24
Tác Gi: Malcus Malte Người Dch: Nguyn Duy Bình VƯỜN TÌNH www.vuilen.com 150 Phn 10 Mt Marie nhìn bâng quơ. Tay cm mt cái thìa dài. Em vn chưa đụng đến “hòn đảo ni” đặt trên bàn, ngay trước mt mình. Tng băng nhxíu tan dn vào kem. Đúng lthng trong tng ozon ri. Trái đất nóng lên. - Còn anh thì sao? Marie hi. Marie cm lòng cũng bng không đôi mt em như hai cái giếng sâu cht đầy ánh sáng lòng khoan dung. Tôi còn nhcâu đề dưới trang sách ca mình: “Đừng nghe tim mình, thng đểu !” Nhưng quá mun ri, không thquay li được na. - Anh, Marie , anh đã dn thân vào ming cp. Sau khi tìm hiu quá khca Édouard Dayms, anh làm vic nhiu hơn. Anh bt đầu theo dõi hn, rình mò hn, giám sát hn. - Mt ln na, như Matthieu theo dõi Ariel. - Như con thiêu thân bay quanh ngn la. càng ngày càng bay sát hơn... Hp dn, quyến rũ, hơn thế, thơn thế, đố k! Cái thìa trong tay Marie thôi không đung đưa na. - Đố kư? Anh mun nói gì? - Anh mun nói anh ghen vi hn. Ghen vi sc mnh ca hn slàm chca hn. Anh mun nói là, như hn khng định, nếu người ta thtrthành mt người khác, nếu người ta thtùy ý thay đổi y phc, thì hn anh đã chn mc li bqun áo màu đen ca hn! Marie va nhìn tôi va gt đầu. Ri em cp mt xung, va bun va thn thùng. Tôi nói tiếp: - Anh đã gp li hn. Anh đã gp li Édouard Dayms nhiu ln vi bt ccái cnào. Hi thêm, xác minh mt sch, v.v... Tt nhiên hn không dbmc la. Anh hn gp hn nhng địa đim trung lp, ngoài scnh sát. Anh được coi người đi hi nhưng người nói nhiu nht li chính anh. Anh cũng không phi người dbla. Khi đến, anh đã np đủ năng lượng để thchu được cơn sc. Anh xu hlm. Anh tkhinh bmình. Nhưng anh khoái trá cun mình trong đó, như mt con ln đằm mình trong bùn. anh thlhết mi chuyn. Không gigìn gì. Không giu giếm gì. Nhng bui tqut roi vào mình. Nhng thú nhn gito trong đó anh khóc cho sphn ca mình, đồng thi anh tdn vt mình, phnhmình. thế tt, hn đã biết. Chính anh, Marie . Chính anh người đã cúng cho hn Étienne Mattéo, cLéna đứa bé na. nhng còn li. Chính anh người đã dâng hiến tt ccho thn tượng, cho vthn Ed!... Ed ma rng chvic khoái chí nghe anh nói!

Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

150

Phần 10

Mắt Marie nhìn bâng quơ. Tay cầm một cái thìa dài. Em vẫn chưa

đụng đến “hòn đảo nổi” đặt trên bàn, ngay trước mặt mình. Tảng băng nhỏ xíu tan dần vào kem. Đúng là lỗ thủng trong tầng ozon rồi. Trái đất nóng lên.

- Còn anh thì sao? Marie hỏi. Marie có cầm lòng cũng bằng không đôi mắt em như hai cái giếng sâu

chất đầy ánh sáng và lòng khoan dung. Tôi còn nhớ câu đề dưới trang sách của mình: “Đừng nghe tim mình, thằng đểu ạ!” Nhưng quá muộn rồi, không thể quay lại được nữa.

- Anh, Marie ạ, anh đã dấn thân vào miệng cọp. Sau khi tìm hiểu quá khứ của Édouard Dayms, anh làm việc nhiều hơn. Anh bắt đầu theo dõi hắn, rình mò hắn, giám sát hắn.

- Một lần nữa, như Matthieu theo dõi Ariel. - Như con thiêu thân bay quanh ngọn lửa. Và càng ngày càng bay sát

hơn... Hấp dẫn, quyến rũ, và hơn thế, tệ hơn thế, đố kỵ! Cái thìa trong tay Marie thôi không đung đưa nữa. - Đố kỵ ư? Anh muốn nói gì? - Anh muốn nói là anh ghen với hắn. Ghen với sức mạnh của hắn và sự

làm chủ của hắn. Anh muốn nói là, như hắn khẳng định, nếu người ta có thể trở thành một người khác, nếu người ta có thể tùy ý thay đổi y phục, thì hẳn anh đã chọn mặc lại bộ quần áo màu đen của hắn!

Marie vừa nhìn tôi vừa gật đầu. Rồi em cụp mắt xuống, vừa buồn vừa thẹn thùng. Tôi nói tiếp:

- Anh đã gặp lại hắn. Anh đã gặp lại Édouard Dayms nhiều lần với bất cứ cái cớ nào. Hỏi thêm, xác minh một số chỗ, v.v... Tất nhiên hắn không dễ bị mắc lừa. Anh hẹn gặp hắn ở những địa điểm trung lập, ngoài sở cảnh sát. Anh được coi là người đi hỏi nhưng người nói nhiều nhất lại chính là anh. Anh cũng không phải là người dễ bị lừa. Khi đến, anh đã nạp đủ năng lượng để có thể chịu được cơn sốc. Anh xấu hổ lắm. Anh tự khinh bỉ mình. Nhưng anh khoái trá cuộn mình trong đó, như một con lợn đằm mình trong bùn. Và anh thổ lộ hết mọi chuyện. Không giữ gìn gì. Không giấu giếm gì. Những buổi tự quất roi vào mình. Những thú nhận giả tạo trong đó anh khóc cho số phận của mình, đồng thời anh tự dằn vặt mình, phỉ nhổ mình. Vì thế mà từ từ, hắn đã biết. Chính anh, Marie ạ. Chính anh là người đã cúng cho hắn Étienne và Mattéo, cả Léna và đứa bé nữa. Và những gì còn lại. Chính anh là người đã dâng hiến tất cả cho thần tượng, cho vị thần Ed!... Ed ma cà rồng chỉ có việc khoái chí nghe anh nói!

Page 2: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

151

- Nói nhỏ thôi anh... Marie bỗng nói. Marie cúi xuống đặt tay mình lên tay tôi để xoa dịu tôi. Tay của em đã

bắt đầu ấm trở lại. Tôi không có cảm giác đã nói quá to. - Nói nhỏ thôi anh, Marie nhắc lại. Em đã rút tay lại và rót cho mỗi người một cốc nước. Em uống nước.

Tôi cũng thế. Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm xuống đáy. Tôi cũng cúi xuống.

- Thật lạ là, tôi nói, thật lạ là anh vẫn tiếp tục muốn lột da nó. Chưa lúc nào anh từ bỏ ý định tóm cổ Édouard Dayms. Anh tiếp tục điều tra và không giấu hắn điều đó. Em hiểu chứ? Thằng cảnh sát vừa nép mình vào kẻ giết người để hết lời oán thán vừa tìm cách tống nó vào tù!

- Vừa là đối tượng của sự tôn thờ, vừa là đối tượng của sự căm thù, Marie nói. Việc này phổ biến hơn anh nghĩ đấy. Nhưng cũng có thể giải thích bằng lương tâm nghề nghiệp của anh.

- Xin em đừng nói đến lương tâm.

- Hình như em đã nghe nói anh là một cảnh sát giỏi, anh Alex.

Bỗng Marie chọc thẳng cái thìa vào ly kem và để đó. Tôi thấy môi em nở một nụ cười chua chát.

- Em vẫn muốn biết những chiến công tiếp theo của anh à?

- Vâng.

- Được thôi... Tôi nói.

Rồi tôi nói tiếp ngay sau đó:

- Về vụ án Cyrillus, anh đã không tìm ra manh mối gì mới. Về trường hợp Thierry Carmona cũng không luôn. Kết quả: Không. Anh đã đặt những hy vọng cuối cùng của mình vào bố mẹ của Florence. Gia đình Mazeau. Anh đích thân đến hiện trường vụ hỏa hoạn, để tự mình xem tận mắt những gì đã xảy ra, lòng tự nhủ là có thể bọn anh đã bỏ sót chi tiết nào đó, vì chi tiết này có vẻ vô nghĩa. Đừng quên anh là người duy nhất đã liên hệ các vụ án mạng với nhau. Theo thông tin chính thức thì nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là do tai nạn, và không ai tìm hiểu thêm.

“Gia đình Mazeau sống ở một nơi khỉ ho cò gáy. Trong một biệt thự nhỏ. Đến nơi, anh tự nhủ mình mất công đến mà chẳng được tích sự gì. Máy ủi đã đến trước anh. Căn nhà đổ nát đã được dọn sạch. Chỉ còn vài mảnh vỡ ở trên đất, ngói vỡ hoặc gỗ cháy. Không còn chi. Anh cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Anh nhớ là đã chần chừ một lúc trên mảnh đất đó, như đang hy vọng hạn hán gặp mưa.

- Và đã có mưa thật! Marie nói.

Page 3: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

152

- Đúng thế. Nhưng không phải vì phép màu nào đó. Nhờ vào một chiêu cổ lỗ sĩ học được ở trường: điều tra lân cận. Lục lọi, hỏi han những người sống quanh đó... Anh đánh liều một cú trước khi bỏ về. Anh chỉ còn nước làm thế nữa thôi. Trong khu vực đó, có bốn biệt thự hướng về biệt thự của gia đình Mazeau. Anh bắt đầu bằng biệt thự gần nhất. Và biệt thự đầu tiên là biệt thự cần tìm.

“Người mở cửa cho anh giống như một người ở ẩn, một người có hình thù kì dị. Gần tám mươi tuổi. Ông lão sống một mình trong bề bộn. Anh cho ông lão xem thẻ. Lão nói lão đã thấy anh và tưởng anh là một nhân viên tiếp thị hay một nhân viên bất động sản. Vả lại, lão cũng không thích cảnh sát. Anh đã ghi một điểm khi nói với lão rằng anh cũng thế. Vài phút sau, bọn anh đã ngồi uống rượu trong nhà bếp. Anh nghĩ là có hội những tay bợm rượu. Bọn anh đánh hơi nhau, nhận ra nhau và nhờ đó mà quan hệ được thiết lập. Nếu anh mang về được thắng lợi nào đó thì đều là nhờ rượu cả. Ông lão đi đến Cointereau và anh đi theo lão một quãng đường. Sau vài ly rượu, bọn anh đã trở thành những cựu chiến binh đang tiếp tục cuộc chiến của mình. Một mình chống lại tất cả. Anh để ông lão càu nhàu và xả giận trong nửa tiếng đồng hồ. Rồi anh hướng cho lão về chủ đề mà anh đang quan tâm. Gia đình Mazeau. Vụ hỏa hoạn.

- Lão còn nhớ rất rõ. Cái đêm cháy nhà, lão ngồi đúng chỗ đó, trong nhà bếp. Lão đang ngủ trên bàn. Anh phải hiểu là lão đã ngủ một lúc lâu. Lửa đã đánh thức lão dậy. Tiếng ồn ào, mùi khói. Lúc ấy là ba giờ sáng. Lão lê người đến tận cửa sổ để xem chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt lão, lửa đã bốc cao hơn mái nhà.

- Và ông đã không thấy gì à? Tôi hỏi lão. Thấy cái gì đó, hoặc ai đó?

- Có chứ, lão già nói.

Lão rót thêm một ly rượu. Lão uống. Anh sốt ruột nhưng anh biết là không nên thúc giục lão.

- Có ai đó trong vườn nhà tôi, lão nói tiếp. Ngay sau hàng giậu nhà tôi. Tôi thấy tim tôi thắt lại. - Ai đó ư? - Ừ. Tôi suýt không thấy hắn, vì hắn nấp trong góc và không động đậy

gì. Hắn cũng nhìn cảnh tượng đó. Rồi một vạt mái đổ sụp xuống làm lửa bắn tung tóe khắp nơi. Đúng lúc đó tôi đã thấy hắn. Khi tôi chạy ra thì hắn không còn ở đó nữa. Không cánh mà bay.

- Trông hắn thế nào? Ông có thể nhận ra hắn không? - Để xem đã... Lão càu nhàu. Anh rút ra một bức ảnh có chụp Florence cùng Édouard Dayms mà khi

Page 4: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

153

nào anh cũng giắt trong người. Anh phấn chấn đến nỗi tay run cả lên. Ông già liếc mắt nhìn bức ảnh. Lão không lưỡng lự chút nào.

- Chính hắn, lão nói. Thằng nhóc tóc vàng hóa trang thành tóc đen. Anh nghĩ, suốt đời mình, anh sẽ không bao giờ quên câu nói đó. Anh

ngồi thụp xuống ghế.

Tôi dành một chút thời gian cho Marie thưởng thức sự bất ngờ của

câu chuyện. Marie có vẻ lo lắng. - Anh không thấy điều đó hơi thô lỗ à? Cuối cùng em nói. Có lẽ người

làm chứng của anh đã nhìn thấy mặt người kia không hơn một giây. Hơn nữa lại vào ban đêm. Chỉ có ánh lửa soi rọi. Trong điều kiện đó, em thấy ông ta có vẻ chắc chắn với nhận định của mình.

- Chưa kể lão ta đang nửa tỉnh nửa say, tôi bồi thêm. Lý lẽ bác bỏ xác đáng đấy... Nếu không, Marie ạ, thì lão ta không thấy mặt Édouard Dayms đêm đó. Lão ta đã thấy hắn trước đó?

- Làm sao thế được. - Vài tuần trước, Florence về “giới thiệu” Édouard với gia đình mình, và

ông già đã có mặt ở đó, phía sau cửa sổ nhà mình. Lão đã có thời gian nhìn rõ mặt hắn, thằng nhóc tóc vàng hóa trang thành tóc đen. Lão đã có thời gian in hình ảnh của hắn vào võng mạc. Chính lão đã nói rõ cho anh biết, dù anh không hỏi lão. Nhát gan nhưng không yếu ớt. “Tôi tự nhủ con đĩ đó đã kiếm được một thằng ngốc.” Lão nghĩ như thế khi lần đầu tiên thấy họ. Đó là lời lão ta nói đấy, Marie ạ. Nguyên văn đấy.

Marie không có vẻ tin cho lắm. Maria thánh nhân, nữ luật sư quỷ dữ. Em đang tìm những điểm yếu.

- Tại sao lão ta không nói sớm hơn? Tại sao lão không báo cảnh sát? - Vì lão không thích cảnh sát. Vì không ai hỏi lão gì cả. Vì vụ hỏa hoạn

đó chưa bao giờ được xem là một hành động tội phạm mà chỉ là một tai nạn. Một tai nạn... Và rồi, cho dù lão đã đánh hơi được cái gì đó hơi mờ ám, em có tin là một ông già ghét người như lão lại chui vào những rối rắm đó? Một cách tự nguyện? Đó không phải là việc của lão ta. Marie ạ. Mà có thay đổi được gì? Tội ác đã thực hiện xong, cả nhà Mazeau đã chết, và không phải cứ làm thế là họ sẽ sống lại. Thế nên tôi im lặng và mặc kệ, đừng có ai đến làm phiền tôi!

- Cứ cho là như vậy đi. Nhưng sự hiện diện của Édouard Dayms tại hiện

Page 5: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

154

trường không thể được xem là một bằng chứng được. Có thể hắn đã ở đó... - Tình cờ ư? Tôi ngắt lời Marie. Vào lúc ba giờ sáng ư? Vào đúng lúc

và đúng nơi mà lửa đã thiêu rụi ngôi nhà tuổi thơ của người mà chí ít là bạn gái thân nhất của mình ư?... Lạy Chúa, Marie, nếu em là thành viên ban bồi thẩm, em sẽ phán quyết thế nào, trong lòng em và trong cả lương tâm em?

- Em không bao giờ muốn phán xét ai đó. - Có thể đó không phải là một bằng chứng, nhưng những suy đoán có vẻ

như khá có trọng lượng đủ để tống Édouard vào ngục tối cho đến hết đời! Marie lùi ghế lại. Thở sâu, hai cánh mũi thóp vào. Tôi chờ những phản

bác khác nhưng không có. Giọng bình tĩnh hơn, tôi tiếp tục: - Anh đã thuyết phục được ông già đâm đơn tố cáo. Anh nói với lão là

ngày hôm sau anh sẽ quay lại. Từ nhà ông già trở về, anh có những cảm giác lẫn lộn rất lạ... Anh đã nắm được hắn, em hiểu chứ? Cuối cùng anh đã nắm được Édouard Dayms. Lần đầu tiên, anh đã thắng hắn. Anh đã làm chủ được cuộc chơi. Sử dụng tất cả những lợi thế của mình, còn hơn là cái gì cũng đưa ra tra xét. Ít nhất là anh tin như thế... Nhẽ ra anh nên vui mừng mới phải. Anh nên tận hưởng niềm vui chiến thắng của mình mới phải. Nhưng có cái gì đó ngăn anh lại.

- Sợ mất hắn à? Marie hỏi. - Đúng là gần như thế. Sợ sự trống trải. Sợ thiếu thốn. Sống biệt lập

thật không dễ gì. - Anh đã làm gì? - Anh đã bắt đầu bằng việc gì dễ nhất: anh về nhà và uống rượu.

Từ gần một thập kỷ nay, tôi đã không đặt chân vào ngôi nhà này. Khu vườn

mang dáng vẻ của khu rừng. Chiếc ghế đu nằm bất động dưới ánh trăng. Tôi bước lên thềm, đẩy cửa và thấy Ariel đang ở đúng chỗ mà tôi đã chia tay hắn. Trong một lúc, tôi nghĩ có lẽ hắn chưa bao giờ bỏ xa nơi này. Tôi đứng yên trong phòng. Tôi chờ hắn nói trước.

- Chỉ có cậu. Hắn nói. - Thế không có cậu à? Tôi nói. Giọng tôi quả quyết và chói tai: cuối cùng giọng tôi đã trở thành giọng

nói của người đang làm sáng tỏ công lý. Ariel khẽ mỉm cười.

Page 6: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

155

- Mình thấy râu ria cậu mọc như một con thú ấy, hắn nói. - Mình đang định bắt nguyên một con thú đây. Và tiêu diệt nó. Tôi chống đỡ ánh mắt của hắn. Tôi đã quyết định phải ra tay nhanh.

Thật nhanh. - Một thế kỷ kết thúc, Ariel nói tiếp. Một kỷ nguyên. Mình tự nhủ đây là

dịp lý tưởng để cả ba chúng ta gặp lại nhau. Như ngày nào. Cậu có nhớ không, Matthieu?

- Sẽ không bao giờ có ngày nào nữa, Ariel ạ. Hắn nhíu mày. - Thật thế ư? Cậu nghĩ thế à? - Đúng là như thế. Hắn bối rối thực sự. Hắn lắc đầu. - Như thế thì thất vọng quá. - Thêm một thất vọng nữa, tôi nói. Mình không hề muốn điều đó lặp lại. - Thế còn Florence? - Florence cũng không luôn, hãy tin như thế. Một khoảng lặng. Rồi Ariel đứng dậy, tôi không thể không lùi lại một tí. - Cậu đã không đưa những cuốn sổ của mình cho Florence phải không? - Không, tôi trả lời. - Tại sao? - Bởi vì mình thấy việc đó không liên quan đến cô ấy. Bởi vì cô ấy đã

phải chịu quá nhiều đau khổ. Bởi vì mình yêu cô ấy. - Tình yêu... Ariel nói. Hắn bắt đầu đi lại trong phòng, tay chắp sau lưng, với bước đi chậm rãi.

Con ma đen xuất hiện ban ngày. - Giờ cậu đang hy vọng điều gì? Hắn hỏi. Cậu muốn gì? - Những thứ đơn giản thôi, tôi nói. Mình muốn sống. Mình muốn hòa

mình vào đám đông. Mình muốn tự nhìn mình trong gương mà không thấy ghê tởm hay sợ hãi.

Hắn quay mặt nhìn tôi. - Trong gương có gì mà cậu sợ thế? Cậu thấy gì trong đó? - Mặt cậu. - Mình cũng thấy mặt cậu. - Mình biết. Đó là một gương mặt thừa. Không còn chỗ cho cả hai. - Ai bảo cậu mình là khách không mời?

Page 7: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

156

- Tình yêu... tôi nói. - Lắm thầy rầy ma phải không? Tôi không nhìn lên. Tôi không được bị kéo đến mảnh đất đó. - Mình đã hứa tối nay sẽ là lần cuối cùng. - Thế à? Hình như đó là điều mình đã nói... lần cuối cùng! - Mình sẽ giữ lời hứa, Ariel ạ. Tôi rút khẩu Ruger ra khỏi túi áo bludông. Tôi không mong gây ấn

tượng cho hắn và hắn cũng không bị ấn tượng chút nào. Hắn nhìn khẩu súng với ánh mắt ma mãnh.

- Ồ xem kìa, hắn nói. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!... Ít nhất là cậu không quên nạp đạn chứ?

Tôi không trả lời. Tôi cầm súng mà không run tay. Ariel đi lại trong phòng một lúc nữa, rồi hắn lại đứng đối diện với tôi. Hắn thầm thì:

- Mình đã cho cậu tất cả, Matthieu à. Tất cả những gì mình có. Giọng của hắn không còn gay gắt hay mỉa mai nữa. - Chính vì thế mà mình đã đến, Ariel ạ. Để trả lại cho cậu tất cả. Như

thế, chúng ta sẽ không ai nợ ai cái gì. Nói xong, tôi cúi xuống và đặt khẩu súng trên bàn. Rồi tôi đứng thẳng

người. Tôi đã sẵn sàng. - Cậu quá hèn nên không thể tự mình làm lấy à? Ariel nghiến răng. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. - Chết là lĩnh vực của cậu, tôi nói. Chứ không phải của mình. Tôi không có cảm giác gì khi rời xa hắn. Tôi nói “Vĩnh biệt” với cái

giọng trung trung, không ngữ điệu - vốn là cái giọng của hắn - rồi tôi ra đúng nơi mà tôi vào.

Lúc ấy đúng mười hai giờ khuya. Tôi băng qua vườn lúc người ta bắt đầu bắn pháo hoa. Một chùm lửa rất lớn tung tóe phía trên mặt nước, soi sáng cả bầu trời. Biển phản chiếu rực rỡ pháo hoa và dội lại âm thanh của nó. Tôi nghĩ là tiếng nổ của khẩu Ruger đã chìm trong tiếng huyên náo của đêm giao thừa.

“Hòn đảo” không bồng bềnh nữa. Nó vĩnh viễn chìm xuống mặt

nước. Thậm chí Marie không đụng vào ly kem. Tôi nghĩ câu chuyện của tôi

Page 8: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

157

đã khiến em không màng gì đến chuyện ăn uống. Mặc dù vậy, Marie vẫn chưa đến nỗi quá mệt.

- “Thế là chúng ta đến đêm đông bi kịch nhưng là tất yếu đó…” như anh chàng Matthieu tử tế đã viết rất hay. Đó là đêm mồng mười rạng sáng ngày mười một tháng Ba, tức là đêm tiếp theo, đêm sau khi người láng giềng của gia đình Mazeau đã tiết lộ mọi chuyện. Lúc ấy là hai giờ sáng và anh đã khá “phê” như em có thể tưởng tượng. Chuông điện thoại reo. Anh vẫn cố gắng bắt máy. Ariel đang ở đầu dây…

- Ariel? Anh muốn nói là: Édouard. Tôi khẽ cười khẩy. - Nói nhịu đầy ý nghĩa... Đúng là Édouard. Édouard Dayms. Lần đầu tiên

hắn gọi cho anh. Cho đến lúc đó, anh luôn là người tìm cách liên hệ với hắn, và tối hôm đó, run rủi thế nào hắn lại gọi cho anh.

- Anh nghĩ là hắn nghi ngờ điều gì đó à? - Theo ý anh, hơn cả nghi ngờ. Hắn biết. - Làm sao hắn biết được? - Hắn biết, thế thôi! Ánh mắt bối rối của Marie. Tôi không biết em chấp nhận hình ảnh của

tôi đến mức độ nào. Marie đã bỏ qua. - Hắn muốn gì? - Hắn muốn anh đi gặp hắn. Ngay lập tức. Hắn không ở trong thành

phố. Hắn nghỉ cuối tuần ở nhà bố hắn, ở Saintes. Khu biệt thự bên bờ biển. Hắn nói với anh là hắn đang chờ anh ở đó. Hắn gác máy mà không giải thích gì thêm... Ba phút sau, anh đã ngồi trong xe ô tô. Anh tự hỏi sao mà anh có thể tự lái xe trong tình trạng đó bởi vì anh có biết gì đâu. Anh cho xe chạy với tốc độ tám mươi cây số một giờ. Ơn trời, vào giờ đó đường sá vắng vẻ. Anh biết đường vì đã từng theo dõi Édouard Dayms đến tận đó. Anh đậu xe. Cánh cổng đang hé mở. Anh đẩy cổng và đi vào vườn.

Anh đi được một đoạn. Đến lối đi chính, trước tiên, anh quay đầu nhìn ngôi nhà. Trong phòng ở tầng một có ánh đèn. Đó là gian phòng duy nhất có ánh sáng. Anh định đi về phía đó thì có ai đó gọi anh. Giọng của Édouard.

- Qua bên này, thưa ông Astrid! Giọng nói vang lên từ phía bên kia khu vườn. Hình như anh thấy bóng

người bên vách đá. Một cái bóng nổi lên trên nền trời mênh mông. Anh không có thời gian nhìn kỹ hơn. Bỗng một ánh sáng lóe lên trong bóng đêm. Tưởng như ánh đèn pha ở nơi xa. Nhưng anh bị bất ngờ vì một tiếng nổ. Theo phản xạ, anh nằm rạp xuống đất rồi sau đó mới hiểu là thằng chết tiệt đó đang bắn anh. Có tiếng súng nổ thứ hai và sỏi bắn tung lên ngay trước mặt anh. Anh

Page 9: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

158

lăn sang một bên và cố rút súng của mình ra. Đầu anh rối tung, vừa vì sợ vừa vì rượu. Hoảng hốt. Cơn ác mộng chết tiệt! Anh nghe tiếng súng thứ ba. Anh rút súng ra và bắn. Bắn chừng vậy thôi. Anh cứ bắn, bắn và bắn. Anh không thể ngưng bóp cò được nữa. Anh tiếp tục bắn cho đến khi súng hết đạn.

Rồi anh nằm sấp chờ một lúc. Tai anh ù đến mức không còn nghe hơi thở của chính mình nữa. Anh nhìn chăm chăm vào bóng tối trước mặt nhưng không thấy gì. Không còn bóng người nào nữa. Không còn ánh sáng nào nữa. Không còn gì động đậy nữa. Chỉ có bầu trời thoáng đãng và biển khơi. Dần dà, anh lại nghe tiếng sóng biển rì rào, biển vỗ dưới vách đá. Anh nghe tiếng rung của biển ngay dưới bụng mình. Anh trườn về phía trước, trườn được vài mét rồi anh đứng dậy và thận trọng đi về phía bờ vực. Trước khi đến nơi, anh thấy có cái gì đó đang lóe sáng dưới đất. Đó là một cái chai không. Một chai vodka. Đúng loại rượu mà anh hay uống. Anh không biết tại sao nhưng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cái chai đó. Anh đứng như trời trồng nhìn nó một lúc lâu. Anh cưỡng lại cơn buồn nôn. Anh muốn bằng mọi giá phải làm cho đầu mình sáng suốt và mạch lạc nhưng anh không thể. Anh bước vài ba bước nữa rồi quỳ xuống nghiêng mình trên khoảng không.

Phải mất một lúc khá lâu anh mới tìm thấy thi thể. Một vệt trắng giữa những hốc đá. Trắng như bọt biển. Vệt trắng đó bắt đầu uốn lượn một cách nguy hiểm trước mắt anh. Chóng mặt và buồn nôn. Vào lúc đó, anh ngẩng đầu lên, một giọng nói lại cất lên sau lưng anh:

- Cảm ơn ông đã đến, Édouard Dayms nói.

Trong khoảng vài giây, anh đã thực sự tin vào một hiện tượng siêu nhiên. Anh vừa mới bắn hạ thằng này, anh mới thấy xác của hắn sâu ba mươi mét dưới kia, thế mà bây giờ hắn lại đứng ngay trước mặt anh!... Lạy Chúa, mong Chúa rủ lòng thương cho con thêm một chút sáng suốt và minh mẫn... Anh nhìn hắn, miệng há hốc, như nhìn ma hay quỷ. Như nhìn một con quỷ bằng xương bằng thịt. Nếu đó chỉ là một con quỷ thì cần gì súng để dọa nó.

Đó là khẩu Ruger đáng nhớ. Édouard Dayms chĩa thẳng vào người anh. Có thể hơi lạ nhưng sự hiện diện của khẩu súng làm cho anh yên tâm hơn mọi thứ khác. Có nó, anh đang rời thế giới của những điều kỳ diệu và của ma thuật đen để trở về với những mảnh đất quen thuộc, những nơi nhớp nhúa và thê thảm mà những con người hèn hạ đang sống.

Anh hơi chỉ tay xuống vực. Rồi anh lắp bắp: - Ai... Ai...? - Cha tôi, Édouard Dayms nói. Người đã đẻ ra tôi. Anh ngớ người ra. Choáng váng. Anh hết nhìn cái vực đến nhìn chai

vodka rồi lại nhìn Édouard cùng khẩu súng của hắn... Và bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu óc u mê của anh. Anh chợt hiểu ra những điều vừa diễn

Page 10: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

159

ra thực hư thế nào. Cái bẫy. Một âm mưu! Édouard Dayms đã bắn anh. Hắn không tìm cách bắn trúng anh. Không

hề. Hắn chỉ muốn anh bắn trả. Anh đã bắn trả thật. Nhưng bóng người loáng thoáng trong bóng đêm mà anh đã nã súng không phải là hắn. Đó là cha hắn. Và cái xác nằm dưới những hốc đá là cha hắn. Và chính anh là người đã giết ông ta!

Một vụ giết người đã chết. Một hành động đã được tính toán từ trước. Lạnh lùng. Lạnh lùng như sự thù hận của hắn đối với con người đó. Édouard Dayms đã lợi dụng anh. Hắn đã bịp anh rất đẹp.

- Thời gian thong thả trôi đi..., hắn thì thầm.

Nước mắt anh ứa ra. Anh không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy cực kỳ thất vọng. Và điên tiết.

Anh vẫn quỳ trước mặt hắn. Nếu giơ thẳng tay ra anh có thể với tới họng súng. Édouard khẽ lắc đầu.

- Tôi sẽ để ông ở lại, thưa ông Astrid. Tôi sẽ đi. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho ông.

- Mày bắn đi! Anh hét lên. Bắn đi, đồ chết tiệt! Bắn đi nào! Cái vực cách chỗ anh chưa đầy một mét. Anh còn có sự lựa chọn. Anh

còn có thể vớt vát được những gì còn có thể vớt vát: một chút gì gọi là danh dự. Và có thể đi gặp những thiên thần của anh, ai mà biết được!

Anh đã không làm thế. Édouard Dayms tiến tới. Anh bắt gặp ánh mắt của hắn lần cuối trong khi

hắn giơ thẳng tay lên. - Bắn đi..., anh van lơn. Cánh tay hắn bỗng chặt vào không khí. Cả báng súng đập thẳng vào

thái dương của anh. Và chỉ còn bóng tối.

Thế đấy.

Tất cả mọi chuyện đã kết thúc như vậy đấy, thưa ông Astrid. Phải tiêu diệt cái ác. Phải thanh toán cái ác, như người ta thường nói. Rồi

sau đó phải biết cách tự tha thứ cho mình nếu muốn câu chuyện tiếp tục. Về phần tôi, tôi vẫn luôn thích biển vào mùa đông và vẫn tiếp tục dạo

chơi trên bờ biển. Giờ đây, biển đã lặng sóng. Trên cát có vết chân tôi. Có

Page 11: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

160

vết chân của Florence. Có vết chân những đứa con của tôi. Chúng ta có thể đi theo những vết chân đó đến đâu ta muốn.

Các bạn cứ chờ đó mà xem. Tôi uống một ngụm nước. Rồi uống thêm ngụm nữa. Rồi tôi nói: - Bây giờ, em biết đấy... Đó không hoàn toàn là câu chuyện đã được kể

trong cuốn sổ tay, không đúng vậy sao? Marie im lặng. Trong tư thế đó, một nửa gương mặt của em chìm trong

ánh lửa nóng bỏng của cây nến. Tôi nghĩ đến Léna đang ngồi trước cây đàn piano. Bỗng tôi muốn được nghe nhạc Chopin hay Debussy. Một cái gì đó tuôn trào như dòng thác dội vào đá.

Ở cái bàn phía sau chúng tôi, khách hàng đã đứng dậy. Ba thanh niên, hai cô gái và một cậu con trai. Chắc là sinh viên. Một cô gái đội chiếc mũ nồi xứ Basque. Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ tối rồi.

- Tự vệ chính đáng, khi đó Marie nói. Anh bị người ta bắn và anh đã bắn trả. Bất cứ ai ở vào địa vị anh đều sẽ hành động như vậy, anh Alex ạ.

Tôi ung dung trả lời:

- Bạn bè, đồng nghiệp của anh cũng đã đưa ra cách giải thích như thế. Để bưng bít vụ án đó mà. Nếu nhìn thẳng vào thực tế thì đó là một sai lầm tai hại. Cái hay là bố của Édouard Dayms có ba gram cồn trong máu và hai viên đạn trong người: đạn của anh. Cái dở: Đó là kết cục tất yếu cho sự nghiệp lâu dài và thảm hại của anh. Đỉnh điểm của nó.

- Anh Alex...

- Anh đã giết ông ta, Marie ạ, sau khi đã nhạo báng tất cả những nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề của anh. Sau khi đã đi lại hàng tháng trời với một nghi phạm. Một kẻ được cho là đã giết ít nhất năm người. Anh đã cố tình làm thế, biết mà anh vẫn làm. Chỉ cần hắn huýt sáo là anh chạy tới. Anh đã lao vào hắn như một cảnh sát tập sự vô trách nhiệm nhất. Công khai, không giấu giếm. Và say như một kẻ bợm rượu. Anh không có cớ gì để biện minh cho mình. Édouard Dayms đã không thể tha thứ, anh lại càng không.

Marie thở dài ngao ngán. Hết lí lẽ, em nói:

- Tại sao anh chưa bao giờ nói với em về chuyện đó, anh Alex? Trong những năm tháng đó, em vẫn ở đây. Anh chẳng nói gì với em cả. Vì sao?

Tôi suy nghĩ một lúc. Rồi nhăn mặt.

- Có lẽ để em không phải xấu hổ vì đã yêu anh.

Marie tái mặt. Đôi mắt to và long lanh của em sáng lên. Đúng khi đó, cậu bồi bàn đến dọn bàn. Marie lợi dụng lúc đó để biến vào phòng vệ sinh. Tôi gọi một tách cà phê. Tôi cảm thấy chán chường, trống rỗng.

Page 12: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

161

Năm phút sau, Marie lại xuất hiện, mặt vẫn tái xanh. Em ngồi xuống mà không nói một lời nào. Tôi nhìn em và thấy rõ là mọi thứ đang dao động trong đầu em. Tôi chờ. Tôi nghĩ em là người có quyền lựa chọn: hoặc tiếp tục hoặc nói về chuyện khác, hoặc im lặng. Người ta đã đem cà phê lại cho tôi. Tôi bỏ đường vào tách và khuấy rất lâu. Rồi Marie cầm lấy cái áo bọc những tờ giấy và đặt lên bàn.

- Về thông tin mà anh đã hỏi em, Marie nói, về cái tiêu đề ấy em đã tìm ra một phương án.

Đó là một cách rời trọng tâm cuộc tranh luận mà không bỏ quá xa. - Rồi à? Tôi nói. Em đã xoay xở như thế nào? - Con chuột nhỏ. - Gì cơ? - Web, anh Alex ạ, Internet có gợi cho anh điều gì không? - Anh biết là có cái đó. - Ở trường, bọn em được học khá đầy đủ. Một nữ cán bộ thư viện không

còn là một bà già vật lộn với những cuốn sách đầy bụi bặm. Bọn em sử dụng những phương tiện truyền thông mới. Em dùng một phần thời gian làm việc trong ngày để tìm kiếm trên Net. Chi phí do Bộ Giáo dục chi trả, thú thật là như vậy.

Khó mà tôi có thể tưởng tượng nổi Marie trước màn hình vi tính, đang lái con tàu của mình trong một dải thiên hà, trong một mê cung ảo khổng lồ vốn rất xa lạ với tôi.

- Thế kết quả thế nào? Tôi hỏi. - Từ từ đã nào. Em cần một vài ngày nữa để xác minh lại. - Đồng ý. - Và em cũng muốn giữ cuốn sổ tay trong thời gian này. Được không anh? - Em giữ bao lâu cũng được, tôi nói. Ba mươi phút sau, tôi cho em xuống phía dưới chung cư của em. Chúng

tôi không nói thêm điều gì quan trọng lắm. Marie bị mệt. Tôi cũng thế. Chúng tôi thỏa thuận với nhau là khi nào Marie giải quyết xong cái tiêu đề bí ẩn đó thì em sẽ cho tôi biết. Em chú tâm thực hiện nhiệm vụ đó một cách nghiêm túc, không quản thời gian. Như thể em chỉ làm mỗi việc đó. Trước khi em ra khỏi xe, tôi nói:

- Sẽ ổn chứ? - Anh đang hỏi em à? Marie nói. - Hình như đã đến lúc anh phải lo lắng rồi, phải không? Lắc đầu nhẹ.

Page 13: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

162

- Anh có biết em làm gì khi em quá buồn không? Marie hỏi.

- Không.

- Em mở đĩa nhạc của Pierre Perret.

Em vừa mỉm cười vừa đẩy cửa xe. Tôi không nghĩ đó là một câu nói dí dỏm. Tôi nhìn em đi qua vỉa hè và mất dạng sau cánh cửa của khu chung cư cũ kỹ.

… And I saw it was filled with graves

(… Và ta thấy đầy nấm mồ trong đó)

Sáng hôm sau, tôi đi vào vườn với một tách cà phê cho mình và một bát sữa cho mèo. Tôi chờ con vật gần mười lăm phút. Nó không đến. Tôi tự nhủ là cử chỉ trước đó của tôi, ý định vuốt ve nó, đã làm cho nó sợ hãi, những thói quen của nó đã bị đảo lộn. Và rồi, suy cho cùng, có lẽ nó chỉ muốn cà người vào quần tôi. Không gì thêm. Sáng hôm sau, tôi vẫn tiếp tục như vậy. Trời không mưa nhưng vẫn luôn xám xịt. Không khí đầy ẩm ướt. Con mèo chạy đến đúng lúc tôi thôi không nghĩ đến nó nữa. Nó hít hít bát sữa. Nó không đụng đến sữa. Lần này, tôi từ từ tiến tới: tôi cúi xuống, chìa tay ra, lướt nhẹ trên bộ lông của nó. Rồi vuốt ve nó. Tôi cảm thấy lông của nó hơi ướt. Nó không chạy trốn. Nó bắt đầu gừ gừ, mắt hé mở.

Hai ngày nay tôi không có tin tức gì của Marie. Tôi không cố tình hỏi han em. Bằng một cách nào đó, tôi đã thay đổi những thói quen của em. Len lỏi, bất ngờ trở về trong cuộc đời em. Thời gian thích ứng trở lại. Tôi tưởng tượng em đang nằm dài trên chiếc giường trắng tinh và phân tích tỉ mỉ di cảo của Édouard Dayms. Trên nền nhạc của bài Cô gái Giava của Gainsbourg. “Thú thật em yêu ơi, anh chưa hề đau khổ...”

Sáng ngày thứ ba, tôi viết đơn xin nghỉ việc và vội vàng đi bỏ vào hòm thư. Khi bỏ đơn vào hòm thư, lòng tôi hơi quặn thắt. Tôi đã nghĩ đến việc quay lại sở cảnh sát để lấy đồ đạc của mình, nhưng tôi nhớ ra là mình không còn gì ở đó nữa. Đúng hơn là không còn gì đáng phải cất công đến đó. Cũng không còn ai thật sự phật lòng khi tôi tránh không đến chào tạm biệt. Tôi có gian lận phần nào khi vẫn giữ thẻ cảnh sát của mình, nó có thể có ích cho nhiệm vụ cuối cùng mà tôi đã quyết tâm hoàn thành. Từ bưu điện trở về, tôi thấy con mèo đang nằm bên cái bát. Hết sữa, tôi lại thử mỡ giămbông. Nó cũng không thèm. Tôi nghĩ chắc chắn là nó có tình cảm với tôi một cách thành thật và vô tư - trừ phi chủ của nó đã nhồi cho nó một bụng đầy? Lúc một giờ chiều, Marie gọi điện cho tôi từ trường. Em mời tôi đến nhà ăn tối đúng hôm đó luôn.

- Anh mang gì cho em đây? Tôi hỏi.

- Mang anh thôi, em nói.

Page 14: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

163

Dù sao tôi cũng mua một bó hoa bên đường. Những bông hoa màu da cam mà tôi đã quên tên. Marie kết những bông hoa đó với những bông hoa vàng trong cái bình lớn đặt trong phòng khách. Bàn ở dưới bếp nhỏ quá, là mình sắp được nghe giảng hay cái gì đó đại loại như thế. Marie có vẻ rất tập trung, đôi mắt sáng của em nhìn tôi chằm chằm, rồi em nói, giọng như cầu nguyện:

- So I turn’d to the Garden of Love That so many sweet flowers bore; And I saw it was filled with graves Đôi mắt em ánh lên niềm kiêu hãnh. - Dịch thế nào? Tôi hỏi. - Thế là ta quay về Khu vườn Tình yêu Nơi ngàn hoa đang tỏa hương ngào ngạt Và ta thấy đầy nấm mồ trong đó. Tôi gật đầu. - Tiêu đề đầy đủ à? Marie gật đầu. - Hay quá, tôi nói. Em tìm ra ở đâu thế? - Đó là một đoạn trích ra từ một tác phẩm của William Blake - Họa sĩ và

thi sĩ người Anh thế kỷ XIIX. Tôi thầm thì đọc lại: - Và ta thấy đầy nấm mồ trong đó... Cả khổ thơ quay cuồng trong đầu tôi. Giống như một con rắn biển, vừa

hiển hiện lại vừa không thể nắm bắt. - Thật đẹp, tôi nói. - Đúng. - Và buồn nữa. - Sầu muộn. - Buồn. - Đúng thế, Marie công nhận. Sau đó, hai chúng tôi im lặng không nói gì, y như mặc niệm vậy. Tôi nhìn

bó hoa dựng thẳng trong cái bình. Rồi tôi nói: - Thực sự anh không hiểu làm thế nào mà con chuột vi tính lại có thể dẫn

em đến kết quả đó. - Qua một con đường khá ngoằn ngoèo, Marie thở dài. Hoàn toàn giống

gương mặt của kẻ đã vẽ ra nó.

Page 15: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

164

- Ed điên rồ. - Đúng thế. - Em tiếp tục đi. Anh nghe đây. - Xuất phát từ Ariel cả, Marie nói. Em đã tự hỏi là tại sao Édouard Dayms

đã chọn đúng tên này. Đối với “Matthieu” thì có thể hiểu được vì đó đúng là cái tên thứ hai của hắn. Nhưng “Ariel”... Tóm lại, em đã tìm kiếm trên mạng. Và trong khoảng mười kết quả tìm thấy, cuối cùng em tình cờ tìm ra Ariel hay cuộc đời của Shelley. Đó là một tác phẩm do André Maurois viết, một dạng tiểu sử về nhà thơ Percy Shelley.

- Thêm một nhà thơ nữa. - Đúng. Cuốn sách đó đây này! - Marie vừa nói vừa nhấc cuốn sách nhỏ

màu đỏ tím lên - Em đã phải lùng sục rất nhiều hiệu sách cũ mới tìm ra cuốn này đấy... Câu thơ của Blake được lấy làm đề từ. Đó là câu đầu tiên em đọc được khi mở quyển sách ra.

- Percy Shelley quan hệ thế nào với Édouard Dayms? - Không rõ ràng lắm. Theo em, những quan hệ duy nhất là những quan

hệ mà Édouard muốn thấy trong đó. Cho dù em đã tìm ra một số điểm tương đồng giữa hai con người này.

- Những điểm tương đồng nào? - Bắt đầu bằng sự giống nhau về hình thức. Shelley hồi còn nhỏ rất đẹp:

tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng mịn. Ông cũng xuất thân từ một gia đình rất giàu có và sống những năm tháng đầu đời trong trang viên rộng lớn, ở đó ông liên tục sáng tác những câu chuyện ma quỷ cho anh chị em của mình. Quan hệ với người cha không được tốt. Em cũng để ý thấy Shelley đã ở một thời gian tại Genève, chính xác hơn là ở Cologny - nơi sinh của Édouard Dayms. Đặc biệt, cuộc đời của nhà thơ được đánh dấu bằng những cái chết. Nhiều người nhà của ông đã chết rất thảm: tự sát, tai nạn, chết đuối. Chính ông cũng đã chết đuối trong một con tàu được đặt tên là… Ariel. Khi ấy ông tròn ba mươi tuổi.

- Tuổi của Édouard Dayms khi anh gặp hắn lần cuối. - Còn một điều nữa, tượng trưng hay ẩn dụ gì đó: người vợ thứ hai của Shelley, Mary, là tác giả của Frankenstein nổi tiếng. Nhân vật này bất chấp

các vị thần linh bằng cách tự tạo ra con người mình - một con quỷ được hình thành từ những xác chết - một con quỷ mà rốt cuộc chính hắn đã mất quyền kiểm soát. Anh thấy em nói đến chỗ nào rồi chứ?

- Ariel xuất thân từ bộ não của Édouard! - Chẳng hạn thế... Nhưng xét về tổng thể, một lần nữa, em thấy điều đó có

vẻ gượng gạo thế nào ấy. Đó là một cách nhìn khá lãng mạn về chính cuộc đời

Page 16: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

165

của hắn. Nói thế chứ có thể có những yếu tố khác mà em không biết. - Mà tất cả chúng ta không biết, tôi nói. Và có thể không bao giờ biết. Tôi vừa uống cà phê vừa nhâm nhi những gì Marie mới cho tôi hay. Việc

tốt đấy. Có vẻ mong manh nhưng có thể đứng vững. - Em có biết tại sao lại là Blake và Shelley không? - Tôi hỏi thêm. - Nhất

là tại sao lại là thơ Anh? - Không. - Vì bà Greenhill. Bà gia sư ấy. Bà này gốc Anh. Có thể cậu bé Édouard

đã tắm gội trong ngôn ngữ và văn hóa Anh. - Có thể lắm, Marie nói. Thêm một khoảnh khắc im lặng nữa. Những giây phút được kéo ra tùy

ý, trong khoảng thời gian đó, hai người bạn già chỉ biết nhìn những ngọn lửa tàn dần trong lò sưởi.

Rồi tôi tiếp tục. - Nhà thơ không nói mình đã làm gì sau phát hiện kinh khủng đó. Ông

quay lại Khu vườn Tình yêu, ông thấy khu vườn đầy mồ mả, và sau đó? - Đó là hố đen sâu thẳm của câu chuyện này, Marie nói. Một khoảng

trống chín năm trời chia cắt ngày Ariel ra đi và ngày hắn trở về. Chín năm vắng bóng... Người ta có biết là trong thời gian đó, thực ra Édouard Dayms đã làm gì hay không?

- Không biết. Người ta đã phát lệnh bắt giam hắn nhưng không tìm thấy dấu vết của hắn. Hoàn toàn biến mất. Em thử xem hắn có thành lập một công ty vi tính nào ở Tây Ban Nha hay không?

- Trái lại, người ta biết Matthieu đã làm gì, Marie khẳng định. Mắt Marie nheo lại sau đôi gọng kính. Và một ý nảy ra trong đầu. - Matthieu à? Tôi hỏi. - Đúng thế. Khi rút lui, lần đầu tiên, Ariel đã cho Matthieu một cơ hội.

Và Matthieu nắm lấy. Anh ta tận dụng những năm tháng đó để xây dựng lại cuộc đời mà anh ta khao khát. Một cuộc đời giản dị, thanh thản. Một cuộc sống bình thường. Lãng phí như thế là đã quá đủ. May mà chưa mất hết tất cả. Anh ta lấy Florence, và cả hai làm lại cuộc đời. Một gia đình. Những đứa con có tên là Étienne và Mattéo. Và một đứa bé trong bụng nữa mà họ sẽ đặt tên là Nathan... Tóm lại là trong thời gian chín năm đó, Matthieu thế chỗ anh và sống cuộc đời của anh, anh Alex ạ.

- Không! - Tôi kêu lên. - Không phải cuộc đời anh, Marie ạ. Đó là cuộc đời mà nhẽ ra anh phải có. Cuộc đời mà anh đã phá hỏng! Tất cả những cảnh mà hắn tả, những cuộc dạo chơi trên bờ biển, những buổi sáng Noel,

Page 17: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

166

những trò chơi, tiếng cười, tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc bình thường và thường nhật đó, anh chưa sống qua. Anh đã không biết và anh đã khinh bỉ. Anh đã làm tiêu tan tất cả!

Cổ họng tôi bỗng thắt lại khi nói những lời này. Tim tôi đập nhanh và mạnh. Marie nhìn tôi không rời mắt, vẻ rất cứng rắn và nghiêm khắc.

- Đồng ý, anh Alex ạ. Thế giờ phải làm gì? Ta cứ để Khu vườn Tình yêu trở thành một nghĩa địa chăng? Ta cứ nhìn những ngôi mộ mọc lên, mọc nữa, mọc mãi? Chỉ có thế thôi. Những ngôi mộ tít tắp. Ta lang thang như những con ma giữa những con ma khác, cho đến khi đêm tối nhấn chìm tất cả? Ta tiếp tục khinh đời?... Hay ta gieo những hạt quý còn lại? Ta gieo từ từ. Kiên nhẫn. Và ta tưới nước với hy vọng những bông hoa khác sẽ mọc lên, những bông hoa này sẽ không thay thế những bông hoa cũ, sẽ không làm biến mất mồ mả, nhưng chí ít cũng trang trí cho những ngôi mộ đó và tưởng nhớ những người đã khuất, vì họ xứng đáng được như vậy.

Marie im lặng một lúc. Tôi vẫn mím môi như thế. Em tiếp tục nói:

- Matthieu đã lựa chọn. Anh ta đã gieo hạt và sẽ chiến đấu. Bất chấp sức mạnh của hắn, bất chấp những “quyền lực” của hắn, Ariel không thể làm gì. Ariel chỉ có thể cúi đầu và trở về nơi mà nhẽ ra hắn đã không nên chui ra. Triều đại của hắn kết thúc như vậy đó.

Matthieu chỉ làm mỗi việc là chỉ cho anh con đường nên đi, anh Alex ạ!... Phải biết tha thứ cho mình. Phải biết tự mình tha thứ nếu muốn câu chuyện tiếp tục... Édouard Dayms đã tự tiêu diệt mình. Hắn không thể làm gì hơn. Hắn cho anh tự do. Hắn dâng cho anh cơ hội thứ hai. Anh phải biết cách nắm lấy!

Nói xong, Marie đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp. Tôi nhìn em mà không có phản ứng gì. Người nặng như chì, cứng tựa si. Dù sao tôi cũng đã nói được câu:

- Thông điệp hòa bình của em hử? - Không phải của em, Marie nói mà không quay lại. Của hắn!

Tôi đã tự thề với mình là sẽ không bao giờ bén mảng tới Saintes-sur-

Mer nữa, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Địa chỉ mà cảnh sát trưởng Georges Hasbro tuồn cho tôi nằm ở đó. Thông tin đáng tin cậy, đúng là Florence Mazeau đang ở trong thành phố này. Nếu nghĩ kỹ thì ta thấy có một logic nào đó. Sau khi đã đi một vòng, ta lại trở về điểm xuất

Page 18: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

167

phát. Quay lại từ đầu. Lý do mà tôi đến đây là để làm sáng tỏ những vùng tối cuối cùng.

Những bóng tối trong mắt tôi. Chẳng hạn như tôi những muốn biết điều gì đã có thể xảy ra giữa ngày mồng một tháng Giêng năm 2000, ngày mà Ariel tự sát được ghi trong cuốn sổ tay, và lúc mà Édouard Dayms tự bắn vào đầu mình - sau khi đã gửi cho tôi cuốn sổ tay của mình. Bốn năm đã trôi qua giữa hai sự kiện, những năm tháng trôi qua trong im lặng mà thực ra là có thêm chín năm vắng bóng nữa. Hắn đã làm gì trong suốt thời gian này?

Vẫn còn những câu hỏi liên quan đến những cuốn nhật ký mà Matthieu có nêu. Những cuốn sổ của Ariel và những quyển vở màu xanh của Florence. Tôi chưa bao giờ thấy những cuốn sổ này. Tôi tin là chúng chỉ tồn tại trong cơn mê sảng của Édouard Dayms, và những trích đoạn được viết lại chẳng qua là do hắn viết. Nhưng chỉ có Florence mới có thể giúp tôi khẳng định điều đó.

Georges đã gọi lại cho tôi một tuần sau. Họ đã nhận được đơn của tôi. Cậu ấy nói thật với tôi là cho đến lúc đó vẫn không thể tin. Đầu dây, cậu ta có vẻ xúc động. “Mình tiếc là cơ sự lại như thế, Alex ạ...”. Cơ sự nào? Tôi thầm nghĩ. Giọng cậu ta trầm lắng. Thô ráp. Không còn kiêu căng. Không còn là một cấp trên khó gần, bận bịu, chỉ còn là một đồng nghiệp của thủa ban đầu. Đồng đội. Người bạn. Người cùng tôi ra chiến trường trên cùng một xe - những người sắp chết đang chào bạn. “Nếu mình can đảm thì có lẽ mình cũng đã làm như cậu”, cậu ta nói. Trước khi đắm chìm trong chuyện tình cảm, tôi đã cảm ơn cậu ta về lời chỉ dẫn. Cậu ta bảo tôi thỉnh thoảng gọi điện. Tôi không hứa. Cả cậu ta, cả tôi đều không tin.

Cơn gió mistral đã làm cho bầu trời quang đãng. Một ngày đầy nắng và gió. Lúc bốn giờ chiều, tôi lái xe đi về hướng Saintes. Đài phát thanh phát Bản giao hưởng kỳ ảo. Tôi không thích Berlioz, nhưng kệ. Tôi đi lòng vòng một lúc rồi mới tìm ra địa chỉ. Lúc 17 giờ 30, tôi đậu xe trước nhà Florence. Đêm bắt đầu xuống.

Đó là một khu chung cư ba tầng, bên cạnh có xây thêm hai tầng giống đúc. Phía dưới có một nhà đậu xe tập thể rải sỏi. Trên những hộp thư của khu chung cư đó, có một cái không đề tên. Tầng trên cùng, cửa phía bên phải. Tôi đi lên. Tôi bấm chuông. Trong vài giây, tôi mong đừng có ai cả. Tôi không nghe bước chân đi lại. Nhưng cánh cửa đã mở.

Florence Mazeau đang đứng trước mặt tôi. Như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cách đó mười ba năm, cô ta không có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi tự nhủ có lẽ đã từ lâu lắm rồi, không có gì còn làm cho cô ta ngạc nhiên. Mà có lẽ cô ta đang chờ tôi đến thì đúng hơn.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm một lúc mà không nói gì, rồi tránh ra cho tôi đi vào. Tôi không cần trình thẻ.

Florence không còn dáng vẻ yếu ớt và yểu điệu nữa, cô ta đã phát tướng

Page 19: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

168

rất nhiều. Ít nhất là từ người cô ta toát lên cảm giác đó. Một người phụ nữ chín chắn, trần thế. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là cô ta vẫn dùng thuốc phiện. Sau đó, tôi nhận ra là tôi không biết tí gì về cuộc sống của cô ta trong những năm tháng qua. Sau khi Édouard Dayms bỏ trốn, cô ta bị quản thúc một thời gian, với hy vọng hắn sẽ liên lạc lại với cô ta. Không phải như vậy. Rồi người ta đã bỏ qua. Không thể khép cô ta vào tội gì. Không thể chứng minh cô ta là tòng phạm, hoặc đơn giản là biết những án mạng đã xảy ra. Con chim cổ đỏ đã được thả vào thiên nhiên. Chả ai lo nó sống hay là chết. Tôi cũng không hơn gì.

Cô ta đi trước, tôi theo sau, dọc theo hành lang cho đến phòng ăn. Chúng tôi vẫn chưa nói với nhau câu nào. Cô ta vào phòng trong khi bỗng nhiên, tôi dừng lại ở cửa. Đứng như trời trồng. Bị chôn chân tại chỗ bởi ánh mắt của một bé gái đang nhìn thẳng vào tôi. Một ánh mắt hoàn toàn không biểu cảm, đến nỗi chỉ có thể là ánh mắt của người chết. Phản ánh một tâm hồn vô chủ. Bất động vĩnh viễn.

Tôi nhận ra ngay bức tranh đã được tả trong cuốn sổ tay. Một bé gái bước đi giữa cảnh tuyết trắng. Món quà của Florence tặng Matthieu. Có thể nói như thế. Tôi những tưởng đó chỉ là bịa đặt, thế mà bức tranh đang ở đó, treo trên tường ngay trước mắt tôi. Trong cuốn sổ, Matthieu nói rõ là nó được ký hai chữ cái E.D. Tôi cố gắng đi lại gần. Tôi cố nhìn kỹ toàn bộ bức tranh cũng vô ích, chẳng thấy một chữ ký nào hết. Khi tôi quay lại, Florence đã ngồi trên tràng kỷ và bình thản nhìn tôi. Cô ta hoàn toàn không biết những câu hỏi câm lặng của tôi. Câu đầu tiên cô ta nói với tôi là:

- Ông có uống gì không, thưa ông Astrid? Giọng của cô ta vẫn lừng chừng như thế, nét mặt vô cảm. Chỉ có chút gì

mỉa mai lóe ra từ đôi mắt của cô ta. Tôi lắc đầu. - Không, không uống gì. Cô ta ra hiệu mời tôi ngồi. Tôi ngồi trên một chiếc ghế dựa, đối diện với

cô ta. Cô ta chờ tôi nói. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi hắng giọng, rồi nói thẳng:

- Édouard Dayms đã chết. Nếu như cái tin đó có làm cho cô ta bị sốc thì cô ta cũng đã che giấu rất

kỹ. Mi mắt hơi chớp một cái. Hoặc là cô ta không tin, hoặc là cô ta đã biết. Tôi nói tiếp:

- Hắn đã tự sát. Người ta đã tìm ra xác hắn trong ngôi nhà mà chị biết, ở đây, Saintes. Hắn nằm dưới đất, trong căn phòng cũ của mình, ngay dưới mái nhà. Chính tôi đã nhận dạng hắn.

Tưởng như tôi phải nhắc lại những chi tiết này để cô ta tin vào điều đó.

Page 20: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

169

Một lúc sau, Florence không còn im lặng nữa. Cô ta nói: - Édouard Dayms đã chết lâu rồi, thưa ông Astrid. - Dù sao thì vẫn chưa quá ba tuần. - Ồ! Hơn chứ... Florence Mazeau nói. Tôi định cãi cô ta một lần nữa, nhưng tôi đã hiểu ý cô ta là gì. Tôi

ngoảnh mặt về phía bức tranh: đôi mắt con bé đang nhìn tôi. Cái nhìn trống rỗng chết tiệt đó. Cái nhìn vô hồn, hướng về hư vô đó. Không phải tôi đang thấy một bé gái, đó không phải là thực tế mà chỉ là một hình ảnh.

- Chị vẫn còn theo dõi những chuyện này nhỉ? Tôi nói. Cô ta không có thời gian trả lời tôi. Có tiếng gì đó trong căn hộ, từ

phòng khác vọng lại. Tôi lắng tai nghe, kinh hãi. - Không chỉ có mình chị à? Tôi hạ giọng. Có ai khác à? - Đúng thế, Florence nói. Lại có tiếng động. Tiếng đẩy hay kéo ghế gì đấy. Rồi những bước chân

vội vã, tiếng bước chân nhanh và nhẹ trên sàn nhà. Tôi bật người dậy và nhìn vào khung cửa. Theo bản năng, tôi hạ tay xuống hông: không có khẩu súng nào ở đó.

Đứa bé lao ra như một mũi tên. Nó dường như không thèm để ý đến tôi. Nó lao thẳng về phía Florence và nói:

- Mẹ ơi, xong rồi. Con đã vẽ xong! Nó đưa cho mẹ nó một tờ giấy vẽ đủ màu sắc. Tay kia nó cầm một chiếc

bút dạ. Đầu ngón tay của nó thấm đỏ. Florence cầm lấy tờ giấy, vừa nhìn bức tranh vừa xoa đầu thằng nhỏ. - Cái gì đây? Cô ta hỏi. Thằng nhỏ lắc đầu. - Con không biết. Nó oặn ẹo ôm lấy mẹ. - Đẹp quá! Florence nói. Con đi vẽ tranh khác đi, thiên thần của mẹ. Thằng bé không chịu đi. Sự có mặt của tôi bắt đầu làm cho nó phải suy

nghĩ. Nó nhìn tôi từ dưới lên, ánh mắt tràn đầy sức sống. Một thiên thần nhỏ tóc vàng, mắt xanh. Rất đẹp. Chỉ thiếu mỗi cái sẹo phía trên lông mày. Có cái gì đó từ từ dâng lên trong người tôi, tôi biết nó bắt đầu nhấn chìm tôi.

- Đây là… Đây là con của chị à? Tôi lắp bắp. Florence gật đầu. Tôi nuốt nước bọt. - Nó mấy tuổi rồi? - Sắp bốn tuổi, cô ta trả lời.

Page 21: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

170

Một cơn rùng mình lan khắp người tôi, từ gáy đến phía dưới vùng thắt lưng. Thằng bé bắt đầu ngậm bút.

- Cháu tên gì? Tôi hỏi. - Ông có thể tự mình hỏi nó, Florence nói. Tôi nhìn thằng bé một lúc. Không thể nhắc lại câu hỏi. Florence đặt tay

lên vai nó. - Con tên là gì, con yêu? Con nói cho ông nghe kìa. Thằng bé ngập ngừng. Rồi nó bỏ chiếc bút ra khỏi miệng. Nó nói, giọng

thỏ thẻ: - Nathan. Tôi biết câu trả lời. Tôi chỉ muốn nghe thôi. Tôi khép mi một lúc rồi mở

ra. Tôi cay cay mắt. Nước mắt dâng lên, dâng lên. Thằng bé lại vùi đầu vào ngực mẹ nó. Cô ta khẽ đẩy con ra. - Nào, Nathan, cô ta nói. Quay vào phòng vẽ đi con. Mẹ đến ngay mà. Thằng bé bỗng nhiên nghe lời. Nó lon ton chạy đi. Nó mất dạng ở chỗ

ngoặt. Tôi biết một gian phòng trống rỗng đầy âm vang là gì. Sau khi nó đi, đầu gối tôi khẽ trùng xuống. Florence khinh khỉnh nhìn tôi, còn tôi lảo đảo trong ánh mắt của cô ta.

- Thế còn người cha? Tôi thì thầm. Cha nó đâu? Tôi phải trả giá cho từng lời nói của mình.

- Cha nào? Florence hỏi. Môi cô ta khẽ nở một nụ cười. Ranh mãnh. Có đôi chút tàn nhẫn. Tôi nhận

ra trong con ngươi của cô ta ánh mắt ngày nào, ánh mắt sẵn sàng đốt cháy tất cả. Cô ta nói thêm:

- Đó là câu hỏi mà tôi vẫn thường đặt ra cho mình: “Cha nó ở đâu?”... Hình như ông ấy ở trên trời cao!

Hình như cô ta nấc một cái, rồi cô ta cười phá lên, cuồng loạn, điên rồ, những tiếng cười tâm thần xuyên thủng màng nhĩ và con tim của tôi. Hơn cả những gì tôi có thể chịu đựng. Tôi rời phòng, chân run run. Bỏ mặc những vùng tối tăm còn lại. Tôi đi ra cửa. Trước khi mở cửa, tôi còn quay lại.

Thiên thần nhỏ bé đang đứng phía bên kia hành lang. Thằng bé tuyệt vời, tôi nghĩ bụng. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, chỉ bị chia cắt bởi một biên giới vô hình nhưng không thể vượt qua, đó là tiếng cười của mẹ nó.

Không có câu chào tạm biệt. Một lời cũng không, một cử chỉ cũng không.

Page 22: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

171

Tôi đào một cái hố tránh gió ở góc vườn. Một chỗ trũng không sâu

lắm. Tôi quỳ xuống đất. Tôi châm lửa vào trang đầu tiên rồi thả xuống đáy hố. Cũng như thế với những trang tiếp theo. Tất cả các trang của cuốn sổ tay, tất cả các trang của Khu vườn Tình yêu đều được thả xuống đó, từng trang một, và tôi nhìn những trang viết đó bốc cháy.

Tôi thoáng nghĩ là có thể chính Florence là người đã gửi cho tôi cuốn sổ đó. Phương tiện để thực hiện những ước muốn cuối cùng của vị quân sư của mình. Nhưng điều đó thay đổi được gì?

Con mèo lại đến chỗ tôi. Nó cũng như tôi, đã thấy lửa nghiến ngấu những tờ giấy, những mảnh giấy bướm tí hon bay vật vờ trong không khí - những con bướm đen kinh hãi có đôi cánh cằn cỗi. Có rất ít khói.

Tôi mất mười lăm phút để đốt di cảo đó. Chỉ còn lại một đống tro tàn và tôi lấy đất vùi lên. Sau đó, tôi vào nhà uống cà phê. Chỉ mãi sau này tôi mới biết là Marie đã lưu lại một bản photocopy.

Hôm ấy là thứ bảy. Mười một giờ sáng. Marie hẹn gặp tôi vào đầu giờ chiều. Tôi phải đánh xe đến đón em trước nhà. Em muốn đưa tôi đi đâu đó, nhưng em không muốn nói. Một điều bất ngờ.

Khi tôi đến, Marie đã chờ ở phía dưới chung cư. Em mặc một chiếc áo choàng màu sẫm và đội một chiếc mũ không vành. Con gái miền Đông. Em lấy tay giữ lấy mũ vì sợ nó bay mất. Thêm một ngày gió mistral thổi mạnh. Bầu trời quang đãng. Marie chui vào xe ôtô. Tôi nhận ra mình rất thích mùi nước hoa kín đáo của em.

Vừa đi em vừa chỉ đường cho tôi. Đường sá lúc ấy không có nhiều xe cộ đi lại. Chúng tôi rời trung tâm thành phố, đi dọc theo sườn treo một lúc. Nắng rọi qua kính chắn gió. Rồi Marie chỉ cho tôi hướng Tây bắc. Đường đồi. Về phía Nhà thờ Đức Bà An Lộ. Khi đó tôi mới hiểu.

Bỗng tôi bất ngờ giảm tốc độ theo phản xạ rồi nhìn Marie vẻ kinh hãi và hoảng hốt. Em cầm bàn tay đang cầm tay lái của tôi. Bóp khẽ.

- Em xin anh, Marie nói. Con đường dốc nhẹ về phía trên thành phố. Đỉnh dốc cao nhất là ba trăm

mét so với mặt biển. Ở đó có một nhà thờ và một nghĩa địa. Trước đây, nơi này là chỗ hành hương của ngư dân. Một số người trong số họ đi chân trần, lưng mang một cây thánh giá nặng bốn mươi kilôgam. Bây giờ, khách sạn đã mọc rất nhiều ở dọc hai bên đường. Những bậc thềm để nhìn toàn cảnh. Những người cuốc bộ và đi xe đạp địa hình thường đi dọc theo những con đường mòn từ những ngày đẹp trời đầu tiên.

Tôi đậu xe trên bãi đất phía sau nhà thờ. Chúng tôi xuống xe. Marie tiến về một căn nhà gỗ nho nhỏ, chỗ mà người ta đang bán hoa. Ông chủ quán

Page 23: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

172

đang ngồi đọc báo trên một chiếc ghế xếp, trong một túp lều. Ông ta theo Marie vào trong. Tôi chờ ở ngoài. Marie đi ra với hai bó hoa trên tay. Em trao cho tôi một bó. Sau đó, em nhẹ nhàng kéo tay tôi về phía cổng nghĩa địa.

Đẩy cổng ra, em nói: - Thứ bảy nào em cũng đến đây. Thường là bằng taxi.

Tôi không ngạc nhiên. Tôi thì chưa bao giờ quay lại kể từ ngày an táng. Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng không thể chịu nổi. Không thể tưởng tượng nổi. Những hình ảnh tang lễ hiện về trong khi chúng tôi bước đi. Chân tôi cứng lại. Nhưng Marie vẫn luôn ở đó để đỡ lấy tôi và dẫn tôi đi. Chính em là người đã từng dìu tôi lần đầu tiên. Khi đó tôi đã uống ba phần tư chai khi đi từ nhà thờ đến nghĩa địa. Tôi không thể đứng được. Tôi xấu hổ, sợ hãi và cảm thấy lạnh trong người.

Đến trước ngôi mộ duy nhất, tôi bị đứt hơi. Phải mất một lúc tôi mới thở trở lại được. Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ khắc trên bia đá. Những cái tên và những ngày tháng. Tôi đã chẳng mong gì hơn.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Léna hỏi tôi.

Marie khẽ đụng vào tay tôi. Em đã cất mũ và gió thổi tung mái tóc của em. Em chỉ cho tôi chỗ đặt hoa. Tôi làm theo em. Chỉ có hai chúng tôi giữa những ngôi mộ. Ở đây, những chỗ nghỉ ngơi vừa đắt vừa được ưa thích, có thể nói như vậy. Những quan hệ của tôi, những mẹo vặt của tôi thời đó ít nhất đã phát huy tác dụng: tặng chỗ xứng đáng cho những người thân đã khuất. Chốn nương thân xa hoa cuối cùng. Tôi không biết tôi và Marie đã ở đó trong bao lâu. Hai chúng tôi đứng bên nhau. Đứng yên và im lặng. Tôi không thuộc những lời cầu nguyện.Tôi chỉ nghĩ đến họ rất nhiều. Đến những đứa con quận trưởng. Đến Léna.

Nàng ngồi trước cây đàn piano vào lúc nửa đêm, trần truồng, tuyệt đẹp. Cả thành phố đang ngủ. Nàng đang chơi đàn cho tôi nghe. Nàng quay đầu và mỉm cười với tôi. Ánh mắt tinh nghịch. Rồi nàng lại nằm trên nệm, bên cạnh tôi. Nàng cầm tay tôi rồi đặt lên bụng nàng.

“Em muốn cảm nhận sự cử động của nó.” Tôi không trả lời.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” em hỏi tôi.

Tôi cảm thấy nước mắt giàn giụa trên má. Những dòng nước ấm, từ từ và liên tục. Dành chỗ cho cái gì đó giống với sự bình yên.

Những giai điệu của Schubert. Những bản hợp xướng của Fauré. Tôi có thể nghĩ gì vào lúc đó nhỉ?

Trước khi ra về, tôi đi ra phía góc t rong cùng của nghĩa địa. Phía trên bờ tường bao quanh, quang cảnh trải dài bất tận. Đó hẳn là cảnh đẹp nhất trong vùng. Chúng tôi đi nghiêng qua thành phố. Gió mistral quật vào mặt tôi. Tôi

Page 24: Phần 10 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vuontinh/vuontinh10.pdf · Trong cái ly nước bằng thủy tinh của em, viên đá lạnh chìm ... một nhân

Tác Giả: Malcus Malte Người Dịch: Nguyễn Duy Bình VƯỜN TÌNH

www.vuilen.com

173

đưa mắt nhìn khắp những mái nhà. Nhìn bến cảng và bờ biển. Nhìn những hòn đảo và nhìn xa xăm.

Ánh sáng dịu dần khi tối đến. Biển vẫn một màu xanh dương. Y như màu trời.

HẾT