Upload
nguyen-cong-huy
View
236
Download
2
Embed Size (px)
Citation preview
http://luanvan.forumvi.com email: [email protected] Trang
MỤC LỤC
Trang
LỜI MỞ ĐẦU 6
CHƯƠNG I: Một số vấn đề lý luận về xuất khẩu và vai trò của
xuất khẩu hàng may mặc trong doanh nghiệp
8
I. Khái niệm, các hình thức xuất khẩu và vai trò của xuất khẩu 8
II. Vai trò của xuất khẩu hàng may mặc đối với Việt Nam. 14
III. Thị trường cho hàng may mặc và xu hướng nhập khẩu
hàng may mặc trên thế giới.
16
CHƯƠNG II: Thực trạng kinh doanh xuất khẩu hàng may mặc ở
Tổng Công ty Dệt - May Việt Nam giai đoạn 1995-1998.
29
I. Những nét khái quát về Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam. 29
II. Thực trạng xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty
Dệt- May thời kỳ 1995-1998.
42
III. đánh giá chung những thành tựu và hạn chế của hoạt động
xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam.
61
CHƯƠNG III: Phương hướng và giải pháp chủ yếu đẩy mạnh
xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam
trong thời gian tới.
67
I. Triển vọng xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty
trong thời gian tới.
67
II. Những giải pháp chủ yếu về phía Tổng Công ty Dệt-May
Việt Nam.
73
III. Một số kiến nghị Chính phủ. 80
KẾT LUẬN 86
1
TÀI LIỆU THAM KHẢO 88
2
LỜI MỞ ĐẦU
Đặc trưng quan trọng của tình hình thế giới ngày nay là xu hướng quốc tế
hoá. Nền kinh tế thế giới ngày càng phát triển, mỗi nước dù lớn hay nhỏ đều
phải tham gia vào sự phân công lao động khu vực và quốc tế. Ngày nay
không một dân tộc nào có thể phát triển đất nước mình mà chỉ bằng tự lực
cánh sinh. Đặc biệt đối với các nước đang phát triển như Việt Nam thì việc
nhận thức đầy đủ những đặc trưng quan trọng này và ứng dụng vào tình hình
thực tế đất nước có tầm quan trọng hơn bao giờ hết. ở nước ta, Khi xác định
những quan điểm lớn về công nghiệp hoá, hiện đại hoá, hội nghị đại biểu toàn
quốc giữa nhiệm kỳ khoá VII của Đảng đã khẳng định “kiên trì chiến lược
hướng mạnh về xuất khẩu đồng thời thay thế nhập khẩu những sản phẩm
trong nước sản xuất có hiệu quả, phát huy lợi thế so sánh của đất nước cũng
như của từng vùng, từng nghành, từng lĩnh vực trong từng thời kỳ, không
ngừng nâng cao sức mạnh cạnh tranh trên thị trường trong nước, thị trường
khu vực và thị trường thế giới” .
Thực hiện đường lối đổi mới do Đảng khởi xướng và lãnh đạo, trong
những năm qua thương mại Việt Nam đã đạt được những thành tựu bước đầu
quan trọng, góp phần tạo nên những biến đổi sâu sắc nền kinh tế - xã hội nước
ta và vị thế mới trên thị trường quốc tế. Việt Nam đã thiết lập được nhiều mối
quan hệ ngoại giao với nhiều nước, tiếp tục mở rộng hoạt động ngoại thương
theo hướng đa dạng hoá, đa phương hoá, tích cực hội nhập vào nền kinh tế thế
giới, tham gia các tổ chức thương mại quốc tế như ASEAN, AFTA, APEC . ..
Điều này đã đạc biệt làm cho lĩnh vực xuất nhập khẩu ngay càng trở nên sôi
động.
Trong số 10 mặt hàng có giá trị kim ngạch xuất khẩu lớn nhất của Việt
Nam, phải kể đến hàng dệt may. Tuy đứng ở vị trí thứ hai, nhưng đây là mặt
hàng có nhiều lợi thế so sánh và có khả năng phát triển cao. Hơn nữa, với
điều kiện tình hình nước ta hiện nay, tập trung phát triển hàng dệt may là hoàn
toàn phù hợp.
Như vậy, cả về mặt lý luận và thực tiễn, đề tài “ Một số biện pháp đẩy
3
mạnh xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt May Việt Nam” góp
phần giải quyết những vấn đề đặt ra quan trọng và cần thiết. Trong đề tài này,
tôi chỉ tập trung phân tích tình hình thực tế hoạt động kinh doanh xuất khẩu
hàng may mặc của Tổng Công ty Dệt May Việt Nam giai đoạn 1995 - 1998,
tìm ra những thành công và những vấn đề còn tồn tại ở Tổng Công ty . Trên
cơ sở đó, đưa ra một số biện pháp kiến nghị nhằm mở rộng hoạt động và tăng
cường hiệu quả kinh doanh xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty trong
thời gian tới.
Đề tài chia làm ba chương :
Chương I : Một số vấn đề lý luận về xuất khẩu và vai trò của xuất khẩu
hàng may mặc đối với nền kinh tế Việt Nam.
Chương II : Thực trang xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty dệt
may Việt Nam giai đoạn 1995 - 1998.
Chương III : Phương hướng và giải phấp chủ yếu đẩy mạnh xuất khẩu
hàng may mặc của tổng Công ty trong thời gian tới.
Trong quá trìng tìm hiểu và hoàn thành đề tài, Tôi đã được sự chỉ bảo chi
tiết của thầy giáo - MBA Bùi Anh Tuấn, sự giúp tận tình của các bác, các cô
ở Tổng Công ty Dệt may Việt Nam. Tôi xin chân thành cảm ơn và rất mong
nhận được ý kiến nhận xét giúp tôi có thể hoàn thiện kiến thức chuyên môn
của mình.
4
CHƯƠNG I
MỘT SỐ VẤN ĐỀ LÝ LUẬN VỀ XUẤT KHẨU VÀ VAI TRÒ CỦA
XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC TRONG
DOANH NGHIỆP
I. KHÁI NIỆM, CÁC HÌNH THỨC XUẤT KHẨU VÀ VAI TRÒ CỦA
XUẤT KHẨU
1. Khái niệm :
Xuất khẩu hàng hoá là hoạt động kinh doanh buôn bán ở phạm vi quốc tế.
Nó không phải là hành vi buôn bán riêng lẻ mà là cả một hệ thống các quan
hệ mua bán trong một nền thương mại có tổ chức cả bên trong và bên ngoài
nhằm bán sản phẩm, hàng hoá sản xuất trong nước ra nước ngoài thu ngoại tệ,
qua đẩy mạnh sản xuất hàng hoá phát triển, chuyển đổi cơ cấu kinh tế oỏn
định từng bước nâng cao mức sống nhân dân.
Kinh doanh xuất nhập khẩu cũng chính là hoạt động kinh doanh quốc tế
đầu tiên của một doanh nghiệp. Hoạt động này được tiếp tục ngay cả khi
doanh nghiệp đã đa dạng hoá hoạt động kinh doanh của mình.
Xuất khẩu hàng hoá nằm trong lĩnh vực phân phối và lưu thông hàng hoá
của một quá trình tái sản xuất mở rộng, nhằm mục đích liên kết sản xuất với
tiêu dùng của nước này với nước khác. Nền sản xuất xã hội phát triển như thế
nào phụ thuộc rất nhiều vào hoạt động kinh doanh này.
2. Các hình thức xuất khẩu thông dụng ở Việt Nam
a/ Xuất khẩu uỷ thác
Trong phương thức này, đơn vị có hàng xuất khẩu là bên uỷ thác giao cho
đơn vị xuất khẩu gọi là bên nhận uỷ thác tiến hành xuất khẩu một hoặc một số
lô hàng nhất định với danh nghĩa của mình (bên nhận uỷ thác) nhưng với chi
phí của bên uỷ thác. Về bản chất, chi phí trả cho bên nhận uỷ thác chính là
tiền thu lao trả cho đại lý. Theo nghị định 64-HĐBT, chi phí uỷ thác xuất
5
khẩu không cao hơn 1% của tổng số doanh thu ngoại tệ về xuất khẩu theo
điều kiện FOB tại Việt Nam.
Ưu nhược điểm của xuất khẩu uỷ thác:
-Ưu điểm: Công ty uỷ thác xuất khẩu không phải bỏ vốn vào kinh doanh,
tránh được rủi ro trong kinh doanh mà vẫn thu được một khoản lợi nhuận là
hoa hồng cho xuất khẩu. Do chỉ thực hiện hợp đồng uỷ thác xuất khẩu nên tất
cả các chi phí từ nghiên cứu thị trường, giao dịch đàm phán ký kết hợp đồng
và thực hiện hợp đồng không phải chi, dẫn tới giảm chi phí trong hoạt động
kinh doanh của Công ty.
-Nhược điểm: do không phải bỏ vốn vào kinh doanh nên hiệu quả kinh
doanh thấp không bảo đảm tính chủ động trong kinh doanh. Thị trường và
khách hàng bị thu hẹp vì Công ty không có liên quan tới việc nghiên cứu thị
trường và tìm khách hàng.
b/ Xuất khẩu trực tiếp:
Trong phương thức này, đơn vị kinh doanh xuất nhập khẩu trực tiếp ký kết
hợp đồng ngoại thương, với tư cách là một bên phải tổ chức thực hiện hợp
đồng đó. Hợp đồng ký kết giữa hai bên phải phù hợp với luật lệ quốc gia và
quốc tế, đồng thời bảo đảm được lợi ích quốc gia và đảm bảo uy tín kinh
doanh của doanh nghiệp. Để thực hiện hợp đồng xuất khẩu, đơn vị kinh doanh
phải tiến hành các khâu công việc:
Giục mở L/C và kiểm tra luận chứng (nếu hợp đồng quy định sử dụng
phương pháp tín dụng chứng từ), xin giấy phép xuất khẩu, chuẩn bị hàng hoá
làm thủ tục hải quan, giao hàng lên tàu, mua bảo hiểm, làm thủ tục thanh toán
và giải quyết khiếu nại (nếu có).
Ưu nhược điểm của hình thức xuất khẩu trực tiếp:
-Ưu điểm: Với phương thức này, đơn vị kinh doanh chủ động trong kinh
doanh, tự mình có thể thâm nhập thị trường và do vậy có thể đáp ứng nhu cầu
thị trường, gợi mở, kích thích nhu cầu. Nếu đơn vị tổ chức hoạt động kinh
doanh tốt sẽ đem lại hiệu quả kinh doanh cao, tự khẳng định mình về sản
6
phẩm, nhãn hiệu ... dần dần đưa được uy tín về sản phẩm trên thế giới.
- Nhược điểm: Trong điều kiện đơn vị mới kinh doanh được mấy năm thì
áp dụng hình thức này rất khó do điều kiện vốn sản xuất hạn chế, am hiểu
thương trường quốc tế còn mờ nhạt, uy tín nhãn hiệu sản phẩm còn xa lạ với
khách hàng
c/ Gia công hàng xuất khẩu.
Gia công hàng xuất khẩu là một phương thức kinh doanh trong đó một bên
(gọi là bên nhận gia công) nhập khẩu nguyên liệu hoặc bán thành phẩm của
một bên khác (gọi là bên đặt gia công) để chế biến ra thành phẩm giao lại cho
bên đặt gia công và nhận thù lao ( gọi là chi phí gia công). Tóm lại, gia công
xuất khẩu là đưa các yếu tố sản xuất (chủ yếu là nguyên vật liệu) từ nước
ngoài về để sản xuất hàng hoá theo yêu cầu của bên đặt hàng, nhưng không
phải để tiêu dùng trong nước mà để xuất khẩu thu ngoại tệ chênh lệch do hoạt
động gia công đem lại. Vì vậy, suy cho cùng, gia công xuất khẩu là hình thức
xuất khẩu lao động, nhưng là loại lao động dưới dạng được sử dụng(được thể
hiện trong hàng hoá) chứ không phải dưới dạng xuất khẩu nhân công ra nước
ngoài.
Gia công xuất khẩu là một phương thức phổ biến trong thương mại quốc
tế. Hoạt động này phát triển sẽ khai thác được nhiều lợi thế của hai bên: bên
đặt gia công và bên nhận gia công.
3.Vị trí, vai trò của hoạt động xuất khẩu.
Xuất khẩu hàng hoá là hoạt động kinh doanh buôn bán ở phạm vi quốc
tế. Nó không phải là hành vi mua bán riêng lẻ mà là cả một hệ thống các quan
hệ mua bán trong một nền thương mại có tổ chức cả bên trong và bên ngoài
nhằm bán sản phẩm, hàng hoá sản xuất trong nước ra nước ngoài thu ngoại tệ,
qua đó có thể đẩy mạnh sản xuất hàng hoá phát triển, chuyển đổi cơ cấu kinh
tế ổn định từng bước nâng cao mức sống nhân dân. Do vậy, xuất khẩu là hoạt
động kinh tế đối ngoại để đem lại những hiệu quả đột biến cao hoặc có thể
gây thiệt hại vì nó phải đối đầu với một hệ thống kinh tế khác từ bên ngoài mà
chủ thể trong nước tham gia xuất khẩu không dễ dàng khống chế được.
7
Xuất khẩu hàng hoá nằm trong lĩnh vực phân phối và lưu thông hàng
hoá của một quá trình tái sản xuất mở rộng, nhằm mục đích liên kết sản xuất
với tiêu dùng của nước này với nước khác. Nền sản xuất xã hội phát triển như
thế nào phụ thuộc rất nhiều vào hoạt động kinh doanh này.
Đối với nước ta, nền kinh tế đang bước đầu phát triển, cơ sở vật chất kỹ
thuật còn thấp kém, không đồng bộ, dân số phát triển nhanh nên việc đẩy
mạnh xuất khẩu thu ngoại tệ cải thiện đời sống và phát triển kinh tế là cực kỳ
quan trọng. Đảng và Nhà nước ta chủ trương phát triển quan hệ đối ngoại và
kinh tế đối ngoại đặc biệt hướng mạnh vào xuất khẩu hàng hoá là một chủ
chương đúng đắn phù hợp với quy luật kinh tế khách quan. Hơn bao giờ hết,
xuất khẩu hàng hoá thực sự có vai trò quan trọng, cụ thể là:
Thứ nhất: Hoạt động xuất khẩu tạo nguồn vốn ngoại tệ quan trọng để
đảm bảo nhu cầu nhập khẩu.
Trong kinh doanh quốc tế, xuất khẩu không phải là chỉ để thu ngoại tệ về,
mà là với mục đích đảm bảo cho nhu cầu nhập khẩu hàng hoá dịch vụ khác
nhằm thoả mãn nhu cầu tiêu dùng, tăng trưởng nền kinh tế và tiến tới xuất
siêu (xuất khẩu > nhập khẩu), tích luỹ ngoại tệ (thực chất là đảm bảo chắc
chắn hơn nhu cầu nhập khẩu trong tương lai).
Xuất khẩu và nhập khẩu trong thương mại quốc tế vừa là điều kiện, vừa là
tiền đề của nhau xuất khẩu để nhập khẩu và nhập khẩu để phát triển xuất
khẩu. Đặc biệt trong điều kiện nền kinh tế nước ta hiện nay, để phát triển kinh
tế, tránh được nguy cơ tụt hậu với thế giới, đồng thời còn tìm cách đuổi kịp
thời đại, Đảng và Nhà nước ta đã đề ra công cuộc công nghiệp hoá và hiện đại
hoá đất nước. Trong đó nhập khẩu máy móc, thiết bị, công nghệ hiện đại là
một điều kiện tiên quyết. Muốn nhập khẩu, chúng ta phải có ngoại tệ, có các
nguồn ngoại tệ sau:
- Xuất khẩu hàng hoá. dịch vụ.
- Viện trợ đi vay, đầu tư ....
- Liên doanh đầu tư nước ngoài với ta.
8
- Các dịch vụ thu ngoại tệ: ngân hàng, du lịch ...
Có thể thấy rằng, trong các nguồn trên thì xuất khẩu hàng hoá, dịch vụ là
nguồn quan trọng nhất vì: nó chiếm tỷ trọng lớn, đồng thời là khả năng bảo
đảm trả được các khoản đi vay, viện trợ ... trong tương lai. Như vậy cả về dài
hạn và ngắn hạn, xuất khẩu luôn là câu hỏi quan trọng cho nhập khẩu.
Thứ hai: Hoạt động xuất khẩu phát huy được các lợi thế của đất nước.
Để xuất khẩu được, các doanh nghiệp kinh doanh xuất khẩu phải lựa chọn
được những ngành nghề, mặt hàng có tổng chi phí (chi phí sản xuất và chi phí
xuất khẩu) nhỏ hơn giá trị trung bình trên thị trường thế giới. Họ phải dựa vào
những ngành hàng, những mặt hàng khai thác được các lợi thế của đất nước
cả về tương đối và tuyệt đối. Ví dụ như trong các mặt hàng xuất khẩu mũi
nhọn của ta thì dầu mỏ, thuỷ sản, gạo, than đá là những mặt hàng khai thác lợi
thế tuyệt đối nhiều hơn (vì chỉ một số nước có điều kiện để sản xuất các mặt
hàng này). Còn hàng may mặc khai thác chủ yếu lợi thế so sánh về giá nhân
công rẻ. Tuy nhiên, phân biệt lợi thế tuyệt đối và lợi thế so sánh chỉ mang ý
nghĩa tương đối.
Hoạt động xuất khẩu vừa thúc đẩy thai thác các lợi thế của đất nước vừa
làm cho việc khai thác đó có hiệu quả hơn vì khi xuất khẩu, các doanh nghiệp
xuất nhập khẩu có ngoại tệ để nhập máy móc, thiết bị tiên tiến đưa năng suất
lao động lên cao. Các lợi thế cần khai thác ở nước ta là nguồn lao động dồi
dào, cần cù, giá thuê rẻ, nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú và địa thế
địa lý đẹp.
Thứ ba: Hoạt động xuất khẩu góp phần làm chuyển dịch cơ cấu sản
xuất, định hướng sản xuất, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế.
Chúng ta biết rằng có hai xu hướng xuất khẩu: xuất khẩu đa dạng và xuất
khẩu mũi nhọn.
Xuất khẩu đa dạng là có mặt hàng nào xuất khẩu được thì xuất khẩu nhằm
thu được nhiều ngoại tệ nhất, nhưng với mỗi mặt hàng thì lại nhỏ bé về quy
mô, chất lượng thấp (vì không được tập trung đầu tư) nên không hiệu quả.
9
Xuất khẩu hàng mũi nhọn: Tuân theo quy luật lợi thế so sánh của David
Ricardo tức là tập trung vào sản xuất và xuất khẩu những mặt hàng mà mình
có điều kiện nhất, có lợi thế so sánh hay chính là việc thực hiện chuyên môn
hoá và phân công lao động quốc tế. Khi đó, nước ta có khả năng chiếm lĩnh
thị trường, trở thành "độc quyền" mặt hàng đó và thu lợi nhuận siêu ngạch.
Xuất khẩu mũi nhọn có tác dụng như đầu của một con tàu, tuy nhỏ bé nhưng
nó có động cơ, do đó nó có thể kéo cả đoàn tàu tiến lên. Hiện nay, đây là
hướng xuất khẩu chủ yếu của nước ta, có kết hợp với xuất khẩu đa dạng để
tăng thu ngoại tệ.
Và khi mặt hàng xuất khẩu mũi nhọn đem lại hiệu quả cao thì các doanh
nghiệp sẽ tập trung đầu tư để phát triển ngành hàng đó, dẫn đến phát triển các
ngành hàng có liên quan. Ví dụ: Khi ngành may xuất khẩu phát triển làm cho
ngành dệt cũng phát triển để cung cấp nguyên vật liệu cho ngành may dẫn đến
ngành trồng bông, đay cũng phát triển để cung cấp nguyên vật liệu cho ngành
dệt.
Hơn nữa, xu hướng xuất khẩu là mũi nhọn làm thay đổi cơ cấu các ngành
sản xuất trong nền kinh tế vì cơ cấu một nền kinh tế chính là số lượng các
ngành sản xuất và tỷ trọng của chúng so với tổng thể.
Rõ ràng, tỷ trọng ngành hàng mũi nhọn là tăng lên và tăng mạnh còn trong
nội bộ ngành đó thì những khâu, những loại sản phẩm ưa chuộng trên thị
trường thế giới cũng sẽ phát triển hơn. Tức là xuất khẩu hàng mũi nhọn làm
thay đổi cơ cấu ngành và cả cơ cấu trong nội bộ một ngành theo hướng khai
thác tối ưu lợi thế so sánh của đất nước.
Mặt khác, trên thị trường thế giới yêu cầu về hàng hoá dịch vụ ở mức chất
lượng cao, cạnh tranh gay gắt. Chỉ có các doanh nghiệp đủ mạnh ở mỗi nước
mới tham gia thị trường thế giới. Do đó, các doanh nghiệp kinh doanh xuất
nhập khẩu phải nâng cao chất lượng sản phẩm, giảm chi phí để tồn tại và phát
triển.
Toàn bộ các tác động trên làm cho nền kinh tế phát triển tăng trưởng theo
hướng tích cực. Đó là ý nghĩa kinh tế của hoạt động xuất khẩu.
10
Thứ tư: Giải quyết công ăn việc làm cho người lao động, tạo thu nhập
và tăng mức sống.
Về ngắn hạn, để tập trung phát triển các ngành hàng xuất khẩu thì phải cần
thêm lao động, còn để xuất khẩu có hiệu quả thì phải tận dụng được lợi thế
lao động nhiều, giá rẻ ở nước ta. Chính vì thế mà chúng ta chủ trương phát
triển ngành nghề cần nhiều lao động như ngành may mặc. Với một đất nước
hơn 70 triệu dân, tỷ lệ thất nghiệp tương đối cao thì đây là một vấn đề có ý
nghĩa rất lớn trong điều kiện nước ta hiện nay.
Thứ năm: Hoạt động xuất khẩu nâng cao uy tín nước ta trên thị trường
thế giới tăng cường quan hệ kinh tế đối ngoại.
Hoạt động xuất khẩu đem lại ngoại tệ, góp phần làm cân bằng cán cân
thanh toán, là một trong bốn điều kiện đánh giá nền kinh tế của một nước:
GDP, lạm pháp, thất nghiệp và cán cân thanh toán. Cao hơn nữa là xuất siêu,
tăng tích luỹ ngoại tệ, luôn đảm bảo khả năng thanh toán với đối tác, tăng
được tín nhiệm. Qua hoạt động xuất khẩu, hàng hoá Việt Nam được bầy bán
trên thị trường thế giới, khuyếch trương được tiếng vang và sự hiểu biết.
Hoạt động xuất khẩu làm cho các quan hệ kinh tế chặt chẽ hơn, làm tiền đề
thúc đẩy các hoạt động kinh tế đối ngoại khác như dịch vụ du lịch, ngân hàng,
đầu tư, hợp tác, liên doanh ....
Tóm lại : phát triển hoạt động xuất khẩu là một chiến lược để phát triển
nền kinh tế nước ta.
II. VAI TRÒ CỦA XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC ĐỐI VỚI VIỆT
NAM.
Trước khi tìm hiểu vai trò của xuất khẩu chúng ta phải xác định được
nhiệm vụ của chúng đó là:
- Phải biết khai thác có hiệu quả lợi thế của đất nước, kích thích các
ngành kinh tế phát triển.
- Phải góp phần tăng tích luỹ, mở rộng sản xuất tăng thu nhập cho nền
11
kinh tế quốc dân.
- Xuất khẩu là cải thiện đời sống nhân dân thông qua việc tạo công ăn việc
làm, tạo nguồn thu nhập.
- Phải biết khai thác những thị trường hiện có và quan tâm tới thị trường
chưa được khai thác.
- Lợi dụng khối lượng mua hàng lớn lao của nước ngoài.
- Tìm thị trường cho sản phẩm khi lượng bán giảm sút.
- Mở rộng nền tảng bán hàng để trải rộng chi phí bán hàng.
- Sử dụng năng lực sản xuất thừa.
- Biết được những phương pháp kỹ thuật tiên tiến được sử dụng ở nước
ngoài.
- Theo dõi sự cạnh tranh của các đối thủ có sản phẩm cùng loại trên thị
trường.
Ngoài ra hoạt động kinh doanh xuất khẩu còn phải có nhiệm vụ góp phần
thực hiện tốt chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước: “Đa dạng hoá và
đa phương hoá quan hệ quốc tế, tăng cường hợp tác khu vực “.
Để thực hiện tốt nhiệm vụ kể trên thì công tác xuất khẩu phải nhận rõ các
vai trò quan trọng sau:
- Thu ngoại tệ về cho đất nước, đây là nguồn vốn quan trọng để thoả mãn
nhu cầu nhập khẩu và tích luỹ phát triển sản xuất. Thật vậy, nhập khẩu cũng
như vốn đầu tư của một nước thường dựa vào ba nguồn chủ yếu là viện trợ,
đi vay, xuất khẩu.
Trong khi mức viện trợ là bị đọng và có hạn, còn đi vay sẽ tạo thêm gánh
nặng cho nền kinh tế thì xu hướng phát triển xuất khẩu để tự đảm bảo và phát
triển được coi như một chiến lược quan trọng mà hầu hết các nước đều ứng
dụng.
12
- Xuất khẩu là công cụ giải quyết thất nghiệp trong nước; theo
International Trade 1980-1990 ở Mỹ và các nước công nghiệp phát triển cứ
xuất khẩu 1tỷ USD thì tạo được 40 nghìn việc làm trong nước, còn ở các
nước tư bản đang phát triển khác có thể tạo ra 45-50 nghìn chỗ việc làm. ở
nước ta nền công nghiệp còn lạc hậu, năng suất lao động thấp nên xuất khẩu
1 tỷ USD thì sẽ tạo được trên 50 nghìn chỗ làm việc trong nước.
- Xuất khẩu làm tăng hiệu quả sản xuất trong nước và tăng hiệu quả sử
dụng vốn thông qua tác động ngược chiều đối với việc đổi mới trang thiết bị
hiện đại và phương thức quản lý tiên tiến.
- Khai thác các tiềm năng, phát huy các lợi thế của đất nước, kích thích
các ngành lts phát triển cả về quy mô lẫn chiều sâu. Đặc biệt là sự tác động
đến sự thay đổi cơ cấu ngành kinh tế theo hướng ngày càng sử dụng có hiệu
quả các lợi thế đất nước. Phát triển các ngành công nghiệp, áp dụng kỹ thuật
tiên tiến giúp có thêm nguồn lức công nghiệp mới, tăng năng suất lao động,
tiết kiệm chi phí lao động xã hội.
- Tạo điều kiện mở rộng thị trường tiêu thụ hàng hoá của quốc gia.
- Đẩy mạnh xuất khẩu còn có vai trò tăng cường sự hợp tác quốc tế giữa
các nước, nâng cao địa vị và uy tín của Việt Nam trên thương trường quốc
tế. Nhờ có những hàng xuất khẩu mà nhiều Công ty nước ngoài biết đến năng
lực của ta và sẵn sàng thiết lập quan hệ buôn bán và đầu tư.
Như vậy, xuất khẩu nó không chỉ đóng vai trò xúc tác, hỗ trợ phát triển mà
nó có thể thành yếu tố bên trong của sự phát triển; trực tiếp tham gia vào việc
giải quyết các vấn đề bên trong của nền kinh tế quốc dân như vốn, kỹ thuật,
lao động, nguyên liệu, thị trường...
III. THỊ TRƯỜNG CHO HÀNG MAY MẶC VÀ XU HƯỚNG NHẬP
KHẨU HÀNG MAY MẶC TRÊN THẾ GIỚI.
1. Về thị trường may mặc Việt Nam.
1.1. thị trường EU:
Thị trường EU với dân số 340 triệu là nơi tiêu thụ lớn và đa dạng các loại
13
quần áo. Mức tiêu thụ thị trường này là khá cao: 17 kg / người / năm. Ở đây,
người ta có thấy đủ loại hàng hoá từ các nước như Mỹ, Trung Quốc, Nhật,
Hồng Kông, Đài Loan. Hàng năm EU nhập khoảng 63 tỷ USD quần áo vừa
qua hạn ngạch mà EU dành cho công nghệ là 22 nghìn tấn hàng dệt may giá
trị khoảng 450 triệu USD và hiệp định ký cho giai đoạn tới 1998-200 giá trị sẽ
tăng 40% và so với giá trị hiệp định cũ (chi giai đoạn 1993-1997). Đây là thị
trường xuất khẩu chủ yếu của Việt Nam và EU ký hiệp định buôn bán dệt
may từ năm 1992 trong đó có hạn ngạch gia công thuần tuý (TPP). Có nghĩa
là khách hàng gửi nguyên phụ liệu từ một nước thứ ba thuê gia công tại Việt
Nam, sau đó xuất sang EU. Còn nếu khách hàng EU gửi nguyên phụ liệu từ
EU sang gia công tại Việt Nam, sau đó xuất ngược lại sang EU thì không tính
vào hạn ngạch. Qua 5 năm thực hiện hiệp định buôn bán hàng dệt may với EU
sản xuất hàng may mặc của Việt Nam sang thị trường này đã có bước tiến
vững chắc. Năm 1993 tổng kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc Việt Nam
vào EU đạt được khoảng 250 triệu USD, năm 1996 đạt 400 triệu USD và dự
kiến năm 1998 sẽ đạt 650 triệu USD.
Bảng 5: Một số chủng loại hàng đạt mức xuất khẩu cao của Việt Nam
vào EU qua các năm (Đơn vị: Triệu chiếc)
Tên hàng Chủng loại 1995 1996 1997
Jacket Cat 21 8,9 9,4 11,7
T- Shirt Cat 4 2,9 3,71
áo len Cat 5 1,65 1,81
Quần Cat 6 1,65 2,4
áo sơ mi nữ Cat 7 0,91 1,49
áo khoách nữ Cat 15 0,13 0,17
áo dài nữ Cat 26 0,19 0,39
Váy ngắn Cat 27 0,14 0,23
(Nguồn: Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam.)
Cũng như các năm trước đây mặt hàng áo Jacket luôn chiếm tỷ trọng lớn
trong cơ cấu xuất khẩu may mặc đi EU và thường chiếm 50% trong tổng kim
ngạch. Chất lượng hàng may mặc Việt Nam đã được khách hàng chấp nhận,
14
chỉ tính riêng năm 1996 hàng dệt-may Việt Nam đã xuất sang tất cả các nước
EU với giá trị hàng trăm triệu USD, đứng đầu là Đức ( 150 triệu USD), Pháp
(60 triệu USD), Tây Ban Nha ( 16 triệu USD), Bỉ ( 10 triệu USD), Thuỵ Điển
(7,5 triệu USD), Bồ Đào Nha ( 1,3 triệu USD)...
Thị trường may mặc EU có tiềm năng và triển vọng rất lớn đối với các
doanh nghiệp Việt Nam. Tuy nhiên, để có được điều đó, các doanh nghiệp
Việt Nam phải tuân thủ những quy định khá nghiêm ngặt khi xuất khẩu vào
thị trường này như:
- Không được mua bán, chuyển nhượng hạn ngạch để xuất khẩu các mặt
hàng có xuất xứ từ các nước khác vào EU.
- Các doanh nghiệp Việt Nam không được lợi dụng thuế ưu đãi, giá nhân
công trong nước rẻ để bán hàng rẻ hơn mức giá hiện hành gây bất lợi cho
các nhà sản xuất cùng loại hàng đó hoặc các mặt hàng trực tiếp bị cạnh
tranh của EU. Có thể sẽ bị áp dụng quy định cụ thể đã được hai bên thoả
thuận.
- Các doanh nghiệp Việt Nam không được phép bán hàng cho nước thứ ba
để tái xuất vào EU.
- Đối với hàng gia công tại Việt Nam khi xuất sang EU phải ghi rõ phí gia
công, giá trị nguyên vật liệu mua tại Việt Nam để làm căn cứ giảm thuế nhập
khẩu vào EU.
Trong hiệp định cũng quy định rõ danh mục hàng hoá và kim ngạch mà
Việt Nam đưa vào EU ( tổng cộng 151 nhóm mặt hàng với 108 nhóm thoe
hạn ngạch và 43 nhóm tự do). Hạn ngạch năm trước không dùng hết có thể
chuyển sang năm sau. Đặc biệt trong hiệp định này còn quy định hàng năm
Việt Nam và EU sẽ xem xét khả năng xuất khẩu của Việt Nam để nới lỏng
hạn ngạch cấp cho Việt Nam. Bởi vậy, đây là thị trường tiềm năng lớn, các
doanh nghiệp của ta cần tuân thủ tốt các quy định này, tránh làm tổn hại đến
quan hệ buôn bán giữa nước ta và cộng đồng kinh tế Châu Âu.
1.2. Thị trường Nhật Bản
15
Nhật Bản là một thị trường nhập khẩu may mặc lớn thứ ba thế giới và đây
là thị trường phi hạn ngạch. Nhưng đây cũng là một thị trường khó tính với
những đòi hỏi khắt khe cả về chất lượng và giá cả, họ thường yêu cầu kiểm
tra chất lượng chi tiết và quan tâm nhiều tới mẫu mốt. Ví dụ như:
- Đồ lót, tất: mốt chiếm 70,5%
- Quần áo nữ: 56,4%là mốt; 37,5% là giá và còn lại là phẩm chất.
- Comple nam: 50% là phẩm chất; 43,7% là mốt và còn lại là giá cả.
Với dân số khoảng 120 triệu người và mức thu nhập bình quân đầu người
26 nghìn USD/năm thì nhu cầu về may mặc là không nhỏ, hàng năm Nhật
Bản nhập khẩu khoảng 7-8 tỷ USD hàng may mặc. Năm 1994 hàng may Việt
Nam xuất sang Nhật xấp xỉ 130 triệu USD, năm 1996 xuất sang Nhật chiếm
90% kim ngạch của mảng thị trường không hạn ngạch và đạt 500 triệu USD.
Mặt khác, xuất sang Nhật thường là áo Jacket, quần áo sơ mi do các đơn vị
phía Bắc gia công, áo Kimono do các đơn vị phía Nam thực hiện.
Đây tuy là thị trường đòi hỏi cao song cũng đầy hứa hẹn, neus như đầu tư
tốt, nâng cao được chất lượng, mẫu mã phong phú, màu sắc đa dạng, nắm
vững thị hiếu thì có khả năng hàng may mặc của ta sé phát triển mạnh ở thị
trường này.
1.3. Thị trường Hoa Kỳ và Bắc Mỹ
Mỹ là thị trường khá hấp dẫn, lý tưởng của ngành dệt-may vì dân số Mỹ
khá đông, hiện có 253 triệu người, đa số sống ở thành thị có mức thu nhập
quốc dân cao. Do đó người Mỹ có sức mua lớn và nhu cầu đa dạng. Riêng
hàng dệt may nhu cầu nhập khẩu hàng năm lên tới 30-36 tỷ USD như năm
1996 là 34 tỷ USD. Nguồn nhập chủ yếu là từ các nước Châu Á:
Bảng 6: Một số nguồn nhập khẩu chính về hàng may mặc tại Châu Á của
Hoa Kỳ.
Nước Giá trị ( tỷ USD)Trung Quốc 6,1Hồng Kông 5Hàn Quốc 1,8
16
Đài Loan 2,3Các nước ASEAN khác 4,5
(Nguồn: Tổng Công ty dệt may Việt Nam.)
Tháng 2/1994 Mỹ bỏ cấm vận với Việt Nam, tháng 8/1994 Mỹ bỏ cấm vận
viện trợ và tháng 7/1995 Mỹ bình thường hoá mối quan hệ với Việt Nam. Tuy
nhiên, chúng ta đang mong chờ được hưởng quy chế tối huệ quốc (MFN-The
Most Favourel Nation) cho hàng nhập khẩu từ Mỹ vào Việt Nam. Đây cũng là
điều kiện chìa khoá để xâm nhập thị trường Mỹ.
Phải nói rằng, thị trường may mặc Bắc Mỹ là một miếng mồi béo bở, hấp
dẫn ngay bởi mức cầu lơn, tính thời trang, mẫu mốt và thị hiếu thể hiện rất rõ
phong cách của người Mỹ; đó là sự phong phú và khác biệt. Song với Việt
Nam sự lạc quan đó vẫn nằm trong nỗi ô âu vì Mỹ chưa dành cho Việt Nam
MFN và như vậy hàng may Việt Nam qua Mỹ phải chịu thuế nhập khẩu còn
rất cao, từ 40-49% giá trị nhập khẩu. Trong khi Trung Quốc và một số nước
khác được hưởng quy chế này chỉ phải chịu thuế 25%. Ưu thế cạnh tranh đã
không tthuộc về các doanh nghiệp Việt Nam. Mặt khác, ngân hàng hai nước
chưa có mối quan hệ bạn hàng bang giao chặt chẽ nên việc thanh toán còn là
một vấn đề bất cập. Trường hợp này đã có thực tế khi có một Công ty Mỹ
muốn trả tiền cho Công ty may Phương Đông, họ không thể mở L/C từ Mỹ
mà phải sang tận Việt Nam yêu cầu Vietcombank Thành phố Hồ Chí Minh
cho phép vừa mở vừa nhận tiền và họ phải trả bằng tiền mặt.
Do những hạn chế nêu trên, kim ngạch hàng dệt may Việt Nam xuất khẩu
sang Mỹ mới chỉ là mức tương đối. Năm 1994 đạt 2 triệu USD, năm 1995 đạt
5 triệu, năm 1996 đạt 25 triệu và năm 1997 đạt trên 30 triệu USD. Đây mới
chỉ là những con số rất nhỏ bé so với nhu cầu của thị trường Mỹ và khả năng
xuất khẩu của ta. Vậy chúng ta phải làm gì để tích cực xâm nhập được vào thị
trường đầy triển vọng này đang là câu hỏi đặt ra là hết sức cấp bách cho nhiều
nhà quản lý và cả phía doanh nghiệp.
1.4. Thị trường SNG và một số nước Đông Âu
Trong những năm trước khi các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu tan vỡ thì
tỷ trọng kim ngạch của ta vào thị trường này chiếm vị trí khá lớn và đóng vai
17
trò quan trọng, xuất khẩu theo những hiệp định hàng đổi hàng. Qua thời gian
dài đó nhà xuất khẩu của ta phần nào nắm bắt được thị hiếu, nhu cầu của
người tiêu dùng ở khu vực này và người tiêu dùng cũng đã phần nào quen với
hàng may mặc của ta. Tuy nhiên, kể từ khi các nước XHCN Đông Âu tan vỡ
thì kim ngạch hàng may mặc của ta vào thị trường này giảm mạnh. Hiện nay,
hàng may mặc của ta vào thị trường này chủ yếu do các thương gia buôn theo
từng chuyến còn về phía doanh nghiệp thì chỉ mức thấp do chưa tìm được
phương thức thanh toán hợp lý thây thế cho phương thức hàng đổi hàng trước
đây.
Như vậy có thể nói, với Việt Nam đây là thị trường truyền thống mà mấy
năm vừa qua chúng ta để vượt khỏi tầm tay. Cần nhanh chóng tìm ra giải
pháp cần thiết để nối lại quan hệ với thị trường không kém phần hấp dẫn này.
Các doanh nghiệp cần mạnh dạn triển khai phương thức thanh toán mới phát
huy lợi thế vốn có của ta trong nhiều năm qua trên thị trường này.
1.5. Thị trường các nước ASEAN
Việt Nam đã là thành viên chính thức của ASEAN và đang trên tiến trình
thực hiện AFTA, bên cạnh những cơ hội lớn mở ra cũng còn nhiều thách
thức. Phải tiến hành cắt giảm thuế quan và hàng hoá được lưu chuyển tự do
giữa các nước ASEAN tạo nên sự cạnh tranh gay gắt đối với hàng hoá Việt
Nam, buộc các doanh nghiệp Việt Nam phải nỗ lực cải tiến công nghệ, áp
dụng phương thức quản lý hiện đại và phải tạo được cho mình một nền tảng
vững chắc về mọi mặt để trụ vững trên thương trường. Sản phẩm có được thị
trường chấp nhận hay không quyết định đến sự tốn tại của Công ty. Dưới sức
ép đó sẽ xoá bỏ đi được các Công ty làm ăn trì trệ. Tuy nhiên về phía Việt
Nam chắc chắn sẽ có nhiều Công ty cần phải “lột xác “.
Bù lại, thị trường ASEAN với 430 triệu dân, thu nhập bình quân đầu người
hàng năm 1.608 USD, tốc độ phát triển bình quân 6-8%/ năm, thì đây quả là
một thị trường lớn cho hàng may mặc. ASEAN còn là một thị trường có nền
văn hoá tương đồng lẫn nhau. Do đó thị hiếu, lối sống cũng tương đối giống
nhau, điều này là điều kiện thuận lợi cho các doanh nghiệp may mặc Việt
Nam xâm nhập dế ràng hơn.
18
1.6. Thị trường trong nước
Chúng ta chủ yếu chú trọng đến sản xuất hàng may xuất khẩu và đã có
những đóng góp đáng kể cho nền kinh tế quốc dân. Song chúng ta đã để lại
khoảng trống sau lưng mình đó là thị trường nội địa. Hiện nay, dân số Việt
Nam trên 75 triệu người, chỉ tính khiêm tốn sức mua cũng vào khoảng 750
triệu USD/năm (10 USD/người/năm). Đây là con số không nhỏ có sức hấp
dẫn đối với bất kỳ nhà đầu tư nào.
Thực tế trên thị trường Việt Nam còn nhiều mặt hàng second-hand của
nước ngoài, chứng tỏ rằng nhu cầu đã vượt khả năng cung cấp trong nước. Do
vậy, các doanh nghiệp Việt Nam một mặt tăng cường sản xuất hàng xuất
khẩu, một mặt phải chú ý đến sản xuất hàng phục vụ nhu cầu nội địa. Nhà
nước chỉ có biện pháp như giao chỉ tiêu cho một số doanh nghiệp sản xuất
hàng may mặc đáp ứng tiêu dùng trong nước. Tránh bỏ trống thị trường ngay
trong tầm tay.
Trên đây là một số thị trường lớn mà chúng ta đã và đang có được. Cần
phải có biện pháp và định hướng đúng đắn để khai thác nó một cách triệt để.
Mặt khác phải tăng cường mở rộng và tìm kiếm những thị trường đang bị bỏ
ngỏ, đây cũng là mục tiêu mà chúng ta đang đặt ra. Chẳng hạn sẽ tìm cách
tiếp cận thị trường Trung Cận Đông và Mỹ La Tinh là một ví dụ.
2. Xu hướng nhập khẩu hàng may mặc trên thế giới.
Thị trường thế giới sau nhiều năm vận hành độc lập nay đã trở nên có tổ
chức và đang hoạt động trong sự ràng buộc chặt chẽ các thể chế sau:
- Các định chế kinh tế như WTO. GSP. MFA, các công ước về lao động, về
sở hữu trí tuệ...
- Các thể chế về khu vực: EU, NAPTA, ASEAN...
- Các thể chế về tài chính: WB,IMF, ADB và các hiệp định liên ngân hàng.
- Các hiệp định về hàng hoá như về cao su thiên nhiên, cà phê, dầu mở ,
hàng dệt may...
19
- Các trung tâm giao dịch: Sỏ giao dịch hàng hoá ở Luân Đôn, Paris,
Singapore, Chicago...
- Các công hội vận tải biển, tổ chức hàng không quốc tế (ICAO), tổ chức
du lịch quốc tế, các tính chất liên lạc viễn thông quốc tế, các mạng lưới và
trung tâm dịch vụ tiêu thụ...
Hoạt động của các thể chế quốc tế và khu vực đã đưa lại hiệu quả giúp cho
thương mại quốc tế được ổn dịnh và phát triển. Trong tương lai các định chế
này sẽ không thể không tham gia một cách tích cực vào các định chế thế giới
và khu vực nói trên.
Với cơ chế hoạt động của thị trường thế giới như vậy đã ảnh hưởng tới
việc sản xuất và tiêu thụ hàng dệt may trên thế giới. Như khu vực EU đã có
các mức thuế ưu đãi đối với hàng dệt may của các nước đang phát triển xuất
khẩu vào thị trường này. Hiệp định các nước EU đã có hiệp định về hàng may
mặc với từng nước cụ thể, dưới các quy định các sản phẩm Dệt may của
Trung Quốc.
Với các định chế này, nó tạo ra sự công bằng giữa các nước có nền công
nghiệp may phát triển và các nước đang phát triển.
Trong bối cảnh chung của thị trường thế giới như hiện nay, tình hình sản
xuất và xuất khẩu hàng dệt may Việt Nam cũng có nhiều biến động và nổi
lên một số đặc điểm sau:
+ Năm 1997 đã kết thúc hiệp định buôn bán hàng dệt may với EU hạn
ngạch 22 nghìn tấn dệt may đạt giá trị 450 triệu. Gần đây, Việt Nam đã ký
hiệp định trong lĩnh vực này cho giai đoạn 1998-2000, điều đó sẽ mở ra một
triển vọng to lớn về xuất khẩu hàng dệt may của nước ta.
+ Quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ được cải thiện một cách cơ bản, song quy
chế tối huệ quốc cho Việt Nam vẫn còn là một câu hỏi chưa chính xác. Nếu
chế độ này được áp dụng thì đây sẽ là cơ hội lớn về thị trường hàng dệt may
cho Việt Nam.
+ Kinh tế khu vực phát triển chận lại : việc trao trả Hồng Kông cho Trung
20
Quốc vào 1/7/1997 vừa qua có thể ảnh hưởng đến kinh tế thị trường khu vực.
Hiện nay một số khách hàng Hồng Kông đang đặt gia công hàng may mặc tại
Việt Nam như vậy sẽ ít nhiều bị biến động. Bên cạnh đó cuộc khủng hoảng
kinh tế ở Châu Á vừa qua làm ảnh hưởng nặng nề tới việc tiêu thụ cũng như
khả năng sản xuất trên thị trường các mặt hàng nói chung và hàng may mặc
nói riêng.
+ Trước đây khách hàng EU tập trung vào thuê gia công áo Jacket ba lớp
(cat 21) và sơ mi (cat 8) tại Việt Nam. Thời gian tới xu hướng chung là giảm
cat 21 và cat 8, đi vào một số cat khác như quần (cat 78), áo (cat 161).
+ Xí nghiệp may không ngừng cải tiến trang thiết bị, máy móc nâng cao
năng suất lao động. Bên cạnh đó một số xí nghiệp liên doanh sản xuất hàng
may mặc đã đi vào hoạt động.
+ Mọi năm các xí nghiệp có quota cat 21 thì bắt buộc các khách hàng
nước ngoài phải làm gia công ở xí nghiệp đó để tận dụng quota cat 21. Thời
gian tới, những xí nghiệp nào làm chất lượng tốt, đảm bảo thời gian giao
hàng đúng hạn thì khách hàng mới đặt hàng.
+ Giá cả sợi để dệt vải trên thế giới tăng cao đã ảnh hưởng tới giá thành
sản phẩm quần áo và liên quan tới gia công. Trong khi đó, giá cả sản phẩm
bán ra lại hạ mà giá gia công của Việt Nam nói chung thì ngày càng cao do
yêu cầu của đời sống và lượng thu nhập ngày càng tăng lên của nhân dân. Nó
đã tạo sự mâu thuẫn giữa phía Việt Nam và phí các khách hàng nước ngoài.
+ Bộ Thương mại có chủ trương sắp tới bỏ hoạt động cấp quota cho các
doanh nghiệp sản xuất mà tổ chức đấu thầu quota. Thông tư liên bộ Thương
mại - Công nghiệp điều chỉnh cơ chế giao quyền sử dụng hạn ngạch hàng dệt
may xuất đi EU. Nhà nước cho phép các doanh nghiệp tự quyết định giá cả.
+ Đặc biệt, Viện Mốt của Việt Nam đã đi vào hoạt động đang từng bước
nghiên cứu các kiểu mốt được thịnh hành trên các thị trường thế giới và trong
nước.
+ Hàng may mặc của Việt Nam xuất đi chủ yếu dưới hình thức gia công,
21
xuất khẩu trực tiếp còn rất thấp. Bên cạnh đó là sự yếu kém trong việc cung
cấp nguyên liệu dầu vào các ngành dệt cho ngành may mặc.
Tính theo kim ngạch xuất khẩu các mặt hàng thì hàng may mặt Việt Nam
có tốc độ tăng trưởng lớn nhất. Năm 1995 tăng gấp 5 lần so với năm 1991.
Đây là con số khả quan đánh giá sự phát triển ngành may mặc xuất khẩu,
song nhìn vào thực tế thì giá trị ngoại tệ thực thu từ gia công đem lại là 150
triệu USD trên tổng giá trị xuất khẩu là 874 triệu USD, còn năm 1996 là 194
triệu USD trên tổng số kim ngạch xuất khẩu là 1,1 tỷ USD thì quả là xuất
khẩu kiểu này không mấy hiệu quả.
Hiện nay năng lực sản xuất hàng may mặc xuất khẩu của Việt Nam có thể
đạt 2,15 tỷ USD. Đó là kết quả của sự đầu tư không ngừng của các doanh
nghiệp, xí nghiệp Việt Nam - hầu hết các địa phương đều có xí nghiệp may ra
đời, các xí nghiệp may như : Công ty may 10, Công ty may Việt Tiến, Công
ty may Đức Giang, Công ty may Nhà Bè.. không ngừng cải tiến trang thiết bị,
đào tạo đội ngũ quản lý, công nhân phục vụ quá trình sản xuất tạo ra sản
phẩm chất lượng cao.
Hiệp hội các xí nghiệp may của Việt Nam hoạt động tích cực, mới đây đã
thành lập Viện mốt với nhiệm vụ tạo mốt, mẫu mã kỹ thuật phục vụ các Công
ty may sản xuất có hiệu quả. Bên cạnh sự đầu tư của các doanh nghiệp Việt
Nam các Công ty nước ngoài cũng đã tham gia đáng kể trong việc đầu tư vào
ngành may mặc, nhiều liên doanh trong lĩnh vực may mặc đã đi vào hoạt
động thu kết quả khả quan. Tất cả đã tạo ra một năng lực sản xuất mới cho
ngành may mặc Việt Nam. Quy mô sản xuất được mở rộng, tay nghề công
nhân không ngừng được nâng lên, mẫu mã được cải tiiến phong phú, đa dạng.
Các yếu tố này gây nên sự hấp dẫn đối với các khách hàng có ý định hợp tác.
3. Một số kinh nghiệm thực tiễn từ hoạt động sản xuất và kinh doanh
xuất hàng may mặc.
Ngành công nghiệp may mặc xuất khẩu Việt Nam đang trên đà phát triển
mạnh mẽ và được nhiều đơn vị, thành phần kinh tế tham gia. Hệ thống các
Công ty , xí nghiệp may từ Trung ương đến địa phương đều trưởng thành
22
đáng kể. Năm 1997 có trên 400 doanh nghiệp tham gia xuất khẩu dự kiến
1998 con số này sẽ là gần 500 doanh nghiệp. Không những đội ngũ may xuất
khẩu tăng nhanh về số lượng doanh nghiệp mà quy mô doanh nghiệp công
nghệ sản xuất, chất lượng, đội ngũ công nhân lành nghề đang từng bước được
nâng cao. Tất cả những điều này đang là dấu hiệu tốt cho sự khởi sắc của
ngành may Việt Nam khi vươn ra thị trường thế giới.
Tuy nhiên, để làm tốt hơn nữa chứng từ xuất khẩu may mặc, phát huy hết
mọi sức mạnh tiềm tàng của đất nước thì bên cạnh các biện pháp chuyên môn
các nhà xuất khẩu Việt Nam cần phải thường xuyên học hỏi kinh nghiệm từ
các cơ sở may xuất khẩu trong nước và ngoài nước. Thường xuyên coi trọng
công tác tự đánh giá và rút ra những bài học chính mình để kịp thời điều
chỉnh những vấn đề còn yếu kém, tránh thua thiệt trong cạnh tranh, tránh xu
hướng đầu tư sai lầm mà trong thời gian ngắn khó có thể thay đổi được.. Cụ
thể trong thực tiễn hoạt động của chúng ta đang còn nổi cộm lên một số vấn
đề lớn sau và cần được nhìn nhận lại một cách nghiêm túc.
Trong đầu tư mua sắc, chuyển giao máy móc công nghệ một số đơn vị do
nguồn vốn hạn hẹp phải mua thiết bị Second-hand đã để khách hàng nước
ngoài lợi dụng đưa thiết bị quá cũ, tân trang lại nên hiệu quả sử dụng rất hạn
chế ; nguy cơ là bãi thải công nghiệp với những cỗ máy lạc hậu tới hàng thế
kỷ. Bên cạnh đó công tác lập luận chứng đầu tư còn phiến diện, thiếu đồng
bộ. Có trường hợp khi mua thiết bị sợi về thấy thiếu thiết bị lạnh lại phải chờ
lập luận chứng mua thiết bị lạnh nên phải mất thêm 2 năm mới sử dụng được,
hoặc thiếu sự phối hợp giữa các khâu trong đầu tư dẫn đến máy móc thiết bị
nhập về rồi mới tính chất đào tạo công nhân. Tình trạng đã dẫn tới thời gian
vay nợ kéo dài nhiều khi ảnh hưởng lớn tới uy tín Công ty vì nguồn vốn vay
đầu tư không được trả đúng hạn thậm chí có trường hợp mất khả năng chi trả.
Khi giao nhận nguyên vật liệu và thành phẩm có trường hợp Công tylàm
hàng gia công trong nước do sơ xuất trong việc cụ thể hoá các chỉ tiêu như :
định mức tiêu hao vật liệu, kiểu cách kết hợ gam màu thời gian và địa điểm
giao nhận, phương thức thanh toán nên khi thực hiện hợp đồng đã để xảy ra
những kết cục tranh chấp đáng tiếc.
23
Như chúng ta đã biết, hàng may mặc luôn đi kèm với yếu tố thời trang, khi
tham gia thị trường trên thế giới thì các yếu tố đó lại càng phức tạp. Do đó
tăng cường thực hiện chiến lược sản phẩm là con đường thiết thực nhất,
thường xuyên cách tân, thay đổi mẫu mốt, kiểu dáng và nâng cao chất lượng
sản phẩm. Hãy để chính sản phẩm lên tiiếng là việc làm hiệu quả hơn bất cứ
nỗ lực nào. Đây cũng là bí quyết tất cả các doanh nghiệp thành công nhất trên
trường quốc tế.
Học hỏi kinh nghiệm trong đàm phán, ký kết hợp đồng với nước ngoài
cũng đang được coi là việc làm cần thiết. Công tác đàm phán cần được chuẩn
chu đáo bởi đây sẽ là thời điểm xác định lợi ích kinh tế của các bên. Muốn đạt
được lợi ích lớn trước hết phải có nghệ thuật đàm phán khôn khéo, nhiều khi
khách hàng đang có rất nhiều mối hàng nhưng do nghệ thuật thuyết phục của
ta mà họ vẫn chấp nhận đặt hàng với những điều kiện có lợi cho chúng ta.
Trong đàm phán rất cần thiết phải hiểu rõ đối phương (về văn hoá, tài chính,
thái độ, phong tục..); tuỳ theo từng đối tượng mà sử dụng các chiến lược đàm
pháp kiểu cứng, chiến lược đàm phán kiểu mềm hay chiến lược đàm phán
kiểu hợp tác. Ngoài ra còn phải chủ ý tới việc nên áp dụng chiến thuật đàm
phán gì ? chiến thuật tri thức hay chiến thuật tâm lý.
Kinh nghiệm tạo uy tín và tạo khả năng xâm nhập vào thị trường nước
ngoài của các doanh nghiệp thành đạt cho thấy cần phải thực hiện song song
hai chiến lược đó là : chiến lược marketing và chiến lược sản phẩm một cách
tốt nhất. Thực hiện chiến lược marketing hợp lý sẽ cho phép sản phẩm của
Công ty được mọi người quan tâm, chú ý. Khi sản phẩm đã được nhiều người
biết đến cần tiếp tục củng cố lòng tin và uy tín với khách hàng bằng chính với
yếu tố nội tại sản phẩm, nhất là với hàng may mặc cần luôn luôn tạo ra tính
đặc thù, có như vậy mới mong duy trì được trên thị trường một cách bền
vững. Có câu nói thấy triết lý mà bao hàm toàn bộ nội dung trên, đó là : “Hãy
tạo dựng uy tín so cho khách hàng sẽ mua sản phẩm của Công ty như một thói
quen”.
Ngoài ra kinh nghiệm xuất khẩu một số nước cũng cho thấy: trong thời
gian mới đầu các đơn vị tham gia xuất khẩu may mặc còn gặp nhiều hạn chế
về vốn, công nghệ, thị trường.. do đó cần phải tăng cường chính sách hỗ trợ
24
xuất khẩu từ phía Nhà nước. Các nước đã đi lên từng bước, từ chỗ nhận hàng
gia công đến xuất khẩu trực tiếp, từ chỗ chỉ xuất được một số lượng nhỏ với
những mặt hàng may mặc thấp cấp tới việc xuất đi những sản phẩm cao cấp
nhất đạt giá trị cao mà cụ thể là các nước châu Á đã làm được điều đó như:
Hồng Kông, Đài Loan, Nhật Bản, Thái Lan.. với Việt Nam hiện nay sản phẩm
may mặc xuất khẩu chủ yếu dưới dạng nhận gia công do đó thị trường xuất
khẩu của ngành may Việt Nam thực chất là của người đặt ra công. Việc phân
phối sản phẩm hoàn chỉnh đi thị trường nào là quyền của họ. Như vậy dưới
hình thức này Việt Nam sẽ bị tước đi rất nhiều quyền lợi, vừa hạn chế sử
dụng nguyên liệu trong nước vừa mất đi khả năng xâm nhập thị trường chưa
kể đến giá trị lợi nhuận xuất khẩu thu về là rất nhỏ. Do đó Nhà nước cần có
chính sách tập trung đẩy mạnh xuất khẩu trực tiếp là việc làm thiết thực và
cấp bách.
Có nhiều nước đã thực hiện thành công bước nhảy này bằng con đường
liên doanh liên kết, thu hút đầu tư nước ngoài vào lĩnh vực may mặc bước đầu
tạo sức mạnh bứt phá về công nghệ, kiểu cách, ấn tượng sản phẩm. Phương
pháp phát huy nội lực kết hợp với sử dụng ngoại lực cần được chúng ta xem
xét vận dụng để sớm tìm ra hướng đi và chỗ đứng vững chắc cho hàng may
Việt Nam trong thị trường may thế giới.
25
CHƯƠNG II
THỰC TRẠNG KINH DOANH XUẤT KHẨU HÀNG MAY
MẶC Ở TỔNG CÔNG TY DỆT - MAY VIỆT NAM
GIAI ĐOẠN 1995-1998.
I. NHỮNG NÉT KHÁI QUÁT VỀ TỔNG CÔNG TY DỆT-MAY VIỆT
NAM.
1. Quá trình hình thành và phát triển của Tổng Công ty Dệt-may Việt
Nam:
Ngành Dệt - May xuất khẩu Việt Nam ra đời từ những năm 58 ở miền Bắc
và những năm 70 ở miền Nam, nhưng mãi tới năm 1975 sau khi thống nhất
đất nước thì ngành mới có sự phát triển đáng kể.
Năm 1978, Liên hiệp các xí nghiệp dệt toàn quốc được thành lập trên cơ
sở thống nhất Liên hiệp các xí nghiệp Dệt phía Bắc và Tổng Công ty Dệt phía
Nam, đã phát huy vai trò tích cực trong công tác quản lí ngành kinh tế kĩ
thuật, tạo ra những khả năng liên kết sản xuất giữa hai miền.
Năm 1987-1989, từ tổ chức Liên hiệp các xí nghiệp Dệt chuyển thành Liên
hiệp sản xuất - xuất nhập khẩu Dệt để kết hợp sản xuất và kinh doanh xuất
nhập khẩu. Đến ngày 5/3/1993 Liên hiệp sản xuất, xuất nhập khẩu Dệt được
chuyển thành Tổng Công ty Dệt Việt Nam với chức năng nhiệm vụ là:
- Trung tâm thương mại của ngành dệt, lấy xuất nhập khẩu là trung tâm
hoạt động để thúc đẩy sự phát triển của ngành.
- Làm đầu mối của ngành kinh tế kĩ thuật và là hạt nhân của hiệp hội Dệt
Việt Nam.
Với mô hình này, không đáp ứng được yêu cầu củng cố và phát triển
ngành Dệt, không phát huy được sức mạnh tổng hợp, không tạo được thế và
lực để thúc đẩy sản xuất kinh doanh. Mặt khác, Nghị định 388/HĐBT ra đời
tạo cho các cơ sở phát huy lợi thế chủ động nhưng lại thiếu sự liên kết với
26
nhau thành sức mạnh, xuất hiện việc tranh mua tranh bán cục bộ bản vị trong
sản xuất kinh doanh, dẫn đến không có một sự chỉ huy thống nhất trong
ngành. Do quản lí phân tán nên không đủ sức có đại diện ở nước ngoài, một
cuộc triển lãm ở nước ngoài có nhiều đơn vị tham gia mặt hàng trùng lặp, giá
cả chào hàng không giống nhau. Nhiều Công ty nước ngoài đã lợi dụng sơ hở
về mặt tổ chức và quản lí của ta chèn ép, thủ đoạn dẫn đến thua thiệt cho nền
kinh tế nói chung và cho từng cơ sở ngành dệt nói riêng.
Tiến gần đến thế kỷ 21, công nghiệp dệt may đã và đang có thêm những
thuận lợi để phát triển sôi động với tốc độ ngày càng cao. Song song cùng
phát triển các nguồn lực trong nước, các doanh nghiệp quốc doanh cũng đang
trong quá trình tích cực thay đổi về tổ chức quản lí, sắp xếp lại sản xuất theo
hướng liên kết nhiều đơn vị cùng ngành nghề hoặc cùng cấp quản lí thành
những Tổng Công ty, Công ty lớn : đổi mới thiết bị và công nghệ, tăng cường
đào tạo cán bộ quản lí kỹ thuật, tiếp thị, thiết kế mẫu mã nhằm nâng cao hiệu
quả sản xuất kinh doanh, nâng cao chất lượng sản phẩm, mở rộng thị trường
tiêu thụ trong và ngoài nước. Trên tinh thần này, ngày 29 tháng 4 năm 1995
Chính Phủ Việt Nam đã quyết định thành lập Tổng Công ty Dệt-May Việt
Nam (VINATEX) trên cơ sở thống nhất Tổng Công ty Dệt Việt Nam và Liên
hiệp các xí nghiệp sản xuất-xuất nhập khẩu May nhằm tạo sức mạnh tổng
hợp, tạo được thế và lực để thúc đẩy sản xuất-kinh doanh hàng Dệt-May phát
triển.
Tổng Công ty Dệt May Việt Nam có tên giao dịch quốc tế là Vietnam
National Textile and Garment Corporation, viết tắt là VINATEX. Trụ sở
chính của Tổng Công ty đặt tại 25 Bà Triệu Hà Nội. Tổng Công ty Dệt-May
Việt Nam là một trong 18 Công ty quốc gia hoạt động theo hướng tập đoàn,
chịu sự quản lí trực tiếp của Chính phủ và Bộ công nghiệp. Tổng Công ty có
tư cách pháp nhân, có các quyền và nghĩa vụ dân sự theo luật định, tự chịu
trách nhiệm về toàn bộ hoạt động kinh doanh trong tổng số vốn do Tổng Công
ty quản lý, có con dấu, có tài sản và các quĩ tập trung, được mở tài khoản tại
ngân hàng trong nước và nước ngoài theo luật định của Nhà nước, được tổ
chức và hoạt động theo điều lệ Tổng Công ty.
Tổng Công ty Dệt May Việt Nam thực hiện nhiệm vụ kinh doanh hàng
27
dệt, hàng may mặc (từ đầu tư, sản xuất, cung ứng, tiêu thụ, xuất khẩu, nhập
khẩu), tiến hành các hoạt động kinh doanh ngành nghề khác nhau theo qui
định của pháp luật. Liên doanh liên kết với các tổ chức kinh tế trong và ngoài
nước. Lựa chọn, khai thác mở rộng thị trường trong và ngoài nước, hướng dẫn
và phân công thị trường cho các đơn vị thành viên. Nghiên cứu ứng dụng
công nghệ và kỹ thuật tiên tiến, đổi mới công nghệ, thiết bị theo chiến lược
chung. Tổ chức đào tạo, bồi dưỡng cán bộ quản lí, kĩ thuật và công nhân lành
nghề.
Các ngành nghề kinh doanh cụ thể là : Công nghiệp dệt may : sản xuất
kinh doanh từ nguyên liệu vật tư, thiết bị phụ tùng, phụ liệu hoá chất, thuốc
nhuộm và các sản phẩm cuối cùng của ngành dệt may, xuất nhập khẩu hàng
dệt may gồm các chủng loại tơ, sợi vải hàng may mặc, dệt kim, chỉ khâu,
khăn bông, len thảm đay tơ, tơ tằm, nguyên liệu, thiết bị phụ tùng, phụ liệu
hoá chất, thuốc nhuộm, hàng công nghệ thực phẩm, nông lâm hải sản, thủ
công mĩ nghệ, ô tô xe máy, các mặt hàng công nghiệp tiêu dùng khác, kinh
doanh kho vận, khu ngoại quan. Thiết kế, thi công xây lắp phục vụ ngành dệt
may và xây dựng dân dụng. Dịch vụ khoa học công nghệ, du lịch khách sạn,
nhà hàng văn phòng, vận tải, du lịch lữ hành trong nước, xuất nhập khẩu thiết
bị, phụ tùng ngành dệt may, trang thiết bị văn phòng, thiết bị tạo mẫu thời
trang, phương tiện vận tải, vật liệu điện, điện tử cao su.
Với tổng số vốn khi thành lập là 1.562.500 triệu đồng, trong đó:
-Vốn lưu động: 547.140 triệu đồng
-Vốn cố định : 1.015.360 triệu đồng
Hiện tại, Tổng Công ty có 40 doanh nghiệp thành viên tham gia sản xuất
từ kéo sợi dệt vải, hoàn tất và may mặc, một Công ty tài chính, ba xí nghiệp
sửa chữa và sản xuất phụ tùng, một viện thiết kế kĩ thuật dệt may, một viện
mẫu và thời trang, ba trường đào tạo công nhân. Có các chi nhánh ở thành
phố Hải Phòng và Đà Nẵng và hai Công ty du lịch và dịch vụ thương mại ở
Hà nội và thành phố Hồ Chí Minh. Một số đại diện ở nước ngoài. Bên cạnh
đó, Tổng Công ty còn có Công ty tài chính TFC là tổ chức tạo nguồn vốn cho
28
hoạt động đầu tư sản xuất kinh doanh của các doanh nghiệp. Sự đổi mới tổ
chức như trên có ý nghĩa kết hợp hai ngành dệt và may trước đây vốn hoạt
động riêng lẻ thành một tổ chức chung để giảm dần sự cạnh tranh phân tán,
manh mún trong đầu tư sản xuất kinh doanh của các doanh nghiệp, đồng thời
có thể tích tụ, tập trung vốn cho sự phát triển lâu dài vừa chuyên môn hoá vừa
đa dạng hoá một cách cân đối, hài hoà. Trong tương lai không xa, với sự ra
đời của hiệp hội Dệt May Việt Nam đã tạo mái nhà chung cho các doanh
nghiệp Việt Nam thuộc mọi thành phần kinh tế có thể liên kết và hỗ trợ nhau
tốt hơn trong sản xuất kinh doanh.
2.Chức năng, nhiệm vụ của Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam.
Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam có quyền quản lí, sử dụng vốn, đất đai
và các nguồn lực đã được giao theo qui định của pháp luật để thực hiện các
mục tiêu nhiệm vụ do Nhà nước giao. Mặt khác, Tổng Công ty có quyền giao
lại cho các đơn vị thành viên quản lí, sử dụng các nguồn lực mà Tổng Công ty
đã nhận của Nhà nước, điều chỉnh các nguồn lực đã giao cho các đơn vị thành
viên trong trường hợp cần thiết, phù hợp với kế hoạch phát triển chung của
toàn Tổng Công ty. Ngoài những quyền hạn trên, Tổng Công ty còn có những
nhiệm vụ sau đây:
- Thực hiện nhiệm vụ kinh doanh hàng dệt và hàng may theo qui hoạch và
kế hoạch phát triển ngành dệt và ngành may của Nhà nước và theo yêu cầu
của thị trường, bao gồm : xây dựng kế hoạch phát triển, đầu tư, tạo nguồn vốn
đầu tư sản xuất, tiêu thụ sản phẩm, cung ứng nguyên vật liệu, xuất nhập khẩu
phụ liệu, thiết bị phụ tùng, liên doanh liên kết với các tổ chức trong và ngoài
nước, phù hợp với pháp luật và chính sách của Nhà nước.
- Nhận và sử dụng có hiệu quả, bảo toàn và phát triển vốn của Nhà nước
giao, gồm cả phần vốn đầu tư vào doanh nghiệp khác, nhận và sử dụng có
hiệu quả tài nguyên đất đai và các nguồn lực khác do Nhà nước giao để thực
hiện nhiệm vụ kinh doanh và những nhiệm vụ khác được giao.
- Tổ chức quản lí công tác nghiên cứu ứng dụng tiến bộ khoa học kĩ thuật,
khoa học công nghệ và công tác đào tạo cán bộ, bồi dưỡng cán bộ và công
nhân trong Tổng Công ty.Tổ chức các hoạt động dịch vụ thông tin, tư vấn đầu
29
tư, đào tạo trong và ngoài Tổng Công ty.
- Xác định chiến lược đầu tư, thẩm định các luận chứng hợp tác, đầu tư,
liên doanh với nước ngoài của các doanh nghiệp thành viên trình Nhà nước
xét duyệt, làm chủ các công trình đầu tư mới.
- Điều tra nghiên cứu, mở rộng thị trường trong và ngoài nước về cung cấp
vật tư, nguyên liệu chính, thực hiện hợp tác quốc tế, kinh doanh đối ngoại, thị
trường xuất nhập khẩu.
3. Hệ thống cơ cấu tổ chức, chức năng các phòng ban của Tổng Công ty
Dệt-May Việt Nam
Hệ thống tổ chức của Tổng Công ty gồm có:
- Hội đồng quản trị, ban kiểm soát
- Tổng giám đốc và bộ máy giúp việc
- Các đơn vị thành viên Tổng Công ty
Hội đồng quản trị thực hiện chức năng quản lí các hoạt động của Tổng
Công ty, chịu trách nhiệm về sự phát triển của Tổng Công ty theo nhiệm vụ
của Nhà nước giao.
Ban kiểm soát thực hiện nhiệm vụ do Hội đồng quản trị giao về việc kiểm
tra giám sát hoạt động điều hành của Tổng giám đốc, bộ máy giúp việc và
các đơn vị thành viên Tổng Công ty trong hoạt động tài chính, chấp hành
pháp luật, điều lệ Tổng Công ty, các nghị quyết và quyết định của Hội đồng
quản trị.
Tổng giám đốc do Thủ Tướng Chính phủ bổ nhiệm, miễn nhiệm khen
thưởng, kỉ luật theo đề nghị của Hội đồng quản trị. Tổng giám đốc là đại diện
pháp nhân của Tổng Công ty và chịu trách nhiệm trước Hội đồng quản trị,
trước Thủ Tướng Chính phủ và trước pháp luật về điều hành hoạt động của
Tổng Công ty, Tổng giám đốc là người có quyền điều hành cao nhất trong
Tổng Công ty.
30
Phó Tổng giám đốc là người giúp Tổng giám đốc điều hành một hoặc một
số lĩnh vực hoạt động của Tổng Công ty theo phân công của Tổng giám đốc
và chịu trách nhiệm trước Tổng giám đốc và pháp luật về nhiệm vụ được
Tổng giám đốc phân công thực hiện.
Kế toán trưởng Tổng Công ty giúp Tổng giám đốc chỉ đạo thực hiện công
tác kế toán, thống kê của Tổng Công ty, có các quyền và nhiệm vụ theo qui
định của pháp luật.
Văn phòng Tổng Công ty, các ban chuyên môn, nghiệp vụ có các chức
năng tham mưu, giúp việc Hội đồng quản trị và Tổng giám đốc trong quản lí
điều hành công việc.
Đơn vị thành viên là doanh nghiệp hạch toán độc lập và Tổng Công ty có
quyền tự chủ kinh doanh và tự chủ tài chính, chịu sự ràng buộc về quyền lợi
và nghĩa vụ đối với Tổng Công ty theo luật định tại điều lệ của Tổng Công ty.
Thành viên là các đơn vị hạch toán phụ thuộc: có quyền tự chủ kinh doanh
theo phân cấp của Tổng Công ty chịu sự ràng buộc về nghĩa vụ và quyền lợi
đối với Tổng Công ty. Được kí kết các hợp đồng kinh tế, được chủ động thực
hiện các hoạt động kinh doanh, hoạt động tài chính, tổ chức và nhân sự theo
phân cấp của Tổng Công ty. Quyền hạn nhiệm vụ của các đơn vị hạch toán
phụ thuộc được cụ thể hoá trong điều lệ tổ chức của đơn vị này.
Tổng Công ty có 8 ban, bao gồm các ban sau đây:
- Ban tổ chức cán bộ lao động
- Ban kế hoạch đầu tư
- Ban tài chính kế toán
- Ban hợp tác quốc tế
- Ban trung tâm thông tin
- Văn phòng Tổng Công ty
31
- Ban khoa học công nghệ và môi trường
- Ban xuất nhập khẩu
Ban tổ chức cán bộ lao động: có chức năng tham mưu giúp việc cho Tổng
giám đốc và hội đồng quản trị trong các lĩnh vực tổ chức cán bộ, đào tạo công
tác lao động tiền lương và công tác thanh tra, góp phần bảo đảm cho công tác
quản lí của Tổng Công ty hoạt động thông suốt và có hiệu quả.
Ban kế hoạch tài chính: Là bộ môn nghiệp vụ có chức năng tham mưu
giúp Tổng giám đốc và Hội đồng quản trị trong các lĩnh vực kế hoạch, kế
hoạch dài hạn, kế hoạch hàng năm trong lĩnh vực đầu tư, xây dựng toàn Tổng
Công ty.
Ban tài chính kế toán: Là cơ quan chuyên môn của Tổng Công ty tham
mưu giúp ban lãnh đạo Tổng Công ty thực hiện hai chức năng chủ yếu sau:
- Quản lí các đơn vị thành viên của Tổng Công ty về tài chính, kế toán,
giá cả trong mọi hoạt động sản xuất kinh doanh, xây dựng cơ bản, hành
chính sự nghiệp.
-Tổ chức thực hiện công tác tài chính kế toán, giá cả và tín dụng trong
hoạt động sản xuất kinh doanh và đầu tư xây dựng cơ bản của cơ quan Tổng
Công ty.
Văn phòng Tổng Công ty: Là bộ môn chức năng tham mưu giúp việc
Tổng giám đốc và hội đồng quản trị trong lĩnh vực hành chính quản trị, tổng
hợp, làm cầu nối giữa Nhà nước với Tổng Công ty và kinh doanh trong lĩnh
vực đối nội đối ngoại, bảo đảm cho hoạt động của Tổng Công ty được tiến
hành có hiệu quả.
Ban kỹ thuật đầu tư: Có chức năng tham mưu giúp Tổng giám đốc và hội
đồng quản trị trong lĩnh vực quản lí khoa học công nghệ-môi trường và công
tác chất lượng sản phẩm của Tổng Công ty.
Ban xuất nhập khẩu: Là bộ môn chức năng tham mưu giúp việc cho Tổng
giám đốc và Hội đồng quản trị trong lĩnh vực quản lí ngành. Giúp đỡ các đơn
32
vị thành viên trong lĩnh vực kinh doanh xuất nhập khẩu. Trực tiếp kinh doanh
xuất nhập khẩu nhằm tạo nguồn thu và thúc đẩy sự phát triển của Tổng Công
ty.
Nhiệm vụ của ban là:
-Xây dựng chiến lược phát triển và mục tiêu phát triển kinh doanh xuất
nhập khẩu của Tổng Công ty trong từng giai đoạn.
-Nghiên cứu tình hình thị trường, giá cả, khách hàng, sự biến đổi, xu
hướng phát triển của ngành Dệt-May thế giới.
-Nghiên cứu hệ thống quản lí, các chính sách và công cụ của nó như
quota (giá tối thiểu, giá nhập tối đa) đối với những sản phẩm chính để Tổng
giám đốc và hội đồng quản trị duyệt.
-Hướng dẫn các đơn vị thành viên thực hiện khung giá, giá đã duyệt,
theo dõi tình hình giá cả thị trường để đề xuất Tổng giám đốc và hội đồng
quản trị thay đổi kịp thời, đáp ứng yêu cầu kinh doanh trong cơ chế thị
trường.
-Xây dựng các chính sách của Tổng Công ty đối với thương nhân,
khách hàng, chính sách đối với từng khu vực để Tổng giám đốc duyệt phục vụ
cho công tác kinh doanh xuất nhập khẩu.
-Phối hợp với ban kế hoạch đầu tư xây dựng kế hoạch kinh doanh xuất
nhập khẩu của cơ quan Tổng Công ty.
-Trực tiếp kinh doanh xuất nhập khẩu tìm mọi khả năng khai thác
nguồn hàng xuất nhập khẩu bằng các hình thức tự doanh, đổi hàng xuất nhập
khẩu uỷ thác... bảo đảm kế hoạch kinh doanh của Tổng Công ty.
-Tổng hợp dự kiến nhu cầu bông xơ, nguyên liệu chính hàng năm, có kế
hoạch nhập bông dự trữ chiến lược đồng thời đảm bảo kinh doanh có hiệu
quả.
-Thực hiện tốt luật cũng như chế độ chính sách trong kinh doanh xuất
33
nhập khẩu.
-Theo dõi tổng hợp, kiểm tra tình hình thực hiện công tác pháp chế
trong xuất nhập khẩu của Tổng Công ty.
( Sơ đồ cơ cấu tổ chức Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam - Xem trang sau)
Bảng 1: Sơ đồ cơ cấu tổ chức Tổng Công ty Dệt May Việt Nam
4. Đặc điểm và xu thế ngành may Việt Nam.
4.1. Đặc điểm.
Ngành may Việt nam có truyền thống lâu đời gắn bó với truyền thống
nhân dân từ nông thôn đến thành thị, đóng một vai trò quan trọng trong nền
kinh tế quốc dân nhằm đảm bảo hàng hoá cho tiêu dùng trong nước, có điều
kiện mở rộng thương mại quốc tế, thu hút nhiều lao động tạo ra ưu thế cạnh
tranh cho sản phẩm xuất khẩu, hàng năm mang về cho Nhà nước một lượng
ngoại tệ đáng kể, kim ngạch xuất khẩu chỉ đứng sau dầu khí và đã trở thành
một ngành công nghiệp then chốt của nước ta. Đây là một ngành phù hợp với
điều kiện nền kinh tế nước ta, vì:
Một là: Sản xuất hàng may mặc cần nhiều lao động, không đòi hỏi trình
độ tay nghề cao. Trong khi lao động giản đơn ở nước ta thừa rất nhiều. Hơn
nữa, để đào tạo một lao động trong ngành may mặc chỉ cần từ hai đến hai
tháng rưỡi và lao động trong ngành may mặc thường sử dụng nhiều nữ.
Hai là: Vốn đầu tư cho một chỗ làm việc ít, đồng thời ngành may mặc
có thể tạo nhiều công ăn việc làm so với các ngành khác với cùng một lượng
vốn đầu tư, thời gian thu hồi vốn nhanh. Chỉ cần khoảng 700-800 USD là có
thể tạo ra một chỗ làm trong ngành may, so với 1500-1700 USD để cho một
nông dân có thể cấy ở vùng Đồng Tháp Mười. Thời hạn thu hồi vốn chỉ 3-3,5
năm.
Ba là: Thị trường rộng lớn ở cả trong và ngoài nước. Ở trong nước thì
đời sống nhân dân được nâng lên, nhu cầu về mặc chuyển từ “ấm” sang
34
“đẹp”, “mốt” tức là nhu cầu hàng may mặc ngày càng tăng và nhanh biến đổi.
Còn trên thế giới thì xu thế ngành may mặc phổ thông đang chuyển dần sang
các nước đang phát triển do ở những nước này có lợi thế về lao động rẻ hơn
những nước phát triển.
Bốn là: Nước ta có điều kiện để phát triển trồng bông, đay, thúc đẩy
ngành dệt may phát triển vì nguyên liệu cung cấp trong nước thường rẻ hơn
nhập khẩu.
Với những đặc điểm trên mà ngành may Việt Nam đã ngày càng phát
triển, thu hút được nhiều lao động xã hội - gần 50 vạn người, chiếm 22,7% lao
động công nghiệp toàn quốc, góp phần giải quyết công ăn việc làm, tạo sự ổn
định chính trị-kinh tế-xã hội, do đó được Đảng và Nhà nước quan tâm. Hiện
nay ngành may vẫn đang chiếm một vị trí quan trọng về ăn mặc của nhân dân,
quốc phòng và tiêu dùng trong các ngành công nghiệp khác.
4.2. Thực trạng ngành may Việt Nam.
Do có những đặc điểm phù hợp với điều kiện nước ta, nên ngành may Việt
nam và may xuất khẩu phát triển rất cao trong thời gian qua cả về mặt sản
lượng và kim ngạch xuất khẩu. Hiện nay, kim ngạch xuất khẩu chỉ đứng sau
dầu thô và liên tục tăng, có thể thấy rõ qua bảng dưới đây:
Bảng 2: Tốc độ tăng trưởng qua các năm
Năm 1994 1995 1996 1997 1998
Kim ngạch xuất khẩu(tr.USD) 550 750 1150 1250 1350
Tốc độ tăng trưởng(%) 36 53 8,7 14,0
Đồng thời cũng là ngành mang tính xã hội cao, sử dụng mọi lao động trên
khắp mọi miền đất nước, đặc biệt là lao động nữ. Số lao động công nghiệp
của ngành vào loại đứng đầu trong cả nước: khoảng 300 lao động chính và
nhiều lao động phụ khác.
Về mặt hàng: Sản phẩm ngành may rất đa dạng, có tính chất thời trang vừa
có tính quốc tế vừa có tính dân tộc. Kinh tế phát triển, đời sống nhân dân
35
được nâng cao, nhu cầu hàng may mặc lại càng phong phú và chất lượng cao
hơn. Bên cạnh những mặt hàng truyền thống, thông qua gia công cho các
nước, các doanh nghiệp may Việt Nam có điều kiện làm quen với công nghệ
may các mặt hàng phức tạp, thời trang của thế giới. Công nghiệp may Việt
Nam tiến bộ nhanh, từ chỗ may quần áo lao động xuất khẩu, các loại quần áo
đơn giản như vỏ chăn, áo gối, quần áo ngủ, quần áo học sinh... đến nay đã
may được nhiều mặt hàng cao cấp được nguời tiêu dùng chấp nhận, khách
nước ngoài tín nhiệm đặt hàng đi tiêu thụ tại các thị trường khó tính trên thế
giới.
Tính đến năm 1995, sản phẩm may Việt Nam đã xuất khẩu sang 46 nước,
riêng thị trường EU chiếm 40%, tiếp sau là Nhật Bản 16%, Đài Loan 11%,
Hàn Quốc 9%, các nước SNG 6%, các nước khác 8%. Ngoài ra còn có Nauy
và Canada cấp hạn ngạch xuất khẩu hàng may cho ta. Việc có được hạn
ngạch may là rất có ý nghĩa, đặc biệt là hiệp định may với EC (European
community), nay đổi là EU (European Union) bởi vì:
Thứ nhất: EU là thị trường rất rộng lớn, khả năng tài chính, tiêu thụ
cũng rất lớn. Một thị trường với hơn 350 triệu dân có mức sống cao, nhu cầu
về hàng may mặc hàng năm lên tới 22-23 ngàn tấn vải, quả là một thị trường
lý tưởng cho ngành may Việt Nam.
Thứ hai: là hiệp định may tạo ra thị trường ổn định để phát triển ngành
may, trị giá hạn ngạch lên tới 300-400 triệu USD/năm. Đồng thời thị trường
hạn ngạch thường hiệu quả hơn vì có giá ổn định và cao hơn. Ví dụ: giá gia
công một chiếc Jackét ( cat 21) ở thị trường EC là 4,2-4,6 USD thì ở thị
trường khác chỉ 2,5-2,8 USD.
Thứ ba: là phần nào khẳng định uy tín chất lượng của hàng may mặc
Việt Nam trên thị trường thế giới. Có hạn ngạch tức là khách hàng sẽ tìm đến
chứ không chỉ người sản xuất Việt Nam đi tìm khách như trước nữa.
Ngành may Việt nam cũng đẩy mạnh xuất khẩu theo hình thức gia công
hoặc phương thức thương mại thông thường với một số nước có nền công
nghiệp phát triển như Nhật Bản, Canada, các nước công nghiệp mới như Đài
36
Loan, Hồng Kông, Hàn Quốc, Singapo và gần đây khi Mỹ bỏ cấm vận và bình
thường hoá quan hệ đối với Việt Nam, hàng may của ta có thêm thị trường
Mỹ. Tuy có những thuận lợi trong việc mở rộng thị trường nhưng thử thách
đối với hàng may của ta với thị trường thế giới còn rất lớn. Đó là khả năng
thích ứng về mẫu mốt, chất lượng, giá cả, thời hạn giao hàng theo thời vụ và
tập quán buôn bán còn rất hạn chế. Số lượng sản phẩm có chất lượng cao đáp
ứng được nhu cầu nguời tiêu dùng ở các nước phát triển chưa nhiều. Thị
trường truyền thống có dung lượng lớn như Liên Xô và các nước Đông Âu
chưa tìm được phương thức làm ăn thích hợp, nhất là phương thức thanh toán.
Cho đến nay, ngành may Việt Nam đã có quan hệ buôn bán với hơn 200
Công ty thuộc hơn 40 nước trên thế giới và khu vực. Tuy vậy, thị trường xuất
khẩu vẫn không ổn định, đặc biệt là đối với thị trường phi hạn ngạch.
5. Mục tiêu và định hướng phát triển.
Theo quy luật của sản xuất hàng hoá, thị trường là yếu tố quyết định của
sản xuất. Để đạt được mục tiêu chiến lược phát triển, hoà nhập được vào thị
trường may của khu vực và thế giới, trong những năm tới ngành may Việt
Nam coi trọng phương châm “hướng ra xuất khẩu-coi trọng thị trường nội
địa” để tổ chức sản xuất.
Sau khi mất thị trường truyền thống là Liên Xô và Đông Âu cũ, ngành may
đã cố gắng khai thác thị trường mới là Nhật Bản, Đài Loan, Hàn Quốc, EU...
song còn nhiều hạn chế. Để duy trì và phát triển sản xuất-xuất nhập khẩu,
Tổng Công ty phải tổ chức tìm kiếm thị trường một cách chủ động, khắc phục
tính thụ động ngồi chờ, giữ vững, khai thác, mở rộng các thị trường hiện có,
nhanh chóng tìm kiếm, khai thác thị trường mới, đặc biệt là thị trường Mỹ và
thị trường truyền thống cũ. Trước mắt có thể làm gia công, nhưng phải chuẩn
bị các điều kiện để chuyển dần từng bộ phận, từng doanh nghiệp khi đủ khả
năng sang phương thức xuất FOB.
Trong hai thập kỷ tới, ngành may Việt Nam vẫn hướng ra xuất khẩu để thu
hút ngoại tệ, tự cân đối để tồn tại và phát triển, đồng thời coi trọng thị trường
nội địa để làm cơ sở cho sự phát triển.
37
Trên thực tế hiện nay, có thể tạm chia thị trường may Việt Nam thành hai
khu vực.
5.1. Thị trường nội địa.
Trên lĩnh vực này, ngành may Việt nam cũng gặp phải không ít những khó
khăn khi phải thi đấu với những đối thủ trên sức mình. Vì Việt Nam đã trở
thành thành viên chính thức và thực hiện các điều khoản của hiệp định AFTA,
thị trường nội địa là “sân chơi” của các nước trong khu vực. Trong khi ngành
dệt Việt Nam đang ở mức thấp hơn so với các nước trong khu vực: về phần
cứng ta sau bạn từ 7-8 năm, về phần mềm thì sau 15-20 năm. Như vậy, để giữ
được thị trường trong nước, không để hàng các nước trong khu vực tràn vào
cạnh tranh, ngành dệt may phải có những bước đi và giải pháp thích hợp trong
thời gian tới.
5.2.Thị trường xuất khẩu.
Đây là thị trường có nhu cầu lớn nhưng lại có yêu cấu rất cao về chất
lượng và mẫu mã, đặc biệt là thị trường Mỹ, Nhật Bản và EU. Để vào được
thị trường này, ngành may phải đi từng bước từ dễ đến khó, từ gia công đến
xuất hàng FOB ( năm 2010 hàng vào EU là 70% FOB ) và thương mại. Với
tình hình thực tế ngành may của ta hiện nay, chỉ có thể đi vào các chủng loại
mặt hàng chất lượng thấp và trung bình, một số ít mặt hàng đạt đến khá. Các
loại mặt hàng cao cấp của thị trường này ta chưa thể làm được và rất khó cạnh
tranh. Đặc biệt vào năm 2005, thị trường Mỹ sẽ không còn hạn ngạch, với lợi
thế nhân công rẻ, ngành may Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội thâm nhập vào thị
trường này.
Thâm nhập và tìm kiếm thị trường là nhiệm vụ hàng đầu, là công việc khó
khăn phức tạp nên phải phát huy khả năng của mọi doanh nghiệp để mở rộng
và phát triển thị trường. Đồng thời ngành may Việt nam cũng phải từng bước
đầu tư hợp lý, tổ chức lại quản lý sản xuất để tạo ra các sản phẩm có sức cạnh
tranh và uy tín trên thị trường.
Trong những năm tới, ngành may Việt Nam phải đầu tư phát triển để đạt
được tốc độ tăng trưởng bình quân 1996-2000 là 15%/năm. Đến năm 2000
38
xuất khẩu hàng may mặc đạt 1,2-1,3 triệu USD, tăng ba lần so với năm 1995.
Sản phẩm xuất khẩu bằng vải do Việt Nam sản xuất chiếm khoảng 40-50%.
Tạo việc làm cho khoảng một triệu lao động.
Đến năm 2010 xuất khẩu hàng may mặc đạt 3 tỷ USD, tăng gấp hai lần so
với năm 2000. Sản phẩm xuất khẩu bằng vải do Việt nam sản xuất chiếm 60-
70%. Tạo ra công ăn việc làm cho gần hai triệu lao động với mức thu nhập
bình quân trên 100 USD/1tháng/1người.
39
II. THỰC TRẠNG XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC CỦA TỔNG
CÔNG TY DỆT- MAY THỜI KỲ 1995-1998.
Mặt hàng may mặc Việt nam trong nhiều năm qua chiếm một vị trí quan
trọng trong đóng góp cho xuất khẩu và nâng cao giá trị sản lượng của toàn bộ
ngành công nghiệp Việt nam. Kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc tăng vọt từ
năm 1993, là năm bắt đầu thực hiện Hiệp định may mặc giữa Việt nam với
EC (Europed Community). Hiệp định này đã đánh dấu sự tiến bộ vượt bậc cả
về số lượng, chất lượng và thị trường của sản phẩm may mặc "Made in
Vietnam" trên thị trường thế giới.
Nếu như năm 93 kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc đạt 350 triệu USD
thì năm 94 tăng lên 554 triệu USD, chiếm 85% kim ngạch hàng công nghiệp
nhẹ và tiểu thủ công nghiệp, chiếm khoảng 13-14% tổng kim ngạch xuất khẩu
của cả nước. Năm 95 vẫn giữ tỉ trọng này nhưng về mặt giá trị đã tăng lên 750
triệu USD. Với sự ra đời của Tổng Công ty Dệt- May Việt nam trên cơ sở
thống nhất Tổng Công ty Dệt Việt nam và Liên hiệp các xí nghiệp sản xuất-
xuất nhập khẩu hàng may mặc đã phát huy được sức mạnh tổng hợp, tạo được
thế và lực. Từ năm 95 tới nay, kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc không
ngừng tăng lên và đã đứng hàng thứ hai trong danh mục hàng xuất khẩu chủ
lực của Việt nam. Cụ thể qua bảng sau:
Bảng 3: Giá trị xuất khẩu hàng may Việt nam 1991-1998.
(Đơn vị: triệu USD) 1991 1992 1993 1994 1995 1996 1997 1998
Giá trị XK toàn
quốc
2.087,1 2.580,7 2.985,0 4.054,3 5.200,0 7.255,8 8.850,0 8.910,0
Giá trị XK ngành
may Việt nam116,0 180,0 350,0 550,0 750,0 1.150,0 1.250,0 1.310,0
Tỷ lệ so với XK
toàn quốc (%)5,6 7 11,7 13,6 14,4 15,8 14,1 14,7
(Nguồn: Dự án qui hoạch tổng thể ngành công nghiệp Dệt- May đến năm 2010, tr. 17.)
Trong số 10 mặt hàng có giá trị kim ngạch xuất khẩu lớn nhất của Việt
Nam phải kể đến hàng Dệt-May. Tuy đứng ở vị trí thứ hai sau dầu thô, nhưng
đây là mặt hàng có nhiều lợi thế so sánh và có khả năng phát triển cao. Năm
1997 tỷ lệ xuất khẩu hàng Dệt-May chiếm 14,1% so với toàn quốc đến năm
40
1998 tỷ lệ này tăng lên 14,7% mặc dù bị ảnh hưởng không ít bởi cơn khủng
hoảng tài chính ở Đông Nam á. Đòi hỏi sự nỗ lực cố gắng của toàn Tổng
Công thuốc thú y, đẩy mạnh hơn nữa hoạt động xuất khẩu hàng may mặc.
Điều này góp phần giải quyết việc làm, tích cực đổi mới công nghệ, chuyển
dịch cơ cấu kinh tế, nâng cao sức cạnh tranh của hàng hoá Việt Nam.
1. Tình hình xuất khẩu hàng may mặc theo mặt hàng.
Trong những năm qua, Tổng Công ty Dệt-May Việt nam thực hiện kinh
doanh đã đạt được một số kết quả đáng khích lệ, khách hàng có xu hướng
tăng lên. Tổng Công ty có khả năng tạo nguồn hàng với khối lượng lớn và
đang mở ra một hướng kinh doanh mới phù hợp với sự thay đổi của nền kinh
tế trong nước và thế giới.
Các hình thức xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty chủ yếu là xuất
khẩu trực tiếp, xuất khẩu trả nợ, liên doanh với các đơn vị để xuất, giao hàng
đổi thiết bị, mua bán đứt đoạn. Các nhóm mặt hàng chủ yếu bao gồm:
- Nhóm mặt hàng mặc thường ngày: sơ mi, quần âu, áo váy...
- Nhóm mặt hàng lót nam, nữ
- Nhóm mặt hàng thường dùng ở nhà: các loại bộ ngủ nam, nữ; vỏ chăn,
ga, gối.
- Nhóm quần thể thao: quần áo vải thun, quần áo bò (Jean)
- Nhóm thời trang hiện đại (quần áo mode)
- Nhóm trang phục đặc biệt: quân đội, bảo hộ lao động cho các loại ngành
nghề.
Các nhóm hàng trên với nhiều chất liệu vải và phụ liệu, với tay nghề tốt,
khéo léo nên sản phẩm xuất khẩu ra đạt yêu cầu về chất lượng của khách
hàng.
41
Bảng 4: Cơ cấu hàng xuất khẩu qua các năm
Mặt hàng 1996 1997 1998
Tr. USD % TKN Tr.
USD
% TKN Tr. USD % TKN
1. Sơ mi 108,871 14,25 236,028 20,52 257,043 20,56
2.Jacket và áo khoác các loại 118,459 15,79 225,742 19,63 241,978 19,36
3. Quần các loại 58,630 7,82 110,483 9,61 157,142 12,57
4. Dệt kim các loại 57,799 7,71 92,421 8,03 107,664 8,6
Sau mỗi đợi xuất hàng, Tổng Công ty đều tổ chức hạch toán kiểm tra việc
thực hiện nhiệm vụ ở các công đoạn xem có đúng, đầy đủ, chính xác không
để kịp thời phát hiện, bổ sung thiếu sót. Do vậy, hoạt động xuất khẩu hàng
may mặc liên tục hoàn thiện và phát triển. Có thể thấy rõ hơn sự biến động
tăng giảm của từng sản phẩm qua các năm qua (Bảng 4).
Qua bảng trên cho thấy, tình hình xuất khẩu các mặt hàng may mặc nói
chung có triển vọng tốt, chẳng hạn đối với mặt hàng sơ mi năm 1996 giá trị
đạt hơn 100 triệu USD, chiếm 14,52% tổng kim ngạch thì năm 1997 đã tăng
lên hơn 200 triệu USD, chiếm 20,52% và năm 1997 là 20,56%. Trong cơ cấu
hàng may mặc xuất khẩu trên thì xu hướng hàng may mặc sẵn có xu hướng
tăng lên nhiều bởi Tổng Công ty ngoài việc thực hiện xuất khẩu còn thực hiện
làm hàng trả nợ cho các nước SNG và Đông Âu. Bằng sự tranh thủ mọi
nguồn vốn và sự hỗ trợ của các đối tác, Tổng Công ty không ngừng đầu tư đổi
mới trang thiết bị, dây truyền công nghệ, thay thế các thiết bị cũ, lạc hậu, lắp
đặt các thiết bị hiện đại. Chính vì vậy mà chất lượng sản phẩm được nâng
cao, sản phẩm đa dạng (sơ mi, jacket, đồ thể thao...) từng bước đáp ứng nhu
cầu thị trường. Đặc biệt đối với mặt hàng sơ mi nam cao cấp đã có mặt và
đứng vững trên thị trường EU, Nhật Bản, Hàn Quốc, và Bắc Mỹ.
Đối với mặt hàng dệt kim, những năm trước kia có giá trị xuất khẩu rất
lớn, do khi đó chưa đòi hỏi kỹ thuật cao cấp và nhu cầu ở các nước bạn hàng
rất lớn. Còn hiện nay, hàng dệt kim đòi hỏi kỹ thuật tiên tiến, hiện đại, trên thị
42
trường lại có nhiều đối thủ cạnh tranh gay gắt. Do đó mặt hàng này hiện nay
xuất khẩu chủ yếu là để trả nợ . Bên cạnh đó, mặt hàng này phần lớn là được
xuất sang các nước SNG, vì vậy khi các nước này tan rã, thì thị trường cho
mặt hàng này bị thu hẹp nhanh chóng. Nếu như năm 1993 xuất khẩu chiếm
39,1% thì từ năm 1995 đến nay chỉ đạt từ 7 đến 8%.
Trên đây là các mặt hàng xuất khẩu chủ yếu của Tổng Công ty. Hiện nay
Tổng Công ty đang tiếp tục củng cố và tiến tới nâng cao tỉ trọng hàng dệt kim,
hoàn thiệnvà phát triển hàng may mặc, đảm bảo chất lượng cao, chủng loại đa
dạng phong phú, giá thành giảm dần.
Bên cạnh những thành công đạt được, vẫn còn một số hạn chế, tồn tại cần
giải quyết. Tuy kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc cao nhưng hình thức xuất
khẩu hàng gia công là chủ yếu, do đó hiệu quả chưa cao (75-80% là gia công
xuất khẩu). So với các nước nói chung, mặt hàng may mặc của ta chưa cạnh
tranh được (trong đó có Trung Quốc, Thái Lan). Một trong những mục tiêu
phấn đấu của Tổng Công ty là từng bước giảm gia công, tăng bán sản phẩm
hoàn chỉnh. Để thực hiện được mục tiêu này, Tổng Công ty hướng ưu tiên đầu
tư cho khâu kéo sợi, dệt vải, in, nhuộm để tạo ra nhiều loại vải có chất lượng
cao (hiện nay, vải đủ tiêu chuẩn chỉ có 10-15% nhu cầu chủng loại) và đầu tư
vào sản xuất phụ liệu, khâu thiết kế mẫu mã, nhãn mác và phải đẩy mạnh
công tác tìm kiếm thị trường, tìm kiếm khách hàng mua sản phẩm hoàn chỉnh
của Việt Nam. Năm 1996 toàn Tổng Công ty xuất khẩu sản phẩm theo điều
kiện FOB được khoảng 30%, năm 1997 đã tăng lên 40%. Đây là một cố gắng
lớn của Tổng Công ty.
2. Tình hình xuất khẩu hàng may mặc theo thị trường .
Thâm nhập tìm kiếm thị trường là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của Tổng
Công ty Dệt-May Việt nam. Trong những năm qua, hoạt động kinh doanh
xuất khẩu hàng may mặc luôn được Tổng Công ty chú trọng nhằm mở rộng
thị trường trong nước và nước ngoài. Đến nay Tổng Công ty đã có quan hệ
buôn bán với trên 40 nước. Tổng Công ty đang củng cố vị thế và mở rộng thị
trường hơn nữa. Giá trị hàng may mặc không ngừng tăng lên qua các năm.
Bên cạnh đó, nhu cầu hàng may mặc không ngừng tăng lên ở các nước
43
trên thế giới vì sau nhu cầu ăn là nhu cầu về mặc. Tổng khối lượng lưu
chuyển hàng hoá này chiếm tỉ trọng lớn trong cán cân thương mại quốc tế, chỉ
đứng sau khoáng sản tài nguyên và chế tạo máy, điện tử. Khi trình độ khoa
học kỹ thuật của con người ngày càng phát triển ở mức độ cao sẽ dẫn tới sự
phân hoá thế giới về sản xuất. Các nước phát triển sẽ chuyển sang các ngành
công nghiệp hiện đại, nhường chỗ cho các nước đang phát triển trong công
nghiệp sản xuất hàng may mặc. Nhu cầu may mặc cũng ngày càng đòi hỏi
nhiều hơn, mẫu mã, chất liệu phong phú hơn, đặc biệt xã hội càng văn minh
lịch sự bao nhiêu thì yêu cầu về mặc lại càng được chú ý cầu kỳ bấy nhiêu.
Nhận biết được các yếu tố đó đã giúp cho Tổng Công ty trong hoạt động xuất
khẩu đạt được những kết quả đáng khích lệ. Để hiểu rõ hơn hoạt động xuất
khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty sang các thị trường trong thời gian
qua, ta hay xem xét qua bảng 5 dưới đây:
Bảng 5: Cơ cấu xuất khẩu hàng may mặc theo thị
trường chủ yếu 1995-1998Thị trường 1995 1996 1997
Tr. USD % TKN Tr. USD % TKN Tr. USD % TKN
TT có hạn ngạch
Trong đó:
- EU 310 41,3 420 36,52 650 52
- Canada 17,85 2,38 15,97 1,39 12,89 1,03
- Nauy 9,53 1,27 5,82 0,51 4,93 0,39
TT Phi hạn ngạch
Trong đó:
- Thuỵ Sĩ 27,6 3,68 8,64 0,75 8,51 0,68
- Hungary 57,5 7,70 102,59 8,93 105,58 8,44
- Ucraina 37,21 4,97 119,12 10,35 121,3 9,7
- Séc 39,87 5,32 189,22 16,45 69,07 5,53
- Nga 50,53 6,74 43,75 3,8 39,87 3,19
- Nhật 59,28 7,90 79,85 6,94 29,54 2,36
- Hàn quốc 36,71 4,89 9,87 0,9 8,75 0,7
- Đài loan 47,66 6,35 25,69 2,23 30,42 2,43
- Hồng Kông 29,21 3,89 97,54 8,48 112,37 9,04
- Mỹ 5,48 0,73 9,74 0,85 14,28 1,14
- Các nước khác 21,57 2,88 22,2 1,90 42,49 3,41
Tổng 750 100 1150 100 1250 100
44
Qua bảng số liệu trên cho thấy, hàng may mặc xuất khẩu của Tổng Công
ty chiếm tỉ trọng lớn ở các thị trường Nga, Nhật, EU, Séc, Ucraina, Hungary.
Tuy nhiên hoạt động kinh doanh xuất khẩu hàng may mặc ở các thị trường
trên vẫn chưa thật ổn định.
Trong số các thị trường có hạn ngạch, thì EU là thị trường lớn nhất của
Tổng Công ty. Đây là một thị trường đông dân (350 triệu người) lại có sức
tiêu dùng vải cao (17 kg/ 1 người). Yêu cầu về hàng may mặc đặc biệt cao.
Nhu cầu tiêu dùng để bảo vệ thân thể chỉ chiếm 10- 15% giá trị sản phẩm, còn
80- 90% là theo mốt, nên hàm lượng chất xám trong sản phẩm may là chính.
Trong ba năm 1995, 1996, 1997, quota xuất khẩu hàng may mặc Việt nam
vào EU không ngừng tăng lên. Điều đó chứng tỏ chất lượng hàng may mặc đã
ngày một cao hơn. Nhưng so với các nước có quota vào EU thì số lượng của
ta còn rất nhỏ bé (mới chỉ chiếm 0,7% tổng kim ngạch nhập hàng may mặc
vào EU) và chỉ bằng 5% đối với Trung Quốc, 10- 20% so với các nước
ASEAN. Tuy nhiên, ta cũng còn gặp nhiều khó khăn như nhiều mặt hàng lớn
thì bị hạn chế về số lượng như Jacket, áo sơ mi mới chỉ đạt 50% công suất
của ngành. Số hạn ngạch còn hạn chế: Hiệp định Việt nam- EU 1993- 1995
qui định 151 cat. Giá trị xuất khẩu năm 1995 đạt 310 triệu USD, năm 1996 ký
lại còn 54 cat (nhóm hàng xuất khẩu) đã nâng kim ngạch xuất khẩu lên 410
triệu USD. Năm 1997 Hiệp định này ký lại rút xuống còn 29 cat, nâng tổng
kim ngạch xuất khẩu sang EU lên 650 triệu USD chiếm 52% tổng kim ngạch
xuất khẩu. Số nhóm hàng xuất khẩu (cat) mà EU dành cho hàng may mặc
Việt Nam càng giảm thì số chủng loại mặt hàng may Việt Nam càng có cơ
hội thâm nhập vào thị trường EU nhiều hơn.
Ngoài ra, EU còn dành một số ưu đãi về thuế quan (GSP) đối với mặt hàng
may mặc do Việt Nam sản xuất. Song do nguyên liệu, phụ liệu sản xuất trong
nước còn yếu kém, chưa có mẫu mã phù hợp với thị hiếu và chưa có bạn hàng
mua bán trực tiếp ở các nước trong khối EU... nên hầu hết phải thông qua gia
công cho các nước như Hàn Quốc, Đài Loan, Hồng Kông... Gia công đơn
thuần làm cho hoạt động xuất khẩu hàng may mặc không hiệu quả, bị thua
thiệt nhiều mặt, không tận dụng được ưu đãi quota mà EU dành cho ta. Đối
với thị trường EU, kim ngạch xuất khẩu có tăng lên, xong không đáng kể. Các
45
thị trường Canada, Nauy bị thu hẹp do hàng của Tổng Công ty không cạnh
tranh được với hàng của các nước khác. Chẳng hạn như mặt hàng sơ mi,
Trung Quốc phát triển hơn ta rất nhiều.
Đối với nhóm thị trường phi hạn ngạch, nhìn tổng thể thì kim ngạch xuất
khẩu tăng đều trên các thị trường Hungary, Ucraina, Hồng Kông, Mỹ nhưng
trên một số thị trường khác thì xuất khẩu lại giảm, chẳng hạn như: Nga, Đài
loan, Thuỵ sĩ, đặc biệt là thị trường Nhật giảm rất nhanh trong năm1997. Sở
dĩ vì có tình trạng trên là vì ở các thị trường Séc, Hungary phần lớn là hàng
trả nợ. Trên thị trường Ucraina, Tổng Công ty xuất khẩu đổi hàng thuỷ điện
Yaly, thuỷ điện Yaly nợ Ucraina, Tổng Công ty xuất khẩu hàng may mặc
sang Ucraina, Yaly trả tiền cho Tổng Công ty, do đó khối lượng tiêu thụ sang
những thị trường này là tương đối lớn.
Mặt khác, đây là các thị trường dễ tính, phù hợp với trình độ và quen thuộc
của Tổng Công ty nên dễ thực hiện, tuy nhược điểm đồng tiền trên thị trường
SNG và một số nước Đông Âu còn biến động lớn.
Trên thị trường Nga, mặc dù giá trị hàng xuất khẩu năm 1996, 1997 có
giảm đi nhưng không đáng kể vì trên thị trường này xuất khẩu chủ yếu là
hàng đổi hàng và để trả nợ. Ở Đài Loan, Nhật Bản thì con số này chỉ ở mức
khiêm tốn, chiếm khoảng 1,7%. Đây là thị trường to lớn và hấp dẫn mà Tổng
Công ty cần khai thác hiệu quả hơn nữa.
Ngoài các thị trường trên, Mỹ là thị trường mới mẻ đối với Tổng Công ty.
Qua ba năm từ 1995-1997 thị trường Mỹ đã liên tục được mở rộng và tăng lên
tuy nhiên chưa lớn lắm. Đây là một thị trường đầy triển vọng đối với Tổng
Công ty. Mỹ-một thị trường sản xuất và tiêu thụ hàng may mặc lớn nhất thế
giới, dân số đông (hơn 360 triệu người), mức tiêu thụ hàng may mặc gấp rưỡi
EU (27kg/ 1 người). Từ sau khi quan hệ Việt-My bình thường hoá, hai nước
đã đặt quan hệ Đại sứ, bãi bỏ cấm vận, tuy chưa được hưởng ưu đãi thuế quan
phổ cập (GSP) và tối huệ quốc MFN, hoạt động xuất khẩu hàng may mặc
giữa Tổng Công ty với Mỹ luôn tiến triển tốt đẹp.
Trong khuôn khổ đàm phán WTO từ 1/1/1995 thì trong vòng 10 năm nữa
46
hàng rào hạn ngạch hàng dệt may bị bãi bỏ và thuế sẽ giảm trung bình 9%.
Các nước có xu hướng sản xuất hàng dệt may đang điều chỉnh lại chiến lược
phát triển ngành dệt may nước họ, chuẩn bị đọ sức quyết liệt tại thị trường Mỹ
không hạn ngạch vào năm 2005, đặc biệt là đối với những nước có lợi thế
nhân công rẻ sẽ ồ ạt xuất hàng may mặc vào Mỹ. Tổng Công ty Dệt May Việt
nam do xuất khẩu hàng dệt may vào Mỹ còn quá nhỏ bé (0,037% tổng kim
ngạch nhập năm 1995) nên cần có chiến lược tiếp thị, phát triển các mặt hàng
may mặc phù hợp với tiêu chuẩn chất lượng, và thị hiếu của thị trường Mỹ,
đầu tư đón trước thời cơ để có thể thâm nhập mạnh mẽ vào được thị trường
khổng lồ này.
Có thể nói rằng những thành công của Tổng Công ty trong thời gian qua
không chỉ thể hiện bằng những con số, mà còn phải kể đến thị trường mở
rộng, mặt hàng đa dạng, phong phú, tạo ra uy tín đối với các đơn vị kinh
doanh trong và ngoài nước, đây mới là tài sản vô hình quí giá không dễ gì đạt
được.
3. Hiệu quả kinh doanh xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt -
May Việt Nam.
Đánh giá hiệu quả kinh doanh của Tổng Công ty là một đòi hỏi bức thiết
đối với công tác quản lý cũng như đối với Tổng Công ty nhằm hướng Tổng
Công ty quan tâm khai thác tiềm năng để nâng cao hiệu quả sản xuất kinh
doanh. Trên cơ sở đó, tăng cường tích luỹ để đầu tư tái kinh doanh cả chiều
rộng lẫn chiều sâu, góp phần nâng cao hiệu quả kinh tế của toàn bộ nền kinh
tế quốc dân.
Có rất nhiều chỉ tiêu để phân tích, đánh giá hiệu quả kinh doanh của Tổng
Công ty. Song đối với hoạt động kinh doanh xuất khẩu hàng may mặc thì chỉ
tiêu lợi nhuận và tỉ suất lợi nhuận, chỉ tiêu đánh giá hiệu quả sử dụng vốn lưu
động là hai chỉ tiêu quan trọng nhất.
3.1. Cơ sở hình thành lợi nhuận của Tổng Công ty từ hoạt động xuất
khẩu.
Để có thể phân tích, đánh giá hiệu quả kinh tế của hoạt động kinh doanh
47
xuất khẩu một cách rõ ràng, chính xác cần thiết phải xem xét những khoản
mục nào tạo nên chi phí, lợi nhuận trước và sau thuế được hình thành như thế
nào. Cơ sở hình thành lợi nhuận của tổng Công ty có thể được tóm tắt như
sau:
48
P = [( R - C ) - T ] + B
Trong đó:
R: Tổng doanh thu từ hợp đồng xuất khẩu: Giá trị hợp đồng
C: Tổng chi phí hợp lý, hợp lệ bao gồm:
- Giá vốn hàng hoá: giá mua và chi phí thu mua
- Tiêu hao nguyên vật liệu sản xuất hàng xuất khẩu
- Khấu hao tài sản cố định
- Tiền công, tiền lương
- Lệ phí hải quan, thuê tàu, bảo hiểm hàng hoá
- Chi phí quản lý, tiền lãi ngân hàng
- Chi phí liên quan trực tiếp đến lưu thông hàng hoá xuất khẩu ở
trong nước:
+ Bốc xếp, vận chuyển
+ Chi phí bảo quản, đóng gói bao bì
+ Chi phí giao dịch, đàm phán, ký kết hợp đồng
- Các chi phí được coi là hợp lệ
T: Thuế các loại, bao gồm:
- Thuế doanh thu
- Thuế sử dụng vốn ngân sách cấp (gọi tắt là thuế vốn)
- Thuế lợi tức tính theo công thức sau:
Trước năm 96:
49
Thuế lợi tức = (Lợi nhuận trước thuế - thuế doanh thu- thuế vốn + Lợi tức
khác) * thuế suất lợi tức
Năm 97 đến nay:
Thuế lợi tức = (Lợi nhuận trước thuế - thuế doanh thu- lợi tức khác) * thuế
suất lợi tức
B: Các khoản lợi tức khác:
Bao gồm:
- Các khoản lợi tức khác phải nộp thuế:
+ Lãi tiền gửi ngân hàng
+ Lãi từ hoạt động kinh doanh cho thuê động sản, bất
động sản
+ Lãi từ hoạt động kinh doanh phụ khác
+ Lãi từ các hoạt động tài chính khác
+ Chênh lệch thanh lý , chuyển nhượng tài sản cố định
- Các khoản lợi tức khác không phải nộp thuế
+ Lãi từ góp vốn liên doanh
+ Lợi nhuận góp hoặc mua cổ phiếu, cổ phần
P: Thực lãi của Tổng Công ty từ hoạt động xuất khẩu
Phần lãi này được chia làm 3 quĩ theo qui định của Nhà nước và thuộc
quyền sử dụng của Tổng Công ty trong phạm vi 3 quĩ đó là: quĩ phát triển sản
xuất, quĩ khen thưởng, quĩ phúc lợi.
Trong thực tế khi tiến hành hoạt động kinh doanh xuất khẩu, người ta phải
chú ý đến tương quan giữa tỉ giá hối đoái chính thức được công bố trên thị
trường và tỉ giá hàng xuất khẩu.
50
Tỉ giá hàng xuất khẩu là số nội tệ phải bỏ ra để thu được một đơn vị ngoại
tệ ví dụ là (Mx)
Khi nhà sản xuất hoàn thành thủ tục giao hàng, sẽ thực hiện thanh toán
bằng ngoại tệ. Số lượng ngoại tệ thu về là giá trị của hợp đồng xuất khẩu gọi
là doanh thu hoạt động xuất khẩu (Rx). Như vậy, để thu được Mx đơn vị
ngoại tệ thì Tổng Công ty phải chi phí (Mx*Rx) đồng nội tệ, đó chính là các
khoản chi phí ở mục b.
Số lượng ngoại tệ Mx thu về được đổi thành đồng nội tệ theo tỉ giá hối
đoái trên thị trường là Mtt và (Mtt*Mx) đồng nội tệ. Vì vậy lợi nhuận hoạt
động xuất khẩu là:
LNx = Mtt*Rx - Mx*Rx = (Mtt - Mx)* Rx
Lợi nhuận xuất khẩu chỉ dương hay nhà xuất khẩu chỉ có lợi khi tỉ giá hối
đoái của thị trường Mtt lớn hơn tỉ giá hàng xuất khẩu Mx. Khi Mtt = Mx thì
nhà xuất khẩu hoà vốn.
3.2. Tổng lợi nhuận.
Tổng lợi nhuận thường được biết đến là lợi nhuận trước thuế hay lãi gộp từ
hoạt động sản xuất kinh doanh, được tính bằng doanh thu trừ đi chi phí.
Tổng lợi nhuận có thể được xem xét dựa vào bảng sau:
Bảng 6: Tình hình tài chính của Tổng Công ty năm 1995-1998.
(Đơn vị: Triệu VND) Năm
Chỉ tiêu
1995 1996 1997 1998
- Doanh thu
- Chi phí
- Lợi nhuận trước thuế
- Nộp thuế
- Lợi nhuận sau thuế
- Lợi nhuận khác
83.905
81.119
2.786
1.253
1.533
161583
155.926
5.657
2.340
3.317
465
198770
192327
6.443
245.302
237.807
Thực lãi 1.533 3.782 3.866 4.623
51
Qua bảng trên cho thấy, tỷ trọng chi phí trên tổng doanh thu lần lượt qua
các năm là: 96,7%; 96,5%; 96,8%. Tỷ trọng trước thuế tương ứng với 3 năm
đó là: 3,32%; 3,5%; 3,24%.
Như vậy tỷ trọng của lợi nhuận trước thuế trong tổng doanh thu là tương
đối ổn định đạt mức trung bình là 3,35% trong thời kỳ 1995-1997. Doanh thu
qua các năm không ngừng tăng lên. Năm 1996 so với năm 1995 đã tăng thêm
được 77678 triệu đồng, năm 1998 tăng thêm so với năm 1997 là 31187 triệu
đồng.
Như đã đề cập ở trên, lợi nhuận trước thuế sau khi trừ đi các khoản nộp
ngân sách thu được khoản lợi nhuận sau thuế. Lợi nhuận sau thuế cộng thêm
các khoản lợi tức khác của Tổng Công ty thu được thực lãi, mà thực lãi sau đó
sẽ được trích lập thành ba quĩ theo qui định của Nhà nước. Vì vậy, sẽ là
không đầy đủ khi đánh giá hiệu quả kinh tế theo lợi nhuận nói chung mà chỉ
phân tích lợi nhuận trước thuế.
Tỷ trọng nộp ngân sách trong tổng lãi gộp qua các năm 1995,1996,
1997,1998 tương ứng là: 45%; 41,4%; 40%, 42% trung bình là 42,1%. Tỷ
trọng của lợi nhuận sau thuế trong tổng lợi nhuận tương ứng là: 51,1%;
58,6%; và 60%, 61% trung bình là 57,9%. Những con số trên đây cho thấy
mức độ nghiêm chỉnh chấp hành nghĩa vụ đối với ngân sách Nhà nước của
Tổng Công ty. Phần lợi nhuận sau thuế có tỷ trọng trung bình trong tổng lãi
gộp từ hoạt động kinh doanh là: 57,9%, trong đó tổng chi phí là 2,01%, trong
tổng doanh thu nói chung là 1,94%. Như vậy trong thời kỳ 1995-1998 vừa
qua, hoạt động kinh doanh của Tổng Công ty tương đối ổn định, luôn đảm
bảo nghĩa vụ đầy đủ đối với Nhà nước.
Tốc độ tăng bình quân của lợi nhuận trước thuế thời kỳ 1995-1998 là
58,47% so với tốc độ tăng trưởng trung bình của tổng doanh thu cùng kỳ là
57,8%. Tốc độ tăng bình quân của lợi nhuận sau thuế trong thời gian này là
66,46%, của nộp ngân sách là 48,44%.
Xét về số tuyệt đối thì tổng lãi gộp chưa lớn, hay phần nộp ngân sách và
lợi nhuận sau thuế còn nhỏ bé nhưng rõ ràng lợi nhuận trước và sau thuế tăng
52
đều đặn và đạt từ 58- 66%, cùng với mức tăng trưởng doanh thu là 57,8%. Đó
là một dấu hiệu tích cực, phản ánh quá trình tích cực của Tổng Công ty trong
suốt thời kỳ 1995-1998 đã đạt được hiệu quả kinh tế cao, không những mang
lại lợi nhuận ngày càng cao cho Tổng Công ty mà còn tăng thu ngân sách cho
Nhà nước.
3.3. Tỷ suất lợi nhuận theo chi phí, doanh thu, và vốn kinh doanh.
3.1.1. Tỷ suất lợi nhuận theo chi phí.
Tỷ suất lợi nhuận theo chi phí (Dc) được tính theo công thức:
Tổng lợi nhuận
Tổng chi phí
Trong đó tổng lợi nhuận được tính là tổng lợi nhuận trước thuế hay lãi
gộp, là phần còn lại của doanh thu sau khi đã bù đi các khoản chi phí hợp lý,
hợp lệ phát sinh trong quá trình hoạt động kinh doanh.
Tuy nhiên, nếu tính doanh lợi theo chi phí dựa trên ba nhân tố là lãi gộp,
lợi nhuận trước thuế, thực lãi của Tổng Công ty thì không những biết được
rằng một đồng chi phí bỏ ra đem lại bao nhiêu đồng lãi gộp mà còn cho biết
trong phần lãi gộp đó bao nhiêu đồng trở về ngân sách Nhà nước, bao nhiêu là
phần lãi thực tế của Tổng Công ty. Phân tích như vậy sẽ có giá trị so sánh hơn
rất nhiều.
Bảng 7: Doanh lợi theo chi phí thời kỳ 1995-1998 Năm
Chỉ tiêu1995 1996 1997 1998
Tổng chi phí 81.119 155.926 192.327 237.807
Lợi nhuận trước thuế 2.786 5.657 6.443 7.495
Lợi nhuận sau thuế 1.533 3.317 3.866 4.623
Thực lãi 1.533 3.782 3.866 4.623
Dc (theo lợi nhuận trước thuế) 3.4 3,6 3.4 3,5
Dc (theo lợi nhuận sau thuế) 1.9 2,1 2,0 2,0
Dc (theo thực lãi) 1.9 2.4 2,0 2,0
53
Dc =
* 100%
Về nội dung, các số liệu ở các cột tương ứng với các năm có ý nghĩa như
nhau vì thế chỉ cần chú giải một cột, ví dụ như năm 1996. Trong năm 1996:
Một đồng chi phí bỏ ra có thể thu về 0,036 (3,6%) đồng lãi gộp.
0,036 đồng lãi gộp đó có 0,024 đồng thực lãi của Tổng Công ty.
0,036 đồng đó có 0,015 đồng quay lại ngân sách Nhà nước
Như vậy từ một đồng chi phí bỏ ra năm 1996, Tổng Công ty thu về được
0,036 đồng lợi nhuận trước thuế, nộp 0,015 đồng cho ngân sách Nhà nước,
thu về là 0,021 đồng lợi nhuận sau thuế và 0,024 đồng thực lãi của Tổng
Công ty. Sở dĩ số thực lãi và lợi nhuận sau thuế không thống nhất với nhau vì
Tổng Công ty còn có các khoản lợi tức khác cộng thêm vào lợi nhuận sau
thuế mới có được thực lãi. Ởđây, các khoản lợi tức khác được tính vào thực
lãi của Tổng Công ty không phải là lợi tức từ hoạt động kinh doanh nhưng chỉ
tồn tại khi Tổng Công ty tiến hành các hoạt động kinh doanh. Đó không phải
là các khoản lợi nhuận thu về từ chênh lệch doanh thu và chi phí, nhưng lại có
nguồn gốc từ chi phí hoạt động sản xuất kinh doanh. Do vậy, các khoản lợi
nhuận này được đưa vào tính tỷ suất lợi nhuận để có giá trị phân tích cao
hơn.
Qua bảng trên có thể thấy rằng các khoản chi phí của Tổng Công ty để tiến
hành hoạt động xuất khẩu nhìn chung là tiết kiệm. Tỉ lệ lợi nhuận trước và sau
thuế thu về từ mọi hoạt động chi phí là tương đối cao. Bản thân doanh lợi theo
chi phí này phản ánh mức độ tiết kiệm các khoản chi phí và cũng là một khiá
cạnh quan trọng đánh giá hiệu quả kinh doanh. Trên góc độ của chỉ tiêu này
nhận thấy hiệu quả kinh tế của hoạt động xuất khẩu trong thời kỳ 1995-1998
là tương đối cao. Kết quả tích cực đó tạo nên nền tảng vững chắc để Tổng
Công ty có thể mở rộng cả về chiều sâu chiều rộng trong kinh doanh xuất
khẩu hàng may mặc trong tương lai.
3.3.2. Tỷ suất lợi nhuận theo doanh thu.
Tỷ suất lợi nhuận theo doanh thu (Dr) được tính theo công thức:
Lợi nhuận
54
Dr = * 100%
Doanh thu
Xét lợi nhuận của năm 1996:
Trong một đồng doanh thu có 0.035 đồng lợi nhuận. Trong 0.035 đồng đó
có 0.015 đồng quay lại ngân sách Nhà nước, 0.02 đồng là lãi sau thuế của
Tổng Công ty. Phần lãi sau thuế này cộng thêm với phần góp thêm của các lợi
tức. Còn lại 0.023 đồng lợi nhuận thực tế.
Bảng 8: Doanh lợi theo doanh thu thời kỳ 1995-1998.
Năm
Chỉ tiêu 1995 1996 1997 1998
Tổng doanh thu 83.905 161.583 198.790 245.302
Lợi nhuận trước thuế 2.786 5.657 6.443 7.495
Lợi nhuận sau thuế 1.533 3.317 3.866 4.623
Thực lãi 1.533 3.782 3.866 4.63
Dr (Tính theo lợi nhuận trước thuế) (%) 3,3 3,5 3,2 3,24
Dr (Tính theo lợi nhuận sau thuế) (%) 1.8 2,0 1,9 1,97
Dr (Theo thực lãi) 1,8 2,3 1,9 1,97
Như vậy, từ một đồng doanh thu Tổng Công ty có 0.035 đồng lợi nhuận
trước thuế, 0.02 đồng lợi nhuận sau thuếvà 0.023 đồng lợi nhuận thực tế.
Thực tế cho thấy, doanh lợi theo doanh thu cho biết khả năng sinh lời từ một
đồng doanh thu, tỷ suất lợi nhuận theo chi phí phản ánh mức độ tiết kiệm chi
phí, khả năng sinh lợi của một đồng chi phí. Tuy nhiên, nếu chỉ có doanh lợi
theo chi phí và doanh thu cao thì chưa đủ để kết luận về hiệu qủa kinh doanh,
mà cần thiết phải xem xét lợi nhuận trong mối quan hệ với các nguồn lực của
doanh nghiệp, đặc biệt là vốn kinh doanh.
55
3.3. Doanh lợi tính theo vốn kinh doanh.
Vốn lưu động thường chiếm hơn 80% tổng vốn của một doanh nghiệp
thương mại. Việc sử dụng luân chuyển vốn lưu động có quan hệ nhân qủa,
chặt chẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận, doanh thu từ hoạt động kinh doanh.
Doanh lợi theo vốn lưu động (Dv) được tính theo công thức sau:
Lợi nhuận
Dv = * 100%
Obq
Obq: Là số dư bình quân của vốn lưu động trong thời gian tính lợi
nhuận.
Obq được tính như sau:
-Trong một tháng:
Odk + Ock
Obq =
2
Odk: Dư đầu kỳ vốn lưu động
Ock: Dư cuối kỳ vốn lưu động
- Trong một quí:
Obq: Là tổng bình quân số dư vốn lưu động của các tháng trong kỳ.
- Trong một năm:
Obq: Là tổng bình quân của 12 tháng hay bốn quí.
Xác định số dư vốn lưu động đầu kỳ và cuối kỳ căn cứ vào số dư đầu kỳ
và dư nộp cuối kỳ trên các tài khoản theo dõi tài sản lưu động và vốn lưu
thông thể hiện bằng tiền và hàng hoá trên sổ sách báo cáo kết quả của phòng
kế toán của Tổng Công ty.
Xét năm 1996 ( Bảng 9 ):
Doanh lợi theo vốn lưu động bình quân là 0.25 cho biết từ một đồng vốn
lưu động bỏ ra trong năm có thể thu về bình quân 0.25 đồng lợi nhuận trước
thuế. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ đối với ngân sách Nhà nước, Tổng Công ty
có thể thu về bình quân là 0.25 đồng lợi nhuận sau thuế.
56
Doanh lợi tính theo vốn lưu động bình quân là khá ổn định trong ba năm
1995-1997, với mức trung bình là 19.3 % nếu là lợi nhuận chưa trừ thuế và
11.3% với lợi nhuận sau thuế. Như vậy, chúng ta có thể thấy hiệu quả sinh lợi
từ vốn lưu động là rất cao. Đây là một chỉ tiêu cho thấy hiệu quả sử dụng vốn
lưu động của Tổng Công ty.
Bảng 9: Doanh lợi theo vốn lưu động năm 1995-1998.
(Đơn vị: Triệu VNĐ và %) Năm
Chỉ tiêu
1995 1996 1997 1998
Số dư bình quân vốn lưu động 26.310 25.267 25.755 28.602
Lợi nhuận trước thuế 2.786 5.657 6.443 7.495
Lợi nhuận sau thuế 1.533 3.317 3.866 4.623
Dv theo lợi nhuận trước thuế (%) 10,6 22,4 25,0 25,3
Dv theo lợi nhuận sau thuế (%) 5,8 13,1 15,0 15,2
3.4. Tốc độ luân chuyển vốn lưu động.
Vốn lưu động là một nguồn lợi quan trọng nhất và đáng kể nhất bên cạnh
vốn nhân lực của các doanh nghiệp thương mại nói chung, của Tổng Công ty
xuất khẩu Dệt-May Việt Nam nói riêng. Hiệu quả sử dụng vốn lưu động vì
thế là một dấu hiệu quyết định hiệu quả kinh tế của hoạt động kinh doanh.
Bảng 10: Chu chuyển vốn lưu động năm 1995-1998.
Năm 1995 1996 1997 1998
Tổng doanh thu (Tr.VNĐ) 83.905 161.583 198.770 245.302
Số dư bình quân vốn lưu động (Tr.VNĐ) 26.310 25.267 25.755 28.602
Tốc độ chu chuyển (vòng) 3,2 6,4 7,7 7,9
Thời gian chu chuyển (ngày) 112,5 56,3 46,8 49,0
Xét năm 1996:
Tổng mức luân chuyển vốn lưu động (doanh số) đạt 161.583 triệu đồng.
Số dư bình quân vốn lưu động trong năm là 25.267 triệu đồng, tốc đọ chu
57
chuyển đạt 6,4 vòng, thời gian mỗi lần chu chuyển là 56,3 ngày.
Xét cả thời kỳ 1995-1998, tốc độ chu chuyển vốn lưu động bình quân là
5,8 vòng, thời gian chu chuyển trung bình là 62,1 ngày, có thể nhận thấy các
hợp đồng xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty thực hiện khá nhanh,
vốn lưu động thực hiện có hiệu quả, luân chuyển liên tục trong thời gian trung
bình chưa đầy ba tháng.
4. Vấn đề đối tác và mức độ cạnh tranh của Tổng Công ty Dệt-May Việt
Nam trên thị trường thế giới hiện nay.
Trong 15 nước đạt kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc lớn nhất thế giới
trong những năm gần đây chúng ta xem xét tới một số đối tác đang phát triển
ở gần Việt Nam như Trung Quốc, Thái lan, ấn Độ, Mailaixia,
Bawngladet...Tốc độ tăng Việt Nam như Trung Quốc, Thái Lan, ấn Độ,
Mailaixia, Bawngladet... Tốc độ tăng trưởng xuất khẩu hàng may mặc của các
nước này những năm qua rất cao. Indonexia nhiều năm tăng trên 40%,
Băngladet 40%, Trung Quốc 35%, Thái Lan 27%, Mailaixia 20%.
Thị trường hàng may mặc ở các nước phát triển đòi hỏi chất lượng sản
phẩm rất cao. Để chiếm lĩnh thị trường này, các nhà sản xuất phải tuân theo
các tiêu chuẩn chất lượng đó. Họ có những cơ quan kiểm nghiệm và phòng thí
nghiệm hiện đại để kiểm tra chất lượng trước khi xuất. ở những nước này,
thường áp dụng tiêu chuẩn ISO 9000 và nhãn hiệu CE đối với hàng may mặc
xuất khẩu (CE là nhãn hiệu của cộng đồng Châu Âu, bảo đảm phẩm chất hàng
hoá phù hợp với yêu cầu pháp lý của Châu Âu). Những điều này, Việt Nam
chưa có khả năng thực hiện một cách đồng loạt ở các đơn vị sản xuất do hạn
chế về khả năng tài chính, trình độ công nghệ ...Tuy nhiên trong quy trình
công nghệ của tổng Công ty, các nhà sản xuất đã áp dụng hai biện pháp quản
lý:
- Kiểm tra “on line” (kiểm tra trên dây chuyền) nhằm ngăn ngừa tận lỗi ở
sản phẩm may ngay từ khi chúng được coi là bán thành phẩm.
- Triệt để giữ vệ sinh công nghiệp ở khâu sản xuất.
58
Với các nước như Thái Lan, Indonexia luôn tích cực tìm kiếm những thị
trường không hạn ngạch. Nhiều khi thị trường Mỹ, Châu Âu bị đình trệ hoặc
không cạnh tranh nổi với Trung Quốc ở thị trường này, Công ty may Thái
Lan, Indonexia đã tìm những nước không hạn ngạch để xuất khẩu như Nhật
Bản, Hà Lan, Đài Loan, Trung Đông, các nước Châu Phi và thật trớ trêu cả
Việt Nam. Chúng ta không ngừng tìm kiếm thị trường ngoài nước nhưng
chính tại thị trường nội địa hàng may mặc Việt Nam đã không cạnh tranh nổi
với hàng ngoại nhập lậu và trốn thuế mặc dù chất lượng hàng may mặc Việt
Nam không kém gì hàng ngoại nhập. Vừa qua do cơn lốc khủng hoảng tài
chính trong khu vựe hàng may mặc xuất khẩu của Tổng Công ty vào thị
trường Nhật, Đài Loan giảm đáng kể do đồng Việt Nam bị mất giá, không
cạnh tranh nổi với các đồng tiền khác trong khu vực.
Hiện nay, ấn độ và Indonexia đã lập kho hàng xuất khẩu của mình ngay tại
cảng Châu Âu ( như cảng Rotterdam) để bám sát lịch giao hàng. Đó là vấn đề
tối cần thiết để có thể cạnh tranh được với những nhà giao hàng khác.
Indonexia cũng thành lập trung tâm mậu dịch và phân phối của mình ở
Rotterdam, trung tâm có quan hệ chặt chẽ với các cảng biển, sân bay và giữ
vai trò “cửa mở” vào Châu Âu, đưa hàng may mặc xuất khẩu vào thị trường
này. trung tâm cũng đứng ra lo địa điểm cho các cuộc trưng bày triển lãm và
các mục đích thương mại khác. Indonexia còn lập thêm những trung tâm
tương tựu ở những địa điểm quan trọng khác ở Châu âu. Hiện nay Tổng Công
ty mới có các kho hàng tại một số nước là bạn hàng truyền thống như Đức,
Nga...hàng may mặc xuất khẩu của tổng Công ty chủ yếu là hàng gia công dệt
may Việt Nam đã tổ chức hội thảo về thị trường Mỹ và Nhật Bản đây là hai
thị trường chiến lược của Tổng Công ty trong thời gian tới, đồng thời Tổng
Công ty cũng cử nhiều đoàn cán bộ tham gia họi thảo triển lãm, tham quan,
khảo sát tại các nước Nhật bản, trung quốc, EU, Mỹ ... để tìm hiểu thị trường
và kiếm thêm khách hàng.
Các nước ở khu vực Châu á đã xúc tiến mậu dịch trong nội bộ khu vực.
Đó là một bộ phận của chiến lược đối trọng với sự xuất hiện của các khối mậu
dịch ở các khu vực khác. Kinh nghiệm rõ nhất về mặt này thuộc các nước
ASEAN. Họ thực hiện được một điều là: Phần lớn khối lượng hàng may của
59
nội bộ ASEAN là của các nước ASEAN chuyển khẩu qua Singapore.
Các nước ASEAN đã thông qua “chế độ ưu đãi thuế quan có hiệu lực
chung” (CEPT). Từ tháng 1/1993 đã giảm dần thuế quan của 15 nhóm hàng
công nghệ và nông sản chế biến (trong đó có hàng may mặc) trong nội bộ các
nước ASEAN. Mục tiêu sẽ giảm thuế ưu đãi xuống còn từ 0-5%. Đây là một
động lực thúc đẩy xuất khẩu hàng dệt may của Tổng Công ty trong thời gian
tới. Nhận thức rõ những ưu điểm và hạn chế của Tổng Công ty đệt may Việt
Nam đang đặt ra cho mình những mục tiêu lớn, dự báo tốc độ tăng trưởng >
10% trong giai đoạn 2000-2010. Đó là tỷ lệ tăng trưởng cao so với nhiều
ngành công nghiệp khác đồng thời cũng đặt ra cho tổng Công ty nhiều thách
thức lớn.
III. ĐÁNH GIÁ CHUNG NHỮNG THÀNH TỰU VÀ HẠN CHẾ CỦA
HOẠT ĐỘNG XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC Ở TỔNG CÔNG TY
DỆT-MAY VIỆT NAM.
1. Về mặt khách quan
Những năm qua, hoạt động kinh doanh của Tổng Công ty đã có những
thuận lợi nhất định. Với thực tại nền kinh tế nước ta trong xu thế mở cửa, hội
nhạp với khu vực và quốc tế đã tạo đã phát triển cho Tổng Công ty. Với một
loạt các sự kiện như việc Mỹ bỏ cấm vận và bình thường hoá quan hệ đối với
Việt Nam, việc ký kết với liên minh Châu Âu, gia nhập ASEAN, AFTA... đã
góp phần tích cực trong hoạt động xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty
đối với các nước Châu á. Bên cạnh đó, việc Mỹ bỏ cấm vận đối với Việt Nam
và xu thế trong một vài năm tới Việt Nam sẽ được hưởng quy chế tối huệ
quốc. Hơn nữa, theo hiệp định hàng dệt (ATC) ký tại vòng đàm phán thương
mại đa biên tháng 4/1994 ở Maraket ghi nhận rằng ATC sẽ thay cho hiệp định
đa sợi (MFA) đến ngày 1-1-2005, tất cả hàng dệt may phải được hoà nhập trở
lại theo những nguyên tắc thương mại thông thường của WTO và như vậy
hàng rào hạn ngạch hàng may mặc vào Mỹ sẽ được loại bỏ và thuế trung bình
sẽ giảm 9%. Đây là một thời cơ để có thể đi vào thị trường đầy tiềm năng này.
Nhờ những cơ hội trên mà trong suốt thời kỳ 1995-1998 hàng may mặc xuất
khẩu không ngừng tăng lên, đặc biệt là hạn ngạch xuất khẩu vào EU luôn tăng
60
tạo ra một thị trường vững chắc cho Tổng Công ty. Do biết vận dụng những
cơ hội về chính sách mở cửa của Chính Phủ vì vậy cơn bão khủng hoảng tài
chính tiền tệ trong khu vực vừa qua không làm ảnh hưởng lớn đến sản lượng
xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty so với năm 1997, 1998 sản lượng
xuất khẩu hàng may mặc vẫn tăng khoảng 8% nhưng kim ngạch xuất khẩu
vẫn không đạt được mức kế hoạch do nguyên nhân chính là do tác động của
khủng hoảng tài chính khu vực làm sức mua của các bạn hàng lớn như Nhật,
Đài Loan, Hàn Quốc... giảm mạnh.
Ngoài ra, nguồn hàng may mặc chủ yếu phải thu mua, gia công ở các cơ
sở sản xuất dẫn tới giá thành cao, không chủ động, hạh chế hiệu quả sản xuất
kinh doanh, việc thu gom khối lượng hàng xuất khẩu thường gặp nhiều khó
khăn.
Ngành may chủ yếu là may gia công cho nước ngoài nên kim ngạch xuất
khẩu lơn nhưng thực thu ngoại tệ thấp, chỉ chiếm khoảng 20% tổng kim
ngạch. Thị trường xuất khẩu không ổn định, bị động, bị ép giá... Có tới 85%
sản phẩm may là làm gia công, chỉ còn 10-15% sử dụng vải trong nước. Thị
trường nội địa còn để cho sản phẩm ngoại chiếm phần lớn.
Đặc biệt, đối với thị trường phi hạn ngạch, hoạt động xuất khẩu hàng may
mặc vẫn chưa ổn định chủ yếu là do:
+ Hàng hoá của ta sản xuất chưa phù hợp với nhu cầu thị hiếu của khách
hàng.
+ Phương thức hoạt động chủ yếu là gia công xuất khẩu.
+ Việc tổ chức mạng lưới thông tin, tiếp thị ở nước ngoài chưa được triển
khai thống nhất.
+ Một số thị trường chưa được hưởng các quy chế ưu đãi.
+ Còn thiếu hiểu biết về thủ tục, tập quán và luật lệ của các nước và khu
vực trên toàn thế giới.
Do xu hướng tự do hoá thương mại, nên hàng may mặc bên ngoài tràn vào
61
nước ta từ nhiều nguồn: Hàng nhập lậu, trồn thuế, hàng SIDA... giá rất rẻ, tràn
ngập thị trường trong nước làm cho sản xuất hàng may mặc trong nước bị thu
hẹp. Hơn nữa, ngành may còn gặp nhiều khó khăn ở cả đầu vào và đầu ra. ở
đầu vào, nguyên kiệu trong nước ( ngành Dệt) chưa đáp ứng được do chất
lượng vải thấp nên phải nhập khẩu, vì vậy rất bị động thường không đồng bộ
và bị hạn chế nhiều mặt về thời gian (nếu xuất sản phẩm quá 90 ngày thì phải
chịu thuế nhập khẩu). Giá gia công những năm gần đây không tăng, thậm chí
còn giảm. Chẳng hạn như giá gia công một áo sơ mi năm 1992 là 10 nghìn
đồng thì giảm xuống còn 5 nghìn đồng năm 1994; áo Jaket từ 80 nghìn đồng
xuống còn 30 nghìn đồng, thậm chí gia công lại chỉ còn 20 nghìn ...Năng suất
ngành may còn thấp (một công lao động ở ta chỉ làm được 10 áo sơ mi thấp
hơn 27 áo ở nước ngoài). ở đầu ra, đối với EU có đến một nửa thị trường tiêu
thụ bị khống chế bằng hạn ngahch. Hạn ngạch 1998-2000 với sơ loại sản
phẩm lên tới 54 nhóm so với 20 nhóm của các nước ASEAN khác. Thị trường
không hạn ngạch gần đây giảm như Nhật, thị trường Mỹ chưa sử dụng quy
chế tối huệ quốc nên vẫn chịu thuế suất cao. Đối với thị trường trong nước
cũng đang bị hàng nhập lậu trốn thuế cạnh tranh gay gắt.
Về mặt quản lý vĩ mô, một số chính sách hiện hành vẫn chưa thực sự tạo
điều kiện cho hoạt động xuất khẩu hàng may mặc, như hiện tượng thuế trùng
thuế, không cạnh tranh được với giá thành, giá bán trên thị trường. Chính phủ
chưa có ưu đãi về vốn vay hoặc miễn giảm thuế cho đầu tư phát triển ngành
Dệt-May nên các dự án đầu tư mới, vốn lớn không dám triển khai vì không
tính toán trả được lãi vay và vốn.
Vấn đề tỷ lệ xuất khẩu quy định tại giấy phép cũng cần có sự nhất trí chỉ
đạo trong các cơ quản lý Nhà nước sao cho công bằng và hợp lý.
Bên cạnh những khó khăn tồn tại, Tổng Công ty Dệt - May Việt Nam cũng
phải đương đầu với không ít những thách thức mới.
Cùng với tiến trình hội nhập vào nền kinh tế thế giới, thực hiện viẹc cắt
giảm thuế quan CEPT của khối mậu dịch ASEAN (AFTA), đàm phán để gia
nhập tổ chức thương mại quốc tế (WTO) đặt ra những thời cơ và thách thức
lớn đối với các doanh nghiệp Việt Nam, trong đó những cố gắng nỗ lực trong
62
việc điều hành hoạt động xuất nhập khẩu nói chung, xuất khẩu may nói riêng.
Hiện nay, hiệp định mới được ký kết với EU cho giai đoạn 1998-2000 có
tăng lên nhưng thực tế ngành may Việt Nam vẫn dư thừa từ 20-25% năng lực.
Trong khi tình hình kinh tế Nhật Bản và Hàn Quốc đang có những diễn biến
phức tạp với những ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế và tài chính, do
vậy sức mua trong nước sẽ trì trệ, thậm chí giảm. Theo nguồn tin thương mại
Nhật Bản, nhập khẩu quần áo năm 1997 đã giảm 13% về sản lượng và 5% về
giá trị so với năm 1996. Năm 1998, nhập khẩu quần áo tiếp tục giảm xuống
còn 20% về số lượng. Trong số các thị trường xuất khẩu lớn nhất phi hạn
ngạch của Tổng Công ty thì Nhật bản là thị trường lớn nhất. Hiện tượng thị
trường xuất khẩu của Tổng Công ty bị trì trệ, cơ cấu cung cầu không cân đối
này sẽ ảnh hưởng đến hoạt động xuất khẩu hàng may mặc của Tổng Công ty,
đòi hỏi Tổng Công ty phải có biện pháp kịp thời để ổn định và thức đẩy sự
phát triển hoạt động xuất khẩu hàng may mặc của mình.
Mặt khác, do cơn bão tài chính tiền tệ ở khu vực Đông Nam á đã làm một
số nước phải phá gái hoặc thả nổi đồng tiền nước họ, do vậy cạnh tranh xuất
khẩu hàng may mặc vào EU, Mỹ sẽ rất ác liệt. Khi đầu tư, mở rộng sản xuất
Tổng Công ty cần thấy rõ để tính toán đầy đủ các yếu tố rủi ro nhằm đạt hiệu
quả cao nhất.
Hơn nữa, nước ta đã là thành viên đầy đủ của ASEAN và thực hiện các
điều khoản của hiệp định AFTA, tiến trình giảm thuế nhập khẩu là không thể
đảo ngược. Xu thế hội nhập thế giới ngày càng cao nên việc lựa chọn và định
hướng đầu tư đúng, có hiệu quả đang đặt ra rất bức thiết. Đón nhạn thời cơ
đồng thời dám chấp nhận thử thách, Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam cần
phải có những bước đi và giải pháp phù hợp trong hoạt động xuất khẩu hàng
may mặc. Cạnh tranh gay gắt song không có nghĩa là không dám cạnh tranh,
đây là một bài toán khó đối với Tổng Công ty. Đặc biệt Tổng Công ty đang
phải đương đầu với những đối thủ trên sức mình trong lĩnh vực hàng may mặc
cả về thị trường trong và ngoài nước. Chẳng hạn như Trung Quốc, một nước
láng giềng của ta có hoạt động xuất khẩu hàng may mặc rất phát triển. Hàng
may mặc Trung Quốc tràn ngập trên thị trường Việt Nam với những ưu thế
hơn hẳn cả về chất lượng và giá cả. Năm 1997, hàng may mặc xuất khẩu
63
chiếm hơn 1/4 tổng xuất khẩu của Trung Quốc. Trung Quốc đã mở rộng xuất
khẩu sang các thị trường Liên Xô cũ và các nước Châu Phi-đây vốn là những
thị trường dễ tính đối với hàng may mặc xuất khẩu của Việt Nam. Liệu Tổng
Công ty sẽ đối phó ra sao để cạnh tranh với một đối thủ tầm cỡ như vạy để có
thể duy trì và phát triển thị trường xuất khẩu của mình.
Với những thách thức đó, Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam cần phải cân
nhắc và chuẩn bị thị trường xuất khẩu thật chu đáo mới có thể có cơ hội thắng
lợi trong cạnh tranh quốc tế.
64
2. Về mặt chủ quan
Tuy mới được thành lập, nhưng Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam đã
không ngừng vươn lên, khẳng định chỗ đứng của mình ở cả thị trường trong
nước và ngoài nước. Với một đội ngũ cán bộ tinh thông nghiệp vụ, am hiểu
thị trường đồng bộ và phối hợp chặt chẽ giữa khâu ở công đoạn từ giao dịch
đàm phán với khách hàng đến ký kết các điều khoản trong hợp đồng, bảo
đảm được chất lượng và tiến bộ giao hàng gắn với thời gian nhập khẩu
nguyên phụ liệu. Tổng Công ty lại có ưu thế về nguồn vốn, cơ sở vật chất kỹ
thuật đầy đủ, tiên tiến, qua đó tạo được thế ổn định trong kinh doanh. Tổng
Công ty rất có uy tín, được Nhà nước và Bộ thương mại tin cậy nên Tổng
Công ty luôn được ưu đãi trong việc ký kết hợp đồng xuất khẩu hàng may
mặc. Mặt khác, do Tổng Công ty được Bộ gia cho làm hàng trả nợ và ký kết
được hợp đồng gia công nên kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc luôn ổn
định và ở mức cao. Hiện nay, Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam là Tổng Công
ty có giá trị xuất khẩu trong các Tổng Công ty trực thuộc Bộ công nghiệp
(56%) và cũng là một trong những Tổng Công ty có xuất siêu lớn nhất của
ngành công nghiệp.
Tổng Công ty cũng nhận biết thế mạnh của từng đơn vị trực thuộc, các
phòng ban, phân công nhiệm vụ cụ thể, nguồn hàng may mặc chất lượng cao,
đảm bảo hợp lý về sản lượng và giá cả. Với những đóng góp của ngành may
trong thời gian qua đã chứng minh cho khả năng phát triển mạnh mẽ của
ngành.
Đến nay, Tổng Công ty đã khẳng định được vị thế của mình bằng việc
phát triển với tốc độ nhanh, giải quyết công ăn việc làm cho hàng trăm ngàn
lao động, tạo nguồn ngoại tệ cho đất nước, tham gia vào quá trình phân công
và hợp tác quốc tế, nhanh chóng hội nhập vào quốc tế và khu vực, từng bước
thiết lập nền công nghiệp chuyên ngành trên phạm vi toàn quốc. Những thành
tựu đạt được đó góp phần không nhỏ vào công việc công nghiệp hoá, hiện đại
hoá đất nước.
65
Bên cạnh những thành tựu đã đạt được, Tổng Công ty cũng còn có những
hạn chế như:
- Chưa có sự phối hợp chặt chẽ giữa các doanh nghiệp dệt với dệt, may
với may trong việc khai thác năng lực thiết bị và trong tiêu thụ sản phẩm (còn
có tình trạng cạnh tranh nội bộ , thiếu hỗ trợ nhau, chạy theo lợi ích riêng).
- Thị trường xuất khẩu còn dựa nhiều vào quato và hạn ngạch Nhà nước,
sức cạnh tranh hàng may mặc còn yếu nên thị trường nội địa không đủ sức
cạnh tranh với hàng nhập ngoại, hàng của các Công ty 100% vốn nước
ngoài.
Hiệu quả sử dụng vốn đầu tư chưa cao, còn nhiều đơn vị làm ăn thua lỗ,
một số đơn vị chưa mạnh dạn đầu tư. Việc quản lý sản xuất, quản lý thiết bị.
Quản lý lldj, vệ sinh môi trường...còn nhiều việc phải củng cố lại. Chưa có sự
liên kết giữa các đơn vị thuộc Tổng Công ty với các ngành khác, với địa
phương dẫn đến tình trạng nhiều sản phẩm trong nước sản xuất ra đảm bảo
chất lượng nhưng vẫn còn nhập, quá trình cổ phần hoá triển khai còn chậm
chưa đạt được tiến độ như mong muốn...
Nhìn lại những năm qua, mặc dù hoạt động sản xuất kinh doanh trong
điều kiện vô cùng khó khăn do ảnh hưởng còn thiên tai, hạn hán, bão lụt...đặc
biệt gần đây do ảnh hưởng nặng nề của cuộc khủng hoảng tài chính tiền tệ
khu vực, Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam vẫn đảm bảo được nhịp độ tăng
trưởng khá, ổn định sản xuất, không ngừng đầu tư phát triển...tuy vậy vẫn còn
tồn tại một số hạn chế không thể tránh khỏi nhưng đay cũng là một thành tựu
đáng ghi nhận của toàn Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam.
66
CHƯƠNG III
PHƯƠNG HƯỚNG VÀ GIẢI PHÁP CHỦ YẾU ĐẨY MẠNH
XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC Ở TỔNG CÔNG TY DỆT -
MAY VIỆT NAM TRONG THỜI GIAN TỚI.
I. TRIỂN VỌNG XUẤT KHẨU HÀNG MAY MẶC CỦA TỔNG CÔNG
TY TRONG THỜI GIAN TỚI.
1. Mục tiêu và định hướng phát triển của Tổng Công ty:
1.1. Một số quan điểm cơ bản phát triển ngành công nghiệp dệt
may Việt Nam.
a/ Công nghiệp Dệt-May phải được ưu tiên phát triển và được coi là một
trong những ngành trọng điểm trong quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hoá
ở nước ta những năm tiếp theo:
Trong bốn năm qua kim ngạch xuất khẩu hàng dệt-may đều tăng và đã
vươn tới đứng thứ hai (sau dầu khí) trong 10 mặt hàng xuất khẩu chủ lực của
đất nước. Dự báo tốc độ tăng trưởng sẽ vào khoảng 10% trong giai đoạn
1996-2000 và trên 10% giai đoạn 2000-2010. Đó là tỷ lệ tăng trưởng cao so
với nhiều ngành công nghiệp khác. Như vậy, trong những năm tiếp theo cảu
quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hoá, ngành dệt may phải được ưu tiên
phát triển.
b/ Phát triển công nghiệp Dệt-May theo hướng hiện đại và đa dạng về sản
phẩm.
Công nghiệp hiện đại ngày nay đã trở thành yếu tố quyết định cho sự phồn
vinh của một quốc gia, hay sức mạnh cạnh tranh kinh tế cảu một sản phẩm.
Chúng ta chỉ có thể thu hẹp khoảng cách so với các nước phát triển và tham
gia vào quá trình phân công lao động quốc tế thông qua việc tăng cường năng
lực công nghệ quốc gia, tiếp cận và làm chủ công nghệ tiến tiến và công nghệ
cao.
67
Từ nhận thức đó, công nghiệp Dệt-May phảu được ưu tiên phát triển theo
hướng hiện đại và đa dạng về sản phẩm.
Trong thời gian tới, cùng với sự phát triển kinh tế của cả nước nhu cầu
hàng tiêu dùng sẽ tăng lên nhưng không đơn giản tăng về số lượng các mặt
hàng cao cấp cũng tăng lên. Theo quy luật tiêu dùng thì khi thu hập tăng lên,
tỷ lệ chi cho ăn uống sẽ giảm tương đối, còn tỷ lệ tiêu dùng cho các như cầu
khác cũng sẽ tăng lên trong đó có nhu cầu về may mặc. Như vậy, cũng với
việc tăng dan số và tăng thu nhập, trong những năm tới thị trường trong nước
sẽ là tiền đề phát triển cho công nghiệp sản xuất tiêu dùng nói chung và công
nghiệp Dệt-May nói riêng.
Đối với thị trường nước ngoài, để tiếp nhạn thành công có sự dịch chuyển
kinh tế từ các nước phát triển hơn và nhanh chóng thay thế họ xâm nhập vào
các thị trường quốc tế mới, ngành Dệt-May càng cần phải được trang bị lại
theo hướng hiện đại. Có như vậy mới có thể đáp ứng được đòi hỏi ngày càng
cao, càng đa dạng của thị trường trong và ngoài nước
Tất cả các yếu tố đó đòi hỏi bức xúc ngành phải có kế hoạch hiện đại hoá
từng bước, kết hợp giữa thay thế và hiện đại hoá, đồng thời nhanh chóng tiếp
thu công nghệ mới để giảm bớt khoảng cách tụt hậu.
c/ Phát triển công nghiệp Dệt-May theo hướng kết hợp hướng về xuất khẩu
với thay thế nhập khẩu.
Hướng mạnh về xuất khẩu đồng thời thay thế nhập khẩu có hiệu quả, đó là
kinh nghiệm cuả nhiều nước công nghiệp mới (NICs) và ở nước ta cũng đã
được xác nhận. Đó là một chiến lược cơ bản của quá trình công nghiệp hoá,
hiện đại hoá trong những điều kiện của thế giới ngày nay. Chúng ta phải tận
dụng các lợi thế so sánh về lao động và tài nguyên để đẩy mạnh nhịp độ phát
triển của các ngành và sản phẩm công nghiệp xuất khẩu, xem đây là mục tiêu
hàng đầu. Xuất khẩu càng nhiều, kinh tế phát triển càng nhanh, có hiệu quả và
bền vững, đồng thời càng có thêm khả năng thay thế hiệu quả, không mâu
thuẫn với hướng về xuất khẩu.
Ngành Dệt-May Việt Nam là một trong những ngành có khả năng làm
68
đuợc điều đó. Thực tế những năm qua cho thấy, chiến lược hướng về xuất
khẩu đã thu được những kết quả đáng khích lệ. Kim ngạch xuất khẩu hàng dệt
may không ngừng tăng lên. Nhờ nguồn ngoại tệ thu được, ngành có điều kiện
phát triển tái đầu tư để hiện đại hoá, đẩy mạnh sản xuất.
Song song với xu hướng đẩy mạnh xuất khẩu, cần kết hợp sản xuất các
mặt hàng thay thế nhập khẩu. Thị trường trong nước với số dân đông và sức
mua ngày càng lớn là đối tượng rất quan trọng mà công nghiệp sản xuất hàng
tiêu dùng nói chung và công nghiệp Dệt-May nói riêng phải đáp ứng cho
được các nhu cầu cơ bản, từ những sản phẩm dệt may bình thường, phù hợp
với đa số người dân lao động đến các sản phẩm cao cấp hơn phục vụ những
nhóm người có thu nhập cao. Để làm được điều này, vấn đề quyết định là
phải nâng cao sức cạnh tranh của sản phẩm dệt may trên thị trường trong
nước, thị trường khu vực và thế giới, trên cơ sở nâng cao năng suất, chất
lượng và hiệu qủa.
Trước mắt cần có sự phối hợp giữa các nhà sản xuất, những người làm
công tác nghiên cứu, lựa chọn ra những mặt hàng thích hợp đang được nhập
khẩu nhiều mà năng lực sản xuất và trình độ kỹ thuật, công nghệ của các
doanh nghiệp trong nước có khả năng đáp ứng. Sau đó, các doanh nghiệp
trong nước phối hợp với nhau tập trung vào sản xuất các mặt hàng này.
Hiện tại, các sản phẩm dệt may của ta bị cạnh tranh gay gắt bởi các sản
phẩm nhập khẩu chủ yếu ở giá cả. Mặc dù chất lượng có kém hơn song do
thắng áp đảo về giá nên họ chiếm lĩnh được thị trường rộng lớn ở khu vực
nông thôn.
Đó là điểm yếu quan trọng buộc các nhà sản xuất bằng nhiều cách để tiết
kiệm chi phí, giảm giá thành sản phẩm thì mới có thể cạnh tranh được.
d/ Phát triển công nghiệp Dệt-May phải gắn liền với sự phát triển của
ngành nông nghiệp và các ngành kinh tế khác, đồng thời góp phần đẩy mạnh
quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hoá và chuyển dịch cơ cấu kinh tế nước
ta.
Trong chiến lược phát triển kinh tế-xã hội từ nay đến năm 2000 và 2010
69
Đảng ta chỉ rõ, cần phải đẩy mạnh quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hóa
nền kinh tế mà trước hết là công nghiệp hóa nông thôn.
Như vậy, đối với tất cả các ngành công nghiệp, đặc biệt là ngành công
nghiệp Dệt-May là ngành sử dụng nhiều nguồn nguyên liệu từ nông nghiệp
như bông, tơ tằm, trong chiến lược phát triển của mình cần xác định được
hướng phát triển là gắn với sự phát triển của ngành nông nghiệp.
Trong suốt quá trình phát triển của mình, ngành công nghiệp Dệt-May Việt
Nam luôn ở trong tình trạng bị động về nguyên liệu. Hầu hết tất cả các loại
nguyên liệu đều phải nhập khẩu. Kể cả bông xơ là loại nguyên liệu mà ta có
thể cung cấp một phần. Tơ tằm tuy không phải nhập khẩu, nhưng nguồn tơ
sản xuất bị hạn chế cả về chất lượng lẫn số lượng nên giá trị xuất khẩu thấp.
Do vậy, muốn từng bước tiến tới sự phát triển ổn định, bền vững, ngành
Dệt-May phải tạo được cho mình một một cơ sở nguyên liệu thích hợp và ổn
định.
Phát triển công nghiệp Dệt-May còn gắn liền với sự phát triển của một loạt
các ngành công nghiệp khác như hoá chất, hoá dầu để tạo ra các dạng nguyên
liệu tổng hợp, nhân tạo, các loại hoá chất, thuốc nhuộm... Công nghiệp cơ khí
chế tạo để sản xuất ra các loại máy móc từ đơn giản đến phức tạp cho ngành.
Ngoài ra còn kéo theo sự phát triển của các ngành sản xuất phụ liệu, bao bì.
Để làm được những vấn đề trên,điều đặc biệt có ý nghĩa quan trọng là phải
xây dựng được hệ thống các qui hoạch phát triển ngành và liên ngành, tạo ra
sự liên kết ngang chặt chẽ giữa ngành công nghiệp Dệt-May với các ngành
công nghiệp khác và nông nghiệp. Các qui hoạch này cần được phối hợp, bảo
đảm tính cân đối, ăn khớp giữa chúng với nhau. Đặc biệt đối với nông nghiệp,
thì phải có qui hoạch từ khâu sản xuất nguyên liệu, sơ chế đến tiêu thụ sản
phẩm.
Làm được như vậy, ta sẽ đáp ứng được yêu cầu phát triển của bản thân
ngành công nghiệp Dệt-May, đồng thời còn góp phần thúc đẩy quá trình công
nghiệp hoá, hiện đại hoá nhiều ngành khác.
70
1.2. Mục tiêu và định hướng phát triển của Tổng Công ty Dệt-May
Việt Nam.
Ngành công nghiệp dệt may là ngành truyền thống lâu đời của nhân dân ta,
từ trồng bông, nuôi tằm đến ươm tơ dệt vải đã có những làng nghề từ xưa đến
nay. Nhiều mặt hàng dệt may đã có uy tín trên thị trường trong và ngoài nước.
Kinh nghiệm của nhiều nước, thời kỳ đầu phát triển ngành dệt may làm
tiền đề phát triển các ngành kinh tế khác phù hợp với khả năng vốn đầu tư
vừa phải, vòng quay vốn nhanh, giải quyết nhiều lao động, góp phần tăng tích
luỹ. Với nền kinh tế Việt Nam, thời gian trước mắt và vài ba thập kỷ tới đẩy
nhanh phát triển ngành dệt may là đúng hướng và cần thiết.
Nhận thức rõ được vai trò của mình Tổng Công ty dệt-May Việt Nam đang
đặt ra cho mình những mục tiêu phấn đấu lớn như: đảm bảo nhu cầu của hơn
100 triệu dân vào năm 2010 với mức tiêu thụ 3,6 kg vải/ người và nhu cầu an
ninh quốc phòng; phấn đấu đạt mức tăng trưởng bình quân 13% năm, sau năm
2005 có mức tăng trưởng trên mức tiên tiến trong khu vực, tương đương với
Hongkong, Thái Lan hiện nay...
Để thực hiện được những mục tiêu trên Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam
đang từng bước định hướng phát triển trong hoạt động sản xuất kinh doanh
của mình mà đặc biệt là hàng may mặc. Các xí nghiệp may được phân bố
rộng rãi trên các địa phương tại các thị trấn, thị xã, thành phố để phục vụ nhân
dân địa phương, đáp ứng yêu cầu phong tục tập quán địa phương. Các công
trình may xuất khẩu thì trọng tâm vào 3 vùng phát triển ngành Dệt, ưu tiên
thuận tiện giao thông đến các cảng. Đầu tư những năm tới tập trung vào
những mặt hàng cao cấp như: mặt hàng sợi bông 100% cho thị trường Mỹ,
EU...và nội địa; hàng len và giả len cho thị trường EU, Mỹ, Đông âu...
Đầu tư chiều sâu là đầu tư bổ sung để cân đối lại dây chuyền cho đồng bộ,
bổ sung thiết bị lẻ hoặc loại trừ các máy cũ trong dây chuyền đã quá lạc hậu,
cải tạo nâng cấp một số trang bị, đổi mới công nghệ nhằm tăng chất lượng,
mở rộng mặt hàng, khắc phục ô nhiễm môi trường đồng thời tăng sản lượng
giảm chi phí sản xuất.
71
Thời kỳ 200-2005 là thời kỳ năng cao chất lượng và giá trị sản phẩm,
phong phú mặt hàng, tăng sản lượng, đặc biệt tăng sản lượng vải may cho
xuất khẩu, giảm gia công, tăng hàng may bán đứt (FOB). Mặt khác, Tổng
Công ty cũng lựa chọn, từng bước mở rộng thêm các mặt hàng mà ta có khả
năng vươn lên đỉnh cao và chiếm ưu thế trên thị trường như: vải tơ tằm, tơ
phế, tissulen, vải PE, PE Microfilament, dệt kim tơ tằm, dệt kim cotton OE,
chỉ khâu cotton, PE/Co, bít tất...
Thời kỳ 2005-2010 là giai đoạn đầu tư chiều sâu tổng thể, tập trung đầu tư
phần mềm, trọng tâm là tổ chức theo I S O 9000 nâng cao hiệu quả sản xuất
kinh doanh, mở rộng mặt hàng mới, đa dạng hoá mặt hàng. Chuẩn bị tốt
trước khi hội nhập hoàn toàn vào AFTA và WTO ,tạo cơ hội cho hàng may
mặc của tổng công thuốc thú y có cơ hội đứng vững và phát triển không bị
nước ngoài lấn át.
2. Những thời cơ và thách thức đang đặt ra.
Năm 1998 là năm có nhiều khó khăn, nhưng dự báo năm 1999 vẫn chưa có
dấu hiệu tốt hơn. Cuộc khủng hoảng tài chính trong khu vực đang tiếp tục lan
rộng đến các khu vực khác như Nhật Bản, đặc biệt cuộc khủng hoảng đã làm
cho tính cạnh tranh vốn có trong cơ chế thị trường càng thêm quyết liệt, sức
mua giảm sút, giá gia công và giá bán sản phẩm giảm. Thị trường hàng free
quota trong năm 1999 tiếp tục thu hẹp, trong khi đó khả năng các thị trường
Nga và Mỹ vẫn chưa được khaiong. Thị trường trong nước do thời tiết mưa
bão lanm cho người dân các vùng miền Trung và miền Nam bị thiệt hại nhiều
nên sức mua cũng sẽ giảm sút. Các biện pháp chống hàng nhập lậu, hàng trốn
thuế, hàng giả chưa có dấu hiệu sẽ đạt được kết quả khả quan...
Bên cạnh những thách thức trên Tổng Công ty cũng đang đứng trước nhiều
thời cơ lớn như: Việt Nam đã được trỏ thành thành viên chính thức của các
bnước ASEAN, AFTA... Việt Nam có quyền ký hiệp định song phương đối
với các nước khác trong khu vực, đặc biệt các nước ASSEAN đang có xu
hướng giảm thuế xuất khẩu hàng Dệt-May đối với các nước ASEAN xuống
còn từ 0-5%. Hơn nữa, theo hiệp định hàng dệt (ATC) ký tại vòng đàm phán
thương mại đa biên tháng 4-1994 ở Maraket ghi nhận rằng ATC sẽ thay cho
72
hiệp định đa sợi (MFA) đến ngày 1-1-2005 tất cả hàng dệt may phải được hoà
nhập trở lại theo nguyên tắc thương mại thông thường của WTO và như vậy
hàng rào hạn ngạch hàng may vào Mỹ sẽ được loại bỏ và thuế trung bình sẽ
giảm 9%. Đây là một thời cơ lơn mà Tổng Công ty Dệt-May cần phải chuẩn
bị đầu tư đón trước thời cơ để có thể đi vào thị trường đầy tiềm năng này.
II. NHỮNG GIẢI PHÁP CHỦ YẾU VỀ PHÍA TỔNG CÔNG TY DỆT-
MAY VIỆT NAM.
Qua phân tích thực trạng xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt-
May Việt Nam, đồng thời có tham khảo bài học kinh nghiệm của một số
nước, có thể thấy rằng đẩy mạnh xuất khẩu hàng may mặc ở Tông Công ty là
một vấn đề rất quan trọng góp phần thực hiện thành công quá trình công
nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước, và phát triển kinh tế. Phát triển xuất khẩu ở
đây có nghĩa là làm sao để thay đổi cơ cấu hàng xuất khẩu theo hướng tận
dụng được nhiều nhất các lợi thế so sánh của đất nước, tăng số lượng và chất
lượng từng mặt hàng xuất khẩu nhằm thu ngoại tệ và nâng cao hiệu quả xuất
khẩu.
Xét trên góc độ thương mại, thúc đẩy xuất khẩu là thúc đẩy bán hàng nên
nguyên lý chung là mở rộng thị trường xuất khẩu và thực hiện tốt việc tạo
nguồn hàng, giảm chi phí. Trên cơ sở thực trạng kinh doanh xuất khẩu hàng
may mặc ở Tổng Công ty và cũng theo hướng trên, tôi xin đưa ra một số biện
pháp sau:
1. Đa dạng hoá mặt hàng và thị trường
1.1. Mở rộng thị trường xuất khẩu hàng hoá.
Trong nền kinh tế hàng hoá, thị trường có ý nghĩa cực kì quan trọng. Đó là
nhân tố quyết định sự phát triển và tồn tại của doanh nghiệp. Mở rộng thị
trường xuất khẩu, khách hàng của hàng xuất khẩu còn làm tăng tính cạnh
tranh của khách hàng, tăng khả năng lựa chọn của doanh nghiệp, từ đó tăng
được hiệu quả của hoạt động xuất khẩu. Bởi vì, mở rộng thị trường, khách
hàng, tức là tăng cầu, mà cầu tăng sẽ kéo theo cung tăng lên và giá cũng tăng
lên.
73
Theo qui luật của nền sản xuất hàng hoá, không còn tồn tại khái niệm tính
toán áp đặt một nhu cầu để bố trí sản xuất, mà cần nắm bắt được diễn biến
của thị trường đểt phát triển sản xuất theo qui luật khách quan của nó. Phương
châm của Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam là: Hướng ra xuất khẩu và coi
trọng thị trường nội địa-nên phải hoà mình vào thị trường may mặc thế giới và
khu vực để đặt ra mục tiêu chiến lược phát triển và khi hiệp định AFTA có
hiệu lực thì hàng may mặc vẫn đủ sức cạnh tranh ngay tại thị trường trong
nước và có sức vươn lên hơn nữa.
Do đó, phát triển thị trường may mặc thực sự là một yêu cầu cấp thiết hiện
nay cả về mặt lý luận và thực tiễn. Để giải quyết vấn đề này Tổng Công ty
cần thực hiện một số giải pháp sau:
Một là: Uy tín sản phẩm.
Việc tạo được uy tín cho một loại sản phẩm tiêu thụ trên thị trường quốc tế
là cực kỳ khó khăn. Nó bao gồm từ mẫu mã, chủng loại, kiểu cách đến chất
lượng sản phẩm.
Đối với Tổng Công ty Dệt-May, hiện tại việc thực hiện xuất khẩu sản
phẩm được thực hiện dưới hai hình thức: gia công xuất khẩu và mua nguyên
liệu bán sản phẩm. Việc xuất khẩu theo hình thức gia công đã góp phần quan
trọng vào giải quyết công ăn việc làm cho người lao động, song hiệu quả thấp.
Tuy vậy, ở giai đoạn đầu của sự phát triển, hầu hết các nước đều phải trải qua
hình thức này. Đây cũng là cơ hội để Tổng Công ty tập dượt, làm quen với
cách thức làm ăn trên thị trường quốc tế, từ việc tiếp nhận nguyên phụ liệu gia
công sản xuất đến tiến độ giao hàng ... để tiến đến hình thức xuất khẩu sản
phẩm cao hơn: mua nguyên liệu, bán sản phẩm.
Để đạt được việc xuất khẩu sản phẩm theo hình thức này, Tổng Công ty
cần phải huy động một lực lượng tổng lực từ điều tra nhu cầu thị trường nước
ngoài để tạo ra các mẫu mốt ăn khách, hợp thị hiếu, đến tổ chức sản xuất
đúng với tiến độ tiêu dùng của thị trường mà sản phẩm cần tới. Làm được
điều này, ngoài việc giải quyết lao động như hình thức trên, nó còn gòp phần
thúc đẩy bản thân ngành Dệt (cung cấp các loại vải cho may mặc) và nhiều
74
ngành công nghiệp khác phát triển. Đồng thời hiệu quả về thu ngoại tệ cũng
tăng lên nhiều.
Hai là: Quan hệ với các nhà phân phối lớn, có uy tín để lợi dụng uy tín của
họ nâng uy tín hàng may mặc Việt Nam, đồng thời đưa hàng xuất khẩu Việt
Nam vào các kênh tiêu thụ hợp lý (trên cơ sở kinh nghiệm từ kiến thức của
nhà phân phối ) qua đó xâm nhập và chiếm lĩnh được thị trường.
Ba là: Đặt những đại diện, các cửa hàng chào bán các sản phẩm may mặc
của Tổng Công ty tại các thị trường lớn ở nước ngoài. Lập kho hàng ở các
cảng lớn để giao nhận hàng kịp thời.
Bốn là: Liên doanh, liên kết với các doanh nghiệp nước ngoài hoặc Việt
kiều để làm cơ sở đẩy mạnh hàng xuất khẩu may mặc ra thị trường thế giới.
Một điều đáng chú ý ở đây là tiềm năng của Việt kiều và người Việt Nam
định cư ở nước ngoài: có nhiều người là các ông chủ lớn với các doanh
nghiệp sở tại, như ở Nga và một số nước Trung Đông. Đây là một thị trường
không nhỏ cho hàng may mặc của Tổng Công ty.
Năm là: Đẩy mạnh hoạt động mốt, đào tạo đội ngũ tiếp thị, tăng cường các
hoạt động quảng cáo, khuyến mãi, tuyên truyền nhằm bán trước sản phẩm.
Các hoạt động dịch vụ trước, trong và sau khi bán hàng tạo điều kiện thuận
lợi cho người mua nhằm thắng được đối thủ cạnh tranh, chiếm lĩnh thị trường.
Sớm hoà nhập vào thị trường quốc tế và khu vực bằng đầu tư phát triển và tổ
chức lại hoạt động xuất khẩu hàng may mặc theo cơ chế thị trường, theo hệ
thống quản lý chất lượng quốc tế ISO 9000, bằng tiếp thị, hội thảo, hội trợ,
triển lãm, gia nhập các hiệp hội Dệt-May quốc tế và khu vực, giao lưu với
thời trang thế giới.
Để hỗ trợ đảm bảo cho hoạt động trên đem lại kết quả mong muốn thì
trước tiên doanh nghiệp phải tự bảo đảm được chất lượng, qui cách chủng loại
của sản phẩm, phù hợp với "thượng đế ngoại".
Một thị trường vừa hé mở nhưng rất có triển vọng đối với Tổng Công ty
đó là thị trường Mỹ và đằng sau đó là khối mậu dịch tự do Bắc Mỹ (NAFTA:
Mỹ-Canada-Mehico). Trong ba năm gần đây, kim ngạch xuất khẩu hàng may
75
mặc của Tổng Công ty sang Mỹ không ngừng tăng lên. Tuy hiện tại giá trị
xuất khẩu có nhỏ hơn EU, song đây là một thị trường rất hấp dẫn nếu biết
khai thác sẽ đem lại hiệu quả cao. Bên cạnh đó, Tổng Công ty cần chú trọng
hơn nữa tới một số thị truờng truyền thống như Nhật Bản, SNG và một số
nước Đông Âu...
Tăng cường tìm kiếm các thị trường không hạn ngạch và có chính sách sản
phẩm đối với từng thị trường. Việc đề ra chính sách sản phẩm đúng đắn đối
với từng thị trường có ý nghĩa hết sức to lớn đối với việc tiêu thụ sản phẩm,
đến chi phí, giá thành và lợi nhuận của Tổng Công ty.
Chính sách sản phẩm đúng đắn sẽ làm tăng khả năng xâm nhập, chiếm
lĩnh thị trường và tăng lợi nhuận của Tổng Công ty.
1.2. Mở rộng năng lực sản xuất hàng xuất khẩu và giảm chi phí.
Dễ thấy rằng việc mở rộng thị trường xuất khẩu sẽ không có ý nghĩa nếu
như không tăng năng lực sản xuất trong nước. Vì theo một nguyên lý trong
kinh doanh thương mại là nếu như khi khách hàng tới mà không có hàng cho
khách thì ta sẽ mất khách vĩnh viễn. Đây là hai mặt của một vấn đề: nếu như
không có đủ hàng hoá để đáp ứng nhu cầu khách hàng thì sẽ không cần và
không thể mở rộng được thị trường xuất khẩu, cho nên mở rộng thị trường
xuất khẩu phải gắn với việc tăng năng lực sản xuất trong nước, còn để xuất
khẩu có hiệu quả thì phải giảm được chi phí của hàng xuất khẩu.
Hơn nữa, sản xuất và xuất khẩu ở nước ta còn mang tính chất manh mún
cho nên phải chấp nhận giá thị trường quốc tế. Trong điều kiện đó, để tăng
kim ngạch xuất khẩu yêu cầu trước tiên là phải tăng được lượng hàng xuất
khẩu, tức là phải tăng năng lực sản xuất, có như vậy Tổng Công ty mới có thể
vươn lên chiếm lĩnh, chi phối một thị trường nào đó.
Tóm lại, tăng năng lực, giảm chi phí sản xuất và xuất khẩu là điều không
thể thiếu được khi muốn mở rộng thị trường, tăng kim ngạch xuất khẩu. Để
làm được điều này, Tổng Công ty cần áp dụng các biện pháp sau:
*. Chuyển từ hình thức gia công xuất khẩu sang hình thức mua nguyên
76
liệu bán thành phẩm.
Hình thức xuất khẩu này có hiệu quả hơn từ 4-5 lần. Chẳng hạn, tính theo
đơn vị qui chuẩn áo sơ mi thì với 840 triệu sản phẩm xuất khẩu theo hình thức
gia công sẽ thu khoảng 600 triệu USD, còn theo giá bán 3.4 USD/1SP thì kim
ngạch xuất khẩu sẽ là 3 tỷ USD, tức là tăng 5 lần. Chú ý rằng, để chuyển đổi
hình thức này đòi hỏi người quản lý phải am hiểu, tránh tình trạng mua
nguyên liệu lúc đắt bán thành phẩm lúc rẻ.
2. Giải pháp đầu tư hiện đại hoá công nghệ - mẫu mã hàng may.
Thực trạng rõ nét đối với hoạt động xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công
ty là chủ yếu xuất khẩu dưới hình thức gia công (chiếm 80%). Do vậy, hiệu
quả đem lại không cao. Nguyên nhân chủ yếu là do ngành Dệt ở nước ta chưa
phát triển, công nghệ lạc hậu và không đồng bộ, thiết bị kĩ thuật chậm so với
Trung Quốc, Thái Lan khoảng 5-7 năm, hàng năm sản xuất mới đạt 50-60%
năng lực. Do vậy, chất lượng và số lượng vải trong nuớc kém, không đạt tiêu
chuẩn quốc tế.
Như trên đã phân tích, để nâng cao hiệu quả của hoạt động xuất khẩu hàng
may mặc, Tổng Công ty cần giảm dần hình thức gia công xuất khẩu và đẩy
mạnh hoạt động xuất khẩu theo phương thức FOB.
Do vậy, giải pháp cần thiết ở đây là phải đầu tư phát triển ngành dệt để
phát triển ngành may, bao gồm cả đâù tư chiều sâu và đầu tư các công trình
mới, nâng cao trình độ công nghệ phát triển sản xuất đồng bộ.
Đầu tư chiều sâu bao gồm cả đầu tư mở rộng là một yêu cầu cấp thiết để
có nhiều mặt hàng thị trường trong và ngoài nước có nhu cầu, mặt hàng đạt
chất lượng cao, giá thành hạ, có vải cho ngành may xuất khẩu theo phương
thức FOB, chiếm lĩnh lại thị trường nội địa và hoà nhập vào thị trường may
ASEAN khi hiệp định AFTA có hiệu lực.
Tổng Công ty cần tăng vốn cho các hoạt động nghiên cứu khoa học và
chuyển giao công nghệ hiện đại, đặc biệt ưu tiên các công nghệ tiên tiến cho
ngành dệt nhằm tăng nhanh các loại vải đủ tiêu chuẩn cho ngành may xuất
77
khẩu. Đầu tư chiều sâu nhằm khắc phục các mất cân đối, đồng bộ hoá các dây
chuyền thiết bị, bổ sung mới, cải tạo nâng cấp thiết bị cũ, đầu tư công nghệ
mới, đào tạo nâng cao kỹ thuật quản lý tiếp thị, tổ chức lại sản xuất... để tăng
một số mặt hàng chủ lực, có uy tín về nhãn hiệu hàng hoá, có giá cạnh tranh ở
cả thị trường trong và ngoài nước.
Các dự án đầu tư chiều sâu phải có bước đi phù hợp với tình hình kinh tế,
kỹ thuật, với chiến lược phát triển của Tổng Công ty. Dù là bổ sung một máy,
một dây chuyền công nghệ... đều phải đảm bảo đồng bộ với công nghệ phụ
trợ, đào tạo, quản lý ... nhằm phát huy hiệu quả kinh tế sớm nhất. Song tìm
giải pháp để tạo nguồn vốn cho đầu tư phát triển là một vấn đề quan trọng và
cấp thiết, có tính quyết định tới tốc độ phát triển. Ngân sách Nhà nước thì hạn
chế, nhiều công trình hạ tầng y tế và giáo dục Nhà nước phải ưu tiên. Bước
đầu công nghiệp hoá của các nước nghèo Châu Á vẫn phải dựa vào vốn đầu
tư nước ngoài để phát triển. Do vậy, với phương châm thực tế trong hoàn
cảnh Việt Nam hiện nay, Tổng Công ty cần nhanh chóng đưa Công ty tài
chính đi vào hoạt động. Nhiệm vụ của Công ty tài chính là huy động vốn
(phát hành trái phiếu vay từ các nguồn tín dụng trong và ngoài nước ...) để
cho vay (các dự án đầu tư) và thực hiện một số dịch vụ tài chính khác.
Bên cạnh đó, Tổng Công ty cần đầu tư phát triển sản xuất phụ liệu, nguyên
liệu mà trong nuớc có điều kiện. Đây là chất xúc tác để chuyển đổi hình thức
gia công xuất khẩu sang hình thức mua nguyên liệu bán thành phẩm. Vì theo
hình thức mua nguyên liệu bán thành phẩm, Tổng Công ty có thể tận dụng
được những nguyên liệu, phụ liệu sản xuất trong nước, giá cả rẻ hơn làm tăng
thêm lợi nhuận. Đồng thời thu hút thêm lao động, tạo thu nhập góp phần giải
quyết thất nghiệp. Mặt khác, hình thức xuất khẩu này còn vừa tạo đầu ra cho
ngành dệt vừa tạo đầu vào cho ngành may.
Đặc biệt trong lĩnh vực mốt, Tổng Công ty còn có nhiều bỡ ngỡ, chưa có
đủ hiểu biết về yêu cầu thị hiếu của từng thị trường EU, Mỹ, Nhật... nên sớm
đầu tư thích đáng về cơ sở tạo mốt và nâng cao nghiệp vụ tạo mốt, sử dụng
các thiết bị chuyên dùng computer, điện tử trong thiết kế cắt may, có kế hoạch
hợp tác với viện Mốt, hoặc thuê chuyên gia thiết kế mốt người nước ngoài để
rút ngắn quá trình thâm nhập và đẩy nhanh sản phẩm của ta tới các thị trường
78
rộng lớn đó.
* Nâng cao chất lượng mặt hàng.
Với mục tiêu sản xuất các mặt hàng có chất lượng, mẫu mã phong phú
đẹp, hợp thời trang, hạ giá thành, tăng dần vải dệt cho ngành may xuất khẩu
theo FOB đạt 70% vào năm 2010. Tổng Công ty cần xây dựng được qui chế
quản lý chất lượng mặt hàng, xây dựng các hoạt động bảo đảm chất lượng và
hoạt động quản lý, hoạch định chất lượng.
Ngoài ra, Tổng Công ty cũng cần xây dựng chiến lược nâng cao chất
lượng không ngừng và tăng cường trách nhiệm xét duyệt chính sách về quản
lý chính sách chất lượng. Triển khai xây dựng hệ thống chất lượng ISO 9000
và TMQ. Điều này đòi hỏi công sức trí tuệ, thời gian đầu tư đổi mới mạnh
mẽ, và quyết tâm của lãnh đạo Tổng Công ty mới có thể đạt được.
3. Nâng cao trình độ nghiệp vụ xuất khẩu.sử dụng có hiệu quả nguồn lực.
Thị trường may thế giới phức tạp, nhu cầu về hàng may mặc biến động
theo mùa. Hơn nữa, tập quán thương mại, ngôn ngữ giao dịch với các nước ở
các thị trường khác nhau có sự khác nhau. Do vậy, đòi hỏi người làm công tác
xuất nhập khẩu phải hết sức linh hoạt tinh thông nghiệp vụ ngoại thương, giỏi
ngoại ngữ và phải hiểu biết chuyên môn về ngành may.
Tổng Công ty cần có chiến lược đào tạo lại cả cán bộ quản lý và nhân viên
một cách thường xuyên, có hệ thống về trình độ chuyên môn, nghiệp vụ,
ngoại ngữ... phải được nâng lên nhanh chóng và tương xứng. Qui mô đào tạo
và loại hình đào tạo cần được mở rộng để đáp ứng các nhu cầu đa dạng của
hoạt đông xuất nhập khẩu. Mặt khác, hàng năm Tổng Công ty nên tổ chức các
đợt học nâng cao bồi dưỡng chuyên môn nghiệp vụ xuất nhập khẩu cho nhân
viên. Đây là một mắt xích quan trọng trong công tác đào tạo. Nếu không được
chú ý thích đáng sẽ làm hao mòn vô hình đội ngũ đã được đào tạo. Cần tổ
chức theo các hình thức: theo chuyên đề, chương trình nâng cao, tu nghiệp ở
nước ngoài... theo một chương trình kế hoạch thường niên.
Bên cạnh đó, Tổng Công ty cũng cần có những khuyến khích về mặt lợi
79
ích thoả đáng cho người theo học các chương trình trên, để họ yên tâm, dốc
lòng, dốc sức cho công việc. Qua đó, giúp cho họ hiểu rõ, nắm chắc, sâu sắc
các nghiệp vụ xuất nhập khẩu khơi dậy tính tích cực sáng tạo của mỗi cán bộ
công nhân viên. Đây thực sự là cách đầu tư lâu dài tạo ra động lực mạnh thúc
đẩy mạnh mẽ hoạt động xuất khẩu của Tổng Công ty.
4. Giải pháp về hợp tác quốc tế.
Hoà nhập với khu vực và quốc tế là một nhu cầu khách quan, là lợi ích
sống còn của Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam, buộc Tổng Công ty phải tự
thân phát triển, nâng cao vươn cao lên tương xứng, đồng thời sự hội nhập còn
tạo sự hiểu biết lẫn nhau và tạo cơ hội thu hút vốn đầu tư cao hơn.
Với đường lối mở cửa và hoà nhập vào thị trường thế giới nói chung và
các nước khu vực nói riêng, cùng với sự chuyển dịch công nghệ đang sôi
động, Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam cần nhanh chóng đẩy mạnh công tác
đầu tư, tự tổ chức lại sản xuất cho phù hợp những yêu cầu của cơ chế thị
trường, phù hợp với tiêu chuẩn chất lượng quốc tế ISO 9000 va nhãn hiệu
hàng hoá CE. Tổng Công ty Dệt-May Việt Nam, hiện đã là hội viên chính
thức của hiệp hội Dệt-May Đông Nam Á (AFTEX) cần nhanh chóng gia nhập
vào hiệp hội Dệt-May thế giới, trực tiếp tham gia vào quá trình phân công
hợp tác chung về lĩnh vực lao động, mậu dịch và các chính sách bảo hộ quốc
tế và khu vực, tham gia các hoạt động quốc tế về mẫu mốt thời trang, về hội
thảo, triển lãm, tiếp thị... nhằm không ngừng mở rộng uy tín của mình trên thị
trường quốc tế.
Mặt khác, xu hướng thế giới đang chuyển biến mạnh mẽ với ba làn sóng tự
do hoá, tư nhân hoá và phi tập trung hoá. Tổng Công ty cũng cần nắm bắt
được vận hội thời cơ để có thể có sự chuyển mình theo trào lưu chung.
III. MỘT SỐ KIẾN NGHỊ CHÍNH PHỦ .
1. Phát triển quan hệ chính trị làm tiền đề phát triển kinh tế.
Quan hệ chính trị và quan hệ kinh tế là hai mặt gắn bó hữu cơ với nhau.
Chúng vừa là tiền đề vừa là điều kiện phát triển của nhau. Quan hệ chính trị
mở đường cho quan hệ kinh tế phát triển, ngược lại quan hệ kinh tế làm cho
80
quan hệ chính trị trở nên gắn bó chặt chẽ hơn.
Tác động của quan hệ chính trị lên quan hệ kinh tế thể hiện trên các mặt:
- Quan hệ chính trị tốt tạo đà cho việc hợp tác, tương trợ lẫn
nhau về đầu tư, viện trợ, chuyển giao công nghệ.
- Quan hệ chính trị là tiền đề cho Nhà nước kí kết các hiệp định
về thương mại, về thông tin, về đầu tư, về cấp phát hạn ngạch (quota).
- Quan hệ chính trị là cơ sở pháp lý đảm bảo cho các doanh
nghiệp hai bên tiến hành làm ăn với nhau. Tạo điều kiện thuận lợi trong
việc thanh toán, giải quyết thông tin tranh chấp.
- Quan hệ chính trị làm tăng lợi thế cạnh tranh của các doanh
nghiệp trong nước.
Như vậy, về mặt mở rộng thị trường, quan hệ chính trị tốt sẽ tạo được thị
trường ổn định, thị trường mới cho phát triển sản xuất và xuất khẩu. Điển
hình là việc Mỹ xoá bỏ cấm vận đối với Việt Nam tháng 2/1994 thì ngay sau
đó, các quan hệ kinh tế đối ngoại Việt nam sôi động hẳn lên. Nhiều hãng,
Công ty... tìm kiếm cơ hội kinh doanh ở Việt Nam, trong đó có Công ty Mỹ
sang Việt Nam, kí một hợp đồng đáng ghi nhớ với Confechnex trị giá 350
triệu USD ( kinh tế đối ngoại - Võ Thanh Thu - tr 306).
Quan hệ thương mại như chúng ta đều biết, chỉ là một bộ phận của kinh tế
đối ngoại. Song nó là một trong các bộ phận thu ngoại tệ về cho đất nước. Đối
với các nước mới ở giai đoạn đầu của quá trình công nghiệp hoá, vốn là yêu
cầu đầu tiên và tất yếu. Do vậy, thông qua hoạt động ngoại thương, nhiều
nước đã tham gia được vào sự phân công lao đông quốc tế trên phạm vi toàn
cầu và trong khu vực. Và chính sự tham gia đó đã bảo đảm cho sự phát triển
cân đối của nền kinh tế quốc dân và thu được ngoại tệ về cho đất nước.
Sự phát triển ngoại thương của ngành Dệt-May cũng không thoát khỏi ảnh
hưởng của quan hệ chính trị .
Từ sự phân tích trên, các chính sách cần có là:
+ Nhà nước tích cực tham gia vào các diễn đàn quốc tế và khu
81
vực để Việt Nam nhanh chóng trở thành thành viên WTO.
+ Quan hệ tốt với các thị trường lớn như EU, Bắc Mỹ, tạo được
khuôn khổ pháp lý tốt với các thị trường này để sản xuất hàng may mặc
được hưởng các ưu đãi đặc biệt như hạn ngạch, tối huệ quốc... và có
điều kiện xuất khẩu với số lượng lớn vào các thị trường này.
+ Thực hiện nghiêm túc các công ước quốc tế về bảo hộ quyền sở
hữu trí tuệ về công nghiệp để các sản phẩm có chất lượng cao của Việt
Nam giữ được uy tín trên thị trường.
+ Có qui chế phù hợp (bao gồm cả trách nhiệm và quyền lợi) về
hoạt động của các nhân viên thương vụ của các đại sứ quán Việt Nam ở
các nước, trong viẹc cung cấp các thông tin về lĩnh vực may mặc và giúp
Tổng Công ty mở rộng thị trường ở các khu vực này. Điều này sẽ tiết
kiệm cho Tổng Công ty những chi phí về thu thập thông tin, những chi
phí không cần thiết khác do chưa hiểu kĩ thị trường, qui định, giảm rủi
ro cho Tổng Công ty ...Suy cho cùng, đây là một hình thức trợ giúp xuất
khẩu, khuyến khích bảo đảm cho hoạt động xuất khẩu, mặt khác các cơ
quan thương vụ này cũng đóng vai trò là điểm tựa cho hàng xuất khẩu
Việt Nam xâm nhập và chiếm lĩnh thị trường.
2. Chính sách đầu tư phát triển.
Nhà nước cần đẩy mạnh hơn nữa các hình thức đầu tư trực tiếp của nước
ngoài vào ngành Dệt-May. Đối với ngành Dệt là ngành đòi hỏi vốn đầu tư
lớn, đặc biệt là các công trình nhuộm, hoàn tất. Vì vậy cần chú trọng khuyến
khích gọi vốn đầu tư nước ngoài cho những công trình này. Có những ưu đãi
đặc biệt cho những công trình nước ngoài đầu tư 100%.
Ngược lại đối với ngành May và ngành sản xuất các loại phụ liệu, vốn đầu
tư không lớn, cần chú trọng hình thức liên doanh, hạn chế xí nghiệp 100%
vốn nước ngoài.
Từ khi có luật đầu tư nước ngoài vào Việt Nam, tính đến tháng 12/1996 đã
có 58 dự án Dệt-May được cấp giấy phép hoạt động, với số vốn gần một tỷ
USD. Để có được 1,5 tỷ USD vốn đầu tư nước ngoài vào ngành Dệt-May vào
năm 2000, trong vòng 10 năm tới Nhà nước cần bổ sung điều chỉnh luật đầu
82
tư nước ngoài cho phù hợp với tình hình mới, cải cách điều chỉnh nhằm đơn
giản hoá các thủ tục xin giấy phép đầu tư, có các điều kiện ưu đãi đối với các
công trình đầu tư vào ngành dệt.
3. Chính sách ưu đãi về xuất khẩu.
Nhà nước cần có các chính sách tạo điều kiện cho Tổng Công ty đủ sức
cạnh tranh trong bối cảnh của sự toàn cầu hoá:
- Cho tiếp tục áp dụng thuế suất hàng dệt may bằng 0% để thúc
đẩy hoạt động xuất khẩu hàng may mặc.
- Với mục tiêu thúc đẩy xuất khẩu trên cơ sở khai thác, phát huy
hiệu quả, nội lực của đất nước, Bộ tài chính cần xem xét lại mức thuế
nhập khẩu của các mặt hàng trong nước đã bắt đầu sản xuất được, trong
đó có sợi, vải để đảm bảo sản xuất ttrong nước tránh tình trạng giá
thành sản xuất của sản phẩm lại lớn hơn giá nhập khẩu, làm giảm sức
cạnh tranh của hàng hoá ta trên thị trường nước ngoài. Nhà nước cần
miễn thuế nhập khẩu nguyên liệu sản xuất các chủng loại sản phẩm
(mặt hàng dệt, phụ liệu may...) thay thế nhập khẩu để làm hàng phục vụ
xuất khẩu, tạo điều kiện cho Tổng Công ty có thể bán ngang hoặc thấp
hơn giá nhập sản phẩm cùng chủng loại và tạo cho hàng may mặc xuất
khẩu được theo phương thức FOB.
- Bên cạnh đó, Nhà nước có thể áp dụng một số biện pháp khác
như cấp tín dụng xuất khẩu, trợ cấp xuất khẩu.... nhằm giúp Tổng Công
ty giảm chi phí, tăng khả năng cạnh tranh, tăng thu nhập, lợi nhuận đẩy
mạnh được hoạt động xuất khẩu. Thực tế mấy năm qua, Nhà nước vẫn
chưa thực sự chú trọng tới hoạt động hàng may mặc. Một thực trạng
trong ngành may xuất khẩu đó là: dù biết rằng gia công may không hiệu
quả bằng hình thức mua nguyên liệu bán thành phẩm, Tổng Công ty phải
vay vốn mua nguyên liệu đầu vào, rồi sau một chu kì sản xuất (3-4
tháng) mới bán sản phẩm thu tiền lãi trả ngân hàng. Do không có ưu
đãi về lãi suất nên sau khi trừ đi chi phí sản xuất và lãi ngân hàng, hiệu
quả thu được không cao hơn hình thức gia công là bao nhiêu, lại chịu
nhiều rủi ro. Trong khi đó, hình thức gia công tuy hiệu quả thấp nhưng
83
chắc chắn. Như vậy Nhà nước và xã hội bị thiệt vì đơn cử một ví dụ là:
theo hình thức gia công thì giá gia công một áo sơ mi khoảng 0,7-0,8
USD, gấp gần 5 lần. Do vậy, đòi hỏi Nhà nước phải nhanh chóng áp
dụng một cách hợp lý các biện pháp trên để khuyến khích hoạt động xuất
khẩu hàng may mặc đem lại hiệu quả cao.
4. Chính sách về vốn.
Nhà nước cần bảo đảm cấp vốn đầu tư ban đầu và vốn lưu động cho các
doanh nghiệp của ngành dệt may một cách hợp lý. Có cơ chế vay và bảo lãnh
vốn vay một cách hợp lý.
Cho ngành dệt được sử dụng hoặc vay vốn ODA, vốn tín dụng của
Chính phủ với lãi suất ưu đãi (khoảng 5%), thời gian vay dài (trên 10 năm đối
với ngành dệt và 7 năm đối với ngành may).
Miễn các loại thuế doanh thu, lợi tức cho các công trình đầu tư ngành dệt
may trong thời gian chưa trả nợ xong.
Ngoài ra, Nhà nước cần có các biện pháp hỗ trợ cùng với Tổng Công ty
đưa Công ty Tài chính dệt may sớm đi vào hoạt động để huy động vốn từ các
nguồn vay trong nước, ngoài nước, trái phiếu, cổ phiếu... nhằm cho vay đầu
tư phát triển.
5. Chính sách tỷ giá hối đoái.
Chính sách tỷ giá hối đoái hiện nay được sử dụng như một công cụ lợi hại
trong cuộc chiến tranh thương mại gay gắt giữa các nước công nghiệp phát
triển và là một trong những công cụ khuyến khích xuất khẩu, hạn chế nhập
khẩu, bảo hộ mậu dịch của các nước đang phát triển.
Đối với Việt Nam trong bối cảnh nền kinh tế thế giới không ngừng phát
triển và thị trường tiền tệ thế giới đầy biến động thì việc lựa chọn một chính
sách tỷ giá hối đoái hợp lý đảm bảo sự ổn định trong nền kinh tế đối nội và
tăng trưởng trong kinh tế đối ngoại là hết sức cần thiết.
Đối với ngành Dệt-May, việc điều hành tỷ giá ngoại tệ có ý nghĩa đặc biệt
quan trọng. Nhà nước cần áp dụng tỷ giá hối đoái hợp lý để đảm bảo xuất
84
khẩu có lãi và khuyến khích xuất khẩu. Tất nhiên tỷ giá đó không được thoát
ly quá nhiều so với tương quan cung cầu về ngoại tệ. Đồng thời Nhà nước
phải luôn chú trọng đầy đủ các yếu tố kích thích xuất khẩu khi ấn định tỷ giá.
Đây là những quyết định chủ quan nhưng rất cần thiết vì không đẩy mạnh
được xuất khẩu để tạo nguồn ngoại tệ tự có, chúng ta sẽ không đủ ngoại tệ để
cân đối cán cân thanh toán quốc tế.
6. Tổ chức và quản lý các khâu nghiệp vụ xuất khẩu.
Tổ chức và quản lý hợp lý các khâu thuộc nghiệp vụ xuất khẩu như cấp
giấy phép, phân bổ quota, thủ tục hải quan... cũng có tác dụng thúc đẩy hoạt
động xuất khẩu nói chung và xuất khẩu hàng may mặc nói rỉêng. Thực tế việc
phân bổ hạn ngạch trong xuất khẩu hàng may mặc không hợp lý, thủ tục hải
quan còn nhiều phức tạp... làm hạn chế khả năng xuất khẩu mặt hàng này.
Để giải quyết vấn đề này, Nhà nước cần sớm ban hành luật hải quan cho
phù hợp với quá trình phát triển của nền kinh tế theo cơ chế thị trường. Các
ngành hữu quan nghiên cứu để ban hành biểu phân loại mã số hàng xuất khẩu
(biểu mã số HS) phù hợp với tiến trình đổi mới nền kinh tế đất nước trong xu
thế hợp tác và hội nhập vào cộng đồng quốc tế. Nên có sự thống nhất từ cơ
quan quản lý trong việc ghi mã số HS trước tên hàng trong các hồ sơ chứng từ
có liên quan để tạo ra một sự đồng nhất trong việc xác định loại hàng hoá làm
cơ sở cho việc khai báo, tính và nộp thuế, việc quản lý gia công cho nước
ngoài...
Về quản lý xuất khẩu tiểu ngạch: Đánh thuế, phí xuất khẩu tiểu ngạch sao
cho giá xuất khẩu tiểu ngạch tương đương với giá xuất khẩu chính ngạch vừa
quản lý chặt chẽ được xuất khẩu tiểu ngạch, vừa tăng thu cho ngân sách Nhà
nước.
Thực hiện các vấn đề trên sẽ giúp cho Tổng Công ty chủ động trong giao
dịch, kinh doanh xuất khẩu, tạo thế cạnh tranh công bằng và đẩy mạnh được
hoạt động kinh doanh xuất khẩu, đưa kim ngạch xuất khẩu hàng may mặc lên
vị trí hàng đầu, tăng thu ngoại tệ cho đất nước. Giữ vững và phát huy truyền
thống của Tổng Công ty trong những năm qua.
85
86
KẾT LUẬN
Chiến lược công nghiệp hoá, hiện đại hoá hướng mạnh vào xuất khẩu là
một chiến lược đúng đắn của Đảng và Nhà nước ta, tạo đà cho nền kinh tế
phát triển và đuổi kịp thời đại. Trong đó xuất khẩu hàng mũi nhọn là một
bước đi tiên phong, khai thác triệt để lợi thế của đất nước. Đồng thời việc
hướng ra thị trường nước ngoài, đẩy mạnh hoạt động xuất khẩu trên cơ sở
khai thác lợi thế so sánh, vừa xuất phát từ yêu cầu phát triển nội tại của nước
ta, vừa có thể nhận được sự “hưởng ứng và ủng hộ” của các nước phát triển
trong khuôn khổ không ảnh hưởng tới sự phát triển của các ngành kinh tế ở
các nước này.
Căn cứ vào tiềm năng về điều kiện tự nhiên, xã hội, dân số, truyền thống
dân tộc Việt Nam, trong văn kiện đại hội VIII của Đảng ta đã xác định hướng
chú trọng phát triển một số ngành, trong đó có công nghiệp sản xuất hàng dệt
may. Với những đặc điểm kinh tế-kỹ thuật riêng có của ngành, công nghiệp
dệt may được đánh giá là ngành có nhiều ưu điểm để sản xuất và xuất khẩu,
rất phù hợp với điều kiện sẵn có của nước ta hiện nay.
Tuy nhiên, trong bối cảnh chung tình hình thế giới hiện nay, bên cạnh
những thuận lợi nhất định việc đẩy mạnh xuất khẩu hàng may mặc cũng gặp
phải nhiều khó khăn thách thức cả ở trong và ngoài nước. Chẳng hạn như
trình độ sản xuất thấp kém nên hàng hoá khó đáp ứng được yêu cầu của thị
trường quốc tế, khả năng và trình độ tiếp thị quốc tế kém cỏi, thiếu kỹ năng và
kinh nghiệm trong thực hiện hoạt động thương mại quốc tế, sự cạnh tranh
giữa các nước đang phát triển về cùng một mặt hàng trên cùng một thị
trường...
Do đó, để có thể đẩy mạnh xuất khẩu hàng may mặc ở Tổng Công ty Dệt-
May Việt Nam không chỉ đòi hỏi sự nỗ lực cố gắng của Tổng Công ty trong
việc tìm hướng đi, biện pháp phù hợp mà còn cần phải có sự tác động tích cực
của các cơ quan quản lý Nhà nước. Thúc đẩy hoạt động xuất khẩu hàng may
mặc ngày càng phát triển, tăng nhanh kim ngạch và ngoại tệ cho đất nước,
87
củng cố uy tín và vị thế của Tổng Công ty không chỉ ở thị trường trong nước
mà trên toàn thế giới.
Với trình độ và thời gian nhất định, bài viết chắc chắn không tránh khỏi
những thiếu sót. Tôi rất mong nhận được sự đóng góp ý kiến để đề tài được
hoàn thiện hơn nữa./.
Hà Nội, 30/5/1998.
88
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Giáo trình Thương mại quốc tế
(PGS. PTS Nguyễn Duy Bột)
2. Giáo trình nghiệp vụ quản trị kinh doanh thương mại quốc tế
(PGS. PTS Trần Chí Thành)
3. Cẩm nang thương mại dịch vụ
(PTS Đặng Đình Đào - Hoàng Minh Đường)
4. Kinh tế đối ngoại Việt Nam-Nội dung-Giải pháp-Hiệu quả.
(NXB Thống kê-1993 )
5. Mưu lược cạnh tranh thương mại
(NXB TP Hồ Chí Minh)
6. Hỏi đáp về kỹ thuật thực hành kinh doanh xuất nhập khẩu.
(PTS. Võ Thanh Thư - NXB TP Hồ Chí Minh)
7. Tìm hiểu những quy định về hoạt động xuất nhập khẩu
(NXB TP Hồ Chí Minh)
8. Tự do hóa thương mại, những xu hướng và chính sách
(NXB Thống kê 1995)
9. Hướng phát triển thị trường xuất nhập khẩu 1996-2000
(NXB Thống kê. 1995)
10. Cạnh tranh bằng giảm phí tổn thương mại
(NXB Thống kê. 1995)
11.Basic Marketing - J. Mc Carthy
12. Thương mại dịch vụ trong sư nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá
(NXB Thống kê. 1997)
13. Hiệu quả kinh doanh trong nền kinh tế thị trường
(NXB Thống kê. 1995)
14. Niên giám thống kê 1995,1997
15. Một số tạp chí thương mại; Thời báo kinh tế; Tạp chí Dệt may Việt Nam
89