãi mãi nhớ vẻ mặt của cậu lúc đó". Trần Nhược Vũ nghiến răng: "Nhưng tớ nhu nhược quá, tớ không dám, tớ sợ cũngbị bọn họ chỉ trích bị bọn họ cô lập".

"Nhược Vũ... " Cao Ngữ Lam nắm tay Trần Nhược Vũ, cô không thể quên được ánh mắt của bạn bè lúc đó, nhưng không ngờ lại có người không quên nổi vẻ mặt cô.

"Tớ xin lỗi". Nước mắt Trần Nhược Vũ lại chảy dài trên gò má: "Tớ không ra mặt giúp cậu, sau này tớ rất hối hận nhưng có nói gì cũng vô dụng, cậu đã bỏ đi rồi. Tớbiết là cậu rất muốn ở lại thành phố C, là bọn tớ cùng liên kết ép cậu bỏ đi".

Cao Ngữ Lam đột nhiên muốn khóc, tâm trạng lúc ra đi lại dội về trong lòng cô. Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Sau đó tớ cũng không muốn ở lại thành phố C, tớ luôn cảmthấy ở đó chẳng có bạn bè tử tế, tớ muốn ra ngoài lập nghiệp, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ tớ sống tốt hơn. Tớ đã tới đây hơn một năm trời, cuối cùng vẫn chỉ có thểbán bảo hiểm".

"Bán bảo hiểm có gì không tốt? Chẳng phải bây giờ rất nhiều ngành nghề cần đến bảo hiểm hay sao? Cậu nói đúng, bảo hiểm là một sự đảm bảo cuộc sống của mình, làviệc tốt mà. Có rất nhiều người đi bán bảo hiểm đạt thành công trong sự nghiệp, có thu nhập tốt đấy thôi". Cao Ngữ Lam an ủi bạn.

"Nhưng tớ làm không tốt, suýt nữa tớ không hoàn thành chỉ tiêu. Trước đó tớ không dám tìm cậu vì sợ cậu không thèm để ý đến tớ, nhưng doanh thu của tớ không tốt,tớ phải tìm khách hàng, tớ đột nhiên nhớ tới cậu. Lam Lam, cậu thấy chưa, tớ là đứa tư lợi như vậy đó. Nhưng kỳ thực hôm gặp cậu tớ rất căng thẳng".

"Tớ rất vui khi cậu đến tìm tớ, thật đấy". Cao Ngữ Lam đau lòng khi thấy Trần Nhược Vũ tự trách bản thân.

"Tớ biết, cậu luôn là người tốt, cậu không trách tớ, còn coi tớ là bạn bè". Trần Nhược Vũ lại rơi nước mắt: "Tớ đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn tốt với tớ, thậm chícòn tốt hơn bọn họ".

Cao Ngữ Lam biết, "bọn họ" mà Trần Nhược Vũ nhắc đến là chỉ những người bạn học cũ. Trần Nhược Vũ lau nước mắt nói tiếp: "Một người bạn của Tề Na tình cờgặp tớ ở thành phố A, biết tớ đi bán bảo hiểm, người đó về nói cho Tề Na biết. Thế là Tề Na đi rêu rao khắp nơi, cô ta còn nói cho bố mẹ tớ biết. Tớ luôn nói dối bốmẹ tớ, tớ sống ở thành phố A rất tốt, làm việc ở công ty thương mại, chỉ cần phấn đấu vài năm là có thể nở mày nở mặt. Tớ không muốn bố mẹ tớ lo lắng, trước thờigian trước họ gọi điện hỏi tớ, tớ chẳng biết làm thế nào đành phải tiếp tục nói dối họ, bố mẹ tớ tin lời tớ".

"Lần này cậu mất tích, bố mẹ cậu lo lắng lắm đấy. Tớ đã nói với Dương Dương là cậu làm việc ở công ty bảo hiểm, bây giờ chắc bố mẹ cậu cũng biết sự thật rồi".

Trần Nhược Vũ gật đầu, bẻ ngón tay: "Thật ra tớ cũng biết không thể che giâu mãi chuyện này".

"Vậy vụ cậu bị thương thì thế nào? Bác sỹ Mạnh Cổ hình như rất không vui, anh ấy nói khi nào tớ tìm thấy cậu hãy giúp anh ấy mắng cậu một trận".

Nghe đến tên Mạnh Cổ, mặt Trần Nhược Vũ nhăn thành quả mướp đắng: "Lam Lam, tớ ngây thơ quá, tớ cứ tưởng thích là có thể theo đuổi. Thật ra, tớ không hiểu rõbản thân mình".

"Ý cậu là gì?"

"Bác sỹ Mạnh và tớ không phải là người cùng một thế giới. Chỉ có tớ thích anh ấy cũng vô dụng thôi, anh ấy không thèm để ý đến tớ, đến những người y tá ở xung quanhanh ấy còn coi thường tớ. Nếu tớ lại đi tìm anh ấy thì rất mất mặt".

Về phương diện này, Cao Ngữ Lam cũng không biết nên an ủi hay khuyên nhủ bạn thế nào. Trần Nhược Vũ lắc đầu mỉm cười: "May mà tớ chưa nói gì với anh ấy, sớmbiết thân biết phận rút lui. Dù sao bây giờ tớ cũng nghĩ thông suốt rồi, không nên đem mặt nóng dán vào mông lạnh... ".

"Ai là Mông lạnh hả?" Đột nhiên có một giọng đàn ông đầy tức giận từ cửa phòng bệnh truyền đến.

Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam giật mình quay đầu nhìn, thấy Mạnh Cổ và Doãn Tắc đang đứng ở cửa. Mạnh Cổ đen mặt, trong khi đó Doãn Tắc cười híp mắt:"Hình như là nói cậu". Anh đặt cây nạng xuống, giơ tay xoa mặt Mạnh Cổ: "Mông lạnh".

Chương 45: Quyết chí

Trần Nhược Vũ hóa đá nhìn bác sỹ Mông Cổ đang đứng ở cửa phòng bệnh, sau đó cô đỏ bừng mặt. Cao Ngữ Lam cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô đang nghĩ xemnên làm thế nào để hóa giải tình huống khó xử này, Mạnh Cổ "hừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi mất.

Trần Nhược Vũ đau lòng cúi đầu, tay nắm chặt vỏ chăn.

Doãn Tắc cười hi hi chống nạng đi vào, Cao Ngữ Lam hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh lo em không ứng phó nổi, bệnh viện dù sao cũng là nghề của Mạnh Cổ mà". Chỉ là không ngờ tới, khi anh và Mạnh Cổ đến đây vừa vặn đứng đúng đầu mũi súng.

Mông lạnh, sự hình dung này vô cùng vi diệu. Doãn Tắc quyết định từ nay trở đi, biệt hiệu mới của bác sỹ Mông Cổ sẽ là "Mông lạnh".

Trần Nhược Vũ nói nhỏ: "Cảm ơn hai người, tôi không sao cả".

Doãn Tắc kéo một chiếc ghế ngồi xuống: "Cô đã liên lạc với người nhà chưa?"

Trần Nhược Vũ lắc đầu: "Tôi định sau khi xuất viện mới gọi điện cho bố mẹ, không ngờ họ lại tìm tôi vào đúng những ngày này".

"Mạnh Cổ nói cô bị đánh đến mức bị thương, vụ đó còn phiền phức không?" Doãn Tắc hỏi thẳng vào trọng tâm, bây giờ sự an toàn của nhân thân là quan trọng nhất,nếu chót dây vào loại người không ra gì thì phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm.

"Vụ đó không sao rồi, chúng tôi đã báo cảnh sát, công ty tôi cũng đã đứng ra giải quyết". Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu.

"Rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào?"

"Cũng không có gì, là một khách hàng của tôi bị đâm xe và bị thương, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kẻ đâm anh ta cãi bay cãi biến, nơi xảy ra vụtai nạn lại không có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng không dễ kết luận. Nếu kết luận khác đi, khách hàng của tôi sẽ không nhận được tiền. Anh ta vốn gàtrống nuôi con, cuộc sống tương đối vất vả. Tôi nghĩ tôi đã khiến anh ta bỏ tiền mua bảo hiểm thì không thể khoanh tay đứng nhìn". Trần Nhược Vũ ngước lên liếc CaoNgữ Lam rồi lại cúi đầu nói nhỏ: "Tôi không thể quay lưng khi chứng kiến người khác bị oan ức".

Cao Ngữ Lam cảm thấy xót xa, cô nắm tay Trần Nhược Vũ: "Cậu đừng để chuyện đó ở trong lòng nữa".

Trần Nhược Vũ lắc đầu nở nụ cười miễn cưỡng: "Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng gặp chuyện lộn xộn như vậy baogiờ, không ngờ người ta động thủ thật nên mới bị ăn đòn. Tôi không dám nói cho bố mẹ biết, sau đólại bị bố mẹ tôi truy vấn về công việc, tôi nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Sau đó... ". Sau đó là mặt nóng dán vào mông lạnh tạo thành vết thương lòng, nhưngTrần Nhược Vũ không nói tiếp. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Nói thẳng ra tôi không đủ kiên cường, khả năng chịu đựng áp lực của tôi tương đối kém, đúng lúcmấy sự cố xảy ra liên tiếp khiến tôi suy sụp. Sau đó tôi lại bị ốm phải nằm viện, vì vậy tôi mới đổi số điện thoại, muốn yên tĩnh một thời gian rồi tính tiếp, không ngờ lạilàm kinh động đến mọi người, tôi thành thật xin lỗi".

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam rồi mở miệng: "Không sao thì tốt, nếu có phiền phức thì cô hãy nói ra, mọi người đều là bạn bè, nếu có thể giúp đỡ chúng tôi nhất định sẽ

giúp cô".

"Nếu cậu muốn tìm người giãy bày tâm sự thì hãy gọi cho tớ, đừng để khúc mắc ở trong lòng". Cao Ngữ Lam tiếp lời.

"Ừ" Trần Nhược Vũ gật đầu: "Chuyện lần này thật ngại quá, tớ đã khiến mọi việc rối như canh hẹ, lại làm phiền đến mọi người". Cao Ngữ Lam vội an ủi bạn không sao,quan trọng nhất là cô không việc gì.

Ba người ngồi trong phòng bệnh trò chuyện một lúc, Trần Nhược Vũ chợt nhớ ra nói với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam: "À... câu mặt nóng vừa rồi, tôi không có ý gì đâu,phiền anh giúp tôi nói lại với bác sỹ Mạnh một tiếng, tôi thành thật xin lỗi, bảo anh ấy đừng tức giận".

"Không có gì, không có gì, cô không cần để ở trong lòng". Doãn Tắc xua tay, sau đó mỉm cười: "Tên đó tức giận, quả thật là chuyện đáng vui mừng".

Hai người phụ nữ đen mặt nhìn anh, Doãn Tắc bổ sung thêm một câu: "Vui mừng là điều tốt mà".

Anh vừa nói xong, bác sỹ Mạnh Cổ đẩy cửa đi vào phòng. Anh ta đảo mắt qua ba người trong phòng rồi quay sang hỏi Doãn Tắc: "Có phải cậu đang nói gì về tôi?"

"Không có, không có". Doãn Tắc xua tay: "Là Nhược Vũ có lời muốn nói với cậu".

Mạnh Cổ quay sang Trần Nhược Vũ: "Cô muốn nói gì?"

Trần Nhược Vũ ngây người, cô vốn còn trong trạng thái kinh ngạc khi thấy người vừa tức giận bỏ đi tự nhiên quay lại, nhưng chưa kịp định thần đã bị Doãn Tắc "đá tráibóng" về phía cô. Khi Mạnh Cổ hỏi cô, đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ hừm một tiếng rồi nói: "Tôi đã hỏi rồi, sức khỏe của cô không có vấn đề gì đáng lo ngại. Nếu cô muốn xuấtviện, ngay bây giờ có thể làm thủ tục ra về".

Trần Nhược Vũ ngạc nhiên: "Sáng nay tôi hỏi rồi, bác sỹ bảo không được, ngày mai mới có thể xuất viện".

"Tôi là bác sỹ hay cô là bác sỹ?"

"Tất nhiên là anh". Trần Nhược Vũ bĩu môi, chẳng cần phải nhấn mạnh đến nghề nghiệp của anh như vậy đâu, bác sỹ thì có gì ghê gớm?

"Bác sỹ Mông Cổ". Doãn Tắc ở bên cạnh đế thêm một câu.

Mạnh Cổ lườm Doãn Tắc rồi tiếp tục nói với Trần Nhược Vũ: "Bác sỹ và bác sỹ vừa tiến hành một cuộc đối thoại về kỹ thuật rất có hàm súc. Kết luận là việc cô tiếptục ở lại bệnh viện chỉ có một tác dụng duy nhất là cống thêm tiền cho bệnh viện. Vì vậy hôm nay cô có thể xuất hiện, cô có muốn ra về không?"

"Muốn, muốn chứ". Trần Nhược Vũ vô cùng mừng rỡ khi có thể xuất viện, cô gật đầu lia lịa. Nằm viện một ngày không biết tốn bao nhiêu tiền, xót ruột chết đi được.

Mạnh Cổ liền quay người đi ra ngoài: "Vậy tôi sẽ đi làm thủ tục giúp cô, cô ở lại đây thu dọn đồ, lát nữa có thể đi ngay".

"Đúng là "người vợ đảm đang" có khác ". Doãn Tắc vừa dứt lời, cả ba đồng thời quay sang nhìn anh.

"Bà xã, bọn họ trừng mắt với anh thì thôi, em cũng góp vui làm gì chứ?". Doãn Tắc giả bộ tội nghiệp, Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh.

Mạnh Cổ cúi đầu nhìn chân Doãn Tắc: "Nể chân đau của cậu, tôi sẽ không so đo với cậu. Cậu khỏi nhanh lên, tôi đợi cậu".

"Tôi cũng muốn mau khỏi lắm chứ, sốt ruột chết đi được, làm lỡ hết việc đại sự". Doãn Tắc nhăn nhó, nhưng hôm nay Mạnh Cổ không có tâm tư đấu võ mồm với anh,anh ta liền đi ra ngoài.

Cao Ngữ Lam lôi Doãn Tắc ra khỏi phòng, để Trần Nhược Vũ thay quần áo và thu dọn đồ.

Trần Nhược Vũ không có nhiều đồ, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn xong rồi ngồi ngây người ở trên giường nhìn điện thoại di động. Cao Ngữ Lam đoán ra bạn đangnghĩ gì liền hỏi: "Cậu định nói với bố mẹ thế nào?"

"Phải nói thật thôi". Trần Nhược Vũ cúi đầu: "Tớ đã lừa dối họ lâu như vậy, cùng lắm là bị mắng một trận".

"Nhược Vũ". Cao Ngữ Lam tiến lại gần bạn, vòng tay qua vai Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ ngả đầu vào người Cao Ngữ Lam, cất giọng khàn khàn: "Tớ chỉ buồn là tớ đã khiến bố mẹ thất vọng, tớ không những không sống tốt như tớ khoekhoang, tớ còn nói dối họ. Tề Na đi rêu rao ở khắp nơi, tớ không biết người khác nghĩ thế nào nữa. Cậu cũng biết thành phố của chúng ta nhỏ lắm, ngẩng đầu khônggặp cúi đầu cũng gặp. Nhỡ họ hàng láng giềng xa gần biết chuyện khiến bố mẹ tớ mất mặt, khiến bố mẹ tớ đau lòng thì phải sao?"

Cao Ngữ Lam cũng không biết phải làm thế nào, cô đột nhiên nhớ đến năm đó, cô thất bại trong tình yêu bỏ đi nơi khác để lại bố mẹ ở nhà, không biết bố mẹ cô cógặp phải chuyện khó xử? Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam bất giác cảm thấy rất buồn.

Hai cô gái ngồi im lặng ở đó, không ai nói một lời nào. Một lúc sau, Trần Nhược Vũ đột ngột ngồi thẳng lưng nói lớn tiếng: "Tớ nghĩ thông suốt rồi, tớ không thể tiếp tụcnhư vậy".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn cô, Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Tớ phải nỗ lực làm việc, cố gắng trở thành nhân viên bán bảo hiểm số một, phải kiếm thật nhiều tiền để bốmẹ tớ sống thoải mái, để con khốn Tề Na câm miệng, để những kẻ độc mồm độc miệng cuốn xéo".

Trần Nhược Vũ nói rất hùng hồn, khiến Cao Ngữ Lam cũng bị ảnh hưởng, cô gật đầu tiếp lời: "Không sai, tớ cũng như vậy, tớ phải sống thật tốt, khiến những kẻ tiểunhân cảm thấy khó chịu. Bọn họ khó chịu, trong lòng tớ sẽ rất sảng khoái".

"Đúng rồi". Trần Nhược Vũ vỗ tay đánh đét: "Chúng ta phải cố lên, nhất định không thể thua". Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam, bỗng nhiên dùng bả vai huých vàongười cô: "Này, vừa rồi ông chủ Doãn gọi cậu là bà xã, hai người đến đây rồi?"

"Đâu là đâu". Cao Ngữ Lam đỏ mặt: "Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung".

"Được rồi, tớ không nghĩ lung tung". Trần Nhược Vũ tỏ ra nghiêm chỉnh: "Thời gian vừa qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Lam Lam, tớ nghĩ khi nào có dịp nghỉ phép về nhà,tớ sẽ nói rõ với bọn họ. Dù sao mọi người cũng không còn là bạn bè như trước kia, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng".

Cao Ngữ Lam im lặng, từ từ quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ cùng nhìn cô chăm chú: "Lam Lam, tớ luôn cảm thấy tớ còn nợ cậu, tôi muốn kết thúc dứtđiểm vụ này. Dù quyết định của tớ đã muộn màng, tớ có nói ra cũng không thể vãn hồi danh dự của cậu, nhưng vì tớ nợ cậu nên tớ nhất định phải giúp cậu lên tiếng.Làm vậy, tớ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn".

Cao Ngữ Lam rất xúc động, cô luôn thấy trong lòng cô còn thiếu thiếu một thứ gì đó. Bây giờ cô mới hiểu ra, cô vẫn chưa đòi lại công bằng cho bản thân. Cô than thântrách phận, cô phẫn nộ đau khổ, nhưng cô chưa đứng ra rửa nỗi oan của mình.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam đứng phắt dậy: "Nhược Vũ, cậu nói đúng lắm, dù sự việc này đã qua lâu rồi, có rất nhiều thứ không thể nào quay trở lại như cũ, nhưng tớkhông thể để con tiểu nhân Tề Na và tên bạc tình Trịnh Đào sống yên ổn. Bọn chúng còn nợ tớ một sự thật, nhất định phải bắt chúng phun ra, để mọi người nhìn rõ bộmặt thật của chúng".

Trần Nhược Vũ cũng đứng dậy: "Tớ ủng hộ cậu".

Cao Ngữ Lam trong lòng tràn đầy quyết tâm: "Nhược Vũ, chúng ta hãy sống thật tốt, cố gắng tạo dựng sự nghiệp ở thành phố A, sau đó chúng ta quay về vạch trần bộmặt thật của đám Tề Na. Chúng ta phải sống hạnh phúc, cho chúng buồn bực chết đi được".

Chương 46: Nghi hoặc

Hai cô gái tràn đầy tinh thần quyết thắng đi ra khỏi phòng bệnh, khiến hai người đàn ông vừa đứng đợi bên ngoài cửa bệnh viện vừa "đấu võ mồm" hết sức kinh ngạc.

"Hai người bị trúng tà ở trong phòng bệnh đấy à?" Doãn Tắc nhíu mày hỏi.

Cao Ngữ Lam đập vào vai anh: "Lại nói linh tinh rồi, bọn em chỉ là quy hoạch lại mục tiêu cuộc đời". Trần Nhược Vũ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu lia lại.

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam vào lòng: "Em còn cần quy hoạch sao? Mục tiêu cuộc đời em chính là anh còn gì. Em mau đem nhẫn ra trói chặt anh đi, làm một mẻ khỏecả đời, mục tiêu đạt được, trong lòng yên tâm".

"Không được". Cao Ngữ Lam nhét cây nạng vào tay anh: "Em phải trả sạch món nợ cũ, phát triển sự nghiệp, làm một người phụ nữ tự cường tự tôn. Sau đó em mớisuy tính đến anh".

"Ôi trời... " Doãn Tắc bi ai: "Lúc em cự tuyệt anh một cách vô tình, em đã trở thành người tự cường tự tôn rồi".

Trần Nhược Vũ cười lớn: "Lam Lam, tự cường tự tôn gì đó hãy để tớ phấn đấu, còn cậu chỉ cần trả sạch món nợ cũ, giải quyết "Phiếu ăn" là được rồi".

"Nghe này, nghe này, một sự hình dung thông minh biết bao". Lời của Trần Nhược Vũ khiến Doãn Tắc rất hưng phấn: "Phiếu ăn là một thứ vô cùng quan trọng, tôi thíchcách xưng hô này. Phiếu ăn của Lam Lam, nghe hay quá đi".

"Anh đừng bày trò nữa". Cao Ngữ Lam buồn cười nhưng cố nhịn lên tiếng giáo huấn anh: "Ở đây là bệnh viện, anh nghiêm túc một chút đi".

"Anh nghiêm chỉnh đấy chứ. Phiếu ăn là một chủ đề vô cùng nghiêm túc, vừa xâu xa vừa nhiều hàm ý". Doãn Tắc nghiêm mặt: "Em mau đi mua nhẫn cho "Phiếu ăn", rồimau cưới "Phiếu ăn" về nhà. Còn bây giờ, em mau cho "Phiếu ăn" một cái... ". Nói đến đây, Doãn Tắc chu môi làm động tác hôn.

Cao Ngữ Lam quả thật muốn cho Doãn Tắc một chưởng, người này hay diễn trò quá. Nhưng cô chưa kịp ra tay, Mạnh Cổ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Đít gà con".

Doãn Tắc quay sang trừng mắt với Mạnh Cổ: "Mông lạnh, cậu cô đơn rồi à?" Nên mới cố nghĩ ra một biệt hiệu tương xứng với biệt hiệu của anh ta?

Mạnh Cổ thản nhiên rút điện thoại, tìm biểu tượng chu môi rồi đưa cho Doãn Tắc xem: "Rất giống đít gà con bị vặt trụi lông đúng không?".

Doãn Tắc nhìn đăm đăm vào màn hình di động, nói không nên lời. Cao Ngữ Lam hiếu kỳ, cầm điện thoại xem rồi bật cười ha ha. Trần Nhược Vũ cũng xán đến xem,sau đó liếc Doãn Tắc và phì cười.

Doãn Tắc lấy hết sức trừng mắt với Mạnh Cổ rồi hừ một tiếng: "Lần này cậu thắng, sức tưởng tượng quá tà ác, không ai địch nổi".

Mạnh Cổ mỉm cười cầm điện thoại bỏ vào túi. Doãn Tắc tỏ ra không phục, nhưng anh giục Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ ra về, nói là mau về nhà thương lượng vụ"Phiếu ăn". Hai cô gái khoác tay nhau đi trước, Mạnh Cổ và Doãn Tắc đi sau, hai người đàn ông vừa đi vừa đấu mồm tới tận ngoài cổng bệnh viện, một vòng đua tranh

mới vẫn chưa phân biệt thắng bại.

Mạnh Cổ đi lấy xe, Trần Nhược Vũ nhân cơ hội này gọi điện thoại cho công ty, thông báo cô đã xuất viện và nói cô sẽ đi làm ngay... Đồng nghiệp cho Trần Nhược Vũbiết, người khách hàng lần trước cô ra mặt đòi công bằng vừa gọi điện đến công ty vì số điện thoại cũ của Trần Nhược Vũ gọi mãi không thông, do đó anh ta mới tìmđến công ty. Nhưng đối phương không nói rõ là chuyện gì nên đồng nghiệp đã cho anh ta số điện thoại mới của Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ vừa định gọi điện thoại cho người khách hàng đó, không ngờ anh ta lại gọi đến trước. Đúng lúc này, Mạnh Cổ lái xe đến, Doãn Tắc cà nhắc cà nhắc lênxe, Cao Ngữ Lam đứng đợi Trần Nhược Vũ gọi xong điện thoại.

Trần Nhược Vũ nói chuyện điện thoại một lúc, trong khi nói chuyện mắt cô đột nhiên đỏ hoe khiến Cao Ngữ Lam hơi lo lắng. Nào ngờ Trần Nhược Vũ vừa cúp điệnthoại lập tức ôm chặt lấy cô: "Lam Lam, khách hàng nói sẽ giới thiệu bạn bè của anh ta mua bảo hiểm của tớ. Anh ta nói bỏ tiền ra mua một loại bảo hiểm không khó,nhưng có sự quan tâm và giúp đỡ chân thành không dễ chút nào. Anh ta nói cảm ơn tớ. Lam Lam, tớ vui quá, tớ thật sự rất vui. Tớ từng nói chuyện gì cũng có nhân quảđúng không? Bán bảo hiểm chẳng có gì là xấu, tớ thích công việc này. Lam Lam, tớ vui quá".

Hai cô gái nhảy cẫng lên cười rạng rỡ, Mạnh Cổ thò đầu ra gọi: "Mau lên xe rồi tính sau".

Thế là hai cô gái tâm trạng vẫn còn đầy xúc động lên ô tô. Trên suốt đường đi, họ không ngừng nói về ước mơ nghề nghiệp, một người giơ nắm đấm lên thề sẽ trở thànhNo.1 của giới bảo hiểm, để bố mẹ nở mày nở mặt, một người nói sẽ biến Tùy Tâm Uyển thành salon nổi tiếng, kiếm nhiều tiền hơn cả nhà hàng "Thực".

Hai anh chàng "Mông đít" ngồi ở phía trước hoàn toàn bị lãng quên, không thể nói chen vào dù chỉ một câu. Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau và thở dài đau khổ.

Gần đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam quay sang nói: "Nhược Vũ, cậu vừa xuất viện, không có ai chăm sóc thì không tiện lắm, hay là cậu dọn đến nhà tớ ởđi!"

"Còn anh thì sao?" Không đợi Trần Nhược Vũ lên tiếng, Doãn Tắc vội mở miệng.

"Anh hãy quay về ngôi nhà lớn của anh ấy".

"Không về, anh thích nhà nhỏ hơn".

"Mặc kệ anh".

Doãn Tắc tỏ ra rất không hài lòng, nhưng đôi tình nhân còn chưa kịp cãi nhau, Trần Nhược Vũ nói xen vào: "Không cần, không cần đâu, tớ và một người nữa thuêchung phòng, chẳng lo không có ai ở bên cạnh, hai người đừng mất hòa khí vì chuyện này. Tớ rất ổn, cậu không cần bận tâm".

Cao Ngữ Lam còn muốn nói điều gì đó, Doãn Tắc liền cười híp mắt: "Bạn Nhược Vũ, tôi ngày càng thích bạn rồi".

"Đừng khách sáo, ông chủ Doãn đã có con mắt sáng suốt nhìn ra anh tài, vậy thì xin hãy giúp anh tài một tay có được không?" Trần Nhược Vũ mỉm cười, không kháchkhí đưa ra đề nghị: "Tôi muốn để một số tài liệu quảng cáo bảo hiểm và danh thiếp của tôi ở nhà hàng của ông chủ Doãn, ông chủ Doãn nhất định sẽ đồng ý đúngkhông?"

Nụ cười trên gương mặt Doãn Tắc cứng lại: "Cô đúng là một con sư tử biết há to miệng".

"Đâu có, đâu có". Trần Nhược Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi: "Tôi chỉ là để một ít tư liệu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông chủ Doãn. Tôi vì tình bạn nhượng bộ mộtchút, đổi lấy việc có ích cho sự nghiệp cũng không phải quá đáng đúng không nào?"

"Đúng, không quá đáng". Doãn Tắc nghiến răng.

Thế là hai bên trao đổi điều kiện thành công, Doãn Tắc lại được sống ở nhà Cao Ngữ Lam như mong muốn.

Có điều Cao Ngữ Lam không có thời gian và tâm trí ân ân ái ái với anh, trong lòng cô tràn ngập một bầu nhiệt huyết đối với sự nghiệp. Cô bắt đầu định ra phương ánkinh doanh Tùy Tâm Uyển. Cô đi sâu tìm hiểu nghiệp vụ và nguồn tài nguyên của nông trường và nhà hàng Thực, cô còn đi hết các salon đặc sắc, tương đối nổi tiếngtrong thành phố để khảo sát nghiệp vụ.

Chân Doãn Tắc vẫn còn đau nên anh không thể ngày ngày đi theo Cao Ngữ Lam, nhưng anh điều xe và cử một người làm tài xế riêng đưa Cao Ngữ Lam đi khắp nơi.Mỗi tối khi Cao Ngữ Lam trở về, Doãn Tắc lại cằn nhằn anh bị lạnh nhạt, nhân tiện hỏi Cao Ngữ Lam lúc nào mới chịu kết hôn với anh.

"Anh làm gì mà gấp thế? Em mới bắt đầu yêu đương thôi mà". Đây là câu trả lời vạn năm như một của Cao Ngữ Lam.

"Có người chê anh đã 30 tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn mãi, anh càng già hơn, người ta không cần anh nữa thì sao?"

"Nói bậy". Cao Ngữ Lam đang đi ra khỏi một quán nước, cô vừa nảy ra ý tưởng mới nên tâm trạng rất tốt. Vì vậy khi Doãn Tắc gọi điện thoại đến nói chuyện đôngchuyện tây với cô, cô cũng có nhã hứng hầu chuyện anh.

"Vậy thì sau này em không được sờ nếp nhăn trên mắt anh, chỗ đó vốn không có nếp nhăn, bị em sờ nhiều thành ra nhăn nheo như ông già". Doãn Tắc oán trách: "Emkhông được nhắc đến tuổi của anh, cũng không được nhắc đến tuổi của em. Còn nữa, bao giờ em mới đưa anh về nhà gặp nhạc phụ nhạc mẫu?"

"Anh khoa trương quá đi, đừng có sốt ruột như vậy mà". Cao Ngữ Lam trả lời: "Đợi em bận xong vụ này rồi tính sau".

"Thế thì em còn bận lâu lắm".

"Anh đừng nói với giọng "oán chồng" như vậy, là anh mời em làm cửa hàng trưởng, em phải làm thật tốt anh mới có thể kiếm tiền đúng không nào?"

"Em chịu làm bà xã của anh còn lời hơn kiếm tiền ấy chứ". Doãn Tắc cười nhăn nhở: "Em dám kêu anh "oán chồng" nữa, em thừa nhận anh là chồng của em thì đượcrồi. Nhưng vì anh là một người đàn ông vừa yếu đuối vừa không có cảm giác an toàn nên cần đến sự bảo đảm của pháp luật. À đúng rồi, anh còn một tin vui muốn báocáo với em".

"Gì cơ?"

"Chân anh không đau nữa".

"Tốt quá, thế thì anh dọn về nhà đi".

"Giời ơi, em nhẫn tâm quá". Doãn Tắc lại bắt đầu diễn trò: "Anh khẩn cầu em, em hãy tàn nhẫn thêm một chút nữa, mau quay về đánh đập chà đạp anh đi".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt: "Anh đừng có bày trò".

Doãn Tắc cười ha ha: "Vậy thì em mau về đi".

"Em muốn về quán một chuyến"

"Thôi đừng đi nữa, mau về nhà đi. Chẳng phải em khảo sát xong rồi sao? Có ý tưởng gì mới mau về đây thảo luận với anh xem nào". Tóm lại là ông chủ Doãn muốn dỗCao Ngữ Lam về nhà.

"Được rồi, em sẽ về ngay đây". Cao Ngữ Lam nhận lời, cô nói với anh thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Sau đó, cô lên chiếc xe ô tô đậu sẵn bên lề đường chờ cô.

Tiểu Phương, người lái xe hỏi Cao Ngữ Lam: "Chị Lam bây giờ đã về nhà chưa ạ? Vừa rồi đại ca có gọi điện hỏi em?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, anh chàng vô lại nhà cô phiền phức quá đi, xem ra không thể để anh nhàn rỗi, đàn ông một khi nhàn rỗi là thích kiểm tra này nọ. Cô vừa nói vớiTiểu Phương muốn về nhà, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Cao Ngữ Lam lấy điện thoại ra xem, là Trần Nhược Vũ.

"Lam Lam, nghe tớ nói này, tớ vừa tìm hiểu được một số chuyện. Mấy ngày vừa qua tớ nhờ Dương Dương nói chuyện với bạn học vụ về sự việc năm đó. Cậu cũng biếtđấy, Dương Dương vẫn giữ quan hệ khá tốt với bọn họ. Dương Dương vừa gọi điện thoại cho tớ, cậu ấy nói Lưu Vĩ Bình, bạn học nam cùng thời đại học với cậu ấy cóhỏi thăm Trần Bạng và Lý Tử, anh ta bảo, nghe nói quan hệ giữa cậu và Trình Đào không tốt lắm, sự thật có phải như vậy không?"

"Ý cậu là gì?". Cao Ngữ Lam không hiểu.

"Lam Lam, tại sao lúc đó Trịnh Đào lại nói sớm biết cậu và Lưu Vĩ Bình nhập nhằng? Tại sao Lưu Vĩ Bình lại nghe nói tình cảm giữa cậu và Trịnh Đào không tốt? TềNa có thể xuất hiện đúng lúc rồi nói dối và vu khống cậu, liệu trước đó cô ta có làm điều gì xấu xa, ví dụ như loan tin đồn nhảm hay không?" Trần Nhược Vũ nói tiếp:"Suy đoán của tớ thật ra cũng không hay cho lắm, vì đã nghĩ xấu Tề Na, nhưng tớ cảm thấy khả năng Tề Na thọc gậy bánh xe là rất lớn".

Cao Ngữ Lam ngây người trong giây lát, cô cảm thấy không mấy dễ chịu: "Tại sao cậu ta phải làm như vậy? Tại sao bọn họ lại tin lời cậu ta?"

"Tại sao Tề Na làm vậy chúng ta đều rõ quá rồi còn gì, cậu cũng thấy bây giờ cô đã đã giành được thứ cô ta muốn. Có lẽ những điều Tề Na nói hợp với ý muốn tronglòng cả hai người đàn ông nên họ tự nguyện tin lời cô ta. Tình cảm của Trịnh Đào giành cho cậu đã phai nhạt, nhưng anh ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, cònLưu Vĩ Bình có ý với cậu, tất nhiên anh ta cũng hy vọng cậu và Trịnh Đào trở mặt".

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, vì vậy toàn bộ sự việc không phải là ngẫu nhiên hay sao? Không phải Trịnh Đào tình cờ nhìn thấy Lưu Vĩ Bình cưỡng hôn cô, Tề Nanhân cơ hội giở trò hãm hại cô cũng không phải ngẫu nhiên?

Một người sao có thể xấu xa đến vậy? Tâm địa sao có thể thâm hiểm đến mức đó? Cô và Tề Na là bạn học từ cấp một đến cấp ba, còn là bạn thân nữa chứ.

Cao Ngữ Lam rất đau lòng, cô nhìn ra ngoài cửa xe, tiếng Trần Nhược Vũ từ đầu bên kia điện thoại tiếp tục vọng đến: "Lam Lam, cậu còn nghe không?"

"Tớ vẫn đang nghe đây". Cao Ngữ Lam hạ thấp giọng. Đúng lúc này đến ngã tư gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Cao Ngữ Lam đang nghĩ nên nói gì với Trần Nhược Vũ, côđột nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ở cửa quán cà phê ven đường.

Một trong hai người quay lưng về phía Cao Ngữ Lam, bóng lưng trông rất quen mắt, người phụ nữ còn lại đối diện với cô, chính là một gương mặt quen thuộc, Ôn Sa.

Ôn Sa đang mỉm cười dịu dàng với người phụ nữ đứng đối diện cô ta, ánh mắt cô ta nồng đậm tình ý. Ánh mắt này Cao Ngữ Lam thường bắt gặp mỗi khi Doãn Tắcnhìn cô, nên cô biết đó là tình yêu.

Xe lại tiếp tục lăn bánh, tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch. Bóng lưng của người phụ nữ kia vô cùng quen thuộc nhưng cô nhất thời không nhớ ra là ai.

Chương 47: Bạn gái

Cao Ngữ Lam về đến nhà, Doãn Tắc hớn hở ra đón: "Em yêu, em về rồi à, chồng em ở nhà một mình cô đơn quá".

Cao Ngữ Lam không lên tiếng. Sau khi nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ, tâm trạng cô rất tệ nên lúc này cô không có tâm trạng đối đáp với Doãn Tắc. Cô cởigiày, ném túi xách xuống ghế rồi ôm chặt lấy Doãn Tắc, ở trong lòng anh không muốn nhúc nhích.

Những lúc buồn chỉ vòng tay ôm của Doãn Tắc là dễ chịu nhất.

"Sao vậy em?" Doãn Tắc vỗ vai cô, đưa cô đi đến bên ghế sofa, cả hai ngồi ôm nhau trên ghế sofa.

Cao Ngữ Lam lắc đầu, ôm chặt Doãn Tắc mà không lên tiếng.

Doãn Tắc cũng không truy vấn, chỉ im lặng ôm cô và hôn lên tóc cô.

Một lúc sau, Cao Ngữ Lam đột ngột mở miệng: "Doãn Tắc, em biết trên đời này không thiếu những kẻ tồi tệ thích bịa đặt hay phao tin đồn nhảm thọc gậy bánh xe,nhưng em không thể ngờ một người bạn của em lại xấu xa ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa người bạn đó còn chơi với em từ nhỏ đến lớn, anh thử nói xem cuộc đời saolại như vậy?"

Cao Ngữ Lam vừa nói xong, Doãn Tắc liền cốc nhẹ lên đầu cô một cái: "Mới tý tuổi đầu ra vẻ thâm trầm làm gì chứ. Người ở độ tuổi của em chưa đến lượt cảm thánvề cuộc đời đâu. Đợi tới khi nào em đầu bạc răng long không đi nổi nữa, chúng ta sẽ lại cùng nhau ngồi trên ghế sofa như bây giờ thảo luận chuyện cuộc đời".

Cao Ngữ Lam trề môi, ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, cô giơ tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên mắt anh.

"Này, chẳng phải đã nói là em không được phép sờ vào nếp nhăn của anh?".

Vẻ mặt và ngữ khí của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy buồn cười. Doãn Tắc cắn tay cô, cô liền rụt tay lại và tiếp tục rúc vào lòng anh.

Doãn Tắc ôm chặt lấy cô, cả hai đều không lên tiếng. Một lúc sau, chuông điện thoại của Doãn Tắc reo vang, Cao Ngữ Lam đẩy anh: "Điện thoại của anh kìa".

"Ừ"

"Mau đi nghe điện thoại đi".

"Em yêu, khi trọng lượng cả người em đè nặng xuống đùi anh, em đừng phát mệnh lệnh di chuyển có được không?"

"Go, go, go". Cao Ngữ Lam cố tình trêu anh.

"Thế thì em phải "go" trước đã".

"No, no, no". Cao Ngữ Lam thật sự không muốn động đậy. Cô vừa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người bị bế lên không trung. Cao Ngữ Lam giật mìnhhét lớn, Doãn Tắc cười ha hả, bế cô đi vào phòng ngủ rồi ném cô xuống giường. Sau đó anh cầm điện thoại, nghe đầu bên kia nói vài câu và trả lời "được thôi".

Doãn Tắc cúp điện thoại, nằm xuống giường cù Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam cười lăn cười lộn, né bên này tránh bên kia. Hai người vui đùa một lúc, Doãn Tắc dừnglại, giơ tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Cao Ngữ Lam rồi thơm vào má cô: "Em xem đi, em cười đẹp biết bao nhiêu, có tinh thần biết bao. Em đừng bực tức tronglòng nữa, trên đời này kiểu gì cũng có người khiến em không vui, em hãy mặc kệ họ, cứ sống tốt cuộc sống của mình, nghĩ đến những chuyện vui vẻ là được".

Cao Ngữ Lam mỉm cười gật đầu: "Doãn Tắc, anh nhất định không lừa dối em và ức hiếp em như mấy kẻ khốn khiếp kia đúng không?"

"Tất nhiên rồi, cô ngốc ạ". Doãn Tắc cúi đầu cắn vào môi cô rồi hôn cô.

"Doãn Tắc... " Cao Ngữ Lam ôm chặt người anh. Người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu cô, bảo vệ cô, khích lệ cô thoát khỏi đáy vực, khiến cô ngày càng trầm luân,quyến luyến anh, dựa dẫm vào anh.

Doãn Tắc tiếp tục hôn cô, không nỡ buông tay. Cao Ngữ Lam lại sờ vào nếp nhăn trên khóe mắt anh, anh cười với cô khiến nếp nhăn càng sâu hơn.

"Đã nói là không được sờ rồi mà". Doãn Tắc nằm đè lên người cô không muốn động đậy: "Đáng tiếc quá, chúng ta phải ra ngoài rồi".

"Đi đâu cơ?"

"Doãn Thù mời chúng ta ăn cơm. Con bé nói hôm nay đi shopping, nhân tiện mua ít quà cho mọi người, có cả quà của em nữa đấy".

"Em cũng có à? Em gái anh khách sáo quá".

"Ừ, nhưng anh không muốn đi đâu hết".

Cao Ngữ Lam đẩy người anh: "Anh dậy đi, người anh nặng quá".

"Nặng gì mà nặng, em cần phải rèn luyện thêm mới được".

"Rèn luyện cái đầu anh, mau dậy đi. Em gái anh mời đi đâu ăn cơm? Nhà hàng Thực phải không?"

"Con bé mời cơm tất nhiên là không phải ở nhà hàng Thực rồi, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng thời gian gần đây. Anh vừa vặn cũng muốn đến đó khảo sát xem sao".

"Em gái anh cố tình chọn chỗ đó à? Cô ấy tốt với anh thật đấy".

"Em ghen đấy à?". Doãn Tắc nở nụ cười gian tà: "Em yên tâm đi, cả tấm thân và trái tim của anh đều thuộc về em". Doãn Tắc nằm thẳng người giang hai tay: "Mau tớiđây giày vò anh đi, nhanh lên, cứu mạng... "

Cao Ngữ Lam đánh mạnh vào người Doãn Tắc: "Đừng làm loạn nữa, anh mau dậy chuẩn bị đi".

"Đúng rồi, anh còn phải đi đón chị gái anh và Nựu Nựu nữa". Nựu Nựu hôm nay tham gia một hoạt động thiếu nhi ở trường mẫu giáo. Doãn Tắc thở dài: "Em yêu,đường tình của anh trắc trở quá, đúng không em?".

"Anh nói đến tà tâm của anh đấy à?". Cao Ngữ Lam một câu trúng trọng tâm, Doãn Tắc ưỡn người: "Vẫn là em hiểu anh nhất". Hai người lại cười đùa một lát mới rakhỏi cửa.

Nhà hàng Doãn Thù chọn quả là rất tuyệt, Doãn Tắc gọi món cũng tương đối có trình độ, Nựu Nựu xếp quyển thực đơn thành một dãy rồi chỉ này chỉ nọ như tiểuhoàng hậu, khiến mấy người lớn cười ồ.

Doãn Thù mua váy áo cho Nựu Nựu, mua một đôi giày cho Doãn Tắc và mua bộ dưỡng da cao cấp cho Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam. Lúc nhận quà, Cao Ngữ Lamcảm thấy rất ngại ngùng. Cô nghĩ cô và Doãn Thù mới chính thức gặp nhau hai lần, lần nào cũng là người ta tặng quà cho cô, còn cô chẳng tặng người ta thứ gì.

Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam nhận quà, nói trước sau gì Doãn Thù cũng gọi cô là chị dâu, người một nhà nhận quà không sao cả. Doãn Thù tỏ ra rất vui, mở miệng gọiCao Ngữ Lam "chị dâu" thật.

Mọi người nói nói cười cười, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Giữa chừng, Cao Ngữ Lam đi nhà vệ sinh. Khi quay trở lại phòng riêng, Cao Ngữ Lam tình cờ nhìn thấy bónglưng Doãn Thù qua cửa kính.

Bàn tay đang đẩy cửa của Cao Ngữ Lam dừng lại ngay tức khắc, một hình ảnh lóe lên trong đầu óc cô, đó là tấm ảnh hại cô bị công ty đuổi việc, bóng lưng của ngườiđược Ôn Sa nhìn bằng ánh mắt thâm tình... Cao Ngữ Lam hóa đá ở ngoài cửa, trí nhớ của cô thật ra không tốt lắm, nhưng chuyện này để lại ấn tượng quá sâu sắc, côcảm thấy chắc cô không nhận nhầm.

Cách một lớp cửa kính, bóng lưng của người ở bên trong mờ mờ ảo ảo, thành ra có hiệu quả rất giống bóng lưng trên tấm ảnh. Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, thảo nàolần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng này cô đã có cảm giác rất quen thuộc, hóa ra là như vậy.

Cao Ngữ Lam đứng ở ngoài một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đẩy cửa đi vào trong. Cô không biết đóng kịch nên tâm trạng đều thể hiện ra nét mặt. Doãn Tắc kéotay cô, hỏi với giọng đầy quan tâm: "Em sao vậy, người khó chịu à?"

Cao Ngữ Lam miễn cưỡng gật đầu: "Vâng, hình như đau dạ dày".

"Đau dạ dày?" Doãn Tắc giơ tay ấn vào dạ dày của cô: "Chỗ này sao?"

Cao Ngữ Lam không dám nhìn Doãn Thù, chỉ gật đầu: "Ừ"

"Em đáng thương quá". Doãn Tắc hôn lên thái dương cô: "Quả nhiên cứ phải anh đích thân nấu ăn cho em mới được. Em xem, em ăn đồ do người khác làm là đau dạdày ngay". Anh nói đùa nhằm mục đích giúp Cao Ngữ Lam thả lỏng tinh thần. Doãn Tắc nắm tay cô: "Dạ dày có đau lắm không? Có cần đi khám bác sỹ không?"

"Không cần đâu, bây giờ em thấy đỡ hơn rồi". Cao Ngữ Lam cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn ăn, trong lòng cô rất hỗn loạn.

Doãn Thù ngồi gần cửa ra vào, lúc này đã đứng dậy đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ rót cốc nước nóng, cô đưa cốc nước cho Cao Ngữ Lam và cất giọng dịu dàng:"Chị uống ít nước nóng đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn".

"Chị không sao". Cao Ngữ Lam ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy quan tâm của Doãn Thù. Không hiểu vì nguyên nhân gì cô đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi, embằng tuổi chị phải không? Em có bạn trai chưa?"

Mấy người lớn ở trong phòng sững sờ, Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, đưa mắt qua Doãn Ninh rồi quay lại nhìn Doãn Thù đang đỏ bừng mặt.

"Em, em... " Doãn Thù lắp bắp: "Em vẫn chưa có bạn trai".

Cao Ngữ Lam gật đầu không lên tiếng, cô cầm cốc nước đưa lên miệng để che giâu sự ngượng ngùng của mình. Cô làm sao vậy? Nếu người phụ nữ được bảo vệ đóchính là Doãn Thù, cô có thể làm gì hơn?

Bữa ăn kết thúc trong không khí hơi tế nhị, Cao Ngữ Lam cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không biết có phải vì cô có tật giật mình hay là vì cô đặt câu hỏi vừa rồinên cô có cảm giác bầu không khí không vui vẻ như trước.

Sau bữa ăn, Doãn Tắc đưa mọi người về nhà. Nựu Nựu hỏi một cách nghiêm túc: "Cậu không về nhà sao ạ?"

"Gần đây cậu sống ở một nhà khác". Doãn Tắc trả lời.

Cao Ngữ Lam hơi căng thẳng, chỉ sợ Nựu Nựu tiếp tục hỏi đến vấn đề nhạy cảm, nhưng Nựu Nựu chỉ nói: "Vậy thì Man đầu thuộc về cháu đúng không?".

"Không được, Man đầu là bảo bối của cậu, Nựu Nựu phải chăm sóc nó tử thế đấy nhé". Nói đến đây, Doãn Tắc đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi, bây giờ chân cậu khỏirồi, có thể đón Man đầu cùng qua ở".

Nựu Nựu phản ứng rất nhanh: "Không được, nếu cậu đón Man đầu thì phải đón cả Nựu Nựu đi cùng".

Doãn Tắc nhíu mày: "Đón Nựu Nựu đi cùng? Vậy mẹ cháu phải làm sao, mẹ cháu sẽ cô đơn đấy".

"Dễ giải quyết thôi mà, cậu đón cả mẹ cháu cùng đi là được rồi". Cô bé rất nhanh đưa ra biện pháp giải quyết cho Doãn Tắc.

Doãn Tắc bóp trán: "Chị mau đưa bảo bối của chị lên nhà đi, lực sát thương của con nhóc này ngày một tăng cao". Nựu Nựu cười sung sướng vì nghĩ cậu đang khenngợi cô bé. Cuối cùng, Nựu Nựu giơ tay chào tạm biệt Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam rồi đi theo mẹ lên tầng trên.

Doãn Tắc khởi động xe, giơ tay sờ trán Cao Ngữ Lam: "Em sao thế, trông có vẻ không vui, tài đối đáp cao cường của Nựu Nựu cũng không làm em buồn cười sao?"

Cao Ngữ Lam chỉ lặng lẽ nhìn đèn nhấp nháy ở bên đường, không lên tiếng trả lời Doãn Tắc.

Doãn Tắc cau mày: "Dạ dày vẫn đau sao?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô ngẫm nghĩ rồi đột ngột hỏi: "Tại sao Man đầu lại là bảo bối của anh?". Đề tài này chẳng ra sao cả, trên thực tế cô chỉ kiếm chuyện để nói màthôi.

"Sao thế? Đến "dấm" của Man đầu em cũng ăn sao?" Doãn Tắc cười cười: "Man đầu giống một cô gái ngốc nghếch nào đó đi theo anh suốt, em hiểu ý anh đúngkhông?"

(Trong tiếng Trung "ăn dấm" có nghĩa là ghen)

Cao Ngữ Lam quay sang nhìn Doãn Tắc, anh vừa lái xe vừa liếc cô: "Sao thế, anh đang lái xe mà em nhìn anh như vậy thì rất dễ xảy ra tai nạn đấy".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn về phía trước, suốt đoạn đường đi cô không nói một lời nào. Đợi đến khi Doãn Tắc dừng xe ở trước nơi ở của cô, cô cuối cùng khôngnhịn được hỏi anh: "Doãn Tắc, anh biết bạn gái của Ôn Sa là ai không?"

Chương 48: Đồ đáng ghét

Doãn Tắc ngẩn người, anh tắt máy xe ô tô rồi từ từ quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, vài giây sau mới lên tiếng: "Anh biết".

Cao Ngữ Lam đờ ra một lúc, cô nhìn thẳng vào anh, mãi mới thốt ra hai từ: "Là ai?"

Doãn Tăc gõ ngón tay lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta vào nhà rồi nói sau được không em?"

Cao Ngữ Lam mở miệng định nói điều gì đó nhưng cô lại thôi. Cô gật đầu, hai người xuống xe, đi lên thang máy, Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam, cô không cự tuyệt.

Vào nhà, hai người ngồi xuống ghế sofa, Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tay cô: "Em có muốn uống chút nước nóng không?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu, Doãn Tắc lại hỏi: "Sao hôm nay em đột nhiên muốn hỏi chuyện này?"

"Tại sao trước đây anh không nói với em là anh biết?"

"Em có hỏi anh đâu". Doãn Tắc nói: "Nhưng điều này không quan trọng, chỉ là em không hỏi anh, anh cảm thấy anh không nên chủ động nhắc đến thì hơn".

"Tại sao?"

"Bởi vì chuyện đó liên quan đến việc riêng tư của một cô gái".

Trong lòng Cao Ngữ Lam nhói đau, rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà người cô yêu lại nói vì bảo vệ chuyện riêng tư của người khác che giâu cô một việc rất quantrọng đối với cô.

Cao Ngữ Lam cúi đầu không lên tiếng, Doãn Tắc kéo cô vào lòng: "Em giận anh vì chuyện này?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô không hình dung nổi cảm xúc trong lòng cô lúc này. Thật ra dù cô biết bạn gái của Ôn Sa là ai thì cũng thay đổi được điều gì? Thậm chí trướcđó cô cũng có quan tâm đến bạn gái Ôn Sa là ai đâu, mặc kệ cô ta là ai đều chẳng can hệ gì tới cô.

Nhưng không quan hệ gì đến cô và giấu giếm cô là chuyện hoàn toàn khác nhau, cô không thể nào khống chế tâm trạng buồn bã của mình, bạn trai cô coi trọng ngườicon gái khác còn hơn cô. "Nếu em và người đó cùng bị rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?"

Cao Ngữ Lam vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Doãn Tắc, bờ ngực cô đã tựa vào hơi rung lên, Cao Ngữ Lam cau mày ngẩng đầu nhìn, thì ra Doãn Tắc đang cườikhông ra tiếng.

Cao Ngữ Lam nghiến răng đánh anh một phát: "Buồn cười lắm sao?"

"Em hỏi câu vừa nhàm vừa chẳng mới mẻ như vậy, anh ấy buồn cười quá". Doãn Tắc véo mũi cô: "Tại sao một vấn đề nghiêm túc qua em lại trở nên biến điệu nhưvậy?"

Cao Ngữ Lam đấm mạnh anh: "Đừng đánh trống lảng, em thích hỏi câu này đấy. Anh quan tâm đến việc riêng tư của cô ấy, còn tâm trạng của em thì sao? Anh biết rõÔn Sa rất đáng ghét đúng không, là cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi hại em bị mất việc, hủy hoại thanh danh của em. Cô ta nói cô ta muốn bảo vệ người cô ta yêu, vậy thì emcũng có quyền được biết em vì ai mới bị tai vạ".

"Được, anh trả lời câu hỏi của em. Trước khi em có cơ hội rơi xuống nước, anh sẽ dạy em biết bơi".

"Đây là giả thiết khác rồi, giả thiết em biết bơi trước khi rơi xuống nước, nhưng không phải là câu anh cứu ai mà em hỏi".

Doãn Tắc lại cười cười rồi thơm lên mặt cô: "Cô bé này thông minh thật đấy".

Cao Ngữ Lam hừ một tiếng: "Anh hãy trả lời em một lần nữa đi, để em nghe xem anh nói thế nào".

"Anh vẫn là đáp án cũ, anh sẽ dạy em biết bơi trước em rơi xuống nước".

"Nếu em vẫn không biết bơi thì sao?"

"Thế thì em không đáng để anh yêu". Câu nói của Doãn Tắc rất nhẹ, nhưng lại đánh rất mạnh vào tim Cao Ngữ Lam. Cô trừng mắt với anh, còn anh thì mỉm cười nhìncô.

"Một người chỉ hài lòng với việc không biết bơi mà không chịu nỗ lực học tập, trong khi đó lại mắc mớ chuyện người khác có đi cứu mình hay không. Em thử nói xem,loại người này có đáng để yêu hay không?"

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc một hồi, cô đột nhiên đấm anh: "Anh là kẻ đáng ghét nhất, đáng ghét nhất".

"Ừ, anh đáng ghét nhất". Doãn Tắc ôm cô vào lòng: "Tâm trạng em đỡ hơn chút nào chưa?"

"Chưa". Cao Ngữ Lam giở thói con nít.

"Vậy anh hát cho em nghe nhé".

"Không cần".

"Nhảy múa thì sao?"

"Cũng không cần".

"Vậy em muốn anh làm gì?"

"Là Doãn Thù đúng không?". Cao Ngữ Lam hỏi thẳng: "Cô ấy và Ôn Sa là một đôi đúng không?"

Doãn Tắc nghiêm nghị: "Thảo nào trong bữa cơm tối nay em kỳ lạ thế".

"Doãn Tắc, em biết cả rồi, vì vậy anh hãy chiếu cố đến tâm trạng muốn tìm hiểu chân tướng sự việc của em đi, điều này hoàn toàn không đi ngược lại tâm ý bảo vệchuyện riêng tư của cô ấy đâu".

Doãn Tắc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Thật ra anh cũng vô tình phát hiện, lúc bố anh qua đời, con bé mới học năm đầu cấp hai. Mẹ con bé vô cùng phẫn nộ khi biếttin bố anh đưa mẹ anh đi hóng gió nên mới gặp tai nạn và qua đời, bà ta quản lý Doãn Thù rất chặt. Anh nghĩ Doãn Thù cô độc và thiếu tình yêu thương của mọi người,con bé lại có tính cách hướng nội, hay thẹn thùng, chẳng bao giờ tiếp xúc với người khác giới nên mới như vậy".

Doãn Tắc xua tay: "Đây cũng là suy đoán của anh, không phải trọng điểm. Tóm lại là một lần anh vô tình bắt gặp con bé có hành động thân mật với một cô gái ở quánbar, anh mới biết chuyện này. Doãn Thù cũng nhìn thấy anh, con bé cầu xin anh giữ bí mật cho nó. Tuy Doãn Thù và anh không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết, bố qua đời từ khi còn nhỏ, vì vậy anh rất thương con bé, anh đã giữ bímật giúp Doãn Thù. Thế là con bé cảm thấy anh là người có thể tâm sự, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình, con bé đều kể chuyện tình yêu với anh. Một lần, DoãnThù nói con bé gặp được người yêu nhất trên đời này, người đó tên là Ôn Sa, làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn".

Kể đến đây, Doãn Tắc dừng lại. Thấy vẻ mặt không vui của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc véo má cô rồi nói tiếp: "Sau đó một buổi tối anh gặp lại cô gái say rượu đángyêu mà anh luôn nhớ đến. Ngày hôm sau, cô ấy nước mắt ngắn nước mắt dài lôi ra hai tấm danh thiếp, nói là một người phụ nữ tên Ôn Sa hại cô ấy. Anh cầm lên xem,chính là tập đoàn Hằng Viễn. Vì vậy anh mới đi tìm Ôn Sa, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".

"Vì vậy anh không phải vì em mới đi tìm Ôn Sa, anh là vì Doãn Thù". Cao Ngữ Lam cất cao giọng: "Anh giả làm bạn trai của em để bao che cho cô ấy?"

"Nói bậy, anh vì cả hai người mới đi tìm Ôn Sa". Doãn Tắc xoa đầu Cao Ngữ Lam: "Sau đó anh nói cho Doãn Thù biết, anh yêu cô gái vì Ôn Sa bị đuổi khỏi công ty,Doãn Thù cảm thấy rất có lỗi với em. Nhưng con bé cho rằng tình cảm kiểu này người bình thường khó có thể chấp nhận, con bé đã chịu không ít sự kỳ thị của mọingười, Doãn Thù sợ em coi thường con bé, vì vậy con bé yêu cầu anh giữ kín miệng. Anh định từ từ sẽ nói cho em biết sau, vì sau này chúng ta kết hôn, em và DoãnThù sẽ thường xuyên qua lại, chuyện của con bé chắc chắn không dấu nổi em. Anh tính đợi Doãn Thù đồng ý rồi sẽ nói cho em biết".

Lời giải thích của Doãn Tắc hoàn toàn hợp tình hợp lý, Cao Ngữ Lam không thể phản bác điều gì, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực trong lòng. Sao có thể trùng hợpnhư vậy, tất mọi chuyện xoay một vòng rồi lại quay về quỹ đạo của nó. Cô bị bạn gái của Doãn Thù vu khống làm mất việc làm, đúng buổi tối hôm đó, cô đánh anh traiDoãn Thù, còn khiến người ta mò đến nhà.

Lẽ nào đây chính là duyên phận? Nhưng nhiều rắc rối như vậy, liệu có vấn đề gì không?

Đúng lúc này Doãn Tắc hỏi: "Sao em biết là Doãn Thù?" Đến Doãn Ninh anh còn dấu, làm sao Cao Ngữ Lam biết được?

"Bóng lưng của cô ấy rất giống người ở trên tấm ảnh. Hơn nữa hôm nay em tình cờ nhìn thấy Ôn Sa và một cô gái đứng ở trên đường. Cô gái đó mặc đồ giống DoãnThù, bóng lưng cũng rất giống".

Doãn Tắc thở dài: "Em đã biết rồi thì xin em hãy coi như không có gì xảy ra trước mặt Doãn Thù. Con bé rất để ý đến chuyện này, anh không muốn con bé bị tổnthương".

Cao Ngữ Lam cụp mi mắt, trong lòng rất không vui.

Suốt buổi tối Cao Ngữ Lam như người mất hồn, Doãn Tắc vừa ôm vừa dỗ cô đi ngủ. Anh cắn tai cô nói nếu cô vì chuyện Doãn Thù mà giận anh thì anh cũng sẽ tứcgiận.

Sáng hôm sau, Doãn Tắc đi họp ở nông trường. Lúc anh đi, Cao Ngữ Lam đang tập trung viết bản đề án kinh doanh. Doãn Tắc nói đưa cô đi nông trường thăm quannhưng Cao Ngữ Lam từ chối, cô nói hiện trong đầu cô có một số ý tưởng, cô muốn ghi lại. Doãn Tắc không ép cô, chỉ ôm hôn cô rồi ra khỏi nhà.

Đến buổi chiều, Doãn Tắc giải quyết xong công việc ở nông trường, anh đang định gọi điện thoại cho Cao Ngữ Lam hỏi xem cô muốn ăn rau trái gì để anh vặt ở nôngtrường, không ngờ nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô nói cô đang trên xe buýt về thành phố C.

Doãn Tắc đớ người, hỏi cô: "Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"

"Không phải, sắp đến sinh nhật ba em rồi, em về chuẩn bị sinh nhật cho ba em". Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương: "Em đã làm xong bản đề án, gửi đến email của anh rồiđấy. Em cũng đã gọi điện báo cho chị Doãn Ninh. Về hoạt động của tạp chí, những việc cần chuẩn bị em đã bàn xong với bọn họ rồi. Em sẽ không làm lỡ công việcđâu, em chỉ về nhà vài ngày thôi".

Trong lòng Doãn Tắc rất không vui, anh tự thấy bản thân đối xử với cô không tồi, đủ lòng nhẫn nại và độ lượng. Anh thích cô làm nũng hay hờn dỗi, chứ không thích côgiở trò đi vào bế tắc này. Doãn Tắc chỉ nói ngắn gọn một câu: "Được, vậy thì em về đi", rồi anh cúp máy ngay.

Cao Ngữ Lam nhìn đăm đăm vào máy di động, cô cảm thấy mũi cay cay. Chiếc xe buýt bon bon lao về thành phố C, nhưng trái tim cô ở lại thành phố A. Cô muốn gọiđiện thoại cho Doãn Tắc, nhưng thái độ của Doãn Tắc rõ ràng không hài lòng, vì vậy cô không dám bấm điện thoại. Hơn nữa, cô cũng không biết nói chuyện gì với anhvào lúc này, cô chỉ là cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cô cũng không biết bản thân bị làm sao, cô không muốn vô cớ gây chuyện, cô cũng không muốn Doãn Tắc thấy bộdạng này của cô, vì vậy cô mới quyết định về nhà bình ổn tâm trạng.

Cao Ngữ Lam không muốn khiến Doãn Tắc ghét cô, cô muốn tự học "bơi".

Nhưng bây giờ, cô hình như đã bị Doãn Tắc ghét rồi.

Đến buổi tối, Doãn Ninh hỏi Doãn Tắc có về nhà ngủ không, Doãn Tắc nói không cần. Tuy Cao Ngữ Lam không ở, nhưng anh vẫn thích rúc trong cái tổ nhỏ của cô.

Cô gái ngốc nghếch đó, thật là tức chết đi được. Sau khi đến thành phố C, cô chỉ gửi mỗi một tin nhắn báo cô đã về đến nhà, sau đó chẳng thấy tăm hơi.

Doãn Tắc vừa tức giận vừa nhớ nhung, cuối cùng quyết định về nhà đón Man đầu sang ở cùng. Buổi tối anh ôm Man đầu xem tivi. Man đầu nằm trong lòng anh nhưngkhông yên phận, chốc lại lục túi của anh. Doãn Tắc đứng dậy lấy mấy chiếc bánh quy của chó cho nó ăn: "Không có thịt khô rồi, bị mẹ ăn hết rồi. Mày ăn tạm bánh quyđi".

Man đầu có đồ ăn là tốt rồi, chẳng thèm để ý đó là bánh quy hay thịt khô. Doãn Tắc nhìn Man đầu rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Cao Ngữ Lam: "Thịt bò khô bị Manđầu ăn hết rồi, không còn phần của em".

Ở đầu bên kia Cao Ngữ Lam đọc tin nhắn, đang bần thần không biết tin nhắn này có ý gì, kết quả chục giây sau lại nhận được một tin nhắn khác: "Man đầu đang đi ị

trên ghế sofa của em".

Ở đầu bên này, Man đầu sau khi ăn no ngoan ngoãn nằm liếm mép trên đùi bố, không biết là mình đã bị bố vu oan.

Cao Ngữ Lam nằm trên giường một lúc, cuối cùng mới nghĩ ra. Đồng chí Doãn Tắc à, đồng chí ấu trĩ quá đi!

Cô ôm tấm chăn, coi đó là Doãn Tắc. Cô dùng sức đẩy mạnh, đấm mạnh vào chăn. Anh chàng này thường nói cô luôn biến mọi chuyện trở thành hài hước, thật ra làanh mới đúng.

Đồ đáng ghét ấu trĩ! Cô mới rời xa anh chưa đến một ngày, nhưng cô rất nhớ, rất nhớ anh, phải làm thế nào bây giờ?

Chương 49: Nhớ nhung

Cao Ngữ Lam không biết tình hình hiện giờ của cô và Doãn Tắc gọi là gì, chiến tranh lạnh hay hờn dỗi?

Cô cảm thấy đều không đúng, bởi vì cô và anh không cãi nhau, cũng không nói những lời khó nghe. Cao Ngữ Lam cho rằng cô không phải giận Doãn Tắc, mà cô chỉcảm thấy trong lòng không vui, rất hỗn loạn, nên cô đột nhiên muốn quay về nhà ở vài ngày.

Tuy Cao Ngữ Lam không cho rằng đây là chiến tranh lạnh, nhưng trên thực tế bọn họ đã xa nhau ba ngày mà không ai liên lạc với ai. Doãn Tắc từ buổi tối gửi hai tinnhắn trêu tức Cao Ngữ Lam không còn một động thái nào khác. Về phần Cao Ngữ Lam, cô nghĩ nếu Doãn Tắc nhắn tin cho cô, cô nhất định sẽ gọi điện cho anh. CaoNgữ Lam cứ chần chừ mãi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Cô đã hiểu rõ tâm trạng của mình, nhưng thời gian càng kéo dài lâu, cô càng không dám gọi điện cho DoãnTắc.

Ông bà Cao rất bất ngờ khi thấy con gái đột ngột về nhà, ông bà thay nhau hỏi có phải xảy ra chuyện gì? Cao Ngữ Lam chỉ nói cô sắp đi làm nên muốn về nhà chúcmừng sinh nhật bố. Thật ra từ hôm Cao Ngữ Lam về nhà một tuần sau đến mới đến sinh nhật của ông Cao, hơn nữa năm nay không phải là đại thọ nên hai ông bà vốnđịnh không tổ chức ăn uống, bà Cao tự tay đan cho ông Cao một chiếc áo len mới coi như quà sinh nhật. Kết quả con gái về nhà nói tổ chức sinh nhật, ông Cao tuycảm thấy đây chỉ là cái cớ nhưng ông vẫn rất vui mừng.

Hôm nay là ngày thứ tư Cao Ngữ Lam ở nhà, ngày kia là sinh nhật của ông Cao. Cao Ngữ Lam đi dạo một vòng để mua quà sinh nhật cho bố, nhưng trong lòng côtoàn hình bóng của Doãn Tắc, suốt buổi shopping tâm hồn cô để ở đâu đâu, cuối cùng không mua được quà gì. Đến mười một giờ đêm, cô lăn đi lộn lại trên giườngkhông tài nào ngủ nổi. Thao thức mãi, cuối cùng cô quyết định bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.

Chuông mới đổ một tiếng, Doãn Tắc đã bắt máy. Nhưng anh không lên tiếng, Cao Ngữ Lam đợi mãi cuối cùng đành mở miệng: "Alô!".

"Cô tìm ai?" Ở đầu bên kia giọng điệu của đồng chí Doãn Tắc bình thản như không.

Cao Ngữ Lam đớ người, anh tức giận thật rồi, phải làm sao bây giờ?

"Em xin lỗi, em... " Cao Ngữ Lam lập tức nhận lỗi. Nhưng cô phải giải thích thế nào đây, nói cô không phải cố ý bỏ về? Nhưng rõ ràng là cô cố ý. Nói cô không muốnlàm anh tức giận? Nhưng anh đã tức giận rồi.

"Cô tìm ai?". Đồng chí Doãn Tắc vẫn tiếp tục diễn cảnh nhận được cuộc điện thoại lạ, Cao Ngữ Lam đột nhiên đau lòng, cô cầm điện thoại mãi vẫn không thốt ra lời,Doãn Tắc ở đầu bên kia đợi một lúc rồi nói: "Alô, nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy".

Nước mắt Cao Ngữ Lam trào ra, mấy hôm nay tinh thần cô khá tệ, cô nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cô nhớ anh đến phát rồ phát dại, khó khăn lắm mới lấyhết dũng khí gọi điện cho anh, vậy mà anh lại có thái độ đó. Cô buồn quá, càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không kìm chế được cơn nấc nghẹn.

"Alô! Alô... " Nghe thấy tiếng khóc của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc năn nỉ: "Em đừng dùng chiêu này mà, chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện, em đã sử dụng thứ vũ khícó sức sát thương cực lớn là không được đâu đấy. Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh nói đùa ấy mà, anh trêu em thôi, em đừng khóc nữa".

Nghe Doãn Tắc nói như vậy, Cao Ngữ Lam liền òa khóc. Cô rất đau lòng, cô muốn trút hết nước mắt ra ngoài.

Doãn Tắc ở đầu bên kia thở dài: "Được rồi, được rồi, là lỗi của anh. Em yêu, anh sai rồi... " Anh dỗ dành: "Anh không nên trêu em, em cũng biết mồm miệng anh từ xưađến nay là như vậy mà. Là anh không tốt, xin lỗi em, đừng bỏ rơi anh". Nói đến câu cuối cùng, Doãn Tắc nghẹn ngào: "Em không thể vì hứng thú nhất thời của anh màbỏ rơi anh, nếu em không cần anh nữa thì anh phải làm sao? Anh chỉ có thể dẫn Man đầu đi lang thang thôi... huhuhu... "

Ở đầu bên này Cao Ngữ Lam vừa quệt nước mắt vừa nói: "Anh nhận sai sao còn diễn kịch nữa, anh đáng ghét thật đấy, em ghét anh nhất trên đời... ".

"Anh chỉ là nhân tiện biểu diễn thôi mà, anh không phải cố ý đâu, em đừng ghét người ta, huhuhu... "

Cao Ngữ Lam hít mũi, bị Doãn Tắc làm cho hết tâm trạng để khóc: "Nếu anh còn diễn nữa, em sẽ mặc kệ anh".

"Sao em có thể mặc kệ anh?" Giọng điệu Doãn Tắc tỏ ra nghiêm túc: "Em đừng khóc nữa, có gì từ từ nói, anh xin lỗi".

"Thế thì anh đừng bày trò nữa".

"Được, anh sai rồi, anh xin lỗi, anh là tên khốn". Doãn Tắc tỏ ra rất thành khẩn, Cao Ngữ Lam lau sạch nước mắt trên mặt, tâm trạng khá hơn một chút.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.

"Anh đang nằm trên giường của chúng ta". Doãn Tắc trả lời rồi hỏi lại: "Còn em?"

"Em đang nằm trên giường". Câu trả lời của Cao Ngữ Lam không có định ngữ "của chúng ta". Doãn Tắc thở dài: "Không có em anh không ngủ được".

"Doãn Tắc, anh còn giận em không?"

"Lần sau không được lén lún bỏ đi biết chưa? Em đâu làm sai điều gì, không cần phải bỏ trốn. Nếu có gì bất mãn hoặc không vui, em có thể nói thẳng với anh. Anh làbạn trai của em, là đối tượng để em mắng em cằn nhằn em nổi nóng em trút giận mới phải. Dù em ngại anh đi chăng nữa cũng đừng nói với anh là không sao rồi thoắtmột cái đã bỏ đi mất dạng còn mượn cớ tổ chức sinh nhật cho ba em".

"Em xin lỗi". Cao Ngữ Lam nghẹn ngào, cô biết trong chuyện này là cô không đúng. Nếu đổi lại là Doãn Tắc làm như vậy với cô, chắc chắn cô cũng sẽ buồn và tứcgiận.

"Sau này nếu anh làm chuyện gì khiến em không vui, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng lặng lẽ bỏ đi mất, được không em? Em muốn yên tĩnh suy nghĩ thì hãy nóivới anh một câu, đừng bỏ trốn như thế này".

"Được".

"Vậy bây giờ em còn giận anh không?" Doãn Tắc hỏi.

"Em nghĩ không phải em giận anh".

"Thế thì là gì?"

Cao Ngữ Lam không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng không giục cô mà kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, Cao Ngữ Lam mới lên tiếng.

"Doãn Tắc!"

"Gì cơ?"

"Doãn Tắc".

"Được rồi". Doãn Tắc thở dài: "Anh đây".

"Doãn Tắc".

"Anh nhớ em, Lam Lam. Em đừng trách anh được không em? Mấy ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều, là anh ích kỷ quá, anh chỉ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của anh.Có thể chuyện anh không cho là có gì to tát lại rất nghiêm trọng đối với em, anh không để ý đến cảm nhận của em, cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau,anh không thể áp đặt... "

"Không phải đâu Doãn Tắc, thật ra là em ghen... "

Ở đầu bên kia điện thoại, Doãn Tắc sững sờ: "Lam Lam... "

"Em ghen, Doãn Tắc. Nên em mới cảm thấy rất buồn, mới tùy hứng như vậy. Lúc đó em không hiểu tại sao tâm trạng em lại tồi tệ đến thế, bây giờ em biết rồi. Em cảmthấy trong vụ việc đó, anh coi trọng Doãn Thù hơn em, anh để ý đến cảm nhận của cô ấy hơn em, giống như ở trong lòng anh em không phải là số một, vì vậy em rấtbuồn, em đã ghen... "

"Em rất quan trọng với anh, vô cùng vô cùng quan trọng". Doãn Tắc vội đảm bảo: "Việc anh khiến em có cảm giác không được coi trọng đúng là tệ quá đi. Anh tấtnhiên là coi trọng em, Lam Lam... ". Tiểu thư bánh bao của anh ghen với em gái anh, không biết nên vui hay là buồn đây?"

"Em biết, anh luôn đối xử tốt với em". Cao Ngữ Lam nói: "Mấy ngày qua em luôn nghĩ đến những lời anh nói với em. Tuy lúc nào anh cũng có vẻ không nghiêm túc,nhưng anh chưa bao giờ nói với em những lời tán tỉnh đường mật. Trước đây Trịnh Đào nói rất nhiều, cuối cùng anh ta vẫn bỏ rơi em. Thật ra Nhược Vũ nói đúng, nhấtđịnh là tình cảm của anh ta đã phai nhạt, sự việc lúc đó chỉ là một cái cớ của anh ta. Doãn Tắc, em đã từng bị tổn thương, vì vậy khi em phát hiện ra anh chưa từng nóivới em những câu đại loại "em là người quan trọng nhất trong lòng anh, anh sẽ hái sao cho em, suốt đời này anh chỉ yêu mình em, có thể vì em từ bỏ tất cả mọi người... "như Trịnh Đào từng nói, em lại cảm thấy rất vui".

"Em khiến anh chẳng biết nói gì bây giờ". Doãn Tắc thì thầm trong điện thoại.

"Em xin lỗi, Doãn Tắc. Lúc đó em bỏ đi là do em không biết giải quyết tâm trạng tồi tệ của em như thế nào. Mỗi khi gặp chuyện buồn phiền là em muốn trốn tránh, emkhông nên như vậy".

"Là anh đã khiến em buồn, anh xin lỗi". Doãn Tắc cảm thấy xót xa khi nghe câu nói của Cao Ngữ Lam.

"Không phải đâu Doãn Tắc. Em đã nghĩ rồi, về chuyện học bơi mà anh nói, tuy rất thẳng thắn và khó nghe, nhưng em cảm thấy anh nói đúng. Mỗi khi xảy ra chuyện, emđều cho rằng bản thân đáng thương, không ai đứng về phía em, không ai giúp em lên tiếng. Em luôn nghĩ tại sao bọn họ có thể như vậy, rõ ràng em mới là người chịuoan ức, Nhược Vũ nói tất cả mọi người liên kết bức em bỏ đi, nhưng trên thực tế là em tự ép bản thân bỏ đi, em không chịu nổi ấm ức, em không chịu nổi sự kỳ thị củamọi người, em không ngừng xuất hiện ý nghĩ cuộc sống của em rất tồi tệ, em cảm thấy bản thân trở thành trò cười trong con mắt bọn họ, vì vậy em mới ra đi".

"Lam Lam, em không làm sai, em rất tốt, em đang theo đuổi cuộc sống tốt hơn, con người ai cũng như vậy cả".

"Doãn Tắc!".

"Ơi!"

"Anh đã từng nói là anh rất mệt mỏi, em muốn học bơi, em muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng, em không nên nghĩ việc gì cũng dựa dẫm vào anh. Em hy vọng em có thểtrở thành chỗ dựa của anh".

Doãn Tắc ngây người, trái tim anh rung lên vì câu nói này của Cao Ngữ Lam. Cô ấy muốn làm chỗ dựa của anh, kể từ khi bố mẹ qua đời, anh toàn phải một thân mộtmình gánh vác, vậy mà bây giờ Lam Lam của anh nói, anh có thể dựa vào cô.

Doãn Tắc giơ tay che mắt mình, bây giờ anh mới phát hiện ra con người anh yếu đuối hơn anh tưởng. Hóa ra anh cũng rất tham lam, anh có nhiều yêu cầu về cô nhưvậy, hóa ra là anh khao khát có thể dựa dẫm vào cô.

"Ngày mai em quay về có được không?" Anh rất nhớ cô, cô ngoan ngoãn dũng cảm và tốt đẹp biết bao, anh rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng.

"Không được, ngày kia là sinh nhật bố em, em đã hứa với bố sẽ cùng bố đón sinh nhật".

"Vậy tại sao em chọn đúng lúc này gọi điện cho anh. Không nhìn thấy em anh buồn lắm".

"Em nhớ anh, Doãn Tắc, em rất nhớ anh".

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lúc. Cuối cùng thật sự muộn quá, cả hai mới lưu luyến tắt điện thoại.

Trong lòng Cao Ngữ Lam tràn đầy niềm vui và sự ngọt ngào. Cô mong có một vị thần tiên nào đó xuất hiện, đem Doãn Tắc đến với cô ngay lập tức. Cô nghĩ lan man,khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Cao Ngữ Lam không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên reo vang, cô cầm lên xem, lại là Doãn Tắc.

"Anh không ngủ được sao? Vẫn muốn nói chuyện với em à, ngày kia em về rồi".

"Anh không đợi được nữa, anh muốn gặp em".

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Em có biết bay đâu".

"Em xuống dưới đi, anh đang ở bên ngoài khu chung cư nhà em".

"Gì cơ?" Cao Ngữ Lam ngồi bật dậy: "Anh đang ở đâu?"

"Anh đang ở ngoài cổng khu chung chư nhà em, em mau xuống đây đi".

Tất cả mọi tế bào trên người Cao Ngữ Lam đều trở nên kích động, anh đến đây rồi, nửa đêm nửa hôm anh lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ đến nhà cô, chỉ vì anh nhớ cô.

Cao Ngữ Lam nhảy xuống giường, vội vàng vơ chiếc áo khoác mặc lên người. Sau đó cô rón rén ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi cửa nhà, cô chạy nhanh về phía cổngkhu chung cư.

Trời rất tối, khu chung cư chỉ có một vài bóng điện lờ mờ, Cao Ngữ Lam chạy như bay ra ngoài cổng. Nhìn thấy xe của Doãn Tắc đỗ ở bên ngoài, cô liền xông ra,Doãn Tắc xuống xe, cô lập tức lao vào lòng anh. Anh ôm chặt cô và cúi đầu hôn lên môi cô.

Chương 50: Tim đập mạnh

Đây là một nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào.

Cao Ngữ Lam xúc động đến mức đầu óc tê liệt, anh đã đến rồi, muộn như thế này rồi anh vẫn đến tìm cô.

Cao Ngữ Lam ôm chặt Doãn Tắc, cô kiễng chân đón nụ hôn của anh. Cô cảm thấy Doãn Tắc cũng rất xúc động, vì anh hôn cô cuồng nhiệt, cử động của môi và lưỡiđều rất mạnh. Anh ôm cô chặt đến mức cô cảm thấy người hơi đau. Nhưng Cao Ngữ Lam rất vui, cô đáp trả nụ hôn của anh bằng cả sự nhiệt tình. Anh cũng xúc độngkhi được gặp cô, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào không thể tả.

Hai người hôn nhau một lúc lâu rồi mới quyến luyến tách rời. Doãn Tắc nâng cằm Cao Ngữ Lam, nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô và đặt nụ hôn nhẹnhàng xuống môi cô. Anh nói: "Hình như em gầy đi một chút, anh không nấu cơm cho em, em ăn uống không tốt phải không?"

Cao Ngữ Lam vẫn ôm chặt thắt lưng Doãn Tắc, liên tục gọi tên anh: "Doãn Tắc, Doãn Tắc... ".

Doãn Tắc cuối cùng phát hiện Cao Ngữ Lam chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ mỏng manh, quần ngắn để lộ cả bắp đùi, dưới chân cô là đôi dép lê.Anh vội kéo cô vào trong xe: "Sao em không mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra ngoài, bị lạnh cóng thì làm thế nào?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Không sao, không sao, em không lạnh. Em vội quá nên quên mất chuyện thay quần áo".

Doãn Tắc ôm cô ngồi ở hàng ghế sau xe, anh cởi áo khoác trùm lên đùi cô. Cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau, không một ai lên tiếng.

Cao Ngữ Lam ngẩng lên nhìn vào mắt mũi Doãn Tắc. Sau đó cô thò tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên khóe mắt anh, mắt anh rất sáng, sống mũi anh rất cao, nếp nhăn ở khóemắt cũng rất đáng yêu. Lúc mới quen Doãn Tắc, cô không cảm thấy anh đẹp trai, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy anh vừa mắt và tuấn tú.

Doãn Tắc cắn ngón tay Cao Ngữ Lam rồi lại cúi xuống hôn cô. Hai người dính chặt vào nhau thở hổn hển ở ghế sau xe ô tô. Doãn Tắc cất giọng trầm khàn: "Anh chẳngmuốn thả em về một chút nào".

Cao Ngữ Lam nói nhỏ: "Em không về, em đi cùng anh".

Doãn Tắc sững người, mắt không rời khỏi Cao Ngữ Lam. Đôi mắt cô lấp lánh khiến tim Doãn Tắc càng đập mạnh, anh nuốt nước bọt, cọ cọ mũi anh vào mũi cô, anhlại hỏi một câu: "Em thật sự không về?"

Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là vòng hai tay qua cổ Doãn Tắc và hôn lên môi anh. Doãn Tắc tất nhiên không cự tuyệt hành động ngọt ngào của cô, anh không kháchsáo hôn lại cô, mút đầu lưỡi của cô, ngậm môi cô, cho đến khi cả hai cùng không thở nổi, anh mới chịu buông cô ra.

Hai người nhìn vào mắt nhau, hoa lửa bắn tung tóe.

"Khách sạn gần đây nhất nằm ở chỗ nào?"

"Đi qua hai ngã tư rẽ phải hình như có một cái, em cũng không nhớ rõ". Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, đầu óc cô vẫn lâng lâng như đang ở trên mây, làm gì cònnhớ đến chuyện khác.

Doãn Tắc véo má cô: "Hình như? Em rốt cuộc có phải là người bản địa không hả?"

"Em ít về đây mà, thành phố lại thay đổi nhanh quá".

Doãn Tắc từ ghế sau trèo lên vị trí lái xe, anh nổ máy rồi phóng xe với tốc độ tên lửa. Cao Ngữ Lam ngồi ở ghế sau ôm áo khoác của anh cười ngây ngốc. Cô đột nhiêncó cảm giác không chân thực, không thể tin nổi là anh đang ở trước mắt cô, ngay bên cạnh cô.

Doãn Tắc tìm thấy một khách sạn, anh vào làm thủ tục nhận phòng rồi quay ra xe đưa cô gái trùm áo khoác của anh, bắp chân vẫn để lộ ra, đi dép lê có hình hoạt họalên phòng.

Cao Ngữ Lam mặc đồ không được tử tế, nhưng may mà vào lúc nửa đêm, khách sạn không có một bóng người. Ở trong thang máy, Doãn Tắc cầm tay cô và nhìn côcười không ngớt. Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô cảm thấy ngượng ngùng liền cầm tay anh đưa miệng cắn một phát. Doãn Tắc cười ha hả, đúng lúc này cửa thang máy mởra, anh ôm cô và đưa cô ra khỏi thang máy. Doãn Tắc ngậm vành tai cô nói nhỏ: "Lát nữa sẽ cho em cắn đã thôi".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt không nói nên lời, cô theo Doãn Tắc vào phòng khách sạn. Cửa phòng vừa khép lại, cô lập tức bị Doãn Tắc ép vào tường, bị anh hôn ngấu hônnghiến. Thật ra trên đường theo Doãn Tắc đến đây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ nghĩ nhất định sẽ ở bên anh. Nhưng bây giờ khi trai đơn gái chiếc như củikhô gặp lửa cùng ở trong một căn phòng, cô mới có cảm giác chân thực.

"Khoan đã, khoan đã".

"Em sao vậy?". Doãn Tắc dừng lại nhìn Cao Ngữ Lam.

"À... em đang nghĩ xem, em có nên đi tắm một lần nữa không?"

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô, anh thật sự muốn ôm ngực nhưng chỉ thở dài: "Bảo bối, em là sát thủ "giết" bầu không khí phải không?"

Cao Ngữ Lam cụp mắt, sờ sờ lên cúc áo của anh, trong lòng cô hơi hoảng loạn, cô chuyển sang đề tài khác: "Doãn Tắc, em đi theo anh lên đây, bảo vệ dưới đại sảnhnhìn thấy em liệu có cho rằng em là loại phụ nữ đó?"

Doãn Tắc hiểu ý cô, anh đáp: "Không đâu, loại phụ nữ đó sẽ không mặc tới hai chiếc áo khoác còn cuộn chặt vào người, sẽ không đi dép lê hình hoạt họa đâu".

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười. Doãn Tắc húc đầu anh vào đầu cô rồi mở miệng mắng cô: "Đồ ngốc". Cao Ngữ Lam trề môi, không hiểu tại sao mình bịmắng. Doãn Tắc kéo cô đến bên giường, trải ga giường tử tế, giúp cô cởi áo khoác, đẩy cô nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cô: "Em nằm nghỉ một lát, tý nữa anh sẽđưa em về nhà".

Cao Ngữ Lam nằm trên giường đắp chăn kín người chỉ để lộ đôi mắt, cô đảo mắt qua người anh: "Anh định làm gì vậy?"

"Anh mới là người cần đi tắm". Doãn Tắc dứt lời rồi đi ngay vào nhà tắm.

Cao Ngữ Lam muốn đợi anh, nhưng hai mắt cô díp lại. Đúng lúc cô chuẩn bị thiu thiu thì Doãn Tắc tắm xong và quay lại phòng. Anh lên giường và dùng thân thể lạnhgiá ôm cô vào lòng.

"Trời". Chạm vào làn da lạnh buốt của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam tỉnh hẳn ngủ: "Anh vừa nhảy vào thùng đá hay sao?"

Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ gác chân tay lạnh lẽo lên người Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam bị lạnh kêu lên: "Người anh lạnh thì đừng ôm em. Khó khăn lắm giườngmới ấm một chút".

"Cho em chết cóng, không biết ai đã hại anh phải đi tắm nước lạnh?"

"Liên quan gì đến em chứ?" Cao Ngữ Lam cảm thấy rất oan ức: "Tại sao anh phải tắm nước lạnh?"

"Anh là một người đàn ông".

"Cứ là đàn ông thì phải tắm nước lạnh sao? Đây là một biểu hiện của một người đàn ông gia trưởng à?". Cao Ngữ Lam đánh vào người anh, đáng ghét thật đấy, ngườianh bây giờ giống một tảng băng lớn.

Doãn Tắc trừng mắt với cô: "Em quyến rũ người ta rồi lại không chịu giày vò người ta, em còn không cho người ta tắm nước lạnh để hạ nhiệt sao?". Anh thật đángthương, có người nào thảm hại hơn anh?

"Hả?" Cao Ngữ Lam đờ người. Cô biết Doãn Tắc rất tốt với cô, tuy lời nói của anh có vẻ "dâm tặc" nhưng hành động vẫn là quân tử chính gốc. Anh và cô sống chungvài ngày, thậm chí chung chăn chung gối nhưng từ đầu đến cuối anh không hề vượt qua giới hạn cuối cùng khi cô chưa tự nguyện.

Nhưng lần này cô thật sự oan ức!

"Em đâu có quyến rũ anh?"

"Sao không? Em đã ra tay với anh, sờ đi sờ lại, hôn đi hôn lại". Doãn Tắc nói hùng hồn.

Cao Ngữ Lam á khẩu. Đúng rồi, cô có những hành động đó, thế nhưng: "Em có nói là không... không làm gì đó... "

Cao Ngữ Lam lắp ba lắp bắp, Doãn Tắc giống như được nạp đầy điện trong giây lát. Anh chống tay xuống giường nhìn cô: "Gì là gì? Ý em là, em cũng muốn biến anhthành người của em phải không?" Anh chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa chờ đợi.

"Anh lại đóng kịch rồi, anh có thể nói chuyện đứng đắn không?"

"Em định có hành động không đứng đắn với anh, còn bắt anh nói chuyện nghiêm túc sao?"

"Ai có hành động không đứng đắn với anh chứ?" Cao Ngữ Lam đánh vào người anh.

"Vậy thì em muốn anh có hành động không đứng đắn với em?" Đôi mắt Doãn Tắc sáng rực. Cao Ngữ Lam lại đấm anh, người này nói chuyện đáng ghét kinh khủng.

"Vừa rồi em nói là em muốn đi tắm, chẳng phải cố ý phá hỏng bầu không khí, tạt cho anh gáo nước lạnh hay sao?"

Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng trả lời: "Em đâu có cố ý phá hỏng không khí, em hỏi nghiêm túc mà. Tuy em đã tắm ở nhà, nhưng... lẽ nào trước khi... khôngnên đi tắm sao?"

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô, đúng là khóc không xong cười cũng không xong, anh lại hỏi: "Em nói có người hiểu nhầm em là loại phụ nữ đó, chẳng phải muốn phê bìnhanh không tôn trọng em?"

"Đâu, đâu có... em chỉ là... căng thẳng mà... một khi căng thẳng thì hay tìm đề tài để nói".

Doãn Tắc hết nói nổi, anh thả người gục xuống giường, vùi mặt vào gối. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy nên đưa tay xoa đầu anh.

Doãn Tắc quay mặt lại: "Anh đúng là ngu như heo, tự nhiên lại đi tắm nước lạnh".

Cao Ngữ Lam nói rất thành khẩn: "Không sao đâu, anh đừng tự trách mình, không bị cảm lạnh là được".

Doãn Tắc chống tay rồi lao bổ vào người Cao Ngữ Lam: "Em phải chịu trách nhiệm, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm".

"Chuyện đó, chuyện đó... " Bị anh ôm chặt, Cao Ngữ Lam hơi căng thẳng: "Chẳng phải anh nói là không có không khí hay sao?"

Doãn Tắc cắn Cao Ngữ Lam: "Không khí tốt vô cùng". Anh cúi đầu hôn cô, cô hơi thả lỏng toàn thân và đón đầu lưỡi của anh.

Chuyện sắp xảy ra khiến tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch.

Chương 51: Kết hợp (18+)

Doãn Tắc chậm rãi hôn Cao Ngữ Lam, anh không muốn lần đầu tiên quý giá của hai người để lại ký ức không hay. Vì vậy anh vừa vuốt ve vừa hôn môi cô, mặt cô, cổcô... một cách kiên nhẫn và dịu dàng.

Cao Ngữ Lam bị anh khiêu khích đến mức thở dốc, nhưng hai tay cô vẫn cứ quờ quạng đằng sau lưng Doãn Tắc. Doãn Tắc dù đang tập trung khám phá cơ thể CaoNgữ Lam cũng nhận ra điều bất thường. Anh dừng lại, ngoảnh mặt ra sau rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam: "Lưng anh làm sao vậy?"

Cao Ngữ Lam nói nhỏ: "Em muốn đắp chăn cho anh, nhưng sờ mãi không thấy chăn đâu".

Doãn Tắc trừng mắt với cô: "Lúc này rồi mà em còn nghĩ đến chăn chiếc sao?".

Cao Ngữ Lam trề môi nói với giọng ấm ức: "Người ta sợ anh bị lạnh mà".

Doãn Tắc cúi đầu cắn cô: "Tập trung, cô bé, tập trung vào".

"Vâng". Cao Ngữ Lam trả lời, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau lưng Doãn Tắc, nhằm tìm kiếm dấu vết của cái chăn.

Bắt gặp ánh mắt của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc thở dài một hơi, nằm gục xuống người cô rồi cắn vào bờ vai mềm mại của cô: "Em muốn đắp chăn thì nhanh lên".

"Được, được thôi". Cao Ngữ Lam vui mừng nghểnh đầu lên ngó bốn xung quanh rồi kéo chăn trùm lên người Doãn Tắc. Thấy cô đắp kín chăn cho hai người xong,Doãn Tắc nhíu mày hỏi: "Đắp xong chưa?"

Cao Ngữ Lam gật đầu, nhìn vào mắt anh rồi hỏi rụt rè: "Có phải em lại làm hỏng không khí rồi?"

Doãn Tắc nghiến răng: "Không khí rất tốt". Bánh bao nhỏ này đúng là biết hành hạ người khác quá. Anh cởi hai cúc áo ngủ của Cao Ngữ Lam rồi liếm mút xương đòncủa cô. Cao Ngữ Lam vừa buồn buồn vừa thẹn thùng, hai tay không biết để vào đâu, cuối cùng đành ôm Doãn Tắc.

Doãn Tắc ngẩng đầu mỉm cười, hôn lên môi cô: "Ngoan quá". Anh đẩy đôi môi cô, thò đầu lưỡi vào trong miệng cô cuốn lấy đầu lưỡi cô. Trong khi đó, tay anh cởi nốthàng cúc áo ngủ còn lại. Khi bàn tay to lớn của Doãn Tắc nắm lấy một nụ hoa mềm mại trên ngực Cao Ngữ Lam, còn anh cúi đầu ngậm nụ hoa còn lại, Cao Ngữ Lamkêu "A... " một tiếng rõ to, toàn thân cô như có luồng điện chạy qua. Cô theo phản xạ nhấc chân, không ngờ đạp chăn rơi tuột khỏi người Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam vừa hét lớn vừa đạp chân, khiến Doãn Tắc giật mình. Anh nhả nụ hoa đã căng cứng, ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt,chân tay luống cuống: "Chúng ta đắp chăn rồi tiếp tục được không anh?"

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô rồi quay người kéo chăn trùm kín mít. Cao Ngữ Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, giơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón, xung quanh chỉcòn một mùi đàn ông ấm áp của Doãn Tắc.

"Bây giờ em đã thấy tốt hơn chưa?" Doãn Tắc cất giọng khàn khàn trong bóng tối. Tay anh vuốt dọc từ ngực xuống bụng cô, để giúp cô thả lỏng toàn thân.

"Rồi". Trong chăn tối đen như mực, hình như cô không còn cảm thấy ngượng ngùng như ban nãy.

Doãn Tắc cắn mũi cô, sau đó hôn lên cổ cô. Cao Ngữ Lam thì thầm: "Anh vừa cắn trúng mũi em rồi, miệng em ở bên dưới cơ".

Doãn Tắc nghiến răng ken két: "Anh biết đó là mũi em". Anh có thể không phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng sao?

"Ờ". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ rồi mạnh dạn sờ lần sờ mò trong bóng tối. Đây là lưng của anh, đây là đầu của anh... Cô đột nhiên cảm thấy ngực nhói một cái, nụ hoa lạibị Doãn Tắc ngậm lấy. Lần này cô đã chuẩn bị tinh thần nên không kêu thành tiếng, nhưng toàn thân trở nên căng cứng, anh mút rất mạnh nên cô cảm thấy vừa buồnbuồn vừa đau đau. Cao Ngữ Lam không kìm chế nổi rên một tiếng khe khẽ.

"Doãn Tắc". Cô gọi tên anh như tiếng mèo kêu, miệng Doãn Tắc đang bận rộn, không rảnh đáp lời cô. Tay anh lần xuống dưới tụt quần cô, tách hai đùi của cô rồi tìmđến nơi mềm mại. Cao Ngữ Lam thở dốc, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nóng đến mức phát sốt. Sờ lưng Doãn Tắc thấy lấm tấm mồ hôi, Cao Ngữ Lamrất vui mừng.

Khu vườn bí ẩn ở giữa hai đùi đột nhiên nhói một cái khiến Cao Ngữ Lam kêu "A!". Doãn Tắc vừa xoa nhẹ vừa hôn lên bụng nhỏ của cô, khiến Cao Ngữ Lam buồnbuồn muốn bật cười.

"Doãn Tắc!". Cô lại gọi tên anh.

Doãn Tắc mải khám phá khu vườn bí ẩn của Cao Ngữ Lam, ngón tay của anh hơi đưa vào bên trong, đến khi nơi đó tiết dịch ướt át, anh mới hài lòng nhoài người lên,cắn một phát vào ngực cô rồi trả lời: "Gì cơ?"

"Anh, anh... " Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc làm cho không biết cô muốn nói gì nữa, cô đang cố gắng tìm lại ý thức, nơi bí ẩn ở bên dưới bị một thứ gì đó chọc sâu vào,Cao Ngữ Lam đau đến mức hít một hơi sâu, liên tục gọi "Doãn Tắc, Doãn Tắc... ".

"Anh ở đây, anh ở đây". Doãn Tắc trả lời cô, một tay vuốt ve người cô, ngón tay kia vẫn tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn. Toàn thân anh căng cứng đến mức không chịu nổi,trán anh chảy đầy mồ hôi.

Cao Ngữ Lam cảm thấy không khí ngày càng ít đi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cần hỏi điều gì. Cô cắn môi, cô gắng thả lỏng người để Doãn Tắc có thể tiến vào sâu hơn.Sau đó cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Doãn Tắc, em muốn hỏi anh... anh sẽ không tìm nhầm chỗ đúng không?".

Doãn Tắc cứng người. Cảm thấy anh dừng động tác, Cao Ngữ Lam biết mình đã lỡ lời: "À, em chỉ buột miệng thôi mà, thật đấy".

Doãn Tắc vẫn không động đậy, Cao Ngữ Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô nghĩ thầm trong lòng, thôi xong, lại phá hỏng không khí rồi. Cô còn đang chưa biếtlàm thế nào để chuộc lỗi, Doãn Tắc đột nhiên phủ người xuống, anh hôn lên mặt cô, tìm đến môi cô bịt chặt bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Ngón tay anh ở bên dưới lạibắt đầu hoạt động khiến Cao Ngữ Lam muốn kêu lên, cô ưỡn lưng, hai chân bất giác co lại, cô cảm thấy cơ thể như được bôi trơn.

Hai đùi Cao Ngữ Lam lại bị tách ra, Doãn Tắc rời khỏi môi cô. Cao Ngữ Lam thở hổn hển, cô hét lên: "Khoan đã, khoan đã, tạm dừng". Nói xong không đợi phản ứngcủa Doãn Tắc, cô hất tung chăn rồi thò đầu ra ngoài.

Cao Ngữ Lam hít lấy hít để không khí trong lành: "Suýt nữa thì bị ngạt thở, trò này chẳng có thể diện một chút nào".

Doãn Tắc không lên tiếng, anh hất chăn xuống dưới đất. Trên giường chỉ còn lại hai thân thể lõa lồ đối diện nhau.

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, anh cúi xuống hôn cô rồi đặt hai chân cô vòng qua thắt lưng anh. Sau đó, anh vạch nơi mềm mại giữa hai đùi cô rồi nhìn chăm chú. CaoNgữ Lam vô cùng ngượng ngùng, cô hét lên: "Đừng nhìn". Nói xong cô giơ hai tay che mắt mình.

Doãn Tắc cảm thấy buồn cười, anh nhoài người hôn lên mu bàn tay cô: "Em che mắt em là anh không nhìn thấy ư?"

Cao Ngữ Lam hơi run rẩy, cô không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc lại đưa tay vuốt ve khu vườn bí ẩn của cô, Cao Ngữ Lam lén theo dõi động tác của anh.Doãn Tắc đã bày sẵn tư thế, nhưng anh không đi vào mà vẫn tiếp tục động tác tay, để giúp cô bớt căng thẳng. Thấy anh vẫn không rời mắt khỏi nơi đó, Cao Ngữ Lamkhông kìm được lại hỏi: "Anh phải tìm đúng chỗ để khỏi vào nhầm đúng không?"

Đến lúc này, Doãn Tắc cũng không tức nổi, anh nhoài lên trên kéo hai bàn tay đang che mặt của Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm mắt hét lớn: "Khoan đã, khoanđã, xin tạm dừng... ".

Cô còn chưa nói hết câu, thân dưới đột nhiên bị thứ gì đó cứng như thép và nóng bỏng đâm mạnh vào, không hề do dự, không hề ngừng nghỉ đến tận nơi sâu nhất trongcơ thể cô.

Cao Ngữ Lam mở mắt, há to miệng, cô đau đến mức không kịp hét lên. Vào giây phút này, cô đã trở thành người của anh, và anh cũng trở thành người của cô.

"Bây giờ có thể dừng rồi, em muốn nói gì cơ?" Thấy mặt mũi cô nhăn thành cái bánh bao vì đau đớn, Doãn Tắc ngừng mọi động tác, cúi đầu hôn lên mặt cô.

Cao Ngữ Lam ngơ ngẩn nhìn anh: "Ý em là... em muốn hỏi nếu em đau quá, chúng ta không thành công thì sao?"

Doãn Tắc hôn vào mắt cô: "Bây giờ đó không phải là vấn đề, em có đau không?"

Cao Ngữ Lam nhíu mày, tập trung tinh thần cảm nhận rồi trả lời: "Cũng ổn".

Doãn Tắc không nhịn được cười, anh hôn vào môi cô: "Ổn là được rồi". Anh ôm cô rồi bắt đầu lắc lư thân thể, anh ra ra vào vào, mỗi lúc một mạnh hơn, mỗi lúc mộtsâu hơn. Cao Ngữ Lam nhíu chặt đôi lông mày, một cảm giác xa lạ trước đây cô chưa từng biết đến cũng không thể mô tả thành lời bao trùm cả người cô. Cô ôm chặtDoãn Tắc, cảm thấy từng cơ bắp của anh căng như dây đàn, mồ hôn từ người anh chảy xuống người cô, anh xâm chiếm không ngừng nghỉ khiến cô cảm thấy toàn thânnhư bị xuyên qua.

Cao Ngữ Lam cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn kêu lên "ưm... ưm... ". Doãn Tắc cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cô, rồi mút đỉnh nhọn trên ngực cô. Cao Ngữ Lamphản kích cắn mạnh vào cánh tay anh. Nhưng cánh tay anh quá rắc chắc, cô cắn không ăn thua, đổi lại cô càng bị vật cứng đâm sâu hơn, mạnh hơn.

Cao Ngữ Lam không thể hình dung cảm giác của cô lúc này, từ đầu đến cuối chỉ là một nỗi đau buốt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cô chợt nghĩ ra cô thậtmay mắn khi không trao thân cho tên khốn Trịnh Đào. Mặc dù cô và anh ta yêu nhau bảy năm nhưng lúc đó cô vẫn còn nhỏ nên chỉ muốn để dành đến lúc kết hôn. Cònbây giờ cô đã thuộc về Doãn Tắc, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Động tác của Doãn Tắc mỗi lúc một nhanh, Cao Ngữ Lam cắn chặt môi ôm vai anh. Cô nghe thấy hơi thở phì phò của anh, cảm nhận được sức mạnh hung mãnh củaanh. Cuối cùng, anh dùng toàn lực đâm vào nơi sâu nhất của cô, chỉ hận đến mức anh và cô không thể hòa tan thành một, cơn kích tình cuồng dã của anh khiến CaoNgữ Lam không thể kìm chế một tiếng thét.

Sau trận hoan ái, Doãn Tắc nằm đè trên người Cao Ngữ Lam, lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích. Cao Ngữ Lam kêu anh nặng quá, anh càng cố ý đặt trọnglượng của toàn thân lên người cô, khiến cô la oai oái. Một lúc lâu sau, tiểu thư Bánh bao xin chỉ thị Dâm tặc tiên sinh: "Lần này, em có thể đi tắm được rồi chứ?"

Doãn Tắc lật người, để cô đi tắm. Cao Ngữ Lam vẫn thẹn thùng, không nhìn anh mà chạy vội vào nhà tắm. Hai phút sau, Doãn Tắc cũng xông vào nhà tắm.

Cao Ngữ Lam giật bắn mình: "Này này, anh làm gì vậy, đợi em tắm xong rồi đến lượt anh".

"Khỏi, anh muốn tắm cùng em". Nhưng anh chàng Dâm tặc vô lại không chịu tắm táp tử tế mà có những hành động "dâm tặc" khiến tiểu thư Bánh bao đỏ mặt.

Cuối cùng sau một hồi mồm miệng chân tay bận rộn, lửa tình lại bốc cao ngùn ngụt, tiểu thư Bánh bao toàn thân mềm nhũn bị anh chàng Dâm tặc ép sát vào tường nhàtắm.

"Không được, không được". Tiểu thư Bánh bao cố gắng phản kháng: "Chúng ta vừa làm rồi còn gì?"

"Nhưng vừa rồi anh không làm em thỏa mãn, anh không có cảm giác đạt thành tựu".

"Đáng chết, chuyện này mà cũng nói đến thành tựu với không thành tựu sao?" Tiểu thư Bánh bao đánh mạnh vào người Dâm tặc tiên sinh.

"Tất nhiên em yêu, em cũng biết đấy, lòng tự trọng đối với đàn ông bọn anh là rất quan trọng".

Tiểu thư Bánh bao phản kháng vô hiệu, Doãn Tắc ép cô vào tường, tiếp tục triền miên dây dưa không dứt. Dòng nước nóng chảy xuống hai thân hình cuốn chặt lấynhau. Lần này, cả người Cao Ngữ Lam mềm như sợi bún, cô cảm thấy bản thân sắp hòa tan vào dòng nước, cô không ngừng cất tiếng rên rỉ, từng cơn khoái cảm dộiđến cuốn sạch mọi ý thức của cô. Cao Ngữ Lam gọi tên Doãn Tắc, cuối cùng cô giải phóng bản thân, cùng anh tới đỉnh cực lạc.

Buổi tắm này khiến cả hai người mệt lử, Cao Ngữ Lam cạn kiệt sức lực chỉ biết dựa vào người Doãn Tắc. Sau đó cô mơ mơ hồ hồ được anh bế về giường, nhắm mắtchìm vào giấc ngủ say sưa.

Chương 52: Oan gia ngõ hẹp

Cao Ngữ Lam làm một giấc say sưa không mộng mị đến tận buổi trưa ngày hôm sau.

Cô bị nụ hôn của Doãn Tắc đánh thức.

Đang ngủ ngon có người làm phiền, Cao Ngữ Lam rất bực, cô nhíu mày vung tay, miệng làu bàu: "Đừng làm loạn... ".

"Mười hai giờ rồi, em vẫn ngủ nữa sao?" Ngữ điệu Doãn Tắc rất nhẹ nhàng và dịu dàng, Cao Ngữ Lam không để ý chỉ "ừ" một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt.

Một lúc sau, Cao Ngữ Lam mới định thần, cô lập tức mở to mắt ra nhìn, má ơi, đây không phải là nhà cô mà là khách sạn.

"Mười hai giờ rồi?" Cao Ngữ Lam kêu lên thất thanh.

Doãn Tắc ra khỏi nhà vệ sinh, cầm đồng hồ đeo tay trên kệ tivi cho chô xem: "Mười hai giờ hơn rồi".

Cao Ngữ Lam nhìn kỹ rồi đứng bật dậy, chân tay luống cuống: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?"

"Stop, stop". Doãn Tắc kéo chăn cuộn vào người Cao Ngữ Lam: "Cẩn thận bị nhiễm lạnh".

"Em... đêm qua em ra ngoài mà không báo cho bố mẹ em một tiếng. Làm thế nào bây giờ? Muộn như vậy rồi, chắc chắn bố mẹ đã tỉnh dậy. Bố mẹ không thấy em ởnhà cũng không thấy nói năng gì, chắc họ sẽ sốt ruột lắm".

Doãn Tắc đưa di động cho cô: "Em mau gọi điện về nhà đi".

"Em phải nói thế nào đây?"

"Tự em nghĩ". Doãn Tắc kéo ghế ngồi đối diện Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, cô tỏ ra không hài lòng: "Người ta vì anh nửa đêm mới không về nhà, bây giờ bị ăn mắng anh còn không nghĩ cách giúp người ta".

Doãn Tắc nhún vai: "Cách thì không phải không có, em hãy nói với bố mẹ em lượm được chàng rể quý, lát nữa đưa về nhà cho bố mẹ xem. Bố mẹ em vui mừng sẽkhông mắng em nữa".

Anh đúng là nói mà không biết ngượng mồm.

Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, hít vài hơi thật sâu, cô lại nhìn Doãn Tắc, cuối cùng cũng quyết tâm bấm số điện thoại bàn ở nhà: "Mẹ, là con ạ. Con xin lỗi...không không... con không sao. Có một người bạn đột ngột đến thành phố C, con vội đi gặp anh ấy nên không kịp nói với bố mẹ. Vâng, đúng rồi ạ, con để quên điện

thoại ở nhà... "

Cao Ngữ Lam vừa nói vừa lén nhìn Doãn Tắc, anh đang cười rất tươi, Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, đến quần áo cô còn chẳng kịp thay, ai nhớ đem theo máy di độngchứ.

Cao Ngữ Lam vỗ về bà Cao, nói lát nữa cô sẽ về. Ở phía đối diện, Doãn Tắc nheo mắt nhìn cô, cô ngừng lại trong giây lát rồi nói sẽ dẫn một người bạn về nhà. Lúcnày Doãn Tắc mới gật đầu hài lòng.

Cao Ngữ Lam cúp điện thoại rồi lao vào người Doãn Tắc: "Anh đúng là xấu xa, không giúp em còn ngồi ở đó cười nữa".

Doãn Tắc cười ha hả, anh ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi hôn lên môi cô và nói: "Em hãy nghỉ ngơi ở đây, buồn thì xem tivi, anh ra ngoài một lúc".

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh đi mua quần áo và giày cho em. Không phải em định mặc đồ ngủ đi dép lê hình hoạt họa rời khỏi khách sạn về nhà đấy chứ?"

Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc lại cúi gập lưng hôn cô rồi quay người đi về phía cửa ra vào. Cao Ngữ Lam gọi với theo: "Anh có biết size của em bao nhiêu không?"

"Em thử đoán xem?" Doãn Tắc quay đầu nháy mắt nở nụ cười đểu đểu với cô, khiến Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt, cô nghiêm giọng: "Đừng vớ vẩn nữa, anh đi nhanh vềnhanh nhé".

Doãn Tắc cười lớn đi ra ngoài, để lại một mình Cao Ngữ Lam trong phòng khách sạn. Cô ôm chăn ngồi ngẩn ngơ, cô nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, trong lòngđột nhiên có cảm giác không chân thực. Cô đã trở thành đàn bà, vừa rồi cô còn nói với mẹ sẽ dẫn bạn về nhà.

Cao Ngữ Lam cắn môi, vừa muốn cười nhưng lại cảm thấy mặt nóng bừng, cô đã trở thành đàn bà thật rồi, cô còn có bạn trai để đưa về ra mắt bố mẹ.

Doãn Tắc quay lại nhanh hơn Cao Ngữ Lam tưởng. Anh không những mua váy áo khoác ngoài và đôi giày, mà còn mua cả quần áo lót. Cao Ngữ Lam thẹn thùng đemquần áo mới đi vào nhà tắm, cô vừa thay đồ vừa nghe bụng réo ùng ục.

"Em đói quá". Cao Ngữ Lam đi ra ngoài báo cáo với Doãn Tắc. Doãn Tắc đang dùng điện thoại lên mạng, nghe cô nói vậy liền giơ tay kéo cô vào lòng: "Em có nói vớimẹ bữa trưa chúng ta giải quyết thế nào không?"

"Em không nói, vừa rồi không thấy mẹ em hỏi em có về nhà ăn cơm?"

"Vậy thì em gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi về nhà sau".

Cao Ngữ Lam làm theo lời Doãn Tắc. Sau đó anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng cao cấp rất đông khách. Đã một giờ chiều mà trong nhà hàng vẫn đầy ắp người.

"Sao anh biết nơi này?" Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi lạ, cô là người địa phương mà cũng chưa đến nhà hàng này bao giờ.

"Anh vừa tra bằng di động, anh muốn dẫn em đi ăn ngon một chút". Doãn Tắc nhìn cô mỉm cười, hôm nay anh cảm thấy nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ.

"Anh đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, đi đâu cũng phải tìm đến quán ăn ngon". Cao Ngữ Lam lật tẩy anh, Doãn Tắc cười ha hả, ôm cô rồi hôn lên trán cô: "Em yêu, emnhiều ý kiến thật đấy".

Hai người cười cười nói nói theo nhân viên phục vụ đi tới một bàn ăn ngồi xuống. Doãn Tắc xem thực đơn của nhà hàng người ta cứ như nghiên cứu bí kíp võ lâm. CaoNgữ Lam biết anh lại mắc bệnh nghề nghiệp, nhưng cô thật sự rất đói nên gọi trước hai món bình dân để đệm bụng. Cô dặn người nhân viên phục vụ: "Tôi tạm gọi nhưvậy, anh mau bảo nhà bếp làm ngay đi, càng nhanh càng tốt. Thực đơn để lại đây để chúng tôi xem, khi nào cần thêm món tôi sẽ báo anh sau".

Người phục vụ vừa đi khỏi, Doãn Tắc mắt vẫn không rời khỏi quyển thực đơn, ngoảnh đầu hôn Cao Ngữ Lam và khen cô một câu: "Đúng là vợ hiền có khác".

Cao Ngữ Lam đẩy người anh rồi ngó qua quyển thực đơn: "Ảnh chụp đẹp quá... Món này làm bằng nguyên liệu gì... Món này trông có vẻ ngon quá... Em chưa gặpmón này bao giờ... ". Những nhận xét, đánh giá và vấn đề Cao Ngữ Lam nêu ra khiến thời gian nghiên cứu thực đơn của đại đầu bếp Doãn Tắc càng lâu hơn. Đến khihai món Cao Ngữ Lam gọi được bưng lên, anh vẫn chưa xem xong.

Cao Ngữ Lam đói đến mức hoa mắt, cô giúp Doãn Tắc sắp đũa rồi kêu anh ăn đồ. Doãn Tắc nói: "Để anh gọi thêm vài món nữa". Vừa nói xong, cảm thấy Cao NgữLam ở bên cạnh cứng đờ người, Doãn Tắc ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi nam nữ ở đằng trước đang đưa mắt nhìn bọn họ.

Đứng ở vị trí của đôi nam nữ, chắc họ vừa ăn xong chuẩn bị ra về. Dù thế nào, họ cũng sẽ đi qua bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Doãn Tắc quay sang nhìn CaoNgữ Lam, cô nói thì thầm vào tai anh: "Trịnh Đào và Tề Na".

"Ờ". Doãn Tắc gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng anh không lên tiếng. Lúc này, Trịnh Đào và Tề Na đã đi đến trước mặt họ.

"Trùng hợp thật đấy". Tề Na cười cười: "Lâu rồi không gặp, Ngữ Lam"

"Vẫn chưa đủ lâu lắm". Cao Ngữ Lam cũng cười cười đáp lại, việc Doãn Tắc ngồi ở bên cạnh khiến trong lòng cô cảm thấy rất vững tin.

Sắc mặt Trịnh Đào không được tốt, Tề Na ngược lại vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng đảo qua Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Hai ngườinày ngồi cạnh nhau chứ không phải ngồi đối diện, không cần nói cũng biết là quan hệ gì. Cô ta thầm đánh giá Doãn Tắc rồi hỏi Cao Ngữ Lam: "Đây là bạn cậu? Đanglàm việc ở đâu vậy?"

Doãn Tắc mỉm cười trả lời: "Tôi là đầu bếp".

Ánh mắt Tề Na lộ rõ vẻ hài lòng và khinh miệt. Cô ta còn chưa kịp nói tiếp, Doãn Tắc hỏi lại: "Vị này là ông xã của cô? Đang làm việc ở đâu?"

Tề Na hất cằm cất giọng đầy tự hào: "Anh ấy làm trưởng phòng ở Cục tài chính".

"Tuổi còn trẻ như vậy đã lên tới chức trưởng phòng, có tiền đồ". Doãn Tắc tán thưởng, Tề Na tỏ ra rất đắc ý, nhưng Doãn Tắc bồi thêm một câu: "Người nhà nước thìphải phục vụ nhân dân, không phải dùng công quỹ đến đây ăn cơm đấy chứ?"

Tề Na cười nhạt: "Yên tâm, khoản tiền nhỏ này chúng tôi có thể tự móc hầu bao". Liếc thấy hai đĩa thức ăn bình dân trên bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc, Tề Nanói với giọng khinh bỉ: "Giá các món ăn ở đây không rẻ, nếu muốn ăn nhiều món thì đi quán bên cạnh càng thích hợp hơn".

"Người này quan tâm đến chúng ta quá, chuyện bao đồng cũng quản rộng ghê". Doãn Tắc ôm tim, nói với Cao Ngữ Lam bằng một giọng cảm động.

Cao Ngữ Lam đang bận ăn cơm, cô không định để bụng đói vì đôi tiện nhân trước mặt. Thấy Doãn Tắc bắt đầu đóng kịch, cô nuốt miếng thức ăn rồi phối hợp cùnganh: "Ừ, cô ta cũng không biết mệt mỏi là gì".

"Cao Ngữ Lam", Tề Na tắt ngấm nụ cười trên môi: "Chẳng phải cậu yêu Quách Thu Thần hay sao? Sao vừa chớp mắt đã chuyển sang người khác. Nhiều năm khônggặp, cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả".

"Cậu cũng không thay đổi". Cao Ngữ Lam không thèm nhìn cô ta: "Vẫn độc ác, thích bịa đặt và hay phao tin đồn nhảm như trước".

"Cậu... ". Sắc mặt Tề Na hoàn toàn thay đổi, cô há miệng chuẩn bị mắng chửi, Trịnh Đào liền kéo tay cô ta: "Đi thôi, không có gì đáng nói cả". Tề Na nhìn ngang nhìndọc, cảm thấy nơi này đúng là không thích hợp để phát tiết, thế là cô ta nghiến răng, hừm một tiếng rồi bỏ đi mất.

"Đúng là đê tiện quá, muốn nói chuyện với bọn họ thêm một lúc nữa nhưng người ta không cho cơ hội". Doãn Tắc tỏ ra tiếc rẻ, Cao Ngữ Lam gắp một miếng thức ănđút vào miệng anh: "Chẳng phải anh bảo gọi thêm món sao? Nhanh lên đi, lát nữa em ăn no rồi chẳng còn bụng nhét thức ăn đâu đấy".

Doãn Tắc cười ha hả, vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ rồi gọi tất cả những món anh có hứng thú nếm thử. Người phục vụ vừa đi xuống bếp, Tề Na loẹt quẹt đôi guốccao gót quay trở lại, cô ta nghênh mặt nói với Cao Ngữ Lam: "Tết này bạn học cũ đều về nhà, mọi người sẽ tổ chức buổi họp lớp, cậu có dám đến dự không?"

Chương 53: Gặp phụ huynh

"Đến chứ, tại sao lại không đi?" Cao Ngữ Lam thật sự muốn chọc đôi đũa vào hai lỗ mũi của Tề Na.

"Tốt lắm". Tề Na hài lòng khi thấy Cao Ngữ Lam chấp nhận "chiến thư": "Bảo Trần Nhược Vũ cùng đến nhé, lâu lắm rồi tôi không gặp cậu ta". Nói xong, cô ta liềnngoáy mông đi ra ngoài.

"Ngã! Ngã! Ngã... ". Doãn Tắc trừng mắt nhìn theo đôi giày cao gót của Tề Na miệng lầm bầm nguyền rủa, đáng tiếc là cô ta đi vững vàng khỏi tầm mắt của bọn họ.Doãn Tắc quay đầu lại nói với Cao Ngữ Lam bằng một giọng nũng nịu: "Bà xã, giết người bằng ánh mắt vô tác dụng, cô ta đi giày gót cao thế mà vẫn không ngã".

Cao Ngữ Lam gắp thức ăn cho anh: "Anh ăn nhiều một chút vào để tăng cường công lực, lần sau sẽ có tác dụng".

Doãn Tắc cười híp mắt: "Cảm ơn bà xã"

"Ai là bà xã của anh?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại gắp thêm thức ăn vào bát của Doãn Tắc. Doãn Tắc huých vai vào người cô: "Bà xã, Tết này anh đưa chị gái anh vàNựu Nựu về nhà em ăn Tết nhé, chúng ta đều là người một nhà rồi. Sau đó anh sẽ cùng em đi tham gia buổi họp lớp. Trò vui như vậy sao có thể thiếu mặt anh?"

"Tết anh còn muốn đến nhà em nữa sao?"

"Tất nhiên rồi, bao nhiêu năm nay anh chưa được hưởng không khí ấm áp của gia đình, không có bố mẹ ăn Tết rất thê lương. Hãy để anh và mẹ con chị gái anh cùng ănTết với gia đình em, chắc sẽ náo nhiệt lắm".

Cao Ngữ Lam cắn đũa ngẫm nghĩ: "Chuyện này... đợi hôm nay anh qua được cửa bố mẹ em rồi tính sau đi".

Gặp phụ huynh à!

Doãn Tắc cảm thấy hơi căng thẳng, đừng nói đây là lần đầu tiên trong đời đi gặp bố mẹ bạn gái, đến bố mẹ anh, anh cũng không gặp nhiều năm rồi. Anh đã làm chủ giađình một thời gian dài nên không còn cảm giác trưởng bối tiếp xúc với hậu bối. Lần này đi gặp phụ huynh, liệu anh có chiếm được cảm tình của họ?

Doãn Tắc càng nghĩ càng bất an. Ăn cơm xong, anh kéo tay Cao Ngữ Lam đi mua quà cho bố mẹ vợ tương lai: "Không thể tay không đến nhà, em mau nghĩ giúp anhnên mua quà gì đi".

Cao Ngữ Lam đang bận rộn gói thức ăn thừa. Doãn Tắc gọi rất nhiều món nên hai người ăn không hết, đồng chí Doãn Tắc nếm thử các món ăn xong định bỏ lại hết, là"một người vợ hiền", tất nhiên cô không cho phép anh lãng phí như vậy. Thế là Cao Ngữ Lam gọi nhân viên phục cầm túi bóng gói hết đồ ăn thừa. Nghe câu nói củaDoãn Tắc, cô lập tức giơ mấy túi thức ăn lên: "Có phải tay không đâu, bao nhiêu thức ăn còn gì. Những món này có lẽ bố mẹ em chưa nếm qua bao giờ, chắc bố mẹ sẽvui lắm".

Doãn Tắc đen mặt: "Lam Lam, em ghét anh lắm à? Sao có thể biếu bố mẹ vợ thức ăn thừa trong lần đầu tiên gặp mặt?" Bánh bao nhỏ nhà anh chắc là có sợi dây thầnkinh nào đó bị đột biến, chỉ có cô mới nghĩ ra chuyện này.

"Không thể lãng phí mà". Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một lúc rồi kéo tay áo Doãn Tắc: "Hay là chúng ta đi mua quà hôm qua em đã tăm tia, coi như chúng ta tặng chung,

quà gặp mặt và quà sinh nhật cùng giải quyết, được không anh?

"Lam Lam à, anh cảm động lắm, em một lòng giúp anh tiết kiệm tiền, anh vô cùng cảm kích". Doãn Tắc ôm ngực nói tiếp: "Thế nhưng... ". Chữ "nhưng" anh nhấn mạnh:"Anh buộc phải nén chặt nỗi đau tuyên bố: Cô Doãn Cao, cô đã bị mất tư cách làm quân sư tặng quà, việc này sẽ do chồng cô tự quyết định".

Cao Ngữ Lam đấm anh một phát: "Lại diễn rồi, đáng ghét".

Cao Ngữ Lam mắng thì mắng vậy nhưng cuối cùng vẫn cùng Doãn Tắc mua hoa quả, đồ bổ dưỡng, trà uống ông Cao thích, rượu vang bà Cao thích. Sau đó hai ngườixách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Về đến nhà, Cao Ngữ Lam phát hiện ông bà Cao đều có mặt, cô ngạc nhiên hỏi: "Bố không đi làm sao?"

"Bố con xin nghỉ nửa buổi". Bà Cao đi mở cửa đón bọn họ vào nhà. Ông Cao ngồi trên ghế sAlôn, vẻ mặt ông rất không vui. Bà Cao nói nhỏ: "Con đột nhiên biến mất,trên người lại chẳng mang theo thứ gì, bố con còn tưởng người ngoài hành tinh đến bắt con đi".

Cao Ngữ Lam suýt phì cười, Doãn Tắc đặt hết đồ trên tay xuống, chọc chọc vào người cô. Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: "Bố, mẹ, đây là bạn trai con, anh ấy tên làDoãn Tắc".

"Cháu chào cô chào chú, cháu là Doãn Tắc ạ". Đại đầu bếp Doãn có bộ dạng căng thẳng hiếm thấy. Bà Cao giơ tay ra hiệu anh ngồi xuống, Doãn Tắc nghiêm chỉnhngồi thẳng lưng. Dáng vẻ đứng đắn ngoan ngoãn của anh khiến Cao Ngữ Lam bật cười.

Doãn Tắc và ông Cao đồng thời trừng mắt với cô, Cao Ngữ Lam vội trốn về phía mẹ. Hai mẹ con cô ngồi ở một đầu ghế sAlôn theo dõi cuộc trò chuyện của ông Caovà Doãn Tắc.

"Tiểu tử, cậu từ đâu đến?"

"Cháu từ thành phố A ạ". Doãn Tắc ngoan ngoãn như cậu học trò nhỏ.

"Cậu đến đây làm gì?" . Ông Cao có khí thế áp đảo ngay từ đầu.

Doãn Tắc đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam, sau đó quyết định nói thật: "Cháu nhớ Lam Lam nên đến thăm cô ấy".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt ôm bà Cao không lên tiếng, ánh mắt cô không rời khỏi Doãn Tắc. Ông Cao có lẽ do lớn tuổi, không ngờ thanh niên bây giờ lại thẳng thắn nhưvậy, nghe câu này của Doãn Tắc ông cũng hơi đỏ mặt, trong giây lát không biết nói gì mà chỉ ho khan hai tiếng.

Bà Cao mỉm cười vỗ vai Cao Ngữ Lam rồi đứng dậy rót cốc nước cho ông Cao. Bà cũng rót một cốc nước đưa cho Doãn Tắc, Doãn Tắc hai tay nhận và cảm ơn lialịa.

Nhân lúc này, ông Cao hồi phục lại tinh thần, ông ngẫm nghĩ rồi quyết định ra một đòn táo bạo. Ông hắng giọng rồi mở miệng: "Cậu và con gái tôi đã đến bước nàorồi?"

"Ba!" Cao Ngữ Lam hét lên, không ngờ ba cô lại hỏi câu này.

Doãn Tắc ngồi im lặng ở đó, anh đưa mắt về phía Cao Ngữ Lam, chỉ thấy ánh mắt cô lộ vẻ hung dữ, kiểu như "anh mà nói năng bừa bãi thì chết với em". Doãn Tắcnghĩ ngợi trong giây lát rồi trả lời thận trọng: "Đến bước nên kết hôn rồi ạ! Bố, con có thể làm con rể của bố không?"

Ông Cao thật ra đang chuẩn bị giáo huấn Doãn Tắc, chứng kiến ánh mắt cùng vẻ mặt của con gái ông và cậu thanh niên khi nhìn nhau, ông có thể chắc chắn nhữngchuyện không nên làm chúng đã làm cả rồi, xem ra không bao lâu nữa ông sẽ có tin vui, ông có nhiều khả năng sắp được làm bố vợ. Nhưng ông phải ra uy với chàngtrai này trước, nếu không cậu ta tưởng ông dễ dàng trao con gái cho cậu ta, sau này khó áp chế thì sao?

Không ngờ chàng thanh niên này quá ranh mãnh. Cậu ta gọi ông là bố, còn hỏi một cách khiêm nhường có thể làm con rể của ông không? Ông biết trả lời thế nào đây?Nếu ông nói không, chắc cả nhà sẽ hận ông chết mất, nếu ông nói có thể thì sẽ mất hết khí thế.

Ông Cao á khẩu, nhưng ông nhanh trí đưa mắt nhìn bà Cao. Bà Cao hiểu ý tiếp tục hỏi Doãn Tắc: "Doãn Tắc à, cháu và Lam Lam quen nhau bao lâu rồi?"

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, cô tưởng anh không nhớ ngày tháng nên trả lời giúp anh. Kết quả hai người đồng thời đưa ra đáp án: "Ba năm", "nửa năm".

Khẩu cung không khớp, hai bạn trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh chữa lại: "Nửa năm", "ba năm".

Ông bà Cao sa sầm mặt: "Ba năm và nửa năm cách nhau xa lắm".

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam nói: "Câu trả lời của Lam Lam là chính xác ạ". Cao Ngữ Lam trong lòng như uống mật ngọt, cười tươi nắm tay anh. Chứng kiến cảnhnày, trong lòng ông Cao rối bời. Ông mong con gái sớm tìm được bạn trai, sớm gả chồng, nhanh chóng có cuộc sống hạnh phúc nhưng khi ngày đó đến, ông lại cảmthấy tim hơi nhoi nhói, ông thật sự không nỡ trao con gái cho người khác.

Ông Cao ho vài tiếng, lại hỏi đến những vấn đề khác, nào là tình hình gia đình, công việc, sở thích trong cuộc sống hàng ngày... Doãn Tắc trả lời nghiêm túc từng câumột, Cao Ngữ Lam ở bên cạnh thương Doãn Tắc bị bố "bức cung": "Được rồi, được rồi, bố hỏi một lần làm sao hết được". Cô đứng dậy kéo tay Doãn Tắc: "Con đưaanh ấy đi thăm quan nhà ta".

Nói là thăm quan nhà, trên thực tế vào thẳng phòng riêng của Cao Ngữ Lam. Vào đến không gian riêng tư của vợ yêu, Doãn Tắc mới thở phào nhẹ nhõm đổ ụp ngườixuống giường.

"Anh ổn đấy chứ". Cao Ngữ Lam xoa đầu anh, lo anh bị bố cô làm cho sợ chết khiếp.

"Ổn, ổn vô cùng". Doãn Tắc quay đầu lại nở nụ cười gian tà: "Bà xã, anh coi như vượt qua cửa ải bố em rồi phải không? Bây giờ đến lúc thương lượng với bố mẹ vềviệc chọn ngày lành tháng tốt?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, chọc vào má anh: "Sao phải vội thế?"

"Anh mặc kệ, khi nào về anh sẽ đi xem lịch vàng". Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cả ngả người xuống giường, cả hai dựa sát vào nhau.

Ở phòng khách, ông Cao cũng không rảnh rỗi, ông thầm thầm thì thì với bà Cao: "Mình ơi, mình thấy Doãn Tắc thế nào?"

"Được quá còn gì, cậu ta trông sáng sủa đẹp trai, còn lễ phép nữa". Bà Cao tỏ ra hài lòng.

"Ai biết được có phải cậu ta giả bộ trước mặt chúng ta hay không?" Ông Cao lẩm bẩm: "Không thể vì người ta sáng sủa đẹp trai mà bị mê hoặc".

"Đúng, đúng". Bà Cao mỉm cười tán thành.

Ông Cao nhấp nhổm không yên: "Mình thử nói xem hai đứa ở trong phòng làm gì? Anh có nên gọi chúng ra ngoài không?" Bà Cao còn chưa kịp phản đối, ông đã đứngdậy lẩm bẩm: "Đúng rồi, phải gọi chúng ra ngoài".

Ở trong phòng Doãn Tắc chọc Cao Ngữ Lam cười sằng sặc, anh cắn mũi cô rồi hôn xuống dưới. Đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ mạnh, ông Cao ở ngoài cửa gọi lớn:"Lam Lam, hai đứa ra ngoài đi".

Tiếng ông Cao bất ngờ vang lên khiến Cao Ngữ Lam giật bắn mình, cô nhảy dựng lên, nào ngờ đầu cô đụng trúng miệng Doãn Tắc. Anh kêu "A" một tiếng, ôm miệngnhìn ra cửa bằng ánh mắt oán trách.

Cao Ngữ Lam vội vàng kéo tay Doãn Tắc ra kiểm tra, không ngờ môi anh đã chảy máu. Cô xót xa kéo Doãn Tắc ra ngoài rồi gọi mẹ cô đi tìm tăm bông trong tủthuốc. Hai mẹ con trao đổi tình hình, sau khi biết vết thương trên miệng Doãn Tắc là do ông Cao gián tiếp gây ra, bốn con mắt của hai mẹ con lập tức phóng tia lửa điệnvề phía ông Cao.

Doãn Tắc cũng muốn phóng lửa điện, nhưng anh không quên mục đích của mình. Thế là anh tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, lúc Cao Ngữ Lam dùng tăm bông lau vếtthương cho anh, anh bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng miệng vẫn luôn nói không sao cả, khiến bà Cao bị thu phục một cách triệt để.

Ông Cao bị bà Cao lườm nguýt, đành an phận ngồi im tu nước lọc ừng ực.

Khoảng thời gian sau đó không khí trong gia đình tương đối êm ấm. Ông Cao cuối cùng bị Doãn Tắc thu phục khi xem ảnh gia đình. Doãn Tắc không tiếc lời khen ngợiCao Ngữ Lam lúc nhỏ, khen bà Cao có khí chất, ông bà có tướng phu thê, hai ông bà đúng là một cặp trời sinh. Anh lại nói Cao Ngữ Lam lúc nhỏ xinh xắn đáng yêu,có cô con gái như vậy thật đáng ngưỡng mộ...

Cao Ngữ Lam chống cằm nghe Doãn Tắc nói chuyện. Trong lòng cô thầm nghĩ, gương mặt bố mẹ cô hoàn toàn khác nhau, chẳng có tướng phu thê một chút nào. Lúcnhỏ cô là con vịt xấu xí, anh nhìn ra cô xinh xắn đáng yêu ở điểm nào?

Tuy nhiên những lời nói này khiến ông Cao rất vui, ông liên tục gật gù đồng ý. Cao Ngữ Lam trề môi, nhưng cô không ngờ Doãn Tắc còn một chiêu cuối cùng, anh nói:"Lam Lam có gen tốt như vậy, sinh ra baby nhất định sẽ rất đáng yêu. Bố, sau này chúng con sẽ sinh hai baby cho bố chơi".

Tay chống cằm của Cao Ngữ Lam rơi xuống, làm cô suýt ngã. Anh chàng này tưởng sinh con giống như đi mua rau, còn cho chơi nữa chứ?

Nhưng ông Cao càng mừng hơn khi nghe Doãn Tắc nói vậy, ông liên tục thốt ra: "Được, được, được... ", tỏ rõ thái độ hài lòng. "Dù còn trẻ cũng đừng sợ sinh con, cócon tốt biết bao. Đến lúc đó các con bận rộn công việc, bố và mẹ có thể đi thành phố A trông cháu giúp, bố nuôi trẻ là có kinh nghiệm nhất đấy".

"Được ạ, bố nhất định phải đến đấy nhé". Bộ dạng của Doãn Tắc bây giờ là "tướng chân chó", nhưng chỉ Cao Ngữ Lam nhìn ra.

"Bố tất nhiên đi rồi". Ông Cao vỗ vai Doãn Tắc: "Thanh niên không có nhiều người hiểu biết như con đâu. Ông Lý, ông Trần ở cơ quan bố, con cái của họ đều kết hôncả mà chúng không muốn sinh con, có con tốt biết bao".

"Bố nói rất đúng ạ". Doãn Tắc tiếp lời. Cao Ngữ Lam ở bên cạnh đen mặt. Lẽ nào việc sinh con không nên hỏi ý kiến cô? Mặc dù thật ra cô cũng thích trẻ con, cũngkhông bài xích việc sinh con, hai baby cô cũng cảm thấy rất tốt...

Khoan đã, chẳng phải cô và Doãn Tắc vẫn chưa định việc kết hôn sao? Sao có thể nhảy cách đến sinh con rồi? Ông Cao ở bên cạnh thậm chí còn hỏi thăm tình hìnhtrường mẫu giáo và tiểu học ở thành phố A.

Chuyện đại sự này có thể dùng tốc độ ánh sáng để tiến hành?

Cao Ngữ Lam tiếp tục chống cằm nghe mọi người nói chuyện. Cô biết, đồng chí Doãn Tắc đã thành công trong việc tiến sâu vào gia đình cô.

Chương 54: Vùng lên

Doãn Tắc tuy đã chiếm được cảm tình của bố mẹ vợ tương lai, nhưng anh biết để rước được con gái họ về nhà còn là "cuộc chiến" lâu dài, không phải khiến họ vui vẻtrong nửa tiếng đồng hồ là xong. Vì vậy anh quan sát kỹ lưỡng xem có thể làm gì để củng cố địa vị con rể nhà họ Cao.

Kết quả, Doãn Tắc phát hiện ông bà Cao đúng là bố mẹ ruột của Lam Lam nhà anh. Sắp đến bữa tối, Doãn Tắc nói để anh nấu cơm nhưng cả gia đình họ Cao đều cóchung một thái độ: "Không cần nấu, thức ăn lúc trưa mang về đã đủ một bữa rồi".

Doãn Tắc khóc dở mếu dở. Được thôi, anh không dám đem thức ăn thừa về làm quà gặp mặt, nhưng hai phụ huynh và bà xã tương lai của anh cứ lôi đồ ăn thừa rachiêu đãi khách quý là anh mà chẳng nghĩ ngợi gì. Đúng như Cao Ngữ Lam nói, ông bà Cao tỏ ra vui vẻ khi thưởng thức các món ăn thừa. Nhưng ông Cao không hàilòng về việc chỉ có hai người mà gọi bao nhiêu món, mỗi món gần như không động đũa là quá lãng phí, ông cằn nhằn suốt 20 phút đồng hồ.

Cuối cùng Cao Ngữ Lam phải ra mặt, nói Doãn Tắc mở nhà hàng, cần phải nếm thử các món ăn ngon của nhà hàng khác, đây là yêu cầu công việc, hơn nữa đồ ăncũng đem cả về, không lãng phí một chút nào. Đến lúc này ông Cao mới ngậm miệng.

Biết Doãn Tắc là đầu bếp, bà Cao hưng phấn nói với anh: "Lát mẹ sẽ nấu một món, con là đầu bếp chuyên nghiệp hãy nhận xét giúp mẹ. Hai bố con Lam Lam toàn chêmẹ nấu ăn không ngon".

Doãn Tắc nhận lời.

Kết quả bà Cao xào một đĩa rau xanh.

Cả quá trình đó Cao Ngữ Lam á khẩu, ông Cao biết thời thế cúi gằm mặt ăn cơm. Bà Cao không rời mắt khỏi Doãn Tắc, anh liền cầm đũa gắp miếng đầu tiên là mónrau "tủ" của bà Cao. Bà Cao tươi cười, nhìn Doãn Tắc bằng ánh mắt háo hức chờ đợi: "Mùi vị thế nào?"

Đến lúc này Cao Ngữ Lam thật sự thông cảm với Doãn Tắc, món rau của bà Cao rõ ràng là quá lửa, rau vừa mềm nhũn vừa đỏ quạch, không dễ nhận xét một chútnào. Cô đá chân ông Cao ở dưới gầm bàn, ông Cao cười gượng không lên tiếng. Cao Ngữ Lam trừng mắt với ông, ông Cao đành mở miệng: "Mình ơi, em hãy ăn nhiềuthức ăn một chút, nhất định phải ăn hết, để đến ngày mai lại đổ đi thì phí quá".

Bà Cao đáp lời ông rồi tiếp tục quay sang Doãn Tắc: "Thế nào, mẹ nấu ăn có ngon không?"

"Món mẹ nấu có vị của người mẹ". Doãn Tắc nâng bát lên ngang mặt, tỏ rõ thành tâm thành ý: "Lâu rồi con không được ăn đồ có mùi vị của người mẹ, con cảm độngquá". Nhìn vẻ mặt của Doãn Tắc lúc này, Cao Ngữ Lam không thể đoán ra là thật hay giả. Anh nói tiếp: "Lúc nhỏ con không thích ăn rau xanh, mẹ con toàn mắng con,rồi đến mỗi bữa cơm mẹ con toàn gắp rau cho con. Sau này con muốn ăn rau do mẹ con nấu nhưng không bao giờ còn cơ hội nữa".

Câu nói của Doãn Tắc khiến ông bà Cao hết sức thương cảm, bà Cao liên tục gắp thức ăn vào bát anh đồng thời an ủi anh. Cao Ngữ Lam ngồi bên cạnh không thểkhông khâm phục Doãn Tắc. Sau bữa ăn tối, Doãn Tắc tiến thêm một bậc trở thành con trai ruột của ông bà Cao, bạn Cao Ngữ Lam ngược lại giống như con nhặt ởđâu đó về.

Ngày hôm sau là sinh nhật của ông Cao. Theo như con trai ruột Doãn Tắc đã hứa tối qua, anh sẽ đích thân chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật tại gia đình. Doãn Tắc tớinhà họ Cao từ sáng sớm, anh vào phòng riêng của Cao Ngữ Lam trước để giải tỏa nỗi nhớ nhung sau một đêm không gặp. Sau đó, anh cùng mẹ vợ tương lai và bà xãtương lai đi chợ mua đồ.

Bà Cao và Doãn Tắc chuyện trò trên suốt quãng đường đi, bà Cao quan tâm hỏi han, nào là ngủ ở khách sạn có dễ chịu không, con thích ăn món gì thì chuẩn bị mónđó... Doãn Tắc mua rất nhiều thức ăn và đồ gia vị, anh không ngừng nói chuyện về nấu nướng với bà Cao. Cuối cùng anh thêm một câu: "Mẹ yên tâm, sau khi con vàLam Lam kết hôn, việc nấu nướng con sẽ lo hết".

Bà Cao rất vui mừng, trình độ nấu nướng của con gái bà chẳng ra sao, bây giờ tìm được một người chồng vừa biết nấu vừa chịu nấu thì quá tốt. Nhưng ngoài miệng bàvẫn nói câu khách sáo: "Con không thể chiều con bé quá, phải bắt nó học mới được. Con bé ít nhiều cũng phải làm việc nhà chứ không nên ỷ lại vào con quá".

Doãn Tắc liên tục gật đầu rồi nháy mắt với Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam trừng mắt rồi đấm vào người anh, Doãn Tắc không kìm nổi, kéo cô lại gần hôn lên má cô. BàCao đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác coi như không nhìn thấy, thanh niên bây giờ đúng là bạo dạn thật.

Về đến nhà, đại đầu bếp Doãn trổ tài, làm một bàn đầy ắp các món ngon, khiến ông bà Cao cứ gọi là vui đến mức không khép miệng nổi. Ông Cao còn đặc biệt mởmột chai rượu quý mời con rể tương lai. Nhân cơ hội nhạc phụ nhạc mẫu có tâm trạng tốt, Doãn Tắc liền đề xuất việc đưa chị và cháu gái về đây ăn Tết, ông bà Caođồng ý ngay. Doãn Tắc lại nhắc đến hôn sự, anh nói thủ tục lễ nghi anh không hiểu lắm, tất cả nhờ ông bà Cao lo liệu, hai ông bà gật đầu nhận lời, nói sẽ xem lịch chọnngày lành tháng tốt vào năm sau.

Cao Ngữ Lam một tay chống cằm, một tay chọc vào thắt lưng Doãn Tắc: "Anh Doãn Tắc, anh còn chưa chính thức cầu hôn em, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"

"Cầu chứ, sao có thể không cầu, anh đã mua nhẫn rồi nhưng để ở thành phố A, khi nào quay về anh sẽ đưa em ngay". Doãn Tắc vội lên tiếng.

"Đúng vậy, Doãn Tắc có thành ý thế còn gì". Bà Cao nói hộ con rể tương lai.

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Nhẫn có gì ghê gớm?"

"Ôi mẹ ơi, Lam Lam coi thường nhẫn của con". Doãn Tắc ôm mặt quay sang làm nũng với bà Cao. Bà Cao chưa bao giờ được chứng kiến tài diễn xuất của Ảnh đếDoãn Tắc, bà nhất thời mềm lòng vội lên tiếng an ủi anh: "Con đừng buồn, mẹ sẽ khuyên nhủ con bé".

Cao Ngữ Lam quắc mắt, đánh Doãn Tắc rất mạnh: "Anh đừng bày trò nữa".

"Bố ơi, Lam Lam đánh con kìa". Doãn Tắc chuyển hướng sang ông Cao.

Ông Cao thấy một chàng trai cao lớn như Doãn Tắc bị con gái ông bắt nạt, ông đột nhiên nghĩ đến bản thân cũng sống dưới quyền uy của vợ mấy chục năm trời, ôngbất giác cảm thấy đồng bệnh tương lân với Doãn Tắc, thế là ông mở miệng an ủi: "Con hãy cố nhịn, cứ nhường nhịn con bé, nó vui rồi sẽ không đánh con nữa".

"Vâng ạ, thưa bố, con sẽ nghe lời bố". Doãn Tắc đáp lời rồi quay sang Cao Ngữ Lam: "Em yêu, em cứ đánh anh đi, anh tuyệt đối không kêu đau đâu". Vừa nói anhvừa bày ra bộ mặt tội nghiệp không thể tả.

Cao Ngữ Lam khoanh hai tay trước ngực: "Anh đừng diễn nữa, nếu không em giận thật đấy".

"Được rồi, được rồi". Bà Cao vẫn đứng về phía con rể: "Lam Lam, Doãn Tắc có làm gì con đâu".

"Thì vậy đó". Ông Cao góp lời: "Con bé này, con không thể suốt ngày bắt nạt Doãn Tắc, nó thuận theo con, con cũng phải nhường nhịn nó, hai đứa mới có thể sống

hạnh phúc lâu dài".

Doãn Tắc gật đầu lia lịa, còn nháy mắt và nở nụ cười gian manh với Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nói không lại ba người, đành cù nhầy: "Anh đừng đắc ý vội, về vụcầu hôn anh phải khiến em vui, em mới gật đầu".

Rõ ràng cô mới là người bị ức hiếp, tại sao bố mẹ cô đều đứng về phía Doãn Tắc? Lẽ nào cô có tố chất làm "Bánh bao" suốt đời? Cao Ngữ Lam nghĩ, cô làm "Bánhbao" lâu như vậy rồi, đã đến lúc phải vùng lên. Thế là Cao Ngữ Lam quyết định, cô bắt đầu ra tay từ đồng chí Doãn Tắc thân yêu của cô, phải thuần phục và dạy dỗanh ngoan ngoãn hơn mới được.

Việc dạy dỗ đầu tiên chính là chuyện "chăn gối".

Doãn Tắc không hề hay biết tâm tư của Cao Ngữ Lam. Sau bữa cơm sinh nhật của ông Cao, anh vui vẻ đưa Cao Ngữ Lam quay về thành phố A. Vì ông bà Cao đãnhận lời chọn ngày giúp anh, giờ anh chỉ còn việc dỗ cho Cao Ngữ Lam vui vẻ, khiến cô gật đầu là có thể lập tức chuẩn bị hôn sự.

Có hai phụ huynh làm chỗ dựa, Doãn Tắc cảm thấy rất yên lòng. Về đến thành phố A, cả Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đều bận rộn. Sau khi giải quyết xong công việctồn đọng, họ cùng Doãn Ninh, Nựu Nựu, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần ăn cơm tối, đồng thời báo cáo những chuyện xảy ra ở thành phố C. Những người cómặt đều cười nhạo Doãn Tắc khi biết anh nửa đêm không chịu được nỗi tương tư, vượt cả "ngàn dặm" đi tìm vợ.

Doãn Tắc ưỡn ngực ngẩng cao đầu: "Mọi người đều là độc thân nên không thể hiểu được niềm hạnh phúc của người sắp được làm chồng như tôi đâu. Mọi người cứcười đi, càng cười ác càng chứng tỏ mọi người ngưỡng mộ và ghen tỵ tôi, tôi có thể hiểu, tôi sẽ bao dung hành vi không thích đáng của mọi người".

Mọi người lại trêu Doãn Tắc, nhưng từ đầu đến cuối anh tỏ ra rất đắc ý, đến bố mẹ vợ anh đều giải quyết được, anh còn sợ ai chứ?

Nhưng đến buổi đêm, Doãn Tắc cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.

"Tại sao không thể?"

"Vì chúng ta còn chưa kết hôn".

"Nhẫn em cũng đã nhận rồi còn gì". Doãn Tắc trề môi, vẻ mặt rất tội nghiệp. Rõ ràng lúc cầm nhẫn Lam Lam của anh rất vui, bây giờ lại trở mặt rồi.

"Nhẫn của anh đáng giá bao nhiêu, tội gì em không nhận?" Cao Ngữ Lam cố tình trêu anh.

"Em nhận nhẫn của người ta có nghĩa là vợ người ta rồi".

"Ai nói? Cầm nhẫn là trở thành vợ, thế thì thiên hạ cần giấy đăng ký kết hôn làm gì?"

Doãn Tắc đen mặt, Lam Lam nhà anh sao tự nhiên khó giải quyết thế? Cô bị Ultraman nhập hồn từ lúc nào vậy?

(* Ultraman: Nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản)

"Em không thể "ăn sạch sẽ" người ta, rồi lại không giữ lời hứa". Doãn Tắc bày bộ dạng như cô vợ bé nhỏ, anh phải kiên quyết bảo vệ quyền lợi của người chồng mớiđược.

"Mặc kệ anh". Tiểu thư Bánh bao đã hạ quyết tâm vươn mình làm chủ nhân.

Chương 55: Hôn

Mặt đồng chí Doãn Tắc đau khổ như nuốt phải hai cân khổ qua. Vừa về đến nhà là anh vội tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nhưng không ngờ đợi anh lại là tình huống này.

(Hai cân Trung Quốc = 1kg, khổ qua: mướp đắng)

Cao Ngữ Lam quyết tâm mặc kệ Doãn Tắc, cô dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi tắm rửa đánh răng. Khi bước vào phòng ngủ, cô nhìn thấy anh chàng Dâm tặc nhà cô đangngồi ở mép giường. Cao Ngữ Lam tiến lại gần bóp mũi anh, anh há miệng cắn ngón tay cô, cô thu tay lại cười hi hi. Sau đó, Cao Ngữ Lam chui vào trong chăn chuẩn bịđi ngủ.

Doãn Tắc thả người xuống giường, ôm Cao Ngữ Lam từ bên ngoài chăn: "Em đúng là xấu xa, em nói đi, anh có gây chuyện với em đâu, sao em lại hành hạ anh nhưvậy?"

"Em hành hạ anh lúc nào?" Tiểu thư Bánh bao bày ra vẻ ngây thơ vô tội: "Anh cũng biết từ xưa đến nay em toàn bị bắt nạt. Em đưa người ta về nhà, chưa đến hai ngàybố mẹ đẻ của em đã đứng về phía người ta rồi, em làm gì có bản lĩnh hành hạ người khác chứ?"

"Ôi, đúng là bánh bao nhúng dấm chua". Doãn Tắc cọ cọ đầu anh vào đầu cô: "Bố mẹ em thích anh thì em khỏi gặp nhiều phiền phức. Em nên vui mới đúng, ai lại đighen tỵ với anh, đúng là đồ nhỏ nhen".

"Em còn lâu mới ghen". Cao Ngữ Lam phủ nhận.

"Thế bây giờ em có ý gì?"

"Em đang "tập bơi" mà". Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi đắc ý khi thấy vẻ mặt thất bại của Doãn Tắc.

Doãn Tắc xanh mặt: "Tập bơi" là như vậy à? Bắt nạt chồng em thì có?"

"Thì em tập luyện trước mà". Tiểu thư Bánh bao không hề cảm thấy áy náy. Trên thực tế, cô mới vừa trải nghiệm niềm vui nho nhỏ khi "bắt nạt" người khác.

Bắt gặp bộ dạng đắc ý của tiểu thư Bánh bao, Dâm tặc tiên sinh hận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Anh cắn mạnh một miếng vào má cô, sau đó chui vào trong chăn,ôm Cao Ngữ Lam chặt đến mức cô phát đau và hét lên.

Nghe tiểu thư Bánh bao kêu đau, Dâm tặc tiên sinh mới cảm thấy dễ chịu một chút: "Ai bảo em đối với anh không tốt, cho em đau chết".

Tiểu thư Bánh bao cười híp mắt, anh chàng Dâm tặc nhà cô ấu trĩ quá, nhưng cũng đáng yêu.

Cô vươn người hôn vào môi anh, Doãn Tắc cố ý ngoảnh đầu sang một bên: "Không cho em hôn, để em lúc nào cũng nhớ nhung".

Cao Ngữ Lam bấm vào lưng anh: "Ai nhớ chứ? Em ngủ đây". Nói xong cô liền xoay lưng đi ngủ.

Doãn Tắc từ từ quay đầu lại, thấy Cao Ngữ Lam muốn ngủ thật, anh lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Doãn Tắc chăm chú nhìn vào gáy cô, nghe tiếng thở củacô, anh đột nhiên thấy tĩnh tâm hẳn. Không biết bao lâu sau, Cao Ngữ Lam đã ngủ say sưa, Doãn Tắc vẫn lắng nghe hơi thở đều đều của cô, anh đưa tay kéo cô xoayngười lại. Cao Ngữ Lam bị làm phiền, cô nhíu mày càu nhàu hai câu nhưng vẫn không thức giấc. Cao Ngữ Lam duỗi thẳng người, tìm một tư thế dễ chịu, cuối cùng nằmgọn trong lòng Doãn Tắc.

Doãn Tắc cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau khi tỉnh dậy trong lòng anh rất không vui. Anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, không đợi Cao Ngữ Lam ăn xong anh đãđi làm trước. Dù sao từ nhà Cao Ngữ Lam đến Tùy Tâm Uyển cũng chỉ cách một con phố, không cần lái xe đưa đón.

Cao Ngữ Lam không để ý đến chuyện đó, hôm nay cô cũng rất bận, cô hẹn Doãn Tắc mở cuộc họp, thảo luận về bản đề án kinh doanh của cô. Bản đề án này trướcđó cô đã bàn qua với Doãn Tắc, anh đã đồng ý sơ bộ, nhưng yêu cầu cô đưa ra phương án cụ thể và bảng dự toán. Vì vậy Cao Ngữ Lam hẹn Doãn Tắc bỏ hẳn mộtbuổi thương lượng chi tiết.

Cao Ngữ Lam có ý tưởng như thế này, hoạt động thời trang của tạp chí như lần trước không phải là ưu thế của cô và Doãn Tắc. Bởi vì hoạt động này liên quan đếnnhiều nhãn hiệu và sản phẩm, lại cần có sự góp mặt của MC chuyên nghiệp hay chuyên gia lĩnh vực nào đó, mới có thể khiến hoạt động trở nên thú vị và bổ ích. Cô và Doãn Tắc không có nguồn tài nguyên, cũng không có kiến thức chuyên ngành, nếu miễn cưỡng làm làmsẽ không đạt hiệu quả như mong muốn.

Vì vậy Cao Ngữ Lam quyết định, về thể loại hoạt động này cô vẫn tích cực tiến hành nhưng sẽ hợp tác với tạp chí hoặc các cơ quan hữu quan. Quán của cô chỉ thu mộtít tiền thuê địa điểm, coi như để học hỏi kinh nghiệm và tạo mối quan hệ với giới truyền thông, sau này sẽ có ích cho việc tuyên truyền Tùy Tâm Uyển.

Ý tưởng trọng tâm của Cao Ngữ Lam là lợi dụng nguồn tài nguyên sẵn có và kỹ năng của chị em Doãn Ninh Doãn Tắc. Cô sẽ tổ chức lớp học liên quan đến làm bánhvà thực phẩm, coi như một mũi tên trúng hai đích.

Cao Ngữ Lam nói với Doãn Ninh: "Chúng ta nhắm đến đối tượng là phụ nữ, vừa có tiền vừa có thời gian nhàn rỗi lại có hứng thú học làm thứ gì đó. Chúng ta có thể thuphí cao một chút, nhưng chúng ta sẽ phục vụ thật tốt khiến họ vui vẻ. Mỗi buổi học cùng lắm nhận mười học viên, mỗi người sẽ độc lập thao tác, như vậy càng thú vịhơn. Do đó chúng ta cần mười bàn thao tác, cần mua thêm lò nướng và hệ thống thoát khí cũng cần tăng cường". Vừa nói Cao Ngữ Lam vừa đi một vòng quanh quánxem xét.

"Không gian chắc là không có vấn đề gì". Doãn Ninh cũng nhìn ngó một vòng, cô cảm thấy chuyện này rất có tính khả thi. Làm bánh ngọt là sở trường của cô, cô có thểdạy thêm các học viên cách pha cà phê và làm đồ uống.

"Chị Doãn Ninh, chị hãy phụ trách lập thực đơn, định ra phương án dạy học. Chúng ta không cần làm quá nghiêm túc, thật ra mọi người bỏ tiền đến đây chỉ muốn đượcvui vẻ, làm bánh gato, nướng bánh mỳ. Chúng ta sẽ cố gắng dạy họ đạt tỷ lệ thành công cao, sản phẩm làm ra đẹp mắt ngon miệng. Còn pha chế đồ uống, pha cà phê,pha trà nữa chứ, mấy trò này đều rất thú vị, rất dễ thỏa mãn cảm giác đạt thành tựu của bọn họ, cũng có thể giúp bọn họ trổ tài với bạn bè và chồng con. Bọn họ vui vẻthoải mái, tự nhiên lần sau sẽ lại tìm đến quán chúng ta".

Doãn Ninh gật đầu: "Phương án này rất tuyệt, tự nhiên chị cảm thấy chị vô cùng quan trọng". Đây là việc nằm trong khả năng của cô, hơn nữa cô cũng rất có hứng thú.

"Tất nhiên rồi, chị Doãn Ninh rất quan trọng, tài nghệ của chị có thể phát huy tác dụng rất lớn".

Doãn Ninh mỉm cười nhìn Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, cách nói chuyện của em bắt đầu giống Doãn Tắc rồi đấy".

"Đâu có". Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô nói tiếp: "Nếu tiến hành theo kế hoạch này, quán của chúng ta sẽ bao gồm hoạt động thời trang của tạp chí, lại vừa có hoạt độngẩm thực. Chúng ta có thể nhờ phía tạp chí giúp chúng ta quảng cáo. Em sẽ phụ trách phần liên hệ, chúng ta còn mở trang web, đưa tin trên các phương tiện truyền

thông, mở diễn đàn thảo luận, mở cả blog và weibo nữa".

Doãn Ninh càng nghe càng hưng phấn, cô gật đầu lia lịa. Cao Ngữ Lam nói: "Khóa học không cần sắp xếp dày đặc quá, một tuần hai buổi là được rồi, một buổi vàongày cuối tuần, một buổi vào ngày thường. Đợi sau này đông học viên, chúng ta sẽ tăng thêm một hai khóa học nữa. Về mặt nhân lực, chúng ta có thể tuyển sinh viênđại học làm part-time, giúp chúng ta chuẩn bị nguyên liệu, quét dọn rửa đồ... Những việc không cần đến kỹ thuật rất dễ tìm người, hơn nữa chúng ta cũng không cần bỏra một khoản tiền lương quá lớn".

"Nếu bấn quá, chúng ta có thể bảo Doãn Tắc điều người sang giúp đỡ". Doãn Ninh đưa ra ý kiến.

Cao Ngữ Lam gật đầu: "Tất nhiên là cần người bên nhà hàng Thực giúp đỡ. Nhưng chúng ta không cần "nhân viên nhỏ" mà cần "đại đầu bếp", có đại đầu bếp lên lớpgiảng dạy việc nấu nướng, chọn thực phẩm, nếm thức ăn... nội dung khóa học của chúng ta sẽ phong phú hơn nhiều".

Doãn Ninh vỗ tay đánh đét: "Chúng ta còn không phải trả lương cho Doãn Tắc".

Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Em cũng nghĩ như vậy".

Hai người phụ nữ đập hai tay vào nhau, vui mừng hớn hở vì họ phát huy tài trí, giúp quán tiết kiệm một khoản tiền.

Cao Ngữ Lam cùng Doãn Ninh bàn về một số vấn đề cụ thể liên quan đến nội dung khóa học, chụp ảnh quảng cáo, làm thực đơn, chuẩn bị nguyên liệu, làm postertuyên truyền, thiết kế trang web và các chi phí liên quan. Còn nữa, quán cũng cần trang trí lại. Sau khi tổng kết chi phí dự trù, Doãn Ninh vô cùng vui vẻ, cô hăng hái bắttay vào công việc do cô phụ trách.

Cao Ngữ Lam mất cả buổi chi tiết hóa phương án kinh doanh, cô làm một bản kế hoạch cụ thể kèm báo cáo dự toán, chuẩn bị đưa cho Doãn Tắc xem.

Kết quả cả một ngày Doãn Tắc không xuất hiện, đến hai bữa cơm cũng do nhân viên phục vụ của nhà hàng Thực đưa sang. Cao Ngữ Lam tập trung hết mình vào côngviệc, ban đầu cô cũng không để ý. Cho đến khi cô về nhà, ngồi xem tivi một lúc vẫn không thấy bóng dáng Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, anh chàng này giận cô vì chuyện tối qua? Cô liền cầm điện thoại gọi cho Doãn Tắc, anh bắt máy ngay lập tức.

"Anh đang ở đâu thế?"

"Ở nhà hàng".

"Đến giờ vẫn chưa xong việc sao?" Cao Ngữ Lam nhìn đồng hồ, sắp 10h đêm rồi.

"Còn một bàn khách vẫn chưa đi".

"Vậy hả?" Cao Ngữ Lam nhẹ nhõm trong lòng , anh không phải đang giận cô: "Vậy anh phải đợi đến khi khách đi hết mới về sao?"

"Anh đang thử món ăn mới". Doãn Tắc ngừng lại trong giây lát: "Em có muốn ăn khuya không?"

"Có". Cao Ngữ Lam rất vui khi nhận được lời mời, cô không phải muốn ăn khuya mà cô nhớ anh, muốn gặp anh. Doãn Tắc nói về nhà đón Cao Ngữ Lam nhưng cô từchối. Chỉ cách một con phố mà thôi, cô không phải là trẻ con, không muốn phiền anh chạy đi chạy lại.

Cao Ngữ Lam thay quần áo rồi đi ngay đến nhà hàng Thực. Khi đến đó, cô thấy một tốp người xuất hiện ở cửa nhà hàng, chắc là nhóm khách vẫn chưa ăn xong màDoãn Tắc nhắc tới. Cao Ngữ Lam chạy lên tầng trên, nhân viên phục vụ của nhà hàng đang bận rộn dọn dẹp. Trong khu vực nấu nướng của nhà bếp chỉ có một mìnhDoãn Tắc đang làm đồ ăn.

Một đầu bếp nhìn thấy Cao Ngữ Lam liền nói nhỏ vào tai cô: "Đại ca hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ ấy, nóng tính kinh lên được, chị cẩn thận nhé".

"Ờ". Cao Ngữ Lam gật đầu, cô nghĩ thầm lúc Doãn Tắc gọi điện cho cô, qua giọng điệu có thể thấy tâm trạng của anh không tệ.

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua nói chen vào: "Ông chủ mỗi khi không vui là thử món ăn mới, có lúc thử cả đêm không về nhà. Chị Cao cẩn thận đấy".

"Ừ". Cao Ngữ Lam lại gật đầu, trong lòng hơi nơm nớp, Doãn Tắc bảo cô đến đây không phải để anh trút giận đấy chứ? Nghĩ kỹ lại mới thấy, vừa rồi ở trong điệnthoại, giọng nói của anh không có vẻ tức giận nhưng cũng không vui cho lắm.

Cô tiến lại gần Doãn Tắc: "Em đến rồi".

Doãn Tắc ngẩng đầu nhìn cô: "Em đứng gần một chút".

"Làm gì vậy?" Cao Ngữ Lam tiến lại gần.

Doãn Tắc nhìn cô nói: "Gần thêm một chút nữa".

"Anh cần em giúp gì à?" Cao Ngữ Lam bước thêm một bước, trong lòng nghĩ thầm cô có thể giúp được gì? Cô có biết nấu ăn đâu?

Cao Ngữ Lam vừa đi đến bên cạnh, Doãn Tắc liền ngoảnh đầu hôn lên môi cô. Cao Ngữ Lam giật bắn mình, nhưng nụ hôn kết thúc rất nhanh, Doãn Tắc hôn xong lạicúi xuống tiếp tục chuẩn bị thực phẩm. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn phản ứng của những người xung quanh, nhưng cô tin chắc cảnh tượng vừa rồiđã lọt vào mắt mọi người, vì mọi người nhanh chóng tản đi chỗ khác.

Cao Ngữ Lam muốn đấm cho Doãn Tắc một phát, nhưng thấy anh đang dùng một con dao rất sắc thái lát mỏng miếng cá, cô không dám động đến anh, sợ anh cắt vàotay.

Cao Ngữ Lam cắn môi, lén nhìn bốn xung quanh. Cô vừa định bỏ đi, Doãn Tắc giống như mọc mắt ở hai bên, nhất cử nhất động của cô không thoát khỏi mắt anh, anhnói mà không ngẩng đầu: "Đừng đi, em hãy đứng nguyên ở đây".

"Ở đây làm gì?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt.

Doãn Tắc lại quay sang đặt một nụ hôn lên môi cô.

"Đứng đây để anh hôn".

Chương 56: Cá cược

Lời nói của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam ngượng chết đi được, cô lắp bắp: "Anh... anh... anh đừng có làm loạn".

Câu trả lời của Doãn Tắc là ngẩng đầu hôn thêm phát nữa. Cao Ngữ Lam mở to mắt, lùi lại một bước, không thốt ra lời. Doãn Tắc lại cúi xuống tiếp tục thái khúc cá.Cao Ngữ Lam sững sờ trong giây lát rồi quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Cô đóng sập cửa nhà vệ sinh, khóa trái, thế giới không có yêu nghiệt quả là tốt đẹp biết bao.

Cao Ngữ Lam ở trong nhà vệ sinh một lát, nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi lại rất bận rộn. Xem ra trước khi ra đóng cửa hàng có vô số công việc cần giải quyết,mọi người phải nhanh chân nhanh tay thu dọn mới có thể nghỉ sớm. Cao Ngữ Lam nghĩ cô một mình độc chiếm nhà vệ sinh thì không hay lắm, thế là cô mở cửa thò đầura ngoài nhìn ngó, không thấy có gì bất thường, cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Doãn Tắc vẫn đang thái thịt cá, trông có vẻ rất chuyên tâm. Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi buồn bực trong lòng, anh chàng này không biết muốn giở trò gì, đáng ghét quá.Cô kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Doãn Tắc: "Em ở đây với anh".

Doãn Tắc không lên tiếng, cắm cúi thái từng lát cá. Lúc Cao Ngữ Lam tưởng anh không thèm để ý đến cô, anh bỗng lên tiếng: "Đến đây hôn anh một cái".

"Thôi".

"Sao thôi?"

"Bao nhiêu người còn ở đây, anh phải chú ý đến hình tượng ông chủ chứ".

"Ai quy định ông chủ không được yêu đương hò hẹn không được ôm hôn, em đưa người đó đến đây để anh lý luận với hắn".

"Đừng giỡn nữa". Cao Ngữ Lam dỗ anh như dỗ đứa trẻ, nhưng cậu bé lớn đầu này không dễ dỗ chút nào. Thấy Cao Ngữ Lam không chịu hôn mình, Doãn Tắc lại tiếptục cắm cúi thái thịt cá.

Cao Ngữ Lam chống cằm xem anh làm việc, cô chỉ sợ anh cắt vào ngón tay. Nhìn một lúc thấy động tác của anh rất thành thục, nhát dao gãy gọn, cô mới yên tâm.

"Hôm nay em làm gì?". Thấy Cao Ngữ Lam ngây người nhìn anh thái thịt, Doãn Tắc lên tiếng hỏi. Cao Ngữ Lam vội báo cáo kết quả cuộc thảo luận ngày hôm nay vàcả chi phí dự trù. Bản kế hoạch này Doãn Tắc đã xem qua nên anh nắm được tổng thể. Anh vừa thái thịt cá vừa lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra mấy câu hỏi chi tiết, CaoNgữ Lam giải đáp tường tận. Cuối cùng Doãn Tắc nói: "Không tồi, chị gái anh chắc sẽ vui lắm".

"Đúng thế, chị Doãn Ninh đã bắt tay chuẩn bị cho khóa học rồi. Đợi sau khi chị ấy lên khóa học cụ thể, chúng ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Dự toán về mộtsố việc lớn và nguyên vật liệu, em đã làm bảng biểu báo cáo, bao gồm cả chi phí tuyên truyền nữa". Cao Ngữ Lam báo con số tổng thể, Doãn Tắc gật đầu: "Được, emhãy gửi vào hộp thư của anh để anh xem lại. Nếu không có gì cần sửa chữa, bộ phận mua bán và kế toán của anh sẽ gặp em. Trong quá trình thực hiện, em hãy tự loliệu".

"Được ạ". Nhắc đến công việc là Cao Ngữ Lam cảm thấy rất hứng thú. Doãn Tắc không nghi ngờ và không bắt bẻ ý tưởng của cô, để cô tự giải quyết, nhưng anh cũng

không gật đầu bừa bãi, anh nêu ra một số vấn đề và góp ý kiến với cô. Thái độ của anh khiến cô rất dễ chịu.

Cao Ngữ Lam còn đang hí hửng, Doãn Tắc lại hỏi: "Em muốn anh lên lớp khóa học của em, em định trả anh bao nhiêu tiền?"

Cao Ngữ Lam há miệng, thật thà trả lời: "Không có tiền".

Doãn Tắc liếc xéo cô: "Không có tiền cũng đòi mời anh sao?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi, người này ra vẻ ta đây quá, cô thật sự muốn đập anh một phát. Cô cắn môi, quyết định tỏ thái độ mềm mỏng: "Quán đó cũng là của anh mà.Anh thử nghĩ xem, "Tùy Tâm Uyển" chẳng có tiếng tăm gì cả, nhưng nhà hàng Thực ngược lại rất nổi tiếng. Tuy chị Doãn Ninh làm bánh rất ngon nhưng không được aibiết đến, thời buổi này không tuyên truyền thì chẳng thể làm ăn nổi. Nếu chúng ta quảng cáo ông chủ đẹp trai của nhà hàng nổi tiếng "Thực" đích thân giảng dạy, khôngbiết sẽ hút khách hàng đến mức nào".

Nịnh nọt đến mức này, chắc sẽ được đấy chứ? Đáng tiếc là ông chủ Doãn Tắc không tỏ ra hài lòng hay tán thưởng. Anh lên tiếng: "Nói như vậy, em không chỉ mượn kỹnăng nấu nướng của anh, còn lợi dụng danh tiếng của anh mà không muốn bỏ ra một xu, trên đời này liệu có chuyện dễ dàng đến thế?"

"Khoản tiền lương đó chẳng phải rút ra từ hầu bao của anh? Anh đem tiền từ túi bên trái bỏ sang túi phải thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Khoản tiền đó tính lên đầu em thì rất có ý nghĩa". Doãn Tắc nhếch mép cười với Cao Ngữ Lam.

Anh rõ ràng là muốn gây khó dễ cho cô. Cao Ngữ Lam bẻ mười đầu ngón tay, vừa rồi cô còn thầm cảm ơn anh đã ủng hộ cô, không ngờ anh dựng ngay chướng ngạivật cho cô. Cao Ngữ Lam cắn môi quyết định dùng chiêu làm nũng: "Anh là bạn trai của người ta mà, lẽ nào không giúp người ta sao?"

"Nếu em không phải là bạn gái của anh, còn lâu anh mới nói với em những điều này. Em có biết bao nhiêu người muốn mua lại quán của anh, muốn mời anh đi làm giámđốc, muốn mời nói chuyện mà anh không thèm để ý". Bộ dạng thờ ơ của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam tức đến nghẹn lời.

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Tự em nghĩ đi!" Doãn Tắc nói xong tiếp tục băm băm thái thái.

Đồ đáng ghét! Cao Ngữ Lam bực bội trong lòng. Đúng lúc này, nhân viên nhà hàng đến báo đã dọn dẹp xong, mọi người đều ra về. Doãn Tắc gật đầu, nói anh sẽ ở lạithêm một lát. Một đầu bếp cho biết anh ta sẽ khóa cửa chính, hỏi Doãn Tắc có mang theo chìa khóa không. Doãn Tắc không nhớ lắm, sai Cao Ngữ Lam đi vào phòngnghỉ tìm trong túi áo khoác của anh xem có chìa khóa không. Doãn Tắc không mang theo chìa khóa, thế là Cao Ngữ Lam đi theo người đầu bếp xuống dưới tầng một,khóa cửa rồi lại cầm chìa khóa lên trên.

Cao Ngữ Lam chạy lên chạy xuống giống người sai vặt. Cô thở hổn hển hét lớn: "Ông chủ, tiểu nhân đã khóa cửa rồi".

"Tốt". Ông chủ nói: "Mau đi rót cho lão gia cốc nước lọc".

Cao Ngữ Lam hai tay chống ngang hông trừng mắt với Doãn Tắc. Thế nhưng cô ngẫm nghĩ vài giây rồi chạy đi rót nước cho anh. Hai tay Doãn Tắc đều bẩn, anh nhếch

môi ra hiệu Cao Ngữ Lam đưa cốc nước vào miệng anh, cô đành làm theo. Đợi Doãn Tắc uống nước xong, cô lại hỏi: "Phải làm thế nào anh mới chịu giúp bọn em?"

"Hừ". Doãn Tắc bỏ hai loại cá đã thái xong vào đĩa rồi lần lượt trộn gia vị: "Em ức hiếp anh, ức hiếp xong lại muốn sai bảo miễn phí. Nếu đổi lại là em, liệu em có nhậnlời không?"

"Nhận lời". Cao Ngữ Lam trả lời rất nhanh.

Doãn Tắc huých đầu vào người cô: "Em đừng mơ".

Cao Ngữ Lam hết cách, nhào đến ôm lưng anh lắc lắc: "Nhận lời đi mà, nhận lời đi mà".

Doãn Tắc nghiến răng: "Ai bảo em ức hiếp anh. Hừ, không ngờ em cũng có ngày cầu xin anh".

"Đừng nhỏ nhen như vậy mà. Doãn Tắc, tinh thần giải trí của anh là nhất. Anh suốt ngày thích diễn trò nên người ta mới trêu anh... ".

"Không được". Doãn Tắc nghiêm mặt: "Tinh thần giải trí của anh chỉ giới hạn ở việc bắt nạt người khác, đặc biệt là bà xã của anh".

Cao Ngữ Lam đánh mạnh vào người anh: "Rốt cuộc anh có chịu giúp không?"

Doãn Tắc liếc nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười gian tà: "Bà xã, em có thành ý mời anh không đấy?"

Cao Ngữ Lam tỏ ra cảnh giác: "Anh định giở trò gì hả?"

"Em xem đi, anh còn chưa nói hết câu, em đã đổ hết tội danh lên đầu anh rồi. Anh nào có trò gì chứ, anh đối với em một lòng một dạ, yêu em tha thiết, trước sau nhưmột... "

Cao Ngữ Lam dậm chân: "Còn câu gì nữa?"

"Đợi anh nghĩ ra rồi bổ sung sau".

Cao Ngữ Lam hết nói nổi, người này bí từ còn có thể kiêu ngạo, cô quả nhiên không thể đọ với anh. Vì vậy cô trở lại vấn đề chính: "Anh nói đi, làm thế nào anh mớinhận lời?"

"Em nhất định phải thay đổi ấn tượng xấu và ý nghĩ xấu về anh, đối xử với anh tốt một chút, anh mới nhận lời".

"Em luôn có ấn tượng rất tốt về anh, chưa bao giờ xuất hiện ý nghĩ xấu về anh cả". Cao Ngữ Lam vội đính chính.

"Anh không tin!". Doãn Tắc mở vòi nước rửa tay, lấy từ trong tủ một bình dầu ăn. Sau đó anh nhìn đĩa thịt cá rồi quay người khoanh hai tay trước ngực: "Anh cá với em,

em không hiểu anh bằng anh hiểu em".

"Còn lâu". Cao Ngữ Lam cũng khoanh tay trước ngực.

"Được thôi, chúng ta sẽ thi đấu, em nói ra những ấn tượng tốt của em về anh, anh cũng vậy. Chỉ được nhắc đến ưu điểm, xem cuối cùng ai có nhiều ưu điểm trong mắtđối phương hơn".

"Nếu em thắng, anh sẽ làm thầy giáo miễn phí giúp quán chúng em".

"Ừ, người nào thua sẽ phải khen đối phương mỗi ngày một lần, chỉ được phép khen điểm tốt, hơn nữa còn phải nghe lời đối phương. Người thắng bảo người thua làm gìngười thua cũng phải làm theo. Vì vậy nếu em thắng, đừng nói bắt anh làm thầy giáo miễn phí, em muốn anh làm gì cũng được".

"Được". Cao Ngữ Lam trả lời rất dứt khoát.

Doãn Tắc vui mừng, cười ngoác miệng: "Vậy anh sẽ nói trước, em rất đáng yêu".

"Anh rất phóng khoáng".

"Em rất xinh đẹp".

"Lời khen này giả tạo quá, em có xinh đẹp đâu. Câu nói không thật sẽ không được tính". Cao Ngữ Lam kêu lên.

"Giả tạo ở chỗ nào? Trong mắt người đang yêu đối phương là đẹp nhất em có biết không? Anh cảm thấy em rất xinh đẹp, ai dám không phục nào?". Đồng chí DoãnTắc hùng hồn biện bạch.

Cao Ngữ Lam được khen là xinh nên hơi đỏ mặt: "Vậy... anh rất đẹp trai".

"Em rất hiếu thảo".

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, bố mẹ anh không còn, khen anh hiếu thuận không thích hợp lắm, nhưng như vậy cô sẽ thua anh một câu. Doãn Tắc hình như không có nhiềuưu điểm lắm, ít hơn một câu cô sẽ chịu thiệt. "À... anh đối xử tốt với chị và cháu gái thì nói thế nào nhỉ?"

"Em không trả lời được nhé, đã chịu thua chưa?"

"Em nghĩ ra rồi, anh hòa nhã tốt bụng". Cao Ngữ Lam gấp đến mức nhảy lên, cuối cùng đã tìm ra từ.

"Nghe qua chẳng thấy có thành ý gì cả"

"Đầy thành ý, làm gì có chuyện không thành ý chứ?" Cao Ngữ Lam xắn tay áo: "Đừng làm mất thời giờ nữa, anh nói tiếp đi". Cô không tin là cô sẽ thua. Sớm biết cóngày hôm nay, bình thường cô đã chịu khó xem từ điển rồi.

"Anh rất thích thân hình em, ôm em rất dễ chịu".

Bùng, đầu óc Cao Ngữ Lam nổ tung, mặt cô đỏ bừng, ai ngờ anh lại nghĩ ra câu kinh khủng này. Nếu cô tiếp chiêu, cô sẽ phải nói thân hình anh cũng rất tuyệt, em cũngrất hưởng thụ?

Chương 56: Trúng kế

Doãn Tắc cười đắc ý, chăm chú nhìn Cao Ngữ Lam, như kiểu đợi xem màn kịch hay. Cao Ngữ Lam nghiến răng nói: "Dáng người anh cao vượt trội".

"Em làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc".

"Anh cũng là một người rất nỗ lực".

Doãn Tắc cười nói tiếp: "Tính em sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp".

"Tài nghệ nấu nướng của anh rất tuyệt, anh nấu ăn rất ngon".

"Em rất lương thiện".

"Anh rất hài hước". Từ "hài hước" được rít ra từ kẽ răng.

"Em ân cần chu đáo".

"Anh hiểu biết rộng, có đầu óc".

Hừm, cô cũng đối đáp trôi chảy thật. Doãn Tắc nhíu mày nói: "Em thông minh lanh lợi".

"Anh mồm mép điêu ngoa, đầu óc phản ứng nhanh".

"Mồm mép điêu ngoa cũng là lời khen sao?"

Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu: "Người khác thì em không biết, nhưng đối với anh thì nhất định là một ưu điểm".

Doãn Tắc nheo mắt: "Được rồi, anh miễn cưỡng coi như em có thành ý. Tính cách đó cũng trở thành ưu điểm trong lòng em, chứng tỏ em vô cùng yêu anh, anh cảmđộng quá".

Cao Ngữ Lam đen mặt, Doãn Tắc véo mũi cô: "Ánh mắt của em có nghĩa là gì hả?"

"Có nghĩa là anh nói những lời mặt dầy như vậy mà không ôm tim để tăng thêm hiệu quả, em cảm thấy không quen chút nào".

Doãn Tắc kéo cô lại gần, cắn lên má cô: "Em đúng là đồ xấu xa, dám cười nhạo chồng em".

"Đâu có đâu có". Cô không cẩn thận nói ra lời thành thực từ đáy lòng, không biết có bị anh trả thù?

Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cọ trán anh lên trán cô: "Không được thầm nghĩ xấu về anh".

"Em đâu có". Cao Ngữ Lam vuốt trán: "Anh có đấu nữa không, nếu không coi như anh chịu thua đấy nhé".

"Chuyến này anh thắng chắc. Tiếp tục nào, em thật thà đáng tin cậy".

"Bắt đầu nhanh như vậy sao?" Cao Ngữ Lam vội tiếp lời: "Anh cơ trí dũng cảm".

Doãn Tắc ôm chặt cô, cắn vào môi cô: "Đôi môi em rất thơm tho, hôn rất thích".

Chiêu này quá lợi hại, Cao Ngữ Lam ngây người, theo phản ứng lắp bắp: "Anh... anh... hôn anh cũng rất thích... "

"Thế thì chúng ta phải hôn nhiều vào mới được". Doãn Tắc cúi đầu bịt miệng cô bằng một nụ hôn mãnh liệt. Cao Ngữ Lam không thở nổi, cô thầm nghĩ quả nhiên cô bịbáo thù. Anh chàng này gian manh quá, ai lại đột ngột tấn công người ta trong quá trình thi đấu chứ.

Doãn Tắc hôn đã đời mới chịu thả cô ra, anh lại nói: "Đầu lưỡi em rất mềm mại". Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Cao Ngữ Lam, anh nhắc nhở: "Đến lượt em rồi".

"Hả?" Cao Ngữ Lam vẫn chưa định thần.

Doãn Tắc mỉm cười xoa mặt cô: "Da em vừa trắng vừa mềm, sờ rất sướng tay".

Cao Ngữ Lam vẫn ngây người. Da anh chắc chắn không thể bằng cô, da anh không mềm cũng không trắng, có lẽ thời kỳ đầu khi mới mở nông trường anh phơi nắngnhiều nên da mới bị đen.

Doãn Tắc nâng cằm cô, lại hôn lên môi cô và nói: "Tiếng kêu của em nghe tuyệt lắm, anh rất thích". Anh vừa nói vừa nháy mắt đầy mờ ám, khiến mặt Cao Ngữ Lamcàng đỏ hơn. Sau đó bắt gặp nụ cười đắc ý và gian tà của Doãn Tắc, cô đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng khi Cao Ngữ Lam mở miệng muốn nói điều gì đó, cô phát hiệnkhông thể đối đáp được nữa.

"Anh... Anh... ". Cao Ngữ Lam cố nghĩ, vừa rồi anh nói cô có ưu điểm gì ấy nhỉ?

Doãn Tắc cười ha hả, ôm chặt cô vào lòng tuyên bố: "Em thua rồi!"

"Chưa, chưa đâu, câu vừa rồi không tính. Vừa rồi là anh tự nhiên ngắt lời, chúng ta bắt đầu lại đi".

Bắt đầu lại? Cô đừng mơ. Doãn Tắc mỉm cười cốc vào trán cô: "Đã đánh cược thua thì phải chịu". Nói xong anh buông người cô, quay sang làm món cá của anh.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, trong lòng không phục. Cô bám riết lấy anh: "Doãn Tắc, chúng ta đấu một ván nữa đi".

"Không được".

"Đấu một ván nữa thôi mà"

"Một lần phân thắng bại?".

"Thế thì đấu thứ khác?"

"Được thôi, đọ xem ai nấu ăn ngon hơn". Doãn Tắc trả lời rất sảng khoái. Cao Ngữ Lam trừng mắt với anh, đề nghị của anh đúng là chẳng có thành ý gì cả.

Doãn Tắc đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào bên trong, anh bảo Cao Ngữ Lam đứng tránh xa ra một chút. Cao Ngữ Lam lùi lại phía sau, nhìn Doãn Tắc gắp từng lát cá vàomột cái bát nông lòng, đợi dầu sôi sùng sục, anh liền dùng thìa múc dầu tưới lên những lát cá. Chỉ nghe một tiếng "xèo" rất nhẹ, mùi cá thơm lừng tỏa ra không khí, khiếnCao Ngữ Lam nuốt nước bọt ừng ực.

Làm xong một món cá, Doãn Tắc lại lấy một cái nồi khác, đổ canh đã điều chế đầy đủ gia vị vào trong nồi. Sau khi nước canh sôi, anh nhúng cá vào nồi rồi vớt ra ngay.

Cao Ngữ Lam chăm chú theo dõi động tác thành thục của Doãn Tắc, mũi ngửi thấy mùi thơm lừng, cô bất giác lại nuốt nước bọt, bụng bắt đầu cảm thấy đói. Doãn Tắclàm món cá xong với lấy một cái đĩa, anh đứng quay lưng lại phía Cao Ngữ Lam nên cô không nhìn rõ anh làm gì. Một lúc sau, Doãn Tắc quay người lại, cô mở to mắtnhìn. Trước mắt Cao Ngữ Lam là một đĩa cá gồm hai loại cá khác nhau, được bày thành hình cỏ 4 lá, ở giữa để một ít gia vị. Đĩa cá trông rất tao nhã đồng thời khiếncon người ta thèm rỏ dãi.

Doãn Tắc cầm đĩa thức ăn đến trước mặt Cao Ngữ Lam: "Em có muốn nếm thử không?"

Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc đưa đôi đũa cho cô: "Anh vất vả làm ra, em muốn ăn phải hôn anh trước đã".

Cao Ngữ Lam không nói lời nào, nhận đôi đũa rồi lập tức kiễng chân thơm vào má Doãn Tắc, sau đó cô tự giác gắp cá bỏ vào miệng. Doãn Tắc lẩm bẩm: "Tự nhiênchơi trò cá cược làm gì chứ, làm một đĩa thức ăn còn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác".

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa hàm hồ quay sang hỏi anh: "Anh nói gì cơ?"

Doãn Tắc thở dài, sán đến ôm cô từ đằng sau: "Ngon không em?"

Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu: "Rất ngon".

"Em thích ăn vị nào nhất?"

Câu hỏi này khiến Cao Ngữ Lam trầm tư trong giây lát: "Em không thể phân biệt, cả hai loại đều thích như nhau thì phải làm sao?"

Doãn Tắc ôm eo Cao Ngữ Lam, giơ tay cầm lấy đôi đũa của cô: "Chẳng sao cả, em khiến anh vui, anh sẽ làm nhiều cho em ăn". Anh gắp mỗi thứ một miếng, chấm giavị rồi từ từ thưởng thức. Sau đó anh gật đầu và trả lại đôi đũa cho Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam vừa tiếp tục ăn vừa cằn nhằn: "Cả ngày anh không thèm để ý đến người ta, lại không nhận lời người ta làm thầy giáo, sau đó còn thử trí óc người ta vàbắt người ta làm thế này thế kia nữa chứ".

Nghe lời oán trách như của trẻ con, Doãn Tắc không nhịn được cười: "Dù sao em cũng thua rồi, sau này chuyện của hai chúng ta, anh là người quyết định".

Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là tiếp tục nhét cá vào miệng.

Doãn Tắc ôm cô nói: "Được thôi, ban nãy là anh trêu em, tất nhiên anh sẽ lên lớp giúp em, còn về việc tuyên truyền tùy em tiến hành".

"Thật không?" Cao Ngữ Lam ngoảnh đầu nhìn anh, Doãn Tắc gật đầu. Cao Ngữ Lam cắn môi, giơ ngón tay út ra: "Ngoéo tay nào". Hai người ngoắc tay, Cao NgữLam hài lòng ăn tiếp. Lúc này, Doãn Tắc cúi sát người, thì thầm vào tai cô vài câu. Cao Ngữ Lam nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng: "Không được, không được".

"Sao không được? Đã nói em thua thì phải nghe lời anh mà".

"Không được, không được". Cao Ngữ Lam buông đũa, chui qua người Doãn Tắc chạy mất. Doãn Tắc lao theo như tên bắn, túm Cao Ngữ Lam đẩy đến sát cánh cửatủ lạnh. Cao Ngữ Lam kêu lên: "Không được, em muốn làm ở trên giường, em muốn ở trên giường".

Doãn Tắc cười ngoác miệng, tỏ rõ thái độ hài lòng: "Được, anh nghe em, anh sẽ phối hợp cùng em".

Đến lúc này Cao Ngữ Lam mới tỉnh ngộ, cô hình như lại bị trúng kế rồi.

Chuyện "chăn gối" đã đạt được thỏa thuận chung, nhưng tiểu thư Bánh bao không muốn về nhà ngay lập tức, cô vẫn thòm thèm mấy miếng cá trên đĩa. Thế là cô chậmrãi ăn sạch đĩa cá dưới con mắt bất mãn của Dâm tặc tiên sinh. Sau đó cô còn chén một hộp thạch rau câu mới hài lòng cùng anh về nhà.

Về đến nhà, Cao Ngữ Lam bị trừng phạt do có hành vi thách thức cố ý kéo dài thời gian. Đồng chí Doãn Tắc rất nhẫn nại lột từng cái áo cái quần của cô như lột da cá.Sau đó anh dịu dàng vuốt ve trêu đùa, khiến Cao Ngữ Lam một lát cảm thấy toàn thân nóng bỏng như bị rơi vào nồi canh nóng, một lát lại cảm thấy cả người sắp bùngnổ như rơi vào chảo dầu.

Đồng chí Doãn Tắc bình tĩnh tấn công, liên tục xâm nhập vào người cô, Cao Ngữ Lam toàn thân run rẩy không ngừng kêu rên. Sau khi bị lật ngang lật ngửa bày vài tưthế, cô thực sự không chống đỡ nổi nên mở miệng cầu xin: "Doãn Tắc, Doãn Tắc! Anh bình thường thử món ăn là được rồi, đừng thử em như thế này nữa, mệt quáđi!".

Doãn Tắc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đang ra sức lắc eo chiếm hữu cô. Nghe câu này, anh phát vào mông cô: "Anh mệt hơn em nhiều, em phản đối gì chứ?"

"Em không phản đối, anh có thể không cần mệt như vậy mà. Mệt mỏi quá không tốt đâu, em sẽ đau lòng lắm. Anh hãy nghỉ ngơi đi có được không?" Tiểu thư Bánh baocố tìm cách khuyên giải. Trong đầu cô còn đang nghĩ câu tiếp theo nên nói thế nào, ai ngờ Dâm tặc tiên sinh hồ hởi nhận lời ngay: "Được".

Tiểu thư Bánh bao chưa kịp vui mừng, chỉ thấy thân thể xoay một vòng, đến khi dừng lại, cô phát hiện Doãn Tắc nằm ở dưới giường, còn cô đang ngồi trên người anh.

Bộ phận đàn ông của anh vẫn ở trong người cô. Ở tư thế và góc độ này, Cao Ngữ Lam cảm thấy anh càng vào sâu và lấp đầy cô một cách dị thường. Cô đỏ bừng mặtkhông dám động đậy. Doãn Tắc lên tiếng: "Bây giờ nghe em, anh nghỉ ngơi, đến lượt em vận động".

Cao Ngữ Lam cứng người, không phải đấy chứ? Cô không muốn chủ động, cô thích bị động hơn.

Không đúng, cô cũng muốn nghỉ ngơi, đây mới là cốt lõi vấn đề.

"Đại cuộc giao cho em đấy. Bảo bối, em phải biểu hiện tốt một chút". Doãn Tắc ngước nhìn Cao Ngữ Lam, miệng nở nụ cười gian tà. Cao Ngữ Lam cảm thấy vẻ mặtcủa anh như muốn nói: em thử không động đậy xem? em thử làm không tốt xem?

Cao Ngữ Lam ngồi hóa đá ngay tại trận.

Chương 58: Nữ hoàng Bánh bao

Doãn Tắc đợi mãi cũng không thấy Cao Ngữ Lam động đậy. Cô ngồi yên ở đó, nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ đáng thương.

Doãn Tắc cố nhịn cười, anh giữ eo cô lắc mạnh một cái, khiến Cao Ngữ Lam kêu oa oa. Cô chống tay xuống ngực Doãn Tắc hét: "Xin đại hiệp tha mạng, đại hiệp thamạng... "

Doãn Tắc không kìm chế nổi bật cười ha hả. Cười xong anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Không thể tha cho em, đối xử với em tốt một chút là em định tạo phản".

"Em không dám, không dám". Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô định nhấc người ra khỏi cơ thể Doãn Tắc liền bị anh giữ chặt và tấn công tới tấp, làm cô lại kêu lớn tiếng.Doãn Tắc ngừng vận động mở miệng nói: "Đến lượt em rồi".

"Em không biết thật mà". Giọng nói của Cao Ngữ Lam yếu ớt lộ vẻ trách móc vô hạn, cô cảm thấy bản thân rất đáng thương.

Nhưng cô càng thể hiện vẻ đáng thương, cô lại càng trở nên đáng yêu trong con mắt Doãn Tắc, anh càng muốn bắt nạt cô: "Em không biết sao? Để anh dạy em".

Anh giữ eo cô giật mạnh. Thật ra tư thế này đối với anh mà nói tương đối tốn sức, cũng không hẳn dễ chịu hơn. Chỉ là dáng vẻ thẹn thùng và động tình của Cao NgữLam khiến ham muốn của anh càng tăng cao.

"Được rồi, em đã rõ chưa? Đến lượt em đấy?"

Cao Ngữ Lam cảm thấy bây giờ cô như đang ở trong chảo dầu, toàn thân nóng bỏng đỏ bừng bừng. Cô ngượng chết đi được, lấy đâu ra tâm trí động với chả đậy.Nhưng bị Doãn Tắc ép đến mức này, cô không tỏ thái độ là không xong. Thế là Cao Ngữ Lam nghiến răng, ra sức kháng cự: "Không động, em không động đấy". Nóixong cô nằm phủ phục xuống người Doãn Tắc.

"Này... " Doãn Tắc không nhịn được cười, anh đẩy đẩy người Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm tịt mắt, vận động thì cô chịu, cô chỉ biết giả chết thôi.

Doãn Tắc lật người, đè cô xuống dưới thân: "Em chẳng ngoan chút nào".

"Đâu có?" Cao Ngữ Lam mở mắt nhìn anh: "Em ngoan nhất, là anh đáng ghét thì có!"

"Đúng, anh đáng ghét, anh đáng ghét nhất". Doãn Tắc cười ngoác miệng, hai từ "đáng ghét" kéo dài âm điệu khiến Cao Ngữ Lam đỏ mặt. Sau đó anh bắt đầu lắc mạnhthân dưới, khiến Cao Ngữ Lam không kìm được tiếng rên khẽ. Cô ngượng ngùng giơ tay che mắt mình nhưng Doãn Tắc không cho, anh kéo tay cô rồi cúi xuống hônlên mắt cô.

Cao Ngữ Lam không phục, kéo cánh tay anh cắn một miếng rõ mạnh, Doãn Tắc bị đau hít một hơi rồi ngừng động tác nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn lại anh. DoãnTắc vừa định ra oai, Cao Ngữ Lam đột ngột thay đổi thái độ, cô ôm vai anh cất giọng yếu ớt: "Doãn Tắc, người ta đau mà".

Anh mới là người vừa bị cắn đúng không? Doãn Tắc nhìn xuống cánh tay mình, trên đó có hai hàng vết răng rõ mồn một, vừa rồi cô chẳng nể nang gì cắn rất mạnh.Nhưng bây giờ cô vừa làm nũng vừa dịu dàng nói với anh là cô đau, đầu cô kê trước ngực anh, những sợi tóc tơ của cô mơn man trên da thịt anh, khiến anh hận đếnmức không thể nuốt cô vào bụng, động tác ở thân dưới bất giác nhẹ nhàng hẳn.

Cử động của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam thở hổn hển, trong lòng cô hơi cảm thấy đắc ý khi có thể ảnh hưởng đến anh. Cao Ngữ Lam thưởng một nụ hôn lên cằmanh, nhưng Doãn Tắc không hài lòng với nụ hôn ngoài lề đó, anh cúi đầu ngậm môi cô, hai người tiếp tục dây dưa đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam nhận được một cuộc điện thoại của ông Cao, nhưng không phải ông gọi vào điện thoại của cô mà là của Doãn Tắc.

Doãn Tắc đi làm từ sáng sớm, anh phải đến nông trường một chuyến. Vì đêm hôm trước hai người thức rất khuya nên sáng hôm sau cả anh và Cao Ngữ Lam đều dậymuộn. Tỉnh dậy nhìn đồng hồ, Doãn Tắc vội đi rửa đánh răng rửa mặt. Sau đó anh nhận được điện thoại từ nông trường, nói là nhà cung cấp đang đợi anh. Do đó DoãnTắc vội vội vàng rời khỏi nhà, đến bữa sáng cũng không kịp ăn.

Doãn Tắc đi một lúc, Cao Ngữ Lam mới phát hiện anh quên không mang theo điện thoại. Thế là cô cầm điện thoại của anh đến Tùy Tâm Uyển, định khi nào anh trở vềsẽ đưa cho anh. Đợi suốt buổi sáng không thấy tăm hơi Doãn Tắc, trong thời gian này có mấy cuộc điện thoại gọi vào máy của Doãn Tắc, mỗi cuộc điện thoại Cao NgữLam đều giải thích, hỏi rõ ngọn ngành và ghi chép lại như một người thư ký thật sự.

Đến buổi trưa, điện thoại Doãn Tắc lại đổ chuông. Cao Ngữ Lam cầm lên xem, tên người gọi đến chỉ hiện một chữ "Bố".

Cao Ngữ Lam sững người, bố Doãn Tắc chẳng phải không còn sống hay sao, chẳng lẽ là hồn ma gọi điện?

Cao Ngữ Lam bắt máy, không ngờ ở đầu bên kia truyền đến giọng nói của bố cô: "Doãn Tắc à, bố đây, bây giờ con có bận không?"

Cao Ngữ Lam đen mặt, câu "bố đây" lần nào gọi điện thoại cho cô bố cô cũng nói, ngữ khí cũng giống hệt, xem ra ông già nhà cô đã coi Doãn Tắc như con đẻ thật sự.

Cao Ngữ Lam hắng giọng trả lời: "Bố, là con ạ".

"Lam Lam?" Ông Cao hơi ngạc nhiên: "Doãn Tắc đâu rồi?"

"Doãn Tắc không có ở đây ạ, anh ấy quên mang điện thoại".

"Thế hả? Vậy Doãn Tắc bao giờ mới về?"

"Chắc là sắp rồi ạ, buổi chiều anh ấy thường ở nhà hàng".

"Được rồi, lát nữa bố sẽ gọi cho nó sau". Ông Cao định cúp điện thoại.

"Khoan đã". Cao Ngữ Lam ngăn ông: "Bố tìm Doãn Tắc có việc gì ạ?"

"Có chuyện muốn hỏi nó".

"Chuyện gì ạ". Cao Ngữ Lam tiếp tục truy vấn. Ba cô và Doãn Tắc phát triển đến trao đổi điện thoại riêng ư?

"Nói với con cũng vô dụng".

Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu: "Sao lại vô dụng, bố thử nói cho con nghe xem nào".

Ông Cao nói: "Bố muốn hỏi Doãn Tắc, cơm tất nhiên nó sẽ tự làm hay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn. Còn hai tháng nữa là đến Tết rồi, nếu chúng ta ăn ở ngoài thì phảiđặt chỗ trước".

Cao Ngữ Lam hết nói nổi, chuyện này cũng phải hỏi Doãn Tắc sao?

Ông Cao giải thích: "Lần trước Doãn Tắc gọi điện nói là để nó làm, nhưng bố và mẹ đã thương lượng rồi, làm cơm tất niên rất mệt, bố mẹ không muốn nó vất vả quá,chúng ta có thể tìm một nhà hàng tử tế là được rồi. Nhưng tay nghề nấu nướng của Doãn Tắc lợi hại như vậy, yêu cầu và tiêu chuẩn chắc là cao hơn bố mẹ, bố mẹ sợđặt nhầm chỗ, vì vậy muốn hỏi Doãn Tắc xem cuối cùng nó định như thế nào?"

Cao Ngữ Lam muốn thở dài, bố mẹ cô nhập vai nhạc phụ nhạc mẫu nhanh quá, bây giờ còn thương Doãn Tắc, sợ Doãn Tắc vất vả và muốn xin ý kiến của Doãn Tắcnữa chứ.

Ông Cao lại nói: "Thế nào? Con nói con cũng có thể quyết định, vậy thì cuối cùng định thế nào đây?"

"À... .". Tuy nói với ông Cao như vậy nhưng Cao Ngữ Lam cũng cảm thấy nên hỏi ý kiến Doãn Tắc. Ông Cao thấy cô ậm ờ biết ngay con gái giống mình, ông lên tiếng:"Con thấy chưa, bố đã nói cho con biết cũng vô dụng thôi".

"Sao lại vô dụng? Con sẽ nói trước với Doãn Tắc, khi nào anh nghĩ xong rồi gọi điện cho bố sau".

Ông Cao cười ha ha: "Con gái à, Doãn Tắc là người tốt, con phải đối xử với người ta tốt một chút".

Cao Ngữ Lam khóc không ra nước mắt, cô bị Doãn Tắc chèn ép đủ đường, vậy mà bố mẹ ruột của cô còn nói cô phải đối xử tốt với anh một chút, cứ như là từ trướcđến nay cô luôn bắt nạt anh. Oan ức quá đi!

Cao Ngữ Lam còn chưa lên tiếng, ông Cao nói tiếp: "Thằng đó rất chu đáo. Mẹ con nói muốn học nấu ăn, nó liền nhờ người đưa thực đơn và nguyên liệu đến, hôm haiđứa quay về họ đã mang đến nhà mình rồi, chắc chắn nó sắp xếp từ lúc còn ở đây. Doãn Tắc còn gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ, hỏi con thích ăn món gì, nó sẽthường xuyên nấu cho con ăn. Bố liền cho Doãn Tắc biết sở thích của con, bố còn nói con thích ăn cá nhưng bình thường con rất lười, ngại nhặt xương cá, vì vậy cómón cá là con không động đũa, nhưng không phải con không thích món đó, mà là con chê nhằn xương phiền phức". Ông Cao nói xong tỏ ra đắc ý: "Thế nào, con gái,bố con đã đạt tiêu chuẩn chưa, hiểu con thế còn gì?"

Hiểu, bố hiểu quá đi chứ.

Nhưng trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, hóa ra bố cô đã bán đứng cô.

Có điều nói đi nói lại, bố mẹ cô thích Doãn Tắc như vậy cũng là một chuyện tốt lành.

Buổi chiều Doãn Tắc mới trở về, Cao Ngữ Lam đưa ghi chép điện thoại cho anh, bảo anh gọi điện lại cho những người này. Doãn Tắc khen cô là người vợ đảm đang.

Sau khi gọi hết điện thoại công việc, anh lại gần cô hỏi: "Anh thấy số điện thoại của bố gọi đến".

Cao Ngữ Lam nói cho anh biết vụ cơm tất nhiên, Doãn Tắc nói: "Tất nhiên là làm ở nhà rồi, anh và chị gái anh bao nhiêu năm nay chưa ăn một cái Tết náo nhiệt, làm ởnhà vui hơn". Nói xong anh cầm điện thoại gọi cho ông Cao.

Cao Ngữ Lam ngồi ở bên cạnh nghe lén, thấy Doãn Tắc và bố cô nhắc đến kết hôn gì đó trong điện thoại. Doãn Tắc tố cáo với ông Cao, Cao Ngữ Lam đã nhận nhẫnnhưng chưa đồng ý làm đám cưới, không biết ở đầu kia ông Cao nói gì, chỉ nghe Doãn Tắc nói: "Không sao đâu bố, con tùy cô ấy. Bố đừng sốt ruột, con sẽ dỗ ngọt côấy".

Cao Ngữ Lam nghe mà toát mồ hôi lạnh. Đồng chí Doãn Tắc nói dịu dàng dễ nghe thế, nhưng trên thực thế thủ đoạn của anh đâu phải là dỗ ngọt, nếu anh lại đối phócô nữa thì cô phải làm sao?

Thật ra ở trong lòng Cao Ngữ Lam, ngoài gả cho anh không còn người nào khác, nhưng anh càng tỏ ra "nắm chắc phần thắng", cô càng không muốn dễ dàng nhận lời.Cô cũng muốn mở mày mở mặt, làm nữ hoàng một lần.

Ờ, nữ hoàng Bánh bao, tên kêu đấy chứ!

Chương 59: Cùng bơi

Cao Ngữ Lam làm ra vẻ không để ý đến vụ thông đồng giữa Doãn Tắc và bố cô. Dù sao cô cũng ăn của Doãn Tắc, dùng của Doãn Tắc, ngủ với Doãn Tắc hàng ngày,nhưng cô vẫn không nhận lời gả cho anh. Doãn Tắc thỉnh thoảng để nghiến răng nghiến lợi lộ vẻ mặt bất lực khiến cô rất vui.

Doãn Tắc dần dần gia nhập cuộc sống của Cao Ngữ Lam, cô cũng dần hòa nhập vào cuộc sống của anh. Ví dụ như Nựu Nựu và Doãn Ninh có chuyện gì đều hay tìmcô, Man đầu thích bám lấy cô, thậm chí đến Doãn Thù cũng chủ động hẹn gặp cô.

Hóa ra vụ Cao Ngữ Lam không vui bỏ nhà ra đi lần trước, Doãn Tắc đã kể hết với Doãn Thù. Doãn Thù băn khoăn rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đến gặp CaoNgữ Lam.

"Thật ra em còn nợ chị một lời xin lỗi. Em không biết Ôn Sa lại làm như vậy, nhưng dù thế nào, cô ấy cũng chỉ vì em, em rất có lỗi với chị".

"Chuyện đã qua rồi".

"Anh trai em đã nói hết với em, trước đó là em xin anh ấy đừng cho chị biết sự thật, em sợ chị coi thường em. Nhưng em không ngờ bị chị phát hiện". Doãn Thù cúi thấpđầu, nói lí nhí. "Anh trai em luôn khích lệ em hãy dũng cảm lên, anh ấy nói em đã chọn con đường này thì nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng em không dám. Trướcđây anh ấy cũng thường nói, em không làm sai điều gì, em có gây ra chuyện xấu xa hay làm hại người khác đâu, tại sao em không dám ngẩng đầu. Nhưng mỗi khi đốidiện với mẹ em, em lại chẳng dám nói gì cả. Sau đó xảy ra chuyện của chị, em đã khiến chị bị ảnh hưởng, vì vậy em càng không dám nói".

Cao Ngữ Lam nhíu này, cô không biết mở miệng thế nào. Cô cảm thấy bản thân đã nỗ lực thoát khỏi đáy vực của sự khủng hoảng tinh thần, bây giờ cô sống rất vui vẻ,nhưng Doãn Thù vẫn cứ sống trong hồi ức rồi tự trách bản thân, cô đột nhiên cảm thấy như vậy rất vô vị.

"Em tìm chị muốn nói chuyện gì?" Cao Ngữ Lam hỏi thẳng không hề khách khí.

Doãn Thù ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẹp của cô trông rất tội nghiệp: "Em... em muốn xin lỗi chị".

"Xin lỗi xong rồi thì sao?"

"Hả?" Doãn Thù ngây người, xin lỗi xong rồi thì còn có thể làm gì? "Em, em... ". Cô lắp bắp: "Ôn Sa nói cô ấy muốn giới thiệu công việc cho chị, nhưng anh trai em nóichị đang làm việc ở quán Tùy Tâm Uyển, hơn nữa chị rất thích công việc này. Em, em... ". Doãn Tắc cố gắng suy nghĩ: "Em cũng không biết nên làm gì, chị muốn saomới đồng ý tha thứ cho em?"

"Doãn Thù, chuyện đã xảy ra rồi, đã qua lâu rồi, chị thậm chí còn không nghĩ đến nữa. Không có gì đáng tha thứ hay không tha thứ ở đây, công việc tìm rồi sẽ có, cuộcsống vẫn phải tiếp tục. Chị từng oán trách, từng tức giận, chị cảm thấy bản thân rất đáng thương, cảm thấy bản thân chịu nhiều oan ức, nhưng như vậy cũng chẳng giảiquyết được vấn đề gì. Ngày hôm đó chị không phải vì em mới giận Doãn Tắc, mà là vì bản thân Doãn Tắc. Chị cảm thấy anh ấy không tôn trọng chị. Nhưng bây giờ chịhiểu rồi, muốn được người khác tôn trọng, chúng ta không thể chờ đợi một cách bị động mà chúng ta phải tự giành lấy".

Doãn Thù hình như không hiểu ý, cô chỉ nhìn Cao Ngữ Lam mà không lên tiếng.

Cao Ngữ Lam lại nói: "Doãn Tắc nói không sai, em không làm sai, em nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Vụ Ôn Sa hại chị, chị sẽ tính lên đầu Ôn Sa, chị hy vọng em cũngcảm thấy cô ta không đúng".

"Không đâu ạ". Doãn Thù lắc đầu: "Chuyện đó sau này em mới biết, em cũng không tán thành. Nhưng em tương đối nhu nhược, em không dám đứng ra... "

"Doãn Thù, em không thể cả đời như vậy. Dù bây giờ em không muốn tìm bạn trai, nhưng mẹ em liệu có bỏ qua cho em không? Vài tuổi nữa thế nào mẹ em cũng bắtem coi mắt kết hôn sinh con gì đó".

"Bây giờ mẹ em cũng đã sắp xếp để em đi coi mắt rồi, nhưng em yêu Ôn Sa, em chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy".

"Thế thì em cứ yêu đi". Cao Ngữ Lam cau mày: "Bây giờ em không dứt khoát, bản thân em cũng không được vui vẻ, mà còn làm tổn thương đến người em yêu và mẹem nữa".

"Nhưng... nếu em công khai sự tổn thương sẽ càng lớn hơn". Doãn Thù bẻ ngón tay, vẻ mặt rất buồn rầu.

"Doãn Thù!" Cao Ngữ Lam nắm tay cô: "Chị không hiểu thế giới của em nên chị nói chưa chắc đã đúng. Nhưng chị cảm thấy, đời người chỉ có từng ấy năm, em còn trẻ,em không thể che giâu cả đời, chị cũng không thể giúp gì cho em. Chị nghĩ dù bất cứ ai, cũng không thể thay thế vai trò của em trong cuộc sống và chuyện tình cảm củaem, em chỉ có thể dựa vào bản thân".

Doãn Thù cắn môi, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Doãn Thù, chị nghĩ chị sẽ trở thành chị dâu của em, chúng ta đều là người một nhà. Chị hy vọng người nhà của chị có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Em đừng oán tráchbản thân, đừng nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, em hãy nhìn thẳng về phía trước".

"Em không biết có thể làm gì, em nghĩ dấu diếm được ngày nào hay ngày ấy, có lẽ sau này sẽ có cơ hội". Nước mắt Doãn Thù chảy dài trên gò má: "Em chỉ hy vọng cóthể sống với người em yêu cả đời, chuyện này không liên quan đến giới tính, em chỉ yêu người em yêu mà thôi, nhưng em sợ lắm. Lam Lam, em không thông tình đạt lýđược như chị, em không dám nói cho mẹ em biết, em biết nhất định mẹ em sẽ không đồng ý. Một khi mẹ em không đồng ý, em không thể nào đạt được hạnh phúc, emkhông dám nói với mẹ, mẹ sẽ bắt em lấy chồng mất, em còn có thể làm gì hơn?"

"Chị không biết, Doãn Thù, chị không biết em có thể làm gì. Chị không hề thấu tình đạt lý như em nghĩ, chị cũng có tính hễ gặp chuyện là trốn tránh, nhưng chị biếtkhông nên làm vậy, chị đang nỗ lực dũng cảm hơn. Doãn Thù, em nhất định sẽ làm được. Có thể không phải bây giờ, cũng không phải ngày mai, có lẽ sẽ phải chờ lâuhơn, nhưng em nhất định sẽ làm được".

"Nếu em không bao giờ làm được thì sao? Có lẽ cả đời này em không làm được... " Doãn Thù hoàn toàn mất đi lòng tin khi nghĩ đến người mẹ nghiêm khắc của cô.

"Nếu em không làm được thì em phải lấy chồng sinh con theo ý nguyện của mẹ em. Đây là đáp án duy nhất, em còn không rõ sao?"

Doãn Thù ngây người, cắn môi trầm mặc không lên tiếng.

Cao Ngữ Lam im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Lúc đó chị có hỏi Doãn Tắc một câu rất ngớ ngẩn. Chị hỏi anh ấy, nếu chị và em rơi xuống nước, anh ấy sẽ cứu ai trước?"

"Hả?" Doãn Thù há to miệng kinh ngạc, mắt cô vẫn ngân ngấn nước: "Lam Lam, em biết bơi, anh trai em nhất định sẽ cứu chị".

Cao Ngữ Lam đen mặt, quả nhiên mọi người đều cảm thấy câu hỏi của cô rất vô vị. Cô hắng giọng ho khan hai tiếng: "Chị muốn nói, câu trả lời của Doãn Tắc là, anh ấysẽ dạy bị biết bơi trước khi chị rơi xuống nước".

Doãn Thù cười cười: "Đây đúng là kiểu nói của anh ấy, anh ấy cũng từng nói với em điều tương tự. Anh ấy nói không thể lần nào gặp phiền phức cũng có người giúpem, người duy nhất có thể dựa dẫm mãi mãi là bản thân mình. Thật ra em làm mọi việc đều rất tốt, ngoài chuyện này ra".

"Ừ, chị muốn nói, về vụ bơi ấy, nếu chúng ta đều bị rơi xuống nước, chúng ta cùng nhau bơi vào bờ, mặc kệ Doãn Tắc".

Doãn Thù cười ha ha, vỗ tay đánh đét: "Được, được ạ. Chúng ta hãy đợi anh ấy nhảy xuống nước rồi mới bơi vào bờ, cho anh ấy bị ướt như chuột lột".

Cao Ngữ Lam nở nụ cười tươi khi tưởng tượng ra cảnh này.

"Em rất vui khi được nói chuyện với chị, Lam Lam".

"Chị cũng hy vọng em luôn vui vẻ. Bây giờ em định thế nào?"

"Em không biết, Lam Lam, bây giờ em định tiếp tục dấu mẹ em. Anh và chị nói đúng, chuyện này không ai có thể giúp em". Doãn Thù cầm tay Cao Ngữ Lam: "LamLam! Nếu... nếu em cần tìm người trò chuyện, em có thể tìm chị không? Chị cũng biết đấy, anh trai em là đàn ông, nhiều khi tâm tư phụ nữ anh ấy không hiểu. Còn chịgái em, chị ấy là người tương đối đơn thuần nên em không muốn chị ấy mệt óc".

Cao Ngữ Lam phì cười khi nghĩ đến Doãn Ninh, cô gật đầu: "Doãn Thù, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng. Chị sẽ kinh doanh thật tốt Tùy Tâm Uyển, chị sẽ không làmBánh bao nữa, chị sẽ nỗ lực làm tốt công việc kinh doanh lẫn cuộc sống và chuyện tình cảm với Doãn Tắc. Em cũng phải cố gắng nhé".

Doãn Thù gật đầu, tuy cô vẫn chưa biết nên làm thế nào nhưng cô nhận được sự khích lệ to lớn. Có lẽ, cô sẽ có cơ hội giành được hạnh phúc trong tương lai.

Cao Ngữ Lam tiếp tục cố gắng như lời cô nói.

Tùy Tâm Uyển dần dần đi vào nề nếp. Hoạt động hợp tác lần thứ hai với tạp chí cũng rất thành công. Tạp chí có ý định hợp tác lâu dài, Cao Ngữ Lam đưa ra đề án"Khóa học ẩm thực thời trang. Sau khi thương lượng, phía tạp chí quyết định nhận lời.

Thời khóa biểu của khóa học được lập ra rất nhanh, quán cũng bắt đầu trang trí nội thất, sản phẩm tuyên truyền cũng được làm ra. Nựu Nựu và Man đầu chụp ảnhquảng cáo với bánh mỳ và đồ uống tạo ra hình ảnh thú vị ấm áp, Doãn Ninh có tạo hình cô giáo dạy làm bánh gato vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Bộ ảnh của Doãn Tắccũng rất ấn tượng, trong đó có một tấm anh đứng trước bàn bếp ở nhà bếp xa hoa của nhà hàng Thực. Hai tay anh chống lên bàn bếp, miệng nở nụ cười đầy cuốn hút,ánh mắt dịu dàng đến mức có thể "giết người".

Hết cách rồi, ai bảo khách hàng tiềm năng của Tùy Tâm Uyển phần lớn là phái nữ.

Doãn Tắc tỏ ra không hài lòng khi Cao Ngữ Lam "bán sắc" và sức hấp dẫn của anh để quảng cáo cho nhà hàng: "Anh là chồng em, em biết không? Em nên dấu anh đimới đúng, sao có thể san sẻ anh với người phụ nữ khác?"

"Anh nghĩ ngợi nhiều rồi, chồng yêu". Cao Ngữ Lam dỗ anh.

"Nhanh, nhanh lên". Doãn Tắc tỏ vẻ nóng ruột: "Em nhất định phải "chấm mút" anh vài lần trước khi người phụ nữ khác động đến anh, sau đó em nhất định phải bảo vệanh, không được để họ chạm đến một sợi lông của anh".

"Anh đừng diễn nữa". Cao Ngữ Lam tát nhẹ vào mặt Doãn Tắc.

"Em đối xử với anh chẳng tốt một chút nào". Đồng chí Doãn Tắc làm nũng.

"Thế thì em phải làm sao?" Cao Ngữ Lam thở dài, tiếp tục dỗ dành ông xã.

Doãn Tắc nhếch mép cười: "Anh đã để tấm hình em thích nhất làm hình nền vi tính và di động của em. Anh còn làm khung ảnh đặt lên bàn làm việc của em và đầugiường của chúng ta".

Cao Ngữ Lam kinh ngạc há hốc miệng, anh làm những việc này từ bao giờ vậy?

Doãn Tắc tiếp tục nói: "Em phải đối xử tử tế với ảnh của anh, không được xóa đi cũng không được đổi hình khác. Em phải ngày ngày nhớ đến anh". Doãn Tắc dứ dứnắm đấm: "Anh tuyệt đối không cho em cơ hội thay lòng đổi dạ".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, ấu trĩ kinh khủng, cô thật sự phục anh quá!

Chương 60: Tâm nguyện

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, công tác chuẩn bị khóa học ẩm thực của Tùy Tâm Uyển được tiến hành hết sức thuận lợi, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh rất vuinên họ làm việc hết mình mà không thấy mệt mỏi.

Quách Thu Thần cách một hai ngày lại xuất hiện ở quán, tìm mọi lý do để giúp đỡ. Thậm chí lúc Doãn Ninh bận rộn, anh ta còn chủ động đề xuất đưa đón Nựu Nựuđang học lớp vỡ lòng trường mẫu giáo. Anh ta vì vấn đề lên tiểu học của Nựu Nựu mà nghe ngóng tìm hiểu khắp nơi, với mục đích muốn tìm trường tốt cho Nựu Nựu.

Cao Ngữ Lam dù chậm hiểu đến mấy cũng phát hiện ra điều bất thường. Một người đàn ông bình thường nhiệt tình với bạn bè cỡ nào cũng không tới mức như QuáchThu Thần.

Khi cô nói chuyện này với Doãn Tắc, Doãn Tắc cười cười: "Em đúng là chẳng tinh ý gì cả, đến giờ mới phát hiện?"

"Hả? Anh đã sớm biết rồi sao?"

"Tất nhiên rồi, nếu không anh ta cả ngày loanh quanh bên em, anh làm sao có thể chịu để yên?"

Cao Ngữ Lam "xì" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Chị Doãn Ninh có biết không?"

"Chắc là...biết".

"Sao giữa từ "chắc" và từ "biết" anh ngừng lại lâu thế? Anh cũng không xác định sao?"

"Mỗi khi anh hỏi chị ấy, chị ấy đều chuyển đề tài khác, giống như không bận tâm ấy. Nhưng anh cảm thấy chị ấy đang suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này".

Cao Ngữ Lam đột nhiên tràn đầy tinh thần "bà tám", cô hỏi tiếp: "Chị ấy nghiêm túc suy nghĩ thế nào?"

"Em nên đi hỏi chị ấy". Doãn Tắc cảm thấy rất buồn cười khi nhìn bộ dạng của Cao Ngữ Lam, vẻ mặt cô trông rất đáng yêu.

Cao Ngữ Lam quắc mắt, đập vào vai anh: "Anh có nói không hả?"

"Nói, nói. Em đúng là ngày càng hung dữ". Doãn Tắc cười nhăn nhở: "Bởi vì thời gian này chị gái anh rất nghiêm túc. Em cũng biết đấy, phụ nữ hễ đụng đến chuyện tìnhcảm là trở nên rất nghiêm túc. Vì vậy anh nghĩ chắc chị ấy biết tình cảm của Quách Thu Thần, chị ấy không nhắc đến vấn đề này có lẽ do chị ấy vẫn chưa nghĩ thôngsuốt".

"Cũng có lẽ anh Tiểu Quách vẫn chưa nói gì nên chị Doãn Ninh không tiện tỏ thái độ".

"Chắc chắn chưa nói, nếu anh ta nói rồi, chị gái anh không đến nỗi giả bộ ngốc nghếch như vậy. Thật ra chị ấy không có niềm tin với chuyện tình cảm. Chị ấy từng nóikhông muốn kiếm đàn ông nữa mà một mình nuôi Nựu Nựu lớn khôn. Nhưng hiện tại chị ấy không đuổi anh Tiểu Quách đi, có nghĩa chị ấy cũng có cảm tình với anhta".

"Phức tạp quá". Cao Ngữ Lam thở dài: "Thật ra anh Tiểu Quách là người không tồi, em cảm thấy chị Doãn Ninh có thể cân nhắc. Chị ấy còn trẻ, không nên từ chối đónnhận hạnh phúc chỉ vì tên đàn ông xấu xa đó".

"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất". Doãn Tắc đột nhiên nhớ ra lời ủy thác của người nào đó: "Mạnh Cổ bảo anh nói với em, xin em chuyển lời đến Trần Nhược Vũ, nóinếu Trần Nhược Vũ còn không thành thật, thì bảo cô ấy hãy đợi đấy".

Cao Ngữ Lam không hiểu: "Ý anh ta là gì?"

"Anh cũng không biết, nguyên lời Mạnh Cổ là như vậy, nếu không thành thật thì bảo cô ta hãy đợi đấy".

"Nhược Vũ đã nói không đi tìm anh ta rồi, anh ta còn muốn gì nữa?" Cao Ngữ Lam nhớ lúc trước Trần Nhược Vũ nói mặt nóng áp vào mông lạnh gì đó, chắc chắn làbị bác sỹ Mông Cổ ức hiếp. Trần Nhược Vũ đã nói sẽ không đi tìm bác sỹ Mông Cổ, vậy mà bác sỹ Mông Cổ lại dám gây phiền phức cho cô ấy?

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng không vui, cô nói với Doãn Tắc: "Anh hãy nói với người anh em đáng ghét của anh, em sẽ không chuyển lời hộ anh ta. Tốt nhất anh tađừng bắt nạt Nhược Vũ, nếu không anh ta hãy đợi đấy!".

"Giồi ôi, Bánh bao nhỏ nhà tôi ngày càng tiến bộ, ngày càng oai phong quá". Doãn Tắc bày ra vẻ hài hước: "Lại đây, lại đây, mau nói với chồng em, em định cho bác sỹMông Cổ biết tay kiểu gì? Anh nói cho em biết, tên đó không những mồm mép điêu ngoa mà còn bụng dạ hẹp hòi, mặt dầy không chịu nổi, hắn không phải loại ngườidễ đối phó đâu".

Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc, những hình dung từ này mà áp dụng lên người anh cũng không sai một ly nào, anh còn nói người khác mà chẳng ngượng gì cả. "Anh tadễ đối phó hay không em chẳng cần biết, em có đích thân ra tay đâu, vì tự nhiên sẽ có người giúp em".

"Ai giúp em?"

"Anh chứ còn ai nữa".

"Không không, một bên là anh em tốt, một bên là vợ yêu, chuyện này thật sự làm khó cho anh quá, anh không thể giúp em, anh chỉ đứng vòng ngoài theo dõi thôi".

Cao Ngữ Lam không tranh luận với Doãn Tắc, cô nói thản nhiên: "Tóm lại nếu anh ta bắt nạt Nhược Vũ, em sẽ đối phó anh, đến lúc đó xem anh có giúp em không?"

Doãn Tắc ngây người, vợ yêu của anh đối phó anh? Thủ đoạn cô dùng để đối phó anh...anh không thích một chút nào.

"Bà xã, bà xã". Doãn Tắc lập tức nhăn nhó: "Vừa rồi anh chỉ trêu em thôi, anh em làm sao quan trọng bằng vợ yêu chứ. Em bảo anh làm gì thì anh sẽ làm theo. Em yêntâm đi, chỉ cần bác sỹ Mạnh Cổ khiến em không vui, anh sẽ xử lý hắn".

"Chẳng phải anh nói anh ta mồm mép điêu ngoa, bụng dạ hẹp hòi, mặt dày không dễ đối phó hay sao?"

"Bà xã, em nên có lòng tin với chồng em, anh đâu có kém hắn điểm gì, em giao cho anh là được rồi, em yên tâm đi".

Cao Ngữ Lam mỉm cười hài lòng. Trong khi Mạnh Cổ đang trực ở bệnh viện hắt xì hơi liên tục.

Buổi tối hôm đó, Doãn Tắc gọi điện thoại cho Mạnh Cổ báo tin vợ yêu của anh không muốn chuyển lời giúp anh ta. Doãn Tắc còn nói anh sẽ đứng về phía bà xã, bảoMạnh Cổ không được khiến Trần Nhược Vũ không vui, nếu không chọc giận đến hai họ Doãn Cao, huynh đệ buộc phải chĩa mũi kiếm vào nhau thì không hay chútnào.

Mạnh Cổ im lặng nghe xong chỉ nói một câu: "Tên khốn khiếp, cậu là đồ dâm tặc trong đầu chỉ chứa đàn bà, ai làm huynh đệ của cậu". Nói xong anh ta liền cúp máy.

Doãn Tắc trừng mắt với điện thoại, kêu oa oa: "Ai nói trong đầu tôi toàn chứa đàn bà, tôi đây chung tình, trong đầu tôi chỉ có mỗi Lam Lam nhà tôi". Nói xong anh lạilẩm bẩm: "Nhưng Lam Lam nhà tôi cũng là phụ nữ, câu "trong đầu toàn đàn bà" không sai chút nào".

Doãn Tắc quyết định không thèm để ý đến người anh em dám cúp điện thoại của anh. Nói chuyện với anh ta đúng là lãng phí thời gian và tình cảm, bây giờ anh cònchính sự cần giải quyết, đó là đi tìm vợ yêu chơi trò tình nồng thắm.

Cao Ngữ Lam tưởng Doãn Ninh và Trần Nhược Vũ sẽ có động tĩnh trong thời gian này, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Hai tháng trôi qua rất nhanh, công tác chuẩn bị Tùy Tâm Uyển đã hòm hòm, chỉ đợi qua Tết là có thể chính thức mở khóa học. Tuy nhiên Cao Ngữ Lam cảm thấykhông tận dụng cơ hội trước Tết để tuyên truyền thì hơi lãng phí, thế là cô quyết định triển khai sớm hơn kế hoạch. Cô bán một số thẻ hội viên đồng thời tổ chức buổilên lớp miễn phí trước Tết, chị em Doãn Ninh Doãn Tắc cùng bắt tay dạy mọi người làm một số món ăn truyền thống, bánh gato...

Hoạt động đạt thành công lớn, từ trong ra ngoài quán chật ních người. Tất nhiên số lượng người bắt tay thực hành chỉ có hạn, những người đứng bên cạnh cầm máy ảnhthu hình và ghi chép rất cẩn thận.

Doãn Ninh chưa từng bị nhiều người vây quanh như vậy, cô tỏ ra vô cùng căng thẳng. May mà có Doãn Tắc khuấy động không khí, anh ăn nói hài hước, động tác khéoléo tự nhiên, giảng giải các bước làm món ăn rất rõ ràng dễ hiểu. Anh còn kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc của mọi người, khiến không khí tại hiện trường vô cùng náonhiệt.

Thẻ hội viên các khóa học được bán hết ngay tại chỗ. Đến nguyên liệu và đồ dùng làm bếp phục vụ cho khóa học cũng tiêu thụ không ít.

Cao Ngữ Lam biết hoạt động này đạt thành công lớn.

Đây không phải hoạt động lớn nhất cũng không phải hoạt động có ảnh hưởng nhất mà cô từng tham gia, nhưng là hoạt động khiến cô xúc động nhất. Khi chứng kiếncảnh khách hàng rất nhiệt tình và tỏ thái độ tích cực, Trần Nhược Vũ hết lời khen Cao Ngữ Lam lợi hại. Những người quen khác như Quách Thu Thần, Lôi Phong vàMạnh Cổ đều đến chúc mừng cô.

Sau khi hoạt động kết thúc, Cao Ngữ Lam tổng kết lại, khóa học của cả quý một năm sau đã bán hết, nguồn cung cấp thực phẩm và đồ dùng không cần bàn đến, tìnhhình tiêu thụ các hoạt động phối hợp tốt hơn sự tính toán của cô. Còn nữa về mặt nhân lực thì căng hơn cô tưởng, tuy sau này mỗi buổi lên lớp không đông như hôm naynhưng bọn cô thu phí không thấp, nhất định phải phục vụ tốt. Từ hoạt động hôm nay, có thể thấy còn tồn tại nhiều vấn đề cần giải quyết.

Cao Ngữ Lam tập trung tính toán, ghi chép chi tiết. Cô không chú đến Doãn Tắc chăm chú nhìn cô hồi lâu bằng ánh mắt ông chồng bị bỏ rơi. Đợi đến khi cô ngẩng đầu,quán đã không còn một bóng người.

"Quán đã đóng cửa, mọi người đều đi cả rồi". Doãn Tắc nói: "Nựu Nựu tức giận vì mọi người bận rộn không để ý đến con bé, anh Tiểu Quách phải dùng công viên giảitrí để dỗ nó, chị gái anh cũng đi cùng bọn họ. Lôi Phong về nhà với vợ, Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ sau khi cãi nhau một chặp cũng bỏ đi mất. Bây giờ chỉ còn lại mìnhanh một lòng trung thành không rời xa em, em có cảm động không?"

Cao Ngữ Lam ngây người, cô mới chỉ tập trung vào việc kinh doanh một lúc, chớp mắt đã không thấy một bóng người.

"Em đã tính xong chưa?" Doãn Tắc cốc vào đầu cô.

"Rồi". Cao Ngữ Lam gật đầu: "Doãn Tắc, sang năm em nhất định sẽ khiến quán kiếm ra tiền".

"Được". Doãn Tắc ôm ngực: "Anh cảm động quá, sao anh có thể nhặt được một cô vợ tốt như vậy chứ. Nếu cô vợ này mà đồng ý kết hôn, đừng để anh làm ngườichồng bị bỏ rơi thì anh càng viên mãn hơn".

Cao Ngữ Lam đập vào người anh: "Anh đừng diễn nữa".

"Vậy em nói đi, rốt cuộc bao giờ em mới đồng ý gả cho anh". Anh đã cầu hôn nhiều lần rồi, cô còn định thế nào nữa.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ: "Đợi đến lúc em muốn gả chồng, tự nhiên sẽ gả thôi".

"Lúc nào em mới muốn gả?"

"Chuyện này phải trông chờ vào anh".

Doãn Tắc khép hờ mi mắt: "Đây là một lời thách thức?"

"Không phải". Cao Ngữ Lam xua tay, nói đùa, cô đấu không lại anh, cô không muốn chọc vào ý chí chiến đấu của anh. Cô chỉ là cảm thấy, cô vẫn cần một chút độnglực, động lực lấy chồng.

"Anh phải làm thế nào?"

"Em muốn một lời cầu hôn cảm động và hoàn hảo".

"Cảm động và hoàn hảo?"

"Người ta là con gái, cũng có lòng hư vinh mà, anh không thể suốt ngày nói chúng ta kết hôn đi, là em lập tức gả cho anh. Một khi lấy chồng là sẽ nhanh chóng trở nêngià nua cằn cỗi nên trước đó em muốn được oai phong một tý".

"Oai phong một tý?" Doãn Tắc nhướng mày: "Nếu anh khiến em oai phong, em sẽ đồng ý lấy anh?"

"Không phải là oai phong kiểu đó". Cao Ngữ Lam trề môi, ý cô không phải sử dụng bạo lực.

"Anh biết rồi". Doãn Tắc gật mạnh đầu. Cao Ngữ Lam nhìn anh, có chắc là anh biết thật không? Bởi đến bản thân cô cũng không hiểu làm thế nào mới oai phong?

Loáng một cái đã đến Tết, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đưa Doãn Ninh và Nựu Nựu cùng anh bạn nhỏ đáng yêu Man đầu về thành phố C ăn Tết.

Chương 61: Tỏ tình

Ông bà Cao đã đợi ở nhà từ lâu, gọi điện thoại hỏi, Doãn Tắc nói là sắp đến nơi, nhưng bọn họ sẽ đi khách sạn trước để cất hành lý rồi mới về nhà sau.

Ông bà Cao nghe nói vậy, biết thời gian đã hòm hòm liền yên tâm pha ấm trà, chuẩn bị đĩa hạt dưa rồi ngồi chờ khách đến. Một lúc sau, tiếng chuông cửa reo vang, ôngCao vội đi mở cửa. Cửa vừa mở, ông ngẩn người ngay tại chỗ.

Ngoài cửa có một bé gái khoảng năm sáu tuổi, da bé trắng hồng hồng, tóc hơi xoăn xoăn, trên đầu đeo một chiếc xước hình con thỏ, đôi mắt bé đen lay láy, miệng đỏchúm chím, nếu nói đáng yêu thì không biết đáng yêu đến mức nào.

Trên tay bé gái ôm một con chó nhỏ màu nâu, nó đang há miệng nhìn ông Cao bằng ánh mắt hiếu kỳ. Bé gái nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng nói lanh lảnh: "Cháu chàoông".

Trái tim mềm yếu của ông Cao tan chảy trong giây lát. Không biết là con cái nhà ai, nhà nào có con thế này thì hạnh phúc quá.

Bé gái nói tiếp: "Cháu là Nựu Nựu", cô bé xoa đầu con chó nhỏ ở trong lòng: "Còn đây là Man đầu ạ".

Ông Cao vẫn còn sững sờ, cả hai đều rất đáng yêu, có điều nghe tên hơi quen quen. Lúc này, bà Cao từ trong nhà chạy ra: "Nựu Nựu đến rồi à?"

Nựu Nựu gật đầu, nói nũng nịu: "Cháu chào bà, cháu và Man đầu đến rồi ạ".

Bà Cao vội kéo Nựu Nựu lại gần: "Để bà xem nào, Nựu Nựu xinh quá".

"Bà rất đáng yêu, ông cũng rất có tinh thần ạ". Nựu Nựu cất giọng ngọt ngào, những lời nịnh nọt tuôn ra như nước chảy. Ông Cao đến giờ mới định thần. Nựu Nựuchẳng phải là con gái của chị Doãn Tắc hay sao?

Đúng lúc này ngoài thang máy có tiếng ding dong. Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đi ra, Nựu Nựu quay đầu hét: "Mọi người đi chậm quá, con đã nhận ông bàrồi".

Doãn Ninh cốc đầu cô bé, còn nhận ông bà nữa, con tưởng con là trẻ em thất lạc người thân hay sao?

Nựu Nựu trề môi lao vào lòng bà Cao: "Bà ơi, mẹ cháu sử dụng bạo lực với trẻ con, đau quá". Hành động và lời nói của cô bé khiến bà Cao mềm lòng.

Doãn Ninh không để ý đến Nựu Nựu, cô cười tươi với ông bà Cao: "Bố, mẹ, con có thể gọi bố mẹ giống Lam Lam không ạ. Bố mẹ con mất sớm, lâu lắm rồi conkhông được gọi hai tiếng này".

Ông bà Cao nghe nói vậy, trong lòng thầm nghĩ trẻ con người lớn nhà họ Doãn đều đáng yêu thế không biết, họ liền trả lời: "Được, được, con hãy gọi là bố mẹ, con cứcoi đây là nhà của con". Nói xong, ông bà nhiệt tình mời Doãn Ninh Doãn Tắc và Nựu Nựu vào nhà uống nước ăn hoa quả, còn con gái ruột Cao Ngữ Lam bị lãngquên.

Cao Ngữ Lam đành ôm Man đầu ngồi một bên, tự gọt táo ăn. Cô ăn một miếng lại cắn một miếng đút vào miệng Man đầu. Ở đầu bên này, ông Cao càng nhìn càngthích Nựu Nựu, cuối cùng ông phất tay nói với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam: "Hai đứa mau kết hôn sinh con đi".

Doãn Tắc vui đến mức miệng ngoác lên tận mang tai: "Vâng thưa bố, con nhất định sẽ cố gắng".

Cao Ngữ Lam ngượng ngùng xoa đầu Man đầu. Anh còn cố gắng? Dầu mà đổ thêm nữa sẽ gây ra "án mạng" đó. Man đầu vô tội đáng thương tự nhiên bị vò đầu kêumột tiếng đầy bất mãn, rốt cuộc có cho ăn không?

(Trong tiếng Trung từ "cố gắng" nghĩa đen là "đổ thêm dầu")

Doãn Tắc cười tít mắt nhìn Cao Ngữ Lam, bố vợ tương lai đã hạ chỉ, xem ra vụ kết hôn sinh con không còn xa nữa.

Hôm đó ông bà Cao vui vẻ mời chị em Doãn Tắc ra ngoài ăn cơm. Trong cả quá trình đó, cô bạn nhỏ Nựu Nựu giở hết trò này đến trò khác lấy lòng ông bà Cao,khiến ông bà vui không khép miệng nổi.

Trong bữa ăn, ông bà Cao hứa sẽ đưa Nựu Nựu đi công viên chơi, còn đi vườn thú xem động vật, đi trung tâm thương mại mới khai trương ở thành phố C. Hai ông bàmuốn đưa Nựu Nựu đến đó dạo một vòng, ở đó có cả khu vui chơi dành cho trẻ em. Ngoài ra còn chợ ngày Tết, chợ hoa chợ chim cảnh gì đó...

Nựu Nựu giơ ngón tay ra đếm, lịch trình sắp xếp rất hợp lý, cô bé có thể đi chơi bốn năm ngày mà các tiết mục không hề lặp lại. Cô bạn nhỏ cong cong khóe mắt, ômbà Cao nịnh nọt bằng một giọng ngọt như đường: "Nựu Nựu có thể cùng bà đi chợ mua thức ăn, cháu biết cậu sẽ làm món gì vào bữa tất nhiên".

"Được thôi". Doãn Tắc tiếp lời: "Vậy Nựu Nựu phụ trách xách làn rau giúp cậu, không được kêu mệt đấy nhé".

Nựu Nựu miệng mêu mếu, bà Cao vội dỗ dành: "Nựu Nựu còn nhỏ như vậy, làm gì có chuyện Nựu Nựu xách làn, tất nhiên là cậu phải xách rồi".

Cao Ngữ Lam ở bên cạnh cười ha ha, cù cù người Doãn Tắc: "Anh cử Nựu Nựu đến lấy lòng bố mẹ em, bây giờ anh bị thất sủng rồi".

"Hừ". Doãn Tắc hếch mũi lên trời: "Anh không so đo với trẻ con".

Nựu Nựu cũng hếch mũi lên trời, bộ dạng y hệt cậu: "Cháu không chấp vặt với người lớn". Câu nói của cô bé khiến mọi người cười ồ.

Nựu Nựu chơi vui vẻ mấy ngày, chớp mắt đã đến 30 tết. Vào ngày này, người lớn bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, Nựu Nựu và ông Cao ngồi chơi cờ nhảy. Chuông cửađột nhiên reo vang, bà Cao chạy ra xem, hóa ra là Quách Thu Thần.

Bà Cao ngây người, Lam Lam nhà bà đã đưa bạn trai về nhà, Tiểu Quách đến đây không phải là đòi giải thích đấy chứ?

Quách Thu Thần vào nhà, khách sáo chúc mọi người năm mới vui vẻ. Anh ta nói công ty mới được nghỉ Tết, hôm nay anh ta mới về thành phố C. Nựu Nựu thấy QuáchThu Thần liền lao vào lòng anh ta hôn chùn chụt, miệng nói: "Chú Tiểu Quách".

Quách Thu Thần bế cô bé lên, hai chú cháu vui đùa một chặp. Sau đó Quách Thu Thần ngượng ngùng nói với Doãn Ninh: "Tôi có thể nói chuyện với Ninh một lúc đượckhông?".

Ông bà Cao đưa mắt nhìn nhau, sao Tiểu Quách lại đến tìm Doãn Ninh?

Doãn Ninh ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Cô bế Nựu Nựu xuống bảo cô bé đi chơi với ông Cao. Sau đó Doãn Ninh mặc một áo khoác dầy, cùng Quách Thu Thần đi rangoài.

Quách Thu Thần không lái xe, anh ta và Doãn Ninh rời khỏi khu chung cư, chậm rãi đi bộ xuống phố. Ban đầu hai người không nói chuyện mà chỉ vai kề vai từ từ đidạo.

Đi qua hai con phố, Quách Thu Thần cuối cùng cũng mở miệng: "Trước đây Ninh đã tới thành phố C bao giờ chưa?"

"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây". Doãn Ninh mỉm cười.

"Ninh cảm thấy nơi này thế nào?"

"Rất tốt".

Quách Thu Thần không lên tiếng. Đi một đoạn anh ta lại hỏi: "So với thành phố A thì thế nào?". Quách Thu Thần quay đầu, bắt gặp ánh mắt không hiểu của Doãn Ninh,anh hơi đỏ mặt: "Ý tôi là, so với thành phố A, Ninh cảm thấy thành phố C thế nào?"

Doãn Ninh chớp mắt nhìn anh một lúc rồi chậm rãi mở miệng: "Doãn Tắc và Nựu Nựu ở đâu thì tôi thích nơi đó".

Quách Thu Thần liền hiểu ý cô, địa danh không phân biệt nơi tốt hay không, mà do ở con người. Người mình yêu thương sống ở đâu thì đó là nơi tốt.

Quách Thu Thần hít một hơi sâu: "Doãn Ninh, chắc Ninh biết, tôi thích Ninh".

Doãn Ninh gật đầu: "Tôi biết". Cô không phải là con ngốc, anh ta có biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ có điều anh ta không bày tỏ nên cô coi như không biết.

"Tôi không nói rõ cũng không bày tỏ tình cảm với Ninh, lúc đầu là vì sợ Ninh từ chối, sau đó là vì tôi không có lòng tin với bản thân". Quách Thu Thần ngừng lại, quayđầu nhìn Doãn Ninh một cách nghiêm túc.

Doãn Ninh tỏ ra không hiểu: "Anh sợ tôi từ chối và không có lòng tin với bản thân là hai chuyện đâu có liên quan đến nhau?"

"Không phải". Quách Thu Thần hơi khẩn trương: "Ninh cũng biết đấy, trước đây tôi từng yêu một lần. Mặc dù tôi yêu thật lòng nhưng vì người nhà phản đối nên cuốicùng không thành. Bố mẹ tôi đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi, họ có suy nghĩ của họ, trong quá khứ chỉ vì tôi phục tùng suy nghĩ của họ nên chuyện tình cảm của tôi mới thấtbại. Lần này, tôi nhỏ tuổi hơn Ninh, lại còn có Nựu Nựu nữa, tôi biết nhất định sẽ không phù hợp tiêu chuẩn của bố mẹ, tôi không chắc chắn mình có lại phục tùng ýnguyện của họ hay không. Vì vậy tôi không muốn bày tỏ tình cảm với Ninh rồi mới cho bố mẹ biết, đến lúc đó vì sự phản đối họ tôi lại buộc phải từ bỏ Ninh".

Doãn Ninh nhìn vào mắt Quách Thu Thần, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ anh không cần phải phiền não như vậy, anh bày tỏ với tôi, tôi từ chối anh, anh không cần phải gâyra chuyện không vui với bố mẹ".

Quách Thu Thần cười gượng: "Ninh quả nhiên muốn từ chối tôi? Tôi đã nghĩ rồi, có lẽ thuyết phục Ninh còn khó hơn cả bố mẹ tôi. Bởi vì Ninh đã từng bị tổn thươngnên đối với chuyện tình cảm, Ninh càng cố chấp và có thành kiến hơn".

Doãn Ninh ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Anh nói đúng, tôi nghĩ tôi rất khó yêu một lần nữa".

Quách Thu Thần không rời mắt khỏi Doãn Ninh, trong lòng anh nhói đau. Cô toàn nói những lời tàn nhẫn với anh. Thật ra nỗi đau đã qua đi rất lâu rồi nhưng cô vẫn ởdưới đáy vực sâu. Cô tưởng đã có kết quả, còn anh thì hy vọng trở thành bắt đầu của cô.

Doãn Ninh nói tiếp: "Anh Tiểu Quách, thật ra tôi luôn chờ dịp nói chuyện với anh, do anh không đề cập trước nên tôi nghĩ hình như không thể mở miệng nói cho anh

biết. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ trái tim mình, anh cũng biết đấy, cảm xúc của đàn ông dành cho đàn bà, nhiều lúc chỉ là sự đồng tình, lòng thương hại, một cảm giácmuốn bảo vệ, người đàn ông đôi khi hiểu nhầm cảm xúc này là tình yêu. Anh vừa thay đổi môi trường sống, anh không có bạn bè, anh tình cờ gặp tôi. Tôi vừa vặn cómột quá khứ bi thương, lại có cô con gái đáng yêu, sau đó người đàn ông xấu xa đó xuất hiện bắt nạt chúng tôi. Vì vậy ai chứng kiến hoàn cảnh của tôi cũng dễ nảy sinhlòng thương hại đúng không? Nếu anh nhầm tưởng tình cảm của mình cũng là chuyện bình thường thôi".

Quách Thu Thần nhìn vào mắt Doãn Ninh, im lặng nghe cô nói. Đợi cô nói xong, anh mỉm cười với cô: "Lúc mới bắt đầu phát giác ra tâm tư của tôi, tôi cũng đã suy nghĩrất nhiều. Nhưng tôi có thể xác định, tôi không phải thương hại Ninh".

Giọng nói anh không lớn nhưng từng câu từng chữ đập vào trái tim Doãn Ninh. Doãn Ninh cắn môi lắc đầu: "Tôi rất xin lỗi, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, tôi đã phụ tâm ýcủa anh".

Quách Thu Thần cúi đầu cười gượng. Doãn Ninh nói tiếp: "Anh xem đi, nói ra như vậy là tốt rồi, anh không cần thông báo với bố mẹ anh, không cần thiết khiến cả nhàmất vui. Có lẽ anh sẽ nhanh chóng gặp được đối tượng tốt chiếm được cảm tình của bố mẹ anh..."

Doãn Ninh còn chưa nói hết câu, Quách Thu Thần ngẩng đầu cắt ngang: "Tôi đã nói rồi".

"Gì cơ?"

"Tôi đã nói với bố mẹ rồi. Hôm nay vừa về đến nhà, tôi liền cho bố mẹ tôi biết tôi yêu một người phụ nữ như thế nào. Tôi đã kể hết tình hình của Ninh và mối quan hệkhông có tiến triển của chúng ta".

Doãn Ninh hết sức kinh ngạc, Quách Thu Thần tiếp tục lên tiếng: "Bố mẹ tôi rất tức giận. Bố tôi nổi trận lôi đình, nói tôi không có mắt nhìn người, ông mắng tôi rất tệhại. Nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì một khi nói thẳng với bố mẹ trước là tôi có thể bày tỏ tình cảm với Ninh".

Doãn Ninh ngậm miệng không biết nên nói thế nào. Trong lòng cô có một thứ gì đó dội đến, nóng đến mức phát bỏng.

Quách Thu Thần tiếp tục lên tiếng: "Tôi biết thế nào Ninh cũng từ chối, vì tôi thể hiện tình cảm quá lộ liễu mà Ninh không hề có phản ứng. Ninh cũng từng nói, Ninhkhông muốn yêu đương lần nữa, không muốn tìm đàn ông nữa. Nhưng tôi cảm thấy, tôi nhất định phải nói rõ với người nhà thì mới có tư cách bày tỏ tình cảm với Ninh.Dù Ninh từ chối tôi, tôi cũng phải làm thế. Tôi nghĩ, như vậy mới là tôn trọng Ninh".

Tim Doãn Ninh như bị bóp nghẹt, cô nghe Quách Thu Thần nói: "Tôi đã cắt đứt đường rút lui của mình, tôi xác định tôi sẽ không lùi bước, vì vậy tôi muốn nói: Tôi yêuem, Doãn Ninh".

Chương 62: Ăn Tết

Ông Cao phụ trách chơi với Nựu Nựu, bà Cao phụ trách dò hỏi Cao Ngữ Lam về chuyện của Quách Thu Thần và Doãn Ninh, Doãn Tắc phụ trách làm cơm tất niêntrong bếp. Cả nhà mỗi người một việc, đúng lúc bận tối mắt tối mũi thì Doãn Ninh quay về.

Cả nhà im lặng vài giây, Nựu Nựu xông lên mở miệng trước tiên: "Mẹ ơi, chú Tiểu Quách có nói lúc nào mới đưa con đi vườn trẻ không?"

Doãn Ninh xoa đầu cô bé: "Chú Tiểu Quách bận lắm, bây giờ đến Tết rồi, chú ấy không rảnh đưa Nựu Nựu đi chơi".

Ông Cao vội lên tiếng: "Nựu Nựu muốn đi vườn trẻ à, để ngày mai ông dẫn cháu đi".

"Vâng ạ". Cô bạn nhỏ vui mừng chạy đi cùng ông Cao chơi tiếp cờ phi hành. Doãn Ninh mỉm cười với cô bé rồi quay người đi vào nhà bếp, Cao Ngữ Lam lập tức đitheo, gương mặt cô đầy vẻ tò mò.

Doãn Ninh không nói gì nhiều, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, cô vừa rửa rau vừa nói khẽ: "Anh Tiểu Quách chỉ nói ra tâm ý của anh ấy,chắc các em cũng biết rồi phải không?"

"Vâng". Cao Ngữ Lam tỏ ra hưng phấn: "Cuối cùng anh ấy cũng mở miệng, chị Doãn Ninh, chị trả lời anh ấy thế nào?"

"Chị...". Doãn Ninh ngừng một lát: "Chị coi như không trả lời anh ấy".

Cao Ngữ Lam im lặng, không trả lời có nghĩa nghe xong không nói gì? Thế cũng được, ít nhất hai người còn có cơ hội phát triển.

Doãn Ninh nói tiếp: "Thật ra chị từ chối rồi..."

Cao Ngữ Lam ngẩn người, không trả lời có nghĩa là từ chối sao? Đúng thôi, không trả lời cũng không nói tôi sẽ suy nghĩ gì đó chính là sự từ chối khéo. Cao Ngữ Lamhơi nhăn mặt, cô cảm thấy rất đáng tiếc.

"Nhưng..."

Cao Ngữ Lam còn đang tiếc rẻ trong lòng, Doãn Ninh lại thốt ra một từ khiến cô há hốc miệng. Sau đó còn tiết mục nhưng nhiếc ư, câu chuyện gập ghềnh khúc khuỷuquá đi.

Vẻ mặt thay đổi liên tục của Cao Ngữ Lam khiến Doãn Tắc bật cười ha hả. Cao Ngữ Lam huých tay vào người anh: "Người ta đang nói chuyện đứng đắn, anh cười gìchứ?"

Doãn Ninh cũng mỉm cười: "Lam Lam, vẻ mặt em đừng có phong phú như vậy được không?"

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam lại gần hôn chụt lên môi cô: "Em chỉ lo chuyện không đâu, cứ nghe chuyện phiếm thì nhập tâm thế". Vừa nói xong, anh liền bị "ăn" hai quảđấm của Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam. Đúng lúc bà Cao đi vào, bà được chứng kiến cảnh Doãn Tắc bị hai người phụ nữ bắt nạt.

Bà Cao xót xa con rể, lườm Cao Ngữ Lam: "A Tắc à, con có mệt không, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp đi".

"Con không mệt". Doãn Tắc đáp lời, thấy Cao Ngữ Lam bị mẹ lườm đang bĩu môi không vui, anh nói với cô: "Em đi lấy cái bát lớn đang ngâm cá mực lại đây giúp anh".

Cao Ngữ Lam lạch bạch đi lấy, Doãn Ninh cúi đầu tiếp tục rửa rau. Doãn Tắc cười cười với bà Cao: "Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ, chúng con sẽ làm xong nhanh thôi".

Bà Cao gật đầu: "Cần mẹ giúp gì thì ới nhé". Doãn Tắc vâng dạ, bà Cao trở ra phòng khách tranh cướp Nựu Nựu với ông Cao.

Thấy bà Cao đi khỏi, Cao Ngữ Lam bê bát cá mực đến bên cạnh Doãn Ninh: "Chị Doãn Ninh, cuối cùng chị tính thế nào? Thật ra anh Tiểu Quách là người không tồi,anh ấy cũng rất tốt với Nựu Nựu".

Cao Ngữ Lam vừa nói xong liền bị Doãn Tắc cốc vào đầu, cô lại quay sang nói với Doãn Ninh: "Chị Doãn Ninh, chị nói thầm cho em biết là được, đừng nói với anhDoãn Tắc. Anh ấy rõ ràng cũng muốn biết mà còn bắt nạt em".

Doãn Ninh mỉm cười, Cao Ngữ Lam lại bị Doãn Tắc xông đến cắn một nhát vào mặt. Cao Ngữ Lam không phục quay lại đấm anh. Doãn Ninh ho một tiếng: "Hai đứacó thể kìm chế không? Chị chỉ sợ Doãn Tắc bỏ nhầm gia vị, làm hỏng hết cả bữa cơm tất niên".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại huých tay vào người Doãn Tắc: "Anh đừng bày trò nữa, để em và chị Doãn Ninh nói chuyện nghiêm túc".

"Khi nào nói xong chuyện của chị ấy đến lượt chuyện của chúng ta nhé".

"Đi, đi, đàn bà nói chuyện riêng đàn ông đừng chõ miệng vào". Cao Ngữ Lam đuổi Doãn Tắc đi nấu nướng, còn cô tiến sát đến bên Doãn Ninh, chuẩn bị dỏng tai lênnghe.

Doãn Ninh vừa rồi tâm trạng vẫn còn tương đối nặng nề, bị em trai em dâu quậy một lúc, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô nói: "Anh Tiểu Quách rất tốt, anh ấy khiến chịrất cảm động. Nhưng...chị không muốn nhận lời anh ấy chỉ vì sự cảm động, như vậy không công bằng với anh ấy".

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc đều trầm mặc, Doãn Ninh cười cười: "Trong lòng chị vẫn còn thắt nút chưa gỡ, chị không muốn lừa anh ấy. Anh ấy là người tốt, anh ấyxứng đáng có một người con gái tốt hơn chị, hơn nữa gia đình anh ấy cũng không đồng ý đâu".

Cao Ngữ Lam không biết nói gì hơn, Doãn Tắc mở vòi nước rửa tay rồi vừa vẩy tay vừa nói: "Chị chỉ cần lo cho bản thân, chị chỉ cần nghĩ kỹ xem chị có thật sự thíchanh ta hay không, có muốn sống cùng anh ta hay không là được. Về phía gia đình hãy giao cho người đàn ông là anh ta giải quyết, chị bận tâm đến suy nghĩ của ngườikhác làm gì. Nếu anh ta xử lý không tốt, chứng tỏ anh không xứng đáng để chị gửi gắm cuộc đời, đến lúc đó là vấn đề của anh ta, không liên quan đến người khác, chỉdo anh ta mà thôi. Vì vậy chị chỉ cần nghĩ đến tình cảm của chị và anh ta, đừng lo những chuyện khác".

Cao Ngữ Lam gật đầu, lời nói của Doãn Tắc tuy khó lọt tai nhưng thật ra rất có lý. Trong chuyện tình cảm nếu để ý nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc chân thật củabản thân.

"Chị...bản thân chị cũng không chắc chắn lắm". Doãn Ninh hoàn toàn không có lòng tin đối với chuyện tình cảm, chấp nhận một người đàn ông đối với cô là một việclàm nguy hiểm.

"Nếu chị vẫn chưa xác định, chứng tỏ vấn đề ở anh ta". Doãn Tắc hừ một tiếng: "Làm đàn ông khổ thật", nói xong anh liền đi ra ngoài.

"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam bĩu môi.

"Chủ nghĩa gia trưởng". Doãn Ninh cũng cau mày bất mãn.

Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Ninh, cô cảm thấy nếu Doãn Ninh bỏ qua Quách Thu Thần thì quả là đáng tiếc. "Chị Doãn Ninh, chị hãy cho anh Tiểu Quách một cơ hộiđược không ạ?"

"Không phải chị cho anh ấy cơ hội, Lam Lam, mà là anh ấy cho chị cơ hội". Doãn Ninh cười gượng: "Chị cũng không phải không biết phân biệt tốt xấu, điều kiện củachị chẳng ra sao cả. Anh ấy nói anh ấy sẽ đợi chị, chị rất căng thẳng, chị không biết chị có thể làm được không?"

"Tất nhiên được". Cao Ngữ Lam ôm cô: "Chị Doãn Ninh, chị đừng bỏ lỡ hạnh phúc".

Doãn Ninh cười gượng, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy?

Nhìn Doãn Ninh, Cao Ngữ Lam bất giác xem xét lại bản thân, Doãn Tắc đối xử với cô rất tốt, chắc chắn cô sẽ gả cho anh. Vậy mà cô còn tuyên bố muốn một lời cầuhôn cảm động đặc biệt gì đó, có phải cô đã gây khó dễ cho anh? Vừa rồi anh nói "đàn ông số khổ", không biết có phải xuất phát từ cảm nghĩ của bản thân?

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng cảm thấy cô không tốt. Hay là cô tìm cơ hội nói chuyện với Doãn Tắc, cô không cần lời cầu hôn gì đó, chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt làđược.

Bữa cơm tất nhiên được dọn ra rất nhanh, cả nhà ăn uống vui vẻ, ông bà Cao mấy năm gần đây chưa bao giờ được hưởng không khí náo nhiệt vui vẻ như vậy. Dưới sựyêu cầu của Doãn Ninh, Nựu Nựu tặng ông bà một điệu múa. Cô bé rất hưng phấn, còn chủ động đề nghị hát một bài. Cô bé hát hết bài nọ đến bài kia, còn kêu cậu ramúa cùng.

Doãn Tắc cũng chiều theo cô bé, thế là Nựu Nựu hát bài "Cô gái nhỏ đi hái nấm", Doãn Tắc ở đằng sau biểu diễn. Nựu Nựu vừa hát vừa giám sát cậu. Cuối cùng côbé ngừng hát, đi sửa lại động tác của Doãn Tắc: "Cậu, phải làm thế này mới gọi là hái nấm, cậu làm sai rồi, không phải nhón chân nhổ lên như vậy".

"Nựu Nựu, nấm hết rồi, cậu đành nhổ củ cải".

Xem hai cậu cháu diễn trò, cả nhà cười lăn cười lộn. Bà Cao vừa lau nước mắt vừa nói với Cao Ngữ Lam: "A Tắc là đứa trẻ tốt, con cũng đừng làm khó cho nó nữa,mau định việc hôn sự đi".

Đến tối, cả nhà lớn bé cùng đi ra ngoài xem bắn pháo hoa, Nựu Nựu chạy vòng quanh sân. Cao Ngữ Lam nhát gan không dám tự tay đốt pháo, chỉ đứng nhìn từ xa.Doãn Tắc chơi cùng Nựu Nựu, thỉnh thoảng tiến lại gần hôn cô rồi chạy mất. Một lúc sau anh lại bế Nựu Nựu tiến đến hôn cô rồi lại chạy đi chỗ khác. Đến lần thứ ba,Cao Ngữ Lam níu tay anh hỏi: "Doãn Tắc, anh và bố đã chọn được ngày chưa?"

Cô hỏi trắng ra như vậy, chắc anh sẽ hiểu ý đúng không?

Doãn Tắc ngược lại chỉ cười cười mà không lên tiếng. Anh kéo Cao Ngữ Lam hôn cô ngấu nghiến.

Pháo hoa phát sáng trên đỉnh đầu, Cao Ngữ Lam ngẩng lên nhìn, Doãn Tắc ôm chặt cô trong lòng. Cô nghe thấy tiếng hét đầy hưng phấn của Nựu Nựu, nghe tiếngcười ròn rã của bố mẹ cô. Cao Ngữ Lam nghĩ, đây là một cái Tết vui vẻ nhất trong cuộc đời cô.

Ngày hôm sau là mồng một.

Cao Ngữ Lam nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ: "Lam Lam, bọn họ đã thông báo cho cậu biết chưa? Buổi họp lớp được tổ chức tại "Nghênh tân lầu" vàongày mồng bốn, cậu đừng quên nhé".

Đến lúc này Cao Ngữ Lam mới nhớ ra, hôm qua cô vui quá nên suýt nữa quên mất.Cuộc đối đầu của cô với những kẻ "đầu trâu mặt ngựa" chuẩn bị bắt đầu!

Chương 63: Họp lớp

"Nghênh Tân Lầu" là một nhà hàng lâu đời ở thành phố C, vào thời đại của ông bà Cao, đi "Nghênh Tân Lầu" ăn cơm là một sự kiện trọng đại. Nhưng sau đó các nhàhàng quán rượu mọc lên ngày càng nhiều, "Nghênh Tân Lầu" vẫn giữ mô thức kinh doanh cũ, thực đơn không đổi mới, nhân viên phục vụ luôn giữ bộ mặt nặng như chì,đặt thức ăn xuống bàn như ném vào mặt khách, chính vì vậy nhà hàng ngày càng sa sút.

Một năm trước, một tập đoàn ăn uống nổi tiếng đã thu mua lại "Nghênh Tân Lầu" và tiến hành trang trí nội thất và chỉnh đốn tác phong kinh doanh. Lúc khai trương,"Nghênh Tân Lầu" có một diện mạo hoàn toàn mới, không những môi trường tốt, các món ăn mới mẻ mà phong cách phục vụ cũng miễn chê. Bây giờ muốn đến"Nghênh Tân Lầu" ăn bữa cơm, chỉ e là phải xếp hàng dài và kiên nhẫn chờ đợi.

Buổi họp lớp do Tề Na khởi xướng, cô ta chọn "Nghênh Tân Lầu" với mục đích muốn khoe khả năng và tài lực của gia đình cô ta. Nên biết là đặt chỗ ở "Nghênh TânLầu" vào dịp Tết, không phải chuyện thời gian sớm muộn hay có tiền là xong.

Nơi Tề Na đặt là phòng ăn riêng "Phú quý hoa nở", bên trong đặt hai chiếc bàn ăn lớn, đủ chỗ cho khoảng ba mươi người ngồi. Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc và TrầnNhược Vũ đến đúng hẹn, trong phòng đã có không ít bạn học cũ đang ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy Cao Ngữ Lam, bọn họ tỏ ra rất ngạc nhiên.

Những người có mặt ngồi hết vào một bàn, nhóm Cao Ngữ Lam đến sau, thấy mọi người có vẻ ngượng ngập, chào hỏi cũng không được tự nhiên nên ngồi xuống chiếcbàn còn lại.

Cao Ngữ Lam được Doãn Tắc nuôi, món ngon vật lạ nào cũng từng nếm thử nên cô không có hứng thú với "Nghênh Tân Lầu" gì đó. Ngược lại, Doãn Tắc mắc bệnhnghề nghiệp, vừa ngồi xuống là anh kêu nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến để anh nghiên cứu.

Tất cả mọi người trong phòng đều lịch sự ngồi chờ Tề Na và Trịnh Đào, chỉ có Doãn Tắc không hiểu sự đời là đòi lấy thực đơn, còn hỏi thăm nhân viên phục vụ về chiphí bao trọn phòng và yêu cầu giới thiệu đồ điểm tâm nước uống trước bữa chính, khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

Một lát sau, Dương Dương dẫn bạn trai và hai người học khác cùng đến, thấy trận thế trong phòng ăn được phân biệt rõ ràng, cô ngẫm nghĩ một giây rồi ngồi xuống bàncó Cam Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ giới thiệu Doãn Tắc với Dương Dương. Đúng lúc này, Tề Na và Trịnh Đào cùng mấy người bạn học đi vào.

Mọi người đều đứng dậy chào hỏi bọn họ, chỉ có Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ liếc mắt qua bọn họ rồi tiếp tục ngồi buôn chuyện, Doãn Tắc tiếp tục nghiên cứuthực đơn.

Tề Na thể hiện rõ thái độ vui mừng khi thấy Cao Ngữ Lam. Bắt gặp anh chàng trông như nhà quê Doãn Tắc đang cắm đầu xuống quyển thực đơn, trong lòng cô tacàng đắc ý hơn. Cô ta đi sang bàn bên này, giả bộ thân thiết khoác vai Cao Ngữ Lam: "Lâu rồi không gặp, Ngữ Lam, tớ rất vui khi cậu đến đây".

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống trà, Trần Nhược Vũ chống cằm nhìn Tề Na, như thể chờ xem màn kịch hay. Tề Na cảm thấy khó chịu trong lòng, cô taliền chĩa mũi nhọn về phía Trần Nhược Vũ: "Nhược Vũ à, nghe nói cậu đi bán bảo hiểm, bán có được không? Có cần tớ giới thiệu khách hàng cho cậu. Tớ cũng biếtlàm nghề này phải tìm đến người quen bạn bè, nếu không bán thế nào được, ngày ngày gọi điện cầu ông xin bà cũng là chuyện bình thường đúng không?"

"Đúng vậy". Trần Nhược Vũ cười hì hì, gật mạnh đầu: "Tề Na cậu đúng là người tốt. Nếu cậu đã hồ hởi như vậy thì bắt đầu từ cậu là được rồi, cậu hãy giúp tớ muamười hợp đồng bảo hiểm đi, làm vậy mới thể hiện thành ý, cậu nói đúng không?".

Mọi người đều im lặng, họ rõ ràng không thể ngờ Trần Nhược Vũ không những không cảm thấy ngượng ngùng mà còn mặt dầy yêu cầu Tề Na mua bảo hiểm giúp. Cóđiều lời nói là do Tề Na khơi mào, mọi người cũng biết cô ta không phải thật lòng giới thiệu khách hàng, vì vậy bây giờ ai cũng không tiện xen vào.

Đúng lúc này, Trịnh Đào nhanh trí phá vỡ không khí căng thẳng, anh ta nói mọi người đợi lâu rồi, thức ăn cũng sắp được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện cũngđược. Tề Na nhân cơ hội đó nghiến răng đi ra ngoài giục nhân viên phục vụ mau đưa thức ăn lên.

Cao Ngữ Lam cười thầm trong lòng, cô giơ ngón tay cái với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ cười đắc ý, ngồi bóc lạc ăn. Cao Ngữ Lam ghé sát đến tai cô hỏi nhỏ:"Trước đây cậu từng nói ăn nhiều nước bọt của người nào sẽ giống người đó. Tài ăn nói của cậu bây giờ khá hơn trước nhiều, có phải do ăn nước bọt của ai đókhông?"

Trần Nhược Vũ bị mắc một củ lạc ở cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Cô liền ho khù khụ, khó khăn lắm mới dứt cơn ho, cô giơ tay véo Cao Ngữ Lam: "Cậu mới là ngườiăn nhiều nước bọt ấy, dám giỡn tớ".

Cao Ngữ Lam cười nắc nẻ tránh về phía Doãn Tắc. Doãn Tắc giơ tay đỡ Cao Ngữ Lam rồi nói với Trần Nhược Vũ: "Này, cô hãy nhìn cho kỹ, Lam Lam nhà tôi bâygiờ là người có nhà có cửa có gia đình rồi đấy nhé".

Anh nói hơn lớn tiếng, làm mọi người nhìn hết về bên này. Trần Nhược Vũ giả bộ nhăn nhó: "Tôi sợ quá".

"Cô biết sợ là được rồi". Doãn Tắc cong cong khóe mắt, làm ra vẻ vô tình nhìn vào Trịnh Đào ở bàn bên kia.

Tề Na vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy vẻ mặt của Doãn Tắc, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Doãn Tắc cũng nhìn thẳng vào cô ta, anh nhếch miệng cười cònnháy nháy mắt với cô ta. Tề Na bực tức quay đầu, thì thầm to nhỏ với hai người bạn học.

Mọi người nhanh chóng tập hợp đầy đủ, hai bàn gần kín hết chỗ, thức ăn cũng được đưa lên rất nhanh. Mọi người cùng nâng cốc nói những lời chúc mừng khách sáo,sau đó bắt đầu động đũa. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, phần lớn những người tham dự buổi họp lớp đều dẫn theo bạn đời hoặc người yêu, thế là mọi người hònhau cùng kể câu chuyện tình của mình, cũng có người hỏi Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc quen nhau như thế nào.

Doãn Tắc vừa gắp thức ăn cho Cao Ngữ Lam vừa nói: "Tôi và Lam Lam có mối duyên đặc biệt. Ba năm trước tôi đến thành phố C công tác, tình cờ nhặt được LamLam ở công viên Thanh Tùng. Lúc đó cô ấy vừa bị vu oan là bắt cá hai tay, rồi bị người bạn trai vừa lăng nhăng vừa khốn nạn của cô ấy bỏ rơi. Lam Lam nhà tôi đaulòng quá, một mình trốn đến đó khóc rất đáng thương, thế là chúng tôi gặp nhau, lãng mạn lắm phải không?". Doãn Tắc bày ra vẻ mặt phong phú, anh nói tiếp: "Cũngmay nhờ đám người ức hiếp cô ấy, nếu không tôi làm sao có thể tìm được một bạn gái tốt như vậy, mọi người nói có đúng không?"

Mọi người ở trong phòng xanh mặt, có người ngượng ngập gật đầu, có người giả vờ không nghe thấy, có người giả bộ cúi xuống ăn đồ, cả gian phòng yên lặng như tờmất mấy giây mới trở lại bình thường.

Doãn Tắc không bận tâm, anh tiếp tục vui vẻ gắp thức ăn cho Cao Ngữ Lam.

Một lúc sau, Tề Na không nhịn nổi lên tiếng hỏi: "Anh Doãn là đầu bếp, từ góc độ một đầu bếp, anh cảm thấy thức ăn ở đây thế nào?"

"Cũng được". Doãn Tắc vừa ăn ngon lành vừa gắp đồ ăn vào bát Cao Ngữ Lam.

Người bạn học nữ ngồi bên cạnh Tề Na mở miệng: "Hóa ra bạn trai Cao Ngữ Lam là đầu bếp, công việc nấu ăn rất vất vả, cả ngày dính đầy dầu mỡ, còn phải đứng từsáng đến tối, nhất định là vừa mệt vừa bẩn lắm".

"Không sao, nghề nào cũng có nỗi vất vả riêng". Doãn Tắc cười cười.

Bạn học nữ nói tiếp: "Nghề đầu bếp dù sao cũng là nghề chân tay, nếu nơi làm việc là nhà hàng có hoàn cảnh không tốt, không chịu thuê nhiều người thì sẽ rất cực nhọc.Không biết anh Doãn làm việc ở nhà hàng nào?"

Doãn Tắc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Bạn học này đã đi ăn hết các nhà hàng ở thành phố A? Tôi nói ra tên là cô có thể biết đến? Cô biết người khác chưa chắcđã biết, người khác không biết sẽ tưởng cô làm bộ làm tịch, như vậy sẽ không hay lắm đúng không?"

Bạn học nữ đen mặt á khẩu. Chồng cô ta ngồi ở bên cạnh tỏ ra không vui: "Sao anh Doãn có thể nói vậy?"

Tề Na vội xen vào: "Anh Đường đừng giận, hôm nay là buổi họp lớp cũng là ngày Tết, mọi người hãy vui vẻ đừng buồn bực trong lòng. Anh Doãn là đầu bếp, sự giáodục và những người tiếp xúc hàng ngày khác với chúng ta, có lẽ bình thường anh ấy đều ăn nói kiểu đó chứ không có ý gì đâu".

Câu nói này rất khéo léo, dấu kim trong chăn, rất thản nhiên ung dung nhưng lại có thể hạ thấp Doãn Tắc, chê anh vô giáo dục, tiếp xúc với những hạng người không ragì nên mới ăn nói kiểu đó. Đồng thời lời nói lại có vẻ phá tan không khí căng thẳng, tạo cơ hội cho mọi người lên tiếng.

Những người khác lập tức phụ họa: "Đúng, đúng, ngày tết hãy vui vẻ, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập cùng nhau, đừng nên tức giận, đều là những lời vô tâm...".

Doãn Tắc vẫn cười: "Bạn Tề biết ăn nói thật đấy, thảo nào...". Anh kéo dài từ đằng sau, có dụng ý rõ ràng nhưng anh không chịu nói hết câu, anh vuốt tóc Cao NgữLam: "Không giống Lam Lam nhà tôi, chẳng mồm mép nên mới bị bắt nạt".

Mặt Tề Na lập tức biến sắc nhưng cô ta không bộc phát ra bên ngoài. Dù sao mục đích của cô ta hôm nay cũng là muốn so sánh với Cao Ngữ Lam trước mặt mọingười. Cô ta bây giờ có công việc tốt, ông chồng tốt, điều kiện gia đình đều không có gì đáng phàn nàn, ngược lại Cao Ngữ Lam chẳng có gì cả, tìm một người bạn traicũng chỉ là đầu bếp. Cô ta không cần phải nói gì thêm, dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích.

Muốn làm nhục một người, không cần phải chửi bới to tiếng nặng lời, chỉ cần nói ý tứ, mọi người đều hiểu là được.

Tề Na muốn lui quân, nhưng Doãn Tắc không cho, anh nói: "Tôi tuy là đầu bếp nhưng tôi không ăn trộm ăn cắp không làm chuyện xấu xa, không đâm dao sau lưngngười khác, không ăn không nói có, không phỉ báng hãm hại người khác, không cướp chồng của người. Tôi đường đường chính chính kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy mọingười không cần đồng tình thương hại tôi".

Anh ôm ngực, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: "Ánh mắt nồng nhiệt của mọi người khiến tôi rất cảm động. Tôi suýt nữa quên mất câu miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. Mọingười yên tâm, tôi có khả năng nuôi bà xã, nhất định không để Lam Lam bận tâm đến chuyện cơm ăn áo mặc, chắc chắn tôi sẽ khiến cô ấy giữ tâm hồn lành mạnh, tuyệtđối không giống người phụ nữ nào đó trong xã hội thối tha này, kẻ đó tâm địa xấu xa, không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt, phải tìm cơ hội dẫm đạp lên thânngười khác để tìm cảm giác ưu việt mà không sợ bị trật chân ngã xuống khiến chính mình bị đau. Hơn nữa mọi người cũng biết đấy, có một số kẻ đê tiện, bản thânkhông ra sao thì thôi đi, còn lợi dụng người khác, vậy mà cũng có người ngốc nghếch theo đuôi, tôi không biết phải nói gì hơn, mọi người chắc cũng cảm thấy ngượngthay cho họ đúng không?"

Doãn Tắc nói một thôi một hồi rồi phất tay: "Nào, mọi người đừng khách khí. Bạn Tề có lòng tốt mời chúng ta ăn cơm ôn lại chuyện xưa, chúng ta không thể phụ ý tốtcủa bạn ấy. Nào nào, mọi người ai cần ăn thì cứ ăn, ai cần uống thì cứ uống, ai cần nói chuyện phiếm thì cứ nói". Anh kéo Cao Ngữ Lam đứng dậy, tay nâng ly rượu:"Lam Lam nhà tôi ngốc nghếch, mấy năm nay nhờ phúc của mọi người nên cô ấy mới được như ngày hôm nay, còn tôi thì tìm được cô gái tốt, nằm mơ cũng cười ngoácmiệng. Bây giờ tôi và cô ấy có thể ở bên nhau, tôi xin cám ơn mọi người".

Trần Nhược Vũ cũng cầm ly rượu đứng dậy, mọi người đành phải lục tục đứng dậy theo, nâng cốc uống một ly rượu không biết có mùi vị gì, còn phải phụ họa những lờikhách sáo.

Đến lúc này, Tề Na không kìm chế nổi cơn tức giận, cô ta nói một câu lạnh lùng: "Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ".

(*Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ: Trứng bị nứt vỏ dễ bị hỏng và bốc mùi. Những thứ bốc mùi hôi thối sẽ thu hút ruồi nhặng. Câu nàycó nghĩa là "không có gió làm sao có sóng", xảy ra chuyện đừng trách trời trách người, nhiều lúc bản thân mới là nguyên nhân khởi điểm)

Chương 64: Đối chiến

Thật ra những người bạn học cũ được Tề Na mời đến để chứng kiến Cao Ngữ Lam sống không ra gì ngày hôm nay đều là người làm chứng vụ Cao Ngữ Lam bắt cáhai tay bị vạch trần năm đó.Bọ họ đều có ấn tượng xấu về "hành vi" của Cao Ngữ Lam, đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì bị phản bội của Trịnh Đào.

"Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ" cũng chính là câu Tề Na đánh giá Cao Ngữ Lam năm đó, nghĩa là nếu Cao Ngữ Lam không kiểm điểm lời nói vàcử chỉ của mình thì làm gì có người đàn ông nào có tình ý với cô.

Vì vậy khi nghe câu nói này, mọi người đều hiểu là ý gì.

Theo tình hình hiện tại, Cao Ngữ Lam chắc chắn kể cho bạn trai biết chuyện xảy ra năm đó, vì vậy người bạn trai mới nói đỡ cho cô. Tất nhiên Cao Ngữ Lam sẽ nói vớibạn trai, Tề Na và Trịnh Đào liên kết hãm hại cô, vì dù sao cuối cùng Cao Ngữ Lam cũng một thân một mình rời bỏ quê hương, trong khi đó Tề Na và Trịnh Đào kếtmối lương duyên, hạnh phúc mỹ mãn. Ở một góc độ nào đó, Cao Ngữ Lam đúng là người yếu thế. Nhưng lúc đó sự thật rõ như ban ngày bày ra trước mắt mọi người,nên mọi người có thể lý giải, đó là kết cục dành cho kẻ đứng núi này trông núi nọ.

Tuy nhiên đã ba năm trôi qua, việc ai đúng ai sai, người ngoài cuộc đều không truy cứu hay bận tâm, chỉ coi như chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu. Mọi người đều khôngcòn thái độ phẫn nộ bất bình như lúc tận mắt chứng kiến vào ba năm trước, vì dù sao sự việc cũng không liên quan đến bản thân. Thời gian ba năm đủ để bọn họ quênđi ít nhiều.

Vì vậy khi Tề Na lại nhắc đến câu "Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ", mọi người đều ngượng ngập không lên tiếng, chỉ có Doãn Tắc hưởng ứng: "Nóiđúng lắm, bạn Tề, chúng tôi làm một người đàn ông nhất định phải làm "quả trứng tốt", không thể làm "trứng thối". Không thể để mấy người đàn bà xấu xa ác độc lợidụng, phải chuẩn bị trước cây đập ruồi, đã làm một quả trứng tốt thì nên đập cho ruồi nhặng chết hết, nếu không cưới về nhà sẽ hối hận cả đời". Anh nói rất nhập tâm,vẻ mặt thể hiện rõ mình là "quả trứng tốt", khiến Dương Dương ngồi ở bên cạnh không nhịn được liền phì cười.

("Trứng thối" có nghĩa là kẻ khốn nạn. Bạn Tề Na nói rất bóng bẩy nhưng đồng chí Doãn Tắc giải thích theo nghĩa đen luôn ^^)

Tề Na đổi sắc mặt, nhưng cô ta chưa kịp bộc phát, Trịnh Đào liền kéo tay cô ta cất giọng không to không nhỏ: "Em chấp bọn họ làm gì?"

Doãn Tắc giả vờ không nghe thấy, anh cầm cốc rượu giơ lên cao: "Bạn nam nào cảm thấy mình là "trứng tốt" thì cùng nâng ly, khẩu hiệu của chúng ta là đập chết hết lũruồi nhặng".

Mấy bạn học nam bật cười, mọi người đều dẫn theo vợ hoặc người yêu đến đây, ly rượu này nếu không uống chứng tỏ bản thân không phải người tốt, thế là tất cả vộivàng xếp vào hàng ngũ "trứng tốt", cùng nâng ly uống cạn.

Tề Na bĩu môi lạnh lùng đảo mắt quanh phòng nhưng không lên tiếng mà lặng lẽ gắp thức ăn. Thế là Doãn Tắc nghỉ ngơi sau một hiệp đấu, anh vui vẻ ăn uống cùng mọingười. Bàn của anh có người thỉnh giáo bí quyết nấu nướng, Doãn Tắc chỉ bảo tận tình, mọi người bắt đầu thảo luận khiến không khí náo nhiệt hẳn lên. Trong khi đó bànbên Tề Na không ai mở miệng, không khí rất lạnh lẽo.

Đúng lúc này một nhân viên phục vụ gõ cửa, dẫn một người đi vào. Tất cả quay đầu thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo nho nhã, ngoại hình sáng sủa, khí chất nổibật. Trần Nhược Vũ phì một tiếng, nước ở trong miệng suýt phun ra ngoài.

Dương Dương vội rút tờ giấy ăn đưa cho cô, Cao Ngữ Lam kinh ngạc khi nhìn người vừa vào: "Sao anh lại đến đây?" Hóa ra là bác sỹ Mông Cổ.

"Chẳng phải nói có thể dẫn theo người nhà hay sao?" Mạnh Cổ nói giọng thản nhiên, anh ta đảo mắt một vòng quanh gian phòng.

Mọi người không chớp mắt, người đàn ông này lẽ nào là người nhà của Cao Ngữ Lam? Cô có đến hai người bạn trai? Doãn Tắc không tức giận sao?

Tề Na được dịp vui mừng trở lại, cô ta hỏi: "Anh là người nhà của ai?"

Cao Ngữ Lam dùng khuỷu tay huých Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ trừng mắt: "Không liên quan gì đến tớ". Cao Ngữ Lam nhìn Mạnh Cổ bằng ánh mắt "thật ngạiquá". Doãn Tắc chỉ cười ngoác miệng xem trò vui mà không lên tiếng.

Mạnh Cổ đứng đó mà không có ai nhận làm người nhà, anh đá chiếc ghế về phía Doãn Tắc: "Cười cái mông, sau này có việc đừng nhờ tôi đấy nhé".

Doãn Tắc sững người, anh chợt nhớ ra đang có chuyện cần bạn giúp, thế là anh vội đứng dậy kéo Mạnh Cổ: "Cậu này, sao đến muộn thế. Lại đây, chắc đói rồi phảikhông, mau ngồi xuống ăn cơm đi". Anh ngẩng đầu nói to: "Là người nhà của tôi".

Bạn học nữ bên cạnh Tề Na lập tức lên tiếng: "Thế này thì có vẻ không thích hợp lắm, tôi chưa từng thấy ai dẫn theo người nhà của người nhà tham dự buổi họp lớp".

Cao Ngữ Lam chọc tay vào người Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ quay sang nói với bạn học nữ: "Là bạn của tôi". Nói xong cô kéo một chiếc ghế vào bên cạnhmình, Mạnh Cổ không khách sáo liền ngồi xuống.

"Người ta đến anh cũng đến, anh định giở trò gì?" Trần Nhược Vũ nói thầm với Mạnh Cổ bằng một giọng không vui.

Mạnh Cổ bày ra vẻ mặt vô tội chỉ tay vào Doãn Tắc: "Là tên đó kêu tôi đến, cô có ý kiến ý cò thì hãy tìm hắn".

Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ tỏ ra không hài lòng khi nhìn vào cái cốc của cô: "Đã bảo với cô Coca cola không tốt cho sức khỏe, sao cô còn uống nữa?".

"Ai cần anh quan tâm". Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh.

"Tôi thích đấy". Mạnh Cổ nói rồi thò tay cầm cốc của Trần Nhược Vũ đưa lên miệng uống hết chỗ coca còn lại, sau đó anh đưa cốc không cho Doãn Tắc: "Rót nướchoa quả cho cô ấy".

Những người trong phòng đầu tiên tưởng Trần Nhược Vũ nhận người nhà là giúp Cao Ngữ Lam, nhưng xem ra anh chàng đến muộn này đúng là người nhà của TrầnNhược Vũ. Thế là có người hỏi: "Nhược Vũ, bạn trai cậu làm nghề gì?"

Mạnh Cổ tự trả lời: "Bác sỹ".

Trần Nhược Vũ thật ra muốn nói: "Đây không phải là bạn trai của tôi", nhưng theo tình hình hiện tại, cô không muốn gây thêm phiền phức cho Cao Ngữ Lam nên đànhlặng im.

"Bác sỹ à?" Nghề nghiệp này khiến mọi người có hứng thú, có người hỏi về việc khám chữa bệnh, Mạnh Cổ trả lời qua loa. Có người hỏi: "Bác sỹ Mạnh ở khoa nào?"

"Khoa chặt chém". Doãn Tắc lập tức trả lời thay: "Bác sỹ Mạnh thích nhất bắt bệnh nhân kiểm tra toàn thân, kê đơn thuốc đắt tiền". Anh ôm ngực: "Tôi là một trongnhững người bị hại".

"Cậu kiếm nhiều tiền như vậy không tiêu đi có chết cũng chả mang theo được, đấy là tôi làm một việc tốt". Mạnh Cổ không hề cảm thấy áy náy.

Hai người đàn ông này nhất định có thù oán, mấy bạn học trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Một người vội chuyển sang đề tài khác: "Đúngrồi, không biết bây giờ Lam Lam làm việc ở đâu?"

"Tôi làm cửa hàng trưởng ở quán của anh ấy". Cao Ngữ Lam trả lời.

"Cửa hàng trưởng to hơn đầu bếp phải không, cậu quản lý anh ấy à?"

"Không phải cùng một quán, hơn nữa anh ấy là ông chủ, anh ấy lớn hơn". Cao Ngữ Lam thật thà trả lời: "Quán của tôi là dạng quán nước, tổ chức các hoạt động salon".

"Ôi, anh Doãn không chỉ là đầu bếp mà còn tự mình mở quán ư?"

Doãn Tắc gật đầu: "Là một nhà hàng ăn".

"Việc kinh doanh thế nào?"

"Cũng tạm". Chỉ cần không phải là những câu hỏi mang ý đồ chọc ngoáy của đám Tề Na, Doãn Tắc đều trả lời bằng thái độ bình thường. Đáng tiếc là bầu không khí"trong lành" chỉ duy trì vài phút.

Tề Na thấy Doãn Tắc từ đầu bếp biến thành ông chủ, tuy có khả năng là ông chủ vừa bẩn vừa mệt nhưng trong lòng cô ta rất không vui, cô ta lại bắt đầu mở miệng:"Bây giờ làm ông chủ dễ như trở bàn tay, chỉ cần bỏ ra một vạn tệ là có thể mở quán".

(Một vạn nhân dân tệ tương đương 32 triệu VND)

Mọi người thầm nghĩ thôi xong rồi, hai bên lại bắt đầu khai chiến? Kết quả Doãn Tắc còn chưa trả lời, Mạnh Cổ nói xen vào: "Quán bán đồ lặt vặt trước cổng bệnh việnchúng tôi không cần đến một vạn tệ".

Anh chàng bác sỹ nhất định có thù oán với người đầu bếp. Tất cả không hẹn cùng nhìn về phía Doãn Tắc, Doãn Tắc mỉm cười nhét thức ăn vào miệng như không nghethấy.

Tề Na bất giác mừng rỡ khi thấy có người đứng về phía mình, hơn nữa người đó lại là người quen của Doãn Tắc. Cô ta nói tiếp: "Nhưng tôi nghĩ nhà hàng của anh Doãnchắc cũng có quy mô nhất định, không biết có thể tổ chức tiệc cưới không? Một người họ hàng của tôi ở thành phố A khoảng hai tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới, tôi cóthể giới thiệu để họ đến thăm nhà hàng của anh. Nếu thích hợp thì đây là một hợp đồng lớn, bọn họ đặt ít nhất hai mươi bàn".

(Tiệc ở Trung Quốc một bàn thường có từ 10 đến 12 người)

"Hai mươi bàn? Tốt quá, đúng là một hợp đồng lớn". Mạnh Cổ kêu một tiếng tán thưởng, những người khác không lên tiếng, nơi có thể tổ chức hai mươi bàn tiệc chắcchắn phải là nhà hàng lớn hoặc khách sạn. Tề Na nói như vậy rõ ràng muốn hạ bệ Doãn Tắc. Quả nhiên Mạnh Cổ lên tiếng: "Chuyện tốt như thế này không đến lượtDoãn Tắc đâu, nhà hàng của cậu ta chỉ có đúng năm bàn ăn nên không thể bày tiệc".

Bạn học nữ bên cạnh Tề Na phì cười ra tiếng: "Có năm bàn ăn mà cũng gọi là nhà hàng ư? Quán ăn vặt mới đúng".

"Chúng tôi bán cả đồ ăn vặt". Doãn Tắc vừa trả lời nghiêm túc vừa chạm cốc với Mạnh Cổ.

"Vậy nhà hàng của anh Doãn chủ yếu kinh doanh món gì, không thể tổ chức tiệc cưới, tôi sẽ bảo bạn đến đó làm một bữa giúp anh". Tề Na hỏi.

"Món gì cũng được, bảo bạn cô muốn ăn gì chỉ cần đặt trước là được". Doãn Tắc cười tươi, nếu cô dám mò đến tôi sẽ chặt chém chết thôi.

Còn phải đặt trước, chơi trò gì thế? Tề Na cười nhạt: "Vậy anh Doãn hãy cho tôi danh thiếp, tôi bảo bạn tôi mấy ngày nữa đến nhà hàng của anh".

"Mấy ngày?" Mạnh Cổ nói xen ngang: "Mấy ngày thì không được, hắc điếm của tên đó phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng may ra mới có vị trí, nhiều lúc còn phải đặttrước ba bốn tháng ấy chứ. Tôi đây đến đó ăn cơm cũng chỉ có thể chui vào nhà bếp ăn ở cái bàn nhỏ".

"Lần nào cậu đến ăn cơm cũng không trả tiền, cho cậu chỗ ngồi là tốt lắm rồi, cậu nên cảm ơn mới đúng, người anh em". Doãn Tắc không khách khí.

"Cảm ơn cái mông, mỗi món ăn chỉ chia cho tôi chút xíu, cậu tinh tướng gì chứ?"

"Sao cậu không nói lần nào cậu ăn mười mấy món đi, con heo".

Hai người theo thói quen lại lao vào cuộc chiến "nước bọt". Đúng lúc này một người bạn học lên tiếng: "Thành phố A có một nhà hàng rất nổi tiếng, nhà hàng đó chỉ cónăm bàn ăn, giá cả cực đắt đỏ lại phải đặt chỗ trước, nhưng có thể gọi bất cứ món gì. Nhà hàng đó tên là nhà hàng Thực, không hiểu anh Doãn có biết không?"

"Tôi biết" Doãn Tắc trả lời.

"Rất quen thuộc là đằng khác". Mạnh Cổ trả lời.

Người bạn học nói tiếp: "Thảo nào tôi thấy anh Doãn rất quen, liệu có đúng như tôi nghĩ không?"

Doãn Tắc hỏi: "Bạn nhìn thấy trên mạng sao?"

Người bạn học đột nhiên nghĩ ra: "Đúng, đúng là tôi thấy ở trên mạng".

Doãn Tắc cau mày: "Sau này không cho bọn họ chụp ảnh lưu niệm nữa, suốt ngày đăng linh tinh". Cao Ngữ Lam lườm anh: "Em cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, vai kềvai đúng không? Cười tươi như hoa đúng không?"

"Oan cho anh quá". Doãn Tắc ôm ngực.

"Lam Lam, cô đừng khách sáo với tên này, tên chết bầm này tôi nhìn hắn không vừa mắt từ lâu lắm rồi". Mạnh Cổ đổ thêm dầu vào lửa. Người bạn học vừa hỏi đếnnhà hàng Thực đột nhiên mắt sáng thốt lên: "Quả nhiên là anh".

Những người khác quay sang hỏi chuyện gì, người bạn học đó hưng phấn giới thiệu nhà hàng Thực nổi tiếng như thế nào, đặc biệt như thế nào. Ở bên này Trịnh Đào hừmột tiếng: "Kẻ không ra gì tìm người không ra gì, hèn hạ".

Tề Na ôm tay anh ta cất giọng dịu dàng: "Anh đừng tức giận, anh cũng biết cô ta là loại người thế nào rồi mà".

Tề Na vừa dứt lời liền nghe thấy Mạnh Cổ đập bàn đánh đốp. Anh đứng dậy chỉ tay vào Trịnh Đào: "Cậu vừa nói ai không ra gì, cậu mắng ai hèn hạ hả?"

Trịnh Đào đen mặt, anh ta á khẩu không biết mở miệng như thế nào. Tề Na lập tức đứng dậy: "Anh tưởng anh là ai hả, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh rangoài".

Mạnh Cổ cười nhạt: "Sao, cô tức lắm phải không? Anh đây chẳng sợ mấy trò này. Các người được phép mắng chửi và lăng nhục người khác nhưng không cho người tachất vấn sao? Cô mời cơm thì giỏi lắm sao, giỏi ở điểm nào cô thử nói ra cho tôi nghe xem nào?

Tề Na xanh mặt, Mạnh Cổ quay đầu hỏi Doãn Tắc: "Là hai đứa này phải không?"

Doãn Tắc gật đầu, Mạnh Cổ quay sang mắng tiếp: "Còn dám mắng người không ra gì? Rốt cuộc ai mới là kẻ hèn hạ? Đúng là đồ không có não, cô tưởng Lam Lam vàNhược Vũ còn là những cô gái ngốc nghếch vừa rời khỏi cổng trường học để các người muốn bắt nạt thế nào cũng được? Họ đều có nơi có chốn cả rồi, cô biết chưahả? Cô đi mà tìm hiểu xem, tôi và Doãn Tắc cãi nhau đã thua ai bao giờ chưa? Chúng tôi một người cầm dao thái thịt một người cầm dao mổ, đánh nhau cũng chẳng sợthằng nào! Anh đây chém một nhát dao từ đầu đến đuôi, dù không chém vào tận xương tủy không đâm vào tận lục phủ ngũ tạng cũng có thể khiến cô máu chảy lênhláng. Khi đi xét nghiệm chỉ là bị thương nhẹ những cũng có thể khiến cô đau đến mức khóc lóc gọi cha la mẹ thảm thiết".

Trần Nhược Vũ lập tức che mặt, má ơi, vừa rồi cô không nên nhất thời mềm lòng nhận anh chàng này làm người nhà. Cô quên mất anh ta cũng mặt dày mồm mép điêungoa chẳng kém gì Doãn Tắc.

Chương 65: Cầu hôn

Cao Ngữ Lam cũng bị Mạnh Cổ làm cho chấn động đến mức đen mặt, quay sang bên này thấy Doãn Tắc nghe Mạnh Cổ mắng người một cách khoái trá, cô ghé sát taianh hỏi nhỏ: "Anh cố ý tìm anh ấy đến đây để tăng thêm sức chiến đấu phải không?"

"Đâu có, anh tìm cậu ta là vì chuyện khác". Doãn Tắc sờ cằm: "Nhưng em nói đúng, sức chiến đấu của tên này không tồi, anh rất tán thưởng hắn".

Mạnh Cổ vẫn đang mắng Tề Na, Doãn Tắc đột nhiên nói với Trần Nhược Vũ: "Đều do cô cả".

Trần Nhược Vũ không hiểu: "Sao ạ?"

"Cô khiến cậu ta không vui nên bây giờ cậu ta mở hết hỏa lực làm cho tôi không có cơ hội chơi tiếp. Từ đầu đến giờ tôi vẫn chưa phát huy hết thực lực, định để đếncuối cùng mới cho bọn họ biết tay. Kết quả tên này đã chiếm hết thế thượng phong của tôi".

Trần Nhược Vũ nhăn mặt: "Anh ta thích cãi nhau thì liên quan gì đến tôi".

Cô vừa nói xong, Mạnh Cổ cũng tắt tiếng. Trần Nhược Vũ ngẩng đầu, bắt gặp Mạnh Cổ đang cúi xuống nhìn cô, Trần Nhược Vũ vội mỉm cười xua tay: "Anh cứ bậnđi, anh cứ bận đi, tôi không làm phiền anh".

Mạnh Cổ trừng mắt, ngồi phịch xuống ghế nói với Doãn Tắc: "Tôi không mắng nữa, đến lượt mọi người lên đi, đợi đến khi nào đánh nhau thì gọi tôi".

Doãn Tắc lườm anh ta, tên này đáng ghét quá, tiết tấu của buổi họp lớp đã bị hắn phá hoại, đúng là không vui một chút nào. Anh còn muốn tiếp tục chén đồ ăn, ăn uốngno say đến cuối mới làm một trận lớn. Bây giờ thì xong rồi, con nhặng xấu xa kia chắc chắn sẽ không kìm chế nổi cơn tức giận.

Quả nhiên Tề Na bị Mạnh Cổ chọc tức đến mức tay run lẩy bẩy. Cô ta tổ chức buổi họp lớp chỉ với một mục đích khiến Cao Ngữ Lam xấu hổ trước mặt mọi người.Ai ngờ tình thế không những không diễn ra theo ý đồ cô ta mà còn có hiệu quả ngược lại. Tề Na là người rất chú trọng đến thể diện nên bị Mạnh Cổ nói như vậy, cô tabốc lửa lên đầu.

Tề Na chỉ tay hét lên: "Cao Ngữ Lam!"

Doãn Tắc tay chống đầu nhìn tiểu thư Bánh bao nhà anh, Tề Na bắt đầu mắng nhiếc: "Cậu đúng là đồ vô liêm sỉ, buổi họp lớp tử tế bị cậu dẫn người đến phá rối, vậymà cậu cũng không biết ngượng, cậu cuốn xéo ngay cho tôi!".

Doãn Tắc không nhìn Tề Na, anh mỉm cười với tiểu thư Bánh bao nhà anh, Cao Ngữ Lam mỉm cười lại với anh, Doãn Tắc cười ngoác miệng, tiểu thư Bánh bao nhà anhđã có tiến bộ nhiều, đợi đến khi cô không chống đỡ nổi anh sẽ lên sau.

Cao Ngữ Lam đứng dậy, quay người đối diện với Tề Na, cô cất giọng nói bình ổn: "Tề Na, cậu có mặt mũi nói tôi phá rối tôi cũng không có mặt mũi để nghe. Cậu hãysờ vào lương tâm của cậu đi, đúng rồi, tôi quên mất cậu chẳng có thứ đó, thế thì cậu đừng sờ nữa. Cậu hãy sờ vào ngực mình ấy, rồi dùng nó để thề, có phải ngày hômđó cậu gặp tôi và Doãn Tắc ăn cơm ở nhà hàng, cậu thấy chúng tôi chỉ gọi hai món bình dân, cậu biết Doãn Tắc là đầu bếp, cậu cảm thấy cuộc sống của chúng tôikhông ra gì, không bằng cậu nên cậu mới tổ chức họp lớp nhằm mục đích muốn những người bạn học từng chứng kiến tôi bắt cá hai tay thấy, người phụ nữ xấu xa nhưtôi có cuộc sống chẳng ra sao, à không, nên nói là cuộc sống của tôi không bằng cậu".

Nhiều người trong phòng cúi đầu không lên tiếng. Thật ra trong lòng họ đều hiểu rõ cả, chỉ là bị nói trắng ra như vậy nên họ cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cao Ngữ Lam nói tiếp: "Cậu có từng nghĩ, tại sao tôi lại đến đây? Tôi biết rõ tâm địa xấu xa của cậu nhưng tôi vẫn cứ đến, đó là vì tôi muốn cho cậu biết, dù tôi ăn bữacơm giá hai mươi đồng, hai trăm đồng hay là hai ngàn đồng đi chăng nữa, dù Doãn Tắc là đầu bếp hay ông chủ, dù anh ấy mở quán ăn nhỏ hay nhà hàng lớn, thế thì đãsao nào? Tim cậu phải méo mó đến mức nào cậu mới muốn tìm niềm vui từ sự đau khổ của người khác? Tôi nói cho cậu biết, tôi sống rất hạnh phúc, tôi cảm thấy thỏamãn hơn bất cứ lúc nào hết, chính sự ác độc của cậu và sự tráo trở của Trịnh Đào đã làm tôi thay đổi, giúp tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Doãn Tắc nóiđúng, tôi nên cảm ơn các cậu".

"Cậu bịa đặt vớ vẩn, ngậm máu phun người". Tề Na xanh mặt, tức đến mức không biết phản bác thế nào: "Mấy năm không gặp, trình mặt dày của cậu khiến tôi thấybuồn nôn".

"Cậu quá đề cao tôi rồi, tôi làm sao dám so sánh với cậu, cậu mạnh hơn tôi nhiều. Tôi thật sự không làm nổi chuyện vừa kết bạn với người vừa loan tin đồn nhảm nóixấu người đó, tôi thật sự không làm nổi chuyện hãm hại người rồi giả vờ tốt bụng mời người đó ăn cơm chỉ vì muốn mọi người thấy cô ấy không bằng mình. Cậu khôngcảm thấy cậu vì lý do này tổ chức buổi họp lớp là kỳ quặc lắm sao? Tại sao cậu nhất định muốn tôi sống không tốt, mọi người coi thường tôi chê cười tôi cậu mới hàilòng sao". Cao Ngữ Lam hỏi tiếp.

"Tâm lý biến thái". Doãn Tắc đế thêm vào.

"Xét về biểu hiện ngậm máu phun người, tự cho mình là nhất, suy nghĩa hoang đường của cô ta lúc nãy, có thể xác định các yếu tố tâm lý như tri giác, tư duy, trí lực, ýniệm đều có dấu hiệu bất bình thường, cô ta nên đến khoa thần kinh kiểm tra toàn diện mới được". Mạnh Cổ cất giọng lạnh lùng. Thấy Tề Na trừng mắt với mình, anhmỉm cười giơ hai tay nhún vai: "Hết cách, y thuật của tôi cao minh như vậy đấy".

"Đúng". Trần Nhược Vũ ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Có thể nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy nhưng không thể nghi ngờ y thuật của anh ấy".

"Ôi, em hiểu tôi quá đi". Giọng điệu Mạnh Cổ rất giống Doãn Tắc, Trần Nhược Vũ lườm anh mà không lên tiếng.

Tề Na tức đến mức không còn lý trí, cô ta nhảy ra khỏi chỗ ngồi, Trịnh Đào định kéo cô ta nhưng không kịp, để mặc cô ta xông đến trước mặt Cao Ngữ Lam.

Tề Na còn kịp mở miệng và động thủ, Doãn Tắc đã đứng chắn trước mặt Cao Ngữ Lam, anh nói với cô ta: "Cô đừng khai chiến vội, nghe tôi nói trước đã". Doãn Tắccười lạnh lùng: "Tôi là người cầm dao thái thịt, tôi đúng là không được giáo dục như cô, tôi chưa học hết năm thứ nhất đã phải bỏ học đi làm thuê kiếm sống. Tôi từnglàm rất nhiều nghề, từng tiếp xúc với các loại lưu manh đầu đường xó chợ. Tôi nói cho cô biết, do trình độ của chúng ta khác nhau nên tôi không hề để ý đến chuyện ratay đánh đàn bà. Nếu cô muốn nói chuyện với Lam Lam nhà tôi, tốt nhất cô hãy giữ khoảng cách. Nếu cô động đến cô ấy hay làm cô ấy bị thương, một khi tôi kíchđộng tôi không dám bảo đảm sẽ không gây ra chuyện đáng sợ".

Lời nói này giống như một chậu nước lạnh tạt vào Tề Na khiến cô ta sững sờ. Cô ta quay đầu hét với Trịnh Đào: "Anh để mặc bọn họ ức hiếp em như vậy sao?"

Trịnh Đào sa sầm mặt đứng dậy tiến lại gần, Doãn Tắc mỉm cười với anh ta. Các bạn học ở bên cạnh cảm thấy không thể tiếp tục ngồi yên, họ liền đứng cả dậy tách haibên. Mạnh Cổ bình thản gắp thức ăn bỏ vào miệng, anh bày ra vẻ mặt đáng tiếc rồi tổng kết: "Kiểu này không đánh nhau rồi".

Trần Nhược Vũ trừng mắt với Mạnh Cổ, người này còn sợ thiên hạ chưa đại loạn hay sao? Cô cũng đứng dậy bước đến bên cạnh Cao Ngữ Lam và nói với Tề Na:"Được rồi, Tề Na, kịch cậu cũng diễn rồi, những lời cạnh khóe cậu cũng nói rồi, chỉ có điều chắc cậu không thể ngờ mọi người đều thay đổi so với ba năm trước. Đó làdo cậu tự chuốc lấy, đáng đời cậu. Buổi họp lớp đến lúc này có lẽ sắp kết thúc, tôi cũng muốn vài câu. Năm đó cậu bảo Lam Lam tâm sự với cậu là cô ấy chán TrịnhĐào nhưng không biết làm thế nào để đá anh ta, cậu đã khuyên nhủ cô ấy tử tế, cậu nói Trịnh Đào đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không thể làm ra chuyện có lỗi vớiTrịnh Đào. Nhưng cậu không ngờ Lam Lam bề ngoài tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn, sau lưng lén lút quyến rũ Lưu Vĩ Bình, còn vô liêm sỉ đưa Lưu Vĩ Bình về đây khiếnTrịnh Đào mất mặt, cậu nói vậy đúng không?"

"Sự thật là như vậy", Tề Na nói lớn tiếng, cô ta quay sang Doãn Tắc: "Anh đừng có đắc ý vội, bạn gái của anh có bản lĩnh khiến anh bị "cắm sừng" đấy".

Doãn Tắc tiến lên phía trước một bước định tát Tề Na nhưng Cao Ngữ Lam ôm chặt anh: "Loại người này không đáng để anh ra tay".

Trần Nhược Vũ lắc đầu nói tiếp: "Tề Na, cậu đúng là người đàn bà vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Tôi thật sự không hiểu nổi trạng thái tâm lý của cậu rốt cuộc như thếnào nữa? Tại sao cậu lại hận Lam Lam như vậy, bởi vì hồi còn đi học thành tích học tập của cậu lúc nào cũng kém Lam Lam? Hay là vì cậu thích Trịnh Đào nên mớibày trò chiếm đoạt tình yêu? Cậu biến Trịnh Đào trở thành người bị hại, khiến bản thân trở thành sứ giả chính nghĩa. Cậu vạch trần "bộ mặt thật" của Lam Lam như cậunói, nhưng cuối cùng Lam Lam rời bỏ quê hương, cô ấy cũng không còn quan hệ với Lưu Vĩ Bình, trong khi đó cậu nhanh chóng leo lên giường của Trịnh Đào, cậutưởng mọi người nhìn sự việc này mà không có một chút suy nghĩ gì sao?"

Một bạn học nữ có quan hệ tốt với Tề Na bảo vệ cô ta, nói lớn tiếng với Trần Nhược Vũ: "Cậu thêu dệt tội này tội kia cho Na Na thì thôi, sao cậu còn kéo cả ngườikhác xuống nước. Mọi người nghĩ gì, lẽ nào cần cậu đại diện sao?"

Trần Nhược Vũ mỉm cười: "Tôi chẳng đại diện ai cả, không cần thiết làm vậy, trong lòng mọi người đều rõ như gương, chỉ có điều chuyện không liên quan đến bản thân,ai tình nguyện nằm xuống bãi nước bẩn này chứ?"

Cao Ngữ Lam vỗ vai Trần Nhược Vũ tiếp lời: "Tề Na, thật ra chiếm đoạt tình yêu còn có cách hay hơn, nếu bị cậu đoạt mất thì chắc tôi cũng sẽ nhường anh ta cho cậu.Nhưng cậu không những làm vậy mà còn khiến tôi gánh tội danh làm người xấu, nói cậu biến thái tôi cảm thấy chẳng quá đáng một chút nào. Cho cậu biết một chuyệnchắc sẽ khiến cậu vui mừng, ba năm trước tôi thật sự rất đau khổ, ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, không biết làm thế nào mới có thể tiếp tục cuộc sống.Ngày ngày tôi vật và vật vờ, nhưng lại không dám để bố mẹ tôi lo lắng nên chỉ còn cách trốn vào một chỗ khóc than. Tôi như vậy cậu có vui không hả?"

Tề Na đen mặt không lên tiếng, Cao Ngữ Lam lại nói: "Nhưng cậu thấy đấy, thời gian trôi qua lâu rồi, tôi đã thoát khỏi bóng đen quá khứ và bắt đầu cuộc sống mới.Còn cậu vẫn không quên chuyện đó vẫn tiếp tục chèn ép tôi, cậu đi rêu rao nói xấu tôi khắp nơi, tiếp tục phao tin đồn nhảm. Cậu thậm chí còn nói xấu Nhược Vũ, cậudựa vào sự an ủi tinh thần này để sống qua ngày phải không? Không biết cậu trống rỗng đến mức nào, lo sợ chúng tôi sống tử tế đến mức nào? Tôi nói cho cậu biết,người tự ti mới luôn nghĩ đến điều đó, kẻ có tật giật mình mới không ngừng biểu hiện. Rõ ràng là cậu không có lòng tin vào bản thân, không có mục tiêu cuộc sống. Rấtcám ơn cậu đã tổ chức buổi họp lớp này, tôi cảm thấy rất vui khi có cơ hội nhìn thấy cuộc sống thê thảm của cậu".

Nói xong Cao Ngữ Lam kéo áo Doãn Tắc: "Chúng ta đi thôi, mặt mũi mồm miệng cô ta em nhìn đủ rồi, cô ta nói dối thì cô ta tự vui đi".

"Khoan đã, vẫn chưa đi được". Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam và ấn cô ngồi xuống ghế: "Anh vẫn còn một chuyện quan trọng, em đợi anh một lúc".

Doãn Tắc phi ra cửa gọi nhân viên phục vụ rồi nói thì thầm vào tai anh ta vài câu, người nhân viên gật đầu đi ra ngoài. Doãn Tắc quay lại phòng nói lớn tiếng: "Được rồi,xin mọi người hãy đợi một lát, theo tình hình này chắc sẽ không đánh nhau, vì vậy mọi người không cần bỏ chạy, Lam Lam có một chuyện quan trọng cần mọi người làmchứng".

Tề Na xanh mặt, cô ta đẩy Trịnh Đào: "Gọi nhân viên phục vụ vào thanh toán tiền, chúng ta đi!"

Trịnh Đào gật đầu, anh ta đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, hai người đối mặt nhau sững sờ.

Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn người đàn ông đó, sắc mặt họ lập tức biến đổi. Sau đó tất cả nhìn Tề Na rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cũng rấtkinh ngạc, cô chọc vào người Doãn Tắc: "Là anh tìm đến đấy à?"

Doãn Tắc tỏ ra vô tội: "Cậu ta là ai thế?"

"Lưu Vĩ Bình". Đó là bạn thời đại học của cô, cũng là người đã hôn cô trước mặt mọi người nên mới xảy ra một loạt chuyện sau đó.

Doãn Tắc cau mày: "Anh không quen biết cậu ta, không phải anh gọi đến".

Lúc này Dương Dương đứng dậy: "Là tôi bảo anh ấy đến". Lưu Vĩ Bình gật đầu đi vào trong phòng. Trịnh Đào đen mặt, anh ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đira cũng không xong đi vào cũng không xong.

Dương Dương nói: "Trần Bạng và Lý Tử kể cho tôi biết chuyện xảy ra năm đó, Nhược Vũ cũng đề cập đến một số điểm nghi vấn. Tôi biết có lẽ mọi người không cònđể ý đến chân tướng sự việc nữa, nhưng lúc đó tôi nói rất nặng lời với Lam Lam, thái độ của chúng ta khiến cậu ấy bị tổn thương. Vì vậy tôi muốn tìm hiểu, năm đó rốtcuộc ai mới là người nói thật. Tôi phải dò hỏi mãi mới tìm ra Lưu Vĩ Bình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau, anh ấy nói anh ấy nợ Lam Lam một lời xin lỗi, vì vậy tôi đãbáo cho anh ấy biết về buổi họp lớp hôm nay".

"Xin lỗi tôi đã đến muộn, xem ra mọi người chuẩn bị ra về rồi phải không?" Lưu Vĩ Bình mở miệng, sau đó anh ta nhìn Cao Ngữ Lam và nói nghiêm túc: "Tôi xin lỗi".

Cao Ngữ Lam nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Lưu Vĩ Bình mỉm cười nói "Cám ơn!". Anh ta nhìn mọi người trong phòng rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tề Na.

Anh ta nói tiếp: "Vừa vặn mọi người đều ở đây, tôi muốn cho mọi người biết một số chuyện".

Tề Na xanh mặt, muốn quay người bỏ đi nhưng bị Lưu Vĩ Bình giơ tay ngăn lại: "Chuyện tôi sắp nói ra có liên quan đến cô, tốt nhất cô hãy ở lại đây". Tề Na nghiếnrăng, Lưu Vĩ Binh đứng chặn đường cô ta và bắt đầu lên tiếng.

"Lúc đó tôi rất thích Lam Lam, nhưng cô ấy nói cho tôi biết là cô ấy đã có bạn trai, vì vậy tôi không dám bày tỏ với cô ấy. Sau đó cô ấy về sống và làm việc ở thànhphố C, tôi không cam tâm, muốn đi thăm cô ấy và xem bạn trai cô ấy thế nào. Lam Lam không hề nghi ngờ tôi, cô ấy giới thiệu tôi với bạn bè của cô ấy, còn giúp tôi tìmviệc ở thành phố C. Nhân cơ hội này tôi đã hỏi thăm bạn bè của Lam Lam về chuyện tình cảm cô ấy và Trịnh Đào".

Mấy người bạn học từng nói chuyện với Lưu Vĩ Bình gật đầu, Lưu Vĩ Bình nhìn Tề Na tiếp tục lên tiếng: "Tề Na là người chủ động tìm gặp tôi đầu tiên, cô ta hỏi tôi cóphải thích Lam Lam hay không, cô ta nói tình cảm giữa Lam Lam và Trịnh Đào không tốt, Trịnh Đào đã thay lòng đổi dạ từ lâu nhưng hai người đó vẫn không chịu thayđổi hiện trạng. Tề Na nói Lam Lam là bạn thân nhất của cô ta, cô ta khích lệ tôi phải dũng cảm theo đuổi, mang lại hạnh phúc cho Lam Lam".

Lưu Vĩ Bình nở nụ cười châm biếm với Tề Na: "Tôi đã tin lời cô ta, tôi đúng là rất thích Lam Lam, vì vậy tôi nguyện tin những lời nói đó. Tuy tôi cũng hỏi thêm một sốngười khác nhưng mọi người đều không rõ nội tình. Tôi nghĩ Tề Na là bạn thân của Lam Lam nên chắc cô ta sẽ nắm được tâm tình của Lam Lam. Vì vậy tôi đã làmtheo kiến nghị của Tề Na, bày tỏ tình cảm với Lam Lam trước mặt mọi người. Tề Na nói cô ta sẽ giúp tôi, vì vậy khi mọi chuyện xảy ra, Tề Na nói những lời đó, tôi lạitưởng là Tề Na đang giúp tôi. Tuy lúc đó tôi cũng cảm thấy tình hình có vẻ không bình thường nhưng tôi lại không lên tiếng. Đợi đến khi tôi xác minh sự việc không phảinhư tôi tưởng, Lam Lam cự tuyệt qua lại với tôi. Khi Dương Dương tìm đến tôi, hỏi tôi năm đó xảy ra chuyện gì, tôi mới phát hiện, hóa ra Tề Na đã nói những lời khácnhau với mỗi đối tượng khác nhau".

Tề Na nghiến răng cười nhạt: "Không hề có chuyện đó, các người thông đồng với nhau bịa chuyện để hãm hại tôi".

Mọi người đều im lặng không lên tiếng. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, một nhân viên phục vụ mở cửa đẩy một chiếc xe đẩy vào: "Anh Doãn, đồ ký gửi của anh ở đâyạ".

Doãn Tắc cười rất tươi, anh cám ơn rồi rồi nhận đồ đẩy vào trong. Sau đó anh xua tay: "Được rồi, đừng nhắc đến chuyện ba năm trước nữa, người ta là lợn chết nênkhông sợ bị nước sôi dội vào người, các bạn nói đạo lý với giống lợn làm gì, dù sự thật có bày ra trước mắt người ta cũng không nhận đâu, mọi người đừng mất cônglàm gì, chúng ta nên nói đến chuyện vui vẻ thì hơn".

Nói xong, Doãn Tắc bỏ hộp bánh ga tô trên chiếc xe đẩy rồi đặt bánh lên bàn: "Đây là bánh hôm qua tôi chạy đi mượn lò nướng tự tay làm, là bánh đính hôn của tôi vàLam Lam, mời mọi người thưởng thức".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng: "Hôm qua anh làm vào lúc nào, sao em không biết?"

"Lúc anh kêu mệt về khách sạn nghỉ ngơi trước ấy". Doãn Tắc mỉm cười hôn lên má cô, sau đó anh quay sang Mạnh Cổ: "Đồ đâu, cậu có mang đến không đấy?"

"Mang chứ, mang chứ". Mạnh Cổ rút từ trong túi áo một cái hộp đựng nhẫn ném cho Doãn Tắc. Doãn Tắc vội bắt lấy: "Này, sao lại ném như vậy".

Anh mở hộp nhẫn ra nhìn, nhẫn vẫn còn nguyên vẹn chưa bị hỏng, Doãn Tắc vui mừng trở lại, anh lên tiếng: "Nhẫn này anh đặt trước Tết, nhưng sau đó phải về đâykhông thể đợi đến ngày giao hàng, vì vậy anh mới bảo Mạnh Cổ đi lấy giúp anh và hôm nay mang tới đây. Chiếc nhẫn lần trước anh đưa cho em coi như nhẫn định tình,lần này là nhẫn đính hôn, đến đến khi kết hôn anh lại mua chiếc khác cho em".

Cao Ngữ Lam vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, chỉ ôm miệng không biết nói gì hơn, nước mắt cô dâng tràn bờ mi.

Doãn Tắc vẫn chưa xong, anh nói tiếp: "Khoan đã...". Anh rút điện thoại di động, tìm một bài hát. Cả căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên lời ca Cao Ngữ Lam rấtquen thuộc: "Điên rồi, điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch...".

Nước mắt Cao Ngữ Lam chảy dài trên gò má. Cô không rời mắt khỏi Doãn Tắc, anh lại mở hai chiếc hộp lớn trên xe đẩy, bên trong hai chiếc hộp chứa đá lạnh, lúc mởhộp một làn khói mỏng bay ra ngoài. Doãn Tắc lấy từ trong hộp hai bó hoa lớn. Một bó hoa màu đỏ, mọi người nhìn kỹ thì thấy cánh hoa được làm từ những lát cá hồicuộn thành. Một bó hoa khác có màu xanh lục, được làm từ xúp lơ xanh, cải xanh, cải làn.

Doãn Tắc trao hai bó hoa cho Cao Ngữ Lam, sau đó anh cầm hộp nhẫn giơ hai tay rồi quỳ một bên đầu gối xuống đất. Doãn Tắc ngẩng mặt nói với Cao Ngữ Lam:"Tiểu thư Bánh bao, em là cô gái đáng yêu nhất xinh đẹp nhất trong lòng anh, cả ngày lẫn đêm anh luôn mang nỗi nhớ tương tư về em. Một khi em vẫn chưa trở thànhngười vợ pháp định của anh, anh đều ăn không ngon ngủ không yên. Anh hứa sau này nhất định sẽ khiến em ngày ngày vui vẻ, ngày ngày ăn những món ngon, nấu cơmrửa bát anh tự nguyện làm hết. Em gả cho anh, quản lý túi tiền của anh, giám sát thân thể anh, thúc giục anh kiếm tiền nuôi gia đình chúng ta được không em?"

Cao Ngữ Lam nước mắt giàn giụa, cô xúc động đến mức không nghe rõ anh nói gì, nhưng dù sao cô cũng hiểu ý anh. Cô gật đầu lia lịa, thậm chí gật rất mạnh. DoãnTắc mỉm cười lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp lồng vào ngón tay Cao Ngữ Lam. Sau đó anh cầm tay cô đưa lên môi hôn.

Doãn Tắc đứng dậy, Cao Ngữ Lam lao vào lòng anh khóc nức nở. Doãn Tắc vẫy tay với mọi người: "Các bạn là người làm chứng đấy nhé. Hôm nay tôi cầu hôn LamLam, mọi người đều có mặt làm chứng, đợi đến khi chúng tôi kết hôn sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng".

Mọi người đều lên tiếng chúc mừng. Mạnh Cổ đỡ lấy hai bó hoa trong tay Cao Ngữ Lam: "Để tôi cầm giúp cô". Cao Ngữ Lam còn đang bận ôm Doãn Tắc, liền đưahai bó hoa cho anh ta.

Mạnh Cổ để bó hoa làm bằng rau xanh sang một bên, anh ta chỉ cầm bó hoa thịt cá hồi rồi nói với Trần Nhược Vũ: "Em mau đi bảo nhân viên phục vụ đưa xì dầu vàmù tạt lên đây".

Trần Nhược Vũ còn đang cảm động bởi màn cầu hôn trước mắt, nghe Mạnh Cổ nói vậy, cô đập mạnh vào người anh: "Anh đúng là vô vị thật, đây là tâm ý của DoãnTắc, anh đừng có lộn xộn".

"Cái này mà gọi là tâm ý ư, tôi cũng có thể dùng mấy khúc xương ghép thành thứ mới lạ".

Trần Nhược Vũ nổi da gà, cô trừng mắt với anh ta: "Có người chịu gả cho anh mới lạ".

Mạnh Cổ nhìn lại cô: "Em hãy chống mắt đợi đi"

Doãn Tắc nhận lời chúc phúc của mọi người, anh lau nước má trên mặt Cao Ngữ Lam rồi đi đến trước mặt Lưu Vĩ Bình và Trịnh Đào. Bất chấp người ta có vẻ mặt thếnào, anh nắm chặt tay đối phương, nói bằng một giọng đặc biệt chân thành: "Cám ơn cậu, bây giờ Lam Lam là của tôi".

Tề Na cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm, cô ta vớ cái túi xách, "hừ" một tiếng rồi kéo Trịnh Đào đi ra ngoài.

Mạnh Cổ nói vọng theo: "Nhớ thanh toán rồi hẵng đi".

Doãn Tắc cũng cố tình cất cao giọng: "Cậu yên tâm đi, ở đây vào dịp Tết phải thanh toán trước người ta mới cho đặt chỗ, cô ta chạy không thoát đâu".

Tề Na vừa đi vừa nghe những lời của bọn họ, cô ta tức đến mức không đi nổi, chân vẹo một cái ngã phịch xuống sàn nhà. Trịnh Đào đỡ Tề Na đứng dậy, anh ta quayđầu nhìn, thấy Doãn Tắc đang ôm Cao Ngữ Lam thì thầm điều gì đó, Cao Ngữ Lam đấm mạnh vào người anh, cả hai rất vui vẻ và hạnh phúc.

----------------------------

Trong công viên Thanh Tùng ở thành phố C, Doãn Ninh và Quách Thu Thần đi dạo bộ, cô vẫn chưa quyết định nhận lời anh, nhưng Quách Thu Thần nói sẽ đợi cô.Doãn Ninh nghe nói Doãn Tắc nhặt được Cao Ngữ Lam ở công viên Thanh Tùng nên muốn đi đến đó. Cô nghĩ đến Quách Thu Thần, thế là hai người cùng tới đây.

Họ chưa có kết quả, nhưng vẫn còn hy vọng.

Trong một căn hộ nhỏ ở thành phố A, Doãn Thù và Ôn Sa ngồi tựa vào nhau trên ghế salon. Doãn Thù vừa cho mẹ cô biết chuyện của cô với Ôn Sa. Tất nhiên là mẹcô vô cùng tức giận, bà ta yêu cầu Doãn Thù đi xem mặt, chọn một đối tượng kết hôn. Doãn Thù chạy trốn ra khỏi nhà đi tìm Ôn Sa, Ôn Sa nói với cô, mình có một kếhoạch, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi tìm một cuộc sống mới.

Họ chưa có kết quả, nhưng vẫn còn hy vọng.

HẾT

PS cua ngươi dich: Lại dịch xong một tác phẩm nữa. Lúc mới dịch truyện chỉ mong hết nhanh nhanh nhưng đến khi kết thúc thật sự thì cảm thấy luyến tiếc.

Rất cám ơn các bạn đã đồng hành cùng GR, cùng những nhân vật dễ thương của chúng ta như Lam Lam, Doãn Tắc, Nựu Nựu, Mông lạnh...trong gần batháng qua. Sự ủng hộ của các bạn là nguồn động viên to lớn đối với GR.

Cuối cùng, xin tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn ở tác phẩm sau.