423

Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

  • Upload
    others

  • View
    6

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 2: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

EMTHUỘCVỀANHNguyêntác:WhereWeBelong

—★—Tácgiả:EmilyGiffinDịchgiả:ThiênNgaNhãNampháthành

NXBHộiNhàVăn-9/2015

ebook©vctvegroup07-05-2018

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 3: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

MụclụcGiớiThiệuChương1Chương2Chương3Chương4Chương5Chương6Chương7Chương8Chương9Chương10Chương11Chương12Chương13Chương14Chương15Chương16Chương17Chương18Chương19Chương20Chương21Chương22Chương23Chương24Chương25Chương26Chương27Chương28Chương29Chương30Chương31Chương32Chương33Chương34

Page 4: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 5: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

GiớiThiệu

Ở tuổi ba mươi sáu, Marian Caldwell tạo dựng được một cuộcsốngtưởngnhưhoànhảo.Chotớicáiđêmcôbuộcphảiđốidiệnmộtbímậtcôđãcốgắngchônvùisuốtmườitámnăm...

KirbyRose-côbémườitámtuổiđượcchođilàmconnuôitừthuởlọtlòng-luôncảmthấylạclõnggiữacáigiađìnhtràntrềtìnhyêunhưngkhôngcùngmáumủ.Trướcngưỡngcửavàođời,côquyếtđịnhtìmlạinguồngốc.

Cánh cửa quá khứ miễn cưỡng mở ra để một lần nữa buộcnhững người trong cuộc nhìn nhận những chuyển đã qua dướimột ánh sáng mới. Những ngộ nhận, day dứt, tiếc nuối và cảnhữngđammênhenlêntừđốngtrotànđãđượclộttảvôcùngtinhtế.KhôngchỉchứađựngnhữngtìnhtiếtlắtléovàcảmxúcphứctạpvốnlàsởtrườngcủangòibútEmilyGiffin.

Cuốn sách còn là một câu hỏi lớn: rốt cuộc, trải nghiệm hayviệc đạt được mục tiêu mới làm nên ý nghĩa cuộc đời? Và, tráitimhaylýtrímớiđưatavềđúngchỗ?

Page 6: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương1Marian

Tôibiếtngườitanóithếnàovềbímật.Tôiđãngheđếnnhàmtairồi.Nàolàbímậtcóthểámảnhvàchiphốita.Nàolàbímậtcóthểlàmtổnthươngcácmốiquanhệvàchiarẽgiađình.Nàolà,rốtcuộc,chỉcósựthậtmớigiảithoátchota.Cólẽđiềuđóxảyravớimộtsốngườivàmộtsốbímật.Nhưng,bởitôithậtlòngtinrằngnhữngcảnhbáonhưvậylàngoạilệđốivớitôi,nêntôichưatừng hé môi với bất kỳ ai cái bí mật đã ấp ủ gần hai chục nămtrời. Kể cả với bạn bè thân nhất trong những lúc say mèm, hayvớichàngngườiyêuPetertrongnhữngphútriêngtưnhất.Bốtôichẳng hay biết gì - mà với mẹ, người duy nhất có mặt khi mọichuyệnxảyra,tôicũngkhôngnhắcđếnnữa,nhưthểchúngtôiđãâmthầmthềsẽgiữbímật,buộcmìnhphảiquênđimàsốngtiếp.Tôikhôngquên,dùchỉmộtngày,nhưngtôicũngtinrằngđôikhiquákhứquảthựcchỉlàquákhứ.

Lẽratôiphảibiếtnhiềuhơn.Lẽratôiphảinhậptâmlờinóiấy-lờinóikhởiđầuchotấtcảtừcáiđêmoiảđãlâulắmrồi:Cậucóthểchạynhưngkhôngthểtrốn.

Nhưngcâunóiấy,cáiđêmhômấy,bímậtcủatôi,lạilànhữngthứxavờinhấtđốivớitâmtrítôikhiPetercùngtôilữngthữngxuôi phố Bleecker sau bữa tối cà kê tại Lupa, một trong nhữngnhà hàng cả hai ưa thích nhất trong thành phố. Sau nhiều lầndứtnối,mùađôngdườngnhưcũngđãquahẳn,còntiếttrờidìudịucủađêmxuânnhưấmthêmvìchaiBaloromàPeterđãgọi.Đólàmộttrongnhiềuđiềutôingưỡngmộởanh-khẩuvịtinhtế

Page 7: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cùng với niềm tin chắc nịch rằng đời ngắn thế mà dùng rượuxoàngthìphílắm.Thựcralàbấtcứthứgìxoàngxĩnh.Khôngthểbảoanhhợmhĩnhbởianhquátửtếvàlàmviệchếtmình,tránhxanhữngkẻquenbiếtsẵntiềnnhưnglườibiếng“chẳngtựmìnhlàmnêngìcả”,nhưngđúnglàanhxuấtthântừtầnglớpthượnglưu,luônhọctrườngtưvàgiaolưuvớigiớiquyềnthế.Tôichẳngthấy khó chịu gì với cái thế giới ấy, nhưng chỉ đứng bên lề chođến khi Peter kéo tôi vào vòng xoáy của máy bay riêng, duthuyền,rồibiệtthựnghỉmátởNantucketvàSt.Bart.

“A!Rốtcuộcthìvỉahèkhôngcòntuyếtđọngnữarồi,”tôinói,sungsướngđượcdiệngiàycaogótvàáokhoáclenmỏngmanhsaunhiềuthángtrờilêủngcaosuvàáophaophùngphình.

“Anh thấy rồi... Quel soulagement,”[1] Peter thì thầm, choàngtayquanhngườitôi.Tôithấychỉmìnhanhlànóichuyệnbằngtiếng Pháp mà không có vẻ gì khoe khoang khó chịu, có lẽ vì làcon trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giaoMỹnêngầnnhưsuốttuổithơanhđãsốngởParis.Kểcảsaukhiqua Mỹ sống từ năm mười hai tuổi thì lúc ở nhà anh vẫn đượcphépchỉnóibằngtiếngPháp.Bởivậy,cảphátâmlẫncungcáchcưxửcủaanhđềukhôngchêvàođâuđược.

Tôi mỉm cười và áp má vào bờ vai rộng của anh còn anh thìhônlêntóctôivànói,“Giờđiđâuđây,NhàVôĐịch?”.

Anhđặtbiệtdanhnàysaukhitôithắnganhtrongtròchơisắpchữđầytranhcãitạibuổihẹnhòlầnthứba,tănggấpđôikhoảnđặtcượcvàlạithắnglầnnữa,hảhêsuốttừđầuchícuối.Tôicườirồi phạm một sai lầm tai hại khi tiết lộ với anh rằng “Nhà VôĐịch” là cái tên gọi trêu đùa dành cho con chó thuở bé của tôi,mộtconchósănmồigiốngLabradorcóbộlôngmàusôcôlabịlòa, bị tật một chân, thế là từ đấy đóng đinh luôn cách gọi âuyếm này. Cái tên “Marian” nhanh chóng bị giáng xuống cho

Page 8: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

những lúc có mặt người khác, những khi nổi đóa với nhau, vànhữnglầntranhcãihọahoằn.

“Hay là mua đồ tráng miệng?” tôi gợi ý khi cả hai rẽ ở gócđường. Bọn tôi tính xem nên ăn bánh Magnolia hay bánh quếRocco, nhưng rồi quyết định là đã no đến mức không ních nổithứ gì nữa và sẽ chỉ đi dạo trong sự tĩnh lặng dễ chịu, tha thẩnqua mấy quán cà phê, quán bar và đám sinh viên trườngVillagerstựmãn.Thếrồi,đượcrượucùngtiếttrờivàmùinướchoanồngnàncủaanhxuikhiến,tôibuộtmiệnghỏi,“Mìnhkếthônnhé?”.

Bamươisáutuổivàsaugầnhainămhẹnhò,trongđầutôiđãnungnấucâuhỏinày,đócũnglàđềtàisuyđoánsốmộtcủađámbạntôi.Nhưngđêmnayđánhdấulầnđầutiêntôiđềcậpthẳngchủ đề này với anh, nên tôi lập tức thấy hối tiếc vì mình đã saiquy tắc, và chuẩn bị tinh thần đón nhận một câu trả lời khôngnhư ý. Quả nhiên, bầu không khí buổi đêm tức thì đổi khác, vàtôicảmnhậnđượccánhtayanhcăngcứngquanhngườimình.Tôitựnhủđókhôngnhấtthiếtlàmộtdấuhiệuxấu;cóthểchỉvìkhôngphảilúc.Đãvậy,tôicònthoángnghĩbiếtđâuanhđãthủsẵn chiếc nhẫn - và phản ứng của anh phần nhiều là do tôi đãgiànhmấtkhoảnhkhắctrọngđạilẽraphảilàcủaanh.

“Ôi,thôiquênchuyệnđóđi,”tôinóibằnggiọngthethévàbậtcười gượng gạo, lại càng khiến cho tình huống trở nên khó xửhơn. Như thể khi cố rút lại câu “em yêu anh” hay xí xóa mộtchuyệntìnhmộtđêm.Khácnàocốlấylạibátnướcđãhấtđi.

“Nhà Vô Địch này,” anh nói, ngập ngừng mấy giây. “Mình ởbênnhauthếnàythậthạnhphúc.”.

Câunóiđầytínhxãgiaođónghethậtdễthương,thậmchílàhứa hẹn, nhưng còn xa mới là một câu trả lời - nên tôi khôngnhịnđượcbènnóithẳngravớianh.“Vậậậyđiềuđó...chínhxác

Page 9: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nghĩalàgì?Giữnguyênhiệntrạngmãimãi?Haylàtốinaymìnhđiđăngkýkếthônnhé?Haylàđiềugìđóởlưngchừng?”.

Nghe giọng tôi có vẻ bông đùa, Peter bèn chộp lấy thời cơ đểlàmdịutìnhhình.

“Cólẽrốtcuộcmìnhcũngnênđimuabánhthôi,”anhnói.

Tôi không cười, ảo ảnh về viên kim cương cắt giác chữ nhậtnhiềutầngmàanhgiấubêndướimộtbànchânđigiàylườicủaÝnhòadần.

“Đùa thôi,” anh nói, ghì tôi sát vào người anh. “Em hỏi gì ấynhỉ?”.

“Hôn nhân. Chuyện về hai chúng ta. Anh nghĩ sao?”, tôi nói.“Cókhinàoanh...thoángnghĩtớichuyệnđókhông?”.

“Có.Đươngnhiênlàcóchứ...”.

Tôicảmthấymộtchữ“nhưng”sắpthốtragiốngnhưtacảmthấymưatrênmặtngaysaumộttiếngsấmvangtrời.Quảnhiên,anh nói nốt, “Nhưng vụ ly hôn của bọn anh vừa mới có phánquyếtmà.”Lạimộtcâulấplửngkhônghẳnmangtínhtrảlời.

“Phải rồi,” tôi nói, cảm thấy nản lòng, còn anh thì liếc nhìnvàotrongmộtcửahiệuđãtắtđèn,cóvẻmêmẩnmấyloạigiấyviết thư và bút máy Montblanc trưng bày. Tôi thầm ghi nhớ sẽmuachoanhmộtcây,bởiđếngiờtôiđãmuagầnhếtnhữngmónquàtrongdanhmục“phảimuagìchongườiđãcómọithứ”,nhấtlạilàngườikỹtínhnhưPeter.Khuymăngsét,mấythiếtbịđiệntửnhonhỏ,kỳnghỉcuốituầntạinhànghỉthôndãởvùngNewEngland. Thậm chí cả một bức tượng nai sừng tấm, vật biểutượng không chính thức cho Đại học Dartmouth thân thươngcủaanh,đặthãngLegolàm.

“Nhưng cuộc hôn nhân của anh đã chấm dứt từ lâu rồi mà.Hơn bốn năm nay anh đâu còn chung sống với Robin nữa,” tôi

Page 10: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nói.

Đó là một điểm tôi hay nêu ra, nhưng trong tình huống nhưthếnàythìchưabaogiờ,thườnglàtrongnhữngdịpchúngtôiđichơicùngmấycặpkhác,đểđềphòngcókẻxemtôilàthủphạm-ảnhântìnhsàvàocuỗmchồngngườikhác.Khônggiốngvớivàicôbạncóvẻnhưchỉchuyênvềđànôngcóvợ,tôithậmchíchưatừngđểýđếnmộtcáinháymắthayuốngmộtlyrượuvangnàotừmộtđànôngđeonhẫnbênbàntaytrái,đồngthời,trongsuốtnhữngnămthánghẹnhòtrướckhigặpPeter,tôicũngtuyệtđốikhôngchấpnhậnsựmờám,đùabỡnvớitìnhcảm,sợràngbuộc,hay bất cứ triệu chứng nào trong cái hội chứng Peter Pan[2]

dườngnhưđãthànhbệnhdịch,ítralàởManhattan.Mộtphầnlàvìnguyêntắcvàlòngtựtrọng.Nhưngphầnkháclàsựthựcdụngmà một người ngoài ba mươi phải có. Tôi biết đích xác mìnhmuốngì-mìnhmuốnngườinhưthếnào-vàtinrằngbằngnỗlựcvàquyếttâmmìnhcóthểđạtđược,cũngnhưtôiđãbềnchíđeođuổisựnghiệptrongngànhtruyềnhình.

Conđườngấycũngchẳngdễdànggì.Tốtnghiệptrườngđiệnảnh tại Đại học New York xong thì tôi chuyển đến Los Angelessốngvàlàmmộttrợlýsảnxuấtcấpthấpchomộtxêriphimhàikịch tình huống dành cho tuổi teen của hãng Nickelodeon chỉtồntạiđượcmộtthờigianngắn.Saumườitámthángtrờicứphảicố mà nhớ các yêu cầu gọi món cho bữa trưa và không viết nổimộtchữnàochochươngtrìnhthìtôikiếmđượcviệctrợlýbiênkịchchomộtphimtruyềnhìnhnhiềutậpvềngànhy.Đólàmộtcông việc tạm thời tuyệt vời, vì tôi học hỏi được rất nhiều, tạodựngđượcnhữngmốiquenbiếtkhótin,từđóđidầnlênthànhbiên tập viên kịch bản, nhưng tôi không có thời gian cho đờisống riêng, mà cũng chẳng thực sự tha thiết với công việc. Vìvậy,đếnmộtlúc,tôiđánhliềutừbỏsựantoàncủamộtchương

Page 11: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trình ăn khách để chuyển về New York sống trong một căn hộấm cúng có vườn xung quanh ở khu Park Slope. Để trang trảicuộc sống, tôi đã nhượng lại vài vụ làm ăn và nhận việc làmthêm cho các chương trình đang làm dở. Chỗ tôi vẫn thích đếnngồiviếtrốtcuộclạilàmộtquánbarnhỏdogiađìnhquảnlýcótên Aggie, nơi thường xuyên diễn ra những màn om sòm giữabốnanhemtrainhàđó,phầnnhiềulàdomấycôcondâuvàbàmẹ dân Ai Len nhập cư châm ngòi. Tôi bỗng thấy mình bỏ rơimấydựánkhácđểphácthảocâuchuyệncóthựcvềhọ,chođếnmộtngàybộphimSouthSecondStreetbấtchợtrađời(tôiđãdờicáiquánbarđótừBrooklynhiệnđạivềPhiladelphianhữngnămbảymươi).Nókhôngnhằmmụcđíchthuhútđôngđảokhángiảnhư xu hướng đang trở nên áp đảo trong ngành truyền hình,nhưngtôilàngườitheolốicũ,nêntinrằngmìnhcóthểsángtạoramộtthếgiớicósứcthuyếtphụcbằngkhảnăngviếtláchvàcácnhânvật-chứkhôngphảibằngmánhlớiquảngcáorùmbeng.Đạidiệncủatôicũngtinởtôi,nênsaukhihọthuyếtphụcđượctôinémđoạnthửnghiệmchocảmấyhãngtruyềnhìnhlớnthìliền sau đó đã diễn ra một cuộc đấu giá lớn. Tôi chọn một hợpđồng tuy ít tiền hơn một chút (dù vẫn đủ để tôi dọn đếnManhattan)nhưnglạicónhiềuđấtsángtạohơn.Vàthếlàgiấcmơ của tôi đã thành sự thật. Cuối cùng tôi cũng đã trở thànhgiámđốcsảnxuất.Mộtnhàquảnlýsảnxuấtphimtruyềnhình.

Thế rồi, sau một năm cật lực, tôi gặp Peter. Rất lâu trước khigặp anh, tôi đã biết đến anh trong ngành và trong các mẩu tinVariety: Peter Standish, giám đốc truyền hình khả kính đượcnẫngtừmộthãngtruyềnhìnhkhác,vịcứutinhtươnglaisẽlàmxoaychuyểntỷsuấtngườixemtoàndiệnđangchậtvậtvàđánhbóng lại tên tuổi chúng tôi. Với tư cách CEO mới, thì chính xácanhlàsếptôi,tứclàthuộcdiệnkhônghẹnhòtheomộtnguyên

Page 12: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tắcnữacủatôi.Thếnhưng,vàobuổisángtìnhcờgặpanhởquáncàphêStarbucksdướisảnhtòanhàchúngtôilàmviệc,tôiđãtựcho mình một ngoại lệ và viện cớ rằng mình không phải nhânviêntrựctiếpdướiquyềnanh-đãcógiámđốcchươngtrìnhđệmgiữachúngtôitrongthangbậclãnhđạo.Hơnnữa,tôiđãcótêntuổi.Xêriphimcủatôiđượcxemlàchươngtrìnhkháănkhách,vốn là một kỳ tích khó đạt được đối với một chương trình giữamùa,thếnênsẽchẳngaicóthểbuộctộitôilợidụnganhđểtrèocaohaykhởiđộnglạimộtsựnghiệpđangbếtắc.

Tất nhiên, vào lúc đó, khi tôi đang xếp hàng ngay sau lưnganh, nghe lỏm anh gọi một “cappuccino ly đúp, nóng, đặc vừa,nhiều bọt” thì chuyện đó chỉ còn là mớ lý thuyết suông. Anhkhông đeo nhẫn (tôi nhận ra ngay), nhưng anh toát ra một vẻkhógầnkhitôivỗnhẹlênvaianh,tựgiớithiệu,rồichàohỏiliếnthoắngvàrấtchuyênnghiệp.Tôibiếttuổianhquacáithôngcáobáo chí vẫn còn nguyên trong hộp thư đến - bốn mươi bảy -nhưngvớimáitócđennhánhvẫnchưathấysợibạcnàothìanhtrông trẻ hơn tôi tưởng. Anh cũng cao to hơn so với hình dungcủa tôi, xem ra cái gì cũng lớn hơn, kể cả bàn tay đang cầm lycappuccinonhiềubọt.

“Rấtvuiđượcgặpcô,Marian,”anhnói,hơinghiêngđầuduyêndángnhưngvẫnchânthành,dừnglạikhitôigọimộtcốclattecỡvừa,thậmchícònnánlạikhicônhânviênphacàphêchotôivàbảo rằng tôi lập được kỳ tích với chương trình của mình.“Chươngtrìnhđócókhánhiềungườitheodõi,nhỉ?”.

Tôinhũnnhặngậtđầu,cốgắngkhôngquáchúýđếnđườngcắtthanhlịchcủabộvestanhmặcvàcáicằmchẻtrênquaihàmvuôngvức,nhẵnnhụicủaanh.“Vâng.Đếnnaythìvẫnlàdomaymắn.Nhưngchúngtôicóthểlàmnhiềuhơnnữađểtăngthêmlượngkhángiả...Anhđãxemquachươngtrìnhđóchưa?”.

Page 13: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Thậttáotợnkhichơikhămsếpnhưvậy,vàtôiđãbiếtcâutrảlời qua vẻ ngập ngừng của anh, đồng thời thấy anh đang cânnhắc xem liệu có nên thú thật rằng mình chưa từng xem haykhông.

Anhngượngngùngkhaithật,rồinóithêm,“Nhưngtốinaytôisẽxem.Hứađấy.”.Tôicólinhcảmrằnganhthựcsựlàngườibiếtgiữlời-vốncũnglàphẩmchấtnhiềungườibiếtđếnởanhtrongmộtngànhđầynhữngkẻkhônkhéoíchkỷvàphóngđãng.

“Chà, ít ra anh cũng biết chương trình đó phát sóng vào tốithứNăm,”tôinói,cảmthấymộtlànsónghấplựcvàchợtnhậnra nó không hẳn chỉ là một chiều. Lâu rồi tôi mới cảm thấy cóchút gì gần như là hấp dẫn ở ai đó - ít ra cũng không phải làngườiquáổntrênlýthuyết.

Sánghômsau,tôithíchthúkhithấycảhaichúngtôilạichạmmặttạicửahàngStarbuckslúc7giờ50,vàtôiđãkhôngkhỏibănkhoăn rằng liệu có phải anh cũng chủ ý làm thế giống như tôikhông.

“Vậy,anhthấysao?”tôihỏianh,hơibẽnlẽn,vốnkhôngphảicung cách thường thấy của tôi, nhất là ở chỗ làm. “Anh xemchưa?”.

“Rồi. Tôi thích lắm,” anh nói, rồi gọi ly cà phê y như hômtrước,nhưnglầnnàylạichọnkemđặcđểchứngtỏlàmìnhcũngcó thể ngẫu hứng. Tôi cảm thấy mình cười tươi rói khi nói lờicảmơnanh.

“Kịchbảnchặtchẽ.Diễnxuấttuyệtvời.CônàngAngelaRiversđóchắcphảidữdộilắm,nhỉ?”anhhỏi,ámchỉcôđàochínhtócđỏ,tínhtìnhkỳquặcnhưngđầytriểnvọngvẫnthườngđượcvívớiLucilleBall.Khithửvai,tôiđãmạohiểmchọncôtathayvìmộtngôisaocótiếngtămhơn,vàđólàmộttrongnhữngquyết

Page 14: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

địnhsángsuốtnhấttôitừngđưaravớitưcáchnhàsảnxuất.

“Vâng”, tôi nói. “Tôi có thể thấy trước là cô ta sẽ giành đượcgiảiEmmytrongtươnglai.”.

Anh gật đầu, có vẻ lưu ý một cách nghiêm túc. “À, mà này,”anhnói,mắtánhlênvẻtươicườitrìumến.“Khôngnhữngtôiđãxemchươngtrìnhđómàcònquaylạixemtậppilot[3]trênmạngnữa.Vànốtcảnhữngtậpcònlạicủaphầnđầu.Bởivậy,cônêncảm ơn tôi vì giấc ngủ chưa đầy bốn tiếng đồng hồ đêm quađấy.”.

Tôibậtcười.“Chiềunaymờianhmộtlyespressonhé,”tôinóikhicảhaibướctớidãythangmáy.“Hiệunghiệmlắm.”.

Anhnháymắtnói,“Nghehayđấy.Khoảngbốngiờrưỡinhé?”.

Tim tôi như nhảy múa khi tôi gật đầu. Cả ngày hôm đó tôiđếmngượctừngphútchođếnbốngiờrưỡi,rồicảsuốtmấytuầnsauđónữa.Chuyệnđótrởthànhmộtnghithứcgiữahaichúngtôi,dùngoàimặtchúngtôivẫnvờnhưchỉtìnhcờmàgặp.

Rồi một hôm, sau khi tôi vui miệng nói ra rằng mình rất mêmũ, thì ngay sau đó có người mang đến một cái hộp của hãngBarney.Bêntronglàmộtchiếcmũnồibằnglụađenkẻsọcngangngộnghĩnhcùngtấmthiệpghi:TặngMarian,ngườicongáiduynhấttôibiếtđủsứcđoạtgiảithưởngnày.

Tôi lập tức quay số trực tiếp của anh trong danh bạ công ty,thíchthúkhithấyanhngheđiệnthoạiriêng.

“Cảmơnanhnhé,”tôinói.

“Cógìđâu,”anhđáp,vàtôidámnóilàkèmvớimộtnụcười.

“Em thích lắm,” tôi nói, mỉm cười tươi rói với anh qua điệnthoại.

“Thếcòntấmthiệp?Anhdùngtừ‘côgái’cóđượckhông?Anhcứ nghĩ mãi không biết nên dùng ‘cô gái’ hay ‘phụ nữ’.” Phán

Page 15: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đoánđócủaanhđãkhẳngđịnhlàanhcóquantâm-vàcònnhạycảmnữa.Tôicảmthấymìnhmêanhthêmmộtchút.

“Vớianhthìemthíchđượcgọilà ‘côgái’,”tôiđáp.“Emthíchcảcáimũnồinữa.Emthấymừnglànókhôngcóhìnhquảmâmxôi.”.

“Haylàmuatừmộtcửahàngđồcũ,”anhnóitỉnhbơ.“Mặcdùanhthíchnhìnthấyemđộinó.Vànếutrờiấm...”.

Tôi bật cười, cảm thấy phấn chấn, nôn nao trong dạ, và thắcmắc không biết khi nào - chứ không phải liệu có khi nào - anhmờitôiđichơinhưmộtbuổihẹnhòchínhthức.

BangàysauthìchúngtôilênchuyêncơriêngcủahãngđểđếnLos Angeles dự giải Emmy. Dù phim của tôi không được đề cử,nhưng chúng tôi vẫn nhận được rất nhiều lời khen ngợi và tôichưabaogiờthấyhàilòngvềsựnghiệpcủamìnhhơnthế.Trongkhi đó nhiều người cũng bàn tán về Peter và tôi, có vài lời đồnthổilantruyền,rõrànglàdonhữngđốiđápcủachúngtôitronggiờ cà phê giải lao. Nhưng khi bước lên thảm đỏ, chúng tôi vẫngiữ vẻ thản nhiên với nhau, và thậm chí còn hơn thế khi dựnhữngbữatiệcsaulễtraogiải,chođếnkhikhôngaichịuđựngthêm được một giây nào nữa, và anh gửi một tin nhắn tôi vẫncònlưutrongchiếciPhonecủamình:Chiếcváylộnglẫyquá.

Tôi mỉm cười, cảm thấy mừng vì mình không chỉ vung taychochiếcváydạhộicủahãngAibertaFerrettimàcònchọnmàungọclụcbảothayvìđennhưmọikhi.Biếtmìnhđangđỏmặt,tôibèn quay đầu nhìn về phía anh thì lại nhận được một tin nhắnnữa:Mặcdùtrôngnósẽcòntuyệthơnkhinằmdướisàn.

Tôi đỏ mặt và lắc đầu, anh bèn gửi tin nhắn cuối cùng: Anhhứa sẽ không cố gắng tìm hiểu nếu như em chịu lên trên gặpanh.Phòng732.

Page 16: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chưa đầy mười phút sau cả hai đã ở trong phòng anh, cuốicùng cũng được ở riêng với nhau, nhìn nhau cười toét. Tôi cứđinh ninh là anh sẽ hôn tôi ngay lập tức, nhưng anh lại tỏ rakiềmchế,điềumàtôithấykhócóthểlàmnổi,vàcàngkhóhơnsaumỗichầusâmbanh.Cànglúcchúngtôicàngchếnhchoánghơntrongkhitròchuyệnvềđủthứ,tìnhtrạngcủangànhtruyềnhình, hãng của chúng tôi, phim của tôi, những mẩu chuyệnphiếm về các diễn viên, và cả những vụ om sòm giữa giới lãnhđạovớinhau.AnhcũngkểchotôinghevềcậucontraimườibatuổiAidanvàvụlydịvẫnđangtrongquátrìnhhoàntất.Mặcdùanhgọiđùavợcũlà“nguyênđơn”,nhưnganhkhôngbiếncôtathànhkẻcólỗi.Tôithấyđâylàmộtđiểmkhácbiệtthúvịsovớimấyanhchàngđãlydịkhácmàtôitừnghẹnhò.Chúngtôinóivềnhữngnơimìnhđãđi,nhữngkháchsạnnhàhàngchúngtôiưathích,vànhữngnơichúngtôihyvọngmộtngàynàođómìnhsẽđến,theocảnghĩađenlẫnmụctiêusựnghiệp.Chúngtôikhácnhauvềmộtsốđiểm-tôithíchCaribêhaynhữngchuyếndulịchđếncácthànhphốtheokiểutruyềnthốnghơnlànhữngnơinhưRoma và London, còn anh thì thích kiểu phiêu lưu đến nhữngvùngđấtxalạ,nghenóiđãcólầnanhtừngđạpxeđikhắpvùngTam Giác Vàng ở Thái Lan, lần khác thì leo lên ngọn núi lửaPacaya ở Guatemala. Trong công việc, anh cũng ưa mạo hiểmhơn tôi, mà đương nhiên là mang lại thành công, còn tôi nóichungluôntránhxungđộtvàkhôngthíchthayđổiđiềugìnếunóvẫnđangcóhiệuquả,dùchỉlàđôichút.Nhưngvềcơbảnthìchúng tôi cùng chung một cách nghĩ, đó là niềm tin vào sự cốgắngđểđạtđếnđỉnhcaovàkhôngbaogiờanphận,làtìnhyêudành cho New York và tất cả những gì gắn liền với nó, là tinhthầnbảothủvớinềntảngtriếtlýlàphảibiếtchấpnhậnsựkhácbiệtcủamọingười,dùniềmtinchínhtrịhaytôngiáocủahọlà

Page 17: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

gìđinữa.Anhđiểntrai,tựtin,thôngminhvàchuđáo-làngườihoànhảonhấttôitừngquen.

Rồi,khibầutrờiCaliforniaửnglênnhữngvệthồngnhạtđầutiên, anh mới cầm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, và hôn tôi theokiểu mà nhiều năm rồi tôi chưa được trải nghiệm. Ít phút sau,chúngtôichúcnhaungủngon,rồibậtcười,vànóilờichàobuổisáng.

Sauvàituầnthìchúngtôiđãchínhthứclàmộtcặp,thậmchícòn nói rằng không muốn gặp gỡ những người khác nữa. Mộtbuổitốinọ,cảhaibịchụpảnhđangăntốicùngnhau.Tấmảnhđược đăng trên mục giới thiệu sách trên trang sáu, kèm dòngchúthích:“Mốiquanhệtìnhcảmcủabộđôiquyềnlực:giámđốcđiềuhànhPeterStandishvànhàsảnxuấtMarianCaidwell.”.Khibạnbèvàngườiquenđãxembáotớitấpgọiđến,tôigiảvờvừakhóchịuvừabuồncười,nhưngthựcbụngthìrấtthíchthú,cắtmấy bài báo đó đem cất đi cho những đứa con tương lai củachúng tôi xem. Mọi chuyện tốt đẹp đến khó tin nếu như khôngphải trước đó tôi luôn đinh ninh rằng mình có thể - và sẽ - tìmđượcngườinhưanh.

Nhưng,giờđây,liếcnhìnanhkhicảhaiđivòngquagócphố,tay trong tay, tôi lại nghĩ có lẽ đúng là mọi chuyện tốt đẹp đếnmứckhócóthểthànhsựthậtđược.Cólẽchúngtôiđãsalầy.Cólẽ quan hệ của chúng tôi sẽ chỉ dừng ở mức này mà thôi. Có lẽ,suychocùngthìtôicũngchỉnhưđámcongáiấy.Chờđợihoặcanphậnvớinhữnggìđangcó-hoặckếthợpcảhaiđiềuđótheomộtkiểunàođó.Nỗithấtvọngvàgiậndữkhôngnóiralờitràolêntrongtôi.Giậnanh,nhưnggiậnmìnhnhiềuhơn,vìđãkhôngchịu nhìn thẳng vào sự thật rằng khi người ta tránh né một đềtàithìthườnglàcólýdo.

“Emnghĩrằngemsẽvềnhà,”tôinóisaumộthồilâuimlặng,

Page 18: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hyvọngcâunóiđókhôngbịhiểulầmlàthanthânhaytoantính,haiconbàichưabaogiờđượcviệctrongcácmốiquanhệ-nhấtlàvớingườinhưPeter.

“Thôinào.Emvềthậtsao?”Peterhỏi,giọnganhcóvẻnhượngbộ,màtôilạimongnghethấysựkhẩnnài.Anhbaogiờcũngtựchủ, chừng mực, và mặc dù mọi khi tôi vẫn yêu những phẩmchấtđó,nhưnggiờđâytôilạithấykhóchịu.Anhdừngphắtlại,quaysangnhìntôichằmchằm,nắmlấycảhaibàntaytôi.

“Vâng.Emmệtthậtmà,”tôinóidốivàrụttaylại.

“Marian.Đừnglàmvậy,”anhphảnđốiqualoa.

“Emđâucólàmgì,Peter,”tôinói.“Emchỉđangcốnóichuyệnvớianh...”.

“Được,”anhnói,thởra,chỉthiếuđiềuđảomắtchánnản.“Vậythìnóichuyện.”.

Tôi nuốt cái cục kiêu hãnh đang teo dần và, cảm thấy nhụcnhã, nói. “Được. Vậy... anh có thể hình dung mình sẽ tái hônkhông?Haycómộtđứaconnữa?”.

Anhthởdài,địnhnóigì,rồilạithôi,vàlạicố.“Đờianhchẳngcònthiếugì,nếuđólàđiềuemđangmuốnhỏi.AnhđãcóAidan.Anhcóem.Anhcócôngviệc.Cuộcsốngtốtđẹp.Thậtsựtốtđẹp.Nhưnganhthậtlòngyêuem,Marian.Anhtônsùngem.Embiếtđiềuđómà.”.

Tôichờnghethêm,nghĩrằngcókhógìđâunếuanhdỗdànhtôi bằng một lời hứa chung chung kiểu như: Anh không thấytrước chính xác điều gì trong tương lai, nhưng anh thấy emtrongđó.Hay:Anhmuốnlàmemhạnhphúc.Hoặcthậmchílà:Anhkhôngmuốnbỏđibấtcứthứgì.Mộtcâugìđó.Gìcũngđược.

Thayvìvậy,anhlạinhìntôivớivẻbấtlựctrongkhihaichiếctaxinốiđuôinhauxuấthiện,mộtsựtìnhcờbịtôigánchođủthứ

Page 19: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ý nghĩa. Tôi vẫy cái xe đầu tiên và gượng mỉm cười, môi vẫnmímchặt.“Thôiđểmainóiđi.Đượckhông?”tôinói,cốvớtvátchútgìcònlạicủahìnhảnhmộtphụnữmạnhmẽ,độclập,vàtựhỏiphảichăngđóchỉlàhìnhảnhtưởngtượng.

Anhgậtđầuvàtôinhậnmộtcáihônphớtlênmá.Rồitôinhẹnhàng ngồi vào taxi và đóng cửa lại, để ý để không sập quámạnh,nhưngcũngchúýđểkhôngnhìnvàomắtanhkhixerờikhỏilềđường,chạythẳngvềcănhộcủatôiởkhuThượngĐôngManhattan.

Bamươiphútsau,tôivừathaysangbộđồngủvảiflannelcũnhất,thoảimáinhất,cảmthấytủithânvôcùng,thìđiệnthoạinộibộreo.

Peter.

Timtôiđậprộnràngbởicảmgiácnhẹnhõmngấtngâyđángxấuhổkhitôiđinhưchạyrasảnh.Tôihítmộthơithậtsâurồibấmnútmởcửachoanhlên,nhìnchămchămvàocửanhưthểNhà Vô Địch trùng tên với tôi đang chờ người đưa thư. TôimườngtượngracảnhPetervàtôisẽlàmhòa,làmtình,thậmchícòn có cả những dự tính nữa. Tôi không cần nhẫn hay lời hứahẹn sẽ có con, tôi sẽ nói thế, miễn là biết anh cũng có cảm giácgiống như tôi. Rằng anh thấy chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻcuộcđời.Rằnganhkhôngtưởngtượngnổichúngtôicóthểchialìa.Tôitựnhủđókhôngphảilàcamchịu,màngượclạikia,đólàđiềutalàmvìtìnhyêu.

Nhưnggiâylátsau,tôiđivòngquagócphòngthìthấyngoàicửa không phải Peter mà là một thiếu nữ có nét mặt góc cạnh,khuônmặtthuôndài,vàcáicằmnhỏ,nhọn.Côbémảnhkhảnh,xanhxao,vàcũngxinh-ítrathìvàinămnữacôbésẽxinh,tôinghĩvậy.Côbéănmặcđúngkiểucủamộtđứatrẻmớilớn,đếntậncáibalôquákhổvàsợidâychuyềncóbiểutượnghòabình,

Page 20: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhưnglạicómộtvẻđiềmtĩnhnhấtđịnh,khiếntôiđoánrằngcôbékhôngphảilàkẻhọcđòi.

“Chàocon,”tôinói,bănkhoănkhôngbiếtcôbéđilạchaybấmchuông nhầm nhà, hoặc là đang rao bán thứ gì đó. “Cô giúp gìđượccon?”.

Côbéhắnggiọng,chuyểnchântrụhếtbênnàysangbênkia,rồi lí nhí hỏi, giọng khào khào, “Cô có phải là Marian Caldwellkhôngạ?”.

“Phải,”tôinói,chờđợi.

“Con tên là Kirby Rose,” cuối cùng cô bé nói, vén mái tóc dàivàngxỉnrasautai,phíabênđầutohơnhoặcítnhấtcũngkhôngcânxứngsovớibênkia,mộtđặcđiểmtôibiếtrấtrõ,rồicúigằmxuốngđôiủngđenđãtrầydướichân.Khicôbéngướclênnhìnvàomắttôi lầnnữa, tôinhậnra cáimàu sắcrấtriêng đó- màuxámphảngphấtsắcxanhvàviềnđen.Và,trongtíchtắcđó,tôiđãbiếtchínhxáccôbélàaivàvìsaolạiđếnđây.

“Cóphảiconlà...?”tôicốnóihếtcâu,nhưnghítthởcònkhôngnổi,huốnghồlànói.

Cằm run run, cô bé khẽ gật, rồi quẹt lòng bàn tay vào quầnjean,xơchỉởđầugốibêntrái.

Tôi đứng chết lặng, đoán trước những lời tôi vẫn hình dung,và khiến tôi lo sợ, khiếp đảm và mộng mị suốt mười tám nămqua.Thếrồi,đúnglúctôinghĩquảtimđangđậpcuồngloạncủamìnhsắpvỡtung,thìcuốicùngtôicũngnghethấyconbénóiracâuđó:“Connghĩcôlàmẹcủacon.”.

Page 21: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương2Marian

14 Tháng Bảy, 1995. Hôm ấy là ngày nóng nhất từng được ghichéplạitronglịchsửChicago,nhiệtđộđobằngthủyngânchạmtới41°Crồichỉsốcảmnhiệtđạtđỉnh49°C,mộtkỷlụcvẫncònđứngvữngđếnnay,saugầnhaithậpkỷ.Đợtnóngđólàchuyệnduynhấtmàaicũngcóthểnóiđược,vớicáihệquảlàđãcướpđibảy trăm năm mươi mạng người, tạo nên những cái tít còn lớnhơn cả khủng hoảng giải giới ở Iran, chiến tranh ở Bosnia, vàbuổitrìnhdiễncuốicủabannhạcGratefulDeadtạisânbóngbầudụcSoldierField-ítnhấtlàtheoB96,nguồntinduynhấtcủatôihồitôimườitám.

Vàobuổisángnhưthiêunhưđốtấy,khiđangnằmdàibênhồbơi tại nhà, mặc bộ bikini dây trắng đặt hàng theo catalô củaVictoria’s Secret, tôi chỉnh đài để bắt sóng chương trình củaKevinvàJoBo,nghehọbôngđùalàcáinóngđãkhiếnchothiênhạ làm những chuyện điên rồ: phải lòng nhau, phạm tội, trầntruồng chạy nhông khắp phố. Hiển nhiên là họ đang nói đùa,như đám DJ vẫn làm, nhưng nghĩ lại, thực tình tôi tin rằng ítnhấtcáinhiệtđộkinhkhủngđócũngcóphầnđángtráchtrongchuyệnxảyravàođêmhômấyởnhàconbạnthânnhấtcủatôi,Janie.Lẽracâuchuyệncóthểđãkhôngđếnmứcđónếunóxảyra vào bất cứ mùa nào khác, thậm chí vào một ngày hạ nóngbìnhthường.

Tấtnhiên,cũngcòncónhữngyếutốkhácnữa,chẳnghạnnhưrượu, tội đồ ưa thích của mọi người, cụ thể là bốn chai Boone’s

Page 22: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Farmvịdâuướplạnhtôinốcxuốngcáidạdàytrốntrơn.Thêmvàođólàcảmxúcmãnhliệtđikèmvớimùahèbuồnvuilẫnlộnchengiữathờikhắctốtnghiệptrunghọcvàphầnđờicònlại,lànỗichánngántộtđộvớithànhphốquêhương,vàmộtchútđenđủi-haymaymắn,còntùythuộcvàoviệctahỏiai.Vàdĩnhiên,yếutốcuốicùngchínhlàConradKnight.

Conradkhôngphảikiểucontraitôithíchkhinhìngầnvàtỉnhtáo, nhưng nhìn từ xa và trong lúc đang tây tây thì cậu ta gầnnhưlàkiểucontraimàđứacongáinàocũngthích.Đươngnhiêntôicũngkhôngcưỡnglạiđượccặpmắtxámxanhquyếnrũ,máitócthẫmmàudàivừaphảivàgòmámàJaniegọilà“đỉnh”,mộttừ mà nhiều năm sau đã bị lạm dụng. Cậu ta có vẻ bí ẩn và hơinguy hiểm, kiểu hình ảnh mà bọn nhóc mới lớn cố trau tria -nhưng dường như chỉ mình Conrad là nhìn không có vẻ gượngép.Cậutaxămhìnhtrênbắptay,ngheđâulàtênviếttắtcủamẹcậutavàcáingàyvụđâmxeđãcướpđimạngsốngcủabà.Cậutahútthuốclácuốn,láichiếcMustangđencũkỹ,vàháttrongmộtbannhạcRocknghiệpdưởkhutrungtâm.Cómấyđứacongáidùng thẻ căn cước giả đến xem đã ví giọng hát của cậu ta vớigiọngcủaEddieVeddervàcamđoanrằngmộtngàynàođócậuta sẽ nổi danh. Bố cậu ta, thực ra là một diễn viên đã về vườn,từng thủ vai chính trong một phim truyền hình nhiều tập đãngừngphátsóngvàđóngmộtđoạnphimquảngcáolúcđóvẫncònđượcchiếuchothuốcTums,thỉnhthoảnglạivềLosAngelesđể thử giọng và thường dẫn Conrad đi theo suốt những quãngthời gian dài. Dù thường xuyên nghỉ học và có kết quả học tậpthất thường, nhưng cậu ta vẫn có vẻ thông minh và chút gì đótừngtrải-hayítralàhếtsứcdửngdưngvớicáitrậttựxãhộiởtrườngtrunghọc,điềuđókhiếncậutatrôngcóvẻsànhsỏi.Nóitóm lại là cậu ta chẳng có gì giống với mấy đấng nam nhi lịch

Page 23: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

lãmtôitừnghẹnhòsuốtthờitrunghọc-màcũngchẳnggiốnggìtôi - nhưng cũng không phải cái kiểu phe phái kình địch, độngchútlàgâyhấn,chỉđơngiảnlàconđườngcủabọntôisẽkhôngbaogiờthựcsựgặpđượcnhau.Thỉnhthoảngchúngtôivẫnchàohỏinhautronghànhlang,nhưngtừthờitiểuhọcđếngiờchúngtôichưatròchuyệnthậtsựbaogiờ.

“Marian Caldwell à,” Conrad gọi khi tôi tình cờ gặp cậu tatrongsânsaunhàJanie.PhảiđếnphânnửatrườngGlencoeđếndự tiệc sau khi nghe kháo là cha mẹ nó đã đi vắng khỏi thànhphố.Mặtcậutakhôngcóbiểucảmgì,nhưngcóđiềugìđótrongánhmắtcủacậutamáchbảotôirằngchúngtôisắpcómộtcuộcchuyệntròđầyýnghĩa.

“ChàoConrad,”tôinói,cốtìnhlắclưtheođoạncaotràotrongbài “Em sẽ nhớ anh” của Sarah McLachian đang vẳng ra từ cáimáycátxétxáchtayđểtrêncửasổphòngngủJanietrênlầu.

Cậu ta nhếch miệng cười, và rồi, như thể tiếp nối một cuộcchuyệntròđãbắtđầutừtrướcđórấtlâu,cậutanóicâumàtôisẽnhớmãisuốtnhiềunămsauđó.“Cậucóthểchạy,nhưngkhôngthểtrốnđượcđâu.”.

TrongkhicậutahớpmộtngụmbiaDrPepperthìtôiquansátlớprâungắnchưacạotrênmặtvàhítmùihươngdathịtcậuta-một thứ mùi trộn lẫn giữa hương gỗ tuyết tùng, muối, và nướchoaEternitycủaCalvinKlein.

“Ai chạy?” tôi hỏi. “Mà cậu làm gì ở một bữa tiệc như thếnày?”.

Nhớlạicâuhỏiđó,tôivẫncònnhănmặt.Tạisaotôikhôngnóimộtbuổitiệc“bìnhdân”màcảhaiđềubiếttôitàitrợlâudài.

“Tìm cậu,” cậu ta nói, đôi mắt cũng phảng phất sương khóigiống như những cặp mắt sáng màu. Tôi đưa mắt nhìn quanh,

Page 24: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tưởngcậutađùa,vàchờthấymấygãbạncùngbannhạchaybạngáicủacậutatừphòngtắmquayra.Tôichưatừngthấyconbéđóvìnóhọctrườngkhác,nhưngcólần,khiJanietìnhcờbắtgặphaingườihọđicùngnhauởtrungtâmmuasắm,nóđãvềkểlạirằng con bé đó trông giống hệt Kate Moss, đến tận cái áo kiểudigan,cáiváyhoadàivàđôixăngđanBirkenstock.

“Ừm. Hình như là cậu đã tìm thấy tớ rồi đấy.” Tôi bật cười,cảmthấybạodạnhơnlúcthườngkhichạmvàobắptaycậuta,ngaychỗmấychữsốxămmựcđen,trôngnhưthểchữnổiBrailletrêndacậutavậy,biếtchắclàcậutakhôngchỉđimộtmìnhmàcònhoàntoàntỉnhtáo.

“Lâunaycậuthếnào?”Cậutaliếcnhìncáicổtaytrầnđánglẽraphảiđeomộtcáiđồnghồ.“Suốtsáunămquaấy?”.

“Sáu năm ư?” tôi hỏi lại, rồi nhắc cậu ta nhớ là bọn tôi họcchungtrườngtừhồilớpbốn.

“Lần cuối bọn mình nói chuyện kìa,” cậu ta nói, lùa bàn tayquamáitócdợnsónghơnbìnhthườngvìđộẩmcaođếnmứctôicảmthấynhưthểchúngtôiđanggiẫmtrênnướcvậy.“Ýtớlànóichuyện thật sự. Lần đó, bọn mình ngồi xe buýt về sau chuyếnthamquan.”.

“Ở Shedd,” tôi nói, gật đầu, nhớ lại chuyến đi đến viện hảidươnghọchồilớpsáu-vànhấtlàchuyếnxequayvềtrường.

Conrad mỉm cười, và ngay sau đó trút bỏ cái điệu bộ lạnhlùng.Trôngcậutalạigiốngthằngbạnmườihaituổihồinào,vàtôinóivớicậutađiềuđó.

Nụcườicủacậutanởrộngthêmvàcậunói,“Cậuchiachotớnửa thanh kẹo Twix và bảo tớ là cậu muốn trở thành nhà sinhvậthọcbiển.”.

Tôicườirồiđảomắt.“Ừ...nhưngbâygiờtớkhôngcònmuốn

Page 25: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trởthànhnhàsinhvậtbiểnnữarồi.”.

“Tớbiết,”cậutanói.“CậusẽđiMichigan,vàohọctrườngđiệnảnh, rồi tới Los Angeles hay New York để làm chuyện lớn vàthành công rực rỡ. Trở thành một Nora Ephron kế tiếp hay... à,đólànữđạodiễnduynhấttớbiết.”.

Tôingạcnhiênnhìncậutachođếnkhicậutatiếtlộnguồntinhiểnnhiên.“Niên giám.Nhớ không?Nhữngdự địnhcho tươnglai?”Cậutaphácdấungoặcképtrongkhôngkhí,tỏrõvẻgiễucợtđốivớitoànbộhoạtđộngấy.

“Àphải,”tôinói,thầmnghĩrằngchắchẳncậutacũngbiếttôiđược bầu là “người có khả năng thành công nhất” - cũng y nhưtôibiếtrõcậutasẽgiànhgiảingườicó“đôimắtđẹpnhất”.

“Thếcậucódựđịnhgì?”tôihỏi,cógìđómáchbảotôirằngcậutađãđểtrốngbảngcâuhỏitrongcuốnniêngiám,chođếnkhitôinhớracâutrảlờicủacậutalà:Coinhưkhôngcótôi.

Tôi hỏi câu đó nghĩa là sao thì cậu ta đáp, “Đơn giản là phắnkhỏinơinàythôi.”.

“Khôngcógì...cụthểhơnsao?”tôihỏi,dĩnhiênngụýchuyệnvào đại học, vốn được coi đơn giản là một chuyện đã định sẵntrongđầutôivàđámbạn.

“Không,”cậutanói,nốccạnlonDrPepper.Cậutabópcáilonbằngmộttayrồinémvàothùngrácgầnđó.“Trừchuyệnsẽhôncậu đêm nay. Và có lẽ cả đêm mai nữa. Và nếu cậu không cẩnthận...thìcólẽcảđêmmốtnữa.”.

Tôi thấy mình run rẩy, mặc dù mồ hôi đang chảy dài trênlưng.Rồitôiquyếtđịnhđểcậutahôn.Haychínhxáchơnlàtôitựthúvớilòngmìnhrằngtôisẽkhôngđủsứctừchối.Nhưngtôivờ như đang hết sức tự chủ, đưa tay lên chỉnh lại túm tóc đuôingựadài,vàngóngả,bịhơiẩmphảntácdụngkhiếnchonóvốn

Page 26: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

suôn thẳng nhưng giờ cứ rũ xuống. “Thế tại sao cậu lại muốnlàmvậy?”tôihỏi,timđậpthìnhthịch,ethẹnnhìncậuta.

“Vìtớthíchcậu.”.

Từấyvốnchỉdànhchobọntrẻcon,nhưngcậutanóinghesaokháchẳn.

“Từkhinàothế?”tôinói,giọngvữnghơnđầugối.

“Lúcnàocũngvậy.Từngàyđầutiên.”Cậutanóithảnnhiênnhư thể đang báo một thông tin vặt vãnh về giờ giấc hay nhiệtđộ trong ngày - rất có thể vẫn còn trên 37°C, và đêm tối cũngkhôngthểlàmdịuđicáinóngngộtngạtchútnào.Rồicậutaliếnthoắng kể lại hàng loạt những kỷ niệm, xua tan chút nghi ngờnàocònsótlạivềtấmchântìnhcủamình,nếukhôngmuốnnóilà những bằng chứng của cậu ta: tủ cá nhân của tôi trong bốnnăm qua ở đâu; vết sẹo trên đầu gối trái mà cậu ta cứ để ý mỗikhi tôi mặc váy đến trường; chiếc váy màu tía tôi mặc dự tiệckhiêu vũ đón cựu học sinh, đôi giày nhảy bằng lụa mềm đượcnhuộmchotiệpmàu.

“Tớnhớcóbaogiờcậuđidựtiệckhiêuvũđâu,”tôinói,ngộpthở.

“Tớ đâu có đi,” cậu ta nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi. “Tớthấyhìnhtronghộctủcủacáigãtênlàgìquênmấtrồi.”.

Tôitrònmắtnhìncậutavànhớramìnhđãdánnótrongtủcánhân của bạn trai, đè lên tấm ảnh trông rõ ngứa mắt chụpRebeccaRomijnvàAngieEverhartnằmườntrênbãibiểntrongsốchuyênđềvềđồbơicủaSportsIllustrated.

“Todd,”tôinói.

“Phải.Làhắn,”cậutanói,đảomắt.

“Bọntớchiatayrồi,”tôinói.

“Tớbiết.Lẽraphảilâurồi.”.

Page 27: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cònbạngáicậu?”.

“Bọntớcũngchiatayrồi,”cậutanói.“Trùnghợpnhỉ.”.

CậutabướcmộtbướcvềphíatôirồibọntôibắtđầunhảyđiệuslowtheonhạcbàihátcủaSade,bàntaycậutađặttrênlưngtôi,hơi thở của cậu ta phả vào tai tôi, cái mùi đặc trưng của cần sathoảngtới.Ítphútsau,giữanhữngánhmắtngâynhìn,bọntôicùngnhauđivào,thuvàomộtgóctrênchiếcxôphabọcvảituýttrong phòng sinh hoạt chung của gia đình Janie, những thânhình nhễ nhại mồ hôi cứ uốn éo xung quanh chúng tôi. Trongsuốt hơn một tiếng, chúng tôi ngồi bên nhau, trò chuyện nhẹnhàng nhưng vẫn cảm thấy nặng nề. Có một luồng điện giữachúngtôi,cảmgiácvừakhámpháđượcthứgìđómớimẻnhưngcũng rất đỗi thân quen, điều vẫn thường xảy ra khi ta lớn lêncùng ai đó, đi ngang qua nhau trong hành lang, hết ngày nàysangngàykhác.Tôichợtthấybănkhoănsaotrướcđâychúngtôichưatừngtròchuyệnnhưthếnày-nhưngđồngthờitôivẫnbiếtchínhxácvìsao.

“Mình đi tìm chỗ nào yên tĩnh hơn đi,” cậu ta đề nghị saukhoảngimlặngđầutiêncủacuộctròchuyện.

Tôigậtđầu,dẫncậutarasảnh,đilêncầuthang,rồixuôihànhlangđếnphòngngủcủabốmẹJanie,bỏquatấmbảngconbạnđãdánmấychữCẤMVÀO!!!Chúngtôikhôngnóigìnữa,cảhaiđềucăng thẳng nhưng vẫn quả quyết khi khóa trái cửa, hôn nhau,cởiđồchonhau,rồichuivàodướichăntrênchiếcgiườngđôicỡđạicóbốncáicọc.Đếnmộtlúc,cậutathòtayxuốngsànquờtìmquần jean, rồi rút cái ví từ trong túi sau ra. Tôi đã biết cậu tađanglàmgìtừtrướckhicậutalấyragóigiấynhỏhìnhvuôngrồilần mò trong bóng tối. Tôi nhắm mắt lại, để mặc mọi chuyệndiễnra,chờđợi,thèmmuốn.

Chuyệnxảyratiếptheocũngdễđoán,chỉcóđiềucũngkhông

Page 28: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hoàn toàn đoán trước được, cho đến khi nó xảy đến với ta, lầnđầu tiên, sau biết bao lần từ chối trước đó. Tôi nghĩ đến tất cảnhữnglầnsuýtlàmchuyệnđóvớiTodd,cốgắngxácđịnhxemlầnnàycógìkhác,rồiquyếtđịnhrằngtấtcảlàdomộtnỗihammuốn tôi chưa từng cảm thấy trước kia. Ham muốn mãnh liệtđếnmứccócảmgiácnhưmộtnhucầu.

“Cậu chắc chứ?” cậu ta hỏi, mặc dù chúng tôi gần như vượtquá cái ngưỡng quay lại được rồi. Tôi nhìn vào mắt cậu ta, rồinhìnlêntrầnnhà,cảmthấychóngmặtvìnhữngcảmxúctronglòng,màcũngtạicáiquạtđangquayvùvùbêntrên,cốgắngraquyếtđịnhcuốicùngtronglúcConradgiữvữngthânhìnhphíatrêntôi,thởvàchờđợi.

Tâmtrítôicứmiênman,nhữngýnghĩrờirạcvànhậpnhòa-nhưng cũng khá rõ rệt. Tôi thầm nhủ rằng sẽ có những rủi ro,rằng sáng mai, nếu không muốn nói là sớm hơn, có thể tôi sẽthấyhốitiếc.Tôitựnhủcóthểcậutachỉgiảvờthíchtôimàthôi-rằngthựcracậutachỉlợidụngđểlêngiườngvớitôi,rằngchắcchắn tôi chỉ là một trong nhiều cô. Tôi tự nhủ đó không phảichuyệnmàmộtđứacongáinhưtôinênlàm,nhấtlàvớimộtkẻnhưcậuta.

Nhưng,câutrảlờivẫnlàcó.Toànbộcontim,tôinghethấyrõtiếng“có”ấy.Rồi,tôinóinórathànhlời,nhìnvàomắtcậuta,đểkhông còn thấy quyết định của mình có gì sai lầm. Nếu khôngtínhđếncáinóng,nỗihammuốnvàrượuthìtôibiếtchínhxácmìnhđanglàmgì-rằngtôiđangcómộtchọnlựakhôngthểrútlại,khôngthểthayđổi.Tôibiếtđiềuđókhicảmthấycậutatừtừđivàotrongtôi,nấnnágiâylátrồimớirútrađểđeobaocaosuvàbắtđầulại.Tôibiếtmìnhđãđổikhác,mãimãi.

Thế nhưng, trong cái dư âm lặng lẽ, trần trụi sau đó, tôi vẫnchưahềmườngtượngđượcnhữnggìsẽxảyratiếptheo.Cónằm

Page 29: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mơtôicũngkhôngnghĩrằngnósẽlớnlaohơnmộtkhoảnhkhắctrong cuộc đời mình. Một câu chuyện của tuổi trẻ tôi. Mộtchươngtrongcáimùahènămấy.Mộtđợtnóngcóphầnmởđầu,diễnbiến,vàmộtkếtthúcdứtkhoát.

Page 30: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương3Kirby

TôitênlàKirbyRose,vàtôilàconnuôi.

TôikhôngđịnhbiếnđâythànhmộtbảntựthúcủathànhviênHộiCairượu,mặcdùđôikhithiênhạsẽhiểunhưvậy,nhưlàcáithứ mà họ phải thông cảm. Tôi chỉ muốn nói rằng đó là hai sựthật cơ bản về tôi. Giống như việc người ta không thể biết đíchxác khoảnh khắc họ biết tên mình, tôi cũng không thể nhớ nổilầnđầunghebốmẹkểcâuchuyệnvềcúđiệnthoạibấtngờgọitới thông báo tôi vừa chào đời và trong vòng bảy mươi hai giờnữa tôi sẽ là con của họ. Họ chỉ phải chạy xe đến Chicago (mộtchuyến đi ngắn từ khu vực họ sống ở phía Nam thành phố St.Louis,nơicảhaiđãlớnlênvàhiệnvẫnđangsinhsống),kýmộtvàigiấytờ,rồiđóntôitạibệnhviện.Họchỉviệcnóirằnghọđồngý.

HômấylàngàyCáthángTưnênmẹtôiđãthoángnghĩđólàmột trò đùa, cho đến khi mẹ tự trấn an mình rằng chẳng ai lạinhẫntâmđếnđộchơikhămkiểuđóvớimộtcặpvợchồngđãcốgắng và ước ao, chờ đợi và cầu nguyện có được một mụn consuốtchụcnămnay,gầnnhưtừngàycưới.Bốtôilàthợđiện,cònmẹlàmtrợlýhànhchínhtạimộthãngluậtlớntrongthànhphố,nênhọcóthunhậpkhá,nhưngvẫnkhôngđủđểtrảchiphíthụtinh cho bất kỳ trung tâm điều trị hiếm muộn và vô sinh vốnluônhétgiácắtcổnào.Thayvìvậy,họquaysangxinconnuôi.Mớiđầu,họvẫnkiêntrìtheocáctổchức.Cơđốcgiáotrongnước,rồidầndầnhọđăngkývớibấtkỳtổchứcnàokhôngkểđếnquốc

Page 31: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

gia khả dĩ cho họ nhận nuôi một đứa bé. Trung Quốc, Nga,Colombia.Đámluậtsưmờám.Chẳngquantrọng.Họchỉmuốncómộtđứacon.

Thếnên,dĩnhiênmẹtôiđãhéttolờiđồngýtrongđiệnthoạikhicònchưabiếtmộtchitiếtnàovềtôi.Rồi,khibốtôinhấccáiđiệnthoạithứhailên,ngườiphụnữgọitớimớiđiềmtĩnhthuậtlạirằngtôilàmộtbégáinặnghaicântám,khỏemạnh,dàibốnmươitámxăngtimét,cócặpmắtxanh,to,cònđầuthìđầytóctơmàudađào.Bàấybảotôirấtháuănvàtínhtìnhdễthương.Bàgọi tôi là “hoàn hảo”, rồi bảo rằng họ là những người may mắnđượctổchứcchọnratừhàngtrămcặpvợchồngxinconnuôi.

“Xinchúcmừng,”bàtanói.“Hẹnsớmgặplạianhchị.”.

Bốmẹtôicúpmáyvàômnhaubậtkhócrồilạibậtcườitrongkhinướcmắtcứứarathêm.Rồihọhốihảchạytớicửahàngđồsơ sinh Babies “R” Us như kiểu thiên hạ đổ xô tới tiệm tạp hóatrướcmộttrậnbãotuyết.Họsắmnàolànhữngbộquầnáomàuhồngbéxíu,rồigiườngcũi,rồighếtrẻcondùngtrênxeôtô,rồiđồ chơi, rồi búp bê nhiều đến mức tôi không nghĩ sẽ chơi hếtđược,vàchởvềnhàđểtranghoàngphòngmaycủamẹtôithànhphòngtrẻsơnhaimàutímoảihươngvàvàng.

Hôm sau, bố mẹ tôi lái xe đến Chicago rồi thuê khách sạn ởgần Bệnh viện Northwestern Memorial. Họ phải chờ thêm bangày nữa mới được gặp tôi, cả hai không ai ngủ được quá vàiphút chập chờn, dù biết đây là lần cuối cùng mình được nghỉngơiđầyđủtrongsuốtmộtthờigiandàisắptới.Tronglúcđóhọbànnhauđặttênchođứabé.Mẹtôivậnđộngnhiệttìnhđểlấytên thời con gái của bà là Kirby. Phải gặp con đã chứ, bố tôikhăngkhăng.TôiphảitrôngnhưmộtKirby-dùđólàgì.

Bốtôitoànbắtđầutừđoạnđó.Ôngkểrằngôngđãcứaráchdatronglúccạorâu,haibàntayôngrunđếnmứcgầnnhưphảiđể

Page 32: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mẹtôichởđếnbệnhviện,mộtviệcmàôngchưatừngđểbàlàmvìbàláixetệkinhkhủng.Rồiôngchạybổtrướctớiđốnggiấytờvà họ cuống cuồng ký vào. Và, rồi cũng đến giây người phụ nữcủa tổ chức đó quay lại, bồng theo đứa bé - là tôi - được quấntrongtấmchănnỉmàuhồng.

“Gặpcongáianhchịđi,”bàtanóirồitraotôichobốmẹ.“Béyêu,gặpLynnvàArtRosenày.Bốmẹcủaconđấy.”.

Tôi vẫn thích nhất đoạn này trong câu chuyện. Lần đầu tiênhọbếtôi,cứđắmđuốinhìnxuốngkhuônmặttôi,cảmnhậnhơiấmcủacơthểtôitrênngựcmình.

“Conbécócáimũigiốngemnày,”bốtôiđùa,rồituyênbốtôilàKirby.

Bố mẹ tôi bảo đó là khoảnh khắc chúng tôi trở thành ngườimộtnhà.Họbảođóquảthựclàmộtphéplạ,khôngkhácgìphútgiâyhọnhìnthấyCharlotte,đứaemgáiđượcthụthaihoàntoànbất ngờ sau khi họ nhận nuôi tôi một thời gian ngắn. Sự khácbiệtduynhất,mẹtôirấtthíchkểphầnnày,làbàkhônghềphảichịuđauđớnkhigặptôi.Vàrằngchuyệnđóxảyđếnsau.

Tôinghechuyệnđócảtriệulầntừbéchílớn,kèmtheonhữngcâutríchdẫnsướtmướtvềchuyệnnhậnconnuôi,giốngnhưcáicâu được lồng khung treo trong phòng ngủ của tôi suốt nhiềunăm: “Không phải từ thịt ta mà ra, không phải từ xương ta màthành,vậymàkỳdiệuthayvẫnlàcủata.Đừngbaogiờquêndùchỉmộtphútgiây,conkhônglớnlênquatimtamàlàtrongtimta.”.Tôibiếtnhữngngườinổitiếngtừngnhậnconnuôi,vàquantrọnghơn,lànhữngngườitừngđượcnhậnnuôi,SteveJobs,haivị tổng thống trong đó có Bill Clinton (vẫn tại nhiệm ở NhàTrắngkhitôichàođời),haingườixuấtchúngtrongnghệthuật,FaithHillvàTimMcGraw(tìnhcờcũnglàvợchồng-thếcótuyệtkhông cơ chứ?), Darryl McDaniels của ban nhạc Run DMC, và,

Page 33: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhưmẹtôithỉnhthoảngvẫnnhắc,MosesvàJesus.

Dùbiếtrõmìnhlàconnuôinhưngtôichẳngnghĩgìnhiềuđếnmẹ đẻ, và cha ruột thì còn ít màng hơn. Cứ như cả hai là diễnviên phụ trong cả vở kịch, chẳng có vai trò gì nếu không nhờđónggópchútADNcầnthiết.Chắcchắntôicũngchưatừngcảmthấybịhắthủivìhọđãbỏtôi.Bốmẹtôichẳnghềbiếtgìvềmẹđẻcủatôi,nhưngcứgiảithíchchắcnịchrằngbàkhônghề“bỏ”hay“đem cho” tôi mà là sắp đặt một kế hoạch cho tôi, cái kế hoạchtốtnhấtbàcóthểnghĩratronghoàncảnhấy,bấtkểhoàncảnhđólàgì.Nhớlại,tôinghĩcólẽhọchỉlàmtheolờikhuyêntrongmộtcuốnsáchvềconnuôinàođó,nhưnghồiđóthìtôitintuốttuột.Cóchăngtôichỉthấythươngthaychobàvìtinrằngtôilànỗimấtmátcủabàchứkhôngphảibàlànỗimấtmátcủatôi.

Thựcra,lầnđầutiêntôithậtsựthắcmắcvềbàmàkhôngphảidocơntòmòthoángqualàhồilớpnăm,khichúngtôiđượchọcvềtổtiêncủamìnhtrongmôntìmhiểuxãhội.Tôilàmbáocáovề Ai Len, giống như nhiều đứa khác trong lớp, giải thích rằnggiađìnhbênnộitôixuấtthântừGalway,còngiađìnhbênngoạithìgốcngườiCork.Dĩnhiên,tôibiếtrằnghọkhôngphảilàmáumủruộtràhaytổtiêncủatôi-trongbáocáo,tôicũngkhôngchegiấusựthậtđó.Hầunhưaicũngbiếttôilàconnuôi,vìchúngtôihọcchungtrườngtừmẫugiáo,vảlạichuyệnấycũngchẳngcógìghêgớm,chỉlàmộtchuyệnvặtvãnh,nhưcókhớpmềmdẻohaycóanhchịemsinhđôigiốnghệtthôi.

VậynêntôicứthảnnhiênnóitrướclớplàkhôngbiếtgìvềmẹđẻngoàichuyệnbàlàngườiChicago.Tôikhôngbiếttênbà,giađìnhtôicũngchưahềthấyảnhbà,nhưngdựavàomáitócvàngvà đôi mắt xanh của mình thì tôi đoán bà là dân vùngScandinavia-rồithuhẹpphạmvilạiởĐanMạch,cólẽvìtôihảongọt và còn thích âm thanh của từ đó. Bạn cùng lớp xem ra đã

Page 34: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hàilòngvềgiảthiếtnày,chỉmỗithằngGaryRuskdễghétlàgiơtaylên,rồikhôngchờđượcgọi,hỏitôicógiậnmẹđẻkhôngvàcóbaogiờđịnhđitìmbàấykhông.Mườngtượngmìnhtrôngnhưmộtkẻsăntiềnthưởngcùngkhẩusúngtrườngvàcặpchósăn,tôi nhìn sang con bạn thân nhất, Belinda Greene. Rồi tôi hắnggiọngvàthảnnhiênđáp,“Tớcómẹrồi.Vàkhông,tớchẳnggiậnaicả.”.

Nhưng cái mầm mống đó đã gieo xuống. Có lẽ tôi nên giận;nhữngngườikhácđươngnhiênsẽgiận-ítralàthằngGary.Nócứdồntôibằngcáikiểugạnhỏitọcmạch.“Nếumuốnthìcậucótìmđượcbàấykhông?Kiểunhưthuêthámtửtưấy?”.

“Không.Tớgầnnhưcònkhôngbiếttênbàấynữamà.Làmsaotớtìmđượcbàấychứ?”tôinói,nghĩđếntấtcảnhữngphụnữcóthểđãsinhcontạicáibệnhviệnđóởChicagovàongàyCáthángTưnăm1995.

Đọc báo cáo xong, tôi ngồi xuống, rồi chúng tôi chuyển sangnghedisảntừÝcủaDebbieTalierco.Nhưngsuốtthờigiancònlại của giờ học đó, và cả ngày học hôm ấy, tôi không thể gạt ýnghĩvềmẹđẻrakhỏiđầu.Tôivẫnchưamuốnđitìmbà,nhưngtôicứbănkhoăncócơmaynàođểtôicóthểtìmđượcbàkhông.

Nên,tốihômấy,bênbànăn,giữacuộcchuyệntròchánngắtvề con chó Yorkie mà gia đình Gallagher mới đem về nuôi, rồinhững là ông ta cứ cấu véo con chó còn chập chững, rồi là họphải cho con chó biết ai là chủ, tôi nhớ lại câu hỏi Gary đặt ra,khônghiểusaođãbiếttrướcđókhôngphảilàthứbốmẹtôi,nhấtlàmẹ,muốnnhắcđến.Đólàchuyệnhọchỉnêuranhữngkhilờicầu nguyện của họ ứng nghiệm. Và tôi biết nếu mình chú tâmvàobàấythìđósẽlàmộtchuyệnhoàntoànkhác.

“VậythìhọkiếmmộtconYorkievềđểlàmgì?Đángrahọphảicứu vớt một con chó chứ,” Chalotte nói, con bé thật lòng yêu

Page 35: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thương động vật. “Ý con muốn nói đó là chuyện cứu một sinhlinh.”.

Tôi bỗng cảm thấy mình giống như con chó được cứu vớt,đúng là một con chó lai, nhưng vẫn tỉnh bơ rắc tương A.1 lênmiếngsườnheo,thóiquentôihọctừbố,ôngrướinólênmọithứ,kểcảtrứngbác.

“Hômnay,concóbàibáocáovềtổtiên,”tôimởlời.“Thếrồi,ừm...chuyệnconlàconnuôiđượcnêura.”.

Mẹnhìntôichằmchằm,nhai,nuốt,chờđợi.

“Dùsaothì,concũngmuốnbiết...cócáchnàotìmđượcmẹđẻconkhông?Nếuconmuốnthế?Ýconmuốnhỏilàbốmẹcóbiếtdùchỉlàtênbàấythôikhông?”.

Tôibiếtngayrằngđặtracâuhỏiđóđúnglàsailầm.Khôngkhícăng như dây đàn, rồi mẹ bắt đầu chớp mắt để nước mắt khỏitrào ra. Nước mắt! Vì một câu hỏi ngớ ngẩn. Trong khi đóCharlottecúigằmxuốngcáiđĩa,vẻmặtnhưvừamắclỗi,cònbốthìkhoáclêncáivẻbuồnrườirượi,nhưsắpsửagiảngđạo,giốngmỗi lần thuyết giảng với hai chị em tôi bài học quan trọng“khôngđượcdùngmatúy”.Thayvìchỉtrảlờicâuhỏi,ôngnói,“À.Đâylàmộtchủđềkhánghiêmtúc.”.

“Khôngnghiêmtúcvậyđâu,”tôinói.

“Không, chắc chắn là nghiêm túc đấy,” ông nói. “Quan trọngnữa. Rất, rất quan trọng. Bố muốn nói là nếu con thấy nó quantrọngthìbốmẹcũngthấyquantrọng.PhảikhôngLynn?”.

“Conkhôngmuốnđitìmbàấyhaygìđâu,”tôirútlui.“Conchỉmuốnbiếtmìnhcóthểhaykhôngthôimà.Giờiạ.”.

“Đừngcóbạđâucũngréotrờiranhưthế,”mẹtôinói.

Tôinóilạirằngmìnhnóitừđóvớichữg,khôngphảit,cốnéncái thôi thúc muốn hỏi bà có nghĩ rằng tôi sẽ đi tìm cái đồ quỷ

Page 36: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thaấykhông.

Charlottenghevậyphìcười,nêntôicũngnhoẻncườivớinó.Dùconemgáicólàmtôiđiêntiếtthếnàothìtôivẫnthíchlàmnócười.

Rồitôinhìnlạimẹvàlínhí,“Ýconlàconkhôngcầnbiếtgìvềbàấycả.Cólẽconcònghétbàấynữa.”.

Mẹtôitrôngcóvẻnhẹnhõmcònbốthìnói,“Đừngnóithếcon.Bàấyđãlàmmộtviệccanđảm.Điềutốtnhấtchocon.”.

“Sao cũng được,” tôi nói liều. Đó là một trong những câu nóicủatôimàbốmẹtôikhôngưanhất.“Cógìghêgớmđâu.”.

Bốtôivẫngạnhỏi.“ConcómuốnđitìmbàấykhôngKirbs?”.

“Conđãnóilàkhôngrồimà!”.

Ông gật đầu, rõ ràng là không tin tôi, vì ông lại tiếp tục giảithích cặn kẽ rằng Heartstrings, tổ chức đã dàn xếp việc cho tôilàmconnuôi,cómộtđiềukhoảntronggiấytờchophéptôiđượctiếpcậnvớithôngtinvềmẹđẻkhitôibướcsangtuổimườitám,trongtrườnghợptôimuốngặpbà.

“Tiếpcậnthôngtinư?”tôinói,cốravẻthảnnhiên.

“Nếuconmuốntìmthôngtinliênlạccủabàấy,tổchứcđósẽcung cấp cho con,” bố tôi nói. “Giả sử là bà ấy vẫn cập nhật lýlịch.Bàấyđãđồngývềđiềukhoảnnày,nhưnghiểurằngviệcđólà do con quyết định chứ không phải bà ấy. Hiện nay, bà ấykhônghềbiếtgìvềconhayvềgiađìnhta,bàấycũngkhôngbaogiờđượccungcấpnhữngthôngtinđó.Vảlại,”ôngnói,nhướngmày như thể sắp đề cập đến một điểm quan trọng, “Bà ấy chấpnhậnđiềuđó.”.

Nóicáchkhác,bàấykhôngmuốntìmtôinênsaotôilạiphảiđitìmbàấy?Tôinhúnvai,nhưthểthấychánớnvớimấychitiếttrongthỏathuậnpháplýđó.Tôithầmthềvớibảnthânrằngsẽ

Page 37: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

khôngbaogiờnêuvấnđềnàyranữa,ítnhấtlàvớibốmẹ.

Nhưng kể từ hôm ấy tôi ngấm ngầm tìm hiểu về vấn đề connuôi theo một kiểu hoàn toàn khác với trước đây, biết rất rõnhững câu chuyện những đứa con nuôi đi tìm mẹ đẻ và ngượclại.Tôimảimêtheodõicáctalkshowdànxếpnhữngcuộcđoàntụvàbịcuốntheonhữngcâuchuyệncảmđộng.Đôikhicũngcómặc cảm tội lỗi và hối hận, đôi khi là giận dữ, thường thì lànhữngcảmxúclẫnlộnphứctạp.Thỉnhthoảngcũngcómànsứckhỏe nguy kịch - hay trong vài trường hợp hạn hữu, có cả ánmạng,chuyệnkỳbí,hayvụbắtcóc.Tôitậphợpcácgiaithoạiđótrongđầurồibănkhoănvềmẹđẻcủamình,vềcâuchuyệncủabà. Tôi chưa hề nghĩ bà là người mẹ thứ hai, mà chỉ như mộtngườibàconxathìđúnghơn,mộtbàdìđãlâukhônggặphaycôchịhọđanglàmnghềgìđóthúvịhơnrấtnhiều(tôihyvọngvậy)sovớibấtcứaitrongđờitôi.Cólẽbàấylàmộtnhạcsĩ,haymộtCEO,haymộtbácsĩphẫuthuật,haynhàtruyềngiáoởmộtnướcthuộcthếgiớithứba.Tôikhôngcócảmgiáccayđắng,oángiậnhay bị bỏ rơi, chỉ thấy nỗi tò mò ngày càng lớn và một ý niệmhãohuyềnthỉnhthoảnglạilướtquađầutôivềconngườibà-vànhững thứ có lẽ đã tạo nên con người tôi do di truyền. Trongthâmtâm,tôicócảmgiácbàlàmộtmảnhcònthiếucủamình-rồitôitựhỏiliệubàcócảmthấynhưthếkhông.Tôivẫnmộthaitựnhủlàtôikhôngmuốnđitìmbà,nhưnglạicũngđangmanhnhatinrằngchừngnàocònchưađitìmbàthìchừngđótôicònchưathựcsựhiểuđượcbảnthân.

Tấtcảnhữngcảmgiácđócàngtrởnênmãnhliệthơnkhitôivào học trường Trung học Giám mục DuBourg, và nhận thấymình lạc lõng ra sao. Tôi không rõ mình là ai và dường nhưchẳngthuộcvềnơiđâu-ngaycảởnhữngnơitôitừngthấythoảimái.Tôibỏđộibóngchuyền,tránhlễmétvàbấtcứgìcóliênhệ

Page 38: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vớigiáoxứchúngtôi,rồihọchànhbêtrễnữa.Thậmchítôicòncảm thấy mình xa dần Belinda. Chúng tôi vẫn là bạn thân,nhưng tôi không chịu nổi cái kiểu nó cứ ám ảnh với chuyện bịtăngthêmtừnglạngvàmấythằngcontraikhôngcógìnổitrội,tệ hơn cả là ban nhạc Jonas Brothers và mấy ban nhạc vớ vẩnkháccủahãngDisney.Tôicóthểbỏquanhiềuchuyện,nhưngguâmnhạctầmthườngthìkhông.

Trongmộtthờigianngắn,tôichuyểnsangchơivớimộtnhómmớimàtôingỡcócùngcảmnhậnhayítralàcùngguâmnhạc.Nhưng hóa ra tụi nó còn giả tạo hơn cả đám đông tầm thườngkia,mấthànggiờtrautriamấycáihìnhảnhthểhiệntâmtrạngtrênmạng,ngheđĩacủamấybannhạcuámcủamấyhãngthuâmđộclậpchẳngaibiếttên(rồibỏngaykhicókẻnàođóngoàinhóm “phát hiện” ra), phí cả núi tiền ở Hot Topic và UrbanOutfittersđểtrôngnhưthểmìnhvừađếnmộtcửahiệuđồcũ,vàvídụtồitệnhất,làvẽnhữngvếtsẹogiảtrêncổtayrồinóidốivềnhững lần toan tự tử. Tôi quyết định rằng thà chơi với Belindacòn hơn cái bọn thích làm bộ làm tịch đó - vì ít ra con bạn tôicũng còn thật thà về chuyện hoàn toàn không có sở thích nàođẳng cấp (và dù tôi phải thú thật là thi thoảng rống tướng mộtbàicủaKellyClarksoncũngvuiphết).Nhưngchủyếulàtôivẫnchỉmuốnđượcởmộtmìnhvớinhữngsuynghĩvàâmnhạccủamình.Quảthực,âmnhạc-thứâmnhạccóđẳngcấpấy-làmộttrong những thứ hiếm hoi bảo đảm sẽ làm tôi thấy hạnh phúc.Bố mẹ tôi, vốn nghĩ rằng không khí trong lành đồng nghĩa vớibất kỳ thứ không khí bên ngoài nào, hết sức thất vọng khi tôingồihànggiờtrongphòng,ngheđĩa,viếtbàihát,hát(khikhôngcóaiởnhàmànghethấy),vàchơitrống.Tôibắtđầuchơitrốngtừ hồi lớp sáu, khi thầy dạy nhạc bảo tôi rằng trống là nhạc cụkhóhọcnhất,vàmặcdùtôiđãbỏbannhạctừlâu,nhưngtrống

Page 39: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

là thứ duy nhất tôi không bỏ hẳn. Thực ra, tôi chơi trống suốt,dànhdụmtừngđồngkiếmđượctừcôngviệcgóihàngtạphóaởtiệm Schnuck cho đến khi đủ tiền để lên đời từ bộ trống nhỏLudwig ban đầu sang một dàn Pearl Masters MCX siêu hạng,thùngbằnggỗthíchtuyệthảocólớpbọcmàuđenlonglanh.Nólà thứ dễ thương nhất tôi từng thấy, nên mấy đêm đầu sau khimuabộtrốngvề,tôikênósátgiườngđểđượcngủngaybêncạnhnó,rồisángmởmắtranhìnthấynótrướctiên.Bốmẹchiềutôi,cứvờnhưlàhiểuđượcnỗiđammêcủatôilắmấy.Bốthậmchícòn mua một cái chũm chọe HHX Evolution Crash 18 inch củaSabianmàôngtựtìmhiểuđểtặngsinhnhậttôi,chuyệnnàythìôngquátuyệt.Nhưngtôidámnóilàcảhaiđềuướctôilàmgìđóbìnhthườngvàquảnggiaohơnmộtchút.Haychíítthìcũngtìmthấymộtsởthíchyêntĩnhhơn.

NgườiduynhấtcóvẻnhưtôntrọngvàchấpnhậntôilàthầyTully,cốvấnhướngnghiệptrongtrường,ngườimàtôibắtbuộcphảitớigặpvìlýdođiểmsốngàycàngtụtvàchuyệntôi,theolờimọingười,chưasốngxứngvớitiềmnăng.Tôivờbựcbộimỗikhithấymấycáiphiếutưvấnmàuhồngđượcđưatới,nhưngbụngthì mừng thầm vì lại được tấp vào văn phòng thầy, dù thầy cứthúcgiụctôiháttrongdànđồngcanghilễcủatrường,thamgiadàn nhạc giao hưởng hay jazz, hay ít ra cũng chơi bộ gõ trongnhạc kịch của trường. (Sẽ không có bất cứ việc nào trong số ấyxảyrađâu.).ThầyTullycòntrẻvàvuitính,lạiđẹptrainữa,đôimắt nâu nhạt và hai lúm đồng tiền xuất hiện ngay cả khi thầykhông cười. Nhưng, trên cả vẻ ngoài hay tính cách vui nhộn,xemrathầylàthànhviênduynhấttrongkhoa-ngườilớnduynhấtnữa-thựcsựhiểurằngcáiquãngđờiổiươngnóichunglàchánmuốnchếtvàchắcchắnkhôngphảikhoảngthờigianđẹpnhấtđờinhưbốmẹtôivẫnbảo,vàcóvẻvớiCharlottethìquảlà

Page 40: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vậy.Khibịtôinàiép,thậmchíthầycòncôngnhậnmộtsốquyđịnhcủatrườngchúngtôiquáđộcđoán,chẳnghạnnhưviệcbắtphảiđọcmộtlờicầunguyệntrướcmọigiờhọc(mặcdùbảnthânthầy là dân tốt nghiệp đại học và cam đoan rằng một ngày nàotôisẽtựhàovềđiềuđó,vànếutôinghĩkỹthìnơiđâycóthểlàbệphóng cho một sự nghiệp vĩ đại như với nhà sáng lập Twitter,Jack Dorsey.). Dù rằng thầy tuyệt vời, nhưng tôi không bao giờbộcbạchmọithứvớithầy.Tôitinrằngthầythíchtôi,nhưngtôicũngbiếtthừalàthầylĩnhlươngđểtỏrađồngcảm-nênđểđềphòng,tôikhôngđịnhthúthựcvớithầylòngmìnhthêthảmthếnào.

Nóithêm,trongmộtbuổitưvấnvềchuyệnđiểmmônhóacủatôibịtụt,chủđềvềemgáitôitựdưngnảyra,thếlàthầyTullyhỏithẳngtôicâuchưaaidámhỏi:cóbaogiờtôithấybuồnlòngvìtôilàconnuôicònCharlottethìkhông?Tôicứnghĩmãivềcâutrảlời,chờthêmđếnkhikhôngcònthấythoảimáinữamớilắcđầu.Tôitựhỏimìnhcóthậtvậykhông.Thựclòngtôikhôngđểtâmchuyệnđó.Charlottechưabaogiờlênmặtvớitôivềchuyệnnày, hay có lần nhắc tới. Chị em tôi cũng chẳng mấy khi xíchmíchkiểunhưnhữngcặpchịemkhác,khálàlạbởichúngtôichỉhơn kém nhau có mười một tháng tuổi và học cách nhau mộtlớp.

Tôivẫnthấymìnhhậnconemvìnhữnglýdokhônggọiđíchdanhrađược.Phải,nódángđẹp(hayítracũngcódángtrongkhitôi thì gầy nhẳng, ngực màn hình phẳng, và cao chưa nổi métsáu), nét mặt cổ điển hơn, mái tóc thì quăn, dày, tuyệt hảo.Nhưngtôilạithíchđôimắtxanhxámvàmáitócvàngươmcủamìnhhơncáikếthợphaimàunâuxỉncủanó.Ởtrườngnóhọcgiỏihơn,nhưngchỉvìnóhọcchămgấpđôivàchúýgấpbatôi.Nólàmộtvậnđộngviêncựcđỉnh.Trongkhitôichỉlàvậnđộng

Page 41: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

viênbóngchuyềntầmtầmđãvềvườncủađộiJV,thìconemtôilà một ngôi sao bơi lội, phá mọi loại kỷ lục của trường và thậmchí của toàn thành phố, đều đặn xuất hiện trên mục tin chínhcủatờSt.LouisPost-Dispatch.Bànănnhàchúngtôikiêmthêmchứcnăngtrungtâmảnhcắt,mộtcáiđiệnthờchứađựngnhữngbàibáocắtraviếtvềnănglựcbơilộicủaCharlotte.Nhưngngaychuyệnấycũngchẳngkhiếntôihoangmang.Tôichẳnghamtậptớihaimươigiờmộttuầncáigìcả,dùlàchơitrống.Vảlại,vàobuổisángmùađôngtrờicòntốiommànhảyvàohồbơilạnhcắtdathìcóvẻnhưlàmộtkiểutratấnbệnhhoạn.

Thế nên nếu không phải bởi nó được hoài thai một cách kỳdiệu,hayvẻbềngoài,đầuóc,hoặcnănglựcthểthaocủanóthìtôitựhỏivìsaomìnhlạithấyghentị,đôikhicònướcđượclànó.Tôikhôngchắc,nhưngcócảmgiácrằngchuyệnđócóliênquanđếncáchCharlottecảmnhận.Nócóvẻthựcsựthíchconngườimình - hay ít nhất cũng có cái xa xỉ là không phải nghĩ ngợi gìđếnchuyệnđó.Tấtcảnhữngthứấykhiếntiếngtămnónổinhưcồn.Bấtcứai,dùthuộcnhómnào-bọnvậnđộngviên,bọnlậpdị,bọnhúthít,bọndatrắnghạngbét-cũngbiếtvàyêuquýnó,trongkhitôithìgầnnhưluôncảmthấymìnhvôhìnhthậtrồi.

Hồi năm cuối phổ thông, có một ngày đặc biệt tồi tệ, cái hốsâu ngăn cách Charlotte và tôi được minh họa một cách kịchtính.Trướchết,tôikhôngđạttrongbàikiểmtrađộtxuấtvềlịchsửnướcMỹvàocáingàytôiđãkhôngthèmhọcbàiởnhàtrongtuầnđó.Thứđến,tôibịkinhnguyệtdâyrakhắpđũngquầnkakimà đến khi giải sai bài lượng giác trên bảng trắng tôi mới biết.Tiếpđó,tôicònngherằngconTriciaHenryđãbắtđầurêuraotôilàdânđồngtính(màcóđúngvậythìcũngchẳnghềgì,mặcdùnónguquáchẳngphânbiệtnổi)chỉdựavàomỗichuyệntôichơitrống.

Page 42: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

TrongkhiđóthìCharlotteđượcchọnlàmnữhoàngcủalễđóncựuhọcsinh,dùmớilàhọcsinhnămhai-quảlàchuyệnvôtiềnkhoánghậutạitrườngDuBourg.Khákhenchoconbévìnótrôngngạcnhiênthậttình,rồihếtsứckhiêmtốntừkhánđàinhãnhặnđixuốngđếngiữasânvậnđộng,ởđóSethO’Malley,anhchàngbảnh trai nhất trường, đập tay ăn mừng với nó rồi quàng cánhtayrắnchắcquacổnó.Chẳngphảitôimuốnrasânchàođóncựuhọcsinh,cũngchẳngmuốncảlớpnhìntheomình,vớicáiquầndínhmáuhaygì,màtôithấynhóilênghentịlàvìtấtcảnhữngchuyện ấy lại dễ dàng với nó như thế. Làm sao nó có thể đứngđấymàkhôngchútngượngngùng,thậmchícònvẫytayvớimộtnhómcontrainămnhấtdễghétđangrốngtướnglên,“Charlottequáhot!”.TệhơnnữalàBelindacứliếctôiravẻthôngcảmtrongsuốtbuổicổvũđóvàhỏitôikhôngdướibốnlầnrằngtôicóghentịvớiconemkhông,giốngcáicâuthầyTullyđãhỏinhưngthẳngthừnghơn.Rõrànglàđángratôiphảicảmthấynhưthế,ngaycảtrongmắtcốvấnhướngnghiệpvàbạnthânnhất.

Cũng ngày hôm ấy tôi đi ngang Charlotte ở hành lang giữamộtđámcongáixinhtươinhínhảnh.Nóvẫncònđeodảibăngđỏtừbuổihọpmặtbênngoàiáosơmitrắngdàitay,càicúcvàváylenkẻômàuđỏ.(Tôichưabaogiờhiểuđượclàmsaomànócó thể khiến bộ đồng phục trông xinh đến thế trong khi tôi thìngàynàotrôngcũnggớmchết.Nhưngnghĩlạithìcólẽvìtôivốnhợpvớiáothunpolovàquầnkakithoảimáihơndùdứtkhoátlàkhông hợp mốt.). Chị em tôi nhìn vào mắt nhau, rồi nó hớn hởmỉmcườivớitôi,dừnglạinhưsắpsửabỏđội.Nhưngtôikhôngđểnócócơhội.Tôicúimặtbướctiếp.Tôiliếcluivừađủlâuđểthấylàmìnhđãlàmtổnthươngtìnhcảmcủanó,cólẽthậmchícònlàmuámmấtngàytrọngđạinàycủanó.Thayvìthấycólỗi,tôilạicảmthấymộtsựthỏamãnxấuxa,trơtrẽnrằngmìnhđã

Page 43: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

dậptắtđượccáinụcườitoetoétgầnnhưthườngtrựctrêngươngmặtconem.

Dùvậy,chuyệnđóchẳngkéodàiđượcbaolâu,vìtốihômđónólạihơnhớnnhưcũ,huyênthuyênvớimẹtrongbếpnhưhaingườibạnthân.Lúcnàohọcũngcóchuyệnđểtâmtình,nếutacóthểgọinhữngpháthiệnhờihợtkiểu“giámàđậuxanhcómùivịngonnhưbánhsôcôla”rồi“SuriCruiseđàicácđấychứnhỉ?!”làtâmtình,cònnóvàbốthìcóchungniềmyêuthíchlàbơilội.Vớibốthìhiếmcógìthiêngliêngnhưthểthao,vàtôithấyôngtràn trề tự hào mỗi khi bố mẹ từ mấy cuộc thi đấu của nó về,thuộc lòng từng cuộc đua chán ốm, rồi kể đi kể lại các chi tiết.Nêntôinghĩđươngnhiêncuốicùngbốmẹsẽthíchnóhơn,chỉthiếuđiềubuộtracáicâuhọvẫnnghĩthầm:“Conkhônggiốngemconhơnđượchaysao?”.

Trongthâmtâmtôibiếthọyêuthươnghaiđứanhưnhau,vàsựthiênvịcóchăngthìbởiemtôiđemlạichohọniềmvuingàyngày và đơn giản là khi ở bên nó họ thấy được thoải mái hơn -chứchẳngphảivìnólàconruột.Songdầndà,chuyệnđóđươngnhiêncàngkhiếnsuynghĩcủatôitrởnêntệhơn.Cảchuyệnbangườihọtrônggiốngnhaunữa.Bốmẹtôicònbịtưởngnhầmlàanh em, vì cùng có vóc người lực lưỡng, mái tóc nâu quăn, cáimũi Ai Len cao và thon, luôn cả tàn nhang lốm đốm vì hay ởngoàitrời.Tínhcáchhọcũnggiốngnhaunữa,tấtcảđềuđãđượclậptrìnhsẵnđểvuivẻvàthoảimái,ngaycảvớingườilạ.Cảbađều nói không ngừng về bất cứ chuyện gì, về mọi chuyện haynhững thứ chẳng có gì đáng nói. Họ có thể nói chuyện với bứctường khỉ gió nào đó. Còn tôi thì không hiểu nổi nói huyênthuyên cho có chuyện để làm cái gì, nhất là với người lạ (khiếnôngchủcửahiệuSchnucknổicáu,vìcóvẻnhưôngtanghĩrằngvừagóihàngvừatánchuyệnvớikháchlàviệcthiếtyếuđốivới

Page 44: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trảinghiệmmuasắmcủahọhaysaoấy).Đóchỉlàmộtvídụnữađểnóirằngtôicảmthấymìnhnhưngườingoài.

Mọichuyệntồitệhơnkhitôihọcnămcuốicấp.Cuộcđuabấtphân thắng bại lạnh lùng với bố mẹ leo thang thành một cuộcchiếntranhcôngkhai-vàtintôiđi,bốmẹtôichẳngtánthànhchiến lược “cân nhắc xung đột” với con cái đâu. Với họ thì mọithứđềuthànhxungđột.Chúngtôitranhcãivìtôinghevàchơinhạcquáồn(iPodlàmtôisắpđiếcrồi,còntiếngtrốnglàmphiềnhàngxóm).Chúngtôicãicọchuyệntôiquyếtđịnhănchay(đốivớimộtđứacongáiđangtuổiăntuổilớnthìvậylàkhôngkhônngoan). Chúng tôi tranh cãi về trang Facebook của tôi (khônghiểusaohọlạithấyxúcphạmvìtôitreostatus“bốmẹtôichánvãi”).Chúngtôicãinhauvìphòngtôibừabộn(thếthìhọđừngbước vào ngay từ đầu có phải hơn). Chúng tôi gây gổ về nhữngđiếuthuốclávàchaivodkahọ“tìmthấy”trongcănphòngbừabộncủatôi(giànhđượcthêmmộtstatusnữavíhọvớiGestapo).ChúngtôitranhluậnvềnhàthờCônggiáo,chuyệntôidựlễmét,việctôitheopháingộđạo(thôiđược,cólẽviệcđóchỉlàđểchọctứchọthôi-tôigầnnhưcũngtinvàoNgười).ChúngtôicãinhauvềBelindasaulầnnóbịbắttạitrườngvớimộttépmatúy(nhờtrờihọkhôngtìmthấytépmatúycủatôitrongcuộclụcsoátvàtịchthutráivớihiếnphápđó).Chúngtôitranhcãivềquyđịnhgiớinghiêmlúcmườigiờmàtôiviphạmhòngphảnđốivìcáigiờđósớmđếnngớngẩnhơnlàvìtôicóchuyệngìđóthúvịđểlàm(diễn dịch: không có gì thú vị để làm và nhất định không có gìdínhdángtớibọncontrai-chỉcóbọnđuiquèmẻsứtmớithíchtôi).Chúngtôi cãinhau vìđiểmsố tệhại củatôi(và tháiđộ thìcòntệhơnnữa).Chẳnghiểusaochúngtôicònhụchặcvềđiểmsố nhập học SAT cao choáng váng của tôi nữa chứ - vì, theo lờihọ,đólàbằngchứngnữachothấytôichưasốngxứngvớitiềm

Page 45: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

năngcủamình.Vàtrênhết,chúngtôitranhcãivìtôikhôngchịuvàođạihọc-thậmchícũngkhôngvàoTrườngNhạctạiĐạihọcMissouri,kếhoạchlớnthầyTullychuẩnbịchotôi(màcóthểtôiđãcânnhắcnếutrongkhiởđótôikhôngphảihọcmônnàonữahaygặpaikháctừtrườngtrunghọc).Chúngtôitranhcãivềmọithứ.

Thế rồi một đêm tháng Giêng rét run (chúng tôi cũng tranhcãivềbộđiềuchỉnhnhiệt-cósươnggiáđóngbêntrongcửasổphòngtôi,lạyChúa),tôidậyđểvàophòngtắmthìngheđượcbốmẹ đang nói chuyện trong bếp. Khi tôi rón rén bước qua hànhlang thì cái giọng nhịp nhàng lên xuống và tiếng chiếc thìa mẹcầmkhualanhcanhkhivavàotáchkhiếntôithấynguôidịulạlùng, cũng như tôi thầm yêu tiếng Charlotte ngáy những đêmconbégặpácmộngnênxinngủchung.Tôithoángcảmthấycáitôitrẻthơlầnnữa-rồitựhỏitạisaomìnhkhôngbằnglòngmàvuivẻđi.

Đólàkhitôingheđượctừ“connuôi”.Rồi,“mẹnó”.

Tôilặngngười,haimánóngrầndùđangruncầmcập,rồilenlénlạigầnlancan,nghểnhcổnghe,hyvọngmìnhnhầm.

Nhưng không. Mẹ tôi tiếp, “Ai mà biết cô ta thế nào. Ai biếtchuyệnđóthựchưrasao.”.

“Anhhiểu,”bốtôinói.“Cóthểtổchứcconnuôiđãnóidối.”.

Tôidỏngtainghemàtimcứđậpthìnhthịch.Trầmcảm...suynhượcthầnkinh...rượuvàmatúy...cóthaiởtuổiănchưanolochưatới.

Lời họ như quất vào tôi, khiến tôi giận sôi. Tôi biết mình làkhốithấtvọngtínhkhíthấtthườngvàkhógần,nhưngvềnhiềumặtthìdườngnhưđóchỉlàchuyệnthườngtìnhởtuổinày-phảiđâumộttộilỗighêgớmđểhọnémđángườiđànbàđãsinhratôi

Page 46: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

rồichohọcáimàhọvẫnquảquyếtlà“báuvật”.Songđiềuthảmhạinhấtlàbỗngđâutôilạithấytấtcảnhữngchuyệnấyđềucóvẻđúng.Nhữnggiảđịnhcủahọvềmẹđẻtôiđươngnhiênsẽlýgiảiđượcđôiđiều.Cóthểbàlàcộinguồnmọirắcrốicủatôi-bàvàbốđẻtôi.Vìvậymà,giờđây,ngoàigiậndữratôicònthấyhổthẹnnữa.Mộtkếthợpthúvị.

“Anh có cho là mình sẽ thuyết phục được nó vào đại họckhông?”tôinghemẹnói.

“Nếunóvàođượcđãchứ.”.

Mẹtôinóingaycảnếutôivàođượcthìcũngthậtvônghĩakhitrảcảnúitiềnđónếutôikhôngchịuphấnđấu.Chậtvậtlắmhọmới bảo được tôi điền đơn xin vào Đại học Missouri là đã đủ tệrồi.Họkhôngđịnhtiếptụcmớmcơmchotôinữa.Tôisẽphảitựmìnhtìmhiểulấycuộcđời.

Đó là khi họ đưa câu chuyện lên một tầm mức mới hẳn, nóirằng khó có thể thực sự thay đổi một người. Bố bảo mình sẵnsàng làm tất cả để được vào đại học. Mẹ thì nói giá như tôi cốgắngchămchỉđượcphânnửaCharlotte.Rồihọvềlạiđúngđiểmxuấtphát,đổlỗichovấnđềsinhhọccủatôi,nóithẳngraluônđólà thứ duy nhất cắt nghĩa được sự khác biệt giữa hai đứa. Nóicáchkhác,bảnchấtthắngdưỡngdục.Tôikhôngphảidolỗicủahọmàlàlỗicủabàấy.Tôicũngthấybảnthânmìnhtráchmẹđẻkhicảmthấynỗichuachátbuồntủixâmchiếmlấytôi.Mặcdùbịbàđemcho,nhưngđâylàlầnđầutiêntrongđờitôimớithậtsự cảm thấy bị hắt hủi, bỏ rơi, hoàn toàn không được yêuthương.Màlỗinàythuộcvềbốmẹđẻcủatôi.

Tan nát, tôi trở về giường, trùm chăn kín mặt, nắm tay siếtchặt, dặn lòng đừng khóc vì nếu không sáng ra tôi sẽ trông thêthảm.Tôikhôngchịunổiphảixấuxíhơnhiệngiờnữa.

Page 47: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi nhắm nghiền mắt, nghĩ đến bà như mọi đêm. Một loạtgươngmặtlầnlượtlóelêntrongđầutôi,chođếnkhitôidừnglạinơi vẫn dừng: một sự pha trộn giữa Meryl Streep và LauraLinney.Nhưnglầnnày,bàlàphiênbảnốmyếu,nghiệnngậpcủahai nữ diễn viên đó, khiến những mơ mộng hão huyền về mộtngườimẹlộnglẫy,thànhđạtvụttắt.

Trong khoảnh khắc đó, tôi quyết định sẽ đi tìm bà. Tôi phảitìm cho ra sự thật bà là ai và tại sao bà lại đem cho tôi đi. Vàitháng nữa thôi tôi sẽ bước sang tuổi mười tám. Và cái ngày tôiđếntuổi,ngaybuổisánghômấy,tôisẽgọichotổchứcconnuôihỏitêntuổivàđịachỉbà.Từnayđếnđó,tôisẽdànhdụmtiềnđểmuamộtvé đếnbất cứnơinào bàđang sống.Tôisẽ chobố mẹthấy, cho mọi người thấy. Thấy cái gì, tôi cũng không rõ lắm,nhưngkhiấytôisẽhìnhdungra.

VậylàhômCáthángTư(tròđùakhủngkhiếpnhấtchongàysinhnhật),tôigọichotổchứcconnuôi,rồi,theohướngdẫn,gửichohọtờfaxcósốansinhxãhộivàchữkýcủamình.Haiphútsau,tôinhậnđượctrảlờitronghộpthưđến.Haitayrunrun,tôiđọc: Marian Caldwell, cùng với một địa chỉ tại thành phố NewYork.TôiphảicốgắnglắmmớikhôngvàoGoogletìmthôngtinvềbà,nhưngtôilolànếulàmvậythìkhônghiểusaotôisẽtìmthấymộtcáicớđểthốichí,dùchẳnghạnchỉđơngiảnnhưtronghình bà ấy trông có vẻ tầm thường. Tôi không muốn có bất cứđiềugìlàmtôidaođộngmàtừbỏkếhoạch.Tôikhôngmuốnviếtchobàmộtláthưrồichờhàngthángmớiđượchồiâm-haytệhơnnữa,khôngđượchồiâm.Tôikhôngmuốnbấtcứchuyệngìdiễn ra theo ý muốn của bà nữa, vì từ đầu mọi thứ đều đã chơitheoluậtcủabàrồi.Giờthìđếnlượttôi.Vàđâylàcáchcủatôi.

Thếnên,ngaysausinhnhật,vàtrướckỳnghỉcuốituầnbốnngày dài, tôi lập kế hoạch tài tình mà Belinda tiếp tay dàn xếp

Page 48: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thànhhànhđộng(tàitìnhvìdễơilàdễ).Tôichỉviệcxinphépbốmẹ cho tôi đi cùng Belinda và mẹ nó đến Mobile thăm dì củaBelinda(saukhithủsẵnvàicâunóidốinhonhỏứngkhẩurằngbà dì đó khi xưa là nhà truyền giáo Công giáo). Tôi được bố mẹcho phép sau khi gọi cho mẹ Belinda để nghe xác nhận. Rồi tôibảo mẹ Belinda rằng tôi thấy không được khỏe, trông cậy vàoyếutốmaymắnduynhấtlàbàGreenesẽkhônggọichobốmẹtôibáotintôihủy.Quảnhiên,bàkhônggọi,thếlàhômsautôixuốngtrạmxebuýttrênđường15muamộtvékhứhồihaitrămbảy mươi lăm đô la đi NewYork, rồi lên một chiếc xe buýtGreyhoundbốcmùivàcứnhưchứatoànphạmnhânmớiratù,tínhluôngãtàixếtrôngrõámmuội.

Suốt hai mươi bốn giờ sau đó, tôi ngồi trên chiếc xe ấy vượtnửachặngđườngđấtnước,ngheiPodvàbănkhoănvềmẹđẻvàcâu chuyện của bà. Phải chăng ngày ấy bà quá nghèo, quá trẻ,hay quá ốm yếu nên không thể giữ tôi? Hay lẽ nào chỉ vì bàkhôngmuốnnuôitôi?Cóbaogiờbàhốitiếcquyếtđịnhcủamìnhkhông?Từđóbàcónỗlựcvươnlênđểđổiđờihoàntoànkhông?Bà có muốn tôi tìm đến bà không? Có bao giờ bà tìm kiếm tôikhông?Giờbàcógiađìnhchưa?Bàcónhữngđứaconmàbàgiữlạiđểnuôivàlàchịemcùngmẹkhácchavớitôikhông?Chatôilà ai (trong hồ sơ không thấy nói gì đến ông)? Tôi đã nhận mọithứgienkémcỏitừbà,từông,haycảhai?Họcócònởvớinhaukhông,nuôidạymấychịemruộtcủatôi?Gặpbàrồitôicóhiểurađượcvìsaomìnhnhưvậykhông?Haychỉcànglàmtôithấythêthảmhơn?Tôilậpmộtdanhsáchnhữnglýlẽtánthànhvàphảnđốichotừngkịchbản.Nếubàlàkẻkémcỏikinhkhủngthìbốmẹtôiđúng-vàtôitấtcũngsẽnhưvậykhôngchừng.Ngượclại,nếubốmẹtôisaivềbà,tôisẽbácbỏgiảđịnhcủahọ,nhưnglạiphảiđốimặtmộtvấnđềkhác.Tạisaobàkhôngmuốncótôi?

Page 49: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Và đời tôi có tốt đẹp hơn không nếu ngày ấy bà muốn có tôi?Tronglòngtôicócảmthấynhưgiờđâykhông-chánnảntuyệtvọngbơvơ?Cóvẻnhưchẳngcócơthànhcông-màchỉthấykhảnăngrấtlớnlàsẽthấtbại.Nhưngthếthìcũngcógìmớiđâu.

CuốicùngtôicũngtớibếncuốiPortAuthority,mộtốngcốngkinhtởm,bốcmùicònkinhhơnchiếcxebuýtmàtôivẫntưởnglàkhủngkhiếpnhấtrồi.Tôiđưamắtnhìnquanhchẳngbiếtphảiđi lối nào. Ba người tôi hỏi thăm thì hoặc không nói tiếng Anhhoặcchẳngbuồntrảlời.Cuốicùng,tôithấymộtbiểnbáodànhcho taxi nên cứ theo mấy mũi tên đi ra tới con phố đó và bướcvàođạilộ8,trôngchẳnggiốnggìcáithànhphốNewYorktôiđãxemtrêntivivàphimảnh.Mệtphờ,tôibắtgặpmộtcôngnhânmặc đồng phục đang quát tháo mọi người. Chị ta nhìn qua tôi,nhưngtôicứlớngiọnghỏichịtađâycóphảilànơitôicóthểbắttaxikhông.Chịtachỉraphíasaumộthàngngườidài.Tronglúcchờ, tôi chăm chú nhìn một người đàn bà vô gia cư bên kiađường.Bàtacorodướimộtchiếcchănmàuxám,mộtbiểnhiệubằnggiấybìadựngtựavàongười,cáicốcgiấyđểdướichân.Tôitựhỏiliệubàtacóphảimẹtôikhông-biếtđâubàvừabịtốngcổkhỏiđịachỉmàtổchứcconnuôiđãgửi.

Haimươiphútsautôiđãleovàotrongmộtchiếctaxi,sạchsẽđếnkinhngạc,mộtdấuhiệuhứahẹn.Tôinóichotàixếcáiđịachỉ đã thuộc lòng trong lúc ông ta nhấn ga hết tốc lực tròngtrànhphóngvềphíatrước,cứcáchvàitòanhàlạidừngrồichạytiếp,quangcảnhnhanhchóngdễchịuhơn.ChúngtôichạyquamộtkhunhiềucâycốimàtôiđoánlàCôngviênTrungtâm,rồitiếnvàomộtnơitrôngnhưkhudâncư.Látsauôngtadừngxe,nhìntôi,chỉđồnghồ.Nóhiện9,6đô.Tôiđưaôngmườimộtđô-vànhớlờibốdặn:khikhôngbiếtphảilàmgìthìcứboa.Tôiđưaôngtathêmmộtđônữa.Rồitôichụplấycáibalôđểởghếbên,

Page 50: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

xuốngxeởchỗgiaocắtgiữađường88vàđạilộMadisonrồinhìnlêntòanhàcủamẹđẻ.

Khỉthật,tôinghĩ.Mìnhđếnnơirồi.

TôiliếcxuốngcáiđồnghồSwatchmàuđen,bồnchồnnớilỏngsợidâynhựatổnghợpramộtkhấc,rồilạigàivàonhưcũ.Lúcđóđãgầnmườimộtgiờ,cólẽđãquákhuyavàkhôngthểđếngõcửanhàbà,nhưngtôikhôngthểnàochờđếnsángmaiđểbiếtđượcsựthật.Tôinhắcmìnhđâylàthànhphốkhôngbaogiờngủ,hyvọngbàcònthức,rồilạihyvọngkhôngcóaiởnhà.

Tôi bước trong bóng tối trên vỉa hè, lòng dạ rối bời. Khó màbiết tôi muốn gì hơn - muốn mình thích bà hay muốn bà thíchmình.Lầnlữavàigiây,cuốicùngtôicũngbuộcmìnhbướctớiôcửa tòa nhà để mở rồi đưa mắt nhìn quanh tiền sảnh. Nó thậtsangtrọng,sànlátcẩmthạchtrắngxenlẫnđensángloáng,bànghếvậtdụngthìtrangtrọng.Mườngtượngvềmộtổnghiệnnàođó tan biến ngay, nhưng tôi lại thấy lo lắng hơn là nhẹ nhõm.Timtôiđậpthìnhthịch,mộtngườigáccửađộtnhiênxuấthiện,hỏitôicầngiúpgì.Tôigiậtthót,rồicấtlờichào.Anhtachàolại,khá thân thiện. Tóc anh ta đen bóng, ngôi lệch, vuốt gel gọngàng.Anhtamặcbộđồngphụcvàngnhũvàxanhnướcbiểncómũcùngmàu.BảngtênghiJAVIER-nhưngtronggiâyláttôilạinghĩlà“Caviar”[4]-cáimóntôihìnhdungbàđangănởmộttầngnàođótrênkia.

“EmđếngặpbàMarianCaldwell,”tôinói,cốravẻtrịnhtrọnghơncáibềngoàiquầnjean,áothun,vàáokhoáclendàitayđãxổlông.Tôihồihộpngắtmấytúmlôngnơitayáo,ướcgìmìnhđãtìm hiểu bà trên Google trước. Belinda nói đúng - tôi nên sẵnsànghơnchogiâyphútnày.Đánglẽtôiphảimặccáigìtửtếhơnchứ.Màcólẽtôichẳngnênđếnđâynữakia.

“Bà ấy đang chờ em à?” Javier hỏi, tò mò quan sát nhanh tôi

Page 51: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mộtlượt.

Tôihốthoảng,lorằnganhtađãđượcbáotrướclàcóthểmộtđứachoaichoaikhíchđộngnàođósẽxuấthiện.Rồi,khinhớrarằngBelindadặn tôikhông đượchoảnghốt, nóthường khuyêntôinhưvậy,tôitựtrấnanlàJavierkhôngbiếtgìvềmìnhcả-anhtachỉđanglàmphậnsựthôi.Nên,dùsaothìcũnglàphòngxa,tôi bèn mỉm cười, để ít nhất cũng không có vẻ gì là đang khíchđộngcả.Rồitôihắnggiọngnói,“Phải...ýemlà,rấtcóthểbàấyđangmong.”.

Theo nghĩa đen thì điều đó đúng. Có thể bà đang chờ tôi,mong tôi, hy vọng tôi sẽ tới. Xét cho cùng thì đúng là bà đã kývào văn bản nói rằng tôi được quyền biết tên bà vào ngày sinhnhậtthứmườitám-màmộttuầntrướchẳnbàđãđượcnhắcchonhớ.Hẳnbàcótheodõisinhnhậttôi.Chuyệnđócóvẻlàđiềutốithiểumàmộtngườiđànbà,bạnbiếtđấy,đãsinhmộtđứaconrarồiđemcho,cóthểlàm.Thậmchí,biếtđâunămnàobàcũngcửhành riêng một thủ tục hay nghi lễ nho nhỏ nào đó. Bà có thểnhấpsâmbanhcùngbạnbèthânthiếthayvớichínhmẹbà,tứcbà ngoại tôi. Có thể bà nướng bánh, mỗi năm lại thêm vào mộtcây nến. Tôi thắc mắc bà có mê sô cô la như mình không. Haybiếtđâubàsẽnóithóihảongọtlàditruyềntừbốđẻcủatôi.Chỉmấygiâynữathôicólẽtôisẽcóđượccâutrảlời.

KhiJavierquaylạibấmmộtcáinúttrênbảngđiềukhiểnlớn,tôi đã dứt khoát tính bài chuồn. Nhưng rồi tôi cứ đứng ngây ranhư mấy pho tượng cẩm thạch đặt ở hai bên thang máy, thậmchícònnínthởtronglúcmườngtượnggiọngnóicủabàhỏixemai muốn gặp mình. Nhưng chỉ có một âm thanh điện tử kêu tođáplạirồiJavierquayquatôimànói,“Emlênđượcrồi!”vàkhoáttaynghiêmtrangvềphíathangmáy.

Tôixemđólàmộtdấuhiệutốtlành.Nhưvậylàtínhbàthuộc

Page 52: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

dạng niềm nở, chưa biết ai ngoài cửa mà đã cho vào thăm.Nhưngtráilại,cũngcókhibàtưởngnhầmtôilàaikhác.Cólẽbàcómộtđứacongáithậtđangchạyracửahàngmuakẹocaosuhaysữagìđấy,nhưngthườngxuyênquênchìakhóa.

Bất luận thế nào, giờ chẳng thể quay về được nữa rồi. “Ừm...tầngmấy?”.

“Căn hộ penthouse ấy!” Javier nói, chỉ lên trên với vẻ rất chitaonhã.

Tôi gật, như thể ngày nào cũng được bảo lên penthouse vậy,nhưngbụngdạtôiđanghoảngcảlênvìcâuđó.Tôichỉnhlạibalô,nuốtkhan,rồibướcmấybướcđếncửathangmáysạchbóng.Cửatrượtmởthìmộtônggiàmặcquầncạpcaodắtconchócảnhlông xù được tỉa tót gọn gàng mặc áo len hồng cổ đính pha lêbước ra. Người và chó trông chẳng ăn nhập gì với nhau cả, trừviệc cả hai đều ngó tôi tỏ vẻ chê bai khi tôi bước qua. Khi đã ởmộtmìnhtrongthangmáy,tôihítmộthơithậtsâurồibấmnútPH.Vàlúccửakhéplạitôiliềntậpnhanhmàngiớithiệu,mỗilầnkhácnhauđôichút.

Xinchào.ConlàKirbyRose.Congáicủacô.

Xinchào.Conlàcongáicủacô.KirbyRose.

Chào.ContênlàKirbyRose.Connghĩconlàcongáicủacô?

Từcongáicóvẻthânthiếtquá,nhưngquảthựcchẳngcòntừnào khác mà dùng (ngoại trừ những từ mang tính hành chínhnhư “con đẻ” hay “con cái”), lại không có phụ từ để làm rõ mốiquan hệ, như ở từ mẹ đẻ. Dòng suy nghĩ của tôi ngừng phắt lạikhicửathangmáymởthẳngvàotiềnsảnhcủamộtcănhộ.Phíatrong gian sảnh, tôi nhìn thấy phòng khách có những ô cửa sổlớn phủ cả bức tường. Mọi thứ đều ngăn nắp, sang trọng, hoànhảovàkhôngcódấuhiệucủaconcáihaytrẻnhỏ.Nỗinhẹnhõm

Page 53: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trongtôivềchitiếtnàylàmtôithấybứtrứt.Tôiđãđểýquákỹrồi.

Rồi, bà ấy kia, duyên dáng bước về phía tôi, mặc bộ đồ ngủbằngvảibôngmàuhồngsangchảnhcóinhọatiếtxanhlá.Bộđồtrông hơi thùng thình, nhưng tôi dám nói là dáng người bàmảnh mai, tầm thước. Bà trông trẻ hơn bố mẹ tôi, khoảng bamươilăm,mặcdùtuổingườilớnthìkhóđoánlắm.Tócbàvàngsáng, nhuộm highlight còn sáng hơn, buộc ra sau thành mộtđuôi tóc lộn xộn nhưng kiểu cách. Gương mặt bà gầy và dài, vàtrongtíchtắctôinhưnhìnthấychínhmìnhnơibà.Mũihaycằmchúngtôichăng?Tôiquyếtrằngđóchỉlàmơmộnghãohuyền.Bàxinhđẹphơntôi.

Tôi nhìn xuống đôi chân trần của bà, thanh tú và thon thả,móng chân sơn màu mận chín - khác hẳn bàn chân to, sần, vớimấy ngón chân kỳ cục của mẹ tôi. Tôi nhìn lại gương mặt bà,mắtbà,rồicholàtrôngbàcũngcóvẻtửtế.Ítnhấtthìbàcũngkhôngcóvẻcáukỉnh,cólẽbàcònthôngminhvàchămchỉnữa,vì kẻ ngu đần, lười biếng đâu thể sống trong căn hộ penthousethếnày.Nhưngtráilại,biếtđâubàcóbốmẹgiàusụ,nhưnglạikhôngcócáivẻgiốngnhưParisHilton,tứclàhưhỏngấy.

“Chàocon,”bànói,giọngbànhẹnhàngvàdễchịu,vẻmặttòmò.“Côgiúpgìđượccon?”.

Tôihắnggiọngrồihỏi,“CôcóphảilàMarianCaldwellkhôngạ?”.

“Phải,” bà nói, rồi, trong giây lát, tôi có cảm giác bà đã biết.Nhưng rồi tôi thấy một thoáng khó chịu. Đứa bé bà đã sinh ramườitámnămtrướclàthứbàtuyệtkhônghềngờđến.

Tôicúigằm,hítmộthơithậtsâu,cốđểkhôngấpúng.“ConlàKirbyRose.”.

Page 54: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Khôngcóphảnứnggì,dĩnhiênrồi.Bàđâubiếttêntôi.Tôivéntócrasautairồibuộcmìnhnhìnvàomắtbàlầnnữa.Trongấy,cócáigìđóđãbiếnđổi.

Quảnhiên,bànói,“Cóphảiconlà...?”.

Nhịptimtôiđậpnhanhkhitôigậtđầu,cốthở,cốkhôngngất.Rồi tôi nói câu đã nhẩm trong đầu cả ngàn lần. “Con nghĩ cô làmẹcủacon.”.

Nụcườitrênmặtbàvụttắt,khôngcònchútsắchồngnàotrênlàndavốnđãtrắngcủabàkhibànhìnchằmchằmvàomắttôi.Trôngbàcònsợhãihơncảtôi,lặngngườiđi.Dườngnhưcảngànnăm trôi qua bà mới đưa tay ra chạm vào cánh tay tôi và nói,“Ôi...Trờiơi.Làconsao?”.

Tôimỉmcười,nhưngcổhọngsethắtđếnnỗikhôngmởmiệngrađượcvàđâmlolàmìnhsắpkhóc.Dùvậy,tôikhôngkhóc.Cảmtưởngnhưmộtthắnglợikhálớn.

“Nào.Vàođi,”bànói,lùilại,rahiệuchotôibướctới.

Tôibướcmấybướcngậpngừngrồinói,“Conxinlỗivìđườngđột xuất hiện ở nhà cô thế này. Khi khác con quay lại cũngđược...”.

“Đừng.Ởlạiđi.Xinconhãyởlại,”bànói.

Tôigậtđầu,tựnhủrằngbàthậtlòngnóithế.Rằngítnhấtbàcũngphảivuimừngđôichútkhigặplạitôi.

Page 55: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương4Marian

Đó là chuyện phi thực, chấn động và đích thực là ảo diệu nhấttừngxảyravớitôi.Nhưngđồngthờitôicũngkhônghiểuvìsaomìnhlạisốcđếnvậy.Suychocùng,tôivẫnluônbiếtphútgiâynàycóthểxảyravàbiếtrõrằngconbéđãbướcsangtuổimườitámvàongàyđầutiêncủathángnày:cáisinhnhậtquýbáukhinóchỉviệcgọiđếntổchứcconnuôihỏithôngtinliênlạcmàcứvài năm tôi lại cập nhật, như một chuyện đương nhiên. Tôikhôngcónghĩavụpháplýphảilàmvậy-lẽratôiđãcóthểchọnđểtrốngtên-nêntôikhôngrõđiềugìđãkhiếnmìnhlàmthế.Cólẽ chỉ để giảm nhẹ tội lỗi, vì dường như làm vậy là đúng. Có lẽphầnnàotrongtôiđangchờbiếtchắcrằngconbéổn-rằngtôiđãkhôngtraonóchomộtgiađìnhnghèotúng,dốtnát,bấtbìnhthường.Nhưngcólẽ,ởđâuđótrongtôi,tôimuốnnótìmvềvớitôi.Cóthểtôimuốnlạiđượcnhìnthấyvàchạmvàonómộtlầnnữa.

Bấtkểvìsaotôilàmvậyhaytôimuốngìthìthựctìnhtôicũngkhông ngờ con bé sẽ tìm cách liên lạc với tôi, ít nhất thì cũngphảinhiềunămnữa,chođếnkhinóđãcócon.Vàdứtkhoáttôikhônghìnhdungđượcrằngchuyệnđósẽxảyrahoàntoànbấtngờlúcmườimộtgiờđêmtrongmộtthànhphốmànhữngcuộcđếnthămđộtxuấtđơngiảnlàkhôngxảyra,ngaycảgiữabạnbèthânthiếtnhất.Lạingaysaumộtvụcãivãvớianhbồmớichết.Nhưnggiờthìmấychuyệnấychẳngliênquangìnữarồi.Vìconbéđangởngayđây,đứngtrướcmặttôi,chờtôinóigìđó.

Page 56: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Bờibờicảmxúc,tôicốnàinóvào,lẳnglặngtreoáokhoáccủanóvàocáitủđểngoàihànhlangrồixếpgọngàngcáibalônặngtrĩucủanóxuốngdướicáighếnệmdàikhôngcótựaởtiềnsảnh.Tôilúngtúngdừnglại,cânnhắcchọnchỗchocuộcchuyệntròđầu tiên với con. Phòng khách có vẻ quá trịnh trọng, trong khiphòng làm việc nhỏ, nơi tôi cất giữ mọi kỷ vật cá nhân, lại quáthântình.Tôikhôngnghĩmìnhcóýgiấugiếmgìvớiconbécả,màchỉlàkhôngmuốnlàmnóthấybịápđảo-haybằngcáchnàođó tạo cho mình lợi thế sân nhà. Nên tôi chọn căn bếp, bật đènlên,vặnmờbớt,rồilạivặnsángtrởlại.Tôirahiệuvềhaicáighếđẩu đặt bên cạnh bàn bếp ốp cẩm thạch rồi chúng tôi ngồi đốidiện nhau, hồi hộp nhìn nhau chằm chằm, muốn nở nụ cườinhưngmặtvẫnđờra.Tôibiếtmìnhbồnchồn,nhưngchắcconbécònbồnchồnhơntôi,bởinóchỉbằngnửatuổitôivàđangởtrongmộtkhungcảnhxalạ.

Tôi cuống cuồng nghĩ ra cái gì để nói, cái gì đó sâu sắc hơnmấy câu chuyện phiếm, nhưng nhẹ nhàng hơn những sự thậtlạnhlùngtrầntrụivềchuyệncuộcđờiconbéđãbắtđầurasao.Cuối cùng, tôi chẳng nghĩ được gì và càng lo lắng, hoang manghơn.

“Conđóikhông?”Cuốicùngtôinói,đứnglênmởtủlạnh.Tôinhìnmộthàngchainướcvitamin,mộttúiraudiếpnhậpkhẩutừchâuÂu,mộthộplòngtrắngtrứng,vàmộthộplớnsữachuaHyLạp, thầm rủa mình hôm qua đã không tạt vào siêu thị Dean &DelucatrênđườngđilàmvềnhưthườnglệmỗichiềuthứSáu.

“Khôngạ,cảmơncô,”conbénóikhitôithầmnhắclạitênnótrong đầu, cái tên tôi chưa từng thắc mắc tới trong suốt bấynhiêu năm. Kirby. Kirby. Kirby. Tôi chịu không nói được mìnhghéthayưacáitênấy,nhưngchođiểmbốmẹconbévìtínhđộcđáo-vàcưỡnglạinỗithôithúcbấtchợtậpđếnlàhỏithămvềhọ.

Page 57: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Họ làm nghề gì? Quan điểm chính và tôn giáo của họ là gì? Họtrông có giống nó chút nào không? Như tôi và nó ấy, tôi nghĩ,vẫncòngiậtmìnhvìsựgiốngnhaugiữamìnhvàconbé,cáiđiềumỗi lúc một rõ ràng dù rằng tôi không bao giờ giỏi nhìn ranhữngnétgiốngnhau.Tôinénlạimọicâuhỏivềhọ,esựtòmòsẽđượchiểulàxâmphạmhayđốkỵ,cũngnhưlầnđầutiêntôinhậnraquảthựcmìnhcũngcóchútghentịrằngmộtngườiđànbàkhácđãgópmộttaynhàonặnnênconngườiđangngồitrướcmặtmìnhđây.Cáisựthậtrằngtôituyệtđốikhôngcóquyềncảmthấy như thế, rằng trao nó cho họ hoàn toàn là quyết định củatôi,chỉcàngkhiếnnỗinuốitiếclớndầnrồilanrộngtronglồngngực tôi. Tôi tự nhủ rằng mình chẳng hề phải vất vả nuôi conchútnào,rằnggiốngnhưxemmộtcuộcđuamarathonrồiướcgìchínhmìnhđangvềđích.Tôitựdặnlòngđừngcólấymìnhlàmtrungtâmnhưthếnữa.Đêmnayphảidànhchonhữnggìmàconbé cần, chứ không phải tôi, và mặc dù không phải mẹ nó theođúngnghĩacủatừnày,tôivẫncốgọiracáigìđóthuộcbảnnănglàmmẹ.Tôinghĩđếnmẹmình,vàcáchbàgiảiquyếtbaonhiêuvấnđề:thứcăndễtiêuvàgiấcngủngonlành.

“Conkhôngđóithậtchứ?Mìnhgọiđồănđếncũngđượcmà.Gầnđâycómộttiệmbánđồănngonlắm,trongvòngmườiphútlàcóbánhmìkẹpphômainướngvàsúpcàchua.Cứnhưlúcnàohọ cũng có sẵn và hình dung là trong vòng mười dãy phố cóngườibỗngthấythèmấy.”.

Nhận ra mình đang huyên thuyên, tôi im bặt, rồi con bé lắcđầuvàlạicảmơn.

Bịchoángngợpbởidòngcảmxúcmớitràodâng,tôibènquayvề phía tủ lạnh để giấu mặt đi. “Thôi thì cô lấy chút gì cho conuốngnhé?Càphê?Trà?Haynướcvitamin?”.

Conbéngậpngừng,rồinóinhưthểvìmuốnchiềuýtôi,“Dạ

Page 58: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

được.Choconnướcvitamin.”.

“Vịgì?”tôihỏi.“Camhaychanh?”.

“Gìcũngđượcạ.”.

“Ừ.Côcũngnghĩlàchuyệnđóchẳngquantrọngthật,”tôinóivớimìnhhơnlàvớinó.Tôitìtaychođỡrunkhichọnmộtchaihươngvịcam,rồimởnắp,rótramộtlycao.

“Conđếnđâybằnggì?”tôihỏi,thèmđượcbiếtđiểmkhởiđầucho chuyến đi của nó, khao khát muốn nghe tả về khu nó ở, vềngôi nhà và phòng ngủ của nó. Chưa bao giờ tôi lại thiết thamuốn biết thông tin đến vậy - ngay cả khi mới bắt đầu hẹn hò,khingườitahămhở,thậmchílàthiếttha,muốnbiếtmọithứvềaiđó.Tôichợtnghĩrằngngồiđâymànhìnđămđămkhuônmặtconbé,chờnghenónói,quảcũnghơigiốnglúcphảilòng.Cótòmòvàtrìumến,thêmmộtchúttựyêuvàmuốnđượcyêu.

“Con đi xe buýt,” con bé trả lời và tôi để ý thấy hoàn toànkhông có giọng địa phương. Hay ít ra là trong giọng con békhôngcógìđểtôilầnramộtvịtríđịalýcụthể.“Greyhound”.

“Ôi,”tôinói,thấtkinh,nhớlạichuyệnmộtngườiđànôngchặtđầungườingồichungtrênmộtcáixebuýtGreyhound.

“Phải.Nócũnghơikinhthật.Nhưngnhờnómàconđếnđượcđây.”.

Tôigậtđầurồihỏi,“Thếconsốngởđâu?”.

“St.Louis.”.

“Consốngởđótừđầutớigiờsao?”.

“A.BanđầuthìconởChicagocơ,”nónói, liếctôimộtcáisắclẹm.“Nhưngđúngvậy,từnhỏđếngiờconsốngởSt.Louis.Chưatừngchuyểnnhà.”.

Tôicốhiểuđiềunàycùngvớicáikýứclạlùngvềlầnđầutiên

Page 59: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vàduynhấtđặtchânđếnSt.Louis,khoảngmườinămtrước,cólẽ khi ấy Kirby độ bảy tám tuổi. Tôi đi dự đám cưới một ngườibạn,rồisaulễcưới,thayvìđithẳngđếnbuổitiếptân,tôilạiđidạomộtmình,thathẩnquanhmấydãyphốquanhnhàthờ.Tôinhớnhưincáikhôngkhílạnhbuốtvàẩmướt,bầutrờimộtmàuxámthép,vànhữngđámmâymỏng,sàthấp,tấtcảcànglàmtệthêmcáicảmgiáclẻloinảysinhkhitađidựđámcướimộtmình.Tôivẫnnhớtiếnggótgiàymìnhgiẫmsàosạotrênxáclácuốithutantácvàdiệnmạocủamấyngôinhàgạchmộttầngđơnsơmáingóihaisườn,cửasổkínhmàu,cùngnhữngkhoảnhsâncắtxéngọngàng.Nhữngcănnhàấmcúngnốitiếpnhau,nhiềunhàcòntreo cả cờ Mỹ, bồn hoa cửa sổ khoe sắc, và những cái cửa kínhhànsắttrangtríbằngcácchữcái.Tôinhớnhấtlàlúcvòngquamộtgócphốđểquaylạibãiđậuxecủanhàthờthìchợtnhóilênmột nỗi đau da diết, gần như một nỗi mong nhớ, cùng cái cảmgiácrùngmìnhrằngconbéđangởđâuđâythôi.Nghĩlại,dườngnhưđólàmộtđiềmbáokỳlạ,philý-nhưngrồitôinhậnracảmgiác ấy không bất thường chút nào. Tôi cảm thấy như vậy hầunhưmỗilầnởtrongmộtkhungcảnhmới,bênngườilạ,đôikhiởchínhkhunhàmình.Nhưnggiờtôivẫnđemcâuchuyệnđórakểlạiđểnóichoconbébiếtvềsựtrùnghợpđó.

Nócóvẻhồnghinhưngchiềuýtôi.“Chínhxácthìđámcướiởđâu?Chỗnàotrongthànhphố?”.

“Côkhôngnhớnữa,”tôinóivớinó.“ĐólàmộtnhàthờCônggiáo to. Đồ sộ. Xây bằng đá. Có kính màu. St. Joseph à? Hay làMary?”.

Con bé nói, “Thật ra thì cái đó cũng đâu thu hẹp được phạmvi.”.

Câu đối đáp của nó không vô lễ, nhưng từ đó tôi biết đượcthêmlàconbékhôngchỉthôngminhmàcòncókhảnăngthành

Page 60: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mộtkẻtađây.

“Phải.Côcũngthấyvậy,”tôinói.

“Nhưng biết đâu có thể nó nằm trong khu nhà con,” nó nói,mềm mỏng hơn một chút. “Con sống ở phía Nam nhà thờ St.Louis.GầnnhàthờTổngthiênsứGabriel.Nhàconthuộcgiáoxứđómà.Liệuđámcướiấycóthểdiễnraởđókhôngnhỉ?”.

“Cólẽ,”tôinói,mườngtượngconbéđangnhảychânsáodọcvỉahègiữamộtđámcongáilíulo,mặcđồngphụcnữsinhmàutrắngvàxanhnướcbiểncủatrườngCônggiáo.Váykẻôxếplivàtấtlenđankiểuvặnthừngdàitớigối.Trênđườngđếnquángiảikhát.MộtđứatrongđámtháchmấyđứakiahútđiếuthuốcmàKirbytừchối.

Nóvẫnnhìnvàomắttôirồingậpngừng,hítmộthơithậtsâu.“À,côbiếtsaokhông?”.

“Saocơ?”tôihỏi.

“Dù cô sinh ra con ở Chicago... nhưng con vẫn luôn có cảmgiáclàcôsốngởNewYork.”Nónhúnvainhưthểngượngvìthúthựcnhưvậytrongkhitôibănkhoănkhôngbiếtnóđãbiếtgìvềmìnhrồi.Nóđãthấytấmảnhnàotrongsốvàitấmítỏitrênbáochụp tôi tại các sự kiện quan trọng? Hay thậm chí là cả cái bàiviếtvềtôivàPetertrênmụcgiớithiệusáchởtrangsáu?

“Phải,” tôi nói. “Cô sống ở đây vài năm nay rồi. Cô làm trongngànhtruyềnhình-nênđạiloạilàởđâyhoặcLosAngeles.”.

Conbécóvẻsửngsốtkhiếntôicũngthấyngạcnhiên.“Truyềnhìnhư?Côlàdiễnviênà?”.

“Không.Côlànhàsảnxuất.”.

“Phimư?”.

“Không.Truyềnhình.ConđãnghenóitớiphimSouthSecondStreetchưa...?”.

Page 61: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cóạ!”conbévừanóivừanhảynhổmlênthíchchíđúngkiểucongáivàcườitoetoét.Tôiđểýthấyrănghàmdướicủanóhơikhấpkhểnh,hairănggiữakhợplênnhau.Rõràngconbékhôngđeo niềng răng, và tôi thắc mắc liệu có phải bố mẹ nó không lonổihaychỉvìthấyconbékhôngcầnlắm,cókhicònmuốnđểnụcườicủanócónétriêng.

Tôimỉmcườiđáplại.“Phimcủacôđấy.”.

“Conthíchphimđólắm.Haytuyệt,”conbénói.“Conthíchgãnhàthầuđó.TênlàShabaDeraziphảikhông?”.

Tôigật.“Ừ.Ôngtalàngườitốt...ThựcralúcnàyôngtađangđóngphimởToronto.VớiMattDamon.”.

Nó có vẻ ngây ngất vì cái tin tay trong đó - dù không chấnđộng như tôi khi thấy nó biết và thích tác phẩm của mình.Nhưngđồngthời,tôicũngcảmthấycólỗikhikhônghaybiếtgìvềnhữngnỗilolắng,đammêhayướcmơchotươnglaicủaconbé.Tôikhôngbiếtnóthiênvềtưduyhaysángtạo,ưathểthaohay không có khả năng phối hợp, hướng nội hay hướng ngoại.Tôi không biết nó đã từng yêu chưa hay đã bao giờ thất tìnhchưa.Vàmặcdùhiểurằngkhônghaybiếtvềnhữngđiềunàylàmột phần trong thỏa thuận cho con nuôi, ít ra là những thỏathuậnchoconnuôibímật,tôivẫnthấymộtnỗihổthẹnvìmùtịtvềchínhmáuthịtcủamình.Tôinhìnđichỗkhác,hồitưởngnhanhquãngthờigianmườitámnămqua,gắnmặtvàtênconbévàomọicảnhtượngphổbiếnmàtôiđãtừngmườngtượngra,điềuthườngđingượclạicáiquyếttâmtuyệtđốikhôngnghĩđếnnónữa.Kirbynằmgọnlỏntrongchiếcnôicómànche.Kirbyhọcbò,họcđi,họcnói.Kirbytrèolêncáixebuýtmàuvàngtocộcủatrườngngàyđầuđimẫugiáo.Kirbybịrụngchiếcrăngđầutiên.SángGiángsinhKirbythứcdậyphóngxuốnglầutrongchiếcváyngủbằngvảiflannelmàuđỏthìthấyNgôinhàKỳdiệucủabúp

Page 62: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bêBarbie.Ítrathìtôicũngđãmongđólànhữnghìnhảnhtrongcuộc sống của nó, chứ không giống với những ác mộng tội lỗithỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy. Kirby, đói, lạnh, bơ vơ, bị ngượcđãi.Tôinhìnconbé,lòngđầynhẹnhõmkhithấynóổn.Ítnhấtthìcũngcóvẻổn.

“Nào.Kểcônghenữađi.Kểcônghevềconấy,”tôinói.

Conbékhoanhtayrồinói.“Cômuốnbiếtgì?”.

“Côxinlỗi.Côkhôngcóýnhưđangphỏngvấncon.”.

“Khôngsao,”nónói,nhưngvẫnchẳngtiếtlộthêmthôngtin.

“Thôiđược.Côbiếttuổiconrồinày,”tôinói.“Mườitám”.

Nó gật đầu, mặt tịnh không biểu lộ gì. “Phải. Con phải mườitámtuổimớiđượchỏitêncô.”.

Tôigật,nhớracáithỏathuậnđãký-vàcảlờinóidốitrongtờkhaiđượctuyênthệvàký.Tôikhôngbiếtnhânthâncủachađứabé.Tôigạtcậutarakhỏiđầu,nhưvẫnlàmcảngànlầntrướcđây,vàítnhấtcũngcảhơnchụclầntốinay.

“Vậylàconđanghọcnămcuốicấp?”tôihỏi.

Nógật.

“Sangnămconcóvàođạihọckhông?”.

“Con cũng không biết. Con vừa được nhận vào Đại họcMissouri... Tuần trước.” Nó nhún vai, rồi liếc ra ngoài cửa sổ,nhìn qua đại lộ Madison tối om. “Nhưng thực ra thì con khôngmuốnvàođạihọc.”.

Câutrảlờicủanólàmtôithấtvọng,nhưngtôivờnhưkhônglúngtúnggì.“Concóthểnghỉmộtnămđểcânnhắcchuyệnđómà,”tôinói.“Côtừnglàmvậy.”.

Giọngtôinhỏdần.Nónhìntôi,vàtôidámnóilàconbéđangnghi ngờ những gì tôi đã làm trong năm ấy, nhưng không hỏi.

Page 63: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Thay vì vậy, nó hắng giọng rồi nói, “Con chắc là cô đang thắcmắctạisaoconlạiđếnđây...”.

Khôngchútđắnđohaynghĩngợi,tôiđưatayquabànấplênbàn tay nó. Mấy ngón tay con bé mát rượi, thon thả, thanh tú,ngón giữa có vẻ nhỏ đi vì cái nhẫn to có mặt đá màu ngọc lamphủ đến tận cái khớp đốt. Con bé trở nên căng thẳng, nhưngcũngkhôngrụtlại.Tôibènrúttayvề,đểvàolòng.“Conđâucầnphảicólýdo,”tôinói.

Nónémchotôimộtcáinhìnmàtôikhôngđoánđượcẩný,rồinói,“Conchỉ...cầngặpcô...Concócảmgiácnhư...cònthiếucáigì đó... cô biết đấy... không biết... cội nguồn của mình, kiểuvậy...”.

Tôi tính máy móc lặp lại câu này, ngụ ý là trong đời mìnhcũngthiếumấtcáigìđó,nhưngbiếtđiềuđókhôngthật.Mớitốinaythôi,thứduynhấttôithấythiếulàlờicầuhôntừPeter.

“Ừ, cô mừng là con đã đến đây,” tôi chỉ nói vậy, dù khá chắcchắnđâylànóiquánếukhôngmuốngọilànóidốitrắngtrợn.

Conbénuốtkhanvàchờđợi,tronglúccảtôivànónhìnnhauchằmchằm,ngượngnghịu,rồicùngngoảnhđi.

“Được rồi. Thôi vậy đi,” tôi nói, đăm đăm nhìn vào một đốmvàngtrênmặtbànđácẩmthạch.“Côsẽhỏiconmộtcâu.Rồiconhỏicômộtcâu.Tasẽluânphiênnhau.Hỏigìcũngđược.”.

Nógậtđầutrongkhitôinhậnrađólàmộttròchơinguyhiểmchomình.Mìnhsẽnóisaovớiconbéđâykhinóhỏivềchanó?Sự thật, dĩ nhiên rồi, nhưng đã có quá nhiều tầng bậc và cáchdiễngiảivềsựthậtđếnmứcmộtđiềunhưthế,ởdạngthuầntúy,hầunhưkhônghềtồntại.Ítnhấtlànóđãkhôngtồntạitrongđờitôi-vàcólẽvớimọingườicũngvậy.

“Đượcrồi.Xemnào...Concóanhchịemnàokhông?”tôihỏi.

Page 64: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Mộtđứaemgái,”nónói,rồikểtôingherằngbốmẹnótưởngmìnhkhôngthểcóconnhưngrồilạithụthaingaysaukhinhậnnuôi nó. “Con bé tên Charlotte. Nó là một phép lạ,” Kirby nóithêm,mặtkhôngchútbiểucảm.

“Convàemgáicóthânnhaukhông?”.

Nónhúnvai.“Có,tínhCharlotteđượclắm.Rấttửtế.Vớilạinólà tay bơi lội siêu hạng có lần bơi bướm đạt kỷ lục nhanh nhấttrong lịch sử thành phố. Nó là vận động viên tiềm năng giànhhuychươngOlympic-giỏicỡđó.”.Conbéđảomắtđầyẩnýrồinói,“Aicũngyêuquýnó.”.

“Chà.Cólẽhơiquáhoànhảonhỉ?”tôiđoán.

“Nóivậycũngđúng.”.

Tôimỉmcười,nhưngmặtconbévẫntỉnhbơ.

“Đếnlượtcon,”tôinói.

Nó cắn môi, rồi bắt chước tôi, hỏi lại rằng tôi có anh chị emnàokhông.

“Không. Cô là con một. Bố mẹ cô thích đi đây đi đó nên chorằng một đứa con thì sẽ dễ dàng hơn,” tôi nói, lời giải thích tôivẫn luôn chấp nhận theo ý nghĩa bề ngoài của nó bỗng nhiênnghecóvẻkhôihài.

Conbégậtđầu,rồinóikhẽ.“Đếnlượtcô.”.

Tôi liếc nhìn lên hai chụp đèn treo bằng crôm bên trên bànbếpvànhớlạilúcxemPeterthaybóngđènhồituầntrước.Mộtnétkhéoléonữaởanh.“Concóbạntraichưa?”tôihỏi,hyvọngcâutrảlờilàchưa.

Nólắcđầurồihỏilạiliền,“Chưa.Côthìsao?”.

Tôigật,nghĩđếncuộcchuyệntròvớiPeter,lúcnàytưởngnhưđãdiễnraítnhấtcũnghaituầntrướcchứkhôngphảichưađầy

Page 65: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hai giờ trước. “Có. Bọn cô gắn bó với nhau mấy năm rồi.”. Tôingưngởđó,quyếtđịnhrằngbấtcứthôngtinnàonữacũngđềuquánhiều,ítralàlúcnày.Rồitôinuốtkhanvàhỏivềmônruộtcủanóởtrường.

“Conkhôngcómônruộtnàocả,”nónói.

“Cũnghợplý,”tôinói,rồichờđếnlượtnó.

“Được.Conbiếthỏicâunàysẽlàhơithôlỗ.”cuốicùngnónói.“Nhưngnămnaycôbaonhiêutuổi.”.

Tôi mỉm cười rồi đáp, “Bốn năm nữa thì sẽ không thô lỗ nữađâu.Côbamươisáu.”.

Tôinhậnthấyconbéđangnhẩmtínhtrongđầusaukhitôitrảlờinó.“Vậylàcômườitámkhisinhcon.Bằngtuổiconhiệngiờ.”.

Nóhítmạnh.“Ồ”,nónói, lại liếcnhìnđichỗkhác.Tôingắmkỹ nét mặt nhìn nghiêng của nó rồi nhận định rằng tuy cằmchúng tôi giống nhau, nhưng cằm con bé đẹp hơn, trông mạnhmẽhơncằmtôimộtchútmàvẫnnữtính.Xươnggòmácũngsắccạnhhơn,vàtôibiếtcáixươnggòmáấytừđâu.Lúcnàytôi lạinghĩ đến cậu ta, những hình ảnh trong ký ức lại ùa về. Tôi bănkhoăn không biết liệu còn bao nhiêu câu nữa thì chúng tôi sẽchạmtớicậuta.Tôicảmthấymuốnngápvàcốnhịnnhưngphảiđầuhàng.Conbécũngngáptheo,khiếntôinhớđãđọcởđâuđórằngcơnbuồnngủlàphảnứngsinhhọcmạnhmẽtrướcsựcăngthẳngvàđauđớn,vàtôiđangcảmthấycảhaiđiềuấy.

“Conphảiđithôi,”nónói,vừalúctôinhậnthấynhữngquầngthâmdướimắtnó.“Conbiếtlàđãkhuyarồi.”.

Timtôithắtlại,nhưngphầnlớnhơntrongtôinhẹnhõmkhibiếtconbésẽkhôngởlại.Nhờvậymàtêncậutasẽkhôngđượcnhắcđến-vàcólẽsẽkhôngbaogiờđượcnhắcđến.Biếtđâutôisẽkhôngbaogiờphảikểvớinónhữngkýứcđaulòngmàtôiđã

Page 66: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mấtmườitámnămcốchônvùi.

Nóđứnglên,chậmrãibướcracửa.

“Con định đi đâu?” tôi hỏi, mong con bé sẽ nói là nó có mộtđứabạnhaybàcontrongthànhphốnày.

Nó rút trong túi quần sau ra một mẩu giấy nhàu rồi đọc tênmộtnhàtrọdànhchothanhniêncóđịachỉgầnkhuphốTàu.Tôithấytrànngậpmộtmặccảmtộilỗirồilắcđầu.“Khôngđượcđâu.Consẽởlạiđây.”.

Nómởmiệng,nhưthểsẵnsàngphảnđối,nhưng,rồilạithôi,trôngkiệtsứcđếnnỗikhôngphảnđốinổinữa.

“Cònchuyệnnàynữa,”tôinói,chuẩnbịsẵntinhthần.

Nónhướngmày,khitôihắnggiọngrồihỏibốmẹnócóbiếtnóđangởđâykhông.

Nónhìnchămchămvàocáicốccủamình,rõrànglàkhông.

“Concócònsốngchungvớibốmẹkhông?”tôihỏi.

Nógật,trônghơiphẫnnộ,rồinói,“Conkhôngbỏnhàđi,nếuđólàđiềucôđangmuốnhỏi.”.

“Côxinlỗi,”tôinói.“Côchỉ...thắcmắc...?”.

“Bố mẹ con tưởng con đang ở Alabama. Với bạn con và mẹnó.”.

“Thế họ không biết con đã có kế hoạch... làm chuyện nàysao?”.

“Làmchuyệnnày?”nónóivớimộtthoángthùđịch,dùnóhẳnphảibiếttôiđangmuốnnóigì.

“Tớigặpcôấy,”tôigiảithích.

Nólắcđầu,giờthìđãcôngkhaitháchthức.Tôiđợichonóbắtgặpcáinhìncủamình,biếtrằngchúngtôiđangởvàomộtthờiđiểmquyếtđịnh.Tôibiếtmìnhnênlàmgì-dứtkhoátbảonógọi

Page 67: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chohọ-nhưngtôikhôngdámlàmvậy.Nhỡnónổigiậnthìsao?Nó sẽ bỏ đi và không bao giờ quay lại nữa thì sao? Nhưng mặtkhác,nólàđứacongáimớilớnmàđãđixabốmẹcảngàncâysố.Tôihỏinóvìsaolạinóidốibốmẹ,cốtìmhiểuhoàncảnhcủaconbétrướckhicómộtquyếtđịnhhayphánđoán.

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến họ cả,” nó nói. “Với lại,nóithẳngralàcũngchẳngcandựgìđếncô.”.

“Thôiđược.Nghecônóinày...Côsẽkhôngcốbuộcconlàmgìcả,nhưng...”.

“Nhưng sao?” nó ngắt lời, mắt lóe lên, quai hàm đanh lạithànhmộtđườngbướngbỉnh.Dùbiếtmìnhkhôngphảimẹthậtcủanó,nhưngđâylàlầnđầutiêntôinếmmùilàmmẹlàthếnào.Nókhiếntôitrànngậpmộtcảmgiácsợhãivàkhôngxứngđáng.“Cớgìphảigọiđểchohọlo.Vảlại,conđãmườitámtuổirồi.Lớnrồi.Vềluật.Thếnên,cósaođâu.”.

Tôigậtđầu,khôngdámépconbéechỉtổlàmsụpđổsựcảmthôngmongmanhmàchúngtôivừavunđắpđượctrongítphútqua. “Được rồi. Để sáng mai hẵng nói,” tôi nói. “Cô chỉ - cô chỉmuốnconổnthôi.Dùbấtkểchuyệngìđãxảyratrongđờicon.Dùconcảmthấythếnào...Côchỉmuốngiúpconmàthôi.”.

Tôithậtlòngkhinóithế-ítratôinghĩlàvậy-nhưnglờinóirathì nghe yếu ớt. Cứ như một diễn viên chẳng có cảm xúc gì vớicảnhdiễn,đếnnỗiphảibôibạchàcaylênmimắtmớikhócđượcvậy.

“Cảmơncô,”nónói,vàchúngtôilạicùngngápmộtlượt.Rồitôivànóđứngdậy,đốidiệnvớinhau.

“Chào mừng con, Kirby,” tôi nói. Đó là lần đầu tiên tôi gọi totênconbé,vàtôitựhỏilàmsaotôilạicóthểkhônghềbiếttênnó.ThậmchítừngnghĩconbétênlàKatherine,cáitêntôigọinó

Page 68: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trongbangàyđầumớiđẻ- lúcnàynghecóvẻquátrịnhtrọng,quá truyền thống, quá tầm thường so với đứa con gái như tôiđangthấyđây.

Tôidẫnconbétrởlạihànhlang,cầmlấycáitúicủanó,rồidẫnnóđếnphòngngủdànhchokhách,cạnhphòngtôi.Tôichỉchonó thấy nhà tắm trong phòng đó, cái tủ đựng đầy khăn tắm vàchăn dự phòng, và ngăn kéo cất các vật dụng phòng tắm củakhách sạn phòng khi nó quên thứ gì. Rồi tôi chúc con bé ngủngonvàbảonócứsanghỏitôinếucầngì.Bấtcứthứgì.

MộtgiờsaukhiuốngviênanthầnAmbientôivẫnthứcchongchong, mắt mở thao láo, nhìn trân trân vào bóng tối đen kịttrongphòngngủcủatôi-mộtthứkhócóđượcởthànhphốNewYork, nhất là trong một tòa nhà nằm ở góc đường. Tôi nhớ cáingày tôi bảo người thiết kế nội thất tôi thuê rằng tôi không đểtâm lắm chuyện chúng tôi hợp màu lạnh hay màu nóng, tấmvánđầugiườngbọcnệmhaygiườngsắt,chỉcốtsaocócáchxửlýcửasổtheoýtôihòngchặntriệtđểánhsánghắtvàotừconphốbêndưới.Thếmà,độtnhiênlầnđầutiêntrongquãngđờitrưởngthành,tôilạithấysợbóngtối-hayítralàsợởtrongbóngtối.Đólàmộtcảmgiácvôlý,nhưngtôivẫnlănquabậtthậtnhanhđènlênnhưhồicònnhỏ,mắtliakhắpmấygócphòng.TôichợtnghĩcólẽmìnhsợchoKirby,nhưngtôicốnénkhôngchạysangxemcon bé thế nào. Chuyện đó có vẻ quá vượt quyền sau mười támnămchẳngđoáihoài.

Nên,thayvìvậy,tôikiểmtrađiệnthoại,ướcgìcóaiđểbuônchuyệnvềcáitintrọngđạinhấtvớitôitừngàyconbéchàođời.Khôngcầnphảinóinhiều,chỉcómộtchọnlựaduynhất-mẹtôi.Nhưngtôibiếtbàđangnằmngủcạnhbốvàcáchduynhấtgọibàlà đánh thức cả hai dậy. Bố tôi sẽ nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất -rằng có một tin khủng khiếp. Mà nếu biết thì có lẽ ông sẽ xem

Page 69: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chuyệnnàynhưvậy.Đấychínhlàmộttrongnhữnglýdokhiếnmẹvàtôiquyếtđịnhgiữkínkhôngchoôngbiếtngaytừđầu.Vảlại, thực lòng tôi cũng không muốn nói chuyện này với bà, dùsaothìcũngchưa,khinhớralàbàđãkhuyêntôiphếtvàoôkháctrong tờ đơn ấy. Tốt hơn hết là con cắt đứt mọi liên lạc đi. Rõràngđólàcáibàmuốn,vàmặcdùtôichưahềbiếtđólàvìbà,vìtôi, hay vì cả hai, nhưng ký ức ấy thường khiến tôi không mấykhiđềcậptớichuyệnnàyvớibà.

Tôibồnchồnxemlướtcácemailvàtinnhắn,thắcmắckhôngbiết Peter còn thức không. Tôi bỗng nhớ anh, và ao ước rằngchúng tôi đã không kết thúc buổi tối nay như thế. Quan trọnghơn,tôiướcgìanhđãbiếtbímậtcủatôi.Tôiướcgìmìnhđãkểcho anh nghe, và chợt thấy tiếc cái quyết định không cho anhbiết. Tôi nhớ lại mọi thời điểm thích hợp đã có - mỗi khi mộtngười bạn có con; khi anh kể cho tôi nghe chuyện sinh Aidan,Robin bị vỡ nước ối khi đang xem một vở opera và suýt đẻ rớttrên taxi ở đại lộ 3; hay khi anh thú thật những bí mật sâu kínnhất của anh - rằng anh đã đạo một bài báo hồi còn học ởDartmouth và có lần ngủ với vũ nữ thoát y trong một bữa tiệcđộcthânởVegas.Tôiđãkhôngphánxétanh-vàkhôngtinanhsẽphánxéttôi.Thếnhưng,biếtđâuanhcóthểsẽlàmthế.Anhcóthểsẽchorằngngườiđànbàđãbỏconthìkhôngphùhợpđểlàmmẹ.Ítnhấtthìcũngkhôngphảimẹcủaconanh.Ítnhấtanhcũng có thể có vấn đề về chuyện tôi giữ kín bí mật đó với chamình,vớichacủađứabé.Đơngiảnlànótiềmẩnquánhiềumạohiểm,quánhiềubấtlợi.Cứđểyênnhưvậysẽdễdànghơn.Trongsạchhơn.Đơngiảnhơn.Antoànhơn.Haylàtôitưởngvậy,chođếnlúcnày.

Tôitắtđènrồinhắmmắtlại,nhưngcảmgiácthiếtthamuốnnói chuyện với anh chẳng chịu nguôi ngoai. Thế là tôi gửi cho

Page 70: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

anh một tin nhắn, hỏi anh còn thức không. Vài giây sau, điệnthoạirung.Tôichộplấy,háohứcchờthấylờianh,lầnnàonhắntinchoanhcũngvậy,nhưngđêmnaythathiếthơnnhiều.Tôicốbấmthậtnhanh,anlòngdầnsaumỗitinnhắn.

PETER:Có.

MARIAN:Khôngngủđượcà?

PETER:Không.Cảmthấylúcnãyanhcưxửtệquá.

MARIAN:Khôngsao.

PETER:Không.Anhthìkhông.Anhxinlỗi.

MARIAN:Emcũngvậy.Ướcgìanhởđây.

PETER:Emcómuốnanhquakhông?

Tôi chưa kịp trả lời không thì điện thoại reo và tôi hăm hởnghe máy, vẫn theo bản năng đã ăn sâu là giữ bí mật, bịa ranhữngcáicớ,nhữnglờibàochữa.

“Em có sao không, em yêu?” anh hỏi, giọng anh quyến rũ vàkhànkhàn.TôinghethấytiếngđálanhcanhtronglyvàbiếtanhđangnhấprượuScotch,thuốcanthầncủaanh.

Tôicốgắngtrảlờinhưngkhôngthể.

“NhàVôĐịch?”anhnói.“Emcònđóchứ?”.

“Emđây,”tôiđáp,cốnóigiọngđềuđềuvàbìnhthường.

Anh lại hỏi tôi có sao không, giọng hơi hối lỗi - đến lượt tôicũngcảmthấyhốilỗivìđãlàmliênlụyđếnanh.Làmsaotôicóthểtrôngđợimộtngườiđànônggắnbóvớimìnhsuốtđờitrongkhitôilạibỏquamộtchitiếtquantrọngnhưvậyvềđờimình?

“Không,”tôiđáp.“Emđây.”.

“Emcómuốnanhquakhông?”anhdịudànghỏi.

Tôiđangmuốncóanhởbênchếtđiđược,nhưnglạinghĩđếnKirbyởphòngbênnêntrảlờikhông,đãkhuyarồi,sángmaitôi

Page 71: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

sẽgọichoanh.

Nhưnganhvẫnkhăngkhăng.“Anhquađây,”anhnói,rồicúpmáytrướckhitôikịpphảnđối.

Hai mươi phút sau anh đã ở trong phòng tôi, đánh mỗi cáiquầnđùibósátnhãnhiệuBrooksBrothersmàutrắng, loạiduynhất anh vẫn mặc. Mùi da thịt anh xoa dịu tôi, cả hơi ấm củathânthểanhđangkềsátbêntôinữa.

“Nào,”anhnói.“Thếnàysẽdễhơnnhiều.Nóianhngheđi.”.

Tôiliếcvềphíacửa,dùanhđangthìthầm,loconbésẽnghethấychúngtôi.

Tôinuốtmạnh,bănkhoănkhôngbiếtphảinóigì,bắtđầuralàmsao.

“Anhxinlỗiđãlàmembuồn,”anhmởlời,ômlấytôi.

“Khôngđâu.Lỗitạiemmà...”tôinói,cốngănanhngaytạiđó,cảmgiáchốilỗibắtđầulàmtôinghẹnlời.

Nhưnganhvẫnnóitiếp,“Không.Emđãcốnóivềtươnglaihaiđứa mình, thế mà anh lại cứ... thờ ơ. Giờ ta nói về chuyện đónhé.”.

“Thôi,”tôinói.

“Sao lại thôi? Thôi nào, Nhà Vô Địch... Anh không có ý nóirằnganhsẽkhôngbaogiờkếthônlầnnữa...Anhchỉmuốnnóilà...”.

Cuộcnóichuyệntôitừngthathiếtbỗngtrởnênnhỏnhặtkhitôi nói, “Peter. Không như anh nghĩ đâu. Em không buồn vềchuyệnđó...Ýemlà,lúcnãyemcóbuồn...nhưngchuyệnnày...khác.”.

“Gìvậy?Làgìthế?”anhhỏi,giọngtừtốnnhưngcóchútthấtvọngvàsốtruột.

Page 72: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôinghĩthậtnhanh,biếtchínhxáccáchđithẳngvàovấnđề:Peter,đứacongáimườitámtuổicủaemđangngủởphòngbên.

Nhưngtôilạikhôngthốtnổicâuấythànhlời,màcũngkhôngbiếtphảimởđầucâuchuyệnthếnào.

Tráilại,tôiấpúng,“Làchuyệnkháccơ-mộtchuyệnmàemphải cho anh biết. Em - em đã giấu anh một bí mật.”. Ngay khithốtrađượcmấylờiấy,tôithấynhẹcảlòng.Nhưngđồngthời,tôicũnghốitiếcvìcáilờimởđầuchươngtrìnhtruyềnhìnhCuộcđờiđầybíẩncủamình.

“Bímậtkiểugì?”anhhỏi.

“Mộtbímậtkháquantrọng,”tôinói.

“Sao? Em giết ai à?” anh hỏi và bật cười lo lắng. Rồi lại nóingay,“Anhxinlỗi.Chuyệnđóchẳngbuồncườichútnào.Dùemcólàmvậythìcũngcứnóivớianh.Emcóthểnóivớianhbấtcứchuyệngì.”.

“Emkhônggiếtaicả,Peter,”tôinói,nghĩđếntừấy,pháthai,cáitừđãámảnhtôimùahènămấy.Làmvậycóphảilàtướcđimộtmạngngườikhông?Tôikhôngxácđịnhđược,cảhồiấylẫnbây giờ. Tôi chỉ biết mỗi một điều là mình không thể làm đếncùngviệcđó.Tôitựhỏinếulúcấytôichọnkhácđithìliệucógiữkín được cả chuyện đó không. Tôi tự hỏi mình sẽ cảm thấy thếnàonếuphảithúnhậnđiềuđóvớiPeter.Nỗihổthẹncókhủngkhiếp hơn lúc này không. Tôi tự nhủ rằng mình đã làm đúng -sinh con bé ra và cho nó đi. Rồi tôi vùi mặt vào gối khi anh hỏitiếp.

“Chuyệnđóxảyratrướckhigặpanhà?Ýanhlà...chuyệnđókhông phải về bọn mình, đúng không? Em không ngủ vớiDamien Brady đấy chứ?” anh hỏi, ám chỉ ngôi sao nam trongphim của tôi. Anh đang đùa, nhưng tôi tự hỏi không biết anh

Page 73: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

xemchuyệnnàyhaychuyệnphảnbộinặnghơn.

“Không,”tôinói,vùimặtvàogối.“Khôngphảivềanh.Hayvềem.Màlàmộtchuyệnđãxảyravớiemmườitámnămtrước.”.

“Chuyệngì?Làchuyệngì,Marian?Cứnóianhngheđi.Nósẽkhôngthayđổiđượccảmnhậncủaanhvềemđâu.”.

“Đừngcóhứatrướcvậy,”tôinói.

Anhhítmộthơithậtsâu,rồiđưatayraômvàhôntôi,mộtnụhôn cuồng nhiệt, mở miệng, kéo dài. Lưỡi anh mềm, ấm, dỗdành.Khichúngtôitáchra,anhbảo,“Xébăngvếtthươngrađi,Marian.Cứnóianhnghe.”.

Vàthếlàtôikể,lờilẽcứtuônralộnxộn,câuchuyệnđượctiếtlộởdạngcơbảnnhất,bắtđầutừcáimùahènămấy,rồikếtthúcởtiếnggõcửavàigiờtrước.Tôikhôngthểnhìnanhchođếnkhikể xong, sợ phải thấy cái điều có thể sẽ thấy. Chê trách, thấtvọng,phánxét.Vàquảnhiên,khitôinhìnanhthìtấtcảnhữngđiềuấyđềuhiệnra,dùanhđangcốsứcchegiấu.

“Em chưa hề kể với ai,” tôi nói, như thể điều đó làm chochuyệntôikhôngkểchoanhđỡtồitệhơn.“Trừmẹem.”.

“Ừ.Cảmơnemcuốicùngcũngchoanhbiết,”anhnói.

“Anhcócònyêuemkhông?”tôihỏianh.

“Dĩ nhiên,” anh nói, và dù giọng anh nghe rất thuyết phụcnhưngtôibiết,giữayêuvàtincómộtsựkhácbiệtlớn.

“Anhchắckhông?”tôihỏi.

“Chắc,”anhđáp.

Nhưnganhcònbiếtnóisao?Cảhaiđềubiếtanhkhôngthểrútlại lời hứa cao thượng vừa thốt ra khi nãy. Ít nhất cũng khôngphảiđêmnay,ởđây,trongbóngtối.Ítnhấtkhôngphảitrướckhianhngheđượccáiphầntôiđãcốtìnhbỏqua.

Page 74: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 75: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương5Kirby

SánghômsautôithấybứchìnhMarianchụpvớihaingườihẳnlàbốmẹbà,tứclàôngbàngoạitôi,khirónrénđiquanhphòngkhách sang trọng ở nhà bà, một mắt để ở cửa phòng bà đangđóng, cẩn thận để không bị bắt quả tang đang tọc mạch. Trongphòng có rất nhiều tranh trừu tượng, và đó là hình chụp duynhất - một tấm hình trắng đen khổ tám mười lồng khung bạc,khắcmấychữcáiđầutêncủaMarian.Tronghình,bàvàmẹmặcváydựtiệc,váycủamẹbàđínhhạt,củabàthìthathướtvàcóinhoa. Bố bà mặc bộ com lê thắt cà vạt nơ bướm. Họ đang đứngtrongmộtvườnnho,bêncạnhmộtcâyôliu,trênphôngnềnlàthung lũng và rặng núi xanh trông rất ấn tượng. Marian đứnggiữa, dang hai tay ôm choàng qua người bố mẹ, và cả ba đềuđangcười.TôicócảmgiáclàbốcủaMarianmớinóiđùamộtcâuvìôngcócáikiểukhoankhoáikhitavừanóigìkhôihài.Ônggầyvàcao,mũidàitrêngươngmặtdài,vàhàmrâuquainóncắttỉagọn, khiến tôi nhớ đến một Atticus có râu quai nón hay mộtAbraham Lincoln thời hiện đại. Và dù ông không đẹp trai đếnthế,nhưngcógìđótrênkhuônmặtôngkhiếntacứmuốnnhìnmãi. Mẹ bà thì trái lại - nhỏ nhắn, tao nhã và xinh đẹp, nhưngkhôngcógìđặcbiệt.Máitócbobcủabàxịtkeotrôngkiểucách,trên người bà lóng lánh những kim cương. Marian trông cũnggầngiốngbâygiờ,chỉcóđiềutrẻhơnvàgầyhơn,tócdàihơn.Bàđichântrần,đôigiàydâyhấttrênbãicỏphíatrước,khôngđeotrangsứcgìngoàimặtdâychuyềnvàngnhỏcóvẻlàmộtchữMđúckiểunghệthuật.Tôihìnhdungrằnghọđangcómặttạimột

Page 76: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đám cưới gia đình, ở một địa điểm sang trọng nào đó kiểu nhưthunglũngNapa(mặcdùtôicònkhôngbiếtchínhxácchỗđóởđâu). Và chỉ ít phút nữa thôi, một chiếc bánh thật to nào đó sẽđượccắt,rượusâmbanhhồngsẽrótra,vàmộtdànkènđồngsẽchơinhạccủaSinatratronglúcainấyđềukhiêuvũtheophongcáchthínhphòngdướibầutrờisao.

Khicầmtấmhìnhlênnhìnkỹhơn,tôichợtcảmthấymộtnỗikhát khao, dù tôi không thể mô tả chính xác vì sao. Đáng lẽ tôiphảilàmộtphầntrongcáigiađìnhnày?Haychỉlàtôiđangướcmìnhcómặttạibữatiệcđêmđó?Tôiđặtkhungảnhlạimặtbàn,một thực tế định hình trong đầu: Marian giàu có. Tôi nghĩ đếnmấybứcảnhởnhàmình-ảnhchụplớpxếpdọctườngcầuthangvàmấybứcảnhchụpnhanhmờnhạtchenchúctrênbệlòsưởi-vàkhôngkhỏithắcmắcđờimìnhsẽkhácbiếtmấynếubàgiữtôilại.Dùbốmẹtôikhôngnghèo,nhưngtôivẫnướcthế.Aichẳngmuốngiàu?Vảlại,bàsẽkhôngcònđemchuyệnthiếutiềnralàmcái cớ cho tôi đi được nữa. Lẽ ra bà đã có thể dễ dàng lo liệu đểnuôitôi.Chuyệnđócóthểlàmđược.Chỉlàbàkhôngmuốnthôi.Tôikhôngthấygiậnkhivỡlẽ,nhưngquảlàcóhơibuốtnhói.Tôikhông khỏi cảm thấy có chút chua chát khi thấy bà thì ở đâysốngsungsướng,trongkhibàbiếtlàtôicóthểđãphảisốngquangàybằngphiếuthựcphẩmđượctrợcấp.Khônghiểusaoýnghĩnàylạikhiếnchuyệnchotôiđitrởnêngiốnghànhđộnghắthủihơnlàphảitừbỏ.

Tôi lại đằng sofa trắng vuông vức ngồi xuống, loay hoay đểđượcthoảimáitrênmấycụcnệmcứngđanh,rồixemquamấycuốnsáchto,bónglángtrênbàncàphêmặtkính,tìmhiểuxembàthíchcáigì,bàlàngườithếnào.TôicầmlênmộtcuốnnhanđềHamptonsHavensrồilậttrang.Nócónhiềuhìnhhơncáitôivừaxem,vàtôithắcmắckhôngbiếtMariancócănnhànghỉmát

Page 77: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nào ở đó không. Tôi dám chắc là bà có - một căn nhà to mà bàvẫn gọi là nhà riêng ở quê. Hay có lẽ bà thích đảo Martha’sVineyard ở Mũi Cá Tuyết, Nantucket, hơn. Tôi chẳng phân biệtnổi tất cả những địa danh ở vùng New England đó, và trôngchúngchỉcóvẻquenquennhờnỗiámảnhcủamẹtôivềdònghọKennedy.

Látsau,tôinghecửaphòngbàmở.Tôihồihộpgấpsáchlại,cốhếtsứcđểkhônggâychúý,vốnquảlàkhókhilùlùtrêncáisofatrắng lốp giữa căn phòng ngập ánh nắng thế này. Tôi nhìn vềphía khung cửa khi bà xuất hiện, mặc chiếc áo nhung xám dàitaychuiđầu.Tócbàđượcbúilênvàgiữbằngmộtchiếclược,vàbàđeokínhgọngđồimồimàunâu,chảtráchnàotôibịcậnthị.

“Chà,conhaydậysớmđấynhỉ,”bànóikhithấytôi,giọngbàquácao,quáthânthiện,giảtạo.

Tôi gượng cười đáp lại, nhưng cảm thấy nó tắt dần khi nhìnquamộtgãchõmũiđisaubàvàibước.Thắcmắckhôngbiếtôngtađếnhồinào,giữađêmhaysángnay,tôicốýkhoanhtayphíatrướccáiáonỉchuiđầucủaGap,bựctứcvớiôngtavìđãtớiđâyvàvớiMarianvìđãcảmthấycầnthiếtphảicầuviện.Khiôngtalại gần, tôi thấy là ông ta già hơn Marian - chắc cả chục tuổi -nhưng đẹp trai theo kiểu đàn ông lớn tuổi, và trông quyền thế.Qua cách bà nhìn lại ông, và ông gật đầu khích lệ, tôi dám nóirằngbàrấtđểtâmđếnđánhgiácủaôngtavềbà-đánhgiácủaôngtathôi,chấmhết.Tôithoángphânvâncóthểnàoôngtalàcharuộtcủamìnhkhông,vìđãnghemấycâuchuyệnvềnhữngcặp đem cho đứa con đầu lòng, để rồi sau đó lại cưới nhau.Nhưngtôibiếtkịchbảncókhảnănghơnnhiềulàbốđẻcủamìnhchẳnggiốnggìvớingườiđànôngnàycả.

“Kirby, cô muốn con làm quen với bác Peter. Peter, đây làKirby.”.

Page 78: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vuiđượcgặpcháu,Kirby,”Peternóigiọngtrầmtrầm,tựtincủa một bình luận viên thời sự. Ông ta bước về phía tôi, dángđiệu cũng hoàn hảo như nụ cười, rồi chìa tay ra. Ánh nắng lấplóatrêncáiđồnghồmàuvàngôngtađeokhitôiđứnglêndèdặtbắt tay. Dĩ nhiên, cái bắt tay của ông ta chặt đến phát đau. Tôithắcmắccóphảiôngtađangcốthểhiệngìđókhông.Mặckệ,tôiđã quyết là sẽ không thích ông ta - ít nhất thì tôi cũng khôngthíchmẫungườinhưôngta.“Hânhạnhđượcgặpchú,”tôilínhí,liếcnhìnquaMarian,chờbàlấpđikhoảnglặng.Nhưngbàkhôngnóigì,bachúngtôitạonênmộttamgiácngạingùng.CuốicùngPeter hỏi một câu vang khắp phòng. “Vậy là, chú nghe kể cháuđếnhồitốiqua?”.

Tôi gật, lại khoanh tay, rồi đáp phải, giọng lí nhí, trong khigiọng ông ta thì sang sảng. Tôi nhận ra mình đang băn khoănkhông biết ông ta có thực sự biết tôi là ai không, và bà đã giảithích với ông ta thế nào về chuyện tôi đến đây. Bà vui? Haybuồn?Haykhóchịu?Haysửngsốt?Bàcólolàtôisẽđòidọnđếnởvàlàmrốitungcuộcsốnghoànhảocủabàkhông?Cólẽôngtađã cảnh báo bà rằng tuy chúng tôi máu mủ ruột rà, nhưng bàchẳnghaybiếtgìvềcáikẻxalạđangởtrongnhàbànàycả.Nhỡđâutôiđếnđểlấycắpđồhayđangđêmlẽnvàophòngtấncôngbà. Đêm qua bà sợ quá nên đã gọi cho ông ta chăng? Có phải vìvậymàôngtađếnđây?Đểbảovệbà?

Nếucónghingờđộngcơcủatôithìôngtacũnglàmbộrấtgiỏi(tôicálàôngtaluônthế),oangoangnói,“Tốtlắm.Tốtlắm.”Vàrồi,“Thếhômnayhaicôgáiđịnhlàmgì?”.

Mariannhúnvaiđáp,“Ồ,emchưabiết.EmnghĩcólẽbọnemchỉthamquankhuThượngĐôngchútxíu.Điloanhquanh.ChoKirbyxemkhunhàemđangsống.”.

“Công viên nhé? Guggenheim? Bánh mì nướng kiểu Pháp ở

Page 79: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

quánGrazie?”ôngtanói.

Marian nói, “Làm cả luôn đi. Có lẽ mua sắm chút đỉnh nữa.NếuKirbymuốn.”.

Tôigậtrồigượngcười,nhưngthậtlòngkhôngthểtinnổibàlại gợi ý chuyện mua sắm. Không những chẳng ưa mua sắm tínào, mà chỉ nghĩ đến tôi đã thấy lo, cũng ngang với chuyệnkhôngbiếtphảidùngnĩanàokhivàonhàhàng.

“À.Barney.Saotôilạiquênđượcnhỉ?”GiọngPeterchâmchọc.Ôngtanháymắtvànhìntôi.“Cẩnthậnđấy.Mariantừngbịmắckẹttrongtòanhàđó,tộinghiệp.”.

Bàđảomắtbảoôngtaimđi,nhưngôngtalạitiếptụcphatròbằngcáchkểrằngôngtađãphảicứubàkhỏihàmconquáithúđótrênđạilộMadison.ChuyệnđúngkiểuHollywood,đúngchấtManhattan.Rấtkỳcục.

Ông ta cười mấy tiếng nữa rồi xoa xoa hai lòng bàn tay vàonhaumànói,“Thôi.Anhđiđây.PhảiđónAidanởchỗmẹnó.”.

Tôiđanglờmờhiểulàôngtađãlydịthìôngtanhìntôivàgiảithích,“Contraichú.Nếucháuởlạimộtthờigianbiếtđâucháusẽ gặp nó. Nó cũng trạc tuổi cháu. Mười lăm. À khoan. Nhắc lạichúnghecháubaonhiêutuổirồi?”.

“Mườitám,”tôinói.“Nhưngtrôngcháunhưmớimườilăm.”.

“Rồicóngàyconsẽlấyđólàmmừngđấy,”Mariannói.

Tôi nhìn Peter cúi tới hôn lên môi Marian, người họ khôngchạm nhau, rồi ông ta bước ra cửa. Khi tôi lại ngồi xuống sofa,ôngtaquaylạinhìnbàmộtcáinhìnmàtôichịukhôngđoánrađược. Có lẽ là ủng hộ tinh thần, mà cũng có lẽ là thông cảm.Nhưng dù đó là gì thì khi liếc bà tôi cũng vừa kịp thấy môi bàmấpmáy,Cảmơnanh.

Tôilảngđichỗkhác,tựhỏibàcảmơnôngtavềchuyệngì,có

Page 80: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

liênquanđếntôihaykhông.

MườilămphútsauMarianvàtôibướcvàoquánCaffeGrazie,mộtnhàhàngnhộnnhịptrongcănnhàphốhaitầnggầncănhộcủa Marian. Bà chủ quán mỉm cười nhận ra Marian, rồi dẫnchúngtôiđếnmộtbuồnghẹpcuốiphòng.Marianđẩythựcđơnquamộtbênrồinóilàchỉcómộtlựachọntốtnhấtthôi.

“BánhmìnướngkiểuPhápà?”tôinói,nhớlạilờiPeter.

“Tấtnhiên,”bànóikhicôphụcvụmangtớihailynướcđávàcàphêchoMarian.

“Emcómuốnuốngkhôngcưng?”côphụcvụhỏitôi,cầmcáibìnhđựngnướclên.

Tôicảmơnvàtừchối,nhưngsaukhiliếccáithựcđơnvàthấynướccamsáuđôlamộtlythìtôilínhílàsẽdùngnướcthôi.

“ChúngtôidùngbánhsừngbòsôcôlakiểuPháp,”Mariannói.

Cô phục vụ gật rồi nhanh nhảu rời đi trong khi Marian nhìntôinói,“Thếnào?Hômnayconcómuốnlàmgìđặcbiệtkhông?”.

Tôi lắc đầu, thấy muốn nói cho rõ là tôi đến đây chính xáckhông phải để xem tượng Nữ thần Tự do hay tòa nhà EmpireState. Và nếu chúng tôi phải đi thăm thú để tránh phải nóichuyệnthậtsựthìtôithàtìmhiểutòanhàCarnegiehayNhàhátngoàitrờiBrooklynhoặcBảotàngJazzởHarlemhaymộttrongnhiều cửa hàng bán nhạc cụ trong thành phố mà tôi thấy trênInternet.VídụnhưThếgiớiTrốngtíchtrữđủcả,từpháchcủahãngEpsteinlàmbằnggỗhồngsắcvàgỗmunđenchođếndùitrống dành cho nhạc jazz của hãng Albright Milt Jackson, mộtdànRogersloạicũtừnhữngnămbảymươicódâymặttrốngcủahãngDynasonicdàibamươinhămphânrưỡi.Hiểnnhiênlàtôikhôngđủtiềnmuathứnàocả,nhưngnếucóthểtậnmắtchiêmngưỡngvàchơithửthìtôichếtcũngcamlòng.TrốngRogerscó

Page 81: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

âmthanhtrầmhơn,dudươnghơnhầuhếtcácloạitrốngkhác,chủyếudocómặttrốnglớn.Đólànhữngcáitrốngsốmộthànhtinh - âm thanh tuyệt vời hơn, lại còn đẹp mê ly. Nhưng tôikhông hé một điều gì về những chuyện này - chủ yếu là vì tôicảmthấythậttìnhbàchẳngmuốnbiết.

Vìvậy,tôinhúnvaiđáp,“Consaocũngđược.Cômuốnlàmgìconcũngthấyổn.”.

“Ừm...Xemnào,”bànóikhitôinhìnchămchămđôihoataitonạmkimcươngbàđangđeo.“Khinàothìconphảiđihọclại?”.

Tôi biết bà đang muốn nói gì - khi nào thì tôi rời khỏi đây? -nêntôinói,

“Thứ Tư. Nhưng... Con có thể đi trước hôm đó. Ý con là, cômuốn sao cũng được... Con có thể đi bất cứ lúc nào. Hoàn toàntùycô.”.

“Vậy tới đâu hay tới đó nhé,” Marian nói, có hơi vui vẻ tháiquá.“Concứởlạiítnhấtlàđêmnay,đượcchứ?”.

Nóicáchkháclàkhôngphảihaiđêm,tôinghĩ,rồilínhícảmơn.

Bàđịnhnóigìđó,nhưnglạithôi,rồivỗvàotờbáomangtheo.“ConcóđọctờTimessốChủnhậtkhông?”.

Tôinóikhông,nhưngsợbànghĩtôilàmộtconnhócmớilớnthờ ơ, dốt nát, bèn đế thêm, “Nhưng con có đọc báo. Nhà conmuatờSt.LouisPostDispatch.”.

Ý tôi là, tôi thờ ơ, nhưng chỉ về đời mình, chứ không phải cảthế giới, và tôi có theo dõi các sự kiện đang diễn ra, không nhưhầuhếtbọntrẻtôibiết.

Bàmỉmcườirồinói,“Sao?Concómuốnxemquakhông?”.

Tôi nói tôi sẽ xem trang đầu nếu bà không cần nó nữa, lòngthắcmắctạisaochúngtôilạiđiđọcbáotrongkhichỉmớiđềcập

Page 82: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đượcmộtphầntrămnhữnggìtôinghĩchúngtôicầnđềcập.Vídụbaogồmchuyện,ồ,tôicũngkhôngbiếtnữa,bốtôilàaivàsaohọlạiđemchotôi.Nhưnghìnhnhưbàkhôngcảmthấynhưvậy,vìbàđưatôitrangđầunhưthểchúngtôivẫncùngnhauđọcsốbáoChủnhậtbaonămnay.Tôicầmlấy,thấtvọngtràntrề,cúiđầuđọcmộtbàivềvụđánhbomtựsátởTelAviv.Tôikhôngtậptrungnổivàobấtcứchuyệngìngoàiviệcbàđangngồiđốidiệntôiquabàn,mộtđiềumàtôibỗngthấykhônggìkỳquặcbằng,vàsựimlặngchỉcàngkhiếnnóthêmbấtthường.Tôicócảmgiácbàcũngvẫnchưahếtkinhngạcvềcuộcđoàntụcủachúngtôi,vìchốc chốc tôi lại thấy hình như bà ngước lên nhìn tôi qua mụcPhong cách. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ mộng hão huyền. Có lẽthực ra bà chỉ đang xúc động khi đọc thấy cái gì đó trong báothôi.Cáigìđóchấnđộng,chẳnghạnnhưchuyệnquầnốngloeđãthịnhhànhtrởlại.

Ănsángxong,chúngtôithảbộquamộttòanhàđểtớiđạilộ5.Tại đây, lần đầu tiên tôi thoáng thấy Bảo tàng Nghệ thuậtMetropolitan.Tòanhàđồsộvàbềthế,kéodàiquavàikhốinhà-chừng nửa cây số theo lời Marian. Người kéo đến đông khắp cảmấybậcthềm,sốthìchụpảnh,sốnữangồiđọcsáchhướngdẫn,sốkhácthìchỉđứngthôi.Còncócảmộtnhómtrượtpatanhtrạctuổitôimặcáocómũtrùmđầuvàquầnsoóccótúitolượnlờởđó cứ như đây là chỗ chơi hằng ngày của chúng vậy. Khác xaCông viên Francis chỗ bọn tôi hay tụ tập - dù ăn mặc thì cũngtươngtựvàđứanàocũngcóvẻmặtchánchường.

Bànhìntôighinhậntấtcảnhữngcảnhấyrồinói,“Ấntượngchứnhỉ?”.

Tôinóiphải,rồivôtìnhthốtrakhungquychiếuvănhọcđíchthựcduynhấttôicó,dùlàcủathanhthiếuniênthôi.“ConthíchcuốnTríchtừtạpbútcủabàBasilE.Frankweiler,”tôinói,cốnhớ

Page 83: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ra mấy chi tiết về cái con bé bỏ nhà đi rồi trốn trong viện bảotàng.TôinghĩtênconbéđólàClaudia.

Mặtbàsánglênkhinóihồibébàcũngthíchcuốnđó.

Rồibàhỏi,“ThếconđãđọcThờithơngâycủaEdithWhartonchưa?”.

EdithWhartonnghequenquen,nhưngtôichưađọccuốnđó-nhiềunămrồitôichưađọcgiảitrícuốnnàotrừbộtruyệnChạngvạng(tôithíchbộđótrừviệcnóliêntụcmôtảEdwardquyếnrũ-ýtôilà,tácgiảcóthểnóivớichúngtabaonhiêulầnvàtheobaonhiêucáchrằnganhchàngđóđẹptraicơchứ?).

“Hainhânvậtchínhbímậtgặpnhauởđây,rồimộtngườinói,‘Tôinghĩmộtngàynàođónósẽlàmộtviệnbảotàngvĩđại’...Bàtaquảthựcgầnnhưcóvaitròkháquantrọngtrongviệclậpranó.”.

Tôikhôngthểkhôngchămchúnghetừnglờiuyênbáccủabà,dùtôicócảmgiácnhưbàđangkhoemẽ.Haytệhơnlàđangthửtôi. Giống mấy buổi phỏng vấn vào đại học mà họ làm bộ nhưđangtròchuyện,nhưngthậtraghinhớtrongđầuxemtathôngminhrasao.Hay,trongtrườnghợpcủatôithìhọmuốnxemtôiđầnđộnđếnmứcnào.

Chúng tôi đang đi bộ qua một dãy phố về hướng Bắc thìMarianchỉmộttòanhàđávôitrắngcómáihiênxanhláphíabênkiađường.“Thấytòanhàđókhông?”bànói.“1040ấy?JackieOđãdọnđếnđósaunămJFKbịámsát.Bàsốngởđóbamươinăm.Trêntầngmườilăm.”.

Bà tiếp tục kể rằng căn hộ của quý bà đó không sang trọngnhư ta tưởng; nó còn không có hệ thống điều hòa trung tâm.“Nhưng nó nhìn ra hồ Công viên Trung tâm và đền Dendur bangàn bốn trăm tuổi mà bà ấy đã góp công đưa từ Ai Cập đến

Page 84: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Metropolitan.”.

Tôi gật, nhớ một điều mẹ tôi vẫn nói về Jackie - bà là mộtngườimẹtầmcỡthếgiớiđốivớiJohnvàCaroline-chuyệnnàybỗng dường như quan trọng hơn cái đền nào đó nhiều. Tôi liếcnhìnMarian,thắcmắckhinào-haycóchăng-bàtrởvềvớithựctại.

Chúngtôiđitiếp,cuốicùngtớiGuggenheim,mộttòanhàhiệnđại,đồsộ,xoắntrònởđạilộ5nhưmộtdảiruybăngtrắngkhổnglồ. Khi tôi ngước lên nhìn chăm chú, Marian lại sa vào cái lốihướngdẫnviêndulịch,giớithiệuđólàcôngtrìnhlớncuốicùngcủa Frank Lloyd Wright và rằng nó gây tranh cãi rất nhiều khikhánh thành vào năm 1959. Ông mất mười lăm năm và phảipháchọatớibảytrămlầnmớirađượcbảnthiếtkếđó,bànói,rồibậtcườivàlạinóithêm,“ÔngtatừngnóirằngnósẽlàmchoBảotàngNghệthuậtMetropolitantrôngnhưcáinhàkhocủangườitheođạoTinlành.Conthấysao?”.

“Conthíchnó,”tôiđáp,vẫnhơicảmthấychútgìđóvừasợsệtvừa oán giận, băn khoăn không biết mình trả lời có đúng ý bàkhông.“Nótrôngkhátuyệt.”.

“Cômênó,”bànói.“CômuốnnóiMetropolitanvốndĩlàvậy,nhưngnơinàylàmộttrongnhữngchỗruộtcủacôtrongthànhphố.Conmuốnvàokhông?”.

Tôinhúnvaivàgậtđầu,rồitheobàvàotrongtiềnsảnhlạnhlẽo, tối om. Bà đi thẳng tới quầy vé, còn tôi thì thơ thẩn đi tớigiữacáisảnh,háhốcmiệngnhìnlênkhoảngtrầnhởxoáytrônốcthônglênđếntrần.Cũngnhưbênngoài,kiếntrúcbêntrongchẳnghềgiốngvớibấtcứthứgìtôitừngthấy.Cóvẻnhiềungườicũngnhấttrívớitôi,vìtầngtrệttrànngậpdukháchnghểnhcổnhìnlêntrần,chụpảnh.TôilấyđiệnthoạichụpmộttấmrồigửichoBelindakèmtinnhắn(đâunhưlàlầncậpnhậttintứcthứtư

Page 85: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

từlúctôitới):ĐangởGuggenheim.Bàấykháđẳngcấp.Kểthêmsau.

Tôichợtnghĩmìnhlạiđangthêmthắtvềchuyếnđirồi,nghelạc quan hơn cảm giác thật của tôi cho tới lúc này. Rồi tôi thấymình tự hỏi rằng đang cố chứng tỏ điều gì, nhất là khi Belindanhắnlại:Trời.Tuyệtquá!Chụpbàấymộttấmđi!

Tôicấtđiệnthoạivàotrongtúixách,thầmnghĩđừngcómơ,và thong thả cùng Marian đi lên hết các tầng của bảo tàng.Marianlạitiếptụcbìnhluậnvớicáigiọngôntồn,thôngthạo.Bàkể rằng, lúc đầu, bảo tàng không chỉ bị giới kiến trúc chỉ trích,màcònbịnhiềunghệsĩphảnđốivìchorằngkiểutườngcongvàngóc ngách không thể hiện đúng tác phẩm của họ. Nhưng tôinhậnramìnhkhôngthểtậptrungvàolờibà,haycáccôngtrình,cũngnhưtờbáobannãy,màchỉchúýgiọngnóivàvẻmặtcủabàsánglênmỗikhichỉvàomấybứctranhcủaChagallvàPicassoưathích.

Khichúngtôiđiđếncuốitầngtrêncùngcủabảotàng,bànói,“Conbiếtđiềugìlạlùngkhông?”.

“Gì ạ?” tôi hỏi, hy vọng cuối cùng bà cũng nói điều gì đó sátthựcmộtchút.

Bànhìntôi,rồilạinhìnxuốngcáitiềnsảnhhunhútbêndưới.“Cô đã đứng ngay đây, chính chỗ này, nghĩ về con. Băn khoănkhôngbiếtconđangnơinào.Concóhạnhphúckhông?”.

Dùtôikhôngmuốn,nhưngmộtcảmgiácnóngấm,nhoinhóicứdângđầylồngngực.Nhưngtôikhôngđểlộchothấylàlờibàlàmtôixúcđộng.Thayvìvậy,tôinhìnxuống,lưulạicáiquangcảnhmộtmàutrắngtinhrồinói,“À,giờthìcôbiếtrồiđấy.”.

“Phải,”bàđáp.“Giờthìcôđãbiết.”.

Khichúngtôilạibướcravỉahèthìtrờiđãấmlênvàngườiđã

Page 86: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đôngthêm.Tôicởiáokhoácnỉrabuộcquanheorồicảhaithongthảbướcxuốngđạilộ5,nánlạitrênmấybậcthềmtrướccửaBảotàng Metropolitan, ngắm nhìn mọi người, và đi dọc vỉa hè đếnchỗ bóng râm của Công viên Trung tâm, cho đến khi tới kháchsạn Plaza, nơi có căn phòng thiếu nhi Eloise. Chúng tôi sangđườngtrướccửahàngđồchơiFAOSchwarz,rồiđitiếpquabênkia đại lộ Madison, cuối cùng tới gian hàng hiệu Barney, đúngnhưPeternóilúctrước.

“Conthíchmuasắmkhông?”bàhỏi.

“Có,”tôiđáp,dùbụngghétcay.Trướchếtlàvìtôimặcgìtrôngcũng dở - hay ít ra thì cũng không khác gì với đứa nhóc mườituổi, trai hay gái. Thứ nữa, nhà tôi cũng không dư giả đến độthừa tiền mà đi mua sắm. Bởi vậy, chuyện đó lần nào cũng gâythấtvọngêchềrồirốtcuộclạitạoáplựcquáthể.Vàcuốicùng,tôi thà chi tiền mua nhạc trên iTunes hay nhạc chuông hay véxemcanhạccònhơnlàáoxống.Nhưngtôibiếtkhôngnêntrảlờibànhưvậy,nênchỉgậtrồicườivớibàngụý,Congáiđứanàomàchẳngthích?

Marian cười tươi đáp lại rồi chúng tôi bước qua cửa trước, điquamấynhânviênbảovệvàtrựccửa,vàgiantrưngbàynhữngcáitúixáchtrôngnhưnhựacólogolàlạ,tớicáiquầylớncómặtkính,bêntrongbàyđầynữtrang.RõlàMarianđãthuộclòngchỗnàyvìbàđithẳngtớimộtcáigóc,rồiđiđếngóckhác,chỉchotôimấy nhãn hiệu ưa thích: Jamie Wolf, Irene Neuwirth, MarkDavis,đủthứ.

Tôi gật, thắc mắc không biết mấy món trang sức đó giá vàitrăm hay vài ngàn đô. Chuyện đó cũng chẳng có gì quan trọngkhimàtakhôngmuanổimónnào.Khiđãquacảbaquầy,chúngtôilạiđitớicuốiphòng,thathẩnngangmấycáitúixáchcótênnước ngoài chẳng biết đọc như thế nào. Balenciaga, Nina Ricci,

Page 87: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Givenchy. Marian nán lại một lát, kéo một cái túi Givenchy tomàuxámkhỏimóc.Bàkhoácnólênvai,ngấmnghíatrongmộtcộtgương.

“Conthíchcáinàykhông?”bàhỏitôi,lạinhìnvàogương,lầnnàychaumày.“Hayconthấynótoquá?”.

Tôichộplấygợiýcủabàmàđáp,“Ừm.Phải.Hơitonhỉ?”.

Bà đồng tình, treo nó lại trên móc rồi dẫn tôi tới chỗ thangcuốn,lênvàinhịpđếnmộttầngquầnáođượcbàybiệnđẹpmắt,có chừa khoảng trống rộng giữa các giá. Khi chúng tôi đi mộtvòngquanhphòng,Marianxemquamấychiếcváy,quầnvàáo,chẳngmấykhixemgiá,cứnhưchuyệnđóchẳngságì.Xemđượcmộtlúcthìchúngtôitìnhcờgặpmộtbàănmặckiểubohemianlộnglẫy,tócdàitỉanhiềutầng.BàtaômchầmlấyMarianrồinóibằnggiọngĐôngÂu,“Tôiđangđịnhgọichocôđây.Tôicómộtcái váy Giambattista Valli tuyệt vời mà cô phải thử mới được.Màuxanhlụcbảo.Lộnglẫy.Đúnglàdànhchocô.TôicòncócảmộtcáiáolencardiganthươnghiệuL’WrenScottmàuhồngdịuhơn cái màu tím hồng cô thử lần trước. Cô có thời gian thửkhông? Người khách hẹn tôi lúc một giờ vừa hủy hẹn, nên tôiđangrảnh.”.BàtaliếcnhìntôilầnthứhaikhiMarianđắnđorồiedègiớithiệu.“Ồ,xinlỗi.Agnes,đâylàKirby.”.Mấtmộtlúclúngtúngbàmớinóitiếp,“KirbyởSt.Louisđếnthăm.”.

Cáicáchdiễnđạtmơhồcủabàkhônglọtquamắttôi.Rồibànóitiếplưuloáthơn,“NhờAgnesmàcôcóđượcphongcáchnàyđấy.”.

Agnescườinói,“Đừngcótin.Mariansinhrađãcóphongcáchrồi.”.Bàtaquaylạinhìntôimộtlượtkhôngtỏýgìrồinói,“Dángcháuxinhđấy.Cháucómặcváykhông?”.

“Cháuchỉmặcđồngphụcthôi,”tôiđáp.“Cònkhôngthìphần

Page 88: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhiềulàquầnjean.”.

Agnesbảothếthìtôiđãđếntrúngcửahiệubánđồjeanrồi,vàbà sẽ sẵn lòng bảo nhân viên xuống lầu lấy mấy món cho tôixem.“Cháucómuốnthửvàimónđồkhông?”.

“Chắc chắn rồi,” Marian đáp thay tôi, rồi chưa gì tôi đã đứngtrong phòng thay đồ ở văn phòng của Agnes, ôm một mớ quầnjean,vàcảchụccáiáođínhcườmtrôngrõthờithượng.Đếnkhiđứng một mình trong phòng thay đồ, mặc cái quần jean nhãnhiệuJ.BrandloạiđặcbiệtvàxỏđôigiàyđếxuồngPradađủkhiếncon gái cả trường phải ghen tị, tôi bèn chụp hình mình tronggươngrồigửichoBelinda:TạiBarney.Cônàngsiêuphùphiếm.Tôichụpriêngmộttấmcậncảnhđôigiàyrồiđếncáigiádántrênhộp.Bốntrămnămmươiđômớikhiếp.

Vàigiâysau,điệnthoạikêurinhbáotinnhắnlạicủaBelinda:Trời.Khôngđờinào.!!!Cậuhênquáááđimất!

Tôi định trả lời thì vừa lúc nghe Agnes hỏi Marian bà với tôiquenbiếtrasao.

Tôi sững người, rướn cổ tới cửa phòng để nghe bà trả lời, hyvọng bà sẽ nói sự thật, nói một cách tự hào ấy, cho Agnes biết.Tráilại,tôichỉnghethấybàkhẽđáp.“À.Chuyệndàilắm.”.

Tim tôi thắt lại khi liếc nhìn mình trong gương và thấy nụcườitắtdần.TôitựnhủrằngbàkhôngcầnphảitâmsựchuyệnđờimìnhchomọianhAchịB,vàrằngtôiquánhạycảm,cólẽtạitôiđangthửnhữngbộquầnáo,giàydépmàcólẽchẳngaitrongđờitôimuanổi.

Chợt tôi nghe Marian hỏi, giọng to hơn nhiều, “Đã có gì chochúngtôixemchưanào?”.

“Ừm,rồiđây,”tôinói,mởcửavàlóngngóngtrongchiếcáohaidây đen, quần jean bó sát, và giày đế xuồng ném tôi vào nhóm

Page 89: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chiềucao“chuẩn”.Agnesbảotôixoaylạirồicảhaiđềukhenbộđồ vừa vặn. “Tuyệt vời! Quần jean đó trông hợp với cháu ghê,”Agnesnói,rồiđưachotôimộtcáiáolencardiganlửngmàuđen.Tôi bèn mặc vào. Bà ta chỉnh cái phéc mơ tuya, xắn tay áo hailần,mặtlạnhte,ngắmnghíahồilâurồimớiphán.“Tuyệt,”bàtanói,gậtđầunghiêmtrọng.“Xinhquá.”.

“Chà.phải.Consẽlấyhết,”Mariannói.“Trôngconmặctuyệtlắm.”.

“Conkhôngnhậnđượcđâu,”tôinói.

“Conphảinhậnchứ,”Mariannói.

Tôi toan phản đối lần nữa, cũng vì cái lý do tôi đã từ chối lynước cam sáu đô la, nhưng Marian lắc đầu. “Cô năn nỉ đấy. Côtặngmà.”.

“Đắtquá,”tôilínhí,nhìnxuốnghộpgiàyPradamởbunggiữasàn.

“Conlàmvậylàtướcmấtniềmvuiđượcđimuasắmvới...”.

Bà ngập ngừng, cả hai chúng tôi đều biết bà đang nghĩ gì,nhưngbàchỉkếtcâubằngchữ“con”.

“Khôngđâu,”tôinói.“Concảmơncônhiềulắm.Côtửtếquá.”.

“Có gì đâu con,” Marian đáp trong lúc Agnes rút một cái áocardiganvảycátrêngiáxuốngrồinóiđếnlượtbà.

KhitôinhìnMariankhoáccáiáođóbênngoàichiếcáotrắngđang mặc, khéo léo cài nút y như lúc Agnes kéo dây phéc mơtuyaáochotôi,tôinghĩbụngchuyệnđâucódàiđếnthế.

“Họ là bố mẹ cô à?” tôi hỏi Marian, chỉ bức hình lồng khungtrong phòng khách, phá tan bầu không khí im lặng kéo dàidườngnhưbaotrùmlênchúngtôikểtừlúcrờikhỏiBarney.Tôixemđâylàphầnmàođầuchocâumìnhđangmuốnhỏi-vàchủđềmàrõràngbàđanglảngtránh:Bốtôilàai?

Page 90: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Phải,”bànói,liếcvềhướngđó,gậtđầu,lơđãng.

“Ôngbàtêngì?”tôihỏi,quyếttâmbuộcbàphảinói.

“Pamela và James. Jim,” bà đáp, rồi nhìn đi, như thể tôi vừatình cờ hỏi bà về hai người qua đường nào đó chứ không phảidanhtínhnhữngngườiruộtthịtcủatôi.

“Họsốngbằngnghềgì?”tôihỏi.

“Ônglàluậtsưtòasơthẩm.Bàởnhànộitrợ.”.

Tôikiênnhẫnchờ,nhưngbàkhôngchobiếtgìthêm.Tôithấythấtvọngêchềkhihắnggiọnghỏi,“Họlàngườithếnào?”.

Marian nhún vai rồi ngáp. “Ồ, cô cũng không biết nữa. Nhậnxétvềbốmẹmìnhbaogiờcũngkhómà,phảikhông?Họchỉlà...bốmẹmìnhthôi.”.

Tôinheomắtrồichằmchằmnhìnlạibà,hyvọngvẻmặtcủamìnhtruyềnđạtđượccáiýnghĩrằngđâyđúnglàmộtcâutrảlờivớvẩnvàtuyệtđốikhôngchấpnhậnđược.Bàcóvẻđãhiểuývìbà hắng giọng nói, “Mẹ cô quảng giao và dễ gần lắm... Bà thíchmởtiệcvàchiêuđãi.Bàcórấtnhiềubạnbèvàsởthíchriêng.Bàchẳng bao giờ chịu ngồi yên.”. Bà cười mỉm, rồi tiếp. “Bố cô thìtrầm tính hơn. Nghiêm nghị. Ông là người hay suy nghĩ. Sốnghướngnội.”.

“Côgiốngaihơn?”tôihỏilại.

“Bố. Đương nhiên rồi,” bà đáp. “Ý cô là, cô cũng có thể tiệctùng.Làmviệcgìlàcôtoàntâmtoàný.Giốngnhưbốcôcóthểthu phục bồi thẩm đoàn và thân chủ. Nhưng đó không phải làconngườithậtcủaông.Mẹcôthườngphảilôiôngđếnmọibữatiệcvàsựkiệntừthiệncủabà.Baogiờôngcũngthíchđượcởnhàhơn, đọc sách, chơi bài, xem những bộ phim cũ và các chươngtrìnhtruyềnhình.Ôngcònthíchngắmchimnữa,”bànói,cuốicùng cũng cười thực sự. “Chẳng giống gì cái người ta thấy tại

Page 91: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tòa.”.

“Ônglàluậtsưchuyênvềcácvụhìnhsựà?”tôihỏi.

Bà lắc đầu. “Không. Ông làm trong mảng tranh tụng doanhnghiệp. Ông có các khách hàng lớn như GE, Abbott Labs, Dell.ThậmchícảOprah.”.

Dùkhôngmuốnnhưngtôivẫnbịấntượng.“Oprahá?”.

“Ừ.Ôngkhácótiếng.”.

“Ông... nổi tiếng ư?” tôi hỏi, nghĩ rằng mọi chuyện thườngdiễnrangượclạimớiphải-đứaconnuôitrởnênnổitiếngchứkhôngphảicáigiađìnhđãtừbỏnó.Tôicảmthấynỗichuachátchớmtrởlạikhichờnghebàtrảlời.

“Luậtsưmàvậylànổitiếngrồi,cônghĩthế.Ôngtừngthamchính một thời gian... hồi cô còn bé... Thị trưởng thành phốGlencoe...Rồiôngđịnhtranhcửvàoquốchội,nhưnglạithôi...”.Giọngbànhỏdầntrongkhitôibănkhoănchuyệnđóxảyrakhinào,sựnghiệpchínhtrịcủaôngkếtthúcthìcóliênquangìđếntaitiếngvìcóđứacongáimớilớnchửahoangkhông.

“ÔngtheođảngCộnghòaà?”tôihỏi.

Bàgật.“Bốmẹcôđềuvậy.”.Dườngnhưthấytrướccâuhỏitiếptheocủatôi,bàbènnói,“côthìtheođảngĐộclập.”.

“Bố mẹ con theo đảng Dân chủ,” tôi nói không cần được hỏi.“Dùhọcựclựcphảnđốipháthai.”.

Bà không hiểu lời ám chỉ đó. Tôi cảm thấy nỗi thất vọng lớndần,nhưngthầmnhủphảikiênnhẫn.Tôiđãchờđợilâuthếnàyrồi.Thêmvàigiờnữanhằmnhògìđâu?Rồitôisẽcócâutrảlời,dù phải truy hỏi bà ráo riết. Vả lại, dù không nói chuyện gìnghiêmtúcthìtôicũngcứvậymàngồinhấmnhápnướckhoángPerriervàhìnhdungđờimìnhsẽrasaonếubàkhôngchotôiđi.Nhưngrồitôichợtnghĩrằngdùchobàcógiữtôilạithìcólẽtôi

Page 92: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cũngchẳnghợpvớicuộcsốngnàyhơngìởnhà.Màcólẽ,sốtrờiđãđịnhlàtôichẳngbaogiờthuộcvềnơiđâu.

Page 93: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương6Marian

Kirby ở đây gần một ngày rồi mà vẫn chưa hỏi gì về cậu ta.Nhưnghầunhưmỗilầnnhìnvàomắtnó,tôilạinghĩđếncậutavàđêmấy,nhấtlàcáiđoạnsau,vềnhiềumặtthìsốngđộnghơnchính chuyện đó. Tôi vẫn thấy rõ hai đứa tôi nằm ngổn ngangtrên giường, trần truồng và có gì lộ ra hết, nhưng không hềngượng ngập. Chẳng xấu hổ hay bối rối, không hối tiếc hayhoảng sợ hay trốn khỏi phòng theo bản năng. Hai đứa cứ đămđămnhìnlêntrần,chốcchốclạinhìnnhau,chẳngnóinănggì.Không thấy đau đớn gì lắm, chỉ nhức âm ỉ một cách dễ chịu.Chúngtôicứnằmnhưvậymộtlúclâu,mồhôikhôdần,nhịpthởbìnhthườngtrởlại,chođếnkhi,cuốicùng,cậutanhoàiquahônlênmátôi,rồinói,“Đẹp”.

“Hử?” tôi hỏi, dù đã nghe thấy. Tôi muốn cậu ta nhắc lại lầnnữa.Tôimuốnchắcchắnsẽnhớđượccáitừtuyệtvờiấytừđôimôiđỏvàkhôrápcủacậuta.

“Chuyện.Đó.Đẹp,”cậutanóimàtôichorằngcònhayhơnbảotôiđẹp.

“Ừ,” tôi đáp, vì cũng đồng tình. Chuyện đó đẹp thật. Dù nếuchưanghecậutanóithìtôisẽchọnmộttừkhác.“Chấnđộng”,cólẽ vậy. Hay từ nào đó không ý nghĩa bằng, nghe trẻ con hơn -chẳng hạn “nóng bỏng”. Chuyện đó phải là chấn động. Nóngbỏnglàđươngnhiên.Nhưngnócònhơnthếvàcậutađãgọiđíchdanhnóra.

Cậutathởra,nhưthểvậnsứcđểnhỏmdậy,rồitừtừngồidậy,

Page 94: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhìnquanhphòngrồimớinhìnxuốngtôi,vẻmặtmãnnguyện.Tôi kéo chăn đắp lên người, không phải vì thẹn, mà vì tự dưngthấylạnh.

Tôi lặng đi nhìn cậu ta đứng lên, rồi trần truồng bước quabóngtốiđếnphòngtắm,mởvòi,vãnướclênmặt.Ngườicậutagầynhưngrắnchắc-trôngvạmvỡhơnsovớilúcmặcquầnáothùng thình - và tôi lấy làm lạ sao cậu ta có được cơ bụng sáumúitrongkhicựtuyệtthểthao,thậmchíchẳngmấykhicómặttrong giờ thể dục. Tôi nhìn cậu ta với tay lấy cái khăn vắt trênthanh ngang gần vòi sen, lau mặt, rồi thong thả và cẩn thậnhứng dưới làn nước, vắt vào bồn. Lát sau cậu ta đã đứng trướcmặttôi,cầmcáikhănướt.Cậutaápcáikhănmátlạnhlêntránvàmátôi,lậtchănra,vàtôichưakịpphảnđốithìcậutađãmiếtmạnhhơnlêncáibụngtrầncủatôilàmvàigiọtnướcnhỏxuống,rồilausạchmấyvệtmáumờởmátrongđùitôi.

Tôichợtthấycăngthẳng,xấuhổtrướcbằngchứngvềsựnonnớtcủamình,rồinói,“Đưađây.Đểtớlàm.”.

Nhưngcậutagiậtkhănđirồilautiếp,vẻchútâmvàlolắng.Khôngbiếtphảilàmgì,tôilạinằmườnra,bắtmìnhthưgiãnvàđểcậutalàmxongcáicôngviệccầnmẫn,chămchútđó.Tôicònnhíchngườichocậutalaunữa,chođếnkhitôithấymộtvếtđỏtrêntấmgachunmàutrắngbêndướingườimình.

“Thôichết.Nhìnnày,”tôinói,đưangóntaysờcáivết.

Cậutađặttaykialênbụngtôinhưđểgiữtôinằmyên,taynọvẫnlaunhữngđườngdàitrênchântôi.Rồicậutaxuýtxoamộttiếngtrấnantôivànói,“Đừnglo.Tốinay,khimọingườivềcả,tớsẽđemđigiặt.Sạchngayấymà...rồitớsẽdọngiườngtươmtất.Khôngsaođâu.”.

Tôi thấy hai khóe môi mình nhếch lên thành nụ cười, cảm

Page 95: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

giácvừanhẹnhõmvừaấntượng,nhưngvìcòntrẻquánênchưabiếtnênthấyấntượngbaonhiêulàđủ.Đượcmộtthằngcontrai,hay thậm chí một người đàn ông trưởng thành, lau mình, rồinhận lo việc giặt giũ, và vẫn điềm nhiên khi thấy máu dây ra,nhấtlạilàmáukiểunày,quảlàkhácthường.

“Vậy, đây là lần đầu của cậu sao?” cậu ta hỏi tỉnh bơ, khôngthoángchúttựhàohayhốilỗi.

“Rõthếcòngì,”tôilínhí.

“Rõgìđâu.Biếtđâulạilà...chukỳcủacậu.”.

Xấuhổ,tôinhănmặtnói,“Ẹ.Gớmquá.Khôngphải.”.

“Gớmgìmàgớm,”cậutanói.“Làmsaocậugớmđượckhiđãcốgắngđếnthếchứ.”.

Tôimỉmcười,chấpnhậnlờikhenvàngắmnửabênmặtcậuta.“Tớthìđoánđây...khôngphảilà...lầnđầucủacậu.”.

“Ừm,cảmơnnhé?”cậutanói,toétmiệngcườiđáplại.

Tôimởmắt,rồinhắmlại,cốravẻnghiêmtrang.“Trảlờicâuhỏiđichứ.”.

“Thôiđược.Không.Khôngphảilầnđầu.Nhưngkhôngnhiềunhưcậunghĩ...”.

“Không nhiều cô hay không nhiều lần?” Mấy ngón chân tôichụm,xòetheonhịpmộtbảnnhạcrapdướinhà,tiếngbassnệnkhiếncáiquạttrênđầurungmạnh.

Cậutabậtcười.“Phânbiệtrõràngđấy.Khôngphảinhiềucô.Cậumớilàcôgáithứhai.Nhưngnhiềulầnvớicôđầu.”.

“Bachữsốchứ?”tôihỏi,cốtỏvẻbôngđùa,tưngtửngkhinghĩtớicôbồcũtrônggiốngKateMosscủacậutavớivẻđẹprựcrỡ,chấtngầu.

“Ítnhấtlàthế,”cậutađáp.

Page 96: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Lạ là tôi chợt thấy nhói lên ghen tị và định hỏi thêm về cô ảđó. Nhưng tôi ngăn mình lại. Hỏi để mà làm gì. Đây là chuyệntìnhmộtlần,gọithếhayhơntìnhmộtđêm,nhưngnghĩacũngnhưnhaucả.Điềunàythìtôibiếtchắc,dùtôiđãkịpmơnósẽtáidiễn.Cáiýnghĩmơmàngđókhiếntôinhỏmtớihônlênvaicậuta,đúnglúcgiọngJaniebấtthầnvanglênquabóngtối,taynệnthìnhthìnhlêncửa,kéophắttôitrởvềthựctại.

“Này! Ai trong đấy vậy?” nó kêu lên. “Đây là phòng bố mẹ tớmà!”.

Tôi ngồi bật dậy, hắng giọng định đáp lại, nhưng Conrad giơtay lên, ra hiệu cho tôi đừng hoảng, cứ bình tĩnh. Điều gì đótrongmắtcậutanóivớitôiđiềutôicũngvừacảmthấy-rằngtôikhôngphảikểlểchoconbạn,haybấtcứai,chuyệnvừaxảyra.Chỉchúngtôimớibiết.

“Tớđâymà,Janie.Tớ...nằmnghỉmộtlát,”tôinóivọngra.

Giọng nó lại vang lên, vẻ lo lắng. “Marian? Cậu không saochứ?”.

Tôihìnhdungravẻmặtnólúcnày,biếtnóvừalolắngvừatòmò, nhưng khá chắc là không tưởng tượng nổi tôi đã vượt rào.Trướctốinay,cảhaiđứatôiđềucòntrinhtrắng,thềchờđợicáigìđóthậtsựđặcbiệt.Hayítnhấtcũngđếnđạihọc.

“Tớrangayđây,”tôiđápkhithấyConradgật,hướngdẫnbằngmắt.“Ổncả”.

“Vậythìđược,”nónói,giọngchìmdầnkhiquaylạibuổitiệc.

“Bọn mình phải đi thôi,” tôi nói, ngồi dậy với lấy cái áo dây,nhưngConradngăntôilại,đỡtôinằmxuốngrồiômtôinhưthểchúngtôivẫnlàmthếkhôngbiếtbaonhiêulần.

Cậutahỏitôicógiờgiớinghiêmkhông,tôiđápcó,nhưngbốmẹtôiđangởnhànghỉcủagiađìnhbênhồGeneva,nêntôitính

Page 97: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngủlạinhàJanie.

“Thậtsao?”cậutanói,cườinụ.“Thậttrùnghợp.Tớcũngthế.”.

Tôimỉmcườiđáplại,rồihaiđứabắtđầuchuyệntròliênmiênkhông dứt. Chúng tôi nói về trường lớp, bọn bạn quen chung,bạnbècậutavàbạnbètôi.Cậutanóitôinghevềâmnhạccủamình-niềmđammêguitarvàviếtnhạc.Chúngtôinóivềnhữngbộ phim và cuốn sách chúng tôi thích. Thậm chí chúng tôi cònnóivềChúa,tôngiáovàchínhtrị.Rồicậutakểtôinghetainạnđãcướpmấtmẹmình,khiấycảcậutavàbốđềuđangởtrênxe,nhưngcậuđãđổichỗvớimẹtrênđườngvềnhàvìngồighếsaubịsay.Conradbảocậutatinrằngbốgiậncậuvìchuyệnđó-rằngôngthàmấtcậucònhơnmấtmẹcậu.

“Đừngnóivậy,”tôinói.

“Saochứ.Đólàsựthậtmà,”cậutanói.

Tôilắcđầu.“Làmgìcóchuyệnđó.”.

“Cóđấy,”cậutanói.“Bốtớyêumẹđiêncuồng.Ôngấysẽchỉchọn bà ấy chứ không phải ai khác. Không phải bất cứ thứ gìkhác.”.

“Ngaycảconmình.”.

Conrad gật. “Ừ. Tớ nghĩ ông vậy thật đấy. Nhưng tớ thấychuyệnđócũngchẳngsao.Thựcra,tớcònhơithích.Nóchotớcáigìđóđểtin...Cáigìđóđểphấnđấu.”.

Tôinắmlấytaycậuta,nghĩrằngkhôngcógìđẹpđẽhơntìnhyêuđíchthực,hyvọngcómộtngàymìnhsẽđượccảmnhậnđiềuđó,vàtựhỏiliệunócógiốngkhoảnhkhắcnàychútnàokhông.

Rồichúngtôithiuthiungủ,đầutôigốitrênngựccậuta,taikềbêntimcậuta.Cậutađánhthứctôikhitrờigầnrạng,đưaquầnáochotôi,quayđiđểtôiđượcriêngtưvàcũngmặcđồvào.Rồi,nhưđãhứa,cậutalộtgatrảigiườngra,gomlạicùngvớicáikhăn

Page 98: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đã dùng lau người tôi, đem xuống lầu. Tôi đi theo cậu ta, nhậnthấynhiệtđộđãgiảmrõrệt.Cáinóngcuốicùngcũngdịuđi,hayít ra thì không khí cuối cùng đã đổi khác. Một làn gió nhẹ layđộng mấy tấm rèm cửa sổ bếp. Janie đang đứng bên quầy bếp,nhìnrakhoảngsânsauvươngvãivỏlon,vỏchaivàmẩuđầulọcthuốclá.Nóquaylạithìđốimặtbọntôi,nụcườidòhỏinởtrênmặt.

“Chàocáccậu,”nónói,liếccáiga.

“Tớbịnônchútxíu,”tôinói.

Conradđếngay.“Biarồiđếnrượu.Tớđãbảomà...”.

“Nhưngtớkhôngnghe,”tôinói.

“Thế là quả nhiên,” cậu ta nhún vai rồi nhờ Janie chỉ chỗ tớiphònggiặt.

Khi cậu ta quay lại đi dọc hành lang, nó nhìn tôi háo hức,nhưngtôinhìnlạitỉnhbơ,khẽlắcđầu.Chẳngcógìxảyracả.ĐókhôngchỉlàlầnđầutiêntôinóidốiJaniemàcònlàlầnđầutôichegiấumộtsuynghĩquantrọngvớinó.Tôicócảmgiácđâylàmột khoảnh khắc quyết định. Chỉ có điều tôi không biết lời nóidốinàysẽhệtrọngrasao.

“Haiđứacậuởtrênấysuốtsáutiếngđồnghồ.Mà...chẳngcógìư?”JaniekhoanhtaybêntrêncáiáothunChicagoCubschật,trôngthấtvọnghơnlàhoàinghi.

Tôinhúnvai.“Thìcũngcóhônhítchútđỉnh.”.

“Thế thôi á? Hắn thậm chí không mò lên áo cậu à?” nó thìthào,ỉuxìu,mộtmắtnhìnvềphíaphònggiặt.

Tôibảokhông,nhưngđầuthìmườngtượnglạilúchaibàntaycậutamânmêngựctôi,môicậutatrêncổrồibụngvàvaitôi.

“Thếnào?Hắnhôngiỏichứ?”.

Page 99: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ừ,”tôiđáp.“Giỏi”.

“Tớbiếtmà,”nónói.“Hắnbảnhthếcơmà.”.

Tôimỉmcười.

“Cậucóđịnhgặplạihắnkhông?”.

“Tớnghĩlàkhông,”tôiđáp,dùkháchắcrằngmìnhlạivừanóidối con bạn, rồi băn khoăn không biết chính xác từ lúc nào tôikhôngcònnghĩđólàchuyệnmộtlầnnữa.

Trong khi chờ chăn được giặt rồi sấy xong, ba đứa tôi xemMTVtrongphòngkháchnhàJanie.Conradvàtôingồicạnhnhautrênghếsofabantốichúngtôiđãngồithủthỉvớinhau,nhưngtrớtrêulàlúcnàychúngtôilạiphảicốýngồicáchxanhaumộtchút.Trongkhiđó,Janienằmườntrênsàntrướcmặtchúngtôi,thỉnh thoảng rên rỉ hỏi bọn tôi có thấy căn phòng đang xoaymòng mòng không. Dù quả thực tôi tỉnh như sáo, mắt nhìn rõnhưbanngày,mọigiácquanđềutinhnhạynhưngtôicũnggiảđòvángvấtchokhớpvớilờibịađặtvềvụgatrảigiườngbịvấybẩn, trong lúc hai đứa xem hết cuốn băng này đến cuốn băngkhác.Tôiđãxemđốngbăngđócảtrămlần,songtừnglờithoại,từnghìnhảnhlướtquatrênmànhìnhdườngnhưlạithấmđẫmýnghĩamới,ngaycảnhữngcảnhchẳngcóýnghĩagì,từ“BasketCase”củaGreenDayđến“DownbytheWater”củaPJHarvey,rồithì“NoMoreILoveYou’s”củaAnnieLennox.Conradcứtiếptụcbình luận, có quan điểm rõ ràng và say sưa về âm nhạc, khenkhôngtiếclờimộtsốbannhạc,chêbaisốkhác,thườnglànhữngbannổitiếnghơnnhưngcậutacholàtẻnhạtvàcườngđiệu.Cậuta đặc biệt có thành kiến với Hootie & the Blowfish, một trongnhữngbantôiưathích,nhưngkhiHootiebắtđầungânngađiệpkhúc đầu bài “Hold My Hand”, Conrad cuối cùng cũng đưa tayquabắtchướctheovànhướngmàytựnhạomình.Lúcnày,Janie

Page 100: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đã say không còn biết gì nữa và ngáy ran, nên chẳng khác nàochỉ còn tôi và Conrad trên đời. Tôi nhắm mắt lại, tự hỏi vì saomình chưa từng có cái cảm giác chếnh choáng, ngất ngây nàyvớiđứacontrainàokhác.

Lát sau, tiếng máy sấy kêu như chuông báo thức. Conrad lẹlàngđứngdậy,đilấycáigatrảigiườngvẫnấm,dẫntôilênlầu,rồisắpxếplạichiếcgiườngngayngắn,nhớchínhxáccáchôngbà Wattenberg gập cái chăn lông, cả vị trí đặt mấy cái gối thêukim tuyến có ngù. Tôi hỏi cậu ta có bộ nhớ chụp hình hay saovậy,haycậutađãbiếttừđầulàmìnhsẽởđâyđếnsáng?Cậutachỉ cười, tiếp tục vuốt và chỉnh cho thẳng thớm. Khi giường đãdọnxongvàkhănđãvắtlạitrênthanhngangcạnhbồnrửamặtthìchẳngcòngìđểchầnchừnữa.Chúngtôibènxuốnglầu,đirabằng lối cửa gara, bước vào buổi mai ẩm ướt. Hơi nước bốc lêntrênbãicỏúanhàJanie,hoacủamẹnóhéorũvìthiếunướcvàvìcấmtưới.Conradnắmlấytaytôikhicòncáchxemấybước.Lúcấy tôi chưa biết đến cái câu “đoạn đường”, mãi về sau khi tớiMichigan tôi mới biết, nhưng hơi hơi cảm thấy giống vậy, hyvọnghàngxómnhàJaniekhôngracửalấybáosáng.

Khi ra tới cửa xe, cậu ta nói, “Tớ muốn hôn tạm biệt cậu,nhưngkháchắclàhơithởcủamìnhkhôngthơmthocholắm.”.

Tôi cười, đáp rằng tôi tin là hơi thở mình cũng trong tìnhtrạng tương tự, dù lần cuối vào phòng tắm tôi đã kín đáo súcmiệngbằngListerine.Nhưngtôivẫnhếchcằmvềphíacậuta,hyvọngcậutasẽvẫnhôntôi.Cậutamắccâuthật,vàlưỡichúngtôichạm nhau vài giây nấn ná, lúc ấy tôi mới phát hiện ra cậu tacũngđãtìmthấynướcsúcmiệng.

“Tớ cũng muốn xin số của cậu,” cậu ta nói tiếp bẽn lẽn.“Nhưng...”.

Tôinhìnvàobộmặtnghiêmtúccủacậuta,gậtđầuủrũ,chờ

Page 101: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nghecậutanói,“Nhưngchúngmìnhđềubiếtchuyệnnàychẳngđiđếnđâumà.”.

Thayvìvậy,cậutanóinốt,“Nhưngtớcórồi.”.

“Ồ,cậucóthậthả?”tôiđáp,chuồitayômeocậuta.

“Ừ,” cậu ta nói, quay đầu qua thì thầm vào tai tôi. “Tớ cònnhẩmchothuộclòngnữa.Phòngkhi.”.

“Phòngkhigì?”tôihỏi,đinhninhcậutađangđùachođếnkhicậutacườiđiệurồinóimộtlèo.

“Phòngkhicuốicùngtớcũngcócơhội,ừm...dọngiườngcùngcậu.”.

Tôicảmthấynụcườinởtoetrênmặtmìnhkhidịudàngnói,“Vậynóichuyệnsaunhé?”.

Cậu ta mở cửa xe, cúi đầu chui vào rồi ngước nhìn lên, toétmiệngcườivớitôi.“Ừ.Chắcchắnlàcậusẽgọi,”cậutanói.

Tôi toan mở miệng đáp lại thì cửa xe đã đóng sập, máy khởiđộng.Cuộcchuyệntròcủachúngtôirõrànglàsẽcòntiếpdiễn.

Trong ba tuần rưỡi sau đó, ngày nào hai đứa tôi cũng buônchuyện với nhau. Chuyện đó đã thành lệ, nhưng chúng tôi vẫntránhkhôngnhắcđếnhayphântích.Chúngtôicũngkhôngđảđộng gì đến chuyện tôi sắp đi Ann Arbor, hay bất cứ điều gì vềđạihọchaytươnglai,củatôihaycủacậuta.Chúngtôisốngvớihiệntại,theođúngnghĩađen,đôikhikhôngcókếhoạchgìchotận đến khi tôi ngồi vào ghế trước xe cậu ta. Chúng tôi đi xemphim hay đến nhà cậu ta - ở đó chúng tôi cùng xem ti vi, hoặccậutachơiguitar,theoyêucầu.Thườngthìchúngtôichỉchạyxeloanhquanhthànhphố,tròchuyện,ngheđài.Nhưngchúngtôichưabaogiờđichơivớibạnbètôihaybạnbècậuta.Tôicũngchẳng giới thiệu cậu ta với bố mẹ. Tôi thậm chí còn không choJanie biết, và dù nó cũng ngờ ngợ rằng chúng tôi đang cặp với

Page 102: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhau,nhưngnóchẳngbuồntòmònữavìcònmảichuẩnbịchongàyvàoĐạihọcIllinois-đichơivớimấyđứabạntrongnhómtôicũngsẽtheohọcởđónhiềuhơn,nhấtlàTyHuggins,chuyệntìnhmùahèchớpnhoángcủanó.

Về nhiều mặt, sự xa cách đó cũng chẳng có gì lạ và đã biếttrước.Chúngtôiđềuđangchuẩnbịmỗiđứachiamỗingả,thầmsẵn sàng cho một chương mới trong đời mình - một chươngchúngtôiđãđợichờ,trùliệuvàmơmộngtrongsuốtítnhấtbốnnămqua.Vàtrongmộtsốtrườnghợpgiốngnhưtôithìcònlâuhơn nhiều, từ khi bố tôi, tốt nghiệp Đại học Michigan, lần đầudẫntôitớitrậnbóngởAnnArborngàytôilênmười.Cảtôilẫnlũbạnđềuvừaháohứcvừahoàiniệm,suytưlẫnlolắng.Chúngtôicãivặtvớibốmẹ,ngàycàngoángiậnmớquytắcvàsựkiểmsoátcủahọ,thèmkhátđượcđộclập.Nhưngchúngtôicũnghoảngsợkhiphảixahọ.Chúngtôimừngchonhau,nhưnglạicócảmgiácbuồnbãlànhữngnămthángvàngsonnàysẽsớmlùixavànhạtnhòa,vốnvẫnnhưvậykhingườitađếntuổitrưởngthành.Đạihọcsẽtướcmấtnhữngkỷniệmnày-vànhữngtrảinghiệmởđósẽ làm chúng tôi thay đổi, lùa chúng tôi vào những con đườngdằng dặc dẫn tới tuổi trưởng thành. Chúng tôi sẽ quyết địnhmìnhlàai,mìnhsẽtrởthànhcáigì.Chúngtôilaotớicáigìđólớnlaohơnvàtốtđẹphơn.Chúngtôicảmnhậnđượcđiềuđótrongkhôngkhíoibứccủamùahènămấy.Nóđangchờđợichúngtôi.

Nựccười,Conradlạilàmộtphầntrongbướcchuyểngiaoấy.Dù tôi đã biết cậu ta sẽ không nằm trong tương lai của mình,nhưngcậutacũngkhônghẳnthuộcvềcáiquákhứchánngán,cáituổithơmàtôimuốntrốnchạy.Chúngtôihầunhưkhôngcóchungkỷniệmnào,nênsẽkhôngphảihồitưởng,trừvàilầnmổxẻ về những cuộc gặp gỡ tản mạn giữa hai đứa. Thỉnh thoảngchúngtôichơitròhỏinhau“Chuyệngìcóthểxảyra”-chuyệngì

Page 103: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

sẽ xảy ra nếu cậu ta gọi thẳng cho tôi thay vì chỉ tìm số điệnthoại?ChuyệngìxảyranếuJanievàtôiđủcanđảmdùngchứngminh thư giả đi xem cậu ta chơi nhạc hồi năm ngoái, vào đúngcáiđêmcậutagặpcôbồcũ.Trongthâmtâm,thựctìnhtôinghĩhaiđứakhócóthểvượtquámứcbạnbè,khimàtrảinghiệmthờiphổ thông của tôi chỉ gồm toàn những thứ cậu ta khinh miệt -chơimấytrậnbóng,làmđộitrưởngđộicổvũ,rồithamgiahiệphộihọcsinh,rồiphiếuthànhtíchhọctập-nhưnggiờthìtấtcảnhữngthứấyđềuchẳngliênquannữa.Chúngtôikhôngvướngbận,sẵnsàngchonhữngtrảinghiệmmớimẻ-màConradlạilàphầnmởmàncủatôi.Cậutatượngtrưngchosựđộclậpvàtiềmnăng.Mộtsựmơmộngtộtđộ.

Nhưng,cũngcólúctôikhôngphòngthủnữavàxemcậulàcáigì đó hơn thế, tưởng tượng chúng tôi sẽ có thể cùng nhau chịuđựngnhữngthángnămtrướcmặt,bằngcáchnàyhaycáchkhác.Thực tế, tôi biết chuyện đó không thể xảy ra, nhưng một đêm,khihaiđứangồiănsôcôlaRasinetsvàxemTráitimdũngcảmtới lần thứ hai trong rạp chiếu phim tối, lạnh, tôi đã tự hỏi liệumọichuyệncókhácđikhôngnếunhưcậutacũngvàođạihọc.Đại học nào cũng được. Có lẽ lúc ấy tôi mới có thể hình dungđượcmộtmốiquanhệlâudàigiốngnhưcặpEmilyvàKevinbạntôi,sẽvàohọcởWakeForestvàStanfordnhưngdựtínhsẽgắnbó với nhau. Tôi tự nhủ không phải vì mình xấu hổ khi ngườiyêukhôngcóchívàođạihọc(dùbiếtđócũnglàmộtphần),màphầnnhiềulàvìhệgiátrịcủachúngtôikhônggiốngnhau.Thếgiớicủachúngtôisẽcònkhácnhauhơnthờitrunghọc.Đơngiảnlàkhôngthể.

Nênhaiđứatôicứlửnglơnhưvậy.Bấtđộngtrongchiềuthờigian,chỉsốngvớihiệntại,tậptrungvàonhữnghammuốntứcthì,dĩnhiêncócảsex.Rấtnhiềulàđằngkhác.Thỉnhthoảngcậu

Page 104: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ta gọi chuyện ấy là “phang nhau”, và lần nào tôi cũng làm bộghétnghetừđó,nhưngbụngthìthíchmê.“Làmtình,”cólầncậutabuộtmiệngnói.“Haycáigìđạiloạithế,”cậutavộinóithêm.Dùgọilàgìthìchúngtôicũngvẫnxúctiếnthêmchínlầnnữa,tổngcộnglàmườilần,vàtôigầnnhưnhớnhưintừngphúttừnggiây,thỉnhthoảngcònghilạichitiếttrongnhậtký.

Lần thứ hai cách lần đầu tám ngày. Hai đứa ở trong phòngngủcủatôi.Lúcđótầmchiều,bốtôiđilàm,cònmẹbậnđilotổchức bữa ăn trưa từ thiện. Chúng tôi nằm vắt chéo trên chănlông in hình cầu vồng. Nắng cuối chiều tràn qua cửa sổ. DaveMatthewshátnhăngcuộisuốtbài“Satellite”theochếđộphátlạitrong lúc tôi giúp Conrad mở bao cao su, xé bỏ hàng chữ “chokhoáilạccủanàng”.Chúngtôimởmắtvànhìnnhaukhôngrời.

Lầnthứbalàởnhàcậuta-mộtnôngtrạinhỏởđầukiathànhphố. Tối hôm ấy tôi gặp bố cậu ta, giống hệt Conrad nhưng tócbạc,mậphơn,darámnắng.ÔngKnightvàtôichỉnóiqualoavàicâu,vìôngđangbậnvớicôbạncủamình,haingườihọchơibàivà uống thứ rượu màu hồng phấn rót ra từ một cái hộp giấy tomà mới tuần rồi mẹ tôi bảo là rẻ tiền. Giới thiệu xong, ConradnghênhnganglấyhaichaibiaCoorsLightstrongtủlạnhrồidẫntôixuôihànhlang.Phòngngủcủacậutangănnắplạthường(dùđángratôikhôngcógìphảingạcnhiênkhiđãthấycáchcậutadọngiường),trêntườngchỉtranghoàngmỗitấmápphíchchụpJimiHendrix.Cậutalậptứckhóacửarồihôntôicuồngnhiệt,chỉdừnglạiđểcởiđồchotôivàvặntonhạclên.Tôikhôngbiếtbannhạc này, chưa hề nghe bài hát đó, về sau lại quên hỏi. Sau đó,chúngtôiuốngbiavàchianhaumộtđiếuthuốc.Điếuthuốcđầutiêncủatôi.

Tôicònmộtcái“đầutiên”nữatronglầnthứtưsexvớinhaumàtôingạiphảithúnhận.

Page 105: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cậuchưatừngđạtcựckhoáiư?”cậutahỏi,đôimắtxámấntượngnhìntôichếgiễu.“Ngaycảkhitựsướng?”.

Tôi gối đầu lên lòng cậu ta rồi nhìn lên, endorphin vẫn cònhừnghực.“Rồi...Vàcuốicùngthìcũngđãhiểuvìsaothiênhạcứnhặngcảlên.Trời.”.

Lầnthứnămxảyđếnítphútsau,đemlạikếtquảtươngtự.

Lầnthứsáuchúngtôiđếnmộtnhànghỉ,mộttrạmdừngứngbiến sau khi tôi không thể bỏ tay khỏi người cậu ta trên đườngđếnquánpizzaởEvanston.Đangcaotràothìcậutalàmtôicười-tôiđãquênmấtcâunóiđùatỏýphảnđối-nhưngvàogiâyphútấy, tôi cho rằng mình thích và thèm muốn cậu ta nhiều nhưnhau.Tôidámnóilàcậutacũngcảmthấynhưvậyvìsauđócảhai cứ chuyện trò, ôm ấp và cười đùa mãi. Chúng tôi thậm chícònthựchiệncáitưthếúpthìamàConradbảovớitôilàcậutatừng thề không bao giờ làm. Sau đó, khi mặc đồ lại, lúc đã mấpmégiờgiớinghiêmcủatôi,cậutanóimìnhcóthể“thậtsựquenvới chuyện này”. Tôi bảo cậu ta đừng, nhưng lại mỉm cười khinóithế.

Lầnthứbảythìcậutanóinhữnglờitụctĩuvớitôi.Tôicũngnói lại trong lần thứ tám. Tôi bắt đầu cảm thấy thành thục, cứnhư một ngày nào đó tôi có thể còn được xem là giỏi chuyệngiườngchiếu.

Trướclầnthứchínchúngtôimớicócuộchẹnhòđànghoàngduynhất,đếnmộtnhàhàngÝtửtếtrongthànhphố.Tôimặcbộđồ lót màu đen mới mua cho dịp này, thỉnh thoảng để cậu tathấycáiáongựcrentronglúcăntối.Vềsau,cảhaiđứađềuámmùi tỏi khi cậu ta cởi đồ rồi làm tình với tôi trên băng ghế sauchiếcMustang,đậutrongmộtbãiđỗxevắngtanhcủamộtnhàthờ. Đến giờ, mùi tỏi vẫn còn gợi lên ký ức ấy. Cũng như mọi

Page 106: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chiếcxehơiphânkhốilớnvàbãiđỗxecủanhàthờthỉnhthoảngtôibắtgặp.

“Nhìn bọn mình xem này,” đêm ấy cậu ta nói khi tôi giạngchânra,trôngchừngcảnhsáttừcửakínhsauxe.“Lầnđầutiêntớthấythíchthúkhilặplạicáitròcũríchnày.”.

“Tròcũríchbángbổnữachứ,”tôinói,cốtỏrathôngthái.

“Ừ.Bọnmìnhsẽxuống...thẳng...địangục,”cậutanóisaumỗicú thúc, mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau, hai tay siết chặthôngtôi.

Lầnthứmười,vàsẽlàlầncuốicùngcủachúngtôi, làlầntôithíchnhất.Chúngtôitớimộtvạtrừngtrống-mấytiếngấynghecũngđãthấylãngmạn-mangtheobữatrưadãngoạitôitựlàm.Phô mai Hà Lan và bánh mì kẹp thịt xông khói cùng mấy látxoài, bánh quy mỏng kẹp sô cô la, và một chai Chardonnay, tấtcả nhét trong một giỏ mây theo kiểu truyền thống, cùng tấmkhăn trải bàn ca rô đỏ. Chúng tôi cuốc bộ vào sâu trong rừng,xáchtheocáigiỏvàcâyđànguitar,dừngchânbênbờsôngFoxlốm đốm ánh nắng. Chúng tôi chếnh choáng rồi trần trụi - tôikhông chắc lắm về trình tự. Sau đó, cậu ta chơi guitar cho tôinghe,theoyêucầu.Cậutachơibài“Daughter”và“SmallTown”củaPearlJam,haibàitôithích-rồisángtácbàiriêng,lúcđầuthìlờinghiêmtúc,sautoànphatrò,rồilạinghiêmtúctrởlại.

Nhìncậutachơi,cởitrần,cơbắpcăngrakhigảyđàn,tôibuộtmiệng thốt ra chữ Y đó, nhưng vội chữa thành “Tớ thích thânhìnhcậu.”.

“Cònđầuóctớ?”cậutahỏi.Cậutamỉmcườinhưngkhôngcóvẻđùacợt.

“Cảđầuócnữa,”tôiđáp.

“Dùlàtớsẽkhôngvàođạihọc?”.

Page 107: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chuyệnđócanhệgì,”tôinói,vàtronggiâylát,tôithựcsựtinđiềumìnhnói.

“Tớ cũng yêu thân hình và đầu óc cậu,” cậu ta nói. “Cả mắtcậu.Cảnụcườikia.CảđôitaiDumboxinhxắncứvểnhranữa.”.

Tôiđỏbừngmặtbènrũtócxuốngcheđi, làmtócphủcảlênhaiđầuvú,dùtôikhôngcònngạingùngchocậutathấybấtcứthứgìcậutamuốnthấynữa.Vàcâutrảlờiluônlàcó.

Chúng tôi trở thành một cặp tình nhân. Nhưng lạ nhất làchúng tôi cũng trở thành một đôi bạn thân thiết. Tôi chỉ nghĩđến mỗi cậu ta - và tôi biết cậu ta cũng vậy. Song cả hai vẫnbướng bỉnh không chịu gọi tên nó ra không chịu nói về cái kếtthúcsắpxảyđến-chomùahè,chomốiquanhệgiữachúngtôi.Cóthoángbuồn,nhưngthậtra,tôinghĩnỗibuồnkhiếnchuyệnđóthúvịhơn.Cảmgiácnhưtấtcảđềuđắmsayvàlãngmạnđếnkhótinvìchúngtôichưagọitênnóra,vìkhôngaibiếtchuyện,vìtấtcảsẽsớmkếtthúc.

Thếrồi,cáiđiềukhôngthểhìnhdungnổiđãxảyra.Haynóichínhxáchơnlàkhôngxảyra.Kỳđènđỏcủatôiđãkhôngđếnvàongàythứhaimươichíntrongcáichukỳhaimươichínngàyđềuđặn.Hômsaucũngkhôngthấy.Cảngàyhômsaunữa.

“Khôngthểnào,”cậutanhắcđinhắclạitrongđiệnthoại.“Lầnnàobọnmìnhcũngdùngbaocaosumà.”.

“Baocaosuđâuchắctrămphầntrăm,”tôinói,nhớtớicáibiểuđồ trong giờ học sức khỏe, chỉ ra rằng “phương pháp” an toànduynhấtlàkiênghẳnsex.

“Đólàvìsơsuấtcủangườidùng,”cậutanói.

“Thìsao?”.

“Tớkhôngsơsuất.”.

Tôi không tin chắc, cẩn thận dò lại từng chi tiết trong mười

Page 108: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

lầnsexvớinhau.Baogiờchúngtôicũngrấtcẩnthận,trừlầnđầutiên tại nhà Janie, khi cậu ta cho vào một lúc khá lâu rồi mớidừng,cúixuốngtìmvívàbắtđầulại.

“Chắcnóxảyralúcấy,”tôinói.“Đólàlầnduynhấtcậukhôngđeobao.Thờigianthìlạikhớp...”.

“Cậukhôngcóthaiđâu,”cậutanói,quảquyết.

“Cậubiếtđấy,chắcbịdâyrớtmộtít,”tôinói.“Vàigiọt.”.

Đólạilàmộtcảnhbáonữachochúngtôitronggiờsứckhỏe-dịch tiền xuất tinh, một thuật ngữ nghe gở như chính ý nghĩacủanóvậy.

“Khảnăngbằngkhông.”.

“Cao hơn không,” tôi nói, đi đi lại lại trong phòng, sợ đếnnghẹnhọng.

“Thôiđược.Caohơnkhông.Nhưngchưađầymộtphầntrăm.Chưađầynửaphầntrămấychứ.”.

“Thếtứclànóvẫnxảyravớiaiđó!Vớicáingườirơivàotỷlệchưađầynửaphầntrămấy!”.

“Ừ.Nhưngkhôngphảibọnmình,bécon.”.

“Đừngcónóitừđó”.

“Từnào?”.

“Bécon”.

“Được.Cậukhôngcóthaiđâu,cưng.”.

“Saocậuchắcthếđược?”.

“Tớlàthầybóimà,”cậutabắtchướcgiọngdọama.

“Buồncườilắmđấy”.

“Tớxinlỗi,”cậutanói,vàtôibiếtcậutathậtlòng.“Cậumuốnquanhàtớkhông?Tớsẽđíchthântrấnancho?”.

Page 109: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Địnhnghĩatừ‘trấnan’xem,”tôinói.“Vìđólàconđườngdẫnbọnmìnhdínhvàovụlôithôinàyđấy.”.

“Bọnmìnhđâucólôithôi.Vàýtớkhôngphảivậy.Khôngphảicứgặpnhaulàlạisex.”.

“Hình như là vậy đấy,” tôi nói. Nghe như một lời buộc tội,những mầm mống tiếc nuối và oán giận đầu tiên gieo xuống,mặcdùtôithườnglàngườikhơimàonhiềuhơncậuta.

“Quađâyđi.Nhé,”cậutanóidịudànghơn.

Lúc đó, tôi tha thiết muốn được ở trong vòng tay cậu ta,nhưngkhiđưataylênsờngực,nhậnthấymộtcơnđaugiảtrongngực trái, tôi đáp, “Tớ không thể. Tớ có việc phải làm. Cậu biếtđấy, chuẩn bị cho đại học.”. Giọng tôi thản nhiên, trước đây tôichưahềnóivớicậutanhưvậy.

Dĩnhiêncậutacũngnhậnthấy.“Phải,”cậutađáp.“Hiểurồi”.

Sánghômsau-thứBảy-tôitungchăn,kéováyngủlênvànínthở,cầunguyệnkhikiểmtraquầnchíp.Khôngthấygì.Lớplóttôi đã nhét vào, khấp khởi hy vọng, vẫn trắng tinh. Tôi gọi choConrad,vừakhócvừathôngbáo.

“Chếttiệt,”cậutanói.“Tớquangayđây.Tớphảigặpcậu.”.

“Đừng.Bốmẹtớđangởnhà,”tôinói.Tôivẫnchưarõtạisaomìnhgiấubốmẹvềcậuta,tạisaotôitiếptụcnóidốiJanievềcáichuyệnvẫnlàmđêmđêm.Lờigiảithíchđãrõràng,ítnhấtlàkhiliên quan tới bố mẹ: rằng họ sẽ nghĩ Conrad không “xứng” vớitôi.Nhưngđếnnay,tôithềvớilòngmìnhrằngđókhôngphảilýdo,ítnhấtcũngkhônghẳnchỉlàvậy.Rằngchuyệnphứctạphơnthếnhiều.Haytráilại,kháđơngiản:chẳngailạiđikểtôngtốcmộtchuyệnnhấtthờiđếnthế.Nhưngdĩnhiên,giờthìtôicómộtlýdomớiđểchegiấuchuyệncậuta.

“Tớchẳngcầnbiếthọcóđóhaykhông.Tớsẽtớiđóncậurồi

Page 110: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bọn mình sẽ đi mua dụng cụ thử thai để cậu thử. Được chứ?...Marian?”.

“Ừ,”tôithìthào,cảmthấynhẹnhõmhơnchútxíuvìítnhấtlàlúc này tôi không phải quyết định gì cả. Chỉ việc làm theo chỉdẫn.

“Vậy chuẩn bị đi, mười phút nữa tớ qua,” cậu ta nói. “Tớ nóinghiêmtúcđấy.”.

Nhưđãđedọa,đúngmườiphútsaucậutađãđứngtrongbếpnhàtôi,mặcáothunRollingStonesbạcphếch,quầnLevi,vàdépAdidasxanhlam,bắttaybốtôilầnđầutiên.Mộtcáiáothuncócổthìsẽtốthơnnhiều,tôithầmnghĩ.MẹtôigỡkínhđọcsáchravàđặttờChicagoTribunexuốngcạnhmộtđĩadứaxắtlátmỏng,trênbàyquảmâmxôivàtừngmiếngsữachuađặc.

“Làm sao các con quen nhau?” mẹ tôi hỏi, hất hàm qua mộtbên,nhưbàvẫnlàmmỗikhigặpmộtngườimới,xácđịnhxemhọsẽkhớpthếnàovớithếgiớicủabà.Haynhưtrườnghợpnàylàlàmsaomàkhôngkhớp.

“Ở trường ạ,” tôi đáp, vớt tóc lại thành một túm buộc lại,khôngthểnhìnvàomắthaibậcphụhuynhmàtôiyêukính-vàchưatừngnóidốiđiềugìquantrọngtrướckhiConradxuấthiện.

Họgậtđầu,mỉmcười,rồihỏithêmdămcâunữa,chođếncâukhông thể tránh khỏi từ bố tôi, cựu sinh viên trường MichiganvớibằngluậtcủatrườngYale.“Conradnày,sangnămcháusẽđiđâu?”.

Conrad khoanh tay, rồi lại buông ra, dựa vào quầy bếp, nhưthểđểtrụvững.Rồicậutahắnggiọngnói,“Cháuchưabiếtạ.”.

Tôinghĩđếncâucậutaviếttrongniêngiám-Coinhưkhôngcótôi-vàđêmấytrongsânnhàJanie.Cứnhưlâulắmrồi.Màcókhithếthật.

Page 111: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Conradcúigằmkhibốtôidiễngiảicâutrảlờirồinghĩracáchsuydiễnhaynhấtcóthể.“À.Nămtrảinghiệmhả?Đểkhámphábảnthânấy?”.

“Đạiloạithếạ.Vâng,thưachú,”Conradnói,cậutađánhmắtsangtôinhưmuốncầucứu.

“Thôiđượcrồi,”tôinói.“Bọnconxinphépđichơimộtlát.”.

“Thếhả.Cácconđiđâu?”mẹhỏi,cốravẻhồhởi,trongkhitôibiết rõ bà đang tò mò muốn chết, rất có thể đang tính một kếhoạchkhéoléohỏidòbạnbèquađiệnthoại.

“Green to Tee,” tôi đáp, thấy hối tiếc ngay lập tức về cái lựachọnnóidốiđókhithấymặtbốsánglên.

“Ồ!Cháuchơigolfsao?”bốnóivớiConrad.“Hômnàochúngtađichơinhé.Cháuchấpgìnào?”.

Conrad ngây ra nhìn ông, chẳng khác nào bố tôi bị hỏi ôngthíchgìnhấtởbannhạcTheSmashingPumpkins.

“Đểbọntrẻđiđianh,”mẹtôinói,trôngcóvẻtạmhàilòngvìítraConradcũngchơigolf.CólẽgiađìnhcậutathậmchícònthamgiacâulạcbộđồngquêSkokiemànhàtôilàthànhviênđãnhiềunămnay.Thếthìbàsẽdòrathôi.

Conrad và tôi lặng lẽ chạy xe qua thành phố, thẳng đến siêuthịJewelOscogầnnhàcậuta,đổxekếhiệuthuốccuốibãiđậuxengổn ngang, đã nhộn nhịp người mua sắm, chủ yếu là mấy bàmẹtrẻloayloayvớiđủthứtúimuasắm,xeđẩyvàtrẻnhỏ.

“Tớquaylạingay,”Conradnói,đểmởradiovàmáyđiềuhòa.

Nhẹ người là mình không phải tự mua dụng cụ thử, tôi ngồithượt trên ghế, dò đài, tự hỏi bài nào sẽ là bài sau cùng mìnhnghe trước khi tin xấu được khẳng định. TLC đang hát“Waterfalls”thìConradquaylại,cầmmộtcáitúinhựa,vẻmặtủrũ.Tôitắtradiođitrongkhicậutachuivàoxerồiđưatôicáitúi

Page 112: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đựng gói Juicy Fruit khổng lồ, chai Dr Pepper, và tờ tạp chíRolling Stone có hình Courtney Love trên trang bìa. Tôi rút tạpchí trong túi ra, lẳng lặng đọc mấy hàng tít: “Trực tiếp từLollapalooza”;“Holelàbannhạc,CourtneyLovelàphimtruyềnhình nhiều tập”; rồi “Làm thế nào để được mát mẻ trong hènày.”. Tôi xem lướt mấy trang tạp chí, cố hết sức lờ đi thứ cuốicùngtrongtúi.

“Cậucóthíchbàtakhông?”tôinói,chỉCourtney.

“Tớ thích nhạc của bà ấy. Tớ cũng thấy bà ấy thú vị - chủnghĩa nữ quyền có tính lật đổ và hình tượng diva đĩ đời. Nhạccủabàấythìlạichínhthống.ĐĩaLivethroughthissẽvượtquathửtháchcủathờigian.Ýtớlà,bài‘DollParts’?‘Violet’?Kháxuấtsắc. Nhưng con người bà ta thì bệ rạc quá,” Conrad nói, lùi xekhỏibãiđậu.“Tớthấythươngbàta...”.

“Vìlàmẹđơnthânà?”tôihỏi,đặcbiệtchúý.

“Vìngườiđànôngbàtayêutựbắnvăngnãomình...”.

Tôi gật, rồi liếc ra ngoài cửa xe khi cậu ta tăng tốc rẽ vàođườngchínhphóngvềnhà.Điđượcmộtlát,Conradđặttaylênđầugốitôirồicứđểyên,ngaycảkhicuagấplúcđivàokhunhàmình, chỉ khi nào cần mới nhấc tay ra để sang số. Khi cho xechạylênlốixevàonhà,cậutanângcằmtôilênrồibuộctôinhìnvàomắtcậu.“Sẽkhôngsaođâu,”cậutanói.“Cótớđâyrồi.”.

Tôi gật, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu ta, rồi hỏi, “Bốcậucónhàkhông?”.

“Không.Chỉcóbọnmìnhthôi.”.

Câu ta mở cửa, thoắt bước ra khỏi xe. Thấy tôi không nhúcnhích,cậutachạyvòngquaghếbên,mởcửa,nắmcánhtaytôi.“Vàothôi”.

Khibọntôibướcvàonhà,cậutađưatôicáihộpmàuhồngrồi

Page 113: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chỉvềcửaphòngtắm.“Điđi.Mau.Cứthửđi,”cậutanói.

“Nhưngtớkhôngbuồntiểu”.

Cậu ta kiên nhẫn thở ra, lại thò tay vào túi lấy cái chai DrPepperrồimởra,đưatôi.Tôihớpvàingụmrồitrảlại.

“Vẫnchưa,”tôinói.

“Lạiđây,”cậutanói,dẫntôiquasofa,ấntôingồixuống,vòngtayômtôirồihônlêntrántôi.

Tôi bặm môi, nỗi khiếp đảm chết điếng, nôn nao xâm chiếmtoànthân.“Tớchẳnghiểusaolạiđithửcáinày.Tớbiếtlàmìnhcóthairồimà.”.

“Cậubiếtlàmsaođược,”cậutanói.

“Tớtrễbốnngàyrồi.Ngựcthìđaunhức.Lạibuồnnônnữa.”.

“Cậubuồnnônvìsợthôi.Cònngựccậuđauvìsắpcókinh.Và-chẳngphảichukỳcủacậutrễvìcậucứloquýnhlênsao?”.

“Chukỳcủatớtrễvìtớdínhbầu,”tôinói,cắnmóngtay,trởlạithóiquenđãbỏthờitrunghọc.

“Nghe này,” cậu ta nói. “Cậu sẽ thử cái ấy - và một trong haichuyệnsẽxảyra.”.

Tôinhìncậutatrântrối,chờđợi.

“Hoặc âm tính. Cậu sẽ nhẹ nhõm không thể tin nổi và bọnmìnhcóthểănmừng...”.Cậutamỉmcười,rồicúiquahôncổtôi,nấnnákhiđếntai.

Tôixôcậutaravàhỏi,“Hoặc?”.

“Hoặc cậu có thai,” cậu ta nói. “Chuyện đó đúng là tệ thật.Nhưngbọnmìnhsẽcùngxửtrí.”.

“Nhưthếnào?”.

“Cậumuốnxửtríchuyệnđóthếnào?”cậutahỏi.“Tớsẽlàmbấtcứchuyệngìcậumuốn.”.

Page 114: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tớkhôngsinhembéđượcđâu.Tớsắpvàođạihọcmà.”.

“Phảirồi,”cậutanói.“Vậythìbọnmìnhsẽtìmmộtbệnhviệntư,đâuđóngoàithànhphố-títngoạiôhayởIndianapolis.Ởđâuđóbọnmìnhchẳngquenbiếtai.Rồi...rồitớcónhiềutiềndànhdụmđượctừviệclàmthêm.Mìnhsẽcótiềnlochiphíởđó...Tớsẽởbêncậusuốt,cầmtaycậu.”.Cậutaômlấytôivànói,“Rồitớsẽđưacậuvềlạiđây.Vềgiườngtớ.Đútsúpgàchocậu,hátchocậunghe.”.

Nhìn trân trân vào một điểm trên tường, tôi nghe cậu ta gọitêntôihailần,rồibalần.Saucùngtôicũngnhìncậuta.

“Tớ sẽ làm bất cứ chuyện gì vì cậu, Marian. Cậu biết thế mà,đúngkhông?”.

“Ừ,”tôiđáp,dùkhôngchắclắm.

“Bấtcứchuyệngì,”cậutalạinóikhitôiđứnglên,cầmcáihộphồngtrongtay,đithẳngtớiphòngtắm,sợrúmngười.

Khi còn một mình, tôi ngồi trên bồn cầu đậy nắp, đọc từngchữtrênhộphailần,cócảmấychữ“chínhxácvượttrội”.Rồitôicốlàmđúngnhưhướngdẫn,tựhỏisaolạicólúcnghĩSATsẽlàbài kiểm tra quan trọng nhất đời mình. Suốt lúc đó, tôi cầunguyệnthathiếtchưatừngthấy,nhấtlàkhoảngchờbaphúttratấn, tàn nhẫn, tim đập thình thịch, tai kêu u u, mắt đảo tía liagiữaquethửvàkimgiâyđồnghồtay.Làmơn,Chúaơi,đừngđểvạchhồngxuấthiện,tôicứlặpđilặplạimãi.

Nhưngnóxuấthiệnthật.Chậmđếnmứcmớiđầutôigầnnhưcòntinđólàảogiácquanghọc.Rồisángvàrõhơn,chođếnkhicuối cùng, nó đậm hơn vạch kiểm tra, tác dụng mao dẫn tạo ramộtvầngmàuhồngnhạthơnxungquanh.Tôiđãcócâutrảlời.Khôngcònphảibănkhoăn,cầunguyệnhayhyvọnggìnữacả.

Nhìnchằmchằmbóngmìnhtronggương,tôibiếtrằngtừđây

Page 115: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bấtluậntôicólàmgì,tôicũngsẽkhôngbaogiờcònlàtôingàyxưa nữa. Sẽ chẳng có gì như trước nữa. Tôi đút que thử vào túixáchrồimởcửađểđốimặtConradvàphầnđờicònlạicủamình.

“Thếnào?”cậutahỏi,mặtvàmôitáiđi.

Trong phút giây đó, có gì đó xảy đến với tôi mà tôi sẽ khôngbaogiờhiểuhết.Cólẽđólàsựcựtuyệt.Cũngcóthểlàtôimuốnbảovệcậuta.Cóthểtôiđangbắtđầuquátrìnhlìaxacậutađầyđau đớn. Dù là gì tôi vẫn gượng mỉm cười rồi nói, “Biết saokhông?”.

“Sao?”cậutahỏi.

“Báođộnggiả”.

DườngnhưtoànbộkhítrongngườiConradbiếnđiđâuhếtkhicậutaquỳthụpxuốngsàn,haitaychắplại.Rồicậutađứnglênvà bắt chước tiếng hú của cao bồi trên bình nguyên bao la trànngậpbò.Tiếpđócậutađậptayănmừngvớitôilàmlòngbàntaytôiđaurátrồiphátvàomôngtôicũngmạnhcỡđó.“Tớđãbảorồimà,côgái!”cậutarúlên.“Trời!Tớđãbảorồimà!”.

“Cậuđãnóiđúng,”tôinói,khicậutavòngtayômtôi.

Rồi chúng tôi buông nhau ra và cậu ta nhìn sâu vào mắt tôitronglúcthốtracáicâuấylầnđầutiên,rõràngdứtkhoátnhưcáivạchmàuhồngthứhai.“Tớyêucậu,Marian.”.

Tôimởmiệngtoannói,nhưngcậutađãngănlại,đặtngóntaylên môi tôi. “Suỵt. Đừng nói gì cả. Tớ chỉ... tớ chỉ muốn nói rađiều đó. Dù bọn mình có tin xấu hay tin tốt. Tớ yêu cậu thậtlòng.”.

Page 116: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương7Kirby

Sánghômsau,tôichịuthuamàgọichobốmẹ.Lúcđókémbảygiờ theo giờ chuẩn một chút, và vì họ là những người đơn điệunhấttrênbềmặthànhtinh,nêntôicóthểhìnhdungchínhxáchọ đang làm gì. Tôi biết mẹ đang ngồi bên bàn trang điểm, sửasoạncholễmétbuổisáng,cònbốthìlăngxăngquanhbếp,ngheChươngtrìnhMcGrawtrênđàiAM.Đếntiếngchuôngthứba,cảhaicùngnhấcmáy,“alô”nốitiếpnhau.Trongmộtkhoảnhkhắcyếulòng,khinghethấytiếngcườigiònvuivẻcủaMcGrawởhậucảnh và gần như ngửi được mùi xúc xích Jimmy Dean của bốđangnướngtrênvỉ,lòngtôichợttràolênnỗinhớnhàkhôngsaocắtnghĩađược.Nhưngcảmgiácđótrôiquagầnnhưtứcthì,cáivỏ ngoài oán giận quen thuộc đã thế chỗ. Tôi bỗng nóng lòngmuốnbáochohọmìnhđangởđâu.

“TurboKirbo!”bốtôirúlên.Giọngôngnghethưthái-cólẽvìkhông có tôi quanh quẩn gần bên. “Tiểu bang Yellowhammerthếnàocon?”.

Mẹtôichenvàolờikếttộiđầutiên.“Saoconkhôngngheđiệnthoạicủabốmẹ?”.

“Con email và nhắn tin cho bố mẹ rồi mà,” tôi nói, nhướngmắt.

“Ấy,lẽraconphảigọinữachứ,”bànói.

“Con xin lỗi,” tôi nói, hài lòng khi thấy giọng mình chẳng cóxíuhốilỗinào.

“Conchơicóvuikhông?”bốhỏi.“BốthấyhômquaởMobilelà

Page 117: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

27°C.”.

“Ồ,vậyhảbố?”tôinói.ỞNewYorkthìkhoảngmườisáuđộ.

“Con có nhớ thoa kem chống nắng không đấy?” mẹ hỏi. “Vàcách vài giờ lại phải thoa? Tại con trắng quá, con yêu. Con sẽkhôngthíchbịcháynắngđâu.”.

TôinghĩđếnnướcdacủaMarian,giờthìđãbiếtgốcgáccủanónênđỡghéthơn.Nướcdaấyởbàtrôngđẹp,nêncólẽmộtngàynào đó tôi cũng được như vậy. Tự hỏi mình chờ gì, tôi bước tớicửa sổ rồi hé rèm ra vài phân, vừa đủ để thấy quang cảnh dướiđườngđãnhộnnhịpsinhhoạtbuổisáng,xecộ,người-vôcùngkhácvớiconphốyênắnggầnnhàtôi.

“Charlottesaorồiạ?”tôihỏi.Đólàbáođộngđỏ-chưakhinàotôihỏihangìvềemmình-nênhìnhnhưbốđãđoánra.

“Nóổn.Đangngủ.Cóchuyệngìthế,Kirbs?”.

Tôi xoay lại băng qua phòng, tới ngồi xuống giường, thấykhoáichuyệnsắpđến.“Ừm,bốmẹà.ThựcraconkhôngởMobilevới Belinda và mẹ nó,” tôi nói, hài lòng lắng nghe âm thanh imlặngsữngsờ.

“Conởđâu?”cuốicùnghaingườiđồngthanhhỏi.

“NewYork,”tôinói,đưangóngiữalênchỉvềphíađiệnthoại.Nếu tin này mà không trả đũa được cái chuyện tình cờ ngheđượckiathìtôichẳngcònbiếtnólàgìnữa.

“New York!” mẹ tôi kêu lên như thể tôi vừa nói mặt trậnAfghanistan.

“Con làm gì ở New York?” bố tôi hỏi, cố trung hòa cơn quákhíchcủamẹ.

“Belindacóđicùngconkhông?”mẹtôihỏi.“Cảmẹnó?”.

“Không. Con đi một mình... À... Không hẳn một mình... Con

Page 118: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đangởcănhộcủamẹđẻcon,”tôinói,nhắmmắttựhỏisaolạicóthểvừasợsệtvừahảhê.

“Sao lại thế được?” Giọng mẹ tôi lạc đi và tôi có thể thấy bàđang nhìn trân trân vào gương, tóc vẫn quấn lô Velcro to màuhồng và tím vừa, chỉ lúc nào sắp ra ngoài mới tháo, có khi cònchờđếnkhi đãngồi trongxe, làm tôivà conemchê baidữ dội.“Tạisaothế?”.

“Tạisaocáigì?”tôigắt,nghĩđóhẳnlàcâuhỏingớngẩnchưatừngthấy.

“Saoconlại...ởđấy?”bànói.

“Chứmẹnghĩtạisao,mẹ?”.

“Cưng ơi,” bố tôi nói, dù tôi không rõ ông nói với tôi hay vớimẹ. Và rồi, “Bố mẹ hiểu vì sao con đến đấy. Sao con lại có thểmuốngặpbàấy.Màlẽraconphảichobốmẹbiết.Cóphảilàbốmẹđãgiúpđượcconkhôngchứ.”.

“Conkhôngcầnbốmẹgiúp,”tôinói.Màrõrànglàvậy.

“Bốbiết.Nhưngbốmẹmuốn...ítra...cũngủnghộcon.”.

“Dạ,vâng,”tôilínhí.

Tôinghethấytiếngmẹthở-vàtôidámcácáiiPodlàbàđangrơmrớmnướcmắt.

“Conđếnđấybằngcáchnào?”bốtôihỏi.

“ConđixeGreyhound,”tôinói,nghĩđếnlờibài“America”,bàihátkinhđiểncủanhómSimon&GarfunkelkểvềmộtcặplênxeGreyhoundởPittsburgh,cócâutôirấtthích,màlúcnàycóvẻlạihợpcảnh:Tôitrốngtrảivàđauđớnmàkhôngrõvìsao.

“Này,” mẹ tôi nói, giọng bà nghẹn ngào đúng như tôi thấytrước.“Conthíchbàấy?Haylà...không?”.

Đây rồi, tôi nghĩ. Mẹ tôi chỉ nghĩ về chuyến đi này như thế.

Page 119: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Khôngphảitôicầnhiểumìnhlàaivàtừđâura,màđúnghơnbàcầnlàngườicứutôikhỏimộtmụđànbàíchkỷ.Loạiđànbàđemchoconmình.

“Côấytuyệtlắm,”tôinói.Tôikhôngnhịnđược.

“Ừ, thế thì... tốt quá,” mẹ vừa nói vừa sụt sịt. “Mẹ mừng khinghevậy.”.

“Cóthậtmẹmừngkhinghevậykhông?”tôihỏi.“Haygầnnhưmẹmonglàcôấytồitệ?”.

“Kirby!”bốtôiquở.“Vậylàkhôngcôngbằngđâu.”.

“Conxinlỗi,”tôilạinói,hoànthiệncáinghệthuậtnóixinlỗimàgiọngtỉnhkhô.

“Khinàothìconvề?”mẹtôihỏi.

Tôiđápchưabiết,cólẽđôingàynữa.

“ThứTưnàyconphảiđihọcđấy,”mẹtôinói.

“Conbiết.”.

“Thếtốimaiconvềnhàhả?”bốhỏi,vàtôithấyhàilòngvìđólàcâuhỏi-chứkhôngphảimệnhlệnh.Họkhôngthểbuộctôivềvàhọbiếtđiềuđó.

“Dạ,”tôinói.“Giờconphảiđirồi.”.

“Conđiđâu?”mẹtôihỏi.

“Hôm nay cô ấy rủ con cùng đến chỗ làm,” tôi nói. “Cô ấy lànhàsảnxuấtphimtruyềnhìnhcótiếng.”.

“Chươngtrìnhgìvậy?”mẹtôihỏingờvực.

“Mẹkhôngbiếtđâu,”tôinói,chươngtrìnhcủamẹtôichỉgiớihạntrongmấyphimtruyềnhìnhdàitập,phimhìnhsự,và,thậtmỉamai,truyềnhìnhthựctếnhẹnhàngdễchịu.

“Bốmẹnóichuyệnvớicôấyđượckhông?”bốhỏi.

“Khôngđược,”tôinói.“Côấyđangtắm.”.

Page 120: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khinàothìcôấyra?”.

“Con không biết nữa,” tôi nói. “Mà, cô ấy, ừm, bận lắm. Thôiconđiđây.”.

“Thôi được, con yêu. Vui vẻ nhé,” bố tôi nói. “Cẩn thận. Nhớcảnhgiáctrongcáithànhphốlớnấyđấy.”.

“Dạ,” tôi đáp, tự hỏi vì sao mình lại cảm thấy chút hối lỗi.“Vângạ”.

“Bốmẹyêucon,”mẹtôinói,nhưngtôiđãcúpmáy,hìnhdungcảnhtượngởnhà,biếttrướcsẽtiếptụccómànkhóclóc,theosaulànhữnglờicầunguyệnthốngthiếttạilễmétbuổisáng.Cầuchotôivềnhàantoàn.Cholinhhồnlạclốicủatôi.Chotôiquênphứtcáingườiđànbàđangtâmđemchotôiđi.

Page 121: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương8Marian

“Hồisángcongọichobốmẹrồi,”Kirbynóikhichúngtôiđitàuđiệnđếncơquantôi.Tôiđưaconbéđếnđóphầnvìkhôngbiếtlàm sao khác với con bé, phần vì tôi không thể nghỉ làm mộtngày.

“Concóchobốmẹbiếtconđangởđâukhông?”tôihỏikhitàuphanh kít, dừng lại tại nhà ga ở đường 77 làm nhiều tấm thânnữaxôtớitrongkhitôigiữkhoảnhđấtbétẹocủachúngtôibằngcách kênh vai lên ngang nhau, chân bấm chặt xuống sàn. Bầukhôngkhíđặcquánhvàẩmướtnhưvẫnluônthếdướilòngđấtvàonhữngngàymưa,dùlàmùanào.

Kirby gật, đôi hoa tai đèn chùm bằng vàng đung đưa theođườngquaihàm.Conbévuốttócrasaubúithànhmộtbúinhỏvà trang điểm, đường chì kẻ mắt hơi đậm. Kết hợp với chiếc áomưađenmàtôicốnàinómượn,thựcrathiênhạcóthểtưởngnólàsinhviênthựctậptrongcôngty-thànhthậtmànóithìtôihyvọngmọingườinghĩthế.

“Rồi sao? Bố mẹ con nói sao?” tôi gợi, thực tại hoàn cảnhchúngtôicứvàigiờlạichenvào,đôikhivàiphút,từlúcconbégõcửanhàtôi.Nólàcongáitôi.Chuyệnấysaovẫnkhótinquá.

Kirbymấtthăngbằngkhitàuđiệntròngtrànhlaotớitrướcvàphảimấtmấygiâythìđôichânmảnhkhảnh,nonnớtcủanómớitrụvữnglạiđược.“Bốconkhábìnhtĩnh,nhưngmẹthìbuồn.”.

Tôihỏiconbétạisao,hyvọngnócóliênquantớichuyệnconbénóidốihọ,chứkhôngliênquangìđếntôi.Nhưngquacáchnó

Page 122: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhìn tôi thì tôi biết mình cũng có vai trò đối với phản ứng củamẹnó.

“Connghĩmẹconcóhơighentịvớicô,”Kirbynói,liếcquatôiđểnhìnmộtngườiđànôngtrôngbìnhthườngmộtcáchgiảtạođangraogiảngvềJesusvàănchaytrường,khôngtheothứtựcụthểnào.

“Chắcphảithêmmộtđiềurănnữa,”tôinóiđểđánhlảngkhỏicâuphátbiểuvềmẹnó.“Cácngươikhôngđượckhiếnngườikháctừbỏtínngưỡngtrêntàuđiện,ítnhấtthìcũngkhôngphảivàosángthứHaimưagió.”.

Kirbymỉmcười,liếcnhìnôngtamêmẩntrongkhiôngtachỉdẫncặnkẽchuyệnuốngnướcépmậntrongkhichờđợisựXuấthiệnlầnthứhaicủaChúaJesussắpxảyđến.

“Mẹconđâucólýdogìđểghentị,”tôinói,muốnlàmrõđiềuđó,vìcảmthấykínhtrọngvàbiếtơnngườiphụnữđãnuôidạynó,nhưngcũnglàđểKirbythấyyênlòng.

Conbécóvẻđămchiêu,trongkhigiáosĩcủachúngtôihôto,“MọingườihãynóiđộiơnnnnJesusnào!”.

Không ai làm theo nên ông ta rống lên một tiếng “đội ơnJesus”thậttođáplạilờikêugọihànhđộngcủachínhmình.

“Conkhôngbiếtnữa.Cólẽkhôngphảighentị...Chắc‘thấybịđedọa’thìđúnghơn,”Kirbynói.

Tôithấymìnhthầmnhănmặtđáp,“Cônghĩcólẽdobàấybịbất ngờ thôi. Có lẽ nếu con nói trước với mẹ con thì chắc sẽkhôngcóvấnđềgì...”.

Kirby lắc đầu, chỉnh lại tay vịn cột. “Không đâu. Kiểu gì mẹconcũngsẽbuồn.Connghĩmẹconxemviệcconđếnđâylàmộthànhđộngphảnbội.”.

“Nhưng bà ấy là mẹ con,” tôi nói. “Còn cô chỉ là... một người

Page 123: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

phụnữnàođóởNewYork.”.

Tôichỉnhậnrasựvôýtrongcâunóicủamìnhkhithấycáivẻtổn thương thoáng qua mặt Kirby. Tôi thầm nhắc lại câu mìnhnói,nhậnranónghegiốngmộtlờichốibỏhơncáiýtôiđịnhnói,đólàsựkhiêmtốnvàtôntrọngdànhchomẹnó.

“Ýcôlàhiểnnhiênkhôngchỉcóvậy,”tôinói,cuốngquýtrútlời. “Cô mang thai con bốn mươi tuần... à, ba mươi chín. Con rasớm một tuần. Cảm ơn con vì cử chỉ tốt bụng nho nhỏ ấy.” Tôimỉmcười.

Nómỉmcườiđáplạivàbảothếthìđóchắclàlầnđếnsớmđầutiênvàduynhấtcủanó.

Mấygiâysauchúngtôiđãđếntrạmdừngcủamìnhởđường51.“Đếnnơirồi,”tôinóirồidẫnconbérakhỏitàuđiện,lêncầuthang,băngquanhàgađếnđạilộLexingtonvàláchđigiữadòngxecộ,ngườiđilàm,cùngmấyvũngnướcmưaloanglổtrênvỉahè và chỗ sang đường. Khi qua được cái cửa kính xoay của tòanhàthìtrôngchúngtôiđãxốcxếchvàướtnhẹp,dùđãmanghaicáiôchơigolfmàuđentotướngvàlúcnàyđanggiũnướcmưarồi đóng lại cùng lúc. Tôi cố thở đều lại rồi làu bàu rằng mìnhđang thèm cà phê chết được và hỏi nó có muốn uống gì ởStarbuckskhông.“Sôcôlanóngnhé?”.

Nónhìntôilạnhte.“Conmườitámchứđâuphảimười.”.

“À,phải,”tôiđápvàbậtcườigượnggạođúnglúcthoángthấyPeter vừa xếp hàng chờ cà phê vừa kiểm tra chiếc điện thoạiBlackBerry.Tôibỗngthấyhồihộpvì lýdogìchẳngrõkhibướctớichỗanh,Kirbytụtlạiđằngsaumấybước.Khianhliếcvềphíachúngtôi,tôiđưatayvẫynhẹ.

“ChàoNhàVôĐịch,”anhnói,mỉmcườixacách,càngkhiếntôilo tợn. Rồi anh quay ra chào Kirby. “Đi tìm hiểu thực tế ở hãng

Page 124: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

truyềnhìnhhả?”anhhỏiconbé.

Nógật,trônglúngtúng.

Tôi đỡ lời. “Phải, Kirby sẽ giúp một tay. Phòng kịch bản bọnembaogiờcũngcầnphụgiúpchútđỉnh.”.

“Dĩ nhiên rồi,” anh nói, rồi nở nụ cười họp báo tươi quá mứcmà thỉnh thoảng khiến anh bị những kẻ dám chống đối bảo làgiảtạo,thậmchívôcảm,vớiconbé.“Đểlàmtrọngtàivàdẹpyêntranhcãià?Thếthìchúccháumaymắnnhé.”.

“Đólàtranhluậnlànhmạnh,đâuphảitranhcãi,”tôinóikhibước vào cuối hàng, một vài khách hàng ngái ngủ kẹp giữachúngtôi.

“Marian đã cho cháu biết quy định lần đầu vào căn phòngthiêngấychưa?”PeterngoáilạihỏiKirby.

Con bé lắc đầu còn tôi đáp, “Không phải quy định. Là truyềnthống.”.

“Làquyđịnh,”Peternói.

“Quyđịnhgìạ?”Kirbyhỏi.

“Bất cứ ai lần đầu bước chân vào phòng kịch bản cũng phảibiểudiễn,”anhnói,nhướngmắt.“Khôngthìđừnghòngđượcra.Sẽcóngườicanhcửa.”.

Nótứcthìlolắng,rồitrôngnhưsắpnôn-haybỏchạy.“Biểudiễnthếnàoạ?”.

Dùcảmthấymuốnchechởconbénhưngtôibiếtlàgầnnhưkhôngthểđỡchonókhỏicáilệbấtdibấtdịchdochínhmìnhđặtra,tôinói,“Ồ,cáigìconthấyhứnglàđược.Concóthểchơichữ.Nóilái.Tunghứng.Kểtênthủđôcácquốcgia.Thèlưỡilênchópmũi.Cóbiênkịchđãbiểudiễntưthếyogagandabherundasana-trôngrấtkỳvàkháthô,vìôngtaphảicởitrầncònđộcquầnsịpđùiđểdễcửđộngtốiđa...Gìcũngđượcmiễnlàcó...Bọncôcòn

Page 125: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

épcảCEOcũngphảibiểudiễnkhiôngấydámbướcvàolãnhđịabọncônữakia.”.

Peterlàmtiếnggàkêucụccục.“Chúchẳngchuẩnbịtrướcgìcả.Từhồichơibóngbầudụcởđạihọcđếngiờchúchưahềbịănhiếp.”.

“Đó đâu phải ăn hiếp,” tôi khăng khăng. “Chỉ là... chào sân títhôimà.”.

“Chú làm gì?” Kirby hỏi. Nhìn mặt nó tôi có thể thấy là nóđang ráp nối các thông tin lại với nhau. Peter là CEO. Lãnh đạocaonhất.Sếpcủatôi.

“Chú hát bài giới từ,” anh nói, “theo điệu ‘Yankee DoodleDandy’.”.

Kirby mỉm cười. Hai người phụ nữ xếp hàng trước mặt tôicũngcười,cóthểđãnhậnraanh.

“Nên trong vòng năm phút tới cháu phải nghĩ ra thứ gì đi.Khôngphảichúmuốngâyáplựchaygìđâu,”Peternói.

Rồi,khinghenhânviênphacàphêgọitên,anhbènquaylại,cầmlấycáilytrênquầy,taykiaxáchvalilên,vàchúcchúngtôicómộtlyngonlành.

“Anhcũngthế,”tôinói,nhưthểbọntôichỉlàhaiđồngnghiệpbônglơntronglúcxếphàngchờcàphêbuổisáng.

“Con không biết phải làm gì cả,” Kirby nói lúc ở trong thangmáy đi lên, tay cầm nước cam và bánh mì vòng, trông có vẻ lolắng.Lúcnónhétcảhaithứvàocáitúixách,tôiđểýthấyquaitrên vai đã sờn. Có lẽ tôi sẽ mua cho nó một cái mới mừng tốtnghiệptrunghọc-cóthểlàmộtcáitúixáchChanelkiểucổđiển-dù có lẽ mẹ nó không thích ý đó. Có thể một cái túi Coach thìđược.Dườngnhưtôiđãđiquáxatrongchuyệnsắmsửaáoquầnchonó.

Page 126: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ở trường con thích môn gì?” tôi hỏi, cố nghĩ ra ý tưởng nàođó.

Nónhìntôikhôngchútbiểucảm.

“Ừm.Conbiếthuýtsáokhông?”.

Conbélắcđầu.

“Concóhátđúngđiệuđượckhông?”.

Nógậtđầukhiêmtốn,nêntôihiểuvậylànócógiọnghay.TôinghĩđếnConrad,timđậpnhanhkhinhớlại.

“Vậythìhátgìđi,”tôinói.“Ngâmngavàidòngquốccahaybàinào con ưa thích xem. Gì cũng được. Cứ tin cô, thực ra cũngkhôngcógìghêgớmlắmđâu-đừngcăngthẳng.”.

Conbégật.Lúcchúngtôibướcrakhỏithangmáyrồiđithẳnghànhlang,nhộnnhịpsinhhoạtsángthứHai,nócứtrònxoemắtnhìnquanh.Tớivănphòngnhỏcủatôiởgóc,tôibảoKirbyngồixuốngcáighếdađốidiệnbànmìnhtronglúctôidànhvàiphútđểsắpxếp,khởiđộngmáytính,xemvàitinnhắncủatrợlý,rồikiểmtrathưthoạivàemail.

“Mộtngàydàiđây,”tôinói,vớimìnhhơnlàvớinó.

Nógậtđầuvẻnghiêmtúc.“Côcứbảonếucầncongiúpgì.Conrànhsắpxếpgiấytờvàmấyviệclinhtinhkhác,”conbénói.

Tôinhìnnó,bănkhoănkhôngbiếtnócóhoàibãothậtsựnàokhông,vàliệutôicóthểlàmgìđểgiúpnóđiđúnghướng.Hayítnhấtlàchonóvàođạihọcđểlàmđượcviệcgìhơnlàsắpxếpgiấytờ.“Được,lúcnàybọncôđangchuẩnbịchocôngđoạntiềnsảnxuấtvàdựtoánkinhphí,”tôinói.“Nămngoáiphimcủabọncôđược phát vào thứ Năm, nhưng bọn cô vẫn còn phải xem xemmìnhđươngđầuvớiainữa.”.

“Vậylàvẫnchưaquayhaylàmgìcả?”nóhỏi,trôngthấtvọng.

Page 127: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi lắc đầu. “Chưa. Bọn cô chỉ thảo luận các tình tiết, viết đềcươngvàkịchbảnphácthảođểbênxưởngphimvàhãngnhậnxét.Rồicònnhữnglàchọndiễnviênkháchmời,điềuhànhdàndiễnviênvàđoànlàmphim,phêduyệtkếhoạchchitiếtchocáccảnhquaymới,làmviệcvớicácbộphậnánhsángvàquayphim,làm tóc và hóa trang, nhân viên hậu đài và điện, cả âm thanhnữa. Còn phải theo dõi xem chương trình sẽ được quảng bá rasao.”.

“Chà,”nónói.“Nhiềuviệcquá.”.

“Phải.Connóivậycũngđúng,”tôinói,vớlấyvàicâybútchìvàng gọt nhọn hoắt, cuốn sổ gáy lò xo, và cái iPad trên bàn.“Nhưngkhixemchươngtrìnhcủamìnhđượcphátsóngthìcũngđáng...Sẵnsàngchưa?”.

Nó gật. Tôi bèn đứng lên dẫn con bé đi xuôi hành lang đếnphòng họp dài, hẹp không có cửa sổ gọi là phòng kịch bản, hayđôi khi còn gọi là phòng tra tấn. Bên trong nhóm nòng cốt củachúng tôi gồm sáu biên kịch đang ngồi (tháng tới sẽ còn nhiềungười nữa tham gia khi chúng tôi bắt đầu khởi quay các tậpphim).Họđangbôngđùavềmấyngàynghỉcuốituầnvừaqua,mấy chủ đề trên báo, những ý tưởng khả dĩ cho cốt truyện.Chúngtôiđãnộpđềcươngkháiquátchobatậpđầu,tôicũngđãphâncôngngườiphụtráchkịchbảnchohaitậpđầunênchúngtôi chỉ cần tiếp tục công việc tuần trước, nghĩ thêm nhiều tìnhtiếtnữavàxửlýnhiềuphâncảnhkhácnhauchonhânvật.

“Chàomọingười!Xinlỗitôiđếntrễ,”tôinóikhinửaphòngimắng và quan sát nhanh Kirby, số còn lại vẫn tiếp tục huyênthuyênvớitháiđộsuồngsã,châmchọc.

“Nào,mọingườiơi.ĐâylàKirby,”tôinóikhiconbéđứngngâyraởcửa.“CôbétừSt.Louisđếnđâyvàhômnaysẽgiúptôimột

Page 128: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tay.”.

Tôiliếcquanhphòng,hyvọngnhữngngườiđóquênmấtcáiquy định của họ, nhưng tức thì Kate McQuillan, chân ướt chânráo từ trường điện ảnh ra và chưa có kinh nghiệm gì về truyềnhình,hìnhnhưcũngkhôngsẵnkinhnghiệmlắcvòng,cáimàncôtađãchọnbiểudiễn,gặnghỏi,“Côbésẽbiểudiễngìđây?”.

“Tôinghĩhômnaymìnhtạmhoãnchuyệnđóđã,”tôivừanóivừaliếcnhìnKirby,mặttáimétvàchếtđiếng.

“Này, không được đâu,” Alexandre José nói, cậu ta là cây hàikiểu đàn ông. Alexandre khởi nghiệp từ kịch ứng tác, đến vớitruyền hình sau một thời gian dài làm trong nhóm BoomChicagoởAmsterdam,vàdùcậutacóthờigianlàmviệcíthơnmấycâybútkhác,tôixemcậutalàphụláitrongchươngtrình.Tôicòncóthểtrôngcậyvàocậutađểhàngắnnhữngcáitôibịtổnthươngvàgiữchobầukhôngkhínhẹnhàngtrongcáccuộctranhluậnthỉnhthoảngnổra,nhữngnéttiêubiểuvôgiátrongbấtkỳphòngkịchbảnnào.CậutanhìnchằmchằmKirby,rồinóivới tôi, “Đời nào tôi chấp nhận nhảy riverdance mà kẻ khácchẳngphảilàmgì.Xemcôbécógìnào.”.

Kirby liếc qua tôi, tôi bất lực giơ hai tay lên đầu hàng, biếtmìnhsẽkhôngthểnàolaychuyểnđượcAlexandre.Xinlỗi,nhóc.Đếngiờdiễnrồi.

Saubamươigiâykhổsở,Kirbybướcvàibướcngắnvàophòngrồinói,“Ừm.Emsẽhát.”.

“Duyệt! Ca sĩ này!” Emily Grace Fuller, cô biên kịch trẻ ngườimiềnNam,mớivàonghềnói.Nhìnbềngoàikhôngainghĩcôtalàmviệcnhưtrâu,khôngcógìlàyếuớtcả,vàđãnghĩramộtsốlờithoạithôngminhhơncảchobộphim.Côtalàmrấttốttrongviệc xây dựng nhân vật Elsa ngây thơ từ Mississippi dọn đến

Page 129: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

sống ở Philadelphia cùng người yêu, một sinh viên luật tạiTemple.

“Lâurồitamớicóđượcmộtngườithếnày,”EmilyGracenói,liếc sang một biên kịch mới vào nghề khác đã hát sai nhạc mộtbảnnhạchiệutrongbộphimBradyBunchlầnđầuvàophòng.

Tôi ngồi vào chỗ thường lệ ở đầu bàn trong khi Kirby ngậpngừng nhích thêm vài bước, tới mép đầu bàn bên kia, rồi hắnggiọng và cất tiếng hát một bài rap không thể tưởng tượng nổi,vừahátvừadùngcảhaitaygõtrốngtrênbànrấtđiêuluyện.Conbéhátrấtnhỏnhưngkháhay,nhịpthìđúngđếnkinhngạc,haitaygõcácnhịpriêngrẽ.Isaidahiphopahippietothehippietothehiphiphop,ayoudon’tstoparockittothebangbangboogiesayupjumpedtheboogietotherhythmoftheboogie...

Khitrongphòngainấyđềuđangthíchmê,conbétiếptụchátthêm mấy câu nữa, không trật một nhịp hay âm tiết nào, gõtrốngnhanhvàcầukỳhơnchođếnhếtbàirồikhẽcúichào.Đólàmàn trình diễn mộc mạc nhất đã lâu rồi tôi mới được xem,nhưng là màn hay nhất. Tôi cười nhẹ nhõm và hài lòng khiJeanelleChambers,mộtbiênkịchnăngđộngsốngởhạtQueens,mởđầumộttràngpháotayvàthốtlên,“Trờiđất.Hayquá,côbédatrắng.”.

“Cảmơnchị,”Kirbylínhí,vẫnđứngnhưnggiờcúigằm.

“Sugarhill Gang chắc phải ra đời trước em hai chục năm ấynhỉ?”Alexandrehỏi.“NgaycảcáibảnmànhómDefSquadbiểudiễnchắccũngcótừtrướckhiemchàođời?”.

“Rappers Delight là một bài kinh điển mà,” Kirby nhìn ngónchânmànói.“Cakhúchiphopđầutiên.”.

Alexandregậtvớivẻấntượngvàtòmò.“Chínhxác”.

Tôithấylânglângtựhào,tựhỏikhôngbiếtchamẹthậtthìsẽ

Page 130: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cảm thấy thế nào khi con mình vượt qua một trở ngại hay đạtđượccáigìđólớnlao,chỉvàocáighếtrốngbêncạnh.Nóđitớivàngồi xuống, không nhìn tôi, cũng không mỉm cười, và tôi để ýthấytaynóđangrun,hơithởkhôngđều.

Nó mới chỉ là một đứa trẻ, tôi nghĩ. Bằng tuổi mình khi cómang nó. Trong giây lát, tôi bị đứt mạch suy nghĩ, Conrad lạihiệnra.Tôilạicốgạtcậutakhỏitâmtrí.

“Thôinào,”tôinói,làmmặtcăngthẳngchỉvềtấmbảngtrắngkíncảmộtsơđồcácýtưởng,nhânvậtvàtìnhtiết.“Tachỉcóhaigiờchocuộchọpvềghichúnàythôi-nênhãylàmchohiệuquả.TasẽbắtđầutừDamienvàCarrie.Àxinlỗi.RogervàEvviechứ,”tôi nói, chuyển sang tên nhân vật. “Cuối tập đầu - Roger cuốicùngcũngthúthựclòngmìnhvớiEvvie.”.

“Nghe nói ngoài đời anh ta cũng làm thế,” Jeanelle nói, biênkịch duy nhất trong nhóm có mới liên hệ với diễn viên. Cô tanhấpmộtngụmcàphê,nhìnquamiệngtáchchờphảnứng.

“Không giỡn chứ?” Alexandre nói, dùng bút lông đỏ ngoáy“Roger+Evvie”thậttotrênbảng.“TôitưởngDamienđanglăngnhăngvớiAngela?”.

“Đãtừng,”Jeanellenói.“Giờthìthôirồi.”.

Tôi liếc qua Kirby, con bé đang tròn xoe mắt, thích thú từnggiây,vàvìnómàchophépphòngthoảimáitándócítphút,nhấtlàchuyệnAngelasẽgiậnđiênthếnàonếupháthiệnra.

“Kể cho mọi người biết cậu còn nghe được gì nữa đi,” EmilyGlacenóivớiJeanelle,cườito.

“À, phải rồi. Tớ nghe anh ta được chia nhiều của hồi mônlắm.”.

Alexandre lắc đầu rồi giả giọng dân gay. “Biết sao không?Chuyện này làm tôi khó chịu quá,” cậu ta nói, cười toe với đám

Page 131: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhân viên đa phần là nữ. “Tôi nghĩ tôi sẽ kiện nhà quản lý sảnxuấtvàhãngtruyềnhìnhvìkhuyếnkhíchmộtmôitrườngkhóchịunhưvậy.”.

“Chuyện đó làm tôi bực đấy nhé,” Benjie Carr nói, thêm mộtanh chàng mì chính cánh nữa trong phòng, tình cờ lại là gaythật.Dĩnhiênanhtađùa,vìchẳngcógìlàmBenjiebựcđượccả.Rồi anh ta trỏ hộp bánh trên bàn mà nói với Alexandre, “Thấymấycáibánhđấykhông?Đừngđểgầntôiđấynhé.Tôiđangănkiêngđó.”.

“Được rồi, được rồi!” tôi nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Bắtđầuthôi.Tắtđiệnthoại.Khônglướtsóngnữa.Nào!Nóiýtưởngđimọingườiơi!”.

Alexandre tiếp tục công việc tốc ký khi mọi người bắt đầuđộng não. Kirby lia mắt quanh phòng, ghi nhận mọi thứ. PhầnnhiềulàbấtđồngnhỏnhặtmàkhôngphảitranhluậngìlớnvềnhânvậtMax,sinhviêntốtnghiệpPennsylvanialầmlìhaylacàquán rượu, uống Jameson, chê bai những bài hát tự chọn trongmáy của thiên hạ, và thường lên mặt dạy đời trong khi lại làmmột việc thô thiển là tán tỉnh nhân vật nữ từ Mississippi củachúngtôi.

“Hắnchiếmnhiềuthờilượngphimquá.RõlàmộtgãWesleymà,”Jeanellenói,ámchỉhiệntượngđượcđặttêntheonhânvậtWesleyCrusherbịthiênhạghéttrongStarTrek:thếhệmới.Nóicáchkhác,ngườihâmmộghétanhta-cònchúngtôi,ngườiviết,lại không nhận ra là họ ghét anh ta. Thực ra, họ ghét anh tachính vì sự thật dễ hiểu là chúng tôi đang cố làm cho họ thíchnhân vật. Nhồi nhét bắt họ thưởng thức. Quả nhiên, cô ta nói,“Hắntathậtkhóchịuvànhạtnhẽo-chuyệnhắncứvỗngựctựxưng là thông minh với chả thú vị... thật khó chịu và nhạtnhẽo.”.

Page 132: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tớhoàntoànphảnđối,”EmilyGracenói.

“Ừm. Cậu phản đối có phải vì cậu tạo ra hắn ta không đấy?”Jeanelle hỏi. “Hay viết kịch bản mà trong đó hắn chẳng chịungậmmiệngkhoekhoangmìnhcừthếnào?”.

Alexandre phát ra tiếng xèo xèo, sờ bàn, rồi rụt ngón tay lại.“Chếtthật.Bỏngrồi.”.

Tôicườirồinói,“Tôinghĩanhtathúvịđấychứ.Vàđượctảrấthay.”.

“Cảmơn,”EmilyGracenhoẻncườivớitôivẻtổnthương.

“Dẫu vậy, gã này vẫn chỉ là công cụ,” Alexandre nói, ngoáymộtcâysúngtrườnglớn.“Xửhắnđi.Tôiđangtínhmộtvụbópcổcóđộngcơchủngtộc.Haycólẽmộtvụtựsátđểtaloạicáigãluậtsưgianxảotitiệnnàyđiluônthể.”.“Hayítnhấttacũngcóthểchohắnlênxebuýt,”Jeanelledùngmộtcáchdiễnđạtkhác,thườngdùngđểtạmthờixóasổmộtnhânvậtmàcóthểlúckhácchúng tôi sẽ muốn tái hiện. “Hay một chiếc Greyhound chẳngbiếtlàđiđâu?”.

Kirbyvàtôiliếcnhìnnhaurachiềuhiểuýrồiconbénhướngmàyvànhấpnướccambằngốnghútkhẽsoạtmộttiếng.

HayhắntacóthểlênmộtchiếcGreyhoundđitìmmẹđẻđểrồipháthiệnralàbàtachưahềchobốđẻhắnbiếtsựthậtvềhắn.Phải,chuyệnđóđượcđấy.

Page 133: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương9Kirby

“Con học hát... rap như vậy ở đâu thế? Chơi trống nữa? Tuyệtlắm,”tốiđóMarianhỏitôikhicảhaingồitrongvănphòngbàănđồTàu.Hômấyđúnglàđiênrồ-tôikhôngbiếtthiênhạlàmviệccật lực hay về trễ đến vậy - và đây mới thực sự là dịp đầu tiênchúngtôicóthểtròchuyệnriêngvớinhau.

“Cảmơncô,”tôinói.RồitôikểchuyệnthầydạynhạcthờitiểuhọcbảotôirằngtrốngvàkènPháplàhainhạccụkhóchơinhất,cònbốtôithìnóigõlênbànđỡtốnkémhơnmuakènnêntôilàmtheo.

Marian đẩy đĩa cơm chiên tôm mà bà chỉ mới động đũa quamộtbên(tôiđãbắtđầuđểýthấyrằngthứgìbàcũngchỉnhấmmộttí)rồinói,“Ừ,congiỏiquá.Ấntượngthậtđấy.”.

Tôicảmơnbàlầnnữa,rồinhìnchằmchằmbàhồilâuvànói,“Chắcmaiconvề.”.

“À.Phải.Đúngrồi,”Mariannói,làmbộthấtvọng.“Chắclàconkhôngởlạilâuhơnđược?”.

“Con nghĩ là được,” tôi nói, mong bà muốn tôi ở lại hay ít racũng nói chuyện thực sự. “Thứ Tư con phải đi học, nhưng connghỉcũngđược...Cơmà,chắcconphảivề.”.

Bàgật,nóibàhiểu,nhượngbộdễdàng.Timtôithắtlại,nhưngthầmnhủđừngmềmyếuthế,rồikhẽnhúnvai.

Bà lại tiếp, vẻ bồn chồn. “Dù sao thì tuần này cũng khá bậnbịu. Mai nhóm cô phải trở lại phòng kịch bản - rồi cô còn cả lôcuộc họp với bên truyền thông và tài chính, lại còn phỏng vấn

Page 134: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

các giám đốc hình ảnh mới... Cô không muốn thấy con buồnchán.Nào,kểcônghethêmvềtrốngđi?”.

Tôi nhìn bà một cái rồi lắc đầu, trả lời là cũng chẳng có gìnhiều mà kể. Ý tôi là thật ngớ ngẩn khi kể chuyện chơi trốngtrongkhibàcònchưahềđảđộngtớibốđẻcủatôi.Tôikhôngbiếtcóphảibàđangcốchegiấutôi,haychỉlàbàkhôngmuốnnhắctớiông.Nhưngsaugầnbốnmươitámgiờthìrõlàbàkhôngđịnhtựmìnhnóira.

Nêncũngtốihômấy,khichúngtôiđãvềlạicănhộ,bàbắtđầungápvànhắcchuyệnđingủ,tôitựnhủchỉcònlúcnàyđểhỏimàthôi.Timtôiđánhtrốngtrongtaikhitôinghemìnhnói,“Giờcôkểchoconnghevềbốconđượckhông?”.

Bà nhìn tôi, lúng túng, rồi ngạc nhiên, như thể bà chưa từngnghĩ tôi sẽ hỏi một câu như vậy, rồi hít một hơi thật sâu, mặttrônglạnhlùngvàcăngthẳngđếnmứctôitinchắcmộtchuyệndài sắp bắt đầu. Thay vì vậy, bà chỉ nói, “Ông ấy tên là Conrad.ConradKnight.”.

“Night?”tôihỏi.“NhưtrongtừĐêmà?”.

“NhưtrongtừHiệpsĩBàntròn.”.

Trongphútchốc,tôingẩnngơmơtưởngtớihìnhảnhHiệpsĩBàn tròn đầy lãng mạn, cho đến khi chợt thấy bà nhíu mày vàngaytứcthìlạithấylovềtấtcảnhữnggìbấylâunaytôivẫnlosợ.Rằngcómộtcâuchuyệnmàtôikhôngmuốnnghe,mộttrongnhững kịch bản tôi đã tình cờ nghe bố mẹ tôi trao đổi: cưỡnghiếp,tùtội,matúy.Haychỉlàchuyệnmàtôiluôngiảđịnh,mộtý niệm đến giờ phút này mới làm tôi chú ý: gần gũi một đêmkhông tình yêu, một chuyện không hề có ý nghĩa gì với cả hai.Tôimuốnnóixemrađãkhárõtôilàmộtđứaconngoàiýmuốn,nhưng ít ra nếu là một đứa con ngoài ý muốn bắt nguồn từ

Page 135: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhữngcảmxúcchânthậttráivớisựthèmkhátnhưkiểuBelindathìcũngđược.

“Côquenchúấythếnào?”tôihỏi,timbắtđầuđậprộn.

“Cô và chú ấy học chung trường,” bà nói. Rồi bà kể bà quenôngtừhồilớpbốnnhưngmãiđếnmùahèsaukhihọtốtnghiệpthìbàmớithựcsựbiếtông.“Côbằngđúngtuổicon,”bànói.“Cảhai.Côvàchútìnhcờgặpnhautạibữatiệc...”.

Marianhítmộthơidài.Tôicònnhậnratừvẻmặtvôhồncủabàlàđầuócbàđangnghĩrấtlung,nêntôiquyếttâmchờbànói.Nhưng, thêm mấy giây im lặng trôi qua thì tôi đã không cònquyếttâmđợinữamàtungthêmmộtcâuhỏi.“Vậy...chúấythếnào?”.

Bà hít một hơi dài, rồi nói tiếp, cẩn thận cân nhắc từng chữ.“Chúấythôngminh.Kiểulọclõi-dùcóthểhọcgiỏinếuchịuđểtâm.”.

Tôigật,lầnđầutiêntrongđờicảmthấycómốiliênhệvớibốđẻ.

Bà nói tiếp, đắm chìm trong suy nghĩ. “Chú ấy không hẳn làkiểungườinổiloạn,nhưngthíchgìlàlàm.Chúấykhôngcầnbiếtngườikhácnghĩgì,đókhôngchỉlàravànhravẻ.Thựctìnhchúấy không quan tâm. Chuyện này thì cô không đồng cảm được,nhưngtrời,côrấtngưỡngmộ.Bọncôđềucảmthấyvậy.”.

“Chúấylàkiểungườicôđộcà?”tôihỏi.

“Ừ. Gần như vậy. Ít ra là ở trường. Chú ấy không giao lưu gìnhiều với mọi người. Nhưng chú ấy có bạn bè ở ngoài trường -trong ban nhạc. Nên cô không thể nói là chú ấy hoàn toàn côđộc...Chỉlà...độclậphơnthôi.”.

“Chúấychơitrongbannhạcsao?”tôinói,mừngrơnkhibiếtđiều này nhưng cũng nhẹ cả người vì ông không phải dân thể

Page 136: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thaođầutoócquảnho.Khônghiểusao,mộtcầuthủbóngđáchỉnhămnhămngủvớigái lạicóvẻgớmghiếchơnlàmộtnhạcsĩtươngtự.

“Phải,”bànói.“Chúấylàmộtnhạcsĩcótài.Chúấybiếtchơiguitar, piano và một chút saxophone. Giọng chú hay lắm. Nhưgiọngconvậy.”.

Tôikhôngnhịnđượcmàhơimỉmcườivớibà.“Chúấytrôngrasao?”tôihỏibà.

Bàđápngay.“Đẹptraingờingời.Tócđen.Mắtđẹp.Concócặpmắtcủachúấy.”.

“Thậtsao?”tôinói,timđậpmạnhhơnnữa.

“Ừ.Cũngmàuxámxanhấy,cũngcáiviềnsẫmhơn.Hìnhdángvà kích cỡ cũng giống nhau.” Bà nhìn ngây khoảng tường saulưngtôinhưđangcốnhớthêmchitiết.

“Côcógiữtấmhìnhnàocủachúấykhông?”tôinói,cảmthấyngâyngất.

“Côcómộttấm,”bànói,rồiđứnglênvàbảosẽquaylạingay.Ítphútsau,bàquaylại,taycầmmộtphongbìtrắngđãốvàng.Bên trong có một tờ giấy trong sổ tay gấp làm ba, đầy chữ viếtlộnxộn.Khibàmởtờgiấyra,tôirướncổcốđọclỏmdămbatừ,tò mò khủng khiếp. Bà đọc thầm qua mấy dòng, rồi gấp lại, bỏvàophongbìrồimớirúttấmhìnhra.Bànhìnkỹbứchình,cắnmôidướivàthởgấp.Cuốicùngbàđưatôi.“Chúấyđấy,”bànói,tôicảmthấyhồihộpsaothìbàtrôngcũngynhưvậy,“vàcô”.

Tôi nhìn xuống bức hình bố mẹ đẻ, cảm thấy sững sờ, dùkhông rõ vì sao. Đó là hình chụp cận cảnh, lệch tâm, thấy ôngnhiềuhơnbà-kiểutagiơmáyảnhrađểchụp.Họnằmngửatrênmộttấmchăn,cảhaiđềunheomắtnhưthểnắngchóiquá.Tôikhôngthấybầutrờinhưnghìnhdungnócómàuxanhthẫmvà

Page 137: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

không một gợn mây, gần như còn thấy được bầu trời in bóngtrongmắthọ-hayítralàmắtbốtôi.Họápmávàonhau,mábàửng hồng. Cánh tay ông ôm quanh bà, mấy ngón tay lùa trongmộtlọntócdài,óngảdướiánhnắngcủabà.Bứchìnhkhôngnét,cómộtcáibóngđổtrênmặtông,nhưngtôivẫnthấyrấtrõônglàngười mơ mộng theo kiểu vừa như ca sĩ vừa như nhạc sĩ. Tócđen,nướcdasáng,môimọng,mímắtto,cong,khéphờ,giốngymí mắt tôi, như bà đã bảo. Dù trong hình trông ông thật vô tư,nhưngtrongánhmắtvàtrênnétmặtôngcómộtvẻmãnhliệt,cái gì đó mách bảo tôi rằng ông cảm nhận mọi sự sâu sắc, yêucũnghếtmình.Cũngcóthểlàdotôimuốnthấynhưvậy.Cóthểlàtôimuốntinởmìnhcũngcóđiềuấy,cáiđiềumàchođếnnaytôichưathựcsựthấyởMarian.Tôiđịnhtrảbứchìnhlại,nhưngkhôngrờimắtđiđược,hyvọngbàsẽchotôi.

“Haingườicóyêunhaukhông?”tôihỏi,cảmthấycáccơđềucăng hết lên, muốn bà đáp có, dù tôi không hình dung được vìsaomìnhlạithấyđiềunàyquantrọngnhưvậy,vàgiờthìnótạorakhácbiệtgìthậtsự.

Bàngậpngừng,rồinói,“Côcũngkhôngbiếtnữa.Thấycứnhưcả triệu năm rồi... Đó lại là một mùa hè kỳ lạ, Kirby ạ. Một giaiđoạnthậtsựkỳlạ,phứctạp.”.

“Vìsao?Cáigìkhiếnnókỳlạ?”tôigặnghỏi,nghĩđếnchuyệnBelindathườngchomộttìnhhuốnglãngmạnngớngẩnlà“phứctạp”. Nó và một thằng ngố nào đó cặp với nhau, rồi thôi nhau.Chúnghẹnhòvớiđứakhác.Chúngchiatay.Chúngchỉchơichođỡ buồn. Phải chăng đây là kiểu tào lao mà Marian gán cho cáimácphứctạp-haylàthứgìcóýnghĩahơn?

“Mốiquanhệcủacôchúxảyrabấtngờquá,”bànóikhitôichútâmvàocụmtừ“mốiquanhệ”.“Rấtbấtngờ.Kiểunhưcôkhôngbiếtgìvềchúấycả,thếrồibỗngdưngchútrởthànhcảthếgiới

Page 138: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

củacô...”.

Tôi cân nhắc câu hỏi tiếp theo, cảm thấy mỗi câu đều hệtrọng,nhưthểcómộtgiớihạn,vàtôisẽhếtgiờ.Cáitôithựcsựmuốn là toàn bộ câu chuyện, chuyện dài về việc quyết định cótôi-rồichotôiđi.Nêncuốicùngtôibuộtmiệng,“Chúấymuốncôsinhcon?Haypháthai?”.

Bàdodự,hítvàihơidàirồicuốicùngnhìnvàomắttôi.Rồibàcầmlấyhaibàntaytôivàgọitêntôinhưthểsẵnsàngtựthú.Rồibàthúnhận.

“Côchưabaogiờnóichochúấybiết,”bànói.

Tôibiếtchỉcómộtcáchgiảithíchcâutrảlờicủabà,nhưngcứtìmmộtlốigiảithíchkháckhinhìnlầnnữachàngtraivàcôgáitronghình.“Côchưabaogiờchochúấybiếtlàcôcóconsao?”.

Bàliếcnhìntôi,rồilắcđầu,haimáửnghồngnhưtronghìnhnhưngrõràngdomộtcảmxúckhác.

“Thế... chú ấy có biết dù chỉ là chuyện cô có thai không?” tôihỏi,mọichitiếtbắtđầukếtnốilạivớinhau.

Bàlạilắcđầu,lầnnàykhôngdámnhìnvàomắttôi.

“Tạisao?Chúấy...bỏđià?”tôihỏi,hìnhdungôngthấthứavớibà,chiataybàtrongmộtbứcthưJaneyêudấumàcólẽbàvẫnđanggiữ,trốnbiệtkhỏithànhphốrồibặttămtừđấy.

Nhưngbàlạilắcđầu,giọngchỉvừađủnghekhinói,“Không.Côbỏđi.”.

“Côbỏchúấy?”,tôihỏi.

Bàgậtrồinói,“Phải.Khicôbiếtmìnhcómangcon.Côchiatayvớichúấy.”.

“Vậylà...chúấykhôngbiếtgìvềconcảsao?”tôihỏi,vẫncònnghĩrằngrấtcóthểnhiềunămsaubàđãchoôngbiết.Rằnggiờ

Page 139: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đâyôngđãbiếtsựthậtlàôngcómộtđứaconđâuđóngoàikia.Có lẽ ông còn mong ngóng được gặp tôi. Có lẽ trong bốn mươitámgiờquabàđãliênlạcvàbáotinchoông.

Nhưng bà lắc đầu. “Không ai biết cô sinh con cả,” bà nói.“Thậmchíkhôngaibiếtcôcómang-trừmẹcô.”.

Tôicốhiểumộtbímậttầmcỡnày,làmsaobàlạicóthểgiấutrótlọtmộtviệcnhưvậy.“Cònchacô?Hayđứabạnthânnhất?”tôinói,nghĩđếnBelinda,nósẽlàngườiđầutiêntôigọinếumộtchuyệnnhưvậyxảyravớitôi.Dùtôicònkhôngthểhìnhdungnổi chuyện ấy bởi kinh nghiệm đụng chạm thể xác của tôi chỉgiới hạn trong ba cái hôn vớ vẩn, thảy đều trong lúc say, lóngngóng,dễquên.

Bàlạilắcđầu.“Chỉmìnhmẹcôthôi.”.

“Thếlàmsaomàcôgiấuđượcchuyệnđóvớimọingười?”tôihỏi.

“Côhoãnđạihọclạimộtnăm.Nóivớingườitrongbantuyểnsinh của trường Michigan là cô có vấn đề về sức khỏe. Nói vớimọi người khác là cô quá mệt vì trung học và cần thời gian đểsuynghĩ.Bốcôthìtưởngcôđangviếtkịchbản.Ôngbiếtcôámảnhchuyệnviếtláchthếnàonên...ôngtincô.Vàvậylà...côđixamộtthờigian...”.

“Côđiđâu?”.

“ĐếncănnhàbênhồcủagiađìnhcôởWisconsin.Mẹcôđiđivề về. Bà đưa cô đi khám và tới tổ chức con nuôi. Còn lại thì côtrốnbiệtchođếnlúcsinhembé.Sinhcon.”.

Tôi không nói nên lời, bị cuốn hút theo câu chuyện cũng làmộtphầncủađờitôigiốngnhưcáicâuchuyệnbốmẹđãkểtôinghecảtrămlần.“VàrồicôđiChicagođểsinhcon?”.

Bàgật.“Phải.CôđauđẻngàybamươimốtthángBa-suốtmột

Page 140: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngàymộtđêm.RồicôsinhconravàongàymùngmộtthángTư.À, chuyện đó thì con biết rồi.” Bà hơi gượng cười. “Rồi cô ở bênconsuốtbangày.Bangàykhókhăn,buồnbãnhấtđờicô.”.

“Côvàconcó...gắnbókhông?”tôihỏi,mắtcaycay,bụngnônnao.

“Ồ, Kirby. Trời ơi, có chứ,” bà nói. “Cô đã dành từng phút -từnggiây-đểởbêncon.”.

Tôihỏibàcóđặttênchotôikhông.Bàcógọitôilàgìđótrongbangàyấykhông?

Bàgậtrồithìthầmlàcó.Katherine,bắtđầubằngchữK.

“Đólàtênđệmcủacon,”tôinói.“Theotêndìcon.”.

“Chà.Kỳlạquáphảikhông?”.

Tôinhúnvai.“Đólàmộtcáitênkháthôngdụngmà.Côkểtiếpđi.”.

Bà ngập ngừng, rồi nói, “Vậy là cô đặt tên cho con, dù nhânviênxãhộibảokhôngnên.Rồicôchoconbúdùhọnóithựcralàm vậy rất dở, rằng nó chỉ càng khiến phút chia tay khó khănhơn thôi. Nhưng cô muốn... cô đã sinh ra con. Có lúc y tá cố bếconđiđểcôchợpmắtđôichútnhưngcôkhôngchịu.Côbiếttớilúcnàođócôsẽphảitraoconđi-côkhôngthểlàmđiềuđótớihailần.”.

Bàhítkhẽvàihơivànóitiếp,“Rồicũngđếnlúcđó.Ngườiđànbà ở tổ chức con nuôi tới phòng cô nằm cùng một y tá và haingười bên Văn phòng Dịch vụ Hỗ trợ. Trong phòng cô có bốnnămngười,ainấyđềutrịnhtrọng,nghithức,lolàmhồsơvàgiảithích.Họđưacôgiấytờ,cócảmộttàiliệugọilà‘Ưngthuậnchoconnuôisaucùngvàkhôngthểhủybỏ’.Mẹcôbếconngồitrênghếbậpbênhởmộtgócphòngtrongkhicôđọcvàngherồiký.”.

Tôi thấy nước mắt sắp dâng lên, đúng lúc bà hỏi tôi có ổn

Page 141: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

không. Tôi gật. Bà nhìn đăm đăm vào mắt tôi nên tôi nhìn lại,chờđợi.

“Cảbuổisángconcứquấykhócmãikhôngthôi,nhưnglạinínkhitấtcảbọnhọcómặtđôngđủtrongphòng,”bànói.“Nhưthểcon biết điều gì đó thật trọng đại sắp xảy đến nên muốn chú ývậy.Concócáitínhđó.Cáivẻthôngminh,lanhlợiấytrênmặt-kiểu nhìn thẳng vào mắt mọi người như vậy. Vào mắt cô.” Bànuốtnghẹn.“Thếrồicôđềnghịđượcởlạimộtmìnhvớiconmộtlát.Côbảocảmẹcôđira.”.

“Cô có... suýt đổi ý không?” tôi hỏi, thầm hy vọng, muốn tinrằngchotôiđilàđiềuchẳngdễdàngvớibà.

“Ồ, có chứ.” bà nói đầy thuyết phục. “Nhiều, rất nhiều lầntrongbảymươihaigiờđó.Dĩnhiênlàcóchứ.Nhìnxuốnggươngmặtcon-đôimắtto,mởlớndườngnhưkhôngbaogiờchớpấyvàcặplôngmàybéxíu,lưathưa,thậtđẹp,cảcặpmôicongcongấynữa-aimàkhôngmuốngiữconlạimãimãichứ...Nhưngcôtinchắcđólàđiềutốtnhấtchocon.Cómộtbàmẹvàôngbốđãkết hôn và hoàn toàn sẵn sàng để nhận con, chăm sóc con, choconmộtgiađình.”.

“Vậy Conrad thì sao?” tôi hỏi, cảm xúc từ câu chuyện bà kểnhườngchỗchonỗiphẫnnộ.“Côcónghĩđếnchuyệnchochúấybiếtkhông?Biếtđâucôchúđãcóthểcùngnhaugiảiquyết?”.

Bàlắcđầunói,“Tớilúcấyđãcóbaochuyệnxảyrarồi,saocònlàmthếđượcnữa.”.

“Ýcôlàsao?”.

“Suốt chín tháng cô không nói chuyện với chú ấy. Lúc ấy côthấy đã quá muộn rồi. Vả lại, đó không phải là cuộc sống dànhcho con. Hai đứa đang ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới vờ làmngười lớn. Mà cô lại biết có một cặp vợ chồng trong bệnh viện

Page 142: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nàyđangchờcon.Côbiếthọmuốncóconbiếtchừngnào.”.

“Vậylà...côcứthế...tạmbiệtcon?”tôihỏi,giọngrunrun,ướcgìtrẻsơsinhcókýức,ướcgìmìnhcònnhớđượcquãngthờigianbàvàtôibênnhauđó.

“Phải,” bà nói. “Đầu tiên cô cho con bú lần cuối. Rồi cô thaybỉmchoconvàmặcchoconmộtchiếcđầmhồngbéxíu.Nócócáidảirútởdướiđểgiữchochânconđượcấm,dùcôcũngmangchoconthêmmộtđôiủngnhỏxíunữa.Vàđộimộtcáimũđanbétítiệpmàuvớichiếcváy-màuhồngkhâuchỉtrắng.Mẹcôđãmuachocon...”.

Tôigật,bảobàrằngtôinhớđãthấycáiáotrongmộtbứchình,rõrànglàbứcđầutiêncảbốmẹchụptôi,nhưngrồilạinhớmìnhmặcmộtbộkháctrongbứchìnhchụptrênchuyếnxevềnhà,cónghĩa họ đã thay đồ cho tôi trước khi rời bệnh viện. Tôi bănkhoănkhônghiểulàdotôiđãtrớraáohaychỉdohọmuốntôimặcbộđồhọchọn,tượngtrưngchomộtkhởiđầumớimẻ,giốngnhưviệchọđặttênmớichotôi.

“Rồisao?”tôihỏi.

“Thếrồi...côhátrucon,bàiduynhấtcôbiết.‘Nhữngchúngựaxinh’.”.

“Bàihátthếnào?”tôinói.

Bànóibàkhôngbiếthátnhưngrồihắnggiọngvàđọclờibàihátru.Nínđiđừngkhócconơi.Ngủđiconbébỏngơi.Khiconthứcgiấcầuơ.Rồiconsẽcóầuơbiếtbaolàchúngưaxinhầuơ.

Tôithở,hồihộpchờđoạncònlạicủacâuchuyện,cứnhưcònchưabiếtchínhxáccuốicùngmọichuyệnrasao.

“Cuốicùngconcũngngủsay.Rồicôhôntạmbiệtcon.Cảhaimáconrồiđếnmũirồicằm.”Giọngbànghẹnngào.“Rồicôbuộcmình mở cửa bước ra hành lang thì thấy nhân viên tư vấn của

Page 143: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bệnhviệnđangnóichuyệnvớimẹcô.Côlẳnglặngtraoconchocôtarồiquaygótvềphòngđểkhôngphảinhìncôtabướcđi.”.

Tôi nhìn bà, chợt cảm thấy rất ái ngại cho cô gái trong câuchuyện,cốhìnhdungxemcôđãcảmthấyrasaokhigóighémđồđạctrongphòngrồithayáoquầnvàrờibệnhviệnmàkhôngcóhoahaybongbónghaymộtđứabétrêntay.RồitôilạinghĩđếnConrad.Conrad,ngườikhônghềhaybiếtgìvềsựtồntạicủatôi.

“Vậycôcóbiếtgiờchúấyởđâukhông?”tôihỏi.

Bà lắc đầu trông hối lỗi, nhưng vẫn chưa hối lỗi đúng mứctheonhưtôibiết.

“Côchưabaogiờthửtìmôngấysao?”.

Bàthởdài,rồithúnhậncólầnbàchạyxequanhàông,nhưnggiađìnhKnightđãdọnđi,trênthùngthưthấycócáihọmới.

“Thế còn trên Facebook? Internet? Qua bạn bè? Cô chưa lầnnàotìmchúấycảsao?”.

“Ồ. Trong nhiều năm cô cũng đã tìm mấy bận,” bà nói.“Nhưng chưa bao giờ tìm ra. Cô cũng không liên lạc với ai ởtrường trung học nữa - chú ấy cũng không phải kiểu hay về lạimấybuổihọpmặthaygiữliênlạc.”.

“Thếthôisao?Khôngcógìsao?Cứnhưchúấy...biếnmất?”.

Bàgậtvàchúngtôicứlặnglẽnhìnnhau.Mộtlúclâusau,cuốicùngbàtụtxuốngkhỏicáighếđẩurồikéotôivàolòngmàôm,lầnđầutiêntừngàybàchotôiđi.Tôiđểbàôm,nhưngkhôngômlại,cứnghĩmãimộtđiều:Saobàcóthểlàmthế?

Page 144: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương10Marian

Tôinợconbémộtlờixinlỗi.Vìquánhiềuthứ.Vìđànhlòngchonóđi.Vìvờnhưchuyệnđókhôngxảyra,rằngconbékhôngtồntại bên ngoài căn phòng đó và ba ngày đó. Vì không có lấy mộtbức hình thuở mới lọt lòng của nó trong căn hộ. Vì không viếtcho nó những bức thư dài trong suốt bao năm, dù chỉ để cấttrongngănkéochờchotớingàyhômnay.

NhưngtrênhếttôihốihậnvìđãkhôngchoConrad,bốnó,biếtsựthật.Đólàcáiphầntrongcâuchuyệnmàtôichônvùinhiềunhất,đoạnmàtôigiữkínvớiPeter,tựnhủđóchỉlàmộttiểutiếtdùtrongthâmtâmtôibiếtnóvượtxamộttiểutiết.Nóquálớn,vàgiờđâytôicảmthấytoànbộcáiphầnấyđãnổilênvàsôisụctrên bề mặt. Kirby không nói gì đến chuyện muốn tìm bố đẻ,nhưngtôicảmthấychắcchắnnósẽlàm.Vậylàkhinào?

Tôi đi ngủ, nhớ lại ngày hôm ấy. Khoảnh khắc tôi nói dốiConrad.Ngaytrướckhicậutanóiyêutôimàtôikhôngđáplại.Điểm khởi đầu của nỗ lực phủ nhận những cảm xúc của bảnthân, xóa sổ cậu ta hoàn toàn. Tôi nhớ lại mình đã nghẹn đi vìhoảngsợkhingồitrênsofacạnhcậuta,nắmtaycậutatronglúccả hai xem The Simpsons, nỗi nhẹ nhõm khi biết kết quả “âmtính”vàtiếngcườicủacậutavìnhữngcâuphatròcủaBartchỉcàngđẩytôichìmsâuhơnvàomộtvựcthẳm.

“Có chuyện gì vậy, cưng” có lúc cậu ta hỏi khi nhận ra tôikhôngthấybuồncườivớicáichươngtrìnhmọikhivẫnthích.

Đó là khi tôi buột miệng nói ra. “Tớ không biết bọn mình có

Page 145: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nêntiếptụcgặpnhaunữakhông?”.

“Ý cậu là cậu muốn chia tay?” cậu ta nói. Mặt cậu ta phảnchiếunỗihoảngsợvàbuồnbãmàchínhtôicảmthấykhinghĩsẽmấtcậuta.

Nhưngtôivẫnđápphải.

“Tạisao?”cậutanói,trôngmỗilúcmộtđaukhổhơn.

“Vìgầnhếthèrồi,”tôinói,cứcúigằmnhìnxuốnglòng.

“Nhưngđãhếtđâu,”cậutanói,cóvẻnhưngụýchúngtôichiataylàchuyệnđươngnhiên-vấnđềchỉlàthờiđiểmthôi.

“Sắprồi.Vớilại...tớnghĩcóthểbâygiờthìdễdànghơn.”.

Tôi ngoái lại nhìn cậu ta, nhưng cậu ta lại nhìn đi chỗ khácnhư thể để cân nhắc chuyện này. Khi xoay lại, vẻ mặt cậu takhônglộchútcảmxúc.“Nếucậumuốnvậy...”.

“Tớ chỉ nghĩ như vậy là hay hơn cả,” tôi nói, không rõ mìnhmuốn cậu ta mặc nhiên chấp nhận hay gắng gổ vì tôi. Tôi vừamuốncảhai,vừachẳngmuốnthứnào.Tôimuốncáivạchhồngđómấtđi.

“Vậylàhayhơncả?”cậutalặplại.

“Phải”.

Cậu ta gật, rồi tắt ti vi và đặt cái điều khiển lên bàn cà phê,nhìnđămđămvàomànhìnhđãtắt,chớpmắt,chođếnkhi,bỗngnhiên,haihàngmiđendàiướtđẫm.Tôinhìnđichỗkhác,hoảnghốt,cốnéncáithôithúcchoàngtayquanhcổcậuta,rútlời,làmtìnhvớicậuta,vàtrênhết,nóichocậutabiếtsựthật.

Thôithúcấychỉcàngtăngthêmkhitôinghecậutathìthầm,“Tớchưamuốnmấtcậu.”.

Chính cái từ “chưa” đó làm tôi tan nát nhất, hay là nỗi tuyệtvọngvàcamchịutrongcáitừđó.Tôinhìnvàomắtcậuta,cảhai

Page 146: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cùngcâmlặng,trongkhiđểmìnhhìnhdungmộtcáchgiảiquyếtkhác, một con đường khác. Tôi tưởng tượng cảnh hai đứa sinhconrồithuênhàsốngngoạitrúvớinhauởAnnArbor,cuốicùngthìlàmđámcưới.Mọichuyệnsẽrấtkhókhăn,nhưngtôibiếtbốmẹ mình sẽ giúp, và chúng tôi sẽ thu xếp được. Cậu ta có thểtrôngconnhỏbannàykhitôiđihọc,rồitheođuổiâmnhạcvàobanđêmvàcuốituần.Đósẽkhôngphảilàmộttrảinghiệmđạihọc kiểu truyền thống. Sẽ chẳng có tiệc nam sinh và những cáihônlúcsaykhướt.Khôngcóbóngbầudụchaykhiêuvũcủahộinữsinh.Nhưngcóthểlàmđược.Vàcuốicùng,mọichuyệnvẫncóthểtốtđẹp.Tôivẫncóthểtheohọctrườngđiệnảnh.Tôivẫncó thể trở thành nhà biên kịch và nhà sản xuất phim thực thụ.Conradcũngcóthểtrởthànhnhạcsĩhaylàmbấtcứgìkháccậutamuốn.Chúngtôicóthểlàmộtđội.Mãimãi.Haiđứatôi-rồibachúngtôi.Cólẽchuyệnnàyxảyravìchúngtôisinhrađểdànhchonhau.

Trong giây lát, tôi đã cảm thấy mình khuất phục. Nhưng rồimộtviễncảnhkhácậpxuống.Mộtcuộcsốngđầynhữngcuộccãivãlúcnửađêm,nhữngtiếngcửasập,mộtđứabéluônmồmkhócla,điểmsốtụtdầnvìkiệtsức-mộtđiểmsốcuốicùngsẽkhiếntôikhôngthểxinhọcsauđạihọc,láitôivàomộtcôngviệcngàytámtiếng,bếtắc.Tôigầnnhưnếmđượcnỗinhụcnhã,oánhận,cayđắng,rồigiậndữ.Tôiđãcảmthấyđượcnỗichánghétngườicũngnhưchánghétmình.Tôiđãcóthểnghethấyvôsốcâunếunhư.

“Tớ phải đi thật rồi,” tôi nói, đứng phắt dậy. “Cậu chở tớ vềnhàđượckhông?”.

Cậutatheotôiđếncửa,rồiraxe,trônghếtsứchoảngloạnvàtan nát. Nhưng cậu ta không nói gì, chúng tôi cũng không nóichuyệnhầunhưsuốtquãngđườngvềnhàtôi.

Page 147: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Khichạylênlốiláixenhàtôi,cậutaxintôigọilạichocậutasauđó,đểnóithêmvềchuyệnnày.

Tôi gật, nhưng tôi có thể thấy trong mắt cậu ta rằng cậu tabiếttôisẽkhônggọi.Dùlàtốinayhaylúcnàođinữa.Rằngthếlàchiatay.

Hôm sau, khi đang ngồi bên hồ bơi với mẹ và xem qua mộtdanhsáchcácthứtôicầnởphòngkýtúcxá,tôibậtkhóc.ĐếnlúcđóthìbàđãhìnhdungranhữngchitiếtcơbảnvềConrad:cậutatrình diễn trong ban nhạc, chơi nhạc có ca từ dành cho ngườilớn.Cậutakhôngcóthamvọng,ítnhấtkhôngphảikiểubàcôngnhận,lạicómộtôngbốnghiệnrượu.Nêndĩnhiên,bàchorằngcậutalàkẻcólỗi,vềmộtphươngdiệnnàođó.

“ConvàConradchiataynhaurồià?”mẹtôiđoán,càngkhiếntôinứcnởdữhơn.

Tôiđápphải,nhưngcònđiềukhácnữa.Tồitệhơnvậynhiều.“Tồi tệ hơn nhiều, nhiều lắm,” tôi nói. “Điều tồi tệ nhất có thểxảyra.”.

“Concóthairồià?”bàhỏikhekhẽ.

Tôigật,đầynhụcnhã,nhưngcũngnhẹnhõmvìbàđãbiết.Mẹtôi khôn ngoan và luôn giỏi ứng phó trong những tình huốngkhủnghoảng.MộttrongnhữngcâuchuyệnthườngđượckểnhấtởnhàtôilàlúcbốbịnghẹnmộtmiếngnạclưngbòtạinhàhàngGene&Georgettibàđãbậtdậychạyvòngquabàn,làmđổcảhailyrượu,rồinhanhtaythựchiệnthaotáccấpcứuHeimlichđúngnhư hướng dẫn trong sách cho đến khi miếng thịt bật ra khỏihọngông.Nếubàcóthểcứumạngngườikhácthìbàcũngcóthểxửlýchuyệnnày.

“Con xin lỗi, mẹ,” tôi nói, ngồi thu lu trên chiếc ghế ở bãi cỏ,vụnvỡdướisứcnặngcủabiếtbaolỗilầm,hổthẹnvàrốibời.Bố

Page 148: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mẹđãchotôiquánhiều-mọithứ-vàđâylàlờicảmơntôidànhchohọ.

Nhưng mẹ tôi vẫn mạnh mẽ. “Con yêu, sẽ không sao đâu.Chúngtasẽcùnglochuyệnnày,”bànói, lùamấyngóntayvàotóctôi.“Chúngtasẽquađượcchuyệnnày...Conradnóisao?”.

“Conkhôngchocậutabiết,”tôinói.

“Tốt,” bà đáp nhanh. Rồi chua thêm một câu miệt thị, tráchmóccậutađãgâyratìnhcảnhcủatôi.

Tôi cảm thấy tệ hại vì không bào chữa cho cậu ta, nhưng lạinghĩ cũng chẳng ích gì. Giờ chúng tôi đang trong tâm thế tìmcáchgiảiquyếthậuquả.CònConradtốthayxấu,cóphảingườiphù hợp với tôi hay không, không phải là một phần của giảipháp.

Hômsau,mẹdẫntôiđếnbácsĩkhoasảncủabà,vàtintứccủatôi được kết quả thử máu khẳng định. Theo bác sĩ Kale, vốngiống bố tôi một cách khó chịu, tôi có thai được sáu tuần - cónghĩa tôi đã giả định đúng: tôi mất trinh và có thai trong cùngmột đêm. Lời nguyền rủa tột bực. Chuyện đó đúng là tàn nhẫnvàbấtthường,nhấtlàvìConradvàtôiđãdùngbiệnphápngừathai.TôiđiếngngườinhìntrântrốibácsĩKalekhiôngghilạiđầyđủ bệnh sử rồi bàn đến chuyện chăm sóc trước sinh “nếu tôichọnsinhđứabé”.

Trongkhiđóthìmẹtôighichéprấtnhiềuvàchốcchốclạiđặtcâuhỏichođếnkhikhôngcòngìđểnói.Rồibácsĩđặtbìakẹphồsơxuống,ngồitrêncáighếcao,vàtrượtquabànkếtôi.Tôibiếtcái gì sắp xảy ra - quả nhiên, ông mỉm cười với tôi thông cảm,hắnggiọng,rồinóixéttheotuổivàhoàncảnhtôithìôngmuốntôi nói chuyện với một nhân viên tư vấn. Ông nhìn mẹ tôi xinphép,vàbàgậtđầuđồngý.

Page 149: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Ítphútsau,khitôiđãcởicáiváygiấyvàmặclạiquầnjeanáothun, hai mẹ con tôi được dẫn xuôi hành lang đến một vănphòng nhỏ vui tươi, trang trí mấy bức vẽ bằng chì màu của trẻcon và một tấm bảng dán hình cặp song sinh trai gái tóc vàng.Đằngsauchiếcbànsạchtinhlàmộtnhânviêntưvấntócvàng,ngườithấpbétênMegan,cólẽlàmẹcủacặpsinhđôi.Chịtamỉmcườivớichúngtôi,nóimấycâubângquơvôvị,rồibìnhthảngiảithíchcác“chọnlựa”củatôi,tấtcảđềuhếtsứchiểnnhiên.Tôicóthể chấm dứt thai kỳ, hoặc có thể tiếp tục mang thai và thànhmẹđơnthân,haycóthểlàmphụhuynhđứabévớisựthamgiavàhỗtrợcủangườibố.Chúngtôicóthểlàmchamẹvớitưcáchlàmộtcặpđôi.Chúngtôicóthểlàmchamẹvớisựgiúpđỡcủabốmẹchúngtôihaybàconnàokhác.Tôicóthểsinhđứabérồichonólàmconnuôi-cáinàyđicùngmộtdanhsáchcácchọnlựamàchị ta rảnh để thảo luận bất cứ lúc nào. “Em sẽ phải suy nghĩnhiềuđấy,cưngà,”Megannói.

Mẹtôicảmơnchịtagiùmtôi.

“Emcóđiềugìmuốnhỏichịkhông?”chịtanói.

Tôilắcđầu,dùtôicũngphầnnàomuốncómộttuyênbố,đểghilại,chohồsơcủamình.Tôimuốnnóivớichịtalàtôithôngminhhơnđámcongáicócùngcảnhngộgiốngtôimàchịtađãtưvấnnhiềulắm.Rằngtôikhôngphải“hạngcongáiđó”.Rằngtôitinchắchọđềunóidối,còntôiquảthựcđãdùngbiệnpháptránhthai.Vàrằngtôichưahềnghĩđếnviệcpháthainhưmộtcách để giải quyết hậu quả, dù chỉ một giây. Rằng tôi hiểu cácchọn lựa của mình, nhưng tôi không thể hiểu nổi chuyện sinhcon,cũngnhưkhôngthểhiểunổichuyệnbỏđimộthàinhi,lạicàngkhôngthểhiểuchuyệnchoconđi.

NhưngdĩnhiêntôikhôngnóirađiềunàocảkhiMeganđưatôidanhthiếpvàmộttờrơicungcấpthôngtinvềcơsởytếhọgiới

Page 150: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thiệunếutôichọnchấmdứtthaikỳ.Mẹtôicầmlấytờrơitrongtaytôi,đútvàotúixáchcủamình,rồinóichúngtôisẽliênlạc.

“Conphảilàmgìđây?”tôihỏimẹtrênđườngvềnhà.

Bàvẫnnhìnđườngmànóiđólàquyếtđịnhcủatôi.

“Mẹ,nóiconbiếtđi,”tôinài.

Bàhítmộthơidàirồinóirằngtôixinhđẹp,tàinăng,đặcbiệt.Ánh sáng của đời bà. Và rằng bất cứ đứa con nào do tôi sinh racũngsẽxuấtsắcvàđặcbiệtnhưvậy.Bànóibàsẽgiúptôinuôidạyđứabé-chínhbàsẽlàmviệcnàynếuđiềuđócầnthiết,nếuđólàđiềutôimuốn.Rồibàđềcậpđếnchuyệnchoconnuôi.Bàgọiđiềuđólàcaocả,làđạilượngvàvịthatộtbậc.Bànóibàluôntôntrọngnhữngcôgáitrẻvànhữngngườiphụnữchọnlựanhưthế. Bà nói sẽ khó khăn - về một số mặt là khó nhất - khi chịuđựng bao nhiêu chuyện như vậy rồi lại cho đứa con đi, nhưngsuốt đời mình, tôi sẽ biết mình đã cho ai đó món quà quý nhấttrầnđời.

“Nhưngnếuconsinhcon...cònđạihọcthìsao?”tôihỏi.

“Tacóthểgiảithíchvớibêntrường...”.

Tôilắcđầu,cươngquyết.Cuộcchuyệntròvẫnlýthuyếtsuôngquá, nhưng tôi tin chắc rằng mình không muốn ai ở Michigan,haybấtcứđâu,biếtchuyện.Tôibảomẹvậy.

“Marian. Chuyện đó chẳng có gì đáng xấu hổ cả,” mẹ trả lời,nhưng tôi dám nói, lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, bàkhôngthànhthật.Đếnbàcũngkhôngthểphủnhậnnỗisỉnhụckhicóthaiởtuổiđihọc.

“Không.Conkhôngmuốnchoaibiếtcả.Khôngbaogiờ.Bốlạicàng không.” tôi nói, nghĩ rằng làm mẹ thất vọng là một lẽ,nhưnglàmbố,ngườimàtrongthâmtâmtôiyêuquýnhất,thấtvọnglạilàchuyệnkhác.Tôitônthờông,muốnđượcgiốngnhư

Page 151: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ông,muốnlàmôngtựhào,hơnbấtcứgìtrênđờilúcđó.Nhưngtrênhết,chỉđơngiảnlàtôingưỡngmộông.

Tôinhìnđămđămracửasổ,nhớtớimấymốcquenthuộchồicònởthànhphốquênhà,vànhữngkỷniệmấuthơvềchatôitớitấp ùa về. Những thứ Bảy mùa thu hanh heo, lạnh lẽo đi xembóng bầu dục ở Ann Arbor, hai bố con reo hò cổ vũ cho độiWolverineđếnmứclúcngồixevềlạiChicagothìđãkhảncảcổ.MùigỗtươimớixẻtạiAceHardwarekhitôiđứngbênông,nhìnnhữngkhúcgỗđượcđorồixẻbằngcưaxíchchocôngtrìnhsânsau mới nhất ông làm. Bao đêm làm bài tập toán về nhà, cái vẻtậptrungtrênmặtông,cáikínhđọcsáchxệtrênchópmũi,khiôngchỉtôicáchgiảitoán,mấyconsốđượcôngnắnnótđếnmứccứ như đánh máy. Cùng xem các chương trình truyền hình ưathích - từ Murphy Brown cho đến Mad about you cho đếnWonder Years - trong khi mẹ không bao giờ có thể ngồi yên đủlâuđểthamgiavớibốcontôi.Nhữnggiờmùahạbấttậnchúngtôingồitrênmấycáighếbậpbênhsơntrắngkêngoàihiênsaungôinhàbênhồđọcsách,cáighếcủatôihệtcủaôngnhưngnhỏhơn.

Tôinghĩvềtấtcảnhữngcâuchâmngônngănngắncủaông:“Tasẽkhôngbaogiờcócơhộithứhaiđểtạoấntượngđầutiên”,“Mục đích của cuộc đời là một cuộc đời có mục đích”, “Kẻ nàothất bại trong việc lập kế hoạch thì kế hoạch sẽ thất bại.”. Tôinghĩđếncungcáchcẩnthậncủaôngtrongmọiviệc-từtreođèncây thông Nô en, khắc đèn quả bí, xúc tuyết trên lối đi, làmsandwich. Tôi hình dung ông tranh biện trước Tòa Phúc thẩmlưu động số 7, nhìn ông mà tự hào đến mức tim như muốn vỡtung, nghĩ lớn lên mình sẽ không bao giờ có thể tìm thấy mộtngườiđànôngthôngthái,đẹptraihaytốtbụngnhưvậy.Cólẽcôbénàocũngđềunghĩnhưthếvềbốmình-nhưngsựkhácbiệt

Page 152: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

là:thựctếlàbốtôiđúngnhưthế.

“Hứavớiconlàmẹsẽkhôngchobốbiếtđi,”tôinói.“Dùtacóquyếtđịnhthếnào.”.

Mẹtôigật,rồiđưatayquaghếchìangónútra,mộtthóiquenchúngtôiđãbỏnhiềunămrồi.Haingóntaybébỏngcủachúngtôingoắcvàonhau,chúngtôiđãchínhthứcthềgiữbímật.

Tronghaituầnsauđótôivừatêliệtvìphânvânvừagiậndữ,sợ hãi, và cảm thấy tội lỗi. Tôi cũng cô đơn vô cùng, cảm thấyhoàntoànxalạvớiJanievàmấyđứabạnkhác.Màchúngcũngvừabơhẳntôiđisaukhitôilơlàchúngnhiềutuần.Tôibiếtsựcôlập ấy mới chỉ là khởi đầu nếu tôi chọn có con. Rồi lại còn nỗibuồn tôi cảm thấy về Conrad. Tôi nhớ cậu ta vô cùng - hơn tôitưởngcóthểnhớaiđó.Cậutacógọichotôimộtđôilần,vàmẹbaogiờcũngchuyểnlạilờinhắnchotôi,nhưngtôikhôngtrảlờiđiện thoại, hy vọng thái độ lạnh lùng sẽ làm tôi sớm hết nhớnhung-vàcậutacũngthôinhớtôi.Tôiphầnnàocảmthấyđâylàsựtrừngphạtthíchđángchocảhaivìcứtiếptụcnhưthểhaikẻsinhrađểyêu-haylụytình-trongkhicáimầmsốngtrongtôicứlớndần,cáctếbàođãnhânlênkhôngbiếtbaolần,timvàcácngănđãchớmtựuhình.Vảlại,quảtìnhtôikhôngthểgọichocậutakhikhôngsẵnlòngđểcậutathamgiavàoquyếtđịnhnày.Vàdùcậutacónóigìhaynóinhưthếnào,tôicũngtinchắcrằngviệc bàn luận sẽ chỉ càng khiến nỗi đau khủng khiếp hơn màthôi.

Dườngnhưngầnấychuyệnvẫnchưađủtồitệnêntôicònbịnhững cơn buồn nôn trầm trọng hành hạ cả sáng, chiều, tối -cảmgiácgầnnhưđangvángvấtmàcònđitàulượn.Tôigầnnhưởrịttrongphòngmộtmình,giỏrácđặtcạnhgiườngphòngkhikhông kịp chạy vào phòng tắm. Tôi nghe nhạc, lật cuốn niêngiámraxemlại,ướcgìmìnhcóthểtrởlạingàyđầunămhọc,hay

Page 153: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thậm chí là mùa hè - quãng đời trinh trắng, hồn nhiên, vui vẻhơn tưởng đã qua cả triệu năm rồi. Mẹ tôi gõ cửa vài lần trongngày,đembánhquygiònchotôi,ngồibêngiường,vuốttóctôi.Thỉnhthoảngchúngtôinóivềchọnlựacủatôi,nhưnghầuhếtthì đầu óc tôi mù mịt quá không nghĩ được gì, tim như bị bópnghẹtbởinỗihoảngsợrằngdùcóchọncáchnàothìtôicũngsẽphảihốitiếcmãimãi.

Rồimộtbuổisáng,saukhinônbalần,tôiđãquyếtđịnh.Tôithấybốmẹtrongbếp,bốsắpđichạybộbuổisáng,mẹđanguốngcà phê, mặc chiếc váy cashmere màu hồng tôi tặng bà nhânNgàycủaMẹ.

“Chào nhóc,” bố nói, duỗi đôi chân dài, hao hao giống ôngngàyxưa,thuởcònlàngôisaoquầnvợtởtrườngđạihọc.Lúcđótócôngcònđen,chỉhoarâmởhaibêntháidương,vàtôinhớđãnghĩmáitócđóchắcsẽbạctrắngnếuôngbiết.

“Con chào bố.” tôi lí nhí, nhận ra đã nhiều ngày rồi mìnhkhôngnhìnthẳngmắtông.

“BốvừanhậnđượcthưcủagiáosưsửbốquenởMichigan.Tênlà Barfield. Thomas Barfield. Một người thông minh. Giờ vẫnvậy.”.

“Chắcthầyấycổlỗlắm,”tôinói,gượngcười.

Bốtôicười.“Ừ.Giốngônggiàcon.”Ôngcắnmộtmiếngbánhngũcốctrênquầy,thấynóbụngtôilạinônnao.“Bốđãgọivàbảothầylàconsắpnhậphọc-mongthầyđểmắttớicon.Thầysẽlàcố vấn rất tốt cho con. Con thậm chí còn có thể xin được mộtchân trợ lý nghiên cứu cho thầy. Sẽ là một kinh nghiệm tuyệtvời.Nhớtạtquagặpgỡthầyconnhé.”.

“Đượcạ.Consẽlàm,”tôinói,cốnhịnđểkhôngnôn.

Látsau,khibốracửađểđichạy,tôinhìnmẹnói,“Conmuốn

Page 154: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bỏnó.”.

“Được,conyêu,”bànói,trôngnhẹnhõm.

“Rakhỏicon.Càngsớmcàngtốt.”.

“Hômnaymẹsẽgọi,”mẹnói.“Tasẽđặtlịchhẹnngay.”.

“Conlàmvậycóđúngkhôngmẹ?”tôinói.

“Mẹnghĩlàđúng,”bànói,đứnglênômtôithậtchặt.“Mẹthậtlòngnghĩlàconlàmđúng.”.

TôiphảichờbangàygiàyvònữamớiđếnthứBaấy,haituầntrước ngày tôi phải vào đại học. Không may đó cũng là ngàyhiếm hoi bố nghỉ phép, và tôi thất kinh khi thấy ông cứ quanhquẩn dưới nhà, mặc quần Jean và áo thun polo, đang lên mộtdanhsáchnhữngviệcsửasangnhàcửađểlàm.Trongkhiđó,haimẹ con tôi phải viện cớ vào thành phố để sắm sửa quần áo chotôimangtheovàođạihọc.Bốtrêu,bảoôngnênđilàmđểtrangtrải những tổn thất chắc chắn mẹ con tôi sẽ gây ra tại Saks,khônghiểusaothờơkhôngđểýtớicáiáodàitaythùngthìnhlồlộ tôi đang mặc, mặt mộc, và cái đuôi tóc sau gáy cột bằng dâybuộctóc.Tôicứnhìnxuốngmãichođếnkhiphảiđi,chốcchốclạicảmthấyđiếngngườivìhãi.

Tôi nhẹ cả người khi cuối cùng cũng đã vào trong xe và lênđường đến cơ sở y tế Bắc Elton. Tôi cứ mường tượng mấy hìnhchụptrêntờrơi,môtảcôgáitrẻkhỏekhoắn,mắtnai,cóbúitócóng vàng quăn tít cùng một dàn bác sĩ y tá có nụ cười thànhthục,đầyvẻâncần.

Mẹvàtôicứlẳnglặngchạyxe,chođếnmộtlúc,bàhỏitôicómuốnnghenhạckhôngrồigiơcáiđĩaABBAlên.Đólàcáiđĩaưathíchđầyhoàicổcủachúngtôi,nêntôigật,nghĩrằngmộtchút“DancingQueen”và“Voulez-vouscóthểlàmđầuócmìnhđượckhuây lãng. Một số bài cũng hữu hiệu, ca từ quen thuộc và

Page 155: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhữngđoạnxướngâmgiọngnữcaorõràng,trongtrẻogầnnhưthôi miên tôi, nhưng khi những nốt buồn vui lẫn lộn của bài“Chiquitita” man mác vang lên trong xe thì tôi phải kìm nướcmắt,nhớlạimìnhtừngtưởngbàihátnóivềchuốikhiếnmẹcườingất rồi giải thích rằng trong tiếng Tây Ban Nha nó có nghĩa là“cô bé con”, rằng tôi là chiquitita của bà và sẽ mãi là như vậy.Tiếng nhạc choán ngợp trong tôi, vừa dỗ dành lại vừa làm tôichìmtrongnỗibuồn.

Tôinhìnmẹcầmtaylái,vàdùcặpkínhrâmquákhổchekínmắt và choán hết nửa mặt bà, tôi vẫn biết bài hát cũng làm bàxúc động. Tôi nhìn ra cửa sổ khi thấy thành phố hiện ra, và tựnhủrằngtấtcảmọichuyệnsẽsớmkếtthúc.Vàituầnnữatôisẽvàođạihọc,đểhọchỏitừsáchvở,cuộcđờivàconngười,rồitrởthànhngườilớnthựcsựcósựnghiệphẳnhoi.Mộtngàynàođótôi sẽ lại yêu và cưới. Hai vợ chồng tôi sẽ hưởng cái thú son rỗiđôinăm,chỉcóhaichúngtôi,rồimớitínhchuyệnsinhconđầulòng.Chúngtôisẽlàmmọithứđúngcách.Cáchhoànhảo.Tôisẽgọichobốmẹbáotin-haycóthểđíchthânbáochohọnếutôicònsốngởChicago.Họsẽbảorằngđólàtinvuinhấtđờimình.Đếnlúcđó,ConradvàcáiđêmấyởnhàJanie,cảmùahènày,vànhất là buổi sáng nay, đã nhạt nhòa từ lâu, có lẽ còn biến mấthoàn toàn nữa. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ làm lại từ đầu. Khôngvướngbận.Mộtkhởiđầumớimẻ.

Tôi nhắm mắt, tựa đầu vào cửa sổ lạnh, mấp máy môi theonhữngcâuđãnghecảngànlần...Bạnsẽlạinhảymúavànỗiđausẽqua,Bạnsẽchẳngcònthờigianmàđaubuồn.

Nhưngcuốicùng,dùcótinvàolựachọn-vàquyềnlựachọn-củamìnhđếnthếnàotôicũngkhôngthểđiđếncùng.Khôngthểkhôngnghĩlàmvậychínhlàtướcđimộtmạngsống.Vàhãytintôi, tôi đã cố. Tôi đã thật sự, thật sự cố. Tôi đã cố khi điền mẫu

Page 156: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đơn và để người ta lấy mẫu máu. Tôi đã cố khi thay áo và đểngườitalấycácchỉsốxétnghiệmlâmsàng.Tôiđãcốkhikiểmtrasứckhỏevàgâytêcụcbộ.Tôiđãcốkhinằmtrêncáibànthéplạnhlẽotrongphòngthủthuật,cómẹởbêncầmtaygiốngnhưvàithángnữanếutôiquyếtđịnhkhácđi.Tôiđãcốkhiđặtchânlênhaicáibànđạpđórồibácsĩbậtốnghútchânkhôngnhỏvàbảosẽ“nhẹnhànglấyđinhữngthứbêntrongtửcung”cònmọingườitrongphòngainấyđềugậtđầukhíchlệvàchuẩnbịtinhthầnchocáivẫnđượcquảngcáovàcamđoanlàquytrìnhcựckỳnhanhchóng,khônggâyđauđớn.

Nhưng tôi không có cảm giác rằng đó chỉ là một quy trình,cũngkhôngcócảmgiácđólà“nhữngthứbêntrongtửcung”.Tôicócảmgiácđólàmộtđứabé,vàkhitôinhắmmắtlại,trongtôitràodângmộtnỗimongmuốnmãnhliệtđượcbiếtđólàcontraihay con gái. Trong mấy giây ấy, tôi biết thế là xong - và cái tôimuốnhaytinmìnhmuốnkhôngquantrọng.Gầnnhưthểlýtrívà tình cảm trong tôi giao tranh, và tình cảm đã thắng. Tôi rútchân khỏi bàn đạp rồi ngồi thẳng dậy trên bàn khiến tấm giấytrắng cứng lót dưới người kêu sột soạt rõ to. Mọi người trongphòng,kểcảmẹtôi,đềunhìntôingạcnhiênvàlolắng,tôinghĩlàthậmchícònthấtvọng.

“Conkhônglàmđược,”tôinóitovớihọ,nhưngcáichínhlàvớimình.“Conkhôngthểlàmchuyệnnày.”.

Và thế là xong. Tôi thay đồ, rồi hai mẹ con bước trở ra sángthángTámrựcrỡláixevềnhà.

Page 157: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương11Kirby

Sánghômsau,mặttrờivừalênthìMariangõcửaphòngtôi.Tôiđãdậytừnãyrồi.Thựcra,cólẽcảđêmtôichỉngủcóhaigiờ,cònlạithìnghĩvềnhữngchuyệnbàđãkể,cốgắnghiểutấtcả,thậmchícòntìmkiếmđôichútthôngtinvềConradKnighttrênđiệnthoại.

“Xinlỗivìgọicondậysớmthếnày.Nhưngcôphảiđilàmrồi,”bà nói qua cửa, nghe hoàn toàn tươi tỉnh và vui vẻ - có lẽ vì bàbiếttôisẽkhôngcònlàmphiềnbànữa.“Côđãphachoconmộtlysữangũcốcrồiđấy!”.

“Đượcạ.Conrangay,”tôikêulêntrảlờibà.

Mấy phút sau, khi đánh răng chải tóc xong xuôi, tôi đi ra thìthấy bà trong bếp. Bà đã thay đồ, mặc váy màu xanh tím thantrơn,giàycaogót,đeonhiềunữtrangbằngvàng.

“Chàocon,”bànói,đưatôimộtly.

“Chào cô,” tôi nói, nhận lấy ly ngũ cốc từ tay bà. Nó có mộtmàu xám trông không ngon lành, nhưng tôi nhấp một hớp thìthấykhôngđếnnỗitệ.

Chúng tôi ngồi bên bàn bếp, im lặng lúng túng cũng lần thứmộttrăm,rồibàlàmnhưthểchợtnghĩrađiềugì.

“À.Đây.Cômuachoconcáinày,”bànói,đẩymộtcáivémáybayquabàn.“Đểconkhỏiphảiđixebuýt.”.

“Con sẽ đi tàu Amtrak,” tôi nói, nghĩ đến cuộc trao đổi quaemailmớiđâyvớibốmẹmàtôiđãhứasẽđitàu.

Page 158: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ồ. Vậy thì con sẽ mất nhiều thời gian lắm... Đi tàu chỉ haytrênlýthuyếtthôi.TrừphiconđitàucaotốcOrient.”.

“Phải,”tôinói.Vìởnhàconthìchuyệnđólàchuyệnthường.

“Vậy nên cô mua cho con vé máy bay thẳng về St. Louis rồi.Cấtcánhlúcmườigiờ.”.

“Côkhôngphảilàmvậyđâu,”tôinói.

“Ồ.Cógìđâu.Côcónhiềuđiểmthưởngdànhchokháchhàngthườngxuyênmà...”.

“Cảmơncô.”tôinói.

“Không có gì,” bà đáp, rồi liếc nhìn đồng hồ. “Ta có khoảngmột giờ trước khi con phải ra sân bay. Có kịp cho con sửa soạnkhông?”.

“Dạ có,” tôi nói. “Dư.” Tôi nhìn xuống chiếc vé và cảm ơn bàlầnnữa.

“Chuyệnnhỏthôimà,”bànói.

Tôinhìnchằmchằmvàomắtbà,cốcưỡngcáithôithúcmãnhliệtlàđồngtìnhvớicâuxãgiaođó.

Mộtgiờsau,MarianvàtôiđangđứngởgócgiaonhaugiữađạilộMadisonvàđường87.Bàvừađưatôinămmươiđôđểđitaximà tôi miễn cưỡng nhận, cảm thấy ái ngại sau vụ giày dép áoquần rồi vé máy bay, nhưng lại lo là mình không có đủ tiền đểtrả.Tôiquansátbàđangnhìnchămchúxuốngcuốidãyphốtìmtaxi, rồi chỉ một người phụ nữ bên kia đường mà nói chúng tôiphảinhanhchânhơnbàtakẻobịtranhmất.“Ởthànhphốnàygà gật là mất tất tật,” bà đùa. Mấy giây sau, bà bước ra giữađường, bạo dạn vẫy một chiếc, rồi bằng một động tác khéo léo,nhuầnnhuyễnnữa,bàđãđứngsauxe,xếptúicủatôivàotrongcốp,rồimởcửahôngvàdặntàixếđưatôiđếnnhàthờDeltatạisânbayLaGuardia.MọichuyệnxảyranhanhnhưCharlottelộn

Page 159: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhàodướinước.

Khiviệchậucầnđãxửlýxong,chúngtôinhìnnhaumấygiâykhổsởrồibàkhoanhtaynói,“Cólẽconcũngđãsuyrađượctừcâuchuyệncủacôtốiquarồi,côkhônggiỏikhoảnchiatay.”.

“Phải.Cólẽconcũnghiểuvậy,”tôinói.

Bàômtôi,cóhơilâuhơntốiqua.Tócbàmượtmàtrênmátôivàcómùivani.

“Vềđếnnhàbìnhanvôsựthìbáocôbiết,đượcchứ?”bàhỏi,vàtôithắcmắcbàcảmthấymìnhphảinóiđiềunàyhayđóchỉlàthônglệkhitiễnmộtngườikhách.Hayítnhấtđólàcáiđiềuphảinóivớimộtđứaconmìnhđãđemchothiênhạlàmconnuôi.

Tôigật,ruộtganthắtlại.

“Concósốcôrồi,”bànói.“Cứgọihoặcnhắntinnếuconcầngìcô.”.

Thế nếu con không cần gì từ cô? Nếu con chỉ muốn chuyệntrò?

Tôicảmơnbàrồibànói,“Đừng.Cômớilàngườiphảicảmơnconvìđãđến.Vìđãđitìmcô.”.

Tôicốđáplại,nhưngkhôngtìmđượclờithíchhợp,nênquyếtđịnh rằng thà không nói còn hơn là nói điều không nên. Vậy làtôichỉgậtrồingồivàoghếsau,nhìnbàkhépcửavàvẫychàotôi.Tôi vẫy lại cho đến khi bà khuất tầm mắt. Rồi tôi ngồi xoay lạitrên ghế, tự hỏi khi nào hay có bao giờ tôi còn gặp lại bà nữakhông.Cócáigìđómáchtôi làkhông-rằngbàmuốnnhưvậy.Rằngbàgặpconruột,chonóvàiđôigiàyđẹpvàvémáybay,vàgiờthìbàđãcóthểgạchsổchuyệnđómàtiếptụcsốngđờimình.

Ítphútsauxetôichạyquamộtcâycầulớn.MấybiểnbáochotôibiếtđólàRFK.Quacửasổxe,tôinhìnmặttrờiđanglêngiữamộtbầutrờimàuhồng,làmnềnchonhữngcộtkhóivàcaoốcrồi

Page 160: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bảngquảngcáo,cảmthấybấtmãnvàbuồnbã,nhưvừabịđemchomộtlầnnữavậy.

Nămtiếngrưỡiđồnghồsau,tôibướcvàocửatrướcnhàmình.Tôi chỉ đi có ba ngày mà mọi thứ có vẻ và có mùi khác đi, gầnnhưnhữnggìthâmtâmtôiđangcảmthấy.Tôinghetiếngcườitừ nhà bếp nên đi vòng góc nhà thì thấy em tôi ngồi với NoahSmith,mộttrongnhữnganhchàngxinhtrainhấttrường,cũnglàmộtngôisaobơilội,đồngđộinamcủanó.Haiđứađanguốngxáxịvànhìnvàomắtnhau,cứnhưđangởcáithờimộtchínnămlămchếttiệtvàchúngsắpsửarangoàiđinhảy.

Charlottenhảychồmrakhỏibànkhithấytôirồivòngtayômtôichânthànhvàtrongsángđếnđộtôiphảiômlại,điềumàđãlâu rồi tôi không làm. Tính ra là ba lần ôm trong hai mươi bốngiờ,phảilàkỷlụcđốivớitôitừkhitôiđâukhoảngtámtuổi.

“Bốbảovớiemchịđiđâurồi,”conemthìthầmhụthơi.Mắtnósánglênynhưmỗilầnnóđoạtgiảinhấttrongcuộcthibơilộivàtôithoángthấycólỗivìđãkhôngvuimừnghơnchonótrongnhữngkhoảnhkhắcấy.Vìđãkhônghềdựphầnvàođó.

TôiliếcnhìnNoah,đểýthấyvệtrâuchưacạoxanhxanhtrênquaihàmtrôngkháấntượngởmộtthằngcontraimớilớntrongkhiCharlottenói,“Haingườiđãbiếtnhauchưa?”.

Cảhailắcđầu,dùtôithừabiếtcậutalàaikhiconbégiớithiệuchúng tôi. Cậu ta đứng dậy và hơi khom xuống vẻ lịch thiệpkhiếnCharlotterạngngờihãnhdiệncòntôithìlínhíchào.

“Xinlỗitínhé,”nónóivớiNoah,rồikéotôivòngquagócvàophòngăn.“Chúaơi!Thếchuyệnsaorồi?Côấythếnào?Bốnóicôấylànhàsảnxuất!”.

“Ừ.Làtrưởngnhómbiênkịchcủabộphimnữa.”.

“Chà. Ghê đây! Vậy chị đã gặp được người nổi tiếng nào

Page 161: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chưa?”.

Tôinóichưagặpdiễnviênnào,giảithíchrằngbộphimđangtrong giai đoạn tiền sản xuất, nhưng tôi đã thấy hãng truyềnhìnhnơibàlàmviệcvàgặpcảnhómbiênkịchcủabộphim.“Họđềurấtsắcsảovàtếutáo...Thíchlắm.”.

“Chà,”nónói.“Chịhênquá!”.

Đó là chữ mà Belinda cứ nhắn tin cuối tuần rồi - nhưng từmiệngcôemđangmêmẩnnghecótrọnglượnghơn.Tôinghíaanh chàng xinh trai có hàm râu lún phún quyến rũ và chiếc áokhoácđạihọcvắttrênlưngghếđangngồiởphòngbên,vàcốtựthuyết phục mình là con bé nói đúng. Rằng dù cuối tuần quakhôngđúngnhưtôimongđợinhưngcólẽtôilàngườimaymắnvìcóđượcchútthayđổi.Suychocùngthìtôicóquanhệruộtràvớimộtngườicóvaivếđấychứ,thànhracũngđượcthơmlây,ítnhấtlàtrongmắtbạnbèvàemgái.

“Rồisao,”nónói.“Kểnữađi!”.

Tôihítmộthơidài,biếtmìnhkhôngthểgiảithíchcảmxúcrốibờivềcuộcgặpgỡvớimẹđẻ,nhưngướcgìítnhấtcũngtruyềnđạt được cái cảm giác khi ngồi trong phòng kịch bản xem bàcùng cả nhóm hoàn thiện ý tưởng, hay đứng ở tầng trên cùngcủaBảotàngGuggenheimnhìnxuốngtầngtầnglớplớpkiệttác.“New York - thế giới của cô ấy - hào nhoáng và thú vị lắm,” tôinói.

“Vàcôấycũngtuyệtchứ?”.

“Tuyệtlắm,”tôiđáp.“Rấtthờithượng.Kháchẳn...mọingườichịbiết...”.

“Chà.Thíchquá,Kirby!...Vậycònbốchị?”nóhỏi.

Trong tích tắc, tôi cảm thấy cái hơi hướm oán giận quenthuộc, nghĩ rằng bố mình chính là bố của nó còn gì, nhưng tôi

Page 162: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hiểuýemmìnhmuốnnóigìvàquyếtđịnhthachonó.

“Chúấylànhạcsĩ,”tôitrảlờinó.

“Trời!Ấntượngquáđimất,”nórélên.“Thếthìkhácnàochịlàcon của hai nghệ sĩ. Một nhà biên kịch và một nhạc sĩ. Chuyệnnàylýgiảiđượcnhiềuđiềulắm.”.

Tôimỉmcười,trongtôitràntrềcảmgiácấmáp.

“Chúấycũngnổitiếnghả?”nóhỏi.

Tôi lắc đầu đáp, “Chị không nghĩ vậy. Chú ấy là ConradKnight.Nghekhôngquen.”.

“Nhưng có thể là chú ấy đã đổi tên. Dùng nghệ danh chẳnghạn?”.

“Có lẽ vậy. Chị nghĩ chuyện đó cũng có thể lắm,” tôi nói,khôngmuốnchonóbiếtsựthật-rằngMarianchẳnghềbiếtôngấyđangởđâu.Rằngôngcònkhônghềbiếttôitồntại.

“Chuyện gì cũng có thể xảy ra,” nó nói. “Chuyện của chị đãchứngminhchocâuđó.”.

“Ừ.Chịcũngnghĩthế,”tôinói,rồitrảlạisựchúýmàlâunayvẫn thuộc về con em. “Này, là Noah Smith hả?” tôi hỏi, chỉ vàobếp.

Con bé cười toe rồi nhướng mày. “Em biết mà, phải không?!Cậutahấpdẫnquáđichứhả?”.

“Ừ.Cậutabảnhthật,”tôinói.“Bọnemđanghẹnhòà?”.

“Chưa,”nónói,giơhaingóntaybắtchéolêntỏýhyvọngmọichuyệntốtđẹp.Nóđểmóngtaydàivàsơnmàuoảihương.Nếulà tuần rồi thì hẳn tôi đã thấy vậy là xinh, nhưng giờ tôi nhớMarianbảobàchỉthíchmàunhãtrêntayvàthấyđồngtìnhvớibà.“Nhưngcứchoemmộttuầnnhá.”.

Tôimỉmcười,ngưỡngmộsựtựtincủanó,nhưngchỉmộtlần

Page 163: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

này thôi, không hậm hực con em vì chuyện đó. Nỗ lực giànhđượccuộchẹnhòvớiNoahcủanó,nếucóthểgọinhưthế,cóvẻđơngiảnvàtẻnhạtsovớichuyệntôivừatrảiqua.

“Mẹbuồnđếnmứcnàovậy?”tôihỏi.

Nónháymắtrồinói,“À.Phảirồi.Buồnlắm.”.

“Mẹnóivớiemthếà?”tôihỏi,nghĩrằngnếumẹtôicógiãibàytâmsựvớinóvềtôithìcũnglàlẽbìnhthường.

NhưngCharlottelắcđầu,“Không.Nhưngdùsaothìbốnói.Bốbảoemngồixuống,tỏvẻhếtsứcnghiêmtrọng,rồikểemnghemọi chuyện đang xảy ra... Nói mẹ thấy tổn thương vì chị đãkhông nói trước với mẹ chuyện đó.”. Nó nhún vai, “Em bảo bốtínhchịvậy.Chịlàmmọichuyệntheocáchcủachị.Ýemlàemchẳngbựckhichịchẳngnóivớiem-nhưngemlàemchị.”.

Tôigật,ướcgìmìnhđãnói.

“Chị độc lập và mạnh mẽ. Chị biết mình là ai và mình muốngì.”.

“Cảm ơn em,” tôi nói, nghĩ rằng có lẽ đó là câu tử tế nhất cóngười từng nói với tôi. Và nó sẽ còn tử tế hơn nữa nếu là thựclòng.

“Trước hết bố muốn nói rằng bố mẹ mừng là con đã về đếnnhà an toàn,” chiều hôm đó bố tôi nói trong cuộc đối thoại rõràngđãđượclênkịchbảnsẵn.

Chúng tôi ngồi trong phòng sinh hoạt chung, mẹ và tôi ngồitrênsofa,bốnơighếdựaLaZBoy.

“Dạ.Cảmơnbố,”tôilínhí.

“Bốmẹcũnghiểuvìsaoconmuốnđigặpmẹđẻ,”ôngtiếp.“Bốmẹcònhiểuvìsaoconmuốnlàmviệcấymộtmình.Nhưng,bốmẹkhôngmuốnbịnóidối.”.

Page 164: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Không hề,” mẹ tôi chen vào. “Nói dối là một thứ trong nhànàybốmẹkhông-khôngthể-dungthứ.”.

“Mộtthứư?”tôinói,khôngkìmđượccáicườimỉamàtôibiếtsẽlàmbànổixung.

Quả nhiên, trông bà cáu tiết thật khi nói, “Đó là chuyệnnghiêmtrọng.”.

“Bố mẹ vẫn luôn cố gắng sẵn sàng trò chuyện cởi mở với cáccon,”bốnói.

“Àhá,”tôiđáp.

“Vậy tại sao con không đến gặp bố mẹ?” ông nói, vẫn điềmtĩnh,dùtôiđểýthấyquầnáoôngnhàuhơnvàlôithôihơnmọikhi, như thể ông đã đi tới đi lui không ngủ nhiều ngày rồi.Nhưng nghĩ lại thì ông chỉ có vẻ như vậy khi so với Marian vàPeter,họlúcnàocũngphẳngphiuvàhoànhảo.

“Ừm.Connghĩlàvìconkhôngmuốn?”tôinói.

Ônglờtịtcâutôivừabuộtmiệngnóira,“Tạisaokhông?”.

“Dạ. Trước hết, con đã nghe điều bố mẹ nói về con,” tôi nói,nhìnchằmchằmlạitrongkhicảhaivờnhưkhônghiểu.Rồitôichuẩnbịthảbom.“Contìnhcờnghebốmẹnóichuyệntrongbếpđêmđó.Vềmẹđẻcủaconnàykia.”.

Mẹ hỏi tôi đang nói cái quái gì vậy nhưng tôi cứ tiếp. “Vềchuyệnbốmẹkhôngrõlắmsựthậtvềnguồngốccủacon.Hayconlàai.Rồibốmẹđẻcủaconcóthểlànguyênnhânchonhữngvấnđềcủacon.Nguồngốccủamọithứxấuxa.”.

Bốmẹnhìnnhaubiếtlỗirồimẹnói,“Cóaitừngnóiratừ‘xấuxa’đâuchứ,Kirby.”.

“Sao cũng được. Con nắm được ý chính mà. Nên con nghĩmình sẽ đi tìm cô ấy. Xem bố mẹ có đúng về mấy giả định tầm

Page 165: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thườngấykhông.”.

“Kirby. Con hiểu lầm bố mẹ rồi,” bố nói, đưa tay xoa xoa chỗhói.

“Khôngđâu.Connghĩbốmẹđãnóikhárõ,bốạ.Vềcơbảnlàbốmẹgánchohaingườihọlànghiệnngậpvàtộiphạm.”.

“Bốmẹnàocónóithế!”bốnói,giờthìđãquátthật.

Mìnhthắngrồi,tôinghĩ,thấyđắcchí.“Nhưngthayvìlàkẻbỏđi mà bố mẹ nghĩ đã di truyền cho con những thói xấu, con lạigặpnhàsảnxuấtphimtuyệtvời,thànhđạtvàthôngminhnày,”tôinói,biếtmìnhđangxoáydao.“Nênconnghĩtagạchsổcáigiảđịnhđóđượcrồi.Hãynghĩralýdokháclýgiảisaoconlạilàthứbỏđinhưvậy.”.

“Kirby!”bốnói.“Chẳngainghĩconlàđồbỏđicả.”.

“Ồ,khôngư?”.

“Bốmẹchỉnghĩconchưađạtthôi.”.

“So với ai? Bố mẹ? Hay Charlotte? Hay bà mẹ đẻ là nhà sảnxuấtphimcựckỳthànhđạtcủacon?”tôinói,giọngđầymỉamai.Tôibiếtmìnhlàmthếlànhỏnhennhưngkhôngnhịnđược.Suycho cùng thì bản thân họ ngày nào cũng đem tôi ra so với conruộtmà,khácgìđâu?

“Này!Bốkhôngtánthànhconănnóinhưthếđâu,côgái!”bốtôicảnhcáo.

Tôinhìnôngchằmchằm.“Thôiđược,bố.Concũngkhôngtánthànhcáicảmgiáccứnhưkẻbênlềtrongcáinhànày.”.

“Con cố biến mình thành kẻ bên lề đấy chứ,” bố nói, chỉ tayvàotôi.

“Saovậyđược?”tôihỏi,cốýnhoẻncười.

“Khikhôngcònnhậpcuộccùnggiađìnhnữa,”mẹnói.

Page 166: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tại mấy cuộc thi bơi lội sao?” tôi nói, trừng mắt nhìn bà.“KhôngphảiconcóýxúcphạmCharlotte,nhưngconghétmấycuộc thi đó. Lâu lắc và chán phèo và... Con đâu có mê thể thao,thế thôi. Con thích thứ khác. Điện ảnh, nghệ thuật, âm nhạcchẳnghạn.Conkhônggiốngmọingườicònlạitrongnhà.”.

“Thấychưa?‘Mọingườicònlạitrongnhà’,”bốnói.“Connghethấymìnhnóigìchưa?”.

“Mẹ cũng thích điện ảnh và âm nhạc mà,” mẹ tôi xen vào,trôngtổnthương.

“Được rồi - thứ nhất, con nói điện ảnh, chứ không phải mấyphim hành động xem xả stress chẳng ra thể thống gì hay mấyphimngớngẩn,sướtmướtcủađànbàcongáiđâu,”tôinói.“Thứhai,BarryManilowkhôngđượctínhlàâmnhạc.”.

“Này!” bố tôi rống lên, huơ huơ ngón tay. Rõ ràng công kíchBarrylàtôiđãđiquágiớihạn.

“Con đã từng thích Barry Manilow mà,” mẹ nói giọng thiểunão.

“Hồi con năm tuổi kìa. Và bố mẹ còn nhồi sọ con được,” tôinói.“Thôiđược.ConxinlỗiđãđiNewYorkmàkhôngchobốmẹbiết.Chỉlàconcầngặpcôấy.Tựmình.Vàconđãgặp.Chỉcóvậythôi.”.

“Thếhả?”bốhỏi,chỉnhlạilưngghếdựa.“Giờconđãcảmthấythoảimáihơnchưa?”.

“Rồi,”tôiđáp.“Có.”Tôingậmmiệngkhoanhtay,khôngrõvìsaomìnhchưasẵnlòngchịunhúnthêmnữakhimàrõràngbốmẹđãcốtửtế.Vớilạiítrahọcũngkhôngdọacấmtúc,dấuhiệucủamộtsựdịchchuyểnquyềnlựctinhvivàbấtngờ.

“Thế,concóđịnhgiữliênlạcvớicôấykhông?”mẹtôihỏi.

Tôinhúnvainhưthểchuyệnđóchẳngquantrọnggì,nhưng

Page 167: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thựcratừlúcvềtớinhàđếngiờtôiđãkiểmtrađiệnthoạicảhaichụclần,mongnhậnđượchồiđápchotinnhắn.“Đãvềnhàantoàn!”củamình.

“Được,”bốnói.“Vềchuyệnđóthìbốmẹcóýnày.”.

“Ýgìạ.”tôihỏi,lolắng.

“Bốmẹmuốnđượcgặpcôấy,”mẹnói,trôngnhưvừaănphảithứgìchualoét.

Bốtôigật.“Connghĩsaovềchuyệnmờicôấyđếnnhàta?Cólẽnhânlễtốtnghiệp?”.

“Dạ.Ừm...Conkhôngnghĩvậy,”tôinói.

Trôngmẹtôihoanhỉramặt.

“Saokhông?”bốnói.

“Côấybậnlắm.”.

“Ừ,thếthìcôấysẽtừchối,”bốnói.“Nhưngbốmẹmuốncólờimời.Nếuconthấyđược?”.

“Bốmẹmuốnítnhấtcũngnóichuyệnvớicôấy,”mẹnói.

“Bốmẹvớicôấychẳngcógìchungcả,”tôinói.

“Bốmẹvàcôấycóchungmộtthứlàconđấy,”bốnói.

“Mẹcòndámchắccảhaiphíađềucholàconnênvàođạihọc,”mẹtôixenvào,chưagìđãđểlộ.

“À. Ra là vì chuyện đó,” tôi nói, búng ngón tay cái tách nhưtiếng bóng đèn nổ. “Lôi kéo cô ấy về phe bố mẹ. Ba chọi mộtsao?”.

Mẹ lắc đầu quầy quậy và nhanh nhảu quá, càng làm lộ hơnnữa.

“Thôithếnày.Đểconcânnhắcchuyệnđó,”tôinói,thắcmắckhôngbiếtmìnhkhoáivìhọđãđểlộrõdụngýhayvìbiếtMariansẽkhôngmuốnđếnhơn.

Page 168: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cảmơncon,”bốnói.“Bốmẹrấtcảmkíchchuyệnđó.”.

“Giờconđiđượcchưa?”.

“Rồi,”bốđápmiễncưỡng.

Tôi đứng lên về phòng để tiếp tục tìm kiếm Conrad Knight.Tôikhôngbiếtôngcóvàođạihọckhông,nhưngtôidámcátoànbộsốhọcphítrênđờinàylàôngchẳngkhoáigìBarryManilow.

Page 169: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương12Marian

ÍtngàysaukhiKirbyđitôingồitrongcănhộgácmáicủaPeterởTribeca mà anh sống từ khi Robin tống cổ anh ra khỏi khu nhàgiàuThượngĐông Manhattan.Chúng tôingồitrên sofa,xem tivi,traođổivềcôngviệcvàchuyệnAidansắptới.Mọithứcóvẻhếtsứcbìnhthường,nhưngtôicóthểnóilàcócáigìhơixacáchgiữa chúng tôi, và tôi có cảm giác rõ rệt là nó có liên quan đếnKirby.Dùkhiconbéđirồithìtôiđãcốsangtrangnhưngchínhtôigiờđâycũngđãcảmthấykhác.Cólẽtôinhớnó.Cũngcóthểtôi lo là từ giờ Peter sẽ cảm nhận khác đi về tôi, ít có khả năngmuốncướitôihơnnữa.Cũngcólẽvìtôibiếtmìnhvẫnchưakểanhnghetoànbộcâuchuyện.

Tôi chờ anh nhắc đến chuyện con bé, nhưng khi anh khôngnói,tôiđâmlohơn.Cuốicùng,tôibuộtmiệngnóira.“Dùgì,”tôinói, đặt tay lên tay anh. “Em cũng xin lỗi vì đã không cho anhbiếtvềconbésớmhơn...Emthựclòngướcmìnhđãlàmvậy.”.

“Anhcũngướclàvậy,”Peternói.“Vìem.Khôngphảivìanh.”.

“Anh có chắc chuyện này không thay đổi... gì cả không?” tôihỏi,nhìnvàomắtanh.

“Vì hồi mười tám tuổi em đã có một đứa con rồi đem chongười ta làm con nuôi sao?” Peter hỏi. “Em nghĩ anh thiển cậnthậtvậysao?”.

“Em không nghĩ chuyện đó làm anh trở nên thiển cận,” tôinói,biếtmìnhđangtránhnévấnđềthực.“Đươngnhiên.”.

“Marian. Việc đó phải can đảm lắm mới làm được. Anh

Page 170: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngưỡngmộđiềuđó.Anhngưỡngmộem.”Anhlắcđầu,nhưthểvẫn còn đang cố hiểu tầm quan trọng của câu chuyện. “Nhưnganhcholàanhchỉchưahiểuhết...vìsaoemlạikhôngmuốnchoanhbiết?”.

“Emkhôngnóichobấtkỳai.”.

“Nhưng anh đâu phải là bất kỳ ai.” Anh gác chân lên bàn càphê, bắt tréo ở chỗ mắt cá. “Nghe này. Anh hiểu đây là mộtchuyệnrấtcánhânvàriêngtư.Anhhiểuvìsaoemkhôngmuốnnêu ra tại các bữa tiệc cocktail... Nhưng mình đã bên nhau hainămrồi.Mìnhđãđềcậpđếnchuyệnhônnhân.”.

Tôingậpngừngrồinói,“Emđềcậpchuyệnhônnhânmà.”.

Anh thở dài, như thể đây là một chi tiết không thật sự quantrọng,rồinói,“Thếnếuconbékhôngđến,vàbọnmìnhhứahôn,bấygiờemcónóichoanhnghekhông?”.

Tôithấymìnhđâmlúngtúngkhinóilàkhôngbiết.

“Có,embiết.”.

“Thôiđược.Cóthểlàkhông,”tôiđáp.“Cólẽkhông.”.

“Vàemnghĩlàmvậycũngđượcsao?”anhhỏi.“Giữcáibímậtquantrọngđếnthếvớingườiemmuốncùngchiasẻcuộcđời?”.

“Emkhôngbiếtnữa,”tôinói,cođầugốilênđếncằm.“Emđãtưởng vậy... Nhưng giờ khi gặp Kirby... lại thấy cứ như một sựphảnbội.”.

“Em không phản bội anh. Em chỉ không tin anh,” Peter nói,trong khi tôi nhận ra những người mình thực sự phản bội làConradvàKirby.

Như thể đánh hơi được điều này, anh nhìn chăm chăm vàomắttôirồinói,“Đócóphảitoànbộcâuchuyệnkhông?Giờanhđãbiếttoànbộcâuchuyệnchưa?”.

Page 171: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Àthì...Vẫncònmộtchútnữa,”tôinói,quệtlòngbàntayvàoquầnjean.

Anhnhìntôitỏýanhđãbiếtlàvẫncòn,rồirahiệuchotôinóitiếp.

“BốđẻKirbykhôngbiếtgìvềnó,”tôinói,giọngrunrun.

Mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì khi tôi kể anh nghe vềchuyệnthửthai-lầnđầutiênnóidốiConradấy.Vàtôiđãbướcđirasao,đểkhôngbaogiờquaylại,khôngbaogiờliênlạcvớicậutanữa.

VẻmặtPetercuốicùngcũngđổikhác,đầyvẻphánxét.“Vậylàanhchàngnàykhônghềbiếtmìnhcócon?”anhhỏi.

Tôilắcđầu,mặtnóngbừng,nỗihổthẹndânglêntronglồngngực.

“Tại sao?” Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã tiếp, giọng sôi nổi.“Cứ nói thật cho anh ta biết thì sao? Chỉ cần nói, ‘Ôi, chết tiệt.Bọnmìnhtựgâyrachútrắcrốirồinày’khôngđượcư?”.

Qualờianhchuyệnđónghecóvẻquádễdàng,vậymàtôivẫnchưacócâutrảlời.

“Phảichăngem...khôngmuốnthừanhận?”Peterdồn.“Vìvậymàemnóidối?Vìvậymàemgiữbímật?”.

Tôinhănmặt,đểýthấyanhvừadùngtừ“bímật”và“nóidối”luân phiên. “Có thể. Quả thực em không biết. Em chỉ... em chỉnghĩlàchẳngíchgì.”.

“Emnghĩchẳngíchgìsao?”anhnói.“Khinóichomộtngườiđànôngbiếtlàanhtađangcómộtđứacon?”.

Tôithửdiễnđạtcáchkhác.“Emcảmthấymìnhlàmvậylàgiảithoátchoanhta.”.

“Sao lại thế được?” Peter bẻ lại. Anh xoay vai về phía tôi và

Page 172: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhìnvàomắttôi.

“Đứa con trai mới lớn nào lại muốn nghe mình làm con gáingườitadínhbầuchứ?Đólàácmộngkhủngkhiếpnhất,Peter.Hãynhớ-bọnemmớimườitám.Cònconnít.”.

“Thôi được, em không nghĩ anh ta đáng được biết sao? Emkhôngnghĩanhtacóquyềnlựachọnchứkhôngphảiemsao?”.

“Đương nhiên là không. Đương nhiên em nghĩ chọn lựa thếnàolàởem.Anhbiếtđấy...ủnghộviệcpháthai,”tôinói,dùtôibiếtmìnhđanglàmsailạcýchínhcủaanh.

Peterthừathôngminhđểthấyđiềunày.“Đúng.Anhbiếtđólàcơ thể em thì em có quyền lựa chọn... Nhưng ta không nói vềchuyệncónênsinhđứabérahaykhôngmàđangnóivềchuyệnbiếtcóđứabé.”.

“Được,nếuanhnghĩemcóquyềnpháthai...Saoemlạikhôngthểchonóđi?VớiConradthìhaichuyệnđócógìkhácđâu?”.

“Anhsẽnóiemnghekhácchỗnào,”anhnóiquảquyết.“Mộtđằng sẽ làm anh ta trở thành người cha. Một đằng thì không.Anhchàngnàykhôngcóquyềnbiếtvềconmìnhhaysao?Vớitưcáchmộtngườicha...Trời...Anhkhôngtưởngtượngnổi...”.

“Nhưng đâu phải như bọn em định cưới nhau rồi cùng xâydựng một gia đình và cuộc đời. Em sẽ vào đại học. Anh ta thìkhông.”.

“Đúng. Anh hiểu điều đó,” Peter nói. “Anh ta là kẻ sẽ chẳnglàmnêncơmcháogìchơitrongbannhạc.Chẳngđitớiđâu.Phầnđóthìanhhiểu.”.

“Anhtakhôngphảikẻsẽchẳnglàmnêncơmcháogì,”tôinói,thấylạlàmìnhmuốnbênhvựcConrad,dùtôichợtnghĩkhôngaicóthểđốixửvớicậutatệhơntôi.“Chỉlàbọnemkhácnhau.Bọn em muốn những thứ khác nhau. Nhưng không đứa nào

Page 173: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

muốncóconcả.”Tôicắnmôi.Chẳngthểnóigìđểtựbàochữa,nhưng tôi vẫn cứ cố. “Cho Kirby ông bố bà mẹ ổn định, yêuthươngnóthìtốtchonóhơnbấtcứthứgìmàmộtmìnhanhtacóthểchonó.Bốanhtanghiệnrượu,khánhkiệt.Vàphải,cuộcđờianhtasẽchẳngđitớiđâu.Thế,nếuvìmộtlýdonàođóanhta muốn giữ con bé thì sao? Bấy giờ em phải làm sao?”. “Anhkhôngbiết,”Peterđáp,lắcđầu.“Anhnghĩemsẽphảichọn.”.

“Emđãchọn.Vàđólàchọnlựađúngchotấtcảnhữngngườicóliênquan,”tôinói.Nhưnglầnđầutiêntôitựhỏiliệulàmvậycóđúngkhông.

Lát sau, thật hết sức không phải lúc, vốn là chuyện thườngthấyởRobin,tôinghetiếngchịtaởsảnhngoài.Dùlàđểchọctứcanh, được nán lại thêm bên anh, hay chỉ để tôi bất ngờ, thìchuyệnmòtớisớm,haykhôngmờimàđến,làmộttrongnhữngứng xử đặc trưng của cô nàng, và lẽ ra tôi đã phải lường trướckhảnăngnày.

“Khỉthật.Haimẹconhọđếnsớmbốnmươilămphút,”Peterlẩmbẩm.Vàrồi,vìbiếtchuyệnđólàmtôikhóchịu,anhbènnói,“Xinlỗiem.”.

TôigậtvàtínhchuyệntrốntrongphòngngủcủaPeter,nhưngthay vì vậy tôi ngồi thu mình khi Robin đủng đỉnh đi vào màkhônggõcửa,Aidantụtlạiđằngsau.Peterđứngdậy,mỉmcười,đậptayvớicontrai,rồivòvòmáitóccắtngangtránlòaxòakiểuboybandcóvẻkhônghợpvớitínhcáchusầucủanó.

AnhquayquaRobinrồinói,“Concắttóchồinàovậy?”.

“Làmốtbâygiờđấy,Peter,”Robinnói.“Anhlàmtruyềnhìnhthìphảibiếtchuyệnđóchứ?”.

“ChàoAidan,”tôinói.

“Chàocô,Marian,”Aidanđáplạilễphép,hấttócmáibênmắt

Page 174: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trái.Nólàthằngnhỏdễthương,cungcáchlễphép,nhưngđángbuồnlàchúngtôikhôngmấyhòahợp,cólẽvìquảtìnhtôikhônggặpnónhiều.ĐôikhixemraPetercũngkhônggặpnónhiều,tachắc chắn sẽ nghĩ vậy nếu nghe Robin than phiền về lịch củachồngcũ.

Robin đặt túi xách và hai cái túi đồ mua sắm dưới sàn, vàongồi đối diện tôi, thở dài mệt phờ. Váy da lộn màu nâu sô cô langắn, khoe khoảng đùi dài rám nắng, săn chắc nhờ tập luyện.Robinđãtạođượcchomìnhsứchấpdẫnthểxáccóchúttaonhã,vàtôimỉmcườinhớlạiđiềuemgáicủaPetercólầnnóivềRobin:nếu chỉ được mang theo một thứ đến hoang đảo thì chị ta sẽmangdầubôitrơn.Câunhậnxétđángraphảilàmtôibựcvìđãgợi lại những tháng ngày nóng bỏng đã xa của Peter, nhưngkhônghiểusaoRobinchưahềkhiếntôighentheokiểuấy,thậmchítrongítlầntôithấychịtamặcbikini.Lầnduynhấtchịtalàmtôi khó chịu là khi chị ta tỏ ra vẫn còn yêu Peter, như cái lầnchúngtôiđếnđónAidantạinhàrồichịtakhoealbumảnhcướicủahọ,vốnđãbàysẵntrênbànuốngnước.TệhơnnữalàPeterchỉ cười xí xóa và nói câu anh vẫn thường nói, “Thế mới làRobin.”.

KhôngphảitôikhôngmuốnPeterhòathuậnvớichịta,chínhtôi cũng khá thích chị ta. Ở cạnh nhiều lúc thấy chị ta tếu táokinh khủng và rất vui vẻ. Nhưng tôi thấy bực mình mỗi khi họlàmnhưthểvẫncònlàmộtđôi.

“Chịthếnào,Robin?”tôilêntiếnghỏithămchịta.

Chị chàng thở dài, rồi bắt đầu tuôn ra nào là bận bịu, rồi thìcăng thẳng. Chị ta là người không đi làm bận bịu nhất, căngthẳngnhấttôitừnggặp.Đangnóigiữachừngvềmộtbữatiệctừthiệndomìnhchủtrìthìchịtaliếcnhìnngónchâncáicủatôi,nướcsơnvừatrócsángnay.

Page 175: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ôi,cưng.Ngónchâncáiemlàmsaothế.Bịvấpà?”chịtanóigiọng miền Nam. Chị ta sinh trưởng ở Connecticut, nhưng đếnAuburnvàthỉnhthoảngdùnghaybỏgiọngtùylúc.

Tôinhúnvai,liếcnhìnquaPeter,đangmảimêtròchuyệnvớiAidan,rồichọclại.“Aibiếtđâuđược?ChắclàdochơitennisvớiPeter?”.

Câu này đầy ẩn ý vì Peter kể tôi nghe đó là đầu mối bất hòatrong cuộc hôn nhân của họ. Nào phải anh muốn chị ta chạymarathon hay leo núi gì, nhưng chị ta không chịu dù chỉ lànhúngướttóctrongnhữngchuyếnđibiển.Anhnóiđólàmộtvídụchorấtnhiềuthứkhácbấtổngiữahọ,nhấtlàhọlạiítcóđiểmchung,rằngchịtasốngvậtchấtquávàlúcnàocũngámảnhvớivẻbềngoài(nóivắntắtlàđicăngdamặtởtuổibốnmươitư).

Nhưngvấnđềlớnnhấttronghônnhâncủahọ-cuốicùnglàyếutốquyếtđịnh-chịtalàngườinóidốikinhniên.Chịtachưahề lăng nhăng - ít nhất thì Peter không hề biết có chuyện nào -haynóidốigìghêgớm,nhưngnhữngdốitránhonhỏvànhữnglờinóisaisựthậtđãđủđểtạothànhmộtvụánthuyếtphụcbấtlợichochịta.CáitúixáchdacásấuDeviKroellchịtamuakhông“đắtlắm”(bốnngànđô-tựnóđãlàvấnđề).Chịtachỉuốngcómộtly,khôngphảisáu.NgườiyêuthờiđạihọckếtbạnvớichịtatrênFacebook,khôngphảingượclại.Thựcra,Robincóvẻkhớpvới định nghĩa về những người mắc bệnh thích nói dối, nói dốikhi dường như chẳng có lý do gì phải làm vậy - về những thứhoàntoànvớvẩn-nhưlàkhôngnóithậtmónđãăntrongbữađiểm tâm. Peter nói khi không còn tin tưởng thì tình cảm củaanhcũngnguộilạnh.Tôilothắtruộtlàgiờđâyanhcũngsẽcảmthấytươngtựvềtôi.

Robinhuyênthuyên(chủyếumộtmình)thêmdămphút,rồiđứng phắt lên lồng ra cửa. “Tôi phải đi đây. Hẹn hò mùi mẫn

Page 176: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhé!”chịtanói,đingangPetervàAidantrênđườngđếncửa.

ChịtathấtvọngthấyrõvìPeterdườngnhưđãchántròdiễncủamình,chảbuồnỏêgìđếnchuyệnyêuđươngcủachịtanữa.Cũngnhưcặpđùi.

“Anhkhôngmuốnbiếtemđanghẹnhòaisao?”chịtahỏianh,giọng vút lên một quãng tám, rồi hất hàm sang bên trong khiAidan đi tới sofa, lôi trong cái túi đeo chéo ra cuốn tiểu thuyếtcủa Ursula Le Guin. Tôi chưa thấy thằng bé nào đọc nhiều nhưnó,rõràngkhôngphảinhờngườimẹmàcólầnnóitoẹtrakhônghề ngượng với tôi là “ghét đọc sách”. Ai lại đi thú thực chuyệnnhưvậy?

“Không muốn biết chi tiết,” Peter nói, vẻ thích thú. Gần nhưanhvẫncònthíchchịta-nhưkiểutathíchmộtconcúnbiếtvàitròngộnghĩnh.“Nhưngnếuemmuốnchoanhbiếtthìcứnói.”.

“Emsẽchoanhbiết.Emsẽchẳnggiữkínchuyệnđóđâu,”chịtanói,rồinhìntôimộtchặp.

Timtôibắtđầuđánhtrống.Lẽnàoanhđãkểchochịtanghe?Đươngnhiênanhsẽkhônglàmthếvớitôi.Nhưngchịtacòncóthểngụýgìkháckhinóivànhìnhồilâuvềphíatôinhưvậy?Tôichưa vội kết tội anh, chờ vở hài kịch của chị ta tiếp tục, bănkhoănliệumìnhcóthểmượngìtrongvốntiếtmụccủachịtađểđưavàokịchbản.Cólầntôiđãlàmthếthật.

“NathanBilet,”chịtanói.

Peternhìnchịtathảnnhiênnhưkhông.

“Trời,Peter.Anhấylànhàđiêukhắcnổitiếngthếgiới,”chịtanói.“Anhnhớkhông,mấynămtrướcanhngồikếanhấytạigalaTrái tim Hạnh phúc? Mới có bài viết về anh ấy trong mục Mỹthuậtấy?”.

Chịtaquayquatôinói,“Nathanchếtáctượngđộng.Loạihình

Page 177: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nghệthuậtcónhữngbộphậnchuyểnđộng.”.

“Vâng.Tôihiểurồi,”khôngbiểulộcảmxúc,tôiđứnglênđếnbên Peter, vòng tay ôm eo anh, phần là cố ý, phần vì tôi bỗngthấynỗithôithúcmuốnchạmvàoanh.

“Anh ấy còn làm tượng âm thanh nữa cơ. Anh ấy thích sángtạocáimớilắm,”chịtanói,vẻmặtmơmàng.

Tôibănkhoănkhôngbiếtchịtacósắpđịnhnghĩa“thíchsángtạocáimới”chomìnhkhông,khôngchừngcả“âmthanh”nữa.Khôngthấychịtanóigìnêntôinói,“Ừm.Dámcálàanhchànghấpdẫnđây.”.

“Phải,đươngnhiênrồi.AnhấylàngườiPhápmà,”chịtanói,đưa tay quạt quạt. “Có hơi trẻ so với tôi, nhưng tôi nghĩ mìnhtheokịp!”.

“Anhtinlàemlàmđượcmà,Rob,”Peternói,đưatayvỗvairồidịudàngđưachịtara.“Emcũngvuivẻnhé.”.

“Anhđuổiemđiđấyà?”chịtanói.

Petermỉmcười.“Không.Anhkhôngmuốnemtrễhẹnlâu.CóthểNathansẽphànnànchuyệnđó.”.

Chị ta cười tươi, rồi nói to với Aidan, “Mẹ yêu con, cưng! Tốimaigặplạiconnhé!”.

“Concũngyêumẹ,”thằngbéđáp,khôngngẩnglênkhỏicuốnsách.

“Thôiđược.Đượcrồi.Tôiđiđây,”chịtanói,nấnná.“Tôibiếthai người có rất nhiều chuyện phải bàn.” Chị ta lại nhìn tôi, vàlần này thì không thể nhầm được. Nhất định là chị ta biết.“Nhưngphiềnemmộtviệcnhé?”.

“Gìvậy?”tôinói,cốkiềmchếsựtổnthươngvàgiậndữlàsaoanhcóthểđibuônchuyệnvớichịtavềtôi.

Page 178: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chịtahạgiọngthìthầm.“ĐừngđểAidanbiếtcụthểmọithứ.Chỉlàđó...khôngphảichủđềtôimuốnnóbiết.Ởtuổinó,”chịtanói,tậnhưởngcơhộilàmngườimẹcótráchnhiệm,vốnkhôngphảivaitròmọikhicủachịta.

“Ồ,tôihiểumà,Robin,”tôiđáp,giọngmỉamaihếtmức.

“Nóbiếtchuyệnongbướm,”chịtanói.“Nhưngdùsao...”.

Từkhóemắt,tôithấyAidanliếcquabốmẹ,nhưthểbiếtđíchxácchuyệngìđangxảyra,rồiđứnglênđivềphòngngủmàrấtcóthểsẽởđógầncảbuổitối.

“Xin lỗi. Tôi không có ý gì xấu khi nói vậy,” Robin nói, quayqua nhìn tôi lúng túng, như thể không biết chính xác mình đãlàm gì sai. Quả là điên vì tôi nghĩ có lẽ chị ta không làm gì saithật.Chịtakhôngcóýđồnhamhiểmhayhẹpbụnghẹpdạ,chịtachỉngungốcthôi.

NhưngPeterthìbiếtchínhxácchuyệngìđangxảyra.Nênkhichịtađưangóntayútlênvẫychàovàtungtăngđiracửathìtôicúi gằm, không đủ sức nhìn vào mắt anh. “Sao anh lại làm thếđược?”tôinói.

“Anhlàmsaođượccơ?”anhhỏi.

“Kểvớichịta.”.

“Anhđâucókể,”anhnói,vòngtayômtôi.

Tôigiằngra.“Ôithôiđi,Peter.”.

“AnhcónóichoAidannghe,”Peternói,hạgiọng.“Chắcnókểlạivớimẹnó.”.

“AnhchoAidanbiết?”.

“Phải.Vậykhôngđượcsao?”.

Nghevậy,tôinhậnrađólàmộtcáibẫy.Nếutôibảophảithìkhác nào ngụ ý mình không thấy rằng Aidan là một phần mở

Page 179: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

rộngcủaanh.Mộtvấnđềlớnkhitamuốncướiai.Nhưng,tôitinrằng anh phải hỏi ý tôi trước. Tôi tin chúng tôi phải nói vềchuyện đó trước khi anh kể cho con trai mình, hay bất kỳ ai,nhất là khi biết rằng Aidan có thể kể lại cho Robin. Tôi nêunhữngđiểmnàyravớiPeter,cốtỏrabìnhthảnvàloạiRobinrakhỏicuộcthảoluận.Chuyệnnàykhôngliênquanđếnchịta.

“Nó là con trai anh, Marian. Anh gặp nó sáng hôm ấy. NgaysaukhianhgặpKirby...Vảlại,bốconanhbànchuyệnđiăntối,bốnngườichúngta.Nênanhnghĩnóivớinócũngchẳngsao.Màchẳng phải đó cũng là cái hệ lụy mong muốn từ chuyện Kirbytìmđếnhaysao?Rằngemsẽphảiđốimặtvớicâuchuyệnnàyvàkhaithậtmọichuyện?”.

“Khai thật?” tôi nói. “Thấy chưa? Ngay cả anh cũng nghĩchuyệnđólàđánghổthẹn.”.

“Thôi được. Anh dùng từ không đúng,” Peter nói. “Anh đãnghĩ em... không định... giữ... cái bí mật ghê gớm này nữa. Dĩnhiên-ấylàtrướckhianhbiếtđólàbímậtlớnngaycảvớibốđẻcủaKirby.”.

“Trời,Peter,”tôinói.“Chuyệnđóxảyrađãmườitámnămrồi.Saochuyệnnàylạiquantrọngvớianhnhưvậy?”.

“Bởi vì nó quan trọng thật,” Peter đáp. “Thực ra thì đó là thứquan trọng nhất trên đời. Có một đứa con ấy. Mà em lại có vẻkhôngnhìnnhậnnhưvậy...”.

Tôingắtlời.“Choanhmộtlýdonữađểkhônglấyemà?”.

Anhnhìntôi,sựimlặngđãnóilêntấtcả.

“Emvềđây,”tôinói,chếtđiếng,rồilạithấysợvìthế.

Tôi chờ thấy Peter ngăn tôi, nhưng anh chỉ trơ mắt nhìn tôi.Khirakhỏicănhộcủaanh,cửakhéplạisaulưng,trongtôitrànngậpcảmgiácrằngchuyệnnàyđãtừngxảyra.Cáicảmgiácphải

Page 180: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

rađi,dùlòngkhôngmuốn.Cáicảmgiácrằngđôikhichuyệnđơngiảnchỉlàkhôngthểcứuvãn.

Page 181: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương13Kirby

“Ăn không?” Thầy Tully hỏi, ra hiệu về một hộp bánh vòng đãmởkhithầyvừaănhếtmộtcáivàtínhănthêmcáinữa.Tôiđangở trong văn phòng của thầy theo giấy phép miễn giờ thể dục,mục đích là để bàn kế hoạch đại học dù tới giờ chúng tôi vẫnchưađảđộngđếnchuyệnđó.“CủaRayđấy.Tuyệtvời.”.

Tôi lắc đầu nói với thầy là bánh vòng rắc đường hay dây ralắm,nhấtlàkhiđangmặcváyđồngphụcmàuđỏ.Vớilại,saoởđâylúcnàocũngcóbánhvậy,tôihỏi,rồiđoán:phụhuynhcảmơn? Hối lộ của học sinh? Hay có cô thư ký nào phải lòng thầy?Thầy cười, trông quyến rũ hơn cả mọi khi, rồi ngửa cổ cắn mộtmiếng to, đường cát văng tứ tung. Thầy liếm ngón cái, thu hútánh nhìn của tôi tới cặp môi thầy, làm tôi hình dung ra cảnhthầy Tully đang ân ái. Không phải với tôi - tôi chưa vượt quađượcranhgiớiđó-màlàmộtcônànggiốngkiểumấyđứatronghội nữ sinh, ngực to, khúc khích suốt. Hy vọng rằng hồi sinhviên, hay ít nhất là lúc này, thầy có gu khá hơn, tôi bèn hìnhdungcảnhđóvớimộtcôdangămmảnhmai,tríthứcvàcùnglúcliếcquamànhìnhmáytínhcủathầy.Tiếthọccònhaimươiphútnữa.

“À,” tôi nói, đưa tay qua bàn vỗ lên cầu thủ bóng chuyềnNebraskaCornhusherđồchơicócáiđầulúclắcgầngiốngmanơcanh đang nhăn răng cười. “Em có điều này muốn báo thầybiết.”.

“Cuối cùng thì em cũng đã thuộc công thức bậc hai à?” thầy

Page 182: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nháymắthỏi.“Thếthìghêđây.”.

“Ấy.Khôngphải.Vớilạichếnhạođiểmyếutronghọctậpcủangườikháclàkhônghayđâunhé,”tôinói.“Ýemlàkhôngkhéosau này em lại phải đi trị liệu thật vì thế đấy. Tại thầy cố vấnhướngnghiệpchêemdốt.”.

“Dốt á? Không,” thầy nói. “Là bướng bỉnh không chịu học,hừm...phải.”Thầytrỏtôiđiệubộrấtkịch,rồicườitoét.

“Thôi,” tôi nói, huơ tay gạt chủ đề đó đi. “Chuyện này chẳngdínhgìđếntoáncả.Nóliênquanđếnnơiemđếntuầnrồi.”.

Thầyliếclêntrầnnhà,vẫnmỉmcười,nhưthểđangcốnghĩracái gì khôi hài thì Scooter Banks xuất hiện ở ô cửa kính, rồi mởcửaphòng,thòđầuvàorốnglên,“ChàothầyT!Thầythíchcáicàrịchkhông?”.

“Có phải đến chỗ đó thì tôi phải nói, ‘Cà rịch là gì?’ khôngvậy?”.

Scooterphálêncườirồinóito,“Thầylàmsaovậy,càtang?!”.

“Quayvềlớpđi,Scooter,”thầyTullynói,đuổinó.

Vừacườikhùngkhục,Scootervừađủngđỉnhxuôihànhlangkhitôinhướngmắtlầmbầm,“Đồđầuđất.”.

“Từ vựng ấn tượng đấy,” thầy Tully nói. “Thấy chưa? Dứtkhoátlàemkhôngdốt.”.

Tôimỉmcười,nghĩlàsuychocùngthìgiờSATđãhọccũngcólúc hữu dụng, rồi tuôn một hơi. “Em gặp mẹ đẻ rồi. Trong đợtnghỉ cuối tuần dài ngày của trường mình. Em tìm ra bà ở NewYork.Emđếnđấy.Mộtmình.”.

ThầyTullyhuýtsáo,rồinhìntôibằngánhmắtmàtôimuốnđónglongiữmãi.Đólàánhnhìnthểhiệnsựtôntrọngđíchthực.Thầy thấy ấn tượng và tò mò, và dù tôi biết thầy thích mìnhnhưng đây là lần đầu tiên thầy tỏ ra như vậy. Lần đầu tiên có

Page 183: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngườithểhiệnđiềuđóvớitôi.Thầyrahiệuchotôinóitiếp,thếlàtôikểhếtvớithầyđầuđuôicâuchuyện,từcúđiệnthoạigọiđếntổ chức con nuôi sáu tuần trước đến chuyến xe buýt tới thànhphốNewYorkrồiđếntiếnggõcửanhàbàgiữakhuya.

“Chà,”thầynói.Rồilặplạitừđóhailầnnữa.

Tôi cười toét, kể tiếp cho thầy nghe về Marian và cuộc sốngcủabà.ThầynghechămchúhơnBelindahayemtôi,nhưtôiđãbiếttrước,còncâuthầyhỏiđầutiênthìkhẽkhàng,âncần.“Emcóthấyemvàmẹđẻgiốngnhaukhông?”thầyhỏi.

“Vềbềngoàiá?”tôihỏi.

Thầygật,nóichúngtôicóthểbắtđầutừđó.Tôiđáplàcó,dứtkhoátcóthểnóichúngtôicóquanhệruộtrà.“Màudanhưnhau.Vócngườicảhaicơbảnlànhưnhau.Vàcótaitonhưnhau.”Tôimỉmcười,đỏmặt.

Thầy Tully đập nắm tay lên ngực và nói, “Còn ở đây? Haingườicógiốngnhauởchỗnàykhông?”.

Câu đó sẽ nghe có vẻ sến nếu như thốt ra từ miệng ai khác,nhấtlàlạiđikèmcáiđộngtácchỉvàotimnhưthế,nhưngthầytuyệtvờivàdễthươngđủđểthoáttộiđó.

“Khônghẳn,không...Cólẽítthôi,”tôinói.

“Saolạithế?”.

Tôi nhún vai đáp, “Không biết phải giải thích sao. Bà thôngminh hơn em. Dám nghĩ dám làm hơn.” Tôi cười rồi tiếp, “Chà.Nóithếthìquánhẹsovớithựctế...”.

“Thầykhôngbiếtnóisao-cólẽbàấydámnghĩdámlàmhơnnhưngthầykhôngtinlàbàấythôngminhhơn.Suychocùngthìemlàcongáibàấymà.Vàemrấtthôngminh.”.

“Phải.Làthầynói.”.

Page 184: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Điểmkiểmtracủaemnói.Kểnữađi.”.

“Emkhôngbiếtnữa.Bàcóvẻhơitrầmtính.Giốngem.Nhưngbà khéo giao tiếp lắm,” tôi nói, mường tượng lại hình ảnh bàtrongphòngkịchbản.“Nhưthểbàluônbiếtchínhxácphảinóivàlàmgì...Vàhầunhưluôn...vữngvàng.”.

“Đólàphẩmchấttốtsao?”.

“À,phải,”tôinói.“Hơnlàmòmẫmnhưem.”.

“Emđâucómòmẫm.”.

“Có,cómà.”.

“Đấychỉlàemcảmthấythếthôi.Sovớimộtcôgáimớilớnthìemrất...tựchủ.”.

“Từđócónghĩagìemchảquantâm.”.

“Cónghĩalàcóvẻnhưemgiốngmẹđẻởđiểmgìđó.”.

Tôilắcđầu.“Không.Bàấyhoànhảo.Tóctaidadẻyphục.Cănhộnữachứ.Thảyđềuhoànhảovàphongcách.Mọithứ.”.

“Nghecóvẻlắmthứquá.”.

“Vớibàấythìkhông.”.

“Ừ,thếthìnónghecóvẻ...chán?”thầyTullynói.

Tôinhúnvai.“Àthì,khôngphảiem.Điềuđóthìchắcrồi,”tôinói,nghĩđếnsốquầnáobàsắmsửachomàtôivẫnchưamặctới.Tôi toan nói với thầy, nhưng không muốn nói ra miệng nhữngđiềutôicảmthấy-rằngbàđãcốmuachuộctôivìđiềudốitrábàđãnói,chẳnghạnnhư,Nàycon,xinlỗivìbốconkhônghềbiếtcócon.NhưngxemthửmấyđôigiàyPradađóđi!

“Gìvậy?”thầyTullynói.Tôilấylàmlạvềcáchthầyhỏicâuđó-hỏitôinghĩgìđúnglúctôiđangcómộtýnghĩkháquantrọng.

Tôi nuốt khan, cúi nhìn hai bàn tay, rồi quyết định cho thầybiết đôi chút sự thật trần trụi. “Nhưng... hóa ra là... Bà ấy chưa

Page 185: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

baogiờkểvớiaivềemcả.”.

Thầynghiêngđầusangbên.“Khôngaicảư?”.

“Không.Khôngaicả,trừmẹbà.”.

Nếucóthấysốcthìthầycũngvờnhưkhông,lạihỏithẳngvàovấnđề,“Chuyệnđólàmemcảmthấythếnào?”.

“Emkhôngbiếtnữa.Emnghĩemthấyngạcnhiên.”.

“Điềuđócólàmtổnthươngtìnhcảmcủaemkhông?”.

“Chút ít,” tôi thừa nhận, rồi liền nói thêm, “Nhưng sao cũngđược.Chảquantrọng.”.

“Thếbốđẻkhôngbiếtvềemsao?”thầyTullyhỏi.

“Không,” tôi đáp, cảm thấy hai má nóng bừng, như thểchuyện này nói lên điều gì đó về tôi chứ không phải bà. “Bà ấychưabaogiờnóichobốđẻembiếtmìnhcóthai.”.

Thấythầykhôngnóigì,tôitiếp,“Embiết.Nghethậtsốc,phảikhông?”.

“Thầylàcốvấnhướngnghiệp,”thầyTullynói,bẻkhớpngóntay.“Chẳngchuyệngìcóthểkhiếnthầysốccả.”.

“Chà, em ước gì bà ấy có người như thầy để trò chuyện,” tôinói.“Hồinhữngnămchínmươi.”.

“Sao thế?” thầy Tully hỏi dò. “Em ước bà ấy đã quyết địnhkhácđià?”.

“Khôngphải,”tôiđápnhanh.“Emkhôngnóivậy.Emchỉước...bàấyđãchobốđẻembiếtvềem.”.

“Emướcthếlàđươngnhiên,”thầynói.

“Với lại, thầy biết không? Em nghĩ bà ấy cũng ước như vậy.Emcònnghĩ cólẽ aiđónhư thầyhẳn đãcóthể thuyếtphục bàlàmthế.”.

“Thôiđượcrồi,”thầyTullynói.“Thếthìhaingườicònchờgì

Page 186: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nữa?”.

“Gìạ?”tôinói.

“Saoemkhôngđitìmôngấy?Nhưđãlàmvớibàấy?”.

“Quá muộn rồi,” tôi đáp, dù tối qua tôi đã mất thêm hai giờnữa tìm ông trên mạng. “Ít nhất thì cũng đã quá muộn đối vớibà.Đờibàđãhếtsứchoànhảovàđủđầy.”.

“Không hoàn hảo đâu, Kirby ạ,” thầy Tully nói đúng lúcchuông reo trong hệ thống điện thoại nội bộ. “Và nhất định làkhôngquámuộn.”.

Page 187: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương14Marian

Sáng thứ Ba, Peter gõ cửa văn phòng tôi, chuyện gần như chưatừngcótiềnlệnếukhôngphảilàdomộtcuộchẹntheolịch(baogiờ cũng diễn ra trong văn phòng của anh) và hỏi tôi có rảnhchútkhông.

“Đươngnhiên,”tôinói, lòngbàntaybắtđầulạnhvàẩmướt.Đãbangàynaychúngtôikhôngnóichuyệnvớinhau-từkhitôirờikhỏicănhộcủaanh.Vàdùkhôngrõmìnhmuốnanhnóigì,tôi cũng hy vọng anh đến vì chuyện cá nhân. Nhưng sau mấygiâythìtôibiếtanhđếnvìnhữnglýdoliênquanđếncôngviệc,khianhmởmộthồsơrồithảyđềcươngmấytậptôiđãnộpchoanhlênbàn.Tôinhậnratứcthìlànóđangởdạngbiêntậpvàchichítnhữngnhậnxétngoàilề.

“Anhkhôngthíchnó?”tôinói.

“Tấtnhiênlàanhthích.Vickyvàanhđềuthích,”anhnói,ámchỉ giám đốc chương trình, sếp trực tiếp của tôi mà có lẽ đangđứngđâynếuPetervàtôikhônghẹnhò.

“Nhưngcóvàithứtacầnthảoluận,”anhnói.Timtôithắtlại.Tôi biết cái nhìn này từ phần trước - cả phần trước nữa. Thậmchí cả phần trước trước nữa. Đó là cái nhìn ngay trước khi anhnóitôiphảisửalạimọithứchúngtôiđãviết.

Tôilậtquatậptàiliệu,đểýthấymộtghichúbênlềlà“rượuchè quá nhiều”. Tôi chỉ và nói, “Phim diễn ra ở quán bar mà,Peter.NormtrongCheerscóuốngnhiềuquákhông?”.

“Nghenày.Đừngtựái,”anhnói.

Page 188: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Emkhôngtựái,”tôiphảnpháo,liếcxuốngđọcmấyghichúkhác,nhiềucáiliênquanđến“giọngđiệu”củamộtcảnhhayhộithoạinhấtđịnh.

“Mấy ghi chú về giọng điệu này là sao đây?” tôi nói. “Giọngđiệubọnemdùngcógìkhôngổn?”.

“Khôngcógì.Chỉcầnhạgiọngxuốngchútxíu,”anhnói,bắttréochân,kiểuđànông,rồikhẽcườimộtmình.

Tôinhấtquyếtkhôngcười.

“Xinlỗi,”anhnói,lạitáchrờihaichânra.“Chẳngcóthờigianđâumàđùa.”.

“Không.Quảlàkhông,”tôinói.“Cứnóithẳngluônvớiemđi.”.

“Đượcrồi.Nótáobạoquá.Quánhiềusex,rượuchè,tiếnglóng,bạolực...”.

“Đây đâu phải là kênh Gia đình ABC. Anh biết thế mà, đúngkhông?”.

“Phải.Anhbiết...”.

“Vàđólàgiọngđiệubọnemvẫndùngxưanay.”.

“Không hẳn. Đây là một tình huống nguy hiểm, và bọn emđangđi...xaquárồi.”.

“Nhưngngườixemthíchđiềuđóởphimcủabọnem.Bọnemkhôngthườngthườngvàtẻnhạt.”.

“Nghenày,Marian,”anhnói,bắtđầuxùlôngnhím.“Emcầnlưuývàiđiều.ĐượcphátvàochíngiờtốithứNămlàmộtgánhnặnglớn.Emphảiđươngđầuvớimấyđốithủnặngký,màhãngthìkỳvọngsẽlôikéothêmnhiềungườixemnữađểbiệnminhchokhoảntiềntathuvề.”.

“Chứbọnemkhôngphảilàcáicâyháiratiền.”.

Anhcườikhẩymộttiếngrồithòtayvàotúihồsơnémchotôi

Page 189: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mộttàiliệunữa.“Cònkhuya.”.

Tôiliếcnhìntàiliệugồmnhữngconsốvàsốliệuthốngkêdânsốrồinhìnlạianh,lắcđầu.“Anhkhôngchobọnemcơhộithànhcông.Vàvớimấycáighichúnày-bọnemsẽkhôngbaogiờlàmđược.Anhkhôngthểbắtbọnemphảicắtxénkiểunàyđược.”.

“Nghe này Marian. Em biết Vicky muốn làm gì không?” anhhỏi. “Cô ta muốn đẩy em sang khung giờ lèo tèo thứ Sáu. Anhđangcứunguychoemđấy.”.

“Tạisao?”tôigắtlại,quyếtđịnhsẽbỏquaphầnnghĩVickylàmộtkẻngungốcvôvị.Anhthừabiếtýkiếncủatôivềcôta.

“Emhỏi‘tạisao’làsao?”.

“Tại sao anh phải cứu nguy cho em? Vì ta đã lên giường vớinhauà?”tôinói,cốýxuyêntạcmốiquanhệcủachúngtôi.“Hayvìanhtintưởngởchươngtrìnhemđãgâydựng?”.

“Thậtlònghả?”anhnói.“Cảhai.”.

“Được, vậy thì giúp em một điều - quên cái chuyện giườngchiếuđóđikhiđiềuhànhmấycuộchọpnhỏcủaanh.Emkhôngcần cái sự ủng hộ đó,” tôi nói, giọng run run, biết mình khôngthểthắng.Chươngtrìnhlàmtốtnhưvậylàvìanhđãgiaơnchotôi.Nếuanhcắtxénkịchbảncủachúngtôithìchúngtôisẽmấtngười xem và bị hủy. Tôi đưa tay ra giận dữ xóa vài tin nhắntronghộpthư,chỉđểtaykhỏicảmthấythừathãi.

Anh thở dài rồi nói, “Nghe này, Marian. Anh đang cố hết sứcđểgiữchươngtrìnhcủaemvàothứNăm,nhưngbọnanhsẽphảiđổiemsangtámgiờ.Sốlượngngườixemcủachươngtrìnhbọnem không thể cạnh tranh trong khung phát chín giờ, mà bênquảngcáothìđangphànnànvềnộidungcủaemởkhungpháttám giờ. Nên em sẽ phải điều hòa chút đỉnh. Anh xin lỗi. Anhbiết đó không phải điều em muốn nghe, nhưng đành phải vậy

Page 190: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thôi.Taphảicólợinhuận.”.

“Chuyệnnàythậtvớvẩn,”tôilẩmbẩm,đọclướtquamấyghichú.

“Dùemcóhàngtriệungườixemmànộidunglạixuahếtmấynhàquảngcáovàkhiếnphụhuynhkíchđộngthìcũngchẳngcónghĩalýgì.”.

Tôilườmanh.“Cảmơnanhvềbàihọctruyềnhìnhđó.”.

Anhlờđimànói,“Điềuanhkhônghềmuốnlàchươngtrìnhcủaembịhủybởivìemkhôngchịucắtxénnộidung,rồihãnglạiphải đưa em vào khung giờ mà khán giả của em sẽ không tìmthấyemđâucả.”.

Tôi lờ câu nói trịch thượng của anh và bảo mình biết rất rõvấn đề chung quy cũng chỉ vì tiền. “Nhưng anh không thể bảoemchịunhúnđikhitướchếtmọiýtưởngđộclậpsángtạocủaem.”.

“Bọnanhkhôngtướchết.Bọnanhchỉtướcchútđỉnh,”anhlạivừanóivừacườimỉmmàsẽthậtquyếnrũnếunhưanhđangnóivềcôngviệccủaaikhác.“Chỉcầnsắpxếplạichútđỉnh.Làmchonó...lànhmạnhhơnmộtchút.Bớttáobạođimộtchút.”.

“Vậythìcơbảnlàsửalạicảbộphimrồicòngì,”tôilẩmbẩm.“Trời. Tại sao ta phải chiều theo mấy thằng đần ngoài kia? Cònngườicóđầuócxemtruyềnhìnhnữamà.Chẳngphảivìthếmàanhđếnhãngtruyềnhìnhnàysao?”.

“Marian. Bình tĩnh lại rồi đọc mấy ghi chú đi. Phim của emvẫn sẽ sắc sảo - chỉ là không... gai góc quá... Mai ta sẽ nóichuyện,”anhnóivớivẻtựchủkhiếntôiđiêntiết.“Đượcchứ?”.

“Được,” tôi đáp, biết rằng mình sẽ thực hiện mọi chỉnh sửatheo ý anh - như tôi vẫn luôn làm - rằng mình không còn cáchnàokhác.

Page 191: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Anhđịnhđứnglên,nhưnglạingồixuốngrồinhìntôi.

“Gìvậy?”tôinói.

“Emcònđiềugìkhácmuốnbànkhông?”.

“Khônghẳn,”tôinói,hếtsứcmonganhởlạithêmchútnữadùbiếtmìnhsắpbuộtramộtcâuchâmchọc,phảntácdụng.“Trừchuyện em hết sức xin lỗi là anh không đồng tình với nhữngchọnlựacủaemhồimườitám.”.

Anhkhoanhtayrồigậtđầu,hạgiọngnói,“Ừm.Côngbằngmànói-emvẫntiếptụclựachọnnhưthế-quatừngngày,từngnămkểtừấy...nhưngđólàđờiem.”.

“Cònđâylàhãngtruyềnhìnhcủaanh,”tôinóitrướckhianhlắcđầu,đứnglên,vậylàđếnlượtanhrakhỏicửa.

Ngày hôm sau chúng tôi không nói chuyện, hôm sau nữacũngkhông,cácdựtínhtốithứSáucủachúngtôivớibạnbèđãlùlùtrênlịch.Khoảngbamươiphúttrướcgiờchúngtôiđặtchỗởnhàhàng,khitôiđangởnhàthayđồđilàmrathìanhgọitới.

“Đểemđoánnhé.Anhhủy?”.

“Anhchỉmuốntraođổitrướcnhữngquyđịnhcơbảnchotốinay,” anh nói, giọng vừa thụ động lại vừa gây hấn chưa từngthấy.

“Phảihiểuđiềunàysaođây?”.

“NghĩalàbạnbècủaemcóbiếtchuyệnKirbykhông?”.

“Vậygiờhọchỉlàbạnbècủaemthôisao?”.

“Thôiđược.Bạnbècủabọnmình.”.

“Không,”tôinói,liếcvộiquanhbàntrangđiểmtìmtrangsứcvàphụkiệnphùhợp.“Họkhôngbiết.Dạonàyemhơibậnviếtlạichươngtrình.”.

“Emcóđịnhchohọbiếtkhông?”anhhỏi.

Page 192: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Emkhôngbiết,”tôinói.“Nếuđượcnhắcđến.”.

“Ừm,anhnghĩnósẽchẳngtựđượcnhắcđến.”.

“Được,vậythìemnghĩanhcócâutrảlờirồi,”tôinói.

“Thếlàemchỉđịnhgiảvờ?”.

“Chínhxácthìgiảvờcáigì?”tôinói,nghĩ,Vờlàtađanghạnhphúcư?

Anh hắng giọng. “Vờ như không phải đang có một biến cốquantrọngtrongcuộcđờihaita?”.

Dùtôithíchanhnói“haita”vàdùng“biếncố”thayvì“khủnghoảng”,nhưngtôivẫncảmthấynỗioángiậnthítchặtlồngngựclàanhsẽkhôngchịuđểtôiyênổnsốngtiếpđờimình.NgaycảKirby còn chấp nhận chuyện đó. Ngoài vài tin nhắn qua lại, tôichưathấyconbéliênlạclại,vàtôinhẹngười làkhôngthấynónhắcnhởgìthêmvềConrad.Cảmxúccủatôivềchuyệnnàyvẫncòn dùng dằng, nhưng tôi đã dứt khoát rằng con đường chúngtôiđangđilàtốtnhấtchocảhai.Conbéđãcómộtgiađình,còntôimuốncógiađìnhcủariêngmình.Vớingườihiểuđượcvìsaotôiđãlàmnhưvậy.

“Được.Nghenày.Anhmuốnemnóichobọnhọnghe?Emsẽnói.Cólẽlúcdùngtrángmiệng.‘À,nhântiện,mấycậuơi...Mườitám năm trước tớ đã có một đứa con. Tớ kể chuyện ấy chưanhỉ?’.”.

“Đừnghờihợtnhưthế,Marian,”anhnói.

“Hời hợt? Phải đó là cái anh gọi chuyện bỏ con cho người tanuôi?” tôi nói, chết trân, nhìn chằm chằm bóng mình tronggương. Trông tôi già đi, hay ít nhất cũng mệt mỏi - rồi liếc đingay.“Phảiđólàcáivẻanhnhậnthấyởemmấyngàyvừarồi?Mộtvẻhờihợt?”.

Anhimlặng.

Page 193: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Thựcra,làmsaoanhnhậnthấygìđược,”tôinói.“TagầnnhưđâucóthờigiannàobênnhautừkhiemgặpKirby.”.

“Anhbiết,”anhnói.“Vấnđềlàđấy.Anhđãđểemđượcriêngtư-emlạidùngsựriêngtưđóđểxacáchnhưmọilần.”.

“Câunàylàtừmộtngườiđànôngkhôngnhắcđếnhônnhânđây,”tôinói,nhẩmtrongđầusốlầnmìnhnêurachuyệnđó.Rõràngđãđiquágiớihạntừbănkhoănvềtươnglaicủachúngtôisanggâyáplựcvớianhvềchuyệnđó.

“Tachẳngcótưcáchnàobànđếnhônnhân,”anhnói.

“Tiệnchoanhquá,”tôinói.“Gọngànglàmsao.”.

“Em muốn nói đến gọn gàng sao? Thế thì phải nói về quyếtđịnh của em, Marian. Quyết định hoàn hảo. Sinh con, cho làmconnuôi,khôngnóivớimộtai.Đùng.Ngănnắpvàgọngàng.”.

Tôi cảm thấy hai má nóng bừng, hai tay bắt đầu run. “Sinhconthìchẳngcógìlàgọngàngngănnắpcả.Pháthaimớilàgọngàngngănnắp.Anhđâuhềbiếtemđãtrảiquanhữngchuyệngì,khókhănrasao.”.

“Được. Em nói đúng. Anh xin lỗi. Anh biết nói thế thật tànnhẫn. Anh chỉ nghĩ...” Anh thở dài rồi nói nốt. “Anh nghĩ emchưagiảiquyếtchuyệnnày.”.“Emvừagiảiquyếtnórồicòngì.”.

“Chưa.Chỉvớimộtngày‘đưacongáiđếncơquan’nhonhỏđóthôisao?Vàmộtchuyếnthamquanbảotàngà?”.

“Vậynênemhờihợt,phảikhông?”tôinói,dùtôibiết,vềmộtsố mặt, anh đúng. “Chà, Peter. Anh muốn em làm gì với con béđây?”.

“Gắnbó,cólẽthế?”.

“Conbéđếnđâykhôngphảiđểcóthêmmộtngườimẹ.Nóđãcórồi.”.

Page 194: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Được,anhkháchắcconbéđếnđâyvìnhiềuđiềuhơnlàđểđithamquanvàmuasắm.Rõràngconbécầnem.”.

“Thếemphảilàmgì?Khóclóctỉtêrằngemđãđaulòngbiếtbao vì không nuôi nó?” Vừa thốt ra câu ấy tôi đã nhận ra điềumình vừa nói, và quan trọng hơn là có lẽ, bất chấp những nămthángcốtựthuyếtphụcmìnhtinkhácđi,tôithựclònghốihậnvềchọnlựacủamình.Lẽratôiđãcóthểnuôinó.Tôiđãcóthểchọnmộtthỏathuậnchoconnuôicôngkhai.Ítnhất,tôicũngcóthểnóithậtvềnó.

TấtnhiênPetercũngnghethấycâuđó,anhthốtramộttiếngthởdàingụýlàtôivừachứngminhlýlẽcủaanh.

“Thôiđược,”tôinói.“Anhthắngrồi.”.

Giọnganhdịuđinhưnhàtrịliệuđạtđượcmộtbướcđộtphámàbấylâuanhtathămdò.“Anhkhôngnóiemchoconbélàmcon nuôi là sai. Em đã có một cuộc sống tuyệt vời. Anh chắc làconbécũngvậy.”.

Mắttôicaycaykhitôichộplấyáokhoácvàchìakhóa,“Embamươisáutuổirồi,Peter.Emmuốnlàmmẹ.Nhưngngườiyêucủaemlạikhôngmuốncóconnữa...”.

“Anhchưahềnóivậy.”.

“Vậythìsao?Anhmuốn?Haykhông?”.

Imlặng.

“Vậynghĩalàkhông?”.

“Nghĩalà‘Anhkhôngbiết’.”.

“Được. À, người yêu đã hai năm của em không biết mình cómuốnmộtđứaconnữakhông,”tôinói.“Thếnên,cứcholàemởlại với người yêu, em không biết liệu em có được một đứa conkhông.Cònnếuemchiatayvớingườiyêu,aicũngsẽđoánxem

Page 195: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

em có tìm được ai khác không trong cái độ tuổi sinh sản đangthuhẹprấtnhanh.”.

“Anhcholàemởlạivớingườiyêu,”Peternói.

“À,điềuđókhiếnmộttronghai...Vậycólẽanhnênbỏbữaăntốinay,”tôinói.

“Ừ.Cólẽvậy,”anhnói,cuốicùngcũngnổigiậnnhưtôi.

“Được.Gặplạisau,”tôinóirồicúpmáytrướcanh.

MườilămphútsautôiđãtớiCampagnola,mộtnhàhàngÝcổđiểnởkhuThượngĐôngManhattancólốitrangtrímộcmạcvàlượng khách quen lắm tiền nhiều của. Đó là một trong nhữngquánPeterưathích.Khibướcvàotrong,tôithấyngayClaudiavàJess,haicôbạnthânnhấtcủatôiởthànhphốnày,đangngồiởquầybar.Jessđangbôngđùavớibagãđànông,đúngkiểucủacônàng.

“Chào!” tôi nói qua tiếng huyên náo vui vẻ và bản nhạc củaSinatradotayđànpianocủanhàhàngchơi.Lòngtôinặngtrĩu,nhưngtôihồhởi,mỉmcười,vàchợtthấymìnhđangtựhỏiphảichăngcảcuộcđờimìnhquảthựctoànlàgiảtạo.

“Ê,nàng!MuốnmộtlyTLCkhông?”Jesshỏi,nânglylên.

“CónhữnggìtronglyTLC?”tôihỏi.

“Whiskey,Cointreau,rượuphahạthồi,rượuvermouth,nướcđắng.NgaycảClaudiacũngphảimêtítđâynày,”Jesstuyênbố,quaylạirahiệuchophụcvụquầyphathêmlynữa.

“NgaycảClaudiahử?”Claudianói.Cônàngbiếtmìnhlàngườibảothủnhấttrongbộba-Jessthìgọilàcứngnhắc-nhưngvẫnkhôngchịunhậncáimácnày.

Jessnhoẻncườiđắcchírồiquaylạinóivớimấythínhgiảđangtántỉnhcônàng.“Chứngminhcáitôivẫnluôndámchắc.Khôngaikhôngmêwhiskey,vấnđềchỉlàmêđếnđâu,khinào,vàởđâu

Page 196: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thôi.”.

Mấy gã đàn ông cười hơi nhiệt tình quá, rõ ràng thấy kíchthíchtrướcmộtngườiđànbàmêwhiskey,nhấtlàlạitrôngnhưngườimẫu.ĐiềukhiếnJesshấpdẫnhơnnữalàcônàngtừnglàmộtgiámđốcngânhàngđầutưcựckỳxôngxáo,đãsốngsótsauvụ phá sản của Lehman Brothers rồi lấy lại phong độ để thànhquản lý hệ thống dịch vụ ngân hàng y tế tại Goldman. Tôi vẫnđùavớiPeterrằnghaingườisẽlàmộtcặpđẹpđôi,rằngJesslàtôinhưngvuinhộnhơn,xinhxắnhơn,thôngminhhơn.Vàcảhaiđềuengạiràngbuộc.

Khi chúng tôi trao đổi qua loa những thông tin mới về côngviệcvàcuộcsống,Claudiavàtôicốhếtsứcgạtmấygãấtơkhỏicuộcchuyệntrò,tớikhiBen-chồngClaudiađếnnhậpbọnthìdễdànghơn.

“ChàngPeterđâu?”Benhỏisaukhichúngtôichàohỏivàômhôn.

“Làm việc. Tối nay anh ấy không đến được,” tôi nói, mà aicũnghiểuđúngnhưvậythôivìchuyệnđóhầunhưkhôngphảibất thường. Nhưng khi Jess đi đầu đến quầy tiếp tân rồi chúngtôiđượcdẫnngayđếnmộtbàntrònrộngởgiữaphòngăntrangtrí tranh sơn dầu, tôi thú thật với Claudia là chúng tôi đang cóchuyệntranhcãi.

“Cậucómuốnnóivềchuyệnđókhông?”côbạnhỏikhichúngtôiđãngồivàobàn.

“Nóivềchuyệngì?”Jesshỏi.

“Thậtrathìkhôngcógì.TớchỉvừanóilàPetervàtớđangcãinhauchútđỉnh,”tôinói,biếtơnlywhiskeyđangnhấp.“Thựcra,tớnghĩkhôngchừngbọntớsắpchiatay.”.

“Imngay!”Jessnói.“Cóchuyệngì?Ồ,khỉthật-anhtaănởhai

Page 197: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

lòngà?Nóitớlàkhôngphảithếđi.”.

“Khôngphải,”tôinói,nghĩđếnmấycâuchuyệnđànôngcóvợlăng nhăng trong quá khứ của cô ấy và rằng mình không ngạcnhiênkhiđâylàgiảđịnhđầutiêncônàngđưaravềmộttrườnghợp chia tay. “Chẳng có gì như vậy đâu. Chuyện... dài hơnnhiều.”.

“Cứnóihếtrađi,”Jessnói.“Cậusẽthấythoảimáihơnđấy.”.

Tôi mỉm cười, ngạc nhiên sao chúng tôi khác nhau quá, cônàngkhôngtưởngtượngnổilàgiữabạnbèvớinhaulạiphảicóbí mật. “Phải mụ vợ cũ của anh ta không?” cô nàng đoán. “Lạigâychuyệnnữaà?”.

“Khônghẳn,”tôinói.

“HayrắcrốivớiAidan?”cônàngsuyđoán.

“Cậuđịnhcứđoánmãihaylàđểcậuấynóiđây?”Claudianói.

“Giữa bọn tớ... vừa nảy sinh vài vấn đề,” tôi nói, nghĩ đếnKirbymàthấyâmỉnhứcnhốitronglồngngực.“Tớnghĩanhấydùngmấychuyệnđóđểbàochữachoviệcanhấykhôngthểtiếntới.”.

“Chúaơi.Khoanđã.Lùilạivàđừngnóikhóhiểunữađi,”Jessnói.“Chuyệngìđangxảyravậy?”.

“Tớnghĩanhấykhôngmuốncóconnữa,”tôinói.

“Nhưngcậukhôngchắclàanhấykhôngmuốn,đúngkhông?”Claudiahỏi,vốnđãthànhchuyêngiavềđềtàinàysaukhisuýtly dị với Ben mấy năm trước, rồi nhiều tháng sau mới tái hợp.Trớtrêulàcâuchuyệnchiataycủahọngượcvớihoàncảnhcủatôi-anhchồngmuốncóconcònbạntôithìkhông.Vàđólàđònquyếtđịnhchođếnkhihọnhậnrarằngkhôngphải.GiờhọđãcómộtđứacongáilênbatênlàFrancesvàtôichưatừngthấyngườimẹnàoyêuchiềuconnhưvậy.

Page 198: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Haingườisẽgiảiquyếtổnthỏathôi,”Bennói.Tôinhìnchămchú vẻ mặt anh và cảm thấy được an ủi. Quả là anh có cái ảnhhưởng như vậy. Anh là kiểu người chồng và người cha mà tahìnhdungsẽcướikhilêntámvàtinvàochuyệnhạnhphúctrọnđời. Mỹ chính hiệu và đẹp trai nhưng không đến độ quyến rũ.Vuitínhnhưngkhôngxemmìnhlàcáirốnvũtrụ.Thôngminhvàthamvọngnhưngxemtrọngnhữnggiátrịgiađình.Thựcra,khiFrancesrađời,anhđãxinnghỉphéphainămởcôngtykiếntrúcđểcótrọnthờigianchămsócchoconbé.“NhìnClaudiavàanhxem.Đôikhichỉcầncóthờigian.”.

“Cólẽvậy,”tôinói.“Nhưngemsắphếtthờigianrồi.”.

Claudianhướngmắtbảotôiđừngcóngớngẩn,nhưngtôilàmcônàngimmiệngkhinhắcrằngcôcóthailúcbằngtuổitôibâygiờ.

“Tớ hơn các cậu hai tuổi đây này,” Jess nói, ra hiệu với mọingườiquanhbàn.“Màtớcóhoảnghốtgìđâu.”.

TôicẩnthậnnéđềtàinhạycảmvềMichael,ngườicũgầnđâynhấtcủacôbạnvìcuộcchiataycủahọvẫncònrớmmáu,màchỉnhắclàdùsaocôcũngcònsốtrứngtrữđôngantoànvàkếhoạchtìmngườithaythế.

Claudiatrôngđămchiêurồinói,“Vậyđólàlýdotốinayanhấy không đến sao? Vì cậu muốn có con còn anh ấy thì chưachắc?”.Rõrànggiọngcôchothấycôbiếttôiđãbỏquaphầnquantrọngtrongcâuchuyện-vàđólàmộttrongnhữnglýdotôirấtthíchcô.Côsắcsảo,ngheracảđiềutakhôngnóicũnghaynhưcáitanóira.

Tôingậpngừng,cảmthấynhữngbiệnbạchcủamìnhvỡvụnkhi nghĩ đến Kirby. Tuổi mới lớn, mùi nước hoa rẻ tiền và chìmắtkẻvụng.Đôitaitovànụcườiethẹn,dễthương.Phầntrình

Page 199: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

diễnrápkhácthườngtrongphòngkịchbảnvàhaimắttrònxoetrầm trồ ở bảo tàng Guggenheim. Tôi nghĩ đến cái ôm lần cuốitrướckhitôiđểnólêntaxivàbỗngthấynhớnódadiết,nhưngtrênhết,tiếcnhữngthứmìnhbỏlỡkhitừbỏquyềnlàmmẹnó.Biếtbạnbèđangnhìn,chờmìnhtrảlời,tôiđặtlyxuốngrồinói,“Thôiđược.PhầnnàothìchuyệnbấtđồngvớiPeter... làvềhônnhân.Tớmuốncómộtđứacon.Tớmuốnlàmmẹ...”.

Claudia đưa tay ra chạm tay tôi khi tôi hít một hơi và lựa lờinóitiếp,tựhỏimìnhlàmđiềunàyvìmìnhhơnhayđểchứngtỏvớiPeterhơn.“Vàtớmuốnđiềuđónhấtlàvì...à...tớđãtừngcócon.Từtrướcđâyrấtlâurồi.”.

“Sao?Khinào?”Jessrélên.

Tôicúigằmxuốngbàn,nhưngquyếttâmđiđếncùng.“Ngàytớmườitám.Trướckhivàođạihọc.Tớđãcócon,vàrồi...vàrồichonóđi.”.

“Làmconnuôisao?”Jesshỏi.

Tôimỉmcườinói,“Trời,tớđâucóbỏnótronggiỏrồiđểtrướcthềmnhàthờ.”.

“Chúaơi,Marian,”Claudianói,khitôinghĩđếnchuyệnchịcônhậnnuôimộtđứabétheothỏathuậncôngkhai,trongkhiBenchỉđămđămnhìntôi,đầytrắcẩn.

“Khỉ thật,” Jess nói, đưa tay qua chiếc ghế trống tìm bàn taytôi.

“Chuyệnnghiêmtrọng,phảikhông?”tôinói,gượngmỉmcườiđể làm nhẹ bầu không khí vừa lúc cô phục vụ đến liến thoắnggiớithiệumónăn.ChúngtôilắngngherồiJessgọihaichai,mộtTuscanđỏvàmộtrượukhaivịưathíchnhưmọikhi.

Giâylátsau,Jesstiếptụchỏi.“Saocậukhôngchobọntớbiết?”côhỏi,lấylàmkhóhiểubởicônàngcònkhônggiữkínnổimột

Page 200: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mẩutinhấpdẫnvớicảtàixếtaxi.

“Tớchưatừngchoaibiết,”tôinói.“Tớgiữkínsuốtmườitámnămtrời.Vớitấtcảmọingườitrừmẹ.Tớcònkhôngnóichobốbiết. Tớ không nói cho cha đứa bé biết. Không ai biết. Cho đếnthứBảyvừarồi...khiconbégõcửanhàtớ.Khinótìmđượctớ.”.

Tôi chờ ai đó nói, nhưng khi không ai nói - ngay cả Jess - tôitiếp tục, kể với họ về Kirby, hơi hoảng khi nhận ra rằng mìnhchẳng biết gì nhiều về nó. Tôi nghĩ đến câu Peter nhận xét vềchuyệnthamquanmàlòngcứthấynhóilênhổthẹn.

“Khoan đã. Cậu không cho bố đứa bé biết sao?” Jess nói, chúmục vào phần hấp dẫn nhất trong câu chuyện. “Điên thật. VậymàtớvẫnnghĩcậucũngthậtthànhưClaudia.”.

CảClaudiavàtôiđềuphớtlờcâunóicủacônàng.“Nênđógầnnhư là lý do Peter không đến. Anh ấy nghĩ tớ chưa giải quyếtxongviệcnày,”tôinói.

Cảbànlạichìmvàoimlặng.“Cáccậucóbựcvìtớkhôngchocáccậubiếtkhông?”.

Tất cả đều khẳng định là không, điều này thì tôi tin. Rồi côphụcvụtớirótrượulàmchúngtôiđượcnghỉmộtchút.

Jesslàngườinânglylênđầutiên.“Mừngcácvụchoconnuôibímật!”.

Chúngtôibậtcườivàlắcđầu.

“Có lúc tớ cũng muốn kể với các cậu,” tôi nói, nhìn Claudiatrước. “Khi cậu kể tớ nghe là chị cậu nhận nuôi Luke... khi vợchồngcậumangthaiFrances.”RồitôinhìnJess.“Vàmỗikhicậutiếtlộmộtviênngọcquýcủacậu.”Tôimỉmcười.“Nhưngtừlâurồitớđãquyếtđịnhsẽkhôngnóichoaibiếtcả.Tớchỉmuốnđểnótrongquákhứvàđitiếp.”.

Benhỏi,“ThếemnghĩtrởngạichínhcủaPetertrongchuyện

Page 201: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nàylàgì?”.

Tôilắcđầu.“Quảtìnhemkhôngbiết.Cóvẻanhấyngụýđólàvấnđềvềsựtrungthực.Rằngemđãgiấuanhấymộtchuyệnrấthệtrọng.”.

ClaudiaquayquaBenrồinói,“Anhyêu,nếulàanhthìanhcócảmthấyvậykhông?”.

“Anhkhóhìnhdungchuyệnđó...Bởibanđầuemđãphảnđốicóconmà,”Bennói.

“Được,giảvờđólàmộtbímậtnữachẳnghạn,”tôinói.“BấtcứchuyệngìClaudiagiấuanh.”.

“Vídụhẹnhòđồngtínhtaybahả?”Bennói.

“Đừng có mà vờ làm đồ bẩn thỉu,” Claudia nói. “Anh khônglàmđượcđâu.”.

Ben mỉm cười, nhấp rượu, rồi trở nên nghiêm trang. “Anhmuốn nói rằng anh sẽ hiểu... Anh cảm thấy rằng chuyện cảmthôngmàkhôngđòihỏiđượcđềnđáplàviệcmàngườitửtế,caothượng nên làm... Nhưng thú thực, anh nghĩ mình sẽ buồn.Khônggiậndữlắm-nhưngđaulòng.”.

“Anhsẽthấythếư?”tôihỏi,lạilothắtruột.ĐếnBenmàcònkhôngthấydễchấpnhậnchuyệnđóthìaicũngcóthểnhưvậycả.

Anh gật, rồi cau mặt nói, “Có thể anh cũng sẽ nghĩ ngợi đôichút nữa. Chuyện này có liên quan đến lòng tin. Ý anh là, emkhôngmuốntinrằngPeterđãkểmọichuyệnvớiemsao?Ítnhấtcũng là mọi chuyện quan trọng đã xảy ra với anh ta? Thế nếuanhtachegiấumộtchuyệnnhưthế?Mộtchuyệnhệtrọngnhưthế?”.

Tôi cố hình dung Robin thực ra là vợ hai của anh mà khôngphải vợ đầu. Hay thậm chí, sát với tình cảnh này hơn, anh còn

Page 202: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mộtđứaconrơiđâuđó.“Phải.

Có lẽ chuyện đó cũng sẽ khiến em phải ngừng lại mà suynghĩ,”tôinói.“Nhưng,”Bennói.“Anhcònnghĩrằngnếuanhtakhông thể vượt qua chuyện này thì anh ta không yêu em theokiểuanhtanênyêu.”.

Tôinhìnanh,chờnghetiếp.

“Đây không phải là một lỗi lầm không thể tha thứ. Thật ra -không có gì là không tha thứ được nếu ta thực sự yêu một ai,”anhtanói,liếcquaClaudia.

“Thế còn Kirby?” Claudia hỏi. “Cậu có mừng vì con bé đi tìmcậukhông?”.

“Có,” tôi nói. “Phần lớn. Tớ thấy nhẹ người là nó ổn. Dườngnhưconbécómộtgiađìnhtửtế...vàmộtcáiđầuthôngminh.”.

“Nhưng...?”Jessnói.

“Nhưng rõ ràng chuyện đó làm cuộc sống của tớ bỗng dưngrốitung.KhôngchỉvớiPeter.Màtrongmọichuyện...Trướckhiconbéxuấthiệnthìnóihaykhôngnóichoaibiếtvềnócóvẻlàquyếtđịnhcủatớ.Giờthìtớphảinghĩđếnconbé.Nócómuốnbiếtôngngoạikhông?Rồitớsẽphảinóichobốtớbiết.Conbécómuốnlàmộtphầntrongđờitớkhông?Tớphảitỏralànóđượcchàođón.Và.”.Tôidừnggiữachừng,tựhỏicóbaogiờđoạnnàytrongcâuchuyệntrởnêndễdànghơnkhông.“VànóinhưkiểuhùnghồncủaJess,tớcóthểphảithúnhậnvớibốconbé,”tôinói,ruột gan thắt lại. “Tớ biết con bé muốn đi tìm bố nó. Nó khôngnóithẳngranhưvậy-nhưngtớcảmnhậnđược.”.

“Emcómuốnnótìmanhtakhông?”Benhỏi.

Tôi cố khoác lên vẻ mặt dễ chịu nhưng không còn đủ sức.“Không,”tôiđáp.“Cảđờimìnhemđãcốtránhxasailầmnày.Xaanhta.Xaquãngthờigianđó.Emkhônghềmuốnquaylạiđào

Page 203: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bớimọithứlên.”.

“Đàobớigì?”Jesshỏi,trônghớnhở.“Nhữngtìnhcảmcủacậuvớianhtahả?”.

“Cóphảiphimtruyềnhìnhđâu,Jess,”tôinói.

“Cóthểchứ.”.

“Im đi,” tôi nói, nghĩ rằng nếu đây là phim, Peter sẽ sửa cốttruyệnrồithìConrad,Kirbyvàtôisẽlàbộbabénhỏhạnhphúc.

“Cậuimđithìcó,”cônànggắtlại.“Imđimàđitìmanhta.Cậuvàcongáicậucầnphảiđitìmanhta,kiểunhưThelmavàLouiseấy!”.Cônàngcườitoétvàphácdấuthònglọngkhôihàitrênđầu.

Page 204: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương15Kirby

“Bọnmìnhphảiđiđấy,”Belindanóikhichúngtôichạybộquanhđường đua trong cuộc tập chạy một dặm bấm giờ vào tiết giáodụcthểchất.Nónhắcđếnbuổitiệckhiêuvũ-đềtàiduynhấttôithấynhàmhơnvàcũngdứtkhoáthơnchuyệnvàođạihọc.Lầnthứkhôngbiếtbaonhiêurồi,tôibảonólàtôisẽkhôngđi,đầuóclạitơtưởngđếnMarianvàConrad.Đãmấyhômrồi,từkhitôikểvớithầyTully,hầunhưtôichỉnghĩđếnchuyệntìmbốđẻ.

“ThôimàKirby,”nótiếp.“Tớkhônglàmloạicongáingồinhàxemmộtphimtìnhcảmvàvụcmặtvàobátbỏngngôđâu.”.

“Vậythìđừngxemphimhayănbỏngngô,”tôinóikhiJustineLewisdẫntrướcbọntôimộtvònglầnthứhai,đuôitócvàngdàiđánhquađánhlạinhưsợidâydiều,đôigiàyNikemàuhồngchóetungbụilêntừngđámlàmtôinhớcáibiệtdanhPigPengánchoCharlieBrown.Dùtôinghĩđạtthànhtíchcaotronggiờgiáodụcthểchấtthìthậtbuồncười,nhưngtôivẫnhơighentịvớiJustinengungốctộinghiệp,ướcgìmìnhbướcrachơitrốngnhưnóchạythi-kiêuhãnhvàkhiếnthiênhạphảitrốmắtnhìn.

“Nếubọnmìnhkhôngđi,”Belindanói,“thìsẽtiếcđếnhếtđờichomàxem.”.

“Trời,tớthậtlòngmongbọnmìnhsẽkhôngnghĩvềtiệckhiêuvũđếnhếtđời,Belindaà.Haybấtcứchuyệngìthờitrunghọc,”tôinói.

Trừchuyệncómangtuổimớilớn,tôinghĩ.Vàcólẽthậmchícảchuyệnsauđónữa.

Page 205: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khỉthật.Chuộtrútrồi,”conbạnnói,chạychậmrồiđibộ,vừacànhắcvừaxoanắnbênsườn.

Cô Tropper, giáo viên môn thể dục, lắc đầu khinh bỉ khi haiđứađithẳngquatrướcmặtcô.

Belindanói,“Đólàsựkiệnquantrọngtrongđờingườimà.”.

“Làcậunóithế.”.

“Aicũngnóithếcả.”.

“Trừtớ.”.

“Kirby.Nghiêmtúcđấy.Điđâungườitacũngsẽhỏicậu,‘Cậuđidựtiệckhiêuvũvớiaithế?’”nónói.“Cònbọnmìnhthìsẽphảiđápkiểunhư,‘À,chảaicả.Bọntớđíchthịlàđồbỏđi.’”.

Tôi bảo nó là chưa từng nghe ai trên hai mươi kể bị hỏi nhưthế.Rằngtôikhôngbiếtbốmẹtôicóđidựtiệckhiêuvũkhông,dù hình như tôi nhớ một câu chuyện khó hiểu nào đó là đếnphútchótmẹtôilạiđổibạntraivớicôbạnthânnhất.

“TớcálàMariancóđi,”Belindanói.“Tớcácôấylàhoahậutiệckhiêuvũđấy.”.

“Chuyện đó thì tớ chẳng thấy được nhắc đến. Choáng, ngạcnhiên,”tôinói,dùtôisẽkhôngngạcnhiênnếuBelindanóiđúng.Ý tôi là sắm sửa đồ hiệu cực đắt cho đứa con gái vừa tìm thấydườngnhưlàchuyệnmàcólẽmộtcựuhoahậuđêmkhiêuvũsẽlàm.Mộtlýdonữakhiếntôikhôngdámmặc-hayngaycảđemkhoevớiBelindahaynhỏem.

“Thôimà,Kirby.Làmơn.Làmvìtớđimà,”nónói,dừnglạiđểcộtdâygiàyvàthởdốc.“Chỉmộtlầnnàythôi,bọnmìnhkhônglàmhaiđứabỏđicóđượckhôngvậy?”.

Tôinhìnnócộtgúthailầncảhaisợidây.“Tớnghĩbọnmìnhmàđivớinhauthìsẽcònbịxemlàloạiđángbỏđihơnlàkhông

Page 206: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đi.”.

Nó lắc đầu. “Không đâu. Bọn mình sẽ ăn mặc như nhữngngườiphụnữtựdo,gợitình.Nhưbọnmìnhchẳngcầnđếnđànôngấy.”.

Tôi phì cười rồi bảo con bạn là tôi chưa thấy ai cần đàn ôngđếnnhưnó.

Chứng minh cho ý tôi, nó nói, “Mặc dù quả thực có ngườimuốnhẹnhòvớitớ,nhưngtớcảnJakeMahoneythậtđấy.”.

“Ai?”.

“Anhchàngtớgặpởtrungtâmmuasắm.”.

Tôirênlên.

“Sao?”.

“Trung tâm mua sắm á? Belinda ơi, làm quen tại trung tâmmua sắm chỉ dành cho tụi hoosier thôi,” tôi nói, tiếng lóng St.Louis để chỉ đám da trắng hạng bét. “Với mấy con tỉa tóc kiểutrướctraisaugái.”.

“Chocậubiết,lúcấybọntớđangởGalleiratìmmuakínhrâmđấy nhé,” nó nói. “Da trắng hạng bét không có cửa mua sắm ởGalleriađâunhé.”.

“ChođếnkhicậuvàJakeđếnđó,”tôinói,mỉmcười.

“Được. Cậu muốn nói sao về đứa bạn thân nhất đời thì tùy.NhưngJakekhôngphảidatrắnghạngbét.CậutasốngởClayton.CậutahọcởChaminade.Cậutachơilacrosse.SangnămcậutasẽvàoĐạihọcWashington.”.

“Thôi đi, Belinda. Cậu biết một thằng học Chaminade chẳngđời nào lại theo một đứa con gái học trường DuBourg đâu,” tôinói,ámchỉsựthậtcơbảntrongđámtrịchthượngtrườngtrunghọcSt.Louis.

Page 207: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Thôi mà Kirb. Hình như cậu ta thích tớ thật mà. Nghiêmchỉnhđấy.”.

“Tốtthôi.Vậythìrủcậutađếntiệckhiêuvũđi.Làmthếđi,”tôinói,cuốicùngcũngtoátmồhôikhibọntôibắtđầuvòngchạythứtưvàcũnglàcuốicùng.

“Với điều kiện cậu đi với bọn tớ cơ. Cậu ta có cậu bạn này,Philip...”.

“Philip?CậutatênPhiliphả?”.

“TênPhilipthìcógìkhôngđược?”.

“Khôngcógì.Nếunhưcậulànữhoànghaynữcôngtướchaygìđó,”tôinói.

“Nhìnmặtmàbắthìnhdong,chẳnggiốngcậutínào,”nónói,khéoléonhắcđếnmộtvấnđềđểtranhcãi.

“Nghenày,Belinda.Tớkhôngđidựkhiêuvũđâu.Chắcchắntớ cũng không định đi với bạn trai giới thiệu tới tiệc khiêu vũ.VớimộtanhchàngPhilipnàođó.”.

“Cậutadễthươnglắm,tớthềđấy.CậuthửtìmhiểucậutatrênFacebookxem.”.

“Phải.VìthiênhạlúcnàochẳngkhoehaytrưngnhữngcáiđẹpđẽratrênFacebook.Cậuphảibiếtrõchuyệnđóhơnaihếtchứ,”tôi nói, nghĩ đến nhiều status ảo tung chảo của nó kể về đủ tròvuinóđãtậnhưởngtạicácbữatiệcbịađặt.

“Tớkhôngnóidối.Tớchỉthổiphồngsựthậtthôi.DùngnhiềuPhotoshop nữa.” Nó cười khì và nói, “Sao cậu không gặp cậu taxem?Rồinếumọichuyệndiễnratốtđẹp...”.

“Không,cảmơn,”tôiđáp,khicôTropperthổicòivàlựarahaiđứa tôi trong sáu bảy đứa tụt lại sau khác. “Belinda! Kirby! Vụtquađi,mấycô!Coinào!Coinào!Chạyđichứ!”.

Page 208: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôigiơngóngiữavềphíacôkhicôquayquahạchđứanàođó,nhưng hai đứa vẫn chẳng tăng tốc được là bao, im lặng chạytrongkhitôinghĩvềbuổitiệckhiêuvũ.Tựđáylòng,cólẽtôichỉthấyhơitiêngtiếcnếukhôngđi,nhấtlàvìtốiquaCharlottechotôi hay cái tin choáng váng là Noah đã mời nó, rồi chạy quaphòng tôi cũng năm lần bảy lượt nữa để khoe mấy trang áo dạhộitrongtờquảngcáoMacynóđãđánhdấusẵn.Ngàyxửangàyxưa,cólẽcảtôicũngtừngmơmàngkiểucongáivềtiệckhiêuvũ.Chọnrachiếcváyđẹp.Ngỏlờiđểmộtthằngcontraidễthươngtớinhàđón.Chụpkhôngbiếtbaonhiêulàhìnhvớibạnbètrongsânsau.Xoáymộtverượunhỏđemxelimousine.Nhảyslowkhitiệc tàn. Hôn nhau dưới một bầu trời sao. Tất cả những thứnhảmnhíđó.

Nhưngđólạikhôngphảilàthựctạicủatôi.Vàviệcmơmàngmột tiệc khiêu vũ nào đó với Belinda, dù chỉ có hai đứa tôi hayvớihaithằngngốvênhvangởtrườngkháccólẽchỉtìmcáchlôibọntôilêngiường,sẽkhôngthayđổiđượcnhữngsựthậtcơbảnvề trải nghiệm trung học của tôi. Nó sẽ không khiến tôi thấymìnhngầuhayvuivẻhơnchútnào,màcũngchẳnglừađượcaitinthế.Cóchăng,chuyệnđóchỉcàngkhiếntôicảmthấytệhơn,nhất là vì rất có thể Belinda sẽ say khướt rồi vui vẻ trong mộtphòng khách sạn nào đó, còn tôi thì rúc vào trong góc, mặc áođẩyngực,làndaphunnâuánhcamchỗđậmchỗnhạt,cùngmộtthằngkémcỏinàođótênPhilip.Không,cảmơn.

Khi chúng tôi cán đích, cô Tropper gào to thời gian của bọntôi,lắcđầu.“Mườibaphút,bốnmươihaigiây.Mộtnỗlựcthảmhại,thưahaiquýcô!Bàtôichạycònnhanhhơncảdặmđấy.”.

Tôinhúnvaidửngdưngnhìncô,chocôthấytôicócquantâmtẹonào.Mộtviệcmàtôivẫnluônthựcsựgiỏi.

Page 209: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 210: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương16Marian

MởđầubuổisángthứHaicủatôi,AngelaRiversbướcvàophòngtôikịchtínhynhưbấtkỳcảnhnàocôtatừngdiễnchođếnnay,kểcảcảnhcôtapháthiệnrabạntraiđangănvụngvớicôbồcũ.Thoángnhìntôiđãbiếtđâykhôngphảilàsựtrùnghợp.

“Hắnđãngủvớiả,”cônói,phôdiễntrìnhđộdiễnxuấtkhivừamớinứcnởngherấtđángthươngđãchuyểnngaysangthịnhnộcuồng dại. Mắt cô ta đỏ ngầu, da nổi mụn, thế rồi tôi nhận rangaycôtađãlàmgìđóthậtkhủngkhiếpvớimáitócđỏdàilộnglẫyvốnlàmnênthươnghiệucủacôta.Khôngchỉmàuđãphai-gần thành màu cam Cyndi Lauper - mà khi cô ta bưng mặt, tôicònđểýthấycảmộtmảngđằngsaumàcôta(haymộtthợlàmtóccựckỳhiểmđộc)đãxénmất.Tôinhậnramìnhđangnghĩtớiđủmọicáchhòngcứuvãn,vàquantrọnghơn,làlàmthếnàođểđưasựthayđổinàyvàomộttìnhtiết.

Cô ta lặp lại câu đó trong khi tôi tự hỏi làm sao mà mình lạikhông thể nhìn nhận nỗi đau của cô ta nghiêm túc hơn. Phảichăngtạitôiíchkỷ,chỉlocáichuyệntrêntrờirơixuốngnày(vàmáitóchỏng)sẽảnhhưởngđếnbộphim?Haytôikhôngtinrằngcôtađanglàmchuyệngìđóchứkhôngphảiđangdiễn.

Tôiđểýthấyrằngdùbộclộnỗiđaurấtấntượngnhưngquảthựccôtachẳngrơigiọtnướcmắtnàocả.

“Ai đang ngủ với ai?” tôi hỏi có hơi lớn tiếng nên vội liếc vềphía sảnh, hy vọng không ai nghe thấy, nhưng tôi dám nóiAngelathìlạihyvọngainấyđềunghethấy.Khihaitrợlýlóđầu

Page 211: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vào,cònAngelavẫnchưatrảlờicâuhỏi,tôibènđứnglên,bướcngangquacôta,rađóngcửalại.

“Damien,” cô ta nói. “Đáng ra tôi phải biết là không nên tinngườicótênđồngnghĩavớiSatan!”.

“Sao?”tôihỏi,bốirối.

“DamienThorn?TrongTheO’mensấy?”côtanói,nhưthểtôingu ngốc vì không liên tưởng được ngay mối liên hệ giữa têndiễnviênvớitênmộtbộphimkinhdịtừnhữngnămbảymươi.“Tôikhôngthểlàmviệcchungvớianhtanữa.”.

Tôinhìncôtachằmchằm,rồicânnhắcmứcđộhệtrọngcủatìnhhuống.SauAngela,Damienlàvốnquýquantrọngnhấtcủachúng tôi, được bộ máy quảng cáo thổi phồng của Hollywoodphonglà“siêusaotriểnvọng”rồimớiđâycònđượcbầulàmộttrong“50ngườiđẹpnhất”trêntạpchíPeople.Nóicáchkhác,cônàngnênlàmviệcvớianhtathìhơn.RồivìnhớlạinhậnxétcủaJeanelletrongphòngkịchbảnnêntôicầusaođểtinđồnkhôngđúng - rằng anh ta không ngủ với vốn quý quan trọng thứ ba -CarrieEngland.

Quảnhiên,côtanói,“Tôichỉkhôngtinnổihắndámhailòngvới tôi. Mà lại còn với ả đó nữa chứ. Hắn biết tôi ghét cay ghétđắngCarriethếnào!”.

ThựcrachúngtôiaicũngbiếtcôtaghétCarrieđếnmứcnào,từtrướckhixảyrachuyệnnày,dùkhôngaihoàntoànrõvìsao,bởi Carrie là một trong những nữ diễn viên duyên dáng, khiêmtốn, hòa nhã nhất tôi từng làm việc cùng, hầu như tương phảnvớiJeanelle.CólẽđóchínhlàthứkhiếnAngelađiêntiết-rằngainấyđềukhôngngớtnhậnxétlàCarrieđãđẹpngườicòntốtnết.Cólẽ,trongthâmtâm,Angelabiếtmìnhchỉbaohàmđượcphânnửaphươngtrìnhđó.Vàcólẽcôtađãbắtđầuhiểurađólàphần

Page 212: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ítquantrọngnhất.Dùtôikhôngtinlàvậy.

Tôi chưa kịp tìm hiểu cốt lõi của tình huống nghệ thuật môphỏngcuộcsốngnàylàgìthìAngelađãlắcđầu,haibàntaysiếtchặttronglòng,rồinóibằngđiệubộtổnthương,đángđoạtgiảiOscarchohàngthếhệ.

“Tôixinlỗi,Marian.Nhưngtôirútthôi.”.

“Ấyđừng.Bìnhtĩnhđã,”tôinói,dùđanghoảng.

Lời khuyên chỉ càng chọc tức cô ta hơn nên cô ta đứng dậy,hất mái tóc bị tàn sát qua một bên, rồi nói, “Tôi sẽ không làmviệcvớibọnhọ.Cảhai.Tôirút.Trừphi...”Côtangướcnhìntôi,mọi động tác thật khớp không chê vào đâu được cứ như đangdiễn.“Trừphichịsathảihọ.”.

“SathảiDamienvàCarriesao?”tôinói.

“Phải.Cảhai.”Côtanghĩmộtlátrồinói,“Hayítnhấtcũnglàảđó.”.

Khicôtanhìnlạitôichằmchằm,tháchthứcsẽlàmđiềumìnhmuốnthìtôivỡlẽmụcđíchthậtmàcôtatớiđâylàtrảthù.

“Họcóhợpđồngmà,”tôinói,lắcđầu,nhưngnhẩmtínhtrongđầu phí tổn khi phải cắt hợp đồng với Carrie và tìm người thaythếcôta.

Điều đó thì có thể làm được, dĩ nhiên, nhưng ở đây còn baohàm nguyên tắc. Để một diễn viên thường trực ép một ngườikhácrađithìthậtquáđáng-vàđặtramộttiềnlệkinhkhủng,ngụýrằngAngelamớiđíchthựclànhàquảnlýsảnxuất.Tôisẽmất mọi quyền kiểm soát và sự tôn trọng. “Tôi không thể làmthếđược,”tôiđáp.

“Đượcthôi,vậythìtôirút,”côtanói,quaylạiđịnhđi.

“Chờ chút. Khoan đã! Ta sẽ gọi Standish,” tôi nói, như mọingườivẫngọiPeter.“Trongchuyệnnàytacầnphảisángsuốt.”.

Page 213: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tôisángsuốtmà,”côtanói.“Vậytôiphảnứnglạiviệckhôngchung thủy là thiếu sáng suốt à? Chị đã bao giờ bị cắm sừngchưa?”.

Tôi thoáng cảm thấy ái ngại cho cô ta. “Chuyện đó thì tôikhôngbiết,”tôiđáp.

“Đấy,thếthìchịkhôngthểbiếtcáicảmgiácấythếnàođâu.”.

“Nhưng chương trình này đã làm nên sự nghiệp của cô,” tôinói, cậy đến thứ vũ khí tốt nhất mình có: cái tôi của cô ta. “Côđang trở thành ngôi sao. Cô được đề cử một giải thưởng củaPeople’sChoice.Mọithiệncảmmàcôđãgâydựngsẽđitongnếunhưcôchơimộtcúmạohiểmthếnày.”.

“Đó không phải chơi một cú mạo hiểm,” cô ta vặc lại. “Mà làcảm nhận của tôi. Tôi đang sống thật với lòng mình. Đặt tìnhcảmlêntrêndanhtiếng.”.

“Nhưngthiênhạsẽkhôngnhìnnhậntheocáchấy.Họsẽxemđólàmộtnướccờcủadiva.”.

Vìđúnglàvậymà.

“Divaá?Tôiđâuphảidiva.Làảta.”.

Tôi thở dài, nghĩ rằng có lẽ mình nên bắt tay vào viết tiểuthuyếtđểcácnhânvậtkhôngphảixuấthiệnngoàiđờithựcthìcôtatuônra,“Chịbiếtkhông,làlỗicủachịđấy!”.

“Lỗicủatôi?”tôinói.

“Đámbiênkịchcácchị,”côtanói,trỏtôi.“Cácchịđãđểhọlêngiườngvớinhau.Tôiđãbảochịlàkhôngnênrồimà.”.

“Cô bảo tôi là chuyện đó không đúng với nhân vật củaDamien.Chứđâuphảicôlovềhậuquảnày,”tôinói.

“Cũngvậycả,”côtanói.“Tôibáotrướcchịrồi.”.

“Thôiđược.Nghenày.ĐểtôigọiStandish,”tôinói,xoayghế,

Page 214: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bấm phím tắt, rồi hạ thấp giọng để nói chuyện điện thoại. Khianhnghemáy,tôinói,“Ừm.Emđây.Này.Anhxuốngđâyđượckhông?”.

“Ngaybâygiờsao?”anhnói.

“Ừm,phải,”tôinói.“Gầnnhưchuyệnkhẩn.”.

“Tôimuốnnóiđólàchuyệnkhẩn!”côtagàolênbênvaitôi.

“Khỉ thật. Phải Angela Rivers đó không?” Peter hỏi. “Anh cónghelàcôtađangởtrongtòanhà.”.

“Ừhứ,”tôiđáp.

“NóianhlàkhôngphảitađanglãnhmộtCharlieSheenđi?”.

“Ừm,phải.Anhcứxuốngđâyđiđượckhông?”.

“Ừ.Xuốngngay,”anhnói,vừacáutiếtvừakhẩntrươngynhưcảmgiáccủatôilúcnày.Cảhaiđềubiếtcácbộphimvẫnsụpđổvìnhữngchuyệnnhưthếnàyđây,nhấtlàmộtbộphimđãtrongtìnhtrạngvôvọng.

Tôi cúp máy rồi nhìn chằm chằm lại Angela. “Anh ấy xuốngngay,”tôinói.

“Mà,chuyệnhaingườisaorồi?”côtahỏi.

“Tốt,”tôinóidối,tựhỏicònaikhácbiếtchúngtôicũngđangvôvọnghaykhông.

Látsau,Peterbướcvàovớivẻtựtinbìnhthảnthậtquyếnrũ.AnhngồivàoghếcạnhAngela,rồichiềulòngcôta,nhỏnhẹtỏýquantâmtronglúccôtanhắclạiphầnlớnnhữnglờicôngkíchCarrie,cùngvớiyêucầutốngcổcônàngrakhỏiphim.

Khi cô ta xả xong, anh ngỏ lời thông cảm. “Thế thì cô càngphảicaothượnghơn,”anhnói.“Chohọthấylàcôchuyênnghiệpthếnào.”.

Côtasụtsịt,“Tôichuyênnghiệpmà.”.

Page 215: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tôibiết.”Anhgậtđầukhíchlệrồiliếcnhìnđồnghồđeotay.“Xin lỗi các quý cô. Nhưng tôi sắp có cuộc họp với bên truyềnthông.”.

“Tôi cũng phải đi đây,” Angela nói. “Nhưng cảm ơn anh, anhStandish.Cảmơnanhrất,rấtnhiều.Vìđãchotôithấycáchnhìncủaanh.”.

“Peter,”anhnóivớinụcườitrịchthượngmàquacáinhìnđáplạigợitìnhcủacôtađủthấycôtahiểuraýkhác.

“Cảmơn,Peter...Anhđãchotôirấtnhiềuđiềuđểsuynghĩ.”.

“Tuyệtlắm,”anhnói.“Chúngtasẽgiữliênlạc,nhé?”.

Cô ta mỉm cười, hất đám tóc lởm chởm ra khỏi mặt rồi ướmmộtcâueấpsaucùng,“Tôimongthế.”.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng cô ta, tôi đảo mắt thốt lên,“Khôngthểtinnổi.”.

“Ồ, tin nổi chứ,” Peter nói. “Cô ta là một diễn viên gàn dở,hoangtưởng.Họđềuthếcả.MàởđâuracáiđầutrôngnhưPippiTấtdàiấyvậy?Chuyệngìđãxảyrathế?”.

“Emkhôngbiếtnữa.Bọnemchưanóiđếnphầnđó.”.

Anhlắcđầurồinói,“Côtasẽbìnhtâmlạithôi.”.

“Nhỡkhôngthìsao?”tôihỏi.“TacóđápứngmấyđòihỏicủacôtamàgạtCarrierakhông?”.

“Emhỏinghiêmtúcđấychứ?”Peterhỏi,thấtkinh.“Emmuốnmấtuytínvớitấtcảmọingườitrongêkípà?Kểcảnhữngbiênkịchkhác,dàndiễnviên,vàđoànlàmphimsao?”.

“Embiết,embiết,”tôinói,bănkhoănkhôngbiếtmìnhđãmấthếtuytínvớianhchưa.“Emchỉhỏithôimà.”.

“Chếttiệt,không.Chỉcầnđểmắtđếnmìnhcôtathôi.Theosáttình hình. Nó có thể sẽ có lợi cho ta. Nhớ phải báo ngay tin sốt

Page 216: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

dẻo cho Anita bên quảng cáo để ta có thể sẵn sàng thêu dệt vụnày. Còn nữa, gọi cho đại diện của cô ta bên CAA bảo họ phảighìmcươngcôtatrướckhicôtalàmloạnlênvớivụnàyđấy.”.

“Rồi. Chỗ quen thân của em bên Us Weekly, Jennifer Peros,vừagửiemail,”tôinói,liếctronghộpthưđến.

Anhlắcđầurồibẻkhớpngóntay.“Đúnglàtaihọa.”.

“Phải,”tôiđáp.“Chắcrồi.”.

Peterngồiphíabênkiabànnhìntôiđămđăm.“Anhnhớem,”anh nói. “Nhưng có lẽ vậy là tốt hơn cả. Tách nhau ra một thờigian.”.

Tôigậtvàvờnhưđồngývớianhnhưngtronglòngchỉmuốnđisangmàômchặtlấyanhrồivùimặtvàocổanh.

“Cảhaitađềucónhiềuđiềucầnquyếtđịnh,”anhtiếp.“Trongđầu.”.

Tôi muốn hỏi chính xác thì anh phải quyết định chuyện gì.Tìnhcảmcủaanhđốivớitôi,quákhứcủatôi,haytươnglaicủachúngtôi?Nhưngtôisợcâutrảlờimìnhcóthểnhậnđược.Tôisợphải nghe anh nói những chuyện đó tất yếu là mắc mứu vớinhau. Hay, có lẽ anh chỉ cố chiều ý tôi như anh vừa làm với cônàngsaotrongphimcủatôi.Tốihômấy,khivềđếnnhà,tôithấymộtbưukiệnđangchờmình.Kirbygửi,địachỉnhàconbéởSt.Louis được viết gọn gàng trên góc trái. Tôi không hình dungđược bên trong có gì, nhưng tim thắt lại khi rọc hộp ra và thấytoànáoquầnmìnhđãmuachonó,cònnguyênnhãngiá.Cảđôigiày,chưahềmang,cũngđượcđútgọngàngtrongcáihộpcứngPradamàuxanhnướcbiển.Saucùng,tôithấymẩuthưviếtbằngchữthảolitiđếnmứctôiphảilấykínhrađọc.

CôMarianthânmến,

CảmơncôlầnnữavìđãchophépconởlạinhàkhiconđếnNew

Page 217: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

York,rồicònmuavémáybaychoconvề.Côtửtếquá.Côcũngthậttử tế khi dẫn con đến công ty. Con thích lắm và mong được xemphần tiếp theo của bộ phim cô làm. (Nhất là Shaba. Ha). Như côthấyđấy,congửilạiđâyquầnáocôsắmchocon.Conthựclòngcảmkíchchuyệnđóvàmọithứkhác,nhưnggiữthìthấythậtkhôngphải.Mónquàquáđắt,hơnnữa,dùgìthìnhữngthứấycũngkhônghợpvớiconngườithậtcủacon.Conmongcôhiểu.Cảmơncôlầnnữavìmọichuyện.

KirbyK.Rose

TôiđọcláthưlầnnữathìthấykhôngnhắcnhởgìđếnConrad.Không nói gì đến chuyện mừng vì đã gặp tôi. Không có gì chothấychúngtôikhôngchỉlànhữngngườiquenbiết.Tôigấpthưlại rồi để vào ngăn kéo trên cùng trong tủ, cùng với tấm hìnhConrad, nhận ra đây là tất cả những gì mình có về nó. Lòng tôiđầyhổthẹnvìbiếtquáítvềnó.Vìchưamộtlầnchụphìnhconbékhinócònởđây.Vìthựctìnhnghĩmuaquàchonónhưmấythứnàylàmộtýhay-khitôicònchưanóichonónghesựthật.VìPeternóiđúng-bímậtvàdốitráthậtralàmột,chonên,vềnhiều mặt, đời tôi cho đến nay là một sự dối trá lớn lao, khủngkhiếp.

Thếrồi,tôinhấcngayđiệnthoạigọichoconbéđểkhỏichùn,thực lòng mong nó nghe máy. Nó nghe thật, giọng ngạc nhiên,càngkhẳngđịnhnhữnglỗilầmcủatôi.

“Chào,Kirby,”tôinói.“CôMarianđây.”.

“Conbiết,”conbénói.“Chàocô.”.

“Cônhậnđượchộpđồcongửirồi,”tôinói.

“Dạ.Conhyvọngcôkhôngchonhưvậylàvôlễ.Conquảthựcthíchnóvàmọithứ...Chỉlàcon...”.

Tôi lắc đầu, chực khóc. “Kirby. Không đâu. Cô hiểu. Cô xin

Page 218: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

lỗi.”.

“Xinlỗi?Vềchuyệngìạ?”conbéhỏi,nhưngtôinhậnralànóđangthửhơnlàhỏi.

“Vìđãdẫnconđimuasắmnhưvậy.Khimàtacònnhiềuđiềuquantrọnghơnlàm.Phảinói.Quảthựccôchẳnghiểumìnhnghĩgìnữa.Côchỉ...cốtìmthấyvùngantoàncủamình,”tôinói,tựhỏixemBarneylàvùngantoànthìnóilênđiềugìvềmình.“Ýđóthậttệ.”.

“Phải,”nóđáp-vàtôibiếtsaurốtthìmìnhcũngđãnóiđiềugìđóđúng.

“Chỉtạicô...hoảngquá,”tôithúnhận.

“Conbiết,”nónói.“Concũngvậy.”.

“Côvẫncònhoảng,”tôinóikhichợtthấylòngnhẹnhõmhẳnvìmìnhkhôngchỉthúthựcvớiconbéchuyệnđãxảyra-màcònthúthựcvớinóđiềumìnhcảmthấy.Vềmộtsốmặtthìđiềuđócònlàmộtbướcquantrọnghơn.Trênmộtsốphươngdiện,cảmgiác như đó là khoảnh khắc thành thật thực sự đầu tiên giữachúngtôi.

Cảhaiimlặnggiâylátrồiconbéhắnggiọngnói,“Thế...từđâytasẽđitiếpthếnào?”.

“Côcũngkhôngbiếtnữa,”tôinói.“Nhưngcôhyvọngmìnhsẽcùngnghĩ.”.

“Dạ,”nóđáp.“Concũnghyvọngvậy.”.

Page 219: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương17Kirby

“Thôi. Tự thú đây,” Belinda vừa líu lo vừa chỉnh lại tóc mái vàson môi trong gương chiếu hậu. Bọn tôi vừa chạy xe vào bãi đỗtạiTivoli,rạpchiếuphimtôiưathíchtrongthànhphố.“Đừngcóghéttớnhé.”.

Tôinhướngmàykhinótiếptụcchảichuốt,xịtnướchoavàogiữa khuỷu tay và sau gáy. “Cần không?” nó hỏi, đưa chai VeraWangGlamPrincessnhỏcấttrongxelên.Nócònmộtchaitrongtủsắtởtrường,vàmộtchaitrongphòngởnhà.

“Không,cảmơn,”tôinói.“Tớổnrồi...Chuyệngìvậy,Bel?”.

“Ừthì.TớđãmờiJakevàPhilipđicùng.Tụinótớirồiđây!”nóré lên, khoái chí chỉ về phía hai thằng con trai vừa bước xuốngxe.

“Ôi.Không.Khôngphảichứ,”tôikêulên,giờthìvỡlẽvìsaonócứcốnàitôitrangđiểmvàđãthửthuyếtphụctôimặcchiếcváyngắnmùahècủanómàkhôngđược.

“Thôinào!Nhìntụinóxem,Kirby.Tụinóquyếnrũquá!Đíchthịlànhữnganhchàngchơibóngvợtnhé!”.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn. Chỉ một trong hai trông như vậnđộng viên có đôi vai rộng và bước đi nghênh ngang. Thằng kiathìthấphơn,gầy,gốcÁ.Nhưngtụinócólàmẫungườithếnàođinữa thì tôi cũng chẳng mong chuyện trò với đứa nào cả. Tôikhoanhtay,lắcđầu,bảoBelindachởtôivề.

Belinda nhìn tôi dữ dằn, gí ngón tay vào vai tôi, nói, “Bướcxuốngxe,Kirby.Ngay.Muốnhaykhôngcậucũngphảiđi.”.

Page 220: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi không nhúc nhích ít nhất cũng ba mươi giây trong khimấythằngcontraiđikhuấtvềphíalốivàorạp,làmchoconbạntoát mồ hôi, rồi than vãn, rồi năn nỉ. Tôi nhìn nó trừng trừng,đóngsầmcửabướcxuốngxerồitụtlạiđằngsau,lầmbầmlànósẽphảihốihận,vàrằngtôicóthểcamđoanvớinórằngđêmnaysẽđúnglàmộtthảmhọa.

“Làmơnphóngkhoángvàtíchcựcchútđi,”nólíulo,kiểmtralạimìnhtronggươnghộpphấnlầnchót,rồichúngtôitớiquầyvé.

“Jake!”Belindakêulênkhihắnvàthằngbạnnốikhốquaylạiphíachúngtôi.Nótungtăngđilại,rồinhóngóthônlênmáhắn.Tôi phải bái phục nó - đó là một hành động khá tợn. Nhưng cócònhơnkhông.

“Chào, Belinda,” hắn nói trong lúc tôi quan sát nhanh hắn.Hắncao,lựclưỡng,tócvàngvàdễcoitheokiểukhôngaikhôngthấy.Khárõlàhắncũngbiếtđiềuđó,vìhắnmặccáiáothunômsát, đội mũ CHAMINADE LACROSSE và đeo kính Ray Ban loạiphảnquangkhiếntôicònthấyíttintưởnghơnnữa.

Quảnhiên,cuốicùng,saukhiBelindaôm,cốýchạmngựcvàhắn bỏ kính ra, tôi chộp được cái vẻ ngạo nghễ thoáng qua màcon bạn vẫn khơi lên nơi mấy thằng con trai nó đùa cợt rồi lấylàmhàilòng.Cáivẻ“TớvừađượcthổitrongbãixeTacoBellđấy”màRichieHayworththoánglộravớitôimùahènămngoáisaukhi cả hai ló ra từ ghế sau chiếc Audi của mẹ hắn. Tôi bỗngkhôngtinđâylàlầnđầuBelindagặphắntừkhiởtrungtâmmuasắm-cũngkhôngphảilầnđầuBelindanóimộtlờinóidốivôhạivớitôivềthằngcontrainó“hẹnhò”.Thậtkhóhiểu.Cólúctôicócảm giác là con bạn đang phóng đại khả năng tình dục của nó,nhưng lúc sau tôi lại nghĩ nó đang che giấu mình điều gì đó.Chuyện này làm tôi ngộ ra rằng nó không hoàn toàn chắc phải

Page 221: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hãnhdiệnhayxấuhổvềmấycuộcphiêulưucủamình.

Dù gì thì ít ra gã Jake này cũng biết xử sự đôi chút, khá hơnhầu hết mấy thằng khác, vì hắn nhanh nhảu giới thiệu tôi vớithằng bạn, thật kinh ngạc là nhớ tên tôi mà không cần Belindanhắc.

Philipgậtđầuchàovànhoẻnmộtnụcườiranhmãnhvớitôi.Tôichợtcócảmgiáctađangcườinhạotoànbộvụdànxếpnàyvà cả cậu ta cũng bị kéo đến buổi hẹn tối nay, nhưng khó chịuhơnlàbực.Trongtíchtắcđó,tôiquyếtrằngquảthựccậutacũngkhádễthương,cólàndasậmvàmáitócđenmượtlòaxòa.

“Tớnghelàcậukhôngthíchxemcảnhmáume,”cậutanói,lạimỉmcườigiễucợt.

“Ừ. Tớ chẳng mê bạo lực tùy tiện,” tôi đáp, nhận thấy tronggiọngmìnhvẫncòntháiđộcoithường.

“Ừ, còn tớ thì phủ quyết sex tùy tiện,” Philip nói, quay quanhìnJakevàBelindalúcnàyđangâuyếmnhau.“Nhưngtớnghĩbọnhọkhônghiểucáithôngđiệpđó.”.

Tôi cười phá lên, và quyết định cho cậu ta một cơ hội, hay ítnhấtchođêmnaymộtcơhội.ChúngtôitụtlạiđằngsauJakevàBelinda,bốnđứathongthảbướcvàorạp.Saukhingườitasoátvévà xé đôi, Belinda lấy mấy cuống vé từ tay Jake và nhét vào túisau quần jean trắng căng đét. Nó liếc ra sau nháy mắt như thểnói,“Bọntớlàmộtcặphẹnhòchotiệckhiêuvũchứkhôngphảimấythứsắpmộtđikhôngtrởlạiđâunhé.”.

“Mìnhsẽxemgìđây?”Belindahỏi,quayquanhìnPhilip.

“MộtphimBrazil,”cậutađáp.

“HyvọngmấytiểuthưhiểutiếngTâyBanNha!”Jakerốnglên.

“Thưacậu,làtiếngBồạ,”Philipnói.“Màphimcóphụđề,khờạ.”.

Page 222: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôimỉmcười,tặngthêmđiểmnữachoPhilip.

Belindanhănmặt.“Phụđềà?”.

Jakelắcđầu,quaylạiphátvàovaiPhilipmạnhđếnmứccậutaloạng choạng lùi một bước để giữ thăng bằng, rồi nói với tôi,“Chà, Kirby. Cậu bạn tri kỷ của tớ đang cố tỏ ra thông minh vàgâyấntượngvớicậuđấy.”.

“Tớ thông minh sẵn rồi,” Philip trả miếng, toét miệng cười.“Tớđangcốlàmchocậucóvẻthôngminhđấy.Nhưngcậulàmhỏngxừcảrồicònđâu.”.

“Sao cũng được, công tử,” Jake nói. “Ai muốn ăn bỏng ngôkhông?”.

Tôicảmơnvàbảokhông,nhưngBelindanóicó,màtôibiếtnóchỉmuốnthếđểđượcsớmđụngchạm.Tôibiếttỏngmọimánhkhóecủanó.KhinóvàJakevàoxếphàngởquầy,Philiplạinhìntôivẻdòhỏilầnnữa,rồimỉmcườinói,“Cậuchắclàkhôngmuốnthứgìchứ?”.

Tôi lắc đầu. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.” Tôi tìm cái gìkhácđểnói,rồichọn,“Vậycậucũngbịbọnhọgạtđếnhả?”.

Cậutacườinói,“Không,tớnghĩgầnnhưtớbiếttỏngrồi.Jakechotớxemhìnhcậu...Nêntớđồngý.”.

Tôi thấy mình đỏ mặt, thực lòng tin lời khen vì nó nghe tựnhiênquákhôngthểnàolànóiphétđược.

“Nhưngtớxinlỗinếucậubịlừađếnđây,”cậutanói.

“Không.Tớkhôngcóýnóivậy,”tôiđáp,nhớlạicólầnBelindađọctôinghetạpchíviếtđạiloạinhư“contraicũngcócảmxúc.”.

“Thếcậuhọcnămmấy?”tôihỏi,loayhoaytìmchuyệnphiếmnàochấpnhậnđượckhihẹnhò.

“Nămcuối.Cậucũngthếđúngkhông?”.

Page 223: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi gật khi cậu ta hỏi câu tiếp theo không thể tránh khỏi vềchuyệnđạihọcvàtrườngtôisẽvào.

“Tớcũngchưaquyết,”tôinói.

Cậutacười.“Khôngphảigầnđếnhạnrồisao?Cậuchọngì?”.

“Mizzou,” tôi nói. “Hoặc không gì cả. Tớ nghĩ tớ chẳng địnhchọngìcả.”.

Thayvìlậptứcxemtôinhưmộtđứabỏđi,cậutaquansáttôivớivẻtòmò.“Saothế?”.

Tôi nhún vai, “Tớ không biết nữa. Cứ nghĩ vào đại học lại vaphải phân nửa trường trung học đã thấy không hấp dẫn chútnào.”.

“Tớ đồng cảm với cậu chuyện đó,” cậu ta nói, rồi hỏi sao tôikhôngnộpđơnvàotrườngnàoởnướcngoài.

“Tiền,” tôi thật thà trả lời. “Bố mẹ tớ không lo nổi. Tớ cũngkhônghẳnlàcócơhộigiànhđượcloạihọcbổngnàođó.”.

Cậu ta gật đầu không phán xét rồi tôi hỏi cậu ta sẽ đi đâu.“LiênđoànIvyhả?”.

“Tớ chỉ có nửa dòng máu Hàn thôi,” cậu ta bật cười và nói.“Điểmtoáncủatớtệlắm.Tớcũngkhôngchơiviôlôngxenhaycờvua.”.

“Tớđâucóýnóivậy,”tôingượngngùngphânbua,nhậnracólẽ mình đang có chút vơ đũa cả nắm, dù thật ra phần nhiều vìchuyệncậutahọcChaminadevàchọnphimnướcngoài.

“Đùathôi,”cậutanói,nhìntôitỏýmìnhchẳnghềtựái.“TớsẽđiColorado.”.

“Tuyệtthế,”tôinói.

“Ừ.TớgốcDenve.Nhàtớdọnđếnđâysáunămtrướcdobốtớđượcthuyênchuyển.BốtớlàkỹsưchoBoeing.”.

Page 224: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vậylàcậuthíchvềđóhơn?”.

“Phải.Tuyệtvờilắm.Tớthíchsôngnúivàđơngiảnlàđượcởngoàithiênnhiên.”.

“Thế hè này?” tôi nói, tự hỏi không biết cậu ta tìm việc làmhaylạilàmộtthằngClaytonhưhỏngcảmùahèlôngbôngởcâulạcbộđồngquêhaytiệctùngtạingôinhàsangtrọngcủabốmẹbênhồlớnởcaonguyênOzarks.

“Tớ sẽ đi Alaska,” cậu ta nói, mặt rạng rỡ hẳn lên. “Tớ đượcnhận vào thực tập với tư cách sinh viên trợ lý thực địa choUNAVCO.TạiTrạmQuansátRanhgiớiMảng.”.

TôihỏithìcậutanóiđólàmộttổchứclắprápcáctrạmGPSđểtheo dõi sự biến dạng của Thái Bình Dương và ranh giới mảngBắcMỹ.

“Tuyệt,”tôinói,hoangmangvìcâutrảlờiđếnmứckhôngcònhỏithêmcâunàođượcnữa.

“Ừ. Tớ khoái lắm. Thằng bạn tớ đi hồi năm ngoái về bảo làmviệc vất vả lắm. Họ dùng dụng cụ chạy bằng điện, di chuyểnbằngtrựcthăngvàkéonhữngthứmáymócnặngkinhhồn.”Cậutagậpcáibắptaylépkẹprồinói,“Phảirắnchắcchomấycônàngđạihọcchứ,phảikhông?”.

“Saocậukhônglàmviệcchomộtcôngtyvậnchuyểnchorồi?Vậychẳngdễhơnsao?”.

Cậutacười.

“Đùathôi.Chuyệnđónghecũngthúđấy.”.

“Ừ.Dùđãcókhốiviệchằngngàynhàmchán,tớcònphảiđếntậnnhữngvùngheohútởAlaskavàhọcvềđịachấtvàđịavậtlýnữa.”Cậutanhìntôicườibẽnlẽnnói,“Tớnghelàđẹpmêhồn.”.

Tôigật,trongngựccócáicảmgiácđãcókhibướclênđạilộ5

Page 225: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vàđiquanhbảotàngGuggenheimvàvàophòngkịchbản.Cảmgiáclàmìnhhiểubiếtcònquáítvềthếgiới.Vàcólẽcòncóchútphấnchấnvìtrênđờicónhữngtriểnvọngthựcsự.

Látsau,JakevàBelindanhậpbọnvớichúngtôi,cầmmộtbịchbỏngngôtođùng,mộttúiTwizzlersdâuvàmấylyCocatođếndìmchếtmộtconsócđược.ĐángkhenchoBelindalànócònbiếtnghelờikhuyên:contraikhôngthíchcongáichỉănmỗixalát.

Bọn tôi đi vào cái rạp gần như vắng tanh, Philip đi trước lêncầuthangvàchọnhàngđầutrênbancông.Tôingồicạnhcậuta,Belinda kế bên tôi, Jake ở đầu kia. Khi chúng tôi tiếp tục tròchuyệnvềchuyếnđiAlaska,tôitìnhcờngheđượcmẩuchuyệntròngớngẩngiữaBelindavàJakevềnhữngđiểmxuấtsắccủađủloạikẹotrongrạpchiếuphim,vànhậnrarằngchođếnnay,buổihẹnhòkhôngchínhthứccủabọntôiđãmởđầutốthơndựđịnh.

“Thếcòncậu?”Philiphỏi.“Cậuđãchuẩnbịkếhoạchnàochomùahèchưa?”.

“Chết gí ở Lou. Làm thêm ở quán Schnuck,” tôi nói, ước gìmìnhcócáigìđóthúvịhơn,rồinhớralàcó.“DùsaothìtớcũngvừamớiđiNewYorkvề,thúlắm.”.

“Tuyệt thế. Cậu đến đấy làm gì?” cậu ta hỏi, nhìn chăm chúđếnmứctôithấybụngnhộnnhạo.

“Tớđithămmẹđẻ,”tôiđáp.

“Mẹđẻcậuá?”.

“Ừ. Tớ là con nuôi mà,” tôi nói, biết rằng mình đang dùngMarianđểtăngthêmphầnthúvịchobảnthân.

“Ôi.Trúngphóc,”cậutanói,gậtđầuvàmỉmcười.

“Ừ.Tớmớitìmđượcbàthôi.Tớgọichotổchứcconnuôi.CóđượcđịachỉrồitớithànhphốNewYork.Manhattan,”tôikể.Tôicảm thấy có chút đạo đức giả vì khoe khoang về bà mẹ đẻ hào

Page 226: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nhoáng trong khi vừa trả lại đống xiêm y lộng lẫy bà mua vớichúttâmlýsẵnsànggâyhấn.Nhưngdẫusao,sựthậtthìbàvẫnlàmẹđẻtôi.Vàtôiđãtựđitìmbà.Vàchỉriêngphầnđóthôicũngđãkhiếnchotôikhángầu.

Quảnhiên,Philipmỉmcườimàmặtngâyra,sữngsờ,rõrànglàthấyấntượng.ThầyTullycũngnhìntôinhưvậy,nhưngkhácởchỗđâylàtừmộtđứacùngtuổitôi,trongmộtrạpchiếuphimtối om trong một buổi hẹn hò thật sự, giả vờ, giới thiệu hay gìkhácchẳngrõ.“Kinhthật,”cậutanói.

“Ừ,”tôinói.“Bàlànhàsảnxuấtphimtruyềnhình.”.

Belinda,nghelỏmđượccuộcchuyệntrògiữabọntôi,nghiêngqua,rắcbỏngngôvàolòngtôi.“Mẹcậuấynổitiếngcực,”nóchoPhilipbiết.“CậubiếtphimSouthSecondStreetkhông?”.

Philipgật.“Tớcónghe.”.

“Làphimcủamẹđẻcậuấyđấy!”Belindarélên.TôicảmthấytràolênmộttìnhcảmyêumếntrướclòngtrungthànhvànhiệttìnhtrướcsaunhưmộtcủaBelinda.Vàcólẽcònvìnóđãéptôitớibuổihẹntốinay.

Látsau,khiđèntrởnênmờhơnnữa,quảngcáođãhếtvàđoạngiới thiệu phim bắt đầu, Philip rút trong túi trước ra cặp kínhgọngmàusẫm.“Tớchẳngthấykhỉgìcả,”cậutanói,đeovàorồinhếch một bên mép cười với tôi. Công nhận là cậu ta đeo kínhtrôngđẹp.

“Sao?”cậutathìthầm.“Đếngiờthìcậuthấysao?”.

“Phimhả?”tôihỏi.

“Không.Hẹnhòấy?”cậutatỉnhbơ.

“Chođếngiờ,”tôinói,lạithấynônnaotrongdạ,“tớnghĩmọichuyệndiễnrakhátốt.”.

Page 227: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 228: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương18Marian

“Ái chà chà! Con bé vẫn còn sống!” mẹ tôi reo lên, kiểu hối lỗikhôi hài riêng của bà, khi cuối cùng cũng mò ra tôi ở chỗ làm.“Mẹđịnhbảolínhcủamẹgọicholínhcủacon...”.

“Tếu đấy,” tôi nói, bật loa ngoài để duỗi tấm lưng và đôi vaicứngđờ.

“Nhưngchuyệnđóchẳngănthuagì.Vìmẹkhôngcólính,”bànói,cười.

“Ha. Mẹ cũng có lính mà,” tôi nói, ám chỉ người làm vườn,ngườisửachữanhàcửa,anhchàngvệsinhhồbơi,ngườichămsócchó,vàbàquảngialâunămMartha.

“Thếconsaorồiconyêu?Mẹlochoconquá,”mẹtôinói.

“Conổn,”tôinói,tắtloangoài.Tôichomẹbiếttìnhhìnhmớinhất về công việc và vụ rắc rối xung quanh Angela. Cô ta đãtuyênbốmột“thờigiantạmnghỉkiểuThiềnkhôngthờihạn”ởUruguay để “bình tĩnh suy nghĩ cho thấu và quên đi một vụphản bội” hai ngày trước khi mấy tấm hình trên báo lá cải khổnhỏxuấthiện,chothấygìđóchứkhôngphảimộtcuộcrađiđểtựvấnlươngtâm.Trongmộtloạthìnhchụptạiđámlửatrạibênbãi biển của khu nghỉ dưỡng sang trọng Estancia Vik, Angelamình trần, nhảy nhót tưng bừng với một ngôi sao bóng chàyBrazilcónướcdarámnắngnổidanhkhắpNamMỹvàhầunhưkhắpthếgiớivìchuyệngáigú,sayxỉn,vàăncảrổthẻvàng.

“Thế thôi sao?” bà hỏi. “Con còn gặp chuyện gì khác nữakhông?”.

Page 229: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôithấymìnhđâmcăngthẳng,nghĩđếnKirby,mốiquanhệvới Peter, và trên hết là Conrad. “Con không biết nữa, mẹ,” tôinói.“Thựcrathìmọichuyệnkhôngđượcổncholắm.”.

“Cóchuyệngìvậycon?”bàhỏi.

Khitôikhôngcấtlờiđược,bànói,“Marian?Concómuốnmẹbay đến rồi ta ăn tối với nhau không? Mẹ cần mua sắm chútđỉnh.Cólẽđixemộtchươngtrìnhnàođó,”bàbổsung.“Bốconcũngcóđượcnghỉngơimộtchút.”.

“Đừng.Đừngrủbốđến,”tôinóinhanhđếnmứctốcáomình.

Quả nhiên bà hỏi, “Con yêu. Đây có phải vì... chuyện đã xảyra?”.

ĐólàcáchchúngtôinóivềKirbyvàonhữngdịphiếmhoicónhắcđếnconbé,cónhữngámchỉúpmở,tiếcnuối,nhưthểcảhaiđềumuốntránhchonhaukhỏiphảiđauđớnthêmnữa.Tôinghĩ đến những lời kết tội của Peter - rằng tôi muốn mọi thứhoànhảovàgọngàng-rồibỗngthấyanhđãtráchđúngvànhậnrachínhxáctừđâumàtôilạicócáikiểunhưvậy.

“Phải,”tôilínhí,xấuhổlàphảimấtđếnbatuầnmớichomẹbiếtcongáimìnhđãtìmvề.

Bàkhônghỏigìthêmmàchỉnói,“Mẹsẽtìmchuyếnbayngayđểcómặtởđótốinay.”.

“Cảmơnmẹ,”tôinói,cúpmáy,cảmthấyrằngchúngtôivừađi trọn một vòng, về lại mùa hè nóng nực ấy. Và rằng một lầnnữa,tôithựcsựcầnmẹ.

Chiều hôm ấy, ngay sau khi mẹ tôi hạ cánh tại sân bayLaGuardia, tôi tình cờ gặp Peter trên con đường bên ngoài tòanhà, đang chui vào một chiếc Town Car đen. Từ khóe mắt anhthoángthấytôivàquayhẳnranhìn,rồimớinghiêngngườibướcxuốngxe,vẫytaychàochốclát,ngậpngừng.

Page 230: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôibặmmôivàvẫylại,rồirẽsanghướngkhác.

Khingheanhkêutênmình,tôiquaylại,cốnhìnanhthậtlạnhlùng,rồibướcvàibướctớichỗanh.

“Chàoem,”anhnói.

“Chàoanh,”tôinói.

Anh liếc nhìn lên bầu trời tối sầm hung hiểm. “Sắp có bãođấy.”.

“Ừ. Có lẽ sẽ làm mọi thứ nguội đi chút,” tôi nói, nghĩ rằngchúngtôiđãđếnnướcnàyđây-đứngnóibângquơvềthờitiết.

“Emvềnhàhả?”anhhỏi.

“Không,emđiăntối,”tôiđáp.

Anhnhướngmày.“Hẹnhòrồicơà?”.

“Phải.Vớimẹem.”.

Làngườirấthâmmộmẹtôi,mặtanhsánglên.“Ôvậythìchoanhgửilờichàobácgáinhé.”.

“Được,”tôiđáp,nhìnchămchămcáicàvạtmàuxanhlụcbảovàvuôngkhănnhéttúiáocùngmàu.Tôibiếtmìnhđanglầnlữakhihỏi,“Thếcònanhđiđâu?”.

“RasânbayJFK,”anhnói.“AnhbaychuyếnchíngiờđếnL.A.”.

“Cóviệchayđichơi?”tôihỏichâmchọccótínhtoán.

“Thôimà.Emnghĩsao?”anhhỏi.

Tôinhúnvainhưmuốnnóitôikhôngbiếtchuyệngìđangxảyratrongđờianh.TheonhưtôibiếtthìcóthểanhđimiềnTâyđểhẹn hò với một diễn viên ngu ngốc nào đó. Có lẽ anh đã quyếtđịnhrằngnếuphảiđươngđầuvớimọivấnđềcủatôi,thìthàcặpvới một em hai mươi lăm thật sự hấp dẫn không muốn có concòn hơn. Một em chưa từng có con. Tôi chợt thấy dấy lên cơnghenvôlýlẫnbuồnbã,giậndữvàthấtvọngêchề.

Page 231: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Không.Dạonàythìkhôngchơigiỡngìsất.Anhsắpđilomấyvụchiếuthửvàsắpxếplịchchiếusaucùng,”anhnói.

“Rồisao?Tacóbìnhanvôsựkhông?”tôihỏi.

Anh trông bối rối rồi nói, “Ồ, phải. Anh tưởng em muốn nóihaita.Ýemlàphimcủaemà?”.

“Phải.Bìnhanvôsựkhông?”.

Tôi hỏi dù không hẳn là lo về chuyện sắp xếp lại lịch chiếu,nhưnganhnhúnvaivôvọng,nhưthểanhlàmtrongphòngxửlýthưtừchứkhôngphảiđiềuhànhcảmộthãngtruyềnhình,rồihỏi,“TacóbiếttìnhtrạngcủaRiverskhông?”.

“Không,”tôiđáp,cốnénkhôngbuộtrarằngdạonàytôichẳngbiết tình trạng của hầu hết mọi thứ. “Sao thế? Bộ phim phụthuộchoàntoànvàocôtaà?”.

Anh nhăn mặt và tôi cảm thấy giật mình hoảng hốt, ngoàichuyện yêu đương, bộ phim và sự nghiệp của tôi cũng có thểđanglunglay.Rằngcóthểchúngtôiđangnóiđếnnhiềuthứchứkhôngchỉchuyệnkhungthờigianbịđổicùngnhiềutìnhtiếtbịcắt.

“Anhnóinghiêmtúchả?”tôinói.

“Mấynhàquảngcáokhôngvuivềtiếntriển.”.

Nỗituyệtvọngkhiếntôinghènnghẹnnhưngtôivẫncốtrấntĩnh,nóilýlẽvớisếp.“Tacómộtnhómdiễnviên.TavẫncòncóDamian và Carrie... và họ có nửa triệu người theo dõi trênTwitter.Họcógấpđôisốngườitheodõitừkhicâuchuyệnnàylênsóng.Emdámcálàđãgấpbarồiấychứ.”.

“Marian.Bìnhtĩnhnào.”.

“Không,Peter.Emkhôngbìnhtĩnhđược.Chođếnkhianhbảoemrằngchúngtabìnhanvôsự.Ýemlà,ởđâyanhphảicóniềm

Page 232: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tin...Tasẽổn.Ngaycảkhikhôngcócôta.Emmuốnnóilànếuphim Offices có thể phát mà không có Carell thì ta cũng có thểkhông chết chìm vì thiếu một cô ả diễn viên hạng C tâm thầnnàođó.”.

“Emkhônghẳnlàđangbiệnluậnkhigọinữdiễnviênchínhcủamình...”.

“Nhưng đây không phải chuyện về diễn viên, Peter. Mà làchuyệncôngviệc.Làvềchuyệnkịchbản.”.

Anh mỉm cười, và tôi thoáng nghĩ anh đang nhạo mình,nhưng rồi nhận ra đó là cái nhìn yêu mến - cách anh vẫn nhìntôi.Rằnganhngưỡngmộtínhngoancốcủatôi.Tôinhớrađãlâurồianhchưagọitôilà“NhàVôĐịch”.

“Hãygiúpbọnemđúngthờihạn,Peter.Hãythuyếtphụccấpdướicủaanhlàbọnemsẽgiữchânkhángiả.Embiếtbọnemsẽlàmđược.Anhbiếtthếmà,đúngkhông?”.

Anhchưakịptrảlờithìbầutrờichợtmởrarồimưabắtđầurơilộpđộpxuốngvỉahè.Maynhờcóphầnnhôracủatòanhànêntôi hầu như không bị ướt, nhưng tôi vẫn lầm bầm nguyền rủa,nhận ra mình không mang dù và gần như sẽ không thể kiếmtaxi.Nhấtlàvàogiờnày.Peternhìntôithôngcảm,xịchquaghếbênrồivỗvỗvàoghếcạnhanh.

“Nào.Lênxeđi.Anhsẽchoemquágiang.”.

Tôi do dự, cố cưỡng lại anh. “Anh sẽ lỡ chuyến bay mất,” tôinói.

“Emăntốiởđâu?”.

“Modern.Khôngđicùngđường.”.

“Khôngcùngđườngchỉbốndãyphốthôi,”anhnói.“Thôinào.Đừngbướng.Lênđi.”.

Tôilênxeđóngcửalại,rồibắttréochânvàngồixoayvềphía

Page 233: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cửa,ngoảnhmặtkhỏianh.

“Tathảcôđâyxuốngđường53giữađường5vàđường6nhé,”anhdặntàixếkhimưatrútràoràoxuốngxe,cầngạtnướcchốcchốc lại ngắt quãng cho sự im lặng giữa chúng tôi. Cuối cùng,anh hắng giọng và đưa tay ra chạm tay tôi, theo kiểu anh traihay bạn thân hơn là người yêu, hay ngay cả là người yêu cũ.“Anhsẽlàmmọithứcóthể,”anhnói.

“Vậythìđược.Emnghĩmìnhkhôngcầnphảilo,”tôinóichâmchọc. “Suy cho cùng thì anh là người đứng đầu hãng. Và với tưcáchngườiđứngđầuhãng,embiếtanhsẽnhìntoàncuộc.”.

“Dĩnhiên,”anhnói,rồichúngtôilạiimlặng.Mặcdùxecộdàyđặc nhưng một lát sau chúng tôi cũng đã tới nhà hàng - khôngquásớmcũngkhôngquámuộntheonhưtôibiết.

“Cảm ơn anh đã cho đi nhờ,” tôi nói cộc lốc. “Và cả về buổichuyệntrò.Emcảmkíchsựthànhthậtcủaanh.”.

“Thôimà,”anhnănnỉ.

“Sao?”tôigắt.

Tôi chờ anh nói nhưng anh lại lắc đầu, nhìn đi, như thể anhbiếtsẽcắtphimcủatôihaymốiquanhệcủachúngtôivậy.Cólẽcảhai.

“Tạm biệt,” cuối cùng anh nói. “Anh sẽ gọi cho em ngay khianhbiếtđượcđiềugì.”.

“Tốt,” tôi đáp. Rồi tôi bước xuống xe, sập cửa, chạy qua mànmưavềphíamẹ.

Đếncuốilốivàohìnhvòmtrôngnhưđườngbăngdẫntớinhàhàng,tôinhậnramẹmặcáomăngtômàuđỏ,hailớptrênngực,cái túi có bánh xe của Goyard mà mới đây bà khoe là “ăn cắp”trêneBayđểdướichân.

“Chuẩngiờ,”bànói,chạyàotớichỗtôi.Chúngtôiômnhaulâu

Page 234: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hơncáichàohỏiômhônthườnglệmộtchútrồibàhônlêntrántôivànhìnchămchúvàomắttôi.“Gặpconmừngquáconyêu.”.

“Concũngvậy,”tôiđáp,giờthìchắcchắnrằngbàđãbiếtđangcóchuyệngì.

Tuy nhiên bà vẫn kiềm chế tốt như mọi khi mà nói, “Contrôngổn.Rấtổn.Conđổimàutócrồià?”.

“Con chọn màu sáng hơn một chút,” tôi nói, đưa tay lên hấtmộtmóntóc.“Mẹbiếtđấy-chomùahè.”.

Bàmỉmcườinóibàcầnlàmgìđóchobảnthân,cólẽlàkhicònởđây.

“Khinàomẹbayvềlại?”tôihỏi.

“À, mẹ cũng không biết. Mẹ chỉ nhấp cái gì đó trên máy tínhthôimà.MẹnghĩmẹsẽvềvàochiềuthứSáu...Mẹphảikiểmtraxemđã.”.

“ConcóthểcốđặtchomẹmộtcáihẹnvớiDana,”tôinói,ámchỉnhàtạomẫutóclâunămcủamìnhởLouisLicari.

“Vậy thì hay quá,” bà nói khi chúng tôi vào nhà hàng, gửi áokhoácvàtúicủamẹtôinơimộtcôtrưởngnhómphụcvụcómáitócnâuvàngmànếuthaythếđượcchoAngelaRiversthìtuyệthảo.

Thế rồi, không chút om sòm hối hả vốn là đặc trưng của cácnhà hàng nhỏ hơn, họ ngay lập tức lẳng lặng dẫn chúng tôi đivàophòngăntrắnghẹp,cóvòm,lunglinh,đếnbàndànhchohaingườicủaPetermọikhinhìnquavườncótượngđiêukhắc.Tôichợtnghĩtrongđầurằngđâysẽlàmộttrườnghợpkhẩncấpnữatrongđờitôinếukhôngnhờanh-tôisẽkhôngthểkiếmđượccáibànởvịtríđẹpnhấttạinhữngnhàhàngsangtrọngnhấtmàgầnnhưkhôngphảibáotrước.

Khi chúng tôi đã yên vị, mẹ tôi nhìn quanh phòng, rồi nhìn

Page 235: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

qua cửa sổ hướng ra vườn, trầm trồ tán thưởng. “Không gianlộnglẫyquá.Thậtlàlộnglẫy...ThếđâycũngchínhlàanhchànglàmUnionSquareCafévàGramercyTavernhả?”bàhỏi,baogiờcũng rành rẽ về mọi khách sạn hay nhà hàng sang trọng ởManhattan(cùngvớiParis,LondonvàL.A.).

Tôi gật rồi đáp, “Phải. Danny Meyer. Ông ta còn làm ElevenMadison...VàShakeShack.”.

“Cònbếptrưởng?”bànói,ngắmnghíalẵnghoato,tuyệtđẹp,cóhaimàuhồngvàtímlạlùngbàybiệngiữaphòng.

“GabrielKreuther.Đượcđàotạotheolốicổđiển.Banđầulàmcho Alsace. Gần đây nhất là làm cho Ritz ở Central Park South.Marc Aumont là đầu bếp phụ trách phần bánh của ông ta,” tôinóimộttràng,nhậnralàmẹvàPetercóchungthóitrịchthượngtrong vấn đề ẩm thực - rằng nếu không nhờ anh có lẽ mình sẽkhôngnhớđượchếtnhữngthứnày.

Chúngtôiquaysangchúývàothựcđơn, lặnglẽxemlạibốnmónvàthựcđơnmóncógiáấnđịnh.Vớimẹtôithìchọnlựatựnó đã là một trải nghiệm gần như tín ngưỡng. Sau một lát cânnhắc, chúng tôi gọi chai vang trắng Sonoma sauvignon và hầuhếtcácmóngiốngnhau,cảhaiđềuchọnxúpmăngtây,sòvàcáthu, đến phút chót bà mới đổi sang tôm hùm. Còn món trángmiệngthìchúngtôichọnphômaiđạihoàngvàdâu.

Trongkhichờrượu,tôilầnlữa,tránhđềtàikhónói,thayvàođó cho mẹ biết tin mới nhất về Angela và cuộc chuyện trò mớiđâygiữatôivàPeter.Nhưmọikhi,mẹtôivẫnbàytỏsựủnghộhếtmìnhkhiếntôithấyhàilòngkhinóitoànnhữngđiềusướngtaivềphimcủatôi,nàolàviếtmạnhmẽ,làchúngtôichẳngđếnnỗikhôngthểthiếuAngela,rằnghãngtruyềnhìnhđúnglàthiểncậnkhủngkhiếpnếuhủyphimcủachúngtôi.“Conđúnglàxuấtsắc,”bànói.

Page 236: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cảm ơn mẹ,” tôi nói. “Tiếc là những chương trình hay vẫnthườngbịhủy.”.

“Chứ còn gì nữa,” bà hùa theo rồi liến thoắng nói về vàichươngtrìnhbàưathích,mộtsốđãphátsóngtừhồimườimấynămtrước.“Cònmấychươngtrìnhkhủngkhiếpthìcứtằngtằngmà tiến tới. Trời, mẹ ước gì có nhiều người có gu thưởng thứchơn.”.

Tôi mỉm cười, đang nghĩ câu này có thể gói trọn được nỗiphànnànchủyếucủabàvềcuộcđờithìanhbồimangrượuđến,mở nút chai, rồi giao tôi cái nhiệm vụ thường là của Peter. Tôiđảo ly, nếm, mỉm cười gật đầu, rồi mới ngây ra nhìn, mê hoặctrướccáchrótchuyênnghiệpcủaanhbồi,rótcảhailychínhxácđếntừngli.

Khichúngtôilạiđượcởriêng,mẹtôicầmly,nânglênvànói,“Chúcchocácbàmẹvàcongái.”.

Tôitìtaychovữngvàcụnglyvớibà.Rồichúngtôinhấprượuvàcùnghạxuốngmộtlượt.

“Vậy là,” tôi nói khi biết mình không thể trì hoãn thêm giâynàonữa.“Connghĩmẹbiếtchuyệngìđangxảyra,phảikhông.”.

“Phải,mẹcũnghìnhdungđược.”.

“Conbéđãđitìmcon,”tôixácnhận.

“Ôi, con gái,” bà nói, trông rất thương cảm. “Kể hết mẹ ngheđi.”.

Thế là tôi kể, xen vào tất cả những đoạn về Peter, bắt đầu từcáiđêmtôihỏichuyệnhônnhânrồiconbégõcửa,kếtthúcbằngchuyếnxeđưatôitớinhàhàngchiềunay.“Conbétuyệtlắm,”tôinói,nghĩvềláthưcủaconbé,rồichuyệnáoquầnvàsựchânthậtcủanó.“Connghĩbọnconthậmchícòncóthểvunđắpmộtmốiquan hệ thật sự. Con không chắc chính xác quan hệ đó sẽ như

Page 237: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thếnào,nhưngconvàconbéđãtròchuyệnvớinhau...vàthấyổn.”.

Tôi chờ nghe bà nói gì đó - bất cứ gì - về máu thịt của bà,nhưngbàlạinói,“Cứphảicẩnthận.”.

“Cẩn thận ư?” tôi nói, nổi giận khi đây là phản ứng đầu tiêncủabà.Nhưngtrongthâmtâm,tôikhônghẳntráchbàkhibiếtchínhmìnhcũngđãcảmthấygầngiốngnhưvậysuốtthờigianconbétớithăm.

“Cẩnthậnkhimởnhữngcánhcửathựctìnhconkhôngmuốnmở. Peter có thể ủng hộ trên lý thuyết... nhưng anh ta có thựclòng muốn một chuyện rắc rối thế này không? Con đã nỗ lựcnhiềuđểcócuộcsốngnày.Rấtnhiều.”.

TôibiếtbàđangnóivềConradhơnlàKirby,vàtôikhôngthểkhôngđồngtìnhrằngmọichuyệncóthểsẽphứctạplênnếuđitìmcậuta.Dùvậytôicũngthấymìnhbănkhoănkhônghiểuýbàlàgìkhinói“cuộcsốngnày”.Vàliệucóphảiviệclàmlụngcậtlựcđãđưatôiđếnvịtríhômnay-haychỉlàtầngtầnglớplớpnỗlựccheđậy.

***

Tối hôm ấy, tôi ngồi trên giường phòng ngủ dành cho kháchnơi Kirby đã từng ngủ, nhìn mẹ soạn va li ra. Bà chỉ đem theolưng lửng đồ đạc, rất có thể vì bà không kịp ném thêm vào túixách. Sau khi treo bộ đồ đan của nhãn hiệu St. John mặc hằngngày vào tủ, bà lôi ra một chiếc váy hoa dài chỉ có thể mô tả làváymuumuu.

“Conthấycáinàythếnào?”bàhỏi,đưalêntrướcmặt.

Tôi nhăn mặt rồi đáp, “Nó cũng được... Nhưng trông không

Page 238: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hợpvớimẹ.Khônghề.”.

Bàcười.“Dùconcótinhaykhôngthìquảtìnhmẹcũngthấythíchcáinày.Bốconmuachomẹđấy.”.

“Bốsắmáoquầnchomẹtừbaogiờvậy?”tôinói.“Conđâycònchẳngdámlãnhviệcđó.”.

“Mớiđây.Ôngcốtỏralãngmạn,khikhônglạiđitặngquàchomẹ.Chỉđểtỏrangọtngàothôi.”.

Tôimỉmcười,nhớcáimũnồicủaPeter,rồihỏisaobốlạiphảichịukhóđếnthế.

“Bốmẹđãtrảiquamộtgiaiđoạnkhókhăn,”bànói.

“Khinào?”tôihỏi.Chuyệnnàytôimớibiết.Bốmẹtôivẫnluôncóvẻhợpnhau,vàtôinhớhồicònnhỏítkhinàotôithấyhọcãinhau.

“Ồ, mẹ cũng không biết nữa. Thỉnh thoảng. Những va chạmnho nhỏ. Những va chạm lớn hơn... Nhưng các mối quan hệ làvậy.Cứtheochukỳ.Cầnphảinỗlựcvàkiênnhẫnnhiềulắm,vàlạy Chúa, thận trọng nữa. Có lẽ con và Peter nên đi tư vấn. Biếtđâu cách đó sẽ giúp tạo dựng lại lòng tin. Chỉ là vấn đề thậntrọng...vàgiaotiếp.”.

“Thế...mẹđồngýlàtacầnnóichobốbiết?VềKirby?”.

Mộtvẻlàlạthoánghiệntrênmặtbàrồibàloayhoayvớimấythứcònlạitrongvali.

Tôichờbàtrảlời,nhưngchỉnghetiếngậmừbồnchồnkhibàquayqualấyđồdùngcánhânđemvàophòngtắm.“Mẹ?Mẹcóngheconhỏikhông?”tôinói,cảmthấybầukhôngkhínhấtđịnhđãkhácđikhibàquaylạiphòngtôi.

“Conyêu...”bàmởlời,giọngbàrunrunnêntôibỗnglolàbốbịung thư hay một căn bệnh trầm trọng nào khác. “Bố con..?” bàmởlời,rồidừng,hítmộthơidài,từtừthởrarồimớinóitiếp.“Bố

Page 239: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

conđãbiếtrồi.”.

“Mẹmuốnnói-mẹđãgọichobố?Hồitối?”tôihỏi,nghĩlàcólẽbàgọichoôngkhivàophòngvệsinhtrongkhoảngthờigiantừlúccómónkhaivịđếnkhiăntrángmiệng.

“Khôngphải,”bànhănmặt.

“Vậy từ khi nào?” tôi gặng hỏi, cố kiểm soát cảm xúc - vừabànghoàng,bốirốivừathấybịphụlòngtin.

“Từ...gầnnhưtừđầurồi,”bànói.

Tôinhìnbàtrântrânrồibướcrakhỏiphòng.

Ít phút sau, bà tìm tôi trong phòng bếp tối om, ngồi xuốngchiếcghếcạnhtôi,rồibắtđầuphântrần.Bànóirằngchuyệnđókhó quá. Rằng bà có thể giữ kín chuyện phá thai nhưng mangthaivàsinhconthìkhôngthể.Hơnnữa,quantrọnghơn,bàtinrằng nói cho ông biết là đúng. Theo giấy tờ tôi đã là người lớn,nhưng thực ra thì vẫn là cô con gái bé bỏng của ông, và ông cóquyền biết chuyện gì đang xảy ra với đứa con duy nhất củamình.

Tôi miễn cưỡng chấp nhận điều này. Suy cho cùng, từ khiKirby tìm đến, cũng có lúc tôi thoáng nghĩ tới chuyện đó. Điềutôikhôngchấpnhậnđược,tôibảobà,làbàkhônghềnóivớitôirằngbốtôiđãbiết.Rằnghọkhôngthúthậtluônchorồi.Rằnghọmớilànhữngngườigiữbímật,còntôithìchẳnghaybiếtgì.Suốtbấynhiêunăm.Tôichợtnghĩmìnhthậmchícònkhôngbiếtôngnghĩsaovềmọichuyện,ôngcảmthấythếnàovềquyếtđịnhchoconbé.Rồitôihỏimẹkhinhìnxuốngbàntaybà,tựhỏinóđãtrởnêngiànuatựbaogiờ.

Bàhítmộthơithậtsâurồinói,“Àthì,banđầubốcongiậnvìmẹ dẫn con đi phá thai mà không nói trước với ông. Ông rấtmuốnconsinhđứabé.”.

Page 240: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vậy sao?” tôi nói, họng se thắt. Tôi nhẹ lòng khi nghe điềunày,nhưngcũngbuồn,nghĩrằngôngkhôngbaogiờđượcbồngKirbyhaytạmbiệtnó.Giámàmẹtôinóithậtvớiôngthìôngđãcóthểởđóvớichúngtôi.

“Conbiếtbốconphảnđốipháthaimà.Nênbốconnghĩconsẽphảisốngmàhốitiếcvớilựachọnđó.”.

Tôi gật, băn khoăn liệu việc biết quan điểm của ông có dựphầnvàoquyếtđịnhcủatôilàkhônglàmđếncùnghaykhông.Tôi bỗng nhớ lại ông đã đưa ra vài lời bình luận về việc chốngphá thai trong cuộc bầu cử tổng thống năm 96, lúc ấy tôi tinrằng đó là một nhận xét triết lý ứng khẩu trong bối cảnh thảoluậnchínhtrị.Giờtôivỡlẽcóthểôngđãnhắngửitôimộtthôngđiệp.Lúcnày,tôiphảinghĩlạitoànbộ,mọicuộcchuyệntrògiữabốcontôisuốtbaonămqua.Tôicảmnhậnthấytoànbộcấutrúcmốiquanhệcủabốcontôiđãthayđổi.Mọisựkhôngcòngiốngcáivẻbềngoàinhưtrướcđâynữa.Vàtôichợtnghĩrằngđâylàbảnchấtcủaviệcgiấugiếm.ChínhlúcnàytôimớibắtđầuhiểuramìnhđãlàmPetercảmthấythếnào,nhưngtôivẫnkhôngthểbiếtConradsẽcảmthấysaonếucólúcnàođóbiếtra.

“Mẹ có đồng ý với bố không?” tôi hỏi. “Mẹ có nghĩ con sẽ hốitiếc...nếulựachọnnhưthế?”.

“Thậtlòngmànóithì...mẹcũngkhôngbiếtnữa,”bànói,cuốicùng cũng đã nghẹn ngào. “Ngày hôm ấy, ở bệnh viện... Mẹ rấtmuốncongiảiquyếtdứtđiểmchuyệnấy...đểcòntiếptụcsốngđờimình.Càngnhanhcàngtốt.Nhưngmẹtôntrọngquyếtđịnhcủacon.Cũngnhưmẹtôntrọngquyếtđịnhcủaconlàchonó.”.

“Cònbốthìsao?Bốcảmthấythếnàovềvụpháthaiđó?”.

Bà thở dài, “Bố con muốn giữ nó. Ông nghĩ con nên điNorthwestern hay một trường khác gần đó hay bố mẹ nên

Page 241: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chuyểntớiAnnArborđôinămđểgiúpconnuôidạynó.Ôngcòngợiýlàbốmẹsẽlàmviệcđógiúpcon.Nuôidạynónhưconcủamình.Nhưemcon.”.

“Nóivềnhữngbímậtđi,”tôiđềnghị.

“Mẹ biết.” Bà gật. “Nhưng ông cảm thấy như vậy. Nó gây ramột rắc rối trong cuộc hôn nhân của bố mẹ suốt một thời giandài. Chính cái quyết định ấy cộng thêm chuyện mẹ không chịuđểbốnóivớiconvềchuyệnđó.Ôngấyoángiậnmẹ...Vàmẹnghĩnólàmthayđổicảmốiquanhệgiữahaibốconnữa.”.

“Saothếđược?”tôihỏi,mặcdùvẫnluôncảmthấynhưvậy.

“Haibốconđãtừngthânthiếtvớinhau.Conluônlàcongáibébỏng của bố... Nhưng từ sau chuyện đó... có một khoảng cáchgiữa hai người. Hai bố con rất... khách sáo với nhau... Thế nàođó.”.

Tôigật,nghĩlạihồitrướckhicóKirby,bốconchúngtôitừngrấtgắnbó.“Nhưhìnhvớibóng,”bàtôithườngnói.

Nhưngsaumùahèđó,mọichuyệnkhôngbaogiờthựcsựcònnhưtrước.Lúcấy,tôitựnhủđóchỉlàmộtphầntrongquátrìnhlớnlên,đixahọcđạihọcrồicóđờisốngriêng.Tôitựnhủbốcontôivẫnthânthiết,chỉlàkhôngcònnhưxưanữathôi.Nhưnggiờthìtôiđãthấyrõvìdốitrámàmìnhmấtông.Khôngnhữngtôilảngtránhôngmàôngcũnglàmvậyvớitôi.Ngaycảkhichỉcóhaibốcon,chúngtôicũngkhôngnóisâuvềnhữngđiềulớnlao,hệtrọngnhưhônnhânvàconcái,sốngvàchết.Chúngtôidừnglạiởbềmặtmọisựbởinhữngbímậtgiữahaibốconđãtạoracáihốsâungăncáchkhủngkhiếp.

Tôinhìnmẹ,tựhỏiliệumọichuyệncókhácđikhôngnếubàgiữkínchotôi.TựhỏinếubốgặpKirbythìliệucóthểnàohàngắnđượcmọichuyệngiữachúngtôikhông.Tựhỏicóbaogiờta

Page 242: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thựcsựkhiếnmọichuyệnquaylạiđượcnhưcũkhông.

Page 243: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương19Kirby

HômấylàsángChủnhật,ngàytôithíchnhấttrongtuầntừkhimẹkhôngcònéptôiđidựlễmétnữa,vàtôiđangrấtsung,đánhtrốngtohếtcỡ,biếtrằnghàngxómhaibênđềuđinhàthờcảrồi.Tôi đánh lần lượt các bản theo danh sách nhạc “trống solo cổđiển”, đi từ “Moby Dick” của Zeppelins (bản solo của JohnBonhamlàmộttrongnhữngbảnhaynhấtmọithờiđại)chođến“OneWorld”củaPolice(khôngaivượtnổiStewartCopeland)vàrồibảnphốitrongđĩacủaGinaSchock(tôidánmộttấmápphíchloạicũcủabannhạcGoGo’strênđầugiường),SheilaE.(dùmộtmìnhthìcũngkhôngxuấtsắclắm,nhưngđãtừngchơicùngvớitất cả những người tầm cỡ, trong đó có cả Prince, Ringo vàMarvin),vàthậmchímộtKarenCarpenterbébỏng(cólẽlànghệsĩduynhấttrongiPodcủatôimàbốmẹbiếtchútđỉnh).

Tronglúcđó,tôinhậnramìnhđangnhớlạibuổihẹnhòđêmtrước,phổnhạcnhữngkhoảnhkhắcđẹpđẽnhấtnhưmộtđoạnbăngngắntrongđầumình.Xemphimxongthìchỉcònkịpmuavội cái burger ở Blueberry Hill trước giờ giới nghiêm, nhưngcũng đủ để xác định là Philip thích tôi. Ít nhất cũng như mộtngườibạn,màcũngcóthểhơn.Chủyếukhôngphảiởlờicậutanóimàởcáchcậutanhìntôi-kèmtheo“cáicườitoetoétngốcnghếch đó” - như Belinda nói khi hai đứa tập hợp trong phòngtắm.Tôiphảnđốitừ“ngốcnghếch”,nhưngđồngýđólàmộtnụcườichânthật,nhiệtthành.

Vì đang nghĩ đến cậu ta nên tôi tháo tai nghe, để dùi trống

Page 244: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

xuống,vớitaylấyđiệnthoạithìthấybiểutượngFacebooktronghộp thư - yêu cầu kết bạn của Philip. Tôi nghe được nhịp timmình khi nhấp vào nút chấp nhận, rồi mấy giây sau đã có mộtbàiviếttrêntườngnhàmình:Vẫnđangcốgắnghìnhdungphầnkếtbộphim.Vuithật.Sắptớitađinữanhé?

Tôi để những lời ấy thấm vào, ngây ngất khi nhận ra khôngnhữngđâylàlầnđầutiêntôihẹnhòmộtanhchàngdễthươngmàcậutacònđủthíchđểrủtôiđitiếp,vàlạicònđăngcôngkhaitrên tường của tôi cho cả thiên hạ thấy nữa chứ. Hay ít nhất làcho114đứabạncủatôithấy.Hơicóchútlâmli-nhưngtôichưabaogiờcảmthấysungsướngnhưvậy,ngaycảlúchátraptrongphòng kịch bản - thế là tôi đăng lại trên tường cậu ta (cho 316bạncủacậutathấy):Tớcũngthế.Cònvềchầuhai,nghehayđấy.Điđượcthìbáotớ.

Tôiđanghămhởlướtxembốnalbumảnhcủacậuta,chủyếulà hình chụp cắm trại ngoài trời và trượt tuyết, thì điện choạireo.Belindagọi.Tôinhấcmáy,cườitươi.“Ngheee?”tôinói.“Tôicóthểgiúpgìcô?”.

“TRỜI!LiênlạctrênFacebookmớikinhnha!”nónói,rồirétođếnđộtôiphảiđưađiệnthoạiraxa.

“Vậy còn ‘chầu hai’?” nó tiếp. “Tối qua cậu ta lẻn vào phòngcậulàmchầumộtà?”.

“Trời,Belinda.Đànghoàngđi,”tôinói,bănkhoănkhôngbiếtquảthựccâumìnhđăngngheranhưvậythật,haychỉvìđầuócBelindalúcnàocũngđentối,hìnhnhưngaycảvàonhữngbuổisángChủnhậtmàđángranóphảiđilễnhàthờ.“Tớmuốnnóiđixemphimkìa.Trờiđất.”.

“Thú nhận đi. Cậu yêu cậu ta mất rồi,” nó nói. “Cậu yêu anhchàngđứtđuôirồi.”.

Page 245: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cậutadễthươngmà,”tôinói,khôngchịuthúnhận,ngaycảvới con bạn ruột, là tôi đã hơi phải lòng - lần đầu tiên với ai đókhôngphảingườinổitiếnghaythầyTully.

“Cậuthèmmuốncậuta.”.

Tôi thở dài đánh sượt nhưng không nói gì, như thể câu đóchẳngđángđểnóilạidùchỉmộtchữ.

“Cậucóthấycậutadễthươngkhông?”conbạnhỏi.

“Tối qua tớ trả lời rồi mà,” tôi nói. “Có. Tớ thấy cậu ta dễthương.Cậutacóđôimắtđẹp.”.

“Ôi trời ơi! Bọn mình khiêu vũ được rồi! Cậu phải mời cậu tađấy.”.

“Saocũngđược,”tôiđáp.“Đừngcóhấptấpđượckhôngvậy.”.

“Còn có hai tuần nữa thôi,” nó hối thúc. “Không hấp tấp saođược.Đimà!”.

“CậumờiJakerồihả?”tôinói,nghĩđếnchuyệnhaiđứanóđãtáymáysuốtlúcxemphim,rấtcóthểvìvậymàcảhaiđềuimtịtvềđoạnkếtrấtkỳlạmàPhilipvàtôicứphântíchmãitronglúcănburger.

“Rồiiii.Vừaxong.”.

“Rồisao?”.

“Rồicậutaừchứsao.”Nólạirélênrồihátlạcđiệubài“BestIEvelHad”củaDrake.

“Thếtốiquacậulàmgì?”tôihỏi,biếtrằnggiờgiớinghiêmcủanóchẳngcónghĩalýgì-vìmẹnócóthóingủsayđếnkỳcục.

“Ởdướitầnghầmnhàtớ,hônhítbánnude,rồithôi,”nónói.“Tớibến.Tớchưathấtbạilầnnào.”.

Tôinhănmặt.“Ẹ.Gớmquá,Belinda.”.

“Gớmgìđâu,”nónóirồibắtđầumôtảchitiếtthêmvềchuyện

Page 246: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đó.

“Thôiđi!”tôikêulên,cườilăn.

“Được rồi,” nó nói, cười khì. “Nhưng cậu phải hứa là sẽ mờiPhilipđidựkhiêuvũcơ.”.

“Đểxemđã,”tôinói,lònglạidấylêncảmgiácnaonaođó.

“Thếchứ!”nónói.“Philipsắpđượctậnhưởngchuyệnđórồi!”.

Tôi lắc đầu rồi bất chợt hình đung Philip và tôi ở ghế trướctrên xe... Tôi không định để chuyện đó, nếu có, sớm xảy ra,nhưngtôithấysốckhichínhmìnhlạichẳnggớmghiếcgìcảnhtượngđócả.

***

Cũng trong tuần đó, sau khi Philip gửi cho tôi vài tin nhắnriêng trên Facebook, gồm cả lời nhắn tin số di động, thì điệnthoại tôi rung báo có cuộc gọi đến. Tôi đang ngồi trong phòngsinhhoạtchungvớiCharlotte.Tôiđãkểlạitườngtậnchoconemnghekhôngsótthứgì,nhưngkhônghélộvềcảmxúcmớichớmnảy nở bên trong. Nhưng tôi nghĩ nhỏ em cũng đoán ra và háohứcgiùmtôiđếnđộchínhnócũngnhắcđếntiệckhiêuvũmấylần.Conbétắttiếngtivi,nhướngmàyhỏi,“Sao?Anhchàngđóhả?”.

Tôi cầm điện thoại đang để trên bàn uống nước lên thì thấytênPhilip,đãlưutrongdanhbạsánglêntrênmànhình.Tôigậtvàmỉmcười,rồichạyvộirakhỏiphòng,trảlờingaykhimớilêntớinửachừngcầuthang.

“Chào. Cậu đang làm gì đấy?” cậu ta hỏi tự nhiên, như thểchúngtôiđãnóichuyệnđiệnthoạivớinhaunhiềulầnrồi.

Page 247: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khôngcógìnhiều,”tôiđáp,cốlấylạihơikhiđóngcửaphòngngủlạirồingồiphịchxuốnggiường.“Xemtivi.Chưalàmbàitậpvềnhà.Tránhmặtbốmẹ.Nhưmọikhi.”.

“Ừ.Tớhiểu,”cậutanói,ngaytrướckhinhắclạilầnnữalàcậuta rất vui khi đi chơi với tôi. Một cảm giác âm ấm, râm ran baotrùmlêntôi,nhưmộtconsónglớn,theosaulàmộtcảnhtượngthânmậtnữagiữahaiđứa,đànghoàngvàlãngmạnhơnvụhônhíttaymơởghếtrước.Trongđó,Philipmặcvestdạhội,tôithìváylụaphađẹpđẽvàhaiđứanhảyđiệuslow.

“Tớ cũng thế,” tôi đáp, trong cảm giác “cái quái gì thế này”.Thếrồihaibàntayẩmướt,môikhô,timđậploạn,tôinói,“Này.Philip.Tớmuốnhỏicậucâunày?”.

“Nóiđi!”.

Tôi hít một hơi thật sâu nhưng lại cảm thấy nhụt chí. “Tớchẳngbiếtnữa.Cólẽýđóhơingớngẩn...Hơisến...Màthựcratớkhông phải kiểu người như vậy... Nhưng có thể cũng vui...BelindavàJakesẽđi...Nêntớchỉbănkhoănliệu...”.

“Kirby,” Philip nói, ném cho tôi sợi dây cứu đắm. “Cậu đangđịnhmờitớđidựtiệckhiêuvũphảikhông?”.

“Ừm,phải,”tôiđáp,bậtcườigượnggạo.“Tớnghĩtớđangđịnhvậy.”.

“Thìcứhỏithẳngđi,”cậutanói,cườilạivớitôi.“Đừngnhưngnhịgìnữa.”.

“Cậu có muốn đi dự tiệc khiêu vũ không? Với tớ?” Tôi thêmcâu sau chỉ để chắc trăm phần trăm không còn gì lờ mờ về cáicậutađanghiểu.

“Cóchứ,”cậutađáp,giọngnóitrongđiệnthoạitruyềnđượccảnụcườitươirói.

“Vậyđược,”tôinói,mỉmcườiđáplại.“Làhẹnhòđấynhé.”.

Page 248: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

***

NgayhômsaumẹtôidẫnCharlotte,BelindavàtôiđếntiệmáocướiRobinđểmuaváykhiêuvũ.Đólàhạnchót,nhưBelindalảinhảimãi,chỉcònchínngàynữathôilàđếntiệckhiêuvũrồi.Khichúng tôi rút váy trên giá xuống thì rõ là Belinda và Charlottethiênvềváydàisángmàu,thuộcbảngmàumùaxuân,trongkhitôithấymìnhthíchváyngắn,màuđenhơn,cólẽvìđólàthứtôithấychiếmphầnlớntrongtủáocủaMarian.BàgọimấycáiváyấylàĐĐN,chỉ“đầmđenngắn”-vànóicôgáinàocũngcầncóítnhấtmột,thựcralàphảihaibacáinhưvậy.

Mẹ tôi thì dĩ nhiên nói rõ là bà thấy váy đen không phù hợpvớibọncongáitrẻvàchunmũimỗikhitôirútmộtcáiváyđentrêngiára.Cólúc,khitôilựađượcmộtcáiváyđenngắnnhiềutầngcótua,mẹtôibènxôngtớinóingay,“Váyđódừquásovớicon.”.

“Dừquásao?”tôinói.“Contưởngmẹmuốnconvậy?”.

“Conhiểumẹmuốnnóigìmà,”mẹtôinói.

Charlotte nhảy vào bênh vực tôi. “Mẹ, cái quy định màu đenđó là từ thời mẹ rồi. Giờ ai cũng mặc cả. Họ còn thiết kế trangphục trẻ em màu đen nữa mà. Mẹ thấy bọn nhóc của Angie vàBradchưa?”.

Mẹtôiđảomắtrồinóibànghĩbọntôikhôngnênthèmđượcgiốngnhư“mấyđứachẳnggiốngaiđó”.

“Kệmẹđấy.Mẹđãhứasẽkhôngýkiếnýcògìnếubọnconđểmẹđicùngrồimà,”tôinói.

“Khôngphảiconcóýxúcphạmđâu,côRose,nhưngchínhvìvậy mà không khi nào con đi mua sắm với mẹ con cả,” Belindagóplời.“Thậtrathìchẳngđứanàolàmthế.”.

Page 249: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khôngđúng,”mẹtôinói,trôngbựcmìnhvớiBelinda-khôngphảichuyệnlạ.“TuầntrướccôthấyMaryMargaretvớimẹnóởDillard mà. Họ vừa tìm được một cái váy dài chấm đất rấtxinh...”.

“Váy dài chấm đất á?” Belinda lặp lại cứ như vừa ngửi thấymùihôi.“Nóivềchuyệnlỗithời.Vấnđềlàngắnhaydàithôi.Ủa,mànóđịnhđidựtiệctràsao?”.

“À,vấnđềlà,côkhôngphảingườimẹduynhất...”.

Tôi ngắt lời bà, nêu ra điểm khác biệt quan trọng. “MaryMargaretlàđứachánchết.Nóđisắmđồvớimẹnóchỉvìchẳngcóđứabạnnàocả.”.

“Mẹconbénóivớimẹlànóchủtrìđêmkhiêuvũ,”mẹtôinói,cốhếtsứclờđitừchánchếttôidùng.“Chủtrìtiệckhiêuvũthìđươngnhiênphảicóbạnchứ.”.

“Mẹ nghĩ vậy cũng đúng,” Charlotte nói. “Nhưng trường hợpnàythìkhông.Chẳngaichịunổinó.”.

“Nócònchẳngcóbạntrainữakìa,”Belindanóikhichúngtôinhìnnhaucườikhoáichí.Chỉtrongvàingàymàbọntôiđãbiếnthành mấy cô gái bà hằng mong ước - và có lẽ tôi cũng thầmmuốn điều đó nữa. Tôi còn thấy mình đã cảm thấy khác trướckhi ở trường, nơi không ai biết - hay để ý - các status của tôi.Nhưngtôibiết,vàcảmthấykháthíchthú.

“Đượcrồi.Đượcrồi.Mẹhiểurồi.Mẹsẽdánmiệnglại,”mẹtôinói, cố làm ra vẻ một bà mẹ vui tính, dù chuyện đó hoàn toàntráiýbà.“Mẹrấtcảmkíchvìcácconđãrủmẹđicùngtrongbuổimua sắm trọng đại này và hứa sẽ giữ lại mấy quan niệm cổ hủchomìnhmẹthôi.”.

Tôi gật đầu chấp thuận lời hứa của bà trong khi bốn ngườichúngtôi,đượccônhânviêntrẻtênShellygiúpmộttay,tiếptục

Page 250: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

sụcsạokhắpcácgiá.Khoảngbamươiphútsaubọntôiđãcómặttrongbaphòngthayđồ,thửtánloạnhếtváynàyđếnváykhác,ném hầu hết sang bên, đòi Shelly tìm cỡ khác, hầu như cái nàocũngchêlàlàmmìnhtrôngxấuxí,vàchỉthỉnhthoảngmớilórakhicómộtchiếcváygớmghiếcđếntứccườihayxinhxắnđángđểcânnhắc.

Saukhiphântích,bìnhchọn,khuyếnkhích,trầmtrồđủcảthìmỗi đứa đã có được chọn lựa số một, và đứng trước mặt mẹ vàShellymàsoimìnhtrongtấmgươngtobamặtđểcóquyếtđịnhsaucùng.

“Ồ,mấycôgái!Trôngcácconlộnglẫyquá!Mẹphátkhócmất,”mẹtôinói.

“Mẹđangkhócđấythôi,”tôinói.

“Mẹ!” Charlotte nói với vẻ coi thường không mấy khi thấy ởnó.Nóliếcquanhcửahiệurồithìthào,“Thôiđimẹ.Ngượngquá!Ýconlà,đâuphảiáocướicủatụiconđâu!”.

RồiCharlottequayquatôi,dángđiệuhoànhảo,thìthầmnóithêm,“DùmộtngàynàođónhấtđịnhemsẽcướiNoah.”.

“Mẹkhôngdằnlòngđược.Mấycôcongáibébỏngcủamẹđãlớn thật rồi. Mẹ nhớ ngày ba đứa còn mặc bỉm, chạy quanh hồbơi,khoácmấycáiáophaomàucambétí.Vậymàgiờnhìntụicon xem,” mẹ tôi nói, hoài niệm đến mức dường như đã quênkìmkẹpBelinda.Vàcảtôinữa.

“Được, Lottie trước đi,” Belinda nói, ngó nghiêng con em tôiđangmặcchiếcváythedàichấmgót.

“Xoaylạixemnào,”tôibảo.

Con bé xoay lại trong khi Belinda và tôi xì xầm tán thưởng.Không như Belinda và tôi, Charlotte mặc gì trông cũng đẹp,nhưng cái này rõ ràng là ăn đứt, từ màu hồng cam bổ túc cho

Page 251: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

màutócvànướcdarámchođếnkiểuvaitrầnkhoecánhtay,bờvaivàlưngdânbơilội.Chiếcđầmtrôngthờitrang,nhưngvẫndễthươngkiểucổtích,làmvừalòngcảhaithếhệtrongphòng,nênBelinda và tôi nói rằng phần con bé đã xong, đích thị là nó rồi,khôngcầnthửthêmgìnữa.RõràngCharlottecũngđồngtìnhvìnó kiễng chân khệnh khạng tới lui khắp khu thay đồ, ngắmnghía mọi góc, thậm chí còn có những cái nhìn đong đưa, gợitìnhvàogươngmàmẹtôiphảithấyđánglohơncảmàuđen.

“Cáiđóbaonhiêu?”mẹtôihỏinhỏShelly,dùbàbiếtđứanàocũngnghethấy.TrôngbàlolắngngaycảkhiShellyđãthỏthẻlàgiárấtphảichăng.

“Phảichăngđếnmứcnào?”mẹtôihỏi.

“Batrăm...”.

MẹtôiháhốcmiệngchođếnkhiShellynóinốt:“...nhưngcômaymắnđấy,váynàyđượcgiảmgiánămmươiphầntrăm!”Chịtacúibêncáimáytínhdùngnănglượngmặttrời,bấmmấyconsốtrongkhiCharlottevàtôinhìnnhautứccười.Tôitínhnhẩmcònrasốtiềnđó.

“Mộttrămnămmươicộngthuế,”Shellynói.

“Tốtquá,”mẹtôinóikhibọntôiquaysangchúýđếnchọnlựasố một của Belinda - một chiếc váy dài màu ngọc lam bằng tơsốngvailệchvàđuôicáquếtđấtđínhhạtphalêkhiếnconbạnnomnhưmộtnàngtiêncáquyếnrũ.Belindagọiđólàchiếcváydiệukỳvìvừagiấuđượchôngvàbụnglạivừatônlêncặpmôngtròntrịa,hoànhảo(mànótựhàogọilà“môngphụnữdađen”)vàbộngựclớn.

“Tớthíchrồiđấy,”tôinói.

“Emnữa,”Charlottenói.

“Nókhêugợiquáthìphải?”mẹtôinói.

Page 252: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khôngđâumẹ,”tôinóingay,cònCharlottethìchỉchothấychiếc váy thậm chí còn không để lộ khe ngực nhiều. Dĩ nhiênBelindalạicoiđónhưlờinhắcnhởmàđẩyhai“côbé”lên,cáchnó vẫn gọi bộ ngực mình, nhưng mẹ tôi không nói thêm tiếngnào,cólẽvìthấyBelindađãhếtthuốcchữa.

“À,emnày,chịphảinóitrước,”Shellynóikhiđãtấmtắcthêmmấy câu, “đây là một trong những chiếc váy đắt nhất của cửahàng.”.

“Embiết,”Belindanói.“Emxemnhãngiárồi.”.

“Baonhiêuvậy?”tôihỏi.

“Bốntrăm,”Shellynhănmặtđáp.

“Cóđượcgiảmgiákhông?”Belindahỏi.

“Chị e là không,” Shelly nói. “Nhưng thật đáng đồng tiền bátgạo.Cáiđuôicáđóđẹptuyệt.”.

“Gọichomẹcậuđi.Haybốcậu,”tôinói.“Biếtđâumỗingườisẽtrảphânnửarồicậuđượcmặcsứctiêuxài.”.

“Đờinào,”Belindanói,nhưngvẫnbướcvàophòngthayđồđểgọiđiệnkỳ kèo.Tôi cònngheđược nóhỏi mẹgầnđây bốnó cógửitấmsécnàokhông,vàtheocâuđápcủaBelindathìtôidámnóicâutrảlờilàkhông,nhưthườnglệ.

LátsauBelindalóra,thaylạiáothunpolođỏbạcphếchvàváykakichật,trôngbuồnrườirượi.“ĐếnlượtcậuđấyKirb,”nónói.

Thấytộinó,tôigậtrồingâynhìnchiếcváytuađen,xácđịnhdứtkhoátlàmìnhthích.Nótôndángvừađủ,cầukỳkhôngchỉnhờmàusắcmàcònởphongcáchchung,ănthêmđiểmnhờvẻđộcđáonữa.Sẽchẳngaicóchiếcváythếnày.Mỗikhitôibướcđichiếc váy cứ rung rinh trông thật đẹp mắt, thế thì tới lúc nhảykhôngbiếtcòntuyệtđếnthếnào.

Page 253: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Đúng là cậu rồi,” Belinda nói, ngồi bệt xuống sàn nhà xếpbằngtròn.“Tuyệtlắm.”.

MẹvàCharlotteđồngtìnhlàtôimặcnótrôngrấtđẹp,nêntôinhờconemdùngđiệnthoạichụpchomìnhmộttấm.Taychốnghông, đưa một chân ra trước, tôi tạo dáng như người nổi tiếngtrêntạpchí.Nhưnghẳnlàtôiđãlàmgìkhôngđúngvìtôichợtthấy ngượng nghịu - và nhìn trong hình trông rõ ngố. Nên tôinhờCharlottechụplại,lầnnàythìđứngtựnhiên.

“Con định gửi hình cho Marian à?” mẹ tôi đoán. Bà cố giữgiọng bình thường nhưng tôi dám nói ý nghĩ đó làm bà buồn -chuyệnnàylàmtôithấyvừathươngvừabực.

“Không, mẹ,” tôi nói. Dù có lẽ, đâu đó sâu thẳm trong tôi đãthoáng nghĩ đến chuyện cho Marian xem chiếc váy khiêu vũ.Gầnnhưcách đểlần nữanóivới bàlà tôikhônghờn oángì khigửitrảquầnáo.Vàcũngvìtôibiếtbàsẽthích.

“Phảiđấy!Chịnênlàmthếlắmchứ!”Charlottenói.“Chịcóthểnhờcôấychỉcáchchọngiàydép,túixáchvàtrangsứcluôn!”.

“Ôichao!Giàydép,túixách,đồtrangsứcấyhả?”mẹnói.“Mẹkhông chắc cái đó nằm trong ngân sách đâu nhé. Các con cứmượnthứgìcủamẹấy.”.

“Hay hơn nữa là,” Charlotte nói, “biết đâu Marian sẽ cho chịmượn vài thứ! Em cá cô ấy có mấy món nữ trang và giày mêhồn...Côấymangcỡbaonhiêu?”.

“Cùngcỡvớichị,”tôinói.“Bảy.”.

Mẹ tôi, cỡ chín, bặm môi, rồi nói, “Ừm, mẹ chắc Marian sẽthíchchiếcváycủacon.Cólẽcôấycòntánthànhmàuđennữa.”.

Tôigật,nhấtđịnhbàsẽthíchvàhyvọngPhilipcũngsẽthích.

Chúngtôihỏigiá,nóchỉđắthơnváycủaCharlottechútđỉnhlạicũngđượcgiảmgiá,rồitôinhìnmẹvàbàgậtđầuchophép.

Page 254: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Emlấy,”tôinóivớiShellyvàkéocáikhóahông,bướcrakhỏiphòngthayđồ,mỉmcườibiếtơnvớimẹ.“Cảmơnmẹ,”tôilínhí,đưaváychobà.

“Cógìđâucon,”bàkhekhẽđáplại,rồicầmcảhaichiếcváyrađằngtrướccửahiệuđểtrảtiền.

Khitôimặclạiđồngphục,Belindatheotôivàophòngthayđồ,trôngchánnản.

Tôinhìnnóthôngcảmvànói,“Cậukhôngthíchcáinàokhácsao?”.

“Khôngbằngcáiđấy,”nónói.

“Này.Thôiđược.Cậuđểdànhđượcbaonhiêurồi?”tôihỏi,đãbiếtcâutrảlờitrướckhinóđưataylênlàmcáitrứngngỗng.

“Tớ cũng muốn cho cậu mượn một ít,” tôi nói. “Nhưng tớ lạitiêuhếtchochuyếnđiNewYorkrồi.Vảlại,bốntrămđô!Belinda,đúng là số tiền ngu ngốc cho một chiếc váy cậu sẽ chỉ mặc cómộtlần.”.

“TrừphicậulàMarian,”nónói.“Tớcárằngvớicôấyđóchỉlànhúmtiềnlẻ.Cậuthậthêncóbàcongiàuvậy.”.

ĐólàlầnđầutiêncóngườinóiMarianlà“bàcon”củatôi,dùgiàuhaykhông,vàtuythíchvậynhưngnghĩđếnsốáoquầnđãgửitrảtôibènnhắcBelindarằngđókhôngphảilàtiềncủatôi.

Belinda thở dài rồi đi vào phòng thay đồ để lấy cái túi xáchGuccinháitotướng.

Lát sau chúng tôi lại leo lên xe mẹ, Charlotte ngồi ghế trước,Belindavàtôingồisau.TôikiểmtrađiệnthoạithìthấymộttinnhắnmớicủaPhilip,tinnhắnngâyngấtthứbatrongngày:Gặpmaykhông?

Dĩnhiêncậutamuốnhỏivềvụváyxống,nêntôinhắnlại:Có.Tìmđượcmộtmónđẹp.

Page 255: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Cậutanhắnlạigầnnhưtứcthì:Áohaybạntrai?Háhá.

Cảhai,tôiviết,cảmthấylảlơivàbạodạnđếnmứccònthêmmột dấu chấm phẩy và một dấu ngoặc đơn ngay sát, tạo thànhbiểu tượng mặt cười nháy mắt đầu tiên trong đời, một chuyệntôitừngthềsẽkhôngbaogiờlàm.

“CậuđangnóichuyệnvớiPhilipà?”Belindahỏi.

Tôimỉmcườigậtđầu.“HômnayJakecónhắnnhegìkhông?”tôihỏi.

“Để tớ xem,” nó nói, thò tay vào túi lấy ra con iPhone cùngmộtgóikẹocaosuDentynevịquế.Nólấymộtmiếngchomình,rồimờitôi.Tôicầmcáigói,bẻrahaiôđỏ,rồicúixuốngnémlạivàotúinó.

Vàđólàkhimộtthứđậpvàomắttôi:mộtmảngvảilụaxanhngọclamsángrỡrànhrànhvùisâutrongtúinó.TôiliếcBelinda,nhướngmày,thìthấynóngướclênkhỏiđiệnthoạivớivẻhốilỗi,xấuhổvàbấtchấp,mộtkếthợptôichưahềthấytrênmặtnótừhồilớpbốnkhitôipháthiệnranóđãdốitôivềmộtbuổingủlạinhàAmyBunce.Haiđứađãmờitôi,rồiphútchótlạihủyvàbịachuyện rằng mẹ Amy bị đau nửa đầu. Tôi chưa từng tra hỏi nóchuyệnđó,chotớitậnbâygiờ,nhưngchuyệnđólàmtôibịtổnthươngrấtlâu,vàtôivẫnkhônghiểusaoconbạncóthểlàmvậyvớimình.

Lúc này tôi cũng có cái cảm giác bị phản bội và hoang mangnhưvậy,dùkhôngrõvìsao.Belindavẫnăncắpvặt,ngaytrướcmặttôi,nhưmộtgóithuốcláhayđồnữtranggiảrẻtiền.Cólầnnó còn xoáy một chiếc quần tất bằng cách mặc bên trong quầnjean.Vàdùtôichưahềnóithẳngvàđãbỏquachuyệnđó,dùvẫnnhắcnhởrằngđừngđểmìnhbịbắtchỉvìmấymónhàng,nhưnghầunhưlầnnàotôicũngcườixòachoqua.Nhưnglầnnàytôilại

Page 256: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cócảmgiáckhác.Trướchết,nókhôngnóitôibiếtnóđãlàmgì.Thứ hai là cái váy giá bốn trăm đô. Khỉ thật - theo như bọn tôibiết, đó có thể là trọng tội. Tôi cố nhìn vào mắt nó, nhưng nókhông chịu nhìn lại mà cứ vùi mặt vào điện thoại, nhắn tin lialịa.Tôinghĩđếnđiềubốmẹtôisẽlàmnếuhọbiếtđược-tôisẽkhôngbaogiờđượcchơivớinónữa.Nhưngkhôngrõvìsao,tôithấymìnhcònnghĩđếnMarian.Phảnứngcủabàsẽthếnào.Bàsẽ nghĩ gì về Belinda. Và bà sẽ nghĩ gì về tôi nếu tôi ngoảnh racửavờnhưkhônghaybiếtchiếcváykhiêuvũbốntrămđôlabịăncắpdướichânmình.

Page 257: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương20Marian

SaukhimẹtôivềlạiChicagođượcvàihôm,tốiấytôiđangxemMadMenvàtựhỏi,nếuđược,mấyvịgiámđốchãngmìnhsẽlàmhỏngbétbộphimnàythếnàothìđiệnthoạireo.Tôiliếcxuống,tim đập nhanh hơn khi thấy tên Kirby. “Ơi!” tôi nói, nghe máyngay.

“Dạ. Con có làm gián đoạn chuyện gì không?” nó nói, giọngnghe buồn. Tôi băn khoăn không biết liệu nó còn buồn vềchuyệnáoxốngkhông-haygiọngnóvốnđãsẵnthế,kiểunhưcó những đứa con gái giọng lúc nào cũng sôi nổi, nhưng cónhữngđứacứthốtralàchâmchọc.

“Khônghề.Côđangxemtivithôi...Cóchuyệngìthếcon?”tôihỏi,hyvọngrằngmọichuyệntrongthếgiớicủanóđềuổncả,rồichợtkhátkhaođượctròchuyệnvớinó.Vềbấtcứđiềugì.NgaycảConrad.

“À... Con sắp đi dự tiệc khiêu vũ.” Con bé thẹn thùng nhưnghãnhdiệnbáotin,nhưthểvớinóthìđâylàmộthànhđộngphithường.

“Hayquá.Tuyệtthậtđấy!”tôinói.“Ailàanhchàngmaymắnthế?”.

“CậutatênlàPhilipChang,”nónói.“CậutahọctrườngkhácnhưngBelindabạncongiớithiệu.Nóđivớithằngbạnthâncủacậuta.Bốnđứachúngcon.”.

“Concóthíchcậutakhông?”tôihỏi.“Haycácconđichỉnhưbạnbèthôi?”.

Page 258: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Nóngậpngừngrồinói,“Concũngkhôngbiếtnữa.Cậutatửtếvà thông minh thật sự. Bọn con có khá nhiều điểm chung nữa.Cậuta...khácvớibọncontraitrườngcon.Chonên,có-connghĩconthíchcậuta.”.

Giọng con bé nghe du dương, vừa háo hức, vừa phấn khíchlàmtimtôinhứcnhốivìnỗihoàinhớquákhứvànhữngkýứcvềConrad, về sự gắn bó tôi từng cảm thấy với cậu ta trong mốiquanhệngắnngủiấy,vềchuyệntôiyêusựkhácbiệtsovớibấtcứ ai tôi từng biết của cậu ta đến nhường nào. Tôi băn khoănkhông biết tính cậu ta có còn được như vậy hay năm tháng đãbiếncậutathànhcáigìđóbìnhthườnghơn.Khônghiểusao,tôikhônghìnhdungnổicậutatrongvaimộtôngbốởkhungoạiô,cóvàiđứanhóc,mộtcáixetảinhỏ,vàmộtcôngviệcvănphòngmàcậutavốnrấtghét.TôigạtcậutarakhỏitâmtrírồinóivớiKirbylàtôimừngchonó.

“Dạ. Cảm ơn cô. Thật ra thì cũng chẳng phải chuyện gì ghêgớm...Chỉlàconđãmuađượcmộtchiếcváy,”nónói.

Tôibảonótảtôinghexem,thìnónóilàváyđenngắnkiểutuarua.“Consẽgửihìnhchocôxem,”conbénói.

“Ừ,côcũngmuốnxem...Cômuốnxemhếthìnhkhiêuvũcủaconnữa.Chụpnhiềuvàonhé.”.

“Nhất định rồi,” nó nói, rồi hỏi tôi ngày trước có đi dự tiệckhiêuvũkhông.

Tôi bảo mình đã bỏ lỡ hồi năm nhất vì mắc bệnh tăng bạchcầuđơnnhânnhiễmkhuẩnnặng,nhưngnămcuốithìcóđi.

“VớichúConradà?”nóhỏi.

“Không,” tôi đáp, bỗng thấy căng thẳng. “Cô đi cùng bạn traikhiấy.ToddPeterson.”.

“Vuikhôngạ?”nóhỏi.

Page 259: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Có,”tôinóimiễncưỡng,rồicười.“À,không,thựcrathìcũngkhônghẳn.Haiđứacãicọgầnhếtđêm.”.

“Vềchuyệngì?”.

Tôikẹpđiệnthoạigiữataivàvairồithắtchặtdâyáochoàngvảibông.“Cậutatrẻconlắm.Màbạnbècậutathìcòntệhơn-đúnglàkhủngkhiếp.Côchẳngchịunổihầuhếtbọnhọvàuấtứcvìbọnhọđãbiếncảđêmthànhtiệcnhậulubù.”.

“Màcôthìmuốncóchút...lãngmạn?”Kirbyhỏi.

“Cô muốn ít nhất cũng được nhảy. Chết tiệt, chỉ cần được cómặtởtiệckhiêuvũmộtlátlàcôđãhàilònglắmrồi.Thếmàcôlạimấtcảđêmnhìncậutasaybítỉtrongcănphòngtối,khóimùtrongkháchsạnDoubleTree.Thấtvọngtràntrề.”.

“Vậythìchánquá,”nónói.

“Côsẽkhôngnóiđêmkhiêuvũphải làđêmquantrọngnhấtđời con. Nhưng hãy cố làm cho nó đặc biệt một chút, con hiểuchứ?Ítracũngcốtỉnhtáođủđểcònnhớđượcnó.Thayvìchưatớichíngiờđãsaykhôngcònbiếttrờiđấtgì.”.

“Cóphảivìvậymàcôchiatayngườiđó?”nóhỏi,khitôithấymìnhtựhỏichuyệngìsẽxảyranếuToddkhôngtrẻconnhưvậy.Nếumùahèấychúngtôivẫncònhẹnhò?Cuốicùngtôicóquanhệ với cậu ta không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ta làm tôi cómang?Tôicónóichocậutabiếtkhông?Tôicógiữđứabélạimànuôikhông?

“Ừ.Cônghĩhầunhưlàvậy.Dùcôkhôngnghĩcólúcnàothậtlòngthíchcậutanhiềulắm.Dùsaothìhômsaucảhaicũngchiatay tại Great America trong khi xếp hàng để đi tàu lượn IronWolf.Cậutakhoekhoang,khoáclácvềchuyệnsayxỉn,làmnhưđó là một kiểu huân chương danh dự vậy. Quả thực cô khôngchịunổithêmmộtgiâynàonữa...thếlàcôbỏhàngđimuakẹo

Page 260: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bôngmộtmình.”Tôicườivànói,“Cuốicùngcậutacònnônlênngườimộtđứanhỏnàođóởvònglượnthứhai,nênđóđúnglàmộtquyếtđịnhsángsuốt.”.

Con bé bật cười, rồi im bặt, xong nói, “Giờ con muốn hỏi cômột câu? Xin ý kiến cô về một chuyện ấy? Là về Belinda. Bạnthâncủacon.”.

“Ừ?”tôinói,chờ.

Tôinghethấynóhítmộthơithậtsâurồimớithongthảtiếp.“Bọn con đi mua váy khiêu vũ. Con, em con và nó. Với mẹ.Charlotte và con tìm được váy rồi, chỉ một trăm rưỡi đô. Đượcgiảmgiá-phânnửa.”.

“Giáhờithế,”tôichenvàohồihộp.

“Dạ.Chuyệnđóthìđượcrồi...NhưngBelinda...Nómêmẩncáiváylộnglẫycóđínhcườmvàđủthứ.Cáiđóđắtkhiếp.Bốntrămđôlận.Conbiếtvớicôthìvậykhôngnhiều,nhưngvớitụiconthìquáđắt.VàBelindadứtkhoátlàkhôngmuanổi.”.

Tôinhănmặtkhinghe“tụicon”,vàlạicảmthấynỗihổthẹnvềvụmuasắmởBarneytràolênkhiKirbynóitiếp,“Mẹnómộtmình nuôi nó còn ông bố thì không chịu chu cấp tiền nuôi connênnógầnnhưkhôngbaogiờcótiềnđểdành.Bởithếsốtiềnđókhácnàocảtriệuđô,côhiểukhôngạ?”.

“Ừ,” tôi nói, cố theo dõi ý chính câu chuyện. “Vậy là bạn conmuachiếcváykhácà?”.

“Không,”Kirbynói.“Nó...lấycáiváyđó.”.

“Bằngcáchnào?Nótrảbằngthẻtíndụngà?”.

“Khôông,”conbékêulênnhưthểtôichậmhiểuquá.

Thấytôikhôngtrảlờingay,nóthởdàirồinói,“Nóăncắp,côMarian. Nó nhét cái váy vào túi rồi bước ra. Giữa ban ngày banmặt.”.

Page 261: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôingồitrêngiườnglắcđầu,cảmthấyngâythơlạlùng,nhưthểtôivànóvừađổivaichonhau,vàtựhỏisaomìnhlạikhôngkịp nghĩ ra điều này. Tôi nghĩ đến mấy đứa con gái ăn chơi tôiquenthờitrunghọchayăncắpđồcửahàngchovui.Hầuhếttụinóđềudưtiềntrảchobấtcứmóngìnhưnglạicứthíchđứngtimmàbỏchạy.

“Conthấynólàmvậyà?”tôihỏi,hyvọngconbékhôngphảitòngphạmhaydínhlíugì.

“Không. Không tại trận. Vào xe rồi con mới thấy chiếc váy.Trongtúicủanó.Khisựviệcxảyrarồi.”.

“Concóhỏinóchuyệnđókhông?”.

“Không.Conchỉvờnhưkhôngthấy.Cảhaiđứađềugầnnhưgiả vờ... Cô có nghĩ con nên, chẳng hạn như đối chất nó vềchuyệnđókhông?”Kirbynói,nhưthểgiụctôicholờikhuyên.

“Nhất định rồi,” tôi nói. Có cảm giác như đó là quyết địnhquantrọngđầutiênkhisắmvaimộtbàmẹvàlàmộtchuyệncóýnghĩaminhđịnh.

“Conphảinóigìđây?”.

“Bảonórằngconđãbiếtnólấychiếcváyvàconnghĩchuyệnđólàsai.Bảonóđemtrảlại.Thậmchíconbécóthểtrảchiếcváylại cửa hàng mà không ai hay biết. Để trong một cái túi. Nókhông cần phải tự thú. Chỉ cần trả váy lại cho cửa hàng thôi.Chắcchắncònnhữngcáiváykhácnóđủtiềnmua...”.

Kirby im lặng, như thể đang tìm những lỗ hổng tiềm tàngtrong lời khuyên của tôi. Quả nhiên, nó nói, “Chuyện đó khôngđời nào xảy ra đâu. Belinda muốn gì là làm bằng được. Lúc ởtrongxeconđãthấycáivẻđótrênmặtnó.Nósẽbựcconnếuconnóigìđó...”Giọngconbénhỏdần.

Tôi đắn đo, rồi hỏi nó đã kể cho bố mẹ nghe tình huống này

Page 262: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chưa.

“Trời đất, chưa,” nó nói, làm tôi cảm thấy vừa thích chí vừanặngnềtráchnhiệm.“Conchưachoaibiếtcả.Liệuconcóbịrắcrốigìkhông?Concólàmgìphạmphápkhông?”.

“Cô nghĩ là không,” tôi nói. “Nếu con không tiếp tay cho conbé...Nhưngcôvẫnnghĩconnênkhuyếnkhíchnótrảlại.Vìnó.”.

“Khốnthật,”nónói.

“Côbiếtchuyệnnàythậttệ,Kirbà.Sẽkhóđấy.”.

Tôinghethấytiếngconbéthởtrongđiệnthoại,nhưthểđangnghiềnngẫmmọithứ.

“Cứnóivớinó...Nóichonóbiếtconcảmthấythếnào.Cứcởimởvàthànhthậthếtsứcthôi.”.

Khinóicâuđótôinhậnrađâychínhlàthiếusótcủamình-vàrằngtôimuốnđiềutốtđẹphơnchoKirby.

“Côcũngnghĩcólẽconnênnóichuyệnvớibốmẹ,”tôigópý.

“Trời,khôngđược.Conkhôngnóiđượcđâu.BốmẹconvốnđãcóthànhkiếnvớiBelindarồi.Vớilại,bốmẹconsẽdẫnnótớigiaonộpmất.Họphânbiệttrắngđenrạchròilắm.”.

“Ừ.Mộtsốngườilàvậy,”tôinói,nghĩđếncáchgiảiquyếtvấnđềcủaPeter:giánàocũngphảilàmđiềunàyngayvànóisựthật,ngaycảkhikhôngtiện,ngaycảkhiđiềuđócónghĩalàlàmtổnthươngngườikhác.Nhưngnghĩlạithìcólẽlòngtrungthànhvớimộtngườibạn,việcchechởchonhữngngườitayêuthươngcónhiềulýlẽhơnthế.Phảichăngphầnnàođólàđiềutôiđãlàmkhinói dối Conrad? Và giấu bố mình? Giấu Peter? Hay là tôi chỉ cốbảo vệ bản thân? Tôi đang bắt đầu nhận ra mình có ít giải đápquá,vàlàm chamẹ thậtkhóbiết bao.Thực raxửlý bấtkỳ mốiquanhệđíchthựcnàocũngkhó.

“Cứđểtráitimconmáchbảo,”tôinói,biếtnóivậyngheđơn

Page 263: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

giản quá, thậm chí là sáo, nhưng chính điều đó đã dẫn dắt mộttrongnhữngquyếtđịnhkhókhănnhấtđờitôi-sinhnó.“Mỗikhilàmtheonhữnggìtráitimmìnhmáchbảo,côsẽkhônghốihận.Cònkhicôkhông...”.

Tuykhôngnóihếtcâu,nhưngtôicảmthấysứcnặngcủacâuấytrongđiệnthoại,cảhaichúngtôilặnglẽđiềnvàochỗtrống.Điền kín mười tám năm quá khứ đời tôi. Mọi bí mật và dối trá.Đương nhiên là tôi có lý do. Những lý lẽ và bào chữa. Nhưngtrong thâm tâm, tôi nghĩ tôi luôn biết việc mình làm là sai. Vàgiờthìtôibiếtrằngcólẽcuốicùngcũngđãđếnlúcchỉnhđốnlạimọichuyện.

“Nóivậycógiúpđượcgìconkhông?”tôihỏi,mongrằngmìnhđangkhuyênđúng.

“Dạcó,”nónói.“Cảmơncô,Marian.”.

“Không có gì, Kirby,” tôi đáp mà ước mình còn gì để khuyênnó.Ướcmọichuyệncũngdễdàngnhưmìnhnói.

Page 264: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương21Kirby

Đi học về, tôi tới nhà Belinda thì thấy nó trong bếp, đang làmmónthạchJellOvịdâutronglúcxemDayofOurLives.Conbạnhầu như không nhìn lên vì đã quá quen chuyện tôi vào nhà nómàkhônggõcửa.

“Ê!”tôinói,cườitoetoétđểngụytrangsựkhóchịu.

Nó ra hiệu cho tôi im lặng, chỉ cái ti vi kiểu xưa trên quầytrong khi khuấy cái chất lỏng loãng bằng thìa gỗ. Tôi liếc nhìnmànhìnhrồihỏinộidungđoạnphim.

Mắt không rời ti vi, con bạn đáp giọng đều đều liến thoắng.“TaylorvừađốichấtEJ.HỏicóphảiôngtachịutráchnhiệmvềcáichếtcủaAriannakhông.”.

Tôigật,tạmtintheobộphimmàtôitheodõichỉvìtòmò-chođếnkhinhớrachínhbọntôicũngđangsốngcáibộphimtruyềnhình nho nhỏ của mình. Lát sau, một quảng cáo giặt thảm phátancơnmêđắmcủaconbạn.

“Chuyệngìthế?”nónói.

“Cógìđâu,”tôinóidối,cầmcáihộpJellOkhônglênđọcthànhphầndinhdưỡng.“Ủa.Chỉmườicalomộtkhẩuphầnthôià?”.

“Tớ biết, phải không nào?” nó nói. “Tớ giảm được hai ký từtuầntrướctớigiờ.ĂnkiêngbằngmỗiJellOthôi.”.

“Hừ,”tôinói,tìmmộtcáicớđểdẫndắtcâuchuyện.“Saocậulạiănkiêng?Cậutrôngtuyệtrồimà?”.

“Muốn có cái bụng phẳng phiu hơn thôi,” nó nói, vỗ vỗ vào

Page 265: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vònghai.“ĐểkhiJakethấytớkhôngdùngnịtbụngSpanx...”.

“Và cậu đã tìm được váy rồi hả?” tôi cắt ngang, câu hỏi nghecũngvụngvềnhưtôiđangcảmthấy.

Con bạn cầm điều khiển từ xa lên, hướng về ti vi hung hăngtắttiếngrồimớikhuấytiếp.“Thôingay,Kirb,”nónói.

“Gìcơ?”tôihỏi,trònmắt,nhưthểtôilàbênbịcầnphảilàmbộngâyngô.

“Cậubiếttớtìmđượcváyrồicòngì,”nónói,đánhngoặcképquanhtừ“tìmđược”.

Tôicốhếtsứcnhìnnómặtkhônglộchútcảmxúc,chờnóthúnhậnhết.Khôngthấynónóigì,tôiquạtlạimộtcâuchẳngđâuvàođâu.“Cậuthôiđithìcó.”.

Nóđảomắt.

“Cậuđãăncắpchiếcváyđó,”tôinói.

“Thìsao?”nóvặclại.

“Thìsaoà?”tôinói.“Cậunóithìsaolàsao?”.

“Thìtớăncắpchiếcváychứsao.”Nónhúnvai,liếmthìa,rồigật gù tán thưởng, như thể vừa nấu một thứ xốt tuyệt vời chứkhôngphảichỉchonướcvàohỗnhợpbột.

“Ừm,chuyệnđólà...saitrái,”tôinói,nhănmặtvìnghecâuđócóvẻtrịchthượng,nhưngchẳngbiếtphảinóisaokhác.

“Rõlàsai,”nóđáp.“Nhưngchỉlàmộtchiếcváythôimà.Cậubiếtchỗđóthổigiálênbaonhiêukhông?TớcáhọmuathứhàngTàuđóvớigiábốnmươiđôthôi.”.

Tôitrònmắtnhìnnó.TôivẫnluônbiếtlàkhôngthểtranhcãivớiBelindađược,khôngphảivìnócãigiỏi,màlàvìnócãirấtcùn-khôngcóxuấtphátđiểmchungđểmàtranhluận.Nóchỉthấythếgiớitheocáchnómuốnthấyvàcólýlẽcáchmấycũngchẳng

Page 266: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thể lay chuyển được nó. Thế nhưng tôi vẫn lúng túng, tìm mộtgóc độ tiếp cận khác. “Thôi mà Belinda,” tôi nói. “Chẳng đángđâu. Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà cậu bị bắt thì sao? XemchuyệngìxảyravớiLouievìbỏAlkaSeltzervàohồbơiđấy.Giờthìcậutasẽchẳngtốtnghiệpđược...”.

Nólắcđầu,“Nhàtrườngchẳnglàmgìđượctớsất.Chodùtớbịbắt-họcũngchẳnglàmđượckhỉkhôgìhếtvìchuyệnxảyrabênngoàitrườngcơmà.”.

“Cậucóthểbịđuổikhỏitrườngvìtrọngtộiđó,”tôinói.

Belindalắcđầu.“Đóđâuphảitrọngtội.Đólàkhinhtội”.

“Sao,cậuđãtìmhiểuhaylàmgìrồihả?”tôihỏi.“Chuyệnđólàcótínhtoántrướcsao?”.

“Không - không phải có tính toán trước,” nó nói. “Nếu họkhôngđòicáigiánguxuẩnnhưvậythìtớđãtrảtiềnrồi.”.

Tôigọitênnólầnnữa,nhưngnólạimởtiếngtivikhibộphimcòn chưa chiếu tiếp, như thể tỏ thái độ chán ngấy cuộc nóichuyện.CònchánhơncáidanhsáchdàitácdụngphụđangđượcbắntằngtằngtrongmộtquảngcáothuốcZoloft.

Tôi cảm thấy nỗi thất vọng đang ngấp nghé biến thành giậndữkhicốnóilớntiếngmàkhônggàolên.“Belinda,”tôiấpúng.“Thôimà.Trảcáiváylạiđi.Làmơnđi.”.

Nó nhìn tôi khoái trá, rồi nhại lời tôi bằng cái giọng ra vẻnghiêmnghịnóvẫndùngđểtrêuxơViola,giáoviênítđượckínhnểnhấttrường.“Cậunghethấycâumìnhnóichưa?Cậutrởnênvênhváonhưthếtừkhinàovậy?”.

Tôi chưa kịp đáp thì nó đã giả định. “Có phải cái bà Mariantrịchthượngđótiêmnhiễmchocậukhông?”.

Câu nói thậm chí còn chẳng có nghĩa lý gì, nhưng vẫn khiếntôi điên tiết đến mức quăng ra một tối hậu thư - lần đầu tiên

Page 267: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trong suốt quãng đời làm bạn của chúng tôi. “Trả lại ngay, nếukhôngtớsẽkhôngđidựtiệckhiêuvũvớicậunữa.”Vừanóiratôiđãmuốnrútlời.Nhưngquámuộnrồi.

Belindanhúnvai.“Đượcthôi,Kirby.Tớchẳngcầncậu.Tớcóbạn trai nóng bỏng rồi. Và chiếc váy bốn trăm đô không mấttiền...”.

“Chà.Đượcthôi,”tôinói.“Tớrút.”.

“Chào,”Belindađáp,dửngdưnglạnhlùngcùngcực.Baonămquatôiđãthấyconbạnxấuchơinhiềulần,nhưngchưabaogiờnóđốixửvớitôikiểunày.

Tôi cất bước nhưng rồi dừng lại nói, “Với lại, cho cậu biết...Marian không phải kẻ trịch thượng. Cô ấy là một trong nhữngngườituyệtvờinhấttớtừngbiết.”.

“À,thậttệlàcậukhôngcóđượcchúttuyệtvờinàocủabàấycả,”nónói.

Tôilàmbộnhưkhôngnghethấynó,nhưngkhôngthểkhôngnhớlạilờinóquasuốtbốndãyphốvềnhà.Tệhơnnữa,tôikhôngthểkhôngtinchuyệnđóđôichút.

***

Chiềuhômấy,tôigọivàtườngthuậtlạichoMarian.Bànghemáyngay,tiếngồncủathànhphốvọngvàotừhậucảnh.

“Côđanglàmgìvậy?”tôihỏi.

Bà nói bà trên đường đi ăn nhanh chút gì đó, rồi trở lại vănphòng.“ConnóichuyệnvớiBelindachưa?”bàhỏi.

Tôibảorồivàchobàbiếtthôngtinmới,bỏđilờinhụcmạsaucùng.“Nênchắcconsẽkhôngdựtiệckhiêuvũ.”.

Page 268: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ừm.Côtiếclàchuyệnkhôngdiễnratốtđẹphơn,”bànói.“Cólẽnósẽnghĩlạithôi.”.

“Conkhôngnghĩvậyđâu,”tôinói,bắtđầuthấyrõsựnghiêmtrọng của vụ việc. Không hẳn là tôi sẽ bỏ lỡ tiệc khiêu vũ, rằnggiấcmơquángắnngủinênchẳngthểcóýnghĩagìnhiều,màlàtôi có thể mất luôn đứa bạn thân nhất. “Đã bao giờ cô có xíchmíchtrầmtrọngkiểunàyvớibạnchưa?”tôihỏiMarian.

Bànóichưa,nhưngbàhầunhưkhôngcònliênlạcgìnhiềuvớingườibạnthânnhấtthờitrunghọc.“Bọncôchưabaogiờcãicọmàchỉxanhaudầnthôi.”.“Saovậy?”.

“Ồcôkhôngbiếtnữa.Quánhiềulýdo...Nhưngchủyếuvìcôkhôngthànhthậtvớicôấy...”.

“Vềconà?”tôiđoán.

Bà ngập ngừng, rồi nói phải. “Cô thấy giải quyết mọi chuyệnnhưconđãlàmthìtốthơnnhiều.Conđãthẳngthắnvớinó.”.

“Phải.Trừchuyệnlàgiờnóghétconrồi.”.

“Nó không ghét con. Cứ để một thời gian... Hay là con có thểviết mấy chữ nói rằng dù con không đồng tình với điều nó đãlàm, nhưng con vẫn thương nó và mong nó có một buổi tiệckhiêuvũvuivẻ.”.

“ConphảinóisaovớiPhilipđây?”.

“Hầu hết bọn con trai chẳng để tâm nhiều đến tiệc khiêu vũđâu,”bànói.“Concóthểđềnbùchocậutasau.”.

“Dạ,”tôiđáp,rồibấtthần,thấykhôngchịunổithêmgiâynàonữa,tôiphảinóivớibà.“Conđãtìmkiếmchúấy,”tôithôngbáo,nhănmặtkhichờbàđáp.

“Tìmai?”bànói,đúngnhưđãthấytrước.

“Conrad,” tôi nói. “Từ lúc ở chỗ cô về. Con đã tìm khắp,

Page 269: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Facebook,Linkedin,Google,thậmchítrongcácwebsitehọpmặttrunghọc.”.

“Rồisao?”bàhỏi,giọngcóvẻlolắng.

“Chẳng sao cả. Con tưởng con sắp làm quen được với ConradKnight duy nhất trên Facebook - hình hồ sơ để trống - rồi conchờhồiđápyêucầukếtbạncảtuần,rốtcuộckhôngphải.”.

Tôi ngập ngừng, rồi hấp tấp nói tiếp, “Con chỉ không biết côcảmthấysaonếugiúpcon...côbiếtđấy...tìmchúấy.Cólẽítracũng cho con vài manh mối? Tên vài người bạn cũ của chú ấychẳnghạn?”.

“Kirbynày,”bàđịnhnói,nhưngtôingắtlời.

“Nếu cô không muốn thì thôi. Con rất hiểu. Và con thấy rấtvui...”“Kirby,”bàlạinóigiọngkiênquyếthơn.

“Dạ?”tôihỏi,nínthở,chờđợi,sắpxếplạitrongđầuxemphảilàmgìtiếptheo,nếubàkhôngchịugiúp.

“Côtìmđượcchúấyrồi,”bànói.

Tôilặngngườitrongbóngtốiphòngmình.“Thậtsao?Hồinàovậy?”tôihỏi,timđậphốihả.

“Thựcralàtốiqua.”.

“Chúấyởđâuthế?”tôihỏi.

“Vẫn ở Chicago. Trong thành phố. Cách chỗ bọn cô lớn lênkhoảngbamươiphútxe.Côcóđịachỉvàsốđiệnthoạicủachúấyđâyrồi.”.

“Làmsaocôtìmđượcchúấy?”tôihỏi.

“Chúấycótêntrongdanhbạ.ChúấysốngởLincolnPark,”bànói.

Tôi lắc đầu, tự hỏi làm sao mình lại quên được cách tìm dễnhất,trựctiếpnhất:tratrongcáidanhbạđiệnthoạichếttiệtđó.

Page 270: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“CôcóchắcđólàConradKnightkhông?”tôihỏi,giờthìđiđilạilại,haibànchânlạnhngắttrênsàngỗ.

“Bằngcáchnào?”.

“À. Cô... cô gọi tới số đó. Từ văn phòng. Mà giọng chú ấy vẫnnhưxưa.”.

“Cônóichuyệnvớichúấyrồiư?”tôihỏiháohức.

“Không,”bànói.“Cônghegiọngtrênhộpthưthoại.Nhưngcôkhôngđểlạilờinhắn.”.

“Ồ,” tôi nói, có phần nhẹ nhõm. Điều tôi không hề muốn là,thếnàođó,vìgiúptôimàbàlàmhỏngchuyện.Khiếnôngphảiquyếtđịnhsẽkhôngmuốndínhdánggìđếncảbàlẫntôinữavìcách bà đã cư xử với ông. Cần phải có kế hoạch hoàn hảo. Haymộtcuộcviếngthămhoàntoànbấtngờ.

“Cô đang nghĩ... con có muốn mình cùng đi gặp chú ấykhông?”.

“Ở Chicago sao?” tôi nói, tự hỏi liệu có phải bà đang đùakhông.

“Phải,”bànói.“Ýcôlà...nếuđólàđiềuconmuốn.Concóthểgặpcảbốmẹcônữa...Nhưngchắclàconmuốnđimộtmình?”.

“Không. Con muốn có cô ở đó,” tôi nói, nghĩ đến bức hìnhchụpbốmẹđẻcủatôivàbiếtbaothờigianđãtrôiqua.Cảcuộcđời của tôi và đúng một nửa cuộc đời họ đến giờ. Tôi chợt cảmthấyrùngmìnhớnlạnhkhihỏi,“Khinàothìmìnhđiđược?”.

***

Chiềutốihômsau,vừaăntốixongthìbốmẹtôigợiýlàcảnhàsẽđiTedDrewesđểăncustardđônglạnh,truyềnthốnggiađình

Page 271: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

duy nhất mà tôi sẽ chẳng bao giờ phản đối vì món kem đó quángon.CharlottexinphéprủNoahtheo.Mẹtôidodự,rồinhìntôi,nhưmuốnđểtôiquyếtchuyệnđó.Tôinhúnvaibảođược,nhưngbốlạigạtđi.

“Char - lần này chỉ có bốn người nhà mình thôi được khôngcon?”bốnói.

Em tôi có vẻ thất vọng nhưng đồng ý mà không hề phụngphịu,rồirútđiệnthoạiranhắntinchoNoah.Tôicốnhớthửlầngần nhất nó gây rắc rối trong gia đình là khi nào nhưng chịukhông nghĩ ra nổi một ví dụ. Điều đó thật không bình thường.Nóđứnglêntôithudọn,nhưngmẹtôi,trongcơnbốcđồngtheokiểucủabà,bảo,“Cácconbiếtsaokhông?Bátđĩabừabộnđểsaudọncũngđược!Giờtađithôi!”.

Mấy phút sau, cả nhà đã ngồi trong xe, bố mẹ cứ chuyện tròhuyênthuyênsuốtdọcđường,conemtôivẫnnhắntinvớiNoah,nhưng cố kín đáo, mắt nhìn xuống, hai ngón cái bấm nhanhthoănthoắtmỗikhimẹtôiquaynhìnracửasổtrước.Cólúc,tôithoáng thấy cái màn hình điện thoại chi chít mặt cười, chấmthan,vàmộttráitimđỏcủanó.

Khi chúng tôi chạy vào bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàngChippewathìđãcómộthàngdàichạyratậnngoàiđường.Đấylàcòn chưa tới mùa hè. Chúng tôi ùa vào chiều tối mùa xuân oinồng,nheomắtnhìnthựcđơncứnhưkhôngphảiđãthuộclòngtừlâuvàchưahềthưởngthứcthứbêtôngđãđượcthờigianthửthách và chứng nhận ưa thích - cái tên được đặt cho món kemcustard có lớp trang trí trên mặt. Dĩ nhiên là cả nhà đều chọnmónmọikhirồiđidạothathẩnquanhtòanhà,đứngtựavàoràochắnkimloạimàuđenítphútrồimớirabãiđậutiếnvềphíaxe.Chúngtôihầunhưchẳngnóigì,cảbốnngườiđútlialịamấycáithìanhựađỏ.MẹtôiuốngxonglyFriscoloạinhỏcủabàtrướcrồi

Page 272: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vớisangcáicủabố.

Ông nhấc ly Grasshopper của mình ra xa tầm tay bà rồi nói,“Emyêu!Anhđãkhuyênemđừngmualynhỏrồimà!”.

“Nhưng em đang ăn kiêng,” bà nói. “Em phải giảm năm cântrướckhiKirbytốtnghiệp!”.

“Thếemkhôngtínhlượngcalotronglycủaanhchắc?”bốhỏi,cười.

“Thôimà!Nếmthửmộtchútthôi!”bànói.

Tôi bỏ ngoài tai mấy câu bông đùa của họ, đầu chăm chămnghĩ cách đề cập đến vụ đi Chicago, mãi rồi cuối cùng tôi cũnghắnggiọngnóira.“TốiquaconcónóichuyệnvớicôMarian.”.

Charlottengắtlời,mỉmcườitươirói.“Côruộtcủaemsaorồichị?”.

Câu hỏi của nó làm mẹ tôi không ưng ý lắm, ngay lập tức vẻmặt bà xịu xuống. Đành rằng Charlotte thông minh và trongsángthật,nhưngnólạikhángungơtrongnhiềuchuyện.Thựcra,đócólẽlàthứduynhấttôigiỏihơnconem-dùthựcragiỏimấychuyệnđócũngchẳngđưatôiđếnđâu.

“Côấyổn,”tôiđáp.“Tốt.”.

“Tốt quá!” bố nói, hơi lớn hơn so với cái giọng vốn đã to củaông. Ông khuấy kem, ăn một miếng, rồi nói, “Bố nghĩ con nóichuyệnvớicôấynhưthếthậttuyệt.”.

“Concónóilàbốmẹmờicôấyđếnnhàmìnhchơikhông?”mẹtôihỏi.

“Vànhàtarấtsẵnlòngmờicôấynghỉlại?”bốnóithêm.

“Art,emchắcởkháchsạncôấysẽthấythoảimáihơn.CóthểkhôngphảilàPlaza,nhưngChaseParkPlazathìcũngchẳngthuakémmấyđâu.”.

Page 273: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Dạ. Thực ra thì con với cô ấy đang tính cùng... đi mộtchuyến,”tôinói.

“Baogiờ?”mẹhỏi.

“Cuốituầntới.”.

“Nhưnglúcđócódạhộicuốikhóamà!”mẹvàCharlotteđồngthanh,trôngsửngsốt.

Tôinhúnvainóimìnhđãđổiý.Cóthểtrảlạichiếcváy.

“ChịvàPhilipđanghụchặcà?”Charlottehỏi.

Tôilắcđầu,bảochuyệnvớicậuấyvẫnổn.

“Cóphảivìbốmẹnóiphảigặpnótrướckhông?”bốtôiđoán.

“Dạ không,” tôi nói. “Với lại dù bố có tin hay không thì conchắc chắn bố sẽ duyệt cậu ấy. Cậu ấy gọn gàng, tươm tất lắm.Thôngminhnữa.Cólẽbốmẹcậuấysẽkhôngưngcon-nhưngbốmẹthìsẽthấyhàilòngvềcậuấy.”.

Bố mẹ tôi không biết phải hiểu lời bình luận này ra sao, bènđưamắtnhìnnhau.

“À,Marianvàconđịnhđiđâuthế?”mẹhỏi.

“Chicago.”.

“SaolạilàChicago?”bốhỏi,nhưthểkhôngthấychuyệnấylàhiểnnhiên.Nhưthểhọchưakývàogiấytờxinconnuôiởđó.

“Ừm.Vìbốđẻconsốngởđó,”tôinói,cốnhịnđểkhôngthêmbachữ“thếcũnghỏi”vàođúngchỗởcuốicâu.

“Ôi!Tuyệtquá!Chúấylànhạcsĩđấy,”Charlottehămhởchobốmẹbiết.

“Ồ?”bốnói.“Phảivậykhông?”.

“Chúấytừnglànhạcsĩ,”tôinói.“Cảhaiđềukhôngrõhiệnnaychúấyđanglàmgì.”.

Page 274: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cảhaiư?”bốhỏi.

“ConvàMarian.Lâurồicôấykhôngliênlạcvớichúấy.”.

Khoảngmườitámnăm.

“Kiểu đó khá điển hình đối với mấy chuyện yêu đương hồitrung học,” mẹ vừa nói vừa hướng cái nhìn biết tỏng về phíaCharlotte.Bàcóthểnói,ĐừngcómàđểbịdínhbầuvìcáinhânvậtNoahấyđấy,kẻomộtngàynàođócólẽcảconcũngsẽthấymộtđứamớilớnđứngtrướccửanhàmình.Bàquayquatôinói,“Họhọccùngthờitrunghọc,phảikhông?”.

“Dạ. Lúc đó họ vừa tốt nghiệp,” tôi nói, nghĩ rằng chắcCharlotteđãchobàthôngtinnày;tôiđãcẩnthậnkhôngchomẹbiếtgìcụthể.

“Thế chú ấy vào đại học nào?” mẹ tôi hỏi, cố giữ giọng thảnnhiêndùđangnóitớichủđềgâytranhcãi.

Tôichợtcảmthấytựmãnkhibỏmiệngmiếngkemcuốicùng.“Thựcra,theoconbiếtthìchúấykhôngvàođạihọc.”.

“Thậtư?”bốnói.

Không nhịn được, tôi lại tiếp tục châm chích. “Phải. Vậy màchẳnghiểusaocôMarianvẫnyêuchúấy.”.

Lần nữa Charlotte lại không hiểu ý. “Sao cô ấy lại không thểyêuchúấyvìchuyệnđó?Chịcóthểkhôngvàođạihọcnhưngcảnhàvẫnyêuthươngchịmà!”.

“Phải,”tôinói.“CảmơnCharlottenha.”.

“Dĩ nhiên là cả nhà yêu thương Kirby dù nó quyết định thếnào,”mẹtôinói.“Nhưngchínhvìchúngtayêuthươngchịconnênmớimuốnchịấyvàođạihọc.”.

“ChuyệnđótùyởconthôiKirby,”bốnói.“Bốmẹsẽkhôngépđâu.”.

Page 275: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Dù thời hạn đóng tiền cọc đã lù lù trước mặt rồi,” mẹ nói.“Nhắcnhởchútxíuthôi.”.

“Vìmẩugiấytotướngtrêntủlạnhnhắcnhởchưađủhảmẹ?”.

“Conyêu,bốmẹchỉnóilà...consắphếtthờigianrồi,”bốnói.“Vàkhôngquyếtđịnhtứclàquyếtđịnh.”.

“Cólẽbốđẻconsẽgiúpconhiểurađôichútvềchuyệnnày,”mẹnói.“Choconmộtlờikhuyênhữuíchnàođó.”.

“Vâng. Có lẽ vậy,” tôi đáp. “Cô Marian nói thực ra chú ấy rấtthôngminh.”.

“Ừm,vậythìtốtquá.Tốtthật,”bốnói,thoángvẻlolắnggiốngnhưtronggiọngmẹtừđầuđếngiờ.“Bốcálàgặpconchắcchúấysẽmừnglắm.”.

Tôiđịnhnóithậtchobốbiết-Conradkhônghềbiếttôitồntại,nhưnglạithôi,vàchỉnói,“Dạ.Chắclúcđósẽvuilắm.”.

Rồi tôi thầm cầu sao toàn bộ kế hoạch đó sẽ không phải mộtthảm họa. Cầu sao Conrad là một tấm gương thành đạt - hay ítnhất là hạnh phúc - mà không cần vào đại học. Cầu sao ôngkhông hận lây tôi vì điều Marian đã làm. Và như thầy Tully đãnói,vẫnchưaquámuộnchobấtcứaitrongchúngtôi.

Page 276: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương22Marian

Chiềuhômsau,đượcKirbyđồngý(saukhinócựnựnhưmọilầnrằngđókhôngphảiviệccủahọ,rằngnóđãmườitámtuổirồivàđược quyền làm gì mình muốn), tôi gọi cho bố mẹ con bé. Khiđiệnthoạireo,tôithấylohơnmìnhtưởng,nhấtlàsaucâutrảlờicủabốKirby,câu“Xinchào,Artđây!”chắcnịchvàhồhởichẳnglàmtôithấyđỡlochútnào.

“Xinchào,”tôinói,nhìnchằmchặpracửasổvănphòng.“TôilàMarianCaldwell.AnhlàbốKirbyphảikhôngạ?”

“Vâng!Tấtnhiên!Chào!TôilàArthurRose,”ôngđáp.“NhưngcôgọitôilàArtcũngđược.Mọingườiđềugọithế.”

“Cảmơn,anhArt,”tôinói.“Thế...tôiđoánanhđã...biếthết...mọisinhhoạttrongmấytuầnquarồi.”Tôinhắmmắtvàlắcđầu,nghĩrằnglàmnghềviếtkịchbảnkiếmsốngmàmởđầunhưthếthìhơibịthảmhại.

“Phải, phải! Đương nhiên rồi,” ông nói. “Quả là một chuyệntrọngđại.NhàtôivàtôithậtlòngmừngchocôvàKirbyđãtìmthấy nhau và... có những bước tiến triển tốt đẹp ấy.” Ông cười,tôi bỗng cảm thấy ông đang cố gắng bù đắp thái quá, và có lẽcũngthấykhôngthoảimáiynhưtôi.

“Phải.Thậttuyệt,”tôinói.“VậytôiđoánKirbyđãchoanhchịbiếtvềdựđịnhcuốituầnnày?ChuyệnđiChicagoấy?”

“Phải.Phải,đươngnhiênlàconbénóirồi,”Artoangoang.“Tôinghĩchắcđểgặpbốmẹcô?”

“Vâng,”tôiđáp.

Page 277: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Và...chúngtôinêngọianhấylàgìnhỉ?Tôixinlỗi,chỉlàtới...dạogầnđâytôimớiđểtâmnhiềuhơnđếnanhấy.”

“Tôihiểumà,anhArt.Cáchgọicóthể...hơirắcrối.Ngaycảtôiquảtìnhcũngkhôngbiếtphảigọianhấythếnào.Ngườichasinhhọc của con bé? Bố đẻ của con bé? Có lẽ ta cứ gọi theo tên thôivậy.Thếsẽdễchomọingườihơn.”

“Ýhayđấy,”ôngnói.“Tôithíchvậy...Nhưngmàdùsaothìtênanhấylàgìnhỉ?”

“ConradKnight,”tôinói,cảmthấyhụthẫngtrongdạ,thựctếcủa việc tôi sắp làm hiện ra mồn một. “Kế hoạch là cố tìm gặpanhấy.”

“Ừm,nhàtôivàtôicóchútbănkhoănvềtoànbộchuyệnnày...nhưngchúngtôichỉmongđiềutốtđẹpnhấtchoKirby,vàchúngtôithậtlòngmuốnủnghộnó.VợchồngtôicũngmừnglàKirbyđãchochúngtôibiếtvềchuyếnđichứkhôngtựýđinhưcáilầnđến NewYork.” Ông cười hinh hích, phía sau tôi nghe thấy lẫnvàotiếngKirbynóigìđósắcsảo,gọnlỏn.Rồinónhắntinchotôinóirằng,Xinlỗicô.Bốlanmanlắm.

“Nhưng, phải, chúng tôi cũng quên chuyện đó rồi,” Art nói.“Chúng tôi hiểu vì sao nó làm vậy và chúng tôi luôn ủng hộchuyệnnóđitìmcônếuđólàđiềunómuốn.Chúngtôirấtmừngchonó.Vàchocônữa.Cảhai.”“Cảmơnanh,”tôinói.

“Vàơntrời!Nhàtôivàtôicảmthấymaymắnkhihóaracôlàmột phụ nữ sắc sảo đến vậy. Chà.” Ông huýt sáo, một hơi dàitrầmbổng.“Mộtnhàsảnxuấtphim.Chàchà!”

“Ừm, cảm ơn anh, Art,” tôi nói. Không rõ vì sao, nhưng nóichuyện với ông có cảm giác còn phi thực hơn khoảnh khắc tôigặpKirby,cólẽvìmốiliênkếtvớiông,dùcóýnghĩa,lạihếtsứctìnhcờ.Tôicómangvàsinhcon,họmuốncómộtđứacon,một

Page 278: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tổchứcgiớithiệu,rồigiờquanhệcủachúngtôilàthếnày.

“Thật đấy. Thật là một thành tựu phi thường,” ông nói. Tôibiếtôngnóithựclòng-vàthựcraônglàngườitửtế,nhưngtôivẫnmongmuốnôngđổiđềtài.Nhưngnàođượcmaymắnnhưvậy.

“Kirbytựhàovềcôlắm,”ôngnói.“Màcũngphảithôi.Chuyệnđóquảlàhếtsảy-sảnxuấtphimvàsốngởthànhphốNewYorkấy. Trái Táo Lớn. Trời. Vợ chồng tôi từng đến đấy một lần rồi.”Ôngxuýtxoalầnnữa.“Thànhphốđóquảlàchoángngợp.Chúngtôicũngđượcmộtdịpthỏachínhưngtôichẳnghiểulàmsaocôlàmđượcvậy...Àkhoan.Xinchờmộtchút...côMarian?Tôixinlỗi...”

Tôiđápvâng,dỏngtainghemộtlờitraođổirấtkhẽ,rấtcóthểlà cuộc nói chuyện riêng để chấn chỉnh từ phía Kirby. Khi Artquaylại,ôngđãchínchắnhơnchút.

“Thôi thì. Đây. Để tôi gọi nhà tôi. Bà ấy tha thiết muốn đượcnóichuyệnvớicô.”

Tôihítmộthơithậtsâu,chuẩnbịtinhthần,nghĩrằngôngArtlàmộtchuyện,nhưngmẹKirbylạilàchuyệnkhác.Timtôiđậpthìnhthịchchờnghethấytiếngbà,ngườiđànbàđãnuôidạyconmình.

“Alô?”bànóikhitôinhậnrachưagìmìnhđãmuốnsămsoibà,vừamuốnquýmếnlạivừamuốnbắtlỗibà.

“Chào chị,” tôi nói, tin chắc rằng những cảm xúc lẫn lộn rốibờimìnhđangtrảiquahẳnphảinhânđôiởbà.“TôilàMarian.”

“TôilàLynn.”

“Rấtvuiđượcgặpchị,”tôinói,nuốtkhan.“Quađiệnthoại.”

“Vâng,”bànói.“Tôicũngrấtvuiđượcgặpcô.”

Cuộcchuyệntròcủachúngtôichợtngừngbặt,tôicốlựatìm

Page 279: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

câugìđóhợplýđểnói,câugìđókhiếnbàyênlòng,camđoanvớibà tôi là một người lớn có trách nhiệm, nhưng không cố chiếmchỗcủabà.

“Tôi thực lòng cảm kích vì chị và anh Art cho phép Kirby điChicago,”cuốicùngtôinói.

“Ừm, nó cũng mười tám tuổi rồi. Chúng tôi không phải chophépnólàmthứgìcả,”bànóivớimộtthoángcộccằnkhiếntôingạc nhiên; tôi tự hỏi sao mình lại chờ thấy bà cư xử như mộtngười thua kém. “Nhưng cô cứ tự nhiên. Chúng tôi ủng hộ conbé.Chúngtôiủnghộcảcônữa.”

Nhữnglờiấynghethậttửtế,nhưnggượnggạo,vàtôidámnóibàchỉướcgìmìnhthậtlòngnóithế.Tôibỗngthấycáicảmgiácquenquen,bèncốgắngxácđịnhxemnólàgì,rồinhậnranóvẫnxuất hiện trong những cuộc chuyện trò thỉnh thoảng với vợ cũcủaPeter.Chịtamuốncontraimìnhquýtôi-nhưngđừngnhiềuquá. Và dĩ nhiên, tôi phải luôn biết vai trò của mình, phải biếtgiớihạn.Chodùtôicólấybốnóđinữathìtôicũngsẽkhôngbaogiờlàmẹnó.CũngnhưtôisẽkhôngbaogiờlàmẹcủaKirby.

“Cảm ơn chị,” tôi nói, bước qua cái lằn ranh thận trọng. “Tôirấtsungsướngkhiđượcquencongáichị.”

Con gái chị, tôi nhắc lại trong đầu và có cảm giác Lynn cũngđangthầmnhắclạimấychữấy,vìtôicảmthấybàmềmmỏngđiđôichútkhitrảlời,“Côtửtếvớiconbéquá.Cảmơncô.”

“Đươngnhiênlàphảivậy,”tôiđáp.

“Vậy là cuối tuần này?” bà nói. “Art và tôi thấy háo hức choKirbylắm.Chỉướclànókhôngbỏlỡtiệckhiêuvũ.”

CómộttinnhắnnữatừKirby,Chúaơi.Thấyconphảiđốiphóvớicáigìchưa?

“Cólẽngườitacứđềcaotháiquátiệckhiêuvũthôi,”tôiđáp,

Page 280: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

rồibiếtngaymìnhđãnóiđiềukhôngnên.

Quảnhiên,mộtphútimlặnglạnhnhạttrôiquavàrồi...“NóchỉchẳngcóýnghĩagìvớiArtvàtôithôi.Saoconbélạimuốnbỏlỡmộtđêmđặcbiệt,thậtđặcbiệtnhưvậykhimànóđãchuẩnbịrồilạicònđimuaváyvócđủthứnhưthế.”

NghĩđếnchiếcváycủaBelinda,tôihítmộthơidài,tìmcáchđổiđềtài.

Lynn nói tiếp, “Nhưng đó là Kirby. Nó bước theo nhịp trốngcủanó.Theonghĩađenluôn.”

HệtnhưConrad,tôinghĩ,lònglạibồihồi.

“NênArtvàtôisẽđểnótựquyếtđịnhchuyệnnày,chuyệntớihaykhôngtớibuổidạhộiđóấy.Chuyệnđólàtùynó.Nóbiếtrõchúngtôicảmthấythếnào.Vàgiờthìcảcônữa.”

“Phải,” tôi nói, cẩn thận lựa lời hết sức. “Nhưng dù nó quyếtđịnh thế nào... tôi cũng chỉ muốn chị biết rằng chị có thể tintưởngởtôinhưmộtbàcôđikèmcótráchnhiệm.Tôikhôngphảimẹ nó... Không hề,” tôi nói và bật ra một tiếng cười gượng gạo.“NhưngtôisẽlàmhếtsứcmìnhvìKirby.Vìcongáicủachị.”

***

SánghômsauPetergọiđiệnmờitôiđiăntrưa.Tôinhậnlờivìsuychocùngthìanhcũnglàsếp,vàsuychocùngthìphimcủatôiđanggặpnguy.AnhgợiýnhàhàngAquavit,nhưngtôigạtđivì chẳng lòng dạ nào mà ngồi trong một nhà hàng thượng lưu,nhấtlạilànhàhàngcócátríchvàcáhồikhaivị,rồithịtnaiănkèmbánhnướngtrongthựcđơn.

“Thôiđược.Vậyemchọnđi,”anhnói.

Page 281: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“BurgerHeaven,”tôinói,cốýchọnmộtchỗđènhuỳnhquangsángtrưngphụcvụchodukháchvànhânviênởkhuvựctrungtâmthànhphố-haithứdứtkhoátkhôngphảikiểucủaPeter.

“BurgerHeaven?Thậthả?”anhkêulênđúngnhưdựđoán.Tôicóthểthấyanhnhănmặtquađiệnthoại.

“Phải,”tôinói.

“Chẳngphảiđólàchuỗinhàhàngsao?”anhnóicứnhưđólàmộttừtục.

“Phải,”tôiđáp.“Cósandwichcángừngonnhấtthànhphố.Tađếnmộtnhàhàngcủahọởgócgiaogiữađường54vàMadisonđi.Sốmộttrămbamươi.”

VàigiờsauchúngtôiđãngồiđốidiệnnhautrongmộtphòngváchnhựamàuxanhmànhiềunămrồiPeterchưatừngthấylại.

“Burger Heaven, hả?” anh nói, ngồi xuống bên bàn dành chohai người, hất cà vạt lên vai và xếp khăn ăn. “Em bực anh thậtrồi.”“Đừngtrịchthượng,”tôinói.

“Ồ-vậycònemthìkhôngtrịchthượngtrongchuyệnănuốngđấynhỉ?Phảirồi.Ýhaynhưnglầnsaucốhơnnhé.”

“Em đâu có thế,” tôi nói, nghĩ đến Kirby và bố mẹ con bé rồicảmthấyquyếttâmtránhxacáiýnghĩtựcaotựđạichưatừngdaođộngcủaManhattan.“Emchẳngtrịchthượnggìhết.”

Peter ngả tới gần tôi và nói, “Một miếng sandwich cá ngừkhôngcứuđượcemtrênmặttrậnđóđâu.”Anhnháymắtvớitôi,trôngngờingờiđếnphátđiênlênđược,đúnglúccôphụcvụtới,lậtthếpgiấynhỏra,hỏichúngtôiđãchọnmónchưa.

“Côđâymuốnmộtsandwichcángừ,”Peternói,giờthìkhoáitráchưatừngthấy.“Đầyđủcácthứđikèm.”

“Loạithường,”tôixenvào.“Tôimuốnloạithườngthôi.Bánh

Page 282: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mìtrắng.”

“Ôi.Emđạmbạcquá,”anhthìthầmvớitôi,rồilạinhìnlêncôphụcvụsưngsỉa.“Cònchotôimộtcáiburgerngontuyệtcủacô.”

“Cóphômaikhông?”

“Có.PhômaiCheddar.Vàthịtxôngkhói.”

“Cònkhoaitâychiên?”

“Saokhông.”

“Đồuống?”

“Nướctrắngthôi,”chúngtôiđồngthanh.

“Nướctrắngtừvòichotôi.Loạiđóngchaichoanhấy,”tôinói,vàcườimỉmngạonghễkhianhkhôngphảnđối.

“Nhờcôlấycholoạicóga,”anhnói.“CôcóPerrierkhông?”

Côtagật,hỏicóphảiyêucầuchỉcóvậythôikhông,rồiquaygótbỏđi.

“Nào.Saolạichọnchỗnày?”anhnói,đưamắtnhìnquanhnhàhàng.

Tôinhúnvai.Vìsựthậtlà,thựctìnhtôikhôngbiếtmìnhđangcốchứngtỏđiềugìngoàichuyệnvạchrarằnganhhaylênlớpvàưa phán xét - về mọi thứ. Từ miếng thịt băm burger cho đếnnhững thỏa thuận con nuôi bí mật. “Nào. Anh nói em nghe đi.Tìnhtrạngphimcủaem?Emđoánđólàlýdotatớiđây.”

“Phải,”anhnói,mỉmcười.“BọnanhcắthợpđồngvớiAngelarồi,nhưnganhđãcứuphimcủaem.EmvẫnbịphátlúctámgiờnhưngemphảiránggiữtốithứNămđấy,cònngânsáchcủabọnemchỉbịcắtgiảmmườiphầntrăm.”

Tôi gật và chỉ nhếch mép cười đáp lại, thừa nhận rằng lẽ racòncóthểtệhơn.

“Khôngcógì,”anhnói.

Page 283: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cảmơnanh,”tôinói,tựhỏivìsaomìnhkhôngthấyvuihơn.

“Thoáthiểmtronggangtấcđấy-khikhôngcóAngela.Emsẽphảigắnglàmchongonvào-ítralàmấytậpđầu.”

“Vâng,”tôiđáp.

“Emđãcósẵnphươngánchưa?”

“Rồi.BọnemđịnhsẽchocôtagiốngMcLean,”tôinói,ámchỉMcLeanStevensonvàcáichếtcủanhânvậtanhtađóngsaukhibỏphimM-A-S-H.

Peter mỉm cười, hiểu câu ám chỉ, trong khi tôi trích dẫn câunhân vật Radar nói từ một trong những bộ phim đầu tiên tôithích:“MáybaycủaHenryBlakebịbắnhạtrênbiểnNhậtBản...Nóquaytít...Khôngcònaisốngsót.”

“Đólàmộttrongnhiềulýdokhiếnanhyêuemđấy,”anhnóirồi bật cười. “Mặc dù anh phải cảnh báo em là mấy nhà quảngcáoắtsẽkhôngthíchcáikiểuchếtbấtđắckỳtửcủacôtađâu.”

“Nóihọlàemgiỏikếtthúclắm.”

Anh lắc đầu như thể thấy bị mê hoặc vì câu cạnh khóe đó.“Anh nhớ em, Nhà Vô Địch ạ. Anh đã sẵn sàng để mình lại làmình.”

“Mình đó hiểu theo cách nào thế?” tôi nói. “Mình là một cặpđôiquyềnlựccứmãitrongtìnhtrạnglấplửngtạikhắpcácnhàhàngsangtrọngởManhattansao?”

“Đừng quên Brooklyn chứ,” anh nói. “Em biết anh yêu PeterLugerthếnàomà.”

Tôinhìnanhchằmchằm,quyếtkhôngcười.

Anh liếc quanh, đã quen việc mấy khách hàng xung quanhbiếtanhlàai,rồinhìntôivớiánhmắtquyếnrũ.

“Gìvậy?”tôinói.

Page 284: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Anh lắc đầu, rồi ngả hẳn qua bàn, cầm lấy cả hai cổ tay tôi,nắm chặt trong tay. “Mình trên giường anh và cả giường em.Nhữngkháchsạnsanghaymấynhànghỉ.Emchọnđi.”

Tôicảmthấysựhấpdẫndânglênvàcốcưỡnglại.Tôigiậttayra,nhưnganhlạinắmchặthơnkhiếntôicàngbịhấpdẫnmãnhliệthơnnữa.Tôihậnlàmìnhlạithíchthếbiếtbao.

“Thôinào,”tôinói,làmbộnhưthậtlòng.

Anh chờ một lát rồi mới buông ra, mắt chúng tôi vẫn nhìnnhau. “Giờ về nhà với anh đi,” anh nói. “Anh cần phải làm tìnhvớiem.”“Đểchứngminhlàanhcần?”tôihỏi.

“Embiếtlàanhcầnmà.”

Tôilắcđầu.“Emcònbậnthủtiêumộtnhânvật,”tôinói.“Vàphảisắpxếphànhlýchomộtchuyếnđi.”

Anhnhướngmàyhỏi,“Emđịnhđiđâu?”

“Chicago.ThứSáunày.”

“Vềthămnhàà?”anhnói.“Khôngphảimẹemvừamớiởđâysao?”

“EmđigặpConrad,”tôinói.“VớiKirby.”

Peternởmộtnụcườicóthểlàmtôitanchảynếunhưtôiđangkhông sợ hãi đến vậy, mặt anh sáng lên vì ngạc nhiên và tánthành.“Mừngchoem,”anhnóihơitrịchthượngchútxíu.Khôngđếnmứckhiếntôicóthểthấybựcanh,trừphitôisẵnsàngbựctức với mọi thứ ở anh - sự nghiệp, thông minh, ngoại hình đẹptraikhôngtưởng.“Emcómuốnnóivềchuyệnđókhông?”

“Không.”

“Cònmình?Tanóichuyệnmìnhnhé?”

“Khinàoemvềđãrồitahẵngnóichuyệnmình,”tôiđáp,biếtmình không thể nào nghĩ đến mối quan hệ giữa tôi và anh khi

Page 285: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chưađiChicago.

“Đểkhiđótasẽnóivậy.Rồilàmtìnhnhé?”Peterhỏi,gạtmộtlọntócxòaxuốngmặttôirasautai.

“Đểxemđã,”tôinói,hyvọnganhkhôngthấylàtôiđangnổidagà,vàbiếtkhảnăngcựtuyệtanhcủatôicũngngangvớimứcConradcóthểchấpnhậnchuyệntôiđãlàmvớicậuta.

Page 286: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương23Kirby

HômđólàchiềuthứSáu,tuầnsaucótiệckhiêuvũrồimàtôivẫnchưa cho Philip biết là bọn tôi sẽ không đi. Bọn tôi nhắn tin vàgửi thư thoại cho nhau và thậm chí một loạt câu dí dỏm trêntườngFacebookcủacậuta,nhưngchúngtôichưathựcsựcódịpnóichuyệntừkhitôicóquyếtđịnhnày.Nêncuốicùng,khigặpđược cậu ta qua điện thoại, tôi nhẹ cả người và háo hức đượcnghegiọngthực.

“Cậuđanglàmgìđấy?”tôihỏi,ngồingayngắnlạiômgối.

CậutahạthấpgiọngchothấylạiđangxemsáchtạihiệuLeftBank.

“TốithứSáunàocậucũngđếnhiệusáchà?”tôihỏithậtlòngnhưnglạilonghegiốnggiọngđiệuBelinda,chếgiễumọithứcóliênquanđếntựgiáodục.

“Tớtưởngtốinaycóbuổikýtặngsách.Mộttácgiảtớthích,”cậu ta nói. “Nhưng tớ lại nhớ nhầm ngày. Phải là thứ Sáu tuầnsau... Nên tớ gần như chỉ đang đi loanh quanh, đọc mấy thứ.Muốntớikhông?”

“Muốn,” tôi nói, không do dự. “Muốn chứ. Cậu đang ở mạnphíaTâykhutrungtâmà?”

“Ừ,”cậutanói.“TrênđườngEuclid.Lẹlên.”

“Saovậy?”tôihỏi,“Khôngbiếthiệusáchsắpđóngcửahaytốinaycậutacònphảiđiđâukhác.”

“Saoá?Tớkhôngbiếtnữa...Vìtớnhớcậuchăng?”

Page 287: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ồ,” tôi nói, cười tươi. “Ừm, hình như tớ cũng thấy nhơ nhớcậu.”

Lẳnglặnglặplạicuộcchuyệntròtrongđầu,tôicúpmáychạyra cửa, xoay xở tránh được khỏi bị bố mẹ hỏi tới tấp về chuyệnsaotôilạicóthểquyếtđịnhbỏtiệckhiêuvũ.Ồ,conkhôngbiếtbố mẹ ạ, có lẽ vì gặp ba người ruột thịt thì có ý nghĩa hơn phảinhìnmộtđámngungốc,kểcảđứaăncắpváy,quaycuồngtheoKeshachútxíu.

***

Khu phố phía Tây trung tâm nằm trên đồi St. Louis chỉ cáchkhunhàtôicósáudặm,láimộtchốcđãtớivìgiờcaođiểmhầunhưđãqua,thếmàthấynhưbướcvàomộtthếgiớikhác.Vàtôicảm thấy thích thú hơn nữa khi chỉ mới tới gần cái hành langhẹpcócáccửahiệutânthờivànhàhàng.Tôithấymộtcáimáytínhtiềnđỗxeđểmởngaybênngoàihiệusách,rồiđỗsongsongngayngắnchiếcHondaAccordtảtơidùngchungvớiCharlotte,nghíathấyngayPhilipquacánhcửađểmở.Cậutađangngồixếpbằng giữa sàn, vuốt ve một con mèo lông xám dài, một chồngsáchbêncạnh.

Khitôibướcxuốngxe,cậutangướcnhìnlên,toétmiệngcười.“Chào!”cậutanói.“Lâukhônggặpcậu.”

“Chào,” tôi nói, bước vào hiệu sách rồi ngồi bệt xuống sàncạnhcậuta,conmèođangmãnnguyệntớiđộchẳngthèmliếcvềphíatôimộtcái.

“Kirby, làm quen với Spike đi, con vật họ nhà mèo uyên bácnhất thế giới. Spike, đây là Kirby,” Philip nói. “Cô gái...” Cậu tanhìntôi,tìmtừ.

Page 288: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Coinào,Spike,cứnóicònlâutaomớilàcôgáiuyênbácnhấtthếgiớiđi,”tôitựthú.

“Ừ,nhưngcôấythôngminhhơncáivẻtỏrabênngoàinhiều,”PhilipthìthầmvàobêntaikhôngđượccậutagãicủaSpike.“Côấy còn là dân mê âm thanh nổi không xem thường được đâu.Ngườicóguâmnhạctinhtếnhấttaotừnggặp.Đúnglàvậyđấy.”

Tôicười,thíchthúlờikhen,rồiđểýthấycậutamặcáothunxanhthẫmcóhàngchữin:WILLIE,EMMYLOU,MERLE&LACYJ.

“Tớthícháocậu,”tôinói.

“Cậuthíchnhạcđồngquêà,”cậutanói.

Tôi cười nói, “Ừm, chuyện đó ắt là không rồi, nhưng tớ coitrọng ảnh hưởng rộng rãi của nó. Và tớ nhường nó cho Merlethôi.”

“Ồ, phải. Spike tán thành đấy. Nó biết nhảy nhót tưng bừngtheobài‘OkiefromMuskogee’ngangngửangườigiỏinhấttrongnhómnhạcấyđấy,nhưngsởthíchchungthìđadạnglắm.Nhưcậuvậy.”Spikerênrừrừ,càngngửarathêm,giạnghaichânsaura.

TôimỉmcườivàkhẽtánthưởngSpikeđạikhái.Kiểunhưkhennólàmộtconmèongoan.

“Ừ. Nó được lắm... Cậu đã gặp thuyền trưởng Nemo hayJamaicachưa?TiềnnhiệmcủaSpikeấy?”

Tôi lắc đầu, tự hỏi làm sao mà hầu như cái gì cậu ta nói ranghecũnghấpdẫnđếnvậy.

“Haiconmèođócũngtuyệtlắm.ThuyềntrưởngNemolàconđầutiên.Nóđượccứukhisuýtchếtđuốisaumộttainạn...Vìvậymàcótênđó.CònJamaicathìđượcđặttêntheoJamaicaKincaid.ThậtralàhaiJamaicađãgặpnhaukhibàấytớiđâyđểký...”

Page 289: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôigật,luậnrangayrằngJamaicaKincaidlàmộtnhàvăn,tựhỏi bà có phải là người nổi tiếng mà lẽ ra tôi đã phải biết tớikhông,rồighinhớtrongđầulàsẽtìmhiểuvềbànhưđãtìmhiểuEdithWhartonkhiđiNewYorkvề.Tôicònthầmnhủrằngdùcóvàođạihọchaykhôngthìquảthựcmìnhcũngphảibắtđầuđọcnhiềuhơn,nhấtlànếuđịnhchơivớingườithôngtháinhưvậy.

“Ừ,NeemsvàJamaicađềutuyệt,nhưngtớưuáiconSpikenàyhơn.Nóbạodạnvàganlìlắm.Nóbiếtmìnhmuốngìvàchẳngsợgì mà không cho người ta biết,” Philip nói đúng lúc Spike meomộttràngthậtdài,nhiềuâmtiếtlẫnlộn.

“Hiểuđiềutớmuốnchưa?”Philipnói,mỉmcười.

Tôicườirồiđáp,“Ừ.Tớhiểurồi.”

Haiđứanhìnvàomắtnhauthậtnhanhnhưngchanchứa,datôicócảmgiácấmvàtêtê.

“Nhưng Spike cũng có bận gặp rắc rối,” Philip nói. “ĐúngkhôngcậubạnSpike?”

“Nólàmgìvậy?”tôinói,toétmiệngcười.

Philiphạgiọng.“Nócốăncắpmộtcuốnsáchthiếunhibìada.Xoáyngaytrêngiásáchrồigiấuởphòngsau.Bịrắcrốichútxíuvớibàchủ.”

Nụcườicủatôitắtngấm,nghĩđếnBelinda,bănkhoănlẽnàoPhilip đã biết chuyện. Có khi nào Belinda thú thực với Jake rồikhông? Cậu ta có biết chuyện và nghĩ tôi cũng lo lắng nhưBelinda không? Không thể nào, tôi nghĩ. Dù cậu ta nói đùachuyệnSpike,tôikhôngthểcholàcậutaxemnhẹchuyệnăncắpđồ ở cửa hàng. Tôi tính thổ lộ hết mọi chuyện với cậu ta, thấylòngtrungthànhbịgiằngxé,rồiquyếtđịnhkhôngnóinữa,cũngnhưvớiCharlotte.

HẳnPhilipđãđoánđượccáivẻtrênmặttôivìtôithấycậuta

Page 290: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngồithẳngdậy,phủitayvàoquầnjeanlàmlôngmèobaylơlửng,hỏi,“Cóchuyệngìthế?”rồimớihắthơibacái.

Tôitảnglờvànói,“Chúaphùhộcậu.Cậubịdịứngà?”

Cậutagật.“Ừ.NhưngvìSpikethìcũngđánglắm.”

Tôimỉmcười,lạinghĩđếnBelinda.Tựhỏiconbạnmìnhthìcóđángkhông.

“Tớmuốnnóivớicậuchuyệnnày,”tôinói,cốtựthuyếtphụcrằngMarianđãđúng.Ngoàichuyệnphítiềnchobộvestdạhội(màtôihyvọngcậutavẫncònkịphủy)thìchẳngcóthằngcontrainàođểtâmnhiềuđếnchuyệnbỏlỡtiệckhiêuvũ.“Tađiđâukhácnhé?Đểnóichuyện?”

“Ừ,”cậutađáp.“Cậuđóikhông?MuốnchénmộtcáipizzaởPikhông?”

Tôilắcđầu,“Tớkhôngđóilắm.Mìnhđidạomộtlátthôiđượckhông?Đêmđẹpquá.Ýtớlànếucậukhôngđói?”

“Không. Tớ không sao. Tớ thích đi dạo,” cậu ta nói, nhìn tôithấuhiểurồivẫychàotạmbiệtnhânviênthungân,chàoSpike,vàdẫntôiđiraquacánhcửamởvàođạilộEuclid.

Sẩmtối,cảhaiđứaimlặngthathẩnxuốngdãyphốyêntĩnhcó hai hàng cây cho đến khi cuối cùng tôi lên tiếng, “Về tiệckhiêuvũ...Tớsẽphảirútlui...”

“Thậtsao?”Cậutađứnglạinhìntôi,thấtvọng.

Tôigật.“Tớxinlỗi.Tớmuốnđinhưngtớ...khôngthể.”

“Khôngsao,”cậutanói.“Nhưnglàmơnbảotớlàtớkhôngbịxử tệ vì một anh chàng xinh tươi nào đó ở DuBourg đượckhông?”

“Khôngđâu!”tôinói,nghĩđếnmộttừnữatrongnhữngbàithiSAT.“Nhưngđólàphépnghịchhợpđấy.”

Page 291: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Cậutacườirồibọntôilạiđitiếp.

“Khôngphảitớkhôngmuốnđi.Chỉlà...Belindavàtớđangcóbấthòakhálớn.Tớnghĩsẽlúngtúngnếuđikhichuyệnđóchưađược...giảiquyết.”

“Ừm,biếtđâuđếnlúcđóchuyệnấyđãđượcgiảiquyết.”

“Tớnghĩkhôngđâu.”

“Thôiđược,”cậutanói.“Vậy,cậuchắclàkhôngmuốnđiriêngchứ?ChỉcóhaiđứamìnhmàkhôngcóJakevàBelinda?”

Tôi lắc đầu nói, “Cậu biết không, vấn đề là... thật ra cậu ta làđứa bạn thân duy nhất của tớ ở trường.” Tôi để ý kỹ phản ứngcủacậuta,cốxácđịnhxemmìnhcómấtđiểmtrongmắtcậutakhông,nhưngdườngnhưcậutakhônghềđểtâmđếnlờitựthúnày.“Tớgầnnhưkiểungườiđơnđộcấy.”

Cậutagật,khôngchútbốirối.

“Nên tớ nghĩ tớ bỏ hẳn thì hơn,” tôi nói. “Tớ chưa bao giờ làkiểungườihợpvớitiệckhiêuvũcả.”

“Tớthấymà,”cậutanói,mỉmcười.

“Ừ. Gần như là Belinda đã thuyết phục tớ đi. Tớ chịu là vì...ừm,tớthíchýnghĩđượcmặcđẹpđiđâuđócùngcậu.”

“Ồ.Thậtsao?”cậutanói.“Đừnglàmtớđỏmặtchứ.”

“Cậumàđỏmặtá?”tôinói.

“Sao, cậu nghĩ người châu Á không đỏ mặt chắc?” cậu ta nóirồicười.

“Tớ không có ý đó,” tôi đáp, cảm thấy chính mặt mình ửnghồng.“Chỉvìcậukhôngcóvẻlàkiểungườidễđỏmặt.”

“Tớ cá là cậu khiến tớ đỏ mặt được đấy,” cậu ta nói, cứ nhưtháchtôivậy.

“Đượcthôi,”tôinói,tròtántỉnhgiữahaiđứakhiếntôitoátmồ

Page 292: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

hôivànhịpthởkhangkhác.“Tớthíchđôimắtcậu.”

“Cảmơn.”

“Nhưngmàmàugìvậy?”

“Nâunhạt.”

“Tớlạinghĩlàvàngnâu.”

Cậutacườibẽnlẽn,rồilạicúinhìnxuốngđất.

“Tớthíchcảnụcườicủacậunữa,”tôinóilàmnụcườiấymởrộng thêm. “Tớ nghĩ đi dự tiệc khiêu vũ với cậu chắc sẽ thíchlắm.”

“Thôi được rồi. Tớ nghĩ giờ thì tớ đỏ mặt rồi đây. Cậu dừngđượcrồi.”

Tôi nhìn cậu ta, và quả nhiên, hai má vàng ruộm mịn màngthoángửnghồng.

“Nhưngtớkhôngđiđược.VìBelinda.MàcũngvìtớcònphảiđiChicago nữa. Tớ đi gặp bố mẹ cô Marian. Và bố tớ. Dĩ nhiênkhôngphảibốthậtrồi-màlà...ngườibốkia,”tôinói,nuốtkhanđầy vẻ bồn chồn. “Mọi chuyện xảy ra hơi đường đột. Cuối tuầnnàyMarianlạirảnh...”

“Nghenày.Tớhiểumà,Kirby.Tớhoàntoànhiểu,”cậutanóikhi cánh tay chúng tôi cùng vung song song. Chúng sượt quanhau,hìnhnhưdocậutacốý,rồimấygiâysau,taytôiđãnằmgọntrongtaycậuta,vừakhít.“Tớháohứcthaychocậu-tớcũngnónglòngđượcnghemọichuyệnkhicậuvề.”

“Ừ. Háo hức thật,” tôi đáp, dù trong khoảnh khắc ấy tôi chỉnghĩ được tới cái nắm tay chính thức với chàng trai duy nhấttrênđờimìnhtừngthích.

Rồi,nhưthểtôicònchưachếtngất,Philipđứngphắtlại,ngaytrướcđàiphunnướctrênquảngtrườngMaryland,quayquanhìn

Page 293: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

vào mặt tôi, rồi tay trái cầm tay phải tôi. Cậu ta kéo tôi lại gần,người chúng tôi cách nhau vài phân, đủ gần để tôi biết cậu tacũng đang hồi hộp dữ dội chẳng kém gì tôi. Thế rồi cuối cùngchuyệnấycũngđến.Cậutacúixuống,mặthaiđứavavàonhau.Cậutamỉmcười,đổigócvàthửlại.Lầnnàythìđược.NụhôntừtừngọtngàovàlàmtôinhớchuyệnCharlottevàtôihơchảymấymiếng kẹo mềm mua ở Merb trong lò vi ba, bên ngoài thì vẫncứng,nhưngtrongruộtđãtanra.

Mấygiâysau,chúngtôibuôngnhaura,lolắngliếcquanhxemcóainhìnthấykhông,rồiđitiếp,nhưthểkhôngphảimộtcáigìđóchấnđộngvừaxảyra.

“Kểtớnghevềtrốngcủacậuđi?”cậutađềnghị.

“Sao?”tôinói,vìtôiđãcẩnthậnkhôngđềcậpđếnchuyệnchơitrống. Tôi sốc nếu cậu ta là một trong mấy thằng đần cho rằngcon gái mà chơi trống là hạng quái dị, nên đề phòng trước tôichưanóigì.

“TớthấyhìnhmấycáitrốngtrêntrangFacebookcủacậu.Phảicủacậukhông?”

“Ừ,”tôiđáp.

“Haylắm,”cậutanói,vàtôibiếtcậutathậtlòng.

Tôi mỉm cười và nói về chơi trống, mỗi lúc một thấy vui vẻhơn.Cậutahỏikhánhiều,nhưthểthậtlòngquantâmđếnđềtàinày,vàđếntôi.

“Nói nghiêm túc nhé,” cậu ta nói. “Đây có lẽ là chuyện haynhấttớtừngnghevềcongáiđấy.Từxưađếngiờ.”

“Cảmơncậu,”tôinói.Rồitôicảmthấymìnhcườitươikhihaiđứatiếptụcchuyệntrò,rẽphải,rẽtrái,rồilạirẽphải,lòngvòngkhắpkhuphíaTâytrungtâm.

Page 294: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris
Page 295: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương24Marian

Buổitốitrướcchuyếnđi,ClaudiavàJessquanhàgiúptôichuẩnbịhànhlývànóichunglàủnghộtinhthầnchotôi-haynhưJessthíchnóilàủnghộ“thểxác”.Cônàngđangtrongtâmtrạngcựcphởn và đặc biệt xấc xược, bị kích thích bởi thứ nước tăng lựcKetelOnevàRedBullđanguống,bồithêmvàovụđispalàmđẹptrướcđó.NhưClaudianóithìhìnhnhưBotoxvàmỹphẩmcăngda mặt bao giờ cũng cải thiện luôn được cả tâm trạng người tahaysaoấy.

“Cáinàyđángyêuquáđimất!Cậumuabaogiờthế?”Jesshỏi,lôitrongtủáorachiếcváylenđantayvặnthừngdàicủaChanel.Côngẫuhứngcởiđồ,tuộtquầnJeanvàáothuntrắngra,rồimặcthử cái váy vào. Tôi nhăn mặt - vì nó vừa ngắn ngủn lại vừathùngthìnhthảmhạitrênkhungngườicaovàlépkẹpcủacô.

“Cởirangayđi,”tôinói.“Tớthàđểcậuchêlùnvàbéocònhơnlàminhhọachoýđó.”

Jesslắcđầunhưthểtôithậtngớngẩn,nhưngtôithấycônàngbópeolạirồiliếctrộmtronggươngnhưthểđểxemnếunhỏhơnmộthaicỡthìsẽthếnào.

“Tậptrungvàođi,”Claudiabảo,búngtaytanhtách.Đóchỉlàlời quở trách bộc phát nhưng tôi dám nói là cô hơi bực Jess,muốn đi vào tận đáy những cảm xúc của chuyện sắp xảy đếntrongđờitôi.

“Tớ đang tập trung đây,” Jess nói, lúc này chỉ mặc mỗi quầnjeanvàáongựcinhìnhdabáo.Côcúixuống,kiểmtrakỹcàngđồ

Page 296: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đạcđãxếpvàovalirồinói,cứnhưkhôngcótôitrongphòng,“Tớthựclòngnghĩcậuấynênđemtheođồlótđẹphơnchứnhỉ?”

Claudia liếc xuống dăm ba quần lót vải trắng đoan trang rồinói,“Jess.Đồlótvậyđượcrồi.”

“Tớnghĩcậuấynêncốtìmcáigìđẹpmắtvàochứ.”Jesscốlàmmặtnhănnhónhưngcáitráncăngcứngkhôngchocôlàmvậy.

“Đểlàmgì?”tôinói,dùbiếttỏngýcôbạn.

“LỡcậuvàConrad...lại...xẹtlửathìsao.”

“Jess!”Claudiakêu,trôngcũngthấtkinhynhưtôi.

“Gì?”Jesshỏi.“Biếtđâubọnhọ,cậubiếtđấy,tìnhcũkhôngrủcũngtới.”

“Ngọnlửathiêurụiđờitớhả?”tôihỏi.

“Ngọn lửa đã tạo nên một mầm sống chứ,” Jess nói, bỗngnhiênlạithốtramộtcâuđầytriếtlý.

Tôi gật như thể đồng tình với cô ấy ở điểm này, thầm côngnhậnrằngmìnhchưabaogiờthựcbụnghốitiếcchuyệnđãxảyra,nhấtlàbâygiờ,khiđãgặpKirby.

Jesstiếp,“Vớilại,chẳngphảimẹcậuvẫndặnđừngbaogiờđểbịbắtgặpmặcthứgìkhôngphảilàmónđồlótđẹpnhấtsao?”

“Ừ,”tôinói.“Phòngkhicháynhà.”

“Chínhxác,”Jesstrỏtôi.

“Ôi trời,” tôi nói. “Cậu thật tình nghĩ cuối tuần này có cơ hộichomộtchuyệntìnhlãngmạnhả?”

“Phải,”Jessđáp.“Tớthấycuốituầnnàocũngđềucócơhộichomộtchuyệntìnhlãngmạncả.”

TôibảocôbịhoangtưởngrồicònClaudiathìnhắclàtôiđãcóbạntrai.

“Họđangtạmchiataymà,”Jessnói.

Page 297: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tối hậu thư nổi tiếng. Nhớ Ross và Chloe ở phòng kịch bảnkhông?”tôinói,baogiờcũngthíchthúmỗikhicódịpnhắcđếnchươngtrìnhtruyềnhìnhnàođó.

“Xời,” Jess nói. “Chỉ có Ross, một nhân vật hư cấu yếu mềm,khờkhạomớingungốcmàđithúthựcchuyệnmộtlầnpháràodiễnratrongthờigiantạmchiatay.”

ClaudianhìnJess,rõrànglàđangnghĩđếnchuyệntìnhchớpnhoángcủamìnhkhichiatayBen.“Haybạnthânnhấtcủacậuđây?ChophéptớnhắctớiRichardchứ?”

Jesscười.“Nóithếchịurồi.CậuvàRoss.Cộnglạithànhhaikẻkhờ.”

“Thôinào,ngheđây,”tôinói,bỏthêmcáiquầndàiđingủấmnhất và áo thun Michigan cũ rích vào va li rồi kéo khóa. “Cuốituần này tớ không định hôn hít ai cả. Chia tay với Peter haykhôngcũngvậythôi.”

Jesscóvẻthấtvọng,rồihắnggiọng,“Thôiđược.Thếcậunghĩcâu chuyện sẽ thế nào? Khi gặp lại anh ta? Cậu định nói gì vớianhta?”

“Chưabiết,”tôinói.

“Cậucónghĩlànêngọitrướcchoanhtakhông-báotrướckhitớigõcửanhàanhtaấy?”Claudiahỏi.

“Cậunghĩtớnênlàmvậyà?”tôinói,nhưthểchưatừngnghĩquachuyệnkháhiểnnhiênđó.

“Tớkhôngbiếtnữa.Cậunóixem.CậucómuốnKirbygọitrướckhinóxuấthiệnkhông?”Claudianói.

Cố bào chữa cho quyết định của mình, song tôi nói mìnhkhông chắc vậy thì có khác gì, làm vậy có thể sẽ khiến tôi hồihộp.

Page 298: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Tớ nghĩ cậu chỉ mong anh ta không có nhà thôi,” Jess nói.“Kiểutránhnéxungđộtcổđiển.Cóthểchocậukhấtthêmmộtthậpkỷnữa.Hayhai.”

Nghehếtcâulàtôiđãnhậnracôbạnvừagọiđíchdanhđiềuđó. Tôi đã vì Kirby mà khoác lác, nhưng cái điều tôi gần nhưkhônghềmuốnlàmtrênđời,baogồmcảviệcnóichuyệnvớibốvề tầng tầng lớp lớp những dối trá trong gia đình tôi, là gặp lạiConrad Knight. Thực ra, chỉ mới nghĩ đến thôi ruột gan tôi đãnônnaokhóchịuđếnmứctôihỏihaicôbạncóthấyquảthựctôiphảiđivớiKirbykhiconbégõcánhcửathứhaikhông.

“Cậuđanggiỡncáikhỉkhôgìthếhả?”Jessnói,háhốcmiệngtrôngcóvẻrấtấntượngnhưđểbùlạichobộmặtcứngđơkhôngchútbiểucảm.

Claudia cũng đồng tình, lắc đầu dứt khoát. “Marian, khôngđược. Cậu không làm thế với Kirby được. Dứt khoát cậu khôngthểlàmvậyvớiConrad.”

“Chỉlàgợiýthôimà.”

“Một gợi ý quá vớ vẩn,” Jess nói, còn Claudia gật đầu tánthành.

“Ừ.Rángchịuđicô.Tròngmấycáiquầnvảibébựđóvào,”Jessnói.“Đếnlúcrồi.”

“Đếntừlâurồiấychứ,”Claudiaphụhọa.

“Được.Được.Hiểurồi!”tôinói,khôngquenngồighếnóng,vaitròthườnglệcủaJesstrongbộbachúngtôi.Tôihítmộthơidài,tựhỏimìnhsẽtrảiquabảymươihaigiờtớithếnàođây,chỉbiếtchắc một điều: chuyện này sẽ không giống chút nào với trảinghiệmmườitámnămqua.

***

Page 299: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

SaumườihaitiếngđồnghồvàmộtchuyếnbaysớmmệtnhọcthìtôiđãđứngtrongkhuvựclấyhànhlýởO’Hare,chờvalivàbố, không theo thứ tự cụ thể nào, việc tôi làm ắt cũng đã nămchục lần kể từ thời đi học đại học. Nhưng dĩ nhiên, lần này tôicảmthấykháchẳn.Rồitôingâynhìncáixeđẩykimloạichồngchất hành lý, chợt ước mình đã thuê xe hay nhờ mẹ đến đón.Nhưngbàcứkhăngkhăngrằngnhưvậytốthơncả-rằnghaibốconcầnchútthờigianriêngtưtrướckhiKirbyxuấthiện,theolờibàlàđể,“đốidiệnvớiquákhứ”.Từkhimọichuyệnsángtỏthìbốvàtôivẫnchưanóigì,vàkhithấytúixáchcủamìnhtừcầutrượtxuống,tôichợtnghĩrằngvềnhiềumặtthìđâysẽlàkhoảnhkhắcthật sự chân thật đầu tiên giữa chúng tôi suốt mười tám năm -toàn bộ mối quan hệ giữa chúng tôi như những người trưởngthành. Dù lo lắng tôi vẫn thấy phấn chấn vì khởi đầu mới mẻgiữabốcontôi,vàhyvọngôngcũngcảmthấyvậy.

Vừalấytúixáchxongtôiquayqualốirathìthấybốđangđivềphíamình.Ôngbaogiờcũnggầy,nhưnglúcnàytrôngcòngầyhơnmọikhi,vàmệtmỏi,vẻmặttậptrungvàquyếttâmthườngxuấthiệnsaunhữnglầnmấtngủvàlolắngtrướcmộtphiêntòaquantrọng.

“Chào bố,” tôi lên tiếng khi bố đứng cách tôi một bước trướcmặt.

“Chàoconyêu,”ôngnói,rồivồnvãhỏitôinhữngcâunhưmọilần.Chuyếnbaythếnào?Chỉcómỗimộttúixáchthôisao?Concóđóikhông?

Tốt, dạ, không, tôi trả lời trên đường ra xe, rồi cũng gợi vàichuyện vu vơ. Công việc của bố thế nào? Bố đã dự tính đi nghỉđâu hè này chưa? Ngoài trời chắc là nóng lắm - sắp tới hè rồi,ngaycảởChicago.

Page 300: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Căng thẳng giữa chúng tôi mỗi phút một tăng thêm, có điềuđókhôngphảilàcáicăngthẳngđầyloâuthườnghiệndiệngiữachúngtôimàgầnnhưsựhồihộpdễchịu.Nhưthểcảhaiđềuđãbiết toàn bộ lý do của chuyến đi và chuyện mình sắp đề cập,nhưngkhôngaivộivãkhơira.Chúngtôiđãchờlâuđếnthếnàyrồimà.Chờthêmdămcây,mộtcuốcxevềnhàthìcólàgì.Vậylàông cứ lái, mấy bài hát trên đài chỉ làm thay đổi hời hợt bầukhôngkhítrongxe.

KhicuốicùngchúngtôicũngratớiđườngGreenBaygầnnhà,ônghắnggiọng,vàtôinghĩchắcđãđếnlúcrồiđây.Chuyệnmùahèấy.Chuyệnchọnlựacủatôi.ChuyệnvịkháchtừSt.Louisvàigiờnữasẽtới.Nhưngthayvìvậybốlạinói,“Chắclúcnàymẹconđangsaysưanấunướng.Cóhơinhiệttìnhtháiquá,nhưmọikhi.Connghĩsao,tachobàấythêmtíthờigiannhé?...Tacóthểchơitròphươnghướng?Đãlâurồi...”

Tôiliếcnhìnông,bốirốigiâylát,rồinhớratròchơithuởxưahaibốconbàyra,ngàytôiđộnămsáutuổi.Chúngtôilênxerồitôi nhắm mắt, và mỗi khi chạy đến một giao lộ, bố thường nói,“Trái,phải,hayđithẳng?”đểtôichọnmộttrongba,đôikhiluânphiên,đôikhicứchọnmỗimộthướngchođếnhết.

Trái,phải,trái,thẳng,tôiralệnh,cònôngđùalàcuốicùngbốcon tôi sẽ tới Guatemala hay Saskatchewan mất - và lần nàocũng vậy, tôi hình dung một điểm đến rõ rệt. Hay, còn đáng sợvàphấnkhíchhơnnữalàrốtcuộccảhaibịlạchoàntoàn.Giữamộtnơixaxôihẻolánh,bơvơkhôngthứcănnướcuống,giữacáinóngcùngcực.Tấtnhiêntôibiếtchuyệnnhưvậysẽkhôngxảyrathật,rằngchúngtôikhôngbaogiờđếnđâuxahơnNapervillehay một khu ngoại ô phía Tây nào khác, nhưng mỗi khi cùngđườngvàbố bảotôi mởmắtra thìtôi vẫncảmthấy vỡòa kinhngạcvìbấtcứđịađiểmbìnhthườngnàobốcontôivừatới,dùđó

Page 301: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

là một đại lý phân phối xe hơi, một cửa hiệu đo thị lực và bánkính, hay lối lái xe vào nhà một người xa lạ. Bao giờ chúng tôicũng thấy thích thú vì những sự ngẫu nhiên đó, nhất là khi cảhai tiếp tục trò giả vờ đó mà bước vào xem chiếc xe Audi muitrầnmàuđỏanhđào,hayngónghiêngkínhđọcsách,thậmchícólầncòngõcửanhàngườita,vờtìmconchóbịlạc.

Khi tôi lớn hơn một chút, và đã rành đường đi lối lại trongthành phố, tôi thường ti hí nhìn trộm còn bố thì vờ như khôngbiết, rồi thì lạ chưa, chúng tôi đã tới tiệm kem Đá Lạnh, trungtâm mua sắm hay một công viên ưa thích, cả hai cùng thốt lênrằng quả là một ngày may mắn. Lúc này tôi chợt nghĩ nhữngkhoảnh khắc ấy hẳn là giống với chuyện đang diễn ra trong xelúcnày-cảhaiđềugiảvờnhưngbiếtrõngườikiabiết.

Nêntôinói,“Concũngrấtmuốnchơi,”rồilẹlàngtìtránvàocửasổ.“Consẵnsàngrồi,chờbốnữathôi.”

“Mắtconđãnhắmchưađấy?”

“Rồi,”tôinóidối.

“Được rồi. Đi thôi,” ông nói khi chúng tôi tới điểm dừng kếtiếp.“Trái,phải,hayđithẳng.”

“Phải,”tôinói,cốđoánýông,xácđịnhxemôngmuốnđiđâu,rồi cho rằng công viên Gillson sẽ là đích đến cuối cùng. “Dứtkhoátlàphải.”

Tôi tiếp tục dẫn ông đi từ Green Bay về phía Đông đếnSheridan,cungđườngquenthuộcnốidảingoạiôởBờBắc,uốnlượn theo bờ hồ với những ngôi nhà lộng lẫy, vịnh, và nhữngthunglũnghẹpthuvàotầmmắt-kiểuquangcảnhcổđiểntrongphimJohnHughes.

“Đithẳng,”tôitiếptụcchỉdẫn,khichúngtôiđivềphíaNam,chạy qua khu nhà giàu Winnetka và Kenilworth yên ả cho tới

Page 302: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

giaolộgiữaLakevàSheridan.

“Trái,” tôi nói, rồi bảo ông ngoặt gấp sang phải vào đại lộMichigan,chạyqualốivàophíaNamcôngviên.

“Được rồi! Cùng đường rồi!” bố vui vẻ thông báo. “Con sẽkhôngtinnổimìnhđangởđâuđâu!”

Tôi quay mặt khỏi cửa sổ xe, làm bộ ngạc nhiên. “Ố ồ! CôngviênGillson!Conkhôngthểtinnổi.”

Ônglắcđầucười,chạyvàobãiđỗxegầnsânbóngmềm.

“Giỏilắm,”ôngnóikhichúngtôibướcxuốngxe.

“Ýbốđịnhnóigìnào?”tôinóikhichúngtôicùngliếcxéosangnhau. “Con không hề thấy gì cả. Chúng ta có thể dừng ở bất cứđâumà.”

“ThậmchílàSaskatchewan,”ôngnói.

“ThậmchílàSaskatchewan,”tôinhắclạikhihaibốconlữngthữngxuôiconđườngvềphíabếnthuyền.Trờinắng,nhưnggióthổi mạnh, nên tôi cứ phải nắm tóc ở đằng sau để khỏi bị phấtvàomặt.

Rồi,bốlụctúitìmsợidâythunđưachotôi.

Tôilắcđầu,“Tìnhcờbốlạicóđemtheomộtsợià?”

“Bốcócảkẹpgiấynữa,nếuconcần,”bốnói,cườitươihơn.

“Cònkimbăng,”tôihỏi.

“Trongxe.”

“Vậysao.”

“Hayquá.”

Chúng tôi đến một băng ghế bên hồ rồi ngồi xuống, cả haingồiragầngiữaghế.Tôinóimìnhvẫncònnhớthườngđungđưahaichân.Ôngnóiôngcóthểănđứttôivềvụđó-ôngcònnhớđãđẩyxenôichotôihồitôicònbéxíu.

Page 303: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Đâyrồi.Đứabé.Đềtàikhôngcòntránhnéđượcnữa.

Tôichịuthuatrướcmànói,“Bố...Mẹcónóibốmuốncongiữđứabé?”

Bốnóingay,“Bốchỉmừnglàconđãsinhnó.”

Tôigật,nhậnramìnhgiốngbốbiếtchừngnào-cókhảnăngkìmnénđểnétránhmộtđềtàilâuđếnthếnày,rồikhiphảinóithìđithẳngvàophầncốtlõicủavấnđề.Tôicũngthấyrằngôngchưatrảlờicâuhỏi.“Nhưngbốmuốncongiữnó,phảikhông?”

“Đó là một câu hỏi khó... Bố không muốn mất nó mãi mãi,”ôngđáp.Ôngđangđeokínhphicôngsẫmmàu,nhưngvẫnnheomắt nhìn qua hồ, những nếp nhăn hằn lên quanh mắt, kéo dàixuống tận khóe miệng. “Nhưng mà này, hóa ra chúng ta đãkhôngmất.”

“Bố này?” tôi nói, quay qua nhìn ông, mắt tôi cũng giấu saucặpkính.

“Sao,conyêu?”

“Conxinlỗiđãkhôngchobốbiết...Conướcgìmìnhđãnói.”

“Khôngsao,conyêu.”

“Chỉvìconđãrất...hổthẹn,”tôinói,giọngnghẹnngào.Từđókhông đủ mạnh để diễn tả cảm giác của tôi. “Con chết điếng,nhụcnhã.Conlạikhôngmuốnlàmbốthấtvọng.Giờ,khiđãbamươi sáu tuổi, con mới thấy tình huống đó... chẳng phải là tậnthế. Nhưng hồi mười tám, con không thấy được như vậy... Quảthựclàconkhôngthể.”

“Conyêu.Bốhiểu.Bốvẫnluônhiểu.Bốchưahềxemthườngcon...Bốchỉướcbốđãcóthểởbêncon.”

“Nhưng dù sao cũng không chỉ có vậy,” tôi nói. “Con khôngmuốnlàmbốkhổtâm.Bốlàmlụngvấtvảthế,vàluônchocon

Page 304: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mọithứ.Vậymàkhisắpbướcvàođời,conlạiphạmphảilỗilầmlớnnhấtmàmộtđứacongáicóthểmắcphải,vàconchỉ...”

“Nhưng con yêu này - chỉ vậy thôi. Đó là một sai lầm. Conkhông cố ý làm tổn thương ai cả. Có lẽ con đã làm chính mìnhthấtvọng,chứkhônghềkhiếnbốthấtvọngđâu.”

“Chắc chắn là có chứ,” tôi nói. “Giờ thì bố có thể nói vậy,nhưnghồiấy...”

“Marian. Nhìn bố này,” ông nói, tháo kính ra. “Mẹ con và bốvẫnluôntựhàovềcon.Baogiờcũngvậy.”

Tôigật,rồilínhícảmơnbố.

Mộtkhoảngimlặngkéodàisauđó,chođếnkhitôithởdàirồinói,“Chuyệnnàythựcralàlỗicủamẹ.”Tôimỉmcườinhưngvẻmặtbốkhôngđổi.

“Mẹ cũng đã cố gắng hết sức rồi,” ông nói, và tôi không khỏicảmđộngvìôngbênhvựcbà.

“Conđùathôi,”tôinói.

“Bốbiết...Nhưngmộtthờigiandài,quảthựcbốđãtráchmẹ.Quádàirồibốmớinhậnra...Mỗikhibốmẹnhìnthấymộtđứabé. Hay một người bạn có cháu... bố đều muốn có con bé.” Rồiôngthòtayvàovírútrabứchìnhnó.Cũnglàbứctôicó.Bứcduynhấttôicó.

“Conbécógươngmặtgiốngcon,”ôngnói.“Nótrônghệtnhưtấmhìnhchụpconlúcmớichàođời.”

Tôigật.

“Con bé có còn vậy không?” ông hỏi, mắt chớp chớp. “Trônggiốngconấy?”

“Vẫnthếạ.Dứtkhoátlànócóđôitaigiốngconrồi,”tôinói,éphaitaisátvàođầu.“Vàcũnggiốngbố.Cảmơnbốrấtít.”

Page 305: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Ônggượngcười,nhưnglạibậtramộttiếngnghènnghẹn,nhưthểcốbiếntiếngthổnthứcthànhcáigìkhác.

“Bố sẽ thấy,” tôi nói. “Con nóng lòng được nhìn thấy bố gặpnó.”

“Bốbiết,”ôngnói.“Bốchỉkhôngtinnổilànóđãlớn...Giờnóđãlàmộtthiếunữrồiđấy.”

Tôigật.“Làmconcảmthấymìnhgiàquá.”

“Con không biết là,” ông nói, lùa cả hai bàn tay qua mái tócbạc.Tôichợtđaunhói,nghĩđếnchuyệnôngđanggiàđivàlosợlúcnàođóôngsẽrađi.Thậtmừnglàôngvẫnvôsựchođếnngàyhômnay.

“Con biết không, sáng nay lúc cạo râu, bố đã nghĩ đến tấmhìnhđứabésơsinhnày,”ôngnói,lạinhìnđămđămxuốngbứchình.“Bốvẫnngắmnómỗikhiởmộtmình...Đếmnămtháng...cốhìnhdungranódùnóđangởtuổinào.Rồibốthầmnghĩdùhômnaycuốicùngbốcũngsắpđượcgặpnó,nhưng,nhưngđứabéđó,côbéđó,đãmãimãikhôngcònnữa.”

Tôigật,theocáchôngdiễnđạtthìbiếtkhôngchỉlàôngđangsuy tư mà còn cố nói một điều lớn lao hơn và có chuẩn bị từtrước.

“Vàrồi,bốchợtnghĩ...dùthếnàothìđiềuđócũngsẽxảyra.Chuyệnđóđãxảyravớicon.Đứabécủabốđãkhôngcònnữa.Côcongáibébỏngcủabốcũngkhôngcònnữa.”

“Bố!Conđâucókhôngcòn,”tôinói.

“Bốbiết,bốbiết.Nhưngvềnhiềumặtthìconđãkhôngcòn,”ôngnói.“Dĩnhiên,bốmẹgặpcon.Bốmẹtròchuyệnvớicon.Bốmẹ biết con đang làm gì, để ý đến chuyện bạn bè, tình cảm, sựnghiệp,vàcuộcsốngđangdiễnracủacon.Nhưngthựctếthìconđãkhôngcònlàcủabốmẹnữa.”

Page 306: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Ôngngướclên,nhưvẫnlàmtrongphòngxửán,nhưthểtìmlựanhữngtừmàtôibiếtôngsẽtìmra.“Kiểunhưthếnày,”ôngnói.“Kirbymườitámtuổi,đúngkhông?”

“Dạ,”tôinói,nhậnthấyđâylàlầnđầutiênônggọitênconbé.

“Vànósẽsớmlìabỏgiađình.Vàođờiđểlàmbấtcứđiềugìnóấpủ.CầuChúaphùhộ,nhữngviệchữuíchvàđánglàm.Vàmặcdùlẽrabốmẹđãcóchừngấynămvớinó.Cảconcũngvậy...Thìlúcnàyconbévẫnsẽrađi...Vìvậybốnghĩđiềubốđangcốnóilàcuộcđờitrôiquarấtnhanh.Vànósẽvẫncứthấmthoắttrôiđi.Đôikhibốquênmấtđanglàmùanào-haythậmchílànămnào.Nêntachỉcònbiếtcốgắnghếtmìnhthôi.Nhữngchọnlựacủata. Những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên nhau.” Ông hớpkhôngkhí,rồitừtừthởra.“Tađãphíhoàibiếtbaongàyvàbiếtbao năm và những ký ức bên nó. Nhưng giờ ta vẫn còn có thểđượcgặpnó,ômlấynó.Vàtasẽlàmvậy.”

Cằm bố run run khiến ông trông lại già đi, nhưng ông nénđượcđểkhôngbậtkhóc.“Bựcthật,”bốnói,lắcđầu.

“Saoạ?”

“Bốcódâythunvàkẹpgiấymàlạikhôngcókhăntay.”

Tôicườirồiôngnhoàitớiômtôichặtvàlâuhơnmọicáiômtừôngtôicònnhớđược.

“Tavềthôi,”ôngnói.“Bốmuốngặpcháungoạicủabố.”

***

Chúngtôiđithẳngmộtlèovềnhàthìthấymẹtrongbếpđangtất bật với một bữa tiệc linh đình công phu. Dù bà thường nấutheo công thức đã thuộc lòng của riêng bà, nhưng hôm nay bà

Page 307: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thamkhảohaicuốnsáchdạynấuănlàít,cảhaiđềuđểmởtrênquầy.

“Chàohaicụccưng,”bànói,vẻtòmò.Bàhếtnhìnbốlạinhìnsangtôi.

Đương nhiên là bà muốn được nghe kể, nhưng bố và tôi lạituyệtđốichẳnghémộtlời,chỉbìnhluậnvềmấymónkhaivịcủabà.

“Trôngmónnàocũngngonghê,”bốnói.

“Đẹpnữachứ,”tôibổsung.

Bà cảm ơn chúng tôi, có vẻ rất sốt ruột, rồi hỏi, “Thế nào?Chuyệnrasao?”

“Cáigìrasaocơ?”tôihỏi.

“Haibốconđãnóichuyệnchưa?”bànói.

“Dạrồi,”tôiđáp.

“Rồi,”bốlặplại.“Tấtnhiênlàrồi.”

“Thếnào?”

“Bố và con đã phân giải xong mười tám năm dối trá,” tôi nóitỉnhkhô.

“Không phải biết bao lời dối trá,” bà nói, bọc một đĩa trứngluộcnhồibằngmàngnhựadẻoSaranWraprồiđểvàotủlạnh.

“Lời nói dối số một,” tôi nói, rồi trích dẫn lời bà. “Là ‘Mẹ sẽkhôngchobốbiết’.”

“Lời nói dối thứ hai,” bố nói, mấy ngón tay làm dấu. “Là‘KhôngthểnóivớiMarianrằnganhđãbiết’.”

Mẹtôivờnhưkhôngnghethấybốcontôikhitỉavẽlầncuốimónbánhmìbruschetta.Rồibàtháotạpdề,treolêncáimócsắtlớn bên trong phòng trữ thức ăn, hớn hở xoay người về phíachúngtôi,phôrachiếcváylụamàuvỏhồngcócúchìnhmỏneo

Page 308: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

màu vàng. Cùng với đôi giày gót cao chừng bảy phân, trông bàđẹpnhưnghơidiêmdúaquá-đểđónmộtngườinhưKirbychứkhông phải là cho một dịp thế này. Thế nhưng tôi nghĩ quantrọng là hôm nay chúng tôi đều hoàn toàn là chính mình - cáiphiênbảnđíchthựcvàchânthật,vừanhưnhữngcánhânriênglẻvừalàthànhviêntrongmộtgiađình.Màđiềunàybaogồmcảviệcmẹtôichưngdiệnquámứcvànấunướngêhề.

“Vậy là,” mẹ nói nhanh nhảu. “Hai người đã quyết định biếntôithànhkẻbịtrúthếtmọitộilỗirồiđấyà.”

“Phải.Gầnnhưvậy,”tôinói.

“Mộtcâutổngkếtxuấtsắcđấy,”bốđùarồiđilạiômeobà.Ônghắnggiọng,vẻmặttrởnênnghiêmnghị.

“Marianvàanhchuyệntròrấtthoảimái,”ôngthấpgiọngtiếp,như thể chỉ định nói cho bà nghe, dù cả ba đều biết là tôi cũngnghethấy.

“Thấydễchịurồi,phảikhông?”mẹnói.“Cuốicùngthìaicũngđãbiếtchuyệncả.”

Trong giây lát, lòng tôi chợt tràn ngập một cảm giác ấm áphạnh phúc - nhưng rồi tôi nghĩ đến Conrad. Chắc hẳn vẻ đămchiêuđãthoánghiệnratrênmặttôivìthấybốhỏi,“Chuyệngìvậyconyêu?”

Quyết định là chẳng có lý do gì để nói dối nữa, tôi bèn ngồixuốngbênbànbếp,cảmthấyhơilảođảo,rồibuộcmìnhtrảlời,“ConđangnghĩđếnConrad.”

“Ai?”bốhỏi.

Tôi nhìn ông, bối rối, rồi thậm chí ngây người khi nhận rarằngtrongcôngviênGillsonchúngtôichưalầnnàođềcậpđếnConrad;ởNewYorkmẹtôicũngkhôngthựcsựnhắcđếncậuta.

“BốđẻcủaKirby,”tôinói.“Bốnhớcậutakhông?”

Page 309: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Khôngnhiềulắm,”mẹtôinhúnvai.“Mangmáng.Bốmẹchỉgặpcậutacómộtlần.”

“Phải. Ngay trong căn bếp này,” tôi nói, nhớ ngày mình thửthai.

Khivừaquayđầu,tôithoángthấybốliếcquamẹtôiđầyẩný.

“Gìvậy?”tôinói.“Vậylàsao?”

Mẹlắcđầu.

“Khôngbímậtgìnữađâuđấy,”tôinói.

“Thôiđược,”bànói.“Bốmẹcòngặplạicậutamộtlầnnữa.”

“Khinào?”tôihỏi,nônnao.“Ởđâu?”

“Ồ,khôngcógìđâu.Bốmẹchỉtìnhcờgặpcậuta...đâuđó.MẹnghĩlàkhuchợnhỏbánđồhữucơởWinnetka,”mẹnói,liếcquabố.“Bênquầybáncàchua.”

Bố còn chưa xác nhận là mình nhớ Conrad hay quầy bán càchuahaykhông,tôiđãđòibiếtchuyệnđóxảyrakhinào.

“LúcKirbykhoảngsáutuổi,”bốnói.

“Támthìphải,”mẹnói.

“Bốmẹcónóichuyệnvớicậutakhông?”

“Qualoathôi,”mẹnói,gượnggạo.“Bốmẹchào.”

“Vậylàbốmẹnhậnracậuta?”

“Banđầuthìkhông,”bànói.“Cậutamậpramộtchút.Cònmáitócthì...khác.”

“Khácthếnào,”tôihỏi,timđậpnhanh.

“Thì...khácthôi,”mẹnói.“Ngắnhơnthìphải?Mẹchẳngbiếtnữa...Đãmườinămrồimà.”

“Cậutacónóichuyệnvớibốmẹkhông?”tôinói.

“Thực ra thì cậu ta chào trước, bố nghĩ vậy. Rồi bố mẹ chào

Page 310: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

lại,” bố nói. “Chỉ có vậy thôi. Không hẳn giống như chuyện trò.Bốmẹlịchsự,nhưngkhôngthíchcậutalắmsaukhicậutaxửtrítoànbộ...tìnhhuống.”

“Sao?”tôinói,nhìnquamẹvớiánhmắttráchmóc.

Mẹchaumặt,biếtlỗi.

“Mẹ? Thôi nào. Lời nói dối thứ ba sao?” tôi nói. Rồi tôi quayquabố,“Conradchưatừngbiếtconcóthai.”

“Khôngư?”Bốtrônglúngtúng.

“Không,”tôinói.“Conchưabaogiờchocậutabiết.Conthậmchícònkhông gặplại cậutasau lầnthử thai.Vàđó làchọn lựacủacon.”

“Phải,”mẹnói.“Đólàchọnlựacủacon,Marian.Vậynênđừngcómàtráchmẹ.”

“Khoanđã.Cậutakhônghềbiếtgìsao?”bốnói,rõràngcũngsốcnhưPetervàbạnbètôi.

“Phải. Mà mẹ nói đúng đấy - Đó là lỗi của con. Cậu ta chẳnglàmgìsaicả,”tôiđáp.

Mẹ tôi thở dài nói, “Được, tốt thôi. Nhưng cả ba chúng takhôngthểđồngtìnhrằngđólàchuyệnđãquahaysao?”

Tôilắcđầu,cươngquyết.“Không.Takhôngthểđồngtìnhnhưvậy được. Và ta nhất định sẽ không nói như vậy với Kirby.Conradlàmộtphầncủanócũngynhưconvậy.”

Mẹtôinhănmặt.“Mẹchẳngđixađếnmứcđóđâu.”

“Khôngư?”tôinói.“Vậyconthuộcvềmẹnhiềuhơnbốsao?”

“Ôi,lạyChúa,”mẹtôithốtlên,chẳngnhữngkhôngbiếtlỗimàcòn dám tỏ ra phẫn nộ. “Vấn đề là, con đã mang thai nó chínthángvàlựachọnđầytinhthầntráchnhiệmlàchonóđi,khimàcólẽthằngnhócđó...”

Page 311: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Conrad,”tôinói.“CậutatênConrad.”

Trongthâmtâm,tôibiếtkiểulênmặtđạođứcnhưthếchẳngcó nghĩa lý gì khi mà chính tôi là kẻ đã mở đầu chuỗi nối dàinhững điều dối trá ấy. Nhưng dẫu sao, giờ thì Kirby đã biếtchuyện.VàhaichúngtôiđangđịnhđitìmConrad.Nêntôinghĩítratấtcảchúngtôicầnphảicôngnhậnrằngcậutacómộtcáitênvàmộtchỗđứngtrongcâuchuyệnnày.

“Hơn nữa, ta đâu biết cậu ta sẽ làm gì,” tôi nói, nhớ lại cuộcchuyệntròvớiPeter,thấyrằnggiờđâychínhmìnhlạiđồngtìnhvớianh.“Conchưabaogiờchocậutacơhộiấy.”

“Vậy con định làm gì đây, Marian? Giờ đi nói cho cậu ta biếtsao?”bàhỏi,vunghaitaylên.

“Đúngvậy,”tôinói.“Ngàymai,cùngKirby.”

Mẹ nhìn tôi trừng trừng, hai mắt mở to. “Chẳng phải đã quámuộnrồihaysao?”

“Conbéđitìmconthìcóquámuộnkhông?Bốmẹgặpnóthìcóquámuộnkhông?”tôihỏi.

Bốtôilắcđầu,dùtôikhôngrõhànhđộngđólàđáplạicâuhỏicủatôihaychỉlàôngđangcốhiểumọichuyện.

“Thếcậutacònnóigìnữakhông?Khibốmẹgặpcậutahômấy? Ngoài chào hỏi ra?” tôi nói, băn khoăn không biết cậu ta cóhỏithămmìnhkhông.

“Khôngnóigìnữacả,”mẹđáp.

Bố chớp chớp mắt như thể đang tập trung, rồi nói, “Bố nghĩcậutacònnói,‘Mấyquảcàchuakiađẹpquá’.”

Nếu ai khác thốt ra câu đó thì đó hẳn là một lời mỉa mai,nhưngbốtôiđơnthuầnlàthuậtlạichínhxáccácchitiếthếtsứccóthể,mộttrongnhiềulýdokhiếnôngtrởthànhluậtsưtòasơ

Page 312: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thẩmlỗilạc.

“Vậythôisao?”tôihỏi.

“Thếthôi,”bốnóikhẽ.

Tôigật,rồibảobốmẹlàtôisẽvềphòngítphúttrướckhiKirbyđến. Khi quay về phía cầu thang, tôi mường tượng Conrad bêngianhàngcàchua,nhớtớihaibàntaycậuta,đườngnétvàcảmgiác về nó, ấm nóng trên da tôi, tự hỏi trên tay cậu ta có chiếcnhẫn nào không, vào cái ngày bố mẹ tôi gặp. Tự hỏi ngày maigặplại,cậutacóđangđeochiếcnhẫnnàokhông.

Page 313: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương25Kirby

Tôi còn độ hơn sáu chục cây số trên xa lộ 55 và khoảng chínmươi phút chạy xe nữa trong chuyến đi năm tiếng chạy băngbăngchođếnlúcnày.Tôichỉdừnglạimộtlầnđểđổđầyxăngvàđi vệ sinh. Tôi cũng nhớ gọi cho bố mẹ, cam đoan với họ là tôihoàntoànổn,vàrằnghômnaytrờinắng,quangđãng,đườngsárấtítxecộ.Bốnhắctôiđiđúnglàn,khôngvượt,tránhxetảilớn,vàchớvừaláixevừangheđiệnthoại.

“Ồ.Mẹconcòndặnđừngquênbánhhồđàonhé.Conmàđểlạitrongxethìnóchảymất,”bốnóithêm,nhắcđếnchiếcbánhmẹgửi làm quà cho chủ nhà, cùng bốn chiếc khăn lót ly bằng vảilanh thêu chữ C. Lần đầu, bà thất bại với cả hai công trình - vỏbánhquásậmvàchỉthêubằngxatanhmàutímhoacà“chẳngkhiến bà xúc động chút nào”. Nên tới khuya hôm qua, tôi vẫnthấy bà lụi cụi trong bếp nướng bánh và thêu thùa. Bà làm rấtchăm chú, với cái vẻ giống như mỗi khi bà thành tâm cầunguyện điều gì, và tôi không khỏi thấy thương bà khi rót chomìnhlysữasôcôla.

“Mẹcócầncongiúpgìkhông?”tôihỏi,đứngtrướcmặtbà.Bàđãđổisangchỉmàulamkhổngtướcđểthêu,vàtheonhưcuốnsáchmẫuthêutrênbàn,cómộtnútthắttrangtríkiểuXentơ.

Bàngướcnhìntôiquakínhđọcsách,lắcđầu,mỉmcườiưutưmà nói, “Kirby, con yêu. Con thừa biết là con đâu có biết thêu.Haynướngbánh.”Bàthởdài.“Mộttrongnhiềuthấtbạitrongvaitròlàmmẹcủamẹ.”

Page 314: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Mẹđâucóthấtbạitrongvaitròlàmmẹ,”tôinói,hầunhưtinđiềunàylàthật.

“Có chứ,” bà nói. “Cha mẹ nào cũng vậy cả. Chuyện ấy làkhôngthểtránhkhỏi.Rồiconsẽthấy.”

Tôigật-làmsaocãinổimộtsựthậthiểnnhiênnhưthếrồihỏibàcómuốntôingồicùngkhông.

Mẹ nhìn tôi, ngạc nhiên. “Con nên ngủ chút đi.” Nhưng bàkhôngphảnđốikhitôingồixuốngbênbàn.

“Concóthấyháohứckhông?”mẹhỏi.

“Chútchút,”tôivừanóivừangápméocảmặt.

“Háohứccũngphải,”bànói.

“Conbiết.”

“Mẹháohứcgiùmconđấy.”

“Cảmơnmẹ.”

“Mẹ nóng lòng được nghe mọi điều về... gia đình thứ hai củacon.”

Tôidámnóilàmẹđangthửlòngtôi,màlạikiểuthửlòngkhóchịu nữa, nhưng tôi vẫn nói điều bà muốn nghe. “Họ đâu phảigiađìnhthứhaicủacon.Conchỉcómộtgiađìnhthôi.”

“Xemhọnhưvậythìcũngcósaođâucon.”

“Nhưngconkhôngnghĩvậy,”tôinói.“Họlàngườidưngthôi.”

“Marianđâuphảingườidưng.”

“Thôi được, ừm, cô ấy thì không. Nhưng cô ấy giống mộtngườibạnhơn.”

“Côấykhôngcảmthấygiốngnhưmộtngườimẹ...”

“Mẹ,dừngởđây.Đượckhông?”tôingắtlờibà.

Bànéncáingápkhitôinóimìnhsẽđingủlại.

Page 315: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ừ.Đingủđicon.Mailàmộtngàytrọngđại.”

Tôiuốnghếtlysữa,đểvàobồnrửa,rồiđingangquabàtrênđườngquaylạicầuthang.

“Mẹ?”tôinói,ngượngnghịudừnglạicạnhbà.

“Saoconyêu.”

“Cảmơnmẹ.”

“Về chuyện gì?” bà hỏi mà mắt mở to với cái nhìn như vịthánhtửđạo,nhưthểnướngbánhvàkhâuvácảđêmlàchuyệnhếtsứcbìnhthường.

“Vì làm tất cả những việc này,” tôi nói. “Con tin chắc nhàCaldwellsẽthíchmấychiếckhănlắm.”

“Phải. Mẹ cũng nghĩ vậy,” bà nói. “Mẹ rất vui là đã đổi màuxanh.Aichẳngthíchmàuxanh,concónghĩthếkhông?”

“Dạ.Vớilạiaimàchẳngthíchbánhhồđào?”tôinóithêmchomẹvuilòngnhưngcũngcảvìbiếtơnnữa.

Bà gật, rồi thêm, “Cầu trời phù hộ là họ không bị dị ứng loạihạtnào.Mẹchợtnghĩvậy.”

“Phải,”tôinóikhiđiđếncầuthang.“Cầutrờiphùhộ.”

***

Còn giờ thì tôi đang trên xa lộ 55, nhận ra mình đang cầunguyện. Một lời cầu xin thực sự, cụ thể với Chúa cho cuối tuầndiễnratốtđẹp.Đểaicũngthíchtôi,chấpnhậntôivàthấythoảimáivềchuyệntôilàmáumủruộtràcủahọ.

Điện thoại reo trên ghế bên, cắt ngang cuộc chuyện trò vớiChúa.Dùcóthểđãnghebốdặnđừngngheđiệnthoạikhiđangchạyxe,nhưngthấytênPhiliplàtôichộplấyngayrồiápvàotai.

Page 316: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Dùtôiđangnghĩvềmấyngàynghỉcuốituầntrướcmắt,nhưngítnhấtđếnnửaquãngđườngđãqualànghĩvềPhilip.TừtốithứSáuđó,ngàynàochúngtôicũngnóichuyệncảgiờvàhônnhauthêm hai lần nữa. Tối qua tôi còn để cậu ta lần vào trong áomình.

Tôi cũng nhận ra mình đang nghĩ về Conrad và Marian, vàthắc mắc không biết cảm xúc giữa họ có gì giống với bọn tôikhông. Tôi biết chuyện giữa Philip và tôi sẽ không kéo dài mãi,rằngcậutasẽđiAlaskarồitớiColorado,vàcùnglắmtôichỉcóthể mong là bọn tôi vẫn giữ liên lạc. Nhưng tôi không thể hìnhdungnổisẽkhôngcònđượclàmbạnvớicậuta,cũngnhưkhôngthểhìnhdungMariansẽthếnàokhitìmthấyConrad,saungầnấynămtrời.

Thêm một giờ tuyệt vời nữa nghe những giai điệu của RayLaMontagne thì hướng dẫn của MaQuest dừng tại Maple Hill,mộtconphốxinhđẹpmànhànàocũngrộnggấpbốnlầnbấtcứngôi nhà nào trong khu tôi ở. Nhà bố mẹ Marian hóa ra là ngôinhà thanh lịch nhất trong cả dãy nhà xinh xắn có bãi cỏ xénphẳng,hoànhảovàluốnghoađủmàungọcquý.Khichạylênlốilái xe vào, tôi thấy nó trông giống ngôi nhà trong phim Cha côdâuđếnkỳlạ-rồibănkhoăncókhilạichínhlàngôinhàđó.TôiđỗsaumộtchiếcLandRovervàmộtchiếcMercedesmuitrần,cảhaiđềuđượcchùisápbóngloáng.

Lần lữa trước khi bước xuống xe, tôi ngắm lại mình tronggươngchiếuhậu,nhắntinchobốmẹrằng,Đãđếnnơiantoàn,rồi tin nữa, nội dung tương tự nhưng dài dòng hơn chút choPhilip. Rồi tôi hít một hơi thật sâu, với ra ghế sau lấy túi xách,bánh hồ đào có đính một mẩu giấy dán đề “Từ bếp nhà LynnRose,”cùngmấymiếngkhăn,xếpgọntrongmộttúigóiquàmàuvàngnhũ.Cuốicùngtôimởcửaxe,trèora,huýchmôngsậpcửa

Page 317: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

xerõmạnh.

Tôihồihộp,thởkhekhẽtrênđườngđếncửa,nhưngtôicũngcócáicảmgiáctòmòkỳlạmuốnđượcgặpbốmẹMarianvàxemnơi bà ấy khôn lớn. Tôi mường tượng Conrad đang đứng trướchiên nhà bà, chờ đón bạn gái. Rồi tôi bấm chuông, nó reo vangmộtgiaiđiệutrangnghiêmsáunốt.

Tôinghethấytiếnggótgiàyđivềphíamìnhrồicửachợtmởtoang và mẹ Marian đứng đó, còn lộng lẫy hơn cả Marian, mặcchiếcváycam,haitaydangrộngchàođón.

“Chào,Kirby!”bàreolênkhitôihítvàomùithứcănthơmnức.

“ChàobàCaldwell,”tôinóirồithấyMarianxuấthiệnngaysaulưngbàởsảnh.

“Gọibàlà‘Pamela’thôi,”bànói,địnhômtôi,rồilạiquyếtđịnhthôi.

Tôi gật, trao bánh và mấy cái khăn cho bà rồi nói, “Mẹ cháulàmtặngbàmấythứnày.”

“Ôi,mẹcháutửtếquá,”bànói,vỗvỗlênmónquàrồiđặtlênbàntrongsảnh.Rồibàcầmổbánh,khennóthậtđẹp,cònMarianthì len qua mẹ để ôm chào tôi. Cái ôm có cảm giác vừa trịnhtrọng vừa thoải mái, và tôi tự hỏi có thể nào hai thứ đó songhànhvớinhauđượckhông,mànếukhôngthìtôiđangnghĩđếncáinào.

“Rấtmừngđượcgặpcon,”Mariannói.

“Concũngvậy,”tôiđáp.

“Vàođâycháuyêu,vàođây,”Pameladẫntôiđiquamộtgiansảnhrộngđếncănbếplớnêhềthứcăn.“Bàlấygìchocháuuốngnhé?Nhàtacónướcnhomớiép,camvắt,mậnép,nước-cảloạithườnglẫncóga.”

Mậnép?tôinghĩ,anlòngvìthấyralàaicũngcóchútgìđókỳ

Page 318: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

quặc.

“Mẹ,đểnónghỉtíđã,”Marianlầmbầm,nhưngPamelakhôngnghe,cứmởtủlạnhrồiliếclạitôichờđợi.

“Cháuxinchútnướcạ,”tôinói.

Bàgật,lấyramộtchaiEvianlớnbêncửatủrồirótvàomộtlyxanh có chấm mà nếu đặt lên mấy chiếc khăn lót ly của mẹ tôithìsẽrấthợp.

“Ngồiđi,ngồiđicháu,”bànói,trỏtớiquầyđúnglúcbốMarianbướcvào,cảphòngtứcthìngậptrànsựhiệndiệnmạnhmẽcủaông.Tôithấythíchôngngay.

“Kirby,”ôngnói,bướcvềphíatôivànắmlấybàntaytôi.“Cuốicùngthìcũngđãgặpcháu.Chàomừngcháu.”

“Cảmơnông,”tôinói,ngợptrongcảmgiácnồngấm.

Ông rút tay lại đút túi quần, nhìn tôi chăm chăm mà cười.Cuối cùng ông gật, như thể hài lòng với cái mình thấy, “Ôngmừnglàcháuđếnđây.Thật...thậtvuikhigặpcháu.”

“Cảm ơn ông Caldwell,” tôi nói, biết rằng ông cũng sẽ chỉnhtôi.

Dĩ nhiên là ông chỉnh, nói tôi cứ gọi ông là “Jim”. Dù mẹMarianđãkhátửtếrồi,nhưngtôicảmnhậnđượccáitinhthầnkháchẳntừbốbà,vàcáchduynhấttôicóthểmôtảnólàtôicảmthấy gắn bó với ông. Hay có lẽ, có ý nghĩa hơn, dường như ôngcảmthấygắnbóvớitôi.

Quảnhiên,ôngnói,“Cháuđangnhìnhaitai lừacủaôngđấyà?Ônghiểuchắclàphảicómộtlờixinlỗichứnhỉ?”

Tôicườithậtlòngvànói,“Dạ.Cháuchẳngđểýđâu.”

“Cháuchẳngđểýđếnnótrênngườiông,”ôngnói,quaynhìnquaMarian.“HaytrênngườiMarian?”

Page 319: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cảbaluônạ,”tôinói,thấythoảimáihơn.

“Ítramấycôcòncótócmàche,”ôngnói.

“Phải.Tócthưa,”Mariannói.

Ônglùataylênmáitócbạcvàdày,chỉhơilẹmởhaibêntháidươngrồinói,“Chàchà!Haicôđâuthểtráchtôivềvụđó.”

Marianquayquanhìnmẹ,bàcóvẻkhôngthíchlờitốcáonày.“Tóc chúng tôi không thưa. Tóc chúng tôi mảnh. Khác nhauđấy.”

“Vậychínhxácthìkhácthếnào?”Marianhỏi.

“Tóc mảnh, nhưng nhiều sợi,” Pamela nói, quay về phía túiquà.

Tôinghĩđếnmẹvàmáitócquăn,dàyemtôithừahưởng,vàthấy thật hay khi cuối cùng cũng biết tóc mình như vậy là dođâu.Rồitôinhớmẹvẫnluônnóibàthíchtừngsợitóctrênđầutôimàchợtthấynhóilênvìthươngbà.

“Ôi chao, mấy cái này dễ thương quá,” Pamela nói, trầm trồkhenmấychiếckhăn.

“Mẹcháumayđấy,”tôinói.

“Ôi, đẹp quá. Đẹp thật,” Pamela nói, có chút nhiệt tình tháiquá.

Tôibảobàrằngtôimừngvìbàthích,khibàtiếptụcnóimộtthôimộthồi.Tôinhìnbànhưngkhôngđểlọttainhữnggìbànói,nhậnrabàthuộckiểungườinào.Rồitôinhậnrarằng,mỉamaithay,bàlàmtôinhớđếnmộtkiểungườinhưbốtôi,nhưnggiàucó hơn, tinh tế hơn. Cả hai đều nhiều lời, thân thiện, cởi mở,nhưngởbàcócáigìđólàmtôicảmthấymìnhsẽkhôngthểnàohiểuđượcbà,rằngbàsẽluôngiữkhoảngcáchvớitôinhưtháiđộcủabốtôivớithểthao.Dùôngcóthânthiếtvớimộtngườibạn

Page 320: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đếnthếnàothìdườngnhưhọcũngkhôngbaogiờthậtsựtiếnxahơn hai đội Cardinal và Ram. Tôi có thể hình dung rằng đây làcungcáchcủaPamela,chỉcóđiềuđốitượngcủabàkhácvàhẹphơn.

“Thếhômnaycháumuốnlàmgìnào?”bànói.“Vàothànhphốnhé?CháuđếnChicagochưa?”

“Nósinhraởđâymà,”Marianlínhí.

TôiliếcnhìnbàrồinhìnlạiPamela.“Rồiạ,nhưngkhônglâu,”tôiđáp.

“Xemnào,cónhiềuchỗphảiđithămlắm.Việnbảotàngnày,phòng tranh này, khu mua sắm này. Cháu có thích mua sắmkhôngKirby?”

“Dạcó.Thỉnhthoảng,”tôiđáp,thầmnghĩmẹnàoconnấy.

“Bà này. Tôi nghĩ hôm nay không phải là ngày để đi muasắm,” Jim nói. “Cả nhà chỉ trò chuyện thôi có được không? Tìmhiểunhau?”

Pamelađưataylênnhưthểnói“tôisairồi”,vàhỏi,“Vậy,bọntôicóđượcphépănkhôngđây?Vìtôiđãsữasoạnmộtbữathịnhsoạnrồiđây!”

“Đượcchứ,”Mariannói.“Tađượcphépănmẹạ.”

“Tốt,”bànói.“Vậythìtađiănthôi!”

Tôimỉmcười,nghĩrằngítnhấtđâycũnglàmộtđiểmchunggiữagiađìnhtôivớigiađìnhnày,vàcólẽlàmọigiađìnhkhác.Khicógìđanghoàingờ,cứvàobànăncáiđã.

Page 321: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương26Marian

Sánghômsau,khiKirbyvàtôiđãnéđượcchuyệnmẹđịnhlàmđiểmtâmchochúngtôi,cảhaitótlênchiếcLandRovercủabố,chẳngtắmtápgì,rồibắtđầuláiđivuvơquanhthànhphốquêhươngtheoyêucầucủaconbéđểxemnơitôikhônlớn.Conbécòncómộtdanhsáchtấtcảnhữngnơimuốnxem,trườngtrunghọccủatôi,nhàthờ(dùtôibảonónhàtôigầnnhưkhôngbaogiờđi),nhàcủaConradhồinhỏ,vànhàJanie.

“ThếPhilipsaorồi?”tôihỏikhichúngtôilùikhỏilốiláixevàonhà.Tôikhôngnóilàđãnghethấytiếngnónóicườiđếngầnnửađêmvọngquahànhlang.

“Cậutaổn,”conbénói.

“Mọichuyệntốtcảchứ?”

“Dạ,”nóđáp,mỉmcười.“Connghĩbọncongầnnhưđanghẹnhò...”

Tôi chờ nghe cụ thể hơn nhưng thấy con bé đã nói xongchuyệnriêngcủamìnhrồi,nênquyếtđịnhkhôngép.

Ítphútsau,chúngtôirẽvàogócđường,gầnchốnthânquencủatôingàyxưa.“ĐâylàTrườngTrunghọcNewTrier,”tôinói,chỉmộttòanhàgạchquenthuộc.“NhàcủanhữngTreviankiêuhãnhvàoaihùng.”

Nógật,khitôivớilấycáicốccónắp,nhấpngụmcàphêđen,taykiađánhláirẽvàokhuônviêntrườnggầnnhưvắnghoe.Tôichạy vòng quanh trường, rồi vào một chỗ đậu xe, nhìn xuốngđườngđua,mênhmangkỷniệm.

Page 322: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cô đang nghĩ gì vậy? Về những ngày làm thành viên đội cổđộngà?”nóhỏihơichâmchọc.

“Ha,” tôi nói, dù gần như là vậy. “Cô nghe nói ở đây người tabãi bỏ đội đó rồi. Không quan tâm đúng mức. Thế cũng tốt. Cônghĩbọncongáinênnghĩrahoạtđộnggìhayhơnlàcổđộngchođámcontraicùnglớp.”

Nó cười điệu. “Cô không thích làm thành viên đội cổ độngsao?”

“Cũngthích.Nhưngcôướcmìnhđãtrungthànhvớibóngđá.Côthíchmônấy,nhưnglạibỏsangcổđộng.ChoTodd.Hic,”tôinói,đảomắt.“Anhtalàtiềnvệ.”

“Đươngnhiênrồi,”Kirbynói.

“Này. Cô đang nói là cô hối tiếc về chuyện đó đấy nhé. Vậykhôngđủchuộclỗichocôsao?”tôihỏi,dùtrongbụngthìkhônghẳntiếcđãthamgiađội.Janievàtôiđãđượchưởngmộtquãngthờigiantưngbừng-chiếcváykẻôngắnvàmấyquảcầutuaruađóquảđãlàmtôithấykhávuitrongmộtgiaiđoạnmàcảmgiácvuivẻdườngnhưrấtquantrọng.

Kirby liếc tôi, rồi lại nhìn đường đua trong khi cả hai cùngxemmộtthằngcontraiđangchạynướcrútlênlênxuốngxuốngmấy bậc thang khán đài với quyết tâm giành huy chươngOlympic. “Phải, chuyện đó chuộc lỗi cho cô... Nhưng Conradchuộclỗichocônhiềuhơn.”

Tôigật,runbắnkhinghetêncậutabèncốchegiấubằngcáchhátcâucổđộngmàcóngủtôivẫncòncóthểhôvang:ChúngtôinóiNewTrier;cácbạnnóiTrevian!NewTrier!Tôinhìnconbé,đưatayphảilênrahiệuchonó.

Kirbylàmtheovàỉuxìuhô,“Trevian.”

Tôi mỉm cười hô đoạn kế tiếp: Chúng tôi nói xanh lá còn các

Page 323: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bạnnóixanhdatrời.Xanhlá!

“Xanhdatrời,”nóhôvàuểoảiđưanắmtaylên.

KhichạyratrướctrườngtôichỉtấmbiểnbáomàuđỏtrắngcóhaichữCẤMĐỖtrongkhuvựcdànhchoxebuýt.“Conthấybiểnbáođókhông?”tôihỏi.

“Thìsao?”

“Côphilênlềđườngrồiđốnnóxuốngchỉvàingàysaukhicôcóbằnglái,ngayvàomộtđốngtuyếtdàycảhaithước.”

“Cố ý à?” nó hỏi, như thể câu chuyện là một phần trong khogiaithoạilykỳ,bấttrịvềtôichứkhôngphảimộtrủironhỏ,dùcógâythươngvongtrongkhoảnhkhắcđó.

“Không,” tôi đáp. “Vô ý thôi. Cô để một túi McDonald trênbảngđồnghồ.Khicôvàocua,nórơixuống.Côbèncúixuốngđểchụpmàkhôngtrảtayláiđểchỉnhsaukhicua.Thếlàphingaylênlề.CôđangđicùngTodd-anhtagiậtthótlalênbảocôthắnglại, nhưng cô lại vô ý vặn ga tăng tốc. Mọi chuyện diễn ra ngaytrước mặt đội toán và đội đấu vật, cả hai đang dồn lên xe buýt.VàdĩnhiênToddđãlẹlàngbỏcômàlênmộtxe.”

“Đểconđoánxem.Anhtalênxebuýtđộitoán?”

“Hayđấynhỉ,”tôinói.“Dĩnhiênlàđấuvật.Giảinhìtoànbangvớihạngbảymươihaiký.”

“Chỉgiảinhìthôisao?”

“Ừ,”tôinói,rồinhạicáigiọngđầnđộncủaanhta.“Nhưngđólàquyếtđịnhtồitệnhấtđấybồ!Cướpxalộ!”

Kirbycười,“Thếrồicôcóbịlôithôigìkhông?Vìđâmvàobiểnbáoấy?”

“Ừ. Hiệu trưởng hùng hổ chạy ra cho đến khi thấy là cô - côvốnđượctiếngngoan,nênôngnguôiđiđôichút.Nhưngôngcho

Page 324: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

cô tập lái thêm hai giờ với thầy dạy lái, ông này bị hôi miệngkhủngkhiếpchưatừngthấy.Tệthếđấy.”

“Đólàlầnduynhấtcôgặprắcrốià?”conbéhỏi,lạinhìntôisoimóinhưthểđangnghĩ,Trướckhicôdínhbầu.

“Ừ. Mỗi lần đó, gần như là vậy. Cô còn không trốn học trongngàytrốnhọctruyềnthốngcủahọcsinhnămcuốinữamà,”tôinói,khivòngxetrởlạiđại lộWinnetka.“Ngườiđẹpđoantrangnhảmnhí.”

Quảnhiên,nónóingay.“Ngườiđoantrangmàđểmìnhdínhbầuthậtư?”

“Ngườinàythìcó,”tôinói.“Điđâutiếpđây?”

“NhàConrad,”nóđáp.

Tôicảmthấyhaitaymìnhnắmchặtvôlăng,timđậpdồnkhichúngtôichạytớicáikhuvựctrongthànhphốđượcgọilàkhutổng thống vì đường nào cũng được đặt theo tên một vị tổngthống. Tôi chọn đường vòng, nhưng chưa đầy năm phút sauchúngtôiđãtớinhàcũcủaConrad.

“Đấy,” tôi chạy chậm lại như đang trườn và chỉ căn nhà cấpbốn,giờđượcsơnlạithànhmàuchàmnhạtcócửatrướcmàuđỏgạch.“Trướckianómàutrắngcócửachớpmàuxanhlá,”tôinóivớiconbé.

“Nócólàmcônhớlại...nhữngkỷniệmcũkhông?”nóhỏi.

“Có,”tôinói,“Dĩnhiênrồi.Cảvuilẫnbuồn.Phầnnhiềulàvui.”

Tôi nhìn chăm chăm căn nhà, nhớ lại những đêm từng ở đó,nghe gảy đàn guitar, hai đứa trò chuyện cười đùa, xem phim,làm tình. “Kia là phòng chú ấy,” tôi nói, chỉ về cửa sổ góc bênphải.Rồitôibảonórằnggầnnhưchúngtôiđãchiatayởphòngsinhhoạtchung.“Ngaysaukhicônóidốichúấyvềkếtquảthửthai.”

Page 325: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Nógật,rồinuốtmạnh.

“Hốitiếclớnduynhấtcủacô,”tôinói.

“Hốitiếclớnduynhấtcủacô?”nónói.“Thậthả?Vậycòn...côbiếtđấy?...Dínhbầungaylầnđầu?”

“Saocôlạihốitiếcchuyệnđóđược?”tôinói,nhìnnó.

“Thôiđược.Cólẽbâygiờthìkhông.Nhưngcònhồiấy.Hồiấyhẳnlàcôhốitiếcchứ.”

Tôigật,thừanhậnđiềukhókhănấy.“Tấtnhiên.Côchẳngướcđiều ấy lại xảy ra với bất cứ đứa con gái mới lớn nào cả... Côkhôngmongđiềuđóxảyravớicon.Cônghĩconnêntừtừhẵngcóquanhệtìnhdục,nếukhôngchờđếnkhilấychồngthìítnhấtcũngchờmộtthờigiandài,thậtdài.Đểnếulỡcóthai-consẽsẵnsàngứngphótốthơncô,”tôinói,hyvọngconbévẫncòntrinhtrắng.

“Cômuốnnóilàđểcóthểgiữđứabé?”nóhỏi.

“Phải,”tôinói.“Ýcômuốnnóivậy.”

Tôiquaylạinhìnnórồicẩnthậnlựalời.“Côướclàđãcóthểgiữcon.Côướcđómớilàquyếtđịnhđúngchocon.”

“Concũngướcvậy,”conbénói.“Conthươngbốmẹvàemgáicon-nhưngconcũngướcvậy.”

Timtôitannátkhitôigọitênnó,vàrồi,“Côkhôngđịnhnóimọi chuyện xảy ra đều có lý do - vì thực tình cô không tinchuyệnđó.Cônghĩcuộcđờiphầnnhiềulàngẫunhiên...Nhưngcôsẽnóiđiềunày.Cômừnglàmọichuyệnđãxảyranhưvậy.Cômừnglàđãmangthaicon.Cômừnglàđãsinhconra.Cômừngvìconcómộtgiađìnhyêuthươngcon.Vàtrênhết,cômừnglàgiờconđangởđây.”

Nó mỉm cười nhẹ với tôi trong khi tôi nói tiếp, chưa chịu

Page 326: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

buôngthachomình.

“NhưnglạyChúa...lẽracôkhôngđượcnóidốichúấy.”Tôilắcđầuvàấpúng,“Chuyệnđóquásai.”

“Nhưngcôsắpsửasaimà,”nónói.“Hômnay.Đúngkhông?”

“Côsẽcố,”tôinói,lòngthắtlại,nghĩrằngnếuchạyxequanhàcậutamàđãkhóthếnày,làmsaotôitớinổicửanhàcậutahiệngiờ?

Conbénóikhinàotôisẵnsàngthìchúngtôicóthểđi,rồitôihít một hơi sâu và chạy lui, băng qua đường tàu tới nhà Janie,điểmcuốitrongdanhsáchyêucầucủaconbé.Tớinơi,tôithấymẹ Janie ở sân trước, đang làm vườn, mặc quần soóc kakiBermudavàđộimũrơm.Bàvẫyxetôirồitíutítchạytớicửaxe,nhanhquákhiếntôichẳngkịpchiasẻvớiKirbyrằngtôichẳngthích bà cho lắm. Bà là kiểu hay nói cái câu “Tôi là kiểu ngườimà” rồi điền vào một đức tính hoặc là chung chung nhạt nhẽohoặc rặt tự phụ (“Tôi là kiểu người thích giúp đỡ người khác”chẳnghạn).Hồicònnhỏtôiđãkhóchịuvớibà,khilớnhơncàngkhôngưatợn,dùcólẽcũngsáubảynămrồitôichưagặpbà.

“Marian! Cô biết là cháu mà! Mẹ cháu bảo cô cuối tuần nàycháuvề!Cháuthếnàorồicháuyêu?”

“Cháu khỏe, cảm ơn cô,” tôi nói, để ý thấy bà chỉ nhìn lướtKirby, bằng chứng rằng mẹ tôi chưa tiết lộ mục đích thực củachuyến về thăm nhà. Tôi tự hỏi mất bao lâu nữa thì những ràochắnbímậtcủachúngtôimớiđổsụp.NhưbứctườngBerlinấy-lúcđầuchỉvàicáilỗđâyđóchođếnkhimấybúatạxuấthiệnrồithì vũ điệu bắt đầu. Không hiểu sao tôi không hình dung đượcmẹtôicólúcnàođókhơimàomộtcuộcchuyệntròcôngkhaivềKirby,vàtôitựhỏitạisaolạithế.Đểchegiấusựthậtcơbản-haysựthậtlàtừđầuchúngtôiđãnóidối?Vàthậtsựcóthểtáchbạch

Page 327: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

haithứrasauquánhiềunămnhưvậysao?

“Janie sao rồi ạ?” tôi nói, biết rằng mình sắp phải chịu đựngmàn độc thoại chừng hai mươi phút về cuộc sống của Janie ởCincinnati tất yếu là lặp lại nguyên xi lá thư tôi nhận từ chínhJanie,nhéttrongtấmthiệpnghỉlễđượctrangtríbằngtấmảnhgiađìnhmặcđồtrắngmùahètrênbờhồMichiganchụpnhanh.Bứcthưnàocũngnhưvậy,hếtnămnàysangnămkhác,đềcậpkhôngthiếuthứgìcácsinhhoạtngoạikhóacủabathằngconnó(“SóiCon!Câulạcbộđánhcờ!!”)vàcácthànhtíchđiềnkinh(“BànthắnglớnđầutiêncủaBrandon!”),vôvànviệcthiệnnguyệncủanó(“NămtrămgiỏPhụcsinhchotrẻcơnhỡ-mộtkỷlục!”),vàdĩnhiên,chitiếtvềlầnthăngchứcmớiđâycủaKeithchồngnóvànhữngcuộcphiêulưubamônphốihợp(“Tớchảhiểusaoanhấylàm được hết những thứ ấy!”) Rồi tôi chú tâm vào bàWattenberg,đangtómtắt lạibảntinvềcuộcđờiJanie,vớimộtcâu quảng cáo chung chung về Midwest - kể cả các giá trị giađìnhvàmộtnhịpsốngchậmrãihơn.

“Vậycònđờisốngởthànhphốlớnthếnào?”cuốicùngbàhỏi.

Tôichưakịptrảlờithìbàlắcđầu,nóinhữnglàtựhàovềtôi,những là rất thích phim của tôi. Và mặc dù đó không phải làmóntủcủachồngbà,nhưngôngcũngxem,rồinhữnglàhọđãdặn tất cả bạn bè ít nhất cũng thu lại chương trình, vì nó sẽ cóíchchođánhgiáxếphạngcủatôi.Họcũngđanggópphầnvàotỷlệngườixemđấy!

Tôicảmơnkhibàhítmộthơidài,kiệtsứcrồiđộtngộtđổiđềtài.“VậylầnsaucùngcháuvớiJanietròchuyệnlàbaogiờ?”

“Tiếc là lâu rồi ạ,” tôi nói, nhớ là đâu như dịp họp mặt mườinăm, khi tôi bảo nó tôi đành phải bỏ lỡ vì công việc trong khithực ra có liên quan đến Conrad nhiều hơn. Tôi biết cậu ta sẽkhôngđến,nhưngtôikhôngmuốnnghenhắctớitêncậuta.Tôi

Page 328: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

khôngmuốnởbênnhữngaibiếtcậuta.Tôikhôngmuốnnghĩgìvềcậutacả.

“Nhưngkhônghờngiậngìcảđúngkhông?Haicôkhôngxíchmíchgìđấychứ?”

“Ồ,khôngđâucôWattenberg,làmgìcóchuyệnấy.Bọncháuchỉ...xacáchdần.Chuyệnđóvẫnxảyramà.”

“Ừ,đờisốngmấycôkhácnhauthếkiamà-điềuđóthìđúng,”bànói,liếcnhìntaytráitôi,vàtôithấymìnhvẫncầmtaylái.

“Cótintứccướihỏigìkhông?Sắpđeonhẫnchưa?”bàhỏi.“Mẹcháuquýcậungườiyêuđócủacháulắm.Côcóxemhình.CậutatrôngnhưRichardGerethờitrẻ,chàngdiễnviêncômênhấtấy.TừhồixemNgườiđànbàđẹpđếngiờ.Vớilạiaimàngờcháulạiyêuanhchàngchơigái?”

Tôimỉmcườiđáp,“Phải.Thôiđược,đólàmộtkỳcông.”

“Thế?”

Tôi lắc đầu, đưa bàn tay trái không đeo nhẫn lên, thỏ thẻ,“Chưacónhẫn!”

“Thôinào,cốlên!Rồicũngđếnthôi!Sauđấylàconcái.Cháuvẫn còn thời gian mà. Với lại biết đâu cháu sinh đôi khôngchừng. Cháu có biết xác suất sinh đôi tăng dần theo tuổi táckhông?Phụnữlớntuổidễrụnghaitrứng.Biếtđâucháucònsinhba nữa ấy chứ! Cháu có thể đuổi kịp con Janie chỉ trong mộtlượt.”

Tôithoángmuốnbảobàrằngsinhconkhôngphảilàthithố,cũngnhưđiểmSAT,haythamgiađộicổvũ,hayvàomộttrườngđại học ngon lành, rồi mọi chuyện lớn nhỏ khác nữa mà bà đãbiến thành thi thố từ ngày Janie và tôi còn bé, đi cả một quãngđườngđểvềxemrăngcủaconainhútrước,nhưmẹtôikể.TôikhôngbaogiờhiểunổisaobàlạithíchtheodõixemJanievàtôi

Page 329: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đứa nào hơn trong khi chính Janie lại không thèm để ý, có khinhữngnỗlựccủamẹnólạiphảntácdụng.

Nhưngnghĩlại,tôithấyrằngchínhmìnhđãthamgiathithố.CólẽđólàlýdotôiýthứcrấtrõmấycâunhậnxétvớvẩncủabàWattenberg.VàcólẽđóphầnnàolàlýdotôikhôngmuốnJaniehaybấtcứaikhácbiếtsựthật-vìtôitinrằngbà,vànhữngngườikhácnhưbà,cóthểkhoáitránhâmnhivởkịchnày.Đứacongáiđượcbìnhchọnlàcókhảnăngthànhđạtnhất,sắpđiMichigantheohọcbổng,xuấtthântừmộtgiađìnhdanhgiácóchalàmộtluậtsưquyềncaochứctrọng.Mườitámtuổicóthai,lạicònvớiConradKnightnữachứ.Cúsốctộtcùngvàbẽbàng.

Giờ tôi mới thấy mình cứ chăm chăm nghĩ đến bản thân khitưởng cái tin của mình sẽ có ảnh hưởng gì ghê gớm đến đời ai.Thiênhạsẽbàntánvềtôihàngtuần,haycólẽchỉlàmộttốibênbàn ăn, rồi nói sang cái gì khác. Vả lại ai cần biết họ nói gì. Giờđây tôi mới vỡ lẽ, khi đã quá muộn màng, là chuyện đó chẳngmấy quan trọng. Tôi đã hy sinh nhiều biết mấy, kể cả tình bạnvớiJanie,vìmộtsailầm.Dùđãlâuquárồikhôngcònnhớnhunggì nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc vì mình đã không giữ đượctìnhbạngiữahaiđứa.Dùchokhôngcònnhiềuđiểmchungnữanhưng chúng tôi vẫn luôn có quá khứ, mà về nhiều mặt, cũngquan trọng như hiện tại hay tương lai. Đó là khởi điểm củachúngtôi,cáilàmnênchúngtôihômnay.

Tôi liếc qua Kirby thì thấy con bé đang nhìn bà Wattenbergchằm chằm hơi khinh thường. Tôi tính chuồn ngay, vì cả hai,nhưng tôi biết mình phải làm gì. Nên tôi hắng giọng và quyếttâmhànhđộng.“Ồ,cháuxinlỗichưagiớithiệuvớicô...côđâylàKirbyRose.”

“Chào cháu,” bà nói, chẳng mảy may tò mò. Nhưng lần này,tôiquyếtđịnhlàsẽbuộcbàchúý.

Page 330: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Kirbylàcongáicháu,”tôinói.

BàWattenbergđứngngâynhưphỗng,đúngnghĩađen,nhưtagiảlàmtượngkhichơiđồtượng.“Cháunóilạicoi?Congáicháuá?” bà vừa nói vừa bật cười vẻ bồn chồn. “Làm sao mà cháu cócongáiđượcchứ!Amàkhoanđã.”Bàlénnhìnquanhxecứnhưcó tổ quay phim nấp trong hàng rào. “Phải đây là kiểu chươngtrìnhchịcảgìđấykhông?Mộtchươngtrìnhtruyềnhìnhthựctếấy?”

“Không.Khôngphảiphimđâu,”tôiđáp.“Làđờithực.”

“Nhưng...ýcháulàsao?”bàhỏi.

“Kirbylàcongáicháu,”tôinhắclại.“PhảikhôngKirby?”

Kirby gật và cười ngạo, có vẻ bám sát từng biến tấu cảm xúc“Phải,làmẹ.”

“Nhưng...?”bàWattenbergnói.“Conbélàconchồng...”

“Không,”tôinói,lắcđầu.“Nólàconđẻcủacháu.”

“Nhưng làm thế nào? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” bà hỏi, nhìnKirbychằmchằm,giờmớibắtđầuchúý.

“Mườitám,”Kirbyđáp.

“Vâng,côWattenberg.Cháucómangnóhènămbọncháutốtnghiệp trung học. Đó là lý do cháu hoãn học đại học một năm.Rồicháusinhnó,vàcóquyếtđịnhkhókhănlàchonólàmconnuôi.Lúcấycháunghĩlàmvậylàđúng.Maylàconbéđãtrởvềtìm cháu. Cả nhà cháu đang làm quen với nhau.” Tôi tung tinthẳngthừng-vìthựcravấnđềkhôngphảichínhcáitin.Vấnđềchính là nói, rốt cuộc cũng đã nói ra. Tôi cảm thấy thanh thảnđếnkỳlạkhiđắmmìnhtrongcáicảmgiáccởimởvàtrungthựctộtcùngnày.Conngườitôilàvậyđấy.Chấpnhậnhaykhôngthìtùy.

Page 331: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chà.Trờiơi.Thếmàcôchẳnghaybiếtgìcả,”bàWattenbergnói.Bàkhôngchỉtrôngsửngsốtmàcònlúngtúng,rõràngchưasẵnsàngđểđónnhậnchuyệnngồilêđôimáchmộtcáchdễdàngthếnày,thườngthìphảitìmkiếm,từngtímột.

“Phải.Đừnglochuyệnđó,côW.Chẳngaibiếtcả.Nhàcháugiữkín...Nhưnglẽrakhôngcầnphảithế.VuilòngnóichoJaniebiết-vàchuyểnlờigiùmlàcháuxinlỗiđãnóidốinó.Thựcra,côcứthoảimáinóichobấtcứaitùyý,”tôinóinhưthể,khôngđượctôicho phép thì bà sẽ không ra vỉa hè cùng với mẩu tin hấp dẫnnhấtconphốMapieHillkểtừvụhaiônghàngxómđổivợ-mấybàvợvẫnngồiyêntrongnhà,mấyôngchồngquabênkiađường,đổicaliêntục,thiênhạđùacợtkháonhaulàmộtôngchồngphảinhận chiếc sofa không được thoải mái nhưng bù lại, được bộngựcgiảcựcbự.Tôiđịnhchobàbiếtngườibốlàai-vìtôibiếtbàmuốnhỏichếtđược-nhưngquyếtđịnhlàphảichoConradbiếttrước.

“Ôi,tinkhásửngsốtđấy!”bànóimànhìnnhưmuốnnóirằngbàkhôngphânđịnhđượchẳntôinênthấyxấuhổhayhãnhdiệnrạngngời.Cânnhắcmộtgiâyrồitôiquyếtđịnhrằngchuyệnđóchẳngquantrọng.Vìtôiđanghãnhdiện.

Khichúngtôiláixeđi,tôimỉmcườimộtmình,lắcđầu,nghĩgiámàbàbiếttoànbộcâuchuyệnbắtđầuởđâu.Ngaytrênlầutrongchínhcáigiườngbốncọccủabà.

“Chuyệngìmàvuithế?”Kirbyhỏi.

Chẳngcógìlọtkhỏimắtnócả.

“Ồ,côkhôngbiếtnữa...Chỉlàthấychuyệnđóthậtthúvị.”

“Làmrungchuyểnthếgiớicủabàtanhưthếấyạ?”

“Ừ,” tôi đáp. “Cứ nói toẹt ra... cho bà ta biết con là con gái côthôi.Chobàtabiếtsựthật.”

Page 332: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cứxemnhưđólàvòngtậpchạycủacôđi,”Kirbynói.

“Côcũngnghĩvậy.”

“Tacónênlàmluônbâygiờkhông?”conbéhỏi.“Chạytớinhàchúấyvàgiảiquyếtchoxongmọichuyện?”

“Cònchưađếntrưanữamà,”tôinói.

“Phảiđấy.Cônênđợitrưarồihãybáotinbuồn,”Kirbynói.

“Đâylàtinvuimà,”tôinói.

“Phải,”nónói,nhoẻnnụcườiđiệu,kiểuhoahậunhí.“Hẳnconlàđứacongáichúhằngmongước.”

Con bé đùa, nhưng tôi nhìn nó nghiêm trang và gật, ngụ ýrằngđóchínhxáclàđiềutôicảmthấy.

Page 333: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương27Kirby

Mộtgiờsaucảhaiđãtắmxong,mặchaibộgầngiốngnhau,quầnjean và áo thun sát nách màu xanh tím than (áo tôi cùng kiểunhưngáobàlàhànghiệuđắttiền).Gặpnhauởhànhlang,chúngtôi nhìn nhau phì cười, rồi vào phòng bà để trang điểm, đứngcạnh nhau. Có một lúc, tôi để ý thấy bàn tay Marian run runtrongkhikẻchìnướcđenchomítrên.Bànhíumày,khôngvừaývớikếtquả,bènchùiđiđểkẻlại,bặmmôikhikẻchậmhơnlầnthứhai.Trôngkhôngkhácgì,cólẽlầnđầucònkháhơn,nhưngtôinhìnbàthởdàisườnsượtđầuhàngrồichuyểnsangđánhmáhồng.

Xong xuôi, chúng tôi xuống dưới nhà, bà để lại vắn tắt mấychữchobốmẹtrênquầy,kiểmtrađồđạctrongtúixáchphảibốnlần là ít, mở chai nước lấy trong tủ lạnh, nhấp một hớp, rồi hỏitôicócầngìkhôngmàkhônghềđểýcâutrảlời-làkhông.

“CôMarian,”cuốicùngtôinói.

“Hử?”

“Mìnhđithôi,đượcchứ?”

Bà gật, mỉm cười, rồi lơ đễnh đi tới cửa trước như thể đâykhôngphảilàmộtphậnsựđãmuộnnhữngmườitámnămrồi.

Thếlà,cuốicùng,chúngtôicũngđangtrênđườngvàothànhphố,địachỉLincolnParkđãđượcnhậpvàohệthốngđịnhvị,mộtgiọngnữkiểuAnhtựphụlảnhlóthướngdẫnchúngtôirẽởđâu.CôtalàmMarianbực,cuốicùngbànhạilạicáigiọngAnhcủacôta.

Page 334: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ồ, im đi,” bà quát, nhưng không biết làm sao để giảm âmlượngthậmchíkhiđãloayhoayvớihệthốngcảmấyphút.

“Côcónghĩchúấyđãkếthônrồikhông?”tôibuộtmiệnghỏi.

Bànhìnđămđămphíatrướcrồinói,“Côđoánlàchưa.Nhưngcôkhôngbiếtvìsao.Cólẽchỉđangcómộtbạngáinghiêmtúc.Có lẽ chú ấy đã ly dị.” Bà buột ra tiếng cười căng thẳng. “Thựctình cô không biết. Cô không hình dung được chú ấy. Cô muốnnóilà-cônhớchínhxácchúấytừngthếnào,côcònhìnhdungđược chú ấy có thể ra sao, con biết đấy, sau gần hai chục năm,nhưngcôkhônghìnhdungđượccuộcsốngcủachúấybâygiờ.Chúấyđanglàmgì...Cônghĩtacũngsắpbiếtrồi.”

Tôi gật, rồi hai mươi phút sau, cô bạn Anh thông báo rằngchúng tôi đã đến đích là số nhà 1130 Armitage, một ngôi nhàxâybằngđácátkếtnâunằmgiữahaitòanhàgạchđỏ

“Kìa.Tatớirồi,”bànói,trôngnhợtnhạthơnbìnhthườngkhiđỗxethẳngthớmvàomộtchỗtrốngphíatrướcngôinhà.

“Cóthậtcômuốnlàmchuyệnnàykhông?”tôihỏi.“Ýconlàtacùngvào.Hayconđimộtmìnhcũngđược.”

Bàcóvẻmuốntheoýnày,nhưngrồilắcđầu.Bàtắtmáy,rồinắmchặttayláinhưđểvữngvànglại.“Không.Côsẵnsàng.”

Chúng tôi bước xuống xe, băng qua vỉa hè, rồi bước đều lênmấybậcthềmtrước,nhưthểđangđếnđámtang.Bàđưatayra,bàn tay run run khi bấm chuông “2C Knight”. Chúng tôi chờ.Khôngthấygì.Bàntaybàchờnvờntrênnútbấm,rồibàhítmộthơidàivàthửlại.Vàigiâytrôiqua.Vẫnkhôngthấygì.

“Chắcchúấyrờithànhphốrồi,”tôinói,cóphầnnhẹnhõm,ítrathìcũngchobà.

“Có lẽ chú ấy chỉ ra ngoài... lo mấy việc linh tinh,” bà nói,trôngnhưsắpngất.“Độmộtgiờnữataquaylạicũngđược.Hay

Page 335: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

làănvộibữatrưarồiquaylại?”

“Được,” tôi nói, miễn cưỡng quay gót theo bà xuống khỏithềm.Bàngậpngừngởcuốibậcthềmrồirẽphải,nhưngrồiđổiýquayngoắtlại,bướcthẳngvàolốimộtngườiđànôngđangđitới.Họsuýtvavàonhau,nhưngkhông,rồitôibỗngnhậnraông,còntrướccảkhiaitronghaingườinhậnranhau.Nhưngkhicảhaicùnglùilạimộtbướcthìtôibiếthọđãnhậnranhau,rồitôinổicảdagàkhinhìnhọđứngcạnhnhau.Bốmẹtôi.Bangườichúngtôiđangcùngđứngđây,tôinghĩ.Lầnđầutiên.Lẽrachuyệnnàyđãcóthểxảyratừtrước.

Ý nghĩ tiếp theo lại hết sức lúng túng: bố tôi hấp dẫn quá.Trôngđẹptraivượtxabấtkỳôngbốnàotôibiết.Xùxìtheokiểunghệsĩ,tócđenbồngbềnhvàđôimắttuyệtvời.Ôngmặcquầnjeanmài,bốtdanâukiểulaigiữabốtcaobồivàgiàycôngnhânxây dựng, sơ mi lanh trắng để ngoài quần, và một khăn quàngvảibôngdàiinhọatiết,buộclỏngvàthảhữnghờquanhcổ.Tôimườngtượngnócómùitrầmhaycầnsahaykếthợpcảhai,chođếnkhitôinhậnthấyquảthựcôngmangmùihươngđó-ítnhấtthìcũnglàmùitrầm.Mộtbêntayôngômtúitạphóacócáibánhmìdàinhôraởđầutúivải.Mọithứởôngđềutoátracáivẻhấpdẫnkiểuthànhthị.

Cả hai vẫn nhìn nhau sững sờ, bất động, cuộc đấu mắt bấtphânthắngbạikỳlạnhấttôitừngthấy,gầnnhưthểhọđangbắtthấu cáy nhau. Đó là cách ta nhìn một người hoàn toàn xa lạ,nhưngdùhọcólàngườilạđinữathìmộtaiđócũngsẽphảichịuthuamànóicâuphatròsaukhinhìnvàomắtnhaulâuđếnvậy.Tôiđâmbănkhoănphảichăngmìnhkhôngnênđểbốmẹgặplạinhauthếnày.

Cuối cùng ông cũng mở lời, nói tên bà như đọc tường trình,cằm cúi nhẹ. Rồi hỏi, “Em làm gì ở đây?” Giọng ông không hẳn

Page 336: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thôlỗ,nhưngxacáchvàlạnhlùng.Ôngchuyểntúiquataykiavàtôinhìnbàntayvừarảnhcủaông.Khôngcónhẫncưới.

Marianmởmiệngđịnhnói,rồinémvềphíatôicáinhìntuyệtvọng.Tôibiếtbàhồihộpnhưngkhôngbiếtbàlạicuốnglênthếnày.“Em...bọnem...Emmuốnnóichuyệnvớianh,”bàlắpbắp.

Trơntru,tôinghĩ.Trơntruthật.

“Nóichuyệnư?”ôngnói,nghiêngđầuquabên.

“Phải.”

“Chuyện gì?” ông nói, cùng lúc vừa điệu nghệ, điềm nhiên,lạnhlùng.

Bàlạiliếcvềphíatôi,nêntôithắcmắckhôngbiếtbàcóđịnhthổ lộ hết mọi chuyện ngay ngoài đường không. Tôi lắc đầu, radấuđâykhôngphảikếhoạchhànhđộnghaynhất,nhưngbàđãquay về phía ông. “Ta đi đâu đó... nói chuyện được không?” bàhỏi.“Cólẽlàđiuốngchútcàphê?”

“Anhkhônguốngcàphê.”

“Anhtừnguốngmà.”

“Anhkhônguốngnữa.”

Tôinhậnramìnhđangnínthởkhitiếptụctheodõihọ.Lykỳynhưtrongphim.Tôibuộcmìnhphảithởra.

“Thếthìtrà?”bànói.“Haytatớiđâuđóngồi?Đâucũngđược?”

Ông nhún vai rồi nhìn tôi lần đầu tiên, không có vẻ gì là đãnhận ra, chỉ có sự dửng dưng pha lẫn chút khó chịu. Ông liếcnhìnđồnghồrồilầmbầmrằngmìnhkhôngcónhiềuthờigian.

“Khônglâuđâu,”bànói.

Ônggật.“Thôiđược.Vậyđểanhcấtmấythứnàyđiđã.Anhsẽrangay.”

Khi ông xoay người bỏ đi, bước hai bậc một lúc, tôi thấy rõ

Page 337: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ngựcMarianphậpphồngqualànáo.Đólàlầnđầutiêntôithấybàkhôngcònđiềmnhiêntuyệtđối,kểcảcáilúctôigõcửanhàbà,vàkhônghiểusao,điềuđólạikhiếntôikhôngchỉcảmthấygần bà hơn mà còn thích bà hơn. Để không kịp đổi ý, tôi bènchạmvàotaycánhbàmànói,“Thôi,khởiđầuvậylàtốtrồi.”

“Chú ấy ghét cô,” bà nói, khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trênbậcthềmcuối.

“Thếcònhơnlàkhôngthèmquantâm,”tôinói,dùthậtra,cáitháiđộtôivừachứngkiếnthiênvềdửngdưnglạnhnhạthơnlàcămghét.

“Thậtư?”Bànhìntôilàlạ,nhưthểbàhyvọngđúnglàvậy.

Tôi gật, rồi bắn tin thật nhanh cho Philip biết là tôi vừa gặpđượcbốđẻ.

Một phút sau, cửa trước mở, Conrad lại xuất hiện. Chúng tôiđứng phắt dậy nghiêm ngắn, mắt lại nhìn nhau. Tôi để ý thấykhăn quàng cổ đã không còn, đôi bốt thì được thay bằng déptông,nhưthểcuộctraođổingắnngủigiữahọvừarồiđãlàmôngthấybứcbối.Tôixemđónhưmộttínhiệutốt-nhưngrồitựhỏichínhxácthìmìnhmuốnôngcảmthấythếnào.Tôimuốncuốicùng mọi sự sẽ ra sao ngoài chuyện ông chấp nhận tôi có mặttrên đời? Và phải chăng ông sẽ không thể ghét bà mà vẫn chấpnhậntôi?

Ông nhìn lại tôi, như thể mới thấy tôi lần đầu. “Chú làConrad,”ôngnóimàkhôngđưatayrabắt.

Tôi ngây nhìn ông, choáng ngợp, nghĩ ông vừa tự giới thiệu,“ChúlàGeorgeClooney”,vìkhoảnhkhắcấycócảmgiácthậtphithực,vớitôiôngchẳngkhácnàongôisao.

“Còncháu?”ônghỏi.

“Kirby,”tôiđáp,cảmthấyngớngẩnvìđãquênmởmiệng.

Page 338: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ồ. Kirby. Chú thấy rồi,” ông nói, có chút khó chịu. Theo sựhoang tưởng của tôi sẽ là: Cảm ơn đã cho biết tên nhưng mi làđứaquáinàovàmilàmgìởđâyvớicôta?

Marianhắnggiọngrồinói,“Tađiđâuđây?”

Ông nhún vai, “Dăm dãy phố nữa dưới kia có quán trà Argo.ĐằnggócSheffield.”

“Được,”bànói.“Tuyệtquá.”

Ôngnhìnbàvôcảm,ngụýrằnglúcnàychẳngcógì“tuyệt”cả.Maylắmlàôngcảmthấydùchuyệngìđangxảyrathìcũngđềukỳquặcvàkhôngthoảimái.Còntệnhấtlàôngcótháiđộhoàntoàn thù địch. Nhưng ông vẫn bước xuống vài bậc cuối, rồi rẽtrái,bướcthoănthoắtrađường.Marianvàtôitụtlạisaulưng,bachúngtôilặnglẽbướchàngmột.

KhichúngtôibướcvàoArgo,tiếngồnàobêntrongkhiếntôinhẹngười,cảánhmắtấmápvàmùiđồnướngnữa.Conradvàoxếp hàng, quay qua chúng tôi hỏi, “Chọn bàn đi. Tôi gọi nước.Haingườimuốnuốnggì?”

“Emuống...tràxanh,”Mariannóirồinhìntôi.“Concũngvậy,”tôiđáp,dùthựcratôichẳnghềthíchtrà.

Marian mở túi xách, rồi lấy ví, lục lọi tìm ít tiền, nhưngConradnhìnbàkhinhkhỉnh,“Anhcóđâyrồi.”

“Cảmơn,”bànói,cấttiềnđi.

“Cảm ơn chú,” tôi nói theo, rồi theo bà đến một bàn trống ởgiữakhubànăn.

Khichúngtôiđãyênvị,tôinhìnbànói,“Côphảinóivớichúấy.Ngaykhichúấyquaylạibàn,côcầnphảinóichochúấybiếtconlàai.”

“Conđãnóirồiđấythôi,”bàđáp.

Page 339: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôiđảomắt,thấyphátđiênvìcáikiểuchẳngđâurađâukinhđiểncủabà.“Nóichochúấybiếtconlàcongáichúấy,”tôinói,chồmvềphíabà.“Nếukhôngconsẽtựnóiđấy.”

Page 340: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương28Marian

Đếnkhianhđemtràtớithìtôiđãhồihộpsắpngất.Khinhậnlấylycủamình,tôi(vàcólẽhaingườihọnữa)nhậnthấytaymìnhđang run. Tôi thấy choáng váng, toát mồ hôi, chóng mặt, vàdườngnhưkhônglàmsaogiữchohơithởđiềuhòađược.

“Lâunayanhthếnào?”tôimởlời,giậnmìnhvìchọnmộtcâumởđầuthảnnhiênmộtcáchlốbịchnhưvậy.TôiliếcthấyKirbynémchotôimộtcáinhìnghêtởm.

“Ừm.Ổn,”Conradnói.“Cònem?”

“Tốt,”tôinói.“Tốt.Ổn.”

“Tuyệt.” Anh lột nắp nhựa trên ly, xem túi trà đã được chưamàkhôngđểbốchơinhiều.“Anhthấylàemđãthànhđạtlắm,”anh nói, không nhìn tôi. “Anh chưa xem phim của em, nhưnganhchắclàrấthay.Chúcmừng.”

Tôi đã nghĩ rất có thể anh biết tôi làm nghề gì, nhưng vẫnngạcnhiênkhingheanhnhắcđếnchuyệnđó.“Cảmơn,”tôinói,vẫncúigằmdánmắtxuốnghaibàntaymìnhđangđặttrênbàn.“Anhlàmgìrồi?”

“Cáinàycáikia.”

“Ồ.”Tôigậthơiháohứcquávìanhchẳngchiasẻthêmthôngtingì.

“Ý em là làm gì để sống ấy hả?” anh hỏi, vẫn né tránh nhìnmắttôi.

“Chắcvậy.Phải,”tôiđáp.

Page 341: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Thìemcứhỏithẳngrathôi.”

“Thôi được,” tôi nói, lúc này thì chân tôi đã nhún lên nhúnxuốngdướigầmbàn.“Anhlàmgì?”

“Anhlàmởquánbar,”anhnói.

Tôigậtgật,lầnnàymỉmcười.

“Gầnnhưemnghĩchứgì?”

“Ýanhlàsao?”tôinói,dùbiếtchínhxácanhmuốnnóigì.

“Nghe này, Marian. Chuyện này là gì đây?” anh nói, nhìnthẳngvàomắttôi.Lòngbàntaytôibắtđầurâmran.Mọithứđềuđangrâmran-toànbộthânxácvàđầuóctôiđangquátảivềcảcảmgiáclẫncảmxúc.Lạthay,trongthoángchốc,chúngtôilạinhưhồimườitám,nhưngrồitôinhớrakhôngphảichúngtôi-màlàconbé.Vàđólàphầnkhókhănnhất,trongtoànbộchuyệnnày,hơnbấtcứchuyệngìđãxảyratrongquákhứ.Chuyệnconbé đang nhìn tôi, chờ tôi cố sửa chữa điều gì đó thực sự khôngthểsửachữa.Màcóthểthìcũngkhôngtrọnvẹn.Cólẽlàkhôngbaogiờ.Vànhấtđịnhkhôngphảitạichiếcbànnày,bênlytrà.

Thấytôichưatrảlờiđược,anhnói,“Anhnghĩgặplạiemcũngvui.Nhưngthậtrathì...tạisaoemđếnđây?”

Tôinhìnanh,chuẩnbịtinhthần,tựhỏisaoanhchưarápnốiđượcmọichuyện.Tuổiconbé.Sựhiệndiệnsờsờcủanóbênbàn.Đôimắtnó.Lúcnàytôiliếcquathìthấyconbéđangbựctức,rấtcóthểđangnghĩrằngnóđãchờđợimườitámnămđểđượcthếnàysao?Tôiliếmmôi,cổhọngkhôkhốc,rồinhấpngụmtràlàmbỏngmôitrên.

Anhlắcđầu.“Ởđâyhọphanóng.Đánglẽanhphảibáotrướcchoem.”

“Khôngsao,”tôinói,giọngnghẹnngào.

Page 342: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Thế rồi, sau hai hơi thở nặng nhọc, tôi nghe mình tuồn tuộttuônranhữnglờixinlỗivàgiảithíchkhôngđầuđuôitrongkhicả hai nhìn tôi trân trối, người thì sửng sốt, kẻ thì thất kinh vìngườimẹthảmhọacủanó.

Ngàyhômấyởnhàanh...Ngàycuốiemgặpanh...Emđãnóidối...Emsợhãi...Emđãlàmmộtchuyệnsai...Emxinlỗivìchưabaogiờchoanhbiết...Emđãcóthai...Vàrồiemsinhconbéra...Nhưngđãchonóđi...Emnghĩlàmvậylàđúng...Nhưngđánglẽemvẫnphảinóichoanhbiết...Emrấtxinlỗi.

Khi tôi đột ngột ngừng bặt, anh bèn hỏi, “Khoan đã. Em nóiemcóthailàsao?”

“Em đã có thai,” tôi nhắc lại mụ mị. “Em đã bảo anh là emkhôngcó...tạinhàanhhômấy...nhưngem...đãcó.”

“Về sau em mới biết à?” anh nói, nheo nheo mắt, vẫn chưahiểura.

“Hôm ấy em đã biết rồi,” tôi nói. “Trong phòng tắm. Ở nhàanh.Kếtquảthửthaidươngtính.Nhưngemlạinóivớianhlà...âmtính.Emđã...nóidốianh.”

“Tạisaoemlạilàmthế?”anhvặnhỏi.

“Emcũngkhôngbiếtnữa.”

“Emkhôngbiếtư?”

“Emsợ.”

Anh gật, nhưng rõ ràng không chấp nhận xem đó là lời giảithíchđànghoàng.“Vậylàemđãsinhđứabé?”

“Phải,”tôinói.“Nhưngemđemchonólàmconnuôi.Emnghĩlàmvậylàtốthơncả...vìchúngtacònquátrẻ...”

“Chúngta?”anhnói.“Chúngtađâubiếtemcóthai.”Mặtanhđanhlại,từngchữnhưdaocắt.

Page 343: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Embiết,”tôinói.“Emxinlỗi.”

“Ừ.Emnóivậyrồi.”

“Phải.Xinlỗi.”Tôilắcđầu,nhắmmắtvào,rồilạimởmắtra.

“Vậyainhậnnuôinó?Conbéđâu?”

Tôi nín thở, kinh hoàng nhận ra rằng anh vẫn chưa ráp nốiđượcmọichuyện.Vàrồi,khianhđưamắtnhìnsangconbé,tôithấyđiềuđóxảyra,anhlậptứchiểuramọichuyện.

Quảnhiên,anhthìthầm,“Khỉthật.Cháulà...?”

“Dạ,” Kirby đáp, với vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, oai vệ. “Chính làconđây.”

“Con của chú ư?” anh nói, nhìn chằm chằm vào mắt nó. Mắtcủaanh.

“Gầnnhưvậy.Dạ,”conbéđáp.

Vẫnnhìnvàomắtnó,anhlắcđầunhưthểđangbànghoàng,nêntôilạinói,vớicảhai,rằngtôirấtxinlỗi.

Page 344: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương29Kirby

“Connóilạixemcontêngì?”ConradhỏitôisaukhiMarianlàmtệ không ai bằng cái việc thông báo với ai đó rằng: Ngạc nhiênchưa,làmộtđứacongáiđấy!Ồ,táibút,anhlàchanóđấy.Rồilắpbắp giải thích lê thê và nói lời xin lỗi mà ông vẫn chưa chấpnhận. Qua mọi dấu hiệu có thể thấy rằng ông không định làmthế.Cũngchẳngtráchôngđược.

“Kirby,”tôinói,nghĩrằngcólẽmìnhnêncungcấpthêmmộtchúttiểusửnàođó.Kirby,ởSt.Louis...Kirby,cũnglànhạcsĩ...Kirby,conkhôngđịnhđòichútrợcấpnuôiconđâu.

“Kirby này,” ông nói. “Có lẽ chú phải nói cái gì đó thật sâusắc...nhưngmà...”Ônggiơhaibàntaykhônglên.

Tôigật,chợtthấythathiếtmuốnlàmôngvuilên,hayítrathìcũngkhônglàmôngbựcthêm.“Conkhôngcầngìsâusắcđâu,”tôinói.

“Àphải.Vậyđược.Vìchúcũngchẳngcó.”

“Khôngsao,”tôiđápkhẽ.

“Màgiờchúcũngphảiđilàmđây.”ÔngrútiPhonetrongtúirarồinói,“Conchochúsốđiệnthoạiđượckhông?Cólẽlúcnàođóta sẽ nói chuyện. Biết về... con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, nhắc lạixem?”

“Mườitám.”

“Phải. Mười tám năm qua.” Ông lắc đầu, rồi lẩm bẩm cái gìnghenhư“chuyệnnàyđúnglàkhôngcóthậtmà.”

Page 345: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôinuốtkhan,rồichoôngsốđiệnthoại,đọcthongthảtừngchữsố,nhìnôngnhậpvàođiệnthoại,tựhỏicóbaogiờônggọikhông.

“Cònhọcủacon?”ôngnói,lạinhìntôi.

“Rose,”tôinóiliếnthoắng.

Ônggõvàobốnchữcáirồigậtgù,“Tênhayđấy.”

“Cảmơnchú.”

“Chúmonghọcũngvậy,phảikhông?”

“Aicơ?”

“GiađìnhRose?Giađìnhconấy?”

“Ồ.Phải.Dạ.Họtửtếlắm.Bìnhthường.Chúbiếtđấy...”

“Ừ. Phải, tốt. Chú thật lòng mừng khi nghe vậy,” ông nói,giọnggiậndữnhưngkiềmchếkhiôngnémcáinhìnhằnhọcvềMarian.Rồiôngcầmlytràđứnglên,“Ừm,nghenày,tôiphảiđirồi.Nhưngcảmơnvìđãđến.Cảhai.Tôirấtcảmkíchđiềuđó.”

Mariangật,dánmắtxuốngbàn,cònôngnhìntôinói,“Rấtvuiđượcbiếtcon,Kirby.”

“Concũngvậy,”tôinói,muốnkhóc.Tôibiếtđâylàlỗicủabànhưngvẫnđaulòngkhiôngkhôngmuốnởlạitròchuyệnvớitôilâu hơn. Mọi chuyện cứ như một thảm họa. Tôi nhìn ông đứnglên,rờibàn,rồirakhỏicửa,vòngquacáigócđikhuất.Đimất.

Tôithấtvọngêchề,nhưngtựnhủchuyệnđókhôngnhằmvàomình.Ôngcònkhôngbiếtcótôi.Vảlại,hắthủichỉlàmộtphầntrong đời làm con nuôi. Vậy tôi mong đợi gì chứ? Tôi vẫn cònmaylàchưabịhaicánhcửađóngsầmvàomặt.

“Vậy là,” tôi nói khi nhấp ly trà xanh có vị đắng y như cảmgiáctrongtôilúcnày.“Mọichuyệndiễnrathậttốtđẹp.”

Page 346: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

***

ChúngtôivềnhàthìthấybốmẹMariantrongbếpcùngmộtbữaănlinhđìnhnữa.Hìnhnhưbiếtsứmệnhcủachúngtôi,họhỏivàicâuedè,nhưngxácđịnhđượcngayrằngcuộcgặpgỡdứtkhoátkhôngphảilàmộtthànhcôngvangdội.

Thật khó chịu khi trông mẹ của Marian lại có vẻ hài lòng vềchuyện này khi thốt ra vài câu kiểu “Đã bảo rồi mà” và “Vậy làhay hơn cả” trong khi bố Marian có vẻ hiểu thực ra không phảivậy là hay hơn cả. Ít nhất cũng không phải cho tôi. Khi ông điquabếpđếnmáylàmđá,ôngdừnglạiđặttaylênvaitôi,siếtnhẹ.

“Đểchúấythởlạicáiđã,”ôngnóivớitôi.“Đónnhậnmộtlúcchừngấychuyệnlàquánhiều.Rồichúấysẽnghĩlại.”

TôiđangcảmthấyhồnghithếnàothìMariantrôngcũngthế,nhưngcảhaiđềukhôngnóiracáiđiềutôiđangnghĩ:làmgìcócơmayôngấysẽnghĩlại.Ôngấycămghétbà,ghétlâysangcảtôi.Tôicứtựnhủđókhôngphảilỗicủaông.Ýtôimuốnnóirằngchuẩn bị tinh thần để làm quen một đứa trẻ ta chưa hề gặp,nhưngchíít,cũngbiếtnótồntại,làmộtchuyện.Còngặptôinhưkiểuvừarồilạilàchuyệnkhác.Mộtvụđánhúpvềtìnhcảm.

Dù không phải tôi không thấy mọi chuyện này là lỗi củaMarian,nhưngtôivẫnkhôngkhỏithôngcảmvớibà.Rõrànglàbàđangkhổtâm.Hơnnữa,tôiphảikhenbàđôichútvìđãgồnglênmàđivớitôi.Bàcóthểviếtchoôngmộtláthư(màđếngiờtôimới nhận ra có lẽ là kế hoạch hay hơn). Bà có thể thả tôi đó rồinấpsaumộtgócquanh(cólẽcũnglàmộtýhayhơn).Bàcóthểngạomạnvàdửngdưngbáotin.Ýtôilà,vềmộtphươngdiệnnàođóthìnhữnglờilắpbắpấpúngchothấybàbậntâmbiếtchừngnào-vàrằngbàbiếtbàđãlàmhỏngbétmọichuyện.

Page 347: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Sau nửa giờ chuyện trò bâng quơ mà tôi không làm sao tậptrung được, điện thoại tôi rung một tin nhắn đến. Tôi nhìnxuốnglòng,hyvọngthấymộttinnhắntừPhilip.Thayvìvậyđólàmộtsốmãvùng312tôikhôngquen.Chưakịpsuyđoánthìtôiđã nhấp vào tin nhắn rồi đọc: Kirby. Hôm nay bị bất ngờ. Chúbiếtđâykhônghẳnlỗicủacon.Conrad.

Tôinhìnchằmchằmmấychữấy,nhậnrabốMariannóiđúng-trúngphóc-rồitôiđangcảmthấylânglângkhuâykhỏavàhyvọng thì điện thoại lại rung rồi có tin nhắn thứ hai. Muốn nóichuyện thêm. Gọi hay đến nếu được. Quán Zelda trên đườngRush.Nhạcsóng,đồănngonngẻ.Ởđâysuốtđêm.

ChắcmặttôiđãtốcáovìMariannhìntôichằmchằmhỏi,“Gìthế?”

“Làcủachúấy,”tôinói.“Conrad.”

“Chúấy...nóigì?”Marianhỏi.

MẹMarianbĩumôirồibỏbànđứnglên.

Tôi đưa điện thoại cho Marian và bà đọc, không tỏ vẻ gì, rồinhìntôihỏi,“Concómuốnđikhông?”

“Điđâu?”MẹMarianđứngbênbồnrửanói.“Tốinaynhàtađãcókếhoạchđiăntốirồimà.”

Marian nhìn mẹ lạnh lùng, ra hiệu cho bà tránh xa chuyệnnày,rồiquayquanhìntôi.“Đừnglochuyệnăntối.Cứlàmnhưconmuốnấy.”

Tôigật.

“Concómuốnđikhông?”bàhỏi.

Tôinhìnxuốnglínhí,“Muốn.”

Vìtôimuốnđi.Hơnbấtcứđiềugì.

“Được,”Mariannói.“Vậycôsẽchởconđi.”

Page 348: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôinhìnbà,thắcmắcbànóivậylàýgì.Bàsẽlàmtàixếhayđikèmtôi?

“Cảmơncô,”tôinói,cẩnthậnlựalời.“Nhưngcôchỉ...thảconởđóthôiđượckhông?Connghĩcólẽlầnnàyconnênthửđimộtmình.”

“Được, tất nhiên rồi,” bà nói, gật đầu như thể bà hoàn toànhiểu.Nhưngrõràngtrongmắtbàthoángmộtvẻthấtvọngmàbà khỏa lấp thái quá khi nói hơi to và vui vẻ rằng ý đó rất hay.“Hai người cần ở riêng với nhau. Nhất định rồi. Giờ đã biết connênchúConradvớicôcũngchẳngcònchuyệngìmànóinữa.”

“Chẳngcòngìhết,”mẹbàphụhọa.

***

Sẩm tối, Marian thả tôi tại tòa nhà gạch đỏ, không có gì nổibật,dễbỏquatrênđườngRushnếukhôngnhờcócáibảnghiệunhỏ đèn neon cam ZELDA - NHẠC SÓNG 365 NGÀY TRONGNĂM.

“Mườimộtgiờcôsẽquaylại,”bànóikhitôibướcxuốngxe.Bàcó vẻ bồn chồn, và tôi thắc mắc phần nhiều vì nghĩ là Conradđangởphíasaucánhcửa,hayvìtôisắpvàomộtquánbarvàbàbiếtbốmẹtôisẽgiếtbàvìchuyệnđó.“Trừphiconmuốncôđếnsớmhơn.Cứgọinếumuốnnhé.”

Tôi gật, nghĩ rằng đừng hòng có chuyện tôi muốn về trướcmườimộtgiờ,làchỉmớinghetiếngnhạcsónghấpdẫntêngườivẳngrathôiđấy.“Mườimộtgiờcũngđược.”

“Conđãcótiềnăntốichưa?”

“Rồi,”tôiđáp.“Conổn.Sẵnsàng.”

Page 349: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Conkhôngđịnh...uống...rượuchứhả?”

“KhôngđâucôMarian,”tôinói,nhướngmắt.

Vìbàvẫnchưachịuláiđinêntôivẫychàođầyhàmýrồiquaylưng,bướclênlềđường,băngquavỉahèsụtlún,rồibướcxuốngmộtnhịpcầuthangngắnđếnlốivàocóvườn.Tôimởcánhcửakim loại nặng trịch ra rồi bước vào một căn phòng hẹp dài, tứcthì mê tít bầu không khí thân mật, ấm cúng, vốn càng trở nênấm cúng hơn nhờ trần thấp và dòng người đang đua nhau vàophòng.Nhữngkhúcnếnlùnnhỏtừnggiọtsápvóncụctỏakhắpcăn phòng một thứ ánh sáng lung linh, rồi những bóng đènGiángsinhmàutrắngtreosaucáiquầybarbằnggỗsồi,cũkỹ.

Hầu như không còn ghế trống, nhiều người đứng ở quầy, sốkháctúmtụmtrênvánđứngchạydọchaibênphòng,sốnữathìngồi bên mấy bàn tròn quanh sân khấu nhỏ ở cuối phòng. Mộtanhchàngnàođóvừadứtphầntrìnhdiễnkhátuyệtbài“TinPanAlley” của Stevie Ray Vaughan và giờ sân khấu trống trơn trừmộtcâyđànpianocánhloạinhỏbằnggỗmunvàmộtbộtrốngtrắnglấplánh.Vàibahộpđànguitar,âmli,vàcácdụngcụkhácchenchúcởmộtgóckếsânkhấu.

Đám đông đa dạng, nhiều chủng tộc, và thuộc nhiều thế hệ,nhưng chủ yếu là người lớn, kiểu du mục, và hết sảy, tuyệtkhông có kiểu tào lao. Tôi có cảm giác rằng hầu hết là kháchquen, đến đây để nghe nhạc hơn là tìm bò lạc vốn rất thườngthấytrongvàiquánbarmàBelindavàtôithithoảngmớilẻnvàođượcởSt.Louis.

Tôinhìnmộtlượtkhắpphòng,tìmConrad,rồivìkhôngthấyông đâu, tôi bèn đi lại quầy như ông dặn trong tin nhắn saucùng,điểmhẹncủachúngtôi.Mộtcôphụcvụquầyrượucókiểutóc Bettie Page, cánh tay rắn chắc xăm mấy chữ tiếng Nhật, và

Page 350: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

bụngphẳngđếnphilýkhoeragiữaáohaidâyhởrốncùngquầnjeancạptrễ,hỏitôimuốnuốnggì.Tôiđịnhgọivodkatonichayítnhấtcũnglàbia,vìcócảmgiáccôtasẽkhôngcàthẻtôi,nhưngquyếtđịnhkhôngthửvậnmay.ThayvìvậytôigọimộtlyCocarồiđưacôtatờnămđôla.

Cô ta không nhận, nói là quán mời, rót đầy ly từ cái vòi tạiquầy “Em đến để gặp ông chủ đúng không?” cô ta hỏi, đưa lyCocachotôi.

“Ừm,emđếngặpchúConrad,”tôinói.

“Ừ.Anhấylàchủ.”

“Ồ,”tôithốtlên,thắcmắcsaoôngkhôngnóivớiMarianrằngmìnhlàmchủquánbar.

Mộtônggiàdađenngồidướitôihaighếgậtđầurahiệuchocôta,vàcôtagậtđầurahiệuđãbiết.“Sẵnsàngmộtlynữa?”

Ông ta gật, cô ta pha một ly bourbon với nước, đẩy về phíaông.Rồicôtabướclạichỗtôivàchỉvềsânkhấu.“Conradđâuđóđằngsaukiakìa.Thỉnhthoảngđêmnhạcmởbắtđầuhơichậmđểanhấycònkhíchlệhọđôichút...Nếukhông,anhấybiếtrốtcuộcmìnhsẽphảilênsânkhấucảđêm.”

“Chúấycònhátkhông?”tôihỏi,giờđãháohứchơn.

“Anh ấy còn hát không á?” cô ta vừa nói vừa tủm tỉm cườithânthiện.“Trời,còn,cònchứ.Anhấyvẫnchơibass,guitar,kènvàpiano.Emngheanhấyhátbaogiờchưa?”

Tôilắcđầu,nónglòngmuốnnóivớicôtarằngôngchínhlàbốđẻ của tôi, rằng chúng tôi mới gặp nhau hôm nay thôi, nhất làkhi tôi thấy ông đang tiến lại gần chúng tôi, cứ đi vài bước lạichàomọingườihaibên,trôngtuyệtvờikiểurock&roll,vẫnmặcquầnjeanlúcchiều,cóđiềubâygiờđãthaysangáothunđenvàđộimũlưỡitraiJohnDeerexanhlá,vànhmũsờnvàcong.Tim

Page 351: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tôiđậprộnkhiôngngồivàoghếquầybarcạnhtôi,nhìntôi,nói,“Chú mừng là cháu đến.” Vẻ mặt ông thư thái, không còn chútcăngthẳngnàotôithấylúctrước.

“Cảmơnchúđãmờicon,”tôinóikhimộtphụnữmặcváytímvàgiàydađentinhxảongồivàopianovàcấttiếnghátbài“BothSidesNow”hayđếnámảnhcủaJoniMitchells.

Conrad nhìn cô ta một lát, gật đầu tán thưởng, rồi cao giọngmột chút, dù tiếng xì xào vừa đủ để không ai phải gào lên. Côphục vụ quầy ban nãy đưa cho ông một ly Coors Light và ôngcảmơnrồibảotôi,“CongặpStephchưa?”

“Rồi,”tôinói,nhìncôta.“EmlàKirby.”

Côtagậtrồinói,“Ừ.Emvừanóivớicôbélàđêmnhạcmởlúcđượclúcthua...”

Conradlắcđầu.“Hiếmkhithua.Mấytaynghiệpdưcủatahátcònkhánữalà.Cảphụcvụquầynữa.”Ôngmỉmcườivớicôta.

“Này. Anh bảo ai nghiệp dư đấy? Buổi trình diễn vừa rồi tôiđượctrảnămmươiđôđấynhé.”

“Ồthếhả?Ởđâuthế?”

“Tiệctốtnghiệpđứacháu.Vậynênnóiđúngralàtôiđãthànhdânchuyênnghiệprồiđấynhé.”

Conradhơimỉmcười,rồinói,“Ởđâybọnchúchủyếulàdânyêunhạcsống.Khôngcócáiloạikaraokevớvẩn.Chỉxàiđồthật,dùđólàrock,soul,funk,jazz,hayblue.”

Tôigậtrồicốnghĩcáchnàođóđểchoôngthấymìnhcũngamtườngâmnhạc-nhạctửtếấy-chứkhôngphảiôngđangđốimặtvớimộtCharlottehayBelinda.“Dạ,conthấyrồi.TrongmộtđêmnhạcmởmàchúđitừStevieRayVaughanchođếnJoniMitchell?Khôngtệ.”

Ôngnhướngmàyrồimỉmcười,“Conrànhnhỉ.”

Page 352: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôigật.

“Concóchơinhạckhông?”

“Có.Conhátđượcvàibài-biếtchơiguitarchútđỉnh.Nhưngchủyếuconchơitrống.”Vậylànhiềuhơntôitừngtiếtlộvàthúthựcvớiai,ítnhấtthìcũngkhôngphảingườinhà.TôinghĩđếnPhilip và chuyện cậu ta thấy trống của tôi trên Facebook trướcrồiđềtàiđómớiđượcnêura.Thếnàylàđãtiếnbộrồi.

“Conchơitrốngư?”ôngnói,trôngngạcnhiêníthơnnhưngnểphụcthìnhiềuhơnhầuhếtnhữngngườikhác.

“Dạ,”tôinói,cảmthấycólẽcầnphảinhéomìnhmộtcái.Tôikhôngtinnổilàđangtròchuyệnnhưthếnàytạimộtnơithếnàyvớibốmình.

“Chà,ấntượngthật.”

“Sao?Vìconlàcongáià?”tôihỏi,ravẻbực,nhưngtrongbụngthìkhoáichívìôngchúývàtánthànhthấyrõ.

“Vì chú vốn ấn tượng với những người biết chơi trống. Vàphải,cảvìconlàcongái.”Ôngnhìntôitrêuchọc.“Mộtđứacongáibétẹo.Conlàgì?Mộtđứacongáibốnbảykýnonchoẹt?”

“Có lẽ vậy. Nhưng con biết chơi,” tôi nói. “Con không phảihạngxoàngđâu.”

Ôngnhoẻncườitươiróivớitôi.“Connghenhữnggì?”ônghỏi.

“Mỗithứmộtchút.Rock,dânca,R&B,thậmchírap,”tôinói.“Đủ cả trừ nhạc đồng quê. Mọi người nhà con thì lại mê nhạcđồng quê lắm. Họ tưởng Alan Jackson hát ‘Summertime Blues’đầutiên.”

Ông ngửa cổ cười khùng khục. Rồi ông nhìn tôi nghiêm túcnói,“Nămbannhạcưathíchnhất?”

“Chà.Cáiđókhónóiquá,”tôiđáp.“CólẽlàWilco,Radiohead,

Page 353: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Van Morrison, R.E.M. và Velvets,” tôi kể, đếm ra trên đầu ngóntay.“MaureenTuckerlàngườihùngcủacon.Khôngaibằng.CònYaelthìsuýtsoát.”

“Chếttiệt.Conđúnglàcongáichú.”

“Dạ,”tôiđáp,sởngaiốc.“Đúngvậy.”TôitumộthơiCocadài,quẳngốnghúttrênquầy,rồihỏi,“Cònchú?Mariankểcháunghelàchútừngchơitrongbannhạcrock?”

Ôngnổicáuthấyrõkhinghenhắcđếnbàvànói,“Chuyệnđólâulắmrồi.Nhưngphải,chútừngsốngmàmặcsơmivảiflannelvàmêcáitiếngguitarđặcquánhvớiđủthứâmthanhbiếnhóavàtiếngdộiđó.Chúchơihếtmấythứấy.”

“Nhưlàgì?”tôihỏi.

“Nirvana. Pead Jam. Alice in Chains. Mudhoney.” Ông trôngthoángbângkhuâng,rồilắcđầunói,“Chuyệnđólâulắmrồi.Từấyđếnnaychúđãtựlàmchomìnhđadạnglênrồi.”

“Đa dạng kiểu gì?” tôi nói, vẫn cố hết sức tỏ ra sành sỏi, vẫncòn thấy khó hiểu là sao bố mình lại đẹp trai như vậy. Thực rađiềuđócóchútđángngại.

“Mỗi thứ một chút. Cũng như con vậy. Từ Mike & Mechanicscho đến Bo Diddley rồi đến Violent Femmes. Chú thích rock cổđiển.Stones,Beatles,BobDylan.Khỉthật,chúcònnghecảnhạcđồngquênữa.Lớnchútnữarồithìcólẽconcũngsẽthíchtínhmộcmạccủanhữngcatừđó.Nóchânthật.Khôngmàumè.Chúđịnh nói là - Waylon Jennings? Hank Williams? Con phải thíchmấyanhchàngđómớiđược.”

Tôi nghĩ đến áo thun Philip mặc nên nói, “Dạ. Nhưng họkhônghẳnlàđồngquê.”

“Trờiđất!”Ôngcười.“Làmsaoconbiết?”

“HọtừbanGoldenAgemà.”

Page 354: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“GoldenAge,hả?”ôngnói.“Nóilạixemconbaonhiêutuổi?”

“Mườitám,”tôinói,vànétmặtônglạiđổikhác,tôitựhỏicóphảiôngđangnghĩvềbàkhông.Mườitámnămtrước.Đólàkhitôibuộtmiệng,“Chúbựccôấylắmkhông?”

Tôitưởngsẽthấyôngtrôngngạcnhiên,haycôngkích,nhưngôngchỉlắcđầu,câutrảlờiđãrõràngkhiôngcònchưađáp,“Khálàbực.”

Tôigật,nhìnxuốngmiếnglótlybằnggiấybìa.

“Dùsaothìtahãynóichorõnhé.Chúbựccôấy.Khôngphảicon,” ông nói, lúc này thì điều đó đã hẳn nhiên, nhưng tôi vẫnsướng rơn khi nghe ông xác nhận. “Chuyện cô ấy đã làm đúnglà...”Ôngđịnhnói“nhưcứt”nhưngsửathành“rốibeng”.

“Conhiểu,”tôinói,nhìnvàomặtông.“Côấycũngbiếtvậy.”

“Ừ.Ừm.”Ôngnhúnvairồibẻkhớpngóntay.

“Côấysợ,”tôinói.“Sợđếnmứckhôngdámnuôicon.”

“Côấyđâuphảinhờconnóivớichú.”

“Connghĩcôấycũngkhôngmuốnchúnuôicon.”

“Điềuđóthìkhárõrồi.”

“Phải,”tôinói.

“Nhưngconbiếtkhông,”ôngnói,“chuyệnđókhônghẳntùythuộcởcôấy.”

Tôinói,“Nếuchúnuôiconthìrồiaicũngsẽbiết.Côấykhôngmuốnđiềuđó.”

“Nhắc lại,” ông nói, gập đôi cái khăn ăn, rồi xếp làm tư.“Chuyệnđókhôngtùythuộcvàomìnhcôấy.Dùcuốicùngcôấyđãcóquyếtđịnhđúngchocon-vànghecóvẻđúnglànhưvậy-côấyvẫnkhôngcóquyềngiấuchúvềđứaconcủachú.”

“Conhiểu.”

Page 355: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Cảhaiimlặngmộtlátchođếnkhicuốicùngôngnói.

“Màthôi.Côấycũngđãcóđượccuộcsốngthápngàcủamìnhrồi.Thếlàtốt.Chocôấy.”

Tôihiểuôngmuốnnóigì-haibốcontôikhôngailàmộtphầntrongcáikếhoạchcuộcđờituyệtvờicủabàởđạilộ5.Vàdùtôibiết mình cũng nên hận bà, nhưng tôi không khỏi cảm thấy áingạichobà,nhấtlàvìtôinghĩbàsẽlàmmọichuyệnkhácđinếuđược.

“Cuộc sống của cô ấy không hoàn hảo đâu,” tôi nói khi chợtnhậnra.“Concònkhôngbiếtcôấycóhạnhphúcvậykhôngnữa.Vớitiềnbạcvàthànhcôngnhưthếấy.Ýconlà...côấycócănhộnựccườiđóởNewYork-vàbạntraigiàusụcólẽsẽcầuhôncôấynaymai,vàsởhữuđâunhưcảhãngtruyềnhình...”

Conrad giơ hai tay lên nói, “Ừ. Nghe tuyệt thật. Nhưng quảtìnhchúkhôngcầnphảibiếtcụthể.”

“Phảirồi,”tôinói.“Conxinlỗi.”

“Haylắm,”ônglạinói.“Nghenày.Khôngcógìghêgớmđâu...Chỉlà...Marianvàchúkhácnhau.Rấtkhác.Luônlàvậy.”

“Chúcógiađìnhchưa?”tôihỏi.

Ônglắcđầu.“Chưa...Nhưngđãtừng.Trongkhoảngbanăm.”

“Chúcóconkhông?”tôihỏi,lolắngchờcâutrảlời,dùkhôngrõmìnhmuốnthếnào.Cóanhchịemcùngchakhácmẹsẽkháthúvị-vàtôicócảmgiácrằngconôngđứanàocũngsẽhợpvớitôi,vàcólẽnógiốngtôinhiềuhơnCharlotte.Nhưngnghĩlạithìnếucóđượctrọnôngcũngtuyệt.

“Không,”ôngnói.“Côấykhôngmuốn.”

“Nhưngchúthìmuốn?”

“Rất muốn.” Ông mỉm cười với tôi, rồi tôi cảm thấy một cơn

Page 356: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ớnlạnhchạydọcsốnglưngvàrùngmìnhkhingheôngnóivậy,rõ rệt hơn nhiều so với cái cảm giác mà Marian có bao giờ cảmthấy.

“Cóphảivìvậymàchúchiatayvớicôấykhông?”tôihỏi,nghĩthậttrớtrêukhiđứaconlàtácnhânlàmtanvỡmộtcuộctìnhrồikhôngcóconlạilàtácnhânlàmtanvỡmộtcuộctìnhkháctrongđờiông.

Ôngcười, liếcquacôphụcvụquầyhìnhnhưđangnghelỏmcuộcchuyệntrògiữachúngtôi,hayítracũngrấtcầnmẫnphụcvụchúngtôi.“Khônghẳn.”

“Xin lỗi,” tôi nói. “Con biết thực ra đó không phải việc củacon.”

“Không.Khôngsao,”ôngnói.“Nhưngconcũngnênhỏicôấy.”Ông chỉ Stephanie rồi nói, “Cô ấy là vợ cũ của chú. Nhân viênphụcvụquầyquỷquái.Vợnhảm.”

Stephanienémmộtmúichanhvàoôngvàônghấttrởlạiquầy“Này!Liệuhồn.Emkhôngtệthếđâu.”

“Phảirồi.Nếucôkhônglàmbộthẳngthắnthìcôđãlàngườivợhoànhảorồiđấy.”

Cảhaicùngcười,rõrànglàgiữahọkhôngcógìhờnoán.“Chịlưỡngtính.Nóithẳngralàvậy.Màsốngcùnganhthìcũngđâudễdànggì,cưng...”Stephaniecườicợtthêmchútrồilạiđầukiaquầy để làm một ly margarita. Nhìn cô ta cà miệng ly vào mộtdĩamuối,tôinói,“Côấycóbiếtconlàaikhông?”

Conrad lắc đầu. “Không. Chú chưa nói với ai.” Ông nhìn tôi,địnhnóigìđó,rồinghĩtốthơnlàkhôngnên.

“Gìthếạ?”tôihỏi.

Ông liếc ra sau vai về phía sân khấu rồi nói, “Chú định nóirằngcôấybiếtmẹconlàai.”

Page 357: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Sao lại thế?” tôi hỏi, thắc mắc phải chăng cô ta học cùngtrườngvớihọ.

“Vì,”ôngnói,nhúnvai.

Tôikhôngchịubuôngthamàcứnhìnchođếnkhiôngnói,“VìMarianlàtìnhyêuđờichú.Trongmộtthờigiandài.Vàđólàkiểuthôngtintathổlộkhicòntrẻvàkhờdạivàhyvọngtađangsốngtrongcáigìđólớnlaovàtốtđẹphơncáitatừngmất.Đólàkiểuchuyệntàolaolàmtamấtthìgiờnghĩngợi.Đểchúnóiđiềunày-chuyệnđóchẳngđượctíchsựgìđâu.Nhớđiềuđó,đượcchứ?Mọichuyện sẽ cứ xảy ra thôi và sống mãi với quá khứ hay dằn vặtbảnthânrằngchuyệngìđãcóthểxảyracũngchẳngíchgì.”

Tôinhìnôngchằmchằmrồiôngnhìnthẳnglạitôi.“Chúbiết,chúbiết.Tìnhyêucủađờichúthậmchícònkhôngchochúbiếtkhi có đứa con của chú. Chuyện đó chẳng nhảm nhí thảm hạisao?”Ônglắcđầucườikhẩy.

“Khôngthảmhạiđâu,”tôinói.

“Ừ.Àthì,nóphảinóilênđiềugìđó...”

“Connghĩnókhôngnóilênđiềugìvềchú.Haycon,”tôinói,sựthậtđịnhhìnhtrongđầu.“Connghĩnónóilênđiềugìđóvềcôấy.Conngườitrướckiacủacôấy.”

“Vàtớigiờvẫnvậy,”ôngnói.“Giangsơndễđổibảntínhkhódời.”

Tôinóimìnhkhôngchắcđiềuđó,nhậnracólẽmìnhnóinghesẽthậtngungốcnếuđịnhdạykhônchoaiđógấpđôituổimình.Bốmình.

Quảnhiên,ôngnhìntôihoàinghi.“Ồ,thậtsao?”

“Thôi được. Có thể chú đúng,” tôi nói. “Nhưng ít nhất cô ấycũngđãcốsửasai.Côấylàngườitìmrachú,chúbiếtkhông?Rồihômnaycôấyđãđến.”

Page 358: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Muộngầnmườitámnămrồi,phảikhông?”

“Con nghĩ vậy,” tôi nói. “Nhưng ít ra giờ hai ta cũng đang ởđây.”

Ôngmỉmcười,hớpmộtngụmbiadài,rồinói,“Ừ.Connóiýđóchuẩn đấy, cô nàng chơi trống. Một cách nhìn đời hay. Cố màduytrìđiềuđónếuđược.”

Tôi mỉm cười, nghĩ là cách đó không có vẻ giống mình mànghecứnhưgiọngbốmẹtôi.GiốngCharlotte.Nhìnvàomặttíchcực.Biếtơnvềcáitacó.BiếtơnChúavềnhữnggìmìnhcó.Tháiđộ lạc quan là nền tảng của lòng can đảm. Lòng tôi chợt manmácnỗinhớnhà,nhưngkhôngphảikiểulàmtabuồn,màlàkiểunhắcnhởrằngtalàaivàtừđâutới.

“Thếbốmẹchúrasao?”tôihỏiông,chắcchắnhọchẳnggiốnggìvớibốmẹMarian.

“Bố chú không ở yên một chỗ. Ông là kiểu người hão huyềnnay đây mai đó. Ông cưới vợ ba lần và chưa bao giờ thật sự cóviệclàmổnđịnhvì,conbiếtđấy,mấysếpcủaôngaicũngdốtcả.Vậy nên đừng có mong cái cóc gì ở ông... Nhưng ông dễ mến.Chẳngaighétđược.”

“Cònmẹchú?”tôinói.

Conradnhìntôi,ánhmắtchợtđổikhác.“Mẹchúmấttrongtainạnxehơikhichúmớimườimộttuổi.”

Timtôithắtlại.“Ôi...Conxinlỗi,”tôinói,thắcmắcsaoMarianchưachotôibiếtmộtchitiếtquantrọngnhưvậyvềông.

“Ừ.Tệlắm.Bàlàmộtngườimẹtuyệtvời...Màchúkhôngnóivậychỉvìbàđãmấtđâu.Bàquảthựcđặcbiệt.Bàcókiểuchuyệngìcũnglàmratếuđược-ngaycảkhinhàchúnghèoxơxác.Vớilại,trời,bàbiếthátnữa.Giọngnữtrungtuyệtvời.”

Tôi cảm thấy mình cười sung sướng khi ông hỏi, “Con cũng

Page 359: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thếhả?”

Tôigật.

“Tuyệtthậtđấy,”ôngnói,mỉmcườilạivớitôi.“Vậyconthấysao?Tốinayconmuốnchơikhông?Hátchútđỉnh?”

“Trênsânkhấusao?”

Ông cười rồi nói, “Ừ. Trên sân khấu. Dàn trống ngay trên ấyrồi.”

Tôilắcđầubảoônglàtôikhôngnghĩvậy.

“Saokhông?”

Tôinhúnvai.

“Conchơinhạcsóngbaogiờchưa?Trướckhángiảấy?”

Tôilắcđầu.

“Vậythìđếnlúcrồi,conthấysao?”

Tôilạilắcđầu,lầnnàymỉmcười.

“Thôinào.Cảhaichúngtacùngchơi,”ôngnói,đẩyghếrarồidẫntôiđiđếnsânkhấuởcuốiphòng.“Conchọnbàihátđi.Chúthìbàinàocũngthích.”

“Gì cũng được hả?” tôi hỏi, tiếng nhạc ồn hơn khi chúng tôiđếngầnmấyloachính.

“Gầnnhưvậy,”ôngnói.

Chúngtôingồibênmộtbànnhỏngaybêntráisânkhấu,đánhdấu bằng một bảng nhỏ gấp lại ghi chữ dành riêng, ông gọiburger, khoai tây chiên và một cốc Coca nữa cho tôi. Trong khiđóthiênhạcứđềuđềutiếnlạichỗôngmàchào,hỏikhinàothìônghát,mộtsốcònyêucầucảbàihát.

“Chúngtôiđangcânnhắcđây,”ôngnói,chỉtôi,giớithiệutôilà“Kirby,mộttaytrốngvàlàcộngsựcủatôiđêmnay.”

Haigiờtrôiquanhanhnhưngchuyệntròrấtthúvịcònnhạc

Page 360: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

thìhay.Đámđôngkhônghềcókiểuưabìnhphẩm,dườngnhưđánhgiácaomọinỗlực,nhưngchuyệnđócũngkhônglàmvơibớtnỗihoảngsợtôicảmthấylàConradcóthểsẽéptôilênsânkhấu.Chốcchốcônglạigợiýmộtbàimàtôixuađivìlýdonàyhaylýdokhác-khôngýnghĩa,khôngcóchuyểnâmvựctrốngrõràng,rằngđơngiảnlàtôikhôngthích.Dùvậy,chủyếulàtôitrìhoãn,gạtđicảmộtsốbàiưathíchmàbiếtmìnhcóthểhátvàchơi, chẳng hạn như “Have You Ever Seen the Rain?” củaCreedence Clearwater Revival và “Good to See You” của NeilYoung.

Khoảngmườimộtgiờmườilămthìôngnói,“Thôinào,Kirby,sợgìchứ?”Cuốicùngtôinhắmmắtmàđồngýbài“SmallTown”củaPearlJam,theogợiýcủaông.

“Ý chú là ‘Elderly Woman Behind the Counter in a SmallTown’hả?”tôinói,nhớlạiEddieVedderđãphátbiểutrongmộtbàiphỏngvấnrằngtựađềdàidònglàđểphảnứnglạimấytựađềbàihátchủyếuchỉcómộtchữcủabannhạc.

“Đúnglàbàiấyđấy,”ôngnói.“Conbiếtchứ?”

Tôigật,nhẩmlạilờibàiháttrongđầu.

Ông khoanh tay, lắc đầu, rồi nói từ hè năm 1995 tới giờ ôngchưachơilại.

“Vậythìnghecóvẻhợpnhỉ?”tôinói.

“Ừ, chú nghĩ thế,” ông nói, cười toe, sụp vành mũ xuống chemắt.“Tachơithôi.”

Tim tôi đập rộn, chúng tôi tiến về sân khấu, rồi tôi ngồi lênmột chiếc ghế cao sau dàn trống DW có lớp bọc titan lấp lánh,đẹpmêhồn.Tôilòmòlàmquenvớinó,nhấnbànđạp,cầmdùilên, thậm chí còn chơi dạo. Tôi quyết định là sẽ không dùngchũmchọe,nhưMoevĩđạivẫnlàm.

Page 361: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

TôinhìnConradcầmmicrolên,đámđôngxemôngnhưmộtngôisaolớn,ainấyđềungồithẳnghơn,nụcườinởrộnghơn,vỗtayhayhuýtsáochờđợi.Ôngkhôngchỉlàchủquánmàrõràngcònlàngườicủacôngchúng.

“Xinchúcmộtbuổitốitốtlành,tấtcảmọingười,”ôngmởlời,giọngtrầmhơntrongloa.Ôngxoaymũlại,vànhmũgiờởđằngsau.

Khoảng chục người hô tên ông, số khác thì chúc lại ông mộtbuổitốitốtlành.

“TốinaytôimuốnđượcgiớithiệuvớicácbạnKirbyRosetuyệtvời. Một tay trống tài năng từ St. Louis đến thăm chúng ta. Tôikhônghềbiếtđếncôbésuốtmộtthờigiandài,”ôngnói,quaylạinhìnvàomắttôi.“Nhưngcôbécừlắm.Tôithựcsựthíchcôbé.Và tôi biết các bạn cũng sẽ thích. Vậy nên hãy chào đón cô bénồnghậukiểuZeldanào.”

Đámđôngvỗtaycuồngnhiệttrongkhitôicảmthấynhưsắpngấttớinơi,mồhôitúarakhắpcáclỗchânlông,ánhđènsángchóicảmắt.Sợđếnnghẹtthở,tôinhìnConradbướctớisátmépsânkhấu,lấycâyguitartrongmộthộpdánđầyđềcanxe,rồihấtdâyquaiquađầu,dạovàinốt.Đúnglúctôisắpngấtxỉuthìôngquay lại, bước mấy bước tới chỗ tôi, nói, “Cứ bình tĩnh. Hít vàihơithậtsâuvào.Rồicứtheochú.Conlàmđượcmà,nhóc.”

Tôi gật, nghe nhịp điệu bài hát trong đầu, như tôi vẫn luônlàmngaytrướckhibắtđầuchơi.

Vàrồiquánbarlặngđi,ainấyđềunhìn,chờđợi,khiConradgảymấynốtđầutiên,rồihát,chấtgiọngnamcaomượtmàấmáplàmtôinhớEddienhưngcóâmđiệukhànkhàn,riêngbiệt.

Gương mặt em tôi thấy như quen. Ám ảnh thân thương, màsaotôivẫnchưanhớra.

Page 362: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi lạnh cả người mặc dù trên sân khấu nóng hầm hập khinhịp bài hát cứ thế đến với tôi, tự nhiên như mọi nốt nhạc đếnvớiông.Thếrồi,đếnmộtlúc,ôngbướctớichỗtôivàbảotôihát.Tôilắcđầu.Ôngbènnói,“Thôinào,Kirby.Chúmuốnngheconhát.Hátđi,côgái.”

Vậylàtôihát,tìmđượchòaâmngẫuhứng,mớiđầuhátthử,rồi mỗi lúc một mạnh mẽ hơn theo tiếng trống. Ôi, đã lâu lắmrồi.Cóbaogiờdámmonglàemlạivề.Màgiờemởđây,bêntôi.

ĐólàkhitôingướclênvàthấyMarianđangđứngcuốiphòng,cạnhquầybar,xemchúngtôi.

“Bàấyđangởđây,”tôibáokhiôngđếngầntôilầnsau.

Ôngnhìnmôitôiđoán,khẽgật.Cólẽôngthấybàrồi,nhưngtôi có thể nghe ông, thấy ông, cảm thấy ông bỗng chơi say mêhơn.Ôngnhắmmắtgảyđàncòntôiđánhtrống,cảhaicùnghát:

Ýnghĩvàtìnhcảmđãnhạtphai.

Ýnghĩvàtìnhcảmđãnhạtphai,nhạtphairồi.

Nhạtphai,nhạtphai...

Page 363: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương30Marian

Tôi đã biết Kirby chơi trống từ khi nó trình diễn đoạn rap nhonhỏ ở phòng kịch bản. Nhưng tôi vẫn xúc động và mê mẩn khibướcvàoquánbarvàthấynóđangchơitrốngthật,dướiánhđènsân khấu, trước khán giả thật, với bố mình. Chuyện đó quáchoángngợpvàphithựckhiếntôivừahãnhdiệnvừađauđớn.

Vậynhưng,họkia,đãtìmthấynhau,ởbênnhau,cùnghátcáibài tôi nhớ rất rõ anh đã chơi. Đó là một trong những bài tôithíchnghenhấttrongvốntiếtmụccủaanhvàlầnnàohaiđứanằmvẩnvơtrêntấmnệmtrongphòngngủcủaanhtôicũngđòinghe.

Bàianhchơitrongrừngcáingàychúngtôichụpbứchìnhduynhất. Giọng anh bây giờ còn hay, chín hơn trước, dù tôi chưatừng được ngắm anh trong khung cảnh biểu diễn thật sự thếnày.

Anhđánhguitarđiêuluyện,tựtin,vàChúaơi,quyếnrũđếnmứctôikhómàchịunổi.Tôiđangngắmnhìnchàngtraimìnhtừngyêuvàlạibồihồinhưđứacongáingàyxưa,nhữngkýứcàoạtùavềkhiếncảkhốióclẫncontimtôiđềunhứcnhối.

Saumànhợpâmcuốihaytuyệt,mọingườinhấtloạtđứngdậyvỗtay,reohò,huýtsáoầmĩ.Ngườitagọitênanh,vàingườicònbiếttênconbé.Mộtngườiđànôngđộimũdạđenkhumtaybênmiệngkêutoyêucầuhátnữa-Conradbènquaylạihỏiýconbé.Lưnganhquayvềphíatôi,nhưngtôithấyđượcconbégật,mỉmcười, rồi cúi tới thì thầm lại với anh điều gì đó. Đêm nay họ là

Page 364: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mộtđội,đêmđầutiênhọcùngnhau.

Conradbướclạitrướcsânkhấu,cúiđầu,nóinhỏtỉnhbơvàomicro,“Này.Tôiđãnóicôbélàcongáitôichưanhỉ?”

Lờituyênbốvừadứt,tiếngvỗtaycàngrộlênầmĩ,vànhữnglời yêu cầu hát tiếp cũng tăng vọt. Nhưng Kirby đứng lên, cúichàonhanh,rồicầmmicronóitỉnhbơlànócógiờgiớinghiêmnhưng cũng cảm ơn mọi người rất nhiều. Mọi người cười ồ. Họthíchnó.Họyêumếnnó.Tôiyêunó.

Conbénhìnthấytôinênvẫynhanhmộtcáivàmỉmcườiđộlượng,rồithìthầmgìđóvớiConradkhihọbướcxuốngsânkhấuđivềphíatôi,giữanhữngcáivỗlưngvàkhenngợi.Khihọlạigầnhơn,tôithấycảhaimồhôinhễnhạivàthởhổnhển.Rồihọđứnglạingaycạnhtôi.NụcườilúcđứngtrênsânkhấucủaConradđãtắt,nhưngsựthùoánkhitrướccũngkhôngcòn.

“Chà,”tôinói.“Haingườichơiđỉnhquá.”

“Cảmơncô,”Kirbynói,haimáhồngrực,mắtlonglanh.Trênmặt nó toát ra niềm vui thuần khiết làm tôi muốn hôn lên tớitấp.

Tôi cũng muốn hôn Conrad - nỗi thôi thúc quá mãnh liệt vàđángsợ-vàdùbiếtkhôngnênlàmvậynhưngtôivẫnnhìnvàomắtanhmànói,“Bàiđógợilạinhiềukỷniệm.”

Anh gật, chấp nhận câu này nhưng không hẳn là đồng tình,rồi khoác vai Kirby. “Con bé rất có năng khiếu,” anh nói, lái lờinhậnxétđósanghướngkhác.

“Đãrõlàconbéthừahưởngtừđâu,”tôinói.

“Phải,”anhnói,rồiquaylưnglạivớitôi,biếncuộcchuyệntròthànhphútriêngtưvớiKirby.“Cảmơnvìconđãđến,”tôingheanhnói.“Chúvuilắm.”

“Con cũng vậy,” con bé nói, mặt ửng hồng vì tự hào, phấn

Page 365: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

khíchvàsựtrìumếnthấyrõdànhchoanh.

“Quaylạisớmnhé,”anhnói,đưamubàntayquệttrán.

“Hènàynhé?”conbénói.“Khicontốtnghiệpxong.”

“Lúcnàocũngđược,”anhnói.“Bấtcứlúcnào.”

TôinghĩlạiphútchiataycủaconbévàtôikhilầnđầuconbéđếnNewYork,câuấytừmiệngtôimớinghekháclàmsao.Đêmđầutiênchúngtôicùngngồivớinhautrênmấycáighếđẩubênquầybếpnhàtôimớikháclàmsao-thậntrọngvàkiềmchế.Anhkháctôibiếtchừngnào.Anhthậtvàsốngđộng-haithứmàtôiyêuởanh.Haithứmàconngườitôichưatừngthựcsựcó,ítnhấtcũngkhôngphảitrongđờithực,chỉtrongnhữngthếgiớitôitạoratrêngiấy.Ítnhấtcũngkhôngphảitừmùahèđó.

Kirby bước tới nói dăm câu với cô phục vụ quầy, hai ngườitrôngnhưbạnbè,tớilúcđóthìConradmớinhìntôi.Nhìnthật.

“Anhcămghétđiềuemđãlàm,”anhnói.“Nhưnganhđangcốđểkhôngcămghétem.”

“Cảmơnanh,”tôiđáp,lònglạidạtdàocảmxúc.

“Cảmơnemđãquaylại,”anhnói,rồiđưataylênkéomũthấpxuống,giấuđiđôimắt.“Thôi,anhphảitrởlạilàmviệcđây.”

“Phải.Đươngnhiênrồi,”tôinói.

“Tạm biệt, Marian,” anh nói, rồi quay đi lần nữa, để có chútriêngtưsaucùngvớiKirby,mìnhđẫmmồhôiômtạmbiệtnó.

***

Trong chuyến xe về nhà, con bé lặng lẽ, như thể đang ngẫmnghĩ lại mọi chuyện xảy ra, đắm mình trong đó, một nụ cườichiếnthắngthoảngtrênmặt.Tôimuốntôntrọngsựriêngtưcủa

Page 366: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nó, sự toàn vẹn về cảm xúc từ trải nghiệm vừa qua của nó,nhưngđồngthờitôicũngcháylòngmuốnbiếtnóvàConradđãnóinhữnggì,vàanhđãkểvớinóvềđờimìnhthếnào.Cuốicùng,khôngchịunổithêmgiâynàonữa,tôihỏithẳngnórằnganhđãcóvợchưa.

Conbélắcđầu.

“Cònconcái?”tôihỏingậpngừng.

“Chỉ có mình con thôi,” con bé đáp, nhìn đăm đăm ra cửa sổbênhôngkhichúngchạyxerakhỏithànhphốtheohướngBắc,vềlạikhungô.

“À, thấy chú ấy vẫn còn chơi nhạc cô rất mừng,” tôi nói, tìmmột câu mào đầu - câu nào đó để gợi nó kể về buổi tối nay, vềConradvànhữngcảmnhậncủanó.

“Dạ.Nhưngchúấycũngkinhdoanhnữa,”conbénói.“Zeldalàquánbarcủachúấy.Dochúấysánglập.”

“Vậysao?”tôinói,vừangạcnhiênvừahàilòng.“Tuyệtquá.”

“Phải.Mớiđầuthìđólàcâulạcbộjazz,khoảngmườilămnămtrước-rồichúmờimấynhạccônggiỏitrongthànhphố,bạnbèvànhữngngườiquenbiếtkháctới.RồimọingườicứtruyềntụngvàgiờthìquánđãthànhmộthuyềnthoạiởChicago-nhạccôngcảnướcđếnvàchơiđủloạinhạc.”Conbénóivềchuyệnđóvớicáigiọngsôinổinhấttôitừngngheởnó.

“Ừ, cô cũng không ngạc nhiên,” tôi nói, dù một phần nhỏtrong tôi rất ngạc nhiên, và tôi nghĩ con bé nhìn thấu điều đó,đúngcáikiểucủanó-luôngạtphăngmọithứnhảmnhí.

“Chúấychưatừngvàođạihọc,”conbénói.“Vậymànhìnchúấyxem.Chúấythậtsựhạnhphúctrongquánbarđó.Chúấygọinólànhàmình.Giađìnhmình.Thậmchívợcũcủachúấyvẫncònlàmviệcởđó-vàhọvẫnlàbạnbè.”

Page 367: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôisắpxếplạichitiếtnày,thắcmắckhôngbiếtmốiquanhệcủahọthếnàovàvìsaohọchiatay,rồinói,“Haibốconvớinhautuyệtvờithậtđấy.”

“Cảmơncô,”nónói.“Quảlàvui.”

ChúngtôiimbặtkhigầntớiGlencoe,rồichạyvàoMapleHill.Gầnnhưnhànàocũngđềuđãtắtđèn, lácđácchỉcònvàingọnđèn bên hàng hiên. Khi chúng tôi chạy vào lối đi, con bé quayquatôi,“Côlàmtannáttráitimchúấy,côbiếtkhông.”

Tôilặngngười,rồiquayquanhìnconbé,mặtnóchìmtrongbóngtối.“Chúnóivớiconvậysao?”

“Khôngnóinhiều-nhưngphải.Chúthậtlòngyêucô.”

Tôi dám nói con bé đứng về phe anh, nhưng tôi không tráchnó.Tôicũngvềpheanh.

“Vớilạiconnghĩ...”conbénói,giọngnhỏdần.

“Sao?”tôinói,tắtmáyxe,nhìnmặtnó.

“Thôikhôngcógì,”nónói,lắcđầu.

“Concứnóiđi,”tôinói,chuẩnbịtinhthầnnghenhữnglờianhđã nói khiến tôi đau lòng, những lời đúng sự thật mà tôi biếtmìnhđángphảichịu.

Nhưngthayvìvậynólạibảo,“Concũngkhôngbiếtnữa.Congầnnhưcócảmgiáclàchúấyvẫncònyêucô.”

Tôichưakịpđáplạithìconbéđãxuốngxe,sậpcửa,bướctớilối đi trước nhà. Tôi xuống theo, ước gì có thể quay ngược thờigian.Ướcgìthờimườitámmìnhgiốngnóhơnchút.

***

Sáng hôm sau, ngay trước chín giờ Kirby gõ cửa phòng tôi.

Page 368: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Conbéđãthayđồ,valiđặtdướichân,bảonóphảiđiđểcònônthitốtnghiệp. Tôi lẹ làngtỉnhtáo lạivà mặcáolạnh vào,rồi ítphútsauchúngtôiđãđứngởsảnhngoài,bốmẹtôitừbếpbướcrađểgặpchúngtôi.

“Cháukhôngởlạiănsángđượcthậtsao?”mẹtôihỏi.

“Quả thật là cháu phải về để kịp học thi,” Kirby đáp. “Kẻokhông qua được bài thi nhập môn toán học cao cấp mà tốtnghiệp.”

Bốtôigậtvànói,“Ôngbàhiểumàcháu.”

“Thôi,”Kirbynói,giọngcóvẻmạnhdạnhơnlúcmớitới,nhưthểnóđãtrưởngthànhtrênsânkhấutốiqua.“Cháucảmơncảnhà rất nhiều đã đón cháu. Thật vui khi được làm quen với cảnhà.”

“Ồ,ôngbàcũngvậy,Kirby,”bốtôinói,bướctớiômconbéthậtchặt và hôn lên má nó. “Thật tuyệt khi cuối cùng ông bà cũngđược gặp cô cháu ngoại. Ông bà biết cháu có một gia đình yêuthương cháu rất nhiều, nhưng ông bà hy vọng cháu có thể đónnhậnthêmcảôngbànữa.Ôngbàthậtlòngmongđâymớichỉlàkhởi đầu.” Ông nhìn mẹ tôi và bà gật đầu tán thành không dứtkhoát,bồnchồnxoắnchuỗingọctraitrêncổ.

Kirbymỉmcườirồilàmtôisốckhinói,“Cảmơnôngngoại.”

Ôngcườitươi,nụcườisungsướngnhấtđãlâurồitôimớithấyởông.

Saumấygiâyimlặngvụngvềmàrõlàmẹtôikhôngđịnhômtạm biệt con bé, tôi nói mình sẽ tiễn nó ra cổng. Bố mẹ tôi gật,hiểu ý tôi muốn được một mình với nó trong khi tôi xách va lilênrồibướcrangoài.Khichúngtôitớixethìconbéđãlạitrầmngâmvànghiêmtrang,nhưngtôitựnhủchuyệnđócũngbìnhthườngởnhữngcuộcchiatay,nhấtlàtrongnhữngmốiquanhệ

Page 369: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mongmanh,mớimẻ.Cầncóthờigianđểxâyđắplòngtinvàsựgắn bó đích thực, dù là tình bạn hay cái gì mang tình mẫu tửhơn,vàtôisẵnlòngnỗlựcđểđạtđượcđiềuđó.

“Vàituầnnữalàcontốtnghiệprồi,”conbénói.

“Rồisao?”tôihỏi,khấpkhởi.

“Bố mẹ con muốn con mời cô tới. Vậy nên. Cô được mời...Nhưngconbiếtcôbậntốimắtvớibộphimvàđủmọiviệckhácnênkhônghềchinếucôkhông...”

“Côsẽcómặt,”tôinói.“Chắcchắnđấy.”

Conbégậtrồinói,“Tuyệt.Consẽnhắncụthểchocô.Haygọihaygìđó.”

“Vậythìtốtquá.”

“Thôi. Cảm ơn cô,” nó nói, dù cả hai đều biết lời mời là mónquànódànhchotôi-khôngphảingượclại.

***

Khitôivàonhà,mẹtôihâmnóngtáchcàphêcủabàrồirótramộttáchchobốvàtôi.Rồibàđậptrứngvàomộtcáitô,chuẩnbịlàmtrứngtráng.Tôinhắcbàlàtôicóchuyếnbaysớmvàkhôngcònnhiềuthờigiantrướckhiphảiđithudọnhànhlý.

“Thi tốt nghiệp và viết kịch bản truyền hình,” bố nói, trôngvẫncòntrầmngâm.“Chẳngbaogiờdứt.”

“Haynhữngphiêntòaquantrọng,”tôinói,mỉmcười.

“Thếtốiquasao?”mẹtôihỏi,giọngphơiphới.NhưthểKirbychỉđixemphim.

Tôi nhìn bà, tự hỏi sao bà không thể công nhận toàn bộ tầmmức quan trọng của cái chuyện đang xảy ra - hay chấp nhận ý

Page 370: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

niệmlàKirbytồntạitrongcuộcđờicủachúngtôi.Cólẽbàcảmthấy có lỗi vì đã tiếp tay cho tôi quyết định như thế và muốnbiệnbạchvớichínhmìnhrằngđólàquyếtđịnhđúngđắn.Hoặccó lẽ bà vẫn thấy nhục nhã về chuyện đã xảy ra và lo lắng mọingười sẽ nghĩ gì về chuyện đó. Mà có lẽ chỉ là bà sợ Conrad, lorằnganhsẽlạikhiếntôilạclối.

“ConradvàKirbyhợpnhaulắm,”tôinói,kểvắntắtchobốmẹnghecảnhtượngkhitôivàoquán,nhưngkhôngbiếtdiễnđạtsaochoxứngvớihọ.“Xúcđộnglắm...rấtcảmđộng.Conmừngchocảhai.”

Bố đặt ly xuống rồi nhìn vào mắt tôi. “Chuyện đó đáng nểđấy,”ôngnói.

“Conphảichoanhbiếttừlâurồimớiphải,”tôinói.

Mẹtôilắcđầu,kiênquyếtkhôngchịunhìnnhậnnhưvậy.

Tôi lờ bà đi mà quay qua bố. “Con thấy hình như anh ấy sẽkhôngbaogiờthathứchoconvìchuyệnconđãlàmvớianhấy.”

“Bátnướcđãhắtđikhônglấylạiđượcconà,”bốnói.“Chỉnhìnvềphíatrướcthôi.Giờconđanglàmđúng.”

“Conđangcốđây,”tôinói.

“Đólàtấtcảnhữnggìconcóthểlàm,”bốnói,ômtôihệtnhưđãômKirbylúcởsảnh.

***

Tôingủsuốtchuyếnbayvềnhàmàvẫncònchệnhchoạngkhibướcvàocănhộ,cuốichiềuhômấy.HômthứSáucôdọndẹpđãđếnnênnhàcửacònsạchsẽhơnthườnglệ,mọithứđâurađó.Tôimởtủlạnh,nhưngnhưmọikhi,chẳngcógìđểăn-dùcũng

Page 371: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

không phải là tôi đói. Tôi lững thững đi qua bên bàn và liếcchồng bản thảo tôi đem theo trong hành lý định đọc trên máybay,nhưnggiờthìcảmthấyhoàntoànkhôngcóhứngđộngđến.Tôitínhchạybộtrongcôngviên,nhưngcũngchẳngcólòngdạnào.Tôibènbậtstereo,nhưngnhạc-nhạcnàocũngvậy-lạilàmtôi nhớ đến Conrad và vẻ mặt anh khi biết con bé là ai. Tôi sẽkhông bao giờ quên được cái vẻ mặt ấy. Nên cuối cùng tôi cầmđiệnthoạilêngọichoPeter,hỏianhcóđếnđượckhông.Anhnóiđược,tấtnhiênlàđược,anhsẽđếnngaykhicóthể,giọngvỗvề.

Khoảngnămgiờthìanhtới,thẳngtừchỗlàm.Anhnóiđãởđósuốtmấyngàycuốituầnđểdậplửa.Tôitựhỏiliệucóđámcháynào trong đó liên quan tới phim của mình không, nhưng rồikhông hỏi. Lúc này, tôi đã quá kiệt quệ nên không thực sự đểtâm.Chúngtôingồitrênsofavàtôikểanhnghevềcuốituầnvừarồi-vềcuộcchuyệntròvớibốtrongcôngviên,tháiđộthùđịchcủaConrad,màntrìnhdiễncảmđộngcủaanhvớiKirby.Tôikểanhnghemọithứngoạitrừcáimìnhđangcảmthấylúcnày-vìvớibảnthântôicònkhôngbiếtmôtảthếnào.

“Đólàmộtbướctiếnlớn,”anhnóikhitôidứtlời.Anhcócáivẻmãnnguyệntạicáccuộchọpsaukhitìmracáchgiảiquyếtmộtvấnđề,vàtôinhậnraanhxứngđángđượckhenvìnhữnggìvừadiễnracuốituầnvừarồi.Vìđãlàmtôithấylàmìnhphảiđốimặtvớiquákhứvànóirasựthật.RằngdùtôinợKirby,Conradvàbốđiều ấy, nhưng tôi cũng nợ cả chính mình. “Em có vui là đã đikhông?”

“Có,”tôinói.“Khókhăn...Nhưngcó.”

“Cáigìđánggiácũngđềukhókhăncả,”anhnói,nắmtaytôisiếtchặt.

“Phải,”anhnóiđúng.

Page 372: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Peterlắcđầunhưthểmuốnnóikhôngphảichuyệnđúnghaysai.“Anhxinlỗivìđãkhắtkhevớiem.Chỉtạianhthấykhóchấpnhận...cóbímậtnàogiữahaita.”

“Embiết,”tôiđáp.“Emhiểu.”

“Nhưnggiờtacóthểđitiếprồi,”anhnói.“Phảikhôngem?”

Tôigật,toànbộconngườitôiđềuđangcốlàmchínhđiềuđó.

“Anhnhớemlắm,NhàVôĐịch,”anhnói.

Tôi nói mình cũng nhớ anh, rồi chúng tôi nhìn nhau, nhìnnhauthậtsự,rồianhkéotôivềphíamìnhmàhôn.Tôithìthầmxinlỗi,rồianhthìthầmlạibàytỏsựcảmthôngvàthathứ.

“Anh muốn em,” anh nói, hai tay lướt lên trên rồi luồn vàodướiáotôi.

“Đinào,”tôinói,dẫnanhvềlạiphòngngủrồichúngtôilặnglẽcởiđồ,giúpnhaucởinút,khóa,dâylưng.Suốtlúcđóbốnmắtvẫnkhôngrờinhau,mộtcuộcchuyệntròkhôngthànhlờidiễnra, cho đến khi cả hai khỏa thân hoàn toàn, rồi hôn nhau. Anhkhentôiđẹp,lướttayngượctừhônglênlưngtôirồihạtôixuốnggiường. Anh thuần thục và tự tin trong từng động tác, từng lờinói.Tôinghĩđếnmọichuyệnđãxảyrakểtừlầnsaucùngchúngtôi bên nhau thế này, vài đêm trước khi Kirby gõ cửa nhà tôi.Tưởngnhưmộtkiếpđãtrôiqua.

“Emsẵnsàngchưa?”anhhỏi.

Tôi nói rồi. Tôi nói tôi muốn anh, cần anh và yêu anh biếtchừngnào.

Tấm thân anh vẫn phủ trên thân tôi, anh chống hai tay haibênngườitôi,lắcđầu,nhưmuốnnóitôikhônghiểuđúngýanh.“Anhnói‘sẵnsàng’khôngphảivớiýđó,NhàVôĐịchạ...Emđãsẵnsàngchobướctiếptheochưa?Cùngnhau?”

Page 373: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi nhìn anh chằm chằm, sững sờ. Đây là điều tôi không hềngờtới.Điềutôikhônghềnghĩđếnsuốtmấytuầnquavàcảcuốituầnvừarồi.

“Ýanhlàsao?”tôinói,đểbiếtchochắc.

Anhlạiphủtoànbộsứcnặngcủamìnhlêntrêntôivàhôntôi.“Anhsẵnsàngrồi,NhàVôĐịch,”anhthìthầmvàotaitôi.“Anhđã sẵn sàng mua cho em chiếc nhẫn trong mộng của em. Lấynhau.Cócon.Tấtcảnhữngviệcđó.Theothứtựnàotùyem.”

Tôicảmthấymìnhrunlênkhihìnhdungmộtlễcướinhỏcómặthaibêngiađình.AidanvàKirbyđứnghaibên.Cuộcsốngtôihằng mong muốn. Chúng tôi hôn nhau như từ lâu lắm rồi, vànhấtđịnhkhôngphảitừkhiconbétớitìmtôi.Rồichúngtôilàmtìnhthậtchậmrãi,hơithởanhphảvàotaitôi,haicánhtayanhquấn riết lấy tôi. Chúng tôi kéo dài thật lâu cho đến khi khôngchịunổithêmgiâynàonữarồicùngnhauthănghoa.Tôicóthểcảmthấyanhbùngnổtrongtôi,dịudàngrênrỉgọitêntôi,nóianhsẽbiếntôithànhvợanh.Tôithầmnhủmìnhlàngườiphụnữmaymắnnhấtđời.Tôibảoanhrằngtôihạnhphúcvôcùng.Rồikhitôingủthiếpđi,gốiđầutrênngựcanh,tôigầnnhư,hầunhưtinlàvậy.

Page 374: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương31Kirby

Tôibướcvàonhàsauchuyếnláixenămgiờđồnghồthìbốmẹ,emgáivàNoahvừaăntrưaxong.Ainấyđềumừngrỡkhithấytôi,ngaycảmẹ.Tôibuộcmìnhphảivàongồivớihọ,dùrấtmuốnđượcởmộtmình.

“Thế nào?” Charlotte hỏi khi mẹ đứng lên đi lấy cho tôi mộtđĩa.“Saorồi?”

“Thíchlắm,”tôinói,ướcgìcócáchnàomôtảmìnhthíchđếnmứcnào.“Tiệckhiêuvũsao?”

NóvàNoahnhìnnhaucườitoerồiconbénóichưabaogiờvuihơn.RồinókểlàthầyTullyđãphảiđuổicổnămđứavìnhảybậy-vàtámđứavìuốngrượu.

“EmcóthấyBelindakhông?”tôikhôngnhịnđượcbènhỏi.

“Chỉ một phút sau khi bọn em tới,” nó nói. “Váy của chị ấytrôngmêhồn.Đẹplắm.Vậylàcuốicùngchịấycũngmuađượccáiváyngọclamtừngmặcthử.”

Tôigật,làmbộngạcnhiên,nhưngtronglòngkhôngchỉthấtvọng vì con bạn không đổi ý vẫn mặc cái váy đó mà còn thấythươnghạinólạlùng.Điềuđóắtkhôngthểkhiếnnóthấyvuivẻđược-dùchotrôngnócóxinhđẹpcỡnào.

Charlotteđẩyđĩaxàláchcángừcònthừaphânnửararồinói,“Sao?Chịcógặpchúấykhông?Bốđẻchịấy?”

“Có,”tôinói,khimẹđưatôimộtđĩaxàláchcángừvàmộtbátxúpcàchua.

Page 375: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chúấyrasao?”nóhỏi,aicũngnhìntôichờđợi.

“Chúấyvẫnlànhạcsĩ.LàmchủmộtquánbartênlàZeldavàchơinhạcsóngsuốtbatrămsáumươilămngày.”TôitránhnhìnvàomắtbốmẹkhiđứngdậylấymộtlonCocatrongtủlạnh,rồingồixuốnglại,mởlontumộthơidài.

“Conđếnquánbarsao?”mẹhỏi.Chỉlàbàchẳngđặngđừng.

“Dạ,” tôi nói. “Nhưng con không uống rượu. Không khác gìphânnửamấynhàhàngởSt.Louis.HaybấtcứgìởHill,”tôinói,ámchỉkhunhàhàngÝmàbaogiờbốcũnglàmmộtlytạiquầyrượutrướckhivàoăncùngcảnhà.“Đànghoàngthôimàmẹ.Tinconđi.”

Bàgậtrồinóibàtintôi.Hoàntoàn.

DườngnhưnónglòngmuốnthoátkhỏiđềtàiConrad,bốnói,“ThếcònbốmẹcôMarian?Họcótửtếkhông?”

“Dạ,” tôi nói. “Con thích bố cô ấy hơn mẹ. Mẹ cô ấy kiểu nhưhơihợmhĩnh.Nhưngcũngkhátửtế.”

Trôngmẹtôicóvẻchúýđếnchuyệnnày,cólẽnhẹnhõmvìtôivẫngiữđượcsựnhạycảmvớithóihợmhĩnh.“Họlàmnghềgì?”

“Bà thì không đi làm. Ông làm luật sư cho những người kiểunhưOprahấy.Nhàhọgiàu.”

Bốmẹtôigật,nhưthểđãđoántrướclàvậy.

“Chúấytrôngthếnào?”Charlottehỏi.“Bốchịấy.”

“Bốchịđâymà,”tôinói,chỉbố,ôngcườitươiróiđáplạitôi.

Charlottetiếp,“Phải!Chịhiểuýemmuốnnóigìmà-bốđẻchịcơ.”

“Cái này thì chị không thể nói dối - chú ấy đẹp trai. Giốngnhư... ca sĩ nhạc rock ấy,” tôi nói, bật cười. Tôi liếc nhìn mẹ,

Page 376: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

trôngbàlạicóvẻlolắng.“Khôngphảikiểucasĩrockđểtócdài,nghiệnngậpnhữngnămtámmươiđâumẹ.Chỉgiốngdânnghệsĩthôi.Chúấyhaylắm.Cựckỳtửtế.”Tôiđịnhkểchuyệnhaibốconhátvớinhautrênsânkhấunhưngrồilạinghĩmuốngiữđiềuđóchoriêngmìnhmộtthờigianđã.Vảlại,tôikhôngmuốnlàmbốbuồn.Tôibiếtmìnhcảmthấythếnàokhiôngcónhiềuđiểmchung với Charlotte hơn, được gì đâu khi khiến ông cũng cảmthấy như vậy. Thế rồi, chỉ để mẹ vui lên chút đỉnh, tôi nói, “Àquên,bàCaldwellthậtlòngthíchmấycáikhănănđấy.”

“Thậtthếhả?”mẹnótươitỉnhhẳnlên.

“Dạ phải. Bà khen mấy cái khăn xinh lắm. Bà còn cảm ơn vềcáibánhnữa.”

“Concóănbánhkhông?”mẹhỏi.

“Không,”tôinói.“Nhưngcólẽvìbàmuốnđểdành.Họkhôngbịdịứnghạtgìđâu.”

Mẹ tôi cười tươi rói trong khi Charlotte và Noah đứng lên đi,thông báo là chúng đến tiệc hồ bơi. “Chị muốn đi không?”Charlottehỏitôi,rõrànglàlờimờikhôngcầnthiết,lầnthứmộttrămtrongnămnay,nhưngvẫntửtế.

Tôi cảm ơn nó nhưng bảo không đi vì đã mệt lử sau chuyếnbay, vả lại còn phải ôn bài nhiều lắm. Rồi khi nhìn hai đứa taytrongtaybỏđi,tôinghĩđếnPhilip,háohứcmuốngọichocậuta,gặpcậuta,hôncậutalầnnữa.

Tôibảobốmẹmìnhđisoạnđồ,nhưnghaingườingănlại,bảomuốnnóivớitôithêmđôiđiều.

Tôichuẩnbịtinhthần,chờmộtbàithuyếtgiáocuốicùngvềchuyệnhọcđạihọc,nhưngthayvìvậyhọnóivềBelinda.

“Nólàmsaoạ?”tôinói.Tôinghĩtrongđầuthậtnhanh,cốxácđịnh xem họ đã biết những gì và liệu mình có bị liên lụy gì

Page 377: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

không.

“BốmẹđãbiếtchuyệnchiếcváynóăncắpởcửahiệuRobin,”bốnói.Thếrồi,tôichưakịpcânnhắcxemcónêngiảngukhôngthìônghỏi,“Conbiếtchuyệnđórồi,đúngkhông?”

Tôi ngây nhìn ông, nghĩ kiểu này quá đặc trưng và thật khólòngtinnổilàtôisắpbịlôithôi,nhưngbiếtnếumìnhnóidốithìtình hình sẽ còn tệ hơn, nên tôi đáp, “Dạ, con biết. Sao bố mẹbiết?”

“Quảnlýcửahànggọichomẹ,”mẹnói.“SángChủnhật.CuốituầnrồibàtapháthiệnratrongkhomấtchiếcváyvànhớrằngBelindađãthửchiếcváyđónênnghilàconbé.Bàtachờxemnócómặcđếntiệckhiêuvũkhông.”

“Saobàấylạigọichomẹ?”tôihỏi.

“BàtatưởngBelindalàcongáimẹ.”

“Mẹnóisaovớibàấy?”

“Mẹnóithựcranókhôngphảicongáimẹ,màlàbạnthâncủagiađình.Vàmẹsẽtìmhiểurồilấylạichobàta.”

“Rồisaonữa?”

“MẹhỏiCharlottelàBelindamặcváygì.Mẹkhôngnóivớiemcon vì sao mẹ muốn biết. Nhưng em con đã khẳng định là nómặcchiếcváyđó.”

“Liệunócóbịbắtkhông?”tôihỏi,hoảnghốt.

Mẹtôinhìnbố,bốnói,“Không.Quảnlýđãtínhbáocảnhsát.Nhưngrồibốmẹđãtrảtiềnchochiếcváy.”

“Bố mẹ làm gì cơ?” tôi hỏi, lặng người đi. Hầu như tôi khônghìnhdungnổilàbốmẹtôilạilàmđiềuđó.Baochechokẻphạmtội.

“Họ đòi buộc tội con bé,” bố nói. “Bố mới bảo mẹ là bố sẽ trả

Page 378: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tiềnchocáiváyvàxửlýviệcnày.RồibốgọichoBelinda.”

“Rồichuyệngìxảyra?”

Ôngnói,“Bốmẹgọinóquarồibốmẹngồi...nóichuyệnvớinóthôi.”

“HồinàyBelindađanghoangmanglắm,”mẹnói.“Từngàybốnóbỏđinóđãphảichịukhổ.Haimẹconhọgặpkhókhănvềtiềnbạc.Khôngphảiđiềuđóbàochữachoviệcnóđãlàm.Nhưngbốmẹkhôngmuốntươnglainóbịhủyhoại.Bốmẹnghĩvềbảnchấtthìnólàđứabéngoan,nhưnggiờchỉlànóđanghơilầmlạcmộtchút.”

“Thếnónóisaoạ?”tôihỏi.

“Nókhổsởthậttình.Màkhôngchỉvìnóbịbắtquảtang.Nócóvẻthựclònghốilỗi.Nóhứahoàntiềnlạichobốmẹvànănnỉbốmẹđừngnóichomẹnóbiết.”

“Bốmẹcóđịnhnóikhông?”

“Bố mẹ phải nói con à,” bố nói. “Bố mẹ chỉ muốn biết con cólàmviệcđóchưa?”

“Conkhôngmuốnlàmvậy,”tôiđáp.

“Bốmẹbiết.Nókểchobốmẹchuyệnhaiđứacãinhau.Vàvìvậymàconkhôngđidựtiệckhiêuvũ.”

Tôigật,chờnghebịtráchsaokhôngnóivớibốmẹ.Đánglẽratôiphảilàmgìđónữa.Nhưngmẹchỉbảo,“Hẳnchuyệnnàythậtkhókhănvớicon,Kirby.”

Bốtôigậtđầurồinói,“Đúngđấy.Hầuhếtbọntrẻsẽkhôngđủmạnhmẽđểchọnlậptrườngnhưthế.”

Tôicúiđầu,bốirối,dùkhôngrõvìsao.Tôiđoánvìtôikhôngquen được quan tâm như vậy. Lâu rồi bố mẹ mới nói tự hào vềtôi. “Với lại con cũng muốn đi Chicago mà,” tôi lí nhí, vẫn cúi

Page 379: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đầu,tựhỏisaomìnhcốtrảlạiphầnnàolờikhenngợi.

“SaoconkhônggọichoBelindađi?”bốnói.“Nóđangchờconđấy.”

***

ÍtphútsautôiđãtớicửatrướcnhàBelinda,lầnnàythìgõcửa.Nóramởcửangayrồidẫntôilênlầuđếnphòngnó.Haiđứangồitrêngiường,chẳngnóichẳngrằng.Dadẻnótrôngkhủngkhiếp,như nó hoặc đang khóc hoặc đang uống rượu hoặc cả hai. Tôinhìnđichỗkhác,thấyváchtườngphòngnóphủđầynhữngcâuviết-chủyếulàlờimấybàinhạcpopngungốcchẳnghạn,Tasẽởđâunếutakhôngthểmơmộng?MộttríchdẫnkháđànghoàngnếukhôngphảinóthuổngtrongmộtbàicủaJonasBrothers.

“Bốmẹtớkểtớnghechuyệnrồi,”tôinói,chưadứtcâuthìconbạnđãbậtkhóc.Tôinhoàitớiômnó.

“Tớxinlỗi,”nónói.“Tớcưxửvớicậukhốnkiếpquá...”

“Ừphải,”tôinói,nhíchngườiramỉmcườivớinó.

“Tớxinlỗi,”conbạnlạinói.“Tớchẳnghiểutớbịlàmsaonữa...Chỉvìlúcnàotớcũngthấychánnản...vàchánớncảnhnghèovàkhôngbaogiờcóđượcmóngìrahồnđểmặccả.”

“TớhiểumàBel,”tôinói.

Nó lắc đầu, “Với cậu thì khác. Cậu đâu có ông bố không chịutrợ cấp tiền nuôi con - cậu có hai ông bố và hai bà mẹ mà mộtngườithìgiàusụ.Charlottecònnóicậuđangđigặpbốđẻ...Chúấylàngôisaonhạcrockthậthả?”

Tôi nhún vai, cố giảm nhẹ chuyện đó đi, chỉ nói, “Chú ấy rấthay...Nhưngmìnhnóichuyệnđósauđi...”

Page 380: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Nó hỉ mũi rồi tiếp, “Tớ nghĩ mình cũng hơi ghen tị nữa. Vềmọiđiềuhayhoxảyravớicậu.VàthậmchívềcảPhilipnữa.Cậutathíchcậuthậtđấy.”

“Jakethíchcậumà,”tôinói.

“Không,hắnthìthíchgì.Hắngiốngvớitấtcảnhữnggãkhácthôi.Hắnchỉnghĩđếnsex-thếthôi...”

“Đứacontrainàochẳngnghĩđếnsex,”tôinói,mỉmcười,dùbiết Belinda nói đúng - với tôi và Philip thì chuyện đó quả cókhác.

“Cònbốmẹcậunữa.Chúaơi.Tớbiếtcậuthấyớnbốmẹ,Kirb,nhưnghọquátuyệtvời,”nónói.

Tôi chế nhạo. “Được, về điểm đó thì tớ xin phép có ý kiếnkhác.”

“Không.Thậtđấy.Nếukhôngnhờbốcậuthìtớđãbịcòngtaygiảiđirồi.Chúaơi.Tớnợchúấy.Khôngchỉbốntrămđô,tớthựcsựmangơnchúấy.Cậuquámaymắnkhicóbốmẹnhưthế.Tớvẫnluônướcgìhọlàbốmẹtớ...”

Tôinhìnconbạn,ngạcnhiênvìnócảmthấynhưvậy.Trongbấynhiêunămnghetôikêucavềhọ,nóchưalầnnàonóigìnhưvậy.

“Họ khắt khe nhưng ít ra cũng còn quan tâm,” nó nói, nướcmắtlạirưngrưng.

“Mẹcậucũngquantâmmà,”tôinói.

“Tớbiết,nhưngkhônggiốngnhau.Mẹtớchẳngbaogiờởbêntớcả...Khôngphảilàlỗicủabà...Nhưngtớcũngchẳngbiếtnữa.Chỉlàthấychánnảnquá,Kirbà...Ýtớlàtớbiếtđólàlỗicủatớ-và chẳng có gì bào chữa được cho việc tớ đã làm. Nhưng chỉ làtớ...quáchán...mọithứ.”

Page 381: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôi lại ôm bạn, tự hỏi sao lâu nay mình không biết con bạnthânnhấtđờilạicảmthấykhổsởthếnày.Tôichợtnghĩcólẽaicũng vậy. Tức là trừ Charlotte ra. Nhưng Chúa ơi, có lẽ ngay cảCharlottenữa.

“CậucóthathứchotớkhôngKirb?Vìcáicáchtớđãđốixửvớicậuấy.”

“Có. Tớ tha thứ chứ. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Cậu sẽmãilàvậy.”

Rồitôinhìnvàomắtconbạnvàbảonórằngmọichuyệnsẽổncảthôi.Thựcsựổn.Cuộcsốngcủachúngtôivàtươnglaivàmọithứ sẽ vậy. Tôi nhắc lại điều đó, và đã lâu lắm rồi tôi mới thựclòngtinnhưvậy.

***

SángthứHai,tôitìmthầyTullytrongvănphòngđểxingiấyphép tư vấn nhằm trốn giờ thể dục. “Trừ phi thầy nghĩ em cầnmấykỹnăngđánhcầulôngchođờimìnhnhỉ?”

Thầycười,chỉvềchiếcghếtôivẫnngồi,nói,“Chuyệnhọcônchobàithinhậpmôntoáncaocấptớiđâurồi?”

“Cứtvãi,”tôinói.“Haylà‘nhưcứt’?”

Thầylờđichữbậyđóvàcâuhỏivềngữphápcủatôimànói,“Thầy thấy là em phải đủ bảy mươi hai điểm mới tốt nghiệpđược.Sứcemđạtđượckhông?”

“Được,”tôinói,xuataygạtcâuhỏiđóđi.“Chuyệnđódễnhưbỡnấymà.”

“Tốt,”thầynói.“Chúttựtinthúvị!”

“Emđãthayđổirồi.”

Page 382: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vậy ư? Chuyện này có dính dáng gì đến chuyến đi Chicagokhôngđấy?Haycóbạntraimới?”

Tôinhìnthầy,ngạcnhiênvàcóphầnlúngtúng.“SaothầylạibiếtchuyệnPhilip?”

“Gián điệp Facebook mà,” thầy nói, khi tôi nghĩ đến mấy tinnhắn tình cảm mà bọn tôi viết ngày càng nhiều lên tường củanhau.

Tôi cười. “Phải. Philip được lắm, nhưng chuyện này chỉ là vềbốđẻemthôi.”

“Kểđi,”thầyTullynói,bẻngóntayvànhoàivềphíatôi.

Tôinhoẻncười,rồikểđầuđuôimọichuyện,nàolàhaibốconrấthợpcạ,nàolàtôisướngrơnkhicóquanhệmáumủvớiaiđótàihoanhưvậy,lạicònbộcbạchvớithầycảnhữngcảmxúclúcđứngtrênsânkhấunữa.

Thầy Tully có vẻ lắng nghe từng lời, còn hơn cả mọi khi, rồinóithầyướcgìcómặtởđómàxem.“Mộtngàynàođó,”thầynói.“KhinàoemlàAmericanIdoltiếptheo.”

Tôiđảomắt.

“Bấygiờthầycóthểnóithầyđãquenbiếtemtừhồi...”

Tôimỉmcười.“Phảiđấy.Cólẽemcònkiếmđượcchothầygiấyvàohậutrườngnữa.”

Thầycườito,“Emđừngcóvênhmặtvớithầynhé!”

Tôi cười rồi hứa là sẽ không làm thế với thầy. Chúng tôi nóichuyệnphiếmdămphútnữarồithầybảo,“Vậy,embiếttacònvàichuyệnkhácphảibànđúngkhông?Mộtvấnđềquảnlýcuốicùng...”

Tôinhìnthầy.“NóiemlàkhôngphảivụMizzouđithầy.”

“Kirbynày.”

Page 383: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Hic!Thôimà,thầyT!”

Thầylờđitiếngỉôicủatôivànóitiếp,“Kirby,thầythậttìnhnghĩ em nên vào đại học. Cứ thử một học kỳ xem. Em bỏ haychuyểntrườnglúcnàocũngđượcmà...”

“Bốmẹemxúithầyvụnàyà?”tôinói.“Hạnchótquarồi,thầybiếtmà.”

“Cònembiếtbốmẹđãđóngtiềncọcrồichứ?”thầynói.

Tôi không biết chắc, nhưng gần như đã đoán trước là vậy vìkhôngnghebốmẹnhắcnhỏmgìnữakhivừahếthạnchót.

“Nghe này Kirby. Đây là ý kiến trung thực, từ đáy lòng thầy.Thầynghĩemnênvàođạihọc.Chuyệnđókhôngcónghĩalàemsẽ không thể theo đuổi âm nhạc, ngay cả như là một nghề.Nhưng đại học là một trải nghiệm - và ít nhất cũng là cái gì đóemnênthử.LấyđượcnềntảnghọcvấnvữngchắcrồiemvẫncóthểcókếhoạchBmà.”

“SaođạihọclạikhôngthểlàkếhoạchBcủaem?”tôinói.“CònâmnhạclàkếhoạchA?”

“Haicáikhôngloạitrừnhau.NhìnR.E.M.vàRadioheadđấy.

Tôilạiđảomắt.

“EmcóthểvàotrườngnhạctạiMissouri,Kirb.”Thầyquayđirútmộttờgiấytừmáyfaxtrênbàncótêntôiởđầu.Thầyđưatôivà tôi nhìn qua: Các nhạc công cần chuẩn bị một vài tác phẩm.Tư liệu chứng tỏ chất giọng hay khả năng kỹ thuật đều có thểchấp nhận. Người chơi nhạc cụ gõ cần sẵn sàng để chơi ít nhấthaibàisau:mộtbàiđộctấu/khúcluyệntrênnhạccụgõcóphím(mộccầmmarimba/xylophone/đàntăngrung),trốngcon,trốngđịnh âm, các phong cách trên dàn trống (swing, rock, funk,Latin,v.v...)

Tôingừngđọcrồingướclênnhìnthầy.

Page 384: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Emlàmđượcchuyệnnàymà,Kirb.”

“Thầycònchưatừngngheemchơimà.”

“Thầybiếtemgiỏi,”thầynói.“Thầychỉbiếtthôi.”

Tôilặngthinh.

“Thử nghĩ xem em sẽ học hỏi được những gì từ các giáo sưthựcthụ.”

“Nghĩđếnmọithứnhảmnhíkhácemsẽphảihọc.”

“Khôngcókiếnthứcnàolànhảmnhíđâu.”

Tôikhoanhtay,vờbựchơnthựclòngthấyvậy.

“Cứnghĩthêmmộtchútđượckhông?”

Tôibảothầymìnhđãnghĩrồi.

“Nghĩthêmmộtchútnữathôi?”thầynói.“Làmơn?Vìthầy.”

Tôithởdàivẻmệtmỏichưatừngthấyrồinói,“Thôiđược.Títinữathôiđấy.”

Dường như đó là điều tối thiểu tôi có thể làm cho người duynhấtmộtlòngtintưởngtôi,ngaytừđầu.

***

Chiềuhômấy,saugiờăntối,Conradnhắntinchotôi.Êcôgáichơitrống.Mọichuyệnsaorồi?

Cườitoetoét,tôinhắnlại:Khôngcógìđặcbiệt.Chỉđanghọcthi.Chú?

Ông nhắn lại ngay: Đang nghe vài bài Sly và Family Stone...Album There’s a Riot Going On hay đấy, nếu con không biết.Đoánconsẽthích.

Tôi biết vài bài của họ, chẳng hạn “I Want to Take You

Page 385: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Higher,”nhưngkhônghẳntừngnghealbumđó,nêntôiliềntảitrêniTunesvề,vàsaukhinghevàibài,bènbáocáolạivớiông:Tuyệt.Thích“Poet”và“FamilyAffair”.Cảmơnđãmách.

Mộtgiâysau,điệnthoạireo.Ônggọi.Tôichộplấy,thíchchí.

“Này,”ôngnói.“Thứđóđượcchứhả?”

“Haytuyệt,”tôiđáp.

“Đoánconsẽthíchmà.”

“Chắcchắnrồi.”

“Thế...họchànhsaorồi?”

Tôi kể với ông là mình đang cố gắng qua được bài sát hạchnhậpmôntoáncaocấpđểcóthểtốtnghiệp.Ôngnóimìnhcũngtừngvậy,cùngchungcảnhngộ.

“Rồisao?”

“Chú qua được,” ông nói. “Suýt soát. Chú không vào đại học,nhưngítnhấtcũngkhôngphảikẻbỏdởtrunghọc.”

Tôi hít vào rồi hỏi ông câu hỏi khó khăn nhất. “Chú có ướcmìnhđãvàođạihọckhông?”

“Không,”ôngnói.“Cólẽđókhôngphảilàcâutrảlờiđúngđắn.Nhưngsựthậtlàvậy...Dùchúcũnggặpmay.”

“Conđangthửhìnhdungxemphảilàmgìvớiđờimình.Hayítnhấtlàvàinămtới,”tôinói.

“Conđangmuốnchúkhuyêngìsao?”

“Khônghẳn.Conđãđượcnghekhuyênnhiềurồi.”

“Ừ. Chú biết... Chú tin chắc Marian đã lắng nghe con nhiềurồi.”

“Dạ.Côấynghĩconnênvàođạihọc.Nhưngkhôngrarảgiảngđạo,”tôinói,tựhỏiôngcócốkiếmcớđểnhắcđếnbànhưbàvẫnluônlàmvớiông.

Page 386: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Quả nhiên, ông nói, “Thế lúc còn lại hai người với nhau convuichứ?”

“Sáng hôm sau con đi rồi. Nhưng đúng là vui. Con với cô ấyvuivẻmà...Côấysẽđếndựlễtốtnghiệpcủaconnênconcũngsắpgặplạicôấyrồi.”

“Ồ,”ôngnói.“Tốtquá.Mừngchocon.Mừngchocảhai.”

“Dạ,”tôinói.“ConbiếtchúphảitrôngcoiZelda,vớilại...cólẽchúsẽkhôngthoảimáikhiphảigặpcôấyởđó...”tôinínthởnói,“Nhưngchúcũngđượcmời...”

“Cảmơncon,Kirby.Contửtếquá...”

“Dù sao thì chắc cũng không đến nỗi khó xử lắm, phảikhông?”tôigặng,hòngchoôngmộtlốithoát.

“Ừ.Cólẽsẽkhálúngtúng...nhưngcứchochúbiếtlàbaogiờ...Stephlúcnàocũngcóthểtrựcchiếnđược.Cólẽchúghéquachútrồivềcũngđược...”

“Được,”tôicốnóitỉnhbơhếtsức,cốkiềmchếnỗiphấnkhích,tự nhủ có lẽ sẽ không được như ý muốn, nhưng ít ra ông cũngnghĩđếnchuyệnđó.“Đượcvậythìhayquá.Nhưngconthếnàocũngđược.Dùchúđếnđượchaykhôngcũngkhôngảnhhưởnggìđâu.”

“Ừ,”ôngnói.“Chúhiểu.”

“Thôiconphảiđihọcđây.”

“Phảirồi,”Conradnói.“Nhưngnhớnày-đạohàmbậchaitínhgiatốc.Cứnghĩđến:xechạynhanh.”

Tôiphìcười.“Phải.Đạohàmbậchaitínhsựthayđổivậntốccủa một đại lượng đang thay đổi. Vậy nên phải rồi, gia tốc.Nhưngsaochúnhớđượcvậy?”

“Chúnhớcảlônhữngthứvôbổmà,”ôngnói.

Page 387: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vậynólàvôbổhả?”tôihỏi.

“Trămphầntrăm.”

“Conbiếtmà,”tôinói,cườitoetoét.

Page 388: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương32Marian

ThứHaikhitôitớichỗlàm,Alexandretìmtôitrongvănphòngvà đưa tôi một kịch bản mới toanh mà Jeanelle viết còn cậu tatrau chuốt lại. “Thưởng thức Gilmore Girls gặp Cheers đi này,”cậutanói.

Tôithởdài,“Thậthả?Tôicóghétnókhôngđây?”

“Chị sẽ không thích đâu. Tôi đã xử lý hết mấy ghi chú củahãngrồi.Rồirảivàomấycâu‘trờiơi’chohọhiểuýmình.”

“Ítnhấtthìtacũngcònđượcphátsóng,đúngkhông?“Màtôicònchưacướisếp...”

Tôicốgiấucáicườisauxấpgiấy,nhưngchắccậutađãthấyvìcậutahỏi,“Ồ,khỉthậtCaldwell.Haingườiđínhhônrồià?”

“Ừ. Tôi nghĩ vậy,” tôi nói, vẫn còn đang cố hiểu cái tin này.“Đừng nói ai biết đấy. Chưa chính thức. Dù chúng ta đều biếtStandishkhôngdễđổiý.”

Alexandre lắc đầu, thích thú. “Hai người sẽ là Julie Chen vàLeslie Moonves tiếp theo. Biết đâu anh ta sẽ trả thời gian phátchíngiờlạichobọnmình.”

“Ừ,”tôinói,cườinhưngcảmthấykhôngthoảimái.“Đólàcáitốithiểuanhấycóthểlàmchobọnmình,đúngkhông?”

***

TốihômấytôigặpJessđểcùngăntốitạiVillagevàchocôbiết

Page 389: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tinmớivềcuốituầnvừarồivàcảtinvềPeter.

“VậylàkhôngcòntialửanàovớiConradnữasao?”bạntôihỏi,dườngnhưphớtlờchuyệntôisắpđínhhôn.

Tôiliếcxuốngxemthựcđơnvàlắcđầu.“Không.”

“Cậu có muốn nhìn vào mắt tớ mà nhắc lại không?” cô bạnnói.

TôinhìnchằmchằmlạiJessrồinói,“Nếutialửacậumuốnnóilàanhtaghétcayghétđắngtớcòntớthìthấyanhtađẹptraihơnbaogiờhếtthìừ,cóđấy.Còntialửakiểukhácthìkhông.”

“Cậubảođẹplàđẹpđếnmứcnào?”côhỏi.

“Chếtngười.Ngờingời,”tôinói.

“Sosánhanhtavớiaimìnhbiếtxemnào.”

“Tớkhôngbiếtnữa?”

“Nổitiếng?”

Tôi trả lời ngay, “Nửa như James Franco nửa như BradleyCooper.Nhưngnóivậyvẫncònchưaxứng.”

“Cậuhẳnđãnghĩngợiđôichútvềđiềunày.”

“Chắcvậy.Cũng...mộtchút,”tôinói.“MìnhnóivềPeterđượckhông?Làmơn?”

“Phải rồi. Ừ. Chúc mừng cậu,” cô bạn nói như thể tôi vừathôngbáomìnhvừagiànhđượcgiảithưởngmộtnămmiễnphísửdụngkhăngiấy.“Tintuyệtvời.”

“Ừ.Anhấymuốntuầnnàyđilựanhẫn.”

“Thíchthật.”

Tôinheomắtlạinói,“Jess!Saocậukhôngthíchanhấy?”

“Tớthíchanhấymà.Tớchỉkhôngtinlàcậuyêuanhấy.”

“Tớyêuchứ!”tôinói.“Saolạikhôngyêu?”

Page 390: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“‘Saolạikhôngyêu’hầunhưkhôngphảilàmộtlýdođểyêu,”Jessnói.“Vớilạingườixứnghợptrongđờitathìchưahẳnlàtìnhyêucủađờita.Cẩnthậnvềsựkhácbiệtkhónhậnthấynhưnglạicựckỳquantrọngđóđấy.”

Tôilắcđầu,ướcgìchínhClaudianhìnrađượcđiềuđó,vànghĩJesslàngườiítnênbanphátlờikhuyênvềcácmốiquanhệnhất.

“Tớbiếtrõsựkhácbiệtđó,”tôinói.“VàPeterlàcảhai.”

“Tùy cậu,” Jess nói. “Nhưng tớ chưa từng thấy mặt cậu sánglênkhinóivềanhấynhưkiểuvớiConrad.”

“Conradlàmộngmơthờitrẻdại.Chỉvậythôi.”

Jessvevẩymộtngóntayvềphíatôi.“Dùsao,anhtacóthểcònhơnthế.Vớilạicậuđãcómộtđứaconvớianhta.”

Tôinóicôbạnđãsaiquárồivàquảquyếtgậpthựcđơnlại.

“Cậucóbiếtmìnhmuốngìkhông?”Jesshỏi.

“Có”tôiđáp.“Tớbiết.”

***

“Emthấysao?”Peterhỏikhichúngtôingồitrongvănphòngnhỏtạikhuvựcbánkimcương,gặpAriZwacker,nhàkimhoànlâunămcủaanh.TôiđãquyếtđịnhkhôngbậnlòngchuyệnAritừngthiếtkếnhẫnchoRobin-vàhầuhếtnữtrangchịtacó-màcốchúývàonhữngviênđálộnglẫybàytrênbàn.Bêndướimỗiviênđềucómôtảmàusắc,sốcarat,vàđộtinhkhiết,vàtôiđểýthấylàkhôngcóviênnàodướichuẩnVS1,bacarat,màuG.Tôikhông rành về kim cương lắm, nhưng gần như chắc chắn rằngviênnàocũngđềunhiềutiềnhơnsovớitổngthunhậpnămnămđầulàmtrongngànhtruyềnhìnhcủatôi.

Page 391: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chiếcnàocũnglộnglẫycả,”tôinói,phầnnàotrongtôiướcgìmìnhcứđểPeterlàmtôingạcnhiên.Cólầntôiđãkhôngkháchsáonóimìnhmuốntựchọnnhẫnvìnólàcáitôiphảinhìnngàyngày,nhưngcócáigìđónhấtđịnhlàkhônghềlãngmạnvàhơinảnlòngkhihạcấpmộtbiểutượngtìnhyêuthànhnhữngphânloại mang tính khoa học như vậy - nhất lại là những phân loạitậptrungvàokhiếmkhuyết.

“Emthíchchiếcnàonhất?”Peterhỏi,nhìntôichờđợi.

Tôivờcânnhắcphòngkhicósựchênhlệchgiánhiều,nhưngtrongnhómcómộtcáiănđứt-mộtviênkimcươnghìnhchữcắtgóc VVS1 bốn carat, màu F. Cuối cùng tôi trỏ nó. “Viên đó lộnglẫy quá... Nhưng viên nào cũng vậy,” tôi nói. “Anh thích viênnào?”

Ari gật rồi nói với Peter, “Đúng như anh đoán.” Anh ta dùngnhípcẩnthậngắpviênkimcươnglênthảvàomộtmặtnhẫn,rồiđeothửvàongóntaytôi.Tôingâynhìnkhôngtinnổi.Đơngiảnthôi,vìđólàchiếcnhẫnkimcươngđẹpnhấttôitừngthấy,kểcảnhữngchiếctrêntaycácngôisaotrongtạpchí.

“Emthíchkhông?”Peterhỏi.

Tôinhìnanh,vẫnkhôngnóinênlời,cònanhthìcườitươiróivànháymắtvớiAri.“Tôisẽgọichoanh.”

Arigật,rồichúngtôitạmbiệt,vềlạiđường47,đingangmộtđám người Do Thái Hasid và vài cặp đang ngắm hàng hóa bàytrongcửakính.

“Emhạnhphúcchứ?”Peterhỏi,khichúngtôirẽvàođạilộ5.

“Ngấtngây,”tôiđáp,cườitươihếtcỡvớianhđểchứngminh.

Anhcúilạihôntôinụhôntakhôngthườngthấytrêncácvỉahè đông người. Một nụ hôn đi cùng viên kim cương bốn carat,gầnnhưtuyệtbích.Mộtnụhônmànếuvàocáiđêmlầnđầutôi

Page 392: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đềcậpchuyệnhônnhânthìắttôisẽđánhđổibấtcứgìtrênđờiđểcóđược.CáiđêmtôigặpKirbyvàtoànbộcuộcđờitôibắtđầuthayđổi.

***

Chiềuhômsau,Petervàtôidựmộttiệcsinhnhậttrangtrọng,phô trương, có nhạc hiệu là bài hát chủ đề trong phim Bác sĩZhivagocủamộtngườibạncũcủaanh(vàRobin)tạiPeninsula.Chúng tôi đi chào hỏi một lượt, nếm nhiều loại vodka, cá hồixông khói, trứng cá tầm trắng được phục vụ, nhưng không aithựcsựcóbụngdạđểdiễntuồng,vàcảmgiácấycàngtăngthêmkhiRobinvàanhbạntraiđiêukhắcchặnđườngchúngtôi.

“Thế khi nào thì hai người cưới?” Robin buột miệng hỏi saukhichúngtôinóihếtnhữngđềtàimọikhi.

Peterchuồitayômeotôirồilàmcônàngsốckhinói,“Sắp.”

Nhưthểđượcnhắcvở,mộtnhânviênphụcvụđưachúngtôihailysâmbanhtrênkhaybạc.Robinnânglylên,yêucầuchúngtôilàmtheo.“Nào,chúcmừngđiềuđó!Tôithậtlòngmừngchohaingười.Haingườilàmộtcặpđôihoànhảo.Tôigầnnhưphátghenkhihaingườiđẹpđôiđếnthế.”

“Cảmơn,tôicũngnghĩvậy,”tôi línhí,nânglylênnhấpmộtngụm.

“Cái này là để chúc mừng một đại gia đình thập cẩm, chẳnggiốngai,”Robinnói,rồiquayquachongườiyêubiếthoàncảnhcủachúngtôibấtthườngrasao,kểcảcâuchuyệnKirbytìmtới.Rồi, chưa ai kịp nói gì thì chị ta đã hỏi mình đến dự đám cướiđượckhông.“Nhé,làmơnmàPeter?”

Petermỉmcườinhưnglắcđầunóidứtkhoátlàkhông.

Page 393: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Mariansẽchoemđến,”chịtahỏi.“Đúngkhông,Marian?”

“Ồ,chắcrồi.Dĩnhiên,”tôinói,rồilàmcụthứngbằngcáchđùamột câu là mời chị ta theo cả tuần trăng mật nữa. Lát sau, cônàngcùngngườiyêuchệnhchoạngbỏđi,cònPetervàtôibướcra thềm ngoài. Chúng tôi dựa vào một rào chắn cao, nhìn quaánh đèn trên đại lộ 5. Đó là một đêm trời trong, đẹp đẽ, kiểu sẽlàmtaphấnchấn,xúcđộngkhilàdânNewYork,hạnhphúcvìđược sống nhưng khi chúng tôi nhấp sâm banh và ngắm cảnhvật,tôilạibắtđầunghĩngợimiênman,cáikiểunghĩngợitừlúcđiChicagovề.Tớimộtlúc,anhhỏitôicâugìđó,nhưngtôikhôngnghethấychữnào.

“Hử,”tôinói.

“Emđangnghĩgìvậy,NhàVôĐịch?”anhnói.“Đầuócemcứnhưđangđểtậnđâuấy.”

Tôixinlỗi,bảorằngđangnghĩvềchươngtrình-việcviếtlạimộtphầnkịchbảntôiđanglàm.

Anhnhìntôidòhỏi,rồinói,“Emcócònđangmuốnviếtlạigìkháckhôngđấy?”

Tôilolắngliếcnhìnanhrồinói,“Ừm,chắcemcònđangcânnhắcchuyệnchiếcnhẫn...”

“Nóthìsao?”anhhỏi.

“Ừm... Em nghĩ anh... chưa nên mua chiếc nhẫn ấy,” tôi nóikhi bắt gặp một cô nàng trông như người mẫu trẻ măng đangnhìnPetertừđầuđếnchânkhôngđượcýnhịcholắm.Tôicảmthấyhơinhóilênghentuông,rồicốchúývàocuộctròchuyện.

“Saolạichưa?”Peternói,uốngcạnlysâmbanhrồiđặtlêncáibànsaulưng.

“Emcũngkhôngbiếtnữa,”tôiđáp.“Cólẽnótoquá.”

“Nóđâucótoquá.”

Page 394: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Ừm, em chưa chắc lắm về giác cắt... Em không chắc nó... đãđúnglàchiếcemmuốn.”

Anh khoanh tay rồi nói, “Em không chắc nó đúng là chiếcnhẫnemmuốn-hayemkhôngchắcanhlàngườiemmuốn?”

Tôinuốtkhan,cốlấyhơivàthuhếtcanđảmđểnóitiếp,tựhỏiliệu mình làm vậy có đúng không hay đây lại là một chọn lựanữakhiếnmìnhsẽphảihốitiếctrongnhiềunămtớiđây.

“Peter,”tôinói.“Emnghĩmìnhkhôngnêncướinhau.”

“Nhưngtạisaolạithế?”anhnói,đènthànhphốhắtánhtrongmắtanh.

“Vì...emkhôngchắctathựcsựyêunhau.Yêutheocáchđểcóthểcưới,”tôinói,nghĩđếncuộctròchuyệnvớiJessvàcuốicùngcũngthúthậtvớilòngmìnhlàcôbạnđãnóiđúng.

“Anh thì chắc,” anh nói và tôi nghĩ anh luôn là người chắcchắn trong mọi chuyện. Đó chính là phẩm chất giúp anh trởthành một CEO tài giỏi. Anh chưa từng nghi ngờ bản thân saukhiquyếtđịnhbấtcứchuyệngì.

Tôilắcđầu,nướcmắtchựctràora,bốirốitớimứckhôngthểnói nổi với anh rằng tôi nghĩ anh chẳng qua là đang yêu cái ýniệm về tôi. Và tôi cũng vậy. Mọi ô đều được đánh dấu cả rồi,nhấtlàkhimàgiờđâychúngtôiđãgiảiquyếtxongxuôinhữngrắcrốixungquanhKirby.

“Chỉlàemthấychuyệnnàykhôngđúng...nữa,”tôinói.“Cólẽlàchưatừng...”

Tôichờthấyanhbùngnổ,nổigiận,bấtcứcảmxúcmạnhmẽnào. Nhưng anh chỉ hỏi, “Anh có thể nói hay làm gì để thuyếtphụcemnghĩkhácđikhông?”

Tôilắcđầu,nhưngbụnglạithầmướcítnhấtanhcũngcứthửnóixem.Songkhikhôngthấygì,tôibènnói,“Khógiảithíchquá.

Page 395: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chỉlàemcảmthấymìnhđãthayđổi.”

“Chuyện này có liên quan gì đến cuối tuần vừa rồi không?”anhhỏi.

“Không hẳn,” tôi nói, nhưng trong thâm tâm, tôi biết là có.Rằngnóhoàntoàncóliênquantớicuốituầnvừarồi,Conrad,vàviệc tôi hòa giải với quá khứ. Nhận ra cái mình từng có và cáimình từng vứt bỏ. Tôi tha thiết muốn được cảm thấy như xưa.Trongmộtmốiquanhệmàtôikhôngphảicốviếtkịchbảnhaylocắtxén.Muốncáigìđóchânthật-dùlàhỗnđộnvàrốirắm.ĐólàđiềuKirbyđãdạytôi.

“Emnghĩemnênvềthôi,”tôinói,đểlysâmbanhxuống.

Peternhìntôi,vẫnđẹptraivàđiềmtĩnhnhưmọikhi,đềnghịđưatôivề.Hayítnhấtlàhộtốngtôitớichỗnhânviêngáccổng.Mắt anh buồn và bối rối, nhưng anh vẫn là quý ông hoàn hảo,đĩnhđạc.

Tôi nhìn vào mắt anh và nói, “Em nghĩ em nên đi một mìnhthìhơn.”

Anh gật, rồi tiễn tôi ra thang máy, hôn phớt lên má tôi, khẽchàotạmbiệt.

Page 396: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương33Kirby

Rốtcuộctôiđượctámmươiđiểmchobàithinhậpmôntoáncaocấp-quảlàphéplạ.Khôngchỉthừatámđiểmsovớisốđiểmcầnđểquađượcmônnày,màcònđạthạngBnữachứ.TrongđờitôichưabaogiờđượcđiểmBtrongbàithitoánnào.KhitôibáotinvuichothầyTully,thầyđậptayănmừngvớitôirồilấymộttấmthiệptrênbànlàmviệcra.Thầybảotôimởraxem,nêntôimở.Bìa ngoài có hình những đám mây xanh bồng bềnh còn bêntrong thì ghi, Không có giới hạn! Bên dưới là dòng chữ nhỏ vàgọnthầyviết,ThầymuathiệpnàyTRƯỚCKHIemthi.Thầybiếtemsẽlàmđược.Hãytiếnlênvàbaycao!!!Bạncủaem,thầyT.Rồilạicòntáibút,Họcngànhnhạcthườngcóíchchotoánvàngượclạinữa.Nếuemhiểuýthầy.

Tôicườirồinóithầyđừngcóchờđợilàmgì,mặcdùtôicũngđãbắtđầunghĩhaylàmìnhcứlàmtheolờithầykhuyên.Sợquáigìchứ.Tìnhhuốngxấunhấtcóthểxảyralàgìnào?Tôinhớlạilần đầu gõ cửa nhà Marian. Bất lợi nhiều khủng khiếp - vậynhưngnếuđiềuđóngăntôilạithìgiờsẽrasao?Vậythìlúcnàysaotôikhôngdám.

“Sangnămthầysẽnhớemlắmđấy,”thầyTullynói.

“Emsẽvềthămthầymà.”

“Phảithếchứ.”

Tôi mỉm cười, nhưng lạ nỗi lại cảm thấy buồn, dù suốt bốnnăm nay tôi chỉ mong ngóng một điều là sớm thoát khỏi chỗnày.

Page 397: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Cũng đừng quên lời hứa đấy nhé,” thầy nói khi chuông reo,còntôiđứnglênvềlạithínhphòngđểdựbuổihọpmặtnămlầncuối-haigiờchánngắtphátthưởngchohếtmấyhọcsinhcuốicấpđãthựcsựđạtđượcthànhtựugìđótrongnămnay.

“Lời hứa nào cơ?” tôi hỏi lại, tưởng thầy định quảng cáo choMizzoumộtlầnsaucùng.

Nhưngthầynói,“Giấyvào.Hậutrường.Sânkhấu.”

“Thầy có rồi đó,” tôi nói và bật cười. Vì tôi đã gần như hìnhdungramộtcảnhtượngnhưvậy.

***

Tốitrướclễtốtnghiệp,bốmẹdẫntôiđếnLoRusso,nhàhàngtôiưathíchởHill,đểchínhthứcănmừngcùngvớiCharlotte,haimẹconBelindavàPhilip.ĐólàlầnđầutiênbốmẹtôigặpPhilipnêncóphầnlúngtúng,nhưngcậutathuộcsốhiếmhoiđámtrẻbiết cư xử với người lớn đúng mực mà không thành bợ đỡ lấylòng.Belindacũngđãtrởlạinhưtrước,dùbịmẹcấmtúcvôthờihạn-hayítnhấtcũngchođếnkhitrảhếttiềnchiếcváychobốmẹtôi.Nóđãnộpkhoảngnămbàikiểmtrađủđiềukiệnthitốtnghiệp,tôithìgópnămmươiđôtríchtrongtiềncôngmớilãnh,phần là vì tử tế, nhưng phần cũng là vì bản thân, bởi tôi thấybuồn chán khi Belinda bị cấm túc. Bọn tôi còn thiếu chừng bảymươiđônữalànólạiđượctungtăngrồi.

Trongkhiđóchỉcómìnhmẹtôicưxửhếtsứclạlùng.Bàlaudọn điên cuồng để tiếp đón Marian, dù bà ấy sẽ ở khách sạnChaseParkPlaza,đúngnhưmẹtôitừngdựđoán.TôicamđoanvớimẹrằngkhôngphảiMariannghingờgìvềđiềukiệnănởtạinhàmình,chỉlàbàkhôngmuốnxâmphạm.Tìnhcờlàtôilạitin

Page 398: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đúngnhưvậy,vàtựnhủmìnhkhôngđượcxấuhổvềxómgiềngcủa mình, nhà mình, gia đình mình, hay bất cứ thứ gì khác làmộtphầncủamình.

“Bốmuốnđượcđềnghịnânglychúcmừng,”bốtôinóikhiainấyđềunânglyCocalên.“ChúcmừngKirbyvìđãquađượcbàithi nhập môn toán cao cấp! Và chúc mừng cả Kirby, Belinda vàPhilipvềlễtốtnghiệpsắptới,cũngnhưchúccácconmaymắnchomọinỗlựctrongtươnglai-vàbấtcứchuyệngìsauđó!”

Bố nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười, cách ông thú nhậnmìnhbótayvụđạihọc,nóivớitôilàthôiđược-ôngkhôngsao-dùtôiquyếtđịnhthếnàođinữa.

***

Ngàyhômsauthìtíutítđủthứhoạtđộng.Ngườitatưởngsắpcóđámcướiaivìthấynàolàchảichuốt,ủiđồrồinấunướng-ấylàcònchưakểđếntâmtrạnghồihộpvàcảmxúcrốibời.NgaycảCharlotte trông cũng hồi hộp và ủy mị khi vào tìm tôi trongphòngngủ.Đangđánhtrốngtôingướclên,radấulàđãbiếtnóvào, nhưng vẫn tiếp tục chơi khẽ. Con bé ngồi xuống chiếcgiườngvẫnbừabãichăngối,nói,“Sangnămemsẽnhớchịlắmđó.”“Ainóichịsẽđiđâuchứ?”tôinói.

“MẹnghĩchịđịnhdọnđếnNewYork,”nónói.“HayChicago.”

“Ủa, giờ mẹ đang nghĩ thế sao?” tôi nói, gõ ba nhịp kiểu PaulShaffernhấnchomọicâuđùacủaLetterman.

“Chịcóđikhông?”nóhỏi,kéomớtócướtlêncộtthànhđuôi.

Tôibỏdùitrốngxuống,nhúnvairồinóiaibiếtđược.

“Chịbiếtmà,”emtôinói.“Embiếtchịcókếhoạchrồi.”

Page 399: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Thôiđược,”tôinói,đilạigiườngngồicạnhnó.“Đểchịtiếtlộchoemmộtbímậtnhonhỏ.”

Nóchồmtớithìthàohỏi,“Gìthế?”

“ChịnghĩchịsẽvàoMizzou.”

Conbétoétmiệngcườirồihỏitôiđãnóichonhữngairồi.

“Emlàngườiđầutiênđấy,”tôiđáp.“Vớilạichịcũngchưadứtkhoát.Nêncứgiữkínđãnhé.”

“Khônghérăng,”nónói.“Emhứa.Miễnlàchịhứavớiemchịsẽgọinóichuyệnvớiemluôn,bấtkểsangnămchịởđâu.”

“Nhưng giờ chị cũng trò chuyện với em suốt đâu,” tôi nói,mỉmcườivớinó.

Em tôi cười phá, công nhận tôi không phải người hay támchuyện,rồinói,“Hứanhé?”

“Hứa,”tôiđáp,thấyhơisốcvìnghĩmìnhcólẽcũngsẽnhớnóchútchút.

***

Đúng lúc cả nhà tôi sắp phải đến buổi lễ thì Marian gọi điệnchúctôimaymắn,rồixácnhậncáckếhoạchcủachúngtôisaubuổilễ.

“Con sẽ tìm cô. Cô mặc màu gì?” tôi hỏi, khi mẹ tôi vờ nhưkhôngnghe.

“Đỏ,”bàhãnhdiệnđápkhiếntôinhớmìnhđãnóivớibàđólàmàucủatrườngtôi.

Tôiliếcquamẹ,bàcũngđangmặcmàuđỏ,rồinói,“Được.Vậythìdễrồi.”Rồitôihỏilạixembàđãcóbảnđồchỉdẫntớitòanhàchưa.

Page 400: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Rồi,” bà nói. “Đừng lo cho cô. Cứ vui vẻ với buổi lễ đi. Cô sẽgặpconsau.”

“Dạ,”tôinói,nhớlạirằngConradkhuyahômquagọibáochotôilàôngsẽđến.Suýtnữathìtôiđãchobàbiết,nhưngrồinghĩcólẽôngkhôngmuốntôilàmthế,vàcólẽôngsẽcốhếtsứcđểtránhmặtbà.Nêntôichỉcảmơnrồichàobà.

Mẹtôihỏingay,“Thếcôấymặcmàugì?”

“Ừm,đỏạ,”tôinói.“Trùnghợpquáha?”

Mẹtôinhíumày,“Mẹbiếtmà...Haylàmẹđithay?”

Tôi nghĩ bà đã mất công hồi lâu mới tìm được chiếc váy phùhợp,thếrồikhôngbiếtđiềugìxuikhiếnmàtôiđếnbênbà,ômlấy bà và nói, “Đừng, mẹ. Mẹ cứ mặc váy này đi. Mẹ mặc trôngđẹplắm.”Tôinhìnmẹvàhyvọngbàbiếttôiđangnghĩgì.Rằngbà mặc gì không quan trọng; tôi chỉ có một mẹ đích thực màthôi.Vàđólàbà.

***

Vàigiờsau,khibốmẹvàCharlottethảtôixuốngrồiđiđỗxe,tôi đứng giữa đám bạn tụ tập ngay lối vào vương cung thánhđườngcủaSt.Louis.Tôiđưamắtnhìnkhắpmấybứctườnghiêncổkínhgầnmộttrămnămphủbứctranhghépmảnhkhắchọacáingườicótêntrùngvớitênthànhphốchúngtôi-vuaLouisIXcủa nước Pháp. Thực ra, theo câu chuyện bâng quơ mẹ tôi bồnchồn kể trên đường đến đây, nhà thờ sở hữu bức tranh ghépmảnhlớnnhấtthếgiới.RõràngmẹkhôngchỉmuốngiađìnhtôimàcòncảthànhphốvàtrườngtôiđềutốtđẹptrướcmặtMarian,vàtôikhôngthểnóilàmìnhkhôngcảmthấynhưvậy.

Đếnmộtlúc,cảnhnáonhiệtcủahàngtrămthiếuniênđãtrở

Page 401: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nên ổn định. Chúng tôi xếp thành hai hàng, con gái đội mũ vàkhoác áo choàng trắng, con trai thì đồng bộ màu đỏ. Hầu nhưtoàn thể các thầy cô đều tới dự với chúng tôi, cũng đội mũ vàmặcáochoàng,cócảthầyTully,trôngtrangnghiêmvàđẹptraikhác thường. Bài “Land of Hope and Glory” được ghi âm vanglên, báo hiệu cho chúng tôi thánh ca bắt đầu. Ai nấy im phăngphắc,kểcảmấyđứamấttrậttự,rồitôithấytràodângmộtcảmxúc tập thể, kỳ lạ, một niềm tôn kính chung lan tỏa khắp cáchàng người - điều tôi chưa từng ngờ tới. Tôi đoán rằng mọi kếtthúcđềukhiếnngườitacảmthấynhưvậy.

Tôihítmộthơisâurồibướcvàothánhđiệnmátmẻvàtốimờ.Bóngđènnhấpnháybốnbềvụttắt-khiếntrongnhàthờcócảmgiáchơikỳlạ-rồitiếngmọingườilụctụckhekhẽ,ngồivàokíncácbụcghế.Tôingướclêntrầnnhàthờtuyệtbích,nghethấymẹnói: “bốn mươi mốt triệu miếng kính hơn bảy ngàn màu sắc.”Khichúngtôiđãđượcđilại,tôiđưamắttìmtrongđámđôngthìthấyMarian,rồigiađìnhtôi.Họngồiởhaibênlốiđi,nhưnggầnngang hàng, nên không làm sao mà nhìn vào mắt tất cả mọingườikhiđingang.Tôiquyếtđịnhchỉnhìnthẳngvềphíatrướcchochắcăn,haitayxếplạinhưđãđượcchỉdẫn.TôikhôngthấyConradđâu,rồitựnhủđừngthấtvọngnếunhưôngquyếtđịnhkhôngđến.

Khinhạcdừng,tôingồivàocuốibụcghếdài,tấtcảchúngtôiđềungồitheothứtựbảngchữcáiđãđượcchỉđịnh,vàlậtxemtờchươngtrình,tôđậmtêntấtcảbạnhọcxuấtsắc-giỏinhấtmônnày rồi xuất sắc nhất môn kia. Tôi khép tờ chương trình lại rồinhắm mắt và bắt đầu khoảnh khắc trầm tư riêng, bỏ ngoài taimọi thứ, dù tôi tin chắc bài giảng của Cha O’Malley và bài diễnvăn từ biệt của Gena Rych đang truyền cảm hứng cho nhiềungười.

Page 402: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Tôinghĩvềchuyệnmìnhđượcsinhrarồichođilàmconnuôivà mười tám năm đầu đời. Tôi nghĩ về mấy tháng vừa qua vàchuyếnđiNewYorktìmthấyMarian.Tôinghĩvềngàyhômnay,nócóýnghĩathếnàođốivớigiađìnhtôi,đangngồisaulưngtôikia. Tôi nghĩ về mọi thứ phải xảy ra để đưa tôi đến với khoảnhkhắcnày.Tôinghĩvềchuyệnmìnhsẽđiđâuvàmìnhmuốntrởthànhmộtngườithếnào.

Thếrồichúngtôinghexướngdanh,từngngườimột.Aicũngđượcreohòcổvũ,mộtsốthìtohơnvàphôtrươnghơn-hầunhưcó liên quan trực tiếp đến tiếng tăm - và khi đến chữ R, tim tôibắt đầu đập cuồng loạn gần bằng lúc bước lên sân khấu cùngConrad, dù lần này vì những lý do rất khác. Không kể nỗi hãihùngthoángquavềbàithinhậpmôntoáncaocấpthìtốtnghiệptrung học vẫn luôn là cái gì đó hiển nhiên, nên không phải tôingạc nhiên khi thấy mình ngồi đây. Nhưng tôi vẫn tự hào, vàthậtlạlàcònthấybiếtơn.TôibiếtơnMarianđãsinhratôi-rồitraotôichomộtgiađìnhmongmuốncómộtđứacon.TôibiếtơnConrad, dù ông có đang ở đây hay không, vì đón nhận tôi ngaymàkhôngmảymaythắcmắc.Tôibiếtơnconemvìchưabaogiờcốkhiếntôicảmthấynhưngườingoàicuộc,mặcdùnócóthểdễdàng làm thế, mặc dù chính tôi đã tự làm vậy. Và trên hết, tôibiếtơnbốmẹvìđãyêuthươngvàbiếntôithànhconcủahọ.

Tôinghethấytênmình-KirbyKatherineRose-bènđứngdậybướclênbậcđếnbênbànthờ,bắttayhiệutrưởngvànhậnbằngtốtnghiệp.KhiquaylạibướcxuốngmấybậcđóvàchuẩnbịngồixuốngthìtôithoángthấyConradkhẽnhấccáimũtưởngtượnglênchàotôi.Tôitoétmiệngcườivớiông,rồigiảbộnhấcmũlênđáplại.

***

Page 403: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chúngtôivềtớinhàđãđượcbamươiphút-vừađủthờigianđểtôithayquaáothunvàquầnjeancònmẹtôithìtrởnênthậtsựcăngthẳng-vàchuyệnấylàmtôicáuthựcsự.

“Chắclàconkhôngmuốnmặcváychứ?”bàhỏi.

“Phải, mẹ. Con chắc chắn đấy,” tôi đáp, cố kiên nhẫn với bà.“Nhàtacứcốgắngbìnhtĩnhvàbìnhthườngđượckhôngvậy?”

“Anh đồng ý với Kirby!” bố tôi nói vọng lên lầu và tôi nhănmặt,biếtvậycónghĩalàôngsẽnóiđiếccảtaiMarian.

Chuông cửa reo chỉ ít phút sau khi bố mẹ và tôi vừa luốngcuốngtậphợptrongphòngkhách-nơichúngtôikhôngbaogiờngồi.Tôiđứngcắnmôi,tựhỏitrongđờimìnhsẽcònbaonhiêutiếnggõcửađầykịchtínhnữa.Khitôimởcửa,Marianđứngđócầm một bó hoa màu hồng thật to đã cắm sẵn trong bình. Màutôiítthíchnhất,nhưngphảicôngnhậnlàhoathìđẹp.

“Chúcmừngcon,”bànói,đưahoachotôi,cùngvớimộttấmthiệp.“Buổilễấntượngquá...”

“Cảmơncô,”tôiđáp.

“Côthíchnhàconlắm.”

“Cảmơn,”tôilạinói,cànglúccànghồihộp.Tôiquayđivàdẫnbàvàophòngkhách,đểhoalêncáibàngóc,xalốiđilại.Rồitôiđứnggiữaphòngvàlấyhếtbìnhtĩnhgiớithiệubốmẹtôivớimẹđẻ.

“Mẹ,bố,đâylàcôMarianCaldwell,”tôinói,saukhiđãtậpdượtcáchnóiđúngcáicâuđóhồisáng.“CôMarian-đâylàbốmẹcon.LynnvàArtRose.”

Họ bắt tay nhau, đầu tiên là bố với Marian, rồi đến mẹ vớiMarian,cảbađềumỉmcườivàgậtđầu,ấpúngchào,nhưthểhọnói hai thứ tiếng khác nhau và đang chờ phiên dịch viên lấpkhoảngtrống.

Page 404: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Charlottelóđầuvàophòngngoắcngoắctôi.“Ồ,phảirồi.CònkialàCharlotte.Emcon,”tôinói,chỉnó.

“Chào!”Charlottenói,lạivẫyvẫy.

“Rấtvuiđượcgặpcảnhà,”Mariannói.

Bốtôihắnggiọngrồithếlàtungrađủcâuxãgiaovănvẻdôngdài.“ChàomừngđếnSt.Louis!Mừnglàcôđãtớinơi!Côthậttửtếđãđicảchặngđườngthếnày.Tửtếquá.TôibiếtKirbyrấtcảmkíchđiềuđó.Chúngtôicũngvậy.Cảmơncô.”

“Cảmơnvìđãchophéptôichiavuicùnggiađình,”Mariannóivớibốtôi.Rồibànhìnmẹtôinói,“Mọingườiaicũngtửtếquá.”

Tôi nhìn bà chằm chặp, nghĩ rằng mọi thứ ở bà, từ tóc taitrangphụcchođếncáchănnóiđềukhônkhéovàtaonhã.Tôiđểý thấy bà mang một đôi giày cao gót hở mũi màu da chất liệubóng, tương phản với đôi giày da đen thiết kế vụng của mẹ tôi.Tôikhôngrànhthờitrang,nhưngcảmthấychắcchắnlàMarianbiếtlựađồhợpvớimàuđỏhơn.TôichợtnghĩnếulàcongáicủaMarianthìmìnhsẽbiếtnhữngchuyệnnhưvậy-nhưngrồinghĩthực lòng mình cũng chẳng ham biết mấy thứ ấy. Có lẽ để trởnênhoànhảothìsẽphảichịuquánhiềuáplực.Cònbốmẹtôichỉmuốntôicốgắnghếtsứcmình,mộtchuẩnkháthấp.

“Mariannày,chúngtôilấygìchocôuốngnhé?”bốhỏi.“Rượuvang?Bia?Nướcngọt?Nướcchanh?Haynướclọc?”

Bàngậpngừngrồinóibàxinmộtlyrượuvang.

“Tốtquá!”bốtôinói,xoayngườitínhđithìmẹtôiđểtaylêncánhtayôngngănlại.

“Ừm, Art. Cô ấy muốn vang trắng hay đỏ nhỉ?” bà hỏi, cườigượnggạo,lạivẫncáikiểukhôngchịunóitrựctiếpvớiMarian.

“Ôi.Cứchotôiloạinàomàanhchịmởrồicũngđược,”Mariannói.“Tôithíchcảhai.”

Page 405: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Bốnhìnmẹngớra,khôngrõphảichọngìchoMarian,bàbènnóingay,“Trắngthìtuyệt.Cảmơnanh.”

Bốgậtrồinhìnmẹ.“Emyêu?Cònem?”

Bànóibàcũngsẽdùngmộtlyvangtrắng,rồikhôngđượctựnhiênquaysangMarian,chỉsofamànói,“Mờicôngồi.”

“Cảm ơn chị,” Marian đáp, rồi hai người phụ nữ mặc váy đỏngồi cạnh nhau, một cảnh tượng làm tôi phát hoảng. Tôi quayquanhìnCharlottenhưmuốnnóicứuchịvớithìnóngồivàocáighếcuốicùnglạitrongphòngrồibắtđầubôlôbalanhưmọikhi-nhưnglầnnàytôilạithấycảmkíchhơnbaogiờhết.Nónóivềbuổilễ,rồinhữnglàthầyTullyđộimũvàmặcáochoàngtrôngrõđẹptrai,rồinóthậttựhàokhitôinhậnbằngtốtnghiệp.“Chịcóngheemkêutênchịkhông?”nóhỏi.

“Aimàkhôngnghethấyem,”tôinói,mỉmcười.

Trongkhiđóthìbốtôiđirađưanướcchochúngtôi,vànhậnrachẳngcònchỗnàođểngồi.

“Ngồiđâyđianh,”mẹtôinói,xíchvềphíaMarianrồivỗvỗlênchỗtrốngcạnhbà.Giờthìcảbangồimộthàng,trôngcònkỳcụchơnnữa,tiếptụcngượngnghịunóichuyệnphiếm.

Đếnmộtlúc,tôiliếcxuốngđiệnthoạithìthấycótinnhắncủaConrad. Tôi đã không tìm thấy ông đâu trong cảnh nhốn nháosaubuổilễ.

Giỏilắm,cônàngđánhtrống.Mừnglàchúđãcómặtđểxemcon.

Tôicuốngcuồngnhắnlại:Chúđangởđâuvậy?

Ôngnhắnlại:Quánrượunàođótrongthànhphố,kiếmgìbỏbụng.

Mẹ tôi hắng giọng nói, “Kirby, con bỏ điện thoại xuống đượckhông?”

Page 406: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chuyệnnàycũngquantrọng,mẹà,”tôiđáp.

Rồitôinhắnlại,thậtnhanh:Rấtmonggặpchú.Ghéquanếuđược.Đừnglogìcả.Rồitôinhắnđịachỉ.Vìhấptấp,tôiviếtlộnxộncảtênđườngEichelberger,nhưngnghĩôngđủthôngminhđểtìmramình.Tứclànếuôngthựclòngmuốn.

“Conxinlỗi,”tôinói,đểđiệnthoạixuốngvànhìnquaMarian.Bà nhướng mày như thể bà biết, hay nghi ngờ, hay hy vọng rồitôigậtlạibà,báotrướcchobàmộtchút.Phòngkhi.

Lát sau, theo gợi ý của mẹ tôi, chúng tôi vào nhà bếp để ăntrưa, đi ngang chiếc bánh kem làm cho tôi, đẹp tuyệt trần trênbànphòngăn.

Mariandừnglạingắmnghía.“Bánhđẹpquá!”bàthốtlên,còntôi tự hỏi liệu bà có biết mẹ tôi làm ra chiếc bánh đó từ nhữngnguyênliệuthôsơnhấthaykhông.

Charlottenói,“Côchờchútnếmthửlớpkemphủmẹconlàmđi!Ngontuyệtttt.”

Bố tôi búng tay đánh tách như thể quên điều gì rồi nói, “Tachẳngcócâynếnnàocả!”

“Mìnhkhôngcầnnếnchobánhtốtnghiệpđâu,”tôinóikhibốnàinỉđưaýkiếnkhác,háttocâu“Chúcmừngcontốtnghiệp!”

“Hic.Làmơnđibố.Đừngmà,”tôinói.

“Phải đấy. Làm ơn đi, Art,” mẹ nói, mỉm cười. Bà quay quaMarian, “Giọng hát của Kirby không phải là di truyền từ chúngtôi-chuyệnđóthìhiểnnhiênrồi!”

Đó là lần đầu tiên nhắc đến điều hiển nhiên ấy, nên ai cũngcườiồcònMarianthìnói,“Giọnghátcủaconbécũngkhôngphảiditruyềntừtôi.”

Thếrồibầukhôngkhíedètuyvẫncòn,nhưnghẳnđãvơibớtkhichúngtôiđivàobếp,ngồiquanhbànănđãbàysẵnbữatrưa

Page 407: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

với những món ngon nhất nhà tôi làm được. Sau một hồi cầunguyện lê thê, bố ngước lên nói, “Tôi không muốn ủy mị nhưthế...”

“Vậythìđừngcólàmthế,bố,”tôilầmbầm.

Ôngnhìntôi,đưahaitaylênnói,“Chỉmộtđiềuthôi-bốhứađấy.”

TôiđảomắtvàchuẩnbịtinhthầnkhiôngquayquaMarian.“Lynn và tôi chỉ muốn được cảm ơn cô vì đã cho vợ chồng tôimón quà lớn lao nhất mà người này có thể cho người khác.ChúngtôiđãcầuxinChúachocóainhưcô.VàNgườiđãđưacô-vàKirby-đếnvớichúngtôi.”Ôngđâmnghẹnngàotrongkhitôicầusaoôngkhôngbậtkhócthật.“NóvàCharlottelàphướclànhlớnnhấtcủavợchồngtôi.”

“Đượcrồibốà,”tôinóinhẹnhàng.“Taănthôichứ?”

“Rồi!Thếthôi!Hếtrồi,”bốnói.

Marian hít một hơi dài, như thể đang chuẩn bị một câu đáplưuloát,nhưngrồidừnglạivàchỉnói,“Vâng,cảmơnanhchị.Đólàđiềukhókhănnhấttôitừnglàm,nhưngsaukhigặpanhchị...tôi biết mình đã quyết định đúng.” Bà liếc qua tôi thật nhanh,buồnrườirượi.“VìKirby.Concómộtgiađìnhthậttuyệtvời.”

Tôi phân tích câu bà nói, và biết mình sẽ còn phân tích mộtthờigiandàinữa.VìKirby.Vậyphảichăngbàtiếcđiềuđóvìbà?Haycólẽđóchỉlàcáchtốtnhấtđểnóibàmừnglàđãchotôiđi.Dùgìđinữathìtôicũngnhậnramìnhkhôngthểphủnhậnrằngbản thân cũng cảm thấy như vậy. Nếu có được đổi lại tuổi thơcủamìnhtôicũngsẽchẳngchịu.

Látsauchuôngcửareo,ainấyđềunhìnra.

“Belindađếnà?”bốtôihỏi.

Tôi lắc đầu, biết con bạn đang ở với ông bà, rồi bố lại đoán

Page 408: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“HayPhilip?Cậutađượclắm!”

Tôilạilắcđầurồiđivòngquagócnhàrasảnhtrước,hồihộpđếnmứckhôngtrảlờibố.ThấymộtphầntưkhuônmặtConradqua kính mờ trên cửa trước tôi mới thở ra được. Tôi mở toangcửachàoông,mừngrỡkhithấyôngtới.

“Chàocon,”ôngnói,bướctớiômtôithânmật,thoảimái,đưatôimộtmónquànhỏgóigiấycócảmgiácnhưlàmộtcuốnsách.“Chúcmừngcon.”

“Cảm ơn chú,” tôi nói. “Chú không phải mua gì cho con cảđâu.”

“Cógìđâu,”ônglêntiếng.“Chỉlàmấybảnnhạcthôimà.Chúđãviếtchoconmộtbàihátnhonhỏ...cónhịphayvàđoạnchơitrống solo... nên chú rất mong là hè này con sẽ chơi bài đó vớichú.”

“Thíchquá,”tôinói,nởnụcườiđếnsáiquaihàm.

Chúngtôingâynhìnnhaumộtlátrồitôimớinhớralàđãmờiôngđicảmộtquãngđườngdàiđếnđây.“Nhàconđangăntrưa...CôMarianđangởđây.”

“Chúbiếtrồi,”ôngnói.“Chúsẽkhôngởlạilâu.Nhưngchúrấtmuốngặpngườinhàcủacon.”

Cảmthấyngâyngấthơnlàcăngthẳng,tôidẫnôngvàobếp,ainấy đều im bặt - trừ Charlotte há hốc kêu lên, “Chời ơi, chú ấyđây hả?” Như thể ông là ngôi sao nhạc rock thật. Mà với tôi thìôngcũnggầnnhưvậy.

Tôimỉmcườigậtđầuvớinó,rồinói,“Mọingườiơi,đâylàchúConrad.”Rồichỉvàomẹ,bốvàemgáichoôngbiết.

Mọingườibắttaynhaukhitôinói,“VàdĩnhiênlàchúbiếtcôMarianrồi.”

Vìhaingườiđãngủvớinhaurồivôtìnhsinhraconmà.

Page 409: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Chào, Marian,” ông nói. Ông không hề thân mật với bà,nhưngcũngkhôngcònchúttứcgiậnnàonữa.

“Chào,Conrad,”bànói,ômchặtlyrượu,vớicáivẻchúnaibịrọi đèn pha mỗi lần gặp ông, còn bố tôi thì vào phòng ăn lấythêmcáighế,nhétvàogiữatôivàCharlotte.

“Anhcóđóikhông?”mẹtôihỏiConrad,giờđangđứng.“Đểtôidọnchoanhítđĩanhé.”

“Không,cảmơnchị,”ôngnói.“Tôivừaănrồi,vàcũngkhôngởlạilâuđược.”

Charlotte nói, “Cả nhà vừa mới nói về giọng hát của Kirby.Chắclàchịấythừahưởngtừchú.Chẳngphảichúlànhạcsĩsao?”

Conrad khiêm nhường gật đầu rồi nói, “Chị cháu có tài lắm.Chúướcgìmìnhđángđượcnhậnlờikhenđó...”

“Anhxứngđángmà,”Marianchenvào.Rồibàquayquamẹtôibảo,“Chịphảithấyhaingườidiễnchungtrênsânkhấucơ.”

Dĩnhiên,tôichưakểvớiaitrongnhàchuyệnnày,vậylàbắtđầumộtcuộcthảoluậnhồilâuvềbuổitrìnhdiễncủachúngtôiở quán bar, Marian dẫn chuyện, kể chúng tôi cùng nhau biểudiễn xuất sắc ra sao. Bà có ý tốt, nhưng tôi ước gì bà đã khôngnêuchuyệnđóravìtrôngmẹtôilạibuồn,cólẽbởichínhtôiđãkhôngkểchobà.

“Con đã định kể cho mẹ nghe,” tôi nói với bà. “Nhưng rồichuyệnBelinda...rồimọichuyệnđâmralubu.”

Mẹtôigật,làmnhưlàbàhiểuvậy,trongkhibốđitớitủlạnhđemramộtlonBudweiserlạnhchoConrad.“Tôikhôngbiếtanhcóthíchthứnàykhông.NhưngởSt.Louisthìgầnnhưlàanhsẽphảithíchđấy!”

Tôi nhìn Conrad, nín thở, hy vọng ông ở lại. Quả nhiên ôngcầmlấyrồinói,“Tôithì lúcnàocũngcóhứngvớimộtlonBud.

Page 410: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Cảmơnôngbạn.”

Tôithởphào,nhẹnhõmvàsungsướng,rồibậtcườimàchẳnghiểuvìsao.Tôicốnínmàkhôngđược.

“Chuyện gì vui vậy?” Charlotte hỏi, cố nghĩ xem có câu đùatheonghĩađennàođókhôngnhưmọikhi.

Tôi lắc đầu nói, “Không có gì... Nếu mọi người thấy chuyệnnàyquảlà,đúnglàkỳlạthìgiơtaylênnào?”

Ainấyđềugiơtaylênvàthếlàbầukhôngkhíedèchínhthứctanbiến.

***

Saukhicảnhàănbánhkemmẹlàm(cònbốthìbảomọingườihát và tạo dáng để chụp hình) một lát thì mọi người kéo sangphòngsinhhoạtchung,cócảConrad,lúcnàyđanguốnglonbiathứhaivàkhôngcònliếcnhìnđồnghồnữa.KhibốtôimởvideoCardsgamelên,haingườibắtđầunóivềbóngchày(ConradlàcổđộngviêncủaWhiteSox)vàtrôngthậttâmđầuýhợp-tốtquárồi trừ việc nó lại làm nổi bật chuyện mẹ và Marian chẳng biếtnóigìvớinhau.

Hai người đã nói hết những đề tài bề mặt và rõ là không cónhiềuđiểmchung.ĐúnglúcđóCharlottecầmmấycuốnalbumảnhgiađìnhchạyàovào.

“Muốn xem hình Kirby hồi còn nhỏ không?” Charlotte hỏiMarian,đưabàbacuốnalbumthậtlớn.

“Charlotte!”tôiphảnđối.“Mấyhìnhđóchánlắm!”

Nhưng trong bụng tôi lại thấy hài lòng khi mặt Marian sánglênvàbảoemtôiýđóthậtxuấtsắc,bàmuốnđượcxemlắm.Bà

Page 411: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

mởcuốnđầurồilặngngười,nhìnđămđămxuốngmấybứchìnhđầutiên,cócảnhữngbứcchụplúctôimớichàođờivàcảnhữngbứcchụpvàochínhcáingàybàchotôiđi.TôithấymẹtôinhìnMarianvớivẻmặtcăngthẳng,gầnnhưbựcbội,nêntôiướcgìbàxem nhanh nhanh, lật trang, đến chỗ tôi hồi mới chập chững.Nhưng bà không lật. Bà cứ nấn ná ở đó từ lúc đầu, trông nhưbuồn bã, cho đến khi cuối cùng bà cũng nói, “Conrad. Lại đây.HìnhKirbymớisinhnày.”

Ônggật,đứngdậykhỏighếbướctớichỗbà,nhìnxuốngquavai bà, rồi ngồi xuống cạnh bà trên sofa. “Đứa bé đó xinh quá,”ôngnóibângquơkhônggọiđíchdanh.

Tôi không khỏi cảm thấy tự hào, vì trông ông có vẻ tự hàothật,nhưngtôivẫnnói,“Thôi.Mọingườiơi.Lậttiếpđi.Cònphảicoimườitámnămnữamà.”

CuốicùngMariancũnglậttrangkhimẹtôitớibênsofarồibắtđầukểchuyệnbênvaiConrad.Đólàlầnđầutôicười,lật,ănthứcănđặc,tôitậpđứnglêntronggiườngcũi.Khimọingườitiếptụclậttrang,mẹtôicuốicùngcũngngồixuốngbênMarian,tựnhiênthoải mái trở lại, kể những mẩu chuyện về tôi - cả về Charlottenữa - một số ngồ ngộ, nhưng hầu hết thì khá chán. NhưngConrad và Marian không thấy chán chút nào, và hỏi mẹ tôi đủthứ. Bà trả lời, còn bố và Charlotte thì chốc chốc lại chêm vàonhữnglờibìnhluậnđủkiểu.

Khihọxemtớibộtrốngđầutiêncủatôi,vàmẹkểchuyệntôiđểnókếbêngiườngmàngủ,trongtôibỗngcócáicảmgiáclàlạrồitôinhậnrađólàgì.Đólàcảmgiácthânthuộc.Vớicáinơitôiđangởđây.Cònnhànày.VớibốmẹvàCharlotte.Nhữngngườibiếtmọichuyệnvềtôi,từđầu.Nhữngngườibiếttôi.

“Còn đó là khi Art và tôi bắt đầu đi mua nút bịt tai,” mẹ nói,phìcười.“KhôngphảiKirbykhôngcótàingaytừđầu.Chỉlàcó

Page 412: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

tàinhưngđiếccảtai.”

Mẹnhìnquatôimỉmcười.Tôimỉmcườilạivớibàvìtôidámnóibàbiếttôiđangnghĩvàcảmnhậnđiềugì.Cònhayhơnnữa,tôidámnóibàcũngđangcảmthấynhưvậy.

***

Khoảng hơn bảy giờ, khi nhà tôi ai nấy đều bắt đầu ngáp thìConrad bảo ông sẽ lên đường. Bố tôi mời ông ở lại qua đêm,nhưng ông lịch sự từ chối, một mực nói là ông thích chạy xeđêm.

Marian nói bà cũng phải về, rồi nhờ bố tôi gọi giúp bà mộtchiếctaxi.

“Anhchởemcũngđược,”Conradkhẽmời.

“Anhchắcchứ?”Mariannói,trôngngạcnhiên.

“Ừ.Khônghềgì,”ôngnhúnvaiđáp.

Mọi người chào tạm biệt nhau trong khi Marian lấy túi xáchcòn bố tôi thì vẽ đường về lại khách sạn. Tôi bước ra phòngngoài,chờhọ,hyvọngkhôngaiđitheonữa.Khôngaitheo,rồilátsau,tôiđãởbênngoàivớihọ,đứngcạnhxecủaConrad.Trờivẫnchưatối,nhưngtrôngnhưsắpcóbão,sấmìầmđằngxa.

“Thôi,”Mariannóisaumấygiâyimlặng.“Cảmơnconđãmờicảhai.”

“Phảiđấy.Cảmơncon,Kirby,”Conradnói.

“Buổilễthúvịlắm.Vàngàyhômnaynữa,”bànói.

Tôi gật, cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. Có biết baođiềutôimuốnnói,vậymàđầuócbỗngđâutrốngrỗngvàtôichỉcònbiếtcảmnhận.

Page 413: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Conmừnglàcảhaiđềuđến,”cuốicùngtôicũngrángnóirađược,nghĩthậtlạlùnglàmsaokhiviệcđứngcùnghaiconngườiđãtạoramình,mộtchuyệnmàhầuhếtmọiđứatrẻđềuxemlàđương nhiên mỗi ngày trong đời, lại là điều tôi chưa từng dámtinsẽxảyra.Màchắcchắncũngkhôngphảilàthếnày-vàomộtngàylớnlao,trọngđạinhưvậy.

“Cảchúvàcôđềutựhàovềcon,”Mariannói.

Conradgậtđầutánthành,chấpnhậnchữ“chúvàcô”củabà,thậmchícònnóithêm,“Côchúđềuướcgìmìnhdámnhậntiếngkhen.”

Tôi mỉm cười, hít một hơi sâu rồi ôm cả hai, đầu tiên làMarian,rồiđếnConrad-gầnnhưcảbacùngômnhau,vụngvề,chóngvánh.Tôicốghìmnướcmắtbỗngđâuchựctràora,vàtạmbiệt thật nhanh, lần cuối. Chỉ có điều lần này, tôi biết đó chưahẳnlàlầncuối.

Khiđãquaylạiantoàntrongbóngtốihànghiên,tôiquaylạinhìnhọlênxeláiđirồivẫychàokhiConradbấmcòibípbíp,mỗitiếnglàlờichàocủamộtngười.Rồitôihítmộthơidàivàtrởvàonhàcùnggiađìnhmình.

Page 414: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Chương34Marian

KhôngthểnàokhôngnhớlạiquákhứtronglúcConradđưatôivềkháchsạn.ChúngtôivừaởbênKirbyvàgiađìnhconbévàigiờđồnghồ,vàtôivẫnchưahiểuđượcnhữngcảmxúcnày-từbuổi lễ tốt nghiệp cảm động của nó cho đến khoảnh khắc căngthẳnglúcmớibướcvàonhàvàgặpbốmẹnó,rồisựxuấthiệncủaConrad như không hề là thật, rồi chiều tối em gái Kirby đemđống album của gia đình ra và mẹ nó bắt đầu kể những câuchuyệnchỉbàmớicóthểkể.TôinghĩhẳnthậtkhóchoLynnvàArt khi phải chia sẻ một ngày đặc biệt, quan trọng như vậy vớinhữngngườixalạ,dùchochúngtôicólàmáumủcủaconbé.Mànhất là vì chúng tôi là máu mủ. Tôi mừng cho Kirby và thấyphấnchấnchotươnglaicủanó,nhưngcũngthậtkhókhithấy,cậncảnhvàsốngđộng,tấtcảnhữnggìmìnhđãđểmấtvàkhôngbao giờ còn lấy lại được, dù có xem biết bao nhiêu tấm hình vànghe kể biết bao câu chuyện đi nữa. Tôi nói mình đã đưa raquyếtđịnhđúngnhấtchonólànóithậtlòng,nhưngtôikhôngthểphủnhậncảmgiácmấtmátsâusắcvềcáimìnhđãtừbỏ.Vềcáilẽramìnhđãcóthểcó.

Thếnhưng,trongkhoảnhkhắcnàytôi lạinghĩvềConradvàchỉmìnhConrad.Cảngàyhômnaytôiđãnétránhnhữngkýứcđó, ngay cả khi anh đứng gần đến mức tôi còn ngửi thấy mùihương quen thuộc ở anh. Nhưng giờ, chúng ùa về thật nhanh,thậtmãnhliệt,thậtnguyênvẹn.TôiphảicốghìmcáiướcmuốnbấtchợtlàđưatayquađểlênđùianhnhưthườnglàmnhữnglầnhaiđứachạylòngvòngtrênchiếcMustangđen.

Page 415: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Vào xa lộ 44,” tôi nói, theo hướng dẫn Art đã nguệch ngoạctrênkhăngiấychochúngtôi.Tôiđangcốđểtừngdặm,từnggiâyđều có ý nghĩa, ước gì Conrad chạy chậm lại hay ít ra cũng tắtradiođimàchuyệntrò.

Anhgật.“Đượcrồi.”

Tôilénquansátnétmặtanhnhìnnghiêng,nhưnganhliếcvềhướngtôi,bắtquảtangtôiđangnhìnanh.

“Gì thế?” anh nói. Không thù địch, nhưng cũng chẳng nhiệttình.Chỉcósựtrơtạnh.Trongthoángchốc,tôigầnnhưthấynhớlạicơngiận.

“Không có gì,” tôi đáp, lại nhìn thẳng ra xa lộ. Quang cảnhthànhphốnhưngchẳngcógìđặcsắc.Chỗchúngtôiđangđiquacóthểlàbấtkỳđâu.

Anhthởdài,vặnđàimột,hailần,rồirõràngkhôngvừaý,bèntắt hẳn. Chúng tôi lẳng lặng chạy thêm vài cây số nữa cho đếnkhitôichỉlốiratrênđạilộVandeventer.

Anhrẽquaphải,rồicuốicùngcũngnói.“Nólàđứatrẻtuyệtvời.”

“Embiết,”tôiđáp.“Conbérấttuyệt.”

“Cả gia đình nó nữa,” anh nói. “Anh thích họ thật sự. Art làngườicóchíkhí.”

“Phải,”tôinói.“Conbéthậtmaymắn.”

“Cảemnữa,”anhnói, liếcxéotôivẻgaygắt.“Nếuconbérơivàotìnhcảnhtồitệthì...”

Anhlắcđầukhitôinóidứtcâuchoanh.“Anhsẽkhôngbaogiờthathứchoem.”

“Phải,”anhnói.

TôichỉchỗrẽcuốicùngvàoSouthKingshighway.“Vậylàanh

Page 416: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

đãthathứchoem?”tôihỏi.

Anhhítvàomộthơidàirồinhúnvai,nhưthểtôivừahỏimộtcâu mang tính triết học, không thể trả lời chứ không phải mộtcâukhádễhiểu.“Anhcũngkhôngbiếtnữa,Marian.”

Tôicắnmôikhôngnóigì,đànhchấpnhậncâuđó,vàcảviệcrõrànganhkhôngmuốnnóichuyện.Chạythêmkhoảnghaicâysốnữathìtôichỉkháchsạn.“Kiarồi.Cuốiđườngbêntayphải,”tôinói.

Anh gật rồi chạy vào lối đi vừa lúc một nhân viên trực cổngxuấthiện.

“Trongsảnhcóquánbarđấy,”tôinói,cảmthấycuốngcuồng.“Anhvàouốngmộtlychứ?”

Anhlắcđầu.“Anhcònnămgiờchạyxetrướcmặtnữa.”

“Chỉmộtlythôi?”tôinói.“Mườiphút?”

Anhhítmộthơidài,thởra,rồinói,“Thôiđược.Mộtly.”

Tôi mở cửa, nói với phục vụ là đã đăng ký phòng nhưng bạntôisẽởlạimộtlát.Rồicảhaibướcxuốngxe,điquakhusảnhhầunhưkhôngcóailạiđằngEauBistro,tìmđượchaichỗngồicuốiquầyrượu.Látsau,nhânviênquầythấychúngtôi.Tôigọimộtly Chardonnay, anh gọi một ly Stella. Anh cứ nhìn đăm đămtrước mặt cho đến khi rượu được đem đến, và anh nhấp ngụmdàiđầutiên.Tiếpđếnanhquayquanhìnthẳngvàomắttôi,nói,“Saoemkhôngchoanhbiết?”

Tôinóitôikhôngbiếtnữa.

“Vớvẩn.Emcóbiết.”

“Em... không... Em chỉ nghĩ mình chưa đủ chín chắn... Emchưa sẵn sàng để đối phó với những vấn đề của người trưởngthành...vànhữngchọnlựaphứctạp.Giữbímậtthìdườngnhưmọichuyệnsẽdễdànghơn.”

Page 417: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Đókhôngphảibímật.Đólàdốitrá,”anhnói.

Tôigật,nhậnraPeternóiđúng-thậtrahaithứấykhôngkhácnhaulàbao.

“Emnghĩanhsẽcốthuyếtphụcempháthaisao?”anhhỏi.

“Không,” tôi nói, đặt ly xuống mà không uống. “Không phảithế.Đúnghơnlà...emsợanhsẽngănempháthai...Rồi,khiemđã tự thuyết phục em không làm vậy, em lại sợ anh sẽ thuyếtphụcemnuôinó.”

“Anhsẽchẳngcốthuyếtphụcemlàmbấtcứchuyệngìhết,”anhnói.Giọnganhrốibờivàđauđớnhơnlàgiậndữ.“Anhsẽđểemchọn.Anhbảoemvậytrướckhiemthửthaicơmà.”

“Phải. Thôi được, có lẽ em sợ nếu cho anh biết... Em sẽ tựthuyếtphụcmìnhnuôinó,”tôinói.

Anh nhìn tôi giận điên người, rồi giơ hai tay lên theo đúngnghĩađen.

“Em đã yêu anh,” tôi nói - như thể nó sẽ giải thích được mọichuyện. Và theo một cách kỳ lạ nào đó thì gần như nó cũng đãgiảithíchđược.

“Anhcũngđãyêuem,”anhnói,lạinhìntôichằmchằm.

Tôinhìnvàomắtanh,cảmthấylânglâng,rồitronggiâyphútấy tôi biết chắc chắn không phải chỉ hoài niệm làm mình thấyxốnxang.ChínhlàConrad,ngaytạiđây,ngaygiâyphútnày.

“Lẽraanhđãgiúpđượcem,”anhnói,hạgiọng.“Ítraemđãcóthểđểanhnóilờitạmbiệt.”

“Em biết. Đúng ra em phải làm thế,” tôi nói, nhớ lại hôm ấy.“Emmừngvìcuốicùnganhcũngđãđượcxemhình.”

Anhlắcđầu.“Ýanhnóilàchàotạmbiệtem.”

Tôinínthởrồinói,“Ồ.”

Page 418: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

“Anhvẫnluônbiếtmìnhsẽkhôngbênnhaumãimãi,Marian.Rằng có lẽ mình còn quá trẻ. Rằng rõ ràng em quá tầm với củaanh...Nhưnganhnghĩmìnhcũngđángđểđượcnóilờitạmbiệt.”

Tôilắcđầu.“Emkhôngquátầmvớicủaanh.”

“Ừ.Phải.”Anhnhấpngụmbiarồiđảomắt.“NhàsảnxuấtTựPhụsắpcướimột...đạigiaHollywood...chếttiệtnàođó.”

Tôinhìnanhngạcnhiên.

“Kirbynóianhbiết.”

“Thôiđược,vậyconbécónóibọnemchiatayrồikhông?”tôinói,nhậnramìnhchưahềchonóbiết.

Conrad nhún vai, như thể dù gì thì cũng chẳng quan trọng.Tôicũngtinnhưvậy.

“Emkhôngtựphụ,”tôinói,giọngđiềmtĩnh.

“Emđangởđỉnhcaothànhđạt,”anhnói.“Nhânvậtlớn.Môitrườngsốnglớn.Cơhộilớn.”

Tôi nhìn anh, nghĩ mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để ngượcdòng thời gian về lại ngày hôm ấy mà nói thật với anh. Nhưngtôibiếtanhsẽkhôngtin,nêntôilạinói,“Phải.Đúng.Emthànhđạt.Nhưngcuộcsốngcủaanhtốtđẹphơn,thậthơn.Emđãthấylúcanhđứngtrênsânkhấu.Anhđượclàmcáimìnhyêuthích.”

“Emcũngvậycòngì,”anhnói.

Tôilắcđầu,nhậnrarằngdùtruyềnhìnhvàviếtláchvẫnluônlàniềmđammêcủatôi,nhưngtôithườngđểýđếnmụcđíchchứkhông tận hưởng hành trình - và tình yêu dành cho việc mìnhđang làm. Một cuộc giao tranh thường trực để luôn tự chủ, leolên nấc tiếp theo, đảm bảo là đời mình được viết kịch bản kỹlưỡng,hoànhảo.

“Không giống vậy đâu. Dường như anh rất... hạnh phúc,” tôi

Page 419: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

nói.

“Thỉnh thoảng anh cũng gặp thất bại. Một vụ ly dị. Vài lầndùngmatúyquáliều.Nhưngnhìnchung...Anhkhôngthểkêuca.Chođếnnaylàvậy.”Anhgõlênquầy.

“Anhcómuốncóconkhông?”tôibuộtmiệng.

“Anhđãcómộtđứarồi,”anhnói.

“Anhbiếtemmuốnnóigìmà,”tôinói.“Anhcómuốncóconnữakhông?Cómộtgiađìnhấy?”

“Đươngnhiên.Muốn.Baogiờanhcũng...Cònem?”

Tôigậtnói,“Muốn.Nếuđólàgiađìnhđúngnghĩa.”

Như nơi hai ta vừa rời đi, tôi nghĩ, mường tượng ra Kirby vàgia đình con bé, mái nhà đầy tình yêu thương của nó. “Nhưngnếu điều đó không tới thì có nghĩa là sẽ không bao giờ tới,” tôinói.

“EmsẽluôncóKirbymà,”anhnói.

“Phải,”tôinói.“Anhcũngvậy.”

Anhnhếchmiệngcườivớitôi,“Thậtkhótinconbélại làkếtquảcủamộtđêmhèngungốc,phảikhông?”

Tôilắcđầu,“Đókhôngphảimộtđêmngungốc.”

“Embiếtanhmuốnnóigìmà.Tachỉlàmộtđôitrẻngungốc.Nhữngkẻdạidột.”

“Phải.Emđoánvậy.Nhưngvềnhiềumặtthìemnghĩhồiấyemsángsuốthơn,”tôinói,nhớrađêmđómìnhđãlàmtheotrựcgiáckhigậtđầuvớianh.Baonămtrờitôivẫntiếcđiềuđó.Tiếcanh.Tiếccảconbénữa.Nhưnggiờđâytôimớinhậnrarằngcócáiđẹpvàsựcứurỗiởmộtđứaconngoàiýmuốnnhưnglàkếtquả của tình yêu. Giờ tôi mới thấy con bé là điều tốt đẹp nhấtmìnhtừnglàmđược.

Page 420: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

Anhhớpmộtngụmbiadàirồimỉmcườimộtmình.

“Gìvậy?”tôinói,chờnghecâunàođóthấmthía.

Anhnhìntôibằngcáinhìnmàtôivẫnnhớrấtrõ,hệtcáinhìntrong sân sau nhà Janie năm xưa. “Có thể hồi ấy em sáng suốthơn, nhưng bây giờ em lại xinh đẹp hơn.” Anh lắc đầu “Chếtthật.”

Tôimỉmcười,sửngsốt-mộtlờikhentrongtốinaylàđiềutôikhônghềngờtới.“Anhcũngvậy,”tôinói,lòngxaoxuyến.

Anhnhướngmày,rahiệuchonhânviênquầyrượutínhtiền,rồibảoanhphảiđi.“Anhvẫnnhớchuyệngìxảyrakhianhuốngrượuvớiem.”

“TốihômấyanhuốngbiaDrPeppermà,”tôinói,mỉmcười.

“Vậyà?”anhhỏi.

Tôigật.

“Ừm,vậythìanhvẫnnhớchuyệngìxảyrakhiemuống.Emlợidụnganh.”

Tôibiếtthừaanhchỉđùathôi,vậymàtimvẫnđậploạnnhịp.“Khoanhẵngđi,”tôilínhí.

“Anhphảiđithôi,”anhnói.“Nhưngcólẽsẽgặplạiem.TạilễtốtnghiệpđạihọccủaKirby.”

“Emnghĩnósẽkhôngtheođạihọcđâu,”tôinói.

“Ồ, có đấy,” anh nói, nháy mắt, cứ như anh có tin tay trong.Màtôidámnóilàanhcó.“Vậynênbốnnămnữagặplạinhé?”

Tôi gật, nhưng nói rằng tôi thật lòng mong chúng tôi có thểchuyệntròtrướclúcđó.Anhbảotôibiếttìmanhởđâurồi,Zeldamởcửasuốtbatrămsáumươilămngàytrongnăm.

Tôi nhìn anh, khấp khởi. Câu đó nghe như một lời mời.“Nhưng sao quán lại có tên Zelda?” tôi hỏi, cố nhớ tên mẹ anh,

Page 421: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

ướcgìtốinaychúngtôicóthểnóivềbà.Ướcgìchúngtôicóthểnóivềrấtnhiềuthứ.

“Đại gia Gatsby là cuốn anh thích nhất,” anh nói. “F. ScottFitzgeraldđềtặngZelda.”

“Vợôngấyà?”tôihỏi.

“Phải.Bàvợhếtsứcđiênrồmàôngấychẳngviệcgìphảiyêunhiềuđếnthế,”anhnói,nhìntôivớiánhmắtchấtchứa.“Embiếtvăn bia chung cho hai người viết gì không? Là câu trích dẫntrongcuốnsách...Đứaconđãchọnchohọ.”

Tôilắcđầu.“Câuấynhưthếnào?”

Mắtanhkhéphờkhianhđọclại,“Vậylàtakhuamáichèolướttới,thuyềntrôingượcdòng,khôngngừngnghỉtrởvềquákhứ.”

Tôi nhìn anh đăm đăm và đôi mắt xám xanh mãnh liệt ấynhìnlạingaytứckhắc.

“Thôi,” anh nói, chuồi hai tờ bạc lên quầy. “Anh phải đi thậtrồi.”

“Được,”tôinói.“Nhưngnhớrằng...”

“Chuyệngì?”anhhỏikhiđãnhỏmdậy,đứnggầntôiđếnmứcchânchúngtôichạmnhauvàtôicảmthấyhơithởanhấmtrênmámình.

Tôi hít vào thật sâu rồi nói, “Anh có thể chạy. Nhưng khôngthểtrốn.”

“Anh từng nghe câu này rồi,” anh nói khẽ mỉm cười, nên tôidámchắcanhnhớnhữnggìchínhanhđãnóivàocáiđêmkhôngthểnàoquênấy.Tôidámchắcanhnhớmọiđiều.

Anhđứnglên,kéokhóaáokhoác,gậtđầuchàotạmbiệt.Rồianhbướcrakhỏiquánbar,còntôithìngồiônlạicuộcchuyệntrògiữa chúng tôi, mọi chuyện của ngày hôm nay, và cả cái đêm

Page 422: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

chúngtôiphạmsailầmhoànhảoấy,dướichiếcquạttrầntrongphòngbốmẹJanie.Tôigọimộtlynữa,chợtthấyquáđỗicôđơn.Tôi thoáng nhớ Peter - và rồi nhận ra không phải mình nhớPeter,màlànhớýniệmvềcáitôitừngnghĩchúngtôichiasẻ.Tôinghĩvềsựnghiệpcủamìnhvàcáimìnhmuốnviếtkhicuốicùngbộ phim này cũng kết thúc, dù là vì bị hủy hay vì tôi đã quyếtđịnhđitiếp.

Tôibiếtmìnhcònmộtcâuchuyệnnữamuốnkể.Tôithậmchíđãmườngtượngranhânvậtchính-mộtnhạcsĩtàihoavàđứacongáicứngcỏicủaanhta-vàkhởiđầucuộchànhtrìnhchungcủahọ.Tôichưabiếtcuốicùngcảhaisẽđếnđâu,haychínhxáchọ đang đi về đâu, nhưng cũng chẳng sao. Vẫn còn nhiều thờigianđểgiảiquyếtchuyệnđó.Thờigianđểxemdòngđờisẽđưatôivềđâu.Cònlúcnày,tôingồimộtmìnhtrongquánbarcủacáikhách sạn ở St. Louis này và uống cạn ly. Đây không phải lànhững gì tôi dự tính - ngày hôm nay, khoảnh khắc này, nhữngmốiquanhệkhótin,cảcũlẫnmới.Songtôivẫnthấytrànngậpcảm giác thanh thản và tin tưởng rằng, cuối cùng, lần này tôicũngđangởđúngchỗdànhchomình.

HẾT

Page 423: Em thuộc về Anh - Sachvui.Com...con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris

•Chúthích•

[1]TiếngPháp,nghĩalàthậtnhẹcảngười.(ND)[2]Ámchỉngườilớnmànhưtrẻcon.[3]Pilotlàtậpphimnhàsảnxuấttựbỏtiềnralàmđểmờichào

cácnhàđàichiếuphimcủamìnhvàtàitrợkinhphí.[4]Trứngcámuối,mónrấtđắt.